Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Mãnh Long Thiên Y

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Mãnh Long Thiên Y
Chương 100:  Tình huống gì thế này? 


 Phùng Vĩnh Khang cũng không ngờ lần này mình chọc phải thằng liều. Những người anh ta dẫn theo đều là tinh anh trong tinh anh, được cha anh ta chọn lọc kỹ càng để đi theo bảo vệ, không ngờ chưa đến hai phút mà đã bị người ta đánh ngã hết. 

 Sở dĩ anh ta dám phách lối như vậy, một là ỷ vào quyền thế của Phùng gia, hai là vì bên cạnh có những người này, nhưng bản thân anh ta lại không biết võ. Thấy đám vệ sĩ bị đánh ngã hết thì máu hung hăng côn đồ cũng sụp đổ một nửa. 

 "Anh... Anh dám đánh tôi à! Anh biết tôi là ai không?! Tôi chính là Phùng..." 

 "Tôi chẳng cần biết anh là ai, gây chuyện với tôi thì chỉ có đường chết!" 

 Câu nói này như sét đánh trực tiếp ép cho Phùng Vĩnh Khang muốn phát điên. 

 Lý Cảnh Thiên thuận tay quơ lấy một chai rượu trên bàn, bước từng bước về hướng Phùng Vĩnh Khang. 

 Nhưng anh lại không biết Hạ Hầu Thanh đang đứng trong một góc khiếp sợ nhìn mình. 

 Cô ấy vừa ra cửa quán bar thì phát hiện mình quên cầm bao tay, thế là đi ngược vào thì nhìn thấy cảnh này. 

 Cô ấy không thể tin được Lý Cảnh Thiên lại giỏi võ đến vậy. 

 Không có khả năng! Nhất định là cô ấy hoa mắt! 

 Khí thế vừa bùng nổ trên người anh hoàn toàn khác với bình thường. 

 Chẳng lẽ... Người này vẫn luôn giả điên giả dại sao? 

 Nhưng vì sao? 

 Chẳng lẽ... Là vì giải trừ hôn ước với năm nhà bọn họ nên cố ý làm thế? 

 Hạ Hầu Thanh nhất thời không nghĩ ra, Lý Cảnh Thiên như vậy làm cô ấy không dám đến gần. 

 Nhưng cô ấy cũng không thể trơ mắt nhìn Lý Cảnh Thiên chọc giận Phùng gia. Dù công phu quyền cước của anh lợi hại đến mấy thì cũng không thể đánh công tử Phùng gia được. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì nhất định sẽ liên lụy đến Nhược Hoa và Thượng Quan gia. Vậy thì phiền phức to! 

 Trong lòng cô ấy quýnh lên. Lý Cảnh Thiên này thật là giỏi gây chuyện! 

 Nhưng cô ấy vừa muốn bước ra thì đã nghe thấy trong đám đông có người lên tiếng: 

 "Chị Vy đến rồi!" 

 Không biết từ lúc nào mà sân nhảy quán bar đã ngừng nhạc. Đèn cũng được bật lên, hoàn cảnh u ám ban nãy đột nhiên trở nên sáng loá. Đám người mang theo tâm trạng xem kịch vui mà đánh giá Lý Cảnh Thiên. 

 Người này xong đời rồi, về sau nhất định không sống nổi ở Bạch Thị nữa. 

 Không phải chết dưới uy thế của Phùng gia thì cũng chết trong tay chị Vy. 

 Người ở đây ai không biết gây chuyện ở quán bar nào cũng được, chỉ có nơi này là không thể. 

 Nguyên nhân là do sau lưng bà chủ chị Vy có chỗ dựa, mặc dù không biết đó là ai nhưng cả người của năm gia tộc lớn cũng phải cung kính với chị Vy, chỗ dựa đó ít nhất cũng là người của tỉnh Giang Nam! 

 Đám người tự động tránh ra một con đường, một người phụ nữ đứng tuổi lại tràn ngập sức hút xuất hiện trong tầm mắt Lý Cảnh Thiên. 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 101: Anh bạn trẻ,


Phùng Vĩnh Khang nhất thời cũng không hiểu nổi. 

 Anh ta là khách quen của nơi này, bình thường rất hay xảy ra xung đột với khách khác, nhưng trước nay chị Vy luôn đứng về phe anh ta. 

 Lần này vì sao lại bênh vực một người ngoài kia chứ? 

 "Chị Vy, đờ mờ thằng chó này sờ người phụ nữ của tôi! Tôi chỉ muốn dạy cho nó một bài học thôi. Không ngờ nó đánh thật! Chị phải làm chủ cho tôi!" 

 Chị Vy hơi cau mày lại, trong giọng nói mang theo một chút không kiên nhẫn. 

 "Phùng thiếu gia, mấy trò vặt của cậu còn chưa đủ để chơi trước mặt tôi. Nửa tháng trước cậu gây chuyện, nếu không phải tôi xin cho thì Phùng lão gia đã đánh gãy chân cậu lâu rồi!" 

 Phùng Vĩnh Khang biến sắc. 

 Công tử nhà họ Phùng không sợ cái gì, chỉ sợ lão gia nhà mình. Phạm sai lầm là ông ra tay rất độc ác. 

 Anh ta cười ha ha, thái độ kiêu ngạo lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ. 

 "Chị Vy, chị đừng so đo với tôi. Tôi chỉ uống hơi nhiều thôi ~ May mà gặp được chị Vy, chị tha thứ cho, lần sau tôi không dám nữa." 

 Lúc này đôi mày nhíu chặt của chị Vy mới buông lỏng một chút, chị ta nhếch miệng lên nở nụ cười quyến rũ. 

 "Người cậu nên xin lỗi không phải tôi." Nói xong, chị ta đá mắt về hướng Lý Cảnh Thiên. 

 Lý Cảnh Thiên cảm nhận được ánh mắt nóng rực của chị Vy, cũng bén nhạy phát giác người phụ nữ này ra mặt ngăn cản mình nhất định là có mục đích khác. 

 Từ lúc xuất hiện đến bây giờ, mặc dù chị Vy này luôn nói chuyện với Phùng Vĩnh Khang, nhưng ánh mắt cứ như có như không mà đánh giá anh. 

 Phùng Vĩnh Khang sửng sốt, mặc dù không muốn nhưng lão gia đã từng nhiều lần khuyên bảo anh ta rằng: Trong toàn bộ Bạch Thị, trừ năm gia tộc lớn ra thì đắc tội ai cũng được, nhưng không thể đụng vào chị Vy. 

 Suy đi nghĩ lại, cuối cùng anh ta nhướng mày rồi nói khẽ: "Đã đắc tội rồi." 

 Chị Vy thỏa mãn cười cười. 

 "Anh bạn này, từ nhỏ Phùng công tử đã bị lão gia chiều hư, nay đã lên tiếng nhận lỗi với cậu rồi nên cậu để chai rượu này xuống đi. Để tỏ ý xin lỗi, tôi mời cậu dời bước vào phòng làm việc của tôi, tôi sẽ đền bù xứng đáng cho cậu." 

 Lý Cảnh Thiên lạnh nhạt nhìn người phụ nữ lão luyện làm việc khéo đưa đẩy này, chị ta đang giữ mặt mũi cho đôi bên. Nếu đả nói thế mà anh còn quậy tiếp thì thật sự không chiếm lý. 

 Chị Vy rất vui vì phản ứng của Lý Cảnh Thiên, nói hai ba câu để giải tán đám người rồi dẫn anh về văn phòng. Trên đường đi ánh mắt chị Vy càng ngày càng rõ ràng, cứ như sói nhìn thấy con mồi ngon miệng. 

 Tất cả đều bị Hạ Hầu Thanh thấy rõ mồm một. 

 Mặc dù cô ấy luôn cảm thấy Lý Cảnh Thiên không xứng với Nhược Hoa, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn người đàn ông mà chị em tốt của mình thích dễ dàng bị người khác câu đi như vậy. 

 Hạ Hầu Thanh giơ chân lên muốn lặng lẽ theo sau xem thử, nhưng vừa đi được hai bước đã dừng lại. 

 Cô ấy đang nghĩ mọi cách để Nhược Hoa thấy rõ gương mặt thật của Lý Cảnh Thiên, đáng tiếc vẫn không có cơ hội. 

 Lần này không phải đã có cơ hội rồi sao? 

 Nếu Nhược Hoa tận mắt nhìn thấy Lý Cảnh Thiên phản bội cô, còn tìm một người phụ nữ lớn tuổi hơn và cái gì cũng không bằng cô thì cô nhất định sẽ tỉnh lại! 

 Hạ Hầu Thanh càng nghĩ càng kích động nên lập tức gọi điện thoại cho Thượng Quan Nhược Hoa. 

 ... 

 Văn phòng quán bar. 

 Lý Cảnh Thiên vừa vào đây đã lập tức sửng sốt. Đứng ngoài cửa văn phòng nhìn thì nơi này không khác gì căn phòng bình thường, nhưng hoàn cảnh bên trong lại rất khác biệt. 

 Trong này không có bàn ghế làm việc tiêu chuẩn mà đập vào mắt anh là một cái cửa sổ sát đất rất lớn, trước cửa sổ có một chiếc ghế đu, trên đó tùy ý vắt một cái áo choàng bằng len màu nâu nhạt. Bên phải ghế đu là một cái tủ rượu rực rỡ muôn màu với đủ loại rượu quý báu. Phía dưới tủ rượu là một quầy bar và kết hợp với hai băng ghế cao. 

 Đồ dùng hằng ngày nào cũng có hai cái, Lý Cảnh Thiên xác nhận gian phòng này trừ chị Vy ra thì còn có một người đàn ông thường ở lại. 

 Chị Vy như chiêu đãi khách hàng mà bảo Lý Cảnh Thiên đừng khách sáo, cứ tùy tiện ngồi. Sau đó chị ta đi đến tủ rượu, tiện tay lấy ra một chai rượu vang đỏ rồi rót vào hai ly và đưa cho Lý Cảnh Thiên. 

 "Anh bạn trẻ, cậu tên gì?" 

 Lý Cảnh Thiên không trả lời mà trực tiếp hỏi: "Bồi thường cho tôi cái gì?" 

 Chị Vy sững sờ, sau đó cao giọng cười một tiếng: "Anh bạn thật thú vị, quả nhiên tôi không nhìn lầm người!" 

 Chị ta vỗ nhẹ bả vai Lý Cảnh Thiên: "Để tôi đoán chuyện xưa của cậu nhé. Gia cảnh cậu bần hàn nhưng luôn vọng tưởng thông qua cố gắng của chính mình để kiếm tiền thay đổi tình trạng hiện tại. Cậu yêu một cô gái nhà giàu, đáng tiếc người ta chỉ chơi đùa mà không có tình cảm thật. Đêm nay có lẽ là cô ta dẫn cậu đến hoặc là cậu bị đá nên đến quán bar để phát ti3t, cuối cùng chọc trúng Phùng công tử. Tôi nói không sai chứ?" 

 Lý Cảnh Thiên nâng đôi mắt lên, trong vẻ tìm tòi nghiên cứu còn mang theo một tia hiếu kì. 

 Sức tưởng tượng của người phụ nữ này cũng rất phong phú. 

 Sao chị ta có thể nghiêm trang đặt điều nói bậy như vậy? 

 Thấy Lý Cảnh Thiên chỉ nhìn mình mà không nói lời nào, chị Vy tự cho là đoán đúng nên trong lòng càng đắc ý. 

 "Anh bạn trẻ, chị đây khuyên cậu vài câu. Ở đâu mà không có cỏ thơm, tối nay tới quán bar của chị thì cậu cũng thấy rồi đó. Chỉ cần cậu muốn thì sẽ có rất nhiều mỹ nhân. Mấu chốt là xem cậu có suy nghĩ thông suốt không." 

 Lý Cảnh Thiên nghe thấy thâm ý trong lời nói này thì hỏi lại: "Làm sao xem như suy nghĩ thông suốt?" 

 Chị Vy lập tức phấn chấn tinh thần. 

 Thằng ranh này nhìn như khôn khéo, không ngờ lại là thằng vô dụng. Chị ta vốn nghĩ rằng phải tốn không ít công sức, không ngờ anh lại dễ dàng rơi vào bẫy như vậy. 

 "Một người cố gắng đến mấy cũng có hạn. Cậu phải có người giúp đỡ mới được!" 

 Lý Cảnh Thiên nhìn lướt qua chị Vy: "Không phải là chị đó chứ?" 

 Chị Vy tươi cười đầy mặt, lộ ra ánh mắt quyến rũ, tuỳ tiện đặt cái ly trong tay xuống rồi lơ đãng hất hất tóc, bước nhanh về hướng Lý Cảnh Thiên rồi thuận thế ngồi lên đùi anh. 

 Chị ta vốn mặc sườn xám không dài, lại xốc lên trên một chút làm lớp viền ren màu đen bên trong như ẩn như hiện. Lý Cảnh Thiên cảm thấy mình sắp thở không nổi, không thể dời mặt đi được, nếu không hai cục bông bị buộc kín kia sẽ trực tiếp đập vào mặt anh. 

 Chị Vy rất hài lòng với phản ứng của Lý Cảnh Thiên nên vươn một tay ôm lấy cổ Lý Cảnh Thiên, tay còn lại nhẹ nhàng nâng cằm anh lên. 

 "Em trai, đừng thấy chị đây lớn tuổi, nhưng cậu muốn cái gì chị cũng có thể cho." 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 102:  Hóa ra là bảo anh đi làm vịt! 


Gương mặt cừu non này quả thực là chị Vy thích muốn chết, chị ta lập tức cảm thấy mình nhặt được bảo vật. 

 Chị Vy nhẹ nhàng véo mặt Lý Cảnh Thiên một cái rồi trêu đùa: "Chị sẽ giới thiệu rất nhiều chị gái chị Vy xinh đẹp vừa có tiền cho cậu, chỉ cần cậu làm họ vui thì đảm bảo mỗi ngày cậu ngủ dậy đều đếm tiền đến bong gân. Thế nào, cậu có chịu không?" 

 Cuối cùng Lý Cảnh Thiên đã rõ. 

 Hóa ra là bảo anh đi làm vịt! 

 Không ngờ phạm vi nghề nghiệp của chị Vy đã phát triển rộng đến vậy, cũng không biết chỗ dựa sau lưng chị ta là ai. 

 Phải biết rằng cái nghề này đều tiếp những tiểu thư quý bà hào môn của xã hội thượng lưu, yêu cầu đầu tiên chính là tính bảo mật tuyệt đối. Nếu muốn độc quyền nghề này ở Bạch Thị thì không có thế lực là không làm được. 

 Thông qua thái độ của Hạ Hầu Thanh thì người sau lưng chị ta không phải năm gia tộc lớn, không thì Hạ Hầu Thanh sẽ không tìm nơi như thế để gặp mặt. 

 Vậy nhất định chính là... Người của tỉnh Giang Nam! 

 Lý Cảnh Thiên lập tức nheo mắt lại. 

 Người của Thân Bá Xương cũng rất biết làm ăn, mời chào người mà mời luôn cả anh rồi! 

 Anh cười tươi rồi làm ra vẻ vô tri: "Có chuyện tốt như vậy thật sao? Tôi không tin." 

 Chị Vy cũng không nóng giận, chỉ nói anh bạn trẻ này còn chưa nghĩ thông, hai tay vừa không thành thật điểm lửa trên người anh vừa dùng giọng điệu mập mờ dụ dỗ. 

 "Đương nhiên là thật! Chị chưa từng gạt ai. Cậu trai, cậu còn chưa hưởng được mùi vị đó đúng không..." 

 Nói xong, chị Vy không kiêng dè mà đặt một tay lên đùi Lý Cảnh Thiên rồi không ngừng thăm dò vào bên trong... 

 "Hôm nay chị cho cậu hưởng thụ một lần, cậu phải học cho tốt, về sau dùng chiêu này có thể kiếm rất nhiều tiền..." 

 Lý Cảnh Thiên nín thở nhìn chăm chú rồi nhếch miệng lên cười lạnh, khí thế trên người đột nhiên biến đổi. 

 Dụ dỗ anh thì được, nhưng nếu ngấp nghé chân nguyên của anh là tối kỵ! 

 Chị Vy thật sự trầm mê cơ thể trẻ trung khoẻ mạnh của Lý Cảnh Thiên, chị ta tự nhận dựa vào kinh nghiệm phong phú và kỹ thuật già dặn thì quá dễ để dụ được một thằng trai tân. 

 Không ngờ người trông có vẻ ngây ngô vô hại này lại đột nhiên bộc phát ra khí thế doạ người. 

 Rõ ràng anh ngồi yên ở đó không hề động đậy, nhưng lại như biến thành một người khác. 

 Chị ta muốn tiếp tục, nhưng tìm thế nào cũng không ra khí chất mặc cho người ta bắt nạt trước đó trên người Lý Cảnh Thiên. 

 "Cậu..." Chị Vy cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng lại không nói ra được. 

 Lý Cảnh Thiên từ từ đẩy chị ta ra, ghét bỏ mà nói: "Tôi? Tôi cái gì mà tôi? Già rồi mà còn muốn trâu già khoái gặm cỏ non? Thật sự là không có liêm sỉ!" 

 Sắc mặt chị Vy đột nhiên biến đổi. 

 Mặc dù chị ta hơi lớn tuổi, nhưng cũng chỉ đến ba mươi lăm thôi, vẫn còn rất hào hoa phong nhã, là thời kỳ quyến rũ nhất của đàn bà! 

 Anh dám nói chị ta già? ! 

 "Cậu... Cậu cậu cậu..." 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 103:  Xong rồi! 


 Bị vạch trần tâm tư làm sắc mặt chị Vy trở nên rất khó coi. Sự tài trí và gợi cảm trước đó đều biến mất sạch sẽ, thay vào đó là nét tính toán và âm u trên gương mặt. 

 "Bị cậu nhìn ra rồi thì tôi nói rõ cho cậu biết, nếu không phải bộ dạng cậu có thể bán được giá tốt thì bà đây lười chơi cậu! Nhưng cậu biết thì thế nào? Đến chỗ tôi rồi thì cậu muốn cũng phải làm mà không muốn cũng phải làm!" 

 Lý Cảnh Thiên nghe thấy lời này thì cảm thấy hơi quái dị. 

 Từ nhỏ đến lớn luôn là anh đùa giỡn người khác, đây lần đầu tiên bị người ta ép không muốn cũng phải làm... 

 Anh cảm thấy mình như một con lừa bị kéo đầu đi. 

 Chị Vy thấy anh vẫn không chịu khuất phục thì vỗ tay hai cái định gọi người đến. 

 "Em trai, cái này không trách được chị. Ai bảo cậu rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!" 

 Cánh cửa phía sau mở ra, tiếng bước chân vang lên. Chị Vy không quay đầu lại mà đắc ý nhìn Lý Cảnh Thiên. 

 "Cho cậu ta dùng thuốc, ngoan ~ Chờ lát nữa chị cho cậu sướng đến bay lên trời." 

 Nhưng hai người đằng sau lại chậm chạp không ra tay. 

 "Chuyện gì vậy? Không nghe hiểu tiếng người à..." 

 Chị Vy phẫn nộ xoay người, lại va vào hai cặp mắt phẫn nộ đến phun lửa! 

 Là Thượng Quan Nhược Hoa và Hạ Hầu Thanh! 

 Sao hai người bọn họ lại tới đây? 

 Trong đầu chị Vy nhanh chóng tìm cớ, mặt ngoài thì vội bày ra khuôn mặt tươi cười. 

 "Thượng Quan tiểu thư, Hạ Hầu tiểu thư, sao hai vị rảnh rỗi đến chỗ tôi vậy? Sân nhảy dưới lầu, chẳng lẽ hai vị đi nhầm à? Người đâu, đưa hai vị tiểu thư này xuống lầu!" 

 Giọng nói lạnh lẽo của Thượng Quan Nhược Hoa không mang theo chút tình cảm nào: "Người bên ngoài đều bị người của tôi đánh gục rồi." 

 Chị Vy biến sắc. 

 "Thượng Quan tiểu thư có ý gì? Chẳng lẽ muốn gây chuyện trong địa bàn của tôi?" 

 Thượng Quan Nhược Hoa hừ lạnh một tiếng. 

 "Trịnh Vy Vy, tôi mặc kệ người sau lưng chị là ai, cũng mặc kệ người kia có sản nghiệp, quyền thế lớn thế nào. Nhưng làm ăn ở Bạch Thị thì phải tuân thủ phép tắc của Bạch Thị!" 

 Giờ khắc này, Thượng Quan Nhược Hoa như một phán quan có thể quyết định sống chết của một người, giọng điệu đanh thép không cho phép nghi ngờ! 

 "Mặc dù Bạch Thị không có mệnh lệnh cấm những nơi ăn chơi đàn đi3m này, nhưng nếu kinh doanh thì sẽ lập hồ sơ liên quan. Không biết chỗ này của chị có chuẩn bị hồ sơ chưa?" 

 Chị Vy nghẹn họng, không dám nói thêm nữa. 

 Khách của chị ta đều là tiểu thư quý bà danh môn vọng tộc, những người đó lén lút chơi rất bạo, nhưng lại không thể để người ta biết. Sở dĩ việc buôn bán của chị ta đông khách như vậy là do tính bảo mật tuyệt đối nên những quý bà nhà giàu kia có thể yên tâm chơi. 

 Nếu thật sự lập hồ sơ thì còn bảo mật cái rắm gì nữa?! 

 Hễ tra ra ai trong đám khách hàng trên tay chị ta cũng gây nên chuyện lớn làm kinh động cả Bạch Thị! 

 Đến lúc đó làm hỏng kế hoạch của chủ nhân thì chị ta chịu không nổi. 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 104: Thân thể không bị thương


Mặc dù từ trước đến nay chủ nhân không để năm gia tộc lớn vào mắt, nhưng dù sao cũng là làm ăn trong phạm vi Bạch Thị, chủ nhân cũng từng nhiều lần dặn dò rằng nếu không cần thiết thì không thể xảy ra xung đột với năm gia tộc để tránh gây thêm phiền phức. 

 Việc đã đến nước này, chị Vy chỉ có thể kiên trì cười nịnh. 

 "Thượng Quan tiểu thư hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm. Tôi không biết anh bạn trẻ này là bạn của cô, bằng không cho tôi mười lá gan cũng không dám!" 

 Tất nhiên Thượng Quan Nhược Hoa biết phía sau chị Vy có người chống lưng nên cũng không muốn làm lớn chuyện này, nhưng chị ta dám bắt anh Cảnh Thiên làm vịt, hỏi sao cô nhịn được? ! 

 "Anh Cảnh Thiên, anh có bị thương không?" 

 Lần đầu tiên Lý Cảnh Thiên nhõng nhẽo với Thượng Quan Nhược Hoa, anh khẽ đong đưa cánh tay Thượng Quan Nhược Hoa. 

 "Thân thể không bị thương, nhưng tâm hồn đã tổn thương." 

 Nói xong, anh còn thuận thế kéo tay Thượng Quan Nhược Hoa rồi đặt lên ngực mình. 

 Trong lòng Thượng Quan Nhược Hoa lập tức mềm nhũn cả ra. 

 Chị Vy là người biết nhìn sắc mặt người khác, đã sớm nghe nói đến gần đây bên cạnh thiên kim Thượng Quan gia có một người đàn ông đi theo, nhưng không ngờ lại là người trước mắt. 

 Mang thái độ muốn dàn xếp ổn thỏa, chị ta vội móc một tấm thẻ ngân hàng ra. 

 "Trong này là hai chục triệu, coi như là bù đắp tổn hại tinh thần cho anh bạn này." 

 Nhưng Thượng Quan Nhược Hoa lại không nhúc nhích. 

 Đây là đền bù cho Lý Cảnh Thiên, cô không thể nhận thay anh được. 

 Nhưng Lý Cảnh Thiên vẫn núp sau lưng Thượng Quan Nhược Hoa, nhìn cũng chẳng thèm nhìn tấm thẻ ngân hàng kia một cái. 

 Đây là ngại ít. 

 Chị Vy cắn răng một cái rồi đổi một tấm thẻ ngân hàng. 

 "Trong này là năm chục triệu, xin anh bạn trẻ này đừng chấp nhặt với tôi." Sau đó chị ta lại móc ra một tấm thẻ vàng. 

 "Cứ coi tấm thẻ vàng này là đền bù cho cậu. Hi vọng sau này cậu đến quán bar của chúng tôi chơi vui vẻ." 

 Hạ Hầu Thanh liếc nhìn một cái đã nhận ra đó là thẻ vàng VIP của quán bar! 

 Người cầm tấm thẻ này không cần đặt trước cũng được hưởng thụ đãi ngộ tối cao của quán bar bất cứ lúc nào, toàn bộ Bạch Thị không có hơn 10 thẻ! 

 Mặc dù chướng mắt năm chục triệu kia, nhưng thẻ vàng của quán bar vẫn có chút tác dụng. 

 Lý Cảnh Thiên hừ lạnh một tiếng: "Nếu chị đã có thành ý như vậy thì tôi gắng gượng mà nhận lấy. Cái này là do nể mặt Nhược Hoa nhà chúng tôi." 

 Nhà chúng tôi? 

 Thượng Quan Nhược Hoa nghe thấy ba chữ này còn mừng hơn ăn tết. 

 Nhưng sắc mặt chị Vy lại cực kỳ khó coi. 

 Mặc dù năm chục triệu kia chẳng là cái gì đối với chị ta, nhưng cũng là thu nhập một ngày của quán bar. 

 Thẻ vàng quý giá như vậy mà anh còn gắng gượng? 

 Sao anh không bay lên trời luôn đi? ! 

 Nhưng hiện giờ lại không phải lúc trở mặt với năm gia tộc lớn, chị Vy cũng chỉ có thể cười nịnh: "Anh bạn hài lòng là được rồi. Thượng Quan tiểu thư, chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài cũng không tốt đối với đôi bên, cô xem..." 

 Đây là muốn các cô giữ kín như bưng. 

 Hiển nhiên năm chục triệu cộng thêm một tấm thẻ vàng này không chỉ là tiền bồi thường mà còn là phí bịt miệng. 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 105: Cá cược gì?


 Thượng Quan Nhược Hoa nổi giận đùng đùng dẫn Lý Cảnh Thiên ra khỏi quán bar, từ trước đến nay Lý Cảnh Thiên chưa từng cảm thấy mình hoảng hốt như thế, cảm giác kia như đàn ông đã kết hôn đi ăn vụng lại bị bắt gian tại trận. 

 Nhưng anh và Thượng Quan Nhược Hoa đâu phải vợ chồng, anh chột dạ cái gì? 

 Hơn nữa anh đâu có làm gì đâu! 

 Thượng Quan Nhược Hoa không nói câu nào cả mà leo lên xe bảo mẫu. Lý Cảnh Thiên theo sát phía sau ngồi bên cạnh cô, Hạ Hầu Thanh thì trừng anh một cái rồi ngồi ở đằng sau. 

 Tấm chắn giữa tài xế và ghế sau buông xuống, trong không gian kín chỉ còn lại ba người, rốt cục Lý Cảnh Thiên cũng có cơ hội nói chuyện. 

 "Nhược Hoa, cái kia..." 

 Không ngờ anh còn chưa mở miệng thì một giây sau Thượng Quan Nhược Hoa đã nhẹ nhàng hôn lên mặt anh. 

 Lý Cảnh Thiên sững sờ. 

 Cái chuyện quỷ gì thế này? 

 Không phải Nhược Hoa đang giận mình sao? 

 Sao cô lại hôn mình? ! 

 "Anh Cảnh Thiên, anh không cần nói gì cả, em nhìn thấy cả rồi." 

 Sau khi nhận được điện thoại của Hạ Hầu Thanh, Thượng Quan Nhược Hoa lo lắng cho an nguy của Lý Cảnh Thiên nên chưa được 10 phút đã chạy tới quán bar. Vì Lý Cảnh Thiên mà cô lần đầu tiên dùng đến vệ sĩ của Thượng Quan gia, gần như không phí chút sức lực nào đã khống chế đám bảo an dưới lầu quán bar. 

 Hai người đi thẳng lên lầu hai, đứng bên ngoài cửa văn phòng nên thấy rõ được mọi chuyện trong đó. 

 Thượng Quan Nhược Hoa nhớ lại hình ảnh vừa rồi trong văn phòng mà hận không thể chém chị Vy kia thành muôn mảnh! 

 Chị ta ngồi trong ngực anh Cảnh Thiên, dùng dáng vẻ quyến rũ như vậy dụ dỗ anh... Đây là chuyện cô luôn tha thiết ước mơ mà lại bị người phụ nữ này giành trước! 

 Chị ta có tài đức gì mà được ngồi trong ngực anh Cảnh Thiên? ! 

 Nhưng càng làm cô chịu không nổi là anh Cảnh Thiên lại không từ chối! Cứ để người phụ nữ kia ngồi trên đùi mình mặc cho chị ta trêu chọc. 

 Trong lòng Thượng Quan Nhược Hoa rất hận, hận trước kia mình còn quá bảo thủ. 

 Sớm biết anh Cảnh Thiên thích như vậy thì cô nên to gan một chút. 

 Nhìn thấy chị Vy liên tục dụ dỗ người đàn ông của mình mà Lý Cảnh Thiên chỉ lo nói đùa, Thượng Quan Nhược Hoa ăn giấm chua lè. 

 Hơn nữa Hạ Hầu Thanh luôn đứng bên cạnh nói xấu Lý Cảnh Thiên—— 

 Nếu Lý Cảnh Thiên có định lực thì nên đẩy chị Vy ra... 

 Người đàn ông thật lòng yêu cậu sẽ không để người phụ nữ khác ngồi lên đùi mình... 

 Thân mật như vậy chứng tỏ không để Thượng Quan Nhược Hoa vào mắt... 

 Tên đểu cán, quả nhiên là bản sắc của đàn ông... 

 Ngay khi cô không nhịn được muốn xông vào thì đột nhiên nhìn thấy Lý Cảnh Thiên đẩy chị Vy ra. 

 Anh giữ vững ranh giới cuối cùng vào thời khắc mấu chốt. 

 Có người đàn ông nào đáng yêu hơn, chính trực hơn anh chứ? ! 

 Thượng Quan Nhược Hoa cảm thấy quá may mắn, anh Cảnh Thiên là bảo vật mà cô nhặt được! 

 Nếu không phải hiện tại Hạ Hầu Thanh có ở đây thì cô thật muốn thử những động tác kia của chị Vy một chút... 

 Nhưng bây giờ cô chỉ có thể kiêu ngạo mà nhìn Hạ Hầu Thanh. 

 "Thanh Thanh, cậu đã thấy chưa, nhân phẩm của anh Cảnh Thiên không chê vào đâu được, xem bây giờ cậu còn nói được gì? Cậu chịu thua vụ cá cược của chúng ta đi!" 

 Lý Cảnh Thiên không hiểu ra sao. 

 "Cá cược gì?" 

 Hạ Hầu Thanh biến sắc, vội che miệng Thượng Quan Nhược Hoa lại. 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 106:  Hạ Hầu Thanh tức giận


“Nói xem nào, vụ cược gì vậy? Cái gì mà bốn chuyện?” 

 Thượng Quan Nhược Hoa cười xấu xa, nhìn Hạ Hầu Thanh, cười hề hề. 

 “Em với Thanh Thanh cá cược, nếu như có một ngày, anh có thể trở thành bác sỹ giỏi nhất ở thành phố Bạch, vậy thì Thanh Thanh sẽ làm cho anh bốn chuyện, cúi đầu nhận sai, bưng trà rót nước, thị tẩm….ô…” 

 Hạ Hầu Thanh bịt chặt miệng cô, nhưng Lý Cảnh Thiên vẫn nghe ra được hai chữ “thị tẩm”. 

 Rất rõ ràng, bốn chuyện này có cấp bậc tăng dần, chuyện phía sau không cần nói cũng biết. 

 Hạ Hầu Thanh tức giận lườm Lý Cảnh Thiên! 

 “Nghe ngóng cái gì, chẳng qua chỉ là trò đùa giữa tôi và Nhược Hoa thôi, liên quan gì tới anh?” 

 Tiếp đó lại dùng ánh mắt cảnh cáo Thượng Quan Nhược Hoa: “Cậu mà dám nói ra, tớ sẽ lập tức nghỉ chơi với cậu!” 

 “Được rồi, được rồi mà ~” Thượng Quan Nhược Hoa lập tức buông vũ khí đầu hàng, cũng không thể ở trước mặt Lý Cảnh Thiên mà không chừa đường lui cho Thanh Thanh. 

 “Mình không nói là được, nhưng mà mình tin ngày đó sớm muộn gì cũng tới, cậu cứ chuẩn bị sẵn tâm lý có chơi có chịu đi!” 

 Trò đùa của hai cô gái, Lý Cảnh Thiên cũng không coi là thật. Nhưng Hạ Hầu Thanh thấy Lý Cảnh Thiên không gặng hỏi, cũng không hiểu sao trong lòng lại có một chút mất mát. 

 Cô ta cảm thấy phiền lòng vì cái cảm xúc này của bản thân, liền chủ động nhắc tới chuyện thế giới ngầm. 

 “Nghe nói lão đại mới của thế giới ngầm kia tên là Quan Lỗi. Ba năm trước thua trong tay Điêu sáu ngón, không biết gần đây được cao nhân nào chỉ điểm, bỗng chốc khôi phục trở lại thời kỳ đỉnh cao! Nghe nói võ công còn mạnh hơn cả trước khi bị thương. Tay chân của anh ta không phải là đã gãy ba năm rồi hay sao? Sao nói khỏi là khỏi ngay được vậy? Lẽ nào trong ba năm vẫn luôn có cao nhân giúp anh ta điều trị sao?” 

 Lý Cảnh Thiên lập tức tiếp lời: “Nào có phải là cao nhân gì, tay chân đều là do tôi điều trị khỏi đấy.” 

 Thượng Quan Nhược Hoa đương nhiên cũng nghe được một vài thông tin, nhưng đối với lời của Lý Cảnh Thiên, cô không hề tin. 

 Tuy cô ủng hộ anh Cảnh Thiên vô điều kiện, nhưng người như Quan Lỗi, hiển nhiên không phải là đối tượng mà anh Cảnh Thiên có thể tiếp xúc được. 

 Hạ Hầu Thanh liền lườm hắn: “Anh không chém gió thì sẽ chết à? Quan Lỗi đã sớm nói ra rồi, người trị khỏi cho anh ta là sư phụ của anh ta!” 

 “Sư phụ của anh ta chữa khỏi chân tay cho anh ta, còn cho anh ta linh đan diệu dược, khiến cho anh ta khôi phục thời kỳ đỉnh cao chỉ sau một đêm, anh ta mới có năng lực trở lại báo thù. Theo tôi thấy, anh hùng thật sự chính là sư phụ của Quan Lỗi!” 

 Nói xong, cô ta lại khinh thường liếc nhìn Lý Cảnh Thiên một cái. 

 “Thấy chưa? Đàn ông giống như Quan Lỗi và sư phụ của anh ta mới là đàn ông thực sự! Không dựa vào đàn bà, mà dựa vào thực lực của chính mình, một đao một thương giành thiên hạ, người như vậy mới có thể khiến cho phụ nữ chúng tôi hạnh phúc thực sự! Còn anh ấy hả….” 

 “Thanh Thanh, đừng nói nữa…” 

 Thượng Quan Nhược Hoa vội vàng ngăn cô ta lại. 

 Nhưng Lý Cảnh Thiên lại không hề để bụng, không tin thì thôi vậy! 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 107: Hắn tới đỡ người ta dậy


 Khu dân cư trung tâm. 

 Lý Cảnh Thiên vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy anh hùng trong miệng Hạ Hầu Thanh. 

 Hắn không khỏi nói đùa một câu: “Ôi, anh hùng của thế giới ngầm đến rồi đấy à! Anh bây giờ đã trở thành nhân vật truyền kỳ rồi đấy.” 

 Không ngờ, Quan Lỗi thấy hắn, liền quỳ xuống, còn cung kính dập đầu một cái! 

 “Đồ đệ có ngày hôm nay, đều là nhờ sự chỉ điểm và giúp đỡ của sư phụ, không có sư phụ, thì không có Quan Lỗi ngày hôm nay!” 

 Lý Cảnh Thiên cũng đâu có ngờ, mình chỉ nói đùa có một câu mà Quan Lỗi lại phản ứng mạnh đến vậy. Nhưng cũng đủ để thấy được, Quan Lỗi này là một người có ân tất báo, có tình có nghĩa. 

 Hắn tới đỡ người ta dậy. 

 “Anh có được thành tựu ngày hôm nay cũng là nhờ năng lực của chính mình, người đánh bại Điêu sáu ngón là anh, chỉnh đốn Chấn Thiên Môn và thế giới ngầm cũng là anh, tôi không giúp được gì cho anh cả, đây đều là nỗ lực của chính bản thân anh.” 

 Nhưng Quan Lỗi lại tỏ ý hôm nay anh ta tới đây, một là muốn cảm ơn sư phụ, hai là muốn chính thức bái sư, như vậy anh ta mới yên tâm được. 

 Lý Cảnh Thiên cảm động trước thành ý của Quan Lỗi, liền bảo Quả Nhi chuẩn bị nghi thức. 

 Do vậy, ngay dưới sự chứng kiến của thím Lưu và Quả Nhi, Quan Lỗi chính thức bái Lý Cảnh Thiên làm sư phụ. 

 Sau khi lễ bái sư kết thúc, Lý Cảnh Thiên lấy ra một cái túi vải, bên trong túi vải đựng một viên đan dược màu đen. 

 “Nếu anh đã bái tôi làm thầy, thì tôi cũng không thể bạc đãi anh. Võ công anh đã nắm bắt khá tốt, sau này mỗi tháng tôi sẽ cho anh một viên đan dược, có thể giúp cho công lực của anh tiến thêm một bậc, cũng giúp anh tránh bị thương.” 

 Quan Lỗi biết rõ sự huyền diệu của những viên đan dược này, vô cùng cảm kích mà nhận lấy. 

 “Xin hỏi sư phụ, đồ đệ có thể đem đan dược này tặng cho người khác không? 

 Quả Nhi vừa nghe liền không vui. 

 “Anh biết sư phụ anh để luyện chế ra những đan dược này, đã tốn bao nhiêu công sức không? Anh biết những đan dược này đáng giá bao nhiêu không? Sư phụ có lòng tốt tặng cho anh, anh lại muốn đem nó tặng cho người khác, thật đúng là vô ơn!” 

 Quan Lỗi cũng biết bản thân mình đưa ra yêu cầu này là không nên, nhưng hắn hiện tại dù gì cũng là lão đại của Chấn Thiên Môn, không thể chỉ hưởng lợi một mình, lại không cho các anh em theo mình một sự bảo hộ nào, hắn không đành lòng. 

 Lý Cảnh Thiên liếc mắt một cái là nhìn ra được tâm tư của anh ta. 

 “Là lão đại của Chấn Thiên Môn, anh có thể suy nghĩ cho thuộc hạ của mình như vậy, rất tốt. Nếu đã như vậy, sau này mỗi tháng tôi sẽ cho anh mười viên đan dược, anh tự mình giữ lại bao nhiêu, chia cho anh em bao nhiêu, thậm chí bán ra ngoài, tôi cũng sẽ đều không hỏi tới. Anh tự mình sắp xếp là được.” 

 Quan Lỗi vốn chỉ mang tâm lí đánh liều thử một lần, nhưng không ngờ Lý Cảnh Thiên lại thật sự đồng ý! 

 “Cảm ơn sư phụ! Ngoài ra đồ đệ còn có một chuyện muốn báo, Vương Quang kia bây giờ bẫn đang bị nhốt trong nhà lao của thế giới ngầm. Người này nên xử lý thế nào?” 

 Lý Cảnh Thiên vỗ đầu một cái! Hắn đúng là quên mất chuyện này! 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 108: Sư huynh


Lý Cảnh Thiên chỉ cảm thấy dưới hông căng cứng! 

 Thủ đoạn của tiểu yêu tinh này thật đúng là càng ngày càng cao tay! 

 Cùng với động tác không ngừng thăm dò của Quả Nhi, hắn thầm cảm thấy Nguyên Dương trong cơ thể đang khẽ run lên. Hiển nhiên là dùng chân khí đột phá, tuyệt đối là có hiệu quả. 

 Nhưng cũng lúc này, sự kiên định của hắn càng lúc càng lớn. 

 Giọng của hắn khàn khàn, bất cứ lúc nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống tiểu yêu tinh trước mặt! 

 Nhưng hắn vẫn giữ lại tia lí trí cuối cùng: “Ngoan nào, sư huynh vẫn còn chuyện quan trọng….” 

 Hắn vẫn chưa quên, Hạ Hầu Thanh nói với hắn, ba ngày sau là sinh nhật của Thượng Quan Nhược Hoa, hắn vẫn phải nhanh chóng chuẩn bị trước quà sinh nhật. 

 Nhưng Quả Nhi nào có dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy? 

 “Sư huynh, anh nỡ buông em ra sao?” 

 Lý Cảnh Thiên sao có thể chịu được lời này! 

 Hắn đương nhiên là không nỡ! Nếu không phải ông cụ đã hạ lời nguyền với hắn thì hắn đã sớm đè Quả Nhi dưới thân, đại chiến ba trăm hiệp rồi! 

 “Quả Nhi biết, kẹo của sư huynh chỉ có thể để cho các chị dâu ăn. Em không cầu được ăn kẹo của sư huynh, nhưng cho em nếm thử một chút vị ngọt thôi cũng được mà! Chỉ nếm một chút thôi, có được không?” 

 Lời nói hai nghĩa này, càng khiến cho tinh thần Lý Cảnh Thiên thêm lung lay! 

 Hắn bất giác hỏi: “Nếm như nào?” 

 Quả Nhi liền dẫn hắn vào trong phòng, nhưng lại không mở đèn, chỉ mở một bản nhạc nhẹ nhàng. Dưới ánh trăng mờ ảo, Quả Nhi dựa theo tiết tấu nhạc, nhảy múa dưới trăng. 

 Dáng múa tuyệt mỹ, dáng dấp mảnh mai…Quả Nhi giống như một tiên nữ dưới trăng, bất cứ lúc nào cũng có thể lướt đi cùng cơn gió. 

 Đột nhiên, Quả Nhi xoay người, cùng với tiết tấu âm nhạc, cởi từng lớp quần áo xuống! 

 Ầm! 

 Trong đầu Lý Cảnh Thiên như nổ đùng một cái! 

 Múa thoát y! 

 Hắn không khỏi hít một hơi khí lạnh! 

 Cô bé này, càng ngày càng lắm chiêu trò! 

 Nhưng mà, hắn thích! 

 Dưới sự k1ch thích của Quả Nhi, hắn cũng bất giác chuyển động theo, cùng với động tác múa của Quả Nhi, tay hắn cũng bắt đầu không thành thật, lướt trên cơ thể của cô. 

 Một đoạn nhạc chạy gần hết, quần áo trên người Quả Nhi cũng càng lúc càng ít. Cảm xúc hai người đẩy lên cao, hô hấp càng ngày càng nặng nề, nhưng đột nhiên có một cơn gió lạ thổi vào cửa sổ. 

 Lý Cảnh Thiên quá quen thuộc với ngọn gió này! 

 Kể từ khi bọn họ chuyển tới khu trung tâm này, sư phụ hắn liền không tới nữa. 

 Một trận gió thổi qua, trong đầu hắn nghe được truyền âm của sư phụ 

 “Thằng nhãi ranh! Họa ập lên đầu tới nơi rồi còn dám ở đây đắm chìm trong sắc dục à? Còn không mau đi luyện công cho ta!” 

 Lý Cảnh Thiên giật mình tỉnh lại từ trong âm thanh yếu ớt kia! 

 Hắn chắc chắn, vừa rồi không phải là ảo giác! 

 Họa ập lên đầu? Họa gì vậy? Dạo gần đây hắn không làm gì mà! 

 Huống hồ, sinh nhật của hắn vừa qua chưa bao lâu, đầu trâu mặt ngựa cũng không thể nào tới tìm hắn. 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 109: Ba ngày sau


 Ông đây nhất định sẽ dùn tốc độ nhanh nhất, phá vỡ Nguyên Dương! 

 Đến lúc đó hắn muốn chơi ai thì chơi, ông trời cũng đừng hòng quản được hắn! 

 …. 

 Ba ngày sau. 

 Vào bữa tiệc sinh nhật, nhà Thượng Quan bận đầu tắt mặt tối, tất cả mọi người đều bận bịu vì thiên kim duy nhất của nhà Thượng Quan. Nhưng Thượng Quan Nhược Hoa là nhân vật chính, lúc này lại đang ngồi trong phòng, chẳng có tí tinh thần nào. 

 Ánh mắt trống rỗng nhìn đám người đang tất bật bên ngoài, dường như tất cả những điều đó chẳng liên quan gì đến cô cả. 

 Anh Cảnh Thiên đã biến mất ba ngày rồi. 

 Trong ba ngày, cô đã gọi vô số cuộc điện thoại, nhưng lần nào cũng là Quả Nhi nghe máy, chỉ nói là hắn đang tiếp nhận trị liệu của thần y mặt quỷ, nhưng cụ thể khi nào xong thì không dám chắc, cũng không biết hôn nay có tới bữa tiệc sinh nhật của cô không nữa. 

 Không có anh Cảnh Thiên ở đây, Thượng Quan Nhược Hoa bỗng cảm thấy mọi chuyện đều chẳng có ý nghĩa gì. 

 Hạ Hầu Thanh ở bên cạnh bầu bạn, nhưng trong lòng lại thở dài. 

 “Nhược Hoa, cậu lấy lại tinh thần đi được không? Đừng có nghĩ tới cái tên Lý Cảnh Thiên kia nữa! Theo như tớ thấy, làm gì có thần y mặt quỷ nào chữa bệnh cho anh ta. Mỗi lần tới thời khắc mấu chốt thì anh ta đều không có mặt. Lần này nhất định là anh ta cố ý trốn rồi!” 

 “Không thể nào!” Thượng Quan Nhược Hoa như một con mèo xù lông, “Anh Cảnh Thiên không phải là người đàn ông không có trách nhiệm như vậy, hơn nữa, tại sao anh ấy phải trốn chứ?” 

 “Cái đó còn phải nói sao? Đương nhiên là vì cảm thấy tự ti rồi!” Một âm thanh lạnh lùng từ ngoài cửa truyền vào, Thượng Quan Nhược Minh mặc một bộ vest bước vào. 

 “Đã sớm nói với em rồi, hắn ta và nhà chúng ta không cùng đẳng cấp, địa vị. Khách khứa hôm nay tới đều là danh gia vọng tộc, một kẻ không tiền không địa vị như hắn, tới làm gì? Tới để tự rước nhục sao?” 

 Thượng Quan Nhược Hoa chau mày không vui, lần đầu tiên bày ra thái độ tiểu thư! 

 “Em không cho phép anh nói anh ấy như vậy! Anh Cảnh Thiên nhất định sẽ đến!” 

 Thượng Quan Nhược Minh thở dài: “Hắn có tới hay không anh không quan tâm, nhưng bây giờ em bắt buộc phải ra ngoài tiếp đón khách khứa cho anh! Em có biết có bao nhiêu thiếu gia của gia đình có máu mặt, đều tới vì em không. Bọn họ đều là những người theo đuổi em, cho dù là thân phận không bì được với nhà chúng ta, nhưng em cũng không được phép thất lễ.” 

 Sắc mặt Thượng Quan Nhược Hoa hơi lạnh lùng. 

 “Em còn lâu mới đi tiếp đón cái đám sâu gạo ấy, bọn họ nào có phải là vì em mà đến, rõ ràng là vì hai chữ ‘Thượng Quan’ mà đến đấy chứ!” 

 “Nhược Hoa!” Thượng Quan Nhược Minh rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm khắc để nói chuyện với em gái. 

 “Những chuyện hoang đường mà em làm gần đây, cha đã rất bất mãn rồi. Nếu như hôm nay em lại làm ông ấy mất mặt, ông ấy sẽ làm gì Lý Cảnh Thiên, anh cũng không dám chắc đâu!” 

 Thượng Quan Nhược Hoa cắn chặt răng, còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thỏa hiệp. 

 Trong phòng khách được bày trí tinh xảo, tất cả mọi người đều đang đợi nhân vật chính xuất hiện. 

 Thượng Quan Nhược Hoa mặc một bộ lễ phục màu hồng nhạt cao cấp được đặt thiết kế riêng, trên tóc cài một chiếc vương miện lấp lánh, chiếc giày thủy tinh lấp lánh khiến cả người trông càng giống một cô công chúa. 

 Tất cả mọi người trong hội trường đều hít vào một hơi! 

 Thiên kim nhà Thượng Quan, bản thân mang theo một loại khí chất cao quý, quả đúng là những cô gái bình thường không thể nào so sánh được.” 

 “Tiểu thư Thượng Quan, tôi là người của tập đoàn Trương Thị, cha tôi bảo tôi mang tới tặng cho cô một phần quà mừng.” 

 “Tập đoàn Triệu Thị chúc tiểu thư Thượng Quan sinh nhật vui vẻ!” 

 “Tiểu thư Thượng Quan, cô còn nhớ tôi không? Tôi là người nhà họ Trương, chúng ta từng gặp nhau một lần ở một buổi tiệc…” 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 110: Anh là ai vậy?


Đám người tự động nhường đường, hóa ra là Phùng Vĩnh Khang! 

 Hóa ra sau khi Phùng Vĩnh Khang từ quán bar về nhà đã nghe ngóng thân phận của Lý Cảnh Thiên. Vốn tưởng rằng anh ta là người yêu của Hạ Hậu Thanh, nhưng sau khi nghe ngóng mới biết thực ra là người yêu của Thượng Quan Nhược Hoa! 

 Kẻ thấp kém như vậy lại có thể khiến hai thiên kim tiểu thư của ngũ đại gia tộc đứng ra bênh vực mình? 

 Chẳng qua là chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà thôi! 

 Nhưng anh ta không ngờ thiên kim luôn dè dặt của Thượng Quan gia lại làm ra trò bẩn thỉu như vậy! 

 Anh ta lập tức cảm thấy Thượng Quan Nhược Hoa cũng không hề cao cao tại thượng đến vậy. 

 Trước đây anh ta sợ tính cách của Thượng Quan Nhược Hoa nên không dám ra tay. Nhưng bây giờ nếu bọn họ đã chơi đùa, dựa vào thân phận của Phùng gia, chỉ cần anh ta dùng một chút chiến lược còn sợ không hạ gục được tiện nhân này sao? 

 “Theo tôi thấy, kẻ vô tích sự Lý Cảnh Thiên đó sẽ không đến nữa. Tại sao Thượng Quan tiểu thư lại phải vì một cái cây mà bỏ qua cả khu rừng chứ? Hãy nhìn xem, hôm nay những người này đến đây vì cô. Nếu tôi là cô, tôi sẽ từ từ chọn một người rồi tìm hiểu sâu hơn! 

 Anh ta cố tình nhấn mạnh câu cuối cùng, như thể có ý gì đó. 

 Đương nhiên là Thượng Quan Nhược Hoa nghe ra hàm ý mà anh ta muốn nói, trong lòng không vui, chỉ cau mày nhẹ giọng hỏi: 

 "Anh là ai vậy?" 

 Phụt! 

 Mọi người có mặt tại hiện trường không thể nhịn được liền bật cười! 

 Ánh mắt người bên cạnh nhìn Phùng Vĩnh Khang thay đổi ngay lập tức. 

 Công tử Phùng gia luôn bất khả chiến bại trên phương diện tình trường, chưa từng bại trận, không ngờ lại không được Thượng Quan Nhược Hoa tiếp, thậm chí còn không biết anh ta là ai! 

 Sắc mặt của Phùng Vĩnh Khang vô cùng khó coi! Anh ta chưa từng nghĩ rằng Thượng Quan Nhược Hoa sẽ không biết mình! 

 Phùng gia bọn họ dù sao cũng là gia tộc có nhiều tài sản nhất ngoài năm gia tộc lớn! 

 Thượng Quan Nhược Hoa là thiên kim tiểu thư thì anh ta cũng là công tử nhà giàu! 

 Nhưng sao cô dám không biết anh ta?! 

 Điều mà Phùng Vĩnh Khang không biết đó là vốn dĩ Thượng Quan Nhược Hoa không tiếp xúc với đàn ông. Ngoài anh trai ra, người bạn nữ giới duy nhất ở bên cô cũng chỉ có Hạ Hầu Thanh, làm sao cô có thể biết anh ta chứ? 

 Khi Thượng Quan Nhược Minh vừa nhìn đã nhận ra tình hình không ổn, anh ta lập tức ra tay giải quyết giúp em gái. 

 "Em gái tôi nói đùa đó, sao con bé có thể không biết Phùng công tử được chứ? Gần đây Phùng lão gia có khoẻ không?" 

 Câu này coi như đang giải cứu cho Phùng Vĩnh Khang, anh ta đang cố kìm nén cơn giận. 

 "Lão gia vẫn khỏe, còn bảo tôi tặng cho Thượng Quan tiểu thư một món quà quý!" 

 Anh ta vỗ tay hai cái, người đứng sau lập tức bê lên một chiếc hộp gỗ đàn hương tinh xảo. 

 “Tôi nghe nói Thượng Quan tiểu thư sức khỏe không tốt, âm dương trong cơ thể mất cân bằng. Đây là vật tốt lành mà tôi đã tốn rất nhiều công sức tìm kiếm, đặt trong phòng ngủ có thể cân bằng âm dương. Không quá ba tháng, Thượng Quan tiểu thư sẽ có thể hồi phục như cũ.” 

 Khi mở ra, thấy đó là một con ngọc kỳ lân có màu xanh lục! 

 Vẻ mặt Phùng Vĩnh Khang đầy kiêu ngạo: “Ngọc kỳ lân này tôi đã mời một vị đại sư khai quang. Đây là vật thông linh, đặt trong phòng ngủ có thể giúp chủ nhân khỏe mạnh, đặt ở phòng khách có thể khiến gia đình bình yên.” 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 111:  Quá kiêu ngạo! 


 Lần này, cô phải cho anh ta chút thể diện chứ! 

 Không ngờ Thượng Quan Nhược Hoa chỉ thờ ơ liếc nhìn một cái, như đang suy nghĩ điều gì đó, hồi lâu sau mới dùng ánh mắt ra hiệu cho quản gia nhận lấy. 

 Nhưng đối với Phùng Vĩnh Khang đây lại là sự khinh thường! 

 Món quà quý giá như vậy cô không những không trực tiếp nhận mà còn do dự?! 

 Quá kiêu ngạo! 

 Nhưng anh ta dám tức giận nhưng không dám nói. Bản chất của Thượng Quan Nhược Hoa vốn kiêu ngạo, nhưng hiện tại lại là Phùng gia đang nịnh bợ Thượng Quan gia. 

 Nhưng một ngày nào đó, đợi khi cô bước vào cửa Phùng gia rồi, hãy xem hắn trừng trị tiểu tiện nhân này như thế nào! 

 Thượng Quan Nhược Hoa cảm thấy vô vị, đang định viện cớ rời đi, đột nhiên nhìn thấy xa xa có một bóng người quen thuộc! 

 Lý Cảnh Thiên tới rồi! 

 Mọi người nhìn theo hướng cô nhìn, thấy Lý Cảnh Thiên mặc bộ quần áo dúm dó, đầu tóc rối bù, giống như cố gắng đến kịp, thở hổn hển. 

 Bộ quần áo anh mặc hoàn toàn khác biệt với trang phục của mọi người có mặt! 

 "Anh Cảnh Thiên, cuối cùng anh cũng đến rồi! Em nhớ anh quá!" 

 Thượng Quan Nhược Hoa giẫm lên đôi giày pha lê, kéo váy dài, lập tức lao về phía Lý Cảnh Thiên, ôm anh thật chặt! 

 ! ! ! 

 Cả hiện trường lại một lần nữa náo động! 

 Người đàn ông này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? 

 Chẳng lẽ đã cho Thượng Quan Nhược Hoa ăn bùa mê thuốc lú gì? ! 

 “Xin lỗi, tôi đến muộn.” Lý Cảnh Thiên xấu hổ gãi đầu. 

 Lần này bế quan, mặc dù không tiếp tục đột phá cảnh giới, nhưng luyện khí cấp năm ban đầu trở nên vững chắc hơn. 

 Bây giờ chân khí trong đan điền của anh đã tăng thêm gấp nhiều lần so với trước đây. 

 ​ 

 Nhưng khi kết thúc bế quan và mở mắt ra mới phát hiện chỉ còn 20 phút nữa là bữa tiệc sinh nhật sẽ bắt đầu. 

 Anh không kịp tắm rửa thay quần áo, lập tức cầm chiếc hộp bên cạnh vội vàng chạy đến đây. 

 Nhưng Thượng Quan Nhược Hoa lại không bận tâm việc anh mặc cái gì. 

 Cô nhìn Lý Cảnh Thiên với ánh mắt trìu mến, như thể ngoại trừ anh, cô không còn nhìn thấy ai khác nữa. 

 "Anh Cảnh Thiên có thể tới đã món quà sinh nhật tuyệt vời nhất đối với em rồi." 

 Cô vừa dứt lời, tất cả những người đàn ông có mặt đều lập tức ghen tị đến phát điên! 

 Nhưng Lý Cảnh Thiên vẫn đưa chiếc hộp trong tay cho cô. 

 "Mấy ngày qua tuy bận rộn nhưng tôi cũng đã chuẩn bị một món quà cho cô. Chúc mừng sinh nhật!" 

 Thượng Quan Nhược Hoa vui vẻ nhận lấy, những người xung quanh lập tức sững sờ! 

 Vừa rồi những công tử của những danh môn vọng tộc kia tặng Thượng Quan Nhược Hoa bao nhiêu món quà quý giá nhưng cô đều coi thường, chứ đừng nói đến việc nhận tận tay, thậm chí còn không thèm nhìn chúng lần thứ hai. 

 Chẳng lẽ bên trong chiếc hộp này có chứa một loại bảo vật truyền thế nào đó? ! 

 Thượng Quan Nhược Hoa nhẹ nhàng mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn ngọc màu trắng! 

 Cô chợt cảm thấy chiếc nhẫn này trông quen quen, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra. 

 ​ 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 112: Không ngờ


Khi Phùng gia mở đường, những người khác cũng hùa theo. 

 Những người này bình thường đều để mắt trên đỉnh đầu, nếu không vì uy thế của ngũ đại gia tộc, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép một người đàn ông có thân phận thấp kém trèo lên đầu mình! 

 Thấy sự tình sắp trở nên nghiêm trọng, Thượng Quan Nhược Minh cũng khuyên nhủ em gái: "Mau lấy thứ đó ra nhìn xem. Dù không đáng tiền nhưng cũng là tấm lòng của anh ta." 

 Thượng Quan Nhược Hoa nhìn anh trai mình một cái thật sâu, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng! 

 Nghe có vẻ như anh ta đang bảo vệ Lý Cảnh Thiên, nhưng thực tế lại đang gài bẫy anh! 

 Thượng Quan Nhược Minh nhìn chằm chằm vào Lý Cảnh Thiên. Mặc dù thỉnh thoảng sự thông minh của anh khiến anh ta rất kinh ngạc nhưng vậy thì sao chứ? Giữa anh và danh gia vọng tộc vẫn có một sự khác biệt rất lớn! 

 Anh ta muốn nhân cơ hội này để nói với Lý Cảnh Thiên rằng anh và Thượng Quan Nhược Hoa không thể có kết quả. 

 Cho dù Nhược Hoa có nhận định là anh thì Thượng Quan gia cũng sẽ không bao giờ đồng ý để hai người ở bên nhau. 

 Thượng Quan Nhược Hoa còn đang do dự, Lý Cảnh Thiên nháy mắt với cô, ra hiệu cô có thể lấy ra. 

 Thượng Quan Nhược Hoa hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút lạnh lùng, nghĩ thầm nếu có người dám thô lỗ với anh Cảnh Thiên, cô sẽ khiến nhà đó phải trả giá! 

 Chiếc hộp được nhẹ nhàng mở ra, một chiếc nhẫn ngọc nhỏ màu trắng được bày ra trước mặt mọi người.  ​ 

 Chưa đầy ba giây, ánh mắt tò mò của mọi người đã chuyển thành ánh mắt khinh thường. 

 Chỉ là một chiếc nhẫn ngọc không đáng tiền mà cũng dám tặng cho Thượng Quan tiểu thư sao? 

 Là con gái của Thượng Quan gia, có đồ tốt gì người ta chưa từng thấy chứ? 

 Nhưng trong tiếng xì xào, Tề Thiên lại nhìn ra cách thức. 

 Anh ta đã sớm nghe nói tại một cuộc đấu giá, một vị khách VIP bí ẩn đã đấu giá được một chiếc nhẫn ngọc trắng không bắt mắt. 

 Dù chưa từng thấy nhưng anh ta vẫn nghi ngờ. 

 Khách VIP nhất định là người có hiểu biết, sành sỏi, sao lại chỉ mua một chiếc nhẫn? Nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc trắng này, anh ta lập tức hiểu ra! 

 Tề gia là một gia đình làm về sưu tầm nên đương nhiên có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nhìn thấy. Chiếc nhẫn ngọc trắng này nhìn có vẻ như được làm bằng vật liệu rẻ tiền, nhưng màu sắc và hào quang bên trong lại là thứ trăm năm khó gặp! 

 "Bảo vật! Bảo vật tuyệt thế!" Lời nói của Tề Thiên ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người! 

 Ngay cả Thượng Quan Nhược Minh cũng không khỏi nhìn lại thêm lần nữa, nhưng vẫn không nhìn ra điều gì. 

 "Tề công tử, anh nói đây là gì? Bảo vật ư? Không phải chứ!" 

 Thượng Quan Nhược Minh tự nhận mình cũng có chút nghiên cứu về sưu tầm, nhưng dù nhìn thế nào thì nó cũng chỉ là một chiếc nhẫn ngọc bình thường, không có gì đặc biệt. 

 Nhưng Tề Thiên không quan tâm tới ánh mắt của người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn ngọc trắng này. 

 "Mặc dù màu sắc của nhẫn ngọc rất bình thường, nhưng hào quang bên trăng khiến người ta không thể bỏ coi thường!" 

 Anh ta có vẻ hơi nôn nóng:"Chắc chắn các người không thể nhìn ra nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng sức hấp dẫn đang chảy bên trong nó! Mặc dù tôi không biết đó là gì, nhưng chắc chắn là bảo vật tuyệt thế. Khắp Giang Nam cũng không thể tìm được cái thứ hai!” 

 Lời nói mơ hồ này lập tức khiến Phùng Vĩnh Khang cau mày. 

 Đây rõ ràng là để bào chữa cho Lý Cảnh Thiên! 

 Tuy rằng anh ta không biết tại sao Tề gia muốn nói đỡ cho Lý Cảnh Thiên nhưng rõ ràng bọn họ là cùng một hội! 

 Điều khiến anh ta cay cú hơn là nếu ai ở thành phố Bạch nói điều này thì anh ta có thể phản bỏ, nhưng là Tề gia ở tỉnh Giang Nam thì anh ta không thể đắc tội. 

 Anh ta chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Lý Cảnh Thiên, nhưng lại không dám làm gì cả. 

 Sự ngưỡng mộ của Tề Thiên đối với Lý Cảnh Thiên vào lúc này đã đạt đến cực điểm! 

 ​ 

 Ban đầu Lý Cảnh Thiên đã cứu mạng cha mình, lại còn nhìn ra điểm bất thường của bộ trang sức, gián tiếp cứu cả Tề gia! Cộng thêm chiếc nhẫn ngọc trắng hôm nay khiến anh ta cảm thấy Lý Cảnh Thiên này quả thực là thần! Đồng thời, anh ta cũng thầm hối hận vì trước đây mình có mắt như mù, suýt nữa đã đắc tội với Lý Cảnh Thiên. 

 "Không biết anh mua chiếc nhẫn ngọc trắng này ở đâu? Nhưng..." 

 Lý Cảnh Thiên liếc anh ta một cái, ra hiệu anh ta đúng nói gì về cuộc đấu giá. 

 Không phải là vì sợ phiền phức gì, nhưng bảo vật Tư Nam cũng bị người ta suy đoán một khoảng thời gian rồi. Nếu chiếc nhẫn ngọc trắng này lại dính líu đến nữa, ở thành phố Bạch thân phận của anh sẽ không còn tiếp tục che giấu được nữa. 

 Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, trước khi có thể sử dụng chân khí đột phá Nguyên Dương, anh vẫn phải tiếp tục ở lại thành phố Bạch. 

 Cũng may Tề Thiên lập tức hiểu ý anh, giữ im lặng. 

 Tranh cãi về việc tặng quà đã lặng lẽ kết thúc trong bối cảnh đồn đoán về chiếc nhẫn ngọc trắng. 

 Lúc bữa tiệc bắt đầu, Tề Thiên vẫn luôn đi theo Lý Cảnh Thiên để hỏi han ân cần. Điều này khiến những người vốn đã không hiệu lại càng thêm nghi ngờ về thân phận của Lý Cảnh Thiên. 

 Nhưng lúc này Tề Thiên lại hỏi về chuyện của bộ nữ trang. 

 Sức khỏe của Tề lão gia dần hồi phục, đã chuyển về nhà để chăm sóc nhưng vẫn lo lắng về tà khí trong bộ nữ trang. 

 Lý Cảnh Thiên trấn an Tề Thiên. Vốn dĩ ba ngày qua anh tu luyện là để độ hoá tà khí trong bộ nữ trang. Tuy rằng tà khí rất oán hận nhưng cũng không thể địch lại chân chính của Luyện Khí cấp năm, hiện tại đã hoàn toàn bị hoá giải rồi. 

 Không những vậy, anh còn chế tạo mặt dây chuyền ngọc thành Tử Mẫu Quyết và chiếc vòng ngọc thành chiếc khóa đôi, tổng cộng có bốn món rồi đặt vào hộp gỗ thông của bảo vật Tư Nam. 

 Ba ngày sau, bốn món này không những không còn tà khí mà còn mơ hồ có linh khí! 

 Anh lấy chiếc nhẫn ngọc ra đưa lại cho Tề Thiên, căn dặn anh ta nhất định phải mang theo bên mình. Bây giờ đây là một thứ đồ tốt hiếm có, nó không những không hại người mà còn bảo vệ chủ nhân khi gặp nguy hiểm. 

 Tề Thiên vô cùng biết ơn nhận lấy đồng thời đưa cho Lý Cảnh Thiên một chiếc thẻ ngân hàng. 

 “Nhà chúng tôi đã nhận được rất nhiều thứ, nhưng không có thứ gì có thể lấy ra được, nghèo đến mức chỉ có lại tiền thôi. Đây là 100 triệu, xin anh hãy nhận lấy. Nếu sau này Tề gia có thu thập được thứ gì quý hiếm, chỉ cần anh thích sẽ tặng cho anh. Ngoài ra, cha tôi còn dặn tôi phải đích thân đưa cái này cho anh." 

 Tề Thiên đưa hai tay ra: "Đây là thẻ đen của Tề gia, anh có thể tùy ý ra vào các đại sản nghiệp của Tề." Nói đến đây, anh ta lại cảm thấy có chút ngại ngùng. 

 “Mặc dù tài sản của Tề gia đều ở tỉnh Giang Nam, hiện tại anh Lý có thể không dùng đến nhưng tôi tin rằng với tài năng của anh Lý, sau này anh nhất định sẽ có thể đặt chân đến Giang Nam! Thành phố Bạch nhỏ bé này không thể trói buộc anh." 

 Lý Cảnh Thiên cũng không từ chối, liền nhận lấy. 

 Tề Thiên còn muốn nói thêm với anh điều gì đó nhưng lại nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, quản gia nhà Thượng Quan vội vàng bước vào. 

 "Tiểu thư, bên ngoài có một người tên là Vương Quang nói muốn gặp cô!" 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 113: Ai có thể ngờ rằng chưa đến ba ngày


Rất nhiều người có mặt đều đã từng gặp Vương Quang, Â u Dương Thành từng đi theo Vương Quang, nhiều lần nịnh bợ ông ta.

Khi đó Vương Quang giống như hoàng đế cải trang đi vi hành, vô cùng kiêu ngạo nhưng hôm nay ông ta lại quỳ dưới chân một cô gái? !

Thượng Quan Nhược Hoa cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho bối rối.

Vương Quang này... có vẻ hơi khác.

Lần trước khi ông ta nhìn thấy mình, giống như một con sói nhìn thấy con mồi, với đôi mắt đầy hung dữ và d*c vọng. Cô không bao giờ quên được ánh mắt đó, chỉ nghĩ lại thôi cũng khiến cô nổi da gà khắp người!

Nhưng lần này, đôi mắt của ông ta dường như đầy sợ hãi, như thể cô ấy là một loại quái vật ăn thịt người.

Nhưng dù sao Vương Quang cũng là gia chủ nhà họ Vương, một tiểu Thượng Quan gia nhỏ bé như cô không thể để ông ta quỳ gối như vậy. Khi cô đang định bảo ông ta đứng dậy, Vương Quang liền lạy cô và bật khóc!

Trong mắt Vương Quang lộ ra vẻ kinh ngạc, khóc lóc nói: "Thượng Quan tiểu thư, trước đây tôi đã mạo phạm cô. Xin cô đại nhân không chấp tiểu nhân, hãy tha thứ cho tôi, tôi dám làm dám chịu!"

Nhắc đến vụ cá cược đó, mặt Thượng Quan Nhược Hoa đỏ bừng!

Vốn dĩ giữa cô và Vương Quang không có gì, nhưng ông ta nhất quyết ép cô đặt cược xem  Âu Dương Thành có đủ khả năng trả toàn bộ số tiền để mua cây khô đằng 50 năm đó không.

Theo mọi người thấy, 500 triệu này đối với  Âu Dương gia ở thời kỳ hưng thịnh thì chẳng là gì cả.

Ai có thể ngờ rằng chưa đến ba ngày,  Âu Dương gia gặp khủng hoảng kinh tế cực lớn. Không chỉ chuỗi vốn bị cắt đứt mà ngay cả quy mô sản nghiệp cũng bị cắt giảm rất nhiều.

Vào thời điểm quan trọng, Vương Quang này đã biến mất một cách thần kỳ!

Chẳng lẽ đây là cách mà Thượng Quan gia sử dụng để bảo vệ Thượng Quan Nhược Hoa? Nhưng nhìn có vẻ cũng không giống!

Những người có mặt vẫn còn nhớ khi đó Vương Quang đã nói đùa với Thượng Quan Nhược Hoa về vụ cá cược. Nếu  Âu Dương gia không trả đủ số tiền đúng hạn thì ông ta sẽ phải cởi hết quần áo, muốn xử lý thế nào cũng được.

Đám đông bắt đầu xì xào. Gia chủ nhà họ Vương tự cao tự đại này thực sự vì một câu nói đùa mà sẵn sàng c ởi trần, mặc cho người ta xử lý sao?

Thượng Quan Nhược Hoa cau mày, tiến thoái lưỡng nan.

Một mặt, cô thực sự rất ghét Vương Quang và muốn xử lý anh ta. Nhưng mặt khác, cô sợ đắc tội với nhà họ Vương, sợ sau này Vương Quang sẽ trả thù.

Mặc dù cô không biết vì sao Vương Quang lại rơi vào bước đường này, nhưng cô mơ hồ có cảm giác chuyện này có liên quan đến Lý Cảnh Thiên.

Nhìn thấy Thượng Quan Nhược Hoa cau mày không nói gì, Vương Quang tưởng rằng cô không muốn tha thứ cho mình nên lập tức lạy thêm mấy cái!

"Thượng Quan tiểu thư, dù thế nào cũng xin hãy tha thứ cho tôi, nếu không tính mạng của tôi sẽ khó giữ! Tôi sẽ cởi! Tôi sẽ cởi ngay bây giờ!"

Nói xong, ông ta thực sự bắt đầu c ởi quần áo!

Thấy ông ta cởi đến khi chỉ còn mặc một chiếc qu@n lót, đột nhiên có người bước ra ngăn lại.

Đó là Thượng Quan Nam!

Anh ta bảo người mang quần áo mới đến cho Vương Quang rồi đỡ ông ta dậy.

"Vương gia chủ làm gì vậy? Con gái tôi chỉ nói đùa thôi mà."

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 114: Ông ta nghĩ mình là ai chứ?


Người đưa ông ta tới đây bảo rằng bất kể giá nào cũng phải nhận được sự tha thứ của Thượng Quan Nhược Hoa mới tha mạng cho ông ta. Bây giờ mất chút tiền có thể giữ được tôn nghiêm, vậy thì còn gì bằng.

Nếu thật sự để đám người ở thành phố Bạch này nhìn thấy mình khỏa thân, sau này ông ta sẽ không còn chỗ đứng nữa!

Ông ta lập tức đồng ý với yêu cầu của Thượng Quan Nam.

Thượng Quan Nam cũng hành động rất nhanh, lập tức soạn thảo hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Vương Quang ký tên rồi lập tức rời đi, không quan tâm tới lời mời và thuyết phục ở lại của Thượng Quan Nam.

Trong mắt mọi người, trò chơi của Vương Quang là cuộc chiến giữa Thượng Quan gia và  Âu Dương gia. Cuối cùng, Thượng Quan gia đại thắng! Không chỉ giữ được thể diện với nhà họ Vương mà còn được 5% cổ phần.

Đây chắc chắn là một bước quan trọng để Thượng Quan gia đặt chân đến tỉnh Giang Nam!



Sau bữa tiệc sinh nhật, Lý Cảnh Thiên định tạm biệt nhưng lại bị Thượng Quan Nam giữ lại.

Đây là lần đầu tiên Lý Cảnh Thiên tiếp xúc với Thượng Quan Nam kể từ khi hủy hôn.

Trong thư phòng, Thượng Quan Nam thấy thanh niên này nhìn có vẻ ngốc nghếch nhưng cũng không hề ngốc, vô cùng cảm khái. Đôi mắt ông ta như đại bàng, nhìn chằm chằm vào Lý Cảnh Thiên.

“Nói cho tôi biết, tại sao cậu lại giả điên giả khùng?”

Lý Cảnh Thiên hừng hực khí thế, ngẩng đầu lên, hỏi thẳng ông ta: “Giả điên giả khùng là ý gì?”

Thượng Quan Nam nhìn anh với ánh mắt khinh thường: “Bây giờ cậu đang giả điên giả khùng với tôi đấy. Quả thật cậu đã nhận truyền thừa của Lão Thiên Y, y thuật không tệ, nhưng lại không chịu liên hôn với năm nhà chúng tôi. Cậu cũng không thể chủ động hủy hôn cho nên mới giả điên giả khùng muốn năm nhà chúng tôi chủ động hủy hôn để mình có thể lấy lại tự do, muốn cưới ai thì cưới, đúng không? ?!"

Lý Cảnh Thiên thầm nghĩ!

Tôi muốn liên hôn với năm nhà các người nhưng chỉ cần một nhà không từ hôn, tôi sẽ không rơi vào bước đường này, phải tự mình tu luyện rắc rối như vậy!

Có lẽ ông đây đã sớm đột phá Nguyên Dương rồi, sẽ không phải ngày ngày lo sợ Diêm Vương? !

Nhưng Lý Cảnh Thiên chỉ cười thản nhiên.

"Đúng vậy! Đã bị ông nhìn ra rồi! Tôi không liên hôn với bất kỳ nhà nào trong số năm nhà, tôi chỉ muốn tự do, muốn cưới ai thì cưới!"

Thượng Quan Nam cho rằng mình đã nắm được điểm yếu của Lý Cảnh Thiên, hỏi ép thêm một câu nữa:

"Rốt cuộc cậu muốn cưới ai? Có phải trong bốn nhà đó đã có lão hồ ly nào thỏa thuận với cậu rồi không? Bọn họ hứa hẹn với cậu những lợi ích gì? Mau nói đi!"

Lý Cảnh Thiên không thích giọng điệu hỏi ép của Thượng Quan Nam.

Ông ta nghĩ mình là ai chứ?

Nếu không phải nể mặt Thượng Quan Nhược Hoa, anh đã sớm bỏ đi rồi!

Lý Cảnh Thiên đảo mắt, cười hê hê.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 115:  Đồng ý ông nội nhà mày! 


Bùm! 

 Một tiếng sét nổ trong đầu Thượng Quan Nam! 

 Anh ta đang nói gì vậy? Muốn kết hôn với Nhược Minh? 

 "Nhưng Nhược Minh là đàn ông mà!" 

 Lý Cảnh Thiên chớp chớp mắt: “Tôi biết! Chẳng lẽ tôi muốn cưới một cô gái sao?” 

 Thượng Quan Nam dường như đang hết sức tập trung để tiêu hóa chuyện này. Ông ta chắp tay sau lưng đầy lo lắng, đi tới trước mặt Lý Cảnh Thiên, suy nghĩ ba phút, tức giận đến mức râu rung lên! 

 "Cậu... cậu, cậu… cậu có biết mình đang nói cái gì không?" 

 Trong lòng Lý Cảnh Thiên cười thầm nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, biểu cảm vô cùng thần thánh. 

 "Bác trai, cháu rất yêu Nhược Minh, xin bác hãy đồng ý." 

 Đồng ý ông nội nhà mày! 

 Thượng Quan Nam không khỏi chửi thầm trong lòng! 

 Vốn tưởng rằng cuối cùng đã cứu được con gái mình khỏi bể khổ, nhưng không ngờ, cuối cùng lại làm hại con trai mình! 

 Nhưng chuyện này không đúng! 

 Thượng Quan Nam sững người! 

 Tại sao anh ta lại thích Nhược Minh? 

 Trước đây, hai người chưa từng gặp nhau! 

 "Cậu cho rằng có thể chuyển hướng sự chú ý của tôi bằng cách này sao? Tôi chỉ gặp cậu lần đầu tiên vào ngày chúng ta hủy bỏ hôn ước. Sau đó, Nhược Minh cùng tôi ra nước ngoài đến mấy ngày trước mới về nước, chưa từng gặp cậu! Cậu còn muốn lừa tôi à? 

 Không ngờ Lý Cảnh Thiên lại vô cùng tự tin, ánh mắt không chút né tránh. 

 "Chuyện này cũng phải cảm ơn Nhược Hoa. Nếu không có cô ấy, cháu cũng không thể gặp được Nhược Minh." 

 "Câm miệng cho tôi!" 

 Thượng Quan Nam cảm thấy buồn nôn khi nghe từ "Nhược Minh" phát ra từ miệng Lý Cảnh Thiên! 

 “Nhược Minh là con trai ưu tú nhất của tôi thì làm sao nó có thể cùng cậu…” 

 Đột nhiên, như phát hiện ra điều gì đó, giọng nói của ông ta đột ngột dừng lại. 

 Ông ta biết rõ nhất con trai mình là người như thế nào. 

 Nhược Minh mấy năm nay đều theo ông ta xử lý chuyện làm ăn, Đối với một thiếu gia ở độ tuổi của anh ta, bên cạnh không thể thiếu sự hiện diện của phụ nữ. 

 ​ 

 Nhưng bên cạnh Nhược Minh vẫn luôn không có ai... 

 Vốn dĩ ông ta cho rằng con trai mình là người giữ mình trong sạch, nhưng hôm nay nghe Lý Cảnh Thiên nói vậy, chẳng lẽ... 

 Xu hướng tính dục của Nhược Minh thực sự có vấn đề? 

 Thượng Quan Nam không khỏi rùng mình. 

 Không được! Ông ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra! 

 Ban đầu ông ta dự định để đặt chân đến tỉnh Giang Nam, Thượng Quan gia phải dựa vào hôn nhân của Thượng Quan Nhược Hoa. Nhưng hiện tại thà để Nhược Minh nhanh chóng kết hôn với một thiên kim ở tỉnh Giang Nam còn hơn. 

 Ông ta lạnh lùng nhìn Lý Cảnh Thiên, nếu không phải nể mặt Lão Thiên Y, ông ta đã sớm khiến người này biến mất từ lâu rồi! 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 116:  Bước tiếp theo là gì? 


 Những người này cho rằng mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng tiền sao? 

 Nhưng nếu đã chủ động đưa tới tận miệng nên anh cũng không cần giả vờ cao thượng làm gì, đưa tiền thì không cần ngu dốt. 

 “Vậy thì phải xem ông đưa tôi bao nhiêu tiền, trước hết, đừng tưởng rằng 1,8 triệu có thể đuổi tôi đi, tôi muốn 50 triệu! 

 Cái gì? ! " 

 Một kẻ ăn xin mà lại dám mặc cả sao?! 

 Nhưng không còn cách nào khác, để bảo vệ con cái của mình, đừng nói là 50 triệu, cho dù bây giờ anh có đòi 100 triệu thì ông ta vẫn phải đáp ứng! 

 "Được rồi, vậy thì 50 triệu! Hãy nhớ lời hứa của cậu!" Ông ta ném một chiếc thẻ ngân hàng rồi hét lớn: "Quản gia, tiễn khách!" 

 Vừa dứt lời, Thượng Quan Nhược Hoa liền xông vào. 

 "Hôm nay đã không còn sớm nữa, anh Cảnh Thiên đừng đi, hãy ở lại đây một đêm." 

 "Con đang nói cái gì vậy?" Thượng Quan Nam cau mày: "Trong khoảng thời gian này, Thượng Quan gia đã bị con làm mất hết thể diện rồi!" 

 Thượng Quan Nhược Hoa bị đẩy ra ngoài. 

 ​ 

 “Con vừa giúp Thượng Quan gia lấy được 5% cổ phần của nhà họ Vương, nếu cha không đồng ý, con sẽ đi tìm Vương Quang, trả lại cổ phần, bảo ông ta c ởi quần áo chạy khắp Thượng Quan gia một vòng!” 

 “Con!” Thượng Quan Nam vô cùng tức giận! 

 Nhưng để Lý Cảnh Thiên ở lại đây một đêm, làm sao có thể so sánh với 5% cổ phần của nhà họ Vương chứ? 

 "Chỉ một đêm thôi, sáng mai bảo cậu ta cút khỏi đây!" Nói xong, Thượng Quan Nam phủi tay áo rời đi. 

 Trong lòng Thượng Quan Nhược Hoa cảm thấy vui mừng, có chút áy náy nhìn Lý Cảnh Thiên. Mặc dù vừa rồi không nghe được hai người nói chuyện gì, nhưng không cần nghĩ cũng biết cha chắc chắn không nói những lời dễ nghe. 

 "Thật sự xin lỗi, anh Cảnh Thiên, tính tình cha em như vậy, đêm nay anh hãy yên tâm ở lại đây, em... em sẽ bù đắp cho anh." 

 Nói xong, Thượng Quan Nhược Hoa đỏ mặt. 

 Bù đắp? 

 Lý Cảnh Thiên có chút bất đắc dĩ. 

 Anh vừa lấy không 50 triệu của Thượng Quan Nam, cô gái này sẽ không đưa thêm một chiếc thẻ ngân hàng nào khác cho mình chứ. 

 … 

 Về đêm, biệt thự vắng lặng, Thượng Quan Nhược Hoa lặng lẽ mở cửa, quấn mình trong chăn mỏng, chân trần lẻn ra khỏi phòng. Lý Cảnh Thiên đang ngồi thiền điều chỉnh hơi thở ở trong phòng. 

 "Anh Cảnh Thiên." 

 Khi cái đầu nhỏ của Thượng Quan Nhược Hoa ló vào cửa, Lý Cảnh Thiên cảm thấy tim mình lỡ nhịp. 

 Một cô gái dễ thương như vậy đáng lẽ phải là vợ anh, nhưng không biết sau này sẽ thuộc về tiểu tử nào. 

 Anh nhanh chóng đứng dậy và kéo cô vào trong phòng. 

 "Ban đêm trời lạnh, cô tìm tôi có chuyện gì?" 

 Thượng Quan Nhược Hoa đứng trước mặt Lý Cảnh Thiên, vẻ mặt ngượng ngùng, khẽ gật đầu, sau đó cởi chăn mỏng trên người ra. 

 Cô mặc một bộ sườn xám ren ngắn màu đen! 

 Hình dáng của chiếc sườn xám giống như chiếc hôm đó chị Vy mặc, nhưng màu sắc và họa tiết đẹp hơn. 

 Một bộ sườn xám gợi cảm như vậy, kết hợp với làn da trắng nõn Thượng Quan Nhược Hoa cùng với thân hình trẻ trung và quyến rũ, cả người đẹp đến khó tin! 

 Thì ra... bù đắp mà tiểu nha đầu này nói.. thực tế là như vậy sao? 

 Thượng Quan Nhược Hoa ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên. 

 Tuy trước đó cô đã từng dụ dỗ anh Cảnh Thiên nhưng lần này cô muốn bạo dạn hơn, Lý Cảnh Thiên còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ngồi xuống mép giường. 

 Sau đó Thượng Quan Nhược Hoa cũng theo gương chị Vy, thuận thế ngồi lên đùi, ôm lấy cổ anh. 

 Tay còn lại không biết làm thế nào, lúng túng đặt lên cằm anh. 

 Đáng lẽ đây phải là một phong cách hoàng gia vô cùng quyến rũ nhưng sự trẻ trung của Thượng Quan Nhược Hoa lại khiến trái tim Lý Cảnh Thiên càng hưng phấn hơn. 

 Anh cười thầm, cuối cùng cũng hiểu tại sao hôm đó cô gái này lại phản ứng kỳ lạ như vậy. 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 117:  Cô cam tâm tình nguyện! 


Thượng Quan Nhược Hoa muốn làm theo hành động của chị Vy, nhưng lại không để ý rằng d*c vọng trong mắt Lý Cảnh Thiên càng ngày càng mãnh liệt... Khi anh kịp phản ứng, bốn mắt giao nhau, bầu không khí mờ ám trong nháy mắt tràn ngập cả căn phòng. 

 Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi chỉ cần cô khẽ mím môi là có thể chạm vào môi anh! 

 Cùng lúc đó, Thượng Quan Nhược Hoa đang ngồi trên đùi anh cũng cảm giác được một số bộ phận trên cơ thể có sự thay đổi. 

 Mặt cô càng đỏ hơn, cả người sững lại, không biết phải làm gì tiếp theo. 

 Những chi tiết cô nhớ lại trước đó đã hoàn toàn quên sạch. Nhưng Lý Cảnh Thiên bỗng nhiên nhếch khóe miệng lên cười rạng rỡ! 

 Nụ cười này khiến Thượng Quan Nhược Hoa sửng sốt. 

 Nụ cười của anh Cảnh Thiên... ngầu đến mức khiến trái tim cô rung động! 

 Một tay anh quàng qua vai cô, một tay vòng qua eo. Giây tiếp theo Thượng Quan Nhược Hoa cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người bị bị Lý Cảnh Thiên đè lên giường! 

 Những hành động mờ ám này càng khiến cô cảm thấy ngượng ngùng hơn. 

 Không biết trong mơ cô đã bao nhiêu lần mong chờ cảnh tượng này… 

 Lý Cảnh Thiên nhìn cô gái ngượng ngùng trong vòng tay mình, suy nghĩ một chút. 

 Thượng Quan Nhược Hoa chính là thiên mệnh chi nữ, nếu như có thể giao Nguyên Dương ban đầu cho cô, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết.  ​ 

 Mà nhìn dáng vẻ Thượng Quan Nhược Hoa hiện tại cho dù anh có làm gì, cô cũng sẽ không phản kháng. 

 Cô cam tâm tình nguyện! 

 Điều này chẳng phải đáp ứng những điều kiện mà ông già đó nói sao? 

 Đây là cơ hội ngàn năm có một, tuy năm gia tộc lớn đã từ hôn nhưng Thượng Quan Nhược Hoa vẫn sẵn lòng, đây chẳng phải là có hi vọng sao? 

 Nói làm là làm! 

 Nhưng lúc này, lý trí không ngừng giằng xé. 

 Hôn ước giữa hai người đã bị huỷ bỏ. Con gái của thế gia đại tộc tồn tại để liên hôn, nếu bây giờ anh làm vậy sẽ hủy hoại cuộc đời cô. 

 Thượng Quan Nhược Hoa dường như cảm nhận được sự do dự của anh, mạnh dạn mở mắt ra nhưng ánh mắt ngượng ngùng này đã khiến Lý Cảnh Thiên hoàn toàn chìm đắm! 

 Lý trí chết tiệt! 

 Anh lập tức cúi đầu xuống, hôn lên môi cô! 

 Đây không phải là lần đầu tiên anh tiếp xúc gần gũi với Thượng Quan Nhược Hoa. Khi chữa trị cho cô, anh đã từng nhìn thấy và chạm vào cơ thể cô nhưng đây là lần đầu tiên thực hiện hành động thân mật như vậy. 

 Đây là nụ hôn đầu của Thượng Quan Nhược Hoa. Khi môi chạm vào nhau, đầu óc cô trống rỗng, chỉ có thể vô thức dùng lưỡi đáp lại theo bản năng. 

 Kỹ năng hôn non nớt này của cô càng khiến Lý Cảnh Thiên hưng phấn hơn! 

 Anh không tự chủ được hôn sâu hơn, hai bàn tay to lớn vuốt v e những đường cong hoàn hảo xuyên qua lớp vải mỏng. 

 Dưới sự k1ch thích gấp đôi, đôi mắt của Thượng Quan Nhược Hoa càng thêm mơ hồ. 

 Đây là cảm giác cô chưa từng có trước đây. Cô có chút sợ hãi nhưng kích động và mong đợi nhiều hơn. 

 Bàn tay to lớn của Lý Cảnh Thiên chậm rãi trượt đến mép váy của Thượng Quan Nhược Hoa, từng chút từng chút một cố gắng vén chiếc váy ngắn lên... 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 118:  Lý Cảnh Thiên lập tức cảnh giác! 


 Một giây sau, cửa phòng Lý Cảnh Thiên vang lên tiếng gõ! 

 "Này, đã ngủ chưa? Mau mở cửa đi, có chuyện cần tìm anh đây." 

 Nhưng không ai trả lời. 

 Ngoài cửa giọng nói càng trở nên gấp gáp hơn, ngay cả tiếng gõ cửa cũng to hơn nhiều. Thượng Quan Nhược Minh có vẻ hơi tức giận. 

 "Lý Cảnh Thiên! Đừng giả vờ, tôi biết anh chưa ngủ! Mau mở cửa cho tôi, Nhược Hoa có ở chỗ anh không? Hai ngươi ở trong phòng làm gì vậy?" 

 Thượng Quan Nhược Hoa nghe được anh trai nói chắc chắn mình đang ở trong phòng, không khỏi run rẩy. 

 Nhưng Lý Cảnh Thiên lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nhìn cô bằng ánh mắt trấn an. 

 Sau đó anh đứng dậy đi về phía cửa, cố ý nói với giọng khàn khàn và có chút thiếu kiên nhẫn. 

 "Tôi quen ngủ trần rồi. Bây giờ tôi tr@n truồng, không mặc gì, anh có chắc chắn muốn tôi mở cửa không?" 

 Giọng nói của Thượng Quan Nhược Minh dừng lại. 

 "Mặc quần áo vào và mở cửa ra!" 

 Lý Cảnh Thiên cười nói: "Tôi không có sở thích gặp đàn ông lúc nửa đêm, mau cút đi! Đừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của ông đây!" 

 Nhưng hành động này ở góc Thượng Quan Nhược Minh mà nói giống như chột dạ! 

 Anh ta càng chắc chắn rằng Thượng Quan Nhược Hoa đang ở trong phòng! 

 "Mở cửa cho tôi, giao Nhược Hoa ra! Hai người một nam một nữ nửa đêm ở trong phòng làm gì? Đây là nhà Thượng Quan, tôi khuyên các anh đừng có làm bừa!" 

 Lý Cảnh Thiên cau mày, đột nhiên mở cửa! 

 Thấy phần thân trên của anh tr@n trụi, bên dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm! 

 "A -- Lưu manh!" 

 Hạ Hầu Thanh che mắt lại, quay đi ngay lập tức. 

 Lý Cảnh Thiên cau mày và nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Nhược Minh. 

 "Một nam một nữ ở trong phòng thì không được? Vậy hai người đàn ông thì được sao? Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô ấy, hay là anh vào đây làm bừa với tôi?" 

 Thượng Quan Nhược Minh chưa bao giờ nhìn thấy kẻ vô liêm sỉ như vậy, dám chế giễu mình! 

 Khi anh ta vừa chuẩn bị vào phòng xem sao liền nghe thấy phía sau liền nghe thấy giọng của Thượng Quan Nhược Hoa từ phía sau truyền đến. 

 "Anh, muộn thế này rồi anh làm gì ở đây vậy?" 

 Cô bước ra từ phòng của mình! 

 Thượng Quan Nhược Minh bối rối trước tình huống này, cố gắng nhìn ra sơ hở của Nhược Hoa, nhưng anh ta thấy cô đã tẩy trang và mặc quần áo ngủ, không có gì bất thường. 

 "Em đi dạo trong hoa viên, anh tìm em có chuyện gì vậy?" 

 “Cha đang tìm em.” 

 Thượng Quan Nhược Minh trừng mắt nhìn Lý Cảnh Thiên, sau đó kéo em gái nhanh chóng rời đi. 

 Hạ Hầu Thanh không dám quay đầu lại, bám sát theo sau. 

 Lý Cảnh Thiên đóng cửa lại, trong lòng có chút buồn bực. 

 Vốn tưởng rằng đêm nay mình có thể đột phá Nguyên Dương không ngờ lại thành công cốc! 

 Anh bực bội bước vào phòng tắm, đang định đi tắm để dập lửa giận thì một luồng tà phong bất ngờ thổi vào! 

 Lý Cảnh Thiên lập tức cảnh giác! 

 Đầu Trâu Mặt Ngựa đến rồi! 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 119: Gian lận! 


Đờ mờ! Gian lận! 

 Lý Cảnh Thiên vừa né tránh vừa chửi ầm lên trong lòng, nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ ngốc nghếch. 

 "Cứu mạng, súc sinh đến rồi!" 

 Đầu Trâu Mặt Ngựa nghe thế thì lập tức nổi nóng. 

 Mặc dù chức quan của bọn họ không cao, nhưng cũng là tâm phúc của Diêm Vương. Nếu không trọng trách bắt lấy Lý Cảnh Thiên sẽ không rơi vào tay họ. 

 Hôm nay vốn không phải Diêm Vương phái họ đến, mà là trong quá trình chấp hành nhiệm vụ khác có nghe thấy đồn đãi liên quan đến Lý Cảnh Thiên. Nghe nói anh đang ở khu biệt thự trung tâm, còn ngày đêm được một thiên mệnh chi nữ hầu hạ ở bên cạnh. 

 Hai người không khỏi phiền muộn, quỷ trong Địa Phủ đều biết khu biệt thự trung tâm là nơi có linh khí mạnh nhất cả Bạch Thị, hơn nữa bên cạnh anh có thiên mệnh chi nữ đi theo thì bọn họ mãi mãi đừng mơ hoàn thành nhiệm vụ. 

 Nhưng mà... Gần đây Lý Cảnh Thiên có không ít hành động không giống đần độn làm ra được. 

 Chẳng lẽ anh giả điên giả dại để trốn Diêm Vương chọn rể? 

 Biết hôm nay rốt cục Lý Cảnh Thiên cũng không ở khu biệt thự trung tâm nên hai người định tới thử thời vận, mà trùng hợp là hai thiên mệnh chi nữ lại rời đi. 

 Cơ hội quá tuyệt vời. 

 Hai người lập tức phấn chấn tinh thần! 

 Không phải đang thi hành nhiệm vụ mà mang Lý Cảnh Thiên về được thì công lao của bọn họ càng lớn. 

 Lý Cảnh Thiên đột nhiên nghĩ đến hôm nay khi nhìn thấy Thượng Quan Nam và Thượng Quan Nhược Minh thì vệt đen trên trán họ đã nhạt đi rất nhiều. 

 Vận rủi của Thượng Quan gia đã được hoá giải. 

 Lý Cảnh Thiên lập tức giật mình! 

 Chẳng lẽ là vì anh xen vào chuyện làm ăn của Thượng Quan gia và Tề gia nên vô tình cứu Thượng Quan gia một mạng, phá vỡ xu hướng suy tàn của Thượng Quan gia nên dẫn Đầu Trâu Mặt Ngựa tới? 

 Khó trách sư phụ lại truyền âm cho mình là đại họa ập đến. 

 Đầu Trâu bỗng ném mạnh xiên thép về hướng Lý Cảnh Thiên. 

 "Lần này không có thiên mệnh chi nữ, xem làm sao mày trốn được! Nạp mạng đi!" 

 Lý Cảnh Thiên nhẹ nhàng lách qua để né tránh. 

 "Con trâu ngu! Ha ha, con trâu ngu! Ném hụt rồi!" 

 Đầu Trâu đưa tay chộp một cái, cây xiên thép bị ném ra lập tức trở lại trên tay. 

 Lần này gã cẩn thận hơn nhiều, hình như phát giác Lý Cảnh Thiên còn linh hoạt hơn trước kia nên thầm đang tính toán quỹ đạo anh di chuyển, đồng thời dùng ánh mắt ám chỉ Mặt Ngựa phối hợp. 

 Dù sao hai người cũng là cộng tác nhiều năm, thừa dịp Lý Cảnh Thiên không chú ý, Đầu Trâu lập tức tung xiên ra, Mặt Ngựa thì xông về hướng ngược lại của cây xiên. 

 Lý Cảnh Thiên giật mình, đột nhiên rút lui về phía sau, vừa vặn đụng phải âm khí của cái xiên kia. 

 "Soạt" một tiếng, góc áo của anh bị âm khí trực tiếp cắt rách. 

 Đờ mờ! 

 Lý Cảnh Thiên thầm mắng trong lòng, vốn định đối đầu trực diện để thăm dò công lực của Đầu Trâu Mặt Ngựa mạnh đến cỡ nào. 

 Hiện tại xem ra sức mạnh của phàm nhân không cản nổi một chiêu của họ. 

 Đầu Trâu hừ lạnh một tiếng: "Con gái của lão già sống dai kia không có ở đây, hôm nay không ai giúp được mày, ngoan ngoãn chịu chết đi!" 

 Gã dùng sức ném xiên thép về hướng Lý Cảnh Thiên, âm khí như gió lốc xoáy nhanh đến. 

 Vào thời khắc mấu chốt, Lý Cảnh Thiên không thể giả ngốc nữa mà lật tay tung châm, trực tiếp phá âm phong của cây xiên kia. 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top