Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Chương 20


Màn đêm buông xuống.

Đúng như Lưu Đạo nói, giường của Lý Triển Nhan không hề có động tĩnh.

Trước khi đi ngủ, tôi để ý điện thoại của Lý Triển Nhan đặt bên gối, gần bên ngoài.

Như vậy sẽ thuận tiện hơn, tôi không cần trèo lên giường cô ta nữa.

Hai giờ sáng, tôi xác nhận bạn cùng phòng đều ngủ hết rồi.

Thu Vũ Miên Miên

Tôi chầm chậm trèo xuống giường, vờ như đi vệ sinh, lúc đi ngang qua giường Lý Triển Nhan, tôi kiễng chân, cẩn thận sờ soạng bên gối cô ta.

Ngay lúc ngón tay tôi chạm vào điện thoại, một bàn tay phủ lên tay tôi.

Cái cảm giác lạnh lẽo kia rất quen thuộc.

Tôi cắn răng không cho mình lên tiếng.

Ngẩng đầu lên nhìn, trên giường, gương mặt không có chút huyết sắc, chỉ còn da bọc xương đang cúi đầu nhìn tôi.

Đôi mắt cô ta trống rỗng vô hồn, gần như không có tròng đen, chỉ nhìn tôi một cái mà tôi đã sợ gần chết.

Tôi cố gắng hết sức để rút tay ra, nhưng không thể cử động.

Tay cô ta dần dần dùng lực, tôi cảm giác cánh tay giống sắp bị xé thành hai nửa.

Dần dần, hai chân tôi rời mặt đất, bị cô ta nhấc toàn bộ cơ thể lên.

Túi gấm! Vào thời khắc mấu chốt, tôi nhớ tới túi gấm Lưu Đạo để lại cho tôi, tôi dùng tay kia vất vả lấy nó ra.

Tôi dùng sức ném nó lên giường của cô ta.

Trong đôi mắt trống rỗng của cô ta đột nhiên có ánh sáng, vừa rồi còn gắt gao nắm tay tôi mà giờ đã lập tức buông ra.

Tất cả sự chú ý của cô ta đều bị túi gấm kia hấp dẫn, tôi thấy cô ta yêu thích cầm trong tay, nhìn trái nhìn phải, mặt sắp dán lên rồi.

Tôi không biết lấy can đảm từ đâu, vậy mà lại không chạy, dưới ánh mắt của cô ta, tôi sờ điện thoại di động.

Nhưng lấy xuống xem, trong lòng tôi c.h.ế.t lặng.

Đây là điện thoại của tôi.
 
Chương 21


Tôi và Lưu Đạo thua rồi.

Tất cả ý đồ của chúng tôi đều bị nhìn thấu, có thể là Lý Triển Nhan, cũng có thể là xác ướp nữ kia.

Hoặc là, cả hai người họ.

“Định hồn thuật” của cậu ấy vô dụng, xác ướp nữ đã tỉnh.

Tối hôm qua, nơi duy nhất thành công, ngay trong tình huống tôi hoàn toàn trúng kế đã nhặt được một cái mạng.

Lưu Đạo chỉ có thể thở dài: “Là tôi vô dụng, suýt chút nữa hại c.h.ế.t cậu.”

Thu Vũ Miên Miên

“Đừng vội, tôi sẽ nghĩ cách khác, chỉ cần còn mạng sống, chúng ta sẽ không thua.”

Cậu ấy nhìn tôi ngẩn người không nói câu nào, cảm thấy tôi bị dọa choáng váng nên không ngừng an ủi tôi.

Nhưng hoàn toàn ngược lại, trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng tôi lại không có chút sợ hãi nào.

Nhìn qua trông chúng tôi không còn cách nào, nhưng ánh mắt của tôi lại kiên định chưa từng có.

Tôi quay đầu nhìn Lưu Đạo, nói từng chữ:

“Chúng ta không thua.”

“Trị xác ướp nữ không được, vậy trị người thì sao? Chẳng phải chỉ là một tấm hình thôi à? Tôi xóa không được thì để người khác xóa.”

Nói xong, tôi móc điện thoại ra.

“Alo, 110 đúng không? Tôi muốn báo cảnh sát.”
 
Chương 22


“Trong điện thoại bạn cùng phòng của tôi, Lý Triển Nhan có mấy trăm tấm, thậm chí là mấy nghìn tấm ảnh riêng tư về tôi và các bạn nữ khác. Trong lúc chúng tôi không hề hay biết, cô ta đã lén chụp rồi bán đi. Tôi yêu cầu xóa toàn bộ ảnh chụp, cũng như để cô ta chịu trừng phạt.”

Cảnh sát lấy điện thoại của Lý Triển Nhan, chiều hôm đó, cô ta đã bị cảnh sát đưa đi.

Suốt thời gian qua, tôi bị xác ướp nữ kia hù dọa, nghĩ rằng trước tiên phải giải quyết cô ta thì tôi mới có thể an toàn.

Tôi sợ hãi, nhát gan, muốn trốn tránh, muốn dựa dẫm vào Lưu Đạo.

Nhưng từ xưa đến nay, luôn có một câu châm ngôn…

Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ ma gõ cửa.

Bức ảnh không phải do tôi tự chụp, tôi chưa bao giờ làm tổn thương cô ta, dựa vào đâu mà cô ta tới tìm tôi.

Tôi cũng là nạn nhân như cô ta thôi!

Chuyện này dấy lên một trận sóng to gió lớn trong trường chúng tôi, trải qua điều tra, nạn nhân bị chụp ảnh lên tới một trăm người.

Thu Vũ Miên Miên

Lý Triển Nhan kiếm được hơn bốn trăm nghìn tệ nhờ vào làm chuyện bất hợp pháp.

Lúc gặp lại Lưu Đạo, cậu ấy nói không nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ trên người tôi nữa.

Có lẽ là ảnh chụp đã bị cảnh sát xóa sạch sẽ, xác ướp nữ kia cũng không muốn gây phiền toái cho tôi.
 
Chương 23


Sau đó, vụ án của Lý Triển Nhan còn chưa xét xử xong, cô ta đã chết.

Tôi nghe nói cái c.h.ế.t của cô ta rất thảm, giống như một cái xác khô, chỉ có da bọc xương.

Tôi nghe Lưu Đạo nói, khi xác ướp nữ kia chết, cô ta cũng bằng tuổi với Lý Triển Nhan.

Là vật hi sinh, cô ta không có lựa chọn.

Oán khí ngàn năm, đều rơi lên người Lý Triển Nhan.

Điều làm cậu ấy khó hiểu chính là, sau khi xóa ảnh chụp, xác ướp nữ lại không hề oán giận tôi, thậm chí còn chưa để cậu ấy phát huy tác dụng, trên người tôi lập tức trở nên sạch sẽ rồi.

Cậu ấy đưa ra một suy nghĩ to gan, có thể ngay từ đầu xác ướp nữ kia đã không muốn tổn thương tôi, chỉ là bị ảnh chụp ràng buộc, cô ta nhìn thấy tôi cho nên muốn tới gần tôi mà thôi.

Sau đó tôi lại nghe được tin tức về xác ướp nữ, là tin hot.

Xác ướp nữ ngàn năm tuổi của viện bảo tàng đã được hồi sinh, da đầy đặn, các chuyên gia cho rằng chuyện này chưa từng có, không thể giải thích.

Mẹ tôi đến trường thăm tôi, vội vã vui vẻ muốn đến viện bảo tàng xem.

Lưu Đạo nghe xong cũng muốn đi theo.

Vì tin tức này nên viện bảo tàng trở nên hot rần rần, nhất là khu triển lãm xác ướp nữ kia, xếp hàng khoảng chừng một tiếng mới được vào.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt cô ta, tôi sững sờ tại chỗ.

Làn da từng khô quắt của cô ta giống như lại dãn ra, cả người cũng đẫy đà không ít.

Nhưng đây không phải là điều kỳ quái nhất, điều thực sự khiến tôi giật mình chính là trên khuôn mặt đầy đặn của xác ướp nữ này, tôi lại nhìn thấy bóng dáng của Lý Triển Nhan.

Bên cạnh cô ta vẫn treo biển cảnh báo cấm chụp ảnh, đồng thời cũng có nhân viên quản lý chuyên môn nhắc nhở mọi người không nên chụp ảnh.

Nhưng trong đám người, tôi vẫn thấy không ít người lấy điện thoại di động ra lén chụp, thậm chí còn có người quên tắt đèn flash, quơ quơ trên người xác ướp nữ một chút.

Tôi hỏi Lưu Đạo: “Những người này chụp ảnh này cũng sẽ dẫn đến vận rủi sao?”

Khóe miệng cậu ấy nhếch lên: “Không thì cô nghĩ sau khi xác ướp nữ ngàn năm này được khai quật, tại sao lại không thối rữa?”

Lời nói của cậu ấy làm cho da đầu tôi tê rần.

Thu Vũ Miên Miên

Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt có chút hiếu kỳ, tấm ảnh mà Lý Triển Nhan chụp tôi cùng với xác ướp nữ kia, cuối cùng nó trông ra sao.

Liệu có điều xui rủi gì mà tôi không biết đang chờ đợi tôi không?
 
Chương 24: Hoàn


Cảnh sát điều tra được một lượng lớn ảnh chụp lén trong điện thoại di động của Lý Triển Nhan, trong đó có hai tấm ảnh có chút đặc biệt.

Đó là sử dụng hiệu ứng đặc biệt để chụp ảnh xác ướp nữ trong bảo tàng.

Một người là Lý Triển Nhan, một người là nạn nhân của vụ án chụp ảnh này.

Nữ cảnh sát phá án không nhịn được chửi thầm, đúng là điềm xấu, chụp thứ này làm gì chứ?

Thu Vũ Miên Miên

Một người cảnh sát già nhìn bức ảnh:

“Chụp ảnh quen rồi, chẳng có chút lòng kính sợ nào. Nhưng mà cô gái này vô duyên vô cớ bị chụp thành như vậy, đúng là xui xẻo. Cô xem thử, cô ấy đang làm gì vậy?”

Nữ cảnh sát cầm ảnh chụp nhìn kỹ.

“Trông giống như... đang lau tủ trưng bày xác ướp nữ.”

- Hết -
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top