Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 100


Có người cười trào phúng: "Không nghe tin đồn trong kinh sao? Dung thế tử bận rộn đại sự, làm sao để ý đến chúng ta."

Cũng có người tò mò: "Trương Tam công tử đâu, trước kia luôn thích tham gia náo nhiệt, gần đây vì sao không tham gia bất kỳ tiểu yến nào?"

"Tính tình Trương Tam công tử như vậy, có đến hay không cũng như nhau."

"Các ngươi còn không biết sao? Trương Tam công tử gần đây đều thích đi theo Dung thế tử."

"A? Vì sao?"

"Ai mà biết? Dung thế tử nhìn thì kiêu ngạo, không để chúng ta vào mắt, không ngờ quan hệ với Trương Tam công tử lại không tệ."

"Thật càn rỡ, thà đi cùng Trương Tam công tử cũng không muốn đến tiểu yến của chúng ta."

"Bùi thế tử, Bùi nhị công tử, chẳng lẽ Dung Chiêu cũng không để các ngươi ở trong lòng?"

Có người liền đem đề tài dẫn tới trên người Bùi Quan Sơn cùng Bùi Thừa Quyết.

Là kinh thành song kiệt, thế tử Du thân vương phủ Bùi Quan Sơn cùng nhị công tử Vinh thân vương phủ Bùi Thừa Quyết luôn là tiêu điểm của đám người, cũng là lang quân đứng đầu trong kinh.

Nhưng Dung Chiêu hoành không xuất thế, cướp đi toàn bộ sự chú ý trong kinh!

Bùi Quan Sơn bây giờ cũng không thể giống như trước đây hoàn toàn không đặt Dung Chiêu vào mắt.

Hắn chậm rãi bưng chén trà lên, thanh âm thản nhiên: "Gần đây phụ thân ta vào cung, đương kim thánh thượng lại nhắc tới Dung thế tử, nói có thể dùng phương thức này "trả nợ", đúng là người thông minh gan dạ."

Trong chốc lát, hiện trường yên tĩnh lại.

Lại được hoàng thượng khen ngợi...

Dung Chiêu rốt cuộc dựa vào cái gì?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-100.html.]

Không thể không nói, những người có mặt đều rất ghen tị, cực kỳ hâm mộ hắn.

Mới bao lâu đã được đương kim thánh thượng khen hai lần, trong kinh danh và nhiệt độ của Dung Chiêu thậm chí có thể trực tiếp ra làm quan!

Có người hỏi: "Bùi thế tử, Bùi nhị công tử, chúng ta cứ như vậy nhìn hắn dương danh sao? Hôm nay người trong kinh đều nhắc tới Dung thế tử, ai còn nhớ rõ chúng ta? Mẫu thân ta nói dường như có vài nữ lang thế gia đều đang nghe ngóng tình hình Dung thế tử..."

"Đúng đó, lúc chúng ta nổi tiếng trong kinh thì hắn còn không biết đang uống thuốc ở nơi nào, bây giờ sao có thể vượt mặt, không để chúng ta vào mắt chứ?"

Bùi Thừa Quyết cười khẽ một tiếng: "Chúng ta có thể làm gì? Phụ thân ta và Du thân vương hiện giờ đều chờ Phúc Lộc Hiên khai trương, không muốn có phiền phức."

Có người thấp giọng nói: "Hai vị vương gia sao lại bị Dung Chiêu dụ dỗ đầu tư nhiều tiền như thế, mặc cho Dung Chiêu tiêu xài..."

"Còn không phải sao, tửu lâu thôi mà, dù kiếm tiền thì có thể kiếm được bao nhiêu?"

"Các vương gia nhất định là bị Dung Chiêu lừa rồi!"...

Còn may Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn ở đây, nếu không những người này khẳng định mắng tứ đại thân vương quá ngu xuẩn.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn liếc nhau, đôi kinh thành song kiệt này luôn nhìn đối phương không vừa mắt, khó có được bởi vì Dung Chiêu mà hai người xuất hiện cùng một chỗ, lại còn tương đối hài hòa.

Là con ruột của Vinh thân vương và Du thân vương, bọn họ đương nhiên biết chuyện "chuỗi tửu lâu", nhưng phụ thân bọn họ thổi phồng quá mức, hai người đều không tin Dung Chiêu có thể làm được.

Còn chưa thấy chỗ tốt đã rải nhiều tiền như vậy, hai người đều không đồng ý.

Nhưng tiền đều đưa cho Dung Chiêu, người làm con trai như bọn họ cũng không lấy lại được.

Bùi Thừa Quyết nhẹ giọng nói: "Ta ngược lại có hứng thú với Dung Chiêu."

Bùi Quan Sơn giật giật khóe miệng, cười lạnh: "Để xem Phúc Lộc Hiên này của hắn có thể làm tốt được không, nếu kiếm không được bao nhiêu tiền, chỉ sợ phụ thân và vương thúc sẽ nổi giận."

Ném nhiều tiền như vậy, hiệu quả nếu không lý tưởng, tứ đại thân vương có thể đem Dung Chiêu ăn tươi nuốt sống.

Bùi Thừa Quyết: "Chúng ta cứ chờ xem Phúc Lộc Hiên rốt cuộc có thể làm được những gì.”
 
Chương 101


Hắn bưng chén trà lên không nói gì nữa.

Bùi Quan Sơn nghe động tĩnh chung quanh, những người này ghen tị Dung Chiêu giành lấy chú ý trong kinh, nhưng bọn họ tụ tập một chỗ, mở miệng ngậm miệng đều là Dung Chiêu.

Dung Chiêu, Dung Chiêu.

Cái tên này quả nhiên như sấm bên tai.

Cũng không biết rốt cuộc còn muốn nghị luận đến bao lâu...

Nhân vật trung tâm Dung Chiêu bị mọi người nghị luận, trong khoảng thời gian này toàn bộ lực chú ý đều ở Phúc Lộc Hiên.

Trương Trường Ngôn sau khi được chỉ điểm ở chỗ Trương thừa tướng, cả ngày vui vẻ đi theo cô.

Lúc này hắn vẻ mặt khiếp sợ: "Ngươi từ chối yến hội của các thế gia công tử trong kinh là vì cái này?"

Trên tay Dung Chiêu cầm một chồng giấy, mặt trên là đáp án của các chưởng quỹ, tiền lương Phúc Lộc Hiên cho tiểu nhị là hai lượng bạc, càng đừng nói là chưởng quỹ, cũng bởi vậy mà có rất nhiều chưởng quỹ đến "ứng tuyển".

Tạ Hồng đã sàng lọc đa số, còn lại không đến mười người để Dung Chiêu lựa chọn.

Mà Dung Chiêu chỉ đưa ra hai câu hỏi để bọn họ trả lời, lúc này cô đang xem đáp án của bọn họ.

Nghe vậy Dung Chiêu cũng không ngẩng đầu lên: "Chưởng quầy là mấu chốt của một tửu lâu, ta đương nhiên phải để ở trong lòng."

Trương Trường Ngôn vẫn không hiểu, bẻ ngón tay,"Để ta đếm cho ngươi... Ngươi trong khoảng thời gian này từ chối lời mời của hoàng tử, từ chối lời mời của thế gia công tử, thậm chí ngay cả tứ đại thân vương ngươi cũng không quan tâm, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Dung Chiêu: "Mở tửu lâu."

Các hoàng tử phải đợi cô xây xong tửu lâu mới rảnh xử lý.

Đám thế gia công tử tụ hội vốn không có ý nghĩa, cô tạm thời không cần lôi kéo đầu tư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-101.html.]

Tứ đại thân vương tìm cô là vì xót tiền, chỉ cần tửu lâu làm xong, bọn họ sẽ không cằn nhằn nữa. Cô phải mở cửa trong thời gian ngắn nhất, mỗi ngày mỗi phút đều có rất nhiều việc phải làm.

Phúc Lộc Trang chỉ là phát pháo đầu tiên, Phúc Lộc Hiên cũng cực kỳ quan trọng.

Cô biết trong kinh có rất nhiều người chờ xem cô xấu mặt, cô lại muốn cho tất cả bọn họ một ấn tượng rằng... Chuyện Dung Chiêu cô muốn làm, cho dù thái quá cỡ nào đều sẽ thành công.

Trương Trường Ngôn đã quen với thái độ này của cô, bĩu môi: "Ngươi trốn đi, tửu lâu này nếu làm không tốt, ngươi cũng xong đời. Cho dù làm tốt, sau này ngươi cũng trốn không thoát."

Hắn thật sự không ngờ Dung Chiêu tình nguyện xem bài thi của những chưởng quỹ này cũng không muốn đi tụ hội với các công tử thế gia, nghe nói hôm nay Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn đều đi, cũng xem như là một buổi tề tụ hiếm hoi.

Trương Trường Ngôn không thích hai người kia, dùng từ học được từ Dung Chiêu mà nói, hai người kia "quá trang bức", hắn mới không muốn đến gần bọn họ.

Cho nên hắn đến xem Dung Chiêu rốt cuộc bận rộn cái gì lại không đi.

Vạn vạn lần không nghĩ tới... chỉ có vậy?

Dung Chiêu không để ý đến hắn, chỉ để ý xem đáp án trên tay.

"Cái này có gì hay?" Trương Trường Ngôn bĩu môi, tiện tay cầm lấy một bài thi.

Hai câu hỏi Dung Chiêu đưa ra rất đơn giản...

Thứ nhất, nếu tứ đại thân vương dùng bữa ở Phúc Lộc Hiên, các ngươi sẽ tiếp đãi như thế nào?

Thứ hai, nếu Phúc Lộc Hiên đã đặt hết bàn, lúc này có quan to quý nhân muốn đặt phải làm sao?

Phần đáp án trên tay hắn cho thấy chưởng quỹ là người cẩn trọng, tuân thủ quy củ, trả lời câu hỏi thứ nhất [Đương nhiên là thái độ cung kính, tứ đại thân vương là một trong những lão bản của Phúc Lộc Hiên, không thể đắc tội], vấn đề thứ hai trả lời [Hủy một bàn, tận lực sắp xếp cho quý nhân. ]

Trương Trường Ngôn là một "quý nhân", hắn rất hài lòng với vị chưởng quỹ này.

Quý nhân chính là quý nhân, tứ đại thân vương cũng là "cổ đông" của Phúc Lộc Hiên, đương nhiên là nên có chút đãi ngộ đặc thù.
 
Chương 102


Dung Chiêu bên cạnh đứng nhìn một phần trả lời khác, gật đầu: "Vị chưởng quỹ này không tệ."

Trương Trường Ngôn nhìn qua, là một vị chưởng quỹ họ Hứa, câu trả lời của người này quả thật nhiều hơn vài phần tâm tư.

Vấn đề thứ nhất hắn trả lời: [Đương nhiên là thế tử bảo tiếp đãi như thế nào thì tiếp đãi như thế đó.]

Vấn đề thứ hai hắn trả lời: [Liên hệ cho khách nhân đã đặt trước, trong số bọn họ nhất định có người muốn cho quan to quý nhân mặt mũi, nếu không có ai muốn nhường, chứng tỏ thân phận của quý nhân chưa đủ lớn, lão hủ cũng không thể làm gì được.]

Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Đúng là biết vuốt m.ô.n.g ngựa."

Dung Chiêu: "Cái này gọi là xem xét thời thế."

Đây là một vị lão chưởng quỹ rất ưu tú, vừa có thể xử lý vấn đề, lại có thể thăm dò sở thích của cô.

Cô đem câu trả lời của Hứa chưởng quỹ để riêng một bên, cầm lấy tờ giấy kế tiếp.

Trương Trường Ngôn đảo mắt qua, nhất thời vui vẻ: "Không phải đã lọc trước một vòng rồi sao, tại sao còn có câu trả lời này?"

Vị chưởng quỹ này họ Cổ, trả lời hai vấn đề là...

[Tiếp đãi như thế nào thì tiếp đãi như thế đó, đều là khách, không khác gì những người khác.]

[Sao với trăng gì, xếp hàng.]

Trả lời cứng nhắc mà lạnh lùng, giống như một tảng đá ngoan cường có quy củ, làm cho người ta không vui.

Ánh mắt Trương Trường Ngôn trào phúng: "Thật sự cho rằng quý nhân trong kinh dễ đối phó sao, nếu ta gặp phải loại chưởng quỹ này, nhất định sẽ lôi ra ngoài đánh chết."

Trong một căn nhà hẻo lánh nào đó ở kinh thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-102.html.]

Một người phụ nữ trẻ hơn hai mươi tuổi đang khâu vá quần áo, hai đứa trẻ bên cạnh bò tới bò lui trên giường, người phụ nữ thỉnh thoảng liếc mắt một cái, ánh mắt lo lắng.

Phu gia cô họ Cổ, là một chưởng quỹ, hôm nay đi Phúc Lộc Hiên tiếng tăm lừng lẫy còn chưa khai trương tìm việc làm. Đúng lúc đó, một người đàn ông trẻ hơn hai mươi tuổi bước vào.

Nam nhân tướng mạo mặc dù bình thường nhưng rất có khí thế, ăn mặc đơn giản lại gọn gàng, chẳng qua vẻ mặt của hắn lúc này có chút hoảng hốt, giống như mơ hồ mang theo ảo não.

Phụ nhân vội vàng nghênh đón: "Thế nào rồi?"

Ánh mắt nam nhân áy náy: "Chỉ sợ không được..."

Hắn đơn giản kể lại quá trình hôm nay, bao gồm hai vấn đề hắn trả lời.

Phụ nhân biến sắc, ánh mắt khiếp sợ: "Phu quân, sao chàng có thể trả lời như vậy? Chàng trả lời không nể mặt, sợ rằng Dung thế tử sẽ không tuyển chàng!"

Cổ chưởng quỹ càng tuyệt vọng.

Hắn chán nản ngồi ở trên giường, ánh mắt trống rỗng: "Phúc Lộc Hiên mặc dù chưa khai trương nhưng lại có quyền có thế, lương tháng cực cao, tuyển hết vòng này tới vòng khác, hôm nay chỉ còn hơn mười người đều là các chưởng quỹ ưu tú... Ta nghĩ nếu như ta trả lời theo quy củ, sợ là không bằng những người còn lại..."

Hắn thở dài, vẻ mặt ảo não: "Huống hồ nàng cũng biết ta vốn là tính tình như vậy, bằng không cũng sẽ không đắc tội quý nhân, tửu lâu đang yên đang lành không mở được, làm hại Nhứ Nương và hai con cùng ta chịu khổ."

Phúc Lộc Hiên là cơ hội cuối cùng của hắn.

Cổ chưởng quỹ lúc trước mở tửu lâu, chẳng qua tửu lâu của hắn rất nhỏ, vị trí cũng chỉ ở khu vực tương đối hẻo lánh trong kinh thành, hắn buôn bán coi như ổn định, lại có thê tử Nhứ Nương hỗ trợ tính toán sổ sách, cuộc sống cũng trôi qua không tệ.

Nhưng nửa năm trước, tửu lâu nho nhỏ của hắn có một vị quý nhân tới, quý nhân cùng một vị thực khách khác nổi lên xung đột, muốn đuổi thực khách kia ra ngoài.

Cổ chưởng quỹ tính tình ngay thẳng, đứng ra thay thực khách nói chuyện, đắc tội quý nhân, tửu lâu mở không nổi, còn thiếu không ít tiền.

Cuối cùng hết cách chỉ có thể bán tửu lâu và phòng ốc để trả nợ, mang theo vợ con chuyển đến nơi này.

Hắn vốn định tìm một công việc sinh tồn, không nghĩ tới quý nhân kia lòng dạ vô cùng hẹp hòi, không cho hắn ở trong kinh tìm được việc làm.
 
Chương 103


Mọi người đều biết hắn đắc tội quý nhân, không ai dám chiêu mộ hắn.

Nơi này tuy rằng tiền thuê nhà không cao, nhưng phòng vừa nhỏ vừa rách, hơn nữa ở trong kinh thành, phí sinh hoạt mỗi ngày đều không ít, nhà bọn họ đã giật gấu vá vai, chuẩn bị dọn về quê cũ.

Cổ chưởng quỹ không cam lòng!

Nhưng không có biện pháp, thế đạo này chính là như thế, đắc tội quý nhân đồng nghĩa vạn kiếp bất phục.

Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, tin tức Phúc Lộc Hiên chiêu mộ chưởng quỹ được tung ra, Nhứ Nương lập tức cổ vũ hắn tự tiến cử.

Phúc Lộc Hiên là của An Khánh Vương thế tử và tứ đại thân vương, là người mà quý nhân hắn đắc tội hận không thể vuốt m.ô.n.g ngựa, nếu như có thể được Phúc Lộc Hiên chiêu mộ, hắn sẽ không bao giờ sợ nữa.

Vì thế bọn họ ở lại trong kinh thêm chút thời gian, Nhứ Nương mỗi ngày làm chút đồ thủ công đổi lấy ngân lượng.

Đáng tiếc cơ hội như vậy...

Hắn thế nhưng không nắm được!

Cổ chưởng quỹ vô cùng ảo não, ánh mắt nhìn vợ con áy náy đến cực điểm.

Nhứ Nương cầm hà bao lên thêu, thở dài: "Phu quân chớ tự trách, chàng có bản lĩnh trên người, chỉ cần rời khỏi kinh thành thì có thể tìm một tửu lâu làm chưởng quỹ, ngày khác chưa chắc không thể đông sơn tái khởi."

"Nhứ Nương..." Cổ chưởng quỹ đỏ mắt.

Nhứ Nương ôn nhu cười với hắn, sâu trong đôi mắt mang theo ưu sầu.

Hai vợ chồng bọn họ còn trẻ, chịu chút khổ cũng không có việc gì, nhưng hài tử còn quá nhỏ lại phải đi theo bọn họ lang bạc kỳ hồ, bọn họ đúng là cha mẹ bất tài.

Cổ chưởng quỹ đứng lên: "Ta đi thu dọn đồ đạc, ngày mai liền rời khỏi kinh thành đến Lâm Phủ, cho dù làm bốc vác ta cũng sẽ không để Nhứ Nương và hài tử đói bụng!"

Hắn nói xong sải bước đi ra ngoài.

Thanh âm cứng cỏi mà có lực, nhưng trong nháy mắt bước ra cửa phòng, cước bộ lảo đảo, ánh mắt có chút hoảng hốt.

Lúc này...

"Cổ chưởng quỹ có ở đây không?" Ngoài cửa có người hô to.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-103.html.]

Cổ chưởng quỹ sửng sốt.

Quý nhân kia chẳng lẽ còn muốn đuổi theo tới cửa làm khó bọn họ?!

Hắn trở tay đóng cửa phòng lại, cắn răng, phẫn nộ đi mở cửa đại môn rách nát, cả giận nói: "Các ngươi rốt cuộc muốn..."

Thanh âm im bặt.

Người ở cửa là một quản sự quen thuộc, đáp án lúc trước của hắn chính là giao cho người này.

Cổ chưởng quỹ ngẩn ra, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ thi rớt cũng có thông báo sao?"

Người nọ cười: "Không được chọn là sao? Cổ chưởng quỹ, tiểu nhân đến truyền lời thế tử, từ hôm nay trở đi ngươi chính là chưởng quỹ của Phúc Lộc Hiên, thủ hạ còn có bốn vị quản sự, thế tử bảo Cổ chưởng quỹ ngày mai đi Phúc Lộc Hiên huấn luyện, tiền lương cũng tính từ ngày mai."

Cổ chưởng quỹ ngơ ngẩn.

Sau lưng hắn, một cây gậy rơi trên mặt đất, thanh âm Nhứ Nương run rẩy: "Được chọn rồi? Phu quân của ta được chọn làm chưởng quỹ Phúc Lộc Hiên?"

Người tới vô cùng khách khí hành lễ, sau đó nhẹ giọng nói: "Vị phu nhân này, đúng vậy, lần này thế tử chọn hai người, Hứa chưởng quỹ là chưởng quỹ của Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên, mà Cổ chưởng quỹ ở lại kinh thành làm chưởng quỹ tổng điếm Phúc Lộc Hiên!"

Hai người đều sững sờ tại chỗ, không ai nói gì.

Người tới cười nói: "Chẳng lẽ Cổ chưởng quỹ không muốn?"

"Nguyện ý, nguyện ý!" Nhứ Nương vội đáp, tiến lên vài bước, hai mắt rưng rưng đẩy Cổ chưởng quỹ.

Cổ chưởng quỹ lúc này mới phục hồi tỉnh thần, mặt hắn đỏ bừng, thanh âm nghẹn ngào: "Tiểu nhân tạ ơn Dung thế tử, tiểu nhân nguyện lấy tính mạng ra báo đáp ơn tái sinh của thế tử, vĩnh viễn trung thành với thế tử"

Đây thật sự là ơn tái sinh, là hy vọng của gia đình bọn họ.

Cùng lúc đó.

Trương Trường Ngôn đuổi theo Dung Chiêu, vẻ mặt khiếp sợ: "Ta không rõ vì sao ngươi lại chọn hắn? Hắn rõ ràng là người trả lời kém nhất, tại sao ngươi lại chọn hắn?"

Hứa chưởng quỹ rõ ràng mới là lựa chọn tốt nhất, đừng nói Hứa chưởng quỹ, cho dù là bất kỳ chưởng quỹ nào cũng đều trả lời tốt hơn hắn.
 
Chương 104


Dung Chiêu: "Hắn nói chuyện dễ nghe."

Trương Trường Ngôn: "???"

Ta nghi ngờ ngươi đang đùa ta, hơn nữa ta có chứng cứ.

Dung Chiêu cười mà không nói.

Không ai làm người xấu, sao cô có thể làm người tốt?

Tửu lâu trong kinh thành càng cần người như Cổ chưởng quỹ.

Trương Trường Ngôn còn muốn tiếp tục truy hỏi, Dung Chiêu không để ý tới hắn, xoay người nhìn về phía Thạch Đầu: "Nhớ nói Hứa chưởng quỹ rằng đãi ngộ ở Lâm Phủ cũng giống hệt đãi ngộ trong kinh thành, tiền lương như nhau, tiền thưởng cuối năm xem lợi nhuận của Phúc Lộc Hiên."

Dừng một chút, cô bổ sung: "Hứa chưởng quỹ nếu đồng ý, nhà ở tại Lâm Phủ sẽ do Phúc Lộc Hiên an bài."

Dung Chiêu không cảm thấy hắn sẽ không đồng ý.

Nếu như không đồng ý, vậy liền... thêm tiền.

Không có gì là tiền không giải quyết được, nếu có, đó là không đủ tiền.

Dung Chiêu bỏ rơi Trương tam, ngồi lên xe ngựa quay về An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ không thích phu xe Vô Danh, Dung Chiêu ngược lại rất hài lòng, cô mỗi ngày đều phải ra ra vào vào, Vô Danh liền trở thành phu xe chuyên dụng của Dung Chiêu.

Hắn cũng không nhiều lời, cơ hồ không có cảm giác tồn tại, đánh xe rất vững, cực kỳ thích hợp làm "tài xế".

Xe ngựa dần dần đi xa.

Trương Trường Ngôn bị bỏ lại đằng sau, bĩu môi: "Dung Chiêu chẳng lẽ là đầu óc có vấn đề, tuyển người như vậy làm chưởng quỹ cũng không sợ đắc tội hoàng thân quốc thích, ta xem ngươi đến lúc đó xử lý như thế nào!"

Ngọc Trúc: "..."

Trương Trường Ngôn: "Sao ngươi không nói gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng?"

Ngọc Trúc: "Tam công tử, lúc trước người đã nói xem Phúc Lộc Trang phát triển như thế nào, người cũng nói xem Dung thế tử đến kỳ hạn ba tháng sẽ giải quyết ra sao... ‘’

Nhưng trên thực tế, tất cả an bài của Dung thế tử đều kết thúc thuận lợi, giải quyết êm đẹp ngoài dự đoán của mọi người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-104.html.]

Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn trừng to mắt: "Ý ngươi là Dung Chiêu chọn người này không thành vấn đề?"

Ngọc Trúc chậm rãi trả lời: "Hạ nhân cảm thấy với tác phong làm việc của Dung thế tử, chọn người này nhất định là có suy tính của mình."

Trương Trường Ngôn hừ một tiếng: "Ngươi rốt cuộc là người hầu của ai? Sao hôm nay lại tán thưởng Dung Chiêu như vậy? Ta đem ngươi tặng cho Dung Chiêu có được không?"

Hai mắt Ngọc Trúc sáng ngời.

Đi theo Tam công tử ăn không đủ no, Dung thế tử mặc dù có chút nợ nần, nhưng cuộc sống quả thực trôi qua rất khá...

Trương Trường Ngôn khó tin, hung hăng đạp Ngọc Trúc một cước, mắng to: "Ngươi nằm mơ! Bổn công tử hiện tại ăn uống tiết kiệm, ngươi cũng phải đi theo ta ăn uống tiết kiệm, muốn ăn đồ tốt còn phải đợi Dung thế tử nhanh chóng chia hoa hồng!"

Hắn mang theo Ngọc Trúc rời đi, dọc đường đi mắng chửi đĩnh đạc.

Rõ ràng hắn mới là chủ nợ, người hầu không trung thành này lại tình nguyện đi theo Dung Chiêu là người mắc nợ, thật là quá đáng.

Nhìn xem, Dung Chiêu làm ra động tĩnh lớn như vậy, lại chọn một chưởng quỹ không ra gì, nhất định phải nếm mùi đau khổ...

Lúc Dung Chiêu hồi phủ, An Khánh Vương phủ vừa đúng giờ cơm tối.

Cô vừa về phủ, Lâm thị liền bảo hạ nhân mang thức ăn lên.

An Khánh Vương phủ ít người, cũng không có nhiều quy củ, cả nhà ngồi cùng một bàn ăn cơm, tính đi tính lại cũng chỉ có lão vương phi, Dung Vĩ, Vương phi, trắc phi, Dung Chiêu.

Lão vương phi Triệu thị không có mặt, đại khái là bởi vì chén độc dược kia mà bà vẫn tránh mặt Dung Chiêu, cũng không cho Dung Chiêu đi thỉnh an.

Đương nhiên Dung Chiêu rất hài lòng cục diện này, bớt việc.

Bạch thị còn đang bị cấm túc, chỉ có ba người ăn cơm cùng nhau.

Dung Chiêu ăn xong lau khóe miệng, hỏi: "Bạch trắc phi vẫn còn bị cấm túc sao?"

Lâm thị gật đầu: "Còn chưa đủ giờ."

Dung Chiêu: ‘’Con nghĩ vậy đủ rồi, Phúc Lộc Hiên sắp khai trương rồi, giấy tuyên truyền mấy ngày nữa phải gửi đi."

Lâm thị sửng sốt, lập tức gật đầu phân phó: "Thả trắc phi ra."
 
Chương 105


Tuy rằng bà không hiểu, nhưng bà vẫn luôn tin tưởng Dung Chiêu, hiện tại con gái rất có "bản lĩnh", bà rất nguyện ý nghe lời con gái.

Bạch thị bị nhốt gần một tháng rốt cục được thả ra, trong khoảng thời gian này bà chép phạt say xẩm mặt mày, mỗi lần chép đều mắng Dung Chiêu cố ý giày vò mình.

Lúc này được thả ra, Bạch thị gầy đi một vòng.

Bà đáng thương nhìn Dung Vĩ: "Vương gia..."

Dung Vĩ: "..."

Không rảnh để ý bà ta, đã lớn tuổi rồi làm nũng có ích lợi gì?

Dung Chiêu đang xem tờ rơi nha hoàn chuyển tới, cô hài lòng gật đầu.

Bạch thị thấy Vương gia không phản ứng, lập tức thu hồi nước mắt, nhìn về phía Dung Chiêu hừ một tiếng: "Thế tử, ngươi bảo chúng ta chép những thứ này, chẳng lẽ là cố ý giày vò ta sao? Ta đã lớn tuổi, hơn hai mươi ngày quanh đi quẩn lại chỉ chép những thứ này."

Giọng nói của bà ta mang theo lửa giận đè nén.

Trên thực tế, Bạch thị chỉ chép một ít, nhưng một ngàn tờ trên tay Dung Chiêu đa phần đều là hạ nhân trong viện chép, bà không muốn làm chuyện này, chỉ chép mấy tờ cũng đã tức giận rồi.

Hiện tại bà ta đang nói rõ: Có nhiêu đó thôi, ngươi muốn lấy thì lấy, còn ép ta nữa thì là không tôn trọng người lớn tuổi.

Lâm thị nháy mắt đen mặt, đang muốn nói gì đó, Dung Chiêu cười híp mắt nói: "Không tệ, hạ nhân của trắc phi trong thời gian ngắn có thể chép được nhiều như vậy nhất định là rất vất vả, mẫu thân, gần đây cho trắc phi thêm chút đồ ăn, lấy mấy món nổi tiếng của Phúc Lộc Trang có được không?"

Lâm thị ngẩn ra.

Bạch thị càng sửng sốt.

Bà ta rõ ràng là oán hận Dung Chiêu, đối phương lại ôn hòa thêm thức ăn cho bà như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-105.html.]

Không hiểu sao lửa giận chép phạt hơn hai mươi ngày tiêu tán hơn phân nửa, Bạch thị có chút hoảng hốt.

Dung Chiêu nhìn tờ giấy trên cùng, rõ ràng là chữ viết của Bạch thị, rất tinh tế đẹp mắt, xuất thân từ dòng dõi thư hương quả thật không giống nhau. Cô không ngừng gật đầu: "Chữ trắc phi rất đẹp, đơn tuyên truyền này mà phát ra ngoài, nhất định có thể mang đến rất nhiều việc làm ăn cho Phúc Lộc Hiên, công lao của trắc phi lần này rất lớn."

"A... tạm được thôi." Bạch thị há miệng, đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Dung Chiêu: "Trắc phi chớ khiêm tốn, Dung Chiêu nói chuyện từ trước đến nay thẳng thắn, tốt chính là tốt, trắc phi chỉ trong hai mươi ngày ngắn ngủi đã mang người viết ngàn bản tuyên truyền, thật sự là vất vả, mẫu thân miễn cấm túc sớm cho Trắc phi đi?"

Lâm thị: "... Được."

Thả người ra ngoài, kỳ thật là đã hủy bỏ cấm túc.

Bạch thị lại sửng sốt, theo bản năng nói một câu: "Tạ thế tử..."

Dung Chiêu cười ôn hòa: "Không cần cám ơn, là ta đáp tạ trắc phi, tứ đại thân vương bỏ vốn mười sáu vạn, mấy trăm nghệ nhân đang cố gắng cải tạo, trắc phi vất vả chép tờ rơi quảng cáo... Là các ngươi cho Phúc Lộc Hiên cơ hội khai trương và nổi tiếng."

Bạch thị hít sâu một hơi khí lạnh.

Hai người Dung Vĩ Lâm thị cũng ngây dại, trắc phi chép tờ rơi... lại có công lao như vậy sao? Có thể đặt song song với mười sáu vạn lượng?

Bằng không hai người bọn họ cũng chép thử?

Ánh mắt Dung Chiêu càng cảm động: "Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, nếu có thể thành danh, nhất định sẽ ghi công lớn cho trắc phi."

Cô dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Dung Chiêu vốn tưởng rằng trắc phi không muốn giúp Dung Chiêu chép tờ rơi, không ngờ trắc phi lại hiểu rõ đại nghĩa, biết đây là trận chiến sinh tử tồn vong của An Khánh Vương phủ ta, lại nguyện ý toàn lực ứng phó."

"Lại nhìn chữ viết trên tờ rơi, bút mực lưu loát, nét chữ khí khái, sợ là rất nhiều người đều phải khen chữ viết trên tờ rơi của Phúc Lộc Hiên."

"Trước kia là ta hiểu lầm trắc phi, trắc phi tuy là nữ tử, nhưng có hiệp can nghĩa đảm, có tài hoa, có dũng khí, lại có đại nghĩa, Dung Chiêu ở đây tạ ơn trắc phi."

Dung Chiêu nghiêm túc chắp tay.
 
Chương 106


Bạch thị trong nháy mắt mặt mũi đỏ bừng, vội xua tay: "Không không, thế tử khách khí rồi... Ta, ta, ta… đây là làm việc ta nên làm!"

Dung Chiêu hiên ngang lẫm liệt: "Đó cũng là vì trắc phi đỉnh thiên lập địa, hơn hai mươi ngày chép ra ngàn bản, trắc phi vất vả rồi."

Bạch thị chưa bao giờ được người ta khen như vậy, nhất là gần đây còn luôn bị mắng. Đây là lần đầu tiên có người khen bà, mặt bà ửng đỏ, lỗ tai đỏ như nhỏ máu, cả người lâng lâng như đang bay trên trời, lại theo bản năng ưỡn thẳng sống lưng, không hiểu vì sao lại thấy tự hào.

Đúng vậy, bà quả thật rất lợi hại.

Thanh âm Bạch thị bất giác cất cao, âm vang hữu lực: "Chẳng qua là một ngàn bản mà thôi, thế tử, tờ rơi quảng cáo này đủ không?"

Dung Chiêu đáy mắt ý cười dịu dàng, khóe miệng lại lộ ra cười khổ: "Quả thật có chút không đủ, cách ngày Phúc Lộc Hiên khai trương còn nửa tháng, ít nhất còn cần hai ngàn bản..."

Cô lắc đầu: "Việc khó dường này, e rằng không ai có thể làm được."

"Ta có thể!" Bạch thị lớn tiếng đáp ứng.

Bà là nữ tử đỉnh thiên lập địa, thâm minh đại nghĩa, lại có năng lực như vậy, chỉ là hai ngàn bản, sao lại chép không nổi chứ?

Trắc phi nâng cằm, nói như đỉnh đóng cột: "Còn tận nửa tháng, đừng nói hai ngàn bản, cho dù là ba ngàn bản, Bạch Nguyệt Hoa ta cũng có thể cùng hạ nhân chép xong!"

Dung Chiêu kinh hô: "Ba ngàn bản đó trắc phi..."

"Thế tử yên tâm, mười bốn ngày, ta nhất định sẽ đưa cho thế tử ba ngàn bản!" Trắc phi nói xong, một giây cũng không dám chậm trễ, trực tiếp hùng hùng hổ hổ mang theo nha hoàn trở về viện, ngay cả hành lễ cũng quên mất.

Dung Chiêu ở sau lưng cất giọng: "Trắc phi chép không hết cũng không sao, ngài đã rất lợi hại rồi."

Thanh âm Bạch thị chắc chắn: "Nhất định có thể chép xong!"

Nói xong bước chân nhanh hơn, người đã biến mất trong tầm mắt.

Trên bàn cơm, chỉ còn lại Dung Vĩ và Lâm thị nhìn nhau, hai người có chút nghi hoặc, lại cảm thấy giống như chỗ nào không đúng...

Lâm thị yếu ớt mở miệng: "Chiêu nhỉ nếu cần, mẫu thân cũng cùng hạ nhân giúp Chiêu nhi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-106.html.]

Dung Chiêu lại bình tĩnh lắc đầu: "Công việc này quá vất vả, ta sẽ tìm cho mẫu thân một công việc nhẹ nhàng, để mẫu thân làm vừa vui mà còn ý nghĩa."

Lâm thị mạnh mẽ gật đầu, có chút chờ mong.

Dung Vĩ nhìn Dung Chiêu thật sâu, tuy nói Vương phi vẫn để ý Dung Chiêu, nhưng trước đây cũng sẽ không giống như bây giờ, ăn cơm cùng một bàn, chỉ nhìn Dung Chiêu không nhìn ông.

Trắc phi càng không cần phải nói, ngoại trừ lúc đầu, lúc sau ngay cả ánh mắt cũng không cho ông một cái, hành lễ cũng không có...

Ông luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ?

Ba ngày sau.

Bạch thị múa bút thành văn, mắt đỏ như m.á.u cố gắng chép tờ rơi.

Lúc này nha hoàn bên người đi tới, nhẹ giọng nói: "Trắc phi ăn chút gì đi, ngài đã ba ngày không ra khỏi cửa, cả ngày không ăn cơm rồi."

Bạch thị cũng không ngẩng đầu lên: "Để một bên đi, các ngươi ăn xong cũng tranh thủ chép đi, còn hơn hai ngàn bản, nếu không cố gắng, sợ là mười bốn ngày còn chưa chép xong, ta làm sao xứng đáng với những lời khen kia?"

Nha hoàn chỉ có thể đáp ứng.

Bạch thị tiếp tục chép, chép một lúc lại dừng tay.

Sao cứ có cảm giác có chỗ nào không đúng nhỉ?

Quên đi, không nghĩ nữa, còn hơn hai ngàn bản, mau chép thôi!

Đêm đã tối, chó đã ngủ, trong viện trắc phi còn thắp đèn...

Lại qua hơn mười ngày, nhiệt độ của Phúc Lộc Hiên vẫn đứng đầu kinh thành.

Việc lấy vải thô che chắn không cho người ta xem, ở trong kinh chưa có ai làm, con phố này lại náo nhiệt, mỗi ngày đi qua nơi này đều có thể chứng kiến một khu vực lớn bị vây lại, trước sau trái phải còn dựng bảng hiệu thật lớn, viết...

[Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, xin chờ mong.]

Mỗi lần có người đi ngang qua là lại tò mò, sẽ có thêm một màn bán tàn sôi nổi, nào là An Khánh Vương thế tử lại đập bao nhiêu tiền, lại kéo bao nhiêu xe đồ vật vào bên trong khu vực vải thô vân vân...
 
Chương 107


Tứ đại thân vương tuy rằng nhìn nhau không vừa mắt, nhưng cũng thường xuyên đến đây.

Vinh thân vương tức giận: "Dung Chiêu kia tiêu tiền như nước, còn không cho chúng ta xem hóa đơn!"

Du thân vương gật đầu: "Còn không phải sao, còn nói cái gì chờ Phúc Lộc Hiên khai trương, đến lúc đó không hài lòng có thể xem hóa đơn, không phải là sợ chúng ta nhìn thấy tốn bao nhiêu tiền sao?"

Lộc thân vương đau lòng nói: "Bổn vương thật sự rất xót tiền! Ta lấy ra bốn vạn lượng phải bán rất nhiều rượu ngon trân quý, gần đây một giọt rượu cũng tiếc không nỡ bỏ tiền uống!"

Nhạc thân vương cười lạnh: "Ai bảo các ngươi lén lút tăng giá lên hai vạn? Nếu chỉ có hai vạn còn đỡ, bốn vạn lượng ta mặc dù lấy ra được, nhưng thấy Dung Chiêu lãng phí ta cũng đau lòng."

Lộc thân vương lúc này mới kịp phản ứng, chính mình vừa rồi lỡ miệng, tự nói bản thân "nghèo"!

Vẻ mặt hắn ảo não.

Du thân vương cả giận nói: "Phi, rõ ràng là ngươi thêm tiền?"

Vinh thân vương lạnh lùng nói: "Nhất định là một trong các ngươi, không nên vừa ăn trộm vừa la làng."



Nói xong, bốn người lại cãi nhau.

Hôm nay Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn ngồi ở một bàn trà cách đó không xa, Bùi Thừa Quyết dựa vào cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt ôn nhuận như ngọc kia, khuôn mặt hắn có vẻ tinh xảo đẹp mắt, lấp lánh sáng lên.

Bùi Quan Sơn ở đối diện, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, nhan sắc cũng không kém, tự nhiên cũng sẽ không đi thưởng thức dung mạo của kẻ thù.

Bùi Quan Sơn thản nhiên nói: "Vẫn là Dung Chiêu, vẫn là Phúc Lộc Hiên, gần đây đi đâu cũng là tên của hắn."

Lỗ tai nghe nhiều đến mức mọc mầm.

Bùi Thừa Quyết cười khẽ: "Chỉ sợ sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương lời bàn tán mới có thể dừng lại."

Bùi Quan Sơn lạnh lùng cười: "Phúc Lộc Hiên tốn nhiều tiền làm rầm rộ như vậy, sợ là giá cả sẽ không rẻ, dân chúng chưa từng ăn, sau khi biết giá cả cũng không nhất định ăn nổi." Bùi Thừa Quyết thay hắn bổ sung: "Mà danh gia vọng tộc đều ăn ở Phúc Lộc Trang, cũng chưa chắc sẽ thường xuyên đi Phúc Lộc Hiên."

Bùi Quan Sơn: "Một tửu lâu, thật không biết còn có thể làm ra trò gì hấp dẫn người khác."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-107.html.]

Hắn lắc đầu, đang muốn nói cái gì đó.

Dưới lầu đột nhiên có người cao giọng hô to...

"Tối mốt Phúc Lộc Hiên khai trương! Ông đi qua bà đi lại, ngàn vạn lần không được bỏ qua."

"Nhìn bên này quý vị ơi, tờ rơi quảng cáo khai trương Phúc Lộc Hiên."

"Quỳnh tương ngọc lộ tại cửu thiên, thiên thượng nhân gian Phúc Lộc Hiên!

"Ngàn vàng không đổi được thiên tiên, hết thảy đều ở Phúc Lộc Hiên!"...

Hai người đều tò mò nhìn xuống, tứ đại thân vương cũng chấm dứt cãi vã, chen tới, vẻ mặt tò mò: "Phúc Lộc Hiên sắp khai trương?"

"Vậy sao Dung Chiêu không nói cho chúng ta biết?"

"Quá vô lễ rồi!"

Nói xong, có một người hầu từ dưới lầu đi lên, trên mặt mang theo nụ cười: "Bốn vị vương gia, Bùi thế tử, Bùi nhị công tử, đây là thư mời thế tử bảo tiểu nhân đưa tới, ngày sau Phúc Lộc Hiên khai trương, người cầm thư mời có thể vào Phúc Lộc Hiên, bốn vị vương gia đều là cổ đông Phúc Lộc Hiên, là người Phúc Lộc Hiên mời đầu tiên."

Nghe vậy, sắc mặt bốn người dễ nhìn hơn một chút.

Vinh thân vương đưa tay tiếp nhận, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta đều đầu tư không ít tiền, Phúc Lộc Hiên kia nếu không được như Dung thế tử hứa hẹn, chúng ta sẽ tìm hắn tính sổ!"

Bốn người nhận thư mời xong bóc ra xem ngay.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn lại cảm thấy hứng thú với "tờ rơi quảng cáo", bảo người hầu đi xuống nhận hai tờ mang lên, hai người mỗi người cầm một tờ cẩn thận xem, lập tức ngẩn ra.

[Ngươi từng thấy thần tiên chưa?]

Đây là câu đầu tiên của tờ rơi quảng cáo, kiểu chữ lớn, hình thức đặc biệt, cũng rất hấp dẫn, hoàn toàn nắm bắt được ánh mắt người khác.

[Chưa ai từng thấy.]

[Nhưng bây giờ ngươi sẽ có một cơ hội nhìn thấy thần tiên thịnh yến, ngươi có dám không?]
 
Chương 108


Chữ "dám" kia viết rất lớn, tựa hồ có thể chiếu vào thần hồn người xem.

[Hai lượng bạc, nếm thử ba mươi tám món ăn, hai mươi tám loại rượu, hai mươi loại đồ ngọt, chín loại rau quả, chín loại mì, bốn món chính, một trăm lẻ tám món chỉ cần ba lượng bạc trở lên, ngươi... nguyện ý bỏ qua?]

Dù Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn bình tĩnh kiểm chế cũng không nhịn được hít sâu một hơi, vội vàng nhìn xuống.

Phía dưới là thực đơn rất dài các món ăn nổi tiếng của Phúc Lộc Trang như thịt viên cua, thịt Đông Pha, thịt kho tàu... Còn có hai mươi món ngọt, hai mươi tám loại rượu càng làm cho người ta hít sâu một hơi khí lạnh.

Thời đại này kỹ thuật giữ tươi tương đối bình thường, chín loại rau quả ngoại trừ đào, mận, dưa hấu đang trong vụ mùa ra, những thứ khác giá cả xa xỉ.

Mì nước, mì xào, mì thịt băm, mì chay, mì tương đen, mì trộn khô... Rất nhiều loại đều chưa từng nghe thấy!

Tất cả món chính có thể tìm thấy ở thời này cũng bao gồm trong thực đơn.

Thực đơn này cho dù là ai xem qua cũng phải thán phục.

[Chi tiết cụ thể, xin vui lòng chờ đợi thông báo vào đêm khai trương Phúc Lộc Hiên. ]

[Ngày khai trương Phúc Lộc Hiên, người có thư mời có thể vào trải nghiệm trước!]

[Người không có thư mời cũng có thể đến hiện trường xem chương trình, đêm đó có tiết mục biểu diễn bất ngờ, hoạt động rút thưởng miễn phí vân vân.]

[Sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương, chấp nhận đặt chỗ cho ngày hôm sau, danh sách mỗi ngày có hạn, đặt trước đến trước được trước. ]

[Quỳnh tương ngọc lộ tại cửu thiên, thiên thượng nhân gian Phúc Lộc Hiên.]

[Chúng ta hãy cùng nhau chứng kiến bữa tiệc thần tiên!]

[Thương hiệu tương lai lưu truyền ngàn năm "Phúc Lộc Hiên", xin mời chờ mong.]

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn liếc nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy được khiếp sợ. Dung Chiêu này...

Rốt cuộc làm cái gì vậy?!

Bàn bên cạnh, Tứ đại thân vương ngây người, thanh âm mờ mịt...

"Hai lượng bạc? Một trăm lẻ tám món ăn?"

"Cái này... Có thể kiếm tiền sao?"

"Tiểu tử họ Dung kia chẳng lẽ căn bản không biết làm ăn!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-108.html.]

"Một bàn thức ăn ở Phúc Lộc Trang đã hai mươi ba mươi lượng, Phúc Lộc Hiên hai lượng bạc, tên khốn Dung Chiêu này!"

"Chẳng lẽ hắn coi bạc của chúng ta là gió lớn thổi tới? Đi, đi tìm hắn!"

"Chờ một chút, đừng nóng vội, trên này nói tình hình cụ thể ngày mốt sẽ giải thích, đợi ngày mốt làm rõ rồi nói sau."

...

Tứ đại thân vương khiếp sợ, bách tính trong kinh cũng khiếp sợ.

Đây là thời đại ngăn cách giàu nghèo, dân chúng thu nhập rất thấp, một tửu lâu lớn như Phúc Lộc Hiên hiển nhiên cũng sinh ý dành cho người giàu, cũng giống như Đức Thuận Hiên một bàn đồ ăn ăn hết mấy chục lượng, vắng vẻ là chuyện bình thường.

Vị trí của Phúc Lộc Hiên hiển nhiên còn đắt hơn Đức Thuận Hiên.

Hai lượng... bạc, thật có thể ăn một trăm lẻ tám món?

Điều này sao có thể?!

Tửu lâu nào có thể có nhiều đồ ăn như vậy, đầu bếp làm nổi không?

Hơn nữa với mức giá này...!

"Trên đó có viết sai giá không?"

"Ta thấy trên đây viết hai lượng bạc, trời ạ, điều này sao có thể? Dung thế tử chẳng lẽ làm ăn lỗ vốn?"

"Ngày mốt sẽ biết."...

"Cho ta một tờ giấy tuyên truyền!"

"Ta muốn nhìn xeml!"

...

Tờ đơn tuyên truyền bất thình lình xuất hiện, đem kinh thành vốn đã nghị luận sôi nổi nháy mắt đốt lên, một trăm lẻ tám món kia, đừng nói hai lượng bạc, sợ là một trăm lượng cũng mua không được!

Hoàng đế triều Đại Nhạn cần chính tiết kiệm, cũng chưa bao giờ ăn một bữa một trăm món ăn.

Cũng bởi vậy, không cần biết là phố lớn ngõ nhỏ, không cần biết quan lại hay là bình dân đều đang ần àn bàn tán. Rất nhiều người không coi trọng Dung Chiêu từng nói, một tửu lâu mà thôi, có thể có bao nhiêu động tĩnh?

Nhưng tất cả bọn họ đều sai.

Một tửu lâu, thật sự có thể làm cho người ta sôi trào.

Dung Chiêu đã từng dùng mười vạn lượng để người trong kinh ồn ào bàn tán, hôm nay lại dùng hai lượng bạc, lần nữa nhấc lên sóng triều làm cho người ta rung động.
 
Chương 109


Hai lượng này thậm chí so với động tĩnh của mười vạn lượng treo thưởng, mười sáu vạn lượng đầu tư còn lớn hơn.

Hai lượng bạc không nhiều không ít, kinh thành dù sao cũng là kinh thành, mặc dù có người vô cùng nghèo khó, nhưng dù sao cũng tốt hơn nông thôn một chút, có rất nhiều gia đình có thể bỏ ra hai lượng bạc.

Cho nên vấn đề mấu chốt là...

Những điều viết trên tờ rơi quảng cáo này rốt cuộc là thật hay giả?

Nhà Từ thị lang.

Công tử Từ gia là người nhìn Dung Chiêu không vừa mắt nhất, hắn công khai hạ thấp Dung Chiêu, công kích Dung thế tử không có tài hoa, chỉ biết làm chút chuyện thương nhân, lấy lòng mọi người, lấy mánh lới tranh thủ sự chú ý.

Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, Từ gia công tử lại nói... tuyệt đối không đi Phúc Lộc Hiên ăn cơm.

Nhưng bây giờ, hắn nhìn tờ rơi quảng cáo, nuốt nước miếng.

Một trăm lẻ tám món...

Chỉ là nghĩ đến số lượng kia đã khiến người ta kinh hãi.

Bên cạnh, người hầu tri kỷ cũng nuốt nước miếng theo, ánh mắt tràn ngập chờ mong: "Công tử, chúng ta có nên đi xem không? Biết đâu hai lượng thật sự mua được một trăm lẻ tám món ăn?"

Nếu chỉ có hai lượng bạc...

Hắn cũng có thể ăn được.

"Ngươi tin sao? Dung Chiêu cho dù nguyện ý, tứ đại thân vương cũng có thể đập c.h.ế.t hắn ngay tại chỗ, nếu thật sự hai lượng bạc có thể ăn được một trăm lẻ tám món, không đến mười ngày, Phúc Lộc Hiên chắc chắn đóng cửa!"

"Nhưng trên này viết như vậy mà..."

"Mưu kế mà thôi, chỉ sợ hai lượng bạc này là chỉ món ăn rẻ nhất hai lượng bạc!"

"…" Người hầu vẻ mặt thất vọng.

Từ công tử mạnh mẽ đập tờ rơi quảng cáo lên bàn trà, khắc chế dục vọng muốn đi, cắn răng: "Không đi, ta nói rồi, ta kiên quyết không đi ủng hộ việc làm ăn của hắn!" Người hầu đảo tròng mắt, đột nhiên nói: "Nếu thật sự là hai lượng bạc, chỉ sợ Phúc Lộc Hiên sẽ đóng cửa, công tử, chúng ta không phải ủng hộ việc làm ăn của Dung thế tử, là ăn cho hắn phá sản. Nếu hai lượng bạc là giả, chúng ta có thể là người đầu tiên tố cáo, phá hỏng thanh danh của Dung Chiêu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-109.html.]

Từ công tử: "!!!"

Ánh mắt hắn sáng lên, ho khan một tiếng, không được tự nhiên nói: "Vậy được, ngày mốt chúng ta đi."

Người hầu lập tức lộ ra nụ cười, cười một lúc mới phản ứng lại được, chuyển sang vẻ mặt khóc tang nói: "Nhưng công tử, chúng ta không có thư mời."

Từ công tử: "..."

Tên khốn Dung Chiêu này!!...

Trong một con phố nghèo.

Có người cầm tờ rơi quảng cáo của Phúc Lộc Hiên, một ít nam nhân và phụ nhân nhàn rỗi tụ tập bàn luận sôi nổi...

"Thật sự hai lượng bạc?"

"Trên đó viết vậy mà, trời ạ, mấy món này đúng là làm cho người ta thèm thuồng, ta vậy mà chưa từng thấy qua."

"Toàn những món chưa từng nghe tên, nếu những thứ này đều ở trước mắt, vậy còn xa hoa lãng phí hơn ngự thiện của Hoàng thượng, đúng là thần tiên thịnh yến."

"Hai lượng bạc ta không tin."

"Nếu là thật... Ta đây tích góp cũng có thể mang mẫu thân đi nếm thử."

"Nằm mơ đi, sao có thể là thật?"...

Những người này bán tín bán nghi, nhưng cũng thảo luận cao hứng, thời buổi này không có trò chơi giải trí, bất kỳ chuyện mới mẻ nào cũng có thể làm cho người ta thảo luận say sưa.

Lúc này, bên cạnh có một thiếu niên đi ngang qua.

Người vùng này đều nghèo, nhưng thiếu niên này rất đặc biệt, quần áo trên người rách nát, rõ ràng là mặc đồ cũ của người khác, giày không có đế, chân lộ ra một nửa.

Thiếu niên gầy đến thoát tướng, toàn thân bụi bặm, còn giống như bị thương, tập tễnh đi vào trong hẻm nhỏ, vẻ mặt c.h.ế.t lặng. Phúc Lộc Hiên,"thiên thượng nhân gian""thần tiên thịnh yến", nhưng chuyện đó có liên quan gì đến hắn?

Rất nhiều người cảm thấy hai lượng bạc rẻ, đối với hắn mà nói hai lượng bạc đã là giá trên trời.

Hắn cho dù có hai lượng bạc cũng sẽ không bước vào đại môn Phúc Lộc Hiên, hai lượng bạc có thể giúp đệ đệ muội muội của hắn không đến mức bị c.h.ế.t đói...
 
Chương 110


Hắn không để ý, lại có người gọi hắn lại: "Mộc tiểu tử, ngươi chờ một chút."

Thiếu niên cứng ngắc đứng lại, nhìn người nọ: "Trần thúc."

Một nhà bọn họ chỉ có ba huynh muội, ngoại trừ hắn còn có đệ đệ và muội muội năm sáu tuổi. Sau khi cha mẹ mất sớm, những năm này may nhờ có láng giềng chiếu cố, thiếu niên đối với bọn họ rất khách khí.

Trần thúc đưa tờ rơi quảng cáo cho thiếu niên: "Ngày mốt đi Phúc Lộc Hiên không? Chúng ta đều muốn đi xem, tuy rằng không có tiền ăn, nhưng trên này viết sẽ có chương trình biểu diễn, còn có hoạt động rút thưởng miễn phí gì đó, chúng ta đi xem cho vui?"

Thiếu niên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Tối hôm sau trên bến tàu còn có việc..."

Trần thúc vẻ mặt không đồng ý: "Ngươi tuổi còn nhỏ, ở bến tàu khiêng hàng không kiếm được mấy văn tiền, còn tổn thương thân thể, nghe lời thúc, đừng làm việc này nữa."

Thiếu niên tươi cười chua xót, không lên tiếng.

Trần thúc nhất thời thở dài, trong nhà còn có đệ muội nhỏ tuổi, Mộc tiểu tử này tuổi không lớn nhưng phải gánh vác gánh nặng cuộc sống...

Hắn dường như nhớ ra gì đó, đột nhiên vỗ ót: "Đúng rồi, Phúc Lộc Hiên đang tuyển người phát tờ rơi quảng cáo, chỉ tuyển người nhỏ tuổi, mỗi ngày cho hai mươi văn, nếu phát tốt sẽ cho ba mươi văn, hôm nay đi còn kịp, ngày mai, ngày sau cũng cần người."

Trần thúc lẩm bẩm: "Mặc dù chỉ có hai ba ngày, nhưng lấy được mấy chục văn tiền cũng tốt rồi, ngươi đi..."

Lời còn chưa nói xong, thiếu niên đã nhấc chân chạy biếng, lưu lại một câu: "Tạ Trần thúc, ta hiện tại liền đi xem một chút!!"

Thiếu niên vắt giò lên chạy, trong lòng lại có chờ mong, bóng lưng của hắn mang theo sinh cơ của tuổi trẻ.

Trần thúc cười lắc đầu...

Cùng lúc đó.

Dung Chiêu nhìn những đứa trẻ mang tờ rơi đi khắp nơi rao hàng, khế mím môi: "Trẻ con như vậy rất nhiều sao?"

Thạch Đầu ngẩng đầu nhìn, chớp chớp mắt: "Rất nhiều, bọn họ phần lớn đều là cô nhi, có người còn ăn xin mà sống. Thế tử, bọn họ ở kinh thành đã xem như sống không tệ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-110.html.]

Những đứa trẻ này ăn mặc rách rưới, nhiều đứa còn xanh xao vàng vọt, đầu lớn nhưng thân thể nhỏ.

Mười hai, mười ba tuổi nhưng nhìn cũng chỉ có bộ dáng mười tuổi.

Nhưng đứa trẻ này quả thật coi như sống không tệ, bởi vì bọn chúng còn sống, những người thảm hại hơn bọn chúng đều sớm c.h.ế.t ở nơi không ai nhìn thấy.

Đây là kinh thành dưới chân thiên tử, nơi này là cổ đại, ăn xin như vậy thiên hạ vô số.

Dung Chiêu nhìn bọn chúng thật sâu, không nói một lời.

Hiện tại không để ý có phải lao động trẻ em hay không, để cho bọn chúng phát tờ rơi, cho bọn chúng một phần thu nhập, đó là cứu mạng.

Ngày thứ ba.

Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, tờ rơi quảng cáo cũng không cần phát nữa, ba ngày nay, toàn bộ kinh thành đều bởi vì Phúc Lộc Hiên mà sôi trào.

Tất cả mọi người đang bàn tán sôi nổi, hai lượng bạc mua một trăm lẻ tám món rốt cuộc là thật hay giả?

Đã sớm có người lấy ra thư mời chuẩn bị đi tới Phúc Lộc Hiên, mà con đường chỗ Phúc Lộc Hiên đã sớm trong ba tầng ngoài ba tầng chật ních người.

Náo nhiệt như vậy, ngay cả là trong kinh thành cũng cực kỳ hiếm thấy.

Mà Dung Chiêu lúc này lại đang phát "tiền lương" cho những đứa trẻ hỗ trợ phát tờ rơi, bọn chúng xếp hàng, một người lĩnh chín mươi văn, cũng có người chỉ làm một ngày liền lĩnh ba mươi văn.

Những đứa trẻ này cực kỳ thành thục, nỗ lực hơn rất nhiều người lớn, cho nên mỗi ngày đều là ba mươi văn.

Nhận được tiền, có vài đứa nhỏ đứng tại chỗ nở nụ cười, trên khuôn mặt non nớt hớn hở, cẩn thận từng li từng tí đem tiền giấu ở trong quần áo rách nát.

Có người lén liếc mắt nhìn Dung Chiêu, rồi lại lập tức né tránh.

Có người hạ giọng nói: "Cảm ơn Dung thế tử."

Dung Chiêu gửi xong cho người cuối cùng, cười sờ sờ đầu tiểu nha đầu bên cạnh, tiểu nha đầu đại khái chỉ năm, sáu tuổi, tóc khô vàng rối bù.
 
Chương 111


Bị cô sờ đầu, tiểu nha đầu nhất thời thẹn thùng cúi đầu.

Mộc tiểu tử theo bản năng đi về phía trước một bước, rồi lại dừng chân.

Nếu là nam tử khác tới gần muội muội hắn, hắn nhất định sẽ đề phòng, nhưng đây lại là Dung Chiêu...

Hắn phát "tờ rơi tuyên truyền" cho Phúc Lộc Hiên đã được ba ngày, hôm qua đệ đệ và muội muội hắn liều c.h.ế.t cầu xin đi theo, muốn kiếm thêm hai phần tiền.

Hài tử tuổi này căn bản làm không được bao nhiêu việc, Mộc tiểu tử sợ đắc tội quản sự, không chịu dẫn theo bọn nhỏ.

Không nghĩ tới hai đứa nhỏ vẫn len lén đi theo hắn, hết cách, Mộc tiểu tử đỏ mặt mang theo bọn chúng, vốn tưởng rằng quản sự sẽ tức giận, trăm triệu lần không nghĩ tới đối phương chỉ nhíu mày liền đem tờ rơi đưa cho đệ muội.

Hôm nay Dung thế tử cũng cho một người ba mươi văn!

Mộc tiểu tử liền biết Dung thế tử là người tốt.

Dung Chiêu nhìn bọn trẻ tuổi còn nhỏ mà cơ thể lòi cả xương, thu tay về, nhẹ giọng nói: "Số tiền này cầm đi mua chút đồ ăn, mấy đứa đang tuổi ăn tuổi lớn, không chăm chút cơ thể sau này sẽ hối hận, không nên để dành, qua một thời gian nữa còn có thể kiếm tiền..."

Nhất thời tất cả trẻ con xung quanh đều sáng mắt lên.

Tiểu nha đầu cũng ngẩng đầu, nắm đồng xu chờ mong nói: "Thế tử còn muốn phát tờ rơi sao?"

Dung Chiêu cười lắc đầu: "Không, không phải truyền đơn, là một thứ khác, chờ ta kéo một chút đầu tư... Chuẩn bị chút thời gian."

"Được!"

Đám trẻ lập tức gật đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn cô.

Bọn chúng tuổi còn nhỏ rất khó tìm được việc làm, cho dù miễn cưỡng có thể làm, một ngày cũng chỉ có mấy văn tiền, miễn cưỡng sống qua ngày.

Lúc này lời của Dung Chiêu đối với bọn chúng mà nói không khác gì chuyện tốt.

Dung Chiêu nói xong, đi về phía xe ngựa.

Giọng Vô Danh khàn khàn: "Con nít lớn như vậy là khó nuôi nhất, phải không tìm được việc vừa dễ làm lại cần người."

Đó cũng là nguyên nhân mà trẻ con thời cổ đại khó sinh tồn, việc thoải mái rất ít, việc quá khó bọn chúng lại làm không được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-111.html.]

Dung Chiêu nhìn về hướng đó, nhếch khóe miệng, ánh mắt lại không có nhiều ý cười: "Không có công việc thích hợp thì sáng tạo ra việc mới."

Triều Đại Nhạn không có công việc thích hợp cho bọn chúng?

Không quan trọng, cô có thể vì hàng ngàn đứa trẻ này tạo ra một công việc mới.

Công việc.

Từ này rất xa lạ, Vô Danh nhìn Dung Chiêu một cái.

Dung Chiêu không nhìn hắn, tầm mắt của cô ở trên người đám trẻ đang hưng phấn kia, trong mắt của cô không hề có cảm xúc, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, cô vốn rất gầy yếu, nhưng lại tựa hồ có sức mạnh rất lớn.

Vô Danh không biết Dung Chiêu có thể làm được hay không.

Nhưng hắn biết Dung Chiêu và hắn, cùng với những người hắn đã gặp đều không giống nhau.

Đây đại khái cũng là nguyên nhân hắn vẫn kéo dài chưa từng rời di.

Vô Danh run dây cương, xe ngựa chạy về phía con đường có Phúc Lộc Hiên, bên kia đã tấp nập người, mà chủ nhân Phúc Lộc Hiên được bàn tán sôi nổi lại chưa tới, giống như không hề sốt ruột.

Phúc Lộc Hiên được vạn chúng chú ý, tối nay chính thức khai trương...

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ không kiên nhẫn: "Nhanh lên, bên kia sắp bắt đầu rồi."

Vương phi chậm rãi đi ra, thanh âm không nhanh không chậm: "Đến rồi đây, thiếp thay quần áo một chút."

Dung Vĩ: "Phiền phức."

Nói xong ông dẫn đầu lên xe ngựa.

Lâm thị đã quen với tính tình người này, cũng không để ý, bà được nha hoàn đỡ lên xe ngựa, ánh mắt mang theo chờ mong: "Tối nay Phúc Lộc Hiên khai trương, Chiêu Nhi nhất định có thể dương danh thiên hạ."

Dung Vĩ trào phúng: "Dương danh thiên hạ? Đừng có làm cho người ta cười rụng răng nữa, hai lượng bạc... còn hy vọng có thể kiếm tiền?"

Lâm thị lập tức không phục: “Chiêu Nhi tự có suy tính, Vương gia đừng lo lắng."
 
Chương 112


Dung Vĩ: "Ta không lo lắng cho nó, dù sao nó cũng không nghe lời ta!"

Trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa đã rời đi.

Lúc này trắc phi mới vội vàng chạy tới.

Nha hoàn muốn khóc: "Làm sao bây giờ? Vương gia đã đi rồi! Trắc phi, chúng ta đi thế nào đây?"

Bạch thị không chút hoảng hốt, lấy ra một phong thư thản nhiên nói: "Thế tử không phải cho ta thư mời riêng sao? Bảo người chuẩn bị xe, một mình ta cũng có thể đi."

Nha hoàn vội vàng đáp ứng.

Bạch thị rũ mắt nhìn về phía thư mời trên tay, cắn răng.

Bà sẽ đi, bà chắc chắn sẽ đi.

Chép tờ rơi cho Dung Chiêu nhiều ngày như vậy, người cũng gầy một vòng, sao có thể không đi tham gia tiệc khai trương Phúc Lộc Hiên được?

Bà xứng đáng với tấm thiệp mời này!

Bạch thị cũng là sau đó mới phát hiện, chép "tờ rơi quảng cáo" là một công việc khổ sai, mệt đến hai mắt bà xanh đen, người gầy một vòng lớn.

Về sau loại chuyện này nhất quyết không thể đáp ứng Dung Chiêu nữa!

Không thể bị thế tử lừa tiếp.

Bạch thị âm thầm cắn răng...

Đại lộ Nam Môn, xung quanh Phúc Lộc Hiên có đông người vây quanh, tiếng nghị luận ầm ĩ chưa từng gián đoạn...

"Vải thô này sao còn chưa mở ra? Bên trong rốt cuộc như thế nào?"

"Ta chỉ tò mò hai lượng bạc thật sự có thể ăn được một trăm món ăn sao?"

"Làm sao có thể? Nằm mơ cũng không có khả năng."

"Ta thật sự rất muốn xem thử thần tiên thịnh yến."

"Đừng hy vọng, chúng ta chờ xem rốt cuộc có náo nhiệt gì không, chương trình biểu diễn trên tờ rơi là cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-112.html.]

"Rút thưởng là cái gì?"...

Dân chúng thò đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt tò mò chen lên trước, nhưng bọn họ đều bị một đám tráng hán mặc quần áo màu đen ngăn cản. Tráng hán là người duy trì trật tự hôm nay ở Phúc Lộc Hiên, có bọn họ trấn giữ, không ai có thể chen chúc đến gần vải bố.

Mà cách đó không xa, trên xe ngựa, tứ đại thân vương đen mặt.

Vinh thân vương: "Dung Chiêu có giải thích gì không?"

Lộc thân vương lắc đầu: "Không có, hắn cho chúng ta câu trả lời đều giống nhau, nói hết thảy sẽ công bố vào đêm nay, tuyệt đối sẽ không làm cho chúng ta thất vọng."

Tứ đại thân vương lâm vào trầm mặc.

Bọn họ cũng không có biện pháp nào khác, Dung Chiêu đã ném tiền ra ngoài, tin tức tờ rơi quảng cáo và "hai lượng bạc một trăm món ăn" mọi người đều biết, bọn họ muốn ngăn cũng ngăn không được.

Giờ này khắc này, bọn họ nhịn không được sinh ra cảm xúc hối hận từ đáy lòng.

Tại sao phải hợp tác với Dung Chiêu?

Mua thực đơn của cô, hoặc bắt chước đồ ăn Phúc Lộc Trang, tự mình mở tửu lâu, cho dù thế nào cũng tốt hơn cục diện hiện tại...

Vinh thân vương lắc đầu, khắc chế bản thân tiếp tục liên tưởng.

Bốn vạn lượng đều đập ra ngoài, nếu thật sự có gì ngoài ý muốn, hắn nhất định phải ăn tươi nuốt sống Dung Chiêu!

Du thân vương cũng đen mặt, hắn vén rèm xe lên nhìn, nghiến răng nghiến lợi: "Dung Chiêu sao còn chưa tới?!"

Bên ngoài biển người tấp nập, hắn nhìn thấy liền đau đầu.

Nếu những người này là tới cổ vũ, hắn nhất định sẽ lập tức cười ra tiếng, nhưng đại đa số dân chúng ở đây đều bởi vì tò mò "hai lượng bạc" mà đến.

Phạm vi làm ăn của Phúc Lộc Hiên cũng giống như Đức Thuận Hiên, là kinh doanh cho người có tiền ở kinh thành, những bách tính tóc húi cua này căn bản không nên ở trong phạm vi khách nhân của bọn họ!

Mấy người ngẫm lại cảm thấy càng đau đầu.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn liếc nhau, cũng không biết Dung Chiêu sẽ giải quyết như thế nào...

Ngay lúc này.

Một chiếc xe ngựa từ một hướng khác chạy tới, người đánh xe không thấy rõ bộ dáng, cũng không khiến người ta chú ý chút nào, nhưng chiếc xe ngựa kia rất nhiều người đều rất quen thuộc... Quả nhiên xe ngựa tiến quân thần tốc, những tráng hán ngăn cản dân chúng không tới gần vải bố, lúc này nhao nhao đẩy đám người ra, chừa một con đường cho xe ngựa chậm rãi đi vào.
 
Chương 113


"Dung Chiêu đến rồi!" Có người kinh hô.

Người hầu vén rèm xe lên, một bóng người từ trên xe bước xuống, mà trong nháy mắt bóng người đi xuống, đường phố vốn ồn ào đột nhiên liền an tĩnh lại.

Một bộ bạch y, đầu đội quan ngọc, thắt lưng đeo ngọc bội, người hầu bên cạnh cụp mắt cầm đèn, dưới ánh đèn, trên cẩm bào màu trắng mơ hồ lấp lánh ánh sáng lung linh, mỗi một hành động như trăng sáng khẽ nhúc nhích, thoáng chốc hấp dẫn toàn bộ tầm mắt.

Khuôn mặt kia dưới ánh đèn mơ hồ, hàng mi cong vút, cánh mũi cao thẳng, khẽ ngước mắt, đôi mắt giống như bầu trời đêm đầy sao, trên trán có một nốt ruồi đỏ điểm xuyết, làm cho đôi mắt phượng giương lên có thêm một chút phật tướng.

Người này mặt như nữ tử, nhưng lại có một cỗ cứng cỏi phong mang làm người ta vừa thấy liền khó quên.

Trong nháy mắt đó, cơ hồ trong đầu mọi người đều hiện lên một câu...

Công tử thế vô song.

Người này, chính là An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu thanh danh vang xa.

Công tử vừa xuất hiện, lập tức vô số tiểu nương tử trong xe ngựa đỏ mặt, một ít các lang quân trẻ tuổi cũng hơi ngơ ngẩn, tầm mắt khắc chế không được dời qua.

Con người chính là như thế, luôn bị tướng mạo đẹp mắt hấp dẫn ánh nhìn.

Trên xe ngựa phủ Trương thừa tướng.

Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Dung Chiêu này cố làm ra vẻ huyền bí lâu như vậy thì thôi, hôm nay còn cố ý tới muộn, đúng là trang bức."

"Trang bức?" Trương Trường Tri nhíu mày,"Đây là từ gì?"

Trương Trường Ngôn: "... Là học được từ Dung Chiêu, hình dung người này cố ý bày ra tư thế, biểu hiện bản thân."

Trương Trường Tri chậm rãi gật đầu: "Đúng là chuẩn xác."

Trương thừa tướng mặt không chút thay đổi: "Hắn rốt cuộc có phải cố làm ra vẻ huyền bí hay không, phải xem Phúc Lộc Hiên của hắn rốt cuộc như thế nào."...

Dung Chiêu ở trong tầm mắt mọi người đi đến vị trí trung tâm của vải bố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-113.html.]

Có nhóm tráng hán, trong biển người chen chúc náo nhiệt chừa ra một khu vực trống, cô lúc này liền đứng ở giữa khu vực này, Phúc Lộc Hiên ở chính diện.

Dung Chiêu giơ tay lên, cất cao giọng, nói:

"Cảm tạ các vị đã đến tham gia nghỉ thức khai trương Phúc Lộc Hiên, hiện tại xin mời bốn vị cổ đông Phúc Lộc Hiên là Vinh thân vương, Du thân vương, Lộc thân vương, Nhạc thân vương!"

Cô giơ tay, bàn tay chỉ vào một chiếc xe ngựa xa hoa ở bên phải, dùng tư thế hoan nghênh nhìn sang hướng đó

Xoạt xoạt xoạt.

Tất cả tầm mắt đều nhìn sang.

Tứ đại thân vương đen mặt, ngồi trong xe ngựa giật mình, bọn họ không ngờ Dung Chiêu vừa đến đã gọi bọn họ...

Bị vô số dân chúng nhìn, tứ đại thân vương cứng ngắc chậm rãi đi xuống xe ngựa.

Bọn họ ngày thường không đem những này bách tính để vào mắt, nhưng đó đều là hành vi sau lưng, giáp mặt không ai dám ức h.i.ế.p lương dân, nhiều bách tính nhìn như vậy, bọn họ nếu có hành vi gì quá phận, ngày mai sẽ có Ngự Sử buộc tội bọn họ.

Về phần Ngự Sử...

Hôm nay hơn phân nửa người trong kinh thành đều tới, các Ngự Sử tự nhiên cũng không ít!

Hết cách, bọn họ chỉ có thể ở trong cái nhìn chăm chú của toàn bộ dân chúng kinh thành đi về phía Dung Chiêu, đứng ở bên cạnh cô, trên mặt kéo ra nụ cười giả tạo cũng cứng ngắc như vậy.

Dung Chiêu rõ ràng nghe được Vinh thân vương hạ giọng nói: "Dung Chiêu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Dung Chiêu cười cười, không trả lời.

Cô đảo mắt nhìn tất cả dân chúng, cao giọng:

"Phúc Lộc Hiên do Dung Chiêu sáng lập, nguyên nhân là vì trả nợ chữa bệnh cho phụ thân, được tứ đại thân vương toàn lực ủng hộ, hợp lực đầu tư, bốn vị vương thúc có công lao rất vĩ đại. Mà mọi người đều biết, làm tứ đại thân vương, các vương gia cũng không thiếu tiền, bọn họ cùng ta sáng lập Phúc Lộc Hiên không liên quan đến tiền bạc."

Tứ đại thân vương: "..."

Cái rắm, rất có liên quan mới đúng, không vì tiền ai lại đầu tư xây tửu lâu?
 
Chương 114


Nhưng dưới sự chú ý của vạn người, bọn họ cũng không thể nói thật, bốn người bảo trì khuôn mặt cười giả tạo giống nhau, vô cùng cứng ngắc.

Dung Chiêu rốt cuộc muốn nói cái gì?!

Dung Chiêu: "Phúc Lộc Hiên chúng ta cũng không hoàn toàn vì kiếm tiền, Thiên Thượng Nhân Gian Phúc Lộc Hiên, chúng ta mở ra tôn chỉ là: Đem mỹ vị truyền khắp đại giang nam bắc, tương lai cho dù bách tính Đại Nhạn đi khắp thiên hạ, ở bất kỳ thành trì nào đều có thể nhìn thấy Phúc Lộc Hiên!"

Đứng sừng sững không ngã, truyền xướng ngàn năm, Dung Chiêu đương nhiên là chí hướng lớn!

Có vài thế gia tử giật giật khóe miệng, vẻ mặt trào phúng.

Ha ha, ngươi nói truyền xướng ngàn năm liền ngàn năm?

Hai lượng bạc kia không giải quyết được, Phúc Lộc Hiên nửa tháng sẽ đóng cửa!

Có người trào phúng: "Thật là mạnh miệng quá."

Lúc này, Dung Chiêu tiếp tục: "Ta biết chư vị quan tâm cái gì, Phúc Lộc Hiên hai lượng bạc mua một trăm lẻ tám món là thật, Dung Chiêu ta tuyệt không nói dối."

Lời vừa dứt, tiếng nghị luận vang lên.

"Trời ạ? Hóa ra là thật!"

"Thật sao?!"

"Xem ra là thật... Dung thế tử thừa nhận trước công chúng, khẳng định là thật."

"Hai lượng bạc ta có thể lấy ra được, ta muốn đi thử xem!...

Dân chúng kích động, một ít tiểu phú trong lòng nôn nóng, mà quan to quý tộc trong xe ngựa lại lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.

Thế nhưng là khiếp sợ.

"Dung Chiêu này điên rồi?!"

"Trời ạ, hắn thật sự điên rồi, tứ đại thân vương có thể g.i.ế.c hắn."

"Hắn rốt cuộc nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ thật sự bị điên?"...

Ngay cả An Khánh Vương vừa mới có mặt cũng im lặng, ông nhìn về phía Tạ Hồng, đột nhiên nói một câu: "Nếu không chúng ta bây giờ trở về đi. " Ông sợ một lát nữa tứ đại thân vương phẫn nộ cũng chặt ông!

Trong ánh mắt của đám đông, tứ đại thân vương quả nhiên khiếp sợ nhìn Dung Chiêu.

Du thân vương hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi: "Dung Chiêu, ngươi điên rồi?!"

Dung Chiêu mỉm cười với bọn họ, dùng thanh âm chỉ có bọn họ có thể nghe được nhẹ giọng nói: "Dung Chiêu sẽ không dùng tiền đồ của mình mạo hiểm, cũng sẽ không dùng An Khánh Vương phủ mạo hiểm, các vương thúc yên tâm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-114.html.]

Yên tâm?

Bọn họ không yên tâm chút nào!

Vinh thân vương hít sâu một hơi, ngăn chặn lửa giận.

Hắn nghĩ Dung Chiêu nhất định còn có hậu chiêu, đây không phải một kẻ ngu xuẩn, không đến mức dùng tính mạng của mình mạo hiểm.

Đúng vậy, tính mạng.

Xuất ra bốn vạn lượng, bọn họ làm gì có ai dễ dàng như vậy, gần đây Lộc thân vương lại càng ăn uống tiết kiệm, nếu Dung Chiêu thật sự không trả được tiền, bọn họ tuyệt đối muốn tính mạng Dung Chiêu!

Mấu chốt nhất chính là, Vinh thân vương không nghĩ ra Dung Chiêu lừa bọn họ có ý nghĩa gì?

Cho nên hắn cố gắng đè nén, chờ biết rõ mục đích thật sự của Dung Chiêu mới hành động.

Dung Chiêu coi như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục:

"Đồng thời, hôm nay là khai trương đại điển của Phúc Lộc Hiên, mặc dù chỉ có người có thư mời mới có thể vào, nhưng chúng ta còn tiến hành hoạt động rút thưởng miễn phí, mỗi một vị khách đến tham gia đều có thể rút thưởng một lần."

"Bởi vì Phúc Lộc Hiên tiếp đãi khách nhân có hạn, cho nên trong tất cả thẻ thưởng, chỉ có hai trăm thẻ giảm giá có thể vào Phúc Lộc Hiên."

"Nếu rút trúng thẻ giảm 50% thì tối nay một lượng bạc một vị, đi vào thưởng thức 108 món ăn; rút trúng thẻ giảm 60% thì tám trăm đồng một vị, đều giống nhau, có thể thưởng thức 108 món ăn; cứ như vậy suy ra, nếu trúng thẻ 90%, hai trăm đồng có thể đi vào; nếu rút trúng thẻ miễn phí thì miễn phí đi vào!"

"Đương nhiên nếu khách nhân không muốn vào cũng có thể từ bỏ thẻ thưởng, ở bên ngoài xem hội diễn."

Mọi người: "?!!"

Hai lượng bạc đã đủ thái quá rồi, lại còn giảm giá, còn miễn phí?

Trương Trường Tri và Trương Trường Hành liếc nhau, cùng kêu lên: "Dung Chiêu này sợ là thật sự điên rồi!"

Vinh thân vương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngã xuống.

Hắn theo bản năng đưa tay bắt lấy Lộc thân vương bên cạnh mới có thể đứng vững, nhưng lập tức hắn phát hiện Lộc thân vương cũng tức giận đến run rẩy, bọn họ đều dùng ý chí để duy trì bình tĩnh.

Tên khốn Dung Chiêu này!

"Như vậy hiện tại, ta và bốn vị thân vương sẽ cùng nhau kéo mở mặt nạ thần bí của Phúc Lộc Hiên." Dung Chiêu giơ tay vỗ một cái.

Nhất thời có người đưa lên một sợi dây thừng.

Một đầu dây thừng còn lại ở trên đỉnh vải bố, phần mà bọn họ kéo rõ ràng là năm vị trí trên đỉnh, mà ở nơi bọn họ không nhìn thấy, đã có nghệ nhân mở ra ba mặt còn lại của vải bố.

Bởi vì trời đã tối, mà xung quanh vẫn chưa thắp đèn cho nên không ai nhìn thấy.

Đương nhiên cũng sẽ không có người để ý, tầm mắt của bọn họ tất cả đều đặt ở trên năm người Dung Chiêu, đã có người xoa tay chờ "rút thưởng".
 
Chương 115


Tiếng hoan hô và chờ mong vang lên, một tửu lâu vừa mở đã có thể làm cho người ta mong chờ như vậy đúng là có một không hai.

Dung Chiêu nhận một đầu dây thừng, bốn sợi còn lại tứ đại thân vương không ai tiếp nhận, tất cả bọn họ đều đen mặt nhìn Dung Chiêu, ánh mắt lạnh như băng.

Dung Chiêu hạ giọng: "Các vương thúc xin hãy tin tưởng Dung Chiêu, nếu nghỉ thức khai trương đêm nay kết thúc mà các vương thúc không hài lòng, Dung Chiêu sẽ trả lại toàn bộ mười sáu vạn lượng cho mọi người."

Bốn người ngẩn ra.

Trả lại?

Dung Chiêu lúc này lại còn dám mạnh miệng?

Vì sao hắn lại tự tin như vậy?

Mà trong lúc bốn người khẽ giật mình, cô nhét bốn sợi dây thừng còn lại cho bọn họ, tiếp tục cất cao giọng:

"Hiện tại, Phúc Lộc Hiên chính thức khai trương!"

Lời vừa dứt, tay cô dùng sức kéo.

Mà bốn vị thân vương bên cạnh mặc dù không kéo dây thừng, nhưng tấm vải khổng lồ trước mặt vẫn chậm rãi rơi xuống, lộ ra bộ diện mạo thật của cả tòa tửu lâu.

Một tòa cao ốc bốn tầng xuất hiện trước mặt!

Trời tối, bọn họ thấy không rõ toàn cảnh tửu lâu, đang muốn nhìn kỹ thì ánh đèn sáng ngời bắt đầu được thắp lên từ tầng thứ nhất, bên trong cũng không biết làm bằng gì, vậy mà sáng ngời tựa như ban ngày!

Lầu một thắp sáng, lập tức là lầu hai, lầu ba, một tầng tiếp một tầng, đèn đuốc sáng trưng.

Mà trên đỉnh còn có tầng thứ tư!

Mặc dù tầng thứ tư chỉ ẩn ẩn lộ ra ánh sáng, nhưng từng chiếc đèn lưu ly treo ở hành lang kia đủ để chói mắt mọi người!

Đây là tửu lâu ở trung tâm, trong lúc tửu lâu được thắp sáng, hai toà lầu phụ bên cạnh cũng sáng theo, đây vốn là cửa hàng son phấn và cửa hàng tơ lụa, giống như được liên thông với tửu lâu, ở giữa có một cầu thang hướng lên trên.

Hai cầu thang ở bên trái và bên phải của tòa nhà chính. Mà cửa chính tửu lâu treo bảng hiệu cao, viết ba chữ to "Phúc Lộc Hiên", góc dưới bên phải còn có một hàng chữ nhỏ "Kinh thành tổng điếm".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-115.html.]

Phía trước tửu lâu dựng một sân khấu tạm thời, bên cạnh sân khấu còn có một cái rương màu đỏ, trên đó viết hai chữ "rút thưởng".

Một kiến trúc cao lớn như vậy đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, cảm giác cực kỳ chấn động.

Ba cửa hàng lớn tổ hợp lại khiến tửu lâu này so với Đức Thuận Hiên còn lớn hơn nhiều, vượt quá tưởng tượng.

"Cao quá..."

"Tửu lâu này sao lại xây cao như vậy? Làm sao làm được nhỉ?"

"Trời ạ, vậy tầng thứ tư chẳng lẽ cũng có thể đi lên?"

"Sáng quá, vì sao tửu lâu này lại sáng như vậy?"...

Tửu lâu sáng đến mức có thể thấy rõ dân chúng đứng bên ngoài, từng ngọn đèn lưu ly treo ở cửa, từ cửa chính nhìn vào bên trong liền có thể nhìn thấy một ngọn đèn lưu ly thật lớn, ngọn đèn kia gần như chiếu sáng toàn bộ sân khấu trước cửa.

Một tòa nhà vừa cao vừa sáng như vậy khiến tất cả mọi người đều phải ngửa đầu nhìn, bọn họ kinh ngạc trừng to mắt, bao gồm bốn vị vương gia.

Triều Đại Nhạn không phải không có cao ốc, một ít tòa thậm chí còn có sáu, bảy tầng, ngắm cảnh lầu các cũng sẽ không quá thấp, nhưng dân chúng bình thường đều ở nhà trệt, tửu lâu hoặc cửa hàng cũng nhiều nhất xây hai tầng.

Tửu lâu bốn tầng quả thật chưa từng xuất hiện!

Khí phái xa hoa, quả nhiên là địa bàn dùng ngân lượng trắng bóng đập ra.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người nhìn ngây người.

Ngay cả tứ đại thân vương cũng ngơ ngẩn, có thể cải tạo tửu lâu trở nên khí phái như thế, hiển nhiên đã đổ dồn rất nhiều tâm tư, bên trong đèn đuốc sáng trưng, nghiễm nhiên cũng có sáng tạo...

Phí tâm phí sức lại chỉ thu hai lượng bạc, Dung Chiêu... rốt cuộc là có ý gì?

Nói cô không biết buôn bán, Phúc Lộc Trang phát triển không tệ, Phúc Lộc Hiên chỉ dựa vào quy mô này cũng có thể làm cho người ta rung động.

Nhưng nếu nói cô biết buôn bán, vậy cái gọi là "hai lượng" căn bản là không nhìn nhận theo lẽ thường! Tứ đại thân vương quả nhiên vẫn còn mơ hồ.

Dung Chiêu: "Phúc Lộc Hiên chính thức khai trương, hoạt động rút thăm trúng thưởng kế tiếp do Cổ chưởng quỹ của Phúc Lộc Hiên chủ trì, ta sẽ mang theo khách nhân có thư mời vào tửu lâu trải nghiệm tham quan."
 
Chương 116


Cô cười giơ tay vỗ một kích, Phúc Lộc Hiên mở rộng cửa lớn bên trong, tiếng nhạc vang lên, một loạt vũ công từ bên trong nối đuôi nhau đi ra, đạp lên tiếng nhạc đi về phía sân khấu.

Có người kinh hô: "Là người của Nhạc phường!"

"Trời ạ!"

"Phúc Lộc Hiên quả nhiên ra tay hào phóng."

"Triệu huynh, huynh muốn xem Nhạc phường biểu diễn hay muốn vào Phúc Lộc Hiên?"

"Ta đi rút thưởng trước, nếu không thể rút trúng, sợ là không vào được cửa Phúc Lộc Hiên!"

"Ta cũng đi, rút trúng ta liền đi xem một trăm lẻ tám món ăn kia, nếu rút không trúng, ở bên ngoài xem biểu diễn cũng được, ngươi xem bên kia, đó là tạp hí, tối nay nhất định rất náo nhiệt."

...

Cổ chưởng quỹ đi tới bên cạnh rút thưởng, dân chúng tấp nập nhất thời chen qua bên kia.

Mà lúc này, Dung Chiêu đã mang theo tứ đại thân vương bước vào Phúc Lộc Hiên, những người có thư mời cũng đều cầm thư mời xuống xe ngựa, từ bên cạnh đi vào Phúc Lộc Hiên.

Hai lượng bạc một trăm lẻ tám món, rốt cuộc có phải là thật hay không?

Bọn họ mang theo nghi hoặc bước vào tửu lâu.

Tứ đại thân vương vốn muốn tránh chỗ đông người để tìm Dung Chiêu chất vấn, nhưng khi bước vào tửu lâu lại hoàn toàn ngơ ngẩn.

Phong cách trang trí tầng một của tửu lâu tuyệt không khiêm tốn, có thể nói là xanh vàng rực rỡ, những ngọn đèn lưu ly khổng lồ giống như không cần tiền được bày trí khắp nơi, treo trên cao, treo trên vách tường, đặt trên bàn... phản chiếu cả tầng đều sáng như ban ngày.

Nếu đặt ở thời hiện đại có lẽ sẽ cảm thấy khoa trương, nhưng nơi này là cổ đại, bước vào bên trong xanh vàng rực rỡ, chung quanh khu vực sân khấu là tiếng nước róc rách, bọn họ tựa như tiến vào tiên cảnh trong mộng.

Mà đây còn không phải là điều khiến người ta kinh ngạc nhất.

Phóng tầm mắt nhìn sang, xung quanh sân khâu, ở hành lang, khu vực trái phải của tửu lâu là vô số bàn ăn, trên bàn bày biện đủ loại món ngon!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-116.html.]

Những thức ăn kia giống như không cần tiền vậy, vô số mâm mỹ thực, từng mâm xếp chồng lên nhau.

Còn có các chậu gốm hình vuông được bày trí, phía dưới là lửa than xì xèo, trong chậu gốm hình vuông là các món ăn thơm ngon, có thịt Đông Pha nổi tiếng của Phúc Lộc Trang, thịt viên cua, thịt kho tàu...

Dưới cùng là một chồng đĩa giống nhau như đúc, chiếc đĩa in hình lá sen, trên đó viết ba chữ "Phúc Lộc Hiên" phiêu dật.

Bên cạnh hành lang là một cái giá thật lớn, phía trên bày đầy bánh ngọt đủ loại khẩu vị, cái gì cần có đều có.

Bên kia hành lang cũng có một cái giá thật lớn, bên trên là những đĩa lớn chất đầy rau quả được rửa sạch, còn mang theo chút bọt nước.

Ngoài cùng bên phải là mấy cái nồi lớn, một vị đầu bếp mặc quần áo thuần trắng cầm muôi và đũa đang nấu mì, mà trên cái quầy phía trước đã bày lên mấy loại mì khác nhau.

Rất nhiều bát lớn xếp chồng lên nhau.

Ngoài cùng bên trái là một cái tủ lớn, các bầu rượu xếp đầy từng tầng, có vô số nhãn hiệu, mỗi một tầng trái phải đều không giống nhau, hiển nhiên tất cả đều là các loại rượu bất đồng!

Lại nhìn phía sau sân khấu, vậy mà còn có một khu vực đồ ăn lớn.

Một loạt bánh ngọt chưa từng thấy bày ra trước mắt, cùng một loại có trên trăm cái!

Có lớn có nhỏ, cách sân khấu xa như vậy cũng có thể ngửi được mùi thơm nồng đậm kia.

Mà bên cạnh bánh ngọt, ngăn hấp khổng lồ đang bốc khói trắng, bên trong hiển nhiên cũng chứa đầy thức ăn.

"Tửu trì nhục lâm" cũng chỉ thế này là cùng.

*Tửu trì nhục lâm: Lên án hành vi bại hoại, xa xỉ của vị quân chủ cuối cùng triều Thương. Ông ta xây dựng một hồ chứa đầy rượu ở cồn cát, bên cạnh hồ treo các loại thịt khác nhau, giống như rừng rậm. Nơi này ăn uống rất thuận tiện, hơn nữa còn bắt nam nữ trần truồng chạy trốn chơi đùa bên trong, là hành vi cực kỳ tục tĩu phóng đãng.

Tứ đại thân vương còn chưa nói gì, phía sau đã có người kinh hô: "Trời ạ, ta không nhìn lầm chứ, chẳng lẽ ta thật sự đi tới yến hội của thần tiên rồi sao?"

Lời này nói đến tâm khảm vô số người.

Ánh đèn, rượu, hơn trăm loại món ngon chồng chất, tựa như bao thầu toàn bộ thiên hạ mỹ thực, có cảm giác xa hoa lãng phí vĩnh viễn.
 
Chương 117


Thần tiên thịnh yến có lẽ chỉ như thế này.

Mùi thơm xông vào mũi, đã có người không nhịn được nuốt nước miếng.

Người cầm thư mời lục tục đi vào bên trong, không có ngoại lệ, tất cả đều kinh ngạc mở to hai mắt, trong giây phút này, trong đầu mọi người đều hiện lên hai câu nói trên tờ rơi quảng cáo...

Quỳnh tương ngọc lộ tại cửu thiên, thiên thượng nhân gian Phúc Lộc Hiên.

Chúng ta hãy cùng chứng kiến bữa tiệc thần tiên!

Đây thật đúng là...

Thiên thượng nhân gian, thần tiên thịnh yến.

Đại đa số mọi người đều sợ ngây người, cũng có người chợt phản ứng, nhìn về phía Dung Chiêu: "Dung thế tử, những thức ăn này nhiều như vậy, hai lượng bạc kia..."

Dung Chiêu xoay người nhìn bọn họ, mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, đây là tiệc tự chọn, hai lượng bạc một người, muốn ăn gì thì ăn, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, chỉ cần không lãng phí lương thực, hai lượng bạc ăn đủ mới thôi."

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.

Quá có lời!

Nhưng bọn họ cũng rất nhanh phản ứng lại, đúng là một trăm lẻ tám món ăn, cũng không phải trên bàn mỗi người đều bày một trăm lẻ tám món, mà là tổng cộng một trăm lẻ tám món, hai lượng bạc tùy tiện ăn.

Nếu như vậy...

Hai lượng bạc thật sự có thể hồi vốn sao?

Có người đang tính toán có thể hồi vốn hay không, có người lại thèm thuồng những mỹ thực này, đã nhanh chóng đưa tay từ giá đỡ bên cạnh cầm một cái đĩa, hỏi: "Khi nào mở tiệc?"

Cũng có người hạ giọng phân phó người hầu: "Mau về nhà đón lão thái gia, lão phu nhân và phu nhân tới đây!"

Nơi này quả thực quá hấp dẫn!

Mà lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng kinh hô: "A, ta trúng thẻ giảm 90%, ta có thể lấy hai trăm đồng vào ăn!" "Ha ha ha, ta trúng thẻ miễn phí!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-117.html.]

"Ai nha, ta đây chỉ 50% thôi."

"Giảm 50% cũng rất có lời rồi, ta chỉ là thẻ chúc bạn may mắn lần sau, có thể cho ta thêm một cơ hội rút thưởng nữa không?"...

Dung Chiêu cười nói: "Các vị đại nhân, chương trình tham quan lầu một đã kết thúc, chúng ta không ăn ở đây, nơi này là khu vực dành cho khách nhân khác, chúng ta đi lầu hai. Hai lượng bạc, suy cho cùng lợi nhuận không cao mấy, cho nên thức ăn ở tầng một không bằng tầng hai, tầng một dành cho dân chúng, xung quanh có thể sẽ ồn ào một chút, lầu hai thanh tịnh hơn, chúng ta lên lầu hai."

Lầu hai?

Có người kinh hô: "Lầu hai cũng giống lầu một có một trăm lẻ tám món sao?"

Dung Chiêu tươi cười sáng lạn: "Lầu hai tốt hơn nơi này, không chỉ có một trăm hai mươi tám món mà nguyên liệu nấu ăn cũng tốt hơn, lầu một mỗi bữa tiếp đãi hơn mấy trăm khách, lầu hai buổi trưa nhiều nhất chỉ tiếp đãi một trăm người, buổi tối nhiều nhất tiếp đãi một trăm người."

Cô nói xong giơ tay: "Chư vị cùng Dung Chiêu đi ra ngoài, lầu hai không vào từ cửa này, chúng ta có cầu thang đi lên lầu hai.

Lầu hai tốt hơn sao...

Những người này hoảng hốt đi theo ra ngoài, từ cửa phải bước lên lầu hai.

Quả nhiên, lầu hai không chỉ cảnh quan tốt hơn mà thức ăn thoạt nhìn cũng càng thêm tinh xảo, không được bày biện trên đĩa lớn, mà là bỏ vào từng đĩa nhỏ, có thể trực tiếp bưng đi.

Các bồi bàn mặc đồng phục trắng đen giống nhau như đúc, đi qua đi lại bày biện đồ ăn.

Dung Chiêu giới thiệu: "Ở đây không chỉ có chất lượng rượu tốt hơn mà nguyên liệu sử dụng để làm bánh ngọt cũng đắt hơn, thức ăn nấu nướng dụng tâm hơn, phục vụ bồi bàn tốt hơn, cũng có thể ở trên này nhìn xuống dưới xem biểu diễn hàng ngày.

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.

Có người kinh hô: "Nơi này chỉ có thể tiếp đãi một trăm người sao?"

Bọn họ có không ít người vừa rồi vừa ra khỏi cửa len lén sai người hầu về nhà gọi người nhà tới, khẳng định không chỉ một trăm người!

Nụ cười của Dung Chiêu càng thêm sáng lạn: "Còn có lầu ba, cửa trái”

Mọi người: "!!"

Vinh thân vương thử hỏi: "Lầu ba thì thế nào?"

Dung Chiêu: "Một trăm ba mươi tám món ăn, còn có thêm nhã gian, có thể ở trong nhã gian an tĩnh dùng bữa, có người hầu hầu hạ mang thức ăn mà khách nhân cần vào trong, nhưng lầu ba buổi trưa nhiều nhất chỉ tiếp đãi năm mươi người, buổi tối nhiều nhất tiếp đãi năm mươi người."
 
Chương 118


Trên mặt cô mang theo áy náy: "Phúc Lộc Hiên tiếp đãi nhân số có hạn, lát nữa có thể sẽ hơi chen chúc một chút, từ ngày mai Phúc Lộc Hiên mỗi ngày chỉ tiếp đãi giới hạn khách, sẽ không chen chúc nữa."

Có vị võ tướng tùy ý khoát tay, lớn tiếng thô lỗ: "Đây đều là việc nhỏ, Dung thế tử đã cân nhắc đến việc không để chúng ta ở tầng một chen chúc cùng với đám dân chúng kia, để cho chúng ta lên lầu hai và lầu ba, chúng ta làm sao có thể không thông cảm cho thế tử?"

Còn không phải sao, quan to quý nhân đều trọng mặt mũi, cho dù không để ý mặt mũi, cũng sẽ không lấy thức ăn trong cùng một đĩa với dân đen.

Những người đó cực kỳ thô lỗ, vừa rồi bọn họ lên lầu còn có thể nghe được tiếng kinh hô của dân chúng khi tiến vào Phúc Lộc Hiên.

Ồn ào đến cực điểm, không phải là nơi dành cho các quý nhân bọn họ!

Lầu một cho dù tốt, cũng không phải là nơi những quý nhân bọn họ muốn đi.

Dung Chiêu đưa bọn họ lên lầu hai và lầu ba, thật sự là chiếu cố bọn họ rất thỏa đáng.

Trương thừa tướng đi trước đám người, cũng đứng ở nơi gần Dung Chiêu nhất, từ khi bắt đầu bước vào Phúc Lộc Hiên, lão liền không ngừng bị khiếp sợ, chấn động thật sâu.

Nơi này...

Quả thực rất không tồi.

Tửu lâu như vậy rất xứng đáng được xưng là thần tiên thịnh yến, lão không phải là một người trọng khẩu vị, nhưng Phúc Lộc Hiên bỏ qua những thứ khác không nói, bản thân lão cũng thật sự muốn đến.

Nơi tốt như vậy, Dung Chiêu vậy mà lấy hai lượng...

Chờ đã!

Trương thừa tướng đột nhiên phản ứng lại, lão nghi hoặc hỏi: "Tầng hai và tầng ba cũng là hai lượng sao?"

Dung Chiêu nhìn lão, ánh mắt vui mừng.

Rốt cục cũng có người hỏi tới!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-118.html.]

Dung Chiêu chậm rãi mở miệng: "Tửu lâu này cũng không phải do Dung Chiêu sở hữu, ta muốn Phúc Lộc Hiên truyền xướng ngàn năm, không thể để Phúc Lộc Hiên lụi tàn, tầng hai và tầng ba nếu là hai lượng bạc, Phúc Lộc Hiên chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu sẽ phải đóng cửa, một nơi tốt như vậy nếu đóng cửa chẳng phải là tiếc nuối lớn sao?"

Cô mặc một thân bạch y xuất trần, tay cầm quạt xếp, tư thái siêu phàm thoát tục, khóe miệng mang nụ cười, thanh âm ôn nhuận: "Cho nên, lầu một [Phồn Hoa Thịnh Yến] hai lượng bạc một vị; lầu hai [Thiên Thượng Nhân Gian] hai mươi lượng bạc một vị; lầu ba [Đạp Vân Tầm Mộng] bốn mươi lượng bạc một vị."

Quạt xếp gõ vào hổ khẩu, giọng Dung Chiêu càng dịu dàng: "Phúc Lộc Hiên còn có tầng thứ tư, cửa ra vào ở vị trí bí ẩn, chỉ thiết lập bốn nhã gian độc lập đông nam tây bắc, mỗi người một trăm lượng."

Biết tại sao lại là bốn tầng không?

Tầng một lợi nhuận ít tiêu thụ mạnh, tầng hai bắt đầu vung đao, tầng ba đại đao c.h.é.m khách, tầng bốn là hắc đao cạo xương.

Dung Chiêu cũng không chèn ép người nghèo, đại đao của cô chỉ vung về phía người giàu.

Chế độ giai cấp xã hội phong kiến dẫn đến chênh lệch giàu nghèo cực lớn, tửu lâu xa hoa muốn kiếm tiền đều phải nhắm vào hà bao của những quan to hiển quý ở kinh thành.

So với lầu một giá rẻ hai lượng bạc, lầu hai trực tiếp tăng gấp mười lần!

Tùy tiện hẹn bốn năm người cùng nhau ăn cơm đã xấp xỉ gần một trăm lượng, đây vẫn chỉ là lầu hai, rất hiển nhiên lầu ba càng thái quá hơn, người có chút thân phận chỉ sợ cũng không nguyện ý xuất hiện ở lầu hai.

Lầu ba...

Một bàn người đã hơn mấy trăm lượng.

Còn lầu bốn chưa cho bọn họ xem, Cửu Thiên Lãm Nguyệt, cái tên này dễ nghe nhưng giá cả cũng thật đắt!

Chỉ từ hai lượng, người hiện đại đều biết chữ "chỉ từ" kia mới là mấu chốt.

Mọi người vừa rồi còn cảm thấy Dung Chiêu ngốc, lúc này trong đầu chỉ hiện lên hai chữ... tàn ác.

Trong số quan viên ở đây không phải ai cũng đều là người có tiền, một số người không có nhiều tiền lúc này hít một hơi khí lạnh hỏi: "Dung thế tử, cái giá này có phải quá đắt rồi không?"

"Đắt chỗ nào? Nhiều thức ăn như vậy, nơi thần tiên như thế này chỉ hai mươi lượng là đắt sao? Nếu ngươi cảm thấy đắt thì có thể xuống dưới lầu!”
 
Chương 119


Mọi người nhanh chóng phản ứng lại...

Đúng rồi!

Phúc Lộc Hiên này cũng là sản nghiệp đầu tư của tứ đại thân vương.

Bọn họ đương nhiên là muốn đứng về phía Dung Chiêu, giờ phút này lại nhìn sắc mặt bọn họ, làm gì còn có khuôn mặt thối vừa rồi, rõ ràng là mặt đỏ bừng, kích động đến cực điểm.

Ánh mắt của Lộc thân vương toàn bộ tập trung vào chỗ rượu kia, lúc này cũng đã bị lời nói của Dung Chiêu chú ý, hắn trừng to mắt, ở trong lòng vụng trộm tính toán...

Lầu một lời ít, không cần tính, lầu hai mỗi ngày tiếp đãi hai trăm người, mỗi người hai mươi lượng, tổng là bốn ngàn lượng, lầu ba cũng là bốn ngàn lượng, lầu bốn chỉ sợ cũng sẽ không ít...

Lộc thân vương hít một hơi khí lạnh, đầu choáng váng, hai chân nhẹ nhàng bay bổng.

Dung Chiêu mỉm cười: "Mỗi ngày đều bày các loại đồ ăn tươi ngon, chư vị nhìn những đồ ăn này xem, một trăm hai mươi tám loại mỹ thực mấy chục lượng bạc thật sự đắt sao?

Đắt không?

Hơn một trăm món... Hình như không thể nói là đắt!

Ít nhất, bọn họ giờ phút này liền ở trong đầu tưởng tượng... nếu mời một vị đại nhân nào đó mình vẫn luôn muốn lấy lòng đến nhã gian lầu bốn của Phúc Lộc Hiên, vừa tư mật lại có phong vị.

Vị đại nhân kia chỉ sợ cũng sẽ nguyện ý tham dự?

Nghĩ như vậy thì không đắt!

Không đắt chút nào!

Thế nhưng cũng tuyệt đối không có lời, dù sao hơn một trăm món ăn này cũng không phải đều ở trên bàn khách nhân, tửu lâu bình thường ăn không hết còn có thể gói mang về.

Nơi này chỉ có thể mang theo cái bụng, có lẽ không thể thưởng thức từng món một, sẽ ăn no.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-119.html.]

Có người hỏi: "Tối nay có thể đặt bàn không?"

Lầu hai phù hợp hơn lầu ba, lầu bốn hiển nhiên rất có mặt mũi, những người không thiếu tiền và thiếu tiền cũng bắt đầu cân nhắc đặt bàn. Dung Chiêu tươi cười: "Được chứ, dùng cơm xong là có thể đặt bàn."

Dừng một chút, cô lại nói: "Phúc Lộc Hiên còn có chế độ hội viên, nạp ngân lượng liền có thể trở thành hội viên, nạp năm trăm lượng là hội viên thẻ đồng, có thể hưởng thụ ưu đãi giảm giá 10%, nạp hai ngàn lượng là hội viên thẻ bạc, có thể hưởng thụ ưu đãi giảm giá 20%, nạp năm ngàn lượng là hội viên thẻ vàng, không chỉ có thể hưởng thụ ưu đãi giảm giá 30%, còn có thể tùy thời chen ngang đặt bàn lầu một và lầu ba."

Khái niệm "giảm giá" bọn họ vừa mới nghe qua, hiểu được là có ý gì.

Hiện tại vừa nghe, có người liền động tâm tư.

Nạp năm ngàn lượng có chút thái quá, nhưng năm trăm lượng vẫn có thể...

Một số đại nhân trong nhà nhiều người, cả nhà đến ăn một bữa không mang theo người hầu cũng phải năm trăm lượng, vậy trước tiên nạp năm trăm lượng còn có thể giảm giá... cũng là chuyện tốt.

Dung Chiêu đã nói xong, cô giơ tay hành lễ, khách khí nói: "Các vị khách có thể bắt đầu dùng cơm."

Cô ngượng ngùng cười: "Bởi vì hôm nay khách nhân cầm thư mời đến khá nhiều, Dung Chiêu trong túi không đủ tài chính, thật sự là không có cách nào mời nhiều người như vậy, cho nên... những món ăn này ăn xong sợ là không thể bổ sung nữa. Có điều mì và món chính khá nhiều, hẳn là đủ cho các vị ăn no."

Mọi người: "..."

Hóa ra căn bản không phải mời bọn họ đến ăn thoải mái?

Chẳng qua mọi người cũng hiểu, Dung Chiêu hôm nay mời không ít người, mà những người này hiện tại lại cho gọi người nhà tới, đếm sơ qua cũng phải mấy trăm người, cho dù một người hai mươi lượng, Dung thế tử bữa này cũng phải tốn không ít tiền.

Vinh thân vương vuốt râu, cười nói: "Chúng ta hiểu mà, Dung thế tử buôn bán không dễ dàng."

Dung Chiêu mỉm cười bổ sung: "Bắt đầu từ ngày mai, các vị khách nhân đến Phúc Lộc Hiên, Dung Chiêu hứa hẹn trong vòng nửa canh giờ dùng cơm, mỗi một món ăn ăn xong đều sẽ bổ sung, nhất định làm cho các vị ăn hài lòng."

Nói đùa, nếu cô không khơi gợi khẩu vị của bọn họ, sao có thể để cho bọn họ điên cuồng tiêu tiền chứ?

Về phần thời gian... Có người đã bị mùi thơm trong không khí câu hồn, không ngừng nuốt nước miếng: "Dung thế tử, có thể bắt đầu ăn chưa?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top