Lần Trọng Sinh Thứ Ba

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,379
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


Lần Thứ Ba Trọng Sinh

Tác giả: Tô Cảnh Nhàn

Chương 20: Cái đuôi nhỏ thứ hai mươi

[Em không đợi anh, em đến bên anh.]

Edit: Kally

Beta: Phong

"Bạn nhỏ là gián điệp ạ?" Giang Xán Xán đột nhiên đứng lên, cánh tay đụng vào chiếc súng trong góc cũng không để ý.

Gã vô thức nhìn sang sắc mặt Lăng Thần, nhìn thấy gương mặt chỉ huy nhà mình lạnh lẽo như kết đường băng vậy, trên người tản ra hơi thở "Không ai được đụng tới bố."

Nhưng không nói câu phản bác nào.

Giang Xán Xán nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cổ họng đau rát, "Anh chắc chứ?"

Vẻ mặt Phương Văn Triết trịnh trọng gật đầu và lặp lại những thông tin mà hắn đã nói với Lăng Thần trước đó.

Giang Xán Xán ngây ra, vẫn còn chưa tin, "Sao nhóc ấy có thể là...... Người của Thánh Tài? Bạn nhỏ luôn đi theo sau Xán gia tôi, bộ dáng ngoan ngoãn gọi Xán Xán ca ấy hoàn toàn không nhìn ra được——"

Nghe thấy câu này, Giang Mộc ngồi ở bên cạnh ngước mắt nhìn gã, "Anh đoán xem?"

Giang Xán Xán vỗ ngực mình, cười gượng hai tiếng, "Được thôi, là ngoan ngoãn đi sau Thần ca muốn được ăn kẹo." Gã thở dài, nhớ tới trưa nay Diệp Tiêu còn cùng gã cùng đi rửa mũ cối, mũi liền đau nhức.

Khi ngồi về chỗ, Giang Xán Xán yên lặng đưa tay cầm lấy khẩu K57, tìm mảnh vải đã sờn cũ bắt đầu nghiêm túc lau cẩn thần.

Chà chà lau lau —— mẹ nó, sao cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp! Chỗ nào cũng kì cục vô cùng.

Giang Xán Xán cố gắng phát huy trí thông minh có hạn của mình mà tự hỏi, vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Gã lật lại những hình ảnh trong đầu và nhớ lại từng khung hình một, rốt cuộc là không đúng chỗ nào, chỗ nào cơ chứ ——

Ơ mẹ nó! Bạn nhỏ lúc đối mặt với Thần ca thế mà đặt tay lên chuôi dao!

Bạn nhỏ sẽ rút đao ra với Thần ca ư? Không có khả năng.

Giang Xán Xán lại "Bịch" một cái đứng lên, lần này thành công làm ngã cây súng bắn tỉa nằm trong góc. Giảm Lan đang lái xe ở trên như có con mắt thứ ba, quát, "Giang Xán Xán! Anh mẹ nó lại đụng vào cây bắn tỉa của bà đây một lần nữa coi!"

Giang Xán Xán nhanh chóng dựng cây súng về chỗ cũ, gân cổ lên đáp lời, "Dựng lên dựng lên rồi, thân ái đừng động tay động chân, xin hãy quan tâm đ ến tình đồng chí bạn nhé!"

Gã lại lần nữa ngồi lại chỗ, thử thăm dò mở miệng, "Mà, người của Thánh Tài đó, lúc ấy Xán gia em còn có lòng tốt đưa cho một đống thực phẩm bổ sung, chuyện này có tính là em đang dung túng cho thế lực tà ác không?"

"Bộp" một tiếng, ghế lái truyền đến tiếng kêu trầm—— là Lăng Thần đấm một cái lên vô lăng, tiếp theo là giọng nói lạnh lẽo như mảnh băng rơi, "Im mồm chưa, không im được thì xuống xe."

Giang Xán Xán nhanh chóng giơ hai tay lên che miệng, đợi tới khi Lăng Thần không để ý tới gã nữa, gã mới dịch dịch mông, giữa hai tay lộ ra một khe hở, nhỏ giọng nói với Phương Văn Triết, "Tâm trạng của Thần ca chắc chắn tệ lắm, bạn —— Diệp Tiêu vô cùng dính Thần ca, không ngờ cậu ấy lại là gián điệp, haizz, lão nam nhân thật đáng thương, chân thành đặt nhầm chỗ."

Giang Xán Xán vừa dứt lời, chiếc xe bọc thép đột nhiên dừng lại, Lăng Thần không nói một lời, mở cửa bước xuống xe, đứng bên bờ sông. Nhìn theo bóng lưng của hắn, trong xe không ai dám hỏi chuyện gì xảy ra, mọi người đều im lặng như gà. Dù sao ngay cả việc thở vào lúc này cũng không ổn.

Ánh nắng bị tầng mây ngăn trở, gió ven sông mang theo hơi nước khiến không khí mang hơi ẩm. Lăng Thần ở bờ sông đứng hai mươi mấy phút, bỗng nhiên gọi, "Giang Xán Xán."

"Em đây!" Giang Xán Xán lớn tiếng đáp.

Lăng Thần nghiến chặt quai hàm, "Cầm theo súng, cút ra đây."

Vẻ mặt Giang Xán Xán thấy chết không sờn, lau mặt, "Những người anh em, nhớ đến tết thanh minh phải đốt hai nén hương cho Xán gia tui nhé!" Nói xong, gã đưa tay cầm lấy súng và lao ra ngoài như một cơn gió.

Phương Văn Triết không hiểu hỏi, "Đây là?"

Giang Mộc nhìn hai người bên bờ sông, giải thích, "Trong lòng chỉ huy không thoải mái nên muốn trút giận thôi, Xán Xán chọc phải họng súng rồi."

Vẻ mặt Phương Văn Triết có chút tự trách, Giang Mộc bình tĩnh nói, "Không sao đâu, da anh ấy dày."

Ngoài bờ sông, Giang Xán Xán chạy tới, đứng nghiêm với K57 trên vai, định hỏi mình cần phải làm gì, giây tiếp theo, cây súng trong tay đã bị Lăng Thần đoạt lấy, hắn nâng súng, nhắm vào thân cây lớn bên kia bờ sống, một trận "Đùng đùng đùng" gang lên, mỗi một viên đạn khảm vào cùng một lỗ, vô cùng chính xác.

Sau khi bắn liên tiếp bảy tám viên đạn, bắn sập cây đại thụ, Lăng Thần ném súng vào trong lòng Giang Xán Xán, lạnh lùng nói, "Mẹ nó sao mày không đưa thêm cho em ấy mấy hộp anh đào đóng hộp?"

Giang Xán Xán luống cuống tay chân đỡ lấy súng, khờ luôn: "Dạ?"

Lăng Thần đá vào bắp chân gã một cái, lạnh mặt đi về xe. Để lại Giang Xán Xán không hiểu ra làm sao mà vỗ vỗ cái đầu với mái tóc đã dài thêm một chút của mình, nhỏ giọng nói thầm, "Đúng vậy, sao mình lại không đưa cho bạn nhỏ mấy hộp anh đào để làm đồ ăn vặt ta."

Nói xong thì đứng tại chỗ cười ngây ngô.

Giang Xán Xán lay lắc bên bờ sông tầm năm mười phút nữa mới ôm K57 lên xe. Gã cảm thấy mỗi người ngồi trên xe đều là ảnh đế, nói không chừng khi ra khỏi quân khu thì tất cả đều có thể đoạt được giải Oscar luôn, không xứng so không xứng so.

Vì vậy gã căng mặt nhìn Giang Mộc bằng ánh mắt đầy tủi thân, ý muốn bảy tỏ "Thế mà mọi người lại cùng nhau lừa tôi", sau đó ôm súng, vẻ mặt lạnh như băng trong lòng vui rạo rực nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Điều kiện đường sá không tốt lắm, tốc độ chậm hơn trước và tổng cộng họ cũng không lái xe được xa lắm.

Lăng Thần suốt quá trình không nói gì, cũng không có người dám chạm vào hắn, ngay cả Giảm Lan cũng nhẹ giọng nói, gần giống như cừu non gặp sư tử, Lăng Thần nhìn qua cô, cô cùng Giang Xán Xán rúc vào trong góc nắm tay nhau run rẩy.

Giang Xán Xán làm xong bữa tối, lúc chia đồ ăn gã theo thói quen tính bày sáu cái mũ giáp. Người còn lại ở bên cạnh Lăng Thần, vị trí ban đầu là của Diệp Tiêu.

Thấy Lăng Thần cúi đầu ăn cơm mà không nói gì, Giang Xán Xán nhịn rồi lại nhịn nhưng trong lòng lại phát sầu —— haizz, cũng không biết tối nay bạn nhỏ ăn gì, có nên để lại cho cậu chút gì ăn không? Cái d1ch dinh dưỡng đó khó ăn chết đi được.

Lúc này, đội nhiên có người gửi tin nhắn trong kênh của đội, Giang Xán Xán mở ra xem thì thấy đó là Giang Mộc, chỉ có hai chữ, "Đến đây."

Gã ôm mũ, phát hiện Lăng Thần cùng Giảm Lan đều giống như không thấy có tin nhắn nhắc nhở vậy, tập trung ăn canh, đến xem cũng không thèm xem, nhất thời trở nên ngơ ngác—— đến đâu cơ?

Hai phút sau, Lăng Thần để mũ cối xuống, hỏi, "Ăn xong chưa?"

Cho dù chưa ăn xong cũng phải nói đã ăn xong, mấy người lần lượt đứng dậy. Lăng Thần đút hai tay vào túi quần ra lệnh: "Giảm Lam, đi rửa mũ cối đi."

Giảm Lan vội vàng nói, "Được, để em đi rửa!" Nói xong, ôm đồng mũ cối chạy nhanh.

Trong xe chỉ còn lại bốn người ngồi quanh, Giang Mộc mở số liệu báo cáo tin tức thời tiết: "Độ ẩm không khí ngày càng tăng, nếu thiết bị không có vấn đề gì, tối nay nhất định sẽ mưa to, nước sông sẽ dâng lên, đỗ xe bên bờ sông sẽ rất nguy hiểm, nên đổi vị trí thôi."

Lăng Thần gật đầu, nhìn bản đồ ba chiều mà Giang Mộc đã làm, đưa tay chỉ một chỗ, "Chúng ta đậu ở đây."

Giang Xán Xán liếc mắt một cái, ở trong lòng mắng, này cũng tùy ý quá đi, nếu có lũ quét và lỡ đất thì đỗ xe chỗ đó sẽ bị thiệt hại đầu tiên —— rất rõ ràng, Lăng Thần căn bản không muốn đi xe qua chỗ đó.

Lúc này, tiếng bánh xe nghiền nát cỏ và sỏi đột nhiên vang lên từ bên ngoài, Giang Xán Xán rùng mình một cái, "Để em đi xem!" Nói xong, gã cầm lấy súng đi ra ngoài, vừa ra bên ngoài liền thấy, "Má nó!"

Tối om, tất cả đều là họng súng.

Bọn họ bị người của Thánh Tài vây quanh.

Bốn người lần lượt bước xuống xe, Lăng Thần đi phía trước, trên mặt không có chút sợ hãi, ngược lại từ đầu đến chân đều uể oải, trên tay cũng không cầm vũ khí—— nhưng hắn vẫn làm cho người của Thánh Tài như lâm phải đại dịch vậy, ước gì có thể cãi lại mệnh lệnh giải quyết người này trước để tránh phiền phức.

Lăng Thần đứng tựa vào đầu xe nhìn chung quanh, phát hiện đội hình khá lớn, có ba chiếc xe bọc thép và hai mươi ba người.

Hắn rũ đôi mắt sắc bén, cong môi cười khẽ, "Tụi mày đây là đang phái toàn bộ năm đội của Thánh Tài luôn sao? Xem ra ông đây cũng ghê gớm lắm nhỉ." Nói xong, hắn lại nhìn về một người có mái tóc màu nâu lẫn trong đám người, lên tiếng chào hỏi, "Đã lâu không gặp, Khoa Ninh Tư, không ngờ mày lại tự mình dẫn đội đấy."

Khoa Ninh Tư là phó đội trưởng của đội thứ năm, vết sẹo chéo ở khóe mắt phải gã là món quà của Lăng Thần. Lúc này, gã tự mình giơ súng chĩa vào Lăng Thần, "Đúng là lâu rồi không gặp. Lần trước mày để lại cho tao một vết sẹo, vậy nên lúc này tao nhất định phải để cái mạng mày lại đây."

Lăng Thần nhàn nhạt đáp lại: "Để lại cái mạng tao ở đây, mày xứng sao?"

Giống như bị chọc giận, Khoa Ninh Tư hít một hơi rồi đặt tay lên cò súng, "Đùng" một tiếng súng vang, viên đạn rơi vào ví trí cách mũi chân trái Phương Văn Triết hai cm, khiến cát và sỏ bay khắp nơi.

Sắc mặt Phương Văn Triết trắng nhợt, nhưng vẫn kiên cường không lùi về phía sau.

Khoa Ninh Tư ác ý nói: "Nếu tao trượt tay thì mu bàn chân của cậu ta đã nở hoa rồi!"

Lăng Thần: "Ồ, thế cơ á, không thì mày nở một đóa hoa thử cho tao xem?"

Phương Văn Triết theo bản năng quay đầu lại, sợ hãi nhìn Lăng Thần, "Chỉ huy Lăng ——" âm cuối run rẩy.

Khoa Ninh Tư lập tức bắn một phát súng nữa, lần này là ví trí cách mũi chân phải Phương Văn Triết hai cm.

Lăng Thần cười nhạo, "Độ chính xác của mày kém thật đấy, đã lâu không gặp kỹ năng của mày cũng kém đi à?"

Trên trán Phương Văn Triết đã toát ra lớp mồ hôi mỏng, hắn nắm chặt tay, môi không còn tí huyết sắc, "Chỉ huy Lăng, là bởi vì...... Tôi không phải binh của anh ư?"

Lăng Thần rốt cuộc cũng quay đầu lại, đôi mắt hơi mở sắc bén nhìn chằm chằm Phương Văn Triết, trầm giọng rõ ràng đọc tám cái tên, hỏi, "Vậy xin hỏi tổ trưởng Phương Văn Triết, bọn họ, không phải binh của cậu sao?"

Toàn thân Phương Văn Triết căng thẳng, sợi dây trong đầu căng chặt, hắn li3m đôi môi khô ráo, "Những cái tên đó...... Bọn họ, bọn họ đều là đồng đội của tôi, hy sinh vì bị đánh bất ngờ."

Lăng Thần kiên nhẫn chờ anh ta nói xong, ánh mắt sắc bén, trong nháy mắt, hắn trực tiếp đá chân lên ngực Phương Văn Triết.

Cú đá này dùng hết sức lực, "Ầm" một tiếng, Phương Văn Triết bị đá văng ra xa, lưng đập mạnh vào chiếc xe bọc thép nhỏ, lực mạnh đến mức khiến cả chiếc xe rung chuyển. Mà Phương Văn Triết sau khi rơi xuống đất hoàn toàn không thể cử động trong thời gian ngắn.

Lăng Thần dùng mũi giày quân đội được gắn tấm thép giẫm nát mặt đất, giống như một con sư tử giận dữ, nói từng chữ một: "Đồng đội? Đừng làm bẩn hai chữ này!"

Hắn làm lơ họng súng tối om xung quanh, bước thẳng đến trước mặt Phương Văn Triết, đan chéo ngón tay, từ trên cao nhìn chằm chằm Phương Văn Triết.

"Mày đã từng nghe tên của tao rồi, vậy thì mày đã từng nghe qua tao hận nhất là mấy kẻ phản bội chưa. Cho nên, rốt cuộc ai đã cho mày can đảm, để mày, một thằng phản bội, không chạy đi mà cứ một hai phải tìm chết ở chỗ tao vậy? Ngại mình sống lâu quá à?"

Phương Văn Triết bị gãy xương sườn, miệng trào ra máu, nghe Lăng Thần nói, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ —— anh ta đã từng nghe qua lời đồn rồi, chỉ huy tiền nhiệm của Cục Hai đi làm nhiệm vụ không thể trở về chính là bởi bên trong có kẻ phản bội, bị bán đứng. Từ đấy về sau, trong mắt Lăng Thần không chịu nổi một hạt cát.

Anh ta đã bị lộ.

Trong miệng toàn là vị rỉ sắt, Phương Văn Triết muốn nhìn Khoa Ninh Tư để cầu cứu, lại bị một cú đá của Lăng Thần biến trước mắt thành màu đen. Xương sườn bị gãy dường như đâm vào phổi, khiến mỗi hơi thở của anh ta đều đau nhức.

"Tao đã từng đồng ý với một người, nếu mày thật sự là thằng phản bội, ông đây sẽ tự tay giết mày." Lăng Thần hạ giọng, hờ hững nói, "Đợi tao diệt xong đám kia sẽ xử đến mày. Tốt nhất là mày đừng nhúc nhích, nếu cái xương sườn bị gãy của mày đâm vào phổi thì chắc không cần chờ đến tao nhọc lòng ra tay đâu."

Khoa Ninh Tư rất vui vẻ đứng bên cạnh xem kịch, đợi tới khi Lăng Thần quay về mới trào phùng nói, "Việc nhà giải quyết xong rồi à? Vở kịch đặc sắc ghê," Giọng điệu của gã trêu chọc như mèo vờn chuột, đặc biệt con chuột này còn là kẻ địch của Thánh Tài, là tổng chỉ huy của Cục Hai càng khiến người ta phấn khích hơn.

Gã giơ cao họng súng, cao giọng phân phó, "Đi đi, mỗi người tiêm một, à không, mỗi người hai mũi, đánh xong ném trên xe."

Lăng Thần: "Xin lỗi, tao không thích bị tiêm."

Nói xong, hắn giơ tay ra hiệu, giây tiếp theo, một viên đạn găm chính xác vào giữa hai lông mày của người bên cạnh Khoa Ninh Tư, một phát bắn vỡ đầu.

Mặt Khoa Ninh Tư chợt thay đổi!

"Súng bắn tỉa?"

"Đúng vậy." Lăng Thần xoay con đao trong tay, giọng điệu rất thân thiện hỏi Khoa Ninh Tư, "Mày có muốn nhìn thử xem, mày mang đến 22 người, bây giờ còn lại bao nhiêu?"

Những người do Khoa Ninh Tư mang đến đã vây quanh họ, trong đó có một số đứng đằng sau những chiếc xe bọc thép để chặn mọi khoảng trống mà họ có thể vượt qua. Nhưng trong im lặng, tám người đứng sau xe bọc thép đều bị bắn vào đầu, chết không kịp nhắm mắt.

Lăng Thần không chút để ý nói thêm, "Vẫn có động tĩnh đấy, nhưng đều bị tiếng hét của Phương Văn Triết che đi rồi."

Cánh tay cầm súng của Khoa Ninh Tư nổi gân xanh, nếu giờ không biết Lăng Thần đã sớm chuẩn bị thì chắc gã chết được 800 lần rồi. Từ bỏ mệnh lệnh bắt sống, Khoa Ninh Tư lập từc hạ lệnh, "Giết hết!"

Nhưng từ lúc Giảm Lan rời đi và bố trí phục kích ở vị trí bắn tỉa, Khoa Ninh Tư đã thua rồi. Lăng Thần thưởng thức cầm thanh đao trong tay, xuyên qua cổ tay của lính đánh thuê đang xông tới, Lăng Thần cướp lấy súng, phối hợp với hỏa lực bắn tỉa yểm trợ, ba người cúi xuống, rút ​​vũ khí được giấu từ dưới gầm xe lao tới, hai bên đọ súng, bốn chọi mười bốn.

Bầu trời càng lúc càng u ám, không có chút nắng nào, mưa to sắp rơi. Lăng Thần dùng xe bọc thép làm chỗ ẩn nấp, gi ết chết một tên khác với độ chính xác cao, thậm chí còn thuận tay ném lựu đạn vào qua.

Lúc này lông mày của hắn nhảy lên, cơ hồ là theo bản năng quay đầu nhìn về góc bên phải.

Mẹ nó, bé con thật sự đuổi kịp rồi.

Nhìn thấy Diệp Tiêu, Lăng Thần không biết nên tức hay nên cười, hắn nhìn thấy Diệp Tiêu lưu loát dùng Trảm Thủy, im lặng từ đằng sau gi ết chết một tên lính đánh thuê, thuận lợi cướp được hai cây súng, tuy rằng độ chính xác không tốt lắm, nhưng tốt xấu gì ba phát cũng trúng được hai.

Nhưng hiện trường hỗn loạn, rất dễ bị thương ngoài ý muốn, Lăng Thần không yên tâm, tìm cơ hội chạy đến bên cạnh Diệp Tiêu, giọng điệu muốn dữ nhưng dữ không nổi, bất đắc dĩ nói, "Không phải đã nói em đứng yên tại chỗ chờ tôi về đón em à?"

Diệp Tiêu căng khuôn mặt nhỏ, cố gắng để mình tỏ ra không chút chột dạ nào. Con thỏ gỗ trong bao đao đen lắc lư, đầu tiên cậu nhìn Lăng Thần từ đầu đến chân để chắc chắn rằng hắn không bị thương, sau đó cúi người xuống, trầm giọng trả lời câu hỏi: "Em không đợi anh, em đến bên anh."

Toàn thân Lăng Thần nồng nặc mùi khói thuốc súng, một tay hắn cầm súng, một tay sờ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa, tốc độ tay cực nhanh mà đút cho Diệp Tiêu, "Chậc, đúng là bé dính người mà."

Nói xong, hắn không khỏi bật cười.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,379
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Lần Thứ Ba Trọng Sinh

Tác giả: Tô Cảnh Nhàn

Chương 21: Cái đuôi nhỏ thứ hai mươi mốt

[Tôi không thể chảy máu, Bé Con nhìn thấy sẽ khóc.]

Edit: Kally

Beta: Phong

Giang Xán Xán nhanh chóng nhận thấy cảnh tượng rất mâu thuẫn này - Anh cho em ăn kẹo, em cười với anh hay gì đó, thật chói mắt.

Nhìn thấy Diệp Tiêu tới, tâm trạng gã cũng giống như được mặt trời rọi sáng, cười hì hì gọi, "Ê bên kia, có thể chú ý đến tình hình không? Đang đánh nhau đó, đừng có anh anh em em!"

Diệp Tiêu nghe thấy thế thì lỗ tai nhanh chóng trở nên đỏ ửng. Lăng Thần nhìn mà tay ngứa ngáy, nhưng hắn biết không phải lúc, nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình sang chỗ khác.

Bất chấp sự bối rối ban đầu, người của Thánh Tài đã nhanh chóng bình tĩnh lại và nhanh chóng tìm được hầm trú ẩn để tránh hỏa lực bắn tỉa, không bao lâu sau, lợi thế mà Giảm Lan mang lại trở nên vô cùng hạn chế.

Tuy nhiên, phía Lăng Thần đã lật ngược tình thế trong thời gian rất ngắn, gần như hòa, không ai chiếm thế thượng phong. Sau khi Diệp Tiêu tới, số người hai bên đã tăng lên từ năm chọi tám.

Xung quanh vang lên những âm thanh súng bắn đứt quãng, từng âm thanh dường như muốn thủng màng nhĩ. Hai bên đều che giấu sự hiện diện của mình và thỉnh thoảng bắn một phát súng - lúc này, ai ra tay trước sẽ là mục tiêu sống.

Trọng tâm của Lăng Thần trầm xuống, hắn từ mép xe nhìn ra ngoài, đột nhiên hỏi Diệp Tiêu: "Nói cho đội trưởng nghe, em ăn tối chưa?"

Diệp Tiêu thành thật trả lời: "Em chưa ăn."

Lăng Thần: "Có đói bụng không?"

Diệp Tiêu: "Đói ạ."

Lăng Thần lại đút cho cậu một viên kẹo, thuận tay nhéo khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của Diệp Tiêu, "Ngoan, đánh xong đội trưởng sẽ tìm đồ ăn ngon cho em."

Trong miệng Diệp Tiêu ngậm hai cục kẹo, gật đầu giống sóc con, "Vâng ạ!"

Vì vậy Giang Xán Xán và Giang Mộc đang trốn ở phía bên kia phát hiện ra thế công của Thần ca đột nhiên trở nên hung hãn, trong nháy mắt Phật hệ biến thành Đạo hệ. Hắn ngoi ra làm bia ngắm, nhưng không một viên đạn nào trúng hắn mà còn giế t chết một người trong số họ.

Giang Xán Xán một bên đổi đạn một bên gân cổ kêu, "Thần ca cuối cùng anh cũng tỉnh ngủ rồi à?"

Lăng Thần bình tĩnh trả lời: "Bé Con chưa ăn tối, em ấy đang đói, đánh nhanh kết thúc sớm đi."

Giang Xán Xán nghi ngờ tai mình có vấn đề, câu trả lời này —— được thôi, câu trả lời này hoàn toàn ổn!

Chẳng bao lâu, thế cân bằng đối đầu giữa hai bên đã bị phá vỡ, Giang Xán Xán cũng dẫn đầu và nhanh chóng chạy ra từ phía sau chiếc xe bọc thép đang ẩn nấp, thu hút hỏa lực suốt chặng đường. Lăng Thần nhân cơ hội giết liên tiếp hai người, Giảm Lam nhân cơ hội bắn tỉa một người.

Sau khi đi loanh quanh một lúc, Giang Xán Xán dựa vào lốp xe và hít một hơi. Cánh tay của gã bị viên đạn sượt qua và chảy máu một chút, nhưng nó nhanh chóng dừng lại. Gã phớt lờ vết thương nhỏ này và định lao ra như một đàn ong để dụ hết những con rùa đang ẩn nấp ra ngoài nhưng lại thấy người nhanh hơn mình - Diệp Tiêu nhảy ra.

"F*ck!" Giang Xán Xán nóng nảy, nhưng giây tiếp theo, suy nghĩ đã bị Diệp Tiêu thay đổi.

Thân hình của Diệp Tiêu nhanh đến mức chỉ để lại dư ảnh trên võng mạc của gã. Cậu dường như có thể đoán trước được quỹ đạo của đạn, gần như đột ngột thay đổi hướng đi giữa lúc lao xuống và chính xác né tránh những viên đạn bắn vào mình. Tốc độ chạy nước rút thậm chí không hề dừng lại, chỉ trong chốc lát đã đến trước mặt đám Thánh Tài, cây súng cầm theo vô dụng, cậu giơ tay rút đao ra, ánh sáng lạnh lẽo lướt qua, đao đâm vào ngực kẻ địch.

Giang Xán Xán mém nữa bị dọa cho ngừng thở, gã lẩm bẩm nói, "Cho nên đây mới là tinh túy dẫm mặt đánh nhau sao? Thật mẹ nó kỳ ảo!"

Bên kia, khoảng khắc Diệp Tiêu nhảy ra, Lăng Thần liền chạy vọt về phía Khoa Ninh Tư. Khoa Ninh Tư nhìn thấy Lăng Thần chạy đến, vẻ mặt trở nên hưng phấn, gã ta quay đầu cười đầy khát máu, "Lần trước tao đã nói, mày để lại một vết sẹo bên khóe mắt tao, để trả lại, tao thề tao sẽ móc đôi mắt của mày ra!"

Vẻ mặt Lăng Thần kiêu ngạo hung hãn, cười lạnh, "Mày cứ thử xem?"

Ánh mắt của họ va vào nhau trên không, giây tiếp theo, cả hai bên đều nổ súng nhưng đều bị né tránh. Lăng Thần lùi lại vài bước, đưa tay ra mở cửa xe bọc thép với một tiếng "bụp", đóng vai trò là lá chắn tạm thời để đánh Khoa Ninh Tư. Khoa Ninh Tư cũng không phải là người ăn chay, dưới sự áp chế hỏa lực mãnh liệt của đối thủ, gã ta vẫn có thể tạo ra chướng ngại vật cho Lăng Thần không kịp trở tay. Trong khoảng thời gian ngắn, mùi khói thuốc súng nồng nặc đến sặc mũi.

Không bao lâu đạn đã b ắn ra, cả hai đều không nghĩ đến việc cho đối phương cơ hội thay băng đạn nên lao ra ngoài! Lăng Thần và Khoa Ninh Tư đã từng đối đầu một hai lần, hai bên đều rất quen thuộc với thủ đoạn của nhau.

Khoa Ninh Tư dáng người lẫn cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, nắm đấm gió sượt qua khóe mắt Lăng Thần với lực kinh hồn, để lại một vết nông dài bằng đốt ngón tay. Tuy nhiên, Lăng Thần đã kịp thời tránh được, chỉ bị rách da mà không chảy máu.

Sau khi nghiêng đầu tránh đi, Lăng Thần dùng lực ở gót chân, duỗi thẳng chân trái, thực hiện một cú đá xoáy bằng chân phải và dùng mu bàn chân đánh mạnh vào mặt Khoa Ninh Tư.

"Mày mẹ nó lại chơi bẩn nữa à? Giữ lưỡi dao ở giữa các ngón tay? Tiến bộ rồi đó!" Lăng Thần thậm chí không hít một hơi, bước lên và tóm lấy cổ họng Khoa Ninh Tư, trực tiếp nhấc người lên cao, hung hăng đập một cái thật mạnh vào xe, giọng nói lạnh lùng, "Con mẹ nó mày đéo biết ông đây không được chảy máu sao, Bé Con nhìn thấy sẽ khóc mất!"

Nói xong, hắn khống chế hai chân Khoa Ninh Tư, đột nhiên siết chặt những ngón tay như kìm sắt, Khoa Ninh Tư giãy giụa muốn bẻ tay hắn ra, tròng mắt như muốn lồi ra, vẻ mặt đầy dữ tởn. Ngay sau đó, khóe mắt ánh lên màu sắc của kim loại, Lăng Thần nhanh chóng buông tay lui về phía sau, tránh lưỡi dao đâm tới của Khoa Ninh Tư.

Khoa Ninh Tư té xuống mặt đất, miễn cưỡng đứng vững, hai tay che lấy cổ ho một trận. Lăng Thần không đợi gã ta phục hồi tinh thần, hắn cúi người rút ra một thanh đao từ trong túi trên bắp chân, lại tấn công.

Khoa Ninh Tư làm công việc lính đánh thuê đã lâu, gã đi theo con đường giết người tàn nhẫn. Mà Lăng Thần trước khi vào Cục Hai chính là tiểu bá vương cầm ống thép đi đánh lộn đầu đường, chiêu thức đánh nhau hỗn loạn. Sau khi vào Cục Hai, hắn được chỉ huy lúc đó Lương Lệnh đích thân dạy dỗ, học được rất nhiều kỹ năng chiến đấu, hắn cũng là bậc thầy về sát thương, di chuyển chống lại kẻ thù.

Khi thanh đao có rãnh đâm vào Khoa Ninh Tư, bị đối thủ nắm lấy cánh tay, ngón tay Lăng Thần cực kì linh hoạt, thanh đao chuyển hướng giữa năm ngón tay và đâm vào cánh tay của Khoa Ninh Tư khiến máu phun ra. Khoảnh khắc đối phương theo bản năng buông ra, Lăng Thần khuỵu khuỷu tay, dùng một đòn nặng nề đưa cùi chỏ đánh ngã Khoa Ninh Tư xuống đất, gã vừa định đứng dậy thì Lăng Thần lại một quyền đấm thẳng.

"Diệp Tiêu!"

Vừa dứt lời, Diệp Tiêu đi ngang qua cực chính xác ném khẩu súng về phía hắn, Lăng Thần chộp lấy, khẩu súng lúc màu đen xoay trong lòng bàn tay, họng súng chĩa thẳng vào giữa mày Khoa Ninh Tư.

Khoa Ninh Tư thở hổn hển, trên cổ còn có một vòng dấu tay màu xanh tím, gã nhìn chằm chằm Lăng Thần, trong mắt cũng lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Lăng Thần phế tay chân của đối phương trước, đề phòng đánh lén. Hắn hơi hạ người xuống, giơ chân đạp lên ngực Khoa Ninh Tư, họng súng không hề di chuyển,"Nào người bạn già, nói đi, lần này tụi mày vào khu D rốt cuộc là muốn làm gì?"

Khoa Ninh Tư khàn giọng nói, "Tụi mày muốn làm gì thì tụi tao cũng muốn làm như thế." Gã thở phì phò, "Thứ như khu vực trung tâm, ai có thể nắm được người đó khống chế được toàn bộ khu D, thậm chí là toàn bộ hệ thống Noah, mày không động lòng à?"

Lăng Thần nhướng mày, "Mấy thằng phản diện như mày mới mưu toan muốn khống chế thế giới, ông đây bận lắm, không rảnh."

Khoa Ninh Tư "Haha" cười rộ lên, cười cười một hồi, bên miệng phun ra máu, gã cũng không thèm để ý, tiếp tục nói chuyện, "Diệp Tiêu kia...... Tao quen nó đó."

Ánh mắt Lăng Thần lập tức thay đổi, trên tay hắn dùng sức, họng súng nghiền thật mạnh vào giữa mày Khoa Ninh Tư, mang theo khí tức đáng sợ, trầm giọng nói, "Nói."

"Mày để ý nó sao? Ha," Khoa Ninh Tư giống như nhận ra chuyện gì làm gã hưng phấn lắm, hơi thở cũng trở nên dồn dập, lồ ng ngực phập phồng, "Cậu ta là một cái xương cứng, gãy hai cái xương sườn cũng chẳng hó hé gì ——"

Âm cuối cùng bị đè trong hòng, bởi vì bàn chân Lăng Thần đè trên ngực Khoa Ninh Tư càng dùng sức, trực tiếp dẫm gãy xương sườn khiến ngực gã hõm xuống. Nghe thấy tiếng đau nghẹn trong cổ họng Khoa Ninh Tư, ánh mắt Lăng Thần phát lạnh, "Tụi mày tra tấn em ấy?"

Khoa Ninh Tư nói chuyện trở nên khó khăn, nhưng gã biết mình tìm được chỗ đau của Lăng Thần, không muốn chỉ nói vài chữ, phổi đau như muốn nổ tung, như bị đao khoét, "Đương nhiên! Nó là cỗ máy giết người được Ngân Nhận huấn luyện, sau khi Ngân Nhận bị phá hủy, tổ chức bắt nó về bắt nói ra bí mật của Ngân Nhận, nó vô cùng kín miệng, bất cứ thủ đoạn nào cũng không làm gì được nó...... Giam cầm ba năm, nó bị giam cầm ba năm! Mày nói đi, ba năm, trong ba năm sẽ xảy ra cái gì?"

Thấy con ngươi Lăng Thần co chặt, giống như kết được một tầng băng. Khoa Ninh Tư cười đến đầy sung sướng, trong mắt tràn đầy ác ý, "Đau lòng? Hóa ra mày cũng có nhược điểm sao? Những người có nhược điểm đều sẽ chết!"

Nói xong, máu từ giữa lông mày chảy xuống mi mắt, nhưng Khoa Ninh Tư lại càng vui vẻ, "Nó chạy tới khu D, tổ chức nói bắt nó về, tiền thưởng lên đến tám con số...... Tao định bắt tụi mày, rồi bắt nó luôn...... Không nghe lời thì phải dùng xích trói lại!"

"Đùng" một tiếng, Lăng Thần không cho gã cơ hội nói tiếp, trực tiếp giế t chết.

Trện chiến bên Diệp Tiêu đã kết thúc, đang được dọn sạch. Các loại vũ khí rải rác trên mặt đất, ba chiếc xe bọc thép đậu tốt, Giang Xán Xán hưng phấn nhảy lên,"Thần ca, bên đó xong chưa? Haha, chúng ta có thêm ba chiếc xe tiếp tế! Xin bốn món ăn và một món - "

Chữ "Canh" gã nói rất nhỏ, nhận thấy ánh mắt chuyển qua của Lăng Thần cực kỳ khiến người ta sợ hãi, Giang Xán Xán cẩn thận luôn về phía sau một bước, e dè hỏi, "Thần ca, tâm trạng anh không tốt sao?"

Lăng Thần ném cây súng trong tay xuống, bước tới vài bước, thấy Diệp Tiêu có chút lo lắng nhìn mình, hắn giơ tay, "Lại đây."

Diệp Tiêu chạy nhanh qua đứng trước mặt, Lăng Thần trước mặt, cũng không sợ hắn, chỉ lo lắng hỏi, "Đội trưởng, anh không vui sao?"

Lăng Thần không trả lời, chỉ hỏi, "Đi đến đây có mệt không?"

Diệp Tiêu lắc đầu: "Không mệt, anh lái không xa, đi một lát là tới rồi."

Lăng Thần: "Em muốn anh gì? Sữa? Anh đào đóng hộp? Chim nhỏ được đan bằng cỏ thì sao?"

Diệp Tiêu khẽ trợn tròn mắt, "Tất cả được không ạ? Em muốn tất cả!"

Lăng Thần cảm thấy hơi thở khó khăn, dây thanh quản căng đến mức muốn đứt. Hắn giơ tay vén lại mái tóc hơi dài của Diệp Tiêu, giọng nói khô khốc, "Ừ, lát nữa về xe, đội trưởng sẽ cho em hết, không thể để bé con của chúng ta đói được."

Nói xong, hắn cúi đầu nhìn Diệp Tiêu, nhẹ giọng hỏi, "Đội trưởng muốn ôm em một cái, có được không?" Lăng Thần từ trước đến nay đều là tuyên bố mệnh lệnh quyết định một phía, rất ít khi trưng cầu ý kiến của người khác. Đối với Diệp Tiêu, những lời này lại cực kỳ tự nhiên mà nói ra.

Diệp Tiêu từ trước đến nay đến rất hào phòng với Lăng Thần, gần như muốn gì được nấy, lúc này cũng như vậy, cậu chủ động dựa vào trong lòng Lăng Thần, để Lăng Thần ôm cậu.

Lăng Thần vùi đầu vào bên cổ Diệp Tiêu, cảm thấy lòng mình đau đến muốn nổ tung.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom