Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Dịch Full 

Chương 1380


Vụ nổ lớn ở bở sông làm cho lòng người kinh thành hoảng sợ, nhất là những danh gia vọng tộc, vì con sông kia tuy chảy ngang kinh thành nhưng lại có rất nhiều nhánh, mà những nhánh đó trải khắp kinh thành. Ai cũng biết đèn trôi trên sông nhưng không xác định nó trôi từ hướng nào tới cho đến khi nó lập lờ giữa sông để rồi sau đó xảy ra tai nạn.

Mấy người Tô Mạt vừa về tới liền đem chuyện này kể lại với Tô quốc công. Tô quốc công tiến công trình bày cùng phân tích tình hình với hoàng đế. Hoàng đế tức khắc chuẩn tấu, cho phép phong tỏa toàn thành, tìm cho ra vật phẩm khả nghi.

Hoàng đế lệnh Tô quốc Công, Tống Quốc Công, Tả Thượng Thư dẫn theo Nhạc Thiểu Sâm cùng với tam tư điều tra toàn bộ các hộ trong hoàng thành, cho dù là Tô gia hay Tống gia cũng không ngoại lệ.

Kết quả: Vương gia trữ cả một kho lớn dủ các loại pháo.

Các nhà khác cũng có không ít pháo hoa. Tô gia và Tống gia là nhiều nhất.

Tô gia chuẩn bị pháo cho đám cưới của Tô Trì cùng công chúa. Tống gia năm nào cũng mua pháo. Năm nay mau nhiều hơn vì chuẩn bị cho đại thọ phu thê Tống lão, còn chuẩn bị cho đám cưới của con trai trưởng nữa.

Phong khách Tô phủ.

Vương Minh Chí lão lệ tung hoành theo Tô Nhân Vũ cầu tình :“Tô quốc Công, việc này nói lớn liền lớn, nói nhỏ liền nhỏ, tất cả không phải chỉ cần một câu nói của ngài hay sao ? "

Tô Nhân Vũ ngồi ngay chình giữa, bất đông: “Vương Thị Lang, lúc này là thời điểm mấu chốt, không phải lớn nhỏ gì cũng do thần tử định là xong, cần phải báo lên triều đình. Huống chi, không chỉ một mình ta đi điều tra. Nếu ngài trong sạch thì có gì lo ? "

Vương Minh Chí mồ hôi ướt đẫm, không ngừng dùng ống tay áo lau trán. Hắn dựa vào Tống tướng mới có thể từ một lục phẩm ở công bộ leo lên tới vị trí này, cũng giúp Tống tướng làm không ít chuyện, Tô Nhân Vũ tự nhiên là ghen tị .

Hắn biết đây là Tô Nhân Vũ nhân cơ hội trả thù .

“Nếu có thể đến trước bệ hạ nói rõ ràng tự nhiên là tốt, pháo hoa trong nhà này hơi nhiều là do chúng ta thỉnh được một thợ khéo chuyên về làm pháo. Tháng tám là Tết Trung nguyên, cháu ta cũng sắp cưới, giữ nhiều cũng là bình thường. Đây là tâm ý của ta với cháu ngoại mình, không lẽ nhw vậy cũng không được sao?”

Tô Nhân Vũ thản nhiên nói:“Nếu không có gì khác, tự nhiên không cần để ở trong lòng, bất quá là làm theo trình tự, từng nhà đều xem qua, khiến cho bề trên buông nghi hoặc, miễn cho quân thần nghi kỵ.”
 
Chương 1381


Vương Minh Chí vẫn còn không yên. Dù hắn không bị nghi ngờ là chế tạo hà đăng( đèn hoa sen thả trên sông vào dịp Trung Nguyên), thuốc nổ gì đó nhưng trữ số lượng pháp lớn như vậy cũng khiến bệ hạ không vui. Bị bệ hạ chán ghét, vị trí thị lang của hắn còn ngồi vững sao?

Tô Nhân Vũ tỏ vẻ còn có công vụ, Vương Minh Chí đành phải cáo từ, đi tới cửa lại không cam lòng, nói muốn thăm muội muội một chút.

Tô Mạt vừa từ tới, nghe hắn muốn đi thăm Vương phu nhân, nàng buồn bã:“Cậu, mẫu thân tuy không thể nói chuyện nhưng vẫn trông cậu tới, cũng muốn về nhà ở ít ngày. Nếu vầ nhà với cậu, không chừng mẫu thân sẽ bớt đôi chút.

Vương Minh Chí mới nghe đã hoảng, không ngừng nói:“Cháu gái tính trẻ con, nói chuyện không cân nhắc. Mẫu thân cháu là con dâu Tô gia con dâu, sao tùy tiện về nhà mẹ đẻ được.”

Sau đó vội cùng Tô Nhân Vũ cáo từ, nhanh về phủ.

Tô Mạt hừ lạnh , khóe môi hơi hơi cong, cười nhìn phụ than:“Cha, có phát hiện Tống gia có gì hả nghi không?”

Tô Nhân Vũ nắm tay nàng, dẫn nàng đi thư phòng nói chuyện. Vào phòng, hắn láy một quyển tranh cuốn đưa cho nàng.

Tô Mạt mở ra, bên trong đúng là bản đồ của phủ Tống gia, vẽ rất kĩ, đình đài lầu gác, tráng lệ vô cùng.

Nàng chỉ chỉ mấy chỗ, nói:“Phụ thân, mấy chỗ này phải là mật thất không?”

Tô Nhân Vũ nhìn thoáng qua:“Mạt nhi nói rất đúng, mật thất Tống gia chỉ sợ không đơn giản. Cái này chẳng qua chỉ là thứ được đưa đi đăng kí, làm cho người ngoài nhìn mà thôi.”

Tô Mạt lại cảm thấy có thứ này là đủ rồi, tổng thể diện tích nằm đây, có thứ gì cũng chỉ vòng vòng trong đó, chạy được đi đâu?

“Cha, vậy là đủ rồi.” Nàng vui mừng thu hồi nó.

Tô Nhân Vũ thấy nàng vui như vậy, thân thiết nói:“Tề vương điện hạ, không có việc gì đi.”

“Không sao, chỉ bị thương nhẹ, phụ thân đừng lo quá. " Nàng cẩn thận cuộn bức tranh lại cất vào người, cáo từ phụ thân rồi về sân của mình.

Hai ngày trước, Hồ tiên sinh cùng Hồ Tú Hồng đã đến Tô phủ, ở trong viện Tần Nguyên Quân, thay Tô Mạt chiếu cố hắn.

Tô Mạt cầm tranh cuốn đi vào sân của Tần Nguyên Quân sân, Tô Việt vẫn đến thị mậu tư làm việc. Đại tiểu thư, Tô Tô Hinh Nhi, Hồ Tú Hồng nói chuyện, Hồ tiên sinh một mặt giúp Tần Nguyên Quân châm cứu, một mặt bàn bạc gì đó với vợ mình.
 
Chương 1382


Lăng Nhược thấy Tô Mạt đến, tiến lên hành lễ, Tô Mạt đem tranh cuốn đưa cho nàng, lại nói:“Sai A Lí bí mật hành động, còn Lưu Vân Lưu Hoản giả vờ tìm điện hạ, càng ồn áo càng tốt. "

Lăng Nhược hiểu ý, lập tức đi.

“Mạt nhi, Mạt nhi, tin tức tốt, mới vừa rồi Hồ tiên sinh thi châm, nói tần ca ca có phản ứng .” Tô Hinh Nhi vui vẻ nói.

Hồ Tú Hồng cũng dùng sức gật đầu, cười hì hì nhìn đại tiểu thư : “Tần gia ca ca nếu không tỉnh lại, có người chờ không kịp đâu.”

Đại tiểu thư hai má ửng đỏ, nắm chặt khăn : " Còn nói lung tung nữa, ta không chế hương liệu cho muội đâu. "

Nói đến điều hương, Hồ Tú Hồng nói:“Muội muốn tới hương Lâu coi thử. A Cổ thái sư phụ nói sẽ chế cho ta một bình, vậy mà tới giờ không thấy gì hết. "

Tô Mạt đã nói Hoàng Phủ Cẩn không sao nên tinh thần ai cũng nhẹ nhõm. Không khí nghẹt thở trong kinh hành không liên quan tới họ.

Ồn áo một hồi, Hồ tiên sinh ngoắc họ : " Lại đậy, ta làm ảo thuật cho các con xem. "

Mọi người háo hức đi qua, chỉ thấy Hồ tiên sinh cầm trong tay một cái bình thủy tinh, mấy dây pháo. Hồ phu nhân đưa mấy nén nhang cho lão.

Hồ tiên sinh bẻ nhang ra làm nhiều đoạn, sau đó lấy dây pháo trộn vào, bỏ hết tất cả vào bình thủy tinh, phía trên để mọt tấm ván gỗ, giữa tấm ván có một lỗ nhỏ, vừa với miệng bình, nước không vào được.

Hoàn thành xong, đem hết mọi thứ bỏ vô bể nước.

Tô Hinh Nhi vỡ lẽ : " A ! Thuốc nổ ở trong hà đăng cũng làm giống như vậy phải không ? "

Tô Mạt nói:“Nguyên tắc thì giống nhưng phức tạp hơn nhiều. Cái này là giúp mọi người biết, thuốc nổ có thể nổ trong nước. Hơn nữa, Giang Nam có mấy bang phái rành rẽ thủy tính, cướp của giết người không chớp mắt, mấy thứ kiểu này sử dụng rất thuần thục. "

Mọi người đang nói, " bụp " một tiếng, bình thủy tinh bể tan tành, bọt nước văng khắp nơi, nhưng bể nước bên ngoài lại không sao.

“Hồ tiên sinh thật lợi hại, y thuật cao minh, ngay cả thuốc nổ cũng biết!” Tô Hinh Nhi bội phục.

Hồ Tú Hồng hì hì cười nói:“Không phải , đây là nương ta lợi hại, cha ta chỉ họa được mấy phần thôi. "

Hồ tiên sinh vỗ nàng đầu nàng : " Nha đầu hư ! "
 
Chương 1383


Hồ phu nhân ra hiệu cho Tô Mạt cùng nàng đi trong phòng, giao cho Tô Mạt một cái hộp gỗ bình thường, cười cười.

Tô Mạt mở ra, vừa thấy thứ bên trong, nhất thời mừng rỡ :“Đa tạ Hồ phu nhân.”

Hồ phu nhân cười, trên gương mặt bỉnh tĩnh thường ngày lộ ra một tia giảo hoạt : “Ta đã lâu không làm mấy thứ này, ơt nông trường rảnh rỗi nên động tay chân một chút. "

Giữa tháng tám

Cả kinh thành đều biết Tề Vương sống chết không rõ, lòng người hoảng sợ, u ám bao phủ. Ai cũng tưởng hôn lễ của An Bình công chúa với Tô Trì sẽ giản lượt hết mức, không ngờ hoàng đế hạ lênh phải làm cực kì long trọng để tăng không khí.

18 tháng 8, ngày tốt mà khâm thiên giám chọn. Hoàng gia bốn phía chúc mừng.

Toàn bộ hoàng thành giăng đèn kết hoa, một mảnh vui sướng nhưng binh sĩ tuần tra chỉ có tăng chứ không giảm, khắp mọi ngõ ngach đều có binh lình đi tuần.

Mấy xe pháo của Vương gia giúp Tô Trì nở mày nở mặt, cả trong lẫn ngoài thành râm ran tiếng pháo.

Tô Nhân Vũ chức cao danh nổi, lại đang là thần tử được bệ hạ coi trọng nên người chúc mừng nối đuôi không dứt, gần như toàn bộ quan lại kinh thành đều mang quà tới.

Càng khiến mọi người bất ngờ là hoàng đế lại cải trang dẫn người tới uống rược mừng, chúc mừng mấy câu mới về cung. Hành động của hắn khiến cho những người đoán hắn đang bệnh nặng không lâm triều nổi tinh thần lộp bộp không yên

Trong phòng Tô Mạt, Kim Kết, Thủy Muội vừa về phủ đang giúp nàng chỉnh trang y phục. Y phụ đen tuyền bó sát người tôn lên làn da trắng dưới ánh nến lung linh mà yêu mị.

Mọi thứ xong xuôi, nàng ra hiệu để Lăng Nhược ở lại. Nàng cùng A Lí, A Thành với vài thủ hạ khác lần lượt biến mất trong đêm.

Trong thành đề phòng sâm nghiêm, tuần tra chặt chẽ, nhưng mấy người tô Mạt dễ dàng vượt qua như chỗ không người. Nàng nắm rõ địa hình kinh thành, hơn nữa có bộ pháp riêng nên đễ dàng khiến người không phát hiện.

Bọn họ đi vào một ngõ nhỏ. Một cánh tay vươn ra giữ chặt tay nàng. Tô Mạt cũng nắm lấy cánh tay đó thấp, giọng nói:“Phụ thân đã giữ chân bọn họ.”

Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng, phi thân lên bức tường trước mặt, nhẹ như mèo, không có nửa điểm tiếng động.
 
Chương 1384


Mấy người A Lí bọc hậu phía sau.

Hoàng Phủ Cẩn có bản đồ Tô Mạt cung cấp, hơn nữa cũng đã nghiên cứu từ trước nên một đường thẳng tiến, trong bóng tối không chút nào trở ngại.

Họ tới trước một viện nhỏ, tường đất thấp, cũ kĩ, có vẻ dành cho người làm ở, bên trong hình như còn có chuồng trại, lâu lâu thoảng ra mùi không dễ ngửi.

Ngựa vốn rất nhạy. Họ vừa tới chúng đã quay đầu qua, chưa kịp hí lên đã bị Tô Mạt phóng ra mười mấy phi châm ghim vào huyệt đạo khiến chúng không thể động đậy.

Trong bóng tối, cánh tay đang ôm nàng hơi siết, cho nnagf biết hắn rất hài lòng vì sự tiến bộ của nàng.

Mấy người A Lí lấy tốc độ cực nhanh hạ gục mấy trạm gác ngầm. Hoàng Phủ Cẩn bay xuống, vọt qua cửa sổ.

Trước đó, Tô Mạt đã nhận được tin từ Thái Bình các lẫn cái bang, cho biết tống gia bí mật liên lạc với mấy kẻ trong giang ồ, không biết có âm mưu gì.

Bọn họ không thể đột nhập Tống gia, cho nên điều tra đứt đoạn.

Mới đầu, Tô Mạt tưởng mấy người dó muốn tìm cách củng cố quyền lực, không để bị Tô gia lấn lướt. Ai ngờ xảy ra chuyện hà đăng.

Tuy không có chứng cớ có thể chứng minh là ai làm , Tô Mạt vẫn tức giận, người đầu tiên nghĩ tới là Vu Hận sinh, sau đó là Tống tướng, Tống Hoài An.

Dù sao nàng luôn đối nghịch với Tống gia nên xảy ra chuyện gì cũng nghi ngờ là hợp lí.

Tóm lại mặc kệ có phải hay không Tống gia, nàng đều phải điều tra, một đao giải quyết rắc rối, còn hơn cứ ôm bụng nghi ngờ.

Hôm đó, trên hà đăng còn sót mấy kí hiệu, tuy không dịch được nhưng đoán là truyền tin gì đó.

Với những người tự do, không ai lấy hà đăng để truyền tin nhưng với những kẻ vướng tù tội lại là cách an toàn nhất. Cho nên người thứ nhất nàng nghi là Vu Hận sinh.

Mà căn cứ vào miêu tả của Hoàng Phủ Giác, tô Mạt tập hợp lại, cuối cùng vẫn chỉ vào Vu Hận Sinh.
 
Chương 1385


Hôm đó, Hoàng Phủ Giác đến nhà lao truyền lời hoàng đế tới Lưu Ngọc xử tử Vu Hận sinh thấy hắn kinh ngạc nhìn họ.

Hoàng Phủ Giác hỏi chuyện hà đăng có liên quan tới hắn hay không, gã một mực phủ nhận, nói hắn bị nhốt sao làm được.

Bọn họ không cùng hắn nhiều lời, chỉ đem độc dược đặt trước mặt, hắn thế nhưng không chút do dự cầm lấy uống.

Sau đó bắt đầu ngồi xuống, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy ra máu đen, gục xuống chết.

Lúc đó, Hoàng Phủ tận mắt chứng kiến nhưng vẫn không cách nào tin được. Vu Hận sinh lại chết đơn giản vậy hay sao?

Không ngờ, lúc thị vệ kéo xác hắn xuống thì có tiếng nổ mạnh, khói mù mịt. Tới chừng hắn với Lưu Ngọc chạy tới được thì xác Vu Hận sinh cũng biến mất.

Chờ tới khi khói độc tan hết, binh lình lục tìm mới lật lên đượcm ột phiến đá, bên dưới là một lỗ trống lớn, người chui qua dư dả.

Phái người lục soát khắp nới thì tìm thấy một bộ quần áo tù rách ở một giếng cạn trong lãnh cung.

Hoàng đế giận dữ, nhưng cũng không có động tác gì, chỉ biểu hiện là Vu Hận sinh đang bị nhốt trong đại lao.

Mà Tô Mạt đoán, chắc chắn Vu Hận sinh có cấu kết với người bên ngoài, nếu không, ai là người cứu hắn khỏi đại lao?

Tuy nàng không có tới xem nhưng nghe Hoàng Phủ Giác nói thì chỗ lỗ hổng trong tù có dấu vết của thuốc nổ.

Như vậy, vụ nổ hồi tết Trung Nguyên không phải muốn nổ chết người mà có thể là tìn hiệu, cũng có thể là kế dương đông kích tây, lấy tiếng nổ đó áp chế tiếng nổ trong đại lao.

Mà Vương gia mua nhiều pháo trúc như vậy, Tống Ngũ lại nuôi không ít người giang hồ làm môn khách, những thứ này liên kết lại thật rõ

.

Sau khi Vu Hận sinh trốn thoát, khắp nới trong hoàng thành đều chặt chẽ đề phòng , hắn trúng độc, không chết cũng phải giải độc.

Hoàng cung bị canh cẩn mật, một con ruồi cũng khó lọt.Hơn nữa, hoàng đế lại lệnh tô Nhân Vũ diều tra kĩ lưỡng, nhất định phải tra cho ra chỗ Vu Hận sinh trốn, một chút manh mối cũng không bỏ qua.
 
Chương 1386: Bẫy thì sao? 01


Tô Mạt mượn cơ hội này, nghiên cứu kĩ các phủ trạch, phát hiện tống gia đáng nghi nhất.

Cho nên, nàng đề nghị Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục làm bộ mất tích, âm thầm giám thị Tống gia, cũng quả nhiên phát hiện một ít động tĩnh không tầm thường.

Bên trong Tống gia nhất định có không ít võ lâm cao thủ vậy mà khi Tô Nhân Vũ tới, ngoài mấy chục người có trong danh sách đăng kí lại không phát hiện ai lạ mặt, mà trình độ võ công của mấy người đó kém xa Thư Hùng Song Sát .

Nàng kết luận Tống gia nhất định có mật thất, nhưng lại không thể quang minh chính đại điều tra.

Trước đây, Hoàng quý phi có về thăm nhà nên Tống gia có sửa chữa qua, kéo dài cũng gần 2 năm nên muốn động tay động chân thực dễ.

Qua nhiều lần điều tra, nàng và Hoàng Phủ Cẩn thấy chỗ tiểu viện này đáng nghi nhất.

Cho nên bọn họ nhân đám cưới Tô Trì cùng An Bình công chúa, Tống gia phải tới chúc mừng mà đột nhập, hy vọng thấy được cái gì.

Hoàng Phủ Cẩn ngưng tụ nội lực quan sát bên trong nhưng không thấy được có gì lạ thường. Mọi thứ hết sức yên lặng.

Tô Mạt kép tay áo hắn, ra hiệu hắn ngồi xuống tìm coi dưới đất hay chân tường có cửa ngầm nào không?

A Lí cũng giúp một tay. Tìm một hồi thấy được một chỗ. Dù có ngụy trang kĩ cỡ nào nhưng để người có thể chui qua lọt đều có sơ hở.

Vách tường không dày lắm, rõ ràng có gì đó, chỉ cần gõ gõ là thấy có vấn đề. Tô Mạt đẩy đẩy nhưng vô dụng, chắc có cơ quan.

Nàng thấp giọng nói:“Phá cơ quan này cũng đơn giản, chúng ta có thể dùng nội lực đem vách tường đả thông.”

Hoàng Phủ Cẩn đẩy nàng ra sau lưng mình, tay dán lên tảng đá giống như chốt mở, chưa kịp vận công đã nghe mấy tiếng “ tê..tê” rất nhỏ.

Hắn lập tức cảnh giác, bế Tô Mạt phi thân lên, A Lí tuy chậm một chút, nhưng cũng không có bị thương.

“Hừ hừ, các vị lén lút ở đây hình như không ý tốt nha.”

Trong bóng tối truyền đến tiếng nữ nhân, ra là tiếng Thư Sát.

“Tề vương, Tô tiểu thư, chúng ta chờ đã lâu, vì kế gậy ông đập lưng ông, chúng ta nhọc lòng cũng đáng.”

Thư Sát đắc ý cười:“Tối nay là giờ chết của các ngươi.”
 
Chương 1387: Bẫy thì sao? 02


Tô Mạt cười cười: “ Bà bà mừng hơi sớm. Nếu bà không giết được chúng ta, chuyện Tống Hoài An bắt tay Vu Hận sinh bị lộ ra, bà sống sót sao?”

“ Nha đầu chết tiệt. ta già vậy sao? Để coi mi còn cứng miệng nổi không? Bắn tên!”

Tiếng nói vừa dứt, bốn phương tám hướng ong ong không ngừng, mấy người bay lên lại bị ép phải hạ xuống, phía trên truyền tới tiếng tê..tê liên tục. Có gì đó tấn công.

Mười ngón tay tô Mạt đầy đạn, kim châm, liên tục phóng ra. Vô số độc trùng rớt xuống. May mà kim châm nhẹ nên nàng mang theo nhiều.

Nàng ảo não nói:“Ccó độc trùng, tức chết ta mà.”

Hoàng Phủ Cẩn bảo vệ nàng kín kẽ, nội lực cuồn cuộn đem tên đẩy ngược lại, rắn độc phía trên cũng chấn động vì nội lực của hắn mà không dám lao xuống.

Bốn phía tên trút như mưa. Tô Mạt sợ Hoàng Phủ Cẩn đỡ không nổi sẽ bị nội thương, thở phì phì: “ Đâu phải chỉ mấy người mới biết xài pháo.”

So về thuốc nổ, phu nhân Hồ tiên sinh phải thuộc hàng sư phụ.

Nàng ra hiệu cho mấy người Hoàng Phủ Cẩn đứng yên, ném mấy viên đạn về hướng Thư Sát, khói nổ tung tóe, hơi độc lan tràn.

Thư Sát đang chỉ huy, không tránh kịp, ôm mặt: A! Mắt của ta.!

Nghe tiếng nổ, mấy người A Thành mai phục bên ngoài ào tới, từng kẻ bắn lén lần lượt rơi rụng.

Hoàng Phủ Cẩn để A Lí bảo vệ Tô Mạt, hắn phi thân đánh Thư Sát. Tuy hắn không muốn ra tay với nữ nhân nhưng Thư Sát là ngoài lệ.

Năm ngón tay hắn biến thành trảo chụp lên đỉnh đầu Thư Sát, nội lực hùng hậu. mọt người che trước mặt ả, tấn công hắn.

Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh:“Muốn chết!”

Nội lực phóng thích, kẻ đó thét lớn, xương cổ tay vỡ vụn.
 
Chương 1388: Lưu công công gặp nạn 01


Một chiêu lưu vân thiết y đánh về hai người. Ngực họ trúng chưởng. Hoàng Phủ Cẩn thuận thế điểm huyệt, vứt chúng xuống đất.

Mấy người A Lí tung lưới trói lại, phi thân rời đi.

Nếu Tống gia có chuẩn bị, vậy phòng đó không có gì để tìm, bắt được Thư Hùng Song Sát cũng không tệ.

Trên đường, tiếng người, tiềng xe huyên náo. Tất cả đều là những người dự tiệc ở Tô gia. Bên ngoài thì sôi ổi, ai biết bên trong dấu hành động gì.

Bắt được Thư Hùng Song Sát, mấy người một đường về tới Tề vương phủ, bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo.

Diệp lão nhân đã ngủ. Ông không tham dự vào chuyện này. Ông từng nói: Nếu để ông quyết định, đương nhiên là giết hoàng đế, bất quá, đây không phải ý hay nên tốt nhất đừng hỏi ta.

Sau khi Lưu Niên, ông cũng lặng lẽ hơn xưa.

Lưu Hỏa nói:“Vương gia, sao chúng ta không đem Thư Hùng Song Sát giao cho hoàng đế? Để coi Tống gia còn gì để nói.”

Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt.

Tô Mạt lắc đầu:“ Vô ích. Giờ mới nhìn tưởng la bệ hạ tin tưởng chúng ta nhưng với một hoàng đế, quyền lực quan trọng hơn tình cảm nhiều. Hắn muốn khống chế Tống gia nên mới đưa Tô gia lên làm bình phong cân bằng thế lực, dĩ nhiên sẽ không để Tô gia bành trướng thế lực. Việc hắn phong Tống Dung Miên làm dung tần là bằng chứng tốt nhất.”

Suy nghĩ hoàng đế, nàng cũng nắm được một hai. Dù Tống gia không trở thành đệ nhất công thần nhưng cũng sẽ là đệ nhất ngoại thích của Đại Chu, vị trí Tống gia là không thể sụp.

Đây chính là tâm của đế vương, không diệt tận gốc nhưng cũng không để ngươi đắc ý.

“Nếu không uy hiếp hoàng quyền, hoàng đế sẽ nhắm một mắt bỏ qua.” Tô Mạt kết luận.

Mấy người im lặng nghĩ, ai cũng thấy nhận xset này không sai. Lưu Hỏa vội la lên:“Tiểu thư, vậy chúng ta phải làm gì?”

Tô Mạt nhếch môi: “ Dù có lật tung Tống gia cũng phải làm cho bệ hạ ghét hắn.”

Nàng nhìn Hoàng Phủ Cẩn :“Chúng ta tiến cung.”

Hoàng Phủ Cẩn: “Bây giờ?”
 
Chương 1389: Lưu công công gặp nạn 02


Giờ này, hoàng đế đã ngủ.

Tô Mạt nhướng mi: “ Đúng! Chúng ta càng làm ồn càng tốt!”

Lưu Hỏa vội la lên:“Tiểu thư, lỡ bệ hạ nổi điên đánh vương gia thì sao?”

Tô Mạt trừng hắn: “ Vậy ngươi đi theo! Có gì chịu đòn thay chàng.”

Lưu Hỏa gãi đầu cười cười, có tiểu thư ở đó, vương gia sao có chuyện được.

Nói là làm, mấy người liền tiến cung, mới tới Càn Thanh đã bị chặn lại.

“Bệ hạ có chỉ, không gặp bất cứ ai, kể cả thái tử!”

Nàng biết quy củ của Càn Thanh cung, tất cả lấy hoàng đế làm trọng. Nhất là những thị vệ phụ trách an toàn, nếu dám sắp xếp cho các hoàng tử, tức là vi phạm quân lệnh. Nếu vì hoàng mệnh đức tội cá phi tần cũng không ai truy cứu. Vậy nên bọn họ không thèm nhìn mặt mũi ai hết.

Tô Mạt liền cười nói:“Chúng ta không cần gặp bệ hạ, chúng ta muốn gặp gặp Lưu công công, có chuyện quan trọng muốn thưa với ngài ấy!”

Thị vệ mím môi: “ Nghe nói Lưu công công bị bệ hạ phạt, giờ không biết đang quỳ chỗ nào, chỉ sợ tiểu thư không gặp được”

Nàng biết hắn đang ngầm thương lượng nên lấy ra một xấp ngân phiếu, sau đó quay về. Mới đi được một đoạn đã gặp một tiểu thái giám đuổi theo, là tiểu thái giám bên người tiền cô cô.

“Điện hạ, Tô tiểu thư, cô cô cho mới nhị vị.”

Tô Mạt với Hoàng Phủ Cẩn đồng thời nhìn nhau. Coi bộ lúc họ không ở đây đã xảy ra gì đó.

Hai người liền đi theo tiểu thái giám. Tới nơi thì thấy tiền cô cô đang sốt ruột đi tới đi lui.

Nói mấy câu, hành lễ theo quy định, Tiền cô cô thình họ vào trong mới nói: “ Cầu xin nhị vị cứu Lưu công công”

Hoàng Phủ Cẩn im lặng, Tô Mạt hỏi:“Cô cô, rốt cuộc là chuyện gì?”

Tiền cô cô buồn bã: “ Chỉ nghe người hầu nói Lưu công công đắc tội dung tần. Tối nay là lễ thành hôn giữa tô thiếu với công chutas, bệ hạ muốn đến tham dự, dung tần cũng muốn đi nhưng Lưu công công can lại, nói mấy câu gì đó làm cho dung tần khóc rất thương tâm.”
 
Chương 1390: Lưu công công gặp nạn 03


“Lúc đầu, bệ hạ có giận nhưng cũng chưa nói gì nhưng sau khi từ Tô phủ về, dung tần ngủ lại Càn Thanh cung thì Lưu công công lại can là không hợp quy chế, ngoài hoàng hậu ra, không phi tần nào được phép ngủ lại Càn Thanh cung. Bệ hạ nghe vậy nổi giận đùng đùng đá hắn ra cửa rồi sai người nhốt hắn vào lãnh cung.”

Tô Mạt kinh ngạc:“Tiền cô cô, chuyện này ngừơi có thể tin được sao?”

Tống dung miên được sủng ái như vậy từ bao giờ?

Huống hồ, Lưu công công là người thân cận hoàng đế bao nhiêu năm, thuận buồm xuôi gió, sao có thể vì một phi tần nho nhỏ mà bị giam cầm?

Tiền cô cô muốn nói lại thôi, chỉ có thể thở dài, xem ra chuyện bà biết không ít.

Tô Mạt khó xử nói:“Tiền cô cô, nếu ngủ điện hạ ở trong cung, ta có thể tìm huynh ấy nhờ giúp đỡ. Giờ huynh ấy không ở đây, ta với Tề vương có vào chỉ sợ loạn càng thêm loạn, sẽ làm bệ hạ giận thêm.”

Tiền cô cô khóc: “ Nô tỳ cũng biết vậy nhưng không còn cách gì. Lưu công công tuy chỉ là một thái giám nhưng hắn cũng từng cầu tình giúp tề vương điện hạ. Mong điện hạ nhờ nghĩ cũ mà giúp hắn lần này.”

Mặt Hoàng Phủ Cẩn không đổi sắc nhưng ánh mắt mềm hơn: “ Để bổn vương đi thử.”

Tô Mạt cản:” tiền cô cô, không phải chúng ta không muốn giúp nhưng chúng ta muốn biết rõ sự thật. Vì sao bệ hạ phạt Lưu công công. Có biết rõ sự việc mới có biện pháp thích hợp.”

Tiền cô cô cắn rang, vài lần tính nói nhưng cuối cùng im lặng: “ Thôi, quên đi. Vì sao tiểu thư cùng điện hạ tiến cung.”

Tô Mạt nói:“Thật không dám đấu, sau khi Tề vương bị trung thuốc nổ, nhân cơ hội đó, ngài ấy không xuất hiện, âm thầm điều tra xem kẻ đặt thuốc nổ là ai. Không ngờ lại lôi ra được Thư Hùng Song Sát làm. Bọn chúng ban đầu là môn khách của Tống ngũ công tử, sau trốn đi không rõ tung tích, lại tham gia vào vụ tấn công tổ mẫu. Điện hạ phát hiện tung tích của bọn chúng, theo dõi lần theo lại tới phủ của tống tướng. Chúng ta tưởng bọn chúng lém lút vào phủ Tống tướng làm loạn nên mới điều theo, ai biết lại gặp rất nhiều tử sĩ.”
 
Chương 1391: Hổ dữ không ăn thịt con sao?01


“ Chúng ta nghi ngờ hai vợ chồng họ có ân oán với Tống tướng, muốn tìm cách vu oan giá họa bèn rat ay bắt chúng giao bệ hạ xử lý đồng thời xin bệ hạ làm chủ, nói giúp chúng ta một lời, kẻo không , Tống tướng lại nghi ngờ chúng ta đang đêm xông vào phủ ngài ấy làm chuyện mờ ám, gây ra tranh chấp không cần thiết.”

Tiền cô cô đăm chiêu nhìn nàng.

Nàng biết bà không tin mình, nàng cũng không tin bà ấy.

Kim Kết với Thủy Muội khi về đã kể lại chuyện ở Trầm gia cho nàng nghe, họ nói hình như Tiền cô cô bí mật trao đổi gì đó với Trầm lão, cảm thấy không khí có gì đó lạ lạ nhưng sự thật ra sao, các nàng không biết được.

Hơn nữa, dung tần mới vào cung có một tháng, bình thường không có xung đột với Lưu côn công, giờ sao truyền ra là Lưu công công khinh thường nàng.

Với tính của Lưu công công, ông đối với hoa cỏ trong cung còn vô cùng cẩn thận, huống gì nữ nhân của hoàng đế.

Mà từ khi Tiền cô cô về tới giờ, chuyện càng ngày càng lớn.

Hay là, chuyện Lưu công công bị phạt có liên quan tới Tiền cô cô?

Nếu không, nàng thật sự nghĩ không ra lí do hoàng đế phạt ông ta.

Tiền cô cô nói: “ Sáng mai, nô tỳ sẽ đem chuyện này thưa với bệ hạ. Chuyện nô tỳ cầu hai vị, xin hai vị bỏ qua cho.”

Tô Mạt không nhiều lời nữa, kéo Hoàng Phủ Cẩn cáo từ, tập họp với mấy người A Lí về Vương phủ.

Tô Mạt băn khoăn:“Sao bệ hạ phạt Lưu công công?”

Chuyện này đúng là nhức đầu.

Thấy nàng rối rắm, Hoàng Phủ Cẩn không đành lòng, nắm tay nàng, nhẹ giọng nói:“Có lẽ ta biết.”

“Chàng biết?” Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn.

Hoàng Phủ Cẩn vuốt cằm:“ Lúc trước ta không nói vì sợ nàng lo, việc này chỉ sợ có liên quan tới Vu Hận Sinh.”

Tô Mạt nghiêng đầu nhìn hắn:“Vu hận sinh?”

Hoàng Phủ Cẩn nghiêm túc: “ Hắn có thể là con thứ hai của hoàng hậu trước.”

“A?” Tô Mạt tròn mắt: “ Thật sao?”

Hoàng Phủ Cẩn trịnh trọng gật đầu: “ Chính miệng hắn nói với ta.”
 
Chương 1392: Hổ dữ không ăn thịt con sao? 02


Nhất thời, Tô Mạt nhức hết cả đầu, kéo kéo Hoàng Phủ Cẩn: “ Theo muội biết, hoàng hậu có hai con, người thứ nhất được phong thái tử, ngoài ý muốn chết non, người thứ hai cũng được phong thái tử, ít lâu sau thì chết, vậy hắn…”

Nàng nhìn Hoàng Phủ Cẩn, hắn khẽ gật. tô Mạt điếng người. Hoàng đế,…hắn lại nhẫn tâm giết con ruột của mình? Hơn nữa họ còn nhỏ như vậy..

Nói hắn không có tình cảm với hoàng hậu, tìm cách lật đổ bà ta, nàng tin. Nhưng mà con hắn…Họ nhỏ như vậy, hắn để họ lớn, làm một vương gia nhàn hạ không quyền thế không phải là được rồi sao? Triều đại nào không có mấy loại vương gia không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi đàng điếm?

Không phải ở mấy gia tộc lớn cũng làm vậy hay sao? Biến con thứ thành bọn bất tài vô dụng, không cách nào uy hiếp địa vị con trưởng được. Gia tộc còn làm được huống gì hoàng gia?

Không đúng...... Tô Mạt lẩm bẩm, con của hoàng hậu, sau này nhất định trở thành hoàng thái tử . Nếu sau này, bọn họ kế thừa ngai vị, muốn điều tra lại chuyện hoàng hậu…nhất định là uy hiếp lớn với Thủ Chính.

Với một hoàng đế, lúc còn sống nắm quyền sinh sát trong tay, ngay cả chết cũng không muốn sứt mẻ. Nếu hắn vào quan tài rồi mà bị con mình lập lại bản án, khỏi nghĩ cũng biết khó coi tới độ nào…

Cho nên, Thủ Chính đế vì để tương lai không rơi vào tình cảnh đó mới tiên hạ thủ vi cường, đem hai đứa con hoàng hậu bí mật xử tử, lại nói với bên ngoài là chết non?

Vì vậy nên hoàng hậu còn trẻ mà chết. Có lẽ vì bà không ngờ người mình yêu lại làm ra loại hành động cầm thú cũng không bằng này?

Nếu Vu Hận Sinh là nhị hoàng tử, vậy Hoàng Phủ Cẩn thực tế chính là tam hoàng tử, chẳng lẽ hoàng đế là vì bồi thường, hoặc là áy náy? Cho nên để Hoàng Phủ Cẩn làm nhị hoàng tử, nhưng lòng luôn có bóng ma, cho nên đối với hắn phi thường không tốt?

Nếu vậy, sao Vu Hận sinh còn sống tới bây giờ?

Ai cứu hắn? Lúc đó, hắn nhỏ như vậy, nếu không ai nói, hắn sao biết được mà báo thù? Không lẽ Lưu công công làm?

Càng nghĩ, Tô Mạt càng toát mồ hôi. Nếu Lưu công công là người thả Vu Hận Sinh, vậy hắn đâu trung thành với hoàng đế, cũng không tán thành hành vi ác độc của gã, thậm chí….
 
Chương 1393: Hổ dữ không ăn thịt con sao ? 03


Nếu Lưu công công làm vậy, khác nào tát vào mặt hoàng đế. Người mà hắn tin dùng bao năm lại…Ai!!!!!!!!

Nàng nhăn mặt: “ A!!!!!!! Nhức đầu quá đi!”

Hoàng Phủ Cẩn đau lòng xoa hai bên thái dương nàng: Đừng nghĩ nhiều, nhức đầu!”

Ngòn tay thon dài của hắn xoa đều khiến tâm nàng ấm hẳn. Nàng chui vào lòng hắn,hai tay ôm chặt: “ Chàng nói, chúng ta làm sao bây giờ?”

Chỉ sợ, hoàng đế sẽ vì thanh danh của mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Nếu là trước đây, nàng có thể an toàn bỏ đi. Nhưng giờ không được. Tô gia bị hoàng đế khống chế, có sơ suất là toàn gia bị diệt.

Chuyện Vu Hận Sinh khiến cho cảm nhận về hoàng đế của nàng từ trước đến giờ bị đảo lộn. Trước, nàng thấy hắn bá đạo nhưng cũng không phải không nói lí, ngoại trừ không ưa Hoàng Phủ Cẩn thì là hoàng đế tốt. Giờ, ngay cả con ruột của mình hắn cũng giết. Vậy có chuyện gì hắn không dám làm?

Hắn làm Hoàng Phủ Cẩn đau khổ nhiều năm như vậy, bởi vì hắn luôn tồn tại bóng ma. Bóng ma đó khiến hắn sẽ không từ thủ đoạn nếu Hoàng Phủ Cẩn có sơ hở.

Cũng may, Hoàng Phủ Cẩn có nhiều người quan tâm, có Diệp lão, Anh em Lưu Vân… Nhưng Vu Hận Sinh thì sao?

Tự nhiên, nàng thấy tội gã. Kể ra, gã cũng đáng thương. Với một đứa nhỏ, ngay cả cha ruột cũng không muốn nó sống, cho người giết nó. Nó phải tồn tại cách nào? Nó không hận mới là lạ. Cuộc sống của gã, không biết kinh khủng tới độ nào?

Nếu gã không giết Lưu Niên, nàng chắc chắn sẽ để cho gã một con đường sống.

Càng nghĩ, càng đau. Vòng ôm của nàng càng chặt: “ Muội mệt mỏi quá!”

Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng, tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, để đầu nàng dựa vào vai mình: “Ngủ đi. Ta ở đây với nàng.”

Hắn ôm nàng vào phòng dành riêng cho nàng trong phủ, cẩn thận đặt nàng lên giường còn mình ngồi kế bên im lặng nhìn nàng.

Gương mặt nhỏ nhắn của nàng chôn vào tay hắn: “ Thật may. May mà chàng là con của Thục phi, nếu chàng là con của hoàng hậu..”
 
Chương 1394: Hổ dữ không ăn thịt con sao ? 04


Hoàng Phủ Cẩn cúi người, nhẹ nhàng ôm nàng: “ Nếu ta là con của bà, muội sẽ không gặp ta. Muội chỉ biết ta là một đứa nhỏ đáng thương thôi.”

Tô Mạt nức nở gật đầu, ôm chặt hắn lẩm bẩm:“May mà chàng không phải, may mà…. Nhưng mà, muội… bọn họ thật đáng thương......”

Nàng nhớ tới Tô Mạt đã chết kia, nhớ tới Cố di nương, con bà bị Đỗ Quyên đánh chết, nhưng mà, ít nhất Đỗ Quyên không phải mẹ ruột nàng ta.

Nhưng hoàng đế thì không phải. Đó là con ruột của hắn. Nếu hắn không muốn họ làm hoàng đế, không phải có nhiều cách lắm sao ? Sao phải nhất quyết giết chết họ ?

Có lẽ, chỉ có cái chết mới chấm dứt mọi đe dọa về sau, vĩnh viễn lấy được lòng trung của bá quan văn võ, bí mật vĩnh viến không lộ.

Nếu để họ sống, dù sống điên điên khùng nhùng cũng không chắc có kẻ tình cờ thấy họ, từ từ điều tra tung tích, lợi dụng họ lật đổ hắn, tạo thành sóng gió kinh hoàng.

Có lẽ..

Nàng nặng nề ngủ, trong mơ, nàng thấy mình bay về hiện đại. Ở đó không có Hoàng Phủ Cẩn. Nàng thấy mẹ, thấy ba cùng ông đang chơi cờ trong phòng khách không thấy , nàng ngạc nhiên nhìn trong phòng khách. Nàng chạy tới hỏi mẹ, Hoàng Phủ Cẩn đâu ? Mẹ cười nói với nàng : Không phải hắn bị hoàng đế giết rồi sao ? Ai Tội nghiệp, nó chết thật thảm. Nghe vậy, ngực nàng như ai xé, đau đến không thở được. Nàng nói không được, thở không được. Ông nàng cười, nói nàng xem ti vi nhiều quá, xem tới lú lẫn luôn rồi. Đâu là thật đâu là phim còn không phân biệt được. Sau này bớt xem ti vi đi.

Nghe ông nói vậy, nàng thấy đau đến cùng cực. Nàng hét lên, hét đến xé tim, hét để giúp nàng thoát khỏi cơn khủng hoảng này.

“Mạt nhi, Mạt nhi, tỉnh tỉnh......” Tiếng nói trong trẻo nhưng gấp gáp vàng bên tai nàng, lôi nàng ra khỏi giấc mơ. Nàng mở mắt, ôm lấy người đối diện, khóc lớn : " Chàng đây rồi ! Thiếp tưởng mình không còn gặp chàng được nữa. "
 
Chương 1395


Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng, tự trách:“Xin lỗi, ta ngủ quên, hại nàng gặp ác mộng.”

Hắn vỗ lưng nàng, rất nhẹ, rất nhẹ, động tác hết sức tự nhiên, không chút lúng túng.

Mạt nhi của hắn rất kiên cường. Nhưng nàng cũng rất lương thiện. Nàng thông mình, nhưng nàng chưa từng trải qua cuộc sống kinh khủng đó, chưa từng nghĩ răng trên đời sẽ có những chuyện đó. Là hắn, là hắn đã kéo nàng tới vũng bùn này.

Tô Mạt từ từ nín, nghẹn ngào nói:“Muội không sợ, nhưng mà, mỗi lần nghĩ tới huynh là con của hoàng hậu, muội không chịu được. "

“Mạt nhi, yên tâm, không ai thương tổn chúng ta được, ai cũng không được.”

Tô Mạt rầu rầu, tiếng như muỗi kê : " Muội không muốn ở đây nữa. Đưa muội đi đi ! "

Người, có đôi lúc nản lòng. Nàng mệt, mệt lắm.

" Được ! Ta đưa nàng đi. "

Hoàng Phủ Cẩn ôm chặt nàng, không cho nàng có một chút cảm giác khủng hoảng, không cho nàng có một chút cảm giác không an toàn nào nữa.“Ta không cần ngôi vị hoàng đế, không cần quyền thế, cũng không phải con hoàng hậu. Hắn sẽ không cản ta. Mạt nhi, đừng sợ!”

Tô Mạt mơ mơ màng màng dựa vào lòng hắn ngủ. Mở mắt ra thì thấy trời sắp sáng.

Hoàng Phủ Cẩn vẫn ngồi dựa vào góc giương, mắt nhìn nàng không chút mệt, cũng không có dời tầm mắt. Lúc nò, hắn cũng nhìn nàng như vậy, cho nàng ấm áp, cho nàng yên tâm.

Nàng hít mũi : " Không được cười muội. "

Hoàng Phủ Cẩn hôn nhẹ lên mũi nàng, trán đặt lên trán nàng : " Bộ dạng nào của nàng ta cũng yêu. "

Tô Mạt hôn phớt qua má hắn, ngượng ngùng nói:“A, muội phải về nhà , đêm qua đại ca Thành thân, giờ mà còn chưa về sẽ bị người nói. "

Hoàng Phủ Cẩn cười cười :“Không sợ, ta sai A Lí tới báo trước rồi. Rửa mặt chải đầu xong, ta qua đó với nàng. "

Huynh đệ Đinh Tiểu Căn đi vào chúng với Kim Kết cùng Thủy Muội, giúp hai người sửa soạn.

Tô Mạt kinh ngạc :“Các ngươi đến đây lúc nào?”
 
Chương 1396: Bọn họ là người một nhà tương thân tương ái 1


Tô Mạt kinh ngạc nhìn hai người: “Các ngươi đến đây lúc nào?”

Kim Kết cười nói: “Đêm qua tiểu thư đi rồi, đợi cho đám người trong phủ ồn ào rời đi, Lan tỷ cũng để người đưa chúng ta tới đây.”

Hai má Tô Mạt nóng lên, sẵng giọng: “Lăng Nhược cũng dám đưa các ngươi tới để treo ghẹo người.”

Mấy người thay đổi xiêm y, sau đó ngồi xe trở về Tô phủ.

Tô Việt tự mình ở ngoài đại môn tiếp đón bọn họ, Đại tiểu thư cùng vài người chờ ở cổng trong không thiếu được màn trêu ghẹo Tô Mạt.

Tô Hinh Nhi cười nói: “Mạt Nhi, Đại ca thành thân sao giống như muội xuất giá vậy?”

Tô Mạt làm mặt quỷ nói: “Muội da mặt dày, không sợ.”

Tô Việt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi tìm Tô Nhân Vũ nói chuyện, Tô Mạt cùng các tỷ tỷ mang theo nha hoàn đi thỉnh an lão phu nhân.

Trên đường Đại tiểu thư nói: “Đúng rồi, Mạt Nhi. Đêm qua sau khi Thái tử đến cũng đã cho người dẫn Lương Đệ của hắn đi rồi.”

Tuy rằng Tô Mạt không ở đây nhưng mọi chuyện cũng đã được xử lý tốt, vì vậy đêm qua nương theo ngày đại hỉ của Tô Trì và công chúa, thừa dịp đủ loại bách quan quyền quý ở đây uống rượu mừng, Tô Nhân Vũ tự mình công khai thân phận đứa trẻ bị bỏ rơi của Tô Văn Nhi, nàng không phải nữ nhi Tô gia. Mà Thái tử lại coi trọng nàng, nàng cũng nguyện ý hầu hạ Thái tử, vì vậy nàng liền theo Thái tử vào Đông cung.

Về phần có được làm Lương Đệ hay không, không phải chuyện của bọn họ.

Nhớ tới chuyện đêm qua, Đại tiểu thư thấy mình không chút gợn sóng. Hay nói chính xác hơn, nhờ Thái tử mà nàng đã không còn cảm xúc gì.

Khi hắn nhìn về phía nàng, tuy rằng ánh mắt kia ấm áp quấn quýt si mê, nhưng nàng không hề rung động.

Thời điểm hắn nghe thấy phụ thân ở trước mặt mọi người nói ra thân thế của Tô Văn Nhi, giao Tô Văn Nhi cho hắn, nàng có thể thấy được vẻ ngạc nhiên trên gương mặt hắn, dường như hắn không đoán được phụ thân sẽ ở trước mặt mọi người làm ra chuyện như vậy.

Dù sao đây cũng không phải chuyện gì tốt.

Vì danh dự của Tô gia, cho dù Tô Văn Nhi là nữ nhi thân sinh thì như thế nào, chỉ cần tộc trưởng đồng ý, nàng chính là đứa trẻ bị vất bỏ, không chút nào lưỡng lự.

Đây, là gia tộc.

Vào phòng lão phu nhân thỉnh an, sau đó mọi người cùng đi đến đại sảnh. Lão phu nhân cùng Quốc Công ngồi ở ghế trên chờ Tô Trì cùng An Bình công chúa kính trà.

Vì Hoàng Đế nói gả Công chúa đến Tô gia làm vợ, mà không phải Tô Trì đi phủ công chúa làm phò mà, nên An Bình công chúa phải kính trà.
 
Chương 1397: Bọn họ là người một nhà tương thân tương ái 02


Mọi người đưa lễ vật, An Bình công chúa cũng tặng cho nhóm tiểu thư đôi giầy, còn công tử là vớ giày.

Những thứ này vốn không cần, nhưng nàng thích tỷ muội Tô gia, cảm thấy thoát ly được hoàng cung lạnh như băng là chuyện may mắn nhất trong đời, nên nàng thực lòng muốn tới Tô gia làm vợ, vì vậy đã học rất nhiều từ các ma ma.

Các trưởng bối thưởng hồng bao, sau đó chuẩn bị để cho Tô Nhân Vũ mang đôi tân nhân vào dập đầu với bệ hạ và Quý phi.

Tô Mạt lặng lẽ quan sát, phát hiện An Bình công chúa tuy rằng vui mừng, nhưng trong nụ cười kia luôn mang theo vài phần cô đơn, mà vẻ mặt của đại ca lại cứng ngắc, nhìn không ra có điểm vui mừng, không khỏi thở dài trong lòng. Dù sao không phải đôi vợ chồng nào cũng có thể cầm sắt hài hòa.

Hơn nữa những lời đồn đãi về vị đại ca này… Nàng mím môi.

Mọi người dùng bữa, còn Tô Nhân Vũ thì mang đôi tân nhân tiến cung. Hoàng Phủ Cẩn và Tô Việt thì cùng nhau đi nha môn, Tô Mạt cùng vài người đi tìm Tần Nguyên Quân.

Hồ tiên sinh cùng Hồ Tú Hồng nay là thầy thuốc chủ trị của Tần Nguyên Quân, bọn họ so với Tô Mạt càng am hiểu nội khoa, hơn nữa Tô Mạt cùng A Thái Cổ cố ý nghiên cứu liệu pháp huân hương, đối với Tần Nguyên Quân càng thêm có lợi.

Hồ tiên sinh cùng Tô Mạt trao đổi một ít ý tưởng rồi cùng nương tử đi tìm lão phu nhân nó chuyện, để lại bọn trẻ nói nói cười cười.

Hồ Tú Hồng trợn trắng mắt nhìn Tô Mặt: “Tối hôm qua náo nhiệt như vậy, ngươi thành thật cho ta, ngươi đã làm gì?”

Kim Kết vội hỏi: “Cầu Vồng, tiểu thư của chúng ta đi làm chính sự nha.”

Hồ Tú Hồng cười ha ha: “Ngay cả ngươi cái nha đầu này cũng biết thay nàng giấu diếm, có thể thấy được không phải chuyện tốt. Vẫn là nhanh chút chọn ngày tốt gả nàng đi.”

Tô Mạt không chút nào yếu thế: “Đúng vậy đúng vậy, gả ta đi rồi sau đó một đám người các ngươi cũng gả đi, đến lúc đó ta là Vương phi, các ngươi ai dám không nghe!”

Hồ Tú Hồng nói nàng ỷ thế hiếp người, vài người hi hi ha ha nháo với nhau.

Đại tiểu thư ngồi cạnh giường nhìn Tần Nguyên Quân, Thủy Muội an ủi nàng: “Đại tiểu thư, Hồ tiên sinh nói, khối máu tụ trong đầu Tần công tử tan ra thì tốt rồi, thi châm rồi thì sẽ không phải là bệnh xấu, đến lúc đó từ từ chăm sóc là được rồi.”

Đại tiểu thư khẽ vuốt cằm, trong lòng tràn ngập cảm kích.

Ngày tiếp theo, hoàng thành vẫn đề phòng sâm nghiêm như cũ, xe ngựa ra vào đều phải kiểm tra, cho dù là Thái tử hay Vương gia đều không ngoại lệ. Tất cả những gia đinh đều phải được lính tuần tra ở cửa thành vẽ bức họa, mỗi lần ra ngoài làm việc, người nào cũng phải kiểm tra.
 
Chương 1398: Trà lâu tương lai buôn bán náo nhiệt 01


Một khi có nhân vật khả nghi, lập tức truy bắt.

Vì vậy trừ bỏ cửa thành canh gác sâm nghiêm, bên trong thành thật ra trị an vô cùng tốt. Người an phận thủ thường không ra ngoài chỉ đi lại trong thành cực kỳ tiện nghi.

Lưu công công vẫn bị nhốt tại lãnh cung, mà Thư Hùng Song Sát bị Hoàng Phủ Cẩn phế võ công, sau đó giao cho hình bộ để viết tấu chương đưa lên hoàng đế. Hơn nữa trước đó Tiền cô cô cũng đã bẩm báo qua nên Hoàng Phủ Cẩn cũng không bị hoàng đế chỉ trích, ngược lại vẻ mặt đối với hắn cũng ôn hòa chút, thậm chí còn thưởng hắn không ít này nọ, lại thêm hai thôn trang, nói là chờ khi hắn thành thân thì tặng cho Vương phi.

Hoàng Phủ Cẩn dĩ nhiên sẽ để cho Lưu Vân đưa cho Tô Mạt.

Tô Mạt nắm chặt thời gian, dẫn theo người của nàng đi xây dựng trà lâu.

Bởi vì năm sau sẽ là kỳ thi xuân, sau đó còn có thi đình, thí sinh các nơi đều tụ tập tại kinh thành.[diendanlequydon.com]

Có thể lên kinh đi thi, tuyệt đại đa số đều là những đệ tử có tiền, những thí sinh con nhà nghèo lại rất ít.

Bọn họ tất nhiên sẽ ở khách điếm tốt nhất, dạo phố hoa, ăn uống tại những tửu lâu trà lâu đặc sắc.

Lấy tên tuổi Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, trà lâu nàng mở, bên trong lại có bánh ngọt điểm tâm độc đáo, chẳng lẽ bọn họ không đến?

Đến lúc đó, những thí sinh nổi danh vì tỏ vẻ chính mình đặc biệt, trước tiên sẽ đến đây, những người khác tự nhiên cũng sẽ theo đó mà đến. Tô Mạt lại để cho người ta quảng cáo, tuyên truyền xung quanh, buôn bán há có thể không tốt?

Nhưng thái độ Tống gia lại làm Tô Mạt cảm thấy kỳ quái. Lẽ ra bọn họ đi Tống gia bắt Thư Hùng Song Sát, Tống gia cũng không nên thờ ơ mới đúng. Hoặc nên tỏ mình trong sạch không có quan hệ với Thư Hùng Song Sát, bị hãm hại cũng tốt. Hoặc đến khởi binh vấn tội, trách bọn họ tự tiện xông vào Tướng phủ cũng tốt, mà không phải gió êm sóng lặng như vậy, khiến nàng nhìn không thấu.

Hơn nữa, Thái tử cũng không có động tĩnh gì.[truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com]

Tô Mạt cảm thấy bọn họ có cao nhân chỉ điểm, cho nên địch bất động ta bất động. Nàng cũng đơn giản lấy tĩnh chế động, chỉ để cho nội gián lén lút chú ý, mặt ngoài thì nàng gióng trống khua chiêng mở trà lâu.

Trả qua quá trình mở hương lâu, trà lâu lại càng thêm thoải mái đơn giản, một người đến quấy rối cũng không có. Nhóm quan to quý nhân đều cố ý mua nhiều điểm tâm về để nếm thử, hơn nữa cơ hồ 80% mọi người đều trực tiếp làm đơn đặt hàng, yêu cầu số lượng mỗi ngày là bao nhiêu.

Tô Mạt tự đặt tên cho trà lâu của mình, gọi là: Trà lâu tương lai.
 
Chương 1399: Trà lâu tương lai buôn bán náo nhiệt 02


Trà lâu được mở trên phố là một tòa lầu hai tầng bảy gian, mái nhà vểnh cong, rường cột chạm trổ.

Tầng thứ nhất tầng thứ hai được bài trí xa hoa, bên trong bày những bàn vuông sơn màu đen chỉnh tề ngăn nắp, một bàn bốn ghế, giữa các bàn co những bình phong được đề những bài thơ để ngăn cách.

Trà lâu ngoài các loại bánh ngọt còn có các điểm tâm tinh xảo, các giống trà tốt nhất, trà sữa, nước trái cây, rượu trái cây….

Mặt sau trà lâu là vài sân viện nối liền nhau phân ra thành lập không ít nhã gian, bên trong trang hoàng tinh mỹ, phong cách đa dạng, tinh xảo thanh u, thực thích hợp để mọi người tán gẫu kết bạn.[diendanlequydon.com]

Những đầu bếp làm điểm tâm mặc áo sa mỏng màu trắng, trên đầu đội mũ cánh chuồn dành cho đầu bếp. Quần áo của tất cả mọi người nhìn thì thấy quái dị, nhưng lại cảm thấy tuấn tú nói không nên lời.

Mà gã bồi bàn bên trong đều là những thiếu niên tuấn tú mười lăm mười sáu tuổi, áo ngắn gọn gàng sạch sẽ, quần áo được làm cho phù hợp với công việc khiến bọn họ đặc biệt có tinh thần. Thanh âm đặc biệt trong trẻo khiến cho người ta nghe thấy là quên hết thế tục, lại xứng với trà bánh tinh xảo kia, cảm thấy đó là một loại hưởng thụ cao quý.

Những gã sai vặt này kỳ thật là do đám ăn mày âm thầm điều tra nghe ngóng, nghe nói có một người môi giới từ phía nam mua một đám tiểu đồng tuấn tú, tính toán mở một trà lâu nhỏ trong Kinh.

Kết quả bị Tô Mạt xử dụng mánh khóe, ở trên thuyền bọn họ dọa vừa đến Kinh thành sẽ có thị mậu tư, lại có hình bộ, khiến người môi giới kia sợ tới mức rắm cũng không dám phóng, cuối cùng Tô Mạt cho hắn tiền vốn chuộc mười sáu gã sai vặt.

Những người này hoặc là những người khốn khổ, hoặc là những người trước đây bị những tên lừa đảo lừa gạt không nhớ được quá khứ. Nay Tô Mạt trả thù lao cho họ, mướn bọn họ làm gã sai vặt, bọn họ cũng không nghĩ về nhà nữa.

Tô Mạt lại sai người mời một lão tú tài lười biếng hết ăn lại nằm không thể vào trường học, tuy có học vấn nhưng luôn lỗi thời.

Trà lâu mướn một ma ma chuyên phụ trách cuộc sống của hắn để hắn viết chữ cho trà lâu, sau đó lại dạy những thiếu niên kia đọc sách, nếu học tốt thì có thể đi thi.

Bận rộn như vậy đảo mắt đã tới năm thứ ba.

Trong hai tháng này, vì được những người khách quan tâm nên trà lâu dị thường náo nhiệt.[truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com]

Trà lâu tương lai lại xây thêm một quán ở phố đối diện, mỗi ngày tràn ngập khách.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top