Chương 1220: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 32


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Mẹ Tô nghe xong, lại cảm thấy không an tâm

"Mày muốn gì?"

"Tôi muốn cho Tô Phong ngồi tù."

Tô Yên chậm rãi nói

"Mẹ lúc này còn có thời gian gọi điện cho tôi, chi bằng làm cho Tô Phong bữa cơm chia tay thật ngon miệng đi."

Nói xong, cô cắt đứt điện thoại.

Tô Yên nhìn thẻ ngân hàng trong tay.

Đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như vậy.

Còn cảm thấy...có chút ngạc nhiên.

Dùng loại phương thức lừa gạt này để hãm hại cô.

Nếu không sai, nguyên thân chắc chắn là con ruột của mẹ Tô.

Đối đãi bất công như thế này với hai anh em cũng nghiêm trọng quá rồi.

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát nhưng mãi cũng không rõ nguyên nhân.

Liền không muốn phí dung lượng não để nghĩ đến vấn đề này nữa.

Cô bắt taxi đi đến bệnh viện Thánh An để kiểm tra vết thương, sau đó hoàn tất thủ tục xuất viện.

Kết quả cô vừa đến phòng bệnh.

Liền thấy được Tô Tiểu Hoa còn có Tô Cổ đang ngồi ở chỗ đó phát sóng trực tiếp.

Trước mặt bọn họ bày rất nhiều đồ ăn vặt.

Riêng Tô Tiểu Hoa cầm bảy, tám cái hộp chocolate.

Hơn nữa đến bây giờ nó còn ăn chưa đã miệng.

Vẫn luôn ăn.

Một bên ăn, một bên nói

"Ưm, ăn ngon."

Ngữ điệu non nớt giòn tan vang lên.

Hơn nữa lời này là do hắn thật sự ăn thấy ngon mà nói ra.

Tức khắc bình luận phủ kín màn hình

"A a a a a đáng yêu."

"Đáng yêu quá"

"Trên thế giới này sao lại có tiểu bảo bối đáng yêu như vậy??"

"Mong Tô Cổ đệ đệ cùng Tiểu Hoa quay phim a."

"Khi nào Tiểu Hoa cũng quay phim truyền hình đi a."

"A a a a a, thật muốn nhìn Tô Cổ đệ đệ cùng Tiểu Hoa quay phim truyền hình cổ trang, khẳng định đặc biệt đẹp."

"A? Sao lại không thấy một đứa nữa đâu?"

"Đệ đệ, đệ đệ, sao lại không nói lời nào."

Bình luận từng đợt từng đợt chạy khắp màn hình.

Tô Cổ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Yên trở về.

Lại xem thời gian không sai biệt lắm.

Trong tay hắn nắm kẹo que, lên tiếng

"Hôm nay phát sóng trực tiếp đến đây thôi, hẹn gặp lại."

Nói xong liền tắt livestream.

Còn Tô Tiểu Hoa vẫn luôn đắm chìm với bánh kem chocolate mỹ vị

"Ưm~~ ăn ngon, ăn ngon!!"

Tô Tiểu Hoa ánh mắt phát sáng, trong miệng tất cả đều là chocolate.

Cho đến khi Tô Yên đi đến trước mặt.

Tô Tiểu Hoa mới phát hiện Yên Yên đã trở lại.



Nó hưng phấn

"Yên Yên!!"

Tô Yên nhìn hai người.

Trầm mặc trong chốc lát.

Mở lời câu đầu tiên không phải hỏi thăm, cũng không hỏi sao các em lại ở chỗ này.

Mà là

"Có tiền không?"

Tô Cổ sửng sốt.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Yên Yên muốn đòi tiền chúng ta?"

Tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn thành thành thật thật lấy tất cả tiền trong túi ra.

Tiểu Hoa nhìn về phía Tô Cổ

"Sao ngươi còn không lấy ra?"

Tô Cổ lấy cặp sách bên cạnh lại đây, kéo khóa, lấy ra ba xấp tiền.

"Đây."

Lấy xong, hắn ngẩng đầu hỏi

"Đủ chưa?"

Tô Yên từ giữa rút ra một ít.

"Đủ rồi"

Tô Tiểu Hoa cười cong mi mắt.

"Yên Yên thật nghèo a, là muốn lấy tiền đi mua quà sao?"

Tô Yên nghi hoặc

"Mua quà?"

Tô Tiểu Hoa nhìn phản ứng của Tô Yên liền biết không phải đi mua quà rồi.

Kết quả là nhỏ giọng nói thầm

"Em còn tưởng rằng chị đi mua quà tặng cho Tống Du Cảnh đại nhân chứ."

Tô Yên nghĩ lại, mình trước khi chết hình như chính là đang đi mua quà cho hắn.

Sau đó thì sao?

Sau đó, chết rồi.

Quà đương nhiên không đưa được.

Nói như vậy, cô hình như là nên đi mua quà cho hắn.

Nhưng cô không có tiền.

Cho nên việc tặng quà này trước cứ gác lại đã.

Tô Yên mặc quần áo của mình lên.

Tô Tiểu Hoa nghi hoặc

"Yên Yên làm cái gì vậy?"

"Xuất viện."

Tiểu Hoa vui vẻ

"Yên Yên có phải khỏi bệnh rồi hay không?"

"Gần khỏi hẳn rồi."
 
Chương 1221: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 33


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Tiểu Hoa vội vàng ném bánh kem chocolate trong tay đi.

Sau đó đeo cặp sách nhỏ trên lưng.

"Em cũng muốn đi theo Yên Yên!"

Tô Yên nhìn về phía Tô Tiểu Hoa.

Một lúc lâu sau mới hỏi

"Vì sao chúng ta không thể kết nối với nhau?"

Tiểu Hoa xoắn hai ngón tay nhỏ với nhau.

"Tiểu Hoa cũng không biết."

Thanh âm trẻ con non nớt.

Nghe rất đúng lý hợp tình.

" Nhiệm vụ của ta xem như là hoàn thành rồi sao?"

Tiểu Hoa mờ mịt

"Ký chủ ··· ách ···· hẳn là hoàn thành rồi đi?"

Hiện tại nó không thể tra được gì, cũng không thể hỏi được gì.

Không có cách nào tìm kiếm tư liệu.

Trừ thời điểm ngẫu nhiên hoàn thành nhiệm vụ hoặc là gặp phải nguy hiểm mới có thể kết nối với ký chủ.

Những lúc khác hai người đều không thể kết nối với nhau.

Nếu không phải như vậy, lúc trước ở bệnh viện nhìn thấy Tô Yên giả, nó cũng sẽ không do dự như vậy.

Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói xong.

Không hỏi thêm gì nữa, chỉ là tiếp tục thu thập đồ dùng.

Tiểu Hoa tha thiết vươn tay nhỏ.

"Ký chủ! Tiểu Hoa giúp chị!"

Tô Yên nhìn Tiểu Hoa liếc mắt một cái.

Sau đó, yên lặng đẩy cái tay béo dính đầy chocolate ra.

"Đi rửa sạch sẽ."

Tiểu Hoa nhìn chocolate dính đầy trên tay mình.

Đi rửa sao?

Nó vươn đầu lưỡi muốn liếm sạch nốt chỗ chocolate kia.

Một màn này bị Tô Cổ ngăn lại.

Tô Cổ túm cổ áo Tiểu Hoa kéo ra bên ngoài.

Vừa đi vừa bày ra bộ dạng ghét bỏ

"Ta để ngươi đói sao? Bánh kem Chocolate còn nhiều thế kia, người sao lại cứ muốn làm như vậy?"

Tô Tiểu Hoa hừ hừ

" Thì rửa tay, rửa tay."

Lúc này Tô Tiểu Hoa không tranh luận gì nữa là bởi vì nó cảm thấy Tô Cổ nói rất đúng.

Bánh kem Chocolate còn nhiều như vậy.

Dính trên tay liền rửa sạch đi.

Khi bọn họ quay trở lại phòng bệnh, Tô Yên đã thu thập xong.

Một cái vali hành lý, vứt tất cả đồ vật vào đó.

Tô Yên cũng đã thay từ quần áo bệnh viện sang quần áo của mình.

Quần áo khá mỏng nên có thể nhìn ra được cô xác thật là quá gầy.

Quần áo size lớn lại dài rộng như vậy, nhìn qua giống như trẻ con đang mặc quần áo của người lớn vậy.

Sau đó Tô Yên mang theo cả hai về nhà.

Trên đường đi về, Tô Yên nhận được điện thoại của người đại diện Linh Linh.

"Alo?"

Người đại diện mở miệng

"Tô Yên, tôi hỏi thẳng nhé, cô cùng Tô Cổ có quan hệ gì vậy?"

Tô Yên nhìn thoáng qua thiếu niên biểu tình lãnh đạm đang ngồi trên xe.

Cô đáp

"Em trai của tôi."

Thân phận của Tô Cổ lại từ con nuôi trở thành em trai.

Người đại diện hỏi

"Ruột thịt?"

"Không phải."

Nghe Tô Yên nói xong, cũng đại khái đã rõ ràng.

Chính là ngẫu nhiên quen biết, sau đó mời làm khách mời trong livestream.



Người đại diện nói

"Đã nhiều ngày fans của cô tăng cực kỳ nhanh chóng, thu nhập so với mấy tháng trước đều gấp vài lần. Làm không tồi, tiếp tục cố gắng."

Tô Yên trả lời

"Được."

Lúc sau, người đại diện lại nói

"Cô còn biết minh tinh nào nữa không?"

Còn không đợi Tô Yên trả lời, người đại diện liền nói

"Công ty chuẩn bị tổ chức giải đấu PK giữa các chủ bá. Số lượng fan của cô vừa vặn đạt đủ chỉ tiêu. Năm ngày nữa nếu không có gì thay đổi thì cô sẽ cùng một chủ bá khác tiến hành PK.Thắng thì thưởng thêm 1 tháng tiền lương. Thua sẽ bị trừ bớt 10% tiền thưởng."

Tô Yên nghe xong liền hỏi một câu

"Nhất định phải PK sao?"

Người đại diện trầm mặc một lúc, sau đó nói

"Cho cô tiền còn không muốn kiếm sao?"

Tô Yên nghĩ đến tình trạng của mình hiện giờ.

Tiền đều phải vay bọn Tô Cổ.

Cô lên tiếng

"Kiếm."

Nói xong bèn nghĩ nghĩ.

Tiền có lẽ không phải vạn năng, nhưng không có tiền, tuyệt đối không thể.

Tắt điện thoại, ánh mắt Tô Yên dừng ở trên người Tô Cổ.

Sau đó lại từ trên người Tô Cổ chuyển dời đến trên người Tô Tiểu Hoa.
 
Chương 1222: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 34


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Tiểu Hoa theo bản năng giơ tay che kín chiếc bánh kem trong tay.

Nhưng ngược lại nghĩ đến đó là ký chủ của mình.

Yên lặng bỏ cái tay đang che bánh ra, hỏi

"Yên Yên muốn ăn sao?"

Tô Yên lắc đầu

"Năm ngày sau, ta sẽ PK trên livestream. Các em có muốn tham gia không?"

Tô Tiểu Hoa nâng cánh tay nhỏ.

"Muốn muốn muốn!!!"

Tô Cổ biểu hiện bình tĩnh

"Em được lợi gì?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Tiền thưởng chia cho em 10%."

Tô Cổ nghiêng đầu sang một bên

"Em nếu muốn livestream kiếm tiền, khẳng định kiếm được nhiều hơn so với chị."

Giọng nói tràn đầy tự tin đến từ "Em Trai Quốc Dân"

Tô Yên

"Vậy em muốn gì?"

Tô Cổ

"Đi dạo phố, chúng ta cùng nhau đi."

Tô Yên nghi hoặc

"Dạo phố?"

Tô Cổ kiên định gật đầu

"Đúng vậy."

Tô Yên nghĩ đến trước kia, hình như cô vẫn luôn tìm thấy hắn ở mấy khu trung tâm thương mại.

Đồng chí Cổ Vương nhìn qua hình như thật sự rất thích đi dạo phố a.

Chẳng lẽ ······

Hắn là coi trung tâm thương mại như là thân thể con người, mỗi ngày đi bộ một tí để tìm cảm giác??

Cuối cùng, Tô Yên vẫn đồng ý.

Cái yêu cầu dạo phố này thực sự không tính là cao siêu gì.

Khó có được một lần Đồng chí Cổ Vương đưa ra yêu cầu, Tô Yên vẫn muốn thoả mãn hắn.

Đang lúc nói chuyện.

Tiểu Hồng vốn dĩ đang quấn quanh cổ tay Tô Yên bỗng lạch cạch một chút, từ cổ tay của cô rơi xuống đùi.

Lưỡi rắn đỏ tươi phun phì phì.

Thẳng tắp nằm ở đằng kia.

Ba người đều ngây ngẩn cả người.

Đây là làm sao vậy?

Sau đó, Tiểu Hồng nhanh chóng bò tới cửa sổ xe taxi

"Tê tê tê tê tê, ọe!!!"

Lúc ấy Tiểu Hồng có sao hay không bọn họ thực sự không biết.

Duy nhất biết là, tài xế từ gương xe nhìn thấy một màn như vậy.

Sợ tới phức đạp gấp chân phanh.

Xe loạng choạng đụng phải cây đại thụ ven đường.

Sau đó tài xế ở trong xe kinh hoàng mà tông cửa xông ra.

Sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chạy đi báo cảnh sát.



Tô Yên lôi kéo cái đuôi của Tô Tiểu Hồng.

"Em làm sao vậy?"

Tô Tiểu Hồng phun lưỡi rắn

"Tê tê tê tê tê"

Khó chịu.

Nói xong, Tiểu Hồng lại lần nữa quấn quanh cổ tay Tô Yên rồi nằm im thin thít.

Thi thoảng sẽ phun phun lưỡi rắn để chứng minh mình còn sống.

Lăn lộn cả một đường.

Rốt cục cũng trở về đến nhà.

Khi cả ba về đến nhà, vết máu trước cửa và căn nhà bừa bộn đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Dì nhân viên đã sớm chờ Tô Yên trở về để lấy tiền công.

Chờ dì nhân viên đi rồi, Tô Yên bế Tô Tiểu Hồng đặt nó ở trên bàn.

Lực chú ý lại lần nữa dừng ở trên cái đuôi của Tô Tiểu Hồng.

Sau đó cô duỗi tay, ấn ấn.

Tiểu Hồng vốn đang nằm im lìm bỗng nhiên phản ứng dữ dội.

Âm thanh gào rống tức giận

"Tê tê tê tê tê!!!"

Đau đau đau đau đau đau!!!

Kêu xong, Sắc mặt Tiểu Hồng liền mặt tái nhợt ngã vào bàn.

Tô Yên hỏi

"Em có từng tiếp xúc với Người Bất Tử không?"

Tiểu Hồng lắc lắc cái đầu.

Không có, nó sẽ không tiếp xúc với những thứ nó không biết.

Hơn nữa khoảng thời gian Yên Yên không ở đây, nó vẫn luôn đi theo Cổ Vương.

Cổ Vương đều không bị làm sao.

Tô Cổ đứng bên cạnh lên tiếng

"Trước kia cái đống màu đen xì đó sợ lửa, hay là sợ lửa của Tiểu Hồng?"

Lực chú ý của Tô Yên chuyển dời đến trên người Tiểu Hồng

Lên tiếng

"Thứ kia đến từ Minh giới, nó sẽ không sợ đồ vật của nhân giới. Đồ vật của Minh giới, chỉ có lửa của Minh giới mới có thể tiêu diệt."

Tiểu Hồng nỗ lực ngẩng đầu

"Tê tê tê tê tê"

Em không phải rắn của Minh giới.

Em không phải mà!!

Nó lớn lên đẹp như vậy, mới không cần biến thành cái thứ đồ vật xấu xí đen xì như kia đâu.

Tiểu Hồng đối với giao diện của bản thân vẫn rất tự tin.

Tô Yên nhìn một lúc cũng không tra ra cái gì.

Liền không hỏi lại nữa.

Chỉ là cân nhắc làm thế nào để nó mau nôn ra.
 
Chương 1223: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 35


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Cũng may, Tiểu Hồng sức sống ngoan cường.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, lại lăn lăn lộn lộn khắp nơi.

Nhìn qua thật khỏe mạnh.

Có lẽ đây là tác dụng của việc được nuôi đến da dày thịt béo.

Vốn dĩ ăn cơm chiều xong liền chuẩn bị đi nghỉ.

Cô mới ra viện, còn đang trong giai đoạn cần an dưỡng.

6h chiều.

Tô Yên nhận được điện thoại của Tống Du Cảnh

Câu đầu tiên sau khi nhận điện thoại chính là

"Mở cửa, anh ở bên ngoài."

Thanh âm lạnh như băng, không chút cảm xúc.

Tô Yên ngoan ngoãn đi ra mở cửa.

Vừa mở ra, liền thấy một nam nhân mặc một thân tây trang đứng ở bên ngoài.

Tô Yên nghi hoặc

"Có việc gì sao?"

Tống Du Cảnh mặt không biểu tình

"Không có chuyện thì không thể tới sao?"

Tô Yên gật gật đầu

"Đương nhiên là có thể tới."

Tuy rằng không hiểu vì sao khẩu khí của hắn lại như vậy.

Nhưng cô cũng không thể nói không cho hắn đến.

Vừa đi vào, Tống Du Cảnh liền nhìn thấy Tô Tiểu Hoa cùng Tô Cổ đang ngồi trên sô pha chơi trò chơi.

Tống Du Cảnh mặt không biểu tình

"Hai người các ngươi muốn ở lại chỗ này?"

Tô Cổ cùng Tô Tiểu Hoa đồng thời gật đầu.

"Đúng"

"Đúng vậy."

Tống Du Cảnh nghiêng đầu, nhìn một vòng.

Nhà không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách.

Có một phòng đã dọn dẹp để bọn người Tô Cổ ở.

Tống Du Cảnh cởi áo khoác.

Tô Yên vừa nhìn thấy động tác này của hắn.

Trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ

"Anh muốn ở lại đây sao?"

Tống Du Cảnh nhìn về phía cô

"Không được à?"

Tô Yên

"Nhưng, không còn phòng trống."

Tống Du Cảnh thái độ khác thường, nhướng mày.

Hắn từng bước một tới gần Tô Yên.

Khom lưng, cúi đầu.

"Em còn muốn chúng ta tách ra ngủ riêng sao?"

Cánh môi mỏng khép khép mở mở.

Hai người tư thế thập phần ái muội.

Nhưng mà, hai đứa nhóc trên sofa cộng thêm một con rắn vốn dĩ đang chơi trò chơi.

Không biết đã ngẩng đầu lên từ khi nào

Yên lặng nhìn chăm chú vào một màn này.

Tiểu Hoa đại khái là quá hưng phấn.

Thế cho nên trực tiếp kêu thành tiếng

"Hôn đi, hôn đi, hôn đi!!!"

Thanh âm non nớt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm.

Bên cạnh nó, Tiểu Hồng cũng hưng phấn nhảy dựng lên.

"Tê tê tê tê tê tê tê tê!!!"

Yên Yên cố lên!!

Áp đảo hắn!!!

Đánh bại hắn!!!

Tô Cổ duỗi tay, ấn Tiểu Hồng ở trên sô pha.

Che khuất hai mắt to tròn của nó.

Sau đó, Tô Yên kéo Tống Du Cảnh vào phòng ngủ.

Ầm một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Rốt cuộc ngăn chặn được một đám đèn pha.

Tiểu Hồng

"Tê tê tê tê tê?"

Ngươi làm gì??

Tô Cổ cúi đầu, sờ sờ đầu Tiểu Hồng

" Thiếu nhi không được xem."

Tiểu Hồng nghi hoặc, tầm mắt dừng ở trên người Tô Tiểu Hoa còn đang hưng phấn.

"Tê tê tê tê tê"

Tô Tiểu Hoa cũng đang xem.

Tô Cổ

"Nó là lão yêu quái sống lâu rồi, không còn là trẻ con nữa."

Tiểu Hồng nghe xong, trong lòng xem như bình tĩnh một chút.

Vậy được, nó không thèm so đo nữa.

Sau đó, thân mình thu nhỏ lại.

Lại lần nữa quấn quanh cổ tay Tô Cổ.

Người nào đó bị Tô Yến kéo vào phòng ngủ.

Khóe môi không nhịn được gợi lên một nụ cười.

Nhưng sau khi đi vào trong phòng rồi, liền đè ép í cười xuống.

Bày ra một bộ dáng lạnh như băng.



Tống Du Cảnh hỏi

"Như thế nào? Anh nói không đúng sao?"

Tô Yên nghiêm túc nói

"Em đổi một cái cơ thể mới."

"Cho nên?"

"Cho nên hiện tại em không phải vợ của anh."

Cô nói xong.

Tống Du Cảnh cười lạnh một tiếng.

Duỗi tay, nhéo cằm Tô Yên.

Hắn cúi đầu lẩm bẩm

"Đừng có nói là em chỉ thay đổi cơ thể khác, dù xương cốt em có nghiền thành tro thì cũng đều là người của anh, ai cũng không thể thay đổi được."

Tô Yên nghe xong liền phát ngốc.

Cô đâu phải định nói cái này?

Cô muốn rằng, tình trạng của thân thể hiện tại này là chưa kết hôn, cho nên không phải vợ của hắn.
 
Chương 1224: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 36


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hắn phản ứng hơi thái quá một chút.

Tô Yên bị hắn ôm gắt gao.

Eo đau muốn gãy.

Cô do dự

"Anh ······"

Tống Du Cảnh nâng mắt

"Anh làm sao? Em hối hận khi trêu chọc vào anh sao?"

Tô Yên nhìn đôi mắt đen nhánh của hắn.

Trong đầu dần dần hồi tưởng lại từng việc từng việc đã phát sinh trong thời gian qua.

Khó nói chuyện như vậy, từng bước từng bước ép sát cô như vậy.

Cách nói chuyện, cách làm việc thay đổi quá lớn.

Dù cho hắn đã cố gắng duy trì tác phong.

Chỉ có đôi khi, hoàn toàn là ngang ngược không chịu nói lý.

Tô Yên nhìn vào hai mắt Tống Du Cảnh.

Yên lặng duỗi tay ôm eo hắn.

"Không hối hận."

Cô nhanh chóng mở miệng trả lời.

Tống Du Cảnh nhìn bàn tay trắng nõn đang để trên mu bàn tay mình.

Trên đó có thể thấy rõ những lỗ kim do truyền dịch.

Hắn cúi đầu, càng dùng sức ôm chặt cô

Nửa ngày sau, hắn nói

"Em gầy như vậy, phải bồi bổ."

Tô Yên ngẩng đầu nghi hoặc

"Hả?"

Tô Yên

"······"

"Quá gầy."

Hắn đem Tô Yên bế lên, hai người cùng nhau ngã vào giường.

Hắn nằm dưới, Tô Yên nằm trên.

Cuối cùng, chuyện gì cũng không làm.

Đắp chăn lên đơn thuần ngủ.

Vốn dĩ Tô Yên cho rằng hắn là tới bồi cô ngủ.

Chỉ là mười phút sau.

Nhìn hắn nhanh chóng ngủ say.

Tô Yên nhẹ nhàng cử động cơ thể.

Kết quả người nào đó liền mở mắt, đôi tay dùng sức ôm chặt cô.

Hai mắt đen nhánh tràn đầy cảnh giác

"Như thế nào? Không muốn ngủ sao."

Tô Yên bị ánh mắt hung hãn kia nhìn đến ngơ ngẩn.

Nửa ngày sau mới chậm rì rì nói

"Em muốn nằm xuống."

Tống Du Cảnh nghe thấy lời này.

Nhắm mắt lại, che đậy hai đôi mắt đen nhánh nồng đậm.

Hai tay ôm bên hông Tô Yên thả lỏng.

Chờ Tô yên nằm xuống, người nào đó lại ôm chặt lấy cô.

Làm cô muốn nhúc nhích cũng không thể.

Ôm thế này là muốn đem cô bóp chết sao.

Tô Yên cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Thần kỳ chính là, cô ngủ rất ngon.

Một giấc liền ngủ tới 10h sáng hôm sau.

Như muốn ngủ bù cho quãng thời gian không được ngủ ngon trước đây vậy.

Khi cô tỉnh ngủ mới phát hiện Tống Du Cảnh vẫn đang say giấc.

Hai người bọn họ đêm qua đi ngủ rất sớm.

Còn chưa đến 7 giờ.

Hắn ngủ đến bây giờ vẫn chưa chịu tỉnh dậy.

Tô Yên nhìn hắn, đáy mắt mờ mịt tựa hồ phai nhạt đi một chút.

Thời gian cô không ở đây, hắn đã làm gì?

Hắn có buồn hay không?

Nhưng mà lại nghĩ đến hai đứa nhóc bên ngoài, còn cả Tô Tiểu Mộng đã rời khỏi.

Chắc hắn sẽ không thấy buồn đâu.

Hẳn chắc là vội vàng đến không kịp.



Quan trọng nhất chính là.

Hắn đến đây từ lúc nào?

Giờ phút này cô đã biết.

Tống Du Cảnh không chỉ là Tống Du Cảnh.

Mà còn là Quân Vực.

Tô Yên cũng không định nói ra.

Nếu cô nói ra, hắn nhất định muốn thanh toán với cô.

Đến lúc đó khẳng định người chịu khi dễ là cô.

Hắn sẽ đưa ra các loại yêu cầu, các loại lý do khác nhau, còn không thèm nói đạo lý.

Cho nên, vẫn nên làm bộ cái gì cũng không biết đi.

Tô Yên lộ ra một nụ cười nhẹ.

Sau đó dướn người lên, hôn vào môi hắn một cái.

Vốn dĩ cô định ngủ thêm một lúc.

Ai dè, vừa mới ngẩng đầu lên liền phát hiện Tống Cảnh Du đã tỉnh.

Vì vừa mới tỉnh ngủ nên trong mắt hắn vẫn còn mơ màng.

Đôi mắt của hắn nhìn thẳng vào Tô Yên.

Ánh mắt nóng rực không có một chút áp lực nào

"Tiểu Quai."

Tô Yên liền nhắm mắt, làm bộ mình không nghe thấy gì.

Cô duỗi tay, bịt kín đôi mắt Tống Du Cảnh.

Sau đó nói chậm rì rì nói

"Ngủ thêm một chút nữa."

Nói xong, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Khi bỏ tay ra mới phát hiện đôi mắt kia còn không thèm chớp, vẫn luôn nhìn cô.
 
Chương 1225: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 37


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hai người nhìn nhau một hồi lâu.

Sau đó, Tống Du Cảnh chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Ngủ rồi.

Cứ như câu nói kia chỉ là nói mớ.

Lại ước chừng qua một giờ sau, Tống Du Cảnh tỉnh lại.

Vẫn là khuôn mặt không cảm xúc, lạnh như băng.

Hắn ngồi dậy.

Tô Yên cũng ngồi dậy theo, lên tiếng

"Anh tỉnh rồi."

Giọng nói vẫn có chút khàn khan, nghe không rõ.

Miệng vết thương trên cổ đã liền lại kha khá, để lại một vết sẹo.

Tống Du Cảnh xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.

Lực chú ý của Tô yên vẫn luôn ở trên người hắn.

Cho đến tận lúc ăn xong bữa sáng, hắn đều không nhắc tới bất cứ chuyện gì.

Vừa nãy chắc là hắn ngủ mơ.

Tô Yên nghĩ như vậy.

Cô cắn một miếng bánh mì.

Bên cạnh, Tô Tiểu Hoa vung vẩy đôi chân

"Yên Yên, Yên Yên, em muốn ăn mứt trái cây."

Tiếng trẻ con non nớt vang lên.

Tống Du Cảnh nâng mí mắt.

Ngón tay thon dài cầm lọ bơ lạc đưa tới trước mặt Tô Tiểu Hoa.

Tô Tiểu Hoa vẫn có một chút sợ hắn.

Thế nên không dám mở miệng nói rằng mình không thích ăn bơ lạc.

Yên lặng dùng dao nhỏ quết một chút bơ lạc.

Sau đó ủy khuất cắn bánh mì.

Ô ô ô, bơ lạc thật khó ăn.

Người ta muốn ăn mứt trái cây cơ.

Tô Cổ ngồi đối diện nhìn đôi mắt rưng rưng của Tô Tiểu Hoa.

Hắn duỗi tay, quết mứt trái cây lên một miếng bánh mì.

Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Tiểu Hoa, ném bánh mì đó cho Tiểu Hồng.

"Tê tê tê tê tê"

Ăn ngon! Ăn ngon!!

Tiểu Hồng vung cái đuôi ở trên ghế, ăn vội vàng.

Vốn dĩ Tiểu Hồng thích ăn thịt.

Đặc biệt là cái loại thịt tươi máu chảy đầm đìa ấy.

Chỉ là thời gian lâu dài đi theo Tô Yên, đã được huấn luyện.

Tiểu Hồng từ một con rắn hoang dã dần dần biến thành một con rắn cảnh được nuôi giữ trong nhà.

Hoa quả trái cây gì gì đó nó đều cảm thấy ăn rất ngon.

Thịt cũng thích ăn thịt chín.

Đương nhiên, vẫn là không thích ăn rau dưa.

Chờ ăn xong bữa cơm.

Tống Cảnh Du vẫn luôn trầm mặc lúc này mới mở miệng

"Sổ hộ khẩu của em để ở đâu?"

Tô Yên sửng sốt

"Hả?"

Tống Du Cảnh mặt vô cảm, lặp lại một lần nữa

"Sổ hộ khẩu."

"Chắc là ở chỗ mẹ em."

Tống Du Cảnh lên tiếng

"Ừ."

Lại nói

"Ngày mai cầm sổ hộ khẩu đi lãnh chứng. Anh sẽ đến đón em."

Hắn nhàn nhạt nói một câu.

Đúng kiểu việc kết hôn đơn giản như ăn cơm vậy.

Tô Yên nhớ tới chuyện trong nhà nguyên thân.

Cô không lập tức trả lời.

Thế cho nên động tác Tống Du Cảnh đang uống cà phê liền dừng lại.

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh sâu kín

"Em không muốn?"

Giọng nói cực kỳ thong thả.

Tô Yên chớp chớp mắt

"Em đồng ý ······."

Cô chậm rì rì trả lời hắn.



Nghe cô nói đồng ý, Tống Du Cảnh khó khăn lắm mới vừa lòng, tiếp tục uống cà phê.

Nhìn nhất cử nhất động của hắn, chỉ cảm thấy hắn giống như bâng quơ thuận miệng nhắc tới.

Nhưng cô vừa mới do dự một giây, hắn liền muốn bại lộ bản tính.

Đây là đang ép hôn sao?

Tô Yên nghĩ.

Đang ăn cơm, mẹ Tô gọi điện thoại tới.

Tô Yên vốn dĩ không muốn nghe.

Nhưng thấy bà ta cứ liên tục gọi hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng vẫn là nhận điện thoại.

Cô đi đến phòng ngủ.

Ra tiếng

"Mẹ, có việc gì sao?"

Bên kia điện thoại, mẹ Tô khóc nức nở

"Tôi sẽ bán phòng ở!! Cô muốn tiền, tôi cho cô tiền!! Cô mau thả con trai tôi ra!!"

Ngữ khí kia, tất cả đều là chỉ trích Tô Yên.

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.

"Tôi đi tìm mẹ."

Những việc như thế này tốt nhất là đến gặp mặt trực tiếp.

Quan trọng là cô còn phải lấy sổ hộ khẩu.

Nghĩ vậy, liền tắt điện thoại.

Ngẩng đầu lên, không biết Tống Cảnh Du đã đứng ở cửa phòng ngủ từ khi nào.
 
Chương 1226: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 38


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên lên tiếng

"Em đi gặp mẹ."

Tống Du Cảnh trầm mặc một giây.

Sau đó mở miệng

"Anh đi cùng em."

Tô Yên sửng sốt

"Hả?"

"Còn chưa gặp qua bố mẹ vợ tương lai nữa."

Tô Yên do dự, nói

"Lần sau rồi gặp."

Tống Du Cảnh mặt vô cảm

"Không muốn anh gặp họ?"

Tô Yên lắc đầu

"Không phải, em có chút việc muốn cùng mẹ xử lý."

"Anh không thể biết?"

"Đúng vậy, việc riêng."

Cô chậm rì rì phun ra mấy chữ.

Tống Du Cảnh nhướng mày, suy tư

"Việc riêng?"

Hắn từng bước một tiến tới trước mặt Tô Yên.

Tô Yên yên lặng lùi về sau.

Nhìn qua còn tưởng nam nhân này muốn ỷ thế hiếp người.

Bịch một tiếng.

Phía sau lưng Tô Yên là vách tường, tiến không được, lùi không xong.

Tống Du Cảnh chống tay ở trên tường.

Giọng nói sâu kín

"Việc riêng của em, anh không thể biết sao?"

Tô Yên chớp chớp mắt.

Cô còn chưa kịp nói gì, Tống Du Cảnh liền nói tiếp.

"Anh là người ngoài sao?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Một chút việc nhỏ mà thôi."

Tống Du Cảnh giọng điệu quái quái

"Việc nhỏ mà cũng không muốn để cho người ngoài như anh biết, em đề phòng cướp sao?"

Hắn một câu tiếp một câu, khiến Tô Yên á khẩu không trả lời được.

Cô vốn đã không giỏi nói chuyện.

Nào phải đối thủ của Quân Vực đâu chứ.

Giọng nói Tống Du Cảnh không hề phập phồng

"Hay là, mẹ vợ tương lai đã chọn được con rể tốt rồi?"

Nói xong, tức khắc trong phòng liền an tĩnh.

Hắn cúi người, khom lưng tới gần bên tai Tô Yên.

Giọng Tống Du Cảnh âm u, môi mỏng khẽ mở

"Việc này xác thật đúng là việc riêng của em, không có liên quan gì tới anh!"

Lời nói vân đạm phong khinh.

Chỉ là vừa nói xong, Tô Yên đã bị ôm vào trong lòng ngực hắn.

Tay bên hông khẩn trương siết chặt.

Cô mở to hai mắt, nghiêm túc nói

"Em còn chưa kịp nói gì, chỉ có anh tự biên tự diễn."

Thanh âm mềm mại vô tội.

Là chính hắn suy nghĩ quá nhiều.

Tự tức giận còn bắt bẻ cô.

Đầu Tống Du Cảnh để ở trên vai Tô Yên.



Đầu tóc đen tuyền có chút loạn.

Cổ áo cũng mở ra.

Hắn lẩm bẩm

"Bản thân anh tự suy nghĩ một chút đều sẽ tức giận, cho nên, chính là em sai."

Tô Yên thấy hắn như vậy liền không muốn chấp hắn nữa.

Dù sao tính tình Quân Vực như thế nào cô cũng đã hiểu rõ.

Tô Yên nhìn vị trí hiện tại của mình.

Trong phòng ngủ, bên cạnh chính là giường nằm, lại còn đang bị người ta đè lên.

Cô thử đưa ra phương án giải cứu

"Cũng không phải chuyện gì to tát, nếu anh muốn biết, em sẽ nói với anh."

Vừa dứt lời, liền nhận thấy yết hầu hắn lăn lộn

"Được"

Tô Yên nghiêm túc nói

"Anh trai của em bị tống vào ngục, mẹ em muốn chuộc hắn ra nên muốn tìm em. Muốn em thả hắn ra thì phải đưa cho em 30 vạn."

Cô giải thích xong.

Tống Du Cảnh tiếp tục hỏi

"Em tống anh trai mình vào ngục giam?"

Tô Yên gật đầu

"Đúng vậy"

Tống Du Cảnh nhướn mày, nhìn sườn mặt Tô Yên.

Ôm cô càng thêm dùng sức, khóe môi gợi lên ý cười.

"Tiểu Quai cũng thật lợi hại."

Tô Yên chớp chớp mắt, sau đó gật gật đầu

"Ừm "

Nói xong, cô hỏi

"Có thể buông em ra không?"

Tống Du Cảnh sẽ nghe theo sao?

Ấy, không đúng, phải nói là Quân Vực.

Quân Vực đương nhiên nhìn ra, cô không muốn thừa nhận hắn là Quân Vực.

Cô không muốn thừa nhận.

Thế thì hắn liền tiếp tục diễn tiếp, cô thích thế nào cũng được.

Cong cong môi, tiếp tục hỏi

"Tiểu Quai vì sao lại tống anh trai vào ngục giam?"

Tô Yên nhìn hắn, không biết phải nói như thế nào

Tống Du Cảnh liền tiếp tục hỏi, thanh âm sâu kín

"Anh không có tư cách biết sao?"

Tô Yên nâng tay lên, yên lặng bịt kín đôi mắt của hắn, lúc này mới nói

"Hắn trộm tiền của em, còn suýt chút nữa giết chết em.

Phải vào tù, đây là tuân thủ pháp luật."

Dứt lời, căn phòng liền yên tĩnh.
 
Chương 1227: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 39


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên chậm rì rì nói thêm một câu

"Em có thể tự xử lý được."

Tống Du Cảnh ngã vào trên vai Tô Yên, thật lâu sau cũng không ra tiếng.

Bỗng nhiên, ý cười truyền đến

"Được, anh tin tưởng Tiểu Quai."

Giọng nói của hắn hàm chứa ý cười, bình bình đạm đạm.

Tỏ vẻ đề tài này không cần phải nói quá nhiều.

Tô Yên nghiêng đầu nhìn hắn một cái.

Hắn nhắm mặt lại, nhìn không ra cảm xúc gì.

Tô Yên nhịn không được lại nói thêm một lần nữa

"Em có thể xử lý tốt."

Tống Du Cảnh lại lên tiếng

"Ừ"

Sau đó hắn thuận miệng hỏi một câu

"Không phải em muốn đi gặp mẹ sao?"

Tô Yên ôm hắn, ngược lại là không muốn đi.

Cô nghĩ nghĩ rồi nói

"Em vốn là trọng sinh, những sự tình xảy ra trước đó vốn không liên quan gì tới em."

Tống Du Cảnh ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.

Môi mỏng chậm rãi gợi lên ý cười

"Tiểu Quai đây là làm sao? Sợ anh sẽ hại hắn ư."

Tô Yên không nói lời nào, xem như cam chịu.

Cô lôi kéo hắn chậm chạp không buông tay.

"Pháp luật rất công bằng. Dựa theo pháp luật thì tội của hắn không đáng chết."

Tống Du Cảnh ngậm ý cười, trên gương mặt kia rốt cuộc cũng không lạnh băng như trước nữa.

Nhìn một cái chỉ cảm thấy vô cùng câu nhân.

Hắn chậm rãi mở miệng

"Tiểu Quai nói chuyện này với anh để làm gì? Anh là bác sĩ, không phải là thẩm phán."

Tô Yên hơi há mồm, cảm thấy nói bóng nói gió với hắn cũng vô dụng.

Cô rốt cuộc nói thẳng.

"Hắn không thể chết được."

Tống Du Cảnh nhướng mày.

Chỉ là mắt có ý cười, không nói lời nào.

Hai người đối diện nhau, một mảnh yên tĩnh.

Tô Yên bắt lấy tay hắn không buông ra.

Cuối cùng cũng không biết qua bao lâu.

Tống Du Cảnh mới chậm rãi nói

"Hắn sống bao lâu đều do ông trời định đoạt, tới lúc chết sẽ phải chết, Tiểu Quai cũng không có cách nào thay đổi, có đúng không?"

Tô Yên

"Anh, anh..."

Cô nắm chặt cánh tay hắn, càng lúc càng gấp gáp.

"Quân Vực, anh đừng như vậy."

Giọng nói mềm mại ấm áp, có điểm bất đắc dĩ.

Cô thật sự không biết nên nói gì.

Dứt lời, người trước mặt cười ra tiếng.

Hắn lại lần nữa khom lưng, đầu tiếp tục gác ở bả vai Tô Yên.

Lẩm bẩm

"Tiểu Quai không phải không muốn nhận anh sao?"

Tô Yên nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói



"Em không phải không muốn nhận anh, em chỉ là muốn xử lý xong mọi việc rồi mới nói."

Yết hầu Quân Vực lăn lộn, ý cười truyền đến

"Tiểu Quai."

"Hả?"

"Lực đạo tay em lớn quá, anh đau."

Tô Yên cúi đầu nhìn cánh tay hắn.

Bởi vì có chút khẩn trương, thế nên cô đã quên khống chế lực đạo.

Vừa kéo tay áo hắn liền thấy trên cánh tay hắn sưng đỏ một mảng.

Dấu vết năm ngón tay in rõ ràng.

Cô vội vàng buông lỏng tay.

Xoa xoa tay cho hắn

"Em không cố ý."

Tô Yên một bên xoa tay hắn một bên nói.

Quân Vực như người không xương dán vào người cô, ôm cô vào trong ngực.

Hắn nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tô Yên.

Chậm rãi nói

"Em hôn anh một chút, anh liền tin tưởng lời Tiểu Quai nói."

Tô Yên nghiêng đầu, không hôn hắn mà lại nói

"Em hôn anh một chút, chuyện của em và Tô Phong anh có thể đừng nhúng tay vào không?"

Đôi mắt Quân Vực sâu kín, thật lâu sau vẫn không nói gì.

Hắn nâng tay lên, ngón tay thon dài sờ lên miệng vết thương trên cổ Tô Yên.

Môi mỏng khẽ mở

"Ý của Tiểu Quai là, người khác muốn giết em, anh không được quản sao?

Còn phải tiếp tục giả vờ như không biết, tiếp tục làm một con người hoàn hảo sao?"

Hắn nói ra những lời này, Tô Yên thế nhưng lại không phản bác được.

Không biết từ lúc nào, lệ khí trên người Quân Vực ngày càng dày đặc.

Hắn nhắm mắt, che lấp cảm xúc trong mắt mình.

Trên môi hiện lên nụ cười nhạt

"Nhìn đi, có phải em không biết nói gì hay không?"

Tô Yên duỗi tay, cầm tay hắn.
 
Chương 1228: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 40


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên ngăn cản bàn tay hắn đang sờ lên vết sẹo trên cổ.

Lên tiếng

"Bị thương cũng không phải em, lúc ấy em còn chưa trọng sinh."

"Nhưng người phải chịu khổ là em."

Tô Yên thấy hắn một lòng cứng rắn, dầu muối đều không ăn.

Cô kiên định nói

"Hắn không thể chết được."

Nói xong, lại bổ thêm một câu

"Đây là chuyện của em."

Quân Vực khựng lại.

Đứng thẳng, nhìn cô.

Miệng cười càng lúc càng lớn

"Tiểu Quai đây là vì một nam nhân khác mà muốn phân rõ giới hạn với anh sao?"

Tô Yên thấy hắn càng ngày càng cố chấp.

Dù cô có nói gì, nhưng phàm là không phù hợp với tâm ý của hắn đều sẽ bị hắn tính hết lên đầu tên Tô Phong kia.

Cô vươn ngón tay ra chỉ Quân Vực

"Anh đây là đang vô cớ gây rối."

Quân Vực thanh âm chậm rãi

"Tiểu Quai hiện tại cảm thấy anh đang vô cớ gây rối? Vì hắn? Hắn rất quan trọng với Tiểu Quai sao····ưm."

Hắn chưa nói xong đã bị người bịt kín miệng.

Tô Yên gấp đến không được.

Dù có nói như thế nào cô đều chiếm thế hạ phong.

Quân Vực nhắm mắt che khuất cảm xúc.

Không khí dần yên tĩnh

Tô Yên buông tay, lại kéo cánh tay hắn.

Thoáng dùng sức, đẩy người vào ghế.

Cô lúc này mới tiến lại gần.

Hôn hắn một cái.

Quân Vực bị hôn một cái.

Biểu tình trên mặt nhìn qua đã tốt hơn một chút.

Khó có khi cô chủ động hôn hắn.

Mỗi lần hôn nhau cô đều như đầu gỗ, hôn thật lâu mới chịu đáp lại hắn.

Cô nghiêm túc nói

"Anh không cần xuống tay với hắn."

Quân Vực nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Tô Yên, biểu tình trở nên phá lệ thâm thúy.

Cũng không biết qua bao lâu.

Hắn chậm rãi rời ánh mắt đi.

"Tiểu Quai luôn ủy khuất anh, thành toàn cho người khác."

Lời này nói ra xem như hắn đã đáp ứng rồi.

Tô Yên trước kia cảm thấy Tiểu Hoa có chút ngốc nghếch.

Nhưng hiện tại xem ra vẫn rất hữu dụng.



Tiểu Hoa từng nói, nói không lại liền hôn một chút.

Cách này thế mà dùng được nha.

Cô đứng thẳng dậy.

Thanh âm mềm ấm nói

"Em đi nhé."

Nói xong liền cầm lấy túi xách đặt trên bàn.

Cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.

Quân Vực sửng sốt.

Đi luôn sao?

Mặc kệ hắn??

Những gì vừa mới làm với hắn đều chỉ là thủ đoạn để hắn đáp ứng điều kiện của cô sao?

Quân Vực nhướng mày.

Đúng thật là thông minh hơn trước kia rồi nha, giờ còn biết dùng sắc dụ nữa.

Đối với điều này, hắn hoàn toàn không ngại.

Tốt nhất là dụ dỗ hắn nhiều chút.

Cái đầu gỗ này, hôn một lần hai lần mà vẫn không chịu nở hoa, hắn không tin hôn thêm nhiều lần nữa mà hoa vẫn không chịu nở.

Tiểu Hoa cùng Tô Cổ đang ngồi ở trên sô pha xem TV.

Thấy Tô Yên ra ngoài, đồng thời vươn tay vẫy chào.

Kết quả mới vừa chào xong.

Tô Yên đã ra đến cửa nhà.

Từ trong phòng ngủ, một vị nam nhân quần áo xộc xệch, cúc áo mở rộng đi ra ngoài.

Người nào đó trực tiếp dán lên người Tô Yên, bộ dáng không cao hứng

"Bàn điều kiện với anh xong liền mặc kệ anh sao?"

Tô Yên chớp chớp mắt, nghi hoặc

"Anh còn muốn em làm gì sao?"

Vấn đề đã được giải quyết, cô đương nhiên muốn đi ra ngoài giải quyết chuyện tiếp theo.

Quân Vực ôm cô vào trong lòng ngực, giọng điệu càng không thế nào tốt lên được.

"Chẳng lẽ em đối với anh cũng chỉ là qua loa lấy lệ cho xong sao?"

Tô Yên lập tức phủ nhận, nghiêm túc nói

" Lúc hôn anh, em vô cùng nghiêm túc."

Quân Vực nắm lấy tay Tô Yên

"Anh không tin, em chứng minh lại đi."

Sau đó, Tô Yên lại lần nữa bị lôi trở lại phòng ngủ.
 
Chương 1229: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 41


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Chờ đến lúc Tô Yên chạy tới nhà mẹ Tô đã là hai tiếng sau.

Cô nhìn địa chỉ tiểu khu mẹ Tô cho.

Đi vào trong tòa nhà.

Vào thang máy ấn trực tiếp lên tầng 7

Số nhà 7012.

Tô Yên nhìn thoáng qua cửa phòng.

Sau đó duỗi tay gõ cửa.

Kết quả tay vừa đụng vào, cửa liền mở toang ra.

Tô Yên đi vào trong, phía sau cầu thang truyền đến âm thanh rất hung hãn

"Các anh em, chính là nó, bắt lấy cho tao!"

Dứt lời, bốn tên đàn ông từ trên cầu thang chạy xuống, xông thẳng về phía Tô Yên.

Tô Yên quay đầu lại, nhìn bốn năm người vạm vỡ đang xông tới trước mặt mình, chớp chớp mắt.

Ba phút sau.

Cô nâng tay lên, ấn vào một huyệt vị nào đó trên cổ tên cầm đầu.

Rầm!

Tên đó hai mắt vừa chớp, liền tê liệt ngất xỉu ngã xuống đất.

Từ đầu đến cuối Tô Yên đều trầm mặc, một câu cũng không nói.

Cô đứng ở cầu thang, nhìn căn hộ số 7012.

Ước chừng qua năm phút sau.

Trong phòng truyền đến tiếng thì thầm.

Là mẹ Tô

"Phỉ Phỉ, phương pháp của con liệu có được không? Thật sự có thể cứu tiểu Phong sao?"

Tiếp đó là giọng nói của phụ nữ.

"Mẹ, người cứ yên tâm đi, khẳng định có thể. Chỉ cần đến lúc đó chúng ta nắm giữ được nhược điểm của Tô Yên, con không tin nó dám không thả người."

Là giọng nói của Tôn Phỉ Phỉ - vợ của Tô Phong - Chị dâu của Tô Yên

Giọng nói của ả ta mang theo một chút đắc ý.

Cửa phòng bị kéo ra.

Sau đó liền nghe được âm thanh mẹ Tô kinh hô, sắc mặt bà ta trở nên trắng bệch.

Sự đắc ý trên mặt Tôn Phỉ Phỉ dần dần ngưng kết.

Mẹ Tô bắt đầu hoảng loạn

"Này, đây là xảy ra chuyện gì?"

Tôn Phỉ Phỉ cũng không biết ra sao

"Con không biết a."

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Cho đến khi nghe được âm thanh bước chân từ trên cầu thang đi xuống.

Tôn Phỉ Phỉ cùng mẹ Tô ngẩng đầu.

Tô Yên nhẽ ra bây giờ nên bị đánh hôn mê, đang bước từng bước từ trên cầu thang đi xuống.

Cô đứng ở cửa, không nói lời dư thừa, thậm chí những người đang nằm liệt trên mặt đất cũng không buồn hỏi đến.

Chỉ nói

"Tiền đâu?"

Trong mắt mẹ Tô lóe lên sự áy náy

"Yên Yên, mẹ, mẹ không phải muốn hại con, mẹ chỉ là muốn con thả anh ra thôi."

Tô Yên hỏi lại một lần nữa

"Tiền đâu?"

Mẹ Tô hốc mắt đỏ bừng, vừa khóc vừa run rẩy thò tay móc từ trong túi áo ra một chiếc thẻ ngân hàng.

"Đây, ở chỗ này."

Tô Yên giơ tay cầm lấy thẻ.

Cô ngẩng đầu, nghiêm túc nói

"Nếu trong thẻ không có 30 vạn, tôi sẽ không giải quyết riêng với mấy người nữa."

Mẹ Tô vội nói

"Là 30 vạn, thật sự là 30 vạn."

Tô Yên cất thẻ ngân hàng vào trong túi.



Sau đó lại nói

"Sổ hộ khẩu đâu."

Mẹ Tô không ngờ Tô Yên không nói tiếp chuyện tiền bạc mà lại đột nhiên hỏi sổ hộ khẩu.

Bà ta nghi hoặc

"Yên Yên? Con muốn sổ hộ khẩu làm gì?"

Tô Yên nói

"Đưa sổ hộ khẩu cho tôi, tôi sẽ thả Tô Phong ra ngoài."

Lời kia vừa nói ra, Mẹ Tô liền không thèm hỏi thêm nữa.

Vội vàng đi về phòng tìm sổ hộ khẩu.

Chờ Mẹ Tô cầm theo sổ hộ khẩu xuất hiện.

Tôn Phỉ Phỉ vẻ mặt cảnh giác, giật lấy sổ hộ khẩu cầm chắc trong tay

"Mày cần sổ hộ khẩu để làm gì? Chẳng lẽ là muốn chuyển căn hộ này sang tên mày?

Tao nói cho mày biết, căn hộ này là của mẹ, mày không có tư cách."

Tô Yên nhìn vào mắt Mẹ Tô.

Hoá ra bà ta không phải chỉ có một căn phòng ở.

Cô duỗi tay lấy lại sổ hộ khẩu kia từ trong tay Tôn Phỉ Phỉ.

Tô Yên nhàn nhạt nói

"Cô hẳn là nên đi tìm hiểu một chút kiến thức về sở hữu tài sản nhà đất, bằng không sẽ bị lừa."

Tô Yên đứng ở chỗ đó, suy nghĩ trong chốc lát.

Chậm rãi nói

"Tôi tuy rằng mất trí nhớ, nhưng căn cứ vào những gì tôi quan sát được trong khoảng thời gian này, cách sống của các người đối với tôi trước kia là bộ dạng gì, tôi đại khái đã biết rõ."
 
Chương 1230: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 42


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Mẹ Tô không biết Tô Yên muốn nói gì.

Nhưng nhìn thấy thái độ lãnh đạm của cô. Mẹ Tô bỗng nhiên thấy hoảng hốt

"Yên Yên?"

Tô Yên nói

"Tôi có lẽ đã đưa cho Tô Phong rất nhiều tiền, nuôi hắn rất nhiều năm. Mẹ quá thiên vị hắn, hắn hơn 20 tuổi đã thành gia lập nghiệp, phạm sai lầm mẹ vẫn còn thiên vị hắn."

Mẹ Tô nước mắt lưng tròng

"Yên Yên, anh con thời gian này ở trong ngục giam, mẹ cũng sống không bằng chết a."

Chỗ nước mắt đó đối với Tô Yên không có tác dụng gì.

Cô nghiêm túc nói tiếp

"Vốn dĩ mẹ nên tự thừa nhận, là chính mẹ dạy dỗ hắn thành cái bộ dạng này.

Nếu mẹ thật sự cảm thấy khó chịu, mẹ nên ngẫm nghĩ lại những năm qua mẹ đã thiên vị, đã chiều chuộng hắn như thế nào, mới khiến hắn trở thành cái bộ dạng như hiện tại."

Gieo nhân gì thì gặt quả đó.

Tô Yên cầm thẻ ngân hàng trong tay, nhìn thoáng qua

"Mẹ dùng 30 vạn để cứu hắn. Có lẽ, đưa hắn ra ngoài rồi, còn không tốt bằng để hắn ở trong ngục giam."

Mẹ Tô run rẩy

"Mày, mày, mày sao lại có thể nói anh mày như vậy?"

Tâm can Mẹ Tô vẫn là không nhịn được muốn thiên vị Tô Phong.

Tô Yên nói

"Về sau, tôi cũng không định trở về thăm mẹ nữa. nếu mẹ cảm thấy cần lấy phí phụng dưỡng, mẹ có thể đi tố cáo tôi.

Pháp luật phán bao nhiêu, tôi sẽ đưa cho mẹ bấy nhiêu."

Mẹ Tô không nghĩ tới Tô Yên sẽ nói như vậy.

"Mày, mày, tao là mẹ mày đấy!"

Tô Yên gật đầu

"Tôi biết"

Hai mắt đẫm lệ ẩn chứa sự áy náy của Mẹ Tô đã bị tức giận chiếm trọn.

Đứa con gái từ trước đến giờ đều nghe lời, hiện giờ muốn cùng bà ta đoạn tuyệt quan hệ.

"Dê con quỳ bú mẹ, quạ đen còn phụng dưỡng mẹ cha. Tại sao tao lại sinh ra đứa con gái bất hiếu như mày?"

Tô Yên ngửa cổ.

Lộ ra vết thương kia.

"Tôi thiếu chút nữa đã chết, mẹ tới bệnh viện thăm tôi ba lần. Ba lần tới đều vì muốn tôi buông tha cho Tô Phong. Hiển nhiên mẹ vốn không coi tôi là con gái mình. Mẹ không từ, tôi sao có thể hiếu được?"

Tô Yên lùi hai bước.

"Tình mẹ trong miệng người, là không khuyên nhủ được bèn tìm người tới đối phó với con gái mình sao?"

Cô nghiêm túc nói xong.

Đối phương liền á khẩu không trả lời được.

Rốt cuộc không phản bác nổi.

Sau đó Tô Yên cầm sổ hộ khẩu cùng thẻ ngân hàng bỏ vào trong túi xách.

"Mẹ, hẹn gặp lại."

Nói xong, cô xoay người đi xuống dưới.

Cô mới ra khỏi cửa tòa nhà.

Liền thấy ở bãi đỗ xe có một chiếc xe BMW màu đen chạy tới.

Xe phóng nhanh, nháy mắt liền dừng trước mặt Tô Yên.

Cửa kính được hạ xuống.

Ở chỗ ngồi phía sau, Tiểu Hoa vươn cánh tay nhỏ trắng nõn.

"Yên Yên! Là chúng em!!"

Nhìn vào bên trong, Tô Cổ cũng đang ngồi ở trong xe.

Trừ hai người bọn họ còn có một người lạ ngồi trên ghế lái.



Cô nghi hoặc

"Xe này là của ai?"

Tiểu Hoa hưng phấn

"Đương nhiên là của bọn em!"

"Ai mua?"

"Tô Cổ."

Tô Cổ ngồi ở ghế sau biểu hiện thực bình tĩnh

"Yên Yên, lên xe."

Tô Yên nhìn hắn, lại nhìn nhìn chiếc xe này.

Cô nghiêm túc hỏi

"Tô Cổ, một năm nay em tiết kiệm được rất nhiều tiền sao?"

Tô Cổ nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu

"Chỉ là tiền tiêu vặt."

Tô Yên không hỏi lại.

Mở cửa xe ngồi xuống.

Liếc mắt nhìn tài xế bên phía ghế lái một cái.

Tô Cổ tựa như biết Tô Yên muốn hỏi cái gì.

Trực tiếp mở miệng nói

"Thuê."

Xe bắt đầu di chuyển.

Mười phút sau, Tô Yên hỏi

"Em rốt cục có bao nhiêu tiền?"

Tô Cổ móc di động ra ở đằng kia bấm bấm trong chốc lát.

Ngẩng đầu

"Còn 138 vạn." (~ 4,8 tỉ)

Tô Yên nhịn không được từ ghế phụ quay đầu lại liếc hắn một cái.

Im lặng lên tiếng

"Cướp bóc là phạm pháp."

Tô Cổ

"Trước kia đã tích cóp được 50 vạn. Sau đem tiền đó cho một người vay đi mở công ty. Hắn mỗi năm đều sẽ cho em một ít tiền, nói cái này gọi là chia hoa hồng."
 
Chương 1231: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 43


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghe mà sửng sốt một hồi lâu.

Tô Cổ nhìn bộ dạng kinh ngạc của cô, cố gắng đè nén khóe môi đang muốn nhếch lên cười.

Quả nhiên, vẫn là có tiền mới tốt.

Tô Cổ chuyển dời tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ.

Tô Tiểu Hoa ăn một miếng bánh kem.

Ân, ngon thật.

Xe chạy khoảng hai mươi phút.

Sau đó ngừng lại.

Ngoài cửa sổ xe thình lình hiện to ba chữ: Cục Dân Chính.

Chỉ thấy Tống Du Cảnh mặc một thân tây trang đi đến ghế phụ Tô Yên đang ngồi.

Mở cửa xe.

Hắn ngậm ý cười nhìn Tô Yên

"Tiểu Quai, có mang sổ hộ khẩu tới không?"

Tô Yên chớp chớp mắt, thành thành thật thật gật đầu.

"Có"

Hắn duỗi tay kéo người từ ghế phụ ra.

Cũng không buồn giải thích, lôi kéo Tô Yên đi vào bên trong Cục Dân Chính.

Nửa giờ sau.

Chờ hai người ra ngoài.

Trên tay mỗi người cầm một quyển sổ nhỏ màu đỏ.

Bìa sổ viết, chứng nhận kết hôn.

Tô Yên nhìn quyển sổ, lại nhìn nhìn Tống Du Cảnh.

"Kết hôn rồi sao?"

Hắn ôm lấy Tô Yên, cúi đầu nói

"Không muốn?"

Nói xong, cũng không chờ Tô Yên trả lời đã vội vàng nói

"Dù em có không muốn cũng muộn rồi. Chúng ta đã kết hôn, hơn nữa, anh sẽ không đồng ý ly hôn đâu."

Đôi mắt đen nhánh của Tống Du Cảnh nhìn chằm chằm vào Tô Yên, chờ cô phản ứng lại.

Tô Yên gật gật đầu.

"Em không nói là muốn ly hôn."

Nói xong liền cất quyển sổ đỏ kia vào trong túi xách.

Tống Du Cảnh nhìn cô vừa nghiêm túc lại vừa đáng yêu.

Nhịn không được hôn cô hai cái.

Sau đó liền bế người lên xe của mình.

Giẫm lên chân ga chạy thẳng về nhà.

Tô Cổ nhìn hai người họ đã đi.

Liền nói với tài xế

"Đi về nhà."

Xe chuyển động, nhanh chóng phóng về nhà.

Thời điểm Tô Cổ và Tô Tiểu Hoa vừa ra khỏi thang máy.

Liền nghe được ở cửa truyền ra âm thanh nhỏ nhẹ

"Ưm, anh từ từ, cửa còn chưa mở."

Là âm thanh của Tô Yên.

Giọng Tống Du Cảnh khàn khàn,

"Anh đợi em một năm, em còn muốn anh chờ??!"

Thanh âm vội vàng tràn ngập dục vọng.

Sau đó, lúc mà Tô Cổ cùng Tô Tiểu Hoa xuất hiện ở hành lang.

Liền nhìn thấy Tống Du Cảnh đè Tô Yên ở trên cửa mà quấn quýt hôn môi.

Ngay lúc đó, Tô Yên duỗi tay vuốt khoá cửa, lạch cạch một tiếng, cửa phòng liền mở ra.

Cô tay nhỏ lực mạnh, vội vàng lôi kéo Tống Du Cảnh vào trong phòng.

Bọn người Tô Cổ cũng chuẩn bị đi vào.



Liền nhìn thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng giơ lên.

Ầm một tiếng, cửa phòng liền đóng lại.

Hai đứa trẻ đáng thương đứng ở trước cửa, đưa mắt nhìn nhau.

Tô Cổ cúi đầu hỏi Tô Tiểu Hoa

"Có chìa khóa không?"

Tô Tiểu Hoa lắc đầu

"Không có."

Trong phòng lửa nóng hừng hực, đứng ở trước cửa còn nghe thấy tiếng đồ vật rơi ở phòng trong.

Bọn họ biết làm sao bây giờ?

Chờ.

Bốn tiếng sau.

Sắc trời đã tối.

Rốt cuộc cũng chờ được Tống Cảnh Du mặc một thân áo tắm dài đi ra, lạch cạch mở cửa.

Đứa nhỏ Tô Tiểu Hoa đáng thương còn đang ngồi dưới đất.

Vừa nhìn thấy cửa nhà mở ra, nhanh như chớp liền chạy vào trong

"Yên Yên, Yên Yên!! Em mệt muốn chết rồi!!!"

Tô Tiểu Hoa định đi tìm Tô Yên để được an ủi.

Ai ngờ nó vừa kêu xong, cổ áo đã bị người túm lấy.

Sau đó buông ra.

Tống Du Cảnh mắt nhắm hờ, tư thế lười biếng, nước từ trên mái tóc đen nhỏ giọt chảy xuống.

"Ầm ĩ cái gì?"

Tô Tiểu Hoa vốn dĩ khó chịu vì phải chờ bên ngoài tận bốn tiếng đồng hồ.

Nhưng sau khi gặp Tống Du Cảnh liền héo.

Thành thành thật thật đứng ở chỗ đó, không dám nói thêm điều gì.

Tô Cổ đi vào.

Hắn liếc Tống Du Cảnh một cái.

Thanh thanh lãnh lãnh nói

"Nghe nói ngươi bị phong ấn, thế nên có thể lý giải vì sao vừa gặp được Yên Yên liền có thể vội vã thành cái bộ dạng này."
 
Chương 1232: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 44


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tống Du Cảnh nhướng mày, nhìn về Tô Cổ đứng đối diện.

Tô Cổ vuốt ve đầu Tiểu Hồng, nói tiếp

"Dù sao cũng không thể vĩnh viễn ở bên cạnh chị ấy được, thật đáng tiếc."

Dứt lời.

Toàn bộ phòng khách đều cực kỳ an tĩnh.

Bầu không khí trở nên lạnh lẽo chưa từng có.

Những lời này quả thực chọc tới tim đen của Quân Vực.

Lão tử không được ở cạnh cô mà mấy đứa hỗn đản này lại dám ở trước mắt lão tử diễu võ dương oai.

Càng nhìn càng muốn diệt luôn mấy đứa nhãi ranh này.

Tô Tiểu Hoa ngốc một trận.

Sau đó lẩm bẩm

"Phong ấn?"

Nói xong, bỗng nhiên nó ngẩng đầu nhìn về phía Tống Du Cảnh.

Ánh mắt tràn đầy hoảng sợ

"Quân Vực đại nhân??"

Ánh mắt Quân Vực chuyển từ trên người Tô Cổ sang người Tô Tiểu Hoa.

Nhếch khóe miệng, nghiền ngẫm hỏi

"Nhận ra được ta?"

Thân thể Tô Tiểu Hoa cứng đờ, vội vàng trốn sang bên cạnh Tô Cổ

"Không quen biết, không quen biết."

Thân thể nho nhỏ chui rúc, hận không thể biến mất luôn.

Không biết từ khi nào Tô Yên đã đứng ở cửa phòng ngủ.

Cô mặc áo ngủ, nghi hoặc

"Các người đang nói chuyện gì vậy?"

Tống Du Cảnh nhướng mày.

"Dậy rồi?"

Tô Yên chớp chớp mắt.

Trên cổ, trên cánh tay đầy dấu hôn xanh xanh tím tím.

Cô gật đầu

"Vâng."

Tống Du Cảnh đi đến trước mặt cô,

"Có mệt không?"

"Vẫn ổn."

Tống Du Cảnh ôm Tô Yên quay lại phòng ngủ.

"Không mệt sao, chúng ta ngủ thêm một lát."

"Em không mệt."

"Em mệt."

Dứt lời, cạch một tiếng, cửa phòng ngủ liền đóng lại.

Phòng khách chỉ còn lại Tô Cổ cùng Tô Tiểu Hoa.

Tô Tiểu Hoa lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ.

Giọng điệu trẻ con non nớt nói

"Ngươi làm sao nhận ra hắn là Quân Vực?"

Tô Cổ liếc liếc mắt nhìn Tô Tiểu Hoa một cái

"Vô tình nghe được."

Tô Tiểu Hoa gật gật đầu

"Ừ"

Nó vô cùng tin tưởng lời này.

Tô Cổ dời tầm mắt.

Đi theo Yên Yên đến nhiều thế giới như vậy.

Nếu đến điểm này hắn còn không biết nữa thì hắn khác gì con rắn ngốc Tiểu Hồng đâu.

Đã nhiều ngày nay, bọn họ vẫn luôn ở lại thành phố Y.

Tống Du Cảnh không trở về công tác.

Tất cả đều đây chờ Tô Yên nuôi.



Đến một ngày nọ. người đại diện của Tô Yên gọi điện thoại đến.

"Tô Yên, cô đừng quên ngày mai phải PK với chủ bá khác. Nghe nói vị chủ bá kia quen biết không ít người nổi tiếng. Nếu cô có thể mời được Em Trai Quốc Dân Tô Cổ đến, khẳng định có thể đứng ngang hàng với cô ta."

Tô Yên ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Cổ

"Được"

Cô lên tiếng.

Người đại diện lại hỏi

"Cô có biết vị minh tinh nào nữa không? Có thể mời đến không?"

Minh tinh khác??

Tô Yên liền nhớ tới một người

"Tinh Nam?"

Vừa dứt lời, người đại diện đã vô cùng phấn khích

"Tinh Nam? Cô quen Tinh Nam sao? Có thể mời đến không?

Cô nếu có thể mời hắn đến, dù kết quả trận đấu như thế nào, cô đều sẽ được gấp ba lần tiền thưởng"

Tô Yên vốn dĩ muốn nói rằng cô với Tinh Nam mới chỉ gặp mặt một lần.

Nhưng nghe Linh Linh nói đến liền lương, liền dừng lại.

Nhìn vào cửa phòng tắm đang đóng chặt.

Tống Du Cảnh đang tắm rửa ở bên trong.

Cô còn muốn kiếm tiền để nuôi gia đình đó.

Kiếm tiềm, kiếm tiền, thực sự vô cùng quan trọng.

Cô trả lời

"Được"

Dứt lời liền tắt điện thoại.

Tô Cổ múc một muỗng kem

"Ngày mai sẽ phát sóng trực tiếp sao?"

Lỗ tai hắn siêu thính, đã nghe thấy tất cả.

Tô Yên gật đầu

"Ừ"

Tô Cổ trả lời

"Em có thể giúp."

So sánh với việc này, Tô Yên còn có một việc khiến cô không yên lòng

"Em có quen Doãn Hưng không?"

Tô Cổ suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu

"Có, chính là cái người cùng chị uống cà phê, còn nói rất thích chị, còn gọi chị là bảo bối kia sao?"
 
Chương 1233: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 45


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Cổ vừa dứt lời.

Không biết từ khi nào, tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm đã ngừng.

Tô Yên không chú ý tới.

Chỉ tiếp tục nói chuyện công việc cùng Tô Cổ.

"Có thể điều tra hắn không?"

Tô Cổ gật đầu

"Có thể."

Hắn tuy không để ý tên Doãn Hưng kia lắm.

Nhưng hắn có tiền.

Có thể đưa tiền cho thám tử, chỉ cần đưa đủ tiền, khẳng định có thể đào ra ba đời nhà Doãn Hưng.

Tô Cổ nhận nhiệm vụ xong lập tức mang theo Tô Tiểu Hoa đi ra ngoài.

Phòng khách chỉ còn lại Tô Yên.

Cạch một tiếng.

Tống Cảnh Du đã tắm rửa xong đi ra.

Hắn vừa xoa tóc vừa ngồi xuống sô pha trong phòng khách.

Tô Yên cầm quả táo trên bàn lên, vừa cắn được một miếng.

Liền nghe thấy âm thanh chậm rãi của Tống Du Cảnh

"Tiểu Quai."

"Hả?"

"Táo ăn rất ngon sao?"

" Cũng được."

"Doãn Hưng là ai?"

Đề tài đột nhiên xoay chuyển làm Tô Yên không kịp phòng ngừa.

Miếng táo trong miệng thiếu chút nữa mắc nghẹn ở cổ.

Tống Du Cảnh nhìn thẳng vào cô.

Cười cười

"Sao?"

Tô Yên không nói lời nào.

Tống Du Cảnh dựa vào sô pha.

Thong thả ung dung nói

"Hắn mời em uống cà phê?"

"Gọi em là bảo bối?"

"Còn nói thích em?"

Tô Yên cắn quả táo răng rắc

"Chuyện đó cùng em không có quan hệ."

Cô nhanh chóng phủi sạch mọi thứ.

Tống Du Cảnh không nhanh không chậm nói

"Nhưng anh thấy hình như Tiểu Quai thực sự để ý hắn ta đó, nếu không thì đã không cố ý đi điều tra hắn."

Tô Yên cúi đầu gặm táo.

Tống Du Cảnh cười càng tươi

"Không cần vội vàng, suy nghĩ cẩn thận rồi nói."

Đúng lúc này, điện thoại Tô Yên rung lên ầm ầm.

Nhìn thoáng qua dãy số, là Mẹ Tô gọi điện tới.

Lần trước cô đã nói rất rõ ràng rồi.

Không muốn cùng bà ta liên hệ quá nhiều.

Hơn nữa lúc này Tô Phong đã được thả ra.

Cần gì phải gọi điện thoại cho cô?

Nghĩ như vậy, Tô Yên nghe máy.

"Alo?"

Dứt lời, liền nghe được tiếng Mẹ Tô kêu rên từ bên kia điện thoại

"Yên Yên! Con cứu anh con đi."

"Có chuyện gì?"

"Anh con cần phải ghép thận, trên người còn có rất nhiều vết thương. Cần 50 vạn, Yên Yên, con có tiền không?"

Tô Yên

"Không có tiền."

Mẹ Tô kêu khóc

" Yên Yên! Con là muốn anh con chết sao Yên Yên???"

"Ai biến hắn thành cái dạng này thì mẹ nên tới tìm người đó!"

Mẹ Tô tuyệt vọng

"Mẹ cũng không biết, anh con vừa ra tù, nói với mẹ muốn đi ra ngoài chơi liền đi một mạch một ngày một đêm.

Khi mẹ gặp lại Tiểu Phong, nó đã nằm ở cửa nhà.

Nó bị người ta cắt mất một bên thận, toàn thân bị chém 31 nhát dao. Bác sĩ nói nó chỉ còn nửa cái mạng."

Tô Yên nghe xong, trầm mặc.

Cắt một bên thận.

Chém 31 nhát.

Còn có thể giữ được nửa cái mạng??

Thủ pháp này hẳn là dân chuyên nghiệp mới làm được.



Sau đó, Tô Yên ngẩng đầu.

Nhìn người đang ngồi đối diện mình.

Tống Du Cảnh vì nghe thấy cô cùng Tô Cổ nói chuyện nên đang vô cớ gây chuyện với cô ở chỗ này.

Tô Yên tắt điện thoại đi.

Lên tiếng

"Anh trai em đã xảy ra chuyện."

Tống Du Cảnh cũng không thèm chớp mắt một cái.

"Ừ"

Lên tiếng tỏ vẻ đã biết.

Tô Yên nói thẳng

"Anh làm."

Đây không được xem là dò hỏi, mà cô khẳng định luôn.

Khẳng định việc này chính là hắn làm.

Tống Du Cảnh cười cười, tay chống lên trán

"Tiểu Quai nói chuyện phải có chứng cớ nha, bằng không, đây là phỉ báng."

Hắn bày ra bộ dáng dù có đánh chết cũng không chịu thừa nhận.

Tô Yên

"Anh không phải đã đồng ý sẽ không động đến hắn sao?"

Tống Du Cảnh biếng nhác

"Anh chỉ đáp ứng để hắn sống."

Nhìn xem, không phải hắn ta vẫn còn thở hay sao?

Còn biết gọi điện thoại tới.

Tống Du Cảnh nói xong liền cười

"Dù anh không động thủ, Tiểu Quai không phải cũng đang chuẩn bị động thủ với hắn sao? Anh giúp Tiểu Quai chứ không phải nói chuyện không giữ lời."
 
Chương 1234: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 46


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hắn nói những lời này cũng không sai.

Dù hắn không làm gì, sớm muộn cũng có một ngày cô cũng phải động thủ với Tô Phong.

Dựa theo cái tính tình Tô Phong ăn bám em gái như vậy.

Dù có được thả ra hắn ta cũng sẽ không biết quay đầu.

Sơm muộn gì cũng sẽ có một ngày hắn lại nhớ đến cô.

Vốn dĩ cô còn định một ngày nào đó đòi lại một dao trên cổ này.

Kết quả, Quân Vực xuống tay trước.

Hơn nữa nhìn cái bộ dáng này, tuổi già của Tô Phong coi như xong.

Thiếu một bên thận.....

Tô Yên ngẩng đầu nhìn Quân Vực

"Anh vứt một bên thận của hắn ở đâu?"

Quân Vực một tay chống trán.

Nhắm mắt

"Hôm đấy anh thấy bên cạnh có một con chó đang đói bụng liền muốn giúp nó một chút."

Tô Yên nhìn hắn

"Anh đem thận của hắn cho chó ăn sao?"

Quân Vực cười

"Phật Tổ còn cắt thịt nuôi chim, chẳng lẽ hắn còn luyến tiếc một bên thận này sao?"

Lời này nói ra thế nào cũng giống như Tô Phong có rất nhiều thận, thiếu một hai cái cũng không có gì quá ghê gớm.

Tô Yên

"Phật Tổ cắt thịt nuôi chim là tự nguyện, còn hắn cắt thận là bị cưỡng ép."

Quân Vực ôm Tô Yên vào trong ngực

"Hắn cũng là tự nguyện, anh hỏi hắn, cho hắn lựa cơ hội lựa chọn."

Tô Yên không tin.

Nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh kia

"Anh hỏi hắn cái gì?"

Hắn chậm rãi nói

"Anh hỏi, muốn chặt một chân cho chó hay là muốn cắt một bên thận."

Tô Yên trầm mặc.

Quân Vực nhìn cô, sau đó nâng cằm cô hôn lên.

Lẩm bẩm

"Anh làm chuyện xấu sao?"

Hắn rất khó hiểu, liền hỏi Tô Yên.

Tô Yên gật đầu

"Đúng vậy."

Ngón tay Quân Vực xẹt qua cổ cô.

Nơi đó có vết sẹo xấu xí không mất đi được.

Giọng nói của hắn sâu kín

"Hắn thiếu chút nữa giết em, anh còn để cho hắn sống đã là quá nhân từ rồi."

Nói đến đây, Quân Vực giống như vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Tô Yên nhìn chằm chằm vào hắn.

Quân Vực hôn gương mặt cô, lẩm bẩm

"Dựa theo pháp luật ở đây, thiếu một quả thận là phạm tội gì?"

Tô Yên bổ sung

"Anh còn đâm hắn 31 nhát dao."

Quân Vực cười lên tiếng

"Hắn còn sống, cũng không có tàn tật. Quan trọng nhất là, không có chứng cớ."

Tô Yên nhìn hắn.

Thật lâu sau, cô nghiêm túc nói

"Như vậy là không tốt."

Quân Vực dựa vào bả vai Tô Yên, lên tiếng

"Ừ."

Hắn lẩm bẩm nói

"Tiểu Quai sống tốt, người khác cũng sẽ sống tốt."

"Anh đây là đang uy hiếp em?"

Hắn lắc đầu

"Em bị thương, anh không thể khống chế mình bình tĩnh được."

Hắn kéo tay cô, đảo mắt liền đè người ở trên sô pha.



Thấy hắn muốn hôn, Tô Yên giơ tay bịt kín miệng hắn, sau đó nghiêm túc nói

"Khống chế không được cũng phải khống chế, như vậy không đúng."

Quân Vực động động mí mắt.

Bị cô che miệng cũng nói không ra lời.

Tô Yên lại nói

"Em có thể xử lý được."

Nói xong, cô đợi trong chốc lát.

Thấy hắn chậm chạp không nói lời nào liền buông lỏng tay ra.

Quân Vực giận dỗi

"Cái này không thể làm, cái kia cũng không thể làm. Tiểu Quai đây là ỷ thế hiếp người."

Tô Yên mở to hai mắt nhìn hắn

"Anh..!"

Bốn chữ "ỷ thế hiếp người" này thế mà hắn cũng có thể nói ra.

Cô cũng câm nín không biết nói cái gì nữa.

Luận về làm khó người khác, ai có thể so sánh với hắn??

Quân Vực nhìn cô

"Anh làm sao? Tiểu Quai ở bên ngoài còn có tiểu tình nhân, mời em uống cà phê, gọi em là bảo bối."

Vừa dứt lười, Tô Yên vốn đang bị hắn cưỡng từ đoạt lý nói không ra lời, lập tức héo.

"Việc đó là ngoài ý muốn."

Quân Vực

"Về sau sẽ còn có tiểu tình nhân khác sao?"

"Sẽ không."

Tô Yên ngoan ngoãn trả lời.

Quân Vực khom lưng ôm người vào lòng.
 
Chương 1235: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 47


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

" Anh động tới Tô Phong cũng là ngoài ý muốn, về sau sẽ không làm thế nữa. Tiểu Quai đừng tức giận."

Quân Vực vừa nói vừa hôn lên mặt Tô Yên.

Tô Yên há mồm.

Một câu cũng không nói được.

Cuối cùng, chỉ có thể đáp lại một tiếng

"Ừm"

Việc này liền xem như kết thúc.

Thoắt cái đã tới ngày Tô yên phát sóng trực tiếp.

Tô Cổ chỉ ngồi yên một chỗ xem bé rối Teletubbies* cũng khiến bình luận nổ tung.

*

[Diendantruyen.Com] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Vì để tiện livestream, Tô Yên thuê một phòng khách sạn.

Tô Cổ ngồi một bên xem Teletubbies, bên kia thì Tô Yên ngồi xem sách.

Thỉnh thoảng Tô Cổ ăn quýt, còn sẽ lột sạch một miếng rồi đưa cho Tô Yên gần đó.

Đám người xem liền thét chói tai.

"A a a a a a, ai u, thằng bé này làm tan chảy trái tim mama luôn rồi."

"Đúng vậy a."

"Đứa trẻ đáng yêu như vậy có thể tìm được ở đâu đây???"

"Vậy mà còn lột quýt cho Lộ Lộ ăn, thực hâm mộ nha."

" A a a a a a, tôi cũng muốn được nhóc con bóc quýt cho."

Bình luận chạy loạn trên màn hình.

Tất cả đều cảm thấy vừa ngưỡng mộ vừa ghen ghét với Tô Yên.

Người đại diện thi thoảng sẽ gửi tin nhắn cho cô

"Số lượng người xem không tồi, tiếp tục duy trì."

Tô Yên nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục đọc sách.

Quả nhiên, cái việc kiếm tiền này vẫn nên tìm Tô Cổ.

Sau đó những bình luận về vị chủ bá PK với Tô Yên bắt đầu xuất hiện.

"Mau đi xem chủ bá Tiểu Đào Tử, cô ta thế mà mời được đại thần Trần Hạo tới, giờ bọn họ đang chơi game đó."

Nói xong, không ít người xem mê game vội vàng thoát ra để xem.

"Bé con, chờ mama chút nha, mama đi xem baba con phát sóng trực tiếp. Chốc nữa sẽ quay lại xem bảo bảo nha."

" Đi xem Trần đại thần trước, lát nữa lại đến xem bé con."

"A a a a a, làm sao bây giờ? Hai người đều muốn xem. Trần Hạo rất ít phát sóng trực tiếp chơi game đó."

"Rốt cuộc xem ai bây giờ?? Ô ô ô, làm sao bây giờ, rối rắm quá đi."

Bình luận lộn xộn một đợt.

Dần dần số người rời đi xem livestream của vị chủ bá kia càng ngày càng nhiều

Phát sóng thêm một tiếng nữa, lượng người xem của đối thủ trực tiếp vượt qua Tô Yên.

Tô Cổ ăn một miếng quýt, lấy bút qua, viết lên giấy một câu.

"Nếu chị rất muốn thắng, em có thể giúp chị."

Tô Yên lắc đầu

"Chờ một chút."

Nghe cô nói thế, Tô Cổ liền tiếp tục ăn quýt, xem chương trình của mình.

Ước chừng năm phút sau, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Tô Yên đứng dậy đi mở cửa phòng.

Tinh Nam mặc một thân trang phục sành điệu, khuyên tai màu đỏ lấp lánh.

Cô ấy lộ ra một nụ cười khổ

"Cô là Tô Yên?"

"Ừ"

"Là cô gọi điện cho tôi?"

"Ừ"

"Phát sóng trực tiếp bắt đầu rồi sao?"

"Ừ, bắt đầu rồi."

Tinh Nam đi vào trong phòng.

Vừa đi vừa cười nói

"Tính cách của cô có chút giống với cô ấy."

Tinh Nam không quên được cái ngày hôm đó, chỉ là nhìn lướt qua thôi mà thân phận con gái của mình đã bị bại lộ.

Vốn dĩ cô còn chờ người tên Tô Yên kia liên hệ với mình.



Kết quả chờ lâu tới mức cô cũng quên luôn.

Không nghĩ tới một năm sau, có một dãy số lạ gọi đến.

Nói số điện thoại này chính là Tô Yên cho.

Để giữ bí mật về thân phận của mình thì chỉ có yêu cầu duy nhất chính là, tới giúp cô phát sóng trực tiếp một lần.

Vốn dĩ Tinh Nam rất tức giận.

Cô không phải thánh nhân.

Lúc trước rõ ràng đã nói sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai. Hiện giờ ngay cả tin tức cùng số điện thoại cá nhân cũng bị bán ra ngoài.

Cho đến khi cô nghe được cô gái bên kia điện thoại nói đây là bí mật mà trước khi chết Tô Yên đã nói với cô.

Cuối cùng, Tinh Nam vẫn đồng ý.

Nhìn lại, hai người đều tên Tô Yên.
 
Chương 1236: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 48


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tinh Nam đi đến trước mặt Tô Cổ, kéo ghế dựa lúc nãy Tô Yên vừa ngồi, hỏi

"Tôi ngồi đây sao?"

Tô Yên gật đầu

"Ừ."

Tinh Nam ngồi xuống.

Nhìn vào điện thoại đang phát sóng trực tiếp, nói

"Chào mọi người, tôi là Tinh Nam."

Sau đó hôn gió một cái.

Động tác thật quyến rũ.

Tinh Nam vừa tham gia livestream.

Mười lăm phút sau, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp muốn nổ tung.

Tinh Nam không làm gì, cứ ngồi ở đó cùng xem Teletubbies với Tô Cổ.

Thỉnh thoảng sẽ trò chuyện hai ba câu.

Tinh Nam duỗi tay chỉ vào màn hình IPAD

"Nhân vật cà tím sao lại đội mũ như vậy?"

"Là Tinky Winky, hắn thích như vậy."

Tinh Nam bừng tỉnh gật gật đầu

"Ừ."

Năm phút sau, Tinh Nam lại nói

" Nhân vật sườn núi nhỏ kia nhìn qua thật lùn."

Tô Cổ liếc cô một cái, thanh âm lãnh đạm

"Tên Po."

Năm phút sau, Tinh Nam lại lần nữa chỉ chỉ

"Nhân vật này tên là Laa Laa······ là nữ? Nó thích mặc váy sao??"

"Sở thích cá nhân."

"Dipsy là người da đen sao?"

Tô Cổ

"Anh đi tới chỗ này có phải quên mang theo đồ rồi không?"

Tinh Nam sửng sốt.

Sờ sờ túi tiền, hỏi

"Quên mang đồ? Hẳn là không!"

Tô Cổ thanh âm lãnh đạm

"Quên não ở nhà rồi, trở về tìm lại xem."

Tinh Nam nghe xong không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy buồn cười

"Bạn nhỏ, em đây là đang chê cười chỉ số thông minh của tôi thấp sao?"

Tô Cổ lắc đầu

"Không phải."

Hắn dừng một chút, nghiêng đầu nhìn

"Em là đang khinh bỉ anh không có não."

Tô Cổ trên sóng livestream dỗi người ta thật là đáng yêu.

Bình luận trên màn hình tràn ngập tiếng cười không dứt



【 ha ha ha ha ha ha, cà tím? Nam tổng, anh nghiêm túc sao?? 】

【 Nam tổng, đó là TinkyWinky, anh thế nào lại gọi người ta là cà tím?? 】

【 Nam tổng, căn cứ Bách Khoa Baidu, trừ bỏ Po là nữ, những nhân vật còn lại đều là nam. 】

【 Cười chết ta, ha ha ha ha ha, đứa trẻ nhà ta cũng đối xử như vậy với những người khác sao?? 】

【 Nói thật, ta đây là lần đầu thấy Nam tổng bị thiệt. 】

【 Giống lầu trên, ta cũng là lần đầu tiên thấy. Trước nay đều là Nam tổng làm cho người khác đau đầu. 】

【 A a a a a nhóc con quá đẹp trai, quá bá đạo, cứ như là Kabe-don* á, tưởng tượng bị nhóc con hôn mà xem. 】

*Hay còn gọi là Bích đông: Hành động chống tay vào tường dồn ép người kia vào giữa lòng mình. (Hình ảnh dưới đây chỉ mang tính chất minh họa:v)

[Diendantruyen.Com] Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


【 Lầu trên chú ý, nhóc con nhà cô năm nay mới mười hai nha. Nếu như hắn hôn cô, hẳn là cô sẽ bị bắt vì hành vi xúi giục trẻ vị thành niên. 】

Bình luận ngập trời.

Đang trong lúc mọi người phấn khích bình luận, livestream cư thế kết thúc.

Tô Yên thành công lên hot search.

Mà đoạn đối thoại giữa Tô Cổ và Tinh Nam cũng trực tiếp lên hot search.

Có người thậm chí còn lập ra nhóm fan CP cho hai người họ.

Đúng là manh đến không chịu được mà.

Số lượng chia sẻ livestream cùng với số lượng lễ vật nhận được từ người xem phỏng chừng cao gấp mười mấy lần tổng số tiền Tô Yên kiếm được trong những lần trước.

Trong một căn phòng bệnh.

Một người con gái ngồi ở mép giường.

Ánh đèn tối tăm.

Cô cầm giấy chứng minh thân phận của chính mình.

Bên trên viết hai chữ "Tô Thuỷ".

Dung mạo của cô cơ bản đã khôi phục.

Trang điểm một chút nhìn cũng không quá tệ.

Nhưng Tô Thủy hiện tại cũng không tốt.

Bởi vì nằm viện lâu như vậy, không có ai tới thăm cô.

Ba đứa con của cô cũng không tới.

Chồng của cô cũng không xuất hiện.

Mà con trai trưởng Tô Cổ của cô, mỗi ngày đều đi giúp nữ nhân Giang Nam Lộ Lộ kia livestream.

Thế mà cũng không chịu đến thăm cô.

Tô Thuỷ tức giận ném điện thoại.

Di động dừng ở hình ảnh của Tô Yên.

Nữ nhân này, cô nhất định phải tự mình đi gặp một lần.

Bằng không, cô sẽ không cam tâm.

······

Quán cà phê.

Tô Yên tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống.
 
Chương 1237: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 49


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Cô gọi một ly cà phê rồi ngồi chờ người.

Vừa chờ vừa hỏi chuyện Tô Cổ

"Hắn sẽ xuất hiện ở quán cà phê Tinh Đồ sao?"

"Chắc chắn, Doãn Hưng cùng Trần phu nhân sẽ tới nơi này để thảo luận về triển lãm tranh."

Tô Yên nhìn tin nhắn Tô Cổ mới gửi đến.

Sau đó để điện thoại di động vào túi xách.

Cà phê còn chưa uống được hai ngụm, liền thấy có một cô gái ngồi xuống ghế đối diện Tô Yên.

Tô Yên ngẩng đầu, chỉ thấy cô gái đang đeo khẩu trang, ánh mắt nhìn Tô Yên đều mang theo địch ý.

Tô Yên nhìn cô ta một lúc.

Cô gái kia cũng không chịu nói gì.

Tô Yên tiếp tục uống cà phê.

Giống như coi người ngồi đối diện không hề tồn tại.

Cho đến khi cạch một tiếng.

Nữ nhân kia lửa giận ngút trời đập mạnh tay vào bàn.

"Tô Yên! Cô trả lại con cho tôi!!"

Vừa dứt lời, xung quanh liên tiếp có nhiều ánh mắt nhìn lại đây.

Giọng nói phẫn nộ của cô ta không phù hợp với không gian yên tĩnh của quán cà phê.

Tô Yên nghi hoặc

"Con của cô?"

Cô gái kia tháo khẩu trang ra.

Gằn từng câu từng chữ

"Con của tôi, là Tô Cổ."

Tô Yên lúc đầu còn không nhận ra cô gái này là ai.

Chỉ cảm thấy cô có chút quen mắt.

Nghiêm túc nói

"Tô Cổ từng nói, những người có chung huyết thống với nó đều đã chết hết rồi."

Cổ Vương sở dĩ là vương, một phần vì có huyết mạch truyền thừa, phần khác là bởi tất cả gia tọc cùng hệ đều chết hết, tự nhiên là hắn lên làm vương.

Đây là quy củ của dòng tộc.

Cô vừa nói xong.

Cô gái kia trực tiếp nổi giận.

Bưng ly cà phê muốn hất vào Tô Yên.

Chỉ là, đáng tiếc.

Cà phê còn chưa bưng lên được, Tô Yên đã vươn ngón tay ra giữ lấy ly cà phê, chậm rãi nói

"Đây là cà phê của tôi, nếu cô muốn uống, có thể gọi phục vụ."

Động tác của Tô Yên nhìn qua không hề tốn chút sức lực.

Nhưng Tô Thủy đã dùng tới cả hai tay mà ly cà phê kia cũng không nhúc nhích chút nào.

Cô ta càng lúc càng tức giận

"Cô cướp con của tôi, cướp tên của tôi, cướp chồng của tôi, cô là cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!!"

Lúc đầu Tô Yên chỉ cảm thấy người này rất quen thuộc, lại chậm chạp không nhớ được rốt cuộc là ai.

Cho đến khi nghe thấy những lời này.

Lại nhìn kỹ gương mặt này.

Đây là.... cô trước khi trọng sinh.

Là Tô Yên - vợ của Tống Du Cảnh, vốn dĩ đã chết trong tai nạn giao thông.

Tô Yên chớp chớp mắt

"Cô còn sống?"

Tô Thủy hừ lạnh

"Cô còn sống, tôi vì cái gì không thể?!"

Nói xong, Tô Thủy nở nụ cười.

Một lần nữa ngồi trở lại trên ghế

"Nghĩ ra rồi? Biết tôi là ai rồi? Cô không biết xấu hổ cướp con của tôi, đường đường là một võng hồng, cô không cần mặt mũi nữa sao?""

Tô Thủy càng nói càng độc địa, tư thế từ trên cao nhìn xuống, tỏ vẻ khinh miệt.

Tô Yên bưng cà phê lên uống một ngụm.

Cúi đầu, chậm rãi nói

"Cô bị tai nạn giao thông, sau đó... mất trí nhớ?"

"Liên quan gì tới cô?!"

Tô Yên nghiêm túc

"Nếu cô có ký ức, sẽ không tới chỗ này chất vấn tôi."

"Có ý gì?"

"Cô vốn chưa bao giờ sinh con, trên bụng không có có vết rạn, trên mặt cũng không có tàn nhang. Con ở chỗ nào ra?"

Tô Thủy phẫn nộ

"Cô nói bậy!! Tô Cổ chính là con của tôi!"

"Tô Cổ năm nay 12 tuổi, cô năm nay 25 tuổi, dựa theo thời gian mà tính, vậy là cô 12 tuổi đã mang thai, 13 tuổi liền sinh nó ra rồi nuôi dưỡng nó lớn như bây giờ?"

Tô Yên nghiêm túc nói.

Tô Thủy phát ngốc một chút.

Cô vẫn luôn ở bệnh viện, chỉ thấy qua mấy đứa nhỏ kia vài lần.

Thậm chí còn không nói chuyện được mấy câu.

Thế cho nên càng không biết hóa ra mấy đứa trẻ này là được nhận nuôi.

Chợt nghe thấy lời này của Tô Yên, Tô Thủy đã mất trí nhớ thật vất vả mới tìm thấy người có quan hệ nhân thân với mình, nháy mắt liền sụp đổ.

Đám trẻ hoá ra không phải con của cô?
 
Chương 1238: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 50


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Trách không được mấy đứa nhỏ không thân thiết với cô.

Hoá ra là không phải ruột thịt.

Chỉ cần có Tống Du Cảnh, về sau cô sẽ sinh thật nhiều con cái.

Mỗi một đứa khẳng định sẽ cực kỳ đáng yêu.

Tô Thủy bắt đầu nhắm mục tiêu vào Tống Du Cảnh

"Cô thông đồng với chồng tôi, việc này cô giải thích như thế nào?"

Tô Yên nghĩ nghĩ, móc điện thoại di động ra, mở album ảnh.

Sau đó đưa tới trước mặt Tô Thuỷ.

Tô Thuỷ lập tức ngây ngẩn cả người.

"Cô... kết hôn rồi?"

"Cùng Tống Du Cảnh."

Tô Thủy lập tức đứng lên

"Tôi mới là vợ của hắn!!"

Tô Yên lắc đầu

"Người cô thích không phải hắn."

Ánh mắt Tô Thủy như muốn phun độc

"Như thế nào? Các người một đôi cẩu nam nữ còn muốn ấn cho tôi cái tội danh ong bướm lẳng lơ??"

Tô Yên ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhìn cô ta.

Ánh mắt thật xa cách.

Lúc này có hai người đi vào quán cà phê.

Người đàn ông có hơi gầy gò, nhìn khá anh tuấn.

Khoác cánh tay hắn ta chính là một vị phu nhân.

Mỗi một thứ mặc trên người đều là tinh phẩm.

Tô Yên giơ tay

"Cô nhìn họ đi."

Tô Thủy theo ánh mắt Tô Yên nhìn qua.

Trong nháy mắt, cả người cô ta cứng đờ, chỉ cảm thấy trái tim đau lợi hại.

Tô Thủy nhìn người đàn ông kia.

Hắn là ai?

Trong đầu Tô Thủy hiện lên vô vàn kí ức.

Cô ta cơ hồ là buột miệng thốt ra

"Doãn Hưng!"

Tô Yên uống một ngụm cà phê.

Lên tiếng

"Nhớ ra rồi sao?"

Cô hỏi nghiêm túc.

Tô Thủy đau đớn ôm chặt đầu mình.

Tô Yên nói

"Cô cùng hắn cấu kết làm bậy, còn phá thai sinh non ba lần, sau đó bị ép chết."

Dứt lời, ký ức trong đầu Tô Thuỷ càng ngày càng nhiều.

Hai mắt cô ta đầy nước mắt nhìn Doãn Hưng,

Cả người đều run rẩy.

Đại khái ký ức còn chưa khôi phục hoàn toàn.

Thế cho nên Tô Thủy hiện tại nhìn thấy Doãn Hưng trong hai mắt tràn đầy vui sướng.

"Hưng Hưng."

Cô ta hô một tiếng, chạy về phía hai người kia.

Năm phút sau.

Tiếng nói sắc nhọn của Tô Thủy truyền đến

"Doãn Hưng anh nói rõ ràng cho tôi, bà ta rốt cuộc là ai?! Tôi vì anh mà còn ly hôn, anh thế nhưng ở cùng bà ta ư?!"

Dứt lời, Tô Thuỷ liền tát một cái vào mặt vị phu nhân kia.

Thuận tay còn hất một ly cà phê lên mặt bà ta.

Cuối cùng, Tô Thủy bị Doãn Hưng lôi đi.

Vị phu nhân đứng ở chỗ đó tràn ngập xấu hổ cùng chật vật.

Tô Yên cầm di động đi qua.

Những lời nói đã chuẩn bị trước lần này cũng không cần dùng đến nữa.

Cô lấy di động, mở ra một video dài 50 giây.

Video là nhiều hình ảnh ghép vào với nhau.

Sau đó đặt ở trên bàn, một câu không nói chờ nó phát xong.



Vị phu nhân kia không hiểu Tô Yên có ý gì.

Bà ta cúi đầu nhìn di động.

Sau đó liền thấy điện thoại hiện hơn bốn mươi bức ảnh.

Tất cả đều là hình ảnh chụp từ những góc độ khác nhau, Doãn Hưng cùng các loại phụ nữ triền miên, hôn môi, tay trong tay.

Tô Yên ở bên cạnh giải thích

"Chỗ này có tám người."

Vị phu nhân kia nắm chặt tay lại, móng tay cắm sâu vào thịt.

Nỗ lực duy trì biểu tình trên mặt.

"Cô nói với tôi những điều này. Có mục đích gì??"

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Tôi muốn hắn sống không được tử tế."

Bà ta nhìn chằm chằm Tô Yên một hồi lâu.

Sau đó cầm lấy túi sách của mình, xoay người rời đi.

Trước khi đi để lại một câu

"Như cô mong muốn."

Nói xong, bà ta chật vật rời đi.

Ba ngày sau.

Tô Yên thành công kết nối lại sóng não với Tiểu Hoa.

"Ký chủ ký chủ!! Em có thể lại nói chuyện cùng chị rồi!"

"Ừ, ta nghe được."

Tô Yên nghiêm túc gật đầu.

Tiểu Hoa

"Ký chủ ký chủ! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nguyện vọng của nguyên thân."

Giọng nói non nớt vang lên.

Dứt lời, Tiểu Hoa nói tiếp

"Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ kết thúc. Chị còn ba ngày để rời khỏi vị diện."
 
Chương 1239: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 51


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên ngẩn người

"Ba ngày?"

"Đúng vậy ký chủ."

"Ta vì sao lại trọng sinh vào cơ thể này?"

"Ký chủ, chị còn nhớ rõ "vị diện song tử" lấy được từ phúc họa túi gấm không?"

"Có."

"Chị ở trong cùng một vị diện có đến hai cơ thể. Nói cách khác là chị được trọng sinh thêm một lần nữa."

Cho nên, vốn dĩ nhiệm vụ của Tô Yên hẳn là thất bại, nhưng vì có cơ hội trọng sinh lần này nên đã hoàn thành nhiệm vụ

"Vậy chuyện của Tô Thuỷ là như thế nào?"

"Ký chủ, Tô Thủy đã chết."

"Vì sao?"

"Linh hồn của Tô Thuỷ bị Giffy lấy ra. Hiện giờ Giffy bị giam, linh hồn của Tô Thuỷ cũng bị bắt lại."

Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói xong.

Nghĩ đến lời nó vừa nói

"Ta chỉ có thể sống thêm ba ngày?"

"Đúng vậy, ký chủ."

Tiểu Hoa dùng âm thanh non nớt của trẻ con giải thích cho Tô Yên.

Sau đó nhịn không được cảm thán

"Ký chủ, Tiểu Hoa lại có thể cùng chị nói chuyện thật sự là tốt quá."

Đang nói, Tô Yên bên này xuống xe taxi.

Vốn dĩ cô muốn tới công ty phát sóng trực tiếp.

Nhưng người đại diện lại thông báo hôm nay không livestream nữa, rời sang ngày khác.

Cô đành trở về nhà.

Đến nơi, lấy chìa khoá mở cửa.

Vừa mới đi vào liền nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng kêu rên tràn ngập thống khổ.

Nháy mắt tiếng rên rỉ im bặt, trong phòng lại yên tĩnh.

Tô Yên đi vào trong.

Chỉ thấy Quân Vực mặc áo sơ mi trắng, có chút hỗn độn dựa vào cửa phòng ngủ.

Hắn cười

"Em về rồi?"

Tô Yên gật đầu, trả lời

"Vâng."

Cô chớp chớp mắt, nhìn Quân Vực từ trên xuống dưới.

Quân Vực đi qua, ôm lấy Tô Yên.

"Anh đẹp không?"

Hắn cười.

Đầu gác ở trên bả vai Tô Yên.

Hơn nửa sức nặng cơ thể đều đè lên người cô.

Tô Yên bị hắn quấn lấy, nhìn hắn khoẻ mạnh văm văm, một chút cũng không giống với bộ dạng bị thương.

Liền rời lực chú ý.

Cô gật đầu

"Đẹp."

Lúc này, phòng ngủ truyền đến âm thanh của Tiểu Hồng

"Tê tê tê tê tê tê tê"

Yên Yên! Yên Yên! Cứu mạng, cứu mạng!!

Hắn muốn giết ta, muốn giết ta.

Tiểu Hồng vặn vẹo thân thể, từ phòng ngủ phóng ra.

Nó lo lắng sợ hãi quấn quanh chân Tô Yên.

Vốn dĩ Tiểu Hồng muốn bò lên trên người Tô Yên.

Kết quả, vừa thấy Tô Yên bị người nọ ôm sít sao.

Bò lên trên không phải tự tìm đường chết sao?

Tiểu Hồng vừa sợ hãi, vừa phun phun lưỡi rắn.

"Tê tê tê tê tê"

Yên Yên, hắn là người xấu.

Chị cách hắn xa một chút!!

Tô Yên cúi đầu nhìn Tiểu Hồng.

Lại nhìn Quân Vực

"Làm sao vậy?"

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn phẫn nộ nói

"Tê tê tê tê tê tê tê tê"

Em chỉ là đi phòng ngủ tìm bánh kem ăn!

Bị hắn phát hiện, hắn liền muốn giết em!!

Tô Yên nghiêng đầu nhìn nam nhân đang ôm mình.

Quân Vực lẩm bẩm

"Tiểu Quai, ngoại trừ con rắn này, còn có rất nhiều con rắn khác có thể làm thú cưng."

Tiểu Hồng trừng lớn đôi mắt

"Tê tê tê tê tê"

Ta mới không muốn.

Ta còn muốn tiếp tục đi theo Yên Yên!!



Tô Yên nghi hoặc

"Vì sao anh muốn giết nó?"

"Trên người nó, có hơi thở của Minh giới."

Tô Yên gật đầu

"Em biết."

Tô Yên nói

"Bọn em tìm thấy một cục đá đen như mực."

Quân Vực nhăn mày

"Cục đá?"

"Ừ."

Tô Yên chỉ chỉ Tiểu Hồng

"Nó nuốt vào liền có Người Bất Tử tới tìm."

Quân Vực hạ mi mắt, đi tới chỗ Tiểu Hồng.

Hắn khom lưng, trực tiếp tóm nó từ mắt cá chân Tô Yên xuống.

Nhéo cái đuôi nó.

Hắn híp mắt nhìn trong chốc lát.

Bỗng nhiên cười.

"Trách không được lại cảm thấy quen thuộc như vậy."

Tiểu Hồng vặn vẹo thân mình rầm rì.

Nó không muốn bị tóm như thế, nó muốn tìm Yên Yên.

"Ngươi lại còn đi hấp thu năng lượng của hòn đá kia."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom