Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 740


Thuyền lớn ùn ùn kéo đến gần như không nhìn thấy điểm cuối, người trên thuyền đông đúc.

Dung Chiêu đứng ở đầu thuyền, nhìn ra phương bắc.

Phía sau là Tấn Hải đại tướng quân Bùi Quan Sơn một thân thủy quân trang cùng với Bùi Thừa Quyết mặc trang phục ngư dân, một trái một phải cùng cô nhìn về phía kinh thành.

Bùi Quan Sơn hỏi: "A Chiêu, ngươi còn trở về không?"

Dung Chiêu không chút do dự: "Còn."

Nói xong, cô hít một hơi thật sâu, quay mặt về phía biển.

Bên cạnh, Bùi Quan Sơn cùng Bùi Thừa Quyết lên tiếng.

Bùi Quan Sơn: "Không ngờ còn có ngày gặp lại, biển rộng vô ngần, chúng ta theo A Chiêu đi ngắm nhìn."

Bùi Thừa Quyết buông bầu rượu xuống, cười nói: "Được."

Dung Chiêu lộ ra nụ cười, nhấc chân đi về hướng khác, thanh âm trong trẻo: "Các ngươi một người thiện chiến, một người thiện chính, cùng ta đi tân đại lục cần phải chăm chỉ làm việc."

"Còn chưa đi ra ngoài mà đã bị ngươi an bài việc rồi!"

"Thật không hổ là ngươi, nhiều năm như vậy vẫn giỏi nhất lừa người ta làm việc."

Dung Chiêu mặt mày cong cong.

Tạm biệt, Bùi Hoài Bi.

Sử ký:

Năm Hi Hòa thứ nhất, mười sáu tháng giêng, Thái phó Dung Chiêu mười sáu lần từ quan, Hoàng đế cuối cùng đồng ý.

Năm Hi Hòa thứ nhất, ba mươi tháng bảy, Dung Chiêu chính thức ra biển, dẫn hải quân năm vạn, đội tàu năm trăm, đây là chuyến đi lớn nhất và quan trọng nhất trong lịch sử Đại Nhạn.

Năm Hi Hòa thứ ba, tháng hai, có một hạm đội mang theo tấu chương của An Khánh Vương thế tử, Thái phó Dung Chiêu, nói rằng phát hiện tân đại lục ở hải ngoại, thỉnh Hoàng đế ban tên.

Hi Hòa Đế mừng rỡ, đặt tên cho tân đại lục - - An Châu.

Ban thưởng Dung Chiêu là An Châu Vương, chưởng quản An Châu. phong, có thể xem là đế vương không ngai của An Châu.

Đế vương ký:

Năm Hi Hòa tổng cộng có hai vị "quân vương", một là Đại Nhạn triều Hi Hòa Đế, một là An Châu Vương Dung Chiêu.

Hai người này ở hai đại lục, chấp hành chính trị hai nước, một trong một ngoài, An Châu Vương khai sáng chế độ cộng hòa, Hi Hòa Đế toàn lực ủng hộ.

Lịch sử lấy Hi Hòa làm ranh giới, bước vào thời đại mới.

Một đế một vương, thiên cổ công tích, vạn năm bất hủ....

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-740.html.]

Hậu ký:

Năm Hi Hòa thứ tám.

Trên đường, có người đạp xe đạp xông vào hẻm nhỏ, vẻ mặt kích động: "Mua được rồi!"

Người đang làm thủ công trong hẻm đột nhiên đứng lên, tất cả vây quanh, xoa xoa tay: "Mau cho chúng ta xem với, thứ này vừa đắt vừa khó mua."

Người nọ cẩn thận lấy cái túi treo trên xe đạp xuống, lấy ra đồ vật bên trong.

Đồng hồ treo tường.

"Oa! Đẹp quá."

"Đáng tiếc giá cả hơi đắt."

"Cũng không tới nỗi, giá cả An Châu cho chúng ta đã rất rẻ rồi, bán đến Tây Dương Nam Dương đều gấp năm mười lần, thương nhân nói bây giờ sản lượng còn chưa cao, An Châu bên kia còn đang cố gắng."

"Đúng vậy, trên báo cũng nói chờ sản lượng đi lên, giá cả sẽ hạ xuống để mọi người có thể mua được, trong chúng ta đại khái cũng chỉ có ngươi mua nổi."

"Để ta xem thử thời gian, giờ Ngọ hai khắc, chuẩn quá."

"Ta muốn có quá, chờ giá giảm xuống ta sẽ đi mua một cái, hoặc là đi mua đồng hồ đeo tay, cái kia rẻ một chút, nhưng càng khó mua hơn."...

Trà lâu.

Mấy thương nhân đang tụ cùng một chỗ nói chuyện.

"Lần này Hoàng thượng bảo đưa một lô trà, quần áo, đồ sứ và tơ lụa cùng với dân chúng tới An Châu, chúng ta cũng chuẩn bị đi theo tới đó." về, chuyến tiếp theo tới Nam Dương."

"Vừa vặn ở An Châu một thời gian, bên kia thiếu người, lại không có tôi tớ, tuy rằng cái gì cũng đắt, nhưng quả thật rất tự tại."

"Hiện tại Đại Nhạn cũng rất tự tại, tuy rằng nhà ta hiện tại không có người hầu, tất cả đều là nhân công được thuê."

"Chúng ta coi như còn ổn, rất nhiều thế gia từ sau khi chính sách "nô bộc tự chuộc" đưa ra, lại quy định giá cả nô bộc tự chuộc, nô bộc mất hơn phân nửa."

"An Châu bên kia lại càng không có khế ước bán thân!"

"Kể cho các ngươi một chuyện cười, trước đó Chu lão gia ra biển làm ăn, muốn kiếm nhiều tiền, lại nghĩ tới An Châu nhân lực quá đắt, tự mình dẫn theo một thuyền nô bộc, kết quả đến bên kia, chính phủ An Châu nói không nhận khế ước bán thân, người Đại Nhạn có thể trực tiếp đi đăng ký hộ tịch, đều là lương dân, sau đó tôi tớ của hắn toàn bộ chạy hết, Chu lão già thiếu chút nữa không thể trở về, ha ha."

"Thuê thì thuê, chúng ta không bắt nạt người bên dưới, người bên trên cũng không bắt nạt được chúng ta, bây giờ đều nói pháp luật."...

Trong cung.

Các quan viên cũng đang thảo luận.

"Giày của ngươi là giày mới?" Triệu thị lang nhìn về phía Ngô Ngự Sử.

Ngô Ngự Sử đắc ý khoe giày, nhướng mày: "Đúng vậy, giày cao su, đẹp không?"
 
Chương 741


"Chậc, giày không tệ, kiểu dáng rất tươi trẻ, ngươi tuổi cũng không nhỏ, mang giày sặc sỡ như vậy làm gì?"

"Mặc quần áo là tự do, ngươi quản ta?"

"Được rồi, lại nói gần đây triều đình có không ít chuyện." Triệu thị lang lại cảm thán.

Nhắc tới đây, Ngô Ngự Sử cũng không khoe giày nữa, gật đầu đồng ý: "Công bộ đang nghiên cứu pháo mà An Châu đưa về, còn có những thứ khác, rất bận rộn, Hoàng thượng cũng rất quan tâm việc này."

Triệu thị lang: "Hộ bộ quanh năm rất bận rộn, còn có Lễ bộ cùng Hồng Lư Tự gần đây cũng bận bịu, lại có một ít quốc gia Tây phương tới diện thánh, ta xem chủ yếu là muốn cho người tới Đại Nhạn học hỏi thăm thú."

Hàn huyên nhiều như vậy, Ngô Ngự Sử nhìn thời cơ đã chín muồi, lập tức chuyển đề tài: "Đúng rồi, có một vấn đề muốn hỏi ngươi..."

Triệu thị lang phản ứng nhanh, nhấc chân muốn đi, ngữ khí dồn dập: "Đừng hỏi ta chuyện đi An Châu bồi dưỡng, danh ngạch còn chưa có, ai cũng không thể tiết lộ..."

Hắn vội vàng đi mất, Ngô Ngự Sử vội vàng đuổi theo.

Thanh âm của hai người càng lúc càng xa.

"Rốt cuộc có ta hay không? Ta rất muốn đi An Châu xem thử, nhóm quan viên bồi dưỡng trở về trước đều có biến hóa rất lớn, nếu ta không đi thì sẽ già, theo không kịp biến hóa! Hiện tại Đại Nhạn triều mỗi ngày một dạng, An Châu Vương cũng thật là, làm nhiều trò như vậy làm gì, giày vò c.h.ế.t mấy lão già chúng ta."

"Đừng hỏi, hỏi chính là không biết."

"Ai, chúng ta làm quan còn không bằng đám học trò kia, tốt xấu còn có thể thi vào đại học An Châu mới thành lập năm ngoái, chúng ta tranh một danh ngạch bồi dưỡng đã khó khăn rồi... Ngươi nói cho ta biết đi, đến cùng có ta hay không?"

"Ngươi là Ngự Sử, ta hiện tại dám nói cho ngươi biết, ai biết ngươi ngày mai có thể bêu xấu ta hay không?"

"Thế còn sự tin tưởng giữa người với người?"

"Không tin tưởng Ngự Sử các ngươi!"

"Quên đi, không hỏi nữa, ta đi học thuộc Luật Văn, người già trí nhớ không tốt, Luật Văn lại dài, hàng năm còn phải thêm điều lệ, phiền muốn chết."

"Đây không phải là học theo An Châu sao?"

"Ta kể cho ngươi một chuyện cười, Ngự Sử Đài chúng ta năm nay có một tân Ngự Sử, hôm qua đột nhiên nói Hoàng Thượng tuổi không nhỏ, vậy mà còn chưa nạp phi, hỏi có cần dâng tấu chương hay không..."

"Đầu óc hắn có bệnh sao? Có cần dẫn hắn đi Công bộ xem thử đại pháo cùng vũ khí được cải tiến hàng năm của An Châu không? Xem thử hắn chịu được mấy cái?"

"Ha ha ha, chúng ta cũng nói như vậy, cười chết, Hoàng Thượng và An Châu Vương một người không cưới, một người không gả, ai mà không biết có ý gì? Chỉ có hắn thông minh, nghĩ chúng ta là đồ ngốc sao?"

"Hắn dám đề nghị Hoàng Thượng nạp phi, An Châu không cần nữa sao?"

"Đừng nói An Châu Vương, cho dù là Hoàng Thượng cũng phải mắng c.h.ế.t hắn, trong lòng Hoàng Thượng chỉ có An Châu Vương, ngươi xem Chiêu Lâu là biết."

"Lần trước có một thái phi nhắc nhở, bị Hoàng Thượng gọi cung nữ tới hỏi, thái phi gần đây có phải ăn nhiều muối rồi không? Làm cho thái phi xấu hổ mấy ngày không dám ra ngoài."

"Ai, thì đó, thâm tình luôn khiến người ta rung động."...

Dung Chiêu tám năm không ở Đại Nhạn, nhưng Đại Nhạn khắp nơi đều có truyền thuyết của cô, hàng năm đều có đội tàu không ngừng đi tới đi lui, thư tín cũng thuận tiện, có tin tức gì, nhật báo cũng là biết đầu tiên.

Ngày 22 tháng 9, vốn là một ngày bình thường không có gì lạ.

Nhưng trang nhất nhật báo đột nhiên đưa một tin tức khiến cả Đại Nhạn nổ tung.

Cuối năm nay, An Châu Vương về kinh báo cáo công tác.

Cả đại nhạn trong nháy mắt nổ tung.

"Cái gì? An Châu Vương sắp trở về?!"

"Má ơi, đến lúc đó ta phải đi đón, ô ô, thật tốt quá."

"Nhớ Dung thế tử quá, rốt cục có thể gặp lại rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-741.html.]

"Dung thế tử trở về ở lại Đại Nhạn triều bao lâu? Con ta thành tích học tập không tốt, muốn dẫn nó đi dập đầu với An Châu Vương, hy vọng thành tích của con ta tốt lên."

"Không ở lại bao lâu, An Châu bên kia cũng không rảnh việc, có điều "Đương nhiên rồi."...

Trong hoàng cung.

Khắp nơi đều đang quét dọn, người của Thượng Y Cục cuối cùng được Hoàng Thượng truyền triệu, mỗi người đều vui sướng, hoàng cung vốn vắng vẻ trở nên náo nhiệt phi phàm.

Còn từ bên ngoài gọi đầu bếp cùng thợ thủ công bắt đầu trang trí hoàng cung.

"Hoàng thượng chúng ta hình như chưa bao giờ vui vẻ như vậy..."

"Đúng vậy, Hoàng thượng cần chính yêu dân, đối với bách tính vô cùng tốt, lại quá mức hà khắc với chính mình, không thích xa hoa lãng phí, không thích phô trương, thậm chí cũng không ra cung."

"Lần tiêu phí lớn nhất hình như là Chiêu Lâu?"...

Cung nhân nói xong, nhìn về phía tòa cao lầu phía trước.

Hi Hòa Đế không thích xa hoa lãng phí, cũng chưa bao giờ thích tiêu tiền lung tung, tiền của hắn đều tiêu cho dân chúng, là một Hoàng đế cần chính yêu dân.

Mà khoản chi phí khổng lồ duy nhất của hắn là xây dựng Chiêu Lâu.

Không xây lăng tẩm cho mình, cũng không xây trang viên, chỉ xây một tòa Chiêu Lâu.

Được xây dựng trong cung Đại Nhạn, là kiến trúc cao nhất toàn bộ hoàng cung.

Chiêu Lâu ở bên cạnh cửa cung, phía dưới chính là đường Vĩnh Minh Lộ, mà hướng Chiêu Lâu hướng tới là An Châu.

Hi Hòa Đế mỗi ngày bận rộn chính sự xong sẽ đứng ở trên Chiêu Lâu, nhìn về phía An Châu.

Ngày qua ngày như chờ đợi ai đó

Thỉnh thoảng có cung nhân đi ngang qua, có thể nhìn thấy bên ngoài Chiêu Lâu có rất nhiều thị vệ và thái giám đứng hầu.

Mà trên lầu, mơ hồ có thể thấy được một bóng dáng lạnh lẽo nhưng cô đơn.

Bùi Hoài Bi đứng ở phía trên, nhìn về phía nam, đường Vĩnh Minh Lộ không có điểm cuối, hắn ở chỗ này vượt qua vô số xuân cùng thu, nhìn xuân về hoa nở, nhìn tuyết trắng xóa.

Tám năm qua, hắn ở Chiêu Lâu vượt qua.

Cuối cùng vào mùa đông năm nay, trên con đường này, hắn thấy được Dung Chiêu cưỡi ngựa mang theo đoàn xe khổng lồ từ xa chậm rãi chạy tới.

Hoàng cung Đại Nhạn giống như đúc như trong trí nhớ, không thay đổi chút nào.

Thế nhưng, xa xa vừa nhìn liền có thể nhìn thấy nhiều tòa nhà cao cao.

Tiếng vó ngựa đạp tuyết, càng ngày càng gần.

Dung Chiêu thấy rõ bóng người đứng phía trên.

Nam nhân đang nhìn cô.

Dung Chiêu mặc quần áo mùa đông màu trắng, áo choàng lông tôn lên khuôn mặt cô trắng như tuyết, mi mục như họa, cô ngẩng đầu, run dây cương đón ánh mặt trời, cười tươi với người đứng trên Chiêu Lâu, mi tâm một nốt ruồi đỏ.

Dưới cổng thành nhìn nhau.

Không phải lúc trước, lại giống như lúc trước.

Bên trên, Bùi Hoài Bi cũng lộ ra nụ cười, khuôn mặt ôn nhu....

Hắn trấn giữ núi sông, nhìn cô ngao du thiên địa.

Bốn mươi năm sau, trời yên sông lặng.
 
Chương 742


"Đinh linh linh..."

"Ổn ào vậy? Ai lại đặt báo thức giờ này?"

Bạn cùng phòng Trương Hâm quỷ dị quay đầu: "Cậu không biết sao? Hôm nay hội quán giảng sử, chủ đề là "Hoàng đế không ngai của Đại Nhạn: An Châu Vương quật khởi" đó!"

Bách Khâm từ trên giường nhảy dựng, kêu lên: "A a a! Sao không ai nói cho tôi biết?!"

Trương Hâm không nói gì: "Ai biết cậu không quan tâm đến thần tượng mình như vậy, nhanh lên, còn sáu tiếng nữa, chúng ta phải nhanh đi chiếm chỗ, nếu không cũng chỉ có thể xem phát sóng trực tiếp, không thể xem tại hiện trường."

Nếu là nhân vật lịch sử khác thì không cần phải dậy sớm như vậy.

Nhưng hôm nay chủ đề là An Châu Vương Dung Chiêu, chỉ cần liên quan đến Dung Chiêu, toàn thế giới năm đại lục, hội quán nào cũng đều chật ních.

Bách Khâm mặc quần áo vào, vọt tới phòng vệ sinh nhanh chóng rửa mặt, sau đó xách túi, mang theo thẻ và chứng minh thư đi theo bọn Trương Hâm ra ngoài đến hội quán.

Còn sáu tiếng nữa, nhưng bên ngoài hội quán đã xếp thành hàng dài.

Còn có người máy cầm loa hô to...

"Mọi người đừng xếp hàng nữa, đã đủ người rồi, hội quán chứa không nổi, về nhà xem phát sóng trực tiếp đi!"

Đám người Bách Khâm thất vọng.

Bạn cùng phòng thở dài: "Chúng ta vẫn tới muộn rồi, người giảng sử là ai còn chưa biết mà đã có nhiều người như vậy, quả nhiên không hổ là An Châu Vương!"

Bách Khâm không chịu đỉi, kiên trì: "Còn tận sáu tiếng, thế nào cũng có người không chờ nổi, tôi phải chờ ở đây."

Bạn cùng phòng bất đắc dĩ: "Xem phát sóng trực tiếp cũng vậy mà."

Nhưng Bách Khâm không nghe.

Làm sao có thể giống nhau?

Lúc xem trực tiếp, nếu như người giảng sử nói không đúng, hắn sẽ Vì vậy bạn cùng phòng rời đi, Bách Khâm vẫn ở lại.

Trương Hâm cũng ở lại.

Hai người mua chút bánh ngọt và bánh bao ăn, ngồi xổm ở bên cạnh chờ, người ôm túi ngồi ăn như bọn họ cũng không ít.

Da vàng, đen, trắng, tất cả đều có.

Tất cả đều nói lưu loát tiếng Quan thoại, cách ăn mặc cũng không có gì khác biệt.

Bách Khâm nhìn một lúc, thu hồi tầm mắt.

Các tộc người sinh hoạt cùng một chỗ ở thế giới có năm đại lục này rất bình thường, không có gì đáng kinh ngạc.

Sáu tiếng rất dài, rốt cục vẫn có vài người chịu không nổi rời đi.

Bách Khâm và Trương Hâm bắt được cơ hội, lúc sát giờ cuối cùng vào được hội quán, ngồi ở phía sau cùng, vị trí không tốt lắm, nhưng hai người coi như hài lòng.

Ít nhất cũng vào được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...n-ngoai-hau-the-giang-su-an-chau-vuong-1.html.]

Lúc mở màn, máy quay phim được dựng lên, bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Hai người cũng lấy điện thoại di động mở phát sóng trực tiếp ra, thuận tiện xem bình luận trên đó, cùng với hình ảnh rõ nét của người giảng sử.

Rất nhanh, người giảng sử đi vào.

Nhìn thấy người nọ, Bách Khâm xụ mặt, uể oải nói: "Là cô ta à."

Trương Hâm ngược lại rất hưng phấn, kích động nói: "Bùi lão sư rất lợi hại, ở trong sử học coi như là người nổi bật, hơn nữa còn là hậu nhân của Bùi gia Đại Nhạn, đối với lịch sử Đại Nhạn có thể nói hạ bút thành văn, chúng ta lời to rồi!"

Bách Khâm cúi đầu nhìn về phía phòng phát sóng. Sau khi Bùi lão sư lên sân khấu, số người trong phòng tăng vọt.

Từ hàng triệu, trực tiếp tăng tới mấy chục triệu.

Vẫn đang tăng.

Năm đại lục nhiều người như vậy, hôm nay lại là nhà sử học Bùi lão sư nổi danh giảng về An Châu Vương, tự nhiên rất hấp dẫn người khác.

"A aaa là Bùi lão sư!"

"An tâm rồi, Bùi lão sư rất công bằng, nhất định sẽ không cố bới ra tật xấu của An Châu Vương..." hoàn hảo, lịch sử có tính hai mặt, nhất định phải xoi mói, An Châu Vương của chúng ta chính là người hoàn hảo, không có khuyết điểm."

"Ai nha... Là Bùi lão sư sao, thật là, Bùi lão sư cái gì cũng tốt, chỉ là thích ship CP... Tôi độc duy, rất khó chịu."

"Tôi cũng vậy, nhưng ai bảo Bùi lão sư là hậu nhân Bùi gia, khẳng định phải ship CP."

"Tôi vốn dĩ không ship, nhưng bởi vì Bùi lão sư ship, cuốn Đế Vương Truyện lúc trước Bùi lão sư viết quá hay, khóc c.h.ế.t tôi rồi!"...

Bách Khâm bĩu môi.

Trên sân khấu, Bùi lão sư đã ngồi xuống, điều chỉnh microphone, mở miệng nói: "Chào mọi người, tôi là Bùi Miểu, cũng là người dẫn chương trình hôm nay, đề tài hôm nay là Hoàng đế không ngai của Đại Nhạn: An Châu Vương Dung Chiêu."

"Đối với Dung Chiêu người này, tôi cảm thấy mình không cần giới thiệu nhiều, dù sao toàn bộ Lam Tỉnh ai không biết, ai không hiểu? Bạn mà nói bạn không biết, tôi sẽ không đề nghị bạn đọc nhiều sách, tôi đề nghị bạn đi bệnh viện khám khoa thần kinh."

Phía dưới, mọi người bật cười.

Bách Khâm và Trương Hâm cũng cười.

Cái khác không nói, Bùi lão sư học thuật uyên bác, nói chuyện cũng khôi hài, làm cho người ta vừa nghe liền mê mẩn.

"Mặc dù chúng ta đều biết, nhưng với tư cách là diễn giả chính, tôi vẫn muốn giới thiệu đơn giản về Dung Chiêu, đây là nhà cách mạng, nhà kinh tế học, chính trị gia, nhà quân sự, nhà khoa học, nhà giáo dục, nhà từ thiện nổi tiếng nhất trong lịch sử... Dung Chiêu, không thể nghỉ ngờ là một người hoàn hảo."

"Tôi hiếm khi dùng từ hoàn hảo để mô tả một người, nhưng An Châu Vương Dung Chiêu đúng là như vậy, chỉ cần bạn nhìn vào lịch sử, tìm hiểu về cuộc đời của ngài, bạn có thể biết... Ngài không chỉ rất có năng lực, mà còn không bao giờ sai lầm trong việc thúc đẩy lịch sử phát triển."

"Dung Chiêu là một người hoàn hảo, không tìm ra khuyết điểm gì, cả đời phấn đấu vì lý tưởng."

"Mấy trăm năm trước, người trên năm đại lục đều cho rằng Dung Chiêu là thần tiên hạ phàm cứu vớt nhân thế, chuyện ngài làm, kỳ thật cũng phù hợp đặc tính này."

"Đương nhiên, hiện tại không lưu hành mê tín, chúng ta phải nói khoa hoc" "Nhưng từ lý luận này có thể biết được, cơ hồ tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận Dung Chiêu là một người hoàn mỹ, dù sao thần cũng không có khuyết điểm. Cá nhân tôi cho rằng, tất cả những người muốn bới móc tật xấu của Dung Chiêu đều là xoi mói, thậm chí là giả vờ giả vịt."

Phía dưới lại vang lên tiếng cười.

Ngay cả Bách Khâm cũng nghe lọt tai, cười theo.

Bùi Miểu tiếp tục: "Cũng có người nói, An Châu Vương là người xuyên việt, ngài từ đời sau xuyên đến Đại Nhạn triều, cho nên mới có thể thành công như thế."
 
Chương 743


Cô tiếng nói vừa chuyển: "Ha ha, xuyên qua thật giả tạm thời không đề cập tới, cho dù là từ hậu thế xuyên về quá khứ, tôi xin hỏi mọi người, có mấy người có thể làm đến trình độ như Dung Chiêu?"

Bách Khâm lắc đầu, tất cả mọi người đều lắc đầu.

Bùi Miểu tiếp tục: "Thật không phải tôi xem thường mọi người đang ngồi đây, cho dù mọi người thuộc lòng lịch sử, học thuộc lòng cả đời của An Châu Vương, đến triều đại kia cũng chưa chắc có thể làm được như An Châu Vương."

Cô nhìn qua tất cả mọi người ở đây, hỏi: "Tôi hỏi thử nhé, có ai có thể nói ra mười một đại công tích của An Châu Vương không?"

Bên dưới có rất nhiều người giơ tay, Bùi Miểu chọn một người.

Người nọ chậm rãi nói: "Thứ nhất, An Châu Vương Dung Chiêu làm kinh tế, tăng cao năng suất lao động của xã hội thời bấy giờ, bách tính an cư. Thứ hai, An Châu Vương Dung Chiêu thi hành cải cách, đề cao địa vị của thương nhân, thợ thủ công và nữ tử, thúc đẩy xã hội phát triển. Thứ ba, An Châu Vương Dung Chiêu thống nhất văn hóa, đưa nét ngôn ngữ và chữ viết của Hoa Hạ mở rộng toàn thế giới. Thứ tư..."

Mười một điều đều là trọng điểm thi lịch sử, trên năm đại lục, không có chỗ nào không thi.

Không thuộc lòng được, hơn phân nửa là tuổi còn nhỏ, chưa tới lúc thi.

Bùi Miểu cười gật gật đầu, ý bảo người nọ ngồi xuống, cô tiếp tục nói: "Mọi người đều biết mười một đại công tích, mà muốn làm được mười một đại công tích này, thật sự quá khó quá khó, Dung Chiêu cho dù là xuyên qua hay là người ngoài hành tỉnh, hoặc là thiên thần hạ phàm gì đó, có thể làm được những thứ này đều cực kỳ không dễ."

"Đầu tiên, mọi người phải biết bối cảnh thời đại của Dung Chiêu, khi đó Đại Nhạn triều mặc dù đã là khu vực phát triển nhất toàn cầu, nhưng vẫn nghèo, hơn nữa còn có rất nhiều thói quen xấu."

"Khi đó năm đại lục hoàn toàn không có liên hệ, Đại Nhạn triều chỉ là một bộ phận trên Thần Châu đại lục, địa vị phụ nữ cực thấp, thậm chí không thể làm quan, cũng không có quyền thừa kế, cho nên Dung Chiêu là An Khánh Vương thế tử nữ cải nam trang, ở nhà bị giam mười bảy năm."

"Cũng là mười bảy năm này, để cho ngài ở trong nhà không ngừng tự hỏi, vì tương lai tích trữ năng lượng, nhất cử thành danh." "Ngài không trực tiếp thực hiện mười một công lao này, nhưng trong lúc chiến đấu vượt qua sự phân biệt đối xử với phụ nữ ở xã hội vào thời điểm đó, ngài đã làm được."

"Mọi người ở đây có thể rất khó tưởng tượng, vì sao phụ nữ lại khác với đàn ông, địa vị đặc biệt thấp, tôi cho mọi người xem một ít tư liệu lịch sử ghi chép..."

Bùi Miểu chậm rãi nói.

Phía dưới, tất cả mọi người nghe chăm chú, không ai nói chuyện.

Phòng phát sóng trực tiếp cũng nhất thời yên tĩnh.

Chỉ thỉnh thoảng lướt qua vài bình luận.

"Không hổ là nữ thần của tôi, lợi hại!"

"Ngầu quá, tôi yêu An Châu Vương!"...

Bách Khâm cũng nghiêm túc lắng nghe.

Hai tiếng đồng hồ muốn kể lại chuyện cả đời của Dung Chiêu, cơ bản là không thể nào.

Cho nên Bùi Miểu hôm nay chủ yếu giảng giải về hoàn cảnh xã hội lúc đó của An Châu Vương Dung Chiêu, cùng với bối cảnh toàn bộ thế giới, giảng giải Dung Chiêu trong bối cảnh này đạt được thành tựu như vậy có bao nhiêu không dễ dàng.

Bùi Miểu: "... Thế giới là hoàn cảnh này, Dung Chiêu không chỉ thay đổi Đại Nhạn, còn thay đổi cả thế giới. Lúc ấy Thần Châu đại lục, An Châu đại lục, Nam Dương đại lục, Tây Dương đại lục, cùng Cực Địa đại lục đều không có liên hệ, các chủng tộc đều là cá biệt, là Dung Chiêu dùng cả đời dốc sức cho hàng hải và nghiên cứu khoa học, thúc đẩy cùng truyền bá văn hóa, mới có thể vì hậu thế đặt ra cơ sở thống nhất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...n-ngoai-hau-the-giang-su-an-chau-vuong-2.html.]

Bách Khâm không ngừng gật đầu.

Hiện tại không có khái niệm quốc gia, chỉ có tỉnh cầu, tuy rằng năm đại lục vẫn là cá thể riêng biệt, nhưng toàn nhân loại đầu biết bọn họ đều là một chủng loại, cùng nhau phát triển.

Cố gắng sớm thoát khỏi hành tỉnh này.

"Dung Chiêu không thể nghi ngờ là một người yêu chuộng hòa bình, thủ đoạn của ngài tuy lợi hại, nhưng rất nhu hòa, ngài không thích chiến tranh, cho nên đặt nền móng cho hòa bình thống nhất, đã mấy trăm năm không có chiến tranh, đây đều là nền tảng vững chắc mà Dung Chiêu đặt ra lúc trước."

"Mọi người chỉ sợ cũng rất khó tưởng tượng, chiến loạn có bao nhiêu bình đẳng, đây hết thảy đều là cố gắng của rất nhiều người, mà người mở đầu chính là An Châu Vương Dung Chiêu."

"Triểu đại kia, xuất hiện vô số nhà cải cách, bao gồm hoàng đế Đại Nhạn triều Hi Hòa Đế, cùng với hải quân chỉ vương Bùi Quan Sơn, chính trị gia Vinh Tam Bách, nhà kinh tế học Trương Trường Ngôn cùng Dung Hương Tích, vị nữ tướng đầu tiên Lưu Uyển Quân, triết gia Hứa Hồng Anh vân vân, còn xuất hiện những hậu thế..."

"Hôm nay chúng ta có thể có cuộc sống an bình, vui vẻ, tự do như vậy, đều là nỗ lực của bọn họ đời đời truyền lại mới có ngày hôm nay."

"Đây là bức chân dung của An Châu Vương Dung Chiêu, do chính Hi Hòa Đế vẽ ra, có lẽ xuất phát từ nỗi nhớ, bức chân dung này của Hi Hòa Đế cực kỳ sinh động, giống hệt như An Châu Vương Dung Chiêu được miêu tả trong sách lịch sử và báo chí cũ."

"Cuối thời Hi Hòa đã có máy ảnh, nhưng thật đáng tiếc, không có ảnh chụp của An Châu Vương, có lẽ phải đợi đến khi phát hiện lăng tẩm của Hi Hòa Đế hoặc An Châu Vương mới có thể nhìn thấy."

"Mi tâm một nốt ruồi đỏ, phúc tướng, Dung Chiêu cả đời đều vì người trong thiên hạ mà cố gắng, nói ngài là thần tiên hạ phàm, phổ độ thế nhân cũng không quá đáng."

"Ngài là vị Hoàng đế không ngai của An Châu, nhưng mọi người đều biết, tâm nguyện của ngài là mọi người bình đẳng, cho nên dù là có điều kiện xưng đế, dù cho Hi Hòa Đế sẽ không ngăn cản, nhưng ngài vẫn luôn là An Châu Vương, danh xưng "Hoàng đế không ngai" là thái độ của chúng ta đối với Dung Chiêu, cũng thể hiện sự tôn trọng với ngài."

Bùi Miểu giảng giải cũng tiện ship một chút CP của mình.

Nếu là bình thường, Bách Khâm đã nhảy dựng lên tranh chấp với cô, nhưng hôm nay, hắn ngơ ngác nhìn bức họa kia xuất thần.

Bên cạnh, Trương Hâm nhẹ giọng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Giọng Bách Khâm khàn khàn: "Tôi cũng không biết, nhìn nốt ruồi đỏ kia, đột nhiên cảm thấy thời đại có thể sinh ra sau thời đại của Dung Chiêu... thật tốt."

Trương Hâm mãnh liệt gật đầu, đồng ý: "Đương nhiên rồi, cậu không thấy cổ nhân rất thảm à, cho dù là người của hoàng gia nhưng cũng không có tự do, làm gì dễ chịu như cuộc sống hiện tại chứ?"

Khóe mắt Bách Khâm ướt đẫm.

Trên sân khấu, Bùi Miểu đứng lên giơ tay hành lễ, thanh âm mang ý cười: "Nói về An Châu Vương hai tiếng còn lâu mới đủ, hôm nay chỉ nói một An Châu Vương Dung Chiêu là một nhân vật đáng để các nhà sử học nghiên cứu cả đời, mỗi thời điểm nhìn ngài, lại có cảm ngộ khác nhau.

Bài giảng kết thúc.

Phòng phát sóng trực tiếp nổ tung bình luận.

"Tôi còn chưa nghe đã."

"Ai nha, đi xem trang chủ đi, Nam Dương có một sử học gia hôm nay cũng đang giảng về thiên cổ công tích của An Châu Vương!"

"Chờ tôi một chút, tôi tới ngay."...!
 
Chương 744


Lịch sử bắt đầu từ triều Đại Nhạn gần như được bảo tồn tương đối hoàn thiện, thời đó đã lưu lại rất nhiều văn tự ghi chép, báo chí, thậm chí là ảnh chụp.

Điều này khác với trước kia.

Rất nhiều lịch sử triều đại trước đây không rõ ràng, bất kể là truyền miệng hay là ghi chép đều có thể bị thay đổi... Đều rất khó để người ta nhìn thấy toàn cảnh lịch sử đương thời.

Từ khi Đại Nhạn bắt đầu phồn thịnh, xuất hiện rất nhiều văn hóa ghi chép.

Ví dụ như An Châu có một vị văn nhân từng viết một quyển truyện ký cho dân chúng, dùng lời hiện tại mà nói, có thể trở thành văn bản ghi chép.

Quyển sách này trải qua nhiều lần tái bản, hiện nay tên là "Cuộc đời của tiểu nhân vật An Châu".

Thang Thanh Thanh không biết đã lật xem lần thứ mấy.

Mỗi lần xem đều có cảm ngộ không giống nhau.

Đột nhiên điện thoại di động vang lên!

Thang Thanh Thanh cầm lấy điện thoại di động nhìn một chút, lúc này giật mình, ở An Châu phát hiện lăng tẩm của Hi Hòa Đế, sắp bắt đầu công tác khai quật mang tính bảo hộ.

Cô bị tin tức này làm chấn động lập tức mở ra các nhóm chat lớn, tin tức đã bùng nổ...

"A a a! Lăng tẩm của Hi Hòa Đế!"

"Chôn ở An Châu, mẹ ơi, dã sử là thật, hắn thật sự chôn ở An Châu."

"Hi Hòa Đế được chôn cất ở An Châu, đủ để nói rõ An Châu Vương cũng ở An Châu, a a a, có thể là hợp táng hay không?!"

"Đáng tiếc trong sử sách không có bất kỳ ghi chép nào về lăng tẩm của An Châu Vương, căn bản không biết sau khi cô c.h.ế.t an táng như thế nào, chỉ có thể tìm manh mối từ Hi Hòa Đế."

"Tôi không chờ được nửa rồi, dù sao sử sách có ghi chép, thời điểm Hi Hòa Đế chuẩn bị lăng tẩm, An Châu Vương có cho hắn đề nghị! Chắc chắn là có liên quan đến An Châu Vương!"...

Thang Thanh Thanh cũng không chờ được, các nhà khảo cổ học ở năm châu lục, toàn bộ tràn về An Châu. Vương, có liên quan đến An Châu Vương, việc này ý nghĩa trọng đại, công tác khai quật cần phải hết sức cẩn thận.

May mắn hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển, đối với khai thác bảo hộ cũng có thái độ bình thường.

Ba tháng sau.

Những thứ bên trong lăng mộ của Hi Hòa Đế thuận lợi mang ra ngoài, bởi vì nhân dân toàn thế giới đều đang chú ý, cho nên áp dụng phương thức phát sóng trực tiếp, trên mạng phát sóng tiến hành khai quật.

Thang Thanh Thanh và gia đình cùng nhau xem phát sóng trực tiếp.

Kẻ trộm mộ không dễ tiến vào lăng tẩm của Hi Hòa Đế, nhưng chính thức khai quật mới phát hiện, kỳ thật cũng không khó.

Tựa hồ đang chờ bọn họ đào bới.

Chỉ cần là mạnh tay đào bới liền rất dễ mở.

Sắp tiến vào tầng thứ nhất, Thang Thanh Thanh nhịn không được cầm tay chị gái, có chút kích động: "Không biết bên trong có gì nhỉ? Liệu có ảnh của Hi Hòa Đế của An Châu Vương không? Có khi nào An Châu Vương cũng mai táng bên trong?"

An Châu Vương có năng lực, cũng có dung mạo được lịch sử thừa nhận, Thang Thanh Thanh từng tận mắt nhìn thấy chân dung.

Chị gái không nói gì, chỉ căng thẳng theo dõi.

Tầng thứ nhất mở ra, các nhà khảo cổ học đồng loạt hít một hơi khí lạnh.

Tầng thứ nhất giống như một phòng triển lãm đã được quy hoạch, tất cả đều là đủ loại đồ vật thời Đại Nhạn, có tác phẩm nghệ thuật như đồ sứ, cũng có quần áo thời bấy giờ từ tơ lụa đến vải bố, cái gì cũng có.

Long bào, quan phục, quần áo bách tính, thậm chí là cống phẩm của năm châu lục.

Còn có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt của dân chúng thời bấy giờ, thay vì nói là đồ bồi táng, không bằng nói là phòng triển lãm văn hóa.

Thang Thanh Thanh trừng to hai mắt.

Đi sâu vào bên trong, các nhà khảo cổ học lại hít một hơi khí lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...huong-744-phien-ngoai-lang-tam-hi-hoa-de.html.]

Tất cả đều là sách vở và tranh chữ!

Tất cả sách vở có thể tìm được thời đó đều được sao chép một phần, đặt bên trong lăng tẩm, bao gồm tất cả báo chí mấy chục năm kia, kỳ nào cũng không thiếu! Thậm chí còn có một rương lưu ly vô cùng quan trọng, dùng xi măng phong kín mấy tầng, mở ra, bên trong là mấy tờ giấy viết về kỹ năng và phương pháp chế tác thời bấy giờ.

Trong ống kính máy quay, nhà khảo cổ học kích động đến run rẩy.

Phóng viên kích động nói: "Quá đầy đủ, đây tuyệt đối là lăng tẩm quan trọng nhất từng được khai quật từ trước đến nay, rất nhiều sách vở thất truyền đều ở đây, toàn bộ lịch sử của Vĩnh Minh Niên và Hi Hòa Niên, cùng với báu vật truyền thống của Hoa Hạ... đều ở đây!"

Phóng viên đã kích động đến nói không nên lời.

Thang Thanh Thanh và chị gái nắm chặt tay, cũng rất kích động.

Ba Thang cảm thán: "Quả nhiên không hổ là đề nghị của An Châu Vương, lăng tẩm này... quá quan trọng."

Địa phương đã sớm thành lập nhà văn hóa, sau khi lăng tẩm mở ra, bọn họ phát hiện còn chưa đủ, chính phủ các châu đều phái đội ngũ khổng lồ tới đây, các học giả nghiên cứu đều tràn về nơi này.

May mà đó là một khu vực khá hoang vu.

Nhưng có thể đoán được, từ nay về sau, nơi này sẽ trở thành thánh địa văn hóa Hoa Hạ.

Những thứ này được bảo quản rất tốt, vì vậy việc khai quật không khó thực hiện.

Sau khi kích động, tầm mắt của rất nhiều người đặt ở trên quan tài duy nhất trong lăng tẩm.

Khi phát hiện chỉ có một quan tài, rất nhiều fan CP trên mạng thất vọng.

Chị gái của Thang Thanh Thanh chính là fan CP đế vương, lúc này vẫn còn ôm tâm lý may mắn: "Có lẽ bọn họ đồng táng, nằm bên trong một cái quan tài thì sao?"

Thang Thanh Thanh là độc duy, liếc mắt nói: "Chị nghĩ nhiều quá rồi đó, Hi Hòa Đế rất đứng đắn, cho dù đồng táng, hắn khẳng định cũng sẽ an bài hai cái quan tài."

Thang Hồng Hồng bĩu môi: "Hi Hòa Đế kỳ thật không có đứng đắn như vậy, em xem sử sách là biết, năm đó thời điểm các quốc gia diện tháng đưa một đống lễ vật, hắn liền cho người đáp lễ một hai kiện đồ sứ, viết một phong thư khen ngợi."

Có triều thần hỏi có phải keo kiệt quá hay không, hắn cười nói,"Trẫm cùng các nước khác là bang giao hữu hảo, hữu quốc đến triều là vì học tập, chút mặt dày.

Thang Thanh Thanh không cho là vậy.

Vô luận là trong ghi chép gì, Hi Hòa Đế đều rất nghiêm túc nghiêm chỉnh, ngoại trừ truyện đồng nhân, rất ít khi thấy miêu tả hắn không đứng đắn.

Cho nên, đánh giá của mọi người đối với Hi Hòa Đế đều có bốn chữ "nghiêm túc, đoan chính".

Quan tài mở ra.

Thang Hồng Hồng: "A a a, nhất định phải là hai người, ô ô ô!"

Thang Thanh Thanh: "... Em muốn xem Hi Hòa Đế rốt cuộc nghiêm túc nghiêm chỉnh đến mức nào."

Quan tài chính thức mở ra, mọi người sửng sốt.

Bên trong chỉ có một cái hộp thức ăn cũ kỹ, khắc chữ "Dung", trên hộp thức ăn có một tờ giấy bảo tồn vô cùng tốt, ống kính quét qua, mặt trên chữ viết ngoáy nhưng rõ ràng...

"A Chiêu nói, hậu nhân rất thích đào mộ người khác, để lại cho các ngươi vài thứ các ngươi muốn là được."

"Về phần thân thể của ta và A Chiêu, ta mới không nói cho các ngươi biết ở nơi nào."

"Hì hì hì."

Cuối cùng còn đóng một con dấu Hi Hòa Đế thập phần càn rỡ.

Thang Hồng Hồng và Thang Thanh Thanh: "..."

Người trong phòng phát sóng trực tiếp, người bên ngoài, tất cả đều trầm mặc.

Người ship CP, người độc duy cũng đều trầm mặc.

Này này này, rốt cuộc là ai dạy ngươi?

Có phải An Châu Vương hay không?!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top