Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên
Chương 60


Thiệu Dĩ Ninh lúc này thực sự đang ở một tình thế gian nan.

Là một khách từ bên ngoài trong thế giới nhỏ bé này, cậu sở hữu một sức mạnh lớn mà chính cạu cũng không hiểu rõ. Sức mạnh này biểu hiện ở tiếng mèo kêu đặc biệt dễ nghe, hoặc là có thể khiến mọi loài động vật cảm thấy thiện cảm hoặc khiến cậu trở nên đáng yêu hơn.

Hiện tại, cậu phải phát huy toàn bộ sức mạnh để đánh thức "Thần Sáng Thế ", điều này thực sự là một thách thức lớn.

... Tương đương với việc ngày hôm qua hoàn toàn không biết gì cả, hôm nay lại phải lên chiến trường.

Cậu chỉ mơ hồ cảm ứng được, rồi dốc hết sức cẩn thận cảm thụ, tranh thủ sử dụng năng lực tinh thần thuần túy trong không gian.

Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy trong nháy mắt mọi sức lực của mình dồn về một điểm rồi rời khỏi cậu, rút cạn cậu - đột nhiên cậu cảm thấy mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt.

Không, không thể dừng lại, phải kiên trì!

Trong thời khắc này, không thể nghỉ ngơi!

Nhất định là có thứ cố ý quấy nhiễu cậu, cậu phải chặn nó, kiên quyết không lui về sau.

Cậu kiên định với suy nghĩ của mình, cảm giác mệt mỏi liền biến mất như một tên trộm không thành công và phải cuống quít rút lui. Thiệu Dĩ Ninh tiếp tục tập trung toàn tâm toàn ý nỗ lực vào kế hoạch của mình.

Thần đã tách ra từ lâu, mỗi người có ý thức riêng, trở thành những thân thể độc lập. Thời gian trôi đi, họ càng khó khăn trong việc hợp nhất lại. Một bên trắng kiệt lực tiến lên, bên đen chìm vào ngầm. Họ phân cách nhưng cũng là một thể hợp nhất.

Thiệu Dĩ Ninh lúc này giống như keo, như chất dính, như kim chỉ... tạo ra phản ứng kịch liệt từ cả hai phía.

"Thần minh" và "" đồng thời hiện thân trước mặt anh.

Khác với vẻ âm trầm của "", "Thần minh" rất giận dữ, nhưng dưới cơn giận còn có một tia hoảng loạn không dễ phát hiện: "Thiệu Dĩ Ninh, ngươi đang làm gì?"

"Ta đang giúp đỡ."

Cậu chớp mắt giảo hoạt, tầm nhìn lướt qua "Thần minh" rồi nhìn về phía "".

Đây là lần đầu tiên Thiệu Dĩ Ninh nhìn thấy "".

Khác với sự quen thuộc và mâu thuẫn với báo đen, Thiệu Dĩ Ninh vẫn còn khá tò mò về "".

"" mặc một thân đen, khiến anh nhớ đến Già Lâu, và khi nhìn kỹ khuôn mặt của "", anh phát hiện ra rằng ngoại hình của "" cũng có vài phần tương tự với Già Lâu.

Dường như biết được sự kinh ngạc của Thiệu Dĩ Ninh, "" nhàn nhạt nói: "Một bộ phận của ta và Già Lâu đã giao hòa vào nhau."

"Thiệu Dĩ Ninh, nếu ngươi khăng khăng khiến ta và hắn dung hợp, một phần của Già Lâu cũng sẽ mất đi. Ngươi vẫn muốn kiên trì sao?"

"Ta kiên trì."

Không cần suy nghĩ, Thiệu Dĩ Ninh đáp ngay: "Bởi vì Già Lâu là Già Lâu, ngươi là ngươi."

"Nếu ta đoán không sai, ngươi có thể hoàn toàn tách ra khỏi Già Lâu."

Già Lâu là động vật trên thảo nguyên, tuy phải chịu đựng khổ sở khi bị là loại biến dị đen, nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn là một phần của thế giới này.

Thân là thần của thế giới này, "" không thể kết hợp với chính tạo vật của mình --- đây là một trong những sự thật mà Thiệu Dĩ Ninh suy đoán từ thông tin trên cục đá xám trắng.

Giống như thái cực âm dương, khi giới hạn mờ nhạt, hai bên ô nhiễm nhau, nhiệm vụ của cậu không phải là tách họ ra mà là làm cho họ dung hợp.

... Dung hợp rồi tách ra lại có thể giải quyết vấn đề của họ, chỉ có đánh thức Sáng Thế Thần mới tìm ra mấu chốt và chân chính được giải thoát.

Tuy nhiên, họ trông có vẻ không tình nguyện.

Nhưng thần minh lúc này mở miệng.

Giọng hắn rõ ràng, gằn từng chữ một: "Thiệu Dĩ Ninh, chúng ta có thể dung hợp. Nhưng trong quá trình đó, ngươi sẽ hao hết mọi năng lượng và có khả năng vĩnh viễn không tỉnh lại."

"Cho dù như vậy, ngươi vẫn muốn giúp chúng ta sao?"

Thiệu Dĩ Ninh hơi dừng lại.

Phương pháp trước đây là phong ấn "", trị ngọn không trị gốc, còn khả năng gây hại đến Già Lâu. Phương pháp hiện tại lại có nguy hiểm cho anh.

Nhưng như vậy mới có thể giải quyết vấn đề hoàn toàn, mới có thể giúp động vật trên thảo nguyên thoát khỏi trăng máu và mở ra một thời đại mới.

Cậu không phải là thánh mẫu, nhưng cậu đã xem các động vật trên thảo nguyên, sư tử a ba a mụ như thân nhân và bằng hữu. Vì họ, đây là điều cậu nên làm.

Cậu đã từng nghĩ, nếu có cơ hội cứu cha mẹ, cậu sẽ dùng toàn lực. Hiện tại, cơ hội này đã đến --- hơn nữa, đây vốn dĩ là cơ duyên thần ban cho cậu một lần nữa.

Có vẻ như cậu nên làm điều gì đó.

Thiệu Dĩ Ninh cười nghịch ngợm: "Cho nên, tôi cũng cần hai người giúp tôi một chút."

Cậu nghiêm túc nói: "Tôi tin rằng ban đầu hai người cũng vì lợi ích của thảo nguyên, vì khiến thế giới này tốt hơn, đúng không? Hai người cũng không muốn thấy thảo nguyên gặp khổ sở, phải không?"

Đôi mắt của thanh niên trong suốt lại sạch sẽ, không biết có phải là cậu làm mèo lâu rồi hay không, âm cuối của cậu có chút giống tiếng mèo kêu vang vọng trên thảo nguyên.

Một tiếng lại một tiếng, phá lệ động lòng người.

Từ đầu đến cuối, cậu đều cực kì kiên định.

... Cảnh tượng này khiến "" cũng dời tầm mắt, không nhìn thẳng cậu.

Sau một lúc lâu, thần minh thấp giọng nói: "Ta không có ý kiến."

Dung hợp đối với họ không đồng nghĩa với tiêu vong. Nhưng việc dung hợp lại sau khi đã tách ra rất khó khăn, tốn nhiều thời gian để tìm lại ý thức bản thân. Đối với thân thể đã có ý thức độc lập, điều này khó lựa chọn giữa phong ấn hoặc tử vong.

Vì vậy, họ mới lựa chọn đối kháng và phong ấn lẫn nhau.

Nhưng hiện tại, họ bị bắt phải đối diện với nhau.

......

Ngoài rừng rậm, các động vật đồng thời tụ tập.

Đa Luân lao tới, sau đó Barkley và Đa Lỗ đều quyết đoán mang theo vài sư tử và sói trẻ tuổi tràn đầy tinh lực, thật cẩn thận tiến vào rừng rậm.

Thiệu Dĩ Ninh đã bảo Đa Luân tìm các động vật, cùng nhau tìm các cục đá xám trắng và mở ra "toàn bộ rừng rậm" theo chỉ thị của cậu.

Cho nên,Đa Luân không ngừng đẩy nhanh tốc độ và cuối cùng cũng đuổi kịp.

Hắn mang theo các động vật khác đến, vào vị trí bảo vệ, tùy thời hành động.

Sau đó, hắn nghiêm túc dặn dò sư tử và sói làm theo kế hoạch, rồi vội vàng tiến sâu vào rừng rậm.

Đa Luân chạy mãi và cuối cùng tìm thấy Già Lâu bên mặt cỏ.

Báo đen lúc này còn có chút dư lực.

Anh không quan tâm đ ến Đa Luân, chỉ nhìn chằm chằm vào cây đại thụ kia.

A Ninh đã vào đó thật lâu.

Lúc này, cái đuôi dài của báo đen không ngừng động đậy, kìm nén sự lo lắng cho mèo con, cố gắng di chuyển thân thể hướng về phía cây đại thụ.

Đa Luân gọi tên Già Lâu nhưng báo đen như không nghe thấy, chỉ bước đi trầm trọng và không ngừng. Anh từng bước một tiến gần đại thụ, cuối cùng biến mất trong ánh sáng trắng.

Sau giây lát, anh thật sự vào được --- với hình thái người, đứng trước mặt Thiệu Dĩ Ninh.

"A Ninh..."

Thần minh và "" đứng một bên, thần sắc phức tạp. Thiệu Dĩ Ninh ở giữa, quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh: "Già Lâu đại ca!"

Không biết vì sao, cậu có chút chột dạ.

... Bởi vì, chuyện nguy hiểm này, cậu chưa nói cho Già Lâu biết.

Nếu Già Lâu biết, anh sẽ không bao giờ đồng ý.

Suy nghĩ của họ giống nhau, họ đều không muốn thấy đối phương bị thương.

Thiệu Dĩ Ninh trong hình người ban đầu nhưng Già Lâu chỉ nhìn một lần đã nhận ra.

Người đàn ông cao lớn tóc đen mắt lục trầm mặc một lát rồi đi tới và nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

Như ôm lấy toàn bộ thế giới.

Thần minh và Hắc ám tạm thời lùi lại, để không gian yên tĩnh cho họ.

Già Lâu gắt gao ôm cậu, cánh tay rắn chắc và hữu lực. Thiệu Dĩ Ninh cũng im lặng, không nói gì, chỉ lẳng lặng dựa vào ngực anh.

Thời gian trôi qua, có thể là một phút hoặc một giây, đây là không gian của thần, nơi này không có khái niệm thời gian và không gian. Họ cứ ôm nhau như vậy. Hồi lâu, Thiệu Dĩ Ninh bỗng ngẩng đầu lên, cười tươi.

"Già Lâu đại ca, anh xem, đây là hình dạng ban đầu của tôi."

Là hình dạng nguyên bản của cậu.

Người đàn ông tóc đen ừ một tiếng, cánh tay càng ôm chặt hơn.

Không có đuôi và tai, A Ninh vẫn rất đẹp, anh đều thích.

Là thích,Già Lâu thích A Ninh.

Anh không muốn chờ đợi cơ hội thích hợp nữa --- hiện tại, lúc này, nơi đây là cơ hội tốt.

Người đàn ông tóc đen im lặng một lát, cúi đầu nhìn vào đôi mắt cậu.

Đôi mắt đen không giống đôi mắt xanh lam của mèo con, nhưng cũng sáng ngời, tỏa sáng không tầm thường. Già Lâu nhìn cậu, chỉ nhìn cậu.

Sau đó, anh trịnh trọng nói: "A Ninh."

"Ta thích ngươi."

"Dù xảy ra chuyện gì, ta đều ở bên ngươi."

Thiệu Dĩ Ninh sửng sốt.

Dù đã dự đoán, nhưng khi nghe những lời này, cậu vẫn rung động.

Mọi thứ đều không quan trong, trước mắt, họ chỉ trân trọng lẫn nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, không cần nhiều lời, Thiệu Dĩ Ninh cười tươi, đưa ra câu trả lời khẳng định: "Già Lâu đại ca, tôi cũng thích anh."

Mèo con thích báo đen lớn, thích nhất.

...Giây tiếp theo, rừng rậm và đại địa bắt đầu chấn động.

Đồng tửThiệu Dĩ Ninh vô ý thức hơi co lại, ngay sau đó, cậu nhắm mắt và lâm vào hôn mê.

- -- Cậu lâm vào hôn mê.
 
Chương 61


"Cậu ấy quá mệt mỏi."

Dù đây là thần minh của một thế giới nhỏ, thì vẫn là thần minh. Thiệu Dĩ Ninh hao hết sức lực, rơi vào trạng thái tự phục hồi.

Sau khi xem xét tình trạng của Thiệu Dĩ Ninh, thần minh chỉ im lặng nhìn.

Già Lâu trầm mặc ôm chặt Thiệu Dĩ Ninh vào lồ ng ngực.

Hồi lâu sau, Thiệu Dĩ Ninh chậm rãi tỉnh dậy, còn có chút mờ mịt.

Sao trước mắt đột nhiên tối sầm như vậy? Trời tối sao?

Không, không, nghĩ lung tung gì vậy.

Sau đó, cậu ngẩng đầu lên và thấy đôi mắt màu xanh lục ôn nhu của Già Lâu.

Hơn nữa, hiện tại Già Lâu dường như đang ở hình người.

Không có đuôi, tai cũng là tai người. Thoạt nhìn... rất đẹp trai.

Không biết là trùng hợp hay cố ý, Thiệu Dĩ Ninh hiện tại mới chú ý tới Già Lâu hiện đang mặc áo sơ mi xanh biển và quần dài màu đen, hoàn toàn phô diễn mị lực của anh. Tóc đen dài hơi lòa xòa trên trán và vai, càng tăng thêm phần dã tĩnh không kiềm chế được.

Thiệu Dĩ Ninh nhìn chăm chú, bất tri bất giác xem đến ngẩn người --- bên cạnh có người ho khan một tiếng.

... Dù là thần, hắn kỳ thật cũng muốn xem chuyện bát quái, nhưng hiện tại không phải lúc.

Thiệu Dĩ Ninh: Quên còn có người bên cạnh.

Mặt cậu hơi đỏ.

Mèo con... à không, Thiệu Dĩ Ninh ngượng ngùng bò dậy, tay lại vô tình chạm vào ngực Già Lâu. Già Lâu đỡ lấy cậu, nhưng ngay giây tiếp theo, hai người lại bất động.

Này, loại bầu không khí này...

Dù sao cũng vừa tâm ý tương thông, dù làm gì đều có chút màu hồng phấn.

Mặt Thiệu Dĩ Ninh đỏ bừng, vội vàng đứng dậy: "Xin, xin lỗi..."

Già Lâu lại nắm tay cậu, mười ngón đan xen, thấp giọng nói: "Ngươi không cần xin lỗi."

Thiệu Dĩ Ninh: A? Sao Già Lâu lại nói vậy?

Già Lâu không đáp lại sự nghi ngờ của cậu, ngược lại ngồi dậy, hướng về phía hai vị kia, trầm giọng nói: "Ta cần biết toàn bộ sự việc."

"Nếu chuyện này liên quan đến ta và A Ninh, ta cần phải biết tất cả."

Mặc kệ đối phương là thần, là người sáng tạo ra thế giới này hay sáng tạo ra anh; mặc kệ đối phương có bao nhiêu lực lượng mạnh mẽ, khó đối kháng đến cỡ nào; mặc kệ anh sẽ phải đối mặt với cái gì.

Già Lâu hơi nghiêng người, che chở Thiệu Dĩ Ninh phía sau, kiên định nói: "Xin hãy nói cho ta toàn bộ."

Hiện tại, chuyện của A Ninh chính là chuyện của anh, anh tuyệt đối sẽ không để A Ninh một mình mạo hiểm.

... Nửa giờ sau, Già Lâu trầm mặc.

Thiệu Dĩ Ninh:... Cảm thấy rất chột dạ.

Cậu vội vàng giải thích: "Già Lâu đại ca, tôi tự nắm chắc, không nhất định sẽ..."

"A Ninh."

Già Lâu cắt ngang lời cậu, bình tĩnh nhìn cậu: "Cần ta làm gì?"

"... A?"

Thiệu Dĩ Ninh còn tưởng rằng anh sẽ ngăn cản mình, nhưng suy nghĩ lại, liền hiểu ra.

Già Lâu biết rằng ngăn cản cũng vô ích.

Cho nên, không bằng dốc toàn lực ủng hộ, tăng xác suất thành công lên cao nhất --- huống hồ, cậu cũng thật sự có việc cần Già Lâu làm.

Khi hai người nói chuyện, ở bên kia, hai vị thần minh nhất thể song hồn cũng đang trò chuyện. Thiệu Dĩ Ninh không biết họ nói gì, nhưng sau khi trở về, biểu tình hai vị đều có chút nghiêm trọng.

"Chúng ta đã nói chuyện." Vị tượng trưng cho quang minh nói: "Cảm ơn các ngươi, ta còn tưởng rằng, chúng ta vĩnh viễn không có lúc nói chuyện tâm bình khí hòa như thế này."

Hắn không ngờ rằng, trạng thái của "" khá tốt. Có lẽ, hắn đã hiểu lầm điều gì đó.

Hiện tại, hắn không nên đẩy đối phương ra, mà phải tìm kiếm cách hợp tác rồi.

Sau đó, họ thực sự "ngồi" xuống, bắt đầu thảo luận.

......

Trong rừng rậm, Đa Luân còn đang do dự.

Đi vào, không đi vào; đi vào, không đi vào; đi vào, không đi vào... A a a, tại sao hắn lại gặp loại tình huống rối rắm này?

Không phải là lên núi đao, xuống biển lửa sao? Không phải là xúc động một lần sao? Không phải là... nhưng, A Ninh làm hắn chờ ở bên ngoài a.

A Ninh còn nói, cậu ấy tin tưởng mình, cho nên mới giao cho chính mình nhiệm vụ trọng đại này. Hiện tại, nhiệm vụ A Ninh giao còn chưa hoàn thành, thậm chí còn chưa bắt đầu, hắn không thể bỏ dở.

Nhưng mà, hắn thực sự lo lắng cho A Ninh, cũng ngạc nhiên rằng Già Lâu cư nhiên theo đi vào.

Nếu Già Lâu có thể đi vào, hắn cũng có thể nhỉ? Hắn có dũng khí này, nhưng không biết vì sao, lại chần chừ.

Có thể là... hắn không phải báo đen, không có tình cảm sâu đậm với A Ninh như vậy.

Nhận ra điểm này, Đa Luân có chút tự trách.

Sói xám choai choai rũ cái đuôi xoã tung, không ngừng vung vẩy. Hắn ngồi xổm bên cạnh mặt cỏ, mắt không chớp nhìn chằm chằm cây đại thụ kia. Xem a, xem a, một lát sau, hốc cây bỗng nhiên vỡ ra, từ trong đó đi ra một cái... A? Đây là cái gì động vật? Tại sao lại đi bằng hai chân sau?

Tuy rằng cũng có lỗ tai, cũng có cái đuôi, nhưng, nhưng mà...

Trên người vậy mà không có lông!

Đa Luân sợ ngây người. Hắn nhìn chằm chằm cái "động vật" kia đi đến trước mặt mình, mở miệng nói: "Ta là Già Lâu."

Già Lâu??? Đùa sao! Sao đi vào còn có thể biến hình!

Đây có phải là ảo giác không? Hắn hoa mắt? Hay là bị đánh ngất xỉu và đang nằm mơ?

... Già Lâu không rảnh giải thích nhiều.

Anh chưa kịp biến trở lại hình động vật, cũng không có thời gian chờ đợi. Anh chỉ giải thích sơ qua, rồi nhanh chóng phân phó, dặn dò Đa Luân điều chỉnh kế hoạch ban đầu.

Đa Luân cái hiểu cái không, nhưng hắn vẫn đồng ý. Nhìn sói con màu bạc chạy xa, Già Lâu thay đổi hướng, trở lại địa điểm ban đầu.

Lúc sau, chấn động trong rừng rậm dừng.

Mưa to đã đổ suốt mấy ngày đêm, có lớn có nhỏ, thảo nguyên lúc này đã ngập nước, trở nên trơn bóng. Trong màn mưa, rừng rậm bắt đầu có biến đổi mới.

Sắc đỏ tràn ngập khắp nơi biến mất trong nháy mắt. Giống như tình thế bị đảo ngược, thảo nguyên khôi phục nguyên trạng, không có gì thay đổi.

Sau đó, mưa to bỗng nhiên dừng.

Thảo nguyên chỉ có mùa mưa và mùa khô, mỗi mùa đều kéo dài nửa năm. Mà lần này, mùa mưa chỉ đổ vài ngày đã dừng.

Các con vật kinh ngạc, mờ mịt ngẩng đầu nhìn trời, không tin vào mắt mình. Giây tiếp theo, Mộc Mộc bỗng nhiên chỉ vào hướng rừng rậm, lớn tiếng kêu lên: "Là cầu vồng!"

Cầu vồng!

Thật sự là cầu vồng.

Phía trên rừng rậm, hiện ra một cầu vồng lớn. Sắc màu rực rỡ, đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh dương, tím hiện ra. Đồ Tư kéo Mộc Mộc bằng chiếc mũi dài, hồ ly nhỏ trừng lớn mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm cầu vồng.

Cầu vồng lớn như vậy... A, A Ninh đâu? Sao bọn A Ninh còn chưa ra?

Thiệu Dĩ Ninh không xuất hiện. Ngược lại, Barkley, Đa Luân và Đa Lỗ cùng vài động vật khác đều ra.

Chỉ có Thiệu Dĩ Ninh và Già Lâu còn ở bên trong.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, các con vật chờ đợi. Từ ban ngày đến đêm tối, từ lúc mặt trời lặn cho đến lúc mặt trời mọc... Cuối cùng, họ đã chờ được rồi.

Thân hình thoăn thoắt của báo đen xuất hiện từ trong rừng rậm.

Anh đi đến không nhanh không chậm, từng bước quy luật lại mạnh mẽ. Khi đến gần, mọi người nhìn thấy anh ngậm một tiểu miêu nhãi con màu trắng trong mồm.

Đó là, mèo con hôn mê bất tỉnh.

Là A Ninh.

Già Lâu cẩn thận đặt mèo con đang ngủ say lên trên cỏ.

Sau đó, anh cúi đầu, nhẹ nhàng li3m trán của Thiệu Dĩ Ninh, như đã làm vô số lần trước đây.

Khi anh xuất hiện, rừng rậm phía sau bắt đầu thay đổi.

Nơi này từng là trái tim của thần, cũng là nhà giam phong ấn của thần. Khi kế hoạch của Thiệu Dĩ Ninh thành công, thần một lần nữa được dung hợp lại, Thần Sáng Thế thức tỉnh trong thời gian ngắn, thanh lọc sức mạnh của mình và sau đó ngủ say lần nữa.

Thiệu Dĩ Ninh đã thành công.

Hai vị nhất thể song hồn cũng chìm vào giấc ngủ, đợi đến khi khôi phục ý thức, đó sẽ là một quá trình dài dòng.

Mà trong khoảng thời gian này, khu rừng sẽ mở rộng, trở thành điểm nối tiếp mạnh mẽ của thế giới này, kéo dài vô tận.

Rừng rậm biến mất, thay vào đó là một thảo nguyên xuất hiện trước mặt các con vật --- Đa Luân bất ngờ la lên: "A ba, chúng ta có phải hay không..."

Không đợi Đa Luân nói hết, Già Lâu nhàn nhạt nói: "Đây là lãnh địa mới của ngao ô tộc."

Như vậy, họ sẽ không cần đánh nhau với miêu ô tộc mỗi ngày. Có thể sống yên ổn mà không quấy rầy lẫn nhau.

... Tuy nhiên, trước mắt họ còn phải giải quyết vấn đề về hình thái mới của cơ thể.

Nhưng đó là chuyện sau này.

Báo đen nhẹ nhàng ngậm mèo con, dẫn cậu về hang động. Sau lưng anh là một đội ngũ mênh mông cuồn cuộn các con vật lo lắng cho mèo con.

Sau đó, là thời gian chờ đợi.

Dù bao lâu đi nữa, anh sẽ luôn chờ.

Mèo con trắng nhỏ nằm yên tĩnh trên giường da thú mềm mại. Dù hôn mê, nhưng hô hấp của mèo con vẫn đều đặn, toàn thân sạch sẽ, bốn móng vuốt phấn nộn. Nhìn cậu như ngày đầu tiên đến thảo nguyên, lông mềm mại tinh khiết như mây trắng.

Cho dù chỉ nằm ở đó, cậu vẫn luôn được mọi người chú ý.

Barkley, nhóm sư tử, Đa Luân, Mộc Mộc, Đồ Tư... các con vật đi tới lui, mỗi ngày đều đưa tin. Họ chờ đợi, mong muốn nhìn thấy mèo con mở mắt, đứng dậy, gọi bọn họ một tiếng.

Chỉ miêu ô một tiếng thôi cũng được.

Nhưng ngày qua ngày, mèo con vẫn chưa tỉnh. Nhưng họ vẫn kiên trì, mỗi ngày đến nói chuyện với A Ninh, chăm sóc lông, mang đến thức ăn ngon và đồ chơi mới.

Và tất nhiên, còn có Già Lâu.

Ngoài lúc đi săn, báo đen gần như luôn ở bên mèo con, không rời đi một khắc nào. Bởi vì anh hy vọng, khi A Ninh tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy sẽ là anh.

... Anh tin rằng, A Ninh sẽ tỉnh lại.

Mùa mưa lại đến, mọi thứ trở lại bình thường. Ngao ô tộc di chuyển đến nơi rừng rậm biến mất, đi tìm lãnh địa mới thuộc về mình. Trước khi đi, Đa Luân lại đến nhìn A Ninh, nói chuyện lâu rồi mới bị Già Lâu đuổi ra.

Mộc Mộc mang hoa mới nở, cùng Đồ Tư đến thăm A Ninh, dùng hoa tươi trang trí quanh hang động.

Barkley cùng sư tử mẹ tới thăm, ngay cả chim tê giác cũng mang theo chim con mới sinh, đến thăm quan mèo con độc nhất vô nhị trên thảo nguyên.

Sau đó, mùa mưa kết thúc.

......

Già Lâu mang theo con nai mới săn vào hang động.

Giờ đây, anh đã thuần thục trong việc chuyển đổi giữa hình người và động vật, còn dạy các con vật khác cách thích ứng với cơ thể mới. Một số đã làm tốt, một số khác thì tương đối mâu thuẫn với hình người.

Ví dụ như Barkley, không thích hình người --- món đồ chơi gì đây, sao yếu ớt như vậy! Bị lão bà cho một móng vuốt là bị trầy da, không được không được! Đánh nhau như vậy không tiện!

Ngược lại, Mộc Mộc và Đồ Tư rất thích vì khoảng cách giữa voi và hồ ly không còn quá lớn, họ có thể chơi đùa cùng nhau không có cố kị.

Già Lâu là người thích nghi tốt nhất, nhưng không biết vì sao, anh lại rất ít khi biến thành người.

Anh luôn đơn độc, như một bóng đen trong rừng rậm. Các con vật đều mong chờ ngày nào đó, trên lưng anh sẽ lại xuất hiện thân ảnh của tiểu miêu nhãi con.

Mùa khô bắt đầu rồi mà họ vẫn chưa chờ đến ngày đó.

Mãi đến khi Ba Ân trưởng thành, có gia đình riêng, Già Lâu vẫn một mình.

Thảo nguyên lại mưa. Già Lâu để thức ăn săn được ở góc hang, không quan tâm đ ến nó mà biến thành người.

Anh muốn ở hình người trước mặt A Ninh, vì biết A Ninh thích hình người của anh.

Hình người của Già Lâu cao lớn và tuấn mỹ. Anh ngồi bên giường đá, như thường lệ đặt một đóa hoa cạnh mèo con, định chải chuốt cho mình.

Nhưng ngón tay anh bỗng dừng lại.

... Trên giường đá, một đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp mở ra.
 
Chương 62


Mùa mưa qua đi, mùa khô lại tới, thảo nguyên lại bắt đầu một chu kỳ mới, một năm mới.

Thảm cỏ xanh lại trở nên úa vàng, còn có những thành viên mới gia nhập đàn --- đó là những con non ngây thơ và tò mò, bắt đầu khám phá thế giới.

Chúng tràn đầy năng lượng, nghiêng ngả lảo đảo nhưng dũng cảm đi khắp mọi ngóc ngách của thảo nguyên, chỉ khi bị xua đuổi khi gặp phải những con vật trưởng thành hung mãnh thì chúng mới cuống quít lui về phía sau. Những bà mẹ luôn phải cảnh giác, không dám lơ là một khắc, sợ rằng con non của mình sẽ bị giẫm đạp hoặc cắn phải.

Dù không bị giẫm đạp hay cắn, chúng vẫn có thể bị thương do va chạm, ảnh hưởng đến khả năng sống sót. Tuy vậy, những con non không hiểu được sự lo lắng của cha mẹ, thậm chí còn cố trốn ra ngoài để chơi.

Cho nên,khi tia nắng đầu tiên chiếu rọi trên thảo nguyên, chú báo con Khoa Khoa nhô đầu ra khỏi bụi cỏ, do dự nhìn về phía mẹ mình, người đang chăm chú li3m lông cho anh chị em của nó... Cuối cùng, lòng hiếu kỳ chiến thắng sự thận trọng, và Khoa Khoa bước ra bước đầu tiên.

Mười phút trôi qua, nó vẫn chưa rời khỏi vùng lãnh thổ của mẹ.

Khoa Khoa: Này... Chân nó ngắn chút, không được sao!

Trong điều kiện tốt, lãnh thổ của báo đốm có thể rộng vài chục dặm. Nhưng với Khoa Khoa, chú báo con mới vài tháng tuổi, chân còn ngắn, không thể ẩn nấp tốt, và đi đường còn thường thường lảo đảo một chút, cái đuôi thẳng tắp của nó như muốn tiết lộ vị trí cho mọi người, cách thật xa ai cũng phát hiện ra tung tích của nó.

ChínhKhoa Khoa lại không nhận ra, vẫn vui vẻ chạy theo một con sâu nhỏ, hồn nhiên quên mất con đường đã đi qua.

Bên ngoài thật thú vị! Mẹ luôn cấm chúng ra ngoài, nói rằng có nguy hiểm... Aiz, nhưng dù biết có nguy hiểm, Khoa Khoa vẫn thấy rất vui và quyết định chơi một lát rồi sẽ quay về.

Đến lúc đó mẹ sẽ không phát hiện!

Khoa Khoa quyết định nhân cơ hội này đi qua cái gò đất nhỏ mà mẹ từng ngậm nó đi ngang qua, ở đó có tổ của thổ bát thử*.

*"Đà bạt" 鼧鼥 một giống chuột rất lớn, đầu to tai nhỏ, lông vàng xám, sống thành đàn ở trong lỗ, ăn thực vật, lông và da rất quý. Còn gọi là: "hạn thát" 旱獭, "thổ bát thử" 土撥鼠. Editor khum tìm thấy hình >:(

Nhưng thổ bát thử rất cảnh giác, chúng sống theo đàn, luôn có một con đứng gác. Khi Khoa Khoa tiến gần, lập tức một con thổ bát thử kêu to ---

"A!!!!!!!!!"

Khoa Khoa:???

Sao, chuyện này là thế nào!? Thanh âm sao lớn như vậy!

Khoa Khoa bị dọa ngốc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. Ngay sau đó, hàng chục con thổ bát thử xuất hiện từ các hầm ngầm, vây quanh nó!

Chúng đứng trên đồi núi nhỏ, những con thổ bát thử thoạt nhìn lớn hơn Khoa Khoa một vòng, trông rất cao lớn vạm vỡ, nhìn xuống nó với ánh mắt tò mò và lớn tiếng "khe khẽ nói nhỏ".

"Một con báo con?"

"Chắc chắn là chỉ có mình nó không? Gần đây có báo mẹ không?"

"Không có, ta xem qua rồi, hẳn là đi lạc."

"Ai nha ai nha, đáng tiếc chúng ta không phải là động vật ăn thịt..."

Lông tóc Khoa Khoa nổ tung, vẻ mặt hoảng sợ: Những, những lời này, là cố ý nói cho nó nghe đúng không!

Báo con run bần bật, bắt đầu hối hận việc mình trộm ra ngoài chơi. Đúng lúc này, bọn thổ bát thử đột nhiên đồng loạt đứng thẳng người, nhón mũi chân, quay đầu nhìn về phía đông.

Phía đông... có cái gì?

Khoa Khoa cũng duỗi cổ nhìn theo ánh mắt của họ. Nhưng đáng tiếc nó đứng ở chân sườn núi, không có ưu theesdodoj cao, vì thế nhìn tới nhìn lui cả ngày cũng không thấy được gì.

Nhưng ngay sau đó, nghi vấn của nó rất nhanh đã được giải đáp. Nhóm thổ bát thử trở nên hưng phấn, một đám nhảy nhót và xông lên phía trước: "A Ninh!"

"Là A Ninh! Là A Ninh!"

"Trời ơi, là A Ninh thật kìa! Là A Ninh đang trong hình mèo đấy! A a a a ta thấy được! Ta muốn lên núi la hét! La hét! La hét!"

Khoa Khoa:... Cái này... các ngươi kêu vài tiếng là được rồi, không cần la hét.

Cái tên A Ninh này có chút quen tai a. Nó nhớ rằng nhiều con vật khác cũng từng nhắc đến cái tên này, thậm chí mẹ nó cũng từng nhắc đến?

Báo con lắc lắc đầu, vẫy vẫy cái đuôi, đột nhiên phát hiện nhóm thổ bát thử đều không chú ý nó, ngược lại chạy đến xem A Ninh. Nó rung đùi đắc ý, nhất thời hứng khởi nên cũng chạy theo sau.

... Xa xa, nó nhìn thấy một con vật xinh đẹp như đám mây.

Lông tóc dài màu trắng, mềm mại như bồ công anh, lúc đi lại thì càng thêm bắt mắt, quả thực như cả người cậu sáng lên. Hình thể nhỏ như ấu tể nhưng không có dáng vẻ khờ khạo vụng về thường thấy ở ấu tể, mà còn rất ưu nhã mạnh mẽ, còn có vài phần quen thuộc.

Cảm giác này... nói như thế nào nhỉ? Chính là rất quen thuộc, cứ như đã gặp qua ở nơi nào --- nha, Khoa Khoa bỗng nhiên nhớ tới, đây không phải là cách đi của miêu ô tộc sao?

Nhìn lên trên phần đầu, quả nhiên là miêu ô tộc. Khuôn mặt nhỏ bằng một bàn tay, quanh cổ có một lớp lông, nhìn giống như sư tử con. Thoạt nhìn như sư tử con bạch tạng.

Nhưng, càng đáng yêu hơn sư tử con nhiều.

Động vật đáng yêu như vậy, trước giờ nó chưa từng thấy qua.

Khoa Khoa bất tri bất giác đi về phía trước, ngây ngốc tiến đến trước mặt đối phương. Trên người tiểu báo tử khoác lên lớp da lông màu nâu nhạt, phủ đầy những dấu vết đốm đậm nhạt giống như lá khô vàng vào mùa thu, nhẹ nhàng dừng lại trước mặt Thiệu Dĩ Ninh.

Thiệu Dĩ Ninh hơi sửng sốt.

Từ khi mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, Thiệu Dĩ Ninh cũng an tâm sống trên đại thảo nguyên. Cuộc sống ở đây nhàn nhã và tự do, bất tri bất giác cậu đã trở thành một con mèo lớn.

... Khụ, mèo lớn thì cũng là mèo, là sinh vật đáng yêu độc nhất vô nhị trên thảo nguyên này.

Nếu trước đây mọi người rất thích mèo con, thì sau khi trải qua bao chuyện, các con vật khắp nơi trên thảo nguyên đều tràn ngập lòng biết ơn, yêu quý và ngưỡng mộ A Ninh --- hiện giờ, mèo con quả thực đã trở thành linh vật của toàn bộ đại thảo nguyên!

Một câu nói của A Ninh còn có tác dụng hơn cả tộc trưởng của miêu ô tộc, Barkley. Mọi người đều nghe lời A Ninh và thật sự yêu thích cậu từ tận đáy lòng.

Nếu không phải vì không thể đánh bại Già Lâu, mọi người đã muốn cướp miêu miêu từ lâu!

Nhóm con thổ bát thử cũng vậy.

Dù là động vật ăn cỏ, nhưng trong lúc trốn trăng máu trong huy3t động của mình, họ cũng phải chịu tổn thất nặng nề. Sau này, khi A Ninh giải quyết trăng máu, thổ bát thử không lựa chọn biến thành người mà tiếp tục sống dưới hình dạng động vật. Bọn họ không cần lo lắng, sợ hãi trăng máu, lo họ sẽ giết hại lẫn nhau nữa, họ có thể bình thản và sống vui vẻ trên thảo nguyên.

Mọi điều này đều do A Ninh mang lại. Họ đã bàn bạc và muốn tặng A Ninh một món quà lớn.

Nhưng món quà này còn chưa chuẩn bị xong, báo con bỗng nhiên đi đến gần tổ của họ, rồi nghịch ngợm lung tung, làm loạn cửa động ở họ đang ẩn náu.

Nếu không phải A Ninh đến đúng lúc, họ đã ra tay trừng phạt báo con rồi.

Khoa Khoa hồn nhiên không biết mình đã thoát khỏi một "đòn hiểm" của xã hội (thảo nguyên).

Nó mơ màng tiến đến trước mặt mèo con, ngẩng đầu lên, ngốc nghếch nhìn chằm chằm vào người đối diện. Thiệu Dĩ Ninh phát hiện, buồn cười mở miệng: "Em khỏe không?"

"Xin hỏi, em tìm anh là có chuyện gì vậy?"

Những ngày gần đây, mọi người thường xuyên đến tìm cậu, có người muốn nhờ giúp đỡ, có người đến cầu tiếng miêu ô, và có nhiều người muốn hỏi cậu cách làm người... Thiệu Dĩ Ninh đã rất quen khi đi trên đường và bị người khác chặn lại.

Tính tình cậu rất tốt, rất kiên nhẫn, mỗi lần đều nói chuyện vui vẻ với người ta. Vì vậy, Già Lâu hiện không yên tâm để cậu một mình ra ngoài, sợ cậu bị động vật khác "bắt cóc".

Nhưng Khoa Khoa rất mờ mịt —— nó hình như không có việc gì cần tìm đối phương nha, chỉ đơn thuần cảm thấy đối phương đẹp thôi.

Nhưng nếu đối phương đã hỏi...

Khoa Khoa chớp mắt, ngây ngốc thốt ra một câu thiệt tình: "Ngươi thật đẹp mắt!"

Giây tiếp theo, báo con chỉ mới ba tháng tuổi, còn chưa cai sữa nhưng nói năng rất có khí phách, cực kì nghiêm túc dò hỏi cậu: "Chờ ta trưởng thành... ta có thể cùng ngươi sinh nhãi con không?"

Bởi vì nó cũng muốn có những nhãi con xinh đẹp như thế!

Nhóm thổ bát thử: A!!!!!!!!!!!

Già Lâu! Mau tới đây! Có người muốn cướp miêu miêu của ngươi!!!

... Không biết có phải vì nhóm thổ bát thử kêu quá lớn hay không, mà cách đó không xa, quả thực có một bóng đen nhanh chóng đuổi lại đây. Không bao lâu sau đã đến, mạnh mẽ dừng lại chính xác trước mặt Thiệu Dĩ Ninh.

Báo đen giống mèo con là tồn tại độc nhất vô nhị trên thảo nguyên.

"A Ninh."

Anh kì thật đi lại vô thanh vô tức, không gây chú ý chút nào. Chỉ giống như một bóng ma theo sau ánh mặt trời, lặng yên đứng sau lưng Thiệu Dĩ Ninh, trầm mặc che chở cậu.

Mèo con nâng lên khuôn mặt nhỏ tinh xảo len, cọ cọ cằm anh, cười tủm tỉm nói: "Già Lâu đại ca."

Già Lâu ừ một tiếng, cúi đầu thói quen li3m trán cậu: "Ta cùng ngươi trở về."

Trước đó Già Lâu có chút việc khác, nên mới để Thiệu Dĩ Ninh ra ngoài một mình. Giờ công việc đã xong, trong lòng anh lo lắng nên đến tìm Thiệu Dĩ Ninh.

Ngoài ra, đáng nói là, khi Già Lâu đến, anh đã nghe được lời nói của báo con. Vì thế, bước chân "thoáng" nhanh hơn chút.

Sau đó anh quay đầu nhìn báo con.

Khoa Khoa... lần đầu tiên nhìn thấy đồng loại đã thành niên khác.

Con báo đen này to gấp đôi mẹ nó, trong mắt báo con, anh thật sự rất cao lớn. Khoa Khoa dám trốn ra ngoài, giờ đây cảm thấy sợ hãi —— vì nó biết loài báo rất mạnh mẽ.

Lúc mẹ nó cắn chết con mồi trông rất hung dữ! Con báo đen này còn to hơn mẹ, nhìn còn lợi hại hơn... Từ từ, liệu họ có thể quen biết nhau? Có thể tố cáo với mẹ nó không?

Khoa Khoa lo lắng sốt ruột: Làm sao đây, nên trở về hay không, trở về hay không...

Nhưng mà...

Báo con lại không nhịn được nhìn về phía "A Ninh", thật sự đẹp a.

Khoa Khoa lấy hết can đảm, lại thử đề nghị: "Cái kia, A, A Ninh..."

Báo đen bỗng nhiên híp mắt, cắt ngang lời nó: "Ngươi là con của Già Na?"

Già Na?

Lỗ tai mèo con dựng thẳng lên" Cái tên này, hình như nghe được ở đâu đó?

Khoa Khoa hoảng sợ, vội hỏi: "Ngươi, ngươi làm sao biết được!"

Chẳng lẽ, con báo đen này thật sự quen biết mẹ nó?

Già Lâu không trả lời nó, quay sang giải thích với Thiệu Dĩ Ninh: "Con của Già Na, phía sau lưng sẽ có một khối đồ án đặc biệt."

Nghe vậy, Thiệu Dĩ Ninh trực tiếp nhìn qua --- ai nha, đúng thật. Báo con tuy chưa rụng lớp da lông của con non, nhưng trên mông gần cái đuôi có một khối đồ án.

Nhìn kỹ, vậy mà giống hình trái tim.

Từ từ, Thiệu Dĩ Ninh chợt nghĩ đến, báo con sau khi trưởng thành sẽ rụng lông một lần nữa, Già Lâu làm sao biết được?

Trong lòng cậu hơi nghi ngờ, nhưng nghĩ lại, Già Na là bạn của Già Lâu, có thể lúc nào đó anh đã nhìn thấy nhãi con của nàng.

Vì thế, mèo con gật đầu, hỏi báo con: "Có phải là em tự mình chạy ra không?"

Khoa Khoa: Cái này... Tim mình đập nhanh quá.

... Nửa giờ sau, Già Lâu, Thiệu Dĩ Ninh, và Khoa Khoa, ba người miêu ô miêu ô lên đường đưa nhãi con về nhà.

Khoa Khoa ra ngoài từ sáng sớm, đã sớm quên ổ mình ở đâu. Nó mơ màng theo chân cậu đi, cảm thấy may mắn lẫn sợ hãi. Thật may gặp được miêu ô tộc, nếu không sao mình trở về được?

Xem ra, vẫn cần lớn thêm một chút mới có thể ra ngoài thăm dò thế giới.

Chân nó ngắn, nhưng cùng đi với A Ninh thì vừa vặn. Bộ lông xõa tung mềm mại của mèo con như đám mây trắng trên trời, từ từ rơi xuống bên cạnh. Khoa Khoa nhìn, trong lòng dâng lên cảm xúc bồng bềnh. Nhưng khi nhìn báo đen cao lớn bên cạnh, ngọn lửa nhỏ trong lòng lại vèo tắt.

Báo đen lớn thoạt nhìn không dễ chọc. Cũng không biết anh và mẹ có quan hệ gì.

Có điểm lo lắng.

Khoa Khoa lạch bạch đi theo mèo con. Thiệu Dĩ Ninh không biết báo con suy nghĩ nhiều như vậy, cậu bước nhanh đuổi kịp Già Lâu, thuận miệng hỏi: "Già Lâu đại ca, anh gặp Già Na khi nào?"

Theo lý thuyết, Già Lâu luôn bên cạnh cậu, ra ngoài làm gì cũng nói với cậu một tiếng để cậu yên tâm --- anh biết Thiệu Dĩ Ninh rất tò mò về con báo non, nên sẽ nói cho cậu.

Nhưng Già Lâu không quá để ý mà trả lời: "Hai năm trước."

Hai năm trước?

Sự nghi ngờ trong lòng Thiệu Dĩ Ninh càng lớn. Báo con khi trưởng thành sẽ rụng lông, hình trái tim sẽ biến mất, nhìn không thấy. Vậy... Già Lâu sao biết được?

Già Na, Già Na, Già Na...

A!!! Cậu nghĩ ra rồi!

Trước khi mới đến, khi ở đàn sư tử, nhóm sư tử mẹ có lần nhắc tới khi nói chuyện phiếm, Già Na, hình như là... một con báo cái đã từng bày tỏ tình cảm với Già Lâu?

Mèo con đang đi, bỗng nhiên dừng lại, chân trước nâng lên ---

Cậu bỗng nhiên cứng đơ lại.
 
Chương 63: Hoàn


Lúc này đây, lòng báo mẹ Già Na nóng như lửa đốt.

Sáng nay nàng chỉ ra ngoài đi săn một lát, khi trở về đã thấy báo con mất một con.

Đứa thiếu không phải ai khác, mà là đứa bướng bỉnh, khó bảo nhất.

Làm người mẹ đơn thân, nàng thật sự cảm thấy vô cùng đau đầu!

Nàng không ngờ nuôi con lại khó đến vậy. Rõ ràng trước đây thấy mẹ mình làm mọi việc đều dễ dàng.

... Giờ nói cũng đã muộn, nàng càng lo lắng sốt ruột nhưng không thể làm gì. Cả thân báo đều cảm thấy không ổn.

Đi tìm thì ai sẽ chăm sóc những con báo con còn lại? Không đi tìm thì không kiềm được bản năng của mẹ của nàng. Nàng gấp đến mức xoay vòng, còn phải phân tâm canh chừng mấy đứa nhỏ khác, thật đúng là tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

May thay, đúng lúc này, Già Lâu và Thiệu Dĩ Ninh mang Khoa Khoa trở về.

Báo con nhìn thấy mẹ từ xa, lập tức vui mừng chạy tới: "Mẹ!"

Sau đó bị Già Na hành hung!

- -- Nhóc con thối!!! Biết là mẹ lo lắng đến mức nào không! Tức chết rồi!

Nhóc con thúi không hiểu chuyện! Nếu còn có lần sau, nàng thật sự mặc kệ!

Già Na dưới cơn tức giận đã triển khai kĩ năng đánh báo tuyệt sát vô song, khiến báo con Khoa Khoa kêu ngao ngao đến mức các con vật đ ingang qua tưởng ngao ô tộc đã quay lại.

... Mười phút sau, Già Na mới dừng tay, thở hổn hển rồi nói lời cảm ơn Già Lâu: "Cảm ơn... Di? Già Lâu, đây chính là A Ninh phải không?"

Đây là lần đầu nàng gặp A Ninh, tiểu miêu nhãi con trong truyền thuyết. Báo mẹ vẫy vẫy đuôi, đi vòng quanh A Ninh một vòng, tấm tắc khen ngợi: "Ngươi chính là A Ninh à, ai nha, thật là đẹp mắt, trách không được..."

Trách không được Già Lâu không có hứng thú với báo cái, lại động lòng với vật nhỏ này. Đừng nói Già Lâu, chính nàng cũng thấy hiếm lạ.

Vì đang nuôi con nhỏ, tấm lòng của mẹ của Già Na lúc này dâng tràn. Trong lòng nàng lập tức cân nhắc: Tinh xảo như thế, xinh đẹp như thế, đáng yêu như thế... Khi còn là thời kì ấu tể nhất định càng đẹp, càng đáng yêu, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở!

Nhìn lại mấy đứa tiểu vương bát đản nhà mình... nàng thấy thật khác biệt.

Ngữ khí của Già Na có chút vi diệu, chế nhạo nhìn Già Lâu, rồi quay sang Thiệu Dĩ Ninh: "Ngươi khỏe, ta là Già Na."

Nàng làm mặt quỷ nói: "Sau này ngươi có thể đến tìm ta chơi. Ta biết rất nhiều chuyện về Già Lâu, đều có thể kể cho ngươi nghe."

Mặc dù năm đó nàng từng có tình cảm với Già Lâu, nhưng đó chỉ là hormone thiếu nữ hoài xuân quấy phá thôi, hiện giờ nàng đã sớm ném Già Lâu ra sau đầu, nói những lời này chỉ là vui đùa thôi.

Nhưng Thiệu Dĩ Ninh lại hiểu lầm... cậu vốn đang suy nghĩ miên man, hiện tại càng không thể vãn hồi. Vì sao? Vì sao Già Na lại biết nhiều về Già Lâu như vậy?

... Cũng không phải là cậu không tin Già Lâu. Mà là, gần đây Già Lâu không... nhiệt tình với cậu như trước nữa?

Đặc biệt là...

Đặc biệt là lúc chơi đùa vui vẻ cả ngày, màn đêm buông xuống, họ thân mật dựa vào giường đá trong hang động, lúc lưỡi chạm vào nhau, cọ xát, gần gũi với nhau. Thiệu Dĩ Ninh mong chờ bước tiếp theo, nhưng không hiểu vì sao, Già Lâu luôn dừng lại.

Anh dừng lại, rồi chúc cậu ngủ ngon --- câu chúc ngủ ngon này là do Thiệu Dĩ Ninh đã dạy cho Già Lâu.

Thiệu Dĩ Ninh không nghi ngờ Già Lâu, nhưng nhịn không được mà lén lút suy nghĩ. Và hôm nay, lời của Già Lâu như đốt một ngọn lửa nhỏ trong lòng cậu, không rõ ràng nhưng tạo nên những cơn sóng mãi không ngừng.

Trên đường về, mèo con cũng có tâm sự, không nói nhiều.

Cậu buồn bã một mình, Thiệu Dĩ Ninh nhịn không được nhớ lại mọi chi tiết.

Tối qua, cậu ngại ngùng hỏi Già Lâu là anh có muốn biến thành hình người để ngủ không, nhưng Già Lâu từ chối. Anh nói hình dạng động vật ngủ sẽ ấm áp và an toàn hơn.

Hừ, chẳng lẽ cậu không biết hình dáng động vật sẽ càng ấm áp và an toàn hơn sao? Cậu chỉ nhắc nhở uyển chuyển thôi.

Từ khi mọi thứ trở lại bình thường, hai người hiểu nhau hơn, nhưng họ vẫn chưa... vẫn chưa bước qua bước cuối cùng.

Thiệu Dĩ Ninh không ngại bước tiếp theo.

Thiệu Dĩ Ninh im lặng đương nhiên khiến báo đen chú ý. Nhưng lần này, anh đoán không trúng tâm tư của mèo con.

Một đen một trắng đi trên thảo nguyên một lúc, Già Lâu dừng lại, nhẹ giọng hỏi cậu: "A Ninh, muốn nghỉ ngơi không?"

"A?" Thiệu Dĩ Ninh còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cậu giật mình tỉnh lại: "Muốn, muốn."

Cậu nhìn quanh, thấy một cây đại thụ, cái đuôi lắc lắc: "Vậy, chúng ta lên cây nghỉ ngơi một lát?"

Dù sao cũng không có gì quan trọng, đi đâu cũng được, làm gì cũng được. Chỉ cần no bụng, thời gian còn lại có thể thảnh thơi, nhàn hạ.

Làm động vật, cuộc sống đơn giản thế thôi.

Báo đen nghe vậy, nghĩ rằng A Ninh chỉ đang mệt. Anh nhẹ nhàng mang mèo con lên cây, tìm cành cây thô tráng rồi nằm xuống, cẩn thận để mèo con nằm trên phần bụng mềm mại, thoải mái nhất của anh.

Rồi như thường lệ, Già Lâu li3m nhẹ lông mèo con, nhịp điệu quen thuộc làm mèo con giãn cơ thể, thoải mái đến nheo mắt, cái đuôi rũ xuống --- không không không! Không được ngủ!

Hôm nay, cậu nhất định phải giải quyết chuyện này trước!

Mèo con bỗng xoay người, đầu nhỏ tròn vo lông xù xù nghiêm túc hỏi Già Lâu, có chút ngượng ngùng: "Già Lâu đại ca, tối nay, anh có thể..."

"A Ninh!"

Một thanh âm bất ngờ xen vào giữa hai người: "A Ninh! Ngươi ở đâu?"

Mèo con thò đầu ra từ sau lá cây, phát hiện là Ba Ân.

Ba Ân đã trưởng thành, trở thành sư tử đực hùng tráng như Barkley, chân trước hắn đặt trên cây, nâng đầu nhìn lên cây: "A Ninh?"

Thiệu Dĩ Ninh đáp: "Tôi ở đây nha, sao vậy?"

Ba Ân lập tức tròn xoe mắt: "Thật tốt quá, A Ninh, a ba hỏi ngươi khi nào về nhà, hắn có việc tìm ngươi."

"Hình như là... hình như là về việc xây nhà."

Xây nhà?

Khi nhiều con vật biến thành hình người, chúng bắt đầu khám phá hình dạng mới của mình. Một số thích, một số không, nhưng sự lựa chọn vẫn là của chúng.

Muốn biến thành người, thì nghĩ xem hình người có thể làm gì, có ưu điểm gì; không thích, thì giữ nguyên hình dạng động vật, sống như trước. Nhưng từ khi Thiệu Dĩ Ninh xuất hiện, mọi người nghĩ rằng...

Hình người của A Ninh cũng đẹp quá à! Thì ra hình người có thể đẹp như vậy!

Ví dụ như Barkley: Nha, hình người có vẻ rất thú vị...

Gần đây, sư tử a ba hứng thú với đồ vật cần hình người dể tạo, hắn nghe A Ninh nói có thể xây nhà, liền quay về thử nhiều lần và cuối cùng làm được một căn nhà vừa lòng. Vì vậy, hắn nhờ Ba Ân tìm A Ninh về nhà ăn cơm một bữa, thuận tiện nhìn thành quả của hắn.

Thiệu Dĩ Ninh đương nhiên đồng ý ngay. Cậu cũng lâu rồi không về, cũng khá nhớ nhóm sư tử.

Ba Ân cảm thấy hài lòng rời đi, xung quanh yên tĩnh trở lại. Thiệu Dĩ Ninh quay đầu lại, càng thêm nghiêm túc nói: "Già Lâu đại ca, tối nay, chúng ta..."

"A Ninh! A Ninh!"

Thiệu Dĩ Ninh:??? Lần này lại là ai!

Cậu nhìn xuống, thấy Mộc Mộc.

Hồ ly nhỏ vẩy vẩy lỗ tai lớn, chít chít kêu lên: "A Ninh, ngày mai có thể đi cùng ta không? Ta cùng Đồ Tư phát hiện một bụi hoa rất đẹp, muốn mời ngươi đi chơi, được chứ?"

Bụi hoa rất đẹp?

Mộc Mộc hưng phấn, chớp mắt, cực kì chờ mong nhìn cậu, khiến Thiệu Dĩ Ninh không đành lòng từ chối, lập tức gật đầu: "Được, ngày mai tôi sẽ đi."

Hồ ly nhỏ vui sướng, đuổi theo cái đuôi xoay thành một vòng tròn, vui sướng hài lòng rời khỏi.

Thiệu Dĩ Ninh lấy hết can đảm lần thứ ba --- lần này, cậu nhìn quanh, xem có con vật nào khác không ở gần không.

Trước sau, không có; trái phải, không có; trên dưới... ai nha, không có! Thực tốt, sẽ không bị quấy rầy, bắt đầu được rồi!

Cậu thanh giọng, ho khan một tiếng, một lần nữa mở miệng: "Già Lâu đại ca, cái đó..."

Già Lâu bỗng nói: "A Ninh."

Thiệu Dĩ Ninh: A a a a a! Lần này vì sao lại là Già Lâu đại ca!

Báo đen lớn cười nhẹ, để sát vào rồi dùng lưỡi li3m mèo con, thấp giọng nói: "Tối nay, chúng ta dùng hình người đi."

Tâm tư của A Ninh, không phải là anh không cảm nhận được. Anh chỉ sợ mình quá đường đột, dọa mèo con, cũng sợ thân thể A Ninh chưa hồi phục tốt. Nhưng nếu A Ninh cũng muốn, thì anh quả nhiên nên... quyết đoán hơn.

Lúc A Ninh thẹn thùng rất đáng yêu, anh nhìn mãi không đủ.

... Cậu không biết rằng anh phải kiềm chế bản thân lắm, mới có thể nhiều lần chỉ li3m cậu rồi chúc ngủ ngon.

Thiệu Dĩ Ninh: A??? Cậu nghe được gì???

Đôi mắt xanh thẳm mở to, khó tin nhìn anh. Đây không phải là... ý đó chứ?

Bọn họ cuối cùng... cái kia?

Tưởng tượng như vậy, cậu thấy thật thẹn thùng.

Lỗ tai mèo con ửng đỏ, cậu nhẹ nhàng ừ một tiếng, không nói nữa. Cái đuôi dài của báo đen quấn lấy cái đuôi xõa tung của mèo con, tạo thành hình trái tim.

Lông tóc mềm mại đan chéo vào nhau, tuy hai mà một, ngứa ngáy, như bàn chải nhỏ, cào đến đáy lòng, cào đến tận xương cốt, lại... lại cào đến buổi tối.

Đêm khuya tĩnh lặng.

Lửa trại thiêu đốt lách cách, ánh sáng trên vách đá biến hóa thành nhiều hình dạng. Trên giường, một đen một trắng đối lập mạnh mẽ, bầu không khí nóng bỏng, hai cái đuôi dài quấn nhau.

Tiếng kêu hừ hừ nho nhỏ của mèo con, giọng nói nam tính trầm thấp của báo đen, tiếng côn trùng kêu vang từ xa... Tất cả hòa vào nhau, tạo nên cảnh sắc mỹ lệ.

Rồi sau đó, mặt trời dâng lên, tiếng gầm của sư tử, tiếng rống vai của voi, tiếng linh dương lao nhanh... Gió nhẹ thổi qua bụi cỏ, thổi qua cây đại thụ trầm mặc đứng yên, thổi qua đám mấy trắng trên trời xanh, thổi qua mọi sinh mệnh và phi sinh mệnh, có tiếng và không tiếng.

Ngày qua ngày, năm này qua năm nọ. Sinh mệnh vòng đi vòng lại, vĩnh không ngừng nghỉ ---

Hôm nay, lại là một ngày mới.

- ---- Toàn văn hoàn -----
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top