Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi

admin

Độc Tôn Tam Giới
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
1,010,076
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi

Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi
Tác giả: Nhất Mai Cương Phô Nhi
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên truyện: Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi

Tác giả: 一枚钢铺儿- Nhất Mai Cương Phô Nhi

Số chương: 23 chương + 1 phiên ngoại

Thể loại: Kinh dị, Linh dị, Hiện đại

Chuyển ngữ: Thu Vũ Miên Miên 

Giới thiệu:

Ngày lễ Quốc khánh, bạn cùng phòng của tôi đến viện bảo tàng tham quan xác ướp nữ ngàn năm.

Người hướng dẫn đã nhắc nhở nhiều lần rằng cấm chụp ảnh.

Nhưng hết lần này tới lần khác cô ta đều không nghe.

Hơn nữa còn cố tình mở camera trước để chụp ảnh chung với xác ướp nữ.

Sau đó, bạn cùng phòng của tôi càng ngày càng gầy đi.

Trong khi xác ướp trong viện bảo tàng lại càng ngày càng đầy đặn.
 
Chương 1


Lần đầu Lý Triển Nhan chụp ảnh, nhân viên quản lý lập tức xông tới.

Cậu ấy đưa tay chặn ống kính của cô ta.

“Xin lỗi, ở đây không thể chụp ảnh, mong cô tuân thủ quy định của viện bảo tàng, cũng như chịu trách nhiệm với bản thân.”

Nói xong, cậu ấy còn chỉ vào một cái biển cảnh cáo bên cạnh.

[Cấm chụp ảnh với xác ướp, người vi phạm tự gánh chịu hậu quả.]

Lý Triển Nhan gật đầu cười, đồng ý với cậu ấy.

Nhưng người nọ vừa đi, cô ta lập tức mở điện thoại ra chụp liên tiếp mấy tấm.

“Đừng chụp nữa, xui xẻo lắm.”

Tôi nhỏ giọng nhắc nhở cô ta, càng nhìn xác ướp nữ kia, tôi càng thấy khiếp sợ.

Cô ta không để ý lắm, đưa ảnh cho tôi xem.

“Thú vị quá, cậu xem, bọn tôi đổi mặt rồi, hahaha, trông giống như tôi nằm đó thật vậy, đợi lát nữa tôi đăng lên web, chắc chắn sẽ có một lượng lớn truy cập.”

Tôi nhìn tấm hình kia, toàn thân rét run.

Dưới mái tóc xoăn bồng bềnh của Lý Triển Nhan là một khuôn mặt xác ướp không có ngũ quan, mà xác ướp trong kệ trưng bày lại là một khuôn mặt trang điểm đậm đang tươi cười của Lý Triển Nhan.

Quỷ dị, quá quỷ dị, chỉ nhìn thoáng qua tôi lập tức nổi da gà.

Thu Vũ Miên Miên

“Đưa qua chỗ khác đi.”
 
Chương 2


Sau khi về tới trường, tôi bị đàn chị gọi đi làm việc.

Bận rộn đến tối mới về, tôi đã bỏ chuyện này ra sau đầu.

Nhưng lúc lướt Weibo thì phát hiện, Lý Triển Nhan thật sự đăng bức ảnh đó lên mạng.

Trong một buổi chiều ngắn ngủi mà đã có hơn một nghìn like, hơn hai trăm bình luận.

Đúng như những gì cô ta nói, cô ta thực sự hot rồi.

Nhớ tới buổi sáng bị ảnh chụp của cô ta dọa cho cả người nổi da gà, lần này tôi không mở ảnh ra nữa mà đi thẳng đến khu bình luận.

[Trời! Tôi nhớ chỗ này không cho chụp ảnh mà.]

[Chị gái xinh quá!]

[Có sáng tạo, lần sau tôi cũng muốn chụp như vậy!]

Thu Vũ Miên Miên

[Xóa nhanh đi! Chụp ảnh với xác ướp đã vi phạm điều cấm kỵ, chụp đổi mặt như vậy sẽ xảy ra vấn đề lớn đấy, nếu cô không…]

Tôi còn chưa đọc xong chữ phía sau, bình luận này đột nhiên biến mất.

Tôi làm mới nhiều lần cũng không tìm thấy nó.

“Nhan Nhan, cậu xóa bài rồi à?”

“Không có, lần đầu tiên nổi tiếng như vậy, liên tục tăng lượt theo dõi, sao tôi xóa được chứ!”

“Vậy sao tôi không nhìn thấy nữa.”

Lý Triển Nhan cau mày xem di động, sau đó tức giận ném điện thoại.

“Móa! Bị ẩn rồi, vi phạm quy định.”

Nhìn cô ta tức giận, tôi chỉ có thể an ủi rằng cô ta đã tăng được vài lượt theo dõi, không uổng công lắm đâu.

Tôi không dám nhắc tới bình luận kỳ lạ trong khu bình luận kia, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có chút không thoải mái.
 
Chương 3


Nhưng rất nhanh, chuyện này đã bị cuộc sống bận rộn mỗi ngày của tôi làm phai đi.

Gần đây trường học mở đại hội thể thao nên bắt đầu chọn đội cổ vũ.

Cả hai chúng tôi đều muốn đi, cho nên hẹn cùng nhau giảm cân.

Lý Triển Nhan 55kg, thực ra cũng không béo lắm, nhưng mục tiêu cân nặng của cô ta là 45kg.

Cô ta vẫn luôn theo đuổi kiểu đẹp trơ xương, thường nói: “Gái đẹp chưa tới một trăm.”

Thu Vũ Miên Miên

Thuốc giảm cân, lớp tập thể dục, cô ta đều đã thử qua, nhưng vẫn luôn không gầy được bao nhiêu.

Lần này, hai chúng tôi quyết tâm tham gia đội cổ vũ.

Sáu giờ sáng mỗi ngày, hai chúng tôi thức dậy đúng giờ, bụng rỗng ra chạy bộ ở sân thể dục.

Buổi sáng đến căn tin uống sữa đậu nành, ăn bắp.

Buổi trưa sẽ ăn nhiều hơn một chút, sau đó buổi tối không ăn nữa.

Thèm thì gọi một bát lẩu cay, dùng năm tờ giấy hút hết dầu, trước khi đưa vào miệng còn phải nhúng nước.

Hai người bạn cùng phòng khác vừa mang đồ ăn ngon về, hai chúng tôi vội vàng bò lên giường, bịt mũi, bịt tai lại, đỡ phải không kiếm chế được bản thân.

Cứ như vậy, hai chúng tôi người không ra người quỷ không ra quỷ trôi qua một tuần.

Vừa bước lên cái cân, tôi gầy đi hai cân, mà Lý Triển Nhan lại gầy đi tận năm cân.

“Không công bằng chút nào!”

Cô ta rất vui mừng, đắc ý nói với tôi:

“Hết cách rồi, vốn dĩ bổn công chúa dễ gầy, thánh giảm cân, chèn ép c.h.ế.t cậu!”

Không đến nỗi chèn ép tôi, nhưng tôi không hiểu, hai chúng tôi ăn giống nhau, vận động cũng giống nhau, sao lại kém gần một nửa hiệu quả được.

Để mau chóng đuổi kịp tiến độ của cô ta, tôi thay đổi một phương pháp giảm cân biến thái hơn…

Phương pháp giảm cân Harvard, mỗi ngày chỉ ăn rau hoặc trái cây.

Mà Lý Triển Nhan, bởi vì giảm cân có hiệu quả nên bắt đầu có chút buông lỏng.

Cô ta không còn đi chạy bộ buổi sáng nữa, đôi khi còn ăn tối.

Cô ta thoải mái trải qua một tuần, còn tôi gần như c.h.ế.t đói.

Nhưng đến cuối tuần tiếp theo, khi vừa lên cái cân, tôi phát hiện ra cực kỳ vô lý.

Tôi chỉ gầy đi thêm một cân, mà cô ta lại gầy thêm khoảng mười cân!

“Không phải chứ, Lý Triển Nhan, cậu uống thuốc giảm cân à?”

“Không hề, nhưng mà gần đây đúng là gầy hơi nhanh, quần hơi rộng rồi.”

Cô ta tới nhéo nhéo mỡ thừa trên bụng tôi.

“Hiệu quả của cậu không tệ, tiếp tục cố gắng nhé.”

Nói xong cô ta còn lấy điện thoại ra bắt đầu gọi đồ ăn ngoài.

“Tôi gầy quá rồi, phải ăn chút gà rán với lẩu cay để bổ sung chút, cậu ăn không?”

“Cút.”
 
Chương 4


Sau khi Lý Triển Nhan gầy đi, khỏi nói cô ta vui vẻ cỡ nào.

Cô ta giảm cân nhiều lần như vậy, lần này lại là lần nhẹ nhàng nhất.

Cô ta được chọn vào đội cổ vũ, còn tôi bị loại vì tay chân không phối hợp được.

Cô ta phát hiện, chân và eo của đội cổ vũ nữ hình như không tốn nhiều sức lắm là có thể có được.

Cô ta bây giờ, eo nhỏ tới mức hai tay là có thể ôm trọn.

Xương quai xanh rõ đến kinh người, mặt cũng nhỏ như bàn tay.

Thu Vũ Miên Miên

Nói thật, nhìn cô ta đã gầy đến mức trông có chút dọa người, giống như chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ rã ra ngay.

Nhưng mà lên hình lại rất đẹp, cô ta mua rất nhiều quần áo gợi cảm, đăng mấy tấm hình lên, tài khoản lại tăng không ít fan.

[Oa, chị gái xinh quá!]

[Kiểu bạn gái như này ai dám yêu cơ chứ?]

[Tải ảnh về làm hình nền, làm động lực giảm cân.]

[Giảm cân thành công thật nha, xin chỉ bảo, xin chỉ bảo.]

Xem ra cô ta đã chuyển từ blogger đời sống sang blogger nhan sắc rồi.

Tôi đột nhiên nhìn thấy một ID quen thuộc.

Chính là người đã đăng bình luận lần trước mà tôi chưa đọc xong.

[Không kịp nữa rồi, tự cầu phúc đi.]
 
Chương 5


Trong một đám fan hâm mộ khen ngợi, bình luận của cậu ấy có vẻ hơi chói mắt, chuốc về sự oán giận của đám fan, nói cậu ấy ghen tị, cuộc sống không hạnh phúc, hơn nữa họ còn nói cậu ấy có bệnh.

Nhưng từ bình luận của cậu ấy, tôi nhớ lại chuyện sắp bị lãng quên kia, đáy lòng sinh ra chút lạnh lẽo.

Lần trước cậu ấy nói rằng chụp ảnh với xác ướp đã phạm vào điều cấm kỵ, bây giờ còn bảo tự cầu phúc.

Tôi rất khó không liên tưởng hai chuyện đó với nhau, đắn đo suy nghĩ, vẫn không nhịn được nhắn tin riêng cho cậu ấy.

[Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, cậu nói tự cầu phúc là có ý gì? Có liên quan gì đến ảnh chụp với xác ướp không?]

Không ngờ tôi vừa gửi đi thì đã nhận được hồi âm của cậu ấy.

Thu Vũ Miên Miên

[Chính chủ à?]

[Không phải, tôi là bạn của cô ta.]

[Bảo chính chủ liên lạc với tôi.]

Tôi nhìn Lý Triển Nhan vừa gửi video nhảy nhót trong nhóm bạn bè.

Thầm nghĩ, bảo chính chủ trả lời cậu ấy, e là có chút khó khăn.

Cô ta đã không thể tự kiềm chế mà đắm chìm trong niềm vui thành công rồi.
 
Chương 6


Lúc Lý Triển Nhan quay về thì đã hơn mười hai giờ, hai người bạn cùng phòng khác cũng đã ngủ.

Tôi lặng lẽ kéo cô ta ra nói chuyện.

Khoảnh khắc nắm chặt cổ tay của cô ta, thật sự giống như nắm một bộ xương, đáng sợ tới mức tôi vội vàng rụt tay lại.

“Làm gì vậy, tôi buồn ngủ muốn chết, tôi còn chưa tẩy trang nữa.”

“Nhan Nhan, cậu thấy bình luận trên Weibo mà bảo cậu tự cầu phúc chưa.”

Cô ta không kiên nhẫn nhíu mày:

“Tên đó bị điên chắc, tôi xóa rồi, sao vậy?”

“Cậu xóa rồi? Tôi thấy cậu ấy nói cũng có lý, lần trước cậu ấy bình luận nói cậu chụp ảnh với xác ướp nữ đã phạm vào điều cấm kỵ, khuyên cậu xóa ảnh chụp đi, còn cần phải làm gì đó nữa mà tôi vẫn chưa xem xong, không thì cậu liên lạc với cậu ấy chút đi? Tôi hỏi cậu ấy mà cậu ấy không nói.”

Cô ta nhìn vẻ mặt tôi, đột nhiên trở nên có chút quái lạ, trên mặt sinh ra chút chán ghét.

“Tề Dao, cậu có ý gì? Ý cậu là tôi trúng tà à? Cậu ta là antifan của tôi, cậu cũng là anti fan của tôi sao?”

“Ý của tôi không phải vậy, sao cậu có thể nghĩ tôi như vậy chứ, tôi chỉ thấy quãng thời gian này cậu gầy đến mức quái lạ, sao cậu có thể gầy nhanh như vậy được? Chuyện này có bình thường đâu?”

“Sao lại không bình thường? Bác sĩ nói tôi bình thường, dựa vào đâu mà các cậu nói tôi không bình thường, có phải cậu thấy tôi gầy mà cậu không gầy được nên cậu ghen tỵ với tôi không? Nhìn tôi đứng hàng đầu trong đội cổ vũ nên đỏ mắt sao?”

“Không ngờ cậu lại là loại người này.”

Nói xong, cô ta không đợi tôi giải thích đã đẩy tôi sang một bên, một mình quay về phòng.

Tôi tức giận đến mức câm nín nửa ngày không nói nên lời.

Thu Vũ Miên Miên

Lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, rõ ràng là tôi lo lắng cho cô ta, vì muốn tốt cho cô ta, thế mà cô ta lại nói tôi như vậy.

Tôi lấy điện thoại ra gõ vài chữ tới tài khoản kia.

[Cô ta có bệnh!]
 
Chương 7


Vốn dĩ là một câu nói nhảm, tôi nói xong thì quên ngay.

Nhưng nửa đêm lại nhận được một tin nhắn riêng.

[Cậu cũng bị chụp dính à?]

Bị chụp dính gì cơ? Tấm ảnh xác ướp nữ kia à?

Câu hỏi của cậu ấy làm tôi sững sờ, tôi không nhớ rõ trong ảnh có tôi.

[Ngày mai cậu rảnh không? Chúng ta gặp mặt một lần.]

Nếu trước đó tôi bán tín bán nghi, vậy bây giờ tôi dám chắc chắn, cậu ấy là một tên giang hồ lừa đảo.

Lúc trước còn bảo chỉ nói với Lý Triển Nhan, bây giờ lại muốn gặp mặt tôi.

Tôi xem mấy tấm hình đó rồi, vốn không có tôi trong đó.

Tôi đang múa bút thành văn trên điện thoại, chuẩn bị đ.ấ.m c.h.ế.t tên lừa đảo này, thì cậu ấy lại gửi tin nhắn tới trước.

[Nếu cậu không tin tôi thì có thể quan sát người bạn kia của cậu xem. Có phải cô ta đột nhiên gầy đi không?]

Thu Vũ Miên Miên

Cậu ấy nghĩ tôi là kẻ ngốc à? Chẳng phải điều đó rất rõ ràng sao?

[Ngày nào cô ta cũng đăng ảnh, ai cũng nhìn ra được cô ta gầy mà.]

[Vậy có phải ban ngày cô ta thích ngủ, buổi tối lại cực kỳ năng động không?]

Ngón tay đang gõ của tôi đột nhiên khựng lại trên màn hình.

[Có phải lúc ngủ cô ta không nhúc nhích, thậm chí còn chẳng nghe thấy tiếng hít thở không?]

[Còn một điều quan trọng nhất, cậu xem thử đi, lúc cô ta ngủ, có phải mở to mắt hay không.]

Sau vài câu, tôi không khỏi nắm chặt chăn, lạnh lẽo từ đầu đến chân.

Tôi bắt đầu nhớ lại, đúng là gần đây Lý Triển Nhan ngủ thẳng đến giữa trưa, sau nửa đêm mới về, hơn nữa cô ta ngủ… Hình như thật sự không nhúc nhích.

Vậy… Có phải bây giờ cô ta thật sự đang mở mắt không?

Nhìn chiếc giường đối diện, tôi rơi vào trầm tư, cảm giác mình sắp bị nỗi sợ hãi nuốt chửng.

Vừa nhắm mắt thì tấm ảnh kỳ quái kia lại hiện lên.

Lăn lộn nửa tiếng, cuối cùng tôi cũng ngồi dậy.

Nếu không chắc chắn, có thể tôi sẽ không ngủ được. Thế là tôi rón rén leo lên giường cô ta.

Cô ta nằm cực kỳ thẳng, có loại cảm giác quái dị khó tả.

Tim tôi đập nhanh như trống, sắp đập vỡ lồng n.g.ự.c rồi.

Nhờ ánh sáng yếu ớt của điện thoại, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy mặt cô ta.

Còn có đôi mắt đen kịt trống rỗng kia…

Nhưng một giây sau, đôi mắt kia đột nhiên nhìn tôi.

“Cậu đang làm gì vậy?”
 
Chương 8


Cô ta đột nhiên hỏi một câu, dọa linh hồn của tôi bay luôn.

Tôi hét lên, suýt chút nữa ngã xuống khỏi giường.

Hai người bạn cùng phòng khác cũng bị tiếng hét của tôi đánh thức, có người bật đèn lên.

Chỉ thấy Lý Triển Nhan nằm bất động trên giường, quay lưng về phía chúng tôi, trông giống như chưa từng tỉnh dậy.

“Xin, xin lỗi… Hình như tôi mộng du.”

Không kịp nghĩ ra một lý do hoàn hảo, tôi chỉ có thể khó khăn nói như vậy.

Nhưng cơ thể lại không khống chế được mà run rẩy.

Bởi vì trước khi đèn sáng, chỉ có tôi nhìn thấy cảnh đó.

Đôi mắt không chút sức sống của Lý Triển Nhan nhìn chằm chằm tôi, sau đó lập tức ngồi thẳng dậy, hai tay buông thõng bên hông, không chống cái gì, giống như cương thi, cứ như vậy mà đứng thẳng dậy.

Sau khi bật đèn lên, cô ta lại nằm trên giường, giống như chưa từng thức dậy.

“Không sao, ngủ đi ngủ đi, ngày mai còn có tiết đấy.” Một người bạn cùng phòng an ủi.

“À ừm, ngủ ngon.” Tôi cố gắng bình tĩnh trả lời.

Thu Vũ Miên Miên

Nói xong, tôi vội vàng bò về giường của mình, bạn cùng phòng cũng tắt đèn.

Nhưng cả đêm đó tôi không dám mở mắt nữa, tôi luôn cảm thấy có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi.
 
Chương 9


Sáng sớm hôm sau, trước khi Lý Triển Nhan thức dậy tôi đã rời khỏi phòng ngủ.

Trên đường đi, tôi luôn nhắn tin cho tài khoản đó.

[Khi nào gặp?]

[Hôm nay cậu có thể đến gặp tôi không?]

[A a a! Cậu đi đâu rồi? Mau trả lời tôi đi.]

[Tôi luôn cảm thấy tôi không sống được lâu nữa rồi.]

[Cứu tôi với! Đại hiệp!]

Nhưng tôi gửi một đống tin nhắn mà bên kia vẫn không có động tĩnh gì.

Tôi sợ hãi đến mức trốn học luôn.

Tôi rất sợ gặp Lý Triển Nhan, cảnh tượng tối hôm qua, cả đời này tôi cũng không quên được.

Không thì tôi tự kết thúc cuộc đời trước, vậy thì tất cả mọi người đều là ma, không ai sợ ai.

Tôi đi lang thang, đi thẳng đến một quảng trường thì thấy có rất nhiều người đang nhảy ở đó.

Thu Vũ Miên Miên

Trong đám đông náo nhiệt, cuối cùng tôi cũng có một chút cảm giác an toàn.

Nhưng bức ảnh xác ướp nữ kia vẫn không ngừng hiện lên trong đầu tôi, còn có đôi mắt đen kịt của Lý Triển Nhan đêm qua.

Vốn dĩ tôi không thể ném nó ra khỏi đầu được.

May là cuối cùng cậu ấy cũng trả lời tin nhắn của tôi!

[Vừa tỉnh ngủ.]

Má! Mạng tôi đang như ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà cậu ấy lại ngủ đến tận giờ!

[Hôm qua cậu nói đúng, đúng là cô ta ngủ mà mở mắt, hơn nữa tối hôm qua tôi nhìn lén cô ta mà còn bị bắt được, làm sao bây giờ đây? Tôi có bị hẹo không?]

[Cô ta không g.i.ế.c cậu được đâu, cậu không cần sợ. Bây giờ vấn đề cậu cần để ý là rốt cuộc cô ta có chụp dính cậu hay không. Tôi xem ảnh trên trang cá nhân của cậu cũng có thứ gì đó kỳ lạ. Tôi nghi ngờ rằng cậu bị chụp trúng rồi.]

Tay tôi không ngừng run rẩy…

Tôi bị chụp trúng rồi sao? Bên cạnh tôi cũng có thứ kỳ quái? Sao tôi lại hoàn toàn không biết chứ…

Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn cuối cùng của cậu ấy, rơi vào trầm tư.

“Đừng sợ, cậu còn cứu được, mau tìm bức ảnh rồi xóa đi.”
 
Chương 10


Tôi thêm bạn bè WeChat với cậu ấy, không giới thiệu dư thừa, tôi chỉ biết tên cậu ấy là anh Đạo.

Theo như anh Đạo nói, chụp ảnh với xác c.h.ế.t sẽ ảnh hưởng đến sự yên bình của xác chết, gây ra xui xẻo.

Mà xác ướp nữ ngàn năm trong viện bảo tàng, càng là cơ thể chí âm, chụp camera trước là cực kỳ bất kính với cô ta, linh hồn người c.h.ế.t sinh oán niệm, người sống tất không được yên ổn.

Nếu có thể xóa bức ảnh kịp thời, cùng lúc đó tìm được một cao nhân đắc đạo lo liệu thì có lẽ có thể tránh được một kiếp nạn.

Nhưng bây giờ xem ra là trễ rồi.

Cậu ấy nói chắc chắn Lý Triển Nhan đã chụp trúng tôi cùng với xác ướp nữ, cho nên tối hôm qua tôi mới có thể nhìn thấy rõ ràng xác ướp nữ kia, còn có thể nghe thấy lời cô ta nói.

Việc khẩn cấp trước mắt là muốn tôi nhanh chóng tìm được bức ảnh kia rồi xóa sạch sẽ.

Thu Vũ Miên Miên

Còn cậu ấy đi điều tra lai lịch của xác ướp nữ kia, giúp tôi vượt qua kiếp nạn này.

Cậu ấy nói cho tôi biết, trước mắt Lý Triển Nhan là hai hồn một xác, cô ta không thể hại tôi.

Tôi chỉ cần chú ý không nói chuyện với cô ta vào buổi tối khi xác ướp có quyền điều khiển là được. Mặc kệ cô ta nói gì, làm gì, cũng đừng để ý tới cô ta, hoàn toàn không được nhìn cô ta.

Còn ban ngày, Lý Triển Nhan vẫn là người điều khiển, sẽ không gây tổn thương với tôi, nhưng nhân khí sẽ càng ngày càng yếu, cho đến khi hoàn toàn bị hút sạch sẽ.

Trước khi Lý Triển Nhan hoàn toàn bị mất quyền kiểm soát, tôi nhất định phải giải trừ oán khí mà bức ảnh mang đến cho tôi.

Tôi hỏi cậu ấy, còn cứu Lý Triển Nhan được không.

Cậu ấy chỉ trả lời bốn chữ:

[Nhân quả báo ứng.]
 
Chương 11


Tôi ngồi ở quảng trường cả ngày, nhìn trời dần tối đi.

Không thể trốn tránh nữa, tôi muốn tự cứu bản thân!

Tôi dám khẳng định, người mà tối hôm qua cãi nhau với tôi ở hành lang là Lý Triển Nhan, không phải xác ướp nữ kia.

Dáng vẻ và thần thái nói chuyện của cô ta giống Lý Triển Nhan như đúc.

Khi đó là mười hai giờ rưỡi, nói cách khác, trước mười hai giờ rưỡi, Lý Triển Nhan vẫn là Lý Triển Nhan.

Mà lúc tôi leo lên giường cô ta là đã hơn hai giờ.

Khi đó cô ta không được bình thường, vậy nên tính đến ngày hôm qua, thời điểm xác người hoán đổi là trong khoảng mười hai giờ rưỡi đến hai giờ.

Có thể hôm nay sẽ sớm hơn, nhưng bây giờ, sáu giờ chiều, chắc chắn an toàn.

Nghĩ tới đây, tôi lập tức đến sân vận động, tìm thấy Lý Triển Nhan đang tập thể dục.

Cô ta cực kỳ nổi bật trong đám người.

So với sức sống thanh xuân của những người khác, cô ta gầy đến mức chỉ còn lại xương.

Khuôn mặt của cô ta cũng hoàn toàn thay đổi, dáng vẻ khác hẳn lúc ban đầu.

Trong một tháng ngắn ngủi, một người đang khỏe mạnh lại biến thành như vậy.

Thu Vũ Miên Miên

Tôi nghe huấn luyện viên của họ khiển trách cô ta, muốn cô ta nhanh chóng tăng cân, nếu không béo đến năm mươi cân thì sẽ đuổi cô ta.

Cô ta gật đầu, nhưng tôi biết, cô ta sẽ không béo lại được.

Nhân lúc bọn họ nghỉ ngơi, tôi nhanh chóng tiến lên.

“Nhan Nhan.”

Tôi đưa một ly trà sữa cho cô ta, cô ta nhìn tôi, tức giận nói:

“Làm gì? Đến cười nhạo tôi sao, nghe tôi bị mắng chắc vui lắm nhỉ.”

“Xin lỗi vì những lời hôm qua của tôi.”

Ai ngờ cô ta lại hất ly trà sữa của tôi xuống đất.

“Bớt đạo đức giả đi, chẳng phải cậu nghe thấy rồi à? Huấn luyện viên muốn đá tôi ra khỏi đội cổ vũ, lần này cậu vui rồi chứ.”

Nói xong, cô ta bước qua vũng trà sữa trên đất rồi đứng dậy rời đi.

Xem ra, cô ta mang cơn giận với thầy trút hết lên đầu tôi rồi.

Tôi lắc đầu, đứng ở chỗ cô ta vừa ngồi, âm thầm tổn thương trong chốc lát.

Sau đó đặt điện thoại của tôi xuống, cầm điện thoại của cô ta lên.
 
Chương 12


Động tác mở khóa mật khẩu điện thoại của cô ta rất phức tạp, cô ta cũng chưa từng dạy tôi, nhưng đúng là quá phức tạp, lần nào tôi cũng thấy cô ta vẽ rất lâu, có chút tò mò, còn đi theo làm thử hai lần.

Không ngờ hôm nay sẽ phát huy được công dụng, tôi vẽ hai lần mà đã mở được album ảnh của cô ta.

Gần đây tài khoản kinh doanh của cô ta thật sự chụp quá nhiều ảnh.

Tôi tìm rất lâu mà vẫn không tìm được ảnh chụp xác ướp nữ.

Nhưng lướt xuống thêm, tôi thấy được một bộ ảnh chụp lạ thường.

Đến mức tôi đứng không vững, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Mà lúc này, một cú điện thoại gọi tới.

Đó là số điện thoại của tôi, cô ta đã phát hiện mình mất điện thoại rồi.

Tôi cố nén phẫn nộ và kinh hãi, run rẩy nhận điện thoại:

Thu Vũ Miên Miên

“Cậu cầm nhầm điện thoại rồi à?”

Giọng nói của cô ta vẫn kiêu căng xấc xược như cũ, giống như tôi là kẻ thù của cô ta vậy.

Tôi hít sâu một hơi, cố bình tĩnh trả lời:

“Ừ, tôi cũng mới phát hiện, để tôi đưa cho cậu.”

Đối phương không nhiều lời mà dứt khoát cúp máy.

Sau khi rời khỏi giao diện trò chuyện, bức ảnh vừa rồi đập vào mắt tôi.

Tôi tức giận đến phát run, đỡ cái cây bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững.

Từng tấm ảnh tôi thay quần áo, ảnh bạn cùng phòng tắm, thậm chí còn có ảnh chụp những cô gái mà tôi chưa từng thấy đi vệ sinh.

Hàng trăm bức ảnh riêng tư, bao gồm gần như tất cả cô gái xung quanh tôi.

Từ năm nhất đại học, từ ngày đầu tiên chúng tôi quen biết, chúng tôi đều bị cô ta chụp ảnh.

Tôi nhớ tới chuyện cô ta từng nói rằng mình có một tài khoản cá nhân đặc biệt dùng để kiếm tiền.

Vậy nên tiền cô ta kiếm được là dựa vào bán ảnh riêng tư của chúng tôi?

Cho đến lúc này, tôi mới hiểu được câu nói cuối cùng của anh Đạo:

[Nhân quả báo ứng.]

Cô ta không tôn trọng xác chết, cũng không tôn trọng con người.
 
Chương 13


Tôi không tìm thấy ảnh của tôi và xác ướp.

Sợ cô ta nghi ngờ, tôi chỉ có thể nhanh chóng trả điện thoại lại.

Khi gặp khuôn mặt quen thuộc của cô ta, tôi lại có chút sợ hãi.

Có lẽ thứ tôi nên sợ không phải xác ướp nữ kia mà là cô gái trước mặt này mới đúng.

Trên đường về, tôi ngẩn ngơ, gọi điện thoại cho anh Đạo.

Tôi nói với cậu ấy rằng tôi không tìm thấy bức ảnh đó, nhưng tôi đã thấy những thứ kinh tởm hơn.

Nói xong, nước mắt của tôi không khống chế được mà chảy xuống.

Thu Vũ Miên Miên

Chúng tôi quen nhau đã hai năm, cô ta là người bạn đầu tiên tôi có ở trường đại học.

Sao lại biến thành như vậy…

Cậu ấy thở dài:

“Ngày mai tôi đến tìm cậu để gặp một người một xác này.”
 
Chương 14


Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì rồi trở về phòng ngủ đáng sợ kia.

Đúng lúc này hai người bạn cùng phòng đang xem chương trình giải trí, ăn đồ ăn mang về từ căn tin.

Nhớ tới trong điện thoại của Lý Triển Nhan cũng có ảnh của họ, trong lòng tôi chợt khó chịu.

Tôi lên tiếng chào hỏi, thật sự không nói nên lời, rồi leo lên giường.

Điều kỳ lạ chính là, hôm nay Lý Triển Nhan cũng về rất sớm.

Cô ta còn mang theo bánh ngọt nhỏ cho hai người bạn cùng phòng khác, bọn họ ở dưới ăn rất vui vẻ, giống như tôi không có ở đây.

Thu Vũ Miên Miên

Tôi nhận thấy sau khi về cô ta vẫn luôn ăn, tôi biết, cô ta đang cố gắng tăng cân.

Điều này cũng không có gì lạ, điều bất thường chính là, hôm nay chưa tới mười một giờ mà cô ta đã lên giường đi ngủ rồi.

Không lẽ thời gian xác ướp nắm quyền điều khiển đã sớm hơn rồi?

Tôi cũng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Chỉ cần vượt qua đêm nay, chờ ngày mai anh Đạo đến là được rồi.

Nhưng khi đó tôi vẫn chưa biết, đêm nay sẽ gian nan bao nhiêu.
 
Chương 15


Tôi nhắm mắt lại, nhưng luôn không ngủ được.

Sau khi Lý Triển Nhan lên giường, cô ta không có bất kỳ âm thanh gì nữa.

Tôi nghi ngờ cô ta đã vào trạng thái xác ướp nắm quyền rồi.

Tôi nghe tiếng hai người bạn cùng phòng khác rửa mặt, tắt đèn rồi đi ngủ.

Có lẽ bây giờ sẽ nhanh hơn một chút.

Khi cuối cùng tôi cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, giường đối diện lại truyền đến tiếng vang.

Hình như Lý Triển Nhan dậy rồi?

Tôi nghe thấy tiếng cô ta di chuyển trên giường hai lần rồi đột nhiên dừng lại, sau đó hoàn toàn yên tĩnh.

Thu Vũ Miên Miên

Một lát sau lại tiếp tục di chuyển, hơn nữa tiếng động kia cách tôi càng ngày càng gần, cuối cùng, giường của tôi hơi rung lên.

Cô ta bò lên giường tôi.

Tôi giống như bị sét đánh trúng, toàn thân tê dại, chân mềm nhũn.

Trong đầu không ngừng mặc niệm lời anh Đạo nói với tôi.

Cô ta không thể làm tổn thương tôi, cô ta không thể làm tổn thương tôi, cô ta không thể làm tổn thương tôi…

Tôi cảm nhận được cô ta đứng bên cạnh giường tôi, sợi tóc rơi trên mặt tôi. Tôi nhắm mắt lại, càng không dám nhúc nhích.

“Dao Dao, tôi hơi sợ, tôi có thể ngủ chung với cậu không?”

Một chất giọng nhẹ nhàng truyền vào bên tai, trong nháy mắt, tóc gáy toàn thân tôi dựng thẳng lên.

Lý Triển Nhan chưa bao giờ gọi tôi là “Dao Dao”, cô ta lại càng không nói chuyện mềm mại với tôi như vậy.

Tim tôi vọt lên tận cổ họng, nhớ tới những lời anh Đạo nói với tôi.

Đừng để ý đến cô ta, không được nói chuyện với cô ta, đừng nhìn cô ta!

Mặc dù lúc này toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh, thậm chí cơ thể không ngừng run rẩy, nhưng vẫn nhắm chặt hai mắt, không nhúc nhích.

“Dao Dao, cậu không đáp thì tôi coi như cậu đồng ý rồi nhé.”

Nói xong, cô ta chậm rãi nằm xuống bên cạnh tôi, cổ tôi chợt thấy hơi lạnh.

Cô ta đưa tay qua cổ tôi, cứ ôm tôi như vậy mà ngủ.

Tóc gáy tôi dựng đứng, gần như sợ muốn chết.

Nhưng tôi không thể làm gì được, cơ thể cứng đờ, không nhúc nhích, mặc cho cô ta ôm.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trán tôi đã sớm đổ đầy mồ hôi.

Tôi cảm nhận rõ ràng cơ thể cô ta lạnh buốt, đó không phải nhiệt độ của con người.

Và cô ta thật sự không thở.

Đêm nay còn dài hơn so với nửa đời trước của tôi.

Có lẽ là trời cao phù hộ, trước khi trời sáng cô ta đã rụt tay về, rồi chậm rãi trở về giường của mình.

Lúc tỉnh dậy thì như không có chuyện gì xảy ra.
 
Chương 16


Sáu giờ sáng, Lý Triển Nhan còn đang ngủ.

Tôi là người đầu tiên trèo xuống giường, nhìn mình trong gương.

Còn đáng sợ hơn cả ma.

Tối hôm qua mồ hôi lạnh đổ ướt cả người, tóc đã bị ướt, từng sợi một dán hỗn loạn trên mặt.

Sắc mặt tôi trắng bệch, mắt thâm quầng đáng sợ.

Tôi không kịp chỉnh trang mà chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi căn phòng này.

Tôi hận thời gian anh Đạo hẹn tôi quá muộn, giữa trưa mới gặp mặt được.

Tôi lại một mình chạy tới quảng trường lần trước, mấy bác gái vẫn chưa tới, âm thanh vẫn chưa mở, nỗi sợ hãi của tôi không được giảm bớt chút nào.

[Gặp bây giờ đi, tôi không đợi được đến mười hai giờ.]

Không ngờ rất nhanh đã nhận được hồi âm.

[Được.]

17

Thu Vũ Miên Miên

Trong tưởng tượng của tôi, anh Đạo hẳn là một người đàn ông trung niên.

Có thể sẽ để râu giống như đạo sĩ trên TV.

Nhưng cuối cùng, người ngồi ở trước mặt tôi một cậu trai mặc đồng phục trung học, đeo kính mắt, rất sạch sẽ.

“Cậu là anh Đạo?”

“Ừm.”

Cậu ấy khoanh tay lại, ngay lúc tôi hỏi lần thứ năm thì cậu ấy nhíu mày.

“Khi nào cậu dẫn tôi đi gặp cô ta?”

“Cậu… Pháp thuật cao siêu sao? Có cần gọi sư phụ của cậu đến không?”

Cậu ấy thở dài:

“Tôi trốn học đi ra đấy, cậu mà còn chậm trễ như vậy thì tôi kệ cậu, tôi đi đây.”

Nói xong, cậu ấy đứng dậy định rời đi.

“Đừng mà.”

Tôi vô thức nắm lấy ống tay áo của cậu ấy, cố đ.ấ.m ăn xôi:

“Tôi tin cậu!” 
 
Chương 17


Trong tưởng tượng của tôi, anh Đạo hẳn là một người đàn ông trung niên.

Có thể sẽ để râu giống như đạo sĩ trên TV.

Thu Vũ Miên Miên

Nhưng cuối cùng, người ngồi ở trước mặt tôi một cậu trai mặc đồng phục trung học, đeo kính mắt, rất sạch sẽ.

“Cậu là anh Đạo?”

“Ừm.”

Cậu ấy khoanh tay lại, ngay lúc tôi hỏi lần thứ năm thì cậu ấy nhíu mày.

“Khi nào cậu dẫn tôi đi gặp cô ta?”

“Cậu… Pháp thuật cao siêu sao? Có cần gọi sư phụ của cậu đến không?”

Cậu ấy thở dài:

“Tôi trốn học đi ra đấy, cậu mà còn chậm trễ như vậy thì tôi kệ cậu, tôi đi đây.”

Nói xong, cậu ấy đứng dậy định rời đi.

“Đừng mà.”

Tôi vô thức nắm lấy ống tay áo của cậu ấy, cố đ.ấ.m ăn xôi:

“Tôi tin cậu!”
 
Chương 18


Sau khi cậu ấy thay đồng phục, tôi dẫn cậu ấy vào lớp, tôi không chắc Lý Triển Nhan sẽ đến học tiết này, bởi vì gần đây cô ta thường xuyên trốn học.

Nhưng cậu ấy rất chắc chắn, nói rằng cô ta nhất định sẽ đến.

Quả nhiên một giây cuối cùng khi giảng viên sắp đóng cửa lại, Lý Triển Nhan thật sự đứng ở cửa phòng học.

“Lợi hại quá em trai, đúng là có tài.”

“Gọi tôi là anh Đạo.”

Một ngày không gặp, hình như Lý Triển Nhan lại gầy đi không ít.

Toàn bộ hốc mắt đều lõm vào, trông giống như bạch cốt tinh.

Không chỉ có tôi, bạn học bên cạnh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

“Nhìn thấy ghê quá.”

“Đó là Lý Triển Nhan sao?”

“Cảm giác nhìn nhiều sẽ gặp ác mộng mất.”

Những lời này tôi nghe được, Lý Triển Nhan cũng nghe được.

Tôi đến gần anh Đạo.

“Cô ta thế nào?”

“Thi hóa tám phần rồi.”

“Hả? Vậy chẳng phải là…”

Thu Vũ Miên Miên

Cậu ấy gật đầu nhẹ.

Tuy tôi hận cô ta, cảm thấy cô ta đáng bị trừng phạt, nhưng đột nhiên nghe được tin tức này, rồi nhìn bộ dạng của cô ta, tôi vẫn thấy có chút tiếc nuối.

Còn trẻ, xinh đẹp như vậy mà lại rơi vào kết cục như này.

Dường như Lưu Đạo nhìn ra suy nghĩ của tôi, cậu ấy gõ nhẹ lên đầu tôi.

“Đừng thương hại cô ta, nếu không tìm thấy ảnh thì người tiếp theo chính là cậu đấy.”

Nói xong, cậu ấy lấy một thứ từ trong n.g.ự.c ra.

Nó giống như một cái túi thơm nhỏ, nhưng không có mùi gì.

“Thi khí trên người cô ta càng ngày càng nặng, đã có thể gây tổn thương cho cậu, cậu đừng mở thứ này ra, nhớ luôn mang theo trên người, lúc gặp nguy hiểm thì ném nó ra ngoài.”

Tôi cái hiểu cái không gật đầu, nắm chặt thứ đó.
 
Chương 19


Lúc nghỉ giữa giờ, cậu ấy đột nhiên bỏ tôi lại rồi đến gần Lý Triển Nhan.

Cậu ấy mỉm cười, đưa con búp bê đáng yêu qua.

Tôi không biết cậu ấy lấy nó từ đâu.

“Xin chị của em mấy ngày, cuối cùng chị ấy cũng dẫn em đến gặp chị rồi. Chị nhận món quà này được không?”

Lý Triển Nhan nhìn tôi một cái, lại nhìn Lưu Đạo.

Thấy cô ta chần chừ, tôi vội vàng tiến lên:

“Đây là em họ tôi, nó lướt thấy cậu ở trên mạng, cực kỳ thích cậu, tôi nói hai chúng ta là bạn cùng phòng, nó vẫn xin tôi nhất định phải gặp cậu.”

Có lẽ Lý Triển Nhan đã tin, vẻ mặt cảnh giác cuối cùng cũng buông lỏng.

Cô ta mỉm cười với Lưu Đạo, nhận lấy con búp bê kia.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, tôi đã tận mắt thấy cô ta ném búp bê vào thùng rác.

Lưu Đạo không thèm để ý nhún vai, quay đầu nói với tôi.

“Tôi phải về đi học đây, tối hôm nay, xác ướp nữ sẽ không tỉnh, cô gái kia cũng vậy, đây là cơ hội cuối cùng để cậu xóa đi bức ảnh kia.”

“Nhưng mà cô ta vứt búp bê rồi mà?”

“Ai nói tôi bỏ đại chiêu vào búp bê. Tôi dựa vào cái này cơ.”

Cậu ấy chỉ vào mắt mình.

Tôi gật đầu như đã hiểu, nhưng thật ra thì không hiểu gì.

Thu Vũ Miên Miên

Tôi chỉ biết đêm nay là cơ hội duy nhất của tôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top