Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Dịch Full Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 180: Phát bệnh (2)


“Thích nhất dáng vẻ hiểu chuyện này của anh đó”, Phác Luyển Dạo dựa đầu vào bờ vai cậu ta, cười vui vẻ.

Thẩm Khác cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô ta một cái đầy chiều chuộng, quay đầu xe rời khỏi chỗ này.

Nam Cung Thiên Ân nhìn một lượt thực đơn, cuối cùng vẫn nhượng quyền gọi món cho Bạch Tinh Nhiên, Bạch Tinh Nhiên không nghĩ nhiều mà chọn một combo hai người.

“Xin còn còn cần chút đồ uống hay bia không?” phục vụ lịch sự hỏi.

“Cho hai cốc nước hoa quả là được rồi”, Nam Cung Thiên Ân nói.

“Một cốc nước hoa quả, một Vương Lão Cát (tên hãng nước ngọt) đi”, Bạch Tinh Nhiên đính chính, sau đó bổ sung một câu: “Thêm một bánh nhân thịt cừu nữa”.

“Được, xin đợi một lát”, phục vụ đi rồi.

Chẳng mấy chốc, phục vụ đã mang một cốc nước hoa quả một Vương Lão Cát đến, Bạch Tinh Nhiên đẩy Vương Lão Cát đến trước mặt Nam Cung Thiên ân, Nam Cung Thiên Ân ngay lập tức từ chối: “Tôi không thích uống cái này”.

“Đây là trà thảo mộc, hợp với lẩu nhất đó”, Bạch Tinh Nhiên cố đẩy trà thảo mộc cho anh: “Có thể có tác dụng thanh nhiệt”.

“Vậy sao cô không uống?”.

“…”, Bạch Tinh Nhiên câm nín, cô có thể thừa nhận mình thực sự không thích vị của cái trà thảo mộc này không?

Nhưng Nam Cung Thiên Ân cũng không kiên trì, cuối cùng vẫn chấp nhận trà thảo mộc.

Không lâu sau, đồ Bạch Tinh Nhiên gọi đã lục tục được mang lên, cô đẩy bánh thịt cừu trong đĩa đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân nói: “Bánh nhân thịt cừu là món đặc trưng ở đây, ngon lắm, anh thử đi”.

Nam Cung Thiên Ân quan sát cái bánh trông bình thường, gắp một miếng nhỏ cho vào miệng, vị đúng là không kém những khách sạn cấp sao.

“Ngon không?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi với vẻ mặt mong đợi.

“Cũng được, cô cũng ăn đi”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu, gắp một miếng vào đĩa cô.

Từ sau khi biết Bạch Tinh Nhiên mang thai, hai người chưa từng ăn riêng với nhau, hôm nay là bữa đầu tiên, ăn cũng coi như là thuận lợi

Dưới sự dẫn dắt đầy tò mò và ngờ nghệch của Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc quên đi thù hận, quên đi quá khứ, quên đi tương lai, cả cơ thể và trái tim đều chìm trong những đồ ăn ngon của tối nay với anh.

Xong rồi, cô vẫn nhìn anh chằm chằm tò mò hỏi: “Nếm ra được chưa? Lẩu rốt cuộc có vị gì?”.

Bàn tay đang cầm giấy lau miệng của Nam Cung Thiên Ân khựng lại: “Ngon hơn tưởng tượng của tôi”, nói xong, anh nghiêng người nhìn cô chăm chú: “Làm sao đây? Lỡ tôi nghiện, sau này ngày nào cũng đến thì phải làm sao?”



“Anh nói xem?”, Bạch Tinh Nhiên cạn lời.

“Tôi nghĩ bà nội sẽ đánh chết cô”.

Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc dựng hết lông tơ, cô cảm thấy có thể sẽ như vậy, nếu đánh chết cô còn đỡ, chỉ cần đừng bắt cô chịu gia pháp là được!

Hai người thanh toán xong, lúc cùng ra khỏi quán lẩu, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nhìn thấy poster triển lãm tranh treo ở cửa cung văn hóa bên cạnh, bên trêи giới thiệu nói có buổi triển lãm tác phẩm mới.

Cô ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh nhìn qua.

Nam Cung Thiên Ân hơi do dự, nói: “Đi thôi, vào xem thử”.

Bạch Tinh Nhiến ngạc nhiên lại chuyển ánh mắt sang anh, anh nói gì cơ? Anh muốn đi xem triển lãm tranh với cô?

Dường như cảm nhận được sự kinh ngạc của cô, Nam Cung Thiên Ân lại bổ sung thêm một câu: “Vừa hay ăn hơi no, coi như là tiêu hóa”.

Mặc dù nghe thì có vẻ là đang nghĩ cho bản thân anh, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn cảm kϊƈɦ gật đầu, đi vào cung văn hóa cùng anh.

Thực ra cô có thể đợi đến mai rồi tự đi tham quan, chỉ có điều vừa nãy đúng là ăn hơi no, nếu giờ lên xe thì chắc chắn sẽ rất khó chịu, mà triển lãm tranh lại ở ngay trước mặt, lên xem đúng là khá tốt.

Tranh trong buổi triển lãm quả nhiên lại được đổi mới, Nam Cung Thiên Ân không có hứng thú với hội họa, xem qua loa cái hết một lượt. Ngược lại, Bạch Tinh Nhiên lại xem rất nghiêm túc, lúc Nam Cung Thiên Ân xem xong ra ngoài, cô vẫn dừng ở phía trước series đầu tiên ở sảnh chính.

“Một gã đàn ông trung niên vừa lùn vừa xấu, trông như quả bóng da, thực sự hấp dẫn có thể sao?”, Nam Cung Thiên Ân nói, vừa ra đã thấy Bạch Tinh Nhiên nhìn chằm chằm không rời mắt vào bức chân dung một người đàn ông, trong lòng anh ít nhiều gì cũng hơi bực bội, sau đó nhìn với cô một lúc cũng chẳng nhìn ra được điểm hấp dẫn của bức tranh này.

“Anh thì biết gì, họa sĩ nữ tên Lirella này thuở bình sinh thích nhất là về chồng mình, bắt đầu vẽ từ lúc còn trẻ đến giờ, anh xem thử bức này”, Bạch Tinh Nhiên tiến lên mấy bước, chỉ vào một bức trong series: “Anh xem, bức này vẽ năm họ mới cưới, đến giờ đã hơn 20 năm rồi”.

Đúng thế, người đàn ông trong tranh và người vừa nãy là một, trẻ hơn bức vừa nãy nhiều, không có kiểu đầu sân bay, cũng không có cái bụng Trư Bát Giới.

Bạch Tinh Nhiên kiên nhẫn giải thích: “Bà ấy rất yêu chồng mình, anh xem nét vẽ này, màu sắc này, mỗi một nét đều ánh lên tình yêu sâu sắc, hơn nữa…”.

“Vẫn không đẹp trai”, một lúc lâu, Nam Cung Thiên Ân nhả ra một câu như vậy.

Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc câm nín, cạn lời liếc anh một cái, quả nhiên khác nghề như cách núi, điểm chú ý cũng khác hẳn nhau!

“Sao? Tôi nói sai gì à?”, Nam Cung Thiên Ân bày vẻ mặt vô tội.

Bạch Tinh Nhiên liếc anh một cái, bực mình nói: “Anh đẹp trai nhưng vấn đề là anh có thể có kiên nhẫn ngồi như vậy mấy tiếng đồng hồ cho người khác vẽ không?”.

“Cứ thử đi rồi biết”, Nam Cung Thiên Ân nói.

Nguyên tắc thì không thể làm được, nhưng… nghe hình dung vừa nãy của cô với đôi vợ chồng này vĩ đại lãng mạn vậy, thần kỳ như thế nếu đổi lại là cô cầm bút vẽ, thì anh có thể thử.



“Thật không?” Bạch Tinh Nhiên không tin anh sẽ có kiên nhẫn như vậy.

“Đương nhiên, nhưng tôi lo treo tôi lên thì phòng triển lãm sẽ bị chật cứng người mất”.

“Anh yên tâm đi, vợ anh không nổi tiếng như Lirella đầu, không lên được phòng triển lãm”, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thực sự có thể vào phòng triển lãm, thì đúng là có khả năng sẽ chật cứng người.

Nam Cung Thiên Ân vốn là một người đàn ông vô cùng thần bí, cả thành phố đều tràn ngập tò mò với anh, nếu treo tranh sơn dầu của anh lên chắc chắn sẽ thu hút được một lượng lớn fan.

Nếu… tranh của anh mang ra bán đấu giá thì nhất định cũng có thể kiếm được một món hời.

Khụ… cô đang nghĩ gì thế? Sao có thể nghĩ đến việc thiếu thực tế thế chứ, nếu mang tranh chân dung của anh ra bán đấu giá kiếm tiền thật thì chắc sẽ bị anh bóp chết mất.

“Xem đủ chưa? Bên trong có cái còn đẹp hơn bức này”, Nam Cung Thiên Ân không vui lắm nhắc một câu.

Bạch Tinh Nhiên bừng tỉnh, gật đầu rồi đi vào trong.

Bạch Tinh Nhiên xem đến mức mê mẩn, khó khăn lắm mới ngắm tranh bên trong xong đi ra, phát hiện Nam Cung Thiên Ân đã chán ngán ngồi trêи sofa phòng nghỉ.

Cô dừng bước, hơi ngại ngùng: “Đi thôi, chúng ta về thôi”.

“Xem xong rồi?”, Nam Cung Thiên Ân đứng dậy khỏi sofa, giơ cổ tay lên nhìn thời gian trêи mặt đồng hồ một cái.

“Ừm”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu, còn không về thì người ta cũng sắp đóng cửa rồi.

Để anh đợi mình lâu như vậy đúng là xấu hổ thật, cũng khá là ngạc nhiên vì không ngờ anh lại có kiên nhẫn đợi.

Lúc hai người cùng về đến nhà, đúng lúc lão phu nhân đứng dậy khỏi sofa chuẩn bị về phòng ngủ. Thấy họ vào, thì thuận miệng hỏi một câu: “Ăn bữa cơm thịnh soạn gì bên ngoài đến giờ thế?”.

Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân nhìn nhau, đều không nói gì. Cô đương nhiên không thể nói với lão phu nhân hai người họ đi ăn lẩu.

Nam Cung Thiên Ân cũng không định nói thật, vì vậy thuận miệng nói có lệ: “Ăn bùa chút gì đó thôi a”.

“Sao có thể ăn bừa được?”, lão phu nhân lên lớp theo thói quen: “Đã nói với cháu rất nhiều lần rồi, cháu khác với người khác, không thể ăn linh tinh đồ bên ngoài, dù muốn ăn cũng phải ăn ở khách sạn tốt chút”.

“Bà nội, cháu biết”, Nam Cung Thiên Ân nghe chán những lời này từ lâu rồi, tiếp đó nói: “Bà nội, bà mau về phòng nghỉ đi, bọn cháu cũng phải lên ngủ rồi”.

“Được, nhớ lát nữa uống thuốc đó”, lão phu nhân trước khi đi ngủ còn không quên dặn anh việc này.

Hai người cùng lên tầng hai xong thì ai về phòng nấy.
 
Chương 181: Phát bệnh (3)


Bạch Tinh Nhiên tắm rửa, đang định đi ngủ thì cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, cóđáp lời, Tiểu Lục bèn mang bát thuốc đẩy cửa vào..”

Thiếu phu nhân, đại thiếu gia ở chỗ cô sao?. Gõ cửa mãi mà không có phản ứng,Tiểu Lục nhìn xung quanh hỏi.

Bạch Tinh Nhiên nhìn cửa phòng Nam Cung Thiên Ân một cái rồi nói:

“Chắc anhấy đang tắm, cô để thuốc ở đây đi đã, lát nữa tôi mang qua cho anh ấy”..”

Vậy làm phiền thiếu phu nhân rồi”, Tiểu Lục cảm kϊƈɦ nói.

Sau khi Tiểu Lục đi, Bạch Tinh Nhiên lại đợi một lúc mới bưng bát thuốc đi đến cửaphòng ngủ của Nam Cung Thiên Ân ở đối diện, cô giơ tay gõ cửa, không thấy đáplại thì gọi:

“Đại thiếu gia, anh có bên trong không?.”.

Chẳng mấy chốc cửa đã mở ra, Nam Cung Thiên Ân tắm rửa xong nhìn cô một cái,nhìn thấy bát thuốc trong tay cô thì cạn lời lườm cô.

Biết cô mang thuốc đến thìanh phải tiếp tục và không nghe thấy mới đúng.

Bạch Tinh Nhiên đã nhận ra sự cố ý trong biểu cảm của anh, bưng bát thuốc đi ngang qua anh vào phòng, sau đó đặt bát thuốc lên chiếc bàn đầu giường anh xoay người nói với anh:

“Uống thuốc đi đã.

Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.

č0m Nam Cung Thiên Ân thong thả theo vào:

“Để đó đi, lát nữa tôi sẽ uống”.

Đợi anh tự giác uống?. Về cơ bản làkhông thể.

Bạch Tinh Nhiên đứng ở cạnh giường không động đậy, Nam Cung Thiên Ân biết côcó ý gì, nhưng lại cố tình trêu:

“Cô muốn ngủ phòng tôi à?. Cứ tự nhiên, chỉ cần côkhông lo tôi không kiểm soát được bản thân là được”.

Bạch Tinh Nhiên đương nhiên lo rồi, cho nên cô không những sẽ không ngủ ởphòng anh, mà còn cố hết sức không cho anh vào phòng cô, dù sao cũng mang thairồi, việc này có thể tránh thì tránh..”

Uống thuốc đi, tôi tiện thể mang bát ra”, cô nói.

Nam Cung Thiên Ân thấy cô khẳng khăng vậy thì chỉ đành đi đến cầm bát thuốctrêи bàn lên uống ừng ực.



Sau đó giơ cái bát đến trước mặt cô, mang theo chút giậndỗi, cứ như trẻ con,Bạch Tinh Nhiên đưa nước lọc trong tay đến trước mặt anh, Nam Cung Thiên Ân lạikhông đón lấy cốc trong tay cô, mà một tay bóp cắm cô nâng mặt cô lên, sau đóhôn vào môi cô.

Quay lại nhay лhayho.

com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!! Vị đằng chất bỗng chốc ngập trong khoang miệng cô, đây là vị đang khiến người takhó mà hình dung!!Cô biết anh cố ý trả thù cô, may mà sức chịu đựng của cô cũng mạnh, chút đằngnày không dọa được cô.

Ngược lại cô còn chuyển bị động thành chủ động hôn môianh nói:

“Nếu bà trách thì nhất định lại là trách nhiệm của tôi, cho nên xin anhsau này tự giác chút, đúng rồi… nói thật, với tôi mà nói chút đằng này căn bảnkhông là gì ca”..”

Nếu cô chịu đẳng giỏi thế thật, thì sau này cô uống hộ tôi đi”, anh nói..”

Được, anh mang thai hộ tôi”,“Tiếc là tôi không có kĩ năng này”.

Nam Cung Thiên Ân nói rồi lại định hôn cô,Bạch Tinh Nhiên nghiêng mặt sang bên, tránh anh nói:

“Đại thiếu gia nghỉ sớmđi..”

Nói xong, cô cầm bát thuốc xoay người đi đến cửa phòng ngủ.

Nam Cung Thiên Ân không cưỡng ép cô, dù sao giờ cơ thể có cũng không tiện, nếungủ chung thì anh sợ mình sẽ quákhích.

Trong đêm, Bạch Tinh Nhiên nằm mơ.

Cô mơ thấy mình và Nam Cung Thiên Ân vui vẻ ăn lẩu với nhau, lúc ăn được mộtnửa thì bà ngoại đột nhiên xuất hiện, bà ngoại tiến lên tát vào mặt cô một cái, sauđó chỉ Nam Cung Thiên Ân đối diện cô khóc lóc kể lể:

“Là cậu ta hại bà chết, thế màcháu còn ăn cơm với cậu ta, còn cười nói, sao cháu lại bất hiếu vậy?. Sao lại khônghiểu chuyện vậy?.”.

Bạch Tinh Nhiên ngu người, lùi về sau từng bước.

Còn bà ngoại thì lại tiến lên từngbước, nghiến răng nghiến lợi uy hϊế͙p͙ cô:

“Nếu sau này còn ăn với kẻ thù thì bà sẽcắt đứt quan hệ với cháu!!”.

Bạch Tinh Nhiên bật khóc, kéo góc áo bà ngoại hứa với bà sau này sẽ không thểnữa, sẽ không thân thiết với Nam Cung Thiên Ân vậy nữa.

Bà tàn nhẫn nhét một con dao vào tay cô, vung cánh tay, chỉ vào Nam Cung ThiênÂn:

“Vậy thì giết cậu ta trả thù cho bà ngay!!”.



Trong tay Bạch Tinh Nhiên cầm con dao lạnh lẽo, lòng như lửa đốt, đầu lắc nguầynguậy:

“Không, bà ngoại, cháu không làm được!! Cháu không làm được…“Cháu không làm được!!”..”

Không làm được cũng phải làm, đây là trách nhiệm của cháu!!”, bà ngoại ép côtừng chút một, ánh mắt huy hϊế͙p͙ với vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị chưa từng có“Nếu không giết chết cậu ta thì giết bà đi, cháu buộc phải chọn một trong hai!!”.

Nói xong bà ngoại nằm chặt chuôi dao, đâm thẳng vào vị trí tim của bà ấy.

Trong lúc cấp bách Bạch Tinh Nhiên khóc to xoay hướng dao, đâm vào Nam CungThiên Ân ở bên cạnh, con dao sắc lẻm đậm trúng tim Nam Cung Thiên Ân, ngựcNam Cung Thiên Ân bỗng chốc máu chảy như suối..”

Đừng!!”, Bạch Tinh Nhiên thét gào, bật dậy khỏi giường.

Bóng tối trong phòng nói với cô đây làmột giấc mơ, cô mơ thấy ác mộng Cô nuốt mạnh nước miếng, tự véo cánhtay mình, cũng may, đây chỉ là mơCô giơ tay ấn công tác bật đèn, đứng dậy đi đến trước máy lọc nước rót một cốcnước lọc ấm uống một ngụm, sau đó đi đến trước cửa sổ sắt đất kéo rèm ra.

Gió đêm thổi tới, lạnh lẽo khiến cô bất giác rùng mình.

Cô chỉ ăn một bữa cơm,xem triển lãm tranh với Nam Cung Thiên Ân thôi thế mà lại gặp ác mộng như vậy.

Tại sao lại thếchứ?. Chẳng lẽ bà ngoại thực sự đang trách cô dưới suối vàng sao?.Cô biết bà ngoại sẽ không đồng ý cho cô và Nam Cung Thiên Ân quá thân mật,không nên đi dạo phố ăn cơm với anh, mang trong mình cốt nhục của anh, cô đãrất bất hiếu rồi.

Nhớ lại giấc mơ vừa nãy, cô đến giờ vẫn lạnh sống lưng, bà ngoại không nhữngkhông cho cô thân cận Nam Cung Thiên Ân, còn yêu cầu có giết anh tại chỗ.

Giết anh… việc này bảo cô sao mà làm được đây?.Bạch Tinh Nhiên hít sâu một hơi, đứng trước cửa sổ sát đất uống liền hai cốc nướclọc, mới hơi bình tĩnh lại, mà cô vừa lấy lại bình tĩnh mới cảm thấy bên ngoài hìnhnhư có gì đó bất thường, hình như có tiếng bước chân, còn có tiếng hét lo lắng củalão phu nhân.

Cô nghi ngờ đi đến cạnh cửa, động tĩnh bên ngoài rõ ràng hơn.

Trong lòng trào dâng dự cảm chẳng lành, cô nhanh chóng mở cửa, lúc này mớiphát hiện trong phòng ngủ của Nam Cung Thiên Ân ở đối diện đầy người, hiểnnhiên, Nam Cung Thiên Ân phát bệnh rồi.

Vĩ Nam Cung Thiên Ân sợ ánh sáng, trong phòng ngủ chỉ bật một bóng đèn tườngtối om, Nam Cung Thiên Ân ở trêи giường mặt tái nhợt, không động đậy để mặccho bác sĩ Hoàng cắm kim cho anh.

Lão phu nhân ở bên cạnh được chị Hà đỡ, nước mắt rơi như mưa, đến cả PhácLuyến Dao và Thẩm Khác, Thẩm Tâm cũng bị đến đây.

Mặc dù cửa nhà Nam Cung cách âm rất tốt, nhưng ồn thể này không bị tính giấc,Bạch Tinh Nhiên cảm thấy mình quả thực quả không nên rồi.

Cô đi chân trần đứngbên ngoài đám đông, mặt nghệt ra nhìn Nam Cung Thiên Ân trêи giường bệnh.

Vừa nãy cô mới mơ thấy mình đâm dao vào tim anh, thì anh phát bệnh, đây là thầngiao cách cảm trong lời đồn ư?.Bác sĩ Hoàng cầm ống truyền nước xong thì xoay người nói với lão phu nhân:

“Được rồi, lão phu nhân, trời sáng đại thiếu gia sẽ tỉnh, bà yên tâm đi nghỉ đi”.
 
Chương 182: Sao lại phát bệnh (1)


Mặc dù việc này thường xuyên xảy ra, nhưng lão phu nhân lần nào nhìn thấy cũngđau lòng rơi nước mắt, bà ta lau nước mắt trêи mặt, lo lắng hỏi:

“Sao thế?. ThiênÂn bao nhiêu ngày không phát bệnh rồi, sao hôm nay lại bị?.”.

Bác sĩ Hoàng nhìn Nam Cung Thiên Ân trêи giường, do dự rồi nói:

“Việc này tôicũng không nói được”..”

Có phải liên quan đến việc ăn uống gần đây của anh họ không?.”, Phác Luyến Daoở bên cạnh đột nhiên hỏi một câu, sau đó nói tiếp:

“Chẳng lẽ liên quan đến việcanh họ tối nay ăn lẩu?.”.

Lời của Phác Luyến Dao khiến tim Bạch Tinh Nhiên ở phía sau đập thịch một cái,kinh ngạc nhìn lại về phía Nam Cung Thiên Ân trêи giường bệnh, chẳng lẽ thực sựlà vì bữa lẩu tối nay sao?. Chẳng lẽ một bữa lẩu lại có ảnh hưởng lớn với anh ấy đến vậy ư?.Trong lòng nhanh chóng dâng trào chột dạ và áy náy, chỉ là hối hận cũng muộ rồi..”

Lẩu?.”, lão phu nhân đột nhiên chau mày, nhìn mọi người:

“Tối nay Thiên Ân điăn lẩu sao?. Ai đi cùng nó?.”.

Mọi người trong phòng bằng im lặng, Phác Luyến Dao thì nhanh chóng bịt miệngmình ra vẻ đã gây họa, Thẩm Khác Thẩm Tầm nhìn nhau, không nói gì.

Vì thế lão phu nhân lại chuyển sang Phác Luyến Dao:

“Rốt cuộc là sao?.”.

Phác Luyến Dao bỏ tay xuống, hả miệng lắp bắp:

“ẶC… cháu chỉ đoán bừa thôi”..”

Đoán bừa?.”, ánh mắt lão phu nhân nghiêm nghị quét qua Bạch Tinh Nhiên:

“Còn cô thì sao?. Tối nay là cô đi ăn cơm tối với Thiên Ân, hai đứa rốt cuộc đã ăn gì?.”.



Bạch Tinh Nhiên vừa chạm phải ảnh mắt sắc lẻm của lão phu nhân thì bất giác hítvào một hơi, mặc dù đã nói sẽ giữ bí mật với Nam Cung Thiên Ân, nhưng lúc này không thể tiếp tục giấu nữa.

Cô há miệng, nói:

“Bà nội, tôi nay thiếu gia đúng là đã ăn lẩu..”

“Cô nói gì””, lão phu nhân gào lên, tức đến mức suýt thì ngất xỉu, tiến lên đập gâyba toong vào người cô:

“Chị Hà rốt cuộc có nói với cô Thiên Ân không được uống rượu, hút thuốc, kị cay, càng không được ăn lẩu không?.”.

Bạch Tinh Nhiên hết hồn, cơ thể tránh sang một bên theo bản năng.

Gậy của lão phu nhân không đánh xuống, là Thẩm Khác và Phác Luyến Dao trong lúc cấp bách đã kéo bà ta lại.

Phác Luyến Dao sốt ruột hét:

“Bà ơi, chị dâu họ còn mang thai đó, bà không được đánh”..”

Mang thai thì giỏi lắm sao?. Bỏ đứa bé này đi mới là tốt nhất!!”, lão phu nhân vốnkhông mong đợi đứa bé này ra đời, đương nhiên cũng sẽ không vì đứa bé mà tha thứ cho hành vi ngu ngốc của cô..”

Đúng đó, bà ơi, cháu nghĩ chị dâu chắc cũng quên mất, bà đừng tức giận”, Thẩm Tâm đến cạnh Bạch Tinh Nhiên, bảo vệ cô phía sau..”

Quên mất?. Cháu xem nó hại Thiên Ân thành ra thế nào kìa!!”, lão phu không hề códấu hiệu bớt giận, chỉ Nam Cung Thiên Ân trêи giường:

“Ngày trước Thiên Ân chưa từng ăn đồ vô bổ, sao lấy cô về không những cả người thay đổi, mà đến cảkhẩu vị cũng khác?. Thế này sao tôi yên tâm giao nó cho cô chăm sóc?.”.

Bạch Tinh Nhiên bất giác dùng tay bảo vệ bụng mình, rụt người ra sau Thấm Tâm,áy náy nói:

“Bà nội, cháu xin lỗi, cháu không ngờ lại nghiêm trọng thế, cháu…“Dáng vẻ bị bệnh của Thiên Ân có phải cô chưa từng thấy đâu, mỗi lần bị bệnh làthêm một phần nguy hiểm, mỗi lần đều có khả năng lấy mạng nó có hiểu không?.”,lão phu nhân tức giận, chỉ gậy vào cô:

“Còn cô nữa, một người mang thai mà cô điăn lẩu cái gì?. Cô còn thấy đứa bé này chưa đủ tệ à?. Cô…Lão phu nhân càng mắng càng tức, suýt thì lại ngất xỉu..”

Bà ơi, bà đừng nóng vội, anh họ chẳng phải đã không sao ư?.”, Phác Luyển Dạo đỡlão phu nhân đi về phía sofa, định đỡ bà ta ngồi xuống.



Lão phu nhân vừa ngồi xuống thì lại bật dậy nói với Bạch Tinh Nhiên:

“Đi, tự đếntừ đường quỹ đến chiều mai”.

Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy hai chữ từ đường thì ngay lập tức hoảng hốt, liềumạng lác đầu:

“Bà nội, cháu không đi được, xin bà để cháu ở lại chăm sóc đại thiếugia”.

Giờ cô còn đang mang thai, sao có thể đến nơi xui xẻo thế, sao có thể quỹ một ngàymột đêm?.Song cô biết lời cầu xin của mình không có tác dụng, vì lão phu nhân chưa từngnghe người khác cầu xin.

Quả nhiên, lão phu nhân kiên quyết nói:

“Không cần!!”..”

Bà nội…“Cút!!”, lão phu nhân mất kiên nhẫn nghe cô nói, bèn lên tiếng ngắt lời.

Sau khiquát xong thì hít vào một hơi, dặn bác sĩ Hoàng chăm sóc cho Nam Cung Thiên Ânthật tốt xong thì xoay người đi đến cửa phòng ngủ.

Bạch Tinh Nhiên thấy lão phu nhân đã quyết, cũng không xin bà ta tha thứ nữa,nhìn Nam Cung Thiên Ân bất động trêи giường, trong lòng xẹt qua chút bị thương,không ngờ một bữa lẩu lại khiến anh và mình rơi vào cảnh này.

Phác Luyến Dao đi đến trước mặt cô, áy nảy xin lỗi:

“Chị dâu họ, rất xin lỗi chị emkhông cố ý đâu, em chỉ muốn cho bác sĩ Hoàng thông tin để phán đoán, em…Cô ta áy náy đến mức không nói tiếp được nữa, Bạch Tinh Nhiên buồn bã mỉm cườinói:

“Chị biết em không cố ý, tại chị không tốt, chị quá coi thường bệnh của đạithiếu gia”..”

Có điều, cô ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm cô ta:

“Sao em biết chị và Thiên Ân điăn lẩu?.”.

Cô và Nam Cung Thiên Ân quyết định đi ăn lẩu không có kế hoạch trước, sau khi vềthì ai về phòng người đó, cô không nói với người khác, Nam Cung Thiên Ân chắcchần cũng sẽ không nói với ai mới đúng.
 
Chương 183: Sao lại phát bệnh (2)


Thẩm Khác vội nói:

“À, là thế này, em với Luyến Dao tối nay vốn cũng định đếnquán lẩu cạnh cung văn hóa, thấy xe anh họ đỗ ở cửa quản, ngại không đi làmphiền anh chị”..”

Xin lỗi nhé, em thực sự là vô tình”, Phác Luyến Dao tỏ vẻ ăn năn.

Bạch Tinh Nhiên cười thê lương, cuối cùng nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái rồixoay người đi ra cửa phòng ngủ.

Lại lần nữa đến từ đường nhà Nam Cung, Bạch Tinh Nhiên còn chưa vào cửa đãthót hết cả tim.

Hai người giúp việc canh cửa sau việc cô một mình xông vào từ đường lần trước đãcực kì đề phòng cô, sau khi hai người nhìn nhau một cái thì dè dặt hỏi:

“Thiếu phunhân, lần trước chẳng phải cô đã bị dọa cho ngất rồi sao?. Sao còn dám đến?.”.

Trêи mặt hai người đều có vẻ thua cô luôn, dù sao làm việc ở đây lâu vậy rồi, ngườingày trước gặp đều tránh xa chỗ này còn không kịp, lần đầu thấy có người khôngbiết sợ chết như Bạch Tinh NhiênBạch Tinh Nhiên bị vẻ sợ hãi trêи mặt họ làm cho hơi xấu hổ, lần trước chắc là đãdọa cho họ vỡ mật thật nhỉ?. Hơn nữa còn khiến họ bị Nam Cung Thiên Ân phátnữa..”

Các anh yên tâm đi, lần này tôi đến để chịu phạt thật, sẽ không chạy lung tung, cônói.

Hơn nữa có cho cô thêm mấy lá gan thì cô cũng không dám xông vào như lần trước.

Trong từ đường vẫn chỉ có mấy ngọn nền chiếu sáng, xung quanh tối om, yên tĩnhđến mức có thể nghe được tiếng nến cháy.

Bạch Tinh Nhiên cố ý để ý cánh cửa gỗ bất thường ở góc trêи bên phải, phát hiệntrêи khóa cửa có thêm một cái khóa, chắc là thêm vào sau lần trước nhỉ?.Vậy thì có vấn đề rồi, lần trước rốt cuộc cô ngất ở sảnh trước hay sảnh sau?. Mọi thứcô thấy trong sánh sau rốt cuộc là thật hay mơ, đến giờ mọi việc với cô mà nói vẫnlà trạng thái mù mờ không hiểu nổi.

Nhưng với việc này, cô đã không quan tâm nữa, dù sao thì sau khi đứa bé chào đờicô cũng sẽ rời đi, đến lúc đó cô sẽ không còn dính dáng gì với Nam Cung Thiên Ânnữa, bí mật của nhà Nam Cung với cô mà nói đương nhiên chẳng có ý nghĩa gì hết.

Cô nhắm mắt, sau khi hít sâu một hơi thì kiếm cái đệm cẩn thận quỳ xuống.

Hi vọng một đêm này sẽ không có việc kì quái gì xảy ra nữa, hi vọng đêm nay cóthể qua thật nhanhSong, dù cô cầu nguyện, an ủi bản thân thế nào thì không khí kì quái xung quanhvẫn khiến cô thót tim, vã mồ hôi.

Đêm dài đằng đẳng, mỗi giây cứ như cả năm, Bạch Tinh Nhiên gần như là điểmtừng giờ.

Khó khăn lắm mới trụ được đến khi chiếc cửa sổ nhỏ trêи tường ở bênsườn có ánh bình minh chiếu vào.

Cô vuốt mồ hôi trêи trần, thở phào một hơi, trời sáng thì tốt rồi, trời sáng thì côkhông cần sợ nữa.

Nhờ ánh sáng đó, Bạch Tinh Nhiên lần đầu tiên quan sát cẩn thận bài vị trêи banthờ, bên trêи thờ phụng đều là tổ tiên của nhà Nam Cung.



Nếu họ ở trêи trời có linhthiêng thì có phải có thể phù hộ đứa con trong bụng cô khỏe mạnh, đáng yêukhông.

Cô chấp tay, nhắm mắt lại, chân thành cầu xin với liệt tổ liệt tông của nhà NamCung, xin họ phù hộ cho cô sinh ra một bé con khỏe mạnh, hoạt bát,Rõ ràng là không tin thần linh, nhưng cô vẫn không nhịn được mà làm vậy, vì cô hivọng đứa bé này khỏe mạnh, sống lâu biết bao.

Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cảm thấy chiếc đệm bên cạnh lún xuống, tiếp đó mộtbóng người dừng lại bên cạnh cô, cô chợt mở bừng hai mắt quay đầu qua.

Khi nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân quỳ bên cạnh cô thì đầu tiên là sửng sốt, sau đóthở phào trách:

“Anh làm gì thế?. Làm tôi hết cả hồn”..”

Tôi đáng sợ thể thật sao?.”, Nam Cung Thiên Ân nhìn mồ hội trêи trán cô, thể nàycũng hơi quá rồi đó,“Tôi cứ tưởng là.

…” Bạch Tinh Nhiên ngập ngừng, không nói tiếp lời phía sau, dùsao nhà Nam Cung cũng cấm thảo luận ma quỷ thần linh..”

Tưởng có ma à?.”, Nam Cung Thiên Ân nói nốt hộ cô, khỏe mỗi có vẻ trêu chọc,anh biết cô vẫn luôn sợ nơi này.

Bạch Tinh Nhiên không trả lời vấn đề của anh, mà quan sát anh hỏi:

“Anh vẫnkhỏe chứ?.”..”

Vẫn khỏe”, Nam Cung Thiên Ân đáp..”

Sao không ngủ thêm một lát?.”, trông anh đúng là khá ổn, dồi dào sinh lực,nhưng ánh sáng ở đây nhập nhoạng, cô không nhìn rõ sắc mặt anh có nhợt nhạt,không chút hồng hào như hôm qua không..”

Không ngủ được”, Nam Cung Thiên Ân nói.

Anh không nói với cô, anh không ngủ được là vì nghe bác sĩ Hoàng nói cô bị bắtđến từ đường chịu gia pháp, là vì anh biết cô sợ nơi này, cho nên đã đến đây..”

Xin lỗi nhé”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên tỏ vẻ áy náy.

Nam Cung Thiên Ân nghiêng đầu nhìn cô:

“Sao lại nói xin lỗi?.”..”

Tôi không nên dẫn anh đi ăn lẩu..”

Bữa tối lãng mạn yên lành không ăn, cứ đòi chạy đi ăn lẩu gì chứ, đúng là tự tạonghiệp không thể“Là bản thân tôi muốn nếm thử vị lẩu, cũng là tôi đề nghị đi ăn, người phải nói xinlỗi là việc này Nam Cung Thiên Ân vẫn có thể phân biệt được.

Người đáng chịu gia pháp là anh, chứ không phảiBạch Tinh Nhiên nhìn anh từ trêи xuống dưới, hơi mỉa mai nói:



“Hiểu chuyện nàykhông giống tác phong của“Nếu cô đã nói vậy thì tôi không cần áy nữa, đi về ngủ bù thôi”, Nam Cung ThiênÂn nói rồi bèn định đứng dậy khỏi đệm, Bạch Tinh Nhiên vội vàng kéo anh lại“Đừng“Sao?. Sợ rồi Nam Cung Thiên Ân lại quỳ xuống đệm nhếch với cô.

Bạch Tinh Nhiên không hề giấu giếm nỗi sợ của mình, gật “Đúng thế, cho nên cóthể xin anh đợi trời sáng hẳn rồi đi không?.”.

Anh đến đây, cả trái tim cô cũng bình tĩnh lại, cũng không còn cảm thấy sợ hãi.

Nam Cung Thiên Ân vốn cũng chỉ đùa cô, nghe thấy cô nói thể xong thì ra cái vẻkhó xử gật đầu:

“Vậy được, tôi quỳ với cô lát nữa”..”

Cảm ơn”, Bạch Tinh Nhiên lo cho sức khỏe anh, cầm một cái đệm khác ở bêncạnh đặt xuống trước mặt anh:

“Anh đừng quỳ thì hơn, ngồi đi”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô với vẻ bất cần:

“Không cần, quỳ cũng tốt lắm”.

Bạch Tinh Nhiên cũng không khuyên anh nữa, lại điều chỉnh tầm nhìn.

Sau khi lặng im một lát, Bạch Tinh Nhiên thuận miệng tìm chủ đề:

“Đại thiếu gia,chắc anh chưa từng chịu gia pháp nhỉ?.”.

Nam Cung Thiên Ân lắc đầu:

“Chưa từng”.

Đúng là đứa bé hạnh phúc!!Nhưng cũng đúng, lão phu nhân thương anh sắp vào xương tủy rồi, sao nỡ phạtanh quỳ ở từ đường chứ?.Ảnh sáng trong từ đường rõ ràng dần,dẫn dần có thể nhìn rõ chữ trêи bài vị, lúc Bạch Tinh Nhiên vừa nhìn thì hơi tò mò.

Lần này có Nam Cung Thiên Ân, đúng lúc lại không có chuyện gì nói tiếp được, vìthế chỉ hai bài vị ở dưới cùng:

“Hai người này là bố mẹ anh sao?.”.

Một người họ Nam Cung, một người họ Lăng, bày ở dưới cùng, chắc là bố mẹ anhnhỉ?.Nam Cung Thiên Ân nhìn về phía bài vị cùng cô, trầm ngâm mấy giây mới gật đầu“ừm” một tiếng..”

Tình cảm… của họ rất tốt sao?.” Bạch Tinh Nhiên tiếp tục tò mò hỏi.
 
Chương 184: Sao lại phát bệnh (3)


Cô nhớ Nam Cung Thiên Ân từng nói, bố anh là vì mẹ anh qua đời, tâm trạng bịảnh hưởng nặng nề mới xảy ra tai nạn qua đời.”

Rất tốt”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu.

Bạch Tinh Nhiên cảm nhận được sự bi thương trong giọng anh, muốn thay đổi bầukhông khí, nên mỉm cười nói:

“Mẹ anh chắc chắn là một người phụ nữ rất tốt”.

Nam Cung Thiên Ân đột nhiên xoay mặt qua, trong giọng hơi không vui:

“Giờ bàấy cũng là mẹ cô”.

Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, sau đó gật đầu:

“Xin lỗi, tôi không cố ý hỗn đâu”.

Nam Cung Thiên Ân không trả lời cô, lặng im một lúc mới đột nhiên nói:

“Bà ấyđúng là một người phụ nữ rất tốt, là người tốt nhất tôi từng thấy.

Thì ra anh có tình cảm sâu nặng với mẹ đến vậy, đánh giá bà ấy cao như vậy, tronglòng Bạch Tinh Nhiên đột nhiên trở nên dịu dàng không lí do, còn là lần đầu tiêncô thấy anh có tình cảm sâu nặng với một người ngoài Chu Chu“Vậy lúc bà ấy đi, chắc anh buồn lắm”, Bạch Tinh Nhiên bất giác hỏi câu này, cũngkhông biết xuất phát từ tâm lý gì mà hỏi nữa.

Tóm lại lúc cô hỏi câu này, trong đầunghĩ đến tình cảnh bà ngoại qua đời.

Lúc đó cô đang đi học ở Châu Thành, đột nhiên nhận được tin bà ngoại mất, là mợnói với cô, hơn nữa sau khi bà ngoại nhập thổ thì mới nói cho cô biết, lúc ấy khi cônghe được tin này suýt thì ngất ngay ở tòa nhà kí túc của trường.”

Đúng là rất buồn, khóc đến mức chết đi sống lại”, Nam Cung Thiên Ân lẩm bẩm, kéo suy nghĩ đang bay xa của Bạch Tinh Nhiên về.

Cô xoay đầu qua, nhìn anh cười đẳng chất:

“Người thân yêu nhất rời xa mình, saocó thể không buồn chứ? “

Đúng”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu, không hề cảm nhận được sự hận thù trênmặt Bạch Tinh Nhiên.

Trời sáng hẳn rồi, bên ngoài từ đường vang lên tiếng bước chân, tiếp đó là tiếngcửa bị người ta mở ra và lời chào hỏi lịch sự của người giúp việc:

“Lão phu nhân, chào buổi sáng”

Thiếu phu nhân tối qua có quỹ hẳn hoi không? ”, chị Hà hỏi.”

Có, vẫn luôn quỳ, nhưng mà anh ta ngập ngừng, dè dặt nói:

“Đại thiếu gia sángsớm cũng đến.”

Biết rồi”, chị Hà nói.

Họ chính vì buổi sáng đến phòng Nam Cung Thiên Ân thăm anh phát hiện anhbiến mất, vừa hỏi người giúp việc mới biết anh đi về phía từ đường, cho nên mớiđến đây sớm thế này.

Người giúp việc mở cửa từ đường, lão phu nhân bước vào, sau đó nhìn thấy NamCung Thiên Ân quỳ bên cạnh Bạch Tinh Nhiên.

Bà ta vừa sốt ruột vừa giận đi lên, nhìn xuống Nam Cung Thiên Ân bực mình trách:

“Thiên Ân, cháu đang làm gì thế? Còn không mau về giường nằm cho bà!!”.

Nhìn thấy lão phu nhân đột nhiên xuất hiện, trong lòng Bạch Tinh Nhiên bất giácdấy lên sự sợ hãi, với lão phu nhân nói một là một này, cô vẫn luôn khá là sợ, đặcbiệt là khi bà ta xuất hiện với cơn giận như bây giờ.



Cô nhanh chóng nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, nhỏ giọng nhạc:

“Đại thiếu gia, không muốn hại chết tôi thì mau về nghỉ đi”.

Nam Cung Thiên Ân lại không đứng dậy rời khỏi từ đường, mà ngắng đầu nhìn lãophu nhân nói nghiêm túc:

“Bà nội, Ảnh An có phải không nói với bà người muốnăn lẩu là cháu, đề nghị đi ăn lẩu cũng là cháu không? Bà phạt nhầm người rồi”.

Bạch Tinh Nhiên xoay đầu ngạc nhiên nhìn anh, anh đang xin hộ cô ư? Sao có thểchú? Lão phu nhân không hề tin lời anh, mặt lạnh tanh nói:

“Từng này tuổi đầu cháuchưa từng muốn đi ăn lẩu, sao tối qua lại muốn đi? “

Vì sáng qua nghe thấy Thẩm Khác và Luyến Dao tối đi ăn lẩu, cho nên cũng muốnthử một chút”, Nam Cung Thiên Ân thong dong giải thích:

“Hơn nữa, việc phátbệnh tối qua chưa chắc đã liên quan đến lấu”.

Mặc dù anh giải thích rất hợp lý, nhưng lão phu nhân vẫn không hài lòng nói:

“Dùlà cháu đề nghị, thì làm vợ cháu, nó cũng phải biết cái gì ăn vào có hại cho sức khoẻcủa cháu, nó không những không ngăn mà còn đi ăn với cháu, có thể thấy nókhông để ý sức khỏe cháu đến mức nào”.

Bà nội, Ảnh An còn đang mang thai mà”

Mang thai thì sao? Mang thai thì có thể tùy tiện phạm sai lầm cơ bản thế này à? “

Bà nội…“Cháu đừng xin cho nó nữa, bà khôngmuốn nghe”

Bà nội, bà hiểu nhầm rồi, cháu không xin hộ cô ấy, cháu chỉ muốn nói với bà mộtcâu.”

, Nam Cung Thiên Ân nói nghiêm túc:

“Xin bà về đi, đừng làm phiền cả nhàbọn cháu chấp hành gia pháp”

Cháu..”

, lão phu nhân tức điện:

“Nam Cung Thiên Ân, cháu cố ý chống đối bà đấyà? “

Không, cháu chỉ cảm thấy người thèm ăn là cháu, đề nghị đi ăn lẩu cũng là cháu, không có lí do gì để mẹ con cô ấy chịu phạt thay cháu”, Nam Cung Thiên Ân nói vớivẻ mặt vô tội.

Lão phu nhân tức giận nghiến răng, nhưng lại bỏ tay với anh, chỉ đành bực mìnhnói với Bạch Tinh Nhiên một câu:

“Nếu lần sau còn phạm lỗi cơ bản thể này thì tôisẽ không tha cho cổ”.

Bạch Tinh Nhiên vội vàng cúi đầu:

“Bà nội, cháu biết rồi”.

Lão phu nhân tức tối bỏ đi, trong từ đường bỗng chốc lại chỉ còn hai người họ.

Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung ThiênÂn đã đứng dậy khỏi đêm, cảm kϊƈɦ nói:

“Cảm ơn anh”.

Nếu không có anh thì cô còn phải quỳ đến chiều.



Nhưng người đàn ông này bình thường trông đứng đần, thế mà cũng có thể khiếnbà nội tức đến câm nín, nghĩ thôi cũngthấy khả đáng yêu.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô vẫn còn quỳ:

“Sao? Quỳ rất thoảimái à? ”.

Bạch Tinh Nhiên lúc này mới nhận ra đến lúc mình đứng dậy rồi, nên chống ngườidậy.

Chắc là vì quỹ quá lâu nên hai chân tê rần, cô mới vừa chống người dậy thì độtnhiên lệch sang bên“Cẩn thận”, Nam Cung Thiên Ân nhanh tay lẹ mắt ôm eo cô, bảo vệ có trong vòngtay.

Sắc mặt Bạch Tinh Nhiên thay đổi, cảm nhận được bản thân an toàn rồi mới thởphào, rụt khỏi vòng tay anh:

“Cảm ơn”.

Rõ ràng là một việc rất đơn giản, nhưng cô lại cứ nói cảm ơn mãi, làm vợ chồng thếnày thì cũng thất bại thật, Nam Cung Thiên Ân hơi bực mình nhìn cô:

“Cô cảm ơnđủ chưa? Bạch Tinh Nhiên cứng họng, nhìn thấy anh chuẩn bị bỏ đi, vội vàng theo chân anhđi ra cửa từ đường.

Đúng lúc sáng sớm, bên ngoài từ đường chim hót, hoa thơm, tràn trề nhựa sống, ánh nắng vàng dịu nhẹ len lỏi qua tán cây sà xuống, cắt mặt đất thành từng mảngmàu vàng.

Bạch Tinh Nhiên đứng ở bậc thềm cửa từ đường, dang hai tay hít sâu một hơi, đếncả trong không khí cũng là hương thơm say lòng người.

Cô lần đầu tiên nhận ra nơinày đẹp đẽ, mê người đến vậy.

Mấy lần trước đều vì đến và đi vội vàng, căn bản không có tâm trạng để ý những cáinày, chỉ có hôm nay, cô vừa bước ra khỏi phòng thì bị cảnh tượng bên ngoài hấpdẫn.

Nam Cung Thiên Ân đi mấy bước thấy cô không đi theo thì xoay người, nhìn thấycô đang say mê dừng ở cửa từ đường, nên nhếch mày với cô nói:

“Cô đang lưuluyến việc phạt quỳ tối qua à? “

Đương nhiên không Bạch Tinh Nhiên gần như là hoảng hốt lắc đầu, đời này côchưa từng sợ nơi nào tới vậy, sao có thể lưu luyến chứ? “Tôi chỉ đột nhiên phát hiện cảnh nơi này rất đẹp”, cô nói.

Nam Cung Thiên Ân nhìn xung quanh, không đồng ý:

đẹp thực sự của Nhà NamCung không phải ởThế à? Không phải ở đây? Bạch Tinh Nhiên thực sự không biết nhà Nam Cung cònchỗ nào đẹp hơn chỗ này.

Vì có lời cảnh cáo của chị Hà, dù bình thường ra ngoàigiải khuây, thì cũng sẽ vòng qua nhà chính đi một lúc thì về, chưa từng đi nơi khác.

Cô chỉ biết nhà Nam Cung rất rộng, rộng đến mức người đi cũng không hết nổi.”

Cô muốn đi xem thử không? ”, Nam Cung Thiên Ân hỏi.”

Không muốn, Bạch Tinh Nhiên lắc đâu.”

Thật à? “

Tôi không muốn bị phạt nữa đâu”, chị Hà đã cảnh cáo cô không được đi lungtung, nếu bị bắt thì tối nay chắc lại phải ở từ đường mất.

Cô cứ tưởng Nam Cung Thiên Ân sẽ tỏ vẻ ngang ngược như vừa nãy kiểu có anh ởđây, không phải lo gì hết, không ngờ anh chỉ nghĩ một lúc rồi gật đầu:

“Nói cũngđúng, vẫn nên về nghỉ ngơi thì hơn”.

Bạch Tinh Nhiên cạn lời, nhưng vẫn nhấc chân đi theo anh.

Vừa nghe thấy Nam Cung Thiên Ân có ý dẫn cô đi thăm quan nhà Nam Cung tronglòng cô vẫn khá hứng thú, dù sao gả vào lâu vậy rồi mà cô vẫn chưa thực sự tham quan biệt thự này lần nào.
 
Chương 185: Trở về chốn cũ (1)


Nhưng việc đổi ý đột ngột của Nam Cung Thiên Ân, chắc là ý thức được cô thực sựkhông nên hiểu nhiều hơn về nhà Nam Cung cũng nên.

Hai người cùng đi về phòng ngủ, Bạch Tinh Nhiên đi phía sau anh, nhìn bước chândứt khoát mà vững chãi, giống như tỉnh cách anh vậy.

Cô bất giác đi theo bước chân anh, học theo kiểu nữ chính trong phim truyền hình, giảm lên vết chân của anh mà đi, tưởng tượng ra cảnh lãng mạn trong phim, cảmgiác này thế mà lại mới mẻ và thú vị.

Cô thậm chí còn tưởng tượng cảnh anh đi phía trước đột nhiên dừng lại, còn cô đi phía sau đột nhiên đâm sầm vào anh, một cú va chạm tình yêu tạo ra những tia lửabắn tung tóe khắp nơi, hệt như cảnh tượng trong phim truyền hình vậy.

Nhưng hiện thực thường lại rất tànkhốc…Khi cô bước tiếp, phát hiện trước mặt lại là bể bơi lấp loáng ánh sáng, cô phanhchân không kịp, chỉ hét lên một tiếng rồi cả cơ thể bổ nhào về phía trước.

Cô hoảng sợ nhầm chặt hai mắt, khi cô tưởng mình sẽ giống như lần trước mà rơibụp xuống nước, thì Nam Cung Thiên Ân đứng bên cạnh đã nhanh tay lôi cô lại.

Chỉ suýt chút nữa là cô rơi xuống rồi, nguy hiểm thậtThấy mặt cô tái nhợt, Nam Cung Thiên Ân không kìm được mà trêu tức:

“Nếu tôiđưa cô đến núi lửa, có phải cô cũng định cứ thế mà lao đầu vào không? ”.

Bạch Tinh Nhiên hơi hoàn hồn lại, sự lãng mạn trong lòng cũng tan biến hết trong khoảnh khắc vừa rồi, đúng là khác hẳn với trong phim!!

“Anh cố tình đấy hả? ”, Bạch Tinh Nhiên cạn lời liếc nhìn anh.”

Sao cô lại đi theo bước chân của tôi như thế? ”, Nam Cung Thiên Ân không trả lờimà hỏi ngược lại.”

Vì tôi muốn học sự ngang ngược của anh, bắt đầu từ bước đi.”

Đồ ngốc, sự ngang ngược có từ lúcsinh ra rồi, chứ không phải là thứ mà người khác có thể học được”, Nam CungThiên Ân dùng tay gõ nhẹ lên mũi cô, cúi đầu nhìn vào phần bụng cô:

“Cô ngốcnhư vậy, tôi thật sự rất lo cho con trai tôi đấy”

Người ta vẫn nói trí thông minh của em bé thường thì đều được di truyền từ bố nómà“Tốt nhất là như vậy”, Nam Cung Thiên Ân buông cô ra, quay người đi về phíatrước.

Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy vẻ tinh quái trêи gương mặt anh, lúc này mới nhận ramình đã lỡ lời, vội vàng đuổi theo nói:

“Không phải, ý của tôi là em bé bất kể làgiống tôi hay giống anh, đều sẽ không ngốc đâu…Cô vừa nói gì thế này, chẳng phải rõ ràng thừa nhận mình ngốc, rồi đồng thời khenanh thông minh hay sao? Kể cả cô cho rằng anh thông minh đi nữa thì cũng khôngthể thừa nhận trước mặt anh như vậy được.

Nam Cung Thiên Ân như thể không nghe thấy gì, anh bước nhanh về phía trước.



Khi hai người về đến ngôi nhà chính, mọi người đang ngồi ăn sáng.

Thấy hai người từ ngoài đi vào, Thẩm Khác đang uống sữa đột nhiên dừng lại, ngạcnhiên nhìn hai người họ:

anh họ dậy sớm vậy à? Còn đưa cả chị dâu họ về nữa”.

Phác Luyến Dao ngồi bên cạnh cũng đang nhìn hai người, mỉm cười nói một câu:

“Chị dâu họ đang mang thai, anh họ đương nhiên là thấy thương rồi”.

Lão phu nhân nhẹ một tiếng ra hiệu cảnh cáo.

Chuyện tổn thương đến tôn nghiêm của bà ta như vậy, làm sao có thể để người củacả căn biệt thự biết được? Thẩm Khác và Phác Luyến Dao biết điều im miệng lại, không dám ho he gì nữa.

Bạch Tinh Nhiên lễ phép chào lão phu một tiếng, nhất thời không biết nói gì để rútkhỏi đây, may mà Nam Cung Thiên Ân đứng bên cạnh lên tiếng:

“Bà, chúng cháulên phòng đánh răng rửa mặt đây ạ.

Nói xong anh giơ tay ôm lấy vai Bạch Tinh Nhiên, Bạch Tinh Nhiên vội vàng cùnganh đi lên tầng.

Về phòng đánh răng rửa mặt xong, thay một bộ đồ sạch sẽ, khi Bạch Tinh Nhiêntrở lại tầng dưới, thấy mọi người đã đi bận việc của mình rồi.

Bàn ăn chỉ còn Nam Cung Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên, Bạch Tinh Nhiên đi đếnngồi phía đối diện Nam Cung Thiên Ân, nhìn anh vừa ăn sáng vừa tiện tay lật báora đọc.

Cô cúi đầu xuống, bắt đầu ăn đồ ăn sáng trong bát mình.

Phòng ăn yên tĩnh một lúc, chỉ có âm thanh của đũa bát va chạm vào nhau, khônggian yên tĩnh, Bạch Tinh Nhiên lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, và đa phần là nghĩ tớicơn ác mộng kỳ lạ mà tối hôm qua cô đã mơ.

Cô vừa mới mơ Nam Cung Thiên Ân bị cô tự tay giết chết, thì anh lại phát bệnh, lạthật“Ngày kia tôi lại đến Yên Thành một chuyến, cô có muốn đi cùng không? ” trongbầu không khí tĩnh mịch bằng nhiên vang lên giọng của Nam Cung Thiên Ân.

Bàn tay đang cầm đũa của Bạch Tinh Nhiên đột nhiên khựng lại, Yên Thành? Tuy cô rất thích nơi đó, cũng rất muốn lại đến đó lần nữa, nhưng nếu là cùng NamCung Thiên Ân đi thì…Cô từ từ hít một hơi, trả lời không đúng trọng tâm:

qua tôi đã mơ, mơ thấy mình đãtự tay giết chết anh”.



Nam Cung Thiên Ân không ngờ cô lại nói ra những lời như vậy, ngạc nhiên đưamắt nhìn cô nói:

“Ý cô là gì? Chuyện này thì có liên quan gì đến việc cùng đi YênThành chứ? ”.

Bạch Tinh Nhiên cũng ngước mắt lên nhìn anh nói:

“Tôi sợ mình sẽ trong mộtphút bốc đồng mà giết anh”

Động cơ giết tôi là gì? “

Không biết nữa, chỉ biết là rất muốn giếtNam Cung Thiên Ân đột nhiên bật cười:

“Yên tâm đi, cô không giết được tôi“Anh tự tin thế à ? ”“Đương nhiên”.

Bạch Nhiên rằng:

“Được, tôi đi cùng anh”.

Bạch Tinh Nhiên cũng không biết trong lòng mình nghĩ gì nữa, thế mà lại cùngNam Cung Thiên Ân đến Yên Thành công tác thật, cô thậm chí không rõ Nam CungThiên Ân rốt cuộc vì sao lại đi Yên Thành.

Cho đến lúc lên máy bay, khi gặp Lâm An Nam trong khoang hạng nhất, Bạch TinhNhiên mới ý thức được chuyến đi Yên Thành lần này của Nam Cung Thiên Ânkhông phải là việc của công ty.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Bạch Tinh Nhiên nhanh chóng chuyển tầm nhìn, giả vờ như không nhìn thấy anh ta.

Ánh mắt của Lâm An Nam từ chiếc bụng hơi nhô của cô chuyển sang nhìn mặt củaNam Cung Thiên Ân, lịch sự nhìn hai người họ chào hỏi:

“Anh họ, chị dâu họ, trùng hợp thật”

Đúng là trùng hợp đấy”, Nam Cung Thiên Ân trả lời anh ta bằng một nụ cười nhẹ.”

Anh họ thích ghê, sắp được làm bố rồi”

Đám cưới của cậu và nhị tiểu như nhà họ Bạch quyết định xong thì cậu cũngnhanh chóng được lên làm bố thôi”.

Lâm An Nam cười, không nói gì nữa, càng không phủ nhận mối quan hệ của anh tavà Bạch Ảnh An.
 
Chương 186: Trở về chốn cũ (2)


Anh ta vẫn không để cho người ngoài biết anh ta và Bạch Ảnh An đã hủy hôn ước, là vì anh ta biết mình sẽ có một ngày tái hợp được với Bạch Tinh Nhiên, chờ kế hoạch của hai mẹ con Bạch Ảnh An thành công, thì cũng là lúc anh ta rước được Bạch Tinh Nhiên về.

Phần bụng nhô ra của Bạch Tinh Nhiên lúc này với anh ta mà nói ngứa mắt vô cùng.

Bạch Tinh Nhiên cùng Nam Cung Thiên Ân trở về vị trí rồi ngồi xuống, cô lập tức hỏi: “Vì sao những người trong khoang hạng nhất hình như đều quen biết anh? Hơn nữa còn đến chào anh”.

“Đều là ngườ ùng giới với nhau, làm sao mà không quen được?”.

“Ý của anh là gì cơ? Lẽ nào lần này anh không phải đi công tác vì chuyện của công ty à?”.

“Công ty là một phần, chủ yếu vẫn là tham gia buổi hội thảo khai thác bất động sản do tỉnh tổ chức tại Yên Thành.”

Buổi hội thảo này do chủ tịch Tỉnh đích thân tổ chức, hơn nữa chỉ đích danh hy vọng anh tham dự, trước đây anh còn có thể lấy lí do bị bệnh để không tham dự, nhưng bây giờ mọi người đều biết bệnh của anh chỉ là lời đồn. Anh đương nhiên không thể tiếp tục từ chối tham gia được, nhất là những sự kiện quy mô lớn này. Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

Anh vẫn phải nể mặt vị chủ tịch Tỉnh này một chút.

“Thế Lâm An Nam cũng là tham dự buổi hội thảo này sao?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi một câu.

Biết trước thì cô đã không đi rồi.

Nam Cung Thiên Ân dường như hiểu được suy nghĩ của cô, quay đầu sang nhìn cô nói: “Sao thế? Gặp cậu ta là tim bắt đầu loạn nhịp rồi à?

“Đâu có”, Bạch Tinh Nhiên quay mặt đi, không nói gì nữa.



Khi ra khỏi máy bay, Lâm An Nam và Nam Cung Thiên Ân đi song song cùng đến cửa sân bay, Nam Cung Thiên Ân cổ tình giơ tay ôm vai Bạch Tinh Nhiên, tỏ vẻ vô cùng thân mật.

Bạch Tinh Nhiên hơi không thoải mái mà xoay vai một chút, nhưng không rời khỏi lòng anh. Cô đương nhiên biết hành động này của Nam Cung Thiên Ân là cố tình làm cho Lâm An Nam nhìn, cố tình chọc tức anh ta.

Nếu giờ cô đẩy Nam Cung Thiên Ân ra, nhất định sẽ khiến Nam Cung Thiên Ân mất mặt.

Nhưng không đẩy anh ra… Bạch Tinh Nhiên nhìn trộm sang Lâm An Nam một cái, từ góc độ của cô có thể nhìn rõ vẻ mỉa mai trêи miệng anh ta.

Cô nghĩ anh ta nhất định là đang mỉa mai cô không có chút nguyên tắc không có chút lòng tự trọng, rõ ràng biết Nam Cung Thiên Ân là hung thủ hại chết bà ngoại của mình mà vẫn thân mật với anh như vậy, còn giữ lại đứa bé của anh.

Trước đây Lâm An Nam cố gắng thuyết phục muốn cô phải ý thức được làm như vậy là không đúng, nhưng cô không chỉ không ý thức được điều này, thậm chí còn cùng Nam Cung Thiên Ân đến Yên Thành công tác nữa.

Về điểm này, không chỉ Lâm An Nam, mà đến bản thân cô cũng khinh thường chính mình.

Lần này Bạch Tinh Nhiên đến Yên Thành không phải giống lần trước chỉ đơn thuần là muốn trở về thăm quê hương, cảm nhận hương vị của quê nhà. Cô đến, chủ yếu là muốn thăm bà ngoại, đích thân đến trước mộ mà sám hối, sám hối những hành vi bất hiếu của mình, kể cả làm như vậy không thể nhận được sự tha thứ của bà ngoại đi nữa.

Cô còn muốn đi tìm cậu của mình, muốn làm rõ xem tất cả mọi chuyện rất cuộc là như thế nào.

Khi đi ra khỏi sân bay, Lâm An Nam đột nhiên quay mặt sang hỏi: “Anh họ, chị dâu họ, hai người đi về đâu thế? Có cần em chở hai người đi luôn không?”.

“ở khúc sông, nhưng tôi có tài xế đến đón, cảm ơn”, Nam Cung Thiên Ân nói xong, nhìn thấy xe tài xế của tập đoàn đang từ từ đi tới.

Tài xế nhanh chóng xuống xe cất hành lý của hai người vào khoang sau, Nam Cung Thiên Ân thì mở cửa hàng ghế sau, sau khi đỡ Bạch Tinh Nhiên lên xe, anh cũng ngồi vào từ phía cửa khác.



Trước khi lên xe, anh còn không quên nhìn Lâm An Nam mim cười lịch sự, trong đáy mất rõ ràng là có tư thái của kẻ chiến thắng.

Còn Bạch Tinh Nhiên lại không cả mở cửa sổ, càng không thèm nhìn Lâm An Nam một cái.

Nhìn xe của hai người họ từ từ ra khỏi sân bay, nụ cười trêи khóe miệng Lâm An Nam dân dẫn chuyển sang mỉa mai, anh ta không cho rằng Nam Cung Thiên Ân sẽ cười với tư thế của kẻ chiến thắng đến tận cuối cùng đầu.

Sau khi hai người cùng đến khách sạn, ngồi nghỉ một lát rồi cùng đến khách sạn bên cạnh dùng bữa, sau khi ăn cơm xong, Nam Cung Thiên Ân hỏi Bạch Tinh Nhiên muốn về phòng nghỉ ngơi hay là muốn ra ngoài đi dạo.

Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lát nói: “Về

phòng nghỉ ngơi đi, nghỉ xong thì đi dạo.

Nam Cung Thiên Ân gật đầu, đứng dậy thanh toán.

Từ đại sảnh biệt thự đi từ tầng một lên tầng hai, Bạch Tinh Nhiên nhìn mấy cửa phòng một lượt, ngẩng đầu lên hỏi Nam Cung Thiên Ân: “Anh muốn ở phòng nào?”.

“Căn view biển này”, Nam Cung Thiên Ân hất cảm sang phía căn phòng bên tay trái, rồi đẩy cửa đi vào.

Quay đầu lại mới thấy Bạch Tinh Nhiên vẫn đang đắn đo giữa mấy phòng còn lại, anh nhíu mày: “Căn này đủ để hai người ngủ rồi, cô còn đang tìm gì nữa?”.

“Tôi… tôi sợ sẽ làm phiền đến anh”,

Bạch Tinh Nhiên mấp máy miệng kiếm đại một cớ.
 
Chương 187: Quãng thời gian tốt đẹp cuối cùng (1)


Cô biết Nam Cung Thiên Ân thích được một mình, chủ yếu nhất vẫn là trong lòng cô có chút bài xích chuyện ở cùng một phòng với anh, chắc là vì đây là Yên Thành, nơi gần với bà ngoại nhất.

Chỉ là chưa chờ cho cô đắn đo tiếp, cảnh tay đã bị Nam Cung Thiên Ân kéo lại, cả người cô cũng đã bị anh đưa vào phòng, và còn đóng cửa lại nữa.

“Ra bên ngoài chẳng phải là nên chăm sóc cho nhau sao? Lỡ may cô trốn sang phòng bên cạnh ngoại tình thì sao?”.

Bạch Tinh Nhiên cạn lời, trừng mắt nhìn anh phản bác: “Nam Cung Thiên Ân, anh nhìn cơ thể của tôi bây giờ đến chồng của mình còn trốn không kịp, còn đi ngoại tình nổi sao?”.

“Ai biết chứ?”, Nam Cung Thiên Ân bỏ cô ở lại rồi đi vào phòng tắm, khi đi ra đã mặc trêи người bộ đồ ngủ thoải mái, rồi đi lên giường mở chăn ra năm vào

Sau khi nằm xuống thấy Bạch Tình Nhiên vẫn ngồi ngây người trêи ghế sofa, thể là nhìn cô hỏi một câu: không buồn ngủ

Hôm nay dậy sớm như vậy lại đi ở ngoài cả nửa ngày trời, Bạch Tinh Nhiên đương nhiên là buồn ngủ rồi, sau khi cô đứng dậy khỏi ghế sofa cũng đi vào nhà tắm để tắm, rồi mặc lên bộ đồ ngủ mà khách sạn đã chuẩn bị sẵn.

Giường của khách sạn rộng hai mét, hai người nằm trêи giường hoàn toàn có thể không cần chen nhau, Bạch Tinh Nhiên thấy Nam Cung Thiên Ân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô vòng qua đầu bên kia của giường để lên.

Cô vừa mới nằm xuống mép giường, điện thoại của Nam Cung Thiên Ân đặt trêи bàn trà reo lên, reo một lúc vẫn không thấy Nam Cung Thiên Ân nhúc nhích, Bạch Tinh Nhiên bèn dậy lấy điện thoại giúp anh.

Lúc này Nam Cung Thiên Ân lại lên tiếng: cần đâu”, nói xong anh bước xuống giường đi về phía bàn trà.

Không biết là ai đã gọi điện cho anh, hình như là hẹn anh đi ăn cơm, Bạch Tinh Nhiên chỉ nghe thấy anh nói chuyện lịch sự rồi từ chối người ta một cách dứt khoát.

Nam Cung Thiên Ân vừa nghe điện thoại vừa đi ra ban công, khi anh đứng ở ban công nói chuyện xong, đi vào lại phòng, nhưng không hề trở về đầu bên kia của anh, anh lật chăn từ chỗ bên cạnh Bạch Tinh Nhiên để

Bạch Tinh Nhiên cạn lời nhích vào bên trong một chút, quay lưng về phía anh và nhằm mắt ngủ.

Sau khi Nam Cung Thiên Ân xuống bên cạnh cô, cánh tay vòng qua người cô đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Có lẽ là lần đầu tiên, toàn thân Bạch Tinh Nhiên đột nhiên co rúm lại, không biết là căng thẳng hay sợ hãi.

Còn Nam Cung Thiên Ân lại cảm nhận rõ được phản ứng của cô, anh hơi nâng người lên nhìn xuống cô hỏi: “Sao thế? Căng thẳng à?”.



“Không căng thẳng sao Bạch Tinh Nhiên lẩm bẩm một

“Căng thẳng gì chứ? Sợ tôi làm gì nó à?”.

Bạch Tinh Nhiên không nói gì, cô cũng đang nghĩ vấn đề này, sao mình lại căng tháng đến vậy? Là vì trước đẩy bị anh dọa cho sợ nên nói sợ hãi cứ luôn thường trực trong lòng có sao?

“Tôi đã đồng ý để có sinh nó ra, thì sẽ không bao giờ có ý nghĩ xấu nào khác, dù sao nó cũng là con của tôi mà”, Nam Cung Thiên Ân lại vuốt ve nhẹ cái bụng đang nhỏ ra của cô, thì thầm vào tại cô: “Thả lỏng chút đi, tôi sẽ không làm hại đến nó đâu”.

Nghe anh nói vậy, Bạch Tinh Nhiên quả nhiên thoải mái hơn nhiều. Nhưng sự thả lỏng của cô lại khiến cho Nam Cung Thiên Ân bất mãn, anh cắn vào cổ cô một cái như trừng phạt: “Thì ra trong lòng cô, tôi lại là người tuyệt tình như vậy”.

Bạch Tinh Nhiên bị anh cần cho thở hổn hển, quay đầu nhìn chăm chăm anh nói: “Nếu không phải trước đây anh ép tôi, thì tôi lại căng thẳng như vậy chắc?”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô gật đầu: “Thôi được, coi như tôi đã sai”.

“Đương nhiên là lỗi của anh rồi”, Bạch Tình Nhiên nói với giọng không chút khách sáo: “Anh chờ đáy, chờ đứa bé lớn lên, tôi sẽ kể cho nó nghe tất cả những hành vi xấu xa của anh, để nó hận anh cả đời”.

“Cô dám!”

“Tôi thì có gì mà không dám?”, chỉ cần cô có thể ở bên cạnh đứa bé lâu như vậy, cô buồn thầm trong lòng.

“Đây là cô đang cố ý chia rẽ tình cảm gia đình đấy”, Nam Cung Thiên Ân đưa bàn tay trêи bụng cô dịch đến phần eo, vừa cù nách vừa uy hϊế͙p͙ cô: “Nếu sau này con trai tôi và tôi rạn nứt, tôi sẽ không tha cho cô trước, tôi sẽ bắt cô phải trả cái giá đắt, rồi còn…

Bạch Tinh Nhiên bị anh cù nách đến

không chịu nổi, vừa đẩy tay anh ra vừa thở hổn hển: “Nam Cung Thiên Ân, anh đừng có trêu nữa, giờ tôi không tiện…

“Chính là muốn chọn lúc cô đang bắt tiện, khiến cô không thể trốn nổi”.

“Anh… biến thái!”.

“Ai bảo cô khiêu khích tôi?”, Nam Cung Thiên Ân nói xong lại cù nách cô, đúng lúc này điện thoại của anh lại reo lên, anh đành ra lấy điện thoại khỏi chiếc bàn đầu giường lên ấn vào nút nghe.



Vẫn là cuộc nói chuyện đơn giản lịch sự nhưng có phần xa cách, nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh tanh của anh, Bạch Tinh Nhiên thực sự khó mà nghĩ Nam Cung Thiên Ân của một phút trước vừa ôm cô cù nách là một người, đây rõ ràng là hai người khác nhau mà

Nói chuyện được vài câu, Bạch Tinh Nhiên nghe thấy anh nói: “Xin lỗi nhé giảm đốc Chu, bà xã tôi cùng tôi đến đây, tối nay tôi phải đi ăn cùng cô ấy… không… cô ấy hay ngại, không thích ăn cùng người lạ… cảm ơn… hẹn gặp lại”.

Sau khi Nam Cung Thiên Ân cúp máy, còn tiện tay tắt nguồn luôn.

“Rất bận sao?”, Bạch Tinh Nhiên quay người lấy cánh tay làm gối, nhìn anh hỏi một câu.

“Không phải, đều là mấy ông chủ doanh nghiệp muốn nhân cơ hội hẹn đi ăn, Nam Cung Thiên Ân đặt chiếc điện thoại anh đã tất nguồn lên bàn.

“Thế sao anh lại không đồng ý?”.

“Chẳng phải đã nói rồi sao, tôi phải ở cùng với bà xã”.

“Nói hay thật đấy, rõ ràng là anh không muốn đi, còn ra lấy tôi để làm bia đỡ đạn từ chối người ta”, cô không tin Nam Cung Thiên Ân sẽ vì cô mà từ bỏ cơ hội ăn cơm với người khác, đây cũng không giống với tính cách của anh.

“Vậy ý của cô là không cần tôi ở bên cạnh cô chứ gì?”, Nam Cung Thiên Ân liếc cô nhíu mày.

Bạch Tinh Nhiên nhìn chằm chăm anh trả lời: “Tôi sao cũng được”.

“Thì ra là tôi lại nhiều chuyện rồi”, Nam Cung Thiên Ân có chút cảm giác như bị tổn thương, nhưng anh sớm đã quen với việc người phụ nữ này đối xử với anh lúc nóng lúc lạnh rồi, cho nên không truy cứu tiếp mà ôm lại cô vào lòng, nhẹ nhàng sở bụng cô thì thầm: “Vì con nên tôi nhịn đấy nhé”.

Anh nhịn, nhịn sự xa cách vô cớ của cô, nhịn sự thù hận thể hiện trêи mặt cô dành cho anh. Có lẽ không hoàn toàn là vì đứa bé này, cũng là vì một phần không nỡ trong lòng anh.

Tình cảm anh dành cho cô đã vượt quá phạm vi mà anh có thể kiểm soát được, ngoài Chu Chu ra, đây là người phụ nữ đầu tiên có thể thực sự khiến con tim anh rung động.

Bạch Tinh Nhiên cũng đang cười khổ trong lòng, vì đứa bé, cô cũng nhịn!

Buổi chiều thức dậy thì đã hơn bốn giờ, Nam Cung Thiên Ân tỉnh dậy trước, anh giơ tay nhìn đồng hồ, cúi đầu liếc nhìn Bạch Tinh Nhiên đang trong vòng tay anh, thấy cô vẫn nhằm chặt hai mắt, thế là anh cười nói: “Cô chắc chắn là muốn ngủ tiếp như thế này sao?”.

Bạch Tinh Nhiên gối lên cánh tay anh ngủ mơ màng, khi nghe thấy lời anh nói cô dụi hai mắt, sau khi thích ứng được với môi trường xung quanh cô mới hỏi một câu: “Đi ăn cơm được không? Tôi đói rồi”.
 
Chương 188: Quãng thời gian tốt đẹp cuối cùng (2)


Ngủ một giấc dậy, điều cô cảm thấy duy nhất đó là đói bụng.

“Giờ mới hơn bốn giờ, còn lúc lâu nữa mới đến giờ ăn tối”, Nam Cung Thiên Ân cạn lời nhìn cô: “Trưa nay hình như cô ăn cũng không ít thì phải.

Bạch Tinh Nhiên có chút ngại ngùng, trưa nay cô ăn còn nhiều hơn cả anh, cuối cùng giờ mới hơn bốn giờ đã đói. Đúng là có hơi quá. Nhưng vì sĩ diện, cô không thể không giả vờ ra vẻ mình rất có lý, cô lườm anh nói: “Nam Cung thiếu gia, kể cả anh chưa từng chăm sóc cho bà bầu, thì cũng nên biết bà bầu cần ăn cho hai người chứ? Tôi thấy tôi đã là người ăn ít nhất trong số các bà bầu rồi đấy”

Nam Cung Thiên Ân mỉm cười nhìn cô: “Cô đừng kϊƈɦ động, tôi đâu có ý không cho cô ăn đâu, dậy đi, chúng ta ra ngoài uống trà chiều”

“Đến phố ăn vặt ăn à?” Bạch Tinh Nhiên cố tình nhìn anh hỏi.

Nghe thấy phố ăn vặt, Nam Cung Thiên Ân quả nhiên lập tức mặt dài như cái bơm, cái lịch sử đen tối kia anh thực sự là không muốn lại diễn ra lần nữa

Thấy bộ dạng cố nhịn cười của Bạch Tinh Nhiên, anh biết ngay người phụ nữ này đang cố tình trêu chọc anh, thế là thuận theo ý của cô trả lời: “Đúng, đến phố ăn vặt”.

“Thật á?”, Bạch Tinh Nhiên vui mừng.

“Xem cô có nhẫn tâm không thôi”, Nam Cung Thiên Ân ném trả cô cái câu hỏi vừa rồi.

“Cũng được”, Nam Cung Thiên Ân vỗ vào cánh tay cô: “Bà bầu vốn nên ăn những đồ ăn tốt cho sức khỏe, dậy đi, tôi mời cô đi uống trà chiều”.

Chưa chờ Bạch Tinh Nhiên trả lời, Nam Cung Thiên Ân đã kéo cô ra khỏi chăn: “Mau đi thay đồ đi”.

Bạch Tinh Nhiên vốn muốn nằm trêи giường thêm lúc nữa, bất đắc dĩ đành từ bỏ ý định này, bị ép phải dậy.

Thay đồ xong đi ra khỏi khách sạn, Nam Cung Thiên Ân quả nhiên đưa Bạch Tinh Nhiên đến một quán trà nổi tiếng ở đó, sau khi tự ý gọi một đống đồ ăn vặt đặc sắc xong, đưa menu đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên nói: “Cô xem còn muốn ăn gì nữa thì tự gọi đi”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn qua những thứ anh đã gọi, hai mắt trổ ra: “Nhiều thế anh định nuôi heo à?”.

“Tôi nghĩ nuôi cô hay là nuôi heo thì chẳng có gì khác cả”, Nam Cung Thiên Ân nói không chút ý nhị.



“Anh mới là heo ấy”, Bạch Tinh Nhiên hậm hực lườm anh một cái, ghét nhất ai nói cô là heo

Lúc nhỏ cô mang họ Chu theo mẹ cô, tên thì một chữ Tuyết, Chu Tuyết, vốn là cái tên cũng tạm được kết quả lại bị bạn bè gọi thành Chu Tiết (Tiết lợn).

Sau đó vì mẹ cô đưa cô đến nhà họ Bạch nhận huyết thống mới đổi thành cái tên như bây giờ, và cô cũng mới thực sự thoát được cái số kiếp bị người ta trêu chọc.

“Anh sao thế? Giận rồi à?”, Bạch Tinh Nhiên thấy vẻ mặt của Nam Cung Thiên Ân như có gì không bình thường nên nhìn anh hỏi. Không phải là nhỏ nhen vậy chứ? Có thế mà đã giận rồi?

“Đâu có”, Nam Cung Thiên Ân định thần lại mở miệng nói: “Điểm tâm ở đây không kém hơn mấy đồ ở phố ăn vặt đầu, cô có thể gọi nhiều thêm chút

Vừa rồi chẳng qua là anh đột nhiên nhớ lại một cảnh tượng trước đây, cũng từng có một cô gái tức tối trừng mắt nhìn anh một cái rồi ném cho anh một câu Anh mới là heo ấy.

Vẻ mặt của hai người rất giống nhau, cứ như thế là đến từ một người vậy.

“Kể cả có ngon thật thì nhiều thế cũng đã không ăn hết nối rồi”, Bạch Tinh Nhiên nói với phục vụ đứng bên cạnh: “Gọi chỗ này thôi đã, cảm ơn”.

Đồ ăn nhanh chóng được đem lên, bày kín cả bàn, Bạch Tinh Nhiên nhìn những món ăn đẹp mắt trêи bàn, nước miếng bắt đầu chảy ra.

Cô ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân nói: “Anh sao vẫn chưa ăn đi?”.

“Cô ăn đỉ”, Nam Cung Thiên Ân không hề đói, nhưng nhìn bộ dạng nuốt nước miếng của cô thì cũng thấy vui, xem ra anh đã không đến nhầm nơi.

“Thế thì tôi không khách sáo nữa”, Bạch Tinh Nhiên giơ đũa gắp một miếng khoai môn ngào đường cho vào miệng, sau đó nhìn anh gật đầu: “Ôi, ngon, anh cũng mau ăn đi”.

Nam Cung Thiên Ân mim cười cầm đôi đũa lên, nhưng không hề gặp khoai môn ngào đường, anh gấp một miếng sườn kho trần bị đặt vào bát cô nói: “Món này cũng rất ngon.”

Bạch Tinh Nhiên gặp miếng sườn mà anh vừa gấp cho cô lên ăn thử một miếng, gật đầu: “Đúng là ngon thật”.

“Đây là món gì thế? Nhìn có vẻ rất ngon đó, cô lại gặp một miếng từ đĩa khác cho lên miệng.



“Đây là bỏ viên cà ri, nặn bằng tay đấy”, Nam Cung Thiên Ân kiên nhẫn giải thích.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, ăn một hồi mới ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm vào anh: “Sao anh không ăn? Giảm cân à?”.

“Giảm cân?”, Nam Cung Thiên Ân cạn lời: “Cô nghĩ tôi có cần phải như vậy không?”.

“Thế thì anh ăn đi chứ, anh không ăn thì tôi sẽ ngại đấy”.

“Con trai tôi ăn thay tồi rồi, cho nên cô không phải ngại đầu”, Nam Cung Thiên Ân gấp một miếng sườn đặt vào bát, để cô được ăn thoải mái, bụng anh không đội cũng phải ăn theo

Gap lia lịa một hồi, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng ăn no, cô đặt đũa xuống, sac mặt đầy mãn nguyện nói với Nam Cung Thiên An “Ăn no quả đi, lát nữa tôi không phải ăn tối nữa.

“Cô chắc không?”, theo như anh biết, có chắc chắn chưa đầy vài tiếng nữa sẽ lại đỏi cho xem.

“Chạc chân”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu: “Tối nay anh có thể đi ăn với những ông chủ doanh nghiệp kia rồi đấy

“Sao thế? Lợi dụng tối xong rồi thì đá tôi chứ gì?”.

“Đâu có”.

“Vậy thì có phải là cô nên đi ăn tối với tôi không đây?”.

“Đại thiếu gia, tôi đang cho anh tự do đấy, anh không cảm nhận được sao?”.

“Tôi mà muốn tự do thì cô muốn ngăn cũng không ngăn nổi, điều này thì không cần cô phải lo, Nam Cung Thiên Ân mia mai nói.

Ăn tối cùng với mấy ông chủ doanh nghiệp chỉ biết nói phét tăng bốc kia chang có ý nghĩa gì cả, còn không bang đi ăn với đô tham ăn có khi lại có khẩu vị hơn.

Chỉ cần anh muốn tự do thì không ai ngăn nổi, câu nói này rất đúng, Bạch Tinh Nhiên gật đầu không phản bác nữa, cô thay anh gọi phục vụ đến thanh toán.
 
Chương 189: Quãng thời gian tốt đẹp cuối cùng (3)


Phục vụ nhìn chỗ đồ ăn còn thừa hơn một nửa trêи bàn, rồi nhìn hai người tỏ lòng nhắc nhở: “Xin hỏi hai vị… cần gói mang về không ạ?”.

“Cần”.

“Không cần”.

Hai người gần như cùng lúc nói ra, người nói ‘cần đương nhiên là Bạch Tinh Nhiên người luôn năng nhặt chặt bị rồi.

Vì Nam Cung Thiên Ân gọi quá nhiều, mà anh ấy lại chẳng ăn bao nhiêu, Bạch Tinh Nhiên có ăn thế nào cũng không thể ăn hết nổi. Trêи bàn còn thừa hơn một nửa đồ ăn, nếu cứ thế đổ đi thì đừng nói là nhân viên phục vụ không chịu nổi, đến bản thân cô cũng không làm được!

Chỉ là khi cô nói ra từ cần, mới sực nhận ra mình đang không phải là cùng Diễu Mỹ, cũng không phải là Triệu Phi Dương đi ăn, mà là cùng với Nam Cung Thiên Ân

Đường đường là một ông chủ Tập đoàn Nam Cung đến quán trà ăn lại phải gói đồ thừa đem về? Nếu bị người ta đồn ra ngoài chẳng phải sẽ trở thành trò cười hay sao?

“Vậy thì… rốt cuộc là có cần không ạ? nhân viên phục vụ cẩn thận hỏi

“Thôi không cần vậy”, Bạch Tinh Nhiên

nói lại.

“Thôi cử gói đi”, Nam Cung Thiên Ân

cũng nói lại.

Vẫn là cùng nói ra một lúc nhưng nội dụng khác nhau, nhân viên phục vụ lại một lần nữa cảm thấy khó xử.

Hai người bất giác nhìn nhau, Nam Cung Thiên Ân nói: “Nếu cô thích ăn, thì gói đem về đi”.

“Không, thôi không cần nữa đậu, Bạch Tinh Nhiên xua tay, cô không muốn vì mình mà làm Nam Cung Thiên Ân mất mặt.

Nam Cung Thiên Ân hiểu được có đang nghĩ gì, nhưng anh nghĩ khi chất của một người không phải vì một làn gói đồ ăn thừa đem về mà bị giảm đi, anh cũng sẽ không vì một làn gói đỏ thừa đem về mà bị người ta coi thường, anh chỉ là không có thói quen đem đo ăn thừa về thôi.

Trong lúc nhân viên phục vụ đang gói đô, Bạch Tinh Nhiên còn không quân giải thích: “Tiết kiệm đã ăn là một đức tính đẹp, hơn nữa còn thừa nhiều như vậy, để đi cũng phí đúng không?”.

Nam Cung Thiên Ân khoanh tay trước ngực lưng dựa vào ghế, nhìn cô trêu tức: “Có lúc tôi thật sự rất nghi ngờ, cô rốt cuộc có phải là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Bạch không”.

Câu nói này của anh khiến Bạch Tinh Nhiên thót tim, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn anh, ý của anh là gì thế? Không phải là phát hiện ra cô thay thế Bạch Ảnh An để giải cho anh đấy chứ?

Không, tuyệt đối không thể nào, nếu không anh đã nổi khùng lên và đến nhà họ Bạch tính sổ rồi, cũng đã đuổi cô ra khỏi nhà rồi.

Cô giả vờ cạn lời nói: “Ý của anh là gì? Thiên kim tiểu thư thì nhất định phải lãng phí như anh sao? Nhìn Viên Quế cũng là thiên kim tiểu thư kìa, người ta khiêm tốn về mọi mặt, nếu không cũng sẽ không yêu cái anh chàng Triệu Phi Dương rồi”.



“Cô đang nói kháy tôi đẩy à?”, Nam Cung Thiên Ân tỏ vẻ không vui.

“Tôi không có, anh đừng hiểu nhầm, Bạch Tình Nhiên nhận túi độ ăn đã giới xong từ tay nhân viên phục vụ, đứng dậy nói với anh: “Đi thôi”.

Bạch Tinh Nhiên đặt túi đồ ăn thừa vào cốp xe, quay người nhìn Nam Cung Thiên Ân nói: “Tiếp theo chúng ta đi đậu đây?”.

“Cô thích đi đâu cũng được”.

Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, phố đi bộ có ám ảnh từ lần trước nên không muốn đi nữa, phố ăn vặt đối với một người đã no căng bụng như cô thì cũng không còn sự hấp dẫn nào cả, vậy thì chỉ có thể đến phố phụ kiện dạo thôi.

Hai người đến phố phụ kiện ở phố cổ gần đó, đúng là con gái, đến phố phụ kiện là mừng rỡ cả lên, cửa hàng nào cũng muốn vào xem.

Nam Cung Thiên Ân đi sát bên cô, nhìn cô đeo thử các loại bờm và đồ trang sức nhỏ lên đầu, sau đó quay đầu sang hỏi anh có đẹp không.

Anh nhìn những đồ trang sức nhỏ tuy đẹp nhưng chế tác không được tinh xảo cho làm, gật đầu nói đại với cô là đẹp.

Dù sao đều là những thứ không đáng tiền, cô vui là được, đương nhiên, kể cả là đô đất tiên thì anh cũng không quan tâm

Bạch Tinh Nhiên chọn lựa một hồi, đốt nhiên quay đầu sang hỏi anh. “Phải rồi, trước đây anh từng đến con phố này chơi chưa?”.

Nam Cung Thiên Ân lắc đầu: “Chưa

“Làm gì có chuyện đấy, tôi chẳng tin”, Chu tiểu thư nhà anh chẳng phải là người Yên Thành sao? Con phố phụ kiện nổi tiếng như vậy làm sao có chuyện chưa từng đến?

Nam Cung Thiên Ân dường như hiểu được sự nghi hoặc của cô, anh bình thản nói: “Cô ấy không thích những thứ đồ ở đây”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn những món đồ trang sức nhỏ bé trong rổ nói: “Rõ ràng là rất đẹp mà”.

Nam Cung Thiên Ân mim cười: “Nếu đổi cả rổ đồ này của cô lấy một hai loại đất tiền thì sẽ trông tinh tế hơn đấy, như thể đổi chế quần áo trong tủ của cô thành một vài bộ hàng hiệu, phẩm vị của cô cũng sẽ nâng lên thôi.”

Sắc mặt Bạch Tinh Nhiên có chút khó coi: “Đấy là cô ấy nói sao?”.

“U”.

Bạch Tinh Nhiên lại nhìn những món đồ trong rổ một lần nữa, rồi bắt đầu treo lại từng món lên giả.

Vừa rồi nhất thời vui quá, cô đã quên mất thân phận của mình, quên mất việc trước khi cưới cô là thiên kim nhà họ Bạch, sau khi cưới cô là thiếu phu nhân nhà Nam Cung, bất kể là thân phận nào đều không nên giống như bây giờ, lại yêu thích một đống các đồ trang sức chỉ vài tệ như vậy.

Cũng chẳng trách Nam Cung Thiên Ân lại nói như vậy, đổi là người đàn ông giàu có nào thì cũng đều hy vọng bà xã của mình là một người phụ nữ có con mắt tinh te!



Nam Cung Thiên Ân thấy cô đem những món trang sức vừa chọn treo lại vào chỗ cũ, vội vàng hỏi: “Tôi chỉ nói vậy thôi, cô không cần để bụng đầu”.

“Không, tôi cũng phải trở thành người phụ nữ tinh tể”, Bạch Tinh Nhiên có chút ra vẻ.

“Tinh tế không phải dựa vào việc giả vờ một hai lần là có được, mà là một quan niệm về cuộc sống được hình thành từ lúc nhỏ cơ” Nam Cung Thiên Ân nhạc nhở một cách không khách sáo “Một đống đồ ăn trong cấp xe tôi đã khiến cô trở nên không tinh tế rồi, cho nên

Anh hất cảm vào chiếc rổ trong tay cô “Thôi mua đi, đừng làm khó mình nữa.

Bạch Tinh Nhiên bị anh nói lại càng xấu hổ hơn, cô bực bội lườm anh một cái, rồi nhặt lại những món đồ trang sức ban nãy vào trong rổ.

“Lấy phải một người vợ không hiểu chuyện như vậy, đúng là tủi thân anh quả”, cô nhìn anh ném thẳng một câu.

Mặc kệ, cái vai một người vợ tinh tế cử để cho Bạch Ảnh An đảm nhiệm vậy, dù sao Bạch Ảnh An vốn là người phụ nữ thích những đồ trang sức đặt tiền, chuyện này chị ta thành thạo lắm.

Còn giờ đây, cô chỉ muốn được tự do tự tại là chính mình một lần.

Nam Cung Thiên Ân đứng bên cạnh cũng mỉm cười.

Người phụ nữ này thực sự khá là hiểu chuyện, nhưng kỳ lạ là… anh lại không có chút gì cảm thấy tủi thân cả, ngược lại cảm thấy rất có cảm tình với người con gái có tính cách như vậy.

Chắc là vì gặp nhiều những cô gái thích làm bộ làm tịch, nên bắt đầu có hứng thú với kiểu phụ nữ bất chấp cả hình tượng rồi? Người ta vẫn thường nói, nếu bạn ăn thịt nhiều bạn sẽ thích ăn chay, ăn chạy nhiều rồi sớm muộn cũng sẽ muốn ăn thịt. Chỉ không biết khi nào anh mới chán ghét cái tính cách này của cô thôi.

Phố phụ kiện rẽ một cái, đi tiếp thêm đoạn nhỏ nữa là căn nhà của nhà họ Chu rồi, thấy con đường trước mặt không còn gì thân thuộc hơn, Bạch Tinh Nhiên trong lòng đột nhiên đau nhói, lập tức không còn nhã hứng đi tiếp nữa.

“Sao thế?”, Nam Cung Thiên Ân cảm nhận được thần sắc đột nhiên thay đổi của cô, nhìn cô hỏi.

Bạch Tinh Nhiên thầm hít một hơi nói: “Tôi muốn về rồi”.

“Vì sao thế?”, vừa nãy rõ ràng vẫn đang vui mừng hớn hở mà.

“Không vì sao cả, đột nhiên cảm thấy bụng hơi khó chịu”, Bạch Tinh Nhiên quay chân trước, quay trở lại con đường vừa đi tới.

Nam Cung Thiên Ân vừa nghe thấy cô nói bụng hơi khó chịu, lập tức quan tâm bước vội theo cô: “Sao lại đột nhiên thấy khó chịu thế? Để tôi đưa cô đến bệnh viện khám”.

“Không cần đầu, về năm một lúc là khỏe thôi”.

“Cô chắc không?”.

“Ừ”, Bạch Tinh Nhiên bước nhanh hơn, cũng không biết là đang trốn tránh khỏi căn nhà của nhà họ Chu hay là trốn tránh Nam Cung Thiên Ân đang rảo bước nhanh theo cô nữa, tóm lại là buộc phải rời khỏi đây.

Cả một buổi chiều ăn ngon chơi vui, cô lại quên mất chuyện chính phải làm khi đến Yên Thành lần này, lại quên mất cái chết của bà ngoại luôn.
 
Chương 190: Tinh Nhiên mất tích rồi (1)


Sau khi về đến khách sạn, Bạch Tinh Nhiên tắm rửa rồi leo lên giường nằm.

Nam Cung Thiên Ân cúi xuống nhìn cô đang nằm trêи giường: “Cô chắc chắn không cần gọi bác sĩ đến chứ?”

“Tôi chắc chắn”, Bạch Tinh Nhiên xoay

người, quay lưng vào anh.

Thấy cô không muốn nói nhiều, Nam Cung Thiên Ân cũng không làm phiền cô nữa, mà đi đến trước bàn làm việc mở chiếc máy tính mang theo bắt đầu giải quyết việc công.

Chắc là lúc chiều ngủ nhiều quá, Bạch Tinh Nhiên nằm trêи giường lại không hề buồn ngủ, nghe tiếng anh thỉnh thoảng gõ bàn phím, thỉnh thoảng gọi điện thoại, thế mà lại cảm thấy rất hay.

Cô túm tóc mình, nghĩ bụng mình đúng là điên rồi, lúc này mà còn cảm thấy âm thanh anh làm việc rất vui tai.

Cô nhằm chặt mật, cố ép bản thân mau chóng chìm vào giấc ngủ, chỉ cần ngủ rồi thì sẽ không nghĩ linh tinh nữa.

Thế mà dân dẫn cô lại thϊế͙p͙ đi thật,

không còn nghe thấy tiếng Nam Cung

Thiên Ân ở bàn làm việc nữa. Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ.com

Cũng không biết ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng cô cảm thấy cơ thể Nam Cung Thiên Ân tiến sát sau lưng cô, ôm cô vào lòng như bình thường. Còn lòng bàn tay anh thì khẽ khàng đặt lên chiếc bụng đang nhô lên của cô, và có xu thể hướng lên trêи.

Cảm nhận được nhu cầu của anh, Bạch Tinh Nhiên hơi ngọ nguậy, giả vờ như không chịu được việc bị quấy rầy, đẩy tay anh khỏi người mình.

Nam Cung Thiên Ân khựng lại, ghé vào tại cô thổi hơi: “Cô đúng là một người vợ chẳng biết chiều chồng”.

Mí mắt Bạch Tinh Nhiên chớp một cái, tiếp tục vờ ngủ.

Cô không biết những phụ nữ có thai khác thì phục vụ ông chồng có nhu cầu sinh lý thế nào, hơn nữa hiện tại cô cũng không có tâm trạng làm chuyện ấy trước khi ngủ cô cứ nghĩ mãi làm sao để tìm được cả nhà người cậu đã biến mất nhiều năm.

Mặc dù Nam Cung Thiên Ân bất mãn với phản ứng của có, nhưng nghĩ đến việc vốn cô đã xa lạ với chuyện ấy cứ như thiếu nữ, nên cũng không ép cô nữa. Cuối cùng chỉ hít sâu một hơi rồi ôm cô dân chim vào giấc ngủ.

Bạch Tinh Nhiên ngủ sớm đương nhiên cũng dậy sớm, cô xoay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân say ngủ bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng dậy đi vào nhà tắm.

Mặc dù có oán trách với anh, nhưng dù sao giờ anh vẫn là chồng cô, chăm sóc anh cũng vẫn là trách nhiệm của cô. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô bèn xuống tầng chuẩn bị bữa sáng.

Tối qua lúc anh lên giường đã hơn 12 giờ rồi, 9 giờ hôm nay lại phải đi họp ở tòa thị chính, lúc này để anh ngủ thêm chút nào hay chút ấy,

Nguyên liệu nấu ăn khách sạn chuẩn bị cũng khá đầy đủ, Bạch Tinh Nhiên quyết định nấu cháo thịt băm dưa muối đơn giản, vừa bổ vừa ngon.

Chảo dưa muối trước giờ vẫn luôn là món yêu thích của Tiểu Ý, Nam Cung Thiên Ân chắc cũng sẽ thích, cô nghĩ

Nấu cháo xong, cô vừa định lên tầng gọi Nam Cung Thiên Ân dậy thì Nam Cung Thiên Ân đã thong dong đi từ tầng hai xuống, vừa chỉnh cà vạt ở cổ áo vừa nhìn cô: “Dậy sớm vậy, tôi tưởng cô ra ngoài rồi”.

“Nấu ít cháo dưa muối, anh ăn tạm đi”, Bạch Tinh Nhiên múc cho anh một bát đặt lên bàn.

Nam Cung Thiên Ân nhìn bát cháo trêи bàn, ngước mắt lên nhìn cô cười khẽ: “Trông cũng được đó, chắc sẽ không khó nuốt”.

“Thử đi là biết”.



“Cảm ơn”, Nam Cung Thiên Ân ngồi xuống chỗ đối diện cô, dùng thìa múc một miếng cho vào miệng xong thì ngẩng đầu nhìn cô nói: “Tối qua trách nhầm cô, thực ra về mặt nào đó thì cô cũng là một người vợ khá tốt.

Chỉ là liếc mắt đưa tình giữa vợ chồng rất bình thường, cũng là cảnh tượng mà Bạch Tinh Nhiên vẫn luôn mong đợi, song lúc này có lại cảm thấy vô cùng bực bội nói: “Mau ăn cho xong rồi đi hợp đi, cẩn thận muộn giờ”.

Nam Cung Thiên Ân cảm nhận được sự bực bội của cô, cầm thìa quan sát cô. “Đây cũng là chứng cầu kinh của phụ nữ có thai à?”.

Bạch Tinh Nhiên cứng họng, cô ngôi xuống đối diện xong thì bắt đầu ăn.

Nam Cung Thiên Ân ăn mấy miếng, lại ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm cô: “Sáng tôi đi họp, tối là tiệc của tòa thị chính, cô muốn đi cùng tôi không?”.

“Có phải là nhất định phải đi không?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi dửng dưng.

“Ban tổ chức không quy định phải dẫn theo bạn nữ”.

“Nếu thế thì tôi không đi đâu”.

“Vậy hôm nay cô định đi đâu?”.

“Tôi… đi dạo linh tinh thôi”.

“Cũng được, bảo lái xe Trần chở cô đi.

“Không cần, tôi đi loanh quanh đây thôi, không cần xe”.

Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, gật đầu: “Vậy được, có việc thì gọi cho tôi.

Bạch Tinh Nhiên “ừm đại một tiếng, tiếp tục ăn cháo trong bát

Sau khi Nam Cung Thiên Ân ăn xong thì tiện tay rút giấy ăn lau miệng sạch sẽ: “Tôi đi trước đây”, nói xong thì đứng dậy rời khỏi bàn ăn đi ra cửa chính của khách sạn.

Cũng không biết xuất phát từ tâm gì, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy theo anh ra cửa, đứng ở bậc thềm nhìn anh lên xe. Nam Cung Thiên Ân cảm nhận được cô có đi theo, động tác lên xe dừng lại, xoay người quan sát cô, sau đó cất bước đi về phía cô.

“Cô đang đợi nụ hôn tạm biệt của tôi sao?”, Nam Cung Thiên Ân mỉm cười hỏi.

Không đợi Bạch Tinh Nhiên phủ nhận, anh đã nâng mặt cô lên hôn vào mỗi cô

Bạch Tinh Nhiên nhằm mặt, để mặc cho lưỡi anh đi sâu vào miệng cô, cử cảm thấy nụ hôn này sẽ là nụ hôn biệt lỵ, còn về việc tại sao lại có cảm giác này thì bản thân cô cũng không rõ.

Chắc là vì việc lát nữa mình định làm có liên quan đến cái chết của bà nội, có nghĩ.

Nếu đã là biệt ly vậy thì cho cô vô sỉ, xóa nốt một lần đi, để gửi đến quá khứ hoang đường này lời tạm biệt chân chính.

Sau khi xe Nam Cung Thiên Ân rời khỏi cửa khách sạn, Bạch Tinh Nhiên về phòng thay quần áo, một mình rời khỏi khách sạn, cô không dùng xe của lái xe Trần, mà tự thuê một chiếc xe đi về phía trung tâm thành phố.

Cô chỉ biết sau này cậu dọn đến một biệt thự ở trung tâm thành phố, cũng từng nghe mẹ nói cả nhà cậu di dân ra nước ngoài rồi, nhưng cô vẫn muốn đi thử vận may, có lẽ có thể gặp được cả nhà cậu thì sao.

Tiếc là biệt thự đã bán cho nhà khác rồi, mà chủ nhà hiện tại trả lời cô luôn là không biết cả nhà họ dọn đi đâu.

Bạch Tinh Nhiên lại hỏi mấy hàng xóm, không ai biết tin tức của cả nhà cậu, chỉ nói lúc ấy cả nhà họ đi rất vội vã, chẳng chào hỏi gì đã đi mất rồi.

Bạch Tinh Nhiên hết cách chỉ dành đến nghĩa trang.

Thời gian của lần này và lần trước đến cách nhau không lâu lâm, nhưng lại là hai tâm trạng khác hẳn nhau, lần này đến trước mộ của bà ngoại, Bạch Tinh Nhiên đầu tiên là quỳ xuống, dập đầu lạy bà ấy, nước mắt lưng tròng, nức nở nói: “Cháu xin lỗi…



“Bà ngoại, xin bà tha thứ cho sự ngu dốt và bất lực của cháu, cháu không cố ý muốn gả cho Nam Cung Thiên Ân, cháu cũng chưa bao giờ ngờ anh ấy lại là hung thủ bức chết bà, nếu biết trước thì dù thế nào cháu cũng sẽ không gả cho anh ấy. Bà ngoại, có lẽ bà sẽ trách cháu, hận cháu, trách cháu tại sao bây giờ không rời xa anh ấy. Xin bà tha thứ cho cháu, cháu đã đi đến bước này rồi, hơn nữa cũng đã mang thai con của anh ấy, cho nên chỉ có thể kiên trì đến cùng. Nhưng bà ngoại à, cháu hứa với bà, đợi con cháu thuận lợi ra đời cháu sẽ rời xa anh ấy, cách anh ấy thật xa, từ giờ không gặp lại nữa”.

“Xin lỗi bà, cháu không thể trả thù cho bà, cháu không thể đâm anh ấy một dạo như trong mơ, vì… anh ấy dù sao cũng là bố của con cháu. Bà ngoại ơi, còn nhớ lúc cháu còn nhỏ, bà cứ hay ôm cháu lau nước mắt, nói cháu nhỏ thế này mà không có bố yêu thương, đứa trẻ không có bố yêu thương đúng là rất tôi nghiệp, cho nên cháu không thể khiến con cháu bước vào vết xe đổ của cháu, cũng không nhân tâm khiến nó chịu cảnh như vậy.

“Bà ngoại, bà sẽ tha thứ cho cháu đúng không? Nếu bà tha thứ cho cháu rồi thì tối xin bà hãy báo mộng nói cho cháu biết, để cháu yên tâm…

Một giọt nước lạnh lẽo rơi xuống trấn Bạch Tinh Nhiên, ngắt lời cô.

Mưa rồi ư? Cô chậm rãi ngẩng đầu lên mới phát hiện bầu trời vốn sáng sủa không biết đã âm u tự bao giờ, nhìn có vẻ như sắp mưa.

Bạch Tinh Nhiên ổn định tâm trạng, đặt hoa ly trong lòng xuống trước bia mộ của bà ngoại, sau đó lưu luyến xoay người đi ra nghĩa trang.

Cô đi đến cổng nghĩa trang, đang định lên xe thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói có vẻ thăm dò: “Tiểu Tuyết?”

Bạch Tinh Nhiên sửng sốt, dù đã mười mấy năm không nghe thấy cải tên này, nhưng lúc nghe lại lần nữa, cô vẫn hiểu ngay.

Có kinh ngạc xoay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ đang đi về phía mình, trêи đầu người phụ nữ đội mũ rộng vành, quân áo trêи người cũng khá sang trọng.

Cảm giác quen thuộc ập tới, trong lòng Bạch Tinh Nhiên dấy lên kinh ngạc, gọi: “Mo?”.

Mặc dù cô không có nhiều tình cảm với người mợ này, nhưng người hôm nay mới tìm mãi không được thế mà lại gặp ở đây, đương nhiên là vui rồi.

So với người mợ bần hàn mấy năm trước, người mợ hiện tại dù là khí chất hay ăn mặc thì đều hơn hẳn ngày trước một bậc, trông có cảm giác quý bà.

“Mười mấy năm không gặp, không ngờ cháu vẫn có thể nhớ ra mợ”, Trâu Tố đi đến trước mặt cô, kéo tay cô: “Vừa nãy mợ còn sợ mình nhận nhầm người cơ, sau đó nghĩ lại, gặp ở đây thì chỉ có thể là cháu, chắc chắn không thể là cô chị kia của cháu, nên mới dám gọi cháu”.

Ngày trước Bạch Tinh Nhiên phẫu thuật thẩm mỹ thành dáng vẻ của Bạch Anh An Trâu Tố đều thấy cả, chỉ là quá nhiều năm không gặp, nên nhận không ra.

“ Mợ , mợ đến thăm bà ngoại à?” Bạch Tinh Nhiên mãi một lúc mới hỏi,

“Ừ, Trâu Tố ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái: “Nhưng mà giờ sắp mưa rồi, xem ra không đi được rồi,

Bạch Tinh Nhiên cảm thấy mình có vô vàn chuyện muốn hỏi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đầu, cuối cùng vẫn bắt đầu hỏi từ chuyện bình thường nhất: “Mợ, cháu nghe mẹ cháu nói cậu mợ nhiều năm trước đã di dân ra nước ngoài, sao hôm nay lại ở Yên Thành? Cậu mợ chuyển về nước rồi sao?”.

“Không”, Trâu Tổ lắc đầu: “Mợ về nước làm chút việc, hôm nay vừa hay rảnh nên đến thăm bà ngoại cháu”.

Mưa lất phất, Trâu Tố ngẩng đầu lên nhìn đỉnh đầu một cái, sau đó khoác cảnh tay cô: “Đi nào, Tiểu Tuyết, chúng ta lên xe nói chuyện đi, tiện thể chở cháu về đúng rồi, giờ cháu ở đâu?”

“Cháu ở Vịnh Hà”, Bạch Tinh Nhiên theo bà ta lên xe.

“Ô, ở với ai? Về Yên Thành chơi sao?”. Trâu Tố bảo tài xế lái xe xong thì xoay đầu hỏi.

Bạch Tinh Nhiên không muốn để Trâu Tổ biết việc mình gả cho Nam Cung Thiên Ân, cũng không muốn bàn quá nhiều về mình, nên trả lời đại rồi ngay lập tức đối chủ đề hỏi: “Mẹ ơi, cháu có thể hỏi mợ chút việc không?”.

“Việc gì?”.

“Việc về bà ngoại”, Bạch Tinh Nhiên do dự một lúc mới nói: “Cháu nghe mẹ cháu nói, bà ngoại bị bức chết trong cuộc mua bán nhà cũ của nhà họ Chu, có phải vậy không?”.

Trâu Tổ hơi kinh ngạc, cứ như không ngờ Bạch Tinh Nhiên sẽ hỏi việc này, nhìn cô nhưng lại do dự mãi cũng không trả lời.

Bạch Tinh Nhiên lại hỏi: “Mợ ơi, xin mờ hãy nói thật với cháu, cháu muốn biết rất cuộc là có chuyện gì”.
 
Chương 191: Tinh Nhiên mất tích rồi (2)


Trâu Tố quan sát cô nói:

"Tiểu Tuyết, mợ thấy cháu đừng biết thì tốt hơn, dù sao thì bà ngoại cháu thương cháu thế, còn thương hơn cả cháu nội ruột của mình.

Mợ biết tình cảm của cháu với bà cũng thân thiết hơn bất kì người thân nào, cho nên để tránh đau lòng, vẫn là...".

"Mợ ơi không sao đâu, mợ nói đi".

Trâu Tố lại do dự một lúc mới nói:

"Năm ấy cũng không biết tại sao có một thương nhân giàu có đột nhiên đến nhà cậu mợ, nói là muốn mua căn nhà của cậu mợ, hơn nữa còn chấp nhận mọi giá.

Cháu biết đấy, bà ngoại cháu có tình cảm với căn nhà đó, dù đối phương trả bao nhiêu cũng

không chịu bán.

Sau đó thương nhân giàu có kia nổi điên, dùng đủ loại thủ đoạn đê hèn ép bà ngoài cháu thỏa hiệp.

Bà ngoại cháu tức giận chạy lên tầng 3, uy hϊế͙p͙ họ nếu còn ép bà thì bà sẽ nhảy xuống, kết quả thương nhân giàu có kia căn bản không bận tâm sự uy hϊế͙p͙ của bà, ép bà nhảy xuống luôn.

Đáng buồn là bà ngoại cháu ngã bị thương tích nặng, sau khi được đưa vào viện, thương nhân giàu có kia vẫn không tha cho bà, chỉ vì sợ sau khi bà khỏi bệnh thì sẽ tiếp tục gây rối nên sai người lén lút giết chết bà trong viện, vậy đó, bà ngoại cháu...".

Trâu Tố không nói tiếp nữa, nước mắt nhạt nhòa nơi khóe mắt, lắc đầu:

"Đồ khốn đó... quá ác...".

"Còn lén lút chạy đến viện giết

chết bà ngoại ư?", Bạch Tinh Nhiên sững sờ lấm bấm.

"Đúng đó, nếu không thì sao cậu ta lại chịu đền nhiều tiền cho nhà cậu mợ vậy chứ? Lúc ấy căn nhà chỉ có giá thị trường là 500 nghìn tệ, thế mà cậu ta lại đền cho nhà cậu mợ căn biệt thự mấy chục triệu".

Lòng bàn tay Bạch Tinh Nhiên dần siết lại thành đấm, gần như không thế tin được điều mình nghe thấy, cô tưởng Nam Cung Thiên Ân chỉ ép bà ngoại nhảy lầu, không ngờ lại còn đuối đến viện diệt khấu...

Một lúc lâu cô mới nhìn Trâu Tố, run giọng hỏi:

"Những việc này... là thật cả ư?".

"Đúng vậy", Trâu Tố gật đầu, nói:

"Mợ biết cháu nghe được chắc chắn sẽ tức giận, sẽ đau lòng nên mới không dám nói với cháu".

Lại im lặng một lúc lâu, ánh mắt Bạch Tinh Nhiên nhìn Trâu Tố lạnh dần:

"Vậy nhà mợ thì sao? Thế mà lại để anh ta đạt được mục đích vậy sao? Bán nhà cho anh ta? Thậm chí không trừng phạt gì anh ta sao?".

"Tiểu Tuyết...", Trâu Tố tránh ánh mắt trách cứ của cô, hơi khó xử nói:

"Lúc ấy chủ yếu là vì khoản tiền đền bù cậu ta cho cao quá, ý của cậu cháu là dù chúng ta biết cậu ta giết chết bà ngoại cháu, nhưng không có chứng cứ căn bản không làm gì được người ta.

Dù có chứng cứ khiến cậu ta vào tù thì chúng ta cũng không có lợi ích gì, chi bằng...".

"Chi bằng nhận biệt thự mấy chục triệu của anh ta, kiếm một món hời đúng không?", Bạch Tinh Nhiên ngắt lời bà ta.

"Tiểu Tuyết, cháu đừng nói khó nghe vậy chứ, thực ra cậu cháu nói đúng, dù cậu mợ tống cậu ta vào tù thì với quan hệ và ô dù hùng hậu của cậu ta chắc chắn cũng sẽ được thả ra sớm thôi, hơn nữa người có tính cách ác độc như cậu ta, sau khi ra chắc chắn sẽ không tha cho cậu mợ.

Chi bằng nhận biệt thự của cậu ta, thay đổi vận mệnh nghèo mấy đời của nhà họ Chu".

Mặc dù Bạch Tinh Nhiên tức đến mức nghiến răng, nhưng cô biết rõ tính của cậu mợ thích an nhàn của cô, đừng nói là mấy chục triệu, dù là mấy triệu thì họ cũng sẽ chọn giải



quyết riêng việc này.

Nếu không làm vậy thì cậu mợ hiện tại sao có thế thay đổi hình tượng năm xưa, trở nên giống quý bà chứ?

Đây là quyết định của cậu, hơn nữa đã qua nhiều năm thế rồi, cô còn có thế nói gì đây? Ngoài việc chấp nhận sự thật còn có lựa chọn gì chứ?

Cô nhắm mắt, đau đớn hít nhẹ một hơi nói:

"Làm ơn dừng xe”.

"Tiếu Tuyết, cháu muốn làm gì? Đây là vùng thôn quê hoang vắng, hơn nữa sắp mưa rồi, đế mợ đưa cháu về đi".

"Không cần, làm ơn dừng xe", cô nói với vẻ mặt lạnh tanh.

Trâu Tố nhìn bầu trời xám xịt một cái, không tiếp tục giữ cô lại, nói với lái xe:

"Bác tài, làm ơn dừng xe ở ven đường một lát".

Tài xế đạp phanh đỗ xe ở ven đường rất nhanh, Trâu Tố kéo tay Bạch Tinh Nhiên, nói một cách quan tâm:

"Tiếu Tuyết, mợ biết chắc chắn cháu sẽ giận mợ với cậu cháu, nhưng không thế vì giận dồi mà làm ảnh hưởng tình cảm, nếu đã về Yên Thành rồi thì rảnh hãy đến nhà cậu ăn bữa cơm, hoặc là ở nhà cậu mấy ngày được không? Trong nhà dù sao cũng tiện hơn khách sạn".

"Không cần, cháu ở ngoài tốt lắm", đầu óc Bạch Tinh Nhiên trống rồng từ chối xong thì đấy cửa xe xuống xe.

"Một mình phải cẩn thận đó, đừng ở ngoài lâu quá, biết không?", Trâu Tố nói lời này đồng thời dùng tay ra hiệu cho tài xế lái xe.

Sau khi xe khởi động lại, bà ta mới âm thầm thở phào, may quá, suýt nữa thì bà ta không trụ được nữa.

Bà ta nhanh chóng lấy điện thoại trong túi xách ra gọi vào một số, điện thoại vang mãi mới có người bắt máy, là giọng một thanh niên:

"Bà Chu, chào bà, tìm Lâm thiếu gia có việc gì sao?".

Trêи mặt Trâu Tố bỗng chốc phủ lên nụ cười nịnh nọt, cười ha hả nói:

"Trợ lý Hà à? Xin hỏi Lâm thiếu gia có đó không?".

"Lâm thiếu gia đang họp ở tòa thị

chính, có việc gì nói với tôi là được".

"ờ...”, Trâu Tố nghĩ một lúc, nói:

"Vậy phiền cậu chuyển lời cho Lâm thiếu gia, cứ nói là tôi đã làm xong việc theo lời dặn của cậu ấy rồi".

"Được, tôi sẽ chuyển lời cho cậu

ấy", trợ lý Hà nói xong thì dập máy.

Sau khi dập máy, Trâu Tố cười mỉa mai với màn hình điện thoại, rồi mới nhét điện thoại vào túi.

Sau khi Bạch Tinh Nhiên xuống xe thì lững thững đi ở ven đường như người mất hồn, cũng chẳng buồn đế ý việc sắp mưa.

Trong đầu cứ lặp lại lời Trâu Tố nói, nỗi hận với Nam Cung Thiên Ân mãi mới đè xuống được lại lần nữa

trào dâng trong lòng.

Đây chính là mục đích mình đến Yên Thành ư? Để làm rõ tình hình, đế khiến bản thân hận Nam Cung Thiên Ân hơn? Vậy giờ thì sao? Cuối cùng mình hài lòng chưa?

Chỉ có điều... cô lúc này ngoài hận ra thì nhiều hơn cả là thất vọng và đau lòng, thế này thực sự có ý nghĩa ư?

Cô nhắm mắt, đế mặc nước mắt lăn dài trêи má, hòa với mấy giọt nước mưa từ trêи trời rơi xuống.



Trời cuối cùng cũng bắt đầu đổ mưa, rơi xuống mặt, xuống đầu cô, lạnh như băng, dần dần quần áo trêи người cũng bắt đầu ẩm ướt.

Bị nước mưa lạnh băng làm ướt, Bạch Tinh Nhiên hơi tỉnh táo lại, hai tay cô bảo vệ bụng mình theo bản năng, trong lúc đau lòng thế này vậy mà cô còn có thế nghĩ đến việc bảo vệ đứa con này.

Mà điều kiện tiên quyết bảo vệ đứa con này là bảo vệ tốt bản thân cô, không đế mình ngấm nước mưa cảm lạnh.

Chỉ là đưa mắt nhìn xung quanh, ngoài hai hàng cây xanh mướt trêи đường ra thì chỉ có cây nông nghiệp, đến cả một chỗ trú mưa cũng không có.

Cô tăng nhanh tốc độ bước về phía trước, cơ thế len lỏi trong màn mưa, trêи người đã ướt sũng.

Rẽ vào khúc cua, đưa mắt nhìn phía trước vẫn là cây xanh và cây

nông nghiệp, cô thất vọng, cũng không tiến nhanh về phía trước nữa.

Trêи mặt ngoài nước mưa ào ào đổ xuống không ngừng còn có nước mắt, cô lại không hề để ý bản thân mình lúc này nhếch nhác thế nào!

Phía trước có một chiếc xe vans lái đến, một gã đàn ông đê tiện vươn ra khỏi cửa sổ huýt sáo với cô, cô bị dọa cho hết hồn, vội vàng đi nhanh hơn.

Lúc này cô mới giật mình nhận ra nơi này đúng là hoang vắng thật, đến cả xe đi ngang qua cũng ít, taxi thì càng không thế có.

Cô bắt đầu hối hận việc vừa nãy mình xốc nổi xuống xe, dù thế nào cô cũng nên về đến trung tâm thành phố rồi mới xuống xe mới đúng.

Cô vừa đi vừa moi điện thoại trong túi xách ra, song lấy điện thoại ra thì mới phát hiện mình căn bản chẳng có ai đế nhờ giúp đỡ, ở cái nơi từ lâu đã trở nên xa lạ với cô này, cô có thế tìm ai chứ? Ngoài Nam Cung Thiên Ân ra cô còn có thế tìm ai?

Không, cô không thể tìm anh, dù cô chết ở đây cũng sẽ không đi tìm hung thủ giết người lạnh lùng vô tình kia!

Cô đứng dưới gốc cây, nước mưa len qua tán cây rơi xuống tóc, xuống người cô, hai tay nắm điện thoại không biết vì lạnh hay kϊƈɦ động mà không ngừng run rẩy.

Chiếc xe vans vừa nãy lại vòng về trước mặt cô, gã đàn ông đê tiện vừa nãy thò người ra, sau khi giật điện

thoại của cô thì hú lên một tiếng lái xe bỏ chạy.

Bạch Tinh Nhiên bị dọa cho ngu người, sau đó gào thét đuổi theo:

"Trả điện thoại cho tôi... khốn kiếp...".

Song, chiếc xe lại nhanh chóng lái khỏi tầm mắt cô.

Đó là chiếc điện thoại trước đây Nam Cung Thiên Ân tặng cô, bản giới hạn nạm kim cương ngoại nhập, cô không tiếc chiếc điện thoại đắt đỏ, cũng không phải lưu luyến tâm ý của Nam Cung Thiên Ân, mà là không có điện thoại thì cô càng không có cách nào rời khỏi đây!

Mà lúc này, buổi hội thảo mở ở tòa thị chính đã kết thúc, các doanh nhân lần lượt ra khỏi phòng họp.

Lúc Nam Cung Thiên Ân ra khỏi phòng họp cùng với mọi người, nhìn từ xa đã thấy hướng cửa ra đại sảnh, trợ lý của Lâm An Nam đang ghé vào tai anh ta nói nhỏ cái gì đó, mà sắc mặt Lâm An Nam lại hơi thay đổi, sau đó vừa gọi điện vừa sải bước đi về phía cửa tòa thị chính.

Trợ lý Nhan đi từ hướng khác đến, gật đầu chào hỏi với các doanh nhân xong thì ghé vào tai Nam Cung Thiên Ân nói nhỏ:

"Thiên Ân thiếu gia, vừa nãy tôi nghe thấy trợ lý của Lâm thiếu gia nhắc đến tên của thiếu phu nhân với anh ta, Lâm thiếu gia vừa nghe xong thì ngay lập tức xoay người rời khỏi đại sảnh".

Sắc mặt Nam Cung Thiên Ân hơi thay đổi, sau đó nói với mấy doanh nhân bên cạnh tiếng xin lỗi, vừa nhận

điện thoại trợ lý Nhan đưa vừa đi về phía ghế nghỉ ngơi.

Anh bấm gọi số của Bạch Tinh Nhiên, nhưng chỉ được báo tắt máy.

Tắt máy? Anh nhớ mình ngày trước khi quẳng điện thoại bản giới hạn cho cô, ép cô đổi cái mới có từng nhắc cô, dù lúc nào cũng phải mở máy vì anh.

Mà bao ngày qua mặc dù anh gọi cho cô rất ít, nhưng chưa bao giờ hiến thị tắt máy.

Anh nhìn bên ngoài đang đổ mưa, lúc này sao cô lại tắt máy? Không có lí do gì hết.
 
Chương 192: Định vị theo dõi (1)


"Sao rồi? Thiên Ân thiếu gia", trợ lý Nhan đứng trước mặt anh hỏi.

"Tắt nguồn rồi", Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lát, đứng dậy khỏi ghế sofa rồi bước nhanh theo ra ngoài.

Trợ lý Nhan bước nhanh theo bước chân anh nói:

"Thiên Ân thiếu gia, bữa tiệc lát nữa anh không tham dự nữa à?".

"Không tham dự nữa", Nam Cung Thiên Ân nói.

Tuy anh không biết vì sao Bạch Tinh Nhiên lại tắt máy, cũng không biết cô rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không, nhưng nhìn thấy thời tiết như

vậy, nghe thấy những âm thanh của điện thoại tắt nguồn vọng lại, anh lập tức cảm thấy lo lắng, trong tình cảnh này anh làm gì có tâm trạng đi tham dự bữa tiệc nữa?

Trợ lý Nhan đi cùng anh đến cạnh chiếc xe, sau khi ngồi vào ghế lái nhìn anh an ủi nói:

"Thiên Ân thiếu gia, biết đâu là do điện thoại của thiếu phu nhân hết pin hoặc bị rơi thì sao”.

"Không đâu", Nam Cung Thiên Ân nói với giọng chắc nịch.

Đêm qua điện thoại của Bạch Tinh Nhiên vừa mới sạc pin đến tận nửa đêm, là anh trước khi đi ngủ đã sạc giúp cô, mà dung lượng điện của cái điện thoại này kể cả xem phim chơi game suốt ngày thì ít nhất có thể dùng được hơn một tuần.

Cho nên, điện thoại hết pin thì tuyệt đối là không thế, còn có bị rơi không thì anh không dám nói.

"Nhưng giờ chẳng có chút tin tức gì, chúng ta đi đâu tìm bây giờ?", trợ lý Nhan đã khởi động xe nhưng không biết mình nên đi về phía nào.

Vấn đề này cũng làm khó cả Nam Cung Thiên Ân, anh nghĩ một lát, ấn vào nút mở máy.

Vì lúc đầu không tin tưởng Bạch Tinh Nhiên, khi anh đưa điện thoại cho cô, anh đã lắp một phần mềm định vị.

Chỉ là sau đó thì chưa dùng bao giờ, vì vần chưa đến mức nhất thiết phải dùng nó, cũng vì dù sao đây không phải là một việc có đạo đức gì cả.

Nhưng hôm nay, ở một thành phố xa lạ, anh đột nhiên lo lắng cho cô, cũng không cần đế ý đến việc có đạo đức hay không gì nữa.

Anh nhanh chóng khởi động phần mềm định vị, và đã tìm được vị trí của chiếc điện thoại luôn.

Nhìn địa chỉ trêи màn hình, anh nhíu mày, đây là hướng đi ra ngoại ô, trời mưa to thế này sao có thế lại chạy ra tận ngoại ô chứ?

"Đến chỗ này đi", sau khi Nam Cung Thiên Ân chuyển định vị sang dạng chỉ đường, bèn đưa điện thoại cho trợ lý Nhan.



Trợ lý Nhan nhìn địa chỉ phía trêи xong, mặt cô tỏ vẻ thắc mắc:

"Thiếu phu nhân sao có thế đi đến một nơi

xa như vậy nhỉ?”.

"Tôi cũng không biết, qua đó xem sao”, Nam Cung Thiên Ân lấy từ trong ngăn tủ nhỏ ra một chiếc điện thoại khác tiếp tục gọi vào số của Bạch Tinh Nhiên, nhưng thứ nhận được vẫn là tiếng tắt máy.

Cơ thể Bạch Tinh Nhiên vừa ướt vừa lạnh, đôi chân cũng sắp mỏi nhừ, nhưng vẫn không thể bắt được một chiếc taxi nào đưa cô trở về thành phố cả.

Đúng lúc cô tuyệt vọng đến mức sắp ngất đi, trước mặt bồng nhiên xuất hiện một chiếc Bentley màu đen, chiếc Bentley đột nhiên giảm tốc độ, sau đó từ từ dừng lại trước mặt cô.

Vì trải qua vụ cướp vừa rồi, nên

chỉ cần có chiếc xe nào đến gần Bạch Tinh Nhiên lập tức cảm thấy căng thẳng, sau đó hoảng sợ chạy vào lề đường.

Cửa xe mở ra, Lâm An Nam giơ một chiếc ô xuất hiện trước mặt cô.

Lâm An Nam? Bạch Tinh Nhiên gần như không dám tin vào mắt mình, cô đưa tay lên lau nước mưa trêи mặt, khi cô nhìn rõ người đàn ông đang lại gần mình chính là Lâm An Nam, vẻ mặt cô không hề có chút vui mừng vì được cứu, ngược lại còn bất giác lùi về phía sau vài bước, trừng trừng nhìn anh ta với vẻ mặt bài xích.

"Tinh Nhiên...", Lâm An Nam thấy cô lùi lại, trong lòng có chút thất vọng, đã đến mức này rồi mà cô vẫn

không muốn lại gần anh ta, vẫn xa lánh anh ta như vậy.

"Anh định làm gì?", Bạch Tinh Nhiên khẽ lắc đầu, bước chân vẫn là lùi về phía sau.

"Tôi còn có thể làm được gì? Đương nhiên là đến đón em về rồi", Lâm An Nam sải bước đi đến, muốn kéo cô vào trong chiếc ô, nhưng Bạch Tinh Nhiên lại hất tay anh ta:

"Tôi không cần anh phải lo!".

Nói xong, cô lập tức quay người chạy đi.

"Tinh Nhiên, em còn dầm mưa như vậy sẽ bị cảm đấy", Lâm An Nam vội vàng đuổi theo, tóm lấy cánh tay kéo cô vào trong chiếc ô.

Bạch Tinh Nhiên bị khống chế, chỉ có thể hổn hển hét vào mặt anh ta:

"Lâm An Nam anh buông tay ra cho tôi! Kế cả tôi có bị cảm cũng chẳng liên quan đến anh! Sao anh cứ bám tôi dai như đỉa thế?".

"Em nhìn bộ dạng bây giờ của em xem, bị ướt đến mức này rồi còn cứng đầu?”.



Lâm An Nam nhìn cô một cái, ướt từ đầu tới chân, mặt trắng bệch, môi tím tái, bàn tay lạnh như băng.

Đã như thế rồi cô lại vẫn còn sức đế từ chối anh ta, bài xích anh ta?

"Không liên quan tới anh! Tôi không cần anh phải lo!”, Bạch Tinh Nhiên vừa đẩy đánh anh ta vừa vùng vẫy, miệng không ngớt nói:

"Anh cút đi cho tôi! Cút đi...!".

"Em có chắc là muốn tôi cút đi

không?", sắc mặt Lâm An Nam lạnh hẳn đi.

"Chắc chắn! Cút! Cút đi!".

"Bạch Tinh Nhiên đồ khốn kiếp!", Lâm An Nam tức giận giơ tay tát một phát vào mặt cô, Bạch Tinh Nhiên bất ngờ hét lên một tiếng, những sợi tóc ướt sũng dính lên trêи má.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta, bàn tay ôm lấy bên má vừa bị anh ta tát đau cô tức đến mức cả người run rấy, thậm chí còn quên cả kêu gào.

Lâm An Nam chắc là tức giận thật, anh ta không hề ý thức được cái tát của mình mạnh tay đến mức nào, trừng mắt nhìn cô nghiến răng nói:

"Trước đây khi yêu tôi, cô luôn miệng

nói không quan tâm tôi có nhận được quyền thừa kế nhà họ Lâm hay không, luôn miệng nói bản thân không quan trọng tiền bạc vật chất.

Sao vừa gặp Nam Cung Thiên Ân đã bám như ruồi nhặng thấy mật ngọt không chịu đi thế? Cô nói tôi ngoại tình không đáng đế tha thứ, số phụ nữ anh ta từng ngủ còn nhiều gấp mấy chục lần của tôi sao cô lại không hề hận anh ấy? Anh ta không chỉ ngoại tình còn giết chết người thân của cô, rốt cuộc ai mới là đáng ghét hơn? Cô mở to mắt ra nhìn đi!".

"Im đi! Anh im miệng lại cho tôi...", Bạch Tinh Nhiên lắc đầu mạnh, cô không muốn nghe, cô không muốn nghe chút nào hết!

Nhưng Lâm An Nam không hề im lặng, còn tóm lấy cánh tay cô kéo đi,

ôm chặt cô vào lòng nhìn xuống cô tiếp tục cười khấy:

"Cô còn chưa nói với tôi là vì sao, chính là vì anh ta giàu hơn tôi à? Vì anh ta là người thừa kế duy nhất của nhà Nam Cung? Còn tôi lại chưa chắc đã là người thừa kế của nhà họ Lâm sao?".

"Xin anh đừng có nói nữa...", Bạch Tinh Nhiên giàn giụa nước mắt cầu xin, cô dùng sức cố muốn thoát khỏi anh ta, lại bị anh ta ôm càng chặt hơn.

Cô càng muốn thoát khỏi, Lâm An Nam càng tức giận, tức đến mức cúi đầu hôn lên môi cô.

Môi cô vừa mềm vừa lạnh, chắc là vì dầm mưa quá lâu, vừa chạm vào môi cô, Lâm An Nam lập tức kϊƈɦ động, fôi cứ thế hôn sâu.
 
Chương 193: Định vị theo dõi (2)


Lâm An Nam đau đớn, gầm nhẹ một tiếng buông cô ra, nhưng cơn giận dữ trong lòng không giảm mà còn tăng lên, khi Bạch Tinh Nhiên quay người định bỏ chạy anh ta lại tóm chặt cổ tay cô kéo giật lại.

Cơ thể Bạch Tinh Nhiên vốn đã lạnh cóng khó chịu, vừa rồi bị anh ta tát cho một cái khiến cô không còn sức lực nữa, giờ lại bị anh giằng co kéo giật, cuối cùng cô không chịu được nữa ngã vào lòng anh ta rồi ngất đi.

Lâm An Nam thấy cô ngất thì sững sờ, nhanh chóng bế cô đi ra chỗ chiếc xe.

Sau khi đặt Bạch Tinh Nhiên vào xe, Lâm An Nam quay lại ghế lái, mở máy sưởi trong xe ở số to nhất, người Bạch Tinh Nhiên ướt sũng như vậy, anh ta lo cô sẽ vì thế mà bị cảm.

Nam Cung Thiên Ân khó khăn lắm mới đuổi được đến vùng ngoại ô, còn chưa kịp tìm đến vị trí của chiếc điện thoại, địa điếm trêи màn hình lại bắt đầu chuyến sang hướng khác, dịch chuyến về phía thành phố.

Nam Cung Thiên Ân định vị lại hệ thống một lần nữa, rồi nói với trợ lý Nhan:

"Quay đầu lại, đi về phía thành phố đi".

"Sao đột nhiên lại chuyển hướng

về thành phố vậy?", trợ lý Nhan hỏi.

Khó khăn lắm cô mới tìm được

đến đây, cũng sắp đến vị trí của điểm định vị rồi, không ngờ tình hình đột nhiên thay đổi.

"Liệu có phải là thiếu phu nhân chơi chán rồi thì tự mình đi về không?”, trợ lý Nhan lại hỏi một câu.

Nam Cung Thiên Ân lắc đầu, anh cũng không biết, hy vọng là như vậy thật.

Địa điểm định vị di chuyển rất nhanh, rõ ràng là đang ngồi xe về thành phố.

Mưa ngoài cửa xe mỗi lúc một lớn, tầm nhìn cũng trở nên mờ ảo hơn, Nam Cung Thiên Ân chăm chú nhìn những cây cối vụt qua nhanh như chớp, thực sự không thể hiếu được điện thoại của Bạch Tinh Nhiên vì sao

lại xuất hiện ở nơi này.

Hai người lại từ ngoại ô đuổi theo về thành phố, mãi mới đuối kịp đến phía ngoài tòa nhà kỹ thuật số khá có tiếng ở Yên Thành, trợ lý Nhan dừng xe lại, nhìn tòa nhà kỹ thuật số nói:

"Chắc là ở đây rồi không sai được đâu".

Nam Cung Thiên Ân nhìn kĩ địa chỉ, xác nhận là không hề sai.

"Thiên Ân thiếu gia, hay là tôi vào trong trước xem sao?”, trợ lý Nhan lễ phép hỏi.

Nam Cung Thiên Ân trả lời:

"Không cần đâu".

Nhìn qua lớp cửa xe và nước mưa vẫn đang rơi, Nam Cung Thiên Ân đột

nhiên nhìn thấy hai người đàn ông trẻ cầm chiếc điện thoại vui vẻ đi ra ngoài như đang bàn luận chuyện gì đó, và chiếc điện thoại trong tay họ chính là chiếc anh mua cho Bạch Tinh Nhiên.

"Thiên Ân thiếu gia, anh định làm gì thế?", trợ lý Nhan nhìn Nam Cung Thiên Ân đẩy cửa xe bước ra, vội vàng gọi với theo:



"Thiên Ân thiếu gia chờ đã, tôi lấy ô cho anh".

Nhưng Nam Cung Thiên Ân không hề đế ý cô, anh cứ thế đi thẳng đến trước mặt hai người đàn ông kia.

Hai người đàn ông kia vì vừa cướp đồ nên trong lòng hơi chột dạ, sau khi thấy Nam Cung Thiên Ân xuất hiện với vẻ mặc lạnh lùng, vội vàng giấu điện thoại về phía sau theo bản

năng, nhìn anh với vẻ mặt cảnh giác.

"Làm cái gì thế?", một người đàn ông trong đó gằn giọng quát Nam Cung Thiên Ân một câu.

"Mày nghĩ xem là làm gì?", Nam Cung Thiên Ân hất cằm về phía đôi tay ở sau người hắn:

"Nhắc mày một câu, trong điện thoại có lắp hệ thống định vị, ngoài tao ra thì không ai gỡ nổi, kế cả chạy lại phần mềm cho điện thoại cũng vô dụng”.

Hai người đàn ông nhìn nhau, bọn họ vừa vào trong tòa nhà kỹ thuật số đế thử xong, đúng là chạy lại phần mềm vẫn không được.

Nhưng bọn họ có tật giật mình đương nhiên sẽ không thừa nhận mình vừa cướp điện thoại của anh rồi,

cũng sẽ không trả lại anh chiếc điện thoại đắt tiền đó.

Thứ Nam Cung Thiên Ân quan tâm không phải là chiếc điện thoại này, mà là tung tích của Bạch Tinh Nhiên, anh nhíu mày hỏi một câu:

"Tao hỏi mày, mày lấy trộm chiếc điện thoại này ở đâu? Chủ nhân chiếc điện thoại giờ đang ở đâu?"

Tuy hai người đàn ông này thấy khí chất của Nam Cung Thiên Ân có vẻ hơi đáng sợ, nhưng đế có thế nhanh chóng thoát thân đã cố tình tức giận nói:

"Đồ thần kinh! Con mắt nào của mày nhìn thấy tao lấy trộm điện thoại hả?", nói xong hắn lướt qua người anh muốn thoát thân.

Nam Cung Thiên Ân tóm lấy cố cái tay đang cầm điện thoại của hắn,

vặn cái điện thoại ra trước mặt hắn:

"Tao hỏi mày, chủ nhân của chiếc điện thoại này đang ở đâu?".

"Tao không biết mày đang nói gì?”, người đàn ông giơ tay đấm một phát suýt nữa trúng mặt Nam Cung Thiên Ân.

Nam Cung Thiên Ân đã hoàn toàn tức giận, giơ nắm tay đấm mạnh vào mặt đối phương, đối phương đau đến mức cả cơ thế loạng choạng lùi về phía sau mấy bước liền.

Tuy người Nam Cung Thiên Ân cao hơn, sức lực cũng mạnh hơn bọn họ, nhưng dù sao chỉ có mình anh, đánh đấm vài cú liền trở nên yếu thế.

Trợ lý Nhan thấy cú đấm của một trong hai người đã giơ trước mặt

Nam Cung Thiên Ân, cô hoảng hốt kêu lên:

"Dừng tay! Tôi đã báo cảnh sát rồi, các người còn không mau dừng tay lại!".

Nói xong, cô lại cầu cứu mấy anh thanh niên đứng xung quanh, lòng nóng như lửa đốt:

"Hai người đó là kẻ trộm, phiền các anh qua giúp anh ấy khống chế bọn họ với, mau lên ạ...”.



Nhưng mấy người thanh niên đó lại không hề có ý định giúp đỡ, thậm chí còn lùi ra sau vài bước, trong đó có một người đàn ông bất lực lên tiếng khuyên:

"Hai người đó thường xuất hiện ở đây, chúng tôi không dám đắc tội đâu, em gái, nếu không muốn chết thì mau khuyên bạn trai em bỏ cuộc đi".

Trợ lý Nhan cầu xin vô vọng, cô

thấy bọn họ đánh nhau từ dưới mái hiên ra đến ngoài trời mưa, còn Nam Cung Thiên Ân rõ ràng đã bị thương, cô vội vã lao ra giữa trời mưa, cầm chiếc ô trong tay đánh mạnh lên đầu của một trong hai người đàn ông:

"Dừng tay lại! Có nghe thấy không hả!"

Người đàn ông đó bị cô dùng ô đập, đau đến mức hét lên một tiếng, cũng không cần biết đối phương là nam hay nữ mà giơ tay tát mạnh lên mặt cô.

Trợ lý Nhan bị đánh cho không đứng vững, suýt nữa thì ngã, Nam Cung Thiên Ân thấy cô bị đánh, tức lên đạp cho người đàn ông kia ngã lộn nhào xuống đất.

Người đàn ông kia úp mặt vào

đất, sau khi bò lên khỏi vũng nước bẩn, hắn tức tối nhổ toẹt cặn bẩn trong miệng, khi đang định lao lên đánh tiếp thì phía ngoài cổng cuối cùng cũng vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Hai người đàn ông nghe thấy còi xe cảnh sát lập tức chân mềm nhũn ra, trợ lý Nhan thở phào chạy đến đõ Nam Cung Thiên Ân lên quan tâm hỏi:

"Thiên Ân thiếu gia, anh có sao không?".

"Tôi không sao", Nam Cung Thiên Ân nhổ bỏ nước mưa trong miệng, dùng sức đạp cho một người đàn ông đang định bò lên chạy thoát kia một cái ngã lăn luôn ra đất, sau đó giẫm chân lên gáy hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Tao hỏi mày một lần nữa, chủ nhân của chiếc điện thoại đang ở

"Dừng tay, dừng hết lại cho tôi!”, mấy vị cảnh sát nhanh chóng lao ra khỏi chiếc xe, tóm lấy người đàn ông đang nằm dưới đất và người đang định bỏ chạy rồi lôi lên xe.

Nam Cung Thiên Ân tham gia đánh nhau đương nhiên cũng không thoát được cảnh bị áp giải đến đồn cảnh sát, hơn nữa lại là lần đầu tiên trong đời.

Ba mươi phút sau.

Nam Cung Thiên Ân được sắp xếp vào trong phòng tiếp khách của đồn cảnh sát, trêи người anh đã thay bộ quần áo sạch sẽ khác.

"Lần nào thiếu phu nhân gặp chuyện, anh cũng rất dễ kϊƈɦ động", trợ lý Nhan dùng giấy ăn lau vết máu

trêи khóe miệng giúp anh.

Nam Cung Thiên Ân giơ tay giật tờ giấy ăn trong tay cô, lau lên miệng vài cái rồi ném bỏ, mặt tức giận nói:

"Gặp phải loại cặn bã của xã hội, sao mà không kϊƈɦ động chứ?".

"Khi đã biết rõ đối phương có nhiều người mà vẫn bồng bột thì đúng là không nên đâu", trợ lý Nhan chưa bao giờ nói với anh bằng vẻ tức giận như lúc này:

"Nhỡ may vừa rồi bọn họ đánh cho anh bị thương nặng thì sao? Ai đi giúp anh tìm thiếu phu nhân nữa?".

Vừa nói đến chuyện này, Nam Cung Thiên Ân lập tức ngẩng đầu lên giục:

"Đi xem kết quả thấm vấn của bọn họ đi".
 
Chương 194: Định vị theo dõi (3)


Anh còn đang chờ bọn họ nói cho anh biết tung tích của Bạch Tinh Nhiên mà, Bạch Tinh Nhiên bị mất điện thoại, theo lý mà nói sẽ gọi điện báo cho anh mới đúng, nhưng lại không thấy gọi tới, gọi vào số trong khách sạn cũng không ai nghe máy.

Trợ lý Nhan gật đầu:

"Vâng, tôi đi hỏi xem sao".

Trợ lý Nhan đứng dậy khỏi ghế, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên nhớ tới cô ấy cũng vừa bị ăn một cái tát của đối phưong, thế là quan tâm hỏi:

"Phải rồi, mặt cô có sao không?".

Trợ lý Nhan lắc đầu với vẻ không quan tâm:

"Tôi không sao".

Tóc cô vẫn còn vài cọng bị ướt rũ trêи vai, trêи má trái vẫn còn vết tay hơi đỏ, cái tát mạnh thế kia làm gì mà không bị sao chứ?

Nam Cung Thiên Ân gọi cô lại nói:

"Thôi, cô ngồi xuống nghỉ đi, tôi đi hỏi cho", anh vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế, khi đang định rời khỏi phòng tiếp khách, một vị cảnh sát đúng lúc đẩy cửa bước vào.

Sau khi biết được thân phận của Nam Cung Thiên Ân, nhân viên ở đây đối xử với anh lập tức cung kính hơn rất nhiều, dù sao là sếp của một tập đoàn đa quốc gia lại đánh nhau giữa đường chắc chắn là có nguyên nhân.

Cảnh sát đưa chiếc điện thoại đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân nói:

"Nam Cung tiên sinh, hai tên trộm đó đều đã khai rõ ràng rồi, chiếc điện thoại này do bọn họ cướp được của một phụ nữ mang thai, chắc là bà xã của anh".

"Bà xã tôi giờ đang ở đâu?", Nam Cung Thiên Ân không nhận lấy điện thoại mà vội vàng hỏi.

Trợ lý Nhan nhận lấy điện thoại giúp

Trợ lý Nhan nhận lấy điện thoại giúp anh, nhỏ giọng an ủi nói:

"Thiên Ân thiếu gia anh đừng nóng vội, để anh cảnh sát từ từ nói đã".

Cảnh sát nói tiếp:

"Theo như bọn họ khai, bọn họ nhìn thấy một phụ nữ mang thai đứng ở trêи đoạn đường Thông Hòa vùng ngoại ô phía Tây nhưng không che ô gì cả, người ướt như chuột lột đứng ở lề đường gọi điện thoại, nên bọn họ tiện tay cướp luôn điện thoại của cô ấy, còn giờ bà xã anh đang ở đâu thì bọn họ cũng không

rõ .

"Đoạn đường Thòng Hòa vùng ngoại ô phía Tây sao? Vậy cũng khá là xa đó", trợ lý Nhan nói nhỏ.

Cảnh sát gật đầu:

"Đúng vậy, cách thành phố khoảng hai mươi cây số".

"Thiếu phu nhân sao lại đến nơi xa thế nhỉ?".

cảnh sát nghĩ một lúc, mỉm cười nói:

"Nơi đó không khí rất tốt, cảnh cũng đẹp nữa, chắc là đến đó đi dạo cũng nên".

Nam Cung Thiên Ân cũng không hiểu nổi Bạch Tinh Nhiên vì sao lại đến tận đó, buổi sáng rõ ràng còn nói với anh là chỉ đi chơi gần thôi mà.

Anh đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, vừa đi ra ngoài cửa vừa ném cho trợ lý Nhan một câu:



"Chuyện ở đây giao cho cô nhé, tôi đi trước đây".

Trợ lý Nhan vội vàng đứng dậy đuổi theo nói:

"Thiên Ân thiếu gia, trêи người anh còn đang bị thương, để tôi đưa anh qua đó".

"Không cần đâu, tôi tự đi được", anh không cả ngoái đầu mà đi luôn.

Bạch Tinh Nhiên tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một căn phòng ngủ lạ.

Không phải là căn phòng bình thường cô

hay ngủ, cũng không phải là phòng của khách sạn, mà là...

Cô nhìn xunh quanh, vẫn là căn phòng thiết kế kiểu của khách sạn, phía ngoài cửa sổ là rừng cây cọ đang đung đưa theo gió, rõ ràng đây là khách sạn kiểu biệt thự.

Cô nhắm mắt lại, tất cả những cảnh tượng trước khi cô ngất đi lập tức tái hiện lại trong đầu cô, cuối cùng cô đã nhớ lại khi cô vừa lạnh vừa mệt đã gặp Lâm An Nam, còn bị anh ta tát cho một cái đau điếng, khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình không còn sức để đứng vững nữa.

Nghĩ đến Lâm An Nam, tim cô giật thót một cái, cô bật dậy khỏi giường theo bản năng.

Cơ thể cô đã không còn cảm giác lạnh giá nữa, quần áo cũng không còn ướt sũng.

Cô cúi đầu nhìn lại mình, thế mà không biết từ lúc nào đã bị người khác thay cho một bộ đồ ngủ rộng rãi rồi.

Rốt cuộc là ai đã giúp cô thay quần áo?

Là ai...

"Là tôi giúp cô thay đó", phía ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng.

Bạch Tinh Nhiên quay đầu qua, khi thấy Lâm An Nam đang từ từ bước vào, cò chạy vào một góc giường co rúm người lại, nhìn chằm chằm vào anh ta một cách cảnh giác.

"Chẳng phải là cô đang thắc mắc quần áo trêи người cô là ai thay giúp cô sao?", Lâm An Nam đứng trước giường cô, từ trêи nhìn xuống cô mỉm cười:

"ở đây ngoài tôi ra thì chẳng có người thứ hai đâu".

"Anh... đồ vô liêm sỉ!", Bạch Tinh Nhiên ngại đỏ mặt nhả ra vài từ.

"Tôi thấy tôi đối xử với cô quá lịch sự, nên trong thời gian yêu nhau ba năm còn chưa từng nhìn thấy cơ thể cô, thế mà cái tên Nam Cung Thiên Ân kia, mới quen cô

tên Nam Cung Thiên Ân kia, mới quen cô chưa đầy ba tháng cô đã mang thai cho anh ta rồi", Lâm An Nam đưa mắt xuống nhìn bụng cô.

Khi thay quần áo cho cô vừa nãy, thấy phần bụng nhô lên của cô, anh ta cảm thấy mắt mình như bị kim đâm vậy, đau nhói.

Người anh ta hơi nghiêng về phía trước, nhìn cô nghiến răng nói:

"Nếu không phải vì yêu cô thật lòng, thì tôi lại nhịn tận ba năm sao? Lại chẳng vật cô xuống giường lâu rồi!".

Bạch Tinh Nhiên hơi dựa người về phía sau, nhìn anh ta nói:

"Tôi cảm ơn anh đã chịu nhịn ba năm đó, được chưa?”.

"Cô đúng là không hiểu gì về đàn ông cả", Lâm An Nam ảo não nói:



"Khi một người đàn ông thật sự thích một người phụ nữ, sẽ không phải cả ngày chỉ nghĩ đến cơ thể của cô ấy, càng sẽ không ép cô ấy làm những việc cô ấy không muốn".

"Anh rốt cuộc muốn nói gì đây?", Bạch Tinh Nhiên bực bội nhíu mày.

Cô đương nhiên là biết điều này, lúc đầu khi mới gả cho Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tôn trọng cô, càng không cần suy nghĩ cô có muốn làm chuyện đó với anh hay không.

Mỗi lần đều là khi anh muốn thì sẽ đến tìm cô, nói thẳng ra thì anh hoàn toàn coi cô là một đối tượng để anh giải quyết nhu cầu sinh lý.

Đây chính là cuộc hôn nhân không có tình yêu, cô đương nhiên là biết.

"Từ đầu đến cuối tôi đều chỉ có một mục đích, giành lại cô".

"ĐỒ điên!", Bạch Tinh Nhiên chỉ ném cho anh ta hai từ như vậy.

Lâm An Nam hít nhẹ một hơi, lùi lại một bước:

"Tôi tưởng sự căm hận của cô dành cho tôi lúc này sẽ không mãnh liệt như vậy

cho tôi lúc này sẽ không mãnh liệt như vậy chứ"

Bạch Tinh Nhiên không có tâm trí nói với anh ta những chuyện này, trước mắt chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, cô chỉnh lại bộ đồ ngủ trêи người:

"Quần áo của tôi đâu? Xin anh trả lại quần áo cho tôi".

"Cô muốn đi đâu? Trở về vòng tay của người đàn ông đó?".

"Chẳng liên quan đến anh!", Bạch Tinh Nhiên bước xuống giường.

Thực ra cô không hề biết mình lúc này muốn đi đâu, cũng không biết mình có thể đi đâu cả.

Vòng tay Nam Cung Thiên Ân chắc chắn là không trở về được nữa rồi, chỉ cần cô còn chút lòng tự trọng, cũng không thể về đó nữa!

Lâm An Nam tức giận, đấy cô nằm xuống giường quát lên:

"Bạch Tinh Nhiên, cô đúng là đê tiện!"

Bạch Tinh Nhiên bị anh ta đẩy một cái về phía sau ngã luôn xuống giường, cô tức tối lấy tay ôm bụng, trừng mắt nhìn anh ta hét lên:

"Anh rốt cuộc muốn thế nào?".

"Tôi đang muốn giúp em, em rốt cuộc có biết không hả?", Lâm An Nam ngồi theo xuống mép giường, hai tay ôm chặt lấy vai cô, nhìn cô nói:

"Bạch Tinh Nhiên, em rốt cuộc có biết là ngoài tôi ra thì không còn ai có thể cứu em không.

Em tưởng Bạch Ánh An sẽ buông tha cho em sao? Cô ta sẽ để cho quả bom nổ chậm như em sống trêи cõi đời này sao? Cô ta sẽ cam tâm nuôi con giúp em sao? Tôi nói cho em biết, giờ em có chọn con đường nào đi nữa thì đều phải chết.

Chờ sau khi đứa bé chào đời, kể cả em không hoán đổi thân phận với Bạch Ánh An, thì em sẽ vẫn bị nhà Nam Cung ép chết, giống như sáu người trước đây vậy.

Chắc là em vẫn chưa biết nhỉ, lão phu nhân đã tìm được tình nhân định mệnh đích thực của Nam Cung Thiên Ân rồi, và Nam Cung Thiên Ân cũng đã đồng ý với lão phu nhân, chờ đứa bé ra đời sẽ lập tức cưới

thực của Nam Cung Thiên An rồi, và Nam Cung Thiên Ân cũng đã đồng ý với lão phu nhân, chờ đứa bé ra đời sẽ lập tức cưới người phụ nữ kia về".

Lâm An Nam nói đến đoạn sau, giọng nói dần dần từ tốn hơn, anh ta nói tiếp:

"Nếu em không muốn chết, tôi có thể giúp em, cũng chỉ có tôi mới có thể giúp em thòi".
 
Chương 195: Định vị theo dõi (4)


Bạch Tinh Nhiên sững sờ khi nghe những lời anh ta nói, tim cô đau như bị cứa.

Nam Cung Thiên Ân thật sự đã đồng ý với lão phu nhân chờ cô sinh đứa bé ra sẽ cưới người khác sao? Anh ấy thật sự đã đồng ý rồi à? Người đàn ông lạnh lùng vô tình này, sao anh ấy có thể đối xử với cô như vậy?

Không, nhất định là Lâm An Nam đang nói dối, cố tình chia rẽ cô và Nam Cung Thiên Ân, cô không thể tin!

Nhưng kể cả anh chưa từng muốn làm như vậy, thì việc bức chết bà ngoại cô lại là sự thật, sao cô có thể tha thứ cho anh? Sao có thể tìm cái cớ để thuyết phục mình tha thứ cho anh đây?

Cô lặng lẽ bước xuống giường, nhìn chằm chằm Lâm An Nam nói:

"Cảm ơn ý

tốt của anh, tôi có thể đi được chưa?".

"Em định đi đâu?".

"Tôi không biết nữa".

"Ở đây đối với em mà nói là một nơi xa lạ, em có thể đi đâu chứ? Ngoan ngoãn ở lại đây đi".

"Không cần đâu, cảm ơn".

"Tôi bảo cần là cần".

Bạch Tinh Nhiên tức tối, liếc anh ta cười khẩy:

"Vậy thì tôi lại thấy tò mò, Lâm thiếu gia đang muốn gây hấn với Nam Cung Thiên Ân à? Anh vì tôi mà gây hấn với anh ấy?".

Lâm An Nam im lặng, Bạch Tinh Nhiên nói tiếp:

"Lúc đầu anh vì muốn có được quyền thừa kế của nhà họ Lâm mà đấy tôi cho Nam Cung Thiên Ân không tiếc tay, giờ anh lại vì tôi mà trở mặt với Nam Cung

anh lại vì tôi mà trở mặt với Nam Cung Thiên Ân? Như vậy thì có khi đến cả hạt bụi của nhà họ Lâm anh cũng không có nổi đâu!"

Lâm An Nam trầm ngâm một lúc, mới nói:

"Tôi có thể không trở mặt với Nam Cung Thiên Ân, giờ chúng ta bỏ đứa bé đi, để Bạch Ánh An thay em trở về nhà Nam Cung, chỉ có như vậy em mới có thể an toàn thoát thân".

Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cười nghẹn ngào, cười một cách buồn bã không giấu giếm.

Lâm An Nam nhíu mày:

"Em cười gì?".

"Lâm thiếu gia, chắc anh vẫn chưa biết nhỉ? Từ lúc tôi có bầu đến giờ, người của nhà Nam Cung ép tôi bỏ đứa bé, người của nhà họ Bạch cũng ép tôi bỏ đứa bé đi, có biết vì sao tôi vẫn có thể giữ đứa bé được đến bây giờ không? Lần đầu tiên tôi chạy thoát khỏi phòng phẫu thuật, tôi từng nhảy

cầu, từng chịu gia pháp, giờ đây khó khăn lắm mới giữ được đứa bé lại, thế mà anh lại muốn tôi bỏ nó đi? Đến cả Lâm thiếu gia anh cũng muốn tôi bỏ đứa bé? Anh là cái thá gì chứ?"

"Là tôi đang giúp em thôi".



"Tôi đã nói hàng nghìn hàng vạn lần rồi, tôi không cần! Không cần mà!", Bạch Tinh Nhiên gần như hét lên đấy anh ta, rồi đi ra phía cửa.

Bước chân ra khỏi tấm thảm lông cừu, cái lạnh lẽo của nền gạch chạm vào lòng bàn chân khiến cô bất giác rùng mình, lúc này mới nhớ ra mình còn đang mặc đồ ngủ và đi chân trần.

Cô quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thất vọng của Lâm An Nam nói:

"Tôi muốn lấy quần áo của tôi".

"Tôi đã nói rồi, quần áo đã đem đi giặt khô rồi mà".

Bạch Tinh Nhiên cúi đầu nhìn lại mình, bộ đồ ngủ trêи người cô bây giờ thực sự không thể mặc ra ngoài được, không còn cách nào đành quay người trở lại phòng ngủ, ngồi lên giường nói:

"Vậy thì có thể nhờ anh giúp tôi một chuyện không? Giúp tôi kiếm một bộ đồ đến đây".

"Em vội vàng đi như vậy sao?", Lâm An Nam nhíu mày không vui, rồi nói với giọng mang chút vẻ uy hϊế͙p͙:

"Tôi khuyên em nên bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ những gì tôi vừa nói với em, nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời tôi".

"Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi", Bạch Tinh Nhiên gần như không cần nghĩ mà nói luôn.

Lâm An Nam lại không bận tâm lời từ chối của cô, vẫn làm theo ý mình:

"Tôi cho em thời gian, nghĩ lại những chuyện Nam Cung Thiên Ân đã làm với em, nếu em còn cố chấp muốn quay về với anh ta, vậy thì em...", anh ta lắc đầu, cười khẩy quay người đi ra khỏi phòng.

Anh ta đi xong còn tiện tay đóng sầm

cửa lại.

"Rầm" một tiếng, tim của Bạch Tinh Nhiên như thể bị chấn động, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã khép lại khoảng ba phút mới lặng lẽ hoàn hồn lại.

Giờ là thế nào đây? Cô bị Lâm An Nam giam lỏng sao?

Không có quần áo, không có giày giép, còn không có điện thoại nữa... cô thậm chí không ra khỏi nổi căn phòng ngủ này!

Vì sao người bên cạnh cô ai ai cũng độc đoán ích kỷ? Vì sao cô đến Yên Thành thôi còn làm cho mình rơi vào cảnh thê thảm này?

Cô đi chân trần đến cửa sổ sát đất, nhìn qua lớp cửa kính thấy bên ngoài vẫn còn đang mưa, rả rích mãi không ngừng.

Cô không biết Nam Cung Thiên Ân liệu

Cô không biết Nam Cung Thiên Ân liệu sau khi rời khỏi bữa tiệc có đi tìm cò khắp nơi không, không cần biết có hay không, cô đều không quan tâm nữa.

Nếu không phải là mẹ và Tiểu Ý vẫn đang trong tay Bạch Ánh An, cò thực sự muốn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Nam Cung Thiên Ân, biến mất luôn và ngay!

Cô phải làm sao đây? Lại trở về bên cạnh Nam Cung Thiên Ân, cùng anh diễn vai vợ chồng hạnh phúc cho đến khi đứa bé chào đời sao? Những ngày tháng như vậy cô có thể chịu được bao lâu?

Cô sợ mình lại không thể kiên định giống như trước đây vậy, chỉ một chút ngọt ngào của Nam Cung Thiên Ân cũng dễ dàng chinh phục được cô, khiến cô đồng ý ở dưới chân anh.

Sau khi Nam Cung Thiên Ân lái xe một mình đến đoạn đường mà tên cướp đã nói, nhưng không thấy bóng dáng Bạch Tinh Nhiên đâu cả, anh vừa lượn một vòng gần



Nhiên đâu cả, anh vừa lượn một vòng gần đó, vừa dùng tay kia gọi vào số điện thoại của khách sạn.

Điện thoại vẫn không có ai nghe máy, ở đây cũng không có bóng dáng Bạch Tinh Nhiên, cô rốt cuộc đã đi đâu?

Nhìn bên ngoài trời mưa không ngớt, trong lòng anh lại càng bồn chồn, càng lo lắng hơn.

Thậm chí còn bảo trợ lý Nhan hô hào nhân viên ở văn phòng bên này đi ra ngoài tìm giúp anh.

Điện thoại đặt trong ngăn tủ nhỏ reo, anh gần như hồi hộp cầm điện thoại lên, khi thấy màn hình hiển thị số điện thoại của trợ lý Nhan đột nhiên trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn cầm điện thoại lên và ấn nghe trong hy vọng:

"Có tin tức gì chưa?".

Trợ lý Nhan nói:

"Thiên Ân thiếu gia, tôi

vừa cho người kiểm tra một trong những

camera có gắn trêи đoạn đường đi ra ngoại

ô, Lâm An Nam trưa nay quả thực đã đi về hướng này, và bốn mươi phút sau lại trở về thành phố.”

Trong lòng Nam Cung Thiên Ân lại là cảm xúc vui buồn lẫn lộn, vui vì nếu Bạch Tinh Nhiên thực sự được Lâm An Nam đón về, chứng tỏ cô ấy không hề bị nguy hiểm.

Còn buồn thì... vì sao người đó lại là Lâm An Nam chứ!

"Thiên Ân thiếu gia, tôi nghĩ anh nên tìm Lâm An Nam hỏi xem sao, biết đâu anh ta biết cũng nên", trợ lý Nhan nói.

"Có điều tra được cậu ta ngủ ở khách sạn nào không?".

"Điều tra ra rồi ạ, ở căn biệt thự khách sạn số ba tại bờ biển Mặt Trời".

"Được, tôi biết rồi".

"Thiên An thiếu gia, có cần tôi đi hỏi

giúp anh không?".

"Không cần đâu, tự tôi đi là được".

Trợ lý Nhan chần chừ một lúc nói:

"Thiên Ân thiếu gia, cả ngày nay anh chưa ăn cơm rồi".

"Không sao, tôi không đói", Nam Cung Thiên Ân nói xong liền cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy anh không hề khởi động xe đi luôn, mà gọi vào số của Lâm An Nam.

Lâm An Nam lúc này đang cầm ly nước đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài trời đang mưa, còn phía trêи đầu anh ta chính là phòng ngủ mà Bạch Tinh Nhiên đang ở.
 
Chương 196: Có phải nên giải thích không? (1)


Nghe thấy điện thoại reo, anh ta cầm lên nhìn màn hình một cái, nhìn thấy là số của Nam Cung Thiên Ân thì trong lòng hơi hoảng.

Anh ta từng tưởng tượng sau khi Nam Cung Thiên Ân không tìm được người có thể sẽ tìm đến chỗ mình, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Do dự một lát, anh ta bấm phím nghe:

"Anh họ, tìm em có việc gì sao?".

Giọng nghe có vẻ không có gì bất thường, thậm chí còn mang theo nụ cười khẽ.

"Cậu nghĩ sao?", Nam Cung Thiên Ân xị môi, giọng điệu lạnh lùng:

"Cậu dẫn chị dâu cậu đi đâu rồi?".

Lâm An Nam khẽ ngẩng đầu lên nhìn một cái trêи đầu, vẻ mặt vô tội:

"Chị dâu? Anh họ, anh đang nói gì thế?".

"Lâm thiếu gia, cậu chắc chắn muốn tiếp tục giả vờ à?", sự không vui trong giọng Nam Cung Thiên Ân ngày càng rõ ràng.

Còn Lâm An Nam cũng không có ý định khai ra, tiếp tục vờ vô tội:

"Anh họ, em thực sự không hiểu anh đang nói gì, chị dâu rốt cuộc làm sao thế?".

Nam Cung Thiên Ân do dự một lúc, lạnh lùng nhả ra mấy chữ:

"Không có gì nữa".

Cứ tưởng Nam Cung Thiên Ân tin lời mình rồi, không ngờ kết quả lại thế này.

Nhìn chiếc xe của Nam Cung Thiên Ân dưới tầng, Lâm An Nam nhếch mép cười lạnh nhạt, xoay đầu nhìn Bạch Tinh Nhiên từ đầu chí cuối đều ngồi trước cửa sổ sát đất không động đậy nói:

"Xem ra hai người thực sự là vợ chồng tình sâu nghĩa nặng, thế mà lại đuổi đến tận đây rồi".

Bạch Tinh Nhiên nghe được lời anh ta nói, sau khi cử động cơ thể thì từ từ chuyển mắt xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy xe của Nam Cung Thiên Ân đỗ dưới tầng.

Cô lúc này vẫn mặc đồ ngủ, tóc tai tán loạn rũ xuống bên má, trán tựa khẽ vào cửa kính, từ góc của cô nhìn xuống, vừa hay có thể nhìn thấy vị trí của Nam Cung Thiên Ân.

Mà Nam Cung Thiên Ân dưới tầng cũng nhìn thấy cô, xuyên qua cửa kính, anh thấy Bạch Tinh Nhiên với gương mặt ảm đạm, cũng thấy đồ ngủ trêи người cô.

Lòng anh mừng húm, có thể thấy cô ở đây, ít nhất chứng minh cô còn sống, chỉ cần cô không sao là được.

Chỉ có điều niềm vui trong lòng bị tức giận thay thế rất nhanh, không ngờ cô lại mặc đồ ngủ trong nhà một người đàn ông.

Việc này với anh mà nói là một cú sốc thị giác và tổn thương tâm hồn lớn biết nhường nào!

Nam Cung Thiên Ân chăm chú nhìn cô một lúc, sau khi thu lại tầm nhìn thì sải bước đi vào biệt thự.

Lúc anh bước vào phòng khách tầng một, đúng lúc Lâm An Nam đi từ trêи tầng xuống, đi đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân, áy náy nói:

"Anh họ, anh đến rồi”.

Nam Cung Thiên Ân liếc anh ta, cười khẩy:

"Cậu còn định nói với tôi chị dâu cậu không ở đây sao?".

"Không, anh họ, anh hiểu nhầm rồi", Lâm An Nam hơi khó xử xoa hai tay:



"Là chị dâu bị người ta giật điện thoại ở ngoại thành, rồi lại mắc mưa, đúng lúc em gặp phải nên đưa chị ấy về.

ừm... chị dâu sợ anh hiểu nhầm, nên không muốn anh biết chị ấy ở đây".

Sự mỉa mai trêи mặt Nam Cung Thiên Ân rõ nét hơn:

"Là trùng hợp gặp sao?".

"Đúng thế", Lâm An Nam gật đầu.

Nam Cung Thiên Ân đi qua người anh ta, bước lên tầng, Lâm An Nam nhìn bóng lưng đi lên tầng của anh, lặng lẽ hít vào.

Anh ta không ngờ Nam Cung Thiên Ân sẽ đuổi đến chỗ ở của anh ta, thực sự không ngờ!

Anh ta bất giác lùi về sau một bước, ngồi xuống sofa, trong lòng loạn cào cào.

Anh ta không muốn đắc tội với Nam Cung Thiên Ân, cũng không có năng lực đắc tội anh, anh ta lại một lần nữa lặng lẽ tự hỏi lòng mình làm thế này có thực sự tốt không? Có đáng không?

Tình yêu của anh ta với Bạch Tinh Nhiên là thật, nhưng anh ta chưa bao giờ là một người đàn ông đặt tình yêu lên trêи tất cả, mà là một người có thể hi sinh mọi thứ vì thân phận địa vị.

Nhưng từ khi Bạch Tinh Nhiên rời khỏi anh ta, anh ta mới chợt nhận ra mình vốn không dễ dàng từ bỏ đến thế, sự trống trải

trong lòng dù là Bạch Ánh An giống cô như đúc cũng không bù đắp được.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân bên nhau, nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên mang trong mình cốt nhục của Nam Cung Thiên Ân, trong lòng anh ta càng rối hơn.

Lúc rối loạn thì dễ làm việc xốc nổi, ví dụ như hôm nay, sau khi xảy ra việc này, anh ta không những không nhận được sự tha thứ của Bạch Tinh Nhiên, còn đắc tội với Nam Cung Thiên Ân nữa.

Nam Cung Thiên Ân đi lên tầng hai, lúc đấy cửa phòng ngủ của Bạch Tinh Nhiên đi vào, Bạch Tinh Nhiên vẫn ngồi trước cửa sổ thẫn thờ nhìn bên ngoài.

Nam Cung Thiên Ân nhìn đồ ngủ trêи người cô, sâu trong mắt bị sự lạnh lẽo bao phủ, nói:

"Quần áo của cô đâu?”.

Thực ra sao anh có thể không đoán ra, cô mắc mưa, đương nhiên không thể cứ

mặc đồ ướt mãi.

Điều anh muốn hỏi là quần áo của cô do ai cởi, cơ thể cô bị ai nhìn rồi, giữa cô và Lâm An Nam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Tôi đang hỏi cô đó", anh tiến lên mấy bước, đứng trước mặt cô.

Bạch Tinh Nhiên vẫn không để ý anh, cứ như không nghe thấy lời anh nói.

"Cô có ý gì? Định thẫn thờ ở đây không đi à?", Nam Cung Thiên Ân tức đến mức sắp nổi điên.

Từ lúc họp xong anh đã bắt đầu tìm cô, tìm đến tận giờ trời cũng sắp tối rồi, đến cả cơm cũng không ăn, vết thương cũng không xử lý.

Khó khăn lắm mới tìm được cô, nhưng cô lại là dáng vẻ lạnh như băng này.

Mặc dù anh biết phụ nữ có thai thì dễ vui buồn thất thường, nhưng thế này thì quá thất thường rồi.

Bạch Tinh Nhiên từ từ xoay đầu qua, nhìn chằm chằm anh:

"Tôi không muốn đi, nhưng anh sẽ buông tha cho tôi ư?".



"Cô không muốn đi? Cô thế mà lại không muốn đi?", Nam Cung Thiên Ân tức giận kéo cô dậy khỏi bệ cửa sổ, kéo cô vào lòng, lòng bàn tay ấn gáy cô, nghiến răng nghiến lợi nói bên tai cô:

"Cô nói lại lần nữa thử xem".

Bạch Tinh Nhiên không vùng vằng thoát khỏi anh, mà vùi gương mặt nhỏ nhắn vào hõm vai anh, sau đó há miệng cắn mạnh.

Nam Cung Thiên Ân bị cô cắn đến mức kêu hự một tiếng, đau vô cùng.

Tiếp đó, anh cảm nhận được từng giọt nước ấm nóng ở chỗ cổ mình, còn nghe thấy tiếng khóc cật lực kìm nén của cô.

Lòng anh mềm nhũn, cánh tay vòng qua eo cô, hỏi:

"Cô sao thế? Có phải Lâm An Nam bắt nạt cô không?".

Bạch Tinh Nhiên không trả lời, chỉ cắn thật chặt, đến cả khi vị máu tanh ngập trong răng miệng cô cũng không nhả ra.

Nam Cung Thiên Ân hơi thích ứng với cơn đau ở cổ, tiếp tục hỏi:

"Tại sao lại đến ngoại ô xa vậy? Tại sao điện thoại bị giật mà không gọi cho tôi? Tại sao lại về nhà cùng Lâm An Nam?".

Sau khi lặng im một lát, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng buông anh ra, nước mắt lăn qua vết máu bên khóe môi, ánh mắt hằn học nhìn thẳng anh:

"Nam Cung Thiên Ân, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, sau khi về cùng anh kết cục của tôi là gì?".

"Là sao?".

"Chẳng phải anh đã hứa sẽ lấy người phụ nữ khác sao?", thực ra việc buồn nhất trong lòng cô không phải điều này, dù sao thì sau khi con chào đời cô và anh cũng chẳng liên quan gì nữa, anh muốn lấy ai cũng không liên quan cô.

Mặc dù cảm thấy

chạnh lòng vì sự vô tình của anh, nhưng cũng không đến mức vì việc này mà đấy bản thân đến bờ vực của sự đau khổ.

Việc cô thấy buồn là anh dùng thủ đoạn tàn nhẫn bức chết bà ngoại mình, nhưng cô không thể chất vấn anh trực tiếp là tại sao, không thể hỏi tội anh thẳng thắn.

Cô oán hận mà không xả được, chỉ có thể lợi dụng cái cớ này để xả ra với anh.

Nam Cung Thiên Ân không ngờ cô lại hỏi vậy, hơi kinh ngạc, sau đó cau mày hỏi:

"Ai nói với cô?".

"Ai nói với tôi thì có gì khác sao?".

"Không có gì khác, nhưng cô nghe tôi giải thích đã".

"Không cần nữa", Bạch Tinh Nhiên đột nhiên đấy mạnh anh ra, nức nở nói:

"Dù lí do là gì thì kết quả đều giống nhau".

Chẳng qua là để tìm được tình nhân định mệnh thuộc về anh, vì nghĩ cho sức khỏe của anh, lí do anh lấy nhiều vợ thế không phải chính là vì thế sao?

Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm cô:

"Đây là lựa chọn của cô, nếu không phải cô kiên trì muốn sinh đứa bé này, tôi sẽ không bị ép đồng ý điều kiện này của bà nội .

"Dù tôi bỏ đứa con này, thì liệu bà nội để anh từ bỏ kế hoạch tiếp tục lấy vợ không? Còn anh sẽ vì tôi mà phản đối bà nội sao?", Bạch Tinh Nhiên lau nước mắt:

"Với nhà Nam Cung các người mà nói, tôi vẫn luôn là một công cụ, công cụ chữa bệnh cho anh, công cụ sinh con đẻ cái cho anh, các người thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi, con muốn là muốn bằng được, không muốn thì không muốn, các người...".
 
Chương 197: Có phải nên giải thích không? (2)


Bạch Tinh Nhiên ngừng một lát, đổi chủ đề:

"Tôi biết anh chắc chắn sẽ lại nói, vốn tôi chính là do nhà Nam Cung các anh mua về, thậm chí là... bản thân tôi cứ cố tình chui vào lòng anh, tôi không có tư cách phát biểu ý kiến gì hết, ngoài việc chịu đựng mọi bất còng ra thì không có tư cách...".

"Đủ rồi!", Nam Cung Thiên Ân bực bội ngắt lời cô, anh không biết phải giải thích việc này với cô thế nào, dường như giải thích cũng chẳng rõ ràng được.

Cô nói đúng, dù cô bỏ đứa bé thì bà nội có thể cho phép anh ngừng lấy vợ sao? Anh có thể đấu lại bà nội già cả, mà vẫn luôn lo lắng cho mình ư?

Trong lúc bất lực, anh chỉ có thể phát huy bản chất ngang ngược của bản thân, kéo cô vào vòng tay:

"Tôi không muốn ở

huy bản chất ngang ngược của bản thân, kéo cô vào vòng tay:

"Tôi không muốn ở địa bàn của người đàn ông khác quá lâu, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn theo tôi về".

Bạch Tinh Nhiên biết mình không thoát được, giờ cũng không phải lúc bỏ trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn theo anh về.

Lúc đi qua phòng khách tầng một, Lâm An Nam liếc vết thương mới có thêm trêи cổ Nam Cung Thiên Ân một cái, sau đó ánh mắt dừng ở mặt Bạch Tinh Nhiên, nhìn chằm chằm cô hỏi:

"Chị dâu về à?".

Bạch Tinh Nhiên nhìn anh ta, trong lòng vô vàn cảm xúc.

Cô biết câu này của Lâm An Nam có nghĩa là gì, anh ta hi vọng cò ở lại, nhưng mà... sao có thể chứ?

Thực ra ngay lúc này đây, nếu bắt cô phải chọn thì cô thà theo Lâm An Nam, ít nhất anh ta không bức chết bà ngoại cô,

ngoài việc từng phản bội cô ra thì không làm việc gì khác tổn thương cô.

Nhưng cô không có lựa chọn, cô gả cho Nam Cung Thiên Ân, cô mang thai cũng là cốt nhục của Nam Cung Thiên Ân.

Nam Cung Thiên Ân nghe thấy lời này của Lâm An Nam thì cảm thấy vô cùng chói tai, lạnh lùng liếc anh ta nói:

"Không thì sao? ở lại với cậu à?".

"Không, ý em là quần áo của chị dâu vẫn đang gặt khô chưa đưa tới", Lâm An Nam nói.

"Quần áo à? Không cần nữa", Nam Cung Thiên Ân cúi đầu nhìn bàn chân trống trơn của Bạch Tinh Nhiên một cái, khom lưng bế ngang cô đi ra cửa.

Bạch Tinh Nhiên bị hành động đột ngột của anh làm cho hết hồn, vội vàng vòng tay ôm cổ anh.

Đến tận khi Nam Cung Thiên Ân đặt cô vào xe, khởi động xe về khách sạn, Bạch Tinh Nhiên vẫn ở trong trạng thái bị động.

Trong xe im lặng, hai người đều không nói gì nữa.

Lúc xe dừng ở cổng khách sạn, Nam Cung Thiên Ân tắt máy, đấy mở cửa chuẩn bị xuống xe mới phát hiện cô vẫn không động đậy, vì thế xoay đầu nhìn cô nhả ra hai chữ:

"Xuống xe".

Bạch Tinh Nhiên lúc này mới cử động thân thể tê rần, đến cả đẩy mở cửa xe cũng thấy khó khăn.

Cuối cùng Nam Cung Thiên Ân cũng nhận ra sự khác thường của cô, túm cánh tay cô kéo lại, quan sát gương mặt nhợt nhạt của cô:

"Cô sao thế? Không khỏe à?".

Vì dầm mưa, nên Bạch Tinh Nhiên lúc này bắt đầu sốt, đầu cũng nặng trình trịch.

"Tôi không sao", cô giãy giụa định



xuống xe, nhưng lại bị Nam Cung Thiên Ân kéo lại.

Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên đặt vào trán cô, sắc mặt hơi thay đổi nói:

"Cô sốt rồi, đi viện khám đã".

"Không cần anh lo!", Bạch Tinh Nhiên giãy giụa, một tay khác thì mở cửa xe.

Nam Cung Thiên Ân khóa xe lại, nhìn chằm chằm cô bực bội nói:

"Bạch đại tiểu thư, tôi khuyên cô tốt nhất đừng dùng tính cách này của cô để thử sự kiên nhẫn của tôi".

Nói xong, anh hất tay cô ra khởi động xe lại.

Sau khi đến bệnh viện nhân dân thành phố, để đảm bảo, Nam Cung Thiên Ân bảo bác sĩ làm thủ tục nhập viện cho Bạch Tinh Nhiên, để cô ở lại viện dưỡng thai.

Vì là phụ nữ có thai, nên bệnh viện chỉ

có thể dùng phương pháp chữa trị lành nhất, Bạch Tinh Nhiên quay lưng vào cửa nằm trêи giường bệnh, mặc dù trêи mặt đã không còn nước mắt, nhưng vẫn khó giấu nổi nỗi bi thương.

Khiến bản thân mình thành thế này, thực sự không phải điều cô mong muốn, nếu bị Diêu Mỹ biết thì chắc chắn sẽ lại cười bảo bệnh viện sắp thành nhà cô rồi.

Nếu để lão phu nhân biết thì chắc chắn cũng sẽ trách cô không biết chăm sóc bản thân.

Nam Cung Thiên Ân xem đồng hồ, đã 9 giờ tối rồi, cả ngày không ăn gì anh đã đói đến mức bụng lép kẹp.

Không biết buổi tối cô có ăn cơm chưa, nhưng nhìn dáng vẻ này cũng không giống ăn rồi.

Anh nhìn chằm chằm lưng cô hỏi:

"Cô muốn ăn gì? Tôi đi mua cho cô".

Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, giọng nói lạnh nhạt:

"Không cần".

nhạt:

"Không cần".

"Cô ăn tối chưa?".

Bạch Tinh Nhiên không nói gì, cô chưa ăn tối.

Nam Cung Thiên Ân thấy cô không nói gì, cũng đoán được chắc chắn là chưa ăn, nên lại nói:

"Mua ít cháo cho cô được không? Hay là ăn mì?".

Đợi mãi cũng không có câu trả lời, anh hơi bực mình tiến lên, túm cánh tay cô ép cô xoay người lại:

"Bạch đại tiểu thư cô nghe đây, tôi đây đời này chưa từng hầu hạ ai thế này, tốt hơn hết là cô phối hợp cho tôi, nên biết điểm dừng đi!".

Bạch Tinh Nhiên không bị dọa bởi lời cảnh cáo của anh, ngược lại còn nhìn anh lạnh lùng nhả ra một câu:

"Tôi không cần anh hầu".

"Cô..."

"Đại thiêu gia nêu muốn khiên tôi nhanh chóng xuất viện về Châu Thành thì xin anh mau biến mất khỏi mắt tôi, nếu không tôi sẽ chỉ khó chịu, khó khỏe lại hơn thôi".

Nam Cung Thiên Ân trừng cô một lúc rồi mới rặn ra một câu:



"Không biết điều!", nói xong thì xoay người đi ra cửa.

Anh cảm thấy mình điên rồi mới sẽ để ý đến bệnh tình của cô, mới sẽ để cho cô tùy ý chà đạp sự nhiệt tình của anh.

Từng này tuổi đầu, phụ nữ kiểu gì mà anh chưa từng tiếp xúc? Chẳng có ai dám đối xử với anh như cô cả!

Sau khi Nam Cung Thiên Ân đi, Bạch Tinh Nhiên lại xoay người, nhắm mắt lại, lòng lạnh lẽo.

Nam Cung Thiên Ân ra khỏi phòng

bệnh, suýt thì va phải trợ lý Nhan ở cửa.

Anh dừng bước, rồi đi tiếp về phía trước.

"Thiên Ân thiếu gia...", trợ lý Nhan vội

vàng đuổi theo, vừa đi vừa theo bước chân anh nói:

"Giữa anh và thiếu phu nhân có phải có gì hiểu nhầm không? Với tính của thiếu phu nhân thì sẽ không không hiểu chuyện như vậy".

Nam Cung Thiên Ân cười mỉa mai, lúc trước anh cũng cảm thấy cô rất hiểu chuyện, rất đáng yêu nên mới có thiện cảm với cô hơn những người phụ nữ khác.

Nhưng người phụ nữ này chắc là không chiều được, vừa chiều cái là dễ dàng quên mất mình là ai.

"Có phải Lâm An Nam đã nói gì với cô ấy mới khiến cô ấy ghét anh vậy không?".

Nam Cung Thiên Ân chợt dừng bước, nói:

"Chắc là Lâm An Nam sống sung sướиɠ quá, nên mới làm ra chuyện vô vị như vậy, nhớ cho cậu ta nếm chút khổ sở".

"Thiên Ân thiếu gia, tôi biết rồi, nhưng mà... thiếu phu nhân...".

"Cô ấy biết việc tôi mua căn nhà của nhà họ Chu, hại chết bà Chu, còn biết việc tôi đã hứa hẹn bằng miệng với bà nội sẽ lấy người khác, mà tất cả những việc này đều do Lâm An Nam giở trò".

"Chẳng lẽ Lâm An Nam không sợ đắc tội anh sao?".

"Tôi nghĩ, cậu ta bị ghen tuông làm mờ mắt rồi”, Nam Cung Thiên Ân cười nhạo:

"Dám tranh phụ nữ với tôi, cậu ta giỏi lắm”.

Nói xong, anh nói với trợ lý Nhan:

"Cô để ý cô ấy giúp tôi .

"Thiên Ân thiếu gia, anh định đi đâu?".

"Chẳng lẽ tôi còn có thể tự hại mình vì cô ấy chắc?", Nam Cung Thiên Ân khinh thường.

"Không, ý tôi là cả ngày anh không ăn gì, đừng quên đi kiếm chút đồ ăn".

Nam Cung Thiên Ân không trả lời cô ấy, ngược lại còn nhìn về hướng phòng bệnh:

"Mua cho cô ấy chút đồ ăn".

Trợ lý Nhan cạn lời, đại thiếu gia này hay thật, câu trước còn ra vẻ phải băm vằm thiếu phu nhân, câu sau đã bắt đầu quan tâm cô có ăn cơm chưa.

"Thiên Ân thiếu gia, anh bảo tôi đi chăm sóc thiếu phu nhân có phải hơi không thích hợp không, cô ấy hình như không thích tôi...".

Cô ây muôn hiếu nhâm thi đê cô ấy hiểu nhầm đi", Nam Cung Thiên Ân bỏ lại câu này rồi lại cất bước đi về phía thang máy.
 
Chương 198: Có phải nên giải thích không? (3)


Bạch Tinh Nhiên không ăn tối đúng là hơi đói, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn phòng bệnh trống trải, chợt cảm thấy hơi thê lương.

Đến cả lúc đau ốm cũng chỉ có thể một mình, những ngày tháng này sống thực sự thất bại vô cùng.

Cô từ từ ngồi dậy, một mình tận hưởng sự an tĩnh trong phòng, nghĩ xem tiếp theo mình phải làm thế nào.

Cô nên xa cách với Nam Cung Thiên Ân từ lúc này, sau đó tìm cơ hội rời khỏi nhà Nam Cung, tìm một chỗ bên ngoài đợi sinh con, sau đó trả vị trí thiếu phu nhân nhà Nam Cung cho Bạch Ánh An.

Đúng thế, nhân lúc mình chưa chìm đắm quá sâu, nhân lúc mình còn có thể hận anh mà rút lui, vẫn tốt hơn là mấy

tháng sau mới rời đi, ít nhất không cần lại trải qua đau khổ vì đánh mất tình yêu một lần nữa.

Sự phản bội của Lâm An Nam đã khiến cô tổn thương nửa trái tim, nếu ba, bốn tháng sau lại phải lòng Nam Cung Thiên Ân chắc chắn sẽ phải chia ly, thì cô sợ đến cả nửa trái tim còn lại của mình cũng bị tổn thương mất, không có tim thì cô còn sống thế nào?

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa làm rối loạn suy nghĩ của cô, cô tưởng Nam Cung Thiên Ân quay lại, giơ tay lên sờ mặt rồi nói với ra cửa.

cửa phòng bệnh mở ra, người xuất hiện trước mặt cô không phải Nam Cung Thiên Ân mà là trợ lý Nhan.

Cũng đúng, người kiêu ngạo như Nam Cung Thiên Ân sao có thể chịu được việc cô rầy rà thế này? Chính anh cũng nói đời này anh chưa từng hầu hạ ai như thế!

"Sao lại là cô?", với trợ lý Nhan, trêи mặt cô không có quá nhiều sự nhiệt tình, vì cô không quên được sự thực căn nhà của nhà họ Chu vẫn đứng tên cô ấy.

"Thiên Ân thiếu gia bị cô đuổi đi rồi, chẳng lẽ còn mong anh ấy đến nữa sao?", trợ lý Nhan nhìn chằm chằm cô nói xong thì đi đến trước mặt cô, đặt hộp đồ ăn trong tay lên bàn.

Bạch Tinh Nhiên không để ý cô ấy,

nghiêng mặt đi.

"Vì nghĩ cho con, thiếu phu nhân vẫn nên ngoan ngoãn ăn đi", trợ lý Nhan mở hộp com ra, đưa đến trước mặt cô:

"Đây là Thiên Ân thiếu gia lo cô đói nên bảo tôi chuẩn bị cho cô".

Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu lên liếc cô ấy cười mỉa mai:

"Đây cũng là trách nhiệm của cô à? So với những phụ nữ khác, trợ lý như cô cũng thiệt thòi hơn chút nhỉ?".

"Thiếu phu nhân, cô biết có một tội danh là tội phỉ báng nhục mạ không? Tôi có thể kiện cô sỉ nhục nhân cách của tôi, ảnh hưởng uy tín của tôi đó".

"Phỉ báng? Cô thế là muốn tiếp tục nói mình và Nam Cung Thiên Ân trong sạch à?".

"Ví dụ tôi thực sự có gì với Thiên Ân thiếu gia, thì tôi cũng không cần giấu giếm với cô không phải sao? Ngoài việc cô có thể giận dỗi như giờ ra thì cô có thể làm gì ngăn bọn tôi ư? Cô có thể dùng sự giận dỗi của mình khiến Thiên Ân thiếu gia chung thủy với cô sao? Đừng nói là người ngạo mạn như Thiên Ân thiếu gia, đến cả tôi cô cũng không làm gì được".

Trợ lý Nhan nhìn vẻ mặt Bạch Tinh Nhiên hơi thay đổi, nói tiếp:

"Tôi từ lúc mới tốt nghiệp đại học đã vào Tập đoàn Nam Cung, mục tiêu cả đời của tôi không phải là bò lên giường Thiên Ân thiếu gia, mà là lên tầng cao nhất trong tòa nhà Nam Cung, trở

thành một quản lý cấp cao của Tập đoàn Nam Cung, giờ tôi làm được rồi.

Nhưng cả còng ty từ trêи xuống dưới không ai thấy sự cố gắng của tôi, bọn họ đều đoán tôi có gì đó với Thiên Ân thiếu gia từ bao giờ, sao lại nhận được Thiên Ân thiếu gia đánh giá cao.



Còn tôi vẫn luôn chỉ cười cho xong chuyện, vì từ đầu tới cuối tôi đều tin rằng lời đồn sẽ không có ích với người thông minh".

"Nhưng tôi không ngờ, đến cả thiếu phu nhân cũng cho là như vậy, tôi vốn không định giải thích với cô quá nhiều, vì tôi không thích giải thích với người khác.

Nhưng tôi lại không muốn vì tôi mà ảnh hưởng đến tình cảm của cô và Thiên Ân thiếu gia, cho nên tôi phải trịnh trọng nói với cô, tôi và Thiên Ân thiếu gia trước giờ chưa từng có quan hệ vượt quá cấp trêи cấp dưới, chưa bao giờ có!".

Bạch Tinh Nhiên nhìn sự nghiêm túc trêи mặt cô, sự kiên định trong lòng bắt đầu hơi lung lay, trợ lý Nhan nói không sai, _o"- - ± oí - J-I L —> k I _

đầu hơi lung lay, trợ lý Nhan nói không sai, nếu cô ấy thực sự có gì với Nam Cung Thiên Ân thì cô ấy sao phải sợ cô vợ không có ô dù, không có sắc đẹp, không có được tình yêu của Nam Cung Thiên Ân, chỉ có cái danh hão như cô chứ?

"Xin lỗi, vừa nãy tôi nói hơi nặng lời”, trợ lý Nhan khẽ hít vào một hơi, bình tĩnh lại nói:

"Thiếu phu nhân, chúng ta nói chuyện hiện tại đi".

Bạch Tinh Nhiên không lên tiếng.

Trợ lý Nhan nói tiếp:

"Thiếu phu nhân giận dỗi cả ngày rồi, chắc không nhận ra vết thương trêи mặt và mu bàn tay của Thiên Ân thiếu gia nhỉ? Thiên Ân thiếu gia họp xong đi ra không tìm thấy cô, sốt ruột đến mức chạy khắp thành phố tìm người, đánh nhau với người ta, dầm mưa, vào đồn công an, từ trưa bôn ba đến tận giờ đến cả nước cũng không uống được ngụm nào.

Nhưng cô thì sao, không gọi điện báo bình an cho anh ấy, không quan tâm vết thương

của anh ấy, không hỏi anh ấy cả ngày đã đi làm gì.

Ngược lại còn tin mấy lời chia rẽ của Lâm An Nam, coi thường sự nhiệt tình của Thiên Ân thiếu gia...".

"Trợ lý Nhan”, Bạch Tinh Nhiên không nhịn được ngắt lời cô, mặt lạnh tanh nói:

"Mặc dù Lâm An Nam không có ý đồ tốt, nhưng lời anh ta nói đều là thật, Nam Cung Thiên Ân cũng đã thừa nhận”.

"Thiên Ân thiếu gia thừa nhận cái gì rồi? Thừa nhận anh ấy đồng ý với lão phu nhân việc cưới người khác? Vậy thiếu phu nhân biết tại sao lão phu nhân lại đồng ý cho cô sinh đứa bé này không? Nếu đại thiếu gia không hứa với bà ấy lấy người khác thì đứa con trong bụng cô đã không giữ được rồi.

Còn về việc đại thiếu gia có lấy thật không, chẳng phải vẫn chưa đến ngày đó sao? Thiếu phu nhân tức giận sớm quá rồi đó".

Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nhớ ra, hòm ấy Nam Cung Thiên Ân đưa cô về nhà từ sân bay, lão phu nhân có gọi Nam Cung

Thiên Ân vào phòng nói chuyện riêng.

Sau khi ra khỏi phòng lão phu nhân, Nam Cung Thiên Ân hỏi cô nếu hôn nhân và con cái chỉ có thể chọn một, cô chọn cái gì.

Lúc ấy cô gần như là không nghĩ ngợi gì đã nói chọn con.

Thì ra hôm ấy lão phu nhân gọi Nam Cung Thiên Ân vào chính là để lấy con ra ép anh đồng ý lấy vợ khác.

"Còn cả việc căn nhà của nhà họ Chu, năm ấy Thiên Ân thiếu gia đúng là vừa ý nó, sau đó giao cho trợ lý cũ Hà Phong toàn quyền giải quyết.

Trợ lý Hà vì vội giành công thăng chức, nên đã làm một số việc quá đáng với nhà họ Chu, khiến bà Chu nhảy lầu.

Nhưng việc này từ đầu tới cuối Thiên Ân thiếu gia không biết gì hết, đến tận lần trước sau khi từ Yên Thành về Thiên Ân thiếu gia mới điều tra cụ thể việc này, mới biết việc bà Chu nhảy lầu.



Sau khi biết chân tướng, Thiên Ân thiếu gia tức giận đuổi việc trợ lý Hà, sau đó sang tên căn nhà cho tôi.

Còn về việc sao lại để dưới tên

tôi thì tôi thực sự không biết nguyên nhân cụ thể".

Cô không biết nhưng Bạch Tinh Nhiên dường như lại biết, lần trước lúc đến Yên Thành, cô vô tình nói đến cái chết của bà ngoại với Nam Cung Thiên Ân, có lẽ chính vì nguyên nhân này Nam Cung Thiên Ân mới đi điều tra chi tiết chuyện năm ấy.

Rồi vì lo sau khi cô biết căn nhà đứng tên anh, kéo theo việc biết cái chết của bà ngoại liên quan đến anh, nên mới sang tên căn nhà.

Không, sao cô có thể xóa hết nghi ngờ với anh sau khi nghe lời trợ lý Nhan nói chứ? Trợ lý Nhan là người phía anh, đương nhiên việc gì cũng phải nghĩ cho anh.

"Theo tôi biết, lúc đầu bà Chu nhảy lầu chỉ bị gãy chân, nhưng lại chết trong viện, nghe nói là bị người mua nhà giết chết", cô hơi run giọng nói.

Chỉ cần nói đến việc này, là cô lại đau

Chỉ cần nói đến việc này, là cô lại đau lòng như cắt.

Cô không dám tưởng tượng cảnh tượng lúc ấy thế nào, bà ngoại lúc ấy bất lực, đau đớn biết bao.

Trợ lý Nhan ngập ngừng một lúc mới nói:

"Vê việc này, lúc trợ lý Hà nói cũng là vẻ mặt không hiểu, có vẻ anh ta không giống nói dối.

Thực ra chúng tôi cũng rất khó hiểu, nói câu đoán to gan, trừ khi là con trai của bà Chu để giành quyền sở hữu căn nhà nên đã có ý định giết bà Chu...".

"Không thể có chuyện đó!", Bạch Tinh Nhiên gần như là buột miệng nói.

Trợ lý Nhan bị cò làm cho hết hồn, quan sát cô với vẻ nghi ngờ, mãi mới dè dặt hỏi:

"Thiếu phu nhân, tôi có thể tò mò hỏi cô và nhà họ Chu có quen biết không?".

Trong lòng Bạch Tinh Nhiên xẹt qua vẻ hoảng hốt, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh,

nói:

"Không quen, tôi chỉ cảm thấy các người để thoái thác trách nhiệm mà bịa ra lời nói dối quá hoang đường".

"Những điều tôi nói đều là thật", trợ lý Nhan nói:

"Việc này mặc dù gây ra bởi Thiên Ân thiếu gia, nhưng anh ấy không phải người như cô tưởng đâu, anh ấy cũng sẽ không làm ra việc như vậy.

Theo trợ lý Hà nói, lúc anh ta vừa nói muốn mua căn nhà với giá cao, con trai bà Chu đã đồng ý liên tục.

Nhưng bà Chu kiểu gì cũng không chịu, hai mẹ con còn cãi nhau nhiều vì việc này, cho nên tôi mới dám đoán thế".

Cậu là người thế nào Bạch Tinh Nhiên hiểu rõ nhất, đúng là một đôi trời sinh với mợ, đều ham ăn lười làm, thích ăn không thích làm còn nghiện cờ bạc.

Cũng bất mãn với cô và mẹ, ba ngày hai bận mắng chửi mẹ con cô ăn của họ, mặc của họ, nếu không thì mẹ cũng sẽ không bất lực dẫn cô đi lên con đường nhận người thân.
 
Chương 199: Có phải nên giải thích không? (4)


Nhưng dù thế nào, bà ngoại cũng là mẹ ruột của cậu, hổ dữ không ăn thịt con, sao ông ta có thể vì tiền mà hại chết mẹ ruột mình chứ?

Cô không tin, dù thế nào cũng sẽ không tin!

"Thiếu phu nhân...".

"Cô đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!", Bạch Tinh Nhiên đột nhiên ngắt lời cô ấy, dùng hai tay bịt tai, cô không muốn tin cậu mình là người như vậy, dù ông ta từng đối xử không tốt với cô.

Cô không muốn tin lời trợ lý Nhan nói, buông bỏ thù hận với Nam Cung Thiên Ân, cô muốn hận anh mãi, hận đến khi con ra đời, hận đến khi mình rời khỏi nhà Nam Cung mới thôi!

Cô không muốn rời đi với tình yêu với anh, không muốn...

"Thiếu phu nhân, Thiên Ân thiếu gia không đáng để cô tin tưởng vậy sao?", trợ lý Nhan tiếp tục nói:

"Cô kết hôn với anh ấy lâu vậy rồi, chẳng lẽ còn không hiểu cách đối nhân xử thế của anh ấy sao? Mặc dù anh ấy làm việc với thủ đoạn nghiêm khắc nhưng không tàn nhẫn".

"Dù lúc đầu anh ấy không biết, nhưng nguyên nhân của việc này cũng là do anh ấy, tại sao anh ấy lại muốn mua căn nhà đó bằng được? Người ta đã không muốn bán tại sao còn muốn mua?", cô mất kiểm soát nói.

Trợ lý Nhan do dự một lúc mới nói:

"Tôi không biết tại sao anh ấy lại muốn mua căn nhà bằng được, tôi chỉ biết anh ấy vô tình hại chết bà Chu.

Cô không thể vì cảm thấy anh ấy là kẻ ác mà phủ nhận tình cảm của anh ấy với cô.

Ngoài Chu tiểu thư ra thì anh ấy chưa từng quan tâm ai như cô,

cũng chưa từng vì một người phụ nữ mà chạy khắp thành phố, càng chưa từng đánh nhau trong mưa với người khác vì một người phụ nữ, những việc này chẳng lẽ cô không nhìn thấy sao?".

"Tôi không thấy! Cũng không muốn biết, nên xin cô đừng nói nữa", Bạch Tinh Nhiên gần như cầu xin nói với cô ấy.

Cô không muốn biết chút, không muốn chút nào!

Cô khó khăn lắm mới quyết tâm rời xa anh bằng cách này, tại sao trợ lý Nhan lại muốn chạy đến nói với cô nhiều vậy chứ?

"Được rồi, điều phải nói tôi nói cả rồi, muốn tin anh ấy không thì cô tự suy xét", trợ lý Nhan nói xong thì hất cằm chỉ cháo trêи bàn:

"Đừng quên ăn hết cháo, nếu không bé sẽ đói đó".

Nói xong, cô ấy rời khỏi phòng bệnh của Bạch Tinh Nhiên.

Cô ấy cảm thấy mình không thích hợp ở lại bệnh viện bầu bạn với Bạch Tinh Nhiên, dù sao Bạch Tinh Nhiên cũng có khúc mắc với cô ấy, cho nên sắp xếp một hộ lý cho cô xong thì rời khỏi bệnh viện.

Vì đứa bé trong bụng, Bạch Tinh Nhiên ngoan ngoãn ăn hết cháo trợ lý Nhan mua về, ăn cháo xong nằm xuống giường thì bắt đầu nghĩ linh ta linh tinh, căn bản không hề buồn ngủ, đến tận sáng sớm mới thϊế͙p͙ đi.

Vì ngủ muộn nên hôm sau cô dậy cũng muộn.

Lúc cô mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã có mấy tia nắng ấm áp chiếu lên giường bệnh cô qua cửa sổ.



Cô khẽ khàng nhắm mắt, đón lấy ánh nắng chói mắt, nhìn thấy một bóng người cao gầy đứng cạnh giường.

Là Nam Cung Thiên Ân, anh đứng trước giường nhìn cô.

"Cô dậy rồi?", Nam Cung Thiên Ân bình

tĩnh nói với cô, cứ như hôm qua chẳng có việc gì hết, vẫn như ngày trước trời vừa sáng là chào hỏi, mặc dù giọng điệu lạnh nhạt hơn bình thường, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được anh không tức giận nữa.

Sau khi thích ứng với ánh sáng trong phòng, ánh mắt Bạch Tinh Nhiên dừng ở khóe môi vẫn xanh tím của anh, nhớ lại lời trách cứ của trợ lý Nhan với cô.

Thực ra tối qua cô không phải không thấy vết thương trêи mặt anh, chỉ có điều quá tức giận nên cô căn bản không có tâm trạng quan tâm vết thương của anh.

Ngoài vết thương trêи mặt ra, thì dấu răng trêи cổ anh cũng cực kì nổi bật, đó là do cô cắn.

"Bác sĩ nói hôm nay cô có thể xuất viện rồi, cô cảm thấy thế nào?”.

"Tôi rất khỏe", cô đáp ngắn gọn.

Nam Cung Thiên Ân gật đầu:

"Vậy hôm nay xuất viện".

"Vé máy bay mua chưa?".

"Cô muốn về Châu Thành hôm nay?".

"Đúng".

"Cô vẫn chưa khỏe hẳn, không cần về vội thế, có thể nghỉ thêm một hôm rồi về".

"Không cần đâu, tôi khỏe lắm", cô nói.

Nam Cung Thiên Ân nhìn khí sắc cô đúng là không tệ, nhưng...

"Vé máy bay đã đặt vé sáng mai, không cần phải đi đổi ngày", anh nói xong thì nói với cô:

"Ăn bữa sáng trêи bàn trước đã".

Bạch Tinh Nhiên nhìn bữa sáng trêи bàn, dậy đến nhà tắm đánh răng rửa mặt sạch sẽ xong thì đi ra ngoan ngoãn ăn bữa sáng.

Vì con, cô đưong nhiên không thể

giận dỗi với anh vì một bữa sáng.

Sau khi ăn xong, cô ngồi ở mép giường đợi sắp xếp.

Nam Cung Thiên Ân liếc cô một cái, trêи người cô vẫn mặc đồ ngủ hôm qua, không có giày.



Cho nên anh đi tới, ôm ngang cô lên như hôm qua, sau đó xoay người đi đến cửa phòng bệnh.

Mặc dù cô đã có thai năm tháng, nhưng cân nặng gần như không tăng, Nam Cung Thiên Ân ôm cô trong lòng không hề thấy vất vả, ngược lại còn nhẹ nhàng như đi người không.

Bạch Tinh Nhiên nhìn sườn mặt bị thương của anh, nghĩ đến lời trợ lý Nhan nói với cô hôm qua, anh thực sự vô tình ư? Cô có nên tha thứ cho anh không?

Cô lặng lẽ hít một hơi, nghĩ bụng mình lại tái phát bệnh cũ đi nghĩ vấn đề này rồi, còn thế này thì đến lúc đó sao cô rời xa

anh được?

về đến khách sạn, Nam Cung Thiên Ân đặt cô lên giường, lạnh nhạt nói:

"Cô nghỉ ngơi trước đi, có thể xem điện thoại, chơi game, nhưng đừng bật tivi, vì tôi phải làm việc .

Nói xong, anh vứt mấy quyển tạp chí trêи đầu giường cho cô.

Bạch Tinh Nhiên liếc tạp chí trêи chăn, cầm một quyển lên tựa vào đầu giường lật xem.

Nam Cung Thiên Ân về lại bàn làm việc, mở máy tính ra bắt đầu làm việc.

Hôm qua vì người phụ nữ này hành một ngày, làm lỡ bao nhiêu việc, phải nhanh chóng làm bù.

Bạch Tinh Nhiên lật tạp chí trong tay, ánh mắt lại không tập trung được vào tạp chí, cô lén lút nhìn Nam Cung Thiên Ân đang cau mày nghiêm túc làm việc.

Trong lòng hơi khó hiểu sao hôm nay anh lại

không nhắc gì đến việc của Lâm An Nam? Tối qua rõ ràng anh rất tức giận mà.

Chẳng lẽ sau một đêm suy nghĩ, anh đã loại bỏ nghi ngờ với mình, tin cô và Lâm An Nam trong sạch ư?

Bạch Tinh Nhiên ngồi trêи giường cả sáng, Nam Cung Thiên Ân thì làm việc cả sáng.

Cuối cùng anh cử động cơ thể, sau đó đứng dậy khỏi chiếc ghế da đi đến trước máy lọc nước rót cho mình và Bạch Tinh Nhiên một cốc nước lọc, anh cầm chiếc cốc thủy tinh vừa uống vừa đi về phía cô.

Đưa một chiếc cốc đến trước mặt cô, đồng thời ánh mắt cũng sáng hơn không ít, nói:

"Cô có lời gì muốn giải thích với tôi không?".

Trong lòng Bạch Tinh Nhiên cười gượng, xem ra không phải anh nghĩ thông suốt rồi, mà là vừa nãy anh không có thời

đứng dậy khỏi chiếc ghế da đi đến trước máy lọc nước rót cho mình và Bạch Tinh Nhiên một cốc nước lọc, anh cầm chiếc cốc thủy tinh vừa uống vừa đi về phía cô.

Đưa một chiếc cốc đến trước mặt cô, đồng thời ánh mắt cũng sáng hơn không ít, nói:

"Cô có lời gì muốn giải thích với tôi không?".

Trong lòng Bạch Tinh Nhiên cười gượng, xem ra không phải anh nghĩ thông suốt rồi, mà là vừa nãy anh không có thời gian hỏi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top