Dịch Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 440


Trong ba công thức luyện đan Tư Không Nguyên để lại, đan Bồi Nguyên có công hiệu và yêu cầu về linh dược luyện chế khá cao.  

Vì vậy Dương Bách Xuyên phải dốc hết vốn liếng, tất cả nguyên liệu sử dụng đều là linh dược. Anh hi vọng có thể phát huy phẩm cấp của đan dược đến mức cao nhất, dù sao cũng là đan dược dùng để chữa trị vết thương cho Hầu Đậu Đậu, mà xét từ góc độ nào đó thì linh dược là tài sản của Hầu Đậu Đậu.  

Vả lại anh cũng dự định dựa vào đan Bồi Nguyên để tăng tu vi lần nữa. Ám Kình tầng tám mà anh tiếp xúc trong mấy ngày nay đã mang lại cho anh áp lực và đả kích cực lớn.  

Hiện giờ Ám Kình tầng tám đã đi cả rồi, nhưng chưa biết chừng một ngày nào đó anh sẽ gặp phải Ám Kình tầng chín, đến lúc đó anh không có thực lực thì chỉ có thể mặc cho người ta chém giết.  

Ức chế một lần là đủ rồi, anh không muốn có thêm lần hai.  

Mở lò nhóm lửa, bắt đầu luyện đan.  

Lần này dùng linh dược chứ không phải dược liệu bình thường, cho nên để đảm bảo không xảy ra sơ suất, Dương Bách Xuyên không định ném thẳng linh dược vào lò luyện đan, mà luyện hóa từng cây linh dược lấy nước cốt.  

Mức độ coi trọng vượt xa những đan dược lúc trước.  

Hiện tại tu vi của anh là Luyện Khí kỳ tầng năm, anh rất có lòng tin mình có thể luyện chế đan Bồi Nguyên.  

Bởi vì tu vi tăng vọt nên Chân Nguyên Ly Hỏa cũng mạnh hơn nhiều, tốc độ luyện chế rất nhanh.  

Sau khoảng mười phút, anh thành công luyện hóa cây linh dược thứ nhất thành nước cốt.  

Cây thứ hai... Cây thứ ba...  

Dương Bách Xuyên tập trung tinh thần cao độ, dồn hết sự chú ý vào việc luyện đan, quên cả thời gian, quên hết mọi thứ xung quanh.  

Bất tri bất giác anh đã vận hành Kinh Nguyên Thần. Đó là do anh luyện đan quá tập trung, tiêu hao sức mạnh tinh thần, dẫn đến công pháp sức mạnh tinh thần tự động kích hoạt, ngay cả bản thân anh cũng không biết.  

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, sau khi cây linh dược cuối cùng được luyện hóa xong, rốt cuộc Dương Bách Xuyên cũng thở hắt ra.  

Ba mươi tám loại linh dược trong lò luyện đan đều biến thành nước cốt tinh chất, còn chưa thành đan mà đã tỏa ra mùi thuốc thoang thoảng.  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, niệm pháp quyết thu lửa Ly Hỏa Quyết, biến lửa to thành lửa nhỏ.  

Mấy tiếng sau, Dương Bách Xuyên làm thủ quyết thành đan.  

Cả lò luyện đan phát ra âm thanh trầm đục. Dương Bách Xuyên mở mắt ra, trên mặt nở nụ cười tươi rói.  

Thành đan rồi, trong lò luyện đan Thái Thượng có mười hai viên đan Bồi Nguyên!  

Đúng lúc này, đột nhiên Dương Bách Xuyên giật nảy mình. Anh không ngờ Kinh Nguyên Thần lại vận hành trong khi anh luyện chế đan Bồi Nguyên, giờ đây nguyên thần của anh đã đột phá lên tầng hai.  

Sức mạnh tinh thần, hay nói chính xác hơn là sức mạnh linh thức càng thêm cô đọng.  

Sức mạnh linh thức tăng chứng tỏ uy áp linh thức tăng thêm một bậc. Đây... đúng là niềm vui bất ngờ!  

Trước đây anh từng nghe sư phụ nói con đường luyện đan luyện khí cũng là một loại đạo, có thể tăng tu vi.  

Hôm nay anh luyện chế một lò đan Bồi Nguyên, mặc dù tu vi không tăng song sức mạnh tinh thần đã đột phát, kết quả này càng khiến anh vui vẻ. 
 
Chương 441


Tóm lại trận đấu ác liệt tối nay tuy mạo hiểm nhưng cũng mang lại cho anh thu hoạch phong phú.  

Tu vi tăng liên tiếp hai cảnh giới nhỏ, lấy được ba viên đá Hỏa Diệm, gom đủ nguyên liệu bày trận pháp Tụ Linh.  

Thành công luyện chế đan Bồi Nguyên, vận hành Kinh Nguyên Thần lên đến tầng hai.  

Sau đó, Dương Bách Xuyên lấy đan Bồi Nguyên ra. Để đảm bảo chắc chắn, anh định dùng thử một viên trước xem hiệu quả thế nào rồi mới cho Hầu Đậu Đậu và Độc Cô Vô Tình uống, như vậy mới an toàn.  

Đan Bồi Nguyên màu vàng ánh kim to bằng đầu ngón út, tỏa ra mùi thuốc thấm ruột thấm gan, ngửi rất dễ chịu, tinh thần phấn chấn hẳn ra.  

Dương Bách Xuyên uống một viên, đan dược vừa vào miệng lập tức hóa thành linh khí truyền khắp cơ thể.  

Anh ngồi xếp bằng, vội vàng vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết tu luyện với hy vọng có thể nâng cao hiệu quả của đan Bồi Nguyên.  

Thật sự là so với các đan dược mà anh luyện chế lúc trước, đan Bồi Nguyên có hiệu quả tốt hơn không biết bao nhiêu lần, linh khí tinh khiết, mà điều quan trọng là năng lượng sinh cơ dồi dào ẩn chứa trong đó.  

Công hiệu chính của đan Bồi Nguyên là củng cố và bổ sung nguyên khí, vì vậy sinh cơ mới là then chốt, linh khí chỉ là thứ yếu.  

Nhưng cho dù như thế, linh khí trong đan Bồi Nguyên vẫn nhiều gấp mấy lần đan Tạo Hóa Sinh Cơ.  

Hèn chi cả giới võ cổ đều mơ ước đan Bồi Nguyên.  

Dương Bách Xuyên cũng biết võ cổ giả năm lần bảy lượt đến tìm mình chủ yếu là vì công thức điều chế đan Tiểu Bồi Nguyên.  

Đây là tin đồn thất thiệt, nhưng không ngờ có một ngày anh lại thật sự lấy được công thức luyện đan Bồi Nguyên chính tông chứ không phải công thức điều chế đan Tiểu Bồi Nguyên.  

Hiện tại anh không chỉ có công thức luyện đan hoàn chỉnh, mà còn luyện chế thành công.  

...  

Sau khi Càn Khôn Tạo Hóa Quyết vận hành, nó không ngừng luyện hóa linh khí trong đan dược thành chân khí. Những nguyên khí trong cơ thể bị hao tổn do hộc máu nhanh chóng được sinh cơ trong đan dược bổ sung và chữa trị, các chức năng của cơ thể khôi phục lại trạng thái tốt nhất.  

Lúc này chân khí không ngừng gia tăng, nhưng Dương Bách Xuyên lại buồn bực phát hiện ra sau khi tu vi đạt đến Luyện Khí kỳ tầng năm, muốn đột phá lên tầng sáu thì độ khó tăng lên gấp bội.  

Lấy ví dụ thế này: lúc trước từ tầng ba lên tầng bốn anh cần lượng chân khí tương đương một bát nước. Nhưng bây giờ sau khi tu vi đạt đến Luyện Khí kỳ tầng năm, dụng cụ chứa chân khí trong cơ thể anh từ bát biến thành thùng gỗ to, muốn từ tầng năm lên tầng sáu thì phải đổ đầy thùng gỗ to mới được.  

Vì lẽ đó, mặc dù linh khí chứa trong đan Bồi Nguyên nhiều hơn các đan dược anh luyện chế lúc trước gấp nhiều lần, nhưng dụng cụ chứa chân khí trong cơ thể anh cũng to hơn, chẳng khác gì một cái động không đáy, có chứa bao nhiêu cũng chẳng đầy.  

Theo tiến độ tu luyện, sau khi luyện hóa linh khí trong một viên đan Bồi Nguyên mới xem như đạt đến Luyện Khí kỳ tầng năm đỉnh phong, cuối cùng vẫn không thể đột phá lên tầng sáu.  

Vì vậy Dương Bách Xuyên cắn răng uống thêm một viên đan Bồi Nguyên. Sau khi luyện hóa xong, anh vẫn chưa đột phá bình cảnh, vẫn kẹt ở tầng năm đỉnh phong. 
 
Chương 442


Đồng thời anh cũng hiểu ra một hiện thực tàn khốc, đó là uống viên đan dược đầu tiên có tác dụng, đến khi uống viên đan dược thứ hai thì tác dụng không lớn, gần như là cực kỳ ít ỏi, chẳng khác gì lãng phí đan dược.  

Thật đáng tiếc, anh đành phải dừng lại.  

Sau đó, Dương Bách Xuyên gọi Hầu Đậu Đậu từ không gian bình Càn Khôn ra, định cho nó uống đan Bồi Nguyên.  

Nhân tiện anh cũng thả con chồn Hương Hương ra ngoài luôn, cứ nhốt nó ở trong không gian bình Càn Khôn thì nó sẽ buồn bực chết mất.  

Sau khi con chồn ra ngoài và trông thấy Hầu Đậu Đậu nằm bất động trên đất, nó phát ra tiếng gầm gừ tựa như đang uất hận và bi thương.  

Dương Bách Xuyên mỉm cười an ủi con chồn, bảo nó đừng lo lắng, anh có thể giúp Hầu Đậu Đậu khôi phục bình thường.  

Hai con linh thú ở chung với nhau một thời gian dài, dù sao chúng cũng là linh thú thông minh, cũng có tình cảm giống như con người.  

Dương Bách Xuyên lấy ra một viên đan Bồi Nguyên cho Hầu Đậu Đậu uống, không sợ nó không chứa nổi lượng linh khí khổng lồ. Thật ra công hiệu lớn nhất của đan Bồi Nguyên là sinh cơ, linh khí chỉ xếp thứ hai. Mà Hầu Đậu Đậu là hậu duệ của dị chủng hồng hoang, cực kỳ phi phàm, không sợ nó không tiêu hóa hết linh khí.  

Sau khi cho Hầu Đậu Đậu uống một viên đan Bồi Nguyên, Dương Bách Xuyên chăm chú quan sát sự thay đổi trên người nó, đồng thời đặt tay lên móng vuốt nhỏ của nó để kiểm tra cho nó và cứu nó nếu có gì bất thường.  

May mà trong quá trình quan sát, anh không thấy Hầu Đậu Đậu có gì bất thường sau khi uống đan Bồi Nguyên. Trái lại anh còn phát hiện năng lượng sinh cơ dồi dào của đan Bồi Nguyên đang nhanh chóng chữa trị bốn chân bị gãy của Hầu Đậu Đậu.  

Thấy vậy, rốt cuộc Dương Bách Xuyên cũng yên tâm, tất cả đang phát triển theo chiều hướng tốt.  

Lúc này, con chồn Hương Hương ở bên cạnh kêu kéc kéc, mắt long lanh nhìn lọ đan dược trong tay Dương Bách Xuyên, còn ch ảy nước miếng nữa, tựa như đang kháng nghị rằng nó cũng muốn ăn.  

Dương Bách Xuyên cười gượng, lấy ra một viên cho nó. Dù sao cho con chồn ăn đan dược có sinh cơ mạnh như vậy cũng có ích, trước đây sư phụ từng nói muốn làm cho linh thú tiến hóa thì phải không ngừng cho nó dùng thiên tài địa bảo dồi dào linh khí.  

Cho tới nay Dương Bách Xuyên chỉ mới cho chúng nó dùng đan Linh Thú chứ chưa cho uống đan dược, hôm nay anh dứt khoát cho cả hai con uống luôn thể.  

Con chồn uống đan Bồi Nguyên, miệng phát ra tiếng kêu sung sướng.  

Sau đó, Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt phát hiện trên người con chồn phát ra ánh sáng vàng mỏng manh, nó nhắm mắt cuộn tròn người nằm trên đất như đang ngủ say.  

Cứ mười giây ánh sáng màu vàng mỏng manh trên người con chồn lại nhấp nháy một lần, rất có quy luật...  

Dương Bách Xuyên lục tìm kiến thức liên quan đến linh thú trong đầu, không kìm được ha ha. Tình trạng này của con chồn là đặc điểm của linh thú tiến hóa.  

Không ngờ một viên đan Bồi Nguyên có thể giúp con chồn bắt đầu tiến hóa lần đầu. Ngày hôm nay quả là niềm vui nối tiếp.  

Linh thú tiến hóa chắc chắn sẽ xuất hiện một số thiên phú huyết mạch, Dương Bách Xuyên háo hức chờ mong sau khi con chồn tiến hóa sẽ xuất hiện thiên phú gì.

Xem chừng hai linh thú sẽ không tỉnh lại trong thời gian ngắn, Dương Bách Xuyên bèn ra khỏi mật thất, bên trên còn có Độc Cô Vô Tình đang chờ đó!  

Sau khi ra ngoài, anh trông thấy Kiều Phúc và chị em họ Ngô đứng trong phòng khách. Dương Bách Xuyên biết mình chiếm hầm rượu làm ba người mất chỗ, cho nên ít nhiều gì cũng hơi ngại ngùng.  
 
Chương 443


Anh nói: "Kiều Phúc, ba người đến phòng chứa đồ ở tạm nhé. Hai linh thú của tôi đang chữa trị vết thương trong hầm rượu, khi nào chúng khỏi thì mọi người lại vào."  

Kiều Phúc và chị em họ Ngô nghe vậy liền cuống quýt đáp: "Chủ nhân nặng lời rồi, hiện giờ linh thể của ba chúng tôi đã ngưng tụ hơn nhiều, chỉ cần tu luyện thêm một thời gian là có thể hoàn toàn thoát ly khỏi sự phụ thuộc vào sát khí, sống ở đâu cũng thế cả."  

"Đúng vậy, chủ nhân không cần lo lắng cho chúng tôi. Vốn dĩ chúng tôi cũng định ở lại trên kia, nhưng cô Độc Cô đã tỉnh lại, chúng tôi sợ dọa đến cô ấy nên đành xuống tầng hầm. Xin lỗi vì đã quấy rầy chủ nhân."  

Ngô Mặc Thu cung kính trả lời.  

Dương Bách Xuyên rất hài lòng về hành động của ba người. Anh dặn dò họ nhanh chóng tu luyện, chờ khi nào linh thể hoàn toàn ngưng thực sẽ cho ba người lên trên sinh sống.  

Hiện tại bọn họ trong trạng thái linh thể toàn di chuyển bằng cách bay là là, trông rất đáng sợ.  

Dương Bách Xuyên đã tìm hiểu về Phong Đô Quyết, chỉ cần tu luyện tới Phong Đô Quyết tầng một viên mãn là linh thể có thể ngưng tụ ra thân thể, trông không khác gì người thường, song thân thể lại là trạng thái linh thể.  

...  

Dương Bách Xuyên đi lên trên mới phát hiện giờ đã là buổi trưa ngày thứ hai.  

Anh vào phòng ngủ thì thấy Độc Cô Vô Tình đã tỉnh lại, khuôn mặt đã khôi phục màu sắc như thường, có điều sắc mặt vẫn vô cùng nhợt nhạt bởi vì tối qua mất máu quá nhiều.  

"Tiên sinh!"  

Độc Cô Vô Tình nhìn thấy Dương Bách Xuyên, lập tức ngọ nguậy muốn đứng dậy. Dương Bách Xuyên vội vàng đi đến đỡ cô: "Đừng dậy, nằm yên đó. Cô bị tổn thương nguyên khí nặng nề, cần phải nghỉ ngơi."  

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa đỡ cô, nhưng lại phát hiện đối phương chưa mặc quần áo, trên người vẫn là chiếc yếm đỏ lúc châm cứu tối qua.  

Anh vừa chạm vào, chăn liền tụt xuống. Cần cổ trắng nõn nà, vùng bụng hồng hào dưới yếm...  

Đây là màu da bình thường sau khi khí độc trong cơ thể cô biến mất vào ban ngày.  

Độc Cô Vô Tình giống như nàng tiên trúng lời nguyền. Ban ngày cô là nàng tiên xinh đẹp tuyệt trần không nhiễm khói lửa nhân gian, sau giờ Tý ban đêm cô lại có khuôn mặt âm dương đáng sợ.  

Lúc này trong mắt Dương Bách Xuyên, cô chính là người đẹp dụ dỗ người ta phạm tội.  

Độc Cô Vô Tình cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Dương Bách Xuyên thì đỏ mặt hừ lạnh, kéo chăn lên cản lại ánh mắt của tên họ Dương nào đó.  

"Khụ khụ!"  

Dương Bách Xuyên tỉnh táo lại, mặt mày đỏ ửng. Anh hắng giọng vài tiếng rồi nghiêm túc nói: "À ờm... cô đừng nghĩ xấu về tôi, tôi là người tốt đó, tôi chỉ kiểm tra xem vết thương trên người cô thế nào rồi. Ừm, bây giờ xem ra... Ơ không đúng, tôi chưa nhìn thấy vết thương, cô để cho tôi kiểm tra xem nào."  
 
Chương 444


Vậy mà Dương Bách Xuyên còn gặng hỏi: "Sao mặt cô đỏ thế? Ôi chao, cổ cũng đỏ này, có phải cô thấy khó chịu không?"  

Độc Cô Vô Tình hận không thể vung một kiếm chém chết anh, khổ nỗi không thể nói ra.  

Cô chỉ có thể trả lời qua loa: "Chắc là do vết thương."  

Dương Bách Xuyên kéo dài giọng "ồ" một tiếng. Kỳ thực anh đã sớm nhìn ra cô xấu hổ nên cố ý trêu chọc cô mà thôi.  

Tiếc là Độc Cô Vô Tình chỉ đỏ mặt một chút, ngoài ra nét mặt vẫn vô cảm giống như cương thi.  

Cô bị khí độc trong người hại thảm.  

Dương Bách Xuyên nhận thấy Độc Cô Vô Tình lộ vẻ lạnh lùng, bèn vội vàng dừng lại. Anh rất hiểu Độc Cô Vô Tình, có khi cô sẽ rút kiếm chém anh cũng không chừng.  

Anh lập tức nói lảng sang chuyện khác: "Đây là đan dược dùng để chữa trị cho cô, cô uống vào mới có lợi cho vết thương của cô." Nói rồi anh đưa một viên đan Bồi Nguyên đã chuẩn bị sẵn tới trước mặt Độc Cô Vô Tình.  

Độc Cô Vô Tình không giống người khác, cô xuất thân từ thế gia võ cổ giả có truyền thừa lâu đời. Sau khi ba mẹ qua đời, cô là người cầm lái gia tộc Độc Cô, từng đọc rất nhiều tài liệu mật được cất giữ trong gia tộc.  

Cho nên cô không hề xa lạ với đan dược.  

Độc Cô Vô Tình cực sốc khi nhìn thấy viên đan dược trong tay Dương Bách Xuyên. Từ màu sắc và mùi hương của đan dược có thể thấy viên đan dược này... hình như là đan Tiểu Bồi Nguyên được ghi chép trong gia tộc.  

Nhưng nghĩ kỹ thì lại thấy không đúng. Gần như người của thế hệ trước trong giới võ cổ đều biết chỉ có tông môn thế gia võ cổ mới có thể luyện chế được đan Tiểu Bồi Nguyên.  

Cô nhớ rõ Tiểu Bồi Nguyên là đan dược trấn phái của Võ Đang, bọn họ sẽ không tùy tiện lấy ra.  

Lẽ nào Dương Bách Xuyên là truyền nhân của Võ Đang?  

Chắc là vậy rồi, chỉ có tông môn lớn mạnh mới có thể bồi dưỡng ra nhân vật yêu nghiệt bậc này. Mà từ biểu hiện của Dương Bách Xuyên vào tối qua, anh có thể giế t chết Ám Kình tầng tám và tăng hai cấp liên tiếp... anh chính là một tên yêu nghiệt!  

Hèn gì tối qua cô xin Dương Bách Xuyên dẫn mình đến sư môn của anh để chữa trị khuôn mặt âm dương, anh lại nói là không liên lạc được với tông môn.  

Người khác không biết nhưng Độc Cô Vô Tình biết, Võ Đang - tông môn võ cổ chân chính không phải khu du lịch mà mọi người đều biết, nghe nói phái Võ Đang chân chính nằm ở nơi phúc địa khác, không thể tùy tiện biết, tùy tiện đến.  

"Uống đi. Sợ tôi hại cô à? Đây không phải thuốc độc, mà là đan dược." Thấy Độc Cô Vô Tình ngây người, Dương Bách Xuyên lườm nguýt nói.  

Độc Cô Vô Tình như sực tỉnh khỏi cơn mê, run rẩy hỏi: "Đan dược trong tay tiên sinh là đan Tiểu Bồi Nguyên của phái Võ Đang sao?"  

"Phái Võ Đang? Đan Tiểu Bồi Nguyên? Ờm... sao cô lại nói vậy?" Dương Bách Xuyên sửng sốt hỏi.  

"Tiên sinh không cần đa nghi. Một vị tổ tiên nhà Độc Cô chúng tôi và chưởng môn Võ Đang Trương Tam Phong là bạn cũ, trong sách mật nhà tôi có ghi chép về đan Tiểu Bồi Nguyên, vì vậy tôi nhận ra thứ trong tay tiên sinh chính là đan Tiểu Bồi Nguyên. Khắp Trung Quốc chỉ có duy nhất phái Võ Đang nắm giữ đan dược này. 
 
Chương 445


Nghe nói hồi trẻ chưởng môn Võ Đang Trương Tam Phong vô tình gặp gỡ một vị cao nhân. Vị cao nhân kia truyền đạo cho ngài ấy, và còn thưởng đan Bồi Nguyên cho ngài ấy. đan Bồi Nguyên xuất hiện từ đó. Tiếc là sau này đan dược mà Trương chân nhân điều chế ra có công hiệu kém hơn đan Bồi Nguyên chính tông, nên có tên là đan Tiểu Bồi Nguyên. Từ đó về sau đan Tiểu Bồi Nguyên trở thành đan dược trấn phái của phái Võ Đang, độc nhất vô nhị trong thiên hạ.  

Chỉ tiếc là hai mươi năm trước, không biết tại sao rất nhiều tông môn lâu đời đều lũ lượt đóng cửa không ra ngoài, sau đó giới võ cổ chính là võ đài của thế gia võ cổ. Nói cách khác, hai mươi năm rồi đan Tiểu Bồi Nguyên không xuất hiện.  

Bây giờ tiên sinh lấy ra đan Tiểu Bồi Nguyên, Vô Tình cho rằng tiên sinh chính là truyền nhân phái Võ Đang. Chẳng hay Vô Tình nói đúng không?"  

Dương Bách Xuyên căng thẳng, anh nào biết truyền nhân phái Võ Đang gì đó, đan dược trong tay anh cũng đâu phải đan Tiểu Bồi Nguyên của phái Võ Đang? Nó là đan Bồi Nguyên chính tông đó.  

Nhưng Độc Cô Vô Tình nhắc tới nhân vật nổi tiếng Trương Tam Phong chưởng môn Võ Đang. Hồi trẻ ông ta vô tình gặp được cao nhân, có được đan Bồi Nguyên, tuy nhiên hiệu quả của đan dược mà ông ta luyện chế ra rất kém, cho nên thêm một chữ "tiểu" vào tên, gọi là đan Tiểu Bồi Nguyên.  

Nói vậy thì Dương Bách Xuyên mạnh dạn đoán rằng người Trương Tam Phong gặp được hồi đó là Tư Không Nguyên chăng?  

Là Tư Không Nguyên đến từ Sơn Hải Giới truyền thụ đan Bồi Nguyên cho Trương Tam Phong, truyền thừa đến nay đã biến thành đan Tiểu Bồi Nguyên?  

Ngẫm lại thì không phải là không có khả năng, như vậy thì hình như mình thật sự có quan hệ với phái Võ Đang.  

Điều đáng mừng là Trương Tam Phong không luyện chế được đan Bồi Nguyên, nhưng Dương Bách Xuyên đã luyện chế ra.  

Chẳng phải điều này đã nói lên anh còn giỏi hơn cả Trương Tam Phong hay sao?  

Dương Bách Xuyên thầm đắc ý, nhưng rồi nghĩ lại thì cảm thấy mình cũng chẳng giỏi giang gì. Có lẽ Trương Tam Phong hồi ấy là võ cổ giả chứ không phải người tu chân, có lẽ Tư Không Nguyên không truyền dạy phương pháp tu chân cho ông ta mà chỉ dạy ít võ công, cho nên có thể giải thích tại sao ông ta không thể luyện chế được đan Bồi Nguyên chính tông.  

Còn Dương Bách Xuyên anh là truyền nhân tu chân hàng thật giá thật.  

Anh có lò luyện đan Thái Thượng, có Chân Nguyên Ly Hỏa, có sư phụ Tán Tiên siêu đỉnh, có linh dược, sao lại không luyện chế được đan Bồi Nguyên kia chứ?  

Đối diện với ánh mắt nóng rực của Độc Cô Vô Tình, Dương Bách Xuyên không thừa nhận cũng không phủ nhận, chọn cách lập lờ nước đôi. Anh cảm thấy mình nên giữ bí mật thì tốt hơn.  

"Ha ha, đây chính là đan Bồi... Chính là đan Tiểu Bồi Nguyên. Mau uống đi, tôi hộ pháp cho cô."  

Dương Bách Xuyên cười ha hả thúc giục Độc Cô Vô Tình uống đan được. 
 
Chương 446


Mà Độc Cô Vô Tình thì cho rằng Dương Bách Xuyên chính là truyền nhân phái Võ Đang, một tông môn cổ xưa thần bí. Vì vậy, cô càng thêm tin tưởng Dương Bách Xuyên, lập tức uống đan dược không chút do dự.  

Nhưng ngay sau đó, mặt cô biến sắc.  

Dương Bách Xuyên biết dược lực khổng lồ của đan Bồi Nguyên phát tán trong cơ thể đã làm cho Độc Cô Vô Tình sợ hãi. Anh lập tức ngồi lên giường rồi nâng cô ngồi dậy: "Đừng sợ, vận hành tâm pháp võ công của cô đi. Tôi giúp cô hóa giải dược lực."  

Anh vừa nói vừa áp hai tay vào tấm lưng trắng mịn của Độc Cô Vô Tình.  

Cảm giác đầu tiên là trắng thật đấy, sờ thích ghê!

Một trận Tụ Linh nhìn qua đơn giản lại khiến Dương Bách Xuyên gần như cạn kiệt sức lực, trong lòng thầm nhủ: “Bày trận đúng là không phải việc người thường làm được, vừa cần máu lẫn chân khí, còn mệt hơn cả luyện đan.”  

Nhưng anh cũng biết trận pháp giống luyện đan, đều cần am hiểu sâu, thậm chí ở một số phương diện còn khó hơn cả luyện đan.  

Luyện đan chỉ cần có linh dược, đan phương… là có thể chậm rãi luyện chế, tích lũy kinh nghiệm, càng ngày càng thuận tay.  

Thế nhưng là trận pháp lại khác, ngoại trừ trụ cột còn cần cả thiên phú, cảm ngộ thiên đạo, bởi vì muốn bày trận pháp phải kết hợp với thiên đạo.  

Cũng giống như trận Tụ Linh anh bày hôm nay, trong miệng sư phụ chỉ là trận pháp cỡ nhập môn vô cùng đơn giản, nhưng thực tế phải liên hệ với  m Dương Ngũ Hành, phong vân lôi điện, địa thế núi sông, vân vân… Nếu không biết nhìn thì đừng hòng bày được, thậm chí còn không biết được nên bày hướng nào.  

Dương Bách Xuyên vui mừng bởi vì anh có một sư phụ kinh nghiệm phong phú, mỗi một chi tiết sư phụ truyền thừa cho anh đều ghi chú rõ cảm ngộ, nhận thức. Vì thế nói thẳng ra là hôm nay anh bày được trận Tụ Linh hoàn toàn dựa vào khuôn mẫu có sẵn mới miễn cưỡng thành công.  

Dù sao trong thời gian ngắn anh không có ý định học trận pháp, đồ chơi này thật sự không dành cho người thường, suýt chút nữa đã mệt tới hộc máu.  

Sau khi trận Tụ Linh thành công kích hoạt, Dương Bách Xuyên cảm nhận rõ ràng linh khí từ bốn phương tám hướng tràn vào trong biệt thự, nhất là ma khí dưới hầm rượu càng ngày càng dày đặc.  

Mặc kệ là linh khí ở ngoài hay ma khí ở dưới, ngay tại lúc này, tất cả đều hội tụ tại mắt trận trận Tụ Linh, đi qua  m Dương Ngũ Hành, sát khí điên cuồng bên trong ma khí được chuyển hóa, biến thành linh khí bình thường. Sau đó lại dựa vào trận pháp khuếch tán ra ngoài, chỉ một lát sau, Dương Bách Xuyên liền phát hiện nồng độ linh khí tăng lên gấp đôi.  

Với tốc độ này, không bao lâu sau, phạm vi trăm mét bao quanh biệt thự đã biến thành đạo trường sung túc linh khí, bảo địa thích hợp tu luyện.  

Dương Bách Xuyên khoanh chân ngồi xuống đất, vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết bắt đầu khôi phục chân khí. Anh ngồi ở trung tâm trận Tụ Linh, đây là nơi linh khí sung túc nhất.  

Một tiếng đồng hồ sau, anh mở hai mắt, chân nguyên trong cơ thể tiêu hao hết lúc bày trận đã được bổ sung lại, tinh thần vô cùng no đủ.  
 
Chương 447


"Mẹ nó đúng là đồ tốt, một trận Tụ Linh nho nhỏ đã có tác dụng thần kỳ như thế, lượng linh khí hấp thu được trong một giờ bằng trước kia hấp thu trong ba tháng, tuy lần này suýt chút nữa đã mệt chết nhưng xứng đáng."  

Dương Bách Xuyên lẩm bẩm, cảm thán chỗ tốt của trận Tụ Linh.  

Hiện tại linh khí dưới hầm rượu gần như gấp mười lần linh khí mỏng manh bên ngoài, anh chỉ cần một tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã bổ sung toàn bộ chân khí hao hụt. Nếu chiếu theo tốc độ này, đoán chừng tu luyện ở đây nửa năm là anh có thể đột phá Luyện Khí kỳ chín viên mãn, có hy vọng Trúc Cơ rồi.  

Dương Bách Xuyên không vội đứng dậy, anh lại nhắm mắt cảm thụ Nguyên Thần Kinh.  

Dựa theo ghi chép trên Nguyên Thần Kinh, công pháp này có tổng cộng chín tầng, mỗi khi luyện thành công một tầng sẽ xuất hiện một thuật pháp tinh thần.  

Sau khi anh tu luyện thành côn tầng thứ nhất nhận được uy áp linh thức, là một thuật pháp trâu bò rất hữu dụng với anh.  

Tối hôm qua luyện đan, Nguyên Thần Kinh tự vận chuyển đạt đến tầng thứ hai, Dương Bách Xuyên còn chưa kiểm tra xem tầng thứ hai sẽ xuất hiện thuật pháp gì, vì vậy anh ôm hy vọng cảm nhận thử.  

Sau khi tinh thần lực, hay còn gọi là linh thức thả ra, phạm vi bao trùm mở rộng đến chín mét. Lấy anh là trung tâm khuếch tán ra bên ngoài, tất cả sự vật trong vòng chín mét đều hiện rõ mồn một trong đầu.  

Dương Bách Xuyên cẩn thận cảm nhận, sau khi linh thức khuếch tán đạt đến chín mét, lực uy áp với bên ngoài tăng lên, nhìn qua không có thay đổi gì mới.  

Anh hơi buồn bực, chẳng lẽ ghi chú mỗi khi tu luyện một tầng sẽ xuất hiện một thuật pháp trên Nguyên Thần Kinh là giả à?  

Thế nhưng nghĩ một chút lại thấy không phải, tầng thứ nhất xuất hiện uy áp linh thức chính là bằng chứng tốt nhất, chắc chắn tầng thứ hai cũng sẽ có, chỉ là anh không cảm nhận ra được mà thôi.  

Trên Nguyên Thần Kinh vẻn vẹn chỉ nhắc tới mỗi tầng sẽ có một thuật pháp, không hề nói rõ cụ thể là cái gì, cần bản thân tự đi tìm hiểu.  

Đối với chuyện này, Dương Bách Xuyên vẫn có lòng tin, anh cẩn thận cảm thụ nhận, trong linh thức không có thay đổi đặc biệt.  

Hầu Đậu Đậu và Hương Hương đều ở trong phạm vi linh thức của anh, lúc đụng phải Hầu Đậu Đậu, anh nghĩ, hay là dùng linh thức kiểm tra thương thế của nó khôi phục thế nào rồi xem sao?  

Chẳng qua không nghĩ tới sau khi tập trung linh thức trên người Hầu Đậu Đậu, Dương Bách Xuyên đột nhiên cảm giác linh thức bị kéo một phát, hoặc là nói giống như rơi xuống một cái hố nào đó.  

Anh chỉ cảm thấy mê muội trong chốc lát, sau khi lấy lại tinh thần thì phát hiện linh thức của anh đến một thế giới mờ ảo, cách đó không xa là một con khỉ đang ngủ.  

Nhìn kỹ, chẳng phải con khỉ này là Hầu Đậu Đậu đấy à?  

Trong lòng anh suy nghĩ nhích tới gần thêm một chút, linh thức bỗng chui tọt vào giữa mi tâm Hầu Đậu Đậu.  

Ngay sau đó cả người Dương Bách Xuyên chấn động, hai mắt mở to, cơ thể kích động đến mức hơi run rẩy.  

Hiện tại anh đã hiểu rõ thuật pháp tầng hai của Nguyên Thần Kinh là cái gì rồi.  

Vừa nãy anh đánh bậy đánh bạ dùng linh thức vào biển ý thức của Hầu Đậu Đậu, thật ra thế giới mơ hồ anh nhìn thấy chính là linh hồn của Hầu Đậu Đậu, mà linh thức của anh có thể khống chế linh hồn của nó. 
 
Chương 448


Thuật pháp ở tầng thứ hai Nguyên Thần Kinh chính là công kích linh thức hoặc khống chế linh thức, có thể tiến vào biển ý thức của đối phương dùng linh thức công kích linh hồn.  

Vì vậy thuật pháp thứ hai của anh có tên khống chế linh thức.  

Đây là một thuật pháp rất mạnh, có thể dùng làm đòn sát thủ.  

Thử nghĩ mà xem, trong chiến đấu bất ngờ dùng linh thức công kích linh hồn của đối phương, điều khiển linh hồn một người thì khác nào nghịch thiên?  

Linh hồn của đối phương đã bị bản thân khống chế, còn đánh đấm gì nữa?  

Đương nhiên chiêu này cũng phải nhìn xem độ mạnh của linh hồn bị công kích, linh hồn đối phương bắt buộc phải yếu hơn anh thì mới công kích được, bằng không không chỉ không đạt được hiệu quả mà bản thân còn có nguy cơ bị cắn trả. Vì thế chiêu này chỉ có thể sử dụng làm đòn sát thủ mà thôi.  

Có điều đối với Dương Bách Xuyên, chỉ cần không đụng phải Tu Chân, lực lượng linh hồn của cổ võ giả tất nhiên không mạnh hơn anh rồi, không khó khống chế lắm.  

Dương Bách Xuyên rất hài lòng với thuật pháp ở Nguyên Thần Kinh tầng thứ hai, cuối cùng có đòn sát thủ rồi.  

Hiện trong lòng anh hơi ngứa ngáy, rất muốn đi tìm người thí nghiệm thử xem, con ngươi khẽ chuyển một vòng, nở nụ cười xấu xa.  

Chẳng phải đối tượng thí nghiệm đã có sẵn đấy à? Ha ha!  

Người anh đang nghĩ tới chính là Độc Cô Vô Tình.  

Độc Cô Vô Tình là cổ võ giả Ám Kình tầng tám, nếu như khống chế linh thức có tác dụng với cô, như vậy đối với Dương Bách Xuyên, ở giới cổ võ chỉ cần không đụng tới cường giả Ám Kình tầng chín, anh chính là vô địch.  

Mang theo tâm trạng hơi kích động, Dương Bách Xuyên đứng dậy, rời khỏi tầng hầm, vừa ra tới cửa đã thấy ba người Kiều Phúc, Ngô Mặc Hạ, Ngô Mặc Thu khoanh chân ngồi dưới đất tu luyện.  

Linh khí trời đất không ngừng tràn vào trong cơ thể bọn họ, từng cái hít thở giống như mãng xà nuốt tinh.  

Dương Bách Xuyên trợn mắt, ba người kia đã ngưng tụ được cơ thể, nhìn qua không khác gì người bình thường.  

Đây chính là chỗ đặc biệt của Phong Đô Quyết tầng thứ nhất.  

Sư phụ đã từng nói, ba người vốn được sát khí tôi luyện mấy trăm năm, căn cơ vô cùng vững chắc, chỉ cần cho bọn họ tu luyện công pháp, tu vi nhất định sẽ tăng lên cực nhanh.  

Hiện tại xem ra trận Tụ Linh thành công đã mang lại lợi ích không nhỏ cho bọn họ, tu vi tăng mạnh chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.  

Nhất là cô nhóc Ngô Mặc Thu, linh thức anh cảm giác được chân khí trong cơ thể cô bé khổng lồ hơn cả Ngô Mặc Hạ và Kiều Phúc.  

Tiếng động Dương Bách Xuyên đi ra mật thất đánh thức ba người.  

Cả ba lập tức quỳ lên, miệng nói cảm tạ chủ nhân ban thưởng, linh khí đã triệt tiêu sát khí khi giúp tăng nhanh tốc độ hấp thu của bọn họ, sau khi ngưng tụ thành công thân thể sẽ không cần lo lắng biệt thự mở cửa dẫn tới linh thể không ổn định.  

Dương Bách Xuyên cười ha ha, dặn bọn họ tiếp tục tu luyện.  

Anh tán gẫu qua vài câu, sau đó đi lên lầu tìm Độc Cô Vô Tình, anh tưởng cô vẫn đang tu luyện nên không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào.  

Vừa tiến vào trong, trước mắt Dương Bách Xuyên lập tức léo lên tia sáng dầu lạnh lẽo, đồng thời giọng điệu không nóng không lạnh của Độc Cô Vô Tình cũng vang lên: "Đêm hôm khuya khoắt tiên sinh không ngủ được, vào phòng tôi mà không gõ cửa, thế này có vẻ không ổn  nhỉ?"  
 
Chương 449


Một trận Tụ Linh nhìn qua đơn giản lại khiến Dương Bách Xuyên gần như cạn kiệt sức lực, trong lòng thầm nhủ: “Bày trận đúng là không phải việc người thường làm được, vừa cần máu lẫn chân khí, còn mệt hơn cả luyện đan.”  

Nhưng anh cũng biết trận pháp giống luyện đan, đều cần am hiểu sâu, thậm chí ở một số phương diện còn khó hơn cả luyện đan.  

Luyện đan chỉ cần có linh dược, đan phương… là có thể chậm rãi luyện chế, tích lũy kinh nghiệm, càng ngày càng thuận tay.  

Thế nhưng là trận pháp lại khác, ngoại trừ trụ cột còn cần cả thiên phú, cảm ngộ thiên đạo, bởi vì muốn bày trận pháp phải kết hợp với thiên đạo.  

Cũng giống như trận Tụ Linh anh bày hôm nay, trong miệng sư phụ chỉ là trận pháp cỡ nhập môn vô cùng đơn giản, nhưng thực tế phải liên hệ với  m Dương Ngũ Hành, phong vân lôi điện, địa thế núi sông, vân vân… Nếu không biết nhìn thì đừng hòng bày được, thậm chí còn không biết được nên bày hướng nào.  

Dương Bách Xuyên vui mừng bởi vì anh có một sư phụ kinh nghiệm phong phú, mỗi một chi tiết sư phụ truyền thừa cho anh đều ghi chú rõ cảm ngộ, nhận thức. Vì thế nói thẳng ra là hôm nay anh bày được trận Tụ Linh hoàn toàn dựa vào khuôn mẫu có sẵn mới miễn cưỡng thành công.  

Dù sao trong thời gian ngắn anh không có ý định học trận pháp, đồ chơi này thật sự không dành cho người thường, suýt chút nữa đã mệt tới hộc máu.  

Sau khi trận Tụ Linh thành công kích hoạt, Dương Bách Xuyên cảm nhận rõ ràng linh khí từ bốn phương tám hướng tràn vào trong biệt thự, nhất là ma khí dưới hầm rượu càng ngày càng dày đặc.  

Mặc kệ là linh khí ở ngoài hay ma khí ở dưới, ngay tại lúc này, tất cả đều hội tụ tại mắt trận trận Tụ Linh, đi qua  m Dương Ngũ Hành, sát khí điên cuồng bên trong ma khí được chuyển hóa, biến thành linh khí bình thường. Sau đó lại dựa vào trận pháp khuếch tán ra ngoài, chỉ một lát sau, Dương Bách Xuyên liền phát hiện nồng độ linh khí tăng lên gấp đôi.  

Với tốc độ này, không bao lâu sau, phạm vi trăm mét bao quanh biệt thự đã biến thành đạo trường sung túc linh khí, bảo địa thích hợp tu luyện.  

Dương Bách Xuyên khoanh chân ngồi xuống đất, vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết bắt đầu khôi phục chân khí. Anh ngồi ở trung tâm trận Tụ Linh, đây là nơi linh khí sung túc nhất.  

Một tiếng đồng hồ sau, anh mở hai mắt, chân nguyên trong cơ thể tiêu hao hết lúc bày trận đã được bổ sung lại, tinh thần vô cùng no đủ.  

"Mẹ nó đúng là đồ tốt, một trận Tụ Linh nho nhỏ đã có tác dụng thần kỳ như thế, lượng linh khí hấp thu được trong một giờ bằng trước kia hấp thu trong ba tháng, tuy lần này suýt chút nữa đã mệt chết nhưng xứng đáng."  

Dương Bách Xuyên lẩm bẩm, cảm thán chỗ tốt của trận Tụ Linh.  

Hiện tại linh khí dưới hầm rượu gần như gấp mười lần linh khí mỏng manh bên ngoài, anh chỉ cần một tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã bổ sung toàn bộ chân khí hao hụt. Nếu chiếu theo tốc độ này, đoán chừng tu luyện ở đây nửa năm là anh có thể đột phá Luyện Khí kỳ chín viên mãn, có hy vọng Trúc Cơ rồi.  

Dương Bách Xuyên không vội đứng dậy, anh lại nhắm mắt cảm thụ Nguyên Thần Kinh.  

Dựa theo ghi chép trên Nguyên Thần Kinh, công pháp này có tổng cộng chín tầng, mỗi khi luyện thành công một tầng sẽ xuất hiện một thuật pháp tinh thần.  

Sau khi anh tu luyện thành côn tầng thứ nhất nhận được uy áp linh thức, là một thuật pháp trâu bò rất hữu dụng với anh.  

Tối hôm qua luyện đan, Nguyên Thần Kinh tự vận chuyển đạt đến tầng thứ hai, Dương Bách Xuyên còn chưa kiểm tra xem tầng thứ hai sẽ xuất hiện thuật pháp gì, vì vậy anh ôm hy vọng cảm nhận thử.  

Sau khi tinh thần lực, hay còn gọi là linh thức thả ra, phạm vi bao trùm mở rộng đến chín mét. Lấy anh là trung tâm khuếch tán ra bên ngoài, tất cả sự vật trong vòng chín mét đều hiện rõ mồn một trong đầu.  

Dương Bách Xuyên cẩn thận cảm nhận, sau khi linh thức khuếch tán đạt đến chín mét, lực uy áp với bên ngoài tăng lên, nhìn qua không có thay đổi gì mới.  
 
Chương 450


Anh hơi buồn bực, chẳng lẽ ghi chú mỗi khi tu luyện một tầng sẽ xuất hiện một thuật pháp trên Nguyên Thần Kinh là giả à?  

Thế nhưng nghĩ một chút lại thấy không phải, tầng thứ nhất xuất hiện uy áp linh thức chính là bằng chứng tốt nhất, chắc chắn tầng thứ hai cũng sẽ có, chỉ là anh không cảm nhận ra được mà thôi.  

Trên Nguyên Thần Kinh vẻn vẹn chỉ nhắc tới mỗi tầng sẽ có một thuật pháp, không hề nói rõ cụ thể là cái gì, cần bản thân tự đi tìm hiểu.  

Đối với chuyện này, Dương Bách Xuyên vẫn có lòng tin, anh cẩn thận cảm thụ nhận, trong linh thức không có thay đổi đặc biệt.  

Hầu Đậu Đậu và Hương Hương đều ở trong phạm vi linh thức của anh, lúc đụng phải Hầu Đậu Đậu, anh nghĩ, hay là dùng linh thức kiểm tra thương thế của nó khôi phục thế nào rồi xem sao?  

Chẳng qua không nghĩ tới sau khi tập trung linh thức trên người Hầu Đậu Đậu, Dương Bách Xuyên đột nhiên cảm giác linh thức bị kéo một phát, hoặc là nói giống như rơi xuống một cái hố nào đó.  

Anh chỉ cảm thấy mê muội trong chốc lát, sau khi lấy lại tinh thần thì phát hiện linh thức của anh đến một thế giới mờ ảo, cách đó không xa là một con khỉ đang ngủ.  

Nhìn kỹ, chẳng phải con khỉ này là Hầu Đậu Đậu đấy à?  

Trong lòng anh suy nghĩ nhích tới gần thêm một chút, linh thức bỗng chui tọt vào giữa mi tâm Hầu Đậu Đậu.  

Ngay sau đó cả người Dương Bách Xuyên chấn động, hai mắt mở to, cơ thể kích động đến mức hơi run rẩy.  

Hiện tại anh đã hiểu rõ thuật pháp tầng hai của Nguyên Thần Kinh là cái gì rồi.  

Vừa nãy anh đánh bậy đánh bạ dùng linh thức vào biển ý thức của Hầu Đậu Đậu, thật ra thế giới mơ hồ anh nhìn thấy chính là linh hồn của Hầu Đậu Đậu, mà linh thức của anh có thể khống chế linh hồn của nó.  

Thuật pháp ở tầng thứ hai Nguyên Thần Kinh chính là công kích linh thức hoặc khống chế linh thức, có thể tiến vào biển ý thức của đối phương dùng linh thức công kích linh hồn.  

Vì vậy thuật pháp thứ hai của anh có tên khống chế linh thức.  

Đây là một thuật pháp rất mạnh, có thể dùng làm đòn sát thủ.  

Thử nghĩ mà xem, trong chiến đấu bất ngờ dùng linh thức công kích linh hồn của đối phương, điều khiển linh hồn một người thì khác nào nghịch thiên?  

Linh hồn của đối phương đã bị bản thân khống chế, còn đánh đấm gì nữa?  

Đương nhiên chiêu này cũng phải nhìn xem độ mạnh của linh hồn bị công kích, linh hồn đối phương bắt buộc phải yếu hơn anh thì mới công kích được, bằng không không chỉ không đạt được hiệu quả mà bản thân còn có nguy cơ bị cắn trả. Vì thế chiêu này chỉ có thể sử dụng làm đòn sát thủ mà thôi.  

Có điều đối với Dương Bách Xuyên, chỉ cần không đụng phải Tu Chân, lực lượng linh hồn của cổ võ giả tất nhiên không mạnh hơn anh rồi, không khó khống chế lắm.  

Dương Bách Xuyên rất hài lòng với thuật pháp ở Nguyên Thần Kinh tầng thứ hai, cuối cùng có đòn sát thủ rồi.  

Hiện trong lòng anh hơi ngứa ngáy, rất muốn đi tìm người thí nghiệm thử xem, con ngươi khẽ chuyển một vòng, nở nụ cười xấu xa.
 
Chương 451


Chẳng phải đối tượng thí nghiệm đã có sẵn đấy à? Ha ha!  

Người anh đang nghĩ tới chính là Độc Cô Vô Tình.  

Độc Cô Vô Tình là cổ võ giả Ám Kình tầng tám, nếu như khống chế linh thức có tác dụng với cô, như vậy đối với Dương Bách Xuyên, ở giới cổ võ chỉ cần không đụng tới cường giả Ám Kình tầng chín, anh chính là vô địch.  

Mang theo tâm trạng hơi kích động, Dương Bách Xuyên đứng dậy, rời khỏi tầng hầm, vừa ra tới cửa đã thấy ba người Kiều Phúc, Ngô Mặc Hạ, Ngô Mặc Thu khoanh chân ngồi dưới đất tu luyện.  

Linh khí trời đất không ngừng tràn vào trong cơ thể bọn họ, từng cái hít thở giống như mãng xà nuốt tinh.  

Dương Bách Xuyên trợn mắt, ba người kia đã ngưng tụ được cơ thể, nhìn qua không khác gì người bình thường.  

Đây chính là chỗ đặc biệt của Phong Đô Quyết tầng thứ nhất.  

Sư phụ đã từng nói, ba người vốn được sát khí tôi luyện mấy trăm năm, căn cơ vô cùng vững chắc, chỉ cần cho bọn họ tu luyện công pháp, tu vi nhất định sẽ tăng lên cực nhanh.  

Hiện tại xem ra trận Tụ Linh thành công đã mang lại lợi ích không nhỏ cho bọn họ, tu vi tăng mạnh chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.  

Nhất là cô nhóc Ngô Mặc Thu, linh thức anh cảm giác được chân khí trong cơ thể cô bé khổng lồ hơn cả Ngô Mặc Hạ và Kiều Phúc.  

Tiếng động Dương Bách Xuyên đi ra mật thất đánh thức ba người.  

Cả ba lập tức quỳ lên, miệng nói cảm tạ chủ nhân ban thưởng, linh khí đã triệt tiêu sát khí khi giúp tăng nhanh tốc độ hấp thu của bọn họ, sau khi ngưng tụ thành công thân thể sẽ không cần lo lắng biệt thự mở cửa dẫn tới linh thể không ổn định.  

Dương Bách Xuyên cười ha ha, dặn bọn họ tiếp tục tu luyện.  

Anh tán gẫu qua vài câu, sau đó đi lên lầu tìm Độc Cô Vô Tình, anh tưởng cô vẫn đang tu luyện nên không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào.  

Vừa tiến vào trong, trước mắt Dương Bách Xuyên lập tức léo lên tia sáng dầu lạnh lẽo, đồng thời giọng điệu không nóng không lạnh của Độc Cô Vô Tình cũng vang lên: "Đêm hôm khuya khoắt tiên sinh không ngủ được, vào phòng tôi mà không gõ cửa, thế này có vẻ không ổn  nhỉ?"  

Dương Bách Xuyên tránh một kiếm, mặt mũi lập tức đỏ bừng, lạnh lùng hừ một tiếng, linh thức nhanh chóng xông về phía Độc Cô Vô Tình.  

Một giây sau, cơ thể đối phương run lên, cứng đờ không nhúc nhích.  

Dương Bách Xuyên cười lớn, Ám Kình tầng tám thì thế nào? Chẳng phải cũng bị linh thức anh khống chế à?

Linh thức trực tiếp chui vào biển ý thức của Độc Cô Vô Tình, Dương Bách Xuyên nháy mắt đã đã khống chế linh hồn của cô. Nhìn bên ngoài, lúc này ánh mắt đối phương vô hồn không có ý thức.  

Chẳng qua Dương Bách Xuyên cũng không đắc ý được bao lâu đã vội vàng lui ra khỏi biển ý thức của Độc Cô Vô Tình.  

Bởi vì anh vừa tiến vào đã cảm giác được linh hồn của cô rất mạnh, ít nhất không giống Hầu Đậu Đậu tùy ý anh chơi đùa.  

Dương Bách Xuyên hiểu rõ đây là nguyên nhân tại sao Độc Cô Vô Tình lại có nội lực hùng hậu, thực lực cô mạnh chứng tỏ linh thức của cô cũng mạnh, chuyện này rất bình thường.  
 
Chương 452


Tất nhiên cả hai kết quả đều không ổn, vì vậy anh vội vàng rời khỏi biển ý thức của cô.  

Anh chỉ khống chế được linh hồn của cổ võ giả Ám Kình tầng tám tối đa ba lần hít thở mà thôi.  

Chẳng qua như vậy đã đủ, nếu thật sự trong chém giết, ba lần hô hấp dư sức khiến anh đả thương kẻ thù.  

Một giây sau, hai mắt Độc Cô Vô Tình khôi phục ý thức, sững sờ nhìn Dương Bách Xuyên, đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiên sinh, có phải cậu đã làm gì tôi không? Tại sao trong khoảnh khắc vừa rồi tôi lại cảm thấy bản thân giống như mất đi ý thức nhỉ?”  

Trong lòng Dương Bách Xuyên toát mồ hôi lạnh, thầm kinh hãi trước độ nhạy cảm của cô gái này. Chỉ ba lần hít thở ngắn ngủn mà cô đã phát hiện khác thường, cũng may đối phương chỉ là cổ võ giả, nếu đổi lại Tu Chân giả thì chắc chắn đã phát hiện.  

Tất nhiên anh sẽ không nói cho cô biết vừa nãy bản thân khống chế linh hồn cô, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Cái đó, tôi tới xem thử cô đã khôi phục thế nào thôi, trước đó ghé qua thấy cô đang luyện tâm pháp, tưởng cô vẫn còn đang trong trạng thái tu luyện nên không gõ cửa. Khụ khụ, lần sau trước khi tôi vào phòng nhất định sẽ gõ cửa, đúng rồi, bây giờ cô cảm giác thế nào?”  

Độc Cô Vô Tình cảm giác có gì đó khác thường nhưng lại nghĩ không ra không đúng chỗ nào, nghe thấy Dương Bách Xuyên quan tâm mình thì thả lỏng đề phòng, thu lại nhuyễn kiếm trên tay: “Nội lực đã khôi phục lại đỉnh phong, còn tăng lên một bậc, cảm tạ tiên sinh đã thưởng đan, tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng.”  

Dứt lời, Độc Cô Vô Tình cung kính ôm quyền cúi đầu trước Dương Bách Xuyên.  

Tên mặt dày họ Dương nào đó ngang nhiên nhận lấy, còn xua tay nói: "Không cần cám ơn, cô cũng vì giúp tôi mới bị thương, không có việc gì thì tôi ra ngoài đây, hiện tại cũng đã khá muộn, cô nghỉ ngơi sớm một chút."  

"Tiên sinh đi thong thả." Độc Cô Vô Tình bình tĩnh nói một tiếng, mặc dù Dương Bách Xuyên cứu cô nhưng trong lòng vẫn hơi khúc mắc trước việc Dương Bách Xuyên ngang ngược chạy vào phòng mình giữa đêm hôm khuya khoắt Tốt xấu gì cô cũng là con gái cành ngọc lá vàng, mặc dù tuổi tác hơi lớn nhưng không thể xem thường danh tiết.  

Đã gần đến giờ Tý, sắc mặt Độc Cô Vô Tình lại sắp trở nên kỳ quặc, đến lúc đó sẽ rất đáng sợ. Dương Bách Xuyên không muốn ở lâu, đạt được mục đích thì lập tức rời khỏi phòng.  

Anh phát hiện hình như sau khi vào đây còn chưa chọn phòng, dứt khoát đi thẳng lên lầu nhìn xem.  

Hôm đi xem nhà anh nhớ kỹ trên tầng ba có một căn phòng có mái lắp đặt toàn bộ bằng kính, về đêm có thể quan sát thiên tượng nên chọn ở lại lầu ba.  

Từ lúc trở về đến bây giờ không hề nghỉ ngơi một giây nào, hôm nay cũng đã hơn nửa đêm, Dương Bách Xuyên vừa vào phòng đã nhìn thấy giường lớn mềm mại, ánh sáng xuyên qua cửa sổ trong suốt sát đất nhảy nhót khắp phòng, bỗng nhiên có cảm giác vô cùng buồn ngủ.  

Từ khi bước vào con đường tu chân, anh đều không ngủ, mỗi khi trời tối đều ngồi xuống tu luyện, dù sao ngày hôm sau tinh thần vẫn rất tốt, không khác ngủ là mấy.  

Thế nhưng đêm nay anh muốn lén lút lười biếng, không muốn tu luyện, chỉ muốn nằm trên giường nhìn bầu trời đầy sao xuyên qua cửa sổ thủy tinh, rồi ngủ một giấc thật ngon.  

Căn phòng không nhuốm bụi trần, thật ra cả biệt thự đều được Kiều Phúc và hai chị nhà họ Ngô quét dọn sạch sẽ, Dương Bách Xuyên vô cùng hài lòng.  

Anh bước qua trực tiếp nằm xuống giường, mặc kệ tất cả chìm vào giấc ngủ, anh mệt mỏi, thật sự rất mệt.  

Từ ngày được sư phụ Vân Thiên Tà truyền thụ công pháp tu chân, anh đều chưa từng nghỉ ngơi.  
 
Chương 453


Lúc đầu là vì kiếm tiền, luyện chế đan Trú Nhan, về sau tốt nghiệp thì tìm việc làm theo nguyện vòng của bà nội, cùng Lưu Tích Kỳ xây dựng công ty Vân Kỳ… Sau đó chính là tiếp xúc với cổ võ giả, bắt đầu gặp phải rắc rối liên tiếp không ngừng. Từ khi Trần Bách Vạn xuất hiện bắt đi Hầu Đậu Đậu, con đường tu chân thuận buồm xuôi gió của anh đã gặp được nguy cơ rất lớn, gần như là đi dạo một vòng quanh ranh giới sống con, tinh thần vẫn luôn tập trung cao độ đến tận bây giờ…  

Chẳng qua nói đi cũng nói lại, nguy cơ lần này nguy cơ cũng mang lại cho anh thu hoạch rất phong phú, cũng làm cho anh hiểu rõ ràng giới cổ võ, trong lòng đã có kính sợ đối với giới cổ võ và vạn vật trong trời đất.  

Anh trưởng thành, chín chắn hơn rồi.  

Sau khi hóa giải nguy cơ, thực lực tăng cao, tu vi đạt đến Luyện Khí kỳ tầng năm đỉnh phong, chỉ kém một bước chính là tầng sáu, đường ranh giới của Luyện Khí kỳ.  

Nguyên Thần Kinh tăng lên tầng thứ hai đã có đòn sát thủ công kích linh thức, ít nhất có thể tạo thành ảnh hưởng với cổ võ giả Ám Kình tầng tám.  

Đan Bồi Nguyên luyện chế thành công.  

Về phần thế lực, thật ra trong lúc vô tình đã mạnh hơn không ít, chưa nói đến cao thủ như Độc Cô Vô Tình, đợt một thời gian nữa ba con quỷ dưới mật thất cũng sẽ là cao thủ, có thể sánh ngang Quỷ Tu giả ở Tu Chân giới.  

Hai con linh thú, Hầu Đậu Đậu đã gần khôi phục, chồn Hương Hương đã bắt đầu lần tiến hóa đầu tiên.  

Tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.  

Mấy hôm nữa em gái Dương San San sẽ đến Cố Đô học đại học…  

Thế nhưng trong lòng anh đã gieo xuống một cây gai, không rút ra, anh ăn không ngon ngủ không yên.  

Tổ chức sát thủ Xương Hoa phân khu Tây Bắc, Trần Bách Vạn đã trốn thoát.  

Hành động bắt cóc Hầu Đậu Đậu của bọn họ mang lại uy hiếp rất lớn cho Dương Bách Xuyên, hôm nay có thể bắt Hầu Đậu Đậu, ngày mai sẽ đã bắt người thân bạn bè để uy hiếp anh.  

Dương Bách Xuyên không muốn bọn họ vì anh mà xảy ra chuyện.  

Vì vậy diệt trừ tổ chức sát thủ Xương Hoa cắm rễ tại phân khu Tây Bắc là chuyện anh muốn làm nhất lúc này.  

Anh chỉ có một cô em gái, không thể để con bé gặp chuyện không may được.  

Hơn nữa Dương Bách Xuyên tin tưởng chắc chắn Trần Bách Vạn đã chạy trốn sẽ không từ bỏ ý đồ, chờ đối phương dẫn người giết tới tận cửa còn không bằng bản thân ra tay trước, hiện tại anh đã có thực lực đi nhổ cái gai cắm trong lòng.  

Độc Cô Vô Tình từng nói Xương Hoa là tổ chức sát thủ quốc tế, Dương Bách Xuyên biết nếu anh nhổ tận gốc phân khu Tây Bắc sẽ phải chịu hậu quả gì.  

Có thể tưởng tượng được, ngày sau anh sẽ trực tiếp đối đầu với tổ chức sát thủ quốc tế, đừng mơ có được thời gian thanh tĩnh.  

Có một số chuyện cần phải làm, lẽ nào anh không giải quyết phân khu Tây Bắc của Xương Hoa thì đối phương sẽ bỏ qua cho anh à?  

Về cơ bản là không thể nào, vì bọn họ đã kết thù, chỉ có dùng máu chấn nhiếp, lấy sát ngăn sát, đi con đường chém giết khiến bọn họ sợ hãi anh thì bọn họ mới không gây rắc rối nữa.  

Giết một tên không đủ thì giết một đôi... Hủy một phân khu không đủ thì hủy toàn bộ phân khu ở Hoa Hạ, nếu vẫn không đủ thì anh sẽ khiêu chiến trực tiếp với tổng bộ, anh sẽ lấy tổ chức sát thủ Xương Hoa làm đá kê chân trên con đường dương danh tại giới cổ võ của mình. 
 
Chương 454


Thân là truyền nhân của Thập Nhị Kiếp Tán Tiên chí tôn, anh cần tranh giành một phen, không muốn Tu Chân giả bị một tổ chức sát thủ cổ võ chèn ép.  

Vì vậy tối nay Dương Bách Xuyên cho phép mình nghỉ ngơi một hôm, bắt đầu từ ngày mai trở đi anh sẽ đi trên một con đường hoàn toàn khác biệt.  

Chắc chắn con đường này đầy chông gai nhưng sẽ tràn ngập nhiệt huyết.  

...  

Ngày hôm sau anh ngủ thẳng tới khi tự tỉnh dậy, tinh thần cực kỳ no đủ, sau khi vào toilet rửa mặt đi xuống lầu thì phát hiện Độc Cô Vô Tình đã chuẩn bị cả một bàn đồ ăn, đang chờ anh ăn cùng.  

Ăn sáng xong, Dương Bách Xuyên ra ngoài, anh không dẫn Độc Cô Vô Tình theo, dặn cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.  

Với tính tình của Độc Cô Vô Tình, đối phương sẽ không hỏi nhiều.  

Trước khi đi, Dương Bách Xuyên cũng xuống mật thất dặn ba người Kiều Phúc, anh muốn ra ngoài vài ngày, giao biệt thự và hai linh thú lại cho bọn họ chăm sóc.  

Xe chạy khỏi biệt thự Lê Sơn, Dương Bách Xuyên dừng xe ở ven đường, lấy điện thoại ra gọi cho Vương Mộ Sinh.  

Muốn đi diệt trừ phân khu Tây Bắc của tổ chức sát thủ Xương Hoa, đầu tiên phải biết hang ổ người ta nằm ở đâu.  

Vương Mộ Sinh có thể cung cấp manh mối cho anh, bởi vì trước đó đắc tội nhà họ Mã ở Tây Bắc, Vương Mộ Sinh làm chỗ dựa cho anh, còn bảo sẽ đến đó chào hỏi, trong giọng nói còn xen lẫn vài tia khinh thường. Chuyện này làm cho Dương Bách Xuyên tin tưởng, chắc chắn Vương Mộ Sinh biết rõ phân khu Tây Bắc của Xương Hoa nằm ở chỗ nào.  

Nhà họ Vương là người của quân đội Hoa Hạ, Dương Bách Xuyên tin quốc gia sẽ có quản giáo với những tổ chức này.  

Điện thoại kêu ba tiếng, tiếng cười phóng khoáng của Vương Mộ Sinh vang lên: "Cháu trai, sao lại gọi điện cho chú thế? Khi nào cháu đến Yên Kinh đấy?”  

Dương Bách Xuyên hơi lúng túng ậm ừ, hiện tại anh chưa có ý định đến Yên Kinh, hàn huyên mấy câu chuyện này thì đi thẳng vào vấn đề: “Chú Vương, chú biết phân khu Tây Bắc của tổ chức sát thủ Xương Hoa nằm ở đâu không?”

Ở đầu dây bên kia, Vương Mộ Sinh nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì giật cả mình, lập tức nghiêm túc hỏi: "Nhóc Xuyên, cháu đắc tội người của Xương Hoa à?"  

"Không có đâu ạ, cháu được nghe về Xương Hoa nên hỏi chú thử thôi." Dương Bách Xuyên trả lời lấp lửng.  

Vương Mộ Sinh trầm giọng đáp: "Nếu là vậy thì cháu hỏi đúng người rồi, nhưng chú nhắc nhở cháu đừng gây xung đột chính diện với tổ chức Xương Hoa đấy. Đây là một tổ chức sát thủ được thành lập bởi võ cổ giả, thế lực của nó trải rộng toàn cầu. Nghe đồn những người thành lập tổ chức Xương Hoa cũng là người Trung Quốc, bắt nguồn từ thời dân quốc, cuối nhà Thanh."  

"Nhưng không ai biết rằng cụ thể hơn, tổ chức Xương Hoa ở Trung Quốc chúng ta có bốn chi nhánh lớn ở các hướng đông tây nam bắc, là cục nhọt tồn tại từ đó đến tận bây giờ. Tuy nhiên, vì đây là tổ chức sát thủ do một võ cổ giả sáng lập nên cũng không tiện nhúng tay, trước giờ chúng ta luôn giám sát chúng..."  

Nghe Vương Mộ Sinh kể xong, Dương Bách Xuyên xem như đã hiểu, anh cũng rất e ngại các chi nhánh ở Trung Quốc của tổ chức Xương Hoa. Dù sao đó là tổ chức của võ cổ giả chứ chẳng phải tổ chức thông thường gì.  

Khi nghe Vương Mộ Sinh ví tổ chức Xương Hoa như ung nhọt, chút nhân từ cuối cùng trong lòng Dương Bách Xuyên đã biến mất.  

Anh nhanh chóng hỏi: "Vậy chú Vương có biết chi nhánh phía tây bắc của Xương Hoa nằm ở đâu không ạ?"  

"Nhóc Xuyên, chú Vương xem cháu như con ruột, mặc dù chú biết cháu là võ cổ giả, nắm giữ nhiều thủ đoạn siêu phàm nhưng chú vẫn phải khuyên cháu đừng động chạm gì tới tổ chức Xương Hoa. Tổ chức này quá hùng mạnh, chúng ta mà không nắm chắc một trăm phần trăm thì không thể ra tay." Vương Mộ Sinh chân thành khuyên nhủ. 
 
Chương 455


Dương Bách Xuyên cười ha ha: "Chú Vương nghĩ nhiều rồi. Thôi để cháu nói luôn, người hỏi thăm về tổ chức Xương Hoa là một trưởng bối trong sư môn cháu chứ không phải cháu đâu nên chú cứ yên tâm, cháu sẽ không tới đó đâu ạ."  

Để Vương Mộ Sinh không lo lắng, Dương Bách Xuyên nói dối, lấy một "người ở sư môn" vô hình ra làm bia đỡ đạn.  

Tuy nhiên Vương Mộ Sinh lại tin vì trước đây Dương Bách Xuyên từng nói rằng anh có sư phụ, còn có sư môn hay không thì dù không nói nhưng hầu hết những bí pháp được truyền lại của võ cổ giả Trung Quốc đều có căn cơ, sao lại không có sư môn được?  

Ông ta bèn nói vào điện thoại: "Được, nếu thế thì chú sẽ cho cháu biết. Địa bàn phía tây bắc của tổ chức Xương Hoa nằm ở cao nguyên đất hoàng giữa vùng tiếp giáp của tỉnh Thanh và tỉnh Cam. Những năm qua, bộ phận tình báo của bọn chú chỉ tìm được phương hướng đại khái chứ không biết địa điểm cụ thể. Do cách đây ba trăm dặm về phía đông nam của hai tỉnh là thôn làng của những ngôi nhà dưới lòng đất, lát nữa chú gửi bản đồ qua cho cháu..."  

Dương Bách Xuyên trò chuyện thêm dăm ba câu với Vương Mộ Sinh rồi cúp máy, không lâu sau quả nhiên nhận được tin nhắn đính kèm bản đồ.  

Thầm cười khẩy trong bụng, anh xuất phát đến khu vực biên giới của tỉnh Thanh và tỉnh Cam ngay.  

Sau chuyến tàu cao tốc đi thẳng một mạch đến bốn giờ chiều, anh đã đến một thị trấn nhỏ ở biên giới hai tỉnh tên là Cao Nguyên. Nơi đây vô cùng xa xôi, đồi núi cao vời vợi cùng đất đỏ bazan trải dài không thấy cuối mang một vẻ đẹp đặc trưng.  

Sau khi mua một ít vật dụng sinh hoạt tại thị trấn, Dương Bách Xuyên gửi xe ở xưởng sửa xe trong trấn rồi tiến về phía đông nam như một khách du lịch với balo trên lưng.  

Theo lời Vương Mộ Sinh, phía đông của thị trấn nhỏ này có hơn mười ngôi nhà dưới lòng đất từ lớn đến nhỏ, chi nhánh tây bắc của tổ chức Xương Hoa tọa lạc tại ngôi làng này. Có điều phần lớn những ngôi nhà ấy đã bị bỏ hoang, không có người ở, nhà ở được không được mấy căn nên không khó tìm, chỉ là không biết chúng ẩn náu ở ngôi nhà nào thôi.  

Dương Bách Xuyên từng thấy nhà dưới lòng đất trong sách lịch sử.  

Đó là đào một cái hố sâu dưới lòng đất để xây nhà, có tên là Địa Khanh Viện hay còn gọi là Thiên Tỉnh Viện, dù là gọi bằng tên nào cũng vô cùng gợi hình, vì từ mặt đất đào xuống sáu bảy mét thành hố (khanh), còn đào xong, nhìn lên thì gọi là giếng trời (thiên tỉnh).  

Nhà dưới lòng đất là kiểu nhà ở được nghiên cứu ra bởi tổ tiên do bốn nghìn năm trước không có nhà để ở, sinh sống khó khăn. Mô hình khu dân cư sống trong "hang động" này là mô hình độc nhất vô nhị trên thế giới. Hiện nay, chỉ có Hà Nam, Sơn Tây còn bảo tồn được nguyên vẹn kỳ quan những ngôi nhà dưới lòng đất này, đến nay nó đã trở thành làng du lịch đậm đà bản sắc văn hóa.  

Không ngờ phía tây bắc vẫn còn sót lại một thôn làng dưới lòng đất, càng ngạc nhiên hơn khi tổ chức Xương Hoa lại chọn một nơi thế này làm hang ổ, thật là khó hiểu!  

Theo lời kể của Vương Mộ Sinh, sào huyệt của chi nhánh tây bắc của Xương Hoa nằm tại làng dưới lòng đất còn sót lại kia, nhưng cụ thể ở đâu thì chưa có thông tin rõ ràng.  

Dương Bách Xuyên lại tin rằng mình có thể tìm được, vì khí huyết mạnh mẽ của võ cổ giả không thoát được mắt anh.  

Tu chân giả có khả năng cảm ứng vô cùng bén nhạy, thị lực cũng không hề kém cạnh, nhất là sau khi có linh thức, do đó nếu chỉ là tìm nơi có người ở thì hắn vẫn làm được.  
 
Chương 456


Dọc đường đi, một số ngôi nhà được bảo tồn tương đối nguyên vẹn. Bình thường mất khoảng ba năm để xây xong một ngôi nhà dưới lòng đất nhưng một khi xây xong sẽ ở được ít nhất sáu thế hệ và thời gian bảo tồn có thể lên đến hàng trăm năm.  

Công trình nhà dưới lòng đất là tinh hoa của nền văn minh của tổ tiên Trung Quốc. Nhà hầm này đông ấm hè mát, còn có tên gọi khác là tứ hợp viện phía bắc, rất được chú trọng về kiến trúc xây dựng.  

Toàn bộ ngôi nhà có hình vuông, đứng trong nhà nhìn lên sẽ như giếng trời, hòa hợp với tự nhiên. Tất nhiên, vẫn có sự khác biệt giữa phòng chính và phòng phụ, phòng chính nhất định phải xây tựa vào núi, cửa hang chiếm một mặt, bên trái phòng chính là phòng khách, bên phải là nhà bếp.  

Nếu nhìn lên từ trên mặt đất thì chỉ thấy cây cối chứ không thấy nhà.  

Người ta sinh sống dưới lòng đất từ đời này sang đời khác, vô hình trung đã hình thành phong tục.  

Làng đầu tiên vắng hoang, Dương Bách Xuyên đi xuống tiếp, làng thứ hai thứ ba cũng không một bóng người, rất nhiều nhà hàng trên đường anh đi qua đã bị sụp đổ.  

Cuối cùng, anh đã phát hiện có người sống ở phía sau bốn nhà hầm ở làng thứ tám. Khoảng chừng năm sáu hộ gia đình đang trú ngụ ở đây, trong nhà toàn là người già neo đơn.  

Dương Bách Xuyên không phát hiện sự tồn tại của võ cổ giả trong thôn này, điều này làm anh vô cùng phiền não. Ăn cơm tại nhà của một ông cụ xong, trước khi đi Dương Bách Xuyên để lại một nghìn đồng mà mình có cho hai người già, nhân tiện hỏi thăm về tình hình ở thế hệ làng dưới lòng đất này.  

Cụ ông bảo Dương Bách Xuyên đừng đi tiếp nữa, bởi dù phía trước có nhà dưới lòng đất nhưng đều đã chuyển đi cách đây mấy chục năm vì không đủ nguồn nước.  

Nơi đó không còn một ai, đi tiếp thì sẽ ra khỏi địa phận tỉnh Cam và tiến vào tỉnh Thanh. Nhưng ông cụ lại cho Dương Bách Xuyên hay nếu anh muốn tìm hiểu phong tục tập quán thì có thể đi tiếp bốn mươi dặm. Trước đây, ở đó có một kênh rạch tương đối bằng phẳng, là nơi ở của một toán cướp vào thời chiến tranh loạn lạc, có một ngôi nhà dưới lòng đất cũng gọi là còn nguyên vẹn ở đó.  

Tuy nhiên, hồi xưa giải phóng quân diệt trừ phiến loạn đã đánh chết một số lượng lớn trộm cướp tại đó nên bầu không khí vô cùng lạnh lẽo, dân bản xứ như họ cũng không ai dám tới gần sông ngòi đó.  

Dương Bách Xuyên nói với cụ ông rằng mình là người đam mê nghiên cứu văn hóa nhà hầm, tới đây chuyên để tìm hiểu phong tục tập quán tại nơi này. Ông ấy bèn đáp rằng sông ngòi từng bị bọn cướp ở thì làm gì có nhà dưới lòng đất còn nguyên vẹn.  

Khi nghe thấy tin này, tim Dương Bách Xuyên chợt hẫng một nhịp. Nếu như tổ chức sát thủ muốn ẩn nấp thì có lẽ hang trộm tặc mà người già đề cập đến chính là địa điểm tốt nhất.  

Anh lập tức chào tạm biệt ông cụ và chạy tới sông ngòi. Với tốc độ của anh, quãng đường dài bốn mươi dặm chỉ đi hết trong vòng chưa đến nửa tiếng.  

Lúc này, trời đã vào hoàng hôn, một thung lũng hiện ra trước mắt Dương Bách Xuyên. Nhìn từ xa, trông nó thật sự rất giống khe núi đổ nước ra sông lớn không biết cách đây bao nhiêu năm, quả đúng với cách gọi thung lũng sông của nó.  

Ngọn núi cao màu vàng cam của đất đỏ bazan hai bên thung lũng cao mấy chục mét, chất đất cũng đặc hơn những nơi khác rất nhiều, vô cùng khô ráo và cứng rắn, là tính chất đất phù hợp cho việc đào đất xây nhà hầm.  

Lúc đi vào thung lũng, một cơn gió thổi đến, Dương Bách Xuyên khẽ ngửi, không ngờ lại ngửi thấy mùi khói dầu truyền đến từ cơn gió thoảng.  

Tâm trạng anh trở nên mừng rỡ: "Có mùi khói dầu, chắc chắn là có người rồi!"  

Theo lời ông cụ, hàng chục năm trước nơi này đã có giải phóng quân diệt trừ trộm tặc, giế t chết mấy trăm người dẫn tới sát khí nặng nề, lạnh lẽo nên người địa phương bọn họ đều không dám tới đây. 
 
Chương 457


Nhưng giờ đây anh lại ngửi thấy mùi khói dầu, điều này chứng tỏ có người ở đây, mà dám ở đây thì tất nhiên không phải người bình thường, tám chín phần mười là hang ổ phía tây bắc của tổ chức sát thủ Xương Hoa.  

Lấy kiếm Đồ Long trên lưng xuống cầm trên tay, anh thoăn thoắt tiên sâu vào thung lũng sông.  

Đi được năm trăm mét, Dương Bách Xuyên nhìn thấy có ba căn nhà rộng rãi lay lắt ánh đèn.  

Để đề phòng bất trắc, anh lặng lẽ quan sát bốn phía. Gần đó còn có mấy ngôi nhà nhưng đều đã bị bỏ hoang, chỉ có ba ngôi nhà trước mắt là sáng đèn và có người ở.  

Sau khi tìm được cửa hang của một căn nhà hầm trong đó, Dương Bách Xuyên đi xuống đồng thời giải phóng linh thức. Lúc đi được ba mét, linh thức chín mét phát hiện có người ở phía bên kia cửa hang, vừa thấy rõ đó là gì bằng linh thức thì anh đã sợ hãi giật mình.  

"May mà có linh thức, không ngờ bọn chúng lại có súng!"  

Thầm chửi vài câu trong lòng, Dương Bách Xuyên áp sát vào cửa hang chậm rãi tiếp cận kẻ đang cầm súng.

Dương Bách Xuyên phát hiện linh thức chính là ra-đa quanh người, trong phạm vi chín mét, tất cả đều hiện rõ mồn một. Sau cổng tò vò có người đang núp, trong tay cầm súng, đối phương không hề phát hiện anh đang tới gần.  

Điều này khiến anh đứng ở thế bất bại.  

Anh lặng yên tiến lại gần, ba trăm mét, hai trăm mét, một trăm mét...  

Một giây sau, bóng dáng của Dương Bách Xuyên giống như quỷ mị bất ngờ hiện ra, tung một quyền thẳng vào ngực người kia. Đối phương chỉ kịp phát ra một tiếng kêu đau đớn đã ngã xuống dưới, một kích toi mạng.  

Dương Bách Xuyên lập tức lôi hắn ta tới nơi âm u hẻo lánh, tiếp tục đi về phía trước.  

Cổng vào làng dưới lòng đất rất quan trọng, cao chừng hơn mười mét, trên đỉnh dùng đèn điện đời cũ chiếu sáng, tầm nhìn vẫn rất rõ ràng, nền sân được phủ kín bằng một loại đá màu xanh có tuổi đời khá dài.  

Lúc bước tới cửa vào làng dưới lòng đất, Dương Bách Xuyên đột nhiên bị giật mình.  

Anh phát hiện tại cửa ra vào có hai cái bức tượng đá cao hơn một mét đứng canh.  

Dưới tình huống bình thường chỉ cần một bức là đủ, hơn nữa kích cỡ thường rất nhỏ, không ngờ ở nơi đây đều cao hơn một mét, nhìn qua khá dọa người.  

Nơi này là nơi ở của hạng trộm cướp, nghĩ lại cũng thấy bình thường, kỳ quái hơn chỗ ở của người thường cũng không có gì phải ngạc nhiên.  

Sau khi tiến vào sân nhỏ, đập vào mắt là Tứ Hợp Viện, trong hầm có ánh đèn, Dương Bách Xuyên chậm rãi nhích lại gần, tới cửa ra thì thả linh thức xem xét các loại tình huống bên trong.  

Không nghĩ tới hình ảnh truyền tới trong linh thức lại khiến anh miệng đắng lưỡi khô, cảm giác vô cùng ghét bỏ.  

Trên chiếc giường đất cực lớn dưới hầm trú ẩn, hai cơ thể bóng loáng của một nam một nữ không ngừng quấn lấy nhau.  

Được rồi, Dương Bách Xuyên xem như bản thân tạm thời bị mù.  

Anh chỉ không ngờ, nam lại là một ông già nhìn qua đã hơn bảy tám chục tuổi, da dẻ nhăn nhúm, nữ ngược lại nhỏ tuổi hơn một chút, nhưng cũng hơn ba mươi rồi.  
 
Chương 458


Linh thức anh nhìn thấy ông già kia đang nằm đè lên ngưởi phụ nữ, sắc mặt hơi co rút, dường như một giây sau sẽ tắt thở khiến Dương Bách Xuyên toát mồ hôi thay ông ta.  

Có điều nhìn qua tuy trong mắt ông già này vẩn đục, con ngươi nhiều lòng trắng nhưng linh thức của Dương Bách Xuyên lại phát hiện ông ta là một cao thủ Ám Kình tầng tám. Hơi thở còn mạnh hơn cả Trần Bách Vạn, khá tương tự với Độc Cô Vô Tình, hẳn là cường giả Ám Kình tầng tám đỉnh phong.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên rất ngạc nhiên, thầm than nơi đây nhất định là phân khu Tây Bắc của Xương Hoa.  

Mà người phụ nữ kia cũng là Ám Kình tầng ba, cộng thêm cổ võ giả cầm súng tại cổng vào khiến Dương Bách Xuyên hơi áp lực, nghĩ nơi đây cũng không đơn giản.  

Lúc này cơ thể ông già trong linh thức bỗng nhiên run rẩy, một giây sau ngã xuống trên người cô ta như một quả bóng bị xì hơi.  

Dương Bách Xuyên thầm xem thường, hóa ra chỉ có ba giây.  

Ước chừng qua vài giây, người phụ nữ đẩy đầu ông già ra, bực bội nói: "Tên mù lòa chết tiệt, lần nào cũng nhanh như vậy, được rồi, mau mặc quần áo vào đi, Trần Bách Vạn kêu tôi gọi ông tới bàn chuyện, đừng trễ giờ làm anh ta hoài nghi."  

Nói xong, người phụ nữ mặc vào quần áo. Một màn này thu hết vào trong linh thức của Dương Bách Xuyên, ông già kia không được nhưng người phụ nữ lại nằm ngoài dự đoán, cặp tuyết lê căng tròn, trắng nõn như tuyết...  

Nghe thấy người phụ nữ chửi bới lão già mù lòa đáng chết, Dương Bách Xuyên cười nhủ: "Thế mà lại mù thật."  

Lúc này, chỉ nghe thấy lão già mù cười sằng sặc, vỗ một phát lên mông người phụ nữ: "Chê tôi không còn dùng được mà cô vẫn tới à? Bên cạnh Trần Bách Vạn vô số phụ nữ, quanh năm suốt tháng chẳng đụng vào đồ lẳng lơ  nhà cô được mấy lần, còn không phải dựa vào ông đây đút no à, khặc khặc!"  

"Đáng ghét~" Người phụ nữ quyến rũ ỏn ẻn một tiếng.  

Đợi Lão Hạt Tử mặc quần áo tử tế, hai người chuẩn bị rời đi.  

Dương Bách Xuyên nghe rõ, hẳn là Trần Bách Vạn sai người phụ nữ tới gọi Lão Hạt Tử đi bàn chuyện.  

Thấy hai người bọn họ sắp ra ngoài, Dương Bách Xuyên vội vàng né sang một bên.  

Anh vừa dời bước chân đã phát hiện Lão Hạt Tử mở một cánh cửa phía trong tủ quần áo ra, sau đó hai người một trước một sau đi vào.  

Cửa ngầm?  

Trong lòng Dương Bách Xuyên đầy mừng rỡ, ghi chép có nói cửa ngầm chỉ tồn tại ở nơi ở của giặc cướp, hiện tại lại thấy cũng bình thường.  

Đám trộm cướp luôn sợ quan binh tiêu diệt, bên dưới làng dưới lòng đất có đào mật thất cũng bình thường, thuận tiện chạy trốn.  

Ước chừng qua tầm mười giây sau, Dương Bách Xuyên mới lặng lẽ đẩy cửa đi vào.  

Mở ra tủ quần áo, quả nhiên nhìn thấy một lối vào cao tầm một mét sáu.  

Anh thả linh thức kiểm tra một phen, phát hiện bên trong không có bất kỳ âm thanh gì mới đi vào.  

Sau khi đi vào, đường hầm cao đến hai mét, có thể thẳng lưng, bên trong còn có đèn điện chiếu sáng.  

Tiếp tục đi về phía trước lại gặp lối rẽ, là một ngã tư.  

"Dưới này giống y như một tấm mạng nhện!"  

Anh khẽ mắng một câu, cũng không biết lúc nãy Lão Hạt Tử và người phụ nữ kia đi con đường nào.  

Chẳng qua Dương Bách Xuyên nghe thấy bọn họ nhắc đến Trần Bách Vạn, nhất định phải đi theo bọn họ mới được, sau đó mới có thể tìm tới Trần Bách Vạn.  

Anh nhìn vách tường muốn tìm xem có dấu vết nào không nhưng lại buồn bực nhận ra, vách tường đều lát đá xanh, hơn nữa đều không nhiễm bụi đất, nhìn qua là biết thường xuyên có người quét dọn, dưới đất cũng không thấy dấu chân.  
 
Chương 459


Linh thức chín mét cũng không tra được tung tích hai người kia, ngược lại cảm giác dưới đây giống như một cái mê cung, khắp nơi đều có lối rẽ.  

Hết cách, Dương Bách Xuyên chỉ có thể chọn đại một hướng xuống tìm kiếm.  

Tuy nhiên đi gần nửa tiếng đồng hồ, thế mà anh vẫn còn không tìm được đường ra.  

Cuối cùng anh cho ra một kết luận rất lúng túng, anh bị lạc bên trong mê cung rồi.  

Hiện tại Dương Bách Xuyên phát hiện căn mật thất dưới đất này không đơn giản, không bàn mà lại tương ứng với Bát Quái, chính là một mê cung.  

Đi hơn nửa giờ, cảnh tượng gần như giống hệt nhau, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện mật thất, nhưng không có người tồn tại.  

Sau khi phát hiện điểm đặc biệt của mê cung, Dương Bách Xuyên không mù quáng đi loạn bốn phía, chút ngũ hành bát quái này không làm khó được anh.  

Anh đứng im tại chỗ nhắm mắt, nước tới chân mới nhảy tìm tòi kiến thức về phương diện này trong kí ức sư phụ truyền thừa, mấy phút đồng hồ sau, anh mở hai mắt ra, nhếch miệng cười cười. Bước về phía trước bên trái tám bước, rồi sau đó lại đi tám bước về phía bên phải, lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, cuối cùng sau năm phút, trong tai đột nhiên nghe thấy có âm thanh vang lên.  

Cẩn thận lắng nghe, có tiếng khóc của phụ nữ và tiếng cười đùa của đàn ông, hơn nữa số lượng còn không ít.  

Dương Bách Xuyên lập tức đi theo nơi truyền đến âm thanh tìm kiếm.  

Lại đi hơn hai mươi phút, cuối cùng anh cũng tới một cái sảnh lớn, phía trước cũng được thắp sáng bằng đèn.  

Không thể không nói, toàn bộ mật thật không khác gì một thị trấn vô nhỏ, diện tích cực lớn.  

Anh lén lút đi qua nhìn, trong tầm mắt xuất hiện một nhà giam, hơn nữa cửa vào còn được làm từ một loại gỗ đen kịt.  

Dương Bách Xuyên biết loại gỗ này, nhà giam thời cổ đại thường sử dụng nó, nhúng thanh gỗ cứng rắn xuống nước thuốc đặc biệt, ngâm ít nhất nửa năm trở lên là có thể sinh ra phản ứng hoá học, trở nên cứng hơn cả thiết.  

Anh đứng tại cửa ra vào, dùng linh thức liếc nhìn tình huống bên trong.  

Có ba cái cổ võ giả Ám Kình tầng hai đang ngồi trong sảnh uống rượu, trên bàn đặt súng tiểu liên, chắc đang làm nhiệm vụ cạn giữ.  

Mà tại một góc hẻo lánh trong nhà giam đang giam giữ bảy tám cô gái, liếc qua nhỏ nhất là mười lăm mười sáu tuổi, lớn nhất hơn hai mươi tuổi, tay chân mỗi người đều bị khóa sắt khóa lại.  

Trọng điểm là tất cả những cô gái này đều là cổ võ giả, không có một ai là người bình thường.  

Đây là nhà giam lớn, bên cạnh còn có một căn nhỏ hơn, chừng mười mét vuông, bên trong đang diễn một màn khiến khóe miệng Dương Bách Xuyên co rút một trận.  

Căn phòng nhỏ này giam giữ hai cô gái, cả hai đều bị trói tại trên cây thập tự bằng gỗ, quần áo rách rưới.  

Tuổi chừng hai lăm hai sáu tuổi là Ám Kình tầng bốn, nhỏ hơn tầm mười tám mười chín là Ám Kình tầng ba.  

Một người đàn ông Ám Kình tầng năm cầm roi da quất lên người cô gái lớn tuổi hơn.  

"Chát~"  

"A!"  

Roi da quất vào trên người cô gái phát ra âm thanh lanh lảnh.  

Tiếng kêu thảm thiết của cô gái không ngừng vang lên.  

"Nói hay không?" Sắc mặt người đàn ông trung niên Ám Kình tầng năm vô cùng dữ tợn: "Chát chát chát~"  

"A..."  

Cô gái bị đánh kêu thảm thiết, nhưng lại không hề lên tiếng.  

Dương Bách Xuyên đoán, hình như gã đàn ông Ám Kình tầng năm kia muốn biết cái gì từ trong miệng cô gái thì phải?  

Lại đánh thêm vài roi, cô gái ngất xỉu.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom