Ngọc Tình Xuyên Không

Dịch 

Chương 20: 20: Sự Thật Bày Trước Mắt


Chí Huyền đi theo phía sau nàng, hắn không xuất đầu lộ diện, chỉ định giúp đỡ nàng những lúc cần thiết.

Nguyệt Lan trong vài ngày đó cũng từng xin làm việc ở một quán ăn, ngày ngày chăm chỉ, một tuần sau cuối cùng cũng tích góp đủ lệ phí rồi mới lên đường đi tiếp.

Chí Huyền chỉ biết lắc đầu, cô nương này quả thật quá cứng đầu, nàng ta vì một người mà hy sinh đến như vậy, nếu như người tên Vũ Hiên kia quả thật cũng yêu nàng như nàng yêu hắn thì tốt, nếu như ngược lại, hắn sợ nàng sẽ phải đau lòng.

Nguyệt Lan đi qua thôn này đến thôn khác, thành này đến thành khác, cả người cũng trở nên có chút bẩn thỉu, cuối cùng cũng đến được kinh thành nước Lưu phồn hoa náo nhiệt, khắp phố phường người người qua lại tấp nập, nàng chen chúc giữa phố chợ, mua một cây hồ lô, lại hóng nhìn dòng người qua lại.

Sau bao khổ cực, cuối cùng nàng cũng đến được kinh thành, nhưng để tìm được Vũ Hiên lại có chút khó khăn.

Thế nhưng vừa suy nghĩ xong, nàng lại thấy đám quân binh cưỡi ngựa, kéo theo là một dàn quân lính ở phía sau xếp thành hai hàng, trung tâm là chiếc kiệu nguy nga tráng lệ.

Đám dân thường không ngừng bàn tán, cúi đầu chào, mà người ngồi trên kiệu uy nghiêm đó, trên người còn khoác bộ hoàng phục, không ai khác chính là Vũ Hiên!
"Hôm nay tân hoàng đế mới lên ngôi vì vậy tổ chức buổi diễu hành này, lần đầu tiên nhìn thấy mặt hoàng thượng, quả là khí khái bất phàm.

"
Nguyệt Lan không nhịn được, chen qua đám đông phía trước, dang hai tay ra chặn giữa đường đi của quân đội hoàng cung.


Ánh mắt nàng có chút kiên quyết, cũng không sợ hãi nhìn thẳng vào Vũ Hiên.

"Huynh còn nhớ ta chứ?"
Vũ Hiên nhìn thấy nàng, có chút bất ngờ.

"Vì sao nàng lại ở đây?"
Mà đám quân lính nhìn thấy Nguyệt Lan, vội túm lấy nàng.

"To gan! Dám chặn kiệu của hoàng thượng, có biết đây là tội đáng bị chém đầu không?"
Nguyệt Lan cau mày:
"Ta hỏi huynh còn nhớ ta không?"
Vũ Hiên lúc này mới lấy lại bình tĩnh, nói:
"Nàng là người quen của ta, thả nàng ra đưa về cung.

"
Nguyệt Lan nghe hai chữ "người quen", có chút oán trách, nhưng Vũ Hiên vẫn nhận lại nàng, có lẽ huynh ấy có uẩn khuất, nàng sẽ về hoàng cung và nghe huynh ấy giải thích.

Về đến hoàng cung, Vũ Hiên hỏi han nàng, Nguyệt Lan cũng kể lại toàn bộ sự thật với hắn, hỏi hắn vì sao không về lại tìm nàng.

Hắn nói rằng phụ hoàng vừa qua đời, hắn phải thay thế cha nối ngôi, đại sự có rất nhiều, vì vậy không có thời gian đến tìm nàng.

"Vậy huynh có thể sai người đến bao tin cho ta mà?"
Nàng chất vấn.

Vũ Hiên hôn vào má nàng.

"Ta bận quá nhiều việc vì vậy quên mất có thể sai người đến báo tin cho nàng, thật là! Ta đúng là ngu ngốc mà.

"
Nguyệt Lan vẫn cảm thấy bức rứt trong lòng, nhưng vẫn lựa chọn tha thứ cho hắn.

"Phải rồi, nàng tắm rửa đi, ta có một chút chuyện, lát nữa sẽ đến tìm nàng sau.


"
"Là chuyện gì?"
Nguyệt Lan gặn hỏi.

"Tấu sớ dâng lên rất nhiều, ta cần đến để phê duyệt.

"
Hắn xoa đầu nàng.

"Đừng thắc mắc nữa, ta đã sai cung nữ nấu nước cho nàng, mau đi tắm đi.

"
Nguyệt Lan đành nghe lời hắn, đi ra phía sau, xuống dưới một hồ nước nóng rải đầy hoa.

Nàng ngửi thấy mùi hương của những bông hoa này có chút kì lạ, hỏi mấy nô tỳ ở đây thì họ nói đây là hoa hồng, mùi hương tỏa ra không có gì bất thường, họ nói rằng là vì nàng trước nay chưa được tắm theo cách này nên không biết là phải.

Thế nhưng nàng cũng là công chúa của Minh Quốc, nàng không phải chưa từng tắm theo cách này, chỉ là chưa từng nghe mùi hương này, có lẽ là bởi vì nước Lưu và Minh Quốc có chút khác biệt.

Sau khi đã tắm rửa xong, Nguyệt Lan thay một bộ y phục mới, lúc đang một mình ở tẩm phòng, đột nhiên nàng nhìn thấy ngoài cửa sổ, một nam nhân đang ngồi trên cành cây to, ra hiệu bảo nàng ra ngoài, mà người này không ai khác chính là Chí Huyền.

Nguyệt Lan vội vã chạy ra, Chí Huyền cũng xuống mặt đất, nàng nhìn thấy hắn liền vui mừng:

"Huynh đến đây thăm ta sao?"
Chí Huyền không nói rằng hắn đã đi theo nàng suốt cả đoạn đường, chỉ nhìn thẳng vào mắt nàng:
"Cô hứa rằng những gì tiếp theo dù sự thật có ra sao, cô cũng không được đau buồn, có biết không?"
Nguyệt Lan hơi khó hiểu, nhưng nhìn cách nói chuyện của Chí Huyền khiến nàng có chút bất an.

"Là chuyện gì?"- Nàng hỏi.

Chí Huyền khoác tay vào eo nàng, xuyên qua vài căn phòng, đến một tẩm cung nọ.

Trước cửa tẩm cung là giọng nói của nam nhân và nữ nhân, mà giọng của nam nhân không ai khác chính là Vũ Hiên.

"Hôm nay nàng không được khỏe, không thể ra ngoài diễu hành cùng ta, quả là thiệt thòi cho nàng rồi.

"
Bích Vân một tay vòng lấy cổ hắn, một tay chỉ vào sóng mũi của hắn:
"Nghe nói khi ta không ở cùng, ngài còn đưa một nữ nhân khác về, không phải sao?"
Mà những lời này tất thảy đều được Nguyệt Lan nghe rõ mồn một, không sai một chữ!

 
Chương 21: 21: Sự Thật Đau Đớn


Vũ Hiên không tỏ ra quá bất ngờ với câu hỏi của Bích Vân, hắn cười nhếch xoa đầu cô ta:
"Một hoàng đế thì hậu cung có nhiều nữ nhân cũng không có gì là lạ, miễn sao trong số họ nàng là người được ta dành nhiều tình cảm nhất thì đã là một đặc sủng của ta đối với nàng rồi.

"
Bích Vân không hài lòng với câu trả lời này của Vũ Hiên, cau mày:
"Chẳng phải khi ta gửi thư cầu cứu tới ngài, ngài một chút suy nghĩ cũng không có liền phất ngựa chạy về hoàng cung, lúc ấy ngài hứa rằng sau khi tìm cách khiến phụ hoàng của chàng mau chóng qua đời rồi lên ngôi hoàng đế sẽ cướp ta khỏi tay nhị hoàng tử sao? Còn nói sẽ đời đời kiếp kiếp chỉ một lòng đối với ta chẳng phải sao?"
Bích Vân gả cho nhị hoàng tử, thế nhưng đệ đệ của Vũ Hiên là một tên bạo phu, hắn ngày ngày đánh đập chửi rủa nàng như một con hầu, nàng hối hận vì đã gả cho hắn vì vậy đã viết thư gửi cho Vũ Hiên.

Vũ Hiên thừa nhận, trong khoảng thời gian ở cùng Nguyệt Lan, không phải một chút tình cảm với nàng ta cũng không có, chỉ là so với nàng ta thì Bích Vân và đại sự quan trọng hơn.

Cũng không rõ vì sao hắn cảm thấy, nhiều tháng qua không có Nguyệt Lan bên cạnh liền có một chút thiếu thốn, cái cảm giác trải qua một đêm nồng nhiệt cùng nàng ta hắn không thể tìm thấy ở những nữ nhân khác.


Mục đích ban đầu Vũ Hiên tiếp cận Nguyệt Lan là vì muốn tìm cách chiếm đoạt lấy khả năng chữa trị đặc biệt của nàng, nhưng sau đó khi không có nàng hắn mới nhận ra nàng đối với hắn cũng có chút ít quan trọng, mà điều này khiến hắn khó có thể tiếp nhận vì vậy sau khi trở về hoàng cung ba tháng sau vẫn chưa có ý định sai người mang Nguyệt Lan đến để thực hiện kế hoạch.

Thế mà hôm nay Nguyệt Lan lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, lần này hắn sẽ thực hiện kế hoạch mà hắn dự định sẽ làm trước đây, sau đó giữ nàng bên cạnh để hầu hạ cho hắn cả đời cũng không phải việc không tốt, miễn là Bích Vân vẫn luôn là vì trí số một trong lòng hắn thì hắn không phải người sai.

Hắn không nói với Bích Vân sẽ giữ Nguyệt Lan ở bên cạnh hắn, chỉ cười:
"Nàng đừng so đo nữa, thật ra từ lâu ta đã biết Nguyệt Lan là công chúa của Minh Quốc, người duy nhất mang khả năng chữa trị đặc biệt, vì vậy ta đã cho nàng ta tắm cùng với nước của hoa Bạch Hải, sau đó dùng đôi mắt của nàng ta kết hợp với Giao Châu giã làm thuốc có thể tạo nên thuốc trường sinh bất lão.

"
Bích Vân nghe xong liền hớn hở ra mặt:
"Vậy ta và ngài đều có thể trường sinh bất lão sao?"
"Điều này ta không chắc chắn, cần phải hỏi quốc sư xem có thể dùng thuốc này cho nhiều người uống hay không.

"
Bích Vân ngã vào lòng hắn:
"Nếu chúng ta được trường sinh bất lão, chẳng phải ta và ngài sẽ có thể nắm giữ thiên hạ này đời đời kiếp kiếp sao, chỉ nghĩ thôi thì ta cũng cảm thấy vui rồi.

"
Trong lúc hai người đang trò chuyện, cách cửa đột nhiên bị mở toang ra, người đứng ở bên ngoài chính là Nguyệt Lan, nàng căm phẫn nhìn đôi tình nhân kinh tởm đang chàng chàng thiếp thiếp, không những vậy còn mang trong mình một âm mưu đáng sợ.

Vũ Hiên cũng bị nàng làm cho có chút giật mình, đứng bật dậy, một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh hỏi:

"Nàng nghe thấy hết rồi sao?"
Nguyệt Lan đứng ở cửa, nàng căm phẫn đến nghẹn ngào, mặc dù rất muốn khóc nhưng nàng tuyệt đối không cho phép bản thân khóc trước mắt hai người bọn họ, nàng cảm thấy hận người đàn ông này một, hận bản thân gấp mười bởi vì đã trao nhầm lòng tin cho một kẻ như hắn.

Tình yêu và sự mong đợi của nàng bây giờ tất cả dường như đã bị dập tắt hết thảy, trái tim nàng đau giống như bị một con dao cứa vào, thật sự rất đau!
Nàng im lặng một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Có phải trước đây ngươi nhìn ta ngày ngày trân trọng thứ tình cảm giả dối mà ngươi dành cho ta, rất tức cười có đúng không?"
Còn chưa đợi hắn đáp, nàng cười khổ khinh bỉ:
"Còn ta thì cảm thấy bản thân nực cười đến mức chỉ muốn nhảy xuống sông Hoàng hồ để gột rửa cái thân thể dơ bẩn của ta.

"
Nàng không hề muốn khóc, nhưng nước mắt cứ như vậy bắt đầu tuôn trào.

Nàng đưa kiếm về phía hắn:
"Ngươi và ả ta muốn trường sinh bất lão để có thể cùng nhau sống đến muôn đời muôn kiếp sao? Nhưng ta thà chết cũng sẽ không cho các ngươi toại nguyện!"

Vũ Hiên dường như không có lấy một chút sợ hãi, lại có chút giận dữ nhìn vào thanh kiếm nàng cầm trên tay nói:
"Đây chẳng phải thanh kiếm ta tặng cho nàng hay sao? Nàng muốn dùng nó để giết ta ư? Nàng không muốn ta đạt được ý muốn của mình nhưng ta cho nàng biết! "
Vừa nói hắn vừa tiến tới, so với Nguyệt Lan pháp lực hắn mạnh hơn nàng nhiều, một cái phất tay của hắn cũng khiến thanh kiếm nàng rơi keng xuống nền nhà.

Hắn dùng một tay bóp lấy cổ nàng.

"Nàng sẽ không bao giờ có thể ngăn cản ta được, hãy ngoan ngoãn nghe lời và ta sẽ không lấy mạng của nàng.

Chỉ cần nàng cho ta đôi mắt của nàng, ta sẽ lập tức phong nàng làm phi tần ở bên cạnh ta và ta sẽ yêu thương nàng cả đời.

"

 
Chương 22: 22: Đánh Đổi


Nguyệt Lan cố sức dãy dụa khỏi bàn tay của Vũ Hiên thế nhưng vô ích, nàng không nói gì chỉ nhìn hắn dưới ánh mắt vô cùng phẫn nộ, tình yêu nàng dành cho hắn ta bây giờ đã hoàn toàn hóa thành hận thù.
Vũ Hiên nhìn những vết đỏ bắt đầu nổi lên trên da của Nguyệt Lan, hắn đưa tay đến gần mắt nàng hơn.
"Ta nói cho nàng biết, nước mà ban nãy nàng tắm đã bị ta sai người bỏ một loài hoa có tên là Bạch Hải vào bên trong, bây giờ có lẽ đã phát huy tác dụng, loại hoa này có thể giúp cho tất cả linh khí của nàng đều hội tụ vào đôi mắt, đến lúc đó ta đôi mắt này chính là nguyên liệu tạo ra thuốc trường sinh bất tử."
Nguyệt Lan nhìn người đàn ông trước mặt, nàng chưa bao giờ biết rằng hắn lại đáng sợ đến như vậy, nàng thật sự hối hận rồi...
Chính lúc ngón tay của hắn chạm đến khuôn mặt nàng, đột nhiên một nam nhân khoác trên người hắc y xuất hiện bên cạnh của Nguyệt Lan, mà cánh tay của Vũ Hiên đã bị anh ta nắm chặt lại.
Chí Huyền nhíu mày, giọng lạnh như băng:
"Tất cả mọi thứ trên người nàng, dù là một cọng tóc ngươi cũng không được phép động vào."
Vũ Hiên nhìn kẻ trước mặt sức mạnh hắn rõ ràng không hề tầm thường, trầm giọng:
"Ngươi là ai? Vì sao lại xen vào chuyện của chúng ta?"
Chí Huyền hất tay của Vũ Hiên ra khỏi người Nguyệt Lan, dìu lấy nàng, ánh mắt phẫn nộ nhìn Vũ Hiên.

"Ngươi chỉ cần biết rằng hôm nay ta sẽ đưa nàng đi."
"Muốn đưa nữ nhân của ta đi? Ngươi không có quyền đó."
Lúc này thanh kiếm bị rơi dưới nên ban nãy đột nhiên chuyển động bay về phía Vũ Hiên, cũng may hắn kịp thời né tránh nên chỉ bị thương ở vai còn thanh kiếm đó đã gâm vào gốc cột ở phía sau.
"Nàng không phải nữ nhân của ngươi, nếu không phải ta phải đưa nàng đi chữa trị độc do hoa Bạch Hải gây ra, ngươi và ả nữ nhân bên cạnh ngươi sẽ không còn mạng để làm chuyện xấu được nữa."
Vũ Hiên thấy tình thế bị xoay chuyển, hắn không quan tâm vết thương bị máu chảy bên vai, xoa xoa bàn tay của mình, nói với Nguyệt Lan:
"Không ngờ nàng lại có nam nhân khác ngoài ta sao? Vậy thì ta cũng sẽ thông báo cho nàng một tin tức thú vị khác."
Nói rồi hắn đưa tay lên:
"Người đâu, mau mang Nguyệt Ân Trung vào!"
Nghe đến đây, hai tay của Nguyệt Lan bắt đầu run run.
"Ngươi...!Ngươi đã làm gì?"
Lúc này quân lính mang theo một người đàn ông đã qua tuổi trung niên, hai tay hai chân bị xích sắt trói lại, cả người toàn là vết thương, dường như đã bị tra tấn dã man rợ.
Nguyệt Lan không kiềm được, chạy về phía người đàn ông đó, nước mắt rưng rưng.
"Phụ hoàng...!Chuyện gì đã xảy ra vậy...?"
Nguyệt Ân Trung cười trong đau khổ, nắm lấy tay nàng:
"Trong lúc con rời khỏi Minh Quốc, một năm sau chiến tranh diễn ra giữa Minh Quốc và nước Lưu, một tháng trước, quân ta đã hoàn toàn thất bại, toàn bộ quân ta đã bị diệt, người trong hoàng thất tất thẩy đều bị bắt giam cầm ở nước Lưu, bị dày vò tra tấn dã man."
Nguyệt Lan không tin nổi sự thật này, nàng lắp bắp:
"Người nói cái gì?...!Hãy nói rằng người chỉ đang gạt con...!Đó không phải là sự thật có được không?"
Vũ Hiên nhìn về phía Nguyệt Lan.
"Hội ngộ như vậy là đủ rồi, mau ngoan ngoãn nghe theo lời ta nếu không muốn kết cục tồi tệ hơn."

Nguyệt Lan không còn tự chủ được bản thân, trong phút thất thân, nàng rút kiếm của một tên lính ở gần đó đâm về phía Vũ Hiên.
"Ta sẽ giết ch.ết ngươi!!"
Thế nhưng giữa chừng đã bị Chí Huyền ngăn lại, hắn ôm lấy eo nàng và nắm lấy vai của Nguyệt Ân Trung.
"Độc của hoa Bạch Hải phải nhanh chóng tìm cách chữa trị, rời khỏi đây trước đã, còn việc báo thù sau này ta sẽ giúp nàng.
Nói rồi Chí Huyền mang hai người biến mất, để lại một đám binh lính đang loay hoay.
Sau tất cả mọi thứ đang diễn ra, Vũ Hiên vẫn bình tĩnh nhếch miệng:
"Tưởng sẽ thoát được ta sao? Nguyệt Lan, nàng đã trúng kế của ta rồi!"
Nói rồi hắn huơ tay:
"Kêu gọi quân lính đến đây rồi đi theo ta."
...
Chí Huyền đưa Nguyệt Lan và Nguyệt Ân Trung đến một nhà chùa hoang.
Hắn dìu Nguyệt Lan lúc này đã vô cùng yếu ớt, khắp người nổi những vệt đỏ ngồi xuống bên cạnh vách tường, dùng pháp lực phong tỏa nơi đây lại.
"Nàng và cha nàng hãy ở lại đây một lúc, ta cần đi lấy thuốc giải về, hãy nhớ tuyệt đối không được ra khỏi nơi này, ta đã dùng sức mạnh ngăn người bên ngoài vào trong, sẽ không ai có thể vào đây được, không lâu sau ta sẽ trở về."

Nguyệt Lan thở d.ốc, bất chợt nắm lấy cánh tay Chí Huyền:
"Cảm ơn huynh nhiều lắm..."
"Đồ ngốc, trước đây nàng cũng từng không ngại ta là hắc long đáng sợ mà cứu ta đấy thôi."
Hắn xoa đầu nàng:
"Hãy ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại ta sẽ quay trở về, ta xin hứa."
Nàng mỉm cười gật đầu, đôi mắt cay cay, những chuyện đau buồn đã quá đủ với nàng, đôi mắt nàng lim dim dần chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Chí Huyền rời đi, mọi thứ cứ ngỡ sẽ trở về tĩnh lặng, thế nhưng không như mong muốn, một lần nữa Nguyệt Lan lại bị chính người mình tin tưởng tạt vào người một gáo nước lạnh.
Nguyệt Ân Trung vén mái tóc dưới đuôi mắt của con gái, nước mắt rưng rưng.
"Ta thật có lỗi với con...!Thế nhưng Vũ Hiên đã nói với ta rằng chỉ cần giao nộp con trở về, con chỉ cần đánh đổi đôi mắt của mình, toàn bộ người của hoàng thất Minh Quốc ta sẽ được thả tự do, con cũng sẽ được phong làm phi tần bên cạnh hắn, đây cũng không gọi là quá thiệt thòi cho con có đúng không..."

 
Chương 23: 23: Tuyệt Vọng


Nguyệt Lan tỉnh dậy, đột nhiên thấy cha mình đang khóc khiến nàng cũng xót xa theo, bàn tay yếu ớt nắm lấy tay ông, giọng đứt hơi:
"Con thật sự xin lỗi phụ hoàng...!Con vì ham mu.ốn đi ra thế giới bên ngoài mà trong lúc đất nước lâm nguy không thể ở cùng mọi người, lại yêu lầm kẻ gian, con thật sự rất xin lỗi."
Nguyệt Ân Trung nghe con gái nói như vậy, trong lòng cảm thấy càng tội lỗi hơn, nhưng ông không còn cách nào khác ngoài việc hy sinh đi đứa con này...
Trong nhà lao của nước Lưu còn có rất nhiều người trong hoàng thất bị giam giữ ngày ngày bị tra tấn dã man, ông không thể vì một phút mềm lòng mà để lỡ đi cơ hội cứu mọi người.
Đột nhiên bên ngoài có thêm nhiều tiếng bước chân tiến lại gần, Nguyệt Ân Trung nhìn ra ngoài cửa, sau đó lại nhìn về phía con gái:
"Ta có lỗi với con...!Con gái của ta..."
Nguyệt Lan vẫn không hiểu chuyện gì, chợt thấy đám quân lính và tên Vũ Hiên bao vây ở ngoài cửa.
Nàng nhìn cha nàng:
"Người nói gì con không hiểu? Vì sao người lại có lỗi với con chứ?"
Nguyệt Ân Trung đứng dậy, Vũ Hiên cũng đứng ngoài cửa, kết giới khiến bọn hắn không thể vào bên trong được, nhưng hắn vẫn mang khuôn mặt tươi rói như nắm chắc phần thắng lần này.
"Làm tốt lắm, quả không hổ danh là cha vợ của ta."

Nguyệt Lan như dần hiểu ra gì đó, và câu nói của cha nàng khi nãy...!Hóa ra chính là để giao nộp nàng cho tên Vũ Hiên kia.
Nàng bất chợt cười đến điên dại, mái tóc đen rũ xuống khuôn mặt đầy tiều tụy, nàng cười vì số phận của nàng, cười vì những gì nàng đã trải qua, đã yêu và đã tin tưởng.
Trước kia khi bị đám tiên môn phản bội suýt đưa nàng vào chỗ chết, nàng đã nghĩ đó chính là đã kích lớn nhất đối với nàng.
Nhưng hóa ra...!Đó chỉ là mở đầu của những bi kịch mà nàng phải gánh chịu, mà kẻ mở ra những bi kịch đó không ai khác chính là người mà nàng yêu và trao trọn trái tim cho hắn.
Khuôn mặt nàng phờ phệt nhìn Vũ Hiên đang đứng ngoài cửa, không nói không rằng, nàng đã ngán ngẩm khuôn mặt kia đến phát điên.
Hắn dang nhẹ tay ra.
"Nào, nàng không thể thoát khỏi ta đâu, hãy ngoan ngoãn đến đây với ta."
Nguyệt Lan lúc này đã tuyệt vọng đến mức chẳng còn thiết sống thì đôi mắt của nàng đã là gì?
Sư tôn, người nàng yêu, cha của nàng tất cả đều đã phản bội nàng, trên thế giới này còn ai có thể để nàng tin tưởng nữa đây...
Nàng dùng sức đưa một cánh tay lên, độc của hoa Bạch Hải đã khiến bàn tay trắng trẻo của nàng đỏ tấy, cơ thể cũng đau nhói không còn chút sức lực.
Thế nhưng trái tim nàng lại đau hơn tất thảy...
"Cha, có lẽ đây là lần cuối cùng con có thể gọi cha...!Con không muốn chính cha là người bức ép con đến đó, con sẽ tự mình đi...!Cả người con không còn sức lực nữa rồi, cha đỡ con đứng dậy nhé."
Bàn tay của Nguyệt Ân Trung run run, nước mắt trên mặt đã giàn giụa, ông đỡ Nguyệt Lan đứng dậy đi về phía Vũ Hiên.
Đến cửa, Nguyệt Ân Trung nhìn hắn:
"Ngươi nhất định phải thả những người khác ra khỏi nhà lao, nếu như ngươi thất hứa ta nhất định làm ma cũng không tha cho ngươi!"
Nói rồi ông đẩy Tiểu Song ra khỏi kết giới, sau đó lấy trong người ra một con dao.

"Nguyệt Lan, ta có lỗi với con, ta không còn mặt mũi để sống tiếp nữa rồi, ta không mong con tha thứ cho ta, con hãy hận người cha này cả đời để ta ở dưới suối vàng có thể giảm bớt một phần nào tội lỗi."
Nói rồi Nguyệt Ân Trung dùng con dao rạch thẳng vào cổ của mình sau đó ngã phịch xuống đất trước mắt Nguyệt Lan.

"Cha!!!"
Nguyệt Lan muốn lao đến nhưng bị Vũ Hiên kéo lại, kết giới cũng ngăn không cho nàng vào trong, nàng dùng chút sức lực cuối cùng gào thét trong vô vọng, cuối cùng ngất xỉu trong tay của Vũ Hiên.
...
Chí Huyền sau khi mang thuốc trở về, nhìn thấy xác của Nguyệt Ân Trung, còn Nguyệt Lan thì không thấy ở đâu, trong lòng hắn chợt dấy lên nỗi bất an vô tận.
Hắn từng đánh mất mẫu thân, cũng từng cô độc suốt nhiều năm, người duy nhất mang đến ánh sáng và khiến hắn rời khỏi khu rừng để đến nhân gian chỉ có nàng, hắn tuyệt đối không thể để mất nàng!
...
Vũ Hiên đã thành công lấy đi đôi mắt của Nguyệt Lan, hắn để nàng nằm trên chiếc giường, hắn nói với nàng:
"Chỉ cần sau này ta đối xử tốt và sủng ái nàng, nàng dần dần sẽ quên đi ngày hôm nay, sẽ không hận ta nữa."
Nàng nằm yên đó, không trả lời hắn.
Hắn có chút giận dữ, nhưng vẫn không nói thêm gì.
Bích Vân ở bên cạnh hắn thủ thỉ:
"Ngài sủng ái nàng ta sao? Còn ta thì sao?"
Vũ Hiên không đáp lời nàng, hắn nói:
"Ta sẽ đi đến chỗ quốc sư xem tình hình thuốc trường sinh bất tử, nàng cũng mệt rồi, mau về cung của mình đi."

"Ngài...!"
Trước đây hắn cũng không hiểu vì sao lại yêu nàng ta đến mức điên dại, nhưng gần đây hắn cảm thấy Bích Vân quả thật có chút phiền phức.

Hắn không đáp không rằng mà rời đi, để lại Bích Vân một mình tức tối.
Bích Vân nhìn dáng vẻ tiều tụy đang nằm trên giường không cử động của Nguyệt Lan, lòng ghen tuông chợt nổi lên, cô ta dùng tay ấn vào cổ của Nguyệt Lan.
"Cái gì mà sau này sẽ sủng ái cô suốt đời để bù đắp chứ? Chỉ với đôi mắt đó của cô mà xứng sao? Cô đã trở thành một đứa mù rồi thì có gì hơn ta chứ?"
Càng nói cô ta càng ấn mạnh hơn.
"Ta muốn xem dù ta có giết cô đi chăng nữa thì Vũ Hiên sẽ tiếc nuối cô hay không, ta tin rằng ngài ấy sẽ không vì cô mà trách tội ta!"
Đột nhiên Nguyệt Lan nắm lấy tay của Bích Vân.
"Giết ta đi..."

 
Chương 24: 24: Kết Thúc


Bích Vân có hơi bất ngờ vì hành động này của Nguyệt Lan, nhưng sau đó cô ta cười nhếch miệng:
"Muốn chết đến như vậy sao? Được thôi, vậy ta sẽ giúp cô toại nguyện.

"
Nói rồi cánh tay của cô ta dùng hết sức ấn vào cổ của Nguyệt Lan, mà Nguyệt Lan một chút dãy dụa cũng không có, chỉ là trước khi trút hơi thở cuối cùng, nàng chợt nhớ đến lời hứa của một người!
Khi nàng tỉnh lại ta sẽ trở về!
Chí Huyền đã nói như vậy với nàng, thế nhưng đã quá muộn rồi, hắn sẽ không thể nhìn thấy nàng được nữa!
Nàng hận đám tông môn đã lừa nàng, hận Vũ Hiên đã hại nàng ra nông nỗi này, hận thế giới đã đối xử tệ bạc với nàng.

Oán hận của nàng rơi vào một hang động dưới vách núi Mộ Lâm Sơn nơi mà Tiểu Song và mọi người đi săn, trở thành cơ hội để yêu rắn tu luyện thành hình người, cứ vậy mãi mãi không tan biến!
Vũ Hiên sau khi trở lại thăm Nguyệt Lan, nhìn thấy nàng chỉ còn là một cái xác, nổi giận đùng đùng, hắn tát Bích Vân một cái khiến cô ta té nhào xuống nền nhà.


"Ai cho phép cô dám làm ra chuyện này hả?"
Bích Vân nhíu mày:
"Ngài vì cô ta mà tát ta sao? Ngài bây giờ không khác gì đệ đệ của ngài năm xưa cả, đều là những kẻ man rợ!"
Ánh mắt của Vũ Hiên bây giờ khiến Bích Vân có chút rén sợ.

"Đánh cô? Ta không những đánh cô mà còn có thể giết cô!"
"Ngài.

.

"
Thế nhưng chưa đợi mọi chuyện kết thúc, quân lính bên ngoài đột nhiên chạy vào cấp báo.

"Bẩm hoàng thượng, đột nhiên xuất hiện một con hắc long không ngừng xông vào bên trong, gặp ai cũng tấn công không tha! "
Vũ Hiên nhíu mày:
"Cái gì!?"
Ngay lúc này hắc long khổng lồ đáp xuống trước mặt khiến những người ở đó một phen hú vía.

Nghe nói hắc long là thần thú thượng cổ, hắn rất ít đi đến nhân gian mà chỉ sống ở khu rừng nơi hắn sinh ra, vì sao lần này lại ngang nhiên tấn công vào hoàng cung khiến ai nấy đều khó hiểu.

Thế nhưng mọi thắc mắc sau đó đều đã được hóa giải, con hắc long khổng lồ trong phút chốc đã hóa thành một nam nhân, mà người này chính là tên nam nhân đã đi cũng Nguyệt Lan trước đó.


Chí Huyền nhìn thấy Nguyệt Lan, hắn không màng mọi thứ lao đến chỗ nàng, thế nhưng người nằm đó đã không còn một chút hơi thở!
Mà ngay lúc này cơn thịnh nộ của hắn giống như một con thú hoang không thể thuần hóa, con ngươi của đôi mắt của hắn phút chốc đã hóa thành một màu đỏ tươi như máu, hắn không cần biết cái gì mà thần thú đến nhân gian giết người làm loạn chính là phạm thiên quy, hắn chỉ cần biết người hắn yêu đã bị bọn họ hại chết.

!
Ngày hôm đó, trong kinh thành trở thành một mớ hỗn độn, dân chúng không ngừng bàn tán nhốn nháo, một con hắc long xuất hiện trong hoàng cung, không hiểu vì sao nó lại tức giận đến mức thiêu hủy cả một khu vực, mà tân vương vừa mới lên ngôi cùng phi tần mà người sủng ái nhất cũng không thoát khỏi thảm cảnh.

Không lâu sau đó, ngọn núi trước đây từng là tông môn được nhiều người ca tụng, phút chốc lại bị con hắc long kì lạ đó san bằng thành một dải núi hoang sơ, cũng không rõ đã xảy ra sự tình gì.

Nhiều lời đồn thổi về nguyên nhân của những sự việc trên, nhưng không ai rõ nguyên nhân thực sự là gì cả.

Tiểu Song nhìn Chí Huyền ngồi trước thi thể của Nguyệt Lan, cảm thấy như chính cô là người trong cuộc, nhìn hắn đã ngồi đó suốt một tuần lễ không ăn không uống cũng không rời đi nơi khác quả thật khiến cô cảm thấy đau lòng thay.

Nếu như Chí Huyền về sớm một chút, có lẽ sự tình sẽ không trở nên tồi tệ như thế này, Nguyệt Lan sẽ biết được trên đời này vẫn còn có người để nàng tin tưởng, hết mực che chở cho nàng.

Nhưng mà! Tất cả đã muộn.


Chí Huyền đột nhiên đứng dậy, dường như hắn đã quyết định được điều gì đó, thanh kiếm đưa lên chĩa vào tim của hắn.

"Nếu như kiếp này chúng ta đã không thể bên nhau, vậy ta sẽ dùng thân xác và máu rồng của mình để có thể tìm thấy nàng ở kiếp sau.

"
Nói rồi hắn đâm thẳng vào tim mình, máu đỏ tơi rơi vào trên thân xác bị đóng băng của Nguyệt Lan, giúp linh hồn nàng một lần nữa được đầu thai.

"Chỉ cần nàng đã được đầu thai, dù là ở thời điểm nào, nhất định phải tìm gặp ta! "
Gió thổi hòa lẫn với sấm chớp, tất cả như hóa thành hư không, hai linh hồn lại một lần nửa chuyển kiếp, mà Tiểu Song cuối cùng cũng hiểu, có lẽ vận mệnh đưa nàng về thời cổ đại, không chỉ bởi vì giúp đỡ ma nữ, mà còn để nàng gặp lại hắn- Bạch Lãnh.



 
Chương 25: 25: Sau Giấc Mộng Dài


Tiểu Song dần mở mắt ra, cô đã trải qua một giấc mộng dài, mà có lẽ giấc mộng này có thể không đơn giản chỉ là một giấc mộng.

Như Hoa ở bên cạnh cô, nhìn thấy cô tỉnh lại khuôn mặt vô cùng mừng rỡ reo lên:
"Tam công chúa, cô tỉnh rồi sao? Thật là may quá!"
Tiểu Song xoa xoa thái dương, lộm khộm ngồi dậy:
"Ta vẫn còn sống sao?"
Như Hoa gật gật đầu:
"Trong chuyến đi săn cô đã bị trúng độc của yêu rắn, cũng may Bạch Lãnh nhị hoàng tử đã tìm ra thuốc giải để cứu cô, sau đó đoàn quân đã hộ tống mọi người trở về hoàng cung.

"
Trong đầu Tiểu Song chợt hiện ra cái tên "Chí Huyền", phải rồi! Bạch Lãnh chính là kiếp sau của Chí Huyền.

Còn về phần Hoàng Khải, cô không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào sau khi đã nhìn thấy quá khứ của Nguyệt Lan và Vũ Hiên.

Có thể kiếp này Hoàng Khải không phải người xấu, nhưng tuyệt nhiên cũng khiến cho Tiểu Song một cảm giác đề phòng.

Tiểu Song nhìn ra ngoài cửa hỏi:
"Mọi người đâu cả rồi?"
Như Hoa lấy cho nàng một chén nước:
"Cô đã hôn mê suốt một tuần lễ, ai nấy đều rất lo lắng cho cô, hoàng thượng tuy rằng bận trăm công nghìn việc nhưng một ngày đến đây rất nhiều lần để xem tình hình của cô như thế nào.


"
Như hoa ngưng một lúc, chợt như nhớ ra điều gì đó vội nói tiếp.

"Phải rồi, còn có cả Bạch Lãnh nhị hoàng tử, ngài ấy tuy rằng bề ngoài tỏ ra bình thường, thế nhưng ta để ý thấy ngài ấy thường đứng nép ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong đây.

"
Tiểu Song nghe vậy cảm thấy vô cùng hớn hở.

"Anh ta lo lắng đến vậy sao?"
Như Hoa gật đầu, cảm thấy khó hiểu:
"Sao trông vẻ mặt cô lại vui mừng thế kia?"
"! "
Như Hoa thấy tam công chúa có chút kì lạ nhưng không quá để ý, nói tiếp:
"Phải rồi, tam công chúa, trong lúc cô hôn mê đã có tin vui bất ngờ cho cô.

"
Tiểu Song hầu như đã hồi phục hoàn toàn, vừa đứng dậy thay y phục vừa nghe Như Hoa nói.

"Nghe nói vì nhìn thấy người trúng độc nên hoàng thượng vô cùng chua xót, quyết tâm hạ lệnh nếu cô tỉnh dậy sau một tháng nữa Hoàng Khải tiểu vương gia nhất định phải cử hành hôn lễ với người, nếu không sẽ bị xử tội, ngài ấy không còn cachf nào khác nên đẫ đồng ý.

"
Tiểu Song sau khi nghe Như Hoa nói xong tay đang cầm sợi dây buộc lưng cũng rớt xuống đất, trợn mắt.

"Cái gì!? Phụ hoàng tôi đã làm vậy sao!?"
Cô không phải là ma nữ kia vì vậy tuyệt đối không có ý gì đối với Hoàng Khải, vì vậy cho nên hôn sự giữa cô và Hoàng Khải kia là không cần thiết, nếu như hôn sự này diễn ra, sau đó nghĩ đến việc cô phải động phòng thôi đã khiến cô phát điên rồi, cô nhất định phải ngăn cản nó!
"Chẳng phải cô luôn đơn phương Hoàng Khải tiểu vương gia sao? Đây đúng thật là sau cái rủi có cái may.

"
Như Hoa vừa nói vừa cười.

Gì mà sau cái rủi có cái may chứ? Đây là sau cái rủi có thêm mười cái rủi a!
Chưa nói đến việc cô không muốn kết hôn cùng Hoàng Khải, lại nói đến bên cạnh hắn ta còn một ả thanh mai trúc mã Ngọc Nhi gì đó, nếu như cô cướp Hoàng Khải khỏi tay cô ta khiến cô ta ghen tức rồi làm chuyện điên rồ thì cuộc sống sau này của cô sẽ toàn là sóng gió a!
Tiểu Song huơ tay:
"Không được, hôn sự này nhất định phải hủy, tôi phải tìm phụ hoàng nói rõ mới được.


"
"Tam công! "
Còn chưa đợi Như Hoa nói, cô đã mặc kệ cái thân thể vừa mới hồi phục mà chạy như bay đến chỗ hoàng thượng khiến trên đường đi đám cung nữ nhìn thấy cô đều bị một phen hú vía.

"Bộp!"
Tiểu Song trong lúc chạy đã va phải ai đó, còn đang loay hoay thì một giọng nói quen thuộc của kẻ bị nàng va phải vang lên:
"Có chuyện gì gấp đến nổi phải chạy nhắm mắt nhắm mũi như vậy sao?"
Là Bạch Lãnh!
Tiểu Song nhìn thấy anh ta thì có chút bất ngờ, vừa trả lời vừa xoa cái trán đau nhói vì vụ va chạm.

"Anh từ đâu ra vậy chứ? Đau lắm có biết không?"
Bạch Lãnh nhướng mày, cảm thấy tiểu cô nương trước mắt thật ngang ngạnh, rõ ràng là cô không nhìn đường nên mới va phải anh, thế nhưng lại đổ lỗi là bởi vì anh đột nhiên xuất hiện.

"Vừa mới tỉnh lại sao? Chạy nhanh như vậy thì chắc là vô cùng khỏe mạnh nhỉ?"
Cô vội đắc ý:
"Là bởi vì tôi hằng ngày chăm chỉ tập thể dục cho nên dù rằng vừa mới tỉnh lại nhưng chân tay vẫn nhanh nhẹn được như vậy, nói về chạy thì tôi không có đối thủ.

"
"Thế thì ta cũng phải học hỏi tam công chúa đây rồi, giống như lần trước ở Mộ Lâm Sơn, là nhờ cô chạy nhanh quá cho nên mới bị Yêu rắn đuổi kịp mà cắn v.ào cổ, hại ta phải cực khổ mang thuốc giải về cho tam công chúa đây.

"
Tiểu Song còn chưa kịp cảm ơn việc anh ta đã tìm thuốc giải về cho cô, nhưng mà cách anh ta nói chuyện thật sự khiến cô nuốt không trôi, cô rõ ràng là con người làm sao có thể so tốc độ với yêu quái được chứ!
"Anh! "
Cô tức đến nghẹn cả cổ không nói nên lời, một câu hỏi han sức khỏe của cô đối với anh ta là khó đến như vậy sao?
"Không nói chuyện với anh nữa! Đúng là tức chết mà!"

Lúc cô tức tối định rời đi, chợt nghe Bạch Lãnh nói gì đó, bước chân của Tiểu Song chợt khựng lại.

"Nghe nói tối nay ở kinh thành có hội hoa đăng, nếu tam công chúa đã không có ý định đi cùng ta, có lẽ đành rủ Thiết Cương đi cùng vậy! "
"Cái gì? Anh nói hôm nay bên ngoài có hội hoa đăng sao?"
Khuôn mặt Tiểu Song chợt giống như một chú mèo ngoan ngoãn.

Bạch Lãnh như nắm được thóp nàng, nhướng mày:
"Nghe nói có rất nhiều trò chơi được tổ chức, ngoài ra có thể xem được pháo hoa, rất thú vị.

"
Cô vội nắm lấy tay anh ta dáng vẻ cầu khẩn.

"Dắt tôi đi theo với!!"
Bạch Lãnh lạnh lùng:
"Không!"
"Năn nỉ anh đó! "
"! "
"Trong lúc ra ngoài nhất định phải theo sát ta, không được ham chơi chạy lung tung có biết không?"
"Rõ!"

 
Chương 26: 26: Dạo Chơi


Kinh thành trước khi màn đêm buông xuống phố phường tấp nập người qua lại, Tiểu Song đi bên cạnh Bạch Lãnh, nhìn đông ngó tây vô cùng thích thú.

Có rất nhiều sạp hàng bán những món đồ kì lạ mà cô chưa từng nhìn thấy bao giờ, sạp bán đồ trang sức phụ nữ với những thứ đồ được điêu khắc tinh xảo, sạp phấn sao của phụ nữ thời cổ đại, còn có cả sạp bói toán.

Tiểu Song kéo tay áo của Bạch Lãnh, tò mò hỏi:
"Cái sạp đằng kia bán thức ăn có đúng không? Nhưng chúng là thứ gì mà lại đen sì bốc khói trông giống côn trùng vậy chứ?"
Bạch Lãnh nhìn sang nơi cô đang nói đến, gật đầu:
"Phải, là côn trùng nướng, cô cũng muốn ăn sao?"
Tiểu Song nghĩ tới thôi đã rùng mình, lắc đầu:
"Không, tôi chỉ tò mò thôi.

"
Vẫn chưa đến lúc lễ hội hoa đăng bắt đầu, thế là Tiểu Song vội nắm lấy tay của Bạch Lãnh, dắt anh ta đến trước cửa một sòng bạc, vẻ mặt đầy tinh ranh.


"Đã lâu rồi không được thử vận may, hôm nay nhất định phải chơi hết mình mới được.

"
Bạch Lãnh có chút hối hận vì đã dẫn cô trốn khỏi hoàng cung, hỏi:
"Cô biết đánh bạc sao?"
Tiểu Song ở trường học, thỉnh thoảng đám nam sinh vẫn hay rủ cô chơi bạc cùng, chủ yếu chơi cho vui nên tiền cược không nhiều, thế nhưng lần nào bọn họ cũng phải khóc lóc xin cô trả lại tiền cho bọn họ vì đã bị cô vét cho sạch túi.

"Đương nhiên, anh có mang theo tiền không?"
"Trong cung cũng có thể đánh bạc sao? Không phải là một trong những thứ cấm kỵ sao?"
Hắn hỏi.

Tiểu Song nhớ lại thân phận của cô bây giờ, thế nhưng vẫn kiên quyết muốn vào bên trong.

"Cấm thì là vậy, thế nhưng bây giờ đang ở bên ngoài hoàng cung, vào trung chơi một chút thì có sao đâu chứ?"
Nói rồi cô cô đi thẳng vào bên trong.

"Bạch đại gia à, anh cho tôi mượn ít tiền đi, ban nãy đi vội quá tôi bỏ quên túi tiền ở trong phòng mất rồi! "
Tiểu Song với điệu bộ xin xỏ.

Bạch Lãnh đành hết cách với cô nương này, bản thân anh ta ở trong hoàng cung của Diệp Quốc đã không có cơm ăn đủ ba bữa, bây giờ lại bị cô bốc lột đến túi tiền cũng không còn!
Sòng bạc này khá lớn, mà những con bạc bên trong thì nhiều vô số kể, bọn họ ngày ngày ra vào khiến nơi đây không lúc nào vắng vẻ.

Nghe nói nơi đây có rất nhiều công tử nhà giàu đến, không những vậy những người trong hoàng thất cũng không thiếu, trở thành tụ điểm ăn chơi của rất nhiều người.

Tiểu Song nãy giờ đã thắng tận năm ván liên tiếp, số bạc hiện tại của nàng đã nhiều gấp ba, miệng cười không ngớt tiếp tục đặt ván kế tiếp.


Bạch Lãnh đứng một bên, nhìn cô chơi đùa với số tiền ít ỏi của anh ta, thầm cầu nguyện chỉ cần cô không thua hết thì anh ta đã mãn nguyện lắm rồi.

Mà lúc này, đột nhiên bên cạnh hai người họ lại xuất hiện thêm một kẻ khác, mà kẻ này cũng đang có ý định đi đánh bạc, không ngờ tất cả đều là người quen!
Bạch Khiêm(Hàn Vũ Sinh) trố mắt:
"Trần Tiểu Song! Cô cũng ở đây sao? Cô tỉnh lại rồi à?"
Tiểu Song gật đầu, lại nhìn anh ta:
"Anh đến đây để đánh bạc sao?"
Bạch Khiêm( Hàn Vũ Sinh) dơ lên một túi tiền đầy ấp:
"Dù là Hàn Vũ Sinh hay Bạch Khiêm, tôi đều là người giàu, ra sòng bạc giải trí một chút thì có sao chứ?"
Tiểu Song nghe hắn nhắc đến cái tên này, chính là muốn lao đến đánh anh ta một trận, cô rõ ràng không có cảm nhận sai, tên này quả thật là Hàn Vũ Sinh nhập vào, còn dám đứng trước mặt cô thừa nhận nữa sao?
Tiểu Song trừng mắt:
"Giàu thì sao chứ? Có thể mua được đạo đức cho anh không?"
Bạch Lãnh không rõ hai người bọn họ đang nói gì, chỉ là cái tên Bạch Khiêm này, dù là ở An Lạc Quốc hắn ăn chơi sa đọa như thế nào cũng chưa từng nghe nói hắn biết đánh bạc.

"Tôi không cần cái gọi là đạo đức gì đó, em cũng nhớ cái ngày đó tôi không cần bất cứ cái gì gọi là đạo đức vẫn khiến cô suýt lên giường với tôi chẳng phải sao?"
Chưa kịp đợi Tiểu Song phản ứng, Bạch Lãnh giống như bị chọc giận, anh ta chắn trước người cô, trầm giọng:
"Huynh ăn nói cho cẩn thận! "
Bạch Khiêm nhìn Bạch Lãnh nổi giận, cười khinh:

"Ngươi chỉ là thứ bỏ đi của An Lạc Quốc, không có quyền đứng đây nói chuyện với ta, rác rưỡi!"
"Trước nay ta không muốn tranh chấp với ngươi bởi vì ngươi là huynh trưởng của ta, nhưng không có nghĩa ta sợ ngươi.

"
Ánh mắt của Bạch Lãnh càng sắc bén hơn, Tiểu Song không tin đây là kẻ luôn bị ức hiếp trong hoàng cung.

Bạch Khiêm cũng rất muốn phản kháng lại, thế nhưng đột nhiên Bạch Lãnh trở nên đáng sợ như vậy khiến anh ta cũng có chút sợ hãi, những kẻ ở An Lạc Quốc ai cũng biết lí do vì sao Bạch Lãnh bị ghét bỏ và không ai muốn tiếp xúc với hắn.

Bởi vì ngày Bạch Lãnh chào đời, thân thể hắn bao trùm bởi những vảy đen giống như vảy rồng khiến ai cũng khiếp sợ và cho rằng hắn là quái thai.

Ngoài ra sức mạnh mà hắn mang trong người đó khiến hoàng cung An Lạc Quốc ai cũng không dám lại gần hắn, sau đó hoàng thượng đã truyền lệnh việc của Bạch Lãnh phải được dấu kín không được truyền ra ngoài để giữ thể diện cho hoàng thất.



 
Chương 27: 27: Mở Đầu Kế Hoạch


Bạch Khiêm quay người về hướng sòng bạc, nói:
"Thôi được, dù sao ta đến đây cũng chỉ để tận hưởng chứ không cãi nhau làm gì để mất không khí, hôm nay không để ý đến mấy chuyện vặt vãnh khác nữa.

"
Tiểu Song nhìn thấy túi tiền đầy ấp trên tay hắn, cười một cách tinh ranh:
"Thôi được, nếu anh đã muốn chơi đánh bạc vậy có muốn cược với tôi không?"
"Là cô nói đó, đừng có hối hận nhé.

"
Tiểu Song thầm nghĩ, ngày hôm nay nhất định phải thắng sạch túi của anh ta để trả thù cũ.

"Tất nhiên, có những người ở sòng bạc này làm chứng, tuyệt đối không nuốt lời!"
Bạch Khiêm trước nay chỉ chơi theo cảm tính, thường thì tất cả tiền của hắn mang theo đều thua sẽ thua sạch, thế nhưng ngày hôm nay hắn không tin có thể thua Tiểu Song được, vì vậy không ngần ngại chấp nhận cuộc thi đấu.

Bạch Khiêm lại có ngờ đâu hắn thật sự đã thua nữ nhân này, mà còn thua đến thảm hại cuối cùng túi tiền đầy ấp của hắn chỉ còn một cái túi xẹp lép đáng thương.

Ngược lại Trần Tiểu Song không ngừng cười trước thắng lợi của mình, tức giận nhất chính là cô ta còn đem tiền thắng được từ hắn đưa hết cho Bạch Lãnh a!
"Nè, sao cô đưa hết tiền của ta cho cái tên này vậy!"

Bạch Khiêm chất vấn.

"Tiền tôi thắng được tôi muốn đưa cho ai thì đưa, cần anh quan tâm sao?"
Tiểu Song nói rồi kéo Bạch Lãnh ra ngoài, Bạch Khiêm ôm một bụng tức đuổi theo sau.

"Nè, mắc gì cô cứ thân với hắn quá vậy? Ta có gì thua hắn chứ?"
Bạch Lãnh nhìn tên Bạch Khiêm cứ chạy theo đuôi anh và Tiểu Song nãy giờ phá hỏng cả cuộc dạo chơi của anh ta, giọng ghét bỏ:
"Bởi vì sao còn không biết hay sao? Bởi vì huynh không đẹp bằng ta.

"
Bạch Khiêm nghe xong chính là bị tát một gáo nước lạnh, bởi vì chiều cao của anh ta có hơi thấp hơn Bạch Lãnh nên đành phải nhón chân ưỡn ngực lên để đối đáp.

"Cái tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi đẹp hơn ta chỗ nào chứ? Đàn ông nam nhân gì mà da trắng như con gái trông vừa yếu đuối lại vừa chẳng ra gì!"
Cái tên đệ đệ này của Bạch Khiêm đúng là không biết trên dưới, Hàn Vũ Sinh tức muốn hộc máu.

Bạch Lãnh đánh giá hắn, lại nói:
"Không tin huynh hỏi tam công chúa xem.

"
Tiểu Song nhìn hai huynh đệ nhà này không ai nhường ai, mỗi lần gặp nhau là cãi lộn, Hàn Vũ Sinh rõ ràng không thích hợp làm huynh trưởng của Bạch Lãnh, trông Bạch Lãnh rõ ràng thắng thế và chững chạc hơn nhiều.

Cô nhìn kĩ mặt của Hàn Vũ Sinh, sau đó lại đến Bạch Lãnh, cuối cùng bèn nói.

"Theo tôi thấy tuy rằng cả hai đều "sắc nước hương trời", nhưng so ra thì Bạch Lãnh có phần nhỉnh hơn.

"
Bạch Khiêm nghe xong không chấp nhận nhận định của cô, la lối:
"Trần Tiểu Song cô tàn nhẫn vừa thôi, tôi đi đến cái nơi quỷ quái này cũng là vì ai hả mà cô lại đối xử với tôi như vậy!?"
Bạch Lãnh nghe Tiểu Song khen mình đẹp hơn, quay đầu qua phía khác cười lén.

Bạch Khiêm thấy vậy càng tức tối hơn.

"Nè, ngươi cười cái gì? Bề ngoài đẹp hơn ta thì có gì oai chứ? Hai người được lắm, hôm nay ta sẽ bám theo cho hai ngươi phiền chết luôn.


"
Tiểu Song tỏ ra bình thường như không có chuyện gì:
"Anh thích bám theo thì tùy anh, tôi và Bạch Lãnh cứ xem như anh không tồn tại là được.

"
Tiểu Song quay về phía Bạch Lãnh:
"Anh có đói bụng không? Chúng ta đi ăn gì đi, tôi cảm thấy hơi đói.

"
"Được, mì hoành thánh có được không?"
Bạch Khiêm cũng lên tiếng:
"Tôi cũng muốn ăn mì hoành thánh nhưng hết tiền rồi, Tiểu Song à, mua cho tôi nữa.

"
!
Tối hôm đó, lễ hội nô nức diễn ra, những ánh đèn lồng được thả bay trên trời cao soi sáng cả một vùng trời.

Tiểu Song cũng thả một lồng đèn lên cao, cô ước sớm ngày có thể giúp ma nữ toại nguyện.

Bạch Lãnh cũng thả một đèn lòng, hắn ước có thể sớm hoàn thành đại sự, lúc đó trước mặt Tiểu Song hắn sẽ không còn là thân phận con tin của An Lạc Quốc cần cô bảo vệ mà sẽ là người bảo vệ cho cô.

Mọi người đều vui vui đón lấy những niềm vui và hạnh phúc, thế nhưng phía sau lễ hội hoa đăng này là một âm mưu đang dần lớn mạnh.


Tại một mảnh đất hoang ngoại thành, một nam nhân với đôi mắt vô cùng đáng sợ nhìn những chiếc đèn lồng đang bay trên bầu trời kia.

"Cũng gần tới lúc ta phải thay thế vị trí ngai vàng kia rồi.

"
Một lão hắc y nhân chính là kẻ đã nhìn chằm chằm phòng Tiểu Song ngày hôm đó cũng đứng bên cạnh.

"Phải, chúng ta nhất định phải dành lại tất cả mọi thứ vốn thuộc về Hoàng gia chúng ta.

"
Vũ Hiên gật đầu:
"Nếu tên hoàng đế đó một mực muốn ta cưới con gái của hắn, vậy ta sẽ chọn ngày thành hôn giữa chúng ta để thực hiện kế hoạch, cũng là lúc hoàng cung mất cảnh giác nhất.

"
"Người đã giả vờ làm một trung thần lâu rồi, đã tới lúc chúng ta lật đổ nhà họ Trần để một lần nữa đế chế họ Hoàng của chúng ta lên ngôi.

"

 
Chương 28: 28: Ta Không Có Đọc Mấy Cái Này


Tối hôm đó Bạch Lãnh đưa Tiểu Song lẻn vào cung, thế nhưng lại không may bị hoàng thượng chặn ở trước cửa.
"Giỏi lắm, vừa mới tỉnh dậy liền trốn ra ngoài cung hại ta lo lắng đến bây giờ mới chịu về sao?"
Tiểu Song nhìn Như Hoa đứng phía sau hoàng thượng lén lút nhìn cô cũng đủ biết ai là người khai hết sự thật việc cô trốn ra ngoài cung đi chơi với Bạch Lãnh.
Cô chạy lại giả vờ ngoan ngoãn.
"Phụ hoàng cũng thấy rồi đó, con bị trúng độc nằm trên giường rất nhiều ngày nên cũng cần có thời gian để giải khoây chứ..."
"Nếu muốn giải khoây thì trong cung vẫn có chỗ cho con giải khoây vậy?"
"Nhưng..."
Còn chơi đợi cô nói hết câu thì phụ hoàng ôm chầm lấy cô.
"Con có biết là mấy ngày nay ta lo lắng lắm không?"
Tiểu Song ở trong lòng hoàng thượng, thỏ thẻ:
"Con xin lỗi vì đã khiến người phải nặng lòng vì con..."
Ông xoa đầu cô:
"Đừng suy nghĩ nhiều nữa, tỉnh lại là tốt rồi."
Tiểu Song chợt nhớ ra gì đó, vội nói:

"Phụ hoàng...!Người có thể nào hủy hôn lễ giữa con và Hoàng Khải có được không..."
Hoàng thượng chưa nghe hết câu đã gạt ngang:
"Trước đây là con có lòng với Hoàng Khải, vì sao cứ phải nhường hắn cho người khác chứ? Thay vì như vậy thì hãy dành lấy hạnh phúc cho chính mình, ta sẽ không hủy hôn sự này."
Tiểu Song thật sự không biết phải giải thích thế nào...!Nàng không có bất cứ tâm ý gì với Hoàng Khải, nhất là khi trải qua giấc mộng vừa rồi, nhìn thấy khuôn mặt hắn cũng đủ khiến nàng phát sợ thì làm sao có thể chung sống cả đời chứ?
"Phụ hoàng hiểu lầm rồi, đó là trước kia, còn bây giờ..."
Hoàng thượng huơ tay:
"Con đừng nói nữa, ý ta đã quyết, vả lại lời cũng đã thốt ra, thiệp cũng đã gửi đi hết rồi, không thể thay đổi."
Tiểu Song nhìn hoàng thượng rời đi, muốn khoc cũng không xong...
Chợt Bạch Lãnh từ phía sau đi đến.
Tiểu Song tặc lưỡi, ban nãy vừa nhìn thấy hoàng thượng anh ta liền nấp đi ngay để tránh bị trách tội dắt công chúa trốn ra ngoài.
"Anh đúng là nhanh chân thật đó."
Bạch Lãnh không đáp, chỉ hỏi:
"Cô có thật sự yêu và muốn kết hôn cùng Hoàng Khải không?"
Tiểu Song cũng hơi bất ngờ vì câu hỏi của anh ta, sau đó lắc đầu lia lịa.
"Tất nhiên tôi không muốn."
"Nếu cô không muốn, ta sẽ đưa cô rời khỏi đây."
"Đưa tôi rời khỏi đây sao? Bằng cách nào?"
Bạch Lãnh không muốn cô lấy người khác, hắn có thể chấp nhận nếu cô thật sự yêu Hoàng Khải, nhưng nếu không phải như vậy, hắn sẽ tìm mọi cách để cô rời khỏi nơi này.
"Vào ngày cử hành hôn lễ, hãy đến rừng trúc phía sau hoàng cung."
Tiểu Song ngập ngừng một lúc.
"Để tôi suy nghĩ đã...!Việc này quá nhanh..."
Nếu cô rời khỏi hoàng cung, đồng nghĩa với việc mọi chuyện đã đi quá xa so với những gì cô cần phải làm.

"Nếu như hôm đó cô không đến, vậy thì có nghĩa cả đời này chúng ta sẽ không gặp nhau nữa."
Nghe lời này, cô có hơi cảm thấy ngột ngạt trong lòng, hỏi:
"Vì sao? Chẳng lẻ anh sẽ rời đi sao?"

Hắn gật đầu.
"Ta muốn rời khỏi chốn hoàng cung này."
Tiểu Song cũng biết, Bạch Lãnh sống ở hoàng cung này chẳng khác nào địa ngục, cô không ngăn cản anh ta.
"Được, tôi sẽ..."
Còn chưa kịp nói hết lời đột nhiên Bạch Lãnh ôm cô nấp vào sau cánh cửa trong phòng cô.
Anh ta đưa tay lên.
"Suỵt, đừng nói chuyện."
Tiểu Song nhìn thấy hai bóng người ở bên ngoài đi ngang qua.
"Nghe nói Trần Tiểu Song đã tỉnh lại có đúng không? Còn trốn ra ngoài cung chơi."
Hoàng Khải gật đầu:
"Phải, đột nhiên sao thúc lại nhắc đến cô ấy?"
Hoàng Viên cười nhếch mép:
"Dù sao cũng là nương tử sắp cưới của con.

Nhưng mà nghe nói tam công chúa này cũng là tuyệt sắc giai nhân, lại được tên hoàng thượng kia hết mực yêu thương, nếu như kế hoạch thành công thì có giữ ả bên cạnh không?"
Hoàng Khải không trả lời, nói:
"Thúc nên cẩn thận lời nói, dù sao ở đây cũng là hoàng cung, không phải phủ của chúng ta."
Tiểu Song nhìn hai cái bóng dần khuất, nhíu mày:
"Cách nói chuyện của bọn họ giống như có âm mưu gì đó."

Bạch Lãnh đã vào sâu trong phòng cô từ lúc nào, thấp nến sau đó lật lật mấy quyển sách trên kệ.
"Nên ta mới bảo cô tốt nhất đừng nên lấy tên Hoàng Khải đó, hắn không như vẻ ngoài đâu."
Được một lát hắn lại nói.
"Nhìn cô bình thường vừa lười biếng lại có chút ngốc nghếch vậy mà cũng đọc sách sao?
Sách đó là của ma nữ đọc trước đó chứ cô nào có bao giờ đoái hoài tới chúng, ngay cả tên chúng là gì cô còn chẳng bao giờ nhìn tới, sau khi nghe Bạch Lãnh nói bèn cố tình ra vẻ một chút.
"Ngươi không biết chứ cái gì không biết và chưa từng trải nghiệm chỉ cần đọc sách là giống như chính mình được đắm chìm trong thế giới đó vậy."
Đột nhiên sắc mặt Bạch Lãnh có chút bất thường, hắn đóng sách lại, nhìn Tiểu Song.
Tiểu Song cảm thấy kì quặc, đi đến xem thử thì mới tá hỏa.
Mấy cuốn sách này bên trong toàn mấy cảnh giường chiếu và miêu tả cảnh giường chiếu!!
"Tôi...Tôi là...!Là..."
Tiểu Song lắp bắp, đây rõ ràng là nỗi oan có rửa bằng nước sông Hoàng Hà cũng không sạch, lần này ma nữ hại chết cô rồi!!
Bạch Lãnh tiền gần đến cô một chút, nhướng mày cười hỏi:
"Hóa ra tam công chúa thích mấy thể loại như thế này sao?"

 
Chương 29: 29: Chúng Ta Là Bạn


Tiểu Song mặt đối mặt với Bạch Lãnh, biết rằng bây giờ phủ nhận anh ta cũng không tin, bèn đáp:
"Mấy cái này ai mà không đọc qua rồi chứ? Chẳng qua là anh chưa nhìn thấy các cô nương khác cũng đọc nó cho nên không biết đấy thôi.

Vả lại anh có dám nói rằng mình chưa từng đọc mấy thứ này không!?"
Bạch Lãnh lắc đầu:
"Chưa từng!"
Tiểu Song đương nhiên không tin, trên đời này làm gì có tên nam nhân nào trong sáng tới độ đến chừng này tuổi chưa đọc qua mấy quyển sách này chứ?
"Đúng là lừa người!"
Bạch Lãnh phì cười, cố tình dây dưa hỏi tiếp:
"Mấy cuốn sách này thú vị lắm sao?"
"Làm sao mà tôi biết chứ!?"

Tiểu Song hắt mặt sang hướng khác mặt kệ khoảng cách gần giữa anh ta và cô.
"Thật sự không biết? Ta là lần đầu thấy nữ nhi đọc mấy cuốn sách đồi trụy này..."
Tiểu Song phồng má, cô là bị oan đến phát khóc, anh ta muốn biết sách này thú vị hay không thì đi mà hỏi ma nữ ấy!!
"Bây giờ anh thấy rồi đấy, vừa lòng anh chưa?"
Cô bị anh ta áp sát đến mức ngã xuống giường.
Bạch Lãnh gật đầu trầm ngâm:
"Đúng là được mở mang tầm mắt."
"..."
"Anh làm gì áp sát tôi dữ vậy chứ?"
Đột nhiên Bạch Lãnh đưa tay lên véo má cô một cái, hành động này khiến Tiểu Song bất ngờ suýt ngã ra phía sau.
Mà Bạch Lãnh sau khi thu tay lại, cũng không rõ tại sao tự dưng lại làm vậy, chỉ cảm thấy mặt của cô nương trước mắt trông rất đáng yêu, cứ muốn véo một cái...
Anh ta cũng hơi khó xử, đứng thẳng người lại, quay về khuôn mặt lạnh như băng, nói:
"Thay vì đọc mấy quyển sách vô bổ đó thì cô nên chăm chỉ học hành thì hơn."
Nói rồi Bạch Lãnh rời khỏi phòng Tiểu Song, chính là để kết thúc cái không khí kì quặc mà cả hai đang vướng phải.
Lúc Bạch Lãnh đã rời đi, Tiểu Song mới thở phào, chợt chạm vào má của mình, cảm thấy có chút buồn cười.
"Cô cười gì đó?"
Mà tiếng gọi này của ma nữ làm Tiểu Song hết hồn giật bắn cả người.
"Trời ơi...!Lần sau xuất hiện cô nhớ là đừng có bất ngờ hiện ra phía sau người khác như vậy, suýt nữa thì tôi bị dọa chết rồi."
Chợt cô nhớ ra gì đó, vội chất vấn:
"Mấy quyển sách ở trên kệ đó là cô đọc sao?"
Ma nữ đỏ mặt, cúi đầu, cười cười.

Tiểu Song lần đầu nhìn thấy một con ma biết ngại ngùng, bất lực nói:
"Lần sau có đọc thì cất chỗ nào khó nhìn thấy một chút, hại tôi bị Bạch Lãnh hiểu lầm, còn bị...!Véo má một cái nữa."
"Biết rồi biết rồi, nhưng làm gì còn lần sau nữa."
Chợt ma nữ trở nên nghiêm túc.
"Dường như tôi đã nhớ ra người sát hại mình..."
Tiểu Song cau mày.
"Cô đã nhớ ra kẻ đó sao? Là ai?"
Chợt đôi mắt thâm quầng của ma nữ trở nên buồn rầu, cười khổ:
"Nếu như tôi đã tự biết được người hại mình là ai, tôi sẽ tự mình đi giải quyết nó, nếu như tôi nói cho cô biết sẽ lại liên lụy đến cô...!Chẳng may có bề gì tôi không thể không tự trách bản thân mình."
Tiểu Song lắc đầu:
"Cô không xem tôi là bạn sao? Tôi lẽ ra đã chết ở thời hiện đại nhưng chính cô đã mang tôi tới đây, hơn nữa nhiệm vụ của tôi là báo thù cho cô chẳng phải sao?"
"Chính vì tôi xem cô là bạn, nên tôi mới không muốn cô dính dáng đến chuyện này nữa, bây giờ tôi sẽ chính tay giết kẻ đó và đầu thai, cô cũng có thể sống trong thân xác của tôi mãi mãi."
Tiểu Song nhất quyết không nghe, cô nắm lấy bàn tay lạnh như băng của ma nữ.
"Hãy cùng nhau chiến đấu...!Cô còn có tôi...!Làm ơn, hãy nói cho tôi biết kẻ đã giết cô là ai?"
Ma nữ bắt đầu rơi nước mắt, khuôn mặt cô đau khổ hơn bao giờ hết, khẽ lắc đầu:

"Nghe lời tôi...!Hãy sống thật hạnh phúc...!Nếu như sau này cô không nhìn thấy tôi nữa, có nghĩa tôi đã đi đầu thai rồi, biết chưa?"
Cô ấy nắm tay Tiểu Song, sau đó dần biến mất, mặc Tiểu Song la hét gọi tên, ma nữ cũng không xuất hiện nữa.
Thế nhưng, nhìn khuôn mặt đau buồn của ma nữ, và cảm giác bất an chợt dấy lên trong người Tiểu Song, cô vội chạy ra ngoài.
Người ma ma nữ muốn giết nhất định là một trong số những người mà cô quen, cô nhất định phải đi đến chỗ từng người một, không hiểu vì sao cô có một cảm giác bồn chồn kì lạ.
Trời đêm với những cơn gió lạnh thổi qua, Tiểu Song với bộ y phục mỏng manh chạy khắp nơi, trong đầu không ngừng gọi ma nữ xuất hiện, nhưng không hề được hồi đáp.
Tiểu Song xoa xoa bàn tay lạnh lẽo.
Đột nhiên như có ai đó đứng ở phía sau, cô mừng rỡ vội vàng quay đầu lại.
"Cô về rồi sa...o?"
"Bốp"
Một kẻ nào đó đã đánh ngất cô, mang đến một nhà kho tối tăm, mà ở đó có người đang chờ cô sẵn.

 
Chương 30: 30: Tức Giận Bùng Nổ


Tiểu Song bị trói hai tay hai chân, trong miệng còn bị bỏ một nhúm vải không thể nói chuyện.

Nơi mà cô bị nhốt là bên trong một căn nhà nhỏ giống như nhà kho, mọi thứ đều tối tăm của hoàng cung, cô ngước nhìn xung quanh, bên cạnh cô có một tên thái giám và một cung nữ đang đứng gác.

Phía trước người đang ngồi trên một chiếc ghế, chân bắt chéo, nhìn Tiểu Song với đôi mắt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Tiểu Song biết người phụ nữ này, bà ta là mẫu thân của nhị công chúa Trần Điệp Vụ, Lâm quý phi.

Lâm quý phi liếc nhìn bộ dạng bị trói của cô lúc này, đứng dậy tiến gần về phía cô, ngón tay đeo nhẫn chỉ vào trán của cô.

"Nghiệt chủng!"
Tiểu Song nhìn khuôn mặt bà ta trông giống như một con hổ dữ đã câm thù cô từ rất lâu vậy, ngay bây giờ muốn vồ lấy cô mà ăn tươi nuốt sóng.

"Ngươi, và cả mẹ của ngươi, cả hai người đều không đáng sống!"
Tên thái giám lấy miếng vải trong miệng Tiểu Song ra.

"Ta cho phép ngươi trăn trối trước lúc chết.


"
Tiểu Song nhíu mày:
"Vì sao lại bắt tôi!?"
Lâm quý phi cười nhếch:
"Trước đây khi mẫu thân của ngươi, Nghi phi khốn kiếp kia còn sống, ả ta dành hết tất cả sự sủng ái của hoàng thượng, ngươi có biết lúc đó khi ta nhìn hoàng thượng trong mắt người không hề có ta, ta đau đớn đến mức nào không?"
Tiểu Song trừng mắt:
"Đó là chuyện của nhiều năm về trước, vả lại hoàng thượng yêu mẫu thân ta, đó không phải điều sai trái.

"
Lâm quý phi tát vào mặt cô một cái đau điếng, khuôn mặt trắng trẻo của cô cũng bị in hằn vết đỏ.

"Yêu? Nếu không có ả ta, người mà hoàng thượng yêu phải là ta mới đúng!"
Nói rồi bà ta cười sặc sụa.

"Hoàng thượng quả thật điên rồi, ta vốn cứ tưởng chỉ cần Nghi phi biến mất, ngài sẽ thay đổi, vì vậy ta đã chọn cái ngày mà ngươi ra đời, lúc mà ả ta không đề phòng nhất sai người giết ch.ết cô ta.

"
Tiểu Song nghe đến đây, không thể nào chấp nhận được, dù rằng Nghi phi không thực sự là mẹ của cô, nhưng Lâm quý phi bà ta làm vậy quả là quá độc ác!
"Bà điên rồi!"
Tiểu Song nói giọng khinh bỉ.

"Ta không điên! Hoàng thượng mới là kẻ điên! Nghi phi rõ ràng đã chết nhiều năm như vậy mà ngài vẫn không quên được cô ta, ngay cả nghiệt chủng mà cô ta sinh ra cũng thương yêu hết mực bất chấp người tài cán hèn mọn, còn con gái của ta Trần Điệp Vụ nó đã làm gì sai chứ? Bởi vì bị kết tội là hãm hại ngươi nên nó bị phạt hai mươi roi không thể đi đứng suốt một tuần lễ mà không được hoàng thượng đến thăm dù chỉ một lần!"
Bà ta bắt đầu lấy sợi dây thừng cằm trên tay bắt đầu đưa vào siết cổ Tiểu Song.

"Cùng là con gái, bị đối xử như vậy người làm mẹ như ta không cảm thấy tức giận sao? Ta nhất định phải giết ngươi để hoàng thượng không còn bất cứ lưu luyến gì với Nghi phi kia!"
Nói rồi bà ta ghì chặt hai tay siết cổ Tiểu Song.

Tiểu Song cổ họng đã bị sợi dây quấn chặt, không thể phát thành tiếng.

Chẳng lẽ, người giết ma nữ là Lâm quý phi sao? Nhưng nếu vậy lẽ ra ma nữ phải xuất hiện ở đây chứ? Vì sao cô ấy không hề xuất hiện!

Tiểu Song lúc cận kề cái chết, đột nhiên lại cảm thấy tiếc nối và sợ hãi, cô sợ sẽ không gặp được một người!
Nghe nói trước khi chết, nếu nghĩ đến ai, người đó chính là người mà bản thân yêu thật lòng.

Kiếp trước cô là Nguyệt Lan, đến lúc chết cũng không thể đáp lại tình cảm của Chí Huyền, còn kiếp này, cô lại bỏ lỡ một lần nữa mối duyên cùng Bạch Lãnh.

Chẳng lẽ sẽ không có cách cứu vãn sao?
!
Đôi mắt cô dần nhắm lại, đột nhiên cánh cửa nhà kho mở sầm ra.

Bạch Lãnh giống như nổi điên, thanh kiếm trên tay không có mắt chém chết tên thái giám ngay tại chỗ.

Lâm quý phi bị một nhát kiếm đâm thẳng vào phía tay chảy máu, sợ hãi buông sợi dây đang siết Tiểu Song ra.

Tiểu Song trên cổ nổi lằn đỏ, trong lúc choáng váng ngã sang một bên, cũng may Bạch Lãnh kịp thời đỡ lấy cô.

Có lẽ lần này, hắn không đến trễ nữa, sẽ không giống như Chí Huyền, để mất Nguyệt Lan một đời.

Mà sau khi Tiểu Song lấy lại thăng bằng, cô tức giận đến mức muốn xé tan đám người này, giật lấy thanh kiếm trên tay của Bạch Lãnh đâm về phía của Lâm quý phi khiến bà ta sợ mất hồn vía vội quỳ xuống xin tha mạng.

Thế nhưng Tiểu Song giống như không hề nguôi giận, việc ma nữ không xuất hiện ở đây nghĩa là bọn họ không phải người ma nữ muốn tìm, thế nhưng bởi vì bọn họ mà bây giờ cơ hội tìm ma nữ của cô cũng vụt mất, rất có thể cô ấy đã xảy ra chuyện.

Lại nói bà ta đã ra tay giết hại Nghi phi mẫu thân của ma nữ, một người độc ác như bà ta không đáng được sống!
Tiểu Song dơ kiếm lên định vung xuống, thế nhưng lại bị Bạch Lãnh cản lại.


Cô tức giận.

"Vì sao lại cản tôi? Bà ta không đáng sống!"
"Ta cũng không khác gì cô, muốn giết bà ta, thế nhưng vai vế của bà ta là quý phi, không thể tự tung tự tác, trước tiên giao bà ta cho hoàng thượng, người ắt sẽ xử lí việc này ổn thỏa.

"
Tiểu Song nghe Bạch Lãnh khuyên, cơn giận cũng dần dịu lại, trừng mắt nhìn Lâm quý phi.

"Tôi nói cho bà biết, bây giờ tôi chưa giết bà mà sẽ giao bà cho hoàng thượng, nếu như hoàng thường có lòng muốn tha cho bà, thì tôi dù có cãi lại thánh lệnh cũng phải giết bà cho bằng được!"
Lâm quý phi thấy vẫn còn sống, cười đắc chí:
"Ngươi nghĩ với thân phận của ta, ta sẽ bị xử tội chết sao?"
Tiểu Song quay lưng đi, giọng nhàn nhạt:
"Bà cứ chờ xem.

"

 
Chương 31: 31: Nhị Hoàng Tử Thay Đổi Rồi


Tiểu Song đứng trước một một bờ hồ, hì hục thở vì cô đã đi khắp hoàng cung nhưng vẫn không có chút tung tích gì của ma nữ, cô ấy dường như biến mất như chưa hề tồn tại.

Chẳng lẽ cô đã bỏ sót ai đó sao?
Hoặc có thể bởi vì Lâm quý phi gây trở ngại nên cô đã đến muộn mất rồi ư? Nếu như vậy thì cô thật sự cảm thấy có lỗi với chính bản thân mình.

Tuy rằng cô quen biết ma nữ không bao lâu, thế nhưng cô ấy được xem là bạn thân duy nhất của cô, ở trong thân xác của cô ấy cũng đã hiểu được những gì mà chính cô ấy đã trải qua khiến cô cảm thấy không phải miễn là tam công chúa được hoàng thượng yêu thương nhất thì sẽ không có muộn phiền, tam công chúa ấy vẫn luôn cô đơn không có bạn bè, không có mẫu thân và không được người mình yêu đáp lại.

Bạch Lãnh nhìn cô nương khuôn mặt đượm buồn trước mặt, không rõ vì sao cô lại buồn như vậy, có lẽ bởi vì cô đang có tâm sự, cũng không hiểu vì sao nhìn cô như vậy, lòng hắn cũng có chút nặng trĩu theo.

Có lẽ, Tiểu Song là cô nương đầu tiên khiến anh phải để tâm đến!
Tiểu Song hơi rưng rưng nước mắt, cô hỏi anh:
"Anh cảm thấy tôi vô dụng lắm phải không? Ban nãy nếu không nhờ anh giúp đỡ thì đến cả mạng tôi cũng không giữ được, còn nói gì muốn cứu người khác chứ! "
Bạch Lãnh đột nhiên thấy nước mắt của cô, hơi bàng hoàng khó xử, chưa từng thấy nữ nhân khóc trước mặt nên không biết phải làm sao.

Hắn im lặng một lúc, chợt xoa đầu cô.

"Đừng nghĩ bậy bạ, cô không vô dụng.

"
Bạch Lãnh thầm nghĩ, trước kia anh chưa từng cảm thấy sống là vui vẻ, thế nhưng không biết tự lúc nào, có lẽ là khi ăn bữa cơm mà cô nấu, anh cảm thấy trên đời này vẫn có thứ khiến anh cảm thấy ấm áp.

"Cảm ơn anh! "

Có lẽ, ma nữ cũng không rõ tung tích, nhiệm vụ của cô cũng đã không còn nữa, cô chợt nghĩ, nếu ngày thành hôn của cô và Hoàng Khải, cô cùng rời đi với Bạch Lãnh, sống một cuộc sống bình yên ở thời cổ đại này sẽ vui biết nhường nào!
"Vì sao lúc nãy anh biết tôi bị bắt ở nhà kho mà đến thế?"
Bạch Lãnh chỉ về phía Thiết Cương đang đứng ở phía sau gốc cây.

"Là hắn báo với ta.

"
Tiểu Song nhìn Thiết Cương hộ vệ của Bạch Lãnh, đã lâu rồi không gặp hắn, tên này đúng là rất trung thành, dù phải đi theo chủ nhân đến nước khác làm con tin, hắn vẫn chưa bao giờ có ý định rời bỏ Bạch Lãnh, chính điều này khiến Tiểu Song cảm thấy tôn trọng hắn.

Thiết Cương cầm theo một túi gì đó đi đến cười hề hề:
"Tam công chúa, cũng may lúc đó tôi đi đến nhà bếp, đột nhiên nhìn ra thấy cô chạy đi đâu rất vội vã, nên đi theo cô mới biết được Lâm quý phi muốn làm xằng làm bậy trong cung.

"
Tiểu Song khó hiểu hỏi.

"Vì sao khuya vậy mà anh còn đến nhà bếp làm gì?"
Thiết Cương vui vẻ mở cái túi đang cầm trên tay ra, bên trong có bốn cái bánh bao đã nguội.

"Cái đám người kia không có nấu ăn cho chúng tôi, vì vậy thỉnh thoảng tôi hay lén đến nhà bếp lấy trộm đồ ăn về.

"
Tiểu Song nhìn mấy cái bánh bao nguội ngắt kia, lại nhìn Bạch Lãnh và Thiết Cương, hai người này một chủ một tớ bị bỏ đói tới tội nghiệp, bèn nói.

"Đến nhà bếp đi, tôi sẽ nấu cho các anh một bữa cơm thật thịnh soạn để trả ơn cứu mạng.

"
Thiết Cương tỏ ra vô cùng ngạc nhiên:
"Trời, tam công chúa biết nấu ăn sao? Không chết người đó chứ?"
Tiểu Song bĩu môi:
"Chết cái đầu anh! Nếu ăn thức ăn tôi mà chết thì sau khi anh chết tôi sẽ ngày ngày cúng tiền đốt nhang cho anh anh thấy thế nào?"
Thiết Cương nghe xong đổ mồ hôi hột:
"Vậy thì tôi càng không nên ăn đồ cô nấu.

"
!
Ba người trong nhà bếp, nến đèn cầy thấp ánh sáng le lói, trên bàn ăn bày toàn là đồ ăn, món nào trong cũng hấp dẫn và thơm phức, Thiết Cương cảm thấy bản thân đã xem thường tam công chúa này, không ngờ tay nghề nấu ăn của cô ấy lại giỏi đến như vậy.

Thế nhưng Thiết Cương còn chưa ăn được miếng nào, Bạch Lãnh bên ngoài thì ôn nhu còn tay thì liên tục gấp thức ăn để ăn.


"Nhị hoàng tử, ăn từ từ thôi, còn phần của tôi nữa.

"
Tiểu Song phì cười:
"Thức ăn còn nhiều lắm, cứ ăn thoải mái đừng lo hết.

"
Thiết Cương ăn mấy chén liền, miệng không ngừng tấm tắc khen ngon.

"Đây quả thật là mỹ vị a, từ hồi đến Diệp Quốc đến bây giờ lần đầu tiên được ăn ngon như vậy.

"
Bạch Lãnh ăn nhiều không kém Thiết Cương, thế nhưng anh ta đặt đũa xuống, ho hai tiếng:
"Tài nghệ cũng coi là tạm ổn, có lẽ do ngươi đói bụng chăng?"
Tiểu Song phồng hai má:
"Này, anh ăn cho no bụng rồi nói lời hai mặt như vậy hả?"
Thiết Cương lần này đồng ý theo phe Tiểu Song:
"Mặc dù là thuộc hạ phải nghe theo chủ nhân, thế nhưng lần này tôi công nhận đồ ăn tam công chúa nấu rất ngon.

"
Bạch Lãnh trừng mắt:
"Ngươi muốn bị đuổi việc sao?"
Thiết Cương nghe xong vội đặt đũa xuống.

"Ý tôi là nấu ngon hơn so với mấy cái bánh bao nguội hồi nãy thôi ạ.

"
Tiểu Song nhìn thấy chủ tớ bọn họ tráo trở như vậy, liếc mắt:

"Hắn trả anh mỗi tháng bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi, đừng theo anh ta nữa.

"
Thiết Cương giọng đau khổ:
"Tôi làm việc không công "
Tiểu Song nghe vậy vội chất vấn Bạch Lãnh:
"Anh làm vậy chẳng khác gì bốc lột sức lao động.

"
Bạch Lãnh nhàn nhạt đáp:
"Cô cũng biết ta làm gì có tiền.

"
"Thế túi tiền anh đưa tôi đánh bạc hồi chiều là gì?"
Thiết cương nghe vậy trố mắt:
"Cái gì? Nhị hoàng tử, tiền chúng ta tích góp bấy lâu nay mới được bao nhiêu đó mà ngài vì nữ nhi không ngại đem ra cho nữ nhân này đánh bạc sao!?"
Bạch Lãnh chống cằm:
"Ban đầu ta cũng hơi đắn đo, nhưng mà số tiền nàng ta thắng được gấp năm lần số tiền chúng ta tích góp, xem ra là đầu tư có lợi nhuận.

"
Thiết Cương không dám nói, chỉ thầm nghĩ trong bụng, cái gì mà đầu tư có lợi nhuận chứ? Rõ ràng nhị hoàng tử ngài quá là dại dột rồi, chưa gì đã đem hết tiền cho nữ nhân, còn là để đi đánh bạc nữa, trước nay ngài ấy có bao giờ biết đến hai chữ cờ bạc là gì đâu chứ! Đúng là điên thật mà!

 
Chương 32: 32: Bí Ẩn Dần Hé Lộ


Lâm quý phi quỳ trước điện, thế nhưng vẫn một mực không chấp nhận phán xét của hoàng thượng, bà ta gằn giọng.

"Hoàng thượng, người đừng quên phụ thân ta là thừa tướng trong triều, người cho rằng phụ thân ta sẽ để người cho ta vào lãnh cung sao?"
Hoàng thượng ngồi trên ghế, lạnh lùng.

"Mưu đồ giết hại công chúa, cho dù là ai thì cũng phải chịu tội, ta sẽ không vì bất cứ ai mà tha thứ cho hành động độc ác này!"
Lâm quý phi tức giận đến mức gào lên:
"Vậy còn tình nghĩa giữa chúng ta? Ngài có từng nghĩ đến tình nghĩa bao nhiêu năm nay của chúng ta chưa?"
"Ta là vì tình nghĩa bao nhiêu năm nay với ngươi, nên mới không giết ngươi mà chỉ giam vào lãnh cung, nếu là người khác thì đừng mong có cơ hội sống sót!"
Lâm quý phi cười khinh bỉ:
"Ha, đó mà gọi là tình nghĩa sao? Hoàng thượng, người đã vô tình thì đừng trách ta vô nghĩa! Lãnh cung cũng sẽ không thể giữ chân được ta đâu, rồi một ngày không xa ta sẽ khiến người và Trần Tiểu Song đứa con gái người thương nhất sẽ phải hối hận!"
Hoàng thượng nhìn người phụ nữ hết thuốc chữa này, lắc đầu.

"Ta không còn gì để nói nữa, người đâu! Giải nàng ta đi!"
Sau khi Lâm quý phi bị kéo đi thì nhị công chúa Trần Điệp Vụ chạy đến quỳ gối khóc lóc xin tha cho mẫu thân cô ta:
"Phụ hoàng, người đừng tàn nhẫn như vậy có được không? Trong lãnh cung vừa lạnh lẽo lại thiếu thốn như vậy làm sao mẫu thân con chịu nổi chứ?"
Hoàng thượng đứng dậy.


"Đừng nói nữa, nếu biết sẽ chịu hình phạt này vì sao lại cố chấp làm chuyện hại người chứ?"
Trận Điệp Vụ cau mày:
"Không phải bởi vì người quá thiên vị cho Trần Tiểu Song sao?"
Hoàng thượng đã quá mệt mỏi với những việc đã xảy ra, Lâm quý phi người mà ông tin tưởng không ngờ lại là một con người tàn độc như vậy, ông không còn tâm trí để nói lí lẽ với nhị công chúa, ra lệnh rời đi.

"Đủ rồi, ta mệt rồi, phải về nghỉ ngơi.

"
Trần Điệp Vụ khóc lóc một lúc, đột nhiên trong đầu nổi lên sát ý, khi mà Tiểu Song vừa chuẩn bị rời đi, cô ta rút cây trâm trên đầu ra xông về phía cô.

"Trần Tiểu Song, ta phải giết ch.ết ngươi!"
"Phập!"
Tiểu Song đã kịp thời né tránh được, tuy nhiên vẫn bị cây trâm quẹt ngang qua vai làm bị thương một chút.

Trần Điệp Vụ lại không có ý định dừng lại tiếp tục lao đến, lúc này, cô ta không ngờ người trước mặt cô không phải một cô nương yếu đuối dễ bị ức hiếp, Tiểu Song dùng tay bắt lấy tay cô ta, sau đó dùng lực quật cô ta nằm sấp dưới nền không sức kháng cự.

Cô cau mày:
"Cô vẫn không hiểu được chuyện ác mà cô và mẹ cô làm là đáng phải bị trừng phạt có đúng không? Cô cho rằng việc mẫu thân cô bị đày vào lãnh cung là bởi vì tôi ư? Đừng nực cười như vậy, đều là do các người tự làm tự chịu!"
Nhị công chúa Trần Điệp Vụ nằm dưới sàn nhà, vẫn không ngừng dãy dụa, lớn tiếng đáp trả:
"Là bởi vì chúng ta luôn bị phân biết đối xử, vì sao hoàng thượng chỉ thương mình ngươi chứ? Ta hận ngưới!"
Tiểu Song lúc này đã không nhịn được nữa, ngồi xuống trước Trần Điệp Vụ, nhìn thẳng vào đôi mắt cô ta đang trừng về phía cô.

"Cô không biết mẫu thân cô đã làm ra chuyện độc ác như thế nào sao? Trước khi bà ta định sát hại tôi đã thừa nhận, khi tôi sinh ra đời chính bà ta đã lập mưu hại chết mẫu thân của tôi, cô có mẫu thân thương yêu từ nhỏ, còn tôi? Tôi bởi vì sự độc ác của các người mà từ nhỏ đã không có tình yêu thương của mẫu thân, vậy có quyền gì đòi công bằng ở đây chứ?"
Trần Điệp Vụ run run:
"Ngươi nói dối!"
Tiểu Song đứng dậy.

"Tôi có nói dối hay không, cô đến lãnh cung tìm gặp mẫu thân mình hỏi thì sẽ rõ.

"
"Ngươi nói dối! Ngươi đứng lại cho ta!"
Tiểu Song đứng dậy rời đi mặc kệ Trần Điệp Vụ gào thét phía sau.


Lúc này Hoàng Khải đi theo phía sau cô, Tiểu Song dừng bước.

"Có chuyện gì?"
Hoàng Khải nhìn vết thương trên tay cô, định lại gần thì Tiểu Song né sang một bên.

Anh ta cười:
"Chỉ là đang xem vết thương của nàng có sao hay không thôi, vì sao lại kích động như vậy?"
Tiểu Song cau mày, không cho rằng Hoàng Khải tốt với cô được như vậy.

Lại thêm gần đây không hiểu vì sao cô lại cảm thấy muốn đề phòng anh ta hơn.

"Chỉ là ngoài da, không sao, tôi tự băng bó được.

"
Hoàng Khải nhếch miệng:
"Vậy sao? Ta là lo lắng cho vợ sắp cưới của mình không được hay sao? Vì sao thái độ của nàng đột nhiên lại kì lạ vậy?"
Tiểu Song ban nãy suýt bị Trần Điệp Vụ ám sát phía sau, lúc đó Hoàng Khải cũng ở gần đó, vậy mà hắn một lời cũng không cảnh báo, từ đầu tới cuối chỉ đứng nhìn xem kịch, muốn cô tin anh ta vì lo lắng cho cô mà hỏi han sao? Thật nực cười.

Tiểu Song hất tay anh ta ra.

"Đừng quên người anh yêu là Ngọc Nhi chứ không phải là tôi, và tôi cũng sẽ tìm cách hủy bỏ hôn sự này.

"
Hoàng Khải cau mày:

"Trước kia không phải cô rất muốn kết hôn cùng ta đến mức hãm hại Ngọc Nhi sao?"
Tiểu Song ôm vết thương đang rỉ máu trên vai, phì cười:
"Trước kia khác, bây giờ khác, bây giờ tôi không thích anh nữa, và xin đính chính lại, Tiểu Song tôi chưa từng vì ai mà phải hãm hại người khác cả, hãy tỉnh táo lên, tôi là tam công chúa được hoàng thượng thương yêu nhất, nếu tôi muốn cô ta chết chỉ cần đường đường chính chính, không nhất thiết phải làm mấy trò hèn hạ như anh nói, có chăng chỉ là người mà anh đang tin tưởng đã giở trò.

"
Nói rồi cô đi lướt qua anh ta.

Hoàng Khải nhìn theo bóng dáng Tiểu Song, cảm thấy người trước mặt anh ta vô cùng lạ lẫm như biến thành người khác, trước nay tam công chúa chưa bao giờ đứng trước mặt anh ta đối đáp một cách gai góc như vậy.

Thế nhưng dù có thế nào đi nữa, anh ta nhất định phải tiến hành hôn lễ này, bởi vì đại kế hoạch mà anh đang chuẩn bị.

Tiểu Song tuy rằng ban nãy không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, thế nhưng, ban nãy cô đã nhìn thấy xung quanh Hoàng Khải có một thứ rất đáng ngờ!
Đó là âm khí luôn bao quanh ma nữ, đột nhiên lại xuất hiện bên cạnh anh ta, nhất định sự mất tích của ma nữ có liên quan đến anh ta!
Phải rồi, Tiểu Song còn nhớ ngày mà ma nữ rời đi, trước đó Hoàng Khải và một lão già vừa xuất hiện không lâu, chẳng lẽ!
Cô nhíu mày.

"Hoàng Khải, ma nữ khi còn sống đã yêu anh đến vậy, tôi mong anh không phải là người đó, nếu không ma nữ sẽ phải rất đau khổ!"

 
Chương 33: 33: Lời Hứa


Cuối cùng ngày cử hành hôn lẽ giữa tam công chúa Trần Tiểu Song và Hoàng Khải tiểu vương gia đã tới.

Tiểu Song ban đầu có ý nghĩa sẽ bỏ trốn và không tiến hành hôn lễ này, nhưng sau khi biết được Hoàng Khải có liên quan đến sự biến mất của ma nữ, cô quyết định sẽ cùng anh ta hoàn thành lễ cưới để điều tra rõ sự việc.

Bộ y phục tân nương trông thật nổi bật lên làn da trắng như tuyết của Tiểu Song, đôi môi cô đỏ mộng, đôi mắt được trang điểm một cách cẩn thận với hàng mi dài cong vút khiến đám cung nữ bên cạnh cô không tránh khỏi có chút ghen tị với cái nhan sắc mỹ miều này.

Bên ngoài kèn hoa tấp nập vang lên, cuối cùng giờ cử hành hôn lễ cũng đã đến, đoàn rước dâu đã đến trước cửa phòng cô.

Tiểu Song chậm chậm bước lên kiệu.

Cô nhớ lại vài ngày trước khi gặp Bạch Lãnh.

"Tôi quyết định sẽ cử hành hôn lễ với Hoàng Khải, vì vậy! Anh hãy rời đi một mình, không cần phải đợi tôi.


"
Tiểu Song đã suy nghĩ rất nhiều, mục đích của cô ở thế giới này là giúp đỡ ma nữ, vì vậy trước khi mọi chuyện được giải quyết cô cần phải có trách nhiệm với bản thân mình.

Cô sẽ ở lại đối mặt với mọi thứ.

Bạch Lãnh đang ngồi đọc sách bên một bờ hồ, nghe quyết định của cô, anh ta không biểu hiện cảm xúc, chỉ im lặng.

Lát sau anh ta mới lên tiếng.

"Đó là lựa chọn và ước muốn của cô sao?"
Tiểu Song thật sự không hề muốn điều này, thế nhưng tình thế ép buộc cô phải làm như vậy.

"Phải, Hoàng Khải văn võ song toàn, tôi cảm thấy lấy một người như vậy cũng không đến nỗi nào.

"
Bạch Lãnh vẫn chăm chăm nhìn vào quyển sách.

"Nếu như hắn không tốt như cô nghĩ thì sao? Cả hoàng cung này ai cũng biết hắn yêu người bạn thanh mai trúc mã của hắn chứ không phải cô.

"
Tiểu Song nhìn bóng lưng hắc y ở phía trước mặt cô, mái tóc xõa buộc một nửa sơ sài, anh ta tuy rằng không biểu lộ ra ngoài, nhưng có lẽ là chẳng mấy vui vẻ khi nghe những lời này từ cô.

"Nếu sau này cuộc sống tôi không tốt, thì đó cũng là lựa chọn của tôi, anh đừng lo lắng cho tôi làm gì.


"
Bạch Lãnh đóng quyển sách lại, chầm chậm đứng dậy.

"Cô là thật sự muốn cử hành hôn lễ này sao?"
Tiểu Song khẽ gật đầu, cô không còn cách nào khác phải nói dối anh ta.

Thế nhưng đột nhiên anh ta chồm về phía cô, sau đó túm lấy lọn tóc phía sau cô.

Bạch Lãnh hôn vào môi cô, điều mà cô chưa bao giờ ngờ đến, cô muốn đẩy anh ra, nhưng sức của cô không là gì với nam nhân trước mặt.

Nụ hôn bất chợt này khiến cô có chút hốt hoảng, nhưng sau đó đôi môi có chút ấm áp, lại một chút ngòn ngọt.

Sau đó anh buông cô ra, mái tóc xõa qua mi mắt, nhíu mày:
"Vốn cho rằng nếu cô lựa chọn sẽ cử hành hôn lễ cùng người khác, ta sẽ có thể thanh thản rời đi, thế nhưng ta cảm thấy thật sự không thể làm điều này, Bạch Lãnh ta không cho phép cô lấy người khác!"
"Anh! "
"Vì vậy! Hãy đi cùng ta, nếu như cô muốn sống một cuộc sống bình yên, ta sẽ trở thành một người bình thường ở bên cô bảo vệ cô cho đến cuối đời, nhưng nếu cô muốn có cuộc sống giàu sang, ta nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền cho cô, còn nếu cô muốn có một tướng công như Hoàng Khải, ta tự tin nếu như ta muốn sẽ không thua kém hắn bắt cứ điểm nào!"
Những lời đột ngột thốt ra từ tận đáy lòng này khiến cô khó xử, vẫn chưa kịp đáp lời thì anh ôm lấy cô vào lòng.


"Không cần phải trả lời ngay bây giờ, ta sẽ chờ cô ở điểm hẹn cũ, sau nửa ngày nếu cô không đến thì ta xem như đó là lựa chọn cuối cùng của cô.

"
Tiểu Song ngồi trong kiệu hoa, trái tim chợt có chút nhói đau.

Có lẽ nếu như cô có thể thành công tìm ra ma nữ sớm nhất có thể, cô sẽ đến tìm Bạch Lãnh.

Nếu như anh rời đi trước, cô nhất định sẽ đi tìm anh.

Còn hiện tại bây giờ, cô sẽ đối mặt với thử thách trước mắt!
Tiểu Song cô nhất định sẽ lật bộ mặt thật của Hoàng Khải!

 
Chương 34: 34: Giải Cứu


Kiệu hoa đã đi đến phủ, Tiểu Song trùm khăn cưới theo đoàn người đi vào bên trong sau đó cùng Hoàng Khải tổ chức hôn lễ.
Hôn lễ hoàn thành, Tiểu Song ở trong phòng, nhân lúc mọi người vẫn đang tập trung vào ăn uống tiệc tùng bên ngoài liền lẻn đi tìm kiếm khắp phủ.
Thế nhưng một điều mà Tiểu Song không ngờ chính là, Hoàng Khải cũng nhân ngày cưới mà giở trò, hắn sai số binh lính mà hắn đã chuẩn bị từ trước bắt đầu tấn công hoàng cung khi mà mọi người đều không có bất kì cảnh giác nào.
Phủ của Hoàng Khải cũng rất rộng, Tiểu Song đi hết dãy hành lang này đến dãy hành lang nọ lục lọi mà mãi vẫn không đi hết.
Cô chỉ mong ma nữ vẫn không sao, và có lẽ là do cô nghĩ quá nhiều, có lẽ Hoàng Khải đã không giở trò giống như cô đã tưởng.
Thế nhưng đột nhiên cánh cửa căn phòng cuối cùng mà Tiểu Song mở ra, bên trong là một chiếc lồng sắt, mà chiếc lòng sắt này đang giam giữ một người nào đó.
Tiểu Song chạy đến.
"Ma nữ, đúng là cô bị giam ở đây sao?"
Ma nữ nhìn thấy Tiểu Song, có chút vui mừng thế nhưng cô ấy vội ngăn Tiểu Song lại.
"Đừng chạm vào lồng sắt, đây không phải lồng sắt bình thường!"
Tiểu Song dừng bước, cau mày:

"Là Hoàng Khải đã bắt giữ cô sao?"
Ma nữ cười khổ, nước mắt rơi xuống.
"Đúng vậy...!Tôi đã nhớ ra tất cả, cái ngày đó khi mà hắn và thúc thúc hắn đi ngang phủ ta, bàn bạc về vấn đề mưu phản, tôi đã nghe thấy tất cả, sau đó bị hắn phát hiện liền giết người diệt khẩu.

Sau khi nhớ ra mọi chuyện tôi định ám sát hắn, thế nhưng không ngờ Hoàng Khải này quá mạnh và luôn luôn phòng bị, sức của tôi không đủ để giết hắn, và hắn cũng đã biết tôi là ma nữ vì vậy có lẽ cũng đã biết thân phận của cô không thật sự là tam công chúa."
Nói đến đây cô nghẹn ngào:
"Là kiếp trước tôi đã yêu lầm người...!Phải rồi, hôm nay hắn sẽ âm mưu tạo phản..."
Tiểu Song không ngờ Hoàng Khải lại là loại người độc ác quá sức tưởng tượng như vậy.
"Cái gì? Hắn còn dám tạo phản sao?"
"Đúng vậy, thế nhưng chúng ta có thể làm gì đây...!Tiểu Song, bây giờ cô có thể chạy được, hãy mau bỏ chạy đi!"
"Cô nói gì vậy? Chẳng phải mục tiêu của cô và tôi là trả thù cho người đã giết hại cô sao? Vì sao khi phát hiện ra kẻ đó là ai thì cô lại chùn bước chứ?"
Ma nữ lắc đầu:
"Tôi không chùn bước, tôi chỉ lo lắng cho cô..."
"Tôi đã nói rồi, chúng ta là bạn, sống chết có nhau.

Được rồi, làm thế nào để cứu cô ra khỏi đây?"
"Phải tìm ra chìa khóa thì mới được, nhưng tôi không biết chìa khóa hắn để ở đâu."
"Được rồi, cô ở đây đợi tôi, tôi sẽ đi tìm chìa khóa."
...
Bạch Lãnh chờ hơn nửa ngày, vẫn chưa thấy Tiểu Song tới, thế nhưng anh ta chưa có ý định sẽ rời đi.


Thiết Cương thấy vậy hối thúc:
"Nhị hoàng tử, ngài chờ ở đây nửa ngày rồi, nếu muốn tới thì đã tới từ lâu, mau đi thôi."
Bạch Lãnh giống như vẫn không chấp nhận kết quả này, anh lắc đầu:
"Ngươi và đoàn đội đi trước đi, ta sẽ theo sau."
Thiết Cương lắc đầu:
"Vậy sao mà được chứ, ta phải ở lại với ngài."
Bạch Lãnh cau mày:
"Lệnh của ta ngươi cũng không nghe sao?"
"Nhưng..."
Thiết Cương biết Bạch Lãnh xưa nay rất cứng đầu, nếu hắn đã quyết định như thế nào thì sẽ không thay đổi, Thiết Cương đành bất lực cúi đầu rời đi.
Bạch Lãnh một lời đã nói với Tiểu Song, nhưng dường như cô ấy đã quyết định được sự lựa chọn của mình, có điều anh cảm thấy nhói đau trong lòng, lần này anh sẽ đến phủ Hoàng Khải xem sao, nếu như hôn lễ hoàn thành trót lọt thì anh sẽ chúc phúc cho cô.
Đột nhiên Bạch Khiêm từ xa chạy đến thở hồng hộc.
"Tên đệ đệ khốn kiếp, ngươi tính để ta lại một mình ở hoàng cung sau đó chạy trốn sao? Ngươi có biết sau khi ngươi trốn ta sẽ gặp rắc rối không? Ít nhất phải báo ta một tiếng để ta cùng chạy chứ!"
"Sau đó ngươi sẽ sai người bắt giữ không cho ta đi?"

Bạch Khiêm chối đun chối đẩy:
"Làm gì có, ta đâu phải loại tiểu nhân như vậy chứ!"
Bạch Lãnh cau mày:
"Tránh ra cho ta làm việc."
Bạch Khiêm chạy theo.
"Việc gì?"
"Đi đến hôn lễ của tam công chúa."
Nói đến tam công chúa, Bạch Khiêm chỉ đành bó tay, anh ta chạy đến cái chốn quỷ quái này cũng bởi vì cô ấy, bây giờ anh chán lắm rồi, cái thế giới gì mà điện thoại cũng không có, tivi, xe cộ đều không a, đúng thật là không thể sống nổi.
Thường ngày tuy rằng cha hay mắng mỏ anh ta, nhưng giờ đi lâu vậy cảm thấy nhớ cha lắm, muốn trở về thế giới hiện đại nhưng lại không có cách, mấy ngày nay bức xúc đến mức đêm đến cũng không ngon giấc được vì làm gì có máy điều hòa cho anh ta.
Lần này gặp Trần Tiểu Song, nhất định phải hỏi cách quay về thế giới hiện đại mới được...

 
Chương 35: 35: Bắt Đầu Phản Công


Tiểu Song lúc đi tìm chìa khóa để mở lồng sắt cho ma nữ thì không may đụng phải thúc thúc của Hoàng Khải, ông ta vừa nhìn thấy cô đã nảy sinh nghi ngờ, nhướng mắt:
"Vương phi? Không phải lúc này người nên ở trong phòng hoa chúc chờ động phòng sao? Sao lại ra đây? Nếu cần gì thì nói ta chứ không cần phải ra tận đây như thế này, nếu như không may sẽ bị xem là một con chuột đang làm chuyện lén lút gì đó.

"
Tiểu Song hơi giật mình, ho hai tiếng mới nói:
"Tôi chờ tiểu vương gia vào động phòng cũng lâu lắm rồi, vì sao đến giờ anh ta vẫn không xuất hiện làm tôi phải đi tìm khắp nơi như thế này, tôi còn đang lo có phải tiểu vương gia mới là người đang làm trò lén lút gì đó hay không.

"
Ông ta đưa cây gậy đang cầm trên tay lên chỉ về hướng phòng tân hôn, cười nhếch:
"Ta nghĩ vương phi nên an phận thì hơn, cô tuy là tam công chúa nhưng có câu lấy gà theo gà lấy chó theo chó, vì vậy tốt nhất đừng gây thêm rắc rối nào cho Hoàng Khải.

"
Tiểu Song nhướng mày.

"Nếu đã biết tôi là tam công chúa thì mau tránh đường đi, đừng có ở đó nói nhảm nữa lão già.

"

Ông ta nghiến răng:
"Cái gì? Cô ngang nhiên dám nói ta lão già sao? Dù sao ta cũng là thúc thúc của Hoàng Khải, cô đúng là không biết phép tắc mà! Hôm nay lão phải dạy cho cô một bài học!"
Ông ta biết dù sao bây giờ Hoàng Khải cũng đang trên đường theo kế hoạch tấn công hoàng cung, vì vậy cho dù tam công chúa hay hoàng thượng ông ta cũng không cần nể mặt làm gì.

"Người đâu! Bắt lấy vương phi lại cho ta!"
Nghe lời thúc thúc của Hoàng Khải, đám lính trong phủ nhanh chóng bao vây lấy Tiểu Song.

Ban đầu vì xem thường Tiểu Song cho nên lão ta chỉ sai năm tên ra bắt lấy cô, nào ngờ trong phút chốc đã bị cô đánh bại hết thảy nằm sấp dưới đất.

"Cô biết võ công?"
Tiểu Song cười đắc chí:
"Tuy rằng chỉ là mấy trò mèo cào so với ở nơi đây, nhưng cũng đủ bảo vệ được bản thân tôi.

"
Nói rồi cô vội chạy đi nơi khác, dù sao năm sáu tên thì không phải vấn đề với cô, chứ toàn bộ lính của phủ vương gia này thì là một vấn đề lớn a.

Lúc đám lính sắp đuổi kịp cô, đột nhiên một nam nhân khoác hắc y từ trên trời đáp xuống, một cái phất tay liền khiến tất cả bọn họ đổ rạp xuống đất.

Tiểu Song còn không dám tin vào mắt mình, cô nhìn vào nam nhân trước mắt kia, không ai khác chính là Bạch Lãnh, trong lòng cô chợt vang lên một nửa vui một nửa buồn, cảm động hỏi.

"Bạch Lãnh, anh vẫn chưa rời đi sao?"
Anh ta chậm rãi đỡ cô đứng dậy, phủi bụi trên má cô, nhíu mày:
"Ta sao khó thể rời đi khi chưa mang theo cô ngốc là nàng?"
Tiểu Song cảm thấy phút giây này trái tim cô như rung lên một nhịp, không nhịn được ôm lấy anh:
"Cảm ơn anh nhiều lắm, anh thật tốt! "
Bạch Lãnh giống như bị điện giật, sững người vài giây, có lẽ là bởi vì cô gái này lần đầu tiên lại chủ động ôm anh như vậy, anh dịu dàng xoa đầu cô:
"Ta không phải người tốt, ta chỉ tốt với người mình để tâm.

"
Thúc thúc của Hoàng Khải lúc này đi tới, phía sau còn giải theo một người nào đó, mà người nào đó không ai khác chính là Bạch Khiêm(Hàn Vũ Sinh) đang nước mắt nước mũi khóc than cầu cứu.


"Các ngươi bớt nói mấy lời nhảm nhí lại, mau khoanh tay chịu trói nếu không ta sẽ giết cái tên này!"
Bạch Khiêm khóc lóc ầm ĩ:
"Tiểu Song, cứu ta, Bạch đệ đệ, cứu ta!!"
Tiểu Song thấy anh ta mếu máo, không nhịn được phì cười:
"Nếu muốn giết thì giết đi, tôi còn muốn giết anh ta hơn là ông đó.

"
Thúc thúc Hoàng Khải cau mày:
"Ngươi đừng thách thức ta, Bạch Lãnh, chẳng phải đây là đại huynh của ngươi sao?"
Bạch Khiêm nghe Tiểu Song thẳng thừng vứt bỏ anh như vậy, sợ rằng họ sẽ thật sự để anh chết, vội nói:
"Tiểu Song, dù sao chúng ta cũng là người cùng thời đại, cô nỡ tàn nhẫn vậy sao? Còn Bạch Lãnh nữa, đệ đệ yêu dấu của ta! a! a"
Bạch Lãnh huých mặt sang hướng khác xem như người xa lạ.

Lão già thúc thúc Hoàng Khải nghe vậy, mắt cũng nổi gân đỏ tức giận quát:
"Các ngươi dám thách thức ta à? Ta sẽ giết tên này cho các ngươi xem!"
Nói rồi đường kiếm của lão dứt khoát bổ thẳng vào người Bạch Khiêm, Bạch Khiêm trước lúc sinh tử chỉ biết khóc thầm rằng kiếp sau nhất định không dại dột vì gái mà chạy theo người ta về thời cổ đại như lần này nữa.

Cũng may ông trời còn thương hắn, khi vết kiếm của lão già kia chỉ cách cổ hắn một milimet thì đã bị một luồng sức mạnh hất văng thanh kiếm rơi khỏi tay lão.

Bạch Khiêm được Bạch Lãnh cứu vui như tết vội chạy khỏi lão già đó.


"Bạch Lãnh ngươi xem ra còn có chút tình người nha.

"
Bạch Lãnh không thèm nhìn hắn.

"Nếu ngươi thành ma sợ rằng cái người ồn ào như ngươi sẽ ngày ngày ám theo ta mà lảm nhảm không ngừng nghỉ.

"
Bạch Khiêm thấy Bạch Lãnh khinh thường mình như vậy, không nhịn được đáp trả:
"Ngươi nói ta ồn ào sao? Ngươi giỏi thì giết ta đi xem ta có ám suốt đời như ngươi nói không?"
Tiểu Song vội nói nhỏ vào tai Bạch Khiêm:
"Nè mới được cứu sống đó, bớt nói lại đi, không muốn bị lão già kia giết mà muốn bị Bạch Lãnh giết à?"
Bạch Khiêm nghe vậy mới im lặng rón rén ra phía sau Tiểu Song đứng, sau đó lè lưỡi nhìn về phía thúc thúc của Hoàng Khải để chọc tức ông ta, mà chiêu này quả thật đã khiến ông ta nổi giận.

"Ngươi! !"

 
Chương 36: 36: Gần Đến Hồi Kết


Trong hoàng cung lúc này là một mảng hỗn loạn từ trên cho tới dưới.

Tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử ôm nhau co cúm bên dưới khóc lóc xin tha, đám binh lính thì tất cả dường như đã bị bao vây bởi quân đội của Hoàng Khải.

Hoàng thượng không thể tin nổi người mà ông tin tưởng giống như cận thần lại làm ra chuyện tày trời này, tức giận:
"Không ngờ rằng ngươi lại là một tên gian thần, ta đã sai lầm khi tin vào ngươi, không những vậy còn gả con gái của ta cho ngươi nữa.

"
Hoàng Khải vuốt cọng râu tóc ở trước, khuôn mặt cười đầy tự tin:
"Ta cố gắng giả vờ làm trung thần cũng lâu rồi, còn nhớ cái ngày mà ông mặc kệ cha ta vì đánh giặc mà chết thảm ở biên cương, hại mẹ ta biết tin đau khổ quá độ liền thắt cổ tự vẫn ta đã đau khổ như thế nào đâu, chính ông là kẻ đã hại chết cha mẹ ta nên ta quyết phải báo thù này, cuối cùng ngày hôm nay ta cũng có thể báo được thù xưa rồi.

"
Hoàng thượng đứng trước mũi kiếm của Hoàng Khải, không tỏ ra sợ hãi, chậm rãi giải thích:
"Ta biết ngươi sẽ không tin, thế nhưng cha ngươi là người đã gửi thư báo về cho ta, ông ấy muốn ở lại với quân đội chiến đấu đến tàn cuộc dù phải trút hơi thở cuối cùng.

"

Hoàng Khải cau mày:
"Đừng có nói những lời dối trá đó trước mặt ta, hôm nay ta nhất định phải giết ch.ết ông sau đó lên ngôi vua, còn Trần Tiểu Song đứa con gái mà ông thương yêu nhất, ta sẽ khiến cô ta phải đau khổ và dày vò suốt cả đời.

"
Hoàng thượng nghe đến đây mới bắt đầu có chút hoảng loạn, ông đưa tay lên cầm lấy mũi kiếm nhọn kia.

"Ta xin ngươi, ngươi có thể giết ta dày vò ta hay làm bất cứ điều gì cũng được, nhưng xin ngươi hãy tha cho Tiểu Song.

"
Hoàng Khải cử động mũi kiếm khiến tay của hoàng thượng chảy máu, cười khinh:
"Ông cho rằng ông có quyền ra yêu cầu với ta sao? Vả lại, Trần Tiểu Song được ông chiều chuộng đủ rồi, đã đến lúc cô ta phải sống một cách khổ sở và cầu xin ta như một con chó.

"
Hoàng thượng tức đến đỏ cả mặt, người trừng mắt:
"Tên khốn kiếp nhà ngươi! !"
"Còn giờ thì, hãy chấp nhận sự thật đi, ông không có bất cứ sự uy hiếp nào đối với ta.

"
!
Ở phủ Hoàng Khải, lão già thúc thúc của hắn đã bị bắt trói hai tay hai chân, ma nữ cũng đã được cứu ra, mà chìa khóa không ngờ đã được Bạch Khiêm tìm thấy ban nãy, không ngờ anh ta cũng có chút ít tích sự.

Tiểu Song đưa ngón cái lên cười tươi:
"Xem ra anh không vô dụng nha.

"
Bạch Khiêm nghe vậy có chút hớn hở trong lòng, nhưng suy nghĩ lại thì không rõ lời của Tiểu Song là chê hay là khen anh ta.

Bạch Lãnh khỏ vào trán Tiểu Song.


"Nàng đó, hãy mau nói rõ sự việc này ngay!"
Tiểu Song nhìn ma nữ, sau đó đành nói ra sự thật, bởi vì ma nữ bị giam ở nhà giam quá lâu cho nên đã trở nên yếu đến mức người bình thường cũng có thể nhìn thấy cô ấy.

"Nếu tôi nói tôi không phải người của thời đại này, anh có tin không?"
Bạch Lãnh im lặng một lúc sau đó gật đầu.

"Tin.

"
Tiểu Song cảm thấy, có lẽ nói sự thật với Bạch Lãnh cũng không khó như cô đã tưởng, bắt đầu trò chuyện một cách thỏi mái hơn.

"Tam công chúa thật sự chính là ma nữ, còn tôi chỉ là nhập vào thân xác của cô ấy để giúp đỡ cổ.

"
Bạch Khiêm cuối cùng cũng lên tiếng:
"Còn ta cũng là người cùng thời đại với Trần Tiểu Song, bởi vì bị hại mới bị xuyên đến chỗ này.

"
Tiểu Song nghe Bạch Khiêm dùng hai chữ "bị hại" cảm thấy mặt anh ta cũng dày một tấc đất, rõ ràng là do anh ta làm chuyện xấu nên mới dẫn đến kết cục này.


Bạch Lãnh cảm thấy tam công chúa quả thật đã thay đổi rất nhiều so với trước đây quả là cubgx có lí do của nó, và có một điều anh chắc chắn rằng người mà anh yêu là Trần Tiểu Song của thế giới khác kia.

Ma nữ lúc này mới lên tiếng:
"Tôi mong mọi người hãy cứu lấy cha tôi và Diệp quốc có được không! Hãy ngăn cản Hòang Khải.

"
Tiểu Song cho rằng dù ma nữ không nhờ cô vẫn sẽ làm điều đó, mấy tháng nay ở trong thân xác tam công chúa, cô đã cảm nhận được tình yêu thương mà hoàng thượng dành cho cô, đó là tình cảm mà ở cái thế giới kia cô không bao giờ có được, nó khiến cô cảm thấy được an ủi.

"Tất nhiên tôi sẽ cố gắng hết sức để có thể giúp đỡ cô.

"
Bạch Lãnh cảm thấy thật buồn cười, từ khi đến Diệp Quốc làm con tin, anh chỉ mong đến một ngày có thể rời khỏi cái hoàng cung chết tiệt này, thế nhưng đến lúc chuẩn bị rời đi, anh lại không muốn đi nữa, bởi vì anh còn một người cần phải mang cô ấy theo bên cạnh cho dù bất chấp tất cả.



 
Chương 37: 37: Mối Nguy Hại


Hoàng Khải đứng trước chiến thắng trước mắt của mình, cảm thấy vô cùng hài lòng, hắn đứng trước ngai vàng ngắm nghía chiếc ghế sắp trở thành của hắn không ngăn được sự vui mừng.

Hoàng thượng đã bị hắn đâm một nhát ngã gục bên dưới chân hắn, trong lúc hấp hối còn không ngừng van xin hắn tha cho con gái của ông khiến hắn cảm thấy thích thú, cho rằng nếu ông ta đã van xin đến như vậy, thì trong tương lai hắn sẽ khiến Trần Tiểu Song phải đau khổ gấp nhiều hơn thì mới khiến hắn vui vẻ.

Một cơn mưa bất chợt ùa đến, nước mưa xua tan đi mùi máu tanh hôi của các binh linh bị hắn giết hại, xác người nằm chồng chất thành đống vô cùng đáng sợ mà khung cảnh này lại chính là cảnh tượng mà Hoàng Khải mong muốn.

Mấy ai biết rằng đằng sau chiếc mặt nạ trung quân ái quốc của hắn từ trước đến nay hóa ra bộ mặt thật lại là một con người tàn độc máu lạnh đến kinh người như vậy.

Một tên lính đi vào cấp báo.

"Bẩm tiểu vương! À không! Bẩm hoàng thượng, tam công chúa muốn gặp người.

"
Hoàng Khải cảm thấy thích thú.

"Cho vào.

"

Phía trước cửa điện, cô gái thân bạch y đi vào, cô xinh đẹp diễm lệ, trời mưa khiến cả người cô ướt sũng từ ngoài bước vào điện, ý định ban đầu của cô chỉ là muốn biết tình hình bên trong như thế nào, còn phía Bạch Lãnh và Bạch Khiêm sẽ tập hợp binh lính của cả hai mà phản công vào trong lúc Hoàng Khải mất cảnh giác.

Thế nhưng đập vào mắt cô là cảnh tượng hoàng thượng với thân thể đầy máu nằm dưới chân của Hoàng Khải khiến cô kinh hoàng mà quỳ rạp xuống nền nhà.

Nước mắt cũng theo đó rơi thành dòng, cô không tin điều trước mắt cô bây giờ, lắp bắp:
"Phụ hoàng! không phải có đúng không? Không phải sự thật có phải không?"
Đầu gối cô liên tục cử động về phía ông, sau đó ngã rạp với thân thể đầy máu vốn đã không thể đáp lại cô được nữa.

Tiểu Song ôm lấy hoàng thượng khóc nức nở, cũng không để ý bên cạnh cô còn có một Hoàng Khải, lúc bấy giờ lòng cô vô cùng đau nhói, tất cả đã quá trễ không thể cứu vãn được nữa.

"Phụ hoàng! Người đừng bỏ con đi mà!"
Cô gào khóc.

Thế nhưng Hoàng Khải không quan tâm, hắn kéo mạnh lấy vai cô níu cô đứng dậy sau đó đẩy cô té nhào xuống nền nhà, đi đến trước mặt cô đưa ra ánh mắt đầy lạnh lùng.

"Đủ rồi, đừng khóc lóc trước mặt ta, bây giờ thì cô cũng đã rơi vào hoàn cảnh của ta nhiều năm về trước chứng kiến cảnh cha mẹ mình chết trong tuyệt vọng, cô đã hiểu cảm giác đó chưa?"
Tiểu Song trừng mắt như muốn giết ch.ết hắn, không kiềm được cảm xúc hét lớn, mặt kệ nước mưa hay máu dính đầy trên người mình, đứng lên.

"Ta không cần quan tâm ngươi như thế nào, tên độc ác như ngươi đáng bị như vậy, ngươi là kẻ đã tàn nhẫn giết ch.ết phụ hoàng ta, ta sẽ chính tay giết ch.ết ngươi!"
Cái khuôn mặt này khiến cô giống như bị ám ảnh, chính hắn là kẻ kiếp trước đã lừa dối cô, diệt nước, giết ch.ết cha cô, lấy đi đôi mắt của cô, bây giờ hắn lại một lần nữa muốn cướp đi tất cả từ cô, cô sẽ mãi mãi không tha thứ cho hắn!
Ban đầu cô chỉ định vào trong điện một mình để câu kéo và gây làm cho Hoàng Khải mất đi sự đề phòng, nhưng khi chứng kiến cảnh này, cô không thể nhịn được nữa rồi, cô sẽ đồng quy vu tận với hắn.

Cô lao về phía hắn, dùng thanh kiếm dưới đất không chút suy nghĩ mà tiến về phía trước.

Hoàng Khải khinh thường né đi, sau đó hắn cũng rút kiếm ra đánh với cô.

"Xem ra thúc thúc ta nói không sai, con ma nữ bị ta bắt nhốt mới chính là tam công chúa thật sự, cô ta không hề biết võ công.

"
Tiểu Song không đáp trả hắn, chỉ một lòng muốn lấy mạng hắn.

"Nếu vậy thì cô cần gì phải báo thù cho ông ta làm gì? Nếu cô đồng ý từ bỏ, ta sẽ tha chết cho cô.


"
"Câm miệng đi tên khốn!"
Vốn dĩ Tiểu Song biết rõ bản thân không thể đối kháng với Hoàng Khải, chỉ là cô thực sự muốn giết ch.ết hắn.

"Được, nếu cô đã không muốn sống, vậy thì đừng trách ta!"
Nói rồi hắn nhắm thẳng về phía tử huyệt của cô mà đâm.

"Xoạc!"
Tiểu Song còn không cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra trước mắt, chỉ cảm thấy phía trước cô có ai đó đã chắn trước mặt, mà mùi hương quen thuộc này không ai khác chính là Bạch Lãnh.

Anh ta đỡ nhát kiếm cho cô, sau đó giọng có chút trách mắng:
"Vì sao nàng lại ngốc nghếch như vậy?Xông thẳng lên giết hắn như vậy khác gì nộp mạng?"
Tiểu Song vội vã định chạm vào vết thương của hắn, lo lắng:
"Anh không sao chứ?"
"Ta không sao, thế nhưng sau này không được phép hành động tùy tiện như vậy có biết chưa?"
Hoàng Khải nhếch miệng:
"Đến đây để nộp mạng chung sao?"
Bạch Lãnh hất văng kiếm trên tay của Hoàng Khải.

"Đến giết ngươi.


"
"Ngươi đủ khả năng sao?"
Đôi mắt Bạch Lãnh đột nhiên chuyển sang màu đỏ.

"Ngươi có thể đoán.

"
Hoàng Khải tuy vậy vẫn có chút kiên sợ tên Bạch Lãnh này, từng chứng kiến khả năng thật sự của hắn khi chiến đấu với yêu rắn, quả thật hắn không phải người tầm thường.

Vốn dĩ theo điều tra biết được, quân đội của Bạch Lãnh sẽ đưa hắn rời khỏi hoàng cung vào ngày hôm nay, đây là chuyện tốt với Hoàng Khải, vì vậy hắn cũng không thèm can thiệp vào, nào ngờ cái tên này lại không đi mà ở lại đây gây phiền phức cho hắn.

Hoàng Khải lúc này mới lộ diện sức mạnh thật sự của hắn, xung quanh người hắn bất chợt xuất hiện khói đen bao phủ, mà cái thứ màu đen đó lại vô cùng quen thuộc với Tiểu Song.

Lúc này ma nữ đã vào bên trong, cô ấy gật đầu:
"Phải, thứ đó không phải gì khác mà chính là tà khí do oán hận của cô năm đó tạo thành, có lẽ sau chuyến săn bắn, hắn đã âm thầm tu luyện chúng.

"

 
Chương 38: 38: Trở Về


Oán hận này vô cùng lớn, thế nhưng Hoàng Khải không biết rằng, thứ hắn tu luyện đó đối với tất cả mọi người trên thế gian này đều không sao, chỉ riêng hắn sẽ bị thứ tà khi này dần dần nhập vào thân thể hắn, dần dần chiếm hữu và khiến hắn chết không toàn thây.
Bởi vì, đó là oán hận của Nguyệt Lan, hắn không biết rằng kiếp trước của mình là nguyên nhân chính dẫn đến sự phát sinh của tà khí này, vì vậy mà đã nghe lời thúc thúc hắn tu luyện hợp thể với nó.
Hiện tại, hắn sẽ có được sức mạnh vô biên trong phút chốc, nhưng chỉ một thời gian sau hắn sẽ dần biến thành một cái xác chết bị thối rửa.
Bạch Lãnh cảm thấy không thể khinh thường thứ sức mạnh này, anh bắt đầu dùng hết sức mạnh mà mình có.
Tiểu Song đứng bên dưới, lại nhìn sang ma nữ, cô ấy cũng đang khóc, có lẽ cô ấy và cha cô ấy duyên số đã tận, sẽ mãi mãi không bao giờ có thể gặp lại ông ấy nữa...
Cuộc chiến diễn ra rất dữ dội, mọi thứ đều bình thường cho đến khi Hoàng Khải định dùng tà khí đánh vào người Bạch Lãnh thì không hiểu sao Bạch Lãnh một chút thương tích cũng không có, chỉ có chính Hoàng Khải lại bị phản phệ, hắn rơi xuống phun một ngụm máu, vô cùng khó hiểu.
Nhưng Tiểu Song là người rõ nhất.
Bởi vì chính người mà Nguyệt Lan hận nhất, lại muốn giết người mà Nguyệt Lan yêu nhất, vì vậy nên hắn đã bị phản phệ.
Cuối cùng cũng đã biết được, Chí Huyền không phải là tình cảm đơn phương dành cho Nguyệt Lan, mà Nguyệt Lan trước lúc chết cũng đã yêu Chí Huyền, chỉ là nàng ấy mãi mãi không thể nói cho hắn biết được lòng mình.
Tiểu Song cũng không biết điều đó, cho đến chính lúc này, cuối cùng cô đã rõ.
Bạch Lãnh muốn kết liễu hắn, thế nhưng Tiểu Song ngăn lại.
"Đừng, hãy trói hắn lại, rồi hắn sẽ chết dần chết mòn bởi tà thuật mà hắn tu luyện, nó còn đau khổ hơn gấp ngàn lần, cũng là hậu quả do chính những chuyện ác mà hắn gây ra!"
Bạch Khiêm dẫn đoàn quân của mình và Bạch Lãnh đẩy lùi được hầu hết lính của Hoàng Khải, cuối cùng sau cơn mưa, cầu vồng lại một lần nữa xuất hiện.

Tiểu Song ôm chầm lấy Bạch Lãnh.
Anh xoa đầu cô.
"Đừng buồn nữa...!Có lẽ phụ hoàng trên trời sẽ luôn dõi theo nàng mà."
Tiểu Song gật gật.
"Cảm ơn anh...!Vì tất cả."
Ma nữ có lẽ vì mọi sự đã được giải quyết, cô ấy mỉm cười hạnh phúc, trước khi tan biến cô ấy chào tạm biệt hai người, có lẽ cô ấy sẽ đi đầu thai đến một kiếp khác.
Thế nhưng, đột ngột thân thể Tiểu Song cũng dần tan biến theo, ngay cả Bạch Khiêm cũng không khác gì cô, cả hai ai cũng rõ họ đang dần trở về thời đại của mình.
Bạch Lãnh vội nắm lấy tay cô, nhưng lại giống như vô hình không thể chạm vào được.
"Vì sao lại như vậy? Sao ta không thể chạm vào nàng?"
Bạch Lãnh lúc này trở nên vô cùng bối rối và sợ hãi, chính anh ta cũng sợ sẽ đánh mất cô và không bao giờ gặp lại cô được nữa.
Tiểu Song cũng vậy, nhưng cô không thể làm gì, có lẽ sứ mệnh của cô đã hoàn thành, cô sẽ không thể nào ở lại đây nữa...!Nhưng bây giờ cô không muốn rời đi, cô muốn ở bên cạnh nam nhân nhân này sống hạnh phúc cả đời...
"Bạch Lãnh, hãy đi tìm em, em sẽ ở một ngàn năm sau đợi anh!"
Lời nói cuối cùng đó rốt cuộc cũng là lúc Tiểu Song tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại mình Bạch Lãnh đứng ở đó như chết trân suốt vài giờ đồng hồ.
Dường như kí ức của Chí Huyền cũng đã trở lại với anh ta, chỉ là anh không chấp nhận được, anh đã mất Nguyệt Lan một lần rồi, bây giờ lại một lần nữa anh để vụt mất cô, đẫy rõ ràng khiến anh trở nên điên tiết nhưng cũng không thể nổi giận với bất cứ ai.
Chỉ là lần này, anh cũng sẽ không bỏ cuộc, anh sẽ nột lần nữa đi tìm cô ở nơi mà cô đang chờ anh...
...
Tiểu Song trở về với hiện tại, chỉ thấy giọt nước mắt rơi trên khóe mi, dần đứng vững lại trong căn biệt thự của Hàn Vũ Sinh.
Mà Hàn Vũ Sinh lúc này cũng đã trở lại, anh ta đứng đó, vẫn không tin những gì đã diễn ra trong thời gian qua, liếc mắt nhìn qua Tiểu Song.
"Chúng ta thật sự đã trở về rồi sao?"
Tiểu Song gật đầu.
Hàn Vũ Sinh còn chưa kịp vui mừng thì lại thấy cô gái trước mặt khuỵu xuống dưới nền khóc một cách trơn tru.
Hàn Vũ Sinh khó hiểu:
"Trở về nhà rồi, vì sao cô lại khóc chứ?"

Tiểu Song vừa khóc lại vừa nói:
"Ở ây ôi ũng ông ó ai ể ở ề." ( Ở đây tôi cũng không có ai để trở về."
Hàn Vũ Sinh thấy cô như vậy, vừa tội mà cũng vừa tức cười.
"Thế cô muốn ở lại cái nơi không có máy điều hòa, điện thoại di động hay tivi đó sao?"
Tiểu Song lộm khộm đứng dậy, gật đầu:
"Muốn, tôi muốn ở cạnh Bạch Lãnh."
Hàn Vũ Sinh nghe cái tên Bạch Lãnh, khổ não:
"Cô yêu anh ta đến như vậy sao?"
Tiểu Song trong người không còn chút sức lực, nhỏ giọng:
"Tôi yêu anh ấy, tôi sẽ không thể nào sống vui vẻ nếu không có anh ấy."
Nhắc tới Bạch Lãnh, Hàn Vũ Sinh chỉ nghĩ tới cái tên đệ đệ suốt ngày mặt lạnh như băng, chỉ giỏi ăn hiếp anh ta, có điều nói gì thì cái tên mặt lạnh đó cũng cứu anh một mạng...
"Có lẽ duyên số giữa chúng ta và nơi đó đã kết thúc, cô hãy quên đi những kí ức về nơi đó."
Làm thế nào để cô có thể quên? Thật sự là một khó khăn đối với cô.

Cô tự hỏi, Bạch Lãnh sẽ đến tìm cô chứ? Cô đã bảo anh ấy phải đi tìm cô, liệu anh ấy không quên chứ?
Nghĩ tới đây cô lại thở dài, anh ấy làm sao có thể chờ cô tận một nghìn năm chứ...!Rõ ràng là không thể...

Lúc này đám thuộc hạ của Hàn Vũ Sinh đã tỉnh dậy, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra liền xông tới túm lấy Tiểu Song hùng hổ:
"Mau ngoan ngoãn nghe lời thiếu gia!"
Vừa nói xong liền bị Hàn Vũ Sinh cốc một cái vào đầu đau nhói:
"Ui da, thiếu gia sao lại đánh tụi em?"
Hàn Vũ Sinh cau mày:
"Sau này không được phép đụng vào cô ấy nữa có biết chưa?"
Đám thuộc hạ nghe xong không hiểu gì, vừa giây trước muốn bắt Trần Tiểu Song, giây sau lại bảo vệ cô ta, thiếu gia của bọn họ là có vẫn đề ở đầu sao?
Tiểu Song phì cười.
Hàn Vũ Sinh khó hiểu:
"Cô cười cái gì?"
Hóa ra một kẻ ngang ngạnh như Hàn Vũ Sinh, sau chuyến đi này lại có thể thay đổi như vậy.
"Không có gì..."

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top