Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Hôn Trộm 55 Lần

Dịch Full Hôn Trộm 55 Lần
Chương 940: Kéo dài (20)


Ước chừng qua một giờ, rốt cục Hứa Gia Mộc cũng chuyển tầm mắt khỏi người Tiểu Hồng, anh nhìn chằm chằm Tống Tương Tư nói: “Ngày kia đã đi rồi sao?”

“Ừhm.” Tống Tương Tư nở nụ cười, vươn tay về phía Tiểu Hồng.

“Vé máy bay là mấy giờ?” Hứa Gia Mộc lại hỏi.

Tiểu Hồng không sốt ruột nhào vào trong lòng Tống Tương Tư, ngược lại còn quay đầu qua, nhìn Hứa Gia Mộc thơm một cái, Hứa Gia Mộc bị hành động bất ngờ của Tiểu Hồng làm cho cứng đờ người, cảm xúc lên xuống bất định.

Sau đó Tiểu Hồng liền xoay người, duỗi người về phía Tống Tương Tư.

Tống Tương Tư tiếp nhận Tiểu Hồng: “Ba giờ chiều.”

“Đến Mỹ, là năm giờ chiều.”

Tống Tương Tư “Ừhm” một tiếng, qua một lát, lại nhìn anh mở miệng nói: “Tôi và Tiểu Hồng đặt vé rồi.”

“Được.”

“Hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.” Tống Tương Tư cúi đầu nhìn Tiểu Hồng trong lòng mình nói: “Chào chú đi.”

Tiểu Hồng cực kỳ ngoan ngoãn giơ cánh tay béo ụt ịt về phía anh: “Chào tạm biệt chú.”

“Tạm biệt!” Hứa Gia Mộc cười ấm áp.

Tống Tương Tư không nói nữa, ôm Tiểu Hồng xoay người qua, lúc cô nhanh chóng đi đến toilet, Hứa Gia Mộc lại mở miệng hô tên cô: “Tương Tư.”

Tống Tương Tư dừng bước, đưa lưng về phía anh một lát, mới xoay người, lại phát ra âm thanh như cũ: “Ừhm?”

“Tôi đã nhét danh thiếp vào túi của Tiểu Hồng, nếu em ở nước ngoài quá mệt mỏi hay không vui vẻ gì, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi đón em trở về.”

Tống Tương Tư há to mồm, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, chỉ xoay người ôm Tiểu Hồng rời đi.

Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, tầm mắt có chút nhạt nhòa.

Khoảng cách xa nhất trên thế giới này, không phải là tôi đứng trước mặt em, em lại không biết tôi yêu em, mà là tôi muốn đối xử tốt với em, em cũng không cần.

Chia ly đau đớn nhất trên thế giới này, không phải chúng ta yêu nhau rồi lại chia tay, mà là em không ở bên cạnh anh, nhưng vẫn ở trong lòng anh.

-

Hứa Gia Mộc của đêm đó, uống rất nhiều rượu, thế nào anh mà anh quay lại được Cẩm Tú viên, anh cũng không rõ ràng.

Anh chỉ nhớ rõ lúc mình lung lay bước từ trên xe xuống, có người bổ nhào vào trong lòng mình, mặt nhăn lại, oan ức nói: “Gia Mộc, sao giờ anh mới về nhà?”

Âm thanh đó rất quen thuộc, nhưng anh suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra là của ai.

Anh cố gắng mở to mắt, nhìn người trong lòng mình, nhìn rất lâu, lại chỉ có thể thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, anh đẩy cô ra, bước chân bất ổn đi đến trước cửa phòng, bấm mật mã nhiều lần cũng không đúng.

“Gia Mộc, anh nói cho em biết mật mã, em mở cửa giúp anh.” Dương Tư Tư đi lên phía trước, vươn tay, đỡ HUứa gIa Mộc.

“0513” Hứa Gia Mộc nói.

Mở cửa, Dương Tư Tư đỡ anh đi vào, một đường nâng đỡ anh trở về phòng ngủ.

Dương Tư Tư thật vất vả mới đỡ được anh xuống giường, sau đó xuống lầu rót cho anh một chén nước ấm, lúc cô quay lại, đã thấy anh ở trong phòng tắm, nôn lợi hại.

Dương Tư Tư vội vàng đặt cốc nước xuống, đi vào phòng tắm, cô ngồi xổm xuống bên người anh, vỗ lưng anh, đợi anh nôn ra được một chút, mới đưa chén nước cho anh, để anh súc miệng.
 
Chương 941: Kéo dài (21)


Hứa Gia Mộc súc miệng, liền đưa cốc nước cho Dương Tư Tư, lảo đảo bước chân ra khỏi phòng tắm.

Lúc cô ra ngoài, Hứa Gia Mộc đã nằm trên giường, cô cầm khăn choàng lên người anh, nghe thấy anh nhỏ giọng nói: “Tư Tư... Làm sao tôi tìm được em?”

“Tư Tư... đừng đi, đừng bỏ anh lại...”

“Tư Tư... em đã nói, em sẽ cùng anh, không bỏ anh lại...”

“Tư Tư... Tư Tư...”

Dương Tư Tư nắm chặt chăn, không nhịn được tăng thêm lực.

Rõ ràng anh kêu Tư Tư, là tên cô, nhưng vì sao, cảm thấy anh không phải là gọi cô?

-

Ngày hôm sau, lúc anh tỉnh lại, bởi vì uống rượu, mà đầu đau như búa bổ.

Trên người anh vẫn mặc bộ quần áo của hôm qua, nhiều nếp nhăn, đầy mùi rượu và khói thuốc.

Hứa Gia Mộc cau mày, liền đi vào phòng tắm, tắm rửa một cái, lúc chuẩn bị xuống lầu lấy gì đó ăn, lại thấy được Dương Tư Tư đang ở trong nhà bếp.

Hứa Gia Mộc sửng sốt, mới lờ mờ nghĩ đến tối qua lúc mình quay lại Cẩm Tú Viên, Dương Tư đang đứng ở cửa chờ mình.

“Dậy rồi? Qua đây ăn cơm đi.” Dương Tư Tư nhìn Hứa Gia Mộc, cong môi cười với anh.

Hứa Gia Mộc không hé răng, đi vào nhà ăn, kéo một cái ghế ngồi xuống.

Ti vi trong nhà bếp đang mở, truyền phát một tiết mục giải trí về thơ cổ đại, bởi vì bàn ăn quá yên tĩnh, từ đầu đến cuối Hứa Gia Mộc không nói câu nào, Dương Tư Tư không nhịn được mở miệng hỏi một câu: “Gia Mộc, anh có thích bài thơ đó không?”

Hứa Gia Mộc không nhanh không chậm nuốt xuống, đợi một lát mới nói: “Tương Tư.”

“Ách?” Dương Tư Tư sửng sốt.

“Hồng đậu sinh tam quốc, xuân tới phát mấy nhánh, nguyện quân chọn thêm hiệt, vật này tối tương tư.” Hứa Gia Mộc chán ghét thơ cổ hay gì đó, trừ bài thơ này, anh thuộc lòng từ đầu đến cuối.

Dương Tư Tư cười: “Bài thơ của Vương Duy này, em cũng thích.”

Hứa Gia Mộc cong khóe môi, không nói gì, tiếp tục ăn cơm.

-

Cơm nước xong, anh đón một cuộc điện thoại từ công ty, trực tiếp đi vào thư phòng.

Dương Tư Tư thu dọn nhà bếp, pha một ly cà phê, đưa lên lầu cho anh, lúc đẩy cửa thư phòng, Hứa Gia Mộc đang vừa nghe điện thoại vừa đánh máy vi tính.

Dương Tư Tư đặt cốc cà phê lên bàn, cũng chưa rời đi, cô nhìn chằm chằm anh một lát, sau đó liền nhìn vài văn kiện bên trên, tên của anh, rồng bay phượng múa, đầy khí thế.

-

Hứa Gia Mộc cúp điện thoại, nhìn thấy Dương Tư Tư ngồi trên ghế sofs, cầm bút viết gì ở đó, anh uống một ngụm cà phê hỏi: “Viết gì thế?”

“Viết tên của em.”Dương Tư Tư giơ tờ giấy trắng lên: “Em thấy anh ký rất đẹp, cho nên cũng muốn luyện tập một chút, nhưng thế nào cũng rất khó coi, anh giúp em thiết kế chữ ký một chút cho đẹp được không?”

Hứa Gia Mộc khẽ gật đầu, không hề từ chối.

Dương Tư Tư lập tức đứng lên, đưa giấy trắng và bút đến bàn anh.

Hứa Gia Mộc cầm bút, phác thảo chữ trên tờ giấy, anh viết nhiều lần tên của cô, như là muốn thiết kế ra chữ ký đẹp nhất, viết mãi, đến sau cùng, bỗng nhiên cô lên tiếng: “Gia Mộc, em không phải Tống Tương Tư.”
 
Chương 942: Kéo dài(22)


Ngón tay của anh đang cầm bút hơi run rẩy một chút, vặn vẹo vẽ ra một đường cong trên tờ giấy, anh rũ lông mi xuống, vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, qua một lát, mới nhìn về mấy chữ viết trên tờ giấy, sau đó ánh mắt anh có chút thay đổi.

Tương Tư, Tương Tư.

Tống Tương Tư.

Trên tờ giấy viết mười cái tên, vậy mà không có cái nào là Dương Tư Tư, toàn bộ đều là Tống Tương Tư, đủ loại Tống Tương Tư với những kiểu dáng khác nhau.

Hứa Gia Mộc bình tĩnh nhìn chằm chằm mấy chữ đó, ngón tay nắm bút hơi run rẩy.

Dương Tư Tư nhìn không rời mắt khỏi Hứa Gia Mộc, trong thư phòng vô cùng yên tĩnh, qua tầm năm phút, cô như là nghĩ đến gì đó, lấy ra điện thoại di động của mình, search tên Tống Tương Tư, sau đó lên wiki xem lý lịch, sinh nhật của Tống Tương Tư là ngày 13 tháng 5.

Cô đoán không sai. Ngày 13 tháng 5,... 0513... Hứa Gia Mộc dùng ngày sinh nhật của Tống Tương Tư làm mật mã.

Sau đó, tầm mắt của Tống Tương Tư đặt trên chiếc điện thoại của anh, cô không hề hỏi bất cứ thứ gì, trực tiếp vươn tay, cầm lên, khi điện thoại hỏi mật mã, đánh vào bốn con số 0513, điện thoại liền được mở khóa.

Ánh mắt của cô tối lại, vòng qua bàn học, đứng bên cạnh anh, cúi người, xem mật mã máy tính của anh, cũng là bốn con số 0513.

Trong nháy mắt cô liền sáng tỏ tất cả.

Khó trách lúc cô ở cùng anh, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Người đàn ông rõ ràng đối xử với cô rất tốt, luôn dung túng, cưng chiều, để cho bất kỳ người con gái nào cũng thấy được là anh yêu cô, nhưng lúc anh đi trên đường cái, không bao giờ nắm tay cô, đi chơi không ở cùng một phòng với cô, càng đừng nói đến chuyện hôn môi hay hôn gì đó.

Thậm chí lúc cô chủ động, sau cùng còn bị anh tránh né.

Lúc ấy cô cũng nghĩ, trong lòng anh có phải là không hề có cô không, nhưng anh lại đối xử với cô cẩn thận như thế, cô lại nghĩ, có lẽ anh là một người đàn ông chậm chạp, cô cần phải kiên nhẫn.

Cho tới bây giờ, cô mới biết được, hóa ra, không phải anh chậm, mà là tâm tình của anh không đặt trên người cô.

Dương Tư Tư nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú kinh diễm, nhưng lại khiến cô thấy được giữa cô và anh có bao nhiêu xa cách.

Dương Tư Tư hít vào một hơi, mới nói: “Gia Mộc, thật ra là anh đã có người trong lòng, đúng không?”

Hứa Gia Mộc vẫn không nhúc nhích, lúc nghe được những lời này của cô, ánh mắt nhẹ nhàng chớp chớp, anh chậm rãi đặt cây bút trong tay xuống, xoay người nhìn cô, anh không hề trả lời câu hỏi của cô mà là mở miệng nói một câu: “Xin lỗi.”

Lúc này cô mới nhớ tới, đêm đó, anh rất lạnh lùng với mình, sau khi anh biết tên cô mới hứng thú nói chuyện với cô, thậm chí đêm đó, anh còn đưa cô về nhà.

“Sở dĩ đêm đó anh đưa em về, cho em số điện thoại của anh, là vì tên của em, đúng không?”

Dương Tư Tư nói đến đây, không nhịn được nở nụ cười, cô ngẩng đầu, đè ép nước mắt của mình trở lại: “Cho nên... nhiều ngày như vậy tới nay... trong miệng anh đều gọi em là Tư Tư... nhưng trong lòng lại nghĩ đến người khác, xét đến cùng, thật sự em chỉ là một thế thân, đúng không?”
 
Chương 943: Kéo dài (23)


“Ừhm.” Hứa Gia Mộc mở miệng thật bình tĩnh, qua một lát, lại nói: “Em nhớ rõ đêm đầu tiên gặp nhau, em đã nói gì với anh không?”

“Em nói, nhìn anh giống như là người mang chuyện cũ.” Trên mặt anh có chút tự giễu: “Nếu làm tổn thương một người con gái suốt tám năm, xem như là một chuyện cũ, thật sự anh đúng là người có chuyện cũ.”

Nói xong, Hứa Gia Mộc cầm lấy điện thoại trên mặt bàn và chìa khóa xe đứng lên: “Không phải em vẫn muốn biết chuyện cũ của anh sao? Đi thôi, anh dẫn em đi xem?”

-

Hứa Gia Mộc mang theo cô đến nghĩa trang, anh chỉ vào một tấm mộ không có di ảnh, nói: “Đây là chuyện cũ của anh.”

Vẻ mặt của Dương Tư Tư trở nên kinh ngạc, nhưng cô cũng không nói gì, bởi vì cô biết, tiếp theo anh sẽ nói tất cả.

“Đây là con của anh, một đứa bé ngay cả nó là trai hay gái anh cũng không kịp biết, liền đã rời khỏi thế giới này rồi.” Qua một lúc, anh mới mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm bia mộ, cực kỳ dịu dàng, nhưng toàn thân lại nhiễm một tầng bi thương.

“Đứa bé này, là của anh và Tống Tương Tư à?” Dương Tư Tư đã ngả bài với anh ở Cẩm Tú viên, cũng chưa nói ra tên của Tống Tương Tư, nhưng hiện tại lại nói ra.

“Đúng.” Hứa Gia Mộc không hề do dự thừa nhận.

“Đứa bé bị làm sao?”

Sau đó Dương Tư Tư nghĩ đến vừa rồi Hứa Gia Mộc nói anh không biết nó là trai hay gái, đã rời khỏi thế giới này rồi, vì thế liền mở miệng hỏi lần nữa: “Là không cẩn thận mất đi à?”

“Không phải không cẩn thận.” Giọng nói của anh nhè nhạ, nhưng lại có sự thống khổ, anh vươn tay, nhẹ nhàng sờ mộ bia, như là thương tiếc, sau đó mới quay đầu, nhìn cô nói: “Là bị cô ấy phá bỏ.”

Dương Tư Tư bị những lời này của anh làm cho xúc động lợi hại.

Anh kể chuyện cũ với cô, anh chưa bao giờ kể cho ai nghe, vẫn luôn giấu ở dưới đáy lòng, lúc này mở miệng nói với người khác, càng như là tìm được một cơ hội để nói hết tất cả, từng chữ từng từ, thế nào đều nói hết.

“trước khi phá bỏ đứa bé này, anh và cô ấy đã ở bên nhau tám năm.”

“Lúc quen cô ấy, cô ấy còn đang học đại học, chưa tiến vào giới giải trí, chưa nổi tiếng khắp nơi như bây giờ, chỉ là một cô gái bình thường.”

“Lúc còn nhỏ, anh đã ý thức được, đám cưới của anh phải đặt lợi ích của Hứa thị lên hàng đầu, cũng biết mình đối với những cô gái bình thường này là không có kết quả gì, cho nên anh chưa từng để tâm yêu đương.”

“Anh và cô ấy cũng không phải yêu đương, đúng ra, tám năm đó, anh và cô ấy cho đến bây giờ cũng không phải quan hệ người yêu.”

“Cô ấy vì năm vạn đồng tiền của anh, mà ở bên anh, bởi vì đây chỉ là một giao dịch, anh mới ở bên cô ấy, bởi vì gặp được chia được, hẳn không gặp phiền phức.”

“Nhưng ai cũng không nghĩ đến, mỗi quan hệ thiếu sót như vậy, mà duy trì suốt bảy năm.”

“Lúc đến năm thứ bảy, cô ấy nói muốn chia tay.”

“Nói thế nào, anh ở bên cô ây nhiều năm như thế, từ trước đến nay cô ấy đều nghe lời, đó là lần đầu tiên cô ấy cãi lời anh, anh rất tức giận, nhưng lúc đó anh lại không biết vì sao mình tức giận, cho nên, anh chỉ nghĩ là lòng tự trọng bị xúc phạm nên mới tức giận.”

“Sau đó, anh lại nói với cô ấy, chia tay thì chia tay, em nghĩ tôi níu giữ em sao.”
 
Chương 944: Kéo dài (24)


"Anh cho là như vậy, anh liền chiếm thế thượng phong, lúc ấy bỏ đi, anh cho là cô ấy sẽ đuổi theo, nhưng mà cô không có, anh đợi cô ấy thật lâu, cuối cùng anh càng thêm tức giận, trực tiếp xuống lầu lái xe rời đi, anh ở trong xe, càng nghĩ càng chưa hết giận, sau đó anh bị tai nạn giao thông…”

"Anh hôn mê tầm 7 tháng mới tỉnh lại, chuyện đầu tiên anh làm khi tỉnh dậy, chính là nhìn điện thoại di động của anh, không có tin nhắn của cô ấy, cũng không có cuộc gọi điện thoại của cô ấy. "

"Chuyện anh sống chết, cũng không có quan hệ gì với cô ấy."

"Sau khi xuất viện, gặp cô ấy, bọn anh buồn bã chia tay."

"Mãi cho đến sau này nhà họ Hứa gặp biến cố, anh lại ở cùng cô ấy.”

"Đó là thời gian u ám và khó khăn nhất của bọn anh, cô ấy yên tĩnh ở bên cạnh anh. "

"Thật ra thì những năm này, anh luôn luôn nghĩ, nếu như lúc ấy không có cô ấy, làm sao anh có thể chịu đựng được khoảng thời gian ấy?"

"Em biết không? Mong muốn nhỏ nhoi nhất của anh, anh không muốn lợi ích, anh cũng không muốn làm chủ trên thương trường, anh chỉ muốn cưới cô ấy làm vợ, đơn giản sống qua ngày, thậm chí anh cũng mua chiếc nhẫn muốn cùng cô cầu hôn, nhưng mà, cô ấy lại bỏ đứa bé."

Hứa Gia Mộc rất cẩn thận kể từng chuyện của anh và Tống Tương Tư, Dương Tư Tư thủy chung không mở miệng cắt đứt anh, cô không chớp mắt nhìn Hứa Gia Mộc, từ trên mặt của anh thấy được sự cô đơn, bi thương, nỗi thống khổ của anh... Từ lúc này cô mới biết, người đàn ông vẫn luôn cười ôn hòa yếu ớt, vẫn còn có nhiều vẻ mặt như vậy.

"Chuyện cũ của anh và cô ấy, đến đó đã kết thúc, cách biệt ba năm, người nào cũng chưa từng gặp người còn lại, anh không có đi tìm cô ấy, cô ấy cũng khôngliên lạc với anh, bọn anh không có bất kỳ tiếp xúc nào."

"Chuyện xưa nghe có vẻ, cô ấy tàn nhẫn hơn anh nhiều đúng không?" Hứa Gia Mộc cười một cái: "Thật ra thì anh cũng vẫn luôn nghĩ như vậy, anh cảm thấy cô ấy máu lạnh vô tình, thậm chí lúc cô trở về Bắc Kinh, anh tình cờ gặp cô ấy, còn bị thái độ lạnh nhạt của cô ấy, mà hoàn toàn tổn thương."

"Khi đó anh đã suy nghĩ, người phụ nữ này hoàn toàn không có tâm, anh cần gì phải nhớ mãi không quên."

"Ngay lúc đó, anh thật sự đã chết tâm."

"Anh muốn kết hôn, muốn tìm một cô gái đơn giản, kết hôn sinh con, an nhàn trải qua phần đời còn lại."

Dương Tư Tư nghe đến đó, dường như hiểu ra, cô nhẹ giọng hỏi: "Cho nên, đêm đó anh muốn có số điện thoại của em?"

Hứa Gia Mộc gật đầu: "Anh thừa nhận, bởi vì em tên Tư Tư, mới gặp mặt em, nhưng mà anh cũng không có coi em là thế thân của cô ấy, bởi vì... Tiềm thức của anh vẫn luôn nói cho anh biết, em không phải cô ấy... Anh hoàn toàn không thể nắm tay, hôn, ôm, thậm chí là chuyện thân mật…”

"Nhưng mà, thật sự anh có ý muốn cùng em kết hôn sinh con, đi hết quãng đường còn lại."

"Thời gian đó, anh vẫn luôn cố gắng từ bỏ sự ảnh hưởng của cô ấy đến anh, không mặc âu phục màu xanh, không ăn rau, không ăn bánh ngọt cô ấy thích... Anh cố gắng thích ứng thói quen của em, sở thích của em..."

"Anh rất muốn quen thuộc, nhưng mà... Anh phát hiện, anh không thích ứng được, anh cũng không quên được."

Hứa Gia Mộc nói tới đây, nhẹ nhàng đè tim của mình, bất đắc dĩ cười một cái: "Bởi vì chỗ này, cũng bị cô ấy chất đầy, hoàn toàn không có một vị trí nào để cho cho người khác."
 
Chương 945: Kéo dài (2)


"Lúc trước, sau khi anh cùng cô ấy trở về quê nhà, anh càng không thể cố gắng để cho mình tiếp nhận em. "

Cánh môi Dương Tư Tư hơi hé mở: "Anh... Lúc đó, không có ở Bắc Kinh, là theo Tống Tương Tư trở về quê quán của cô ấy?"

"Đúng."

"Cho nên, đêm đó, bất chợt rời khỏi bữa tiệc không nói, nhưng thật ra là cùng cô ấy đi?"

"Ừ." Hứa Gia Mộc biết mình thẳng thắn như vậy làm tổn thương người khác, nhưng mà anh phải làm vậy, bởi vì từ lúc ban đầu anh mở miệng nói muốn có số điện thoại của cô, anh cũng đã làm thương tổn cô, bây giờ điều duy nhất có thể làm, chính là không lừa cô, đây là sự tôn trọng anh dành cho cô.

"Vậy em gọi điện thoại cho anh, nói gặp ở Bắc Kinh, anh nói được, còn nói có chuyện muốn nói với em, nhưng thật ra là muốn chia tay em?"

"Đúng." Hứa Gia Mộc nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Nước mắt Dương Tư Tư rốt cuộc không nhịn được rơi xuống: "Không phải anh và cô ấy đã kết thúc, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới sao? Tại sao anh thay đổi? Là bởi vì giảng hòa với cô ấy xong rồi sao?"

"Không phải." Hứa Gia Mộc lắc đầu, trong đầu thoáng qua lời ba Tống trước khi mất, vẻ mặt của anh trở nên có chút hoảng hốt: "Là bởi vì anh phát hiện, từng ấy năm tới nay, người tổn thương đến đối phương không phải là cô ấy, mà là anh."

Dương Tư Tư chớp chớp đôi mắt ướt đẫm, nhìn Hứa Gia Mộc không lên tiếng, chờ anh tiếp tục nói.

"Cô ấy theo anh tám năm, từ mười chín tuổi đến hai mươi bảy tuổi, khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi thanh xuân cũng cho anh, trong 8 năm, cô ấy thôi học anh không biết, cô ấy ngã bệnh anh không biết, cô ấy bị thương anh không biết, cô ấy bị người trong đoàn phim bắt nạt anh không biết, cô ấy mừng năm mới một mình cũng không biết, cô ấy gọi điện thoại tìm anh, anh không có nhận nghe..."

"Tám năm, ba nghìn ngày đêm, anh lại không biết gì cả."

"Cách tổn thương, không phải là cô ấy nói lời khó nghe với anh, không phải là cô ấy không cần anh, bỏ đứa bé, mà là coi thường."

"Anh xem thường cô ấy suốt tám năm."

"Cô ấy cho anh 8 năm và cơ hội, chờ anh quý trọng cô ấy, nhưng mà cho tới bây giờ cũng không hề quý trọng."

"Thậm chí, trong 8 năm kia, anh đã không quan tâm, không cho cô sự ấm áp, thậm chí ngay cả vui vẻ cũng không cho cô..."

"Em biết không? Anh xức túi cho em, ôm bả vai em để tránh em bị xe đụng, ở chỗ đông người anh ôm vào lòng, em tới kỳ kinh nguyệt anh mua cho em trà gừng, ngươi muốn uống sữa lắc, giữa mùa hè chói chang anh đi mua cho em, em muốn thế nào anh cũng làm cho em, nhưng mà, em biết không? Những chuyện này, trong 8 năm, anh không hề làm 1 việc vì cô ấy."

"Bây giờ anh ưu tú không thể bắt bẻ, đều nhờ Tống Tương Tư thay đổi."

"Nếu như không có cô ấy, lại không thể có Hứa Gia Mộc thận trọng như bây giờ."

"Cô ấy dùng tám năm, biến anh thành bộ dạng này..." Hốc mắt Hứa Gia Mộc lại đỏ lên: "Em nghĩ xem sao anh có thể yên tâm thoải mái sống tốt với người khác?"

"Cho nên..." Giọng nói Hứa Gia Mộc trở nên có chút yếu ớt: "Thật xin lỗi, anh thật sự không thể cùng em tiếp tục nữa..."

Bởi vì... Là cô ấy khiến anh trở nên tốt hơn, cho nên những việc này chỉ có thể thuộc về mình cô ấy.

Dương Tư Tư nhìn Hứa Gia Mộc, hồi lâu cũng không lên tiếng.
 
Chương 946: Kéo dài (26)


Thẳng thắn mà nói, lúc cô nhìn thấy trên giấy Hứa Gia Mộc viết xuống ba chữ "Tống Tương Tư" này, trước hết phản ứng có chút không ổn.

Cô không dám nói, cô thương anh bao nhiêu, hoặc nói đúng hơn, người đàn ông ưu tú như vậy, bất kỳ người phụ nữ nào thấy, cũng sẽ động tâm.

Cho nên, lúc cô nhìn thấy đầu ngọn tróc ra "Tống Tương Tư" đáy lòng đích cô nổi lên từng tia đau đớn sắc bén.

Khi cô biết tất cả mật mã của anh, đều là sinh nhật của Tống Tương Tư, cô có hơi tức giận.

Tức giận, bị anh biến thành thế thân.

Nhưng mà nghe xong chuyện xưa của anh, những tức giận kia, sẽ biến mất không còn gì.

Cô không phải là bị tình yêu của bọn họ cảm động, tình yêu đẹp nhất, là tình yêu của Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo, thanh xuân thầm mến, cuối cùng gần nhau, đơn độc nhìn như vậy, sẽ khiến cho người cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.

Cô là bị Hứa Gia Mộc thẳng thắn cảm động, mặc dù anh thẳng thắn nói những lời rất đau đớn, nhưng mà lại khá hơn lời nói dối, huống chi, anh không có giống những thứ người có tiền bỏ rơi một người phụ nữ, đưa tiền, cho nhà, cho xe.

Anh mặc dù làm tổn thương cô, nhưng mà anh lại cho cô tôn trọng.

Khổ sở sao? Có chút khổ sở.

Nhưng mà, Dương Tư Tư mở trừng hai mắt, lại nhẹ nhàng nở nụ cười, cô hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình giọng nói nghe rất dễ dàng vui vẻ: "Gia Mộc, mặc dù không thể cùng với anh, em có chút khổ sở, cũng có chút mất mát, nhưng mà, em vẫn rất vui, anh không dùng một câu nói đuổi em, mà kiên nhẫn thẳng thắn với em."

"Không phải là có câu bữa tiệc nào cũng có lúc tàn sao? Trước lúc tiệc tàn, chúng ta có thể ở chung một chỗ ăn một bữa cơm cuối cùng không?"

-

Hứa Gia Mộc không từ chối Dương Tư Tư, lái xe chở cô trở về trong thành phố, tìm nhà hàng sang trọng nhất ăn bữa trưa.

Ăn cơm trưa xong, đã là ba giờ chiều, từ trong nhà hàng ra ngoài, Hứa Gia Mộc mở miệng hỏi: "Em muốn đi đâu? Anh chở em."

"Không cần." Dương Tư Tư cười.

Hứa Gia Mộc cũng không có miễn cưỡng, đặc biệt giúp Dương Tư Tư chặn một chiếc taxi, trước khi Dương Tư Tư lên xe, còn mở miệng hỏi một câu:”Anh có muốn gặp Tống Tương Tư làm hòa? Cứ như vậy bỏ qua, thật đáng tiếc."

Trên mặt Hứa Gia Mộc cười yếu ớt, hơi cứng lại, sau đó liền lại cong môi: "Ngày mai cô ấy phải trở về Mỹ."

Lúc nói những lời này, từ trên mặt Hứa Gia Mộc không nhìn ra bất kỳ bi thương và đau khổ, nhưng mà Dương Tư Tư vẫn thấy rõ anh rũ mí mắt, thấy được vẻ nặng nề cô đơn.

"Đã từ chối em, tại sao không đi giữ cô ấy lại?"

Hứa Gia Mộc im lặng thật lâu, mới mở miệng, giọng nói rất khàn khàn: "... Cô ấy đã kết hôn."

Cho nên, anh biết rõ cùng người kia không ở được cùng nhau, nhưng cũng không muốn tìm người cùng mình đi hết quãng đường còn lại?

Anh mới ba mươi tuổi, từ đây đến lúc chết còn rất nhiều năm, như vậy năm tháng khá dài, cô độc một mình trải qua... Suy nghĩ một chút, thật khiến cho người ta đau lòng.

"Vậy sau này anh định làm như thế nào?"

Hứa Gia Mộc ngẩng đầu lên, nhìn trời một chút, không lên tiếng.

Hoặc giả ngay cả chính anh, hiện tại cũng không biết tương lai nên làm sao bây giờ?

-

Mặc dù Dương Tư Tư cùng Hứa Gia Mộc tách ra thoải mái như vậy, nhưng trong lòng của cô tuyệt không không thoải mái, thậm chí lúc cô ngồi lên xe taxi, cô liền bắt đầu rơi nước mắt.

Kỳ lạ, rõ ràng mới quen biết một tháng, sao lại đau lòng như vậy?
 
Chương 947: Kéo dài [27]


Một tháng, có thể có bao nhiêu cảm tình, lòng của cô, vì sao lại đau như vậy?

Dương tư tư càng nghĩ, nước mắt rơi lại càng hung, đến cuối cùng, cô trực tiếp nức nở lên.

Xe taxi ở trên đường phố chiếu đầy ánh mặt trời, chạy rất nhanh, bác tài xế thông qua gương chiếu hậu nhìn Dương Tư Tư, cuối cùng liền rút ra tờ giấy đưa tới trước mặt cô: “Thất tình?”

“Vâng.” Dương tư tư lập tức khóc thành tiếng: “Là, thất tình.”

Nói xong, Dương Tư Tư liền “Oa” một tiếng, khóc rống lên, vừa khóc, vừa nhìn về phía bác tài xế, nói liên miên lải nhải: “Rõ ràng là anh ta thương tổn tôi, nhưng mà bây giờ tôi lại không hận anh ta chút nào, thậm chí còn cảm thấy đau lòng thay cho anh.”

“Kỳ thật tôi không phải thánh mẫu, người khác phụ tôi, tôi rất muốn làm cho hắn càng xúi quẩy, càng khó chịu so với tôi, nhưng mà, thật là kỳ quái, tôi thế nhưng rất muốn khiến cho anh ấy hạnh phúc, tôi vừa nghĩ tới sau này anh ấy cứ một mình như vậy, là tôi lại cảm thấy vô cùng khó chịu......”

Mũi của Dương tư tư bị khăn giấy sát đo bừng, quay đầu nhìn phía bác tài xế: “Bác tài xế, cháu muốn hỏi bác, nếu thật sự thích một người, có phải sẽ mong muốn cho anh ta được hạnh phúc hay không?”

“Trước kia cháu vẫn cho là, những lời này đều là những câu nói trên trang giấy, nhưng mà, hiện tại cháu thật sự hy vọng anh ấy có thể hạnh phúc.”

“Bác tài xế, bác nói cháu vì sao không tiền đồ như vậy đâu?”

“Bác tài xế, bác thấy cháu có gì không tốt, vì sao anh ấy lại không thích cháu?”

“Bác tài xế, anh ấy chắc chắn sẽ hối hận bây giờ không cùng một chỗ với cháu, đúng không?”

“Bác tài xế, kỳ thật cháu gọi là Dương Tư Tư, không phải Tương Tư Tư.”

“Ô ô ô ô...... Bác tài xế cháu không đi bệnh viện, bác có thể đổi hướng đưa cháu đến tòa cao ốc EX không?”

-

Xế chiều hôm nay là buổi quay quảng cáo cuối cùng của Tống Tương Tư, kết thúc cũng khá muộn, lúc cô từ tòa cao ốc EX đi ra, đã là tám giờ đêm, sắc trời bên ngoài đã đen.

Giang Thành ở nhà trông tiểu Đậu Đỏ, lúc anh đi đón tiểu Đậu Đỏ ở nhà trẻ, đã lái xe đi, cho nên Tống Tương Tư đành phải đứng ở ven đường bắt xe taxi.

Khu vực ở gần tòa cao ốc EX khá hẻo lánh, Tống Tương Tư đứng một hồi lâu, mới bắt được một chiếc xe, cô vừa ngồi vào trong xe, còn chưa kịp nói bốn chữ “Khách sạn Tô Uyển” báo địa chỉ với bác tìa xế, cửa xe liền bị mở ra, có một người ngồi vào, giành quyền mở miệng trước nói: “Bác tài xế, đi vườn mộ tây giao.”

“Bác tài xế, tôi muốn đi khách sạn Tô Uyển......” Tống Tương Tư còn chưa nói xong, liền thấy rõ khuôn mặt người ngồi bên cạnh mình.

Dương Tư Tư.

Bạn gái Hứa Gia Mộc.

Cô ta tới nơi này làm gì?

Tống Tương Tư cau mi lại một chút, không nói chuyện.

Bác tài xế không lái xe, mà quay lại hỏi một câu: “Hai người là đi cùng nhau sao?”

“Phải.” Dương Tư Tư trả lời, còn nói thêm một lần:“Đi vườn mộ tây giao.”

-

Khoảng cách từ tòa cao ốc EX đến vườn mộ tây giao cũng không xa, đại khái mất một giờ thì đến nơi.

Dương Tư Tư nói bác tài xế đứng ở cửa vườn mộ tây giao chơ, sau đó đi xuống xe, mở rộng cửa xe, nhìn Tống Tương Tư khí thế ngất trời ngồi ở bên trong, mở miệng hỏi: “Không xuống xe sao?”

Qua khoảng một phút đồng hồ, Tống Tương Tư mới từ trong xe xuống dưới: “Dương tiểu thư, xin hỏi cô mang tôi tới nơi này, làm cái gì?”

“Kỳ thật tôi tuyệt đối không muốn mang cô tới nơi này, nhưng mà tôi lại phải mang cô tới nơi này, hiện tại tôi cũng đã mang cô tới đây.” Dương tư tư trong lời nói nói thập phần nhiễu khẩu.
 
Chương 948: Kéo dài [28]


Dương Tư Tư và Tống Tương Tư đồng thời trầm mặc đi vào mộ vườn, lúc đi lên đến sơn đạo, Dương Tư Tư mở miệng nói: “Tôi và Gia Mộc không có gì.”

Vẻ mặt Tống Tương Tư ngưng đọng một chút, không nói gì.

Dương Tư Tư nhìn thẳng phương hướng chính diện, từng bước từng bước lên bậc thang, đi lên phía trên: “Chính là hôm nay.”

Tống Tương Tư đi theo phía sau Dương Tư Tư, vẫn có không hé răng.

“Lúc ấy tôi tìm anh kí tên giúp tôi, kết quả anh viết ra Tống Tương Tư, sau đó anh liền nói muốn cùng tôi tách ra.”

Yết hầu Tống Tương Tư căng thẳng.

“Tối hôm qua lúc anh về nhà, say đến không còn biết gì, tôi nâng anh về nhà, tất cả mật mã anh nói đều không đúng, mãi cho đến cuối cùng anh mới nói cho tôi biết mật mã, 0513, sau đó tôi thử mật mã di động và máy tính của anh, đều là 0513.” Dương Tư Tư vừa nói, vừa mại bước chân đi về phía trước, cô có thể cảm nhận được âm thanh của bản thân có chút tù túng, giống như lúc nòa cũng có thể khóc ra: “Nếu tôi nhớ không lầm, Tống tiểu thư, sinh nhật của cô, chính là 0513 đi?”

Tống Tương Tư có điểm khiếp sợ, bước chân đi theo dừng một chút.

Nhưng mà Dương Tư Tư lại không có dấu hiệu dừng lại, tiếp tục lên núi, miệng cũng không có ý đình lại: “Lần đầu tiên Gia Mộc mởi tôi ăn cơm, mang tôi đến một quán chuyên về lấm, anh nói, đó là món anh thích ăn nhất.”

Tống Tương Tư nghe được âm thanh của Dương Tư Tư, lại mại bước chân, đuổi kịp cô ta, nhưng mà lòng của cô, cũng đã bắt đầu rung động.

Cửa hàng lẩu nấm kia, là cô giới thiệu cho anh, lần đầu tiên đi, anh cảm thấy đồ ăn có hương vị là lạ, vẻ mặt ghét bỏ, từ khi nào thì, biến thành món thích nhất của anh?

“Tối hôm qua Gia Mộc uống rượu say, lúc nằm ở trên giường, vẫn nói lời say, anh nói, Tư Tư, anh muốn tìm một ngươi thì từ đâu?”

“Tư tư, chớ đi, lưu lại bên cạnh anh.”

“Tư tư, em đã nói em sẽ cùng anh, không cần bỏ lại anh.”

Dương tư tư nói tới đây, đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Tống Tương Tư cách bản thân khoảng năm thước, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ người anh đang gọi là tôi, nhưng mà sau đó, tôi mới biết được, nguyên lai là Tống Tương Tư a......”

Dương Tư Tư kéo dài âm thanh, vòng người, dung sức sải bước chân đi về phía trước vài bước, sau đó liền ngừng lại, chỉ vào một cái mộ bia nói: “Đến, chính là nơi này.”

Tống Tương Tư buồn bực liếc mắt Dương Tư Tư một cái, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

Dương Tư Tư chỉ vào mộ bia: “Cô đi qua nhìn xem, rồi cố sẽ hiểu tôi muốn nói gì.”

Tống Tương Tư đứng ở tại chỗ một lát, mới cất bước đi lên trước.

Lúc này là đêm khuya, vườn mộ một mảnh tối đen, cô căn bản thấy không rõ chữ trên mộ bia, cô lấy di động ra, mở đèn pin.

Cô nhìn thấy trên mộ bia không có ảnh chụp, cô cau mi lại, quay đầu liếc mắt Dương Tư Tư ở phía sau một cái, lại nhìn thấy trên mặt của cô gái đã đầy nước mắt.

Tống Tương Tư không nói chuyện, một lần nữa quay lại đầu, tiếp tục soi đèn đảo qua mộ bia bằng đá cẩm thạch, đảo đến một góc bên phải phía dưới, cô nhìn thấy bốn chữ: Ba Hứa Gia Mộc.

Trong nháy mắt, giống như là có cái gì đó, dùng sức đánh trúng trái tim của cô, khiến cho toàn thân cô quơ quơ, sau đó đầu óc trống rỗng, trái tim cũng đình chỉ nhảy lên theo.

Qua khoảng ba phút, trong đầu Tống Tương Tư mới tiếp nhận bốn chữ kia, liên tiếp xuất hiện.

Ba Hứa Gia Mộc.

Ba Hứa Gia Mộc.

Ba Hứa Gia Mộc.

Đây là Hứa Gia Mộc vì đứa con cô phá bỏ, lập mộ bia sao?
 
Chương 949: Kéo dài [29]


Nàng nhớ rõ, lúc ấy khi anh nhìn thấy tờ giấy sinh non, là vô cùng tức giận, đập vỡ tất cả đồ vật trong nhà, tư thế kia, hận không thể bóp chết cô đâu.

Anh còn nói với cô, từ nay về sau, không hề liên quan, sau đó liền không một chút lưu tình xoay người rời đi.

Lúc ấy cô còn nghĩ, cô và anh cuối cùng cũng kết thúc......

Cô cũng vẫn cho là, anh và cô liền kết thúc như vậy.

Nhưng mà phía dưới mộ bia này, có một ngày, rõ ràng là ngày 3 năm trước.

Này thuyết minh, từ ba năm trước đến nay, Hứa Gia Mộc vẫn luôn không quên đứa nhỏ mà cô phá bỏ?

Tuy rằng đứa nhỏ kia, cô không có thật sự phá bỏ, nhưng mà lúc cô nhìn thấy mộ bia này, vẫn không ngăn được nước mắt hạ xuống.

Một mình cô sinh tiểu Đậu Đỏ ở Mỹ, tuy rằng Giang Thành thực sự thích Đậu Đỏ, nhưng mà đến tột cùng không phải cha ruột, tình thương chân chính của cha, trong hai năm rưỡi này, tiểu Đậu Đỏ không có hưởng thụ qua một chút, vào lúc đêm khuya vắng người, còn vì thế cảm thấy khổ sở cùng tiếc nuối đâu.

Hiện tại cô mới biết được...... Kỳ thật, ba của tiểu đậu đỏ, chưa bao giờ khuyết thiếu, Hứa Gia Mộc vẫn luôn nhớ kỹ, nhớ kỹ, nhớ kỹ ......

“Anh ấy nói, thật muốn mang cô đi xem anh trước đây, như vậy cô mới biết, sự xuất hiện của cô, đến tột cùng cải biến anh ấy như thế nào.”

“Anh ấy còn nói, cô dung thời gian 8 năm, mới biến anh thành Hứa Gia Mộc tốt như hiện tại, anh sao có thể yên tâm thoải mái dùng những gì cô dạy anh, đi đối lấy một người phụ nữ tốt khác?”

Dương tư tư nghĩ rằng, xế chiều bản thân đã khóc xong rồi, vì sao bây giờ khi nói những lời này với Tống Tương Tư, vẫn đau lòng muốn chết như vậy?

Thực không xong a...... Cô giống như thật sự thích Hứa Gia Mộc a...... Tuy rằng mới ngắn ngủn một tháng, tuy rằng anh liều mạng khiến cho cô không đi vào cuộc sống của anh, cô không muốn khiến cho anh xâm nhập sâu vào trái tim của bản thân như vậy......

“Còn có a, anh còn nói, lúc trước anh mua nhẫn về nhà chuẩn bị cầu hôn với cô, kết quả cô lại đưa cho anh giấy phá thai......”

Cho nên, kỳ thật người Hứa Gia Mộc thích là cô, phải không? Người đàn ông cô thích nhiều năm như vậy, là thích cô......

Trong nháy mắt, nước mắt của Tống Tương Tư chớp mắt rơi như mưa.

“Tôi đi xuống chân núi chờ cô.” Sauk hi Dương Tư Tư lùi hai bước, sau đó cũng không có quay đầu lại liền xoay người chạy xuống núi.

Tống Tương Tư vẫn đợi đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của Dương Tư Tư mới khóc lên thành tiếng.

Tối nay không có gió, trong vườn mộ rất im lặng không có một chút động tĩnh, tiếng khóc của Tống Tương Tư có thể nghe thấy rõ ràng.

Người trông coi vườn mộ, từ trên đỉnh núi xuống, nghe thấy tiếng khóc nhịn không được dừng bước chân, chiếu đèn về phía vị trí Tống Tương Tư đang ngồi, thấy là cái mộ bia không có ảnh chụp kia, sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ lầm bầm lầu bầu một câu: “Nguyên lai là mộ bia này a.”

Tống Tương Tư hơi hơi ngẩng đầu, lung tung lau nước mắt trên mặt một chút, quay đầu.

Ông lão trông coi vườn mộ, thoạt nhìn tuổi lớn một chút: “Mộ này a, là cái mộ không, chỉ có một người đàn ông thường xuyên đến đây, cô vẫn là người đầu tiên trừ người đàn ông kia ra đến đây, người đàn ông kia mỗi lần đến đây, đều đã ở trong này ngốc rất lâu, một mình lầm bầm lầu bầu không biết đang nói liên miên lải nhải cái gì, còn có a...... Tôi còn thấy một lần người đàn ông kia ngồi trước mộ bia khóc...... Nói cái gì, nhớ mẹ của con ...... Ai, tuổi tác cao, lỗ tai không còn dùng được, nghe không được rõ ràng......”

Người trông coi vườn mộ vừa nói, vừa quay đầu, đi xuống dưới núi.
 
Chương 950: Kéo dài (30)


Một đêm kia, Tống Tương Tư ngồi thật lâu trước bia mộ, mới xuống núi.

Dương Tư Tư ngồi trong xe trò chuyện với tài xế, đang đợi cô, nhìn thấy cô đi ra khỏi nghĩa trang, Dương Tư Tư giúp cô đẩy cửa xe ra.

Trên đường trở về, Dương Tư Tư và cô không hề nói chuyện với nhau, trong xe taxi vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xẹt qua, không ngừng vang lên.

Lúc xe tiến vào đường lớn, Dương Tư Tư mở miệng ý bảo lái xe dừng lại.

Sau khi xe dừng ổn định, Dương Tư Tư mở ví tiền, lúc muốn trả tiền, Tống Tương Tư vẫn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ không nhúc nhích liền mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn: “Để tôi trả.”

Dương Tư Tư cũng không khách khí, khép lại ví tiền, nhét vào trong túi, nói một câu “cảm ơn”, sau đó đẩy cửa xe ra.

Dương Tư Tư do dự một chút, vẫn mở miệng nói với Tống Tương Tư ở trong xe: “Vốn tôi không nên nói những thứ này với cô, bởi vì Gia Mộc nói cô đã kết hôn, nhưng tôi nghĩ đến, anh biết rõ cô ở đây nhưng lại không làm gì được, nhưng cũng không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của cô? Tôi liền thấy khổ tâm...”

Dương Tư Tư nói đến đây, hốc mắt bỗng nhiên đỏ bừng, cô nghĩ cả đời sau này, chỉ có một lần, sau khi bị người ta tổn thường, còn không hối không trách muốn đối tốt với anh.

Dương Tư Tư nhìn Tóng Tương Tư cong môi cười, giọng nói nhẹ nhàng chào tạm biệt, sau đó nhanh chóng đóng cửa xe, xoay người rời đi, khóe mắt có nước mắt ào ạt rơi xuống.

Tống Tương Tư định để cho lái xe đưa mình quay lại Tô Uyển, sau cùng lại đi đến một nhà hàng ăn.

Nhà hàng đó chuyên làm các món về nấm, còn chưa đóng cửa, nhìn thấy cô đến vô cùng vui vẻ, đưa cô vào ngồi ở một góc tương đối yên tĩnh.

Thật ra Tống Tương Tư không có khẩu vị gì, nhưng vẫn gọi một chút đồ ăn.

Lúc bà chủ mang thực đơn, không nhịn được mở miệng nói một câu: “Cô và anh Hứa đã nhiều năm như vậy, khẩu vị cũng không thay đổi, mỗi lần cậu ấy tới đây đều gọi mấy món này.”

Đương nhiên cô biết anh Hứa chính là Hứa Gia Mộc, vẻ mặt khẽ biến đổi, im lặng một lát, hỏi: “Anh ấy thường tới đây ăn sao?”

“Thường xuyên tới.”

Bà chủ đưa thực đơn, cười tít mắt nói: “Trên cơ bản thì một tuần tới một lần, mỗi lần đều một mình, lại gọi hai phần đồ ăn, để ở vị trí đối diện cậu ấy.”

“A...” Tống Tương Tư cong môi người, không nói gì.

Bà chủ ôm thực đơn xoay người rời đi.

Bởi vì bên trong nhà hàng ít khách, đồ ăn đem lên rất nhanh.

Những đồ ăn này đều là hương vị như cũ, một chút cũng không đổi, nhưng cô lại khó nuốt xuống, sau cùng cũng không ăn tiếp mà rời đi.

Lúc này đã là 10 giờ tối, cô không trực tiếp đón xe về nhà, mà đi dọc theo đường cái không có mục đích gì.

Đợi đến lúc cô mệt mỏi, mới phát hiện ở trên con phố đối diện, là Hứa Thị.

Cô ngẩng đầu nhìn rất lâu, mới đếm được tới văn phòng của anh, đèn vẫn sáng, nhưng vì rất cao, căn bản không thấy được người ở bên trong như thế nào.
 
Chương 951: Kết cục (1)


tống Tương Tư yên tĩnh đứng yên tại chỗ, đợi qua không biết bao lâu, rốt cuộc mới nhìn thấy đèn trong văn phòng của anh tắt, sau đó qua năm phút đồng hồ, cô lại nhìn thấy anh đi ra khỏi Hứa thị.

Bảo vệ đưa chìa khóa xe cho anh, thuận tiện giúp anh mở cửa xe, anh khom người ngồi xuống, rất nhanh liền khởi động xe rời đi.

Xe của anh biến mất, cô vẫn ngây ngốc nhìn theo không nhúc nhích, mãi đến khi di động trong túi vang lên, mới hoàn hồn.

Là Giang Ly Thành gọi đến, hỏi cô sao vẫn chưa về nhà.

Cô gác điện thoại, thuận tiện nhìn qua thời gian, đã là 12 giờ 15 phút, cô vậy mà ngây ngốc đứng ở đây suốt hai tiếng, mà hai tiếng đó, chỉ có thể thấy được dáng vẻ của anh mười mấy giây đồng hồ.

Còn có mấy giờ sau, cô đã đi Mỹ rồi.

Trước đo, cuối cùng cô cũng thấy anh, tuy chỉ là nhìn từ xa xa thoáng qua, nhưng cũng coi như một chuyện rất đáng, không phải sao?

-

Tống Tương Tư trở lại Tô Uyển, đã là 1 giờ sáng, Giang Ly Thành ngủ gật trên ghế, anh nghe được tiếng mở cửa, lập tức tỉnh lại, nhìn Tống Tương Tư cả người mệt mỏi, cau mày: “Sao trễ thế này mới về?”

“Không có gì.” Vẻ mặt của cô thật bình tĩnh lắc đầu, đi về phía phòng ngủ, đẩy cửa nhìn thoáng qua Tiểu Hồng ở trên giường, lại lén lút đóng cửa lại: “Hôm nay thật ngại quá, làm phiền anh ở đây trông Tiểu Hồng lâu thế này.”

“Không sao.” Giang Ly Thành xách áo khoác, đứng lên, đang chuẩn bị rời đi, lúc đi đến kệ đổi giày, lại hỏi một câu: “Đã thu thập xong hành lý chưa.”

“Xong rồi.” Vẻ mặt của cô nhạt nhẽo gật đầu một cái.

“Ngày mai lúc 11 giờ, tôi tới đón cô và Tiểu Hồng.”

Giang Ly Thành rời đi, Tống Tương Tư ngã xuống ghế sofa, cô nhìn ngọn đèn ngoài cửa, chỉ cảm thấy nặng nề.

-

Cả đêm dường như cô đều không ngủ được, tới 7 giờ Tiểu Hồng tỉnh lại, cô và Tiểu Hồng ăn sáng, đưa bé đi chơi, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Về nước chỉ hơn một tháng, vậy mà không hiểu sao mua nhiều như vậy, nhét gần hai valy, mới xong hết toàn bộ.

11 giờ, Giang Ly Thành cực kỳ đúng giờ gõ cửa, anh di chuyển vali xuống dưới mới đi lên ôm lấy Tiểu Hồng.

Đường ra sân bay rất thoáng, mới một giờ bốn mươi, đã đến sân bay, sau đó làm vài thủ tục check in, kiểm tra căn cước, Tống Tương Tư nắm vé máy bay, nhìn thoáng qua như đang vùng vẫy gì đó.

“Tương Tư? Tương Tư?” Giang Ly Thành đã qua cửa kiểm tra an ninh, nhìn thấy cô đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhíc, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Nghĩ gì thế?”

Tống Tương Tư hoàn hồn, nhìn anh lắc đầu, chuyển hộ chiếu lên trước, sau đó là chứng minh thư và vé máy bay.

-

Tiểu Bánh Ngọt về nhà từ hôm qua, là vẻ mặt rầu rĩ không vui, cơm chiều cũng ăn ít, sớm đã lên phòng đồ chơi, mặc cho Kiều An Hảo và má Trần hét như thế nào, cũng không nói gì một mình chơi xếp gỗ ở đó.

Ngày hôm sau, Tiểu Bánh Ngọt cũng không giống bình thường, dậy từ sớm, đi đến phòng ngủ của ba mẹ, kêu bọn họ rời giường đưa bé đến nhà trẻ.
 
Chương 952: Kết cục (2)


Buổi sáng Hứa Gia Mộc đưa Tiểu Bánh Ngọt đi nhà trẻ, dọc đường cậu vẫn không vui vẻ gì.

Đổi lại từ trước, chắc chắn Hứa Gia Mộc sẽ đùa lại Tiểu Bánh Ngọt, nhưng là hôm nay là ngày cô ấy đi Mỹ, đừng nói đùa Tiểu Bánh Ngọt, liền ngay cả anh dọc đường đi, còn thường có chút mất hồn.

Đến cửa nhà trẻ, Tiểu Bánh Ngọt kéo cặp sách, bỏ lại một câu “Tạm biệt chú”, sau đó đẩy cửa xe.

Hứa Gia Mộc ôm Tiểu Bánh Ngọt xuống xe, nhìn đến ở ghế trước có một cái hộp hoa quả, bên trong có một quả táo đỏ rực, Hứa Gia Mộc lên tiếng nhắc nhở: “Táo của con, đừng quên.”

Tiểu Bánh Ngọt nhìn anh, dùng giọng nói vô tình nói: “Chú, quả táo này là cháu cố ý quên ở trên xe.”

“Vì sao?”

Tiểu Bánh Ngọt suy sụp trong nháy mắt, dùng vẻ mặt khổ sở nói: “Bởi vì quả táo này là cháu mang cho Tiểu Hoòng, nhưng từ nay trở đi, bạn ấy và ba mẹ sẽ quay lại Mỹ rồi...”

Hứa Gia Mộc nghe Tiểu Bánh Ngọt nói, sắc mặt liền trắng xanh, tay cầm chìa khóa xe tăng thêm lực.

Tiểu Bánh Ngọt không nhận ra được sự khác thường của anh, vẻ mặt bi thương lắc đầu, thở dài một hơi, kéo cặp sách, đi vào trong nhà trẻ.

Hứa Gia Mộc tê liệt ngôi trong xe tầm nửa giờ, mới khởi động xe, đến công ty.

Cho tới trưa, xem ra anh không khác bình thường là mấy, hợp, xử lý văn kiện, đợi đến lúc kết thúc, thư ký đột nhiên nói: “Hứa tổng, hiện giờ đã là 12 rưỡi, xin hỏi cơm trưa anh muốn ăn gì?”

“12 giờ rưỡi rồi à?” Hứa Gia Mộc thì thào, sau đó lại trầm mặc.

Thư ký đợi đã lâu, cũng không thấy anh lên tiếng, liền đem thực đơn cơm trưa đặt lên bàn anh, lặng yên không tiếng động mở ra.

Hứa Gia Mộc giống như người bị điểm huyệt, vẫn không nhúc nhích ngồi tại chỗ rất lâu, rất lâu, sau đó nhìn thoáng qua thời gian ở góc màn hình máy vi tính, 1 giờ, Tống Tương Tư đã lên máy bay.

Hứa Gia Mộc quay đầu, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trong mắt nhuộm đầy cô đơn, thật lâu sau, anh mới chậm rãi nhắm mắt lại, nằm úp sấp ở trên bàn.

-

Đảo mắt cũng đã trở lại Mỹ nửa tháng, Tống Tương Tư rất tốt, nhìn qua không có gì khác biệt, nhưng đôi khi ngay cả chính cô cũng có cảm giác, giống như một tháng trở lại Trung Quốc chỉ là một giấc mơ.

Chủ nhật, Jon – con trai của Giang Ly Thành không phải lên lớp, anh ghé qua đón Tiểu Hồng và Jon đi ra ngoài chơi.

Vốn là Tống Tương Tư muốn đi cùng, nhưng buổi sáng có nguyệt sự, có thể vì ở Trung Quốc bôn ba lâu, nên hơi đau bụng, cho nên cô ở lại trong nhà, đợi sau khi họ rời đi, trở về phòng ngủ, ngủ một giấc, sau khi tỉnh, đã gần giữa trưa.

Tống Tương Tư đơn giản ăn vài thứ linh tinh lấp đầy bụng, sau đó thu dọn phòng khách bị Tiểu Hồng bày đồ chơi bừa bãi, thu dọn đến cuối cùng sau khi sắp xong, cô lại thấy dưới sofa có một tấm dánh thiếp.

Chất giấy rất tốt, vừa bên trên là ba chữ vàng: “Hứa Gia Mộc.”
 
Chương 953: Kết cục (3)


“Tôi để danh thiếp vào túi của Tiểu Hồng, nếu em ở nước ngoài quá mệt mỏi hay không vui, lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi, tôi đón em trở về.”

Bên tai cô vang lên tiếng nói của anh khi đó.

Danh thiếp của anh, cô về đến nhà, cũng quên ở sau đầu, chắc là bị Tiểu Hồng làm rơi ra, cầm chơi đùa ném lung tung trên đất.

Cảm xúc của cô không hiểu sao trở nên có chút áp lực, cô ngồi trên mặt đất, dựa vào sofa nhìn chằm chằm tấm danh thiếp kia, mới ném nó lên bàn trà, tiếp tục thu dọn, sau đó, cô cố ý tìm việc làm cho mình, quỳ trên mặt đất, cầm khăn lau, lau sàn nhà.

Cô cật lực lau, thế nhưng mới chỉ lau được 1/3 phòng khách, cô đã thấy mệt rồi.

Không biết có phải là do khăn chưa vắt khô không, sàn nhà quá ấm ướt, cô đứng lên, chuẩn bị vào toilet lần nữa giặt lại khăn, lại trượt chân, cả người không báo trước mà ngã xuống đất, đầu đụng vào góc bàn trà, đau đớn đến ứa nước mắt.

Cô nằm trên mặt đất một lúc lâu, mới tỉnh lại, miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn thấy đầu gối và cánh tay có vài chỗ trầy da, có tơ máu nổi lên, đầu bị đau cũng rất nóng rát.

Từ nhỏ đến lớn, cô đã nếm qua không ít khổ sở, chút đau đớn này không tính là cái gì, nhưng là cô không biết rốt cuộc mình lại bị làm sao, không hiểu sao lại thấy tủi thân, không nhịn được che miệng nức nở khóc.

Cô càng khóc, càng thương tâm hơn, sau đó nghĩ đến mình một mình mang thai khi đó, chịu rất nhiều đau đớn, cái đêm cô snh Tiểu Hồng, ước chừng đau bụng suốt mười hai tiếng, cả người đều không còn chút sức lực, cảm thấy mình không chịu được mà chỉ muốn chết, nhưng lại nghĩ đến nếu mình chết đi, Tiểu Hồng chỉ còn một mình, thế là cô gắng gượng chống đỡ, lúc ở cữ, bên người không có ai chăm sóc, cô vừa muốn chăm sóc Tiểu Hồng, lúc ấy lại không có chút kinh nghiệm chăm trẻ con nào, dường như suốt cả một tháng, không có lấy một giấc ngủ an ổn, người khác mang thai đều béo lên rất nhiều, cô mang thai lại bị sút đi gần chục cân.

Về sau Tiểu Hồng dần lớn lên, bé rất ngoan, cũng hiểu chuyện, nhưng cho dù là như vậy, một người phụ nữ mang theo một đứa bé, vẫn cực kỳ vất vả.

Cô không có ai để dựa vào, cái gì cũng chỉ tự mình làm.

Cho dù hiện tại cô không cẩn thận ngã sấp xuống, bị thương, cô cũng chỉ có thể chịu đựng một mình.

Ngay cả chính cô, đôi khi cũng cảm thấy, đến lúc nào đó mình sẽ không chống đỡ nổi nữa.

Tống Tương Tư đỏ mắt, miễn cưỡng vịn bàn trà đứng lên, ngồi trên ghế sofa, tầm mắt của cô đặt trên tấm danh thiếp kia, chăm chú nhìn lúc lâu, sau cùng không kìm lòng được mà cầm lên.

Điện thoại của anh vẫn thế, mười một số, cho dù nhiều năm trôi qua, cô vẫn có thể nhớ rõ ràng.

Cô nhìn chằm chằm số điện thoại của Hứa Gia Mộc, nghĩ đến sau khi cha qua đời, anh chăm sóc và giúp đỡ mình thế nào, nghĩ đến những lời Dương Tư Tư nói với mình, sau đó trong lòng lại bắt đầu đánh nhau rồi.
 
Chương 954: Kết cục (4)


Ngay lúc đó cô cắt đứt không lưu tình, không muốn cho anh cùng côtiếp tục dây dưa, nếu mà bây giờ muốn bắt đầu lần nữa, trong nháy mắt trước hết chính là cô.

Thật ra lúc cô ở Bắc Kinh, có rất nhiều lần dao động.

Có thể do lớn tuổi, hết lần này tới lần khác kém một chút đãkích động.

Giống như là bây giờ, cô rất muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng mà, cô chính là...

Tống Tương Tư mới vừa nghĩ tới đây, lại đột nhiên nghe được điện thoại reo, chính cô cũng không kịp phục hồi tinh thần lại, bên tai liền vang lên một tiếng quen thuộc: "Này?"

Tống Tương Tưđảo mắt, mới phát hiện, không biết từ lúc nào mình bấm số điện thoại của Hứa Gia Mộc.

"Xin hỏi, là ai vậy?" Trong điện thoại lại truyền tới tiếng Hứa Gia Mộc.

Tống Tương Tư theo bản năng muốn cúp điện thoại, sau đó liền nghe đến bên trong Hứa Gia Mộc, lại mở miệng, lần này giọng nói của anh nghe có chút trầm thấp: "Tương Tư sao?"

Nhịp tim Tống Tương Tư bỗng dưng đập mạnh, cô cầm điện thoại di động, có chút không biết làm sao.

"Tương Tư, là em sao." Theo Hứa Gia Mộc mở miệng lần nữa, Tống Tương Tưnghe qua điện thoại tiếng anh rời giường, sau đó cô mới ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ báo thức trên vách tường, ba giờ chiều, ở Trung Quốc lúc này đang là đêm khuya.

Côgọi lúc anh ngủ, đã đánh thức anh sao?

Hứa Gia Mộc kiên nhẫn rất tốt, cững không bởi vì cô gọi điện thoại tới, lại chậm chạp không chịu nói nói có nửa điểm không nhịn được, trong điện thoại, dường như đốt một điếu thuốc, có tiếng nhả khói truyền đến, ngay sau đó anh lại mở miệng, giọng nói dịu dàng dễ nghe: "Sao gọi điện thoại tới không nói lời nào?"

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Em đang nghe sao? Tương Tư?"

Tống Tương Tư thật vất vả ngừng nước mắt lần nữa rơi xuống, cô cố gắng khống chế tâm tình của mình, nhưng vẫn không cẩn thận nức nở một cái, cô sợ bị Hứa Gia Mộc phát hiện sự khác thường của mình, không hề nghĩ ngợi liền đem điện thoại nhanh chóng cắt đứt.

Qua mỗi một phút, chuông điện thoại vang lên, là Hứa Gia Mộc gọi, cô không nhận nghe, cứ như vậy co rúc ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, lúc sáng lúc tối.

Hứa Gia Mộc liên tiếp gọi mười mấy điện thoại, mới rốt cuộc không gọi nữa.

Bên trong nhà trở nên cực kỳ yên tĩnh, Tống Tương Tư có chút luống cuống đem đầu chôn ở trên đầu gối.

-

Buổi tối khoảng chín giờ, Tống Tương Tư sát thương chỗ sưng đỏ, cô gọi điện thoại cho Giang Ly Thành, để hôm nay anh chở Tiểu Hồng Đậu về.

Buổi tối một mình vùi trên giường xem một bộ phim, nhanh đến rạng sáng một giờ, cô mới mơ mơ màng màng ngủ.

Ngày hôm sau, Tống Tương Tư liền bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức, cô thức dậy, đụng phải chỗ bị thương hôm qua, đau đớn khiến cô trong nháy mắt tỉnh táo, cho là Tiểu Hồng Đậu rời đi cô quá lâu bắt đầu khóc nháo, được Giang Ly Thành đưa về, vì vậy liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, nhanh chóng mở cửa, trong miệng mới vừa gọi một câu "Tiểu Hồng Đậu", sau đó liền thấy được Hứa Gia Mộcphong trần mệt mỏi.

Đáy mắt Tống Tương Tư thoáng hiện một tia bất ngờ, hơi há miệng, thẳng tắp nhìn anh đứng ngoài cửa, qua một lúc lâu, cô mới miễn cưỡng phát ra một giọng nói: "Tại sao anh lại ở chỗ này?"

Hứa Gia Mộc không trả lời vấn đề của cô, mà tầm mắt từ trên xuống dưới đánh giá cô: "Em đã xảy ra chuyện gì sao?"
 
Chương 955: Kết cục


Hứa Gia Mộc mới vừa hỏi xong, cũng không chờ Tống Tương Tư trả lời, đuôi mắt liếc tới vết thương trên cánh tay cô.

Hứa Gia Mộc chợt nắm cánh tay Tống Tương Tư, thấy một vết thương đập vào mắt, anh cau mày, sau đó liền nhìn xuống, sau đó thấy trên đùi của cô cũng có vết thương, lại càng nhíu chặt hơn: "Sao lại té thành như vậy, cũng không chịu xử lý?"

Tống Tương Tư rũ đầu, không lên tiếng, rút cánh tay của mình từ trong tay Hứa Gia Mộc ra ngoài.

"Chồng em đâu? Chẳng lẽ anh ta không quan tâm em sao?" Trong lời nói của Hứa Gia Mộc, ẩn giấu một tia lửa giận.

Tống Tương Tưvẫn không lên tiếng.

Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm cô một lát, đột nhiên liền ôm lấy cô, đi về phía thang máy.

Hứa Gia Mộc mang theo Tống Tương Tưđến bệnh viện gần nhất, Tống Tương Tư còn chưa phục hồi tinh thần làm sao Hứa Gia Mộc xuất hiện trước cửa nhà ở Seattle thìbác sĩ cũng đã làm xong kiểm tra cho cô.

Hứa Gia Mộc theo bác sĩ dặn dò, đi trả tiền nhận thuốc, tiếp theo sau đó ôm lấy Tống Tương Tư, quay về chỗ cô ở.

Mở cửa, Hứa Gia Mộc cũng không chờ Tống Tương Tư đồng ý, trực tiếp ôm cô bước vào nhà của cô, sau đó đem cô đặt ở phòng khách trên ghế sa lon, cũng không chờ cô phản ứng, liền lấy bình trong túi đặt trên mặt đất, qua loa nhìn lướt qua chữ tiếng anh phía trên, sau đó cầm vải, hướng về phía vết thương xử lý.

Từ đầu đến cuối hai người cũng nói bất kỳ câu gì với nhau.

Tống Tương Tư nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc, nháy mắt một cái cũng không nhìn.

Cho đến lúc Hứa Gia Mộc xức thuốc xong vết thương của Tống Tương Tư có thể thấy được trên vết thương tốt lắm thuốc, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn cô: "Những thuốc này tốt nhất mỗi ngày xức hai lần, để tránh sẹo."

Vừa nói, Hứa Gia Mộc lại thấp đầu, chỉ vào những bình thuốc trên mặt đất: "Cái này dùng trước, là khử trùng, cái này sau, cuối cùng là cái này, nhớ không?"

Hứa Gia Mộc lại nhìn Tống Tương Tư, thấy cô thủy chung duy trì một vẻ mặt, cau mày, sau đó lấy bút trên khay trà, làm dấu hiệu trên những hộp thuốc, trong miệng còn nhàn nhạt nói: "Thứ tự anh ghi rõ ràng cho em."

Hứa Gia Mộc để bút xuống, liếc mắt nhìn trên vách tường, đã tám giờ, lại hỏi một câu: "Em ăn điểm tâm chưa?"

Rốt cuộc lần này Tống Tương Tư có phản ứng, hướng về phía Hứa Gia Mộc nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

Hứa Gia Mộc không nói nữa, đứng lên, đi vào phòng bếp.

Tống Tương Tư rất yên tĩnh ngồi ở phòng khách trên ghế sa lon, nghe trong phòng bếp truyền tới tiếng mở bếp, tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ, có chút mơ hồ.

Mặc dù Tống Tương Tư không nấu cơm, nhưng mà bởi vì có Tiểu Hồng Đậu, đồ chuẩn bị cũng rất đầy đủ.

Tài nấu nướng của Hứa Gia Mộc luôn luôn rất tốt, chỉ cần tốn bốn mươi phút, liền chuẩn bị cho Tống Tương Tưmột bữa ăn sáng dinh dưỡng đầy bàn.

Anh đứng trước bàn ăn, múc cho Tống Tương Tư thêm một chén cháo yến mạch, thuận thế nhìn Tống Tương Tưvẫn ngồi ở trên ghế sa lon, hỏi: "Có thể đi tới không?"

Tống Tương Tư vội vàng gật đầu, nhanh chóng đứng lên, đi tới bàn ăn.

Cô tùy tiện kéo ra một cái ghế ngồi xuống, Hứa Gia Mộc liền đem chén cháo đặt ở trước mặt cô.

Mùi thơm bốc lên, khiến người ta muốn ăn, Tống Tương Tư hoảng hốt, mới nâng lên mí mắt, nhìn về phía Hứa Gia Mộcđứng ở một bên: "Anh có muốn cùng ăn?"

Hứa Gia Mộc đã chờ đại khái ba giây, giọng nói rất nhạt mở miệng, nói: "Không được."
 
Chương 956: Kết cục (6)


Cô rõ ràng gần trong gang tấc, hết lần này tới lần khác anh lại không thể bên cô, loại cảm giác này đối với anh mà nói, chính là một cuộc hành hạ tàn khốc.

Thời gian gần đây, giấc ngủ của anh luôn luôn không tốt, tối hôm qua thật vất vả mới ngủ được, liền bị điện thoại đánh thức, thật ra thì đáy lòng anh có chút không vui, cho nên lúc nhận nghe điện thoại, giọng nói lúc ban đầu có chút lạnh nhạt, nhưng mà bên trong chậm chạp không có tiếng nói truyền đến, anh không biết thế nào, một khắc kia, đã cảm thấy điện thoại là cô gọi đến.

Anh hỏi cô nhiều lần, cũng không có giọng nói, cuối cùng anh liền thính tai nghe được một tiếng nức nở, mặc dù rất ngắn rất yếu ớt, nhưng mà anh vẫn nhận ra rõ ràng là giọng cô.

Cô đang khóc... Cô một mình ở xứ lạ quê người khóc.

Anh không hề nghĩ ngợi liền bắt đầu gọi điện thoại, nhưng mà cô một cuộc cũng không có nhận nghe.

Bên tai của anh vẫn lặp đi lặp lại quanh quẩn tiếng nức nở của cô, khiến anh không ngủ được, anh ở trong phòng ngủ đi hai vòng, liền đổi y phục, trực tiếp bay đến Mỹ.

Anh cũng không biết cô ở nơi nào, anh biết mình gọi điện thoại, cô cũng chưa chắc sẽ nói cho, anh cầm hình của cô, đi từng nhà ở Seattle cũng may, vận khí tốt, gặp người có biết cô, nói chỗ cô ở.

Cô bị thương, anh rất đau lòng, nhưng mà, cũng may không nghiêm trọng lắm.

Bây giờ nhìn thấy cô đã bình thường, anh cũng nên đi.

Hứa Gia Mộc nhẹ nhàng nháy mắt, mở miệng lần nữa: "Anh còn có việc, phải đi."

Dừng một cái, Hứa Gia Mộc lại nói một câu: "Tạm biệt."

Sau đó anh liền hướng về phía cửa đi tới, đi ngang qua phòng khách, anh trông thấy bình thuốc dưới đất, lại lên tiếng nhắc nhở: "Nhớ xức thuốc, nếu như em không làm được, có thể tìm chồng của em giúp một tay."

Đáy lòng Tống Tương Tư chợt đau xót, cô dùng sức nắm chặt muỗng, sau đó Hứa Gia Mộc vươn tay, chuẩn bị mở cửa, rốt cuộc không kềm chế được lên tiếng: "Gia Mộc."

"... Hả?" Hứa Gia Mộc dừng động tác, đưa lưng về phía Tống Tương Tư, "hả" một tiếng.

"Ngày hôm qua em gọi điện thoại cho anh, có phải anh ở Bắc Kinh?"

Hứa Gia Mộc vẫn không xoay người nhìn Tống Tương Tư, im lặng một chút, tiếp tục "Ừ" một tiếng, nhưng mà lần này cũng là khẳng định giọng nói.

"Lúc ấy anh đang ngủ, bị em đánh thức?"

Lần này Hứa Gia Mộc trực tiếp không lên tiếng.

"Anh không gọi được điện thoại em, cho nên mới tới Mĩ sao? Chẳng qua là lên xức thuốc cho em, làm một bữa cơm, sau đó liền chuẩn bị trở về nước?"

Tống Tương Tư lại một lần hỏi: "Tại sao anh làm như vậy?"

Bên trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, đến nỗi khó có thể hình dung tiếng thở.

Hứa Gia Mộc đưa lưng về phía Tống Tương Tưhồi lâu, mới chậm rãi quay đầu, nhìn ánh mắt của cô, rất ôn hòa, anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cômột lúc, sau đó mới cong khóe môi, cho cô một nụ cười ấm áp: "Anh nói rồi, chỉ cần em gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tới."

"Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn em tốt."

Đây là chuyện duy nhất anh có thể làm vì em.

Anh vĩnh viễn không thể quên, những lời mà trước khi ba em mất đã nóivới anh.

Trong 8 năm anh và em bên nhau, thiếu nợ em quá nhiều, bây giờ anh, không nghĩ sẽ có em, chỉ muốn em sống tốt.

Hứa Gia Mộc tiếp tục hướng về phía Tống Tương Tư hơi cười cười, vẻ mặt rất nhạt: "Ăn điểm tâm đi, lạnh sẽ ăn không ngon, anh đi."
 
Chương 957: Chung kết [7]


Hứa Gia Mộc nhẹ giọng nói một câu “Tạm biệt”, liền mở cửa ra, im lặng cất bước đi ra ngoài, sau đó động tác rất nhẹ giúp Tống Tương Tư đóng cửa lại.

Trong phòng lập tức chỉ còn một mình Tống Tương Tư, cô ngồi ở trước bàn ăn, nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn, sau đó cầm thìa, uống một ngụm cháo.

Ngọt ngào, ấm áp, lúc trượt xuống yết hầu của cô, nước mắt cô không khắc chế được liền rơi xuống.

Trong đầu của cô giống như là một bộ phim quay chậm, xẹt qua một màn một màn hình ảnh.

Anh lấy máu tươi làm giao dịch với cô, kết quả ở trong khách sạn, anh lại không làm bất cứ cái gì, liền cứ đi như vậy.

Anh cùng với cô chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật của ba cô, anh ngồi xổm trước mặt cô, thoa thuốc nên cổ chân giúp cô.

Anh đồng ý giả làm bạn trai của cô, anh khiến cho ba của cô vui vẻ, anh không chê mệt không chê bẩn giặt quần áo dính nước tiểu của ba cô.

Anh luôn luôn được nuông chiều từ bé, lại ở trong nhà của cô ở nông thôn, ngủ thật nhiều ngày ở sô pha, anh chịu mệt nhọc làm nhiều bữa cơm như vậy, còn nhổ cỏ dại trên mộ phần của mẹ cô.

Tất cả mọi chuyện hậu sự khi ba cô qua đời, đều là do anh sắp xếp, anh biết cô khổ sở, thực dung túng cô.

Đêm khuya một mình cô chạy ra khóc đến miên man, là anh tìm được cô, cõng cô trở về nhà, cô sợ sét đánh, anh ở bên cạnh cô cả đêm, anh cho cô thiệt nhiều số điện thoại, nói có việc tìm anh, anh anh lại lập mộ bia cho đứa nhỏ bị chết non kia......

Làm sao bây giờ...... Càng nghĩ, cô càng cảm thấy bản thân lại một lần muốn thỏa hiệp.

Từng khi cô rời đi anh, đúc lên tường đồng vách sắt, giờ bắt đầu lung lay sắp đổ .

Tống Tương Tư vừa rơi lệ, vừa uống cháo, uống uống, cô đột nhiên để thìa trong tay xuống, mạnh đứng lên, đá văng ghế tựa phía sau ra, đổi giày, rồi mở cửa ra, đuổi theo.

Cô muốn trở về nước, cô muốn cho tiểu Đậu Đỏ trở lại dưới danh nghĩa của cô, cô muốn có một gia đình, cô muốn có một người để dựa vào, cô không muốn ở Mỹ, cô không muốn cứ một mình như vậy ......

Lúc Tống Tương Tư vọt tới trên đường, vừa vặn thấy Hứa Gia Mộc ngăn cản một chiếc xe taxi rời đi.

Cô không hề nghĩ ngợi liền chạy theo về phía xe taxi.

Ngã tư đường tốc độ bị hạn chế, xe taxi chạy rất chậm, nhưng mà khoảng cách so với cô thì lại càng chạy càng xa.

-

Hứa Gia Mộc vừa ngồi lên xe taxi, liền nhắm hai mắt lại.

Vẫn luôn biết bản thân luôn nghĩ cô, nhưng mà nhìn thấy cô, mới biết được, rốt cuộc có bao nhiêu tưởng cô.

Lúc này đây là do cô gọi điện thoại, anh có thể nhìn thấy cô, không biết tiếp theo gặp lại, muốn năm nào tháng nào ngày nào.

Có lẽ, từ biệt lần này, có thể cả đời cũng không gặp mặt đâu.

Cả đời...... Hứa Gia Mộc nghĩ hai chữ đó, nhịn không được liền cúi đầu, nhìn về phía lòng bàn tay của bản thân.

Từng, anh cũng đã từng nắm tay của cô đâu...... Nhưng mà cuối cùng, nắm mãi, lại bị chính anh đánh mất.

Đáy mắt Hứa Gia Mộc nổi lên một tia bi thương, nhịn không được quay đầu, nhìn về phía bên ngoài xe, sau đó tầm mắt của anh liền dừng lại ở gương chiếu hậu.

Anh nhìn chằm chằm gương chiếu hậu thật lâu, giống như là đang xác nhận cái gì đó, đột nhiên liền mở miệng nói với bác tài xế một câu: “Dừng xe!”

Dưới tình thế cấp bách anh thốt ra là tiếng Trung, bác tài xế không hiểu, kinh ngạc dùng tiếng Anh hỏi một câu: “Cái gì?”

Hứa Gia Mộc vội vàng thay đổi tiếng Anh nói lại một lần, sau đó bác tài xế liền đạp mạnh phanh lại, xe còn chưa ngừng ổn, Hứa Gia Mộc liền đưa tiền, rồi đẩy cửa xe ra, vội vàng xuống xe.
 
Chương 958: Chung kết [8]


Hứa Gia Mộc vội vàng thay đổi tiếng Anh nói lại một lần, sau đó bác tài xế liền đạp mạnh phanh lại, xe còn chưa ngừng ổn, Hứa Gia Mộc liền đưa tiền, rồi đẩy cửa xe ra, vội vàng xuống xe.

Sau đó chạy thật nhanh về phía sau xe.

-

Tống Tương Tư ra khải nhà vội vàng, chỉ đeo một đôi dép lê, chạy nửa đường còn rơi mất một chiếc, đường cứng nhắc, ma sát lòng bàn chân của cô sinh đau, khiến cho cô không nghĩ chạy tiếp, liền gục mặt xuống, ngay tại lúc cô nghĩ đến bản thân nhất định sẽ ngã thảm, cánh tay lại bị người kéo lại, cả người liền rơi vào trong lòng người khác: “Em điên rồi? Chạy chân không ở trên đường cái làm cái gì?”

Tống Tương Tư bị Hứa Gia Mộc rống thân thể co rúm lại một chút, sau đó liền ngẩng đầu, theo dõi ánh mắt tràn đầy lo lắng cùng lửa giận của anh, nhìn một giây, đột nhiên liền mở miệng hỏi một câu: “Gia Mộc, anh yêu em sao?”

Tống Tương Tư hỏi trực tiếp như vậy, khiến cho đầu óc Hứa Gia Mộc chớp mắt một cái trống rỗng.

“Gia Mộc, anh yêu em sao?” Tống Tương Tư lại tiếp tục truy vấn một câu.

Hứa Gia Mộc hoàn hồn, giống như là vừa mới phản ứng được đến tột cùng cô muốn hỏi cái gì, cau mi lại một chút, sau đó mở miệng, âm thanh có chút nặng nề: “Chuyện này quan trọng lắm sao? Em đã kết hôn , không phải sao......”

Âm thanh của Hứa Gia Mộc còn chưa có lạc định, Tống Tương Tư lại mở miệng, âm thanh kiên quyết chắc chắc: “Quan trọng.”

Cô nhìn ánh mắt của anh, thật sự, lẻn một cỗ ánh sáng chói mắt, như là sợ anh không tin, cô tiếp tục nhắc lại một lần: “Rất quan trọng, cho nên nói cho em biết, rốt cuộc anh có yêu em hay không?”

Hứa Gia Mộc giống như thật sự bị Tống Tương Tư cuốn hút, cũng trở nên chuyên chú theo, anh dừng lại ở của ánh mắt của cô, một hồi lâu, cuối cùng liền mở miệng, thực lưu loát một chữ: “Yêu.”

Âm thanh trên đường phố ồn ào, một chữ kia, nháy mắt từ bên tai của Tống Tương Tư biến mất không thấy.

Cô nghe thấy tiếng tim đập của bản thân, tốc độ dồn dập mà lại mãnh liệt.

Đầu ngón tay của cô bắt đầu run run, hô hấp bắt đầu không xong.

Hứa Gia Mộc dừng ở ánh mắt Tống Tương Tư, trầm mặc một hồi lâu, tiếp tục mở miệng: “Rất yêu...... Yêu đến anh liều mạng muốn buông tha em, cuối cùng vẫn không thể nào buông.”

Lúc cô ở bên cạnh anh, anh chưa từng ý thức được là anh yêu cô, cho nên những lời này, anh chưa từng nói qua với cô.

Sau đó cô rời đi anh, từ biệt 3 năm, khi gặp lại, cô đã gả làm vợ người khác, anh lại không thể mở miệng nói.

Hiện tại cô đột nhiên hỏi anh, anh mới phát hiện, nguyên lai bản thân có rất nhiều rất nhiều điều, muốn nói với cô.

“Sau khi em rời đi, anh vẫn luôn cố gắng làm cho bản thân hết hy vọng, cuối cùng anh thật sự hết hy vọng .”

“Nhưng mà, không phải đối với em, mà là đối với bản thân anh.”

“Anh thử hết tất cả biện pháp, đã làm rất nhiều cố gắng, nhưng mà anh lại thủy chung không làm được đó là hết hy vọng với em, cho nên, đến chết trong lòng của anh cũng không thể quên được em.”

Nước mắt của Tống Tương Tư, đột nhiên liền rơi xuống một giọt, khóe môi cô hơi hơi cong lên, không có dự liệu trước đột nhiên kiễng mũi chân lên, hôn lên môi của anh.

Cô cố gắng khắc chế bản thân, nếu đã kết thúc, sẽ không muốn lại bắt đầu, con đường này là cô chọn, không cần lại quay trở về con đường cũ, nhưng mà cuối cùng cô thất bại, thua ở chính lực khống chế của bản thân, thua ở lực ảnh hưởng của anh đối với chính mình.

Anh yêu cô, anh không có cưới bất luận kẻ nào, anh vì cô làm nhiều như vậy, nàng thật sự tìm không thấy lý do để tiếp tục nhất đao lưỡng đoạn với anh như vậy.

Cho nên, cô mặc kệ .
 
Chương 959: Chung kết [9]


Cô không nghĩ làm theo lý trí , cô tưởng xúc động một lần, phóng túng một lần.

Nghĩ đến đây, Tống Tương Tư nhịn không được lực đạo hôn môi Hứa Gia Mộc càng sâu.

Hương vị ở cánh môi của cô, giống hệt như trong trí nhớ của anh, khiến cho đầu óc anh nháy mắt có chút sung huyết, tạm dừng khoảng ba phút, anh mới khắc chế không tiếp tục hôn cô.

Lực đạo cô ôm cổ anh, nhịn không được lại lớn hơn một chút, anh ôm cô chặt hơn.

Vô số người xung quanh đi qua, bọn họ liền không coi ai ra gì hôn môi như vậy, thật lâu sau mới ngừng lại được, Tống Tương Tư nhẹ nhàng kéo ra khoảng cách môi của cô với của anh một chút, cô nhìn vào ánh mắt của anh, nói: “Gia Mộc, em không kết hôn.”

Hứa Gia Mộc ngẩn ra, sau đó đáy lòng liền nổi lên một cỗ kích động, không kết hôn là cái ý tứ gì? Đáy lòng Hứa Gia Mộc bốc lên một cỗ mừng như điên, anh còn chưa có kịp xác định lại với Tống Tương Tư, âm thanh của Tống Tương Tư lại truyền đến: “Còn có, tiểu Đậu Đỏ không phải 3 tuổi, là hai tuổi rưỡi.”

Đầu óc Hứa Gia Mộc hoàn toàn kịp tiêu hóa, giống như là không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của cô.

“Gia Mộc, anh đã nói, nếu em ở Mỹ mệt mỏi, hoặc là qua không nổi nữa, lúc nào cũng có thể gọi điện cho anh, anh đều có thể tiếp em trở về......” Tay Tống Tương Tư cầm lấy bả vai Hứa Gia Mộc, bởi vì khẩn trương, hơi hơi dung sức một chút, cô ngừng thở, rốt cục nói ra lời nói từ tận đáy lòng của chính mình: “...... Cho nên, hiện tại anh có thể tiếp em trở về sao?”

-

Hôm đó Hứa Gia Mộc vẫn là ly khai nước Mỹ, trở về Trung Quốc.

Trước khi đi, anh đưa Tống Tương Tư trở về nhà, đối mặt với những lời nói này của cô, thoạt nhìn anh rất bình tĩnh, một câu cũng chưa có trả lời cô.

Chỉ là bộ dạng Hứa Gia Mộc bình tĩnh quá mức này của anh, mới khiến cho đáy lòng Tống Tương Tư có chút không yên cùng khẩn trương, cô có chút không hiểu người đàn ông kia rốt cuộc là ý tứ gì.

Sau khi Hứa Gia Mộc trở lại Trung Quốc, cũng không có liên hệ với Tống Tương Tư.

Tống Tương Tư cũng không có gọi điện thoại cho Hứa Gia Mộc, mỗi ngày cô vẫn cùng tiểu Đậu Đỏ như cũ, nhưng mà tổng hội lại kìm lòng không được suy nghĩ.

Buổi chiều ngày thứ bảy sau khi Hứa Gia Mộc trở lại Trung Quốc, lúc Tống Tương Tư và tiểu Đậu Đỏ đang ngủ trưa, đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa.

Tống Tương Tư sợ tiếng chuông cửa đánh thức tiểu Đậu Đỏ, vội vàng đứng dậy, đi mở cửa.

Đứng ở ngoài cửa là người một tuần trước, không nói một tiếng rời khỏi Hứa Gia Mộc.

Đáy mắt Tống Tương Tư thoáng hiện một chút kinh ngạc, cô khẽ nhếch môi một chút, còn chưa nói nói, Hứa Gia Mộc liền nhìn chằm chằm cô, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Anh xóa bỏ cái mộ bia kia ...... Anh dung thời gian mấy ngày nay, trang trí một phòng đầy đồ chơi cho con ở Cẩm Tú Viên...... Anh liên hệ với nơi tổ chức hôn lễ tốt nhất, anh cũng đã điền tốt danh sách tân khách...... Tất cả mọi chuyện, anh đều chuẩn bị tốt, hiện tại anh chỉ thiếu một người cô dâu ......”

Nguyên lai, ngày đó anh không nói được một lời về nước, là đi làm việc này sao?

Đáy mắt Tống Tương Tư mắt nổi lên một cỗ nhiệt nóng.

Hứa Gia Mộc không nóng không lạnh đưa ra hai tờ vé máy bay: “Không phải em nói, muốn về nước sao? Hiện tại anh tới đón em ......”

Tống Tương Tư cúi đầu, nhìn tính danh trên hai chiếc vé máy bay kia, một cái là Tống Tương Tư, một cái là tiểu Đậu Đỏ .

Tống Tương Tư nhìn chằm chằm vé máy bay thật lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Gia Mộc, cười trong suốt.

Hứa Gia Mộc đứng ở trước mặt cô, không nói gì, dừng ở trên miệng cười như hoa của cô, sau đó khóe môi cũng nhẹ nhàng giơ lên theo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top