Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Mãnh Long Thiên Y

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Mãnh Long Thiên Y
Chương 280: Vì sao?


Kiều Nguyệt Hàm ngơ ngác quay đầu lại, chớp đôi mắt to vô tội, ánh mắt sáng rỡ trong trẻo, đơn giản không có tạp chất.

“Ừ? Vì sao?”

Không biết vì sao, lúc Hạ Hầu Thanh nhìn thấy ánh mắt như thế, trong lòng bỗng dưng cảm thấy hối hận.

Đến cả chính cô ấy cũng không rõ ràng lắm vì sao mình lại có phản ứng như vậy.

Cũng chỉ là một xưng hô mà thôi, cô ấy là một người ngoài, không có lý do gì mà cũng chẳng có quyền gì để từ chối thay Lý Cảnh Thiên.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Kiều Nguyệt Hàm và Lý Cảnh Thiên, Hạ Hầu Thanh hơi lúng túng ho khan một tiếng.

“Biệt danh thế này... là bạn của tôi gọi riêng. Lý Cảnh Thiên, không phải anh đã đồng ý với Nhược Hoa rồi sao?”

? Lý Cảnh Thiên hơi ngẩn ra, sau đó cười thầm. Cô bạn chí cốt như Hạ Hầu Thanh quả là đạt tiêu chuẩn.

Trước khi Nhược Hoa đi, đã nhờ cô ấy để ý chăm sóc anh. Không ngờ rằng cô ấy thật sự quay ra trông giữ anh luôn, đến cả xưng hô cũng để ý như vậy.

Con gái đúng là quá phiên phức!

Hiểu được suy nghĩ nhỏ nhen của Hạ Hầu Thanh, Lý Cảnh Thiên bèn cười xin lỗi Kiều Nguyệt Hàm.

“Cô ấy nói không sai. Đúng là trước kia tôi đã đồng ý với một cô bé, đây là xưng hô dành riêng cho em ấy.”

“Thế à..” Nhìn Kiều Nguyệt Hàm có vẻ hơi mất mát: “Vậy thì không nên... Tôi cứ gọi anh là tiên sinh thôi!”

Hạ Hầu Thanh nói: “Vừa nấy không phải cô nói, tiểu thư tiên sinh nghe quá xa cách sao?”

Kiều Nguyệt Hàm cũng dịu dàng cười, đôi mắt sinh động tuyệt đẹp.

“Sao có thể giống nhau được? “Lý tiên sinh” thì đương nhiên là xa lạ. Nhưng “tiên sinh” thì vừa có thể là xưng hô tôn trọng, cũng có thể là... gọi yêu...”

Giọng nói của cô ấy càng lúc càng nhỏ, mấy chữ cuối cùng gần như là chen nhau đi ra từ trong kẽ răng, nếu không nghe kĩ thì hoàn toàn không nghe ra.

Thế nhưng câu nói này rơi vào tai Hạ Hầu Thanh lại như một tia sét!

Con gái hiểu con gái nhất, có thể Lý Cảnh Thiên không hiểu rõ mấy lời này có nghĩa là gì, nhưng cô ấy thì hiểu!

Kiều Nguyệt Hàm thích Lý Cảnh Thiên!

Trong lòng cô ấy nhanh chóng đưa ra phán đoán, sau đó lập tức thấy phẫn nộ!

Nhược Hoa mới rời đi được bao lâu chứ? Sao chớp mắt đã câu luôn được cả thiên kim nhà thống đốc rồi? Quả nhiên!

Đàn ông đều là cái móng heo to đùng! Kiều Nguyệt Hàm còn định dẫn Lý Cảnh Thiên đi dạo, lúc này quản gia Tân lại nói bên hội trưởng có chút việc, cô ấy nhất định phải tự đi xử lý. Lúc này cô ấy mới tạm biệt Lý Cảnh Thiên, cực kì lưu luyến và chậm rãi rời đi.

Ánh nắng tươi sáng, phong cảnh trên đảo nhỏ rất hợp lòng người, gió biển êm ái áp lên mặt, trong không khí mang theo chút mẵn mặn của biển. Thế nhưng tất cả những sự xinh đẹp này chưa từng hấp dẫn được sự chú ý của Hạ Hầu Thanh.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 281: Cô ấy quản được à?


“Dừng lại đi!” Anh không nhịn được mà xua tay: “Mấy cái này là gì thế? Tôi mới gặp cô ấy một lần, vì để trị bệnh cho cô ấy... Lần này tới là vì...”

Lý Cảnh Thiên chợt khựng lại.

Sai rồi!

Sao anh lại phải giải thích với Hạ Hầu Thanh? Việc này liên quan gì tới cô ấy chứ?

Cô ấy quản được à?

Thấy Lý Cảnh Thiên không thèm nói tiếp, Hạ Hầu Thanh cho rằng anh có tật giật mình, lập tức măng anh:

“Anh là cái đồ phụ lòng người khác! Đàn ông lăng nhăng! Nhược Hoa vừa mới đi chưa được bao lâu anh đã ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt! Lúc thì nhà Âu Dương, lát nữa lại thấy nhà Hoàng Phủ, bây giờ thì đến cả nhà họ Kiều anh cũng trêu vào! Rốt cuộc anh qua lại với bọn họ kiểu gì? Mau trả lời cho tôi biết!”

“Khụ khụ!”

Một tiếng ho khan rõ ràng từ sau lưng hai người vang lên.

“Xin lỗi, không phải tôi cố tình nghe trộm hai người nói chuyện đâu, chỉ là thấy

tâm trạng tiểu thư Hạ Hầu hơi kích động, cho nên mới định ra khuyên nhủ một chút...”

Đúng là Tê Thiên!

Trong lúc nhất thời, Hạ Hầu Thanh hơi ngượng ngùng, cho Lý Cảnh Thiên một ánh mắt cảnh cáo rồi kiếm cớ rời đi.

Lý Cảnh Thiên cảm giác cuối cùng mình cũng thở phào được một hơi.

Tề Thiên vỗ vỗ vai anh, cười ha ha: “Anh Lý, tôi có nghe nói, nhà họ Kiều dành máy bay chi3n đấu riêng đến đón anh, tiểu thư nhà họ Kiều tự mình tiếp đón. Anh đúng là may mắn kinh khủng! Đoạt lấy mối hôn sự của tôi với nhà Thượng Quan, giờ còn lọt vào mắt xanh nhà Hạ Hầu à?”

Lý Cảnh Thiên chỉ cảm thấy khổ không tả được.

“Vị này của nhà Hạ Hầu, nếu anh thấy ổn thì mau rước đi đi! Sắp làm phiền tôi muốn chết rồi!”

“Đừng phiền muộn nữa, tôi dẫn anh đi vui vẻ một chút.”

'Tề Thiên là đại diện cho nhà họ Tề ở tỉnh Giang Nam, tối hôm qua đã được nhà họ Kiều đón lên đảo nhỏ, nên rất quen thuộc với hoàn cảnh của nơi này.

“Từ giờ tới lúc tiệc tối bắt đầu còn mất một ít thời gian, vì để cho khách mời được vui vẻ nhất, trên đảo có chuẩn bị rất nhiều tiết mục. Bên kia là khu đánh bài, có khu đánh mạt chược, khu đấu võ, khu kĩ năng...”

“Đấu võ?”

Lý Cảnh Thiên hơi ngạc nhiên: “Ở tiệc tối mà cũng có đấu võ nữa hả?”

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Đúng vậy! Cha của tiểu thư Kiều xuất thân từ nghề binh, cho nên tương đối cảm thấy hứng thú với những điều này. Anh Lý nếu cũng để ý sao không nhanh chân tới xem?”

Lý Cảnh Thiên lại lắc đầu.

Anh luyện võ là để bảo vệ bản thân mình chứ không phải lấy nó ra làm tài nghệ để biểu diễn.

Hai người đang nói chuyện thì đằng sau lưng truyền tới tiếng đàn du dương. 'Tê Thiên kích động!

“Đây là tiếng đàn của Thành đại sư! Nhà họ Kiều thậm chí còn mời cả Thành đại sư tới sao?”

Nói xong, không để Lý Cảnh Thiên phản ứng được anh ta đã cực kì phấn khởi mà túm lấy anh đi về phía khu kĩ năng.

Lý Cảnh Thiên không hiểu chuyện gì: “Thành đại sư là ai?”

'Tề Thiên vừa rảo bước đi vừa giới thiệu: “Thành đại sư là nghệ sĩ đánh đàn dương cầm đảng cấp nhất ở tỉnh Giang Nam! Từ nhỏ người ta đã học đàn, chưa tới hai mươi tuổi cũng đã cầm hết toàn bộ các giải thưởng lớn nhỏ về dương cầm từ trong nước tới quốc tế, là thiên tài đánh đàn dương cầm nổi tiếng! Nghe nói tính cách của người ta quái lạ, luôn luôn hiếm khi qua lại với người khác. Ngoại

trừ mấy cuộc thi thì người ta gần như chưa từng xuất hiện!”

2?2 Lý Cảnh Thiên nghe miêu tả, cảm giác hình như mình có biết.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 282: Anh là ai?


Châu Bình theo tiếng động nhìn sang, nhưng chỉ nhìn thấy một người thanh niên trẻ tuổi hơn anh ta, đang ở đó nói xăng nói bậy!

Anh ta khế cau mày.

“Anh là ai?”

“Lý Cảnh Thiên.”

Châu Bình cau mày càng sâu hơn, trên khuôn mặt cũng lộ ra một nụ cười đầy ẩný.

“Thì ra là chàng công tử bột được Hạ Hầu gia nuôi. Nghe nói anh liên tiếp dụ dỗ mấy thiên kim thế gia, tôi khuyên anh, khẩu vị không tốt thì bớt ăn cơm mềm lại. Không có chuyện gì làm thì đọc sách nhiều lên, đừng có không có bản lĩnh lại còn thích thể hiện. Thế giới này. Chung quy vẫn phải dựa vào bản lĩnh của bản thân. Người đàn ông mà dựa vào phụ nữ thì....ˆ

Anh ta nói chưa nói hết lời thì liền nhìn Lý Cảnh Thiên với ánh mắt khinh thường.

Hàm ý sỉ nhục là cực kỳ rõ ràng. Tê Thiên lúc này có chút không vui.

Là hắn đưa Lý Cảnh Thiên tới nơi này, bây giờ lại bị người khác sỉ nhục như vậy!

Nhưng hắn vừa định nói gì đó thì Lý Cảnh Thiên đã bước lên một bước ngồi xuống bên cạnh cây đàn dương cầm!

Vậy mà anh lại biết đánh đàn Piano sao?

Châu Bình nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh thì khóe miệng khế nhếch lên khinh miệt.

“Tôi đã nghe nói đến anh, Lý Cảnh Thiên, chẳng qua là đồ đệ của một bác sĩ vùng quê, cả đời còn chưa vào được thành phố mấy lần, sợ là đến cây đàn piano. trông như thế nào anh còn không biết nhỉ? Cây đàn Piano này là cây đàn nổi tiếng đấy, giá trị trên trăm vạn! tôi khuyên anh, trước khi làm hỏng cây đàn này, mau chóng ra khỏi đó đi, tránh để đến lúc lại đền không nổi.”

Nói xong, lại cười bổ sung thêm một câu: “Ồ, xin lỗi, tôi quên mất. Đền không nổi thì anh còn có thể tìm đám nữ nhân kia của anh mà nhỉ! Chỉ có điều là....không biết em nào sẽ thực sự cứu anh.”

Nói xong thì mọi người xung quanh đều bật cười.

Không có ai đứng ra giải vây cho Lý Cảnh Thiên, bọn họ đều hận không thể xem trò cười của anh.

Từ khi bước xuống chuyên cơ của Kiều gia, một người không quyền không thế không tên tuổi như anh đã trở thành cái gai trong mắt đám người này.

Một người có thân thế không bằng mình, vậy mà lại đồng thời bấu víu vào được nhiều gia đình có thế lực như vậy, chuyện này khiến trong lòng bọn họ làm sao có thể thoải mái được chứ?

Đặc biệt là Châu Bình.

Lần này đi tới tiểu đảo, anh ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải bám víu vào Kiều Nguyệt Hàm. Vì chuyện này mà trước đó anh ta đã đặc biệt chuẩn bị rất nhiều. Nào ngờ anh ta còn chưa bắt đầu hành động thì nghe nói Kiều Nguyệt Hàm lại chủ động tiếp cận một nam nhân, lại còn dùng cả chuyên cơ riêng!

Chuyện này khiến Châu Bình cảm thấy có nguy cơ rất lớn.

Vốn nghĩ rằng bây giờ tìm kiếm chút danh tiếng ở chỗ này rồi đi tìm tên bụi đời pk, khiến hắn thấy khó mà bỏ cuộc. Nào ngờ chính bản thân hản lại đụng phải.

Vừa đúng lúc!

“Việc đánh đàn Piano ấy à, không phải là chuyện học nhanh mà thành được. Nếu như không có tám năm mười năm tích lũy kỹ năng, thì tuyệt đối....”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 283: Sắc mặt Châu Bình thay đổi!


Sao mà bản nhạc này, dưới bàn tay của Lý Cảnh Thiên lại có thể đàn mượt mà hơn cả Thành đại sư được chứ?!

Êm ái quá....cứ như thể bản nhạc này là do chính anh sáng tác ra vậy.

Nhưng rõ ràng Thành đại sư từng nói, nhạc phổ này, là anh ta đã phải năn nỉ dây dưa với sư phụ của mình rất lâu mới có được.

Không chỉ Châu Bình mà cả những người xung quanh cũng đều nghe đến ngây người. Thậm chí có rất nhiều người, đều bị hấp dẫn tới như Tề Thiên vậy, lại không dám tin cảnh tượng ngay trước mắt, chỉ có thể nhắm mắt lại lặng lẽ thưởng thức bản nhạc này.

Rất nhanh, bản nhạc đã kết thúc. 'Tề Thiên xông tới trước tiên, vỗ mạnh vào vai anh!

“Lý huynh đệ! Anh khá lắm! Luyện như thế nào mới có được kỹ năng như vậy? Vậy mà tôi còn không biết! Anh mới đúng là chân truyền của Thành đại sư đấy! Độ mạnh yếu này! Chỉ pháp này! Cảnh giới này! Quả đúng là vô địch! Tôi thấy, cho dù là Thành đại sư tới đây cũng sẽ không đàn tốt hơn thế này được!”

Nhưng Châu Bình lại lập tức ngắt lời anh ta!

“Anh nói cái gì? Lại dám nói su phụ của tôi đàn không bằng cái thằng bụi đời này! Anh là ai vậy?”

Tê Thiên từ trên cao nhìn xuống anh ta, ánh mắt đầy vẻ khinh thường nói: “Tôi tên, Tê Thiên.”

Châu Bình chợt héo hon. Những lời hống hách vừa này dường như hóa thành không khí ngay khi hắn nghe thấy cái tên “Tê Thiên”.

Ai cũng biết, gần đây Tê gia của Giang Nam có ý đầu tư vào thành phố Bạch, đã hợp tác với không ít gia tộc trong các dự án. Gần như có thể nói là khách quý của cả thành phố Bạch này. Nghe nói đến cả thị trưởng cũng phải nhường anh ta ba phần, chưa kể anh ta còn là một tay chơi piano trẻ chưa nổi tiếng.

“Tề công tử, cho dù người này là bạn của anh, thì anh cũng không thể bênh vực hắn như vậy được. Huống hồ vừa nấy là anh ta nói năng lỗ mãng trước.”

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Ồ.” Tê Thiên nhàn nhạt nói, “Vậy thì đã làm sao? Anh ấy cũng dùng thực tế chứng minh mà, lực tay của anh quả thực không ổn.”

Ánh mắt của Lý Cảnh Thiên đảo qua đảo lại trên người Châu Bình.

“Trước giờ tôi chưa từng nghe nói Thành đại sư thu nhận đại đệ tử nào cả. Anh, thực sự là đệ tử của ông ấy sao?”

Sắc mặt Châu Bình lập tức thay đổi! “Đương nhiên!”

Ngay sau đó, tựa hồ anh ta sợ Lý Cảnh Thiên lại cắn chặt thân phận của hắn không buông, lập tức nói:

“Nếu như anh nói lực tay của tôi không ổn, vậy thì chúng ta so tài lần nữa!”

Lý Cảnh Thiên cười lạnh một tiếng.

“Một màn vừa rồi anh đã thua, còn thi thố gì nữa?”

“So đàn cổ tranh!” Châu Bình ra sức tìm lại vị thế cho mình, cố ngẩng cao cổ hất cằm nhìn Lý Cảnh Thiên. Chỉ đáng tiếc là, chiều cao không đủ, nếu nhìn từ xa còn tưởng là cổ anh ta có vấn đề gì đó.

“Cổ tranh chính là nhạc khí kiểm tra lực tay tốt nhất, anh có dám so với tôi không?”

Lý Cảnh Thiên lắc đầu cười.

Châu Bình khinh thường nói: “Sao thế? Không dám sao? Quả nhiên công tử bột chỉ biết làm con rùa rụt cổi”

Cuối cùng Lý Cảnh Thiên cũng cười đủ rồi.

“Anh không phải là đệ tử quan môn của Thành đại sư sao? Sao nào? Thành đại sư còn dạy cả đàn cổ tranh sao?”

Sắc mặt Châu Bình thay đổi!

Trong lúc nóng vội, lại quên mất vụ này.

Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có thể bất chấp mà đi theo thôi.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 284: Là hai vị nào muốn so tài đàn cổ tranh vậy?


Kiều Nguyệt Hàm đang chuẩn bị những bước cuối cùng cho bữa tiệc sinh nhật của mình, nghe tin ở hiện trường có người muốn so tài đàn cổ tranh, lại còn nhờ cô tới làm trọng tài, cảm thấy tò mò và mới mẻ nên lập tức chạy tới hiện trường.

“Là hai vị nào muốn so tài đàn cổ tranh vậy?”

Châu Bình thấy Kiều Nguyệt Hàm tới thì lập tức làm ra vẻ mặt nịnh bợ.

“Kiểu tiểu thư! Cô tới rồi! Quá tốt rồi! Tôi ngưỡng mộ cô đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp cô rồi. Cô ngoài đời còn đẹp hơn trong hình mười mấy lần! Cho dù là máy ảnh tốt nhất đi nữa cũng không thể chụp ra được vẻ đẹp của cô.”

Kiều Nguyệt Hàm sớm đã cảm thấy miễn dịch với những lời ton hót nịnh bợ như vậy rồi. Cô chỉ cười nhạt:

“Cảm ơn! Là anh muốn so tài cổ tranh sao?”

Người đẹp hỏi, Châu Bình vội vàng đáp : “Đúng vậy, Kiều tiểu thư. Màn so tài

này là do tôi đề nghị, cũng là tôi nhờ người mời cô tới. Trên hòn đảo nhỏ này, nếu nói người có thể có khả năng thưởng thức đánh giá đàn tranh, thì chỉ có cô thôi.”

Kiều Nguyệt Hàm chỉ cười nhạt một tiếng.

“Tiên sinh quá khen, tôi chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm nên tùy ý đàn mà thôi, không hề có tư cách làm làm giám khảo đâu. Yến tiệc ở sảnh trước sắp bắt đầu rồi, mời các vị nhanh chóng di chuyển đến sảnh chính!”

Trong lời nói cô ấy lại có ý từ chối!

Trong lòng Châu Bình lo lắng!

Cơ hội không dễ gì mới đến tay, không thể để vuột mất như thế được!

Anh ta nhanh chóng cản lại Kiều Nguyệt Hàm đang định rời đi.

“Nếu Kiểu tiểu thư đã tới rồi, vậy thì xin chỉ điểm cho tôi một chút!”

Kiểu Nguyệt Hàm hơi xoay người, né tránh sự đụng chạm của anh ta, không hề trả lời mà chỉ hỏi mọi người:

“Người còn lại tham gia so tài là vị nào?”

“Là tôi.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Kiều Nguyệt Hàm theo tiếng nói nhìn về phía đó, chỉ nhìn thấy Lý Cảnh Thiên cách đó không xa, mỉm cười nhìn anh.

Trong thoáng chốc, Kiều Nguyệt Hàm như ngây người.

Mọi khi một mình ở cùng Lý Cảnh Thiên cô không có cảm giác này. Nhưng bây giờ cô mới phát hiện, ở trong đám đông, Lý Cảnh Thiên lại giống như hạc giữa đàn gà vậy.

Cảm giác như anh vừa xuất hiện thì tất cả những người xung quanh sẽ bị lu mờ, cho dù cảnh có đẹp tới đâu đi nữa.

Chỉ cần liếc nhìn một cái, Kiều Nguyệt Hàm lại đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

Cô có chút kinh ngạc: “Lý tiên sinh? Anh lại biết đàn tấu cổ tranh sao? Sao. không nói sớm cho tôi biết?” Đột nhiên Kiều Nguyệt Hàm có chút hưng phấn!

Vốn dĩ cô còn nghĩ rằng, phải dùng cách nào mới có thể khiến Lý Cảnh Thiên ở lại một đêm, cũng có thể ở bên cô nhiều hơn.

Xin chỉ dạy tay nghề chính là cái cớ tuyệt hảo! Lý Cảnh Thiên lại lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 285: Cô ấy muốn chủ động xông tới!


Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của Kiều Nguyệt Hàm. Vốn dĩ cô đã từ chối cuộc so tài này, vậy mà Lý Cảnh Thiên chỉ nói đúng một câu đã khiến cô thay đổi ý định!

Xem ra...sức ảnh hưởng của Lý Cảnh Thiên đối với Kiều Nguyệt Hàm thực sự không nhỏ!

Tất nhiên Châu Bình cũng chú ý tới sự thay đổi này, nhưng chỉ cần có thể tiến hành cuộc thi này, những chuyện khác đều không thành vấn đề.

“Tôi thi trước.”

Không chút khách sáo, anh ta trực tiếp ngồi trước một chiếc đàn cổ tranh,

đeo móng giả một cách thành thạo, lại lấy ra chiếc tay quay chuyên dùng để chỉnh âm bên trong hộp đàn bên cạnh, chỉnh lại âm thanh.

Sau khi chỉnh qua chỉnh lại ba bốn lần, cuối cùng Kiểu Nguyệt Hàm không chịu nổi cái vẻ làm màu của anh ra nữa, nên sốt ruột nhắc nhở:

ên sinh này, đàn tranh của Kiều gia, đều là do tôi đích thân chọn lựa, lại có người chuyên môn chịu trách nhiệm bảo trì hằng ngày, cho nên âm đều chuẩn cả, nếu còn chỉnh nữa dây đàn sẽ đứt đó.”

Châu Bình ngượng ngùng cười, chỉ đành xấu hổ thu tay quay lại, nhìn cây

đàn tranh trước mặt, hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Kiều Nguyệt Hàm.

“Kiều tiểu thư, bất kể cô có thích bản nhạc mà tôi sắp đàn tấu này hay không, tôi vẫn hy vọng cô có thể nhớ tên của tôi. Tôi tên, Châu Bình!”

Lời vừa dứt, ngòn tay liền di chuyển. Những thanh âm du dương từ từ chảy ra từ các ngón tay của Châu Bình.

Là một khúc “Phượng Cầu Hoàng”!

Đây vốn là một bản nhạc cổ cầm có giai điệu nhẹ nhàng, tươi sáng. Nay

Châu Bình lại dùng đàn cổ tranh để đàn tấu, dường như đã đem lại cho toàn bộ bản nhạc một tầng kim quang. Cảm giác bản thân như chìm vào trong đó vậy.

Trong quá trình đàn tấu, nửa đoạn đầu Châu Bình luôn nhắm mắt, cơ thể chuyển động lên xuống đều đặn theo nhịp điệu của bản nhạc. Lúc sắp kết thúc, anh ta mới chậm rãi mở mắt, nhìn thẳng vào Kiều Nguyệt Hàm, ánh mắt nồng nhiệt một cách lộ liễu.

Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay cũng vang lên.

Dưới ánh mắt tán tụng của mọi người, Châu Bình từ từ đứng dậy, đi về phía Kiều Nguyệt Hàm.

Bản “Phượng Cầu Hoàng” này anh ta đã luyện gần nửa năm chính là vì thời khắc này.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Anh ta biết, Kiều Nguyệt Hàm nhất định có thể nghe hiểu được từ khúc của anh. Mỗi một nốt nhạc bên trong đó đều là những lời mà anh ta muốn nói với cô.

Tình cảm nồng nhiệt như vậy, đàn tấu tuyệt vời như vậy, lại kết hợp với ánh mắt thâm tình và cử chỉ lịch thiệp của anh....

Anh ta không tin, như thế mà không thể khiến cho Kiều Nguyệt Hàm rung động!

Anh ta từng bước đi tới, một đoạn đường ngắn thôi nhưng dường như chính là bệ phóng để cuộc đời anh ta cất cánh.

Chỉ cần đi qua được đoạn đường này, anh ta đưa tay ra một cách lịch thiệp với Kiều Nguyệt Hàm, sau đó dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, cô ấy sẽ khẳng định kỹ năng đàn tấu của anh ta, và sau đó....

Trong đầu Châu Bình tràn ngập cảnh tượng bản thân đang đứng trên đỉnh cao của cuộc đời, anh ta cố gắng duy trì dáng vẻ lịch lãm, lúc chỉ còn hai bước chân nữa thì Kiều Nguyệt Hàm đột nhiên đứng phắt dậy!

Trong lòng Châu Bình rung động!

Cô ấy không nhịn được nữa rồi!

Cô ấy muốn chủ động xông tới!

Cô ấy muốn làm gì? Có phải muốn ôm lấy anh ta?

Nếu mà đúng như vậy, thì coi như là xác định mối quan hệ rồi!

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 286: Hay cho một Lý Cảnh Thiên!


Lúc này Châu Bình mới nhận ra là mình đã hiểu lầm. Nghĩ đến chút tâm tư vừa rồi của bản thân, mặt hắn có chút nóng bừng lên.

Chỉ là....hắn đàn hay như vậy, mà Kiều Nguyệt Hàm vẫn không nhớ tên của hắn! Lại chỉ chăm chăm nhìn Lý Cảnh Thiên!

Hay cho một Lý Cảnh Thiên! Tới đâu cũng đều chống đối hắn ! Hắn lại muốn xem thử, rốt cuộc thì Lý Cảnh Thiên đàn có ra gì không?

Hắn vội vàng đi tới rìa hội trường, ánh mắt như phun ra nọc độc nhìn về phía giữa hội trường, cuối cùng khóe miệng lại hiện lên một nụ cười nham hiểm.

Vừa rồi Lý Cảnh Thiên thừa nhận rằng vốn không biết đánh đàn cổ tranh.

Huống hồ, ca khúc Phượng Cầu Hoàng lúc nãy mà hắn vừa đàn tấu đủ để làm tất cả mọi người lay động. Cho dù là lấy đi dự thi, cũng chắc chắn có được giải thưởng.

Như thế, mà còn sợ đọ không lại một thằng công tử chỉ biết dựa hơi phụ nữ sao?

Trong hội trường rộng lớn như thế, chỉ còn lại Lý Cảnh Thiên đang dùng tay quay điều chỉnh âm, rất lâu nhưng vẫn chưa bắt đầu.

Trong đám có người bắt đầu mất kiên nhẫn, liền phàn nàn với Lý Cảnh Thiên “Làm bộ làm tịch như thế làm gì? Vừa nãy Kiều tiểu thư đã nói rồi, đàn tranh

nói: của cô ấy căn bản không cần chỉnh âm, lỡ như lên đứt dây đàn thì anh đền có nổi không?”

Đám người vang lên một trận cười chế giễu, nhưng sắc mặt Kiều Nguyệt Hàm lại lạnh tanh.

“Lý tiên sinh chỉnh âm, tất nhiên là có dụng ý riêng của mình. Có gì đáng cười? Mấy người hiểu cổ tranh không? Không hiểu thì đừng có mở miệng!”

???

Châu Bình cảm thấy rất ấm ức!

Vừa rồi lúc hắn chỉnh âm thì Kiều Nguyệt Hàm lại không hề nói như vậy!

Đối diện với sự chất vấn của mọi người, Kiều Nguyệt Hàm lại dứt khoát đưa một cái ghế đến ngồi bên cạnh anh.

Đây chính là chống lưng cho anh sao! Không ít người nhìn Châu Bình với đây sự cảm thông. Chỉ nhìn thái độ của Kiều Nguyệt Hàm thôi, Châu Bình cũng đã thua rồi.

Ở giữa hội trường, Kiều Nguyệt Hàm trông giống như một người cực kỳ sùng đạo, khuỷu tay mảnh khảnh đặt lên phía trên đầu gối, tay phải khế vuốt ve má.

“Lý tiên sinh anh chuẩn bị đàn gì vậy?”

Lý Cảnh Thiên vừa dùng tay quay chỉnh âm, vừa trả l gì?

Kiều Nguyệt Hàm lập tức hết sức phấn khởi!

“Thật sao? Vậy anh cũng đàn khúc Phượng Cầu Hoàng đi~”

Trong lòng cô cực kỳ hạnh phúc.

Từ khúc hay, những lời tâm tình êm tai, tất nhiên còn phải là người mình thích nói mới là tốt nhất!

Ai ngờ Lý Cảnh Thiên lại cười nói: “Bản nhạc tán tỉnh dở tệ như thế có gì đáng nghe chứ, tôi đàn cho cô một khúc khác.”

Lời vừa dứt, thần sắc Lý Cảnh Thiên bỗng nhiên thay đổi! Ngón tay bắt đầu



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 287: Còn may quá


Những đám mây đen lớn bị cuốn theo những cơn cuồng phong, che phủ cả

bầu trời. Một cơn cuồng phong bão táp đang sắp đến gần.

Chính vào lúc hồi hộp này, giai điệu của đàn cổ tranh lại lần nữa thay đổi, thủ kỹ khéo léo trong phút chốc mang đến cho mọi người thấy được cảnh tượng soi đuốc bàn chuyện—— phảng phất như trước khi cơn mưa lớn kéo đến, những người cùng cày cấy tập trung lại với nhau để bàn luận nên làm thế nào khi thời tiết đột nhiên thay đổi.

Chính vào lúc này, giai điệu trầm thấp bỗng nhiên trở nên mạnh mế! Giống như một màn mây đen bị gió thổi càng lúc càng gần, kéo theo mưa gió không hẹn mà gặp. Còn có những viên đá lẫn vào trong đó, như thể chúng sẽ phá vỡ mọi thứ.

Âm điệu mỗi lúc một gấp gáp, càng lúc càng cao, mọi người cũng càng lúc

càng cau mày.

Bọn họ dường như nhìn thấy, một nhóm người bị cuộc sống ép bức, phải vượt qua được thời tiết tự nhiên, bảo vệ những gì họ lao động mà có được, không hề dễ dàng gì.

Đúng vào lúc mà sợi dây căng thẳng trong tâm trí mọi người như sắp đứt thì giai điệu kết thúc, sau đó chuyển qua một giai điệu chậm rãi và êm ái. Giống như sự bình yên sau khi cuồng phong cuồn cuộn qua đi.

Bản nhạc kết thúc, hội trường trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong những thăng trầm của bản nhạc!

Dần dần, cũng có người tỉnh táo trở lại, nhưng cảm thấy lại có tiếng ù ù không ngừng bên tai.

Dư âm kéo dài thật sự! Một quốc thủ thực sự! Bản thân thực sự chìm trong viễn cảnh!

Kiều Nguyệt Hàm nghe mà nước mắt lưng tròng, sải bước tiến tới, nhào vào trong lòng Lý Cảnh Thiên!

“Lý tiên sinh! Hu hu hu....Anh...Anh đàn thực sự quá hay! Thực sự quá tốt rồi! Từ trước tời giờ tôi chưa nghe một khúc nào mà tuyệt đến như vậy! Đúng là mở rộng tầm mắt thực sự!”

Móng giả của Lý Cảnh Thiên được tháo ra một nửa, vì sợ sẽ đâm vào tiểu cô nương này, nhất thời không đẩy cô ra được nên chỉ đành vỗ nhẹ lưng cô an ủi.

“Khóc cái gì? Thích thì anh sẽ dạy em.”

“Thật sao?!” Kiều Nguyệt Hàm lập tức nín khóc bật cười!

Trong nháy mắt cô đã có cái cớ để giữ Lý Cảnh Thiên ở lại!

Lúc này, người hầu đi tới nói với Kiều Nguyệt Hàm, mọi thứ ở hội trường đã chuẩn bị xong xuôi, sắp bắt đầu được rồi. Kiều Nguyệt Hàm trực tiếp kéo tay Lý Cảnh Thiên đi về phía hội trường.

'Tề Thiên thấy vậy, lập tức đi theo.

“Lý huynh đệ, đỉnh đấy! Tôi có một vấn đề....rốt cuộc thiên hạ này có thứ gì mà anh không biết không?”

Lý Cảnh Thiên cười nói: “Có chứ, tìm bạn tình.”

“Ôi ôi”

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

'Tề Thiên tự nhận mình là một người nghiêm chỉnh, nhưng mà từ sau khi quen biết Lý Cảnh Thiên thì cảm thấy bản thân càng ngày càng không được nghiêm chỉnh cho lắm.

Chuyện này.. tình.....thực sắc tính dã, dục vọng con người ha ha...Lý huynh đệ thật đúng là...biết nói đùa....chuyện tìm bạn

...không phải đàn ông đều tự học mà thành tài sao? Mấy chuyện này ai mà không biết chứ?”

Nói xong, anh ta có chút ngờ vực mà nhìn xuống một bộ phận nào đó trên cơ thể.

Lý huynh đệ này...không phải tới bây giờ còn chưa được khai sáng đó chứ! Lý Cảnh Thiên ném cho hẳn một ánh nhìn kiểu

“Tôi hiểu đấy”.

“Chí có thú vật mới tìm bạn tình. Còn tôi chỉ biết tán gái.”

....????

'Tề Thiên có chút ngây người, một giây sau liền xì cười. Trước đó sao không nhận ra cái miệng của Lý Cảnh Thiên cũng độc phết!

Cuộc so tài hôm nay, mặc dù không liên quan gì tới Tê Thiên, nhưng lại khiến anh ta cảm thấy cực kỳ vui mừng.

Còn may quá.

May vì trước đó đã không vì Thượng Quan Nhược Hoa mà kết thù với Lý Cảnh Thiên.

Lúc đầu, có lẽ Tề gia chỉ muốn báo đáp ân tình của Lý Cảnh Thiên.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 288: Mơ đi!


Vừa tới hội trường, Kiều Nguyệt Hàm đã được quản gia Tần mời đi. Trước khi đi, Kiều Nguyệt Hàm vẫn không yên lòng, sợ Lý Cảnh Thiên lại chịu tủi thân gì nên bèn giao anh cho Tề Thiên.

Dù những người đó có bất cẩn hơn nữa thì cũng sẽ không chủ động khiêu khích Tề gia ở Giang Nam.

Tê Thiên dẫn Lý Cảnh Thiên đến hội trường rồi ngồi xuống, phát hiện ra tất cả mọi người đều đang nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ.

Cuộc thi đàn tranh gây chấn động khi nấy cũng đã được lan truyền khắp hòn đảo. Vốn dĩ Lý Cảnh Thiên chỉ là một tên phải dựa vào phụ nữ mới có thể đứng đầu, cho dù anh có tí y thuật thì đó cũng không phải thứ có thể đem ra dùng được. Nhưng không ngờ rằng Lý Cảnh Thiên lại trở mình vả mặt tất cả mọi người.

Chẳng qua... Biết chơi tí nhạc cụ thì có là gì chứ?

Có bao nhiêu người xuất thân từ các gia tộc lớn quyền quý mà lại không biết đâu?

Điều này lại còn chứng minh, Lý Cảnh Thiên đã ôm mưu đồ làm loạn từ lâu, đã muốn ăn bám từ rất lâu trước đây rồi.

Nếu không thì một người sống trên núi ăn cơm còn chẳng đủ no như anh sao lại có tiền có sức mà đi học đánh piano hay đàn tranh được chứ?

Mơ đi!

Ở bàn bên kia, Âu Dương Thiến, Hạ Hầu Thanh và Hoàng Phủ Tâm Nghiên được chia ngồi cùng một bàn.

"Thiến Thiến, bệnh của cô... Chữa đến đâu rồi? Đã khỏi hẳn chưa? Mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng vẫn phải chăm sóc sức khỏe thật tốt đó, tuyệt đối đừng để mắc bệnh gì."

Hoàng Phủ Tâm Nghiên nói ra những lời này thì có hơi chột dạ, Âu Dương Thiến chỉ thản nhiên nói:

"Cảm ơn dã quan tâm, chỉ cần cô đừng có dẫn theo loại lang băm nào tới cửa Âu Dương gia chúng tôi nữa thì đương nhiên tôi có thể chăm sóc tốt cho sức khỏe."

Hoàng Phủ Tâm Nghiên hơi nghẹn lời, nhưng cũng không dám phản bác.

Dù sao thì đúng là chuyện lần ấy cô ta đã làm sai thật.

Nhưng mà cũng không thể trách cô ta được chứ!

Khi đó Hoàng Phủ gia đang bị Thượng Quan gia bao vây chặn đánh, gần như đã bị chặn hết đường lui. Trong tình thế cấp bách phải tìm đến Âu Dương gia để hợp tác, nhưng lại gặp phải một đống chuyện xảy ra liên tiếp ở Âu Dương gia, Âu Dương Hoằng Thái hoàn toàn không có ý định hợp tác.

Lúc ấy cô ta mới sốt ruột, hành động sai.

Mà với cả, chẳng phải cũng không xảy ra chuyện gì hết sao?

Thái độ này của Âu Dương Thiến với cô ta là sao đây?

Đúng là lòng dạ hẹp hòi.

Gặp trở ngại với Âu Dương Thiến, Hoàng Phủ Tâm Nghiên quay đầu lại kéo Hạ Hầu Thanh vào.

"Thanh Thanh, cô có nghe nói về cuộc thi đàn tranh khi nãy rồi chứ? Tôi đã nói với cô rồi, cái gã Lý Cảnh Thiên đó không biết thân biết phận đâu. Trước đây. anh ta tốt với Thượng Quan Nhược Hoa như thế, không ngờ rằng sau khi Thượng Quan Nhược Hoa đi rồi thì đã câu được cô ngay. Cái gã đó quá mưu mô, cô phải đề phòng một chút đó!"

Hạ Hầu Thanh hơi mất kiên nhẫn: "Tiểu thư Hoàng Phủ, cô cứ lo chuyện nhà mình cho tốt đi đã."

Mặc dù hiện giờ Hạ Hầu gia không thể không hợp tác với Hoàng Phủ gia do xuất phát từ vấn đề lợi ích, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện cô ấy ghét Hoàng Phủ Tâm Nghiên.

Từ trước kia cô ấy đã biết, bên trong các gia tộc lớn quyền quý hoàn toàn không có tình bạn chân thành gì cả. Nhưng thái độ của Hoàng Phủ Tâm Nghiên

lại khiến người ta cảm thấy cô ta rất cố tình, cũng quá thực dụng.

Tóm lại, đối với cô ấy mà nói, Hoàng Phủ Tâm Nghiên cũng giống như Âu Dương Thiến vậy, đều khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu.

Cho nên ngay khi Lý Cảnh Thiên xuất hiện, Hạ Hầu Thanh đã bất chấp tất cả mà lập tức xách váy chạy tới bên cạnh Lý Cảnh Thiên.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 289: Là ai có năng lực đó!


"Hạ Hầu Thanh, có một câu này tôi cất giấu sâu trong tim mình đã lâu, hôm nay thật sự không kìm được nữa, rất muốn hỏi cô."

Không biết vì sao mà khi nghe Lý Cảnh Thiên nói thế, trái tim Hạ Hầu Thanh lại không khỏi bối rối!

C€ó một câu...

Cất giấu đã lâu...

Luôn muốn hỏi...

Chẳng lẽ...

Là muốn tỏ tình với cô ấy sao?!

Gương mặt cô ấy đỏ lên, vẻ mặt rõ ràng là đang luống cuống.

"Ôi này! Không được! Không được không được! Anh đừng có nói lung tung... Nếu như để Nhược Hoa biết được.... Tôi không thể phản bội cậu ấy vì anh được! Thật là... Anh phải nói ngay tại đây ngay lúc này sao? Được rồi! Anh muốn nói cái gì?"

???

Lý Cảnh Thiên sửng sốt: "Tôi muốn nói là, có thể là cô không được bình thường cho lắm. Tôi đoán là chứng tự luyến. Chỉ là cô không cần phải lo lắng, tự luyến không phải là bệnh, chỉ cần được can thiệp tâm lý là ổn thôi. Vừa khéo tôi cũng quen một bác sĩ tâm lý khá giỏi, hay là cô.

??

"Đây là điều anh muốn nói với tôi đó sao?”

Lý Cảnh Thiên vô tội chớp mắt: "Đúng đó! Chứ không thì sao?" ụ"Ị

Hạ Hầu Thanh chỉ cảm thấy có một câu tục ngữ ba chứ đang ở trong miệng như muốn bật ra!

Còn nói rằng cô ấy có bệnh tâm lý sao?

Còn muốn giới thiệu bác sĩ tâm lý cho cô ấy nữa?

Đây là chuyện mà người bình thường làm được à?

Đây là câu nói xã giao mà người bình thường nói được à?

Chẳng phải cái tên thần y mặt quỷ ở khu dân cư Hạch Tâm kia vẫn luôn chữa bệnh điên cho Lý Cảnh Thiên đó sao?

Bình thường thì trông Lý Cảnh Thiên rất bình thường, chỉ là khi nào mới chữa khỏi được cái tật "ăn nói ngay thẳng" xúc phạm người khác này đây?

Cơn giận của cô ấy chưa tiêu tan, Lý Cảnh Thiên đã quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với Tê Thiên.

Hạ Hầu Thanh liếc nhìn qua khóe mắt, lúc này Âu Dương Thiến và Hoàng Phủ Tâm Nghiên đều đang nhìn cô ấy.

Cô ấy nhất định phải kiểm soát tâm trạng, không được tức giận, không được. nổi điên!

Bọn họ càng muốn thấy trò hề của mình, thì mình càng không thể khiến bọn họ vừa ý!

Cô ấy cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nở ra một nụ cười thản nhiên vừa đủ trên gương mặt.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

 Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Cũng may, chẳng bao lâu sau ánh đèn trên sân khấu đã mờ đi, tiếng nhạc du dương vang lên, người dẫn chương trình bước lên sân khấu, bữa tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.

"Chào mừng mọi người đã tới tham dự tiệc sinh nhật của tiểu thư Kiều Nguyệt Hàm. Trong khoảnh khắc đặc biệt thế này, Kiều gia có một tin tức quan trọng muốn tuyên



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 290: Lý Cảnh Thiên cũng không giải thích


“Anh?” Cô ấy quan sát Lý Cảnh Thiên từ trên xuống dưới: “Tôi thà tin lợn mẹ có thể trèo cây chứ không tin được anh!”

Nói xong, cô ấy cố gắng nhỏ giọng nói: “Đừng tưởng rằng bây giờ anh là tôn chủ của một thế lực ngầm là lợi hại. Tôi cho anh biết, thế lực ngầm nghe thì có vẻ lợi hại, nhưng thực ra chẳng là gì cả. Tất cả hành động đều phải báo lại cho. bên thống đốc. Nếu không đi qua được con đường này thế giới ngầm khó mà hoạt động được.”

Đột nhiên cô ấy hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Lý Cảnh Thiên, sợ mình đả kích anh. Thấy vẻ mặt anh bình thường mới tiếp tục nói:

“Nếu muốn vững gót chân thật thì phải đường đường chính chính được mọi người tán thành mới được.”

Hạ Hầu Thanh thầm thở dài một hơi.

Cô ấy biết Lý Cảnh Thiên vừa mới có chút thành tích, đối với anh mà nói đã là tiến bộ cực kì lớn, lúc này không thể đả kích anh. Nhưng nhìn hành động hiện tại của anh, có vẻ đang hơi buông thả. Nếu không cảnh tỉnh anh thì sao anh biết được thế nào là “núi cao còn có núi cao hơn”?

Lý Cảnh Thiên cũng không giải thích, chỉ hỏi: “Vậy cô nghĩ phải đạt tới trình độ nào mới được xã hội tán thành?”

Hạ Hầu Thanh không hề do dự, vô thức nói: “Đương nhiên là giống như sư phụ của Quan Lỗi, công phu cực đỉnh! Nếu không có người đó thì không có Quan Lỗi, không có Quan Lỗi thì sẽ không có vị trí tôn chủ này của anh! Thừa nhận đi, tất cả hiện tại của anh là do sư phụ của Quan Lỗi cho, đó mới thật sự là anh hùng!”

“Hoặc là giống Quỷ Diện thần y ấy, không chỉ có y thuật kinh người còn có thể mua được cả căn biệt thự ở khu dân cư trung tâm.”

“Tóm lại có tiền là có quyền, nếu không dựa vào đâu mà người ta để mắt đến anh được?”

Nói xong, Hạ Hầu Thanh liếc nhìn Lý Cảnh Thiên: “Sao hả? Có phải nghe xong sẽ cảm thấy mình bị sốc không? Không sao, điều đó nghĩa là anh vẫn có

lòng tự trọng. Anh không cần...”

Lý Cảnh Thiên vui vẻ cười khúc khích. Cuối cùng anh cũng không nhịn được nói:

“Nếu tôi nói hai người mà cô coi trọng đều là tôi thì sao?”

Hạ Hầu Thanh sửng sốt một giây mới phản ứng lại.

“Lý Cảnh Thiên, tôi nghiêm túc nói chuyện với anh, đừng đùa! Tuy rằng chưa có ai thấy mặt hai người họ nhưng tôi dùng ngón chân cũng nghĩ được tuyệt đối không thể là anh được! Một người đàn ông muốn công thành danh toại sẽ tự mình gây dựng chứ không phải mơ mộng hão huyền!”

Hạ Hầu Thanh tức quay ngoắt đầu đi, không để ý đến anh nữa.

Lý Cảnh Thiên này đúng là đồ đầu gỗ!

Nếu không phải nể tình anh cứu cô ấy thì tuyệt đối không nói với anh mấy cái này đâu!

Lát sau đã đến phần tặng quà của bữa tiệc.

Mặc dù trước khi buổi tiệc bắt đầu, phần lớn khách mời đã đưa quà tới nhà họ Kiều, nhưng thực tế đều là đưa cho Kiều Khang Hải. Còn trong bữa tiệc đương nhiên bọn họ vẫn chuẩn bị một phần quà riêng cho nhân vật chính.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 291: Tục ngữ nói


Chu Bình đã khoe được sự lịch sự của mình, chậm rãi nói: “Nghe nói cô Kiều thích chơi nhạc cụ, không gì không giỏi, vừa nấy tôi đúng là trò cười.”

Kiều Nguyệt Hàm lạnh lùng nhìn anh ta nói: “Nếu anh còn không lấy ra nổi một món quà nữa thì mới là buồn cười đấy.”

Dường như có sấm sét nổ vang giữa trời.

Trong lòng Chu Bình hơi khó chịu.

Không biết có phải vì anh ta quá nhạy cảm không, từ nãy anh ta đã cảm thấy. Kiều Nguyệt Hàm hơi khó chịu với mình, chỉ cần đối mặt với mình là bao nhiêu kiên nhẫn của cô ấy biến mất hết!

Anh ta chỉ có thể tự trấn an mình, bình tĩnh một chút...

Các tiểu thư, thiên kim thế gia đều như thế.

Anh ta đứng trên bục, vung tay lên, có người bê một chiếc hộp to dài lên, cẩn thận đặt trước mặt Kiều Nguyệt Hàm.

Chu Bình dịu dàng vỗ nhẹ cái hộp, sau đó đột nhiên xốc lên!

Trong hộp là một nhạc cụ.

“Đây l àn sắt?” Kiều Nguyệt Hàm theo bản năng đi tới cạnh hộp, bất ngờ đụng vào chiếc đàn, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.

“Đàn sắt Phượng Hoàng!” Mọi người giật mình!

Đàn sắt Phượng Hoàng? Đây là món nhạc cụ được lưu truyền từ xa xưa, có ba nghìn năm lịch sử!

Chu Bình rất hài lòng với phản ứng của mọi người.

“Cô Kiều đúng là có mắt nhìn, đây chính là đàn sắt Phượng Hoàng. Chỉ là tôi vô dụng, không tìm được món đồ cổ hơn hai nghìn năm. Nhưng cái đàn này dù sao cũng được nghìn rưỡi năm tuổi rồi. Tôi cho rằng món quà như thế này mới xứng với thân phận của cô Kiều!”

Lúc này sự chú ý của Kiều Nguyệt Hàm đã dồn hết lên chiếc đàn.

Xúc cảm mượt mà, âm sắc xa xưa... Đúng là hàng tốt không có gì để nghi ngờ.

Chỉ có điều, đàn sắt Phượng Hoàng hơn nghìn năm tuổi là vô giá. Không phải cô ấy chưa từng cho người đi tìm bao giờ, chỉ là lần nào cũng không tìm được.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn thẳng mặt Chu Bình, cuối cùng cũng nở nụ cười ôn hòa.

“Không biết anh Chu tìm thấy được món quà quý giá như thế này ở đâu? Quý như thế tôi không dám nhận.”

Chu Bình nhìn ánh mắt lấp lánh của Kiều Nguyệt Hàm, đâu giống không dám nhận?

“Tục ngữ nói, đao tốt tặng anh hùng. Một món nhạc cụ tốt như thế này, tri âm tri kỷ, đương nhiên cũng phải gặp được tri âm của nó. Mà toàn thành phố Bạch này cũng chỉ có cô Kiều mới có thể xứng.”

Lời này cuối cùng cũng khiến Kiều Nguyệt Hàm hài lòng.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 292: Đúng rồi!


Giả?

Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, thì thấy Lý Cảnh Thiên đang khoanh tay, nheo mắt như chim ưng nhìn chằm chằm lên sân khấu.

Kiều Nguyệt Hàm khó tin nhìn đồ bên trong hộp, lại nhìn Lý Cảnh Thiên.

“Anh Lý, đồ này là giả ư?”

Lý Cảnh Thiên cười cười:

“1500 năm trước cả thiên hạ chỉ có một chiếc đàn sắt Phượng Hoàn, vô số người tranh đoạt. Sau một lần cuối cùng đã đánh rơi chiếc đàn đó xuống đất, dây đàn rời ra, mặt đàn cũng bị hỏng, ảnh hưởng đến âm sắc, giá trị hoàn toàn mất đi, không ai tranh nữa.”

“Sau đó có một người thợ thủ công dùng gỗ đàn hương tu bổ lại, phỏng chế. dây đàn. Sau khi khôi phục lại, âm sắc cao hơn trước kia, linh hoạt kì ảo hơn hản, trong một đêm lại thành bảo vật người người tranh giành. Muốn phân biệt thật giả rất đơn giản, nhìn xem mặt bên có dấu vế tu sửa rồi không là được.”

Đúng rồi!

Kiều Nguyệt Hàm cũng không thèm để ý đến hình tượng, ngồi xổm xuống tìm dấu vết.

Nhưng cô ấy thật sự thất vọng...

Chiếc đàn này quá hoàn chỉnh, lớp sơn bên ngoài không bị hao tổn gì, cũng không bị oxi hoá...

Từ từ... lớp sơn!

Cô ấy hiểu ra, dùng tay cẩn thận vuốt v e cây đàn, ánh mắt dần lạnh như băng.

“Anh Chu.” Xác định đáp án xong, cô ấy đứng lên nghiêm túc hỏi: “Xin hỏi vì sao đàn Phượng Hoàng 1500 năm trước lại có lớp sơn bảo vệ?”

Chu Bình giật mình!

Tính đi tính lại nhưng quên mất điều này!

Chột dạ và lo lắng khiến trán anh ta rịn mồ hôi.

Gái đàn Phượng Hoàng này là giả.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 293: Cô ấy tức chết đi được!


“Hả? Đúng không?” Kiều Nguyệt Hàm cố tình dùng ngón tay gõ lên mặt đàn, mỗi cái gõ như gõ vào trái tim Chu Bình.

“Vậy dấu vết tu bổ bằng gỗ đàn hương đâu? Anh giải thích cho tôi nghe thử tại sao nó lại hoàn hảo như thế này?”

Chu Bình bị hỏi mà hoảng hốt, nhưng nghĩ lại cũng không ai biết đàn Phượng Hoàng thật ở đâu, thản nhiên nói:

“Nếu cô Kiều nghi ngờ, đàn Phượng Hoàng này tôi sẽ lấy lại, không tặng cũng không sao!” Anh ta nổi giận đùng đùng: “Tôi có lòng tốt tặng đồ quý giá như thế cho cô, vốn tưởng cô là tri âm, không ngờ mới vài câu đã bị người ta châm ngòi.”

Nói xong, anh ta đưa mắt nhìn Lý Cảnh Thiên, ám chỉ rất rõ ràng.

“Nếu có người nói đây là đồ giả thì để người đó lấy ra chứng cứ đi chứ không phải thuận miệng bịa ra truyền thuyết là lừa gạt được người khác! Tôi dù sao. cũng là đệ tử của Thành đại sư. Nếu hôm nay Thành đại sư ở đây, các người cũng sẽ vì một thằng nhãi mà chất vấn ông ấy sao?”

Một câu chặn miệng khiến người ta không còn gì để nói.

Đúng rồi, bọn họ suýt quên Chu Bình là đệ tử của Thành đại sư, đồ anh ta đưa không chỉ đại diện cho bản thân mà còn đại diện cho mặt mũi của Thành đại sư, sao có thể đưa đồ giả được?

Chu Bình doạ người xong còn nhìn Lý Cảnh Thiên đầy khiêu khích.

“Ban nãy cậu luôn đối nghịch với tôi. Nghe nói cậu và cô Kiều có quan hệ tốt, lúc tặng quà sao không thấy cậu tặng gì? À tôi đoán cậu nhất định sẽ nói đã tặng quà riêng rồi. Nhưng sao mà giống nhau được? Các bạn bè của cô Kiều nấy giờ đều tự lên sân khấu tặng quà, cậu còn không thèm giả vờ, đúng là không còn gì để nói! Hay là cậu chưa chuẩn bị gì?”

Lời Chu Bình nói rất hùng hồn, từng câu đanh thép, ai không biết còn tưởng anh ta đang diễn thuyết.

Lý Cảnh Thiên bình tĩnh nhìn anh ta như nhìn một con khỉ đang diễn xiếc, không nói gì.

“Đúng là tôi không chuẩn bị lễ vật quý giá gì.”

Chu Bình cười nhạo: “Mọi người thấy chưa? Đàn Phượng Hoàng đã bị hư hại nhiều năm, không ai biết tung tích, hôm nay đột nhiên xuất hiện, có người nghi ngờ thật giả là điều bình thường. Nhưng quan trọng là các vị nghi ngờ thì phải lấy

được đồ thật ra đãi”

Trong lúc nhất thời, hội trường im ắng không một tiếng động, khách khứa ban nãy còn hơi nghỉ ngờ đàn Phượng Hoàng là giả, nháy mắt đã lấy lại lý trí.

“Đồ của 1500 sao có thể dựa vào một truyền thuyết để phán định thật giả được? Tôi chắc chắn Lý Cảnh Thiên đang nói bậy!”

“Đúng vậy. Ông xem dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu của cậu ta làm sao mà so được với đệ tử của Thành đại sư?”

“Nhất định là Lý Cảnh Thiên nói bậy. Sao tôi chưa từng nghe thấy truyền thuyết nào như thế?”

“Xin lỗi đi! Xin lỗi Thành đại sư, xin lỗi ngài Chu, xin lỗi cô Kiều!

“Đúng, xin lỗi. Cậu vừa sỉ nhục nghệ thuật đấy!”

Miệng lưỡi có thể làm cả vàng xói mòn, Lý Cảnh Thiên còn chưa nói gì, Hạ Hầu Thanh đã sốt ruột thay.

Cô ấy tức chết đi được!

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top