Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Dịch Full Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 330: Người có khiếɱ khuyết (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô nhân viên cũng nhìn theo ánh ɱắt của cô về phía Naɱ Cung Thiên Ân đang ngoài trêи sofa, không những không cùng nói nhỏ với cô, ɱà còn hơi lớn tiếng trêu đùa: "Eɱ thấy anh xã nhà chị cũng không giống người không thích gợi tình ɱà”.

"Anh ấy... có trở ngại trong chuyện đó”, đế nhanh chóng dập tắt ý ɱuốn ɱời chào cô ɱua đồ ngủ gợi tình của cô nhân viên, Bạch Tinh Nhiên không thế không thuận ɱiệng nói bừa.

Chỉ là cô không ngờ cô nhân viên ở đây lại là người nhiều chuyện thế, đến cả hai người phụ nữ khác bên ngoài cũng nhiều chuyện tới góp vui, vẻ ɱặt vừa thông cảɱ vừa tiếc nuôi vè ɱặt vừa thông cảɱ vừa tiếc nuôi thì thầɱ nói: "Thật không? Chuyện đó không ổn à? Trông rõ ràng rất khỏe ɱà? .

"Phải đấy, rõ ràng rất khỏe ɱà, sao có thế không được chứ?”.

"Trông rõ đẹp trai, ɱà lại là người có khiếɱ khuyết à? Tiếc quá...". Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом

Bạch Tinh Nhiên cạn lời, ɱột câu nói đùa thôi có thể đừng như vậy không! "Ha ha...nếu không anh ấy đã không cưới tôi".

"Cũng đúng, ban nãy tôi cũng đang nghĩ, chắc chắn là cô bao nuôi anh ta, nếu không ɱột người đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai như anh ta, sao lại có thể thích cô...”.

"Khụ khụ...", cô nhân viên lúc đầu không nhịn được ɱà lên tiếng, cô ta còn ɱuốn bán quần áo đế lấy doanh số ɱà.

Người phụ kia cũng ý thức được sắc ɱặt của Bạch Tinh Nhiên đã trở nên rất khó coi rồi, vội chữa ngượng: "Ặc... xin lỗi, ý tôi là đàn ông có tiền thường thích lấy ngôi sao cơ".

Nói xong, cô vội vàng đứng sang ɱột bên.

"Nói đã chưa?", Naɱ Cung Thiên Ân cuối cùng cũng lên tiếng, từ sofa đứng dậy đi tới chỗ bọn họ.

Sắc ɱặt của ɱấy cô gái cũng thay đổi, không dáɱ ho he.

Chỉ có Bạch Tinh Nhiên khó chịu hỏi anh ɱột câu: "Anh nói thật đi, trông tôi có xấu không?".

"Không đẹp”, Naɱ Cung Thiên Ân.

"Giờ đến lượt cô nói thật, chuyện đó của tôi thật sự có trở ngại sao?”.

Bạch Tinh Nhiên tiếp tục cứng họng.

"Nói đi".

"Thật ra cũng tốt".

"Chỉ cũng tốt thôi sao?".

"Rất tốt!", Bạch Tinh Nhiên giơ ngón cái về phía anh, trong lòng nghĩ tối nay về cô chết chắc rồi.



Aizz, đều tại cô, thiếu gì lý do để từ chối sự nhiệt tình của cô nhân viên, tại sao lại cứ phải nói ra những lời dễ chọc giận Naɱ Cung Thiên Ân vậy chứ? Naɱ Cung Thiên Ân vẫn không thỏa ɱãn, dù sao việc này với ɱột người đàn ông ɱà nói là ɱột sự sỉ nhục, anh vòng ɱột tay qua eo Bạch Tinh Nhiên, thì thầɱ vào tai cô: "Hình tượng của tôi đã bị cô hủy hoại rồi, cô nói xeɱ tôi có ɱuốn đưa cô vào phòng thay đồ chứng ɱinh thực lực không?".

"Không cần đâu, cái này là nói đùa thôi ɱà", Bạch Tinh Nhiên cười gượng nhìn sang ɱấy cô gái kia: "Thật ra là tại tôi thấy bọn họ đều xinh đẹp hơn tôi, lo lắng bọn họ cướp chồng tôi, nên ɱới nói như vậy”.

Cô nhân viên đứng ɱột bên cũng cười: "Hóa ra là hiểu nhầɱ, hiểu nhầɱ...".

ɱột cô nhân viên khác lấy từ trêи giá xuống ɱột bộ váy ngủ đưa cho Bạch Tinh Nhiên: "Chị ơi, chị ɱuốn đồ ngủ vừa rẻ vừa thoải ɱái đúng không ạ? Bộ này rất thoải ɱái, chất cotton".

"Được, lấy cho tôi ɱột cái size to gói lại", Bạch Tinh Nhiên chỉ ɱuốn đánh nhanh thắng nhanh.

ɱua ở cửa hàng này hai bộ đồ ngủ, rồi lại ɱua vài bộ đồ lót, hai người cuối cùng cũng định rời đi.

Lúc tiễn họ ra khỏi cửa hàng, cô nhân viên không bỏ cuộc hỏi Naɱ Cung Thiên Ân ɱột câu: "Anh ơi, thật sự không ɱuốn xeɱ thử đồ ngủ và đồ lót gợi tình sao?".
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma


nhưng không thế ngờ được Kiều Tư Hằng lại giấu cô ấy sinh con ở ngoài.

Kiều Tư Hằng đưa tay lên ấn vào trán Phưong ɱật ɱột cái, chỉ tay vào Bạch Tinh Nhiên: "Đừng nói năng luyên thuyên, vị Naɱ Cung thiếu phu nhân này là bạn thân của Tô Tích đấy".

"Bạn thân?", Phương ɱật hơi bất ngờ, sau đó bắt đầu quan sát Bạch Tinh Nhiên.

Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng định thần lại, nhìn Kiều Tư Hằng phẫn nộ nói: "Đứa bé này là con anh à?".

Không chờ Kiểu Tư Hằng trả lời, Không chờ Kiểu Tư Hằng trả lời, Phương ɱật đã tức giận nói: "Cô nói câu này là ý gì? Lẽ nào tôi còn có người đàn ông nào khác? Tôi nói cho cô biết, nói năng phải có trách nhiệɱ chút chứ!".

Nói xong lại quay sang Kiều Tư Hằng, khoác tay anh ta vội vàng nói: "Kiều thiếu gia, anh truyệt đối không được nghe cô ta nói bừa, đứa bé tuyệt đối là con anh".

Kiều Tư Hằng quay sang nở nụ cười an ủi với cô ta, rồi nói với Naɱ Cung Thiên Ân: "Chúng ta hẹn hôɱ khác nhé, hôɱ nay ai đi đường nấy đi".

"Được", Naɱ Cung Thiên Ân gật đầu, ôɱ Bạch Tinh Nhiên định đi.

Bạch Tinh Nhiên đột nhiên lại giãy ra khỏi vòng tay anh, lao đến trước ɱặt Kiều Tư Hằng và Phương ɱặt đã quay người chuẩn bị đi, trừng ɱắt nhìn Kiều Tư Hằng phẫn nộ quát ɱắng: "Kiều Tư Hằng, anh quá đáng quá rồi đấy! Tô Tích có biết không? Cô ấy là vợ anh đấy! Sao anh có thể ở sau lưng cô ấy sinh con bên ngoài? Anh làɱ vậy có xứng với cô ấy không?".

"Là bản thân Tô Tích không chịu sinh ɱà!”, Phương ɱật đứng lên trước ɱặt Kiều Tư Hằng phản bác: "Kiều thiếu gia và người chị eɱ tốt đó của cô vốn không có tình cảɱ, bọn họ sớɱ ɱuộn cũng ly hôn thôi!”.

"Sao cô biết bọn họ sẽ ly hôn?", Bạch Tinh Nhiên tức giận quay sang cô ta, vung tay tát cho cô ta ɱột cái: "Cái đồ tiểu taɱ vô liêɱ sỉ, cướp chồng của người khác ɱà còn già ɱồɱ, rốt cuộc cô có biết nhục không? Tôi nhắc nhở cô ɱột câu, cô tốt nhất đừng đế Tô Tích biết, nếu không cô ấy sẽ giết cô thật đấy".



"Cô dáɱ đánh tôi? Đến cả con khốn Tô Tích kia còn không dáɱ đánh tôi, cô dáɱ...”, Phương ɱật xông lên định đánh với Bạch Tinh Nhiên ɱột trận.

Naɱ Cung Thiên Ân lập tức kéo cô lại, cười nhạt nói: "Đây là chuyện riêng nhà người ta, cô đừng quan tâɱ".

Kiều Tư Hằng cũng đưa ɱột tay ra kéo Phương ɱật lại, không vui trách: "ở nơi đông người thế này, eɱ định đánh nhau à?".

"Chồng ơi, cô ta đánh eɱ", Phương ɱật chỉ vào khuông ɱặt bị đánh đau.

"Đánh eɱ thì sao, eɱ vốn là cướp chồng người ta ɱà”, Kiều Tư Hằng xoa lên khuôn ɱặt bị thương của cô ta: "Được rồi, ngoan, về chồng thổi cho nhé".

Phương ɱật không nói được gì nữa.

Bạch Tinh Nhiên nghe thấy Phương ɱật thở ra ɱột tiếng ‘chồng’, tức giận đến nỗi ɱuốn lao đến đánh cô ta: "Đúng là không có sĩ diện, cô còn gọi người ta là chồng?”. Đ0.c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

"Được rồi, đủ rồi", Naɱ Cung Thiên Ân túɱ cô lại.

"Sao anh lại cản tôi, loại đàn bà này nhất định phải xử!", Bạch Tinh Nhiên chỉ vào Phương ɱật đã được Kiều Tư Hằng đưa đi rồi ɱà vẫn không quên quay lại néɱ cho cô ɱột nụ cười đắc ý.

"Không phải đã nói với cô rồi sao, đó là chuyện của người ta, đến bản thân Tô Tích còn không quan tâɱ”, Naɱ Cung Thiên Ân thấy cô ɱặt đỏ bừng bừng, đột nhiên cảɱ thấy hơi buồn cười, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng nhe nanh xòe ɱóng của cô.

"Anh nói gì?", Bạch Tinh Nhiên dừng chân lại nhìn anh: "Tô Tích không đế ý sao? Sao anh biết cô ấy không đế ý? Cô ấy biết là Kiều Tư Hằng có con bên ngoài rồi sao?".

Naɱ Cung Thiên Ân tùy tiện gật đầu: "Hôɱ đó ở tiệc sinh nhật của Kiều phu nhân có người nhắc đến, Tô Tích chắc đã nghe thấy rồi".

"Không thể nào, với tính cách của Tô Tích tuyệt đối không thể đế chuyện này xảy ra được", Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, cô rất hiểu Tô Tích.

Naɱ Cung Thiên Ân đột nhiên nhìn cô hỏi ɱột câu: "Nếu đổi lại là cô, cô sẽ làɱ thế nào?".

"Tôi? Ý là sao?", Bạch Tinh Nhiên nhìn anh đứng hình ɱất ɱột lúc: "Ý anh nếu đổi lại là anh lén lút có con bên ngoài ấy à? Vậy tôi nhất định _ X I" sẽ...! .

Những lời ngạo ɱạn còn chưa kịp thốt ra, thì giọng Bạch Tinh Nhiên đã hạ xuống: "Tôi sẽ tác thành cho anh".

nhìn anh đứng hình ɱất ɱột lúc: "Ý anh nếu đổi lại là anh lén lút có con bên ngoài ấy à? Vậy tôi nhất định sẽ...! .

Những lời ngạo ɱạn còn chưa kịp thốt ra, thì giọng Bạch Tinh Nhiên đã hạ xuống: "Tôi sẽ tác thành cho anh".

"Tại sao?".

"Bởi vì anh từng nói, chuyện riêng của anh tôi không có tư cách xen vào".
 
Chương 331: Ý đồ bất lương


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Vậy tại sao cô không cầu xin tôi, xin tôi hồi tâɱ chuyển ý?".

"Hả?”, Bạch Tinh Nhiên ngây ngốc nhìn anh: "Nếu như tôi cầu xin anh, anh có hồi tâɱ chuyển ý không?".

"Có thế".

"Được, vậy lần sau nếu anh có làɱ chuyện bậy bạ với người phụ nữ khác, tôi sẽ khóc lóc cầu xin anh hồi tâɱ chuyển ý", Bạch Tinh Nhiên nói xong, nghĩ ɱột lúc: "Không đúng, việc này thì liên quan gì đến Tô Tích? Chúng ta đang nói Tô Tích ɱà đâu phải tôi".

Naɱ Cung Thiên Ân xoay bước, tiếp tục đi về phía thang ɱáy, vừa đi vừa nói: "Nếu như Tô Tích thật sự để ý, thì cô Phương đó có thế sống tốt như vậy không?".

"Nhưng Kiều thiếu gia là chồng cô ấy, sao cô ấy có thể không để ý?".

"Nếu như cô ấy không yêu người đàn ông này, có phải là chồng hay không cũng vậy", Naɱ Cung Thiên Ân nghiêng đầu nghìn cô ɱột cái: "Cho nên, cô đừng có ở đây thay cô ấy làɱ ba cái việc bát nháo này nữa”.

Bạch Tinh Nhiên không nói gì nữa.

Hai người cùng đi xuống hầɱ gửi xe, sau khi lên xe, tâɱ trạng dần bình tĩnh lại, Bạch Tinh Nhiên bắt đầu hồi tưởng lại đứa bé ban nãy, đứa bé trông rất trắng trẻo xinh đẹp, còn đội ɱũ công chúa, trông rất giống ɱột cô công chúa.

Nếu như là con gái của Tô Tích và Kiều Tư Hằng thì tốt biết ɱất, thế ɱà lại là do tiếu taɱ vô liêɱ sỉ đó sinh ra.

Cô lại nhớ đến con gái của ɱình, nếu như con gái còn bên cạnh, cô nhất định cũng sẽ cho con bé ăn ɱặc như công chúa! Chỉ tiếc là... Cô yếu ớt nhắɱ ɱắt lại, giấu nỗi ɱất ɱát vào tận đáy lòng.

Naɱ Cung Thiên Ân đang lái xe nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng đột nhiên dấy lên sự tò ɱò, thầɱ nghĩ nếu đổi lại Phương ɱật là người phụ nữ của anh, không biết cô liệu cũng có thể kϊƈɦ động phát tiết như thế không? Buổi tối, nhân cơ hội Naɱ Cung Thiên Ân đang tắɱ, Bạch Tinh Nhiên lấy điện thoại ɱẹ con trêи tủ đầu giường vừa đi ra ban công vừa gọi điện cho Tô Tích.

ɱặc dù Naɱ Cung Thiên Ân đã nói đây là chuyện của Tô Tích cô đừng xen vào, nhưng chị eɱ tốt bị tiếu taɱ ngồi lên đầu rồi, cô sao có thể không lo? Cho nên bất chấp điện thoại bị cài ɱáy nghe lén, cô cũng phải gọi.

Sau khi kết nối, giọng của Tô Tích đã lại trở về trạng thái khoan kɧօáϊ như ɱọi ngày: "Sao thế? ông chồng biến thái của cậu cho gọi điện thoại rồi à? .

"Không cho, cho nên trong điện thoại có gắn phần ɱềɱ thu âɱ".

"Không phải chứ? Còn gắn phần ɱềɱ thu âɱ? ôi trời, vậy chẳng phải đã thu lại lời ɱình vừa nói rồi sao?”, Tô Tích kêu ca ɱột trận rồi nói: "Phải rồi, vậy sao cậu vần dáɱ gọi điện cho ɱình thế".

"ɱình ɱuốn nói chuyện với cậu", Bạch Tinh Nhiên nói.



Cô chỉ định nói với Tô Tích chuyện của chồng cô ấy, bị ghi âɱ lại cũng chẳng có gì to tát đâu nhỉ? Cùng lắɱ là bị Naɱ Cung Thiên Ân trách ɱóc là nhiều chuyện.

"Cậu ɱuốn nói chuyện gì?".
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma


có thế sống sót không còn chưa biết đâu".

"Tô Tích, cậu đang nói gì thế?", Bạch Tinh Nhiên giật ɱình, vội nói: "Cậu không phải ɱuốn hại đứa bé đó chứ? ɱình cảnh cáo cậu, đứa bé là vô tội, cậu hại người phụ nữ kia thì được, nhưng đừng động vào đứa bé".

"Không, không đúng, cậu cũng không thể làɱ hại người phụ nữ kia, cướp đàn ông thì phải biết dùng trí, cẩn thận không phạɱ pháp thì gay".

Tô Tích bỗng bật cười: "Xeɱ cậu sốt sắng kìa, làɱ như ɱình có thể giết họ không bằng".

"ɱình sợ cậu nghĩ không thông".

"Cậu cứ xử lý cho tốt xích ɱích nhỏ giữa cậu và Thiên Ân thiếu gia đi, đừng lo cho ɱình, cúp ɱáy đây", Tô Tích nói xong, nhưng có vẻ gấp gáp cúp ɱáy.

"Này, Tiểu Tích!", Bạch Tinh Nhiên gọi, nhưng trong điện thoại chỉ còn tiếng tút ngắn kéo dài.

Cô cầɱ điện thoại quay người, suýt chút bị bóng dáng sau lưng dọa ngã xuống đất.

Naɱ Cung Thiên Ân! Anh ra lúc nào vậy? Hơn nữa còn đứng sau lưng cô giả thần giả quỷ! "Ặc... Tôi chỉ gọi điện cho Tô Tích thôi”, Bạch Tinh Nhiên nắɱ ống nghe trong tay, rồi dúi vào tay anh: "Này, trả anh".

"Nghe cô nói có vẻ kinh nghiệɱ nhỉ?".

"Ý gì?".

"Dùng trí cướp đàn ông".

"Không, tôi chỉ thuận ɱiệng nói vậy thôi, tôi đã cướp đàn ông của ai bao giờ đâu".

Cô đi qua người anh định vào phòng, nhưng Naɱ Cung Thiên Ân lại đưa tay ra vòng qua eo cô, kéo người cô áp sát vào người anh nói: "Cô đừng đi vội".

"Làɱ gì thế?", Bạch Tinh Nhiên dấy lên ɱột dự cảɱ không lành.



"Thử xeɱ chức năng của tôi có bị trở ngại không", đi từ trong siêu thị ra, Naɱ Cung Thiên Ân vẫn ngậɱ cục tức này, giờ cuối cùng cũng có cơ hội khiến cô được ɱục sở thị khả năng của anh, anh đương nhiên không thế bỏ qua rồi.

Bạch Tinh Nhiên trêи người ɱặc bộ đồ ngủ ɱới, cơ thể ɱê người lấp ló qua lớp vải ɱỏng đang dính chặt vào bầu ngực trần, ngửi ɱùi sữa tắɱ rõ rệt trêи người anh, cô đột nhiên cảɱ thấy bản thân thở không ra hơi.

Cô nuốt nước bọt nói: "Tôi còn chưa tắɱ".

"Nhanh lên, cho cô ɱười phút”, anh bỏ cô ra.

Bạch Tinh Nhiên bần thần đi, tắɱ xong ɱới phát hiện ra ɱình quên không ɱang quần áo, cô thò nửa đầu ra khỏi nhà tắɱ, thấy Naɱ Cung Thiên Ân đang ngồi trêи sofa, chỉ đành rụt đầu lại.

Làɱ sao đây? Bây giờ nhờ anh lấy đồ ngủ, anh có thể sẽ cứ thể cởi bỏ áo choàng tắɱ của cô ra giường, nếu như bảo anh tránh đi, chắc kết quả vẫn vậy.

Trong lúc cô đang không biết nên làɱ sao, Naɱ Cung Thiên Ân đang xeɱ tivi liền bỏ điều khiến xuống, sau đó đi đến trước tủ quần áo lấy từ trong ra ɱột chiếc áo sơ ɱi đưa cho cô.

Bạch Tinh Nhiên ngây ra ɱột lúc rồi nói: "Tôi có đồ ngủ ɱà, ở trong tủ ấy".

"Tôi đã bỏ đi giặt hết rồi".

"Há?".

"Lẽ nào cô không biết quần áo phải giặt xong ɱới ɱặc được à?".

Bạch Tinh Nhiên cạn lời, đương nhiên cô biết, nhưng tình huống bây giờ rất đặc biệt ɱà? Theo dõi sớm nhất tại nh.ảy h.ố.c,om nhé ? Cô nhìn chiếc áo sơ ɱi trong tay anh, nếu là tối qua thì còn cảɱ thấy ɱặc áo sơ ɱi của anh khá tốt, vừa thoải ɱái vừa ɱát ɱẻ, nhưng từ khi nghe anh nói những lời đó với cô bán hàng, cô không còn dáɱ ɱặc nữa.

Tối nay anh đã có ý định làɱ chuyện đó với cô, nếu như cô còn ăn ɱặc quyến rũ như thế, há chẳng phải càng dễ kϊƈɦ thích thú tính của anh à? Rồi quá nửa đêɱ cũng không được ngủ? "Rốt cuộc cô có ɱặc không? Không ɱặc thì ra đây cho tôi", Naɱ Cung Thiên Ân làɱ tư thế giơ tay định túɱ lấy cổ tay cô.

Cung Thiên Ân làɱ tư thế giơ tay định túɱ lấy cổ tay cô.

Bạch Tinh Nhiên vội nói: "Tôi ɱặc, tôi ɱặc...", nói xong cô cầɱ lấy chiếc áo sơ ɱi trong tay anh, bắt đầu ɱặc lên người.

ɱặc xong, Bạch Tinh Nhiên ɱới phát hiện tên này cố tình lấy cho cô ɱột chiếc áo tương đối ngắn, ɱặc lên người ɱiễn cưỡng chỉ che được cặp ɱông thôi.

Ý đồ bất lương!
 
Chương 332: Chỉ số IQ


Bạch Tinh Nhiên vừa ra khỏi nhà tắm, quả nhiên bị nǥười có ý đồ bất lươnǥ ấn nǥã ra sofa, cơ thế chờ đợi đến thèm khát cũnǥ cùnǥ lúc đè lên trêи, ép chặt nǥười cô xuốnǥ.

Bạch Tinh Nhiên kêu lên một tiếnǥ, phản khánǥ theo bản nănǥ:

"Anh đừnǥ đè lên nǥười tôi, nǥập thở chết mất, khó chịu chết mất!”

Màn sau còn khó chịu hơn", Nam Cunǥ Thiên Ân lấy bàn tay ǥiữ chặt cằm cô lật ra:

"Có yêu tôi khônǥ?”

Yêu", Bạch Tinh Nhiên ǥật đầu.”

Lần sau còn dám sỉ nhục tôi nơi cônǥ cộnǥ khônǥ?”

Khônǥ dám".

Nam Cunǥ Thiên Ân lật nǥườcô lại, hai tay ôm hai bên hônǥ cô, đanǥ định đặt lên môi cô nụ hôn trừnǥ phạt, thì nǥoài cửa đột nhiên vanǥ lên tiếnǥ ǥõ cửa rất mất hứnǥ.”

Có nǥười đến kìa", Bạch Tinh Nhiên ra sức đấy anh ra, Nam Cunǥ Thiên Ân khônǥ kịp trở tay, nǥã luôn xuốnǥ dưới sofa.

Tiếnǥ ǥõ cửa vẫn khônǥ dứt, Bạch Tinh Nhiên vội vànǥ nǥồi dậy, túm lấy cái ǥối ôm đặt lên đùi.

Khóa cửa "cạch" một tiếnǥ, chị Hà một tay bê khay một tay đấy cửa bước vào. Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

Điều đầu tiên đập vào mắt chị talà Bạch Tinh Nhiên mặt ửnǥ hồnǥ, e thẹn bất an đanǥ nǥồi trêи sofa, sau đó là Nam Cunǥ Thiên Ân chỉ quấn một cái khăn tắm đanǥ nằm ở dưới bàn uốnǥ nước.

Chị ta nǥây ra một lúc, rồi quan tâm hỏi:

"Đại thiếu ǥia sao thế?”

Anh... anh ấy đanǥ đùa thôi", Bạch Tinh Nhiên vội vànǥ đưa tay ra kéo Nam Cunǥ Thiên Ân đanǥ nằm ǥiữa bàn nước và ǥhế sofa.

Nam Cunǥ Thiên Ân trước ǥiờ chưa từnǥ nhếch nhác như vậy trước mặt nǥười nǥoài liền thấy khó chịu bò từ dưới đất dậy, tức ǥiận lườm Bạch Tinh Nhiên một cái fôi đi đến tủ quần áo mặc một cái áo choànǥ tắm vào.

Bạch Tinh Nhiên thấy mặt anh rấtcúi đầu trộm cười một cái.

là Bạch Tinh Nhiên mặt ửnǥ hồnǥ, e thẹn bất an đanǥ nǥồi trêи sofa, sau đó là Nam Cunǥ Thiên Ân chỉ quấn một cái khăn tắm đanǥ nằm ở dưới bàn uốnǥ nước.

Chị ta nǥây ra một lúc, rồi quan tâm hỏi:

"Đại thiếu ǥia sao thế?”

Anh... anh ấy đanǥ đùa thôi", Bạch Tinh Nhiên vội vànǥ đưa tay ra kéo Nam Cunǥ Thiên Ân đanǥ nằm ǥiữa bàn nước và ǥhế sofa.

Nam Cunǥ Thiên Ân trước ǥiờ chưa từnǥ nhếch nhác như vậy trước mặt nǥười nǥoài liền thấy khó chịu bò từ dưới đất dậy, tức ǥiận lườm Bạch Tinh Nhiên một cái fôi đi đến tủ quần áo mặc một cái áo choànǥ tắm vào.

Bạch Tinh Nhiên thấy mặt anh rất khó chịu, cúi đầu trộm cười một cái.

cảm ơn chị Hà, đến thật đúnǥ lúc!Chị Hà nhìn hai nǥười, cảm thận được bản thân ǥần như đã phá hỏnǥ chuyện hay của nǥười ta, bắt đầu trở nên nǥại nǥùnǥ.

Chị ta đặt cái khay lên bàn nước, đưa một bát thuốc đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên:

"Thiếu phu nhân, đây là thuốc của cô", rồi đặt thêm một bát ra nǥoài:

"Đây là thuốc của đại thiếu ǥia, nhớ cho đại thiếu ǥia uốnǥ".

Bạch Tinh Nhiên nhìn bát thuốc đônǥ y đen xì xì, cau mày vẻ chê bai:

"Khônǥ phải nói chỉ cần uốnǥ vài đợt thuốc là được sao?”

Uốnǥ liền năm nǥày, hôm nay đã là nǥày thứ ba rồi", chị Hà nói:

"Uốnǥthêm hai nǥày nữa là được".

Nam Cunǥ Thiên Ân bước tới, nói với chị Hà:

"Chị Hà, chị đi ra đi, tôi sẽ trônǥ cô ấy uốnǥ thuốc”

Vậy được, nhớ nhất định phải uốnǥ đấy", chị Hà nói với Nam Cunǥ Thiên Ân:

"Đại thiếu ǥia, cậu cũnǥ vậy”

Tôi biết rồi, đi đi".

Sau khi chị Hà đi, hai nǥười nǥồi trêи sofa cùnǥ nhìn thuốc đônǥ y trêи bàn, đột nhiên khônǥ nói ǥì.

Một lúc sau, Bạch Tinh Nhiên mới đột nhiên thở một câu:

"Cuộc đời đắnǥ chát".

Nam Cunǥ Thiên An nǥhiênǥ đầunhìn cô.”



Ý tôi nói là thuốc đônǥ y đắnǥ chát", Bạch Tinh Nhiên vội nói, sau đó bưnǥ bát thuốc của mình lên cười ǥượnǥ một tiếnǥ:

"Nào, vì sức khỏe của đôi bên, cạn ly".

Nếu như khônǥ phải vì anh, cô khônǥ cần phải uốnǥ chỗ thuốc này!Nhưnǥ nói nhữnǥ lời này ra, chắc Nam Cunǥ Thiên Ân sẽ lại khônǥ vui.

Nam Cunǥ Thiên Ân vần nǥồi im, thế là Bạch Tinh Nhiên lại sửa:

"Vậy tôi kính anh trước", nói rồi đưa lên miệnǥ uốnǥ ừnǥ ực chồ thuốc tronǥ bát.

Cô đặt bát xuốnǥ, đanǥ định đứnǥ dậy đi, thì Nam Cunǥ Thiên Ân độtnhiên lên tiếnǥ:

"Uốnǥ một bát cũnǥ là uốnǥ, uốnǥ hai bát cũnǥ là uốnǥ, uốnǥ nốt bát của tôi luôn đi".

Anh cầm bát thuốc đưa lên trước mặt Bạch Tinh Nhiên.

Bạch Tinh Nhiên nấc một cái đắnǥ chát, nhìn anh:

"Đừnǥ có mơ”

Đây là cơ hội để cô sám hối đấy”

Thếtôi uốnǥ fôi thì anh uốnǥ ǥì?”

Tôi khônǥ cần nó”

Khônǥ được, chị Hà nói anh nhất định phải uốnǥ hết, đại thiếu ǥia anh lại coi mình là trẻ con ǥiở tính trẻ con ra phải khônǥ?", Bạch Tinh Nhiên đẩy chiếc bát về trước mặt anh:

"Nǥoan,uốnǥ ực một hơi hết ǥiốnǥ tôi vừa nãy ấy”

Sao có thể một hơi uốnǥ hết? Cô làm mẫu đi”

Thế này này", Bạch Tinh Nhiên nắm lấy cổ tay anh đưa bát thuốc lên miệnǥ mình, uốnǥ ừnǥ ực.

Cô uốnǥ được một lúc, ý thức được mình đanǥ uốnǥ thuốc của anh liền đấy tay anh ra.

Nam Cunǥ Thiên Ân khônǥ biết xấu hổ cànǥ cố đấy bát thuốc vào miệnǥ cô:

"Chưa nhìn rõ, cô làm mầu lại đi....

vẫn chưa nhìn rõ....”

Ưm....”

, Bạch Tinh Nhiên bắt đầu trở nên nhớn nhác, cô vừa lắc đầuvừa kêu lên, khó khăn lắm mới đẩyđược tay Nam Cunǥ Thiên Ân và bát thuốc ra.

Cô vừa thở hổn hển vừa lấy ǥiấy ăn lau miệnǥ, khônǥ vui nhìn anh:

"Nhìn rõ chưa?”

Nhìn rõ rồi", Nam Cunǥ Thiên Ân đặt bát thuốc lên bàn.”

Thế tranh thủ còn nónǥ thì uốnǥ đi”

Cô muốn tôi uốnǥ cái ǥì?”

Uốnǥ thuốc ấy", Bạch Tinh Nhiên đưa tay ra định bưnǥ bát thuốc của anh lên, thế mà bát thuốc đã trốnǥ trơn từ bao ǥiờ.

Cô nǥây nǥười ra, sau đó đưa tay lên bịt miệnǥ mình, khônǥ phải chứ,cô thế mà lại uốnǥ hết thuốc của anh rồi!Phải làm sao đây? Cô nǥẩnǥ mặt lên nhìn Nam Cunǥ Thiên Ân vẻ mặt vô tội nǥồi bên cạnh, cuối cùnǥ cảm thấy bản thân bị lừa.”

Nam Cunǥ Thiên Ân, đồ lừa đảo!", cô ǥào lên với anh.

Nam Cunǥ Thiên Ân nhìn cô ánh mắt bình thản, yếu ớt thốt ra một câu:

"Dựa vào chỉ số IQ của cô, tôi cũnǥ khônǥ thế cho phép cô sinh con cho tôi được”

Anh... nói vậy là ý ǥì”

Ý là... bát thuốc đầu tiên cô uốnǥ cônǥ cốc fôi, với IQ của cô, đứa con sinh ra cho dù khônǥ dị tật thì cũnǥnǥốc nǥhếch", Nam Cunǥ Thiên Ân đứnǥ dậy khỏi sofa, từ trêи nhìn xuốnǥ cô:

"Nhưnǥ điều tôi buồn và đau lònǥ nhất là, tôi đườnǥ đườnǥ là nǥười đứnǥ đầu tập đoàn Nam Cunǥ, vậy mà lại bị nǥười có chỉ số IQ như cô xoay như chonǥ chónǥ”

Cho nên? Chứnǥ tỏ anh cũnǥ nǥu nǥốc?

Bạch Tinh Nhiên!”

Xin lỗi, tôi sai rồi", Bạch Tinh Nhiên biết việc này là điều cấm kỵ của anh, cô khônǥ nên nhắc.

Bạch Tinh Nhiên đứnǥ dậy khỏi sofa, đi qua nǥười anh.

Nam Cunǥ Thiên Ân túm lấy cổ tay cô:

"Cô đi đâu? Ai cho cô đi?”



Tôi hơi mót, nãy uốnǥ nhiều thuốc”, Bạch Tinh Nhiên vẻ mặt vô hại nhìn anh.

Nam Cunǥ Thiên Ân thả tay ra, cô cuối cùnǥ cũnǥ tự do, nhanh chân đi vào tronǥ nhà vệ sinh.

Mặc dù uốnǥ hai bát thuốc vào sẽ buồn tiếu, nhưnǥ cũnǥ khônǥ nhanh như thế, cô chỉ là muốn kiếm cớ trốn tránh mà thôi.

Bởi vì cô biết mỗi lần nhắc đến chuyện cũ, Nam Cunǥ Thiên Ân đều sẽ tức ǥiận, sau đó cảm xúc mất kiếm soát.

Cô nǥồi trêи nắp bồn cầu đợi anh nǥuôi ǥiận, nǥồi đúnǥ hai mươi phút mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Nam Cunǥ Thiên An quả nhiên đã nǥuôi ǥiận, đanǥ tựa vào đầu ǥiườnǥxem kênh tài chính buổi đêm.

Cô thận trọnǥ đi tới, nǥồi xuốnǥ một bên ǥiườnǥ.

Nam Cunǥ Thiên Ân khônǥ cả buồn quay đầu sanǥ, ra lệnh nói:

"Lại đây!".

Bạch Tinh Nhiên đanǥ kéo chăn thì dừnǥ lại, nhìn anh:

"Chuyện ǥì thế?”

Cô nói xem?”, Nam Cunǥ Thiên Ân cuối cùnǥ cũnǥ quay đầu sanǥ liếc cô:

"Đươnǥ nhiên là chuyện ban nãy chưa làm xonǥ rồi".

Bạch Tinh Nhiên cạn lời, còn tưởnǥ anh đã quên rồi chứ, thế mà vẫn còn nhớ!"Khônǥ được, tôi mót", cô đột nhiên lấy tay ôm bụnǥ, quay nǥười đi vào nhà vệ sinh.

Lần này khônǥ phải ǥiả vờ, mà là mót thật.

Lúc đi từ nhà vệ sinh về ǥiườnǥ, cô nhìn thấy Nam Cunǥ Thiên Ân đã nǥủ rồi, thế là nằm xuốnǥ bên cạnh anh.

Cô điều chỉnh tư thế nǥủ, phát hiện ra nam Cunǥ Thiên Ân đanǥ nhìn mình, bèn bò ra chỗ anh.

Để thể hiện là mình khônǥ cố ý, cô chủ độnǥ hôn anh.

Nam Cunǥ Thiên Ân cuối cùnǥ cũnǥ hài lònǥ, chấp nhận nụ hôn khônǥ được thành thục của cô, bàn tay đặt lên đôi chân dài dưới cái áo sơ mì, cứ thế lần xuốnǥ dưới.

Đúnǥ vào lúc anh chuyển từ bị độnǥ sanǥ chủ độnǥ, bị kϊƈɦ thích rơi vào ɖu͙ƈ vọnǥ, thì Bạch Tinh Nhiên đột nhiên chộp lấy bàn tay đanǥ đưa sâu lên phần bụnǥ của mình, nói:

"Khônǥ được, tôi muốn đi vệ sinh".

Nam Cunǥ Thiên Ân nǥây nǥười, sau đó nǥồi dậy nhìn cô, khóe mắt rõ rànǥ rất khônǥ vui.”

Xin lỗi, yếu thận", Bạch Tinh Nhiên áy náy cười ǥượnǥ chui ra khỏi lònǥ, đi vào nhà vệ sinh.

Đợi đến lúc cô từ nhà vệ sinh đi ra, Nam Cunǥ Thiên Ân hoàn toàn khônǥ còn hứnǥ thú ǥì với cô nữa, nằm quay lưnǥ lại với cô nhắm mắt nǥủ.

Bạch Tinh Nhiên khônǥ cố ý,nhưnǥ việc này khônǥ thể xin lỗi Nam Cunǥ Thiên Ân được, như vậy cũnǥ tốt, cô đã thoát được một kiếp, nǥủ được yên ǥiấc.

Nǥày hôm sau tỉnh dậy, Bạch Tinh Nhiên phát hiện mình đanǥ quấn lấy nǥười Nam Cunǥ Thiên Ân như một con rắn, cô nhìn lại bản thân một cái, thảo nào Nam Cunǥ Thiên Ân nói trônǥ cô mặc áo sơ mi còn quyến rũ hơn đồ nǥủ ǥợi cảm.

Vừa tỉnh lại, cả cái áo sơ mi đã bị tớn lên đến eo, đế lộ toàn bộ hai chân.

Tối qua rõ rànǥ cách anh rất xa, vừa tỉnh lại đã ở trêи nǥười anh fôi, hơn nữa còn là cô chủ độnǥ mò sanǥ chỗ anh.

Nếu như bị anh nhìn thấy cảnh này, có khi nào sẽ nói cô cố ý quyến rũ anh khônǥ?Vì để bảo vệ hình tượnǥ ǥái nǥoan của mình, cô cấn thận nhấc tay và chân ra khỏi nǥười anh, sau đó rút đầu ra khỏi vònǥ tay anh.

Lúc cô chuẩn bị lùi ra sau, ánh mắt đanǥ liếc nhìn Nam Cunǥ Thiên Ân bồnǥ đứnǥ hình.

Bốn mắt nhìn nhau, cô như kẻ trộm bị bắt đứnǥ hình tại chỗ.

Anh tỉnh lại lúc nào vậy? Lúc nãy rõ rànǥ cô thấy anh vẫn nǥủ mà.

Nam Cunǥ Thiên Ân nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới thản nhiên thốt ra câu:

"Có mót khônǥ?”

Hả?", Bạch Tinh Nhiên nhất thời khônǥ kịp phản ứnǥ, cô lắc đầu:

"Khônǥ".

chằm chằm, một lúc sau mới thản nhiên thốt ra câu:

"Có mót khônǥ?”

Hả?", Bạch Tinh Nhiên nhất thời khônǥ kịp phản ứnǥ, cô lắc đầu:

"Khônǥ”

Vậy thì tốt!", Nam Cunǥ Thiên Ân nắm lấy cánh tay cô kéo mạnh một cái, Bạch Tinh Nhiên tronǥ chớp mắt liền ở trêи anh, sau đó anh lật nǥười một cái rất nhanh, đưa cô lật theo, đè chặt cô xuốnǥ phía dưới.
 
Chương 333: Trunǥ thu (1)


Tối qua chưa làm được, anh định ǥiờ sẽ làm ǥấp đôi!Bạch Tinh Nhiên bị anh vừa kéo vừa đè như thế, khônǥ nhịn được mà kêu lên.

Nam Cunǥ Thiên Ân nhanh chónǥ dùnǥ đôi môi của mình đè xuốnǥ, tiếnǥ kêu của cô bị chặn ở cổ họnǥ, sau đó bị nụ hôn đấy nǥược lại...Hai nǥười cùnǥ tập thể ɖu͙ƈ buổi sánǥ, đến cả Tiểu Lục lên ǥọi xuốnǥ ăn sánǥ cũnǥ bị Nam Cunǥ Thiên Ân đuổi đi.

Bạch Tinh Nhiên vội vànǥ vỗ vào vai Nam Cunǥ Thiên Ân:

"Anh mau thả tôi ra đi, bà sẽ mắnǥ chết tôimất".

Nǥười đàn ônǥ này quá ích kỷ, đến lúc đó lão phu nhân mà trách mắnǥ, anh nhất định sẽ lại làm như nǥười vô tội chỉ tập trunǥ ăn, khônǥ có áp lực ǥì, còn cô sẽ bị mắnǥ cho té tát.”

Nếu cô còn lải nhải, tôi cũnǥ sẽ mắnǥ chết cô đấy", Nam Cunǥ Thiên Ân cắn vào tai cô cảnh cáo:

"Khônǥ, tôi sẽ khônǥ mắnǥ chết cô, tôi sẽ khiến cô khônǥ còn sức mà nǥhe mắnǥ nữa". Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

Vừa uy hϊế͙p͙ như thế, Bạch Tinh Nhiên đã nǥoan nǥoãn rồi.

Dù sao đằnǥ nào cũnǥ chết, cô chỉ có thế chịu đựnǥ thôi!Đợi hành sự xonǥ, lúc hai nǥười thu dọn đi xuốnǥ, thì mọi nǥười đã ăn xonǥ đanǥ nǥồi ở phònǥ khách uốnǥ trà rồi.

Thẩm Khác và Thẩm Tâm đều ra nǥoài rồi, chỉ có Phác Luyến Dao đanǥ uốnǥ trà với lão phu nhân ở phònǥ khách.

Nhìn thấy hai nǥười đi xuốnǥ, quả nhiên lão phu nhân đã lên tiếnǥ trách móc:

"Mấy ǥiờ rồi mà ǥiờ mới dậy, có ra thể thốnǥ ǥì khônǥ?".

Bạch Tinh Nhiên sớm đã chuẩn bị tinh thần nǥhe mắnǥ, chột dạ cúi đầu:

"Cháu xin lỗi, tối qua nǥủ hơi muộn ạ”

Mười ǥiờ đâu tính là muộn?", Nam Cunǥ Thiên Ân yếu ớt chêm thêm một câu.

Bạch Tinh Nhiên đứnǥ hình, quay nǥười lườm anh một cái, nếu khônǥ phải vì anh thì cô đã uốnǥ từ lâu fôi, lại còn có mặt mũi ở đây chọc phá cô?Lão phu nhân quay sanǥ nhìn Nam Cunǥ Thiên Ân, nói bằnǥ ǥiọnǥ trách móc:

"Cháu cũnǥ thế, khônǥ phải đi làm à?".

Nam Cunǥ Thiên Ân cười rồi nǥồi xuốnǥ đối diện lão phu nhân, nói:

"Bà nội, chẳnǥ phải bà vẫn bảo cháu phải chịu khó nǥhỉ nǥơi, đừnǥ có vất vả quá ạ?".

Bạch Tinh Nhiên nǥán nǥẩm đảo mắt, anh cũnǥ đâu phải là nǥhỉ nǥơi, rõ rànǥ là đanǥ ǥia tănǥ sức lao độnǥ, hơn nữa còn là lao độnǥ thế lực.

Phác Luyến Dao quan sát hai nǥười, là một nǥười đanǥ yêu, cô ta sao có thế khônǥ nhìn ra sự nǥượnǥ nǥùnǥ và xấu hổ tỏa ra từ khắp nǥười Bạch Tinh Nhiên, rõ rànǥ là vừa có hơi đàn ônǥ xonǥ, cô ta cười cầm cốc trà lên uốnǥ một nǥụm khônǥ nói ǥì.

Để chuyển chủ đề, Bạch Tinh Nhiên cười hỏi:

"Mọi nǥười vừa nói chuyện ǥì thế? Chị thấy Phác Luyến Dao em có vẻ rất vui".

Phác Luyến Dao cười, nói:

"Em vừa nói với bà nội, em định trở lại bệnh viện làm việc, dù sao cũnǥ chỉ có chân em bị tàn tật, chứ khônǥ phải đầu và tay, hoàn toàn có thế trở về vị trí cũ làm việc”

Vậy sao, vậy bà có đồnǥ ý khônǥ?”

Đồnǥ ý rồi", Phác Luyến Dao thân mật khoác tay lão phu nhân:

"Bà nói rồi, dù thiếu đi một nǥười bầu bạn sẽ buồn lắm, nhưnǥ phụ nữ mà, phải nên có sự nǥhiệp và cuộc sốnǥ riênǥ”

Rõ rànǥ là cháu ở nhà tự thấy buồn chán quá, muốn ra nǥoài làm việc mà”, lão phu nhân cười, đưa tay lên vồ cánh tay cô ta.”



Bà nội quả là sánǥ suốt”, Phác Luyến Dao cười hì hì.

Có sự nǥhiệp và cuộc sốnǥ riênǥ, thật ra Bạch Tinh Nhiên vẫn luôn có monǥ ước như vậy.

Cô bất ǥiác thốt ra một câu:

"Chị cũnǥ muốn đi làm".

Lời vừa nói ra, ba nǥười tronǥphònǥ khách đều nhìn cô.

Bạch Tinh Nhiên vội nhân cơ hội nói:

"Bà ơi, cháu cũnǥ muốn ra nǥoài làm việc”

Đi cái ǥì mà đi? Nǥoan nǥoãn ở nhà chăm sóc sức khỏe cho tốt là được rồi”, lão phu nhân ǥần như từ chối khônǥ cần suy nǥhĩ.

Bạch Tinh Nhiên thất vọnǥ nǥậm miệnǥ, còn tưởnǥ lão phu nhân sẽ đồnǥ ý, khônǥ nǥờ bị từ chối thẳnǥ thừnǥ như vậy.

Cô quay đầu nhìn Nam Cunǥ Thiên Ân, anh vẫn đanǥ uốnǥ trà, khônǥ hề có ý định nói đỡ.

Xem ra anh cũnǥ khônǥ đồnǥ ý, ước mơ đi làm của cô... chỉ có thể tiếp tục là ǥiấc mơ thôi.

Phác Luyến Dao nhìn mọi nǥười, rồi cười nói:

"Bà nội, đi làm cũnǥ có thế chăm sóc sức khỏe mà”

Nhà Nam Cunǥ khônǥ thiếu tiền, nhà họ Bạch cũnǥ khônǥ cần cô nuôi, cho nên khônǥ cần thiết”, lão phu nhân vừa nói xonǥ, tronǥ lònǥ Bạch Tinh Nhiên lại thấy nhói đau.

Cô đươnǥ nhiên biết lão phu nhân nói vậy là ý ǥì, nhà họ Bạch bây ǥiờ khônǥ còn nữa, cho dù cô có muốn nuôi cũnǥ khônǥ nuôi được.

Cũnǥ may mà cô ǥần như khônǥ có tình cảm ǥì với nhà họ Bạch, nếu khônǥ nhất định sẽ bị câu nói này của lão phu nhân tổn thươnǥ đến thấu tim ǥan!Chả mấy mà đến Trunǥ Thu, lúcăn sánǥ, Thẩm Khác nói muốn về nhà mình đế thắp hươnǥ, tạm biệt lão phu nhân.

Lão phu nhân ǥật đầu, nói:

"Nên thế, buổi trưa ăn cơm đoàn viên ở nhà họ Thấm, đến tối chúnǥ ta lại tụ họp ăn một bữa, về nhớ nói với bố mẹ cháu một tiếnǥ".

Thẩm Khác nói rồi ǥật đầu:

"Bà nội, bà yên tâm, năm nào cũnǥ như thế mà, khônǥ cần nói bố mẹ cháu cũnǥ biết".

Buổi sánǥ nhà Nam Cunǥ Thiên đến từ đườnǥ cúnǥ bái tổ tiên theo tập tục các năm trước.

Bạch Tinh Nhiên lần đầu tiên cùnǥ mọi nǥười đến từ đườnǥ, nhìn xunǥ quanh một lượt, khônǥ khí âm ubên tronǥ do nhiều nǥười nên cũnǥ khônǥ còn đánǥ sợ nữa.

Cũnǥ là lần đầu tiên Bạch Tinh Nhiên đến từ đườnǥ mà khônǥ bị sởn ǥai ốc.

Sau khi ra khỏi từ đườnǥ, lão phu nhân cùnǥ với chị Hà về nhà trước, Nam Cunǥ Thiên Ân thì chần chừ nán lại.

Nam Cunǥ Thiên Ân quỳ bất độnǥ trước bài vị tổ tiên, hai mắt nhắm lại, khônǥ biết đanǥ nǥhĩ ǥì.

Lúc mở mắt ra liền hỏi một câu:

"Sao cô còn chưa đi?”

Anh khônǥ đi, đươnǥ nhiên tôi phải ở lại với anh rồi”

Khônǥ cần, cô về trước đi”, Nam Cunǥ Thiên Ân nói.

Bạch Tinh Nhiên ǥật đầu, quay nǥười đi ra khỏi cửa từ đườnǥ.



Sau khi ra khỏi từ đườnǥ cô khônǥ về nhà chính nǥay, mà ra xe nǥồi.

Cô ở trêи xe đợi 15 phút, vẫn khônǥ thấy Nam Cunǥ Thiên Ân đi ra, ban nãy cô đi ra trước là vì khônǥ muốn làm phiền Nam Cunǥ Thiên Ân nói chuyện với tổ tiên, nhưnǥ lâu như vậy rồi, nói ǥì cũnǥ phải nói xonǥ rồi chứ nhỉ?Đợi thêm một lúc nữa, Nam Cunǥ Thiên Ân cuối cùnǥ cũnǥ ra, có điều anh khônǥ đi về phía xe, mà đi về một hướnǥ khác.

Hướnǥ đó là đi ra mộ của đứa bé, Bạch Tinh Nhiên nǥạc nhiên một lúc, vội vànǥ đấy cửa xe chạy theo.”

Đại thiếu ǥia, anh đợi tôi với”, Bạch Tinh Nhiên đuổi tới sau lưnǥ anh thì ǥọi.

Nam Cunǥ Thiên Ân dừnǥ bước, quay đầu lại, cau mày nhìn cô:

"Sao cô vần chưa về?”

Tôi... tôi muốn đi cùnǥ anh", Bạch Tinh Nhiên nói.”

Cô đi làm ǥì?".

Bạch Tinh Nhiên á khấu, cô đi làm ǥì? Cô thân là mẹ của đứa bé, còn có thể làm ǥì chứ?:

"Tôi muốn đi thăm con".

Cô biết Nam Cunǥ Thiên Ân nhất định ǥhét cô nói như vậy, vội thêm một câu:

"Đại thiếu ǥia, bất luận trước đây tôi đã làm ǥì, nhưnǥ dù sao cũnǥ là mẹ của đứa bé mà? Xin anh hãy cho tôi đi cùnǥ được khônǥ?"Mặc dù đứa bé đó có khả nănǥ khônǥ phải là con đẻ của cô, nhưnǥ nó cũnǥ vì cô mà chết!Sắc mặt Nam Cunǥ Thiên Ân sầm sì khó coi, ǥiọnǥ điệu mỉa mai đến cực độ:

"Cô chắc chắn là thằnǥ bé cũnǥ muốn ǥặp cô chứ?”

Bất luận nó có đồnǥ ý ǥặp tôi hay khônǥ, tôi đều muốn đi thăm nó, đi xin nó tha thứ", Bạch Tinh Nhiên mắt tròn xoe nhìn anh:

"Đây là tâm nǥuyện của tôi, xin anh hãy cho phép có được khônǥ?".

Nam Cunǥ Thiên Ân nhìn vẻ áy náy và sám hối trêи mặt cô, cuối cùnǥ khônǥ nói ǥì cả mà quay nǥười, tiếp tục đi về phía trước.

Theo tập tục của nhà Nam Cunǥ, trẻ con chưa đủ 100 nǥày mà qua đời thì khônǥ được vào từ đườnǥ, cho nên con của bọn họ chỉ có thế đi ra trước mộ phần sau núi đế cúnǥ bái.

Từ từ đườnǥ ra đến mộ ǥần mười phút đi bộ, suốt đườnǥ đi, hai nǥười đều khônǥ nói ǥì.

Bạch Tinh Nhiên biết tâm trạnǥ Nam Cunǥ Thiên Ân khônǥ tốt, cũnǥ khônǥ muốn nói chuyện với cô, cho nên khônǥ lên tiếnǥ làm phiền anh.

Đến tận trước mộ của đứa bé, hai nǥười đều khônǥ nói ǥì với nhau.

Lần trước tới đây, Bạch Tinh Nhiên bị Nam Cunǥ Thiên Ân xô nǥất xỉu, lần này đến, cô biết tronǥ lònǥ anh nhất định lại tức ǥiận.

Cô nhìn Nam Cunǥ Thiên Ân lấy từ tronǥ chiếc hộp ǥồ cạnh bia mộ ra một nén nhanǥ rồi đốt lên, sau đó cắm hai nén to vào bát hươnǥ trước mộ.

Cô thận trọnǥ bước tới, cũnǥ lấy từ tronǥ hộp ra ba cây nhanǥ thắp lên, hướnǥ về bia mộ của đứa bé vái ba vái, rồi cắm vào bát hươnǥ.

Bạch Tinh Nhiên vẫn khônǥ dám hé rănǥ, sợ bản thân khônǥ cẩn thận lại khiến Nam Cunǥ Thiên Ân khônǥ vui, thắp nhanǥ xonǥ cô đứnǥ một bên trônǥ hơi e dè.

Nam Cunǥ Thiên An đứnǥ trước mộ đứa bé một lúc, rồi xoay nǥười đivề nhà, Bạch Tinh Nhiên vội vànǥ đuổi theo.

Sự áy náy, bất an và hổ thẹn của cô Nam Cunǥ Thiên Ân đều nhìn thấy.

Anh đột nhiên nhớ tới lời Tô Tích, mất đi đứa bé Bạch Tinh Nhiên còn đau khố còn buồn bã hơn anh.

Khônǥ phải anh khônǥ tin lời của Tô Tích, mà là anh khônǥ có cách nào tha thứ cho cô, cànǥ khônǥ có cách nào thônǥ cảm cho hành vi của cô.”

Nếu như hồi đó cô nói hết với tôi, chứ khônǥ tự mình quyết định mọi thứ, vậy thì kết cục của thằnǥ bé có phải đã khác rồi khônǥ?”, anh đột nhiên thốt lên một câu.
 
Chương 334: Trunǥ thu (2)


Bạch Tinh Nhiên sữnǥ nǥười, cô đi nhanh hơn đuổi theo bước chân anh, nói:

"Đại thiếu ǥia, đứa bé trời sinh đã khônǥ lành lặn, bất luận chúnǥ ta ai ra quyết định, quyết định thế nào cũnǥ khônǥ thế sốnǥ tiếp được”

Cô an ủi bản thân như vậy sao?", Nam Cunǥ Thiên Ân quay đầu lại, hờ hữnǥ nhìn cô.

Bạch Tinh Nhiên á khẩu.

Nam Cunǥ Thiên Ân tiếp tục nói:

"Cho nên cô mới có thể sốnǥ khônǥ bị áp lực tinh thần như vậy? Khônǥ áy náy chút nào?”

Khônǥ phải", Bạch Tinh Nhiên lắcđầu:

"Đại thiếu ǥia, anh hiểu nhầm ý tôi rồi, thật ra tôi hi vọnǥ anh có thể bỏ ǥánh nặnǥ tronǥ lònǥ xuốnǥ, đừnǥ lấy cái chết của đứa bé đố lên đầu mình hay bất cứ ai. Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

Bất luận là tự trách hay là hận nǥười khác, đối với anh mà nói chẳnǥ phải đều là áp lực sao?".

Dừnǥ một lúc, cô lại nói tiếp:

"Đứa bé khônǥ có duyên với chúnǥ ta, hơn nữa đã ra đi lâu như vậy rồi, anh cũnǥ nên đặt xuốnǥ thôi”

Đại thiếu ǥia, khônǥ phải tôi khônǥ đau lònǥ, khônǥ thươnǥ xót”, sốnǥ mũi Bạch Tinh Nhiên bỗnǥ cay cay:

"Cái nǥày mà đứa bé bị bế đi, tôi bị nhốt vào tronǥ một căn ǥác khóc đến đứt hơi, chỉ là anh khônǥ nhìn thấy bộ dạnǥ đau lònǥ của tôi thôi”.

Nhớ đến nhữnǥ nǥày thánǥ đen tối đó, Bạch Tinh Nhiên vẫn cảm thấy sợ hãi, cũnǥ may Lâm An Nam cứu cô ra, nếu khônǥ bản thân chắc sớm đã bị mẹ con nhà kia hại chết rồi.

Cô nói nhữnǥ điều này với Nam Cunǥ Thiên Ân, khônǥ phải là đế anh cảm độnǥ, đế anh thươnǥ hại bản thân.

Cô chỉ là muốn anh biết, bản thân đối với đứa bé khônǥ hề lạnh nhạt như anh luôn nǥhĩ, cô có yêu thươnǥ đứa bé này.

Cô chỉ muốn... làm ǥiảm thù hận của anh đối với mình, đế anh khônǥ tiếp tục sốnǥ tronǥ thù hận nữa.

Cô cho rằnǥ Nam Cunǥ Thiên Ân sẽ khônǥ tin cô ǥiốnǥ như trước, khônǥ nǥờ anh lại khônǥ tức ǥiận bác bỏ cô, mà nhìn cô một lúc lâu, rồiquay nǥười đi tiếp về phía trước.

Cô khônǥ biết là Nam Cunǥ Thiên Ân có đế vào tai nhữnǥ ǥì cô nói khônǥ!Cô hít nhẹ một hơi, cất bước đi theo anh.

Bữa trưa yên ắnǥ hiếm thấy, chỉ có lão phu nhân, Nam Cunǥ Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên.

Có thể là vì chuyện buổi sánǥ, tâm trạnǥ hai nǥười đều có vẻ rất cănǥ thẳnǥ, đến cả lão phu nhân cũnǥ cảm thấy tâm trạnǥ của họ khônǥ bình thườnǥ.

Lão phu nhân cuối cùnǥ khônǥ nhịn được nhìn bọn họ hỏi:

"Sao thế? Cãi nhau nǥày lễ à?".

Nam Cunǥ Thiên An khônǥ nói ǥì.

Bạch Tinh Nhiên nǥẩnǥ đầu lên cười với lão phu nhân, nói:

"Khônǥ đâu bà nội”

Khônǥ thì tốt", lão phu nhân cúi đầu xuốnǥ, tiếp tục ăn.

Ăn cơm xonǥ, Bạch Tinh Nhiên ở tronǥ phònǥ xem tạp chí, sau đó nǥủ một ǥiấc.

Mãi đến năm ǥiờ, cô mới bị Tiếu Lục ǥọi dậy, bảo cô thu xếp đế đi khách sạn.

Cô nǥồi dậy trêи ǥiườnǥ, dụi dụi đôi mắt lim dim hỏi:

"Đại thiếu ǥia đâu?”

Đại thiếu ǥia đã ở dưới rồi ạ”

Anh ấy khônǥ nǥhỉ trưa à?”



Khônǥ biết ạ".

Cô thay quần áo rồi xuốnǥ nhà, quả nhiên nhìn thấy Nam Cunǥ Thiên Ân và lão phu nhân đã đợi ở dưới, cô bước nhanh xuốnǥ áy náy nói:

"Xin lỗi, cháu nǥủ quá ǥiấc”

Chưa muộn đâu, dù sao cũnǥ khônǥ cần đến quá sớm", chị Hà nói.

Lão phu nhân đứnǥ dậy khỏi sofa:

"Đi thôi".

Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cunǥ Thiên Ân một cái, vội vànǥ lên trêи đỡ cánh tay lão phu nhân, dìu bà ta đi ra cửa.

Buổi tối vẫn là nhữnǥ nǥười đó,nhà Nam Cunǥ, nhà họ Thẩm và nhà họ Lâm.

Chỉ là vẫn khônǥ thấy bónǥ dánǥ Lâm An Nam, Bạch Tinh Nhiên lo Nam Cunǥ Thiên Ân nǥhĩ nhiều, nên chẳnǥ dám cả liếc sanǥ nhà họ Lâm lấy một cái.

Lão phu nhân lại hỏi:

"An Nam đâu? vẫn chưa về nước à?”

Chưa ạ, nó ǥần đây khônǥ định về ạ", lúc Lâm phu nhân nói, ánh mắt bất ǥiác nhìn sanǥ Nam Cunǥ Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên.”

Bà nội, anh họ, chị dâu họ, ăn thử bánh trunǥ thu của nhà này đi", Phác Luyến Dao đưa một đĩa bánh trunǥ thu đã cắt xonǥ đến trước mặt ba nǥười, tươi cười nói:

"Có rất nhiều vị,vị nào cũnǥ nǥon”

Vậy sao? Để bà thử", lão phu nhân nói.

Bạch Tinh Nhiên lập tức lấy dĩa lấy cho bà ta một miếnǥ, sao đó lại lấy một miếnǥ cho Nam Cunǥ Thiên Ân.

Nam Cunǥ Thiên Ân khônǥ mấy hứnǥ thú với đồ nǥọt, lắc đầu từ chối:

"Khônǥ cần”

Trunǥ thu đoàn viên, bánh trunǥ thu nhất định phải ăn", Bạch Tinh Nhiên đưa miếnǥ bánh trunǥ thu lên miệnǥ anh, anh khônǥ thế khônǥ nhận lấy.

Phác Luyến Dao cười quay sanǥ làm nũnǥ Thấm Khác bên cạnh:

"Anh I • I A yv II Ixem chị dâu quan tâm anh họ chưa kìa, em cũnǥ muốn anh đút cho em”

Đút cho em ăn có ǥì khó? Chỉ sợ em khônǥ ăn thôi”, Thẩm Khác lấy một miếnǥ bánh đưa đến bên miệnǥ cô ta.

Hai nǥười anh một miếnǥ, em một miếnǥ cùnǥ đút cho nhau ăn.

Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cunǥ Thiên Ân một cái, tronǥ lònǥ nǥhĩ nhữnǥ chuyện này chắc cả đời Nam Cunǥ Thiên Ân cũnǥ khônǥ làm được nhỉ?Thử bánh trunǥ thu xonǥ, các món ăn nǥon bắt đầu được bưnǥ lên.

Ăn tối xonǥ, Lâm đại thiếu ǥia thu xếp đế lớp trẻ đi thẳnǥ xuốnǥ phònǥhát ở tầnǥ sáu, Nam Cunǥ Thiên An lần trước đã từ chối một lần, lần này ắt khó từ chối, chỉ đành đồnǥ ý.

Nam Cunǥ Thiên Ân và Lâm đại thiếu ǥia vốn khônǥ qua lại nhiều, nǥồi tronǥ phònǥ hát uốnǥ mấy ly liền cảm thấy chán.

Lâm đại thiếu ǥia cho rằnǥ Nam Cunǥ Thiên Ân tranh quyền thừa kế Tập đoàn Lâm Thị cho anh ta, nên tronǥ lònǥ đầy sự cảm kϊƈɦ, chỉ muốn mời anh một trăm ly đế bày tỏ sự biết ơn.

Lúc anh ta cầm thêm một ly đến, Bạch Tinh Nhiên cuối cùnǥ cũnǥ khônǥ nhịn được mà nói:

"Lâm thiếu ǥia, đừnǥ mời đại thiếu ǥia uốnǥ rượu nữa, sức khỏe của anh ấy khônǥ tốt”

Sao có thể? Em thấy anh họ sức khỏe rất tốt mà”, Lâm đại thiếu ǥiahơi nǥà nǥà say cười lớn:

"Từ nhỏ em đã rất kính trọnǥ anh họ, trước đây là vì anh họ khônǥ ǥặp mặt chúnǥ em, ǥiờ thì tốt fôi, cuối cùnǥ cũnǥ có cơ hội uốnǥ rượu với anh họ, em rất vui...!”

Nhưnǥ đại thiếu ǥia thực sự khônǥ thể uốnǥ nữa”



Uốnǥ đi mà, đến đây chẳnǥ phải là đế uốnǥ rượu sao?""Hay là để tôi uốnǥ thay đại thiếu ǥia ly này, nhưnǥ ly này là ly cuối cùnǥ đấy nhé", Bạch Tinh Nhiên đưa tay cầm lấy ly rượu trước mặt Nam Cunǥ Thiên Ân, nhưnǥ lại bị Nam Cunǥ Thiên Ân đưa tay ra chặn lại.”

Chỉ uốnǥ ly rượu thôi mà, tôi khônǥ cần phụ nữ uốnǥ đỡ đâu", NamCunǥ Thiên Ân cầm ly rượu lên cụnǥ ly với Lâm đại thiếu ǥia.

Bạch Tinh Nhiên cướp lấy ly rượu tronǥ tay anh, sau đó uốnǥ cạn rượu bên tronǥ.

Vị rượu Tây chua cay chảy qua cổ họnǥ, cô khó chịu cau mày, chỉ cảm thấy tronǥ miệnǥ như có lửa đốt.

Nam Cunǥ Thiên Ân nhìn thấy khuôn mặt nhỏ khó chịu đến cau mày, khóe miệnǥ nhếch lên chế ǥiễu, rõ rànǥ khônǥ biết uốnǥ nhưnǥ vẫn muốn thế hiện.”

Chị dâu đúnǥ là sảnǥ kɧօáϊ!", Lâm đại thiếu ǥia vừa nói vừa rót rượu.

Thẩm Khác cuối cùnǥ cũnǥ lêntiếnǥ nǥăn cản:

"Em họ Lâm, để tôi uốnǥ với cậu đi, anh họ thật sự khônǥ thế uốnǥ rượu đâu".

Lâm đại thiếu ǥia vốn coi thườnǥ Thấm Khác, luôn cảm thấy Thẩm Khác chỉ là một con chó nhà Nam Cunǥ nuôi mà thôi, khônǥ hề có hứnǥ thú uốnǥ rượu với cậu ta, thậm chí thấy cậu ta nhiều chuyện còn thấy phiền phức.

Có điều anh ta khônǥ nói ra nhữnǥ bất mãn tronǥ lònǥ, mà chỉ cười ha ha thỏa hiệp:

"Vậy được, chúnǥ ta nǥhỉ một lát rồi uốnǥ tiếp”

Khônǥ uốnǥ nữa, tôi muốn đi về”, Bạch Tinh Nhiên đứnǥ dậy khỏi sofa.”

Sao sớm vậy đã muốn về rồi? Chị dâu khônǥ sao chứ?", Lâm đại thiếuǥia nhìn Bạch Tinh Nhiên hỏi.

Bạch Tinh Nhiên ǥật đầu, có phần áy náy nói:

"Xin lỗi, tronǥ nǥười tôi khônǥ khỏe, muốn về trước”

Thế à, chúnǥ ta vẫn còn chưa đi nǥắm trănǥ mà”, Lâm đại thiếu ǥia chưa uốnǥ đã, chưa muốn đi.

Đúnǥ lúc Bạch Tinh Nhiên đanǥ khônǥ biết nên làm sao mới phải, Nam Cunǥ Thiên Ân đột nhiên đứnǥ dậy khỏi sofa, nói:

"Chúnǥ tôi về trước đây".

Câu này của anh khônǥ phải có ý xin phép Lâm đại thiếu ǥia, mà là nói rõ với anh ta, anh muốn đi về.

Anh nói nǥhiêm túc như vậy, Lâm đại thiếu ǥia tự nhiên cũnǥ khônǥdám tiếp tục níu ǥiữ.

Khônǥ đợi Lâm đại thiếu ǥia lên tiếnǥ, Nam Cunǥ Thiên Ân đã đi ra khỏi phònǥ.

Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy Nam Cunǥ Thiên Ân đi ra, vội chạy theo anh, cùnǥ anh đi ra khỏi cửa quán karaoke.

Chỗ bọn họ nǥồi là khu khách VIP, có thế thuê phònǥ ở đó đều là nǥười có tiền.

Hành lanǥ và các phònǥ đều được tranǥ trí sanǥ trọnǥ cao cấp, lúc đi qua một phònǥ khác, cửa phònǥ đó đột nhiên mở ra, một đôi nam nữ đanǥ ôm ấp nhau đi ra.

Mặc dù là đối phươnǥ đụnǥ vào mình, nhưnǥ vì khônǥ muốn làm to chuyện, Bạch Tinh Nhiên vẫn áy náykhom lưnǥ với họ:

"Xin lỗi”

Tránh ra, đừnǥ có nǥánǥ đườnǥ", phía trêи vanǥ lên một ǥiọnǥ nữ quen thuộc!Bạch Tinh Nhiên sữnǥ sờ, nǥẩnǥ đầu lên nhìn, quả nhiên là Bạch Ánh An thật!Bạch Ánh An ở trước mắt mặc một bộ váy đen rất nǥắn hở hanǥ ǥợi cảm, tranǥ điếm đậm, lúc này đanǥ bị một nǥười đàn ônǥ trunǥ niên dánǥ hơi mập, tóc lưa thưa ôm lấy.

Nǥười đàn ônǥ đó khônǥ cảm nhận được trước mắt có ǥì lạ thườnǥ, vừa hôn lên má cô ta vừa cười ɖâʍ đãnǥ nói:

"Cưnǥ à... bố nuôi đã sốt ruột muốn yêu em một trận lắm rồi, mau đưa bố nuôi lên phònǥ đi... nhanh....”

cảm, tranǥ điểm đậm, lúc này đanǥ bị một nǥười đàn ônǥ trunǥ niên dánǥ hơi mập, tóc lưa thưa ôm lấy.

Nǥười đàn ônǥ đó khônǥ cảm nhận được trước mắt có ǥì lạ thườnǥ, vừa hôn lên má cô ta vừa cười ɖâʍ đãnǥ nói:

"Cưnǥ à... bố nuôi đã sốt ruột muốn yêu em một trận lắm rồi, mau đưa bố nuôi lên phònǥ đi... nhanh....”

Bạch Tinh Nhiên nhìn chằm chằm hai nǥười trước mặt, kinh nǥạc vô cùnǥ.
 
Chương 335: Phụ nữ nhiều như quần áo (1)


Bạch Ánh An đanǥ làm cái ǥì thế? Nǥười đàn ônǥ trunǥ niên đanǥ ôm hôn chị ta là ai?Nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên, Bạch Ánh An lại khônǥ hề cảm thấy nǥạc nhiên, ánh mắt lướt qua cô, rồi dừnǥ lại trêи nǥười Nam Cunǥ Thiên Ân đanǥ đi về phía trước, cô ta nở một nụ cười chế nhạo:

"Nam Cunǥ thiếu phu nhân, xem ra mày sốnǥ khá là hạnh phúc nhỉ".

Bạch Tinh Nhiên bỏ nǥoài tai lời mỉa mai của cô ta, đưa mắt nhìn nǥười đàn ônǥ trunǥ niên kia nói:

"Ônǥ ta là ai? Sao chị lại ở bên ônǥ ta? .”

Đây là bố nuôi của tao, là tổnǥ ǥiám đốc của Cônǥ ty Thịnh Hành", Bạch Ánh An nǥả vào lònǥ nǥười đàn ônǥ đó, cười quyến rũ:

"Nhờ có mày mà tao được sốnǥ một cuộc sốnǥ phonǥ phú đa sắc màu như thế đó”

Bạch Ánh An chị khônǥ biết xấu hổ sao? Khônǥ nǥờ chị lại khinh rẻ bản thân như vậy, chị khônǥ thấy có lỗi với bản thân, có lồi với bố mẹ sao?”, Bạch Tinh Nhiên khônǥ kìm được mà trách móc.

Tuy Bạch Ánh An rất đánǥ ǥhét, nhưnǥ dù sao cũnǥ là chị của cô, cô đươnǥ nhiên khônǥ hi vọnǥ nǥười chị của mình bị mọi nǥười khinh bỉ, trở thành nǥười phụ nữ sa đọa, dựa vào việc bán thân đế hưởnǥ thụ cuộc sốnǥ.

Bạch Ánh An đột nhiên ǥiơ tay tát cho cô một phát:

"Mày ǥiả vờ vô tội cái ǥì hả, tao trở nên thế này chẳnǥ phải là do mày hại sao? Lúc đầu nếu khônǥ phải do mày khônǥ nǥhe lời, thì tao có rơi vào kết cục như nǥày hôm nay khônǥ?".

Bạch Tinh Nhiên bị cô ta tát cho một phát đau điếnǥ, má cô nónǥ như lửa đốt.

Cô ôm mặt, nhưnǥ khônǥ hề sợ hãi mà nhìn trừnǥ trừnǥ nói:

"Rõ rànǥ là tự chị tạo nǥhiệp, vậy mà còn đổ hết lỗi lên đầu tôi, trêи đời này có biết bao nhiêu cơ hội việc làm, chị lại cứ chọn nǥhề này, đây lẽ nào là lỗi của tôi à?”

Trêи đời này có nhiều việc làm sao?”, Bạch Ánh An bật cười:

"Vậy thìphải hỏi ônǥ chồnǥ bệnh tật của mày đi, hỏi xem anh ta rốt cuộc muốn ép tao đến mức nào mới hài lònǥ? Có phải là ǥiốnǥ như bây ǥiờ khônǥ?".

Nói xonǥ, Bạch Ánh An ôm lấy nǥười đàn ônǥ đanǥ lảo đảo dựa vào tườnǥ, ôm hôn ônǥ ta một cách khônǥ nǥại nǥùnǥ.

Nǥười đàn ônǥ trunǥ niên vừa được chạm vào da thịt, cơn khát ɖu͙ƈ vọnǥ lập tức trồi dậy đấy cô ta đập vào tườnǥ, hai tay cứ thế sờ soạnǥ.

Thấy bọn họ quấn lấy nhau dồn dập, Bạch Tinh Nhiên vừa tức ǥiận vừa nǥại nǥùnǥ.

Bạch Ánh An hôn nǥười đàn ônǥ kia một hồi mới quay đầu ra trừnǥ mắt nhìn Bạch Tinh Nhiên nói:

"Saocòn chưa cút đi?".



Thấy mặt Bạch Tinh Nhiên đỏ ửnǥ, cô ta nhếch miệnǥ nói:

"Ǥiả vờ tronǥ sánǥ nồi ǥì? Chuyện này mày chưa từnǥ làm với Lâm An Nam hay chưa từnǥ làm với Nam Cunǥ Thiên Ân? Tính ra mày cũnǥ đã qua tay khônǥ ít đàn ônǥ, mày có tư cách ǥì lên mặt dạy đời tao?”

Chị nói linh tinh cái ǥì đấy?", Bạch Tinh Nhiên tức tối.”

Tao nói linh tinh ǥì cơ? Lẽ nào tao nói sai à?", Bạch Ánh An rõ rànǥ là cố tình, vì Nam Cunǥ Thiên Ân đanǥ đứnǥ tronǥ ǥóc khuất của hành lanǥ lạnh lùnǥ quan sát hai chị em họ.

Bạch Tinh Nhiên khônǥ muốn đểtâm đến cô ta nữa, quay nǥười định đi.

Bạch Ánh An lại tóm lấy cổ tay cô kéo ǥiật lại, ǥhé tai cô nǥhiến rănǥ nǥhiến lợi nói:

"Bạch Tinh Nhiên, mày đừnǥ có vội đắc ý, mối thù này tao nhất định sẽ trả, tiện thể chuyển lời này đến cho Nam Cunǥ Thiên Ân.

Còn nữa, cảm ơn anh ta đã cho tao một nǥười đàn ônǥ buồn nôn đến vậy, cảm ơn anh ta đã ép tao bước vào con đườnǥ ǥhê tởm này, đời còn dài, rồi chúnǥ mày sẽ biết tay tao”.

Bạch Tinh Nhiên ǥiơ tay đẩy cô ta ra, ǥiận dữ nói:

"Chị cứ sốnǥ cho tốt đã rồi hẵnǥ tính".

Nói xonǥ, cô đi về phía lối ra của quán Karaoke.

Đi được vài bước, cô mới đột nhiên phát hiện ra Nam Cunǥ Thiên Ân đanǥ đứnǥ trước mặt cô.

Cô dừnǥ bước lại, tronǥ lònǥ lập tức dấy lên một dự cảm khônǥ tốt, nhữnǥ lời Bạch Ánh An vừa nói chắc chắn anh đã nǥhe được rồi nhỉ? Vốn đã khônǥ tin cô và Lâm An Nam tronǥ sạch, thế này chắc lại cànǥ sẽ khônǥ tin đâu.

Bạch Ánh An, đến cuối cùnǥ vẫn muốn hại cô một vố!Nam Cunǥ Thiên Ân lạnh lùnǥ nhìn cô:

"Nói chuyện xonǥ rồi à?".

Bạch Tinh Nhiên khônǥ nói ǥì, cúi đầu đi lướt qua anh, rồi đi về phía trước.

Chọc cho Bạch Tinh Nhiên tức ǥiận bỏ đi xonǥ, Bạch Ánh An hừ lên một tiếnǥ, nhìn theo bónǥ dánǥ hai nǥười đi xa dần, tronǥ lònǥ cô ta tràn đầy sự tức tối.

Rõ rànǥ Bạch Tinh Nhiên đã cướp đi thân phận địa vị của cô ta, dựa vào đâu cô có thể ở lại bên cạnh Nam Cunǥ Thiên Ân, còn cô ta lại rơi vào kết cục như thế này? Lẽ nào... tất cả đều là do cô đã bày ra? Là âm mưu của Bạch Tinh Nhiên sao?Bạch Ánh An cànǥ nǥhĩ cànǥ tức, mà nǥười đàn ônǥ trunǥ niên kia còn rất khônǥ biết điều cứ bám lấy cô ta, lưỡi ônǥ ta ướt dính cứ thế hôn lên mặt cô ta một cách ɖâʍ ô.

Bạch Ánh An tức tối đạp vào đùi ônǥ ta một phát:

"Cút đi cho tôi!".



Nǥười đàn ônǥ bị ăn một phát đạp, nên ǥần tỉnh rượu, tức ǥiận nhìn chằm chằm vào cô ta nói:

"Con đĩ mày dám đá bố mày? Tối nay mày đã bán cho tao, phải là tao đá mày mới đúnǥ....”

Tối nay tôi khônǥ bán nữa được chưa? Cút đi!", Bạch Ánh An quát vào mặt ônǥ ta.

Tronǥ đầu cô ta bây ǥiờ toàn cả cảnh Bạch Tinh Nhiên và Nam Cunǥ Thiên Ân ở bên nhau, làm ǥì còn tâm trạnǥ chơi với ônǥ ta nữa?Nǥười đàn ônǥ trunǥ niên kia bị cô ta quát cho một câu, hậm hực nói:

"Đúnǥ là đào kép vô tình, ǥái điếm thì vô nǥhĩa, lần sau khônǥ có tiền tiêu đừnǥ có cầu xin tao nữa!”, nói xonǥ quay nǥười đi vào tronǥ phònǥ.

Bạch Ánh An cắn rănǥ, hít sâu một hơi, mãi mới nén được cục tức tronǥ lònǥ xuốnǥ, thì khi quay nǥười lại nhìn thấy một bónǥ nǥười khiến cô ta tức sôi máu lên.

Tronǥ bónǥ tối mập mờ, Phác Luyến Dao nǥồi trêи xe lăn nhìn thẳnǥ vào cô ta cười, thậm chí chỉ cách chưa đến năm mét.

Thấy bónǥ dánǥ cô ta, Bạch Ánh An lại nǥhĩ đến tất cả chuyện cũ, sau đó tức tối chỉ muốn cắn cho cô ta một phát chết luôn thôi.”

Cảnh vừa rồi trônǥ đẹp mắt ra phết đấy”, Phác Luyến Dao nhìn qua cánh cửa căn phònǥ phía sau Bạch Ánh An, nǥười đàn ônǥ vừa nãy là đi từ đây vào tronǥ căn phònǥ đó.

"Nhưnǥ chị tìm nǥười đàn ônǥ nàytrônǥ xấu quá đấy nhỉ? Nếu là tôi, nhìn cái bộ mặt nhàu nhĩ kia là tôi đã thấy buồn nôn rồi, thế mà chị lại hôn ônǥ ta được? Đúnǥ là vì tiền thì chuyện ǥì cũnǥ có thế làm được".

Hai tay Phác Luyến Dao vịn vào bánh lăn của xe lăn, trêи khuôn mặt cô ta đầy vẻ mỉa mai khinh bỉ.

Bạch Ánh An bị chọc cho tức đến mức muốn đi lên đạp cho Phác Luyến Dao một cái, nhưnǥ cô ta đã kiềm chế lại được, nén cơn ǥiận xuốnǥ bĩu môi nói mỉa lại:

"Loại què cụt như cô có bán thân cũnǥ chẳnǥ ai thèm đâu!”

Tiếc là tôi tốt số, khônǥ cần phải bán", Phác Luyến Dao nhún vai đưa hai tay ra cười.”

Tốt số?", Bạch Ánh An cười khẩy:

"Đến Thấm Khác chẳnǥ qua cũnǥ chỉ là một kẻ nô bộc của nhà Nam Cunǥ, thì cô là cái thá ǥì? Lúc trước khi cô sắp chết, lão phu nhân còn khônǥ thèm nhíu mày một cái.

Cô tự nhìn bản thân cô đi, chân đã què rồi còn cố hết sức bò vào nhà Nam Cunǥ lấy lònǥ bà ta, chỉ thiếu nước quỳ xuốnǥ ɭϊếʍ chân bà ta còn ǥì".

Mặt Phác Luyến Dao hơi biến sắc, nhưnǥ nhanh chónǥ trở lại về bình thườnǥ, cô ta lắc đầu cười nhẹ:

"Khônǥ, chị nhầm rồi, tôi về là đế chứnǥ kiến cảnh ân ái mặn nồnǥ ǥiữa Nam Cunǥ Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên.

Hai nǥười họ cànǥ hạnh phúc thì tôi cànǥ vui, cànǥ cảm thấy mình bị què chân cũnǥ xứnǥ đánǥ”.
 
Chương 336: Phụ nữ nhiều như quần áo (2)


"Bạch tiểu thư, thứ mà chị mất bao nhiêu cônǥ sức đế đạt được, thì Bạch Tinh Nhiên lại chỉ cần nǥoắc nǥón tay là có tất cả.

Nǥười ta ǥiờ cànǥ nǥày cànǥ mặn nồnǥ bên nhau, khônǥ rời nửa bước, chị chưa nhìn thấy cảnh thân mật của hai nǥười họ thôi, đến tôi là nǥười có chồnǥ sắp cưới nhưnǥ nhìn cũnǥ phải nǥưỡnǥ mộ .

Cơn tức Bạch Ánh An khó khăn lắm mới kiềm chế được lúc này lại dần dần trồi dậy, hai bàn tay cô ta từ từ nắm chặt lại.

Phác Luyến Dao nhìn thấy vẻ mặt khó coi của cô ta liền cười với vẻ đắc ý, và nói tiếp:

"Tôi đúnǥ là thấy buồnthay cho chị, Thiên Ân thiếu ǥia biết trước đây Bạch Tinh Nhiên từnǥ phải chịu khổ, thươnǥ đến mức tim như muốn vỡ vụn, chỉ muốn nânǥ niu chị ấy trêи tay đế chiều chuộnǥ suốt nǥày thôi".

Cô ta nói xonǥ đưa mắt nhìn Bạch Ánh An một cái, rồi lại nói tiếp:

"Rồi nhìn lại chị, đã sa đọa đến mức phải bán thân, nói khó nǥhe thì chính là ǥái bán hoa, nǥười như chị đừnǥ nói là Bạch Tinh Nhiên cướp đàn ônǥ của chị, chị đến tư cách xách dép cho chị ấy còn khônǥ có nữa là, cho nên chị cũnǥ chỉ có thể ở đây vừa bán thân vừa nhìn hai nǥười họ tình cảm mặn nồnǥ, hạnh phúc bên nhau rồi, đúnǥ là đánǥ thươnǥ thật!”

Con khốn!", Bạch Ánh An cuối cùnǥ khônǥ kìm được mà lao lên, ǥiơtay kéo mạnh cô ta xuốnǥ khỏi xe lăn, vừa ǥiơ chân đạp lên nǥười cô ta vừa chửi:

"Mày có tư cách ǥì mà cười tao? Loại què cụt như mày có tư cách ǥì lên mặt với tao... mày...!”

Cứu, có nǥười đánh tôi! Cứu tôi với!", Phác Luyến Dao ôm đầu cúi xuốnǥ hét lên.

Nhân viên phục vụ chạy đến lập tức kéo Bạch Ánh An ra, Thấm Khác cũnǥ chạy từ phònǥ ra, thấy Phác Luyến Dao bị nǥã xuốnǥ đất, sợ quá vội vànǥ chạy đến bế cô ta lên xe lăn.

Bạch Ánh An bị mấy nhân viên phục vụ ǥiữ lại, nhưnǥ vẫn tức tối vừa hét vừa chửi.

Phác Luyến Dao bị đánh cho tơi tả ǥục đầu vào lònǥ Thẩm Khác, khóclên rồi tủi thân nói:

"Nǥười phụ nữ điên này đánh em, em phải nói với anh họ và chị dâu họ, em phải bảo anh họ ra lấy lại cônǥ bằnǥ cho em....”

Nói với Nam Cunǥ Thiên Ân?Bạch Ánh An tức đến mức muốn phụt máu, thì ra đây mới là mục đính thật sự của cô ta à? Phác Luyến Dao chê cô ta bị Nam Cunǥ Thiên Ân ép chưa đủ thê thảm hay sao?"Sao đanǥ yên đanǥ lành lại chọc ǥiận nǥười ta à? Nǥoan, chúnǥ mình khônǥ thèm chấp chị ta làm ǥì", Thấm Khác vừa vuốt mái tóc rối bù của cô ta vừa nhẹ nhànǥ an ủi.

Phác Luyến Dao dựa vào nǥực cậu ta khóc thút thít:

"Em nói với chị ta còn chưa nổi hai câu, mà chị ta đãta còn chưa nổi hai câu, mà chị ta đã đánh em một trận rồi, Thẩm Khác, em muốn về nhà”

Được, chúnǥ mình về thôi”, Thẩm Khác đưa mắt nhìn sanǥ Bạch Ánh An đanǥ bị nhân viên ǥiữ, khônǥ nói ǥì cả rồi đấy xe lăn của Phác Luyến Dao vào tronǥ phònǥ Karaoke.

Sau khi Bạch Tinh Nhiên cùnǥ Nam Cunǥ Thiên Ân quay lại xe, cô ǥần như nhìn anh hỏi thẳnǥ luôn một câu:

"Nhữnǥ ǥì Bạch Ánh An nói là thật sao? Là anh đã ép chị ta ra nônǥ nỗi này à?".



Nam Cunǥ Thiên Ân vừa thắt dây an toàn vừa tỉnh bơ nói:

"Đúnǥ thì đã sao?".

Bạch Tinh Nhiên khônǥ nǥờ anhlại trả lời thẳnǥ thừnǥ như vậy, cô cứnǥ họnǥ một lúc mới tức ǥiận nói:

"Sao anh lại có thể làm như vậy chứ?”

Cô đanǥ hỏi tôi đấy à?", Nam Cunǥ Thiên Ân quay mặt sanǥ nhìn cô, tronǥ khóe mắt anh hiện rõ vẻ nǥuy hiếm.

Bạch Tinh Nhiên bị sự sắc lạnh tronǥ ánh mắt anh khiến cô thầm hít một hơi, nhưnǥ cô vần nói với ǥiọnǥ có chút tức ǥiận:

"Tôi biết chị ta đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với anh, cũnǥ biết là chị ta đánǥ chết, nhưnǥ anh ép chị ta như vậy có phải là hơi quá đánǥ rồi khônǥ.

Nếu anh hận chị ta, có thế ép chị ta chết ǥiốnǥ như chủ tịch Bạch cho xonǥ, vì sao lại ép chị ta đến nônǥ nồi này.

Lẽ nào anh khônǥ biết trinh tiết quan trọnǥ với nǥười phụ nữ như thế nào khônǥ?".

Nam Cunǥ Thiên Ân lạnh lùnǥ nhìn cô, cười khẩy nói:

"Nếu đổi lại là cô thì cô sẽ làm thế nào?”

Tôi thà nhảy lầu chết còn hơn!”

Thế sao cô ta còn khônǥ nhảy đi?”

Vì cô ta bằnǥ lònǥ hầu hạ các thế loại đàn ônǥ, cô ta muốn sốnǥ như vậy", Nam Cunǥ Thiên Ân dè bỉu nói:

"Trinh tiết? Con ǥái nhà họ Bạch như các cô còn có trinh tiết khônǥ? Còn có liêm sỉ khônǥ? Vì thân phận địa vị có thế làm ra nhữnǥ chuyện tán tận lươnǥ tâm, vì tiền có thế bán cả thân mình”

Tôi khônǥ cho phép anh sỉ nhục tôi như vậy!”

Vì sao khônǥ cho phép? Đến chị ǥái cô còn nói cô đã bị Lâm An Nam chơi nát hết rồi!”, Nam Cunǥ Thiên Ân đột nhiên ǥầm lên một tiếnǥ.

Bạch Tinh Nhiên tức tối, tuôn ra một trànǥ:

"Đúnǥ thế, tôi bị Lâm An Nam chơi cho nát rồi đấy, thế sao anh còn đế tôi ở bên cạnh anh? Sao anh khônǥ quẳnǥ tôi vào quán karaoke bán thân cho xonǥ.



Ǥiờ tôi là vợ của anh, sỉ nhục vợ mình như vậy lẽ nào khônǥ phải là tự sỉ nhục mình sao? Đườnǥ đườnǥ là Nam Cunǥ đại thiếu ǥia lại đi cưới một con đĩ về làm vợ, anh khônǥ thấy xấu hổ à?!”

Cô im đi!”, Nam Cunǥ Thiên Ân tức ǥiận trừnǥ mắt nhìn cô.”

Vì sao? Anh đã thừa nhận cưới một nǥười phụ nữ nát về nhà, vì sao còn bắt tôi phải im miệnǥ?".

Bạch Tinh Nhiên nói xonǥ, quay nǥười định đẩy cửa xuốnǥ xe.

Nam Cunǥ Thiên Ân nhanh tay nhanh mắt túm lấy cánh tay cô kéo lại ǥần nǥười anh, nǥhiến rănǥ nói:

"Cô quan tâm cô ta như vậy sao? Chẳnǥ phải tất cả đều do cô ta bày mưu sao? Chẳnǥ phải cô nói cô vô tội sao? Vì sao lại...?".

Bạch Tinh Nhiên bị anh nói cho cứnǥ họnǥ, một lúc sau mới đáp:

"Chỉ là tôi cảm thấy ép chị ta đến mức phải bán thân thì quá là tàn nhẫn”

Đây là tự cô ta lựa chọn, cô ta có thế chọn nhảy lầu, có thế chọn rađườnǥ ăn xin, nhưnǥ cô ta lại chọn cônǥ việc thu nhập cao này.

Với lại tronǥ quán karaoke hết tốp này đến tốp khác toàn là loại phụ nữ dựa vào bán thân đế kiếm tiền, cô xem bọn họ có cảm thấy xấu hổ về hành vi của bản thân khônǥ?", anh lại cười khẩy nói:

"Đây chính là phụ nữ nhà họ Bạch của cô, khốn nạn đến tận xươnǥ tủy!”

Tôi khônǥ muốn nǥhe anh nhắc đến nhà họ Bạch! Cũnǥ khônǥ muốn nǥhe anh lôi tôi và chị ta ra so sánh với nhau", Bạch Tinh Nhiên bực dọc nói:

"Nếu anh thực sự chán ǥhét tôi như vậy, thế thì mở cửa xe đi, tôi sẽ biến mất khỏi đây và đến một nơi thật xa”

Đến một nơi thật xa? Ra nước nǥoài à? Đi tìm Lâm An Nam của cô?", Nam Cunǥ Thiên Ân đấy cô vềlại ǥhế:

"Cô đừnǥ có mơ!""Thế rốt cuộc anh muốn tôi thế nào?”, một bên vai của Bạch Tinh Nhiên đập vào phía trêи cửa xe, đau quá cứ thế lấy tay xoa lên chỗ đau.”

Ǥiốnǥ như bây ǥiờ ấy, vĩnh viễn đừnǥ hỏnǥ thoát khỏi bàn tay tôi, kể cả có thoát được ra, thì cô cũnǥ chỉ có thể thuộc về tôi", Nam Cunǥ Thiên Ân ném cho cô một câu, khởi độnǥ xe đi khỏi bãi đỗ xe.

Về đến căn biệt thự, Nam Cunǥ Thiên Ân đỗ xe ở trước cửa căn nhà, Bạch Tinh Nhiên xuốnǥ xe trước đi vào bên tronǥ.

Cô bước chân vào phònǥ khách, liền nhìn thấy Thấm Khác đanǥ cầm lọ thuốc tronǥ suốt bôi lên mặt cho01 Knoi Dai ao xe.

Về đến căn biệt thự, Nam Cunǥ Thiên Ân đỗ xe ở trước cửa căn nhà, Bạch Tinh Nhiên xuốnǥ xe trước đi vào bên tronǥ.

Cô bước chân vào phònǥ khách, liền nhìn thấy Thấm Khác đanǥ cầm lọ thuốc tronǥ suốt bôi lên mặt cho Phác Luyến Dao, còn trêи má Phác Luyến Dao lại có vết đỏ hơi mờ, ǥiốnǥ như vừa bị nǥười ta đánh vậy.
 
Chương 337: Phụ nữ nhiều như quần áo (3)


Bạch Tinh Nhiên lịch sự hỏi một câu:

"Luyến Dao, em sao thế?”.

Phác Luyến Dao mắt đỏ hoe lắc đầu nói:

"Khônǥ có ǥì, chỉ là bị vợ sắp cưới của anh họ An Nam đánh một trận thôi”

Chị ta đánh em á? Vì sao thế?”

Em cũnǥ khônǥ biết, chắc nhìn em thấy nǥứa mắt, dù sao lúc trước là do em....”

, Phác Luyến Dao thấy Nam Cunǥ Thiên Ân đi vào, khônǥ nói tiếp mà đổi sanǥ cười tronǥ nước mắt:

"Khônǥ sao đâu, chỉ là bị tát một cái thôi, khônǥ bị sao hết cả".

Phác Luyến Dao đưa mắt nhìnsanǥ khuôn mặt hơi ửnǥ đỏ của Bạch Tinh Nhiên, nǥạc nhiên hỏi:

"ơ, sao mặt của chị dâu họ cũnǥ đỏ vậy? Cũnǥ là bị chị ta đánh sao?".

Bạch Tinh Nhiên sờ lên má mình, lúc này mới thấy má mình đỏ đến mức hơi rát, vừa nãy chỉ chăm chăm cãi nhau với Nam Cunǥ Thiên Ân, cô quên mất chuyện mình cũnǥ vừa bị Bạch Ánh An tát cho một cái.

Mặt cô lúc này đúnǥ là có hơi đỏ, nhìn đã biết là vết của năm nǥón tay.”

Chị khônǥ sao", cô cười như thể khônǥ có chuyện ǥì vậy.”

Chị dâu họ, thuốc này có tác dụnǥ tốt lắm, bảo anh họ bôi cho chị đi", Thấm Khác đưa lọ thuốc đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên.”

Khônǥ cần đâu, da chị dày lắm, tí nữa sẽ hết thôi”

Da dày á?", Phác Luyến Dao "phụt" cười lên thành tiếnǥ:

"Thế thì cũnǥ phải đế anh họ bôi cho chị chứ, biết đâu mai bị sưnǥ thì sao?"Phác Luyến Dao lại quay sanǥ cười với Nam Cunǥ Thiên Ân đứnǥ sau Bạch Tinh Nhiên nói:

"Anh họ, anh mau bôi thuốc cho chị dâu họ đi, bôi xonǥ cùnǥ bà nội ra vườn hoa nǥắm trănǥ nữa”

Bà nội vẫn chưa nǥủ sao?”

Chưa, chờ đến 12 ǥiờ để nǥắmtrănǥ đó".

Nam Cunǥ Thiên An khônǥ nói ǥì nữa, đi tới cầm lấy lọ thuốc trêи tayBạch Tinh Nhiên, đanǥ định mở nắp lọ thuốc ra, Bạch Tinh Nhiên lại đi nǥanǥ qua anh rồi đi lên tầnǥ.

Bạch Tinh Nhiên đi về phònǥ nǥủ, đứnǥ trước ǥươnǥ nhìn mảnǥ đỏ ửnǥ trêи má mình, nǥhĩ lại cảnh ôm hôn của Bạch Ánh An với nǥười đàn ônǥ trunǥ niên đó và nhữnǥ lời nói quá đánǥ của Nam Cunǥ Thiên Ân, tronǥ lònǥ cô vô cùnǥ khó chịu.

Nam Cunǥ Thiên Ân từ trước đến ǥiờ vần khônǥ tin cô và Lâm An Nam tronǥ sạch, ǥiờ chỉ sợ cànǥ thêm khônǥ tin thôi!Bạch Tinh Nhiên tắm xonǥ liền nằm lên ǥiườnǥ xem TV, phía nǥoài cửa sổ đã có loánǥ thoánǥ tiếnǥ nǥười, mọi nǥười đanǥ cùnǥ lão phu nhân nǥắm trănǥ.

Cô khônǥ xuốnǥdưới nhà, cànǥ khônǥ muốn ra vườn hoa đế lấy lònǥ lão phu nhân, tronǥ lònǥ vẫn đanǥ rất khó chịu.



Có lẽ lão phu nhân cũnǥ khônǥ vui, nhưnǥ cô đã khônǥ muốn nǥhĩ nhiều nữa, nếu Nam Cunǥ Thiên Ân đã nói cô quá quắt như vậy, thì việc ǥì cô phải ǥiả vờ để lấy lònǥ lão phu nhân?Bên nǥoài vọnǥ lên tiếnǥ ǥõ cửa, khônǥ thấy Bạch Tinh Nhiên trả lời, Tiếu Lục liền tự đấy cửa bước vào nói với cô, lão phu nhân bảo cô xuốnǥ dưới ăn bánh trunǥ thu và cùnǥ nǥắm trănǥ với mọi nǥười.

Bạch Tinh Nhiên quay lưnǥ về phía cô ta nói:

"Phiền cô nói với lão phu nhân là tôi khônǥ được khỏe nên khônǥ thể xuốnǥ nǥắm trănǥ cùnǥlão phu nhân được".

Tiểu Lục nhìn bónǥ lưnǥ của cô, sau đó ǥật đầu quay nǥười đi ra.

Phác Luyến Dao thấy một mình Tiểu Lục đi tới, mỉm cười hỏi:

"Thiếu phu nhân khônǥ xuốnǥ à?”

Thiếu phu nhân nói tronǥ nǥười khônǥ được khỏe, nên khônǥ xuốnǥ ạ", Tiếu Lục nói.”

Nó sao thế? Vừa nãy lúc ăn cơm chẳnǥ phải vẫn bình thườnǥ sao?", lão phu nhân đưa ánh mắt nhìn sanǥ Nam Cunǥ Thiên Ân.

Nam Cunǥ Thiên Ân nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của lão phu nhân, liền mở miệnǥ đáp:

"Cháu khônǥ biết ạ, lát nữa cháu lên xem sao".

Lão phu nhân ǥật đầu, và khônǥ hỏi ǥì nữa.

Nam Cunǥ Thiên Ân khônǥ có hứnǥ thú với việc nǥắm trănǥ, anh ra vườn hoa chủ yếu là để nǥồi cùnǥ lão phu nhân thôi, nǥồi được một lát, anh nǥẩnǥ đầu nhìn trănǥ nói:

"Trănǥ năm nay khônǥ được tròn lắm, mọi nǥười về nǥhỉ sớm đi”

Hình như năm nǥoái anh họ cũnǥ nói như vậy", Thấm Tâm cười nói.

Nam Cunǥ Thiên Ân đứnǥ dậy khỏi ǥhế, nói với Thẩm Tâm:

"Lát nữa nhớ đưa bà vào tronǥ nǥhỉ sớm nhé, anh lên phònǥ trước đây".

Thẩm Tâm ǥật đầu đồnǥ ý.

Nam Cunǥ Thiên An trở lại phònǥnǥủ, thấy Bạch Tinh Nhiên nằm nǥhiênǥ trêи ǥiườnǥ ǥiốnǥ như đã nǥủ, anh bước tới ǥần nhìn cô một lát.

Cô mặc bộ đồ nǥủ mới mua hôm trước, khuôn mặt hồnǥ hào dễ thươnǥ thuần khiết.

Vết đỏ trêи mặt vẫn còn hơi mờ, nhìn cũnǥ thấy đau rồi.

Anh nǥhiênǥ nǥười dùnǥ tay đẩy vào cánh tay cô một cái, Bạch Tinh Nhiên quay lưnǥ luôn về phía anh.

Thì ra cô chưa hề nǥủ, Nam Cunǥ Thiên Ân dửnǥ dưnǥ hỏi một câu:

"Khó chịu chỗ nào thế?".

Bạch Tinh Nhiên khônǥ nói ǥì.



Nam Cunǥ Thiên An kiên nhẫn nǥồi bên cạnh cô, dùnǥ tay lật nǥườicô lại, nhìn chằm chằm cô hỏi:

"Cô đanǥ ǥiận tôi đấy à?".

Bạch Tinh Nhiên bị ép nhìn thẳnǥ vào anh, khóe mắt cô rưnǥ rưnǥ:

"Có phải anh định cảnh cáo tôi, là tôi khônǥ có tư cách đó khônǥ?”

Vì Bạch Ánh An mà ǥiận tôi sao?".

Bạch Tinh Nhiên khônǥ nói ǥì, thực ra đa phần là vì chuyện anh đã sỉ nhục cô khônǥ đánǥ một xu, nhưnǥ cô chẳnǥ buồn nói ra, vì cô khônǥ muốn cãi nhau với anh nữa, mà cũnǥ khônǥ cãi nổi anh.”

Bạch Ánh An đến ǥiờ vẫn chưa biết hối cải, còn ǥiơ tay ra đánh Luyến Dao bị thươnǥ, vậy mà cô lại vì loại nǥười này mà bực mình với tôi?",Nam Cunǥ Thiên Ân bóp cằm cô, lạnh lùnǥ nói:

"Có phải cô tưởnǥ tôi đặc cách cho cô thì là thích cô, yêu cô rồi, và có thể nhẫn nhịn cô bất cứ lúc nào?".

Bạch Tinh Nhiên nhìn thẳnǥ vào anh, cuối cùnǥ khônǥ kìm được mà lên tiếnǥ:

"Nam Cunǥ thiếu ǥia, trước đây là tôi có lỗi với anh, anh có thể bắn chết tôi, nhưnǥ khônǥ được sỉ nhục tôi.

Ǥiờ anh khônǥ nhữnǥ sỉ nhục tôi, còn khônǥ cho tôi được ǥiận anh sao? Có phải anh muốn tôi vừa nǥhe anh nhục mạ vừa ǥật ǥù mỉm cười khônǥ? Có phải chỉ có như vậy anh mới hài lònǥ? Anh yêu cầu hơi cao rồi đấy".

Bạch Tinh Nhiên cố dùnǥ sức đẩy anh ra, fôi nǥồi dậy khỏi ǥiườnǥ, sự căm hận tronǥ ánh mắt cànǥ rõ rệthơn:

"Tôi muốn hỏi Nam Cunǥ thiếu ǥia, rốt cuộc anh đặc cách cho tôi cái ǥì, bắt nǥười nhà của tôi, nhốt tôi tronǥ căn biệt thự nhỏ làm cônǥ cụ ǥiải tỏa của anh, nhữnǥ điều này đều là đặc cách sao? Nếu đúnǥ là như vậy, tôi có thể từ chối khônǥ cần nhữnǥ đặc cách này của anh khônǥ? Tôi xin anh đấy....”

Xem ra cô bất mãn về tôi khônǥ ít”, Nam Cunǥ Thiên Ân ǥiễu cợt, bàn tay anh nắm lấy ǥáy cô kéo về phía trước, cúi đầu hôn lên môi cô:

"Làm sao bây ǥiờ? Tôi cứ thích cho cô nhữnǥ đặc cách này đấy, cô khônǥ có quyền từ chối".

Bạch Tinh Nhiên tức ǥiận quay mặt sanǥ một bên:

"Đừnǥ có độnǥ vào tôi .

vẻ mặt chán ǥhét của cô khiến tim Nam Cunǥ Thiên Ân thắt lại, anh tức ǥiận hôn chặt lên môi cô, hôn thật sâu.

Bạch Tinh Nhiên bực mình ǥiãy ǥiụa, cô khônǥ hiếu nổi vì sao rõ rànǥ anh rất ǥhét cô nhưnǥ cứ hôn cô, nǥủ với cô hết lần này đến lần khác, lẽ nào anh khônǥ cảm thấy khó chịu sao?Cô vùnǥ vầy một lúc khônǥ thoát ra được, nhữnǥ ǥiọt nước mắt tủi thân cứ thế rơi xuốnǥ.

Vị mặn chát chảy vào miệnǥ hai nǥười, Nam Cunǥ Thiên Ân nhíu mày, cuối cùnǥ cũnǥ buônǥ cô ra.

Anh chưa bao ǥiờ thích nhìn phụ nữ nằm dưới nǥười anh tronǥ bộ dạnǥ khóc lóc, chưa bao ǥiờ thích!thân cứ thế rơi xuốnǥ.

Vị mặn chát chảy vào miệnǥ hai nǥười, Nam Cunǥ Thiên Ân nhíu mày, cuối cùnǥ cũnǥbuônǥ cô ra.

Anh chưa bao ǥiờ thích nhìn phụ nữ nằm dưới nǥười anh tronǥ bộ dạnǥ khóc lóc, chưa bao ǥiờ thích!Nhữnǥ nǥười phụ nữ trước đây lúc thì nǥhe thấy tiếnǥ bước chân của anh đã khóc co rụt nǥười lại, lúc thì anh còn chưa bước vào đến cửa đã khóc sướt mướt rồi, anh thấy phản cảm, cho nên khônǥ muốn nhìn thấy mấy nǥười đó một chút nào hết, chứ đừnǥ nói là ôm họ vào lònǥ.

Anh đẩy Bạch Tinh Nhiên nǥã ra ǥiườnǥ, fôi đừnǥ dậy khỏi mép ǥiườnǥ quay nǥười đi ra.
 
Chương 338: Phụ nữ nhiều như quần áo (4)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Tinh Nhiên tưởng Nam Cung Thiên Ân tối nay chắc chắn sẽ trừng trị cô một trận với cơn giận, không ngờ anh lại đột nhiên quay người đi khỏi, cô có hơi thắc mắc, nhưng cũng thầm thở phào, vì cô cũng không thích Nam Cung Thiên Ân ngủ với cô trong tâm trạng bực bội, anh như vậy sẽ vô cùng thô bạo và không dịu dàng.

Nằm trêи giường mất ngủ cả đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy, Bạch Tinh Nhiên nhìn sang bên cạnh trống huơ trống hoác, cô sững sờ trong giây lát.

Cô nhận ra một điều xấu hổ đó là, cho dù Nam Cung Thiên Ân tối quacó sỉ nhục cô thế nào, nhưng lúc này nhìn chỗ trống bên cạnh trong lòng cô vẫn hơi có chút hụt hẫng.

Cô đánh răng rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo xuống dưới nhà ăn sáng.

Trong bữa ăn, Phác Luyến Dao nhìn quầng thâm mắt rõ rệt của cô quan tâm hỏi:

"Chị dâu, tối qua chị mất ngủ à? Có phải trong người vần chưa được khỏe không?”.

Bạch Tinh Nhiên cười nhẹ với cô ta rồi lắc đầu:

"Đâu có, chị khỏe rồi”

Vậy thì được", Phác Luyến Dao mỉm cười rồi cúi xuống ăn đồ ăn của mình.

An sáng xong, Bạch Tinh Nhiên vềphòng đúng lúc nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân từ trong phòng thay đồ bước ra, ánh mắt Nam Cung Thiên Ân nhìn lướt qua khuôn mặt tiều tụy của cô, không nói câu nào cứ thế đi ngang qua cô luôn.

Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nói với theo lưng anh:

"Tôi thì sao?".

Nam Cung Thiên Ân đứng lại, quay đầu liếc nhìn cô nói:

"ở đây, không được đi đâu hết"

Bạch Tinh Nhiên rất muốn hỏi anh vì sao không đưa cô trở lại căn biệt thự nhỏ kia, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, dù sao xưa nay cô chưa bao giờ thay đổi được quyết định của anh.

Cô gật đầu, quay người đi vào.

Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lúc, quay người lại nói với theo bóng lưng cô một câu:

"Tôi không hi vọng chuyện này tồn tại giữa chúng ta quá lâu, cho nên tối nay khi tôi về, tốt nhất là cô đổi cái bộ mặt u ám kia đi, nghe rõ chưa hả?".

Nam Cung Thiên Ân! Anh đúng là đồ bá đạo, đúng là đồ vô lý!Bạch Tinh Nhiên thầm cười gượng, trong giọng nói có mang chút giễu cợt:

"Tôi sẽ cố gắng tươi cười đón anh về".

Nam Cung Thiên Ân đương nhiên là nghe ra được giọng điệu giễu cợt của cô, nhưng anh không quan tâm, quay người đi ra khỏi phòng ngủ rồi đi làm.



Mọi người đều đi làm hết, đến cả Phác Luyến Dao cũng bắt đầu đi làm trở lại.

Trong căn biệt thự ngoài Bạch Tinh Nhiên và lão phu nhân ra, còn lại là nhóm người giúp việc, cô loăng quăng vài vòng trong phòng một mình, sau đó đi đến chiếc bàn đầu giường, cầm điện thoại bàn lên gọi vào số của Tô Tích.

Nam Cung Thiên Ân không cho cô ra ngoài, vậy cô gọi Tô Tích đến đây chơi với cô là được chứ gì?Tô Tích vừa nghe thấy đến nhà Nam Cung Thiên Ân, lập tức nghĩ đến lão phu nhân, sau đó vội từ chối theo bản năng.

ở Châu Thành này, gần như ngoàiNam Cung Thiên Ân ra, chẳng có ai là không sợ lão phu nhân cả.

Bạch Tinh Nhiên cũng hiếu được, nghĩ một lúc nói:

"Giờ ăn trưa thì cậu đến, lúc đó lão phu nhân đang nghỉ trưa, chúng mình có thể ngồi trong phòng giải trí đế nói chuyện".

Tô Tích vừa nghe cô nói như vậy liền "phụt" cười thành tiếng:

"Sao mình cảm thấy cứ như thể chúng ta hẹn hò vụng trộm vậy”

Còn cách nào đâu, là do mình tựlàm tự chịu”

Vậy được, chiều mình sẽ qua".

Nghe thấy tiếng cười cởi mở của Tô Tích, Bạch Tinh Nhiên hơi thắc mắc, lẽ nào cô ấy thực sự không hề quan tâm đến chuyện chồng cô ấy ởbên ngoài có con với người khác sao?Cúp điện thoại xong, cô vẫn thắc mắc vấn đề này.

Lần này cô gọi Tô Tích đến, chủ yếu cũng là vì muốn gặp cô ấy, tâm sự với cô ấy chuyện này.

Buổi chiều, Tô Tích quả nhiên cũng đến.

Lái con xe thể thao màu đỏ của cô ấy, mặt đeo kính râm, mái tóc xoăn lọn to xõa trêи vai.

Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ấy, bất giác thốt lên nói một câu:
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma


"Tinh Nhiên, nếu đổi lại là Nam Cung Thiên Ân có con ở bên ngoài, cậu sẽ làm gì?”

Mình chắc chắn sẽ rất buồn và rất tức giận, chứ không như cậu", Bạch Tinh Nhiên nói.”

Thế buồn với tức giận xong thì sao?".

99Bạch Tinh Nhiên cứng họng, cô cũng không biết mình sẽ làm thế nào, dù sao Nam Cung Thiên Ân khác với những đàn ông khác, cô chắc chắn không phải là đối thủ của anh.

Cô nhìn Tô Tích, dường như hiểu được điều gì đó.”

Tiểu Tích, cậu khác mình", cô kéo lấy bàn tay Tô Tích nắm lại nói:



"Cậu có Kiều phu nhân bênh vực cậu, có tư cách ngang hàng với Kiều Tư Hằng, còn mình trong nhà này lão phu nhân không thích mình, Nam Cung Thiên Ân hận mình, đến cả người ở cũng coi thường mình".

Đúng vậy, chính là như thế, cô bực mình từ tối qua đến giờ, hôm nay Nam Cung Thiên Ân còn dám yêu cầu cô phải kìm nén tâm trạng mà cườivới anh khi anh về tối nay.

Nếu đối lại là Tô Tích, Kiều Tư Hằng có thế đối xử với cô ấy như vậy không?"Tiểu Tích, thời gian lâu như vậy rồi, rốt cuộc cậu có yêu Kiều Tư Hằng chút nào không?”

Một người mà gái nhiều ngang quần áo, thử hỏi mình làm sao yêu nổi anh ta?”, Tô Tích dường như không tự mình cảm nhận được, khi cô ấy nói câu này đã nghiến răng nghiến lợi.”

Vậy chuyện đứa bé, cậu định làm thế nào?”

Đi bước nào hay bước nấy vậy”.

99"Tiểu Tích....”

, Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ấy mà thấy thương, khó mà tưởng tượng một người phụ nữ hiếu thắng như cô ấy rốt cuộc làm sao đế nhịn được những chuyện này đây.

Tô Tích mỉm cười vỗ lên mu bàn tay cô:

"Sao thế, đừng có để cái bộ mặt như thế mình bị bệnh nan y nữa được không? Đàn ông thôi mà, ở đâu chẳng có?”

Hi vọng cậu thực sự nghĩ được thoáng như vậy", Bạch Tinh Nhiên cảm thấy hơi yên tâm.

Tô Tích nhìn cô, đổi giọng hỏi:

"Cậu thì sao? Vừa được ra ngoài đi mua sắm, vừa có thế mời mình đến nhà chơi, những ngày tươi đẹp sắp đến rồi chứ gì?".

Nhắc đến chuyện của bản thân, biếu cảm trêи mặt Bạch Tinh Nhiên dần dần chùng xuống, một lúc sau mới nhả ra một câu:

"Con người Nam Cung Thiên Ân... mình cũng không hiếu nổi".

Những ngày qua, Bạch Tinh Nhiên cũng tưởng mình sắp được Nam Cung Thiên Ân tha thứ, sắp có thế gặp được mẹ và em trai mình, nhưng chỉ qua một đêm trung thu, tất cả dường như lại trở về điếm ban đầu, thái độ của Nam Cung Thiên Ân đối với cô cũng lại lạnh băng như trước.

Buổi chiều vừa tiễn Tô Tích đi, thì xe của Nam Cung Thiên Ân liền về tới nơi.

Bạch Tinh Nhiên nhìn xe của Nam Cung Thiên Ân lái vào trong, lại nhìnNhững ngày qua, Bạch Tinh Nhiên cũng tưởng mình sắp được Nam Cung Thiên Ân tha thứ, sắp có thế gặp được mẹ và em trai mình, nhưng chỉ qua một đêm trung thu, tất cả dường như lại trở về điểm ban đầu, thái độ của Nam Cung Thiên Ân đối với cô cũng lại lạnh băng như trước.

Buổi chiều vừa tiễn Tô Tích đi, thì xe của Nam Cung Thiên Ân liền về tới nơi.

Bạch Tinh Nhiên nhìn xe của Nam Cung Thiên Ân lái vào trong, lại nhìn theo hướng cổng lớn, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành.

Xe của Tô Tích vừa mới ra khỏi, chắc chắn Nam Cung Thiên Ân đã nhìn thấy cô ấy rồi.
 
Chương 339: Khó tính (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nam Cung Thiên Ân bước xuống xe, Bạch Tinh Nhiên lên tiếng trước giải thích:

"Tôi lo cho Tô Tích, mà anh lại không cho tôi ra ngoài, cho nên mới gọi cô ấy đến".

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô một cái rồi mỉa mai nói:

"Chồng mình chưa chăm sóc cho tốt, còn đi lo chuyện nhà người khác? Xem ra cô đã quá rảnh”

Tôi vốn rảnh thật mà", Bạch Tinh Nhiên không kìm được liền nói.”

Ý cô là gì?”

Tôi muốn tự do, tôi muốn làm việc .

Nam Cung Thiên Ân liếc nhìn cô, một lúc sau mới nhả ra một câu:

"Tự do, công việc... chờ khi nào cô làm cho tôi vui rồi hẵng tính".

Nói xong, anh ném cặp tài liệu và áo vest vào người cô, rồi bước vào trong nhà.

Bạch Tinh Nhiên ôm cặp tài liệu và áo vest của anh bước theo sau, lén nhìn anh, cảm giác tâm trạng không tồi tệ như lúc đi buổi sáng, cũng may!Cô còn lo anh sẽ dùng thái độ này với cô rất lâu cơ, như trước đây vậy.

Nam Cung Thiên Ân khi tức giận thật sự rất khó tính, dù sao anh là một đại thiếu gia được cưng chiều từ bé, là người đàn ông ngang ngược!Thấy vậy, sau khi Bạch Tinh Nhiên lên trêи tầng, còn chu đáo pha cho anh một tách trà.

Nhìn cốc trà trong tay cô, Nam Cung Thiên Ân lại ngấng đầu nhìn cô một cái, sau đó kéo chiếc cốc lại gần nhấp một ngụm, mặt dửng dưng nói:

"Nếu muốn hỏi chuyện của Tiếu Ý, tôi khuyên cô đừng có lên tiếng, muốn tự do muốn làm việc tôi cũng khuyên cô tốt nhất đừng nói gì, vì sự kiên nhẫn của tôi có hạn".

Không có việc gì mà tự nhiên đối xử tốt, không phải kẻ gian thì cũng là phường trộm cắp!Bạch Tinh Nhiên cạn lời:
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma


Bạch Tinh Nhiên hơi khẽ đẩy anh ra nhẹ nhàng nói:

"Tôi còn chưa sấy tóc....”

Nam Cung Thiên Ân làm gì còn tâm trạng mà quan tâm cô sấy tóc hay chưa, không những không buông cô ra, thậm chí còn càng hôn mãnh liệt hơn, lưỡi anh cứ thế luồn lách trong miệng cô.

Bạch Tinh Nhiên bị anh hôn cho đầu óc u mê, lập tức quên mất chuyện sấy tóc.

Cô giơ hai tay ôm lại anh, dần dần đáp lại nụ hôn của anh.

Hôn nhau một lúc, Nam Cung Thiên Ân quay người đẩy cô xuống giường.

Nam Cung Thiên Ân lại đột nhiên dừng lại động tác trong tay lại, nụ hôn đặt trêи môi cô cũng lập tức rút lại.



Cô sững sờ ngẩng đầu nhìn anh, hai người cứ thế nhìn nhau.

Cô không biết vì sao Nam Cung Thiên Ân dừng lại, nên cũng chỉ biết nhìn vào anh.

Nam Cung Thiên Ân khuấy ngón tay hỏi:

"Có phải lâu lắm rồi cô chưa đến ngày không?”

Hả?”, Bạch Tinh Nhiên ngây ngô trả lời một tiếng.

Một lúc sau mới định thần lại, cũng mới nhận ra hình như đã lâu lắm rồi chưa thấy kinh nguyệt gì cả.

Cô nhớ là ngày 20 của tháng trước bị, giờ đã là mùng 1 rồi!Sau khi nhận ra điều này, đầu cô lập tức như muốn nổ tung vậy, cô đơ người ra.

Nam Cung Thiên Ân cũng nhìn thấy biếu cảm trêи mặt cô, anh nhíu mày:

"Không phải là bao giờ đến ngày mà cô cũng không biết đấy chứ?”.

Thấy biểu cảm của cô thế kia chắc là không biết rồi, người phụ nữ ngốc này có thế khờ khạo hơn nữa được không? Đến anh còn nhận ra chuyện này, thế mà cô lại không nhận ra?Nam Cung Thiên Ân nhớ là từ sau khi anh nhốt cô trong căn biệt thự nhỏ thì chưa từng thôi muốn cô, chưa bao giờ quá bốn ngày không động vào cô.

Mà từ ngày anh nhốt cô trong căn biệt thự nhỏ đến nay, đã gần một tháng rưỡi rồi.

Bạch Tinh Nhiên mấp máy môi, vừa không muốn thừa nhận mình ngungơ đến mức quên cả chuyện này, cũng không dám nói có thể mình đã có bầu, cuối cùng đành lắp bắp nói:

"Từ lúc tôi sinh con xong... kỳ kinh của tôi đã không còn chuẩn nữa, chưa điều chỉnh lại được....”

Có thật là như vậy không?”

ừ....”

, Bạch Tinh Nhiên cười gượng một tiếng:

"Tôi lừa anh chắc?".

Nam Cung Thiên Ân nửa tin nửa ngờ nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu hôn tiếp lên môi cô...Bị Nam Cung Thiên Ân nhắc nhở như vậy, Bạch Tinh Nhiên ngày hôm sau trở nên lo sốt vó.

Mãi mới đợi được Nam Cung Thiên Ân đi làm, nhưng cô lại khôngđược ra khỏi căn biệt thự, không có cách nào đi mua que thử thai đế xem mình có phải có bầu thật không.

Bất đắc dĩ, cô đành cầu cứu Tiểu Lục, nhờ cô ta ra ngoài mua cho cô một que thử thai về.

Tiểu Lục thắc mắc hỏi:

"Thiếu phu nhân, sao cô không bảo Phác tiếu thư mang cho cô một que về? Trong bệnh viện của cô ấy có hiệu thuốc mà”.

Bạch Tinh Nhiên ngại ngùng cười nói:

"Những chuyện này tôi đâu dám làm phiền cô ấy".



Nói xong, cô lại nói tiếp:

"Xin cô đấy, giờ tôi đang cần gấp”

Vậy được, chiều nay sau khi tan làm tôi sẽ đi mua giúp cô", Tiếu Lụcgật đầu đồng ý.

Ngóng cả ngày trời, đợi mãi mới thấy Tiếu Lục đem que thử thai về cho cô, Bạch Tinh Nhiên nôn nóng đi ngay vào nhà vệ sinh, sau đó làm theo hướng dần rồi thử.

Khi cô nhìn thấy hiện hai vạch đỏ chót, suýt chút nữa thì sốc đến mức ngất luôn.

Thế mà cô lại có bầu thật!Sao lại như vậy được?Cô nhớ là lần nào Nam Cung Th iên Ân cũng rõ ràng rất cẩn thận, căn bản không cho cô bất kỳ cơ hội mang thai nào.

Lại là một đứa con đến khôngđúng lúc rồi!Giờ đây tình hình của cô hoàn cảnh của cô không hề thích hợp đế có bầu tiếp đứa nữa!Cô ngồi trêи nắp bồn cầu một lúc lâu nhìn chằm chằm vào que thử thai trong tay, như thế nhìn rất lâu thì hai vạch đó sẽ biến thành một vạch vậy.

Cho đến tận khi cửa phòng tắm bị đẩy ra, hình dáng Nam Cung Thiên Ân xuất hiện ngay trước mắt cô, khiến cô giật nảy mình ngồi phắt dậy khỏi nắp bồn cầu, tay cầm que thử thai cũng vội vàng giấu ra sau theo bản năng, mặt mày hốt hoảng nhìn Nam Cung Thiên Ân vừa đột ngột xông vào.

Nam Cung Thiên Ân vừa rồi ngồi trong phòng ngủ chờ cô đến hai mươiphút liền, không thấy cô ra, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì hết, còn tưởng cô bị gì trong này, cho nên mới đột ngột xông vào.

Anh vốn không đế ý Bạch Tinh Nhiên đang làm gì, nhưng động tác lén lút của cô lại thu hút sự chú ý của anh.

Anh nhíu mày lên theo thói quen, nhìn chằm chằm vào cánh tay phải giấu sau lưng cô nói:

"Cô giấu gì phía sau thế? ơâm ra đây tôi xem nào”

Không có gì", Bạch Tinh Nhiên vội vàng lắc đầu.”

Đưa ra đây cho tôi xem", giọng nói gần như ra lệnh.

Bạch Tinh Nhiên nhất thời khôngvội vàng lắc đầu.”

Đưa ra đây cho tôi xem”, giọng nói gần như ra lệnh.

Bạch Tinh Nhiên nhất thời không biết nên làm sao cho phải, trong tâm trạng hoang mang cô trả lời đại một câu:

"Là... tôi mua một vài đồ dùng của phụ nữ ở trong cửa hàng s.εメ toy thôi, tôi....”

.

Cô tưởng mình nói như vậy, Nam Cung Thiên Ân ít nhất sẽ cho cô một chút không gian riêng tư, sẽ không bắt cô đưa ra.

Nhưng không ngờ Nam Cung Thiên Ân lại nhíu mày chặt hơn, giọng nói càng thêm không vui:

"Nam Cung thiếu phu nhân, cô nói vậy là sao?".

Bạch Tinh Nhiên cạn lời.
 
Chương 340: Khó tính (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nam Cung Thiên Ân lại đột nhiên cười trêu tức:

"Đế tôi xem xem là công cụ gì, tôi còn học hỏi chút”

Không được....”

, Bạch Tinh Nhiên thấy anh đi tới, cô dựa vào sau theo bản năng, rồi ngồi thụp xuống nắp bồn cầu.

Nam Cung Thiên Ân lại không hề có ý buông tha cho cô, nghiêng người tóm lấy tay phải cô vặn về phía trước.”

Tạch” một tiếng, que thử thai rơi xuống đất.

Ánh mắt Nam Cung Thiên Ân nhìn xuống theo phía âm thanh vừa kêu, thấy ngay chiếc que thử rơi bên cạnh bồn cầu, sau đó ngước mắc lên nhìnBạch Tinh Nhiên hỏi:

"Đây là cái gì?".

Bạch Tinh Nhiên đưa tay lên che mặt, không cúi xuống nhặt chiếc que thử lên, cũng không dám đối diện với anh.

Tuy Nam Cung Thiên Ân cũng không hiếu lắm về những chuyện bầu bí, nhưng cũng không ngố đến mức không biết que thử thai là gì.

Không chờ được câu trả lời của cô, Nam Cung Thiên Ân cúi người nhặt que thử bên cạnh bồn cầu lên, khi anh nhìn thấy hai vạch đỏ trêи đó, tim anh thịch một cái, một lúc sau mới đưa mắt nhìn sang Bạch Tinh Nhiên vần đang dùng tay che mặt ngồi im ở đó.

Nam Cung Thiên Ân không hề thểNam Cung Thiên Ân không hề thể hiện rõ ra nỗi thắc mắc trong lòng, đến ngay cả giọng nói cũng tỏ ra rất bình tĩnh:

"Cô có thai rồi à?”

Tôi xin lỗi, tôi cũng không muốn như vậy", Bạch Tinh Nhiên nhìn qua kẽ tay nói.”

Tôi biết cô không muốn”, Nam Cung Thiên Ân nắm lấy cố tay cô, kéo tay ra khỏi mặt cô.

Hai bàn tay của Bạch Tinh Nhiên bị anh cưỡng ép kéo ra, cô đành cúi đầu xuống:

"Không phải lỗi của tôi”

Là lỗi của tôi", Nam Cung Thiên Ân dùng tay bóp cằm cô.

Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, không ngờ anh lại thừa nhận một cách dễ dàng như thế, nhưng nói thì cũng đúng là lỗi của anh thật.

Chỉ là... nếu đã thừa nhận là lỗi của anh, vậy vì sao anh vẫn nhìn cô với vẻ mặt khó chịu như vậy?"Vậy thì xin lỗi đi", Bạch Tinh Nhiên bị anh nhìn chằm chằm cho không biết làm gì, nên đành nhả ra một câu như vậy.



Nam Cung Thiên Ân quả nhiên bị cô kϊƈɦ cho tức giận bóp chặt cằm cô:

"Cô lại còn muốn tôi xin lỗi cô sao?".

Vừa nói anh vừa kéo cô đứng dậy khỏi nắp bồn cầu, ép cô dựa vào kệ rửa tay, một tay giơ que thử thai hai vạch lên:

"Vì sao lại giấu giếm tôi làm những việc này? Vì sao không muốn cho tôi biết? Lẽ nào lại muốn giấu tôigiống lần trước, giấu cho đến khi không giấu nổi mới thôi sao? Hay là cô cùng đám người kia lại lên kế hoạch xấu xa gì đó đế chơi tôi?”

Tôi không có!", Bạch Tinh Nhiên vội vàng phủ nhận.

Sao anh lại vẫn nghĩ như vậy chứ, Lâm An Nam đã bị anh ép ra nước ngoài, nhà họ Bạch cũng bị anh ép đến rơi vào thảm cảnh, cô làm gì có bản lĩnh đi tính kế anh?"Không có? Vậy vì sao phải giấu tôi?", Nam Cung Thiên Ân tức tối quẳng que thử vào trong thùng rác.

Bạch Tinh Nhiên bị anh chặn trước kệ rửa tay, muốn thoát cũng không thoát nổi, đ ành lí nhí cầu xin:

"Tôi xin lỗi, tôi chỉ là sợ anh không vui,99vì anh không muốn có con....”
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma


Thực ra mà nói, cô vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này, cũng phải mà, nếu không phải là Nam Cung Thiên Ân đột nhiên xông vào thì cô sẽ làm thế nào đây? Có phải lại giấu anh giống như lần trước không? Sau đó sống chết đòi sinh đứa bé này ra?Không, cô không thế làm như vậy, làm tổn thương anh một lần là đủ rồi!"Đúng thế, tôi nhất định sẽ nói với anh, sau đó chúng ta cùng đối mặt,cùng quyết định chuyện sau này", cô nói thêm một câu với vẻ nghiêm túc.

Lời nói tốt của cô quả nhiên có tác dụng, sắc mặt Nam Cung Thiên Ân giãn ra không ít, hai cánh tay dài của anh nhấc cô ngồi lên kệ rửa tay, sau đó anh chống hai tay xuống kệ, nhìn thẳng cô nói:

"May mà hôm nay bị tôi nhìn thấy, nếu lần này lại đế tôi phải bốn tháng sau mới biết cô có thai, thì tôi rất khó đảm bảo rằng sẽ không bóp chết cô luôn!".

Nghe thấy những câu nói khủng khϊế͙p͙ của anh, Bạch Tinh Nhiên hít mạnh một hơi.

Nói như vậy thì may mà hôm nay bị anh phát hiện à?"Vậy... giờ anh định làm thế nào?",Bạch Tinh Nhiên nhìn anh e dè hỏi:

"Anh có chấp nhận nó không? Có đồng ý đế tôi sinh đứa con này không?".

Điều này mới là quan trọng nhất, cũng là điều mà cô quan tâm nhất.

Nam Cung Thiên Ân trầm tư một lúc lắc đầu nói:

"Tôi còn chưa nghĩ xong".

Chuyện này đến quá bất ngờ, anh rõ ràng không kịp để suy nghĩ.

Sau khi cơn tức giận qua đi, Nam Cung Thiên Ân cũng bắt đầu suy nghĩ ʍôиɠ lung, đứa con này và đứa con trước đều giống nhau một điếm đó là đều nằm ngoài kế hoạch của anh, phải xử trí như thế nào thực sự anh chưa từng nghĩ.

Bạch Tinh Nhiên thấy anh gần như không còn giận nữa, thế là mạnh dạn nói:



"Vậy thì đừng nghĩ nữa, chúng ta sinh đứa con này ra được không?".

Nam Cung Thiên Ân ngước mắt lên nhìn cô.

Bạch Tinh Nhiên vội vàng nói thêm:

"Chẳng phải bà nội đã cho tôi uống thuốc bắc cả tuần liền sao, đứa bé chắc sẽ không có vấn đề gì đâu, đúng không?".

Nam Cung Thiên Ân không nói gì, Bạch Tinh Nhiên cứ thế nhìn anh một cách thăm dò, chỉ sợ anh lại bá đạo như lần trước bắt cô bỏ cái thai, bá đạo đến mức không có cơ hội thay đổi.

Chờ một lúc lâu, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng lên tiếng, nhẹ nhàng nói ra một câu:

"Nếu tôi nói không đồng ý, thì cô sẽ làm thế nào?".

Không đồng ý... vậy mà anh lại nói không đồng ý! Bạch Tinh Nhiên chỉ cảm thấy trái tim lạnh ngắt.”

Vì sao cơ?", cô cố bình tĩnh hỏi.”

Là tôi đang hỏi cô mà”

Tôi... có thể không trả lời không?”

Vì sao?”

Nếu tôi nói tôi muốn kiên quyết sinh nó ra, chắc chắn anh sẽ không vui, tôi không muốn làm anh giận, nhưng mà....”

, cô không đủ can đảmnói tiếp, mắt cô cụp xuống.

Sau khi Nam Cung Thiên Ân im lặng một lúc, rồi gật đầu nói:

"Tôi hiểu rô í .

Nói xong, anh quay người đi ra khỏi phòng tắm, đế Bạch Tinh Nhiên ngồi sững sờ một mình trêи bồn rửa tay.

Anh hiểu rồi... nghĩa là gì chứ? Rốt cuộc có đồng ý cho cô sinh đứa con này ra không? Sao cô không hiểu gì hết nhỉ?Ngồi trêи bồn rửa tay một lúc lâu, cho đến khi người giúp việc lên gọi cô xuống ăn cơm, cô mới đi ra khỏi phòng tắm rồi đi xuống dưới tầng.

Trong lúc đang trêи đường xuốnghết nhỉ?Ngồi trêи bồn rửa tay một lúc lâu, cho đến khi người giúp việc lên gọi cô xuống ăn cơm, cô mới đi ra khỏi phòng tắm rồi đi xuống dưới tầng.

Trong lúc đang trêи đường xuống tầng dưới, trong lòng cô lại bắt đầu đắn đo không biết có nên nói chuyện có bầu cho lão phu nhân không, nên nói cho lão phu nhân thế nào mới được đây?Nếu nói cho bà ta, bà ta chắc chắn sẽ rất vui, cũng sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ cô và đứa bé, có thế nói bà ta là thần bảo hộ của cô và con cô rồi, nhưng... điều này hình như đã không đến lượt cô quyết định, dù sao Nam Cung Thiên Ân đã biết chuyện cô có bầu rồi.
 
Chương 341: Khó tính (3)


Bạch Tinh Nhiên xuống dưới tầng một, đúng lúc gặp Phác Luyến Dao từ trong phòng ngủ đi ra, cô ta đã chuyến sang ở tầng một từ trước, thế là đi đến đấy xe lăn giúp cô ta.

Phác Luyến Dao quay đầu nhìn cô cười nói: "Em cảm ơn nhé, nhưng mà không cần đâu, em thích tự mình làm hơn".

"Em đúng là cô gái mạnh mẽ”, Bạch Tinh Nhiên khen ngợi.

Phác Luyến Dao lại đột nhiên giơ ngón tay ra hiệu que thử đến trước mặt cô, hỏi cô với vẻ đầy ám muội: "Kết quả sao rồi?".

Bạch Tinh Nhiên hơi ngạc nhiên:

"Sao em biết vậy?".

"Là Tiểu Lục bảo em mang que thử thai về cho chị mà".

"Thì ra là em mang về cho chị à?", Bạch Tinh Nhiên mỉm cười: "Cảm ơn em nhé, lại phải phiền em".

"Không sao, chuyện nhỏ thôi mà", Phác Luyến Dao nhìn cô cười, nụ cười càng trở nên mờ ám hơn: "Nhìn biểu cảm của chị, chắc chắn là có rồi chứ gì"-

Bạch Tinh Nhiên giơ tay sờ lên mặt mình, biểu cảm của cô thế nào cơ? Hình như có gì đâu.

"Cũng không biết có chuẩn không nữa .

"Que thử thai thường là chính xác, chẳng phải em mang về cho chị hai que à? Nếu chị nghi ngờ thì sáng mai thử lại lần nữa là được".

"ừ, cảm ơn em", Bạch Tinh Nhiên gật đầu, đấy cô ta về phía phòng ăn.

Khi ăn cơm, Nam Cung Thiên Ân chỉ chăm chú ăn phần ăn sáng trong bát mình, không hề nhắc đến chuyện có thai.

Bạch Tinh Nhiên cảm thấy khó hiểu vì sao anh không nói cho lão phu nhân nhỉ? Lẽ nào anh thật sự không muốn đứa con này sao? Rồi định lúc nào đó sẽ lén bắt cô đến bệnh viện bỏ đứa bé? Chuyện kiểu này không phải là anh không làm được.

Càng nghĩ càng bất an, đến những đồ ngon khi cô ăn vào miệng cũng cảm thấy nhạt.

Nam Cung Thiên Ân không nhắc đến, đương nhiên là cô cũng không dám nhắc, cứ thế im lặng ăn sáng, cho đến khi bữa sáng kết thúc.

Phác Luyến Dao nhìn hai người, tuy không hiếu vì sao hai người họ lại không nói tin này ra, nhưng cũng không dám lên tiếng.

Buổi tối, Bạch Tinh Nhiên tắm xong, nhìn chiếc bụng phẳng phiu trong gương, khó mà tưởng tượng cô lại có bầu tiếp. Không ngờ Nam Cung Thiên Ân không những giỏi về làm ăn kinh doanh, đến cả khả năng này cũng giỏi không kém.

Làm sao bây giờ? Lẽ nào lại sắp

tái diễn lịch sử ngày xưa sao? Cô lại vì một đứa con mà mâu thuẫn với Nam Cung Thiên Ân đến mức chia lìa sao?

Phòng tắm vang lên tiếng gõ cửa.

Bạch Tinh Nhiên thu lại tâm trạng đang nghĩ ngợi, ngó ra cửa đáp một tiếng: "Ai đấy, có việc gì không?".

Giọng Nam Cung Thiên Ân bên ngoài phòng tắm vọng vào: "Cô vào phòng tắm đã bốn mươi phút rồi đấy, là tôi nên hỏi cô có chuyện gì không mới phải".

"Tôi không sao, sắp xong rồi", Bạch Tinh Nhiên lập tức cầm đồ ngủ trêи giá xuống mặc lên người, sau đó đi ra.

Khi cô đi ra ngoài, Nam Cung Thiên Ân đã quay lại giường, lúc này đang dựa vào đầu giường mở tạp chí tài chính ra xem.



Vừa rồi anh như vậy... là quan tâm cô sao? Lo cô ở trong nhà tắm xảy ra chuyện gì à?

Bạch Tinh Nhiên hít nhẹ một hơi, vén chăn ra nằm vào, sau đó nhắm mắt bắt đầu sự chờ đợi dài đằng đẵng và bất an. Cô đang đợi anh lên tiếng, vừa lo lắng chờ đợi quyết định của anh, vừa lo sợ anh lên tiếng, vì sợ nghe phải những lời không hay từ anh.

Sau đó chờ một lúc lâu, cô cũng không nghe thấy Nam Cung Thiên Ân nói gì cả.

Cô không kìm được nhích người tới, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào anh nói: "Anh không có gì muốn nói à?".

Nam Cung Thiên Ân cúi đầu nhìn cô một cái, nói với giọng rất bình tĩnh: "Tôi đã cho người bố trí lại phòng đối diện rồi, ngày mai cô qua đó ở”.

"Vì sao thế?", Bạch Tinh Nhiên hỏi theo bản năng.

Điều cô muốn nghe không phải cái này, mà giờ cũng không phải là lúc nói đến chuyện ở riêng.

Nam Cung Thiên Ân lật một trang tạp chí, giọng nói vần bình tĩnh như cũ: "Vì đứa bé”.

"Ý gì cơ?", trong lòng Bạch Tinh

Nhiên thoáng qua một niềm vui mừng.

Vì đứa bé ư? Ý của anh là sợ anh không kiếm soát được bản thân muốn cô, sau đó sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé? Cũng có nghĩa là anh đã đồng ý cho cô sinh đứa bé này ra sao?

Nam Cung Thiên Ân không nói gì nữa, lại thấy nụ cười vừa ngại vừa mừng của Bạch Tinh Nhiên: "vẫn là đại thiếu gia suy nghĩ chu đáo, ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiếm, nên tránh chuyện đó ra, tránh đàn ông, cảm ơn đại thiếu gia đã thông cảm .

Nam Cung Thiên Ân lại lạnh lùng nhìn cô nói: "Tôi chỉ là sợ lúc phát bệnh sẽ làm hại đến đứa bé, đừng có

nghĩ tôi vĩ đại như vậy".

Câu nói này của anh, lại khiến Bạch Tinh Nhiên sững sờ.

Thì ra anh sợ khi phát bệnh sẽ làm cô bị thương, chứ không phải sợ bản thân không kiếm soát được nhu cầu sinh lý.

Nghe anh nói như vậy, Bạch Tinh Nhiên lại không muốn chuyến phòng nữa, nhỡ hôm nào anh phát bệnh mà trong phòng không có người, thì ai lo cho sự sống chết của anh chứ?

Khi Nam Cung Thiên Ân phát bệnh, nhẹ thì có thế tự mình mở ngăn kéo lấy thuốc uống, nặng thì không còn biết gì cả, buộc phải có người ở bên cạnh mới được.

Cô lại nằm dịch về phía anh hơn, ôm hông anh mặt dày nói: "Nhưng người ta đã quen với việc ngủ cùng anh rồi"".

Tuy mình có bầu không thể chăm sóc anh được như trước, nhưng có người giúp anh gọi điện cho bác sĩ Hoàng thì cũng tốt hơn mà!

Vừa rồi vẫn còn là thái độ chỉ muốn tránh anh càng xa càng tốt, giờ lại bám chặt vào anh không muốn đi, Nam Cung Thiên Ân cúi đầu nhìn cánh tay thon dài trêи hông mình, sau đó nhìn cô nói: "Cô có biết mình vừa nói cái gì không?".

"Tôi biết chứ, tôi muốn ở cùng anh".

"Vì sao?".

"Chẳng phải vừa nãy đã nói sao? Tôi đã quen với việc ôm anh ngủ rồi".

"Nhưng tôi không quen", Nam Cung Thiên Ân đẩy cánh tay cô ra khỏi hông: "Đã có bầu rồi, tôi còn giữ cô lại làm gì?".

"Anh! Nam Cung Thiên Ân anh còn nói tôi ích kỷ, bản thân anh mới là người ích kỷ nhất đấy", Bạch Tinh Nhiên bực bội ngồi dậy khỏi giường: "Lẽ nào trong lòng anh, tôi chỉ có mỗi một tác dụng đó thôi sao?".



"Nếu không cô nghĩ bản thân cô còn có tác dụng gì nữa?".

"Tôi biết chăm sóc anh mà", Bạch Tinh Nhiên tức tối nhìn trừng trừng vào anh: "Được lắm, chờ cho lần sau anh phát bệnh, tôi sẽ tránh thật xa,

không thèm quan tâm anh nữa!".

Nói xong, cô quay lưng vào anh, không thèm đế tâm đến anh nữa.

Ngoài mặt tỏ ra tức tối, nhưng trong lòng thực ra đã vui sướиɠ từ nãy, không có gì vui hơn chuyện Nam Cung Thiên Ân đồng ý cùng cô mong chờ đứa bé ra đời.

Nhìn bóng lưng cô, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng đặt tạp chí xuống, nghiêng người xuống ôm cô từ phía sau rồi hôn lên gáy cô: "Ngoan, ngày mai phải chuyến qua đó ở".

Anh làm sao mà không hiếu suy nghĩ của cô chứ? Nhưng giờ cô đang có bầu, nhỡ không may làm ảnh hưởng đến cái thai thì làm sao?

"Tôi không chuyển", Bạch Tinh Nhiên cố tình tức giận.

"Chuyện này cô phải nghe lời tôi".

"Có chuyện gì mà tôi không phải nghe lời anh?".

"Biết vậy là tốt".

ii H • • • •

Bạch Tinh Nhiên không nói gì, cô biết ngay mình nói gì cũng không có tác dụng!

Ngày hôm sau Bạch Tinh Nhiên chỉ xuống ăn sáng xong rồi lên, những đồ dùng của cô đã bị dọn sạch ra khỏi phòng ngủ của Nam Cung Thiên Ân rồi.

Đứng trong căn phòng ngủ đến quần áo của cô cũng không còn bộ nào, Bạch Tinh Nhiên cạn lời lấm bấm một câu: "Có cần phải nhanh vậy không?".

"Là tôi hỏi cô mới đúng? Có đến mức lưu luyến phòng của người khác như thế không?”, phía sau cô vang lên giọng nói của Nam Cung Thiên Ân.

Bạch Tinh Nhiên quay ngoắt về phía sau, thấy anh đang đi vào.

Nam Cung Thiên Ân đi thẳng đến trước mặt cô, cánh tay đặt lên eo cô rồi ôm cô vào lòng, ôm chặt cô dính vào người mình, nhìn cô trêu tức: "Nhìn thái độ không nỡ của cô, không phải là yêu tôi rồi đấy chứ? Tôi khuyên cô tốt nhất là đừng như vậy”.

"Tôi đâu có", Bạch Tinh Nhiên ngại ngùng giơ tay đấy ngực anh ra: "Xem thử những chuyện anh làm với tôi gần đây đi, tôi làm sao có thể yêu anh chứ".

Một câu nói vô tư, lại khiến sự dịu dàng trước đó của Nam Cung Thiên Ân lập tức trở nên sắc lạnh, anh buông cô ra, từ từ nhả ra một câu: "Tốt nhất là như vậy”.

Anh đã sắp quên mất việc bản thân cướp cô từ đám cưới với Lâm An Nam, cô và Lâm An Nam mới là một cặp đã hạnh phúc từ ban đầu!

Khi Bạch Tinh Nhiên còn chưa nhận ra mình đã vô tình giầm phải bom, thì anh đã quay người ra khỏi phòng ngủ và đi làm.

Khi Bạch Tinh Nhiên còn chưa nhận ra mình đã vô tình giẫm phải bom, thì anh đã quay người ra khỏi phòng ngủ và đi làm.

Cho đến khi căn phòng trở nên yên tĩnh hoàn toàn, Bạch Tinh Nhiên mới nhận ra Nam Cung Thiên Ân chắc chắn đã nghĩ nhiều rồi, người đàn ông như con tắc kè hoa này, tâm trạng lúc nóng lúc lạnh đúng là khó mà theo được!

Ngồi trong phòng Nam Cung Thiên Ân một lúc, Bạch Tinh Nhiên mới quay người đi về phòng ngủ của mình.

Phòng ngủ của cô quả nhiên đã được bố trí mới lại, đến cả chiếc giường cũng là đồ mới tinh.
 
Chương 342: Muốn nói gì (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Tinh Nhiên đang sắp xếp lại đồ đạc trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa, thế là quay người ra thấy chị Hà đang dẫn lão phu nhân đi vào.

"Bà nội, có chuyện gì không ạ?”, cô đi tới, khoác tay lão phu nhân rồi đỡ bà ta ngồi vào sofa.

Lão phu nhân lại đích thân đến phòng cô, chắc chắn là có chuyện quan trọng, nếu không đã không đến rồi.

Còn lão phu nhân từ trước đến giờ không thích vòng vo, sau khi ngồi xuống ghế sofa nói thẳng luôn: "Nghe nói tối qua cháu nhờ Tiếu Lục đi mua que thử thai đúng không?".

Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, nghe nói á? Lão phu nhân nghe ai nói vậy? Là nghe Tiếu Lục nói sao?

Đương nhiên là đây không phải trọng tâm mà cô muốn biết, quan trọng là lão phu nhân đã hỏi như vậy rồi, cô có thế nói dối rằng cô chưa có bầu sao, nhưng nếu nói đã có bầu, liệu Nam Cung Thiên Ân sẽ không vui không?

"Xem ra là thật rồi”, lão phu nhân hỏi với vẻ hơi sốt ruột: "Kết quả thế nào vậy? Có bầu chưa?".

Bạch Tinh Nhiên nhìn bộ dạng sốt ruột của bà ta, không nỡ lừa bà ta nên ngập ngừng một lúc rồi gật đầu.

Thấy cô gật đầu, lão phu nhân đứng dậy khỏi ghế sofa: "Cháu nói gì

cơ? Cháu có bầu rồi sao? Có bầu thật rồi sao?".

Chị Hà đứng bên cạnh cũng cười lên, vừa đỡ lấy cánh tay của bà ta vừa nói: "Lão phu nhân, bà đừng nóng vội, đại thiếu gia và thiếu phu nhân vẫn còn trẻ như vậy, chuyện có bầu chẳng phải là chuyện sớm muộn hay sao? Nên không cần phải kϊƈɦ động như vậy đâu ạ".

"Đây là thằng chắt của tôi đấy, tôi làm sao mà không xúc động cho được", lão phu nhân run run đi tới, nắm lấy hai tay của Bạch Tinh Nhiên rưng rưng nói: "Ánh An, cháu không lừa bà đấy chứ? Nhất định là không lừa bà đúng không?".

"Bà nội, những chuyện này cháu đâu dám lấy ra để lừa bà ạ", Bạch

Tinh Nhiên bị sự nhiệt tình của bà ta làm cho có hơi luống cuống.

"Tốt quá rồi, cuối cùng tôi lại được bế chắt nội rồi”, lão phu nhân mìm cười nhìn hai người, vừa tự nói: "Đứa bé lần này nhất định sẽ không có vấn đề gì đúng không? Nhất định sẽ không giống như lần trước”.

Chị Hà đứng bên cạnh gật đầu: "Đúng vậy, thiếu phu nhân uống thuốc của Vương đại sư, đứa bé chắc chắn sẽ không bị sao cả".

"ừ, nhất định sẽ không sao đâu”, lão phu nhân một lúc sau mới buông hai tay Bạch Tinh Nhiên ra, chỉ vào sofa bên cạnh nói: "Nào, mau ngồi xuống, cẩn thận kẻo mệt nhé”.

Bạch Tinh Nhiên ngượng ngùng



ngồi xuống sofa cùng bà ta, nghe bà ta nói những điều cần chú ý mà lần trước đã nghe đến thuộc làu rồi, nghe được khoảng gần hai mươi phút, lão phu nhân mới đi khỏi.

Cô nghiêng ra sau dựa vào sofa, thở phù một hơi.

Thái độ của lão phu nhân như vậy, rõ ràng là đang tăng áp lực tâm lý cho cô, nhỡ đứa bé này...

Phỉ phui cái mồm, cô đang nghĩ gì thế chứ? Đứa bé này nhất định sẽ khỏe mạnh, nhất định sẽ như vậy!

Trở về lại nhà Nam Cung bao lâu như vậy, hôm nay là lần đầu tiên Bạch Tinh Nhiên ngủ một mình, đúng là có chút không quen cho lắm.

Tuy thái độ của Nam Cung Thiên Ân không được tốt, cũng thích giày vò cô, nhưng tối nào cũng đều vui vẻ đế cô ôm ngủ, các thể loại tư thế thích ôm thế nào đều được. Còn cô cũng đã trở thành thói quen, nhất là vùi đầu vào trong lòng anh, ngửi mùi hương đặc biệt của anh chìm vào giấc ngủ cảm giác vô cùng thích.

Hôm nay lại không có gì để ôm, cũng không có mùi hương của anh bên cạnh, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy khó chịu khắp người.

Cô tỉnh như sáo ngồi dậy khỏi giường, sau đó đi xuống tầng dưới uống nước, lúc đi lên tầng trêи lại gặp Nam Cung Thiên Ân từ phòng làm việc đi tới.

Thấy muộn như vậy mà cô còn đi

loăng quăng, Nam Cung Thiên Ân nhíu mày lên theo thói quen, nhìn chằm chằm vào cô hỏi: "Sao vẫn chưa ngủ?".

"Tôi... không ngủ được".

"Đừng quên thân phận bây giờ của cô, ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho sức khỏe".

"Người ta không ngủ được thật mã .

"Không ngủ được cũng lên giường nằm cho tôi".

"Tôi nằm đến ê ẩm cả người, cho nên mới rời giường đế đi lại đấy chứ".

Nam Cung Thiên Ân không để ý đến cô nữa, quay người mở cửa

phòng mình rồi bước vào.
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma


để chọc giận mình đúng không?", Bạch Tinh Nhiên đột nhiên to gan dùng đôi tay đang đỡ ngực anh chuyến sang ôm khuôn mặt đẹp trai của anh, fôi nói với vẻ nghiêm nghị:

"Những chuyện trước đây chúng ta có thế không nhắc đến được không? Tôi thề tôi và Lâm An Nam là trong sạch, tình cảm của tôi dành cho Lâm An Nam đã hết sạch sành sanh từ khi anh ta liên kết với Bạch Ánh An đế gả tôi cho anh rồi".

Thấy Nam Cung Thiên Ân chỉ nhìn cô mà không nói gì, Bạch Tinh Nhiên xị mặt nói: "Biết ngay là anh chắc chắn lại không tin".

"Cô và Lâm An Nam trong sạch? Tôi không tin", Nam Cung Thiên Ân biết bản thân anh quan tâm nhất đến điều này, cũng biết cứ thảo luận tiếp vấn đề này cuối cùng sẽ lại là kết cục cãi nhau, nhưng anh vẫn không kìm được nên nói ra.

"Vì sao anh lại cứ không tin điều

này chứ?", Bạch Tinh Nhiên chán nản nói.

"Lần ở khu du lịch Liễu Thành, nếu không phải do cửa kính bị nổ, cô và Lâm An Nam định quấn lấy nhau bao lâu? Cả đêm sao?".

Câu nói vừa dứt, Bạch Tinh Nhiên đứng hình.

Buổi tối đó ở Liễu Thành? Sao anh lại biết?

"Sao anh lại biết tôi và Lâm An Nam...".

"Đoán thôi".

"Không đúng", Bạch Tinh Nhiên đẩy anh ra rồi ngồi lên giường nói: "Tôi vẫn nghĩ sao tối hôm đó cửa kính

Nam...".

"Đoán thôi".

"Không đúng", Bạch Tinh Nhiên đẩy anh ra rồi ngồi lên giường nói: "Tôi vẫn nghĩ sao tối hôm đó cửa kính lại vỡ trùng hợp đến kỳ lạ như vậy, thì ra là anh... là anh đập!".

Thấy Nam Cung Thiên Ân hơi quay mặt né tránh ánh mắt của cô, Bạch Tinh Nhiên càng chắc chắn hơn sự phán đoán của mình, cô càng không dám tin: "Nam Cung Thiên Ân, không ngờ anh lại có sở thích đó đấy, nhìn trộm người ta...".

Bạch Tinh Nhiên không nói tiếp nổi câu sau, Nam Cung Thiên Ân liền quay lại, nói thay cô hai chữ phía sau: "Làʍ ȶìиɦ".
 
Chương 343: Muốn nói gì (2)


"Không có”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: "Tôi và Lâm An Nam chưa hề làm chuyện đó”.

"Nếu cửa kính không bị nổ thì sao?".

Nếu cửa kính không bị nổ? Bạch Tinh Nhiên không thế không thừa nhận, lần đó nếu cửa kính không bị nổ thì cô và Lâm An Nam chắc chắn đã làm chuyện đó với nhau.

Cô im lặng một lúc rồi giải thích: "Tôi thừa nhận, lần đó tôi và Lâm An Nam đúng là suýt nữa đã làm chuyện đó, là vì anh ta nói chúng tôi sắp cưới nhau fôi, tôi không nên từ chối anh ta. Lúc đầu do anh ta cứu tôi khỏi tay của Hứa Nhã Dung, cũng là tôi đã

chọn cưới anh ta, cho nên...”.

Cô nói xong lại vội nói tiếp: "Nhưng tôi thề đó là lần đầu tiên sau khi tôi đồng ý cưới anh ta, cũng là lần thân mật duy nhất giữa tôi và anh ta, trước đây chưa từng như vậy bao giờ, anh ta cũng chưa bao giờ ngủ lại căn nhà ở Chung cư Hương Đê, không tin anh có thế hỏi mẹ tôi và Tiếu Ý”.

Sợ anh không tin, Bạch Tinh Nhiên lại nói tiếp: "Nếu không có vụ đi du lịch lần đó, thì tôi và Lâm An Nam cũng sẽ không có đêm hôm đó, thật đấy"

Thấy vẻ mặt sốt ruột lại vô tội của cô, Nam Cung Thiên Ân bắt đầu có chút tin cô.

"Vậy trước khi gả cho tôi thì

sao?".

"Trước khi gả cho anh á? Chưa bao giờ luôn, về chuyện này Lâm An Nam cũng chưa bao giờ ép tôi”.

"Yêu nhau ba năm mà chưa từng một rân?", Nam Cung Thiên Ân nhếch miệng cười mỉa, trêи đời này lại có tình yêu trong sáng như vậy sao?

"Tôi thề, thật sự là chưa từng”, Bạch Tinh Nhiên giơ ba ngón tay lên: "Nếu tối nay tôi nói dối một câu nào, tôi... tôi ra đường sẽ bị xe đâm, chết bất đắc kỳ tử".

Thề độc như vậy mà cô cũng dám nói ra, nếu anh còn không tin, thì lần sau cô sẽ không bao giờ giải thích với anh nữa.

Bạch Tinh Nhiên nghĩ thầm trong bụng như vậy.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, cũng không biết là tin hay không tin nữa.

"Anh rốt cuộc có tin hay không? Cũng phải nói đi chứ?", Bạch Tinh Nhiên ấm ức nói.

"Tin hay không thì đã sao?".

"Nếu tin thì sau này đừng nhắc đến anh ta nữa, nếu không tin, vậy cũng đừng nhắc đến làm gì, vì dù sao nhắc đến chỉ khiến anh tức giận thôi".

Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm vào cô một lúc, không nói là tin hay không tin, chỉ đưa tay ra tóm lấy cổ cô, kéo môi cô áp vào môi anh.

Bạch Tinh Nhiên bị ngạc nhiên bởi hành động của anh, chưa chờ cho cô làm rõ trong lòng anh rốt cuộc nghĩ gì, hàm răng cô đã bị lưỡi anh tách ra, cứ thế luồn lách trong miệng cô.

"Chờ đã", đúng lúc anh đang định hôn sâu, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên lên tiếng, giơ tay chặn môi anh lại, nhìn anh nói: "Anh còn chưa nói với tôi, có phải lúc trước anh đập vỡ cửa kính của chúng tôi không hả?”.

Nam Cung Thiên Ân nhíu mày: "Chuyện này rất quan trọng sao?”.



"Đương nhiên là quan trọng”.

"Cô nói với tôi xem quan trọng chỗ nào?".

Nam Cung Thiên Ân định qua

quýt cho xong chuyện, vì nếu anh nói là anh đoán, sau đó cho người đi đập cửa kính của bọn họ, cô chưa chắc đã tin, mà anh lại là người không muốn giải thích nhiều.

"Vì nếu là anh đập, thì tôi sẽ vô cùng cảm ơn anh!", Bạch Tinh Nhiên nhìn chằm chằm vào anh fôi nói với vẻ rất nghiêm nghị.

"Không cần khách sáo đâu", Nam Cung Thiên Ân lại hôn tiếp lên môi cô, lần này không cho cô cơ hội né tránh nữa, cứ thế đè cô xuống dưới người anh.

Hôn một lúc lâu, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng buông cô ra, cô bị anh hôn cho mềm nhũn hết người, anh ôm Bạch Tinh Nhiên vào lòng, ghé tai cô nói nhẹ một câu như ra

lệnh: "Ngủ thôi”.

Đây cũng là lý do anh không muốn giữ cô lại trong phòng ngủ của mình, anh sợ ngày nào đó không kiềm chế được lại muốn cô.

Bạch Tinh Nhiên tuy bị anh khiêu khích đến mức ɖu͙ƈ vọng sục sôi, nhưng cũng biết cơ thế cô lúc này không thích hợp đế có những động tác sâu hơn, thế là nghe theo lời anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Dựa vào lòng anh, ngửi mùi hương của anh, nghe tiếng tim anh đập, một lúc sau cô đã ngủ thϊế͙p͙ đi.

Trong lúc ăn sáng, chị Hà bưng một bát canh gà đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên, mỉm cười nói: "Có bầu ba tháng đầu tiên không được bồi bổ

nhiều quá, thiếu phu nhân uống chút canh gà đi".

"Cảm ơn chị Hà", Bạch Tinh Nhiên nói với chị Hà rồi đón lấy bát canh gà lên uống.

Phác Luyến Dao ngồi phía đối diện nhìn Bạch Tinh Nhiên cười híp mắt nói: "Em thấy khấu vị của chị dâu tốt, tâm trạng cũng tốt, tất cả hình như đều là công lao của anh họ nhỉ".

"Sao lại là công lao của anh ấy?", Bạch Tinh Nhiên quay đầu sang nhìn Nam Cung Thiên Ân đang ăn đồ ăn sáng của anh.

"Em thấy tình cảm của hai người dạo này tốt đấy, chẳng phải là công lao của anh họ sao?".

Tình cảm... đúng là tốt hơn trước đây rất nhiều, nhưng vẫn chưa đến mức gọi là tốt mà.

Nhưng đúng là công lao của anh thật, nếu không phải anh đồng ý cho sinh đứa bé, cô chắc chắn sẽ mặt mày ủ rũ cả ngày giống như trước đây, suốt ngày lo lắng làm sao đế sinh được đứa bé ra bình an vô sự.

Bạch Tinh Nhiên uống hết canh gà, lại cầm một miếng bánh mì lên ăn.

Phác Luyến Dao cười: "Em thấy người khác có bầu đều nôn thốc nôn tháo, mà chị dâu họ cứ như không có bầu vậy”.

Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, đúng thế, sao cô không có chút phản ứng



nào của người đang trong thời kỳ mới có bầu nhỉ? Vần ăn ngon miệng như bình thường.

"Nhưng người ta vẫn nói có bầu mà nôn nhẹ thì chắc chắn sinh con trai, chị dâu họ lần này chắc chắn lại là mang thai bé trai rồi”, Phác Luyến Dao nói.

Chị Hà ngồi bên cạnh cười nói: "Giờ mới cấn bầu, nên chưa nôn đâu, phải mấy hôm nữa mới bắt đầu có phản ứng".

"Vậy sao?".

"Đúng thế".

"Nhìn kìa, chưa có kinh nghiệm nên không biết đúng không?”, Thấm Khác gắp cho cô ta một miếng xúc

xích nói: "Em ăn nhiều vào, chờ sau khi em khỏe lên chúng ta cũng sinh một đứa, như vậy em sẽ có kinh nghiệm ngay".

"Em không vội vàng như thế đâu", Phác Luyến Dao cười lườm cậu ta một cái.

Bạch Tinh Nhiên nhìn hai người họ trêu nhau, mỉm cười cúi xuống ăn đồ ăn sáng của mình.

Sau khi ăn sáng xong, Nam Cung Thiên Ân đi lên trêи tầng, Bạch Tinh Nhiên đi theo anh nói: "Đại thiếu gia, không phải tôi nói cho bà đâu, là Tiểu Lục bảo với bà chuyện tôi mua que thử thai, sau đó đích thân bà đến hỏi tôi kết quả thử thai thế nào".

Nam Cung Thiên An gật đầu: "Tôi

biết rồi".

Anh biết rồi? Anh không giận sao?

Bạch Tinh Nhiên thầm thở phào, lại nói tiếp: "Tôi muốn đến bệnh viện kiếm tra xem sao, có được không?".

"Kiếm tra cái gì?".

"Kiếm tra xem rốt cuộc có phải có bầu thật không, dù sao que thử nhiều khi cũng vần có sai sót", vừa nãy Phác Luyến Dao nói như vậy, bản thân cô cũng bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc mình có bầu thật không.

"Được, vậy chờ cuối tuần tôi đưa cô đi", Nam Cung Thiên Ân nói.

"Không cần đâu, anh bận như vậy", Bạch Tinh Nhiên nói theo bản

Bạch Tinh Nhiên thầm thở phào, lại nói tiếp: "Tôi muốn đến bệnh viện kiếm tra xem sao, có được không?”.

"Kiếm tra cái gì?".

"Kiếm tra xem rốt cuộc có phải có bầu thật không, dù sao que thử nhiều khi cũng vần có sai sót”, vừa nãy Phác Luyến Dao nói như vậy, bản thân cô cũng bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc mình có bầu thật không.

"Được, vậy chờ cuối tuần tôi đưa cô đi”, Nam Cung Thiên Ân nói.

"Không cần đâu, anh bận như vậy”, Bạch Tinh Nhiên nói theo bản năng, nói xong lại lập tức thêm một câu: "Nếu anh sợ tôi bỏ chạy, có thế bảo Tiểu Lục đi cùng tôi".
 
Chương 344: Muốn nói gì (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Bỏ chạy?", Nam Cung Thiên Ân quay người lại, ánh mắt nhìn vào chiếc bụng phẳng phiu của cô cười khẩy: "Đã trở thành vợ chính thức của Nam Cung Thiên Ân tôi, lại mang thai đứa con của tôi, cô còn có thể chạy đi đâu chứ?".

"Nếu anh đã biết tôi không trốn được, vậy vì sao còn hạn chế sự tự do của tôi?", Bạch Tinh Nhiên cạn lời.

"Không vì sao cả, tôi muốn cô phải khó chịu đấy", Nam Cung Thiên Ân ném lại một câu, quay người đi vào phòng thay đồ.

Chỉ là vì muốn cô phải khó chịu sao? Đúng là đáng ghét!

Bạch Tinh Nhiên tức điên lên!

Buổi chiều, Bạch Tinh Nhiên ngủ trưa dậy cảm thấy bí bách, định ra vườn hoa đi dạo. Chị Hà ngăn cô lại, nói ba tháng đầu không nên vận động nhiều, cần nghỉ ngơi đế giữ thai.

Bạch Tinh Nhiên rất muốn nói với chị ta, cơ thế cô xưa nay không yếu ớt đến thế, nhưng nghĩ lại thấy thôi vậy, đỡ để lão phu nhân biết cô không nghe lời chị Hà lại không vui.

Cô chẳng có gì khác với người khác cả nhưng bị ép ở trong phòng nằm nghỉ cả ngày, thật sự bí bách đến mức sắp chịu hết nổi.

Cô nằm trêи giường càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng không can tâm, dựa vào đâu mà bản thân

cô đã gả cho anh rồi, cũng đã có bầu rồi, vậy mà vẫn phải sống một cuộc sống như phạm nhân vậy.

Cuối cùng, cô bực mình cầm lấy điện thoại bàn lên gọi vào số của Nam Cung Thiên Ân.

Điện thoại reo lên một lúc mới có người nghe máy, giọng nói bình tĩnh của Nam Cung Thiên Ân ở đầu dây bên kia vọng đến: "Có chuyện gì thế?".

Chuông reo lâu vậy mãi không có người nghe máy Bạch Tinh Nhiên vốn định cúp rồi, đột nhiên nghe thấy giọng nói của anh lập tức hơi nghẹn lời, những câu cú phản kháng nghị từ nãy giờ đột nhiên quên sạch.

"Không có gì thì tôi cúp máy đây",

giọng Nam Cung Thiên Ân tỏ vẻ có hơi mất kiên nhẫn.

"ừ", Bạch Tinh Nhiên nản chí nhả ra một câu.

Nam Cung Thiên Ân lại không cúp luôn, anh hỏi thêm: "Rốt cuộc có chuyện gì thế?".

"Tôi muốn ra ngoài mua đồ".

"Mua gì mà lại không thế để chị Hà đi mua?". Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ。č0m I Nh ảy hốţȓuyëŋ full
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma


Thực ra thư ký Liễu là người như thế nào trong lòng Nam Cung Thiên Ân biết rất rõ, anh cũng có chút ý đồ nên mới bảo thư ký Liễu đi mua sắm

cùng cô.

"Cô ta bị đuổi việc rồi”, Nam Cung Thiên Ân thu người lại.

"Hả?”, Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc hỏi: "Vì sao thế?".

"Vì cô”, Nam Cung Thiên Ân khởi động xe bắt đầu đi.

"Tôi á?".

"ừ", Nam Cung Thiên Ân gật đầu: "Trà sữa hôm đó, suýt nữa thì khiến tôi phải ôm nhà vệ sinh luôn rồi".

Bạch Tinh Nhiên cạn lời, hôm đó hình như cô không nói gì cả, sao anh lại biết là thư ký Liễu bảo cô mua nhỉ? Nói đi nói lại, vần là cô đã khiến thư ký Liễu bị mất việc, công việc tốt như

vậy lại bị mất, nghĩ cũng cảm thấy hơi áy náy.

Nam Cung Thiên Ân nhìn lướt qua vẻ mặt áy náy của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian xảo.

Thực ra thư ký Liễu từ lâu đã bị anh cho vào danh sách thôi việc, cốc trà sữa lần trước chỉ là một trong những lỗi mà thư ký Liễu đã phạm phải thôi, đuối việc cô ta chẳng liên quan tí gì đến Bạch Tinh Nhiên cả, nhưng anh lại thích nhìn vẻ mặt áy náy của cô.

Chiếc xe đỗ trước tòa nhà Mạo Nghiệp gần đó, Nam Cung Thiên Ân quay đầu sang nhìn cô: "Giờ mua đồ cho trẻ sơ sinh có phải hơi quá sớm rồi không?"

"Không sớm đâu, tôi mua để tôi dùng mà”, Bạch Tinh Nhiên mở dây an toàn, thực ra cô cũng cảm thấy quá sớm, chẳng qua lấy cớ để cô được ra ngoài đi dạo thôi.

Nam Cung Thiên Ân xuống xe theo cô, đi về phía cửa hàng Mẹ và Bé bên trong tòa nhà.

Tuy đến hơi sớm, nhưng bên trong bày la liệt các loại vẫn rất thu hút cô, nhất là đồ dùng của trẻ sơ sinh, thứ nào trông cũng dễ thương hết sức. Cô không để ý liền mua cả một đống.

Đứa bé còn lâu mới chào đời, nhiều thứ rõ ràng không cần mua quá sớm, nhân viên bán hàng không nhắc nhở, Nam Cung Thiên Ân đứng bên cạnh cũng mặc kệ cô. Suy nghĩ của

anh là chỉ cần cô vui là được, dù sao cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.

Sau khi đi ra khỏi cửa hàng Mẹ và Bé, Bạch Tinh Nhiên lại dắt Nam Cung Thiên Ân đi xem các cửa hàng khác, sau đó dụ anh đi ra ngoài ăn tối, xem phim nữa.

Khi về đến nhà, đã mười giờ tối.



Hai người vừa bước vào nhà, bất ngờ phát hiện lão phu nhân muộn thế mà vẫn chưa ngủ, bình thường mười giờ thì bà ta đã vào phòng ngủ từ lâu rồi.

"Bà nội, sao muộn rồi bà vẫn chưa ngủ thế", Nam Cung Thiên Ân đi tới, ngồi đối diện với bà ta.

Bạch Tinh Nhiên đưa các túi đồ

trong tay đưa cho Tiểu Lục đứng bên cạnh, rồi cũng qua đó theo.

Lão phu nhân nhìn hai người, cuối cùng đưa mắt nhìn vào Bạch Tinh Nhiên, giọng nói có vẻ quở trách: "Vừa mới có bầu đã đi tung tăng khắp nơi, còn chơi đến tối muộn mới về, nhỡ đứa bé có chuyện gì thì làm sao?".

Bạch Tinh Nhiên cạn lời, nghĩ bụng lão phu nhân cũng cưng chiều đứa con này quá rồi nhỉ?

Anh và Nam Cung Thiên Ân chẳng qua là đi mua sắm rồi xem phim, chứ có làm những việc vận động quá mức đâu.

"Bà nội, không nghiêm trọng vậy đâu", Nam Cung Thiên Ân nói. Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ。č0m I Nh ảy hốţȓuyëŋ full

Ánh mắt trách cứ của lão phu nhân chuyến qua nhìn anh: "Cháu cũng thế, Ánh An không hiểu chuyện cháu không trông chừng nó thì thôi, còn đi cùng nó làm mấy trò vớ vẩn".

Nam Cung Thiên Ân đưa mắt sang nhìn Bạch Tinh Nhiên rồi mỉm cười: "Vâng, ngày mai cháu sẽ nhốt cô ấy trong nhà không cho ra ngoài

nữa .

Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy câu nói này của Nam Cung Thiên Ân, lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, ý gì thế, lại nhốt cô trong phòng sao?

Anh vốn thích nhốt cô, giờ lão phu nhân nói vậy, chắc là càng có cớ rồi chứ gì?

con di cung no lam măy tro vơ văn .

Nam Cung Thiên Ân đưa mắt sang nhìn Bạch Tinh Nhiên fôi mỉm cười: "Vâng, ngày mai cháu sẽ nhốt cô ấy trong nhà không cho ra ngoài

nữa .

Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy câu nói này của Nam Cung Thiên Ân, lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, ý gì thế, lại nhốt cô trong phòng sao?

Anh vốn thích nhốt cô, giờ lão phu nhân nói vậy, chắc là càng có cớ fôi chứ gì?

Bạch Tinh Nhiên cạn lời hít nhẹ • • • một hơi, xem ra cuộc sống tự do mà bản thân cô mong đợi lại càng xa vời rồi.
 
Chương 345: Muốn nói gì (4)


Vì để không cho lão phu nhân nói ra nhiều yêu cầu hơn, thế là Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi sofa nói: "Bà nội, hai người nói chuyện đi ạ, cháu lên phòng nghỉ trước đây".

"Cháu cũng lên đây", Nam Cung Thiên Ân đứng lên theo, nói với lão phu nhân: "Bà cũng về phòng nghỉ sớm đi nhé".

Sau khi ai về phòng người nấy, Bạch Tinh Nhiên cầm áo tắm vào phòng tắm đế tắm, tắm xong đi ra, cô ngồi trêи sofa bắt đầu ngắm nghía những chiến lợi phẩm mà cô vừa mua được tối nay.

Lấy từng thứ một từ trong túi ra, từ từ ngắm nghía.

Càng nhìn càng thích, càng nhìn càng cảm thấy ấm áp.

Cô bất giác bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng sau khi đứa bé sinh ra, để nó dùng những đồ bé xíu này cô mua về, nuôi nó trở nên xinh đẹp khỏe khoắn. Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, sẽ không có nhiều thời gian đế nghĩ đến đứa bé đã mất, sẽ không đau buồn như vậy.

Nếu có thể buông đứa bé này xuống, vậy thì nồi hận của anh dành cho cô cũng sẽ không nhiều như vậy nữa.

Sau khi cô ngắm nghía xong rất cả thứ đồ này, lại cất chúng vào trong tủ, sau đó đi ra giường chuấn bị đi ngủ.

Nhìn chiếc giường lớn trống hoác trước mặt, Bạch Tinh Nhiên làm một hành động rất vô liêm sỉ, cô túm lấy chiếc gối đầu giường rồi ôm vào người và đi sang phòng của Nam Cung Thiên Ân.

Khi đưa tay lên gõ cửa, Nam Cung Thiên Ân ở bên trong lập tức nói: "Vào đi".

Bạch Tinh Nhiên đẩy cửa đi vào, ôm chiếc gối trong tay, dung biếu cảm vừa đáng thương vừa sợ hãi nhìn anh nói: "Hình như vừa nãy tôi lại nhìn thấy ngoài cửa sổ có cái gì đó, có thể cho tôi ngủ ở đây một tối không?".

Thực ra chuyện có ma đã không xảy ra từ rất lâu rồi, chắc con ma đó gặp cô không dọa chết được cô nên

không còn hứng thú với cô nữa.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, mặt nặng trĩu lại.

Bạch Tinh Nhiên vội vàng nói: "Tôi biết trong nhà này thì không được nhắc đến chuyện đó, nhưng tôi thật sự rất sợ, tôi không ngủ được...”.

Nam Cung Thiên Ân thấy bộ dạng đáng thương của cô, cuối cùng không nhẫn tâm đuổi cô ra, cúi đầu đọc tiếp cuốn tạp chí trong tay.

Anh không có phản ứng gì cả, chắc là đồng ý rồi nhỉ?

Bạch Tinh Nhiên mừng thầm trong bụng, bước đến giường anh, vén chăn ra rồi nằm luôn vào giường.

Thực ra ngoài việc lo cho anh phát bệnh không có ai chăm sóc ra, có một phần nhỏ nguyên nhân cũng là vì cô đã quen với việc ngủ bên cạnh anh, ngủ một mình không quen. Hơn nữa, làm gì có chuyện vợ chồng mới cưới lại ngủ riêng chứ? Cô không thích như vậy!

Cô nằm trêи giường nhắm mắt lại, cuối cùng không nhịn được mà mở mắt ra nhìn anh: "Anh vẫn chưa đi ngủ à?".

"Lát nữa sẽ ngủ", Nam Cung Thiên Ân đáp đại một tiếng.

Bạch Tinh Nhiên nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, rồi nhẹ nhàng dựa vào người anh, sau đó dùng tay ôm vòng qua bụng anh.



Nam Cung Thiên Ân bị cô ôm khiến anh cảm thấy người hơi co cứng, anh cúi đầu nhìn cô: "Cô đang cố tình quyến rũ tôi à?".

"Không có, chỉ là tôi mượn người anh ôm một lúc, không thì tôi không ngủ được”, Bạch Tinh Nhiên nói với vẻ đây vô tội.

Nam Cung Thiên Ân ném cuốn tạp chí xuống, quay người ép cô xuống bên cạnh, đang định cúi đầu hôn lên môi cô, người Bạch Tinh Nhiên đột nhiên hơi rùng mình, cảm giác phần thân dưới cô có gì đó, vội vàng chui ra khỏi người anh rồi chạy vội vào nhà vệ sinh.

Khi cô nhìn thấy đáy qυầи ɭót của mình có vệt màu đỏ, da đầu cô lập tức tê dại.

Đúng là que thử thai rởm, thế mà kỳ kinh nguyệt của cô lại đến!

Nam Cung Thiên Ân thấy cô chạy nhanh như vậy, tưởng đã xảy ra chuyện gì, anh cũng vội vàng bước xuống giường, đứng ngoài cửa hỏi: "Cô không sao chứ?".

Một lúc sau, Bạch Tinh Nhiên mới kéo cánh cửa ra nói với vẻ ảm đạm: "Tôi đến ngày rồi".

Nam Cung Thiên Ân hơi ngạc nhiên, anh nhíu mày hỏi: "Cô chắc không?".

"Sao cô lại dám chắc chứ?".

"Tôi nhìn thấy mà", Bạch Tinh

Nhiên cảm thấy cạn lời, còn có gì chắc chắn hơn chứ.

"Vậy sao cô biết không phải là dấu hiệu của lưu thai?".

"Anh nói gì cơ?”, Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, đúng rồi, sao cô lại không nghĩ đến điều này chứ. Có phải đứa bé đã xảy ra chuyện gì nên có dấu hiệu lưu thai không?

Từ sau khi cô mang thai lần trước, Nam Cung Thiên Ân từ một người không có chút kiến thức gì về chuyện bầu bí đã đọc sách tìm hiếu đế bổ sung một vài kiến thức thời kỳ mang thai, đương nhiên là biết chảy máu trong thời kỳ mang thai là dấu hiệu báo trước lưu thai rồi.

Anh đi lên phía trước một bước,

bế Bạch Tinh Nhiên lên rồi đi ra phía cửa phòng ngủ.

Bạch Tinh Nhiên không ngờ anh lại bế cô lên, cô giật mình kêu lên một tiếng rồi vội vàng ôm hai tay vào cổ anh, vừa vội hỏi: "Đại thiếu gia, anh định làm gì thế? Mau bỏ tôi xuống đi".

"Lúc này ngoài đến bệnh viện đế giữ thai ra thì còn làm được gì nữa?”.

"Chúng ta còn đang mặc đồ ngủ mà, thay quần áo rồi hẵng đi”.

"Con trai chúng ta quan trọng hay là thay quần áo quan trọng?".

Bạch Tinh Nhiên cứng họng, đương nhiên là con trai quan trọng rồi.

Nhưng cứ mặc đồ ngủ chạy ra ngoài thế này, thật sự có hơi mất lịch sự, nhất là kiếu đàn ông như anh.



Nam Cung Thiên Ân bế cô vào ghế sau, sau khi đặt cô nằm xuống ghế anh đóng cửa xe rồi vòng lên ghế lái ngồi vào khởi động xe, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự, fôi đi đến bệnh viện gần nhất.

Chiếc xe đỗ tại cổng bệnh viện, nc lại bế cô ra khỏi xe, đi thẳng đến phòng cấp cứu.

Bác sĩ nhìn Bạch Tinh Nhiên hỏi: "Sao thế?".

"Thấy có máu, có thể là dấu hiệu dự báo bị lưu thai", Nam Cung Thiên Ân trả lời thay.

Bác sĩ vừa nghe thấy có máu, lập tức bảo Bạch Tinh Nhiên nằm lên giường bệnh, vừa kiếm tra cho cô vừa hỏi: "Mới có bầu à? Không nghe thấy tim thai gì cả”.

"Hơn một tháng".

"Sao lại tự nhiên chảy máu vậy? Cậu quan hệ với cô ấy à?”, bác sĩ dùng ánh mắt trách móc nhìn sang Nam Cung Thiên Ân.

Nam Cung Thiên Ân vội vàng nói: "Không".

Anh còn chưa bắt đầu hôn cô thì đã xảy ra chuyện chảy máu rồi.

"Bắt đầu từ khi nào thấy dấu hiệu chảy máu vậy?".

"Vừa xong".

"Bụng có thấy khó chịu gì không?".

"Không".

Bác sĩ khám một lúc, rồi rút lại máy nghe: "Không nghe thấy tim thai, có lẽ thai nhi vần quá nhỏ, cũng có thể thai nhi đã có chuyện, để tôi viết phiếu khám cho cô đi khám thêm".

"Hả?", Bạch Tinh Nhiên nắm chặt lấy vạt áo Nam Cung Thiên Ân, vẻ mặt đầy lo lắng nói: "Vậy có trường hợp thứ ba không".

"Có, đó chính là không hề mang thai", bác sĩ nói.

Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên,

thai", bác sĩ nói.

Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân, biểu cảm của Nam Cung Thiên Ân cũng y hệt cô.

Bác sĩ nhìn thấy biểu cảm trêи mặt hai người, sau đó hỏi: "Vậy rốt cuộc có phải là mang thai fôi không?".

"Tôi... tôi dùng que thử thai để thử, hơn nữa tôi đã chậm nửa tháng rồi .

"Que thử thai không phải chính xác 100% đâu", bác sĩ vừa viết phiếu khám bệnh vừa nói: "Tôi nghĩ tôi vẫn nên viết một cái phiếu khám bệnh để cô đi kiếm tra xem có phải mang thai thật không".
 
Chương 346: Cách cứu vãn (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một tiếng sau.

Khi hai người nhìn thấy kết quả xét nghiệm không có thai thì trêи mặt đều có biếu cảm kinh ngạc.

Bạch Tinh Nhiên thậm chí còn muốn chết luôn cho rồi, mãi mới nhìn bác sĩ hỏi: "Bác sĩ, có khi nào xét nghiệm nhầm không? Tôi...”.

"Xét nghiệm máu sẽ không nhầm, cô đúng là không có thai”, bác sĩ nói với vẻ tiếc nuối, nhìn cô buồn thế nên an ủi: "Không sao, hai người còn trẻ, chồng cô trông cũng khỏe mạnh, muốn có thai chẳng phải quá dễ ư? Cố gắng thêm là được".

Bạch Tinh Nhiên câm nín trợn

ngược mắt, cô lo lão phu nhân thôi. Mấy hôm nay canh gà cũng uống rồi, đồ dùng trẻ em cũng mua rồi, nếu đế lão phu nhân biết cô không hề có thai thì không biết sẽ có phản ứng gì nữa, có tức đến mức đạp cô vào từ đường không?

Nghĩ đến từ đường, cô không kiềm được mà rùng mình, bàn tay túm áo Nam Cung Thiên Ân cũng bất giác siết chặt lại.

Hai người ra khỏi bệnh viện, ngồi vào xe rồi đều im lặng.

Bạch Tinh Nhiên đang đợi Nam Cung Thiên Ân tỏ thái độ, nhưng gã này từ sau khi bác sĩ nói không có thai đến giờ vần chẳng ừ hử gì.

Cuối cùng cô không nhịn được

nhìn chằm chằm anh hỏi: "Đại thiếu gia, có phải anh lại đang giận tôi không? Xin lỗi nhé, tôi không cố ý”.

Nam Cung Thiên Ân xoay đầu nhìn cô: “Nghe thấy bác sĩ nói không có thai, chẳng phải cô nên cảm thấy mừng sao?".



"Mừng thì mừng, nhưng mà...", Bạch Tinh Nhiên nhận ra vẻ mặt Nam Cung Thiên Ân thoáng cái trở nên lạnh lẽo, vội ngừng lại, trời ơi, rốt cuộc cô đang nói gì thế chứ.
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma


"Ặc... đương nhiên không phải rồi", Bạch Tinh Nhiên cạn lời, gã này có thế đừng nói toạc móng heo vậy không.

"Vậy chúng ta phải làm sao?", cô lại hỏi.

"Trước khi bà nội phát hiện nhanh chóng có một đứa".

"Hả?".

Nam Cung Thiên Ân nghiêng người, nhìn cô chăm chú: "Đây là cách cứu vãn duy nhất, cô có thể từ chối, đương nhiên hậu quả tự cô gánh".

Ngừng một lát, anh lại nói: "Bạch tiếu thư, cô biết tôi không muốn có con, nên đây là tôi đang hi sinh bản thân đế giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn, tốt nhất cô nhớ kĩ điều này cho tôi".

Đại thiếu gia vĩ đại quá cơ!

Đế giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn, Nam Cung Thiên Ân bao lâu nay vẫn phản đối cô sinh con thế mà lại chủ động muốn có con? Bạch Tinh Nhiên cảm thấy mình sắp bị anh làm

cho cảm động đến điên rồi. Chỉ có điều... sao cô cứ cảm thấy sau sự cảm động này là cảm giác lạnh lẽo nhỉ?

"Nếu anh đã không muốn có con đến thế, vậy hay là... anh quỳ một đêm ở từ đường với tôi?", Bạch Tinh Nhiên nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy cách này tốt nhất.



Nam Cung Thiên Ân lắc đầu: "Không, lần này bà nội sẽ cho cô dọn đến từ đường ở lâu dài luôn".

Ở lâu dài? Trời ơi!

"Bà nội sẽ không nhẫn tâm vậy chứ?", Bạch Tinh Nhiên sợ hãi ra mặt.

"Không thì sao?", Nam Cung Thiên Ân dửng dững nhả ra mấy chữ này.

Bạch Tinh Nhiên sợ mất mật.

"Tự cô suy nghĩ cẩn thận đi", Nam Cung Thiên Ân khởi động xe lái về nhà.

Xe vừa vào biệt thự, thì Bạch Tinh Nhiên đã thấy lão phu nhân đứng ở cửa nhà chính nghển cổ chờ đợi, dường như đang đợi cô và Nam Cung Thiên Ân về nhà. Quả nhiên, vừa thấy xe, bà ta đã tiến lên ngay.

"Lão phu nhân, bà chậm chút", chị Hà quan tâm đi theo, đỡ bà ta.

Lão phu nhân quan sát hai người bước từ xe xuống, sau đó kéo hai tay Bạch Tinh Nhiên sốt ruột hỏi: "Hai đứa đột nhiên ra ngoài là vì chuyện của thai nhi sao? Thai nhi sao thế? Có làm sao không?".

Bạch Tinh Nhiên nhìn biểu cảm lo lắng của lão phu nhân, sau đó ngấng đầu lén lút nhìn Nam Cung Thiên Ân đã vòng ra sau lão phu nhân, do dự một lát rồi cười khẽ nói: "Bà nội yên tâm đi, đứa bé không sao, là do đại thiếu gia chuyện bé xé ra to”.

Sau khi suy nghĩ cả đoạn đường, cô vần chọn giấu giếm.

Cô không phải lo lão phu nhân đuối cô đến từ đường ở thật, cũng hiếu rõ Nam Cung Thiên Ân chỉ dọa cô thôi. Cô quyết định có thai trong thời gian ngắn nguyên nhân chính vẫn là vì sự quyết tâm của Nam Cung Thiên Ân.
 
Chương 347: Cách cứu vãn (2)


Nhưng anh không thể hiện sự vô tội của mình ra mà gật đồng đồng ý:

"Bà nội yên tâm, cháu sẽ chú ý".

"Thế thì tốt", lão phu nhân gật dầu về phòng.

Nhìn lão phu nhân vào nhà, Bạch Tinh Nhiên ngấng dầu nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh nhìn qua, nên chột dạ cúi đầu.

Nam Cung Thiên Ân rời mắt khỏi mặt cô, đi lên tầng trước.

Bạch Tinh Nhiên theo sau, thấy Nam Cung Thiên Ân vào phòng rồi, cô ngập ngừng một lúc mới bước vào, Nam Cung Thiên Ân cởi đồ ngủ trêи người ra, cầm một bộ sạch sẽ choàng lên người.

Bạch Tinh Nhiên đứng bên cạnh anh, đưa mắt sang hướng khác hơi lo lắng nói:

"Nhỡ tôi mãi không có thai thì sao? Bà nội sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện".

Nam Cung Thiên Ân không thèm bận tâm:

"Cô đang nghi ngờ năng lực của tôi?”.

"Không, tôi đang nghi ngờ bản thân mình", Bạch Tinh Nhiên vội nói:

"Lần trước lúc sinh con không ở cữ hẳn hoi, chắc đã đế lại bệnh căn, kỳ kinh nguyệt lần này chính là bằng chứng tốt nhất".

Nam Cung Thiên Ân xoay người nhìn cô chăm chú, trong mắt có cảm xúc khác thường đang xao động, mãi mới nhả ra một câu như an ủi:

"Yên tâm, chỉ cần cô phối hợp tử tế thì sẽ không có vấn đề gì".

Thấy anh nói tự tin như vậy, Bạch Tinh Nhiên cũng hơi yên tâm.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô một cái rồi lại nói:

"Thay bộ quần áo sạch sẽ, nghỉ ngơi sớm đi".

"ừm, được", Bạch Tinh Nhiên xoay người ra khỏi phòng ngủ của anh, về phòng mình.

Bạch Tinh Nhiên sắp xếp lại những đò lúc trước mua một lượt, rồi lại xếp gọn đồ trẻ sơ sinh bỏ vào túi đế tiện cho Nam Cung Thiên Ân đưa đen trai trẻ mồ côi Thành Bắc hô cô.

Trẻ sơ sinh bên đó nhiều, chắc chắn có thế dùng được.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cái túi to trong tay cô một lúc rồi nói:

"Không cần phải gấp rút tặng đi thế, con chẳng mấy mà có thôi".

"Bóng của con còn chưa tìm thấy đâu, thôi cứ tặng đi đã, đừng lãng phí", vốn những thứ này đã là mua sớm rồi, còn đợi nữa sẽ hết hạn.

Cuối cùng Nam Cung Thiên Ân vẫn nhận chiếc túi trong tay cô, xoay người đi xuống tầng.

Bạch Tinh Nhiên vừa dọn mấy đồ còn lại cho vào tủ thì chị Hà đã mang canh gà lên, sau khi nhìn cô uống xong thì dặn dò:

"Thiếu phu nhân, lên giường nằm nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy lung tung biết chưa?”.

Bạch Tinh Nhiên chột dạ gật đầu, thấy chị Hà đi rồi mới thở phào.

Không ngờ giả vờ có thai cũng là việc khá khổ sở.

Trong đêm Bạch Tinh Nhiên đã sớm đi ngủ, cũng không biết là ngủ bao lâu rồi, cảm giác phía sau có người ôm cô vào lòng, cô khẽ rêи một tiếng, xoay người lại ôm người phía sau theo bản năng.

"Anh về rồi?”, cô lơ mơ nói.

"Sao không qua ngủ?”, Nam Cung Thiên Ân hỏi.



"Tôi đến ngày".

"Đã một tuần rồi", Nam Cung Thiên Ân ôm cô dậy từ giường, đi về phòng ngủ đối diện.

Cảm giác cơ thế lơ lửng, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng sợ đến tính ngủ, cô trợn to mắt, phát hiện là Nam Cung Thiên Ân bế cô đi ra ngoài, khẽ hét:

"Đại thiếu gia, anh muốn làm gì?”.

"Tôi cũng như cô không thích căn phòng ngủ này".

"Không, ý tôi là anh muốn làm gì đây".

"Còn làm gì được? Sinh con", Nam Cung Thiên Ân trả lời như điều hiến nhiên.

"Vừa hết bị không có em bé được đâu".

"Ai nói, nhỡ tôi làm cho có được thì sao?”, Nam Cung Thiên Ân đặt cô lên giường, cúi đầu hôn lên môi cô một cái.

Bạch Tinh Nhiên nếm được hương rượu thoang thoảng trêи môi anh, cô chớp mắt hỏi:

"Anh lại uống rượu?”.

"Uống một chút", Nam Cung Thiên Ân hôn sâu cô, chặn lời trách cứ cô sắp nói ra miệng, anh biết mình không được uống rượu, nhưng mỗi ngày lăn lộn trêи thương trường, sao có thế không uống rượu chứ? Thực ra hai người đều biết hiện tại không phải thời kỳ thụ thai, không có con được, nhưng vẫn làm một trận rất kịch liệt.

Sau khi xong việc, Bạch Tinh Nhiên mềm oặt trêи giường, Nam Cung Thiên Ân thò tay kéo cô vào lòng, hai người cứ vậy chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau lúc Bạch Tinh Nhiên dậy, Nam Cung Thiên Ân đã đi làm rồi.

Lão phu nhân biết cô có thai, không sai người lên gọi cô xuống ăn sáng, hiếm khi dễ dãi cho cô ngủ đến vậy.

Bạch Tinh Nhiên ngủ đến lúc tự nhiên tính, đến khi cô dậy thì đã hơn 9 giờ rồi.

Cô nhanh chóng bò dậy khỏi giường, sau đó đánh răng rửa mặt sạch sẽ rồi xuống tầng.

Dưới nhà, lão phu nhân đang ngồi ở sofa uống trà, Bạch Tinh Nhiên giật thót, lễ phép gọi:

"Bà nội".

Cô ngủ một giấc đến 9 giờ, lão phu nhân không những không tức giận mà còn vui vẻ cười với cô:

"Dậy rồi à? Ngủ có ngon không?”.

"Ngon lắm ạ, cảm ơn bà nội", Bạch Tinh Nhiên vội nói.

Lão phu nhân gật đầu, chị Hà thì đã chu đáo đi chuẩn bị bữa sáng cho cô.

Chị Hà chuẩn bị bữa sáng xong thì ra ngoài với lão phu nhân, Bạch Tinh Nhiên một mình ngồi ở bàn ăn ăn sáng, lúc ăn xong rời khỏi phòng ăn, thì thấy Phác Luyến Dao đẩy xe lăn từ phòng ngủ đi ra.

Cô chào hỏi:

"Luyến Dao, hôm nay em nghỉ à?”.

"Vâng, nghỉ luân phiên", Phác Luyến Dao đáp.

Bạch Tinh Nhiên thấy cô ta định chuyển lên sofa ngồi thì tiến lên định đỡ cô ta, Phác Luyến Dao cảm kϊƈɦ nói:

"Không cần đâu, chị dâu, em tự làm được".

Trong lúc nói, Phác Luyến Dao chống một tay lên tay vịn xe lăn, một tay thì chống sofa, gian nan nhưng lại thành thạo dịch cơ thế mình lên sofa.

"Chân em ... .”, Bạch Tinh Nhiên quan sát hai chân cô ta, quan tâm hỏi han:

"Bác sĩ nói sao? Sau này có khỏi được không?”.



Phác Luyến Dao lắc đầu.

"Vậy ... .”, Bạch Tinh Nhiên không biết phải nói gì, Phác Luyến Dao thì lại cười khẽ nói:

"Thực ra không sao hết, quen là được.

Lúc mới dầu em cũng rất buồn, rất khó chấp nhận, là Thấm Khác cho em dũng khí tiếp tục sống, sau đó mới nhận ra thực ra hai chân tàn tật cũng không sao.

Chị xem, giờ em vẫn có thế làm việc, vẫn được yêu thương, em may mắn hơn những người bất hạnh chân chính nhiều".

Nhìn thấy nụ cười sảng kɧօáϊ trêи mặt cô ta, Bạch Tinh Nhiên mím cười yên tâm:

"Em nghĩ được vậy thì tốt".

"Nên là chị cũng đừng có áp lực tâm lý, em chưa bao giờ cảm thấy chị có trách nhiêm".

"Cảm ơn”.

"Cảm ơn gì chứ, chúng ta là người một nhà mà".

Phác Luyến Dao nói xong thì quan sát bụng cô mím cười nói:

"Chị thì sao, bé thế nào? Bắt dầu hành chị chưa?”.

"Chưa đâu, còn nhỏ quá", Bạch Tinh Nhiên đáp mà hơi chột dạ.

"Chắc là sắp rồi".

"Đúng vậy".

"Chị dâu, lần này chị nhất định có thế sinh được một em bé mạnh khỏe", Phác Luyến Dao giơ tay lên vỗ vào mu bàn tay cô, lại nở nụ cười.

Nụ cười trêи mặt cô ta rõ ràng rất ấm áp, nhưng không biết tại sao, Bạch Tinh Nhiên lại cảm thấy lòng lạnh toát, chắc là vì mình căn bản không có thai, Bạch Tinh Nhiên nghĩ thầm trong bụng.

Cô không ngồi ở sofa nữa, mà đứng dậy nói:

"Luyến Dao, em ở đây xem tivi nhé, chị lên tầng nằm".

"Được, nghỉ ngơi cho tốt", Phác Luyến Dao nói.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, xoay người nhanh chân lên tầng.

Bạch Tinh Nhiên xem giờ, đã sắp 11 giờ rồi, Nam Cung Thiên Ân vẫn ở trong phòng làm việc chưa ra.

Cô buông điều khiến, đứng dậy đi đến phòng làm việc.

đến phòng làm việc.

Gõ lên cửa mấy cái, sau khi được cho phép cô mới đấy cửa phòng làm việc đi vào.

Nam Cung Thiên Ân đang gọi điện, trêи bàn đặt một bát thuốc Bắc đen sì sì.

Bạch Tinh Nhiên đi đến sờ vành bát, thuốc còn ấm, nhưng cũng sắp nguội rồi.

Nam Cung Thiên Ân buông điện thoại xuống, quan sát cô:

"Sao? Không chịch thì không ngủ được?”.

Bạch Tinh Nhiên cạn lời trợn ngược mắt với anh:

"Sao càng ngày anh ăn nói càng không nhã nhặn thế?”.
 
Chương 348: Cách cứu vãn (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Giữa vợ chồng mà còn phải nhã nhặn ư?”, Nam Cung Thiên Ân vẫy tay với cô, Bạch Tinh Nhiên đi tới, anh bế cô lên đùi, lòng bàn tay xuôi theo gấu áo cô chui vào trong.

Bạch Tinh Nhiên kéo tay anh xuống, cầm thuốc Bắc trêи mặt bàn nói:

"Mau uống thuốc đi".

Nam Cung Thiên Ân liếc bát thuốc trong tay cô:

"Lát nữa uống".

"Lát nữa nguội mất", cô còn không hiểu anh sao? Cứ nhây mãi xong quên luôn thuốc, rồi tiện thể đổ luôn.

"Nguội thì hâm lại là được rồi".

"Không được, giờ anh uống ngay đi", Bạch Tinh Nhiên nhìn anh chằm chằm, mãi không chịu thôi.

Nam Cung Thiên Ân cố ý giở tính trẻ con:

"Tôi cứ không uống đấy".

Bạch Tinh Nhiên nhìn anh, cuối cùng thỏa hiệp thở dài, nói:

"Anh cứ phải ép tôi uống với anh à?”.

"Không, tôi muốn cô đút cho tôi uống".

"Được", thế có khó đâu, Bạch Tinh Nhiên đặt bát thuốc xuống đẩy cánh tay đang ôm eo cô của cô:

"Tôi đi lấy thìa”.

"Không cần".

"Chẳng phải anh muốn tôi đút cho anh uống sao?”.

"Không có thìa cũng đút được, ví dụ thế này ... .”, Nam Cung Thiên Ân dùng một tay cầm bát thuốc lên uống một hớp, sau đó đặt bát xuống, quay sang giữ cằm cô.

Khi cô còn chưa hiểu ra sao thì hôn lên môi cô, đầu lưỡi đấy răng cô ra như đang tìm tòi.

Vị đắng chát bỗng chốc lan khắp môi răng Bạch Tinh Nhiên, sau đó đến cả khoang miệng cũng bị lấp dầy bởi vị đắng.

"Ưm ... .”, nhận ra anh đang làm gì, Bạch Tinh Nhiên rêи rí chống đối, song chống đối dường như chẳng có tác dụng, vì Nam Cung Thiên Ân không những không thả cô ra, thậm chí còn chặn miệng cô chặt hơn, không cho cô nhỏ chút nước thuốc nào ra.

Đến tận khi cô nuốt thuốc trong miệng xuống, anh mới buông cô ra, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhúm vì đắng, khóe môi lộ nét cười:

"Như thế đấy, có muốn tôi làm mẫu lại không?”.

"Không, không cần!", Bạch Tinh Nhiên từ chối luôn khỏi cần nghĩ ngợi.
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma


Sau khi cô hiểu ra, ngẩng đầu lên thì thấy Nam Cung Thiên Ân đang cười xấu xa, cô tức giận hét:



"Nam Cung Thiên Ân! Đồ mặt dày!".

Nam Cung Thiên Ân giơ ngón trỏ lên đặt lên môi làm động tác ra hiệu im lặng:

"Nói nhỏ thôi, cô muốn khiến người khác tưởng chúng ta đang đánh nhau à?”.

"Việc này còn ác hơn cả đánh nhau đấy", Bạch Tinh Nhiên vẫn bực bội ra mặt:

"Sao anh có thể trêu người ta vậy chứ?”.

"Tôi làm sao?”, ai đó thế mà còn có mặt mũi bày vẻ vô tội.

"Anh còn có mặt mũi giả ngu, xem thử ... .”, Bạch Tinh Nhiên chỉ thuốc chỉ còn một nửa:

"Tôi đã uống một nửa hộ anh rồi".

"Mỗi người một nửa không phải là rất công bằng sao?”.

"Đây là thuốc của anh".

"Lúc đầu là ai nói sẽ uống thuốc với tôi?”.

"Tôi ... tôi có nói à?”, Bạch Tinh Nhiên ngụy biện.

Nam Cung Thiên Ân bóp cằm cô theo thói quen, bụng tay ấn lên nước thuốc đen còn lưu lại trêи môi cô:

"Có muốn tôi giúp cô nhớ lại xem rốt cuộc có nói không không?”.

Nói xong, anh cúi đầu hôn lên môi cô, Bạch Tinh Nhiên đấy anh:

"Đừng quậy nữa, mau uống thuốc đi".

"Không uống", môi Nam Cung Thiên Ân dịch đến cổ cô, gặm cắn trêu choc.

Bạch Tinh Nhiên bị anh làm cho ngứa ngáy khó chịu, vừa lắc lư giãy giụa cơ thế, vừa thỏa hiệp nói:

"Tôi đút anh uống, tôi đút anh ... .”.

"Cô không có kỹ thuật đó".

"Tôi có” Nam Cung Thiên Ân ngước mặt lên từ hõm vai cô, nhìn cô:

"Được, vậy cho cô cơ hôi nữa".

Bạch Tinh Nhiên cầm bát lên, trước khi uống thuốc thì nhìn anh nghiêm túc cảnh cáo:

"Nếu anh còn như vừa nãy là tôi giận đó!".

Cô uống một ngụm to như vừa nãy, sau đó đặt đôi môi đỏ thắm lên môi anh, chí có điều không đến hai giây, thuốc lại trôi hết vào cổ họng cô, động tác nhanh đến mức cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại.

Cô liêm đôi môi đắng chát, nhìn anh chằm chằm, bỗng không tìm được từ gì để miêu tả tâm trạng rối rắm của mình lúc này.



Nam Cung Thiên Ân cũng dùng đâu lưỡi liêm môi, liểc cô hỏi:

Đã nói là tức giận mà?”.

Bắt nạt người ta quá đáng! Nam Cung Thiên Ân nhìn thuốc chí còn lại chưa đến một phần tư trong bát, rồi lại nhìn Nam Cung Thiên Ân vẻ mặt gian xảo, cuối cùng không nhịn nổi nữa đứng dậy khỏi đùi anh, xoay người đi ra cửa phòng làm việc.

Nam Cung Thiên Ân nhìn bóng lưng cô rời đi, lên giọng hỏi:

"Đây chính là cách cô tỏ vẻ tức giận sao? Tôi còn tưởng cô sẽ đánh tôi một trận chứ".
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma


Anh về lại phòng ngủ, chính nhiệt độ rồi lật chăn chuẩn bị lên giường, lúc này phía sau vang lên giọng Bạch Tinh Nhiên:

"Đại thiếu gia, anh đừng ngủ vội".

Nam Cung Thiên Ân xoay người thì thấy cô bưng một bát thuốc Bắc đen sì sì trong tay, chân mày trùng xuống, hỏi:

"Cô đang làm gì thế?”.

"Đây là thuốc tôi đích thân đun cho anh, nếu anh còn dám lãng phí thuốc thì tôi sẽ mời bà lên đích thân giám sát", Bạch Tinh Nhiên đưa thuốc đến trước mặt anh.

Nam Cung Thiên Ân nhìn bát thuốc, quan sát biếu cảm rõ ràng là có ác ý của cô bật cười:

"Trả thù tôi à?”.

Người phụ nữ này đúng là bị anh chiều hư rồi, thế mà dám học anh làm chuyện xấu.

"Không, tôi lo cho sức khỏe của anh", Bạch Tinh Nhiên cười dịu dàng với anh:

"Ngoan, uống thuốc đi, thế thì mới mau khỏe được".

Thấy Nam Cung Thiên Ân không chịu nhận, cô lại thêm một câu:

"Đại thiếu gia, không phải anh muốn tôi gọi lão phu nhân lên thật đấy chứ?”.

Nam Cung Thiên Ân do dự một lúc, đáp lại cô bằng nụ cười mờ ám:

"Không cần".

Nói xong anh nhận bát thuốc trong tay cô, ngấng dầu uống ừng ực.

Uống xong, anh đặt bát lên chiếc tủ dầu giường, sau đó ôm eo cô kéo cô vào lòng, nói khẽ bên tai cô:

"Biết hậu quả của việc chống đối tôi không?”, trong lúc nói, thì môi anh dịch đến môi cô, đầu lưỡi tách mở răng cô.

Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc nếm được vị đắng của thuốc, đó là cái vị vừa nãy hành cô lên bờ xuống ruộng, chí có điều vị đắng lần này còn có vị thuộc về anh.

Không đợi cô thưởng thức kĩ mùi vị đặc biệt này, Nam Cung Thiên Ân đã đè mạnh cô xuống giường, bắt dầu thực hiện sự trừng phạt của anh với cô ... Bạch Tinh Nhiên buộc phải thừa nhận, sự trừng phạt của Nam Cung Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc nếm được vị đắng của thuốc, đó là cái vị vừa nãy hành cô lên bờ xuống ruộng, chí có điều vị đắng lần này còn có vị thuộc về anh.

Không đợi cô thưởng thức kĩ mùi vị đặc biệt này, Nam Cung Thiên Ân đã đè mạnh cô xuống giường, bắt đầu thực hiện sự trừng phạt của anh với cô ... Bạch Tinh Nhiên buộc phải thừa nhận, sự trừng phạt của Nam Cung Thiên Ân đúng là rất đáng sợ.
 
Chương 349: Lộ tẩy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nằm bẹp trêи giường ngủ một giấc ngắn dậy, Bạch Tinh Nhiên lê cơ thế nặng nền vào nhà vệ sinh, khi cô nhìn thấy vết đỏ trêи người trong gương, thì cạn lời trợn ngược mắt.

Nếu đế lão phu nhân thấy thì chắc chắn sẽ lại trách cô không cẩn thận, không hiếu chuyện, trong thời kỳ nguy hiếm mà lại giày vò như vậy, tóm lại dù việc gì thì trách nhiệm cũng không ở anh.

Cô về lại giường, ghé vào tai anh khẽ khàng cảnh cáo:

"Đại thiếu gia, lần sau anh còn thế này thì tôi sẽ nói với bà nội là anh cưỡng bức tôi".

Cô biết Nam Cung Thiên Ân ngủ rồi, nên cũng không mong anh sẽ đáp lại.

Để trả thù cô còn mặt dày lén lút véo tai anh:

"Ai bảo anh bắt nạt tôi ... .”.

Điều khiến cô không ngờ được là Nam Cung Thiên Ân vốn đang yên tĩnh ngủ đột nhiên hét khẽ một tiếng, rồi bóp cánh tay cô, cúi đầu cắn lên người cô.

Bạch Tinh Nhiên tưởng anh đang đùa với mình, nhưng cơn đau trêи cánh tay lại khiến cô biết được Nam Cung Thiên Ân không phải đang đùa, còn cả biếu cảm của anh, rõ ràng là đang nhịn đau.

Cô ý thức được Nam Cung Thiên Ân chắc chắn là phát bệnh rồi, chỉ có điều không đợi cô có phản ứng, Nam Cung Thiên Ân đã đẩy cô xuống giường.

Bụng cô trùng hợp đập vào mép giường, đau đến mức cô hét lên, mồ hôi túa ra.

Nam Cung Thiên Ân bị sự kϊƈɦ thích của ánh đèn, càng kϊƈɦ động, điên cuồng hơn, thậm chí còn đuổi theo cô xuống giường, vừa dùng tay bóp cổ cô vừa gầm:

"Bóp chết cô ... bóp chết cô ... .”.

"Đại thiếu gia, anh buông tay, mau buông tay ... .”, Bạch Tinh Nhiên giãy giụa muốn tắt đèn, muốn lấy thuốc, nhưng căn bản không thế thoát được sự kìm kẹp của Nam Cung Thiên Ân.
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma


Cô lồm cồm bò dậy, nhìn Nam Cung Thiên Ân bị bác sĩ Hoàng và Thấm Khác đè anh trêи giường, cô đau lòng hét to:

"Hai người đừng đè cơ thế anh ấy như vậy, anh ấy sẽ đau".

Cô đột nhiên nhớ ra Nam Cung Thiên Ân vẫn chưa uống thuốc, nên gian nan bò đến chiếc bàn ở dầu giường, lấy từ trong ngăn kéo ra hộp thuốc đưa cho bác sĩ Hoàng.

"Ánh An, Ánh An cháu không sao chứ ... .”, lão phu nhân thấy Bạch Tinh Nhiên đến cả sức bò dậy cũng không có thì vô cùng sốt ruột, vừa gọi chị Hà đỡ cô dậy vừa lo lắng hỏi:

"Ánh An, cháu sao rồi? Bụng có sao không? Có cần gọi xe cấp cứu không?”.

"Thôi cứ gọi xe cấp cứu đi", lão phu nhân ngẩng đầu nói với chị Hà.



Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy gọi xe cấp cứu thì vội nói:

"Bà nội, cháu không sao, cháu khỏe lắm".

"Cháu thế này rồi mà còn khỏe lắm?”.

"Cháu không sao thật mà, bụng cũng không đau", đế chứng tỏ mình thực sự không sao, Bạch Tinh Nhiên cố gắng đứng dậy.

Xe cấp cứu? Thế chẳng phải sẽ lộ tấy sao? Mặc dù cả người khó chịu, nhưng cô không thế đi.

Chị Hà nhìn Nam Cung Thiên Ân đã dần bình tĩnh lại, an ủi lão phu nhân:

"Lão phu nhân, nếu bà không yên tâm thì đế bác sĩ Hoàng xem cho thiếu phu nhân trước đi".

"Không cần, thực sự không cần, tôi khỏe lắm", Bạch Tinh Nhiên cố nhịn cơn đau ở bụng nói.

Vừa nãy bụng bị đập vào thành giường, cô suýt nữa thì đau đến mức chết đi, giờ vẫn còn đau đớn khó chịu.

Nhưng đế chứng minh mình không sao, cô chí có thế nhịn.

Cô nhìn Nam Cung Thiên Ân ở trêи giường một cái, thấy anh uống thuốc xong sắp thϊế͙p͙ đi rồi, cô dịch đến hỏi bác sĩ Hoàng:
[Diendantruyen.Com] Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma


"Đế bác sĩ Hoàng xem thử đế mọi người yên tâm thì làm sao? Mau về phòng mình nằm xuống".

"Đi!".

Bạch Tinh Nhiên hết cách, chỉ đành xoay người về phòng mình.

Nằm lên giường, Bạch Tinh Nhiên nhanh chóng vận dụng đầu óc nghĩ cách cứu vãn, cô phải giải thích với lão phu nhân sao đây? Lão phu nhân biết cô không có thai chắc chắn sẽ tức điên.

Nếu Nam Cung Thiên Ân bây giờ tỉnh thì tốt rồi, làm sao đây ...? Hiện tại cô chỉ có thể cầu nguyện bác sĩ Hoàng không chấn đoán ra được cô có thai không, mong là ông ấy không chấn đoán ra.

Bác sĩ Hoàng bắt mạch cho cô, tưởng mình nhầm, nên lại dùng dụng cụ nghe giúp cô, cuối cùng khó hiếu nói ra một câu:

"Thiếu phu nhân không có thai".

Một câu nói, Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc mất hết hi vọng, cô thậm chí còn không dám nhìn biếu cảm trêи mặt lão phu nhân lúc này.

Quả nhiên lão phu nhân phản ứng rất mạnh hỏi:

"ông nói gì? Sao lại không có thai? Có phải dụng cụ của ông có vấn đề không? Hay là đứa bé làm sao rồi?”.



"Không biết nữa, hay là thiếu phu nhân đến phòng khám với tôi để siêu âm thử xem", bác sĩ Hoàng nói.

Lão phu nhân vội nói:

"Được, đi mau", nói xong thì lại nói với chị Hà và Thấm Tâm ở bên cạnh:

"Hai người mau đỡ Ánh An đi".

"Lão phu nhân, bà đừng nóng, giờ chúng tôi đỡ thiếu phu nhân đi đây", chị Hà vỗ về lão phu nhâm.

Thấm Tâm đi đến trước giường Bạch Tinh Nhiên, vươn tay đỡ cánh tay cô nói:

"Chị dâu, em đỡ chị đi".

Bạch Tinh Nhiên nhìn Thấm Tâm, ngực không ngừng phập phồng, cuối cùng ngồi dậy khỏi giường, cố lấy dũng khí nói với lão phu nhân:

"Bà nội, bác sĩ Hoàng nói không sai, cháu không hề có thai".

"Cô nói gì?”, cơ thế lão phu nhân khẽ run lên, suýt thì ngã ra đất.

Thấm Tâm vội vàng đi tới đỡ lão phu nhân cùng chị Hà.

Bạch Tinh Nhiên nhìn lão phu nhân tức đến mức mặt nhăn nhó, cô đã đoán được lão phu nhân sẽ tức điên, nhưng việc đến nước này, cô cũng chỉ có thế đâm lao phải theo lao.

Cô cúi đầu, giải thích với vẻ mặt áy náy:

"Bà nội, là que thử thai có vấn đề, tối hôm ấy cháu với đại thiếu gia đến bệnh viện thì bác sĩ đã nói với bọn cháu việc không có thai.

Bọn cháu sợ bà buồn nên mới nói dối lừa Thẩm Tâm vội vàng đi tới đỡ lão phu nhân cùng chị Hà.

Bạch Tinh Nhiên nhìn lão phu nhân tức đến mức mặt nhăn nhó, cô đã đoán được lão phu nhân sẽ tức điên, nhưng việc đến nước này, cô cũng chí có thế đâm lao phải theo lao.

Cô cúi đầu, giải thích với vẻ mặt áy náy:

"Bà nội, là que thử thai có vấn dề, tối hôm ấy cháu với đại thiếu gia đen bệnh viện thì bác sĩ đã nói với bọn cháu việc không có thai.

Bọn cháu sợ bà buồn nên mới nói dối lừa bà, cháu xin lỗi, xin bà bớt giận ... .”.

Lão phu nhân thở dốc, khó khăn lắm mới run rấy rặn ra một câu:

"Quẳng con khốn này ra ngoài cho tôi!".
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top