Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình
Chương 816: C816: Chương 816


Trước kia ở trong trường học không có đồng bọn, không có bạn bè, người có thể để cậu đặt vào trong lòng cũng chỉ có mấy người thân thiết trong nhà thôi.

Bây giờ rời đi mới phát hiện ly biệt thật sự là một chuyện khiến cho người ta cực kỳ đau lòng.

“Không sao đâu, qua lần này rồi thì chắc hẳn sẽ không phải đi nữa đâu, bạn học sau này của con hẳn là có thể đi cùng với con cho tới khi đi làm luôn.”

Sờ đầu của cậu nhóc này, ôm lấy cậu vào trong lòng.

Rời đi là một chuyện không còn có cách nào, cho dù đau lòng thì cũng chỉ có thể để cho chính cậu bé chậm rãi ở lại đây. Dù sao thời gian cũng còn dài, cậu vẫn luôn có thể tìm được những người bạn tốt hơn.

Lái xe đi thì không tính, chờ cho tới khi đoàn người đến sân bay thì trời cũng đã tối rồi. Giang Anh Tuấn không yên tâm, anh canh thời gian lúc Nhan Nhã Quỳnh vừa mới xuống xe thì gọi một cuộc gọi video qua.

Trong đại sảnh đón khách quý rộng rãi sáng trưng, tính bí mật cũng tương đối tốt, chỉ có ba người bọn họ cùng với mấy vệ sĩ đi theo thôi.


Nhan Nhã Quỳnh có chút ngượng ngùng, đỏ mặt lấy tai nghe điện thoại ra đeo vào, cô trốn vào một góc sáng sủa rồi mới nhận điện thoại.

“Đến sân bay rồi sao? Đồ đạc này nọ thu xếp thế nào rồi? Đừng có làm mình mệt mỏi quá, cũng không phải không về nhà nữa. Anh sẽ chuẩn bị đồ dùng trong nhà giúp em thật tốt, em chỉ cần đưa mình tới đây thôi là được rồi.”

Xa cách đã bảy ngày rồi, không có lúc nào là Giang Anh Tuấn không nhớ tới thời gian hai người ở cùng nhau, cũng may chuyện bên này cũng rất là bận rộn, nếu không chỉ sợ anh căn bản không nhịn được, muốn bay về luôn.

“Không sao đâu, em đã đóng gói hành lý gửi qua đó hết rồi, còn một vài thứ em dùng quen rồi, cũng muốn mang theo. Nửa tiếng sau là đăng ký rồi, em lập tức qua đó tìm anh. Anh Tuấn, em rất nhớ anh.”

Nói xong, hốc mắt cô thế mà hơi phiếm hồng.

Nhan Nhã Quỳnh lau khóe mắt, có chút ủy khuất mím môi.

Rõ ràng cả đường đi đều rất tốt, nhưng chỉ cần gặp anh, nghe thấy anh nói chuyện, vốn chút ủy khuất bé nhỏ không đáng kể này đã bị phóng đại lên trong nháy mắt.


Cái mũi của cô ê ẩm, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi.

“Anh cũng nhớ em, đợi tới khi em qua đây thì chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa, có được không?”

Giang Anh Tuấn ngồi trong sân phơi của tòa nhà, bên dưới còn có công trình đang được tiến hành các bước cuối cùng.

Mặt trăng cực lớn sáng ngời còn đọng lại trên không trung ở cách đó không xa, cho dù chỉ mở một đèn nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của anh rất rõ ràng, thời tiết bên kia lại cực kỳ tốt.

“Mặt trăng thật đẹp, đợi em qua đó rồi, anh đếm sao cùng với em đi.”

Vẻ thương cảm vốn còn ở đó đã bị mặt trăng cực lớn phía sau lưng anh hấp dẫn đi trong nháy mắt.

Nhan Nhã Quỳnh hít hít cái mũi, ánh mắt cũng híp lại, bộ dạng nhỏ nhắn khiến cho người ta vừa nhìn cũng cảm thấy tim như nhũn ra.

Giang Anh Tuấn hít sâu một hơi, anh dở khóc dở cười nhìn cô. Rõ ràng một khắc trước vẫn còn đang tình cảm, thế mà một khắc sau lại có thể nói về mặt trăng cùng với sao trời, anh thật sự là càng ngày càng không hiểu được rốt cuộc trong đầu óc của cô nhóc này nghĩ mấy thứ gì nữa.

Chỉ có điều anh vẫn đồng ý vô điều kiện với cô: “Chờ em tới đây, muốn làm gì anh đều sẽ làm cùng với em.”
 
Chương 817: C817: Chương 817


Hai người vừa tán gẫu một cái là đã nói hết nửa tiếng đồng hồ còn lại, cuối cùng dưới tiếng kêu gọi không ngừng của NhanHướng Minh, rốt cục Nhan Nhã Quỳnh cũng cúp điện thoại, lưu luyến không rời mà đi theo cậu bé đi về phía máy bay.

Lúc này bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, mùa đông ở Hải Phòng gió rất lớn, mưa cũng rất nhiều, ban ngày vừa mới mưa một trận. Tuy bây giờ trời đã tạnh rồi, nhưng ánh trăng phía chân trời vẫn bị mây đen che kín, ngay cả sao cũng không thấy được mấy cái.

Sau khi lên máy bay, thời gian trôi qua rất nhanh, ngủ một giấc dậy thì đã có tiếng nhắc nhở sắp hạ cánh rồi.

Ngồi trong khoang hạng nhất nên cũng coi như nghỉ ngơi khá tốt, lúc lên máy bay là buổi tối, xuống máy bay cũng là buổi tối.

Tuy bên phía chân trời vẫn còn sót lại mấy tia nắng màu da cam lẻ tẻ, nhưng khoảng không trên đỉnh đầu đã có thể nhìn thấy được một chút hình dáng của mặt trăng rồi.

Tháo đai an toàn ra rồi mới đi xuống từ lối đi dành cho khách quý, vừa mới xuống ga ra ở dưới đất, không chờ Nhan Nhã Quỳnh tìm kiếm xung quanh thì NhanKiến Định đã đi tới từ phía xa, sau lưng còn dẫn theo hai vệ sĩ mặc tây trang màu đen, vừa nhìn là biết bộ dạng không dễ chọc.

“Anh ơi, Anh Tuấn đâu rồi, sao anh ấy lại không tới?”


Nhìn xung quanh mấy vòng vẫn không nhìn thấy người đàn ông mà trước khi đăng ký còn gọi điện thoại cho mình, Nhan Nhã Quỳnh thoáng có chút thất vọng.

Cô mặt nhăn mày nhó tiến lên rồi hỏi.

“Chân của cậu ta còn chưa khỏe, bây giờ vẫn còn đang ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu, đợi tới ngày mai thì em đã có thể nhìn thấy cậu ta rồi.”

Dùng sức xoa xoa cái đầu của cậu nhóc một cái, NhanKiến Định khom người xuống ôm lấy NhanHướng Minh đi theo bên cạnh công tước Otto lên, không muốn để ý đến cô.

Biết là bởi vì bị bệnh, vẻ đau lòng và khó chịu lập tức tiêu tán đi hơn phân nửa. Khóe miệng Nhan Nhã Quỳnh lại nhếch lên một lần nữa, vui vẻ đi theo phía sau NhanKiến Định, cùng đi về nhà.

Vừa lên xe, NhanKiến Định đã kéo công tước Otto ra ngồi phía sau, hai người nói chuyện công ty suốt cả đường đi, vài lần Nhan Nhã Quỳnh có ý muốn nói chen vào nhưng cũng bị NhanKiến Định kéo đề tài đi không một chút dấu vết, không bao lâu sau thì đoàn người cũng tới được biệt thự.

“Ngồi máy bay trở về vất vả rồi, Nhã Quỳnh, em dẫn Hướng Minh đi lên trên nghỉ ngơi đi, anh còn có chút chuyện muốn nói với ông ngoại. Để người giúp việc đưa em đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đưa em đi gặp Anh Tuấn.”


Nói xong NhanKiến Định phóng cho NhanHướng Minh một ánh mắt rồi xoay người rời đi.

Mơ màng được người giúp việc dẫn vào phòng của mình, sau khi hai người Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh đều mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau thật lâu sau thì mới miễn cưỡng phản ứng lại.

Hình như cô bị đùa giỡn rồi.

Ngay cả cơm tối cũng không cho cô ăn mà cứ như vậy trực tiếp đuổi bọn họ lên trên lầu. Thật đúng là anh trai ruột của cô mà.

“Hướng Minh, có muốn đi tìm bố không?”

Dù sao cũng đã sống ở nước Mĩ nhiều năm như vậy rồi, ra ngoài cửa vẫn tương đối dễ dàng.

Tuy trời đã tối rồi, nhưng đây hoàn toàn không ngăn được lòng muốn ra ngoài của Nhan Nhã Quỳnh.

“Mẹ, mẹ ơi, cái kia… không phải cậu nói là ngày mai mới đưa chúng ta đi sao? Mẹ ơi cả một ngày mẹ chưa tắm rửa rồi, hay là chúng ta nghỉ ngơi trước một chút, ngày mai trạng thái tốt mới đi. Chắc chắn bố sẽ sáng bừng mắt cho xem.”

Bị ý nghĩ bất thình lình của Nhan Nhã Quỳnh làm cho chấn động một chút, NhanHướng Minh vò đầu bứt tai, ngay cả vẻ đáng thương cũng phải cố gắng giả thì mới miễn cưỡng giữ người lại được.
 
Chương 818: C818: Chương 818


Cậu bé lau mồ hôi trên trán, nhìn thấy cửa phòng tắm đã được đóng lại, cậu mới cởi giầy leo lên giường nằm xuống rồi thở ra một hơi.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy tí tách, giống như thôi miên vậy.

Tuy mới tỉnh lại không bao lâu, nhưng dù sao ở trên máy bay cũng không thể nghỉ ngơi một cách thoải mái được, cùng với âm thanh nhẹ nhàng, cậu bé bèn chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Lúc Nhan Nhã Quỳnh đi ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy một hình ảnh như vậy, cậu nhóc kia nằm ngửa trên giường, bụng nhỏ phập phồng đều đều, trên mặt lộ ra một tia mệt mỏi, đôi mắt xanh đen không quá nghiêm trọng, lúc này đang ngủ rất ngon.

Cô khẽ cười một tiếng, sửa sang lại áo tắm của mình một chút, tóc cũng đã được lau khô lúc ở trong phòng tắm rồi.

Nhan Nhã Quỳnh nhẹ tay nhẹ chân bước qua, kéo cậu bé kia vào trong lòng, lấy điện thoại ra muốn gọi một cuộc điện thoại cho Giang Anh Tuấn, nhưng nghĩ đến nếu đang ở trong quá trình tiếp nhận trị liệu thì chắc là anh không thể nghe điện thoại được.

Thế nên cô gửi một tin nhắn qua, bản thân thì chơi điện thoại một chút rồi cũng chìm sâu vào giấc ngủ.


Di chứng của việc ngủ sớm chính là buổi sáng tỉnh dậy cực kỳ sớm, trời vừa mới hơi sáng một chút, tiếng cửa bị đẩy ra khiến cho hai mẹ con nằm trên giường bừng tỉnh, liếc nhìn nhau, vèo một cái trực tiếp ngồi bật dậy, hai tròng mắt nhìn chằm chằm thẳng về phía cửa.

“Ai.”

Sau khi ngồi dậy thì lại không nghe thấy tiếng động gì nữa, Nhan Nhã Quỳnh cau mày rồi quát khẽ một tiếng.

Giọng nói vừa rơi xuống, cửa “xoẹt”

một tiếng vang nhỏ vang lên, xem ra là đang đóng cửa.

Mới sáng sớm rốt cuộc là ai đến chứ?


Đang định rời giường đi xuống nhìn xem, ở chỗ rẽ, một người lại một người nối tiếp nhau đi vào, trong tay còn mang theo vali cùng với quần áo, nhìn qua giống như là muốn tạo hình cho người khác vậy.

Mười mấy người chen chúc nhốn nháo tiến vào, đứng thành một đoàn trước giường của Nhan Nhã Quỳnh.

Cũng may là phòng của cô cũng đủ lớn, nhiều người tiến vào như vậy cũng không hoảng sợ, chỉ là cả chục người đông nghìn nghịt đứng thành một chùm, nhìn thấy vẫn có chút khiến cho trong lòng người ta hốt hoảng.

“Cô chủ, cậu chủ bảo chúng tôi tạo hình cho cô, buổi chiều cậu Giang sẽ tới đón cô ra ngoài.”

Người đi đầu nói chuyện chính là người giúp việc đã dẫn Nhan Nhã Quỳnh lên lầu ngày hôm qua. Lúc nói chuyện, cô ấy còn không quên nháy mắt ra hiệu về phía NhanHướng Minh.

“Buổi chiều đi, vậy thì các người cũng rất gấp. Mẹ ơi, đừng thất thần nữa, con xuống dưới lấy bữa sáng giúp mẹ.”

Nhận được tín hiệu của người giúp việc, NhanHướng Minh từ từ ngồi dậy từ trên giường, vỗ lên bả vai của Nhan Nhã Quỳnh rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Nhan Nhã Quỳnh một câu cũng chưa kịp nói, còn chưa hiểu được hoàn toàn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cô đã bị stylist đẩy vào một căn phòng còn lớn hơn, bên trong bày đầy đủ các loại lễ phục rực rỡ muôn màu. Chưa đợi cô nhìn kỹ đã bị đẩy mạnh vào trong phòng tắm.

Trong phòng tắm, bồn tắm siêu lớn đã được đổ đầy nước, được thả tinh dầu cùng với nước tắm màu hồng phấn vào trong, mùi đậm nhạt vừa phải, nhìn qua tương đối tốt. Đầu bị khí nóng hun nóng, Nhan Nhã Quỳnh đuổi người hầu ra ngoài, còn bản thân thì lại bước vào trong bồn tắm lớn.
 
Chương 819: C819: Chương 819


Ngâm trong khoảng gần nửa tiếng, lúc cô thiếu chút nữa ngủ quên mất thì bị tiếng kêu của người giúp việc gọi dậy từ trong bồn tắm.

Cô híp ánh mắt sạch sẽ lại, vội vã mặc áo khoác tắm đi ra.

Hướng Minh đã bưng bữa sáng lên tới từ lâu rồi, vừa ăn vừa chờ.

Sau khi đi ra khỏi nhà tắm rồi ăn một chút đồ ăn đơn giản, Nhan Nhã Quỳnh giống như một con búp bê hình người loại lớn, thay nhau bị stylist lắc lư qua lại. Mắt thấy mặt trời ở bên ngoài đã lên cao một chút mới chỉ làm xong được một bộ trang điểm và bảo dưỡng cơ thể cơ bản nhất.

Chẳng qua nhìn trong gương hình như làn da của cô đã trắng lên không ít, sờ lên mịn màng, giống như là sữa vậy.

Cô hài lòng gật đầu, lúc đang chuẩn bị thay quần áo thì Hướng Minh đã đem cơm trưa lên. Nhan Nhã Quỳnh cũng không nghĩ nhiều, sau khi ăn cơm trưa xong, bị ép ngủ trưa một lúc.

Lúc cô còn đang mơ màng thì lại bị người khác mặc lễ phục lên người.

Còn chưa nhìn rõ trong gương xem rốt cuộc mình đang mặc cái gì thì cô đã bị cậu bạn nhỏ NhanHướng Minh nắm lấy tay rồi dẫn ra ngoài, dẫn tới một căn phòng đang trang trí theo tông hồng khác.


Lúc này, cuối cùng cô mới phát giác ra một chút điểm không thích hợp.

Loại tơ lụa màu trắng này, bó hoa lớn, còn có lễ phục tơ lụa màu tuyết trắng buông dài xuống trên người, cái này vừa nhìn là thấy không giống như đi chơi.

Vốn cô vẫn còn chút buồn ngủ nhưng lúc này không biết đã bay đi đâu hết.

Nhan Nhã Quỳnh nhướn mày túm lấy cậu nhóc tới trước mặt mình, hai mắt cô nhìn thẳng vào cậu bé cứ luôn không nói lời nào.

Bị mẹ dùng loại ánh mắt này nhìn, cả người cậu đều ngứa ngáy.

NhanHướng Minh xoa xoa cánh tay của mình, cậu cúi đầu quật cường không nhìn cô.

Chuyện cũng đã đến nước này rồi, thật ra có giấu hay không thì cũng không còn quan trọng nữa rồi. Nhưng cậu không muốn trật đường ray ở ngay chỗ này, bố còn nửa tiếng nữa mới tới được, nhất định niềm vui phải đến đúng giờ, tự mình mở ra mới tính.


“Hướng Minh…”

Kéo dài giọng ra gọi tên của cậu bé một tiếng, Nhan Nhã Quỳnh cười yếu ớt xoa đầu của cậu bé: “Cho dù con không nói thì mẹ cũng đoán ra được. Nói, từ khi nào mà con biết chuyện này hả? Mẹ nói sao mà sáng hôm nay con bận rộn như thế, chỉ có lúc ăn cơm mới thấy con, có phải là chạy qua đó hỗ trợ rồi hay không? Hay là vẫn còn niềm vui gì đó đang chờ mẹ?”

Bị niềm vui bất thình lình xảy ra nện vào đầu, thật ra trong lòng cô đã kích động đến sắp bùng cháy rồi, chẳng qua thừa dịp bây giờ cậu nhóc vẫn còn đang áy náy, chưa phản ứng lại được thì cô mới muốn giận hờn một chút mà thôi.

“Mẹ ơi, mẹ, dù sao thì đến lúc đó mẹ tự xem đi. Con… con đi trước đây.”

Nói hết lời, cậu bé giãy ra khỏi hai tay cô, chân không dài nhưng lại chạy rất nhanh.

Hai cái chân ngắn chạy như bay, lập tức biến mất ở trước mắt cô.

Người duy nhất có thể nói chuyện với cô cũng đã đi rồi, Nhan Nhã Quỳnh mím môi ngồi nghiêm chỉnh trên giường, kéo áo cưới trên người.

Cô ho nhẹ một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía cửa sổ, vừa rồi đi vội vã, ngay cả hình dáng áo cưới hôm nay cô mặc như thế nào cũng không biết nữa.

Chờ đợi trong lo lắng, âm thanh truyền đến từ bên ngoài hoàn toàn tán loạn, còn lại cũng chỉ có sự khẩn trương.

Hai tay Nhan Nhã Quỳnh nắm chặt lại, không ngừng hít sâu mới có thể miễn cưỡng đè nén được trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
 
Chương 820: C820: Chương 820


Rõ ràng lúc trước lúc cô chuẩn bị không có khẩn trương như vậy, rõ ràng lúc hôn lễ bị bắt hủy bỏ cô cũng không thấp thỏm như vậy. Bây giờ người còn chưa đến thì đã có chút đứng ngồi không yên rồi.

Cô lại kiểm tra toàn thân của mình một lần nữa, chắn là không có vấn đề gì.

Chờ đợi mòn mỏi, cửa phòng mới được đẩy ra từ bên ngoài, tư thế của Giang Anh Tuấn có chút cứng ngắc mà đi vào từ bên ngoài.

Thạch cao trên đùi đã được tháo bỏ, nhìn qua tư thế chân đi đường vẫn còn chút vấn đề, nhưng hẳn là không ảnh hưởng quá nhiều.

Nhan Nhã Quỳnh nuốt một ngụm nước miếng, cô quay đầu sang, nhìn thẳng về phía anh, nước mắt trong mắt đột nhiên rơi xuống.

Giang Anh Tuấn nhìn thấy, anh đi hai ba bước tới, chân bị thương vẫn còn chưa hồi phục lết lết trên mặt đất, nhìn có chút ủy khuất.

“Anh Tuấn…” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh

2. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
=====================================

Nhan Nhã Quỳnh nghẹn ngào vươn hai tay đứng lên, cô không hề do dự nhào vào trong vòng ôm của anh.

Rõ ràng là một cô gái ăn mặc rất xinh đẹp, nhưng hai mắt lại đẫm lệ, nhìn qua khiến cho người ta vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

“Không phải anh đã đến rồi sao, khóc cái gì chứ? Hôm nay chính là ngày chúng ta kết hôn, khóc nhiều không tốt đâu, chúng ta vui vẻ được không?”

Anh cẩn thận lấy khăn tay ra lau nước mắt rơi trên mặt cô, dịu dàng mà an ủi.

“Em đây cũng là không nhịn được thôi mà, anh làm gì vậy chứ, đột nhiên như thế này, không thể đề cập trước với em một chút sao? Chẳng lẽ làm cho em cảm động phát khóc thì tốt lắm sao. Lần sau nhớ phải nói trước cho em có biết không?”

Vừa lau nước mắt trên mặt mình, vừa không quên lên án anh.


Nhan Nhã Quỳnh kéo khăn tay, muốn khóc lại không dám khóc.

Chờ tới khi nhiếp ảnh ở bên ngoài cảm thấy hẳn là bên trong đã ổn thỏa rồi, sau khi kêu stylist đi vào trang điểm lại một chút thì mới khiêng camera nện bước đi vào, vừa đúng lúc này Giang Anh Tuấn cũng nắm tay Nhan Nhã Quỳnh đi ra bên ngoài.

NhanKiến Định mang theo NhanHướng Minh cùng với công tước Otto, tựa vào trên cửa xe, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười thản nhiên.

Bọn họ đã phân hợp nhiều năm, cuối cùng cũng kết hôn rồi. Không chỉ bọn họ vui mừng mà tất cả mọi người đi theo cùng chứng kiến cũng đều rất vui mừng.

Ngay cả ông cụ Giang cũng ngồi máy bay tới đây, lúc này đang trấn giữ trong lâu đài.

Biệt thự cách lâu đài không phải là quá xa, chiếc xe đầu tiên chạy đến nơi thì chiếc xe cuối cùng còn ở biệt thự mới xuất phát.

Cho đến khi ngồi vào trên xe, Nhan Nhã Quỳnh mới từ từ tìm được một chút cảm giác chân thật, trong đầu cô vẫn có một chút mơ màng.

Cho đến khi xe dừng lại, một tấm thảm đỏ trải dài từ xe cho đến lâu đài ở cách đó không xa, chút cảm giác chân thật này của cô không biết bay đi đâu mất trong nháy mắt.

Cô trợn mắt há hốc mồm quay đầu nhìn về phía Giang Anh Tuấn: “Anh Tuấn, anh, sao anh lại làm hôn lễ ở chỗ này?”

Lâu đài này là một nơi tương đối lớn, cực kỳ xinh đẹp, tọa lạc ở nơi này, phong cách thời Trung cổ tương đối rõ ràng.
 
Chương 821: C821: Chương 821


Loại địa phương này cho dù là thuê, giá cả cũng đắt đỏ đến mức căn bản gia đình bình thường có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

“Anh đã mua lại chỗ này rồi, nếu như em thích thì chúng ta có thể trực tiếp dọn vào ở luôn. Chẳng qua là thiết bị hiện đại ở bên trong không hoàn thiện lắm, có thể sinh hoạt sẽ không được thuận tiện cho lắm.”

“Từ từ, Anh Tuấn, anh nói đây không phải là thuê, là anh mua lại rồi sao?”

Giơ tay chặn lại lời nói của Giang Anh Tuấn, cả người Nhan Nhã Quỳnh thiếu chút nữa ngã lên trên người anh.

Chuyện vì kết hôn mà mua lại cả một lâu đài như vậy, thật đúng là khiến cho người ta không biết phải làm sao.

“Đúng vậy, anh muốn đem hết tất cả mọi thứ tốt nhất cho em, chỉ là một lâu đài mà thôi, nếu như em không thích, để đó hoặc là em muốn bán đi, anh đều sẽ nghe theo em.”

Anh giúp cô vén tóc qua sau tai.

Giang Anh Tuấn mở cửa xe rồi đi xuống, vòng qua đầu xe, khom người mở cửa xe ra giúp Nhan Nhã Quỳnh, anh vươn tay đặt trước mặt cô, ý cười trong mắt rõ rệt.


Trong nháy mắt lúc bàn tay được đưa tới, Nhan Nhã Quỳnh đột nhiên nở nụ cười, tất cả cảm giác không đúng trước kia, tất cả sự mê mang đều bị tiêu tán toàn bộ trong nháy mắt.

Chỉ là lập gia đình mà thôi, hay là gả cho người mà cô yêu nhất, có cái gì đáng thấp thỏm cơ chứ? Chuyên tâm tiếp nhận là được rồi.

“E rằng người ở bên trong phải đợi đến sốt ruột rồi, cô dâu của anh, em có muốn đi cùng anh vào trong không?”

Thấy cô chậm chạp không vươn tay ra, vẻ tươi cười trên mặt cô lại càng lúc càng sáng lạn.

Giang Anh Tuấn sợ run một chút, anh tiến sát vào bên tai cô mà nói.

“Tất nhiên là phải đi xuống rồi, chú rể của em, anh cần phải nắm thật chặt tay của em đó nha.”

Tới giờ khắc này rồi ngược lại cô lại không khẩn trương nữa.


Cô híp mắt nắm lấy tay của Giang Anh Tuấn, dựa theo lực của anh bước xuống từ trên xe, nhấc làn váy bước lên thảm đỏ.

Từ cửa lớn của lâu đài trở vào là một vườn hoa tương đối lớn, lúc này đã được tu bổ thành bãi cỏ, mặt trên bãi cỏ được bày một dàn ghế dựa màu trắng, lúc này đã đầy người ngồi rồi.

Có bạn bè trên trường của NhanHướng Minh, có người giúp việc đã làm việc ở nhà họ Nhanhơn mười năm mà trước kia Nhan Nhã Quỳnh không nỡ rời xa được, còn có ông cụ Giang cũng bất thình lình xuất hiện ở trong nhóm người, một nhóm người được Giang Anh Tuấn đặc biệt đi đón.

Giọt nước mắt trong mắt càng tích tụ nhiều hơn, cuối cùng không chịu được gánh nặng mà chảy xuống từ trong hốc mắt, nhưng miệng cô thì vẫn vểnh lên, nở nụ cười sáng lạn.

Giang Anh Tuấn xoay người lau nước mắt giúp cô, anh nắm lấy tay cô, bước đi càng thêm kiên định.

Hôn lễ được tiến hành rất thuận lợi, NhanKiến Định cứ luôn mỉm cười ngồi ở phía dưới không ngừng vỗ tay, hốc mắt lại đỏ lên rất lâu.

Sau lần này, em gái của anh ấy đã thật sự là người của nhà người ta rồi, chẳng qua là có Giang Anh Tuấn ở bên cạnh nên anh ấy cũng rất yên tâm.

Người chủ trì là do công tước Otto tranh thủ thời gian rất lâu mới miễn cưỡng làm cho anh được, như mong muốn mà đi lên phía trước, ông ta cười cực kỳ vui vẻ.

“Các vị người nhà, các vị khách mời, vô cùng cảm ơn mọi người có thể đến dự hôn lễ của cậu Giang Anh Tuấn cùng với cô Nhan Nhã Quỳnh.”
 
Chương 822: C822: Chương 822


“Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cho dù có giai đoạn đã xảy ra một chút biến cố, nhưng duyên phận là một thứ gì đó rất kỳ diệu, đã để cho hai người lại gặp lại nhau, đến lúc này thì quyết định giao phó nửa quãng đời còn lại cho đối phương, có thể nói là tương đối không dễ dàng gì.”

“Hôm nay, xin cho phép tôi đại diện cho những người muốn chúc phúc cho cặp đôi này ở đây, chúc bọn họ có thể vĩnh viễn tương thân tương ái, vĩnh viễn tin tưởng đối phương, cả đời đều vui vẻ trong suốt những tháng ngày còn lại ở tương lai.”

“Như vậy thì chiếu theo lệ thường, để chúng ta nghe xem rốt cuộc thì cậu Giang Anh Tuấn có điều gì muốn nói với cô Nhan Nhã Quỳnh đây.”

Nói xong, công tước Otto lấy một phong thư từ trong túi áo ra, cẩn thận rút tờ giấy ở bên trong ra, bày ra trước mặt: “Nhã Quỳnh, chuyện vui sướng nhất đời này của anh chính là đã quen biết nhau từ nhỏ như vậy, thật may mắn khi em có thể yêu anh.”


Cùng lúc đó, âm nhạc vang lên, hai người mới chậm rãi tiến đến trước mặt cha sứ.

“Không có em, có lẽ ư đời này của anh cũng giống như rất nhiều người khác, tới tuổi rồi cưới một người mà có thể là gặp anh cũng chưa từng gặp về nhà. Có thể tình cảm của hai người bất hòa, có thể sẽ xuất hiện các chuyện ngoài ý muốn giống như bố mẹ anh vậy, sau đó cả thế giới cũng chỉ còn lại một mình anh. Có em, cả thế giới của anh hoàn toàn bị em thay đổi, là em đã dạy cho anh biết yêu là gì, thế nào gọi là yêu.”

Giang Anh Tuấn nghe được một nửa thì nghiêng đầu kề tai nói nhỏ với Nhan Nhã Quỳnh: “Sớm biết phải đọc ra thì anh đã miêu tả trọng điểm rốt cuộc Nhã Quỳnh của chúng ta có bao nhiêu đáng yêu, khiến cho anh mê muội bao nhiêu, làm cho anh không thể kiềm chế được cỡ nào, em nói có đúng không?”

Sắc mặt Nhan Nhã Quỳnh đỏ lên, cô lặng lẽ vươn tay ra, hung hăng nhéo một cái vào hông anh: “Anh… suốt ngày anh chỉ biết giở mấy trò xấu, trường hợp quan trọng như vậy, có thể an phận một chút được không? Nếu như bị người khác nghe được thì phải làm sao?” . Truyện Phương Tây

“Nghe được thì sao chứ, nghe được thì càng tốt.”

Lời của anh còn chưa nói xong, công tước Otto đã đọc xong một đoạn ngắn còn lại.


Lúc ấy vì muốn giấu Nhan Nhã Quỳnh nên cũng không nói với cô viết thứ này, cho nên sau khi đọc thư của Giang Anh Tuấn xong thì trực tiếp nhảy qua đoạn này.

“Được, vậy thì tiếp theo mời chú rể đeo nhẫn cho cô dâu.”

Ông ta phất tay, NhanHướng Minh ở phía sau đã chuẩn bị xong, cậu bé cất bước trầm mà đi ra từ khán đài phía bên trái sân khấu. Cậu nâng hai cái nhẫn kim cương đi lên, đứng ở giữa hai người.

Nhan Nhã Quỳnh có chút ngơ ngác, cô nhìn cậu nhóc che mặt mở hộp ra, lấy một chiếc nhẫn trong đó ra đưa cho Giang Anh Tuấn: “Cậu Giang Anh Tuấn, anh có nguyện ý cưới cô gái trước mặt này làm vợ của anh hay không? Hẹn ước thiêng liêng với cô ấy cùng chung hoạn nạn, cho dù có bệnh tật hay khỏe mạnh, nghèo khổ hay giàu có, xinh đẹp hay xấu xí, thuận lợi hay thất bại, anh đều nguyện ý yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn kính cô ấy, bảo vệ cô ấy không? Cũng nguyện ý trong cuộc đời của hai người đều vĩnh viễn chung tình không thay đổi với cô ấy không?”


Sắc mặt của Giang Anh Tuấn cũng giống vậy, anh gật đầu nhận lấy chiếc nhẫn trên tay cậu bé: “Tôi nguyện ý.”

Cậu bé gật đầu, không nói thêm gì.

Cậu lại cúi đầu lấy một chiếc nhẫn khác ra, Nhan Nhã Quỳnh vừa nhìn thì nghiêm túc ho nhẹ một tiếng, nhìn cậu nhóc kia, nụ cười bên khóe miệng đều được thu lại, bày ra bộ dạng sẵn sàng đón quân địch mà chờ câu hỏi của cậu.

Không nghĩ tới, Nhan Nhã Quỳnh vừa mới lên tinh thần xong thì chiếc nhẫn trên tay NhanHướng Minh trực tiếp nhét vào trong tay cô: “Mẹ, mẹ cứ an tâm mà gả cho bố đi, nếu như bố có ức hiếp mẹ thì con và ông ngoại, còn có cậu nữa đều sẽ làm chỗ dựa cho mẹ.”
 
Chương 823: C823: Chương 823


Lúc này ông như đã trút ra hết được nỗi nhọc nhằn tồn đọng trong tâm bấy lâu nay, NhanKiến Định mím môi một chút, sau đó quyết định kéo tấm pano của Hướng Minh ra.

“Thằng bé vậy mà vẫn còn nhớ tới tôi là đã quá tốt rồi, tôi già cả không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người. Hướng Minh và Nhã Quỳnh có muốn chơi thì cứ tới căn nhà dột nát của tôi mà chơi, tôi cũng về nhà rồi, những ngày tháng ở viện dưỡng lão quả thật quá chán nản, ngay cả muốn nói chuyện với ai đó cũng không được.”

Khi con người ta già đi rồi sẽ trở nên tử tế hơn, ngay cả lời nói cũng rất dễ nghe, liên tiếp những sự cố xảy ra ngoài ý muốn đã khiến cho NhanKiến Định vướng bận quá nhiều rồi. Anh ta muốn nói nhưng lời nhắc đăng ký làm thủ tục lên máy bay đã cắt ngang, anh ta chỉ biết chau mày.

Lúc này Nhan Nhã Quỳnh cũng nắm tay NhanHướng Minh đi theo quản gia Sơn đi vào phía sau, thấy người tới, Giang Vân Chánh cũng không dừng lại, xoa xoa đầu Hướng Minh, sau đó liền quay người tập tễnh rời đi.

Sau khi mọi người rời đi, NhanKiến Định ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên vai NhanHướng Minh, sốt sắng nói: “Hướng Minh, cháu có biết ông cố vừa đi ngang qua không?”


Cậu bé có trí nhớ rất tốt, dù đã lâu không gặp nhưng vẫn liếc mắt nhận ra: “Ông nội của bố, ông cố của Hướng Minh!”

Thằng nhỏ có đôi mắt sáng ngời, hai tay vô thức hất tung một góc của riêng mình.

“Ừ đúng rồi, là ông cố của Hướng Minh.”

Nói với một đứa trẻ mấy chuyện linh tinh này, không biết nó có hiểu được không, máy bay liên tục nhắc làm thủ tục bay, anh ta thì lại quan tâm quá nhiều, bình thường anh thường nhét tất cả những việc xảy ra quanh anh vào cái đầu nhỏ bé của anh. “Sau này Hướng Minh có thể đến thăm ông cố thường xuyên và mời ông cố đến nhà chơi. Nếu xảy ra sự việc ngoài ý muốn thì hãy gọi cho cậu hoặc mẹ của cháu càng sớm càng tốt. Hẹn gặp lại.”

Nói xong, không chờ cho cậu bé hỏi, vội vàng đứng lên xoa nhẹ đầu Nhan Nhã Quỳnh, sau đó quay người rời đi.


Chu Thanh đi cùng anh ta, Nhan Nhã Quỳnh để lại một phần nhỏ, phần còn lại thuộc về Nhan Nhã Quỳnh đều đã được NhanKiến Định chuyển cho Giang Anh Tuấn, để đẩy nhanh việc thành lập và mở rộng quy mô công ty ở nước ngoài. Dự án dứt khoát này đã rất thành công, và khi NhanKiến Định khởi hành, công ty đã trở lại kinh doanh bình thường.

Lần trước, NhanHướng Minh trở về nhà với vẻ mặt thất thần, nhưng lần này thay vào đó là Nhan Nhã Quỳnh, hai mẹ con quay về nhà cũng với vẻ mặt đó.

Công tước Otto đã chuẩn bị bữa trưa ở nhà, sau khi ăn xong, như thường lệ ba người vẫn nằm trên ghế xích đu trong vườn và trò chuyện.

“Ông ngoại, sao ông không về với anh trai?”

Cô vẫn chưa biết chuyện thừa kế tài sản của gia đình, cô cho rằng lần này chỉ là chuyển tiền vé để Nhan Nhã Quỳnh về thôi, cô không hề nghĩ tới một chuyện phức tạp như phân chia thừa kế tài sản gia đình đang chờ đợi anh chị em cô về tiếp nhận.

“Luôn đi cùng cô và thằng bé ở Hải Phòng, đợi sau khi trở về, ông ngoại sợ rằng không có thời gian để tìm cô.”

Công tước Otto không cần đoán cũng có thể nghĩ ngay tới việc sau khi trở về nước sẽ xảy ra một cuộc chiến đẫm máu. Nhóm đạo tặc đang dòm ngó tới tài sản cũng sẽ hành động.
 
Chương 824: C824: Chương 824


“Thế ông không bận sao? Công ty của anh trai và Giang Anh Tuấn còn không bằng mười công ty của ông, ngày nào họ cũng đầu tất mặt tối, nhưng ngược lại sao ông lại không bận gì cả!”

Nhan Nhã Quỳnh nói một cách thẳng thắn, dù trong miệng đang nhai trái cây nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến lời nói của cô.

“Những người có năng lực dưới tay ông nói rằng họ có thể làm tất cả, việc của ông là chỉ cần kiểm chứng kết quả cuối cùng, đương nhiên là không bận.”

Thực ra cũng bận, nhưng ông ta đều để lại phần lớn công việc cho Linh Đan và NhanKiến Định, nên bây giờ mới rảnh rỗi như vậy.

“À, ra là vậy!”

Một già một trẻ trò chuyện qua lại rất vui vẻ. Lúc này cách đó xa xăm ở nước ngoài, Giang Anh Tuấn đang lựa hoa thì lại hắt xì một cái do bị ai đó nhắc tên.


Lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh của cả một tòa lâu đài, trong lòng bỗng rung lên, một nơi rộng lớn và nhiều nét bài trí phức tạp như vậy, dù có học thiết kế cũng không thể làm nên một đám cưới đẹp!

Không còn cách nào khác, ban đầu định tự tay làm tất cả mọi thứ, nhưng cuối cùng cũng buộc phải mời một nhà thiết kế lên kế hoạch cho đám cưới.

Mặc dù chỉ mất nửa ngày để hoàn thiện mẫu và kiểu váy lâu đài, nhưng phải mất sáu ngày để chuẩn bị mọi thứ bao gồm đồ uống, đầu bếp, thiệp mời, kẹo cưới, váy cưới, cha mẹ đỡ đầu,…tất cả đều cần được chuẩn bị thật tốt trong điều kiện thời gian gấp gáp.

Đúng lúc này, Giang Anh Tuấn lại đi tới quán hoa, anh ta nói đều không thích những loại hoa màu trắng quá trơn, màu đỏ quá chói mắt, sau đó lại nói hoa loa kèn quá lớn, nữ tử quá nhỏ, đủ loại… Cuối cùng, nhà thiết kế dẫn anh ta đến phòng hoa, để anh ta tự lựa chọn.

Bên ngoài hừng hực khí thế, còn bên trong, Giang Anh Tuấn đang điều khiển chiếc xe đẩy đi giữa những hàng bông hoa tươi đẹp, lựa chọn những bông hoa mình thích.

Cuối cùng anh ta đã chọn hoa hướng dương, hoa violet và hoa hồng sặc sỡ. Sau khi chọn xong, anh ta không gọi ai cả, tự mình ôm những bông hoa, mở cửa đi ra ngoài. Mặc dù màu sắc trông lộn xộn nhưng anh ta chỉ chọn những bông hoa mà cô gái thích.


Nhà thiết kế đang bận sắp xếp lại những giỏ, giá hoa. Giang Anh Tuấn đứng chờ cách đó không xa, đợi cho anh ta làm xong liền mang hoa đến.

Nhà thiết kế hoàn toàn không có biết gì, vừa đi vừa chỉ dẫn mọi người, vừa quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một đám màu sắc kỳ quái, hạt hoa lại càng kỳ quái hơn, đứng trên anh ta, suýt chút nữa đã dọa cho chết khiếp.

Sau khi hoa được đặt xuống và anh ta mới nhìn thấy đó là ai, sau đó bật cười.

“Anh đã chọn hoa chưa, anh Giang?”

Anh ta cứng đờ người cầm lấy bông hoa với màu sắc lộn xộn không vừa ý trong tay, nhà thiết kế đột nhiên hối hận, sao vừa nhiều loại vừa đa màu sắc thế kia, xếp chúng lại với nhau có đẹp không?

“Những cái này, anh xem bớt đi một chút cũng không sao. Hoa hướng dương nhất định phải giữ lại.”

Hoa hướng dương nhỏ hơn chậu một chút, cho dù chưa mở ra, cũng có thể thu hút sự chú ý của người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bó hoa to như thế, sợ rằng anh ấy thậm chí không thể giấu nó!
 
Chương 825: C825: Chương 825


“Không được sao?”

Nhận thấy vẻ mặt của nhà thiết kế có gì đó không ổn, Giang Anh Tuấn hơi cong khoé môi lên, đột nhiên nói.

“Không, không, đặt nó ở đó rồi tự nhiên không sẽ ổn, nhưng có thể mất một chút thời gian để điều chỉnh.”

Mặc dù đã có thể gặp cảnh tượng xấu xí như thế này, nhưng vì không có cách để thay đổi nó, nhà thiết kế quyết định, tốt hơn là nên sắp xếp lại để ít nhất là làm cho hướng dương giống một bông hoa hơn.

“Anh còn có năm ngày, hi vọng anh không làm tôi thất vọng.”

Hoa giao sang bên kia, khu vực bài trí không có việc gì cần anh ta giúp nên, Giang Anh Tuấn trở về lâu đài, đi tới phòng ngủ chính, vui mừng nhìn thấy quần áo treo trong đó.

Toà lâu đài này trước kia chính anh ta đã nhờ Lâm Tiến Quân mùa giùm, một nơi tổ chức đám cưới đầy ý nghĩa như vậy, anh ta không muốn sau này Nhan Nhã Quỳnh mỗi khi đến đây đều phải mua vé vào cửa, hoặc thuê nó lại. Mua nó rồi, lâu lâu có thể ghé qua chơi, qua đây nghỉ dưỡng cũng không tồi. Ít nhất cô gái của anh ta sẽ thích nơi này, chỉ cần vậy thôi cũng đủ làm anh ta mãn nguyện.


Trang trí và chuẩn bị đủ thứ. Để tạo sự bất ngờ cho Nhan Nhã Quỳnh vào ngày hôm đó, Giang Anh Tuấn đã mượn máy bay riêng của Công tước Otto và trực tiếp đưa đoàn người tới.

Khởi hành lúc 7 giờ tối và tình cờ có mặt ở đó vào ban đêm, sau khi nghỉ ngơi, thức dậy với tinh thần sảng khoái và thoải mái vào ngày hôm sau.

Đối với hành trình thời gian như vậy, Nhan Nhã Quỳnh rất vui, trong khi thu dọn quần áo, cô ấy đã ngân nga một bài hát, bày tỏ niềm vui của mình.

Chuyến đi này thật sự không biết bao giờ mới trở lại, lần trước đi chính là một chuyến đi bất lực, cô đi mà không có chút niềm vui, kỷ niệm nào đọng lại, nhưng bây giờ thì nó đã khác, cô ấy khá hào hứng.

Ngoài những món đồ đã sắp xếp vào ba cái vali lớn, cô vẫn còn rất muốn mang đi nhiều thứ khác nữa.

Cuối cùng, Công tước Otto cảm thấy khốn khổ vì quá mệt mỏi khi nhìn cô ta phải chuyển từng chiếc vali xuống, vì thế nên đã cho người mua một chiếc vali to và mang theo tất cả những thứ muốn mang theo, khi cô đóng gói xong thì cả nhà dường như đã trống trơn, sạch sẽ không thể tả.


Nếu không phải vì hoàn cảnh, e rằng ngay cả người hầu, cô dì ở nhà cũng phải gói ghém lại và mang theo.

“Mẹ, chúng ta mau đi thôi, mẹ có hồi hộp không?”

NhanHướng Minh hỏi khi cả nhà đã ngồi trên xe trên đường đến sân bay, NhanHướng Minh có chút lo lắng kéo quần áo của Nhan Nhã Quỳnh và dựa vào người cô.

“Không sao, dù sao chúng ta cũng mới từ Mỹ về nước không lâu. Con có căng thẳng không?”

Vì đang tập trung vào việc mình sẽ làm gì sau khi đến nơi, Nhan Nhã Quỳnh lơ đãng đáp.

Vì đã được cho biết mình sẽ làm gì lần này, NhanHướng Minh sau đó rất lo lắng, nhưng dù sao thì cậu ta vẫn đang mang trên vai nhiệm vụ phải hoàn thành, càng gần điểm bắt đầu, tim cậu ta càng đập nhanh.

“Con cũng không sao, nhưng con có chút bất đắc dĩ khi để các giáo viên trong trường đối xử tốt với mình.”

Nghĩ đến đây, tâm trạng của NhanHướng Minh không khỏi có chút thấp thỏm.
 
Chương 826: C826: Chương 826


Trước kia ở trong trường học không có đồng bọn, không có bạn bè, người có thể để cậu đặt vào trong lòng cũng chỉ có mấy người thân thiết trong nhà thôi.

Bây giờ rời đi mới phát hiện ly biệt thật sự là một chuyện khiến cho người ta cực kỳ đau lòng.

“Không sao đâu, qua lần này rồi thì chắc hẳn sẽ không phải đi nữa đâu, bạn học sau này của con hẳn là có thể đi cùng với con cho tới khi đi làm luôn.”

Sờ đầu của cậu nhóc này, ôm lấy cậu vào trong lòng.

Rời đi là một chuyện không còn có cách nào, cho dù đau lòng thì cũng chỉ có thể để cho chính cậu bé chậm rãi ở lại đây. Dù sao thời gian cũng còn dài, cậu vẫn luôn có thể tìm được những người bạn tốt hơn.

Lái xe đi thì không tính, chờ cho tới khi đoàn người đến sân bay thì trời cũng đã tối rồi. Giang Anh Tuấn không yên tâm, anh canh thời gian lúc Nhan Nhã Quỳnh vừa mới xuống xe thì gọi một cuộc gọi video qua.

Trong đại sảnh đón khách quý rộng rãi sáng trưng, tính bí mật cũng tương đối tốt, chỉ có ba người bọn họ cùng với mấy vệ sĩ đi theo thôi.


Nhan Nhã Quỳnh có chút ngượng ngùng, đỏ mặt lấy tai nghe điện thoại ra đeo vào, cô trốn vào một góc sáng sủa rồi mới nhận điện thoại.

“Đến sân bay rồi sao? Đồ đạc này nọ thu xếp thế nào rồi? Đừng có làm mình mệt mỏi quá, cũng không phải không về nhà nữa. Anh sẽ chuẩn bị đồ dùng trong nhà giúp em thật tốt, em chỉ cần đưa mình tới đây thôi là được rồi.”

Xa cách đã bảy ngày rồi, không có lúc nào là Giang Anh Tuấn không nhớ tới thời gian hai người ở cùng nhau, cũng may chuyện bên này cũng rất là bận rộn, nếu không chỉ sợ anh căn bản không nhịn được, muốn bay về luôn.

“Không sao đâu, em đã đóng gói hành lý gửi qua đó hết rồi, còn một vài thứ em dùng quen rồi, cũng muốn mang theo. Nửa tiếng sau là đăng ký rồi, em lập tức qua đó tìm anh. Anh Tuấn, em rất nhớ anh.”

Nói xong, hốc mắt cô thế mà hơi phiếm hồng.

Nhan Nhã Quỳnh lau khóe mắt, có chút ủy khuất mím môi.

Rõ ràng cả đường đi đều rất tốt, nhưng chỉ cần gặp anh, nghe thấy anh nói chuyện, vốn chút ủy khuất bé nhỏ không đáng kể này đã bị phóng đại lên trong nháy mắt.


Cái mũi của cô ê ẩm, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi.

“Anh cũng nhớ em, đợi tới khi em qua đây thì chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa, có được không?”

Giang Anh Tuấn ngồi trong sân phơi của tòa nhà, bên dưới còn có công trình đang được tiến hành các bước cuối cùng.

Mặt trăng cực lớn sáng ngời còn đọng lại trên không trung ở cách đó không xa, cho dù chỉ mở một đèn nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của anh rất rõ ràng, thời tiết bên kia lại cực kỳ tốt.

“Mặt trăng thật đẹp, đợi em qua đó rồi, anh đếm sao cùng với em đi.”

Vẻ thương cảm vốn còn ở đó đã bị mặt trăng cực lớn phía sau lưng anh hấp dẫn đi trong nháy mắt.

Nhan Nhã Quỳnh hít hít cái mũi, ánh mắt cũng híp lại, bộ dạng nhỏ nhắn khiến cho người ta vừa nhìn cũng cảm thấy tim như nhũn ra.

Giang Anh Tuấn hít sâu một hơi, anh dở khóc dở cười nhìn cô. Rõ ràng một khắc trước vẫn còn đang tình cảm, thế mà một khắc sau lại có thể nói về mặt trăng cùng với sao trời, anh thật sự là càng ngày càng không hiểu được rốt cuộc trong đầu óc của cô nhóc này nghĩ mấy thứ gì nữa.

Chỉ có điều anh vẫn đồng ý vô điều kiện với cô: “Chờ em tới đây, muốn làm gì anh đều sẽ làm cùng với em.”
 
Chương 827: C827: Chương 827


Hai người vừa tán gẫu một cái là đã nói hết nửa tiếng đồng hồ còn lại, cuối cùng dưới tiếng kêu gọi không ngừng của NhanHướng Minh, rốt cục Nhan Nhã Quỳnh cũng cúp điện thoại, lưu luyến không rời mà đi theo cậu bé đi về phía máy bay.

Lúc này bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, mùa đông ở Hải Phòng gió rất lớn, mưa cũng rất nhiều, ban ngày vừa mới mưa một trận. Tuy bây giờ trời đã tạnh rồi, nhưng ánh trăng phía chân trời vẫn bị mây đen che kín, ngay cả sao cũng không thấy được mấy cái.

Sau khi lên máy bay, thời gian trôi qua rất nhanh, ngủ một giấc dậy thì đã có tiếng nhắc nhở sắp hạ cánh rồi.

Ngồi trong khoang hạng nhất nên cũng coi như nghỉ ngơi khá tốt, lúc lên máy bay là buổi tối, xuống máy bay cũng là buổi tối.

Tuy bên phía chân trời vẫn còn sót lại mấy tia nắng màu da cam lẻ tẻ, nhưng khoảng không trên đỉnh đầu đã có thể nhìn thấy được một chút hình dáng của mặt trăng rồi.

Tháo đai an toàn ra rồi mới đi xuống từ lối đi dành cho khách quý, vừa mới xuống ga ra ở dưới đất, không chờ Nhan Nhã Quỳnh tìm kiếm xung quanh thì NhanKiến Định đã đi tới từ phía xa, sau lưng còn dẫn theo hai vệ sĩ mặc tây trang màu đen, vừa nhìn là biết bộ dạng không dễ chọc.


“Anh ơi, Anh Tuấn đâu rồi, sao anh ấy lại không tới?”

Nhìn xung quanh mấy vòng vẫn không nhìn thấy người đàn ông mà trước khi đăng ký còn gọi điện thoại cho mình, Nhan Nhã Quỳnh thoáng có chút thất vọng.

Cô mặt nhăn mày nhó tiến lên rồi hỏi.

“Chân của cậu ta còn chưa khỏe, bây giờ vẫn còn đang ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu, đợi tới ngày mai thì em đã có thể nhìn thấy cậu ta rồi.”

Dùng sức xoa xoa cái đầu của cậu nhóc một cái, NhanKiến Định khom người xuống ôm lấy NhanHướng Minh đi theo bên cạnh công tước Otto lên, không muốn để ý đến cô. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Khoảnh Khắc Năm Ấy
2. Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh
3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
4. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
=====================================


Biết là bởi vì bị bệnh, vẻ đau lòng và khó chịu lập tức tiêu tán đi hơn phân nửa. Khóe miệng Nhan Nhã Quỳnh lại nhếch lên một lần nữa, vui vẻ đi theo phía sau NhanKiến Định, cùng đi về nhà.

Vừa lên xe, NhanKiến Định đã kéo công tước Otto ra ngồi phía sau, hai người nói chuyện công ty suốt cả đường đi, vài lần Nhan Nhã Quỳnh có ý muốn nói chen vào nhưng cũng bị NhanKiến Định kéo đề tài đi không một chút dấu vết, không bao lâu sau thì đoàn người cũng tới được biệt thự.

“Ngồi máy bay trở về vất vả rồi, Nhã Quỳnh, em dẫn Hướng Minh đi lên trên nghỉ ngơi đi, anh còn có chút chuyện muốn nói với ông ngoại. Để người giúp việc đưa em đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đưa em đi gặp Anh Tuấn.”

Nói xong NhanKiến Định phóng cho NhanHướng Minh một ánh mắt rồi xoay người rời đi.

Mơ màng được người giúp việc dẫn vào phòng của mình, sau khi hai người Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh đều mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau thật lâu sau thì mới miễn cưỡng phản ứng lại.

Hình như cô bị đùa giỡn rồi.

Ngay cả cơm tối cũng không cho cô ăn mà cứ như vậy trực tiếp đuổi bọn họ lên trên lầu. Thật đúng là anh trai ruột của cô mà.


“Hướng Minh, có muốn đi tìm bố không?”

Dù sao cũng đã sống ở nước Mĩ nhiều năm như vậy rồi, ra ngoài cửa vẫn tương đối dễ dàng.

Tuy trời đã tối rồi, nhưng đây hoàn toàn không ngăn được lòng muốn ra ngoài của Nhan Nhã Quỳnh.

“Mẹ, mẹ ơi, cái kia… không phải cậu nói là ngày mai mới đưa chúng ta đi sao? Mẹ ơi cả một ngày mẹ chưa tắm rửa rồi, hay là chúng ta nghỉ ngơi trước một chút, ngày mai trạng thái tốt mới đi. Chắc chắn bố sẽ sáng bừng mắt cho xem.”

Bị ý nghĩ bất thình lình của Nhan Nhã Quỳnh làm cho chấn động một chút, NhanHướng Minh vò đầu bứt tai, ngay cả vẻ đáng thương cũng phải cố gắng giả thì mới miễn cưỡng giữ người lại được.
 
Chương 828: C828: Chương 828


Cậu bé lau mồ hôi trên trán, nhìn thấy cửa phòng tắm đã được đóng lại, cậu mới cởi giầy leo lên giường nằm xuống rồi thở ra một hơi.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy tí tách, giống như thôi miên vậy.

Tuy mới tỉnh lại không bao lâu, nhưng dù sao ở trên máy bay cũng không thể nghỉ ngơi một cách thoải mái được, cùng với âm thanh nhẹ nhàng, cậu bé bèn chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Lúc Nhan Nhã Quỳnh đi ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy một hình ảnh như vậy, cậu nhóc kia nằm ngửa trên giường, bụng nhỏ phập phồng đều đều, trên mặt lộ ra một tia mệt mỏi, đôi mắt xanh đen không quá nghiêm trọng, lúc này đang ngủ rất ngon.

Cô khẽ cười một tiếng, sửa sang lại áo tắm của mình một chút, tóc cũng đã được lau khô lúc ở trong phòng tắm rồi.

Nhan Nhã Quỳnh nhẹ tay nhẹ chân bước qua, kéo cậu bé kia vào trong lòng, lấy điện thoại ra muốn gọi một cuộc điện thoại cho Giang Anh Tuấn, nhưng nghĩ đến nếu đang ở trong quá trình tiếp nhận trị liệu thì chắc là anh không thể nghe điện thoại được.

Thế nên cô gửi một tin nhắn qua, bản thân thì chơi điện thoại một chút rồi cũng chìm sâu vào giấc ngủ.


Di chứng của việc ngủ sớm chính là buổi sáng tỉnh dậy cực kỳ sớm, trời vừa mới hơi sáng một chút, tiếng cửa bị đẩy ra khiến cho hai mẹ con nằm trên giường bừng tỉnh, liếc nhìn nhau, vèo một cái trực tiếp ngồi bật dậy, hai tròng mắt nhìn chằm chằm thẳng về phía cửa. . Đam Mỹ H Văn

“Ai.”

Sau khi ngồi dậy thì lại không nghe thấy tiếng động gì nữa, Nhan Nhã Quỳnh cau mày rồi quát khẽ một tiếng.

Giọng nói vừa rơi xuống, cửa “xoẹt”

một tiếng vang nhỏ vang lên, xem ra là đang đóng cửa.

Mới sáng sớm rốt cuộc là ai đến chứ?


Đang định rời giường đi xuống nhìn xem, ở chỗ rẽ, một người lại một người nối tiếp nhau đi vào, trong tay còn mang theo vali cùng với quần áo, nhìn qua giống như là muốn tạo hình cho người khác vậy.

Mười mấy người chen chúc nhốn nháo tiến vào, đứng thành một đoàn trước giường của Nhan Nhã Quỳnh.

Cũng may là phòng của cô cũng đủ lớn, nhiều người tiến vào như vậy cũng không hoảng sợ, chỉ là cả chục người đông nghìn nghịt đứng thành một chùm, nhìn thấy vẫn có chút khiến cho trong lòng người ta hốt hoảng.

“Cô chủ, cậu chủ bảo chúng tôi tạo hình cho cô, buổi chiều cậu Giang sẽ tới đón cô ra ngoài.”

Người đi đầu nói chuyện chính là người giúp việc đã dẫn Nhan Nhã Quỳnh lên lầu ngày hôm qua. Lúc nói chuyện, cô ấy còn không quên nháy mắt ra hiệu về phía NhanHướng Minh.

“Buổi chiều đi, vậy thì các người cũng rất gấp. Mẹ ơi, đừng thất thần nữa, con xuống dưới lấy bữa sáng giúp mẹ.”

Nhận được tín hiệu của người giúp việc, NhanHướng Minh từ từ ngồi dậy từ trên giường, vỗ lên bả vai của Nhan Nhã Quỳnh rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Nhan Nhã Quỳnh một câu cũng chưa kịp nói, còn chưa hiểu được hoàn toàn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cô đã bị stylist đẩy vào một căn phòng còn lớn hơn, bên trong bày đầy đủ các loại lễ phục rực rỡ muôn màu. Chưa đợi cô nhìn kỹ đã bị đẩy mạnh vào trong phòng tắm.

Trong phòng tắm, bồn tắm siêu lớn đã được đổ đầy nước, được thả tinh dầu cùng với nước tắm màu hồng phấn vào trong, mùi đậm nhạt vừa phải, nhìn qua tương đối tốt. Đầu bị khí nóng hun nóng, Nhan Nhã Quỳnh đuổi người hầu ra ngoài, còn bản thân thì lại bước vào trong bồn tắm lớn.
 
Chương 829: C829: Chương 829


Ngâm trong khoảng gần nửa tiếng, lúc cô thiếu chút nữa ngủ quên mất thì bị tiếng kêu của người giúp việc gọi dậy từ trong bồn tắm.

Cô híp ánh mắt sạch sẽ lại, vội vã mặc áo khoác tắm đi ra.

Hướng Minh đã bưng bữa sáng lên tới từ lâu rồi, vừa ăn vừa chờ.

Sau khi đi ra khỏi nhà tắm rồi ăn một chút đồ ăn đơn giản, Nhan Nhã Quỳnh giống như một con búp bê hình người loại lớn, thay nhau bị stylist lắc lư qua lại. Mắt thấy mặt trời ở bên ngoài đã lên cao một chút mới chỉ làm xong được một bộ trang điểm và bảo dưỡng cơ thể cơ bản nhất.

Chẳng qua nhìn trong gương hình như làn da của cô đã trắng lên không ít, sờ lên mịn màng, giống như là sữa vậy.

Cô hài lòng gật đầu, lúc đang chuẩn bị thay quần áo thì Hướng Minh đã đem cơm trưa lên. Nhan Nhã Quỳnh cũng không nghĩ nhiều, sau khi ăn cơm trưa xong, bị ép ngủ trưa một lúc.

Lúc cô còn đang mơ màng thì lại bị người khác mặc lễ phục lên người.

Còn chưa nhìn rõ trong gương xem rốt cuộc mình đang mặc cái gì thì cô đã bị cậu bạn nhỏ NhanHướng Minh nắm lấy tay rồi dẫn ra ngoài, dẫn tới một căn phòng đang trang trí theo tông hồng khác.


Lúc này, cuối cùng cô mới phát giác ra một chút điểm không thích hợp.

Loại tơ lụa màu trắng này, bó hoa lớn, còn có lễ phục tơ lụa màu tuyết trắng buông dài xuống trên người, cái này vừa nhìn là thấy không giống như đi chơi.

Vốn cô vẫn còn chút buồn ngủ nhưng lúc này không biết đã bay đi đâu hết.

Nhan Nhã Quỳnh nhướn mày túm lấy cậu nhóc tới trước mặt mình, hai mắt cô nhìn thẳng vào cậu bé cứ luôn không nói lời nào.

Bị mẹ dùng loại ánh mắt này nhìn, cả người cậu đều ngứa ngáy.

NhanHướng Minh xoa xoa cánh tay của mình, cậu cúi đầu quật cường không nhìn cô.

Chuyện cũng đã đến nước này rồi, thật ra có giấu hay không thì cũng không còn quan trọng nữa rồi. Nhưng cậu không muốn trật đường ray ở ngay chỗ này, bố còn nửa tiếng nữa mới tới được, nhất định niềm vui phải đến đúng giờ, tự mình mở ra mới tính.


“Hướng Minh…”

Kéo dài giọng ra gọi tên của cậu bé một tiếng, Nhan Nhã Quỳnh cười yếu ớt xoa đầu của cậu bé: “Cho dù con không nói thì mẹ cũng đoán ra được. Nói, từ khi nào mà con biết chuyện này hả? Mẹ nói sao mà sáng hôm nay con bận rộn như thế, chỉ có lúc ăn cơm mới thấy con, có phải là chạy qua đó hỗ trợ rồi hay không? Hay là vẫn còn niềm vui gì đó đang chờ mẹ?”

Bị niềm vui bất thình lình xảy ra nện vào đầu, thật ra trong lòng cô đã kích động đến sắp bùng cháy rồi, chẳng qua thừa dịp bây giờ cậu nhóc vẫn còn đang áy náy, chưa phản ứng lại được thì cô mới muốn giận hờn một chút mà thôi.

“Mẹ ơi, mẹ, dù sao thì đến lúc đó mẹ tự xem đi. Con… con đi trước đây.”

Nói hết lời, cậu bé giãy ra khỏi hai tay cô, chân không dài nhưng lại chạy rất nhanh.

Hai cái chân ngắn chạy như bay, lập tức biến mất ở trước mắt cô.

Người duy nhất có thể nói chuyện với cô cũng đã đi rồi, Nhan Nhã Quỳnh mím môi ngồi nghiêm chỉnh trên giường, kéo áo cưới trên người.

Cô ho nhẹ một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía cửa sổ, vừa rồi đi vội vã, ngay cả hình dáng áo cưới hôm nay cô mặc như thế nào cũng không biết nữa.

Chờ đợi trong lo lắng, âm thanh truyền đến từ bên ngoài hoàn toàn tán loạn, còn lại cũng chỉ có sự khẩn trương.

Hai tay Nhan Nhã Quỳnh nắm chặt lại, không ngừng hít sâu mới có thể miễn cưỡng đè nén được trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
 
Chương 830: C830: Chương 830


Rõ ràng lúc trước lúc cô chuẩn bị không có khẩn trương như vậy, rõ ràng lúc hôn lễ bị bắt hủy bỏ cô cũng không thấp thỏm như vậy. Bây giờ người còn chưa đến thì đã có chút đứng ngồi không yên rồi.

Cô lại kiểm tra toàn thân của mình một lần nữa, chắn là không có vấn đề gì.

Chờ đợi mòn mỏi, cửa phòng mới được đẩy ra từ bên ngoài, tư thế của Giang Anh Tuấn có chút cứng ngắc mà đi vào từ bên ngoài.

Thạch cao trên đùi đã được tháo bỏ, nhìn qua tư thế chân đi đường vẫn còn chút vấn đề, nhưng hẳn là không ảnh hưởng quá nhiều.

Nhan Nhã Quỳnh nuốt một ngụm nước miếng, cô quay đầu sang, nhìn thẳng về phía anh, nước mắt trong mắt đột nhiên rơi xuống.

Giang Anh Tuấn nhìn thấy, anh đi hai ba bước tới, chân bị thương vẫn còn chưa hồi phục lết lết trên mặt đất, nhìn có chút ủy khuất.

“Anh Tuấn…”


Nhan Nhã Quỳnh nghẹn ngào vươn hai tay đứng lên, cô không hề do dự nhào vào trong vòng ôm của anh.

Rõ ràng là một cô gái ăn mặc rất xinh đẹp, nhưng hai mắt lại đẫm lệ, nhìn qua khiến cho người ta vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

“Không phải anh đã đến rồi sao, khóc cái gì chứ? Hôm nay chính là ngày chúng ta kết hôn, khóc nhiều không tốt đâu, chúng ta vui vẻ được không?”

Anh cẩn thận lấy khăn tay ra lau nước mắt rơi trên mặt cô, dịu dàng mà an ủi.

“Em đây cũng là không nhịn được thôi mà, anh làm gì vậy chứ, đột nhiên như thế này, không thể đề cập trước với em một chút sao? Chẳng lẽ làm cho em cảm động phát khóc thì tốt lắm sao. Lần sau nhớ phải nói trước cho em có biết không?”

Vừa lau nước mắt trên mặt mình, vừa không quên lên án anh.

Nhan Nhã Quỳnh kéo khăn tay, muốn khóc lại không dám khóc.


Chờ tới khi nhiếp ảnh ở bên ngoài cảm thấy hẳn là bên trong đã ổn thỏa rồi, sau khi kêu stylist đi vào trang điểm lại một chút thì mới khiêng camera nện bước đi vào, vừa đúng lúc này Giang Anh Tuấn cũng nắm tay Nhan Nhã Quỳnh đi ra bên ngoài.

NhanKiến Định mang theo NhanHướng Minh cùng với công tước Otto, tựa vào trên cửa xe, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười thản nhiên.

Bọn họ đã phân hợp nhiều năm, cuối cùng cũng kết hôn rồi. Không chỉ bọn họ vui mừng mà tất cả mọi người đi theo cùng chứng kiến cũng đều rất vui mừng.

Ngay cả ông cụ Giang cũng ngồi máy bay tới đây, lúc này đang trấn giữ trong lâu đài.

Biệt thự cách lâu đài không phải là quá xa, chiếc xe đầu tiên chạy đến nơi thì chiếc xe cuối cùng còn ở biệt thự mới xuất phát.

Cho đến khi ngồi vào trên xe, Nhan Nhã Quỳnh mới từ từ tìm được một chút cảm giác chân thật, trong đầu cô vẫn có một chút mơ màng.

Cho đến khi xe dừng lại, một tấm thảm đỏ trải dài từ xe cho đến lâu đài ở cách đó không xa, chút cảm giác chân thật này của cô không biết bay đi đâu mất trong nháy mắt.

Cô trợn mắt há hốc mồm quay đầu nhìn về phía Giang Anh Tuấn: “Anh Tuấn, anh, sao anh lại làm hôn lễ ở chỗ này?”

Lâu đài này là một nơi tương đối lớn, cực kỳ xinh đẹp, tọa lạc ở nơi này, phong cách thời Trung cổ tương đối rõ ràng.
 
Chương 831: C831: Chương 831


Loại địa phương này cho dù là thuê, giá cả cũng đắt đỏ đến mức căn bản gia đình bình thường có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

“Anh đã mua lại chỗ này rồi, nếu như em thích thì chúng ta có thể trực tiếp dọn vào ở luôn. Chẳng qua là thiết bị hiện đại ở bên trong không hoàn thiện lắm, có thể sinh hoạt sẽ không được thuận tiện cho lắm.”

“Từ từ, Anh Tuấn, anh nói đây không phải là thuê, là anh mua lại rồi sao?”

Giơ tay chặn lại lời nói của Giang Anh Tuấn, cả người Nhan Nhã Quỳnh thiếu chút nữa ngã lên trên người anh.

Chuyện vì kết hôn mà mua lại cả một lâu đài như vậy, thật đúng là khiến cho người ta không biết phải làm sao.

“Đúng vậy, anh muốn đem hết tất cả mọi thứ tốt nhất cho em, chỉ là một lâu đài mà thôi, nếu như em không thích, để đó hoặc là em muốn bán đi, anh đều sẽ nghe theo em.”

Anh giúp cô vén tóc qua sau tai.

Giang Anh Tuấn mở cửa xe rồi đi xuống, vòng qua đầu xe, khom người mở cửa xe ra giúp Nhan Nhã Quỳnh, anh vươn tay đặt trước mặt cô, ý cười trong mắt rõ rệt.


Trong nháy mắt lúc bàn tay được đưa tới, Nhan Nhã Quỳnh đột nhiên nở nụ cười, tất cả cảm giác không đúng trước kia, tất cả sự mê mang đều bị tiêu tán toàn bộ trong nháy mắt.

Chỉ là lập gia đình mà thôi, hay là gả cho người mà cô yêu nhất, có cái gì đáng thấp thỏm cơ chứ? Chuyên tâm tiếp nhận là được rồi.

“E rằng người ở bên trong phải đợi đến sốt ruột rồi, cô dâu của anh, em có muốn đi cùng anh vào trong không?”

Thấy cô chậm chạp không vươn tay ra, vẻ tươi cười trên mặt cô lại càng lúc càng sáng lạn.

Giang Anh Tuấn sợ run một chút, anh tiến sát vào bên tai cô mà nói.

“Tất nhiên là phải đi xuống rồi, chú rể của em, anh cần phải nắm thật chặt tay của em đó nha.”

Tới giờ khắc này rồi ngược lại cô lại không khẩn trương nữa.


Cô híp mắt nắm lấy tay của Giang Anh Tuấn, dựa theo lực của anh bước xuống từ trên xe, nhấc làn váy bước lên thảm đỏ.

Từ cửa lớn của lâu đài trở vào là một vườn hoa tương đối lớn, lúc này đã được tu bổ thành bãi cỏ, mặt trên bãi cỏ được bày một dàn ghế dựa màu trắng, lúc này đã đầy người ngồi rồi.

Có bạn bè trên trường của NhanHướng Minh, có người giúp việc đã làm việc ở nhà họ Nhanhơn mười năm mà trước kia Nhan Nhã Quỳnh không nỡ rời xa được, còn có ông cụ Giang cũng bất thình lình xuất hiện ở trong nhóm người, một nhóm người được Giang Anh Tuấn đặc biệt đi đón.

Giọt nước mắt trong mắt càng tích tụ nhiều hơn, cuối cùng không chịu được gánh nặng mà chảy xuống từ trong hốc mắt, nhưng miệng cô thì vẫn vểnh lên, nở nụ cười sáng lạn.

Giang Anh Tuấn xoay người lau nước mắt giúp cô, anh nắm lấy tay cô, bước đi càng thêm kiên định.

Hôn lễ được tiến hành rất thuận lợi, NhanKiến Định cứ luôn mỉm cười ngồi ở phía dưới không ngừng vỗ tay, hốc mắt lại đỏ lên rất lâu.

Sau lần này, em gái của anh ấy đã thật sự là người của nhà người ta rồi, chẳng qua là có Giang Anh Tuấn ở bên cạnh nên anh ấy cũng rất yên tâm.

Người chủ trì là do công tước Otto tranh thủ thời gian rất lâu mới miễn cưỡng làm cho anh được, như mong muốn mà đi lên phía trước, ông ta cười cực kỳ vui vẻ.

“Các vị người nhà, các vị khách mời, vô cùng cảm ơn mọi người có thể đến dự hôn lễ của cậu Giang Anh Tuấn cùng với cô Nhan Nhã Quỳnh.”
 
Chương 832: C832: Chương 832


“Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cho dù có giai đoạn đã xảy ra một chút biến cố, nhưng duyên phận là một thứ gì đó rất kỳ diệu, đã để cho hai người lại gặp lại nhau, đến lúc này thì quyết định giao phó nửa quãng đời còn lại cho đối phương, có thể nói là tương đối không dễ dàng gì.”

“Hôm nay, xin cho phép tôi đại diện cho những người muốn chúc phúc cho cặp đôi này ở đây, chúc bọn họ có thể vĩnh viễn tương thân tương ái, vĩnh viễn tin tưởng đối phương, cả đời đều vui vẻ trong suốt những tháng ngày còn lại ở tương lai.”

“Như vậy thì chiếu theo lệ thường, để chúng ta nghe xem rốt cuộc thì cậu Giang Anh Tuấn có điều gì muốn nói với cô Nhan Nhã Quỳnh đây.”

Nói xong, công tước Otto lấy một phong thư từ trong túi áo ra, cẩn thận rút tờ giấy ở bên trong ra, bày ra trước mặt: “Nhã Quỳnh, chuyện vui sướng nhất đời này của anh chính là đã quen biết nhau từ nhỏ như vậy, thật may mắn khi em có thể yêu anh.”


Cùng lúc đó, âm nhạc vang lên, hai người mới chậm rãi tiến đến trước mặt cha sứ.

“Không có em, có lẽ ư đời này của anh cũng giống như rất nhiều người khác, tới tuổi rồi cưới một người mà có thể là gặp anh cũng chưa từng gặp về nhà. Có thể tình cảm của hai người bất hòa, có thể sẽ xuất hiện các chuyện ngoài ý muốn giống như bố mẹ anh vậy, sau đó cả thế giới cũng chỉ còn lại một mình anh. Có em, cả thế giới của anh hoàn toàn bị em thay đổi, là em đã dạy cho anh biết yêu là gì, thế nào gọi là yêu.”

Giang Anh Tuấn nghe được một nửa thì nghiêng đầu kề tai nói nhỏ với Nhan Nhã Quỳnh: “Sớm biết phải đọc ra thì anh đã miêu tả trọng điểm rốt cuộc Nhã Quỳnh của chúng ta có bao nhiêu đáng yêu, khiến cho anh mê muội bao nhiêu, làm cho anh không thể kiềm chế được cỡ nào, em nói có đúng không?”

Sắc mặt Nhan Nhã Quỳnh đỏ lên, cô lặng lẽ vươn tay ra, hung hăng nhéo một cái vào hông anh: “Anh… suốt ngày anh chỉ biết giở mấy trò xấu, trường hợp quan trọng như vậy, có thể an phận một chút được không? Nếu như bị người khác nghe được thì phải làm sao?”

“Nghe được thì sao chứ, nghe được thì càng tốt.”

Lời của anh còn chưa nói xong, công tước Otto đã đọc xong một đoạn ngắn còn lại.


Lúc ấy vì muốn giấu Nhan Nhã Quỳnh nên cũng không nói với cô viết thứ này, cho nên sau khi đọc thư của Giang Anh Tuấn xong thì trực tiếp nhảy qua đoạn này.

“Được, vậy thì tiếp theo mời chú rể đeo nhẫn cho cô dâu.”

Ông ta phất tay, NhanHướng Minh ở phía sau đã chuẩn bị xong, cậu bé cất bước trầm mà đi ra từ khán đài phía bên trái sân khấu. Cậu nâng hai cái nhẫn kim cương đi lên, đứng ở giữa hai người.

Nhan Nhã Quỳnh có chút ngơ ngác, cô nhìn cậu nhóc che mặt mở hộp ra, lấy một chiếc nhẫn trong đó ra đưa cho Giang Anh Tuấn: “Cậu Giang Anh Tuấn, anh có nguyện ý cưới cô gái trước mặt này làm vợ của anh hay không? Hẹn ước thiêng liêng với cô ấy cùng chung hoạn nạn, cho dù có bệnh tật hay khỏe mạnh, nghèo khổ hay giàu có, xinh đẹp hay xấu xí, thuận lợi hay thất bại, anh đều nguyện ý yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn kính cô ấy, bảo vệ cô ấy không? Cũng nguyện ý trong cuộc đời của hai người đều vĩnh viễn chung tình không thay đổi với cô ấy không?”


Sắc mặt của Giang Anh Tuấn cũng giống vậy, anh gật đầu nhận lấy chiếc nhẫn trên tay cậu bé: “Tôi nguyện ý.”

Cậu bé gật đầu, không nói thêm gì.

Cậu lại cúi đầu lấy một chiếc nhẫn khác ra, Nhan Nhã Quỳnh vừa nhìn thì nghiêm túc ho nhẹ một tiếng, nhìn cậu nhóc kia, nụ cười bên khóe miệng đều được thu lại, bày ra bộ dạng sẵn sàng đón quân địch mà chờ câu hỏi của cậu.

Không nghĩ tới, Nhan Nhã Quỳnh vừa mới lên tinh thần xong thì chiếc nhẫn trên tay NhanHướng Minh trực tiếp nhét vào trong tay cô: “Mẹ, mẹ cứ an tâm mà gả cho bố đi, nếu như bố có ức hiếp mẹ thì con và ông ngoại, còn có cậu nữa đều sẽ làm chỗ dựa cho mẹ.”
 
Chương 833: C833: Chương 833


Hai lời nói hoàn toàn đối lập nhau khiến cho Nhan Nhã Quỳnh dở khóc dở cười trong nháy mắt.

Sau khi đeo nhẫn cho mình xong thì cô híp mắt nhìn về phía Giang Anh Tuấn đang nhướn mày, bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo.

“Người chủ trì, xin hỏi tôi đã có thể hôn cô dâu của tôi rồi chứ?”

Giang Anh Tuấn cực kỳ lớn mật đánh trả lại, anh nói to về phía công tước Otto.

Mọi người ở đây đều bị anh làm cho ngơ ngác, tất cả đều sửng sốt.

Công tước Otto còn chưa phản ứng lại thì trong đám người ở bên dưới, không biết là ai đã hô to một tiếng: “Đương nhiên là được. Chúng tôi đồng ý rồi.”

Nhận được lời nói của người nọ, Giang Anh Tuấn không quan tâm đến phản kháng nhỏ bé của Nhan Nhã Quỳnh, anh đè cái gáy của cô, trực tiếp hôn lên.

Khắp hiện trường đều vui mừng một mảnh, những người lớn vội vàng che lấy đôi mắt của mấy đứa trẻ đều mang theo nụ cười trên mặt.

“Thật tốt.”


Lê Quốc Nam ngồi trên xe lăn, nước mắt trong mắt rơi xuống tí tách.

Tuy sự khổ sở trong lòng cũng đã sắp tràn ra rồi, nhưng không biết vì sao mà rất vui mừng cho bọn họ.

Tâm trạng mâu thuẫn, khiến trong nhất thời anh ta có chút mờ mịt.

Hôn lễ chấm dứt, một đám người chen chúc trước cửa tòa lâu đài, một vài người chơi với bọn họ khá tốt lúc ở Hải Phòng, lần này cũng cùng nhau tới đây, đang bàn bạc xem rốt cuộc phải nháo động phòng thế nào.

Vô số loại phương pháp được đưa ra, nhưng cuối cùng ai cũng không dám đi trêu Giang Anh Tuấn.

Mọi người cùng nhau chen chúc ở trước cửa, sau khi đưa hai người vào trong phòng thì bắn từng tràng pháo hóa về phía hai người họ.

“Tân hôn vui vẻ, vĩnh viễn hạnh phúc.”

Giang Anh Tuấn híp mắt nhìn quét qua bọn họ vài lần, lông tơ của mọi người đều dựng đứng lên, không bao lâu sau thì biến mất không còn một người.


Bởi vì quá mức vui mừng và hưng phấn, Nhan Nhã Quỳnh phá lệ đi vào phòng uống một ngụm rượu, rồi lại uống thêm hai ngụm nữa. Hậu quả chính là cửa vừa mới đóng lại thì cô đã mê mang nằm úp sấp trên giường rồi, một bên còn nắm lấy tay của Giang Anh Tuấn: “Ừm, chúng ta về nhà.”

Giang Anh Tuấn bật cười, vừa nãy anh cũng xem như là nửa ôm nửa kéo mà đưa cô vào phòng, lúc này buông tay ra cũng xem như là có thể giảm bớt giày vò lại, cả người anh đều không kiêng nể gì nữa. Cô gái này trước kia làm gì to gan như vậy, cả khuôn mặt đều đã đỏ bừng lên từ lâu rồi.

“Chưa đâu, chúng ta vẫn còn đang ở trong lâu đài. Đương nhiên, anh đã mua lại lâu đài này rồi, nói ra thì cũng coi như là đã về nhà rồi.”

Giang Anh Tuấn nhìn quanh bốn phía một vòng, ở đây chính là nơi mà bố của anh đích thân bày biện, chăn trên giường đều được thống nhất đổi thành màu đỏ thẫm của giường cưới, không riêng gì trên giường, ngay cả trên mặt đất cũng đều được rải đầy cánh hoa hồng màu đỏ, toàn bộ đèn thủy tinh treo trên trần đều vừa mới được lau rửa sạch sẽ, gió nhẹ thổi qua khiến nó hơi lay động một chút, ánh sáng ngũ sắc chiết xạ ra từ bên trong. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Khoảnh Khắc Năm Ấy
2. Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh
3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
4. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
=====================================

Trên bàn trà được bày một chai rượu đỏ cùng với hai chai sâm panh, hai cái ly trong đó đã được đổ đầy rượu.

Vốn còn đang phải uống một ly rượu giao bôi nữa, bây giờ xem ra là hoàn toàn không cần nữa rồi.

Lá gan của cô bé này cũng lớn đến mức muốn đâm thủng ngày hôm nay rồi, anh chỉ mới đi hai bước thôi mà mấy thứ trên giường đều lộn xộn lên hết rồi.
 
Chương 834: C834: Chương 834


“Ưm… Anh Tuấn… em muốn về nhà.”

Nhan Nhã Quỳnh đứng lên giường, đá rơi giày của mình, kiễng mũi chân lảo đảo đi về phía anh, ôm lấy lưng anh, cọ cọ lên đó một hồi, lại còn muốn nhảy lên.

Đầu óc thì choáng váng, nhưng thân thể lại rất tỉnh táo, sau khi uống rượu cả người cô đều nóng lên như bốc lửa vậy.

Giang Anh Tuấn không giúp cô, động tác của Nhan Nhã Quỳnh tương đối lưu loát, hai tay cô ôm lấy cổ anh, hai chân giống như là trèo lên bên hông anh đạp loạn lên, cuối cùng quặp eo anh, cả người cô gắt gao dính chặt lên trên lưng anh.

Lúc này Giang Anh Tuấn mới đưa tay ra ôm lấy cô, vừa khàn giọng trả lời, vừa đi về phía chiếc giường lớn: “Đừng vội, chúng ta đã về nhà rồi, còn nhớ chúng ta ở đâu hay không hả cô nhóc nghịch ngợm?”

“Nhớ. Không phải là chúng ta đã kết hôn rồi sao? Hôm nay em gả cho Giang Anh Tuấn, anh ấy là ông xã của em, hì hì hì.”

Miệng giống như là ăn vụng được viên kẹo ngọt trên thế giới này vậy. Nhan Nhã Quỳnh tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói, cuối cùng còn che miệng mà trộm cười hai tiếng, giọng nói hấp dẫn khiến cho cả người đều nóng như lửa đốt.


Nghe thấy hai từ mà cô nói kia, Giang Anh Tuấn sợ run một chút, anh vội vàng thả người lên trên giường, nắm bả vai của cô.

“Nhã Quỳnh em vừa mới gọi anh là gì, gọi một tiếng nữa được không?”

“Gọi cái gì, gọi ông xã hả? Hì hì hì, tôi nói cho anh biết một bí mật, Giang Anh Tuấn là ông xã của tôi. Hu hu hu.”

Cô nói xong lại đột nhiên nghẹn ngào mà nhỏ giọng nức nở.

Nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô, Giang Anh Tuấn hơi luống cuống, anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô rồi nhẹ giọng hỏi: “Đây là làm sao vậy? Lập gia đình không phải nên vui mừng sao? Em cũng đã gả cho Giang Anh Tuấn rồi.”

Nước mắt của Nhan Nhã Quỳnh đột nhiên giống như không cần tiền mà chảy xuống, nói đến là đến, cái mũi đỏ lên trong nháy mắt, miệng hơi vểnh lên, đôi mắt đỏ au, nhìn thấy cực kỳ đáng thương.


“Nhưng người ta chính là vui mừng mà. Cuối cùng tôi cũng gả cho anh ấy rồi, còn là dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người. Anh trai cùng với ông ngoại, còn có ông nội Giang cũng ở đó nữa, bọn họ đều chúc phúc cho tôi, sau này tôi nhất định là một con heo nhỏ hạnh phúc.”

Cả người cô mơ hồ nhìn Giang Anh Tuấn, cô cắn môi nói, cuối cùng ngay cả mình đang nói gì cô cũng không rõ lắm.

Trước mắt đã hoàn toàn trở thành một mảnh mơ hồ, cô chỉ dựa vào một chút trí nhớ trong đầu mới miễn cưỡng nhớ được người trước mặt là ai.

Cô vung tay lung tung ôm lấy đầu của anh, cũng không quan tâm là ở đâu, vừa rơi nước mắt, vừa hôn lên trên gáy anh bẹp bẹp một tiếng.

Giang Anh Tuấn bật cười, anh sờ trán của mình, giúp lau khô nước mắt trên mặt cô, thuận tiện còn giúp cô nhóc tẩy trang sạch sẽ lớp trang điểm trên mặt.

Lúc ấy vì lo trước khỏi hoạ nên anh đã đặc biệt tìm thợ trang điểm học hỏi một chút.

Sau khi hôn lễ chấm dứt, mới sáng sớm Giang Anh Tuấn đã thức dậy đưa ông cụ Giang về nước.

Lần trước NhanKiến Định đã chuyển đạt cho anh rồi, không thể nói rõ được là tư vị gì. Trước kia lúc đối nghịch với ông cụ, anh không ngờ ông sẽ có lúc suy yếu như vậy.

Anh phóng tầm mắt nhìn theo bước chân của ông cụ bước từng bước có chút khó khăn lên máy bay, hốc mắt của anh đột nhiên đỏ lên.
 
Chương 835: C835: Chương 835


Hai người vừa tán gẫu một cái là đã nói hết nửa tiếng đồng hồ còn lại, cuối cùng dưới tiếng kêu gọi không ngừng của NhanHướng Minh, rốt cục Nhan Nhã Quỳnh cũng cúp điện thoại, lưu luyến không rời mà đi theo cậu bé đi về phía máy bay.

Lúc này bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, mùa đông ở Hải Phòng gió rất lớn, mưa cũng rất nhiều, ban ngày vừa mới mưa một trận. Tuy bây giờ trời đã tạnh rồi, nhưng ánh trăng phía chân trời vẫn bị mây đen che kín, ngay cả sao cũng không thấy được mấy cái.

Sau khi lên máy bay, thời gian trôi qua rất nhanh, ngủ một giấc dậy thì đã có tiếng nhắc nhở sắp hạ cánh rồi.

Ngồi trong khoang hạng nhất nên cũng coi như nghỉ ngơi khá tốt, lúc lên máy bay là buổi tối, xuống máy bay cũng là buổi tối.

Tuy bên phía chân trời vẫn còn sót lại mấy tia nắng màu da cam lẻ tẻ, nhưng khoảng không trên đỉnh đầu đã có thể nhìn thấy được một chút hình dáng của mặt trăng rồi.

Tháo đai an toàn ra rồi mới đi xuống từ lối đi dành cho khách quý, vừa mới xuống ga ra ở dưới đất, không chờ Nhan Nhã Quỳnh tìm kiếm xung quanh thì NhanKiến Định đã đi tới từ phía xa, sau lưng còn dẫn theo hai vệ sĩ mặc tây trang màu đen, vừa nhìn là biết bộ dạng không dễ chọc.

“Anh ơi, Anh Tuấn đâu rồi, sao anh ấy lại không tới?”


Nhìn xung quanh mấy vòng vẫn không nhìn thấy người đàn ông mà trước khi đăng ký còn gọi điện thoại cho mình, Nhan Nhã Quỳnh thoáng có chút thất vọng.

Cô mặt nhăn mày nhó tiến lên rồi hỏi.

“Chân của cậu ta còn chưa khỏe, bây giờ vẫn còn đang ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu, đợi tới ngày mai thì em đã có thể nhìn thấy cậu ta rồi.”

Dùng sức xoa xoa cái đầu của cậu nhóc một cái, NhanKiến Định khom người xuống ôm lấy NhanHướng Minh đi theo bên cạnh công tước Otto lên, không muốn để ý đến cô.

Biết là bởi vì bị bệnh, vẻ đau lòng và khó chịu lập tức tiêu tán đi hơn phân nửa. Khóe miệng Nhan Nhã Quỳnh lại nhếch lên một lần nữa, vui vẻ đi theo phía sau NhanKiến Định, cùng đi về nhà.

Vừa lên xe, NhanKiến Định đã kéo công tước Otto ra ngồi phía sau, hai người nói chuyện công ty suốt cả đường đi, vài lần Nhan Nhã Quỳnh có ý muốn nói chen vào nhưng cũng bị NhanKiến Định kéo đề tài đi không một chút dấu vết, không bao lâu sau thì đoàn người cũng tới được biệt thự.

“Ngồi máy bay trở về vất vả rồi, Nhã Quỳnh, em dẫn Hướng Minh đi lên trên nghỉ ngơi đi, anh còn có chút chuyện muốn nói với ông ngoại. Để người giúp việc đưa em đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đưa em đi gặp Anh Tuấn.”


Nói xong NhanKiến Định phóng cho NhanHướng Minh một ánh mắt rồi xoay người rời đi.

Mơ màng được người giúp việc dẫn vào phòng của mình, sau khi hai người Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh đều mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau thật lâu sau thì mới miễn cưỡng phản ứng lại.

Hình như cô bị đùa giỡn rồi.

Ngay cả cơm tối cũng không cho cô ăn mà cứ như vậy trực tiếp đuổi bọn họ lên trên lầu. Thật đúng là anh trai ruột của cô mà.

“Hướng Minh, có muốn đi tìm bố không?”

Dù sao cũng đã sống ở nước Mĩ nhiều năm như vậy rồi, ra ngoài cửa vẫn tương đối dễ dàng.

Tuy trời đã tối rồi, nhưng đây hoàn toàn không ngăn được lòng muốn ra ngoài của Nhan Nhã Quỳnh.

“Mẹ, mẹ ơi, cái kia… không phải cậu nói là ngày mai mới đưa chúng ta đi sao? Mẹ ơi cả một ngày mẹ chưa tắm rửa rồi, hay là chúng ta nghỉ ngơi trước một chút, ngày mai trạng thái tốt mới đi. Chắc chắn bố sẽ sáng bừng mắt cho xem.”

Bị ý nghĩ bất thình lình của Nhan Nhã Quỳnh làm cho chấn động một chút, NhanHướng Minh vò đầu bứt tai, ngay cả vẻ đáng thương cũng phải cố gắng giả thì mới miễn cưỡng giữ người lại được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top