Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Dịch 

Chương 358: Chương 358


"Đó là vì mọi người còn chưa biết Khánh Quốc chúng ta cũng chế tạo được vũ khí thuốc súng, đợi đến khi thiên lôi của chúng ta nổ, lúc đó sĩ khí tự nhiên sẽ tăng vọt."

Đúng vậy, thiên lôi, Việt Quốc có hỏa lôi, bọn họ có thiên lôi, trời còn có thể không chế ngự được lửa sao?

"Còn lâu mới đủ." Thôi tướng quân nhìn sa bàn thở dài.

Một tháng trước, một lô vũ khí được bí mật đưa tới, đợi nhìn thấy từng thùng vũ khí thuốc s.ú.n.g độc quyền của người Việt Quốc bày ra trước mắt, bọn họ tự tát mình mấy cái thật mạnh mới xác định được đó không phải là mơ.

Lúc đó, bọn họ biết, Khánh Quốc của bọn họ được cứu rồi, xương sống bị uốn cong của Khánh Quốc sắp thẳng lại rồi! Muốn để Khánh Quốc một lần nữa trở thành nước đứng đầu tứ quốc không còn là chuyện viển vông nữa.

Chỉ là lúc này khai chiến, vũ khí thuốc s.ú.n.g của đối phương đầy đủ, bọn họ mới chỉ đưa tới đợt đầu tiên, bên kinh thành hẳn đã nhận được tin cấp báo, chiến lược của mọi người là, chỉ cần Việt quân không động, kéo dài được ngày nào hay ngày đó, tốt nhất là có thể kéo dài đến khi đợt vũ khí thứ hai được đưa tới.

Có lẽ Việt quân cũng biết bên này cần thời gian để đưa yêu cầu về kinh thành xin chỉ thị, cũng không vội đánh, năm vạn quân chính là dùng để uy hiếp, bọn chúng đoán chắc Khánh Quốc sẽ không đánh mà hàng.

Lại qua năm ngày, sĩ khí của Khánh Quốc không dễ dàng bị Việt quân mắng cho chùng xuống, cho đến ngày này, Việt quân bắt được trinh sát mà Khánh Quốc phái ra, trói vào giá làm bia tập bắn, ép Thôi tướng quân phải hạ lệnh đánh.

Tính từ lúc phát đi tin cấp báo đã nửa tháng, viện binh từ kinh thành hẳn đã trên đường tới, chỉ cần bọn họ chống đỡ được nửa tháng nữa là có thể đợi được viện binh.

Thôi tướng quân hỏi bộ tướng: "Đã bố trí ổn thỏa chưa?"

"Đã làm theo lời tướng quân, chỉ chờ tướng quân hạ lệnh!"

"Tốt! Vậy thì để Việt Quốc cũng nếm thử sự lợi hại của thiên lôi Khánh Quốc chúng ta."...

Thôi tướng quân sải bước đến trận địa hai quân đối đầu, nhìn đối phương lấy chiến sĩ của bọn họ làm trò vui, mặt lạnh như băng sai người khiêng một thùng thiên lôi lên, ước lượng tầm bắn, mở thùng, lấy một quả đặt lên máy b.ắ.n đá.

Những binh lính bên cạnh nhìn thấy cái vò này, có người nhận ra đây chính là thứ giống hệt với hỏa lôi mà Việt Quốc mang ra để khoe khoang, có người không hiểu nổi lúc đại địch đang ở trước mặt thì ném một cái vò qua có ý nghĩa gì.

Lúc vũ khí được đưa tới đều được ghi rõ tầm bắn, vì sợ đánh rắn động cỏ, càng vì vũ khí thuốc s.ú.n.g đắt đỏ, sau khi nhận được bọn họ cũng không dám tùy tiện thử, vừa hay, hôm nay có thể dùng Việt quân để thử sức mạnh của thiên lôi này.

Thôi tướng quân đích thân dùng đuốc châm ngòi, một chữ "Thả!"

Pháo đầu tiên của Khánh Quốc lập tức được b.ắ.n ra, cháy đến vò đựng thuốc s.ú.n.g thì vừa vặn rơi vào giữa quân địch.

Ầm!

Việt quân lúc đầu còn tưởng Khánh quân bị chọc tức, ném đá qua, không để ý, cho đến khi tiếng nổ vang lên, cho đến khi người bên cạnh bị nổ tung, bụi đất tan đi, tại chỗ nổ ra một cái hố, Việt quân mới phản ứng lại!

"Thằng rùa nào bất cẩn châm hỏa lôi! Không c.h.ế.t thì xuống chịu phạt!" Tiểu tướng mắng.

"Thưa tướng quân, là từ phía Khánh quân ném qua." Có tiểu binh to gan nhắc nhở.

Tiểu tướng đó trực tiếp quất cho tiểu binh đó một roi: "Không thể nào! Khánh quân sao có thể có hỏa lôi!"
 
Chương 359: Chương 359


Còn bên Khánh Quốc, sau khi im lặng một lúc thì bùng nổ tiếng reo hò như sấm.

"Khánh Quốc có cứu rồi! Khánh Quốc chúng ta cũng có hỏa lôi rồi!"

"Không, là thiên lôi! Vũ khí của Khánh Quốc chúng ta gọi là thiên lôi!"

"Thằng cháu! Ông đây là thiên lôi!"

Tiếng hò hét thô lỗ của Khánh quân đi kèm với một quả thiên lôi nữa được ném xuống, hoàn toàn phá vỡ đội hình của Việt quân.

Không, cũng chẳng có đội hình gì, nhiều nhất là tụ lại một chỗ, vì bọn chúng tự phụ hỏa lôi có thể đánh bại tất cả, ngay cả tướng lĩnh được phái tới cũng chỉ là một tiểu tướng.

Đợi đến khi Việt quân phản ứng lại muốn xếp trận phản công thì lại có tiếng nổ liên tiếp truyền đến từ phía sau, tiếp theo là tiếng g.i.ế.c chóc vang trời.

Ngoài chiến trường này, Thôi tướng quân đã sớm cho các bộ tướng khác chia quân làm hai đường, một đội quân vòng ra phía sau bao vây, một đội quân khác đi chặn những người có thể chạy về cầu viện, kéo dài thời gian hết sức có thể, để chờ kinh thành đưa đợt vũ khí tiếp theo tới.

Việt Quốc dựa vào hỏa lôi mà khinh địch tự phụ, sẽ không ngờ rằng bọn họ dám vòng ra phía sau đại bản doanh của bọn chúng.

Việt Quốc dựa vào vũ khí thuốc s.ú.n.g mà kiêu ngạo quá lâu, đã quên mất cách đánh trận, luyện binh cũng không để tâm, binh khí càng không theo kịp, không dựa vào hỏa lôi, hai quân đối đầu thì cao thấp lập tức phân định.

Việt quân rất nhanh phát hiện ra đao trên trường mâu của Khánh quân rất khác, giống như đao của tử thần, chuyên thu hoạch mạng người, huống hồ, Việt quân khinh địch chỉ phái năm vạn quân, giờ Khánh quân có vũ khí tương tự, lại phái ra mười lăm vạn quân, có thể nói là nghiền ép toàn diện, không lâu sau Việt quân đã bị đánh tan tác, cuối cùng c.h.ế.t thì chết, không c.h.ế.t thì đều trở thành tù binh.

Chỉ tiếc, chặn được người đưa tin nhưng không chặn được pháo hiệu của bọn chúng.

Tin Khánh Quốc có vũ khí thuốc s.ú.n.g truyền đến doanh trại Việt Quốc, lúc này các tướng lĩnh Việt Quốc vẫn đang ôm ả đào vui vẻ, nghe thấy một tiếng "Báo!" dài.

Bọn chúng còn tưởng tin thắng trận truyền đến, cười lớn nâng ly ăn mừng.

"Khánh quân chắc là sợ quá nên đầu hàng rồi ha ha..."

"Lũ nhũn như con chi ấy mà dám đối đầu với chúng ta, đầu hàng còn có thể giữ được toàn thây."

"Xem ra lại có thể đổi một đợt kỹ nữ trong doanh trại rồi."

Đợi đến khi binh lính truyền tin vào nói Khánh Quốc đã có vũ khí thuốc súng, năm vạn quân mà bọn chúng phái đi đều trở thành tù binh, lương thảo và vũ khí đều bị Khánh quân thu làm chiến lợi phẩm, mấy vị tướng trong doanh trại như bị đóng đinh tại chỗ, hoàn toàn không dám tin.

"Khánh Quốc sao có thể có hỏa lôi!" Chủ tướng Việt Quốc hung hăng đẩy kỹ nữ trong lòng xuống đất, kỹ nữ đó sợ hãi vội vàng bò dậy theo nhạc công lui ra khỏi doanh trại.

"Chẳng lẽ thật sự bị Khánh Quốc chế tạo ra? Không thể nào, chúng ta trấn thủ biên quan nhiều năm, đối với vũ khí thuốc s.ú.n.g có thể nói là quen thuộc không gì quen thuộc hơn, chẳng phải vẫn không thể hiểu được nó được làm bằng gì sao? Ta không tin Khánh Quốc có thể hiểu được."

Hơn nữa, biết được sức mạnh của vũ khí này lớn đến mức nào, để đảm bảo Việt Quốc mãi mãi độc tôn, để không bị đoạt quyền, công thức chỉ nằm trong tay bệ hạ, ngay cả người chế tạo vũ khí thuốc s.ú.n.g cũng là tử sĩ, nếu nói có kẻ phản bội thì càng không thể.
 
Chương 360: Chương 360


Có thể nói, đừng nói Khánh Quốc không biết công thức, ngay cả Việt Quốc cũng chỉ có bệ hạ biết. Ồ, còn có Phúc Vương năm xưa được tiên nhân báo mộng biết, chỉ là Phúc Vương bế quan thanh tu nhiều năm, những năm này chưa từng lộ diện, có người đoán là bị bệ hạ giam lỏng, chính là sợ ông ta tiết lộ công thức thuốc s.ú.n.g ra ngoài.

"Bất kể Khánh Quốc có được hỏa lôi này bằng cách nào, lần này chiến sự thất bại truyền đến tai bệ hạ thì ngươi ta đều không có kết cục tốt đẹp. Năm vạn quân không được thì mười lăm vạn, bản tướng không tin Khánh Quốc có thể chống đỡ được."

Mười ngày sau, Việt Quốc lại tập hợp mười lăm vạn đại quân áp sát biên giới, có hỏa lôi thu được trước đó cộng thêm số vốn có, Khánh Quốc cũng có thể chống đỡ một thời gian, để phân tán hỏa lực còn đặc biệt chia quân thành nhiều đường đi ra ngoài.

Thôi tướng quân lại lệnh cho những người còn lại rút về thành, chuẩn bị phòng thủ, lần này Việt Quốc binh lâm thành hạ là chắc chắn, bọn họ chỉ có thể cố thủ thành trì, chờ viện binh từ hậu phương.

Trước khi bỏ doanh trại, ông ta còn lệnh cho binh lính dưới quyền dùng rơm rạ làm người rơm đặt trong trại, dùng kế khiến người Việt Quốc tưởng rằng bọn họ đã bỏ doanh trại rút lui vào ban đêm, đến lúc đó lửa sẽ chiếu người rơm lên lều trại, tạo ra ảo giác có người trong doanh trại.

Đêm đó Việt quân nhận được tin, quả nhiên phái người bao vây doanh trại, vẫn không sửa được tật tự phụ, trực tiếp dùng hỏa lôi oanh tạc, kết quả đương nhiên là nổ một trận không có gì. ...

Càng đến gần biên quan, gió cát càng lớn, khói bụi cũng càng ít.

Sở Du Ninh quen chạy trước, từ xa đã nghe thấy tiếng nổ mơ hồ, khói mây trên bầu trời phía xa báo hiệu bên kia đang giao chiến, nàng biết sắp đến thành Ung Hòa rồi.

Nàng đang định giơ roi thúc ngựa, đột nhiên kéo mạnh dây cương, ôm A Quy xuống ngựa ngay lập tức.

A Quy theo công chúa thẩm thẩm gây chuyện nhiều cũng nhạy bén, nhỏ giọng: "Công chúa thẩm thẩm, sao vậy ạ?"

Sở Du Ninh "Suỵt" với hắn, vỗ đầu ngựa, để nó ra ven đường ăn cỏ.

Con đường bọn họ đang đi hiện tại hai bên đều là núi, mặt bên kia của ngọn núi bên trái... Sở Du Ninh đã xem bản đồ, nếu nàng không nhớ nhầm thì bên kia là Việt Quốc.

Sở Du Ninh dắt A Quy tìm một tảng đá bên đường ngồi xuống, từ hà bao của nàng lấy ra mấy quả dại hái được trên đường, cắn rốp rốp.

A Quy quen chui vào lòng công chúa thẩm thẩm, tiện tay xoa xoa m.ô.n.g nhỏ. Cưỡi ngựa rất vui nhưng cưỡi lâu cũng đau mông.

Hắn nhìn quanh bốn phía, không thấy có ai: "Công chúa thẩm thẩm, chúng ta đang đợi tứ thúc bọn họ sao?"

Sở Du Ninh nhìn về phía ngọn núi hoang vu tiêu điều: "Đến rồi."

"Phỉ phui! Cuối cùng cũng ra rồi! Mẹ kiếp! Đã lâu không chịu cơn tức này rồi, nếu Khánh quân không biết điều, cần gì chúng ta phải băng qua cả một ngọn núi, sớm muộn gì cũng phải đầu hàng, cứ phải tỏ ra khí khái."

"Để bọn chúng xem thử cái giá của khí khái là gì, ha ha!"

"Nghe nói nữ nhân Khánh Quốc vừa mềm mại vừa trắng trẻo, chúng ta bắt đầu từ làng nào?"

"Giết đến đâu tính đến đó, dù sao đợi tướng quân của chúng ta đánh vào thì những người này chẳng phải đều trở thành chiến lợi phẩm sao, chúng ta chỉ hưởng thụ trước thôi."

Mười mấy nam nhân mặc quân phục cầm vũ khí từ trên núi đi xuống, miệng chửi rủa om sòm.
 
Chương 361: Chương 361


Bọn chúng bám vào cây trượt xuống theo sườn núi, thấy nữ tử và đứa trẻ đang nghỉ ngơi bên đường dưới chân núi, nữ tử trông có vẻ mềm mại yếu đuối rất dễ bắt nạt, lại nhìn xung quanh, không có ai khác.

Những người này trao đổi ánh mắt dâm đãng, đi về phía nữ tử.

A Quy vùi vào lòng công chúa thẩm thẩm, thò đầu ra nhìn trộm rồi nhanh chóng vùi vào lại.

"Ha ha! Đứa trẻ kia sợ chúng ta!" Những người đó vênh váo tiến lên: "Sợ là đúng rồi."

Sở Du Ninh cúi đầu nghịch búi tóc của A Quy, bình tĩnh chờ cá tự đưa đến.

"Nàng ta có phải ngốc không?"

Thấy Sở Du Ninh không phản ứng, tên râu quai nón cầm đầu huýt sáo, dùng mũi d.a.o chọc vào mặt Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh ngẩng đầu, hai ngón tay kẹp lấy mũi dao, bẻ một cái, mũi d.a.o gãy đôi, từ kẽ tay nàng bay đi, đ.â.m thẳng qua quần của nam nhân, nếu không phải người phía sau né nhanh thì cũng trúng đao.

Đồng bọn nhìn xuống quần của tên râu quai nón, chờ m.á.u chảy xuống nhưng không đợi được máu, chỉ đợi được tiếng nước nhỏ tí tách xuống đất.

Tên râu quai nón đã sớm sợ đến mất tiếng, đứng im không nhúc nhích.

"Thẩm thẩm, hắn tè ra quần rồi!" A Quy chỉ vào tên râu quai nón che miệng cười khúc khích.

"Ừ. Hắn sợ tè ra quần." Sở Du Ninh dắt A Quy đứng dậy.

Đồng bọn của tên râu quai nón thấy hắn vẫn đứng im không nhúc nhích, vội tiến lên đẩy hắn: "Thập Trưởng, còn tè được chứng tỏ không bị thương, chỉ là bị cắt thành quần đũng thôi."

Tên Thập Trưởng kia cuối cùng cũng hoàn hồn sau cơn kinh hoàng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hắn nhìn tiểu cô nương và đứa trẻ trước mặt, vừa giận vừa sợ.

Hắn lùi lại một bước, sắc mặt trở nên tàn nhẫn: "Đánh cho ta! Ai bắt được tiểu nương tử này thì được hưởng dụng trước!"

A Quy lập tức trốn ra sau tảng đá, một đường đi đến đây, công chúa thẩm thẩm đã dẫn hắn đánh không ít kẻ xấu, hắn hiểu.

Sở Du Ninh đứng trước tảng đá, khoảng cách này nếu A Quy có chuyện gì thì có thể kịp thời bảo vệ, đánh nhau cũng không làm A Quy bị thương.

"Ta đi trước."

"Dựa vào đâu mà ngươi đi trước, ta đi trước!"

"Vậy thì cùng đi, cùng vui! Ha ha..."

Tiếng cười dâm đãng của nam nhân kia đột nhiên dừng lại, trong miệng bị nhét một cục đá, lực va chạm của cục đá khiến hắn lùi lại mấy bước.

Những người còn lại nhìn xuống chân Sở Du Ninh đang hạ xuống, có chút nghi ngờ mình hoa mắt, bọn chúng không khỏi nâng cao cảnh giác, cầm đao xông lên.

Sở Du Ninh nghiêng người, trước tiên nắm lấy tay của tên đi đầu, giật một cái rồi vặn một cái, đoạt lấy đao, sau đó giơ chân đá ngang người đó bay ra ngoài, sức mạnh kinh người đánh ngã mấy người.

Trong quá trình đánh nhau, phạm vi di chuyển của nàng luôn giữ ở trước tảng đá, tuyệt đối không để người khác có cơ hội làm A Quy phía sau bị thương.

Không lâu sau, trên mặt đất đã nằm la liệt một đám người, cuối cùng chỉ còn lại tên Thập Trưởng kia còn đứng, đang run rẩy muốn châm ngòi hỏa lôi mang theo.

Sở Du Ninh đưa tay ra sau, A Quy lập tức chạy tới đặt tay lên.

Hoàn cảnh mạt thế khiến người ta phải cẩn thận đề phòng tai nạn xảy ra, Sở Du Ninh sẽ không để đứa nhỏ rời khỏi phạm vi bảo vệ của mình.

Nàng một tay dắt A Quy, một tay cầm đao đi về phía tên nam nhân kia.

Tên nam nhân kia thấy châm ngòi không cháy, dứt khoát ném hỏa lôi ra sau, quay người bỏ chạy.
 
Chương 362: Chương 362


Sở Du Ninh vung đao lên, dùng thân đao đỡ lấy cái tiểu bình kia, vung về phía tên nam nhân, bình đập trúng vào gáy tên nam nhân, đập hắn ngã xuống đất, cái bình lăn trên mặt đất mà không vỡ.

Sở Du Ninh nhìn con đường lúc nãy, thấy Trần Tử Thiện bọn họ vẫn chưa đuổi tới, liền tiến lên học theo động tác của tên này lúc nãy, dùng mũi đao nâng mặt hắn lên.

"Lần trước người nói muốn hưởng dụng ta hình như là Dự Vương Việt Quốc của các ngươi? Hắn cũng bị ta dọa tè ra quần, ngươi được đối xử như Dự Vương, vui không?"

Tên này phải một lúc sau mới phản ứng lại được là đang nói đến Dự Vương, trong lòng bỗng dâng lên nỗi bi thương.

Ngươi nói ngay từ đầu là Dự Vương thì chúng ta cũng không khinh địch như vậy rồi.

"Nghe nói các ngươi muốn tàn sát thôn làng?" Mũi đao của Sở Du Ninh chọc chọc bên đầu hắn.

"Không có, chúng ta chỉ đi ngang qua." Tên nam nhân thực sự sợ nàng đ.â.m d.a.o vào cổ mình, cẩn thận dịch đầu sang một bên, kiên quyết phủ nhận.

"Nữ tử Khánh Quốc rất mềm?" Đao của Sở Du Ninh lại chọc sang một bên khác.

Nam nhân liếc nàng một cái, điên cuồng lắc đầu, không mềm chút nào, còn là một cỗ máy g.i.ế.c người chạy bằng cơm. Giơ tay nhấc chân còn đáng sợ hơn cả hỏa lôi của bọn chúng.

Sở Du Ninh cảm thấy Trần Tử Thiện bọn họ sắp đuổi tới, dùng cán đao trực tiếp đánh cho hắn bất tỉnh, cuối cùng dùng đao vỗ vỗ mặt hắn: "Không ai nói với các ngươi rằng trên đường gặp trẻ con và nữ nhân đi một mình thì tuyệt đối không được trêu chọc sao?"

Nàng không biết là câu nói này ở mạt thế có tác dụng, nhưng ở thời cổ đại, trẻ con và nữ nhân đi một mình là dễ bị trêu chọc nhất.

Đợi Trần Tử Thiện và những người khác đuổi theo, trên mặt đất đã nằm la liệt một đám người, công chúa và A Quy đang lột đồ của những người đó, lột xong một người lại bị công chúa ném chất đống.

Mọi người: ...

Động tác quen thuộc, hình ảnh quen thuộc lại tái diễn, tư thế ném người của công chúa vẫn ung dung như vậy.

"Công chúa, những người này là ai?"

Thẩm Tư Lạc xuống ngựa chạy nhanh tới, trên đường di chuyển, kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng ta đã luyện rất tốt.

Chưa đợi Sở Du Ninh trả lời, đội quân phía sau cũng đã hùng hổ đi tới, cờ xí phấp phới, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển.

Đội quân hành quân muốn khóc, nguyên soái vì đuổi theo công chúa mà rút ngắn quãng đường hơn dự kiến, ngựa và xe đều chạy hỏng mấy chiếc.

Nếu không phải bọn họ liều mạng đuổi theo, nguyên soái đã bỏ bọn họ lại tự mình chạy đi đuổi công chúa rồi, bởi vì một đường này có công chúa ở phía trước dọn đường, bọn họ căn bản không cần trinh sát dò đường, công chúa luôn có thể nhanh chóng tìm ra nơi cắm trại tốt nhất, hơn nữa có công chúa ở đó, nơi cắm trại không cần quá cầu kỳ, ban đêm thú dữ cũng không dám tới gần.

Bọn họ vẫn còn ở trong địa phận Khánh Quốc, nhìn thấy năm nghìn quân lính, dù là sơn tặc gan to đến đâu cũng không dám cướp, mấy nhóm xuất hiện duy nhất vẫn là vì công chúa và những người khác đi đầu, sơn tặc tưởng chỉ có mấy người này dễ bắt nạt, kết quả đều rơi vào tay công chúa, bị đánh cho mặt mũi bầm dập.

Công chúa không có thời gian lên núi dời kho của sơn tặc, vì thế sai người đi thông báo cho huyện lệnh quản lý khu vực đến bắt người, bảo huyện lệnh đó kiểm kê tiền bạc trên núi, lấy tiền đó mua lương thực đưa đến biên quan.
 
Chương 363: Chương 363


Cho dù nơi này gần biên quan xa kinh thành, huyện lệnh nhất thời vẫn chưa biết đến uy danh của Du Ninh công chúa, chỉ cần hỏi thăm một chút cũng sẽ biết, Du Ninh công chúa có quyền giám sát bách quan, có thể c.h.é.m trước tấu sau, nếu không sợ công chúa tính sổ sau này thì chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.

Thẩm Vô Cữu nhìn về phía thành trì thấy khói đen bốc lên, nhíu mày, ra lệnh cho đội quân đi trước, lát nữa hắn cưỡi ngựa nhanh cũng có thể đuổi kịp.

Công chúa hẳn cũng đã nhìn thấy bầu trời bên kia như thế nào rồi, nàng biết nặng nhẹ, sẽ không lưu luyến cướp bóc vào lúc này.

Thẩm Vô Cữu xuống ngựa, tiến lên nhìn nam nhân chỉ còn mặc mỗi quần lót trên mặt đất.

Hắn có nên mừng vì thê tử không lột sạch quần áo của người này không? Nếu không hắn sợ mình không kiềm chế được muốn g.i.ế.c người.

Thẩm Vô Cữu nhìn sang một lớn một nhỏ đang ngồi xổm trên mặt đất đếm tiền, khóe miệng giật giật.

Hắn còn lo A Quy quá nhỏ không chịu được nỗi khổ hành quân, kết quả thê tử dẫn người của nàng tách khỏi đội quân, vì không đi đầu, còn có thể dành thời gian chờ bọn họ hội hợp, mệt thì ôm A Quy nằm trên ván xe dựa vào chăn mềm, để ngựa chở đi.

Thường thì khi đội hành quân đến nơi cắm trại sẽ phát hiện công chúa và những người khác đã nấu cháo và nướng khoai lang, v. v. Ban đêm chỉ dựng một cái lều cho hai nữ một trẻ ngủ.

Như vậy, A Quy tuy trên đường gầy gò nhưng không bị bệnh, còn cả ngày nhảy nhót theo công chúa thẩm thẩm đánh sơn tặc, hái quả dại ven đường, tinh thần rất tốt.

Ánh mắt Thẩm Vô Cữu tiếp tục nhìn vào đống quần áo bên cạnh, sắc mặt khựng lại.

"Quân phục Việt Quốc? Đây là Việt quân?"

Sắc mặt hắn ngưng trọng đi tới, dùng kiếm lật lật, quả nhiên là quân phục Việt Quốc.

"A? Việt quân Quốc? Đây là muốn bao vây từ phía sau à!" Trần Tử Thiện dù không hiểu đánh trận, cũng biết kẻ địch vòng ra phía sau sẽ có kết cục như thế nào.

"Đây chẳng lẽ là hỏa lôi của Việt Quốc? Hóa ra hỏa lôi trông như thế này, ném ra còn tưởng là hũ dưa muối." Bùi Diên Sơ tiến lên nhặt cái hũ nhỏ đậy kín mít trên mặt đất.

Mặc dù không ai biết vũ khí thuốc s.ú.n.g của Việt Quốc làm như thế nào, nhưng hỏa lôi trông ra sao thì đã sớm không còn là bí mật.

"Cho ta xem." Thẩm Tư Lạc cũng nhích tới.

Người duy nhất không hứng thú với cái hũ này chính là Khương Trần, hắn đã suýt bị thứ này nổ chết, hơn nữa hắn cũng biết trên xe chở đồ tiếp tế của bọn họ phần lớn đều là thứ này.

"Bọn chúng nói muội tử Khánh Quốc vừa mềm mại vừa trắng trẻo, còn nói muốn đồ sát thôn trang, ta liền cho bọn chúng biết muội tử Khánh Quốc mềm thế nào."

Sở Du Ninh tùy tiện lấy một mảnh vải gói số bạc lục soát được rồi ném cho Thẩm Tư Lạc quản, đây là kinh phí của đội.

Mọi người nghe xong không khỏi sợ hãi, nếu không phải công chúa phát hiện kịp thời, để đám người này tràn vào thôn trang gần đó, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Đối phương ngay cả ngụy trang cũng không thèm ngụy trang, hiển nhiên là không sợ bị phát hiện.

Thẩm Vô Cữu lập tức sai người lần theo dấu vết tìm lên núi, quả nhiên thấy có một cửa động, đi vào trong không thấy điểm cuối, xem ra là xuyên qua cả ngọn núi, nhìn cũng không giống mới đào, hẳn là đã tồn tại từ lâu.

"May mà công chúa phát hiện bọn chúng đi từ đây, nếu không dù hôm nay may mắn g.i.ế.c được đám người này, ngày khác vẫn có một đám khác từ đầu bên kia núi chui qua." Bùi Diên Sơ nói.
 
Chương 364: Chương 364


"Bên kia núi từng là thành trì của Khánh Quốc, bên này là thành trì biên quan xây dựng sau khi cắt nhượng, con đường ngầm này có lẽ là nhiều năm trước dân làng ở đây để tiện đi đến thành trì bên kia núi đã nghĩ cách đục thông."

Thẩm Vô Cữu phỏng đoán, có thể xuyên qua cả ngọn núi đương nhiên không thể chỉ dựa vào sức người, hẳn còn có yếu tố tự nhiên hình thành.

Hắn gọi tướng lĩnh trong năm nghìn người tới: "Hành Vân, ngươi dẫn năm trăm người đi từ đây qua, nếu có thể lẻn vào doanh trại quân địch đốt lương thảo, phá hủy vũ khí thuốc s.ú.n.g của chúng thì tốt nhất, nếu không thì tìm cơ hội quấy rối hậu phương quân địch, phối hợp với bên này đánh từ trong ra ngoài."

"Tuân lệnh!" Hành Vân vẻ mặt phấn khích nhận lệnh, nhanh chóng điểm binh, mang đủ lương khô tiến vào hang động.

Hành Vân chính là tiểu tướng lần trước bị quản gia kia dẫn đến bắt Sở Du Ninh, lần này nghe nói Thẩm Vô Cữu dẫn binh xuất chinh, hắn tự mình xin đi theo.

Tướng lĩnh giỏi không nhất định phải là người g.i.ế.c địch trên chiến trường, chỉ huy chiến cục ở hậu phương xoay chuyển tình thế cũng có thể khiến người ta bội phục.

Sở Du Ninh nghe nói con đường này có thể thông đến kho hàng của đối phương, cũng khá muốn nhận nhiệm vụ này.

Nàng cảm thấy nhiệm vụ này rất hợp với mình, nhưng tình hình bên chiến trường còn chưa biết thế nào, chuyện này vẫn nên thôi.

Thẩm Vô Cữu lại phái người canh giữ cửa ra vào này, đề phòng đội của Hành Vân xảy ra chuyện lại để quân địch mò tới, còn những kẻ kia cũng bị trói lại ném vào động giam giữ trước.

Sắp xếp xong mọi việc, đoàn người tiếp tục lên đường, không bao lâu sau đã đuổi kịp đội quân hành quân đi trước.

Càng gần đến Ung Hòa thành, càng bắt đầu xuất hiện những người dân chạy loạn, vừa nghe nói thành sắp phá, sắc mặt mọi người đều ngưng lại, toàn lực tiến về phía trước.

*

Thôi tướng quân đoán không sai, sau khi Việt quân nổ tung doanh trại, bước tiếp theo chính là tiến đến gần thành trì, ông ta cũng không trông mong số binh lực phân ra kia có thể ngăn cản được đại quân Việt Quốc, chỉ là có thể phân tán bớt thì phân tán bớt, nếu có thể thoát được thì còn có thể quay về tiếp viện.

Nhưng mới hai ngày, binh lính trên tường thành đã đổi một đợt lại một đợt, quân kỳ không ngừng phất lên truyền đạt chỉ thị chiến đấu, người này ngã xuống lại có người khác đứng lên.

Để ngăn quân địch trèo lên tường thành, ngoài gỗ lăn, bọn họ còn treo rơm đã buộc sẵn trên tường thành, đốt lửa tạo thành một đường lửa ngăn quân địch trèo lên, còn đá thì liên tục được đưa lên thành, máy b.ắ.n đá không đủ thì dùng người ném.

Hiện trường liên tục vang lên tiếng nổ, tên b.ắ.n như mưa, cả tòa thành gần như chìm trong lửa đạn khói súng.

Ngay cả Thôi tướng quân để cổ vũ tinh thần cũng đã đích thân lên lầu thành giữ thành.

"Tướng quân, vũ khí thuốc s.ú.n.g của chúng ta sắp hết rồi." Bộ hạ vội vàng đến bẩm báo.

"Còn lại mấy cái?"

Trên mặt Thôi tướng quân có vết m.á.u đã khô, không còn nhìn ra được diện mạo ban đầu, chỉ có đôi mắt sắc bén như dao.

"Chỉ còn năm cái."

"Tên lửa thì sao?"

"Cũng chỉ còn hơn chục cái."

Thôi tướng quân lại c.h.é.m c.h.ế.t một tên địch trèo lên, quay người hét: "Mọi người cố gắng thêm một chút nữa, viện binh sắp đến rồi!"

"Khánh Quốc của ta bị ức h.i.ế.p nhiều năm, không dễ dàng gì mới đứng lên được, tuyệt đối không thể ngã xuống!"
 
Chương 365: Chương 365


Giữ thành ngày đêm, mặc dù có người mất đi ý chí chiến đấu, cũng có người đã hoàn toàn đánh ra được khí thế, những người này đều lớn tiếng hưởng ứng.

"Tuyệt không ngã xuống! Tuyệt không ngã xuống!"

Lúc này dưới thành, tướng lĩnh quân địch đột nhiên vung tay ra lệnh ngừng chiến.

Thôi tướng quân không biết đối phương đang giở trò gì nhưng vẫn nâng cao cảnh giác, để mọi người nhanh chóng khiêng thương binh xuống cứu chữa.

Tướng lĩnh quân địch cưỡi ngựa đi ra, nói với Thôi tướng quân trên thành: "Đầu hàng đi! Biết đâu bệ hạ của các ngươi đã phái người đến giao thành trì, hoặc ký kết hiệp ước chư hầu rồi. Đừng giống như Thẩm tướng quân năm đó, hai mươi vạn đại quân c.h.ế.t oan, ha ha..."

Chư hầu chính là mất đi chủ quyền, hoàn toàn dựa vào Việt Quốc mà sống, từ nay về sau bị Việt Quốc điều khiển.

Cho dù trước đây năm nào cũng tiến cống, ít nhất chủ quyền vẫn nằm trong tay Khánh Quốc.

"Bệ hạ Khánh Quốc của ta thà rằng vong quốc, cũng tuyệt đối không làm chư hầu cho Việt Quốc các ngươi!" Giọng nói của Thôi tướng quân vang dội và kiên định.

"Là cái gì cho các ngươi dũng khí đó? Là thứ các ngươi gọi là thiên lôi của sao?"

Tướng lĩnh quân địch cười lớn: "Nói cho ngươi biết, cho dù các ngươi giữ được cửa thành thì hậu viện cũng đã cháy rồi, lúc này đây, những người dân xung quanh hẳn đang đau khổ chờ các quân gia các ngươi đi cứu họ đấy, ngươi lập tức ra lệnh đầu hàng có lẽ còn kịp."

Thôi tướng quân nghe vậy, quay đầu nhìn về hướng trong thành, tức giận nắm chặt tay, mắt đỏ ngầu: "Đồ cầm thú! Hai quân giao chiến, không g.i.ế.c tù binh, không đồ sát bách tính, các ngươi không xứng làm cường quốc!"

Ngày đó ông ta cũng từng nghĩ đến việc trói tù binh vào doanh trại làm mồi nhử, nhưng biết được phong cách chiến đấu của Việt Quốc, ông ta không nỡ ra tay, không ngờ Việt Quốc lại vòng ra phía sau họ tàn sát thôn làng.

"Thắng làm vua, thua làm giặc, muốn trách thì trách quốc gia của ngươi không đủ mạnh."

"Bách tính vô tội! Đây không phải là quốc gia không đủ mạnh, mà là đối thủ không phải người!"

"Đúng là không phải người, Việt Quốc là thần. Thế nào? Muốn đầu hàng thần không?"

Nói xong, viên tướng đó hét lớn với Khánh quân trên thành: "Khánh quân nghe đây, bổn tướng ở đây hứa chỉ cần các ngươi đầu hàng, ta sẽ không giết!"

Khánh quân trên thành, có người còn mang thương tích trên người, có người bị bỏng trên mặt vẫn đang chiến đấu, nghe vậy đều nắm chặt tay, tức giận không thể kìm nén.

Có người nghe vậy, đối mặt với mũi giáo của quân địch dưới thành cũng bắt đầu do dự lùi lại, Thôi tướng quân thấy vậy liền rút kiếm g.i.ế.c chết.

Ông ta giơ cao thanh kiếm còn nhuốm máu, vẻ mặt lạnh lùng: "Chỉ cần thánh chỉ của bệ hạ chưa đến thì không được hàng! Ai dám hàng, xử như quân phản loạn!"

Biện pháp cứng rắn của Thôi tướng quân nhất thời trấn áp được lòng quân đang d.a.o động.

"Thôi Ngụy, ngươi tưởng Khánh Quốc chế tạo ra hỏa lôi là có thể đứng lên sao? Bổn tướng sẽ cho ngươi thấy thế nào là mơ hão!" Nói xong, viên tướng đó vung tay: "Đẩy lên!"

Rất nhanh, một hàng xe được đẩy lên từ phía sau, trên xe có giá đỡ, trên giá đỡ đặt một vật hình ống dài bằng sắt, ngửa lên, đầu trước có một miệng loe lớn, hướng thẳng về phía Khánh Quốc.

Thôi tướng quân nhìn thấy liền thấy không ổn.

"Đây là vũ khí mới nhất mà Việt Quốc chúng ta chế tạo ra, hỏa pháo! Các ngươi còn cho rằng có hỏa lôi là có thể đánh bại Việt Quốc chúng ta sao? Việt Quốc chúng ta mấy chục năm nay cũng không phải không làm gì cả."
 
Chương 366: Chương 366


Hỏa pháo! Nghe tên thôi cũng biết là lợi hại hơn hỏa lôi.

Lòng quân vừa được trấn áp lại bắt đầu d.a.o động, nhất là nhìn thấy mấy khẩu hỏa pháo đó nhắm vào họ, cái miệng loe đen ngòm như cửa tử mở ra, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng họ.

"Ha ha! Sợ rồi chứ? Vừa nãy cho các ngươi cơ hội đầu hàng các ngươi không đầu hàng, giờ thì muộn rồi!"

Viên tướng đó cười lớn một cách điên cuồng, sau đó ra lệnh: "Châm lửa cho bổn tướng, để chúng nếm thử cảm giác bị nổ tung cửa thành là như thế nào."

Chỉ thấy một hàng lính giơ đuốc lên, định châm ngòi hỏa pháo.

Lúc này, Khánh quân chỉ cảm thấy việc họ liều mạng giữ thành hai ngày qua là một trò hề, đối phương hoàn toàn chỉ đang chơi đùa với họ.

Có lẽ điều duy nhất đáng an ủi là Khánh Quốc dù không đủ mạnh đến đâu, cũng đối xử với bọn họ như con người, còn Việt Quốc thì điên cuồng đến mức lấy chính mạng của binh lính phe mình ra chơi đùa với quân địch.

"Tướng quân, chúng sắp nổ tung cửa thành rồi!" Bộ tướng bên cạnh vội vàng hét lên.

"Nhanh lên! Mang hết số hỏa lôi còn lại lên, ném vào hỏa pháo của chúng! Có tên b.ắ.n tên! Dùng máy b.ắ.n đá! Có thể tiêu diệt được một tên là một tên!"

Thôi tướng quân ra lệnh, đã chuẩn bị sẵn sàng tử chiến.

Việt quân dưới thành không còn tốn sức tấn công nữa, chỉ chờ cửa thành bị nổ tung, trực tiếp xông vào thành hưởng thụ thành quả chiến thắng.

Khi Việt quân châm lửa cho hàng hỏa pháo đó, ngòi cháy rất nhanh, tất cả mọi người trên thành đều tuyệt vọng, lúc này, ngay cả việc tấn công cũng là dư thừa.

Không lâu sau, mọi người nghe thấy một tiếng nổ lớn, giống như có thứ gì đó thoát khỏi nòng pháo lao về phía cổng thành.

"Quân tiếp viện đến rồi! Quân tiếp viện của chúng ta đến rồi!"

Người trong thành reo hò nhưng người trên tường thành dường như không nghe thấy, lúc này họ như đã che chắn mọi thứ xung quanh, chỉ nghe thấy tiếng thở của chính mình.

Ngay khi mọi người mở to mắt nhìn thứ mà quả đạn pháo b.ắ.n ra lao thẳng về phía cổng thành, thứ đó đột nhiên dừng lại giữa không trung, sau đó đổi hướng lao về phía Việt quân.

Việt quân nhìn thấy cảnh này thì trợn tròn mắt, ngây người tại chỗ, đều tưởng rằng mình hoa mắt.

"Nổ, nổ ngược trở lại rồi!"

"Chạy mau!"

Trận hình vốn chỉnh tề của Việt quân trong nháy mắt bị phá tan, chạy trốn tứ phía.

"Ầm!"

Quả cầu sắt rơi xuống nổ tung trên không trung Việt quân, tạo nên một màn pháo hoa làm bị thương một số lượng lớn.

Khánh quân trên tường thành có người điên cuồng dụi mắt, có người giơ tay tát mạnh vào mặt mình, sau đó họ nhìn nhau, từ ánh mắt của đối phương xác nhận đây không phải là mơ, trong nháy mắt phát điên reo hò.

"Không phải mơ! Là thật! Trời hiển linh rồi!"

"Đạn pháo nổ ngược trở lại rồi!"

Thôi tướng quân là chủ tướng, là người đầu tiên phản ứng lại ra lệnh: "Nhanh lên! Nhân cơ hội này g.i.ế.c ra ngoài đoạt lấy khẩu pháo đó! Đừng để chúng có cơ hội sử dụng lại!"

Vừa dứt lời thì thấy cổng thành mở ra, một bóng người đỏ sẫm dẫn đầu xông ra khỏi thành, một tay khống chế dây cương, một tay cầm bảo kiếm, tóc đen tung bay, thậm chí không mặc áo giáp.

Một ngựa, một kiếm, một áo đỏ, Thôi tướng quân nghĩ đến một người.

Nhưng mà, người đó sao có thể xuất hiện ở đây?

Không phải nói là đang dưỡng thương ở kinh thành, cho dù thương đã lành cũng không thể ra chiến trường sao?
 
Chương 367: Chương 367


Chờ đã!

"Ta hình như vừa nghe thấy quân tiếp viện đến rồi?" Thôi tướng quân đột nhiên nhớ đến tiếng reo hò trước đó.

"Đúng vậy! Quân tiếp viện đến rồi, các ngươi đừng sợ."

Đáp lại ông ta là một giọng nữ trong trẻo, Thôi tướng quân nghi ngờ tai mình bị nổ hỏng rồi.

Ông ta quay đầu nhìn lại thì thấy một nữ tử mặc trang phục màu tím sẫm đứng trên tường thành, tóc được buộc cao, đúng là oai phong lẫm liệt.

Sở Du Ninh một tay chống lên tường thành, cười híp mắt trả lời Thôi tướng quân.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng thử khống chế thứ sắp phát nổ đổi hướng, thứ này không chỉ có sức công phá mà còn lao đi với tốc độ cao, tiêu hao tinh thần lực hơi nhiều khiến đầu nàng hơi đau, lần sau không thể chơi như vậy nữa.

Mọi người đột nhiên nhìn thấy một cô nương nhỏ nhắn xuất hiện trên tường thành đều sửng sốt, còn tưởng rằng đánh lâu quá nên xuất hiện ảo giác.

"Ai cho nàng ta lên đây! Còn không mau kéo người xuống!" Thôi tướng quân gầm lên, lúc này rồi còn để người ta lên đây gây rối.

"Không cần phiền phức như vậy, ta tự xuống, ngươi làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng!"

Sở Du Ninh nắm tay động viên Thôi tướng quân, bước chân nhanh chóng xuống lầu thành.

Lúc vào thành trước đó, nàng dùng tinh thần lực nhìn thấy Việt quân đẩy pháo lên, đương nhiên cũng không bỏ qua quyết tâm muốn chiến đấu đến c.h.ế.t của Thôi tướng quân, là một vị tướng giỏi.

Thôi tướng quân: ...

Thôi tướng quân nhìn theo bóng lưng tiêu sái nhẹ nhàng kia, sống đến từng này tuổi, đánh trận cả đời, đây là lần đầu tiên bị một tiểu cô nương khích lệ, đúng là khích lệ chứ nhỉ?

"Tướng quân, viện binh đến rồi!" Bộ tướng dẫn người khiêng từng thùng hỏa lôi lên, nói với Thôi tướng quân: "Bệ hạ đã phong Trấn Quốc tướng quân làm nguyên soái thống lĩnh quân đội, thống suất quân đội Ung Hòa đánh lui quân địch, nay dẫn theo năm nghìn quân vận chuyển vũ khí đến đây. Nguyên soái có lệnh, bảo tướng quân yểm hộ trên thành để ngài đoạt pháo của quân địch."

Thôi tướng quân sửng sốt, nhìn từng thùng thiên lôi này, rồi lại nhìn bóng người tiến lên không chút sợ hãi dưới thành, vội vàng chỉ huy.

Thẩm Vô Cữu với tư cách nguyên soái đến biên quan có nghĩa là chủ tướng như ông ta cũng phải nghe theo sự chỉ huy của hắn, nhưng Thẩm Vô Cữu lại dám dẫn theo ba nghìn quân ra khỏi thành lúc này, giao toàn bộ thiên lôi cho ông ta giúp yểm hộ, chỉ cần ông ta có một chút tư tâm thì Thẩm Vô Cữu có thể sẽ không trở về được.

Thẩm Vô Cữu chinh chiến nhiều năm, đặc biệt là sau khi Anh Quốc Công thế tử gây chuyện trên chiến trường, không thể không nghĩ đến điều này, nhưng để nắm bắt cơ hội xoay chuyển cục diện, hắn không chút do dự dẫn người xông ra khỏi thành.

Không hổ là nhi lang của Thẩm gia, có thể dẫn dắt quân Thẩm gia chống lại Tuy quân nhiều năm như vậy.

Việt quân dưới thành đã sớm bị pháo binh bất ngờ quay đầu b.ắ.n trả làm tan rã đội hình.

Chủ tướng của bọn họ được bảo vệ rút lui, thấy Khánh quân lại có người dám dẫn quân xông ra thẳng đến chỗ pháo binh của, vội vàng hét lớn.

"Mau phòng thủ! Bảo vệ pháo binh!"

"Hỏa lôi đâu! Mau ném b.o.m chúng nó đi!"

Thẩm Vô Cữu dẫn theo ba nghìn quân còn có thể chiến đấu xông ra khỏi thành, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, vừa ra ngoài đã chia quân thành hai đội, xông đến chỗ pháo binh và xe lâu chuyên ném hỏa lôi, chỉ cần khống chế được hai nơi này thì trận chiến này sẽ không còn xa nữa, cho dù quân Việt ở phía sau còn có vũ khí mới thì cũng phải chỉnh đốn lại đội ngũ.
 
Chương 368: Chương 368


Sở Du Ninh vừa xuống khỏi lầu thành, thấy một người đang cầm một đôi búa cán ngắn được người khác khiêng lên thành, nàng trực tiếp tiến lên giật lấy một cái: "Cho mượn một chút."

Bộ tướng nào đó nghe nói có rất nhiều thiên lôi được đưa đến, dù bị thương cũng muốn lên lầu thành chiến đấu: ...

"Đó là ai vậy?" Bộ tướng hỏi.

Tiểu binh lắc đầu, bọn họ làm sao biết được.

Sở Du Ninh cưỡi ngựa của mình, vác búa sắt định đến cổng thành.

Bùi Diên Sơ và những người khác vừa đuổi theo, thấy công chúa như vậy thì biết nàng muốn làm gì, vội vàng tiến lên ngăn cản.

"Công chúa, không được."

Sở Du Ninh liếc nhìn khuôn mặt đen nhẻm hơn trước của Tiểu Hoàng Thư: "Ta thấy rất ổn mà."

"Công chúa, g.i.ế.c gà sao phải dùng d.a.o mổ trâu, bên ngoài còn chưa đủ tư cách để người ra tay. Có phò mã là đủ rồi." Trần Tử Thiện cũng vội vàng nịnh nọt.

Sở Du Ninh gật đầu: "Nói cũng có lý. Nhưng phụ hoàng ta nói luận công ban thưởng, ta thấy không thể bỏ lỡ cơ hội này."

Mọi người: ...

Công chúa, người cứ bám lấy bệ hạ để moi tiền sao? Ngay cả khi ra chiến trường cũng không tha, bệ hạ sẽ khóc mất.

"Công chúa thẩm thẩm." A Quy nũng nịu gọi nàng.

Vào thành, thấy người dân đều đang chạy trốn, khắp nơi đều là thương binh, lần đầu tiên đối mặt với sự tàn khốc của chiến trường, A Quy dù còn nhỏ cũng thấy khó chịu.

"A Quy, ngoan ngoãn theo cô cô đi, ta sẽ không dẫn con đi đào bạc nữa. Nhìn kỹ xem chiến trường có gì khác với con tưởng tượng." Sở Du Ninh tưởng A Quy muốn theo nàng ra ngoài.

Mọi người nghe nàng nói vậy không khỏi mừng thầm, may quá, công chúa vẫn nhớ đây là chiến trường không thể đùa giỡn.

Ai ngờ Sở Du Ninh lại nói: "Đợi đánh xong điểm danh chiến công rồi chúng ta sẽ đào."

Mọi người: ...

A Quy bước những bước chân ngắn chạy lên phía trước, ngẩng mặt lên, nghiêm túc hỏi: "Công chúa thẩm thẩm, người sẽ trở về chứ?"

Rõ ràng cậu bé nhỏ tuổi này khao khát được ra chiến trường làm anh hùng, nhưng cũng biết rằng ra chiến trường có thể không trở về được.

Sở Du Ninh cúi xuống véo nhẹ khuôn mặt nhỏ của A Quy: "Đợi ta đánh đuổi hết quân địch sẽ trở về, A Quy là nam tử hán, không được khóc, biết chưa?"

"Không khóc, ta đợi công chúa thẩm thẩm trở về." A Quy lớn tiếng đảm bảo.

Bùi Diên Sơ luyến tiếc nhìn Thẩm Tư Lạc, kiên định đứng ra: "Ta theo công chúa ra ngoài chiến đấu, ta là thị vệ của công chúa."

"Ta cũng đi." Trần Tử Thiện cũng đứng sang một bên.

Sở Du Ninh nhìn bọn họ, lắc đầu: "Phụ hoàng cũng không trông mong các ngươi có thể bảo vệ ta."

Thật đau lòng!

"Được rồi, các ngươi ở trong thành giúp đỡ khiêng thương binh, bảo vệ tốt nữ nhân và trẻ em đi, ta đi đây." Sở Du Ninh dặn dò xong, dứt khoát rời đi.

Thẩm Tư Lạc vội vàng hét lên: "Công chúa, ta không cần bảo vệ, ta cũng có thể giúp đỡ."

"Ta cũng có thể giúp đỡ!" A Quy cũng hét lên.

Mấy người nhìn công chúa thúc ngựa đi xa, nhìn nhau, xắn tay áo lên đi giúp đỡ làm những việc trong khả năng.

Những người lính canh cổng thành thấy một tiểu cô nương cưỡi ngựa đến, vội vàng quát bảo nàng quay về.

Lúc này Sở Du Ninh không hề lề mề, trực tiếp dùng tinh thần lực ám thị hắn mở cổng thành. Cổng thành nhanh chóng được mở ra một khe hở chỉ đủ cho một người đi ra.

Đợi hai người lính hoàn hồn, nhìn thấy Sở Du Ninh đã thúc ngựa ra ngoài, hai người trợn tròn mắt không tin mình lại mở cổng thành.
 
Chương 369: Chương 369


Thẩm Vô Cữu là người đầu tiên phát hiện ra lại có một bóng người lao ra khỏi cổng thành, hắn vung kiếm c.h.é.m đứt mấy ngọn giáo đ.â.m tới, dùng chân đá những người này ra, rồi lại nhảy lên lưng ngựa.

Hắn nhìn về phía Sở Du Ninh, mặc dù rất muốn đến bên cạnh thê tử nhưng hắn không thể rời đi, đoạt lấy đại bác là điều quan trọng.

Sở Du Ninh cũng liếc nhìn Thẩm Vô Cữu, thấy hắn có thể ứng phó được, trực tiếp vung búa lao về phía Việt quân.

Những người trên tường thành đang đánh nhau hăng say như được tiêm m.á.u gà, đột nhiên lại thấy một bóng người lao ra khỏi cổng thành, trên ngựa còn là một tiểu cô nương, nhất thời kinh ngạc.

"Tiểu cô nương kia sao lại ra khỏi thành? Ai cho nàng ta ra ngoài!" Thôi tướng quân gầm lên.

Đây còn là tiểu cô nương đầu tiên cổ vũ ông ta, ngay cả khuê nữ hồi nhỏ cũng chưa từng ngọt ngào với ông ta như vậy.

Việt quân thấy lại có một tiểu cô nương yếu đuối chạy ra, trong nháy mắt như sói thấy cừu, cả đàn xông về phía nàng.

"Nhanh lên! Phái người ra ngoài bắt nàng ta..."

Tiếng hét lo lắng của Thôi tướng quân đột ngột dừng lại, bởi vì ông ta thấy Việt quân phấn khích muốn bao vây tiểu cô nương đều lần lượt bị đánh bay, cô nương trên ngựa thân thủ nhanh nhẹn, một tay cầm búa, một tay giật lấy trường thương của quân địch, ném ngang về phía những người đó, rõ ràng chỉ là động tác ném tùy ý nhưng lại có thể đánh ngã người.

"Đây là tiên nhân từ đâu tới vậy? Một địch trăm, đánh người như đang dạo chơi."

"Đáng tiếc cô nương này không phải nam nhi, nếu là nam nhi, với sức lực và thân thủ này, Trấn Quốc tướng quân cũng phải xếp sau nàng."

"Không biết là khuê nữ nhà nào mà lại có thần lực như vậy."

Hình ảnh Sở Du Ninh lúc này giống như sói vào bầy cừu, vì cùng là con người, nàng không nỡ xuống tay sát hại, những kẻ thực sự cản trở nàng chỉ bị đập ngất ném đi, còn những kẻ muốn lấy mạng nàng thì nàng mới giết.

Bên phía Thẩm Vô Cữu, có người trên thành dùng hỏa lôi ngăn chặn Việt quân liên tục kéo đến, không lâu sau đã dẫn người chiếm được mấy khẩu đại bác, hắn trực tiếp ra lệnh cho người xoay nòng đại bác nhắm vào Việt quân, khi nòng đại bác vừa được chỉnh hướng, Việt quân đang muốn tấn công lên đã sợ hãi bỏ chạy tán loạn.

"Tốt!" Thôi tướng quân trên thành không nhịn được reo lên.

Binh quý thần tốc, không chút do dự, quả nhiên là Thẩm Vô Cữu mười sáu tuổi đã có thể chống đỡ quân Thẩm gia.

Đại bác hỏa lôi đã bị Khánh quân kiểm soát, trên lầu thành lại liên tục ném hỏa lôi xuống, Việt quân dù đông đến mấy cũng không chịu nổi, không lâu sau đã tan tác như một đám cát.

"Ha ha! Cuối cùng cũng có thể để Việt quân nếm trải nỗi sợ hãi bị nổ tung!"

"Cuối cùng cũng trút được cơn tức!"

"Này! Lũ cháu, đừng chạy chứ! Ông nội các con vẫn còn ở đây này!"

Có người nhớ lại chuyện trước đó bị mắng là cháu, lúc này cũng không nhịn được mắng lại.

Bên phía Thẩm Vô Cữu sau khi hoàn toàn kiểm soát được đại bác, lập tức quay người đi tìm bóng dáng thê tử, sau đó im lặng.

Thê tử của hắn đi đến đâu cũng trống một khoảng lớn, ban đầu là Việt quân vây quanh nàng đánh, bây giờ là nàng đuổi theo Việt quân đánh, phía sau là một đống người chồng chất, nàng bắt được một người thì một tay cầm búa, một tay ném, những người bị nàng ném đi đều rơi trúng vào đống người một cách chính xác.
 
Chương 370: Chương 370


Những người trên tường thành đã sớm ngây người, sau khi bên họ kiểm soát được đại bác và xe ném lựu của Việt quân, Việt quân đã ở trong tình trạng tháo chạy, không còn ai dám đến công thành nữa.

Thôi tướng quân nhìn ánh mắt Thẩm Vô Cữu nhìn tiểu cô nương, đột nhiên trong lòng chấn động, kinh ngạc nhìn tiểu cô nương đang đuổi theo quân địch trên chiến trường.

Đó là Du Ninh công chúa sao?!

Thẩm Vô Cữu đã đến biên quan, vậy thì... Du Ninh công chúa đi theo cũng không có gì lạ.

Hai tháng trước, ông ta nhận được tin Ngũ công chúa được phong làm Du Ninh công chúa, sau khi gả thấp cho Trấn Quốc tướng quân, mọi người mới biết nàng vốn có thần lực, không còn sự kìm kẹp của hoàng hậu, nàng muốn làm gì thì làm, thêm vào đó bệ hạ còn dung túng, thế là Chiêu quý phi được sủng ái nhiều năm đã vào lãnh cung, Đại hoàng tử bị giáng chức, Anh Quốc Công trước là từ bỏ nhi tử ruột, sau bị giáng tước, cuối cùng bị xử tử lưu đày, ngay cả Tần các lão cũng không thoát.

Những người này đều là những người đầu tiên muốn vu oan cho Thẩm Vô Cữu, tất cả đều bị Du Ninh công chúa diệt trừ.

Con gái của ông ta từng suýt nữa trở thành Đại hoàng tử phi, công chúa hẳn sẽ không cho rằng ông ta là một đảng với Đại hoàng tử chứ?...

Sở Du Ninh đuổi theo đến nửa đường thì đột nhiên dừng lại, nhìn về phía chủ tướng được Việt quân bảo vệ ở phía sau, trong lòng suy tính, luận công hành thưởng, nếu bắt được chủ tướng của đối phương, công lao hẳn sẽ tăng gấp đôi.

Chủ tướng Việt quân vốn đang chỉ huy mọi người bằng mọi giá phải giành lại đại bác, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, ông ta quay đầu nhìn lại, liền đối diện với nụ cười chắc chắn của Sở Du Ninh.

Hắn sợ hãi lùi lại một bước, cho rằng nàng không dám tiến lên, kết quả ngay sau đó, người đã cưỡi ngựa lao về phía ông ta.

"Bắt ả lại cho bổn tướng quân, ai g.i.ế.c được ả thưởng một trăm lượng vàng, thăng quan!"

Thẩm Vô Cữu thấy vậy lập tức ra lệnh cho người chỉnh nòng đại bác nhắm về phía đó: "Vừa hay để các ngươi nếm thử đại bác do chính các ngươi làm ra!"

Lần này không cần Việt quân sợ hãi bỏ chạy, chủ tướng Việt quân đã sợ hãi hét lớn ra lệnh: "Nhanh! Nhanh rút lui!

Sở Du Ninh càng tăng tốc cưỡi ngựa lao thẳng, chuyện kỳ lạ xảy ra, nàng xông vào đám lính bao vây trùng trùng, những Việt quân đó như phản bội vậy, chủ động nhường ra một con đường để nàng thẳng tiến đến trước mặt chủ tướng.

Chủ tướng bị nhấc lên đặt lên lưng ngựa, lúc đó cả người vẫn còn ngơ ngác, đến khi ngựa ra khỏi đám người, Việt quân nhường đường mới hoàn hồn phát hiện tướng quân của bọn họ đã mất tích, hoàn toàn không biết mình vừa làm gì.

Chủ tướng bị bắt, Việt quân vốn đã rối loạn quân tâm, lúc này hoàn toàn tan tác.

Cổng thành mở toang, Thôi tướng quân dẫn người xông ra truy kích, binh lính Khánh Quốc càng như được tiêm m.á.u gà, tiếng hô g.i.ế.c vang trời.

Việt quân bị đánh chạy, trên tường thành bùng nổ tiếng hoan hô vang vọng tận mây xanh, trong ngoài thành đều đang reo hò ăn mừng.

Nam nhân trên lưng ngựa từng bao giờ chịu nhục nhã như vậy, hắn muốn ngẩng đầu chửi ầm lên nhưng bị Sở Du Ninh không chút nương tay đập trở về, đầu óc ong ong.

Thẩm Vô Cữu cưỡi ngựa đến trước mặt Sở Du Ninh, lật người xuống ngựa, đi đến kéo tướng địch trên lưng ngựa ném xuống đất, ôm lấy eo thê tử bế nàng xuống.
 
Chương 371: Chương 371


Nhìn thấy sắc mặt nàng hơi tái nhợt, hắn lập tức đau lòng.

"Có bị thương không?"

Thẩm Vô Cữu nhìn nàng từ trên xuống dưới, xác nhận không có chỗ nào bị thương, hắn đưa tay chọc vào trán nàng: "Ta đã nói là đừng tùy tiện sử dụng năng lực rồi mà, sao lại không nghe lời?"

Tất nhiên, động tác chọc cuối cùng đã biến thành xoa nhẹ.

Hắn đã không chỉ một lần dặn dò nàng, nàng không nghe, nếu như cạn kiệt năng lượng, hắn đi đâu tìm thanh Thái Khải Kiếm thứ hai để nàng hấp thụ đây.

"Không thể trơ mắt nhìn con cừu béo chạy mất được."

Sở Du Ninh nheo mắt tận hưởng sự xoa bóp của hắn, ngoan ngoãn như một con mèo, đâu còn dáng vẻ hung dữ đuổi theo quân địch kêu la thảm thiết như vừa rồi.

Tinh thần lực của nàng vừa khống chế một quả bom, lại vừa ám thị tinh thần cho một đám người nhường đường, nhất thời tiêu hao hơi nhiều, phải từ từ, không dám tùy tiện sử dụng bừa bãi.

Con cừu béo nằm dưới đất: ...

Hắn muốn lén lút đứng dậy, từ phía sau bất ngờ bắt Sở Du Ninh làm con tin, chỉ là còn chưa kịp đứng vững, Thẩm Vô Cữu đã cầm lấy cái búa trong tay Sở Du Ninh ném tới trúng ngay đầu hắn.

Con cừu béo đầu óc choáng váng lắc lư, cả người ngã xuống đất, hoàn toàn bất tỉnh.

Sở Du Ninh nhìn thoáng qua, quay đầu thấy trên khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Vô Cữu có một vết xước, nàng giơ tay sờ nhẹ: "Vẫn đẹp trai lắm."

Chiến đấu không thể không bị thương, như nàng thế này vẫn là sức lực + thân thủ nhiều năm ở mạt thế + tinh thần lực mới có thể tránh né hoàn hảo mọi vũ khí sắc bén.

Thẩm Vô Cữu lập tức quên mất trách cứ nàng, hắn nghi ngờ nàng cố ý nói lời hay để dỗ hắn, để hắn không mắng nàng nữa, ai nói nàng đầu óc thẳng tuột chứ.

Thôi Ngụy xuống ngựa nhìn thoáng qua chủ tướng quân địch trên đất, sai người áp giải hắn đi, sau đó bước nhanh đến chắp tay hành lễ: "Tướng lĩnh Thôi Ngụy bái kiến nguyên soái!"

Hắn nhìn Sở Du Ninh, do dự một chút, thêm một câu: "Bái kiến công chúa."

"Không cần đa lễ."

Sở Du Ninh phất tay, thấy mọi người đang dọn dẹp chiến trường, vội chỉ vào chiến tích của mình: "Những người kia đều là của ta."

Thôi Ngụy nhất thời không hiểu ý đó là gì, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu.

Thẩm Vô Cữu đã hiểu rõ mạch não của thê tử, để bảo vệ uy nghiêm công chúa của thê tử, lúc này không thể cười.

Hắn nghiêm mặt gật đầu: "Bệ hạ đã nói luận công hành thưởng, những người đó đều là công chúa đánh, Thôi tướng quân cho người ghi lại cho công chúa."

Thôi tướng quân: ...

Hóa ra công chúa đánh liều mạng như vậy là vì chiến công sao? Đã là công chúa rồi còn cần liều mạng như vậy à?

"Lột hết đồ trên người những người đó xuống, đó là chiến lợi phẩm của ta." Sở Du Ninh lại nói.

Thôi tướng quân lại một trận im lặng, dưới ánh mắt bức người của công chúa không thể không gật đầu.

Đối với tù binh mà nói đây là sự sỉ nhục lớn đúng không? Đúng không?

"Đúng rồi, người kia chờ đã!"

Sở Du Ninh thấy có người áp giải con cừu béo đi, vội đuổi theo, trực tiếp động thủ lục soát lột áo giáp.

Thôi tướng quân kinh ngạc đến nói không nên lời, mãi một lúc sau mới tìm lại được lưỡi của mình, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu: "Nguyên soái không ngăn cản công chúa sao?"

"Không sao, mặc kệ công chúa chơi đi."

Thẩm Vô Cữu cưng chiều nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt, thần sắc lập tức trở nên nghiêm túc: "Thôi tướng quân đã phân binh lực ra để phân tán quân lính Việt Quốc chưa?"

"Đã phân! Tướng lĩnh để ba bộ tướng dưới trướng mỗi người thống lĩnh hai vạn quân lính phân tán quân lực của Việt quân, đến nay vẫn chưa có một đội nào quay về tiếp viện, xin nguyên soái chỉ thị!" Thôi tướng quân cúi người chắp tay.

Thẩm Vô Cữu nhìn Thôi tướng quân cung kính với hắn, Thôi Ngụy này hắn đã đặc biệt tìm hiểu qua, mặc dù là một mãnh tướng mới nổi, mặc dù cũng không chịu nổi sự cám dỗ của công lao khai quốc mà để nữ nhi của mình làm Đại hoàng tử phi, nhưng về phương diện đánh trận vẫn rất tốt.

Ải Ung Hòa bình lặng mấy chục năm nay vẫn không xảy ra chiến sự, ngoài việc thỉnh thoảng bị Việt quân bên kia khiêu khích bằng lời nói, có thể nói là khá ổn định.

Sự ổn định của mấy chục năm đủ để hủy hoại một đội quân, nhưng từ trận chiến này có thể thấy, Thôi tướng quân trấn thủ biên quan, mặc dù không có chiến sự cũng không bỏ qua việc luyện binh, mới có thể chống đỡ được đến khi bọn họ đến.

"Thôi tướng quân nghe lệnh! Tập hợp lại binh lực, phái người đi tiếp viện, nếu là đào binh, xử tử tại chỗ!" Thẩm Vô Cữu mặt lạnh như băng.

Thôi tướng quân trong lòng run lên, nhìn khuôn mặt trẻ trung anh tuấn kia, trên đó có sự tàn nhẫn quyết đoán. Nếu đổi lại là ông ta, ông ta có thể trực tiếp hạ lệnh như vậy không?

Nghe nói quân pháp của Thẩm gia rất nghiêm minh, quả nhiên là vậy.

Không nhân từ thì không thể cầm quân, đứa trẻ này tuổi còn trẻ đã làm được. ...

Sở Du Ninh lột hết đồ trên người chủ tướng nhét vào mũ sắt, Thẩm Vô Cữu đi tới, nàng đang ghét bỏ đá đá mũ sắt trên đất: "Không đẹp bằng của ngươi."

Thẩm Vô Cữu rất muốn giữ uy nghiêm trước mặt thuộc hạ, nhưng lại có một thê tử vừa mở miệng đã rót mật vào lòng hắn, tan ra toàn là ngọt ngào, mặt hắn còn giữ được nghiêm trang thế nào.

Hắn cười cười, cúi đầu nhìn mũ sắt màu vàng trên đất, cái này đẹp hơn nhiều so với mũ sắt màu bạc của hắn, người đội mũ sắt này phần lớn đều có địa vị trong quân đội, nhìn người này cũng khá trẻ, đại khái bằng tuổi hắn, chẳng lẽ là công tử nhà nào đó của Việt Quốc đến chiến trường lập công?

"Sao người của các ngươi đều thích ngọc bội vậy, mẫu hậu để lại ngọc bội cho Tiểu Tứ, phụ hoàng để lại ngọc bội cho Tiểu Tứ, tìm được ngọc bội thì coi như tìm được nhị ca, bây giờ trên người người này cũng có một miếng ngọc bội."

Sở Du Ninh lục lọi trong mũ sắt, lôi ra một miếng ngọc bội.
 
Chương 372: Chương 372


Sở Du Ninh đưa ngọc bội cho Thẩm Vô Cữu xem, ngọc bội nằm trong lòng bàn tay nàng, ngọc dương chi thượng hạng dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu ánh sáng ôn nhuận.

Thẩm Vô Cữu cầm ngọc bội lên ngắm nghía, Việt Quốc lấy kỳ lân làm điềm lành, cũng là biểu tượng của hoàng thất Việt Quốc, ngọc bội này khắc hình kỳ lân, chứng tỏ thân phận của người này là người trong hoàng thất Việt Quốc.

Hoàng đế đương vị của Việt Quốc hiện nay đã ngoài sáu mươi, người này không phải hoàng tử thì cũng là hoàng tôn, xem ra lần này thê tử của hắn thật sự bắt được một con cừu béo.

Thẩm Vô Cữu tiến lên bóp huyệt nhân trung của người đó.

Tiêu Dịch tỉnh lại, không chỉ cảm thấy đầu đau, cả người đều lạnh ngắt, hắn còn tưởng người Khánh Quốc dội nước lạnh vào người mình, đợi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo lại chỉ thấy người nhẹ bẫng, cúi đầu mới phát hiện quần áo trên người đã bị lột gần hết, đây chính là dấu hiệu sắp dùng hình!

Hắn ngẩng đầu há miệng kêu to: "Các ngươi biết ta là ai không? Dám dùng hình với ta, không lâu nữa Việt Quốc sẽ toàn diện công đánh Khánh Quốc."

"Sự thật là hiện tại Việt Quốc đã thua, còn ngươi đã trở thành tù binh."

Sở Du Ninh lắc lắc mũ sắt, vàng bạc châu báu đựng trong đó va vào nhau kêu leng keng.

Tiêu Dịch thấy Sở Du Ninh thì sợ hãi lùi lại một bước, vội vàng ôm lấy mình. Nàng ta cưỡi ngựa xông qua trùng trùng binh lính, từ trên xe chiến kéo hắn lên lưng ngựa rồi thuận lợi rời đi, hắn nghi ngờ nàng ta biết yêu thuật.

Hắn nhìn xung quanh, Việt quân có thể chạy đều đã chạy, không chạy được đều trở thành tù binh, Khánh quân đang dọn dẹp chiến trường.

"Ngoài việc là tướng lĩnh dẫn binh lần này, ngươi còn có thân phận gì?" Thẩm Vô Cữu cầm ngọc bội lắc lư trước mặt hắn.

Tiêu Dịch thấy ngọc bội của mình rơi vào tay Thẩm Vô Cữu, cười lạnh: "Ngươi không phải đã đoán ra rồi sao? Sợ rồi à?"

"Ngươi có phải ngốc không? Bây giờ là Việt Quốc của các ngươi thua rồi, hơn nữa còn sẽ thua mãi." Sở Du Ninh móc viên trân châu khảm trên mũ sắt b.ắ.n về phía hắn, trúng ngay giữa trán.

Tiêu Dịch tức giận che trán: "Ngươi to gan lớn mật! Ta là con trai của Tề Vương Việt Quốc, Bình Dương quận vương được phong hiện nay!"

"Giỏi lắm! Không khéo, ta là công chúa của Khánh Quốc."

Sở Du Ninh rất nể mặt vỗ tay, sau đó quay đầu hỏi Thẩm Vô Cữu: "Công chúa và quận vương, ai có thân phận cao hơn?"

"Tất nhiên là công chúa có thân phận cao hơn, chẳng qua loại người này cho dù là hoàng tử cũng không xứng để so sánh với người." Thẩm Vô Cữu xoa đầu nàng.

Tiêu Dịch: ...

Nàng ta mẹ nó còn là công chúa?!

Công chúa không ở nhà thêu hoa bắt bướm lại chạy ra chiến trường g.i.ế.c địch tứ phương?

"Ha ha! Khánh Quốc các ngươi hết người rồi sao? Cần một công chúa chạy ra chiến trường g.i.ế.c địch."

"Cho nên ngươi rơi vào tay một công chúa vinh quang lắm sao?" Sở Du Ninh hỏi.

Tiêu Dịch suýt nữa thì nghẹn thở vì cười quá nhanh, hắn trầm mặt: "Ta khuyên các ngươi thức thời thì mau thả bản vương ra."

"Không thức thời. Nào, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, chống đối thì nghiêm trị, hỏi gì trả lời nấy." Sở Du Ninh trực tiếp hạ lệnh tinh thần cho hắn.

Thẩm Vô Cữu vừa nhìn đã biết nàng muốn làm gì, muốn ngăn cản thì đã không kịp.

Hắn bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, thấy sắc mặt nàng vẫn ổn, lúc này mới bắt đầu thẩm vấn Bình Dương quận vương này.
 
Chương 373: Chương 373


"Phụ vương của ngươi là hoàng tử Việt Quốc từng đến Tuy Quốc năm đó?"

Việt Quốc là cường địch luôn áp bức Khánh Quốc, Khánh Quốc những năm gần đây không chỉ muốn dò la công thức thuốc s.ú.n.g mà còn tìm hiểu sơ lược về hoàng thất Việt Quốc, biết mình biết ta.

Cho nên Thẩm Vô Cữu biết Việt Quốc có một Tề Vương được truy phong sau khi chết, mà Tề Vương đó vừa khéo là người c.h.ế.t cách đây tám năm, lần đó hắn phái người đến Việt Quốc điều tra Tề Vương này, cuối cùng chứng minh người đến Tuy Quốc năm đó chính xác là Tề Vương.

"Đúng vậy! Phụ vương ta năm đó c.h.ế.t trong tay người Thẩm gia, cho dù bọn hắn có chiến tử thì cũng không đủ để tiêu tan mối hận trong lòng ta, một ngày nào đó, ta sẽ dẫn đại quân tiến vào kinh thành Khánh Quốc, san bằng Thẩm gia!" Thần sắc của Tiêu Dịch có chút điên cuồng.

Thẩm Vô Cữu nhíu mày.

Cho nên, sau khi đại ca g.i.ế.c hoàng tử Việt Quốc, phụ thân và đại ca nhận được mệnh lệnh chiến tử để xoa dịu cơn giận của Việt Quốc sao?

Nhưng đại ca tuyệt đối không thể nào g.i.ế.c hoàng tử Việt Quốc được.

"Cái c.h.ế.t của phụ vương ngươi năm đó có ẩn tình gì không? Tại sao Việt Quốc lại có thể nhẫn nhịn không truy cứu?" Thẩm Vô Cữu lạnh giọng thẩm vấn.

"Chẳng phải là ở biên thành Khánh Quốc nhìn trúng một nữ nhân sao, tên Thẩm gia đó lại dám g.i.ế.c phụ vương ta! Ta vào cung cầu hoàng gia gia phái binh công đánh Khánh Quốc, hoàng gia gia chỉ nói rằng chưa đến lúc, ông ấy hứa với ta, một ngày nào đó nhất định để ta đích thân xử lý cả nhà Thẩm gia, ta muốn nam nhân ngày ngày chịu nhục dưới háng, nữ nhân trở thành quân kỹ!"

Thẩm Vô Cữu nghe hắn nói lời bẩn thỉu, không thể kiềm chế được cơn giận trong lòng, một tay túm lấy cổ áo hắn hung hăng đ.ấ.m vào mặt, cảnh tượng bi thảm của nữ quyến Thẩm gia trong mơ hiện lên trong đầu, mắt hắn đỏ ngầu, nắm đ.ấ.m sau lại hung hăng hơn nắm đ.ấ.m trước.

Nếu kiếp trước người dẫn binh đánh vào Khánh Quốc là Tiêu Dịch, điều này có thể giải thích được tại sao Việt quân vừa đánh vào kinh thành đã lấy Thẩm gia ra khai đao, ngay cả cháu trai nhỏ nhất cũng không tha, không phải để lập uy, không phải để giẫm đạp xương sống của Khánh Quốc, mà là vì thù riêng!

Cơn đau khiến Tiêu Dịch tỉnh táo lại, hắn cũng không rảnh nghĩ tại sao mình lại nói nhiều như vậy, nắm đ.ấ.m từng cái giáng xuống, hắn ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng không có, cuối cùng vẫn là Sở Du Ninh thấy người sắp bị đánh c.h.ế.t mới kéo Thẩm Vô Cữu lại.

"Thẩm Vô Cữu, đánh nữa sẽ chết."

Thẩm Vô Cữu ném Tiêu Dịch ra, Tiêu Dịch mềm nhũn ngã xuống đất, nhìn Sở Du Ninh cảm kích rơi nước mắt.

Nhưng Sở Du Ninh lại nói: "Để hắn dưỡng thương trước, sau này một ngày đánh ba lần, đánh không c.h.ế.t là được."

Tiêu Dịch nghe xong suýt nữa thì khóc lớn, vậy còn không bằng đánh c.h.ế.t hắn một lần cho xong. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị đánh.

Lòng căm hận trong lòng Thẩm Vô Cữu trong nháy mắt bị đè xuống, hắn nhìn đôi mắt trong trẻo không sợ hãi của công chúa, ngược lại nắm lấy tay nàng.

Nàng là cứu rỗi của hắn, luôn có thể dễ dàng xoa dịu nỗi đau của hắn.

"Có ta và ngươi ở đây, Thẩm gia sẽ không còn bị người khác bắt nạt nữa." Sở Du Ninh nhẹ nhàng lắc tay hắn an ủi, nam nhân đôi khi yếu đuối thật khiến người ta đau lòng.

Thẩm Vô Cữu càng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, quay người nhìn Tiêu Dịch đang nằm liệt trên đất, người này cũng chỉ biết phụ vương hắn bị g.i.ế.c là vì một nữ nhân, xem ra hỏi nữa cũng không hỏi ra được gì.
 
Chương 374: Chương 374


Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh cưỡi ngựa song song vào thành, vừa vào thành đã được bá tánh hò reo hoan nghênh.

Không chỉ Thôi tướng quân biết tiểu cô nương g.i.ế.c tứ phương trên chiến trường là công chúa, sau khi A Quy khoe khoang với mọi người công chúa thẩm thẩm của hắn ra chiến trường g.i.ế.c địch, thế là dân chúng đều biết thân phận của Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh vốn còn muốn sờ hà bao xem còn đồ ăn không, vừa nghe những người này đều đến hoan nghênh nàng, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, cười tươi như hoa vẫy tay với bọn họ.

Đây có phải là đãi ngộ của minh tinh ở thế giới trước không? Nghe nói trước mạt thế thân phận minh tinh này rất có sức hấp dẫn, ngay cả nổi một cục mụn cũng có thể lên trang nhất.

Hành động này của Sở Du Ninh khiến bá tánh reo hò càng lớn, công chúa của bọn họ hóa ra lại dễ gần như vậy, cười lên thân thiết như khuê nữ/tiểu muội nhà mình, khó mà tưởng tượng được một cô nương đáng yêu như vậy lại dám ra chiến trường g.i.ế.c địch, may mà không bị thương, nếu không bọn họ sẽ thấy đau lòng.

Ngoài việc nhìn thấy bá tánh nghèo khổ, Sở Du Ninh còn nhìn thấy thương binh dựa vào góc tường, những người này đều là người bị khiêng xuống từ trên tường thành trong lúc chiến đấu, tạm thời đặt ở đây.

Nàng ở mạt thế từng thấy cảnh người khác không cẩn thận rơi vào đống tang thi bị cắn xé, nhưng chưa từng thấy nhiều người bị thương tụ tập lại với nhau như vậy, bởi vì ở mạt thế, một khi bị thương sẽ bị cách ly bên ngoài căn cứ loài người, may mắn thì có thể tìm được dị năng hệ trị liệu cứu chữa, nhưng phần lớn đều không may, kết cục cuối cùng là tử vong.

Sở Du Ninh nhìn những người này, dù bị thương nhưng trên mặt vẫn mang theo niềm vui chiến thắng, cùng nhau hàn huyên ăn mừng, hoàn toàn khác với cảnh tượng nàng vào thành trước đó, từng khuôn mặt đều hoảng sợ bất lực, ngay cả chạy cũng không biết chạy đi đâu.

Nàng quay đầu lại, cổng thành vẫn chưa đóng, bên ngoài thành tàn tích khắp nơi, xác c.h.ế.t chất thành núi, có của địch, cũng có của ta.

Sau một trận khói lửa, tường thành bị b.ắ.n tung tóe m.á.u tươi, có thể thấy trước đó đã trải qua một cuộc chiến đẫm m.á.u kinh hoàng như thế nào.

Trước khi đến, nàng đã nghĩ chiến trường của thế giới này không thể thảm khốc hơn mạt thế, đến nơi mới biết là không thể so sánh được, mạt thế là chống lại tang thi đã không còn là con người, còn đây là con người tàn sát lẫn nhau.

Các mẹ Bá Vương Hoa nhớ nhung thời thái bình thịnh thế trước kia biết bao, chứng tỏ thế giới đó tốt đẹp nhường nào, nghe nói đó là một thế giới gần như không có chiến tranh, các nước hữu hảo với nhau.

Lúc này, suy nghĩ trong lòng Sở Du Ninh từ mơ hồ trở nên kiên định rõ ràng.

Nàng nhìn Thẩm Vô Cữu: "Thẩm Vô Cữu, chúng ta cùng nhau nỗ lực để thế giới này không còn chiến tranh được không?"

Thẩm Vô Cữu sửng sốt, đưa tay về phía nàng, hai bàn tay nắm chặt vào nhau.

"Thế giới này sẽ như công chúa mong muốn."

Thẩm Vô Cữu nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay, truyền đạt cho nàng trái tim kiên định của hắn.

"Ừ! Mọi người đều là con người, không nên tàn sát lẫn nhau." Sở Du Ninh nghiêm túc gật đầu.

Thẩm Vô Cữu đã sớm phát hiện sát khí trên người công chúa đã thu liễm đi nhiều so với lúc đầu, sẽ không còn ngoại phóng khi nảy sinh ý định g.i.ế.c người.
 
Chương 375: Chương 375


Nàng dường như đã bước ra khỏi thế giới c.h.é.m g.i.ế.c trước kia, lòng cũng ngày càng mềm mại, ngày càng hòa nhập với thế giới này.

Chỉ là, ý của công chúa là trước kia nàng g.i.ế.c không phải người sao?

Nhớ lại nàng toàn thân sát khí nhưng lại luôn không nỡ ra tay g.i.ế.c người, Thẩm Vô Cữu bỗng nhiên sáng tỏ.

Thì ra là vậy, chỉ là sát khí kinh người của nàng không phải tích lũy từ việc g.i.ế.c người, vậy là tích lũy từ việc g.i.ế.c dã thú sao?

Nhưng nàng cũng rất đối xử tốt với dã thú, nếu không cũng sẽ không vì ép chúng canh giữ núi mà thấy ngại ngùng, rồi nảy sinh ý định nuôi gà nuôi chúng.

Những người đứng hai bên đường hoan nghênh nhìn thấy hai người tay trong tay cưỡi ngựa song song, không tự chủ được nở nụ cười ấm áp.

Nghe nói đây là Trấn Quốc tướng quân đã đánh với Tuy Quốc nhiều năm mà chưa từng mất một tòa thành nào, quả nhiên Trấn Quốc tướng quân đến thì thành sẽ không mất, thật là xứng đôi vừa lứa với công chúa.

"Đó là công chúa thẩm thẩm của ta, còn có tứ thúc của ta, đợi ta lớn lên cũng muốn giống như bọn họ ra chiến trường bảo vệ các ngươi." A Quy nói với đứa trẻ vừa mới quen bên cạnh.

Đứa trẻ mặt mũi bẩn thỉu, cơ thể gầy gò nhưng đôi mắt sáng ngời tỏ vẻ kinh ngạc.

Nó nhìn thoáng qua hai nhân vật lớn trên lưng ngựa: "Ta lớn lên cũng muốn tòng quân, cùng ngươi đánh đuổi quân địch."

A Quy nghiêm túc gật đầu: "Đến lúc đó ta làm nguyên soái, ngươi làm tướng quân."

"Vâng, nguyên soái!" Đứa trẻ không biết học ở đâu, còn làm bộ làm tịch chắp tay trông rất buồn cười.

Thẩm Tư Lạc chen vào nhìn thấy A Quy bình an vô sự, cuối cùng cũng yên tâm.

Vừa rồi nàng ta đi theo hỗ trợ đại phu, A Quy nghe tin công chúa vào thành liền chui tọt vào đám người, dọa nàng ta phải vội vàng đi tìm.

Sở Du Ninh liếc mắt đã nhìn thấy A Quy, đánh ngựa tiến lên, cúi người bế hắn đặt lên lưng ngựa, rời đi trong ánh mắt hâm mộ của những đứa trẻ khác.

"Công chúa thẩm thẩm, chúng ta thắng rồi sao?" A Quy ngẩng đầu hỏi.

"Thắng rồi, A Quy không phải vẫn muốn xem chiến trường trông như thế nào sao? Bây giờ thấy thế nào?"

"Không tốt." A Quy cúi đầu nắm chặt bờm ngựa, giọng buồn bã: "Công chúa thẩm thẩm, chiến trường có rất nhiều người bị thương, rất nhiều đứa trẻ suýt nữa không có nhà. Chiến trường không tốt chút nào."

Sở Du Ninh véo nhẹ vành tai nhỏ của hắn: "Vậy chúng ta sẽ làm cho chiến trường biến mất nhé."

A Quy đột nhiên ngẩng đầu: "Có thể không ạ? Có phải là đánh đuổi hết quân địch không?"

"Đúng vậy, đánh cho chúng không còn dám đánh nữa."

"Vâng, đánh! Mẫu thân nói phụ thân mất tích trên chiến trường, không có chiến trường thì phụ thân sẽ trở về."

Suy nghĩ của A Quy rất ngây thơ, phụ thân mất tích trên chiến trường, vậy chiến trường không còn, phụ thân sẽ có thể nhìn thấy đường về nhà.

Sở Du Ninh nhất thời không biết nói thế nào. Việc Nhị phu nhân muốn đến biên quan mang hài cốt Thẩm Nhị về cũng chỉ có Đại phu nhân, Tam phu nhân, nàng và Thẩm Vô Cữu biết, A Quy còn muốn tìm cha hắn.

"Phụ thân con cũng hy vọng thiên hạ này không còn chiến trường nữa, như vậy sẽ không còn đứa trẻ nào không có cha giống như A Quy." Thẩm Vô Cữu cưỡi ngựa đi bên cạnh.

A Quy quay đầu nhìn lại, trong lòng tự hào vì cha mình: "Vậy ta cùng công chúa thẩm thẩm đánh đuổi quân địch."

"Được, mang con theo." Chỉ cần không phải để nàng biến ra một người cha cho hắn, cái gì cũng được.
 
Chương 376: Chương 376


"Cũng mang tứ thúc theo." Lần này A Quy không quên tứ thúc.

Thẩm Vô Cữu lại có chút muốn cười, còn tưởng rằng hắn chỉ nhớ công chúa thẩm thẩm mà thôi.

Hai người đi trước được hoan nghênh, phía sau Tiêu Dịch bị nhốt riêng trong xe tù đưa vào thành thì lại nhận được đãi ngộ hoàn toàn trái ngược, có người ném rau thối, có người ném đá, còn có người ném bụi đất.

Tiêu Dịch lớn như vậy chưa từng chịu nhục nhã thế này bao giờ, nhưng mặc cho hắn gào thét thế nào cũng không có ai để ý đến hắn.

*

Trong một sơn cốc, một đội quân hơn một nghìn người không mặc áo giáp, đang bận bịu nướng cá nướng thú săn.

"Tướng quân, chúng ta cứ trốn như vậy sao?"

"Vậy ngươi muốn ra ngoài chịu c.h.ế.t à? Tướng quân nhận được tin, mặc dù chúng ta có thiên lôi nhưng cũng không còn nhiều, hoàn toàn không đủ để đánh với Việt quân."

"Chờ đi, lần này Khánh Quốc nhất định sẽ giống như trận Nguyên Khang được ghi chép trong sử sách, toàn quân bị diệt, tương lai cũng có thể lưu lại nét đậm trong sử sách, khác biệt ở chỗ trận chiến này Khánh Quốc đã chống đỡ được kha khá ngày."

"Nếu các ngươi muốn lưu danh sử sách thì cứ việc quay về tiếp viện. Đừng trách lão tử không nhắc nhở các ngươi, lần này Khánh Quốc khiến Việt Quốc tổn thất, trận chiến này chỉ sợ sẽ vong quốc, biết đâu khi chúng ta ra khỏi đây bên ngoài đã là thiên hạ của Việt Quốc rồi."

Nghe mọi người nói bảy miệng tám lưỡi, những binh lính vốn còn có chút bất an cũng hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, nên ăn thì ăn nên uống thì uống.

Rõ ràng đã biết sắp vong quốc tại sao còn phải đi chịu chết, đợi đến khi Khánh Quốc diệt vong, còn ai truy cứu tội phản quốc của bọn họ nữa, càng nghĩ càng thấy yên tâm.

Đang lúc mọi người ăn uống ngon lành, một tên do thám lặng lẽ rút khỏi rừng, quay về bẩm báo. Tướng lĩnh dẫn người đến cứu viện nghe xong sắc mặt tái mét.

Uổng công bọn họ lần theo dấu vết đuổi theo, còn tưởng rằng phía trước là quân địch, không ngờ lại là người nhà, hơn nữa còn ăn ngon ngủ kỹ, chỉ vì chờ bọn họ vong quốc.

Khi nhận được lệnh cứu viện, bọn họ còn thấy nguyên soái mới đến quá tàn nhẫn vô tình, mở miệng ra là xử tử tại chỗ, bây giờ xem ra là bọn họ quá mềm lòng.

Tướng lĩnh dẫn người vây vào, những binh lính đào binh vốn còn thấy quyết định của mình sáng suốt, vừa nhìn thấy đội quân đột nhiên xuất hiện, sắc mặt đã trắng bệch.

Người dẫn đầu quân đào binh phản ứng nhanh, tiến lên khóc lóc kể lể bọn họ đã vất vả thế nào mới thoát khỏi quân địch, trốn vào sơn cốc này, vốn định ăn no bụng rồi sẽ lên đường đi tiếp viện vân vân.

Tướng lĩnh đá hắn một cước, rút đao kề vào cổ hắn, lớn tiếng tuyên bố: "Bệ hạ phong Trấn Quốc tướng quân làm nguyên soái, mang theo lương thảo vũ khí đến biên quan, Việt quân đã rút lui. Nguyên soái có lệnh, phái binh cứu viện đồng bào ở bên ngoài, nếu phát hiện đào binh, lập tức c.h.é.m không tha!"

Nói xong, đao loé lên, người đó liền trở thành vong hồn dưới lưỡi đao.

"Nếu sau chiến tranh đào tẩu sẽ không ai truy cứu, nhưng khi mọi người đang khó khăn cố thủ thành trì, chỉ chờ người đến tiếp viện thì các ngươi lại trốn đi chờ vong quốc, đây là bất trung bất nghĩa! Giết!"

Lần xử trí đào binh này cũng trở thành lần răn đe mạnh nhất trong việc trị quân của Khánh Quốc về sau, cho dù khi đó Khánh Quốc đã mạnh đến mức không ai dám xâm phạm.
 
Chương 377: Chương 377


Mười lăm vạn Việt quân bị đánh bại, chỉ chạy thoát về được hơn năm vạn người, sáu khẩu đại bác bị Khánh Quốc đoạt mất, chủ soái Việt quân nghe tin này còn tưởng mình nghe được chuyện cười lớn nhất thiên hạ.

"Sao có thể chứ? Việt Quốc ta có hỏa lôi đầy đủ, còn có sáu khẩu đại bác, cho dù là một kẻ ngốc cầm quân cũng có thể thắng lợi dễ như trở bàn tay, huống hồ còn phái mười lăm vạn quân."

Chủ soái cười một lúc thì sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, hắn nổi giận rút kiếm c.h.é.m vào người binh lính chạy đến báo cáo với mình.

"Đáng chết, dám báo tin giả!"

"Nguyên soái bớt giận!"

Bộ tướng vội vàng tiến lên ngăn hắn lại: "Nguyên soái, việc cấp bách bây giờ là nghĩ cách cứu Bình Dương quận vương trở về."

Chủ soái ném kiếm đi: "Trận chiến này rốt cuộc đánh như thế nào? Bình Dương quận vương là đầu heo sao? Hắn thích đùa giỡn với Khánh quân cũng được thôi, bây giờ thì hay rồi, tự mình nộp mạng cho bọn chúng!"

"Tướng lĩnh cuối cùng nhận được tin tức, nói rằng viện quân của Khánh Quốc đã đến, không chỉ mang theo một lượng lớn hỏa lôi, lúc đó quận vương đã ra lệnh cho người châm ngòi đại bác chuẩn bị nổ tung cổng thành, kỳ lạ là đại bác này đột nhiên nổ ngược trở lại, làm loạn đội hình quân ta, cộng thêm Khánh Quốc có một mãnh tướng nhân cơ hội dẫn người ra khỏi thành đoạt lấy đại bác, chúng ta mất đi tiên cơ mới dẫn đến thất bại."

"Quận vương đó có ngu không? Nhiều người như vậy còn không bảo vệ được hắn ta rút lui?"

Đại bác mất cũng được, ngay cả người cũng bị bắt thì phải ngu đến mức nào, sớm biết đã không để hắn ta cầm quân.

"Quận vương vốn thấy đối phương chỉ mang ba nghìn người ra khỏi thành, còn nghĩ đến việc đoạt lại đại bác, nào ngờ lúc này trong thành lại chạy ra một cô nương, nàng ta cầm búa một phát là hạ gục một người, đánh người ngất xỉu rồi ném thành một đống, sức lực kinh người, càng kỳ lạ hơn là quận vương thấy tình hình không ổn muốn rút lui, những người đứng xung quanh bảo vệ quận vương đột nhiên như bị trúng tà, chủ động nhường đường cho cô nương kia, quận vương chính là bị bắt như vậy."

Người nói là một phó tướng may mắn chạy thoát về.

Chủ soái nheo mắt lại: "Mãnh tướng đến từ Khánh Quốc đó là ai?"

"Là Ngọc diện tướng quân Thẩm Vô Cữu vẫn luôn trấn thủ ải Nhạn Hồi."

"Là hắn sao? Không trách được dám quyết đoán dẫn người xông ra khỏi thành, đó là một kẻ liều mạng. Vậy còn nữ nhân kia thì sao?"

"Không biết, nàng ta một mình ra khỏi thành chạy đến chiến trường, lúc đó bên cạnh cũng không có ai, không thể biết được thân phận của nàng ta."

Chủ soái Việt quân cau mày: "Chẳng lẽ Khánh Quốc lại xuất hiện một nữ tướng quân?"

"Nguyên soái, lần này Việt Quốc quyết định tấn công Khánh Quốc là vì Dự Vương lúc rời khỏi Khánh Quốc mang tin tức trở về có nói rằng, Du Ninh công chúa của Khánh Quốc dựa vào sức mạnh vô song không coi Việt Quốc ra gì, động một chút là đánh bọn họ. Cũng như Khánh Quốc đã g.i.ế.c sứ thần và hai thế tử của chúng ta." Bộ tướng nói.

"Ngươi nói cô nương đó chính là Du Ninh công chúa của Khánh Quốc? Nhưng một công chúa cao quý sao lại có thể đích thân ra chiến trường chứ?"

Cho dù có sức mạnh vô song, ở lại kinh thành hưởng thụ gấm vóc lụa là không phải tốt hơn sao?

Bộ tướng: "Nếu thực sự là nàng ta, vậy thì Du Ninh công chúa này còn đáng sợ hơn cả những gì Dự Vương nói."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top