Dịch Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 262


Chương 262

Trần Nam Phương dừng lại ngay sau khi Ôn Tứ Hiên bước ra khỏi quảng trường, kiên định nhìn anh ta.

“Anh tìm tôi có chuyện à? Nếu không, tôi…”

“Trước hết là cảm ơn cô!” Ôn Tứ Hiên nói, nhưng vẻ mặt dữ tợn không khiến người ta dễ chịu chút nào: “Tôi đã giải quyết xong việc rồi.”

“..” Trần Nam Phương lập tức không nói nên lời, đột nhiên hẹp mắt nhìn “Anh là đang điều tra tôi?”

Anh ta nhún vai: “Không phải, là lúc điều tra Hà Minh Viễn, đã vô tình phát hiện ra quá khứ của anh ta với cô.”

Cô nhíu đôi mày thanh tú, không dám tức giận, chỉ có thể xoay người rời đi, không nên dính dáng gì đến loại người này!

Cô không thể chiến đấu với chúng, vì vậy cô chỉ có thể trốn.

Ẩn mình trong lớp vỏ của chính mình, ẩn mình trong sự ổn định bảo thủ.

Tuy nhiên, trời không theo ý người, Ôn Tứ Hiên vội vàng đi tới ngán đường Trần Nam Phương.

“Anh đang làm gì vậy?” Cô cảnh giác nhìn xung quanh, có vài người đi bộ thì ổn rồi, có việc gì có thể kêu cứu.

“Không thể nào, dù sao chúng ta cũng là bạn bè.”

“Tôi cùng với anh không phải là bạn!” Nam Phương phủ nhận: “Cũng không muốn làm bạn.”

“Lúc trước tôi giúp cô tìm anh trai, vừa rồi giúp cô giải quyết đối thủ. Cái này theo ý cô là không chân thành sao?”

Cô không chỉ không nói nên lời, mà còn vì những nỗi buồn trong cuộc sống của mình, khuôn mặt nhỏ càng hiện lên sự đa cảm và chua xót. Ôn Tứ Hiên lấy tay võ võ cằm: “Đúng là loại người mà người ta không cần nữa cũng không có gì đáng tiếc.”

Trần Nam Phương trừng mắt nhìn anh ta: “Đáng tiếc hay không không cần anh nói. Anh tự lo cho mình đi.”

Trên mặt hiện lên một tia kiên định, cô không còn nhát gan nữa: “Dù sao tôi cũng không quan tâm anh và Hà Minh Viễn có quan hệ gì, chỉ cần đừng kéo tôi vào, tôi chỉ là một người bình thường, không muốn xen vào mối quan hệ hận thù của người khác.”

“Được, vậy không làm khó cô.” Ôn Tứ Hiên đột nhiên thay đổi tính tình, tựa như đang đối tốt với cô.

Trần Nam Phương càng thêm kinh ngạc, không biết tiếp theo nên làm cái gì, chỉ có thể lui về phía sau mấy bước, thâm bảo trong bụng.

“Cô có thể giúp đỡ chút không?”

“…

“Tôi chính mình còn chưa lo xong.”

“Ý của cô là?” Tự mình còn không quản được chính mình, cô ấy sao quản nổi?

A, những điều này làm suy nghĩ đảo loạn hết!

“Đồ Thanh hoa cô biết đúng không, bạn thân của cô đó.”

Trần Nam Phương đột nhiên thông suốt: “Thì ra anh vẫn còn muốn theo đuổi cô ấy.”

Khóe miệng Ôn Tứ Hiên nhếch lên, sau đó nhanh chóng chộp lấy, trịnh trọng nói: “Tôi không muốn theo đuổi cô ấy, tôi muốn theo đuổi cô.”

“Anh có bệnh!” Trân Nam Phương không chút khách khí, tuy rằng nói xong có chút sợ, nhưng lại không chút hối hận, ai bảo anh ta trêu chọc cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 263


Chương 263

“Đừng nóng giận, nếu cô làm tổn hại đứa bé, tôi lại càng không muốn gặp em gái mình.”

“… Trần Nam Phương sững sờ, trợn mắt ngoác mồm nhìn Ôn Tứ Hiên, vì sợ nghe sót chữ nào: “Anh, anh, anh…”

“Được rồi, không cần kinh ngạc như vậy, Đồ Thanh Hoa là em gái của tôi, cô không thấy chúng tôi rất giống nhau sao?”

Không giống.

Rất không giống.

Mặc dù người bạn tốt của cô Thanh Hoa cũng rất cứng cáp, giống như một cô nàng tomboy, nhưng đó chỉ là ngoại hình và nội tâm của cô ấy lại hoàn toàn tỉnh tế.

Vì vậy, Trần Nam Phương không thể thuyết phục được chính mình tin lời của Ôn Tứ Hiên. Cho đến khi anh ta lấy ra một tờ giấy, đó là báo cáo thẩm định mối quan hệ, và kết quả ghi trên đó là mối quan hệ di truyền.

“Làm sao có thể?” Cô bình tĩnh: “Thanh Hoa đã biết chưa?”

Ôn Tứ Hiên thu tờ báo cáo thẩm định lại: “Không dám nói, tôi sợ cô ấy gạt đi.”

… Trân Nam Phương ngẩn ra, có điều, Ôn Tứ Hiên uy lực đến vậy lại chịu thừa nhận anh ta đang sợ hãi.

“Qua một thời gian hẫn nói, tôi muốn vun đắp mối quan hệ trước.” Anh ta đến gần cô: “Vì vậy, tôi cần cô giúp tôi xây những cây cầu.”

Trân Nam Phương chớp mắt, lần đầu cảm thấy trên khuôn mặt kinh khủng của anh ta lại không có dáng vẻ đáng sợ như vậy nữa.

Nhưng cũng chưa có hứa trực tiếp với anh ta: “Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó.”

“Vậy thì tôi làm phiền cô rồi.” Ôn Tứ Hiên trở nên rất khách sáo: “Bây giờ cô có kế hoạch gì? Hay tôi đưa cô về?

Trần Nam Phương liếc anh ta một cái, vội vàng lắc đầu: “Không, tôi tự đi được.”

“Cô có chắc không?” Anh ta ta lại trở thành một kẻ ngốc: “Cô không sợ người anh em tốt của tôi… “

Cuộc trò chuyện được nửa dừng, anh ta ta tạm ngưng.

Vẻ mặt vừa mới khôi phục lại của Trần Nam Phương trở nên khó chịu: “

Anh có biết là bản thân có EQ thấp?”

Ôn Tứ Hiên sững sờ một hồi, sau đó tự biện bạch: “Tôi đây không phải là sở hữu EQ thấp, mà là để cho cô tự rèn luyện trái tim mạnh mẽ của mình, không vì những kẻ cặn bã không xứng đáng mà giao tim mình ra.”

Cô không nói gì, ban xuống một lệnh trục xuất: “Chuyện của anh tôi cần một chỗ yên tĩnh để suy nghĩ”

“Hết.” Anh ta bất mãn huýt sáo, xoay người rời đi. Nam Phương vừa thở phào nhẹ nhõm thì liền thấy một chiếc Bugatti màu đen đang đến bên cạnh mình, trái tim cô đột nhiên tăng tốc. Đây không phải là của Hà Minh Viễn sao?

Xe hơi?

Anh… Đến tìm mình sao?

Trong một khoảnh khắc, cô không biết nói như thế nào, cũng không biết giải quyết ra làm sao. Nhưng lúc xe dừng lại, cửa sổ hạ xuống, cô nghe trong lòng có chút thất vọng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 264


Chương 264

“Mợ ba!” Minh Phúc cung kính gọi: “Cậu ba bảo tôi đưa cô về.”

“Không cần đâu, tôi tự bắt xe là được rồi.” Cô vẫn chưa muốn quay về nhà, cô muốn đi gặp Đỗ Thanh Hoa.

Minh Phúc một mặt ủ rủ: “Mợ ba, nếu cô không cần tôi, cậu ba sẽ tức giận.”

Nếu cô có chuyện xảy ra, mạng này của anh coi như bỏ rồi.

“Anh ấy có tức giận hay không có liên quan tới tôi sao? Hơn nữa, anh ta và Ngô Hà không phải đang ở bên nhau sao? Làm sao lại phải tức giận.” Trần Nam Phương thắc mắc.

Đã nghĩ rất nhiều, nhưng một chữ cũng không ra nổi cửa miệng.

“Mợ ba, những gì tôi nói đều là thật, Cậu ba rất nhớ cô.” Minh Phúc háo hức nhìn cô và cúi người mở cửa cho cô: “Anh ấy hôm phải tăng ca, cô nếu có thể cùng tôi đến công ty thì càng tốt.”

“Tôi không đi!” Trần Nam Phương lập tức cự tuyệt: “Vậy về nhà cũ đi, tôi ra ngoài một lúc rồi, sợ bà nội lo lắng.” Lúc cần thiết thì bà Diêu vẫn rất hữu dụng nha.

Minh Phúc ngưng nói, nhưng không ai biết rằng, anh đã cầu nguyện cô thay đổi ý định suốt cả đường đi.

“Cảm ơn anh.” Trần Nam Phương lo lăng đi về nhà, nhưng bà Diêu cũng không có hỏi gì nhiều.

Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là vào ngày hôm sau, bà Diêu khuyến khích cô ra ngoài và gặp gỡ bạn bè.

Mặc dù cô vấn có thắc mắc, nhưng vẫn là không bỏ qua cơ hội được gặp gỡ bạn bè.

Cô không hề biết, ngay khi cô vừa rời đi, một chiếc ô tô khác đậu trước cửa ngôi nhà, mẹ của Trịnh Hoàng Phong, bà Tuyết, bước ra khỏi xe và chậm rãi đi vào…

Trần Nam Phương hẹn Đỗ Thanh Hoa tại một quán cà phê trên phố Dung Hoa, chưa kịp yên vị, chưa kịp gặp bạn tốt thì vô tình đụng độ Trịnh Hoàng Bách và một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục y tá.

“Cô về trước đi, tôi có chuyện phải làm.” Trịnh Hoàng Bách cứ nhìn chằm chăm Nam Phương, như thể cô sẽ chạy trốn bất cứ lúc nào, đợi cô gái kia đi rồi, anh sải bước đi đến chỗ cô “Bác sĩ Hoàng Bách?” Trần Nam Phương căng thẳng đến mức không thể giải thích được mà chào hỏi trước.

“Cô Nam Phương thật là tao nhã, ra ngoài uống cà phê.”

Cô phát hiện rằng anh ta đã thay đổi cách gọi, và giọng điệu của anh ta cũng không che giấu được sự nóng nảy và tức giận, như thể cô đã làm điều gì đó thật xấu xa: “Tôi có hẹn với bạn”

“Vâng, cô Nam Phương bạn rất nhiều, hôm nay có người cùng uống cà phê, hôm qua có người cùng mắc mưa, đều cứ gọi là đến.”

Nam Phương mí mắt giật giật, lập tức hiểu được vì sao lời nói của Trịnh Hoàng Bách lại thay đổi: “Hoàng Phong không sao chứ? Tôi lúc đó hôn mê phải nhập viện, vậy nên…”

“Vậy nên không thể quan tâm đ ến sinh tử của anh tôi?” Anh ta cáu kỉnh nói, sau đó nhìn chăm chằm vào mắt cô: “Tôi hỏi cô, cô thích anh trai tôi sao?

Đối diện sự chấn vấn của Trịnh Hoàng Bách, tâm trạng của Trần Nam Phương hình như trong chốc lát bị một sợi chỉ mỏng kéo ra.

“Tôi… Tôi và Hoàng Phong là bạn bè.” Cô chớp mắt mấy lần với tốc độ nhanh, không muốn vô trách nhiệm mà cho người khác hi vọng: “Tôi không thích anh ấy, điều này anh ấy biết mà.”

Anh ta biết được bí mặt của cô, cô cũng đã khuyên anh ta đi gặp người trong lòng của anh ta.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 265


Chương 265

“Anh ấy biết ư?” Trịnh Hoàng Bách tức đến cắn răng: “Vậy là anh ấy ngu sao, biết rõ trong lòng chị đã có người chị thích mà vẫn đắm chìm vì chị sao!”

Ngưng được một giây, anh ta tiếp tục nói: “Nhưng cô Nam Phương, chị không ngốc, nếu đã không thể cho anh ấy hi vọng, hà tất còn giữ trong tay không chịu buông?”

“Tôi không có!” Trần Nam Phương kinh ngạc, cô lại bị người ta xem cô thành người trêu đùa tình cảm người khác?

Cô tự hỏi, cô đối với Trịnh Hoàng Phong đơn thuần chỉ là ngưỡng mộ, nhưng từ đầu đến cuối không hề có quan hệ mờ ám gì với anh ta, chưa từng cho qua anh ta hi vọng của tình yêu nam nữ.

“Chị không có? Vậy chị có biết anh ấy vì chị mà bây giờ cả công việc vẽ tranh yêu thích nhất cũng đã không còn hứng thú không!” Trịnh Hoàng Bách từng bước từng bước ép cung, bộ dạng nghiêm nghị như muốn nuốt chửng cô.

Môi trắng bệch của Trần Nam Phương run cầm cập, cô thật tình không biết tại sao sự việc lại diễn ra đến mức này: “Anh anh muốn tôi phải làm gì? Tôi có thể đi khuyên anh ấy…”

“Khuyên?” Trịnh Hoàng Bách cười khúc khích: “Nếu có thể, tôi ngược lại hi vọng chị có thể biến mất.”

Không biết làm sao, anh ta thật sự làm như vậy sẽ không thể giao phó với .

Hà Minh Viễn. Haizz, chuyện đặc biệt này là sao, hai người anh trai mà anh ta tôn kính nhất lại thích cùng một người phụ nữ?

“Chị có tài cán gì chứ…”

“Thật sự nhìn không ra bác sĩ Hoàng Bách chỉ có bấy nhiêu kiên nhân đó thôi!”

Lời nói của Trịnh Hoàng Bách bị âm thanh trong trẻo cao vút ngắt lời, vừa quay đầu nhìn thấy Đỗ Thanh Hoa như một tên nhóc con.

Anh ta kiêm nén cơn giận: “Cô bớt giở trò ở đây!”

“Anh bớt ức hiếp người ta!” Đỗ Thanh Hoa bước một bước đến chính giữa anh ta và Trân Nam Phương, tay còn đùa giỡn mà đẩy anh ta một cái: “Lời của anh lúc nãy tôi đều nghe hết rồi, đúng bỉ ổi!”

“Bỉ ổi? Cô Thanh Hoa nói chuyện vần nên chú ý ngôn từ thì tốt hơn.” Trịnh Hoàng Bách cảnh cáo.

“Nói chuyện với loại người như anh chú ý ngôn từ con khỉ gì!” Đỗ Thanh Hoa xắn tay áo lên một cách mạnh bạo: „, “Tôi thấy anh còn không bằng một phần. ‘ anh của anh, anh trai của anh dù sao cũng là quân tử, làm người quanh minh chính đại, yêu ghét phân minh, còn anh?

Phía trước một vẻ sau lưng một vẻ!”

Trần Nam Phương vội vàng kéo cánh tay của bạn thân lại, ra hiệu cô ấy đừng gây sự trong quán cà phê, tuy rằng ở trong đó không có bao nhiêu người, nhưng dù gì cũng là nơi công cộng.

“Nam Phương cô đúng là dễ bị ức hiếp, nếu tớ là cậu, vừa nãy lúc anh ta nói những lời này, thì tớ đã đã sớm tán một bàn tay vào mặt anh ta rồi!”

Cô ấy quay đầu một cái, lại lòng đây căm phấn nhìn về hướng Trịnh Hoàng Bách: “Bác sĩ Hoàng Bách, làm người đừng thấy người nào dễ ức hiếp thì bắt nạt, Nam Phương chúng tôi là người thế nào thì tôi biết rõ hơn anh, cô ấy tuyệt đối không làm khó người khác đâu!

“Chuyện ngày hôm nay tôi chỉ cho anh hai con đường sáng để đi, một là đi về nhà, khuyên anh của anh đừng sỉ tình nữa, hai là đi gặp Hà Minh Viễn, khuyên anh ấy ly hôn với Nam Phương, như thế cũng được cho là đã toại nguyện anh của anh” “Hoang đường!” Trịnh Hoàng Bách : hí cặp mắt đào hoa lại, lúc này anh ta vô cùng căm ghét Đô Thanh Hoa.

Lúc trước anh tuyệt đối là mắt bị mù, mới cảm thấy có hứng thú với tên nhóc con này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 266


Chương 266

“Hai chúng ta ai sai thì người đó biết rõ.” Đỗ Thanh Hoa hai tay ôm ngực, một thái độ không dễ đối phó: “Là anh không phân biệt được đúng sai đến chất vấn Nam Phương trước.”

Trần Nam Phương ôm cánh tay của bạn thân, ngước mắt lên liếc Trịnh Hoàng Bách một cái: “Bác sĩ Hoàng Bách anh yên tâm, sau này tôi sẽ chú ý hành động và lời nói của tôi, sẽ không để Hoàng Phong hiểu lầm nữa đâu.”

Sau đó cô nhỏ tiếng nói với Thanh Hoa: “Thanh Hoa chúng ta đi thôi.”

Sau này cô hẹn người ta gặp mặt tuyệt đối không hẹn ở nơi có thể sẽ xuất hiện người quen nữa.

“Hứ!” Đỗ Thanh Hoa kiêu căng ngẩng cằm lên: “Hôm nay tôi bỏ qua cho anh trước đó.”

“Nổ thì ai mà không biết, có bản lĩnh thì cô đừng buông tha…”

“Đùng!”

Trịnh Hoàng Bách vẫn chưa nói xong, thì cơ thể đã bị một luông sức mạnh đấm vào, té làm nghiêng cái bàn.

Đụng đổ cái ghế rồi!

Cà phê cũng đổ luôn, tí tách tí tách theo cạnh bàn mà chảy xuống, chảy trúng lên áo.

Đây…

“Thanh Hoa!” Trân Nam Phương kinh ngạc gọi: “Bác sĩ Hoàng BáchI!”

Cô hầu như mắt trợn tròn, nhưng đầu vân chưa bị ngu, thả tay bạn thân ra đi đỡ Trịnh Hoàng Bách vừa bị té xuống dưới đất.

Anh ta phất tay của Trần Nam Phương ra, trừng mắt nhìn Đỗ Thanh Hoa với ánh mắt nguy hiểm: “Hôm nay, cô bắt buộc phải chịu trách nhiệm.”

“Hứ” Đỗ Thanh Hoa cũng hoàn hồn lại, nhún vai của Trần Nam Phương: “Tớ chẳng qua là chỉ đạp có một cái, còn chưa dùng sức nữa.” Chưa, dùng, sức!

Bây giờ trong lòng Trịnh Hoàng Bách cả ý định muốn giết người cũng có luôn, cô nhóc đáng chết còn dám nói mình chưa dùng sức nữa, mắt cá chân của anh ta đau đến như muốn nứt ra vậy!

“Chậc chậc, bác sĩ Hoàng Bách đúng là người xinh đẹp mà.” Đỗ Thanh Hoa cúi xuống, nhéo cổ tay anh ta: “yên tâm đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm mà, ngoan, tôi đưa anh đến bệnh viện của anh chữa trị.”

NG Cứ như vậy đến khi Trịnh Hoàng Bách được đưa đến bệnh viện, Trần Nam Phương vẫn luôn trong trạng thái sợ hãi, diễn biến của sự việc thật sự khiến người ta không thể nào tưởng tượng!

Nhưng đồng thời cũng kiểm chứng được, một khi con người mà xui xẻo thì uống cà phê cũng không yên.

“Đau chân, Đỗ Thanh Hoa, cô có tin tôi kêu người quăng cô xuống biển cho cá ăn không!” Tiếng kêu gào của Trịnh Hoàng Bách từ trong phòng điều trị truyền đến, cùng vị công tử thanh quý trong quán cà phê như hai người hoàn †oàn khác vậy.

“Tôi không dùng đến một chút sức gì cả”

“Tôi là bàn tay thánh của ngành y, không thể tự điều trị trước sau cho mình sao?”

“Biến!”

Khi âm thanh vừa dứt, Đỗ Thanh Hoa đã đẩy cửa ra, nháy mắt đùa giỡn với Trần Nam Phương một cái, ánh mắt đó như đang nói, dám đấu với chị? Anh †a còn quá non đói “Thanh Hoa…” Trân Nam Phương lại không dám thoải mái như vậy, dù gì thế lực của nhà họ Trịnh và thái độ của Trịnh Hoàng Bách đều để trừng trừng ra đó, người ta mà thật sự muốn làm cái gì đó thì dễ như trở bàn tay: “Sau này đừng vì tớ mà manh động nữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 267


Chương 267

“Cú đạp đó tớ thật sự chưa có dùng sức.” Biểu cảm Đỗ Thanh Hoa lộ vẻ uất ức: “Anh ta quá yếu rồi.”

“Giúp tôi giáo huấn cô nhóc đó đàng hoàng cho tôi!” Trịnh Hoàng Bách dựa vào cửa phòng điều trị, ánh mắt sắc bén như dao mà nhìn chằm Đỗ Thanh Hoa, dám nói anh ta yếu? “Bác sĩ Hoàng Bách chân của anh đã đỡ hơn chưa?” Trần Nam Phương vội vàng đi qua đó, bặm môi cúi đầu xuống xem tình hình: “Xin lỗi, Thanh Hoa cô ấy không phải cố ý đâu.”

Trịnh Hoàng Bách nhìn sơ qua, điềm tĩnh mở miệng gọi tiếng: “Anh Viễn.”

Trần Nam Phương tự nhiên rung lên, sao Hà Minh Viễn lại đến đây? Ở phía sau cô?

Cô lại không dám quay đầu.

“Nam Phương, đừng sợ.” Đỗ Thanh Hoa đi qua, ưỡn người về phía Trịnh Hoàng Bách: “Bác sĩ Hoàng Bách tôi đã nói là tôi sẽ chịu trách nhiệm, anh bớt liên lụy cô ấy đi.”

“Đau chân, đứng không vững.” Anh †a nói cà lơ phất phơ.

Khi Đỗ Thanh Hoa trừng mắt nhìn thì mặt giật lên, nhưng vấn qua đó đỡ anh ta, sau đó anh ta như cố ý, dồn hết sức của cơ thể đè lên người cô, điều làm anh ta ngạc nhiên là, Đỗ Thanh Hoa lại không có phản ứng gì.

Trần Nam Phương yên lặng, nhưng thấy có khí gì lành lạnh đã đến bên cạnh mình, máu toàn thân cô đều đã đông lại.

“Nếu đã có người chăm sóc cậu, thì tôi không cần phải lo lắng nữa.” Giọng trầm ấm khàn của Hà Minh Viên vang lên: “về trước nhé?”

Nghe thấy âm cuối được lên giọng, Trân Nam Phương mới nhận ra một cách chậm trễ là câu đó nói với cô.

Gỗ ng “Nam Phương cậu nhanh chóng về nghỉ ngơi đi, đừng làm mệt con nuôi của tớ” Đồ Thanh Hoa dùng ánh mắt an ủi cô: “Có việc thì bất cứ lúc nào gọi tớ cũng được.”

“Cậu cũng vậy.” Trần Nam Phương không yên tâm mà nhìn thêm cái, chỉ có thể ngoan ngoãn theo Hà Minh Viễn rời khỏi.

Vốn nghĩ anh sẽ chấp vấn hay giáo huấn cô, mà ai ngờ cứ như vậy đến biệt †hự, anh cũng không nói một tiếng, thay giày xong trực tiếp lên phòng sách ở lầu hai.

Trần Nam Phương nhìn bóng dáng lạnh lùng đó, trong lòng hốt hoảng lại thổn thức. Cô… nên chủ động xin lỗi không?

Trần Nam Phương ở lầu dưới đi qua lại rất lâu, do dự không biết có nên lên trên không.

“Mợ ba, bữa tối đã chuẩn bị xong, có phải mợ mời cậu ba xuống không?”

Người hầu đi qua, hỏi một cách cung kính.

“Tôi…” Cô há miệng ra, lại ngẩng đầu nhìn một cái, cuối cùng gật đầu nhận lời, dù sao thì vẫn phải đối diện.

Trong lòng Trân Nam Phương thấp thỏm đi lên lầu, có mấy chục bậc thang ngắn ngủn cô lại đi rất lâu, trong lúc đó đã ra mấy cái quyết định trọng đại.

Ví dụ có liên quan đến công việc, ví dụ có liên quan quan đến hôn nhân và con cái.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng lại không có người trả lời.

“Hà Minh Viễn… là em, Trần Nam Phương.” Cô cố mở miệng nói. Nhưng vẫn không có phản ứng gì. .

Cô chau mày, xoay tay nắm cửa, trong phòng sách tối đen, cũng may có.

ánh sáng mờ vàng bên ngoài chiếu vào, mới giúp cô thấy mờ mờ Hà Minh Viễn đang ngồi trên ghế cạnh bàn sách, hình như đã nhắm mắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 268


Chương 268

Cô nhẹ nhàng lại gần, phát hiện hơi thở đều đặn của anh, thì ra anh đã ngủ thiết đi2 “Chắc không thể gọi anh ấy dậy được?” Cô giúp mình tiến hành chấn an †âm lí, nhưng lúc cô chuẩn bị đi ra, vẫn là đi đến cạnh ghế sofa, cầm tấm thảm trên ghế lên, nhẹ nhàng đi qua đó đắp cho Hà Minh Viễn.

Không ngờ tay vẫn chưa kịp rút lại, người đã bị kéo lên chân anhI “AI” Trân Nam Phương bị hù đến run, trợn tròn mắt nhìn: “Anh anh giả ngủ?”

“Là cô làm tôi tỉnh.” Hà Minh Viễn điềm tĩnh nói, trong giọng nói thật sự có loại tiếng khàn khàn mới thức.

“Xin, xin lỗi.” Cô hí mắt lại không dám tiếp tục trợn: “Vậy anh tiếp tục, em không làm phiền anh nữa.”

“Đã tỉnh rồi.” Anh nắm chặt tay của cô, biểu thị rõ ràng là anh không muốn cô rời bỏ anh.

Trần Nam Phương cắn môi, nhỏ tiếng nói: “Chuyện hôm nay xin lỗi nhé, Thanh Hoa, cô ấy…”

Anh không muốn nghe những gì liên quan đến cô nhóc đó!” Ngữ khí Hà Minh Viễn có chút hơi nhằm vào cô ấy, ngón tay nhéo mặt cô: “Đang trong lòng của chồng mà nói người phụ nữ khắc?”

Cô ngẩng đầu lên, luống cuống mà nhìn anh một lúc, bởi vì cô đã nghĩ đến Ngô Hà.

Cô biết bản thân không thể hỏi chuyện gì, nếu không cuộc sống bình yên không dễ dàng có được của cô sẽ về lại cuộc sống tồi tệ khi mới gả cho anh ấy.

“Em biết rồi.” cô gục đầu xuống, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện: “Anh không ngủ thì xuống dưới ăn cơm tối đi.”

Trân Nam Phương thực sự là không muốn gần anh ta như vậy, cô hoảng, cô sợ, cô càng xấu hổ hơn.

“Mặt tại sao lại đỏ rồi?” Hà Minh Viễn giống như cố ý vạch trừng cô ấy vậy: “Không thoải mái?” Cô vội vàng lắc đầu, còn cử động nhẹ để nhắc nhở: “Anh không đói sao?

xuống dưới ăn cơm đi!”

“Đúng là đói rồi, chỉ là không muốn ăn cơm, muốn ăn thứ khác.”

“Cái gì? Em đi kêu dì Trương chuẩn bị.” Cô vội vàng ngẩng đầu, nhưng lại đụng vô đôi mắt đen tuyền ấy, trong đó phảng phất có ý gì đó, tuy không đắn đo, nhưng cô cũng đã bị thất thần.

Nếu không phải Hà Minh Viễn cúi người che miệng của cô, một chút một nhào vô, có lẽ cô vẫn sẽ ngớ ra mà nhìn anh hoài.

“Ưm…” Tay của Trần Nam Phương theo quán tính mà nắm lấy vai của anh: “Đừng..”

Ngô Hà cũng quay về rồi, anh sao.

có thể vẫn giữ mối quan hệ này với mình?

Hay là nói cảm tình của anh đối với Ngô Hà đã không giống thời đại học nữa?

Không thể nào.

Hai ngày trước cô ta không phải còn ở tập đoàn Kim Địa đụng phải Ngô Hà sao?

“Món khai vị ăn xong rồi.” Người nào đó ngồi thẳng lưng lên, không thoải mái mà nhìn cô một cái.

Trần Nam Phương nhanh chóng hoàn hồn, căn bản không nghe rõ lời anh nói hồi nấy, chỉ tưởng là anh muốn tha cho mình.

Nhưng mà…!

Một giây sau, nút trên đầm của cô bị tháo ra: “Hà Minh Viễn anh làm cái gì vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 269


Chương 269

Mép môi anh cong lên một cách ma mị: “Xét thấy bà xã hồi nãy không tập †rung, món chính tôi sẽ tập trung ăn hơn”

Theo nơi anh để tay, Trần Nam Phương có khờ đến mấy cũng biết anh muốn ăn cái gì!

anh điên rồi Không biết đã qua bao lâu rồi, Trần Nam Phương vuốt ngực thở hổn hển, dần thoát ra khỏi sự trầm tư.

“Từ giờ, đây sẽ là độc quyền của tôi, không ai có thể có được.”

Khuôn mặt của cô ửng đỏ, ai ngờ người đàn ông nghiêm nghị trong mắt nhiều người lại có thể dữ dội như vậy!

Trần Nam Phương khẽ cúi đầu đi qua.

Hà Minh Viễn hoàn toàn không nhận ra điều đó, anh ấy bất giác nâng cằm cô lên và tiếp tục hỏi: “Cô không đồng ý ư?”

“Nếu cô không đồng ý, tôi vẫn sẽ tiếp tục đấy.” Đôi mắt anh thoáng qua vẻ ấm áp: “Cô biết không, đó là điều hối tiếc lớn nhất của tôi khi không thể hỏi cô trên bàn làm việc.”

Bùm!

Đầu óc Trân Nam Phương như muốn nổ tung: “Hà Minh Viễn, anh… anh điên rồi!”

Sao anh ta có thể không biết xấu hổ như vậy?

“Ừ” Anh không hề phủ nhận: “Tôi nhớ cô đến điên rồi.”

Cô đương nhiên không tin điều này, ai mà biết được có phải anh ta đang dùng lời ngon ngọt dụ dỗ cô vào thời điểm quan trọng này hay không chứ!

Nhưng cho dù thực tế là như thế nào, cô cũng không thể để anh ta thành công được!

“Vẫn chưa đồng ý sao?” Hà Minh Viễn hôm nay xem ra rất kiên nhẫn, không nóng vội gì cả .

“Trả lời ư, anh hứa đi.” Trần Nam Phương không nhịn nữa, cô cũng tự đoán ra được, chỉ là một câu nói thôi, lần đầu tiên kết hôn với anh, cô đã nói bao nhiêu!

“Nam Phương thật là tốt.” Anh chậm rãi tiến lên, bàn tay ôm eo cô, một lúc sau mới nói: “Cảm giác độc quyền thật sự rất tốt đó.”

Trần Nam Phương: “…

Đợi một lúc, Hà Minh Viễn không có ý định dừng lại, cô phải giữ lấy tay anh:

“Cô có cảm nhận được nó không?”

Cô nhìn anh chằm chằm: “Không!

Tôi có một việc muốn nói với anh “

“Tôi nghĩ rằng khiến cho vợ mình vui vẻ là việc quan trọng nhất của mình.”

Đêm nay, nhận thức Trần Nam Phương chỉ đơn giản là đã bị Hà Minh Viễn làm cho tan biến hết, nhất là vẻ nghiêm túc của anh.

Cô nuốt nước bọt nuốt nước bọt một cách khó hiểu: “Em muốn ra ngoài làm việc, đây là điều khiến em vui vẻ!”

“Làm việc?” Anh có vẻ ngạc nhiên.

“Đúng!” Trân Nam Phương nói chắc nịch, vẻ mặt kiên định mà trước giờ cô chưa từng dám thể hiện ra: “Nhưng đừng lo, em sẽ cố gắng hết sức để giữ cho cảm xúc của mình ổn định và sẽ không bao giờ để đứa bé phải chịu tổn thương.”

Hà Minh Viễn mím chặt môi, không nói thêm gì nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 270


Chương 270

Cô siết chặt tay anh: “Em xin anh, em sẽ làm cùng với Đỗ Thanh Hoa.Em sẽ không làm việc ngày đêm như trước nữa. Em sẽ chỉ làm một phần mười công việc trước đây thôi.” “Tôi không thể không nói trước đây cô đúng là một người nghiện công việc.”

Trần Nam Phương ăn cơm, cô không ngờ anh lại nói như vậy, cô gật đầu không đề cập tới: “Anh đã đồng ý với em rồi?”

“Bà nội có thể không đồng ý đâu.”

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nanh ta xinh đẹp của cô dần suy sụp.

“Em… em sẽ thuyết phục bà nội!”

Trần Nam Phương đột nhiên bộc phát bản lĩnh, đó là kết quả của việc cô nhiều lần suy nghĩ đắn đo.

Bất kể có Ngô Hạ hay không, cô và Hà Minh Viễn đều không thể trụ được lâu, cô không muốn làm vợ mà bỏ lỡ sự nghiệp, công việc luôn là nền tảng trong cuộc sống bình thường của cô.

Lùi vạn bước, cho dù cô và anh duy trì tình cảm vợ chồng giả tạo này, thì đối với đứa trẻ và bà Diêu, cô vẫn luôn phải làm gương, không thể coi thường tên nhóc này được.

“Tôi có một cách hay để thuyết phục bà.” Hà Minh Viễn nhìn cô chằm chằm, tiếp nhận mọi biểu hiện thay đổi trên mặt cô, ánh mắt anh tối sâm lại.

“Cách gì?” Trân Nam Phương nhìn anh.

“Đến làm thư ký cho tôi, bà nội nhất định sẽ đồng ý.”

“Không được!” Cô từ chối không một chút đắn đo: “Em không thể làm được. Em không có kỹ năng và kinh nghiệm làm việc này, em chỉ là nhạy bén với những con số một chút mà thôi.”

“Chăm sóc chồng mình khó vậy sao? Không được? Hay là cô không muốn?”

Trần Nam Phương vô thức rụt cổ lại, cô luôn cảm thấy ánh mắt Hà Minh Viễn cứ sâu thăm thắm.

Cảm giác lạnh lẽo bao trùm khắp nơi.

“Em không có…” Cô chỉ có thể sợ hãi thừa nhận: “Em chỉ sợ sẽ gây rắc rối cho anh.”

“Yên tâm, anh sẽ rất khoan dung với vợ.” Anh vừa nói vừa véo má cô âu yếm: “Cứ quyết định vậy đi”

“.u Trần Nam Phương: “…

Cái gì cũng đã rõ rồi?

Còn kịp cho cô khóc không?

Tại sao bản thân mình không từ chối?

Và Hà Minh Viễn có đang chơi trò lừa đảo hay không? Hay anh vẫn còn là một kẻ lừa đảo khốn nạn?

“Chúc mừng vợ ngày mai đi làm.”

“Em…” Trần Nam Phương biết cho dù như thế nào cũng không thể thay đổi : cái kết, dứt khoát chỉ về phía cửa: “Em ‘ đói bụng rồi, muốn xuống lầu ăn thứ gì đó.”

Hà Minh Viễn trâm ngâm một chút, ngay lập tức bế cô đứng dậy, ra khỏi phòng làm việc, đi xuống phòng ăn dưới lầu, đặt cô ngồi trên ghế, anh khẽ nói: “Chờ khi sinh bé con xong, anh có thể cho em ăn no.”

“AI” Trần Nam Phương vốn là mừng rỡ khi có thể thoát ra khỏi vòng tay của anh, nghe những lời này, cô suýt chút nữa ngã nhào vào bàn ăn, tên khốn kiếp này…

Hà Minh Viễn dịu dàng đỡ lấy cô, gõ nhẹ lên trán cô: “Cô gái ngốc.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 271


Chương 271

Cô cứng họng, chỉ biết ngồi ăn, thầm cầu nguyện anh đừng nói những điều kinh ngạc nữa.

Có lẽ lời cầu nguyện của cô đã có tác dụng, Hà Minh Viễn trở lại bộ dạng bình thường, sau khi ăn xong, Trần Nam Phương nhân lúc khi anh ấy đang đi tắm, tranh thủ gọi điện cho Đỗ Thanh Hoa.

“Thanh Hoa, bác sĩ Hoàng Bách kia có gây khó dễ với cậu không?”

“Cậu còn dám hỏi anh ta sao?” Đỗ Thanh Hoa nói mà không giấu nổi sự đắc ý: “Tớ đã ở cô nhi viện nhiều năm như vậy, căn bản cũng không phải là uổng công vô ích.”

Trần Nam Phương không khỏi nghĩ đến Ôn Tứ Hiên khi nghe được kinh nghiệm của bạn thân mình, cô suy nghĩ một chút, tính hỏi thăm dò: “Thanh Hoa, có phải cậu đang nói Ôn Tứ Hiên kia thật sự rất tệ hay không?”

“Không biết là đúng hay sai, nhưng đôi khi thực sự tàn nhẫn.”

“Có lẽ có thể anh ta cũng đã từng trải qua quá khứ bi thảm…” Trân Nam Phương nghĩ rằng việc mình và Đỗ Thanh Hoa thất lạc là một chuyện, mình ở cô nhi viện, và Ôn Tứ Hiên không chừng cũng ở đó.

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng giêu cợt: “Trân Nam Phương của chúng ta đúng là một người nhân hậu, nhưng đừng cảm kích anh ta hết mức chỉ vì anh ta đã tìm được anh trai cho em. Đó là công lao của cậu chủ Trịnh.”

“Hoàng Phong?” “Chứ còn gì nữa!” Đỗ Thanh Hoa khẳng định và nói với vẻ tiếc nuối: “Hôm. nay tên khốn Minh Viên đã đưa cậu đi sớm quá, cậu vừa đi thì cậu chủ Hoàng Phong và bà Trịnh liền đến.

“Bà Cố?” Trần Nam Phương nghĩ đến việc gần đây nghe đến tên bà, nhưng chưa từng nhìn thấy bà một lần: “Họ từng vì bác sĩ Hoàng Bách mà bị thương? Chuyện đó đối với cậu…”

“Thôi, đừng, bà Trịnh tuy nhu hòa, mềm mỏng nhưng vẫn là người hiểu chuyện. Sau khi hiểu rõ sự tình, bà ấy đã xin lỗi tớ rồi.” Đỗ Thanh Hoa rất tự hào “Bác sĩ Hoàng Bách đã thê thảm lắm rồi, bị cậu chủ Hoàng Phong dạy dỗ cho một trận.”

“Dạy dỗ? Không phải là do tớ đâu đúng không?” Trân Nam Phương không muốn như vậy, nếu có thể, cô thật sự không hi vọng có những chuyện lộn xộn này, đơn giản hòa thuận chung sống thì tốt biết bao?

Đỗ Thanh Hoa biết mình lỡ miệng nên vội vàng sửa lại: “Không liên quan gì đến cậu, cậu đừng suy nghĩ nhiều, nhưng cậu định làm gì với tên khốn Minh Viễn đó?” “Cái gì cơ?” Trần Nam Phương thấy chùng xuống, cô đoán được bạn thân định nói gì, nhưng lại giả vờ ngốc nghếch.

“Hôm đó tớ đã nhìn thấy anh ấy ở cùng với Ngô Hài!” Đỗ Thanh Hoa hét lên: “Anh ta không phải chán cơm thèm phở đâu đúng không?, đúng không?”

“..” Trong lòng cô bị giăng xé, nhớ tới mọi chuyện vừa rồi xảy ra với cô và Hà Minh Viễn trong phòng làm việc, giờ phút này thật trớ trêu làm sao: “Tớ cũng nhìn thấy cô ta rồi và tớ còn nói chuyện với cô ta nữa cơ.”

“Nam Phương?” Đỗ Thanh Hoa kinh ngạc: “Có thể nói được gì với loại người như vậy!”

“..”

“Có lễ…

“Không có có lẽ đâu! Nếu cô ta giở trò trước mặt Hà Minh Viễn, tớ sẽ lấy đầu cô ta cho người ta đá bay!”

 

Trần Nam Phương thở dài, sau đó mím môi không nói, tại sao cô lại không cho là như vậy?

Sở dĩ năm đó cô xuất hiện ở nơi Ngô Hà “bị bắt nạt” chỉ là đến sau đó, rồi có người cố tình chụp ảnh lại, đến tay Hà Minh Viễn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 272


Chương 272

Sau đó, cô và Đỗ Thanh Hoa đã điều tra qua, mặc dù họ không thu được gì, nhưng họ không thể loại bỏ sự nghỉ ngờ Ngô Hà.

Chỉ là bây giờ lại tính toán nhiều thì có ích gì?

Sự đau khổ của Hà Minh Viễn không thể loại bỏ, nếu cô ấy giữ nó, anh ấy có thể không ngừng ra tay.

“Nam Phương, hà cớ gì mà cậu lại Sợ anh ta!” Đỗ Thanh Hoa khích lệ: “Cậu là vợ của anh ta. Từ khi kết hôn thì nhất định phải chung thủy với chồng của ¡ mình, huống hồ hai người còn có em bét” Ngập ngừng một chút, cô nói tiếp: “Tất nhiên những điều tớ vừa nói đều cần có điều kiện là cậu muốn sống cùng anh ta, nếu không muốn thì chúng †a đi con đường khác, tớ sẽ giúp cậu hẹn luật sư.”

“Luật sư?” Trân Nam Phương há miệng kinh ngạc, còn chưa kịp nói gì tiếp thì đã nghe thấy âm thanh từ cửa phòng tắm, nhanh chóng đổi chủ đề: “Thanh Hoa, cậu thật sự sẽ không quay lại với Thâm Thành hả? Đàn anh Thẩm Kiệt kia ấy…”

“Chúng tớ chia tay trong hòa bình, sau này đừng nhắc tới nữa.”

“Chia tay?” Cô rất ngưỡng mộ sự thẳng thắn dứt khoát của bạn mình: “Anh ấy đồng ý rồi?”

“Cắt đi.” Đỗ Thanh Hoa khinh khỉnh: “Tớ đối với anh ấy không vướng bận gì, anh ta được lợi lớn tự nhiên đồng ý thôi..”

Trân Nam Phương chớp chớp mắt, cô không thể tưởng được tình cảm nhiều năm thế mà không được ích lợi gì, cô nghĩ lại rồi kiên định nói: “Nếu đã như vậy, anh ta không đáng để cậu làm vậy đâu. Nghỉ ngơi một thời gian đi rồi bắt đầu lại. Cậu sẽ kiếm được rất nhiều trong tương lai. Khẳng định có nhiều anh đẹp trai đang chờ cậu…”

Nếu không phải ánh mắt liếc thoáng qua thấy Hà Minh Viên đã bước ra ngoài, thì cô sẽ thốt ra hai từ “chơi” mất.

“Thanh Hoa, tớ mệt rồi, ngày mai nói chuyện nhé.” Nói xong, cô lập tức cúp máy, ngượng ngùng cười với Hà Minh Viễn: “Anh đã tắm xong rồi à?

Cô vội vàng ôm lấy quần áo đã chuẩn bị và đi vào phòng tắm, nhưng vừa đang đi giữa chừng đã bị chặn lại.

“Bà xã muốn đi làm kiếm tiền đi tìm trai đẹp?”

“..” Đàn ông cũng tương đối nhạy cảm với một số từ sao?

Hà Minh Viễn ôm gọn vòng eo thon thả của cô, nhẹ nhàng gãi gãi: “Hử?”

Trần Nam Phương nuốt nước bọt lắc đầu: “Đó chỉ là muốn an ủi Thanh Hoa thôi, anh biết đấy chia tay là một cú sốc rất lớn mà”

Ngay cả khi Đỗ Thanh Hoa chủ động nói chia tay, một người nặng tình nghĩa như cô ấy chắc hẳn sẽ bị tổn thương bởi một số hành vi của Thẩm Kiệt.

“Vậy nên cô khi chia tay Triệu Lập Thành cũng rất khó vượt qua à?”

Trần Nam Phương kinh ngạc nhìn Hà Minh Viên, không ngờ anh lại nhắc tới người này, thật ra cô chưa từng coi Triệu Lập Thành là bạn trai, hiện tại đối với cái tên này cô lại càng có chút xa lạ.

Cũng vậy, trong lòng cô cũng có Dạ Hành, điều này chỉ có Đỗ Thanh Hoa biết, ngay cả người nhà cô cũng chỉ biết lờ mờ.

Bỗng nhiên, cô sững sờ, việc này…

Khi đó Ngô Hà cũng biết một chút.

Nhưng Ngô Hà có lẽ cũng chưa từng đề cập đến chuyện này với Hà Minh Viễn, cho dù có nói ra, có lẽ anh ấy cũng sẽ không quan tâm đ ến chuyện của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 273


Chương 273

“Trần Nam Phương!” Đôi mắt đen sâm của người nào đó nheo lại, anh chẳng qua thuận miệng hỏi một chút, vậy mà cô thật sự khổ sở sao?

“Em, em không!” Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và trả lời câu hỏi của anh: “Em chỉ là đang nghĩ xem người này là ai.”

Hà Minh Viên nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cô, biết cô đang nói dối, nhưng câu trả lời này thực sự khiến anh thoải mái.

Dù sao cô cũng ở trong tay anh, đời này, cô sẽ không thể trốn thoát.

“Hừ! Tôi nghĩ cô nên bị trừng phạt.”

“Anh… những gì em nói đều là sự thật.” Trân Nam Phương cam đoan.

Lại nghe anh nói: “Thật giả trong lòng cô tự biết rõ, tôi chỉ biết cô gầy như vậy có thể tự mình tắm sao?”

Trần Nam Phương thực sự phục Hà Minh Viễn, gây hay béo thì liên quan gì đến việc cô có thể đi tắm?

Anh… đúng không biết xấu hổi “Chồng có muốn hay không…”

“Reng reng rengl”

Một tiếng chuông điện thoại véo von làm ngắt lời anh.

“Mau ra nghe điện thoại đi.” Trần Nam Phương nhân tiện đẩy anh ra, nhưng trong lòng cô cảm thấy có chút khó chịu, dựa vào chỗ rửa tay bên trên, giác quan thứ sáu nói cho cô biết người gọi là Ngô Hà.

“Đừng có nghĩ lung tung!” Cô nhìn chăm chăm mình trong gương, võ nhẹ lên mặt: “Kiếm tiền rồi nuôi bé con, đừng nghĩ đến chuyện khác!

Cốc cốc cốc.

“Ai đó!” Trần Nam Phương giật mình, may mà cô khóa cửa lại: “Có chuyện gì? “Thực sự không cần tôi giúp sao?” “..” Anh trả lời cuộc gọi xong nhanh như vậy sao? Chẳng lẽ là cô phán đoán sai?

Hà Minh Viên dựa vào tường bên ngoài, ánh mắt ảm đạm liếc nhìn thoáng qua chiếc điện thoại di động cách đó không xa, không muốn cầm lên.

“Không, không cần.” Trần Nam Phương không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì: “Em sẽ tắm sạch nhanh thôi..”

“Vậy thì được rồi.” Một giọng nói nhẹ từ ngoài cửa vang lên: “Nhưng bà xã sẽ kiếm được nhiều tiền và nhớ nuôi tôi nhé.”

Cô nhìn cô gái trong gương đột nhiên trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, cô sửng sốt, lỗ tai của anh không phải quá thính à? Cô ấy nói nhỏ như vậy cũng nghe được sao?

Vậy có khi ở trong phòng tắm, anh có nghe hết cuộc nói chuyện giữa cô và Đỗ Thanh Hoa không?

Trần Nam Phương dùng hết sức vuốt vuốt mặt, cô không dám nghĩ, cũng ép buộc mình không nghĩ nữa. Dù sao, Hà Minh Viễn cũng không.

hỏi gì. Thật không ngờ rằng người đàn ông ở ngoài cửa cố chấp bỏ qua điện thoại, đứng trước cửa sổ ngoài ban công, nhìn về phía xa, ánh đèn dìu dịu chiếu vào mặt anh, không hóa giải được chút nào sự lạnh lẽo nào.

“Nam Phương, cô đang để ý đến Hoàng Phong đúng không?” Anh nheo mắt, lộ vẻ nguy hiểm, một lúc sau, anh quay lại, cầm điện thoại lên, ra ngoài gọi…

Sau khi Trân Nam Phương ra khỏi phòng tắm, cô tỉnh ý phát hiện tinh thần của Hà Minh Viễn lạnh lùng hơn trước, cô không muốn dí súng và họng nên cố gắng giảm hết mức sự tồn tại của mình.

May mắn thay, ngoại trừ việc c**ng bức ôm cô vào lòng, anh không làm điều gì khác người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 274


Chương 274

Sáng hôm sau, Trân Nam Phương cảm thấy mũi ngứa không chịu nổi, bối rối mở mắt ra liền thấy có người đang nhìn cô cười.

“Anh…” Cô lập tức tỉnh táo được chín phần, điểm còn lại dùng để không tin cậu ba nhà họ Hà vốn nổi tiếngtàn nhẫn lại có thể làm ra những độngtác trẻ con như vậy, cô vuốt vuốt cái mũi và không dám hỏi “Chào buổi sáng.”

“Hôm nay làm thư ký của tôi thì không được ngủ nướng” Hà Minh Viễn khế nhướng mày.

“Em biết.” Vừa nói, Trân Nam Phương vừa nhẹ nhàng đẩy anh ra rồi ngồi dậy: “Em sẽ chuẩn bị nhanh thôi.”

“Cuộc họp cả ngày hôm nay.”

Cô đang mặc quần áo bỗng dừng lại, anh ấy đang giải thích cho mình sao?

Nhận ra điều này, trái tim cô thấy ngọt ngào.

“Nếu cpp muốn ngủ, ngày mai tôi sẽ cùng cô ngủ.”

Cho dù muốn bỏ qua lời của Hà Minh Viễn, Trân Nam Phương không thể không thừa nhận rằng hôm nay cô rất VUI.

Vui vẻ một cách lạ thường.

Nhưng vừa đến văn phòng, cô đã nhận được cái nhìn không mấy thiện cảm từ thư ký. “Cô Nam Phương, chủ tịch Minh Viên đã dặn dò cô làm gì? Cứ giaoviệc đó cho tôi là được, để tôi xử lí” Thư ký Linda uốn éo mà nói, ngoài mặt thì tỏ ra †ôn trọng và quan tâm nhưng thực ra cô †a rất sợ chén cơm của mình chênh vênh bất ổn.

“Không cần, anh ấy chỉ nhờ tôi xem một số thông tin.” Trân Nam Phương nhớ kĩ cô gái trước mặt, có lần cô ta đã từng nói chuyện lạnh lùng với mình, cô phải là người đặc biệt chú ý lời nói của mình: “Cô cứ làm tốt việc của cô đi.”

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, khi Linda xoay người lại, cô nghe được một tiếng khinh bỉ khó nghe.

Cô cụp mắt xuống và nhắc nhở bản thân mình đừng so đo nhiều.

Thế những, người tiếp theo lại khiến cô không thể không so đo tính toán.

“Chị Ngô Hà sao chị lại trực tiếp đến vậy?” Linda chuyển sang giọng ngọt ngào, nghe đáng yêu hơn trước rất nhiều.

“Có tài liệu phải ký.”

Vậy thì chị có thể bảo em đến lấy là được.” Linda cầm tập tài liệu từ tay Ngô Hà vẻ quan tâm, còn ẩn ý nói thêm: “Chị không biết là chủ tịch Minh Viễn sẽ họp cả ngày hôm nay saol”

“Trần Nam phương?” Ngô Hà không trả lời, mà vừa nhìn thấy Trần Nam Phương liền kinh ngạc kêu một tiếng: “Sao cô lại ở đây?”

Cô cười nhẹ một cái, nói thật: “Tôi làm việc ở đây.”

“Cô là thư ký của Minh Viễn?” Ngô Hà có vẻ không chắc chắn, hỏi lại.

Linda đồng thời vang lên: “Hôm nay tôi cũng rất ngạc nhiên. Vợ chủ tịch chỉ cần muốn đi làm thì chẳng phải dễ dàng có thể làm vị trí quản lý gì đó hay sao, đúng không? Chị Ngô Hà? Trần Nam Phương liếc mắt nhìn đối phương một cái, liền nhận ra ẩn ý sâu xa trong lời nói, bọn họ nhất định cảm thấy là cô cảm nhận được nguy cơ, cho nên đã vừa khóc, làm loạn còn cả dọa tự tử để đòi Hà Minh Viễn cho bằng được vị trí này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 275


Chương 275

Như vậy cũng tốt, cô thuận theo tình thế: “Tôi không đủ giỏi để làm quản lý, nhưng Minh Viễn không cách nào từ chối yêu cầu của tôi, nên đã để tôi làm thư ký, còn nói, nếu tôi có mắc lỗi còn có thể chiếu cố một hai lần.”

Cả Linda và Ngô Hà đều sửng sốt, đặc biệt là người lúc trước, với vẻ hoảng sợ thoáng qua trên khuôn mặt, như thể họ đang nghĩ lại mà sợ cho thái độ vô lễ vừa rồi của mình.

“Vậy thật là tốt Ngô Hà nhanh chóng định thần lại, trên mặt nở một nụ cười nhưng không mấy chân thành “Không ngờ rằng chúng ta sẽ có cơ hội làm việc cùng nhau, sau này không tránh khỏi làm phiền cô.”

Trần Nam Phương chỉ cười mà không trả lời nhiều.

Sau khi Ngô Hà rời đi, sự bình tĩnh mà cô cố găng duy trì nhanh chóng tan rã, bèn nhân cơ hội đi vào phòng làm việc của Hà Minh Viễn để trấn tĩnh.

“Anh kêu tôi làm thư ký. Hóa ra là để tra tấn tôi, để tôi xem tình cảm của anh đối với Ngô Hà sâu sắc như thế nào?”

Cô mắm môi, nhăn mặt mặt hít một hơi thật sâu, không ngừng nhắc nhở bản thân nghĩ về bé yêu: “Mật ngọt của người này, lại là thuốc độc với người kia, anh ta không xứng đáng… Tôi có bé yêu, tôi có Dạ Hành…”

Sau khi ở trong văn phòng hơn hai mươi phút, Trân Nam Phương mới hoàn toàn bình tĩnh lại, sắn sàng tâm lý đeo lên mình một lớp vỏ bọc chắc chắn trước khi đi ra.

Đang định đi ra ngoài thì điện thoại reo, là Trịnh Hoàng Phong, cô nghe điện thoại.

“Trân Nam Phương, cô ổn hơn chút nào chưa? Hôm đó tôi xin lỗi, tôi rời đi mà không từ biệt.” Giọng điệu nhẹ nhàng mang theo cảm giác trấn an lòng người.

“Hoàng Phong, anh đừng nói như vậy, là tôi không tốt, tôi đã không hề liên lạc với anh.” Trần Nam Phương biết mình chưa đủ chu toàn, nhưng lại càng sợ rằng tiếp xúc quá nhiều sẽ gây ra hiểu lầm không đáng có.

Nhưng câu hỏi của Trịnh Hoàng Bách ngày hôm qua khiến cô hiểu rằng lo lắng của mình vẫn xảy ra.

“Tôi nghe bác sĩ Bách nói rằng anh gặp mưa nên bị ốm, đã khỏe hơn chưa?”

“Đừng nghe Hoàng Bách nhảm nhí.

Từ nhỏ anh ta đã xấu tính thành quen.”

Trịnh Hoàng Phong thay Trịnh Hoàng Bách giải thích “Tôi không gặp mưa bị bệnh, sáng hôm đó là Minh Viễn đưa đi “Cái… cái gì!” Trần Nam Phương bàng hoàng, lúc này mới nhận ra người chồng đã cùng cô vào bệnh viện mà y tá nói là Trịnh Hoàng Phong, không phải Hà Minh Viễn, Cũng đúng, Ngô Hà đã quay lại, anh †a làm sao có thể quan tâm đ ến cô, không muốn đối phó với cô bằng mọi cách là tốt rồi. “Không sao, đó là chuyện trước đây giữa tôi và anh ấy, xảy ra chuyện gì anh cũng đừng lấy làm khó dễ.” “Nhưng…”

“Không nhưng gì hết, Trân Nam Phương, sức khỏe của cô là quan trọng, sau này đừng bao giờ khóc như vậy nữa. Tôi nghĩ nếu anh ấy biết, anh ấy nhất định sẽ không cam lòng.”

Nói đến Dạ Hành, Trân Nam Phương lại không chịu được mắt lại đỏ hoe, chua xót nói: “Anh ấy không quan tâm đ ến tôi nữa rồi”

“Không phải vậy, anh ấy nhất định phải có chuyện nên mới như vậy.” Trịnh Hoàng Phong vô cùng thương tiếc nói: “Nhưng hai ngày trước anh ấy báo mộng cho tôi, nhờ tôi chăm sóc cô.”

“Hoàng Phong…”

Trần Nam Phương cảm kích đến nỗi không nói nên lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 276


Chương 276

Cô với Trịnh Hoàng Phong không quá thân thiết nhưng nhận được quá nhiều sự quan tâm từ anh ấy khiến cô thật không đành lòng bỏ rơi một người bạn như vậy. Nhưng cô không thể để cho anh có những hy vọng không cần thiết.

“Hoàng Phong, tôi…” Trần Nam Phương không biết nên nói gì tiếp theo.

Cô nhất thời trợn to hai mắt: “Hà Minh Viễn.”

Sao anh ấy lại quay trở lại? Anh ấy về khi nào?

Cô bình tĩnh buông tay xuống, cố gắng không để ý Trịnh Hoàng Phong ở đầu bên kia, chỉ muốn hỏi anh có việc gì không. Nhưng chưa kịp hỏi thì đã thấy Hà Minh Viễn xoay người rời đi, để lại bóng lưng lạnh lẽo.

“Có phải là anh ấy… đã hiểu lâm gì rồi không?”

Trần Nam Phương đợi cho đến khi tan sở trong tâm trạng hoảng loạn chỉ để đợi Hà Minh Viễn, người thậm chí không nhìn thẳng cô.

“Họp xong chưa? Có mệt không?”

Trần Nam Phương lập tức tiến lên: “Có muốn uống chút nước không?”

“Không cần” Anh trực tiếp ném đống giấy tờ lên trên bàn.

Cô căn chặt môi không biết nói gì, trong lòng cứ lặp đi lặp lại câu hỏi: “Hà Minh Viễn, sáng nay anh có hiểu lầm gì không? Em và Hoàng Phong… .”

“Chuyện của các người tôi không quan tâm chút nào!.” Anh nói với chất giọng trầm ấm nhưng thiếu kiên nhẫn và có chút cáu kỉnh.

Trần Nam Phương sững sờ tại chỗ.

Đúng vậy, mình làm sao vậy? Mình đang cố giải thích điều gì? Ngô Hạ, người mà anh ấy yêu đã trở lại.

“Minh Viễn, anh đã chuẩn bị xong chưa?” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến đã phá vỡ sự im lặng của hai người.

“Em…có phải em làm phiền hai người không? Vậy em đợi anh ở bên ngoài nhé”

“Không phiền.” Hà Minh Viễn sải bước về phía Ngô Hạ, khoác tay lên vai cô ta: “Cùng đi thôi.”

Trần Nam Phương nhìn hai người họ sánh bước cùng rời đi, chỉ còn lại một mình cô đứng đó trong văn phòng.

“Mợ chủ, tôi đi trước.” Linda gõ cửa: “Cô cũng về sớm đi thôi. Anh Minh Viên và chị Ngô Hạ đi dự tiệc sẽ không quay Ai”

về đâu.

Cô không cần nhìn Linda nhưng vẫn nhận ra được ý chế giêu trong lời nói của cô ta.

Không biết đã trải qua bao lâu, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, lúc này Trân Nam Phương bị tiếng chuông điện thoại di động làm cho giật mình, cô đưa tay lên mặt không biết nước mắt đã chảy ướt khuôn mặt từ bao giờ.

“Alo, Thanh Hoa.” Cô sụt sịt mấy lần trước khi trả lời điện thoại.

“Cậu sao vậy Nam Phương.” Đỗ Thanh Hoa nghe ra được sự khác thường từ giọng nói của cô: “Cậu ở đâu? Hà Minh Viên bắt nạt cậu sao?”

“Không có.” Trần Nam Phương không muốn bạn mình lo lắng nên nói dối: “Tớ vừa ngủ dậy, bây giờ đang chuẩn bị đi ăn chút gì đó”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 277


Chương 277

“Vậy thì tốt, tớ cũng chưa ăn gì” Đỗ Thanh Hoa vẫn cảm thấy không yên tâm, muốn gặp Trần Nam Phương nên nói: “Cậu có muốn ra ngoài không?

Chúng mình cũng lâu rồi không đi ăn với nhau, hai hôm trước hẹn đi cà phê cũng không đi được”

Trần Nam Phương cũng muốn giải †ỏa muộn phiền trong lòng nên đã đồng ý, cô hẹn Đỗ Thanh Hoa ở tòa nhà tài chính phía Nam thành phố.

“Để tớ nhìn một chút.” Ngay khi Trần Nam Phương đến nơi, Đỗ Thanh Hoa nhìn chằm chằm vào cô. Đột nhiên, Đỗ Thanh Hoa nói: “Nam Phương, cậu đừng gạt tớ, nếu Hà Minh Viễn dám làm gì cậu thật chúng ta đi gặp luật sư ngay lập tức.”

Trân Nam Phương cảm động nhìn bạn sau đó đánh trống lảng giục bạn gọi món.

“Mỗi lần nhìn nồi lẩu sôi sùng sục, tớ lại nhớ đến thời còn học đại học của chúng ta, Nam Phương à, cậu vẫn như vậy, không thay đổi chút nào, vẫn thuần khiết và xinh đẹp.”

“Vớ vẩn.” Trần Nam Phương liếc nhìn người bạn của mình và đột nhiên mỉm cười: “Có thứ luôn không thay đổi, đó là tình bạn của chúng ta..”

Nói xong cô nâng cốc lên: “Uống vì tình bạn của chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi.”

“Loảng xoảng.” Chiếc cốc trong tay Trần Nam Phương bị giật rơi xuống bàn.

Chuyện ngoài ý muốn đến quá đột ngột, Trần Nam Phương còn chưa kịp sợ hãi thì đã nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh trai mình!

Ôi, Tần Anh Huy đã không còn là anh của cô nữa.

“Cô nhóc, sống vân khá thoải mái nhỉ?” Anh quát lên, đôi mắt rực lửa.

“Việc của anh àI” Đỗ Thanh Hoa tức giận đứng lên gọi người phục vụ: “Có người gây rối, các người không quản sao?

Không ngờ, người phục vụ đến nói: “Anh Tần kiêm chế chút đi, nếu không thì khó mà giải thích với ông chủ đó.”

“Đi đi đi, tôi biết rồi” Tân Anh Huy cáu kỉnh xua tay: “Cậu tôi có cổ phần trong nhà hàng này.”

Trần Nam Phương bị sốc, nhưng không ngờ họ lại ủng hộ Lý An tham gia kinh doanh.

Cô chộp lấy chiếc túi và nắm lấy tay người bạn của mình: “Thanh Hoa, chúng ta ăn đủ rồi, đi thôi, đi thôi.” “Hừi!” Đỗ Thanh Hoa trừng mắt nhìn Tần Anh Huy: “Hôm nay có mặt Trần Nam Phương ở đây, nể mặt cô ấy, tha cho anh.”

“Các người tha thứ cho tôi?” Anh ta ngăn họ lại “Tôi không nói là sẽ tha cho các người!

Đến bây giờ, anh vẫn nhớ Đỗ Thanh Hoa và Ôn Tứ Hiên đã dạy dỗ anh như thế nào, toàn thân vẫn còn đaul Bây giờ bọn họ chủ động tìm đến, sao có thể buông thai “Anh…”

“Tôi không dám nhận một tiếng gọi anh từ mợ ba.” Lửa trong mắt càng thêm mãnh liệt, giọng điệu mỉa mai chua chát, dường như ngay từ đầu anh đã hoàn toàn quên mất ai là người sắp xếp Trân Nam Phương kết hôn với Hà Minh Viễn: “Vì trở thành người giàu có mà ngay cả chăm lo cho gia đình cũng quên mất.”

“Tân Anh Huy ngươi đừng có ở đây mà nói láo!” Đỗ Thanh Hoa như bị bốc hỏa, chống tay ngang eo: “Tôi thấy tim của anh bị chó ăn rồi, hiện tại là cả nhà nhà anh không cần Trần Nam Phương, vần còn không biết ngại mà ở đây chua ngoal”

“Đồ phụ nữ thối tha!” Anh siết chặt cánh tay Đỗ Thanh Hoa, tàn nhãn: “Cô dám mắng tôi? Hôm nay tôi phải cho cô xem một chút mùi vị.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 278


Chương 278

“Anh!” Trần Nam Phương sợ hãi trước dáng vẻ gớm ghiếc của anh ta, nhưng anh ta vẫn dùng tay giữ chặt bạn mình: “Anh đừng làm vậy, Thanh Hoa không cố ý đâu, Thanh Hoa, cậu mau nhận lỗi với anh tớ.”

“Xin lỗi anh ta? Dù có đánh chết tớ cũng không có chuyện đó!” Đỗ Thanh Hoa cứng rắn đến mức mấy con bò cũng không kéo được cô nhúc nhích, liền đẩy Trần Nam Phương ra: “Trần Nam Phương đứng sang bên cạnh đi, đừng lại đây sẽ bị thương, anh ta cứ để tớ giải quyết.”

“Không được, Thanh Hoa đừng…”

Trân Nam Phương không muốn cô ấy xảy ra chuyện, dù sao Thanh Hoa cũng là phụ nữ, sức lực không băng Tần Anh Huy, hơn nữa vân đang ở trên địa bàn của họ: “Chỉ cần nói lời xin lỗi, rôi chúng ta về nhà” “Cô cút sang một bên cho tôi!” Tân Anh Huy đẩy mạnh Trần Nam Phương: “Tôi chỉnh đốn cô ta xong rồi sẽ tới lượt côi.”

Trân Nam Phương loạng choạng, nhưng may mắn thay, cô được một người trung niên đỡ, người đó kéo cô ra khỏi nhà hàng và nói nhỏ cô nên gọi cảnh sát.

Cô kinh ngạc run rẩy lấy điện thoại di động ra bấm gọi, nhưng trong nháy mắt đã nghe thấy tiếng hét truyền đến từ nhà hàng!

“Thanh Hoa!” Cô vội vàng quay lại thì thấy Đỗ Thanh Hoa đang đứng đó, trên mặt bê bết máu, lắc lư người sắp ngã xuống: “Thanh Hoa bị làm sao vậy?

Tân Anh Huy Anh đã làm gì cô ấy!”

“Chết tiệt!” Tân Anh Huy nhổ bọt, không mảy may để ý, sau đó vươn tay †úm lấy cổ áo của Trân Nam Phương: “Ngay từ đầu tôi đã nên xử lý cô rồi, nếu không đã không làm hỏng việc của chú.”

Mặt cô ấy tái đi ngay lập tức, những lời nói và hành động này giống như súc vật!

“Bây giờ vẫn còn kịp, chú tôi còn nhớ thương cô!” Tân Anh Huy cười sặc máu: “Hơn nữa, Hà Minh Viễn cũng không bắt cô quay lại.”

Nếu không cũng không chờ đến bây giờ vân chưa rat tay.

Loảng xoảng!

Đỗ Thanh Hoa nhặt một chai rượu rỗng đập vào đầu Tân Anh Huy.

Bùng nổ..

Tân Anh Huy dùng một tay bịt máu, sau đó lại vùng lên hung hãn, đá thẳng vào bụng Đồ Thanh Hoa, người văng ra xa ba mét.

“AI Thanh Hoal” Trần Nam Phương hét lên, trước khi quay lại, lấy đ ĩa và bát trên bàn ném về phía Tân Anh Huy hoảng sợ ngã xuống đất.

Trái tim Trần Nam Phương bỗng đập mạnh, hai mắt thoáng chốc đen lại.máu trên người Đỗ Thanh Hoa khiến cô dường như quay lại thời đại học.

Nhìn chăm chăm vào bức thư máu trong tay, trái tim cô như tan nát.

“Thanh Hoa, cậu không được xảy ra chuyện, Thanh Hoa…”

“Đồ ngốc, tớ không sao.” Đỗ Thanh Hoa nằm trên nền đất cười cười: “Vừa rồi Nam Phương thật sự rất vũ lực, còn dám đánh nhau”

Một câu nói đã thức tỉnh Trần Nam Phương, cô quay đầu lại nhìn qua Tần Anh Huy, người sau run rẩy bò lên từ mặt đất,miệng không ngừng chửi rủa : “Con nhóc chết tiệt, những năm nay thật sự nhà ta đã nuôi báo cô cô rồi, haizz, ngay từ đầu đáng lẽ ra tôi không nên nương tay mà nên cưới côi” “Tân Anh Huy, anh đừng có tới đây!”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 279


Chương 279

Trần Nam Phương cầm lấy bình rượu chỉ vào anh ta: “Còn động tay động chân tôi sẽ kiện anh, cho anh ngồi tùi”

“Ngồi tù?” Tân Anh Huy chậm rãi đi tới: “Trần Nam Phương, tôi thấy cô đúng là không biết mình mang họ gì rồi?” Anh †a đột nhiên đi nhanh tới, nắm lấy cổ tay Trần Nam Phương: “Không phải cô muốn cho tôi ngồi tù sao? Vậy thì hôm nay tôi sẽ làm cô tàn dại rồi hiến dâng cho cậu.”

“Anh là đồ khốn nạn!” Đỗ Thanh Hoa vùng vãy đứng lên khỏi mặt đất, nhưng vết thương khá nặng, không gượng dậy được, chỉ có thể hét vào mặt vài còn lại: “Các người có còn chút lương tâm thì hãy loại đồ cặn bã này ra khỏi xã hội đi.”

Có thể là mọi người đều nhìn thấy Tần Anh Huy trừng mắt dáng vẻ điên cuồng thì đều không dám lại gần.

Đầu óc Trần Nam Phương ong ong, cô không còn hy vọng vào bất kỳ ai, càng quên đi sợ hãi, cô kìm nén cơn đau, đưa chai rượu sang tay còn lại hướng về phía Tẩn Văn mà ném, đồng thời hét to: “Tôi sẽ không để anh tổn thương Thanh Hoa,càng không cho phép anh tổn thương tôi!”

“Cô muốn tìm cái chết à?” Tân Anh Huy hung hãn nói.

Trần Nam Phương đang tự nghĩ rằng mình cũng sẽ đổ máu tại chỗ thì cảnh sát đến, cô đã cứu được mạng sống của đứa con trong bụng.

Bọn họ đều bị cảnh sát đưa đến bệnh viện xử lý vết thương trước, khi cô nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của bạn mình thì cảm thấy chân tay lạnh toát.

“Thanh Hoal” Trần Nam Phương rưng rưng muốn khóc “Cậu dũng cảm nhất mà, Nam Phương, tớ không cho phép cậu khóc!”

Đỗ Thanh Hoa trời sinh lạc quan, dù toàn thân chỗ nào cũng đau nhức nhưng miệng vấn cười toe toét: “Tớ vốn dĩ không sao, chỉ là chảy chút máu, ngày mai là khỏi rồi.”

Trần Nam Phương trước giờ vẫn tin cô ấy, không ngờ rằng sau khi nói xong câu đó Đỗ Thanh Hoa liền ngất đi, sau đó nghe tiếng bác sĩ hô lên bụng đang .

chảy máu rồi, rồi đẩy quay lại phòng cấp cứu.

“Thanh Hoa” Trân Nam Phương đuổi theo vào đến cửa thì bị ytá chặn lại.

Cô nhìn chăm chăm vào chiếc đèn cấp cứu đang sáng, một lát sau thì ngã khụy xuống đất,miệng không ngừng cầu nguyện: “Thanh Hoa, cậu không được xảy ra chuyện, tớ chỉ có cậu là bạn thôi, đừng bỏ rơi tớ…”

Trước mắt cô nhòe đi, hiện lên hình bóng Dạ Hành rời khỏi cô.

Từ lúc Ôn Tứ Hiên nhận điện thoại của Trần Nam Phương, anh ta đang làm sao để gọi điện thoại cho cô, nghe được giọng nói của cô, đến nỗi máu nóng dâng trào suýt chút nữa đã chọc thủng cả trần nhà của quán bar Tháng Mười.

Khi anh ta vội vàng đến bệnh viện, Đỗ Thanh Hoa đã được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu rồi, được đưa thẳng tới phòng hồi sức, còn Trần Nam Phương ở ngoài nước mắt không ngừng rơi.

“Trong bụng cô đang có đứa bé.” Ôn Tứ Hiên nén giọng an ủi cô một câu: “Đừng ở đây đợi cô ấy ra, đợi cô ấy ra thì con đỡ đầu của cô ấy đã không còn nữa rồi.” Trân Nam Phương mắt sưng lên,vừa tủi thân vừa bất lực nhìn anh ta: “Làm sao giờ? đều tại tôi không tốt, là tôi đã liên lụy Thanh Hoa, tôi biết tôi đúng là sao chổi mà, những người thân bên cạnh tôi đều gặp đen đủi.”

Ôn Tứ Hiên nhíu mày: “Không được nói bậy.”

Sau đó anh ta giữ lấy vai cô và nói băng giọng hết sức nhỏ nhẹ: “Trước tiên hãy nói cho tôi biết vê tình trạng của Thanh Hoa, tại sao lại phải vào phòng chăm sóc đặc biệt?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 280


Chương 280

“Bác sĩ nói…” Trần Nam Phương nghẹn ngào một lúc ,không dễ để nói ra toàn bộ: “Tân Anh Huy đã làm cô ấy bị thương rồi, sau này có lẽ không thể mang thai được nữa…”

Ôn Tứ Hiên hai mắt lóe lên, anh ta không ngờ trước khi tới sẽ nghiêm trọng như vậy.

Giờ phút này trong người anh ta như có ngọn lửa đang thiêu đốt muốn chạy tới gi3t chết Tân Anh Huy.

“Anh định làm gì?”

Trần Nam Phương vội vàng ngăn cản khi thấy anh ta định rời đi.

“Anh đừng đi…”

Cô thật sự rất sợ lại có tin xấu sẽ tới.

Dạ Hành đã rời khỏi cô rồi, nếu như Đỗ Thanh Hoa cũng xảy ra chuyện gì thì cô biết phải sống làm sao đây?

“Anh đừng đi, không phải anh đã nói cậu ấy là chị gái của anh sao?”

Trân Nam Phương kinh hãi nhìn chằm chằm Ôn Tử Hiên vì sợ anh ta sẽ biến mất trong nháy mắt.

Anh ta thở dài, gật đầu đồng ý.

“Tôi không đi, chúng ta cùng nhau đợi cô ấy trở lại.” Đôi mắt cô lúc này đã ươn ướt tràn ‘ ngập sự cảm kích. Trong lúc đó cảnh sát đã tới nói vì cả hai bên đều bị thương nên sẽ để mấy ngày sau thực tiến hành tiếp theo.

Trân Nam Phương dựa vào bức tường phòng chăm sóc đặc biệt như một con diều đứt dây, cô rất muốn đập đầu vào tường, tại sao hôm nay lại đồng ý đi ăn cơm chung, tại sao lại là ở tòa nhà Kim Dung chứ.

Nhưng tất cả đã xảy ra, cô không thể thay đổi được. Bạn cô vì cô mà bị thương nặng đây là sự thật không thể chối cãi.

Gia đình mà cô từng trân trọng, nâng niu bỗng chốc trở thành con quỷ hút máu, không chỉ hút hết ân tình và sự nhân nại của cô mà còn đẩy bạn cô vào tình thế nguy hiểm.

Hận, làm sao cô có thể không hận.

Làm sao cô có thể hèn yếu thu mình vào trong cái vỏ bọc của chính mình để mặc người khác sỉ nhục.

Tần Anh Huy đứng chéo cách Trân .

Nam Phương vài bước chân, anh ta nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt cô. Vậy là tốt rồi, chỉ cần cô muốn anh sẽ đứng đăng sau giải quyết hết thảy cho cô.

Liếc mắt vô tình thấy Trân Nam Phương lấy điện thoại ra định gửi tin nhăn, Tần Anh Huy kéo cô quay về nằm trên giường bệnh, cho rằng cô phải cẩn thận nâng niu đứa nhỏ, vì vậy nên cô thỏa hiệp.

Nhưng cô không ngủ được, trong lúc mơ hồ dường như cô nghe thấy có tiếng ai đó đang gọi mình nhưng cô lại không nghe được họ nói gì.

Là ai vậy? Thanh Hoa? Hay là Dạ Hành. Đột nhiên cô thấy thay đổi, trước mắt cô toàn là máu “Không được, đừng đi…”

Trần Nam Phương giật mình, cơ thể năm trên giường không thể động đậy chỉ có thể cố gắng dùng sức hét lên “U00 “Đừng sợ, đừng sợ, Nam Phương, anh ở đây”

Là ai đang nói chuyện với mình vậy, là Dạ Hành sao? Không thể nào, Dạ Hành làm sao biết được tên thật của cô. Cô không nói với anh ta, lúc đầu đó là thỏa thuận giữa hai người, nhưng sau khi lên đại học vì cô xấu hổ nên đãđể lại sự hối tiếc trong suốt cả cuộc đời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,916
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 281


Chương 281

Vậy ai đang gọi tên cô, giọng nói ấy như thể đang ôm nỗi đau không gì sánh được.

Là Thanh Hoa… Thanh Hoal Trần Nam Phương giật mình ngồi dậy, thở gấp gáp như cá thiếu oxy, mất một lúc lâu cô mới có thể thả lỏng Khi nhìn thấy người bên cạnh, cô không kiềm chế làn sóng bi thương đang dâng lên trong lòng. Cô quay đầu đi trong đau khổ và tức giận.

“Có muốn uống chút nước không?”

Giọng nói của Hà Minh Viễn có chút khàn khàn, lúc Ôn Tứ Hiên gửi tin nhắn cho anh, anh đang nhàm chán uống rượu.

Buổi sáng anh rất tức giận, người anh muốn nắm trong lòng bàn tay thật ra đã có người trong lòng, và người đó lại còn là Trịnh Hoàng Phong anh trai tốt của anh.

Anh tức giận bỏ đi cùng Ngô Hà, không nghĩ tới buổi tối lại xảy ra biến cố lớn như vậy.

Sau khi nhận được tin, anh lập tức lao đến. Khi thấy cô sợ hãi và buồn bã, toàn thân anh co lại thành một quả bóng, lòng đau như thể bị hàng ngàn hàng vạn con dao găm vào.

“Uống chút nước đi”

Anh đặt cốc nước lên môi cô, Trần Nam Phương nhẹ nhàng đẩy cốc nước ra, “Không, em muốn đi thăm Thanh Hoa”

“Cô không ăn, không uống, không ngủ cô ấy cũng không tỉnh dậy sớm hơn 2 đâu.

“Anh không được nguyền rủa Thanh Hoa.” Cô tức giận hét lên “Không ai mời anh tới thăm cô ấy, nếu không muốn anh có thể rời khỏi đây.

Không phải anh cùng Ngô Hà rời đi rồi sao? Sao anh còn quay lại.”

“Cô đang giận tôi sao?” Hà Minh Viễn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, điều này có nghĩa là cô không phải hoàn toàn không có cảm giác với mình, cô ấy đang ghen sao?

Trần Nam Phương chế nhạo nói: “Anh Minh Viễn, anh đừng lo lắng, em chỉ là cấp dưới của anh, sao dám giận anh chứ.”

Hai mắt Hà Minh Viễn híp lại, tính tình của Trân Nam Phương trong ấn tượng của anh là dịu dàng, có khi còn nhu nhược. Nhưng sự sắc bén như hôm nay lại là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Anh Minh Viễn?” Anh nâng cằm cô lên, ánh mắt lạnh lùng, cô muốn gạt bỏ quan hệ với anh nhanh như vậy sao.

“Phải.” Trân Nam Phương không sợ không tức giận gạt bỏ tay anh ra chạy về phía cửa, lúc cô chạy ra ngoài, quay đầu lại nói với giọng lạnh lùng nhất của cô từ khi sinh ra đến giờ.

“Thật ra tôi có thể tác thành cho hai người, anh Minh Viễn cớ gì phải khiến cho cả ba đều đau khổ?”

Nói xong cô bỏ đi không quay đầu lại nữa.

Hà Minh Viễn đứng tại chỗ sửng sốt, sau đó trong lòng bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, tác thành cho bọn họ sao, anh có cần cô làm như vậy không?

Lại nói sau khi cô tác thành chuyện mà cô muốn làm cô sẽ chuẩn bị đến với Trịnh Hoàng Phong hay không?

“Hừ.” Hà Minh Viễn từ trong cổ họng sâu thẳm tràn ra ý cười giống như tu la bước ra từ địa ngục.

“Trần Nam Phương, cả đời này em cũng đừng mong thoát khỏi tôi.”

Sau đó anh chạy ra ngoài đuổi theo cô, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp xen lẫn sự cô đơn mà bướng bỉnh trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt của cô, trái tim anh đau nhói.

Anh sải bước đến nắm lấy tay cô, không cho cô phản kháng.

“Anh..” Trân Nam Phương quay đầu lại, tức giận trừng đôi mắt đẹp: “Buông ra!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom