Nguyện Yêu Em Hết Kiếp Này

Dịch Full 

Chương 60: 60: Sinh Con Cho Anh


Sau khi kết thúc cuộc họp, Mặc Hàn Phong nhanh chóng đi vào phòng làm việc để lại các cổ đông đang không ngừng bàn tán xôn xao về anh.

Vừa vào phòng làm việc Mặc Hàn Phong thoáng chốc giật mình khi thấy Hàn Ân Ly đang ngồi ở sofa dành cho khách, anh nhất thời đưa tay dụi dụi mắt có phải anh buồn ngủ quá nên hoa mắt hay không? nhưng dù có dụi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Hàn Ân Ly vẫn còn ngồi ở đó, Anh thoáng chốc vui mừng khẽ gọi tên cô.

_ Ly Ly
_ Phong, anh họp xong rồi sao?
Nghe tiếng gọi của anh, Hàn Ân Ly lập tức quay mặt nhìn sau khi mỉm cười xán lạn.

Không thể chừng chừ được nữa, Mặc Hàn Phong nhanh chóng chạy đi đến chỗ cô, anh như một cún con nhào vào lòng cô còn không quên dụi mặt vào bụng cô, Vì có hơi nhột nên Hàn Ân Ly nhất thời bật cười thành tiếng.

Qua một lúc không thấy Mặc Hàn Phong nói gì, cô khẽ nhướng mày cúi xuống thì thấy anh đang thở phì phò mà ngủ ngon lành, Hàn Ân Ly nhẹ nhàng vuốt ve tóc khẽ mỉm cười hạnh phúc.

_ Anh ấy đôi lúc cũng yếu đuối như vậy sao? thật không giống anh ấy chút nào, nhưng mình lại thích
Được một lúc thì cánh cửa phòng làm việc của Mặc Hàn Phong được ai đó mở ra, trợ lý Nhan Tầm không biết Mặc Hàn Phong đang ngủ nên khi bước vào phòng cậu ta hơi lớn tiếng.


_ Chủ tịch, anh không định đi ăn trưa sao?
Ngay lập tức Nhan Tầm im bặt khi thấy Hàn Ân Ly ra hiệu cho cậu ta hãy im lặng, ánh mắt cậu ta ngay tức khắc nhìn Mặc Hàn Phong đang gối đầu lên đùi cô ngủ đều này cậu ta hơi bất ngờ.

_ Nhan Tầm, cậu có thể đi ăn trưa một mình được không, hiện tại Hàn Phong rất mệt
_ À..ừm, được...haha...vậy tôi xin phép rời đi trước
Hàn Ân Ly khẽ gật đầu chào cậu ta, khi cánh cửa đóng lại được một lúc thì cô bỗng dưng tinh nghịch hôn trộm vào đôi môi mỏng bạc của Mặc Hàn Phong, nhưng điều không ngờ đến là anh đột nhiên mở tròn đôi mắt nhìn chăm chăm vào cô.

Cô nhóc này thừa cơ anh ngủ say mà lén lút hôn trộm anh, có điều anh rất thích.

_ Ly Ly, hôn lại lần nữa nào
_ Không nha
Dứt lời, Hàn Ân Ly còn nghịch ngợm đưa tay véo mũi anh.

_ Sao em nghịch ngợm thế nhỉ? Có phải tại anh chiều em quá rồi không
Mặc Hàn Phong ngồi dậy đồng thời kéo cả người Hàn Ân Ly đặt lên đùi mình, ánh mắt hơi gian tà nhìn cô, quả thật khi bắt gặp ánh mắt xấu xa này của anh khiến rất ngại ngùng liền úp mặt vào hõm cổ anh, chứ cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.

Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên nghe giọng nói khàn đặc của Mặc Hàn Phong vang vãn bên tai cô.

_ Ly Ly, sinh con cho anh nhé
Hàn Ân Ly trố mắt rời khỏi hõm cổ anh, ánh mắt lung linh như hai viên dạ minh châu của cô nhìn anh chằm chằm mà không nói gì, Mặc Hàn Phong một lần nữa chậm rãi giải thích.

_ Anh đã ba mươi bốn tuổi rồi, quả thật anh rất muốn có con.

Nhìn Quách Khiếu Thiên cứ đong đưa đến khoe khoang rằng hắn ta có con trai trước mặt anh khiến anh rất khó chịu vừa ghen tị với hắn ta, vậy em sinh con cho anh nhé?

Mặc Hàn Phong vừa nói vừa dụi gương mặt yêu nghiệt vào ngực cô, nhưng anh lại không thấy được sự lo lắng và do dự trên gương mặt Hàn Ân Ly.

Không phải cô không muốn sinh con cho anh, điều cô đang lo lắng chính là Âu phu nhân và Âu Dương Phàm, hai người họ đã nghe qua cuộc sống giữa cô và anh vào bốn năm trước và được biết anh từng đối xử tệ bạc với cô.

Bọn họ sớm đã ghim anh mà người quyết liệt nhất là Âu phu nhân, bà ấy sớm đã ghét bỏ anh, Việc cô quay lại với anh nếu để Âu phu nhân và Âu Dương Phàm biết thì chắc chắn bọn họ sẽ làm ầm lên cho xem.

Nhưng mà cô thật sự muốn sinh con cho anh, vì người cô yêu cô phải hy sinh biết đâu khi cô mang thai rồi Âu phu nhân và Âu Dương Phàm sẽ mềm lòng mà tha thứ cho Mặc Hàn Phong thì sao.

Nghĩ đến đây thôi đã khiến khoé môi cô không ngừng cong lên, Hàn Ân Ly khẽ nâng cằm Mặc Hàn Phong lên rồi nhẹ nhàng hôn vào môi anh.

_ Được, em sẽ sinh con cho anh nhưng mà việc này phải phụ thuộc vào năng lực của anh rồi
_ Vậy còn chừng chừ gì nữa, mau cùng anh động phòng thôi Em yêu!
Dứt lời, Mặc Hàn Phong hấp tấp nhấc bổng Hàn Ân Ly lên rồi tiến thẳng vào phòng nghỉ.

...!
Thời gian mới đó trôi qua bốn tuần, trong thời gian đó Hàn Ân Ly và Mặc Hàn Phong quyết định sống cùng nhau trong một chung cư cao cấp, mới sáng sớm ngủ dậy đã không thấy anh đâu biết chắc là anh đã đi làm định bụng ngồi dậy nhưng cơn buồn kéo đến khiến cô không kiềm được mà ngủ thiếp đi.


Đến mười giờ trưa Hàn Ân Ly uể oải ngủ dậy, khẽ ngáp dài rồi mới rời giường cô vệ sinh cá nhân.

Vì quá lười biếng nấu ăn nên cô đã đặt đồ ăn bên ngoài, khoảng chừng mười mấy phút là có người giao thức ăn đến.

Trải dài đồ ăn trên bàn, Hàn Ân Ly suýt chút nữa rơi cả nước miếng khi nhìn thấy đồ ăn quá bắt mắt, nhưng mà ngửi được mùi tanh khiến cô nhíu mày bụm miệng chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, dạo gần đây cô thường xuyên có biểu hiện rất lạ như trễ kinh rất thèm ăn nhưng ngửi mùi tanh thì lại không ăn được.

Như sợ bản thân có bệnh nên Hàn Ân Ly vội vã đi thay đồ rồi bắt xe đến bệnh viện tư nhân, khi khám tổng quát với kết quả rằng cô đã mang thai gần bốn tuần.

Hàn Ân Ly vỡ òa muốn bật khóc, cô nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa chiếc bụng phẳng lì của mình, ở đây là sinh linh bé nhỏ và là sự kết tinh của cô và Mặc Hàn Phong, nghĩ đến biểu cảm của anh khi nghe tin mình đã làm ba thì sao nhỉ? cô thật rất mong chờ.

Đi ra khỏi bệnh viện, điện thoại của cô chợt reo lên mà người gọi đến là Ảnh Quân, giọng anh bên kia có phần gấp gáp.

_ Ân Ly, em trở về biệt thự của anh mau lên, Âu phu nhân và anh Dương Phàm đang ở đây bọn họ đang tìm em đấy.

 
Chương 61: 61: Phá Thai


_ Mẹ! Anh hai! con về rồi ạ
Hàn Ân Ly tươi cười đi đến chỗ Âu phu nhân đang ngồi và còn không quên ôm chầm lấy bà một cái, Âu phu nhân niềm nở cũng ôm chặt lấy cô, mới mấy tháng không gặp con gái bé bỏng của bà khiến bà nhớ nhung không thôi.

_ Chà...Tiểu Ly nhà ta mới mấy tháng về nước mà đã có da có thịt nhiều hơn rồi này, A Quân! con thật khéo biết chăm sóc Tiểu Ly nhà bác quá
Nụ cười trên môi Hàn Ân Ly chợt cứng ngắc khẽ quay qua nhìn Ảnh Quân, nhưng chỉ thấy nụ cười gượng gạo của anh điều này khiến cô cảm thấy chột dạ hơn.

Ảnh Quân qua một lúc mới lấy lại cảm xúc, anh nhìn Âu phu nhân khiêm tốn lên tiếng.

_ Bác gái quá khen rồi, Ân Ly có da có thịt đều tại sức ăn của cô ấy thôi ạ
_ Haha...Dương Phàm, con nhìn xem thằng bé A Quân thật khéo miệng chưa kia, mẹ phải mau mau bắt thằng bé làm con rể của mẹ mới được
Âu phu nhân rất cảm thấy hài lòng với Ảnh Quân, bà còn không quên cùi cùi Âu Dương Phàm nhưng anh ấy chỉ khẽ cười mà không nói gì cả, nói chuyện được một lúc thì cả bốn ngườì đi vào phòng ăn.

Trong bàn ăn, Âu phu nhân là người vui vẻ nhất bà không ngừng luyên thuyên nói vừa gắp thức ăn bỏ vào chén cơm của cô, nhìn chén cơm đầy mà Hàn Ân Ly muốn khóc thét lên.

_ Tiểu Ly, con nhất định phải ăn hết phần cơm này đấy nhé, mẹ muốn con càng mũm mĩm hơn để còn làm cô dâu xinh đẹp của A Quân nữa

_ Mẹ à...!
Hàn Ân Ly khá khó chịu khi nghe Âu phu nhân cứ luyên thuyên về việc muốn Ảnh Quân làm con rể của bà ấy, cảm thấy bản thân nói quá nhiều nên Âu phu nhân tạm thời im lặng.

_ Được rồi..được rồi, mẹ không nói nữa, Ngoan! con mau ăn cá măng này đi, đây chẳng phải mà món con thích sao nhớ ăn nhiều vào nhé
Cô đành đón nhận miếng cá măng mà Âu phu nhân gắp, nhưng chưa kịp bỏ vào miệng thì một mùi tanh sộc vào mũi khiến cô nhăn mặt muốn nôn ra, cô kịp thời bụm miệng chạy nhanh vào phòng vệ sinh.

Sau khi nôn thốc ra, mặt mày Hàn Ân Ly trở nên xanh xao đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Âu phu nhân nhìn thấy mà tá hỏa lên, bà cuống cuồng chạy thật nhanh đến chỗ cô nhưng khóe mắt bà đã cay xè.

_ Làm sao vậy Tiểu Ly? sao mặt con xanh xao quá vậy? chẳng phải ban nãy vẫn còn tươi tắn lắm sao
Hàn Ân Ly gắng rặn ra một nụ cười tự nhiên rồi xua tay nói.

_ Con không sao cả! mọi người đừng quá lo lắng, con xin phép mọi người đi về phòng trước
_ Tiểu Ly, có phải con đang mang thai đúng không?
Bước chân của Hàn Ân Ly trong phút chốc khựng lại, cô vô cùng sững sờ khi nghe Âu phu nhân nói cô đang mang thai, hít thở thật sâu cô khẽ quay người lại nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt bà ấy.

Đột nhiên Âu phu nhân đi đến ôm chầm lấy cô, mỉm không ngừng cười tươi.

_ Nói mẹ nghe, con đang mang thai có phải không? mẹ là người phụ từng trải nên rất nhậy cảm về vấn đề này
Hàn Ân Ly khẽ cắn môi dưới tránh né ánh mắt của bà ấy, vẫn đang chừng chừ có nên nói với Âu phu nhân rằng cô đang mang giọt máu của Mặc Hàn Phong không? khẽ siết chặt bàn tay cô can đảm lên tiếng.

_ Vâng, hiện tại con đang mang thai được bốn tuần rồi ạ
_ Là thật sao? Tốt quá
Hai mắt Âu phu nhân sáng rực, bà vui mừng đến suýt bật khóc vậy là bà sắp thành làm bà ngoại rồi sao? Bà nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi ân cần nói.

_ Vậy còn chừng chừ gì nữa, con và A Quân còn không mau tổ chức đám cưới

_ Đám cưới? Ý mẹ là sao ạ?
Hàn Ân Ly khó hiểu hỏi lại Âu phu nhân, nhưng đừng có nói là bà ấy đang nhầm lẫn cái thai này của Ảnh Quân đấy nhé.

_ Hầy, con thật ngây ngô quá, giữa con và A Quân đã có con rồi thì mau tổ chức hôn lễ chứ
Biết ngay mà, hai tay Hàn Ân Ly bấu chặt vào nhau không dám đối diện với mọi người, Nhìn thấy cô đang tránh né Âu phu nhân liền cảm thấy khó hiểu.

_ Con sao thế Tiểu Ly, có chuyện gì mà con không thể nói ra hay sao?
_ Mẹ, thật ra ba đứa bé không phải là Ảnh Quân ạ
_ Sao...sao cơ??
Âu phu nhân toàn thân cứng ngắc, tai bà cứ ù ù với câu nói của Hàn Ân ban nãy, cái gì mà Ảnh Quân không phải là ba đứa bé chứ? Vậy ai là ba đứa trẻ mới được chứ, bà hít thở thật sâu cố gắng hỏi cô.

_ Cái thai con đang mang không phải của A Quân, vậy nói mẹ nghe người đàn ông làm con mang thai là ai?
Hàn Ân Ly cúi gằm mặt xuống, không dám đối diện với Âu phu nhân cũng như Âu Dương Phàm và Ảnh Quân.

Dù có giấu đi chăng nữa thì mọi người cũng sẽ biết, chi bằng cô nói thẳng ra luôn.

_ Mẹ...thật ra...con đang mang giọt máu của Mặc Hàn Phong ạ
_ Cái gì?
Hơi thở của Âu phu nhân dần yếu đi, bà không trụ được liền ngã xuống may là Âu Dương Phàm kịp thời đỡ lấy bà, gương mặt bà vẫn chưa hết bàng hoàng.


_ Tiểu Ly, con đang nói cái gì vậy? có phải con đang nói giỡn thôi phải không?
_ Không mẹ ạ, đây là sự thật
Âu phu nhân khi nghe câu khẳng định từ cô thì không khỏi tức giận, bà giận dữ hất mạnh Âu Dương Phàm ra phóng thật nhanh về phía Hàn Ân Ly, nắm lấy cổ tay cô định kéo đi nhưng cô lại một mực đứng im.

_ Mẹ...mẹ định đưa con đi đâu vậy?
_ Con im lặng ngay cho mẹ, mẹ sẽ không chấp nhận đứa con trong bụng của con bởi vì nó mang giọt máu của Mặc Hàn Phong, Dương Phàm! chuẩn bị đi đến bệnh viện
Lời của Âu phu nhân thốt ra như hàng ngàn mũi kim đâm vào lồng ngực của cô vậy, nhưng khi nghe Âu phu nhân muốn đưa cô đến bệnh viện thì hoảng hốt.

_ Mẹ...mẹ định đưa con đến bệnh viện làm gì?
_ Còn làm gì nữa? con nhất định phải phá bỏ đứa con trong bụng này
Hàn Ân Ly nước mắt rơi lã chã, gắng gượng để không để bản thân bị Âu phu nhân kéo đi, cô luôn phản kháng kịch liệt.

_ Đừng mà mẹ...con xin mẹ đừng bắt con phá bỏ đứa con của con...Dù gì bé con cũng là cháu ngoại của mẹ mà....

 
Chương 62: 62: Kế Hoạch Bỏ Trốn


Âu phu nhân cũng thấy thương khi nhìn thấy con gái bé bỏng của mình rơi nước mắt, bà buông tay Hàn Ân ra khẽ quay lưng lại rồi khoanh tay trước ngực lạnh lùng lên tiếng.

_ Nếu con đã cương quyết không muốn bỏ đứa bé trong bụng này cũng không sao, nhưng mẹ cấm con không được qua lại với cái tên Mặc Hàn Phong kia, bắt đầu từ ngày hôm nay con không được bước ra khỏi nhà hãy ngoan ngoãn ở trong phòng đi
Âu phu nhân đây là đang muốn nhốt trong phòng sao? Hàn Ân Ly với ánh mắt thống khổ nhìn bóng lưng của Âu phu nhân, qua một lúc không chịu được cô liền chạy nhanh vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.

_ Hầy...!
Bà thở dài một tiếng rồi cũng đi vào phòng của mình, còn Ảnh Quân thì hoàn toàn chết lặng khi nghe tin Hàn Ân Ly mang thai lại là giọt máu của Mặc Hàn Phong, ngoài đau khổ ra anh không biết nên làm gì mới phải.

Âu Dương Phàm bắt gặp ánh mắt cay xè của Ảnh Quân thì không khỏi thở dài ngao ngán, hắn đi đến vỗ vai Ảnh Quân.

_ Đừng đau lòng nữa, nếu không phải người mình mong muốn thì cả đời này yêu ai cũng không thấy vui vẻ, và nếu không phải người mình chờ đợi thì bên cạnh ai cũng chẳng thấy bình yên, em hiểu chứ?
_ Hiểu rồi thì sao chứ? có thay đổi được gì không?
Nước mắt Ảnh Quân bất chợt rơi xuống, ngày hôm nay anh cảm thấy lòng mình vô cùng nặng trĩu vừa nhức nhói không thôi, Anh không nói không rằng mà quay người rời đi, thấy thế Âu Dương Phàm cũng chạy đuổi theo.

...!
Nằm trên giường, Hàn Ân Ly không ngừng xiết xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình chợt nhớ đến Mặc Hàn Phong, cô nhanh chóng ngồi dậy lấy điện thoại gọi cho anh.


Rất nhanh đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói khàn khàn nhưng lại vô cùng ôn nhu của Mặc Hàn Phong.

_ Bảo bối nhớ anh rồi à?
Khoé môi Hàn Ân Ly khẽ cong lên, người đàn ông này quá tự luyến rồi nhưng có điều cô thích, cô rất ngoan ngoãn đáp.

_ Vâng, em thật sự rất nhớ anh rất muốn nhào vào lòng anh ngay lập tức a...!
_ Haha..Ly Ly, em là đang làm nũng với anh đó sao?
Hàn Ân Ly vờ giận dỗi gắt gổng lên tiếng.

_ Anh không thích?
_ Không...không phải, Anh thật sự rất thích là đằng khác.

Cô khẽ hừ một tiếng coi như anh biết điều đấy, mà nhớ đến đứa con của hai người khiến Hàn Ân Ly không ngừng cười siết xoa.

Nếu Mặc Hàn Phong biết bản thân mình đã làm ba thì làm sao nhỉ? quả là cô rất mong chờ.

_ Hàn Phong, em có một chuyện quan trọng muốn thông báo với anh
Nhận thấy sự nghiêm túc của cô khiến Mặc Hàn Phong nhất thời căng thẳng, và có chút hồi hộp ngay cả anh cũng không hiểu lý do tại sao nữa, Hàn Ân Ly nhoẻn miệng cười khúc khích rồi chậm rãi lên tiếng.

_ Xin chúc Mặc Tổng đã được thăng cấp làm ba, cho hỏi ngài có vui không?
Đáp lại cô là sự im lặng, nhưng cô đâu có biết gương mặt của Mặc Hàn Phong lúc này rất đờ đẫn.

Thăng cấp làm ba? Làm ba? hai câu làm ba vẫn cứ vang vãn trong đầu anh, mãi qua được một lúc thì Mặc Hàn Phong mới ngớ người tỉnh ngộ, anh trố mắt không thể tin được những điều mà Hàn Ân Ly nói, cuối cùng anh cũng tiêu hóa được rồi.

Anh làm ba rồi?
Hàn Ân Ly chưa kịp thất vọng khi nhận thấy Mặc Hàn Phong vẫn mãi yên lặng mà không nói gì, nhưng lại nghe giọng nói hấp tấp của anh.

_ Ly Ly, em...em nói thật chứ? Anh..anh làm ba rồi sao? chúng ta có con rồi sao?

Vì quá bất ngờ nên anh nhất định lớn giọng khiến các cổ đông một trong phòng họp phen hú vía nhìn chăm chăm vào anh, những lời mà anh nói thốt ra đã lọt vào tai từng người một trong số các cổ đông.

Lúc này Hàn Ân Ly thầm thở phào nhẹ nhõm cô còn tưởng Mặc Hàn Phong sẽ không vui khi nghe tin cô có thai, cảm nhận được sự cuống cuồng của anh khiến khoé môi cô không ngừng cong lên.

_ Là thật, Hàn Phong! anh làm ba rồi
_ Anh thật sự rất vui, Ly Ly! cảm ơn em
Mặc Hàn Phong không ngừng ríu rít cảm ơn, sau đó ra hiệu cho các cổ đông tan họp rồi anh cầm lấy áo khoác chạy nhanh ra khỏi phòng họp nhưng anh vẫn nghe điện thoại, Nhưng đột nhiên anh nghe tiếng thút thít của Hàn Ân Ly khiến anh rất hoảng hốt.

_ Em làm sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu sao? Ngoan, không khóc ha anh thương anh thương
_ Hức...Hàn Phong...em không thể gặp lại anh nữa, hiện tại em bị mẹ nghiêm cấm gặp anh ngay cả ra ngoài bà ấy cũng không cho ra...!
Hàn Ân Ly thút thít bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Mặc Hàn Phong nghe, khi nghe xong anh cảm thấy rất đau lòng vừa cảm thấy lo lắng cho cô, suy nghĩ một lúc thì anh mới lên tiếng.

_ Ngoan, đừng khóc nữa nếu không thôi bé con của chúng ta lại chê em khóc nhè
_ Anh cứ trêu em
_ Được rồi được rồi, Ly Ly! nghe anh, em hãy cứ ngồi yên trong phòng khoảng chừng mười hai giờ khuya anh sẽ đến tìm em
Mặc dù rất thắc mắc muốn biết Mặc Hàn Phong làm bằng cách nào để gặp được cô nhưng cô rất tin tưởng vào năng lực của anh nên gắt đi sự thắc mắc trong đầu.

...!
Khi thành phố chìm vào tĩnh lặng, Mặc Hàn Phong táo bạo vượt tường và thành công trèo lên đến tầng ba, anh còn tưởng mình nhầm phòng nhưng lại may mắn trúng ngay phòng ngủ Hàn Ân Ly.


Nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh đang run rẩy, anh đoán chắc con mèo hoang này lại thút thít khóc.

Cạch.

Nghe tiếng mở cửa phát ra ban công, Hàn Ân Ly không hề chậm trễ quay người lại nhìn, vừa thấy Mặc Hàn Phong cô đã muốn nhảy dựng lên nhưng vì bản thân đang mang thai nên nhẹ nhàng vẫn hơn.

Mặc Hàn Phong sợ cô kích động lại ảnh hưởng đến bé con nên nhanh chóng cất bước nhanh lên giường, anh khẽ ngã lưng xuống giường rồi nhẹ nhàng kéo cô nằm xuống rồi khảm người cô vào người mình.

Bàn tay to lớn không ngừng vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của cô, lâu lâu lại cúi xuống hôn nhẹ lên trán hoặc tóc cô, mãi một lúc anh lên tiếng.

_ Ly Ly, hay chúng ta bỏ trốn khỏi đây được không? đến một đất nước mà không ai ngăn cản được chúng ta
_ Anh định đưa em đi trốn đấy à? nhưng mà đất nước mà anh muốn nói đến là nước nào?
Mặc Hàn Phong nhoẻn miệng cười ôn nhu, không vội trả lời cô mà nhởn nhơ cúi xuống hôn chụt vào đôi môi mọng nước của Hàn Ân Ly.

_ Chúng ta đến Ireland!.

 
Chương 63: 63: Cuộc Sống Sau Ba Năm


Sáng sớm ngày hôm sau, Âu phu nhân có hẹn với mấy bạn già của mình nên đã kêu Âu Dương Phàm đưa bà đến chỗ hẹn, hiện tại trong nhà chỉ còn quản gia và những người giúp việc.

Đến giờ trưa, Hàn Ân Ly theo như kế hoạch của Mặc Hàn Phong là cho thuốc ngủ vào thức ăn của người giúp việc, đến khi xác định mấy người kia đã ngã gục xuống ngủ thì cô mới cầm lấy vali chạy nhanh ra cổng.

Khi ra khỏi cổng, Hàn Ân Ly đã thấy chiếc xe Bugatti La Voatio Noire màu đen đậu ngay bên đường cách cổng nhà cô, khoé môi Hàn Ân Ly cong lên rồi đi nhanh vào trong xe.

_ Từ từ thôi nào, em đang mang thai đấy
_ Hehe...!
Hàn Ân Ly nhoẻn miệng cười khúc khích, sau đó cùng anh đi đến sân bay.

Bọn anh và cô đã tính cả rồi, tập đoàn Mặc Thị tạm thời giao cho trợ lý Nhan Tầm lâu lâu sẽ được Quách Khiếu Thiên phụ giúp cậu ta, cả anh và cô quyết định đến Ireland sinh sống và đăng ký kết hôn tại đó chỉ như vậy mới không khiến Âu phu nhân phản đối được nữa.

Mất khoảng chừng năm tiếng mới có thể đến Ireland, đến nơi cả anh và cô chọn một chung cư cao cấp nhất tại Ireland.

...!
Âu phu nhân cùng với tâm trạng khá vui vẻ khi gặp lại bạn bè nhiều năm không gặp của mình, vừa bước vào trong nhà thì đã thấy cảnh tượng người giúp việc lẫn quản gia đều nằm la lết dưới sàn.

Bà hoảng hốt nhìn Âu Dương Phàm, cả hai như hiểu nhau nhanh chóng đi lên lầu đến phòng ngủ của Hàn Ân Ly.


Cửa được mở ra nhưng lại không thấy cô đâu, Âu phu nhân tức giận đi đến tủ quần áo thì thấy trống rỗng bà nhíu mày tức giận.

_ Con bé Tiểu Ly này...lớn gan thật rồi, dám cả gan bỏ trốn để đi theo cái tên Mặc Hàn Phong kia...hừ
Âu Dương Phàm cũng có phần tức giận nhưng vẫn phải bình tĩnh lại, hắn chỉ đành bất lực mà không làm được gì.

...!
Ba năm sau, Tại Ireland
Trong một chung cư tràn ngập tiếng cười khúc khích cười của một bé gái mà đúng hơn đây là chung cư của Mặc Hàn Phong và Hàn Ân Ly, ba năm trước cô đã sinh cho anh một cặp sinh đôi một trai một gái.

Hiện tại anh đang là chủ của một quán bar lớn nhất tại Ireland, kể từ khi có con tính tình anh thay đổi hẳn không lạnh lùng hay nóng tính nữa mà ngược lại rất ôn hòa và điềm đạm, Tuy sỡ hữu một quán bar nhưng ít khi anh đến đó vì lý do ở nhà chăm con và chăm vợ, anh hiện tại không khác gì ông bố bỉm sữa.

Mặc Hàn Phong nô đùa với hai đứa con của mình dưới thảm sàn, cô bé Bối Bối sỡ hữu khuôn mặt tròn phúng phính có mái tóc ngắn ngang tai, cô bé không chịu ngồi xuống sàn mà ngồi vào lòng ba của mình.

Cảm thấy chán chường với mấy khối đồ chơi lắp ghép cô bé Bối Bối liền choàng tay qua ôm lấy cổ anh, miệng nhỏ không ngừng chu chu.

_ Daddy ơi!
_ Ơi, sao vậy Bối Bối của ba?
Mặc Hàn Phong không thể chịu đựng được cặp má phúng phính của con gái liền thơm lên đó vài cái, còn cậu nhóc Hàn Dật thấy thế thì lại không mấy mải mai mà cúi gằm chơi đồ chơi của mình.

Cô bé Bối Bối tiếp tục chu môi lên tiếng.

_ Một lát nữa có phải Daddy ra ngoài đúng không ạ?
_ Đúng vậy
_ Vậy Daddy cho Bối Bối đi theo cùng nhé
Bỗng dưng Mặc Hàn Phong im lặng nhìn chăm chăm vào con gái mình, thấy anh không nói gì cô bé Bối Bối bắt đầu mếu máo muốn khóc.

_ Đi mà Daddy...cho con đi cùng nha, Bối Bối nhất định sẽ ngoan ngoãn không làm phiền Daddy làm việc đâu ạ
Nhìn thấy con gái bé bỏng của mình sắp rưng rưng nước mắt khiến anh rất đau lòng, và cũng không đành lòng không cho cô bé đi.

_ Được rồi, không khóc nữa ha...Daddy sẽ cho Bối Bối theo cùng
_ Thật sao ạ?
Cô bé Bối Bối vui mừng ra mặt còn không quên hôn chụt khắp gương mặt của anh, Mặc Hàn Phong chỉ biết bật cười bất lực, anh khẽ quay sang nhìn con trai lạnh lùng của mình.


_ Tiểu Dật, con muốn đi cùng không?
_ Không ạ, con ở nhà chăm sóc mẹ
Nhóc Hàn Dật nhàn nhạt đáp, khoé môi Mặc Hàn Phong không ngừng co giật, thằng nhóc này lạnh lùng giống ai không biết? à mà giống anh của trước kia thì phải nhỉ.

Thấy con trai từ chối anh cũng không ép, bồng cô bé Bối Bối đứng dậy sau đó lần nữa nhìn nhóc Hàn Dật rồi cẩn thận dặn dò.

_ Một lát nữa con nhớ gọi mẹ đi ăn trưa nhé, ba và em con đi ra ngoài một lát rồi sẽ về ngay
_ Vâng, ba và Bối Bối cứ đi đi con ở nhà chăm sóc cho mẹ
Nghe câu này của con trai khiến Mặc Hàn Phong rất an tâm, anh và cả cô bé Bối Bối đi chưa được bao lâu thì nhóc Hàn Dật đứng dậy đi vào phòng ngủ của ba mẹ, nhìn thấy Hàn Ân Ly đang cuộn tròn nằm trên giường cậu nhẹ nhàng đi lại rồi khẽ lên tiếng.

_ Mami!
Hàn Ân Ly vốn không ngủ chỉ là đến kỳ kinh nguyệt nên hiện tại cô rất cực kỳ đau lưng không muốn rời giường, mồ hôi trên trán cô không ngừng chảy dọc xuống.

Khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch của mẹ mình, cậu nhóc hoảng hốt leo lên giường giọng nói nấc nghẹn.

_ Mami...Mami làm sao vậy ạ? sao gương mặt Mami lại xanh xao như vậy?
Hàn Ân Ly nở nụ cười yếu ớt, vội trấn an con trai của mình.

_ Không sao...Mami không sao, chỉ là đau lưng thôi Tiểu Dật của mẹ đừng quá lo lắng nhé
Nhưng nhóc Hàn Dật lại không an tâm hơn, cậu nhóc rơm rớm nước mắt nhìn mẹ mình, Hàn Ân Ly khi thấy giọt nước mắt của con trai khiến cô rất hoảng hốt.

_ Tiểu Dật, sao con lại khóc?
_ Con muốn Mami đến bệnh viện

Câu ngắn gọn của cậu nhóc nhưng đã thành công làm trái tim Hàn Ân Ly vô cùng ấm áp, con trai cô dường như rất hiểu chuyện.

_ Nhưng mà mẹ đã uống thuốc rồi mà
_ Vậy mẹ đã uống thuốc rồi...lưng..

còn đau không? có thể đứng lên được không?
Giọng điệu của cậu hết sức nhẹ nhàng, nghe con trai quan tâm hỏi Hàn Ân Ly thành thật đáp.

_ Không thể
Cậu nhóc Mặc Hàn Dật mím môi im lặng nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve khuôn mặt mẹ mình.

_ Vậy mẹ uống thuốc thì có tác dụng gì chứ?
_ Vậy đi khám bác sĩ thì có tác dụng gì chứ?
Hàn Ân Ly thấy con trai khóc thương tâm như vậy thì không khỏi xót xa, con trai của cô quá hiểu chuyện rồi.

Nghe cô nói vậy, nhưng nhóc Hàn Dật vẫn một mực phản bác.

_ Nếu là bác sĩ...thì tùy tiện tiêm cho mẹ là có thể khỏe rồi a.

 
Chương 64: 64: Nguyện Yêu Em Hết Kiếp Này


Hàn Ân Ly khẽ thở dài, đành vươn tay kéo nhóc Hàn Dật để cậu nằm trong lòng cô, cậu rất ngoan ngoãn dụi dụi mặt vào ngực mẹ.

Nước mắt nước mũi của cậu dính đầy trên áo cô nhưng cô không hề thấy khó chịu mà ngược lại còn buồn cười với dáng vẻ này của con trai.

_ Tiểu Dật, ban nãy con nói tùy tiện tiêm cho mẹ là khỏe lại hả?
_ Vâng
_ Vậy mẹ sợ đau thì phải làm sao?
Hàn Ân Ly nhẹ nhàng hôn nhẹ lên tóc con trai còn vỗ về lưng cậu.

Nghe cô nói sợ đau, nhóc Hàn Dật khẽ mím chặt môi không vội nói, bàn tay nhỏ nhắn xuýt xoa lưng cô.

Mãi một lúc cậu mới có thể lên tiếng đáp lại cô.

_ Mẹ sợ đau?
_ Ừm
Cậu nhóc Hàn Dật với gương mặt đờ đẫn vừa kinh ngạc khi thấy mẹ mình thành thật gật đầu, cậu thấy không phục liền nói tiếp.

_ Mami đã lớn như vậy rồi, mẹ vẫn sợ đau?
Khoé môi Hàn Ân Ly cong lên, nhìn thấy hàng lông mày của con trai đang cau có thì không khỏi buồn cười, cô bất ngờ hỏi thế lại cậu.


_ Vậy con thì sao? con không sợ đau hả?
_ Con sợ đau thì có sợ thật nhưng bị cảm rồi thì phải tiêm
_ Nhưng mẹ không bị cảm?
_ Đau lưng cũng phải tiêm
Hàn Ân Ly khẽ thở dài ngao ngán, con trai cô sao mà giống một ông cụ non vậy nè, nhưng nhìn ánh mắt lẫn cả thái độ của cậu cô đoán chắc sau này cậu sẽ là người đàn ông ấm áp, có trách nhiệm với người mình yêu và người thân, cô cảm thấy tính tình của cậu quả thật rất giống Mặc Hàn Phong của hiện tại.

...!
Lúc Mặc Hàn Phong trở về phòng thì đã thấy vợ và con trai đang nằm ngủ nhưng Hàn Ân Ly vốn không ngủ mà chỉ ngắm nhìn con trai.

Anh đi lại ngồi xuống mép giường, thiện đưa tay vuốt mái tóc ngắn của Tiểu Dật, nhưng ánh mắt ôn nhu lại dành cho Hàn Ân Ly.

_ Làm sao mà thằng bé đang ngủ mà thút thít vậy? đã có chuyện gì xảy ra sao?
_ Vâng, thằng bé vừa mới khóc xong rồi lăn ra ngủ ngon lành
Mặc Hàn Phong khẽ nhướng mày nhẹ, ánh mắt chuyển sang nhìn con trai cứ thút thít trong lòng cô.

_ Sao lại khóc rồi? Anh nhớ là thằng bé đâu hay có khóc
Hàn Ân Ly khẽ thở dài ngao ngán rồi bắt đầu kể lại mọi chuyện cho anh nghe, khi nghe xong không hiểu sao anh lại bật cười.

_ Sao anh lại cười?
_ Anh đoán chắc thằng bé sau này sẽ một người đàn ông ấm áp biết yêu thương những người mà thằng bé quý
Ngay cả suy nghĩ của anh cũng giống như cô, Hàn Ân Ly mỉm cười hạnh phúc khẽ hôn nhẹ lên trán con trai sau đó quay sang nhìn Mặc Hàn Phong.

_ Ông xã, anh mau khom người xuống đi
Mặc Hàn Phong hơi ngờ vực nhưng sau đó rất ngoan ngoãn mà nghe lời khom người xuống, bỗng dưng một đôi môi mềm mại đặt nhẹ lên môi anh khiến anh rất kinh ngạc, nhưng điều làm anh kinh ngạc đó chính là sự chủ động của cô, anh biết vợ của anh là người rất hay ngại nên rất ít khi chủ động.

Đang đứng hình chưa được vài giây thì lại giọng nói ngọt ngào của Hàn Ân Ly.

_ Ông xã, em yêu anh
Trái tim Mặc Hàn Phong trong phút chốc đập phịch phịch lên, anh nở nụ cười hạnh phúc nói.

_ Anh cũng rất..rất..yêu em, Bà xã à!
Dứt lời, Mặc Hàn Phong khẽ nhẹ nhàng cuối xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy, một nụ hôn không mạnh bạo cũng không mang tính chiếm hữu mà chỉ đơn giản là hôn.


Cạch.

Đôi môi của hai người vừa dứt thì đột nhiên nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô bé Bối Bối vang lên.

_ Aaa..con không thấy gì hết nha...!
Nói rồi, cô bé còn dùng hai tay che hai mắt mình lại, nhìn hành động đáng yêu này của con khiến cả Mặc Hàn Phong và Hàn Ân Ly đều bật cười thành tiếng, cô bé thấy ba mẹ cười thì cũng cười theo mặc dù không hiểu chuyện gì.

Sau đó Bối Bối nhanh nhạy chạy về phía cô và anh, toan định leo lên giường nhưng dường như giường của cô và anh quá cao nhỉ? hay là chân của cô bé quá ngắn.

Mặc Hàn Phong buồn cười vươn tay nhấc bổng cô bé lên giường, sau đó một nhà bốn người nằm trên giường, đợi cô bé Bối Bối thều thào ngủ thì anh mới vươn tay khiều người cô.

_ Làm sao vậy?
_ Bà xã, lâu rồi chúng ta chưa làm hay tranh thủ các con ngủ thì chúng ta qua phòng khác nhấp nháy một cái nhé
Nhìn gương mặt thống khổ của anh, cô lại cảm thấy thương xót quả thật anh bị cô nhóc Bối Bối quấn quýt không ngừng nên không có thời gian thân mật với cô, Hàn Ân Ly không còn cách nào khác đành gật đầu cùng anh sang phòng khác.

Trong căn phòng ngủ khác, ngập tràn mùi ám muội cùng với tiếng rên rỉ hòa quyện với tiếng thở dốc, đến phút cuối cùng Mặc Hàn Phong bất ngờ bắn hết lên bụng cô mà không cho vào trong.

Hàn Ân Ly lấy làm lạ bèn lên tiếng.

_ Ông xã, sao anh không cho vào trong?
Mặc Hàn Phong thở gấp ngã người nằm xuống giường còn không quên ôm lấy thân thể trần truồng của cô vào trong lòng.

_ Anh không muốn em một lần nữa chịu đau đớn khi sinh con, như thế anh xót lắm! với lại hai đứa là đủ rồi

_ Nhưng vì anh em có thể hy sinh đẻ con cho anh mà, em không sợ đau
Mặc Hàn Phong khẽ cười, dùng tay đánh nhẹ vào trán cô.

_ Ngốc quá, Em không sợ đau nhưng anh lại sợ em đau
Hàn Ân Ly mỉm cười hạnh phúc, lần lựa chọn này của cô dường như không sai, cô tin người đàn ông này sẽ yêu cô rất nhiều, yêu hơn cả cô yêu anh, Mặc Hàn Phong khẽ cúi người dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô.

_ Bà xã này, anh nghĩ thời gian và không gian chẳng thể chia cắt được tình yêu anh dành cho em, lúc trước càng xa em anh càng nhớ em da diết, và bây giờ càng gần em anh càng yêu em mạnh liệt, mà dù thế nào anh vẫn mãi mãi yêu em
Hàn Ân Ly bởi câu nói này của anh làm cho cảm động không thôi, cô cứ thế mà vùi mặt vào khuôn ngực săn chắc của anh.

_ Ông xã, chân lý cuối cùng trên cõi đời vẫn chỉ là tình yêu.

Yêu là sống và còn sống là yêu, Ông xã! em yêu anh
_ Anh cũng rất yêu em và nguyện yêu em hết kiếp này
Cái gì rồi cũng trôi qua, cái gì rồi cũng phôi pha, cái gì rồi cũng nhàm chán.

Duy chỉ có ái tình mới là tồn tại, và tình yêu Mặc Hàn Phong dành cho Hàn Ân Ly cũng thế, bất tử với thời gian.

End..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top