Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Dịch Full 

Chương 1360: Tự làm bậy không thể sống 02


Hoàng Phủ Cẩn nói: "Hoàng đế chuyển hắn từ trong Thiên Lao bí mật sang đại lao Hình bộ, vốn muốn xử tử hắn, ai ngờ cả khi xích sắt xuyên qua xương tỳ bà hắn đều có thể trốn thoát trên đường áp giải."

Tô Mạt nhíu mi, xương tỳ bà là chỗ hiểm ở vai, sau khi đâm qua lực đạo toàn thân sẽ bị phong toả, hai tay cũng không thể thi triển, nếu mà còn có thể đào tẩu, sức mạnh cùng khả năng chịu đựng của người này rất lớn.

"Có thể hay không có nội ứng?"

Nếu mà không có nội ứng, sao hắn lại thoát được chứ ?

Hoàng Phủ Cẩn vuốt cằm: "Ta cũng đoán như vậy."

"Đào tẩu trên đường áp giải, này không phải là trách nhiệm của HÌnh Bộ các ngươi đi?" Tô Mạt quan tâm chính là Hoàng Phủ Cẩn có bị liên lụy hay không.

Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu: "Là đào thoát trên đường do ám vệ môn áp giải , theo chúng ta không có vấn đề gì."

Nếu như từ hình bộ đại lao đến đây, chưa hẳn có thể dễ dàng đào thoát như vậy.

Từ khi Hoàng Phủ Cẩn tiếp quản Hình bộ, cũng đã tiến hành qua một chút cải cách, chế độ không thay đổi, nhưng mà đã cải cách qua đại lao.

Tội phạm nặng nhẹ được xem xét để có cách đối đãi hợp lý, văn nhân ít người trông nhưng tội phạm hung tàng, giết người .. sẽ tang người canh giữ, tuyệt không trốn thoát được.

"Hiện tại ám vệ môn đã xuất động toàn bộ, ở bên trong hoàng cung truy bắt Vu Hãn, sợ hắn sẽ đi ám sát hoàng đế."

Ban đêm, hoàng cung đóng chặt , hơn nữa trong ngoài cung, đều có đội tuần tra đan xen nhau đi tuàn, Vu Hãn tuyệt đối trốn không thoát, chỉ có thể trốn ở chỗ nào đó trong cung.

Lát sau, A Lí từ trong màn mưa nhẹ nhàng đi vào, "Vương gia, tiểu thư, quốc công cùng vài vị đại nhân bị triệu vào cung rồi."

Chắc hẳn là bàn bạc về chuyện truy nã Vu Hãn.

Hoàng Phủ Cẩn trầm ngâm một chút, nói: "Xem ra ta cũng cần tiến cung , các ngươi bảo vệ tiểu thư cho tốt."

Hắn đưa tay sờ sờ gương mặt nàng: "Đừng lo lắng, chuyện gì tới sẽ tới, ta đi nhìn xem."

Nói xong xoay người biến mất ở trong màn mưa.

Trời sáng, Tô Mạt rửa mặt chải đầu thay trang phục, cùng đại tiểu thư, Tô Hinh Nhi đi đến chỗ tổ mẫu thỉnh an, ăn điểm tâm thuận tiện liền đi qua sân Tần Nguyên Quân, lúc này Tô Việt sớm đã đi nha môn.

Tô Mạt thấy Mặc Tùng ở đây, liền hỏi hắn: "Sao ngươi không đi chung với Nhị thiếu gia?”

Tuy không thể vào nha môn nhưng những sai vặt này sẽ túc trực bên ngoài, chủ nhân có tin gì cần truyền đi sẽ sai sử bọn họ, vì thế hầu như ngày nào Mặc Tùng cũng phải đi theo nhị thiếu gia.

Mặc Tùng đáp: "Tiểu thư, Nhị thiếu gia sai tiểu nhân đi đưa thư."

Tô Hinh Nhi cười nói: "Oa, khẳng định là Nhị ca nhìn trúng tiểu thư nhà ai rồi."
 
Chương 1361: Tự làm bậy không thể sống 03


Đại tiểu thư nhìn nàng: "Đừng nói bậy."

Tô Hinh Nhi vội la lên: "Muội không có nói bậy nha! Có lần, muội thấy trong tay áo huynh ấy rớt ra một cái khắn tay màu hồng nhạt có thêu hoa đào.”

Đại tiểu thư biến sắc, cắn môi, nếu là ở vùng quê nhỏ, nam nữ có ý sẽ đưa tín vật chung thân, sau đó người lớn hai nhà sẽ qua nói chuyện.

Nhưng những gia tộc lớn thì không vậy. Họ kiêng kị nhất là chuyện tự mình ước định. Hơn nữa, hôn nhân của nhị ca là do phụ thân cùng tổ mẫu quyết định, huynh ấy đâu có quyền…

Tô Mạt cười hỏi: "Mặc Tùng, ngươi nhanh khai báo, nếu không ta đưa ngươi đi đại lao Hình bộ."

Mặc Tùng sợ tới mất quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ nói: " Tiểu thư, nào nghiêm trọng như vậy , bất quá là một nha đầu hay tìm ngài ấy nói chuyện.”

Tô Mạt ép hỏi nói: "Không phải nhà chúng ta, đó là nha đầu nhà ai?"

Mặc Tùng hoảng sợ, dứt khoát nói: "Nhị thiếu gia không cho nói với ai, là một nha đầu của vương gia."

Tô Hinh Nhi lập tức bùng nổ, "Vương gia? Nhị ca sao vậy? Sao có thể lén lút qua lại với nha đầu của Vương gia, nếu như bị Vương gia biết, không phải rắc rối sao?"

Mặc Tùng sợ tới mức cứng họng.

Đại tiểu thư nắm tay nàng, giúp nàng bình tĩnh : "Không phải còn có Mạt Nhi sao."

Tô Mạt: "Nếu là chuyện riêng của Nhị ca, chúng ta không cần nhúng tay." Lại nói với Mặc Tùng: "Ngươi không cần nói với Nhị thiếu gia chúng ta biết, chỉ cần làm theo phân phó của hắn là được."

Nhị ca dù sao cũng là thanh niên , chính mình có suy nghĩ riêng, hắn là nhị ca của mình , các nàng nên tin tưởng hắn.

Tô Hinh Nhi không hiểu, ồn ào muốn nói cho tổ mẫu cùng phụ thân.

Tô Mạt nói: "Nhị ca là người có chừng mực, sao lại làm ra chuyện lỗ mãng, chúng ta đi xem Tần ca ca đi."

Lúc các nàng đi vào, Tần Nguyên Quân đã được dược đồng xoa bóp xong, sau đó đẩy hắn đến dưới tán cây thạch lựu trong viện, cho hắn cảm nhận không khí tươi mới sau cơn mưa. Nước mưa rửa sạch lá cây khiến chúng sáng lên như ngọc, từng giọt nước còn đọng lại nhẹ nhàng rơi trên tay hắn, mát lạnh mà chân thật.

Bên cạnh đó còn có hoa nhài, hoa ngọc tram. Tô Hinh Nhi các nàng cũng ngồi đó vừa cắt hoa vừa đùa nghịch.

Tô Mạt với đại tiểu thư ngồi trước mặt Tần Nguyên Quân.

Mắt Đại tiểu thư đỏ lên, hít hít cái mũi: "Mạt Nhi, huynh ấy có chết không?”

Tô Mạt cười nói: "Đương nhiên sẽ chết."
 
Chương 1362: Tự làm bậy không thể sống 04


Nói xong, thấy mặt mày tỷ mình tái mét,vội hỏi: " Có người nào sống đến trăm tuổi mà không chết chưa?"

Đại tiểu thư giận liếc nàng, nhưng sắc mặt dần dần có huyết sắc, "Nha đầu ngươi, chỉ biết chọc tỷ."

Tô Mạt vươn ngón tay ra, chọc chọc vào ngực Tần nguyên quân , "Tần ca ca, huynh phải sớm tỉnh lại nha.... Nếu không, tỷ tỷ sẽ già đi, mà muội không muốn tỷ ấy chờ hoài vầy đâu.”

Mấy ngày nay, lúc nàng thay Tần nguyên quân châm cứu, sẽ dùng đến nội lực của mình, lấy nội lực cộng thêm thủ pháp Thiên Thủ Quan Âm, nàng cảm thấy có thể càng kích thích kinh mạch của hắn tốt hơn, để cho hắn mau chóng khôi phục ý thức.

Bây giờ còn chua thấy hiệu quả, bởi vì Tần nguyên quân còn đang mê man, nhưng mà khí sắc đã tốt hơn rất nhiều so với lúc nàng vừa trở về, nhìn thấy chỉ là giống với người bình thường đang ngủ, không giống người bệnh.

Lúc mấy người Tô Mạt cùng Tô Hinh Nhi đi chơi, đại tiểu thư liền ngồi gần một chút, chậm rãi cầm tay Tần nguyên quân, tay hắn hiện giờ không hề lạnh, bởi vì được bọn họ trị liệu, nên hắn giống như đang ngủ, nhìn không có gì khác.

Nàng áp tay hắn lên mặt mình, khẽ nói: "Rốt cuộc là thiếp mệnh khổ hay là chàng mệnh khổ mà ông trời sắp xếp chúng ta gặp nhau lúc đó? ,

Thiếp nghĩ từ nay đã có người toàn tâm toàn ý đối với mình, nào ngờ chỉ là hy vọng xa vời. Nếu lòng chàng thật sự có thiếp, xin chàng mau tỉnh lại, đừng bỏ cuộc. Lúc trước là tại thiếp do dự mới hại chàng ra nông nỗi nhưng giờ thiếp không như vậy nữa. nếu chàng có bề gì, chắc thiếp cũng không sống nổi. Ai cũng nói chàng thật thà nhưng thiếp biết chàng rất thông mình, còn giảo hoạt nữa. Nếu không, sao tim bị chàng trộm mất ,à còn không biết. Có phải thiếp ngốc lắm hay không?”

Dù khi đó tâm thiếu nữ bởi vì một chút rung động, thích một người nam nhân, nhưng hiện thực tàn khốc để cho nàng nhìn rõ bộ mặt thật của hắn.

Bây giờ tâm đã lạnh đi, thậm chí còn không muốn đáp lại một tấm lòng chân thành nồng nhiệt khác.

Nàng vốn nghĩ cứ như vậy đi, chính mình không thể không lập gia đình, dù gả cho hắn cũng sẽ không thích hắn.

Ai lại biết, sẽ xảy ra chuyện như vậy, hắn ngủ say , im lặng nằm, nàng ngày ngày làm bạn với hắn, nhìn hắn, nói chuyện với hắn.

Dần dần, nàng mới cảm nhận được chân tình hắn dành cho nàng nhiều như thế nào cũng là lúc nàng đem tâm mình hồi phục.

"Đợi cho đến lúc trong lòng thiếp chỉ có chàng, chàng lại bỏ thiếp mà đi. Chàng nói, thiếp còn có thể sống nổi sao?”
 
Chương 1363: Tự làm bậy không thể sống 05


Nàng thở dài, tình cảm nàng dành cho hắn không giống tình cảm nàng dành cho thái tử. Nàng không biết khác nhau chỗ nào nhưng giờ nàng không thể tự kềm chế, nàng biết là mình tự mua dây buộc mình, tự mình lún sâu nhưng lại không có cách nào cự tuyệt.

Hình như có gì đó dẫn nàng tiến về phía trước.

Nước mắt nàng từng giọt, từng giọt rớt xuống lòng bàn tay hắn. Nàng nhắm mát lại, tưởng tượng ra tiếng mạch đập trong cơ thể hắn.

Một giọt nước mắt theo hắn khóe mắt chảy xuống, chạy vào tóc nàng. Một ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua, chậm rãi hong khô nó.

Tới trưa Tô Nhân vũ từ hoàng cung về, đi theo còn có Tô Việt. Mọi người dùng cơm trong phòng lão phu nhân. Dùng xong, Tô Nhân Vũ nói: “ Tội phạm bỏ trốn đã bị bắt, bị giết ngay tại chỗ.”

Tô Mạt hỏi:“Cha, là người tận mắt nhìn thấy sao? Tên đó thật sự là vu hãn?”

Tô Nhân Vũ lắc đầu:“Là thống lĩnh thị vệ báo lại , nói tìm được Vu Hãn ở hầm băng, hắn bị thương, bị mấy chục danh thị vệ bao vây, sau đó bị loạn tên bắn chết, xác chết do mấy người Lưu công công nhận diện. "

Ngày Tô Mạt cùng A Lí dùng kế bắt vu hãn, sau nữa là vu hận sinh giao cho bọn thị vệ, Lưu Ngọc là người kiểm tra .

Giờ nếu Lưu Ngọc nói đó là vu hãn, vậy Vu |Hãn đúng là đã chết.

Lão phu nhân nhẹ nhàng thở ra, niệm câu “A di đà Phật”, lại nói:“Mấy năm nay vô cùng rối loạn, các con nên cẩn thận mới được.”

Mọi người nghe theo. Hoàngđế tuổi đã cao, các hoàng tử cũng dần trưởng thành, thời cuộc bắt đầu biến đổi.

Lúc này, hạ nhân nói nhị tiểu thư đến thỉnh an, lão phu nhân hừ lạnh : “Bảo nó về đi. Nó là lương đệ tương lai, chỉ ở nhờ nhà chúng ta. Về sau không được gọi là nhị tiểu thư nữa. "

Dặn dò xong, lão phu nhân lại nói:“Qua mấy ngày nữa là tới tết Trung Nguyên, chúng ta cũng cần thả đèn, ngoại trừ mua về, hạ nhân làm, các con cũng phải tự mình làm một cái, thả đi trừ xui. "

Tết Trung nguyên : Theo bác gu gồ thì là lễ vu lan. Bên mình là lễ vu lan, bên đạo lão có tết trung nguyên.

Tô Hinh Nhi vội hỏi:“Muội, tỷ tỷ còn có Mạt nhi sẽ làm đèn cho tổ mẫu và phụ thân. Nhị ca tự mình làm đèn nha. "

Tô Việt kinh ngạc nói:“Huynh cũng có việc, sao không giúp huynh ? "

Tô Mạt tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, dáng vẻ như nói ngươi tốt nhất nên thành thật cho ta.

Tô Việt bị nàng nhìn càng phát ra nghi hoặc, đành gượng cười cười.
 
Chương 1364: Tự làm bậy không thể sống 06


Đang cười nói, quan gia bên ngoài tới truyền lời, "Lão gia, lão phu nhân, có người trong cung đến, là hoàng quý phi cùng thái tử điện hạ phái người đến đưa quà cho , mặt khác. . . . . . thăm hỏi vị ở nhờ chúng ta kia. . . . . ."

Lão phu nhân hừ một tiếng, nói với Tô Nhân Vũ: "Con có việc, cứ đi trước. Đó là việc của bệ hạ giao phó, chớ chậm trễ.”

Tô Nhân Vũ biết mẫu thân cố ý để cho mình tránh đi, nghĩ cũng không trở ngại gì, lại nhìn Tô Mạt một cái, nhận được cam đoan của nàng, liền hành lễ, dẫn người lui ra, đi thu thập xong rồi từ cửa hông đi đến nha môn.

Tô Việt liền lưu lại, hắn tự mình nghênh đón vài vị công công, mấy người Tô Mạt cùng Tổ Mẫu đi chính đường.

Người đến là đại thái giám bên người hoàng quý phi Nhâm công công, trong khuỷu tay của hắn giắt phất trần, cằm dương lên, một bộ dáng không coi ai ra gì.

Mấy người Tô gia hành lễ, mời hắn ngồi xuống dùng trà.

Nhậm công công cũng không ngồi, cất giọng the thé nói: "Chúng ta không phải tới uống trà , chúng ta thay nương nương hỏi mấy chuyện."

Nói xong khinh miệt địa nhìn lướt qua, cực kỳ vô lễ.

Tô Việt đỡ lão phu nhân đứng lên, nói: "Nhâm công công có chuyện liền hỏi, chúng ta biết gì sẽ nói.”

Nhậm công công thấy Tô Việt cũng dám nói chuyện lớn tiếng như vậy, hừ một tiếng, "Tô lão phu nhân, gia phong Tô gia không thể sánh bằng năm đó nha, đại nhân nói chuyện, sao hài tử còn xen mồm?"

Lão nhu nhân giương mày, áp chế tức giận, vừa muốn nói chuyện, Tô Mạt đã chạy tới trước mặt nàng, cúi chào, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với Nhậm công công nói: "Nhâm công công hiểu lầm, Nhị ca ta cũng không phải là hài tử, hiện giờ ăn lộc của vua, vì vua phân ưu, đã là người của triều đình, là một làn gió của triều đình làn gió. Ngay cả bệ hạ cũng khen huynh ấy có tài nha.”

Dám nói Nhị ca nói chuyện sai, gia phong không đúng, Tô Mạt bĩu môi, vậy thì cho Nhậm công công đội mũ lên án triều đình.

Nhâm công công bị nàng chụp mũ,giận điên người nhưng rang kềm lại. Dù sao Tô gia cũng không phải nhà người thường, trừ phi có mười phần nắm chắc, nếu không không thể tùy tiện dọa nạt.

"Hừ, nếu đúng là như vậy, Nhị Tiểu Thư của quý phủ sao lại không để ý thể thống, xem thường lễ nghĩa liêm sỉ, cũng dám thừa dịp thái tử điện hạ say rượu, dụ dỗ điện hạ, làm ra chuyện vô sỉ kia !"

Nhâm công công nói lời giận giữ, vểnh lan hoa chỉ lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Mạt.
 
Chương 1365: Tự làm bậy không thể sống 07


Lời Nhâm công công sắc bén, thần sắc nghiêm nghị, nâng Lan Hoa Chỉ, nhìn Tô Mạt.

Tô Mạt cảm giác thân thể tổ mẫu run nhè nhẹ, vội kéo ống tay áo bà, tới gần Nhâm công công, cười cười, chậm rãi nói:“Nhâm công công đừng nóng vội.”

Nàng quay đầu hỏi Tô Việt:“Nhị ca, lương đệ còn chưa tới sao?”

Bên ngoài bà tử đáp lời, nói nhị tiểu thư đến.

Tô Văn Nhi không cố ý chỉnh trang, quần áo nhẹ nhàng, váy dài nguyệt sắc, thướt tha, bước tới, dáng vẻ mảnh mai, yếu đuối.

Nàng tiến lên hành lễ, Nhâm công công hừ lạnh.

Tô Văn Nhi lập tức quỳ xuống: “Công công, tất cả tội lỗi, xin để một mình Văn Nhi gánh chịu, cầu quý phi nương nương đừng trách tội Tô gia.”

Nhâm công công đắc ý bĩu môi, vẫn là chủ tử thông minh, biết nắm đúng nhược điểm Tô gia.

Tô Văn Nhi làm ra chuyện như vậy, cho dù người chủ động là thái tử, nhưng dám trước đại hôn mà leo lên giường của thái tử, đâu phải nói một tiếng là xong.

Việc này không truy cứu đã là ân huệ lớn, ai cũng vì mặt mũi hoàng gia, có ai dám nhiều lời?

Một khi hoàng quý phi truy cứu, vậy mặt mũi Tô gia liền mất sạch, từ nay về sau không ngóc đầu lên nổi.

Nghĩ vậy, Nhâm công công đắc ý cười.

Tô Hinh Nhi nổi giận: “Chính ngươi làm ra chuyện ghê tởm, dựa vào cái gì liên lụy Tô gia.”

Tô Văn Nhi cúi đầu chịu tội, rơi lệ: “Đều là ta không đúng, là ta không tốt, ta nguyện ý lấy chết để đền tội.”

Nói xong, ả lao thẳng vào cây cột gần đó.

Tô gia không một ai cử động, Nhâm công công sửng sốt, lúc đó, Tô Văn Nhi cũng nhào tới cột.

Nhưng mà, không biết sao, ả hơi khựng lại, rồi ôm cột mà khóc.

Tô Mạt cười lạnh, nhẹ nhàng phủi ngón tay, đi đến trước mặt Tô Văn Nhi, nói thầm vào tai ả: “ Lương đệ tương lai, nha đầu của ngài đã bị ta điểm huyệt, không cách nào kéo ngài được, sao ngài không đập đầu nữa vậy?”

Tô Văn Nhi hận nghiến răng nghiến lợi, chỉ đành giả bộ khóc nức nở.

Tô Mạt lạnh lùng: “Nếu còn có liêm sỉ, ngươi liền ngoan ngoãn theo Nhâm thái giám đi tới chỗ thái tử, không được ở lại Tô gia, bằng không, ta sẽ không khách sáo.”

Trước kia, dù sao nàng ta cũng còn là nữ nhi Tô gia, nhưng giờ nếu ả muốn đoạn tuyệt, nàng cũng không ngại.
 
Chương 1366: Tự làm bậy không thể sống 08


Tô Văn Nhi lấy tay áo che mặt, oán độc nhìn Tô Mạt,“Ngươi mơ tưởng, đuổi ta đi không dễ dàng như vậy. Ta là nữ nhi Tô gia, làm lương đệ, cũng là cho các ngươi làm vẻ vang . Các ngươi cùng với ta đứng chung một chỗ.”

Nếu muốn cùng Tả tiểu thư đấu, nàng không thể một mình chiến đấu, phải có đồng minh, đồng minh đó chính là nhà mẹ đẻ.

Tô Mạt châm chọc cười, muốn dùng thủ đoạn tha Tô gia xuống nước, nghĩ hay quá!

Nàng nói với Nhâm công công nói: “Nhâm công công, không biết ngài có tới hộ bộ xem lại gia phả của gia tộc ta chưa. Trong gia phả có ghi rất rõ, nàng ta không phải con gái ruột của Tô gia ta, chỉ là một đứa nhỏ bị bỏ ngoài đường, phụ thân ta thương tình nhặt về nuôi thôi.”

Tô Văn Nhi ngẩn ngơ, sắc mặt trắng bệch, không dám tin nhìn Tô Mạt, lại nhìn lão phu nhân.

Lão phu nhân lạnh lẽo nhìn nàng, hừ nhạt.

“Không có khả năng, không phải, mẫu thân ta là Dương di nương, là di nương của Quốc Công. Có thể tìm ta mẫu thân làm chứng.” Tô Văn Nhi mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ nhìn Nhâm công công,“Ta là con gái ruột của Tô quốc Công.”

Nếu mình là đứa trẻ bị vứt bỏ, càng sẽ bị hoàng quý phi khinh thường, tuyệt đối không thể.

Nhâm công công cũng hơi bất ngờ, vốn là hắn làm theo kế hoạch của Hoàng quý phi, tới làm nhục Tô gia, làm cho Tô gia mất mặt, từ nay về sau không mặt mũi nào sống tại kinh thành.

Giờ sinh ra việc Tô Văn Nhi là đứa trẻ bị vứt bỏ?

Hắn lập tức ý thức được đây là quỷ kế của Tô gia nhằm tránh liên can.

Tô Văn Nhi run rẩy, nước mắt đầy mặt,“Dương di nương cùng Vương phu nhân, họ đều có thể làm chứng cho ta. Ta chính là nữ nhi của Tô gia, không phải đứa nhỏ bị bỏ ngoài đường.”

Nếu là đứa trẻ bị vứt bỏ, vậy nàng xong rồi.

Tô Mạt tới trước mặt ả, lạnh lùng: “ Ngươi mau quên quá, lúc Dương di nương bị bệnh, nàng ta năn nỉ ngươi nói với Vương phu nhân, giúp nàng chữa bệnh, nhưng ngươi vì muốn lấy lòng Vương phu nhân nên không nói, đã vậy còn muốn đuổi nàng ấy về quê, nhớ chưa? Có đứa con ruột nào độc ác vậy không? Còn Vương phu nhân, bà ta đang bị trúng gió, thân mình còn lo chưa xong, nửa tiếng cũng nói không được, làm sao chứng minh?”

Tô Văn Nhi trừng mắt, nhìn Tô Mạt như nhìn thấy quỷ “Ngươi, ngươi, là ngươi, đồ độc ác, biến mẫu thân thành nửa chết nửa sống , là ngươi......”

Tuy nàng không tận mắt thấy, nhưng lúc Vương phu nhân đi còn khỏe, sao lúc nàng cùng đai ca vào, bà lại trở thành như vậy, chắc chắn là Tô Mạt giở trò.
 
Chương 1367: Tự làm bậy không thể sống 09


Tô Mạt nhún vai, trưng ra vẻ mặt vô tội: “ Nhâm công công, nàng ta thật không phải con ruột của cha ta. Ông ấy cũng đã nói việc này với bệ hạ, còn sửa lại gia phả. Nhưng mà, chúng ta cũng không muốn chối bỏ trách nhiệm. Mấy năm nay, tổ mẫu cùng cha mẹ ta bỏ bao công sức vì chúng ta, nay mẫu than đã bệnh năng, nằm liệt trên giường không đứng dậy nổi, chúng ta cũng không muốn tạo thêm áp lực cho bà. Tuy lương đệ tương lai không phải là chị em ruột nhưng nàng cùng chúng ta lớn lên, có chuyện gì, chúng ta cũng muốn thay nnagf giải quyết. Ban đầu, nàng ở nhà rất tốt nhưng từ khi mẫu thân bị bệnh, tình tình nàng lại thay đổi, lỗ mãng, ham mộ hư vinh, ở trong cung không chịu về nhà, sau này, được tháp tùng đi đạp thanh, nàng lại không chịu ở chung với chúng ta mà lại theo làm phiền nương nương. Đây đều là chúng ta sai. Chúng ta nhận.”

Lời Tô Mạt từ tốn nhưng Nhâm công công với Tô Văn Nhi nghe xong tâm lại nổi sóng, nàng ta dám đem hết trách nhiệm đổ lên đầu hoàng quý phi.

Nói Tô Văn Nhi trước đây giữ gìn khuôn phép nhưng từ sau khi bị hoàng quý phi tiến cung, liền thay đổi, bắt đầu không an phận, đi dụ dỗ thái tử, rõ ràng không phải lỗi ở Tô gia mà là…

Mạt Nhâm công công thay đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng, vừa tính mở miệng đã bị Tô Mạt chen ngang: “ Xin công công thưa với hoàng quý phi nương nương, Tô gia nguyện ý nhận sai, muốn đánh muốn phạt chúng ta xin nhận, chỉ là tỷ tỷ…”

Tô Mạt vươn tay chỉ vào Tô Văn Nhi, cười lạnh: “ Thứ đồ bại hoại gia phong, cho dùn ở nhà bình dân cũng phải bị đánh chết hoặc dìm lồng heo. Chúng ta tuy nhân từ, nhưng cũng không thể tùy ý nàng bại hoại, cho nên sẽ đem nàng về chỗ của Ninh Châu lão gia, để gia tộc định đoạt, sống hay chết tùy số của nàng.”

Nhâm công công với Tô Văn Nhi đều bị dọa, không ngờ sự tình diễn biến tới mức này, chẳng những không hạ bệ được Tô gia mà còn rơi vào kế của Tô Mạt, mọ dự định ban đầu thành công cốc.

“Ngươi, ngươi, ngươi, nàng chung quy là tỷ muội của ngươi, ngươi sao nhẫn tâm như vậy?”

Tô Hinh Nhi vỗ tay :“Tốt, quyết định như vậy đi.”

Tô Văn Nhi thấy chuyện xấu xảy ra, hô lênh một tiếng, ngất xỉu .

Xỉu luôn là biện pháp tốt trốn tránh vấn đề.

Mọi người khinh miệt liếc nàng, nhìn về phía nhâm công công.
 
Chương 1368


Nhâm công công theo bản năng lau mồ hôi lạnh trên trán: “Hoàng quý phi nương nương sai ta tới tặng lễ vật cho lão phu nhân, về phần nhị tiểu thư, nếu đã mang cốt nhục của thái tử điện hạ, đương nhiên không thể chịu thẩm. Chờ qua trung nguyên, tìm được ngày tốt, thái tử sẽ sai người đón nàng vào cung.”

Nói xong, hắn sai người đưa danh mục quà tặng, sau đó dẫn người nhanh chân bỏ đi, giống như có người phía sau đuổi giết.

Lão phu nhân nhìn Tô Văn Nhi, lạnh lùng nói: “Đưa nó về phòng, chú ý để nó ở yên trong đó, chừng nào có lệnh lập tức đưa vào cung, đừng làm bẩn Tô gia ta.”

Nói xong, bà xoay người đi ra ngoài.

Đại tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi theo sau.

Tô Mạt cùng Tô Việt hai mặt nhìn nhau, Tô Việt sai người đem Tô Văn Nhi nâng trở về sau đó nói với Tô Mạt: “Thủ tục mở trà lâu của muội ta đã làm xong, muội chỉ cần đem vị trí cửa hàng cùng những thứ cần thiết điền lên là được.”

Tô Mạt vui vẻ, ôm cánh tay hắn: “ Nhị ca tốt nhất !”

Cái này có khác gì chi phiếu không số ngày trước đâu. Muốn điền mấy số thì điền, nàng tủm tỉm:“Huynh trái pháp luật?”

Nếu làm mất tiền đồ nhị ca thì không hay.

Tô Việt :“Phạm cái gì pháp ? Đừng quên, đây là bệ hạ tự mình đáp ứng, hơn nữa ngươi phụ trách rất nhiều việc trong ngoài cho người, còn làm cho quốc khố tăng không ít, vài đặc quyền thì có là gì?”

Tô Mạt cười gian: “Không giấu gì huynh, bọn A Lí tìm được chỗ tốt rồi, chỉ còn chờ cái này thôi.”

Tô Việt cũng cười, đưa mọi thứ cho nàng.

Tô Mạt liền sai Lăng Nhược, A Lí cùng mấy người nữa đi làm, còn Lưu Vân, Lưu Hỏa, vì chuyện của Lưu Niên, nàng muốn cho hai người them thời gian để nguôi ngoai.

Không ngờ, đêm xuống, họ theo Hoàng Phủ Cẩn tới, càm ràm: “Tiểu thư chẳng lẽ cảm thấy chúng ta không còn dùng được sao? Có chuyện sao không cho ta huynh đệ làm.”

Bộ dạng vô cùng tội nghiệp, Tô Mạt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, hắn lại ngẩng đầu ngắm trăng, một bộ ta vô tội.

Tô Mạt thở dài: “Lưu Niên ở đâu?”

Lưu Vân cắn môi, Lưu Hỏa bĩu miệng:“Trong lòng chúng ta.”

Hôm Lưu Niên chết, hai người khóc chết đi sống lại, một mực nói Lưu Niên không chết, hắn vẫn ở kế bên mà.

Nàng sợ hai người họ trở nên điên loạn nên nói, nếu họ cứ cho rằng Lưu niên vẫn còn sống, vẫn ở gần họ, Lưu Niên có chết cũng không yên ổn

Giờ, nghe hắn nói vậy, nàng biết, bọn hắn đã lấy lại bình tĩnh.
 
Chương 1369: Tết Trung Nguyên, đêm câu hồn 01


Bọn họ cuối cùng cũng chấp nhận sự thật: Lưu Niên đã chết

Nàng vỗ vai Lưu Hỏa: “ Lưu Niên đang đi tới một thế giới khác, điều tra tình hình, thuận tiện tìm chỗ ở cho chúng ta, chờ tới khi chúng ta qua đó sẽ có chỗ ở tốt, không cần chịu đói ngoài đương.”

Lưu Hỏa mếu: “Tiểu thư xấu, Lưu Niên ở đó một mình, không phải đang chịu đói rét sao?”

Tô Mạt nhướng mày: “Chúng ta đốt nhiều tiền cho hắn, có tiền, hắn muốn làm gì mà không được?”

Lưu Hỏa lập tức nói: “ Đến Tết Trung Nguyên, ta sẽ thả đèn lớn cho hắn.”

Vào Tết Trung Nguyên, mọi người thả rất nhiều đèn trên sông. Lưu Niên có lẽ sẽ theo những ngọn đèn đó, đến một vùng đất mới. Nghĩ như vậy, lòng Lưu Hỏa có gì đó thoát ra, có chút đau, nhưng cũng có chút dễ chịu.

Mới đó mà đã tới Tết Trung Nguyên, Tô Nhân Vũ dẫn mọi người xiêm áo chỉnh tề tế bái linh vị tổ tiên. Sau đó, Tô Việt cùng các muội muội của mình đi thả đèn.

Trên sông, những ngọn đèn hoa sen lập lòe trôi, tựa như ảo mộng.

Tô Hinh Nhi dẫn bọn nha đầu mang theo đèn, viết lên đó những lời chúc cùng tâm sự của mình, thả xuống lòng sông.

Đại tiểu thư thả đèn bình an vui khoẻ, Tô Hinh Nhi thả là toàn gia hạnh phúc. Tất cả lại thả cho Lưu niên một cái đèn thật lớn, hy vọng hắn ở bên đó được tiêu dao, khoái hoạt.

“Mạt nhi, muội cũng đến thả đi.”

Các nàng ngoắc Tô Mạt, nàng cười: “Các thả là được rồi.”

Tô Mạt từ nãy đến giờ vẫn quan sát xung quanh, Tả tiểu thư với Bùi Bảo Khương ở cách đó không xa, Bùi Bảo Khương hình như nửa muốn tới nửa không, hoặc là nàng muốn tới đây nhưng lại không thể.

Mặt khác, có mấy tiểu thư đang ở chỗ Tả tiểu thư cười nói, thậm chí, có người còn cố ý phóng lớn âm thanh, cười tới chói tai.

Nàng biết, đơn giản là vì Tần Nguyên quân bị đánh, hôn sự tỷ tỷ chưa xong, lại thêm chuyện của Tô Văn Nhi, tiểu thư mấy gia tộc khác tự nhiên sẽ nảy sinh địch ý với Tô gia.

Hiện giờ, bên ngoài đang đồn, nói tỷ tỷ có số khắc phu nên Tần Nguyên Quân mới có thể liên tục gặp tai họa bất ngờ.

Mà Tô gia gia giáo không nghiêm, nên mới có một Tô Văn Nhi làm ra chuyện đồi phong bại tục.
 
Chương 1370: Tết Trung Nguyên, đêm câu hồn 02


Nếu hoàng quý phi thực hiện được âm mưu, Tô gia quả thật không mặt mũi ở lại kinh thành, nhưng giờ Tô Văn Nhi trờ thành đứa con nhặt về nên tình hình mới đỡ, dù sao, con nuôi con ruột luôn có sự khác biệt.

Ngoại trừ vài người dụng tâm kín đáo tung tin vịt, còn lại vô sự.

Tô Mạt nhắc mọi người không cần để ý, dù sao, cũng không có ai dám ở trước mặt họ nói cái gì.

Tô Mạt cùng ca ca, tỷ tỷ một bên thả đèn hoa sen, một bên quan sát chung quanh, chiếc đèn to nhất đang lập lờ trôi mỗi lúc một xa, ánh nến lập lòe. Hình như trên dó có viết chữ nhưng xa quá nên nhìn không rõ.

Tô Mạt sai huynh đệ Lưu Vân Lưu Hỏa với A Lí phái người điều tra tin tức, kinh thành nhìn bề ngoài có vẻ yên bình nhưng thực tế, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.

Hoàng Phủ Cẩn nói cho nàng, thái tử trong cung cũng có giang hồ nhân sĩ, hẳn là Tống Ngũ đưa lên đi .

Mặc dù ở kinh thành, giang hồ nhân sĩ đều phải qua quan phủ đăng ký, nhưng muốn làm rốt ráo là không khả năng nên không thể khinh thường.

Chuyện quan trọng hơn, nàng không tin Vu Hãn chết.

Có lẽ, đây là kế để hoàng đế trấn an dân tình. Nếu không, hắn sẽ không sai Hoàng Phủ Cẩn cũng thống lĩnh thị vệ bảo vệ hoàng cung nghiêm ngặt, bề ngoài nhìn có vẻ thoải mái nhưng thật sự vô cùng khẩn trương, điều này, nàng cảm giác được.

Tô Việt thấy nàng nhíu mày, thấp giọng: “Sao vậy?”

Tô Mạt cười: “Không có gì, muội thấy chúng ta ở nhà thả tốt hơn.”

Không ngờ, mấy người Tả tiểu thư tới đây thả đền, chỗ này với phủ của họ không gần chút nào.

Hơn nữa, Bùi Bảo Khương một bộ muốn nói lại, mỗi lần nàng nhìn qua lại bối rối dời tầm mắt, thực rõ ràng là bị người nhắc nhở cái gì .

Hai người đang nói chuyện, A Lí lại đây, hắn hành lễ: “Tiểu thư, có một nha đầu lén theo sau chúng ta.”

“Nha đầu? Đi xem.”

Tô Việt: “Ta đi với muội.”

Tô Mạt sai Lăng Nhược bảo vệ mấy người đại tiểu thư, nàng qua bên kia một chút sẽ quay lại.

Đi một hồi, vào ngõ nhỏ, A Lí thấp giọng nói:“ Có người theo dõi chúng ta.”

Tô Mạt:“Xem hắn là ai.”
 
Chương 1371: Tết Trung Nguyên, đêm câu hồn 03


Nói xong, nàng với Tô Việt đi tới phía trước, Lưu Hỏa theo sau, ai cũng yên lặng. Lưu Vân đứng ở đằng xa, dưới ánh đèn có một nữ tử bị điểm huyệt đang ngồi, trợn mắt căm tức nhìn qua.

Tô Việt ngẩn ra, vội nói:“Hiểu lầm, hiểu lầm!” Sau đó chạy tới : " Hoa cố nương, sao cố nương ở đây ? "

Vị cô nương này đúng là Hoa Ngọc La của Vương gia. Nàng oán hận trừng Tô Việt, lại quay qua liếc Lưu Vân.

Lưu Vân thấy ra là người quen, đưa mắt hỏi ý kiến tô Mạt. Tô Mạt ra hiệu cho hắn thả người.

Lưu Vân thay nàng giải huyệt câm, Hoa Ngọc La lập tức nhảy dựng lên, thở phì phì trừng mắt nhìn Lưu Vân: “Không hỏi xanh đỏ đen trắng đã nói ta lén lút.”

Lưu Vân thấy nàng là người quen của Tô việt nên không nói gì, xin lỗi rồi lui xuống.

Tô Mạt mỉm cười nhìn nàng, cô gái này nhìn bề ngoài là nha hoàn của gia tộc lớn, nhưng coi bộ không phải nha đầu nhất đẳng, chắc là nhị hoặc tam đẳng. Nàng mặc áo màu hồng phấn, quần trắng, ngoài khoác áo xanh, hai búi tóc gọn gàng, mi thanh mục tú, mới nhìn đã thấy sạch sẽ.

“Tỷ là bạn của nhị ca muội sao? ”

Hoa Ngọc La hai má ửng đỏ:“Ngươi là ai?”

Tô Việt vội nói:“Hoa cô nương, đây là ngũ muội của ta.”

Hoa Ngọc La:“ A, ta biết, bọn họ nói cô là tiểu yêu nữ.”

Tô Mạt bật cười, không chút nào để ý: “ Nói vậy tỷ không ủng hộ bọn họ .”

Hoa Ngọc La nói:“Bọn họ rõ ràng là quần ma loạn vũ, ai cũng nói là yêu quái. Tô gia các người nổi tiếng nên bị mấy người đó nói xấu sau lưng. "

Tô Việt thân thiết nói:“Hoa cô nương, nàng có việc gì gấp sao? Ra ngoài như vậy không sợ nguy hiểm ? "

Hoa Ngọc La thầm oán trừng hướng Lưu Vân:“Ta vốn phát hiện một chút không thích hợp, muốn đi theo xem, ai biết bị bắt, còn nói ta lén lút. "

Tô Mạt cười nói:“Hoa tỷ tỷ, xin lỗi, muội thay hắn xin lỗi với tỷ. "

Hoa Ngọc La khoát tay: “Quên đi, giờ không còn sớm, ta phải đi trở về. Nga, đúng rồi, ta phát hiện Vương gia có điểm không thích hợp, gần đây có nhiều xe ngựa hay lui tới nhưng xe nào cũng che kín mít, không biết bên trong có gì, ta lén theo dõi thì nghe họ nói cái gì pháo đốt gì đó.. "

Tô Việt nói: “ Chuyện này có gì lạ. có nhà nào không đốt pháo đâu. "
 
Chương 1372: Tết Trung Nguyên, đêm câu hồn 04


Hoa Ngọc La nói:“Đốt một lần mấy xe lận hả ? Hơn nữa pháo gì họ cũng mua hết. Pháo hoa, pháo trúc,.. không chừa thứ gì. "

Tô Việt liếc muội muội, thấy nàng không tỏ thái dộ gì khác.

Tô Mạt cũng nhìn Tô Việt, sau đó nói với Hoa Ngọc La:“Hoa tỷ tỷ, tỷ có nhìn thấy gì khả nghi nữa không ? Tỷ theo dõi ai ra ngoài này ? "

Hoa Ngọc La buồn bực trừng Lưu Vân, nàng cẩn thận như vậy, không bị ai phát hiện, lại bị tên này phá họai.

Lưu Vân vô tội tủng nhíu mi.

Tô Mạt cười nói:“Vậy phạt hắn hộ tống tỷ tỷ trở về.”

Lưu Vân đành tuân lệnh, Hoa Ngọc La cũng không phản đối, nói với Tô việt: " Vẫn như cũ. "

Nói xong bỏ chạy .

Tô Mạt nhìn Tô Việt:“Nhị ca, huynh làm việ này lúc nào ? "

Tô Việt sờ mũi, ngượng ngùng cười:“ Vô tình thôi. Ta vốn muốn giúp nàng ra khỏi Tống gia, khôi phục tự do , ai biết nàng lại tìm ta kêt tình hình. "

Tô Mạt tỏ vẻ tò mò, Tô Việt liền nói một chút, kỳ thật Hoa Ngọc La cũng mới tìm hắn mấy lần thôi, một lần ở Vạn Xuân uyển, một lần là lúc hồi kinh. "

Hai người trở lại bờ sông, cách đó không xa truyền đến tiếng chuông, xung quanh vang tiếng hoan hô : " Thái tử điện hạ đến. "

Lăng Nhược đi đến trước mặt Tô Mạt :“Tiểu thư, vương gia cùng thái tử còn có ngũ điện hạ, thất điện hạ đến.”

Nói xong đã thấy thái tử đi trước, theo sau là các vị hoàng tử, vương gia, người người áo mãng bào kim quan, diện mạo tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong bàn tiêu sái lỗi lạc. Tiếng trầm trồ nổi lên bốn phía.

Ngoại trừ những gia tộc có ý đồ chính trị, mấy hoàng tử này là đối tượng tốt nhất, các thiếu nữ tới tuổi lập gia đình, ai không mơ mộng.

Không nói tới các hoàng tử đã trưởng thành, người nhỏ như Hoàng Phủ Giới cũng đã muốn từ từ ổn trọng, anh khí bức người, kiêm một phần sang sảng như ánh mặt trời.

Thái tử thấy nhóm Tô Mạt, liền gặp đại tiểu thư nhàn tĩnh tao nhã. Nàng cúi xuống hành lễ nhưng từ dầu đến cuối không thèm nhìn hắn, biểu tình lạnh nhạt, đối hắn không có nửa điểm lưu luyến.

Hắn nhất thời cảm thấy khó chịu, mặt mày trở nên cau có dẫn đoàn người đi tiếp. Mấy công tử tiểu thư quý tộc lập tức tháp tùng theo sau.

Mấy người Hoàng Phủ Cẩn tách khỏi đội, chạy tới chỗ Tô gia.
 
Chương 1373: Tết Trung Nguyên, đêm câu hồn 05


Hoàng Phủ Giới vọt tới trước mặt Tô Mạt : “Tô Mạt, mấy ngày nay ngươi không tiến cung, cũng không tặng lễ cho ta, ngươi càng ngày càng không quy củ .”

Tô Mạt cười khẽ cười cười, quay đầu nhìn Hoàng Oanh liếc, Hoàng Oanh lập tức lấy ra một dây chuỗi ngọc được đánh tinh xảo, quơ quơ.

Hoàng Phủ Giới nhìn thấy chuỗi ngọc đáng yêu, đúng thứ mình thích, lao qua giật lấy.

Tô Mạt chặn lại : “Của ngươi đâu?”

Mặt Hoàng Phủ Giới đỏ bừng, ấp úng, hắn làm sao có lễ vật, thứ gì cũng do phụ hoàng mẫu phi thưởng, trong cung định chế, chính hắn cũng không lạ, Tô Mạt chắc càng không thèm.

Hơn nữa, còn có nhị ca. Trong cung có thứ gì, Tô Mạt sao không có cho được.

Hắn còn cho nữa thì có ý tứ gì ? Để nàng cười thì có.

Hoàng Phủ Giới bĩu môi, mở tròn mắt, long lanh nhìn nàng.

Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Giác cùng Tô Việt đang nói chuyện, thấy thế, Hoàng Phủ Giác cười:“Mạt nhi, ta thay thất đệ tặng lễ vật, nàng đưa nó đi, nếu không nó nhắc tới mấy năm luôn đó. "

Hoàng Phủ Giới mặt càng đỏ hơn.

Lúc này Tô Hinh Nhi cười nói:“Thất điện hạ, nếu ngài giúp bọn ta lấy cái đèn lớn nhất kia tới, ta nói Mạt nhi tặng ngài.”

Hoàng Phủ Giới vừa nghe, quay đầu nhìn theo ngón tay Tô Hinh Nhi vừa chỉ. Quả nhiên là một chiếc đèn lớn, lớn đến mức khiến hắn bất ngờ, một bông sen lớn, bên trong chát sangs mấy mươi ngọn nến, trên cánh hoa có rất nhiều hoa văn tinh xảo, trôi bồng bềnh trên sông, đẹp không bút nào tả hết.

Hoàng Phủ Giới buồn bực nói:“Ngoài nhị ca, còn ai có khinh công bay qua đó nổi?”

Hắn đang lầu bầu thì Hoàng Phủ Cẩn quay qua, nhìn thấy chiếc đèn, mắt lại phiêu hướng về Tô Mạt, nàng cười: “Đẹp lắm đúng không. Nhưng muội không nhìn rõ, không biết trên đó viết gì. " Quá xa.

Hoàng Phủ Cẩn cầm tay nàng, đem nội lực đưa vào cơ thể nàng, nhẹ giọng nói:“Đem nội lực tập trung vào mắt.”

Tô Mạt lập tức nghe theo, ngưng mắt nhìn qua, dị thường rõ ràng, thậm chí -- có thể thấy rõ mặt chữ viết trên đó.

Chữ vừa đập vào mắt đã khiến nàng không nhịn được ngạc nhiên mà kêu lên, khiến Hoàng Phủ Cẩn chú ý:“Để ta qua lấy về. "

Không đợi Tô Mạt lên tiếng, hắn đã phi thân, hướng đèn hoa sen bay qua, mũi chân thỉnh thoảng đạp lên mặt nước, mượn lực phi hành.
 
Chương 1374: Tết Trung Nguyên, đêm câu hồn 06


Tay áo phấp phới bay, giống như én liệng giữa trời, đẹp đến cực điểm.

Hai bên bờ sông mọi người nhịn không được hoan hô liên tục.

Bùi Bảo Khương vỗ tay:“Tề vương giỏi quá. "

Tả tiểu thư cười nhẹ, mặt thái tử đen thêm, hừ lạnh.

Tô Trì nói:“Bất quá là chút tài mọn, không có gì đáng khoe. Người giang hồ ai cũng làm được.”

Bùi Bảo Khương bĩu môi, không nói gì.

Thị vệ trưởng Cố Chiêu đi theo hộ giá thái tử, nhìn về hướng Tô gia, nhưng không thấy người mình muốn gặp, nhất thời thất vọng.

Cùn lúc đó, có tiếng hét chói tai, cùng một tiếng nổ phá vỡ mặt sông.

Sau đó là vô số tiếng la, tiến khóc...

“Tề vương điện hạ --”

“Vương gia --”

Ai cũng nhìn thấy, lúc đầu, Tề vương bay qua, mũi chân chạm lên thuyền gỗ, dùng tốc độ cực nhanh nhấc đèn. Ai ngờ, dưới hoa sen xinh đẹp kia lại có cạm bẫy, kích hoạt ngòi nổ ẩn dưới mặt nước, thân hình Hoàng Phủ Cẩn hứng trọn sức pháo, thế lửa nở rộ tràn cả mặt sông.

Bên bờ, Lăng Nhược che chở đại tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi nằm ngã xuống đất, Hoàng Phủ Giác đứng kế bên Tô Mạt, theo bản năng bảo vệ nàng, nước sông giống như những mũi tên nhọn bắn lên người hắn.

Tiếng nổ mạnh làm mặt đất rúng động. Tô Mạt nhanh chóng đứng vững nhìn bốn phía nhưng không thấy Hoàng Phủ Cẩn đầu. Nàng thả người nhảy xuống nhưng bị Hoàng Phủ Giác cản lại : " Mạt nhi, bình tĩnh ! "

Hắn vung tay, nói với Hoàng Phủ Giới đang sợ tới ngơ ngác:“Đi triệu tập đội tuần tra tới rời thuyền!”

Thấy Tô Mạt đang giãy dụa, muốn thoát khỏi tay mình, Hoàng Phủ giác khuyên:“Mạt nhi, đừng xúc động, nhị ca không có việc gì .”

Tô Mạt không tin được, rốt cuộc là người nào, có thể cài được lượng thuốc nổ lớn vậy trong nước, sức công phá lại kinh người, cho dù thủy quỷ Giang Nam cũng khó làm nổi. Thời đai này sao có thuốc nổ nào uy lực kinh hồn như vậy ?

Nàng trực giác nghĩ tới một người, cũng không dám xác định, giờ Hoàng Phủ Cẩn rơi xuống, không rõ sống chết, nàng cố bình tĩnh nhưng nói không sợ là giả.
 
Chương 1375: Tết Trung Nguyên, đêm câu hồn 07


Hoàng Phủ Giác giữ chặt nàng, chỉ huy binh lính dọn dẹp, lại sai người bảo vệ tỷ muội Tô gia về phủ.

Tô Mạt bấu chặt tay, Tô Việt ướt nhẹp chạy về:“Mạt nhi, đừng sợ, Tề vương điện hạ không sao.”

Bọn họ đã nghe nhiều về Hoàng Phủ Cẩn. Những chuyện đó còn thần kí hơn cả truyền thuyết. Mấy ngàn thiết kị của Mạc Vân Quốc bao vậy hắn giữa trời tuyết giá. Một mình hắn ba ngày ba đêm mở đường máu trở về, hạ gục toàn bộ thiết kị quân của Mạc Vân quốc.

Chuyện này không phải người bình thương làm được.

Cho nên, Tô Việt không tin Tề vương chết.

Tô Mạt do quan tâm nên bị loạn. Nàng không bị ướt nhưng lại hơi hơi phát run, mắt nhìn chàm chằm vào nửa cái đèn còn sót lại không bị nổ hết.

Hoàng Phủ Giác thấy nàng nhìn nó như vậy liền cho người vớt lên, chữ viết trên đó hầu như đã bị nước làm nhòe. Tô Mạt chăm chú nhìn kĩ, càng nhìn càng chấn động, nói với Hoàng Phủ Giác:“Ngũ Ca, huynh lập tức dẫn người tiến cung, xin bệ hạ tăng cường người canh gác Vu Hận Sinh, tránh để hắn chạy thoát.

Hoàng Phủ Giác biết Tô Mạt sẽ không tùy tiện nói như vậy, vừa muốn hỏi thì thấy thái tử dẫn người chạy tới hỏi chuyện.

Hoàng Phủ Quyết cùng binh lính vội hành lễ, đem câu chuyện đầu đuôi kể lại.

Tô Mạt lạnh lùng nhìn hắn:“Ngươi thấy rất rõ, còn hỏi cái gì?”

Khóe miệng thái tử hơi nhếch, cao ngạo nhìn nàng, thấy nàng đầy vẻ lo lắng, mặt mày tái nhợt nhưng cứng đầu nhìn hắn.

Hắn thản nhiên nói:“Nổ lớn như vậy, người sống nổi sao?”

Hoàng Phủ Giác cau mày phản đối : " Tam ca, đó là nhị ca của chúng ta. Còn nữa, huynh ấy không phải người thường, chắc chắn sẽ không có việc gì ! "

Thái tử cười lạnh, mặt mày khó coi không tưởng, sai Tô Trì:“ Phái người đưa Tả tiểu thư về, bản cung còn phải ở đây theo dõi tình hình. "

Hắn vừa đi, Tô Mạt lập tức nhắc Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Giới tiến cung diện thánh, điềuthêm người canh giữ Vu Hận Sinh.

Đây vốn là một âm mưu. Tuy nàng không biết được thuốc nổ trong sông thuộc loại nào nhưng tuyệt đối không đơn giản.
 
Chương 1376: Tết Trung Nguyên, đêm câu hồn 08


Hơn nữa, dám ở kinh thành đặt thuốc nổ, người đứng sau than phận không đơn giản.

Nàng sai người điều tra xem kẻ nào đã thả đèn đó, lại sai Lăng Nhược dẫn người bảo vệ các tỷ tỷ về, mình ở lại với Tô Việt đi dọc bờ sông tìm kiếm.

Tiếng nổ rất lớn làm toàn thành kinh động, hoàng đế sai ngườ đến hỏi thăm tình huống, gia đinh các nhà quyền quý cũng liên tục chạy tới nghe ngóng.

Nghe nói Tề vương điện bay xuống lấy đèn bị nổ không rõ tung tích, mọi người đều cực kỳ khiếp sợ, nói không ra lời.

Tô Việt nắm chặt tay Tô Mạt:“Mạt nhi, muội nói đây có phải là pháo của Tống gia không?”

Tô Mạt lạnh lẽo:“Nhị ca, giờ không thể suy đoán lung tung.”

Khi mọi việc trở nên hỗn loạn, nguy hiểm nhất là mất kiểm soát. Cần phải bình tĩnh mói có thể thấy được manh mối trong đống hỗn loạn, đưa trực giác đi đúng hướng.

Tô Mạt đang đi với nhị ca thì thấy đại ca đang hộ tống Tả tiểu thư trở về, Bùi Bảo Khương cũng đi theo, mặt nàng trắng bệch vì chứng kiến cảnh kinh khủng khi nãy nhưng Tả tiểu thư bên cạnh thì khá hơn nhiều. Nàng cũng bị bất ngờ nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Nàng an ủi Tô Mạt: “ Tề Vương chắc chắn không sao.”

Tô Mạt đáp lễ: “Đa tạ cát ngôn, Tề vương điện hạ tự nhiên không có việc gì .”

Người nào muốn hắn có chuyện, không dễ đâu.

Bùi Bảo Khương nhịn không được chạy qua nắm tay Tô Mạt: “ Tại sao lại như vây? Sao trong nước lại có thuốc nổ?”

Thấy nnagf mặt đầy nước mắt, Tô Mạt biết nàng thật sự lo:“Yên tâm, không có việc gì .”

Nàng dần dần đoán được thuốc nổ đó được đặt như thế nào ? Thứ này mới nhìn thì thấy lợi hại hơn lôi đạn của Thủy quỷ, nhưng công lực của nàng giờ khác ngày xưa.

Lúc mọi người còn hỗn loạn, nàng rõ ràng cảm giác được thuốc nổ dưới đó không lợi hại như vậy, nhưng do kẻ đứng phía sau đặt rất nhiều lôi đạn trong nước, lại còn cài ở nhiều chỗ nên mới tạo nên chấn động lớn vậy.

Hỏa lực cỡ này không làm khó được Hoàng Phủ Cẩn, hơn nữa mấy người A Lí không tìm nàng, chứng tỏ hắn không sao. Có lẽ, hắn đang làm gì đó nhưng không tiện nói với nàng.

Có điều, nàng muốn biết mục đích của kẻ đứng sau lưng là gì ? Chắc chắn không phải vì nổ Hoàng Phủ Cẩn.

Sau vụ thích khách ở hoàng cung, ai cũng có thể ý thức được một vấn đề, Hoàng Phủ Cẩn là bức tường chắn lớn nhất trước hoàng đế, chỉ cần hắn ở, không ai ám sát được hoàng đế.

Cho dù kẻ đó có là Vu Hận Sinh võ công cái thế, mưu kế dày đặc cũng không bị bại dưới tay Hoàng Phủ Cẩn, cuối cùng bị bắt.
 
Chương 1377: Tết Trung Nguyên, đêm câu hồn 09


Như vậy nếu muốn làm gì, trước hết phải giết Hoàng Phủ Cẩn.

Không lẽ, Vu Hận Sinh là gian tế Mạc Vân quốc sao ?

Tô Mạt suy nghĩ chăm chú tới mức mấy người Tả tiểu thư đi lúc nào cũng không hay.

Mà nhóm người Tả tiểu thư thấy nàng ngẩn người lại tưởng nàng đang thương tâm quá độ nên không hỏi nhiều, chỉ thương hại thở dài nói bảo trọng, rồi đi.

Bên trong Càn Thanh cung, mặt hoàng đế hết sức khó coi. Tống Dung Miên gần đó mặt mày tái mét, cố tỏ ra bình tĩnh khêu đèn, bỏ thêm hương liệu vào lư.

Lưu Ngọc liếc qua một chút rồi tiếp tục chờ tin tức, bên ngoài vẫn chưa thấy tin gì tốt của Tề vương điện hạ.

Hoàng đế càng âm trầm.

Tống Dung Miên bưng cháo tổ yến, nhẹ giọng nói:“Bệ hạ, chắc Tề vương điện hạ nhân cơ hội này âm thầm truy tìm kẻ làm loạn phía sau nên chưa về kịp. Chắc chắn không việc gì.”

Hoàng đế ngưng mắt nhìn nàng. Nàng không có vẻ gì sắc sảo, nhìn qua chân thành giản dị, cũng không xinh đẹp quá mức làm người ta phải đề phòng.

Ban đầu, hắn dẫn người tới ao Ngọc Dịch thả đèn, hoàng quý phi, Lương phi cùng Tống Dung Miên ở cung hoàng quý phi, cũng đi theo.

Lúc đó, nổ lớn tới mức ai cũng run sợ nằm rạp xuống đất, Lưu Ngọc hô to hộ giá, mà Tống Dung Miên lại không sợ nguy hiểm, cùng lúc với tiếng nổ, nàng cũng nhào vào người hắn.

Sau đó, hoàng quý phi nổi giận, muốn đem nàng ra đánh chết, hắn mới đem nàng giữ lại.

“Nếu Tề vương bình an, trẫm phong ngươi làm dung tần.” Hắn thản nhiên nói.

Tống Dung Miên vừa nghe, giật mình, sau đó ý thức được mới quỳ xuống tạ ơn.

Lúc này bên ngoài truyền ngũ điện hạ cầu kiến, hoàng đế nói:“Tuyên.”

Hoàng Phủ Giác đi nhanh màvào, không cần biết tình huống bên trong ra sao, vội quỳ xuống thỉnh an, sau đó thỉnh hoàng đế phái người đi thăm dò chỗ Vu Hận Sinh.

Hoàng đế thấy người hắn ướt đẫm, búi tóc chỉnh tề cũng tán loạn xuống dưới, cả người suy sụp, vội vàng hỏi:“Tề vương đâu?”

Hoàng Phủ Giác vội nói:“Nhị ca chắc không sao.”

Hoàng đế nhẹ nhàng thở ra, khoát tay sai Lưu Ngọc:“Đi, dẫn người nhìn xem, nhớ rõ cho hắn uống thuốc.”

Lưu Ngọc tuân lệnh đi.

Hoàng đế lại hỏi:“Mạt nhi đâu?”

Hoàng Phủ Quyết trả lời:“Mạt nhi ở lại xem xét hiện trường. Thuốc nổ đặt ở trên đèn, chỉ sợ là dùng đế bằng ngọc lưu ly để giấu.”
 
Chương 1378: Suốt ngày bắn nhạn có ngày bị nhạn mổ mắt. 01


Hoàng đế hừ lạnh:“Đáng giận, trong hoàng thành lại liên tục phát sinh nghịch tặc, mặt mũi hoàng gi còn đâu nữa ! "

Hắn nhướng mày, kiên quyết : " Đi, dẫn người đuổi theo Lưu Ngọc, bảo hắn bí mật đem Vu Hận sinh xử tử, vĩnh tuyệt hậu hoạn.”

Hoàng Phủ Giác kinh ngạc, không hiểu sao phụ hoàng lại thay đổi ý định, vừa rồi còn nói cho hắn uống thuốc .

Hắn cũng không dám chần chờ, đứng dậy đi ra ngoài, bởi vì quá mau, thiếu chút nữa xô ngã một người, tưởng là cung nữ nào, ai ngờ là Tống Dung Miên.

Hắn không khỏi nhíu mày, nàng vội thi lễ:“Điện hạ.”

Hoàng đế thản nhiên:“Đi mau.”

Hoàng Phủ Giác bỏ đi, hoàng đế nói với Tống Dung Miên:“Ngươi sắp là dung tần, cần phải tập, không cần hành lễ với chúng. "

Tống Dung Miên nhu thuận nói:“Thiếp đã biết, về sau chỉ hành lễ với bệ hạ.”

Hoàng đế cầm tay nàng, để nàng ngồi lên đùi mình.

Trong cung Hoàng quý phi

Bà tức đến nghiến răng nghiến lợi, cả người phát run, làm bề bao nhiêu thứ mà không hết giận.

Bà không ngờ có ngày mình bị cháu mình tính kế, vẫn nghĩ là để nó ở đây cho có người sai phái. Bình thường thấy nó hiền lành, ở nhà lại là thứ nữ, tốt với nó một chút chắc chán nó sẽ bán mạng cho mình, ai ngờ…

Tức chết nàng thôi !

Bà thấy tức đến nghẹn thở. Vì nó mà khi nghe Tề Vương có lẽ bị nổ chết mà cũng không vui nổi.

Càng nghĩ càng điên, lại đập thêm bao nhiêu là thứ, làm thái giám cung nữ quỳ mọp sợ run.

Thái tử đi vào thấy vậy phất tay cho họ lui ra.

“Mẫu phi, ai chọc giận người ? "

Thấy con, Hoàng quý phi tức đến phát khóc : " Tuyên nhi, con nói xem, sao mẫu thân lại nuôi cái thứ ăn cây táo rào cây sung này. Mắt ta bị mù thật mà. "

Thái tử đỡ bà ngồi xuống, an ủi:“Mẫu phi tức mà làm gì ? Người vừa đẹp vừa cao quý, phụ hoàng lớn tuổi vậy còn sủng hạnh mỹ nhân mười mấy tuổi. Không lẽ người muốn tranh sủng với mấy ả đó sao ? "
 
Chương 1379: Suốt ngày bắn nhạn có ngày bị nhạn mổ mắt 02


Hoàng quý phi chấn động, nàng quả thật hồ đồ, vậy mà ôm ấp ảo tưởng với hoàng đế , còn tưởng hắn sẽ nhớ tình cũ hay sao ?

Không phải mình năm đó cũng dùng thủ đoạn giống Tống Dung Miên bây giờ để được hắn thương tiếc hay sao ?

Thái tử lại nói:“Mẫu phi ngẫm lại, nay người đã là mẫu nghi thiên hạ. Người còn phải tỏ ra rộng lượng vì phụ hoàng mở rộng hậu cung. Tứ muội là người tống gia, không phải so với người khác càng tốt hơn sao ? "

Hoàng quý phi chậm rãi thu liễm bi thương, mình quả thật là hồ đồ, lại cần con tới thức tỉnh. Thái tử quả nhiên trưởng thành, không còn là đứa làm bà lo lắng không yên nữa.

Bà khôi phục tư thái đoan trang, gật đầu:“Ta vốn không tính nói với con. Bất quá là mấy kẻ không tự lượng sức, chẳng qua xảy ra chuyện lớn, Hoàng Phủ Cẩn không rõ tung tích. Không biết hắn chết thật hay lẫn đâu đó sắp sẵn âm mưu nên mới rối loạn. "

Thái tử cười, vừa nghe tin hắn liền thỉnh giáo Tống Minh Dương, quả nhiên ra ý kiến hay.

Hơn nữa, trận nổ này, nổ thật tốt !

Hoàng quý phi sai Tú Nga mở kho, lấy mấy cuộn varit tốt với một ít đồ trang sức thưởng cho Tống Dung Miên, lại cho hai cung nữ ở cung mình qua hầu nàng. Tú Nga vâng lệnhđi làm.

Thái tử dẫn người đi tới Càn Thanh cung thỉnh an hoàng đế nhưng bị thị vệ cản lại.

Thị vệ đó lấy lí do hết sức chính nghĩa:“Bệ hạ có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào.”

Thái tử mắt lạnh quét một vòng, thấy tùy tùng Hoàng Phủ Giác đứng gần đó, không khỏi hừ lạnh, hoàng đế cho Hoàng Phủ Giác đi vào, lại không gặp thái tử là hắn.

Hắn nhếch môi, ra lệnh tùy tùng: “ Phái người đi Tề Vương phủ hỏi xem có tin gì của Tề Vương chưa ? "

Người nọ lập tức đến phi ngựa đi Tề vương phủ, lại bị thị vệ ngăn lại, không cần biết hắn là người của thái tử hay là người của ai, chỉ cần không phải là người của hoàng đế đều không tiếp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top