Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình
Chương 876: C876: Chương 876


Ngay sau đó anh đi về phía phòng tắm, bên trong rất nhanh truyền ra tiếng nước tí tách, một lát sau Giang Anh Tuấn mới đi ra một lần nữa.

“Anh đã đổ nước giúp em rồi.”

Anh đi đến bên giường ngồi xuống.

Giang Anh Tuấn vừa nắm lấy chân của cô, vừa nói biểu cảm tương đối vô tội, thật giống như là nói em xem không phải là lỗi của anh, anh còn pha nước tắm giúp cho em, anh là yêu em đó.

“Đều tại anh. Buổi sáng Hướng Minh đến em muốn mở mắt ra nhìn mà cũng không thể mở ra được.”

Cô oán hận đạp cho anh một cái.

Nhan Nhã Quỳnh tựa vào trên đầu giường, miệng “a a”

lay động, tuy quả thật là vấn đề của anh, nhưng chân cứ được xoa bóp như vậy cũng khá là thoải mái.


Chờ sau khi Giang Anh Tuấn mát xa hai đùi của cô xong thì nước trong phòng tắm cũng đã vừa đủ rồi.

Nhân lúc cô còn đang hưởng thụ, hai tay Giang Anh Tuấn dùng sức, anh ôm cô tiến vào trong phòng tắm, thật cẩn thận thả cô vào trong dòng nước ấm với nhiệt độ vừa phải.

Vẫn là muối tắm màu hồng phấn, mang theo một ít bọt, tuy mùi rất nhạt, nhưng độ giữ mùi lại khá tốt.

Từ ngày hôm qua sau khi dùng một lần, Nhan Nhã Quỳnh đã hoàn toàn yêu nó mất rồi.

Sau khi từ từ thích ứng được, Nhan Nhã Quỳnh vẩy nước đuổi Giang Anh Tuấn đi ra bên ngoài: “Anh nhanh đi ra đi, chờ em tắm xong thì sẽ gọi anh. Bữa trưa em muốn ăn cay, anh bảo đầu bếp chuẩn bị giúp em đi. Còn nữa khi nào thì Hướng Minh khai giảng?”

“Mấy ngày nay không thể ăn cay được, chờ em đỡ hơn một chút thì bảo đầu bếp làm cho em ăn. Ngày kia Hướng Minh phải đi học rồi, yên tâm đi, anh đã báo danh lớp một cho thằng bé. Thằng bé sắp sáu tuổi rồi, có thể lên lớp một được rồi.”

Nói xong, ánh mắt của anh mịt mờ liếc mắt nhìn vào trong nước một cái. Cho dù chỉ là động tác rất cẩn thận, nhưng vẫn bị Nhan Nhã Quỳnh nhạy bén nhận ra.

Cô ôm lấy bả vai lộ ra bên ngoài của mình, oán hận trừng mắt nhìn anh.


Thật sự là ký ức vào đêm hôm qua không quá tốt đẹp, nếu không cô cũng sẽ không giống như chim sợ cành cong như vậy.

“Được được được, đều là lỗi của anh, em từ từ ngâmđi, anh ra ngoài trước đây.”

Giang Anh Tuấn bị cô trừng mắt một cái, trong nháy mắt đã làm rơi mất nửa người, anh không dám ngây ngốc ở trong này thêm nữa.

Anh giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng rồi chậm rãi lui ra ngoài.

Trở lại phòng, gió phía bên ngoài cửa sổ thổi vào, khiến cho anh rùng mình một cái.

Rõ ràng bên trong không nóng lắm, nhưng anh lại đổ mồ hôi đầy người, ngay cả quần áo sau lưng cũng bị làm cho ẩm ướt, dán lên trên lưng, khiến anh cực kỳ khó chịu.

Anh nhăn mặt nhưng không nhìn vào cửa phòng tắm.

Giang Anh Tuấn suy nghĩ, hay là tới căn phòng cách vách tắm rửa trước một cái, thay một bộ quần áo mới rồi lại về.

Một lần đợi này là đợi tới hơn nửa tiếng đồng hồ, người ở bên trong lại không có một chút dấu hiệu nào muốn đi ra ngoài.

Không chỉ có như thế, trước đó còn ngẫu nhiên có thể nghe được một chút tiếng nước, bây giờ đã hoàn toàn không có nữa rồi.
 
Chương 877: C877: Chương 877


Đợi thêm một phút đồng hồ nữa, Giang Anh Tuấn không chờ được nữa, anh kêu hai tiếng cũng không ai đáp lại, anh cau mày đẩy cửa bước vào.

Vừa mới đi vào, đúng lúc nhìn thấy bộ dạng Nhan Nhã Quỳnh nhắm hai mắt lại, chậm rãi trượt xuống dưới.

Anh hoảng sợ đến mức tay chân thiếu chút nữa không thể khống chế được, anh chạy tới bế cô lên, rửa sạch bọt nước trên người cô một cách đơn giản rồi lại quấn kín cô lại.

Anh sờ nước trong bồn tắm lớn một chút, nước đã lạnh đi không ít, chỉ còn lại một chút hơi ấm mà thôi.

Một thoáng kinh hồn vừa rồi kia đã làm cho tim anh thiếu chút nữa nhảy vọt ra ngoài, bây giờ vẫn còn đang đập bùm bùm trong lồng ngực. Vừa rồi nếu như anh không quan sát cẩn thận thì cuối cùng cô gái nhỏ này sẽ phải chịu thương tổn gì, không ai có thể biết rõ được.

Sau khi thả người lên trên giường, vốn anh định đi gọi bác sĩ, không ngờ cô xoay người một cái, lầm bầm ôm lấy chăn, nhìn bộ dạng giống như là đang ngủ vậy.

Anh cười khổ canh giữ ở bên cạnh, quyết định đợi một chút xem sao, nếu như vẫn không tỉnh thì sẽ gọi bác sĩ, nếu sau mấy tiếng nữa mà tỉnh lại, vậy thì phải cân nhắc xem nên trừng phạt thế nào.

Hai người lớn ngay cả cơm trưa cũng không ăn mà vẫn luôn ở lì trong phòng, NhanHướng Minh ăn xong cơm trưa.


Buổi chiều cậu bé đã muốn đi vào mấy lần, nhưng lần nào mỗi khi tay chạm tới cửa, trong đầu cậu đều là bộ dạng ngày đó mẹ tựa vào trong lòng bố với vẻ mặt không biết là biểu cảm gì.

Cân nhắc đến lần thứ ba, cậu bé vẫn không thể đi vào được, chỉ có thể ủy khuất chính mình.

Sau khi ăn cơm xong thì lại chạy về phòng, đợi ở trong phòng mình hơn nửa tiếng đồng giờ, trời đã tối rồi, nhưng vẫn không thấy bố và mẹ đi ra.

NhanHướng Minh dưới cơn tức mà bảo vệ sĩ đưa cậu bé tới nhà của cậu.

Cậu nhóc kia đã chịu sự ủy khuất không nhỏ, cậu bé ở nhà của NhanKiến Định được đỗ một lúc lâu, bên này Nhan Nhã Quỳnh mới ngủ dậy, cảm thấy tương đối thoải mái.

Lúc cô duỗi thắt lưng ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía Giang Anh Tuấn đang ghé vào bên giường mở to mắt nhìn chằm chằm vào mình.

Cô nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng rồi đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.

Lúc trước rõ ràng là cô đang ngâm mình trong bồn tắm lớn mà, từ bồn tắm lớn đến trên giường, làm sao mà cô trở về được vậy?


Chả có một chút ấn tượng nào hết?

“Không nhớ rõ rốt cuộc là mình đã về giường thế nào đúng không?”

Người cũng tỉnh rồi, xem ra lo lắng lúc trước là lo lắng vô ích mà thôi.

Cô nhóc này chỉ là ngủ thiếp đi.

“Đều tại anh, nếu không phải anh làm cho em mệt như vậy, em sẽ không ngủ thiếp đi trong lúc tắm đâu. Em còn chưa trách anh đấy, chẳng những nhìn lén em tắm rửa, đêm qua em cũng đã như vậy rồi mà anh còn… Em mặc kệ đều là lỗi của anh.”

Hai má của cô gái nhỏ đỏ bừng, giọng điệu nũng nịu, lúc nói chuyện tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu, cả người đều chui hết vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt to hàm chứa lệ quang đang lên án mà nhìn anh.

Cho dù là người có ý chí sắt đá đi nữa, thấy một màn như vậy thì tim cũng đều phải nhũn ra, huống chi là Giang Anh Tuấn vốn đã si mê cô đến chết mê chết mệt, tất nhiên là đã bại trận trong nháy mắt rồi.

“Được được được, đều là lỗi của anh. Cô gái nhỏ của chúng ta đã đói bụng chưa, muốn ăn cái gì nào?”

Giang Anh Tuấn khom người ôm cả người và chăn vào trong lòng mình.

Anh tủm tỉm nhéo khuôn mặt của cô.
 
Chương 878: C878: Chương 878


“Em, em muốn ăn đồ ăn ngon.”

Cả một ngày chưa ăn gì rồi, lúc này dạ dày của cô đã trống rỗng. Vừa rồi toàn bộ lực chú ý đều bị phân tán, không có thời gian nghĩ đến những thứ khác, bây giờ nghe thấy Giang Anh Tuấn nhắc tới như vậy thì cô mới cảm thấy cả người đói đến mức không còn sức lực.

“Thay quần áo rồi đi xuống được không? Anh bảo đầu bếp làm một chút cháo, em đã không ăn gì cả ngày nay rồi, bây giờ tùy tiện ăn bất kỳ thứ gì cũng sẽ không thoải mái. Đợi lát nữa uống chút cháo trước rồi chúng ta lại ăn những thứ khác được không?”

Bây giờ Giang Anh Tuấn đối với cô quả thực chính là hận không thể xem như một đứa trẻ vậy, nếu có thể, có lẽ ngay cả cơm cũng anh tự đút luôn.

Một tay anh mặc quần áo vào giúp cô, ôm cô đi xuống dưới tầng, cô gái nhỏ đúng là kiểu người cơm đến thì há miệng áo đến thì giơ tay.

Cả tòa lâu đài cổ được trang trí hoàn toàn dựa theo sự yêu thích trước đó của Nhan Nhã Quỳnh, Giang Anh Tuấn đã tân trang chỉnh sửa lại trong vòng bảy ngày.


Trên bãi cỏ lớn bên ngoài không chỉ trồng hoa hướng dương, mà dọc theo vòng tròn ở ngoài cùng còn trồng cả hoa tường vi cong cong uốn lượn đang nở rộ. Dưới hiên có đặt một cái ghế dài, đi về phía xa một chút có một nhà kính trong suốt trồng hoa, bên trong có đủ loại hoa đang nở.

Lâu đài cổ vốn hơi u ám bây giờ đã sáng trưng lên nhờ đèn đuốc, mặc dù đang là buổi tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ cảnh vật ở bên ngoài.

Nhan Nhã Quỳnh ăn một chút cháo, sau khi híp mắt đánh giá một hồi thì nắm lấy tay áo của Giang Anh Tuấn đi lên lầu lần nữa.

Đêm qua lúc cô về đến phòng thì đã say rồi, ban ngày vẫn luôn ngủ, vốn không có thời gian quan sát kỹ căn phòng, hiếm khi được rảnh rỗi như lúc này nên không thể không đi quan sát một chút, dù sao cũng là chỗ sẽ sinh sống sau này.

Bên ngoài phòng có một cái ban công rất lớn, chỉ là không có bất cứ loại hoa cỏ nào mà lại bày một cái xích đu vô cùng lớn, được phủ kính trong suốt có thể nhìn thấy bên ngoài từ bên trong, nhưng bên ngoài lại không thấy được bên trong, toàn cảnh ba trăm sáu mươi độ thỉnh thoảng thỏa mãn thú vui xấu xa của Giang Anh Tuấn.

Trong phòng có bày một cái ghế sô pha vô cùng lớn, chiếm cả một góc, nằm trên đó mềm mềm, tất nhiên đã được chọn lựa tỉ mỉ. Ở phía xa một chút nữa là phòng để quần áo tương đối lớn, quần áo của cô và Giang Anh Tuấn được chia ra treo trong đó.


Tiếp sau đó là cái giường to gấp hai lần căn phòng lúc trước của cô được đặt ở chính giữa, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta hết hồn.

Sau khi xem qua loa xong, tổng thể mà nói thì Nhan Nhã Quỳnh cũng hài lòng, Giang Anh Tuấn đi theo sau lưng cô, nhìn thấy cô gật đầu tỏ ý hài lòng xong thì ôm cô ngồi ở trên ban công ngắm sao.

“Anh nghe nói, sau khi người ta chết đi thì sẽ trở thành ngôi sao trên trời, quan sát người mà mình quan tâm đang nhất trên mặt đất.”

Giang Anh Tuấn hôn lên gương mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của đối phương một cái, giọng nói có chút khàn khàn.

Nhan Nhã Quỳnh cắn môi, không hiểu đang yên đang lành anh lại nhắc đến chuyện này để làm gì: “Nghĩ đến những chuyện xa xôi như vậy làm cái gì chứ, em cũng không biết từ khi nào mà Anh Tuấn anh lại đi tin vào những chuyện này, huống chi chúng ta còn ở chung với nhau thời gian rất dài mà.”

Giang Anh Tuấn cúi đầu nở nụ cười, hôn lên cánh môi của cô: “Tất nhiên là đang nghĩ hi vọng sau này, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa anh đều có thể đến tìm em, quen biết tìm hiểu rồi yêu nhau với em, ở chung một chỗ với em.”

Nhan Nhã Quỳnh bị anh nói đến mặt đỏ bừng lên, chui thẳng vào trong lồng ngực của anh: “Ừm, chúng ta sẽ ở chung với nhau đời đời kiếp kiếp mà.”
 
Chương 879: C879: Chương 879


“Hử? Thật sao? Nhã Quỳnh cũng muốn chúng ta ở chung với nhau đời đời kiếp kiếp à?”

Giang Anh Tuấn cười vui vẻ xoa mái tóc mềm mại của cô.

Nhan Nhã Quỳnh không chút chậm trễ nhẹ nhàng gật đầu: “Đương nhiên là muốn.”

Nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, Giang Anh Tuấn chống cằm lên trên đầu của Nhan Nhã Quỳnh, bờ môi vẫn luôn giương lên.

May mắn làm sao, có thể gặp được em vào lúc nhỏ, làm thanh mai trúc mã che chở em lớn lên, mặc dù giữa đường có xuất hiện vài chuyện ngoài ý muốn, nhưng kết cuộc chắc chắn sẽ tốt đẹp.


Tối hôm đó, Nhan Nhã Quỳnh chôn trong ngực của Giang Anh Tuấn, khóe miệng hai người đều vểnh lên, ngủ ngon lành. Chỉ có một mình bạn nhỏ NhanHướng Minh ở bên ngoài là không được tốt số như vậy, rõ ràng là cậu đi cáo trạng, nhưng đừng nói đến cậu, ngay cả ông cụ Otto cũng không thấy đâu, trong cả tòa biệt thự to lớn chỉ còn lẻ tẻ vài người hầu, những người hầu khác đều đã bị trục xuất về nhà.

Cũng may hôm qua cậu bé mới đến ở, căn phòng vẫn xem như là còn tạm được, sau khi buồn bực nằm xuống, càng nghĩ càng thấy tức giận, làm cách nào cũng không ngủ được.

Thật sự trợn tròn mắt đợi đến hơn ba giờ sáng, chờ đến khi NhanKiến Định trở về, vừa nghe thấy tiếng xe thì lập tức trở mình một cái đứng lên từ trên giường lao xuống dưới, vẻ mặt bé nhỏ uất ức như người khác thiếu cậu bé mười lăm tỷ vậy.

Chưa hề đến nơi này, ngoại trừ hôm qua tranh thủ thời gian rảnh rỗi một ngày, những ngày này NhanKiến Định gần như không có cả thời gian đi ngủ, hôm nay hiếm khi trở về được coi là sớm một lần.

Vuốt vuốt mi tâm chuẩn bị đi lên xem tài liệu công ty một chút, đột nhiên có một bóng đen ở cổng xông đến, đập lên đùi anh ta một cái “Bịch”, tiếp sau đó lập tức hu hu hu bắt đầu khóc lóc kể lể.

Bị thằng nhóc nhỏ kêu lên làm giật mình, thiếu chút nữa đã hất ra theo điều kiện phản xạ.

NhanKiến Định dẫn NhanHướng Minh còn đang cáo trạng đi vào trong phòng khách mở đèn rồi ngồi xuống ở ghế sô pha bên cạnh, ôm sát cậu bé vào trong lồng ngực, có chút dở khóc dở cười: “Hướng Minh, cháu có biết là bây giờ là mấy giờ rồi không? Đã trễ như thế này rồi sao còn chưa đi ngủ, bố mẹ cháu đâu, bọn họ biết cháu chạy đến chỗ này của cậu không?”


Thằng bé giống như uất ức đến tận trời, ngay cả lời nói ra cũng không rõ ràng, cứ chôn một chỗ trong lồng ngực của anh ta.

Trong tình huống này anh ta có nói nhiều thêm cũng không có tác dụng, NhanKiến Định dứt khoát không hỏi cậu bé nữa, bàn tay to vỗ nhè nhẹ dọc theo lưng của cậu.

Dù sao cũng xem như là người đã từng chăm sóc trẻ con, anh ta cũng coi như biết một chút trên phương diện làm sao dỗ dành người khác.

Dây dưa một khoảng thời gian thật lâu sau đó, NhanHướng Minh từ trong lồng ngực anh ta mới thút tha thút thít ngẩng đầu lên.

Cậu bé uất ức thút thít mà gọi một tiếng: “Bố cướp mẹ con đi rồi, đã một thời gian rất lâu rồi con không được gặp mẹ, sáng hôm nay mẹ vẫn luôn không rời giường, con đợi một thời gian thật lâu mẹ vẫn đang ngủ. Bố bảo con không được quấy rầy mẹ, lời còn chưa nói hết thì ông ấy đã chạy lên trên lầu, chắc chắn là ông ấy muốn chiếm lấy mẹ rồi, không cho con nói chuyện với mẹ. Ông ấy là đồ trứng thối.”

Càng nói lại càng cảm thấy uất ức, thằng bé vừa nói vừa úp mặt vào trong lồng ngực của NhanKiến Định khóc hu hu hu.


Nghe cậu nói như vậy thì thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, NhanKiến Định chỉ có thể cố gắng nghĩ đến những chuyện khác để biểu cảm của bản thân nghiêm túc hơn một chút.

Nhưng cái tên Giang Anh Tuấn này cũng thật là, kết hôn xong cũng không biết bớt bớt lại, đúng thật là…

Lắc đầu ho nhẹ hai cái.

NhanKiến Định gõ lên trán của NhanHướng Minh một cái, để cậu bé nhìn anh ta: “Hướng Minh, bố và mẹ của con, bọn họ đã tách ra một thời gian dài như vậy, bố con quấn lấy mẹ con một chút cũng là chuyện bình thường mà. Con nghĩ một chút xem, nếu như con và mẹ con tách ra một thời gian lâu như vậy, có phải cũng sẽ muốn quấn lấy cô ấy không? Chúng ta đã là đứa trẻ lớn rồi, phải học được sự thông cảm của người trưởng thành có phải không?”
 
Chương 880: C880: Chương 880


Vừa nói xong, NhanKiến Định thở dài, công việc đã đủ mệt mỏi rồi, bây giờ còn phải đảm nhiệm luôn người thầy khơi thông tư tưởng của thằng nhóc nữa.

“Vậy… vậy bố con cũng không thể làm như thế này được, con sẽ không như vậy.”

Ngẫm lại thì thấy hình như đúng là vậy thật, NhanHướng Minh nhíu mày mắt nhìn cậu, lắc đầu than thở rồi bò xuống từ trên đùi của anh ta: “Vậy, vậy con đi nghỉ trước đây, cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Nói xong chân nhỏ ngắn ngủn nhanh chóng chuyển động chạy lên lầu “Bịch bịch bịch”

giống như có ai đó đang đuổi theo sau lưng vậy.

Trong lồng ngực đột nhiên trống rỗng, NhanKiến Định thở dài lắc đầu cười, vốn định đi xem tài liệu công ty cũng hoàn toàn không còn tâm trạng, vuốt vuốt mi tâm trở về phòng, hiếm khi lại nằm trên giường trước bốn giờ.

Sau một đêm ngủ ngon, lúc Nhan Nhã Quỳnh tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn ai, trong chăn lành lạnh, hẳn là Giang Anh Tuấn đã đi từ sớm, vặn eo bẻ cổ ngồi dậy, híp mắt lại một lúc rồi mới đi xuống giường kéo màn cửa ra.


Ánh nắng bên ngoài tương đối rực rỡ, đa số chuyện ở Hải Phòng đều đã kết thúc xong, trong lòng cô không còn đè nén chuyện gì nữa, cả người tỏa ra ánh sáng tha thứ, rửa mặt xong thì đi xuống lầu, sau khi ăn điểm tâm xong mới nhớ đến hình như đã rất lâu rồi không có gặp NhanHướng Minh.

Lúc này bọn họ đã tìm khắp biệt thự, tìm trên dưới một vòng, mệt đến nỗi chảy mồ hôi đầy đầu, nhưng hai người bọn họ đều không tìm thấy.

Cô bắt đầu trở lên hoảng loạn, chạy về phòng run rẩy lấy điện thoại gọi cho Giang Anh Tuấn, sắc mặt trở lên tái nhợt.

Gọi không bao lâu thì điện thoại được kết nối, giọng nói trầm khàn của Giang Anh Tuấn truyền đến: “Quỳnh, em dậy rồi sao?”

“Tuấn, Hướng Minh, không thấy Hướng Minh đâu cả. Em, em tìm rồi, tìm cả biệt thự rồi cũng không thấy nó đâu, anh, anh mau về đi.”

Nức nở cố cắn chặt răng không để mình khóc ra tiếng, lúc này Nhan Nhã Quỳnh hận không thể tát cho mình một cái chết luôn.


Rõ ràng từ hôm qua đã không thấy Hướng Minh đâu, nhưng cô lại không hỏi một tiếng nào cả, người làm mẹ như cô thật không xứng làm mẹ mà.

“Hướng Minh đến nhà anh cả rồi, bây giờ chắc còn đang ngủ, là lỗi của anh, không kịp thời nói cho em biết, Quỳnh em đừng khóc nữa.”

Nghe thấy giọng nói của cô không đúng, sắc mặt Giang Anh Tuấn trầm xuống, đứng dậy, cầm chìa khóa trên bàn đi ra ngoài.

“Chủ tịch, mọi thứ đều chuẩn bị xong hết rồi, Otto đã đến nơi rồi, hai giờ chiều chuẩn bị…”

Giọng nói của Lâm Tiến Quân truyền qua điện thoại, Nhan Nhã Quỳnh nghe thấy rõ, cô ngẩn ra một lúc, những từ phía sau không nghe thấy rõ.

“Tuấn, có phải anh muốn về không? Em không sao đâu, buổi tối khi anh trở về tiện thể đón Hướng Minh về là được.”

Cô khịt mũi, không cần nghĩ cô cũng biết Giang Anh Tuấn muốn làm cái gì, vội vàng mở miệng ngăn cản.

Bây giờ công ty đang bận như vậy, mặc dù cô không tận mắt nhìn thấy, nhưng chỉ cần nghĩ cũng có thể nghĩ đến được, sao còn chỗ cho cô gây rối chứ.
 
Chương 881: C881: Chương 881


“Quỳnh, em ngoan ngoãn đợi tối anh về nhé.”

Một bên là công ty, một bên là vợ yêu của anh đã khỏi hơn rất nhiều, Giang Anh Tuấn suy nghĩ một chút, nhíu mày ở lại.

Sau khi đến đây, kẻ thù xung quanh và những người có ý xấu dường như đột nhiên biến mất vậy, đã bình yên rất lâu.

Mùa đông đến rồi, tuyết rơi cả một đêm, buổi sáng khi thức dậy, bên ngoài đã là một màu trắng xóa. Hôm nay là ngày công tước Otto rời khỏi, dù sao chủ nhà cũng không ở đây, nơi đây chỉ là nơi ông ta để lại cho NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn luyện tập, căn cứ cuối cùng thật sự ở Châu Âu.

Nếu như mọi chuyện thuận lợi, sau một năm hai người NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn cũng qua đó.

Trong phòng chờ VIP ở sân bay, NhanHướng Minh có chút không nỡ ôm đùi Công tước Otto: “Ông ơi, lần sau bao giờ ông mới trở về thăm cháu chứ? Giáng sinh ông có về với bọn cháu không?”

Đoạn thời gian này nếu như hỏi cậu bé chơi với ai vui nhất, thì không còn nghi ngờ gì mà chính là Công tước Otto. Nếu không phải hai người, một người còn phải làm việc, một người còn phải đi học, thì hận không thể một ngày hai tư tiếng đều dính vào nhau, là kiểu dính chắc vào nhau ấy, đến cả Nhan Nhã Quỳnh cũng có lúc cảm thấy chua chua, rất ghen tỵ.


“Tất nhiên Giáng sinh phải về với Hướng Minh của chúng ta rồi, ông trở lại sẽ đánh cho ông nội kia của cháu trở lên thành thật.”

Ông xoa mái tóc mềm mại của cậu bé, Công tước Otto híp mắt ôm đứa trẻ ngồi xuống.

“Ông ngoại đi đường cẩn thận, đợi sau khi bên đây trở lên yên định, thì chúng con sẽ sang đấy tìm ông, chuyện của cậu thì cứ để con xử lý.”

NhanKiến Định vẫn chưa bao giờ quên ý định trả thù, chỉ là tạm thời thiếu một cơ hội mà thôi, có điều cũng sắp rồi.

“Để lại cho con một người, mấy tên nhóc thối kia cũng được yên ổn lâu rồi, ông trở về nhắc nhở bọn chúng một chút, sự vụ bên Mỹ tạm thời không cần vội, con và Phong cẩn thận một chút, bảo vệ Hướng Minh và Quỳnh cho tốt, đợi ông trở về.”

Đối với NhanKiến Định, dáng vẻ dịu dàng trước đây đều đã hoàn toàn biến mất, nghĩ lại hai tay nắm chặt.


“Ông ngoại đi đường cẩn thận, anh trai quan tâm ông, nếu như ông nhớ Hướng Minh thì con sẽ đưa thằng bé đến thăm ông.”

Nhan Nhã Quỳnh cười, cúi người bóp gương mặt nhỏ nhắn của NhanHướng Minh, khóe mắt hơi trầm xuống, có chút buồn.

“Được rồi, sắp đến giờ rồi, trở về đi, ông cũng phải đi đây.”

Công tước Otto thả đứa bé xuống, vẫy tay mang theo Jane và vài vệ sĩ quay đầu ra khỏi phòng chờ.

Sau khi tiễn Công tước Otto, Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh đều mong mỏi trong một thời gian dài, mãi đến trước Giáng sinh, mới bắt đầu nở lại nụ cười tươi, một bên thảo luận phải chuẩn bị Giáng sinh như thế nào, một bên mong mỏi đợi Công tước Otto về.

Nhà họ Giang đã bắt đầu thành hình ở nước ngoài, mặc dù vẫn không thể so được với NhanKiến Định, nhưng quy mô đã mở rộng hơn mười lần so với nhà họ Giang khi trước, một tiếng tiến mạnh, thế lực rất mạnh.

Cứ như thế bình an cho đến trước đêm Giáng sinh, vẫn xảy ra một chuyện khiến mọi người bộn bề công việc.

Nguyên nhân gây lên chuyện này rất đơn gian, chỉ là công ty tạm thời tăng đơn hàng, cần nhân viên tăng ca, tiền tăng ca cũng rất cao, lúc đó quả thật có người ở lại, nhưng đến hôm sau, không biết chuyện này bị ai truyền ra ngoài.

Hầu như mọi người trên mạng đều đang chỉ trích nhà họ Giang để nhân viên tăng ca, Giang Anh Tuấn không xử lý kịp thời, một nhóm người đã giơ biểu ngữ diễu hành dưới công ty, nhân viên cả công ty còn biến mất gần năm phần trăm.
 
Chương 882: C882: Chương 882


Một chuyện không có gì đáng chú trọng lắm, vậy mà chỉ trong ba ngày đã nổi lên, khiến Giang Anh Tuấn phải cắm đầu vào xử lý.

May mà anh phản ứng nhanh, anh đã đưa ra nhiều bằng chứng khác nhau để chứng minh việc nhân viên tự nguyện hơn nữa phí tăng ca cũng rất cao. Nhưng rõ ràng phía sau có người thao túng nhóm người này, mặc dù sự việc đã ổn định nhiều rồi, nhưng người diễu hành vẫn hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Công ty một lúc mấy một số lượng lớn nhân viên công tác, rất nhiều nghiệp vụ tậm thời chỉ có thể ngừng lại, may mà lúc trước NhanKiến Định đã suy nghĩ đến các vấn đề có thể xảy ra, bồi dưỡng trước một nhóm nhân viên, cưỡng ép coi như cũng bù đắp được lỗ hổng.

Trước đêm Giáng sinh, sắp qua năm rồi, đoàn người diễu hành mới lần lượt rời đi, nhưng vẫn còn một số người ngoan cố, còn ngồi trước cổng công ty, dáng vẻ sống chết không buông tha.

Giang Anh Tuấn ngồi trong xe, nhìn nhóm người này, nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực: “Anh cảm thấy là do ai làm?”

Hiếm khi hôm nay NhanKiến Định mới đích thân qua bàn chuyện hợp tác, đúng lúc cũng sắp tan làm, hai người dứt khoát nghỉ làm sớm cùng nhau về nhà.


“Ở đây mà có thể làm đến như vậy, chắc chỉ có Ôn Hàng Dương thôi. Thời gian lâu như vậy, tôi sợ rằng anh ta không thể đợi nổi nữa rồi.”

NhanKiến Định hừ lạnh một tiếng, trước khi đến đây, kẻ thù của bọn họ dường như đã xử lý gần hết, người có thù với bọn họ, còn có năng lực trả thù, không cần nghĩ cũng biết là ai.

“Tôi cảm thấy là anh ta, có điều căn cứ của anh ta chắc không phải là ở đây, không biết lần này là anh ta tự đến hay là.”

Giang Anh Tuấn li3m môi, nhìn ra ngoài cửa xe, buổi tối của mùa đông đến rất sớm, mới qua năm giờ, mà đèn trên đường đều đã sáng hết rồi, chắc cũng vì là đêm Giáng sinh, nên bên đường không thấy nhiều người nữa.

Hầu hết đều vội vàng, vừa nhìn là biết đang vội vàng về nhà.

Khi xe chạy vào biệt thự cổ, trời đã tối hẳn, phòng khách sáng đèn, Nhan Nhã Quỳnh đang bận rộn chuẩn bị bữa tối cạnh bàn ăn, NhanHướng Minh nằm trên đầu gối Công tước Otto xem tivi.


Mọi thứ đều rất ấm áp, Giang Anh Tuấn mỉm cười bước vào, lại gần bàn ăn chơi đùa với Nhan Nhã Quỳnh.

NhanKiến Định lắc đầu đi vào phòng khách, ngồi xuống sắc mặt nghiêm túc thảo luận phương hướng tiếp theo của năm sau với Công tước Otto.

Khi mọi người ở cùng nhau, sự việc giống như nước chảy vậy, không để ý một chút đã đến đêm, Nhan Nhã Quỳnh đưa NhanHướng Minh lên tầng tắm rửa, Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định đi theo Công tước Otto vào phòng làm việc.

“Đã xác định được việc này là do Ôn Hàng Dương làm, có điều bây giờ cậu ta không tiện để đến đây. Vũ Nguyên Hải là một quả bom hẹn giờ rất dễ phát nổ, có lẽ bây giờ bố cậu ta đã chuẩn bị việc loại bỏ rồi.”

Co chân ngồi xuống, khóe miệng Công tước Otto khẽ nhếch lên.

Khi ông ta đến đã biết chuyện này rồicũng chỉ thuận tay giúp đỡ giải quyết mà thôi, đối phó với một, đối phó với một con gà chưa đủ lông đủ cánh, đối với ông ta mà nói quá là đơn giản.

“Một ngày còn không diệt trừ Ôn Hàng Dương thì sau này dẫn đến họa. Cháu và Tuấn đều nghĩ rằng nên diệt trừ người này trước, bọn cháu bây giờ vẫn chưa hiểu biết rõ về gia tộc của anh ta. Ông ngoại có thể cho bọn cháu biết một số thông tin chi tiết được không?”

NhanKiến Định ngẩng đầu nhìn Giang Anh Tuấn, gật đầu nói với Công tước Otto, có trợ giúp mà không dùng, anh ta không phải là tên ngốc.
 
Chương 883: C883: Chương 883


Hai lời nói hoàn toàn đối lập nhau khiến cho Nhan Nhã Quỳnh dở khóc dở cười trong nháy mắt.

Sau khi đeo nhẫn cho mình xong thì cô híp mắt nhìn về phía Giang Anh Tuấn đang nhướn mày, bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo.

“Người chủ trì, xin hỏi tôi đã có thể hôn cô dâu của tôi rồi chứ?”

Giang Anh Tuấn cực kỳ lớn mật đánh trả lại, anh nói to về phía công tước Otto.

Mọi người ở đây đều bị anh làm cho ngơ ngác, tất cả đều sửng sốt.

Công tước Otto còn chưa phản ứng lại thì trong đám người ở bên dưới, không biết là ai đã hô to một tiếng: “Đương nhiên là được. Chúng tôi đồng ý rồi.”

Nhận được lời nói của người nọ, Giang Anh Tuấn không quan tâm đến phản kháng nhỏ bé của Nhan Nhã Quỳnh, anh đè cái gáy của cô, trực tiếp hôn lên.

Khắp hiện trường đều vui mừng một mảnh, những người lớn vội vàng che lấy đôi mắt của mấy đứa trẻ đều mang theo nụ cười trên mặt.


“Thật tốt.”

Lê Quốc Nam ngồi trên xe lăn, nước mắt trong mắt rơi xuống tí tách.

Tuy sự khổ sở trong lòng cũng đã sắp tràn ra rồi, nhưng không biết vì sao mà rất vui mừng cho bọn họ.

Tâm trạng mâu thuẫn, khiến trong nhất thời anh ta có chút mờ mịt.

Hôn lễ chấm dứt, một đám người chen chúc trước cửa tòa lâu đài, một vài người chơi với bọn họ khá tốt lúc ở Hải Phòng, lần này cũng cùng nhau tới đây, đang bàn bạc xem rốt cuộc phải nháo động phòng thế nào.

Vô số loại phương pháp được đưa ra, nhưng cuối cùng ai cũng không dám đi trêu Giang Anh Tuấn.

Mọi người cùng nhau chen chúc ở trước cửa, sau khi đưa hai người vào trong phòng thì bắn từng tràng pháo hóa về phía hai người họ.


“Tân hôn vui vẻ, vĩnh viễn hạnh phúc.”

Giang Anh Tuấn híp mắt nhìn quét qua bọn họ vài lần, lông tơ của mọi người đều dựng đứng lên, không bao lâu sau thì biến mất không còn một người.

Bởi vì quá mức vui mừng và hưng phấn, Nhan Nhã Quỳnh phá lệ đi vào phòng uống một ngụm rượu, rồi lại uống thêm hai ngụm nữa. Hậu quả chính là cửa vừa mới đóng lại thì cô đã mê mang nằm úp sấp trên giường rồi, một bên còn nắm lấy tay của Giang Anh Tuấn: “Ừm, chúng ta về nhà.”

Giang Anh Tuấn bật cười, vừa nãy anh cũng xem như là nửa ôm nửa kéo mà đưa cô vào phòng, lúc này buông tay ra cũng xem như là có thể giảm bớt giày vò lại, cả người anh đều không kiêng nể gì nữa. Cô gái này trước kia làm gì to gan như vậy, cả khuôn mặt đều đã đỏ bừng lên từ lâu rồi.

“Chưa đâu, chúng ta vẫn còn đang ở trong lâu đài. Đương nhiên, anh đã mua lại lâu đài này rồi, nói ra thì cũng coi như là đã về nhà rồi.”

Giang Anh Tuấn nhìn quanh bốn phía một vòng, ở đây chính là nơi mà bố của anh đích thân bày biện, chăn trên giường đều được thống nhất đổi thành màu đỏ thẫm của giường cưới, không riêng gì trên giường, ngay cả trên mặt đất cũng đều được rải đầy cánh hoa hồng màu đỏ, toàn bộ đèn thủy tinh treo trên trần đều vừa mới được lau rửa sạch sẽ, gió nhẹ thổi qua khiến nó hơi lay động một chút, ánh sáng ngũ sắc chiết xạ ra từ bên trong.

Trên bàn trà được bày một chai rượu đỏ cùng với hai chai sâm panh, hai cái ly trong đó đã được đổ đầy rượu.

Vốn còn đang phải uống một ly rượu giao bôi nữa, bây giờ xem ra là hoàn toàn không cần nữa rồi.

Lá gan của cô bé này cũng lớn đến mức muốn đâm thủng ngày hôm nay rồi, anh chỉ mới đi hai bước thôi mà mấy thứ trên giường đều lộn xộn lên hết rồi.
 
Chương 884: C884: Chương 884


“Ưm… Anh Tuấn… em muốn về nhà.”

Nhan Nhã Quỳnh đứng lên giường, đá rơi giày của mình, kiễng mũi chân lảo đảo đi về phía anh, ôm lấy lưng anh, cọ cọ lên đó một hồi, lại còn muốn nhảy lên.

Đầu óc thì choáng váng, nhưng thân thể lại rất tỉnh táo, sau khi uống rượu cả người cô đều nóng lên như bốc lửa vậy.

Giang Anh Tuấn không giúp cô, động tác của Nhan Nhã Quỳnh tương đối lưu loát, hai tay cô ôm lấy cổ anh, hai chân giống như là trèo lên bên hông anh đạp loạn lên, cuối cùng quặp eo anh, cả người cô gắt gao dính chặt lên trên lưng anh.

Lúc này Giang Anh Tuấn mới đưa tay ra ôm lấy cô, vừa khàn giọng trả lời, vừa đi về phía chiếc giường lớn: “Đừng vội, chúng ta đã về nhà rồi, còn nhớ chúng ta ở đâu hay không hả cô nhóc nghịch ngợm?”

“Nhớ. Không phải là chúng ta đã kết hôn rồi sao? Hôm nay em gả cho Giang Anh Tuấn, anh ấy là ông xã của em, hì hì hì.”

Miệng giống như là ăn vụng được viên kẹo ngọt trên thế giới này vậy. Nhan Nhã Quỳnh tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói, cuối cùng còn che miệng mà trộm cười hai tiếng, giọng nói hấp dẫn khiến cho cả người đều nóng như lửa đốt.


Nghe thấy hai từ mà cô nói kia, Giang Anh Tuấn sợ run một chút, anh vội vàng thả người lên trên giường, nắm bả vai của cô.

“Nhã Quỳnh em vừa mới gọi anh là gì, gọi một tiếng nữa được không?”

“Gọi cái gì, gọi ông xã hả? Hì hì hì, tôi nói cho anh biết một bí mật, Giang Anh Tuấn là ông xã của tôi. Hu hu hu.”

Cô nói xong lại đột nhiên nghẹn ngào mà nhỏ giọng nức nở.

Nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô, Giang Anh Tuấn hơi luống cuống, anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô rồi nhẹ giọng hỏi: “Đây là làm sao vậy? Lập gia đình không phải nên vui mừng sao? Em cũng đã gả cho Giang Anh Tuấn rồi.”

Nước mắt của Nhan Nhã Quỳnh đột nhiên giống như không cần tiền mà chảy xuống, nói đến là đến, cái mũi đỏ lên trong nháy mắt, miệng hơi vểnh lên, đôi mắt đỏ au, nhìn thấy cực kỳ đáng thương.


“Nhưng người ta chính là vui mừng mà. Cuối cùng tôi cũng gả cho anh ấy rồi, còn là dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người. Anh trai cùng với ông ngoại, còn có ông nội Giang cũng ở đó nữa, bọn họ đều chúc phúc cho tôi, sau này tôi nhất định là một con heo nhỏ hạnh phúc.”

Cả người cô mơ hồ nhìn Giang Anh Tuấn, cô cắn môi nói, cuối cùng ngay cả mình đang nói gì cô cũng không rõ lắm.

Trước mắt đã hoàn toàn trở thành một mảnh mơ hồ, cô chỉ dựa vào một chút trí nhớ trong đầu mới miễn cưỡng nhớ được người trước mặt là ai.

Cô vung tay lung tung ôm lấy đầu của anh, cũng không quan tâm là ở đâu, vừa rơi nước mắt, vừa hôn lên trên gáy anh bẹp bẹp một tiếng.

Giang Anh Tuấn bật cười, anh sờ trán của mình, giúp lau khô nước mắt trên mặt cô, thuận tiện còn giúp cô nhóc tẩy trang sạch sẽ lớp trang điểm trên mặt.

Lúc ấy vì lo trước khỏi hoạ nên anh đã đặc biệt tìm thợ trang điểm học hỏi một chút.

Sau khi hôn lễ chấm dứt, mới sáng sớm Giang Anh Tuấn đã thức dậy đưa ông cụ Giang về nước.

Lần trước NhanKiến Định đã chuyển đạt cho anh rồi, không thể nói rõ được là tư vị gì. Trước kia lúc đối nghịch với ông cụ, anh không ngờ ông sẽ có lúc suy yếu như vậy.

Anh phóng tầm mắt nhìn theo bước chân của ông cụ bước từng bước có chút khó khăn lên máy bay, hốc mắt của anh đột nhiên đỏ lên.
 
Chương 885: C885: Chương 885


Anh bước hai ba bước qua đó, kéo lấy cánh tay của ông cụ, anh cắn răng rồi hỏi: “Ông nội, ông thật sự không ở lại đây với cháu sao? Hướng Minh, thằng bé rất thích ông.”

“Lần trước ông đã bảo NhanKiến Định nói với cháu rồi mà. Anh Tuấn, ông nội lớn tuổi rồi, ông cũng không giấu cháu nữa, ông không còn bao nhiêu ngày nữa, cứ để cho ông sống một cuộc sống mà ông muốn trong khoảng thời gian còn lại đi. Có quản gia ở đây, không có việc gì đâu.”

“Cả đời này ông đã nợ bố cháu và cháu rất nhiều rồi. Bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy cháu sống hạnh phúc thì ông vui mừng rồi. Trở về đi, bầu bạn với vợ và đưa nhỏ nhiều một chút, một ông lão già như ông, chờ cho tới khi ông không chịu được nữa thì trở về thăm ông một cái là được rồi. Tất cả việc hậu sự ông đều đã bảo quản gia sắp xếp xong hết rồi, đợi ngày đó tới, cháu trở về nghe theo sắp xếp của ông ấy là được.”

Có lẽ ông cụ cũng không muốn nói quá nhiều những lời này trước mặt bề dưới, sau khi ông cụ Giang nói xong, ông để Giang Anh Tuấn đứng đó rồi xoay người bước lên máy bay, thậm chí còn đứng ở cửa vẫy tay về phía anh rồi mới xoay người đi vào bên trong.

Lần từ biệt này không chừng lần sau thật sự chính là sinh ly tử biệt, Giang Anh Tuấn rưng rưng xoay người, thận trọng an ủi mình một chút.

Anh nhìn theo máy bay đến khi cất cánh bay lên trời thì anh mới lưu luyến không nỡ xoay người trở về.

Sau khi trở lại lâu đài thì đã là giữa trưa rồi, NhanKiến Định cùng với công tước Otto đã trở về căn biệt thự của mình, bây giờ ở đây chỉ còn lại một nhà bọn họ mà thôi.

Cậu nhóc đã rời giường từ sớm, lúc này cậu bé đang ngồi ăn cơm ở bàn bên cạnh. . ngôn tình sủng


Giang Anh Tuấn nhìn cậu bé một cái, anh bước qua, ngồi xuống bên cạnh: “Cảm thấy thế nào, buổi sáng đã đi gặp mẹ rồi hả?”

“Bố ơi, đều là lỗi của bố, mẹ đã mệt chết đi rồi, đến bây giờ vẫn chưa rời giường. Đáng lẽ hôm qua con không nên để cho mẹ đồng ý dễ dàng như vậy được.”

Lúc cậu bé đi gặp Nhan Nhã Quỳnh thì cũng đã sắp trưa rồi, vậy mà mẹ lại vẫn nằm trên giường. Vẻ mặt mệt mỏi, ngay cả ánh mắt cũng không mở ra được mà nằm trên giường ngủ ngon lành.

Đã như vậy rồi, cậu cũng không thể ép buộc mẹ dậy, vậy nên cậu chỉ có thể hầm hừ chạy xuống tìm bố.

Kết quả cậu tìm cả một vòng, cuối cùng quản gia lại nói rằng bố đã ra ngoài rồi, điều này xem như đã chọc tức cậu nhóc kia rồi.

Mẹ đã mệt thành như vậy rồi mà bố không trông coi lại còn chạy loạn ra ngoài.

Thật sự là rất kỳ cục.


“Con còn nhỏ, chưa hiểu được mấy thứ này, đợi con trưởng thành rồi sẽ biết. Ngoan, ăn từ từ thôi, bố đi lên trên xem mẹ con.”

Nghe xong lời nói của cậu nhóc này, Giang Anh Tuấn hoàn toàn không tức giận, ngược lại anh lại cười tủm tỉm xoa đầu cậu bé, rồi sau đó xoay người lên lầu.

Tuy thân thể vẫn mệt nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Lúc này Nhan Nhã Quỳnh đã ngồi dậy rồi, cô đang tựa người vào đầu giường, nhe răng trợn mắt đùa nghịch cái chân của mình, ý đồ muốn leo xuống giường.

Cô vẫn luôn cảm thấy tuy ngủ một giấc tỉnh lại đã đỡ hơn một chút, nhưng chân cô vẫn không phải là của cô như cũ.

Giang Anh Tuấn vừa mới tiến vào cửa thì nhìn thấy cô đang vén một góc chăn lên, hai đôi chân thon dài trắng như tuyết đang giãy dụa ở trên giường muốn leo xuống.

Vẻ mặt kia mang một nửa bất đắc dĩ, một nửa tức giận, vặn vẹo phức tạp nói không nên lời.

“Anh đến giúp em.”

Giang Anh Tuấn nhịn cười, anh tiến lên phía trước, thật cẩn thận hạ chân của cô xuống giúp cô.
 
Chương 886: C886: Chương 886


Ngay sau đó anh đi về phía phòng tắm, bên trong rất nhanh truyền ra tiếng nước tí tách, một lát sau Giang Anh Tuấn mới đi ra một lần nữa.

“Anh đã đổ nước giúp em rồi.”

Anh đi đến bên giường ngồi xuống.

Giang Anh Tuấn vừa nắm lấy chân của cô, vừa nói biểu cảm tương đối vô tội, thật giống như là nói em xem không phải là lỗi của anh, anh còn pha nước tắm giúp cho em, anh là yêu em đó.

“Đều tại anh. Buổi sáng Hướng Minh đến em muốn mở mắt ra nhìn mà cũng không thể mở ra được.”

Cô oán hận đạp cho anh một cái.

Nhan Nhã Quỳnh tựa vào trên đầu giường, miệng “a a”

lay động, tuy quả thật là vấn đề của anh, nhưng chân cứ được xoa bóp như vậy cũng khá là thoải mái.


Chờ sau khi Giang Anh Tuấn mát xa hai đùi của cô xong thì nước trong phòng tắm cũng đã vừa đủ rồi.

Nhân lúc cô còn đang hưởng thụ, hai tay Giang Anh Tuấn dùng sức, anh ôm cô tiến vào trong phòng tắm, thật cẩn thận thả cô vào trong dòng nước ấm với nhiệt độ vừa phải.

Vẫn là muối tắm màu hồng phấn, mang theo một ít bọt, tuy mùi rất nhạt, nhưng độ giữ mùi lại khá tốt.

Từ ngày hôm qua sau khi dùng một lần, Nhan Nhã Quỳnh đã hoàn toàn yêu nó mất rồi.

Sau khi từ từ thích ứng được, Nhan Nhã Quỳnh vẩy nước đuổi Giang Anh Tuấn đi ra bên ngoài: “Anh nhanh đi ra đi, chờ em tắm xong thì sẽ gọi anh. Bữa trưa em muốn ăn cay, anh bảo đầu bếp chuẩn bị giúp em đi. Còn nữa khi nào thì Hướng Minh khai giảng?”

“Mấy ngày nay không thể ăn cay được, chờ em đỡ hơn một chút thì bảo đầu bếp làm cho em ăn. Ngày kia Hướng Minh phải đi học rồi, yên tâm đi, anh đã báo danh lớp một cho thằng bé. Thằng bé sắp sáu tuổi rồi, có thể lên lớp một được rồi.”

Nói xong, ánh mắt của anh mịt mờ liếc mắt nhìn vào trong nước một cái. Cho dù chỉ là động tác rất cẩn thận, nhưng vẫn bị Nhan Nhã Quỳnh nhạy bén nhận ra.

Cô ôm lấy bả vai lộ ra bên ngoài của mình, oán hận trừng mắt nhìn anh.


Thật sự là ký ức vào đêm hôm qua không quá tốt đẹp, nếu không cô cũng sẽ không giống như chim sợ cành cong như vậy.

“Được được được, đều là lỗi của anh, em từ từ ngâmđi, anh ra ngoài trước đây.”

Giang Anh Tuấn bị cô trừng mắt một cái, trong nháy mắt đã làm rơi mất nửa người, anh không dám ngây ngốc ở trong này thêm nữa.

Anh giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng rồi chậm rãi lui ra ngoài.

Trở lại phòng, gió phía bên ngoài cửa sổ thổi vào, khiến cho anh rùng mình một cái.

Rõ ràng bên trong không nóng lắm, nhưng anh lại đổ mồ hôi đầy người, ngay cả quần áo sau lưng cũng bị làm cho ẩm ướt, dán lên trên lưng, khiến anh cực kỳ khó chịu.

Anh nhăn mặt nhưng không nhìn vào cửa phòng tắm.

Giang Anh Tuấn suy nghĩ, hay là tới căn phòng cách vách tắm rửa trước một cái, thay một bộ quần áo mới rồi lại về.

Một lần đợi này là đợi tới hơn nửa tiếng đồng hồ, người ở bên trong lại không có một chút dấu hiệu nào muốn đi ra ngoài.

Không chỉ có như thế, trước đó còn ngẫu nhiên có thể nghe được một chút tiếng nước, bây giờ đã hoàn toàn không có nữa rồi.
 
Chương 887: C887: Chương 887


Đợi thêm một phút đồng hồ nữa, Giang Anh Tuấn không chờ được nữa, anh kêu hai tiếng cũng không ai đáp lại, anh cau mày đẩy cửa bước vào.

Vừa mới đi vào, đúng lúc nhìn thấy bộ dạng Nhan Nhã Quỳnh nhắm hai mắt lại, chậm rãi trượt xuống dưới.

Anh hoảng sợ đến mức tay chân thiếu chút nữa không thể khống chế được, anh chạy tới bế cô lên, rửa sạch bọt nước trên người cô một cách đơn giản rồi lại quấn kín cô lại.

Anh sờ nước trong bồn tắm lớn một chút, nước đã lạnh đi không ít, chỉ còn lại một chút hơi ấm mà thôi.

Một thoáng kinh hồn vừa rồi kia đã làm cho tim anh thiếu chút nữa nhảy vọt ra ngoài, bây giờ vẫn còn đang đập bùm bùm trong lồng ngực. Vừa rồi nếu như anh không quan sát cẩn thận thì cuối cùng cô gái nhỏ này sẽ phải chịu thương tổn gì, không ai có thể biết rõ được.

Sau khi thả người lên trên giường, vốn anh định đi gọi bác sĩ, không ngờ cô xoay người một cái, lầm bầm ôm lấy chăn, nhìn bộ dạng giống như là đang ngủ vậy.

Anh cười khổ canh giữ ở bên cạnh, quyết định đợi một chút xem sao, nếu như vẫn không tỉnh thì sẽ gọi bác sĩ, nếu sau mấy tiếng nữa mà tỉnh lại, vậy thì phải cân nhắc xem nên trừng phạt thế nào.

Hai người lớn ngay cả cơm trưa cũng không ăn mà vẫn luôn ở lì trong phòng, NhanHướng Minh ăn xong cơm trưa.


Buổi chiều cậu bé đã muốn đi vào mấy lần, nhưng lần nào mỗi khi tay chạm tới cửa, trong đầu cậu đều là bộ dạng ngày đó mẹ tựa vào trong lòng bố với vẻ mặt không biết là biểu cảm gì.

Cân nhắc đến lần thứ ba, cậu bé vẫn không thể đi vào được, chỉ có thể ủy khuất chính mình.

Sau khi ăn cơm xong thì lại chạy về phòng, đợi ở trong phòng mình hơn nửa tiếng đồng giờ, trời đã tối rồi, nhưng vẫn không thấy bố và mẹ đi ra.

NhanHướng Minh dưới cơn tức mà bảo vệ sĩ đưa cậu bé tới nhà của cậu.

Cậu nhóc kia đã chịu sự ủy khuất không nhỏ, cậu bé ở nhà của NhanKiến Định được đỗ một lúc lâu, bên này Nhan Nhã Quỳnh mới ngủ dậy, cảm thấy tương đối thoải mái.

Lúc cô duỗi thắt lưng ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía Giang Anh Tuấn đang ghé vào bên giường mở to mắt nhìn chằm chằm vào mình.

Cô nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng rồi đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.

Lúc trước rõ ràng là cô đang ngâm mình trong bồn tắm lớn mà, từ bồn tắm lớn đến trên giường, làm sao mà cô trở về được vậy?


Chả có một chút ấn tượng nào hết?

“Không nhớ rõ rốt cuộc là mình đã về giường thế nào đúng không?”

Người cũng tỉnh rồi, xem ra lo lắng lúc trước là lo lắng vô ích mà thôi.

Cô nhóc này chỉ là ngủ thiếp đi.

“Đều tại anh, nếu không phải anh làm cho em mệt như vậy, em sẽ không ngủ thiếp đi trong lúc tắm đâu. Em còn chưa trách anh đấy, chẳng những nhìn lén em tắm rửa, đêm qua em cũng đã như vậy rồi mà anh còn… Em mặc kệ đều là lỗi của anh.”

Hai má của cô gái nhỏ đỏ bừng, giọng điệu nũng nịu, lúc nói chuyện tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu, cả người đều chui hết vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt to hàm chứa lệ quang đang lên án mà nhìn anh.

Cho dù là người có ý chí sắt đá đi nữa, thấy một màn như vậy thì tim cũng đều phải nhũn ra, huống chi là Giang Anh Tuấn vốn đã si mê cô đến chết mê chết mệt, tất nhiên là đã bại trận trong nháy mắt rồi.

“Được được được, đều là lỗi của anh. Cô gái nhỏ của chúng ta đã đói bụng chưa, muốn ăn cái gì nào?”

Giang Anh Tuấn khom người ôm cả người và chăn vào trong lòng mình.

Anh tủm tỉm nhéo khuôn mặt của cô.
 
Chương 888: C888: Chương 888


“Em, em muốn ăn đồ ăn ngon.”

Cả một ngày chưa ăn gì rồi, lúc này dạ dày của cô đã trống rỗng. Vừa rồi toàn bộ lực chú ý đều bị phân tán, không có thời gian nghĩ đến những thứ khác, bây giờ nghe thấy Giang Anh Tuấn nhắc tới như vậy thì cô mới cảm thấy cả người đói đến mức không còn sức lực.

“Thay quần áo rồi đi xuống được không? Anh bảo đầu bếp làm một chút cháo, em đã không ăn gì cả ngày nay rồi, bây giờ tùy tiện ăn bất kỳ thứ gì cũng sẽ không thoải mái. Đợi lát nữa uống chút cháo trước rồi chúng ta lại ăn những thứ khác được không?”

Bây giờ Giang Anh Tuấn đối với cô quả thực chính là hận không thể xem như một đứa trẻ vậy, nếu có thể, có lẽ ngay cả cơm cũng anh tự đút luôn.

Một tay anh mặc quần áo vào giúp cô, ôm cô đi xuống dưới tầng, cô gái nhỏ đúng là kiểu người cơm đến thì há miệng áo đến thì giơ tay.

Cả tòa lâu đài cổ được trang trí hoàn toàn dựa theo sự yêu thích trước đó của Nhan Nhã Quỳnh, Giang Anh Tuấn đã tân trang chỉnh sửa lại trong vòng bảy ngày.


Trên bãi cỏ lớn bên ngoài không chỉ trồng hoa hướng dương, mà dọc theo vòng tròn ở ngoài cùng còn trồng cả hoa tường vi cong cong uốn lượn đang nở rộ. Dưới hiên có đặt một cái ghế dài, đi về phía xa một chút có một nhà kính trong suốt trồng hoa, bên trong có đủ loại hoa đang nở.

Lâu đài cổ vốn hơi u ám bây giờ đã sáng trưng lên nhờ đèn đuốc, mặc dù đang là buổi tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ cảnh vật ở bên ngoài.

Nhan Nhã Quỳnh ăn một chút cháo, sau khi híp mắt đánh giá một hồi thì nắm lấy tay áo của Giang Anh Tuấn đi lên lầu lần nữa.

Đêm qua lúc cô về đến phòng thì đã say rồi, ban ngày vẫn luôn ngủ, vốn không có thời gian quan sát kỹ căn phòng, hiếm khi được rảnh rỗi như lúc này nên không thể không đi quan sát một chút, dù sao cũng là chỗ sẽ sinh sống sau này.

Bên ngoài phòng có một cái ban công rất lớn, chỉ là không có bất cứ loại hoa cỏ nào mà lại bày một cái xích đu vô cùng lớn, được phủ kính trong suốt có thể nhìn thấy bên ngoài từ bên trong, nhưng bên ngoài lại không thấy được bên trong, toàn cảnh ba trăm sáu mươi độ thỉnh thoảng thỏa mãn thú vui xấu xa của Giang Anh Tuấn.

Trong phòng có bày một cái ghế sô pha vô cùng lớn, chiếm cả một góc, nằm trên đó mềm mềm, tất nhiên đã được chọn lựa tỉ mỉ. Ở phía xa một chút nữa là phòng để quần áo tương đối lớn, quần áo của cô và Giang Anh Tuấn được chia ra treo trong đó.


Tiếp sau đó là cái giường to gấp hai lần căn phòng lúc trước của cô được đặt ở chính giữa, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta hết hồn.

Sau khi xem qua loa xong, tổng thể mà nói thì Nhan Nhã Quỳnh cũng hài lòng, Giang Anh Tuấn đi theo sau lưng cô, nhìn thấy cô gật đầu tỏ ý hài lòng xong thì ôm cô ngồi ở trên ban công ngắm sao.

“Anh nghe nói, sau khi người ta chết đi thì sẽ trở thành ngôi sao trên trời, quan sát người mà mình quan tâm đang nhất trên mặt đất.”

Giang Anh Tuấn hôn lên gương mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của đối phương một cái, giọng nói có chút khàn khàn.

Nhan Nhã Quỳnh cắn môi, không hiểu đang yên đang lành anh lại nhắc đến chuyện này để làm gì: “Nghĩ đến những chuyện xa xôi như vậy làm cái gì chứ, em cũng không biết từ khi nào mà Anh Tuấn anh lại đi tin vào những chuyện này, huống chi chúng ta còn ở chung với nhau thời gian rất dài mà.”

Giang Anh Tuấn cúi đầu nở nụ cười, hôn lên cánh môi của cô: “Tất nhiên là đang nghĩ hi vọng sau này, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa anh đều có thể đến tìm em, quen biết tìm hiểu rồi yêu nhau với em, ở chung một chỗ với em.”

Nhan Nhã Quỳnh bị anh nói đến mặt đỏ bừng lên, chui thẳng vào trong lồng ngực của anh: “Ừm, chúng ta sẽ ở chung với nhau đời đời kiếp kiếp mà.”
 
Chương 889: C889: Chương 889


“Hử? Thật sao? Nhã Quỳnh cũng muốn chúng ta ở chung với nhau đời đời kiếp kiếp à?”

Giang Anh Tuấn cười vui vẻ xoa mái tóc mềm mại của cô.

Nhan Nhã Quỳnh không chút chậm trễ nhẹ nhàng gật đầu: “Đương nhiên là muốn.”

Nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, Giang Anh Tuấn chống cằm lên trên đầu của Nhan Nhã Quỳnh, bờ môi vẫn luôn giương lên.

May mắn làm sao, có thể gặp được em vào lúc nhỏ, làm thanh mai trúc mã che chở em lớn lên, mặc dù giữa đường có xuất hiện vài chuyện ngoài ý muốn, nhưng kết cuộc chắc chắn sẽ tốt đẹp.


Tối hôm đó, Nhan Nhã Quỳnh chôn trong ngực của Giang Anh Tuấn, khóe miệng hai người đều vểnh lên, ngủ ngon lành. Chỉ có một mình bạn nhỏ NhanHướng Minh ở bên ngoài là không được tốt số như vậy, rõ ràng là cậu đi cáo trạng, nhưng đừng nói đến cậu, ngay cả ông cụ Otto cũng không thấy đâu, trong cả tòa biệt thự to lớn chỉ còn lẻ tẻ vài người hầu, những người hầu khác đều đã bị trục xuất về nhà.

Cũng may hôm qua cậu bé mới đến ở, căn phòng vẫn xem như là còn tạm được, sau khi buồn bực nằm xuống, càng nghĩ càng thấy tức giận, làm cách nào cũng không ngủ được.

Thật sự trợn tròn mắt đợi đến hơn ba giờ sáng, chờ đến khi NhanKiến Định trở về, vừa nghe thấy tiếng xe thì lập tức trở mình một cái đứng lên từ trên giường lao xuống dưới, vẻ mặt bé nhỏ uất ức như người khác thiếu cậu bé mười lăm tỷ vậy.

Chưa hề đến nơi này, ngoại trừ hôm qua tranh thủ thời gian rảnh rỗi một ngày, những ngày này NhanKiến Định gần như không có cả thời gian đi ngủ, hôm nay hiếm khi trở về được coi là sớm một lần.

Vuốt vuốt mi tâm chuẩn bị đi lên xem tài liệu công ty một chút, đột nhiên có một bóng đen ở cổng xông đến, đập lên đùi anh ta một cái “Bịch”, tiếp sau đó lập tức hu hu hu bắt đầu khóc lóc kể lể.

Bị thằng nhóc nhỏ kêu lên làm giật mình, thiếu chút nữa đã hất ra theo điều kiện phản xạ.

NhanKiến Định dẫn NhanHướng Minh còn đang cáo trạng đi vào trong phòng khách mở đèn rồi ngồi xuống ở ghế sô pha bên cạnh, ôm sát cậu bé vào trong lồng ngực, có chút dở khóc dở cười: “Hướng Minh, cháu có biết là bây giờ là mấy giờ rồi không? Đã trễ như thế này rồi sao còn chưa đi ngủ, bố mẹ cháu đâu, bọn họ biết cháu chạy đến chỗ này của cậu không?”


Thằng bé giống như uất ức đến tận trời, ngay cả lời nói ra cũng không rõ ràng, cứ chôn một chỗ trong lồng ngực của anh ta.

Trong tình huống này anh ta có nói nhiều thêm cũng không có tác dụng, NhanKiến Định dứt khoát không hỏi cậu bé nữa, bàn tay to vỗ nhè nhẹ dọc theo lưng của cậu.

Dù sao cũng xem như là người đã từng chăm sóc trẻ con, anh ta cũng coi như biết một chút trên phương diện làm sao dỗ dành người khác.

Dây dưa một khoảng thời gian thật lâu sau đó, NhanHướng Minh từ trong lồng ngực anh ta mới thút tha thút thít ngẩng đầu lên.

Cậu bé uất ức thút thít mà gọi một tiếng: “Bố cướp mẹ con đi rồi, đã một thời gian rất lâu rồi con không được gặp mẹ, sáng hôm nay mẹ vẫn luôn không rời giường, con đợi một thời gian thật lâu mẹ vẫn đang ngủ. Bố bảo con không được quấy rầy mẹ, lời còn chưa nói hết thì ông ấy đã chạy lên trên lầu, chắc chắn là ông ấy muốn chiếm lấy mẹ rồi, không cho con nói chuyện với mẹ. Ông ấy là đồ trứng thối.”

Càng nói lại càng cảm thấy uất ức, thằng bé vừa nói vừa úp mặt vào trong lồng ngực của NhanKiến Định khóc hu hu hu.


Nghe cậu nói như vậy thì thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, NhanKiến Định chỉ có thể cố gắng nghĩ đến những chuyện khác để biểu cảm của bản thân nghiêm túc hơn một chút.

Nhưng cái tên Giang Anh Tuấn này cũng thật là, kết hôn xong cũng không biết bớt bớt lại, đúng thật là…

Lắc đầu ho nhẹ hai cái.

NhanKiến Định gõ lên trán của NhanHướng Minh một cái, để cậu bé nhìn anh ta: “Hướng Minh, bố và mẹ của con, bọn họ đã tách ra một thời gian dài như vậy, bố con quấn lấy mẹ con một chút cũng là chuyện bình thường mà. Con nghĩ một chút xem, nếu như con và mẹ con tách ra một thời gian lâu như vậy, có phải cũng sẽ muốn quấn lấy cô ấy không? Chúng ta đã là đứa trẻ lớn rồi, phải học được sự thông cảm của người trưởng thành có phải không?”
 
Chương 890: C890: Chương 890


Vừa nói xong, NhanKiến Định thở dài, công việc đã đủ mệt mỏi rồi, bây giờ còn phải đảm nhiệm luôn người thầy khơi thông tư tưởng của thằng nhóc nữa.

“Vậy… vậy bố con cũng không thể làm như thế này được, con sẽ không như vậy.”

Ngẫm lại thì thấy hình như đúng là vậy thật, NhanHướng Minh nhíu mày mắt nhìn cậu, lắc đầu than thở rồi bò xuống từ trên đùi của anh ta: “Vậy, vậy con đi nghỉ trước đây, cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Nói xong chân nhỏ ngắn ngủn nhanh chóng chuyển động chạy lên lầu “Bịch bịch bịch”

giống như có ai đó đang đuổi theo sau lưng vậy.

Trong lồng ngực đột nhiên trống rỗng, NhanKiến Định thở dài lắc đầu cười, vốn định đi xem tài liệu công ty cũng hoàn toàn không còn tâm trạng, vuốt vuốt mi tâm trở về phòng, hiếm khi lại nằm trên giường trước bốn giờ.

Sau một đêm ngủ ngon, lúc Nhan Nhã Quỳnh tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn ai, trong chăn lành lạnh, hẳn là Giang Anh Tuấn đã đi từ sớm, vặn eo bẻ cổ ngồi dậy, híp mắt lại một lúc rồi mới đi xuống giường kéo màn cửa ra.


Ánh nắng bên ngoài tương đối rực rỡ, đa số chuyện ở Hải Phòng đều đã kết thúc xong, trong lòng cô không còn đè nén chuyện gì nữa, cả người tỏa ra ánh sáng tha thứ, rửa mặt xong thì đi xuống lầu, sau khi ăn điểm tâm xong mới nhớ đến hình như đã rất lâu rồi không có gặp NhanHướng Minh.

Lúc này bọn họ đã tìm khắp biệt thự, tìm trên dưới một vòng, mệt đến nỗi chảy mồ hôi đầy đầu, nhưng hai người bọn họ đều không tìm thấy.

Cô bắt đầu trở lên hoảng loạn, chạy về phòng run rẩy lấy điện thoại gọi cho Giang Anh Tuấn, sắc mặt trở lên tái nhợt.

Gọi không bao lâu thì điện thoại được kết nối, giọng nói trầm khàn của Giang Anh Tuấn truyền đến: “Quỳnh, em dậy rồi sao?”

“Tuấn, Hướng Minh, không thấy Hướng Minh đâu cả. Em, em tìm rồi, tìm cả biệt thự rồi cũng không thấy nó đâu, anh, anh mau về đi.”

Nức nở cố cắn chặt răng không để mình khóc ra tiếng, lúc này Nhan Nhã Quỳnh hận không thể tát cho mình một cái chết luôn.


Rõ ràng từ hôm qua đã không thấy Hướng Minh đâu, nhưng cô lại không hỏi một tiếng nào cả, người làm mẹ như cô thật không xứng làm mẹ mà.

“Hướng Minh đến nhà anh cả rồi, bây giờ chắc còn đang ngủ, là lỗi của anh, không kịp thời nói cho em biết, Quỳnh em đừng khóc nữa.”

Nghe thấy giọng nói của cô không đúng, sắc mặt Giang Anh Tuấn trầm xuống, đứng dậy, cầm chìa khóa trên bàn đi ra ngoài.

“Chủ tịch, mọi thứ đều chuẩn bị xong hết rồi, Otto đã đến nơi rồi, hai giờ chiều chuẩn bị…”

Giọng nói của Lâm Tiến Quân truyền qua điện thoại, Nhan Nhã Quỳnh nghe thấy rõ, cô ngẩn ra một lúc, những từ phía sau không nghe thấy rõ.

“Tuấn, có phải anh muốn về không? Em không sao đâu, buổi tối khi anh trở về tiện thể đón Hướng Minh về là được.”

Cô khịt mũi, không cần nghĩ cô cũng biết Giang Anh Tuấn muốn làm cái gì, vội vàng mở miệng ngăn cản.

Bây giờ công ty đang bận như vậy, mặc dù cô không tận mắt nhìn thấy, nhưng chỉ cần nghĩ cũng có thể nghĩ đến được, sao còn chỗ cho cô gây rối chứ.
 
Chương 891: C891: Chương 891


“Quỳnh, em ngoan ngoãn đợi tối anh về nhé.”

Một bên là công ty, một bên là vợ yêu của anh đã khỏi hơn rất nhiều, Giang Anh Tuấn suy nghĩ một chút, nhíu mày ở lại.

Sau khi đến đây, kẻ thù xung quanh và những người có ý xấu dường như đột nhiên biến mất vậy, đã bình yên rất lâu.

Mùa đông đến rồi, tuyết rơi cả một đêm, buổi sáng khi thức dậy, bên ngoài đã là một màu trắng xóa. Hôm nay là ngày công tước Otto rời khỏi, dù sao chủ nhà cũng không ở đây, nơi đây chỉ là nơi ông ta để lại cho NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn luyện tập, căn cứ cuối cùng thật sự ở Châu Âu.

Nếu như mọi chuyện thuận lợi, sau một năm hai người NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn cũng qua đó.

Trong phòng chờ VIP ở sân bay, NhanHướng Minh có chút không nỡ ôm đùi Công tước Otto: “Ông ơi, lần sau bao giờ ông mới trở về thăm cháu chứ? Giáng sinh ông có về với bọn cháu không?”

Đoạn thời gian này nếu như hỏi cậu bé chơi với ai vui nhất, thì không còn nghi ngờ gì mà chính là Công tước Otto. Nếu không phải hai người, một người còn phải làm việc, một người còn phải đi học, thì hận không thể một ngày hai tư tiếng đều dính vào nhau, là kiểu dính chắc vào nhau ấy, đến cả Nhan Nhã Quỳnh cũng có lúc cảm thấy chua chua, rất ghen tỵ.


“Tất nhiên Giáng sinh phải về với Hướng Minh của chúng ta rồi, ông trở lại sẽ đánh cho ông nội kia của cháu trở lên thành thật.”

Ông xoa mái tóc mềm mại của cậu bé, Công tước Otto híp mắt ôm đứa trẻ ngồi xuống.

“Ông ngoại đi đường cẩn thận, đợi sau khi bên đây trở lên yên định, thì chúng con sẽ sang đấy tìm ông, chuyện của cậu thì cứ để con xử lý.”

NhanKiến Định vẫn chưa bao giờ quên ý định trả thù, chỉ là tạm thời thiếu một cơ hội mà thôi, có điều cũng sắp rồi.

“Để lại cho con một người, mấy tên nhóc thối kia cũng được yên ổn lâu rồi, ông trở về nhắc nhở bọn chúng một chút, sự vụ bên Mỹ tạm thời không cần vội, con và Phong cẩn thận một chút, bảo vệ Hướng Minh và Quỳnh cho tốt, đợi ông trở về.”

Đối với NhanKiến Định, dáng vẻ dịu dàng trước đây đều đã hoàn toàn biến mất, nghĩ lại hai tay nắm chặt.


“Ông ngoại đi đường cẩn thận, anh trai quan tâm ông, nếu như ông nhớ Hướng Minh thì con sẽ đưa thằng bé đến thăm ông.”

Nhan Nhã Quỳnh cười, cúi người bóp gương mặt nhỏ nhắn của NhanHướng Minh, khóe mắt hơi trầm xuống, có chút buồn.

“Được rồi, sắp đến giờ rồi, trở về đi, ông cũng phải đi đây.”

Công tước Otto thả đứa bé xuống, vẫy tay mang theo Jane và vài vệ sĩ quay đầu ra khỏi phòng chờ.

Sau khi tiễn Công tước Otto, Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh đều mong mỏi trong một thời gian dài, mãi đến trước Giáng sinh, mới bắt đầu nở lại nụ cười tươi, một bên thảo luận phải chuẩn bị Giáng sinh như thế nào, một bên mong mỏi đợi Công tước Otto về.

Nhà họ Giang đã bắt đầu thành hình ở nước ngoài, mặc dù vẫn không thể so được với NhanKiến Định, nhưng quy mô đã mở rộng hơn mười lần so với nhà họ Giang khi trước, một tiếng tiến mạnh, thế lực rất mạnh.

Cứ như thế bình an cho đến trước đêm Giáng sinh, vẫn xảy ra một chuyện khiến mọi người bộn bề công việc.

Nguyên nhân gây lên chuyện này rất đơn gian, chỉ là công ty tạm thời tăng đơn hàng, cần nhân viên tăng ca, tiền tăng ca cũng rất cao, lúc đó quả thật có người ở lại, nhưng đến hôm sau, không biết chuyện này bị ai truyền ra ngoài.

Hầu như mọi người trên mạng đều đang chỉ trích nhà họ Giang để nhân viên tăng ca, Giang Anh Tuấn không xử lý kịp thời, một nhóm người đã giơ biểu ngữ diễu hành dưới công ty, nhân viên cả công ty còn biến mất gần năm phần trăm.
 
Chương 892: C892: Chương 892


Một chuyện không có gì đáng chú trọng lắm, vậy mà chỉ trong ba ngày đã nổi lên, khiến Giang Anh Tuấn phải cắm đầu vào xử lý.

May mà anh phản ứng nhanh, anh đã đưa ra nhiều bằng chứng khác nhau để chứng minh việc nhân viên tự nguyện hơn nữa phí tăng ca cũng rất cao. Nhưng rõ ràng phía sau có người thao túng nhóm người này, mặc dù sự việc đã ổn định nhiều rồi, nhưng người diễu hành vẫn hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Công ty một lúc mấy một số lượng lớn nhân viên công tác, rất nhiều nghiệp vụ tậm thời chỉ có thể ngừng lại, may mà lúc trước NhanKiến Định đã suy nghĩ đến các vấn đề có thể xảy ra, bồi dưỡng trước một nhóm nhân viên, cưỡng ép coi như cũng bù đắp được lỗ hổng.

Trước đêm Giáng sinh, sắp qua năm rồi, đoàn người diễu hành mới lần lượt rời đi, nhưng vẫn còn một số người ngoan cố, còn ngồi trước cổng công ty, dáng vẻ sống chết không buông tha.

Giang Anh Tuấn ngồi trong xe, nhìn nhóm người này, nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực: “Anh cảm thấy là do ai làm?”

Hiếm khi hôm nay NhanKiến Định mới đích thân qua bàn chuyện hợp tác, đúng lúc cũng sắp tan làm, hai người dứt khoát nghỉ làm sớm cùng nhau về nhà.


“Ở đây mà có thể làm đến như vậy, chắc chỉ có Ôn Hàng Dương thôi. Thời gian lâu như vậy, tôi sợ rằng anh ta không thể đợi nổi nữa rồi.”

NhanKiến Định hừ lạnh một tiếng, trước khi đến đây, kẻ thù của bọn họ dường như đã xử lý gần hết, người có thù với bọn họ, còn có năng lực trả thù, không cần nghĩ cũng biết là ai.

“Tôi cảm thấy là anh ta, có điều căn cứ của anh ta chắc không phải là ở đây, không biết lần này là anh ta tự đến hay là.”

Giang Anh Tuấn liếm môi, nhìn ra ngoài cửa xe, buổi tối của mùa đông đến rất sớm, mới qua năm giờ, mà đèn trên đường đều đã sáng hết rồi, chắc cũng vì là đêm Giáng sinh, nên bên đường không thấy nhiều người nữa.

Hầu hết đều vội vàng, vừa nhìn là biết đang vội vàng về nhà.

Khi xe chạy vào biệt thự cổ, trời đã tối hẳn, phòng khách sáng đèn, Nhan Nhã Quỳnh đang bận rộn chuẩn bị bữa tối cạnh bàn ăn, NhanHướng Minh nằm trên đầu gối Công tước Otto xem tivi.


Mọi thứ đều rất ấm áp, Giang Anh Tuấn mỉm cười bước vào, lại gần bàn ăn chơi đùa với Nhan Nhã Quỳnh.

NhanKiến Định lắc đầu đi vào phòng khách, ngồi xuống sắc mặt nghiêm túc thảo luận phương hướng tiếp theo của năm sau với Công tước Otto.

Khi mọi người ở cùng nhau, sự việc giống như nước chảy vậy, không để ý một chút đã đến đêm, Nhan Nhã Quỳnh đưa NhanHướng Minh lên tầng tắm rửa, Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định đi theo Công tước Otto vào phòng làm việc.

“Đã xác định được việc này là do Ôn Hàng Dương làm, có điều bây giờ cậu ta không tiện để đến đây. Vũ Nguyên Hải là một quả bom hẹn giờ rất dễ phát nổ, có lẽ bây giờ bố cậu ta đã chuẩn bị việc loại bỏ rồi.”

Co chân ngồi xuống, khóe miệng Công tước Otto khẽ nhếch lên.

Khi ông ta đến đã biết chuyện này rồicũng chỉ thuận tay giúp đỡ giải quyết mà thôi, đối phó với một, đối phó với một con gà chưa đủ lông đủ cánh, đối với ông ta mà nói quá là đơn giản.

“Một ngày còn không diệt trừ Ôn Hàng Dương thì sau này dẫn đến họa. Cháu và Tuấn đều nghĩ rằng nên diệt trừ người này trước, bọn cháu bây giờ vẫn chưa hiểu biết rõ về gia tộc của anh ta. Ông ngoại có thể cho bọn cháu biết một số thông tin chi tiết được không?”

NhanKiến Định ngẩng đầu nhìn Giang Anh Tuấn, gật đầu nói với Công tước Otto, có trợ giúp mà không dùng, anh ta không phải là tên ngốc.
 
Chương 893: C893: Chương 893


“Gia tộc Hàng Dương không phải là gia tộc bây giờ cháu có thể chọc vào, Ôn Hàng Dương tên thật là Giang Húc Đông, bố cậu ta không có nhiều con như ông, chỉ có một đứa con trai là Giang Húc Đông. Cho nên cho dù ông có muốn động đến cậu ta, cũng không dễ dàng đâu.”

Công tước Otto vuốt cằm suy nghĩ một chút, sau đó nhướng mày nhẹ giọng nói.

“Ông ngoại, trong một gia tộc không thể không có điểm sai, sẽ luôn có một vài người muốn chia rẽ, muốn nhận được nhiều hơn. Mặc dù bây giờ cháu không thể đối mặt chính diện, nhưng có thể nghĩ ra biện pháp khác, còn nhất định có thể thành công.”

Lời nói này của NhanKiến Định chính anh ta cũng không tin lắm, hai tay anh ta nắm chặt lại trong túi quần, nhìn Giang Anh Tuấn đang ngồi một bên.

“Hoặc là có thể ra tay thông qua Vũ Nguyên Hải, Giang Húc Đông rất quan tâm đến người này.”

Muốn công phá một gia tộc, cách tốt nhất chính là bắt đầu phá vỡ từ bên trong, đạo lý này đã có từ rất lâu, ông cụ Giang cũng từng dạy anh.

“Là một cách khả thi, hai cháu có cách nghĩ gì đều có thể làm, có điều ông sẽ không giúp các cháu bất cứ chuyện gì. Muốn đánh gia tộc Hàng Dương chỉ có thể dựa vào các cháu thôi, gia tộc Otto tạm thời không thể chịu được bất kỳ xáo trộn nào nữa.”


Vừa mới quét dọn một lượt, nên gia tộc Otto đã bị tổn thương rất nhiều, mặc dù mấy con sói non kia gần như đã bị ông giải quyết hết, nhưng rắn chết vẫn còn nọc độc, trâu yếu còn khỏe hơn bò, trước khi có thể hoàn toàn hạ gục một người, ông cũng đều không thể xem nhẹ. Nếu không lúc nào bị giết cũng không biết mất.

“Ông ngoại yên tâm đi, cháu đã hiểu tình hình bây giờ của gia tộc Otto rồi, ông tự mình cẩn thận là được.”

NhanKiến Định gật đầu đồng ý.

Thật ra từ hơn tháng trước anh ta đã bị một chút ảnh hưởng, mặc dù không phải rất lớn, nhưng vẫn khiến anh ta mất một thời gian dài mới có thể cưỡng ép ổn định lại được. Bây giờ anh ta chỉ hy vọng mấy người chú của mình đừng có làm loạn vào lúc này là được.

Nếu không bị tấn công từ mọi mặt, thì những ngày tháng sau này e rằng không tốt.

“Cốc cốc cốc.”


Đang nói đến chỗ quan trọng, thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói nhẹ nhàng của Nhan Nhã Quỳnh vang lên bên ngoài: “Ông ngoại, cháu có chuẩn bị chút hoa quả, ông ăn một chút rồi đi ngủ sớm đi, vừa mới xuống máy bay, không thể để bị mệt đâu.”

Vốn dĩ cô không định đến quấy rầy, nhưng ngồi ở dưới tầng nửa tiếng mà vẫn không thấy người đi ra, Nhan Nhã Quỳnh có chút không thể ngồi yên, một mặt lo lắng sức khỏe của Công tước Otto, một mặt lại lo lắng cho Giang Anh Tuấn.

Mặc dù cô không biết rõ chuyện của công ty, sau khi đến đây cô cũng không có nhiều thời gian lên mạng, nhưng sự việc náo loạn lên như vậy, ít nhiều gì cũng truyền đến tai cô, có chút lời nói không dễ nghe.

“Biết rồi, chuyện ở đây đã xong rồi, cháu đưa ông xã ngoan ngoãn của cháu về ngủ đi, ông ngoại cũng ngủ đây.”

Nhìn thấy cô đặt đĩa hoa quả trong tay xuống, Công tước Otto bóp gương mặt nhỏ của cô, vẫy tay chào đôi vợ chồng nhỏ.

“Vậy bọn cháu về trước đây, ông ngoại và anh trai cũng nghỉ ngơi sớm một chút, sắp đến Giáng sinh rồi, mọi người năm mới vui vẻ nhé.”

Sau khi đến nơi này, không có chuyện gì áp lực, Giang Anh Tuấn lại chăm sóc ân cần, cậu bé NhanHướng Minh cũng hết sức để tâm.

Bây giờ cậu bé là đã học sinh cấp một rồi, có một lần còn dẫn một người bạn về, khiến Nhan Nhã Quỳnh vui vẻ rất lâu.
 
Chương 894: C894: Chương 894


“Sao hôm nay lại đến tìm anh, bình thường cũng không thấy em quan tâm anh như vậy?”

Cô gái nhỏ nhiều đêm bị bắt nạt rất ác, vừa đến tối liền không nể mặt Giang Anh Tuấn, càng đứng nói đến nhắc anh trở về phòng nghỉ ngơi sớm, hôm nay hiếm khi mới chủ động như vậy.

“Em còn lâu mới nghĩ cho anh nghỉ ngơi sớm ấy, em là đang quan tâm đến ông ngoại và anh trai em. Hướng Minh đã ngủ rồi, ngày mai là Giáng sinh, anh và anh trai có được nghỉ ở nhà không? Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo nhé.”

Ở trong nước thường đón tết, nếu không phải Công tước Otto có thói quen đón Giáng sinh, nên Nhan Nhã Quỳnh cũng đặc biệt có mẫn cảm với ngày này.

“Em muốn đi chỗ nào chơi, ông ngoại hiếm khi mới trở về một chuyến, bên ngoài trời lạnh như vậy, lẽ nào em còn muốn đưa ông cụ ra ngoài quét tuyết sao? Hay là em chuẩn bị đưa bọn anh cũng ra ngoài trượt tuyết? Giáng sinh nên đón trong nhà mới đúng.”

Giang Anh Tuấn gõ lên đầu cô, anh có chút tò mì, trong đầu nhỏ này của cô chứa cái gì, mà cả ngày đều hồ đồ, không phải là suy nghĩ lung tung thì là đi trên đường suy nghĩ lung tung, thật sự khiến người khác lo lắng mà.


“Đó không phải là em lâu rồi không được ra ngoài sao. Hay là đón ông nội qua đấy đi, lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt rồi, lẽ nào anh không nhớ ông nội sao?”

Từ sau khi hai người bọn họ kết hôn, Nhan Nhã Quỳnh hoàn toàn coi ông nội của Giang Anh Tuấn là ông nội của mình.

Gọi điện thoại còn gọi nhanh hơn Giang Anh Tuấn, nếu không phải Hướng Minh còn phải đi học, e rằng cô đã dẫn theo cậu bé trở về thăm vài lần mới có thể yên tâm rồi.

Mặc dù không có thời gian, nhưng bình thường gọi điện thoại hỏi thăm không hề ít.

“Ông nội không muốn qua đây đâu, đợi đến tết chúng ta trở về thăm ông được không?”

Làm khó cho cô đến bây giờ vẫn có thể nghĩ đến những chuyện này.


Giang Anh Tuấn thở dài, vuốt đầu cô, bất động thanh sắc đè cô xuống giường.

Bất tri bất giác mới cảm thấy có gì đó không đúng thì đã muộn rồi, cô chỉ có thể nằm trên giường ngửa đầu ra sau để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Đêm trôi qua rất nhanh, khi trời vừa sáng, Nhan Nhã Quỳnh còn đang ngủ, tám giờ ba mươi sáng, ngoài trừ Nhan Nhã Quỳnh còn đang ngủ thì cả nhà đều đã ngồi trên bàn ăn.

Hướng Minh ngồi bên cạnh Công tước Otto đang thảo luận về việc đi chặt một cây thông Noel, hai người thảo luận rất đàng hoàng, Giang Anh Tuấn cũng không muốn làm bọn họ mất hứng, ngồi bên cạnh cẩn thận lắng nghe.

Phía sau biệt thự có cây thông Noel, trong một khu rừng nhỏ, hai ông cháu mất nửa tiếng mới cưỡng ép chọn ra một cây thông vừa ý, kích thước cây thông vừa phải, chuyện còn lại đều sẽ do người làm đảm nhiệm.

Mọi chuyện diễn ra cũng coi như thuận lợi, tối đến, một cây thông Noel rực rỡ ánh đèn được đặt sừng sững trong phòng khách, phía dưới đầy ắp những món quà nhỏ, trên mặt mọi người đều tràn ngập nụ cười, Giáng sinh đầu tiên khi mọi người đến đây.

Mặt khác, Giang Húc Đông lại không được may mắn như vậy, bởi vì tính kế với Công tước Otto, mà Vũ Nguyên Hải bị ép ở lại gia tộc Hàng Dương. Cụ thể ở đâu, anh ta cho người tìm rất lâu, tìm những nơi có thể tìm mấy lần, nhưng đến bóng dáng cũng không tìm thấy, còn suýt chút nữa bị người bố cử đi điều tra bắt lại, trong lúc bất lực, anh ta chạy trốn đến khu rừng sau biệt thự cổ.

Từ xa nhìn thấy một nhà NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn vui vẻ cười nói, ăn đồ ăn, mình lại chỉ có thể đứng trong gió tuyết cầu mong Vũ Nguyên Hải sẽ không phải chịu khổ, mong mình có thể sớm tìm được anh ta, hy vọng có thể sớm thoát khỏi gia tộc Hàng Dương.
 
Chương 895: C895: Chương 895


Vừa nói xong, NhanKiến Định thở dài, công việc đã đủ mệt mỏi rồi, bây giờ còn phải đảm nhiệm luôn người thầy khơi thông tư tưởng của thằng nhóc nữa.

“Vậy… vậy bố con cũng không thể làm như thế này được, con sẽ không như vậy.”

Ngẫm lại thì thấy hình như đúng là vậy thật, NhanHướng Minh nhíu mày mắt nhìn cậu, lắc đầu than thở rồi bò xuống từ trên đùi của anh ta: “Vậy, vậy con đi nghỉ trước đây, cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Nói xong chân nhỏ ngắn ngủn nhanh chóng chuyển động chạy lên lầu “Bịch bịch bịch”

giống như có ai đó đang đuổi theo sau lưng vậy.

Trong lồng ngực đột nhiên trống rỗng, NhanKiến Định thở dài lắc đầu cười, vốn định đi xem tài liệu công ty cũng hoàn toàn không còn tâm trạng, vuốt vuốt mi tâm trở về phòng, hiếm khi lại nằm trên giường trước bốn giờ.

Sau một đêm ngủ ngon, lúc Nhan Nhã Quỳnh tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn ai, trong chăn lành lạnh, hẳn là Giang Anh Tuấn đã đi từ sớm, vặn eo bẻ cổ ngồi dậy, híp mắt lại một lúc rồi mới đi xuống giường kéo màn cửa ra.


Ánh nắng bên ngoài tương đối rực rỡ, đa số chuyện ở Hải Phòng đều đã kết thúc xong, trong lòng cô không còn đè nén chuyện gì nữa, cả người tỏa ra ánh sáng tha thứ, rửa mặt xong thì đi xuống lầu, sau khi ăn điểm tâm xong mới nhớ đến hình như đã rất lâu rồi không có gặp NhanHướng Minh.

Lúc này bọn họ đã tìm khắp biệt thự, tìm trên dưới một vòng, mệt đến nỗi chảy mồ hôi đầy đầu, nhưng hai người bọn họ đều không tìm thấy.

Cô bắt đầu trở lên hoảng loạn, chạy về phòng run rẩy lấy điện thoại gọi cho Giang Anh Tuấn, sắc mặt trở lên tái nhợt.

Gọi không bao lâu thì điện thoại được kết nối, giọng nói trầm khàn của Giang Anh Tuấn truyền đến: “Quỳnh, em dậy rồi sao?”

“Tuấn, Hướng Minh, không thấy Hướng Minh đâu cả. Em, em tìm rồi, tìm cả biệt thự rồi cũng không thấy nó đâu, anh, anh mau về đi.”

Nức nở cố cắn chặt răng không để mình khóc ra tiếng, lúc này Nhan Nhã Quỳnh hận không thể tát cho mình một cái chết luôn.


Rõ ràng từ hôm qua đã không thấy Hướng Minh đâu, nhưng cô lại không hỏi một tiếng nào cả, người làm mẹ như cô thật không xứng làm mẹ mà.

“Hướng Minh đến nhà anh cả rồi, bây giờ chắc còn đang ngủ, là lỗi của anh, không kịp thời nói cho em biết, Quỳnh em đừng khóc nữa.”

Nghe thấy giọng nói của cô không đúng, sắc mặt Giang Anh Tuấn trầm xuống, đứng dậy, cầm chìa khóa trên bàn đi ra ngoài.

“Chủ tịch, mọi thứ đều chuẩn bị xong hết rồi, Otto đã đến nơi rồi, hai giờ chiều chuẩn bị…”

Giọng nói của Lâm Tiến Quân truyền qua điện thoại, Nhan Nhã Quỳnh nghe thấy rõ, cô ngẩn ra một lúc, những từ phía sau không nghe thấy rõ.

“Tuấn, có phải anh muốn về không? Em không sao đâu, buổi tối khi anh trở về tiện thể đón Hướng Minh về là được.”

Cô khịt mũi, không cần nghĩ cô cũng biết Giang Anh Tuấn muốn làm cái gì, vội vàng mở miệng ngăn cản.

Bây giờ công ty đang bận như vậy, mặc dù cô không tận mắt nhìn thấy, nhưng chỉ cần nghĩ cũng có thể nghĩ đến được, sao còn chỗ cho cô gây rối chứ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top