Dịch Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 343


Chương 343

“Đồ khốn nạn, là mày giết Anh Huy!”

Giọng nói của mẹ Hạnh gào thét vang vọng cả hành lang, nếu không phải cảnh sát giữ bà lại, bà chắc chắn sẽ xông lên xé xác Trân Nam Phương: “Đồng chí cảnh sát, các anh phải bắt cô ta lại cho tôi, là cô ta giết Anh Huy đó. Nhất định là cô ta, cô ta là đồ khốn nạn lòng dạ rắn rết!”

“Mẹ đừng nói bậy!” Trân Nam Phương lập tức phủ nhận, việc liên quan đến mạng người này sao có thể mang ra để nói bậy bạ được: “Con không giết anh ấy!”

“Không phải mày ư? Lúc trước Anh Huy làm mày và Đỗ Thanh Hoa bị thương, chắc chắn mày đã ghi hận trong lòng. Lúc đó mày nhãn tâm đánh anh mày sứt đầu mẻ trán thì có việc gì mà mày không dám làm! Ôi! Tao phải giết mày cái đồ giết người!”

“Bà Hạnh, xin bà bình tĩnh lại, việc con trai bà bị giết chäc chắn chúng tôi sẽ điều ra rõ ràng, tuyệt đối sẽ không bao che cho người xấu!” Cảnh sát nói một cách công chính liêm minh, ánh mặt sáng như đuốc.

Trong lòng Trần Nam Phương phát run, không biết là do sợ hãi người chết hay bởi vì mẹ Hạnh. Chân cô như nhữn ra, trước mắt biến thành màu đen.

Ngay khi cô muốn rời khỏi, có một vật không rõ từ đâu bay tới chính xác đập vào trán của cô, cơn đau làm tê liệt cả thần kinh lan truyền trong nháy mắt.

Máu, từng giọt rồi từng giọt thi nhau chảy xuống.

“Tần Thủy Hải, ông làm gì vậy?” Một cảnh sát lớn tiếng hô lên, đi tới đè ba Hải xuống.

Trần Nam Phương chậm rãi nhìn sang mới phát hiện người đàn ông đứng trong góc, chỉ trong chốc lát mà ông ta như già thêm mười tuổi, nhưng sự căm ghét và tức giận bùng cháy trong mắt ông ta.

Máu chảy càng lúc càng nhiều, cô đưa tay sờ thử, màu đỏ tươi, mùi máu †anh nồng nặc. Cô nhìn xuống dưới chân là viên đá màu đen to bằng nửa lòng bàn tay, là món quà trước đây cô tặng cho ba Hải trong ngày lễ.

Cô chưa kịp tự cười bản thân và buồn bã là đã bị những người khác vây quanh, có người đỡ lấy cô, có người cầm máu cho cô, nhưng cô vẫn cảm thấy mình như sắp ngất đi.

Cho đến khi bóng hình quen thuộc làm cô yên tâm xuất hiện: “Hà Minh Viễn…”

“Anh đây!”

Ánh mắt và thính lực của Trân Nam Phương đã có chút mơ hồ, sau đó cô hoàn toàn mất đi ý thức. Chờ đến khi cô mở mắt ra lần nữa, lọt vào tâm mắt là một màu xanh biếc dễ chịu, ngay cả hơi thở cũng trở nên sạch sẽ thông thoáng.

Cô không biết mình đang ở đâu, cô nghiêng đầu một chút đã nhìn thấy Hà Minh Viễn đang ngồi bên cạnh. Anh đang nhìn máy tính, hơi cau mày, càng làm tăng thêm hương vị cho sự điềm tĩnh đẹp trai của anh.

“Anh ngày càng chín chắn.” Trần Nam Phương giống như chiếc lông vũ bay ra, cô đưa tay muốn sờ khuôn mặt anh, chỉ nhìn thôi cũng khiến người rung động và nảy sinh tình cảm.

Hà Minh Viễn vội vàng đẩy máy tính ra quay qua nhìn cô, anh cầm tay cô để lên mặt: “Em vừa nói gì?”

Trân Nam Phương ngượng ngùng lắc đầu, cô không muốn nhắc lại những chuyện đã qua. Đó là những điều cô chưa từng có, cô muốn trân trọng hiện tại, những thứ thuộc về bọn họ.

“Chúng ta đang ở đâu?” Cô nhìn xung quanh, ánh mắt mơ màng.

Anh hôn lên đầu ngón tay của cô, nhẹ nhàng kéo cơ thể cô để cô dựa vòng lòng ngực anh, anh chỉ ra ngoài cửa sổ: “Trang trại Hà Vân.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 344


Chương 344

Cô ngạc nhiên nghiêng đầu: “Trang trại Hà Vân ở Tạ Thành hả?”

Hà Minh Viễn nhướng cao mày: “Em có thích không?”

Cô gật đầu như gà mổ thóc: “Trước đây từng nghe người ta nói rất nhiều, nhưng mà em vẫn chưa có cơ hội để tới.”

Cô hưng phấn mà nhìn ra ngoài, đương nhiên nhìn cũng không được xa lắm, bỗng nhiên cô dừng lại nhớ ra việc Tần Anh Huy đã chết: “Anh đưa em từ cục cảnh sát ra sao? Vụ Tần Anh Huy sao rồi?”

Hà Minh Viên khóa môi cô lại, hôn thật lâu mới thả ra: “Không được phá hỏng không khí ngắm phong cảnh.”

“Nhưng mà đó là mạng người đó, sao có thể nói chết là chết? Phải có nguyên nhân và hung thủ chứ?” Khuôn ‘ mặt nhỏ nhắn của Trân Nam Phương đều nhăn lại: “Hơn nữa trước đây em và Thanh Hoa có tranh chấp với anh ta, có phải cảnh sát nghi ngờ húng em không?”

Anh yên lặng nghe xong, Trân Nam Phương mới nhớ tới việc cô bị ba đánh, cô sờ lên vết thương rất đau.

“Đây là muốn lật trời hả? Em vì vết thương này mà hôn mê một ngày một đêm, nếu xảy ra lần nữa anh không dám đảm bảo anh sẽ xử lý nhẹ nhàng chuyện này.”

Ánh mắt anh tràn đầy đau lòng nhìn cô.

Cô nhìn anh hồi lâu rồi gật đầu: “Em không sao, cũng không đau lắm.”

“Trân Nam Phương.” Đột nhiên Hà Minh Viên gọi tên cô một cách nghiêm túc: “Nếu em lại nói dối anh, anh sẽ trừng phạt em đói”

“..” Từng dòng nước ấm chảy vào lòng của cô, cô chủ động tới gần cọ cọ vào lòng ngực anh: “Dạ.”

“Đau không?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Có, rất đau.”

Hà Minh Viễn khẽ thở dài ôm chặt lấy cô: “Đồ ngốc.”

Trân Nam Phương không nói gì, cô chỉ nằm yên ở trong ngực anh, một lát sau anh cất giọng nói nhẹ nhàng lên: “Ngăm cảnh đẹp có thể khiến tâm trạng tốt lên.”

“Trước khi ngắm phong cảnh, anh có chuyện muốn nói với em.”

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt mê mẩn.

“Trong lúc hôn mê em cứ gọi tên một người mãi.”

Trần Nam Phương sợ hãi trợn tròn mắt, lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng.

Cô gọi tên một người mãi ư? Chẳng lẽ là Dạ Hành!

Cô muốn nhìn thấy gì đó trong ánh mắt Hà Minh Viễn, nhưng cô không có khả năng này, cô nuốt nước miếng rầu rĩ giải thích: “Em…em không có gì đâu, anh cũng biết, nằm mơ mà kêu tên người khác có rất nhiều lí do, trước đây lúc Thanh Hoa ngủ đã gọi tên người từng đánh nhau với mình đấy!”

“Vậy nên ý Nam Phương nói là em gọi tên anh mãi bởi vì xem anh là kẻ thù?”

“.. Cô ỉu xìu xuống, sau đó lập tức bùng nố: “Anh…anh sao có thể…”

Vốn Trần Nam Phương muốn nói sao anh lừa cô, nhưng mà nghĩ lại cũng không đúng, người ta chưa nói gì cả, là cô tự mất bình tĩnh.

Hà Minh Viên nhéo nhéo khuôn mặt cô: “Thật không ngờ anh thuận miệng nói một câu mà lại thu hoạch được nhiều điều không ngờ, Nam Phương định không nói cho anh biết những việc đã xảy ra trong quá khứ sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 345


Chương 345

“Em không có!” Trân Nam Phương cũng không biết vì sao lại thốt ra: “Không phải bây giờ chúng ta rất tốt à?”

Anh sờ cằm giả vờ nghi ngờ nói: “Rất tốt sao?”

“Rất tốt.” Trần Nam Phương cầm tay anh lắc lắc thăm dò: “Chúng ta đi ngắm cảnh đi, vất vả lắm mới em được đến trang trại Hà Vân một chuyến.”

Bồng nhiên trong mắt Hà Minh Viễn tối lại, cho đến bây giờ anh chưa từng thấy cô làm nũng với anh lần nào, cho nên chút sức chống cự cũng không có: “Nếu như em đã nói thích, vậy sau này chúng ta sẽ thường xuyên tới.”

“Thường xuyên sao?” Trần Nam Phương chép miệng: “Người có tiền quả có khác.”

“Ha ha!” Anh cười ra tiếng ôm eo cô đi ra ngoài: “Đồ ngốc, em cũng là người có tiền.” “Em hả?” Cô chỉ cái mũi của mình không dám gật bừa.

“Tất cả của anh đều là của em.”

Cô ngượng ngùng nhìn anh một lát, khuôn mặt cô ửng hồng.

Trang trại Hà Vân ở Tạ Thành vô cùng nổi tiếng, địa hình ở đây đặc biệt, bên trên có núi cao, bên dưới có biển sâu. Khí hậu ẩm ướt dễ chịu, mà khu danh lam thăng cảnh khổng lồ này được thiết kế ngoài mong đợi, đa số du khách ở đây vì nghe danh nên đến trải nghiệm.

Lần này là Trân Nam Phương muốn hôn Hà Minh Viễn từ tận đáy lòng!

Vậy mà anh lại nói với cô những lời ngọt ngào vậy!

Tự nhiên như vậy, dịu dàng như vậy, ngay cả năng lực chống cự cũng không có, làm cô chỉ muốn đắm chìm.

Cô muốn đắm chìm vào sự yêu thích của anh.

“Ừm…” Anh gầm nhẹ một tiếng, ấn ở sau gáy của cô: “Lần này là em gọi anh đấy.’ So với lời biện hộ khi nấy thì lời anh nói hiện tại rất hung hăng, nhìn qua cứ tưởng như hai người, mà Trần Nam Phương đã lấy lại tinh thần vì động tác bá đạo của anhI Cô chọc anh, trêu chọc sói đói thì hậu quả rất nghiêm trọng.

“Hà Minh Viễn, em…em không thể.”

“Muộn rồi!”

“Anh đừng ở chỗ này, á, anh điên rồi sao?” Trần Nam Phương che chở trước ngực, cặp mắt của cô nhìn sang bốn phương tám hướng sợ có người cũng đi đường này.

Anh nắm cổ tay của cô, trong tròng mắt đen chứa đầy cảm xúc khác: ‘Nam Phương, sẽ không có ai cả, em cứ yên tâm”

“Làm sao có thể?” Cô không tin: “Nơi này là khu ngắm cảnh, anh nhanh lên!”

Bỗng dưng anh cong môi cười một tiếng: “Tuân lệnh bà xã, anh sẽ không để em ghét bỏ tốc độ của anh đâu.”

“.. Anh sẽ làm bé yêu bị thương!” Cô nhắc nhở.

Hà Minh Viễn ôm cô ngồi xuống rồi đặt cô ngồi trên đùi mình, sau đó anh che ở bên tai cô nói nhỏ một câu.

Nhất thời khuôn mặt của Trần Nam Phương đỏ lên.

Trong hoàn cảnh ôn hòa ở đây, cô dân dần cảm thấy trước ngực nóng bỏng, quay đầu đi, ánh mắt cô mê ly nhìn mặt biển xanh thẳm ở đẳng xa xôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 346


Chương 346

Mập mờ nói nhỏ và tiếng hôn môi hòa vào tiếng sóng biển võ bờ, từng tiếng đánh tới khiến cô tước vũ khí đầu hàng ở trước mặt anh, cho đến khi không giữ lại chút gì.

Ở Trang trại Hà Vân ba ngày, Trần Nam Phương giống như đang nằm mơ, cô cùng với Hà Minh Viễn yêu đương rồi đi khắp chốn trong hoàn cảnh khó lường.

Nhưng cuối cùng muốn về đến thực tại, cô phải đối mặt với nhiều chuyện phức tạp.

“Tự dưng anh cảm thấy mất hứng ghê.” Hà Minh Viễn bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ non mềm sáng rỡ của cô lộ ra sự mê hoặc lòng người, ba ngày nay anh vân quấn lấy cô. Anh muốn cô bỏ đi sự chú ý về ký ức đau khổ, lại làm cho bản thân anh bị nghiện.

“Không có.” Trần Nam Phương lắc đầu mím môi suy tư một lát: ‘Chờ một chút trở lại Kim Thành, em có thể đi thăm Thanh Hoa một chút được không?”

“Cô nàng tomboy đó thật có phúc mới có được một người bạn thật lòng thật dạ với cô ta.”

“Là em có phúc mới đúng, anh không biết lúc em đau khổ nhất đều là Thanh Hoa ở bên cạnh em.”

“Lúc em đau khổ nhất sao?” Mắt phượng của Hà Minh Viễn liếc sang, cánh tay dài của anh khoác lên đầu vai của cô: “Là anh không tốt, anh đã quên mất những chuyện đó.”

Trần Nam Phương giật mình lo lắng cúi đầu xuống, cô không sửa lại lời anh nói. Lúc cô đau khổ nhất không phải lúc bị anh bắt nạt thời đại học, mà là lúc Dạ Hành chết.

Nhưng Tần Anh Huy nói, Dạ Hành vân chưa chết, vả lại Tân Anh Huy còn biết anh ta là ai.

Chỉ là cuối cùng sẽ là ai chứ?

Lúc cô đến bệnh viện thì cô đã báo cáo hết mọi chuyện lại cho Đỗ Thanh Hoa.

“Cái quái gì thế, anh ta chết còn không yên ổn à!” Đỗ Thanh Hoa chửi mắng: “Tớ cảm thấy hẳn là anh ta đang nói hươu nói vượn, lừa gạt cậu đó!”

“Làm sao lại như vậy? Thanh Hoa, làm sao cậu lại cảm thấy như vậy?”

Trần Nam Phương không tin, thật ra cô vân luôn có cảm giác Dạ Hành vẫn chưa chết.

“Sớm biết là ai vậy tại sao lại không nói? Tớ cảm thấy nhà bọn họ đều là người xấu không giữ được bình tĩnh, vì thế bây giờ nói ra cũng là tin tức giả!”

Đồ Thanh Hoa năm chặt tay cô: “Nam Phương, cậu đã kết hôn, bé yêu cũng sắp ba tháng rồi, cậu vẫn nên quên người kia đi.”

“Đây không phải là không công bằng à!” Cô dùng sức lắc đầu: ‘Cậu biết mấy năm nay tớ nhớ thương Dạ Hành nhiều thế nào, nếu như có thể biết anh ấy là ai, anh ấy sống ra sao… “

“Vậy tớ hỏi cậu, nếu quả thật giống như trong phim ảnh, anh ta bị thương nặng, cậu sẽ làm sao? Thực hiện hứa hẹn chăm sóc anh ta cả cuộc đời này à?”

“Tớ…” Cô đau khổ nói: “Anh ấy sẽ không như vậy, anh ấy sẽ sống thật tốt.”

Nam Phương ngạc nhiên nhìn bạn thân Đỗ Thanh Hoa, nói thật ra cô chưa từng nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy.

Cô chỉ chờ mong gặp mặt Dạ Hành, chờ mong biết anh ta là ai, dù sao bọn họ cũng đã tham dự vào tuổi thanh xuân lẫn nhau.

“Nam Phương, tớ hiểu tâm trạng của cậu, hai người đã từng là tri kỷ của nhau, cũng từng có tình cảm thuần khiết nhất.” Đỗ Thanh Hoa thở dài: “Nhưng hai người chưa từng gặp mặt, thậm chí đã mười năm không tán gẫu với nhau rồi, cậu xác định anh ta sẽ không thay đổi mà giống như trước đây không?”

“… Trần Nam Phương lui ra đằng sau một bước, khuôn mặt nhỏ của cô che phủ bởi sự đau khổ. Cô không xác định, chính cô cũng không thể không thay đổi trong ngần ấy năm, làm sao cô có thể yêu câu Dạ Hành cũng không thay đổi được?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 347


Chương 347

“Nam Phương, đồng ý với tớ, đừng nhớ lại chuyện lúc trước.” Đỗ Thanh Hoa nói lời thấm thía, bởi vì cô ấy biết năm đó Trần Nam Phương bị kích thích bao nhiêu, cô lại phải làm như thế nào để thoát khỏi sự phiền não ưu sầu đó.

Trần Nam Phương không biết nói gì cho phải, cảm tính và lý tính đang đánh nhau trong suy nghĩ, lại thật lâu không phân ra thắng bại.

“Lân này thằng khốn nạn kia làm không tệ.” Đỗ Thanh Hoa chuyển đổi đề tài: “Tuần trăng mật của hai người chắc là vui vẻ lắm nhỉ?”

“Tuần trăng mật gì chứ?” Trần Nam Phương nhíu mày lại: “Có thể Hà Minh Viễn sợ tớ không chịu được kích thích khi Tân Anh Huy chết đi, cho nên anh ấy mới dẫn tớ ra ngoài để chuyển dời lực chú ý.”

“Phát thức ăn cho chó.”

“Ai nha, cậu đừng có mà trêu chọc tớ. ” Trân Nam Phương không cảm thấy thú vị: “Buổi trưa nay cậu muốn ăn gì?

Tớ mua tới cho cậu.”

Đồ Thanh Hoa vò đầu nói: ‘Cậu nói tớ sai khiến một người phụ nữ có thai có thích hợp không?”

“Có gì đâu chứ? Phụ nữ có thai cũng phải hoạt động.” Trần Nam Phương ghi lại thứ bạn thân muốn ăn rồi đi xuống dưới lầu mua.

Thế mà lúc trở về lại gặp được Thẩm Minhl “Đàn anh đến bệnh viện để… khám bệnh à?”

Thẩm Minh cũng không có biểu hiện ra ngoài ý muốn: “Đúng lúc gặp phải Nam Phương, anh đến để tìm Đỗ Thanh ` Hoa đấy.

“Tìm Thanh Hoa à!” Cô đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, ngoài miệng cười ha hả, bởi vì cô không biết bạn thân của muốn gặp anh ta hay không: “Lần này cậu ấy bị thương thật nghiêm trọng đấy, nếu đàn anh không có sốt ruột thì… “

“Đặng Vân Nhã muốn kiện Thanh Hoa.”

“Cái gì?” Trân Nam Phương bị chữ “kiện” làm giật nảy mình, cô mù mờ nhìn Thẩm Minh hỏi: “Đặng Vân Nhã là khách hàng của Thiên Ưng, bọn họ kiện Thanh Hoa làm gì?”

“Em đã quên Đặng Vân Nhã vẫn luôn theo dõi Thanh Hoa à, kiểm tra báo cáo cũng là cô ta yêu cầu, hiện tại trong báo cáo có tình huống bị làm giả, tất nhiên cô ta muốn có người chịu trách nhiệm.” Thẩm Minh nhún vai, giống như đang nói về người xa lạ không chút liên quan đến mình, mà không phải bạn gái cũ từng có tình cảm ba năm.

“Làm giả báo cáo sao?” Trân Nam Phương nâng cao âm lượng: “Làm sao Thanh Hoa có thể làm ra chuyện này, nhất định là có chỗ nào sai lầm.”

“Anh cũng không biết.’ Thẩm Minh hờ hững nói: “Em nói giúp anh với Thanh Hoa đi, em bảo cô ta sớm chuẩn bị, anh phải đi rồi.”

Trân Nam Phương lạnh lùng nhìn anh ta quay người, cô không nhịn được nói một câu: “Đều nói tai họa rớt xuống đầu ai người đó tự bay phần mình, cái khó còn chưa tới, đàn anh đã dứt mình ra một cách sạch sẽ rồi.”

“Bây giờ Nam Phương rất là giàu có, tất nhiên em không hiểu được bọn anh phấn đấu khổ bức vất vả thế nào.” Thẩm Minh lại lộ ra vẻ hâm mộ và mỉm cười: “Nếu như Nam Phương có thể giúp đỡ anh, giới thiệu anh với Tổng giám đốc Minh Viễn, anh sẽ vô cùng biết ơn.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 348


Chương 348

“mm … Trân Nam Phương bị anh ta làm cho buồn nôn, cô không hề nói gì, anh †a cũng nhanh chóng xoay người rời đi.

Thế nhưng lúc về đến phòng bệnh nhìn thấy bạn thân, cô thực sự không đành lòng nói tin tức đau lòng này ra, cô nghĩ hay là mình cứ tìm hiểu trước đã.

Nhưng càng kỳ lạ hơn là Trân Nam Phương còn chưa đi tìm người của Đặng Vân Nhã, người nọ lại tìm tới cô.

“Trân Nam Phương, cô có còn biết xấu hổ hay không?” Đặng Vân Nhã vừa đến đã mắng chửi: “Vậy mà cô lại làm ra chuyện này, thật sự là đã bôi đen anh Minh Viễn!”

Mặt mũi Đặng Vân Nhã dữ tợn chống nạnh giống một con gà chiến.

Trần Nam Phương nghe nửa ngày mới nghe rõ chuyện gì xảy ra, cái gọi là bôi đen Hà Minh Viễn bắt nguồn từ có người đã upload video liên quan tới cô ở trên mạng, nội dung video chính là tranh chấp với luật sư tại quán cà phê hôm đó.

Nhưng càng khiến cô ngớ ngẩn chính là tiêu đề video viết là “Trên đời lại có người mẹ như thế sao? Bắt chẹt con gái như thế thì hiếu thuận thế nào?”

nhưng nội dung video đã trải qua khâu cắt ghép, toàn bộ đều là do cô nhằm vào mẹ Hạnh.

“Trân Nam Phương, tất cả hành động của cô thật là ác độc!” Đặng Vân Nhã tiếp tục chiến đấu: “Thật không biết làm sao anh Minh Viễn lại xui xẻo như vậy, thế mà cưới phải người lòng dạ ác độc như côi” “Cô Vân Nhã đây có lòng dạ Bồ Tát à?” Trần Nam Phương hỏi ngược lại: “Bạn của tôi nghiêm túc phục vụ cho công ty các người, vậy mà cô nói cậu ấy làm giả sổ sách?”

“Cô không nói chuyện này tôi còn đã quên, Đỗ Thanh Hoa kia đã làm giả sổ sách, chờ tôi lấy được bằng chứng tôi sẽ kiện cô ta!” Đặng Vân Nhã hung tợn nói.

“Tôi nhắc nhở cô Vân Nhã, nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm. Chuyện số liệu đều có thể tìm được nguồn gốc, cô đừng tự lấy đá mà đập vào chân mình.” Cô tin tưởng nếu thật sự phải kiện cáo, nhất định cô có thể tìm được chứng cứ chứng minh Đỗ Thanh Hoa là trong sạch.

Trong mắt Đặng Vân Nhã nhanh chóng hiện lên một chút khác thường, nhưng rất nhanh che lại, cô ta vẫn duy trì tư thế kiêu ngạo như cũ: “Trần Nam Phương, cô hù dọa ai đấy? Tôi thấy cô chỉ là Bồ Tát giả tạo, với tình trạng của cô hiện tại, anh Minh Viễn sẽ ly hôn với.

cô nhanh thôi!” “Khó trách hôm nay tôi trông thấy cô Vân Nhã trông già hơn thường ngày, hóa ra là suy nghĩ quá nhiều.”

Không đợi Đặng Vân Nhã phản ứng, sau lưng bọn họ đã truyền đến tiếng cười nhạo.

“Con cừu nhỏ nói quá đúng!” Ôn Tứ Hiên dạo chơi đi tới, anh ta ghét bỏ nhìn Đặng Vân Nhã một cái: “Theo tôi được biết cô Vân Nhã nhỏ tuổi hơn cô, nhưng so sánh hai người cạnh nhau, chậc chậc, cô ta thật là xấu, già, quái dị!”

Cuối cùng lực sát thương của ba chữ này đối với một người phụ nữ thích chưng diện mà nói quả thật là sấm sét giữa trời quang!

Trân Nam Phương nhìn thấy khuôn mặt Đặng Vân Nhã trở nên xanh mét, vả lại cô ta cũng hận không thể vồ chết Ôn Tứ Hiên.

“Cô gái xấu xí này còn ở đây làm gì?” Làm như Ôn Tứ Hiên sợ cô ta không nghe hiểu lại gọi một lần: “Nếu tôi là cô tôi sẽ cách xa cô ấy ra, không chừng lúc đầu Hà Minh Viễn muốn ly hôn thật, nhưng sau đó so sánh giữa cô và cô ấy, ngẫm lại lại thôi.” Ị “Anh!” Đặng Vân Nhã tức giận gào lên: ‘Đồ khốn kiếp! Anh mới là kẻ xấu xíI Cả nhà anh đều như thết”

Ôn Tứ Hiên không quan trọng nhún vai: ‘Bộ dáng này của cô là cũng muốn tuyên bố trên mạng à, đừng nói Hà Minh Viễn, chỉ sợ đàn ông bình thường cũng không dám cưới cô.”

“Tôi sẽ không bỏ qua cho các người!” Đặng Vân Nhã chỉ anh ta và Trân Nam Phương, nói xong câu tiếp theo rồi khổ sở chạy ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 349


Chương 349

“Thật không nhìn ra cô lại có tiềm năng làm mèo rừng nhỏ thế này.”

Trần Nam Phương cau mày: “Ôn Tứ Hiên, xin anh nói chuyện chú ý một chút.”

Bọn họ cũng không phải rất quen thuộc, cho dù có tâng quan hệ với Đỗ Thanh Hoa, nhưng bọn họ còn chưa có nhận nhau đâu!

“Có gì mà cần chú ý?” Anh ta xem thường: “Tôi còn muốn nhận cô làm đệ tử, tôi sẽ dạy cô thêm những chiêu phản bác rất hay.” “Không cần, tôi không muốn làm kẻ thù của ai cả.” Trần Nam Phương nói ra ‘ suy nghĩ trong lòng, cô chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình, cô không cầu sôi nổi mà chỉ nguyện sống một cuộc sống bình thường: “Đối xử với Đặng Vân Nhã như thế là bởi vì cô ta đã bắt nạt lên đầu Thanh Hoa.”

Ôn Tứ Hiên gật đầu: “Thật có chút hâm mộ tình cảm giữa cô và chị gái của ng tôi.

“Đừng ở trước mặt tôi gọi thân thiết như vậy, ở trước mặt ai cũng vậy!” Trần Nam Phương liếc xéo anh ta: “Tại sao gần đây anh lại không sang đây thăm cậu ấy?”

“Không phải có người bắt nạt chị tôi à, tôi phải biểu hiện cho tốt.”

“Anh nói là…’ Tân Anh Huy hay là Đặng Vân Nhã?

“Tôi đã điều tra một chút, cuối cùng cũng có chút thu hoạch.”

“Đã có thu hoạch là sao?” Trân Nam Phương lập tức bắt được tin tức, cặp mắt của cô không nháy một cái mà nhìn Ôn Tứ Hiên.

Thấy anh ta không nói lời nào, cô hối thúc: “Anh mau nói đi.”

Anh ta sờ lên khuôn mặt có chút hung tợn của mình rồi nở một nụ cười lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề: “Hình như khi nấy có người nói chúng ta không quen biết ấy nhỉ? Đây là chuyện bí mật của tôi, tôi không thể tùy tiện nói ra.”

“..” Trần Nam Phương sửng sốt một chút, nghĩ thâm làm sao cô lại gặp phải kẻ xấu bụng này.

Trịnh Hoàng Bách, Hà Minh Viễn là cấp bậc bạch kim, hiện tại ngay cả Ôn Tứ Hiên cũng học được rồi.

Chắng lẽ cô là một thứ xui xẻo sao?

“Tôi khát rồi, mời tôi uống ly nước cà. ‘ rốt ép để tôi thấm giọng rồi hằng nói” “Nước cà rốt ư?” Khóe miệng Trần Nam Phương co quấp, cô thu hồi vẻ ngạc nhiên nhẹ gật đầu.

Cũng may bên cạnh bệnh viện Minh Tâm có nhiều tiệm cà phê, trà sữa. Bọn họ tùy tiện đi vào tiệm nào cũng được, sau khi cô gọi nước cà rốt cho anh ta mới mở miệng nói: “Anh có thể nói chưa?”

“Khi còn bé tôi đói đến mức cướp cà rốt từ trong tay con thỏ.”

“…” Cả người cô hơi ngừng lại nhìn người đàn ông ở trước mắt, trước kia cô cảm thấy anh ta đáng sợ, phức tạp, hiện tại cô lại có chút thông cảm: “Thanh Hoa ở cô nhỉ viện sống cũng rất thảm, thường xuyên chịu cảnh bữa đói bữa no.

“Thật sao?” Ánh mắt Ôn Tứ Hiên tối thêm vài phần, không tiếp tục nói nữa.

Nhưng ngay lúc anh ta chuẩn bị nói chuyện chính, Trân Nam Phương đã gọi nhân viên phục vụ đến để gọi một ly trà sữa truyền thống: “Đây là thứ Thanh Hoa thích uống nhất.”

Anh ta vừa mới nhướng mày lại rủ xuống rồi nhẹ uống một ngụm: “Vẫn là mùi vị kia.”

“Hả?” Cô nghe không hiểu câu nói không đầu không đuôi này.

Ôn Tứ Hiên lại khôi phục dáng vẻ thường ngày, anh ta khoanh hai tay trước ngực dựa lưng vào ghế ngồi: “Không phải cô muốn biết tôi thu hoạch được gì mà?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 350


Chương 350

Trân Nam Phương nghe vậy lập tức tinh thần tỉnh táo, thân thể nghiêng ra đăng trước chống lên bàn: “Anh mau nói!”

“Tần Anh Huy chết rất kỳ lạ, anh ta biết rõ trời mưa đường trơn trượt lại còn chạy đến gần núi Châu Thới, không phải đầu anh ta bị Thanh Hoa đánh choáng váng thì chính là bị ai đó gọi đi.”

“Liên quan gì đến Thanh Hoa?” Trần Nam Phương nhíu chặt lông mày: “Tôi nghĩ rằng anh bị ngu rồi, toàn nói hươu nói vượn!”

Thế mà Ôn Tứ Hiên lại nở nụ cười: “Xem ra sau này tôi không thể gọi cô là con cừu nhỏ rồi.”

“… Tôi có tên của mình!” Cô trừng mắt liếc anh ta một cái rồi lại kéo chủ đề về: “Vậy anh có tra được là ai gọi anh †a đi không?”

“Tôi mà tra được là tôi đã tự tiến cử mình thành cục trưởng cục cảnh sát rồi.”

Trần Nam Phương im lặng, người này vấn không thể nói chuyện đàng hoàng được: ‘Cho nên đây chính là thứ gọi là thu hoạch của anh đó hả?”

“Tân Anh Huy từng đánh bạc ở nước Nga, thiếu nợ tiền đánh bạc là một ngàn bảy trăm năm mươi nghìn tỷ!”

“Cái gì?” Cô quát lên: “Thiếu nợ đánh bạc một ngàn bảy trăm năm mươi nghìn tỷ sao?”

Ôn Tứ Hiên lườm cô một cái: ‘Bình tĩnh, dù sao cô cũng không còn là em gái của anh ta, cô không cần thiết phải trả nợ thay anh ta.”

Trân Nam Phương tuyệt đối không có ý này, cô chỉ ngạc nhiên thế mà Tần Anh Huy lại đi đánh bạc, cô càng ngạc nhiên hơn là chuyện này có thể bị che giấu trong khoảng thời gian dài như vậy nhưng lại không có ai phát hiện.

“Lúc trước anh ta sắp xếp để cô gả cho Hà Minh Viễn, chỉ sợ cũng định tìm cậu ba Mập chăn lại lỗ thủng mà thôi.”

“Cậu ba Mập gì chứ? Anh có thể đừng lấy biệt danh lung tung cho người khác không?” Cô không vui, cô cứ có cảm giác Hà Minh Viễn là dê đợi làm thịt: ‘Nhưng đáng tiếc trên thế đời này không có ai thông minh hơn anh ấy cả.”

“Cô đang khen Hà Minh Viễn sao?”

Trân Nam Phương không trả lời, cô không muốn đổi chủ đề: “Còn những thứ khác thì thế nào?”

“Bé Phương à, tôi là người chứ không phải thần tiên, mọi thứ đều phải tra từ từ.”

“Tôi đã hiểu.” Cô tỏ ra đã hiểu: “Không phải anh mới vừa nói điều tra Đặng Vân Nhã sao? Tại sao đột nhiên anh lại nhớ tới chuyện của Thanh Hoa thế?”

“Ghen ghét mợ ba như cô chứ sao.”

Ôn Tứ Hiên cố ý cười nhe răng: “Cho nên cô ta có chút chuyện muốn tìm bạn trai cũ của cô.”

Trần Nam Phương dừng lại mười mấy giây sau mới nhớ tới Triệu Lập Thành: “Anh ta và Đặng Vân Nhã có quen biết nhau sao?”

Ôn Tứ Hiên chép miệng: “Điều tra cho thấy Triệu Lập Thành đang theo đuổi Đặng Vân Nhã, tất nhiên chuyện gì cô gái kia cũng làm ra được.”

Cô sững sờ, vẫn không có cách nào gộp chung hai người này lại cùng nhau.

“Sự thật chứng minh cô không có gả cho Triệu Lập Thành là vận may của cô.” Ôn Tứ Hiên ghét bỏ nói: “Anh ta nói anh ta làm bạn trai của cô là vì thương hại cô.”

“.. Anh ta nói bậy.’ Trân Nam Phương nhíu mày lại.

“Từ trước đến nay lời của nam cặn bã nói không thể tin, cô đừng để ý.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 351


Chương 351

Cô còn rất ngạc nhiên vì Ôn Tứ Hiên an ủi mình, nhưng cô lắc đầu thản nhiên phân tích: “Tôi không sao, lúc trướctôi theo nhu cầu, còn anh ta muốn tìm lao động miễn phí. Tôi muốn tìm cái cớ cho trong nhà, không có ai đúng ai sai cả.”

“Thật không nhìn ra cô cũng thoáng như vậy.” Lời Ôn Tứ Hiên nói xoay chuyển: “Hi vọng đối mặt với Hà Minh Viên cô cũng có thể thoải mái như thế.”

“.” Trần Nam Phương không muốn đào sâu vào ý của câu nói này, cô chỉ muốn tranh thủ thời gian giải quyết vấn đề của bạn thân: “Triệu Lập Thành dính vào không chỉ mỗi cô gái kia? Lấy tính cách của anh ta hẳn là còn có những chỗ tốt khác.”

Cô nhìn vào đôi mắt màu nâu của Ôn Tứ Hiên, rất nhanh cô đã rõ: “Anh ta muốn nhân cơ hội đả kích Thiên Ưng sao? Khó trách hai hôm trước đàn anh Thẩm Minh có đến đây, dáng vẻ còn rất hoài niệm.”

“Cô đã hiểu cả rồi, vậy tôi đi đây.”

“Hả?” Trần Nam Phương không nghĩ tới anh ta hành động nhanh chóng như vậy: “Anh đi à? Anh không đến thăm Thanh Hoa sao?”

“Chỉ sợ cô không đi được” Ôn Tứ Hiên hất cằm ra đằng sau cô.

Cô thuận theo xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào Hà Minh Viễn đã ngồi ở bàn bên cạnh sau lưng cô, anh còn nhìn cô một cách sâu thẳm!

“Anh…’ Trân Nam Phương đứng dậy đi qua ngạc nhiên hỏi: “Anh đến đây lúc nào? Tại sao em lại không nghe thấy tiếng động nào thế?”

“Từ lúc em khen anh.” Anh cũng không giấu diếm.

“..” Trần Nam Phương tỏ vẻ rất phiên muộn, may mà cô một lòng chỉ nghĩ đến chuyện của Đỗ Thanh Hoa mới không nói thêm gì, nhưng cô vẫn phải cẩn thận người sau lưng.

Ý thức được Hà Minh Viễn là một người khá hút mắt dễ trở thành tiêu điểm, phàm là người đến đây đều phải nhìn thêm vài lần, có người gan lớn còn ném ánh mắt quyến rũ đến, cho nên cô vội vàng lôi kéo anh rời đi.

Sau khi lên xe, người nào đó ôm cô nói: ‘Em sợ anh bị người khác cướp đi à?”

Trần Nam Phương lắc đầu: ‘Không đâu, có thể bị cướp đi đều không đáng lưu luyến.” “Ngụy biện.” Hà Minh Viễn chọt vào mũi cô: “Anh sẽ cướp em về.”

“Gó ý gì?”

“Từ chỗ bạn trai cũ của em, theo anh được biết, trước anh thì em có kế hoạch lấy chồng.”

Trần Nam Phương trừng mắt, không nghĩ tới người này lại ở đây chờ mình: “Phải nói anh là người xấu bụng cấp bạch kim mới đúng.”

2S Hệ “Hửm “Quả thật lúc ấy em từng nghĩ như thế.” Cô không có nói dối.

“Trân Nam Phương!” Hà Minh Viễn khó chịu, cô gái này là cố ý chọc giận anh mà, cô không thể nói dối sao?

Cô ấm ức chớp chớp mắt: “Anh không hiểu à…Lúc ấy em cảm thấy gả cho ai cũng không sao hết.”

Mắt đen của anh lấp lóe, anh nhìn cô tìm tòi nghiên cứu: “Gả cho ai cũng không sao à?”

“.. Cô nói là do cô ngu ngốc, thật không biết giải thích thế nào, đột nhiên cô cảm thấy trên đùi tê rần mới “ui da” một tiếng.

Hà Minh Viên bị phản ứng của cô làm giật nảy mình: “Sao vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 352


Chương 352

“Chân em bị chuột rút rồi.’ Trần Nam Phương có chút xấu hổ, cô nghiêng người vuốt vuốt muốn xoa bóp một chút.

Anh cưỡng ép ôm cô lên đùi mình, bàn tay anh cầm bắp chân của cô nhẹ nhàng xoa nắn, hơn nữa còn ra lệnh nói: ” Từ giờ trở đi, em nhất định phải bồi bổ cơ thể cho tốt!”

Vừa dứt lời, điện thoại di động của anh vang lên, bên trong truyền đến giọng nói của Trịnh Hoàng Bách.

Trần Nam Phương muốn ngồi trên ghế lại bị đè lại, lập tức cả người bị siết chặt!

Trần Nam Phương từ trong miệng Trịnh Hoàng Bách nghe được hai chữ Ngô Hài Dù cho rất nhanh, dù cho cách ống nghe cũng không thể trốn khỏi sự nhạy bén của phụ nữ!

Cô không rõ đầu đuôi mọi chuyện, nhưng có một việc lại có thể xác định, Hà Minh Viễn và Ngô Hà là không cắt đứt được!

Anh sẽ quan tâm cô ta, nhớ thương cô ta, tín nhiệm cô tai Vậy anh coi mình là gì? Tính tình Trần Nam Phương như bị thọc một dao, so với chân thì ở huyệt thái dương của cô còn đau hơn gấp trăm ngàn lần.

“Đã biết, có việc gì cứ gọi cho tôi mọi lúc.” Cúp điện thoại xong thì Hà Minh Viễn nhìn thấy sắc mặt Trần Nam Phương không đúng, anh lại bắt đầu giúp cô xoa chân: “Còn đau à?”

“Không đau.” Cô đẩy tay anh ra: “Em khó chịu, anh để em dựa vào nhắm mắt một chút.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Dựa vào trong lòng anh không thoải mái sao?” Anh không chịu buông tay.

Trân Nam Phương vừa suy đoán ý nghĩ của anh vừa an ủi bản thân: “Cách mỗi người xử lý chuyện tình cảm đều không giống nhau, có người quyết tuyệt, tách ra sẽ tuyệt đối không gặp lại, có người tình thâm, chia tay sẽ còn là bạn bè.”

Hà Minh Viễn thuộc về người đằng sau.

Về mặt lý trí đã suy nghĩ rõ ràng, thế nhưng trong lòng cô vẫn khổ sở như cL5 Trân Nam Phương quyết định xử lý triệt để, không chỉ để mình tỉnh táo một chút, cũng là vì xử lý chuyện của Đỗ Thanh Hoa. Vì thế cô còn xin Hà Minh Viễn nghỉ mấy ngày.

“Thanh Hoa, sao cậu lại gọi điện thoại cho tớ sớm thế này?” Vừa ăn bữa sáng xong, Trần Nam Phương đã nhận được điện thoại của bạn thân. “Lát nữa cậu có rảnh không?” Đỗ ị Thanh Hoa hỏi: “Cậu không biết ai tới thăm tớ đâu.”

“Ai? Không phải là đàn anh Thẩm Minh chứ?”

“Dẹp đi, tớ đã thêm anh ta vào danh sách đen từ lâu rồi.’ Đỗ Thanh Hoa ghét bỏ nói: “Xét thấy cậu không giỏi đoán, tớ trực tiếp nói cho cậu biết, chính là luật sư Lục Diệp Anh đó.”

“Cô ấy sao?” Trần Nam Phương rất ngạc nhiên, cô lập tức nghĩ tới Tạ Minh Sơn.

“Còn không phải sao, lần trước không phải cậu nói với tớ là trò chuyện rất tốt à, cậu cũng nói với tớ cách làm, lần này không phải tới để thay đổi tớ dao động về vụ kiện chứ?”

“Không thể nào!” Trần Nam Phương phủ định:”Tớ cảm thấy luật sư Diệp Anh là người rất tốt, cô ấy rất giống cậu, vừa cởi mở vừa chính nghĩa.”

“Thật hay giả vậy?” Đỗ Thanh Hoa không tin: “Tớ đã nhìn thấy bộ dạng của cô ta rồi, không thể so với cậu được. Cô †a là một cô gái chuyên nghiệp, tóc uốn bồng bềnh, trang điểm xinh đẹp, mang giày cao gót mà cứ như bước đi trên đất bằng.” “Làm người đều có rất nhiều mặt, chờ lát nữa tớ đến tớ sẽ nói rõ với cậu.”

Trần Nam Phương đi đến bệnh viện Minh Tâm rất nhanh, cô định nói chuyện lần trước cho kỹ càng.

Đỗ Thanh Hoa nghe xong dùng sức võ ót một cái, cô ấy đau đến mặt nhăn nhúm: “Cô ấy giỏi thế, đáng tiếc tớ bỏ lỡ tiết mục đặc sắc như thế rồi.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 353


Chương 353

“..” Trần Nam Phương bĩu môi, cô biết biết phản ứng của bạn thân hệt như suy đoán của cô: “Chờ một chút người †a tới, cậu cũng đừng chọc vào chuyện của người ta.”

“Tớ đã biết, tớ là hạng người như vậy sao?” Đỗ Thanh Hoa cam đoan, vừa dứt lời là tiếng gõ cửa đã vang lên.

Lục Diệp Anh từ bên ngoài bước vào, trong tay cô ấy cầm theo vật phẩm chăm sóc sức khỏe, cô ấy nói một số chuyện linh tỉnh hỏi thăm Đỗ Thanh Hoa và Trân Nam Phương.

Luật sư Diệp Anh bắt đầu chuyển quyền chủ động: “Cô Nam Phương, thật ra lần này tôi đến có chuyện muốn hỏi cô.

“Luật sư Diệp Anh gọi tôi Trân Nam Phương hoặc là Nam Phương được rồi.”

Cô nở nụ cười với cô ấy: “Có việc gì cô cứ nói.”

“Nam Phương. ‘ Luật sư Diệp Anh sảng khoái sửa lại miệng: “Cô gặp Tạ Minh Sơn rồi chứ?”

Trân Nam Phương sững sờ, sau đó cô gật đầu.

“Hôm qua anh ta đến tìm tôi, nói cô chỉ cho anh ta.”

.. Cô ấy có nói một chút, chỉ là biếu lộ cảm xúc, nhưng không tính là chỉ đâu.

“Tình huống như thế nào? Nam Phương còn làm cả bà mối à?” Đỗ Thanh Hoa nhiều chuyện với cô xong lại nhìn sang Lục Diệp Anh: “Vậy cô làm thế nào để khiến tên nam cặn bã kia bỏ chạy?”

“Thanh Hoa…’ Trân Nam Phương nhắc nhở.

“Không sao. ” Lục Diệp Anh cười nhạt: “Anh ây không tính là nam cặn bã, anh ấy là lính đặc chủng quân nhân, chúng tôi gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều nên mới ồn ào ly hôn.”

Ba chữ lính đặc chủng truyền vào trong tai Trần Nam Phương rõ ràng, cô vội vàng nhìn Đỗ Thanh Hoa, mà cô ấy cũng đang nhìn cô.

Ánh mắt hai người đều lóe lên, xem ra đều đã nghĩ đến Dạ Hành.

“Thật ra tôi cũng không muốn ồn ào ly hôn thật, tôi chỉ hù dọa anh ấy thôi.”

Giọng nói của Lục Diệp Anh gọi tinh thần của các cô về.

Trân Nam Phương gật gật đầu, cô cũng vui mừng thay bọn họ: “Mặc dù tôi chỉ gặp Tạ Minh Sơn hai lần, nhưng anh ta làm việc rất nghiêm túc, cũng rất trọng tình nghĩa với cô.”

Lục Diệp Anh phụ họa gậy đầu, cô ấy chuyển đề tài nói: ‘Thế nhưng tôi cũng không muốn tha thứ cho anh ấy nhanh như vậy.”

“Hả?” Trân Nam Phương trợn tròn mắt, cô cảm giác mình làm sai chuyện gì, ngập ngừng không biết đáp lại ra Sao. “Luật sư Diệp Anh. “Đỗ Thanh Hoa : tiếp lời: “Tình cảm của hai người là người trong cuộc mới hiểu, cô muốn làm gì thì cứ làm thôi.”

“Tôi biết.” Lục Diệp Anh gọn gàng linh hoạt nói, sau đó cô ấy cười với Trần Nam Phương: “Nam Phương đừng suy nghĩ nhiều, thật ra tôi rất cảm ơn cô.”

Cô lại sững sờ, không dám chấp nhận.

“Là cô khiến cho gút mắc được mở, nếu như anh ấy có thể tự mình mở gút mắc kia ra là chúng tôi có thể hòa hảo.”

Lục Diệp Anh tỏ vẻ chân thành nói, bỗng nhiên cô ấy lại có chút xấu hổ: “Tôi thực sự không tìm thấy ai để bày tỏ, tôi đã quấy rây hai người rồi.”

“Luật sư Diệp Anh đừng nói như vậy, mọi người đều là bạn bè mà.” Trần Nam Phương an ủi cô ấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 354


Chương 354

“Đúng vậy đó, cô không biết tôi từng nghĩ muốn kết bạn với nhiều người làm luật sư thế nào đâu.” Đỗ Thanh Hoa dửng dưng nói, cô ấy cười ra một nụ cười trắng sáng: ‘Sau này chúng tôi lại †ìm cô thưa kiện, cô nhớ giảm giá đó nha.”

“Không sao cả, giảm chín phần trăm nhé!”

“Ha ha… Ba người đều cười.

Các cô lại trò chuyện chủ đề khác, không nghĩ tới tam quan nhất trí lạ thường, ba người không khỏi có cảm giác cùng chung chí hướng.

“Vậy tôi sẽ không quấy rầy Thanh Hoa nữa, cô cần nghỉ ngơi nhiều. Cô hãy mau chóng khỏe lên, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài chơi.”

Đỗ Thanh Hoa làm một thủ thế với Lục Diệp Anh: “Nhiều nhất ở đến tuần này là tôi sẽ xuất viện, không thì tôi sẽ bị bí chết!”

“Cậu đừng nói bậy!” Trần Nam Phương trừng mắt nhìn cô ấy: “Chuyện quan trọng nhất là cậu phải mau hết bệnh!”

“Diệp Anh cô nghe cô ấy nói kìa, thật sự là gương mặt công chúa mà trái tim phù thủy.” Đỗ Thanh Hoa nói xong cũng bị dọa sợ rồi, cô ấy không ngừng thở dài nịnh nọt: “Thật ra tớ thích được Nam Phương quan tâm nhất.”

“Đúng đấy, có người chăm sóc và quan tâm tốt bao nhiêu!” Lục Diệp Anh †ỏ vẻ hâm mộ: “Nam Phương, sau này Thanh Hoa còn dám không thành thật, cô cứ đến quản tôi.”

“Cậu ấy có trung thực hay không tôi đều quản cô mài” Trần Nam Phương cười dịu dàng, cô thích luật sư Diệp Anh, từ lần đầu tiên gặp mặt cô đã có ấn tượng tốt với cô ấy.

Xem ra duyên phận giữa người với người đã được định sẵn từ lâu.

Lúc tiễn Lục Diệp Anh đi ra, Trần Nam Phương xoắn xuýt một đường vẫn không nhịn được hỏi ra miệng: “Chuyện đó Diệp Anh… Tạ Minh Sơn làm lính đặc chủng từ khi nào thế?”

“Hửm?” Đối phương dừng bước chân lại nghi ngờ nhìn cô.

“Trước kia tôi có người bạn cũng là lính đặc chủng, sau đó đã mất liên lạc.”

Trân Nam Phương mặt đỏ tới mang tai giải thích: “Trước kia tôi từng tìm đến địa chỉ đó, thế nhưng người ta nói tin tức không đúng nên đã gác lại rồi. Bây giờ nghe cô nói, cho nên…”

Lục Diệp Anh không nghi ngờ gì, cô ấy gật đầu một nói nơi trước kia Tạ Minh Sơn làm việc: “Vân Thành, đội 571/91) Trân Nam Phương như bị phép thuật định trụ, cô khiếp sợ đứng nguyên tại chô, trước mắt của cô nổi lên phong thư nhuốm máu và tờ thư viết tay, bên trên viết là 1352.

Là Dạ Hành cố ý viết sai sao?

Anh ấy thật sự không muốn mình tới †ìm anh à?

“Nam Phương.” Lục Diệp Anh đỡ cơ thể của cô: ‘Cô sao thế? Bạn của cô cũng ở khu này à?”

“Không không không, anh ấy không có…’ Trần Nam Phương chán nản, thế nhưng trong lòng cô có một giọng nói đang lớn tiếng thúc giục cô đi gặp Tạ Minh Sơn để hỏi.

Trân Nam Phương cũng định làm như thết Sau khi tạm biệt Lục Diệp Anh, cô không kịp chờ đợi đi đến Tập đoàn Kim Địa, cho đến bộ phận bảo vệ ở tầng một.

Vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng bàn luận.

“Ôi, hôm nay tôi nhìn thấy thư ký của Tổng giám đốc Minh Viễn thật đầy đặn, Tổng giám đốc Minh Viễn thật là có phúc.” Một bảo vệ nói.

“Thôi đi, đầu óc của anh cả ngày chỉ nghĩ đến thứ này, tôi thấy anh ấy chỉ thích dạng yếu đuối mà thôi.” Một bảo vệ khác nhỏ giọng phản bác.

“Lấy tình trạng của Tổng giám đốc Minh Viễn mà tìm dạng yếu đuối, đối phương có thể chịu nổi ư?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 355


Chương 355

“Không tin thì thôi.” Bảo vệ nhỏ giọng tiếp tục nói: “Hai ngày nay tôi gặp Tổng giám đốc Minh Viễn hai lần ở bãi đồ xe, bên cạnh anh ấy đều có một người phụ nữ đi theo, người phụ nữ đó vừa gầy vừa yếu, bước đi cứ như bước trên mây.”

“Anh nói là Tổng giám đốc Minh Viễn thừa dịp giữa trưa…”

“Xấu xa!” Bảo vệ nhỏ giọng mắng một tiếng: “Con mẹ nó tôi không hề nói gì cải”

Bảo vệ khác cười lên ha hả, dáng vẻ như đã hiểu ra gì đó.

Trân Nam Phương nghe thấy mà lòng bàn chân cũng đổ ra mồ hôi lạnh, cô không muốn tin tưởng lời của bên bảo vệ, thế nhưng trong đầu lại không tự chủ hiện ra hình ảnh khiến trái tim cô đau đớn.

“Tại sao cô lại ở đây?” Giọng nói lạnh lẽo cứng rắn thật thà truyền đến.

Cô vội vàng quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Minh Sơn: “Tôi…”

Anh ta liếc mắt nhìn vào những người bên trong mới chỉ sang bên cạnh: “Qua bên kia nói chuyện đi.”

Trần Nam Phương đi theo anh ta, cô còn có thể cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên hóng chuyện từ rất xa, cô cố gắng xem nhẹ chúng. “Không phải cô ấy đã đến tìm cô rồi chứ?” Tạ Minh Sơn mở miệng đặt câu hỏi trước: “Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn cứu vấn thôi.”

“Ừm.” Trần Nam Phương gật đầu khích lệ: “Anh phải tiếp tục cố gắng, nhưng bên luật sư Diệp Anh vẫn cần cho cô ấy thêm chút thời gian.”

Anh ta tỏ vẻ không sao, chỉ ừ một tiếng.

“Vậy… Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?” Trần Nam Phương căng thẳng đến trong lòng bàn tay đổ mồ hôi: “Trước kia anh ở đội 5213, có nghe nói đến người này… “

Đột nhiên cô yên lặng, bởi vì cô cũng không biết tên thật của Dạ Hành, thậm chí ngay cả họ cũng không rõ ràng.

“Ai chứ?” Tạ Minh Sơn cảnh giác lên, anh ta cứ như một con sói có cặp mắt sáng ngời đang chực chờ con mồi.

Trân Nam Phương yên lặng: “Tôi không biết anh ấy tên là gì, tôi chỉ biết bảy năm trước anh ấy đã chết ở đó.

Không đúng, có lẽ là bị thương nặng, anh… Có nghe nói đến người như vậy không?” Nói xong, cô xoắn xuýt lại mong đợi nhìn anh ta, ngay cả con mắt cũng không dám nháy vì sợ bỏ lỡ bất kỳ tin tức gì.

Tạ Minh Sơn nhíu mày thành một ngọn núi nhỏ: “Tôi chưa từng nghe nói đến người này.”

“Tại sao lại như vậy?” Trần Nam Phương há to miệng, mỗi một tế bào trên cơ thể đều lộ ra vẻ thất vọng: “Vậy anh có nghe qua đội 1352 không?”

Anh ta lắc đầu: ‘Không cóI”

“Tôi đã biết.’ Cô khẽ gật đầu: ‘Cảm ơn anh, tôi đi về trước.”

Lúc cô xoay người, Tạ Minh Sơn mở miệng: “Tại sao lại tìm một người như vậy? Anh ta có quan hệ gì với cô sao?”

Trần Nam Phương cười chua xót: “Là bạn bè tốt, anh nể mặt tôi là bạn mới của luật sư Diệp Anh mà đừng báo cáo chuyện này cho Hà Minh Viễn biết nhé.”

Sau khi Trần Nam Phương rời khỏi Tập đoàn Kim Địa thì đứng ở trong sân rộng, ngày mùa thu ánh mặt trời sáng rực rỡ cũng không thể chiếu vào trong ‘ lòng của cô. Mà cô cũng nghĩ không rõ lắm cô đau đớn và khổ sở, cuối cùng là bởi vì tìm không thấy Dạ Hành, hay là nghe thấy tin tức liên quan đến Hà Minh Viên và Ngô Hà.

“Nam Phương.”

Cô ngẩng đầu, đôi mắt đẹp xuyên qua sương mù nhìn thấy gương mặt sạch sẽ của Trịnh Hoàng Phong, anh ta đang lo lắng nhìn cô.

“Cô sao thế? Tại sao lại khóc?”

“Tôi không tìm thấy anh ấy, Hoàng Phong, anh trai tôi nói anh ấy chưa chết, thế nhưng tôi phải đi đâu tìm anh ấy đây?” Trân Nam Phương khóc rít lên.

Anh ta khế thở dài bước về đằng trước một bước để giúp cô lau nước mắt: “Anh ta sẽ cảm nhận được sự nhớ mong của cô thôi.”

“Mùi vị của nhớ mong thật đắng.”

“Cuộc sống này thật quá khó khăn.”

Nước mắt của Trân Nam Phương lại chảy xuống: “Tôi không muốn sống một cuộc sống như vậy, tôi không chịu đựng nổi! Lúc trước anh ấy và tôi đã hẹn gặp nhau, một tuần trước vẫn tốt, nhưng tuần sau anh ấy lại xảy ra chuyện, làm sao anh ấy có thể xảy ra chuyện được?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 356


Chương 356

Tôi chỉ muốn cả đời thích một người, tôi không muốn thích người khác, yêu anh ấy thật sự rất khổ. Tôi không chịu được nếu bị liên lụy, tôi không đối phó nổi người khác, cũng không thuyết phục được bản thân.”

Trịnh Hoàng Phong sững sờ mất mấy giây, bỗng nhiên anh ta ôm lấy Trần Nam Phương nhẹ nhàng võ vai cô: “Đừng khóc, thích một người sao khổ được? Chỉ cần nhìn thấy cô thôi cũng khiến người khác vui vẻ, nếu như cô cười lên, ngày đó nhất định sẽ là một ngày đẹp trời.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta, lông mi dài vân còn dính nước mắt, cô bị những lời nói tốt đẹp của anh ta hấp dân, cũng bị ánh mắt sạch sẽ đó thuyết phục.

“Nghĩ lại những gì trước đây cô có và bây giờ đi.” Anh ta như một quý ông lịch thiệp: “Nếu như cô vẫn cảm thấy buồn, Nam Phương, cô đang năm quyền chủ động trong tay.”

“Tôi đang năm quyền chủ động ư?”

Trân Nam Phương giơ tay lên, ánh mắt mờ mịt: “Tôi thật sự làm được à?”

“Đương nhiên! Cô có thể!” Trịnh Hoàng Phong cổ vũ.

Mọi hành động của hai người đều rơi vào trong mắt Hà Minh Viễn, toàn thân anh tỏa ra khí thế tàn bạo, hận không thể đốt rụi mọi thứ xung quanh mình!

Vậy mà vợ của anh ở trước mặt mọi người ôm nhau với anh em tốt của anh, cho dù lí do là gì anh cũng không thể tha thứ được!

“Đặt vé trước đi.”

Minh Phúc giật mình, ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng không ngừng kêu khổ. Xong rồi, cậu ba nhà anh ấy tức giận với mợ ba rồi.

Cũng thật là, anh Hoàng Phong hẹn cậu ba, tại sao mợ ba lại xuất hiện ở đây?

Haiz, anh ấy có nên lén lút ám chỉ cho mợ ba để cô dỗ dành cậu ba không?

“Anh dám tự ý làm bậy xem?”

Minh Phúc vội vàng co rúm lại, chỉ sợ sơ sảy một chút đầu anh ấy sẽ bị vặn xuống làm bóng để đá.

Sau khi Trần Nam Phương tạm biệt Trịnh Hoàng Phong, đầu tiên cô đi điều tra bản báo cáo của công ty Hóa Vân Nhã, sau đó buổi tối về biệt thự.

Không ngờ rằng chờ đến nửa đêm cũng không thấy Hà Minh Viễn về nhà, cô gửi tin nhắn gọi điện thoại cho anh nhưng anh cũng không trả lời.

Không thể không sốt ruột gọi cho Minh Phúc, chờ hơn nửa ngày mới bắt máy, sau đó truyền tới giọng nói cẩn thận từng li từng tí: “Mợ ba, cậu ba có việc ở nước Nga nên tạm thời không về nhà, một tuần sau cậu ba mới về.”

“Anh ấy hiện tại…đang bận à?” Trần Nam Phương ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mười một giờ đêm rồi. “Dạ…phải.” Minh Phúc dừng một chút rồi nói.

“Vậy anh nói anh ấy chú ý thân thể, đừng thức khuya quá.” Lời nói của cô nhẹ nhàng phát ra, mang theo chút yếu đuối khiến người khác không khỏi thương yêu.

“Tôi biết rồi thưa mợ ba.” Minh Phúc lén lút nhìn bóng lưng cứng rắn đang đứng trước cửa sổ lạnh lẽo, cậu ba nhà anh ấy thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Trời tối là lúc con người ta yếu đuối nhất, lúc này không tấn công, vậy thì còn chờ đến khi nào chứ?

Thấy bên kia vân chưa cúp máy, Minh Phúc vội vàng hỏi: “Có phải mợ ba có lời gì muốn tôi chuyển cho cậu ba không ạ?”

Trân Nam Phương mở miệng, nhưng cô vân không nói ra: “Không có gì, tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh ấy sau.”

Sau khi cúp điện thoại, cô ngồi trong phòng ngủ xa hoa nhưng trống rỗng, trái tim thắt lại. Cô mở Zalo lên gửi tin nhắn cho Hà Minh Viễn: “Anh mau chóng trở về bình an, em ở nhà chờ anh.” Nhưng mà mãi cho đến trưa hôm sau, cô không hề nhận được tin nhắn trả lời nào. Trân Nam Phương cất điện thoại di động, chú tâm điều tra toàn bộ chuyện công ty Hòa Vân Nhã làm giả báo cáo….

“Công ty giải trí Thiên Vân ư?” Cô thì thầm nói: “Sản nghiệp biên giới của nhà họ Trịnh à?”

Cô tính toán lại suy nghĩ của mình một lần nữa, sau đó xoay người thay quần áo đến bệnh viện. Rất nhanh đã tới cửa phòng bệnh của Đỗ Thanh Hoa, cô nhìn thấy Triệu Lập Thành đang ngồi trên băng ghế dài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 357


Chương 357

Trân Nam Phương dừng lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn đối phương một cách cảnh giác: “Tại sao anh lại ở đây?”

“Trần Nam Phương, đã lâu không gặp.” Triệu Lập Thành đứng lên, anh ta nhìn chằm chằm vào Trân Nam Phương một hồi rồi nói: “Nhìn vẻ mặt của em đã tốt hơn trước rất nhiều, xem ra em đã kết hôn rồi…”

“Có chuyện gì muốn nói thì nói ra mau đi.” Trần Nam Phương ngắt lời anh ta.

“QL đã trở thành ứng cử viên kiểm toán nhà cung cấp kiểm toán cho tập đoàn Kim Địa.” Triệu Lập Thành xoa xoa tay, hiển nhiên là do anh ta không giấu được sự phấn khích: “Anh đến đây để nói cho em biết.”

Lời này cô không tin, chuyên môn chạy đến nói cho cô một tin tức không liên quan, anh ta là do thật nhàn rỗi hay saol “Đúng rồi, anh nghe Ngô Hà nói rằng cô ta cũng đang làm việc cho tập đoàn Kim Địa?”

Trân Nam Phương nhìn chăm chằm vào Triệu Lập Thành, cứ nói là anh ta còn có mục đích khác đi, đây không phải là Ngô Hà sai đến để làm cho cô chán ghét hay sao!

“Nếu không còn việc gì thì hôm khác nói chuyện. Tôi phải chăm sóc Thanh Hoa.” Cô nói rồi cất bước rời đi.

Triệu Lập Thành lãnh đạm nói: “Anh rất muốn biết rằng khi đối mặt với Hà Minh Viễn, em cũng xếp Đỗ Thanh Hoa kia ở vị trí thứ nhất hay sao?”

Trần Nam Phương không vui nhíu mày đáp: “Tôi không nghĩ tới anh còn có tư cách hỏi tôi loại vấn đề này.”

“Nam Phương, em thật sự chưa từng thích anh hay sao?” Lúc này sắc mặt Triệu Lập Thành đã lập tức thay đổi: “Rốt cuộc lúc trước em xem anh là gì hả? Một chiếc lốp dự phòng hay sao?” Cô không muốn trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn, nhàm chán đến như vậy chút nào. “Trước mặt anh, lúc nào em cũng mang bộ dáng thất thần, lúc nào cũng nghĩ đến ảo tưởng kia của mình!” Anh ta bắt đầu bực bội mà chửi bới: “Nam Phương, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, em xem anh như một cái lốp xe dự phòng, Hà Minh Viên cũng có thể xem em như một chiếc lốp dự phòng!” Thân hình Trân Nam Phương không khỏi khế chấn động, cô biết đây có thể là Triệu Lập Thành cố ý thoái thác, nhưng anh ta lại không hề dừng lại.

“Anh lại đang đi công tác với Ngô Hà, có lẽ là hai người bọn họ…”

Âm!

Cửa phòng bệnh bị đạp tung!

Đỗ Thanh Hoa đứng ở cửa hét lên: “Á! Đúng là đồ khốn nạn, đồ cặn bã, mau cút đi bao xa được thì cútI”

Triệu Lập Thành bị tư thế này làm cho sửng sốt, anh ta theo bản năng lui về phía sau hai bước, sau đó mới phản ứng kịp: ‘Cô đang mắng cái gì vậy hả Đỗ Thanh Hoa? Người nào không biết còn nghĩ răng cô không phải phụ nữ đóI”

“Anh không cần quản về việc tôi có phải là phụ nữ hay không, nhưng tôi dám chắc chắn rằng nếu anh mà không rời đi, tôi sẽ khiến anh không phải là một người đàn ông!” Cô ấy hét lên,sau đó xé chai nhỏ giọt trên thanh trượt, và đập vỡ nó về phía đùi của Triệu Lập Thành!

“Chết tiệt!” Anh ta cứ thế mà né tránh, phải ép sát người vào tường mới có thể may mắn thoát nạn: “Cô… Cô…

Đỗ Thanh Hoa, cô là đồ biến thái!

“Miệng còn không sạch sẽ có đúng không?” Đỗ Thanh Hoa làm bộ định chạy tới, nhưng cô lại bị Trân Nam Phương kéo lại!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 358


Chương 358

“Thanh Hoa, đừng có vì những người không liên quan lặp lại thương thế.” Cô ôm lấy người bạn của mình và trừng mắt nhìn Triệu Lập Thành: “Tốt hơn hết là về sau anh đừng xuất hiện nữa!”

“Chất tiệt, lòng tốt không được đền đáp!”

“Tôi rất muốn biết anh mang theo lòng tốt gì đến nhỉ?” Sâu kín trong âm thanh mang theo sự giễu cọt, Trịnh Hoàng Bách đang đứng ở một bên thưởng thức trò hề này.

Trong nháy mắt Triệu Lập Thành muốn ngất đi, đương nhiên là anh ta không thể chọc giận cậu hai nhà họ Trịnh này, vì vậy anh ta bước nhanh rời khỏi.

Đồ Thanh Hoa như không thể giải hận mà hét lên hai tiếng, sau đó mới võ võ tay Trần Nam Phương: “Nam Phương đi, chúng ta vào đi!”

Trịnh Hoàng Bách cũng đi theo vào, bộ dáng vẫn là một kẻ chỉ biết ăn chơi trác táng: ‘Chủ nhật tuần này chị chắc chắn muốn xuất viện hay sao?”

“Bác sĩ Hoàng Bách bị làm sao vậy?

Vết thương trên người của Thanh Hoa vần còn vấn đề gì hay sao?” Trần Nam Phương nghe thế không khỏi lo lắng hỏi.

Anh ta nhìn cô một cái rồi thản nhiên nói: “Không, chỉ là tôi sẽ không xem thôi.”

Đỗ Thanh Hoa liếc mắt nhìn xung quanh, nếu có cái gì thuận tay, cô nhất định sẽ đập qua: “Hừ, nhìn lại mình đi, đại ma đầu, dám không cho tôi xuất viện, tôi sẽ phá hỏng bệnh viện của anh!

“Giọng điệu quả thật không nhỏ.”

Trịnh Hoàng Bách sờ sờ mũi nhìn Trần Nam Phương rồi nói: “Anh Minh Viễn đi công tác, chị dâu thật là nhàn nhã.”

“Trịnh Hoàng Bách, có phải anh lại uống lộn thuốc không hả?” Đỗ Thanh Hoa mắng: “Lại bắt đầu nổi điên phải không? Không được thì thay bác sĩ khám đi”

Anh ta nhìn sang cô, tỏ vẻ không hề để ý, chỉ có trong mắt tràn ngập sự bực bội.

“Không phải anh ấy đi công tác thì tớ cũng được rảnh rỗi sao?” Trần Nam Phương nhàn nhạt lên tiếng: “Chẳng lẽ tớ còn phải chờ anh ta rảnh thì mới rảnh được à, trên đời này làm gì có loại bất bình đẳng như vậy?”

Trịnh Hoàng Bách hơi ngạc nhiên, anh ta thật sự không ngờ là Trần Nam Phương sẽ đả kích người khác, tuy rằng giọng hơi nhỏ, nhưng lại để lộ sự quật cường.

“Nghe thấy chưa?” Đỗ Thanh Hoa đệm vào: “Nam Phương của bọn này muốn làm cái gì thì làm cái đó! Chẳng lẽ chỉ cho quan lớn phóng hỏa còn không cho dân chúng đốt đèn?” “Quan lớn có phóng hỏa hay không thì tôi không biết, nhưng còn dân chúng thì lại đi đốt đèn thật.” Cặp mắt đào hoa của Trịnh Hoàng Bách lập lòe, sáng rực nhìn chăm chằm Trần Nam Phương.

Cô chỉ cần suy nghĩ một chút là biết anh ta đang nhắc tới Trịnh Hoàng Phong, chẳng qua lúc đó đang vô cùng đau khổ, cho nên không quan tâm đến việc phân trần, bây giờ lại nhận lấy chỉ trích.

“Tôi sẽ tự xử lý cho ổn thỏa, cảm ơn bác sĩ Bách đã nhắc nhở.” Rốt cuộc Trân Nam Phương vẫn nhận lỗi, cũng thầm nhắc nhở mình sau này phải chú ý.

“Mẹ nó!” Đỗ Thanh Hoa bực bội đưa tay ra rút ống tiêm: “Nam Phương của chúng ta đúng là xui xẻo, đời này lại gặp phải đám người này!”

Nói xong còn đỏ cả vành mắt.

“Thanh Hoal” Trân Nam Phương vội đè tay bạn thân lại: “Cậu tức giận gì chứ!”

“Hay là cậu đừng qua lại gì với anh †a nữa, làm gì có ai kết hôn để chọc mình thêm tức giận đâu?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 359


Chương 359

Cô hơi ngẩng đầu nhìn Trịnh Hoàng Bách, nhéo nhéo tay bạn thân: “Cậu đừng nghĩ tớ yếu đuối vậy chứ, có tức giận hay không cũng là do tớ quyết định.”

Đồ Thanh Hoa tức giận quay đầu đi, nhìn thẳng vào Trịnh Hoàng Bách: “Thiên tài Trịnh đã hài lòng chưa?”

Không chờ đối phương đáp lại, cô đã hung dữ lẩm bẩm một câu: “Chỉ biết cấu kết với nhau làm việc xấu.”

Anh ta thoáng chốc đã nổi lửa trong bụng, thế nhưng lúc nhìn thấy hai cô gái đều đang đỏ mắt thì không biết phải xả giận làm sao, chỉ có thể thở dài hứng đòn thay Hà Minh Viễn.

Chờ anh ta đi rồi, Trần Nam Phương mới khuyên Đỗ Thanh Hoa: “Lần này là do tớ làm không tốt, cậu đừng có lúc nào cũng đối nghịch với bác sĩ Trịnh như thế”

“Cậu sợ anh ta à?” Đỗ Thanh Hoa hừ lạnh, nhìn thẳng về phía cô: “Những gì Triệu Lập Thành vừa nói là thật ư?

Tên khốn họ Hà đó đi công tác với Ngô.

Hà?” Cô khẽ lắc đầu: “Tớ không rõ, đến cả chuyện anh ấy đi công tác cũng là do trợ lý của anh ấy nói cho tớ biết”

“Mẹ nó! Tớ chưa từng thấy tên nào cặn bã như thế bao giờ!”

“Nào, cậu đừng nóng giận, tớ sẽ cố gắng không để ý.”

“Cậu thứ nói xem không để ý kiểu gì đây?” Đỗ Thanh Hoa hỏi vặn lại, chỉ vào bụng Trân Nam Phương: “Nơi này của cậu còn mang thai con của anh ta, anh lại dám làm xằng làm bậy!”

“Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà.”

Trần Nam Phương ngẩng mặt lên, trên mặt là sự kiên định chưa bao giờ có: “Tớ sẽ vì đứa bé mà giành quyền chủ động, cho nên cuối tuần này cậu khoan xuất viện đã, phải đợi tớ làm cho xong nhà.”

“Cậu muốn dời ra ngoài ở ư?” Đỗ Thanh Hoa ngạc nhiên.

“Tớ muốn mình chí ít có thể dọn ra lúc nào cũng được.” Cô không nói cho bạn mình biết cảm giác sợ hãi khi ở trong một ngôi nhà trống trải: “Vả lại tớ muốn kiếm thêm nguồn thu nhập ngoài.”

“Cậu biết rồi mà Nam Phương, tớ sẽ luôn ủng hộ quyết định của cậu bằng cả hai tay!” Rốt cuộc tâm trạng của Đỗ Thanh Hoa cũng khá lên, bởi vì cô nhìn ra được lần này Trần Nam Phương đã quyết định rồi, tinh thần trách nhiệm của người làm mẹ lại được kích thích.

Trân Nam Phương cũng cười, thì ra trong lòng thầm nghĩ sẽ làm được cũng mang lại cho người ta cảm giác yên ổn, cô đưa tay xoa lên phần bụng dưới hơi hở ra, đến cả hơi thở cũng dần đều lại…

Vào ban đêm, cô tắt di động đi ngủ, ngủ được một giấc vô cùng ngon, trong giấc mơ cô mọc ra một đôi cánh dài lớn, giương rộng bay lượn.

Mà ở phía xa tận nước Nga, Hà Minh Viên nhìn cửa sổ chat rỗng tuếch, không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên chút bực bội.

Ngày hôm sau, Trân Nam Phương phấn khởi rời khỏi giường, sau khi ăn xong bữa sáng phong phú cùng bạn thân thì chuẩn bị xuất phát.

“Nam Phương! Xét thấy con nuôi của tớ quan trọng nhất, cho nên cậu tìm việc bán thời gian thì vẫn nên tìm công việc nào nhẹ nhàng chút.” Đỗ Thanh Hoa dặn dò: “Còn chuyện nhà ở cũng đừng vội, nếu chưa tìm được nhà nào hợp ý thì chờ tớ tìm cho.”

“Tớ biết rồi, cậu nói nhiều lần lắm rồi đấy.” Trân Nam Phương cười cười nhìn bạn thân: “Tớ đi đây.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 360


Chương 360

Nơi đầu tiên cô dừng chân là công ty giải trí Thiên Vân, không chỉ vì công ty này đang tìm một kế toán thời vụ, mà còn vì cô muốn điều tra chuyện kiểm tra báo cáo của công ty Vân Nhã.

Chỉ là không ngờ rằng cô lại gặp được Lục Diệp Anh ngoài cổng tòa nhà Khang Hoa: “Luật sư Diệp Anh? Sao chị cũng tới đây?”

“Nam Phương đấy à!” Lục Diệp Anh cũng tỏ ra ngạc nhiên: “Chị tới để gặp khách, là em phải không?”

“Em đến để ứng tuyển làm thời vụ.”

“Làm thời vụ sao?”

“Ừ! Kiểu làm việc không cố định ấy”

Trần Nam Phương tự tin trả lời: “Chị cũng biết Thanh Hoa sắp xuất viện rồi, em nghĩ bọn em có thể tìm căn nhà nào ấm áp một chút để ở”

Lục Diệp Anh gật đầu đồng ý, bỗng nhiên như nhớ tới chuyện gì đó: “Căn phòng ở đối diện chị đang dán quảng cáo cho thuê, là phòng cho vợ chồng trẻ mới cưới, trông cũng ổn đấy, em có muốn đi xem thử không?”

“Thật sao? Thế thì tốt quá!” Trần Nam Phương vui vẻ nhận lời, hai người thừa dịp đi thang máy, bàn nhau chờ làm xong sẽ cùng đến xem.

Hẹn nhau xong, một người lên tầng mười tám gặp khách hàng, còn một người lên tầng hai mươi lăm để ứng tuyển.

Buổi phỏng vấn giữa Trần Nam Phương với công ty giải trí Thiên Vân rất thuận lợi, dù sao cô cũng đã có bao nhiêu năm kinh nghiệm, còn có hai chứng chỉ ngành kế toán được đánh giá cao, khoảng hơn một tiếng sau đã thảo luận xong, cũng ký luôn hợp đồng.

Hơn nữa cô còn lấy được rất nhiều tư liệu.

Sau đó cô xuống tầng, vừa đứng ở đại sảnh báo cho Đỗ Thanh Hoa Biết, vừa chờ Lục Diệp Anh…

“Nam Phương! Xin lỗi eml” Vào khoảng mười một giờ, đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp của Lục Diệp Anh: “Bắt em mất công chờ chị, chị còn phải làm việc hơn một tiếng nữa, khách thuê này có thể thành công, cho nên…”

“Không sao đâu, chị Diệp Anh cứ cố gắng làm việc đi, tự em đi cũng được.”

“Là chị không tốt, lúc về sẽ thỉnh tội với em.” Lục Diệp Anh rất áy náy: “Chị sẽ gửi địa chỉ của chủ thuê lẫn điện thoại qua Zalo cho em, xong chuyện bên này chị sẽ đi tìm em ngay.”

“Chị nhớ đừng vội đấy, công việc quan trọng hơn.” Trân Nam Phương dặn dò xong thì quay người đi ra ngoài, lại trông thấy một tấm thẻ không biết ai đánh rơi bên chân, cô vội vàng nhặt lên, gọi người đang lục túi ngay phía trước: “Dì ơi, có phải tấm thẻ này của dì không?”

“Hả? Đúng vậy…” Đối phương sửng sốt.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lúc này Trân Nam Phương vẫn còn đang nói chuyện với Lục Diệp Anh, nghe xong lập tức đưa thẻ qua, không chú ý tới vẻ mặt ngạc nhiên và hoảng sợ của đối phương.

Càng không nghe được đối phương nói thâm “Cô Lam Ngữ”…

Đi ra khỏi tòa nhà Khang Hoa, Trần Nam Phương đi thẳng đến chung cư Hạnh Phúc mà Lục Diệp Anh đang ở xem phòng, không ngờ cô vừa vào đã vừa mắt, màu sắc ấm áp, cách bài trí gọn ghẽ vừa vặn.

Cô nhanh chóng giao tiền cọc, ký hợp đồng thuê phòng ở, sau đó cô chụp từng tấm gửi ảnh qua cho Đỗ Thanh Hoa: “Đẹp không!”

“Quá đẹp!” Đầu bên kia tán thưởng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 361


Chương 361

Trần Nam Phương bắt đầu lên danh sách những món đồ cần mua, cửa phòng lại bị gõ vang, cô tưởng rằng Lục¡ Diệp Anh quay về, mở cửa không chút j suy nghĩ.

Lại thấy bên ngoài có bốn năm người đang đứng, người trung niên, có nam có nữ, mặc đồng phục giống nhau.

“Các người..” Trần Nam Phương mờ mịt nhìn đối phương: “Có chuyện gì à?

Tìm ai vậy?”

“Cô Lam Ngữ à!” Nữ trung niên dẫn đầu bồng nhiên xông lại nắm lấy vai Trân Nam Phương.

Cô giật nảy mình, vội vàng lùi lại rồi chợt nhớ ra, cố gắng giải thích: “Phòng này là do tôi thuê, có phải các người tìm „ “Không phải, chúng tôi đang tìm cô đấy, cô Lam Ngữ ạ!”

Người phụ nữ trung niên kia vừa nói xong đã bật khóc.

Khóc rồi!

Trần Nam Phương nghẹn họng nhìn trân trối, càng xác định được đối phương đã tìm nhầm người, liên tục khoát tay giải thích, thế nhưng đối phương lại không chịu nghe, mắt cứ nhìn cô chăm chằm, hơn nữa còn giữ chặt tay cô lại.

“Dì… Dì thả tôi ra, tôi thật sự không biết dì, tôi cũng không phải họ Laml”

Trân Nam Phương muốn hất đối phương ra, nhưng cô lại giấy không nổi.

“Cô Lam Ngữ đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu, bà chủ của chúng tôi sắp đến rồi, đến lúc đó bà ấy sẽ giải thích với cô.” Người phụ nữ trung niên cung kính nói.

Trân Nam Phương vô cùng bất đắc dĩ, đối phương người đông thế mạnh, cô không dám một mình chống lại chúng, chỉ có thể trông mong Lục Diệp Anh nhanh chóng quay về.

Rất nhanh, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vàng, hiển nhiên người đến không chỉ có một, cô thâm nghĩ mình xong đời rồi.

Còn chưa kịp thở ra, những người khác đi cùng người phụ nữ trung niên đồng loạt đi tới cửa, mở cửa phòng ra, chia thành hai hàng đứng hai bên.

Trần Nam Phương nhìn vào cửa chằm chằm, cô đang nghĩ rốt cuộc là người phương nào mới có thể phô trương tới mức như vậy?

Thấy người đó bước đến, cô ngạc nhiên trừng lớn mắt, đây không phải bà dì vừa rớt thẻ ở tòa nhà Khang Hoa đây sao, đây là tới để cảm ơn cô à?

Không cân phải vậy chứ?

“Bà chủ!” Người kia sau khi đi vào thì hơi quay người lại, nắm lấy tay vịn đi vào một mình.

Rõ ràng người đến sau kia có sức khỏe không tốt, khi nhìn thấy Trần Nam Phương thì suýt nữa ngã sấp xuống, đồng thời hô lên: “Lam Ngữ! Đúng là Lam Ngữ rồi!”

Nói xong lập tức run rẩy đi tới trước mặt cô, khuôn mặt dàn dụa nước mắt.

Trần Nam Phương: “…”

“Bà chủ! Xin bà hãy chú ý tới sức khỏe!” Nữ trung niên buông Trần Nam Phương ra, vội vàng chạy đến đỡ: “Đã †ìm được cô Lam Ngữ rồi, bà nên vui mới phải ạ.”

“Lam Ngữ à! Mau để dì Tuyết xem con nào.”

Từ đầu đến cuối, Trần Nam Phương không hề hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô không muốn bị bất cứ ai chạm vào, dù cô không ghét người đang đứng trước mặt: “Tôi… Tôi không quen dì, tôi nghĩ dì nhận lầm người rồi, đừng khóc nữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 362


Chương 362

Đợi đến khi tìm được chính chủ rồi nói sau, tránh lãng phí tình cảm.

“Lam Ngữ! Lam Ngữ của dì…” Người tự xưng là dì kia còn đang khóc, nước mắt kia cũng là thật: “Là dì có lỗi với conl”

“Bà chủ! Bà chủ à!”

Một đám người bắt đầu xúm vào khuyên.

Trần Nam Phương hết cách rồi, cô cũng không thể nào rời bỏ căn nhà vừa đặt cọc tiên thuê được, chỉ có thể lui đến trước cửa sổ chờ đối phương bình tĩnh lại.

Ước chừng qua mười phút, người phụ nữ khóc sưng mắt bảo người khác đi ra hết mới từ từ đi tới tự giới thiệu: “Lam Ngữ, con không biết dì cũng không sao, dì tên là Đặng Mai Tuyết, là bạn thân của mẹ con.”

Trân Nam Phương đứng bật dậy, nhìn chăm chằm Đặng Mai Tuyết không chớp mắt: “Dì nói gì? Mẹ tôi ư?”

“Đúng vậy! Lam Ngữ à! Con nhìn xem….” Bà nói xong thì lấy di động ra, bật ảnh chụp cho Trần Nam Phương xem.

“Sao lại như vậy được?” Trần Nam Phương như bị sét đánh, chẳng trách những người xa lạ này lại gọi cô là cô Lam Ngữ bởi vì dáng vẻ của cô rất giống người phụ nữ trong tấm ảnh kia, giống bảy mươi đến tám mươi phần trăm. Còn người còn lại là Đặng Mai Tuyết đang đứng trước mặt cô. Hai người họ ăn mặc theo kiểu mẫu của những năm tám mươi thế kỷ trước, cơ thể hai người dựa sát vào nhau, đầu khẽ nghiêng, trên miệng là nụ cười yếu ớt, vừa thân thiết vừa đầy sức sống.

“Bà ấy… Là ai? Bà ấy đang ở đâu?”

Thật lâu sau Trần Nam Phương mới tìm lại được giọng nói của mình.

Tay của Đặng Mai Tuyết run lên bân bật, đến cả điện thoại cũng như cầm không vững, nước mắt lại chảy ra: “Mẹ con qua đời rồi…”

Cô vô cùng ngạc nhiên và hoảng sợ, không nói ra được đây là cảm giác gì, dù sao người mẹ trong tâm trí cô vẫn luôn là hình ảnh của mẹ Hạnh.

Đặng Mai Tuyết nắm lấy tay Trần Nam Phương, giọng điệu chắc nịch: “Lam Ngữ! Cuối cùng thì dì cũng tìm thấy con rồi! Dì sẽ chăm sóc cho con suốt đời!”

“Không… Dì không cần phải làm như vậy đâu!” Cuối cùng cô vẫn không nhẫn †âm mà rút tay về, thật sự cảm thấy người phụ nữ ốm yếu trước mắt này rất đáng thương: “Dì đừng khóc nữa, sức khỏe quan trọng hơn.”

Lời còn chưa dứt, điện thoại đã rung lên.

Là… Là Hà Minh Viễn!

Trân Nam Phương chột dạ, vô ý thức bấm tắt điện thoại.

Đầu bên kia không gọi tiếp nữa, cô có hơi áy náy lẫn thất thần.

“Lam Ngữ à! Con mau nói cho dì Tuyết nghe đi, mấy năm nay con ở đâu vậy? Vẫn luôn ở Kim Thành ư?” Có lễ vì nói quá nhiều nên Đặng Mai Tuyết vừa nói vừa th ở dốc.

“Tôi…” Trân Nam Phương không biết nên nói như thế nào, cô không nghĩ rằng chỉ bằng một tấm hình mà đã hoàn toàn tin tưởng vào đối phương: “Tôi còn có việc, hay là để hôm khác nói tiếp đi.”

“Lam Ngữ à!” Đặng Mai Tuyết thở dài: “Là dì Tuyết không tốt, chưa nói gì với con đã muốn hỏi tình huống của con, con không tin dì cũng đúng lắm, năm đó lúc dì gặp con, con mới chỉ là một đứa trẻ.”

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom