Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 160: Lựa chọn một trong hai


''Thậm chí ngay cả mạng cũng có thể không cần. Cho nên, nếu anh không hứa hẹn được với người ta thì cũng đừng làm chậm trễ hạnh phúc chung thân của người ta nữa...”

Anh lại hít một hơi thuốc, vẫn không nói lời nào.

Chỉ là đáy lòng anh lại càng thêm phiền não.

Dù sao thì không phải người phụ nữ kia sẽ không thể yêu anh sao?

Người cô ấy yêu là Quyền Vũ Thần, là mối tình đầu giống như nốt chu sa.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng anh đột nhiên co thất lại.

Ngay cả hô hấp cũng mang theo sự ghen tị nồng đậm.

Không biết vì sao đột nhiên sự tức giận như ngưng tụ lại.

Áp lực làm cho người ta không thở nổi. 

Mạc Dịch Vân được xưng là bậc thầy yêu đương, chỉ cần liếc mắt nhìn vẻ mặt của anh đã có dự cảm không tốt.

Anh ta thắm đồ hỏi: "Anh sẽ không... Thật sự yêu cô ấy chứ?

Bởi vì hôm nay cậu hai Li rất khác thường.

Mặc dù ngày thường, anh vẫn hay đến quán bar mua Say.

Nhưng chỉ có Mạc Dịch Vân biết, lúc cậu hai Li phiền lòng thật sự sẽ không uống rượu, mà ngược, lại sẽ hút thuốc như điên.

Từng điếu một nối tiếp nhau, không chết không bỏ.

Giống như bây giờ vậy.

Ngài Li nhìn anh ta nhưng không lên tiếng.

Trong phòng bệnh xuất hiện sự im lặng đến xấu hồ.

Còn xuất hiện một làn khói thuốc dày đặc.

Một lúc lâu sau rốt cuộc anh cũng chậm rãi mở miệng: " Dịch Vân, cảm giác yêu một người là gì”

Rầm!

Trong lòng Mạc Dịch Vân như có một tảng đá rơi vào mặt hồ sâu.

Loại cảm giác này giống như là suy đoán nào đó, cuối cùng cũng tra ra được manh mối.

"Ôi, không nghĩ tới băng sơn vương tử cậu hai Li của chúng ta cũng có thể hỏi ra loại vấn để tình đậu sơ khai này? Chậc chậc, thật sự là mặt trời mọc đẳng Tây rồi..."

"Đừng nói nhảm! Nói đi!”

Ngài Li giận dữ mắng một tiếng làm cho Mạc Dịch Vân ngoan ngoãn thu thái độ, suy nghĩ rồi nghiêm túc nói:" Với kinh nghiệm cá nhân của anh mày đây thì yêu một người phụ nữ chính là lúc nào, ở đâu cũng muốn ở cùng một chỗ với cô ấy. Lúc không gặp mặt, trước mắt sẽ xuất hiện ảo. giác. Khi nhìn thấy thì vui vẻ như một kẻ ngốc. Nhìn thấy cô ấy ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, sẽ giống như chó điên cắn loạn..."


"Anh đọc thơ đâu vậy”

Mạc Dịch Vân chớp mắt, xem ra cậu hai Li nghe không hiểu cao thâm.

Anh ta ho nhẹ một tiếng: "Khu, thật ra thì tổng kết lại là anh không chỉ muốn ngủ với cô ấy, mà hơn nữa còn muốn ngủ cả đời. Lúc nhìn thấy cũng muốn ngủ, lúc không muốn gặp càng muốn ngủ. Nếu không có được còn tình nguyện hủy diệt cô ấy cũng không thể để cho cô ấy ở cùng chỗ với người đàn ông khác. Hiểu chưa?”

Ha ha, cái tổng kết này quả nhiên đủ hời hợt, đủ trực tiếp.

Ngài Li suýt chút nữa bị một ngụm thuốc sặc chết, kịch liệt ho khan.

Mạc Dịch Vân thu hết vẻ mặt của ngài Li vào. đáy mắt, tỏ vẻ hiểu rõ: "Ừm, quả nhiên tôi đoán trúng rồi, cậu hai Li, anh thật sự động tâm rồi sao? Ai vậy? Thật sự là Tiểu Mặc Mặc nhà tôi

"Cút! Đúng là lưỡi không xương, sao lại xuyên tạc linh tỉnh được vậy...?”

Trong lòng ngài Li nổi giận, không, phải nói là trong lòng vô cùng trống rỗng.

Mạc Dịch Vân cười lại càng sáng lạn quyến rũ hơn: "Ôi ôi, lại đoán trúng rồi, Tiểu Mặc Mặc nhà ta quả nhiên không phải vật trong ao, nhất định là thiên sứ ông trời phái tới để cứu vớt anh..."

“Còn nói nữa có tin tôi phế đi cả ba cái chân của anh không?”

Ngài Li vung tay cầm lấy một quả táo, nhắm vào gương mặt mị hoặc chúng sinh của anh ta rồi ném qua.

"Cái này gọi là thẹn quá hóa giận... Có câu là quân tử động khẩu không động thủ... Này, đừng, lấy dao... Chết thật đấy... ”

Một giây sau, trong phòng bệnh truyền đến một tiếng kêu thảm thi

Có thể gọi là tê đại tim gan, thảm thiết đến mức không đành lòng nhìn...

Bóng đêm buông xuống, phòng bệnh ồn ào lúc ban ngày cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Quyền Giản Li ngồi dựa vào trên giường, hút thuốc từng hơi, từng hơi.

Trong gạt tàn, chất đầy tàn thuốc lá.

Đầu lưỡi đã tê dại nhưng phiền não nơi đáy lòng vẫn không xua đi được.

Không thể không thừa nhận, mấy câu nói kia của cậu hai Vân, chọc trúng đáy lòng hắn.

Nhưng làm thế nào mà anh lại rơi vào tình yêu với người phụ nữ đó được chứ?

Thật lố bịch. 

Quyền Giản Li anh đây, cả cuộc đời này căn bản sẽ không yêu bất kỳ một người phụ nữ nào.

Chứ đừng nói là Lâm Mặc Ca ngu xuẩn lại tự cho là đúng.

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu vào, rơi xuống căn phòng bi thương.

Đầu ngón tay anh hơi tê dại.

Giống như đang nhớ lại xúc cảm tỉnh tế trên thân thể của người nào đó...

Rầm!

Gạt tàn bị anh đập mạnh xuống sàn nhà.

Đều là tại những luận cứ của cậu hai Vân, lại dễ dàng làm loạn lòng anh.

Trong bóng tối, đầu ngón tay sáng hồng, một mình một điếu...

Con ngươi đen nhánh của anh bắn ra tia sáng khát máu...

Cuối cùng cũng vào mùa mưa bay..

Không biết bắt đầu từ lúc nào, cả ngày bắt đầu mưa đầm.

Bầu trời ảm đạm và xám xịt.

Giống như đáy nồi úp ngược, áp lực làm người hoảng hốt.
 

Tiếng mưa tí tách gõ lên cửa kính suốt đêm.

Nghe nhiều làm người ta phiền lòng.

Trong tiếng mưa dầm kéo dài, một chiếc ô màu đen trông giống như một đám mây mưa, chậm rãi di chuyển trên vỉa hè.

Dưới ô là khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi tái nhợt của Lâm Mặc Ca.

Mái tóc đen nhánh xõa lên vai.

Áo thun màu đen đơn giản, đai lưng màu xanh da trời với quần jean, giày vải.

Vẫn là trang phục đơn giản nhất.

Thanh thuần giống như hai tròng mắt thấu triệt của cô.

Qua góc đường là một quán cà phê cổ điển.

Từ bên trong, mơ hồ bay bổng ra không khí ngọt ngào.

Nhưng trái tim của cô lại là một mảnh cay đẳng.

Hơn nữa còn mơ hồ bất an.

Khi nhận được cuộc điện thoại kia, cô đã dự cảm điều gì đó nhưng lại nghĩ không ra, cũng, không dám tự suy đoán.

Cô đẩy cửa đi vào, chợt nhìn thấy người ngồi trong góc, lòng hơi lặng xuống, đi lên phía trước.

Ngô Ngọc Khiết mặc một bộ đồ màu xám nhạt đang tao nhã ngồi trên ghế sa lon.

Người phụ nữ hơn năm mươi tuổi này vẫn ung dung đẹp đẽ quý phái, khí chất phi thường.

Nhìn thấy Lâm Mặc Ca với gương mặt tỉnh xảo đứng ở trước mặt mình, bà hơi rùng mình.

Chẳng trách được thẳng hai và Vũ Thần đều sẽ đây dưa không ngớt với người phụ nữ này. Có lẽ là bởi vì bị vẻ ngoài thanh thuần của người phụ nữ này mê hoặc.

Dù sao thì khi đàn ông nhìn phụ nữ và phụ nữ nhìn phụ nữ sẽ thấy những điểm khác nhau.

"Ngồi đi!"

Bà chậm rãi mở miệng, giọng nói vẫn dịu đàng như trước.

Lâm Mặc Ca khẽ gật đầu, bước lên bậc thang rồi ngồi xuống sô pha.

''Không biết bác gái gọi tôi ra ngoài là có chuyện gì ạ?" Cô mở miệng nói nhỏ, không kiêu ngạo nịnh nọt. 

Ánh mắt Ngô Ngọc Khiết lạnh lùng đảo qua gò má cô: "Muốn cô Lâm đây gặp một người bạn cũ."

Trong lòng Lâm Mặc Ca hơi rung động.

Ngô Ngọc Khiết vừa dứt lời, từ trên ghế bên kia một người đàn ông có dáng người cao lớn, mặc một bộ âu phục màu đen, khí chất bất xâm đứng lên.

Đi từng bước một về phía bên này.

Cuối cùng, đứng lại bên cạnh Ngô Ngọc Khiết.

"Cô Lâm, đã lâu không gặp."

Một câu thăm hỏi lại làm tim Lâm Mặc Ca chấn động đến run lên.

Người đàn ông này đương nhiên là người năm. năm trước đã sắp xếp hàng loạt sự việc cho cô tiếp xúc với chủ nhân, cuối cùng cũng là người mặc đồ đen đưa cô ra nước ngoài.

''Xem ra cô Lâm đã nhớ tới, vậy cũng không, cần thiết phải xem phần hợp đồng này nữa chứ?"

Ngô Ngọc Khiết nhận lấy túi hồ sơ trong tay người mặc đồ đen đặt ở trên bàn.

"Đây là..."

"Đây là hợp đồng mang thai hộ năm đó cô Lâm ký kết với chủ nhân. Trên đó viết rõ ràng, cô Lâm nhận năm triệu để sinh con cho chủ nhân. Kể từ đó, sẽ không có mối liên hệ nào với đứa bé nữa. Sẽ không truy cứu danh tính của đứa bé và thân phận của cố chủ. Chẳng lẽ cô Lâm đã quên rồi sao?"

Người đàn ông mặc đồ đen trầm giọng nói.

“Không... Tôi không quên..."

Giọng nói của Lâm Mặc Ca khẽ run rẩy.

Nhẹ nhàng giống như bị gió thổi tan.

Hợp đồng đã thay đổi cuộc sống và tước đi quyền được hạnh phúc của cô. Để cho cô và Vũ Thần bỏ qua nhau mãi mãi.

Sao cô ấy có thể quên được đây?

"Nếu đã không quên, vậy xin hỏi cô Lâm, hiện tại là vì cái gì mà cô muốn tiếp cận Giản Li và Vũ Hàn?"

Giọng nói của Ngô Ngọc Khiết vẫn dịu đàng. như trước nhưng lại có thêm một phần uy thế.

Người nắm trong tay một gia tộc như bà thì đương nhiên cũng có không ít uy nghiêm.

Nhất thời Lâm Mặc Ca nghẹn lời.

Hiện giờ Ngô Ngọc Khiết tìm tới cô chứng tỏ Ngô Ngọc Khiết đã biết sự thật cô chính là mẹ đẻ của Vũ Hàn rồi.

Vậy cô sẽ phải trả lời câu hỏi của bà như thế nào đây?

Sao cô có thể nói ra tất cả mọi thứ chứ?

Sao có thể nói ra hai đứa bé đánh bậy đánh bạ lại bị thay đổi thân phận. Mà cũng bởi vậy mà cô mới biết được sự tồn tại của Vũ Hàn, sau đó lại thuận lý thành chương biết được Quyển Giản Ly chính là người chủ nhân thật sự kia.

Nếu như để cho Ngô Ngọc Khiết biết được sự tồn tại của Nguyệt Nhi.

Với tính tình của bà, nhất định sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để cướp đi Nguyệt nhỉ đi.

Là bà chủ nắm quyền của một gia đình quyền thế, sao có thể tùy ý để huyết mạch của nhà họ Quyền lưu lạc ở bên ngoài chứ.

Cho nên, nhất định cô phải giữ bình tĩnh, không thể bị nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.

Hít sâu một hơi, cô thản nhiên cười nói: "Tôi nghĩ bác gái hiểu lầm rồi, tôi chưa bao giờ cố ý tiếp  cận bất kỳ ai. Chẳng lẽ phu nhân không rõ, ngay từ đầu, tôi chỉ là một quân cờ. Là hai người ông cụ Quyền và Quyển Giản Ly cứ vậy kéo tôi vào ván cược lợi dụng. Chẳng lẽ bác gái cho rằng, một người phụ nữ yếu đuối không quyền không thế mà lại có năng lực đối kháng với hai người đó sao?"

Ngô Ngọc Khiết cứng họng.

Lâm Mặc Ca nói không sai.

Ván cược của ông cụ và thằng hai quả thật hơi quá đáng.

Cũng là một người phụ nữ, bà cũng nhìn không nổi.

Tuy nhiên bà đã ở vị trí cao mấy năm nay, bà vẫn luôn chắc chắn ý nghĩ của mình tuyệt đối sẽ không sai.

'“Từ kết quả thì cô là nạn nhân. Nhưng ai biết được có phải cô đang giả vờ đáng thương, cố ý tiếp cận Giản Ly, xông vào tầm mắt của ông cụ hay không.”

Lâm Mặc Ca cười khổ: "Nếu bác gái đã cho. rằng tôi là một người phụ nữ có tâm bất chính, lắm mưu nhiều kế, vậy thì tôi có nói cái gì cũng đều vô ích.”

Thái độ cứng rắn của cô khiến Ngô Ngọc Khiết giận dữ.

Nhưng từ trước đến nay bà vẫn luôn là một. người ưu nhã, vẫn phải duy trì đáng vẻ đó của mình.

Bà bưng cà phê lên uống một ngụm rồi cạch!

Đặt nó trở lại bàn.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 161: Lựa chọn một trong hai


Bởi vì Giản Li tiếp nhận công ty nên trợ lý Lý mới có thể làm việc dưới tay anh.

Sau đó Giản Li cách chức hết những người kì cựu trong công ty, cứ ai là người đi theo cô và ông cụ Quyền. Cũng là vào lúc đó, trợ lý Lý rời khỏi chức vụ, sau đó xuất ngoại.

Mấy ngày trước, đột nhiên Giản Li gọi điện thoại cho trợ lý Lý, bảo anh ta điều tra người phụ nữ mang thai hộ năm năm trước.

Sau khi trợ lý Lý mang theo tư liệu về nước thì cảm thấy không ổn.

Lúc này mới đi tìm Ngô Ngọc Khiết trước.

Ngô Ngọc Khiết hoảng sợ khi nhìn thấy người phụ nữ trên tư liệu.

Hóa ra lại chính là người phụ nữ làm cả nhà họ Quyền chướng khí mù mịt mấy ngày này, Lâm Mặc Ca.

Bởi vậy, bà mới hẹn Lâm Mặc Ca ra để nói cho. rõ ràng.

“Cô Lâm nói thẳng đi, cô muốn cái gì?” Giọng Ngô Ngọc Khiết lạnh như bằng, trong giọng. nói mềm mại không có chút cảm tình nào. Ngược lại còn mang theo đầy khinh bi.

“Hợp đồng mang thai hộ lúc trước đã viết rõ ràng, nếu cô Lâm mưu toan muốn cướp lại quyền nuôi con hoặc là dây dưa không rõ ràng với cố chủ thì phải bồi thường gấp đôi tiền phạt vi phạm hợp đồng. Điểm này, tôi nghĩ Cô Lâm còn chưa quên chứ?”

Lâm Mặc Ca hít sâu một hơi: "Vâng, tôi biết. Nhưng theo lời bác gái nói, chẳng lẽ Vũ Hàn chính là đứa bé lúc trước tôi sinh ra. Còn Quyền Giản Li kia..."

"Cô Lâm! Cô đừng diễn nữa. Đôi mắt của cô không thể nói dối tôi. Ngày đó ở nhà họ Quyền, thái độ của cô đối với Vũ Hàn không phải là thái độ đối với một đứa bé bình thường, mà là tình yêu người mẹ đối với con ruột. Tôi cũng là một người làm mẹ, loại ánh mắt này tôi vừa nhìn đã biết."

Ngữ điệu Ngô Ngọc Khiết hơi cao lên: "Tôi ô tiếp cận hai bố con bọn họ là vì mục đích gì,cũng sẽ không truy hỏi cô làm sao biết được thân phận của Vũ Hàn. Nhưng mà Cô Lâm, tôi có thể nói cho cô biết, đù như thế nào thì cô cũng sẽ không thành công đâu.”

Lời cần nói, đã nói rất rõ ràng.

Đứa bé, cô đừng nghĩ lấy được.

Gả vào nhà họ Quyền lại càng là mơ mộng hão huyền.

Lâm Mặc Ca chua xót trong lòng.

Sao cô lại không nghĩ đến kết quả này cơ chứ.

Thẳng lưng, cô cố gắng nặn ra một nụ cười: "Bác gái lo lắng nhiều rồi, tôi chưa từng nghĩ muốn lấy đứa bé về, càng không nghĩ tới sẽ có liên quan gì đến Quyền Giản Li. Một người có tính khí thối như vậy, tôi không thể chịu đựng được.”

Ngô Ngọc Khiết nhìn cô sâu xa, lời nói của cô cũng không giống như đang nói dối

Sự việc này thật ra cũng rất rõ ràng, cho dù cô có muốn lấy đứa bé về thì cũng không có khả năng đấu được nhà họ Quyền.


Về phần tính tình thẳng hai thì quả thật có hơi lớn. Ngay cả người đàn ông mà An Giai Thiến cũng không thể nắm giữ thì một Lâm Mặc Ca nho nhỏ, làm sao có thể nắm chắc được. 

Cái trán trơn bóng hơi nhăn lại, bà đưa tay lấy ra một phong thư từ trong túi.

Lâm Mặc Ca cúi đầu liếc mắt, cũng không nhúc nhích.

Cô nhìn chằm chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt.

Cử chỉ tao nhã, duyên đáng sang trọng nhưng lại hời hợt.

Giống như những người khác của nhà họ Quyền.

"Bắc gái có ý gì?"

"Năm trăm vạn đối với cô Lâm chắc là đã đủ cơm áo gạo tiển cả đời rồi chứ? Tôi nghĩ với trí thông minh của cô Lâm đương nhiên phải hiểu được, chỉ nên vừa phải mà thôi. Chuyện này coi như là một bí mật, vĩnh viễn giữ kín.”

Ánh sáng trong mắt Ngô Ngọc Khiết đâm vào tim Lâm Mặc Ca làm cô đau xót.

Tuy nhiên với biểu hiện của Ngô Ngọc Khiết thì Quyền Giản Li cũng không biết thân phận thật sự của cô.

Không hiểu sao cô lại thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đồng thời lại cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nếu, Quyền Giản Li biết chân tướng thì sẽ như thế nào?

Cái nếu như đó cô không nghĩ cũng biết, chính mình căn bản không có cơ hội và tư cách kia...

Cô ngước mắt lên, tràn đầy vẻ chắc chắn: "Bác gái không cần như vậy, vốn dĩ tôi cũng không có ý muốn bất cứ thứ gì.”

"Vậy cô nghĩ sao?" Ngô Ngọc Khiết nhướng, mày, trong lòng càng thêm bất an.

'Ngữ khí cũng trở nên khắc nghiệt hơn: "Cô Lâm, chẳng lẽ cô muốn nói chuyện này cho Giản Li? Nếu cô ôm tâm tư như vậy mà có thể gả vào nhà họ Quyền, vậy thì cô sai lầm lớn rồi. Lấy thân phận của cô thì vĩnh viễn cũng không có khả năng gả vào nhà họ Quyền. Điểm này, tôi nghĩ chắc hẳn cô đã rõ ràng. Giản Li ở vị trí cao đã định trước rằng vợ của nó cũng không phải người bình thường. Thân ở hào môn, cho dù là hôn nhân thì cũng phải liên quan đến lợi ích. Giản Li tuyệt đối không phải người mà loại thân phận như cô có thể trèo cao được.” 

Dáng vẻ cả vú lấp miệng em của bà làm cho đầu ngón tay Lâm Mặc Ca lạnh lẽo.

Quả nhiên, không phải người một nhà thì không vào một cửa.

Ông cụ Quyền, Quyền Giản Li, bây giờ lại còn có thêm người phụ nữ này.

Tính tình đều như nhau... Rất khó chịu.

Cô lạnh lùng cười nhạo một tiếng: "Bác gái, nếu không phải nể tình bác là trưởng bối, tôi căn bản sẽ không ngồi ở chỗ này nghe bác nói những, thứ này. Cho dù thân phận tôi có thấp kém đến đâu thì cũng có tôn nghiêm. Không phải tôi làm tất cả mọi thứ đều vì tiền.”

Năm năm trước, cô thực sự vì tiền.

Nhưng khi đó, là vì cứu mạng mẹ mình.

Mà bây giờ tuy rằng cô thiếu tiền nhưng cũng sẽ không tùy tiện lại vứt bỏ tự tôn của mình một lần nữa.

''Ha ha, là tôi không đúng, không ngờ cô Lâm đây cũng là một người phụ nữ cao ngạo."

Lời nói của Ngô Ngọc Khiết lại tràn đầy trào phúng và khinh bỉ.

"Vậy không biết cô Lâm đây muốn như thế 

nào? Chẳng lẽ phải ở bên cạnh Giản Li, dây dưa không đứt với nó sao?”

Lâm Mặc Ca trĩu mày, cô không muốn để ý tới ngữ điệu châm chọc trong lời nói của bà.

Cô cắn chặt răng: "Bác gái muốn tôi làm gì?"

"Rời khỏi đây! Rời đi thật xa, không được xuất hiện trước mặt Giản Li và Vũ Hàn nữa, cũng, không được có bất kì liên hệ gì với những người ở đây.”

Giọng nói uyển chuyển nhưng từng lời nói ra vô cùng khắc nghiệt, lạnh như băng.

Hô hấp Lâm Mặc Ca căng thẳng.

"Điều này là không thể. Tất cả người thân và bạn bè của tôi đều ở đây, đây là nơi tôi sống hai mươi năm, tại sao tôi phải rời đi?”

“Thật ra là cô không muốn rời khỏi Vũ Hàn.

Ở lại chỗ này, ít nhất cô còn có thể gặp lại con trai một lần.

Cô không muốn vừa mới nhận ra nhau đã phải cắt đứt liên lạc về sau nữa.

Như vậy là không công bằng đối với Vũ Hàn. 

Chính xác là cả ký ức của cô.

Hạnh phúc, đau đớn, buồn bã, không thể nào quên.


Dù là đoạn nào, đối với cô đều là những bằng chứng sống động.

Cô không muốn lại mang theo Nguyệt Nhi lang bạt khắp nơi.

Cô bé không làm gì sai, dựa vào cái gì mà bị đuổi đi rồi bị lưu đày, nếu cô ấy?

"Vậy là cô muốn đối đầu với tôi đến cùng? Cô Lâm, nếu cô muốn lén lút mang Vũ Hàn đi, tôi khuyên cô, sớm chết tâm đi.”

Rõ ràng là Ngô Ngọc Khiết đã có chút tức giận.

Bà ghét nhất chính là loại người bướng bỉnh mềm cứng không ăn, dầu muối không vào.

Cô cười chua xót: "Tôi chỉ hy vọng con tôi có thể hạnh phúc mà thôi, cũng không cầu gì..."

Lúc này Ngô Ngọc Khiết mới thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên nói: "Cô có thể yên tâm, Vũ Hàn ở nhà họ Quyền được chiều chuộng, hưởng. thụ đãi ngộ như vương tử, mọi thứ ăn, dùng đều là tốt nhất.” 

Lâm Mặc Ca cụp mắt, không nói gì.

Trong đáy lòng lại âm thẩm cười giễu.

Bà nghĩ rằng cho một đứa trẻ những thứ tốt nhất là đã đủ sao?

'Trái tìm của đứa trẻ thì sao? Những cảm giác thiếu tình yêu và an toàn thì sao?

Làm thế nào để bù đắp?

'Tuy rằng hiện tại cô cam đoan cùng Ngô Ngọc Khiết rằng sẽ không mang Vũ Hàn đi.

Nhưng đáy lòng cô lại âm thầm hy vọng.

Nếu thật sự có cơ hội, nhất định cô sẽ liều lĩnh. mang Vũ Hàn di. Bởi vì chỉ có cô mới có thể cho 'Vũ Hàn tình mẫu tử trọn vẹn.

Cô không muốn để cho con trai mình lại ở trong cái nhà lạnh như bằng kia, sống dựa đấm...

Cô giật khóe miệng, cười cứng ngắc: "Những thứ này tất nhiên là tôi biết. Sinh ra ở nhà họ Quyền, chính là vương tử ngậm thìa vàng, đương nhiên dù là ai cũng kém xa. Thế nhưng, yêu cầu của bác gái cũng quá hà khắc rồi, thứ cho tôi không cách nào làm được.”

Điều cô nói tất nhiên là chuyện rời khỏi nơi này.

Ngô Ngọc Khiết khẽ nhắm mắt một lúc lâu mới thở đài một tiếng.

Nhìn người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh, trợ lý Lý lập tức thầm hiểu, lấy ra một quyển tài liệu đặt lên bàn.

Ngô Ngọc Khiết đưa tay ra, mở tập tài liệu ra: "Những người này đều là nhân sĩ tỉnh anh tôi lựa chọn kỹ càng. Các ngành nghề đều có, dù là thân phận hay địa vị xã hội đều xứng đôi với cô Lâm. Bất cứ ai trong này đều có thể để cho Cô Lâm sống một cuộc sống sung túc đầy đủ..."

Nhìn từng phần hồ sơ trong tập tài liệu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Mặc Ca trắng, bệch.

Cái này rõ ràng chính là hồ sơ xem mắt mà.

Lông mày cô nhíu chặt, giọng nói khẽ run rẩy:

"Bác gái, đây là bác có ý gì?”

Ngô Ngọc Khiết tao nhã nhấp một ngụm cà phê, không nhanh không chậm: "Nếu cô Lâm cố ý không chịu rời đi, vậy cũng chỉ có thể nhanh chóng tìm người để gả. Như vậy thì cô Lâm cũng có chỗ dựa, mà tôi cũng có thể yên tâm. Có lẽ cô sẽ cảm thấy tôi hèn hạ không có nhân tình nhưng cô Lâm này, tôi là mẹ của Giản Li nên đương nhiên là muốn giúp nó xử lý tốt mọi việc. Tôi tuyệt đối sẽ không để cô Lâm hủy hoại nó, hủy hoại thanh danh nhà họ Quyền. Điều này... Cô hiểu không?”

Bà khinh thường nhìn Lâm Mặc Ca rồi lại tiếp tục nói: "Chuyện này, dù sao cũng không có gì vinh quang. Nếu náo loạn lên thì đối với ai cũng không tốt. Cho đù cô Lâm không quan tâm đến thanh đanh nhưng tôi quan tâm. Tôi đường đường là người nhà họ Quyền, không có khả năng bởi vì một chuyện nhỏ như vậy bị che mắt. Cho nên, tôi hy vọng cô Lâm nhanh chóng cho tôi một đáp án, là rời đi hay là lựa chọn... Kết hôn với bất cứ ai ở đây.”

Lâm Mặc Ca cảm thấy tay mình đang run rẩy.

Nhưng cô không có khả năng phản bác.

Có lẽ, bà ấy nói đúng.

Chuyện này nếu náo loạn lớn thì nhà họ Quyền đương nhiên sẽ hy sinh cô để bảo toàn thanh danh của mình. 

Đến lúc đó, ngay cả cơ hội chọn một trong hai này cũng không có...

'Thế nhưng, lựa chọn một trong hai đáp án. này đều tàn khốc...

Rời đi, chính là diệt sạch tất cả hy vọng, của cô.

Kết hôn sao ? Ha ha, chính là để cho tự tay cô chôn vùi hạnh phúc cả đời của mình.

Nhưng cô có lựa chọn sao?

Trên danh nghĩa là chọn một trong hai nhưng trên thực tế, không phải chỉ có một lựa chọn sao...?

''Ha ha, không ngờ bác gái lại nghĩ chu đáo như vậy vì tôi..."

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 162: Sự chia ly đau đớn


Dứt lời, lúc này bà mới thản nhiên rời đi.

Người đàn ông mặc đồ đen đưa danh thiếp qua: "Cô Lâm quyết định xong thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Sau đó, anh ta cũng rời đi.

Lâm Mặc Ca nhìn tài liệu và đanh thiếp trên bàn, trái tim trống rỗng.

Ngay cả tư cách đi bệnh viện thăm nhà họ Quyền cũng bị tước đoạt đúng không?

Còn Vũ Hàn thì sao? Sẽ một lần nữa trở lại ngôi nhà cũ như một cái lồng của nhà họ Quyền. sao?

Lại sống một cuộc sống không thấy mặt trời, không có hì nộ ái ố cuộc đời sao?

'Ngón tay cô cắm sâu vào lòng bàn tay.

Lòng bàn tay bị nắm đến trắng bệch.

Nhưng cô không cảm giác được một chút đau đớn nào.

Bởi vì trái tim cô còn đau đớn hơn. 

Cô nên giải thích với Vũ Hàn như thế nào?

Đứa nhỏ thiếu cảm giác an toàn, cô lại phải nhẫn tâm làm thương tổn cậu một lần nữa sao?

'Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách, không có đấu hiệu dừng lại.

Bầu trời tối tắm giống như tương lai của cô không thấy mặt trời...

Bên kia đường.

Ngô Ngọc Khiết ngồi trong xe, liếc mắt nhìn người phụ nữ vẫn sững sờ bên cửa sổ, thản nhiên nói: "Đi thôi. ”

“Vâng, thưa bà.”

'Trợ lý Lý đáp, chậm rãi khởi động xe, cắt qua màn mưa rời đi.

"Rất xin lỗi bà, đều là lỗi của tôi, nếu tôi sớm. truyền tư liệu về sớm thì sẽ không phát sinh những chuyện này." Trợ lý Lý nhìn Ngô Ngọc Khiết từ trong gương chiếu hậu, nói khẽ. ''Chuyện này không trách anh. Tôi chỉ lo bên Giản Li... Vì sao nó lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với mẹ đẻ của Vũ Hàn? Chẳng lẽ là nó phát hiện ra cái gì rồi sao?” 

“Thưa bà, nhìn vào tình hình hiện tại thì cậu hai vẫn chưa rõ thân phận người phụ nữ này. Nếu như chúng ta động tay động chân ở trên tư liệu thì tôi tin rằng có thể lừa gạt được cậu hai.”

Ngô Ngọc Khiết chấn động: "Làm như thế nào?”

"Trợ lý Lý cụp mắt: có thể đổi tư liệu thành một người phụ nữ không liên quan khác. Chắc là có thể lừa gạt qua cửa ải.”

"Không được. Với tính tình Giản Li, nói không chừng nó sẽ đi điều tra rõ ràng. Nếu thế chẳng phải biến khéo thành vụng sao? Bị nó phát hiện ra sơ hở.” Ngô Ngọc Khiết phản bác.

Suy nghĩ một chút, đột nhiên đầu bà lóe lên 'Chỉ bằng đổi thân phận thành Giai 'Thiến. Nếu biết Giai Thiến chính là mẹ đẻ của Vũ Hàn, tôi tin Giản Li nhất định sẽ đáp ứng chuyện hôn nhân này..."

Còn chưa đợi trợ lý Lý trả lời, bà lại lẩm bẩm: "Không được, Giai Thiến chính là thiên kim thị trưởng làm sao có thể làm ra chuyện vì tiền mà mang thai hộ? Huống hồ năm năm trước Giai 'Thiến đang ở đâu, chỉ cần điều tra là đã lộ." 


"Minh tỉnh kia thì sao ạ? Theo như tôi biết, minh tinh họ Bạch kia từng có một thời kỳ thấp điểm cần tiền gấp..." trợ lý Lý nhắc nhở.

"Không thể, người phụ nữ kia có quan hệ không bình thường với Giản Li. Ông cụ rất vất vả mới tách được bọn họ ra, không thể cho bọn họ cơ

Ngô Ngọc Khiết nhiều lần suy nghĩ, đúng là không tìm được một biện pháp nào có thể giải quyết.

Có lẽ, điều này đã sai ngay từ đầu?

'Nếu Giản Li thật sự muốn tìm hiểu kỹ thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phát

"Thôi, trong khoảng thời gian này, cậu nên ra nước ngoài tránh đi. Nếu Giản Li lại gọi điện thoại cho cậu thì cậu cứ tìm cách từ chối Việc này có thể giấu một ngày thì biết một ngày. Chỉ hy vọng người phụ nữ kia có thể xóa sạch quan hệ với Giản LÍ trước khi sự tình bị vạch trần..."

"Được, tôi hiểu thưa bà..."

''Vất vả cho cậu rồi. "So sánh với ơn của bà cho tôi thì những thứ này căn bản không tính là gì..."

Sau đó là sự im lặng kéo dài.

Chỉ có những giọt mưa rơi trên cửa sổ xe, phát ra âm thanh nặng nề...

'Trúc Tuyết Viên.

'Tầng trên cùng.

Trang trí sang trọng lộng lẫy, giống như cung. điện hoàng gia.

Nhưng lại lạnh lùng, không nhiễm chút khói lửa nhân gian nào.

'Trong căn phòng to như vậy lại bao phủ một bầu không khí bi thương.

Giống như, bầu trời đầy sương mù ngoài cửa sổ.

Lâm Mặc Ca ôm hai đứa bé kia, ngây người ngồi trên sô pha đã rất lâu.

'Tóm lại cô vẫn không biết nên mở miệng như thế nào.

Xe của Nhạc Dũng đang ở dưới lầu.

Giống như bình thường anh ta vẫn chờ đợi Quyền Giản Li vậy.

Chẳng qua hôm nay người anh ta chờ lại là Vũ Hàn. 

Bởi vì Ngô Ngọc Khiết phân phó, Nhạc Dũng hôm nay phải tới đón cậu chủ nhỏ về nhà cũ.

'Nhưng không có cậu chủ nhỏ cho phép, anh ta không thể lên đó để đàng được.

'Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, trái tim Lâm Mặc Ca, cũng trầm dần xuống.

Cô còn chờ gì nữa?

Đây vốn là một trò chơi vô nghĩa đúng không?

Ngay từ đầu, thắng bại đã rõ ràng.

Còn cô thì chẳng qua là đang khổ sở giãy dụa mà thôi, nằm mơ mộng hão huyền trong hy vọng mà đối thủ cho.

Một giấc mơ không thực tế nhưng lại vô cùng chân thật.

'Thật đến mức cô từng nghĩ tới thực sự đã cầm được hạnh phúc trong tay.

Cho đến bây giờ mới hiểu được tất cả chỉ là cô một bên tình nguyện.

"Bà nội đã biết thân phận của mẹ nhưng cũng may, bà ấy cũng không điều tra ra sự tồn tại của Nguyệt Nhi..."

'Thật lâu sau, cuối cùng cô cũng mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng này.

Nhưng giọng nói lại run rẩy đến nghẹn ngào.

'Tóm lại, nếu cô đã quyết tâm thì vẫn phải nói ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Hàn căng ra, đầy mắt tràn đầy sự u buồn.

Một đứa trẻ mới năm tuổi nhưng lại sớm phải cảm nhận sự khó khăn của việc cầu mà không, được, phải trưởng thành quá sớm.

Cậu nâng đôi mắt u buồn như suối lên, ngốc nghếch nhìn mẹ mình: "Cho nên, bà nội ép mẹ rời đi đúng không? Còn bảo chú Nhạc Dũng đón con trở về nữa.”

"Ừ, bởi vì bố đang ở bệnh viện nên không thể nào chăm sóc con được. Cho nên trước mắt, trở về nhà cũ là con đường duy nhất."

''Thật ạ? Chẳng lẽ không phải bởi vì bà nội sợ mẹ sẽ dẫn con đi mất sao?”

Giọng nói thì non nớt nhưng từng câu từng chữ đều như người trưởng thành.

Trái tìm Lâm Mặc Ca run lên, khóc không thành tiếng.  

Cô ôm chặt con trai vào lòng: "Xin lỗi bảo bối, làm vô dụng không bảo vệ được con... Là mẹ không tốt, cho con hy vọng rồi lại xé nát hy vọng này..."

'Vũ Hàn ôm chặt cổ mẹ, mặc sức mà tham lam hít thở hương thơm chỉ thuộc về mẹ.

Đôi mắt to đầy hơi nước.

Nhưng lại cố nén không để nước mắt rơi xuống.

Giống như sự kiêu ngạo, quật cường của cậu lúc bình thường vậy.

"Mẹ, con có thể tìm được mẹ và Nguyệt Nhi đã rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Thì ra, con cũng, không phải là một đứa trẻ không có mẹ. Con có một người mẹ rất yêu thương con. Thời gian ở bên mẹ là thời gian hạnh phúc nhất của Vũ Hàn..."

"Vũ Hàn..."

"Mẹ, không sao đâu. Nhất định Vũ Hàn sẽ nhanh lớn lên, sau đó có đủ năng lực bảo vệ mẹ và Nguyệt Nhi. Lúc đó, chúng ta lại có thể ở bên nhau.”

Nhìn ánh mắt đầy kiên định của con trai, trái tim Lâm Mặc Ca đau đến muốn chết. 

Vì cái gì, rõ ràng là con của cô mà cô lại không thể ở bên cạnh?

Có phải cô quá ích kỷ không? Nếu đã không, thể cho đứa trẻ tình yêu đẩy đủ thì tại sao phải nhận ra nhau?

“Hu hu... Bà nội quá xấu, Nguyệt Nhi ghét bà nội. Hu hu... Nguyệt Nhỉ muốn nói cho bố hờ biết.?

Ngay cả Nguyệt Nhỉ ngày thường chỉ biết nghịch ngợm gây sự, lúc này cũng khóc nức nở.

Có lẽ, cô bé cũng không thể cảm nhận sâu sắc được loại tình cảm chia la này giống Vũ Hàn.

Thế nhưng cô bé lại cố chấp, không muốn tách ra khỏi anh trai mình.

“Nguyệt nhi ngoan, nếu để cho bố biết thân phận của em thì bố sẽ cướp cả em đi, chẳng lẽ em muốn bỏ mẹ lại một mình sao?”

Vũ Hàn giống như người lớn, nhẹ nhàng giúp Nguyệt Nhỉ lau nước mắt.

Dáng vẻ hiểu chuyện làm người ta thấy đau lòng.

"Nhưng mà... Nhưng Nguyệt Nhi không muốn cách xa anh ... Hu hu... Tuy rằng anh tính xấu lại thích nói nhiều nhưng Nguyệt Nhi vẫn rất thích anh..."

"Nguyệt Nhỉ nghe lời, em phải ngoan ngoãn bên cạnh mẹ, ở bên mẹ. Có như vậy anh mới có thể yên tâm. Chúng ta ngoắc tay có được không, nếu Nguyệt Nhi vẫn ngoan ngoãn nghe lời mẹ, anh sẽ cho Nguyệt nhỉ làm chị.

'Vũ Hàn nghiêm túc vươn bàn tay nhỏ bé ra.

Nguyệt Nhi lau nước mắt, nhào tới ôm lấy Vũ Hàn: "Hu hu... Nguyệt Nhi không cần làm chị, Nguyệt Nhi muốn ở cùng một chỗ với Quyền Vũ Hàn... Hu hu..."

Cho dù Vũ Hàn có kiên cường đến thế nào đi nữa thì lúc này, cuối cùng cũng không nhịn được.

Trong tim cũng đau đớn từng cơn.

Nói cho cùng, cậu cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi mà thôi.

Sao có thể chịu đựng được việc rời xa mẹ.

"Nguyệt Nhỉ phải nghe lời, sau này cố gắng học tập thật tốt, không được chọc mẹ tức giận, 

biết chưa?"

"Hu hu... Em không biết. Nguyệt Nhỉ không muốn anh đi..."

'Sau này Nguyệt nhỉ phải học cho ra đáng. thục nữ một chút, nếu không tương lai sẽ không gả chồng được..."

"Nguyệt Nhỉ không thèm lập gia đình, Nguyệt Nhỉ phải ở cùng một chỗ với Quyền Vũ Hàn..."

"Huhu..."

"Nghe lời nào..."

"Hu hu, không nghe..."

Nhìn hai đứa bé ôm nhau khóc đến mờ mịt, trái tìm Lâm Mặc Ca cũng muốn vỡ vụn.

Rốt cuộc là cô đã tạo nghiệt gì, để cho hai đứa bé nhỏ như vậy đã gánh vác đau đớn lớn thế này.

'Tất cả những điều này đều là lỗi của cô.

Nếu như không phải lúc trước cô tự mình giữ lại Nguyệt Nhi, có lẽ hiện tại chỉ có một mình cô đau khổ.

Còn Nguyệt Nhỉ và Vũ Hàn có thể sống vui vẻ, khỏe mạnh cùng nhau... 

Cô liếc mắt nhìn hai đứa bé lại tràn đầy lưu luyến.

Trái tìm như chảy máu, bị ai đó khoét sâu.

'Thật sự cô không có đủ dũng khí, cũng luyến tiếc chắp tay đưa Nguyệt Nhi cho người ta.

'Hơn nữa, sau khi biết tên khốn Quyền Giản Li kia căn bản không hề yêu đứa nhỏ.

Cô càng không thể nào tự tay đưa đứa bé vào miệng hổi

"Xin lỗi... Bảo bối à... Mẹ xin lỗi...

“Huhu...Mẹ..."

Một lớn hai nhỏ ôm chặt lấy nhau, khóc ròng

Nhưng lại bị tiếng mưa ngoài cửa sổ, dần dần che khuất...

Tí tách...

Bệnh viện trung tâm thành phố, phòng VIP cao cấp.

Quyền Giản Li dựa nghiêng trên giường bệnh, sắc mặt lãnh tuấn, ánh mắt hơi trầm.

Một bộ quần áo màu trắng lại được anh mặc thành thời trang định chế. Khuôn mặt như được đeo khắc tỉ mỉ, cao quý giống như một hoàng tử.

Chỉ là trong phòng bệnh yên tĩnh không tiếng động, bao trùm hơi thở lạnh như băng.

Đã hơn mười ngày, trên mặt anh chưa từng. xuất hiện loại biểu tình thứ hai.

"Theo thời gian trôi qua từng ngày, đáy mắt u ám của anh càng trầm sâu...

Anh theo bản năng nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, sau đó lại giận dỗi, hung. hằng nằm sang một bên.

Mười mấy ngày nay, việc nhìn điện thoại di động đường như đã trở thành một thói quen của anh.

Một thói quen mà ngay cả bản thân anh cũng không hiểu ý nghĩa của nó.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 163: Sự chia ly đau đớn


Nói rằng đó là để tránh bị các phóng viên bao vây.

Nhưng trên thực tế, cô ta có tâm tư gì, tìm hiểu liền biết.

Mọi người đều hiểu, ở lại ngủ vào ban đêm là biểu hiện mối quan hệ gì.

Chỉ là Quyền Giản Ly vô tâm, không nghĩ về những vấn để này.

Bởi vì tâm trí của anh đều đặt ở trên điện thoại di động.

Thế nhưng chuông điện thoại lại không vang, lên lần nào.

Sau khi nghe tin anh sinh bệnh cần phải nhập viện, hầu như tất cả những người có quan hệ cùng người không quan hệ đều đã đến thăm.

Nhưng có duy nhất một người, cái người cầm đầu hại anh nằm viện lại nhất quyết không lộ diện.

Tưởng chừng như đã sớm quên mất anh.

Hoàn toàn quên sạch...

Mà trước đó Mạc Dịch Vân ở trước mặt anh nói không ngừng nghỉ về những cái có quan hệ với tình yêu, cũng khiến anh khắc sâu trong tận đáy lòng.

Cho nên những ngày này anh giận dỗi, kiềm. chế bản thân không để mình gọi cho người phụ nữ kia.

Anh muốn dùng điều này để chứng minh, Quyển Giản Li anh không yêu bất luận một người nào.

'Nhưng mà, hiện tại, anh đột nhiên phát hiện, trận hờn đỗi này không có chút ý nghĩa gì.

Đây chỉ là trận chiến đơn phương của một mình anh.

Anh càng để ý đến, thì càng chứng tỏ rằng. anh đã thua...

Điều càng làm anh không cam lòng, đó chính là người phụ nữ kia so với anh tưởng tượng còn muốn tàn nhẫn hơn gấp vạn lần.

Anh không đến tìm cô.

Cô càng thêm biến mất không rõ tung tích.

Một tin tức cũng không có....
 

Bịch!

Anh ném mạnh chiếc gối vào bên trên cửa sổ, đường như muốn trút hết tất cả phiền muộn trong lòng!

Lốp bốp.

'Những hạt mưa bắn tung tóe trên cửa sổ thủy tỉnh, anh nghe thấy vậy càng thêm phiền lòng.

"Nhạc Dũng!"

“Có...Ngài Li muốn căn dặn gì ạ?

"Mau để cơn mưa chết tiệt này dừng lại cho ông đây!"

Anh gầm lên với đôi mắt đỏ rực, giống như một con sư tử đang nổi cơn thịnh nộ, đối mặt với Nhạc Dũng chất phác, người là đại bạch thỏ chỉ có cơ bắp, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.

Nhạc Dũng giật mình một cái, run lẩy bẩy nói: "Báo cáo... Báo cáo Ngài Li... Dự báo thời tiết nói trời sẽ mưa trong một tuần tiếp theo...”

Ý nói là anh ta cũng không có năng lực làm mưa tạnh ngạy được.

'Trừ phi ông trời mở mắt ra, bằng không, ai cũng không có năng lực này.

Nhưng cơn mưa này cũng thật là, hết lần này đến lần khác muốn chọc giận ngài Li.

'Vốn dĩ mấy ngày gần đây, tính tình ngài Li đã khó chịu muốn chết.

Cơn mưa này cũng thật là không có mắt.

'Yên tĩnh, yên tĩnh muốn chết.

'Thời điểm ngài Li tức giận, việc ở cùng phòng với anh thực sự không phải hành động khôn ngoan.

Nhạc Dũng đang định vụng trộm chuồn ra ngoài, lại bị giọng nói thờ ơ làm cho sợ hãi đến thân thể cứng đờ.

'"Nhạc Dũng, anh đã bao giờ yêu một người phụ nữ chưa?”

Ngài Li đang hỏi anh ta rằng anh ta đã từng yêu một người phụ nữ chưa ư ?

.Mồ hôi lạnh trên trán Nhạc Dũng toát ra ngoài, tại sao ngài Li càng ngày càng không được bình thường như thế.

"Báo cáo ngài Li...Tôi...Tôi còn chưa từng yêu đương...Bí mật thầm mến người ta có tính không ạ?

“Thầm mến?”

Ngài Li hình như có chút cảm giác hứng thú, nhướng mày nhìn sang.

Đôi mắt u ám kia khiến Nhạc Dũng lạnh cả sống lưng.

Do dự một lúc lâu, anh ta mới nói: "Đúng vậy, khi tôi còn học cấp ba, tôi đã phải lòng hoa khôi của trường... Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi đều cảm thấy rất vui vẻ. Nhìn thấy cô ấy hẹn hò với những chàng trai khác, tôi lại cảm thấy đau lòng. Nhưng, tôi biết mình không phải mẫu người cô ấy thích nên chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Chỉ cần biết cô ấy sống tốt là tôi đã mãn nguyện rồi..."

Cho nên, anh còn chưa có thổ lộ tình cảm?” Ngài Li xem thường hỏi một câu.

"À...không có...tôi nhát gan lắm...Hơn nữa, nếu tôi thổ lộ với cô ấy, có lẽ, đến cả bạn cũng không thể làm.”

'Nhìn thấy Nhạc Dũng vô dụng như vậy, Quyền Giản Lí liền tức giận mà không có chỗ phát tiết.

Ai có thể ngờ anh chàng mạnh mẽ, xù xì như đầu gấu này lại là một kẻ hèn nhát, thậm chí còn không đám thổ lộ tình cảm.

Nhạc Dũng giống như một đứa trẻ đã phạm phải sai lầm, chớp mắt, tỏ vẻ vô tội:"Ngài Li, đừng nói với tôi rằng anh cũng.... có người mà anh thầm mến?"

"Cút đi! Anh cho rằng tôi cũng vô dụng như anh sao! " Ngài Li tức giận nói.

Bịch!

Một cái gối đầu nhanh như chớp bay đến, 'Nhạc Dũng sợ hãi rụt cổ lại.

'Vỗ về trái tim nhỏ bé bị hoảng sợ, Nhạc Dũng, rất chắc chắn rằng ngài Li đang thầm mến người khác.

Nếu không, sẽ không có phản ứng lớn như vậy chứ.

Nhưng đó sẽ là ai chứ?

Ngay cả người không có tình người như ngài Li cũng bị thu hút, người phụ nữ này nhất định rất xinh đẹp...

Chà, chắc chắn là xinh hơn so với cô hoa khôi trường mà anh ta đã phải lòng trước đây...

Ba ngày sau.

Quyền Giản Li được xuất viện.

Việc đầu tiên anh làm sau khi xuất viện là lái xe trở về vườn Trúc Tuyết. 

Anh thực sự muốn xem người phụ nữ chết tiệt đó vui vẻ như thế nào trong những ngày anh không bên cạnh.

Nếu để ngài Li phát hiện dấu vết của nam nhân khác ở đây thì người phụ nữ kia chết chắc rồi!

'Vừa mở cửa ra, trong lòng anh còn tràn đầy chờ mong, liệu có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn hay không?

Liệu rằng anh có thể nghe được giọng điệu càn rỡ của người phụ nữ kỉa hướng về anh kêu gào:

'"U a, tên khốn kiếp này rốt cuộc còn sống để xuất viện sao? Tính mạng anh cũng thật lớn nha?

'Tuy nhiên, âm thanh như mong đợi đã không xuất hiện.

Phản ứng lại anh chỉ có ngôi nhà cô đơn vắng vẻ.

'Trang trí sang trọng nhưng lại lạnh lẽo không có hơi ấm tình người.

Không gian rộng lớn trống trải đến mức khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.

Không có ai chờ đợi, cũng không có ai đối với anh đều là sự châm chọc khiêu khích. 

Thậm chí, việc chuẩn bị chiến tranh lạnh và không để ý nhau cũng không có.

Chỉ có sàn nhà và ghế sô pha lạnh như băng.

Ngoài ra còn có cơn mưa liên miên bên ngoài cửa sổ.

Dường như ngay cả cơn mưa cũng đang cười nhạo anh, nhìn kìa, lại hụt mất.

'Tuy nhiên, đây không phải là diện mạo lúc đầu của ngôi nhà sao?

Lạnh lùng và trống rỗng, giống như tính cách của anh.

Sạch sẽ, ngăn nắp và vắng vẻ.

Không có một chút tình người.

Càng không mảy may có mùi pháo hoa.

Sắc mặt anh trầm xuống, bước vào trong phòng khách, bắt chước dáng vẻ của ai đó, lười biếng làm ổ trên ghế sô pha.

Có phải mùi pháo hoa không?

“Tại sao, trong đầu anh lại nghĩ tới từ này? Đây là một từ chưa bao giờ có bất kỳ ý nghĩa nào trong cuộc đời anh?

Mùi của pháo hoa là gì?
 

Ngôi nhà sáng đèn chờ anh về?

Một người phụ nữ với mái tóc buông xõa và đeo tạp để đang khua thìa nấu nướng trong bếp?

Hoặc là hương thơm ngào ngạt của mùi đồ ăn bốc lên trong nồi?

Hay là như những cặp vợ chồng bình thường. khác, sôi nổi cãi nhau?

Nhưng những điều này có liên quan gì đến anh không?

Trong cuộc đời của anh, vĩnh viễn cũng không thể có được những điều này đúng không?

Hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại.

'Ngoài cửa sổ, hạt mưa vẫn như cũ rơi tích tách, làm lòng người thêm phiền.

“Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng anh rõ ràng hiểu thấu, vây quanh tất cả pháo hoa chỉ có một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó tên là Lâm Mặc Ca.


'Và người phụ nữ này, bây giờ, đã biến mất.

Người đó mang đi cả chút ấm áp và hương vị tình người trong ngôi nhà này.

Chỉ còn lại một mình anh trong căn phòng lạnh lẽo.

Nhưng ban đầu nơi đây vốn đĩ đã như vậy.

Ngay từ đầu, nó chỉ là một lớp vỏ lạnh lẽo, một không gian cho con người sinh sống, được xây dựng bằng vật liệu công nghiệp.

Đây có phải hay không biểu hiện rằng mọi việc lại quay trở về như lúc đầu.

Tách.

Một thuốc được châm lên.

Ngọn lửa đỏ hồng là thứ ánh sáng duy nhất trong căn phòng này.

Lại giống như hi vọng anh nghĩ trong lòng, giãy giụa, rồi lại giãy giụa.

Như ẩn như hiện.

'Vuốt mở điện thoại, nhìn cái tên quen thuộc trên đó, nhưng thuỷ chung không có cách nào. bấm xuống được.

“Thuốc được hút hết điếu này đến điếu khác.

Nhưng nỗi phiền muộn trong anh không hề bị đè nén một chút nào.

Màn hình của điện thoại di động nhấp nháy liên tục.

Nhưng anh vẫn không có cách nào ấn vào số điện thoại kia.

Hộp đựng thuốc lá trống rồng.

Anh cau mày, đứng dậy. Từ tủ âm tường, lấy ra một chai rượu loại mạnh nhất.

Đến cái cốc anh cũng không thèm lấy, ngẩng đầu lên hớp một ngụm.

Thứ chất lỏng cay xè trượt xuống cổ họng rồi xuống dạ dày, sặc sụa đến đỏ cả mắt.

'Từng bước một, bước đi thong thả ra ban công, nhìn xuống dưới là ánh đèn nê-ông sáng, choang, làm rối mắt người nhìn.

Những chấm sáng, ở mọi nơi, là ngọn đèn hy vọng còn sót lại.

'Tuy nhiên, giữa muôn ngàn ánh đèn, chỉ thiếu duy nhất một bóng người đang đợi anh.

Anh ngẩng đầu lên và nhấp một ngụm nữa.

Phương thức thô bạo lại bị anh biểu hiện ra ngoài hết mức tao nhã, như một vị vương tử thất thế lưu lạc đầu đường. Mỗi một chỗ đều mê hoặc lòng người. 

Chai rượu đã cạn hơn nửa.

Trong bụng nóng như lửa đốt.

Nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, tựa hồ còn sót lại một mảnh không gian, vô luận như thế nào cũng không thể lấp đầy.

Mọi thứ đều trống rồng, anh hốt hoảng. Khuôn mặt của anh phản chiếu trên cửa sổ kính màu đen.

Chỉ còn một bóng người như ẩn như hiện.

Ba mươi năm nay, cuộc sống của anh cứ như vậy.

Bình yên, không sóng gió.

Anh chưa bao giờ nhận ra bất kỳ sự bất tiện nào, cho đù cuộc sống này kết thúc như thế này, anh cũng không có chút do dự nào.

'Nhưng tại sao, kể từ khi người phụ nữ ngốc ngếch đó xuất hiện trong thế giới của anh.

Lòng anh lại rối như tơ vò?

Bây giờ, cô ấy đã rời đi, không để lại một l nào, thậm chí, không báo trước một câu, cô ấy rời khỏi thế giới của anh mà không để lại dấu vết gì.

Không để lại dù chỉ là một chút. 

'Như thể cô ấy chưa bao giờ xuất hiện..

Hơi ấm từ đầu ngón tay vẫn còn, trong căn phòng trống trải, đường như vẫn còn phảng phất ánh sáng và sự ngọt ngào của cơ thể cô.

Nhưng người phụ nữ đó đã biến mất.

Cùng với một mảnh trong trái tim của anh, nó cũng bị đánh cắp, chỉ để lại cho anh một khoảng trống.

Tại sao cuộc sống quen thuộc trước đây, đối với anh bây giờ lại lạ lẫm như vậy?

Căn phòng tối tăm và trống rỗng giống như. một con dã thú to lớn, há to cái miệng đẩy máu, nuốt chửng anh từng chút một,

Đoàng!...

Chai rượu trên tay anh bất lực lăn xuống sản.

Anh nhíu mày, nhặt chìa khóa và điện thoại di động vứt trên sô pha.

Quay người rời đi.

Không quay lại nhìn dù chỉ một chút, cũng không có lấy một tỉa lưu luyến.

Nửa giờ sau, khu nội thành cũ.

Trong ngõ nhỏ chật hẹp, đèn đường mờ ảo.

Một chiếc xe hơi cao cấp màu đen chậm rãi lái vào.

Sau đó, lặng yên không một tiếng động, dừng. ở góc đường.

Những hạt mưa tí tách tí tách rơi xuống xe, tạo thành bọt nước.

Quyền Giản Li ngồi trong xe lạnh lùng liếc nhìn tòa nhà nhỏ cũ nát trước mặt.

'Trước tòa nhà, mấy cây hoa anh đào đứng. thẳng lặng im trong mưa.

“Trên tầng, lấp ló vài ngọn đèn.

Nhiều hơn là một mảnh tối đen như mực, giống như trái tìm anh lúc này.

Ong ong...

Chuông điện thoại di động reo lên, không phải tiếng chuông inh ỏi trước đó, mà là âm thanh rung nhẹ.

Liếc nhìn cái tên nhấp nháy trên đó, anh hững hờ tiếp nhận.

“Cậu hai Li, anh đang ở chỗ nào? Nhanh lên, mọi người đều đang chờ! Chỉ còn lại có mỗi nhân vật chính là anh... Tôi ra lệnh cho anh, mau nhanh lên, khốn kiếp..."

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top