Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Dịch 

Chương 662


Ông ấy thẳng thừng quát người lùn. Không đợi đối phương nổi giận, Đoan Mộc Hành Thiên nhìn bốn người Thân Đồ với vẻ mặt âm u: "Thân Đồ lão quỷ, tên quái đản, hòa thượng rởm, còn con chó Nhật giả thần giả quỷ này nữa, hãy nghe cho kỹ đây!" 

Nói đến đây, Đoan Mộc Hành Thiên dừng lại giây lát rồi giơ tay chỉ vào Dương Bách Xuyên: "Thằng nhóc này có quan hệ sâu xa với gia tộc Đoan Mộc, hôm nay lão phu chắc chắn sẽ bảo vệ cậu ấy, ai dám động đến cậu ấy chính là kẻ thù của gia tộc Đoan Mộc, lão phu thề rằng nhất định sẽ đấu đến chết mới thôi. Thức thời thì con mẹ nó mau cút cho lão phu." 

Lời nói của Đoan Mộc Hành Thiên khiến bốn người Thân Đồ và gã người lùn kia giận tím mặt. 

Bọn họ không ngờ Đoan Mộc Hành Thiên lại ngang ngược như vậy, công khai muốn bảo vệ Dương Bách Xuyên. 

Ngay cả Dương Bách Xuyên cũng sững sờ khi nghe ông ấy nói vậy. Anh không ngờ Đoan Mộc Hành Thiên là chủ gia tộc Đoan Mộc, lại càng không ngờ đối phương lại nói anh và gia tộc Đoan Mộc có quan hệ sâu xa. 

Có điều anh nghe Đoan Mộc Hành Thiên nói vậy thì thiện cảm tăng vọt. 

Chưa nói đến chuyện Đoan Mộc Hành Thiên tuyên bố muốn bảo vệ anh, chỉ với việc Đoan Mộc Hành Thiên đối mặt với bốn cao thủ Ám Kình tầng chín đỉnh phong giai đoạn sau và một thiên tỉnh giả giỏi thuật độn thổ mà vẫn mắng chửi không hề sợ hãi, khí phách này cũng đủ khiến anh kính nể. 

Phải biết rằng Đoan Mộc Hành Thiên cũng là Ám Kình tầng chín đỉnh phong giai đoạn sau, ông ấy nói như vậy chẳng khác nào đắc tội với năm cao thủ hàng đầu. 

Quả thật người bình thường không dám nói năng hùng hồn như thế, nhưng Đoan Mộc Hành Thiên lại dám, xem ra ông ấy thật sự không sợ bọn họ. 

Bầu không khí trở nên căng thẳng. Sau một hồi yên tĩnh, Thân Đồ lão quỷ nhìn Đoan Mộc Hành Thiên chòng chọc bằng đôi mắt như diều hâu: "Lão Đoan Mộc à, đừng tưởng gia tộc Đoan Mộc các ông có ông tổ là thần thoại Tiên Thiên thì không coi ai ra gì. Tôi nghe nói vị kia nhà Đoan Mộc các ông đã bế quan hơn năm năm, bặt vô âm tín, e là đã tạ thế rồi đúng không?" 

Thân Đồ lão quỷ vừa nói vừa chăm chú quan sát biểu cảm của Đoan Mộc Hành Thiên hòng nhìn ra sự thay đổi trên gương mặt đối phương. 

Nhưng từ đầu đến cuối nét mặt Đoan Mộc Hành Thiên không hề dao động, không có bất kỳ phản ứng nào. 

Điều này khiến Thân Đồ lão quỷ nhụt chí. Mấy người bọn họ kiêng dè gia tộc Đoan Mộc bởi vì biết gia tộc Đoan Mộc có một cao thủ thần thoại Tiên Thiên, có điều nghe đồn năm năm trước vị ấy đã bế quan.  

"Ông tổ nhà tôi còn tại thế hay không cũng vậy thôi, chỉ mình Đoan Mộc Hành Thiên tôi cũng đủ để đối phó với đám dưa vẹo táo nứt các ông rồi." Đoan Mộc Hành Thiên tỏ vẻ khinh thường. 

"Hừ, các vị à, tất cả chúng ta hợp tác giết lão Đoan Mộc đi, đừng lo ngại vị Tiên Thiên kia của gia tộc Đoan Mộc. Năm năm qua bặt vô âm tín, khả năng cao là đã tạ thế rồi. Giết lão Đoan Mộc, mấy nhà chúng ta cùng hưởng tài nguyên khu vực này." Lão nhân yêu hét to. 

"Lão phu tán thành. Thần thoại Tiên Thiên bặt vô âm tín suốt năm năm, hẳn là chết từ lâu rồi. Mọi người cùng xông lên! Cùng là Ám Kình tầng chín đỉnh phong, giết lão Đoan Mộc! Trên người thằng nhãi này có rất nhiều tiền của, năm người chúng ta phân chia là được." 

Thân Đồ lão quỷ cất lời. 

"A Di Đà Phật, lão tăng đồng ý." Hòa thượng rởm hùa theo. 

"Hừ, lão phu cũng muốn thử thủ đoạn của lão Đoan Mộc!" Người lùn giận dữ nói. Ông ta bị Đoan Mộc Hành Thiên khinh thường, trong lòng ngùn ngụt lửa giận. 

"Được!" Ninja Nhật Bản cũng đồng ý. 

"Xông lên!" Thân Đồ lão quỷ lập tức tấn công Đoan Mộc Hành Thiên. 

Tiếp theo là hòa thượng rởm, lão nhân yêu và ninja Nhật Bản. 

Còn người lùn thì đứng yên tại chỗ, vậy mà lại biến mất một cách lạ thường. 

Dương Bách Xuyên biết người lùn là thiên tỉnh giả, cũng nghe thấy người lùn giỏi thuật độn thổ. 

Lúc này Đoan Mộc Hành Thiên chìa tay, một đệ tử của gia tộc Đoan Mộc đặt một thanh đao cổ vào tay ông ấy. 

Xoẹt! Đao cổ rời vỏ, nhiệt độ giảm xuống trong nháy mắt. 

Dương Bách Xuyên bỗng giật mình, khóe môi nở nụ cười. Trong linh thức anh cảm nhận được dưới lòng đất có thứ nhăm nhe mình đang tiến đến. 

Chẳng cần nghĩ cũng biết chắc hẳn là người lùn giỏi thuật độn thổ.
 
Chương 663


Anh thầm cười khẩy trong lòng: "Tưởng anh đây là quả hồng mềm chắc?"

Trong cảm giác linh thức của Dương Bách Xuyên, sự chuyển động bất thường dưới chân nhanh chóng truyền tới. Anh thầm cười khẩy trong lòng, dồn chân khí toàn thân vào hai bàn tay, sau đó thình lình giáng xuống vật thể chuyển động bất thường dưới chân. 

Rầm! 

Mặt đất rung chuyển kèm theo tiếng hét thảm thiết vang lên. 

Tiếng hét của thiên tỉnh giả vang lên dưới chân Dương Bách Xuyên. Phụt! Gã người lùn hộc máu, sắc mặt tái nhợt. 

Sau khi ra khỏi lòng đất lại còn bị hộc máu, người lùn đã mất sức chiến đấu. 

Thương Hoan không ngờ thuật độn thổ mà mình vẫn luôn lấy làm kiêu gạo và cũng là thủ đoạn sinh tồn lại không có tác dụng gì với Dương Bách Xuyên, bị đối phương phá thuật chỉ trong một chiêu, tâm trạng cực sốc. 

Ở đằng kia, bốn người Thân Đồ lão quỷ đã hợp tác áp chế Đoan Mộc Hành Thiên. 

Tuy Đoan Mộc Hành Thiên có sức chiến đấu kinh người, nhưng suy cho cùng vẫn không chiếm được lợi thế trong tay bốn cao thủ hàng đầu. 

Các võ cổ giả của gia tộc Đoan Mộc, bao gồm cả Đoan Mộc Lôi đều bị bốn cao thủ hàng đầu đánh ngã ra đất. 

Chỉ còn lại một mình Đoan Mộc Hành Thiên chống đỡ. 

Thấy vậy Dương Bách Xuyên cấp tốc lao vào chiến đấu, bắt tay chiến đấu cùng Đoan Mộc Hành Thiên. 

Bất kể Đoan Mộc Hành Thiên có mục đích gì, hiện tại đối phương đang giúp mình, ít nhất là đang trợ giúp mình chiến đấu, vì vậy Dương Bách Xuyên phải tôn trọng đối phương, ít nhất sẽ không để ông ấy chịu thiệt. 

Dương Bách Xuyên xông tới, mục tiêu là lão nhân yêu. Anh sử dụng Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể, dùng nắm đấm làm vũ khí. Hiện tại anh đã có tu vi Luyện Khí kỳ tầng tám, dù chỉ là Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể đơn giản cũng có uy lực lớn. 

Lão nhân yêu vốn định đánh lén Đoan Mộc Hành Thiên, nhưng không ngờ Dương Bách Xuyên lại xông đến, có điều ả chẳng coi anh ra gì. 

Đối mặt với nắm đấm của Dương Bách Xuyên, hai cánh tay thon dài của ả cuốn lấy như rắn không có khớp xương. Đây là bản lĩnh riêng của ả, đối phó với chiêu thức mạnh mẽ là hữu hiệu nhất. 

Hai người đụng độ, Dương Bách Xuyên biến sắc. Anh không ngờ hai cánh tay của lão nhân yêu lại mềm như vậy, anh dùng lực lớn đánh một quyền mà như đánh vào không khí, thật là khó chịu. Ngược lại anh còn bị hai cánh tay như sợi mì của lão nhân yêu cuốn chặt, nhất thời không giãy ra được. 

Điều này khiến Dương Bách Xuyên kinh hãi, thầm nghĩ cao thủ Ám Kình tầng chín đỉnh phong giai đoạn sau đúng là không tầm thường, ai nấy đều có thủ đoạn mạnh mẽ riêng. 

Trước đó anh nện một quyền đánh gục gã người lùn thiên tỉnh giả, bây giờ nghĩ lại thì thấy anh có lợi thế là sức mạnh linh thức khiến gã người lùn trở tay không kịp nên mới có thể giải quyết đối phương. 

Dù sao người lùn cũng chỉ giỏi thuật độn thổ, còn lão nhân yêu là võ cổ giả có nội lực chân chính, thủ đoạn không tầm thường. 

Nhất là hai cánh tay của ả mềm như rắn khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy sức mạnh khổng lồ chẳng có tác dụng gì khi dùng trên người đối phương. 

Cánh tay bị lão nhân yêu quấn chặt, nhất thời Dương Bách Xuyên không cựa quậy được. 

Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên nhìn thấy lão nhân yêu nở nụ cười nham hiểm. 

Anh lập tức cảm thấy không ổn, khả năng cao là ả sắp giở ám chiêu. 

Quả nhiên ngay sau đó lão nhân yêu mỉm cười, duỗi một tay khác ra. Lúc trở tay, một con dao găm sặc sỡ tỏa ra mùi gay mũi đã xuất hiện trong tay ả. 

Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi lạnh, anh cảm nhận được con dao găm trong tay lão nhân yêu có kịch độc, nếu bị ả đâm một phát thì không chết cũng tàn. 

Sau khi lão nhân yêu vung dao, Dương Bách Xuyên giật mình, nhanh chóng động não nghĩ cách đối phó. 

Anh thầm niệm trong đầu, hai tay bị lão nhân yêu giữ chặt lập tức bốc lửa. 

Chân Nguyên Ly Hỏa xuất hiện. 

Hiện giờ đây là biện pháp nhanh nhất giúp Dương Bách Xuyên có thể thoát khỏi sự kìm giữ của lão nhân yêu. 

Trước đó anh quá căng thẳng, không nghĩ ra cách dùng chân hỏa đốt ả. 

Nhưng bây giờ anh đã nghĩ tới uy lực của chân hỏa. 

Hiện tại chân hỏa tăng vọt theo tu vi, uy lực cũng rất mạnh, diện tích sử dụng chân hỏa rộng hơn lúc trước rất nhiều. 

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, lão nhân yêu nở nụ cười nham hiểm, vung dao đâm mạnh vào Dương Bách Xuyên. 

Nhưng đúng lúc này, chân hỏa của Dương Bách Xuyên bỗng bùng cháy ở hai bàn tay. 

"Á!" 

Lão nhân yêu kinh hoảng hét lên chói tai, con dao găm trong tay rơi xuống đất, vội vàng thả Dương Bách Xuyên ra. 

Hai cánh tay của ả đều đang bốc cháy, hết sức đáng sợ.
 
Chương 664


Ả không thể ngờ hai tay Dương Bách Xuyên lại xuất hiện ngọn lửa kỳ lạ. Ả thúc giục nội lực dập lửa nhưng sợ hãi phát hiện ra không thể dập tắt ngọn lửa này. 

Lão nhân yêu dứt khoát giơ tay phải lên làm dao, chém vào cánh tay trái đang bốc cháy.  

"Á á á á..." 

Cánh tay trái đứt lìa. 

Tuy tàn nhẫn nhưng là cách hiệu quả nhất, bởi vì ả phát hiện ngọn lửa của Dương Bách Xuyên không tầm thường, nếu không chặt đứt cánh tay thì chẳng mấy toàn bộ cánh tay, thậm chí là toàn thân ả sẽ cháy rụi. 

Không thấy cánh tay trái rơi dưới đất đã hóa thành tro sao? 

Lão nhân yêu sợ bay màu, nỗi đau đớn xen lẫn sợ hãi khiến sắc mặt ả trắng bệch như giấy, trên trán đổ mồ hôi hột, nhìn Dương Bách Xuyên bằng vẻ mặt ngạc nhiên: "Cậu là người song tu ư?" 

Dương Bách Xuyên cũng khâm phục sự quả quyết và tàn nhẫn của lão nhân yêu này. Lúc nãy ả chém đứt cánh tay mà chẳng nháy mắt lấy một cái, chứng tỏ ả rất đáng gờm. 

Anh biết cao thủ bậc này mất một tay cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến sức chiến đấu. 

Từ câu hỏi của đối phương, Dương Bách Xuyên biết ả tưởng mình là thiên tỉnh giả. 

Có điều anh không có thiện cảm với lão nhân yêu chết tiệt này, chỉ lạnh lùng hừ mũi: "Liên quan gì tới bà!" 

Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, chân hỏa lại xuất hiện trong tay, anh lập tức xông tới. 

Bây giờ có chân hỏa trong tay, anh không tin mình không thể đánh chết lão nhân yêu này. 

Lão nhân yêu thấy Dương Bách Xuyên xông tới, ánh mắt có vẻ kiêng dè. Ả nhanh chóng lùi lại, đồng thời hô to về phía ninja đang đánh nhau với Đoan Mộc Hành Thiên: "Yama mau tới giúp tôi!" 

Dương Bách Xuyên thấy Đoan Mộc Hành Thiên đang một chọi ba, bị áp đảo mọi bề, mặc dù có một Ám Kình tầng chín khác của gia tộc Đoan Mộc hỗ trợ nhưng vẫn rất khó khăn. 

Có thể kéo một người sang đây để giảm bớt áp lực cho ông ấy. 

Tuy nhiên, giờ anh muốn xử lão nhân yêu trước đã, bớt một cao thủ thì thêm một phần thắng. 

Sau một hồi giao đấu với lão nhân yêu, Dương Bách Xuyên cảm thấy với tu vi hiện tại của mình, đánh với cao thủ Ám Kình tầng chín giai đoạn sau không thành vấn đề, nhưng nếu một chọi hai thì áp lực rất lớn, thậm chí anh không nắm chắc, cũng không tự tin. 

Cao thủ Ám Kình tầng chín đỉnh phong không chỉ có nội lực hùng hậu, mà còn sống lâu, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú. Từ hành động chém đứt cánh tay của lão nhân yêu có thể nhìn ra điểm này. 

Lão nhân yêu né tránh, Dương Bách Xuyên đuổi sát nhưng không bắt được ả. Anh phát hiện ra lão nhân yêu giống như một con rắn, mỗi khi anh tấn công, ả đều có thể tránh được nhờ tư thế khó bề tưởng tượng. 

Anh cũng phát hiện ra nội lực của cao thủ Ám Kình tầng chín đỉnh phong thật sự không phải dạng vừa, thỉnh thoảng lão nhân yêu sẽ đánh trả, nội lực mạnh đến nỗi khiến cánh tay Dương Bách Xuyên tê rần, khí huyết bất ổn. 

May mà trong tay anh có chân hỏa nên lão nhân yêu không dám liều mạng đánh giáp mặt vì sợ ném chuột vỡ bình. Ả giận dữ gào thét liên hồi. 

Đột nhiên Dương Bách Xuyên nghe thấy mấy tiếng xé gió cực kỳ mạnh mẽ ập tới từ sau lưng. 

Nhận thấy nguy hiểm, anh vội vàng lăn một vòng né tránh. 

Vèo vèo vèo! Là phi tiêu - ám khí của ninja Nhật Bản. 

Dương Bách Xuyên lập tức híp mắt lại. 

Lão nhân yêu gọi hắn ta đến hỗ trợ, và hắn ta đến thật. 

Nhưng như vậy cũng tốt, phía Đoan Mộc Hành Thiên đỡ áp lực. 

Mặc dù đối mặt với hai cao thủ Ám Kình tầng chín đỉnh phong có hơi áp lực, nhưng không phải là Dương Bách Xuyên bó tay hết cách. 

Bước chân của ninja Nhật Bản rất kỳ lạ. Sau khi phóng ám khí, hắn ta xông đến chỗ Dương Bách Xuyên với tư thế kỳ dị, hai tay cầm đao võ sĩ chém xuống. 

Lúc đối phương vung đao, trong cảm nhận của Dương Bách Xuyên chỉ có một chữ: nhanh! 

Xoạt xoạt xoạt, nháy mắt ninja Nhật Bản đã chém mười mấy đao. 

Tuy Dương Bách Xuyên đã né tránh, nhưng vẫn trúng một nhát đao ở eo. 

May mà vết thương không sâu, chỉ chảy máu thôi. 

Điều này khiến Dương Bách Xuyên giận dữ. 

Lúc này, lão nhân yêu thấy ninja Nhật Bản sang đây thì thở hắt ra: "Yama tiên sinh, chúng ta hợp sức giết chết cậu ta nhé! Cẩn thận ngọn lửa trong tay cậu ta, kỳ lạ lắm!" 

"Được!" Ninja Nhật Bản đáp lời. 

Dương Bách Xuyên nheo mắt nhìn hai người họ: "Tên chó Nhật kia, ông đây không ra oai thì mày tưởng ông là mèo bệnh đúng không?" 

Dứt lời Dương Bách Xuyên bước ra một bước, dùng Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể và hô to: "Hùng ưng trên trời, khỉ vớt vầng trăng!" 

Anh dồn hết chân khí vào một bàn tay rồi nhảy vọt tới, đến bản thân anh cũng phải kinh ngạc.
 
Chương 665


Dựa theo ghi chép trong điển tịch tu chân, muốn phi hành được tu vi phải đạt đến ít nhất Trúc Cơ kỳ mới có thể dùng pháp lực để phi hành trong chốc lát, muốn ngao du thiên hạ phải đạt đến thành tựu Kim Đan.  

Bây giờ Dương Bách Xuyên mượn dùng sức gió trong không trung, vận chuyển chân khí cũng chỉ được 5 giây ngắn ngủi, nhưng đối với anh, anh đã được bay.  

Đây là một phát hiện rất quan trọng.  

Có thể phi hành được trong không trung sẽ chiếm được ưu thế rất lớn.  

Đối mặt với lão nhân yêu và tên ninja Nhật Bản, anh đã có được vài phần lợi thế.  

Các người cao siêu đến mấy, nhưng các người không thể bay lên sáu mét, càng không thể phi hành liên tục vài giây trong không trung.  

Nhưng anh lại có thể.  

Có thể hoạt động trong không trung, anh có thể tấn công bọn họ từ rất nhiều góc độ, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn di chuyển trên mặt đất.  

Đây là ưu thế lớn.  

Đùa chết các người.  

Dương Bách Xuyên đang ở trong không trung, mỉm cười nhìn lão nhân yêu và tên ninja Nhật Bản đang há mồm trợn mắt ở dưới.  

Duỗi tay, Chân Nguyên Ly Hỏa xuất hiện, Dương Bách Xuyên nở nụ cười xấu xa, bùng tay hướng một loạt ngọn lửa về phía lão nhân yêu và tên ninja Nhật Bản.  

Ngay sau đó, lão nhân yêu kêu lên một tiếng, nhanh chân chạy, ông ta biết ngọn lửa trong tay Dương Bách Xuyên khủng bố đến mức nào.  

Trong nháy mắt Dương Bách Xuyên đã bắn ra mười mấy Chân Nguyên Ly Hỏa, xếp hàng trong không trung, trông rất đẹp mắt.  

Nhưng ở trong mắt lão nhân yêu, cảnh tượng này lại vô cùng khủng bố.  

Mặc dù tên ninja Nhật Bản chưa tiếp xúc với Chân Nguyên Ly Hỏa của Dương Bách Xuyên, nhưng lại cảm nhận được sự không thích hợp từ trong ánh mắt của lão nhân yêu, không hề suy nghĩ cùng vội vàng tránh né.  

Mặc dù sau khi nhìn thấy Chân Nguyên Ly Hỏa của Dương Bách Xuyên, hai người nhanh chóng tránh né, nhưng dù sao cũng đứng trên mặt đất, không chiếm ưu thế bằng Dương Bách Xuyên ở giữa không trung.  

Quan trọng hơn, không chống đỡ được số lượng Chân Nguyên Ly Hỏa.  

Dương Bách Xuyên thấy vậy vô cùng vui vẻ, nhìn thấy cẳng chân của lão nhân yêu bị Chân Hỏa đốt cháy, ông ta hoảng sợ muốn dập tắt ngọn lửa.  

Nhưng lại phát hiện không thể dập được.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng: “Chân Hỏa của tôi thế nào? Có thể dập tắt được coi như ông lợi hại.”  

Lão nhân yêu kêu thảm thiết, đối mặt với ngọn lửa thiêu đốt ở cẳng chân, không có cách nào khác, nếu cứ để tiếp tục cả người ông ta sẽ bị đốt cháy, ngọn lửa này không thể dập tắt được.  

Nhưng ông ta cũng không thể lại chặt đứt cẳng chân thêm một lần nữa?  

Nhưng nếu không chém, ngọn lửa quỷ dị này sẽ đốt cháy ông ta thành tro tàn.  

Lão nhân yêu vừa kêu thảm thiết vừa rối rắm.  

Dương Bách Xuyên lại không để ý đến ông ta, lúc này thời gian phi hành giữa không trung của anh đã đến lúc rơi xuống. Trong lúc rơi xuống, anh nhìn chằm chằm vào tên ninja Nhật Bản, anh còn ghét tên chó Nhật này hơn cả lão nhân yêu, giết chết tên ninja này rồi tính sau,
 
Chương 666


Ngón tay lại bắn ra một trận Chân Hỏa, tấn công lao về phía tên ninja Nhật Bản.  

Trận lửa vừa rồi đã bị hắn ta tránh được, lần này đặc biệt nhằm vào một mình hắn ta, xem hắn ta trốn thế nào?  

Lúc rơi xuống đất đúng lúc Chân Hỏa trong tay đánh về phía tên ninja Nhật Bản.  

Ngay sau đó bên tai của Dương Bách Xuyên vang lên tiếng kêu thảm thiết và tiếng rống giận luyên thuyên.  

Bật cười haha, anh thấy được mông của tên ninja kia bị đốt cháy.  

Lần này Dương Bách Xuyên rất vui vẻ, nghĩ thầm: “Ông đây đốt cháy đít của mày.”  

Đây chính là điển hình cho câu nói nhân lúc ngươi bệnh muốn mạng của ngươi.  

Dương Bách Xuyên không buông tha cơ hội này, nhân lúc tên ninja đang kêu thảm thiết, anh lao đến, chuẩn bị giết chết hắn ta cho xong việc.  

bước một bước rộng, nhào đến, trong tay vận chuyển chân khí, đánh lên người tên ninja Nhật Bản.  

“Ầm đoàng ~”  

Một tiếng nổ lớn vang lên, Dương Bách Xuyên cảm nhận được mình đánh hụt, cùng thời gian, trên người tên ninja Nhật Bản kia bốc lên một đám sương trắng dày đặc.  

Vội vàng dùng linh thức quan sát, phát hiện tên ninja này biến mất.  

Đây là nhẫn thuật của Nhật Bản sao?  

Dương Bách Xuyên nghĩ thầm, dùng linh thức phá hiện tên Nhật Bản kia xuất cách chỗ vừa rồi 20 mét, khập khiễng trốn đi. Điều làm anh kinh ngạc là ngọn lửa trên mông tên ninja Nhật Bản đã bị hắn ta dùng biện pháp nào đó dập tắt.  

Dương Bách Xuyên rất sửng sốt.  

Vừa chuẩn bị đuổi theo, bên tai vang lên tiếng mắng đầy oán hận: “Tao liều mạng với mày ~”  

Đúng lúc này lông tơ sau lưng của Dương Bách Xuyên dựng thẳng lên, không cần suy nghĩ lắc người tránh né,  

Nhưng đã chậm một bước.  

Khóe mắt thấy được khuôn mặt dữ tợn của lão nhân yêu, ông ta đang điên cuồng nhào vào phía anh.  

“Ầm ~”  

Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy sau lưng nóng rát đau đớn.  

Anh phát hiện lão nhân yêu này điên rồi.  

Lão nhân yêu thật sự điên rồi, sau khi phát hiện không dập được ngọn lửa trên đùi, trong lòng tuyệt vọng, một cánh tay đã bị chặt đứt, ông ra không thể chặt đứt một chân. Vì vậy ông ta phát điên muốn trả thù Dương Bách Xuyên, cho dù chết cũng muốn kéo Dương Bách Xuyên làm đệm lưng,  

Khoảnh khắc Dương Bách Xuyên ra tay với tên Nhật Bản, lão nhân yêu xông đến, đánh một chưởng vào sau lưng Dương Bách Xuyên.  

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên bị thương nặng, phun ra một ngụm máu.  

Không may hơn, lúc này anh lại bị lão nhân yêu bám chặt vào người.  

Không biết lão nhân yêu tu tập loại võ công nào, trên người ông ta giống như không có xương cốt, mềm nhũn như mì sợi, bám chặt vào trên người anh. 
 
Chương 667


Hơn nữa còn dùng hàm răng cắn chặt cánh tay của Dương Bách Xuyên, tụ tập toàn bộ sức mạnh, dùng cánh tay còn sót lại đánh thẳng vào trên người của Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên kinh hãi trước sự điên cuồng của lão nhân yêu, vung tay muốn đánh bay ông ta xuống.  

Nhưng lại phát hiện tên bê đê chết tiệt này dán chặt như thuốc dán trên người anh, đánh thế nào cũng không thể gỡ xuống.  

Bê đê chết tiệt vung tay đánh lên người anh, anh vung tay đánh lên người lão nhân yêu.  

Trong nháy mắt, giữa sân vang lên tiếng nổ ầm ầm.  

Nếu không phải Dương Bách Xuyên vận chuyển chân khí hộ thân thể, chắc chắn sẽ bị lão nhân yêu đánh chế, nội lực của Ám Kình tầng chín thượng đoạn không phải để trưng bày.  

Cho dù có chân khí che chở, nhưng anh vẫn bị hộc máu.  

Trong lòng khó thở, dùng toàn lực đánh mạnh vào trên người lão nhân yêu.  

Anh hộc máu, nhưng lão nhân yêu còn thảm hơn cả anh.  

Nhưng Dương Bách Xuyên lại thấy kinh hãi khi thấy lão nhân yêu phun máu, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười, điên cuồng cười to.  

Ông ta hoàn toàn điên rồi.  

“Khặc khặc khặc… Nhóc con, ngày chết của mày đến rồi.”  

Lão nhân yêu điên cuồng cười, nói ra một câu như vậy.  

Lúc này linh thức của Dương Bách Xuyên phát hiện cách nơi này 10 mét có một hình bóng nhanh chóng lao đến.  

Trong lòng kinh hãi, phát hiện người đến chính là tên Nhật Bản chạy trốn đã quay lại.  

Trên người vẫn bị lão nhân yêu cuốn lấy, Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, nhân lúc ông ta đang nói chuyện, đập mạnh vào đầu ông ta.  

“Ầm ~”  

Giống như đập vỡ dưa hấu, lão nhân yêu bị anh đập nát đầu, hơi thở biến mất.  

Nhưng một chân và một tay của ông ta vẫn dính chặt trên người anh, không chút sứt mẻ.  

Chính lúc này, tên Nhật Bản đã ra tay, đao võ sĩ trong tay mang theo nội lực khủng bố đâm thẳng vào đầu anh.  

Dương Bách Xuyên bị lão nhân yêu dây dưa làm cho tên Nhật Bản chui vào chỗ trống, đối mặt với một đao trên đỉnh đầu, cả người Dương Bách Xuyên chảy mồ hôi lạnh.  

Cảm giác máu chảy trong người lạnh xuống.  

Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn đòn tấn công này.  

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, lưỡi đao bên tai vỡ ra.  

“Leng keng ~”  

Phía sau bay đến một thanh cổ kiếm, mạnh mẽ va chạm vào lưỡi đao của tên Nhật Bản.  

Mặc dù cổ kiếm bay đến không ngăn cản được một đao của Yamano, rơi xuống đất.  

Nhưng đối với Dương Bách Xuyên, nhiêu đây cũng đủ rồi.  

Cao thủ quyết đầu thường thay đổi trong nháy mắt, cổ kiếm bay đến làm lưỡi dao của Dương Bách Xuyên hơi dừng lại, nhưng cũng đủ để Dương Bách Xuyên tránh được một đòn trí mạng. 
 
Chương 668


Thân thể vặn vẹo, nghiêng người tránh đi, giơ thi thể của lão nhân yêu nhắm thẳng vào một đao của tên ninja.  

“Phụt~”, thi thể của lão nhân yêu bị tên ninja chém thành hai đoạn, cuối cùng bóc khỏi người anh, rơi xuống đất.  

Chính lúc này, bên tai Dương Bách Xuyên vang lên tiếng hét thảm thiết của Đoan Mộc Hành Thiên, khóe mắt thấy được Đoan Mộc Hành Thiên bị hòa thượng rởm đánh bay ra ngoài.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới hiểu thanh cổ kiếm bay tới kia chính là của Đoan Mộc Hành Thiên, liều mạng bị thương ném qua chỗ anh.  

Nhưng lại làm trong tay của Đoan Mộc Hành Thiên không có kiếm, bị hòa thượng rởm đánh thương nghiêm trọng.  

Đột nhiên trong lòng của Dương Bách Xuyên bùng lên ngọn lửa giận dữ, hai tay bùng lên chân khí và Chân Hỏa, gầm lên một tiếng, đánh thẳng vào người tên Nhật Bản,  

Đây là cơ hội duy nhất, cũng là cơ hội được Đoan Mộc Hành Thiên liều mạng sáng tạo, lần này anh sẽ không để tên chó Nhật này thoát khỏi tay mình.  

“Ầm đoàng ~”  

“A ~”  

Một đao của tên ninja thất bại, đón nhận một quyền một chưởng của Dương Bách Xuyên.  

Trong tay có lửa, trong quyền có khí.  

Vững chắc nện trên người tên ninja, khiến hắn ta kêu rên thảm thiết, bay ngược ra ngoài.  

Thân thể bốc cháy.  

“A a a a a ~”  

Sau khi bay ngược ra xa tám chín mét, rơi xuống đất, cả người tên ninja Nhật Bản chìm trong ngọn lửa, quay cuồng lăn lộn trên mặt đất.  

Dương Bách Xuyên bước lên, dùng chân đá mạnh vào chiếc đao võ sĩ rơi trên mặt đất của tên ninja.  

“Phụt ~”  

Đao võ sĩ xuyên qua đầu của tên ninja, giết chết hắn ta.  

Lúc này, thân thể của Dương Bách Xuyên nghiêng ngả, cảm thấy choáng váng ngồi bệt xuống mặt đất.  

Trận chiến này Dương Bách Xuyên đã giết chế hai cao thủ Ám Kình tầng chín thượng đoạn đỉnh phong.

Sau khi mạnh mẽ va chạm với lão nhân yêu, tuy có chân khí hộ thân nhưng Dương Bách Xuyên vẫn bị nội thương.  

Nội lực của võ cổ giả Ám Kình tầng chín đỉnh phong đúng là không phải chuyện đùa.  

Anh nhận ra, nếu như đấu tay đôi, năng lực của anh sẽ đè đầu võ cổ giả Ám Kình tầng chín đỉnh phong, nhưng cùng lúc đánh với hai người lại hơi cố hết sức, trước mặt chỉ có thể ứng phó. 
 
Chương 669


Bay được là niềm vui ngoài ý muốn trong lần chiến đấu này, tuy chỉ có thể nhảy lên một độ cao chừng sáu mét, dừng lại trên không trung tầm năm giây nhưng như thế đã quá đủ với anh rồi.  

Dương Bách Xuyên tin rằng, sau này chỉ cần tính toán tốt thời gian, anh chắc chắn có thể chiếm được ưu thế trước mặt đối thủ.  

Ít nhất đánh không lại thì có thể chạy trốn.  

Đáng tiếc, nó lại rất tiêu hao chân khí.  

Bên kia, Đoan Mộc Hành Thiên vì cứu anh mà vứt cổ kiếm, bị lão hòa thượng và Thân Đồ áp chế, trông rất chật vật.  

Người nhà Đoan Mộc đi theo cũng đang chiến đấu với người Thân Đồ lão quỷ mang tới, muốn đi giúp đỡ Đoan Mộc Hành Thiên cũng không được.  

Dương Bách Xuyên đè ngụm máu trong cổ họng, lật bàn tay lấy ra một viên đan Bồi Nguyên nuốt xuống, nhằm chữa trị nội thương. Sau đó anh gắng gượng đứng dậy, đi về phía bên kia.  

Đoan Mộc Hành Thiên giúp đỡ anh, mặc kệ đối phương có mục đích gì, nếu không nhờ một kiếm của ông ấy, đầu anh đã hứng trọn một đao của Phù Tang Nhẫn Giả rồi, nghĩ tới là thấy hoảng sợ.  

Cho dù hiện tại người anh yếu ớt không còn sức lực, Đoan Mộc Hành Thiên đã bị Thân Đồ lão quỷ và hòa thượng áp chế hoàn toàn sẽ chịu thua sớm thôi.  

Dương Bách Xuyên rất kính nể sức chiến đấu của ông ấy, đồng thời đối đầu với ba cao thủ cùng cảnh giới nhưng không hề chịu thua. Cổ kiếm đã rời tay nhưng ông ấy vẫn so chiêu với Thân Đồ lão quỷ và hòa thượng, thực lực xứng đôi với khí phách.  

Có ơn tất báo, cho dù Dương Bách Xuyên có bị thương cũng không nuối tiếc.  

Anh đi qua nhặt cổ kiếm của Đoan Mộc Hành Thiên lên, tiện tay nhặt luôn đao võ sĩ của Phù Tang Nhẫn Giả, vọt tới.  

Lần này ra ngoài anh không mang theo Đồ Long Kiếm, ngược lại có chút thua thiệt.  

Hiện tại chỉ có thể nhặt một thanh đao võ sĩ dùng tạm.  

Trong bụng đã có đan Bồi Nguyên, dược lực hòa tan khiến anh vô cùng thoải mái, tinh thần rung động, gào lên với Đoan Mộc Hành Thiên: “Tiền bối Đoan Mộc, nhận kiếm!”  

Anh vừa hô vừa ném cổ kiếm về phía ông ấy.  

Dương Bách Xuyên lên tiếng đã thu hút ba cao thủ đánh nhau đến u ám trời đất, tất cả đều dời mắt nhìn về phía anh.  

Đoan Mộc Hành Thiên đón lấy cổ kiếm, ý cười trên mặt càng sâu đậm, ha ha cười phá lên, đã thấy Dương Bách Xuyên chém chết lão nhân yêu và Phù Tang Nhẫn Giả.  

Trái ngược với ông ấy, trên mặt Thân Đồ lão quỷ và hòa thượng đều hiện lên vẻ sợ hãi, bởi vì hai đồng bọn của mình đã chết rồi.  

Bị Dương Bách Xuyên chém giết.  

Bọn họ hoàn toàn không ngờ Dương Bách Xuyên lại lợi hại như vậy.  

Hiện tại anh gia nhập vào trận chiến, khiến Thân Đồ lão quỷ và hòa thượng đều thấy hoảng hốt.  

Một tên Đoan Mộc Hành Thiên đã khó đối phó rồi, lại thêm Dương Bách Xuyên, trận này khó thể đoán trước.  

Không ngờ chỉ vì muốn chặn đường cướp bóc Dương Bách Xuyên, nửa đường lại nhảy ra một Đoan Mộc Hành Thiên, hiện tại đã chết mất hai cao thủ khiến Thân Đồ lão quỷ và hòa thượng nảy ra ý nghĩ rút lui.
 
Chương 670


Kiếm là vũ khí sắc bén, có cổ kiếm nơi tay và không có đối với võ cổ giả rất khác biệt.  

Mục tiêu của Dương Bách Xuyên chính là hòa thượng, đao trong tay chém qua.  

Hòa thượng vung thiền trượng, keng một tiếng hóa giải một đao của anh, trong lòng lại tràn đầy rung động. Bởi vì ông ta cảm nhận được nội lực của Dương Bách Xuyên còn mạnh hơn cả mình, không nhịn được thầm mắng: “Tên quái vật này!”  

Tuổi còn nhỏ đã có thực lực cường đại như thế, đúng là khó hiểu.  

Có đánh chết thì ông ta cũng không nghĩ tới Dương Bách Xuyên không phải là võ cổ giả mà là tu chân giả.  

Hiện tại bởi vì tu vi hạn chế mà anh còn chưa học thuật pháp, nếu không đối mặt với võ cổ giả, có lẽ chỉ cần một thuật pháp đã xử lý xong đối phương.  

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

Đánh với hòa thượng khiến trong lòng Dương Bách Xuyên rất có lòng tin, một chọi một, so về nội lực, anh tự tin có thể áp chế ông ta.  

Đao võ sĩ trong tay chuyển động, giây sau đã vung lên, hết đao này đến đao khác, liên tục chém xuống mười tám nhát đao bao phủ chân khí khiến lão hòa thượng không ngừng lùi về phía sau, hai tay run rẩy.  

Sau khi Dương Bách Xuyên chém xuống mười tám đao, khóe môi khẽ nhếch lên, nhân dịp lão hòa thượng không kịp đứng vững, đột nhiên phóng lên.  

Tay phải cầm đao, tay trái cầm đạn Chân Hỏa, năm ngọn lửa nhỏ bay vút về phía hòa thượng.  

Thấy thế, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, lúc trước ông ta đã nhìn thấy lão nhân yêu bị ngọn lửa của anh đốt cháy nên hoảng sợ tránh né.  

Dương Bách Xuyên cũng không trông chờ Chân Hỏa có thể đốt chết lão hòa thượng, anh chỉ muốn khiến đối phương bối rối lộ sơ hở mà thôi. Thấy bước chân đối phương rối loạn, cơ thể giữa không trung bỗng di chuyển, vung tay, đao võ sĩ chém xuống phía sau cổ ông ta.  

“Phốc ~”  

Một cái đầu trọc bay lên, máu tươi bắn ra tung tóe.  

Hai chân Dương Bách Xuyên đã chạm đất.  

“Bịch!”  

Đầu lão hòa thượng rơi xuống đất phát ra âm thanh nặng nề, hai con mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.  

Có lẽ ông ta nghĩ mãi không ra, tại sao Dương Bách Xuyên lại mạnh đến thế?  

Thật ra đối với anh mà nói, chém chết lão hòa thượng là chuyện nằm trong khả năng.  

Đùa à, anh đường đường là tu chân giả, còn có Chân Nguyên Ly Hỏa và linh thức cường đại, nếu còn không chém chết ông ta đó mới là thất bại của anh.  

Vừa nãy lúc chém giết, anh đã dùng linh thức công kích lão hòa thượng, khiến ông ta mất đi năng lực hành động giây lát. Trước đó đối đầu với lão nhân yêu và Phù Tang Nhẫn Giả anh không dùng linh thức, thứ nhất là do quên mất, thứ hai là thiếu kinh nghiệm chiến đấu, bị hai người kia công kích đến luống cuống tay chân.  

Hiện tại đối phó lão hòa thượng, anh cũng chỉ vừa mới nghĩ ra phương pháp công kích bằng linh thức, thử một chút xem sao, thế mà lại có tác dụng.  

Tuy nhiên anh cũng biết, cùng là công kích linh thức, đối với cao thủ Ám Kình tầng chín đỉnh phong lại vô cùng mạo hiểm, bởi vì lực lượng linh hồn của đối phương rất mạnh. 
 
Chương 671


Sự thật chứng minh, lực lượng linh hồn của cao thủ Ám Kình tầng chín đỉnh phong đúng là rất mạnh.  

Anh chỉ khống chế chưa đến một giây mà thôi, một giây này đã đủ cho anh chém chết lão hòa thượng.  

Phía bên kia, Thân Đồ lão quỷ liếc mắt thấy một màn Dương Bách Xuyên giết chết lão hòa thượng, con người bỗng co rút, tung một kích đẩy lùi Đoan Mộc Hành Thiên, không cần suy nghĩ nhanh chân bỏ chạy.  

Đúng là đồ yêu nghiệt, mới qua bao lâu chứ, thế mà chặt đầu lão hòa thượng rồi?  

Phải biết rằng ông ta chính là võ cổ giả Ám Kình tầng chín đỉnh phong đấy, cũng không phải là hạng tôm tép, nói giết là giết, khắp người tên Dương Bách Xuyên đều lộ ra vẻ quỷ dị, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.  

Ông ta đối đầu với Đoan Mộc Hành Thiên cũng phải cố hết sức, giờ lại thêm một người có thể chém chết lão hòa thượng, ông ta sẽ chết không nghi ngờ, vì vậy Thân Đồ lão quỷ bỏ chạy rất dứt khoát.  

Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên lại không cho ông ta cơ hội này, anh vận chuyển chân khí bay lên, đạp ba bước giữa không trung, nhảy lên đuổi theo sau, chém một đao về phía đầu Thần Đồ lão quỷ kèm theo công kích linh thức.  

Lúc này, Đoan Mộc Hành Thiên cũng bám theo, đâm một kiếm về phía ông ta.  

Đối mặt với một đao của Dương Bách Xuyên, Thân Đồ lão quỷ vung kiếm tránh né gần như theo bản năng. Thế nhưng khoảnh khắc ông ta hơi nhúc nhích, Thân Đồ lão quỷ chỉ cảm thấy trong đầu vang lên ầm ầm, cả người run rẩy, vội vàng cắn nát đầu lưỡi mới tỉnh táo lại, khó khăn tránh thoát một đao của Dương Bách Xuyên.  

Có điều, sau lưng lại tê dại, hứng trọn một kiếm của Đoan Mộc Hành Thiên.  

Sức sống của ông ta nhanh chóng xói mòn, mềm nhũn ngã xuống đất.  

Đến tận đây, bốn cao thủ Ám Kình tầng chín đỉnh phong đều chết sạch.  

Ba người chết trong tay Dương Bách Xuyên, Thân Đồ lão quỷ lại chết dưới kiếm Đoan Mộc Hành Thiên.  

Thật ra Dương Bách Xuyên biết Đoan Mộc Hành Thiên có thể chém giết Thân Đồ lão quỷ thành công là vì anh đã sử dụng linh thức công kích khiến đối phương chững lại, tạo cơ hội cho ông ấy.  

Bốn cao thủ đều đã toi mạng.  

Thấy vậy, võ cổ giả bên phía Thân Đồ lão quỷ cùng nhau bỏ chạy trối chết, tuy chạy thoát không được mấy người.  

Mà võ cổ giả Đoan Mộc Hành Thiên dẫn tới cũng ngã xuống gần như một nửa.

Chiến đấu kết thúc, sắc mặt của Đoan Mộc Hành Thiên đỏ bừng, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, Lúc trước ông ấy đã bị thương, chẳng qua vẫn luôn cố chịu đựng, dù sao vẫn một mình chống lại nhiều người, nội thương là điều không thể tránh khỏi.  

Lúc này trận chiến đã kết thúc, cuối cùng ông ấy không thể nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu.  

“Tiền bối Đoan Mộc, ông làm sao vậy?” Dương Bách Xuyên vội vàng chạy tới đỡ lấy ông ấy.  

“Khụ khụ... Không có chuyện gì, chỉ là chút nội thương, nghỉ ngơi một lúc là ổn.” Đoan Mộc Hành Thiên yếu ớt nói.  

Dương Bách Xuyên đút tay vào túi, chuẩn bị lấy một viên đan Bồi Nguyên chữa thương cho Đoan Mộc Hành Thiên.  
 
Chương 672


Đúng lúc này, trong sân lại vang lên một trận tiếng cười cuồng dã: "Hahaha... Lão thất phu Đoan Mộc kia, lão phu đến làm ngư ông đắc lợi đây, khặc khặc!”  

m thanh này vang lên từ bốn phương tám hướng, không nhìn thấy bóng người nhưng lại khiến sắc mặt Đoan Mộc Hành Thiên thay đổi, vội vàng nắm lấy tay Dương Bách Xuyên nói: "Cháu mau đi đi, cường địch đã đến."  

Đoan Mộc Hành Thiên nắm tay Dương Bách Xuyên chạy đi.  

Nhìn sắc mặt khó coi của ông ấy, Dương Bách Xuyên vô cùng khó hiểu. Trước đó ông ấy còn cười cười nói nói với bốn cao thủ Thân Đồ lão quỷ, giọng điệu còn có chút coi thường. Nhưng bây giờ vừa nghe thấy giọng nói già nua này lại sợ hãi dứt khoát lựa chọn bỏ chạy, hơn nữa miệng còn nói cường địch.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên không khỏi đoán già đoán non, chẳng lẽ người khiến cho Đoan Mộc Hành Thiên phải kiêng kỵ chính là một nhân vật Tiên Thiên?  

Anh vừa chạy theo ông ấy vừa hỏi: "Tiền bối Đoan Mộc, người đến là Tiên Thiên à?”  

Đoan Mộc Hành Thiên thở hồng hộc: "Cũng không phải là Tiên Thiên, là cao thủ Ám Kình tầng chín đỉnh phong, chẳng qua nội lực của lão ma đầu kia còn mạnh hơn ông một bậc. Ông ta vốn là một trong những Ma Đạo Thiên Vương trong giới cổ võ, hiện nay cũng chỉ còn mỗi ông ta còn sống, tên là Liên Thành Hải Bằng. Nếu ông không bị thương thì còn có thể đấu với ông ta một trận, bây giờ lại không dám chắc. Tên ma đầu này không dễ trêu chọc, chúng ta vẫn nên tạm lánh đi thì tốt hơn.”  

Dương Bách Xuyên nghĩ ngợi rồi hỏi: "Tiền bối, cháu và ông liên thủ cũng không được hả? Lúc trước bốn đại cao thủ Ám Kình tầng chín đỉnh phong cũng bị chúng ta giết chết đó thôi?"  

"Không giống, nếu Liên Thành Hải Bằng chỉ có nội lực thì không sao, chỗ lợi hại của lão ma đầu kia không chỉ ở nội lực mà còn có tà cổ chi thuật quỷ dị, trong người luôn mang theo độc cổ lợi hại, ngay cả cổ võ giả Ám Kình tầng chín đỉnh phong cũng không dám cứng rắn đối đầu với ông ta.  

Hơn nữa, thế lực sau lưng Liên Thành Hải Bằng cũng rất lợi hại, nghe nói mấy năm trước đây, lão ma đầu đã trở thành cung phụng của tổ chức sát thủ quốc tế Xương Hoa, bên người thường xuyên có một nhóm cổ võ giả Ám Kình tầng chín, thậm chí còn có sát thủ thiên tỉnh giả di theo, thực lực và thủ đoạn khác thường.  

Không biết lão ma đầu này nghe ngóng ở đâu mà lại tìm đến đây, e rằng hôm nay ông ta sẽ không chịu buông tha chúng ta, mau chạy thôi, chờ cao thủ nhà Đoan Mộc khác đến rồi tính.”  

Nghe Đoan Mộc Hành Thiên nhắc đến tổ chức sát thủ Xương Hoa, Dương Bách Xuyên híp mắt lại.  

Trước đây anh cứ tưởng Liên Thành Hải Bằng mắng chửi Đoan Mộc Hành Thiên do ân oán giữa hai nhà hoặc nhắm vào Đoan Mộc Hành Thiên, hiện giờ anh lại không nghĩ như vậy, tổ chức giết người Xương Hoa, haha, đây là kẻ thù một mất một còn của mình chứ đâu!  

Đoan Mộc Hành Thiên vừa kéo Dương Bách Xuyên chạy như điên vừa giải thích tình hình của Liên Thành Hải Bằng cho anh nghe.  

Sau khi nghe xong, Dương Bách Xuyên mới biết, hóa ra nhà họ Liên Thành cũng là một gia tộc cổ võ giả ở phía Nam, sóng đôi với nhà Đoan Mộc ở phía Bắc  

Bản thân hai gia tộc cũng không ngừng xảy ra ân oán.  

Theo lời của Đoan Mộc Hành Thiên, tổ tiên của nhà Đoan Mộc được xem như người đứng đầu của Ma Đạo, tổ tiên của nhà Liên Thành cũng là trùm sò có thể sánh vai với nhà Đoan Mộc.  

Hai bên không ngừng tranh đoạt chức danh thống trị Ma Đạo khu vực Châu Á đến tận bây giờ, hiện tại đã biến thành ông ấy tranh giành với Liên Thành Hải Bằng. 
 
Chương 673


Không ngờ hôm nay lại bị lão ma đầu kia chui chỗ trống, lợi dụng lúc ông ấy bị thương làm ngư ông đắc lợi.  

Mặc dù cuối cùng Đoan Mộc Hành Thiên và Dương Bách Xuyên đều chém giết đám Thần Đồ lão quỷ nhưng cả hai đều không dễ dàng gì, bị thương là điều khó tránh khỏi.  

Hơn nữa chiến tích này đặt trong giới cổ võ cũng rất sáng chói.  

Nhất là Dương Bách Xuyên, sau một trận chiến, anh từ từ quen với việc quyết chiến với các cao thủ, đồng thời cũng thuần thục vận dụng Chân Hỏa và linh thức, đúng là mọi thứ đều thuận lợi.  

Tình huống hiện tại cũng giống như khi chơi game, mỗi lần bước vào phó bản đều phải giết chết bốn con quái lớn, cuối cùng đến giây phút sống còn lại đụng phải boss bự đầy máu.  

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

So với đối phương, hiện tại Đoan Mộc Hành Thiên và Dương Bách Xuyên mới chỉ hồi được nửa thanh máu, chống lại boss bự đầy máu, bọn họ chỉ còn nước chạy trốn.  

Tất nhiên Dương Bách Xuyên bị Đoan Mộc Hành Thiên kéo chạy, chứ dựa theo tính cách của anh, có lẽ anh đã quay lại đối đầu với Liên Thành Hải Bằng rồi.  

Tuy nhiên cũng không thể phụ lòng tốt của Đoan Mộc Hành Thiên được.  

Đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao Đoan Mộc Hành Thiên lại tốt với chính mình như vậy.  

Từ cách nói chuyện của ông ấy, Đoan Mộc Hành Thiên cho Dương Bách Xuyên một cảm giác rất thân thiết, điều này khiến anh khó hiểu vô cùng.  

Mọi người chạy như điên một đoạn, sau đó lao vào trong rừng.  

Miền nam có rừng mưa nhiệt đới, cây cối trong rừng tươi tốt vô cùng.  

Đoan Mộc Hành Thiên kéo tay Dương Bách Xuyên chạy trước tiên, được một lúc thì nghe thấy tiếng hét thảm thiết truyền tới từ sau lưng.  

Dương Bách Xuyên quay đầu lại theo bản năng, không nhịn được hít một hơi khí lạnh.  

Chỉ thấy sắc mặt con em nhà Đoan Mộc xanh đen, ngã xuống đất co giật, chưa đầy một lát đã mất đi sức sống.  

Chỉ trong vẻn vẹn ba đến năm nhịp thở, bảy tám đệ tử còn lại của nhà Đoan Mộc, ngoại trừ Đoan Mộc Lôi và một cổ võ giả Ám Kình tầng chín khác, tất cả đều ngã xuống đất.  

Giờ phút này, Đoan Mộc Hành Thiên cũng dừng bước, không chạy nữa.  

Ông ấy nhìn về phía trước, lại nhìn về phía đệ tử gia tộc đã chết sau lưng, thở dài: "Cuối cùng vẫn không thoát được."  

Dứt lời, ông ấy lập tức đưa mắt nhìn về phía một cây đại thụ cách đó hơn mười mét.  

Trong lúc đó Dương Bách Xuyên nhìn thấy có một loại bọ cánh cứng màu đỏ chui ra từ trong thất khiếu (gồm hai mắt, hai mũi, hai tai và miệng) của đám đệ tử nhà Đoan Mộc đã chết.  

"Sâu độc?" Anh lập tức kêu lên.
 
Chương 674


Đoan Mộc Hành Thiên gật đầu: "Tà cổ của lão ma đầu Liên Thành rất lợi hại, đám sâu nhỏ màu đỏ kia có thể bay, bò, dính vào người sẽ chui vào trong thất khiếu, không chế cũng sẽ trọng thương. Cũng may nhà Đoan Mộc có hoa Cổ Tán, cháu mau xịt lên người, sâu bọ sẽ không dám lại gần.”  

Ông ấy nói xong lập tức đưa cho anh một bình sứ nhỏ.  

Thật ra Dương Bách Xuyên có Chân Hỏa, không sợ mấy con sâu độc này nhưng anh không từ chối ý tốt của Đoan Mộc Hành Thiên, nói cảm ơn rồi mở nắp bình phun lên trên người.  

Đúng lúc này, xung quanh bốn người đã rậm rạp sâu độc màu đỏ, những con sâu độc này cách bọn họ ba mét thì dừng lại không tiến lên nữa, chỉ bao vây lại.  

Hàng vạn con sâu độc này rậm rạp chằng chịt, nhìn qua đã khiến da đầu người ta run lên.  

Cũng may bốn người bọn họ đều có hoa Cổ Tán trong tay, cũng là cao thủ Ám Kình tầng chín nên không sợ mấy.  

Có lẽ đám sâu độc này trí mạng đối với cổ võ giả cấp thấp nhưng lại không có bao nhiêu uy hiếp với cổ võ giả Ám Kình tầng chín. Bởi vì nội lực của mỗi cổ võ giả Ám Kình tầng chín đều rất mạnh mẽ, chỉ cần dựa vào đó đã có thể chống lại.  

Mấy con sâu độc này không đến gần chỉ vây quanh bọn họ, rõ ràng đang chờ mệnh lệnh của chủ nhân.  

Quả nhiên, ngay sau đó, trên đại thụ mà Đoan Mộc Hành Thiên đang nhìn chằm chằm vào xuất hiện một ông già tóc thắt bím, một đầu tóc bạc nhìn qua còn già hơn cả Đoan Mộc Hành Thiên.  

Trong suy nghĩ của Dương Bách Xuyên, ông già này chính là lão ma đầu Liên Thành Hải Bằng trong miệng của Đoan Mộc Hành Thiên.  

“Khặc khặc... Đoan Mộc Hành Thiên, ông đang chạy hả, tại sao lại không chạy nữa?” Liên Thành Hải Bằng đứng trên cành cây, âm trầm cười nói.  

Lồng ngực Đoan Mộc Hành Thiên phập phồng, lau vết máu ở khóe miệng, nội thương nặng thêm, nhìn đối phương nói: "Liên Thành Hải Bằng, e rằng hôm nay sẽ theo ý ông rồi, thế nhưng muốn giết Đoan Mộc Hành Thiên tôi cũng không đơn giản như vậy.  n oán giữa tôi và ông không liên quan gì đến đứa trẻ bên cạnh, nếu ông thả nó đi, tôi cho Liên Thành Hải Bằng ông một câu trả lời, thế nào?”  

Liên Thành Hải Bằng điên cuồng cười lớn, mười mấy giây sau mới ngừng lại: "Đoan Mộc Hành Thiên, ông đang cầu xin tôi đấy à?”  

Đoan Mộc Hành Thiên gằn giọng: "Liên Thành Hải Bằng, ông..." Trong lòng ông ấy vô cùng tức giận nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống: "Được thôi, tôi cầu xin ông!"  

“Ha ha ha... Thật thú vị, xem ra đứa nhỏ này có liên quan đến ông nhỉ? Chẳng qua hôm nay ông có cầu xin cũng không được, lão phu tới đây chính vì thằng nhóc kia, làm ngư ông đắc lợi giết Đoan Mộc Hành Thiên ông chỉ là tiện tay mà thôi.”

Liên Thành Hải Bằng nói xong lập tức cười ha ha: "Dương Bách Xuyên chính là cái tên đứng đầu trong danh sách bị đuổi giết của sát thủ Xương Hoa Trung Quốc, một thân một mình diệt sạch phân khu Tây Bắc của tổ chức, thật thú vị! Không nghĩ tới cậu ta lại xuất hiện trong địa bàn của lão phu này, đầu của thằng nhóc này rất có giá trị.  

Tôi nghe Trần Bách Vạn nói trên người của cậu ta có phương pháp luyện chế đan Bồi Nguyên, nếu cậu có thể nộp cho lão phu, nói không chừng hôm nay tâm tình của lão phu tốt, tha cho cậu cũng không phải không thể, thế nào?”  

Trước đó Dương Bách Xuyên đã nghe Đoan Mộc Hành Thiên nhắc đến Liên Thành Hải Bằng là cung phụng của tổ chức sát thủ Hoa Xương. Ông ta có thể nhận ra anh cũng không có gì kì lạ, anh cười nói với ông ta: "Bím tóc, nếu ông có năng lực thì đến cướp đi, tôi không chỉ có đan Bồi Nguyên mà còn có rất nhiều phương pháp luyện chế đan dược khác.”  

Dứt lời, trong tay Dương Bách Xuyên xuất hiện ba viên đan Bồi Nguyên, đưa cho Đoan Mộc Hành Thiên: "Tiền bối Đoan Mộc, ba người ăn đi, có thể chữa trị nội thương." 
 
Chương 675


Ba người Đoan Mộc Hành Thiên nhìn đan Bồi Nguyên trong tay Dương Bách Xuyên, hai mắt lập tức sáng lên.  

Đặc biệt là Đoan Mộc Hành Thiên, ánh mắt nhìn Dương Bách Xuyên tràn đầy vẻ hiền từ và vui mừng.  

Hai người Đoan Mộc Lôi nhìn đan dược trong tay Dương Bách Xuyên, rồi lại nhìn sang Đoan Mộc Hành Thiên, gia chủ không lên tiếng, hai người bọn họ không dám tùy tiện.  

Đoan Mộc Hành Thiên gật đầu với hai người họ, ý bảo hai người nhận đan dược Dương Bách Xuyên đưa, dù sao hai người cũng bị thương trong trận chiến trước đó.  

Hiện tại mọi người đang phải đối đầu với Liên Thành Hải Bằng, đan dược chữa thương của Dương Bách Xuyên rất quan trọng.  

"Cảm ơn ngài Dương!"  

Hai người Đoan Mộc Lôi nói cảm ơn rồi nhận lấy viên đan dược, trực tiếp nuốt xuống bụng, không sợ đan dược có độc. Bọn họ đều là cao thủ trong cổ võ giả, chỉ cần ngửi mùi hương tỏa ra từ viên đan đã biết là thứ tốt.  

Đoan Mộc Hành Thiên nhận lấy đan dược từ tay Dương Bách Xuyên, nuốt xuống rồi cười lớn: "Tốt! Tốt! Tốt!"   

Ông ấy nói liên tục ba từ tốt, giọng điệu tràn đầy vui mừng.  

Ngay sau đó, sắc mặt ông ấy lập tức trở nên nghiêm túc, dặn Đoan Mộc Lôi: "A Lôi, A Văn, bảo vệ cậu chủ rời đi, đừng để nó gặp chuyện không may, nhờ hai người."  

Những lời này của Đoan Mộc Hành Thiên đầy vẻ trịnh trọng.  

Nói xong, ông ấy nhìn sang Dương Bách Xuyên: "Đứa trẻ này, mau đi nhanh đi, đừng trách mẹ cháu, năm đó mẹ cháu cũng không muốn rời khỏi hai anh em cháu, ông là ông ngoại của cháu, A Lôi sẽ nói cho cháu biết chi tiết chuyện này.”  

“Cậu chủ, chúng ta đi thôi.” Đoan Mộc Lôi nói với Dương Bách Xuyên.  

Lúc này, cổ kiếm trong tay Đoan Mộc Hành Thiên đột nhiên vung lên đánh vào sau lưng anh, một luồng gió mạnh mẽ thổi bay đám sâu độc dưới đất, tạo thành một con đường chọc xuyên qua vòng tròn sâu độc.  

Từ lúc nghe thấy Đoan Mộc Hành Thiên nói chuyện, đầu óc Dương Bách Xuyên ầm một tiếng rồi trở nên trống rỗng, không ngừng vang vọng lời của ông ấy, đừng trách mẹ cháu, ông là ông ngoại của cháu...  

Mục đích anh đến miền nam đúng là vì tin tức của mẹ, phách lối vung tiền thu hút sự chú ý của nhà Đoan Mộc cũng vì nguyên nhân này. Sau đó bị đám cao thủ Thần Đồ lão quỷ bao vây chặn cướp, Đoan Mộc Hành Thiên chạy đến giải vây, thậm chí ông ấy không tiếc bỏ ra một cái giá thật lớn... Giờ thì anh đã hiểu hết rồi.  

"Ông ấy là… Ông ngoại của mình?"  

Tuy rằng lúc nãy Đoan Mộc Hành Thiên không nói nhiều nhưng Dương Bách Xuyên vẫn hiểu, có lẽ năm đó mẹ anh bỏ rơi anh và em gái còn có một ẩn tình khác.  

Giây phút này, không hiểu sao trong lòng Dương Bách Xuyên cảm thấy chua xót không thể tả được, đầu óc quay cuồng.  

Hận ý đối với mẹ mình, ngay sau khi Đoan Mộc Hành Thiên nói là ông ngoại anh, còn quyết định để Đoan Mộc Lôi và Đoan Mộc Văn bảo vệ anh rời đi đã vô thức tan biến rồi.  

Cổ tay Dương Bách Xuyên bị Đoan Mộc Lôi nắm lấy, ngơ ngác đi theo ông ta ra khỏi vòng vây của sâu độc, điên cuồng chạy dọc theo con đường do nhát kiếm của Đoan Mộc Hành Thiên mở ra.  

Bên tai anh cứ vang lên âm thanh chém giết giữa ông mình Đoan Mộc Hành Thiên và Liên Thành Hải Bằng. 
 
Chương 676


"Hahaha... Lão già Đoan Mộc, không ngờ Dương Bách Xuyên lại là cháu ngoại của ông. Hừ, hôm nay lão phu lại càng muốn giữ cậu ta lại, người đâu, ra tay."  

Liên Thành Hải Bằng cười to ra lệnh.  

Trong nháy mắt, ba người Dương Bách Xuyên, Đoan Mộc Lôi và Đoan Mộc Văn đang chạy như điên lập tức dừng lại.  

“A Văn, ông đưa cậu chủ đi, tôi sẽ ở lại giữ chân bọn họ.” Đoan Mộc Lôi gầm lên, xông ra trước chặn sáu bảy người lại.  

“Được, ông cẩn thận một chút.” Tính cách Đoan Mộc Văn trầm mặc, chỉ nói một câu với Dương Bách Xuyên: “Cậu chủ nhỏ, chúng ta đi thôi.” Vừa nói vừa nắm lấy tay của Dương Bách Xuyên.  

Ngay lúc này, anh bỗng nhiên tỉnh lại, né khỏi tay của ông ấy: “Cháu sẽ không đi!”  

Một câu nói đơn giản, trong ánh mắt Dương Bách Xuyên lại đầy kiên định, quay đầu nhìn thoáng qua ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên đang đánh nhau với Liên Thành Hải Bằng.  

Đúng vậy, rời đi không phải tính cách của Dương Bách Xuyên anh, vừa rồi anh quá khiếp sợ nên chưa lấy lại tinh thần đã bị Đoan Mộc Lôi kéo đi một đoạn, hiện tại anh sẽ không rời đi.  

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

Hơn nữa, người ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên mà anh chưa từng gặp mặt có thể vì anh mà liều mạng, chẳng lẽ Dương Bách Xuyên anh thì không thể?  

Anh đường đường là tu chân giả, chẳng lẽ lại đi sợ cổ võ giả?  

Quả thật Liên Thành Hải Bằng rất lợi hại, nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên, tu vi của ông ta vẫn chỉ dừng lại ở Ám Kình tầng chín đỉnh phong mà thôi.  

Theo lời ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên, sự lợi hại của Liên Thành Hải Bằng không phải ở công lực của ông ta mà là độc công tà thuật, có thể điều khiển sâu độc của đối phương.  

Thế nhưng những thứ này lại chẳng là gì đối với Dương Bách Xuyên, có Chân Nguyên Ly Hỏa trong, chẳng lẽ anh lại sợ đám sâu độc nho nhỏ này?  

Hiện tại cho dù muốn đi cũng không đi được, sáu cổ võ giả xuất hiện trước mặt ba người bọn họ đều là cao thủ Ám Kình tầng chín.  

Dương Bách Xuyên rất ngạc nhiên, rõ ràng những người này là tay sai Liên Thành Hải Bằng gọi ra để cản đường bọn họ, không nghĩ tới ông ta không chỉ có thực lực cường đại mà thế lực sau lưng cũng không thể xem thường.  

Nghe xong những lời của Dương Bách Xuyên, ánh mắt của Đoan Mộc Văn lóe lên, hơi thưởng thức anh.  

Thật ra ông ấy và Đoan Mộc Lôi cũng chỉ nghe gia chủ nói Dương Bách Xuyên là cháu ngoại mình trên đường đi mà thôi. Đối với hành động liều chết bảo vệ anh khiến cho đệ tử nhà Đoan Mộc bỏ mạng của gia chủ, ngoài miệng Đoan Mộc Văn không nói gì nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái.
 
Chương 677


Sau khi sử dụng linh thức của mình, cả người cổ võ giả Ám Kình tầng chín đột nhiên chấn động, hai mắt trở nên trống rỗng, phần đầu hứng trọn một quyền của Dương Bách Xuyên.  

"Bốp!"  

Giống như một quả dưa hấu bị đánh nát, chết ngay lập tức.  

Sau khi nắm giữ linh thức, sức chiến đấu của Dương Bách Xuyên có thể nói đã tăng gấp đôi, mọi việc đều thuận lợi, gần như bất khả chiến bại.  

Anh híp mắt đi về phía mục tiêu tiếp theo, bỏ đi là chuyện không thể, anh cần phải hỏi Đoan Mộc Hành Thiên về chuyện của mẹ mình, chắc chắn bên trong có ẩn tình mà anh không biết.  

Mẹ đã trở thành nỗi đau không thể xóa trong lòng Dương Bách Xuyên từ nhỏ đến lớn, hiện tại nó đã trở thành tâm bệnh.  

Không biết rõ mọi chuyện, sao anh đi được!  

Vất vả lắm ông ngoại mới xuất hiện, biết được tin tức của mẹ mình, Dương Bách Xuyên làm sao có thể bỏ qua.  

Hơn nữa từ khi gặp ông ngoại đến giờ ông ấy đều che chở cho anh, anh không có nhiều người thân lắm nên ai cũng rất quý trọng với anh.  

Đoan Mộc Lôi đang nằm trên mặt đất cũng bị Dương Bách Xuyên làm rung động.  

Tận mắt nhìn thấy một cao thủ Ám Kình tầng chín bị một quyền của Dương Bách Xuyên giết chết trong chớp mắt, trong lòng ông ta nói thầm: "Đứa cháu ngoại này của gia chủ đúng là quái thai, cậu ta thật sự mới hai mươi tuổi đấy à?”  

Đoan Mộc Văn cũng bị sốc, liếc Đoan Mộc Lôi một cái rồi cùng nhau gia nhập trận chiến giúp đỡ Dương Bách Xuyên.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên đang chống lại năm cao thủ Ám Kình tầng chín.  

Đối mặt với năm vị cao thủ, Dương Bách Xuyên vẫn cảm thấy áp lực vô cùng. Tuy linh thức là đòn sát thủ lợi hại nhưng không thể đồng thời công kích năm vị cao thủ được, chỉ có thể tấn công từng người mới có hiệu quả.  

Bị năm đại cao thủ liên hợp tấn công, linh thức của anh còn chưa kịp sử dụng.  

Cũng may đúng lúc này Đoan Mộc Lôi và Đoan Mộc Văn cũng tham gia chiến đấu đã khiến áp lực của Dương Bách Xuyên giảm đi đáng kể, anh nắm bắt cơ hội, bất ngờ công kích linh thức về phía một tên.  

Ánh mắt của đối phương lập tức trở nên trống rỗng, bị Dương Bách Xuyên đánh một chưởng vào ngực, kêu thảm một tiếng rồi chết trong nháy mắt, toàn bộ lồng ngực lõm xuống.  

Bốn người còn lại nhìn nhau, trong ánh mắt đầy sợ hãi, không nhịn được lùi về sau.  

Dương Bách Xuyên thừa thắng xông lên.  

Nhưng đúng lúc này, Đoan Mộc Lôi bỗng hét lên một tiếng.  

Anh vừa quay đầu lại phát hiện Đoan Mộc Lôi ôm chân ngã xuống đất, cả người bị sâu độc đỏ bao trùm.  

"A Lôi..." Đoan Mộc Văn hét lên, định lao tới.  

Dương Bách Xuyên giữ lấy ông ấy: "Đừng đi qua, để cháu tới."  

Hai tay anh lập tức dấy lên chân hỏa, liên tục đánh ra hơn mười chưởng vào mấy con sâu độc trên mặt đất, bọn chúng ngay lập tức bị đốt thành tro tàn, chết một mảng lớn. Có lẽ cảm nhận được nguy hiểm, đám sâu độc rút lui như thủy triều.

Khi Dương Bách Xuyên chạy đến bên cạnh Đoan Mộc Lôi, đối phương đã tắt thở.  

Hai tay anh siết chặt phát ra âm thanh răng rắc, Đoan Mộc Lôi vì anh mà chết. 
 
Chương 678


Cũng đúng lúc này, Liên Thành Hải Bằng tức giận hét lên: “Thằng nhóc chết tiệt, mày dám tổn thương bảo bối của tao, lão phu muốn mày phải chết.”  

Cách đó vài chục mét tuyền đến tiếng gào thét giận dữ của Liên Thành Hải Bằng, Dương Bách Xuyên đã đốt chết mảng sâu độc lớn khiến ông ta vô cùng đau lòng.  

Dương Bách Xuyên quay lại, chỉ thấy một làn sương mờ màu xanh lá cây tỏa ra từ cơ thể Liên Thành Hải Bằng, phân tán về phía Đoan Mộc Hành Thiên.  

Trong phút chốc, Đoan Mộc Hành Thiên ho khục khục, rõ ràng đây là một loại khí độc, Liên Thành Hài Bằng lao về phía Đoan Mộc Hành Thiên như thể sắp giết chết ông ấy.  

Hai mắt Dương Bách Xuyên đỏ như máu, anh thét lên, nhảy một cái bay lên sáu mét trên không trung, trong tay cầm một viên đá nhặt được từ dưới đất, dùng chân khí bắn về phía Liên Thành Hải Bằng.  

Viên đá phá không bay về phía Liên Thành Hải Bằng, đây là một kích nén giận của Dương Bách Xuyên nhưng sức mạnh không hề yếu.  

Có lẽ cảm nhận được nguy hiểm, Liên Thành Hải Bằng dừng động tác, xoay người né tránh cục đá của Dương Bách Xuyên.  

Ầm!  

Răng rắc.  

Hòn đá đập trúng một gốc đại thụ to lớn, thân cây lập tức nứt làm đôi.  

Trong mắt Liên Thành Hải Bằng thoáng qua một tia khiếp sợ, ông ta thầm mừng vì đã né tránh đòn tấn công của Dương Bách Xuyên.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên bay vọt lên giữa không trung, đáp xuống bên cạnh Đoan Mộc Hành Thiên, một tay giữ ông ấy dựa vào lưng mình, vận chuyển chân khí kiểm tra tình trạng trúng độc của Đoan Mộc Hành Thiên.  

Cũng may khí độc trong cơ thể ông ấy có thể được chân khí tinh luyện, trong chớp mắt đã được hóa giải.  

“…Ông thấy thế nào?” Anh định gọi ông ngoại, nhưng cuối cùng lại không kêu được. Thứ nhất anh không có thói quen này, trước khi biết rõ mọi chuyện, Dương Bách Xuyên không thể thuyết phục được trái tim mình.   

Sắc mặt Đoan Mộc Hành Thiên tái nhợt, lại lắc đầu nói: “Không sao, không phải ông bảo cháu đi nhanh rồi à, sao lại không chịu nghe lời?”  

Đoan Mộc Hành Thiên biết rõ thủ đoạn của Liên Thành Hải Bằng, thấy Dương Bách Xuyên quay lại thì vô cùng lo lắng.  

“Ông đừng lo, cháu không sợ lão độc vật kia.” Dương Bách Xuyên liếc mắt nhìn Liên Thành Hải Bằng đang đứng ở cách đó hơn trăm mét.  

“Haizz…” Đoan Mộc Hành Thiên thở dài.  

Đúng lúc này, Liên Thành Hải Bằng âm u nói: “Được, hôm nay lão phu sẽ lấy hết cái mạng nhỏ của mày và mạng già của lão Đoan Mộc kia, không ngờ một thằng nhóc như mày cũng có chút thú vị đấy, thật sự cho rằng hỏa diễm của mình có thể đốt hết sâu độc của lão phu à, hừ!”  

Sau khi Liên Thành Hải Bằng hừ lạnh một tiếng thì cả người chấn động, chỉ thấy áo choàng đen rộng lớn không gió tự động di chuyển. Ngay sau đó, sâu độc màu đỏ từ từ bò ra từ phía dưới áo choàng, ngoài ra còn xuất hiện một con Mãng Xà hai đầu đen như mực.  

Mãng Xà hai đầu to bằng bắp đùi của người lớn, quấn quanh người Liên Thành Hải Bằng phun ra chiếc lưỡi đỏ tươi khạc ra từng tia khí độc, ánh mắt đỏ như máu, nhìn qua rất kỳ dị.  

Đến đây vẫn chưa hết, Liên Thành Hải Bằng lại lật lòng bàn tay, lấy ra một đồ vật giống hệt xương người, đặt lên miệng thổi.  

Ùng ục ùng ục! 
 
Chương 679


Âm thanh này vừa nặng nề vừa ngột ngạt, lại vô cùng xa xăm.  

Ngay sau đó, bên tai Dương Bách Xuyên truyền đến tiếng kêu oa oa từ trên bầu trời như đang đáp lại lời của Liên Thành Hải Bằng.  

Một giây sau, anh cảm thấy trên đỉnh đầu mình tối sầm lại.  

Dương Bách Xuyên vừa ngẩng đầu nhìn lên đã nhìn thấy một con Hắc Điêu khổng lồ với đôi cánh dài ba mét từ trên trời bay xuống.  

Sau khi nhìn thấy con Hắc Điêu này, sắc mặt của Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng trở nên nặng nề.  

Hắc Điêu này cho anh cảm giác rất giống với Hầu Đậu Đậu và chồn nhỏ, nhưng khí tức của nó lại khác hẳn, rất tà khí.  

Linh thú?  

Đây là từ đầu tiên xuất hiện trong suy nghĩ của Dương Bách Xuyên.   

Hắc Điêu và Mãng Xà hai đầu đều là linh thú, cảm giác từ khí tức có vẻ bọn chúng mạnh hơn chồn nhỏ, mấu chốt là chúng mang lại cho Dương Bách Xuyên một cảm giác rất tà ác.  

Đặc biệt là tiếng kêu của Hắc Điêu khiến tinh thần Dương Bách Xuyên hoảng hốt một trận.  

Lúc này, chỉ nghe thấy Đoan Mộc Hành Thiên hoảng sợ nói: “Đó... Đó là Thi Điêu và Mãng Thú, Liên Thành Hải Bằng, ông đúng là đồ đáng chết.”  

Dứt lời, Đoan Mộc Hành Thiên vội nói: “Chúng ta đi mau! Lão tặc Liên Thành kia dùng máu tươi và thịt người nuôi ác thú, toàn thân cực độc, đến cả cao thủ Ám Kình cấp chín cũng không dám động vào bọn chúng.”  

Lần này Đoan Mộc Hành Thiên còn căng thẳng hơn lúc trước.  

“Khặc khặc, rời đi làm gì, đều lưu lại với lão phu hết đi.”  

Liên Thành Hài Bằng vung tay lên, Mãng Xà hai đầu và đám sâu độc nhào tới, Hắc Điêu chao liệng trên bầu trời trên đầu cũng hét lên một tiếng thật dài rồi bay thẳng xuống.  

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

Là một người tu luyện, Dương Bách Xuyên rất nhạy cảm với nguy cơ, từ lúc Liên Thành Hải Bằng triệu hồi Mãng Xà hai đầu và Hắc Điêu, anh cảm thấy khó chịu, sâu độc lại trở thành thứ khiến anh ít lo lắng nhất.  

Anh cùng ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên chạy như điên, tất nhiên là do hiện tại Đoan Mộc Hành Thiên bị thương rất nặng, nếu không anh đã đấu một trận rồi, nghĩ lại vẫn nên đưa Đoan Mộc Hành Thiên tránh khỏi nguy hiểm trước thì tốt hơn.  

Bên kia Đoan Mộc Lôi đã chết, chỉ còn lại có một mình Đoan Mộc Văn. Nhìn thấy Mãng Xà hai đầu và Hắc Điêu đánh về phía mình, Dương Bách Xuyên biết không chạy được xa liền hét về phía Đoan Mộc Văn: “Nhờ ông chăm sóc ông ngoại cháu, cháu đi giải quyết bọn chúng.”  

Đoan Mộc Hành Thiên đang chạy trốn nghe thấy Dương Bách Xuyên gọi mình một tiếng ông ngoại thì run lên, nước mắt  chảy dài, đột nhiên dừng lại không chạy nữa, cười phá lên.  

“Hahaha… Tốt tốt tốt, mười tám năm trước Đoan Mộc Hành Thiên ông không thể bảo vệ được mẹ cháu, đánh mất đứa con gái yêu quý nhất của mình. Mười tám năm sau, ông trời lại ban cho ông một đứa cháu ngoại. Nếu hôm nay đến cả cháu trai của mình cũng không thể bảo vệ được thì ông có chết cũng không nhắm mắt.”  

Dứt lời, Đoan Mộc Hành Thiên vươn tay điểm huyệt trên người mình.
 
Chương 680


Đoan Mộc Văn ở bên cạnh thấy vậy vội vàng nói: “Gia chủ!” Ông ấy biết gia chủ đang dùng sử dụng bí pháp gia tộc tiêu hao tuổi thọ của mình, nội lực có thể tăng mạnh trong thời gian nhưng đồng thời cũng gây nguy hiểm đến tính mạng.  

Dương Bách Xuyên cũng cảm giác được khí huyết của Đoãn Mộc Hành Thiên lập tức tăng vọt, không cần hỏi cũng biết ông ấy đã dùng bí pháp gì đó. Trong lòng anh rất lo lắng, song đúng lúc này Mãng Xà hai đầu và Hắc Điêu trên bầu trời đã đánh tới nên không thể hỏi nhiều.  

Một tay siết lại thành nắm đấm, chân khí vờn quanh, tay kia tạo chưởng, Chân Hỏa bao trùm lòng bàn tay, vọt về phía bọn chúng.  

Mặc kệ là Mãng Xà hai đầu hay Hắc Điêu, cách một khoảng xa đã ngửi thấy mùi hôi thối kinh tởm bốc ra từ trên người bọn chúng, Dương Bách Xuyên biết rõ đây chính là dấu hiệu của khí độc.  

Có lẽ đối với các võ cổ giả mà nói khó có thể chống lại khí độc này, tuy nhiên Dương Bách Xuyên lại là ngoại lệ. Anh là tu chân giả, Càn Khôn Tạo Hóa Quyết anh luyện có thể hóa giải rất nhiều loại khí độc, có thể xem nhẹ mấy thứ này.  

Tất cả những gì còn lại chính là dùng thực lực để chiến đấu.  

Với tu vi Luyện Khí kỳ tầng tám đỉnh phong cộng thêm chân khí, anh còn không đấu lại hai đầu súc sinh này à?  

Chân Hỏa được chuyển hóa từ chân khí không phải là thứ có thể dập tắt bằng nước lạnh. Những nơi nó đi qua, đám sâu độc đều biến thành tro tàn, rối rít rút lui.  

Mãng Xà hai đầu bất ngờ nhận lấy một chưởng, rít lên một tiếng đầy thảm thiết.  

Khiến Dương Bách Xuyên ngạc nhiên là Chân Hỏa đánh trúng thân Mãng Xà hai đầu nhưng lại bị lớp vảy của nó chặn lại, chỉ vẻn vẹn bốc lên một luồng khói đen.  

Mãng Xà hai đầu bị đau, há miệng phun ra một luồng khí độc đen ngòm về phía Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên hít vào một hơi đã thấy đầu váng mắt hoa, anh lập tức vận chuyển Tạo Hóa Quyết, nhanh chóng hóa giải.  

Lúc này, Đoan Mộc Hành Thiên ở sau lưng anh gầm lên một tiếng rồi vung kiếm về phía đỉnh đầu Dương Bách Xuyên.  

“Keng keng!”  

Nơi khóe mắt nhìn thấy tia lửa đang bắn tung tóe, lưỡi kiếm của ông ngoại va chạm với móng vuốt của Hắc Điêu, giúp anh đỡ đòn tấn công của nó.   

Dương Bách Xuyên cũng sợ hãi một hồi, anh vừa mới bị khí độc của Mãng Xà hai đầu làm tê cứng, phản ứng chậm lại một nhịp, suýt chút nữa đã bị móng vuốt sắc bén của Hắc Điêu cào trúng rồi.  

Những tia lửa vừa rồi là do móng vuốt của nó va chạm với cổ kiếm của ông ngoại tạo nên, nếu bị cào trúng thật thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.  

Trong lòng vừa động, Dương Bách  Xuyên nhảy lên ngang bằng với Hắc Điêu, dùng linh thức công kích.  

Công kích thuận lợi, Hắc Điêu dừng lại giữa không trung, Dương Bách Xuyên biết có hiệu quả, dứt khoát tung một chưởng vào đầu nó.  

Ầm!  

“Két.”  

Hắc Điêu của Liên Thành Hải Bằng gào lên, bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đánh gục xuống đất.  

Lúc này, Liên Thành Hải Bằng và Mãng Xà hai đầu cùng nhau công kích đến.  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, nhìn thấy sau khi Hắc Điêu gãy một bên cánh ngã xuống đất lại đứng lên, nó vẫn chưa chết.  

Xem ra hiện tại hơi khó chơi, anh lập tức đáp xuống đất, nắm lấy ông ngoại bay đi hơn mười mét, gọi Đoan Mộc Văn: “Đi mau!”  

Tạm thời bọn họ không đối phó được với chúng, chạy trước rồi tính sau.  

Bọn họ chạy như điên không quay đầu lại, Liên Thành Hải Bằng vẫn đuổi theo không tha, nửa giờ sau, ba người Dương Bách Xuyên chạy đến đường cùng.   

Trước mặt là vách núi cao hơn một trăm mét, không có đường đi.  

Đoan Mộc Văn lớn tiếng nói: “Gia chủ, cậu chủ, phía bên kia có một hang động.” 
 
Chương 681


Cả ba bước vào hang động, bên trong có vẻ cũng rất sâu, nhìn qua tối đen như mực.  

Đoan Mộc Văn dùng dao chém vào cửa động, sau một tiếng ầm vang dội, tảng đá lớn rơi xuống, bịt kín hơn một nửa cửa động.  

Sau đó Đoan Mộc Văn trấn giữ được cửa hang, cuối cùng có thể tìm được một địa thế hiểm trở khó tấn công được, muốn từ bên ngoài đi vào cũng không dễ dàng, ít nhất cũng có thể để cho mọi người ổn định hơi thở một lúc.  

Dương Bách Xuyên đỡ Đoan Mộc Hành Thiên ngồi xuống, vận chuyển chân khí kiểm tra một vòng thì phát hiện vết thương không quá nghiêm trọng, dược lực của đan Bồi Nguyên còn chưa hết tác dụng. Tin rằng sau khi hóa giải hết, vết thương Đoan Mộc Hành Thiên sẽ khôi phục.  

Chẳng qua ông ấy vừa vận hành một loại bí pháp nào đó để ép nội lực tăng lên, trong cơ thể đã tiêu hao rất nhiều sinh lực, đan Bồi Nguyên của Dương Bách Xuyên có thể bổ sung thứ này, Dương Bách Xuyên biết rõ lợi ích của đan Bồi Nguyên đối với các võ cổ giả.  

“Ông ngoại, ông dưỡng thương trước, cháu phải đi xem chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.” Dương Bách Xuyên nói với Đoan Mộc Hành Thiên.  

“Cháu cứ để A Văn quan sát tính hình, ông sẽ kể cho cháu nghe về mẹ của cháu.” Đoan Mộc Hành Thiên nhìn Dương Bách Xuyên nói.   

Cả người Dương Bách Xuyên chấn động, dừng lại không bước tiếp.  

Đoan Mộc Hành Thiên nhìn Dương Bách Xuyên, chậm rãi nói: “Chuyện này phải bắt đầu từ hơn hai mươi năm về trước, sau khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thành lập, nhà họ Đoan Mộc chia thành hai nhánh, do hai đại cao thủ đều là Tiên Thiên dẫn đầu. Dòng của ông là nhánh chủ, những dòng dõi khác là nhánh phụ.  

Năm đó nhánh phụ chính là dòng bên Nam Quốc, lão tổ của họ có thực lực cao ngút trời, lão tổ dòng ta lại tuổi già sức yếu, bàn về thực lực không thể so với dòng bên Nam Quốc.  

Dòng chính chúng ta luôn sống ở Dương Thành, Hoa Hạ, nhánh bên kia không bằng lòng muối tranh cướp, gần như đuổi tận giết tuyệt chúng ta. Lúc đó cũng là thời điểm mẹ cháu và ba cháu yêu nhau, ông vì sự an toàn của mẹ cháu mà không cho con bé ở lại trong gia tộc. Con bé ở bên ngoài dùng tên Mộc Uyển, nhưng thật ra đầy đủ phải là Đoan Mộc Uyển Nhi.  

Mười tám năm trước, mẹ cháu đột nhiên trở về với gia tộc, nói rằng ba cháu đã biến mất tại sa mạc Tử Vong ở Tây Vực, con bé muốn đi tìm chồng. Sa mạc Tử Vong chính là vùng đất cấm của giới võ cổ nhưng mẹ cháu vẫn nhất quyết tâm đi cho bằng được. Khi đó cũng là lúc lão tổ xuất quan, là thời điểm mấu chốt dòng chính tranh đấu với dòng phụ bên Nam Quốc. Ông không thể thoát thân, chỉ có thể sai bốn tên đệ tử Ám Kình tầng bảy đi theo mẹ cháu đến sa mạc Tử Vong ở Tây Vực.  

Lần này đi không truyền về bất cứ tin tức gì, mãi sau khi trận chiến giữa hai lão tổ Tiên Thiên kết thúc, chúng ta chuyển đến Nam Quốc, một lần nữa thống nhất nhà họ Đoan Mộc. Sau khi mọi thứ ổn định, ông đi tìm mẹ cháu, thế nhưng... Thế nhưng chỉ tìm thấy bức thư mẹ cháu để lại, từ trong đó biết đến sự tồn tại của hai anh em cháu.  

Lúc đó bởi vì tranh đấu gia tộc, hai Tiên Thiên đấu với nhau chọc giận Đàm chủ Thần Long Đàm, đối phương ra lệnh người của nhà họ Đoan Mộc không được phép bước chân vào Hoa Hạ. Ông cũng sợ nếu phái người đến gặp anh em cháu thì sẽ mang lại tai họa cho hai đứa, trong chiến loạn nhà họ Đoan Mộc bị cho là Ma Đạo, gây ra rất nhiều thù hằn nên mới kéo dài đến tận bây giờ.  

Biết cháu xuất hiện trong thị trường đổ thạch, ông xem camera giám sát thì nhận ra cháu, cộng thêm tên họ vào ngoại hình, chỉ nhìn thoáng qua là ông đã biết cháu chính là cháu ngoại của ông, con trai của đứa con gái tội nghiệp của mình.  

Đừng trách mẹ cháu, mẹ cháu quá si tình ba cháu mới vứt bỏ anh em cháu đi đến sa mạc Tử Vong, kết quả chính con bé cũng biến mất trong sa mạc…”  

Đoan Mộc Hành Thiên nói xong, nước mắt đã chảy dài trên mặt.  

Dương Bách Xuyên thì sao?  

Giờ anh mới hiểu không phải mẹ anh nông tam bỏ rơi anh và em gái, mà là bà ấy đã đi tìm ba anh. Chẳng biết từ lúc nào hốc mắt anh đã tràn đầy nước mắt, trong lòng rối như tơ vò. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top