Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Dịch Full 

Chương 800: Hiệp lộ tương phùng -- cố chủ vô tình 02


Hoàng Phủ Cẩn khóe môi hơi cong,“Các nàng đối với nàng bất thành uy hiếp.”

Nói xong nhìn nàng thật sâu, nhớ tới tình hình Hoàng Phủ Giác nhẹ nhàng lao tới ôm nàng tránh ngựa, lúc ấy Hoàng Phủ Giác mau, mà hắn một lòng nghĩ đến nàng hướng tới phía đông cung phóng, muốn từ Đông Hoa môn đi vào tìm nàng.

Cho nên thân hình của nàng đã bị Hoàng Phủ Giác chặn mất, hắn không nhìn thấy, nếu không cũng sẽ không xông lên như thế.

Cảm thấy không khỏi áy náy, tự trách, nhưng cũng không muốn nhắc lại.

Hắn biết điều đó không quan hệ tới nàng, nàng vĩ đại như vậy, người thích nàng càng ngày càng nhiều.

Trước mắt Hoàng Phủ Giác, hắn chưa hẳn đã sợ, nhưng...... tương lai thì sao.

Hắn không thể cam đoan, sẽ không có người xuất hiện vĩ đại hơn so với hắn.

Nghĩ đến đây, hô hấp của hắn liền ngưng tụ, khí phách cường thế lại bắt đầu phát tiết ra ngoài.

Tô Mạt lập tức liền cảm giác thấy, nàng cảm giác rất nhạy bén.

Nàng quay đầu nhìn hắn, thấy hắn đang mím môi, tựa hồ có chút...... Nàng cười cười, nâng tay niết hai má hắn một cái,“Ta hỏi ngươi, Hoàng Phủ Cẩn chiếm đoạt dân nữ, chiếm lấy thê tử hạ quan là chuyện gì hả?”

Hoàng Phủ Cẩn ngẩn ra,“Cái gì chiếm đoạt dân nữ? Chiếm lấy thê tử, ta ngay cả nữ nhân cũng chưa thấy qua.”

Tô Mạt liếc trắng mắt, trò trẻ con, biểu lộ lòng trung thành cũng quá đáng rồi hay không, nàng cũng không tin Thương Bắc không có nữ nhân.

Nàng hơi hơi cười nói:“Ngươi nói nam nhân Thương Bắc có phải đặc biệt dũng mãnh hay không?”

Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng,“Bộ dạng hoặc là cao lớn, hoặc là rất chắc nịch. Tuyệt đối không có da thịt mềm mại.”

Tô Mạt lại hỏi:“ Phụ nữ Thương Bắc, khẳng định đều là khuôn mặt hắc hồng ? tay chân thô to.”

Hoàng Phủ Cẩn thuận miệng nói:“Cũng không phải tất cả đều là như thế. Có người lên núi làm việc thì như vậy, nếu như được ở nhà nuông chiều cũng không sai biệt lắm.”

Tô Mạt hừ một tiếng,“Không phải chưa thấy qua nữ nhân sao?”

Hoàng Phủ Cẩn nói:“Đúng, chưa thấy qua.”

Hắn chưa từng nói chuyện qua với họ, không nghĩ muốn cùng nữ nhân khác nói chuyện, nàng cho dù ở trước mắt hắn lượn lờ vạn lần, hắn cũng nhìn không nhìn đến.

“Thời điểm ta ở tại Thủ Bị phủ, cước bộ hô hấp những người ở ngoài phòng ta đều nghe thấy, đương nhiên có thể phân rõ nam nữ. Căn cứ vào hô hấp, cước bộ, âm thanh phất tay áo, cũng cơ bản có thể phán đoán tình hình đại khái.”

Lời này hắn không nói dối.

Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn, bĩu môi hừ một tiếng, không chừng hắn không nhìn thật, từ từ nhắm hai mắt suy nghĩ.
 
Chương 801: Hiệp lộ tương phùng -- cố chủ vô tình 03


Nàng ném ô đi, hai tay đi niết hai má hắn, tuy rằng là nam nhân, nhưng hắn da thịt rất tinh tế a, làm cho người ta yêu thích không buông tay.

Chỉ là dạo gần đây đi phía bắc bị gió quất vô mặt, hơi có chút thô ráp, chút nữa nàng đem ra hết mấy món đồ dưỡng da tự nhiên do A Cổ Thái nghiên cứu ra, phải điều trị cho hắn một phen mới được.

Nhất định phải đem hắn dưỡng thành cảm giác tay sờ lên rất mê ly, còn khắc lên con dấu vô hình “Tô Mạt độc đáo”.

Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng dám ôm nàng đi trước công chúng, cũng coi như thị uy một hồi.

Nhưng trên đường liếc mắt đưa tình lại không có cái bản lãnh đó, tuy rằng Tô Mạt bất quá là ở trên mặt hắn niết, hắn cũng cơ hồ không chống đỡ được, khuôn mặt cứng ngắc, hai má vẫn là hơi đỏ lên.

Cũng may hắn để cho nàng niết, cùng hắn không quan hệ.

Mọi người bắt gặp là một tuấn mỹ công tử sắc mặt trong trẻo lạnh lùng ngồi ngay ngắn, đoan chính cao ngất, trong lòng là một cô gái vẻ mặt nghịch ngợm, biểu cảm của hắn giống như bị tiểu sủng vật trêu chọc vậy, đành cố nén.

Chính là ánh mắt kia lại mềm mại như là bảo thạch hòa tan.

Tô Mạt đang nháo, phát hiện ngựa dừng, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn, ý…?

Dĩ nhiên là xe ngựa của Kinh Triệu Doãn, rất ghê gớm ha.

Thảo nào bọn họ dọc đường cưỡi ngựa lại đây, người trên đường không nhiều, nguyên lai là đều tránh né Kinh Triệu Doãn đại nhân.

Phải nói là tạm đại Kinh Triệu Doãn đại nhân -- Nhạc Thiểu Sâm.

Vị phó tướng kia của Hoàng Phủ Cẩn, đi theo hắn vào sinh ra tử, thăng chức rất nhanh, lại dựa vào cách đạp lên Hoàng Phủ Cẩn một cước trở thành cận thần của thiên tử Nhạc Thiểu Sâm!

Tô Mạt nhếch môi, thật muốn coi vị Nhạc đại nhân này rốt cuộc là nhân vật như thế nào.

Nàng chân tay lưu loát, lách một cái cải thành cưỡi trên lưng ngựa, đoạt lấy cương ngựa trong tay Hoàng Phủ Cẩn, cúi đầu cùng Tia Chớp thầm thì một lúc.

Phía trước vài tên dẫn đầu mở đường đều là mấy người mới được đề bạt lên, chưa thấy qua Lâm Giang Vương, chỉ nhìn một nam nhân tuấn tú lãnh ngạo ôm một cô gái ngồi trên lưng ngựa, thấy xe ngựa Kinh Triệu Doãn đại nhân thế nhưng không nhường đường, lập tức quát lớn nói:“Thứ đồ gì, mắt bị mù à? Còn không mau tránh đường, muốn ngồi tù hả?”

Tô Mạt hừ một tiếng, thật sự là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, thừa tướng khiêm tốn nhưng thừa tướng xa phu liền không coi ai ra gì, một bộ dáng tư thế đắc ý dào dạt.

Trước mắt thằng nhãi này, cũng là cáo mượn oai hùm.
 
Chương 802: Hiệp lộ tương phùng -- cố chủ vô tình 04


Phía sau Nhạc Thiểu Sâm lập tức hỏi có ván đề gì, tùy tùng lập tức sai người ta đi dò hỏi, trở về bẩm báo có một nam một nữ cùng cưỡi trên một con ngựa, thế nhưng không nhường đường, còn rất kiêu ngạo.

Nhạc Thiểu Sâm trong lòng thấy không ổn, lập tức phân phó:“Không thể vô lễ, dừng xe.”

Hắn ló người ra khỏi xe, thả người nhảy xuống.

Tô Mạt vốn nghĩ đợi nhóm sai dịch này nghĩ nàng vô lễ, vung roi ra quất, nàng cũng có lí do dạy cho bọn chúng bài học.

Ai ngờ có người quát bảo bọn họ ngưng lại, phía sau có bảy tám người vây quanh một vị quan viên mặc công phục màu đỏ ửng, thoạt nhìn hai mươi tư hai năm tuổi.

Làn da màu đồng cổ, mặt mày tuấn lãng, diện mạo hiên ngang, bởi vì là xuất thân quân lữ, thiếu vài phần quan văn nho nhã tuấn tú, nhưng cũng có khí chất oai hùng cao ngất và nhóm quan văn không có được.

Tô Mạt tầm mắt dừng ở trên hắn, so với Hoàng Phủ Cẩn lớn hơn năm sáu tuổi, nhưng có thể đi theo hắn xuất chinh, cũng là vị tướng lĩnh hiếm có.

Dũng mãnh thiện chiến, trí dũng song toàn .

Nàng cảm thấy có chút đáng tiếc, người như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện tình phản chủ cầu vinh.

Nhạc Thiểu Sâm sắc mặt kiên nghị, thời điểm nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt cũng không có biểu tình dư thừa khác, một bộ dáng giải quyết việc chung, phất tay áo hành lễ,“Tham kiến Lâm Giang vương.”

Hoàng Phủ Cẩn nhìn cũng không nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nói:“Tránh ra.”

Nhạc Thiểu Sâm thân hình cứng đờ, chậm rãi đứng thẳng dậy, phất tay một cái, quát:“Nhường đường!”

Một đại đội tùy tùng xếp theo hàng dài đi theo Kinh Triệu Doãn, Hoàng Phủ Cẩn giục ngựa đi qua, giống như lưỡi kiếm sắc bén, tách bọn họ ra làm hai bên.

Đi đến đâu, bọn họ đều hướng ra hai bên thoái nhượng.

Tự động nhường ra một lối đi.

Phụ tá đi theo Kinh Triệu Doãn tức giận đến run bần bật,“Đại nhân, Lâm Giang vương cũng quá kiêu ngạo đi. Phẩm hạnh vô đức, trước công chúng lại cùng nữ tử làm ra mấy chuyện quan hệ bất chính như thế, quả thật bại hoại phong tục Đại Chu ta. Đại nhân nên dâng tấu chương bẩm báo với thánh thượng!”

Nhạc Thiểu Sâm lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn một cái,“Ngươi câm miệng cho ta. Lâm Giang vương cho dù có không tốt thế nào đi chăng nữa, cũng là chủ tử cũ của ta, ai còn dám lén nghị luận nửa chữ, lập tức cút ngay cho lão tử!”

Màn vuốt mông ngựa ( nịnh hót ) này không đúng chỗ rồi, bị Nhạc Thiểu Sâm trước mặt mọi người mắng chửi, nhất thời không có mặt mũi, trong lòng oán hận nói:“Con mẹ nó đừng có mà giả bộ trước mặt lão tử đây, chỉ cho ngươi ở sau lưng hạ độc thủ, còn không cho ta nói hai câu sao? Có gan, ngươi hiện tại giả bộ cái gì tình thâm, ngày đó còn không biết là ai kìa.”

Hắn mím miệng im bặt.
 
Chương 803: 12345678910 [ 01 ]


Nhạc Thiểu Sâm quay đầu nói với một phụ tá khác,“Trở về nói cho Thiếu Doãn, kêu hắn đi đem sự việc này nói cho Đô Sát viện cùng Lục khoa cấp sự trung nghe.”

Nói xong, xoay người đi nhanh nhảy lên xe ngựa,“Xuất phát.”

Phụ tá lúc trước bị răn dạy quả thực hận chết được, hắc, ngươi cùng lão tử giả bộ, ngươi so với lão tử còn ác hơn.

Còn sai Thiếu Doãn đi tới mách Đô Sát viện cùng lục khoa cấp sự trung ( chức quan), làm cho bọn họ tố cáo giúp.

Đô Sát viện ngự sử cùng lục khoa cấp sự trung là ngôn quan của Đại Chu, đó lại là cấp bậc quan lại thấp kém nhưng xương cốt cứng nhắc cứng đầu, vị trí thích sự uyên bác thích danh tiếng.

Rất nhiều người vì muốn lưu danh sử sách, thường thường tóm một vấn đề mà khuyên ngăn tới chết, chỉ ước gì được đâm chết ở trên Kim Loan điện.

Lâm Giang vương dám đứng trước bàn dân làm ra chuyện với nữ tử như vậy, việc này ngự sử đã biết, nói hắn ở trước công chúng gây rối nữ tử, vi phạm phong tục tập quán, gây tổn hại thể diện hoàng gia?

Tuy rằng hai người bọn họ cũng không làm gì, nhưng là nếu lấy áo choàng bọc khoái mã đi qua còn chưa tính.

Nhưng chậm rãi đi, thanh âm nữ tử thanh thúy êm tai, cho dù là ngồi đúng quy củ, đó cũng là sai.

Cũng đủ để đám người cổ hủ rảnh rỗi bắn nước miếng tung tóe, bốn phía buộc tội rồi.

Mà Lâm Giang vương thế nào cũng không thèm quan tâm đến lý lẽ, đám ngôn quan đó tất nhiên sẽ đổ dầu thêm vào lửa.

Đến lúc đó lại có một trò hay xem.

Hắn lập tức lén lút lui ra phía sau, tìm cớ, xin lui xuống, không tiếp tục đồng hành cùng mọi người.

Hắn đương nhiên không biết, trên lầu nhà bên cạnh có một ánh mắt, cũng đang quan sát hắn.

Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi một lèo về, đến trước cửa Hương lâu, hắn ôm nàng nhảy xuống ngựa.

Trước cửa tiểu nhị vừa thấy, lập tức vô cùng hớn hở chào đón, lại phái người đi vàotrong nói cho Hình chưởng quầy cùng tam tiểu thư biết.

Người nơi này hoan nghênh bọn họ là thật tâm , nàng đương nhiên có thể cảm nhận được.

Hơn nữa ở trong này, so với Tô phủ nàng thậm chí còn thấy tự tại hơn.

Tiểu khất cái ở trước cửa cũng lập tức đi truyền tin, nói sư phụ và bang chủ đã trở lại.

Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi tới hậu viện, Tô Hinh Nhi đang cùng vài người phụ nữ khác làm sổ sách thanh toán.

Những người phụ nữ này là do Tô Mạt bỏ tiền để Hình chưởng quầy mời đến, có vài người là tiểu thư nhà giàu có thể đọc sách biết chữ, sau đó gia cảnh nghèo túng sa sút đi liền gả cho hộ nông dân bình thường.

Nhưng các nàng được chiều chuộng quen rồi, làm không được việc nhà nông, ở nhà giúp không được gì, ngược lại sẽ bị bà bà ghét bỏ.

Tô Mạt kêu Hình chưởng quầy tìm những người phụ nữ như vậy, yêu cầu thành thật tin cậy, an phận thủ thường đứng đắn .
 
Chương 804: 12345678910 [ 02 ]


Tô Mạt kêu Hình chưởng quầy tìm những người phụ nữ như vậy, yêu cầu thành thật tin cậy, an phận thủ thường đứng đắn, trải qua một đoạn thời gian quan sát trước, sau đó mới để các nàng vào phòng hậu viện nội trướng, giúp đỡ đại tiểu thư các nàng tính toán sổ sách.

Nay đại tiểu thư đã lớn, lão phu nhân không cho nàng tùy tiện xuất môn, phải ở nhà tự may áo cưới cho mình.

Tam tiểu thư bởi vì chân đi lại không tiện, tuổi cũng còn nhỏ, muốn đi ra ngoài, lão phu nhân cũng không quá câu nệ trói buộc, còn cổ vũ nàng qua lại với Tô Mạt nhiều hơn nữa, giúp đỡ Tô Mạt làm chút ít chuyện.

Hiện tại Tô Việt đang bận bịu chuyện tiến vào Thị MậuTư, hiện nay Hương lâu chỉ có Tô Hinh Nhi thường đến.

Thấy Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn tiến vào, Tô Hinh Nhi vội buông chiếc bút được làm bằng lông sói xuống, đứng dậy hành lễ.

Hoàng Phủ Cẩn thật ra trong lòng rất giật mình, tuy rằng mặt ngoài không lộ ra, trong trí nhớ hắn Tô Hinh Nhi với Tô Mạt đó là hai thế bất lưỡng lập .

Mỗi lần không phải là châm chọc khiêu khích thì là trợn mắt với nhau, hoặc là quấy rối, hoặc là ghen tị.

Tóm lại tuyệt đối sẽ không xuất hiện sắc mặt hòa nhã ...

Hiện tại nàng ta thế nhưng lại đang ở Hương lâu hỗ trợ?

Mạt nhi của hắn rốt cuộc là một tiểu ma nữ như thế nào? Thế nhưng có thể đem từng kẻ địch một thu phục dưới trướng mình?

Quả thực làm cho hắn rất giật mình .

Tô Mạt đã tiến lên kéo tay Tô Hinh Nhi nói chuyện, nha đầu thanh tú hầu hạ trong nội viện Hương lâu đã tiến lên dâng trà.

Hoàng Phủ Cẩn cũng không uống trà, lững thững đi trong sân tùy tiện đi dạo một chút.

Tô Hinh Nhi theo cửa sổ liếc mắt nhìn hắn, khả năng bởi vì nguyên nhân mình cùng Tô Mạt quan hệ tốt lên, Hoàng Phủ Cẩn đối với nàng tựa hồ cũng không còn lạnh lùng như trước nữa.

Trước kia mỗi lần thấy hắn, hắn đều dùng một loại có thể đem người ta đông cứng lại nhìn nàng, lần này thế nhưng......

Nàng mỉm cười, nói với Tô Mạt:“Ta vừa học được cách tính sổ chi tiết, chỉ sợ làm không tốt. Ngươi giúp ta nhìn xem.”

Quản lý và làm sổ ở Hương lâu, đều là thông qua Tô Mạt cải cách, rất khác so với truyền thống.

Đương nhiên, vì không muốn quá khác người, sổ sách ở ngoài quầy vẫn y như cũ.

Nhưng sổ sách đưa cho nàng kiểm tra nhất định phải đơn giản, vừa xem là hiểu ngay .

Chỉ dùng bảng biểu loại cải cách, phân loại, dựa theo thu chi, thời gian, hạng mục …để ghi chép lại.

Tuyệt đối không thể hiện ra cái loại như năm Bính Tuất mười tám tháng ba giấy thu bạc 74509 lượng 5 tiền 4 xu 4 hào giống như vậy, trên một trang giấy chỉ ghi lại được có hai đơn hàng vừa khó thanh khoản, lại tốn thời gian.
 
Chương 805: 12345678910 [03 ]


Nàng cải tiến sổ sách của Hương lâu, sai người chuẩn bị rất nhiều bảng biểu sổ sách biểu, phân loại ra để ngay ngắn, lúc cần sử dụng chỉ cần điền thêm số liệu là có thể.

Sổ sách Tô Mạt tư mật của nàng, chỉ dùng con số Ả Rập để ghi lại, như vậy = nàng vừa xem là hiểu ngay.

Đồng thời nàng cũng huấn luyện cho nhóm Mị Ảnh kỵ sĩ học chương trình đọc được mật ngữ, dùng chính là con số Ả Rập cùng phiên âm Hán ngữ, còn dạy bọn họ biết được mật ngữ dùng tay ra hiệu, chấp hành nhiệm vụ thuận tiện, truyền mật tín cho dù bị người ta lấy được cũng không biết nội dung gì.

Nàng nhìn thấy đám sổ sách cho dù là đã đơn giản hoá đi rồi, mà vẫn phiền toái y như cũ, ngẫm nghĩ không biết có nên tiến hành một khóa huấn luyện đơn giản hoá hay không, dạy bọn họ số học đơn giản và vài công thức toán học hiện đại đơn giản。

Tuy rằng số học cổ đại cũng rất phát triển, nhưng khi sử dụng lại có chút khó khăn.

Nghĩ một hồi, nàng ngoắc một tiểu nha đầu đi lấy một quyển sổ mới tới, nàng lại sai người đi gọi Hình chưởng quầy tới.

Hình chưởng quầy hiện nay ở ở dưới định hướng làm việc do nàng đặt ra, kinh doanh Hương lâu rất nhộn nhịp, thực làm cho nàng vừa lòng.

Hơn nữa hắn xuất thân là người làm sổ sách, cho nên dạy hắn học xong hắn sẽ dạy lại cho cấp dưới phòng thu chi, cũng có thể làm.

Hình chưởng quầy đang tiến hành tổng kết cuối tháng, nghe nói Tô Mạt gọi hắn, lập tức túm lấy áo bào chạy chậm tới.

Hoàng Phủ Cẩn đang ở trong viện dưới tàng cây hồng mai luyện công, thấy Hình chưởng quầy vội vã tới, nghĩ rằng có chuyện gì đó, liền cũng đi theo vào phòng.

Đã thấy Tô Mạt sai người ta đem một miếng gỗ ba thước có quét sơn treo lên, còn lấy một cục vải mềm, lại có một hộp giống bút chì than do Hương lâu dặc chế ra.

Tô Hinh Nhi cùng Hình chưởng quầy, còn có cách vài người phụ nữ ở bên cạnh phòng cũng đi ra, phân thành ba hàng ngồi ở trước bàn nghe giảng.

Bọn họ đều thực thông minh, Tô Mạt cũng không phải tốn nhiều sức, chỉ cần trên bảng đen phủ tấm vải trắng viết lên mấy con số cổ đại rồi tương ứng với số Ả Rập 1, 2,3,4….10 mà thôi.

Bởi vì cách đọc là giống nhau , chỉ có phương pháp viết là khác.

Cho nên bọn họ cũng không có bao nhiêu ngăn cách, chỉ là thói quen, có chút không được tự nhiên.

Hình chưởng quầy vui mừng nói:“Đại lão bản, biện pháp quá tốt. Như vậy mỗi khi tính toán ghi chép sổ sách vốn là dài một chuỗi, lập tức liền đơn giản hơn. Như vậy ghi sổ vừa nhanh vừa chuẩn, vừa xem là hiểu ngay, sẽ không làm lỗi.”
 
Chương 806: 12345678910 [ 04]


Tô Hinh Nhi hỏi:“Vậy khi tính, vẫn y chang đáp án đúng không ?”

Tô Mạt cũng nghiên cứu qua phép nhân chia cổ đại, dùng bàn tính hay thẻ tre gì đó, kỳ thật cũng thực chuẩn xác rất nhanh, hơn nữa đối với một số ít nguwoif có tư chất rất cao, bọn họ tính nhẩm cực kì nhanh.

Lúc buôn bán bình thường bọn họ tính toán thường nhẩm tính trong tay áo, một bên tính nhẩm, phức tạp hơn nữa thì bấm ngón tay, rất nhanh có thể tìm ra đáp án, sau đó lại cầm tay đối phương, dùng tay áo che lại, thông báo giá cả cho nhau nghe.

Để tránh bị người bất chính cạnh tranh giá.

Giống cổ đại thiên văn đại gia, cùng với ngũ hành bát quái, tỷ như Trương Lương, Chư Cát Khổng Minh, Lưu Cơ …, đều là chuyên gia toán học, đều biết tính bấm rất nhanh.

Nhưng dù sao người như bọn họ cũng chỉ là số ít, đại đa số người vẫn là không làm được như thế, thậm chí không biết chữ, tính sổ sách đều phải thuê người.

Mà việc ghi chép sổ sách cũng đừng nói đến làm gì.

Cho nên căn cứ vào nguyên tắc mau lẹ, giản tiện, tiết kiệm, Tô Mạt đem khẩu quyết toán học hiện đại nhân chia cộng trừ dạy cho bọn họ.

Dù sao không quá rườm rà, cũng không cần dạy nhiều lắm, chỉ cần biết cơ bản là có thể dùng được.

Những người đó đều là thông minh, đối chiếu bảng những con số, sau đó phép cộng phép trừ rất mau học được, viết cũng rất chính quy, không có nửa điểm sai.

Tô Hinh Nhi kém hơn một chút.

Sau đó Tô Mạt đem bảng cửu chương cũng viết ra, đặc biệt sai bọn họ dán lên vách, treo tại hậu viện phòng thu chi, để nhóm người Hình chưởng quầy học.

Kết hợp với cái này, muốn làm phép nhân chia đơn giản, lại thuận tiện.

Nhất là phép nhân chia số nhỏ, học thuộc lòng là xong, không cần tùy thân mang theo cái bàn tính nhỏ, có thể tăng nhanh tốc độ tính nhẩm.

Huống hồ, chủ ý của nàng, là vì thuận tiện ghi sổ, tính một ít phép tính nhanh đơn giản thôi.

Nếu thật sự đối chiếu sổ sách, đó đương nhiên vẫn là gảy bàn tính mới chuẩn xác lại nhanh.

Cho nên nàng đề xướng bọn họ dùng cách nàng dạy để ghi sổ, dùng bàn tính để tính toán đối chiếu sổ sách, đây là phương pháp hợp lý mau lẹ nhất.

Vài cái cách tính sổ trước cũng nhanh rồi, nay lại sửa thêm nữa, thực cảm thấy càng dùng tốt hơn.

Chỉ là còn chưa đủ thuần thục, dù sao muốn học một cái mới, phải có quá trình thích ứng quen thuộc, còn phải luyện tập nhiều hơn.

Sau bữa cơm trưa mọi người lại đều tự mình luyện tập, ba người một tổ, có điểm số, có ghi lại , có gảy bàn tính.

Biện pháp nhớ như thế, cho dù là còn muốn ngẩng đầu lên nhìn bảng biểu đối chiếu con số, nhưng cũng càng thêm nhanh.

Sau khi ghi xóng sổ sách, ngắm một lượt, từng hàng từng dòng rõ ràng , phi thường rõ ràng, tuyệt đối không giống trước nay, chằng chịt chật ních từng cái một đọc, đọc nhiều muốn lóa mắt.
 
Chương 807: 12345678910 [ 05 ]


Hình chưởng quầy vui vẻ nói:“Tiết kiệm được thời gian, như vậy, chúng ta mỗi ngày sẽ không bị ứ đọng lại sổ sách, cũng không đến nỗi tất cả phòng thu chi cả ngày cứ bùm bùm chat chat tiếng gảy bàn tính.”

Dựa theo biện pháp cũ, ghi sổ vẫn dễ bị lỗi, lúc xác minh lại cũng phiền toái.

Cho dù là nhân viên vô cùng rành việc, cũng là chậm trễ thời gian.

Nay từ việc ghi sổ kiểm sổ liền tiết kiệm được rất nhiều thời gian, hắn có thể nghĩ tiếp tục mở rộng môn quy, đem ‘Trân Lung các” của Tô Mạt kia cũng bắt đầu gầy dựng được rồi.

Có Trân Lung các cùng với các hương liệu trân quý, bên trong Hương lâu có một khối lượng lớn tiền bạc giao dịch, cũng sẽ không dễ dàng khiến cho người ta hoài nghi.

Bởi vì dựa theo những ý tứ của Tô Mạt, nàng còn muốn đặt chân vào nghành nghề ngân hàng tư nhân.

Lý niệm của nàng là ở phạm vi cả nước khai thông mấy chục ngân hàng tư nhân, như vậy có thể thực hiện được việc chuyển đổi tiền bạc khắp nam bắc.

Đối với kinh thương, nộp thuế, điều động …đều có lợi.

Ví như nói, về sautiền thuế ở phía nam trực tiếp để ở ngân hàng tư nhân phía nam của nàng, chỉ cần đưa đã gửi tiền đi tổng bộ kinh thành, tổng bộ thẩm tra rõ ràng, là có thể trực tiếp lấy ngân lượng i ra đưa tới hộ bộ khố phòng.

Mà khách thương kinh thành, quan viên… nếu muốn gửi tiền về quê, cũng gửi tiền vào tổng bộ kinh thành, sau đó dựa vào các phiếu đó để rút tiền ở các nơi.

Nay các nơi trên Đại Chu đều có ngân hàng tư nhân, nhưng có vẻ phân tán, hơn nữa trọng yếu nhất là thực lực không đồng nhất, cạnh tranh lẫn nhau, phạm vi bao trùm cũng không đủ lớn. Rất nhiều địa phương đều không có ngân hàng tư nhân tại tỉnh.

Thậm chí dựa trên trình độ lớn mà nói, chỉ có một ít thành phố lớn mới có, cũng bất quá chỉ là phạm vi nhỏ thì thuận tiện hơn chút, hoặc là coi như một nơi có thể giữ tiền kiếm chút lời.

Hoặc là coi như khố phòng tư mật của chính mình, miễn cho đặt ở trong nhà bị người ta nhòm ngó, còn không tiện, dễ dàng bị cướp.

Nhưng bởi vì mở ngân hàng tư nhân, cần một món tiền lớn, đồng thời cũng cần chữ tín, còn phải có thực lực, thậm chí còn cũng cần cả vũ lực.

Nếu không gặp phải đám lưu manh du côn quấy rối, vậy cũng phiền toái.

Cho nên nếu muốn thật sự xây dựng ngân hàng tư nhân môn quy như vậy, không thể thiếu sự tham dự của hoàng gia.

Thử nghĩ, nếu hoàng gia không tham dự, ai có thể thời thời khắc khắc điều động tuần thành vệ đội các nơi tùy thời ngăn cản đám du côn quấy rối đó?

Hình chưởng quầy cảm thấy lão bản của mình thiên thời địa lợi nhân hoà đều chiếm, là tuyệt đối có thể.
 
Chương 808: 12345678910 [ 06 ]


Trước mắt sẽ phải để dành nhiều vốn di động cho lão bản rồi.

Cuối năm trước, hắn đã sai người ta thăm dò xung quanh, nhất là địa khu Giang Nam, nhưng dò thám thật lâu, năm nay là có thể đi mở chi nhánh cửa hàng rồi.

Mở Hương lâu cùng Trân Lung các trước, từ từ mở các loại cửa hàng ở các nơi, chờ thời cơ thành thục, là có thể mở ngân hàng tư nhân.

Vốn Hình chưởng quầy cũng không có ý nghĩ lớn như vậy, mấu chốt là có Tô Mạt mách nước chống lưng cho hắn.

Chiếu sáng cho hắn hướng đi tổng thể, thật giống như một gốc cây đại thụ che trời, Tô Mạt thỉnh hắn đến để đem các nhành cây sáng tạo ra những kiểu dáng khác nhau.

Đương nhiên không giống với việc trồng cây khó khăn như vậy, chọn hạt giống, lựa nơi trồng, đánh giá các loại hoàn cảnh bên ngoài…..

Cho nên, hắn cực kỳ tận trung với Tô Mạt .

Còn có một việc xen giữa, lễ mừng năm mới Hình chưởng quầy áo gấm về nhà, thật vất vả lắm mới rút ra được vài ngày về nhà chơi, thuận tiện tiếp tục khai quật nhưng bồi dưỡng nhân tài tại quê hương, kết quả tên tam đệ hắn hết ăn lại nằm nói bóng nói gió ở bên ngoài xúi giục hắn ra riêng làm.

Bắt đầu từ số không so với làm cho người ta làm công cùng uy phong hơn.

Hơn nữa bọn họ cảm thấy Hương lâu đều là do hắn đang quản lý, ông chủ ngay cả mặt mũi cũng không muốn lộ, hắn cho dù không rời bỏ Hương lâu, như vậy ở bên ngoài tự mình mở một cửa hàng, cũng có thể.

Như vậy coi như sản nghiệp của mình.

Kết quả Hình chưởng quầy một người luôn luôn hòa khí phát tài, nho nhã ôn hòa phải nổi giận lôi đình, còn triệu tập các lão nhân gia tộc, công khai biểu lộ ai còn dám nói những loại vong ân phụ nghĩa này sẽ đem hắn từo gia tộc xoá tên đi, ân đoạn nghĩa tuyệt.

Hắn tuy rằng không phải tộc trưởng, nhưng tộc trưởng cũng phải nhìn hắn sắc mặt hắn làm việc .

Dù sao nay hắn là người dẫn dắt toàn bộ gia tộc làm giàu phát triển.

Hắn đấm ngực nói một câu,“Các ngươi đừng tưởng rằng là ta cho các ngươi những ngày yên ổn, không có ông chủ, rắm cũng không có.”

“Ta không phải không tự biết bản thân mình, các ngươi cũng không phải không biết trước đây ta như nào. Không phải không mở qua cửa hàng, nhưng kết quả như thế nào, các ngươi cũng biết. Lúc đó tình hình tăm tối sẽ quay lại......
 
Chương 809: 12345678910 [ 07 ]


“Các ngươi cũng sẽ không thành thật nghiêm túc coi ta là người thật sự. Ta có thể có ngày hôm nay, là vì có lão bản. Các ngươi có thể có hôm nay, cũng là bởi vì lão bàn. Đều nhớ thật kĩ cho ta, ai làm ra loại chuyện vong ân phụ nghĩa, cũng đừng trách ta không khách khí .”

Chuyện này Tô Mạt chỉ nghe được loáng thoáng vài câu từ một tên tùy tùng của Hình chưởng quầy, nhưng cũng không rõ ràng lắm, bởi vì nàng căn bản không có phái người giám thị Hình chưởng quầy, rất tín nhiệm đối với hắn.

Nghi ngờ thì không dùng người, dùng người thì không nghi người, là nguyên tắc cơ bản của nàng.

Mà Hình chưởng quầy trước nay bản thân luôn lấy hòa khí phát tài làm mục đích, tuyệt đối sẽ không người dưới hắn nói hắn hung dữ, đương nhiên dặn dò không được nói vớig tiểu thư, miễn cho hắn thân xác già nua còn mắc cỡ.

Hình chưởng quầy nói với Tô Mạt:“Tiểu thư, không bằng cũng đi giảng cho nhóm lão tiên sinh một chút. Ngài giảng, tốt hơn so với ta.”

Tô Mạt bật cười, Hình chưởng quầy luôn như vậy, thực tế mọi chuyện đều là hắn làm, nhưng lại nhất định để chuyện lộ mặt nhường cho nàng làm.

Nàng nghĩ dù sao hắn cũng là người dạy bọn họ, nàng cũng bất quá phải đi qua đó một chuyến, liền theo hắn đi.

Đám người phòng thu chi đang cặm cụi múa bút ngừng lại công việc, ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Hình chưởng quầy cười thở dài, nói:“Các vị tiên sinh vất vả quá vất vả quá, lão bản tới thăm mọi người đây, thuận tiện dạy cho mọi người một bộ mật ngữ đơn giản, mọi người sau khi học xong, vừa thuận tiện vừa rất nhanh, còn sẽ không bị người ta biết được.”

Vài lão tiên sinh nói:“Vậy thì tốt quá.”

Bọn họ mỗi ngày đều đâm đầu từ sáng đến tối đối chiếu sổ sách, mắt đều mờ đi.

Hơn nữa việc buôn bán Hương lâu vừa tốt, bọn họ quả thực là không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Cả ngày xương sống thắt lưng nhức mỏi.

Kỳ thật thân mình bọn họ không cần như vậy mệt, Tô Mạt làm cho Hình chưởng quầy thỉnh mấy vị lão tiên sinh đến, chủ yếu là vì huấn luyện tiểu đồ đệ.

Vì suy nghĩ đến việc bồi dưỡng nhân tài, cũng không phải tất cả để cho bọn họ làm.

Nhưng bọn họ lĩnh lương cao, lại có người hầu hạ, ngày thường đãi ngộ vô cùng tốt, luôn cảm thấy làm không tốt hoặc làm sai thì rất mất mặt.

Cho nên những lão tiên sinh đã sắp xếp phòng thu chi một cách rất gọn gàng ngăn nắp, như nhà của mình vậy.

Tô Mạt đã sai vài tiểu nhị treo tấm bảng đen có phủ tấm vải trắng lên cao, để họ nhìn thấy trước.

Vài vị lão tiên sinh mở to hai mắt nhìn, dựa vào cách nhận thức của mình mà phát âm, đều nhao nhao cầm lấy lên viết, cười nói:“Quả nhiên là đơn giản. So với cách làm cũ lại không chiếm chỗ.”
 
Chương 810: 12345678910[ 08 ]


Tô Mạt lại sai người đem sổ sách do chính nàng tìm người khắc ấn chia cho bọn họ xem mẫu.

Mọi người nhìn thấy không giống giấy trắng như trước đây, hiện tại dùng các đường kẻ nhỏ xanh đỏ tím vàng ngăn cách, chia làm các ô vuông l,ớn nhỏ khác nhau.

Có người thử bắt tay trên thí nghiệm ghi sổ sách luôn phát hiện ở những chỗ ô vuông trống , phàm là con số đều có thể điền được.

Thủ Chính hai mươi chín tháng giêng năm thứ mười chín, là có thể điền hết theo thứ tự năm tháng ngày vào cùng một ô như 190129, như vậy chính bọn họ xem cũng hiểu.

Đồng thời sổ sách cũng chia ra làm phiếu xuất kho, phiếu nhập kho, phiếu bán hàng.

Tỷ như: Bán ra bí hương số 3 là ba lượng hai tiền, thu ngân là hai mươi ba lượng bạc bốn tiền.

Chỉ cần ở cột riêng điền vào số 3, cột thu ngân điền là 23.4 là được rồi.

Vấn đề số lẻ, Tô Mạt cũng chỉ là một chút, dùng thuật toán hệ thập phân như cũ, bọn họ lập tức liền thấm nhuần mọi thứ.

Căn bản không cần phiền toái.

Dù sao tri thức là giống nhau, tri thức cơ bản này bản thân của nó chính là kinh nghiệm trăm ngàn năm cuộc sống lưu truyền tới nay.

Có người không ngại cực khổ, không nề hà phiền toái nghiên cứu, sau đó trải qua thời rồi gian phát minh ra phương pháp đơn giản phổ thông hơn, để cho con người sử dụng.

Sự phức tạp trong quá trình phát minh, phương pháp sử dụng lại cực kì đơn giản.

Chỉ là về vấn đề thời gian để thuần thục mà thôi.

Số đếm này so với cách mọi người ra hiệu cho nhau bằng tay không sai biệt lắm, nếu không biết , tuyệt đối sẽ không rõ đối phương nói cái gì.

Hình chưởng quầy chờ Tô Mạt nói xong, cười nói:“Nhóm Lão tiên sinh cảm thấy như thế nào? Có phải hay không rất thuận tiện?”

Đều gật đầu, chỉ có một vị lão tiên sinh ở một bên gật đầu một bên lắc đầu, Tô Mạt cũng không quản hắn làm gì.

Hình chưởng quầy sẽ đi làm việc lại với lão tiên sinh đó.

Lúc này có người cười nói:“Lão bản dạy cho chúng ta bộ mật ngữ này, nhỏ bé nhưng lại rất lợi hại.”

Mọi người nhìn vào, nguyên vốn là những chữ ô ô vuông vuông, hiện tại biến thành một đường , tiết kiệm được chỗ viết, viết ra cũng đơn giản hơn.

Cái khác không dám nói, ghi chép sổ sách thì có bước cách tân rất lớn.

Vài vị lão tiên sinh lập tức xin lấy thêm bảng biểu mới, đồng loạt điền thử.

Tô Mạt liền cùng Hoàng Phủ Cẩn đi tản bộ ở chủ viện, nghỉ ngơi một chút sẽ đi Lâm Giang Vương phủ.

Viện này là nàng cùng đại tiểu thư cùng ở, nay để không, chỉ có vài mụ mụ cùng nha đầu quản thu thập định kỳ quét dọn, thuận tiện thêu thùa may vá.
 
Chương 811: 12345678910[ 09]


Hồ sen nước xanh biếc, những lớp băng của mùa xuân cũng tan rã hết, lộ ra những loại cỏ dưới nước đong đưa, lung lay sinh động cùng với sóng nước.

Bên cạnh hồ những bông hoa đón xuân nở rực rỡ, soi trên dòng nước xuân, đặc biệt kiều diễm.

Hoàng Phủ Cẩn hái xuống một chùm hoa, cài lên búi tóc của nàng, càng làm nổi bật hơn mái tóc đen như mun, làn da mịn màng của nàng, khiến cho người ta kìm không được cảm giác muốn vuốt ve.

Ánh mắt hắn trầm xuống, vội vàng ngoảnh mặt đi.

Tô Mạt liền quấn quít lấy hắn kêu hắn kể phong tục tập quán ở phía bắc, cả chuyện bọn họ chấp hành nhiệm vụ nữa.

Hoàng Phủ Cẩn không giỏi kể chuyện, cho dù là trường hợp mạo hiểm vạn phần, sinh động tuyệt luân, cũng sẽ bị hắn dùng một câu đúc kết ra là kể xong.

Tô Mạt nghe được chưa đủ, bĩu môi, đôi mắt to đen bóng trừng hắn,“Ta không tin lại đơn giản như vậy.”

Như chuyện bọn bọ bị kẹt trong các vết nứt kẽ băng, bọn họ thừa dịp đêm đánh lén doanh trại địch, suốt đêm truy tung, từ trên vách núi leo lên......

Vân vân, công việc nhiều như vậy, mà từ miệng hắn nói ra chỉ có một câu, chán ngắt, cùng lắm thì đã nói ai trước ai sau, tuyệt đối không có một câu thổi phồng bầu không khí.

Tô Mạt đều tuyệt đối nhận định rằng nếu để hắn kể một câu truyện kinh dị, hắn đều có thể trực tiếp dùng một câu kết thúc nó.

Xem ra nhiệm vụ tạo ra một lão công hoàn mỹ, còn rất gánh nặng đường xa nha!

Nàng thả lỏng thân thể, tựa vào trên người hắn, lấy chân tùy ý đá những cục đá nhỏ bên cạnh ao, nghe thanh âm thùng thùng như nước, mỉm cười.

“Ngươi có biết, có một nơi có một bờ biển, con người có thể nổi lên trên mặt nước? Không thể chìm xuống dưới không.”

Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng chưa từng nghe qua, nhưng nếu là nàng nói ra, hắn vô thức tiếp lời:“Nàng nói có, đương nhiên chính là có.”

Nàng rốt cuộc cũng chuyển đề tài, không kêu hắn kể chuyện xưa, cám ơn trời đất a.

Tô Mạt lại tâm huyết dâng trào,“Ngươi nâng ta dâyh, để ta sử dụng một chiêu đăng bình độ thủy.”

Hoàng Phủ Cẩn định ôm lấy nàng nhảy lên, Tô Mạt kéo kéo tay áo hắn,“Không phải ngươi, là ta.”

Nàng kêu hắn đứng ở bên ngoài lan can, bắt lấy nàng, sau đó để nàng mượn sức, đi ở trên mặt nước vài bước.

Hắn thật cẩn thận đỡ nàng, đắn tính toán lực nói rất, vừa có thể để cho nàng cảm nhận được cảm giác vô lực của đôi hài đạp trên mặt nước mềm mại, cũng sẽ không làm ướt đôi hài.

Tô Mạt vui vẻ khanh khách cười không dứt, đạp bước vũ trụ, bắt chước kiểu múa robot, lớn tiếng nói:“Trước kia ta ở trong sách, nhìn thấy có một người có thể phất phơ ở trên mặt nước, trên tay có thể cầm một cái vại lớn, bên trong đầy nước.”
 
Chương 812: 12345678910[ 10]


Hoàng Phủ Cẩn cười nói:“Nếu là ta, lướt qua mặt nước đương nhiên có thể, nếu giống như nàng đi từng bước một trên nước là không thể được.”

Thời điểm không có điểm chịu lực, thì cần dựa vào chính là tốc độ.

Tốc độ cực nhanh, chỉ là hơi một chút chạm nhẹ vào mặt nước là có thể mượn lực.

Nếu là muốn đi lại ở trên mặt nước, đó trừ phi thật sự thành tiên rồi.

Tô Mạt oa một tiếng,“Ngươi rất lợi hại a. Kỳ thật hắn là giả. Hắn ở đáy nước hạ dựng lên cọc, cái chum nước đó là giả, bọc bên ngoài một lớp sắt, mặt khác, ngón tay mang một chiếc nhẫn kim cang, có thể......”

Nàng khoa tay múa chân một chút, lập tức mất cân bằng, thân mình lảo đảo ngã.

Hoàng Phủ Cẩn sợ tới mức phi thân dựng lên, chân ở bên cạnh ao khẽ đạp một cái, ôm nàng giống như chim yến lướt nước vèo một cái, từ bờ bên này bay qua bờ đối diện.

Ở giữa hắn xoay chuyển thân thể một cái, nàng ở trên hắn ở dưới, Tô Mạt liền cảm thấy chính mình như chim yến chao lượn trên không, ngay cả vạt áo cũng ướt đã bay qua bờ.

Tà áo bào của Hoàng Phủ Cẩn bãi lại mướt mất một mảng, Tô Mạt “ ai a” một tiếng, cười nói:“Thật sự là xin lỗi, mau lên lầu đi thay quần áo đi. Nơi này có không ít quần áo của ngươi đâu.”

Hắn lại lôi kéo tay nàng, đuôi mắt hơi khẽ cong lên, liếc nàng,“Muốn xin lỗi phải có thành ý, nàng theo ta lên giúp ta thay.”

Tô Mạt làm mặt quỷ,“Mơ đi!”

Tuy rằng nàng kỳ thật rất háo sắc, chẳng những háo sắc còn rất thích xem dáng người hoàn mỹ, nhưng......

Hiện tại thôi đừng nghĩ tới làm gì, dù sao thời điểm ở bên ngoài cũng đã có chút tùy tiện rồi.

Lúc này tiểu nhị bên người Hình chưởng quầy vội vàng chạy tới, thấy bọn họ nắm tay nhau coi như chuyện bình thường.

Hắn đi có chút gấp gáp, mau chóng thỉnh an rồi nói:“Lão bản, Hình chưởng quầy thỉnh ngài mau...... Đi qua...... giúp đỡ.”

Hỗ trợ cái gì mà thần bí như vậy?

Tô Mạt cười đẩy Hoàng Phủ Cẩn một phen,“Ngươi mau đi đi. Kêu bọn nha đầu tìm đồ cho ngươi. Ta đi xem có chuyện gì.”

Nàng vừa đi vừa hỏi tiểu nhị,“Có phải nhóm học lão tiên sinh có vấn đề gì hay không?”

Tiểu nhị vội la lên:“Không phải đâu, lão bản, là do Vạn tiên sinh ở phòng thu chi muốn từ chức.”

Tô Mạt cả kinh,“Từ chức, vì sao? Chê lương ít sao?”

Tiểu nhị lắc đầu,“Tiểu nhân không biết đâu.”

Tô Mạt không nghĩ tới thế nhưng còn có người chủ động từ chức, vội bước nhanh chân hơn, đi tới ngoại viện phòng thu chi.

Nàng đã nói qua với Hình chưởng quầy, người đi theo nàng, đều là cả một nhà đi theo luôn.
 
Chương 813: Lão tiên sinh ở phòng thu chi muốn từ chức?[ nhất ]


Cho dù già đi, về sau Hương lâu cũng sẽ nuôi dưỡng bọn họ, cũng cho tử nữ của bọn họ có công việc ổn định, có thể kiếm tiền nuôi gia đình.

Phòng thu chi là phòng trọng yếu của Hương lâu, nếu có tiên sinh phòng thu chi muốn từ chức, vậy thì lão bản như nàng đây phải kiểm điểm lại bản thân.

Có phải đã làm cái gì không đúng hay không, nếu không vì sao họ lại muốn từ chức chứ?

Tô Mạt bước nhanh hơn đi tới sân viện phòng thu chi, nhóm gã sai vặt thấy nàng đến, lập tức hướng vào trong bẩm báo:“Lão bản đã đến!”

Hình chưởng quầy cùng vài người vội đi ra nghênh đón.

Vạn lão mụ mụ sớm đã qua đời, Hình chưởng quầy giúp hắn tục huyền ở trong này, con trai cùng con dâu của hắn ở nhà trồng ruộng, tiểu tôn tử tôn nữ cùng tới đây làm việc.

Tiểu tôn tử của hắn đi đến Hoa Phố, tôn nữ cũng ở đây, đang khuyên nhủ hắn,“Gia gia, gia gia, nơi này tốt như vậy, ngài vì sao nhất định phải đi.”

Hình chưởng quầy thỉnh Tô Mạt đi vào, hắn cũng nói không được gì, chỉ nói Vạn tiên sinh quyết tâm phải đi.

Tô Mạt tiến lên thi lễ với Vạn tiên sinh, khiến hắn hoảng hốt vội đứng dậy đáp lễ, trong miệng hô hắn đáng chết.

Tô Mạt cười nói:“Vạn tiên sinh, có phải bị ủy khuất hay không, cứ nói ra cho mọi người nghe.”

Hình chưởng quầy nói:“Đúng a, lão Vạn, ngươi nói đi, kể cả là ta không đúng chỗ nào ngươi khiến ủy khuấ t, ngươi cũng cứ nói hết đi.”

Vạn tiên sinh dùng sức xua tay, nước mắt già nua rơi xuống,“Không phải, không phải đâu, làm sao chịu ủy khuất chứ. Một chút cũng chưa từng chịu ủy khuất, ta già rồi, càng ngày càng không còn dùng được. Trước đây ở nơi khác làm thu chi, con mắt bị hỏng hết rồi, hiện tại không nhìn thấy rõ. Lão bản cùng Hình chưởng quầy trả cho ta nhiều tiền công như vâyh, ăn uống đều có người hầu hạ, ta...... Trong lòng ta hổ thẹn a!”

Vài người ở phòng thu chi đều ưu tư.

Bởi vì lúc trước ở nơi khác làm việc nhiều năm nên đôi mắt từ từ sẽ bị mờ đi.

Ở nơi này của Tô Mạt còn đỡ, nàng an bài công tác hợp lý ng, mọi người chiếu cố cho nhau, còn có hỗ trợ.

Hơn nữa nàng không tiếc đốt đèn, cho dù là ban đêm tính sổ, cũng là đèn đuốc sáng trưng .

Ngày thường vấn đề ẩm thực cũng chú ý, ăn nhiều đồ bổ mắt.

Nhưng bọn họ đến đây làm cũng không còn trẻ nữa, hơn phân nửa đều hơn ba mươi, còn có người năm sáu mươi nữa.

Lúc trước ở cửa tiệm khác làm, năm này tháng nọ, ban đêm chỉ có một ngọn đèn, đôi mắt đều bị làm hỏng đi.

Hiện tại tuổi cao hơn, lập tức liền cảm giác rõ ngay.
 
Chương 814: Lão tiên sinh ở phòng thu chi muốn từ chức? [ nhị ]


Hiện tại tuổi cao hơn, lập tức liền cảm giác rõ ngay.

Nhất là Tô Mạt kêu bọn họ dùng con số mới để viết, ô vuông đó cũng nhỏ, dùng loại bút lông sói là được.

Vạn tiên sinh liền nhìn không rõ, lại cảm thấy chính mình không thể làm được, hàng tháng còn lấy nhiều tiền công như vậy, ăn không ở không, thực có lỗi với lão bản.

Dù sao nay con trai và con dâu ở nhà làm ruộng, cái ăn cái mặc trong nhà không lo, hơn nữa tiểu tôn tử tiểu tôn nữ của hắn đều có thể ở đây kiếm tiền, hắn cho dù về nhà nghỉ dưỡng, giúp đỡ trồng trọt, cũng không sao.

Nghe hắn nói, Tô Mạt nhẹ nhàng thở hắt ra, cười nói:“Thì ra là như vậy à. Các vị lão tiên sinh, các vị không cần lo lắng vô ích. Hiện tại người nhìn không rõ, trước tiên không cần ghi chép sổ sách, chỉ cần đối chiếu là được. Huống hồ chúng ta còn muốn tìm thêm nhiều người học nghề ghi sổ, các vị vẫn phải tận sức giúp đỡ nhiều, sao có thể từ chức rời đi chứ?.”

Cửa hàng muốn khuếch trương, muốn mở cửa hàng phụ, sẽ không ở nơi đó chiêu mộ chưởng quầy cùng phòng thu chi, cho dù là tiểu nhị đều là của hàng chính huấn luyện vài ba năm năm, sau đó từ từ điều đi làm.

Cửa hàng như vậy, mới có thể là mười mấy cửa hàng trong toàn quốc, đều giống như một, quy củ không sai lệch một chút nào.

Nếu không nói cho ra oai cái danh cửa hàng có nhiều chi nhánh, nhưng lại là chi nhánh so với cửa hàng chính kém rất nhiều, phục vụ tệ, mặt hàng kém, trừ bỏ mặt tiền cửa hàng kia thoạt nhìn có bộ dáng giống, thì thật sự không có chút giống nào hết.

Tô Mạt mỉm cười, vẫy một tiểu nhị, kêu hắn đi tìm nha đầu tên là Tú Quyên quản lý phòng của nàng đi lấy chìa khóa số 13 của kho.

Tiểu nhị kia lập tức đi, lúc trở về Hoàng Phủ Cẩn cũng thay đổi y bào xong xuôi.

Hắn mặc một thân trường bào nguyệt sắc dệt hoa văn Tuế hàn tam hữu, thân hình cao ngất rắn rỏi như trúc, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Ngày thường hắn ở trường hợp công khai là cực ít khi mặc cái loại sắc màu ấm áp cùng với loại màu sắc sạch sẽ như thế, không khỏi khiến mọi người có cảm giác mới mẻ, càng cảm thấy hắn có dáng dấp của tiên nhân.

Mọi người vội hành lễ cho hắn, thỉnh hắn nhập tọa.

Hoàng Phủ Cẩn tỏ ý mọi người không cần giữ lễ tiết, hắn im lặng ngồi ở một góc, lập tức có người thượng trà bánh cho hắn.

Tô Mạt tiếp nhận cái chìa khóa rồi nói với Hình chưởng quầy:“Hình chưởng quầy, năm trước nông trường đưa tới vài cái rương lớn, phiền ngài đi tới ngăn tủ số 3, đem cái hòm ở bên ngoài có viết số 8 đem tới đây.”

Hình chưởng quầy lập tức dẫn người đi.

Vạn tiên sinh cũng ngây ngẩn cả người, không phải đang nói chuyện chính mình muốn từ chức sao? Như thế nào lại thành chuyện mở hòm chứ?

Hắn nghĩ đến Tô Mạt sẽ cấp cho hắn hậu lễ, cuống quít chối từ.
 
Chương 815: Lão tiên sinh ở phòng thu chi muốn từ chức? [ tam ]


Tô Mạt cười nói:“Các vị lão tiên sinh đều an tâm đừng nóng nảy, ngồi đi. Hương lâu chúng ta đều là người một nhà. Các vị đối đãi tốt với ta, ta chẳng lẽ lại không biết sao.”

“Các vị ở phòng thu chi làm việc, tiết kiệm mọi thứ, không chịu lãng phí hé ngay cả một tờ giấy, nhất giọt mực, một chiếc bút. Chẳng lẽ chúng ta sẽ không biết sao. Chúng ta cũng thực cảm kích nhóm lão tiên sinh. Không nó chuyện không vui nữa, các vị làm quen nghề này rồi, trở về nhà, làm cái gì chứ? Lại xách không nổi nước, cày không được ruộng. Các vị lão tiên sinh như vậy, nhưng lại là báu vật của Hương lâu chúng ta a.”

Nói được vài câu, Hình chưởng quầy dẫn người người vội vàng trở về, đem một cái thùng gỗ lớp bên ngoài bọc đồng đặt lên quầy.

Mặt trên không có chìa khóa, là Tô Mạt tự mình phát minh ra khoá chìm, đầu gỗ bên trong dùng nam châm cùng bánh răng, ở đầu hộp dựa theo mật mã bấm vài cái, là có thể mở ra.

Mọi người đều tán thưởng ổ khóa này tinh xảo, lão bản này thật đúng là lợi hại, quả thực là thần nhân, mỗi một đồ vật dùng đều không tầm thường, khiến người ta kinh ngạc.

Mọi người đều đoán bên trong có cái gì, đều thập phần tò mò, nghĩ là Tô Mạt có khả năng tặng cho châu báu, hoặc là cái gì khác.

Nhưng lại cảm thấy Tô Mạt sẽ không tầm thường như vậy.

Bọn họ thật sự là tò mò muốn chết, gấp đến độ nhún chân, ló đầu, cố gắng nhìn, gấp đến độ hận không thể thay nàng mở ra.

Tô Mạt rốt cục đã mở được ra, bên trong lại là một loạt các hộp gỗ nhỏ xếp ngay ngắn, có lớn có nhỏ, có dài có ngắn, có dày có mỏng.

Chính là không biết bên trong đựng cái gì, chẳng lẽ là trang sức?

Có thể nhận ra những cái hộp nhỏ lại không tinh xảo bằng cái hộp lớn bên ngoài.

Tô Mạt cầm lên một cái hộp khoảng hơn nửa thước vuông vắn, mở ra, mọi người nhịn không được hít thở rồi thở ra, mở to hai mắt nhìn.

Chỉ thấy là một......

Bọn họ trong lúc nhất thời hình dung không ra được, hẳn là hai cái bia kính mắt nhỏ, hai cái gọng bằng đồng, nhưng là...... hai miếng gương kia lại trong suốt giống như nước, không biết là thủy tinh hay là ngọc lưu ly mài thành

.

Trong suốt không có tạp chất như vậy, bọn họ chưa từng thấy qua.

Cho dù lão chưởng quầy người có kiến thức rộng rãi nhất cũng nhận không ra đó là thứ gì.

Bên kia Hoàng Phủ Cẩn cũng rất hiếu kì, đi tới nhìn qua một cái, nay hắn đã quen với việc nàng tạo cho hắn hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Nàng tặng cho hắn cái ống kính Thiên Lý Nhãn mới làm cho người ta phải sợ hãi kinh than kìa, có thể nhìn thấy rõ rõ ràng ràng địch nhân cách xa hai ba dặm, dùng với ám khí bọn họ tự cách tân, phối hợp với loại ống nhòm đó, chính là bách phát bách trúng.
 
Chương 816: Lão tiên sinh ở phòng thu chi muốn từ chức? [ tứ ]


Nàng tặng cho hắn cái ống kính Thiên Lý Nhãn mới làm cho người ta phải sợ hãi kinh than kìa, có thể nhìn thấy rõ rõ ràng ràng địch nhân cách xa hai ba dặm, dùng với ám khí bọn họ tự cách tân, phối hợp với loại ống nhòm đó, chính là bách phát bách trúng.

Tô Mạt lấy ra một cái kính có thể phóng to khoảng 3 phân đưa cho Vạn tiên sinh,“Lão tiên sinh, người nhìn thử xem.”

Vạn tiên sinh thật cẩn thận tiếp nhận, sau đó dựa theo ý Tô Mạt, cầm lấy sổ sách nhìn.

“Ôi, Ông trời ơi! Như thế nào lại lớn như vậy ?”

Nhìn dí sát vào thì hình ảnh phóng đại lên, xa xa lại nhìn không thấy bèn nói:“Sao lại thế này, sao có thể ?”

Vạn tiên sinh tò mò đem kính lúp đặt khắp nơi nhìn ngắm, mọi người chỉ thấy một cái tròng mắt thật to nhanh như chớp chuyển, nhất thời kinh hô lên.

Vạn tiên sinh lại buông xuống, ai chưa nhìn liền qua đây nhìn, quả nhiên nhìn thấy chữ phóng đại lên.

Lúc này có vị Lâm chưởng quầy nói:“Cái này kêu là bảo kính, ta nghe gia gia ta nói qua, khi đó kẻ có tiền đều lấy bảo thạch mài ra, có thể đặt ở trên mắt, lúc nhì đồ vật, nhắm một con mắt lại, nhìn theo cách đó, liền thấy rõ ràng .”

“Lão Lâm, vậy thật sự rất quý giá đi.”

“Cái này nhìn trong suốt như vậy, có thể tốt hơn cả loại bảo thạch được mài ra kia, sợ phải đáng giá ngàn lượng bạc?”

Tô Mạt mỉm cười, lại lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, mở ra, từ bên trong lấy ra một cái kính rất lộng lẫy.

Những người đó lại không biết là cái gì, chỉ thấy hai phiến hình tròn trong suốt như ngọc lưu ly a, thủy tinh a, bảo thạch a, dùng phương pháp khảm như kiểu khảm trên khung cửa sổ vậy, khảm trên cái khung bằng vàng bạc kia, ở giữa còn khảm cả hồng ngọc bích, sau đó hai bên đều có một cái giống hình cây trâm hơi nhô ra, cái đuôi gọng hơi quặp xuống.

Thật sự là rất kỳ quái.

Lâm tiên sinh kinh ngạc nhìn,“Đây không phải là...... Rất, rất thần kỳ ......”

Nhìn rất giống cái loại bảo kính mà gia gia đã nói, nhưng là, cũng quá thần kỳ đi, rất xa hoa .

Công nghệ này, vật liệu này, quả thực mới nhìn thấy lần đầu!

Tô Mạt kéo ra cái gọng kính, đưa cho Vạn tiên sinh, ý bảo hắn đeo vào.

Hy vọng bệnh hoa mắt của hắn không quá nặng, độ kính này phù hợp với hắn, một lượng hàng lớn mắt kính đại trà phục vụ cho việc đọc sách vẫn chưa ra lò.

Vạn tiên sinh tiếp nhận, hai tay run run , đeo lên mắt.

Oa...... Thế giới này thật quá rõ ràng đi, thật giống như được nước tẩy rửa rất trong veo.

Vạn tiên sinh cầm lấy loại giấy tờ mới, ngay cả những đường kẻ bên ô dưới cũng nhìn thấy rõ nét, thật đúng là......
 
Chương 817: Lão tiên sinh ở phòng thu chi muốn từ chức? [ ngũ ]


“Bảo bối a!”

Vài người tiểu nhị tình tính hoạt bát đều nháo lên muốn xem, Tô Mạt mím môi cười nói:“Đồ vật này, chỉ có thể dùng cho người ở phòng thu chi đeo, các ngươi không được.”

Có một tên tiểu nhị không phục, cầm lấy đeo, kết quả liền kêu lên,“Ai nha...... Choáng váng đầu!”

Hoảng hột tháo vội xuống, lại có tên tiểu tử lấy đeo thử, kết quả lại bị chóng mặt.

Mọi người cười rộ lên, có người không chịu phục, đòi đeo bằng được, kết quả là người nào đeo lên cũng choáng váng đầu óc.

Tô Mạt cười nói:“Được rồi, đừng náo loạn. Loại kính lão này, là chuyên môn để người cao tuổi đeo. Các ngươi không thể đeo.”

Thời đại này trừ phi là người trời sinh mắt bị cận thị, mọi người đọc sách tư thế chính xác, hơn nữa thời gian đọc cũng không phải rất nhiều, cho nên, mắt bị cận thị là ít hơn.

Cũng không cần đến kính cận, miếng thấu kính lõm chủ yếu dùng để cùng với thấu kính lồi tổ hợp lại tạo này ống kính ngắm là được rồi.

Có cặp kính lão xa hoa này, Vạn tiên sinh thật sự là cảm động đến rơi nước mắt, có thể tiếp tục làm công việc của mình.

Dạo này người ta quý trọng người có tay nghề tốt, càng già càng đáng giá, nhưng là nếu đôi mắt không tốt, vậy sẽ bị hạn chế.

Tô Mạt cười nói:“Mọi người yên tâm, về sau tuổi tác cao hơn, mắt mờ đi là không thể tránh khỏi. Ta còn sai người đem vài cặp kính tới đây, đến lúc đó mọi người ai cần là có thể đeo.”

Làm cho bọn họ yên tâm, không cần quan tâm đến cơm áo gạo tiền và những việc vụn vặt trong cuộc sống, hết thảy đều có người khác lo liệu, chuyên tâm công tác.

Đây mới là giá trị thực nghiệp chủ chốt của nàng.

Sức khỏe của nhân viên có người quan tâm, sinh hoạt có người quan tâm, giải trí có người quan tâm......

Bọn họ quan tâm cũng chỉ là công việc tốt là được, những việc khác, sẽ khiến bọn họ cảm thấy rất sung sướng, rất hưởng thụ.

Đây mới là trạng thái công việc lý tưởng.

Bước tiếp theo nàng sẽ để Hình chưởng quầy tổ chức hoạt động vui chơi giải trí định kỳ ở Hương lâu, thỉnh người đến kể truyện, xướng hát hí khúc, dù sao ở thời đại này, cái này so với xem phim xem tivi ở thời hiện đại cũng giống nhau, đó là tiết mục giải trí quần chúng.

Người người yêu thích.

Tô Mạt nhìn thấy bộ dáng vui mừng của bọn họ, trong lòng cũng thật cao hứng, nhận thấy thời gian cũng không còn sớm.

Liền cáo từ Hình chưởng quầy.

Hoàng Phủ Cẩn lập tức đứng dậy, Tô Mạt cùng hắn đi tìm Tô Hinh Nhi ở hậu viện.

Tô Hinh Nhi vội đứng dậy, Tô Mạt nói:“Tam tỷ tỷ, thời gian không còn sớm nữa, tỷ muốn về nhà chưa?”
 
Chương 818: Nha đầu đã lớn, nên đính hôn rồi.[ nhất ]


Tô Hinh Nhi nhìn nàng một cái, lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái,“Ngươi còn muốn đi quận Vương phủ không? Nếu muốn đi thì ta sẽ trở về trễ hơn chút.”

Tô Mạt ngẩn ra, không nghĩ tới Tô Hinh Nhi cũng sẽ suy nghĩ cho người khác.

Nếu mình đi tới chỗ Hoàng Phủ Cẩn thăm Diệp công công, ít nhất cũng mất mấy canh giờ, Tô Hinh Nhi tối nay trở về trễ một tý, cũng sẽ không lộ rõ là nàng về nhà quá trễ.

Nàng mỉm cười, nói:“Tam tỷ tỷ không cần phải quản ta, vẫn là về trước đi, ngày mai lại đến, muộn quá trời sẽ lạnh.”

Tô Hinh Nhi ừ một tiếng, lại nhìn Tô Mạt một cái, bộ dáng như có vẻ muốn nói lại thôi.

Tô Mạt hơi suy nghĩ, xoay người nói với Hoàng Phủ Cẩn:“Tĩnh điện hạ, ngươi đi về trước được không. Ngày mai ta sẽ đi thăm Diệp công công?”

Hoàng Phủ Cẩn đương nhiên nhìn ra bộ dáng Tô Hinh Nhi có chuyện muốn cùng Tô Mạt, tuy rằng rất muốn dẫn nàng đi quận Vương phủ chơi, nhưng vẫn tôn trọng ý muốn của nàng.

Dù sao, nàng có gia đình có tỷ muội.

Tuy rằng trước kia cãi nhau nhiều với Tô Hinh Nhi, nhưng hắn biết, nàng đối với Tô Hinh Nhi không có oán cừu.

Gia tộc đệ tử, khác với hoàng gia, huống hồ lại là nữ nhi.

Về sau xuất giá rồi, vẫn là phải giúp đỡ tương trợ lẫn nhau.

Hắn gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng như trước, thanh âm cũng thản nhiên ,“Được, ta đưa các ngươi trở về.”

Hắn sợ Tô Mạt cự tuyệt, bèn nói:“Dù sao ta còn phải tiến cung.”

Nếu đã trở lại, đương nhiên là phải đi thỉnh an hoàng đế.

Hắn có thể không cần, nhưng không thể không quản Mạt nhi.

Nếu không chờ nàng trở lại ngự thư phòng, chỉ sợ hoàng đế sẽ có ý tử làm khó nàng.

Tô Mạt gật đầu, cùng Tô Hinh Nhi đi rửa tay, lại khoác thêm áo choàng, đi về.

Hương lâu có con đường đi thông ra với tòa viện của bọn họ, đi qua một khóa viện chính là nơi để xe ngựa, cho nên không cần đi qua tiền viện.

Trải qua thời gian này, Lưu Vân cùng Lưu Hỏa đã tìm đến, đưa cho Hoàng Phủ Cẩn triều quận vương phục để đi diện thánh, ở Hương lâu mặc ngay ngắn, sau đó cùng nhau rời đi.

Đúng lúc đụng phải Tô Việt đang đi tới Hương lâu, hắn từ chỗ ngũ hoàng tử đi tới, sau khi về nhà không phát hiện Tô Mạt, lại phụng mệnh lão phu nhân đến Hương lâu đón nàng.

Tô Việt xuống ngựa hành lễ cùng Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn lập tức ngồi ngay ngắn, hơi hơi vuốt cằm, lại nhìn Tô Mạt một cái, liền đánh ngựa phóng đi.
 
Chương 819: Nha đầu đã lớn, nên đính hôn rồi. [ nhị ]


Lưu Vân cùng Lưu Hỏa vội cáo từ với Tô Mạt, cũng đánh ngựa đuổi theo.

Tô Việt hai má có chút hồng, trên người còn có mùi rượu, Tô Mạt kêu hắn đừng cưỡi ngựa, uống rượu vào sẽ bị đau đầu, nên cùng các nàng ngồi xe.

“Nhị ca, ngươi uống rượu ở nơi nào?” Tô Hinh Nhi hỏi.

Tô Việt sờ sờ đầu, nhìn Tô Mạt một cái,“Ngũ điện hạ. Hắn mời ta đi đàm Thị Mậu Tư, lưu ta lại dùng bữa, liền uống mấy chén.”

Thực tế là uống không ít chén, hắn không nghĩ tới ngũ điện hạ có thể uống nhiều như vậy.

Hơn ngũ điện hạ trước nay luôn ôn nhã nội liễm hội như vậy hào phóng uống rượu cùng hắn, có chút thụ sủng nhược kinh.

Tô Việt nhìn về phía Tô Mạt, tựa tiếu phi tiếu nói:“Tiểu muội, ngươi có phiền toái.”

Tô Mạt nhướng mày nói:“Ta ngày nào không có phiền toái chứ?”

Tô Việt cười hắc hắc, tiến đến trước mặt nàng,“Ngươi cùng Lâm Giang vương ngồi chung một ngựa, dắt ngựa đi rong ở trong kinh thành, hiện tại ai ai cũng biết .”

Tô Mạt liếc hắn,“Tin tức truyền rất nhanh a.”

Ai nói cổ đại thông tin không nhanh chóng? Bất kể là truyền thư tín bất tiện nhưng trình độ tám ở thế giới này với hiện đại là giống hệt nhau, tám lạng nửa cân.

Tô Việt nói:“Lão tổ mẫu cùng phụ thân cũng biết. Hơn nữa, phụ thân còn nói có vài người ngự sử thượng tấu buộc tội Lâm Giang vương. Hắn tiến cung đợt này, chỉ sợ sẽ có phiền toái.”

Điều này bọn họ sớm đã liệu được.

Nhưng Hoàng Phủ Cẩn muốn làm, nàng sẽ không ngăn cản hắn.

Hắn cũng không làm khác người, bất quá là cùng nàng cưỡi ngựa ra ngoại thành một chuyến, nàng lại khuyên hắn trở lại.

Bản thân không qua đêm đã đi diện thánh giá tức thì, rất nhiều quan chức đợt này vào kinh trước tiên đều đi thăm phủ đệ ân sư trước.

Mà hơn phân nửa chính là tả phủ đệ hữu tướng.

Cho nên nàng cảm thấy Hoàng Phủ Cẩn hẳn là không xảy ra chuyện lớn gì.

Về phần ngự sử buộc tội hắn làm đồi bại mỹ tục, điểm ấy liền buồn cười, nếu điểm ấy có thể buộc tội Hoàng Phủ Cẩn, vậy đủ để Nhạc Thiểu Sâm bị biếm xuống làm thứ dân.

Cho nên nàng mới không lo lắng.

Sự bình tĩnh cùng thản nhiên của nàng, đều là dựa trên cơ sở là sự tự tin cùng làm chủ tình huống của nàng, cũng không phải không có căn cứ mà mù quáng lạc quan.

Tô Việt thấy nàng thế nhưng không chút nào lo lắng, lại nghĩ đến những những biểu hiện trước đây của tiểu muội, cảm thấy hẳn là không có phải lo lắng .

Nhưng thật ra Tô Hinh Nhi nóng nảy,“Nếu như vậy, vậy bệ hạ chẳng phải là sẽ trách cứ Lâm Giang vương, cũng sẽ chất vấn ngũ muội ?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top