Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Long Vương Xuất Thế

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Long Vương Xuất Thế
Chương 160: C160: Khoảng chín giờ


"Ừ." Kiều Lăng gật đầu.

Hai người vào bệnh viện.

Tê Thiên không biết rõ kết cấu của bệnh viện, thậm chí anh cũng không biết nhà xác ở đâu, nhưng Kiều Lăng vẫn biết rất rõ, bệnh viện cũng không khác nhau bao nhiêu.

Dưới sự dẫn đường của Kiều Lăng, hai người nhanh chóng đến nhà xác.

Vừa đến tầng này, một cảm giác u ám ngay lập tức bao trùm lại, Kiều Lăng rụt cổ, trốn sau lưng Tề Thiên, theo bản năng nắm lấy cánh tay của Tề Thiên.

"Đừng sợ." Tề Thiên vỗ vỗ tay Kiều Lăng, đi về phía trước. Tê Thiên thật sự không sợ hãi.


Đi về phía trước, Tê Thiên nhìn thấy trên một chiếc giường có hai chữ "Tất Thiện”.

Nhìn thi thể cháy đen trước mặt, Kiều Lăng thậm chí không dám ngẩng đầu lên.

Tề Thiên nhanh chóng kiểm tra, mười phút sau, Tề Thiên nói: “Chúng ta đi, nghỉ ngơi một lát, sau đó đi tìm Đường Tử Tấn hỏi xem người ở đâu.”

"A?" Kiều Lăng không khỏi sửng sốt, "Hỏi Đường Tử Tấn?" Tê Thiên không trả lời, nhanh chóng cùng Kiều Lăng rời khỏi bệnh viện. Hai người về khách sạn tắm rửa trước, rồi tìm một quán ăn để ăn sáng.

Sau một đêm bận rộn, bụng đã đói cồn cào.

Kiều Lăng nhìn Tê Thiên đang ăn bánh bao, nhịn không được hỏi lại: “Anh định trực tiếp hỏi Đường Tử Tấn về tung tích của Liễu Y sao?”

“Ừ” Tê Thiên gật đầu. Kiều Lăng nghỉ hoặc hỏi: “Đường Tử Tấn sẽ nói cho anh biết sao?”

"Nói." Tê Thiên tự tin nói: "Tôi đổi Lưu Tài Lương cho anh ta, thế nào anh ta cũng phải nói."

"Nhưng Lưu Tài Lương là nhân chứng." Kiều Lăng buột miệng nói: "Giao Lưu Tài Lương cho bọn họ, chỉ dựa vào Liễu Kiến Quân và tên thanh niên kia, thì sẽ rất khó để kết án Đường Tử Tấn."

"Ha ha." Tề Thiên cười khẽ, nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng: "Cô cảm thấy giữa thuốc giả và giết người, cái nào bị xử nặng hơn? Thi thể vừa rồi đã hoàn toàn đánh bại Đường Tử Tấn."

"A?" Kiều Lăng vẫn còn mơ hồ, mười phút vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tê Thiên đã nhìn thấy gì?


Kiều Lăng cũng ăn mấy miếng cho xong, nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi tìm Đường Tử Tấn sao?”

“Không cần vội.” Tề Thiên lắc đầu: “Trước tiên đợi một người.” Trên mặt Kiều Lăng tràn đầy nghỉ hoặc. Truyện Trinh Thám

Sau bữa sáng, cả hai trở về khách sạn, họ nghỉ ngơi một chút trong khi chờ đợi.

Khoảng chín giờ, có tiếng gõ cửa phòng khách sạn.

Kiều Lăng mở cửa nhìn người xuất hiện trước mặt, đầu tiên là ngơ ngác, sau đó cô ấy chợt nhớ ra, đây không phải là người đàn ông nửa đêm hôm qua đã cung cấp thông tin ở tầng dưới nhà Tất Thiện sao?

Người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi, rõ ràng là bị ép tới đây, sau khi vào cửa, ánh mắt đầu tiên của anh ta dừng lại trên người Kiều Lăng, sau đó nhìn về phía Tê Thiên đang ngồi trên ghế sô pha, giọng điệu không vui, nói: “Rốt cuộc các người muốn làm gì?"

"Đừng vội." Tê Thiên cười nói: "Tôi mời anh tới đây chỉ là để giao dịch, đối phương cho anh bao nhiêu tiền để cho lời khai giả?"


Khi nghe thấy từ "lời khai giả", trong mắt người đàn ông hiện rõ vẻ hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã biến mất, nói: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì!"

Tê Thiên lắc đầu: “Không cần giả ngu, nếu tôi đã có thể cho người đưa anh tới đây, đương nhiên tôi có lý do của mình, để tôi nói cho anh biết trước, không có cách nào rõ ràng để phán quyết tội khai man, nhưng nếu xét từ sự việc lần này, anh có thể bị kết tội là đồng phạm, anh hiểu ý tôi chứ?"

Cảm xúc của người đàn ông đột nhiên trở nên kích động, anh ta hét lên: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì! Tôi không biết các người, để tôi đi!"

"Anh không nhìn thấy có người cầu cứu, chuyện này là do anh bịa ra." Tê Thiên nói: "Người chết cũng không phải là Tất Thiện, bây giờ tôi cho anh một cơ hội, nếu không tôi sẽ lập tức đưa anh đến sở cảnh sát, để anh có thể giải thích với người ở đó, hoặc là anh có thể nói ra người đứng sau, anh tự suy nghĩ đi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi sẽ cho anh thời gian đếm đến ba."

Tề Thiên vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra bấm ba số trước mặt người đàn ông.

Ngay khi Tê Thiên chuẩn bị bấm nút gọi, người đàn ông lập tức chịu thua: "Được rồi! Tôi sẽ hợp tác với các người!"
 
Chương 161: C161: Chuyện này không có khả năng


Kiều Lăng đứng ở một bên theo dõi từ đầu đến cuối.

Cho tới thời điểm này thì Kiều Lăng vẫn luôn rất tự tin vào bản thân, nhưng sau khi ở cùng nhau đêm nay, Kiều Lăng chợt nhận ra mình giống như một con ngốc, chỉ có thể hỏi và nhìn, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không biết tại sao Tê Thiên lại thấy được những điều này?

Kiều Lăng nhịn không được hỏi: "Tê Thiên, làm sao anh biết được?”

"Rất đơn giản." Tê Thiên nhún nhún vai: “Cô đã từng thấy người bị lửa thiêu chết chưa?"

"Thấy rồi." Kiều Lăng gật đầu: "Mỗi năm đều có rất nhiều người chết do hỏa hoạn”

"Không không không. Tê Thiên lắc lắc ngón tay: "Không phải chết do hỏa hoạn, mà là bị lửa thiêu chết, đây là hai khái niệm."


Kiều Lăng vẫn có vẻ bối rối.

Tê Thiên thở dài: “Khi lửa bùng lên sẽ xuất hiện khói dày đặc, hàm lượng khí carbon monoxit gần bằng 3%, với loại khói đặc này, người bình thường hít vào vài hơi sẽ bất tỉnh, chỉ mất mười phút là đã hoàn toàn ngạt thở chết, việc này sẽ xảy ra trước khi cơ thể người bị ngọn lửa thiêu cháy, vì vậy những người chết trong hỏa hoạn không phải bị lửa thiêu chết mà là bị ngạt thở đến chết."

'Tê Thiên dừng lại rồi nói tiếp: “Tôi đã kiểm tra thi thể, đường hô hấp bên trong thi thể sạch sẽ, nghĩa là anh ta không hít phải khói, trong trường hợp này, chỉ có một khả năng chết trong hỏa hoạn, đó chính là người chết luôn nín thở và không hô hấp, dù bị thiêu chết cũng không hề hô hấp.”

"Chuyện này không có khả năng!" Kiều Lăng phản đối ngay tại chỗ: "Không ai có thể làm được, trừ phi là người chết."

'Tê Thiên búng ngón tay: “Đúng vậy.”

Kiều Lăng lập tức phản ứng lại: "Ý anh là người kia đã chết trước vụ cháy? Cho nên anh cho rằng anh ta đã nói dối!"

Kiều Lăng chỉ vào người đàn ông kia. “Đúng vậy” Tê Thiên nhún nhún vai.

Khi người đàn ông nghe thấy điều này, chút may mắn cuối cùng trong lòng anh ta cũng đã biến mất.

Tê Thiên cười nói: "Thứ mà tôi biết, những pháp y đó cũng có thể biết, chỉ sợ bọn họ đã thu thập chứng cứ rồi."

Khi nghe đến từ "chứng cứ", đôi chân của người đàn ông mềm nhữn ra, suýt chút nữa đã ngồi bệt xuống đất.


Tê Thiên đứng dậy nói với Kiều Lăng: "Đi thôi, nên đi tính sổ với Đường Tử Tấn, những người có liên quan đến chuyện này, không một ai có thể trốn thoát!"

'Tê Thiên mở cửa phòng, dẫn theo Kiều Lăng đi ra ngoài, cùng lúc đó, lại có hai người đi vào, canh giữ người đàn ông trong phòng.

'Tê Thiên ngáp một cái, cùng lên xe với Kiều Lăng.

Khi mở cửa, Kiều Lăng cảm thấy có thứ gì đó lóe qua mắt mình, nhưng cô ấy không quan tâm.

'Tê Thiên nhìn điện thoại, thông tin vị trí của Đường Tử Tấn đã được gửi tới, anh ta đang ở tòa nhà của Thẩm thị!

Chín giờ rưỡi sáng. Phòng họp tập đoàn Thẩm thị.


Các giám đốc điều hành cấp cao của Thẩm thị đều đang ngồi ở đây, Thẩm Thu Thủy nhìn vào kế hoạch trước mặt.

“Chúng ta chịu trách nhiệm về con đường tiêu thụ của Dược phẩm Đường thị, lợi nhuận là 30%?”

"Đúng vậy!" Một giám đốc điều hành cấp cao phụ trách kinh doanh nói: "Sếp 'Thẩm, đây là một chuyện rất tốt đối với Tập đoàn Thẩm thị của chúng ta, đối với một 'Tập đoàn quy mô như Dược phẩm Đường thị, một khi chúng ta có thể hợp tác với bọn họ, điều này sẽ cho phép chúng ta mở rộng những con đường tiêu thụ và còn mở rộng hợp tác với phía An thị!”

Thẩm Thu Thủy gật đầu: “Tôi hiểu bản hợp đồng này sẽ mang lại lợi ích cho Thẩm thị, nhưng điều tôi không hiểu là Dược phẩm Đường thị cũng không phải là tổ chức từ thiện, xét về mặt hợp tác thông thường, những gì chúng ta có thể nhận được hẳn là lợi nhuận khoảng 16%, nhưng bây giờ lại trực tiếp tăng gấp đôi. ”

Tên giám đốc điều hành cấp cao kia nói: “Sếp Thẩm, đúng là Dược phẩm Đường thị sẽ không đưa ra những lợi ích hào phóng như vậy, nhưng sếp Đường, Đường Tử Tấn thì có thể, chính cậu ta là người đưa ra hợp đồng này”

Thẩm Thu Thủy khẽ cau mày: “Đường Tử Tấn?”
 
Chương 162: C162: Tôi đồng ý


“Đúng vậy.” Giám đốc điều hành cấp cao lập tức nói: “Sếp Đường nói sếp Thẩm là sư muội của cậu ta, cho nên cậu ta chấp nhận cho cô thể diện này, chỉ cần sếp Thẩm đồng ý, cậu ta sẽ luôn giữ mối quan hệ tốt đẹp với Tập đoàn Thẩm thị của

chúng ta, đưa mối quan hệ trở nên gần gũi hơn."

Thẩm Thu Thủy sửng sốt một lát, sau đó trừng mắt nhìn người giám đốc điều hành cấp cao: “Ông nói cái gì?”

'Tên giám đốc điều hành cấp cao này rụt cổ: “Đây đều là lời nói của sếp Đường.”

'Thẩm Thu Thủy cười lạnh: "Mọi người ngồi ở đây đều không phải là trẻ con đúng không? Các người nghe không hiểu ý đồ khác trong lời nói của Đường Tử Tấn sao?"

'Thẩm Sơn ngồi ở một bên lúc này mới nói: “Sếp Thẩm, chúng tôi hiểu, nhưng cô là chủ tịch của Thẩm thị, lần hợp tác với Tập đoàn Dược phẩm Đường thị có thể mang lại lợi ích to lớn cho Thẩm thị, cô hy sinh một chút cũng không phải chuyện gì †o tát."


Ánh mắt Thẩm Thu Thủy trở nên lạnh lùng: “Thẩm Sơn, ông nên biết rằng tôi, Thẩm Thu Thủy, đã đính hôn.”

"Ha ha!" Thẩm Sơn cười lớn: "Nói đến đây, tôi phải khen ngợi cô, vì lợi ích của tập đoàn, vì hợp tác với Tập đoàn Văn Tôn, cô lại đính hôn với một tên tội phạm lao động cải tạo, thật sự khiến chúng tôi rất khâm phục, nhưng bây giờ có một sự lựa chọn tốt hơn, chọn lại một người đàn ông khác, đối với cô, Thẩm Thu Thủy, không phải là chuyện rất bình thường sao, chỉ là dùng thân xác để đổi lấy lợi ích mà thôi.”

Thẩm Thu Thủy võ bàn: "Thẩm Sơn! Ông nói cái gì!" "Hừ!" Một tiếng hừ lạnh vang lên, một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh

Thẩm Sơn nói: "Thẩm Thu Thủy, Thẩm Sơn là chú ba của cô, cô chú ý tới thái độ nói chuyện của cô chút đi!"

Thẩm Thu Thủy nhìn người vừa nói chuyện: "Thẩm Hỏa! Đây là công ty! Chú ý cách nói chuyện của ông với tôi đi!"

Kể từ cuộc họp định kỳ của Thẩm gia, Thẩm Hỏa cũng xuất hiện trong cuộc họp công ty.

Thẩm Hỏa nhếch môi khinh thường: “Ở công ty thì sao, lúc tôi làm việc cật lực cho công ty, cô còn đang đái dầm kìa! Đừng lấy công ty để gây áp lực cho tôi.”

Thẩm Sơn nói: “Nếu sếp Thẩm cũng nói đây là công ty, vậy chúng ta sẽ xuất phát từ lợi ích của công ty mà tiến hành, dù sao thì tôi cũng ủng hộ bản hợp đồng này.”

Thẩm Hỏa giơ tay: “Tôi cũng đồng ý.”

"Tôi cũng vậy.' Tên giám đốc điều hành cấp cao phụ trách công việc kinh doanh giơ tay.


"Tôi đồng ý."

Hết người này đến người khác giơ tay, trong chớp mắt, hơn một nửa số người giơ tay.

Trước đây, tại các cuộc họp thường lệ, chỉ có khoảng một phần ba số người tấn công Thẩm Thu Thủy, nhưng khi Thẩm Hỏa đến, hơn một nửa số người đã tham gia.

Con trai thứ hai của Thẩm gia vẫn có sức ảnh hưởng lớn trong Thẩm thị!

Thẩm Hỏa cười nói: "Nếu đã có nhiều người đồng ý như vậy, vậy chúng ta mời sếp Đường, Đường Tử Tấn, tới ký hợp đồng đi, đúng lúc sếp Đường cũng đang làm khách trong văn phòng của tôi."

Sau khi Thẩm Hỏa nói xong, tên giám đốc điều hành cấp cao phụ trách kinh doanh lập tức đứng dậy đi mời Đường Tử Tấn, hiển nhiên việc này đã được chuẩn bị trước.

Đường Tử Tấn đang ngồi trong văn phòng Thẩm Hỏa nói chuyện điện thoại.


"Đường... Sếp Đường, tôi đã bắt được người rồi, anh... anh đã hứa cho tôi tiền, tiền... tiền đâu?"

"Đừng có gấp." Đường Tử Tấn cười nói: 'Lát nữa tôi sẽ sai người đưa người phụ nữ đó đi, đến lúc đó tôi sẽ đưa tiền cho cậu luôn, chỉ có 10 triệu thôi, đối với Đường 'Tử Tấn này thì việc này cũng không khó khăn gì, cứ yên tâm chờ đi."

Đường Tử Tấn nói xong, cúp điện thoại, trên mặt mang theo nụ cười hung ác, lẩm bẩm: "Đấu với tôi? Các người đều phải chết!"

Có tiếng gõ nhẹ bên ngoài cửa văn phòng.

Sau đó, tên giám đốc điều hành bộ phận kinh doanh bước vào, cúi mặt đi đến trước mặt Đường Tử Tấn: "Sếp Đường, hội nghị cấp cao của công ty đã quyết định ký hợp đồng, mời cậu qua đó, sếp Thẩm cũng có mặt."

"Ồ, xem ra Thu Thủy bé nhỏ của tôi sẽ sớm là của tôi." Đường Tử Tấn mỉm cười vỗ võ vai tên giám đốc điều hành cấp cao: “Tôi rất tán thưởng quyết định của các người."
 
Chương 163: C163: Sếp đường


Đường Tử Tấn bước vào phòng họp.

Hơn một nửa số giám đốc điều hành cấp cao của Thẩm thị vỗ tay.

Thẩm Hỏa cười lớn: “, mời ngồi!”

Đường Tử Tấn ngồi xuống, cười với Thẩm Thu Thủy rồi nói: "Thu Thủy, anh rất vui được hợp tác với mọi người, anh tin tưởng, dưới sự hợp tác chặt chẽ của chúng ta, quan hệ giữa hai chúng ta cũng có thể càng ngày càng thân thiết."

Đường Tử Tấn cầm bút và bản hợp đồng kia lên, chuẩn bị ký tên.

Các giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Thẩm thị đều rất phấn khởi, nếu giành được hợp đồng này, sẽ có rất nhiều lợi ích cho sự phát triển của tập đoàn Thẩm thị, đồng thời cũng sẽ có rất nhiều lợi ích có thể phân phối cho chính họ.


Thẩm Thu Thủy đột nhiên nói: "Sếp Đường, hợp tác là hợp tác, không nên trộn lẫn với việc riêng."

Đường Tử Tấn tạm dừng động tác ký tên, đặt cây bút sang một bên, nói với Thẩm Thu Thủy: “Sư muội Thu Thủy của anh, em nói như vậy khiến anh rất buồn, em phải biết rằng nếu không phải vì em thì anh sẽ không đặc biệt đến gây áp lực cho Tào Hữu, nếu không phải vì em, anh sẽ không đưa ra bản hợp đồng này. ”

"Đúng vậy, Sếp Thẩm! Nếu lúc đó sếp Đường không ra tay, thì chúng ta đã mất hơn một tỷ đơn hàng của Tập đoàn Hữu Hoành từ lâu rồi!"

"Hơn nữa, Tập đoàn Hữu Hoành vẫn đang nhường lợi nhuận cho chúng ta."

Nhìn thấy Đường Tử Tấn không ký tên, rất nhiều người đều trở nên lo lắng, bọn họ vốn đã đứng về phía Thẩm Sơn hoặc Thẩm Hỏa, bây giờ lên tiếng gây áp lực với Thẩm Thu Thủy.

Đường Tử Tấn cười nhẹ: “Thu Thủy, em vô tâm như vậy làm sư huynh rất khó xử, em cũng biết Dược phẩm Đường thị không phải của một mình Đường Tử Tấn này, anh cũng phải cho Đường thị một lời giải thích, đúng không?”

"Thẩm Thu Thủy!" Thẩm Hỏa võ bàn: "Đừng quên lời cô nói trong cuộc họp mặt thường kỳ của gia tộc! Cô luôn miệng nói là vì công ty! Nhưng bây giờ chỉ có một yêu cầu nhỏ như vậy cô cũng không thể thực hiện được! Chủ tịch như cô, tôi nghĩ tốt hơn hết là cô đừng làm nữa!

“Đúng vậy.” Thẩm Sơn cũng lên tiếng: “Trong buổi họp mặt thường kỳ của gia tộc thì nói rất âm tai, nhưng nói hay là một chuyện, quan trọng nhất là có thể làm được mới tính.”

"Hợp đồng này phải được ký kết!"

"Dược phẩm Đường thị có tài sản hàng chục tỷ, sao Tập đoàn Văn Tôn có thể so sánh được!"

"Việc đính hôn với một tên tội phạm lao động cải tạo thì có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào! Chẳng lẽ trong suy nghĩ của Chủ tịch Thẩm, Đường Tử Tấn, Sếp Đường còn không bằng một tên tội phạm lao động cải tạo sao?"


Những giọng nói vang lên.

"Rầm' một tiếng, cửa phòng họp bị đá tung ra.

Âm thanh này khiến mọi người nhìn sang, họ thấy bóng dáng của Tề Thiên xuất hiện.

"Tê Thiên! Cậu thật đúng là láo xược!" Thẩm Sơn hét lớn, đứng lên: "Đây là cuộc họp thường kỳ của Thẩm thị! Cậu nổi điên gì ở đây!"

Thẩm Sơn bước về phía trước. “Cút đi!” Tê Thiên giận dữ mắng một tiếng, liếc mắt nhìn Thẩm Sơn.

Thẩm Sơn đang đi về phía Tề Thiên vì cái liếc mắt này mà dừng lại, thậm chí còn lùi lại hai bước, chỉ vì ánh mắt của Tề Thiên lúc này quá đáng sợ.

Cả đêm không ngủ, hai mắt đỏ ngầu, và cả chuyện xảy ra với hai cha con nhà họ Liễu khiến Tê Thiên tràn đầy tức giận, ánh mắt đó như muốn giết người.


Ánh mắt Tê Thiên quét qua đám người, cuối cùng khóa chặt Đường Tử Tấn, sải bước đi tới: "Đường Tử Tấn!"

"ỒI" Đường Tử Tấn cười khẽ, liếc nhìn Thẩm Thu Thủy: "Sư muội Thu Thủy, hình như có người khó chịu, nhưng chênh lệch giai cấp đã bày ra ngay trước mắt thì làm

sao bây giờ?"

Đường Tử Tấn vừa nói lời này, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn: "Phiền em nói cho cậu ta biết, nếu cậu ta không vui, thì cũng chỉ có thể chịu đựng!"

Đường Tử Tấn vừa nói xong, liền cảm giác được có người túm tóc mình.

'Tê Thiên giữ đầu của Đường Tử Tấn và đập đầu anh ta xuống bàn hội nghị trước mặt.
 
Chương 164: C164: Cái này


Cú va chạm này khiến Đường Tử Tấn choáng váng tại chỗ, đầu óc trống rỗng, cơn đau xâm chiếm lấy anh ta.

Sau cú va chạm, Tề Thiên lại xách Đường Tử Tấn lên, lại một lần nữa đập mạnh xuống!

"Bùm!"

"Bùm!"

"Bùm!"

Mỗi lần vang lên một âm thanh trầm đục lại khiến tim người ta đập nhanh.

Sau năm sáu lần liên tục, có thể thấy trên mặt Đường Tử Tấn đầy máu.


Tê Thiên túm tóc Đường Tử Tấn, kéo khuôn mặt đầy máu kia lên trước mắt mình, nói: “Đường Tử Tấn, hôm nay anh có thể sống sót hay không, thì xem sự lựa chọn của

chính anh!”

Nói xong, Tê Thiên kéo Đường Tử Tấn như kéo một con chó chết đi ra phía ngoài phòng họp.

Một loạt động tác của Tê Thiên nhanh chóng và chính xác đến mức khiến tất cả mọi người đều choáng váng, ai có thể ngờ rằng sau khi vào phòng, Tề Thiên lại trực tiếp đánh Đường Tử Tấn.

"Tê Thiên!" Thẩm Thu Thủy hét lên: "Anh làm gì vậy! Mau buông tay ra!"

Tê Thiên lắc đầu.

"Tê Thiên!" Thẩm Thu Thủy tiến lên đứng ở trước mặt Tê Thiên, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự tức giận: "Anh phá đủ chưa?"

Tê Thiên liếc nhìn Thẩm Thu Thủy, nói: "Chuyện này không liên quan gì đến cô." "Tại sao không liên quan!" Thẩm Thu Thủy hét lên: "Đây là ở Tập đoàn Thẩm thị, thì có liên quan đến tôi! Anh thả anh ta ra đi! Có việc gì thì từ từ nói!"

"Không nói từ từ được! Tránh ra!" Tê Thiên tiến lên một bước, gạt cánh tay mà Thẩm Thu Thủy đang chắn trước mặt anh ra, kéo Đường Tử Tấn đi.

Thẩm Thu Thủy hét lên: "Tê Thiên! Anh đứng lại đó cho tôi!"

Tê Thiên làm sao có thể nghe lời Thẩm Thu Thủy, anh tóm lấy Đường Tử Tấn, kéo anh ta sang một bên.

Thẩm Thu Thủy đang định đuổi theo ra ngoài.


"Thẩm Thu Thủy! Hãy nhìn tên tội phạm lao động cải tạo này đi! Cậu ta đã làm gì!" Thẩm Hỏa gầm lớn lên: "Trong phòng họp của tập đoàn Thẩm thị, chúng ta đang đàm phán hợp đồng một cách bình thường, nhưng chỉ vì cậu ta không hài lòng với nội dung hợp đồng, đã ra tay đánh người của Dược phẩm Đường thị!”

"Thẩm Thu Thủy! Chúng ta là công ty! Không phải xã đoàn!"

"Tội phạm lao động cải tạo đúng là tội phạm lao động cải tạo! Thói quen xấu khó bỏ! Hôm nay xúc phạm đến Dược phẩm Đường thị, không lấy được con đường tiêu thụ của họ, đây là một mất mát không thể bù đắp đối với Thẩm thị chúng ta!"

Những lời buộc tội nối tiếp nhau.

"Không có được con đường tiêu thụ là chuyện nhỏ, nhưng đánh người của Dược phẩm Đường thị, tôi muốn hỏi nếu Dược phẩm Đường thị gây áp lực thì ai sẽ là người gánh chịu hậu quả này! Thẩm Thu Thủy, cô có gánh chịu nổi không?"

Đám người Thẩm Sơn lớn tiếng chỉ trích, nhưng trong lòng họ lại cười to, tên Tâ Thiên đã giúp bọn họ một việc lớn!

Sắc mặt Thẩm Thu Thủy cực kỳ khó coi, cô không ngờ Tề Thiên lại đột nhiên xuất hiện, gây chuyện lớn như vậy, đêm qua Tê Thiên cũng không có về nhà!

"Thu Thủy! Thu Thủy!" Một âm thanh dồn dập vang lên, Kiều Lăng chạy tới trước mặt Thẩm Thu Thủy. Kiều Lăng lo lăng hỏi: "Tâ Thiên đâu? Đường Tử Tấn đâu?"


Thẩm Sơn cười lạnh: "Ha ha, tên Tê Thiên không biết trời cao đất rộng kia đã mang người đi rồi."

"Cái này..." Kiều Lăng định quay người đuổi theo.

Thẩm Thu Thủy túm lấy Kiều Lăng, nhìn thấy Kiều Lăng xuất hiện và vẻ mặt lo lăng của Kiều Lăng lúc này, Thẩm Thu Thủy cảm thấy có gì đó không ổn liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Kiều Lăng lập tức nói: "Đường Tử Tấn lén lút nhập một lô thuốc giả, đưa một số vào bệnh viện của chúng tớ, nhưng lại bị Liễu Kiến Quân phát hiện ra, Đường Tử Tấn đã sắp xếp người bắt cóc con gái của Liễu Kiến Quân, Tê Thiên đã điều tra cả đêm, theo lời anh ấy nói, thì mọi chuyện đã được giải quyết, buổi sáng tâm trạng của Tê Thiên vẫn bình thường, nhưng khi tớ đi đỗ xe thì phát hiện anh ấy đã biến mất, Tê Thiên hình như đang giấu tớ điều gì đó, không, tớ phải đuổi theo anh ấy, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn!”

Lời nói của Kiều Lăng đã gây sốc cho cả Thẩm Thu Thủy và các giám đốc điều hành cấp cao của Thẩm thị.

Đường Tử Tấn làm thuốc giả!

Bắt cóc!
 
Chương 165: C165: Thuốc giả


Mặc dù mọi người không biết Liễu Kiến Quân mà Kiều Lăng đang nói đến là ai, nhưng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Thứ mà Đường Tử Tấn làm ra thực chất là thuốc giả!

Những người vừa lấy con đường tiêu thụ của Dược phẩm Đường thị ra nói chuyện thì lúc này đều im lặng!

Nếu thuốc của Đường Tử Tấn là giả và Thẩm thị chịu trách nhiệm bán ra, thì Thẩm thị sẽ hoàn toàn xong đời!

Thuốc giả! Nếu dính líu vào chuyện này thì không đời nào sẽ có kết cục tốt đẹp được!

"Thu Thủy! Tớ không thể nói với cậu nữa, tớ phải đi tìm Tê Thiên!" Kiều Lăng nói rồi chạy ra ngoài.


Thẩm Thu Thủy quay đầu nhìn mọi người trong phòng họp, vội vàng nói: “Tớ đi cùng cậu!”

Hai người phụ nữ nhanh chóng đuổi theo về phía hành lang, nhưng không thấy bóng dáng của Tê Thiên đâu cả, chỉ có thể nhìn thấy một vệt máu rất nhỏ, kéo dài từ chỗ này sang chỗ khác trên cầu thang.

Những vết máu này là từ trên người của Đường Tử Tấn.

Trong phòng họp, mọi người đều im lặng, những lý do ban đầu lúc này cũng không thể nói ra được nữa.

Thẩm Hỏa nhìn mọi người, lặng lẽ đi ra khỏi phòng họp, gọi cho một số điện thoại: "Sếp Tôn, xin chào xin chào, tôi là Thẩm Hỏa của tập đoàn Thẩm thị Thiên Ngân, trước đây chúng ta đã từng gặp mặt một lần, vừa rồi đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, Đường Tử Tấn, sếp Đường của tập đoàn các người đã gặp phải một ít rắc rối."

Thẩm Hỏa ở trong góc nói chuyện điện thoại mấy phút. Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Thẩm Hỏa lại tràn đầy kiêu ngạo.

Thẩm Thu Thủy và Kiều Lăng vẫn đuổi theo đến tầng một, nhưng không thấy Tê Thiên, vết máu dừng lại ở lối vào hành lang tầng một.

Thẩm Thu Thủy và Kiều Lăng rất nóng lòng, Thẩm Thu Thủy nhìn bộ dáng gần như phát điên vừa rồi của Tề Thiên, thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn được.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Thẩm Thu Thủy vang lên, Thẩm Thu Thủy cũng không quan tâm đến, hiện tại cô cũng không có tâm trạng xử lý chuyện khác.

Chạy ra khỏi hành lang, đến sảnh công ty và hỏi nhân viên bảo vệ xem họ có nhìn thấy Tê Thiên không.


Tất cả nhân viên bảo vệ đều lắc đầu, tỏ ý chưa nhìn thấy Tê Thiên. “Sếp Thẩm." Một cô gái ở quầy lễ tân của công ty nhanh chóng chạy tới: “Có điện thoại từ quầy lễ tân nói muốn tìm ngài, người đó tự xưng là người của Tập đoàn Dược phẩm Đường thị.”

Dược phẩm Đường thị!

Trong lòng Thẩm Thu Thủy có dự cảm không tốt, liền đi tới nhấc điện thoại: “Tôi là Thẩm Thu Thủy.”

"Chủ tịch Thẩm, cách đãi khách của Thẩm thị các người thực sự làm Dược phẩm Đường thị của tôi mở rộng tầm mắt, tôi hy vọng Chủ tịch Thẩm có thể sớm cho chúng tôi một lời giải thích, nếu không, tôi không nghĩ Tập đoàn Thẩm thị có thể gánh chịu hậu quả đâu."

Giọng nói trong điện thoại đầy sự đe dọa.

Thẩm Thu Thủy lạnh lùng nói: "Dược phẩm Đường thị của các người hẳn phải biết rất rõ những gì Đường Tử Tấn đã làm!"


"Tôi không hiểu Chủ tịch Thẩm đang nói gì." Giọng nói trong điện thoại đầy khinh thường: "Tôi nghĩ Chủ tịch Thẩm, cô nên biết rất rõ ràng, mọi việc đều phải dựa trên bằng chứng, mà bằng chứng hiện giờ chúng tôi có được là vị hôn phu của Chủ tịch 'Thẩm đang bức hại lãnh đạo cao cấp của tập đoàn chúng tôi, bây giờ là mười giờ sáng, tôi hy vọng trước mười một giờ sẽ có được câu trả lời thỏa đáng, nếu không, Chủ tịch Thẩm phải đối mặt với chuyện gì thì tôi không kiểm soát được.”

Cuộc gọi bị cắt đứt.

Trên mặt Thẩm Thu Thủy phủ một tầng sương giá, nhìn Kiều Lăng nói: 'Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu nói tỉ mỉ cho tớ nghe đi, còn Liễu Kiến Quân kia là ai?"

"Liễu Kiến Quân là người nhà của nạn nhân cách đây ba năm, con gái của ông ấy tên là Liễu Y, cô ấy đang được điều trị tại bệnh viện của chúng tớ."

Kiều Lăng kể lại tất cả những gì cô ấy biết và những gì đã xảy ra tối qua, còn một số chuyện về thế lực ngầm như Câu lạc bộ Kim Đỉnh thì Kiều Lăng vẫn giấu kín.

Kể từ khi nghe Liễu Kiến Quân bị thương nặng trong một vụ tai nạn ô tô và cận kề cái chết, sắc mặt của Thẩm Thu Thủy ngày càng trở nên khó coi.
 
Chương 166: C166: Chính là lưu tài lương


Chờ Kiều Lăng nói xong hết thảy, Thẩm Thu Thủy hít sâu một hơi: "Đi thôi."

Kiều Lăng sửng sốt một chút: "Cậu biết Tê Thiên đi đâu à?"

"Tớ không biết." Thẩm Thu Thủy lắc đầu nói: 'Dược phẩm Đường thị sẽ bắt đầu làm khó dễ trong một giờ nữa, tớ nghĩ sẽ không chỉ phương diện kinh doanh mà còn dùng sự ảnh hưởng xã hội để giải quyết chuyện này."

Kiều Lăng hỏi: “Vậy không đi tìm Tê Thiên sao?”

“Không tìm nữa.” Thẩm Thu Thủy lắc đầu: “Ngay cả tớ cũng không nhịn được muốn tát Đường Tử Tấn hai bạt tai, hiện tại tớ chỉ hy vọng Tề Thiên sẽ không làm ra chuyện gì ngu ngốc.”

Ở ngoại ô Thiên Ngân, trong một nhà kho bỏ hoang.


Đường Tử Tấn bị Tê Thiên treo lơ lửng trên không.

Trên người Đường Tử Tấn trải đầy vết thương.

Tê Thiên đứng ở trước mặt Đường Tử Tấn, lạnh lùng nói: "Người đâu?"

"Tê Thiên, nếu cậu có gan thì giết tôi đi." Đường Tử Tấn nhếch miệng: "Hôm nay có nhiều người nhìn thấy cậu bắt tôi đi ra ngoài, nếu tôi chết, toàn bộ Thẩm thị của các người sẽ phải chôn cùng với tôi!"

"Tôi sẽ không giết anh." Tê Thiên lắc đầu.

"Hừ.' Đường Tử Tấn rất tự tin: "Cho nên, cậu chỉ tới để hù dọa làm tôi sợ thôi sao, cậu cho răng Đường Tử Tấn này đang làm cái gì?"

Tê Thiên nói: “Tôi sẽ không giết anh, nhưng không có nghĩa là có người sẽ không giết anh, phía sau anh là Dược phẩm Đường thị, một khi chuyện anh làm thuốc giả bị vạch trần, anh cho rằng Dược phẩm Đường thị sẽ bỏ qua cho anh sao?”

"Tê Thiên, tôi nghĩ đầu óc cậu có vấn đề." Đường Tử Tấn phun ra một ngụm nước bọt đầy máu: "Cậu nói tôi làm thuốc giả thì tôi làm thuốc giả thật sao? Bằng chứng đâu?"

Đường Tử Tấn không hề sợ hãi, hôm qua anh ta đã tiêu hủy toàn bộ bằng chứng, chỉ còn lại Liễu Kiến Quân là còn sống, nhưng con gái ông ta lại đang năm trong tay anh ta, ông ta dám nói gì? Chỉ cần đợi đến sau này loại bỏ tên họ Liễu kia nữa, sẽ không có chuyện gì xảy ra!

Tê Thiên quay đầu nhìn về phía sau, sau đó nói: “Đưa người ra đây đi!”


Chỉ nhìn thấy một bóng người bị đẩy ra ngoài và bị trói vào xe lăn.

Chính là Lưu Tài Lương bị Tê Thiên đánh gãy chân đêm qua.

Chiếc xe lăn không ngừng trượt, đưa Lưu Tài Lương tới trước mặt Đường Tử Tấn.

Đường Tử Tấn bị treo lơ lửng trên không nhìn vừa nhìn thấy Lưu Tài Lương, đồng tử đột nhiên giãn ra.

“Lưu Tài Lương!"

Tê Thiên nhìn Đường Tử Tấn nói: "Nói cho tôi biết, người ở đâu? Tôi nghĩ những thứ Lưu Tài Lương nắm giữ trong tay phải nhiều hơn những gì Liễu Kiến Quân có, phải không?"

Lưu Tài Lương bị trói trên xe lăn, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, không ngừng vùng 'Tê Thiên! Cậu muốn làm gì! Thả tôi ra mau! Đường Tử Tấn là một kẻ điên! Tên


Trải nghiệm thoát chết đêm qua khiến Lưu Tài Lương nhận ra Đường Tử Tấn muốn giết ông ta, đương nhiên ông ta không dám gặp lại Đường Tử Tấn.

Tê Thiên căn bản không để ý đến Lưu Tài Lương, loại người này dù có bị phạt đến đâu cũng không đủ nặng! Làm thuốc giả, còn cố ý lái xe đâm vào người khác, nếu không phải Lưu Tài Lương còn hữu dụng thì ngày hôm qua Tề Thiên đâu thèm quan tâm đến việc sống chết của ông ta?

Sắc mặt Đường Tử Tấn thay đổi mấy lần, ánh mắt trở nên u ám.

"Đường Tử Tấn, tôi cho anh mười giây cuối cùng để suy nghĩ, nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu, tôi sẽ giao Lưu Tài Lương cho anh, nếu anh không nói, tôi sẽ giao Lưu Tài Lương ra, đến lúc đó cứ xem thử Dược phẩm Đường thị có tha cho anh không."

Đường Tử Tấn nhìn chăm chằm Lưu Tài Lương, anh ta không hiểu tại sao Lưu Tài Lương vẫn còn sống khi người đàn ông đêm qua nói với anh ta là mọi việc đã được giải quyết xong!

Đường Tử Tấn biết rất rõ, anh ta có thể bịt miệng Lưu Tài Lương tiêu hủy chứng cứ, thì Dược phẩm Đường thị cũng có thể bịt miệng anh ta để tiêu hủy chứng cứ!
 
Chương 167: C167: Đường tử tấn


Tê Thiên nhìn thời gian.

"Đường Tử Tấn, anh còn có năm giây, khi tôi nói xong câu này cũng là lúc hết giờ!"

Vừa dứt lời, Đường Tử Tấn vội vàng nói: "Tôi đổi! Tuy nhiên, tôi phải là người quyết định phương pháp và địa điểm đổi người, nếu không tôi không thể tin tưởng cậu được."

Sắc mặt Lưu Tài Lương trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, ông ta vội vàng cầu xin với Tê Thiên: "Đừng! Tôi xin cậu! Đừng mài Tôi hứa với cậu sẽ đi tố cáo Đường Tử Tấn, tôi đã ghi âm và sao lưu mọi cuộc gọi của tôi với Đường Tử Tấn! Tê Thiên! Tôi xin cậu!"

Lưu Tài Lương không ngừng cầu xin.

Sát khí trên mặt Đường Tử Tấn càng lúc càng nhiều hơn.

Tê Thiên nhấc chân đá vào chiếc xe lăn phía dưới Lưu Tài Lương.

Chiếc xe lăn di chuyển về phía sau với tốc độ cực nhanh.

Tê Thiên nói với Đường Tử Tấn: “Nói cho tôi biết địa điểm và thời gian.”


Đường Tử Tấn nói: “Tôi cần gọi điện thoại.”

Tê Thiên liếc nhìn Đường Tử Tấn đang bị treo lơ lửng trên không, nhặt một hòn đá lên, búng một cái, một sợi dây thừng bị đứt ra.

Vốn dĩ hai tay Đường Tử Tấn đều bị trói treo lên, bây giờ chỉ còn một tay bị trói vẫn bị treo ở đó, điều này càng khiến Đường Tử Tấn khó chịu hơn.

Đường Tử Tấn khó khăn lấy điện thoại di động ra, gọi điện.

Nửa giờ sau, điện thoại di động của Tề Thiên vang lên, Tê Thiên đi sang một bên nhấc máy.

"Đại nhân, người đã được đưa về, nhưng không giữ được Lưu Tài Lương, bọn họ lựa chọn giao dịch trên sân thượng, vừa giao người cho bọn họ thì đã bị đẩy xuống lầu"

Tê Thiên hỏi: “Người giao dịch ở đâu?”

"Bắt được hết rồi, nhưng không chịu nói gì, chúng tôi..."

Tê Thiên nói: “Các người tự quyết định đi.”


"Đã hiểu." Người trong điện thoại dừng lại rồi tiếp tục nói: "Đại nhân, bây giờ có một số phương tiện truyền thông ở Thiên Ngân đưa tin rằng ngài đã bắt cóc Đường Tử Tấn, nếu chúng ta ra tay trấn áp những chuyện này, sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý của Đông Đường, nhưng nếu không làm vậy thì tôi sợ phía ngài sẽ gặp rất nhiều phiền toái, ít nhất phía chính phủ sẽ để mắt tới ngài.”

“Đừng lo lắng về bọn họ.”

Tê Thiên cúp điện thoại, rời khỏi nhà kho.

Đường Tử Tấn vẫn bị treo ở đó.

Sau khi rời khỏi nhà kho, Tê Thiên lập tức đi đến bệnh viện, anh biết mình không

có nhiều thời gian, nhưng khi vừa đến cổng bệnh viện, anh đã nhìn thấy xe cảnh sát đang đậu ở đó.

Một số nhân viên mặc đồng phục nhìn thấy Tê Thiên từ xa, lập tức cảnh giác, một nhóm người vây quanh anh.

Có hai người tiến tới túứm lấy cánh tay của Tề Thiên.

"Tê Thiên, cậu bị tình nghi có liên quan đến việc bắt cóc! Đi theo chúng tôi về đi!"

Tê Thiên không có bất kỳ hành động phản kháng nào, anh đã sớm đoán được sẽ kết quả như vậy, ngay từ bước đầu tiên Tê Thiên bước vào tòa nhà Thẩm thị, anh đã nghĩ tới.

Mà hôm nay Tề Thiên nhất định phải làm lớn chuyện này! Nếu không làm lớn chuyện cho mọi người đều biết, Tê Thiên không thể bảo đảm Đường Tử Tấn có chịu đi vào khuôn phép hay không.
 
Chương 168: C168: Biết một chút


Suy cho cùng, Lưu Tài Lương chỉ là lợi thế của Tê Thiên thôi.

Mối đe dọa thực sự đối với Đường Tử Tấn là Công ty Dược phẩm Đường thị phía sau anh tal

Chỉ khi sự việc trở nên nghiêm trọng mới có thể truyền đến tai Dược phẩm Đường thị và khiến Dược phẩm Đường thị phải nghiêm túc xử lý.

Về phần bản thân phải vào tù hai ngày, Tê Thiên có thể chấp nhận được. Vừa đến sở cảnh sát, Tê Thiên đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Thẩm Thu Thủy và Kiều Lăng đang ngồi đó trong khi một vị luật sư đang thương lượng với cảnh sát.

Sau khi Thẩm Thu Thủy nộp tiền bảo lãnh, Tê Thiên lại được tự do, nhưng sau khi toàn bộ quá trình hoàn tất, thì trời cũng đã tối.

Tê Thiên vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy một chiếc ô tô đỗ ở cửa, Thẩm Thu Thủy đang dựa vào xe đợi.


Cảnh tượng này trông có vẻ rất quen thuộc. Tê Thiên bước tới.

Thẩm Thu Thủy liếc nhìn Tê Thiên, lạnh lùng hỏi: “Lần thứ hai vào sở cảnh sát có cảm giác thế nào?”

Tê Thiên hít sâu một hơi: “Cám ơn”

"Không cần cảm ơn tôi." Thẩm Thu Thủy mở cửa xe, ngồi vào trước. "Người ngoài đều biết anh là hôn phu của Thẩm Thu Thủy này, nếu anh xảy ra chuyện mà tôi mặc kệ, vậy thì Thẩm Thu Thủy này thành người gì?”

Tê Thiên không nói gì cũng lên xe.

Thẩm Thu Thủy khởi động xe, trên đường sắc mặt Thẩm Thu Thủy rất khó coi, không nói một lời.

Tê Thiên thở dài: “Hôm nay cô đã làm rất nhiều để giúp tôi giải quyết chuyện này đúng không, chuyện giao tiếp với truyền thông...”

“So với việc ký tên vào bản hợp đồng khiến Thẩm thị bị tổn thất, thì cũng coi như được một món hời lớn, vì vậy anh không cần phải nghĩ răng mình nợ tôi bất cứ điều gì!"

Tê Thiên lắc đâu, không nói thêm gì nữa. Nửa giờ sau, hai người trở về biệt thự.

Tê Thiên nhận được tin nhắn của Kiều Lăng, Liễu Y đã tỉnh lại, sau khi biết Liễu Kiến Quân đã qua cơn nguy kịch thì cảm xúc của cô ấy cũng ổn định.

Còn về chuyện bắt cóc, từ đầu đến cuối Liễu Y đều không biết gì cả, cô ấy bị Tê Thiên ghim kim làm hôn mê, còn bị Tất Thiện đánh thuốc mê, sau khi trở về bệnh viện hai giờ mới tỉnh lại.


Tê Thiên lúc này mới yên tâm, rót một ly nước, ngồi ở trên sô pha.

Thẩm Thu Thủy ngồi xuống đối diện Tề Thiên: “Tôi vừa nhận được tin Đường Tử Tấn đã quay về, mời bác sĩ tư”

Tề Thiên gật đầu: “Ừ”

Thẩm Thu Thủy nhìn chăm chằm Tề Thiên hồi lâu rồi hỏi: “Tê Thiên, anh nhất định phải làm việc theo cách này sao? Đúng là tôi thừa nhận Đường Tử Tấn làm việc rất quá đáng, đổi thành người khác cũng không nhịn được mà muốn đánh anh ta, nhưng anh cứ phải dùng cách này để giải quyết vấn đề sao? Ở trước mặt mọi người, anh đánh Đường Tử Tấn con bắt anh ta đi, Dược phẩm Đường thị đã biết chuyện này rồi, tôi nghĩ anh hẳn là hiểu rõ sức mạnh của những tập đoàn lớn này, đúng không?"

Tê Thiên gật đầu: “Biết một chút.”

Chỉ một mình Đường Tử Tấn mà đêm qua đã có thể sắp xếp nhiều chuyện như vậy.

Dược phẩm Đường thị là tập đoàn chục tỷ, cũng không phải chuyện đùa, năng lực đẳng sau nó toàn bộ bộc phát ra thì vô cùng đáng sợ.

Thẩm Thu Thủy cao giọng: "Nếu đã biết thì anh nên học cách nhãn nhịn! Trước đây cách anh hành động rất ngạo mạn, nhưng đó là ở Thiên Ngân, với địa vị và mối quan hệ của Cố Văn ở Thiên Ngân thì có thể bảo vệ anh! Nhưng lần này, nếu không phải là Dược phẩm Đường thị e ngại chuyện thuốc giả, anh cảm thấy có thể giải quyết dễ dàng như vậy sao? Cho dù Thẩm Thu Thủ này có đi tìm ai, thi anh cũng không có kết quả tốt!


Tê Thiên ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Thu Thủy: “Vậy cô nghĩ tôi nên làm thế nào? Người ở trong tay Đường Tử Tấn, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, cô muốn †ôi phải làm sao? Thương lượng với anh ta, giao tiếp với anh ta? Hay thỏa hiệp?”

Thẩm Thu Thủy đột nhiên đứng lên: "Tê Thiên! Rốt cuộc thì anh có hiểu tôi đang nói gì không! Tôi đang nói trong chuyện này không phải là anh nên làm gì với Đường Tử Tấn, mà là con người của anh! Cách làm việc của anh! Tôi không muốn nói ra những lời khó nghe, nhưng bây giờ tôi phải nói rõ với anh! Anh đã ở tù ba năm, vừa ra tù đã được Cố Văn coi trọng, anh có bao giờ nghĩ lý do là tại sao lại như vậy hay không? Anh đã bao giờ nghĩ tại sao Cố Văn lại phải bảo vệ anh hay chưa!

Thẩm Thu Thủy đi đến trước mặt Tê Thiên nói: "Tê Thiên! Không ai có thể tự nhiên phát triển kinh doanh mà không có lý do gì được, tôi không biết tại sao Cố Văn lại tìm anh, nhưng nếu một ngày nào đó Cố Văn không còn chống lưng cho anh nữa, vậy thì anh phải làm sao? Tôi chỉ mong anh có thể thay đổi cách giải quyết vấn đề, không phải lần nào cũng đặt mình vào tình thế nguy hiểm như vậy, anh hiểu không!"

Tê Thiên nhìn vẻ mặt kích động của Thẩm Thu Thủy, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, anh chợt nhớ tới lời ông cụ Khương đã nói với mình, vẻ lạnh lùng trên mặt Thẩm Thu Thủy chỉ là ngụy trang mà thôi.

Tê Thiên có thể cảm nhận được Thẩm Thu Thủy quan tâm mình, anh vô thức năm lấy tay Thẩm Thu Thủy: “Cô yên tâm, tôi biết rõ.”

Động tác mập mờ đột ngột này khiến Thẩm Thu Thủy hơi sửng sốt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top