Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình
Chương 1056: C1056: Chương 1056


“Thưa ông chủ, anh có gì cần dặn dò ạ?”

Người quản gia liếc nhìn xem người gọi điện đến là ai, rồi nhanh chóng bắt điện thoại, hỏi.

“Nếu bà chủ tỉnh lại đi xuống lầu, bảo cô ấy đến bệnh viện càng sớm càng tốt, công tước Otto tỉnh lại rồi”

Giang Anh Tuấn điềm tĩnh nói, chỉ trong mấy phút đồng hồ bác sĩ kiểm tra, anh không chỉ gọi điện về nhà mà còn thông báo cho NhanKiến Định.

NhanKiến Định đến rất nhanh, sau mười phút bác sĩ kiểm tra NhanKiến Định đã đến nơi, còn Nhan Nhã Quỳnh thì không thấy bóng dáng đâu, chắc vẫn đang ngủ. Chuyện xảy ra ngày hôm qua thật sự rất khó để cô có thể chạy ra ngoài, tốt hơn hết nên nghỉ ngơi một lát “Ông ngoại, ông thấy trong người thế nào?”

Công tước Otto tỉnh dậy, anh em nhà họ Nhanchắc chẳn là hai người vui nhất.

“Ông không sao….. Mấy ngày nay Abel vẫn an phận chứ?”

Tỉnh dậy.


và có thể nói chuyện, công tước Otto hít một hơi thật sâu rồi hỏi, cả người chỉ cảm thấy tức ngực và khó thở, như thể gần như không thể thở được.

“Không sao, con có thể xử lý những chuyện này. Ông ngoại dưỡng thương cho tốt. Mấy ngày nay Nhã Quỳnh học ở nhà, lát nữa con sẽ đưa em ấy đến gặp ông”

NhanKiến Định nói một cách nhẹ nhàng, giống như một người bố kiên nhãn an ủi con mình.

“Không lo lắng những chuyện này, Abel là người như thế nào, ông biết rõ, bây giờ thành thật nói cho ông biết chuyện gì đã xảy ra”

Kể từ lúc bị ám sát, công tước Otto đã không còn lòng tin với Abel.

“Chờ ông khỏe lại, chờ ông về nhà rồi con sẽ kể ông nghe được không, hiện tại con vẫn có thể chống chọi được, bây giờ ông hưởng phúc đi, người con cao ráo, con tạm thời chống đỡ được rồi, đợi đến khi nào con không thể chịu được nữa, con sẽ gọi ông giúp đỡ!”

NhanKiến Định vừa dỗ vừa vuốt tóc, ánh mắt lại hiện lên một tia sáng.

“Các con về trước đi, các con đều bận, ông biết, ông trước đây cũng vậy, kiên trì chút là được”


Kể từ lần thoát chết này, công tước Otto đã nhìn ra rất nhiều điều.

Một số việc nên như nào thì theo như thế, nếu không ép được, tại sao.

lại làm mọi người đều không vui. Nhưng có một số chuyện nên tính toán thì cần phải tính toán, không cần thiết phải vì người khác mà khiến bản thân không vui!

Một câu nói rất mâu thuẫn, nhưng mọi chuyện không phải đều như vậy sao, vạn vật trên đời đều có những điều mâu thuẫn.

“Vậy thì con và Anh Tuấn về trước. Khi nào Nhã Quỳnh tỉnh lại, con sẽ đưa em ấy đến gặp ông”

Thời gian gấp gáp, bọn họ không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây nữa. NhanKiến Định gật đầu, đứng dậy chờ Hoäc Anh Tuấn đi theo, cùng nhau bước ra ngoài.

“Người ở đâu tôi đã tìm thấy, có một khu rừng ở phía sau chỗ đó không xa, sau khi bước vào thì rất khó trở ra và khu rừng cũng không.

lớn lắm. Nếu Abel cho người bao vây khu rừng và đốt, Tỉnh Hòa và Minh Tú sẽ không bao giờ có thể thoát ra được”

NhanKiến Định gần như không nhắm mắt cả đêm, và đôi mắt của anh ta lúc này đã đỏ hoe.

“Những lời như vậy chỉ có thể chứng minh rằng Abel có thể có suy nghĩ về vấn đề này. Chúng ta vẫn không chắc những gì hai bố con họ nói là sự thật, và chúng ta cần phải cẩn thận”
 
Chương 1057: C1057: Chương 1057


Giang Anh Tuấn vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nói ra được, chỉ có thể bình tĩnh nhắc nhở NhanKiến Định cẩn thận hơn.

“Tôi vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, và luôn có cảm.

giác sai trái, chúng ta quay về rồi thảo luận”

Việc cứu người phải có kế hoạch lâu dài, không được vội vàng, hoặc vì con tin gặp nạn, hoặc là đám người lao lên tự tìm cái chết không đáng có.

Hai người vừa đi ra khỏi bệnh viện, còn chưa kịp lên xe, điện thoại liền vang lên, NhanKiến Định quay đầu nhìn Giang Anh Tuấn, hai người lấy điện thoại di động ra, nghe máy.

“Động tác khá nhanh đấy, đã tìm được chỗ rồi thì qua đi! Nhớ phải mang theo thứ tôi muốn” . 𝗥a chương nhanh nhấ𝘵 𝘵ại || 𝘵𝗋u𝒎𝘵 𝗋u𝔂en﹒𝚅𝑁 ||

Giọng của Abel phát ra từ đầu điện thoại bên kia và rõ ràng là ông ta đang nói chuyện bằng hai điện thoại di động.

“Người ông muốn tạm thời tôi không mang qua được, tôi cần một chút thời gian”


Giang Anh Tuấn mím môi, anh ta quay lại nhìn và nói.

“Dù sao tôi cũng không vội, chỉ là nếu không tìm thấy con gái cậu có lo lắng không? Nếu trước tám giờ tôi không thấy người và thứ tôi cần, thì không chỉ con gái cậu, và cả người phụ nữ đi cùng cũng phải chết”

Abel điềm tĩnh nói, hiển nhiên là chính mình đang nắm chắc phần thẳng trong tay, sau khi nói xong ông ta liền cúp điện thoại không đợi bọn họ trả lời.

“Trước tám giờ, vẫn kịp, tôi sẽ đưa người về, anh đi đường cẩn thận”

Bất kể lời nói của Abel có đáng tin hay không, vẫn phải đưa người đến đó trước. Ít nhất, họ phải có thái độ đàm phán, nếu không…

Hoäc Anh Tuấn liếc mắt nhìn bộ dạng của NhanKiến Định, trong.

lòng thở dài, nếu không chỉ e là NhanKiến Định sẽ phát điên trước!

“Cậu cũng cẩn thận một chút, tôi đi chuẩn bị trước những gì cần chuẩn bị, khi nào cậu về thì đi thẳng đến điểm đích”


NhanKiến Định vỗ vỗ vai Giang Anh Tuấn, tuy rằng vẻ mặt có chút không ổn nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

“Yên tâm, chờ tôi về”

Giang Anh Tuấn lái xe rời đi không có thời gian nói nhiều nữa.

Bên kia, Abel vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên ghế, nhìn điện thoại đã tắt, một lúc sau mới quay lại, cúi xuống, tay chống chân, nhìn người phụ nữ bị nhốt trong lồ ng phía sau, mỉm cười: “NhanKiến Định sẽ tới cứu cô sớm thôi, cô có vui không?”

Ông ta vốn tưởng rằng NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn chỉ là hai tên ma đầu không đáng kể, không ngờ lại có thể ép ông ta đến mức này, nếu ông ta không cho một bài học, thì quả thực Abel đã sống một cách vô ích trong nhiều năm qua.

“Tôi không biết rốt cuộc ông muốn làm gì, nhưng nếu ông muốn lấy thứ gì đó từ tôi, thì xin lỗi dù có chết tôi cũng không đồng ý”

Ôm thật chặt Tinh Hòa trong tay, sắc mặt NhanMinh Tú tái nhợt đến đáng sợ, vừa nói vừa vô thức di chuyển trở lại.

“Tôi không muốn gì nhiều, hai mạng người đổi một, tôi làm vậy đã rất công bằng rồi”

Abel đứng dậy, bước vào với nụ cười, dang hai tay, bước đến mép lồ ng và nhìn xuống khuôn mặt thanh tú trước mặt ông ta.

NhanMinh Tú: “…..”
 
Chương 1058: C1058: Chương 1058


Càng nói càng sai, cô ấy vốn dĩ không biết gì, cho dù có biện minh thì con người này cũng không thể nào tha cho cô ấy, cho nên tốt nhất cô ấy nên nhắm mắt lại, ngậm miệng không trả lời, coi con người này như không khí.

Abel nhướng mày không nói gì, chỉ xua tay: “Mở lồ ng đưa đứa nhỏ ra Diệt cỏ phải diệt tận gốc mới có thể chấm dứt hoàn toàn mối lo lắng trong lòng, Abel đương nhiên hiểu rõ đạo lý này. Nếu NhanKiến Định và Hoäc Anh Tuấn đã dám xông tới, ông ta còn dám giữ người ở lại, đương nhiên phải ở lại trên mảnh đất này vĩnh viễn mới đúng!

“Kiến Định rõ ràng đã đồng ý với các điều kiện của ông rồi, ông không thể làm như vậy, đứa trẻ còn nhỏ, ông muốn làm gì thì nhắm vào.

tôi đây này!”

Vừa nghe thấy Abel muốn đem Tinh Hòa đi, NhanMinh Tú vô cùng hoảng sợ, ôm chặt đứa trẻ trong tay giấu đi, cô ấy ngẩng đầu, trừng đôi mắt đỏ hoe, đôi môi đỏ mọng giờ có rớm chút máu, cô ấy vẫn còn đang run, rõ ràng là rất sợ.

“Tôi đương nhiên không phải loại cầm thú đến mức ra tay cả với trẻ nhỏ, một ngày không ăn, cô vẫn có thể cầm cự được, nhưng trẻ nhỏ thì không”

Abel lạnh lùng hẳng giọng một tiếng, liếc nhìn NhanMinh Tú rồi quay người rời đi, mấy vệ sĩ đứng cạnh lồ ng liền mở cửa bước vào.


Chúng nhanh chóng đem đứa nhỏ ra khỏi vòng tay của NhanMinh Tú, mặc cho hai người họ khóc hét thảm thiết, chúng cũng không hề mềm lòng, ôm Tinh Hòa đang khóc đến mất tiếng, vội vàng đi theo sau Abel.

“NhanMinh Tú kinh ngạc nhìn hai bàn tay trống rỗng của mình, cô ấy đã nhẫn nhịn, kìm nén những giọt nước mắt rơi “lã chã lã chã”

cả đêm!

Nhưng rồi cũng không ngăn được, giống như vòi nước được mở ra, NhanMinh Tú khóc nấc lên.

“Thưa ông chủ, đứa nhỏ hình như bị sốt rồi!”

Vệ sĩ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của đứa nhỏ, có chút không nõ, liền bước tới cúi đầu nói, con người luôn đặc biệt có thiện cảm với sinh vật mỏng manh yếu ớt như: những đứa trẻ nhỏ.


“Gọi bác sĩ đến khám, đảm bảo người còn sống là được, rồi đưa vào rừng theo đúng kế hoạch”

Abel không hề tỏ ra một chút quan tâm nào, thậm chí còn không thèm nhìn nó, nói xong liền bỏ đi mà không quay lại.

Người vệ sĩ hơi thất thần, đứng ngây ra đó một lúc, rồi cẩn thận bế đứa nhỏ vào phòng, trong nhà họ quả thật lúc nào cũng có bác sĩ, chỉ có điều không biết có xem bệnh cho trẻ nhỏ được không, nhưng dù sao có bác sĩ cũng là may mắn rồi, sống chết là do số trời!

Bên kia, Nhan Nhã Quỳnh ngủ một mạch tới tận trưa mới tỉnh lại, mơ màng nhìn xung quanh, sau khi nhận ra đó là phòng mình, trong lòng mới cảm thấy yên tâm, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà, cả người như: sụp đổ.

Nằm một lúc lâu sau, cô mới từ từ chống tay ngồi dậy, cuộc rượt đuổi đêm qua khiến toàn thân cô đau nhức, ngay cả việc đứng dậy cũng trở nên khó khăn.

Trước khi cô cố gắng rời khỏi giường, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, và cậu bé NhanHướng Minh “bạch bạch bạch”

chạy vào.

“Mẹ ơi, mẹ có sao không?”

Cậu bé cũng vừa tỉnh dậy, căn phòng tối om khiến cậu bé vô thức nghĩ rắng mình vẫn chưa được cứu, cậu bé lao ra ngoài nhanh như điên, sau đó mới từ từ nhận ra, nhớ rắng mình đã được bố và cậu đưa về nhà, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng, liền vào phòng mẹ để xem.
 
Chương 1059: C1059: Chương 1059


“Mẹ không sao, Hướng Minh của mẹ vẫn ổn chứ?”

Mặc kệ nỗi đau.

thể xác, Nhan Nhã Quỳnh bế cậu bé ôm vào lòng.

“Không biết bố đi đâu rồi, con không tìm thấy bố đâu, mẹ đừng buồn, con sẽ luôn ở bên mẹ”

Nhìn trái nhìn phải không thấy cũng không nghe thấy tiếng Hoäắc Anh Tuấn, NhanHướng Minh lo lắng Nhan Nhã Quỳnh sẽ buồn, võ lưng an ủi cô.

“Mẹ không sao, bây giờ bố con chắc đang bận công việc, chắc chắn bố đang nghĩ cách trả thù cho mẹ con mình, đợi tối bố về, chúng ta sẽ hỏi bố”

Nhan Nhã Quỳnh rất hiểu chuyện này, cho nên Giang Anh Tuấn không ở bên cạnh, cô cũng không cảm thấy buồn.

Hai mẹ con đang ôm nhau thì thầm to nhỏ thì có tiếng gõ cửa, là giọng của quản gia Sơn: “Bà chủ, ông chủ bảo tôi nới với bà chủ, nếu đã tỉnh rồi và thấy trong người đã khá hơn thì bệnh viện một lát, công tước Otto tỉnh lại rồi!”


“Anh nói ông ngoại tỉnh lại rồi sao?”

Nghe được tin này, Nhan Nhã Quỳnh không còn quan tâm đ ến những chuyện khác nữa, cô buông cậu bé xuống, vội vàng bước xuống giường, vừa bước tới cửa, chợt nghĩ đến quần áo mình đang mặc, rồi vội vàng chạy lại: “Quản gia, ông đi chuẩn bị xe, ba mươi phút nữa sẽ xuất phát đến bệnh viện”

Nói xong, cô liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hướng Minh và đi vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.

Cô làm mọi việc thật nhanh, chưa đầy mười phút hai người đã ra khỏi phòng tắm, bước xuống tầng.

Quản gia đã đứng chờ sẵn ở phòng ăn từ lâu, khi thấy hai người bước xuống, ông ta liền bước tới hai bước: “Ông chủ đã dặn tôi bảo đầu bếp chuẩn bị canh cho bà chủ, bà chủ và cậu chủ nhỏ uống chút rồi đi vẫn kịp”

Nói xong liền cúi đầu nhìn xuống dưới đất.

“Vậy thì nhanh lên đi, tôi còn phải đến bệnh viện”

Nghe được Giang Anh Tuấn đích thân dặn dò, trong lòng Nhan Nhã Quỳnh mặc dù rất vội, nhưng vẫn nắm tay Hướng Minh, đi về hướng bàn ăn, mắt nhìn chằm chäm vào bếp.


Cậu bé NhanHướng Minh nhanh nhảu giúp mẹ sắp xếp dụng cụ ăn, hai tay đặt lên bàn ngay ngắn chờ được ăn.

*À đúng rồi, Anh Tuấn đi đâu rồi? Sao không thấy anh ấy đâu? Còn cả Minh Tú và Tỉnh Hòa nữa, đêm qua tìm thấy họ ở đâu?”

Đầu óc Nhan Nhã Quỳnh vẫn còn mơ màng khi tỉnh dậy, ngoài ra, cả người như bị choáng váng về thông tin mà NhanHướng Minh và quản gia báo, bây giờ ngồi lại mới hoàn toàn bình tình, mới nghĩ đến việc hỏi thăm tung tích của hai người còn lại.

“Bà chủ, cô chủ nhỏ Tinh Hòa và cô Nhanđêm qua không thể quay về, ông chủ và chủ tịch Nhanđang nghĩ cách cố gảng giải cứu họ”

Quản gia thở dài, chuyện này có lẽ bất kỳ ai cũng không thể chịu đựng được, nhưng nếu cứ cố che giấu, hậu quả chỉ càng tồi tệ hơn….

“Cái gì mà không thể quay về? Ý là đêm qua bọn họ đã bị bắt đi rồi sao?”

Giọng Nhan Nhã Quỳnh khẽ run lên khi nói. .

||||| Truyện đề cử: Trưởng Công Chúa |||||

Nhìn vẻ mặt không đáng tin của quản gia, rõ ràng cô mới là người có cơ hội trốn thoát thấp hơn, tại sao đến cuối cùng người gặp chuyện lại là người chạy nhanh hơn c? Điều này thật là vô lý: “Anh Tuấn đang ở đâu, tôi phải tìm anh Tỉnh Hòa và Minh Tú đã bị bắt đi, một đứa trẻ vừa mới chập chững tập đi, còn một cô gái chân ướt chân ráo mới bước chân đến còn chưa quen với cuộc sống ở đây, mà đột nhiên phải đối mặt với tình huống như thế này, chắc chẩn bây giờ trong lòng cô ấy rất sợ hãi, cô phải đích thân tìm hiểu rõ chuyện này.

“Ông chủ bây giờ chắc đang trên máy bay, lựa chọn tốt nhất của bà chủ bây giờ là ở nhà đợi”
 
Chương 1060: C1060: Chương 1060


Dù sao cũng là người ở bên cạnh gần như cả nửa đời với ông cụ Hoäc, cho nên cục diện như nào cũng nắm khá rõ, nếu Nhan Nhã Quỳnh lại xảy ra chuyện gì, thì không cần nói nhiều, NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn chắc chắn chết chắc, đến lúc đó thì mọi việc không còn dễ xử lý nữa.

Chính vì vậy mà ngay từ đầu Giang Anh Tuấn đã muốn phái người đưa cô đến cạnh công tước Otto, ở trước mặt ông cụ, Nhan Nhã Quỳnh cũng sẽ cố gảng kiềm chế được cảm xúc của mình, các vệ sĩ ở đó cũng được sàng lọc kỹ càng, chắc chẳn sẽ an toàn hơn nhiều so với ở trong biệt thự.

“Bọn họ đang ở đâu, tôi phải đi tìm họ!”

Con gái mình cũng bị bắt, chị dâu mình cũng bị bắt, bây giờ không biết sống chết ra sao, thậm chí rất có thể đã bị thương, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải cùng đi tìm.

“Chủ tịch Nhanbây giờ có lẽ đang ở tập đoàn Otto giải quyết những chuyện khác, còn ông chủ đi đâu thì tạm thời chưa rõ”

Có những chuyện không thể nào nói rõ được, quản gia bình tĩnh nói địa điểm hiện tại của NhanKiến Định, sau đó lùi sang một bên không nói thêm gì.

Vừa biết tin người ở đâu, Nhan Nhã Quỳnh vốn định lên đường ngay.


lập tức nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của NhanHướng Minh, cô lại từ từ ngồi xuống, sau khi uống một chút canh và ăn một chút đồ, cô mới nắm tay cậu bé vội vàng bước ra cửa Chiếc xe chạy rất nhanh, chỉ mất mười phút đã đến nơi, sản nghiệp.

hàng trăm năm của tập đoàn Otto, tòa cao ốc đến hiện tại ngày càng cao vút lên tận mây xanh, thời tiết hôm nay khá âm u nhiều mây, ngước nhìn lên thậm chí còn không thấy đỉnh tòa nhà, đây cũng là lần đầu tiên Nhan Nhã Quỳnh tới đây.

Trước đây cô đã quen với việc đến công ty anh mình mà không gọi điện thoại báo trước, cứ thế xông lên.

Còn chưa kịp ấn thang máy, cô đã bị người ở quầy lễ tân chặn lại: “Chào cô, xin hỏi cô đến tìm người sao?”

Một người phụ nữ với gương mặt thanh tú, ăn mặc chỉnh tê dắt theo một đứa nhỏ đến, người ở quầy lễ tân cảm thấy có gì đó không ổn.

“Đúng vậy, tôi tới đây để tìm người, phiền cô tránh đường, tự tôi lên là được rồi”

Mãi cho đến khi bị chặn lại, Nhan Nhã Quỳnh mới nhớ ra đây không phải công ty của anh mình, và ở đây có lẽ không ai biết cô là ai.


“Xin hỏi cô đến tìm ai? Chúng tôi ở đây tìm giúp cô”

Người ở quây lễ tân không dám cho người lạ tự ý lên, nếu như xảy ra chuyện gì, một nhân viên lễ tân quèn như cô ta làm sao gánh vác được trách nhiệm.

“Tôi đến tìm NhanKiến Định, các cô đừng hiểu lầm, tôi là em gái anh ấy tôi tìm NhanKiến Định có chuyện gấp, nếu các cô không tiện thì để tự tôi gọi điện thoại cho anh ấy”

Nhan Nhã Quỳnh không muốn làm khó mấy người này, miễn cưỡng nở một nụ cười, quay người sờ vào túi – không có gì! Cái túi thường ngày cô hay để điện thoại giờ trống trơn, có lẽ cô đã vội xuống xe mà để rơi điện thoại trên đó.

“Phiền cô thông báo với NhanKiến Định là có người tên Nhan Nhã Quỳnh đến tìm anh ấy, chủ tịch của các cô sẽ biết”

Nhan Nhã Quỳnh lúng túng quay lại, nói với người phụ nữ vừa nãy, rồi thở dài một tiếng, xuất hành bất thành, có vẻ hôm nay là một ngày không mấy suôn sẻ.

“Vậy mời cô qua phía sau ngồi đợi một chút, tôi gọi thông báo, có thể mất một chút thời gian”

Nhân viên lễ tân cũng có đôi chút gượng gạo, chỉ vào hàng ghế sô pha cách đó không xa, nở một nụ cười.

“Vậy thì phiền cô rồi”
 
Chương 1061: C1061: Chương 1061


Ngoại trừ chờ đợi, cô cũng không thể dắt Hướng Minh cứ thế xông lên, điện thoại thì bị rớt, bây giờ có muốn gọi điện thoại cho lái xe báo đón đến bệnh viện cũng không được, hơn nữa cô cũng không đem theo tiền, muốn đi cũng không được, đúng là xui xẻo mài “Mẹ ơi, mợ Minh Tú và Tinh Hòa sẽ không sao đâu. Bố và cậu đang cố gắng giải cứu cho họ rồi. Bác quản gia đã nói rồi, bố đang trên máy bay, vậy thì chắc chắn là đã nghĩ ra cách cứu người, đúng không mẹ!

Mặc dù NhanHướng Minh còn nhỏ nhưng đầu óc thông minh của cậu bé suy nghĩ sâu sắc hơn Nhan Nhã Quỳnh, và nó cũng giúp cậu bé dễ dàng bình tĩnh hơn để xem xét vấn đề hơn Nhan Nhã Quỳnh, kếp hợp những thông tin mà quản gia đã nói có thể dễ dàng đi đến kết luận này.

“Mẹ không sao, chỉ là có chút lo lắng, bố và cậu con bận bịu lâu như vậy, nhưng có rất nhiều chuyện mẹ biết mà không rõ, những thứ mình không biết lại càng khiến mình sợ hãi, Hướng Minh, con có hiểu những gì mẹ nói không?”

Nhan Nhã Quỳnh bế cậu bé lên đặt lên đùi mình, cúi xuống nhìn vào.

đôi mắt to tròn đen láy của cậu bé, rồi nói.

“Con đương nhiên biết mẹ đang sợ chuyện gì, không sao, con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ, bố và Tinh Hòa cũng vậy!”


Đối với NhanHướng Minh, người ở bên cạnh Nhã Quỳnh lâu nhất mà nói, em gái bị bắt cóc, cậu bé cũng sợ hãi không kém Nhan Nhã Quỳnh, thậm chí còn hơn Nhan Nhã Quỳnh, bởi vì cậu bé biết rõ, Tinh Hòa mỏng.

manh yếu ớt như thế nào.

Một đứa trẻ như vậy bị rơi vào tay một đám du côn giang hồ, không ai biết được sẽ có thể xảy ra chuyện gì!

Trong khi hai mẹ con đang nói chuyện, NhanKiến Định đột ngột xuất hiện trong đại sảnh, sau một hồi náo động, đại sảnh ngay lập tức yên tĩnh trở lại.

Nhan Nhã Quỳnh thấy vậy, nắm tay cậu con trai đến chào hỏi, vẻ mặt hoảng sợ vẫn chưa biến mất.

“Sao lại đến đây vào lúc này, Anh Tuấn chắc đã nói với em về chuyện ông ngoại tỉnh lại rồi chứ! Anh đưa em đến đấy”


NhanKiến Định xoa xoa tóc cô, mặc dù trong lòng còn rất lo lắng, nhưng dù sao cũng là em gái mà anh ấy cưng chiều từ nhỏ.

“Minh Tú và Tinh Hòa bị bắt đi rồi, vì sao không có ai nói với em, em còn ngủ thẳng đến bây giờ… anh!”

Nhìn thấy người đàn ông với vẻ mặt suy sụp đang đứng trước mặt mình, nước mắt Nhan Nhã Quỳnh thi nhau rơi xuống, rõ ràng đã nhịn được một thời gian lâu như vậy rồi, nhưng vừa nhìn thấy NhanKiến Định, cô liền không thể kiềm chế được nữa, nước mắt vừa lau đã rơi xuống, làm cho.

người nhìn thấy đều vô cùng đau lòng.

“Chuyện này em không cần nhúng tay vào, người mang Minh Tú và Tinh Hòa đi không phải là người em có thể trêu chọc vào, bọn anh đã bàn bạc xong điều kiện rồi, giờ Anh Tuấn đã đi lấy đồ mà bọn họ muốn rồi, đợi đến tối, chắc chẳn Tỉnh Hòa và Minh Tú sẽ bình an quay về, anh bảo người đưa em đến bệnh viện, em và Hướng Minh cứ yên tâm mà đợi ở bên ông ngoại, Nhã Quỳnh,em phải nghĩ cho kỹ, nếu em xảy ra chuyện thì làm sao Anh Tuấn chịu đựng được?”

Em gái của mình là kiểu người như thế nào, NhanKiến Định hiểu rất rõ, nói về chuyện này, anh ta cũng không muốn nói nhiều, lôi lấy cổ tay của cô mà đi ra ngoài, tự mình đưa lên xe, sau khi dặn dò tài xế, dõi theo chiếc xe đã đi xa thì mới xoay người quay trở lại.

“Mẹ, cậu nói rất đúng, bây giờ bố còn có thể ở bên ngoài bôn ba chứng tỏ vẫn còn hy vọng, nếu như ngay cả bố và cậu cũng không có cách nào, chúng ta có thể làm gì được nữa, cứ về nhà đợi tin tức trước đi, đợi sau khi có tin tức chính xác, chúng ta lại tính toán cái khác.”

NhanHướng Minh vừa phân tích vừa khuyên NhanQuỳnh Thị, đôi tay nhỏ bé năm chặt đôi tay lạnh lo của cô, nụ cười trên mặt tràn đầy vẻ chân thành Lý trí Nhan Nhã Quỳnh hiếu rất rõ cách của họ không tồi, nhưng mà cảm xúc vẫn không thể chấp nhận được…
 
Chương 1062: C1062: Chương 1062


Giang Húc Đông đã ở trong phòng ICU một đoạn thời gian rồi, nhìn sắc mặt còn tái nhợt hơn cả lúc tước, Vũ Nguyên Hải vẫn luôn canh ở bên cạnh, trong đầu tràn đầy những lời nói mà Hoäc Anh Tuấn nói với anh ta sáng hôm nay, thực sự Abel là bóng ma mà cả đời này bọn họ không thể trốn tránh được.

Cho dù là bây giờ bọn họ nhờ vào thế lực của NhanKiến Định và Hoäc Anh Tuấn mà chạy được rồi, nhưng ai cũng không thể biết được lúc nào thì Abel sẽ tìm được họ, đến lúc đó, sau lưng cũng không còn ai chống đỡ cho họ nữa rồi, bị bắt lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Đã ngồi cả một buổi sáng, Vũ Nguyên Hải mím môi đứng nhìn thấy người nằm ở bên trong vẫn không biết sống chết như thế nào, sau khi bình tĩnh mà nhìn một lát, liền quay người dặn dò kỹ lưỡng với bảo vệ đứng canh giữ cách đó không xa, sau đó rời đi.

Có một số chuyện phải đưa ra quyết định trước thì mới có thể thoải mái được một chút, lúc nào cũng chỉ chạy trốn, trốn chạy khắp.

nơi như thế này, cảm giác giống như một con chuột trong cống ngầm vậy, anh ta đã sớm chán ngán cảnh này rồi, thừa dịp bây giờ còn có người giúp đỡ, còn không bằng liều một phen, kết quả xấu nhất cũng chỉ là chết mà thôi, chết sớm chết muộn thì cũng là chết hết, có gì mà phải sợ chứ, nhưng chỉ cần họ thành công, thì sau này có thể sống dưới ánh mặt trời rồi!

Đi ra khỏi bệnh viện, anh ta lấy điện thoại ra gọi điện cho Hoäắc Anh Tuấn, lúc đi đến chỗ rẽ, vừa đúng lúc gặp được Nhan Nhã Quỳnh đưa theo đứa trẻ xuống khỏi xe, liền dừng bước lại một chút, hơi tránh ra, lẫn vào mấy người khác mà rời khỏi bệnh viện.

Rất nhanh đã có người bắt máy, Giang Anh Tuấn ngồi chuyến bay.


buổi sáng, bây giờ vừa hạ cánh, Vũ Nguyên Hải đã gọi điện Ì *Tôi đồng ý với những gì anh nói lúc sáng, nhưng mà tôi có một điều kiện, sau khi chuyện thành công, chắc chắn anh phải thả cho tôi và Giang Húc Đông rời đi.”

Giọng nói Vũ Nguyên Hải lành lạnh, tính toán nhiều như vậy, chơi mạo hiểm như vậy, điều anh ta muốn cũng chỉ là hai chữ “tự do”

mà thôi.

“Đương nhiên không thành vấn đề, đợi lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh, anh âm thầm mà đi đến, thăm dò địa hình vùng xung quanh, có thể thám thính được tin tức gì thì càng tốt, không được thì cũng không sao, nhớ lấy, xung quanh có một cánh rừng, phải hiểu rõ được địa hình trong cánh rừng, tôi sẽ phát năm người qua cho anh, trước sáu giờ tối, tôi muốn một bản đồ tuyến đường thật rõ nét và bản đồ bố trí lực lượng nữa.”

Nghĩ một lát, tay trái của Giang Anh Tuấn khẽ vuốt nhẹ lên miệng.

lếp tục nói: “Tuyệt đối không được rút dây động rừng.”


Khứu giác của Abel rất nhạy, chỉ cần động tác có chút sơ hở nào, ông ta đều có thể nhận ra được, sau đó đổi vị trí.

Bảo Vũ Nguyên Hải đi, chẳng qua là vì anh ta có thế thành công trốn dưới mí mắt của Abel, để đưa người bị bắt ra mà thôi.”

“Đợi tin tức của tôi đi, còn có chuyện gì khác không?”

Điều tra địa hình mà thôi, là chuyện đơn giản nhất rồi, đương nhiên Vũ Nguyên Hải không từ chối, ngược lại còn hỏi lại một câu, từ giờ đến sáu giờ tối còn có tầm năm tiếng đồng hồ nữa, làm thêm mấy chuyện nữa thì vẫn kịp.

“Hết rồi, chỉ chút đó thôi, tuyệt đối đừng bứt dây động rừng, chúc anh may mắn”

Sau khi dặn dò xong, Hoäc Anh Tuấn cúp điện thoại, gửi địa chỉ mà NhanKiến Định đã gửi cho anh và cả những thông tin điều tra được thêm qua đó.

Gọi cho Trấn Bắc, điều thêm năm người rất thông thạo trong việc.

điều tra để đi qua đó.
 
Chương 1063: C1063: Chương 1063


Đương nhiên Vũ Nguyên Hải không có ý kiến gì, sau khi cẩn thận xác nhận xong địa hình, mới đưa theo năm người đó mà xuất phát.

Lúc này Nhan Nhã Quỳnh cũng đã lên tầng rồi, sau khi trải qua kiểm tra, cuối cùng mới đưa NhanHướng Minh đi vào trong phòng bệnh.

Lúc này công tước Otto có vẻ đã tốt hơn lúc vừa tỉnh lại sáng nay, đã có thể ngồi dựa vào giường mà đọc sách được rồi.

“Ông ngoại, bây giờ cảm thấy như thế nào?”

Nhìn thấy công tước Otto đã tỉnh lại, Nhan Nhã Quỳnh vốn đang ngập tràn đau lòng, giờ đã tốt hơn rất nhiều, nhưng mà hốc mắt vẫn đỏ ửng như cũ, trong mắt cũng ngân ngấn lên, người vẫn run rẩy.

“Không sao, bác sĩ nói tỉnh lại là tốt rồi, sau này nghỉ ngơi bảy ngày.

là có thể về nhà rồi”

Hôn mê mất mấy ngày, giọng nói vừa mở miệng.


nói ra có chút khàn, giống như cát và đá cọ xát vào nhau vậy, thô ráp rất khó nghe: Nhan Nhã Quỳnh quay đầu lại lấy chiếc cốc đưa đến trong tay ông ta: “Vậy thì cần phải nghỉ ngơi cho tốt, hôm qua cháu mệt cả ngày rồi, nên hôm nay dậy hơi muộn, không thể qua thăm lúc ông ngoại vừa mới tỉnh được, ông ngoại đừng tức giận”

Chuyện trong nhà Nhan Nhã Quỳnh cũng theo bản năng mà che giấu.

Công tước Otto thích Tinh Hòa như vậy, bây giờ mà nói cho ông ta biết đứa bé đã bị người ta bắt đi không biết sống chết thế nào, không chừng sẽ làm cho ông ta xúc động mà ngất đi, kết quả như vậy là điều mà không ai muốn nhìn thấy, ông cụ vừa mới tỉnh lại, không ổn lắm!

“Không sao đâu, Tinh Hòa đâu, sao lại không đến cùng, lâu lắm chưa gặp rồi, cũng không biết có còn nhớ ông nữa không.”

Công tước 0tto nhìn là cửa một cái, có chút nghỉ ngờ mà hỏi, đã mang cả Hướng Minh đến rồi, sao lại để Tinh Hòa ở lại nhà, lúc này ba người phải đến với nhau chứ!

“Bây giờ Tinh Hòa đang bận lắm, Minh Tú xảy ra chút chuyện, bố của cô ấy và cô em gái kia qua đây, hai ngày nay bị chán ghét, hôm qua bị tức đến chóng mặt, vẫn luôn nằm trên giường chưa dậy được, Tinh Hòa thích Minh Tú, liền để cho con bé ở lại đó.”

Nhan Nhã Quỳnh vắt hết óc mới nói vừa ra, tạm thời công tước Otto cũng không nghe ra vấn đề gì, gật đầu không truy hỏi, nhưng mà lại có.


chút bất mãn với kiểu người thân như vậy: “Không thích thì đuổi đi là được rồi, sắp là bà chủ tiếp theo của gia tộc Otto rồi, nó yếu đuối như vậy không phải là một chuyện tốt, ra ngoài có chuyện gì thì có Kiến Định đỡ giùm nó rồi, cứ đuổi ra ngoài là được rồi.”

“Cháu cũng nói như vậy, nhưng hình như bên trong còn có ẩn tình gì nữa, anh đã đi điều tra rồi”

“Chờ khi nào điều tra xong xuôi thì chắc chắn sẽ được thả ra, ông.

ngoại, ông không cần phải bận tâm chuyện này, anh trai sẽ tự giải quyết ổn thỏa!”

Nhan Nhã Quỳnh không cười nổi, bàn tay đang nắm chặt khẽ run run, dáng vẻ mỏng manh làm người khác không yên tâm.

“Tạm thời không nói chuyện này nữa, nhìn sắc mặt cháu không.

được tốt lắm, cứ ở chỗ này nghỉ ngơi một thời gian, bên trong còn một phòng nghỉ đó, ông và Hướng Minh trò chuyện chờ cháu khỏe lại rồi cùng ông nói chuyện thật vui vẻ.”

Công tước Otto đứng dậy, bàn tay đặt trên đầu Nhan Nhã Quỳnh khế xoa xoa nhìn cô mỉm cười, một tay chỉ vào căn phòng phía sau.

“Vậy ông với Hướng Minh nói chuyện, cháu đi nghỉ ngơi trưới Nước mắt trong hốc mắt cứ trực chảy ra ngoài, Nhan Nhã Quỳnh cảm giác như bản thân mình không kìm chế nổi nữa, cô gật đầu, cố gắng nói nốt câu kia rồi vội vã quay người đi, một giọt nước mắt rơi xuống đất.

Sau khi Nhan Nhã Quỳnh đi vào phòng, đóng cửa lại, cô bất lực trượt xuống ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm mặt, kìm nén ch ảy nước mắt.
 
Chương 1064: C1064: Chương 1064


“Hướng Minh, con ở đây nói cho ông biết, rốt cuộc thì mẹ con đã xảy ra chuyện gì? Hay là ở nhà có chuyện gì khó khăn xảy ra?”

Nhan Nhã Quỳnh vừa đi khỏi, nụ cười trên mặt công tước Otto biến mất, ông †a nhíu mày nhìn chắm chằm NhanHướng Minh hỏi.

“Ông cố ngoại, chỉ là dạo gần đây mẹ con hay cảm thấy không vừa ý thôi, bố con lúc nào cũng bận bịu bên ngoài, không có thời gian chăm sóc mẹ, trong lòng mẹ cảm thấy rất uất ức, nhưng có một vài chuyện không phải là bố không nói, mà đúng hơn là không thể nói, con có thể ngầm hiếu được nhưng mẹ lại chẳng hiểu.”

Quay đầu lại nhìn cánh của phòng đã đóng chặt ở bên trong, NhanHướng Minh cúi gắm đầu, môi mím chặt, cậu bé hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên trả lời.


“Con là đứa trẻ ngoan, ông cố ngoại cảm thấy con không phải là không hiểu ông muốn biết chuyện gì, nói dối ông chỉ có hại không có lợi với các cháu đâu, có phải Abel đã gây ra chuyện gì, con đã bảy tuổi, chắc bố con đã nói với con rồi!”

Đứa trẻ này trưởng thành sớm, ngoại trừ không minh, dạy cái gì cũng chỉ cần một lúc là được, nhưng nhược điểm cũng chính ở đó, tuy rằng công tước Otto là con cáo già xảo quyệt cũng khó moi được chuyện từ miệng cậu bé ra.

“Đúng là bố đã nói với con chuyện này, nhưng ông cố ngoại, con còn chưa được bảy tuổi, mẹ sẽ không cho con động chạm đến những.

chuyện đó, bây giờ mục tiêu cần phải thực hiện của con là cố gắng học tập, khi nào con lớn rồi, tự nhiên bố con sẽ dạy con khống chế cảm xúc của mình”

Ánh mắt NhanHướng Minh nhìn công tước Otto không chớp, còn thiếu mỗi cái là không lấy con dao mà khắc hai chữ chân thật trên mặt.

“Ông biết rồi, con đi an ủi mẹ con đi, chắc lúc này mẹ con không thoải mái gì đâu, nhưng Hướng Minh, thật ra thì con có nói dối ông cũng trở thành công cốc, cho dù ông không biết được chuyện đó từ miệng con nhưng sẽ biết từ miệng của người khác, chỉ là chuyện đó có hơi phiền phức một chút thôi.”

Công tước Otto muốn biết chỉ tiết chuyện gì đó rất đơn giản, không tới ba mươi phút ông có thể tra rõ nguyên nhân ngọn nguồn, ông hỏi cậu bé ở đây cũng chỉ muốn nghe xem cảm nghĩ của đứa trẻ khi trải qua chuyện này thế nào.


“Ông cố ngoại, ông sẽ không muốn biết sự thật ngọn nguồn là thế nào đâu, mẹ đã rất đau lòng rồi, nhưng mẹ con lại cố gắng chịu đựng, mục đích chính là muốn ông yên tâm dưỡng thương, ông mà làm như vậy, chẳng khác nào đang phản lại sự quan tâm của mọi người đối với ông Sau khi nói xong, NhanHướng Minh gõ cửa đi vào trong phòng, trong quá trình làm những hành động kia không nói lời nào nữa nhưng chính những hành động đó như nói lên tất cả.

Công tước Otto im lặng một lúc, hay là đi gọi người v‹ ai đi tra rõ ngọn nguồn, ông không thích cái cảm giác chẳng hiểu biết gì, có một vài chuyện ông ta nhất định phải biết, chưa kể đến chuyện ông ta có thể giúp đỡ ít nhiều.

Thời gian như bị trộm mất, trôi qua rất nhanh, Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy mình ăn năn hối hận một lúc, bên ngoài kia trời đã tối, hai bên đường đã lên đèn, đã hơn sáu giờ, chẳng mấy chốc lại đến bảy giờ.

Cô hoảng hốt chạy vội ra ngoài, ánh đèn bên ngoài có bật nhưng vẫn khá là tối, trên giường, công tước vẫn ngồi dựa như lúc đầu, vẫn như lúc buổi chiều, có vẻ ông không dịch chuyển tí nào vậy, nhưng hình như đầu hơi cúi xuống.


Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy hơi kỳ lạ, cô tiến lên hai bước đi tới gần mép giường: “Ông ngoại, ông cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?”

“Xảy ra chuyện lớn như vậy, các cháu nghĩ rằng cứ nói dối ông thì ông sẽ không biết sao? Cũng thật là làm khố đứa trẻ này, nghĩ ra được.

cái lý do như vậy, hôm qua NhanMinh Tú và Tinh Hòa bị Abel bắt cóc, không đúng, là quang minh chính đại đi cướp người đúng không!”

Buổi chiều, ngay lúc vừa biết tin, công tước Otto tức đến nỗi sắp.
 
Chương 1065: C1065: Chương 1065


nổ tung, ông không thể ngờ được rằng, cháu gái ông ta trông mong nhất, bây giờ thì hay lắm, rơi vào tình cảnh sống chết không biết trên tay Abel, thật khó khăn lắm NhanKiến Định tìm được người vừa ý mình ‘thích, bây giờ cũng không biết sống chết thế nào trên tay Abel nốt, ông ta đúng là đã sinh ra được đứa con trai ngoan, không chút kiêng kị gì mà dám ra tay với chính ông ta, ngay cả một đứa trẻ con cũng không buông thal “Ông ngoại, không phải con muốn nói dối ông, tình hình của Tinh Hòa và Minh Tú, đến bây giờ con vẫn không biết hai người họ đang thế nào.

ói, Nhan Nhã Quỳnh gục đầu xuống giường khóc hu hu, vốn dĩ giọng nói đã bị khàn khàn, bây giờ lại còn thế nên không nghe ra được cô đang nói gì, ánh mắt với chiếc mũi không bình thường, như tên hề vừa đi biểu diễn xiếc về vậy.

“NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn đã mang đồ ông ta muốn đi cứu người rồi, nhưng Abel không phải loại người sẽ tuân theo lời hứa, bây giờ ông không có cách nào để hành động, Quỳnh Thi, con mang theo một nhóm người đi tìm kiếm đi, nhớ cẩn thận một chút, đứng cách xa chút, nếu có xảy ra tình huống ngoài ý muốn thì bất kể thế nào cũng phải cứu người ra, không cần phải để ý đến chuyện sống chết của Abel, chỉ cần đám người Kiến Định còn sống là được rồi.”

Sau khi biết được chuyện này, công tước Otto có dự cảm không hay, Abel không phải là loại người nói lời giữ lời, phát ngôn bừa bãi là sở trường của ông ta, trao đổi con tin là mối họa ngầm rất lớn, không chuẩn bị phương án hai, ông ta không yên tâm nổi.


“Con sẽ đi luôn bây giờ, ông ngoại, ông ở bệnh viện chờ tin của con!”

Nghe thế, Nhan Nhã Quỳnh không quan tâm tới mình đang khóc.

nữa, cô khit mũi ngẩng đầu lên, gánh chuyện này lên vai mình, chỉ cần có thể cứu được người thì cô không sợ gì nữa.

“Để Hướng Minh đi cùng cháu đi, tuy nó nhỏ nhưng rất thông minh, còn hữu dụng hơn cả cháu, sau khi đến nơi thì nhớ nghe lời nó.”

Xoa đầu đứa trẻ, Công tước Otto nghiêm túc nhìn những vệ sĩ đứng ở góc nghiêm giọng nói.

“Bắt đầu từ giờ, các anh phải nghe lời hai mẹ con cô ấy không được cãi lại, nếu xuất hiện tình thế bất ngờ, mặc kệ tất cả phải bảo vệ hai người họ.”

Nói ngắn gọn, công tước Otto im lặng, phất tay ra hiệu cho bọn họ có thể bắt đầu xuất phát.


Bên kia Giang Anh Tuấn lái xe từ sân bay đến như một cơn gió, lúc đầu vì lý do cần an toàn nên anh đã đưa người ẩn vào thành phố khác, nhưng bây giờ quan sát lại thấy bảo vệ có giới hạn, nếu không thì người này sẽ đưa đi vào sáng sớm ngày mai như lần trước.

Bây giờ là bảy giờ mười phút, anh thuận lợi đi tới địa điểm, ba người gặp nhau, NhanKiến Định mang theo một nhóm người ẩn phục ở xung quanh, bây giờ Vũ Nguyên Hải đã vẽ xong tấm bản đồ chỉ tiết, những người ở xung quanh nhà cũng được đánh dấu rõ ràng, đặc biệt là ở trên rừng.

Khám xét rất kỹ lưỡng, ngay cả nóc ngôi nhà gỗ trong rừng cũng được vẽ kí hiệu chỉ tiết.

NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn cùng quan sát tấm bản đồ này, sau đó sắp xếp người, thời gian trôi qua thêm mười phút nữa.

Vũ Nguyên Hải đứng ở một góc không có chút cảm giác tồn tại nào với mọi người nhưng không có nghĩa là anh ta không để ý, anh ta vẫn luôn cau mày, trước mắt thấy đám người chuẩn bị xuất phát, anh ta mới bước lên nói: “Chờ một chút đã, chuyện này tôi vẫn cảm thấy có.


chút vấn đề, chờ tôi nói xong rồi hãng đi.”

Còn một chút thời gian nữa là đến bảy giờ hai mươi phút, NhanKiến Định và Hoäc Anh Tuấn liếc nhìn nhau một cái nhưng cũng không nói gì, hai người lại đi tới bàn.

“Lúc tôi kiểm tra cánh rừng, phát hiện thấy căn nhà gỗ này:’ Vũ Nguyên Hải mở tấm bản đồ ra, chỉ nóc căn nhà gỗ trong khu rừng, bỗng nhiên giọng nói lạnh băng: “Tôi đi qua chỗ này tổng cộng là ba lần, nhưng mỗi lần đi qua thấy cửa phòng không giống nhau, tôi nghi ngờ Abel đã sắp xếp người đi vào, nhưng rốt cuộc bên trong có cái gì, có những ai thì tôi không biết, cũng không dám tùy tiện đi vào, tránh việc bứt dây động rừng.”

Thế này thì đúng là có gì đó không ổn thật, ở đây bọn họ chỉ bố trí phòng thủ, mai phục, bên kia Abel đã sai người đi vào căn nhà gỗ đó ba lần, rõ ràng là có vấn đề, còn nữa, càng nghĩ càng thấy không ổn, bây giờ đi dò xét lại chắc chắn không đủ thời gian.
 
Chương 1066: C1066: Chương 1066


Nhưng mặc kệ thì không phải cách làm của hai người bọn họ, hai người ngầm trao đổi qua ánh mắt, Giang Anh Tuấn mở miệng nói: “Vũ Nguyên Hải, anh mang theo vài người đi quan sát xem có chuyện gì xảy ra, nếu có mai phục thì phải khẩn cấp chạy về thông báo, hành động phải nhanh”

Ba người bàn bạc thời gian đã qua hơn mười phút rồi, bây giờ đã là bảy giờ ba mươi, đưa người đi cần khoảng mười phút.

Vũ Nguyên Hải không có ý kiến, anh ta gật đầu, cứ đưa năm người kia đi trước, thừa thời cơ trời vẫn còn tối lặng lế đi vào rừng, cũng may.

là buổi chiều đi vòng vo mấy vòng trong rừng, tuy khu rừng này khá lớn nhưng chung quy vẫn có thể tìm được lối đi.

Chờ Vũ Nguyên Hải lên đường, NhanKiến Định lấy ra một chồng thư: dày cộp, Giang Anh Tuấn đuổi theo một người đàn ông có dáng người hơi béo.

Trên đường đi, mọi người đều im lặng không nói gì, hai tay NhanKiến Định siết thật chặt, vẻ mặt cứng nhắc, có thể thấy anh ta đang lo lắng gấp gáp.

Hoäc Anh Tuấn thở dài một hơi, không biết nên nói gì để an ủi, nên cũng im lặng không nói, lặng thầm ngồi một bên chờ đợi.


Mấy ngày trước mưa dai dảng, lần này Abel chọn địa điểm là khu rừng khá là gần chỗ có người ở, mặt đường lồi lõm rất khó đi, xe đi qua cứ xóc lên xóc xuống, bên ngoài kia là một khoảng đen xì, chỉ thấy thấp thoáng mấy cành cây tùy ý vươn ra.

Xe dừng lại trước cánh cổng bằng sắt, NhanKiến Định quan sát một lúc rồi mới mở cửa xe xuống, anh ta giơ tay lên nhìn đồng hồ, hơn bảy.

giờ năm mươi một chút, không muộn lắm, chờ Giang Anh Tuấn đưa người xuống, từ bên trong cánh cổng sắt được mở ra.

Một ông già tuổi khá cao đi từ bên trong ra, khi NhanKiến Định thấy ông ra, bỗng con ngươi co rụt một cái, người này chính là người quản lý ở xưởng sản xuất thuốc sao! Sao lại ngang nhiên xuất hiện ở đây.

“Ngài Tô, chúng ta nói chuyện một lát, mời ngài Tô, ngài Giang vào nhà, có người đang chờ hai ngài bên trong!”

Người quản lý khom người, thái độ kia làm người khác phải kinh ngạc, sau khi hai người vào thì ông ta khép cánh của lại rồi đi trước dẫn đường.


Trong căn nhà này không có bùn đất bẩn như bên ngoài, mặt đất bằng phẳng, ngay cả lá rụng cũng không có, quét dọn rất sạch sẽ.

Hai người đi vào bên trong khoảng mười phút thì thấy một cánh cửa, bốn bên đều tối om không bật đèn, chờ cửa được mở ra, ánh sáng bên trong soi ra ngoài, chiếu sáng một khoảng mặt đất.

“Người kia đang ở bên trong, đoạn đường phía trước hai ngài tự đi, ông già này đi trước một chút.”

Nói xong ông ta đi luôn, mặc kệ hai người bọn họ có đi vào hay.

không, cũng không thèm phòng bị hai người nửa đường bỏ chạy.

NhanKiến Định không quan tâm nhiều chuyện như thế, ông già quản lý đi xong thì anh ta đã bước đi vào, kéo tay Giang Anh Tuấn đi vào cùng.

Nhìn từ bên ngoài thì căn nhà này cũng gần giống những căn biệt thự bình thường, nhưng khi đi vào thì mới biết được trong nhà bày không bình thường, trong nhà xây cao khó hiếu, như nối thông cả ba tầng nhà vậy, một ngọn đèn lớn trên trần nhà, ánh sáng vàng từ đèn soi sáng toàn bộ, đi lên vài bước thì thấy có khá nhiều những chiếc hộp.

bày trí khắp nơi, như là chuồng để nuôi nhốt động vật ở quê vậy, chính những chiếc hộp đó làm bọn họ cảm thấy có gì đó không tốt lành.

NhanKiến Định bước nhanh, Hoäc Anh Tuấn cũng cố gắng đuổi theo sau, đi chưa được mấy bước thì thấy cách đó không xa Abel đang ngồi trên ghế, miệng cong lên cười nhìn bọn họ như đoán chắc rằng bọn họ sẽ tới nên đã ở đây chờ vậy.
 
Chương 1067: C1067: Chương 1067


“Đồ đã mang đến chưa? Mang tới thì cứ ngồi xuốt ‘thì vẫn phải kiểm tra hàng thật cẩn thận một chút thì tôi mới bi hàng thật hay giả được.”

Cách một khoảng, Abel nói, tuy giọng n‹ không lớn nhưng ở trong căn phòng tĩnh lặng như này nghe rất rõ ràng, sắc mặt Giang Anh Tuấn lạnh lẽo làm người khác nhìn phải phát run đi tới trước mặt Abel.

NhanKiến Định cũng thế, đi tới gần thì hai bàn tay vỗ bộp xuống bàn, hai mắt nhìn chäm chằm ông ta.

“Đồ mà ông muốn chúng tôi đã mang tới, chúng tôi cũng có quyền kiểm tra hàng, người đâu, đưa ra xem?”

Căn phòng rất trống, nhưng ngay khi vừa bước chân vào NhanKiến Định đã quan sát, từ đầu tới giờ anh ta không thấy có dấu hiệu của người sinh sống ở đây, có nơi nhốt người tốt như thế này, Abel lại còn mang người đi nhốt ở chỗ khác hả, nếu không thì sao không cho gặp mặt ở ngay tại đây.

“Người sẽ tới ngay, NhanKiến Định cậu hơi nóng vội đó.”

Abel cầm lấy tự nhiên, dù gì đó là những bức thư để trên bàn, từ từ quan sát một lần, với tính cách bản xứ thì ông ta sẽ mở ra hỏi lá thư được viết dưới tình huống nào.

Sau khi nói xong, NhanMinh Tú và Tinh Hòa vẫn không thấy đâu cả, NhanKiến Định đã nóng giận, ánh mắt dần đỏ rực.


Ngay lú anh ta định tức lên, bỗng nhiên gần đó vọng tới tiếng gông xích va chạm “leng keng leng keng, leng keng, leng keng”

Như tiếng xích trói người.

NhanKiến Định im lặng chăm chú nghe một lúc, thấy tiếng vang ngày càng lớn, đang gần tới, mấy phút sau, một người bị gông xích cả tay lẫn chân đi tớ, chính là NhanMinh Tú bị Abel bắt lúc trước.

Chỉ mới một ngày: đêm không gặp như cô ấy đã gầy đi rõ rệt, mặt mũi tái nhợt, môi trắng bệch, rạn nứt, trên cổ tay, cổ chân bị xích cọ vào đỏ ửng, có nhiều chỗ bị xước da, vết màu khô trên cổ tay.

Đầu tóc rối tung, quần áo trên người dính đầy vết bẩn, nhưng vẫn còn nguyên vẹn, tất nhiên đã bị sụp đổ tỉnh thần, bị hại ra dáng vẻ như: bây giờ, NhanKiến Định bước nhanh tới.

Ôm người phụ nữ bé bỏng vào lòng, ánh mắt hừng hực lửa nhìn Abel, nếu ánh mắt kia có thể giết người được thì sợ rằng Abel đã bị chết mấy nghìn lần rồi.

Nhìn từ xa thì có vẻ tốt hơn một chút nhưng cho đến khi NhanKiến Định chạy đến giữ được cô ấy thì anh mới nhìn rõ rốt cuộc cô bị thương nghiêm trọng đến như thế nào.


Móng tay của mười ngón gần như bị gãy giống như cô đã vùng vẫy một cách kịch liệt, bây giờ cả người đều trở nên choáng váng.

NhanKiến Định rất thương xót cho bộ dạng không ổn này của cô ấy nhưng bây giờ không phải lúc quan tâm đ ến những chuyện này, sau này anh ta sẽ trả lại tất cả những nỗi thù hận này.

“Mọi thứ đã được kiểm tra, người để ông mang đi, còn có đứa trẻ thì sao! Abel, ông không cầm thú đến mức ngay cả đứa trẻ cũng không buông tha chứ!”

Tinh Hòa từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất hiện thậm.

chí đến cả một tiếng động cũng không nghe thấy, thật là đáng ngờ. . Truyện Sắc

“Đợi kiểm tra xong rồi tôi đương nhiên sẽ dẫn các anh đi gặp cô.

bé, yên tâm đi đứa trẻ đó vẫn sống tốt lắm!”

Abel lạnh lùng nói, ông ta cũng không thèm để ý đến sắc mặt của những người ở đó, cứ tự nhiên mà đi lướt qua từng người một thậm chí nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn hơn.

Hoäc Anh Tuấn luôn cảm thấy có gì đó không ổn nên anh liền ngước mặt lên nhìn NhanMinh Tú và cũng thuận tiện nhìn theo người đàn ông đưa cô ấy ra ngoài nhưng không nhìn ra được chỗ nào không ổn cả, tuy nhiên lúc anh nhìn vào tay của Minh Tú một lần nữa, trong lòng liền phát ra tiếng lộp bộp vì xét theo tính tình của NhanMinh Tú thì cô ấy nhất định sẽ không thế nào chủ động và giao Tỉnh Hòa ra được, người đó chắc chắn là đã bị Abel cướp đi, nếu như Abel thật sự muốn trao.
 
Chương 1068: C1068: Chương 1068


đối ý kiến thì cần gì phải hành hạ NhanMinh Tú thành ra như vậy và lại còn bắt cả đứa trẻ đi.

Càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, Giang Anh Tuấn với vẻ mặt có phần ủ rũ liền nhẹ nhàng nghiêng người rồi động vào Tô.

Kiến Định.

“Sao vậy?”

Mặc dù lúc này NhanKiến Định đang để toàn bộ tâm trí lên người của NhanMinh Tú nhưng thấy Hoäc Anh Tuấn lại di chuyển gần đến chỗ của bản thân nên anh ta có thể cảm nhận được, nhìn thấy ánh mắt đang liếc nhìn Abel nên anh quay đầu ra hỏi nhỏ.

“Sự việc có chút giả dối, tôi nghi ngờ Abel muốn nhổ cỏ tận gốc, đi ra ngoài trước đi còn Tinh Hòa phải nghĩ cách khác thôi!”

Cánh cửa phía xa vẫn chưa đóng lại từ khi bọn họ đi vào, bên ngoài đã có vệ sĩ, chỉ cần bọn họ chạy tới cửa sắt thì cơ hội để cứu người là khá cao, nó không giống một nơi có thể ẩn náu được và đợi khi Abel gọi người thì cũng đã quá muộn rồi.


Nhưng chuyện liệu có thật sự đơn giản như vậy không? NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn đều rất nghi ngờ.

“Thử xem, nói không chừng có thể thành công”

Khi NhanKiến Định nhìn những dây xích sắt quá nặng nề trên người NhanMinh Tú anh ta liền nhắm mắt lại.

“Tôi đếm ba hai một chúng ta cùng xông vào!”

Biết rằng NhanKiến Định sẽ nhất định không bỏ NhanMinh Tú lại nên Giang Anh Tuấn cũng từ từ vươn tay ra rồi nâng dây xích của cô ấy trong lòng bàn tay, NhanKiến Định liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi ngồi xổm xuống giả bộ đang giúp NhanMinh Tú chỉnh lại quần áo.

Tay không hề nhúc nhích sau đó anh siết chặt dây xích đang trói ở cổ chân cô ấy rồi ngẩng đầu nhìn Hoäc Anh Tuấn nói: “Được rồi!”

Hoäc Anh Tuấn gật đầu rồi nhẹ nhàng đếm: “Ba hai một, chạy!”


Vừa dứt lời NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn liền cầm theo dây xích trên người NhanMinh Tú và chạy tới cửa, rõ ràng lúc bước vào thì cảm giác khoảng cách không xa lắm vậy mà lúc chạy lại thấy cực kì xa.

Hai người chạy như một cơn gió đến khiến Abel cảm thấy sợ hãi, ông ta không ngờ hai người lại dám trực tiếp chạy thẳng như vậy, rõ ràng trước mặt còn có một đứa trẻ đang treo lên, đúng thật là không.

tiếc gì mà!

“Đuổi theo, đưa người vào trong rừng, còn đứa trẻ đó hãy làm cho.

nó khóc và chuẩn bị chiếc loa để nó khóc to hơn một chút!”

Nhìn NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn dẫn NhanMinh Tú đi tuy rằng Abel có chút kinh ngạc nhưng biểu cảm lại rất thoải mái.

Từ đầu đến cuối ông ta không định để cho NhanKiến Định và Giang.

Anh Tuấn còn sống mà rời khỏi, một khi hai người họ không còn nữa thì sẽ để lại cô nhi quả phụ Nhan Nhã Quỳnh, cho dù có bố bảo hộ thì thủ đoạn của ông ta cũng có rất nhiều, chỉ cần giải quyết hoàn toàn những người này thì ông ta sẽ không còn cảm thấy lo lắng gì nữa.

Vũ Nguyên Hải đuổi theo nhưng NhanKiến Định lại không mất nhiều thời gian để từ trong rừng cây ra ngoài, tuy rằng anh ta tìm kiếm cẩn thận khắp các hướng cũng không thấy điều gì bất thường mà thời gian lại gấp rút nên sau khi kiểm tra kỹ lưỡng thì anh ta vội vàng quay trở lại.
 
Chương 1069: C1069: Chương 1069


Đúng lúc trở lại thì nhìn thấy những vệ sĩ bên ngoài đang đối đầu với Abel, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Có nhiều người khác nhau nhưng trong bóng tối nên căn bản không thể nhìn rõ và đôi khi trước lúc đánh được đối phương thì đã vô tình làm bị thương người của mình rồi, tuy nhiên những người đã trải qua quá trình huấn luyện đặc biệt của Abel thì đều không xảy ra loại chuyện như vậy, trong tình trạng đã thiệt hại một nửa nhân sự nhưng đã giết thành công toàn bộ người nhà họ Giang và nhà họ Nhan, chỉ còn năm người Vũ Nguyên Hải dẫn theo để truy đuổi đang ở trong rừng vẫn chưa ra.

“Ngài Vũ, chúng ta nên làm sao đây? Chủ tịch nhất định đã xảy ra chuyện rồi, nếu không người của Abel cũng sế không ra tay như bây giời”

Một người trong số họ nhìn những tên đứng canh cửa đang th ở dốc và đương nhiên cũng biết rằng nếu cứ xông vào thì cũng vô ích mà thôi, nói không chừng chính là mang đầu đi tặng cho người ta, tới lúc đó hy vọng cứu được người ra ngoài sẽ càng mong manh hơn.

“Đợi thêm một chút nữa tôi không tin là Giang Anh Tuấn và Tô.


Kiến Định có thể dễ dàng bàn giao ở đây được, nếu sau mười phút nữa.

mà vẫn không có động tĩnh gì thì chúng ta hãy tìm cơ hội mà lẻn vào, chia nhau ra hành động và sau khi điều tra được tin tức thì tập trung tại đây!”

Bọn họ tổng cộng có sáu người nên không thể liều được nên đây chính là cách thông minh duy nhất và Vũ Nguyên Hải cũng biết rất rõ nếu không dùng kế sách thì bọn họ nhất định không phải đối thủ của Abel, tới lúc đó rất có thể sẽ mất bà chủ và mọi chuyện hỏng bét.

“Ngài Vũ hãy ở bên ngoài tiếp ứng, nếu như chúng tôi không ra được thì rất cần anh tìm thêm trợ từ bên ngoài”

Đi cứu người thì không có vấn đề gì nhưng nếu tất cả mọi người đều xong vào thì quá ngu ngốc nên cần người ở lại để tìm thêm viện trợ từ bên ngoài vào thì toàn lực lượng mới yên tâm được.

“Cũng được có điều tôi thấy tìm người viện trợ ở bên ngoài thì cũng phải tìm người của mình mới được nhưng bọn họ chưa chắc đã tin tôi vậy nên anh hãy ở lại để tôi vào, nếu ba mươi phút sau chúng tôi vẫn chưa ra thì anh lập tức rời đi, đừng quay đầu lại mà hãy đi tìm người đến giúp”

Sau khi đã quyết định như vậy Vũ Nguyên Hải liền vung tay lên ngăn cản lời nói của những người còn lại sau đó anh ta bình tĩnh nhìn về phía cổng lớn.


Thời gian trôi qua từng chút một, mười phút mà giống như đã trôi qua vài kiếp người vậy, đến giờ Vũ Nguyên Hải liền giơ tay lên ra hiệu chuẩn bị cho mọi người xông vào thì có một tiếng động đột ngột ở cửa, sau đó là giọng nói thấp thoáng của Nhan“Là chủ tịch Giang và chủ tịch Nhanđã xuất hiện, cho dù có phải chết tại đây cũng nhất định phải đưa hai người họ ra ngoài!”

Dù sao Giang.

Anh Tuấn và NhanKiến Định đã đi được đến chín mươi chín bước rồi cho nên bằng mọi giá Vũ Nguyên Hải phải đi nốt bước còn lại cho họ.

Năm người vệ sĩ phía sau mặt đỏ lên đây phấn khích và chỉ chờ Vũ Nguyên Hải ra lệnh thì bọn họ sẽ lao ra như những con báo và xé xác đám người kia ra trong phút chốc, trên người không biết đã có bao.

nhiêu vết thương nhưng vẫn sẽ làm càn mà mở cái cổng sắt ra.

“Vũ Nguyên Hải?”


NhanKiến Định bế NhanMinh Tú, mặc dù cả hai đều đã luyện tập nhưng hai đánh bốn nên trên người có không ít vết thương, cứ tưởng có thế thuận lợi mà thoát ra khỏi cửa nhưng nhìn những người nằm trên sàn khiến mắt anh đỏ bừng lên ngay lập tức.

Bây giờ nhìn thấy chỉ còn năm người Vũ Nguyên Hải tiếp ứng nên có phần hơi kinh ngạc nhưng hành động cơ thể nhanh hơn nhiều so với ý thức nên lập tức xoay người và đi theo sau anh.

Tinh Hòa Khi vừa đánh vừa rút lui thì nhóm người vô tình đã rút lui vào khu rừng phía sau, dáng vẻ ai nấy cũng đều tối đen như mực.

Lúc Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh mang theo hơn hai chục người vội vã đến thì khung cảnh đã rất lộn xộn, một nhóm mấy chục người đang vây quanh một khu rừng, từ xa có thể thấy rõ ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt và khói đen.
 
Chương 1070: C1070: Chương 1070


Hai ngày nay trời mưa, đất trên núi vẫn còn ẩm nên lửa đương nhiên là được do người đốt nếu không sẽ không thể cháy được.

Nhan Nhã Quỳnh rất lo lắng và muốn dẫn người qua đó xem thử tình hình nhưng NhanHướng Minh ngăn lại: “Mẹ ơi, mẹ đừng đánh động mấy chục người ở phía bên đó, cho dù chúng ta mang theo hơn hai chục.

người có thể đánh lại được hai người nhưng hãy để tất cả mọi người làm ở đó và rừng sẽ sớm bị cháy thôi, chúng ta cứ tìm một nơi phòng.

thủ yếu rồi xông vào, bố và bác nhất định ở trong đó!”

‘NhanHướng Minh nắm lấy tay của Nhan Nhã Quỳnh rồi hít vào một hơi dài, hai mắt đều đỏ lên.

“Được thôi, tất cả đều nghe theo con”

Nhan Nhã Quỳnh xoa mái tóc của cậu bé, thật sự rất may mắn khi có một cậu con trai thông minh như vậy nếu không lúc cứu người như thế này nói không chừng cô còn không tự bảo vệ được bản thân mà còn làm liên lụy đến người khác nữa.

“Nghe rõ rồi chứ, có năm phút để chuẩn bị sau năm phút chúng ta sẽ xông vào, không cần quản những chuyện khác mà chỉ cần xông vào.


là được”

Nhan Nhã Quỳnh chỉ tay vào biển lửa cách đó không xa đang dần lan rộng và kiên quyết nói.

Đám vệ sĩ lặng lẽ đứng trong bóng tối phía sau cùng nhau gật đầu, nếu không phải đám người đó luôn đi theo sau thì Nhan Nhã Quỳnh sẽ nghĩ răng những người này là những bóng ma cô đơn và hoang vu từ đâu đó xuất hiện và cái khí chất tỏa từ trong ra ngoài thật quá đáng sợ.

“Cô chủ yên tâm, để bảo vệ cô và cậu chủ nhỏ thì việc xông vào.

có là gì”

Nhìn thấy mấy chục người vây quanh khu rừng người vệ sĩ đẫn đầu liền nói với giọng có chút khinh thường, với tư cách là người đích thân huấn luyện công tước Otto nhìn chằm chằm vào đội thứ hai, năng lực chiến đấu của họ không thể đem ra so sánh với những tên vệ sĩ canh phòng lỏng lẻo được!

Sau khi đã kiểm tra mọi thứ thì cả nhóm dẫn theo Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh nhẹ nhàng tiến lại sát gần khu rừng.


Đội trưởng ôm lấy NhanHướng Minh còn Nhan Nhã Quỳnh thì đi bên cạnh anh ta, nhóm người đã được đào tạo bài bản kĩ năng trong bóng tối nên họ hoàn toàn không để ý đến địa hình đang sáng hay tối, như: thể họ có thể chạy trên những nơi không bằng phẳng mà không cần nhìn.

Nhưng Nhan Nhã Quỳnh thì không làm được cho nên cô phải nhờ vệ sĩ bên cạnh nắm tay thì mới có thể đi theo đội quân lớn ở trước mặt được.

Khi bọn họ chạy đến tiếp cận gần sát với đám cháy thì vài tên vệ sĩ canh gác bên cạnh mới nhìn thấy, Nhan Nhã Quỳnh chỉ cảm thấy mọi chuyện có gì đó không ốn nhưng trước mắt đã có hai bóng đen bảo vệ, šï vừa định hét lên thì đã bị gi ết chết ngay lập tức, nhóm người mà thuận lợi tiến vào, những vệ sĩ chạy tới phía sau chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn chăm chăm mà không thể làm gì cả.

“Nhanh chóng tìm người trước! Nhỡ kĩ là hai người đàn ông, một phụ nữ và một đứa trẻ, rất có khả năng còn một vài vệ sĩ nữa, hãy chia nhau ra tìm, sau khi tìm được thì thông báo tại đây”

NhanHướng Minh nhìn xung quanh và nhận thấy khu rừng này không nhỏ, tuy rằng bọn họ.

có hơn hai mươi người nhưng ngọn lửa càng lúc càng lớn nếu cùng.

nhau tìm kiếm thì có thể bỏ lỡ thời gian cứu người tốt nhất!

“Lập tức chia nhau ra, nếu tìm thấy người thì dùng đạn làm tín hiệu”

Người đội trưởng gật đầu ra lệnh rồi dẫn theo Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh đi theo một hướng còn hơn hai mươi người còn lại thì tách nhau ra tại chỗ và dần biến mất trong bóng đêm.
 
Chương 1071: C1071: Chương 1071


Ở trong rừng sâu Giang Anh Tuấn đi phía trước, NhanKiến Định nắm tay NhanMinh Tú đi ở giữa còn cuối cùng là Vũ Nguyên Hải, trong số sáu người đi ra chỉ có Vũ Nguyên Hải là đuổi theo vào trong rừng cây còn năm người kia vẫn không thể vào được.

Nhóm người dọc đường tìm thấy một âm thanh và sau khi dùng đến loa của sáu bảy cái điện thoại thì họ tìm đến được một căn nhà gỗ. .




Tiếng khóc khàn khàn của đứa trẻ phát ra từ bên trong, Giang Anh Tuấn liền vội chạy vào tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy gì, rõ ràng là có thể nghe rõ tiếng khóc của đứa trẻ nhưng lại không tìm thấy.

đứa trẻ ở đâu.

Vội vàng đến mức suýt nữa thì anh ấy đập cả cái nhà nhưng vì không có dụng cụ nên chỉ đành tìm then chốt xung quanh ngôi nhà.

Lúc đó Vũ Nguyên Hải phải đuổi theo và giữ lấy Hoäc Anh Tuấn đang đi đi lại lại, anh ta năm trên mặt đất một chút để nghe thanh âm, chừng năm sáu phút sau liên dừng lại dưới bức tường có cửa sổ rồi đứng lên chỉ vào phía dưới nói: “Âm thanh phát ra từ đây!”

“Mau tìm cơ quan, nó nhất định là ở gần đây”

Vũ Nguyên Hải có lẽ đã khoanh vùng được phạm vi nên anh ta liền giục Hoäc Anh Tuấn, giọng của đứa trẻ càng ngày càng nhỏ đi và không ai biết rốt cuộc bên trong đang xảy ra chuyện gì vậy nên tốt hơn là nên sớm đưa ra ngoài!

Hoäc Anh Tuấn mím môi, nằm trên mặt đất và chạm vào từng li từng tí một, ba người bám chặt vào mặt đất như những con nhện nhưng hơn mười phút sau cũng không tìm ra được cơ quan gì, Vũ Nguyên Hải đưa tay lên sờ cằm.

Trong đầu anh ta hiện lên một ý nghĩ: “Mọi người vào trong nhà tìm còn tôi sẽ ở ngoài xem xem”

Anh ta đã từng nhìn thấy ngôi nhà gỗ này trước đây và ba lần trạng thái của cánh cửa đều khác nhau vậy nên có thể cơ quan này liên quan đến cửa hoặc cơ quan này ở bên ngoài.


Sau khi suy nghĩ đầu tiên anh ta cẩn thận chạm vào cánh cửa và phát hiện một cái nút hơi nhô lên rồi từ từ ấn vào, một tấm ván gỗ đột nhiên rơi xuống cửa sổ tiếp theo là một tiếng “cạch cạch”

NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn vội vàng rời khỏi nơi đó, đợi một phút sau trên sàn xuất hiện một lối vào đầy tối tăm.

Tiếng khóc của đứa trẻ từ bên trong truyền ra, không nói một lời nào Giang Anh Tuấn liền bật đèn pin điện thoại di động và đi thẳng xuống.

Tỉnh Hòa thực sự ở bên dưới nhưng không dễ dàng để giải cứu cô bé, Tinh Hòa bị nhốt trong trong một thiết bị rất lạ, hoàn toàn kín bên ngoài là khoảng trống để cho không khí vào, bên dưới là nước, nước rất đục và sãm màu.

Không ai biết Abel đã bỏ thứ gì vào đó nhưng thời gian không còn nhiều. Nếu nước làm ngập thiết bị thì số phận cuối cùng của Tinh Hòa.

chỉ có thể là chết đuối, có thể cứu được đứa trẻ nhưng lại bắt anh phải tận mắt chứng kiến như thế này Giang Anh Tuấn không chịu nổi.


“Hãy tìm một cành cây để móc vào, đừng tự chui đầu xuống, nếu anh mà nhảy xuống thì nói không chừng sẽ bị kẹt cả hai ở dưới đó, ai mà biết được trong đó là thứ gì cơ chứ”

Lúc hai người đang nói chuyện thì có một con rần bò ra khỏi lỗ để thăm dò, nó có màu sắc sặc sỡ chỉ cần nhìn thôi là đã biết nó độc như thế nào rồi, NhanKiến Định bình tĩnh kéo Giang Anh Tuấn và NhanMinh Tú lùi lại hai bước.

Còn Vũ Nguyên Hải thì rất nhanh tay giống như một tia chớp vậy, anh ta dùng một tay nhấc con rắn dài bảy tấc lên.

“Mặc dù tôi không thường xuyên nghiên cứu nhưng với tư cách là một người dùng độc dược thì nhất định phải biết bắt rắn, hơn nữa không cần nói cũng biết con rắn này rất độc!”

Cầm chặt quanh người con rắn rồi quay ra nhìn thấy ánh mắt có phần hoài nghi của hai người, Vũ Nguyên Hải liền nhún vai một cái.
 
Chương 1072: C1072: Chương 1072


“Mau tìm cành cây trước và làm thật nhanh nếu không con rắn ở bên trong bò ra là chúng ta nhận đủ đấy”

Dưới nước có rắn hoặc là độc rẳn, nếu cứ tiếp tục thế này thì e rằng có chín cái mạng cũng không đủ!

Hoäc Anh Tuấn sắc mặt lạnh lùng, sau nghe được âm thanh khóc.

của Tinh Hòa thì anh liền xoay người bước ra ngoài cửa.

Sau khi Vũ Nguyên Hải giải quyết nhanh gọn con rắn ở trên tay thì anh ta tìm một chỗ để chôn nó sau đó anh ta đứng canh ở lối ra để ngăn cản những con rần khác chui ra.

Ngọn lửa đã từ từ bùng cháy nếu cứ tiếp tục như thế này thì kết quả cuối cùng họ sẽ phải đối mặt là bị thiêu chết hoặc bị khói hun đến chết, cũng có khả năng bị rẳn cần chết trong khu rừng này hoặc các loài động vật khác giế t chết.

Nếu không chạy thoát được bọn họ chỉ có một chữ chết và nếu chết ở đây thì đồng nghĩa với việc toàn bộ quân bị tiêu diệt.


NhanKiến Định nhìn NhanMinh Tú đang đi theo mình rồi lại kéo sợi dây xích trên cổ tay cô, vẫn không còn cách nào khác, anh véo cắm cô và hôn một cái: “Có thể chết cùng em, cuộc đời này của anh không còn gì phải hối tiếc”

“Chúng ta nhất định có thể ra ngoài được mài”

Từ đầu đến cuối NhanMinh Tú vẫn chưa nói lời nào, cô ấy đột nhiên đưa tay ra giữ lấy người đàn ông trước mặt, nước mắt rơi trên vai anh, vẻ mặt rất suy sụp và cơ thể yếu ớt đến mức không thể đứng vững.

“Thật tốt, cuối cùng em cũng nói chuyện rồi, chỉ cần em ổn anh nhất định sẽ đưa em ra ngoài một cách an toàn, yên tâm đi!”

Vòng tay ôm lấy thân hình gầy gò của người phụ nữ nhỏ, NhanKiến Định cúi đầu rồi vùi vào cổ cô ấy hít sâu một hơi sau đó lại ngẩng đầu mỉm cười “Em không cần anh đưa em ra ngoài mà em muốn chúng ta phải cùng nhau ra, Kiến Định à, Tinh Hòa bị Abel bắt đi rồi em đã không bảo vệ được con bé, lúc bị bắt đi con bé đã khóc rất nhiều, cho dù em có hét lên như thế nào thì cũng vô ích, bọn hị NhanMinh Tú gục trên người anh, giọng nói đầy đau thương và nước mắt chảy dài trên vai anh, NhanKiến Định rất xót xa cho cô.

“Không sao, không phải lỗi của em đâu. Minh Tú à, chúng ta đã tìm thấy Tỉnh Hòa rồi, vừa nãy em cũng nhìn thấy rồi đúng không, không sao đâu mọi chuyện rồi sế ổn thôi, đợi chúng ta ra ngoài rồi em có thể nói chuyện với Tinh Hòa, con bé sẽ không trách em đâu!”

NhanKiến Định ôm lấy NhanMinh Tú để cho cô ấy dựa vào lòng và khóc một cách thoải mái, đợi cô ấy khóc mệt rồi thì sẽ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, khi không còn âm thanh nữa thì NhanKiến Định sẽ bế cô ấy và trở về. Khu rừng dần dần nóng lên, càng ngày càng có nhiều dã thú đến đây, thời gian của bọn họ sắp hết và Tinh Hòa phải nhanh chóng được.


giải cứu.

Lúc ôm người trở lại, vừa đi tới ngôi nhà gỗ thì đột nhiên có hai người mặc đồ đen nhảy ra.

Vừa nhìn thấy anh ấy, người kia đã nói bằng giọng ôm ồm: “Xin hỏi có phải ngài Nhanvà cô Nhankhông? Chúng tôi theo lệnh của cô Nhan Nhã Quỳnh đến đế cứu người, ngài Giang có ở đây không?”

Câu hỏi rất nhanh gọn nhưng đều thể hiện sự kính cẩn.

NhanKiến Định nghi hoặc nhíu mày nhưng cũng không có hành động hấp tấp, không thể loại trừ người này là do người của Abel giả mạo tuy.

nhiên nếu người này là giả mạo thì cũng có một số nghỉ vấn vì lửa sắp.

thiêu rụi cả khu rừng rồi vậy mà Abel còn phái người đi vào đây chịu chết làm gì cơ chứ.

“Các anh là ai?”

Đúng lúc NhanKiến Định đang định hỏi thì Giang Anh Tuấn đang tìm cành cây ở phía sau liền quay lại và nhíu mày hỏi.
 
Chương 1073: C1073: Chương 1073


“Ngài Hoäc, chúng tôi được cô Nhan Nhã Quỳnh và cậu chủ nhỏ NhanHướng Minh phái tới để cứu người, chủ nhân của chúng tôi là công tước Otto, chờ một chút tôi sẽ nói với đội trưởng đưa cô Nhan Nhã Quỳnh và cậu chủ nhỏ NhanHướng Minh đến”

Hai người vừa nói xong thì trong tay đột nhiên xuất hiện một cái còi, không biết từ đâu xuất hiện, một tiếng còi đột nhiên vang lên và có tiếng còi thứ hai ở đẳng xa sau đó.

không lâu ngay sau đó là tiếng còi thứ ba, âm thanh càng lúc càng gần và đến cuối cùng thì Nhan Nhã Quỳnh loạng choạng đi theo một người đàn ông vạm vỡ xuất hiện trước mặt mọi người, NhanHướng Minh cũng nằm tay cô và từng bước bước đến. . ngôn tình hoàn

Khi thấy có người đến NhanKiến Định và Hoäc Anh Tuấn mới từ từ buông lỏng cảnh giác: “Ở trong có một đứa trẻ nhưng ở bên trong nước toàn là rẳn cho nên phải cứu ra càng nhanh càng tốt, có mang theo dụng cụ không?”

Bây giờ cũng không phải lúc mà nhắc đến chuyện quá khứ, Hoäc Anh Tuấn liếc nhìn Nhan Nhã Quỳnh một cái rồi quay ra hỏi hai người trước mặt.

“Chúng tôi sẽ vào trong cứu người, anh hãy ở bên ngoài chờ”

Nói xong hai người trực tiếp bỏ dây thừng ra và móc vào cành cây ở trên tay của Hoäc Anh Tuấn rồi xoay người đi vào nhà gỗ, một lúc sau Vũ Nguyên Hải cũng đi ra và sau đó liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc, âm thanh mỗi lúc một gần, đứa trẻ nằm trong một chiếc hộp được bế ra ngoài.


“Đám cháy lớn như vậy, đứa trẻ như thế này ngược lại sẽ càng an toàn hơn”

Vệ sĩ của Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh bước tới phía trước giải thích và nói: “Chúng ta phải đi ra ngoài ngay lập tức, đám cháy quá lớn rồi nếu chậm trễ một chút là sẽ không ra được đâu”

Gặp mặt trong cơn nguy hiểm đáng lẽ phải ôm đầu mà khóc lóc.

nhưng bây giờ đến thời gian để hồi tưởng lại chuyện ngày xưa cũng không có, sắc mặt của hai người NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn đều thay đổi, Nhan Nhã Quỳnh cũng cảm thấy đau khổ nhưng bọn họ biết đây không phải là lúc thích hợp để nói chuyện.

Đi tới nắm chặt lấy tay của Giang Anh Tuấn rồi theo sau anh ấy mà chạy ra ngoài.

Đội của họ rất nhanh nhẹn đi trước mở đường và tìm hướng đi, từ lúc bước vào tìm người còn chưa đến mười phút và cũng chưa tới năm phút để ra ngoài, bây giờ họ đã ở gần vùng ngoại ô, xung quanh đều là cây cối đã bị thiêu rụi.


Cũng may trước đó trời mưa, thời gian lâu như vậy cho nên ặc dù cây cối bị cháy, khói dày đặc nhưng thực ra ngọn lửa cũng không lớn lắm.

Nhìn về phía trước có thể mơ hồ thấy những người đang canh giữ ở cách đó không xa, có lẽ là vì chuyện đột nhập lúc trước của họ mà bây giờ đã tăng số lượng người canh giữ lên rất nhiều, muốn xông vào.

e rằng cũng không dễ dàng!

“Các vị xin hãy đi theo phía sau tôi, tôi nhất định sẽ đưa mọi người ra ngoài, sau khi ra ngoài rồi bất luận có xảy ra chuyện gì thì hãy cố gắng chạy về phía trước và ngàn vạn lần đừng quay đầu lại nhìn!”

Nếu có bốn mươi người thì hai mươi người trong số họ có thể đấu lại được nhưng nếu có cả gần trăm người cho dù họ có thể đánh tuy nhiên nếu vừa phải đánh vừa phải bảo vệ người thì không thể chạy thoát được.

Sau khi người đội trưởng nói xong liền đưa tay ra để ra kí hiệu đến ba, đợi đến lúc đếm đến Hoäc Anh Tuấn bế NhanHướng Minh, Nhan Nhã Quỳnh thì nắm chặt lấy quần áo của Giang Anh Tuấn hai người đưa mắt nhìn nhau, người đội trưởng vừa vẫy tay một cái hơn hai mươi người liền xông ra ngoài mà không hề phát ra tiếng động, giống như một con hổ đang săn mồi, bọn họ cứ im lặng lao ra ngoài.

Những người canh gác bên ngoài mất cảnh giác nhưng họ đều là vệ sĩ được huấn luyện đặc biệt nên động tác vẫn rất nhanh, mấy chục.

người liền lao ra như điên.
 
Chương 1074: C1074: Chương 1074


Mấy người NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn gần như hoàn toàn không nhìn thấy những người này mà bọn họ chỉ chạy về phía trước, phía sau là biển lửa đang lan rộng, đi theo họ ngoại trừ người mở đường thì chỉ còn ba người bảo vệ còn mười bảy người đang đánh ở phía sau.

“Nhan Nhã Quỳnh thở không ra hơi, cô quay đầu lại nhìn thấy chỉ còn ba người, xem ra chạy cũng không thoát được hơn nữa mấy người này cũng không thể bảo vệ được bọn họ.

Hậu quả của việc không chạy thoát được nghiêm trọng hơn cô nghĩ, Nhan Nhã Quỳnh mím môi định chạy lên đuổi kịp Giang Anh Tuấn rồi ôm lấy NhanHướng Minh nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.

“Quỳnh Thi, đừng quay đầu lại, đi theo anh đừng sợi”

Giang Anh Tuấn chỉ cảm thấy áo bị siết chặt lại, không cần nhìn cũng biết cô gái nhỏ này hẳn là đã rất sợ hãi khi nhìn lại nhưng hiện tại không phải lúc để an ủi nên anh ấy chỉ có thể nói một câu rồi một tay ôm đứa nhỏ một tay vươn về phía sau.


‘Nhan Nhã Quỳnh sững người trong giây lát, nước mắt như sắp trào ra, hai tay đều bị buộc lại, cứ chạy thế này thật sự rất mệt nhưng cô lại rất sợ hãi chỉ biết run rẩy đưa tay lên nắm chặt, cứ như nắm chặt lấy cọng rơm cuối cùng, sắc mặt trắng bệch cố gắng theo kịp.

Nhóm người đã chạy hết một đường cho đến khi không còn nghe thấy tiếng la hét mảng mỏ ở phía sau nữa họ mới tìm một góc khuất để nghỉ ngơi, lúc dừng lại những người vẫn còn có thể chạy thì ngồi trên mặt đất còn Nhan Nhã Quỳnh và NhanMinh Tú thì trực tiếp nằm trên mặt đất, lúc này cũng không thèm quan tâm đ ến thân phận cô chủ hay vệ sinh sạch sẽ mà quan trọng nhất chính là có thể nghỉ ngơi.

“Thưa ngài, chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại chỗ mười phút, sau mười phút chúng ta sẽ đi bộ về phía trước, chỉ cần đi ra được khỏi đoạn đường này thì sẽ có người đến đón”

Sau khi xác định phương hướng và khoảng cách, người đàn ông gần như giải tỏa được tâm trạng nhưng vẻ mặt vẫn có chút lạnh lùng.

“Được, anh cứ sắp xếp đi”

Lúc như thế này thì nên nghe theo lời người chuyên nghiệp thì vẫn tốt hơn, NhanKiến Định một bên kéo NhanMinh Tú ở bên cạnh ngồi lên đùi của anh ta một bên trả lời lại nhưng giọng điệu có chút không thoải mái có lẽ là do vừa nãy chạy mệt rồi.

Hoäc Anh Tuấn không quan tâm đ ến chuyện ở bên đó, cậu bé Tô.


Hướng Minh vẫn được anh ôm suốt, ngoại trừ việc bụng hơi khó chịu thì mọi thứ đề ổn còn Nhan Nhã Quỳnh thì tái mét mặt, mồ hôi nhễ nhại và đôi mắt khẽ nhằm lại bộ dạng như có điều gì đó không ổn.

“Anh Tuấn à, em… em bây giờ thật sự không thể chạy được nữa..”

Đối với một người phụ nữ bình thường không tập thể dục nhiều mà nói, chỉ cần là người phụ nữ hay đi mua sắm thì việc có thể chạy trong một thời gian dài như vậy là quá phi thường rồi!

“Chạy không nổi thì cứ nghỉ ngơi một chút, chỉ cần về đến nhà là không sao rồi, một lát nữa cứ đi theo anh chúng ta sẽ từ từ chạy, người phía sau cũng không đuổi kịp đâu”

Vòng tay ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô gái nhỏ, Giang Anh Tuấn đau xót đỡ cô dậy và chậm rãi đi bộ.


Đã chạy một lúc lâu như vậy mà bây giờ lại phải chạy tiếp, nghỉ ngơi một chút khiến cho việc đứng lên thật khó khăn.

Hơn nữa lúc đang đi Giang Anh Tuấn liền quay đầu lại nhìn có lẽ cả khu rừng đã cháy hết rồi nhưng đã đi rất xa rồi mà anh vẫn có thể nhìn thấy ngọn lửa bốc lên trời, khói đen dày đặc bao trùm cả bầu trời như những đám mây.

Ai mà biết được người của Abel có đuổi theo họ và có tìm thấy họ hay không, cả mấy chục người không thể cứ đơn giản mà bỏ qua cho họ như vậy, chưa kế đến lần này Abel thực sự muốn giết họ vì vậy ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.

Trong lúc dìu Nhan Nhã Quỳnh đi đầu của Hoäc Anh Tuấn luôn nghĩ đến việc phải làm sao để giải quyết hậu quả ở phía sau.
 
Chương 1075: C1075: Chương 1075


Cho đến khi cảm thấy ống tay áo hơi bị rách và giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ vang lên bên tai: “Anh Tuấn à, nếu như, em chỉ nói là nếu như chúng ta gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn bất luận như: thế nào anh cũng phải đưa Hướng Minh rời khỏi, được không?”

Cô biết rõ bản thân nặng như thế nào, nếu phía sau thật sự có người đuổi theo kịp thì cô chắc chắn không thể chạy thoát được bởi vậy thay vì gây rắc rối cho mọi người thì chỉ bằng cứ để cô ở lại, Abel sẽ không bao giờ giết cô.

Chỉ cần không chết và chỉ cần mọi người có thể chạy được ra ngoài thì cô mới có cơ hội được cứu ra nếu không mọi người sẽ không còn hy vọng gì nữa.

“Nói cái gì ngớ ngẩn vậy, em nghĩ anh là loại người như vậy sao?

Cho dù có chết thì anh cũng sẽ chết cùng với em còn Hướng Minh và Tinh Hòa thì không cần phải lo lắng, nếu chúng ta không còn nữa thì chúng sẽ được anh trai chăm sóc!”

Giang Anh Tuấn rất cởi mở nhưng cũng rất bảo thủ.

Trong mắt anh từ đầu đến cuối chỉ có mình Nhan Nhã Quỳnh, anh thích NhanHướng Minh và Tinh Hòa bởi vì chúng do Nhan Nhã Quỳnh sinh ra nếu không theo tính khí của anh thì làm sao có thể thích trẻ con được.


“Nhưng..”

Nhan Nhã Quỳnh nắm lấy tay áo của Giang Anh Tuấn rồi lo lắng mà bám chặt vào người anh, cô liếc nhìn Hướng Minh đang ngồi nghỉ ngơi mà cảm thấy đau nhói trong lòng sau đó cô lại quay đầu nhìn sắc mặt của Hoäc Anh Tuấn nhưng cuối cùng lại cúi đầu xuống mím môi và không nói gì.

“Đi bộ thêm hai vòng nữa rồi ngồi xuống nghỉ ngơi”

Nếu không đi lại một chút thì sau mười phút nghỉ ngơi sẽ không thể đứng lên mà đi được, Hoäc Anh Tuấn liền bình tĩnh chuyển đề tài.

Sau khi được vài bước và đợi cho Nhan Nhã Quỳnh có thể tự mình bước đi thì anh mới buông tay ra để cô tự đi thêm hai vòng, sau đó đỡ cô ngồi lại xuống gốc cây để cô tựa vào vai anh nghỉ ngơi và giúp cô xoa bóp chân.

Bọn họ không động đậy mà ngồi yên lặng bên gốc cây và chỉ nghe thấy tiếng “xào xạc” từ gió thổi qua lá ở phía xa.

Không lâu sau Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy bản thân đã hô hấp bình thường trở lại và thời gian trôi qua cũng thật nhanh, đã hết mười phút rồi.


“Cần phải nhanh lên một chút, có lẽ ở phía sau có người đuổi theo”

Cũng không biết anh ta phán đoán như thế nào nhưng người đội trưởng sờ vào thân cây rồi đứng thẳng lưng, cả người giống như cây súng dựng lên vậy.

“Ước chừng phải đi trong bao lâu nữa”

Bên cạnh không phải là một đứa trẻ thì chính là một người phụ nữ thậm chí có một người vẫn còn sơ sinh vì vậy NhanKiến Định biết rất rõ một đội như thế này không thể đi quá xa được, tốt hơn là nên tìm một nơi ẩn nấp để trốn qua đêm.

Đợi đến sáng mai ông ngoại chưa thấy họ quay lại chắc chắn sẽ phái người đi tìm.

Điều này không chỉ an toàn hơn và tiết kiệm sức lực hơn mà còn có thể xem xét về tình hình trước mắt vẫn chưa rõ.

“Với tốc độ vừa rồi sẽ mất khoảng mười lăm phút, nhưng nếu đi chậm thì có lẽ sẽ mất hơn ba mươi phút nhưng tôi không khuyên mọi người về ý kiến tìm một nơi để trốn bởi vì đắng sau có quá nhiều người đang đuổi theo và dù ở đâu cũng sẽ dễ bị phát hiện, hơn nữa, anh hãy nhìn xung quang xem”

Người đàn ông vừa nói vừa chỉ tay vào bốn phía rồi nói tiếp.

“Chỗ này bằng phẳng thậm chí còn không có nhiều cây cao cho nên căn bản là không đủ chỗ cho mọi người trốn, thưa ngài, chúng ta phải tăng tốc độ thôi cho dù người của tôi có thể đánh nhiều người nhưng đông như vậy thì tôi không chắc!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top