Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Full Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 60: Thiếu niên kiệt ngạo (59)


Tô Yên nói xong, không nhìn Cố Chỉ mà đi thẳng về phía trước.

Đi ra xa, Tiểu Hoa vẻ mặt ngốc,“Ký chủ, ngài làm sao vậy?”

Sao, sao ký chủ của nó lại như thế này?

Rõ ràng nói chuyện mềm mại ngoan ngoãn, lần này... cảm giác không tốt lắm a.

Tô Yên không nói gì, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Hoa: “Ký chủ, hình như nam chủ đại nhân đã hiểu lầm ngài rồi a, ngài nói nên làm gì bây giờ? Ký chủ có cần em tìm cách trong 《 Sổ tay hướng dẫn yêu đương 》 không?”

Tô Yên vẫn trầm mặc.

“Ký chủ ~, ký chủ ~ ngài nói nói với Tiểu Hoa...”

Lúc này, hệ thống Tiểu Hoa còn chưa kịp nói xong.

Sau đó... nó đã bị vứt bỏ, vứt bỏ, vứt,...

Trên lỗ tai Tô Yên còn có chút máu, nhìn dáng vẻ là bị cô dùng sức tháo ra.

Tiếp đó, bàn tay trắng nõn nâng lên, khuyên tai vẽ một độ cong trên không trung, trực tiếp bị ném vào bên trong bụi cỏ.

Tiểu Hoa sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, nó, nó, ký chủ đây là không cần nó??

Chỉ nghe thấy Tô Yên nói: “Dong dài.”

Nói xong, cầm ô tiếp tục đi về phía trước, không liếc nhìn bụi cỏ kia một lần.

Về đến nhà vào phòng mình, Tô Yên đóng chặt cửa sổ, kéo màn, bật đèn sáng tối đa.

Đứng dưới ánh đèn, một hồi lâu.

Cô lại ngẩng đầu, duỗi tay sờ sờ lỗ tai của mình.

Cắn cắn khóe môi, thở dài.

Cô chán ghét trời mưa.

Cái loại không khí ẩm ướt dính nhớp và tiếng mưa rơi, sẽ làm cô nhớ tới ký ức không muốn nhớ lại.

Những ký ức đó, sẽ làm cô cảm thấy mẫn cảm và không an toàn.

Cho nên, khi cô nhìn thấy bên ngoài sắp mưa, mới muốn nhanh chóng về nhà.

Như vậy có thể làm cô bình tĩnh hơn, giống như hiện tại.

Cẩn thận ngẫm lại, ngoại trừ đạp Cố Chỉ một chân, mình cũng không làm gì.

Cắn khóe môi, có thể là quá dùng sức, chỉ trong chốc lát đôi môi đã sưng đỏ.

Vì làm tâm tình của mình bình phục nhanh hơn, không làm chuyện khác nữa, lên giường ngủ, không suy nghĩ.

Tô Yên ngủ đến sáng, vậy nên đã quên mất Khương Nhiên nổi giận đùng dùng rời đi.

# Quán bar #

“Khương ca, anh không thể uống nữa, lại uống thật sự sẽ mất mạng đó!!”

“Khương ca, Khương ca! Anh, anh đừng uống, xem như em cầu xin anh.”

“Con mẹ nó ông chủ đâu? Ai dám mang rượu tới đây, lão tử đánh chết nó!”

Hồ bằng cẩu hữu từ trước đến nay chỉ xem náo nhiệt lúc này cũng có chút lo lắng nhìn Khương Nhiên đang uống say khướt.

Vài người xô xô đẩy đẩy lại có hơi sợ Khương Nhiên khi hắn sắp mất khống chế.

Cuối cùng, vẫn là đẩy Trình Tinh Dương ra chùi đít nồi.

Trình Tinh Dương cũng thở dài gãi đầu.

Chơi với Khương Nhiên bao nhiêu năm, trước nay chưa từng thấy bộ dáng này của hắn!

Khương Nhiên không uống rượu, không hút thuốc lá, ngày thường ở bên nhau chơi cũng chỉ nhìn bọn họ uống, mấy thứ này hắn không thích.

Nhưng nhìn xem, bình rượu rỗng đầy đất, khắp nơi là tàn thuốc.

Tất cả mọi chuyện... con mẹ nó đều là do nữ sinh kia!

Bởi vì chuyện tối nay, Tô Yên ở trong lòng Trình Tinh Dương lập tức thành kẻ phản bội.

Trình Tinh Dương cũng cầm lấy một chai bia, mở ra, “Khương Nhiên, thông qua chuyện tối nay, Tô Yên người kia anh cũng biết là loại...” mặt hàng gì.

Còn chưa dứt lời, Khương Nhiên đã liếc tới.

Đó, rõ ràng đều là do nữ sinh kia, đến bây giờ còn che chở, còn khuyên được không?

Trình Tinh Dương khụ một tiếng, không nói nữa.

Chỉ có thể ngồi ở đó uống cùng Khương Nhiên.

Điền vào chỗ trống?

“Ai?”

“Khương Nhiên, là tôi.”

“Tôi là Tô Yên.”

“Có việc?”

“Ô của cậu còn ở đây, tôi trả cho cậu bằng cách nào?”

“Không cần trả lại cho tôi, nếu không...”
 
Chương 61: Thiếu niên kiệt ngạo (60)


Sáng hôm sau.

Tô Yên mở mắt, rời giường.

Chờ đến khi cô rửa mặt xong, ra ngoài cừa, bước chân bỗng dừng lại.

Hôm nay... hình như rất yên tĩnh.

Vừa nghĩ tới, cô duỗi tay theo bản năng sờ sờ lỗ tai mình.

Khi thấy lỗ tai bên phải trống rỗng, không có khuyên tai, cô mới phản ứng lại.

Ngày hôm qua trời mưa.

Trời mưa, tính tình của cô không tốt lắm.

Sau đó, bởi vì Tiểu Hoa quá ầm ĩ, trực tiếp ném đi...

Tô Yên khẽ liếm khóe môi, rũ mắt suy nghĩ.

Ngày hôm qua, cô ném khuyên tai đi đâu?

Bởi vì Tô Yên biết trời mưa sẽ làm cảm xúc của mình mất khống chế.

Cho nên cô đều lựa chọn đặt bản thân trong một không gian kín, như vậy, mỗi tiếng nói cử động sẽ không sai.

Lúc nghĩ, hơi nghiêng đầu, còn nhìn thấy chiếc ô màu đen dựng ở cửa.

Sau đó, hình ảnh ngày hôm qua hiện lên từng chút một.

Cái ô này, là Khương Nhiên cho cô.

Cuối cùng, hắn tức giận rời đi.

Ngày hôm qua, cô đã nói điều gì kích thích đến hắn sao?

Khẽ cau mày, lấy một cái kẹo sữa dâu từ trong túi ra ăn.

Cô nhớ rõ... bởi vì cảm xúc sắp mất khống chế, cho nên vẫn luôn phải đấu tranh, nhẫn nại.

Vậy nên có hơi đần độn, cũng không chú ý tới hắn đã nói gì với mình.

Nhấm nuốt viên kẹo sữa dâu, cầm lấy cái ô màu đen, đóng cửa, sau đó đi tới trường.

Đầu tiên phải tìm Tiểu Hoa về.

Tiểu Hoa hẳn là biết chuyện ngày hôm qua.

Vừa nghĩ vừa đi tới trường.

Theo ký ức, Tô Yên đi tới một sân cỏ.

Cúi người cẩn thận tìm.

Mặt cỏ sau cơn mưa, có bùn đất trộn lẫn với mùi cỏ xanh, hạt mưa trong suốt ở trên lá, chậm rãi rơi vào bùn đất.

Tìm hơn mười phút, cũng không tìm thấy.

Nhưng lúc này, tiếng chuông vào lớp đã vang lên.

Mặt cỏ này rất lớn, khuyên tai rất nhẹ, rất có thể bị nước mưa làm trôi tới chỗ khác.

Chỉ có thể lang thang tìm kiếm trên mặt cỏ.

Bây giờ nếu đi học, giữa trưa tan học lại qua đây tìm.

Cô dừng lại, cuối cùng vẫn đi về phía khu dạy học.

Trùng hợp, Trình Tinh Dương và đám anh em vừa đi ra, nghênh ngang đi ra ngoài lớp.

Tô Yên chú ý một chút, không thấy có Khương Nhiên.

Mà lúc này, Trình Tinh Dương cũng phát hiện Tô Yên đang đi tới.

Sắc mặt của cậu không biến hóa, giống như không nhìn thấy cô, thẳng tắp lướt qua cô đi về phía trước.

Tô Yên dừng bước, giọng nói mềm mại ấm áp,“Bạn học Trình Tinh Dương.”

Nếu cô nhớ không nhầm, người này tên Trình Tinh Dương.

Trình Tinh Dương đút tay vào trong túi, xoay người lại, trên mặt vui đùa ầm ĩ, “Ai, đây không phải là bạn học Tô Yên sao? Có chuyện gì vậy?”

Tô Yên rũ mắt suy nghĩ một lát,

“Cậu có thể nói cho tôi biết số điện thoại của Khương Nhiên không?”

Trình Tinh Dương hơi sửng sốt cười nói: “Cậu và anh ấy quan hệ tốt như vậy, anh ấy không nói cho cậu biết?”

“Không có.”

“Hắn không nói, cậu hỏi tôi... tôi cũng không dám nói a.”

Cậu cười hì hì nói.

Tô Yên nghe được, cậu nói chuyện mang theo sự xa cách.

Chớp chớp mắt, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nói: “Đã làm phiền cậu.”

Nói xong, xoay người đi về phía khu dạy học.

Nụ cười trên mặt Trình Tinh Dương dần dần nhạt đi, nhìn phương hướng Tô Yên rời đi.

Thân hình mảnh khảnh, đeo một cái cặp sách ngoan ngoãn an tĩnh.

Cho đến khi một người đi tới, ôm bả vai Trình Tinh Dương.

Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: GreenCabbagee đoán đúng ý Trẫm, nay thưởng một chương?
 
Chương 62: Thiếu niên kiệt ngạo (61)


“Ai, tao thấy thế nào bạn học Tô Yên cũng không giống người một chân đạp hai thuyền.”

Trình Tinh Dương mắng một trận, “Mày đã quên đêm qua Khương ca vì dị ứng cồn vào bệnh viện?”

Người kia nghĩ đến bộ dạng suy sút và điên cuồng chưa từng thấy của Khương ca, thở dài, “Không phải tao chỉ nói lỡ như sao, lỡ như là hiểu nhầm thì sao?

Mày thấy Khương ca đã từng chiều chuộng người nào như vậy chưa? Lại nói, tao vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của Khương ca không kém đến mức này đi?”

Người nọ thuận miệng nói một câu, làm Trình Tinh Dương hơi nhíu mày.

Nhìn bóng dáng Tô Yên hoàn toàn biến mất trên hành lang.

Trình Tinh Dương đột nhiên chạy nhanh về phía khu dạy học.

Người nọ sửng sốt, “Ai ai ai, mày đi đâu vậy?! Không phải nói đi thăm Khương ca à?”

Bên cạnh lại có một người nói:

“Chắc là đi tìm bạn học Tô Yên?”

“Lời tao vừa nói, nó nghe thấy?”

“Chắc là vậy.”

# Cửa lớp Tô Yên #

Tô Yên vừa mới hô một tiếng báo cáo chuẩn bị đi vào lớp.

Kết quả giọng nói của Trình Tinh Dương truyền đến từ đằng sau, “Tô Yên!”

Làm bước chân của cô dừng lại, quay đầu lại nhìn.

Lúc này, giáo viên và học sinh trong lớp đều quay đầu nhìn ra.

Trình Tinh Dương tùy tiện cầm lấy bút và một quyển vở.

Viết một dãy xuống giấy rồi xé xuống nhét vào tay Tô Yên.

Trong mắt không có vui đùa, ngược lại mang theo một loại đánh giá, “Số di động của Khương ca.”

Tô Yên cúi đầu nhìn thoáng qua tờ giấy trong tay mình, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười, “Cảm ơn”

Trình Tinh Dương gật gật đầu, không nói gì, lại theo lối cũ trở về.

Tô Yên vừa quay đầu, tất cả mọi người đều đang nhìn cô.

Hoặc là nói đều đang tò mò, tờ giấy trong tay cô, là số điện thoại của ai?

Giáo viên hơi gõ bàn “Được rồi, chúng ta tiếp tục giải đề.”

Tô Yên trở lại vị trí ngồi, nhìn tờ giấy trong tay mình.

Cô nhẹ nhàng nắm chặt.

Chờ đến khi tan học, trước khi đám học sinh vây quanh hỏi han, cô đã cầm di động đi ra ngoài.

Dựa theo dãy số trên tờ giấy gọi đi.

Điện thoại bên kia vang thật lâu cũng không có người nhận.

Đợi một lát, cô lại gọi lần thứ hai.

Cô nắm chặt tờ giấy kia, rũ mắt xuống.

Khi định cúp máy, cuối cùng cũng có người nghe.

Giọng nói khàn khàn mang theo sự không kiên nhẫn, “Ai?”

Tô Yên đứng trên hành lang, giọng nói mềm mại, “Khương Nhiên, là tớ.”

Sau khi cô lên tiếng, bên kia thật lâu cũng không có tiếng động.

Tô Yên cho rằng đối phương không biết cô là ai.

Sau đó ngoan ngoãn bỏ thêm một câu, “Tớ là Tô Yên.”

Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn vang lên, “Có việc?”

“Ô của cậu còn ở chỗ tớ, làm cách nào để trả cho cậu?”

Phía bên kia không có cảm xúc nói: “Không cần trả lại, nếu không cần nữa thì ném đi.”

Tô Yên muốn nói lại thôi, “Tớ.

., ừm, được rồi.”

Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đáp ứng.

Cô vốn dĩ muốn hỏi, ngày hôm qua mình có nói điều gì làm hân tổn thương không.

Nhưng nghe ngữ khí của hắn, giống như không muốn nói chuyện với mình.

Hai người lâm vào trầm mặc.

Tô Yên cầm di động, lên tiếng, “Tớ không có việc gì nữa.”

Bên kia không nhẹ không nặng lên tiếng, “Ừ.”

Tô Yên cầm di động, cúp máy.

Sau đó nhìn chằm chằm di động của mình một lúc lâu, mới cất đi, đi vào trong lớp.

Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thân phận trong thế giới thứ hai của Tô Yên là gì????
 
Chương 63: Thiếu niên kiệt ngạo (62)


Phải nhanh chóng tìm thấy Tiểu Hoa mới được.

#XX bệnh viện #

Phòng bệnh nào đó.

Khương Nhiên dựa vào trên giường bệnh, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm di động một lúc lâu.

Xác nhận đối phương đã cúp máy.

Bỗng nhiên giơ tay, phanh một tiếng, di động ném vào vách tường vỡ tan.

Tiếng vang lớn như vậy, Trình Tinh Dương và đoàn người vừa mới đi tới cửa, hoảng sợ.

Vội vàng mở cửa xem bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Trình Tinh Dương vừa thấy Khương Nhiên còn dựa vào giường bệnh, mặc quần áo bệnh nhân, đang tức giận.

Nhìn nhìn chiếc đi động bị nỡ nát bên kia.

Đám người vốn dĩ đi theo Trình Tinh Dương tới, sau khi xác nhận tình huống, trực tiếp duỗi tay đẩy Trình Tinh Dương đang đứng trước cửa vào.

Sau đó vẻ mặt nịnh nọt cười, “Bọn tao... chờ bên ngoài, Khương ca là người bệnh, nhiều người vào cũng không tốt.”

Nói xong, lạch cạch một tiếng, cửa phòng bệnh bị đóng lại.

Trình Tinh Dương đứng ở cửa phòng bệnh một lúc lâu, mới phản ứng lại mình bị đám người kia phản bội.

Đại não chết máy một lúc lâu.

Cho đến khi mí mắt Khương Nhiên nhấc lên, quét về phía cậu:

“Có việc?”

Trình Tinh Dương cười tươi giống như một bông hoa hướng dương, “Không, không phải, em chỉ tới thăm anh...”

Lời nói còn chưa nói xong, tầm mắt Khương Nhiên đã dời đi, nói:

“Cậu có thể đi rồi.”

Giữa mày tất cả đều là không kiên nhẫn.

Trình Tinh Dương thật sự rất muốn đi a!!!

Cậu đảo mắt suy nghĩ, nhìn thấy chiếc di động bị vỡ kia.

Trong đài lập tức xuất hiện hình ảnh Tô Yên hỏi cậu số điện thoại của Khương Nhiên.

Vậy nên buột miệng thốt ra, “Buổi sáng hôm nay, bạn học Tô Yên hỏi em số điện thoại của anh.”

Đôi mắt Khương Nhiên âm trầm, nhìn cậu.

Trình Tinh Dương giơ tay qua đỉnh đầu, một bộ vô tội, “Anh không nói cho người ta, em cũng không muốn nói cho Tô Yên biết.

Nhưng... hình như Tô Yên rất gấp gáp muốn tìm anh, không còn cách nào, cũng chỉ có thể nói cho người ta biết.”

Nghe thấy Trình Tinh Dương nói cô gấp gáp muốn tìm hắn, ánh mắt Khương Nhiên hơi sáng lên.

Nhìn thấy Khương Nhiên trầm tư, Trình Tinh Dương hỏi, “Lỡ như có chuyện rát quan trọng gọi tới đây, làm sao bây giờ?”

Mí mắt Khương Nhiên rũ xuống, ánh mặt trời chiếu vào, làm sắc mặt tái nhợt kia có chút ấm áp.

Thật lâu sau, mới nghe hắn nói:“Cô ấy không có chuyện quan trọng.”

Cũng không giải thích thêm, Khương Nhiên đột nhiên nói ra câu này.

Cũng không biết là đang nói cho Trình Tinh Dương nghe, hay là đang nói cho mình nghe.

Trình Tinh Dương lập tức hiểu ra nguyên nhân Khương Nhiên đang suy sút đột nhiên phẫn nộ như vậy.

Tám phần, Tô Yên đã gọi điện thoại cho hắn.

Hai người nói hai chuyện khác nhau, rồi cúp máy?

Trình Tinh Dương nhặt chiếc điện thoại bị vỡ kia lên, tấm tắc hai tiếng.

Còn không đợi cậu nói chuyện, người đang dựa vào giường đột nhiên nhổ kim tiêm ra, xuống giường.

Hành động thình lình xảy ra làm Trình Tinh Dương sợ tới mức lui về sau hai bước.

Hắc hắc cười, “Khương ca, này, chuyện số điện thoại của anh, cũng không thể trách em a.”

Cậu cho rằng Khương Nhiên đột nhiên xuống giường là muốn đánh cậu, vội vàng giải thích.

Nào biết, Khương Nhiên không thèm nhìn cậu.

Cau mày, cầm lấy quần áo bên cung đi vào toilet.

Chờ đến khi thấy Khương Nhiên mặc đồng phục đi ra, Trình Tinh Dương sửng sốt, “Anh đừng nói với em là bây giờ anh muốn tới trường nhé?!”

Nửa đêm qua, dị ứng cồn mới vừa bị đưa vào bệnh viện, hôm nay đã đi học?

Từ khi nào, đồng chí Khương Nhiên nhiệt tình yêu thương học tập như vậy?

Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: hogiadi đoán đúng ý Trẫm, thưởng một chương?
 
Chương 64: Thiếu niên kiệt ngạo (63)


Sau khi uống rượu, tuy rằng sẽ không xảy ra chuyện lớn, nhưng sẽ không thoải mái.

Đêm qua uống vừa nhiều vừa hỗn loạn rượu trắng rượu đỏ, mới xảy ra chuyện.

Hiện tại không có trở ngại, nhưng bác sĩ nói phải nằm viện quan sát hai ngày.

Này..., Trình Tinh Dương muốn cản hắn lại.

Nhưng lúc cậu suy nghĩ, Khương Nhiên đã đẩy cửa phòng bệnh đi ra ngoài.

# Cao trung Đế Đô #

Chuông tan học và lên.

Tô Yên từ trong lớp đi ra, không đi về phía nhà ăn, mà là đi tới mặt cỏ.

Dù sao cô cũng phải tìm lại được Tiểu Hoa.

Sau cơn mưa, luôn làm người vui vẻ thoải mái.

Cô cong eo, đứng ở trên cỏ, cẩn thận tìm kiếm.

Sợi tóc buông xuống, chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy khuôn mặt rối rắm đang cắn môi của cô.

Khi Khương Nhiên vào trường học, đã nhìn thấy hình ảnh như vậy

Đôi mắt hắn đảo qua dáng người gầy nhỏ kia, không khống chế được mà đi qua.

Tô Yên tìm tìm, lùi dần về phía sah, thân thể đụng phải một người.

Cô ngồi dậy, quay đầu lại nhìn.

Khương Nhiên hai tay đút túi, đứng ở chỗ đó, bộ dạng lười nhác, không nhìn ra cảm xúc trên mặt hắn.

Cô khẽ liếm khóe môi, chớp chớp mắt, tiếng nói mềm mại vang lên: “Thật xin lỗi, đụng vào cậu.”

Khương Nhiên nghe, đôi mắt hơi híp lại.

Khom lưng nhìn thẳng cô.

Giọng nói trầm thấp lười nhác,“Ngoại trừ chuyện này, không có chuyện khác muốn xin lỗi tôi?”

Cô chớp chớp mắt, suy nghĩ trong chốc lát, thành thành thật thật hỏi: “Ví dụ là chuyện gì?”

Khương Nhiên nhìn biểu tình vô tội của cô, một bộ hoàn toàn mờ mịt.

Hắn duỗi tay, nhéo bả vai cô, kéo gần đến trước mặt mình.

Tô Yên đột nhiên không kịp phòng ngừa, bước chân lảo đảo tiến lên.

Mái tóc quét qua khóe môi tái nhợt của hắn.

Lần này, hai người dính sát vào nhau.

Một biểu tình rất nhỏ cũng bị đối phương nhìn thấy.

Lúc này, Tô Yên bừng tỉnh nhớ tới, hình như ngày hôm qua hắn tức giận vội vàng rời đi, còn đấm vào vánh tường.

Tầm mắt của cô không nhịn được mà khẽ hướng về phía tay phải, cái tay kia đang quấn băng gạc, nhìn dáng vẻ có chút nghiêm trọng.

Khẽ cắn môi đỏ, mềm mại lên tiếng: “Tay của cậu, không sao chứ?”

Khương Nhiên hơi nhướng mày, còn tưởng rằng cô đã quên sạch sẽ chuyện hôm qua, xem ra còn nhớ rõ.

Ngữ khí lười nhác, “Em cảm thấy sao?”

Tô Yên do dự một lát, rũ đầu xuống, “Thật xin lỗi.”

Nói xin lỗi, nhưng Khương Nhiên nhìn qua, biểu tình kia lại không đẹp lắm.

Tay nắm chặt bả vai cô, càng ngày càng dùng sức, “Vì sao lại xin lỗi?”

Tô Yên ngẩng đầu, nhỏ giọng nhu nhu, “Không phải cậu nói, tớ nợ cậu một lời xin lỗi sao?”

Khương Nhiên bị cô làm cho tức đến nỗi bật cười, khóe môi sắc bén tái nhợt nở nụ cười, trong phút chốc, lệ khí giữa mày đã biến mất một chút.

Xem ra, có vài lời, phải nói rõ với cô.

Bằng không, chỉ sợ nói như thế nào cũng không thể nói rõ.

“Tôi thích em, để em suy xét ba ngày. Thấy em vội vàng thi đua, vốn dĩ định thi xong rồi hỏi lại. Nhưng bây giờ, không thể chờ được nữa. Bây giờ em phải cho tôi một đáp án.”

Càng nói, ngữ khí càng nặng.

Sau khi nói xong, lại hơi nhíu mày, bổ sung một câu, “Em chỉ có thể trả lời một đáp án khẳng định.”

Tô Yên chớp chớp mắt.

Đáp án khẳng định?

Đó chính là...

“Được?”

Khương Nhiên đột nhiên nghe thấy câu trả lời dứt khoát của cô, làm hắn sửng sốt.

Chờ khi hắn phản ứng lại, mới biết được cô nói gì.

Duỗi tay, vớt người vào trong ngực, dùng sức ôm.

Ý cười bên khóe môi sắc bén càng ngày càng nhiều, “Ánh mắt không tồi.”

Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thằng nam phụ tỏ tình với chị Yên ở đâu????
 
Chương 65: Thiếu niên kiệt ngạo (64)


Tô Yên bị ôm chặt, cô cảm thấy, trái tim mình lại đập nhanh hơn.

Nâng tay tay, chậm rãi nắm lấy góc áo của hắn, tùy ý để hắn ôm mình.

Một lúc sau.

Khương Nhiên còn đang ôm cô.

Tô Yên nhẹ nhàng đẩy hắn một chút, giọng nói mềm mại, "Khương Nhiên?"

Nghe được tiếng nói, lúc này hắn mới buông ra, đại khái, là bởi vì nghe thấy Tô Yên đồng ý rồi.

Cảm xúc và lý trí mà Khương Nhiên đã vứt bỏ đều quay lại.

Hắn nhìn mặt cỏ, nhướng mày lên, "Không đi ăn cơm, đến chỗ này làm gì?"

Khi nói, nâng tay lên túm nơ bướm trên cổ áo Tô Yên.

Nơ bướm kia vốn dĩ đã có chút xiêu xiêu vẹo vẹo.

Bởi vì hành động củaa hắn, khiến cho nơ bướm kia càng thêm nghiêng ngả.

Cô thành thành thật thật trả lời, "Tớ bị mất khuyên tai."

Khương Nhiên hơi nhíu mày, "Rất quan trọng?"

"Có chút."

Khi hai người đang nói chuyện, bên cạnh, giọng nói của Nguyên Hân Lâm truyền đến, "Tô Yên"

Một giọng nam ôn nhu.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn lại, cô còn chưa nói gì, đã cảm thấy bả vai bị người bóp hơi đau.

Cô nghiêng đầu nhìn.

Khương Nhiên vừa nãy còn mỉm cười lười nhác, đảo mắt đã nheo mắt lại, lười biếng lại không hiểu sao có chút nguy hiểm.

Cô theo bản năng vươn tay, cầm lấy tay hắn.

Giọng nói mềm nhẹ mang theo nghi hoặc, "Khương Nhiên?"

Người nào đó nghe thấy cô gọi, cúi đầu nhìn, che đậy sự khó chịu trong mắt.

Nguyên Hân Lâm đương nhiên cũng nhìn thấy Khương Nhiên.

Hơn nữa nhìn thấy Tô Yên và Khương Nhiên thân mật như vậy, không nhịn được mà nắm chặt bài thi trong tay.

Cậu ta không đi qua đó, mà đứng bên ngoài mặt cỏ, cười nói, "Tô Yên, tớ có một bài không hiểu, muốn hỏi cậu."

Tô Yên có hơi nhớ Tiểu Hoa, hơn nữa..., cô không thích giảng bài cho người khác.

Vậy nên nghiêm túc lên tiếng, "Cậu có thể đi hỏi thầy."

Nguyên Hân Lâm đại khái là không nghĩ tới Tô Yên sẽ từ chối mình, vậy nên cậu ta sửng sốt.

Sau đó, lại nhìn Khương Nhiên đang đứng bên cạnh Tô Yên, trong mắt hiểu ra.

Loại người không chuyện ác nào không làm gây chuyện thị phi như Khương Nhiên, một nữ sinh ngoan ngoãn như Tô Yên tất nhiên sẽ sợ hãi.

Nguyên Hân Lâm hơi nhíu, nhìn chằm chằm vào Tô Yên, lên tiếng:

"Cậu không cần sợ bất kỳ người nào."

Tô Yên nghe gật gật đầu, "Tôi biết."

Cô vốn dĩ không sợ bất kỳ người nào a.

Nguyên Hân Lâm nói, "Tô Yên, đi với tớ, thầy Hóa muốn gặp cậu."

Ngữ khí chắc chắn.

Khương Nhiên cười nhạo một tiếng, dựa vào Tô Yên bật cười.

Còn mang giáo viên ra dọa, bộ dáng phòng bị này.

Nhìn thấy làm cho hắn rất khó chịu.

Tô Yên cũng nhẹ nhàng nhíu mày.

Khương Nhiên cúi đầu, thu biểu tình của cô vào trong mắt.

Thò lại gần, lên tiếng, "Không hiểu vì sao thầy gọi em?"

"Cậu biết?"

"Cậu ta gạt em."

"Vì sao?"

"Vị bạn học này coi tôi là hồng thủy mãnh thú sợ tôi bắt nạt em."

Hai người đứng ở kia thân mật nói chuyện.

Nguyên Hân Lâm nắm chặt bài thi càng ngày càng dùng sức, "Tô Yên!"

Khi cậu ta nói, mang theo chút tức giận.

Khương Nhiên nhấc mắt, con ngươi hiện lên một tia không kiên nhẫn, "Này, cút xa một chút."

Sắc mặt Nguyên Hân Lâm cứng đờ, "Cậu!"

Nội tâm cảm thấy bị sỉ nhục, lại không dám thật sự đối đầu với Khương Nhiên.

Tô Yên nhìn hai người kia, cuối cùng dò hỏi Nguyên Hân Lâm,

"Cậu còn có chuyện gì không?"

Nguyên Hân Lâm hít sâu một hơi, "Có, tớ muốn nói chuyện riêng với cậu."

Tô Yên chớp chớp mắt, cảm thấy không hiểu lắm.

Giữa bọn họ có cái gì để nói?

Vốn dĩ cũng không nói chuyện với nhau nhiều.

Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, @GreenCabbagee đoán đúng ý Trẫm, thưởng một chương
 
Chương 66: Thiếu niên kiệt ngạo (65)


Nguyên Hân Lâm cứng đờ ở nơi đó, nhìn chằm chằm Tô Yên, khuôn mặt trịnh trọng.

Tô Yên chớp chớp mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Nhiên.

"Tớ đi nói chuyện với cậu ta rồi quay lại."

Ngữ khí mềm mại, nghiêm túc nói.

Sắc mặt của Khương Nhiên biến hóa xuất sắc ngoạn mục, ngữ khí không tốt lắm, "Em rất quan tâm cậu ta?"

Khi nói, mí mắt buông xuống gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.

Dung lượng não của Tô Yên bị giảm chỉ còn 1, làm sao có thể nghĩ ra ẩn ý trong câu nói của Khương Nhiên đồng chí.

Biểu tình vô tội, "Không thèm quan tâm a."

Nếu không phải buổi tối hôm đó hệ thống đột nhiên phát nhiệm vụ phụ cho cô.

Cô sẽ không có bất cứ giao thoa gì với Nguyên Hân Lâm này.

Tô Yên nói, nhẹ nhàng bâng quơ.

Ngược lại làm sắc mặt của Khương Nhiên tốt hơn một chút.

Rũ mắt nhìn cô, môi mỏng sắc bén mở ra, "Ba phút."

"Được."

Nói xong, Tô Yên đi về phía Nguyên Hân Lâm.

Khương Nhiên đứng ở chỗ đó, nhìn Nguyên Hân Lâm, đôi mắt hiện lên một tia âm trầm.

Nơi xa, Trình Tinh Dương và các anh em đang về trường.

Không biết là ai, thoáng nhìn thấy Khương Nhiên, kinh ngạc không nhịn được lên tiếng, "A? Kia không phải Khương ca sao?"

"Nhìn sắc mặt Khương ca không tốt lắm."

"Ai ai ai, bên kia nói chuyện, không phải Tô Yên và Nguyên Hân Lâm sao?"

"Ai da! Hóa ra Khương ca là nam phụ đau khổ vì tình a!!"

"Cút sang một bên đi, mày gặp nam phụ đau khổ vì tình nào hung tàn như Khương ca chưa?"

Nhìn ánh mắt kia, gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang nói chuyện, hận không thể chọc một cái lỗ để nghe lén.

Vài người có chút đồng tình, nhưng càng vui sướng khi có người gặp họa.

Có thể nhìn thấy biểu tình này của Khương ca..., trăm năm khó gặp a!!

Trình Tinh Dương gãi đầu, vẻ mặt đau khổ.

Một người nhìn thấy bộ dạng này của Trình Tinh Dương, không nhịn được nghi hoặc, "Mày làm sao vậy? Táo bón?"

"Cút!"

Khi nói xong, Trình Tinh Dương nhấc bước đi về phía Khương Nhiên.

Lúc này, đôi mắt Khương Nhiên chuyển qua, nhìn về phía người đi tới.

Trong lúc vô tình thoáng nhìn, liếc tới bên cạnh tảng đá, một cái khuyên tai đang nằm im.

Chỉ liếc mắt một cái, Khương Nhiên đã nhận ra.

Đây là hoa tai của Tô Yên.

Đi về phía trước hai bước, khom lưng, nhặt cái hoa tai kia lên.

Niết trong tay.

Bên cạnh, Trình Tinh Dương đã nhích lại gần.

Hỏi cậu vì sao đi tới đây?

Đương nhiên là tới bày mưu tính kế cho anh em của mình.

Rốt cuộc... nếu chuyện tình cảm của Khương Nhiên không thuận lợi, không chỉ lăn lộn cậu, còn có nhiều người nữa!!!

Trình Tinh Dương cười tùy tiện, "Khương ca."

Khi nói, ghé sát vào.

Khương Nhiên liếc mắt nhìn cậu, lực chú ý quay lại chiếc hoa tai.

Bị bơ như vậy, Trình Tinh Dương sờ soạng mặt mình, dán qua, giọng nói chậm lại, "Khương ca, anh mới ra viện, thân thể không tốt. Là thời điểm cần sự quan tâm chăm sóc."

"Cậu muốn nói gì?"

"Con gái mà, nhìn thấy người trong lúc yếu ớt sẽ đau lòng tình thương của mẹ tràn lan."

Trình Tinh Dương nháy mắt với Khương Nhiên.

Khương Nhiên nhíu mày.

Hắn còn chưa nói gì, đột nhiên Trình Tinh Dương đã hô to gọi nhỏ, "Khương ca! Sao anh lại chạy ra ngoài? Bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi!!"

Bên này có động tĩnh, bên kia Tô Yên chưa nói được hai câu quay đầu lại nhìn.

Cắn cắn môi, nhịn không được đi về phía Khương Nhiên.

Trình Tinh Dương lập tức đỡ lấy Khương Nhiên, vô cùng đau đớn, "Khương ca, anh phải yêu quý thân thể của mình chứ. Anh nhìn xem sắc mặt anh tái nhợt rồi này, thật là làm người đau lòng..."

Khương Nhiên đen mặt, "Cút."

Nói hắn giống như người sắp chết vậy.
 
Chương 67: Thiếu niên kiệt ngạo (66)


Trình Tinh Dương đại khái cũng biết mình diễn hơi quá, vội vàng dặn dò Tô Yên, "Bạn học Tô Yên, Khương ca mới từ bệnh viện ra, thân thể rất suy yếu. Nhờ cậu chăm sóc anh ấy nha, tạm biệt, tạm biệt!"

Nói xong, nhanh như chớp chạy đi.

Tô Yên nhìn Khương Nhiên.

Sắc mặt của hắn thật sự không được tốt lắm, môi có chút tái nhợt suy yếu.

Hóa ra là bị bệnh nằm viện.

Cô không nhịn được đi qua đó, đỡ lấy cánh tay hắn, "Bị bệnh, phải nghỉ ngơi thật tốt."

Khương Nhiên thấy cô khó có khi chủ động, đôi mắt xẹt qua một tia sáng, môi ngoéo một cái.

Thuận thế dựa vào trên người cô.

Nhưng mà, tư thế này khi người ngoài nhìn thấy càng giống như ông người vào trong ngực.

Sợi tóc nhu thuận vén ra sau tai, sườn mặt của cô ánh vào trong mắt.

Hắn dán tới, ánh mắt nhìn chằm hắn.

Lười nhác nói, "Khuyên tai của em, tìm thấy rồi."

Nói xong, cầm chiếc khuyên tai đó, đưa tới trước mặt Tô Yên.

Tô Yên nhìn thấy, vui mừng nở nụ cười.

Duỗi tay, cầm lấy.

Cuối cùng cũng tìm thấy Tiểu Hoa, còn tưởng rằng bị trôi xuống cống thoát nước rồi.

Nhưng mà lúc này cũng không phải lúc nói chuyện với Tiểu Hoa, cô bèn cất khuyên tai vào trong túi.

Cô bước về phía trước, bước chân có vẻ cố hết sức.

Khương Nhiên không biết là cố ý hay vô tình, ép hơn nửa cân nặng xuống người cô.

Lười nhác dò hỏi "Nói chuyện với nam sinh kia xong rồi?"

Tô Yên lắc lắc đầu, "Chưa, cậu ta chỉ nói một nửa."

"Sao lại không nói tiếp?"

"Cậu ta có hơi dong dài, nói chuyện không có trọng điểm."

Tô Yên nói thẳng cảm giác của mình.

Cũng không biết Nguyên Hân Lâm rốt cuộc muốn nói gì với mình.

Lải nhải một đống, mục đích là bảo cô không phải khẩn trương trong cuộc thi Hóa lần này.

Ách...có chút không thể hiểu được.

Cái này cô phải hỏi Tiểu Hoa mới có thể hiểu rõ hơn.

Lực chú ý của Tô Yên đặt ở trên tay hắn.

Trên tay còn quấn lấy băng gạc màu trắng, nhìn kỹ còn có thể thấy được vết máu.

Mềm mại lên tiếng: "Còn đau không?"

Khương Nhiên ngậm cười, ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên người cô, lười nhác nói: "Đau."

Tô Yên đối với chuyện này thấy rất mới lạ.

Nếu đổ máu, có thể cầm máu.

Nhưng nếu đau, nên làm gì bây giờ?

Cô móc một cái kẹo từ trong túi ra, bóc vỏ, đưa tới bên môi Khương Nhiên.

Tô Yên nghiêm túc nói, "Ăn, có thể sẽ không đau nữa."

Khương Nhiên nhướng mày, cười cười ăn viên kẹo kia.

Một lát sau.

Hắn không biết xấu hổ lên tiếng: "Vẫn đau."

Trên mặt Tô Yên lộ ra biểu tình buồn rầu, "Vậy bây giờ phải làm sao?"

Khương Nhiên tiến đến bên tai cô, ngữ khí sâu xa mang theo ý cười, "Em hôn một chút, hôn một chút sẽ không đau nữa."

"Thật sự?"

"Ừ."

Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của hắn.

Tô Yên ngoan ngoãn cầm lấy bàn tay quấn băng gạc của hắn, hôn một cái.

Nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, đôi mắt tràn đầy vô tội.

Đầu Khương Nhiên gác trên vai cô, cười ra tiếng.

Vốn dĩ, muốn để cô hôn mặt mình, chiếm tiện nghi.

Nào biết cô sẽ nghiêm túc như vậy cầm tay mình lên hôn.

Tô Yên nghiêng đầu, "Không đau?"

Giọng nói mềm mại, hỏi rõ ràng.

Khương Nhiên nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô, bước chân ngừng lại.

"Tô Yên."

"Ừ?... Ưm.."

Vừa mới lên tiếng, người nào đó đã nhéo cằm cô, tiến tới.

Vốn dĩ, Khương Nhiên dựa hơn nửa người vào cô, hắn làm như vậy, nụ hôn vừa hung dữ vừa mãnh liệt.

Cô không chịu nổi, không ngừng lùi về phía sau.

Cho đến khi dựa vào một cái cây thì muốn tránh cũng không thể tránh.

"Ngô ~"

Cô ngửa đầu, bị động thừa nhận nụ hôn nồng nhiệt này.

Ánh nắng dịu dàng sau cơ mưa, bên gốc cây.

Một nam sinh và một nữ sinh đang hôn nhau, dù cách xa cũng có thể cảm nhận được bầu không khí mờ ám kia.

Làm người mặt đỏ tim đập.
 
Chương 68: Thiếu niên kiệt ngạo (67)


Từng ngày từng ngày trôi qua.

Đã tới ngày cuộc thi học sinh giỏi Hóa quốc gia diễn ra.

Nơi thi không xa trường cao trung Đế Đô, cho nên thầy Hóa quyết định tập hợp ở nơi diễn ra cuộc thi.

Triệu Sâm và Nguyên Hân Lâm đã tới từ một tiếng trước.

Thầy Hóa cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ, lại ngẩng đầu nhìn những người đang bước tới.

Thời gian càng ngày càng gần, ông càng nhíu chặt mày.

Vì sao lại có bộ dáng mặt ủ màu ê này?

Bởi vì bạn học Tô Yên còn chưa tới.

Cuối cùng, trước mười phút thí sinh được gọi vào phòng thi.

Một chiếc taxi dừng ngoài trường thi.

Cửa xe mở ra, Tô Yên đeo balo, đi xuống xe.

Tiếp theo, một thiếu niên cũng đi xuống cùng cô.

Tỉ lệ dáng người của Khương Nhiên rất đẹp, hơn nữa vóc dáng cao, khuôn mặt lại đẹp trâi, hắn lười nhác mỉm cười nhìn Tô Yên.

Cho dù là ở cuộc thi cũng hấp dẫn không ít tầm mắt.

"Thi tốt nhé."

Khóe môi mỏng lạnh lẽo lúc đóng lúc mở lên tiếng.

Tô Yên thành thành thật thật gật đầu, "Ừm."

Hắn không nhịn được mà duỗi tay xoa xoa đầu cô.

Động tác thân mật của hai người, bị ba người phía xa nhìn rõ.

Lúc này thầy Hóa đang gấp gáp, vừa thấy Tô Yên tới, đâu còn quan tâm cô và thằng nhóc Khương Nhiên này quan hệ mờ ám gì.

Có thể tới thi như vậy là đủ rồi.

Mà Nguyên Hân Lâm đứng ở phía sau lại nắm chặt hộp bút trong tay.

Ở trong lòng cậu ta, kỳ thật người Tô Yên thích là mình.

Còn chuyện vì sao Tô Yên thân mật với Khương Nhiên như vậy, chỉ là bởi vì Khương Nhiên bức bách, không thể từ chối.

Chỉ cần kết thúc cuộc thi này, cậu ta sẽ tỏ tình với Tô Yên.

Đến lúc đó, cậu ta tin tưởng, Tô Yên khẳng định sẽ đồng ý lời tỏ tình của mình và giữ khoảng cách với Khương Nhiên.

Khi cậu ta nghĩ, Tô Yên đã đi tới chỗ bọn họ.

Khương Nhiên dựa vào cửa xe taxi, khuôn mặt mày lười nhác nhìn bóng dáng Tô Yên.

Tiếng chuông vào phòng thi nhanh chóng vang lên.

Tô Yên và hai người kia đi vào phòng thi.

Lại đợi mười phút, đề thi được phát xuống.

Giấy nháp bị cô đặt phía dưới đề thi, từ đầu đến cuối chưa bao giờ lấy ra.

Khi mọi người đang đọc đề thi đánh giá nội dung.

Cô đã làm từng bài từng bài một.

Mười lăm phút sau.

Tô Yên buông bút, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Đợi trong chốc lát, cô đứng dậy.

Giám thị thấy có một nữ sinh ngoan ngoãn đi tới có chút nghi hoặc, "Bạn học này, em làm sao vậy?"

Tô Yên chớp chớp mắt, lên tiếng: "Thưa thầy, em nộp bài thi."

Tiếng nói vừa rơi xuống, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn Tô Yên.

Mười lăm phút? Làm xong?!!

Cảm giác khiếp sợ không cần nói cũng biết.

Có thể tới tham gia cuộc thi này, vốn dĩ chính là những học sinh ưu tú nhất, cho nên bên trong không thể để kẻ ngốc đi vào.

Vậy nên... chỉ có một khả năng Tô Yên là thiên tài làm người đố kị kia.

Những học sinh vốn dĩ đang bình tĩnh làm bài, trong nháy mắt cảm thấy thấp thỏm.

Đều là cấp bậc học bá học thần, khó tránh khỏi không nhịn được mà đánh giá một lần.

Nhưng hiện tại, bị người treo lên đánh như vậy, trong lòng thật sự không chịu nổi.

Tô Yên lại mặc kệ những chuyện này, cô nộp bài thi, đi ra ngoài trong những ánh mắt khiếp sợ của học sinh và giám thị.

Khuyên tai vang lên tiếng nói, "Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ. Ngài đạt được một cơ hội cầu nguyện."

Tô Yên nghe thấy thế, có chút nghi hoặc, "Cầu nguyện?"

"Đúng vậy, ký chủ, chờ khi ngài hoàn thành nhiệm vụ, sẽ biết được. Cố lên!"

Phụng thiên thừa vận, Quàng Thượng chiếu viết: Điều Yên tỷ ước sau khi hoàn thành nhiệm vụ phụ là gì???
 
Chương 69: Thiếu niên kiệt ngạo (68)


"Ừm, được."

Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi Tô Yên ném Tiểu Hoa vì quá dong dài.

Tiểu Hoa được tìm lại, rầm rì tức giận vài ngày.

Vừa tức giận vừa sợ ký chủ vì mình giận dỗi mà bị ném đi một lần nữa.

Vậy nên sau khi Tiểu Hoa giận dỗi vài ngày, bèn thu liễm tha thứ Tô Yên.

Tiểu Hoa cũng bắt đầu nhìn lại ký chủ của mình một lần nữa.

Ách... hiện tại, là bộ dạng của một thiên sứ nhỏ, tính cách... rất ngoan, không, cũng không ngoan lắm.

Tiểu Hoa rối rắm, nó cũng không thể định nghĩa được.

Chỉ có thể tìm hiểu được nhiều dữ liệu hơn rồi phân tích.

Tô Yên vừa đi ra, thầy Hóa hơi sửng sốt, vội vàng đi qua hỏi:"Cảm thấy làm thế nào? Đề thi có khó không?"

"Cũng được ạ."

Cô ngoan ngoãn trả lời.

Thầy Hóa nghe, ngược lại thở ra một hơi.

Không nhiều thì ít, thầy Hóa cũng có chút hiểu Tô Yên.

Cô nói cũng được, thì là không khó.

Nếu không có chuyện gì xảy ra, vậy giải nhất cuộc thi học sinh giói Hóa quốc gia này sẽ là của bọn họ.

Nghĩ tới đây, trên mặt ông xuất hiện một tia vui mừng.

Khương Nhiên đi tới, trực tiếp dắt tay cô, "Đi thôi."

Làm lơ người thầy đang vui mừng một mình bên cạnh, bạn học Tô Yên được kéo đi.

Chờ đến khi đi được một lúc, cô lên tiếng, "Chúng ta đi đâu vậy?"

Khương Nhiên đang muốn trả lời, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở hổn hển, "Tô Yên!"

Vừa quay đầu lại, phát hiện Nguyên Hân Lâm đang thở hổn hển đỡ tường, không biết chạy ra phòng thi từ lúc nào.

Khương Nhiên đang cười với Tô Yên, khi nhấc mắt đã là âm trầm.

Tô Yên nghi hoặc, "Có việc?"

Nguyên Hân Lâm nhìn Tô Yên, đôi mắt nghiêm túc, "Tớ có lời muốn nói với cậu, bạn học Khương Nhiên hãy tránh đi một lát."

Khương Nhiên nhướng mày.

Nguyên Hân Lâm này, lấy đâu ra dũng khí nói mấy câu này với hắn?

Tô Yên khẽ liếm khóe môi, đôi mắt hiện lên một tia cảm xúc.

Cũng không biết Nguyên Hân Lâm có chuyện gì.

Nhiều lần tìm cô nói mấy câu không có ý nghĩa gì.

Cô cũng không muốn nói chuyện với cậu ta.

Giọng nói mềm ấm vang tiếng:"Bạn học Nguyên Hân Lâm, cậu quay lại đi."

Ý từ chối đã rất rõ ràng.

Nguyên Hân Lâm chưa từ bỏ ý định, đi tới trước mặt Tô Yên, trong mắt có một tia nóng rực,

"Tô Yên, cậu nghe tớ nói, tớ biết tình cảm của cậu..."

Khi nói chuyện mang theo sự si mê.

Vì Tô Yên, cậu ta còn bỏ lỡ cuộc thi này, sao có thể từ bỏ trong thời điểm quan trọng này?

Chỉ là, còn chưa dứt lời, đã bị người một chân đá tới vách tường bên cạnh.

Đôi mắt Khương Nhiên có chút âm trầm, một bàn tay cầm cổ áo của Nguyên Hân Lâm, ngay cả nói cũng lười không muốn nói với cậu ta.

Giơ tay ấn người ở trên tường.

Lúc này, thầy Hóa cũng đuổi theo bước tới.

Ông vừa nhìn thấy Nguyên Hân Lâm chạy ra từ phòng thi đã khiếp sợ, vội vàng đuổi theo xem có chuyện gì xảy ra.

Kết quả nhìn thấy Khương Nhiên sắc mặt âm trầm, mà Nguyên Hân Lâm giống như bao cát không thể đánh lại.

"Khương Nhiên, em đang làm gì?! Mau buông em ấy ra!"

Thầy Hóa đi tới, muốn tách hai người ra.

Nhưng mà Khương Nhiên vẫn đứng ở đó không nhúc nhích bóp cổ Nguyên Hân Lâm.

Sắc mặt của Nguyên Hân Lâm trở nên trắng xanh, giống như giây tiếp theo sẽ tắt thở.

Tiểu Hoa lên tiếng: "Ký chủ, cô mau đi khuyên nhủ, thế giới này không thể giết người!!"

Tô Yên sửng sốt, đi qua đó, kéo kéo tay Khương Nhiên, "Đừng đánh."

Giọng nói của cô mềm mại như vậy, không chút phòng bị nào như vậy.

Tặng asdw1234 với câu trả lời nhanh nhứt và chính xác nhứt nhé!!!
 
Chương 70: Thiếu niên kiệt ngạo (69)


Nếu muốn đánh nhau, một người chỉ biết học tập như Nguyên Hân Lâm đương nhiên không thể đánh lại Khương Nhiên.

Hơn nữa nhìn bộ dạng Nguyên Hân Lâm lúc này như con cá chết Khương Nhiên cũng lười tiếp tục đánh.

Rũ mắt, buông lỏng tay ra.

Nguyên Hân Lâm lập tức ngồi trên mặt đất, sắc mặt dần dần hòa hoãn.

Tô Yên duỗi tay lại túm túm cánh tay Khương Nhiên, "Chúng ta đi thôi."

Khương Nhiên liếc Nguyên Hân Lâm đang ngồi trên mặt đất một cái.

Lại nghiêng đầu nhìn về phía Tô Yên, cuối cùng không nói gì nữa, tùy ý cô kéo mình rời đi.

Nguyên bản, Tô Yên cho rằng Nguyên Hân Lâm hẳn là sẽ không tới dây dưa với mình nữa.

Nào biết, người này... giống như chưa đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.

Buổi tối khi cô chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy có tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài.

Tô Yên định lên giường phải dừng lại đi đến trước cửa, mở cửa ra.

Trên mặt Nguyên Hân Lâm dán băng keo cá nhân, ánh mắt nóng rực mà vội vàng, nuốt nước bọt,

"Tô Yên."

Hai chữ này vừa ra, Tô Yên đã nhẹ nhàng hỏi: "Có việc gì không?"

Nguyên Hân Lâm khẩn trương lại nuốt nước bọt, "Tớ, tớ tới để nói cho cậu biết, tớ thích cậu."

Tô Yên chớp chớp mắt, nửa ngày sau, gật đầu, "Được rồi, tôi đã biết."

Trong mắt Nguyên Hân Lâm hiện lên một tia sáng, vội vàng tới gần, muốn ôm Tô Yên, "Cậu đồng ý?"

Tô Yên lùi ra phía sau một bước, "Tôi không thích cậu, vì sao phải đồng ý?"

Ngữ khí có chút nghi hoặc, còn có chút không biết lý do.

Câu nói bất thình lình, làm cơ thể Nguyên Hân Lâm cứng đờ, "Tô, Tô Yên, tớ vì cậu, cuộc thi quan trọng như vậy cũng bỏ dở. Tớ nghĩ, cậu có thể cảm thấy tớ thích cậu bao nhiêu. Vì sao? Vì sao lại không thích tớ?"

Tô Yên nghe cậu ta nói từng bước ép sát, đôi mắt hiện lên một tia sáng.

Giọng nói tuy rằng mềm main, nhưng rất nghiêm túc, "Cậu không thi, đó là chuyện của cậu.

Cậu có thích hay không, cũng là chuyện của cậu, đừng tới quấy rầy tôi."

Lời nói của cô, làm Nguyên Hân Lâm càng điên cuồng, "Không, cậu thích tớ, lúc trước vì để tớ được đi thi, còn lấy bản thân mình áp chế thầy Hóa, vậy còn chưa đủ thích tớ sao?!"

Tô Yên chớp chớp mắt, "Đó không phải vì cậu."

Cô không lưu tình chọc thủng bong bóng ảo tưởng của Nguyên Hân Lâm.

Nguyên Hân Lâm đại khái là không nghĩ tới, bản thân tỏ tình sẽ không được đồng ý.

Bởi vì chưa làm xong bài thi đã nóng lòng đi ra, làm thầy Hóa tức giận mắng, cũng bị cha mẹ mắng máu chó phun đầu.

Mà hiện tại, cho rằng có thể tỏ tình với cô giảm bớt áp lực, lại bị đả kích.

Cậu ta duỗi tay, định ôm Tô Yên, "Không thể nào, cậu thích tớ, cậu thích tớ!!"

Vừa nói vừa hung mãnh nhào tới.

Tiểu Hoa ở trong khuyên tai mắng chửi, "Định dùng sức mạnh?! Đồ xấu xa không biết xấu hổ!"

Tiểu Hoa nhịn không được tức giận mắng một câu, may mà ký chủ của mình rất lợi hại.

Nếu là nữ sinh bình thường khẳng định không làm gì được cậu ta.

Khi Tiểu Hoa nghĩ, đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Nguyên Hân Lâm.

Lập tức ngã xuống mặt đất, mồ hôi lạnh đầm đìa thở hổn hển.

Một bàn tay ôm cánh tay, che đi cánh tay nhìn có vẻ không bình thường, nhìn dáng vẻ, là trật khớp.

Tô Yên hơi nhíu mày, không biết từ chỗ nào móc ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau tay.

Lúc này, di động của cô bỗng nhiên vang lên.

Nghe máy, giọng nói của cô cuối cùng cũng có một tia vui vẻ, "Khương Nhiên"

Đầu bên kia lên tiếng, ngữ khí lười nhác hỏi: "Đã ngủ chưa?"

Điền vào chỗ trống

"Sang năm em 18 tuổi rồi đúng không?"

"Ừm."

"Thành niên a..."
 
Chương 71: Thiếu niên kiệt ngạo (70)


"Ưm, còn chưa ngủ."

Khi nghe điện thoại, Khương Nhiên mẫn cảm nghe thấy bên kia có một tiếng thở hổn hển.

Hắn nhíu mày, "Em đang ở cùng với ai?"

Tô Yên nhìn thoáng qua Nguyên Hân Lâm trên mặt đất, thành thành thật thật nói: "Nguyên Hân Lâm tới tìm tớ, nói một đống những lời không thể hiểu được, còn muốn ôm tớ."

Cô thành thành thật thật trả lời, vừa mới nói xong, hơi thở đầu bên kia đã cứng lại, ngữ khí lập tức thay đổi, "Em có sao không?!"

"Tớ, tớ không sao, bậy giờ cậu ta đang nằm ở cửa nhà tớ."

Cô ngoan ngoãn nói.

Tiếp đó, đầu bên kia nói thêm một câu, "Em cẩn thận một chút, tôi đi qua tìm em!"

Nói xong, bên kia đã cúp máy.

Lúc này, Tiểu Hoa bỗng nhiên lên tiếng: "Leng keng, nhiệm vụ hoàn thành, ba cánh sao đã thắp sáng, ký chủ ngài thành công lạp rồi!!"

Tô Yên sửng sốt, "Hả? Nhiệm vụ hoàn thành?"

"Ký chủ, ngài chỉ cần thực hiện một nguyện vọng của nam chủ, như vậy nhiệm vụ sẽ kết thúc."

Tô Yên không hiểu, vì sao cánh sao thứ ba đôt nhiên sáng lên.

Vừa nãy, cô chỉ nói chuyện qua điện thoại với Khương Nhiên thôi a.

Nhưng mà có thể hoàn thành nhiệm vụ, luôn là chuyện tốt.

Lại nói chuyện thêm với Tiểu Hoa một chút, không một lát sau, Khương Nhiên tới.

Cùng tới, còn có đám người Trình Tinh Dương.

Bọn họ vốn đang chơi đấu địa chủ.

Nhìn thấy Khương Nhiên gọi điện thoại xong, giống như bị điên chạy ra bên ngoài, dọa bọn họ nhảy dựng, không dám hỏi nhiều chạy theo sau.

Khương Nhiên ngực phập phồng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, cẩn thận nhìn xem cô có sao không.

Tiến lên, ôm người vào trong lòng.

Trong mắt con ngươi kia không rõ nỗi lòng khẩn trương cùng lo lắng đề phòng, rốt cuộc chậm rãi thả xuống.

Hắn ôm cô, dùng sức chết khẩn, giống như chỉ cần hắn thoáng buông lỏng thì sẽ xảy ra chuyện.

Tô Yên nâng tay lên, hơi vụng về an ủi.

Vỗ vỗ lưng hắn, "Tớ không sao cả."

Giọng nói mềm ấm, lại rất nghiêm túc.

Mà đám người Trình Tinh Dương theo sát phía sau, nhìn thấy tình cảnh này.

Nhìn nhìn Nguyên Hân Lâm đang nằm trên mặt đất, lập tức hiểu được đại khái, "Mẹ nó! TMD, nói về không biết xấu hổ, tao còn phải sợ mày!"

Vừa nói vừa nhấc Nguyên Hân Lâm từ trên mặt đất lên.

Nói với hai người đan ôm nhau kia, "Khương ca, giao cậu ta cho bọn em xử lý."

Nói xong, đám người giống như đang khiêng một khối thịt lợn chết, mang người đi ra ngoài.

Tô Yên được Khương Nhiên ôm chặt, một lúc sau vẫn không được thả ra.

Cô nhìn một cái lên tiếng, "Khương Nhiên, cậu có nguyện vọng gì không?"

Đôi mắt cô lấp lánh, nhìn hắn phảng phất mang theo sự mong chờ.

Khương Nhiên thấy cô đột nhiên hỏi, không biết vì sao khẽ cười.

Kéo cô đi tới sô pha.

Lại không yên tâm nhìn kỹ từ trên xuống dưới, xem cô có bị thương ở đâu không.

Tô Yên không nhịn được lại hỏi:

"Cậu có mong muốn gì không? Có thể là tiền, có thể là nổi danh, có thể là làm chính trị, điều gì cũng được."

Khương Nhiên nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, thò lại gần, hôn một cái, "Có, tôi có nguyện vọng."

"Ân? Là gì?"

Đôi mắt đen nhánh, có thể nhìn thấy một bóng người nho nhỏ trong ánh mắt hắn, "Tôi muốn em, bình bình an an ngốc ở bên cạnh tôi."

Tô Yên sửng sốt, "A?"

Cô không nghĩ tới sẽ là chuyện này.

Khương Nhiên híp mắt tới gần cô, "A cái gì? Không muốn? Hay là cảm thấy ở bên cạnh tôi sẽ thiệt thòi?"

Tô Yên phục hồi tinh thần lại,

"Không phải, nhưng mà tớ không thể vẫn luôn ở bên cạnh cậu a."

Khương Nhiên nghe lời này, quanh thân lạnh lẽo, "Em nói cái gì?"

"Cậu sẽ cưới vợ."

Khương Nhiên nhíu mày, "Em cảm thấy sau này tôi sẽ vứt bỏ em cưới người phụ nữ khác?"
 
Chương 72: Thiếu niên kiệt ngạo (71)


Tô Yên chớp chớp mắt, cô không nghĩ tới vấn đề này.

Cho nên trầm mặc.

Khương Nhiên giữa mày mang theo một tia tức giận, còn có chuyện gì làm người tức giận hơn chuyện này?

Nhéo cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn, "Em không muốn gả cho tôi? Em không thích tôi? Không muốn ở bên tôi?!!"

Tô Yên, sửng sốt. "Không phải."

Hắn vừa nghe, từng bước ép sát,

"Vậy em thích ở bên cạnh tôi không?"

Tô Yên nghe vấn đề của hắn, cũng cẩn thận nghĩ nghĩ.

Kỳ thật, cô không thích ở bên cạnh bất kỳ người nào.

Nhưng nếu bắt buộc phải chọn một người, mà người kia là Khương Nhiên.

Vậy cô có thể tiếp thu, không bài xích, thậm chí có chút thích.

"Thích."

Cô thành thành thật thật trả lời.

Câu trả lời này cuối cùng cũng làm người nào đó vui, sắc mặt nhìn qua không khó coi như lúc nãy.

Khương Nhiên không chút do dự phán đoán suy luận, "Nếu thích, vậy em gả cho tôi chỉ là chuyện sớm hay muộn."

Ngữ khí chắc chắn trực tiếp.

Tô Yên nhu nhu, "Tớ..."

Mới vừa nói một chữ, người nọ lại ép hỏi, "Không muốn gả cho tôi?"

"Ách... có thể."

"Rát tốt."

Khương Nhiên nghe, mặt mày vừa động, sự tức giận biến mất hầu như không còn.

Một tay ôm Tô Yên vào trong lòng ngự

c.

Tiểu Hoa ở trong khuyên tai, nghe từng câu nói của hai người kia.

Sao nó lại cảm thấy... ký chủ của mình, bị người ta lừa đi nha?

Hai ba câu nói, đã bị người ta lừa phải gả cho hắn?

Nhưng, chỉ số thông minh của Tiểu Hoa có hạn, những lời nói của Khương Nhiên, hình như rất có đạo lý.

Không tìm được lỗi sai.

Tiểu Hoa suy nghĩ thật lâu sau nhỏ giọng nói: "Ký chủ, nguyện vọng của nam chủ là muốn ngài á~~"

Chỉ là nói chuyện, không nhìn thấy niêu tình trên mặt Tiểu Hoa cũng biết nó đang hóng hớt.

Tô Yên trầm mặc một lúc sau, đối diện với Khương Nhiên.

Sau đó duỗi tay, nhẹ nhàng cầm tay hắn.

Giọng nói mang theo một tia cười nhạt và nghiêm túc, mềm mại nói, "Được."

Khương Nhiên nghe được sự trịnh trọng trong lời nói của cô.

Cũng lập tức hiểu ra, cô rất nghiêm túc trả lời hắn.

Tia khó chịu trong mắt biến mất, giây tiếp theo, trực tiếp đè người xuống sô pha.

Hắn hôn Tô Yên, ngữ khí sâu xa,

"Sang năm, là mười tám tuổi rồi đi?"

Tô Yên nghĩ nghĩ, "Ừm."

Đè nặng cánh tay cô, giống như chiếm hữu mà bao phủ cả cơ thể cô dưới thân mình, nhẹ nhàng than thở, "Thành niên a, những chuyện không thể làm, cũng có thể làm."

Lẩm bẩm nói, không biết là đang nói với bản thân mình, hay đang nói với Tô Yên.

Tô Yên ngây thơ mờ mịt, ngược lại là Tiểu Hoa lúc kinh ngạc lúc rống lên, "A a a a!!! Xấu hổ xấu hổ xấu hổ."

Ngữ khí này của Yiểu Hoa, nghiễm nhiên là tài xế già.

Tuy rằng chỉ số thông minh không cao lắm, nhưng xem không ít sách cấm a...

Bằng không Khương Nhiên chỉ nói một câu ám chỉ như thế, đồng chí Tiểu Hoa đã hiểu?

·············

Thời gian vội vàng, ba năm trôi qua trong nháy mắt.

Tô Yên học năm hai.

Bởi vì Tô Yên càng thêm duyên dáng yêu kiều, hơn nữa cô được giải nhất cuộc thi Hóa quốc gia mà được đặc cách vài đại học X, trở thành người được chú ý trong trường.

Tính cách ngoan ngoãn, xinh đẹp, thành tích học tập nhất đẳng, người con gái như vậy, người theo đuổi cũng phải đếm theo bó.

Một ngày nào đó, vừa kết thúc tiết học sáng, người trong lớp chuẩn bị đi ăn trưa.

Kết quả, có một nam sinh, đột nhiên đứng trước bục giảng, không biết lấy một bó hoa tươi từ chỗ nào.

Sắc mặt đỏ bừng khẩn trương nói, "Tô Yên, anh thích em đã rất lâu rồi, làm bạn gái của anh đi!"

Khi nói, bùm một tiếng, trực tiếp quỳ một chân trước mặt Tô Yên.
 
Chương 73: Thiếu niên kiệt ngạo (xong)


Tô Yên vốn định đi ra ngoài hơi sửng sốt.

Tiếp đó, toàn bộ người trong phòng đều ồn ào, "Đồng ý, đồng ý!"

"Đồng ý đi."

"Đồng ý đi, cậu nhìn nam sinh kia mặc cả cây hồng, tôi cũng ngượng ngùng thay hắn ta a, ha ha ha ha."

Tô Yên chớp chớp mắt, trầm mặc trong chốc lát, nói: "Tôi từ chối."

Ba chữ dứt khoát lưu loát, ngay cả lý do cũng lười nói.

Lời nói vừa rơi xuống, toàn trường im lặng.

Nam sinh kia sắc mặt đỏ bừng.

Môi run rẩy, "Anh, anh thật sự rất thích em."

Tô Yên nghiêm túc nghe hắn ta nói hết.

Cho đến khi hắn nói xong, người trong lớp đều đang xem phản ứng của cô.

Giọng nói của cô vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, "Tôi có thể đi chưa?"

Nam sinh vừa tỏ tình kia, bị làm cho sắc mặt càng đỏ.

Cắn răng một cái, cũng không biết là xuất phát từ thẹn quá thành giận hay là tâm trạng gì,"Tô Yên, mọi người đều nói cô là người phụ nữ ham hư vinh, chỉ làm bạn với những người giàu có, cô từ chối tôi có phải vì tôi nghèo, không thể đưa đón cô bằng xe thể thao mỗi ngày?!"

Giọng nói của nam sinh có chút vô cùng đau đớn.

Lời vừa ra khỏi miệng, toàn trường lại lần nữa kinh hô.

Vốn dĩ, việc này xem như chuyện mọi người muốn biết nhất.

Sinh viên đại học X, trên cơ bản đều biết.

Tô Yên vừa vào học không bao lâu, mỗi ngày đều có xe thể thao đón đưa.

Hơn nữa theo tin nóng, người lái xe kia lại là một anh đẹp trai.

Thậm chí còn có người chụp được, Tô Yên không kiêng dè ôm hôn người kia ngoài cổng trường.

Hoàn toàn không có chút hình tượng nào của hoa hậu giảng đường thanh thuần.

Còn chưa hết, không bao lâu, đã đổi thành xe (BMW) tới đón đưa, hơn nữa người tới đón là một người khác.

Tin tức vừa xuất hiện, chuyện Tô Yên dựa vào sắc đẹp đi làm tình nhân, bị truyền mọi người đều biết.

Đương nhiên, chỉ là lan truyền, con thật hay giả, cũng không ai quan tâm.

Cho đến hôm nay, đột nhiên có người hỏi, việc này xem như nói ra tiếng lòng của quần chúng ăn dưa.

Tô Yên bị hỏi hơi sửng sốt, sau đó lên tiếng: "Cậu không có tiền?"

Một câu bất thình lình, đột nhiên cắm vào trái tim yếu ớt của nam sinh kia.

Sắc mặt càng đỏ hơn.

Nam sinh kia lập tức đứng dậy, giống như bị sỉ nhục, "Tôi không có tiền thì sao? Không có tiền nên bị cô chê cười?"

Tô Yên khẽ liếm khóe môi, "Nếu cậu cảm thấy tiền rất quan trọng, vậy nên kiếm tiền, mà không phải lấy bộ dáng chột dạ, giương nanh múa vuốt trước mặt tôi."

Cô nói nghiêm túc, ngữ khí nhàn nhạt.

Ngược lại là càng kích thích nam sinh kia sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Thật lâu sau, nam sinh kia một tay ném bó hoa xuống đất, "Tôi không nghĩ tới, cô là người phụ nữ hám tiền như vậy. Vì tiền, có thể ở bên cạnh bất cứ người nam nhân nào."

Tiểu Hoa lặng lẽ lên tiếng, "Hừ, đồ rác rưởi."

Tô Yên nhìn thoáng qua kia bó hoa bị ném xuống rồi nhìn lại nam sinh kia.

Giọng nói mềm mại, vẫn là ngữ khí kia, "Tôi cũng không nghĩ tới, cậu là một người đàn ông bị từ chối mà thẹn quá thành giận."

Khi nói, cô dừng một chút giống như nhớ tới điều gì, "Còn có, tôi không vì tiền mà ở bên cạnh bất cứ người đàn ông nào, tôi chỉ ở bên cạnh một người."

Cô nói lời này, cũng không phải khoe điều gì, chỉ là đơn thuần sửa đúng.

Nhưng mà hình như... người đàn ông này, nhìn qua không để ý cô sửa đúng, mà khinh thường nhìn cô.

Lúc này, cửa phòng học truyền tới tiếng nói,"Tổng giám đốc Khương, đại học X chính là đại học tốt bậc nhất, với mục đích bồi dưỡng người tài giỏi cho quốc gia, có tổng giám đốc Khương giúp đỡ, tin tưởng chúng ta có thể tiến thêm một bước trong giáo dục."
 
Chương 74: Ngoại truyện (1)


Không biết khi nào, lãnh đạo của đại học X đều đứng ở cửa phòng học, còn có một người đầu tư được vây quanh.

Hắn mặc áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn lên, dáng người cao gầy, từng cử động đều mang theo lười nhác và tự phụ.

Vị tổng giám đốc Khương này, đôi mắt lướt qua mọi người nhìn cô gái đang đứng trên bục giảng.

Con ngươi đen nhánh hờ hững hiện lên ý cười.

Mấy vị lãnh đạo còn đang không hiểu, người đầu tư này là thấy ai? Cười vui vẻ như vậy?

Phải biết rằng, bọn họ đã đi cùng hắn hai tiếng, hắn từ đầu đến cuối đều là một bộ lười nhác nhàn nhạt.

Mấy vị lãnh đạo trong lòng cũng không biết, tổng giám đốc Khương tuổi trẻ đầy hứa hẹn này, còn có thể đầu tư vào trường của bọn họ không?

Lúc đang suy nghĩ, nam sinh đứng trên bục giảng vừa tỏ tình với Tô Yên, hoàn toàn xé rách.

Ý nói, nếu cô không đồng ý lời tỏ tình của tôi, vậy đừng trách tôi.

Nam sinh kia hừ lạnh, "Nhìn cô lớn lên thanh thuần, vốn dĩ tưởng mọi người chỉ đồn bậy, hiểu lầm cô, nhưng nhìn thái độ này của cô, chính là một người phụ nữ hám tiền, người như cô tôi đã thấy nhiều, chỉ cần mua một cái túi hàng hiệu, giường của ai cũng có thể bò lên."

Tô Yên vẫn bình thản, cô rất nghiêm túc hỏi: "Cậu không có tiền cho nên cảm thấy rất tự ti sao?"

Nói xong, nam sinh kia sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Kỳ thật Tô Yên cũng không phải muốn công kích hắn ta, chỉ là đơn thuần tò mò, cũng hỏi rất thành khẩn.

Nam sinh kia thay đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng không nhịn được, giơ tay định đánh, "Tìm chết!"

Bên này đang náo nhiệt, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói, "Này, bạn học."

Giọng nói kia rất êm tai, mang theo khí thể không thể bỏ qua.

Nam sinh sửng sốt, quay đầu lại.

Giây tiếp theo, bảo tiêu mặc đồ đen không biết từ đâu xuất hiện, ấn hă.s ta lên bàn giảng viên.

Sinh viên đang hóng hớt đều kinh hoảng, sợ tới mức kinh hô lên tiếng.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn qua, khi cô nhìn thấy người đứng ngoài cửa, chớp chớp mắt, "Khương Nhiên"

Người đàn ông lên tiếng, sắc mặt không đẹp lắm.

Đi đến trước mặt Tô Yên, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, xác nhận cô không bị thương.

Giây tiếp theo, không chút nào cố kỵ ôm người vào trong lòng mình.

Động tác của hắn, làm nhóm sinh viên sợ ngây người, còn cả mấy vị lãnh đạo.

Này... sao lại thế này??

Khương Nhiên nhăn mày, liếc nhìn nam sinh đang bị ấn trên bàn không thể cử động, nhìn lại mấy vị lãnh đạo kia, ngữ khí trầm thấp cười như không cười,

"Đây là tố chất của sinh viên trong trường?"

Chủ Nhiệm Giáo Dục đi tới, vội vàng nhận lỗi cười nói "Tổng giám đốc Khương, việc này là chuyện ngoài ý muốn, may mà ngài giúp đỡ."

Vừa nói vừa giới thiệu, "Đây là sinh viên giỏi trong trường, Tô Yên, ách... tổng giám đốc Khương quen biết?"

Chủ Nhiệm Giáo Dục cố ý thả con tép, bắt con tôm muốn xác nhận.

Khương Nhiên rũ mắt, nhìn bộ dáng vô tội của Tô Yên, cười, "Tôi và vợ của tôi, tự nhiên là quen biết."

Ngữ khí lười nhác, toàn trường đều ngốc.

Cái gì?!

Vợ??

Bọn họ... kết hôn??

Người ngốc không chỉ chỉ là quần chúng ăn dưa, còn có nhóm lãnh đạo.

Bọn họ còn muốn để Khương Nhiên đầu tư, kết quả vợ người ta học ở trường mình cũng không biết.

Công tác điều tra quá không cẩn thận!

Tô Yên túm túm tay áo Khương Nhiên, nghi hoặc, "Sao anh lại tới đây?"

Khương Nhiên thò lại gần hôn lên má cô một cái, "Tôi không tới, làm sao có thể biết được em ở đây chịu khổ?"
 
Chương 75: Ngoại truyện (2)


Hai người bọn họ ân ân ái ái trước công chúng.

Anh chàng sinh viên bị đè trên bàn cứng đờ người lại, đại khái là bị nhóm bảo tiêu mặt không biểu tình dọa sợ.

Nói chuyện cũng không có khí thế hùng hổ như vừa rồi, tiếng nói lập tức yếu đi, "Tổng, tổng giám đốc Khương, tôi không có ý này, tôi cũng không biết cô ấy là vợ ngài."

Kỳ thật hắn ta cũng không biết Khương Nhiên là ai, nhưng, thấy lãnh đạo nhà trường tới, còn gọi hắn là tổng giám đốc Khương, chắc chắn là một nhân vật lớn, vậy nên lập tức héo.

Khương Nhiên hơi nhíu mày, ngược lại lại nhìn về phía Tô Yên, "Em chưa từng nói với người khác là em đã kết hôn?"

"Ách..."

Cô còn chưa nói gì, Khương Nhiên đã bất mãn ép sát, "Tôi làm sao mà em không nói được? Hay là làm em cảm thấy mất mặt?"

Cô mềm mại nói, "Em, em không có ý này."

Tô Yên vô tội, bổ sung một câu, "Bọn họ không hỏi."

Không có ai hỏi cô, làm sao cô có thể tự giới thiệu rằng mình đã kết hôn?

Tốt nghiệp cấp ba, mới đủ mười tám tuổi, đã bị người kéo đi kết hôn.

Khương Nhiên nghe thấy câu cuối cùng, thần sắc hòa hoãn hơn một chút.

Quả nhiên, vẫn không thể mặc kệ cô.

Vợ của mình thì mình bảo vệ, ai biết không để ý một lát thôi đã bị người không có mắt bắt nạt.

Vừa nghĩ xong, đôi mắt hắn hiện lên một tia sáng, nhìn về phía lãnh đạo nhà trường.

Ngày hôm sau, Tô Yên vừa đến trường, đã bị hiệu trưởng mời đi, hỏi han ân cần một lần.

Mà trên diễn đàn của trường, toàn bộ là tin tức Tô Yên và Khương Nhiên kết hôn.

Một ngày không đến, toàn trường đều biết Tô Yên đã kết hôn.

Hơn nữa ảnh của Khương Nhiên cũng được đăng lên, được các nữ sinh viên si mê.

Ngày thứ ba, Tô Yên được chủ nhiệm mời đi, lại hỏi han ân cần một lần.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm....

Cả một tuần, bị lãnh đạo toàn trường hỏi han ân cần.

Sinh viên đại học X đều bị dọa sợ.

Thậm chí bắt đầu sôi nổi suy đoán, chẳng lẽ gia đình Tô Yên cũng không kém?

Lúc sau thậm chí có tin tức truyền ra, Tô Yên mới là cổ đông lớn nhất của trường.

Nháy mắt đã dập tắt tin tức cô ham giàu, quyến rũ Khương Nhiên.

Các nữ sinh viên sôi nổi hâm mộ ghen ghét, ngôn luận nghiêng về một phía.

Hai năm sau không ai dám tỏ tình với Tô Yên nữa, cuộc sống đại học của cô thành một truyền kỳ.

Nhưng mà chuyện này đối với cô mà nói, yên tĩnh không ít.

Chờ đến khi Tô Yên tốt nghiệp, rất ít người biết được tin tức của cô.

Tô Yên rất ít xã giao, ở trong trường ngoại trừ đi học, cơ bản không tham gia các hoạt động ngoại khóa.

Cho nên sau khi cô tốt nghiệp, thì không có tin tức.

Nhưng nghe nói hai vợ chồng rất ân ái hạnh phúc.

···················

"Ký chủ, ký chủ."

Tô Yên sống cả đời với Khương Nhiên, khi tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một không gian đen tối.

Cô mờ mịt, "Đây là đâu?"

"Ký chủ, đây là trạm không gian, mỗi lần kết thúc nhiệm vụ, linh hồn đều sẽ tới đây."

"Ừm", Tô Yên lên tiếng.

"Ký chủ, ngài đã có được một mảnh vỡ, hơn nữa đạt được 3 điểm thưởng."

"Điểm thưởng? Là có ý gì?"

"Ngài có thể dùng điểm số để thêm vào dung lượng não và giá trị thể lực. Hoặc là chia một cách ngẫu nhiên. Điểm số này để nâng cao năng lực của ngài trong các thế giới sau."

Tô Yên đã hiểu.

"Vậy, tăng hai điểm vào giá trị thể lực, một điểm vào dung lượng não."

"Leng keng, tình trạng hiện tại của ngài

Dung lượng não: 2

Giá trị thể lực: 5"
 
Chương 76: Hoàng tử bệnh kiều (1)


Tiếp đó lại nghe Tiểu Hoa nói: "Ký chủ, ngài có một cơ hội hứa nguyện, xin hỏi, ngài có mong muốn gì?"

"Không có."

"Ngài có thể cẩn thận nghĩ lại, không nóng nảy."

Tô Yên suy nghĩ một lát, "Kẹo sữa dâu, thế giới nào cũng có phải không?"

"Cái này... không nhất định."

"Vậy tôi muốn, mỗi thế giới đều có kẹo sữa dâu."

Tiểu Hoa chần chờ, "Ngài... xác định chứ?"

"Ừm."

"Leng keng, nguyện vọng của ngài đã được thực hiện, ký chủ, dù xuyên qua thế giới nào ngài cũng sẽ có kẹo sữa dâu."

"Ồ, được rồi."

"Ký chủ, nếu không có câu hỏi khác, chúng ta sẽ bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo."

"Được."

Tô Yên vừa đồng ý, cô đã hôn mê bất tỉnh.

Khi nàng tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang ngã ở bên cạnh một cái ao.

Núi giả, ao cá, hoa cỏ, cổ kính, rất có cảm giác.

Mà trên người nàng, đang mặc quần áo cổ đại, đầu đội búi tóc, giày vải màu trắng.

Sau đó, nàng nghe thấy trong ao bên cạnh truyền đến tiếng động.

Tiểu Hoa lên tiếng, "Ký chủ, nam chủ ở trong ao nha."

Ngữ khí không thể nói có bao nhiêu kinh hoảng, đại khái là ngạc nhiên nhiều hơn.

Nhưng nó vừa thốt lên, Tô Yên đã nhấc mắt.

Thực hiển nhiên, nam tử trong ao không biết bơi, hắn đang giãy giụa.

Nàng bước về phía trước, tới gần đó.

Tiểu Hoa lại lên tiếng, "Ký chủ, ngài muốn nhảy xuống đó cứu hắn sao?"

Tô Yên bình tĩnh nói: "Sẽ không."

Vừa nói xong, nàng nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, tìm thấy một bó củi trong bụi cỏ gần đó.

Nàng dùng sức kéo, đi đến trước ao cá, tiếp theo, trực tiếp ném bó củi vào trong nước.

Thình thịch một tiếng, bọt nước bắn ra xung quanh.

Thân thể của nàng rất yếu ớt, chỉ ném bó củi xuống nước, cũng đã làm trên trán đầy mồ hôi.

Sắc mặt có chút tái nhợt, đỡ tảng đá bên cạnh bờ ao nghỉ ngơi.

Đại khái ông trời cũng không muốn làm người trong ao chết, bó củi kia xuất hiện ngay bên cạnh hắn.

Một tay hắn đặt lên bó củi, lấy đà nhảy lên trên bó củi đó.

Bó củi trôi nổi trong nước, cho đến khi trôi đến bờ ao, nam tử kia đang định đi ra.

Không biết tiếng kinh hô từ nơi nào truyền tới, "Trời ạ, ở hoàng tử rơi xuống nước! Người đâu!!!"

Tiếng thét chói tai của nữ tử, còn có tiếng đổ vỡ, rõ ràng truyền vào trong tai Tô Yên.

Tô Yên đứng ở bên cạnh ao, nhìn về phía nam tử đang chật vật kia.

Lúc này, tay hắn đang vịn vào vách tường, hình như có cảm giác lạ mà ngẩng đầu lên.

Sợi tóc đen ướt dính rời rạc, che đi hơn nửa khuôn mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn, đen nhánh sâu thẳm không thấy đáy.

Lúc này Tô Yên nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, nàng không hề nhìn người vừa từ ao ra mà cầm rổ lên, rời đi.

Tiểu Hoa kinh ngạc, "A? Ký chủ, sao ngài lại bỏ đi a?"

"Hắn sẽ không chết."

Giọng nói của Tô Yên trong trẻo, đại khái là do tính cách của cô nên nghe vào cảm thấy vừa mềm mại vừa ấm áp.

Lúc này, Tiểu Hoa đột nhiên nói: "Ký chủ, ngài có một phần ký ức phải tiếp nhận, hãy tìm một nơi an toàn."

Tô Yên gật đầu đồng ý, "Được."

Vừa nói nàng vừa tiếp tục bước về phía trước, con đường uốn lượn, cũng không biết mình đi tới đâu.

Chỉ là nhìn khắp nơi rách nát hoang vắng, hoàn toàn khác biệt với sự tinh xảo xa hoa ngoài kia.
 
Chương 77: Hoàng tử bệnh kiều (2)


Nàng vừa mới đứng yên, ký ức đã bắt đầu xẹt qua.

Thật lâu sau, Tô Yên mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia không rõ, "Tiểu Hoa".

"Dạ? Sao vậy ký chủ?"

"Ký ức này của ta, chết rồi, sau đó sống lại, là sao?"

"Ký chủ, thân thể này của ngài đã trọng sinh."

Tô Yên nghe thấy cái từ này, có chút không hiểu, "Trọng sinh?"

"Đúng rồi, nàng sống hai đời, chỉ là vận mệnh có chút bi thảm, khi chưa trọng sinh bị hại chết, trọng sinh trở về cũng chết nha."

Nghe Tiểu Hoa nói, Tô Yên bắt đầu xem ký ức của người này.

Đất nước này là Hiên Viên quốc, hoàng thất họ kép Hiên Viên.

Nguyên thân vốn là cung nữ trong cung Đại hoàng tử Hiên Viên Vĩnh Lâm.

Cẩn thận sinh tồn trong cung, vốn chỉ còn hai tháng nữa sẽ được ra cung lấy chồng.

Kết quả... một tháng trước khi ra cung, Hoàng Thượng băng hà.

Đại hoàng tử nên kế vị, nhưng trước ngày kế vị, Đại hoàng tử lại đột nhiên chết.

Mấy ngày sau, Nhị hoàng tử cũng đột ngột ra đi.

Cuối cùng, ngôi vị hoàng đế do Tam hoàng tử Hiên Viên Vĩnh Hạo kế vị trở thành người thắng cuối cùng.

Tam hoàng tử vẫn luôn không có tiếng tăm gì, các vị đại thần còn cho rằng đã đưa một người tính tình yếu đuối lên kế vị, còn đang lo lắng cho tương lai của Hiên Viên quốc.

Nhưng mà chỉ cách một ngày, tất cả đại thần không còn suy nghĩ này nữa, tất cả đều đang cầu nguyện cho tính mạng của mình.

Ngày đầu tiên Hiên Viên Vĩnh Hạo đăng cơ, xẻo thịt giết chết hết tất cả vây cánh của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.

Những đại thần cùng ngày còn sống, nhìn đống thi thể hài cốt kia, sợ tới mức động cũng không dám động.

Dựa theo đạo lý, những chuyện trên triều đình như vậy, không liên quan gì tới một cung nữ nhỏ nhoi như nàng.

Nhưng mà Hiên Viên Vĩnh Hạo, là một người lương thiện sao?

Những ngày sau đó, tất cả thị vệ cung nữ của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, mấy trăm người a, trong cùng một ngày, tất cả đều treo cổ tự tử.

Đứng trong cung điện uy nghiêm nhìn xuống, đầu người lăn long lóc, máu loãng trực tiếp chảy tới tận con sông bảo vệ thành, nhiễm đỏ nước sông, bảy ngày bảy đêm vẫn chưa trở lại bình thường.

Máu chảy thành sông là như thế nào?

Đại khái là cảnh tượng lúc đó.

Mà nguyên thân, cũng là một trong số những thi thể ở đó.

Sau khi nguyên thân chết, không nghĩ tới mình sẽ quay lại một năm trước.

Lúc đó, tất cả còn chưa thay đổi.

Nguyên thân cho rằng bản thân nắm được hướng đi của lịch sử, muốn báo thù cho kiếp trước của mình.

Nhất định phải giết chết Tam hoàng tử bạo quân này.

Nguyên thân cảm thấy mình đang gánh vác trọng trách cứu vớt mọi người.

Nguyên thân quyết định tự đề cử mình, trở thành mật thám của Đại hoàng tử, đi đến bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo, ẩn núp ở đó.

Chỉ là đáng tiếc..., nguyên thân vẫn luôn cảm thấy mình đã đủ cẩn thận.

Nhưng mà nàng lại không điều tra được dấu vết gì, Tam hoàng tử mỗi ngày ngủ, đọc sách, ăn cơm, hoặc là ngắm hoa, không có bất kỳ động tĩnh gì.

Thời gian một năm sắp tới, Hoàng Thượng sắp băng hà.

Nguyên thân cảm thấy cần phải liều mạng một lần, nàng hao tổn tâm cơ bắt đầu tiếp cận Hoàng Thượng, thậm chí viết một phong huyết thư trình lên.

Chỉ là những chuyện này, không hề có tin tức giống như đá chìm đáy biển.

Hoàng Thượng vẫn chết, thậm chí còn chết sớm hơn hai tháng.

Một ngày, nàng nhận được mệnh lệnh của Tam hoàng tử, đưa điểm tâm cho Hoàng Thượng.

Một đường thông suốt, đi vào, nhìn thấy Hoàng Thượng nằm trên mặt đất, đã tắt thở.
 
Chương 78: Hoàng tử bệnh kiều (3)


Nguyên thân kinh hoảng thất thố, vội vàng muốn trở về bẩm báo cho Đại hoàng tử, nào biết còn chưa kịp đi ra ngoài, đã bị một mũi tên bắn chết.

Trước khi chết, còn nghe được có người kinh hô, "Tỳ nữ của Đại hoàng tử ám sát Hoàng Thượng, người đâu cứu giá!!"

Đó là câu cuối cùng nàng nghe thấy, sau đó, đã tắt thở.

Tô Yên sắp xếp xong ký ức, nâng mắt, chớp chớp.

Một lúc sau mới lên tiếng: "Tiểu Hoa."

"Dạ? Ký chủ, có vấn đề gì sao?"

"Nhiệm vụ của ta là tiếp cận nam chủ, hay là làm mật thám cho người khác?"

Thân là một người có dung lượng não là 2, trước mặt những thân phận phức tạp này, Tô Yên mê mang.

Tiểu Hoa nhanh chóng lên tiếng, "Ký chủ, mục tiêu cuối cùng của ngài là làm nam chủ toàn tâm toàn ý tin tưởng ngài. Khi ba cánh sao trước mặt ngài sáng lên, hoàn thành một nguyện vọng của nam chủ, nhiệm vụ sẽ kết thúc."

Thời gian Tô Yên xuyên qua, nguyên thân đã trở thành mật thám của Đại hoàng tử, được vào phủ của Tam hoàng tử một tháng.

Vừa nãy Tam hoàng tử rơi xuống nước, nhìn qua là chuyện ngoài ý muốn, kỳ thật là bị Nhị hoàng tử hại.

Hiện tại đã là mùa thu, thời tiết lạnh lẽo.

Khi Tam hoàng tử được cứu hơi thở đã thoi thóp, cũng bởi vì chuyện này mà sau này thường xuyên bị bệnh.

Kiếp thứ hai của nguyên thân, cũng nhìn thấy.

Chỉ là nàng hận Tam hoàng tử, ước gì hắn chết sớm siêu sinh sớm, cho nên giả vờ không phát hiện, trực tiếp bỏ đi.

Mà hiện tại, bởi vì Tô Yên xuyên qua, thuận tay cứu Tam hoàng tử.

Còn thế cục sau này có phát sinh biến hóa vì chuyện này không, lại không thể suy đoán.

Làm nam nhân vừa nãy toàn tâm toàn ý tin tưởng mình sao?

Tô Yên trầm mặc một lát, trong đầu hiện lên đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia.

Trong lòng không biết đang nghĩ tới chuyện gì.

Lúc này, Tiểu Hoa lên tiếng nhắc nhở: "Ký chủ, bây giờ cô đang chuẩn bị gửi tin cho Đại hoàng tử Hiên Viên Vĩnh Lâm, tình báo ở ngay trong giỏ bánh bao kia ~~"

Tô Yên cúi đầu, mở rổ ra xem.

Lấy bánh bao nóng hổi trong rổ ra, bẻ đôi từng cái.

Cuối cùng cũng tìm thấy một tờ giấy ở cái bánh bao dưới cùng.

Bên trên chỉ có vài chữ, "Ra cung đi vào khách điếm Cẩm Tú ngây người một canh giờ."

Tô Yên nhìn thoáng qua, xé nát tờ giấy kia.

Đợi một lát, một cơn gió lạnh thổi tới.

Nàng giơ tay lên, tờ giấy bị thổi bay trong nháy mắt, chẳng biết đi đâu.

Sau đó, nàng quay về dọc theo đường cũ.

Thành thành thật thật cúi đầu, dựa theo tư thế đi đường của tỳ nữ trong ký ức, không có một chút sai xót nào.

Tiểu Hoa ngốc trong khuyên tai, cực kỳ hưng phấn, "Ngao ngao ngao ngao!!! Ký chủ, cố lên! Ký chủ, cố lên!!"

Cảm giác này cũng quá kích thích.

Còn kích thích hơn khi nó xem phim 007.

Chờ đến khi nàng quay về sân của Tam hoàng tử, vừa mới đi vào, một tỳ nữ Tiểu Nguyệt đã tiến tới, "Tô Yên, ngươi đi đâu vậy, tìm ngươi đã lâu."

Tô Yên bị tỳ nữ kia kéo đến hậu viện, nàng không hiểu lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiểu Nguyệt kinh ngạc, "Ngươi không biết? Tam hoàng tử rơi xuống nước! Bây giờ thái ý đang khám bệnh, nếu Tam hoàng tử có chuyện gì, tất cả chúng ta đều không thể sống."

Vừa nói xong, sắc mặt Tiểu Nguyệt có chút sợ hãi.

Tô Yên cúi đầu nghe Tiểu Nguyệt nói, nàng không lên tiếng.

Bên cạnh có tỳ nữ nghe thấy Tiểu Nguyệt nói, cũng bắt đầu khủng hoảng.

Nếu Tam hoàng tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ít nhất bọn họ cũng phải chịu tội không bảo vệ được chủ tử.
 
Chương 79: Hoàng tử bệnh kiều (4)


Có người không nhịn được lên tiếng, thậm chí mang theo tiếng nức nở, "Làm sao bây giờ? Còn có mấy tháng ta sẽ được ra cung. Nếu Tam hoàng tử xảy ra chuyện gì, chúng ta thật sự xong rồi."

"Ta không muốn chết, ta không muốn chết!"

Dưới bầu không khí hoảng loạn này, tất cả tỳ nữ đứng gần nhau đều luống cuống tay chân.

Lúc này, từ nơi nào đó trong hậu viện, quản sự ma ma mặt không biểu tình đi ra.

"Đang làm cái gì đây?? Tam hoàng tử còn chưa chết đâu!"

Ngữ khí của quản sự ma ma vô cùng nghiêm khắc, hơn nữa ngày thường cũng rất có uy danh, vừa nói xong, tất cả tỳ nữ đang khóc thút thít đều ngậm miệng.

Quản sự ma ma nhìn lướt qua mấy người ở đây, "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Đồ vô dụng!"

Nói xong, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Tô Yên.

Thấy nàng từ đầu đến cuối luôn bình tĩnh, cũng không tham dự trong đám người kia.

Quản sự ma ma đánh giá một lát bỗng nhiên nâng tay chỉ vào Tô Yên, "Ngươi, lại đây."

Tô Yên lên tiếng: "Vâng."

Sau đó đi tới trước mặt quản sự ma ma.

Quản sự ma ma nhìn Tô Yên, trong mắt nghiêm khắc rốt cuộc hòa hoãn một chút, "Bây giờ tình tình đang rối loạn, Tam hoàng tử lại rơi xuống nước ốm đau. Ngươi đi đến tiền viện hầu hạ."

Lời nói rơi xuống, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ ghen ghét nhìn Tô Yên.

Có người nhịn không được, "Ma ma, nàng ta mới tới đây một tháng, chuyện dễ mắc lỗi như vậy tại sao lại để cho nàng ta làm?"

Quản sự ma ma hừ lạnh một tiếng, "Còn có mặt mũi hỏi? Nhìn cái bộ dáng khóc lóc thảm thiết của các ngươi đi, đen đủi."

Vừa nói xong, cũng không có người dám dị nghị, mọi người đành phải hâm mộ.

Tuy rằng đều là tỳ nữ trong hoàng cung, nhưng cũng phân theo cấp bậc.

Những người tụ tập ở hậu viện như bọn họ, phần lớn chỉ là tam đẳng cung nữ hoặc là nhị đẳng cung nữ.

Được chọn từ những gia đình bình thường, hoặc là tỳ nữ được đưa từ trong cung tới.

Những tỳ nữ này bình thường phải làm những công việc mệt nhọc lại không được gần chủ tử, không thể lấy lòng.

Ma ma trực tiếp chọn Tô Yên đi tới tiền viện có nghĩa là gì?

Tỳ nữ tiền viện, đều là cung nữ nhất đẳng, ngày thường bưng trà rót nước hầu hạ bên cạnh hoàng tử.

Không nói tới tiền lương mỗi tháng tốt hơn gấp mấy lần, làm việc gió thổi không tới mưa xối không đến.

Không chỉ như thế, nếu có cơ hội, được Tam hoàng tử coi trọng, về sau rất có khả năng trở thành nha hoàn thông phòng bay lên làm phượng hoàng.

Cơ hội mà tất cả tỳ nữ đều mong muốn, lại bị Tô Yên cướp đi như vậy?

Thật sự là làm người cực kỳ hâm mộ.

Tô Yên không nghĩ nhiều, nếu được điều đến tiền viện, nàng làm theo mệnh lệnh là được.

Quản sự ma ma thấy nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, sự tán thưởng trong mắt càng nhiều hơn.

Giọng nói cũng không lạnh băng như lúc nãy, "Tới đây với ta."

"Vâng, ma ma."

Xuyên qua hành lang dài, đi theo phía sau quản sự ma ma đến tiền viện.

Trực tiếp đi tới cửa điện của Tam hoàng tử Hiên Viên Vĩnh Hạo.

Ma ma nói với hai cung nữ đứng ngoài cửa: "Xuân Hoa, Thu Thật."

Hai cung nữ mặc quần áo màu vàng nhạt, nhìn vẻ bề ngoài thì những tỳ nữ kia không thể so sánh với hai cung nữ này.

Hơn nữa diện mạo xinh đẹp, rất có khí chất.

"Ma ma."

Hai người đồng thời nói.

Quản sự ma ma gật gật đầu.

Sau đó chỉ chỉ Tô Yên phía sau mình, "Đây là Tô Yên nha hoàn mới được điều tới, cùng hầu hạ Tam hoàng tử với hai người các ngươi, Xuân Hoa, ngươi sắp xếp một chút đi."

Nha hoàn tên Xuân Hoa cung kính đồng ý, "Dạ thưa ma ma."

Sau đó, ma ma lại nhấn mạnh vài câu, lúc này mới xoay người rời đi.

Khi ma ma vừa rời đi, Xuân Hoa Thu Thật lập tức không còn sự cung kính như vừa rồi, lập tức thoải mái lại.

Hai người không khách khí đánh giá Tô Yên, nhìn ra Tô Yên là cung nữ tam đẳng.

Trong lòng có chút khinh thường, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.

Chương này tặng Quàng Hậu của Trẫm nhé!!!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top