Dịch Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 403


Chương 403

Sau đó cất nó vào túi của mình và không có ý định đưa ra.

Trân Nam Phương hơi ngượng ngùng nhanh chóng đổi chủ đề, may mà chưa nói gì nhiều thì bà Diêu nói mệt nên muốn Hà Minh Viễn đỡ vào nghỉ ngơi.

Cô biết bà cháu người ta có chuyện riêng muốn nói, liền vui vẻ ra biệt thự phía sau, chuẩn bị đi ngủ trước khi ai đó trở về.

Tính toán thì hay lắm, hiện thực lại phũ phàng, Trân Nam Phương tắm rửa xong nằm ở trên giường, Hà Minh Viễn cũng chưa có trở lại.

“Minh Viễn…” Cô bất giác nghĩ đến khúc gô tử đàn, tinh xảo xuất chúng, rất hợp với tên của anh.

Nhưng anh đã cất nó đi rồi, chắc có lẽ muốn tặng cho người nào đó?

Nghĩ đến đây, mắt cô tối sầm lại, cô nghĩ: “Quên đi, đừng cưỡng cầu, hay là đi ngủ sớm, ngày mai dậy đi kiếm nhiều tiền hơn mới là chuyện đúng đắn.”

Không biết đã trôi qua bao lâu, cô vân cảm thấy có một số ánh mắt đang dõi theo mình một chút cũng không rời.

Không thể nghi ngờ, ánh mắt đó chính là của Hà Minh Viễn.

Khi anh quay lại, Trần Nam Phương đã ngủ rồi, anh ngồi bên cạnh nhìn cô chằm chằm.

“Em biết dùng ma thuật sao?” Anh dùng ngón tay thon dài vuốt v e đôi má trắng mịn của cô: “Rõ ràng là nên giận em, hận em, chọc giận em, nhưng anh một chút cũng không nỡ.”

Dù một chút cũng không nỡ!

Anh lầu bầu với chính mình, cảnh tượng nói chuyện với bà ngoại hiện lên trong đầu anh.

“Minh Viễn, con định ly hôn với Trần Nam Phương sao?”

“Con không biết.”

“Chính là con không muốn, đúng không?” Bà Diêu nhìn sâu sắc: “Nhưng lại cảm thấy có lõi với anh trai con?”

Anh không nói lời nào, mắt phượng nhìn về phía trước một cách sắc bén.

“Minh Vũ thật đáng thương, tuổi còn trẻ tiền đồ xán lạn, lại bị Tạ Phong làm tổn thương não.” Bà Diêu thở dài: “Nhưng mà anh trai con cũng có phúc, nó không còn nhớ đến chúng ta nữa, cũng không cần trải qua nỗi đau khổ mất đi ba mẹ, lại càng không cần vất vả như con quản lý sản nghiệp của nhà họ Hà.”

“Bà nội.” Anh ngồi xổm dưới chân bà Diêu, nắm lấy bàn tay già nua của bà ấy: “Là cháu trai đã khiến bà lo lắng.”

“Minh Viễn, tâm tư của con quá nặng.” Bà ấy âu yếm nhìn anh: “Đem chuyện quá khứ để nó trôi đi, cứ nhìn về phía trước xem, mặc kệ Trần Nam Phương có phải là con gái nhà họ Tạ hay không, nó dùng tình cảm chân thành đối đãi với con, mắt bà nội chưa bị mờ, có thể thấy được rõ ràng.”

Bà ấy võ võ lên tay Hà Minh Viễn: “Bà nội đã già rồi, không thể ở bên con quá lâu, nhưng con bé đó thì có thể.”

“Bà nội…”

“Được rồi, con đừng buồn, đời này bà sống như vậy là đủ rồi…” Bà cố ý cười: “Việc của anh trai con đã như thế rồi, cũng đừng để Trân Nam Phương biết.”

Ngừng một chút, bà ấy lại nói: “Người nhà họ Tạ hẳn là sẽ sớm đến đây. Nếu bọn họ đã phải nhận hình phạt đáng phải nhận, đừng để họ đến Việt Nam lần nữa”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 404


Chương 404

Hà Minh Viễn mím chặt môi mỏng, ánh mắt rơi vào đêm đen, lúc này mới rút khỏi bóng đêm.

“Ưm…” Trần Nam Phương khịt mũi, đầu hơi nghiêng sang một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn gần như vùi vào lòng bàn tay anh: “Minh Viễn…” Trái tim anh chấn động mạnh, tiếng gọi ấy chạy vào tim anh dịu dàng và tình cảm như vậy, như thể rất khó thốt ra.

Anh cúi xuống môi cô và bắt đầu tấn công.

Trân Nam Phương mơ màng mở to đôi mắt đẹp, ngẩn người một hồi mới kháng cự: “Anh có biết quấy rầy giấc ngủ của người ta rất đáng ghét không?”

“Ngủ không đợi chồng, em làm vợ như thế sao?” Anh một tay nắm lấy cổ †ay cô, đặt vào hai bên, ám muội hỏi: “Hửm?”

“Cũng như nhau thôi.” Trần Nam Phương lẩm bẩm, anh không quan tâm đ ến việc nghỉ ngơi của cô, anh luôn muốn thỏa mãn d*c vọng ích kỷ của mình.

“Em chuẩn bị dậy chưa?” Hà Minh Viên nghiêng người x0a nắn bờ môi cô: “Anh đang muốn em”

“Anh…” Cô tức giận. “Anh có thể đừng quang minh chính đại như vậy không?”

“Là em nói, anh lợi hại và uy phong hơn cả trai trẻ cơ mà.” Anh nhún vai như đang tủi thân: “Với sự khích lệ thẳng thắn như vậy của bà xã, anh không thể biểu hiện một chút sao?”

Trân Nam Phương điên rồi, sau này nhất định phải chú ý chỗ mình nói chuyện, người nào đó có năng lực nghe lén cực mạnh!

“Không cần biểu hiện.” Cô cố ý tỏ vẻ lạnh lùng.

“Vậy thì trừng phạt.” Hà Minh Viễn vừa rồi thay đổi dịu dàng, ánh mắt sâu thảm: “Hình như là có người nói muốn ly hôn với anh.”

“Em là đang suy nghĩ cho anh.” Trần Nam Phương định dùng cách của anh để trừng trị lại anh: “Vì hạnh phúc tương lai của Tổng giám đốc Minh Viễn đấy.”

Đôi mắt anh nặng nề, không biết là giận thật hay là giả vờ giận, anh nắm tay cô kéo xuống phía dưới: “Hạnh phúc tương lai của anh còn phải nhờ vào em, tay của em, miệng của em, cả nơi đào mật của em nữa.”

“cu … Vô lại, lưu manhI Nói xong anh căn tai cô, kê sát vào nói một câu…

Trần Nam Phương run rẩy nhìn Hà Minh Viễn, thật không hiểu người nào mới thật sự là anh nữa.

Anh cho biết anh đã đổi tên QL thành phòng làm việc Minh Phương và muốn cùng cô mở một cửa hàng nhỏ.

Nhưng mà anh cũng đã nhẫn tâm rời bỏ cô mấy lần, sao anh có thể phân thân như vậy?

“Kh ủng bố như thế là không được.”

Cô từ chối: “Em đã hứa với bác sĩ Hoàng Bách sẽ làm công việc kiểm toán cho bệnh viện của anh ấy rồi.”

Thấy anh không vui, cô nói thêm: “Bác sĩ Hoàng Bách nói rằng anh đã đồng ý chuyện này rồi.”

Dù sao, nếu có vấn đề gì, bọn họ có thể tự mình tranh giành đi.

“Em thực sự không định trở thành thư ký của anh sao?”

Trân Nam Phương gật đầu: “Em nghĩ có nhiều ứng viên thích hợp hơn em.”

Hà Minh Viễn cắn một cái lên đầu vai cô, hoàn toàn không nể nang gì.

“Anh…” Cô đau đến nhíu mày, thật muốn vùng lên, thế nhưng cân nhắc xong cô vân không dám, ai bảo cô đang ở trong địa bàn của anh, còn phải chú ý đến bà Diêu nữa.

“Không tới cũng không sao.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 405


Chương 405

Trần Nam Phương bình tĩnh nhìn anh, anh thỏa hiệp sao? Tát một cái rồi cho cô một viên kẹo ngọt ngào sao?

“Ngày mai đến công ty bàn giao.”

Cô cắn răng, biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy: “Bàn giao với ai?”

Hà Minh Viễn mặc kệ cô, nằm nghiêng ôm cô vào lòng, sau đó từ từ nhắm mắt lại, dụi vào cổ cô: “Mệt mỏi rồi.”

“..” Đây là trốn tránh vấn đề sao?

Hay là chuẩn bị đánh cô trở tay không kịp?

Anh hẳn là không nên muốn cô bàn giao với Ngô Hà chứ?

Trái tim Trần Nam Phương thắt lại, cả người cứng đờ mất mấy phút, giây tiếp theo cô cảm thấy lòng bàn tay anh vuốt v e lưng mình, vô võ.

Tùy ý tự nhiên, giống như thói quen.

Cô không nói gì, trong đầu còn vướng bận đủ loại suy nghĩ khác nhau, nhưng cô chưa bao giờ muốn sớm chìm vào giấc ngủ, còn ngủ vô cùng ngon giấc.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cô đã nằm đưa lưng về phía Hà Minh Viễn, cả người đều dán vào ngực anh.

Cô hơi xấu hổ và muốn nhích ra xa.

Nhưng lại bị lòng bàn tay to đ è xuống, một giọng nói sáng sớm khàn khàn đặc biệt vang lên: “Lợi dụng anh xong rồi bỏ đi à?”

“Ai lợi dụng anh?” Trần Nam Phương vặn lại nhắc nhở: “Đến giờ dậy rồi.”

“Không biết ai đã chui vào vòng tay anh đêm qua, không thể đẩy ra được.”

Anh cười khẽ bên tai cô, trêu chọc khiêu khích.

Dòng điện dâng trào khắp người, cô mất tự nhiên nói: “Sáng nay không biết Am ai nói dối.

Nói cô chui đầu vào ngực anh, có bằng chứng gì không?

“Có bằng chứng đó.” Anh gõ ngón tay vào chỗ nào đó, rồi giả vờ bất lực nói: “Quá trình thu thập chứng cứ có chút khó khăn, thôi quên đi.”

Trân Nam Phương dường như bị cái gì chọc vào, gần như là bật dậy khỏi giường, sau khi đẩy mạnh Hà Minh Viễn, xuống giường rửa mặt.

Khi ngồi ăn sáng với bà Diêu, trong lòng cô có chút không yên, cuối cùng thì đến được tập đoàn Kim Địa, cô phải đối mặt với một cuộc bàn giao còn chưa biết rõ đối phương là ai.

“Sửa văn kiện bàn giao của em cho xong đi, anh đi họp trước, rồi cùng em bàn giao sau.” Hà Minh Viễn phân phó.

Cô bĩu môi, thâm nghĩ người này trong trường hợp thế nào thì sẽ biến thành người thế đó, ở trước mặt người ngoài lại trở thành tổng giám đốc chơi hệ cấm dục, lạnh lùng không hợp lẽ thường.

Nhưng mà cô cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, đối mặt với văn bản bàn giao trống không, cô thật sự rất đau đầu, căn bản là không đến mấy ngày, vậy bàn giao cái gì đây?

“Người ta là phu nhân Tổng giám đốc. Tất nhiên, muốn đến thì đến, không muốn đến thì không đến rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 406


Chương 406

Một giọng nói giêu cợt của thư ký chính thức Linda từ ngoài cửa truyền đến, Trần Nam Phương trong tiềm thức nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy một bóng người.

Ngô Hà.

Lòng cô không khỏi trầm xuống.

Chẳng lẽ là đoán đúng rồi, người bàn giao với mình là cô ta?

Trần Nam Phương đứng thẳng lưng tạo vẻ tự tin, chuyên nghiệp nhưng thật ra là cô đang rất bối rối.

“Chị Ngô Hà, tôi nghe người ta nói buổi tối hôm trước chị uống rượu với Tổng giám đốc Minh Viễn đúng không?”

“Suyt.” Cô ta giả vờ ngăn lại, nhưng ánh mắt lại nhất định phải hướng về phía Trần Nam Phương.

“Nếu đã đến rồi thì nhanh chóng bàn giao đi!” Trân Nam Phương bước ra cửa, cố gắng giữ bình tĩnh.

Cô thật sự không muốn nghe về chuyện của Hà Minh Viễn và Ngô Hà.

Cô cũng lười thăm dò mục đích của Hà Minh Viễn khi anh cứ lúc nóng lúc lạnh, điều duy nhất cô có thể làm là mặc thêm áo giáp cho mình để tránh bị thương tổn.

Ngô Hà sửng sốt một chút, đảo đôi mắt ẩm ướt, lộ ra vẻ đắc ý, chẳng lẽ yêu cầu lúc trước của mình đã thành hiện thực rồi sao?

Hà Minh Viễn thật sự muốn mình làm thư ký của anh hay sao?

Cô ta chỉ biết, anh sẽ luôn đối xử tốt với mình.

“Tôi còn chờ Minh Viễn trở lại.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng Ngô Hà cũng không đợi được vội vàng đi vào văn phòng, lập tức bắt đầu, sau đó đuổi Trân Nam Phương ra khỏi cửa.

“Chị Ngô Hài” Vẻ nịnh nọt trên mặt Linda càng rõ ràng hơn, ánh mắt nhanh chóng cong lên. “Đây có phải là sự thật không? Chị sắp trở thành thư ký cấp cao của Tổng giám đốc Minh Viễn sao?

Tôi thật sự mừng cho chị!”

Trần Nam Phương thờ ơ lạnh nhạt đứng bên lề thực sự khâm phục tài giao tiếp xởi lởi ngoài mặt của bọn họ, cô mới không tin là Linda không đề phòng Ngô Hà, dù sao người sau trở thành thư ký cấp cao của Tổng giám đốc, người trước cũng có xác suất cao sẽ bị đá ra.

“Chị Ngô Hà, chị từ nay về sau phải che chở tôi đó!” Linda không chút che đậy nói, còn giương mắt khinh thường nhìn Trân Nam Phương ý nói: “Tôi chính là thư ký của Tổng giám đốc Minh Viễn, một vị trí không phải ai thay thế cũng làm được.”

“Đừng nói như vậy!” Ngô Hà nhỏ nhẹ nói: “Nam Phương chính là vợ của Tổng giám đốc…”

“Không biết cô ấy là phu nhân Tổng giám đốc, e rằng khi biết rồi thì cô ấy cũng đã sớm từ chức.” Linda ôm cánh tay Ngô Hà: “Chị Ngô Hà, nếu không tôi giới thiệu cho chị môi trường làm việc ở đây nha.”

“Như vậy không tốt đâu!”

“Có gì mà không tốt, chuyện sớm muộn thôi mà.” Vừa nói, hai người bắt đầu đi dạo trên tâng cao nhất.

Trân Nam Phương, người bị treo lơ lửng bên cạnh, không thể nói rõ cảm giác trong lòng như thế nào, một mặt cảm thấy khó chịu, Hà Minh Viễn thật am hiểu cách đả kích cô, mặt khác lại tức giận, thậm chí còn muốn mặt dày ở lại không nhường chỗ.

Nhưng suy nghĩ lần thứ hai cô lại từ bỏ, một là cô không có tự tin buộc chặt trái tim Hà Minh Viễn, hai là cô còn không có ký hợp đồng với tập đoàn Kim Địa, vậy thì hà cớ gì phải tự làm mình mất mặt chứ!

Bị k1ch thích, Trân Nam Phương xoay người trở vê chỗ ngồi, hùng hổ điền vào văn bản bàn giao…

“Nam Phương.” Ngô Hà đứng ở cửa, tham lam nhìn mọi thứ trong phòng làm việc: “Cô sẽ không ghi thù tôi đúng không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 407


Chương 407

Cô ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp đông cứng lại: “Làm sao có thể ghét người có hào quang trên đầu chứ?

Nhưng mà cô cẩn thận một chút, đừng để ánh hào quang bị tắt đó.”

Ngô Hà đột nhiên đi tới, nhỏ giọng nói mà hai người đều có thể nghe thấy: “Minh Viễn trong lòng vẫn thương nhớ tôi. Chỉ bằng vào chuyện đó, cô mới chính là kẻ thứ ba xen vào!”

“Lùi một bước mà nói, tôi là kẻ thứ ba trên danh nghĩa thì đã sao? Nam Phương, cô chưa nghe nói qua sao? Vợ không bằng kẻ thứ ba, cô không biết Minh Viễn ở cùng tôi lúc nào cũng…”

“Câm miệng! Đừng nói nữa!” Trái tim Trân Nam Phương quặn thắt, cảnh tượng trước mắt dù là sự thật hay chỉ là màn kịch, hay nhập nhằng mờ ám, hiện tại đều trở nên đáng mỉa mail Cô lấy lại bình tĩnh, chỉ vào máy tính và nói: “Bắt đầu đi.”

“Nam Phương, cô đang sợ hãi.” Ngô Hà đứng thẳng người, chế nhạo: “Cô nhất định sẽ thất bại.”

Trần Nam Phương bị ánh mắt như dao đâm vào ngực, đột nhiên tính tình ương ngạnh nổi lên, lịch kịch đóng máy tính xách tay lại, thẳng thừng nói: “Không bàn giao nữa.”

“Cô!” Ngô Hà kinh ngạc nhìn chăm chăm, sau đó hỏi: “Cô làm sao có thể làm như vậy!”

“Tôi là vợ của Tổng giám đốc, muốn làm thế nào thì làm thôi!” Trần Nam Phương oố ý nói ngược lại, cho dù Hà Minh Viễn có dùng sức mạnh với cô, giờ phút này cô cũng sẽ không thỏa hiệp!

“Cô thực sự khiến Minh Viễn mất xạm mặt.

Trần Nam Phương nhướng đôi mày thanh tú, muốn cương quyết tới cùng.

“Mất mặt thì mất mặt thôi” Cô ấy thờ ơ nói.

“Muốn anh ấy không mất mặt thì cô bảo anh ấy ly hôn với tôi đi thôi.”

Ngô Hà kiểu như đã phát hiện ra lục địa mới, hai mắt lóe lên, nhìn chằm chằm Trần Nam Phương: “Ly hôn à? Cô có chịu không?”

Thật ra cô ấy tin điều này, tuy rằng ở Việt Nam có không ít người muốn cưới Hà Minh Viễn, nhưng cố chấp như Trần Nam Phương, đã làm chuyện ngu ngốc như vậy!

Cô ấy muốn cười thật to vì chiến thắng sắp tới của mình!

Nhưng lại nghe Trần Nam Phương giọng nói lanh lảnh truyền đến bên tai: “Đương nhiên là không rồi, dù sao cũng không có việc gì để làm, trêu chọc mọi người cho vui.”

“.” Ngô Hà không thể tin được khi vừa nghe thấy lời này, cô ấy không hề biết Trần Nam Phương còn có cái tính như vậy, như yêu tinh giảo hoạt.

XÍI Làm sao cô ấy có thể dùng yêu tinh để miêu tả một người ngốc nghếch đơn thuần như vậy!

Trong lúc tức giận, Linda vội vàng gõ cửa, kích động kêu lên: “Chị Ngô Hài Giám đốc Phi đến rồi! Trên tay còn cầm một mớ tài liệu!”

“Giám đốc Phi?”

“Là người có chức cao lắm đsol”

Linda nhắc nhở.

“Cô nói cô ấy đích thân đi ra ngoài sao, có phải do tổng giám đốc Minh Viễn đặc biệt dặn dò không?”

Ngô Hà cũng thầm vui mừng, khuôn mặt nhỏ nhăn tái nhợt lúc này lại trở nên hồng hào, xem ra lần này Hà Minh Viễn đã thật sự đến, thân phận đó quá là cao rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 408


Chương 408

Cô cảm ơn bản thân khi vừa bước sang 18 tuổi vào năm thứ nhất đại học đã có một lựa chọn vô cùng quyết đoán!

Trần Nam Phương không biết người gọi là giám đốc Phi, khí thế phản kháng mà cô vừa bộc lộ cũng đã biến mất, không còn cách nào khác ngoài chờ đợi sự quyết định cuối cùng của vận mệnh.

“Sao cô lại ở đây?” Giám đốc Phi đi giày cao gót mười phân bước vào, khí thế hơn người.

Cô ấy nói với Ngô Hà.

“Nhưng thật đúng lúc, có một thỏa thuận cần cô ký.”

Ngô Hà đứng thẳng tắp, cô gắng kiêm nén, nếu không lúc này sẽ phì cười lên mất, mặc dù thế nhưng vẫn không kìm được kiêu ngạo nói: “Để giám đốc Phi đích thân đến đây thật ngại quá, tôi sẽ bàn với tổng giám đốc Minh Viễn.”

Giám đốc Phi tên thật là Trác Phi, cô ấy liếc mắt nhìn Ngô Hà một cách kỳ lạ, nhưng không thèm phản ứng, rồi trực tiếp nhìn về phía Trần Nam Phương trâm mặc: “Nghe nói cô muốn từ chức?”

“Từ chức à?” Trân Nam Phương cảm thấy chuyện này không chính xác, cô không hề ký đơn từ chức với Kim Địa, nhưng cũng chẳng muốn giải thích, gật đầu cho qua: “Tôi đã viết đơn bàn giao rồi, Hà Minh Viễn đã đồng ý.”

“Theo tôi biết, anh Minh Viên không đồng ý.” Giám đốc Phi đặt đống tài liệu trong tay lên bàn, đẩy tới trước mặt Trần Nam Phương: “Cô có thể xem qua chương 9 Điều 10 trước khi đưa ra quyết định”

Cô ấy rất nghi ngờ, nhưng trước khẩu khí của Trác Phi, cô vẫn mở hồ sơ, và lập tức trở nên bình tĩnh hơn!

“Đây là cái gì?” Làm sao có chữ ký của cô ấy?

Mấu chốt là cô ấy lật sang cột lương, mức lương hàng năm được viết một cách ấn tượng: Một tỷ tám trăm triệu đồng!

“Trần Nam Phương, đây là hợp đồng lao động cô đã ký trước đó.”

“Hoang đường! Tôi chưa từng ký mài”

Trân Nam Phương phản đối: “Đây không phải là hợp đồng lao động, đây là hợp đồng giải”

Trác Phi bình tính nhìn cô không lên tiếng.

Thay vào đó, Ngô Hà không nhịn được, liền hét lên: “Nam Phương, cô hét cái gì vậy? Đây là văn phòng giám đốc!

Nơi quan trọng nhất của công ty!”

“Tôi muốn đợi Hà Minh Viễn trở về.”

Trân Nam Phương không muốn nói thêm, bất lực ngồi ở trên ghế.

Ngô Hà rất muốn kéo cô ấy lên, đuổi đi, nhưng cô cũng hiểu được mấu chốt hiện tại, liền thúc giục: “Còn thỏa thuận của tôi với giám đốc Phi thì sao? Không phải cô nói có thỏa thuận cần tôi ký hay sao?”

“Bộp!”

Giám đốc Phi ném tập tài liệu xuống.

Tay của Ngô Hà khẽ run cầm lên tập tài liệu, một lúc sau mới hét lên: “Đây là cái gì?”

Giọng nói chua ngoa thật khó chịu.

“Cô Ngô Hà, cô không biết đọc chữ sao sao?” Trác Phi liếc cô ấy một cái: “Thỏa thuận chuyển việc.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 409


Chương 409

“Có phải có sai sót gì không? Làm sao có thể chuyển tôi đến nhà kho được cơ chứ?” Ngô Hà phất phất hồ sơ.

“Không phải Minh Viễn để tôi làm †hư ký của anh ấy sao?”

Giám đốc Phi khoanh tay, như thể đang nhìn người bệnh thần kinh: “Quản lý trực tiếp Minh Kỳ của cô đã xác nhận răng cô không đủ năng lực để trở thành giám đốc quan hệ khách hàng của bộ phận tiếp thị.”

Đôi mắt cô ta đầy vẻ khoái chí và hả hê, cứ như muốn nói người như cô mà đòi làm thư ký của Hà Minh Viễn sao, vớ vẩn!

“Không, giám đốc Phi, cô chắc chứ?” Linda cũng đang xác nhận: “Chị Ngô Hà rất thân với tổng giám đốc Minh Viễn kia mà.”

Ngụ ý của câu này là đang nói đến mối quan hệ của Ngô Hà và Hà Minh Viễn.

“Thân thiết à?” Giám đốc Phi nheo mắt và nghiêm khắc khiển trách: “Con mắt nào của cô nhìn thấy vậy? Còn cô nhìn bằng con mắt nào mà cho rằng chức vị của tập đoàn Kim Địa dựa trên mối quan hệ quen biết hơn là năng lực cá nhân?”

“Tôi…” Linda cứng họng, không nói nên lời, không dám có bất kỳ lời phản bác nào.

“Cô làm sao?” Giám đốc Phi không muốn bỏ qua: “Là thư ký của tổng giám đốc Minh Viễn mà ba hoa bàn về cuộc sống của sếp, chỉ trích việc ra quyết định của công ty, và bôi nhọ hình ảnh của công ty, tôi nghĩ cô cũng cần ký vào thỏa thuận chấm dứt hợp đồng đấy.”

“Giám đốc Phi!” Linda kêu lên, cô ấy không muốn bị đuổi việc. Không ai biết cô ấy đã đạt được bao nhiêu lợi ích khi làm thư ký cho Hà Minh Viễn.” Tôi đã sai, xin hãy tha thứ cho tôi.”

“Không thể tha thứ.” Trác Phi lấy điện thoại di động ra giải thích ngắn gọn.

Ngay sau đó đã có người tới xử lý, tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Ngô Hà ở một bên ngẩn ra, mấy trang giấy cô cầm trong tay nặng như ngàn cân, sự thăng chức mà cô vốn tưởng hoá ra lại biến thành cách chức!

Mà còn là giáng chức một cách triệt để, gần như gạt ra ngoài!

Lúc này cô chỉ có một suy nghĩ, đó chính là cầu xin Hà Minh Viễn giúp đỡ, anh ấy nhất định sẽ giúp cô, anh ấy từng nói sẽ chăm sóc cô mãi mãi cơ mài Có tiếng bước chân vững vàng truyền đến, Ngô Hà hung hăng quay người lại, với đôi mắt ầng ậng đầy nước mắt, và hét lên vô cùng bi thương: “Minh Viên.”

“Sao em lại ở đây?” Vừa nói dứt lời, đôi mắt đen láy của anh ấy nhìn Trân Nam Phương.

Trân Nam Phương cũng tình cờ nhìn sang và chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh ấy.

“Minh Viên, anh xeml” Ngô Hà gần như đã lao tới mà than thở với anh ấy: “Bọn họ muốn chuyển em xuống kho, em không muốn đi, em rất có năng lực, em thừa sức làm thư ký cho anh.”

“Làm thư ký cho tôi sao?” Đôi mắt Minh Viễn chợt nheo lại: “Không được, tôi đã có thư ký rồi.”

Sau đó anh ta nhìn Trác Phi, nhún vai: “Đó là sự sắp xếp của quản lý Minh Kỳ.”

Một lúc sau, cô ấy nói tiếp: “Nếu cô Ngô muốn đổi công việc, phải được sự đồng ý của quản lý trực tiếp.”

“Nếu đã như vậy, hãy làm theo quy định của công ty.”

Trân Nam Phương ngồi sang một bên, hai tay nhỏ đang nắm chặt đã thả lỏng một chút, xem ra Hà Minh Viễn không giúp đỡ Ngô Hà gì cả, hơn nữa xem ra anh ta cũng không thu xếp việc của mình và Ngô Hà.

Vậy là mình đã trách nhầm anh ấy rồi sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 410


Chương 410

“Minh Viễn… sao anh có thể…” Ngô Hà bật khóc, hiển nhiên cú sốc mà cô ấy phải gánh chịu là không hề nhỏ.

“Trong tương lai sẽ có cơ hội thôi.”

Hà Minh Viễn ngoảnh mặt đi liếc Trác Phi một cái.

Người phía sau ra hiệu với Ngô Hà: “Cô Ngô Hà à, đi thôi, nếu không thì sẽ không còn đơn giản như chuyển xuống kho nữa đâu.”

Cô ta vẫn muốn tìm Hà Minh Viễn để thuyết phục anh, nhưng thứ mà anh để lại cho cô ta chỉ là một bóng lưng lạnh lùng, anh ấy đâu có màng đến bản thân cô nữa đâu?

Làm có thể như vậy được?

Năm đó, cô ta từ Trần Nam Phương quen biết một người bạn trên mạng, vốn dĩ chỉ muốn làm trò, nhưng không ngờ người bên kia lại là Hà Minh Viễn, vì vậy cô ta đã mạo danh Trần Nam Phương.

Vì lý do này mà cô ta đã bắt chước cả tính khí Trân Nam Phương, nhưng rốt cuộc cũng không tác dụng?

Không, không thể! Không thể được!

“Anh chắc chắn không đi dỗ cô ta à?” Chờ đợi đến khi trong phòng chỉ còn Hà Minh Viên với Trần Nam Phương, cô mới giêu cợt.

Anh nhướng mày, hỏi: “Em muốn anh đi sao?”

“..

… Cô cứng họng, làm sao cô có thể muốn anh đi đây?

Chẳng qua là nếu không đi thì chứng tỏ là càng nhớ, sẽ có hàng trăm móng vuốt nhỏ cào Xé trái tim anh đúng không?

Đúng như lời Ngô Hà nói: “Vợ không bằng vợ bé, anh có thể từ bỏ thú vui này được không?”

“Anh sẽ không đi.” Hà Minh Viễn bước tới, hai tay đặt ở hai bên eo của cô, nhìn cô chăm chằm: “Nam Phương!”

Cô rất muốn bịt tai để không phải nghe tiếng gọi âu yếm của anh.

“Em không thấy anh à?”

“Em nhìn thấy được.” Trần Nam Phương ngẩng đầu nhìn anh ấy chằm chằm: “Tổng giám đốc Minh Viễn này, em muốn hỏi anh tập hợp đồng dày như vậy em ký từ khi nào vậy?

Thấy anh không trả lời, cô tiếp tục hỏi: “Ký thứ quan trọng như vậy, tổng giám đốc Minh Viễn lẽ nào lại không thông báo một tiếng cho em hay sao?”

Quá là ức hiếp người khác rồi!

Hà Minh Viên nhéo nhéo cái mũi nhỏ: “Việc quân cơ không hề dối trá.”

“Cho nên mỗi khi anh Minh Viễn ở cùng một chỗ với em đều ngập mùi thuốc súng thế này à?” Trần Nam Phương hỏi ngược lại.

Anh nhanh như chớp, cúi người xuống, khẽ cảnh cáo: “Đừng cứ hễ mở mồm ra là gọi anh là tổng giám đốc Minh Viễn.”

“Vậy em nên gọi anh là gì đây?” Cô ấy rất muốn hỏi anh liệu anh có thể chịu được sức nặng của hai chữ “chồng” hay không?

“Muốn giữ lại người hay những thứ quan trọng với mình, dùng biện pháp khác thường thì có vấn đề gì!” Hà Minh Viễn coi đó là chuyện đương nhiên: “Lẽ nào để giữ mình như một quân tử thẳng thắn vô tư, thì anh phải trơ mắt nhìn em rời xa anh hay sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 411


Chương 411

“Em chưa từng muốn rời đi…” Trần Nam Phương nói xong cảm thấy như rơi vào bấy, nhanh chóng chữa cháy: “Là do bị anh ép mà thôi!”

“Tại sao anh lại ép buộc em?” Anh trở nên vô cùng nghiêm túc: “Vẫn là câu nói đó, Nam Phương, em có tin anh không?”

Anh để tay lên trái tim cô, nhiệt độ xuyên qua lớp quần áo khiến cô kinh ngạc, cô có tin được anh không?

Hai người im lặng lúc, Trân Nam Phương hít sâu một hơi: “Em không muốn thảo luận về chủ đề này nữa. Có rất nhiều việc khi làm rồi mới biết có cố gắng cũng không cứu vấn được gì.”

“Vì vậy, em phải cho anh một cơ hội.”

“.. Chuyện này sao nghe khó xử như vậy.

“Nam Phương, em có cho anh cơ hội làm lại được không?” Minh Viễn dùng ngón tay dài chạm vào gò má và đôi môi cô, nhìn xuống dưới.

“Bốp!”

Cô ấy nhẹ nhàng hất tay anh ấy ra, khuôn mặt mềm mại ửng hồng: “Nếu đã dám làm còn phải đợi trưng cầu ý kiến hay sao?”

Cô cho rằng chỉ cần đổi một từ thôi cũng có thể làm mất đi sắc thái ái muội, nhưng nào biết có một vài người hành động mạnh mẽ, nâng eo cô, ôm cô đặt lên bàn làm việc.

“„” Hàng mày của Trần Nam Phương nhíu chặt: “Anh làm gì vậy?

Mau thả em xuống!

“Anh muốn ăn đào mật.”

Cô ấy vừa ấm ức vừa xấu hổ: “Hà Minh Viễn! Sao anh lại không đứng đắn như vậy! Rốt cuộc anh coi em là gì đây!”

Bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào cũng được sao?

“Làm vợ anh!” Anh ta nói một cách tự nhiên: “Nếu không thì em nghĩ sao?”

“Em không nghĩ…” Trần Nam Phương quay đầu quay lại: “Có thể làm chuyện này với vợ, đối với người yêu có phải là thoải mái hơn không?”

“Người yêu?” Anh nhàn nhạt lặp lại, ánh mắt sững sờ: “Câu hỏi này anh không trả lời nổi, vì anh chưa từng có người yêu.”

Cô ấy nhìn chằm chằm, muốn xác nhận rồi lại xác nhận.

Minh Viễn cúi xuống, cái trán dính vào trán cô ấy: “Em nhìn cho kĩ vào đi.”

“Anh…”

“Nếu có người thỏa mãn được anh, anh còn có thể mỗi ngày đều nhớ nhung em như thế này sao?” Anh nắm lấy tay: “Em có biết anh nhớ em nhiều như thế nào không?”

“Nhưng mà…” Trân Nam Phương mở miệng, nhưng không có nói thêm nữa, bởi vì vừa mở miệng thế nào cô cũng tin anh ấy.

“Nhưng em lại cho rằng anh đối xử với cô ta không tâm thường.” Hà Minh Viễn nói thay cô: “Anh đối với cô ta không có ý gì khác.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 412


Chương 412

Đây là lần đầu tiên Hà Minh Viễn trực tiếp đối mặt với câu hỏi về Ngô Hài Anh nói không có ý gì khác với cô ta!

Điều này có nghĩa là mọi thứ đều do Ngô Hà chủ mưu châm ngòi chia rẽ, anh không có quan hệ gì với cô ta, cũng không hề coi cô ta là ánh trăng sáng trong lòng sao?

Trong lòng Trần Nam Phương cảm thấy ngọt ngào, nhưng vị ngọt ấy không đọng lại dù chỉ một giây.

“Nhưng anh đã hứa sẽ chăm sóc cô ta đến hết cuộc đời.” Giọng nói trầm ấm của anh dễ nghe tột cùng, nhưng những gì anh nói như mổ xẻ nội tâm người khác, lại thật tàn nhãn đến vô cùng.

Anh đã hứa với Ngô Hà rằng sẽ chăm sóc cô ấy mãi mãi!

Trần Nam Phương quá kinh ngạc không kịp phản ứng…

“Nam Phương.” Minh Viễn nghiến răng: “Nhưng anh là của em.”

“Em không cần anh như vậy!” Cô dùng hết sức đẩy anh ấy ra: “Rốt cuộc anh cho rằng em dễ bắt nạt vậy sao?”

Cô ấy nhút nhát và yếu đuối, nhưng không có nghĩa là cô ấy không có trái tim, không biết buồn, cũng không phản kháng!

Làm sao anh có thể dễ dàng nói ra những điều như vậy, anh xem cô là người vợ như thế nào? Chắc là người vợ đáng thương nhất trên đời, cũng đáng bị chế nhạo nhất trên đời này!

“Nam Phương…”

“Đừng gọi eml” Cô mất kiểm soát hét lên: “Em không muốn gặp lại anh nữa!”

Cô thậm chí còn không mang theo túi, cứ thế lao ra khỏi văn phòng, lúc trốn vào thang máy, nước mắt cô đã tuôn rơi.

Lúc này, Hà Minh Viễn trong phòng làm việc cũng ảm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, anh biết cô sẽ không chấp nhận nếu anh nói ra sự thật, nhưng đó là lời hứa của anh với anh trai của anhI Không ai có thể thay đổi được!

Ngay cả Nam Phương cũng không.

“Trần Nam Phương, con nhỏ tỉ tiện đó thật không biết xấu hổ!” Ngô Hà chọc mạnh vào con búp bê trên tay: “Hảẳn là cô ta đã giật dây Hà Minh Viễn băng cách quyến rũ anh ấy, nếu không thì làm sao anh ấy lại không giữ lời hứa?”

Nói xong, cô ta lại lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ: “Không phải là Hà Minh Viên phát hiện ra điều gì rồi đó chứ?”

“Không thể! Không thể!” Năm đó việc cô ấy làm được không thể nói là hoàn toàn không có một kế hở, nhưng khẳng định sẽ không để người khác phát hiện!

“Làm thế nào bây giờ?” Ngô Hà hai †ay nắm chặt vẻ mặt dữ tợn: “Minh không bao giờ để cho Trần Nam Phương thành công, minh xứng đáng với tất cả vinh hoa phú quý!

Cô ta phải nghĩ ra một giải pháp.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Reng reng rengl”

Ngô Hà thu lại suy nghĩ, khi nhìn thấy chữ “Thanh Nhã” ở phần tên người gọi, khóe miệng cô ta đột nhiên giật giật.

“Chị Thanh Nhã.” Cô ấy thì thào: “Em tưởng chị quên em rồi cơi”

“Ngô Hà, em đang nói cái gì vậy?”

Một giọng nói tao nhã từ đầu bên kia truyền đến: “Em không sao chứ? Sao chị nghe nói em bị chuyển việc rồi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 413


Chương 413

Trong mắt Ngô Hà có ánh lửa ghen †¡, cô nghĩ thâm: Thanh Nhã, chị cứ giả bộ đi, có lẽ là do chị sợ bên cạnh Minh Kỳ có phụ nữ nên mới âm thầm giở trò ma quỷ, bây giờ lại diễn cảnh mèo khóc chuột sao?

“Hết cách rồi, cậu Minh Kỳ chướng mắt em.” Cô ấy giả bộ thất vọng: “Hay là chị giúp em đến nhánh của chị đi?”

Thanh Nhã khéo léo mang quy định của công ty ra, không nói rõ là đồng ý hay không đồng ý, rồi ngấm ngầm khoe: “Minh Kỳ xưa nay luôn làm những việc không màng đến hậu quả và đã đắc tội nhiều người rồi, quay về chị sẽ đốc thúc anh ấy thay đổi.”

“Chị à, thật sự phải đốc thúc nhiều vào, lần đó em còn nghe Minh Viên nói… AI” Ngô Hà cố ý dừng lại, cười tự măng chính mình: “Xem cái miệng của em, chị à, chị đừng để ý, em chỉ là một một quản kho nho nhỏ thôi. Thật sự không thể để bị giáng chức nữa.”

“Chị hiểu rồi, em chắc không phải là bị giáng chức, mà là đi trải nhiệm cuộc sống thôi.” Thanh Nhã cũng cười trừ, sau đó thấp giọng nói: “Em biết không?

Chị nghe nói Trân Nam Phương cãi nhau với tổng giám đốc Minh Viễn đấy.”

Ánh mắt Ngô Hà lóe lên, tràn đầy tính toán.

“Em nói xem dù sao chúng ta cũng là bạn học, có phải nên tìm cơ hội để khuyên nhủ em ấy không?” Thanh Nhã đề nghị, Nam Phương cũng là một người cao số.

“Không phải sao, cô ta luôn luôn hiểu lâm em, em mong có thể giải thích rõ ràng.”

Đã ba ngày rồi Trần Nam Phương vân chưa gặp được Hà Minh Viễn. Cô cứ nhốt mình ở trong phòng đồng thời cũng khóa chặt lòng mình lại.

“Nam Phương à!” Đỗ Thanh Hoa gõ cửa, lo lắng hỏi: “Cậu có muốn ra ngoài ăn một chút trái cây không? Có nho tươi †ớ vừa mới mua về này!”

“Không cần đâu!” Trân Nam Phương chẳng cảm thấy thèm ăn chút này, sờ vào chiếc bụng hơi nhô lên của mình.

Cô lại đột nhiên thay đổi quyết định, đứng dậy đi ra ngoài: “Hay là tớ ra nếm thử một chút xem.”

“Đúng rồi đấy, cậu ra ngoài nếm một chút đi!” Đỗ Thanh Hoa vui vẻ ra mặt: “Này Nam Phương à, tớ nói cho cậu biết, phụ nữ có thai không thể buồn bực được, sẽ bị chứng uất ức đấy!”

Cô ấy nhanh chóng đỡ Trân Nam Phương ngồi xuống ghế salon, tự tay bóc vỏ nhỏ cho cô: “Và cậu cũng đừng quá để tâm đ ến việc làm kế toán cái bệnh viện tồi tàn kia của cậu hai Hoàng Bách làm gì.”

“Lấy tiền nhưng không muốn làm việc sao?” Trần Nam Phương chậm rãi ăn nho: “Đây không phải là phong cách của chúng ta.”

“Làm sao biết được chúng ta không làm việc chứ? Ý của tớ là để tớ tới làm được rồi.” Đỗ Thanh Hoa võ ngực lên tiếng: “Cậu chỉ cần quản lý và điều khiển là được rồi.”

“Ha ha.” Cô lắc đầu cười: “Tớ lại cảm thấy không cần thiết phải làm thế.

Việc động não và giãn gân giãn cốt cũng tốt mà, phải nói là có thể khiến cho cục cưng này thông minh, lanh lợi hơn đấy.”

“Chuyện đó… Sáng nay, Hà Minh Viên có liên lạc với tớ.”

Sắc mặt Trần Nam Phương trở nên lạnh lùng, nhìn về phía cô bạn thân của mình, dùng giọng điệu như không quan tâm lên tiếng hỏi: “Thật thế à?”

“Anh ấy thật sự quan tâm tới cậu đấy!”

Cô nghi ngờ nhìn chăm chăm Đỗ Thanh Hoa, không hiểu vì sao thái độ của cô bạn thân của mình lại đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ như thế. Trước đây cô ấy vân luôn rất ghét Hà Minh Viễn, sau bây giờ lại nói giúp anh như thế?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 414


Chương 414

“Anh ấy cho cậu công việc sao?” Cô bắt đầu lên tiếng dò xét.

“Nam Phương à, tại sao cậu lại nghĩ tớ như thế?” Đỗ Thanh Hoa nhanh chóng đứng bật dậy, lớn tiếng đảm bảo với cô rằng: “Cậu là người thân nhất của †ớ, cũng là người quan trọng với tớ nhất.

Làm sao tớ có thể vì tiền mà bán đứng cậu được chứ?”

“Thế thì tại sao?”

Đỗ Thanh Hoa gãi gãi đầu, vẻ mặt từ từ đỏ lên: “Thật ra thì, tớ không phải đang nói giúp anh ấy đâu mà là đấy là đánh giá khách quan của tớ đấy.”

“Khách quan sao?” Trân Nam Phương cúi đầu nói nhỏ: “Thế nhưng anh ấy đã khẳng định một cách chủ quan về tâm quan trọng của Ngô Hà đấy!”

Vừa nói cô vừa nhướng mày, khó khăn nở nụ cười: “Chúng ta đừng thảo luận về đề tài này nữa.”

“Thôi được rồi, tớ nói thật với cậu, Trịnh Hoàng Bách đã cho tớ xem một cái video.” Đỗ Thanh Hoa ủ rũ cúi đầu nói: “Hà Minh Viễn uống say rồi gọi liên tục gọi tên cậu, trông vô cùng đáng thương.”

“cu ..“ Trong lòng Trần Nam Phương cảm thấy đau đớn giống như bị kim đâm vào vậy.

Cô cảm thấy mờ mịt, không hiểu tại sao mình lại phải trải qua việc dây dưa không dứt như thế này. Giữa cô và anh thật sự không thể có chuyện tình cảm đơn thuần sao?

Tại sao ở giữa lại có thêm một Ngô Hà nữa chứ?

Cô thầm than thở trong lòng, sau đó lại nghe thấy người bạn mà mình thân thiết nhất lại tạt một gáo nước lạnh vào mình.

“Thật ra thì Trịnh Hoàng Bách có cho tớ một món hời.” Đỗ Thanh Hoa vuốt vuốt mái tóc vốn không dài: “Không phải tiền đâu, mà là… Anh ta có thể giúp tới tìm những họ hàng có liên hệ máu mủ với tớ.”

Cô ấy bắt lấy cổ tay Trần Nam Phương: “Nam Phương, tớ thật sự xin lỗi cậu, không phải là tớ muốn tìm được họ hàng, người thân của tớ mà là tớ chỉ tò mò rốt cuộc thì bọn họ là ai, đã trải qua những chuyện gì mà thôi.”

Trần Nam Phương sững sờ, đột nhiên nghĩ tới Ôn Tứ Hiên, thế nhưng cô lại không biết có nên nói hay không, cô sợ nếu nói ra thì người bạn tốt của cô có thể chấp nhận được hay không.

“Nam Phương.”

“Tớ hiểu rồi, Thanh Hoa.” Hai người năm tay nhau: “Tớ hiểu tâm tình của cậu, tớ cũng đã trải qua những chuyện như thế. Mặc dù cố giả vờ không thèm để ý nhưng khi lúc dì Mai Tuyết nói chuyện với tớ thì tớ cũng không nhịn được mà quan tâm, không kiềm chế được mà muốn nghe nhiều hơn.”

Đồ Thanh Hoa gật đầu thật mạnh, giống như gặp được tri kỉ của mình.

“Nếu như bác sĩ Hoàng Bách có thể giúp một tay thì có thể sẽ tốt hơn.” Trần Nam Phương vòng vo đảo mắt một hồi, chân chờ lên tiếng: “Tớ sẽ đến gặp Hà Minh Viễn, có lẽ anh ấy sẽ có cách giúp cậu.”

“Không cần đâu!” Đỗ Thanh Hoa kiên định nói: “Chuyện này có cũng được, không có cũng chẳng sao, cậu đừng vì tớ mà chịu oan ức như thế.”

“Không oan ức. Người quan trọng đối với tớ không nhiều lắm.”

Ngày hôm sau, Trân Nam Phương lấy lý do muốn đến tập đoàn Kim Địa vì thế nên cô từ sớm đã rời khỏi nhà.

Đỗ Thanh Hoa cũng không hề nghi ngờ.

Thế nhưng khi đi được nửa đường cô lại rẽ sang hướng khác, chạy thẳng tới quán bar Destiny. Quán bar vào buổi sáng và buổi tối khác nhau một trời một vực. Lúc này, các cửa đều đóng kín mít.

Ngay cả người gác cổng cũng đang ngủ gà ngủ gật.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 415


Chương 415

“Chào anh, tôi tới đây tìm Ôn Tứ Hiên.” Trân Nam Phương khẽ gõ nhẹ vào một khung cửa. Cô cảm thấy có chút hối hận vì trước kia không xin cách liên lạc của Ôn Tứ Hiên.

Đối phương nhìn cô một hồi lâu mới tỉnh táo lại, lảo đảo đi vào trong thông báo.

Cô vuốt vuốt trán, tại sao người này lại làm ra vẻ như đang biết cô, cô cũng không phải là khách quen của nơi này!

Ôn Tứ Hiên nhanh chóng xuất hiện, có thể nhận thấy anh ta vừa mới rời giường chưa được bao lâu.

“Có phải tôi quấy rây anh nghỉ ngơi rồi không?” Trần Nam Phương có hơi ngượng ngùng: “Tôi hẳn là nên đến trễ hơn một chút.”

“Không sao đâu.”

Có lẽ anh ta vẫn còn cảm thấy hơi buồn ngủ, cô cảm thấy anh ta không còn dáng vẻ tàn ác và lưu manh lúc bình thường, dường như ngay cả vẻ hung hăng trên gương mặt anh ta cũng bớt hơn một chút.

“Tôi tới đây là vì muốn hỏi anh…” Cô vừa nói vừa quay sang nhìn anh ta, đang muốn lên tiếng thì lại bị anh ta cắt ngang.

“Tôi mời cô uống trà sữa nhé!” Ôn Tứ Hiên chắp hai tay sau lưng, cả người anh ta lộ ra vẻ cứng ngắc.

Trân Nam Phương cho rằng anh ta muốn tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện, nhanh chóng đáp ứng, cho đến khi đến quán cà phê gần đó, cô mới nói: “Tôi đang mang thai vì thế không thể uống trà sữa được, tôi uống nước lọc thôi.”

Ánh mắt anh ta nhanh chóng thoáng hiện lên vẻ thất vọng, ngay sau đó gật đầu một cái, đi thẳng vào vấn đề chính: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Anh định lúc nào thì sẽ nói rõ ràng với Thanh Hoa?”

“Không biết.” Ôn Tứ Hiên nhún vai: “Gần đây không có gặp hai người, nói ra sợ rằng sẽ bị phản tác dụng.”

Trân Nam Phương trở nên lo lắng: “Vậy anh có đến gặp không, dạo này anh bận lắm à?”

“Cũng được đấy “Nếu được thì anh tới đi, một căn nhà to như thế chỉ có tôi và Thanh Hoa ở cùng với nhau thôi, nếu anh ranh thì cứ đến chơi đi. Thường xuyên gặp nhau thì sẽ thân thiết với nhau, Thanh Hoa là một người rất cởi mở đấy.”

“Thật thế không?” Ôn Tứ Hiên nhìn chăm chằm cô.

“Đương nhiên rồi!” Trần Nam Phương không phát hiện ra anh đang thất thần, mà bắt đầu kể cho anh ta biết tình hình hiện giờ của Đỗ Thanh Hoa: “Thật ra thì cậu ấy đang muốn tìm người thân, tôi nghĩ anh chắc cũng muốn thế.”

Ôn Tứ Hiên đột nhiên ngồi thẳng người: “Vậy cô nói với cô ấy rằng đừng để lãng phí nhân lực và vật lực của mình”

“Tôi cũng nghĩ thế. Tốt nhất là anh hãy mau chiếm lấy cảm tình của cậu ấy đi. Còn về chuyện những người khác thì chờ khi nào hai người nhận nhau thì anh tự đến nói cho cô ấy biết sẽ tốt hơn đấy!”

Anh ta gật đầu một cái, bắt đầu cầm ly lên uống trà sữa, trông như đang thưởng thức món ngon nhất trần gian.

“Nghe nói cô vận còn muốn nghe ngóng về chuyện của anh cô sao?”

“Khu…” Trần Nam Phương không ngờ anh ta lại biết, kinh ngạc ho khan một tiếng.

“Không đến mức như thế chứ? Đây được xem như bí mật của cô sao?” Ôn Tứ Hiên nhếch mép: “Tôi còn định giúp cô đấy chứ. Gần đây tôi cũng có chút tiếng tăm!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 416


Chương 416

“Có thật thế không?” Trân Nam Phương trợn tròn hai mắt: “Anh thật sự có thể giúp tôi sao?”

“Cô cũng đang giúp tôi mà!” Ôn Tứ Hiên nói chuyện đương nhiên: “Sau này tôi cũng sẽ thường làm phiền đến cô mà.”

Vì bạn thân mình… vì thế cô nói không thành vấn đề.

Hai người họ lại trò chuyện cùng nhau mấy câu, cô nhìn đồng hồ: “Tôi phải đi rồi, tôi còn phải đến tập đoàn Kim Địa một chuyến!”

“Đến làm việc cho cậu ba sao?” Ôn Tứ Hiên nhéo cổ tay mình một cái, tốt bụng nhắc nhở cô: “Hôm nay có thể anh ta sẽ tới trễ, tôi nghĩ anh ta sẽ không đến sớm quá đâu!”

Trân Nam Phương cảm thấy nghi ngờ gật đầu một cái, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Sau khi cô rời khỏi đó, Ôn Tứ Hiên vân ngồi tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ dịu dàng.

Anh ta thật sự không hiểu vì sao lại có một người vừa hiền lành vừa thuần khiết như thế, để cho người khác không nhịn được muốn bảo vệ, muốn yêu thương…

Trên đường đến tập đoàn Kim Địa, trong lòng Trân Nam Phương cảm thấy thất thần. Suy nghĩ xem mình nên ra yêu cầu thế nào với Hà Minh Viễn, hơn nữa anh có chịu đồng ý không đây? Nếu như đồng ý thì anh có ra điều kiện gì với cô không?”

Cô suy nghĩ quá tập trung, vì thế không để ý đến ánh mắt không đứng đắn đang nhìn về phía cô.

Đường đến với tầng cao nhất của tập đoàn Kim Địa không hề có bất kì trở ngại nào.

Bên ngoài không có thư kí.

Bên trong lại không có ai.

Trần Nam Phương cau mày, không biết chuyện gì đang xảy ra. Lúc này cô mới nhớ đến lời của Ôn Tứ Hiên, chẳng lẽ anh ta biết Hà Minh Viễn gặp chuyện gì rồi hay sao?

“Lúc ấy, mình nên hỏi anh ta một chút mới đúng.” Cô lầm bầm một câu.

Cô quét mắt nhìn phòng làm việc một lượt, sau đó đi tới cửa sổ sát đất rộng rãi bên dưới, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Mau đi vào đây cho anhl” Một giọng nói nhanh chóng phát ra khiến Trân Nam Phương sợ hết hồn!

Cô vội vàng xoay người nhìn về phía phòng trong, lúc này mới phát hiện ra bên trong có người, đó chính là Hà Minh Viễn!

Cô vội vàng đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, phát hiện người nào đó đang đưa lưng về phía cửa, tấm lưng màu lúa mạch của anh nhanh chóng xuất hiện trong mắt cô, hai đầu vai sâu hút, trên vai anh có vết móng tay cào, vết thương vân còn những tia máu chưa khô.

“Này! Sao anh lại bị thương thế?”

Trân Nam Phương không nhịn được lên tiếng, cô thành thạo đẩy cửa bước vào.

Khi Hà Minh Viễn xoay đầu lại nhìn thấy cô thì con ngươi anh co rút lại.

Bước chân cô bởi vì sự lạnh lùng của anh mà hơi chậm lại, cô theo bản năng dừng bước, có chút không biết nên làm gì tiếp.

“Không sao.” Anh lạnh lùng lên tiếng, ung dung mặc áo sơ mi vào.

“Vết thương của anh…” Trần Nam Phương tốt bụng nhắc nhở: “Vẫn còn chưa được xử lý.”

Hà Minh Viên đứng dậy, đi tới bên cạnh nhìn cô: “Nam Phương, em vẫn còn quan tâm tới anh sao?”

Cô sợ hãi tới mức cả người run rẩy, căn căn môi không biết phải trả lời thế nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 417


Chương 417

“Nếu như em vẫn còn đang tức giận thế thì đừng quan tâm tới anh nữa.”

Trần Nam Phương trợn tròn hai mắt, anh vừa nói như thế, cô vội vàng lùi về sau một bước: “Thật sự xin lỗi Tổng giám đốc Minh Viên, đã làm phiên đến anh rồi!”

Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy vô cùng châm biếm, cô là vì tin vào lời của Đỗ Thanh Hoa, càng tin vào video mà chính mắt mình đã nhìn thế vì thế cô mới mong đợi được gặp anh như thế.

Thế nhưng cô không ngờ sự thật lại tàn khốc như thế.

Người ta cơ bản không hề để ý đến côi Cái anh cần chỉ là một người biết nghe lời anh. Thế nhưng có mấy ai lại không có h@m muốn trong tình yêu chứ?

Trân Nam Phương không dùng thang máy mà đẩy cửa cầu thang thoát hiểm để đi xuống lầu dưới. Thế nhưng sau khi đi xuống khoảng bảy tám tầng thì cô bất ngờ gặp Ngô Hà ở tầng ba mươi tám. Cô không thể giữ nổi bình tĩnh, xoay người muốn quay lại tâng trên.

“Nam Phương, cô sợ tôi sao?” Giọng nói của Ngô Hà the thé, mang theo vẻ trêu chọc: “Sợ tôi làm tổn thương tới bảo bối trong bụng cô sao?”

Một tay cô vịn vào tay vịn cầu thang, tay còn lại cầm lấy di động: “Tôi sợ cô gì chứ? Trước kia tôi còn tưởng rằng cô là người thứ ba, bây giờ mới biết được, cô có muốn làm nhân tình cũng không thể làm được.”

Âm ầm ầm!

Ngô Hà tức giận đi lên, đối mặt trực tiếp với Trần Nam Phương: “Tôi muốn mà không được sao? Ôi, không ngờ cũng đã gần mười năm rồi mà cô vẫn luôn miệng tự lừa mình dối người!”

“Trân Nam Phương, cô có biết Minh Viễn đã nói gì với tôi không? Anh ấy nói xin lỗi vì chuyện lần này, anh ấy sẽ tìm cơ hội để giúp tôi. Cũng sẽ khuyên cô chấp nhận tôi.”

Cô ta cười nắc nẻ, ánh mắt lộ vẻ chế giễu pha lẫn với ghen tị: “Cô có biết điều này có nghĩa là gì không? Chính là tôi không lấy được con người anh ấy thế nhưng lại chiếm được trái tim của anh ấy!”

Trần Nam Phương đứng bất động tại chỗ, bởi vì dùng quá sức mà những đầu ngón tay cô trở nên trăng bệch. Cô biết, Hà Minh Viễn rất quan tâm đ ến Ngô Hà. Nếu nói không có quan hệ tình cảm gì thì ai mà tin chứ?

“Wì thế tôi sẽ không làm tổn thương đến con của cô đâu. Cũng không cần làm những chuyện dư thừa như thế, bởi vì đứa bé của cô cũng không nên đến thế giới này để chịu khổ” Ngô Hà nở nụ cười sắc bén.

Đó chính là nụ cười chiến thắng!

Trân Nam Phương nhìn cô ta thoải mái bước xuống lầu, quay lại tầng ba mươi tám. Lúc này cô chỉ cảm thấy bụng mình truyền tới cảm giác đau đớn.

“Bảo bối à… Cô đưa tay sờ bụng mình, nhẹ nhàng lên tiếng gọi: “Mẹ rất yêu conl”

Cô cố gắng chịu đựng, cầu nguyện cho sự đau đớn này hãy mau qua đi.

Không biết là bao lâu, có lẽ là ngay sau đó, cuối cùng cô cũng thấy thoải mái hơn, khi cô ngẩng đầu lần nữa thì lại nhìn thấy Tô Thanh Nhã đang đứng ở cầu thang.

Ánh mắt Trần Nam Phương trở nên mờ mịt, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Cô cảm thấy mình vô cùng xui xẻo!

“Đàn chị!” Cô cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình thường: “Tại sao chị lại ở đây ạ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 418


Chương 418

“Bởi vì chị biết em tới đây nên chị mới tới đây!”

“,” Đương nhiên là Trần Nam Phương không hiểu lời nói bóng gió của cô ta. Việc Tô Thanh Nhã tìm tới đây cũng không phải chuyện gì tốt, ánh mắt cô ta lạnh lùng nhìn về phía đối phương.

Nụ cười của Tô Thanh Nhã không được tự nhiên cho lắm, hoàn toàn không có sự vui vẻ mà một cô dâu mới nên có: “Nam Phương, em cảm thấy mình có hạnh phúc không?”

“Cũng khá ổn ạ.” Cô bắt đầu nhíu mày.

“Có thật thế không?” Tô Thanh Nhã từng bước ép sát cô: “Em thật sự hạnh phúc sao? Tổng giám đốc Minh Viễn đối xử với em rất tốt sao? Cho dù anh ta có đối xử tốt với em thì còn Ngô Hà thì sao, em có thể chấp nhận cô ta không?”

Trần Nam Phương lạnh lùng lên tiếng: “Đàn chị, tất cả những chuyện này có liên quan gì đến chị à? Chị không gặp được Hà Minh Kỳ sao?”

Cô cảm thấy vô cùng ghét những người nhiều chuyện như thế. Cô đau khổ cũng được, hạnh phúc cũng được.

Thế nhưng đây chính là chuyện riêng của côi “Gặp Hà Minh Kỳ sao?” Tô Thanh Nhã hỏi ngược lại cô: “Chị rất muốn gặp anh ấy, thế nhưng anh ấy không cho phép!”

Trần Nam Phương nghe thấy thế mới cảm thấy một người chuyên nghiệp, tự tin như Tô Thanh Nhã, ánh mắt cô ta lúc này lại mất tập trung, trống rỗng nhìn thẳng về phía trước.

Cô bắt đầu suy nghĩ về cách làm người của Hà Minh Kỳ, cô ít nhiều gì cũng hiểu được nỗi lòng của Tô Thanh Nhã. Xem ra cho dù nhà có giàu tới mấy cũng không phải ai cũng có thể chịu được cái giá phải trải Mọi người cũng vô cùng khổ sở.

“Đàn chị, chị cứ nhìn về phía trước đi” Trần Nam Phương thở dài, lên tiếng khuyên giải: “Bao giờ đến bờ vực thẳm rồi thì hãng nghĩ tới chuyện dừng bước!”

“Ngựa trước khi nhảy xuống vách đá sao?” Tô Thanh Nhã bỗng nhiên trở nên điên dại, trừng lớn hai mắt: “Em nói xem chị phải làm sao đây? Con của chị phải làm sao đây?”

Trần Nam Phương bị làm cho sợ hãi, mí mắt cô không ngừng nhảy lên. Cô muốn tránh Tô Thanh Nhã vì thế nhanh chóng bước xuống lầu, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị đối phương níu tay.

“Đàn chị, chị mau buông tay em ral”

“Nam Phương, chị không buông.

Minh Kỳ nói rằng, nếu đứa bé của em chết đi thì con của chị mới có thể đường đường chính chính bước vào nhà họ Hài”

“Chị bị điên rồi!” Trần Nam Phương lớn tiếng kêu cứu, thế nhưng thang thoát hiểm vẫn luôn không có ai tới.

Nhất là ở những tầng cao như thế này, cô chỉ còn cách tự cứu lấy mình mà thôi: “Em, em sẽ lập tức ly hôn với Hà Minh Viễn. Con của em sẽ không làm ảnh hưởng đến hai người đâu, chị không cần…”

Cô vẫn còn chưa nói xong đã thấy trước mắt cô tối sầm lại, sau đó cô nhanh chóng cảm nhận được một lực đánh không khống chế được tấn công vào người cô…

Cơ thể mợ bay lên, trước khi rơi xuống đất, cô nhìn thấy Ngô Hà đang đứng trên cao nhìn xuống, vẻ mặt cô ta hiện lên sự hận thù.

Cô nhìn thấy Tô Thanh Nhã đang ngẩng đầu nhìn xuống, vô cùng đau khổ.

Âm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 419


Chương 419

“Ừ… Sau khi cơ thể Trần Nam Phương rơi xuống đất, một cảm giác đau đớn truyền tới khắp người cô. Trong †ay cô vẫn còn nắm chặt điện thoại di động, tay cô run run muốn bấm mở, thế nhưng ông trời lại không chiều lòng người.

“Bảo bối, con đừng đi!” Cô nhanh thoát hiểm vẫn luôn không có ai tới.

Nhất là ở những tầng cao như thế này, cô chỉ còn cách tự cứu lấy mình mà thôi: “Em, em sẽ lập tức ly hôn với Hà Minh Viễn. Con của em sẽ không làm ảnh hưởng đến hai người đâu, chị không cần…”

Cô vẫn còn chưa nói xong đã thấy trước mắt cô tối sâm lại, sau đó cô nhanh chóng cảm nhận được một lực đánh không khống chế được tấn công vào người cô…

Cơ thể mợ bay lên, trước khi rơi xuống đất, cô nhìn thấy Ngô Hà đang đứng trên cao nhìn xuống, vẻ mặt cô ta hiện lên sự hận thù.

Cô nhìn thấy Tô Thanh Nhã đang ngẩng đầu nhìn xuống, vô cùng đau khổ.

Âm!

“Ừ…” Sau khi cơ thể Trần Nam Phương rơi xuống đất, một cảm giác đau đớn truyền tới khắp người cô. Trong tay cô vẫn còn nắm chặt điện thoại di động, tay cô run run muốn bấm mở, thế nhưng ông trời lại không chiều lòng người.

“Bảo bối, con đừng đi!” Cô nhanh anh ta khiến anh ta nhanh chóng nổi giận: “Nam Phương, tôi tới rồi! Tôi tới rồi đây!”

Anh ta nhanh chóng bế cô ra khỏi vũng máu, giờ phút này anh ta quyết định mình sẽ không buông tay lần nữa.

Khi Trần Nam Phương tỉnh lại lần nữa thì đập vào mắt cô chính là đôi mắt sưng tấy của Đỗ Thanh Hoal “Thanh Hoa…” Cô khàn giọng lên tiếng, ngay cả chính cô cũng cảm thấy không thích ứng được: “Sao thế?”

“Nam Phương, tớ ở đây, tớ ở ngay đây!” Đỗ Thanh Hoa nắm chặt tay cô, lên tiếng bảo đảm: “Sau này tớ sẽ luôn đi theo cậu, nửa bước cũng không rời!”

Trân Nam Phương vừa chuẩn bị lên tiếng thì lại thấy hai bóng người đang đứng hai bên thăm dò cô, chính là Hà Minh Viễn và Trịnh Hoàng Bách!

Ánh mắt cô chợt lóe lên, cô bắt đầu nhớ lại!

“Con của mình!” Trần Nam Phương chợt lên tiếng, đồng thời muốn ngồi dậy thế nhưng lại bị Đỗ Thanh Hoa đ è xuống.

“Nam Phương, cậu đừng như thết”

Cô nhìn chằm chằm cô bạn thân mình, nước mắt bắt đầu rơi xuống, từng giọt rồi lại từng giọt: “Con của tớ đi rồi đúng không?”

“Đứa bé sẽ trở lại lần nữa.” Đỗ Thanh Hoa ôm cô thật chặt, lên tiếng an ủi cô: “Chắc chắn sẽ còn trở lại.”

Trân Nam Phương im lặng nằm im trên giường, ngoại trừ thở ra thì cũng không còn phản ứng gì khác…

“Nam Phương.” Hà Minh Viễn thấp giọng kêu cô, ánh mắt thâm thúy lại có chút đau lòng: “Thật xin lỗi!”

Anh đưa tay ra muốn chạm vào cô thế nhưng lại bị Đỗ Thanh Hoa cản lại: “Tổng giám đốc Minh Viễn, một câu xin lỗi của anh là xong sao?”

Đôi môi mỏng của anh mím chặt lại, không lên tiếng, chậm rãi thu tay về.

Tay anh bỗng nhiên bị bắt lấy!

“Nam Phương?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 420


Chương 420

“Hà Minh Viễn, người đẩy em xuống lầu chính là Ngô Hà. Là Ngô Hà đấy!”

Cô nắm chặt tay anh: “Thật đấy, chính mắt em đã nhìn thấy!”

Ngô Hà chính là người mặc chiếc váy màu nhạt.

Người có thể làm ra những chuyện độc ác như thế cũng chỉ có một mình cô †a.

“Nam Phương!” Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, cúi người xuống ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Đừng như thế, ngoan nào!”

“Tại sao anh lại không tin em?” Trân Nam Phương vùng vấy: “Thật sự là cô ta đấy! Cho dù anh có muốn bao che cho cô thì phải biết phân biệt được đúng sai chứ?”

Anh không trả lời, cũng không cho cô tiếp tục giấy giụa.

“Hà Minh Viễn…” Trần Nam Phương gấp đến mức dường như không thể nói được câu nào.

Đỗ Thanh Hoa thay cô chất vấn anh: “Xem ra đàn ông các người đều cùng một loại người. Có nhiều tiền thì luôn được voi đòi tiên, thế nhưng Hà Minh Viên à, tôi đã cảnh cáo anh một lần rồi, thế nhưng anh vẫn cứ để người khác bắt nạt Nam Phương nhà tôi!”

“Câm miệng!” Anh quát nhẹ một tiếng, sự lãnh lẽo quanh người anh dường như muốn dìm chết người khác.

Đỗ Thanh Hoa vẫn còn muốn cãi lại thế nhưng lại bị Trịnh Hoàng Bách kéo lại, ý bả cô ấy không nên quá tức giận: “Để chị dâu và anh Viễn ở riêng một lúc đi, chúng ta ra ngoài một lát đi.”

“Dựa vào cái gì chứ!” Cô ấy không đồng ý: “Anh đừng có ở đây mà làm người tốt nữa đi!”

“Anh cũng sẽ không đi ra ngoài.”

Trịnh Hoàng Phong cũng lên tiếng, giọng nói và biểu cảm của anh ta tuy lạnh lùng thế nhưng vô cùng kiên định khiến người khác không thể nào nghi ngờ anh ta được.

Trịnh Hoàng Bách bị hai người này làm cho tức chết, sắc mặt tối sầm lại lên tiếng cảnh cáo: “Hai người đứng ngây ngốc ở đây thì có thể khiến chị dâu ổn hơn sao?”

Thế nhưng Hà Minh Viễn lại có thể!

Đừng thấy bây giờ hai người đang mâu thuãn với nhau như thế, thế nhưng trong lòng vẫn luôn quan tâm tới nhau.

Trịnh Hoàng Bách nghĩ thế nhưng Đỗ Thanh Hoa thì lại không nghĩ như thế, cô dùng sức đẩy anh ta một chút: “Không phải anh là bác sĩ sao? Thế mà lại không chữa khỏi cho Nam Phương, anh đang làm gì thế?”

“.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Đúng thế, trước đây tôi không hề biết Hoàng Bách khám bệnh bằng miệng cho bệnh nhân đấy!” Trịnh Hoàng Phong lên tiếng châm chọc.

Hà Minh Viên không thể nhịn nổi nữa, lên tiếng gọi Minh Phúc: “Nhanh chóng đưa bọn họ ra ngoài hết cho tôi!”

Ngay sau đó, có mấy người mặc quần áo đen nhanh chóng đi vào cưỡng chế ba người họ ra ngoài, Trần Nam Phương muốn ngăn cản thế nhưng lại không nói nên lời, càng không còn chút sức lực nào để xuống giường.

Cô lạnh lùng nhìn Hà Minh Viễn, dáng vẻ kia tựa như đang nói cho cô biết anh không hề tin cô, bọn họ không cần phải nói tiếp.

“Nam Phương, em có muốn ăn một chút gì không?” Anh cầm lấy tay cô, ngồi xuống bên cạnh cô: “Từ trước tới giờ dạ dày của em không được tốt, em không thể xảy ra chuyện nữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 421


Chương 421

Cô cố gắng rút tay về, nhìn anh chỉ ra ngoài cửa, dùng khẩu hình miệng nói: “Anh mau ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!”

Bảy ngày liên tiếp, Trần Nam Phương vấn luôn nằm trên giường bệnh, ngoại trừ nghỉ ngơi thì cô chỉ có ngủ mà thôi.

Thế nhưng cô liên tục gặp ác mộng, cô luôn mơ thấy tiếng một đứa bé sơ sinh nào đó khóc nấc lên, giống như đang trách một người mẹ yếu đuối và nhu ngược như cô.

“Không, không…” Trần Nam Phương hoảng sợ kêu lên, tay cô quơ trên không trung, như muốn bắt lấy ngọn cỏ cứu mạng: “Bảo bối, con đừng đi!”

Cô bỗng nhiễn mở mắt ra.

Hà Minh Viễn nắm lấy tay cô, lo lắng nhìn cô, ánh mắt hiện lên vẻ đau lòng: “Nam Phương.”

Trân Nam Phương quay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn anh. Cô luôn nghĩ anh không tin cô, thậm chí con của anh cũng không quan trọng bằng Ngô Hà.

“Tổng giám đốc Minh Viễn không nên ở đây, đừng làm tôi phải đau buồn thêm.” Giọng nói của cô vấn còn khàn khàn, không muốn nói nhiều vì cổ họng sẽ đau rát.

Chẳng qua thứ mà đau hơn bụng chính là lòng cô.

“Bà nội vẫn luôn hỏi thăm em, anh vân chưa nói với bà nội về tình hình của em.” Hà Minh Viễn đưa tay vuốt v e gò má cô, còn chu đáo giúp cô vén tóc ra sau tai.

“Anh đang sợ bà nội sẽ tra khảo Ngô Hà đúng không?” Trần Nam Phương cười nhạt: “Không ngờ cậu ba kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất mà lại cảm thấy sợ hãi một chuyện như thế, hơn nữa còn là một điểm yếu theo anh suốt cả đời.”

“Nam Phương.” Hai tay anh chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Anh chỉ sợ cơ thể em không thể hồi phục được.”

“Cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi có yếu thế nào cũng không thể so với sự gầy yếu của Ngô Hà được.” Trần Nam Phương phát hiện mình có thể dũng cảm đối mặt với chuyện này.

Chỉ là khi thê thảm như thế cô lại không nhịn được mà trở nên lạnh lùng.

Hai ánh mắt Hà Minh Viễn trở nên sâu hút, nắm chặt lấy khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của cô. Cho dù anh có nói nhiều thế nào đi nữa thì tâm trạng cô cũng không khá lên là bao.

Anh vẫn luôn tự trách bản thân mình vì sao lại nói nhiều như thế, lúc cô rời đi, anh phải mạnh mẽ cản cô lại!

Giống như những lần trước vậy.

Thế nhưng hôm đó anh giống như bị trúng lời nguyên vậy, muốn dùng lời nói để k1ch thích cô, muốn nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của cô, muốn nhìn thấy dáng vẻ cô bởi vì anh mà cảm thấy đau khổ.

“Anh mau đi đi.” Trân Nam Phương không biết ý của anh, cũng không cảm thấy có hứng thú. Cô chỉ muốn im lặng ở cùng với con của mình, đứa bé nhất định vẫn còn ở xung quanh đây, không thể đi đâu xa được.

Hà Minh Viễn không muốn rời khỏi đó, nhưng cũng biết cô đang rất đau lòng vì thế anh quyết định đứng quan sát cô từ xa…

Thế nhưng anh luôn không thể nào ở lại đó hai mươi bốn tiếng một ngày được, anh vừa rời khỏi đó Đỗ Thanh Hoa đã đi vào.

“Nam Phương.” Cô ấy nhanh chóng Trân Nam Phương, cô rất muốn khóc thế nhưng đã nhịn được: “Cậu có ổn không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,042
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 422


Chương 422

Trần Nam Phương tủi thân rơi nước mắt, nhịn không được: “Thanh Hoa à, thật sự là Ngô Hà đã hại tớ! Tớ không hề nói dối, tại sao anh ấy lại không chịu tin tớ?”

“Bởi vì… Đỗ Thanh Hoa ngừng lại, bởi vì cô ấy sợ một khi mình nói ra thì Trần Nam Phương sẽ không chịu nổi.

Thế nhưng Trần Nam Phương hiểu vô cùng rõ, cô nhanh chóng biết Thanh Hoa đang giấu mình điều gì đó, hỏi thẳng: “Cậu có gì gạt tớ đúng không?”

“Ôi, Nam Phương, ý của tớ là cậu hãy đồng ý với tớ đừng đau lòng vì một tên đàn ông như thế này mà làm tổn thương mình.” Đỗ Thanh Hoa bứt tóc: “Sở dĩ Hà Minh Viên không tin cậu là vì lúc ấy anh ta đang ở cùng với Ngô Hà, đang ra mặt vì cô ta, đang ân cần đưa cô ta tới bệnh viện làm kiểm tra.”

“..

..“ Trân Nam Phương sững sờ nhìn bạn mình: “Cái gì? Cậu nói thế là có ý gì?”

“Nghe nói sau khi cậu té xuống lầu, Ngô Hà đã bị những nhân viên quản kho bắt nạt, cô ta chạy tới tố cáo với Hà Minh Viễn.” Đỗ Thanh Hoa hung hăng nói: “Anh ta tin ngay, không chỉ xử phạt nhân viên quản kho đó mà còn đích thân lái xe đưa cô ta đến bệnh viện nữa.”

Trân Nam Phương nghe một chút, bông nhiên cười phá lên, thế nhưng lại cười ra nước mắt. Lúc anh đang giúp Ngô Hà thì cô đang nằm trên cầu thang chịu đau đớn: “Tốt quá nhỉ!”

Đỗ Thanh Hoa ôm lấy cô: “Nam Phương, cậu đùng như thế, anh ta không đáng để cậu phải như thế này!”

“Đúng thế, không đáng.” Gô lặp lại lần nữa, lòng cô chìm xuống.

Vài ngày sau, dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra được Trần Nam Phương đã gầy đi rất nhiều.

Hà Minh Viễn trông vậy thì vô cùng đau lòng, thế nhưng cho dù anh có dỗ dành hay dọa cô thế nào thì cô vẫn không đụng vào một hạt cơm.

Trưa nay, sau khi đi ra ngoài về, anh để hộp cơm lên bàn trà, dịu dàng nói: “Nam Phương, đây là cơm do chính tay anh nấu đấy, em ăn thử xem.”

Ngón tay bấu trên chăn của Trần Nam Phương hơi giật giật, mắt có vẻ hơi mông lung nhìn về phía anh.

“Ít nhiều thế nào thì cũng ăn một chút được không em?” Hà Minh Viễn xích lại gần, trong mắt anh chan chứa Sự quan tâm vô bờ dành cho cô.

Đến khi Trần Nam Phương không đẩy anh ra, anh lại hơi ngạc nhiên, thế nên không khỏi kích động trong lòng!

“Đây là cháo kê, có có cả canh gà ~ “

nưa…

Trân Nam Phương quay sanh nhìn anh, nhìn một hồi lâu mà chẳng nói được gì, anh đường đường là cậu ba nhà họ Hà, ấy thế mà chỉ vì cô mà đã xuống nước dỗ dành đến thế, bảo cô không cảm động là giả, thế nhưng sự cảm động này cũng không lay chuyển được nỗi đau mất con của cô, chỉ cần nhớ đến nỗi đau ấy là sự cảm động kia cũng bị dập tắt, không có gì có thể cứu vẫn được.

“Ngon lắm.” Cô cúi đầu chậm rãi uống canh gà, cố hết sức để nếm chút hương vị trong canh: “Cảm ơn anh.”

“Nam Phương.” Ánh mắt của Hà Minh Viễn trâm xuống, dang tay ông lấy cô: “Chúng ta là vợ chồng mà.”

“Vậy anh có biết điều tối ky nhất giữa vợ chồng là gì không?” Cô không giấy ra, tựa trong lồ ng ngực ấm áp của anh, tham luyến hương thơm của anh.

Anh không nói gì, cô chỉ nghe thấy tiếng trái tim anh đập khẽ khàng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom