Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Dịch 

Chương 508: Chương 508


Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh không hẹn mà cùng nghĩ đến người trong băng quan, hóa ra đó chính là Cửu Mệnh Thần Y trong truyền thuyết.

Sở Du Ninh chép miệng: "Cho nên nói tin gì cũng đừng tin quân vô hí ngôn."

Cảnh Huy Đế: "..."

"Vậy tam ca của ta phải làm sao?"

Thẩm Vô Cữu không nhịn được nữa, đ.ấ.m mạnh vào khuôn mặt già nua kia: "Ông g.i.ế.c c.h.ế.t hắn rồi, tam ca của ta phải làm sao?!"

Thẩm Vô Phi đi tới nắm lấy tay hắn.

Thẩm Vô Cữu giận dữ đỏ mắt, giống như một con sư tử đang nổi giận: "Huynh đã nghe thấy rồi, còn muốn cầu xin cho ông ta sao?!"

Thẩm Vô Phi buông Việt lão đế ra, nhìn người đang lo lắng và tức giận vì hắn, không biết phải mở lời như thế nào.

"Ta chỉ thấy ngươi không cần phải tự làm bẩn tay mình." Hắn không có ký ức, đối mặt với đệ đệ này vừa xa lạ vừa bối rối.

"Ta hận không thể tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta!" Bi kịch của Thẩm gia xét cho cùng đều là do tên cẩu hoàng đế này gây ra!

Cảnh Huy Đế thực sự lo lắng hai huynh đệ này tức giận sẽ bẻ gãy cổ Việt đế, vội vàng hỏi: "Cửu Mệnh Thần Y có để lại cách rút kim châm không?"

Việt lão đế bị ném xuống đất như một con ch.ó từ từ ngồi dậy: "Ban đầu trẫm muốn hắn nghe lời trẫm, vì vậy trẫm không dám thả hắn ra ngoài, sao có thể để lại cách giải quyết? Đối với trẫm, nếu hắn không thể trung thành thì chỉ có con đường chết."

Thật may là Thẩm Vô Phi vẫn luôn được Việt lão đế giấu đi làm át chủ bài cuối cùng, không để hắn làm ra chuyện gì thương thiên hại lý.

Việt lão đế nhìn về phía Cảnh Huy Đế, đột nhiên cười lớn: "Trẫm không thua, ngươi là nhi tử của trẫm, trong người ngươi chảy dòng m.á.u của trẫm, cho dù Việt Quốc không còn thì mỗi một vị hoàng đế sau này của Khánh Quốc cũng đều là hậu duệ của trẫm, hậu duệ của ngươi cũng là con cháu của trẫm, ha ha! Dòng m.á.u của trẫm sẽ mãi mãi được lưu truyền."

Cảnh Huy Đế không muốn thấy ông ta đắc ý, cười lạnh: "Trẫm đã quyết định người kế thừa ngôi vị hoàng đế tiếp theo sẽ là nhi tử của Du Ninh."

Sở Du Ninh ngây người, nàng và Thẩm Vô Cữu còn chưa tiến hành vận động, vậy mà đã gửi gắm hy vọng vào con của nàng rồi sao?

"Phụ hoàng, con của ta còn chưa có bóng dáng đâu, người đã giao cho nó cái chức mệt mỏi như vậy, ta không chịu. Máu nào cũng có màu đỏ, người để ý đến nó thì nó tồn tại, không để ý đến thì chẳng có chuyện gì."

"Bệ hạ, công chúa nói đúng, nếu người làm như vậy chẳng phải là trúng kế của ông ta rồi sao?"

Thẩm Vô Cữu không muốn nhi tử của mình làm hoàng đế, từ xưa đến nay lòng vua khó đoán, chuyện tương lai ai mà nói trước được.

Cảnh Huy Đế trong lòng càng nghĩ càng thấy chuyện này khả thi, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng không vui của khuê nữ, ông ta cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.

Nhân cơ hội này, Cảnh Huy Đế moi ra hết những bí mật trong miệng Việt lão đế, ví dụ như công thức chế tạo hỏa khí, ví dụ như thuốc mê, có cái nào thì moi ra cái đó.

Moi xong hết bí mật, Cảnh Huy Đế sai người bịt miệng ông ta lại rồi áp giải đi xử lý, tránh để lại gây chuyện.

Tội danh g.i.ế.c cha không tồn tại, ông ta chưa bao giờ coi người này là cha.

Xử quyết xong Việt hoàng đế, Cảnh Huy Đế lại gọi thái y vào nghĩ cách lấy kim châm trong đầu Thẩm Vô Phi ra.
 
Chương 509: Chương 509


Thẩm Vô Cữu vẫn luôn lo lắng cho Sở Du Ninh, không quên kéo một thái y Khánh Quốc đến xem cho nàng, thái y đưa ra kết luận vẫn là dùng não quá độ, hiện tượng này thường chỉ xảy ra ở những người suy nghĩ cạn kiệt hoặc là thư sinh, công chúa nhìn cũng không giống người thích động não tính toán, càng không giống người thích nghiên cứu học vấn, sao lại có thể dùng não quá độ được?

Thái y vẫn là lời cũ, bảo nàng bớt suy nghĩ lo lắng, thế nhưng nhìn công chúa trong miệng không ngừng ăn điểm tâm, ông ta có chút nghi ngờ mình chẩn đoán sai rồi.

Bên Sở Du Ninh ổn thỏa, tâm tư của Thẩm Vô Cữu lại đặt lên người Thẩm Vô Phi.

Thế nhưng dù là thái y Khánh Quốc hay thái y Việt Quốc, nghe nói trong đầu Thẩm Vô Phi có một cây kim đều cảm thấy không thể tin nổi.

Bọn họ sờ đi sờ lại đầu Thẩm Vô Phi, thậm chí còn không sờ thấy được đầu kim, đưa ra kết luận là không có cách nào lấy kim châm ra được, chỉ có thể dựa theo vị trí của kim châm mở một cái lỗ, kẹp nó ra, đây cũng là hành động khó, não không giống những bộ phận khác có thể tùy tiện động vào.

Thẩm Vô Cữu không tin là không có cách nào khác, chẳng lẽ tam ca của hắn cả đời này chỉ có thể như vậy sao?

Cho dù không nhớ ra được nhưng cây kim đó vẫn luôn nằm trong đầu cũng không phải là chuyện tốt, lỡ như một ngày nào đó nó lấy mạng hắn thì sao?

Sở Du Ninh há miệng, sau đó nghĩ đến tình trạng của mình, cuối cùng cũng không nói gì.

"Hay là ngươi kể cho ta nghe chuyện trước kia đi." Thẩm Vô Phi thấy đệ đệ này lo lắng đến mức gãi đầu, bèn nghĩ cách chuyển sự chú ý của hắn.

Thẩm Vô Cữu nhìn về phía Thẩm Vô Phi, trái tim lo lắng dần dần bình tĩnh lại. Hiện tại may mắn nhất là người còn sống, giống như thê tử hắn đã nói, chỉ cần người còn sống thì vẫn còn hy vọng.

Có lẽ nói chuyện quá khứ cho tam ca có thể giúp hắn nhớ lại, chẳng phải Việt lão đế sợ hắn tiếp xúc với mọi thứ liên quan đến quá khứ mới không dám thả hắn ra sao? Như vậy chứng tỏ ký ức này vẫn có thể khôi phục.

Hắn hỏi: "Tam ca muốn biết điều gì?"

Thẩm Vô Phi cũng không biết nên hỏi trước điều gì, hắn nghĩ đến Du Ninh công chúa luôn nhắc đến tam tẩu, còn có đệ đệ này của hắn trước đó chất vấn hắn không nên quên thê tử.

Cho dù không có ký ức liên quan, trong lòng hắn cũng sinh ra một tia áy náy: "Nói cho ta nghe về tam tẩu của ngươi đi."

Sở Du Ninh không biết từ lúc nào lại ôm đ ĩa điểm tâm, ăn đến mức miệng phồng lên, gật đầu, mắt sáng lấp lánh: "Ta cũng muốn nghe."

Thẩm Vô Cữu lau sạch vụn bánh trên khóe miệng nàng, kéo nàng ngồi lên bệ chân, hồi tưởng lại những chuyện hắn biết về tam ca và tam tẩu.

"Nói đến thì tam ca có thể quen biết tam tẩu còn phải cảm ơn ta. Năm đó tam ca dẫn ta ra ngoài thành đi dạo, kết quả đ.â.m vào xe ngựa của tam tẩu, tam tẩu xuất thân từ thư hương môn đệ, tài hoa đầy mình, nhìn không giống người sẽ gả cho võ tướng, nhưng tam ca lại nhìn không giống một võ phu, tam tẩu còn tưởng huynh là công tử nhà quyền quý nào đó..."

Cảnh Huy Đế âm thầm xua đuổi tất cả mọi người, không cho bất kỳ ai làm phiền bọn họ hồi tưởng lại quá khứ, trong lòng cũng hy vọng Thẩm Tam có thể nhớ lại, Thẩm Nhị đã không còn cách nào cứu vãn, Thẩm Tam thần trí vẫn bình thường, nói nhiều chuyện quá khứ với hắn, biết đâu lại nhớ ra.
 
Chương 510: Chương 510


Nói như vậy đến tận chạng vạng, ngay cả bữa trưa cũng ăn chung.

Đương nhiên lúc ăn trưa hai huynh đệ chỉ lo nói chuyện, chỉ có Sở Du Ninh vừa nghe vừa không ngừng ăn, cũng khiến Thẩm Vô Phi cảm thấy công chúa đệ muội này có khẩu vị rất tốt.

Trong lời kể của Thẩm Vô Cữu, trong đầu Thẩm Vô Phi hiện lên một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, cùng với tiếng binh đao trên chiến trường, so với lý lịch giả của hắn thì phong phú hơn không biết bao nhiêu, chỉ nghe thôi cũng thấy chân thực hơn cuộc đời chỉ tóm tắt trong vài câu của hắn.

"Tam ca, bất kể huynh có muốn nhớ lại hay không, tam tẩu gặp huynh chắc chắn sẽ vui mừng." Thẩm Vô Cữu thấy sắc mặt Thẩm Vô Phi buồn bã thì vội an ủi.

Thẩm Vô Phi nghĩ đến thê tử trong lời kể của Thẩm Vô Cữu, một nữ tử tốt như vậy, rõ ràng vẫn là thân trong sạch, cũng đã viết thư từ hôn, muốn tái giá cũng không khó, nhưng nàng vẫn luôn chờ đợi hắn trở về.

Chưa về Thẩm gia mà hắn đã có chút sợ hãi.

"Là ta có lỗi với nàng."

Hắn đã quên hết mọi chuyện giữa bọn họ, lại chia xa nhiều năm như vậy, sau khi về phải đối mặt với một người xa lạ như hắn, nàng còn có thể chấp nhận được không?

Nghỉ ngơi cả buổi, Sở Du Ninh cũng khỏe lại tương đối, nàng uống một ngụm trà: "Có lẽ, ta có thể thử xem."

Nàng có thể di vật từ xa, có thể di chuyển cột nước tạo mưa, hẳn cũng có thể di chuyển kim châm ra ngoài chứ?

"Ừm? Công chúa còn muốn ăn cái nào nữa?"

Thẩm Vô Cữu ngẩng đầu, tuy rằng vẫn luôn nói chuyện với Thẩm Vô Phi nhưng cũng không quên chăm sóc thê tử.

Thẩm Vô Phi nhìn trà và hoa quả trên bàn, lần nữa cảm thán vị công chúa đệ muội này khẩu vị thật tốt, giống như một chú sóc nhỏ, miệng không ngừng nhúc nhích.

Sở Du Ninh đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Vô Phi, nhìn chằm chằm vào đầu hắn: "Ta nói, có lẽ ta có thể thử lấy kim châm trong đầu tam ca ra."

Lần này Thẩm Vô Cữu nghe rõ, hắn sửng sốt, nhớ đến năng lực lấy vật từ xa của công chúa bèn kích động đứng dậy, thậm chí còn làm đổ cả ghế xuống đất.

"Ninh Ninh, thật sự được sao?" Hắn đi đến bên cạnh nàng.

"Trước đó thấy ngươi sốt ruột như vậy ta đã muốn nói rồi, nhưng tinh thần lực của ta dùng quá sức cần phải nghỉ ngơi, không tiện nói, bây giờ ta thấy khoẻ rồi."

Việc không thể thực hiện ngay nàng thấy không cần phải nói ra để hắn lo lắng.

Thẩm Vô Cữu vui mừng ôm lấy nàng, thê tử của hắn nhìn vô tâm vô phế nhưng lại rất biết nghĩ cho người khác.

Thẩm Vô Phi không biết bọn họ đang nói gì, nhưng từ trước đến nay hắn cũng có thể nhận ra vị công chúa đệ muội này không chỉ có sức mạnh vô song mà còn sở hữu năng lực kỳ lạ giống hắn.

Đối với điều này, hắn cũng không phản kháng, thả lỏng bản thân, hoàn toàn phối hợp.

Sở Du Ninh ngưng tụ tinh thần lực, toàn tâm toàn ý tập trung vào cây kim châm đó, điều này không hề dễ dàng, cả về mặt tâm lý lẫn tinh thần, chỉ sợ sơ ý một chút, không lấy được kim châm ra mà còn làm tổn thương não của Thẩm Vô Phi.

Thẩm Vô Cữu thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trán đổ mồ hôi, chỉ hận không thể dừng lại, cả người lo lắng như đang ngồi trên đống lửa.

"Ting!"

Cuối cùng trong lúc hắn đang nóng ruột, tiếng kim châm rơi xuống đất, rõ ràng chỉ là một tiếng động nhỏ nhưng ở trong lòng hắn lại vang lên vô cùng vui tai.
 
Chương 511: Chương 511


Sở Du Ninh có chút choáng váng, Thẩm Vô Cữu vội vàng đỡ lấy nàng, ra ngoài gọi: "Trình An, cho thái y vào!"

Rất nhanh, Trình An vẫn luôn canh giữ bên ngoài vội vàng cho hai thái y đang chờ ở điện phụ vào, một người bắt mạch cho Sở Du Ninh, một người vội vàng kiểm tra vết thương của Thẩm Vô Phi.

Kim châm nhìn có vẻ dài nhưng không thô, cách lấy ra cũng nhanh gọn dứt khoát, gần như là vào bằng cách nào thì rút ra không sai một ly, không làm tổn thương mạch m.á.u khác, vì thế lượng m.á.u chảy ra cũng không nhiều, chỉ cần cầm m.á.u là được.

Ngay khi kim châm được lấy ra, ký ức của Thẩm Vô Phi ùa về, hỗn loạn đan xen, hắn ôm đầu mình, hai loại ký ức liên tục chuyển đổi.

Sở Du Ninh dùng tinh thần lực từng chút một hút cây kim châm ra ngoài, đây không giống như vật thể có thể tùy ý di chuyển, mà là khảm vào trong thịt, không thể vội, không thể chậm, không thể nhẹ, không thể nặng, vì vậy so với việc dùng tinh thần lực ngăn cản pháo đang b.ắ.n thì còn tốn sức hơn.

Người chẩn bệnh cho nàng vẫn là thái y trước đó, thái y thấy trán nàng còn đọng mồ hôi, sắc mặt so với trước đó còn trắng hơn, ông ta bắt mạch, mắt lộ vẻ nghi ngờ.

Chỉ nửa ngày mà đầu óc của công chúa đã trải qua cả nửa đời người sao?

Vậy mà lại tổn thương não đến mức này, vấn đề là, công chúa trông giống như một người ngốc nghếch chỉ biết ăn ngon, sao lại luôn lo lắng quá mức như vậy?

"Công chúa, nếu người cứ suy nghĩ nhiều như vậy, e rằng sẽ sớm bạc tóc." Thái y khuyên.

Sở Du Ninh sờ mái tóc đen dày của mình: "Không thể nào, ta đã dùng cả đời rồi, không bạc cũng không hói."

Thái y:..."Cả đời" này của công chúa có phải là hơi ngắn rồi không?

"Ừm, tóc của công chúa rất đen rất mềm mại." Thẩm Vô Cữu sờ đầu nàng, nhìn thái y: "Có cách nào bổ não không?"

"Hạ quan có thể kê một thang thuốc bổ khí dưỡng thần cho công chúa thử xem."

Sở Du Ninh nghĩ đến loại thuốc mà Thẩm Vô Cữu đã uống trước đây, cách xa cả ngàn dặm cũng có thể ngửi thấy mùi đắng, nàng kiên quyết lắc đầu: "Thuốc nào cũng có ba phần độc, cái này không thể dùng để chữa bệnh, ta không muốn."

Thẩm Vô Cữu cúi đầu dỗ dành: "Chỉ uống một thang xem sao, nếu không có tác dụng gì thì không uống nữa."

Sở Du Ninh chớp mắt, đến lúc đó đổ đi là được. Nàng ngoan ngoãn gật đầu: "Nghe ngươi."

Thái y:...

Công chúa ngay cả lời của bệ hạ cũng không nghe nhưng lại nghe lời của phò mã, quả nhiên là một vật khắc chế một vật.

Ánh mắt của Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh hướng về phía Thẩm Vô Phi đã lấy kim châm ra, gân xanh trên trán hắn giật giật, dường như đang chìm vào ký ức kinh thiên động địa.

Ký ức bị phong ấn một khi được giải phong, tự nhiên sẽ che lấp ký ức giả do thôi miên tạo ra.

Lúc này, Thẩm Vô Phi đang chìm đắm trong ký ức hỗn loạn, không thể tự thoát ra được.

Năm đó hoa mơ nở rộ, kinh thành tiểu bá vương mười hai tuổi cưỡi ngựa giơ roi làm kinh động xe ngựa của người khác, một cô nương từ trong xe ngựa bước ra, khí chất như hoa lan thanh nhã dịu dàng.

Cũng như, sau đó hắn trèo tường, lắp bắp đọc mấy vần thơ học vội để lấy lòng cô nương.

[Chủ tử, đây là tin tức tám trăm dặm khẩn cấp truyền về, nhị gia đã mất tích trên chiến trường, quân Thẩm gia bất ổn]

[Tứ đệ, đây là thư từ hôn mà ta viết cho tam tẩu của ngươi, sau khi ta đi, ngươi hãy đưa cho nàng, nói rằng Thẩm Tam ta không xứng với nàng]
 
Chương 512: Chương 512


[Tam ca, huynh ở lại! Đệ sẽ đến biên quan!]

[Ngươi còn nhỏ, không trấn giữ được quân Thẩm gia, tam ca đi rồi, sau này trong nhà chỉ có thể trông cậy vào ngươi chăm sóc. ]

[Tam ca, huynh không đích thân từ biệt tam tẩu sao?]

[Không cần, nhân lúc khách khứa chưa tản đi cũng có thể chứng minh cho mọi người thấy tam tẩu ngươi vẫn còn trong sạch]

"A Cẩm..."

Thẩm Vô Phi nhắm mắt, miệng lẩm bẩm cái tên đã sớm bị lãng quên.

Hình ảnh chuyển sang thời điểm lúc hắn sắp đến biên quan thì bị ám sát, cũng như sự thật mà hắn nghe được từ miệng hoàng đế Việt Quốc.

[Phụ thân và đại ca ngươi vì biết được bí mật không nên biết nên bị Khánh đế ra lệnh tử trận trên chiến trường, hẳn ngươi vẫn luôn muốn biết đó là bí mật gì đúng không? Bởi vì hoàng tử bị đại ca ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t kia có khuôn mặt giống hệt hoàng đế Khánh Quốc, hoặc nói là giống hệt trẫm lúc còn trẻ, trẫm nói vậy, ngươi đã hiểu chưa?]...

Cảnh Huy Đế xử lý xong mọi việc lại đến Xuân Hoa Điện, đây là nơi Thẩm Vô Cữu chọn để an trí Thẩm Tam.

Nghe Trình An canh giữ bên ngoài nói bên trong truyền thái y, Cảnh Huy Đế không cho bọn họ thông báo, trực tiếp đi vào.

Vừa vào điện, thấy thái y đang băng bó cho Thẩm Vô Phi, ông ta không khỏi kinh ngạc: "Đã lấy kim châm ra rồi sao?"

Cùng lúc đó, Thẩm Vô Phi mở mắt, đột ngột nhìn về phía Cảnh Huy Đế.

Trong khoảnh khắc đó, Cảnh Huy Đế như thể bị mãnh thú nhìn chằm chằm.

Thẩm Vô Phi thân hình lóe lên, trong chớp mắt đã đến trước mặt Cảnh Huy Đế, đưa tay định bóp cổ ông ta.

"Dừng tay!"

Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh đồng thời hét lên.

Sở Du Ninh phản ứng nhanh như chớp, cầm lấy ấm trà trên bàn ném tới, vừa vặn trúng tay hắn, mạnh mẽ ngăn cản động tác của Thẩm Vô Phi.

Thẩm Vô Cữu lập tức bay người qua bảo vệ Cảnh Huy Đế rút lui ra ngoài.

Vừa ra khỏi điện, cả cấm quân lẫn ám vệ trong bóng tối đều tiến lên hộ giá.

Trần Tử Thiện và mấy người không có việc gì làm nên đứng ngoài Xuân Hoa Điện chờ công chúa ra, thấy cảnh tượng đột ngột này, có chút ngây người.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao bệ hạ vừa vào đã bị ám sát rồi."

Trần Tử Thiện và mấy người khác là người của công chúa, công chúa theo phò mã ra chiến trường đánh giặc, bọn họ cũng chỉ có thể giúp đỡ ở phía sau, mỗi lần đánh hạ một tòa thành thì đi cướp đồ ăn ngon cho nàng, tiện thể giúp công chúa cướp đồ của nhà giàu, công chúa không rảnh, bọn họ phải thay công chúa làm những việc mà công chúa muốn làm.

Có nghi giá lớn như vậy của bệ hạ, mang theo bọn họ cũng không tính là vướng víu.

Vừa vào cung đương nhiên phải tìm công chúa, kết quả đến nơi thì bị ngăn cản không cho đến gần, nếu không phải Trình An đảm bảo công chúa không xảy ra chuyện, bọn họ đều tưởng rằng người nằm bên trong là nàng.

Nếu không phải công chúa cũng không phải phò mã, vậy thì là ai đáng để bệ hạ đích thân quan tâm, còn triệu tập thái y của hai nước, hỏi Trình An, Trình An lại úp mở.

Kết quả còn chưa kịp để bọn họ suy nghĩ ra, phò mã đột nhiên bảo vệ bệ hạ xông ra từ bên trong, theo sát là một bóng người nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp.

Tốc độ của Thẩm Vô Phi cực nhanh, gần như trong nháy mắt lại đến trước mặt Thẩm Vô Cữu, nhưng lại vòng qua Thẩm Vô Cữu tấn công Cảnh Huy Đế từ bên sườn.
 
Chương 513: Chương 513


"Bạo quân! Thẩm gia ta từ đời tằng tổ phụ đã vì Khánh Quốc mà vào sinh ra tử, lập bao nhiêu công lao hiển hách, đến cuối cùng lại vì một chuyện xấu xa mà muốn mạng phụ thân và đại ca ta!"

"Phụ thân và đại ca thà quang minh chính đại tử trận, cũng không muốn bị bức ép, đối với những người trung thành với chiến trường mà nói, đó là một sự sỉ nhục!"

"Nhị ca ta chỉ mới có chút nghi ngờ, ngươi liền cấu kết với Việt Quốc hãm hại hắn mất tích trên chiến trường! Trời có mắt, để ta còn sống để đòi lại công bằng cho Thẩm gia!"

Thẩm Vô Phi dường như không nhận ra Thẩm Vô Cữu, cả người chìm đắm trong ký ức.

Những người có mặt nghe Thẩm Vô Phi chất vấn nghiêm khắc như vậy, hận mình tại sao lại mọc ra hai lỗ tai.

Chưa nói đến chuyện xấu gì, chỉ riêng câu "Bạo quân" thôi cũng đủ để cả nhà bị c.h.é.m đầu rồi, huống hồ còn liên quan đến việc bệ hạ hãm hại trung thần.

Cảnh Huy Đế được bảo vệ nghiêm ngặt, sắc mặt âm trầm, ông ta nên mừng là Thẩm Tam còn chút kiêng dè, không thẳng thừng nói ra thân thế của ông ta.

"Tam ca, huynh bình tĩnh chút!" Thẩm Vô Cữu suýt nữa không cản được Thẩm Vô Phi, không hiểu sao tam ca vừa khôi phục trí nhớ đã muốn g.i.ế.c vua.

Bệ hạ có lỗi với Thẩm gia, nhưng nếu thật sự trở mặt thì chỉ trong chớp mắt.

"Ta thấy là do trí nhớ của tam ca khôi phục đến thời điểm trước khi bị phong ấn, nhất tâm muốn làm chuyện gì đó." Sở Du Ninh nói lớn.

Thân hình Thẩm Vô Phi di chuyển liên tục, Sở Du Ninh không thể không miễn cưỡng sử dụng tinh thần lực để bắt giữ, báo cho Thẩm Vô Cữu phương hướng để hắn ngăn cản. ...

Thẩm Vô Dạng dắt A Quy đến tìm Sở Du Ninh, hai người còn cầm một xiên kẹo hồ lô, một lớn một nhỏ, hai khuôn mặt giống nhau, làm những động tác giống nhau, có chút buồn cười không nói nên lời.

Bùi Diên Sơ vì dẫn binh đánh giặc, hiện vẫn đang dẫn lục binh soát thành, đảm bảo không còn tàn dư hoàng tộc Việt Quốc.

Thẩm Tư Lạc lo lắng Thẩm Vô Dạng dẫn A Quy đi nơi không nên đi, luôn đi theo phía sau.

Trí lực của nhị ca dường như ngày càng tăng trưởng, nhưng lúc chơi với A Quy vẫn giống như một đứa trẻ, trông không giống phụ thân, ngược lại giống bạn chơi cùng.

Đột nhiên, Thẩm Vô Dạng buông A Quy ra, nhanh như một con báo lao về phía trước, chạy nhanh đến mức để lại tàn ảnh.

"Cha!"

"Nhị ca!"

Thẩm Tư Lạc sợ hãi vội kéo A Quy chạy theo.

*

Thẩm Vô Dạng vẫn nhớ Sở Du Ninh dặn hắn bảo vệ tốt phụ hoàng của nàng, nếu không sẽ không cho hắn chơi cùng, thế nên vừa thấy phía trước có người tấn công Cảnh Huy Đế, hắn lập tức thi hành mệnh lệnh xông lên.

Hắn xông thẳng tới húc ngã Thẩm Vô Phi giống như một con thú hoang.

Không ai ngờ Thẩm Vô Dạng đột nhiên xông ra đánh nhau với Thẩm Vô Phi, tất cả mọi người đều kinh ngạc, hai huynh đệ ruột không có ký ức lại quay ra đánh nhau.

Thẩm Vô Dạng tuy lên chiến trường sớm hơn Thẩm Vô Phi, thân thủ cũng lợi hại, nhưng Thẩm Vô Phi những năm này cũng không ít lần theo tử sĩ của Việt đế luyện tập, hơn nữa thân thể của hai người đều đã được cải tạo, đánh nhau cũng không phân thắng bại.

Cuối cùng, Thẩm Vô Phi cũng đè được nắm đ.ấ.m của Thẩm Vô Dạng xuống, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, đột nhiên kinh ngạc kêu lên: "Nhị ca?!"

Nhị ca không phải mất tích rồi sao? Sao lại ở đây?
 
Chương 514: Chương 514


"Muội muội bảo ta phải bảo vệ tốt ông ấy." Thẩm Vô Dạng giãy tay ra, nắm đ.ấ.m tiếp tục đập vào người Thẩm Vô Phi.

Sở Du Ninh nghe Thẩm Vô Dạng nói vậy không khỏi kinh ngạc. Vậy nên Thẩm Vô Dạng là vì nàng bảo hắn bảo vệ tốt Cảnh Huy Đế, vừa thấy có người muốn g.i.ế.c Cảnh Huy Đế mới xông lên sao?

Sau lần đầu tiên gặp mặt đánh bọn họ, nàng lại thêm một tội danh khiến huynh đệ tương tàn, xem ra nàng không thể duy trì hình tượng tốt đẹp trong lòng hai vị huynh trưởng của Thẩm Vô Cữu rồi.

Thẩm Vô Phi liếc mắt đã thấy nhị ca thần trí không ổn, hắn lợi dụng năng lực tốc độ một lần nữa khống chế Thẩm Vô Dạng: "Nhị ca, chính huynh nói ta biết là cẩu hoàng đế kia vì muốn an lòng Việt Quốc, hại phụ thân và đại ca chúng ta c.h.ế.t trận, huynh quên rồi sao!"

Thẩm Vô Dạng vốn đang hung hăng vung nắm đ.ấ.m đột nhiên sững sờ, trong đầu như có tia sáng trắng lóe lên, cả người như bị sét đánh, đứng bất động.

"Tam ca, đệ xin lỗi."

Thẩm Vô Cữu thừa lúc hắn không để ý, từ phía sau đánh ngất Thẩm Vô Phi, sợ hắn lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo.

Lúc này, ký ức của Thẩm Vô Dạng đã được mở ra.

[Lâm Báo, sao quân đội lại ủ rũ như vậy, có phải bại trận rồi không?]

[Thưa chủ tử, quân ta đại thắng. ]

[Đã đại thắng, sao ngươi lại có vẻ muốn khóc thế? Đánh thắng phải hân hoan chứ, chẳng lẽ là phụ thân ta không cho phép sao? Ông ấy nghiêm khắc cả đời rồi. ]

[Thưa chủ tử, tướng quân và đại thiếu gia... đã tử trận. ]

[Tên tiểu tử ngươi, ai cho ngươi lá gan dám trêu đùa chủ tử!]

[Thưa chủ tử, t.h.i t.h.ể của tướng quân và đại thiếu gia đang ở trên thao trường. ]

[Không thể nào! Phụ thân và đại ca ta sao có thể c.h.ế.t được! Ta không tin!]

Trước mắt như hiện ra cảnh hắn chen qua đám đông, nhìn thấy t.h.i t.h.ể phụ thân và đại ca nằm trên tấm ván, trên mặt còn dính gió cát và m.á.u tanh chiến trường.

[Thưa chủ tử, đã tra ra được, người mà đại thiếu gia g.i.ế.c ngày hôm đó là hoàng tử Việt Quốc. ]

[Vậy nên, sự thật là bệ hạ vì muốn Việt Quốc bớt giận, đã hạ lệnh cho phụ thân và đại ca ta tử trận sao?]

[Phụ thân và đại ca ta có thể tử trận, nhưng tuyệt đối không thể c.h.ế.t theo cách này!]...

"Nhị ca?"

Thẩm Vô Cữu vừa bảo Trình An đưa Thẩm Vô Phi đi, quay đầu lại đã thấy Thẩm Vô Dạng không ổn, nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt vốn ngây thơ lần đầu tiên xuất hiện đau khổ và tức giận.

Nhị ca có lẽ nào...

Trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tia chờ mong, thậm chí không dám lên tiếng cắt ngang.

"Cha!"

A Quy giằng tay Thẩm Tư Lạc chạy tới, ôm lấy chân cha mình, ngẩng đầu: "Cha, cha sao vậy? Cha!"

Thấy cha mình không nhúc nhích, nó sợ hãi, ôm chân cha vừa khóc vừa gọi.

Thẩm Vô Dạng trước tiên bị đụng một cái, sau đó lại bị tiếng khóc non nớt đánh thức.

Hắn nhìn đứa trẻ chỉ cao đến đùi mình, từ từ ngồi xuống, giơ tay run rẩy vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút vụng về lau nước mắt cho nó.

A Quy chớp chớp mắt, giọt nước mắt treo trên lông mi theo đó rơi xuống, cha hình như khác rồi.

"Cha, cha lại sắp biến thành một người cha khác rồi sao?"

Cha lúc mới về còn không biết đi, không biết ăn, sau đó công chúa thẩm thẩm giúp cha chữa bệnh, cha bắt đầu từ từ biết dùng chân đi, dùng tay ăn, biết nói chuyện, chơi với nó, giành kiếm gỗ với nó, không giống cha mà lại giống như một người ca ca hơn.
 
Chương 515: Chương 515


"Con tên A Quy phải không?" Thẩm Vô Dạng giọng khàn khàn.

A Quy gật đầu: "Vâng! Cha lại quên rồi."

Thẩm Vô Dạng xoa xoa đầu nhỏ của nó: "Tên thật là gì?"

"Thẩm Tri Quy, mẫu thân đặt cho con, nói là để cha biết đường về nhà."

Thẩm Vô Dạng đỏ hoe mắt, giọng có chút nghẹn ngào: "Mẫu thân của con, nàng ấy có khỏe không?"

"Lúc con và công chúa thẩm thẩm rời nhà, mẫu thân đã đến biên quan tìm cha rồi. Con đã hứa với mẫu thân là khi con lớn sẽ ra chiến trường tìm cha, giờ không cần đợi lớn nữa, con đã tìm được cha rồi, đợi khi về mẫu thân nhìn thấy cha nhất định sẽ rất vui. Cha, đến lúc đó cha phải ngoan ngoãn nhé." A Quy học công chúa thẩm thẩm xoa đầu cha mình.

Thẩm Vô Dạng ôm nó vào lòng, hàng lệ nam nhi lăn dài trên má: "Được, cha nhất định sẽ ngoan ngoãn."

"Nhị ca, huynh, huynh nhớ ra rồi sao?"

Thẩm Vô Cữu thực ra trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn không chắc chắn.

Hắn thậm chí đã chuẩn bị tâm lý nhị ca có thể sẽ như vậy cả đời, không ngờ hôm nay gặp tam ca đã khôi phục toàn bộ ký ức.

Thẩm Vô Dạng đứng dậy, quay lại nhìn Thẩm Vô Cữu. Lúc này Thẩm Vô Cữu đã cởi bỏ áo giáp, mặc một bộ trang phục màu xanh lam, tiểu bá vương trong trí nhớ đã trưởng thành thành đại nam nhân có thể tự lập.

"Tứ đệ, đệ lớn rồi." Thẩm Vô Dạng vỗ vai hắn, trong mắt mang theo nụ cười của người cha già.

Thẩm Vô Cữu kích động tiến lên ôm lấy ca ca: "Quá tốt rồi! Nhị ca, huynh cuối cùng cũng nhớ lại mọi chuyện rồi!"

"Là huynh không tốt, để đệ lo lắng rồi." Thẩm Vô Dạng vỗ vai hắn.

Thẩm Vô Cữu buông hắn ra, kéo Sở Du Ninh lại: "Nhị ca, đây là Du Ninh công chúa, thê tử của đệ."

Người ta đều nói huynh trưởng như cha, lúc này Thẩm Vô Cữu giống như đang nóng lòng muốn giới thiệu nữ tử mình yêu thương cho người nhà biết, mong được người nhà công nhận.

Đây vẫn là lần đầu tiên Cảnh Huy Đế thấy Thẩm Vô Cữu sau khi kế nhiệm chức Trấn Quốc tướng quân lại có bộ dạng như vậy, giống như trở về thời tiểu bá vương được cả nhà nâng niu chiều chuộng.

Thế nhưng, sắc mặt Thẩm Vô Dạng lại cứng đờ, trong đầu hắn hiện lên đoạn ký ức sau khi trở thành thú nhân, trong lòng vô cùng xấu hổ, hận không thể tìm một cái khe nứt trên mặt đất chui xuống.

"Nhị ca, ta tên là Sở Du Ninh, huynh còn nhớ ta không?" Sở Du Ninh khoát tay một cách thoải mái.

Thẩm Vô Dạng nghĩ đến những chuyện ngu ngốc mình đã làm, dứt khoát chắp tay hành lễ: "Gặp qua công chúa."

Sở Du Ninh không ngờ Thẩm nhị ca sau khi tỉnh lại lại hành lễ nghiêm chỉnh với nàng như vậy, vội vàng xua tay: "Đều là người một nhà, nhị ca không cần khách sáo. Trước kia nhị ca còn cướp đồ ăn của ta, còn bắt ta dẫn huynh đi chơi, còn gọi ta là muội muội nữa."

Thẩm Vô Dạng sửng sốt, không dám tin nhìn Thẩm Vô Cữu: "Thật sao? Sao ta lại có thể có hành vi như vậy?"

Những người đứng vây xem:...

Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh còn kinh ngạc hơn hắn.

"Nhị ca không nhớ sao? Ký ức của nhị ca khôi phục đến bước nào?" Thẩm Vô Cữu nhớ lại lời đầu tiên nhị ca nói với A Quy sau khi khôi phục trí nhớ, hình như đúng là không nhắc đến một lời nào về chuyện hắn trở thành thú nhân.

Thẩm Vô Dạng ngơ ngác lắc đầu: "Ta chỉ nhớ mình bị bắt làm tù binh, sau đó bị đưa đến một địa cung giam giữ, có một lão già mặc áo trắng rất kỳ quái đổ nước vào người ta, lại không cẩn thận bị một con vượn điên cắn một cái, chuyện sau đó thì không biết."
 
Chương 516: Chương 516


Cảnh Huy Đế vốn định tính sổ hắn:...

Trần Tử Thiện và những người khác đều tận mắt chứng kiến Thẩm Vô Dạng biến từ thú nhân thành người bình thường, sau khi trở thành người bình thường lại gây ra không ít chuyện nực cười, còn nghĩ rằng Thẩm nhị gia nếu có ngày khôi phục trí nhớ chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức muốn tìm một cái khe nứt mà chui xuống, kết quả Thẩm nhị gia lại không nhớ những ký ức đó, khiến bọn họ muốn xem trò cười cũng không được.

Sở Du Ninh nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn Thẩm Vô Dạng.

Thẩm Vô Dạng bị nàng nhìn đến mức không được tự nhiên, trong lòng như đánh trống. Hắn biết công chúa có thể dễ dàng phân biệt được một người nói thật hay nói dối.

"Nhị ca, cho dù như vậy, huynh cướp bạc hà của ta vẫn phải đền."

Thẩm Vô Dạng:...

Hắn không biết nên thở phào nhẹ nhõm trước hay nên cười trước. Ở chung với công chúa đệ muội này lâu như vậy, sớm nên biết tính tình của nàng, chuyện lớn đến mấy cũng không lớn bằng chuyện ăn uống.

Thẩm Vô Cữu cũng nghi ngờ nhìn nhị ca, cười xoa đầu thê tử: "Ta thay nhị ca đền cho nàng."

Ứng phó xong với Sở Du Ninh, Thẩm Vô Dạng quay sang Cảnh Huy Đế, nghiêm mặt vén áo quỳ xuống: "Thần tử Thẩm Vô Dạng bái kiến bệ hạ!"

Cảnh Huy Đế khoanh tay nhìn hắn: "Ngươi có tội gì?"

"Thần chưa điều tra rõ ràng đã vu khống bệ hạ hãm hại trung lương, đây là tội thứ nhất! Huynh trưởng như cha, thần không dạy dỗ tốt đệ đệ của mình, khiến hắn suýt nữa làm bị thương bệ hạ, đây là tội thứ hai! Vô Phi lúc đó đầu óc chưa tỉnh táo, nếu bệ hạ muốn trị tội xin hãy trị tội thần."

Thẩm Vô Cữu cũng biết tình huống đột phát hôm nay rất nghiêm trọng, vội vàng quỳ xuống theo: "Thần cũng có tội không trông chừng tốt huynh trưởng, xin bệ hạ trách phạt!"

Thẩm Tư Lạc cuối cùng cũng hoàn hồn, là một thành viên của Thẩm gia, nàng ta không chút do dự quỳ xuống: "Xin bệ hạ trách phạt!"

A Quy nhìn tứ thúc và cha mình đều quỳ xuống, vinh nhục cùng chịu dường như đã khắc sâu vào trong xương tủy, cho dù không ai dạy nó, nó cũng quỳ bên cạnh cha mình, khuôn mặt bánh bao nhỏ nghiêm túc: "Xin bệ hạ trách phạt."

Sở Du Ninh nghĩ, nàng có nên quỳ không? Nàng đến thế giới này, cho dù đối mặt với Cảnh Huy Đế cũng chưa từng quỳ xuống.

Ánh mắt Cảnh Huy Đế lướt qua từng người, thấy thế hệ nhỏ nhất của Thẩm gia cũng đã có khí tiết nên có, cười khẩy một tiếng: "Các ngươi quả là một lòng."

"Phụ hoàng, người nói vậy chẳng phải vô nghĩa sao, người một nhà không một lòng thì còn gọi là người một nhà sao?"

Sở Du Ninh đi lại xách A Quy lên: "Chuyện của người lớn trẻ con không cần quan tâm."

"Thẩm Tam bị Việt Đế giam cầm nhiều năm, bị Việt Đế xúi giục, nhất thời không phân biệt được thật giả cũng là điều dễ hiểu, hai ngươi bảo vệ trẫm, công lao bù đắp cho tội lỗi."

Cảnh Huy Đế trong lòng tuy tức giận nhưng cũng không phải không thể tha thứ. Tất nhiên, nếu hôm nay đổi thành một người khác, chắc chắn sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

Từ khi xảy ra chuyện đến giờ, Cảnh Huy Đế vẫn chưa xua đuổi tất cả mọi người.

Có lời này của ông ta, tội Thẩm Tam ám sát hoàng đế cũng coi như có lời giải thích, còn về chuyện hãm hại trung lương mà Thẩm Tam nói, đều là do Việt lão đế đáng c.h.ế.t xúi giục, căn bản không có chuyện đó.

Thẩm Vô Cữu và Thẩm Vô Dạng nhìn nhau, cùng nhau tạ ơn: "Tạ bệ hạ khoan thứ!"
 
Chương 517: Chương 517


"Ngươi nói xem Thẩm Tam bị gì? Sao đột nhiên vừa tỉnh đã phát điên rồi." Cảnh Huy Đế lúc này mới xua đuổi tất cả mọi người, trực tiếp hỏi Sở Du Ninh.

Ông ta cảm thấy người có thể lấy kim châm ra khỏi Thẩm Tam chỉ có thể là khuê nữ của mình, hỏi nàng chắc chắn không sai.

Sở Du Ninh gãi đầu: "Có thể là tam ca vẫn chưa khôi phục toàn bộ trí nhớ, trước khi mất trí nhớ, điều hắn muốn làm nhất là đòi lại công bằng cho phụ thân và các huynh, vừa khéo phụ hoàng xuất hiện nên mới thành ra như vậy."

Cảnh Huy Đế:... Vậy nên trách ông ta đến không đúng lúc?

Sở Du Ninh lại nhìn Thẩm Vô Dạng: "Nhị ca đột nhiên khôi phục trí nhớ cũng có lẽ là cùng một lý do, bởi vì điều tra chân tướng, báo thù cho phụ thân và các huynh đã trở thành chấp niệm cuối cùng, một khi bị chạm đến thì giống như mở ra cơ quan, khôi phục lại ký ức trước kia."

Thẩm Vô Cữu và Thẩm Tư Lạc nghe xong có chút hối hận, hễ có thời gian là bọn họ lại kể cho nhị ca nghe chuyện trước kia, chỉ không kể chuyện về cái c.h.ế.t của phụ thân và đại ca, con người đều báo hỉ không báo ưu, cho dù đối mặt với người mất trí nhớ cũng vậy.

Nếu không phải hôm nay vô tình đụng phải tam ca gây ra chuyện này, cho dù tam ca tỉnh lại cũng sẽ giống như bọn họ, sẽ không nói với nhị ca về cái c.h.ế.t của phụ thân và các huynh, đến lúc đó sẽ bỏ lỡ cơ hội khôi phục trí nhớ.

Thẩm Vô Dạng gật đầu: "Câu nói của tam đệ dường như đã c.h.é.m vỡ sự hỗn độn trong đầu ta, điều đầu tiên ta nhớ đến chính là hình ảnh phụ thân và đại ca tử trận sa trường năm đó."

Năm đó khai chiến với Tuy Quốc, hắn không cùng lên chiến trường, mà được phụ thân phái đi dẫn binh tuần tra biên giới, lúc đó hắn tin chắc phụ thân và đại ca sẽ không sao, kết quả khi hắn trở về lại đón nhận tin dữ phụ thân và huynh trưởng tử trận.

Chỉ là một trận chiến nhỏ, rõ ràng ngay cả chủ tướng cũng không cần đích thân ra chiến trường, nhưng phụ thân lại nói muốn g.i.ế.c c.h.ế.t uy phong của Tuy Quốc, cổ vũ sĩ khí nên đích thân dẫn binh nghênh chiến.

Trận chiến đó chỉ cần người có chút kinh nghiệm tác chiến đều biết phụ thân và đại ca không thể tử trận, sau này hắn mới biết phụ thân phái hắn đi tuần tra là cố ý tách hắn ra.

"Thẩm Vô Dạng, sau khi ngươi đến Việt Quốc thì thật sự không nhớ gì sao?" Cảnh Huy Đế có chút không cam lòng hỏi, ông ta còn muốn xem Thẩm Nhị sau khi tỉnh táo sẽ không còn mặt mũi gặp người, đến đây tạ tội với ông ta.

Thẩm Vô Dạng cúi đầu chắp tay: "Thưa bệ hạ, quả thật không nhớ."

Cảnh Huy Đế có chút tiếc nuối, đột nhiên có chút nhớ nhung Thẩm Nhị khi còn giống một đứa trẻ.

"Trẫm vừa nhận được tin, thái tôn Việt Quốc nửa tháng trước đã đánh hạ Yến Quốc, cái gọi là ve sầu thoát xác chim sẻ rình mồi, trẫm đã sớm sai người đóng quân ở biên quan bên kia làm chim sẻ rình mồi."

Việt Đế đã có ý định để Việt Quốc liên thủ với Yến Quốc tấn công Khánh Quốc, vũ khí thuốc s.ú.n.g bên kia đương nhiên không động vào, một khi khai chiến, cho dù Yến Quốc có binh lực hùng hậu, không có thuốc s.ú.n.g chống lại, cũng sẽ rất nhanh diệt vong.

Lúc đầu để phòng ngừa Yến Quốc thừa cơ xâm nhập, quân biên quan ở nơi giao nhau giữa Khánh Quốc và Yến Quốc không được điều động đến, sau khi biết thái tôn Việt Quốc đột nhiên xuất binh tấn công Yến Quốc, ông ta đã ra lệnh, một khi Việt quân đánh hạ Yến Quốc, hoặc Yến Quốc may mắn thắng, quân ta có thể nhân lúc cả hai bên đều bị thương mà thừa cơ tấn công.
 
Chương 518: Chương 518


Ngay cả khi Việt quân dựa vào vũ khí thuốc s.ú.n.g đánh hạ Yến Quốc, vũ khí cũng không còn lại bao nhiêu, cộng thêm không có quân tiếp viện, Khánh quân có đủ vũ khí thuốc súng, căn bản không cần tốn nhiều sức lực là có thể chiến thắng.

Nói đến đây, Cảnh Huy Đế nhìn Sở Du Ninh, tất cả đều nhờ vào suy nghĩ và năng lực luôn khác người của khuê nữ, Yến Quốc không cần bọn họ tấn công đã tự diệt vong, giờ đây tứ quốc chỉ còn lại Khánh Quốc và Tuy Quốc.

"Bệ hạ anh minh!"

Thẩm Vô Dạng không biết trong này còn có công lao của Sở Du Ninh, nhưng Thẩm Vô Cữu thì biết, lúc trước hai người còn nói để tránh chiến tranh phải thống nhất tứ quốc, giờ xem ra, có sự việc ngoài ý muốn của công chúa, chỉ cần đánh hạ Việt Quốc là xong. Còn Tuy Quốc, nếu người lên ngôi là Kính Vương thì có lẽ không cần đánh nữa.

"Đất đai vừa chiếm được cần có người cai quản..."

Ánh mắt Cảnh Huy Đế dừng trên người Thẩm Vô Dạng và Thẩm Vô Cữu, nếu không biết Thẩm gia còn có người chờ Thẩm Vô Dạng về, để Thẩm Vô Dạng ở lại là tốt nhất.

Thẩm Vô Cữu biết giờ là lúc cần người nhưng cũng lo Cảnh Huy Đế sẽ giữ nhị ca lại, nhị tẩu còn đang chờ nhị ca trở về, tuy nhiên hắn nghe ra Cảnh Huy Đế còn ý chưa nói hết nên đành bình tĩnh lắng nghe.

Nhưng Sở Du Ninh có gì nói nấy lại không chịu được: "Phụ hoàng, nhị tẩu còn đang chờ nhị ca về đoàn tụ, người làm người đi."

Cảnh Huy Đế tức đến trợn mắt: "Trẫm có nói để hắn ở lại đâu."

"Vậy người nhìn huynh đệ bọn họ làm gì? Không phải là muốn giữ Thẩm Vô Cữu lại chứ? Như vậy người càng không làm người, để khuê nữ và con rể của mình phải xa nhau."

Cảnh Huy Đế tức cười: "Hắn trước là thần tử sau mới là con rể của trẫm, trẫm mà thật sự để hắn ở lại, hắn cũng phải ở lại."

Sở Du Ninh gật đầu: "Vậy ta trói hắn đi thì không tính là kháng chỉ."

Cảnh Huy Đế:...

"Được rồi, quốc gia không thể một ngày không có quân chủ, chuyện bên này xong, trẫm cũng nên lên đường hồi kinh, các ngươi cũng đi cùng." Hễ liên quan đến Thẩm gia là khuê nữ của ông ta lại nổi nóng, đúng là bảo vệ Thẩm gia không ai sánh bằng.

Thẩm Vô Cữu và Thẩm Vô Dạng đều thở phào nhẹ nhõm: "Tuân lệnh!"...

Thẩm Vô Phi hôn mê đến ngày hôm sau mới tỉnh.

Hắn ôm đầu đau nhức, nhớ lại chuyện hỗn loạn mình đã làm hôm qua, sắc mặt liền thay đổi, vội vàng xuống giường xông ra ngoài.

Trình An canh giữ ngoài cửa vội vàng ngăn hắn lại: "Tam gia, ngài định đi đâu?"

"Ngươi là... Trình An?" Thẩm Vô Phi nhìn Trình An, xác nhận đây là người từ nhỏ đã đi theo đệ đệ.

Trình An mừng rỡ: "Tam gia, ngài nhận ra thuộc hạ rồi sao? Quá tốt rồi!"

Hôm qua tam gia giống như ngay cả chủ tử cũng không nhận ra, may mà bệ hạ không truy cứu, nếu không thì không nói đến chuyện ám sát, chỉ riêng những lời tam gia nói cũng đủ khiến Thẩm gia rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

"Ta phải đi xin tội bệ hạ."

Thẩm Vô Phi lo lắng nhất chính là chuyện này, sợ rằng những lời mình nói, những việc mình làm hôm qua sẽ liên lụy đến Thẩm gia.

Thẩm Vô Phi hôn mê một đêm, đủ để hắn nhớ lại ký ức sau này, bao gồm cả những gì Việt đế nói hôm qua.

Nếu như ký ức chỉ dừng lại ở năm đó, hắn vẫn cho rằng đương kim là hôn quân, chỉ là sự thật chứng minh những gì Thẩm gia gặp phải có liên quan đến đương kim là không sai, nhưng cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho đương kim.
 
Chương 519: Chương 519


Nếu như vì hành vi hôm qua của hắn mà Thẩm gia bị tội, vậy thì phụ thân và đại ca thực sự c.h.ế.t oan.

"Tam gia, bệ hạ nói ngài bị bắt nhiều năm, bị Việt đế xúi giục là có thể hiểu được, bệ hạ đã không truy cứu tội ngài phạm thượng hôm qua." Trình An nói.

"Vậy thì tốt." Thẩm Vô Phi lập tức yên tâm.

Cũng đúng, nếu như thực sự bị tội, lúc này hắn hẳn đã bị giam giữ rồi.

Hắn ấn ấn cái đầu quấn băng, đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Hôm qua hình như ta thấy nhị ca rồi?"

Nói đến chuyện này Trình An cũng cười: "Tam gia, người hôm qua ngài thấy đúng là nhị gia, nói đến nhị gia..."

"Tam đệ, đệ tỉnh rồi!" Thẩm Vô Dạng dắt A Quy xuất hiện, kịp thời cắt ngang lời Trình An.

Từ hôm qua hắn đã nghe không ít chuyện xấu hổ về việc hắn "Mất trí nhớ", đặc biệt là những người bên cạnh công chúa luôn nhắc đến, cái mặt mo của hắn sắp không chịu nổi nữa rồi, giờ đến cả Trình An cũng đến góp vui thì chịu sao được.

Thẩm Vô Phi ngẩng đầu nhìn, thấy nhị ca trong trí nhớ dắt một đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi đi tới, đứa trẻ đó nhìn mày mắt giống hệt nhị ca, năm đó tin tức nhị ca mất tích truyền về, nhị tẩu sinh non, hắn nhớ trước khi đi còn mơ hồ nghe thấy tiếng trẻ con khóc chào đời, hẳn là đứa trẻ này rồi?

Thoáng cái đã bảy năm.

Nhìn lại nam tử phía sau nhị ca đã không còn là thiếu niên kiêu ngạo tùy hứng trong trí nhớ, mới giật mình nhận ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy.

Cảm giác khác hẳn với lúc chưa khôi phục trí nhớ hôm qua, lúc đó chỉ có xa lạ, giống như nghe chuyện của người khác, cũng không có hình dáng năm đó của đệ đệ để đối chiếu, giờ gặp lại, trong đầu hiện lên thiếu niên lang năm nào cười ngạo nghễ không biết sầu.

Giờ đây, hắn có thể cảm nhận được khí thế lạnh lùng và sát khí cố gắng che giấu tỏa ra từ người đệ đệ, trong mắt là sắc bén bất lộ, khóe miệng hơi mím trông già dặn chững chạc, nếu không cố ý thu liễm, khí thế toàn thân còn nặng hơn cả phụ thân năm đó, những thứ này không phải là thứ có thể tích lũy được ở nơi phồn hoa như kinh thành.

Cùng đến còn có Du Ninh công chúa và những người khác.

Ánh mắt Thẩm Vô Phi nhìn tiểu cô nương đi cùng đệ đệ hắn, tiểu cô nương mặc một chiếc váy đối khâm, đôi mắt hạnh trong veo, khuôn mặt tròn tròn trông rất xinh xắn đáng yêu, mái tóc đen chỉ được búi lên bằng một chiếc trâm, trông không có chút dáng vẻ nào của công chúa.

Nàng bước đi rất thoải mái tùy ý, khi nói chuyện với tứ đệ, đôi mắt chớp chớp như đang tính toán điều gì, tứ đệ cúi đầu nghe nàng nói, còn đưa tay véo nhẹ má nàng, cử chỉ thân mật vô cùng.

Thẩm Vô Phi liền nhớ đến chuyện trước đây khi chưa có trí nhớ đã giao thủ với cô nương này, bỗng thấy không còn mặt mũi nào đối mặt.

Nếu không phải lúc đó công chúa đủ lợi hại, nàng đã là vong hồn dưới đao của hắn, đến lúc đó, hắn g.i.ế.c thê tử của đệ đệ mình, kết cục cuối cùng chỉ có thể là huynh đệ trở mặt thành thù, không chỉ vậy nàng còn là công chúa, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Công chúa còn dẫn theo mấy người, hắn chỉ nhận ra một người trong số đó là tiểu muội Thẩm Tư Lạc, người trông có vẻ phúc hậu kia có chút quen mắt, còn có nam tử đi cùng tiểu muội.

Thẩm Vô Phi xoa xoa trán, chỉ bảy năm mà như cách cả một đời.
 
Chương 520: Chương 520


Sở Du Ninh thấy lần trước đến đây không chơi đùa thỏa thích, định ra cung đi dạo chơi cho đã, nghe Thẩm Vô Cữu nói đến thăm Thẩm Vô Phi cũng tiện đường đến luôn.

"Tam ca..." Thẩm Tư Lạc lần nữa nhìn thấy tam ca sống sờ sờ đứng trước mắt, kích động tiến lên vài bước, lại dừng lại: "Tam ca, huynh còn nhớ ta là ai không?"

Trong số mấy người anh, đại ca giống phụ thân rất uy nghiêm, không dễ gần, nhị ca có gì nói nấy, sẽ bảo vệ nàng ra, sau này vì đại ca và nhị ca đều theo phụ thân ra chiến trường, tam ca gánh vác mọi việc lớn nhỏ trong nhà, so với đại ca và nhị ca thì ôn hòa khéo léo hơn mấy phần, rất dễ nói chuyện, chỉ nhìn hắn sẽ không nghĩ hắn xuất thân từ gia đình võ tướng, ngược lại giống như công tử thanh nhã của nhà nào đó.

Thẩm Vô Phi nhìn đại cô nương đình đình ngọc lập, cố nén sự kích động trong lòng, gật đầu nói: "Là tiểu muội sao, tiểu cô nương năm xưa đã lớn rồi."

Tính ra cũng gần hai mươi rồi, nhìn thì có vẻ chưa xuất giá? Hắn nhớ năm đó lúc rời kinh mẫu thân hình như đã chuẩn bị hôn sự cho nàng.

Nghĩ đến có thể là vì chuyện của hắn nên mới xảy ra biến cố, sắc mặt Thẩm Vô Phi hơi trầm xuống.

Hôm qua trước khi hắn khôi phục trí nhớ, tứ đệ nói với hắn đều là báo hỉ không báo ưu, ví dụ như không hề nhắc đến mẫu thân, không cần nghĩ hắn cũng biết mẫu thân đại khái đã không còn.

Thẩm Tư Lạc mừng rỡ khôn xiết: "Quá tốt rồi! Tam ca nhớ ta, vậy chắc chắn cũng nhớ tam tẩu! Lần này ra ngoài còn có thể đưa tam ca và nhị ca về, ta không cần lo về bị mắng nữa rồi!"

Thẩm Tư Lạc vừa cười vừa quay người vùi vào vai Bùi Diên Sơ, năm xưa khi phụ thân và các huynh còn sống, ai dám coi thường Trấn Quốc tướng quân phủ, theo sau cái c.h.ế.t của phụ thân và đại ca, nhị ca và tam ca lại liên tiếp xảy ra chuyện, Trấn Quốc tướng quân phủ trong nháy mắt trở nên vắng vẻ, có người cho rằng Thẩm gia không may mắn, bảo mọi người tránh xa còn không kịp, mấy người tẩu tẩu càng phải chịu đủ lời gièm pha.

Mọi người đều biết nàng vui mừng không chỉ vì không lo bị mắng.

Bùi Diên Sơ vỗ vai Thẩm Tư Lạc an ủi, thê tử của hắn đêm qua đã kéo hắn khóc một trận, hôm nay tận mắt thấy tam ca của nàng thực sự bình an vô sự, lại không nhịn được nữa.

Thẩm Vô Phi nghe nàng ta nhắc đến tam tẩu, nghĩ đến năm xưa mình bỏ mặc thê tử vừa mới về nhà mà quyết liệt ra đi, trong lòng nghẹn lại.

Hắn không khỏi quan sát kỹ nam tử đang ôm Thẩm Tư Lạc, người này có khuôn mặt đẹp, mày mắt tuấn tú, ánh mắt đa tình, nhìn là biết chưa từng ra chiến trường.

Dường như có chút quen mắt, hình như là Bùi Lục năm xưa chơi cùng tứ đệ.

Tiểu muội sao lại đi với người này? Hắn nhớ người này hình như xuất thân từ tam phòng không được sủng ái nhất của Anh Quốc Công phủ?

Những chuyện này tạm thời không nói đến, Thẩm Vô Phi tiến lên vài bước: "Tham kiến công chúa."

Công chúa không để ý đến những lễ nghi này nhưng hắn không thể không biết lễ. Cho dù là gả thấp vào phủ tướng quân thì sự tôn quý của công chúa cũng cao hơn bọn họ.

Sở Du Ninh đối với tam ca có chút giống Thẩm Vô Cữu này vẫn rất có thiện cảm, hơn nữa cảm giác hắn ta mang lại cho nàng rất giống với đại ca nhà bên trong sách.
 
Chương 521: Chương 521


Nàng vội vàng xua tay: "Tam ca, khách sáo quá rồi, người một nhà không cần đa lễ."

Thẩm Vô Phi cười, công chúa gọi tam ca gọi rất thân thiết tự nhiên, người không biết còn tưởng nàng là muội muội của hắn.

"Nghe theo công chúa, sau này sẽ không như vậy nữa." Thẩm Vô Phi thuận theo.

Sau khi tất cả ký ức đều tỉnh táo, hắn vẫn nhớ hôm qua nghe đệ đệ nói một hồi, công chúa cũng đi cùng, chỉ nửa ngày ngắn ngủi đã đủ để nắm rõ tính tình của công chúa này.

Cho dù có đánh c.h.ế.t hắn cũng không ngờ được đệ đệ mà hắn thương yêu nhất lại có một ngày sẽ lấy công chúa, lấy công chúa trông có vẻ tôn vinh nhưng thực tế lại bị chế ước rất nhiều.

May mắn thay, tính tình của công chúa này rất tốt, căn bản không coi mình là công chúa, đặc biệt là hắn có thể may mắn nhớ lại mọi chuyện, đều là công lao của công chúa.

Nghĩ đến trước đó phụng mệnh phải bắt nàng, thậm chí cuối cùng còn muốn g.i.ế.c nàng, Thẩm Vô Phi trong lòng tự trách không thôi: "Trước đó..."

"Tam ca, huynh tỉnh lại là tốt rồi, công chúa còn muốn đưa A Quy ra khỏi cung chơi, vừa hay ba huynh đệ chúng ta ôn lại chuyện cũ." Thẩm Vô Cữu ngắt lời hắn, chuyện này nói riêng.

Hắn vẫn chưa được rảnh rỗi, không chỉ phải phụ trách thủ vệ hoàng cung, lại còn bị Cảnh Huy Đế triệu đến thương nghị chuyện sắp xếp nhân thủ, mãi đến lúc này mới có thể thoát thân.

Thẩm Vô Phi vốn thông minh nhạy bén, trong nháy mắt đã biết Thẩm Vô Cữu không muốn để hắn nói tiếp.

Sở Du Ninh gật đầu: "Đúng vậy! Tam ca, chúng ta đi dạo phố, mua đặc sản về nhà, huynh có muốn đi cùng không? Ta thấy huynh bỏ lại tam tẩu nhiều năm như vậy, tốt nhất nên mua chút đồ về dỗ dành tam tẩu."

Một công chúa đường đường chính chính muốn tặng đồ cho người khác đâu cần đích thân đi mua, huống chi công chúa lại lập đại công, những thứ trong quốc khố Việt Quốc và nội khố của Việt Đế đều do nàng lựa chọn, nàng còn nhớ đến chuyện đích thân đi mua, đủ thấy tấm lòng này đáng quý biết bao.

Thẩm Vô Phi càng thấy tính tình của công chúa đệ muội này tốt, mặc dù mở miệng mời huynh trưởng đi dạo phố không phải là chuyện mà một đệ muội nên làm.

Hắn cười nói: "Công chúa nhắc nhở đúng, ta nên suy nghĩ kỹ xem nên tặng lễ vật gì cho tam tẩu."

"Kẹo hồ lô." Sở Du Ninh buột miệng nói.

Thẩm Vô Cữu nhớ lại lễ vật mà công chúa lần đầu tiên tặng hắn chính là một bó kẹo hồ lô, không đúng, là bánh nếp tẩm đường, nghe nói là vì trời nóng kẹo hồ lô dễ tan chảy, không bán được mới đổi thành bánh nếp tẩm đường, hắn có chút nghi ngờ kẹo hồ lô ở đây có phải đã trở thành lựa chọn hàng đầu để tặng quà của công chúa hay không.

Thẩm Vô Phi nghi hoặc nhìn Thẩm Vô Cữu.

"Công chúa thích ăn kẹo hồ lô sao? Vậy lần sau ta mua cho A Quy cũng mua cho công chúa."

Thẩm Vô Dạng không nghĩ gì khác, trực tiếp coi nàng như trẻ con, theo hắn thấy kẹo hồ lô là đồ ăn vặt của trẻ con.

"Được thôi. Nhưng mà, nhị ca cũng thích ăn, hôm qua đến còn cầm kẹo hồ lô trên tay, tiếc là lúc đánh nhau làm rơi mất." Sở Du Ninh tiếc cho cây kẹo hồ lô hôm qua.

Thẩm Vô Dạng nhớ lại cảnh tượng hôm qua cùng A Quy l.i.ế.m kẹo hồ lô, đặc biệt là cúi đầu nhìn thấy ánh mắt con trai mong đợi được ăn thêm một miếng, lại muốn tìm khe đất chui xuống.

Trần Tử Thiện phì cười: "Đó là vì trước đó công chúa ném phò mã một mình ở trang viên dưỡng thương, áy náy nên định mua lễ vật tặng phò mã, kết quả trời nóng không có bán nên mua bánh nếp tẩm đường giống kẹo hồ lô."
 
Chương 522: Chương 522


Thẩm Vô Phi và Thẩm Vô Dạng đều cười, không thể tưởng tượng được biểu cảm của Thẩm Vô Cữu lúc đó, điều khiến họ an ủi là công chúa đường đường chính chính chịu mua đồ đích thân tặng phò mã của mình, chứng tỏ tình cảm của hai người lúc đó rất tốt.

Mặc dù họ chưa kịp hiểu rõ ngọn nguồn nhưng cũng biết cuộc hôn nhân này chỉ có thể là thánh thượng ban hôn, không thể là đệ đệ cầu cưới. Có trong tay ba mươi vạn quân Thẩm gia mà còn dám cầu cưới công chúa, trừ khi đầu óc bị gỉ sét.

"Bánh nếp tẩm đường đó còn hơn bất kỳ lễ vật nào ta từng nhận được." Thẩm Vô Cữu vẫn nhớ cảnh công chúa khiêng một bó bánh nếp tẩm đường về tặng hắn, thắp sáng cả cuộc đời lạnh lẽo cô đơn của hắn.

Thẩm Vô Phi nhịn cười gật đầu: "Vậy ta nghe theo công chúa, đến lúc đó sẽ tặng kẹo hồ lô cho tam tẩu."

"Ừm, ta nghe tam tẩu nói huynh vẫn chưa tặng nàng kẹo hồ lô." Hôm đó nàng vào phủ liền thả tinh thần lực ra, nóng lòng muốn xem những thứ thu hồi về nhập kho, sau đó nghe thấy mấy nữ nhân nói chuyện ở cửa phủ.

Thẩm Vô Phi ngẩn người, trong lòng đau nhói, hắn nợ nàng không chỉ một xuyến kẹo hồ lô.

Thẩm Vô Cữu xoa đầu Sở Du Ninh: "Tam ca nhớ rồi."

Thẩm Vô Dạng nghe xong cũng hỏi: "Công chúa, nhị tẩu của nàng có nói muốn gì không?"

Sở Du Ninh nghiêm túc nhớ lại: "Nhị tẩu nói nhị ca là đồ ngốc, cầm một xuyến kẹo hồ lô cưỡi ngựa đi vòng nửa thành, cuối cùng ăn vào toàn là cát."

Thẩm Vô Dạng gãi đầu: "Có chuyện này sao? Được rồi, lần này về tặng nàng ấy một xiên không có cát."

Mọi người:... Quả là có chút ngốc.

"Vậy ta đưa A Quy đi, ba huynh đệ các ngươi trò chuyện vui vẻ."

Sở Du Ninh thấy không có chuyện gì liên quan đến mình nữa, nắm tay A Quy, trước khi đi đột nhiên nhớ ra điều gì, ngẩng đầu hỏi Thẩm Vô Dạng: "Nhị ca, ta đã nói bảo vệ phụ hoàng thì sẽ đưa huynh đi chơi, huynh có muốn đi không?"

Trần Tử Thiện và những người khác đều không nhịn được cười, Thẩm Nhị gia vừa mới học làm người đã gây ra không ít chuyện hài hước.

Thẩm Vô Dạng vẻ mặt cứng đờ, sau đó cười lớn: "Có chuyện này sao? Ta không nhớ. Nhưng bảo vệ bệ hạ là bổn phận của thần tử, công chúa không cần để trong lòng."

Nếu không phải đôi mắt của công chúa quá sáng và nghiêm túc, hắn còn nghi ngờ nàng cố ý.

"Vậy được rồi, lần sau đưa huynh đi chơi cũng được." Sở Du Ninh gật đầu, dẫn theo mọi người đi.

Ba huynh đệ trở về điện.

Thẩm Vô Cữu vừa cười vừa không cười nhìn Thẩm Vô Dạng: "Nhị ca, thật ra huynh vẫn nhớ đúng không?"

Thẩm Vô Dạng lại cứng đờ, đối diện với ánh mắt thấu suốt của đệ đệ, đành xấu hổ gật đầu.

"Thật ra, ta lại mong nhị ca không nhớ." Không nhớ khoảng thời gian bị đối đãi và thuần dưỡng như dã thú.

Thẩm Vô Dạng biết đệ đệ thương mình: "Chỉ cần còn sống để đoàn tụ với các ngươi, những chuyện đó không là gì cả, nghĩ theo hướng tốt thì cũng coi như là trong họa được phúc."

Thẩm Vô Cữu biết nhị ca đang an ủi mình, ai muốn đổi lấy năng lực bằng cái giá như vậy.

Thẩm Vô Phi phụ họa: "Nhị ca nói đúng! Cũng coi như trong họa được phúc."

"Tam ca giờ đã nhớ lại mọi chuyện rồi sao?" Thẩm Vô Cữu lo lắng hỏi.

Thẩm Vô Phi không nhịn được ôm chầm lấy Thẩm Vô Cữu, vỗ vai hắn, vẻ mặt an ủi: "Là chúng ta làm ca ca không tốt, vốn tưởng có thể để ngươi làm tiểu bá vương ở kinh thành tiêu d.a.o cả đời, cuối cùng lại để ngươi gánh vác cả Thẩm gia."
 
Chương 523: Chương 523


Thẩm Vô Dạng gật đầu: "Đúng vậy, là chúng ta làm ca ca vô dụng, vốn muốn để ngươi sống vui vẻ, ngược lại lại để ngươi gánh vác nhiều như vậy."

Đệ đệ là con út do mẫu thân sinh ra, cũng nhỏ hơn bọn họ nhiều tuổi, bọn họ vốn đã định sau này không cần đệ đệ ra chiến trường, Thẩm gia có bọn họ gánh vác là được, ai ngờ...

Thẩm Vô Cữu cười: "Đều là người một nhà, nhị ca, tam ca khách sáo làm gì. Nhưng mà nếu năm đó các huynh tiết lộ cho ta biết một chút, có lẽ ta đã sớm điều tra ra, các huynh cũng không phải chịu nhiều khổ sở như vậy."

Thẩm Vô Phi và Thẩm Vô Dạng nhìn nhau, thở dài: "Cũng may là không tiết lộ cho ngươi biết, nếu không thì hại ngươi, hại cả Thẩm gia rồi."

Bản thân Thẩm Vô Phi chính là vì nhận được mật thư của nhị ca, còn chưa đến biên quan đã bị ám sát, sau hắn, có lẽ thái hậu chưa chắc đã không nghĩ đến chuyện động đến Thẩm gia, trong đó có thể là bị Cảnh Huy Đế ngăn cản.

Huynh đệ mấy người ngoài hàn huyên còn phải thống nhất lời nói đối ngoại, cũng như nhanh chóng nắm bắt mọi tin tức.

Khi nhắc đến thí nghiệm trên người ở địa cung, Thẩm Vô Phi và Thẩm Vô Dạng đều hít một hơi, không nhịn được sờ sờ người mình, may mà không ghép chân thú hay tay thú gì.

"Chẳng lẽ chỉ có huyết mạch Thẩm gia mới có thể thành công?" Thẩm Vô Phi cau mày, hắn không nhớ tổ tiên Thẩm gia có người nào là dị nhân dị sĩ.

Thẩm Vô Cữu nhìn hai ca ca: "Nhị ca, tam ca, các huynh cũng có thể điều khiển Thái Khải Kiếm đúng không?"

Thẩm Vô Dạng và Thẩm Vô Phi ngẩn người, nhìn nhau, gật đầu.

"Năm đó phụ thân bảo ta thử, ta phát hiện không có gì khó chịu nên giả vờ không điều khiển được." Thẩm Vô Dạng nói.

"Ta cũng vậy." Thẩm Vô Phi gật đầu.

Năm đó có lời đồn ai có thể điều khiển Thái Khải Kiếm thì sẽ là Trấn Quốc tướng quân đời tiếp theo, mặc dù Thẩm gia không coi trọng lời đồn này nhưng nếu bọn họ điều khiển được mà đại ca không điều khiển được, chắc chắn sẽ khiến đại ca khó xử.

"Vậy thì hợp lý rồi, chỉ có người có thể điều khiển Thái Khải Kiếm mới có khả năng thí nghiệm thành công."

Đêm qua hắn đã thảo luận vấn đề này với công chúa, công chúa nghi ngờ hai ca ca đều có thể điều khiển Thái Khải Kiếm.

"Thì ra là vậy."

Hai người cũng không hỏi Thẩm Vô Cữu biết được bằng cách nào, huynh đệ mấy người tiếp tục hàn huyên.

Khi biết được công chúa vô tình thanh trừng triều đình Khánh Quốc, lại một mình làm loạn Việt Quốc, khiến Việt Quốc nhanh chóng diệt vong, Thẩm Vô Dạng và Thẩm Vô Phi càng thêm kinh sợ về công chúa đệ muội này.

*

Tòa tiên cung từng được đồn là xây cho Phúc Vương giờ đã thành một đống đổ nát, Cảnh Huy Đế đứng bên cạnh, phía sau là Thẩm Vô Cữu cùng các huynh đệ, kể lại mọi chuyện xảy ra trước khi tiên cung này sụp đổ.

Những gì Thẩm Vô Dạng nói trước đó đều là thật, sau khi bị bắt đến Việt Quốc, những gì hắn hiểu về địa cung này chỉ là những mảnh ký ức rời rạc.

Thẩm Vô Phi cũng vậy, chỉ nhớ mình bị tiêm một ống thuốc, sau đó toàn thân như bốc cháy, từng mạch m.á.u đều bị xé rách, ngay cả hắn cũng không biết mình đã c.h.ế.t rồi sống lại, hay vốn dĩ chưa từng chết.

Người biết nhiều nhất lại là Thẩm Vô Cữu, Thẩm Vô Cữu kể hết những gì có thể kể, cho dù Cảnh Huy Đế không tin cũng không có cách nào kiểm chứng.

Cuối cùng, hắn đề nghị: "Bệ hạ, nơi này từng được dùng để làm nhiều chuyện trái với luân thường đạo lý, không nói đến sát khí nặng nề, chỉ riêng những thứ do Phúc Vương chế tạo ra cũng không biết có sinh ra khí độc hay không, thần cho rằng nên cách ly nơi này, lập thành cấm địa."

Cảnh Huy Đế thấy có lý, bèn hạ lệnh, từ đó nơi này được lập thành cấm địa, không cho người đến gần. ...

Ba ngày sau, Cảnh Huy Đế dẫn quân trở về triều, Thẩm Vô Cữu đảm nhiệm trách nhiệm hộ giá, chức tướng quân của Thẩm Nhị và Thẩm Tam là được truy phong sau khi chết, nay sống lại, bệ hạ vẫn chưa nói gì, hai người liền lấy thân phận là người nhà của Trấn Quốc tướng quân cùng về kinh.

Lần này, ngoài sử quan, tất cả các đại thần đều ở lại để cai quản lãnh thổ mới của Khánh Quốc, còn võ tướng thì để lại Thôi tướng quân và bộ tướng của ông ta, còn phong tước cho không ít người có công, mỗi người thống lĩnh binh mã để bảo vệ thành trì, biên chế hộ tịch cho bách tính Việt Quốc.

Thẩm Vô Cữu còn để Trình An đi làm một việc mà ngay cả hắn cũng thấy hoang đường.

Vì một đường hộ giá đoàn xe của hoàng đế trở về kinh, đi đi dừng dừng, đến kinh thành thì đã vào hạ.

Nghe nói đại quân dẫn quân trở về triều, cả kinh thành đều sôi sục, hay nói đúng hơn là từ khi liên tiếp có tin thắng trận truyền về, cả Khánh Quốc đều hân hoan vui mừng.

Đặc biệt là Trấn Quốc tướng quân phủ, từ khi nghe tin đại quân dẫn quân trở về triều, phủ đệ chỉ thiếu điều lau sạch từng cọng cỏ, nghênh đón tướng quân của bọn họ trở về.

Khi đại quân sắp trở về, cách vài ngày lại có người trở về báo tin đã đến đâu, mấy vị phu nhân của Thẩm gia đều ngóng trông, đặc biệt là Thẩm Tư Lạc và A Quy còn đến chiến trường, mặc dù nhận được thư nhà nói mọi chuyện đều tốt nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy thì sao có thể yên tâm được.

Nhị phu nhân vừa đưa di cốt của Thẩm Nhị trở về kinh thì nghe nói nhi tử theo công chúa đến biên quan, lúc này còn đâu mà buồn, chỉ hận không thể chạy đến biên quan bắt thằng nhóc con kia về đánh cho một trận.

Ban đầu nghe nói Khánh Quốc đánh lui Việt quân, nghĩ rằng cũng nên trở về rồi, kết quả chờ mãi, mong mãi, lại mong đến tin Khánh Quốc sắp tấn công Việt Quốc, nàng ta suýt ngất xỉu, nếu không phải Đại phu nhân và Tam phu nhân ngăn cản, nàng ta đã chạy đến biên quan để đưa con về.

Nàng ta đã mất phu quân, nếu lại mất đi đứa trẻ thì thật sự không còn cách nào sống nổi.

"Trở về rồi! Trở về rồi! Đại quân trở về rồi!"

Người hầu phụ trách đi dò la tin tức vui mừng chạy về báo tin, đến cả giày rơi cũng không thèm để ý.

Mấy vị phu nhân đang sốt ruột chờ đợi ở trong sảnh lập tức đứng dậy.

"Trở về đến đâu rồi?"

"Đã đến ngoài thành chưa?"

"Có gặp được Tứ gia của các người không, còn có cả công chúa và những người khác không?"

Người hầu vội nói: "Đã đến cách ngoài thành mười dặm rồi."

Mấy vị phu nhân đều thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng trở về rồi."

Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói:

"Bệ hạ có chỉ, lệnh cho nữ quyến nhà Thẩm gia ra ngoài thành nghênh giá!"
 
Chương 524: Chương 524


Tiếng nói sang sảng vang vọng khắp phường Vĩnh An, ngay cả Trấn Quốc tướng quân phủ bên cạnh cũng nghe rõ mồn một.

Hoàng thượng chỉ đích danh nữ quyến Thẩm gia ra ngoài thành nghênh giá! Đây là chuyện xưa nay chưa từng có, nếu nói rằng hiện tại trong phủ tướng quân chỉ còn lại mấy vị phu nhân tọa trấn, cần phải phái người đại diện cho Trấn Quốc tướng quân phủ đi nghênh giá thì còn dễ nói, nhưng chẳng phải Thẩm Ngũ đã dẫn quân trở về rồi sao?

Cho nên trong mắt mọi người, việc nghênh giá đột ngột này không phải là vinh dự, ngược lại rất có thể là tin tức không tốt.

Mấy vị phu nhân trong sảnh sắc mặt cũng thay đổi, lúc ra ngoài cửa phủ thì cấm quân đến truyền thánh chỉ đã cưỡi ngựa rời đi.

"Đại tẩu, không phải là lão tứ xảy ra chuyện gì chứ?" Nhị phu nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y Đại phu nhân, chỉ cảm thấy nửa bầu trời trên đầu như muốn sụp xuống.

"Nhị đệ muội đừng hoảng, tứ đệ trước đó gửi thư về nhà nói rằng mọi chuyện đều tốt, còn gửi cả chữ viết của A Quy về nữa, sẽ không có chuyện gì đâu."

Đại phu nhân nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Nhị phu nhân, trong lòng cũng bảy phần trên tám phần bất an, nhưng nàng ta không thể hoảng.

Tam phu nhân thấy hai đứa cháu gái cũng sợ hãi, xoa đầu chúng, tỉnh táo nói: "Đại tẩu, nhị tẩu, đại quân đã đến cách ngoài thành mười dặm rồi, chúng ta phải nhanh chóng thay lễ phục đi nghênh giá."

Đại phu nhân và Nhị phu nhân gật đầu, dù thế nào thì cũng phải đi nghênh giá.

Mấy vị phu nhân thay lễ phục, dắt theo A Vân và A Như, mang theo gia binh, lên xe ngựa đi ra ngoài thành.

Sau khi người nọ trở về truyền thánh chỉ, không đến nửa buổi, không chỉ phường Vĩnh An mà cả kinh thành đều biết hoàng thượng chỉ đích danh nữ quyến Thẩm gia đi nghênh giá, nhìn xe ngựa Thẩm gia ra khỏi thành, có người thì hâm mộ nhưng phần lớn là thương cảm, đều cho rằng Thẩm gia e rằng lại gặp chuyện không may, nếu không thì cũng sẽ không để nữ quyến Thẩm gia đi nghênh giá.

Hoàng thượng thân chinh xuất chinh chưa đầy nửa năm đã diệt được Việt Quốc, tin tức Việt Quốc diệt vong truyền về hầu như không ai dám tin, Việt Quốc đứng đầu ba nước, áp bức Khánh Quốc nhiều năm như vậy lại cứ thế mà diệt vong?

Vì vậy, không chỉ hai bên đường phố trong thành chật ních bách tính, mà ngay cả ngoài thành cũng đen nghịt một phiến, văn võ bá quan đều có mặt, đứng đầu là Nhị hoàng tử được giao trọng trách giám quốc.

Khi biết hoàng thượng cho mấy vị tẩu tẩu trong nhà ra ngoài thành nghênh giá, Thẩm Vô Cấu cũng rất bất ngờ, sợ các nàng nghĩ nhiều nên đã phái thân tín đi nói một tiếng, bảo các nàng yên tâm, đừng lo lắng.

Mặc dù đại quân chỉ cách ngoài thành mười dặm, muốn phái người đi tận mắt xác nhận cũng không khó, nhưng hắn không thể, sẽ bị coi là tội dòm ngó hành tung của hoàng đế, tuy nhiên hắn hiểu tứ ca, nếu tình hình thực sự không ổn, không thể không có một lời nhắn nhủ nào truyền về.

Khi Đại phu nhân và những người khác đến ngoài thành, nghe thân tín của Thẩm Vô Cấu nói vậy, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.

Nghĩ đến lúc lão ngũ dẫn mười vạn quân mã hồi kinh, cả kinh thành đều chấn động, các đại thần trong triều dâng sớ tham tấu Thẩm gia mưu phản chất thành đống, ngay cả các nàng cũng suýt nữa tưởng lão ngũ không màng đến Thẩm gia mà có mưu đồ khác, may mà bệ hạ đích thân giải thích, nói là lo Việt Quốc sẽ kéo quân đánh thẳng xuống nên mới cho lão ngũ dẫn quân về bảo vệ kinh sư.
 
Chương 525: Chương 525


Sau đó bệ hạ đột nhiên quyết định thân chinh, trực tiếp giao Tứ hoàng tử cho lão ngũ bảo vệ, lúc này mọi người đều biết bệ hạ tin tưởng Thẩm gia rồi, dù sao sau khi Du Ninh công chúa rời đi, bệ hạ gần như ăn ngủ cùng Tứ hoàng tử. ...

Ngoài cửa thành, văn võ bá quan ngóng trông, đứng trên lầu thành cũng có thể mơ hồ nhìn thấy cờ xí của Khánh Quốc đang tung bay trong gió, đại quân cách ngoài thành mười dặm kéo dài mười dặm nữa cũng không thấy hết.

Thẩm Vô Cữu mặc chiến giáp màu bạc khi xuất chinh cưỡi ngựa bảo vệ bên cạnh ngự giá, phía sau ngự giá là xe ngựa của công chúa, sau đó là xe ngựa của Hứa Hàm Nguyệt, tiếp nữa mới là xe ngựa của Thẩm gia.

Càng đến gần kinh thành, tâm trạng vốn nóng như lửa đốt của mọi người đột nhiên lắng xuống, từng người đều yên lặng suy nghĩ lung tung.

Thẩm Tư Lạc cảm thấy lần này về nhất định sẽ bị mắng một trận, dẫn A Quy đi một chuyến mà gần một năm, thực ra lúc đầu trên đường nàng ta đã có chút hối hận, bởi vì nghĩ đến nhị tẩu, nhị ca không còn nhị tẩu chỉ còn lại một mình A Quy, nếu lần này ra ngoài mà A Quy xảy ra chuyện gì, nàng ta có đền mạng cũng không bù đắp được.

Nàng ta nhìn nhị ca đang cưỡi ngựa bên ngoài, sự áy náy trong lòng giảm đi đôi chút. May mà nàng ta đã đưa A Quy về bình an vô sự, còn đưa cả nhị ca và tam ca về nữa.

Trần Tử Thiện nhìn chiếc hà bao thê tử thêu cho hắn trước khi đi, bên trong là một lá bùa bình an, đã gần mười tháng kể từ khi hắn rời đi, mặc dù hắn có viết thư về nhà nhưng cũng biết thư chưa chắc đã đến tay thê tử, không biết thê tử thế nào rồi, có bị ả đàn bà độc ác kia bắt nạt không.

Trước đây thê tử và hắn như người dưng nước lã, ả đàn bà độc ác kia cho rằng thê tử không hợp với hắn nên cũng lười phí tâm cơ đối phó, giờ thê tử đã chung lòng với hắn, nhất định sẽ chọc tức bà ta, bà ta nhất định sẽ trút giận lên người thê tử.

Lần này Hứa Hàm Nguyệt cũng đi cùng, ngồi một mình một xe ngựa, ngay sau xe ngựa của Sở Du Ninh, ban đầu những người không biết chỉ nghĩ Hứa Hàm Nguyệt là người trong lòng của Khương Trần, đợi đến khi nhìn thấy xe ngựa sắp xếp cho nàng ta ngay sau xe ngựa của Du Ninh công chúa, còn ở trước xe ngựa của Thẩm gia thì cảm thấy thân phận của cô nương này không bình thường, mọi người đều nghi ngờ đây là mỹ nhân mà bệ hạ mang về định nạp vào cung.

"Công chúa thẩm thẩm, con có cao hơn không?" A Quy hỏi.

Trên đường đi, A Quy lúc thì cưỡi ngựa cùng cha, lúc thì cưỡi ngựa cùng công chúa thẩm thẩm, thỉnh thoảng cũng được tam thúc bế sang cưỡi cùng, có cha thương, lại thêm một tam thúc, A Quy cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.

Sở Du Ninh đối diện với ánh mắt chờ mong của đứa trẻ, dứt khoát gật đầu: "Có, không chỉ cao hơn mà còn khỏe hơn."

Còn đen hơn một chút, hy vọng nhị tẩu sẽ không chê lúc nhận con.

"Mẫu thân có nhận ra con không nhỉ?" A Quy sờ mặt.

Sở Du Ninh vuốt vuốt búi tóc của hắn: "Yên tâm, đến lúc đó mẫu thân của con chỉ sợ không rảnh để ý đến con đâu."

A Quy quay đầu nhìn cha mình, người thỉnh thoảng lại nhìn về phía trước, lại có chút ngồi không yên, mắt sáng lên thì thầm: "Công chúa thẩm thẩm, có phải mẫu thân nhìn thấy cha sẽ không rảnh đánh con không?"
 
Chương 526: Chương 526


"Hôm nay không rảnh, ngày mai nhất định sẽ rảnh."

Sở Du Ninh véo má nó, tàn nhẫn đánh tan ảo tưởng của nó, nàng chính là người từng trải.

"Á?" A Quy cúi đầu, còn chưa về đến nhà mà nó đã thấy m.ô.n.g mình đau rồi.

"Ngoan nào, dám làm thì phải dám chịu, thẩm thẩm sẽ ở bên cạnh cổ vũ A Quy."

A Quy bĩu môi: "Công chúa thẩm thẩm, con bị đánh, không cần cổ vũ."

"Vậy đợi mẫu thân của con đánh xong ta sẽ đưa con ra ngoài chơi."

Thẩm Vô Cữu đi trước khẽ cười: "Rồi lại tiếp tục bị đánh sao?"

Sở Du Ninh thúc ngựa đi song song: "Ngươi không biết đâu, nhị ca đã về rồi, xa cách đã lâu, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chỉ sợ đến lúc đó không có thời gian để ý đến A Quy nữa."

"Công chúa thẩm thẩm, mẫu thân phải nhóm lửa nấu cơm cho cha ăn nên không có thời gian để ý đến con sao?" A Quy ngẩng đầu hỏi.

Sở Du Ninh nhìn đôi mắt ngây thơ trong sáng của A Quy, xoay mặt nó lại nhìn về phía trước: "Đúng!"

Thẩm Vô Cữu lúc đầu mặt đen lại, nghe nàng nghiêm túc gật đầu thì lại không nhịn được cười, kéo A Quy sang bên mình, nói cho nó biết tại sao đến lúc đó cha mẹ không có thời gian để ý đến nó.

Thẩm Vô Phi thỉnh thoảng lại sờ chiếc hộp nhỏ buộc trên lưng ngựa, càng đến gần kinh thành, tim hắn đập càng nhanh, đúng là về quê lại thấy sợ, trong đầu đủ mọi dự đoán, nhiều năm trôi qua, cô nương năm xưa có còn nhận ra hắn không, nhận ra rồi thì sẽ phản ứng thế nào.

Lúc này, hai người đều không biết Cảnh Huy Đế đã âm thầm phái người đi trước một bước về truyền đạt lệnh cho nữ quyến Thẩm gia ra ngoài thành nghênh giá.

Lại nửa canh giờ sau, nghi trượng của hoàng đế cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Người thúc ngựa đi trước là Trấn Quốc tướng quân oai phong lẫm liệt, cùng đi với Trấn Quốc tướng quân còn có Du Ninh công chúa đã nổi tiếng khắp thiên hạ.

Du Ninh công chúa vẫn như lúc xuất chinh, một thân trang phục cưỡi ngựa màu đỏ đen, mái tóc dài buộc cao dùng trâm cài tóc buộc lại, đúng là oai phong lẫm liệt.

Phía sau bọn họ mới là ngự giá của hoàng đế, trên đó có ngự tọa, thánh thượng thân chinh khải hoàn đang ngồi trên đó, uy nghiêm nhìn khắp thiên hạ.

Trương ma ma ôm Tứ hoàng tử đã cao hơn một chút, tha thiết nhìn công chúa của bà ta từ một chấm nhỏ càng ngày càng gần.

Công chúa của bà ta cuối cùng cũng đã trở về!

Những ngày công chúa rời đi, bà ta đều biết tin tức của công chúa từ phủ tướng quân, một công chúa đường đường chính chính không có lý gì lại viết thư cho một nô tì như bà ta, cho nên công chúa có lời gì đều dặn phò mã viết vào thư nhà gửi về, công chúa còn gửi về không ít đồ ăn ngon, đồ chơi hay ho cho Tứ điện hạ, những thứ này đủ chứng minh nàng sống rất tốt.

Sở Du Ninh dùng tinh thần lực quét thấy trong số những người xếp hàng chào đón bên ngoài thành có Đại phu nhân, bên phía văn võ bá quan còn có Trương ma ma, cùng đứa trẻ Trương ma ma đang bế trên tay.

"Thẩm Vô Cữu, ta thấy Tiểu Tứ rồi."

Sở Du Ninh buông một câu như vậy, đã thúc ngựa đi trước.

Thẩm Vô Cữu không cần quay đầu lại cũng biết sắc mặt của bệ hạ chắc chắn lại đen rồi, nếu không phải bệ hạ vẫn luôn ngăn không cho nàng đi trước, nàng đã chạy về từ lâu rồi.

Sở Du Ninh kéo ngựa lại, lập tức có người tiến lên giúp nàng dắt ngựa, văn võ bá quan liếc nhìn thánh giá vẫn còn ở phía sau, lại nhìn Du Ninh công chúa đã xuống ngựa, đồng loạt cúi người hành lễ.
 
Chương 527: Chương 527


"Tham kiến công chúa!"

Lần cúi đầu này đều là phát ra từ nội tâm, dù là Thẩm Vô Cữu hay Cảnh Huy Đế đều không che giấu chiến tích của Sở Du Ninh, trong các chiến báo truyền về, công lao của Du Ninh công chúa là hiển hách nhất, hiện tại ai mà không biết Du Ninh công chúa chỉ thân một mình vào thành, một mình bắt được hoàng đế Việt Quốc, chiến sự mới có thể kết thúc nhanh như vậy, Việt Quốc mới có thể diệt vong nhanh như vậy.

Chưa hết, Khánh Quốc có thể chế tạo ra thuốc s.ú.n.g cũng là công lao của công chúa, lúc công chúa mới xuất chinh, bệ hạ đã tuyên bố chuyện này khiến cả triều đình chấn động, không còn ai cho rằng bệ hạ lúc trước muốn tăng thêm thực ấp cho công chúa là không nên.

Trước đây công chúa ở kinh thành làm náo loạn cả triều đình, trở thành quỷ kiến sầu, hiện tại mang theo vinh quang trở về, mọi người đều tâm phục khẩu phục, chỉ mừng là Khánh Quốc có một công chúa như nàng.

"Không cần đa lễ."

Sở Du Ninh phất tay, nói với Đại phu nhân bên kia: "Hôm nay mấy vị tẩu tẩu ăn mặc thật đẹp, Thẩm Vô Cữu bọn họ ở phía sau, có bất ngờ lớn đấy. Ta đi xem Tiểu Tứ trước."

Đại phu nhân thấy Sở Du Ninh như vậy thì hoàn toàn yên tâm, nếu có chuyện gì xảy ra, công chúa tuyệt đối sẽ không vui vẻ thế này.

Mấy vị phu nhân nhìn nhau cười, không biết từ lúc nào công chúa đã trở thành kim chỉ nam của phủ tướng quân.

Bất ngờ hay không không quan trọng, chỉ cần mọi người đều bình an trở về là tốt.

Cục bột vì là hoàng tử nên đương nhiên đứng cùng Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử dẫn đầu bá quan nghênh giá.

Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử vốn định tiến lên nói chuyện, thấy nàng một lòng hướng về Tiểu Tứ thì thôi, chuyên tâm chờ thánh giá đến.

Trương ma ma kích động nhìn công chúa của bà ta đi tới, hình như lại cao hơn một chút, cái bánh bao nhỏ vẫn luôn bị chê bai cũng lớn hơn rồi, có lẽ là vì luôn ra ngoài đánh trận, trên mặt không còn trắng trẻo mịn màng như lúc rời kinh, nhìn cũng không thấy đen, cái này không sao, công chúa đã trở về thì dưỡng lại là được.

Thấy thịt trên mặt nàng không rụng đi bao nhiêu, Trương ma ma gật đầu yên tâm, ăn uống tốt là được.

Khi Sở Du Ninh đi đến chỗ cục bột, cục bột đã không chịu nằm trong lòng Trương ma ma nữa, chạy nhảy khắp nơi, có nhiều người như vậy mà nó cũng không sợ, còn thò đầu ra nhìn người này nhìn người kia, bị người ta phát hiện thì chạy mất, lắc lư đáng yêu vô cùng.

Cục bột quay lại nhìn thấy Sở Du Ninh mặc y phục màu đen đỏ, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn nàng, chân ngắn tiến lên rồi lại dừng lại.

Sở Du Ninh dừng lại nhìn nó, cục bột hôm nay mặc áo bào hoàng tử được may đo riêng, vì người nhỏ không chịu được nặng, không giống như hai hoàng huynh của nó, trên người đeo một đống ngọc bội tượng trưng cho thân phận cao quý. Cục bột tròn vo mập mạp trước kia đã cao lên không ít, trông không còn là một cục thịt nữa.

Nàng không khỏi nghĩ đến năm ngoái cũng vào khoảng thời gian này, cục bột bò ra từ sau bồn hoa, nắm lấy chân nàng đứng dậy, từ đó trở thành trách nhiệm của nàng.

Trương ma ma cũng muốn xem Tứ hoàng tử còn nhớ tỷ tỷ của mình không nên cũng không lên tiếng, muốn xem nó có phản ứng gì khi gặp tỷ tỷ.

Không ngoài dự đoán, dưới ánh mắt của mọi người, cục bột nhanh chóng chạy đến chỗ Sở Du Ninh, ôm lấy chân nàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngay khi mọi người tưởng rằng nó vẫn nhận ra tỷ tỷ này thì nó giơ móng vuốt nhỏ ra lấy hà bao đeo ở thắt lưng Sở Du Ninh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top