Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 166


Trương Trường Tri tò mò: "Hắn rời đi trước là không muốn đầu nhập Ngũ hoàng tử?"

Trương Trường Hành: "Vậy hắn muốn đầu nhập Nhị hoàng tử hoặc Tam hoàng tử?"

Trương thừa tướng lắc đầu: "Hắn chọn đầu nhập hoàng tử thì tốt, chỉ sợ hắn không chọn... vậy thì khó giải quyết. Cuối cùng vẫn là tuổi trẻ khí thịnh làm hỏng việc."

"Phụ thân, vậy chúng ta nên làm như thế nào?"

"Trước tiên điều tra xem giữa hắn và Ngũ hoàng tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Dung Chiêu rời đi trước, rất có thể là Ngũ hoàng tử đã làm gì, nếu có thể điều tra được, có thể giúp hai vị hoàng tử khác đối phó với Ngũ hoàng tử."

Trương Trường Hành nghi hoặc: "Chúng ta tại sao phải đối phó Ngũ hoàng tử?"

Trương thừa tướng trừng hắn một cái: "Ngu xuẩn, chúng ta không phải đối phó Ngũ hoàng tử mà là Dung Chiêu, Ngũ hoàng tử nếu bởi vì hắn mà bị chỉ trích, Hoàng thượng cùng Ngũ hoàng tử đều sẽ gây khó dễ cho hắn, đây chính là mục đích của chúng ta!"

Quả nhiên là lão cáo già, lý do Dung Chiêu ngăn cản Dung Vĩ chính là thủ đoạn Trương thừa tướng nghĩ đến để đối phó Dung Chiêu.

Cũng may Dung Chiêu ngăn cản Dung Vĩ, nếu không cũng không cần Trương thừa tướng tính kế, cục diện liền rơi vào hoàn cảnh tồi tệ nhất.

Hai người bừng tỉnh đại ngộ.

Trương thừa tướng thu hồi tầm mắt: "Dung Chiêu kia những ngày gần đây ở trong kinh thanh danh vang xa, Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, đến lúc đó thanh danh sẽ ngày càng lan rộng, nếu chúng ta không ngăn chặn bầu không khí này, chẳng lẽ thật sự để cho hắn dương danh thiên hạ?"

Nói tới đây lão lại cười: "Chẳng qua Dung Chiêu tuổi còn trẻ, đã tạo cho chúng ta cơ hội. Nếu là ta, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không cùng Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui."

Trương Trường Tri lập tức tiến lên cười nói: "Đúng vậy, Dung Chiêu gần đây thanh danh hiển hách, người người đều nâng hắn lên, thế mà không nể mặt hoàng tử như thế."

Trước đó Trương Trường Hành có chút hoang mang: "Ngũ hoàng tử trước đến nay thích người đẹp, Dung Chiêu bộ dáng xuất chúng, theo lý mà nói sẽ có quan hệ tốt với Ngũ hoàng tử..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-166.html.]

Thanh âm im bặt, Trương thừa tướng và Trương Trường Tri đột nhiên nhìn về phía hắn.

Trương Trường Hành ngẩn ra.

Trương thừa tướng đứng lên dạo bước trong thư phòng, trên mặt mang theo hưng phấn: "Đúng! Ngũ hoàng tử ham luyến sắc đẹp, Dung Chiêu lại nổi bật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì có thể khiến Dung Chiêu và Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui..."

Lời này là câu nghi vấn, nhưng lão lại tựa hồ có đáp án.

Trương Trường Hành cả kinh: "Làm sao có thể? Ngũ hoàng tử không cố kỵ như thế sao?!"

Thời điểm đoạt đích quan trọng, Ngũ hoàng tử điên rồi mới có thể như vậy?

Hắn tuy rằng háo sắc thật, nhưng cũng là người thông minh, làm sao có thể làm ra loại chuyện này?!

Trương Trường Tri lắc đầu: "Cũng chưa chắc, nếu Ngũ hoàng tử thật sự thích hắn, đầu óc mụ mị cũng có thể làm ra hành vi thất lễ."

Trương Trường Hành cau mày: "Dung Chiêu cũng không phải nữ tử, Ngũ hoàng tử sao lại..."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Huống hồ cho dù Ngũ hoàng tử nhất thời mụ mị, Dung Chiêu cũng có thể uy h.i.ế.p để Ngũ hoàng tử thành thật lại, sao có thể đến mức tan rã trong không vui?"

Hắn vẫn không tin Ngũ hoàng tử lớn mật như vậy, cũng không tin Dung Chiêu không ứng đối được.

Trên thực tế, Trương Trường Hành suy đoán không sai, Dung Chiêu dùng "Tam hoàng tử" uy hiếp, Ngũ hoàng tử rốt cuộc buông tay, nếu lời nói sắc bén hơn một chút, lý trí của Ngũ hoàng tử cũng có thể chậm rãi trở về.

Nhưng hắn không đoán được, là Dung Chiêu không dám ở lại với Ngũ hoàng tử, chỉ có thể "tan rã trong không vui".

Nghe vậy, Trương thừa tướng dừng chân, nhíu mày suy tư: "Con nói cũng có đạo lý, không thể khẳng định là nguyên nhân này..."

Suy nghĩ một chút, lão nhìn về phía Trương Trường Tri: "Ta sẽ cho người hỏi thăm thái độ của Ngũ hoàng tử bên kia, các con nghĩ biện pháp để Ngũ hoàng tử và Dung Chiêu gặp nhau, nếu thật sự bởi vì Ngũ hoàng tử thất thố, đây chính là cơ hội cho chúng ta đối phó với Dung Chiêu!"
 
Chương 167


Trương Trường Tri lập tức gật đầu: "Hài nhỉ đã biết, chỉ là hài nhi không quen Dung thế tử, e là cần lão Tam giật dây."

Lão Tam...

Trương thừa tướng nhướng mày, tâm tình liền không tốt lắm, thanh âm sắc bén: "Lão Tam đâu? Sao lại không ở trong phủ?"

Trương Trường Tri lắc đầu: "Không biết, sáng sớm hôm nay lão Tam đã đi ra ngoài, bọn con cũng không biết đệ ấy đi đâu."

Trương thừa tướng mắng: "Cả ngày cũng không biết chạy đi đâu, cả ngày không tìm thấy người, chỉ biết đòi tiền, có phải nó dính vào thứ không nên dính hay không?"

Trương Trường Hành: "Theo hài nhi được biết, lão Tam gần đây tiêu tiền phung phí, nhưng cũng không phải dính vào đồ vật không tốt, lão Tam mấy ngày gần đây luôn đi theo Dung Chiêu kia..."

Trương thừa tướng nhíu mày càng chặt, sắc mặt khó coi,"Bảo nó đi trông chừng Dung Chiêu, ngược lại một chút tin tức cũng không có, còn cả ngày chạy loạn, tiêu tiền vô độ, đi bắt nó về, ta muốn dạy dỗ nó một trận!"

Trương Trường Hành: "Vâng."

Trương thừa tướng vẫn còn mắng: "Dung Chiêu kia tốt xấu gì cũng có chút danh tiếng, có chút sản nghiệp, nó thì có cái gì? Đi theo Dung Chiêu cũng không học được gì, nếu không phải nó họ Trương ta còn tưởng nó là gian tế do An Khánh Vương phủ sắp xếp!"

Không thể không nói, Trương thừa tướng thiếu chút nói ra chân tướng.

Trương Tam họ "Trương", nhưng hắn cũng có thể là "gián điệp"...

Đợi đến khi Trương thừa tướng vào lại trong cung, Trương Nhị thiếu gia Trương Trường Hành nhận được một tin tức.

Người hầu ghé tai nói nhỏ vài câu.

Trương Trường Hành nhướng mày: "Thật sao? Nó thật sự nợ tiền?"

Người hầu mạnh mẽ gật đầu.

Trương Trường Hành nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-167.html.]

Trương Trường Tri ở bên cạnh nghi hoặc: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Trường Hành vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi mở miệng: "Lão Tam ở bên ngoài thiếu không ít tiền." Trương Trường Tri kinh hãi: "Xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ đệ ấy dính tật xấu?!"

Trương thừa tướng tuy rằng quản bọn họ nghiêm ngặt, không cho bao nhiêu tiền, nhưng chung quy là người của phủ Trương thừa tướng, không đến mức đi ra ngoài thiếu tiền a.

Trương Trường Hành lắc đầu, giải thích đơn giản.

Từ lâu hắn đã cảm thấy lão Tam có vấn đề, rất sớm trước đó, chính là lần đầu tiên lão Tam tiếp xúc với Dung Chiêu, cũng chính là lần hắn xông vào An Khánh Vương phủ.

Sau đó Trương Trường Hành cho người canh chừng lão Tam, phát hiện lão Tam lén lén lút lút, hơn nữa dường như... đặc biệt thiếu tiền.

Có lần đi Đức Thuận Hiên ăn cơm tốn chín mươi lượng bạc, lại còn bảo hắn đi trả tiền.

Hơn nữa phong cách làm việc của lão Tam dường như cũng thay đổi, cực kỳ tiết kiệm, còn cố gắng lấy vài thứ từ chỗ bọn họ, luôn đi sớm về trễ, khi thì thần thái sáng láng, khi thì ủ rũ.

Cực kỳ khác thường.

Cũng giống như Trương thừa tướng, Trương Nhị cũng từng hoài nghi Trương Tam có dính vào thứ không nên dính hay không.

Ví dụ như mê muội một vị nương tử nào đó của thanh lâu, hoặc là dính vào cờ bạc, nhưng căn cứ vào điều tra, Trương Trường Ngôn đã lâu không xuất hiện ở những nơi này!

Trước kia hắn còn thỉnh thoảng xuất hiện ở những nơi đó chơi đùa một chút.

Bây giờ thì đi đường vòng, chưa bao giờ lui tới.

Trương Trường Hành vẫn không đoán được lý do, nhưng hôm nay người hầu điều tra được tin tức, ấy thế mà là: Trương Tam công tử còn ở bên ngoài thiếu mấy ngàn lượng vay nặng lãi, mà bản thân hắn hiện giờ đang ở Phúc Lộc Trang.

Trương Đại công tử nghe xong hoang mang, vẻ mặt mờ mịt: "Lão Tam đúng là có hơi khác thường, ta cũng nhìn ra đệ ấy dường như rất thiều tiền tiêu, nhưng ta chỉ cho rằng lão Tam ra ngoài vui chơi, nhưng bây giờ ăn uống vui chơi lão Tam đều không đụng vào nữa, tại sao lại thiếu tiền như vậy?"

Trương Trường Tri không biết, khiến phú nhị đại phá sản nhanh nhất cũng không phải là ăn nhậu chơi bời, mà là... đầu tư.
 
Chương 168


Trương Trường Hành vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm lạnh như băng: "Không cần biết trên người lão Tam rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tuyệt đối có liên quan đến Dung Chiêu."

Trương Trường Tri cũng nghiêm túc, cắn răng: "Đệ mau đi đưa lão Tam về thẩm vấn cho rõ ràng."

Trương Trường Hành chần chừ một lát, rốt cuộc vẫn nói: "Đại ca, huynh nói xem... có phải lão Tam hợp tác với Dung Chiêu làm ăn gì không?"

Ngoại trừ suy đoán này, hắn không nghĩ ra được gì khác.

Hơn nữa tứ đại thân vương chính là ví dụ, việc này rất dễ dàng liên tưởng.

Trương Trường Tri ngẩn ra, lập tức nhíu mày: "Lão Tam điên rồi sao? Lại hợp tác với Dung Chiêu!"

Hắn thở dài, lắc đầu: "Làm ăn cũng không được, đệ cũng không phải không biết phụ thân chán ghét Dung gia bao nhiêu, sao có thể để cho lão Tam cùng Dung Chiêu làm ăn?"

Trương Trường Hành thở dài theo: "Ai, đệ cũng nghĩ như vậy."

Trương Trường Tri lập tức phân phó: "Đệ đi bắt người về, nếu thật sự đầu tư tiền thì lấy về hết, nhà chúng ta không thể liên quan đến Dung Chiêu."

Trương Trường Hành gật đầu, lập tức hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc.

"Chuẩn bị xe, đi Phúc Lộc Trang."...

Phúc Lộc Trang.

Sắc trời dần tối, Trương Trường Ngôn từ buổi sáng vẫn đợi đến buổi chiều, cũng từ vẻ mặt kích động đợi đến vẻ mặt u oán, từ tính toán tiêu tiền như thế nào đến rối rắm có thể lấy được tiền hay không...

Lúc này hắn đang ngồi ở sảnh tiếp khách của Phúc Lộc Trang, nằm sấp trên bàn trà lẩm bẩm cả ngày...

"Dung Chiêu sao còn chưa về..."

"Dung Chiêu sao còn chưa về..."

"A, Dung Chiêu sao còn chưa về!"...

Ngọc Trúc ngoáy ngoáy lỗ tai, thanh âm hữu khí vô lực: "Tam công tử, cổ họng ngài khàn cả rồi, im lặng một lát đi." Thiếu gia lẩm bẩm không mệt, người hầu này nghe cũng mệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-168.html.]

Cổ họng Trương Tam quả thật đã khàn, gắng gượng giọng vịt đực thì thào: "Dung Chiêu à, sao ngươi còn chưa..."

Ngoài cửa, hạ nhân Phúc Lộc Trang cũng bị hắn lẩm bẩm đến đau đầu, cất tiếng nói: "Thế tử đến rồi!"

Lời vừa dứt, tiếng bước chân vang lên.

Mà Trương Trường Ngôn trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng, cả người linh hoạt như khỉ, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm ra cửa: "Dung Chiêu, ngươi rốt cục về rồi!"

Hắn tiến lên vài bước, nhiệt tình nghênh đón.

Không thể không nói, có thể làm cho Trương Tam chờ một ngày còn không dám tức giận, đại khái chỉ có con nợ Dung Chiêu của hắn.

Dung Chiêu vừa lúc bước vào cửa, bình tĩnh gật đầu, trực tiếp đi vào ngồi xuống.

Trương Tam lại gần, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi có biết ta đợi cả ngày rồi không, có phải ngươi không muốn trả tiền cho ta không, ta nói cho ngươi biết..."

Dung Chiêu giơ tay, phòng thu chỉ Phúc Lộc Trang liền mang một mâm sổ sách đặt lên bàn.

Trương Trường Ngôn sững sờ nhìn, có chút mờ mịt.

Dung Chiêu vạch tấm vải đỏ ra, phía trên là sổ sách, phía dưới là ngân lượng, cô cầm lấy sổ sách nhìn lướt qua, xác định không sai sau đó nói: "Bởi vì tính sổ giữa tháng rất phiền phức cho nên mới không tính tiền cho ngươi, sau này cũng sẽ thống nhất tính tiền cuối tháng như hôm nay."

Cô rút ra một tờ biên lai đã viết xong, đẩy về phía trước: "Đây là tiền hoa hồng tháng trước và tháng này, ngươi chiếm bốn mươi phần trăm, tổng cộng là tám ngàn năm trăm sáu mươi bảy lượng, sổ sách hôm nay ngươi hẳn là đã xem qua, nếu không có dị nghị thì đây là biên lai, ngươi ký tên đi."

Trương Trường Ngôn: "..."

Cả người hắn đều ngơ ngẩn, nhìn Dung Chiêu, lại cúi đầu nhìn biên lai, lại nhìn về phía ngân lượng trắng bóng...

Dễ vậy sao?

Hắn đã não bổ nhiều lần cảnh tượng cầu xin, uy hiếp, cãi nhau, thậm chí còn não bổ nếu Dung Chiêu không trả tiền, phải làm sao buộc Dung Chiêu trả tiền.

Kết quả Dung Chiêu vừa xuất hiện đã đưa tiền? Sảng khoái đến mức khiến Trương Tam nghèo lâu như vậy cảm thấy không chân thật, thậm chí còn hoài nghi mình đang nằm mơ.

Ngón tay Dung Chiêu gõ gõ mặt bàn: "Ký tên, lấy tiền."

Trương Trường Ngôn cử động, cũng không phải ký tên, mà là tiến lên trước vài bước, đặt tay lên trán Dung Chiêu, sờ sờ, vẻ mặt nghi hoặc: "Cũng không có bệnh nha... Vậy tại sao lại sảng khoái như vậy?"
 
Chương 169


Dung Chiêu mặt không đổi sắc: "Hôm nay tâm tình ta không tốt, nếu ngươi còn nói nhảm nữa, ta cũng không biết ta sẽ làm gì đâu."

Trong lúc nói chuyện, tầm mắt của cô nhìn về phía một thỏi ngân lượng trong mâm.

Trương Trường Ngôn: "II"

Hắn mạnh mẽ lùi về sau, thành thật ngồi đối diện Dung Chiêu.

Trương Tam cầm lấy bút chuẩn bị ký tên, cúi đầu, sau đó hít một hơi khí lạnh: "8567 lượng, nhiều tiền như vậy!"

Vừa rồi Dung Chiêu nói ra số tiền, hắn còn đang khiếp sợ vì sự sảng khoái của Dung Chiêu, lúc này mới chính thức đem lực chú ý tập trung vào số tiền chia hoa hồng, cả người bị con số này làm cho sợ ngây người.

Dung Chiêu vẻ mặt bình tĩnh: "Hai tháng này là nhiều nhất, sau này hoa hồng mỗi tháng sẽ ít đi rất nhiều."

Phúc Lộc Trang hoạt động theo mô hình đặt tiệc, mà người cổ đại đều sẽ chọn ngày trước đó rất lâu, Phúc Lộc Trang hai tháng này đang đứng đầu, rất nhiều người tới chọn ngày, cho nên hai tháng này tiền chia hoa hồng sẽ tương đối cao.

Kế tiếp là tổ chức yến tiệc, tuy rằng khách nhân vẫn sẽ kết toán đợt tiền tiếp theo, nhưng cũng còn rất nhiều chi phí tổ chức yến tiệc cần phải khấu trừ, đến lúc đó tiền hoa hồng sẽ không nhiều như hai tháng này.

Chẳng qua đây dù sao vẫn là vụ làm ăn kiếm nhiều tiền nhất.

Nghe vậy Trương Trường Ngôn cũng không thất vọng, ngược lại run rẩy nhìn con số kia, ngay cả bàn tay ký tên cũng run rẩy, sau lưng hắn, Ngọc Trúc cũng kích động đến mặt đỏ tới mang tai.

Tay run rẩy ký xong, hắn đẩy biên lai qua, lập tức kéo mâm bạc kia đến trước mặt.

Cuối cùng!

Đôi mắt của hắn si ngốc nhìn chằm chằm ngân lượng, trong nháy mắt này, hắn giống như là uống say, vẻ mặt say mê. Trong mắt hắn những ngân lượng này đều sáng lấp lánh, Trương Tam lệ nóng doanh tròng.

Dung Chiêu: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-169.html.]

Sau một lúc, cô phun ra hai chữ: "Tiền đồ."

Trương Trường Ngôn ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô: "Ngươi thì biết cái gì): ngươi có biết hơn nửa năm nay ta sống thế nào không ^?" Nói xong hắn ôm tiền gào khóc: "Ô ô ô ô, ngươi cái gì cũng không biết, ngay từ đầu ta lén lút tham ô tiền trong nhà, về sau vì lấp l.i.ế.m mà phải vét sạch toàn bộ của cải của ta mang đi cầm, còn xin đồ của mẫu thân và hai ca ca cầm nốt, còn mượn tiền đám hồ bằng cẩu hữu, thậm chí đến bước đường cùng phải đi vay nặng lãi, ngươi có biết lợi tức đáng sợ cỡ nào không!"

Dung Chiêu: "..."

Cô lặng lẽ đưa khăn tay cho hắn.

Trương Tam cầm lấy lau nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, tiếp tục gào khóc: "Từ ngày đó trở đi, vì trả lãi, ta mỗi ngày ăn uống tiết kiệm, một văn tiền cũng không dám tiêu, xin tiền mẫu thân và phụ thân ra ngoài ăn cơm, thật ra là đi ăn chực khắp nơi, ăn chực đến mức những hồ bằng cẩu hữu kia cũng không để ý tới ta nữa."

Dung Chiêu: "Ngươi..."

Trương Tam: "Ngươi câm miệng, nghe ta nói!"

Hắn tiếp tục: "Về sau nữa, ta đem đồ đạc trong phòng ta đều cầm sạch, thậm chí thiếu chút nữa trộm chén đĩa trong nhà đi ra ngoài cầm! Ta còn đến phòng hai ca ca ta khuân đồ, vừa mới khuân xong lập tức mang ra ngoài cầm trả nợ, một giây cũng không dám giữ lại."

Dung Chiêu: "Ta..."

Trương Tam: "Ta bảo ngươi đừng nói chuyện!"

Hắn tiếp tục lau khóe mắt: "Nỗi khổ này nghẹn trong lòng quá khó chịu, ta phải nói ra hết. Ngươi có biết ta thảm cỡ nào, thiếu tiền đến mức nào không? Ta đường đường là tam công tử nhà Trương thừa tướng, lại không có tiền ăn cơm, ngươi nhìn ta xem, ta gầy đi mấy vòng rồi."

Dung Chiêu: "Ngươi..."

Trương Tam lau mặt, ngửi ngửi khăn tay, lẩm bẩm: "Thơm nhỉ?"

Nói xong hắn thuận tay nhét vào trong ngực, lại vươn tay vuốt ve từng thỏi ngân lượng: "Cũng may cuộc sống như vậy cuối cùng cũng kết thúc, nhiều tiền quá! Có số tiền này, ngày tháng khổ sở của Trương Tam ta coi như kết thúc rồi."

Dung Chiêu đã không còn muốn nói gì nữa.

Trương Tam lắc lắc ngón tay, kích động tính toán...
 
Chương 170


"Ta nghĩ kỹ rồi, số tiền này một phần trả cho đám cho vay nặng lãi, một phần trả cho đám hồ bằng cẩu hữu, còn dư lại hơn một ngàn lượng..."

"Ta muốn một tháng kế tiếp mỗi ngày đều ăn uống no say ở Phúc Lộc Hiên! Ăn ngon, ăn no, ăn đủ!"

"Về phần tiền nợ còn lại, chờ tháng sau chia hoa hồng sẽ trả cho bọn họ, tiền còn dư sẽ đi chuộc lại từng món đồ mang đi cầm."

"Chờ kiếm đủ năm ngàn lượng, ta sẽ đi Phúc Lộc Hiên làm một tấm thẻ vàng, mỗi ngày ba bữa đều đến ăn."

Trương Trường Ngôn tính toán cực kỳ đẹp, ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha, ngày tháng khổ tận cam lai của Trương Tam ta cuối cùng đã qua, từ nay về sau ngày lành sẽ tới!"

Trương Tam cười hết sức càn rỡ, rất có cảm giác kiêu ngạo của nhân vật phản diện "tiểu nhân đắc chí", trên mặt đã sớm không còn bất kỳ bi thương nào, chỉ có đắc ý.

"Vậy sao? Ngày lành của ngươi đã tới chưa?" Một giọng nam từ từ vang lên.

"Đương nhiên tới rồi!" Sau khi đáp lại, Trương Trường Ngôn ngẩn ra, chỉ cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc.

Hắn nhìn Dung Chiêu đối diện.

Dung Chiêu cũng đang nhìn hắn, ánh mắt đồng tình, hất cằm, ý bảo hắn nhìn sau lưng.

Trương Tam có chút ngây người, mờ mịt quay đầu lại, hắn ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn đối diện với người đứng ở cửa... nhị ca Trương Trường Hành.

Hắn chớp chớp mắt, hoài nghi mình nhìn lầm.

Lập tức hắn lại quay đầu nhìn về phía Dung Chiêu, lại nhìn về phía Trương Trường Hành, rốt cục xác định: Không có nhìn lầm, đúng là nhị ca hắn tới rồi.

Đồng tử Trương Trường Ngôn co rụt lại, khiếp sợ trên mặt không kiềm chế được, hắn mạnh mẽ nhìn Dung Chiêu, dùng ánh mắt biểu thị: Ngươi vì sao không nhắc nhở ta?!

Hắn vừa mới nói cái gì?

Không chỉ bại lộ việc hợp tác giữa mình và Dung Chiêu, còn bại lộ tất cả quá trình và hành động trong khoảng thời gian này! Mà hiện tại, những thứ này đều bị nhị ca hắn nghe hết!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-170.html.]

Xong đời.

Dung Chiêu mặt không thay đổi: "Ta vẫn luôn muốn nói, nhưng ngươi không cho ta cơ hội."

Nơi này là phòng tiếp khách của Phúc Lộc Trang, cũng là nơi khách nhân đặt tiệc, cho nên được xây cách cửa ra vào Phúc Lộc Trang không xa, đương nhiên khi Trương Nhị đến, Thạch Đầu đã đứng ở cửa ra hiệu cho Dung Chiêu.

Là Dung Chiêu không ngăn cản hắn, cô cũng không ngại Trương Nhị đến, thậm chí còn rất hoan nghênh.

Chỉ là Trương Trường Ngôn thổ lộ quá mức "nhập thần", không phát hiện Trương Trường Hành ở cửa, cũng không cho Dung Chiêu cơ hội chen vào.

Trương Trường Ngôn: "..."

Ngẫm lại chính mình đã nói cái gì, lại ngẫm lại tình cảnh hiện tại, hắn lúc này thật sự muốn khóc...

Hai mắt Trương Tam dại ra, cứng ngắc chậm rãi quay đầu nhìn về phía Sau, giọng nói run rẩy: "Nhị, nhị, nhị ca... Sao huynh lại tới đây?"

Trương Trường Hành mặt không chút thay đổi: "Nếu ta không đến làm sao nghe được câu chuyện đặc sắc như vậy, lão Tam a lão Tam, ngươi thật đúng là có tiền đồ."

Nói xong hắn đi vào.

Trương Trường Hành không nghe được toàn bộ quá trình, hắn bắt đầu nghe từ đoạn Trương Tam kể khổ.

Mà Trương Tam quả thật rất có tiền đồ, tên công tử bột tam đệ này lại lén lút gây ra chuyện lớn như vậy sau lưng bọn họ, nghe quá trình hắn tự thuật vừa rồi mới biết, hóa ra mấy tháng trước Trương Tam đã hợp tác với Dung Chiêu!

Lợi hại hơn chính là, mấy tháng nay hắn lại thật sự có thể giấu diếm, cho dù thiếu nợ ngập đầu vẫn có thể ứng phó cho qua.

Giỏi lắm lão Tam.

Nói thì nói như vậy, nhưng sắc mặt Trương Trường Hành cũng không dễ coi, hắn tức giận đi tới, hung hăng trừng mắt nhìn Trương Trường Ngôn, Trương Tam sợ tới mức rụt cổ lại.

Cũng may trước khi đến hắn và lão Đại đã đoán được Trương Tam cùng Dung Chiêu hợp tác, cho nên cũng không phải là không có chuẩn bị. Trương Trường Hành nhìn Dung Chiêu, mặt không chút thay đổi: "Dung thế tử, ngươi dụ dỗ lão Tam hợp tác làm ăn cái gì? Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, lão Tam nói mấy tháng nay hắn sống rất khổ sở."
 
Chương 171


Dung Chiêu nhướng mày, nở nụ cười: "Trương Nhị công tử, không thể nói như vậy, cái gì gọi là dụ dỗ Tam công tử cùng ta làm ăn chứ? Là ta và Tam công tử có chút giao tình, hắn cầu xin góp vốn, ta mới miễn cưỡng đáp ứng hắn."

Trương Trường Hành muốn trào phúng, lại nghe Dung Chiêu nhàn nhạt bổ sung: "Nếu không Phúc Lộc Trang làm ăn tốt như vậy, làm sao có thể để cho Tam công tử chiếm bốn phần lợi nhuận?"

Trào phúng trong miệng Trương Trường Hành nháy mắt nghẹn lại, đồng tử hắn chấn động, không thể tin nổi cất cao giọng: "Cái gì? Phúc Lộc Trang?! Lão Tam là một cổ đông khác của Phúc Lộc Trang?"

Trương gia và Du thân vương quan hệ rất tốt, tứ đại thân vương đều biết sau lưng Phúc Lộc Trang còn có một người rất có tầm nhìn xa, sớm đã đầu tư vào Phúc Lộc Trang, chỉ là bọn họ không biết là ai.

Cũng bởi vậy người Trương gia cũng biết còn có một cổ đông.

Hiện tại Trương Nhị lại phát hiện...

Thì ra cổ đông thần bí kia chính là Tam công tử Trương gia?

Trương Trường Ngôn nghe đến đó, nhất thời sắp khóc.

Thân phận của hắn rốt cục có thể vạch trần.

Trương Trường Ngôn mạnh mẽ gật đầu, nhìn về phía Trương Trường Hành nói lớn: "Đúng vậy nhị ca, Trương Trường Ngôn ta chính là vị cổ đông thần bí còn lại của Phúc Lộc Trang, là người đầu tiên hợp tác làm ăn với Dung Chiêu, cũng là "nhà đầu tư" cực kỳ có tầm nhìn xa kia!"

Nói xong, hắn theo bản năng giương cằm.

Trương Trường Hành nghe vậy, thu lại vẻ khiếp sợ, quát hắn một tiếng, mặt không chút thay đổi mở miệng: "Vậy thì sao? Ngươi còn không biết tình huống nhà chúng ta sao?"

Nghĩ đến lão cha, Trương Tam ôm đầu rụt cổ.

Phụ thân quả thật có thể đánh gãy chân hắn, tuy nói Phúc Lộc Trang có lợi nhuận, nhưng Trương thừa tướng một lòng một dạ muốn đối phó An Khánh Vương phủ, đoán chừng sinh ý lớn hơn nữa cũng sẽ không làm Trương thừa tướng động tâm.

Hơn nữa, hắn còn từng làm gián điệp, vụng trộm bảo vệ Phúc Lộc Trang...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-171.html.]

Những thứ này nếu bị Trương thừa tướng biết, khẳng định sẽ đánh hắn thừa sống thiếu chết.

Ánh mắt Trương Tam mang theo cầu khẩn: "Nhị ca, huynh đừng nói cho phụ thân."

Trương Nhị không để ý tới hắn, chỉ nhìn Dung Chiêu, hít sâu một hơi: "Cho dù là Phúc Lộc Trang, Trương gia chúng ta cũng không thể hợp tác với Dung gia, thế tử vẫn nên rút lại cổ phần, trả lại số tiền đầu tư của lão Tam đi."

Trương Tam muốn lên tiếng.

Trương Trường Hành hung hăng trừng hắn một cái, quát: "Ngươi câm miệng cho ta!"

Dung Chiêu thấy vậy không tức giận, chỉ thản nhiên nói: "Ồ? Thật sự muốn rút cổ phần sao?"

Trương Trường Ngôn lắc đầu.

Trương Trường Hành giữ chặt hắn, ngữ khí kiên định: "Đúng."

Dung Chiêu cười khẽ: "Dung Chiêu ta không phải người làm khó huynh đệ, lúc trước là Phúc Lộc Trang đã xây xong, rõ ràng kiếm được bộn tiền Trương Tam công tử mới đến tìm ta muốn nhập cổ phần, Dung Chiêu cũng nể tình huynh đệ mà đồng ý hắn, thậm chí chia cho hắn bốn mươi phần trăm cổ phần..."

Trương Trường Hành không rõ Dung Chiêu vì sao nói những lời này, nhíu mày.

Trương Trường Ngôn còn đang điên cuồng lắc đầu, tràn ngập kháng cự không muốn rút cổ phần.

Chịu khổ lâu như vậy, hắn làm sao có thể rút lui bây giờ?

Dung Chiêu lại nói tiếp: "Cho nên Tam công tử muốn trả lại cổ phần bất cứ lúc nào cũng có thể, Tam công tử nhập cổ phần hai vạn lượng, chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần, hoa hồng tháng trước và tháng này tổng cộng tám ngàn năm trăm sáu mươi bảy lượng, vừa rồi đã đưa cho Tam công tử, ta lại trả cho Tam công tử một vạn một ngàn..."

Lời còn chưa dứt, Trương Trường Hành cất cao giọng, không thể tin: "Không đến hai tháng đã chia gần vạn lượng?!"

Hắn không nghe thấy Trương Trường Ngôn được chia bao nhiêu tiền, sau khi đi vào, bởi vì tức giận nên cũng không đi xem.

Lúc này nghe Dung Chiêu nói, hắn khiếp sợ nhìn mâm bạc Trương Trường Ngôn đang ôm trong ngực, từng thỏi bạc trên đó vô cùng chói mắt, không ngừng thu hút sự chú ý của mọi người.
 
Chương 172


Trương Trường Hành sợ ngây người.

Mới hai tháng đã có nhiều tiền như vậy, nếu lấy hoa hồng thêm một thời gian nữa, đừng nói hai vạn lượng, cho dù là năm vạn lượng, mười vạn lượng... cũng có khả năng.

Trương Trường Hành cũng không biết hai tháng này là nhiều nhất, nhưng cho dù biết cũng sẽ không để ý.

Hai tháng này nhiều nhất, tháng sau cũng sẽ không ít, không đến hai tháng hồi vốn gần một nửa, lợi nhuận khổng lồ như vậy ai thấy mà không đỏ mắt?

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên liền trầm mặc.

Dung Chiêu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, ý bảo Trương Trường Hành ngồi xuống trước "Nhị công tử trước tiên ngồi xuống đã, nếu trả cổ phần, chúng ta tính xem rốt cuộc trả bao nhiêu, chỉ cần Tam công tử trả lại giấy nợ cho ta, cổ phần có thể trả lại bất cứ lúc nào."

Trương Trường Ngôn vội la lớn: "Không trả! Ta tuyệt đối không trả!"

Dung Chiêu vẻ mặt thản nhiên: "Ý định của ta là mang ngươi phát tài, chẳng qua người Trương gia các ngươi luôn nhớ thương thù cũ, ta đây cũng không còn gì để nói, ta trả lại ngươi một vạn một ngàn bốn trăm hai mươi ba lượng, chúng ta sòng phẳng."

Trương Trường Ngôn mặc kệ.

Trương Trường Hành cũng theo bản năng nói: "Không được, tám ngàn lượng này là tiền chia hoa hồng, lão Tam trong khoảng thời gian này chịu khổ, vì sao phải tính luôn tiền này?"

Dung Chiêu nở nụ cười châm chọc: "Nhị công tử, món nợ này của ngươi cũng biết tính quá nhỉ, không đến hai tháng đã muốn lấy không hơn tám ngàn lượng, đúng là người si nói mộng! Tiền hoa hồng có thể không trả, vậy ngươi có nghe nói tiền đầu tư có thể trả lại hay chưa?"

Trương Trường Hành bị nghẹn.

Dung Chiêu cười lạnh: "Thắng thì của ngươi, thua thì của ta, sổ sách không có tính như vậy, ta hảo tâm mang Trương gia ngươi kiếm tiền, ngươi lại không biết tốt xấu như thế, không cần nhiều lời nữa."

Cô giơ tay lên, giận dữ lớn tiếng nói: "Người đâu, đưa thêm một vạn hai ngàn lượng lại đây, sau này Phúc Lộc Trang cùng với chi nhánh của Phúc Lộc Trang không dính dáng chi đến Trương gia!" Trương Trường Ngôn hốt hoảng: "Chờ đã, ta không rút cổ phần!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-172.html.]

Ngay cả Trương Trường Hành cũng theo bản năng nói: "Chờ một chút.

Trương Trường Ngôn nhìn ca ca, rốt cục nhịn không được rống to: "Nhị ca, huynh mặc kệ ta! Huynh có phải ngốc hay không, chuyện tốt mưa bạc trên trời huynh cũng từ chối, Dung đệ và ta quan hệ tốt, chịu mang theo ta, tại sao huynh lại phá hỏng chuyện tốt của ta, chuyện này không liên quan đến huynh, huynh đừng nhúng tay vào."

Bị lão Tam mắng là kẻ ngốc, Trương Nhị không tức giận, hắn lúc này lòng tràn đầy rối rắm.

Nếu tiền hoa hồng không kinh người như vậy, chỉ là một con số bình thường thì hắn khẳng định không cho phép Trương gia có liên quan đến Dung gia, vì để phụ thân không tức giận mà bắt ép Trương Tam rút cổ phần.

Nhưng đây là lợi nhuận khổng lồ một tháng gần năm ngàn lượng a!

Thời buổi này không tham ô không nhận hối lộ, buôn bán bình thường, một tháng kiếm năm ngàn lượng, quả thực là người si nói mộng.

Càng đừng nói là ý tứ trong lời nói vừa rồi của Dung Chiêu...

Hắn tuy rằng đang rối rắm, nhưng cũng rõ ràng nghe được Dung Chiêu nói "chi nhánh Phúc Lộc Trang".

Đây có phải nghĩa là Phúc Lộc Trang sẽ giống như Phúc Lộc Hiên, cũng mở thêm cửa hàng ở nơi khác, sau đó kiếm được càng nhiều tiền, vậy tiền hoa hồng có phải cũng sẽ càng nhiều hay không?

Hai vạn lượng đầu tư có phải rất có thể không đến nửa năm liền hồi vốn, sau này tháng nào cũng có lợi nhuận kếch sù?

Nghĩ tới đây, hắn không còn trách Trương Tam nữa, ngay cả Trương Nhị cũng kích động đến đỏ mắt!

Mưa bạc, đây thật sự là mưa bạc.

Trương Tam cũng kích động nhìn về phía Dung Chiêu, ánh mắt sáng ngời: "Phúc Lộc Trang còn xây dựng thêm sao? Mở rộng như thế nào? Phúc Lộc Trang hiện tại đã rất lớn rồi!"

Dung Chiêu nghe vậy, vân đạm phong khinh trả lời: "Mấy ngày gần đây luôn có khách nhân bởi vì không đặt được ngày mong muốn mà bất mãn, còn có một số thương nhân tay cầm bạc trắng tìm đến, bởi vì không có lịch trống chỉ có thể từ chối bọn họ."
 
Chương 173


"Ta liền nghĩ có thể xây thêm một Phúc Lộc Trang ở kinh thành, rượu và thức ăn cũng giống bên này, nhưng phong cách cảnh trí thì hoàn toàn bất đồng, không chỉ có thể tổ chức càng nhiều yến tiệc, mà khách nhân cũng có thể chọn lựa cảnh trí, các tân khách cũng có thêm ý tưởng mới đãi tiệc."

Hai mắt Trương Trường Ngôn sáng lên.

Dung Chiêu bổ sung thêm một câu: "Còn có các quý tộc ở phủ thành khác hỏi ta, ta nghĩ nếu chỉ nhánh Phúc Lộc Trang ở kinh thành làm ăn thuận lợi, tương lai cũng có thể giống như Phúc Lộc Hiên, mở rộng ra khắp triều Đại Nhạn. Phúc Lộc Hiên đã có danh tiếng, Phúc Lộc Trang nếu mở thêm sẽ cực kỳ thuận lợi."

Trương Trường Ngôn nhất thời hưng phấn, Trương Trường Hành lúc này hiếm khi cùng tần số với lão Tam, trong đầu hiện lên nội dung giống nhau...

Thật nhiều tiền, thật nhiều tiền, thật nhiều thật nhiều tiền!

Một Phúc Lộc Trang đã như thế, vậy tương lai nhiều Phúc Lộc Trang thì sao?

Trương Tam cảm thấy bốn mươi phần trăm cổ phần của mình thật sự rất đáng giá, chỉ với hai vạn lượng phí tổn, nếu dựa theo dự tính của Dung Chiêu, tương lai mỗi tháng có lẽ đều kiếm được hai vạn lượng.

Dung Chiêu lúc này nhìn bọn họ, nhíu mày: "Cho nên rốt cuộc có rút hay không, Trương Tam, ngươi có mang theo giấy nợ không?"

"Không rút." Trương Tam ôm bạc, ngữ khí kiên định: "Tuyệt đối không rút!"

Dung Chiêu lại nhìn về phía Trương Trường Hành, bày ra thái độ không kiên nhẫn: "Nhị công tử thì sao? Lời của Tam công tử rốt cuộc có tác dụng không? Nếu Trương gia không đồng ý, ta hiện tại trả lại cho ngươi, ta cũng không muốn trong thời gian ngắn lại có người tới tìm ta trả lại cổ phần, rất phiền toái."

Đôi khi đầu tư là như vậy, dự án tốt phải "ngạo mạn".

Ngươi càng đuổi theo người khác muốn đầu tư, người khác càng không muốn đầu tư, cảm thấy có gian trá, nhưng nếu ngươi tỏ vẻ ngạo mạn, vui mừng vì bọn họ rút lui, bọn họ ngược lại sẽ không muốn rút lui, thậm chí còn chạy theo đầu tư.

Huống hồ đây thực sự là làm ăn có lợi nhuận. Trương Trường Hành đã không còn nói được lời từ chối.

Nhưng...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-173.html.]

Việc làm ăn này rốt cuộc là của lão Tam...

Việc làm ăn này nếu là của hắn, hắn cũng sẽ giống như lão Tam, kiên quyết không rút cổ phần.

Nhưng đây là việc làm ăn của lão Tam, hắn có cần phải vì lão Tam mà giấu diếm không? Nếu bị phụ thân phát hiện... Hắn không có lợi ích gì còn bị mắng.

Phụ thân và Dung gia thù oán quá sâu, là tình nguyện tự mình tổn hại tám trăm cũng muốn hại một ngàn người Dung gia. Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên có thể đả động bất luận kẻ nào, nhưng tuyệt đối sẽ không đả động được phụ thân.

Trương Trường Ngôn sốt ruột: "Nhị ca, đệ phát tài sao có thể quên huynh được? Nếu huynh chịu giấu giúp đệ, mỗi tháng chia hoa hồng đệ đều sẽ chia cho huynh một ít, nhị ca!"

Nói đến phần sau, ngữ khí đã mang theo cầu khẩn.

Trương Nhị càng rối rắm.

Dung Chiêu lại càng không kiên nhẫn, đứng lên hỏi: "Các ngươi rốt cuộc chọn xong chưa? Nếu không phải mở chi nhánh thiếu chút đầu tư, ta mới lười chờ ngươi lựa chọn, Phúc Lộc Trang làm ăn tốt như vậy, Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết đều muốn đầu tư, ngươi rút lui thì ta lôi kéo hai bọn hắn nhập cổ phần, đều như nhau."

"Không được!" Trương Trường Ngôn cùng Trương Trường Hành đồng thanh nói.

Đối với Trương Trường Ngôn mà nói, Phúc Lộc Trang này đã là sản nghiệp của hắn, làm sao có thể để Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn chen chân?

Hắn còn chờ về sau có thể mang đi khoe khoang, rửa sạch ấn tượng hoàn khố của bản thân.

Mà đối với Trương Trường Hành mà nói, hắn động tâm.

Nếu còn thiếu đầu tư, lôi kéo ai cũng được, vì sao không thể là hắn?

Tứ đại thân vương đều nguyện ý đầu tư Phúc Lộc Hiên, hắn vì sao không thể đầu tư vào Phúc Lộc Trang?

Phúc Lộc Trang rõ ràng là sản nghiệp có danh có lợi, Trương thừa tướng quản nhi tử rất nghiêm, hơn nữa lão lại là tâm phúc của hoàng đế, cũng không chịu nhận hối lộ, Trương gia không có tiền bằng tứ đại thân công tử khác trong kinh.
 
Chương 174


Nếu sản nghiệp danh lợi song thu này cũng là của hắn...

Trương Nhị tim đập như lôi, ý niệm này ở trong đầu hắn điên cuồng kêu gào, hắn nghe được giọng bản thân rất nhẹ nhàng, lại vô cùng kiên định nói: "Nếu mở chi nhánh còn thiếu tiền thì ta sẽ nhập cổ phần, ngươi thấy thế nào?"

Trương Trường Ngôn: "...!!"

Khóe miệng Dung Chiêu khẽ nhếch, vẻ mặt kinh ngạc: "Cái gì? Ngươi muốn góp vốn?"

Trương Trường Hành đã nói ra, vẻ mặt liền kiên định trước nay chưa từng có, hắn gật gật đầu, nhìn Dung Chiêu: "Đối với ngươi mà nói, Bùi Thừa Quyết Bùi Quan Sơn cùng chúng ta không có gì khác nhau. Ngươi cùng lão Tam quan hệ tốt, lão Tam không rút cổ phần, ta bỏ thêm tiền chiếm chút cổ phần, thế nào?"

Dung Chiêu tựa hồ có chút d.a.o động.

Trương Trường Hành càng kích động, giọng nói ngày càng lớn: "Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn đấu đá lẫn nhau, bọn họ nếu hợp tác chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề, hơn nữa tứ đại thân vương đã xuất ra bốn vạn lượng, không còn bao nhiêu tiền có thể lấy ra. Ta và lão Tam là huynh đệ, chúng ta hợp tác càng thêm ăn ý, cũng có thể giúp đỡ giấu diếm phụ thân ta."

Dung Chiêu chậm rãi ngồi xuống, tựa hồ động tâm.

Trương Trường Hành vui vẻ, bổ sung: "Phụ thân ta còn ghi nhớ thù cũ, có lẽ sẽ ra tay với Phúc Lộc Trang, ta và lão Tam có thể hỗ trợ trông chừng, chẳng lẽ không tốt hơn Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn?"

Dung Chiêu hoàn toàn động tâm, gật đầu: "Vậy được, ngươi chuẩn bị nhập bao nhiêu cổ phần?"

Trương Trường Hành mừng rỡ, hắn cố gắng ngăn chặn kích động, tầm mắt đảo một vòng mâm bạc hơn tám ngàn lượng, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Ta ra một vạn lượng."

Dung Chiêu nghe vậy, gật đầu lại lắc đầu: "Ngươi ra một vạn năm ngàn lượng, chiếm mười phần trăm cổ phần."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-174.html.]

Trương Trường Hành ngẩn ra, vẻ mặt nhất thời khó coi, nóng nảy truy hỏi: "Làm sao có thể? Lão Tam bỏ ra hai vạn lượng chiếm bốn mươi phần trăm, vì sao ta bỏ một vạn năm ngàn lượng mới chỉ chiếm được mười phần trăm?!"

Hắn cho rằng Dung Chiêu cố ý gạt hắn: mặt đen như mực. Dung Chiêu khoát tay áo, thờ ơ nói: "Không phải, Tam công tử chiếm cổ phần của Phúc Lộc Trang, còn thứ ta nói là bao gồm cổ phần của Phúc Lộc Trang sắp mở. Nói cách khác, chi nhánh khai trương, bất kể là cửa hàng cũ hay là chi nhánh mới, ngươi đều có mười phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang, Tam công tử là bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang này."

"Nói cách khác, đến lúc đó mười phần trăm hoa hồng của ngươi ít nhất có một nửa của Tam công tử, dù sao... Phúc Lộc Trang sắp xây dựng, địa bàn lớn hơn bên này."

Lời này của Dung Chiêu không khó lý giải, Trương Tam chỉ có cổ phần của Phúc Lộc Trang hiện tại, Trương Nhị lại có cổ phần của Phúc Lộc Trang hiện tại và tương lai.

Cho nên cổ phần của Trương Nhị sẽ rất ít, nhưng tỷ lệ là rất cao.

Trương Nhị ngẩn ra, cái hiểu cái không, trong đầu cố gắng suy tư.

Lúc này đến phiên Trương Tam mặc kệ, hắn nóng nảy: "Có ý gì? Ta làm sao lại không có toàn bộ cổ phần của Phúc Lộc Trang? Tại sao ta chỉ có bên này?"

Dung Chiêu nhìn hắn mỉm cười: "Trương Tam, ngươi vốn cũng chỉ có cổ phần của Phúc Lộc Trang này thôi, thế nào? Ngươi còn muốn lấy không cổ phần của chi nhánh Phúc Lộc Trang khác sao?"

Cô vươn tay, từ trong túi lấy ra giấy nợ lúc trước, vẫy vẫy, chỉ cho hắn xem: "Chính ngươi xem, lúc trước chúng ta đã nói nếu sau này Phúc Lộc Trang mở rộng, vẫn dựa theo tỷ lệ ngân lượng mà phân chia."

Trương Trường Ngôn mờ mịt nhìn sang, trên đó quả thật có hàng chữ kia, hắn cũng nhớ rõ ràng.

Chỉ là...

Sao hắn lại không liên quan đến chi nhánh Phúc Lộc Trang khác chứ?

Vẻ mặt Dung Chiêu lạnh nhạt, có chút ghét bỏ liếc hắn một cái,"Tam công tử, ta mang ngươi phát tài, nhưng ngươi cũng không nên khinh người quá đáng, ngươi ra hai vạn lượng, chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang này, Phúc Lộc Trang mở chi nhánh, ngươi cũng không có tiền, dựa vào cái gì lấy cổ phần của chi nhánh mới?"
 
Chương 175


Lời này có lý...

Trương Trường Ngôn mỗi tháng đều lấy cổ phần của Phúc Lộc Trang, Dung Chiêu dùng tiền của cô và người khác mở Phúc Lộc Trang thứ hai, hắn dựa vào đâu đòi chia tiền?

Thật là không nói đạo lý.

Trương Tam hiểu, nhưng Trương Tam không thể chấp nhận.

Hắn nóng nảy: "Chỉ là bốn mươi phần trăm cổ phần của một Phúc Lộc Trang, nói cách khác, chi nhánh Phúc Lộc Trang mới xây không liên quan gì đến ta, tương lai cho dù Phúc Lộc Trang mở khắp triều Đại Nhạn cũng không liên quan đến ta?"

Dung Chiêu cười an ủi hắn: "Tam công tử, không sao cả, chỉ là không liên quan đến chi nhánh Phúc Lộc Trang khác, tiền lời của Phúc Lộc Trang hiện tại mỗi tháng vẫn đưa cho ngươi bốn mươi phần trăm, tiền ngươi được chia cũng không ít."

Trương Trường Ngôn: Có sao, rất có sao!

Có được cổ phần của một Phúc Lộc Trang và có được cổ phần của toàn bộ Phúc Lộc Trang khác nhau rất lớn, chẳng lẽ hắn đi ra ngoài phải nói... ta chỉ là ông chủ của một tòa Phúc Lộc Trang thôi?

Trương Tam không chỉ muốn lợi, còn muốn danh.

Hắn không cho phép mình không phải là một trong những ông chủ của Phúc Lộc Trang!

Nhưng lời Dung Chiêu nói cũng đúng, hắn không bỏ tiền ra xây chi nhánh Phúc Lộc Trang khác, dựa vào cái gì lấy cổ phần?

Trương Trường Ngôn cắn răng: "Vậy nếu như ta muốn lấy bốn mươi phần trăm cổ phần của toàn bộ Phúc Lộc Trang, có phải phải bỏ hai vạn lượng nữa hay không?"

Dung Chiêu giơ ngón tay mảnh khảnh như hành lá của mình lên, lắc lắc, đồng thời giọng nói mang theo ý cười: "Không phải, muốn bốn mươi phần trăm phải thêm ba vạn lượng."

Trương Trường Ngôn: "II"

Ba vạn lượng, vậy mà còn muốn ba vạn lượng!

Trương Trường Hành lập tức lên tiếng: "Vì sao là ba vạn lượng? Hơn nữa vì sao một vạn năm ngàn lượng lại chỉ có mười phần trăm? Cho dù có xây thêm chi nhánh Phúc Lộc Trang nữa, dựa theo cách tính hai vạn lượng được bốn mươi phần trăm cổ phần, thì hai chi nhánh là hai mươi phần trăm, một vạn lượng nên được mười phầm trăm mới đúng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-175.html.]

Vừa rồi Dung Chiêu nói một vạn năm ngàn lượng chỉ có mười phần trăm, hắn liền cảm thấy không ổn, cổ phần này sao lại tính như vậy?

Dung Chiêu bưng chén trà lên bình tĩnh uống một hớp: "Lúc trước cho Tam công tử hai vạn lượng bốn mươi phần trăm là do Phúc Lộc Trang chỉ có một chi nhánh, quy mô Phúc Lộc Trang còn chưa hoàn toàn lớn mạnh, cho nên có thể chiếm nhiều hơn một chút. Hiện tại Phúc Lộc Trang có sức ảnh hưởng, giá cả của Phúc Lộc Trang cũng tăng theo, cổ phần tự nhiên cũng phải tăng theo."

Hai người: "..."

Dung Chiêu chậm rãi nói: "Đây cũng là nguyên nhân chi nhánh Phúc Lộc Trang chưa mở, nếu mở chi nhánh, việc làm ăn càng ngày càng tốt, chỉ nhìn lợi nhuận thôi, các ngươi cảm thấy ba vạn lượng có thể mua được hai mươi phần trăm cổ phần sao?"

Hai người: "..."

Bọn họ đồng loạt nhìn về phía tám ngàn lượng, trong thời gian ngắn như vậy, bốn mươi phần trăm đã được chia tám ngàn lượng, nếu có thêm chi nhánh, bốn mươi phần trăm chỉ sợ phải tới một vạn sáu ngàn lượng!

Không đáng sao?

Vô cùng xứng đáng!

Đổi góc độ khác, đầu tư năm vạn lượng, lợi nhuận của hai chi nhánh Phúc Lộc Trang hơn nửa năm chỉ sợ rất nhanh sẽ hồi được vốn, sau đó mỗi tháng thu nhập ước chừng vạn lượng, làm giàu không khó a.

Nếu những thương nhân muốn đặt tiệc kia nghe nói bọn họ mở thêm chi nhánh Phúc Lộc Trang, vậy mưa bạc càng rơi mãnh liệt.

Năm vạn lượng bốn mươi phần trăm, thật sự không thiệt thòi.

Phải biết tứ đại thân vương xuất ra bốn vạn lượng cũng chỉ mua được chưa đến hai mươi phần trăm cổ phần Phúc Lộc Hiên.

Không thiệt thòi, tuyệt đối không thiệt thòi.

Nhưng mà...

Trương Tam muốn khóc: "Ta làm gì còn ba vạn lượng?!"

Hắn muốn bốn mươi phần trăm cổ phần, nhưng làm sao gom được ba vạn lượng? Hai vạn lượng thiếu chút nữa đã muốn mạng hắn!

Dung Chiêu nhìn bọn họ chớp chớp mắt, chân thành đề nghị: "Nếu không hai vì hai vị liên doanh tam công tử đã đầu tư hai vạn lượng . các ngươi gom thêm ba vạn lượng liền có thể lấy được bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang, tiền không đủ cũng không sao, tiền hoa hồng mỗi tháng của Phúc Lộc Trang đều sẽ theo lệ đưa cho Tam công tử, từ từ mà gom."
 
Chương 176


Dừng một chút, Dung Chiêu bổ sung: "Chẳng qua khi đó nếu có người khác muốn nhập cổ phần Phúc Lộc Trang, chỉ sợ sẽ không thể giữ cổ phần cho hai vị, cho dù giữ lại một ít cũng phải tăng giá."

"Vì sao còn phải tăng giá?" Trương Tam sụp đổ.

Dung Chiêu: "Bởi vì Phúc Lộc Trang càng ngày càng tốt, càng ngày càng có nhiều người ý thức được Phúc Lộc Trang có thể kiếm tiền, Phúc Lộc Trang của chúng ta sẽ càng đáng giá, Tam công tử chớ nóng nảy, dù sao ngươi cũng có bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang hiện tại."

Trương Tam làm sao có thể không nóng nảy?

Trương Nhị không có cổ phần lại càng nóng nảy, hắn cắn răng: "Chúng ta đầu tư!"

Trương Tam kinh ngạc nhìn hắn.

Trương Nhị hít sâu một hơi: "Người có tiền muốn tới nơi này tổ chức yến tiệc nhiều vô số, vụ làm ăn này tuyệt đối có lời, chúng ta lấy bốn mươi phần trăm cổ phần cũng không ít."

Trương Tam há miệng: "Nhưng... còn thiếu ba vạn lượng."

Hắn cũng muốn bốn mươi phần trăm cổ phần lắm chứ, nhưng hắn càng biết không có tiền là tư vị gì, hai vạn lượng đã giày vò hắn sắp chết, bây giờ lại thêm ba vạn?"

Cứu mạng.

Trương Nhị: "Gom thôi, hai huynh đệ Trương gia chúng ta còn sợ không gom nổi sao?"

Lúc này Dung Chiêu thở dài, đúng lúc mở miệng: "Quên đi, Tam công tử với ta là huynh đệ, Nhị công tử cũng tín nhiệm ta như thế, vậy cũng là huynh đệ của ta. Bốn mươi phần trăm cổ phần bốn vạn lượng, ta chịu chút thiệt thòi, các ngươi bù thêm hai vạn lượng là được."

Ánh mắt Trương Trường Ngôn sáng lên.

Trương Trường Hành càng kích động: "Thật sao?!"

Lập tức tiết kiệm được một vạn lượng.

Trương Trường Ngôn lúc trước hai vạn lượng mua bốn mươi phần trăm cổ phần đã là lời to, bây giờ cùng giá có thể mua cổ phần của toàn bộ Phúc Lộc Trang, Dung thế tử quả nhiên rất tốt với bọn họ.

Hai người bọn họ cũng không sợ sổ sách bọn họ vẫn biết tính. Bánh của Dung Chiêu, đúng là ăn xong còn có thể khen ngon.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-176.html.]

Dung Chiêu tươi cười sáng lạn, mắt phượng cong cong: "Là thật, ai bảo chúng ta là huynh đệ chứ? Dung Chiêu đối đãi với huynh đệ không tệ, sau này chiếu cố lẫn nhau là được."

Trương Nhị không ngừng gật đầu: "Đúng đúng, chúng ta là huynh đệ, cái gì mà thù cũ của hai nhà Trương Dung chứ, tất cả đều là chuyện quá khứ, chúng ta sớm nên vứt bỏ hiểm khích lúc trước, xóa bỏ hết thảy ân oán."

Điểm ấy Trương Tam đồng ý, gật đầu: "Đúng vậy, phụ thân là người lòng dạ hẹp hòi."

Dung Chiêu đồng ý gật đầu.

Trương Nhị hít sâu một hơi, mặt mày hớn hở: "Vậy Dung thế tử nhanh chóng chuẩn bị mở Phúc Lộc Trang thứ hai, còn chúng ta đi gom hai vạn lượng."

Ánh mắt hắn nhìn về phía Trương Trường Ngôn ôm bạc, chậm rãi mở miệng: "Không, là hơn một vạn một ngàn lượng."

Trương Trường Ngôn: "?2?"

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, nhìn Dung Chiêu lại nhìn nhị ca, lại nhìn tiền mình đang ôm.

Cho nên hắn rốt cuộc có tiền hay chưa?

Dường như nghĩ ra gì đó, Trương Tam không đồng ý: "Không được, đệ còn mượn tiền nặng lãi, phải trả cho bọn họ năm ngàn lượng, bằng không tiền lãi mỗi tháng cao cắt cổ."

Trương Nhị khoát tay: "Ta và đệ cùng trả, cổ phần là của chúng ta, nợ nần cũng là của chúng ta."

Hắn ngược lại không có suy nghĩ gạt tiền của đệ đệ, trên thực tế Trương Tam không có tiền bằng hắn, hai vạn lượng đầu tư kia Trương Tam đi mượn khắp nơi mới có được hơn một vạn tám ngàn lượng.

Mà Trương Nhị tốt hơn hắn rất nhiều.

Hiện nay bọn họ cùng xuất tiền, trên người Trương Tam có món nợ hơn một vạn lượng, vậy cũng là của hắn.

Trương Tam còn muốn nói gì nữa.

Trương Nhị nhấc hắn đứng lên, tay kia bưng mâm ngân lượng, may mà có ngân phiếu, nếu không hắn cũng không cầm nổi.

Trương Trường Hành: "Đi thôi, chúng ta trở về chuẩn bị tiền, để ta xem thi bên †a ruốt cuộc có thể có được bao nhiêu tiền. chúng †a tranh thủ gom được tiền, chi nhánh Phúc Lộc Trang mới có thể sớm khai trương."
 
Chương 177


Dung Chiêu mỉm cười phất tay, vẻ mặt chờ mong: "Trương huynh, ta chờ các ngươi tới đưa tiền nha!"

Bóng lưng hai người càng lúc càng xa.

Trương Trường Hành là niềm vui bất ngờ đập vào đầu, mà Trương Trường Ngôn lại mơ hồ chần chờ, vẻ mặt có chút phức tạp.

Trương Trường Ngôn: "Nhị ca, chúng ta thật sự phải thêm tiền sao?"

Trương Trường Hành: "Đương nhiên, việc làm ăn của Phúc Lộc Trang quả thật rất có lời."

Trương Trường Ngôn: "Nhưng cần rất nhiều tiền, gom tiền thật sự rất khó, lúc trước huynh cũng nghe thấy rồi, trong khoảng thời gian này đệ sống rất khổ sở."

Trương Trường Hành: "Ta nghe được, nhưng đệ cam lòng bỏ qua những chi nhánh khác của Phúc Lộc Trang sao?"

Trương Trường Ngôn: "Nhưng nghèo khổ lắm huynh ơi, đệ vất vả lắm mới vượt qua được, vất vả lắm mới có được tiền!"

Trương Trường Hành: "Tam đệ, hiện tại cuộc sống khổ một chút, chờ lấy mấy lần hoa hồng của Phúc Lộc Trang, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn, đệ nghĩ xem, sau này chia hoa hồng sẽ gấp đôi hiện tại."

Trương Trường Ngôn: "... Vậy quả thật rất nhiều."

Trương Trường Hành: "Những ngày khổ cực chỉ là tạm thời."

Trương Trường Ngôn: "... Nhị ca, cuộc sống khổ cực này của đệ đã mấy tháng rồi."

Rõ ràng là chuyện tốt, rõ ràng là mưa bạc.

Tại sao hắn lại nghèo như vậy?!

Trương Tam không hiểu.

Phúc Lộc Trang.

Dung Chiêu ngồi tại chỗ bưng chén trà lên chậm rãi uống một ngụm, sau đó ngón tay gõ lên tờ giấy nợ có ba chữ ký trên bàn, khóe miệng nhếch lên, tâm tình vốn không vui vẻ dường như tốt hơn rất nhiều.

Thạch Đầu nhìn thoáng qua, không hiểu vì sao sống lưng phát lạnh.

Tạ Hồng từ phía sau bình phong đi ra, lão có chút nghi hoặc: "Thế tử, vì sao nhất định phải lôi kéo người Trương gia làm ăn cùng chúng ta?"

Thanh âm Dung Chiêu mana theo ý cười nhàn nhạt: "Trương thừa tướng luôn muốn đối phó nhà chúng ta, lúc trước nếu không phải ta kịp thời ứng phó, An Khánh Vương phủ chúng ta đã bị tháo chiêu bài. Trương thừa tướng không có khả năng buông tha chúng ta, vậy thì đành phải cho hắn tan rã từ bên trong."

Cô muốn là phe cánh của tất cả quan to quý nhân, vậy thì không thể buông tha bất luận kẻ nào!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-177.html.]

Trương thừa tướng có thù truyền kiếp với nhà bọn họ, tuyệt đối sẽ không hợp tác với cô.

Không sao, lão còn có con trai.

Con trai có thể hố cha.

Tạ Hồng có chút không hiểu, rồi lại cái hiểu cái không.

Lúc này Dung Chiêu lẩm bẩm: "Nếu ta nhớ không lầm, nhà bọn họ còn có một lão đại?"

Tạ Hồng: "Đúng vậy, Trương đại thiếu Trương Trường Tri."

Dung Chiêu nở nụ cười.

Áp lực và không vui do Ngũ hoàng tử mang đến bởi vì tâm tình lúc này mà hòa hoãn không ít.

Tạ Hồng: "..."

Lão theo bản năng sờ sờ gáy, chẳng biết tại sao đột nhiên cảm thấy phía sau lành lạnh.

Trương phủ.

Trương Trường Tri hắt xì một cái thật to, hoàn toàn mất đi lễ nghĩa.

Cũng may lúc này chỉ có một mình hắn, ngoại trừ hạ nhân ra không ai chú ý tới.

Hắn đứng lên, ho nhẹ một tiếng: "Lão Nhị và lão Tam sao còn chưa về? Ta ra ngoài xem."

Nói xong sải bước đi ra ngoài.

Chẳng biết tại sao hắn vừa rồi có cảm giác bị ai đó nhắm vào, cực kỳ cổ quái.

Trương Nhị và Trương Tam ôm hy vọng cùng chờ mong,"tay trong tay" hào hứng về nhà xoay sở tiền bạc. Vừa về đến nhà liền thấy Trương Trường Tri đứng trong sân.

Bước chân hai người dừng lại.

Trương Trường Hành theo bản năng rụt cổ, hết sức chột dạ. này mới trở về? Sao rồi?"

Hắn lớn tuổi hơn hai người không ít, lại từ trước đến nay học theo Trương thừa tướng, cho nên thoạt nhìn đặc biệt nghiêm túc, dáng vẻ cực kỳ bảo thủ.

Trương Trường Ngôn không nghĩ tới đại ca hắn cũng biết việc này, nhất thời đau đầu, theo bản năng nhìn về phía nhị ca.

Trương Trường Hành nhanh chóng giữ chặt Trương Trường Ngôn, nhét hắn ở sau lưng, lúc này mới lộ ra nụ cười: "Giải quyết xong rồi, lão Tam không nghe lời, hợp tác với Dung Chiêu làm ăn gì đó, cũng may đệ đòi lại được tiền, cùng Dung Chiêu nhất đao lưỡng đoạn!"
 
Chương 178


Nói xong hắn còn đem tám ngàn lượng kia lấy ra cho Trương Trường Tri nhìn một chút.

Trương Trường Ngôn trừng to mắt.

Nhị ca đây không phải là nói dối sao?

Tiền kia rõ ràng là tiền chia hoa hồng, có phải tiền rút vốn đâu.

Trương Trường Tri lại hài lòng gật đầu: "Tốt lắm, phụ thân không thích Dung gia, mặc kệ là làm ăn gì, nhà chúng ta không thể học theo tứ đại thân vương hợp tác với Dung Chiêu, hai nhà Trương Dung là kẻ thù truyền kiếp."

Trương Tam nghe vậy thử dò xét một câu: "Không có khả năng hòa giải sao?"

Trương Trường Tri trừng mắt: "Không có khả năng, lời này đệ đừng để phụ thân nghe được, đánh c.h.ế.t đệ cũng không chừng."

Trương Tam: "..."

Trương Trường Hành gật đầu: "Nhất định nhất định, may mắn đệ ngăn cản lão Tam, mà lão Tam cũng nghe lời, từ chỗ Dung Chiêu lấy được tiền liền trở về, đại ca, chuyện này cũng đừng nói cho phụ thân."

Trương Trường Tri nhíu mày, theo tính cách của hắn mà nói, chuyện này nên báo cho phụ thân.

Giấu phụ thân thì ra thể thống gì?

Trương Trường Ngôn thấy vậy, trực tiếp đi tới ôm lấy Trương Trường Tri: "Đại ca! Van xin huynh!"

Trương Trường Tri nhíu mày càng chặt, ghét bỏ nói: "Buông ra."

"Không buông, trừ phi huynh đồng ý không nói cho phụ thân!" Trương Trường Ngôn không buông tay.

Chuyện này tuyệt đối không thể để cho Trương thừa tướng biết, nếu không hắn sẽ bị đánh chết, hơn nữa bọn họ nào phải lấy tiền về, rõ ràng là còn muốn đưa thêm tiền.

Vậy thì càng không thể nói cho Trương thừa tướng.

Từ sau khi làm "người nghèo", đi khắp nơi ăn chực uống chực, da mặt Trương Tam ngày càng dày, tuyệt nhiên không cảm thấy khóc lóc ăn vạ có vấn đề gì, Trương Trường Hành thấy vậy trợn mắt há mồm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-178.html.]

Trương Trường Tri đen mặt, giãy giụa.

Trương Trường Ngôn ôm chặt hơn, c.h.ế.t cũng không buông tay. Trương Trường Tri mặt hết đen lại xanh, hết xanh lại đen, một lúc lâu rốt cục nghiến răng nghiến lợi: "Ta, đồng, ý, đệ, buông, ra!"

Trương Trường Ngôn lập tức buông ra, vẻ mặt nhu thuận.

Trương Trường Tri chỉ cảm thấy không có mắt nhìn, vung ống tay áo sải bước rời đi.

Trương Trường Hành và Trương Trường Ngôn đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may lừa gạt được đại ca.

Nhìn thái độ của Trương Trường Tri liền biết chuyện này không thể nói cho hắn, càng không thể nói cho Trương thừa tướng, chỉ có thể lừa gạt, gạt được ngày nào hay ngày đó.

Lúc này tiếng bước chân vang lên, Trương Trường Tri vừa mới đi lại vòng trở về, xụ mặt: "Tiền đã lấy về, về sau đừng tụ tập với Dung Chiêu nữa. Chẳng qua chuyện phụ thân dặn dò vẫn phải làm, lão Tam, đệ nghĩ biện pháp để Dung Chiêu và Ngũ hoàng tử gặp mặt một lần, xem có thể tra ra nghi vấn hay không."

Trương Trường Ngôn không biết việc này, có chút mờ mịt mở to hai mắt: "Tại sao? Muốn nhìn ra vấn đề gì?"

Trương Trường Tri: "Muốn xem thử lúc Ngũ hoàng tử và Dung Chiêu ở cùng nhau, Ngũ hoàng tử có "mưu đồ bất chính" với Dung Chiêu hay không, đây chính là cơ hội để Trương gia chúng ta đánh bại An Khánh Vương phủ."

Nhắc tới cũng ngang ngược, rõ ràng là Ngũ hoàng tử thấy Dung Chiêu nổi lên "sắc ý", vậy mà lại là cơ hội đánh bại An Khánh Vương phủ.

Nhưng ai bảo người nọ là Ngũ hoàng tử chứ? Là tiểu nhi tử được hoàng đế sủng ái.

Lão Đại nói xong thì rời đi, để lại lão Nhị và lão Tam ngây người.

Trương Trường Ngôn sửng sốt một lúc, cuối cùng khiếp sợ thốt ra một câu: "Ngũ hoàng tử có mưu đồ quấy rối Dung Chiêu? Dung Chiêu là nam mà."

Trương Trường Hành đã sớm biết, ngược lại tỏ ra thấu hiểu: "Dung Chiêu quả thật xinh đẹp, mặt mày như nữ tử, mặc dù mọi người đều nói Ngũ hoàng tử yêu thích nữ sắc, nhưng kỳ thật Ngũ hoàng tử ham mê cái đẹp, chỉ cần tướng mạo xinh đẹp là được, không câu nệ nam nữ."

Trương Trường Ngôn: "Ú!I"

Hắn mở to hai mắt: "Nói đùa gì vậy? Hắn không phải là làm nhục Dung Chiêu sao?!" Sau khi tức giận, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, liếc mắt nhìn Trương Trường Hành một cái, hai người đều ở trong mắt đối phương nhìn thấy cùng một suy nghĩ.
 
Chương 179


Hai người cơ hồ đồng thanh nói: "Dung Chiêu không thể xảy ra chuyện!"

Bọn họ đang hợp tác với Dung Chiêu, không nói đến chỉ nhánh Phúc Lộc Trang mới, tiền vốn của Trương Tam còn chưa lấy lại được, Dung Chiêu không thể xảy ra chuyện, ít nhất trước mắt vẫn chưa thể.

Trương Trường Hành: "Phải nhắc nhở Dung Chiêu một chút."

Bản thân Trương Nhị, buổi chiều khi phụ thân đưa ra mưu kế hắn còn cảm thấy không có vấn đề gì, thậm chí còn rất tán thành.

Nhưng hiện tại Dung Chiêu là đối tác của hắn, là người có thể mang đến cho hắn danh lợi to lớn, hắn phải bảo vệ Dung Chiêu, không thể để cho hắn xảy ra chuyện.

Trương Trường Ngôn: "Cũng không biết phụ thân bị sao nữa, đều là chuyện cũ rích cả rồi, lúc trước tổ phụ xảy ra chuyện, lão An Khánh Vương cũng xảy ra chuyện, cả hai đều là người bị hại, vì sao phải đối chọi gay gắt như vậy?"

Trương Trường Hành gật đầu: "Còn không phải sao, phụ thân đấu đá với Dung Vĩ bao năm, bây giờ Dung Vĩ đã sớm lui mình ở ẩn, phụ thân vì sao vẫn nhắm vào Dung gia?"

Trương Trường Ngôn: "Có chút thù hận rõ ràng có thể buông xuống, phụ thân thật sự không cần phải nhắm vào Dung gia..."...

Hai người kề vai sát cánh trở về trong viện, bàn luận hai nhà Trương Dung có thể bắt tay giảng hòa, buông xuống cừu oán vân vân.

Vừa trở về, hai người lập tức viết thư cho Dung Chiêu...

[Dung thế tử, phụ thân nghe được ngươi cùng Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui, hoài nghi là Ngũ hoàng tử háo sắc, có hành vi không thỏa đáng, cho nên mưu đồ mượn ngươi công kích Ngũ hoàng tử. Để đạt được mục đích đối phó Dung gia và ngươi, còn muốn tìm cơ hội cho ngươi và Ngũ hoàng tử ngẫu nhiên gặp mặt, tiện lợi quan sát. ]

Một phong thư lưu loát, vạch trần mưu kế của Trương thừa tướng.

Thư là lão Nhị Trương Trường Hành viết.

Trương Trường Ngôn đưa phong thư đóng kín giao cho Ngọc Trúc: "Mau nghĩ biện pháp lén đưa cho Dung thế tử, nhanh lên."

Ngọc Trúc: "... Tuân lệnh."

Hắn nhìn phong "mật thư" này, đột nhiên cảm thấy Trương thừa tướng có chút đáng thương, mưu kế nhiều cỡ nào cũng không phòng được hai đứa con ruột cản trở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-179.html.]

Trước đây chỉ có Tam công tử nhà hắn là "nằm vùng", hôm nay lại mang theo Nhị công tử...

Ngọc Trúc cũng chỉ nghĩ trong đầu, nghĩ xong liền vội vàng đi đưa tin.

Mà trong phòng, Trương Trường Hành kinh ngạc nhìn lão Tam,"Không phải đệ nói đồ vật trong phòng đều bán hết rồi sao?"

Trương Trường Ngôn: "Đệ có ngốc đâu, gian phòng trống không chẳng phải là để cho mẫu thân và phụ thân lập tức phát hiện?"

Hắn cầm một bình hoa đưa cho Trương Trường Hành xem,"Đệ đem bán đồ thật rồi làm đồ giả để trong phòng, chỉ cần không cho nha hoàn và người hầu đụng vào, miễn cưỡng cũng có thể ứng phó."

Trương Trường Hành nương theo ánh nến nhìn kỹ, trong nháy mắt hiểu rõ... quả nhiên là làm ẩu làm tả.

Ánh nến tối như vậy cũng có thể nhìn ra thứ này cực kỳ thô kệch, tặng không cũng không ai cần.

Trương Trường Hành: "Sao đệ không đổi cái tốt hơn một chút? Cái này cũng quá kém rồi, rất dễ bị nhìn ra."

Trương Trường Ngôn mặt không chút thay đổi nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: "Huynh cho rằng đệ không muốn đổi cái tốt hơn sao?"

Trương Trường Hành: "..."

Đệ nghèo mà!

Người nghèo không chỉ có hai huynh đệ Trương gia, còn có đôi kinh thành song kiệt Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn.

Ngày thứ hai sau khi Trương Tam được chia hoa hồng, hai người Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn có hẹn gặp mặt.

Vừa mới gặp mặt, Bùi Thừa Quyết tươi cười thân thiết nói: "Bùi thế tử, lúc này cũng tới giờ cơm trưa rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chứ?"

Bùi Quan Sơn lập tức trong lòng nhảy dựng, trên mặt lại cực kỳ bình tĩnh: "A? Bùi nhị công tử đói bụng sao?"

Khóe miệng Bùi Thừa Quyết hơi khựng lại, lập tức duy trì nụ cười,"Ta không đói, chẳng qua là cảm thấy nên dùng bữa trưa, nếu Bùi thế tử đói bụng, ta có thể dùng bữa cùng thế tử."

Bùi Quan Sơn giật giật khóe miệng: "Ta cũng không đói."
 
Chương 180


Đùa gì vậy, cùng hắn ăn cơm? Đó không phải là bảo hắn trả tiền sao?

Lời này của hai người nhìn như quan tâm lẫn nhau, vừa thương lượng công việc vừa ăn trưa, lại ngoài sáng trong tối ám chỉ đối phương mời khách.

Nhưng Bùi Quan Sơn nghèo, Bùi Thừa Quyết cũng không có tiền.

Vì thế Bùi Thừa Quyết dứt khoát nói: "Vậy Bùi thế tử mời ta dùng bữa đi."

Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi: "Thế nào? Bùi nhị công tử không có tiền?"

Lời này cũng có chút trào phúng, nếu như vì mặt mũi, tất nhiên không có khả năng thừa nhận, dù sao bọn họ đều là thế gia công tử phong quang tế nguyệt.

Nhưng mà Bùi Thừa Quyết gật đầu: "Đúng vậy, ta không có tiền."

Bùi Quan Sơn: "..."

Hắn bị nghẹn một lúc lâu, rốt cục phun ra hai chữ: "Không mời."

Bùi Thừa Quyết tiếc nuối thở dài: "Vậy uống trà đi."

Hai người bọn họ lúc này đứng trước cửa trà lâu, so với ăn cơm, đương nhiên vẫn là uống trà rẻ hơn.

Bùi Quan Sơn không phản đối, hai người đi vào quán trà.

Thân là công tử vương phủ, là kinh thành song kiệt, hai người không nghèo đến mức ăn không nổi cơm, chỉ là tình hình trước mắt có hơi túng quấn, không muốn mời đối phương ăn mà thôi, có cảm giác bị người mình ghét chiếm tiện nghi.

Hai người ngồi xuống, tiểu nhị dâng trà lên, những người khác cũng bị đuổi ra ngoài, bọn họ lúc này mới nói chính sự.

Bùi Thừa Quyết: "Bùi thế tử, kế hoạch Đoàn Đoàn kia ngươi còn muốn gia nhập không?"

Bùi Quan Sơn cười lạnh: "Bùi Thừa Quyết, nơi này chỉ có hai người chúng ta, không nên làm bộ làm tịch, ăn ngay nói thật đi."

Hắn dừng một chút, thản nhiên nói: "Việc làm ăn mà Dung Chiêu đề xuất quả thật rất tốt, ta không thể từ bỏ, ngươi cũng không thể từ bỏ, chúng ta đừng thăm dò nhau nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-180.html.]

Hai người giao tiếp hơn hai mươi năm, lại là kẻ thù, tục ngữ nói người Quyết, Bùi Thừa Quyết cũng hiểu rõ Bùi Quan Sơn.

Lúc này không có người ngoài, quả thật không cần phải ngụy trang.

Thấy vậy, Bùi Thừa Quyết thu hồi nụ cười giả tạo trên mặt, nói trắng ra: "Được rồi, vậy thì thằng thắn, chuyện hôm qua ngươi hẳn là đã nghe qua?"

Bùi Quan Sơn gật đầu: "Dung Chiêu và Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui."

Bọn họ hôm nay gặp mặt chính là vì chuyện này, tuy rằng Dung Chiêu cùng Ngũ hoàng tử đều giấu diếm, nhưng Trương thừa tướng có thể hỏi thăm được, vương phủ bọn họ cũng có thể hỏi thăm được.

Ngón tay Bùi Thừa Quyết gảy chén trà, lẩm bẩm: "Hiện nay thế cục trong kinh phức tạp, các hoàng tử vừa có động tác, lập tức sẽ có người theo dõi, Dung Chiêu cùng Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui, chỉ sợ những người khác sẽ mượn hắn hành động."

Bùi Quan Sơn gật đầu, tiết lộ tin tức mình biết: "Trương thừa tướng đã rục rịch rồi."

Du thân vương và Trương thừa tướng là một phe, hơn nữa quan hệ hai người thân cận, cho nên Bùi Quan Sơn biết nhiều tin tức của Trương thừa tướng hơn Bùi Thừa Quyết.

Nghe vậy Bùi Thừa Quyết nhíu mày, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Nhị hoàng tử chỉ sợ cũng sẽ không làm ngơ."

Đây là trao đổi thông tin.

Bùi Quan Sơn cũng nhíu mày: "Cho nên giữa Ngũ hoàng tử và Dung Chiêu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bùi Thừa Quyết lắc đầu, hắn cũng không biết, chẳng qua hắn nói: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, người xui xẻo đều là Dung Chiêu."

Ý tứ trong lời này Bùi Quan Sơn hiểu, đều là người thông minh, làm sao có thể nghĩ mãi mà không rỡ?

Nếu là Ngũ hoàng tử mạo phạm Dung Chiêu, vậy chỉ sợ sẽ có người mượn Dung Chiêu đối phó Ngũ hoàng tử, cửa thành cháy lan tai bay vạ gió, người xui xẻo chính là Dung Chiêu.

Nếu Dung Chiêu làm sai, vậy hắn nhất định là xui xẻo.

Dù sao cũng là Dung Chiêu xui xẻo.

Bùi Thừa Quyết nhìn Bùi Quan Sơn, vẻ mặt nghiêm túc,"Dung Chiêu đã đem kế hoạch lớn Đoàn Đoàn nói cho chúng ta biết, nhưng ta và ngươi đều biết kế hoạch này rất khó, sợ rằng còn cần Dung Chiêu nghĩ ra chút
 
Chương 181


Bùi Quan Sơn nhìn lại hắn, khuôn mặt lạnh lùng kia mang theo thần sắc phức tạp,"Ta cũng không hy vọng Dung Chiêu gặp chuyện không may, hắn là một người có tài, nếu bị liên lụy, thật sự là đáng tiếc."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Cho nên cách tốt nhất là không thể để người khác tra ra giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, hoặc là Dung Chiêu và Ngũ hoàng tử vứt bỏ hiểm khích lúc trước."

Nói đến đây, Bùi Thừa Quyết ngược lại nghĩ đến một chuyện, hắn đột nhiên nói: "Sau khi họp triều xong, phụ thân ta cùng đám người Trương thừa tướng có thăm dò qua Ngũ hoàng tử, ngươi biết Ngũ hoàng tử trả lời như thế nào không?"

Bùi Quan Sơn kinh ngạc: "Trả lời như thế nào? Ngươi đừng thừa nước đục thả câu, mau nói thẳng."

Thái độ của Ngũ hoàng tử rất quan trọng, Dung Chiêu không nể mặt hắn, hắn có lẽ sẽ mất hứng đúng chứ?

Bùi Thừa Quyết vẻ mặt có chút cổ quái: "Ngũ hoàng tử nhắc tới Dung Chiêu liền tươi cười, cười rất chân thành, còn nói hắn và Dung thế tử quan hệ rất tốt, hắn rất thưởng thức Dung thế tử, nói người bên ngoài đừng suy đoán lung tung."

Trên thực tế, nguyên văn của Bùi Khâm là...

[Ta và A Chiêu quan hệ vô cùng tốt, ta cũng vô cùng tán thưởng A Chiêu, các ngươi chớ suy đoán lung tung, nếu hiểu lầm ta thì thôi, đừng hiểu lầm A Chiêu. ]

Tuy nói có thể là Ngũ hoàng tử muốn che giấu gì đó, nhưng trong lời nói thể hiện sự thân thiết quá mức.

Hơn nữa, nụ cười của hắn cũng rất thật.

Bùi Quan Sơn nhướng mày, kinh ngạc nói: "Thật sao?"

Bùi Thừa Quyết gật đầu.

Điều này làm cho hắn cũng rất ngạc nhiên.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Dung Chiêu và Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui, mà Bùi Khâm còn có thể cao hứng?

Hai người liếc nhau, đều nhìn thấy sự tò mò trong mắt đối phương.

Lúc này chính bọn họ cũng cực kỳ muốn biết Dung Chiêu và Ngũ hoàng tử đã xảy ra chuyện gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-181.html.]

Đúng lúc này đột nhiên có hạ nhân đẩy cửa ra vẻ mặt vội vàng : "Thế tử. Bùi nhị công tử..."

Bùi Quan Sơn nhướng mày: "Chuyện gì?"

Đại khái là một tin tức mọi người đều biết, cho nên hạ nhân cũng không né tránh Bùi Thừa Quyết, trực tiếp nói: "Vừa rồi trong cung truyền đến tin tức, Trịnh phi tức giận long nhan, bị giáng chức làm Trịnh Bảo Lâm, cấm túc tẩm cung."

"Cái gì?!" Hai người kinh hãi, cơ hồ đứng lên cùng lúc.

Sau đó lại nhìn nhau, vẻ mặt khiếp sợ.

Trịnh phi là ai?

Là sinh mẫu của Ngũ hoàng tử Bùi Khâm.

Trịnh phi lúc còn trẻ cực kỳ được sủng ái, một cung nữ nho nhỏ lại được Hoàng thượng một đường nâng lên vị trí "Trịnh phi", lúc Bùi Khâm sinh ra, cho dù là tiên thái tử cũng không dám tìm hắn gây phiền phức.

Trịnh phi bây giờ không được sủng ái như lúc còn trẻ, nhưng địa vị trong cung vẫn rất cao.

Đoạt đích ngoại trừ có liên quan đến phe phái, còn liên quan mật thiết đến hậu cung.

Ba vị hoàng tử ở thế chân vạc, hậu cung tam phi cũng là thế chân vạc, Trương hoàng hậu không có con, Quý phi, Thục phi, Trịnh phi địa vị liền rất cao.

Quý phi tuổi già mắc bệnh nặng, nghe nói bất cứ lúc nào cũng có thể qua đời, nhưng Nhị hoàng tử Bùi Tranh lại là trưởng tử, được quan viên tiền triều ủng hộ khá nhiều.

Thục phi không được sủng ái, nhưng gia thế vô cùng tốt, sinh ra trong thế gia đại tộc, Tam hoàng tử Bùi Ngọc rất được thế gia trong kinh ủng hộ.

Trịnh phi không có bối cảnh, lúc còn trẻ được sủng ái, hiện giờ cũng được Vĩnh Minh Đế chiếu cố, Bùi Khâm lại là tiểu nhi tử, Hoàng thượng vô cùng sủng ái hắn, cũng bởi vậy cho dù tuổi còn nhỏ cũng có thể cùng hai vị huynh trưởng tranh đoạt vị trí thái tử.

Đại khái là tăng thêm giảm bớt, ba vị hoàng tử thế lực ngang nhau, cho nên cạnh tranh rất hung, vị trí thái tử cũng cực kỳ căng thẳng.

Đối với Ngũ hoàng tử Bùi Khâm mà nói, Vĩnh Minh Đế sủng ái mẫu tử bọn họ là căn cơ.

Nhưng hiện tại Trịnh phi lại bị giáng vị, giam cầm trong tẩm cung.
 
Chương 182


Từ phi tử đến Bảo Lâm, từ bốn phi tần đứng đầu đến phi tần vị trí thấp nhất, đây là triệt đến cùng a.

Việc này không thể nghỉ ngờ là đả kích cực lớn đối với Ngũ hoàng tử, thậm chí có thể trực tiếp d.a.o động khả năng hắn tranh đoạt vị trí thái tử.

Ở thời điểm mấu chốt này...

Phản ứng đầu tiên của hai người chính là: Có liên quan đến Dung Chiêu không?

Nhưng rất nhanh lại phủ quyết, không có khả năng, nếu liên quan đến Dung Chiêu, cho dù có người tra ra được đầu đuôi chuyện ngày hôm đó thì cũng mượn tay Dung Chiêu để đối phó Bùi Khâm chứ không phải là Trịnh phi xui xẻo.

Hôm qua Dung Chiêu và Bùi Khâm gặp mặt, hôm nay Trịnh phi liền gặp chuyện không may, dường như tất cả đều là ngẫu nhiên...

Giọng Bùi Quan Sơn khàn khàn, nhẹ giọng nói: "Ngũ hoàng tử khó khăn rồi đây."

Bùi Thừa Quyết nửa ngày mới nói tiếp: "Đúng vậy, tình cảnh Ngũ hoàng tử không mấy khả quan, có điều Dung Chiêu vận khí rất tốt, hiện tại có lẽ không còn bị ai để mắt nữa."

Trịnh phi gặp chuyện không may, Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử đều sẽ có hành động, từ chỗ Trịnh phi bắt tay vào công kích Ngũ hoàng tử, hoàng triều chấn động, chút chuyện này của Dung Chiêu tựa hồ không còn quan trọng.

Bùi Quan Sơn hít sâu một hơi, nhìn về phía Bùi Thừa Quyết: "Các hoàng tử lại phải tranh đấu một thời gian rồi, Dung Chiêu tạm thời an toàn, kế hoạch Đoàn Đoàn của chúng ta cũng có thể nhanh chóng tiến hành."

Bùi Thừa Quyết lộ ra nụ cười, gật đầu đồng ý.

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ và Dung Chiêu hai mặt nhìn nhau.

Dung Chiêu nhướng mày: "Phụ thân, An Khánh Vương phủ chúng ta lợi hại như vậy sao?"

Hôm qua mới nói tìm chút phiền toái cho Bùi Khâm, hôm nay liền tìm một việc lớn, phiền toái này thật đúng là... tuyệt đối đủ để Ngũ hoàng tử ốc không mang nổi mình ốc, hơn nữa còn phân tán lực chú ý của hai vị hoàng tử khác. Dung Vĩ: "..."

An Khánh Vương cũng có chút mờ mịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-182.html.]

Ông không muốn động thủ với Trịnh phi, dù sao hậu cung của Vĩnh Minh Đế người bình thường có thể nhúng tay sao?

Cho nên, kế hoạch của Dung Vĩ là động thủ với phe phái của Ngũ hoàng tử, tin tức truyền ra đều là hạ thủ với thế lực của Ngũ hoàng tử.

Không nghĩ tới lại mạnh như vậy, hôm qua mới an bài, hôm nay trực tiếp đưa tay đến hậu cung.

Dung Vĩ lầm bẩm: "Mấy lão huynh đệ của ta... xem ra rất lợi hại."

Sau khi mờ mịt, ông lại đắc ý, hất cằm nhìn Dung Chiêu: "Thế nào? Cha con lợi hại không? Ngũ hoàng tử trong thời gian ngắn cũng sẽ không tìm con nữa, chúng ta có thời gian thở rồi."

Dung Chiêu giơ ngón tay cái lên: "Quả thật lợi hại."

Cô còn chưa nghĩ ra cách đối phó "nhãn lực" của Ngũ hoàng tử, cho nên còn cần thời gian, hôm nay xảy ra việc này cũng đủ cho cô thêm thời gian suy nghĩ.

Rất đúng lúc, kịp thời cứu mạng.

Còn thuận đường kiểm hãm lực chú ý của hai vị hoàng tử khác, quả thực không thể tốt hơn.

Dung Vĩ càng thêm đắc ý: "Ha ha ha, con có chút bản lĩnh buôn bán, nhưng gừng càng già càng cay, con vẫn phải dựa vào lão tử đây, về sau tôn kính ta một chút, nếu không ta sẽ không giúp con nữa."

Dung Chiêu bất đắc dĩ đưa chén trà cho An Khánh Vương: "Được được, phụ thân đại nhân, mời uống trà."

Dung Vĩ thấy bất hiếu nữ "bưng trà", cả người sướng như điên, tâm trạng cũng vui vẻ hơn, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng tựa hồ phẳng hơn một chút.

Mà Dung Chiêu lại lâm vào suy tư.

Không biết vì sao cô luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, dường như chuyện này có gì đó không thích hợp.

Thủ đoạn này cũng không giống thủ đoạn của các võ tướng....

Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng Dung Chiêu cũng không tiếp tục truy cứu.

Thời gian ít ỏi lấy được từ ba vị hoàng tử dùng để suy nghĩ biện pháp tiếp theo,"nhãn lực" của Ngũ hoàng tử khiến thanh đao treo trên đầu An
 
Chương 183


Kế hoạch của Dung Chiêu cũng cần phải thực hiện nhanh hơn, phải đẩy mạnh hành động.

Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên khai trương.

Lâm Phủ là một tòa phủ thành cách kinh thành gần nhất, khoái mã chỉ cần nửa ngày là có thể tới, ngồi xe ngựa cũng chỉ mất một ngày, có thể thấy được khoảng cách gần bao nhiêu.

Vào ngày thứ hai Phúc Lộc Hiên ở kinh thành khai trương, Lâm Phủ đã bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Gần kinh thành đúng là tốt, xu hướng thịnh hành gì đều có thể lan truyền nhanh chóng, Phúc Lộc Hiên đứng đầu kinh thành, ở Lâm Phủ đương nhiên cũng sẽ không kém.

Rất nhiều người có tiền đã ngồi xe ngựa đi kinh thành thưởng thức Phúc Lộc Hiên.

Chẳng qua bởi vì bọn họ tới chậm, rất nhiều người còn không đặt được bàn, cho dù là hội viên thẻ vàng cũng không phải ăn một bữa xong rồi về, còn phải ở lại kinh thành.

Cho nên một vài dân chúng bình thường nghe nhắc tới Phúc Lộc Hiên đều có thái độ không tốt.

"Cái gì? Rẻ nhất cũng phải hai lượng bạc một người? Còn cái gì hai mươi lượng, bốn mươi lượng, một trăm lượng?"

"Đắt như vậy, ai chịu đi ăn chứ!"

"Một bữa cơm mấy lượng bạc, người kinh thành đúng là có tiền."

Ta nghe nói có một trăm lẻ tám món ăn, ăn uống thoải mái, chỉ cần ngươi ăn được thì sẽ bổ sung món liên tục."

"Vậy chắc chắn là hai mươi lượng bạc với bốn mươi lượng bạc rồi, hai lượng bạc không thể nào một trăm lẻ tám món, chỉ sợ có vài món qua loa lấy lệ, đắt quá."

"Không thể nào? Đây là sản nghiệp của Ngũ Đại Vương đó, chuyện tứ đại thân vương và Phúc Lộc Hiên các ngươi cũng không phải chưa từng nghe qua. Bọn họ hẳn là sẽ không lừa chúng ta, hai lượng bạc có lẽ cũng ăn được một trăm lẻ tám món."

"Ta vẫn không tin, cũng chưa từng có ai ăn qua."

"Lâm Phủ chúng ta có công tử Trình gia hình như từng đi Phúc Lộc Hiên ở kinh thành, tại sao không nghe nói gì nhỉ, rốt cuộc là thật hay giả?" "Không nghe nói gì vậy khẳng định là giả."

"Không nghe nói gì là bởi vì người ta còn chưa trở về!"

"Nếu không chúng ta đi đến Phúc Lộc Hiên xem thử? Mặc dù còn che vải bố, nhưng có thể tìm người của Phúc Lộc Hiên hỏi một chút?"...

Có người bàn tán thì sẽ có nhiệt độ, sẽ có người chú ý tới Phúc Lộc Hiên.

Mà lúc này, giọng rao vô cùng quen thuộc vang lên...

"Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên tối mai khai trương rồi! Ông đi qua bà đi lại, ngàn vạn lần không nên bỏ qua."

"Nhìn một chút, nhìn một chút, tờ rơi quảng cáo khai trương Phúc Lộc Hiên."

"Quỳnh tương ngọc lộ tại cửu thiên, thiên thượng nhân gian Phúc Lộc Hiên!"

"Ngàn vàng không đổi được thiên tiên, hết thảy đều ở Phúc Lộc Hiên!"...

Một đám hài đồng phe phẩy tờ rơi quảng cáo phát khắp đường cái, cảnh tượng náo nhiệt quen thuộc lại tái hiện, Phúc Lộc Hiên ở kinh thành náo nhiệt phục chế đến Lâm Phủ.

Trong một chiếc xe ngựa khiêm tốn nhưng rộng rãi, các thân vương cười híp mắt.

Vinh thân vương: "Ha ha, xem ra Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên cũng có thể náo nhiệt."

Lộc thân vương: "Đương nhiên rồi, người từng ăn ở Phúc Lộc Hiên chúng ta không ai nói không ngon, hơn một trăm món ăn tùy ý chọn lựa, ai có thể không mê được?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-183.html.]

Du thân vương ngược lại bình tĩnh,"Cũng không chắc, lợi nhuận chủ yếu vẫn là lầu hai, lầu ba và lầu bốn, Lâm Phủ có nhiều người nguyện ý tiêu tiền như vậy hay không rất khó nói."

Hôm nay tứ đại thân vương chỉ đến ba người, bởi vì Ngũ hoàng tử mà hoàng triều chấn động, bọn họ cũng rất khó dành ra thời gian đi đến Lâm Phủ quan sát, Nhạc thân vương ủng hộ Ngũ hoàng tử lại càng không rảnh.

Dung Chiêu thấy vậy, cười cười: "Du vương thúc chớ lo lắng, Phúc Lộc Hiên ở kinh thành quy mô không lớn, mỗi ngày cũng không tiếp được nhiều khách, Lâm Phủ dân chúng đông đảo, một tòa Phúc Lộc Hiên là không đủ thỏa mãn nhu cầu."

Nơi này cũng không phải hiện đại, vừa tìm tiệc buffet là có thể tìm ra Đây là sinh ý độc nhất vô nhị, đừng nói ở Lâm Phủ, cho dù là thành trì hạ cấp hơn nữa cũng có thể sống sót, điểm này Dung Chiêu không lo lắng.

Nói đến cái này, Vinh thân vương nghỉ hoặc: "Lâm Phủ không phải một tòa Phúc Lộc Hiên là có thể thỏa mãn, kinh thành càng là nơi rất khó đặt được bàn, vậy vì sao không ở kinh thành mở thêm một tòa Phúc Lộc Hiên?"

Nói đến chuyện này, Lộc thân vương cũng nhíu mày,"Đúng vậy, chúng ta nghe nói thế tử ở thành tây mua thôn trang, Phúc Lộc Trang cũng sắp mở chi nhánh thứ hai, tại sao không ở kinh thành mở thêm chi nhánh Phúc Lộc Hiên?"

Du thân vương: "Chẳng lẽ Dung thế tử vì Phúc Lộc Trang toàn bộ là của mình cho nên mới dụng tâm hơn?"

Nghe vậy, Tạ Hồng bên cạnh Dung Chiêu giật mình.

Tin tức Dung Chiêu mở chi nhánh Phúc Lộc Trang thứ hai không thể che giấu, gióng trống khua chiêng mua thôn trang, dẫn đến tứ đại thân vương đều nhận được tin tức.

Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang đều là sản nghiệp của Dung Chiêu, nếu cô coi trọng Phúc Lộc Trang hơn, vậy nhà đầu tư của Phúc Lộc Hiên sẽ có ý kiến.

Nghe vậy, Dung Chiêu lại cười cười, hết sức thản nhiên trả lời,"Phúc Lộc Hiên là sản nghiệp công tại thiên thu, Phúc Lộc Trang không thể so sánh, ta đương nhiên là coi trọng Phúc Lộc Hiên hơn."

Cho dù có bao nhiêu dự án được thực hiện cùng một lúc, hãy nói với nhà đầu tư rằng dự án mà bọn họ đang hợp tác là dự án mà ngươi coi trọng nhất.

Quả nhiên, sắc mặt ba vị thân vương hòa hoãn không ít.

Lúc này Dung Chiêu mới nói: "Phúc Lộc Hiên là tiệc tự chọn, nếu mỗi ngày đều đi ăn, chắc chắn sẽ ăn chán, nếu vậy việc làm ăn của Phúc Lộc Hiên sẽ giảm xuống, rất khó tiếp tục phồn vinh. Cho nên, nếu phải đợi thật lâu mới có thể ăn được, vậy mỗi một lần đi ăn đều là trải nghiệm mới, cộng thêm món ăn đổi mới, khách nhân sẽ chỉ càng ngày càng yêu thích Phúc Lộc Hiên."

Kỳ thật cũng là một hình thức lăng xê khác, món ngon càng khó ăn được thì càng phải đi ăn.

Càng phí sức, ăn vào lại càng thỏa mãn.

Bàn của Phúc Lộc Hiên rất khó đặt, cho nên mới muốn đặt.

Phúc Lộc Hiên không chỉ phải có danh lợi, còn phải có đẳng cấp, chỉ cần vừa nghĩ tới ăn cơm mời khách, suy nghĩ đầu tiền chính là Phúc Lộc Hiên, đây chính là mục đích của cô.

Ba vị thân vương ngẩn người, hồi lâu mới hiểu được, mà một khi hiểu được, lập tức trầm mặc.

Đây thật đúng là... thủ đoạn tốt.

Vinh thân vương đưa tay sờ sờ cái bụng gần đây biến mất, lẩm bẩm: "Ta đúng là lần đầu tiên nghe nói phương pháp này, hóa ra còn có thể hạn chế số lượng khách nhân... để đạt được mục đích làm ăn tốt hơn."

Nếu làm ăn tốt, ai không liều mạng tiếp đãi khách nhân ôm tiền?

Cũng chỉ có Dung Chiêu lại nhất định muốn hạn chế số lượng khách nhân.

Nhưng hiệu quả lại rất tốt.

Hiện giờ việc làm ăn của Phúc Lộc Hiên trong kinh thành không hề kém so với ngày đầu tiên, mỗi ngày vào giờ Ty, danh sách đặt bàn gần như cạnh tranh khốc liệt, rất nhiều người trời còn chưa sáng đã chờ ở cửa Phúc Lộc Hiên, có thể thấy được làm ăn rất tốt.

Du thân vương sửng sốt hồi lâu, lúc này mới chậm rãi nói: "Dung thế tử quả thật biết buôn bán, giao Phúc Lộc Hiên cho ngươi, chúng ta cũng có thể yên tâm."

Dung Chiêu tươi cười sáng lạn: "Phúc Lộc Hiên là sản nghiệp của bốn vị vương thúc, các vương thúc cũng nên phí tâm."

Ánh mắt của cô nhìn về phía Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên, cười nói: "Ngày mai chúng ta cùng nhau mở vải bố che phủ Phúc Lộc Hiên có được không?"

Ba người lập tức gật đầu, hơi có chút chờ mong.
 
Chương 184


Du thân vương lại nghĩ đến một chuyện, hắn nghỉ hoặc nói: "Đúng rồi, vậy những hội viên kia thì sao? Đã có rất nhiều người ở Lâm Phủ đăng ký hội viên ở Phúc Lộc Hiên kinh thành, chúng ta phải trả lại cho bọn họ tiền sao?"

Đây là một vấn đề khác của chế độ hội viên cổ đại...

Nhưng Dung Chiêu đã sớm nghĩ đến việc này, nụ cười của cô không thay đổi: "Các vương thúc yên tâm, vấn đề này đã sớm giải quyết..."

Lời vừa dứt, tiếng nghị luận bên ngoài càng lớn, lực chú ý của bọn họ cũng bị phân tán.

"Trình công tử đi đến kinh thành thưởng thức Phúc Lộc Hiên về rồi!"

"Trình công tử? Sao ngươi lại trở về?"

"Kinh thành Phúc Lộc Hiên có tốt như lời đồn hay không? Hai lượng bạc có ăn được một trăm lẻ tám món không?"

Lúc này, một giọng nam vang lên: "Các ngươi nhiều vấn đề như vậy, ta rốt cuộc trả lời ai? Ha ha, đương nhiên là rất tốt, hai lượng bạc là thật, có điều lầu một có quá nhiều người, ta ăn ở lầu hai, đồ ăn rất hài lòng, ta còn đăng ký hội viên thẻ bạc."

"Hội viên thẻ bạc là gì?"

Trình công tử giải thích cặn kẽ cho bọn họ cái gì là "hội viên".

Nghe đến "hai ngàn lượng", rất nhiều người hít một hơi khí lạnh.

Lúc này có người nói: "Trình công tử bây giờ trở về, chẳng lẽ hai ngàn lượng kia đã tiêu hết?"

Trình công tử khoát tay, trong mắt mang theo hưng phấn: "Phúc Lộc Hiên rất khó đặt bàn, ta tổng cộng chỉ ăn hai bữa, làm sao có thể dùng hết? Ta nghe nói Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên khai trương, cho nên mang thẻ hội viên này về Lâm Phủ dùng."

"Cái gì? Còn có thể mang về?!"

Trình công tử cẩn thận móc ra một xấp giấy còng, mặt trên viết một vài thông tin và chỉ phí, cùng với còn lại bao nhiêu tiền, còn đóng con dấu đặc biệt, góc dưới bên phải có mã hóa, liếc mắt liền cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Giọng Trình công tử hưng phấn: "Nhìn thấy không, đây chính là thông tin hội viên của ta, chỉ cần mang theo tờ giấy này thì có thể sử dụng ở tất cả chi nhánh Phúc Lộc Hiên khắp đại giang nam bắc. Nếu vào kinh thì mang theo tờ giấy này giao cho tổng điếm Phúc Lộc Hiên là được!"

"Vậy không tệ, hội viên này thật đúng là đáng giá."

"Đúng vậy, hội viên có thể tiết kiệm không ít tiền, hơn nữa còn không sợ dùng không hết, về sau có thể từ từ ăn, thậm chí nếu chuyển nhà, xuất hành, đều có thể mang theo, thật sự là thuận tiện a."...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-184.html.]

Bên trong xe ngựa.

Ba vị thân vương đều nhìn về phía Dung Chiêu, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Vinh thân vương: "Chẳng lẽ ngươi đã sớm nghĩ đến vấn đề này? Cho nên lúc đăng ký hội viên Phúc Lộc Hiên mới sử dụng loại giấy có lỗ."

Dung Chiêu mỉm cười gật đầu.

Tâm tình ba người càng thêm phức tạp.

Lộc thân vương: "Hiền chất thật thông minh, có ngươi ở đây, mục tiêu mở rộng Phúc Lộc Hiên khắp triều Đại Nhạn có thể thành hiện thực."

Bọn họ không phải không nghĩ tới chờ Phúc Lộc Hiên phát triển thuận lợi sẽ loại bỏ Dung Chiêu, bọn họ tự mình làm, không chỉ được chia càng nhiều hoa hồng, còn có thêm quyền lên tiếng.

Nhưng hiện tại xem ra...

Dung Chiêu này trong bụng rất có bản lĩnh, cũng rất có thủ đoạn kinh doanh, có Dung Chiêu, bọn họ mới có thể càng thêm yên tâm.

Nghĩ tới đây, ba người liếc nhau, đồng thời nở nụ cười.

Hợp tác với Dung Chiêu là lựa chọn chính xác nhất.

Ngày thứ hai.

Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên chính thức khai trương, Dung Chiêu và ba vị thân vương cùng nhau mở vải bố Phúc Lộc Hiên, lộ ra tòa lầu cao bốn tầng.

So với tâm trạng phức tạp xen lẫn phẫn nộ lần trước, lúc này các thân vương vẻ mặt phấn khởi, vui mừng hớn hở.

Vẫn là sân khấu trước cửa và khu vực rút thăm trúng thưởng.

Khung cảnh náo nhiệt hoàn toàn không thua kém ngày Phúc Lộc Hiên kinh thành khai trương!

Có chỉ nhánh đầu tiên làm mẫu, rất nhiều khách nhân lầu hai và lầu ba đều hào hứng nạp tiền đăng ký làm hội viên.

Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên và kinh thành Phúc Lộc Hiên giống nhau như ký ngay tại chỗ.
 
Chương 185


Tứ đại thân vương đứng phía sau đại sảnh nhìn từng rương bạc chuyển tới, mặt cười tươi như hoa cúc.

Lộc thân vương sờ sờ số bạc trong rương, vẻ mặt vô cùng kích động.

Nhiều tiền quá.

Người chưa từng thiếu tiền sẽ không biết ngân lượng đẹp đẽ đến nhường nào...

Mấy người bọn họ tuy rằng không phải "coi tiền tài như rác rưởi", nhưng trước đây sẽ không để ý tiền như vậy, trong khoảng thời gian này cuộc sống có chút túng quấn, hiện tại cực kỳ coi trong tiền bạc.

Tiền của bọn họ hóa ra lại nhiều thế này.

Vinh thân vương kích động nói: "Nhiều tiền như vậy, nếu chia hoa hồng, mỗi người chúng ta có thể chia được rất nhiều."

Lộc thân vương và Du thân vương đồng thời gật đầu.

Hôm qua Vương phi còn đang oán giận, nói trong phủ thiếu tiền mua sắm, dẫn đến rất nhiều thứ nên mua lại không mua được.

Đây là chuyện chưa từng có trong quá khứ.

Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được cái gì gọi là "nhập không bằng xuất".

Dung Chiêu hiểu bọn họ đang ám chỉ muốn chia hoa hồng.

Nghe được phải chia hoa hồng, trên mặt Dung Chiêu cũng không lộ ra bất mãn, ngược lại vẻ mặt rối rắm...

"Các vương thúc, trên giấy nợ cổ phần của chúng ta có viết, thu nhập của Phúc Lộc Hiên sẽ đầu tư vào chỉ nhánh mới mở, số tiền này tuy là rất nhiều, nhưng sẽ dùng để mua nguyên liệu nấu ăn và trả phí nhân công, hơn nữa phí hội viên tương đương với tiền thế chấp, cũng không thể chia hết tiền mà khách nhân nạp vào được..."

Vinh thân vương vội vàng nói: "Không thể chia trước một phần sao?"

Hắn thật sự rất thiếu tiền, các thân vương ngoại trừ bổng lộc ra thì còn thu nhập mỗi dịp năm mới, cũng bởi vậy tiền bạc trong phủ không phải lúc nào cũng có thể chỉ trả hết cho toàn bộ chỉ tiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-185.html.]

Đến dịp lễ hoặc trong phủ có hỉ sự, tự nhiên có thể thu được không ít tiền, nhưng nếu không có dịp nào thì bắt buộc phải thắt chặt chỉ tiêu.

Trước đây lúc có tiền không cảm thấy có vấn đề, dù sao tiền tiết kiệm Nhưng sau khi tất cả tiền tiết kiệm đều "không còn", một khi "nhập không bằng xuất", tình hình sẽ khó khắn hơn, bọn họ cũng có sản nghiệp trên danh nghĩa, nhưng chỉ tiêu của toàn bộ vương phủ hằng ngày đều rất lớn.

Hơn nữa những tiểu bối như Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn gần đây hình như cũng cần tiền, bọn họ lấy một ít, dẫn đến vương phủ ngày càng giật gấu vá vai, trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày.

Nói cách khác...

Các thân vương đều nghèo.

Vinh thân vương cần tiền, Du thân vương và Lộc thân vương lại càng cần tiền, lúc trước gom góp bốn vạn lượng, Lộc thân vương còn cầm vài thứ, hiện giờ còn chưa chuộc được mấy thứ đó.

Dung Chiêu suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cũng có thể, nhưng mà ta bên kia đang cho người bắt tay vào chuẩn bị chỉ nhánh Thanh Châu phủ thành và Dương Châu phủ thành, bây giờ tạm dừng chờ chúng ta chia tiền, đợi Phúc Lộc Hiên kiếm được tiền thì mới khởi công, như thế nào?"

Tam đại thân vương sửng sốt.

Dung Chiêu nói tới đây, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, xoa xoa tay: "Vừa vặn ta gần đây cũng có chút thiếu tiền, cải tạo chỉ nhánh Phúc Lộc Trang tốn rất nhiều tiền, hay là chúng ta cứ chia hoa hồng trước đi!"

"Chờ một chút..." Vinh thân vương theo bản năng ngăn cản.

Hắn đột nhiên nhớ tới hắn chia hoa hồng, ba người khác cũng phải chia hoa hồng, hắn lấy đi mấy ngàn lượng, ba người khác cũng lấy đi mấy ngàn lượng, Dung Chiêu thậm chí còn được chia nhiều hơn...

Hắn chỉ lấy mấy ngàn lượng, Phúc Lộc Hiên lại thiếu mấy vạn lượng!

Mới khai trương đã vậy, kế hoạch "thiên hạ đệ nhất tửu lâu" của bọn họ phải lùi thật lâu mới có thể thành hiện thực.

Mà hiện tại đoạt đích càng ngày càng kịch liệt, tùy thời có thể phân ra thắng bại.

Không còn nhiều thời gian cho bọn họ.

Vinh thân vương vừa mới nghĩ tới đây liền nghe Du thân vương nói: "Hay là bỏ đi, Du thân vương phủ ta không thiếu tiền, lúc trước thoải mái xuất ra bốn vạn lượng, hiện giờ cũng không vội chia hoa hồng."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom