Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Hôn Trộm 55 Lần

Dịch Full Hôn Trộm 55 Lần
Chương 60: Tuổi xuân niên thiếu, thời gian không tàn (8)


Kiều An Hảo ở trong mộng nghĩ tới đấy, liền không dám suy nghĩ nữa, nước mắt cô chảy dữ dội hơn.

Một câu kia nói, giống như một cơn ác mộng.

Bất kể người anh thích là ai, dù sao cũng không có khả năng là cô.

Dù sao, không có khả năng là cô...

Tính từ thời điểm đó cho đến nay, một năm cấp hai, ba năm cấp ba, bốn năm đại học, cô thầm mến anh tám năm. Vạn dặm trường chinh cũng bất quá mới tám năm, cô vậy mà lại tám năm như một trong lòng không có việc gì khác ngoài yêu anh, vì anh mà cố gắng, vì anh mà vờ vịt ngớ ngẩn, trong mơ nghĩ đến anh, ban ngày nhớ về anh. Toàn bộ thế giới của cô đều là anh. Rốt cuộc người cô thầm thương lại nói với cô rằng bất kể anh thích ai, thì người đó không thể là cô.

Mối tình đơn phương của cô, còn chưa kịp nảy mầm liền bị người chặt đứt từ gốc.

Kể từ đó, cô yêu anh, chỉ là chuyện riêng của một mình cô.

Từ lúc đầu cô tránh gặp mặt anh, cho đến cuối cùng thực sự cũng không gặp lại nữa. Thỉnh thoảng cô nghe một vài tin tức của anh từ miệng Hứa Gia Mộc, biết được anh ở trong làng giải trí như mặt trời ban trưa, biết được anh đã thu mua Truyền thông Hoàn Ảnh, biết anh đã giành được ngôi vị ảnh đế...

Kỳ thật, cho dù Hứa Gia Mộc không nói cho cô những điều này, cô vẫn có thể biết được. Vì anh đã trở nên nổi tiếng khắp nam bắc, chỉ cần anh có một chút tin tức lay động nhỏ, cũng có thể trở thành tiêu đề, gây ra một trận oanh tạc.

Coi dù là mấy năm sau, cô cố tình hay vô ý né tránh anh, cô lại vẫn có thể nhìn thấy anh. Vì đầy đường toàn là áp-phích của anh, các trung tâm mua sắm toàn là ảnh anh làm đại diện.

Biết rõ anh không yêu cô, nhưng cứ mỗi lần cô đi trên đường phố, nhìn thấy những tấm ảnh của anh, liền ngây người như một kẻ ngốc, sau đó quan sát tỉ mỉ xem anh so với trong ký ức của cô có thay đổi gì không.

Nghĩ tới đây, Kiều An Hảo ở trong mộng nhịn không được thấp giọng thổn thức lần nữa.

Khóc và khóc, Kiều An Hảo khóc đến tỉnh dậy từ trong giấc mơ.

Cô choáng váng mở mắt, nhìn phòng ngủ quen thuộc, đờ đẫn một hồi thật lâu, mới phát hiện mình đã thấy một giấc mơ dài, cái gối đã bị cô khóc đến ướt đẫm.

Kiều An Hảo nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, đã là mười hai giờ đêm. Hồi chiều về nhà, uống thuốc, cô ngủ một mạch cho tới bây giờ.

Kiều An Hảo xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó cầm thuốc, ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu, vào nhà bếp rót một ly nước.

Kiều An Hảo trước tiên uống thuốc, rồi mới lấy gói sủi cảo trong tủ lạnh đem đi nấu một ít, sau đó một mình ngồi trước bạn ăn lớn, cúi đầu, chuyên tâm ăn.

Lúc ăn hết một nửa phần sủi cảo, Kiều An Hảo nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng xe, cô vô thức xoay đầu, thấy có đèn xe từ cửa sổ phòng khách chợt lóe lên. Cô theo bản năng nắm chặc chiếc đũa, cúi đầu, nhìn chằm chằm sủi cảo trong mâm một hồi, sau đó liền nghe cửa phòng khách vang lên tiếng cạch, lập tức cửa bị đẩy ra, Lục Cẩn Niên bước vào.
 
Chương 61: Ký tên vào đây (1)


Lúc ăn hết một nửa phần sủi cảo, Kiều An Hảo nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng xe, cô vô thức xoay đầu, thấy có đèn xe từ cửa sổ phòng khách chợt lóe lên. Cô theo bản năng nắm chặc chiếc đũa, cúi đầu, nhìn chằm chằm sủi cảo trong mâm một hồi, sau đó liền nghe cửa phòng khách vang lên tiếng cạch, lập tức cửa bị đẩy ra, Lục Cẩn Niên bước vào.

Kiều An Hảo lén lút liếc mắt, thấy anh đang đứng thay giày ở ngoài cửa, lại cúi đầu, tiếp tục tập trung ăn nốt chỗ sủi cảo còn lại.

Dáng vẻ của cô bây giờ so với lúc vừa nãy khi chỉ có một mình trong biệt thự nhìn qua như chẳng có gì khác biệt. Nhưng chỉ có bản thân cô hiểu rõ, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi cứ thế nắm chặt lấy đôi đũa.

Lục Cẩn Niên đi vào phòng khách, cởi áo khoác, tùy ý ném lên ghế salon, sau đó vươn tay kéo cà vạt, nhìn lướt qua phòng bếp đang sáng đèn, thấy Kiều An Hảo một mình ngồi trước bàn ăn, cúi đầu ăn gì đó.

Bàn tay Lục Cẩn Niên đang kéo cà vạt hơi ngừng lại một chút, quay đầu liếc nhìn đồng hồ treo ngoài phòng khách, kim đồng hồ sắp chạm đến một giờ sáng, ấn đường nhíu lại một chút, sau đó ném cà vạt lên ghế salon rồi xoay người đi về phía cầu thang. Đi được hai bước, anh đột nhiên nghĩ đến điều gì, bước chân trở nên ngập ngừng vòng vo, cuối cùng lại hướng về phía phòng bếp.

Kiều An Hảo đang ăn sủi cảo nhưng toàn thân vẫn luôn đặt sự chú ý trên người Lục Cẩn Niên, cho dù là cô không nhìn anh, nhưng lại luôn lắng nghe bất cứ động tĩnh nào của anh. Ngay ở lúc anh xoay người đi về phía cầu thang, cô liền âm thầm thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm, ai ngờ ở giây tiếp theo, anh lại đổi hướng đi về phía phòng bếp, tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lòng Kiều An Hảo như có thứ gì đó bị buộc chặt lại, động tác ăn sủi cảo cũng trở nên cứng ngắc.

Khi ở ngoài phòng khách, vì cách hơi xa, Lục Cẩn Niên nhìn không rõ Kiều An Hảo rốt cuộc là đang ăn thứ gì, vậy nên anh mới đi vào phòng bếp, lại nhìn rõ trước mặt cô là đĩa sủi cảo đông lạnh, ấn đường lại càng nhíu thêm, khuôn mặt nhăn nhó đầy gay gắt, môi mỏng hơi giật giật, giống như là đang muốn hỏi điều gì. Cuối cùng cái gì anh cũng chưa hỏi, chỉ cất bước đi tới trước tủ lạnh, mở cửa tủ ra, bên trong ngoài vài chai nước khoáng mà cứ đúng giờ sẽ có người mang đến thì chỉ còn một ít sủi cảo đông lạnh và mì ăn liền.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm tủ lạnh trong chốc lát, liền vươn tay cầm lấy một chai nước khoáng, mở nắp bình, dựa nửa người vào tủ âm tường lát đá cẩm thạch phía sau, ngửa đầu uống.

Bởi vì Lục Cẩn Niên đang ở rất gần, Kiều An Hảo có chút không được tự nhiên, cô rất nhanh giải quyết xong chỗ sủi cảo còn lại, sau đó đứng lên, vội vàng cầm đĩa mang đi rửa, lau khô tay rồi đi lên lầu.
 
Chương 62: Ký tên ở đây (2)


Kiều An Hảo rửa mặt xong, từ trong phòng tắm đi ra thì Lục Cẩn Niên vừa vặn đẩy cửa vào phòng ngủ.

Cửa phòng tắm gần sát cửa phòng ngủ, nên Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên chạm mặt nhau. Cả người Kiều An Hảo khẽ run lên, theo bản năng muốn ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng lại không có dũng khí, cuối cùng chỉ cuối đầu, nhanh chóng đi về phía trong phòng ngủ.

Lục Cẩn Niên thản nhiên liếc nhìn bóng lưng của Kiều An Hảo, lại vươn tay, đẩy cửa phòng tắm ra, đi vào.

Vì cảm cúm nên cả người Kiều An Hảo hết sức mệt mỏi, cô đi đến bên giường liền ngã gục, nhắm mắt lại. Lúc mơ mơ màng màng muốn ngủ, lại nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền tới. Lúc này chợt nhớ ra, Lục Cẩn Niên vào phòng tắm rửa mặt, sợ là đêm nay có ý định ở lại đây.

Kiều An Hảo đành phải vật lộn bò dậy khỏi giường, đi vào phòng thay quần áo, ôm bé bự ra.

Kiều An Hảo ôm bé bự còn chưa đi đến bên giường thì Lục Cẩn Niên quấn khăn tắm trên người từ trong phòng tắm đi ra, cầm khăn lông trong tay, lau tóc đang ướt.

Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo đang ôm con gấu to kia, hành động lau tóc dừng lại một chút. Sau đó vẻ mặt lạnh lùng đi tới trước bàn trang điểm, cầm lấy máy sấy sấy tóc.

Qua hình ảnh phản chiếu trên gương, anh thấy Kiều An Hảo đặt con gấu lớn ở giữa giường, sau đó vén chăn lên, đưa lưng về phía giường anh ngủ, nằm xuống.

Gương mặt Lục Cẩn Niên trở nên u ám, không nhịn được gia tăng tốc độ gió của máy sấy, sấy khô tóc qua loa, rồi dùng sức ném máy sấy lên bàn trang điểm, xoay người, ánh mắt lạnh lùng quét về phía giường lớn.

Mặc dù có con gấu ở giữa chia giường làm hai, Kiều An Hảo vẫn nằm gần mép giường như cũ, cả người giống như dán chặt vào giường tiếp tục ngủ.

Trực giác của phụ nữ nói cho Kiều An Hảo biết, Lục Cẩn Niên nhìn cô chằm chằm, cô vùi vào chăn, thân thể trở nên có chút cứng ngắc, khuôn mặt nhịn không được chôn vào gối. Thế nhưng phát hiện ra gối ướt, cô sững sờ chốc lát, mới nhớ ra lúc nãy ngủ, đã khóc rất lâu ở trong mộng.

Trong lòng Kiều An Hảo biết rất rõ, Lục Cẩn Niên chẳng thèm để ý gối của mình thế nào, nhưng cô vẫn như cũ sợ bị anh phát hiện mình đã khóc, liền yên lặng kéo gối vào phía trong mền của mình.

Hành động rất nhỏ của cô rơi vào trong mắt Lục Cẩn Niên, như cố gắng có thể tránh xa anh một chút.

Đôi mắt Lục Cẩn Niên lẳng lặng nhìn chằm chằm Kiều An Hảo xinh đẹp trong chốc lát, sau đó mắt hơi giật giật, liền xoay người, đi ra khỏi phòng ngủ.

Kiều An Hảo đợi đến khi cửa phòng ngủ đóng lại mới mở mắt, sau đó nhanh chóng lật ngược mặt gối, nằm xuống lần nữa.

Khoảng 5 phút đồng hồ trôi qua, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra, Lục Cẩn Niên cầm một xấp giấy tờ trong tay, đi tới bên giường, ở trên cao nhìn xuống nhìn lướt qua Kiều An Hảo đang nhắm mắt, sau đó ném xấp giấy kia trên tủ đầu giường bên cạnh Kiều An Hảo.
 
Chương 63: Ký tên vào đây (3)


Vài trang giấy rơi xuống, cuốn theo chiều gió nhẹ quét vào mặt Kiều An Hảo. Lông mi dài của cô khẽ chớp động, liền mở choàng mắt, lập tức liền thấy ngón tay thon dài xinh đẹp của người đàn ông đang điểm lên góc phải tờ giấy, giọng nói nhạt nhẽo để lại một câu: "Ký vào chỗ này!", sau đó liền xoay người đi vào phòng thay đồ.

Kiều An Hảo đợi cửa phòng thay đồ đóng lại, mới ngồi dậy, cầm lấy xấp giấy trên tủ đầu giường. Mới chỉ nhìn lướt qua, mi tâm của cô liền nhíu lại.

Đó là một phần hợp đồng, hợp đồng làm người phát ngôn cho mỹ phẩm.

Mà hãng mỹ phẩm này, là thương hiệu cao cấp hàng đầu thế giới, người phát ngôn ở trong nước trước nay đều là những người có tên tuổi trong giới.

Lục Cẩn Niên cho cô ký tên, nghĩa là anh đem công việc phát ngôn năm nay của hãng mỹ phẩm này đưa cho cô sao?

Kiều An Hảo luôn cảm thấy đây như giấc mộng, hoảng hốt có chút không chân thật.

Lục Cẩn Niên thay quần áo sạch sẽ, từ phòng thay đồ đi ra, trong tay mang theo cái cà vạt, đứng trước gương toàn thân, đôi mắt sơ đạm mà thâm thúy nhìn qua gương, nhẹ nhàng nhìn lướt qua Kiều An Hảo, thờ ơ hỏi một câu: "Ký rồi?"

Kiều An Hảo nghe thấy tiếng của Lục Cẩn Niên, mới lấy lại tinh thần, hướng về phía Lục Cẩn Niên lắc đầu, sau đó ngọ ngoạy một cái, ngẩng đầu, nhìn Lục Cẩn Niên, đáy mắt mang theo vài phần khó tin tìm kiếm xác nhận: "Phát ngôn quảng cáo này, là cho tôi?"

Lục Cẩn Niên như có như không "ừ" một tiếng.

Thật là cho cô à... Kiều An Hảo trong lòng dấy lên một niềm vui nho nhỏ, lập tức lại càng thêm nghi hoặc.

Tại sao đang yên lành, Lục Cẩn Niên lại đưa cho cô show phát ngôn tốt thế này?

Lục Cẩn Niên nhanh chóng thắt xong cà vạt, xoay người, mặt không thay đổi đi tới bên giường, nhìn lướt qua Kiều An Hảo cầm hợp đồng trong tay, thấy chỗ kí tên vẫn còn trống, mi tâm cau lại, nhạt nhẽo mở miệng: "Sao không ký? Không phải cô nói có hứng thú với phát ngôn mỹ phẩm sao?"

Nghe được tiếng của Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo mới từ trong suy nghĩ miên man tỉnh lại, sau đó mới lấy bút trên đầu giường. Tẩy chay các trang truyện sao chép không xin phép. Khi ngòi bút chạm vào mặt giấy, Kiều An Hảo vẫn không nhịn được hỏi lên nghi hoặc trong lòng : "Sao phải cho tôi công việc phát ngôn này?"

"Đây là cô xứng đáng có." Giọng Lục Cẩn Niên vẫn không ấm áp như cũ.

Xứng đáng có? Kiều An Hảo càng thêm không hiểu ý tứ của Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chặp bộ dáng Kiều An Hảo đầu óc mơ hồ, dừng lại một hồi, giọng nói nhạt nhẽo lại ném ra sáu chữ: "Trả công cô tối hôm qua."

Trả công tối hôm qua... Hóa ra... Đây là thù lao cho một lần quan hệ.

Kiều An Hảo sửng sờ chừng năm giây, mới phản ứng được ý tứ trong lời nói của Lục Cẩn Niên, tiếp đó ngón tay ra sức nắm chặt cây bút, đáy lòng len lỏi vui sướng ban nãy phút chốc như bị đóng băng.
 
Chương 64: Ký tên vào đây (4)


Kiều An Hảo nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng vừa mới làm cô phải suy nghĩ miên man bất định kia, lúc này chỉ có cảm giác vô cùng khuất nhục.

Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo sau một lúc lâu vẫn chậm chạp không hề có động tĩnh, mi tâm không nhịn được mà nhíu lại. Khí tức của anh vốn lạnh lùng, khi chau mày lại, khí lạnh dày đặc từ trên người anh liền tỏa ra, cho nên khi anh mở miệng nói chuyện đều phảng phất như đóng thành tảng băng: "Thế nào? Không hài lòng với thù lao phần hợp đồng phát ngôn này?"

Kiều An Hảo nghe thấy tiếng của Lục Cẩn Niên, ngón tay cầm bút run nhẹ một chút, sau đó không nói một lời liền chậm rãi ký tên mình lên giấy.

Sai một ly đi một dặm, nếu Kiều An Hảo biết, khi mình lần đầu tiên lên giường với Lục Cẩn Niên, thuận miệng lấy cớ, để rồi sau này, cô phải chịu hết mọi khuất nhục này đến khuất nhục khác, thì ngay lúc đó, cô chắc chắn sẽ không nói với anh muốn vai diễn trong Địa Lão Thiên Hoang.

Cô thực sự rất muốn từ chối ký bản hợp đồng này, nhưng cục diện như vậy là do tự tay cô tạo ra, dù cô muốn tìm một cái cớ, cũng tìm mãi không ra.

Mười ba năm trước, cô yêu anh, bởi vì còn trẻ nên thẹn thùng, không dám thổ lộ.

Mười ba năm sau, cô vẫn yêu anh, nhưng lại đem hết toàn lực che giấu tình yêu đó.

Khoảng cách xa nhất của đời người không phải là tôi đứng ở trước mặt anh, nhưng anh không biết tôi yêu anh. Mà là tôi đứng ở trước mặt anh, lại không dám cho anh nhìn thấu rằng tôi yêu anh.

Đáy mắt Kiều An Hảo phủ một tầng sương mù, cô cúi đầu, dốc sức kìm nén lại, sợ nước mắt chực trào. Cô ký xong nét chót, ngòi bút vẫn dừng lại ở điểm cuối một hồi thật lâu, thẳng đến khi ướt át trong mắt tan đi, mới nhấc bút đặt ở trên bàn, đưa hợp đồng cho Lục Cẩn Niên.

Kiều An Hảo bình tĩnh và yên lặng, khiến Lục Cẩn Niên có chút thấp thỏm nôn nóng, luôn cảm thấy trong cơ thể có một quả cầu lửa gấp rút nhảy nhót chuyển động đang dốc sức muốn tìm cách phun trào ra ngoài, thế nhưng cách nào cũng không tìm ra được.

Đột nhiên, tầm mắt Lục Cẩn Niên liền ném sang con gấu bông lớn nằm giữa giường kia, gương mặt tức khắc trở lên lạnh lẽo, nặng nề nói với Kiều An Hảo: "Hãng mỹ phẩm này có một điều kiện, trong quá trình làm người phát ngôn cho hãng của họ, thì không được nhận phát ngôn cho bất cứ thương hiệu mỹ phẩm nào khác, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự và bồi thường thiệt hại đáng kể."

"Tôi nói trước để cô tỉnh ngộ, cô tốt nhất hãy đem những điều khoản này nhớ cho kỹ, nếu cô vi phạm hợp đồng, nhà tù thẳng tiếng, tiền bồi thường tự chi, đừng mơ Truyền thông Hoàn Ảnh sẽ giúp cô một đồng xu cắc bạc nào!"

Lục Cẩn Niên nói xong, liền vươn tay ra sức giật lấy bản hợp đồng trong tay Kiều An Hảo, sau đó gương mặt tuấn tú bình tĩnh lạnh lùng xoay người rời đi.

Lục Cẩn Niên xuất hiện rồi lại rời đi, khiến cho Kiều An Hảo vốn đang vô cùng mỏi mệt do bị cảm mạo, làm thế nào cũng không ngủ được.

Cô ôm bé bự còn to hơn so với mình, im lặng mà nằm trên giường, mở to mắt, đầu óc trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhìn một hồi lâu, liền hốt hoảng nghĩ tới, nửa năm trước kia, cảm xúc khi bất chợt biết mình cùng Lục Cẩn Niên kết hôn...
 
Chương 65: Ký tên ở đây (5)


Tại thời điểm đó, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên đã hơn một năm không gặp mặt. Lần cuối cùng cô nhìn thấy anh là ở bữa tiệc sinh nhật của Hứa Gia Mộc, mà khi đó anh cũng không nhìn thấy cô, bởi vì lúc anh xuất hiện, cô đã nhanh chóng lẻn vào một góc tối để vụng trộm nhìn anh.

Tại thời điểm đó, cô đã hoàn toàn đánh mất sự tự tin để được ở cùng một chỗ với anh.

Tại thời điểm đó, cô đã nhận thức được một cách rõ ràng hai người mãi mãi không bao giờ có thể xuất hiện cùng một lúc.

Nhưng là, đôi khi, vận mệnh lại đột nhiên thay đổi, vận mệnh lại đột nhiên kéo bọn họ đến gần nhau.

Cô và anh có thể ở cùng một chỗ là vì một người - Hứa Gia Mộc.

Hứa Gia Mộc, người thừa kế duy nhất của Hứa Gia, nói ở trong tiểu thuyết ngôn tình chính là người có thể hô mưa được mưa, gọi gió được gió, chính là con cưng của ông trời. Thế nhưng, bảy tháng trước, chỉ một lần lái xe trong tình trạng say rượu lúc đêm khuya, anh cứ thế lại gặp phải tai nạn.

Trong đêm ấy, chiếc xe Bugatti Veyron của anh bị xoay ngược hai vòng trên cầu vượt, đầu xe bị đâm đến mức hoàn toàn biến dạng, lúc người cứu hộ tìm thấy anh, hơi thở đã dần suy yếu.

Tai nạn thảm khốc đó trong nháy mắt trở thành tiêu đề của truyền thông, chỉ một khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều truyền tai nhau rằng người thừa kế duy nhất của Hứa gia đã chết.

Đối với Hứa gia mà nói, người thừa kế là một vị trí vô cùng quan trọng, sự cố tai nạn của Hứa Gia Mộc khiến cho cổ phiếu của Hứa Gia tụt dốc một cách thảm hại, chỉ thiếu chút nữa bị đóng băng.

Hứa gia vì cứu vớt cổ phiếu của mình, liền tuyên bố với bên ngoài là Hứa Gia Mộc không chết.

Hứa Gia Mộc chính xác là không chết, nhưng so với mất mạng cũng không kém nhiều lắm, vì anh biến thành người thực vật, bác sĩ nói anh có thể tỉnh lại, nhưng không biết là khi nào.

Về phần truyền thông và người ngoài gia tộc mà nói, cứ mãi không nhìn thấy Hứa Gia Mộc xuất hiện, Hứa Gia lại luôn tìm cớ thoái thác cũng không thể giải quyết được vấn đề.

Cuối cùng, người của Hứa Gia bất đắc dĩ liền nghĩ ra biện pháp,dùng cách trộm long tráo phụng, chính là tìm một người tương tự đóng giả làm Hứa Gia Mộc để trải qua mối nguy này.

Mà người kia chính là người đã từng ở Hứa Gia rất nhiều năm nhưng cũng không thực sự có liên quan gì cả, Lục Cẩn Niên.

Nguyên nhân rất đơn giản, Lục Cẩn Niên và Hứa Gia Mộc là hai anh em cùng cha khác mẹ, trong cơ thể đều chảy một nửa dòng máu của nhau, hai người tuy rằng không phải là hai anh em sinh đôi nhưng khuôn mặt có đến bảy tám phần giống nhau.

Nhưng là, bảy tám phần chứ không phải hoàn toàn giống nhau, Hứa Gia vì để che giấu sơ hở đã công bố với bên ngoài là Hứa Gia Mộc đã bị hủy dung sau khi bị tai nạn, sau đó lại ngụy tạo một vết sẹo lớn trên mặt Lục Cẩn Niên.

Việc đánh tráo rổt cuộc cũng trôi qua một cách êm xuôi, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Hứa Gia Mộc không chết, bầu không khí trong Hứa Gia cũng dần dần ấm lại.
 
Chương 66: Ký tên ở đây (6)


Thật ra Kiều An Hảo vốn không biết chuyện này, cô vẫn cho là Hứa Gia Mộc thật sự tỉnh lại, thậm chí cô còn cao hứng chạy đến bệnh viện, vì người bạn từ bé đến lớn phúc lớn mạng lớn thoát chết, vui mừng không dứt ôm anh mà khóc.

Sau đó, lúc mẹ của Hứa Gia Mộc - Hàn Như Sơ hẹn một mình cô đi ra ngoài gặp mặt, cô mới biết được, người mà mình ôm trong lqd bệnh viện hôm đó, chính là Lục Cẩn Niên đóng giả, căn bản không phải Hứa Gia Mộc.

Quan hệ Hứa gia và Kiều gia rất tốt, thường xuyên qua lại trong công việc, từ trước đến nay Hàn Như Sơ đối xử với Kiều An Hảo rất tốt. Buổi chiều hôm đó Hàn Như Sơ ngồi ở trước mặt cô, kéo tay cô, mắt đỏ ngầu nhìn cô nói, vì sự cố của Hứa Gia Mộc, khiến cho rất nhiều người trong Hội đồng quản trị Hứa gia muốn rút vốn đầu tư.

Biện pháp duy nhất của bọn họ là cần kết thông gia. Nhưng mà, với người ngoài mà nói, tất cả mọi người đều cho rằng Hứa Gia Mộc đã bị hủy dung, thiên kim tiểu thư cũng không muốn gả cho Hứa Gia Mộc, cho nên van xin cô giúp đỡ, đồng ý việc kia, kết hôn cùng người đóng giả Hứa Gia Mộc – Lục Cẩn Niên.

Lúc ấy Kiều An Hảo hoàn toàn bị tin tức kia làm khiếp sợ, cô không thể tiêu hóa được sự chấn động ngay lúc đó, cho nên cô trả lời Hàn Như Sơ, cho cô thời gian suy nghĩ thật kỹ.

Ban đầu Hàn Như Sơ cũng không làm khó cô, chẳng qua chỉ yêu cầu cô một điều, đó chính là chuyện bà nói với cô, hy vọng cô giữ bí mật không nói với bất kỳ ai trong Kiều gia.

Kiều An Hảo đồng ý, dù sao đây là bí mật quan trọng của Hứa gia, cũng là huyết mạch của Hứa gia. Nếu để lộ ra bên ngoài, người ta sẽ thổi phồng, Hứa gia chỉ còn kết cục tan nhà nát cửa, thất bại thảm hại.

Sau khi tạm biệt Hàn Như Sơ, một mình Kiều An Hảo lẳng lặng suy nghĩ rất lâu, cô cảm thấy đây là một cái bánh do ông trời đặt ở lqd trước mặt mình, chỉ cần cô nhặt lên thì quan hệ giữa cô và Lục Cẩn Niên không còn là người xa lạ nữa.

Kiều An Hảo nằm mơ cũng đều muốn gả cho Lục Cẩn Niên, muốn làm vợ của anh, cô vẫn cho là mình không có hy vọng, nhưng mà hiện tại, một hồi biến cố, đã cho cô một cơ hội như vậy.

Cho dù cơ hội này, với người ngoài mà nói là cô cùng Hứa Gia Mộc kết hôn.

Nhưng mà, dù sao đây cũng là cơ hội duy nhất để cô có thể đến gần Lục Cẩn Niên, nếu cô không đồng ý, có lẽ từ nay về sau, cô và Lục Cẩn Niên mỗi người sẽ thật sự đi một ngả, cả đời cũng không thể qua lại với nhau.

Cô đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Hàn Như Sơ, đồng ý yêu cầu của bà, nhưng mà cô có thêm một điều kiện, chính là trừ Hội đổng quản trị và một số đối tác làm ăn biết, đừng công bố cho người ngoài biết cô và Hứa Gia Mộc kết hôn.

Hàn Như Sơ không hề do dự đồng ý ngay, dù sao hiện tại Hứa Gia Mộc bị hủy dung, Hứa gia cũng không muốn gióng trống khua chiêng tổ chức hôn lễ của bọn họ, khiến cho người ta bàn tán.

Cho nên, cô và Lục Cẩn Niên trở thành vợ chồng như vậy.

Không có làm giấy hôn thú.

Nhưng lại tổ chức một hôn lễ đơn giản, người đến dự không nhiều lắm, chỉ là những đối tác thường giao dịch với Hứa gia.
 
Chương 67: Ký tên vào đây (7)


Đêm tân hôn, Kiều An Hảo tỏ ra đặc biệt biết điều với Lục Cẩn Niên, nói rằng cô sẽ không quấy rầy anh, cũng sẽ không gây ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, cô sẽ không tiết lộ quan hệ giữa anh và cô cho bất kỳ người bên ngoài nào biết.

Sau cùng, cô còn bổ sung thêm một câu, bởi vì bọn họ chỉ là đóng giả vợ chồng, cho nên không được làm cái gì kia kia.

Cô cảm thấy những lời mình nói này, đều đúng với mong đợi trong lòng anh.

Sự thực chứng minh, quả thật là mong đợi trong lòng anh.

Bởi vì khi cô nói xong những lời này, anh chằm chằm xem xét cô hồi lâu, sau đó ném cho cô một câu vô cùng lạnh nhạt: "Nhớ kỹ những lời cô nói", rồi xoay người vào phòng tắm.

Bởi vì Hứa Gia Mộc thật vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, Hứa gia cũng biết, tuy rằng Lục Cẩn Niên có thể đóng giả thành thật, thế nhưng dù sao cũng là giả mạo, cho nên cố gắng hạn chế hết sức có thể để "Hứa Gia Mộc" xuất hiện trước công chúng, càng không để anh xuất hiện trước công chúng, ngoại trừ những lúc bắt buộc. Vì vậy với tư cách là vợ của "Hứa Gia Mộc", Kiều An Hảo cũng không cần ngày ngày ở chung một chỗ với Lục Cẩn Niên. Bọn họ có thể ai đi đường nấy, những lúc cần thiết thì gặp nhau, đóng thật tốt vai vợ chồng tương thân tương ái.

Người nhà họ Kiều cũng không biết chân tướng vụ việc kết hôn của Kiều An Hảo. Sau khi kết hôn, Kiều An Hảo cũng chỉ có thể dọn ra khỏi nhà cậu. Cô không muốn ở nhà cũ của Hứa gia, tự mình ra ngoài mướn phòng, lại sợ lộ ra sơ hở, cuối cùng Lục Cẩn Niên liền trực tiếp để Kiều An Hảo ở lại biệt thự của anh trong Cẩm Tú Viên.

Lý do là, Cẩm Tú Viên vừa mở đợt chào bán, Lục Cẩn Niên và Hứa Gia Mộc mỗi người mua một căn biệt thự ở Cẩm Tú Viên, đúng lúc hai căn biệt thự liền kề nhau. Theo cách này, Kiều An Hảo ra vào Cẩm Tú Viên, người khác sẽ nghĩ rằng cô đi tới chỗ Hứa Gia Mộc. Thứ hai, khi Lục Cẩn Niên về nhà mình, thỉnh thoảng có thể thuận tiện diễn vai Hứa Gia Mộc, một công đôi việc, không hề có kẽ hở.

Chẳng qua, điều duy nhất khiến Kiều An Hảo phiền muộn nhưng lại vui sướng chính là, trong biệt thự của Lục Cẩn Niên chỉ có một cái giường, những phòng còn lại hoặc là trống rỗng, hoặc được sử dụng làm việc khác. Vì vậy, nếu Lục Cẩn Niên về nhà, cô cũng chỉ có thể ngủ cùng với anh.

-

Kiều An Hảo suy nghĩ rất nhiều chuyện trước kia, cuối cùng cô hoàn toàn không nhớ cụ thể làm sao ngủ. Ngày thứ hai khi đang chìm vào giấc ngủ, cô bị đánh thức bởi tiếng nói phát ra từ tầng dưới.

Kiều An Hảo chợt mở choàng mắt, nhưng khi nghe được tiếng nói chuyện của cả đàn ông lẫn phụ nữ, lúc này cô mới nhanh chóng xốc chăn lên, tùy tiện khoác một cái áo đi ra ngoài. Kết quả lại thấy có người di chuyện một cái giường đến, dưới sự chỉ huy của má Trần, đặt ở trong một gian phòng lầu một.

Má Trần là bà vú của Lục Cẩn Niên. Vì Lục Cẩn Niên không thích nhà mình có quá nhiều người giúp việc, cho nên ban ngày má Trần chỉ đến dọn dẹp vệ sinh rồi đi.

Má Trần thấy Kiều An Hảo thức giấc, lập tức cười nói: "Bà chủ dậy rồi à?"

Má Trần cũng không biết sự thật việc Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên kết hôn, vẫn luôn cho rằng Kiều An Hảo là cô dâu được Lục Cẩn Niên cưới về, cho nên luôn gọi cô là bà chủ.

"Có chuyện gì vậy?" Kiều An Hảo không hiểu đầu cua tai nheo, nhìn cái giường mới được chuyển tới hỏi.

"Là ý của ông Lục, ông ấy nói với tôi, thời gian gần đây bà chủ và ông ấy đều phải đi quay phim, trong nhà không có người, nên mới kêu tôi qua trông nhà." Má Trần vừa nói vừa chỉ vào bếp, lại mở miệng: "Bả chủ, tôi đã làm bữa sáng, bà thức dậy rồi thì rửa mặt, rồi qua ăn."
 
Chương 68: Ký tên vào đây (8)


"Là ý của ông Lục, ông ấy nói với tôi, thời gian gần đây bà chủ và ông ấy đều phải đi quay phim, trong nhà không có người, nên mới kêu tôi qua trông nhà.” Má Trần vừa nói vừa chỉ vào bếp, lại mở miệng : “Bà chủ, tôi đã làm bữa sáng, bà thức dậy rồi thì rửa mặt, rồi qua ăn.”

Kiều An Hảo vào ở biệt thự của Lục Cẩn Niên đã hơn nửa năm, ba tháng quay Địa Lão Thiên Hoang cô cũng không về Cẩm Tú Viên. Cẩm Tú Viên trống vắng suốt trong ba tháng đó, mà Lục Cẩn Niên cũng không tìm người đến trông nhà. Thế nào mà hiện đang yên lành lại gọi má Trần qua trông?

Tuy rằng Kiều An ngơ ngác trong lòng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao tâm tư của Lục Cẩn Niên từ trước đến nay cũng không phải là cô có thể đoán được, đọc hiểu được.

-

Kể từ khi má Trần đến, tủ lạnh không còn trống rỗng nữa, bên trong có đầy đủ các loại rau tươi, hoa quả và thịt thà.

Má Trần chẳng những quét dọn gọn gàng sach sẽ, còn là một tay nấu nướng cực ngon. Má Trần nghe giọng Kiều An Hảo nghẹt nghẹt liền biết cô bị cảm mạo, còn cố ý nấu cho cô một chút canh bổ. Đây là cơm chấm đôn quý lê đàn diễn, tẩy chay các trang ăn cắp truyện không xin phép. Kiều An Hảo được má Trần hết lòng chăm sóc, rốt cục buổi sáng trước một ngày phải trở lại đoàn phim đã hoàn toàn khỏe mạnh trở lại.

Bởi vì hai ngày bị cảm nặng, Kiều An Hảo vẫn luôn không ra cửa. Hiện tại thân thể đã tốt hơn, tinh thần cũng theo đó mà tốt lên một chút. Khi đang ăn điểm tâm, Kiều An Hảo nhìn qua cửa sổ sát đất, thấy thời tiết bên ngoài đúng lúc hoa trong vườn hoa ở hậu viện biệt thự cũng đang nở rộ. Vì thế ăn sáng xong, cô liền nổi hứng ra ngoài tản bộ.

Tuy rằng lúc này không phải mùa hè, nhưng ánh mặt trời cũng rất gắt, má Trần thấy Kiều An Hảo đi tay không ra ngoài, lập tức cầm theo cái ô che nắng chạy tới: "Bà chủ, trời nắng như vậy, cầm dù che đi."

Da Kiều An Hảo bẩm sinh thuộc loại phơi nắng cũng không sợ đen, cô đã muốn từ chối, nhưng thấy mặt trời chói chang, nên vẫn nhận lấy.

Má Trần quay lại biệt thự, trước tiên dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, tiếp theo bắt đầu lau sàn phòng khách. Khi bà nghe thấy tiếng mở cửa biệt thự, tưởng Kiều An Hảo đã trở lại, không ngẩng đầu, liền hô lên : "Bà chủ quay về nhanh vậy?"

Lúc Lục Cẩn Niên đang ở lối vào thay giày, nghe thấy lời này của má Trần, liền nhăn mày lại, lành lạnh mở miệng hỏi : "Bà chủ đi đâu?"

Má Trần nghe thấy tiếng Lục Cẩn Niên, giật nảy mình, sau đó quay người lại, chào hỏi Lục Cẩn Niên trước, rồi mới trả lời câu hỏi của Lục Cẩn Niên : "Bà chủ ra hoa viên đằng sau tản bộ."

Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chỉ thuận tay đặt chìa khóa lên kệ tủ ở lối vào, sau đó liền đi lên lầu.

Má Trần nhìn bóng dáng Lục Cẩn Niên đi về phía thang máy, suy nghĩ một chút, lại mở miệng hỏi một tiếng : "Ông Lục, có cần tôi ra gọi bà chủ vào không?"

Ngón tay Lục Cẩn Niên đang định bấm nút mở cửa thang máy liền dừng một chút, hơi lạnh nhạt trả lời: "Không cần."

Sau đó liền bước vào thang máy, lên lầu.
 
Chương 69: Diễn xuất đáng kinh ngạc (1)


Lục Cẩn Niên đi lên lầu, vào thư phòng cầm một phần văn kiện, rồi lại đi xuống lầu.

Má Trần thấy Lục Cẩn Niên ra khỏi thang máy, lập tức ngừng động tác trong tay: "Ông Lục, ông phải đi sao?"

Lục Cẩn Niên lạnh nhạt gật đầu, đi thẳng một mạch đến lối vào, và thay giày. Lúc cầm lấy chìa khóa xe, anh quay đầu, nhìn đồ sứ trang trí triều đại nhà Thanh mà má Trần đang chùi trong phòng khách, dừng giây lát, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi : "Thân thể bà chủ hai ngày nay thế nào?"

Má Trần nghe câu hỏi của Lục Cẩn Niên, tức khắc quy quy củ củ thành thật báo cáo: "Thân thể bà chủ ngày hôm qua đã tốt hơn nhiều, nhưng hôm nay có vẻ đã lên tinh thần, chắc không có gì đáng ngại..."

Má Trần còn chưa nói hết câu, Lục Cẩn Niên liền cầm chìa khóa xe, kéo cửa bước ra ngoài.

Thái độ đó, phảng phất như là người mở miệng hỏi tình hình Kiều An Hảo không phải là anh, mà là má Trần cứ muốn nói cho anh nghe.

Lục Cẩn Niên mở cửa xe, ngồi xuống, sau đó quay vô lăng, quay đầu xe qua bên khoảng đường trống bên cạnh. Khi anh nhìn tình hình giao thông qua kính chiếu hậu, lại thấy Kiều An Hảo núp dưới tán ô che nắng, ngồi hái hoa trong vườn, tẩy chay các trang web ăn cắp không xin phép. Mặt Lục Cẩn Niên hơi chớp động, liền đạp mạnh chân ga, dừng xe tại chỗ.

Lục Cẩn Niên không chớp mắt nhìn Kiều An Hảo trong kính chiếu hậu một lúc lâu, mới rút ra trong túi một điếu thuốc, và châm lửa. Một loạt động tác liên tiếp mà thanh cao, không mảy may làm gián đoạn tầm mắt anh nhìn qua gương.

Mãi đến khi điếu thuốc cháy hết, đầu lọc làm bỏng ngón tay anh, thì Lục Cẩn Niên mới hoàn hồn. Vẫn như cũ nhìn chăm chú vào kính chiếu hậu, anh tùy ý dập điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó hạ cửa kính xe xuống, làm tản đi mùi khói thuốc trong xe, mới ra sức mím môi, buộc mình phải dời mắt khỏi kính chiếu hậu, tay nắm chặt tay lái, nặng nề đạp chân ga. Xe ma sát một chút, liền lăn bánh ra khỏi cửa sân biệt thự.

Kiều An Hảo hái một bó hoa to, tâm tình vui sướng quay vào nhà, sau đó nhờ má Trần bưng bình hoa không ra, cắm hoa vào, tiếp đó lấy kéo cắt bỏ vài cành lá dư thừa, lúc này mới hài lòng, ôm mang đặt ở ngay chính giữa trên bàn.

Lúc Kiều An Hảo đi rửa tay, má Trần mới chợt nhớ tới Lục Cẩn Niên quay về lại đi, liền nói với Kiều An Hảo : "Bà chủ, vừa nãy ông Lục đã trở về, cầm một xấp giấy tời rồi lại đi."

Động tác rửa tay của cô khẽ dừng một chút, sau đó không chút tâm tình nào "ồ" một tiếng, tiếp tục cúi đầu, thong thả rửa tay. Chỉ là vốn cô hái hoa nên hơi nới lỏng tâm tình, trong nháy mắt liền chùng xuống.
 
Chương 70: Diễn xuất đáng kinh ngạc (2)


Vì Lục Cẩn Niên tạm thời có việc, làm trì hoãn bốn ngày, nên vừa quay lại đoàn phim, cảnh quay của Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên vào ngày hôm sau liền bị đưa ra tiến hành ngay.

Thời tiết ngày quay đặt biệt tốt, và cũng như lần trước hôm Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên dự định quay, toàn bộ diễn viên đoàn phim đều đã sớm vây quanh ngoài sân.

Lúc Kiều An Hảo trang điểm và thay xong y phục đi ra, Lục Cẩn Niên đã chờ ở trường quay. Và như trước, xung quanh anh trong vòng bán kính hai mét đều không có ai dám tiếp cận, thế nhưng lại có rất nhiều nữ diễn viên không ngừng nhìn về phía chỗ anh.

Điạo diễn vừa nhìn thấy Kiều An Hảo tới, ngay lập tức tự mình chạy tới thông báo Lục Cẩn Niên, tất cả mọi người đều đứng ở vị trí của mình, chờ bắt đầu quay.

Trong kịch bản, nữ hai và nam hai là bạn từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Nam hai xem nữ hai như là em gái mình, thế nhưng nữ hai vẫn luôn thầm thương nam hai. Cơm chấm đôn quý lê đàn diễn. Thẳng đến một ngày, khi nam hai chuẩn bị kết hôn cùng người phụ nữ anh ta yêu, nữ hai cuối cùng không chịu đựng nổi quay sang thiết kế hãm hại nam hai, khiến cho nam hai và người yêu phải chia rẽ nhau.

Mà cảnh quay đầu tiên của bọn họ hôm nay là cảnh bạn gái của nam hai đi nước ngoài, nam hai uống say, nữ hai ra để an ủi nam hai.

Ngay sau khi đạo diễn hô "bắt đầu", tất cả máy quay đều hướng mặt Lục Cẩn Niên.

Căn phòng trang trí đặc biệt sang trọng, Lục Cẩn Niên chán chường ngồi dưới đất, quần áo trên người anh nhăn thành một đùm, lăn lông lốc bên cạnh rất nhiều vỏ chai rượu, mà trong tay anh cũng đang cầm một bình rượu, vẻ mặt thống khổ không ngừng nốc từng ngụm rượu.

Diễn xuất của Lục Cẩn Niên trước nay luôn hoàn hảo, mặc kệ tính cách anh ngoài đời thực có bao nhiêu lạnh lùng và khó tiếp cận, nhưng khi anh nhập vai, trong tích tắc đấy anh như biến thành một người hoàn toàn khác, bỏ xuống tất cả lạnh nhạt và xa cách, bao phủ chỉ có đau thương và thống khổ. Thậm chí vì để cường điệu cảm giác đau đớn không nói thành lời khi mất đi người yêu, anh

làm ra bộ dáng bị sặc lúc rót rượu, bất thình lình khom người ho kịch liệt rồi lại ngẩng dậy, kèm theo tiếng anh ho khan, một giọt nước mắt chậm rơi xuống nền nhà.

"Lục ảnh đế quả nhiên là Lục ảnh đế, tùy tiện làm một biểu hiện, đã phát huy nhân vật trong kịch bản vô cùng nhuần nhuyễn."

"Trời ạ, thao tác sặc rượu và rơi lệ kia, trong nháy mắt đã làm cảnh quay thật sống động."

Theo phần thể hiện của Lục Cẩn, những người xung quanh không nhịn được tán thưởng.

Ngay cả Lâm Thi Ý chẳng biết từ lúc nào đứng bên cạnh Kiều An Hảo cũng không nhịn được mở miệng cười nói: "Cô Kiều, tôi nghĩ cô chắc chắn sẽ không phụ diễn xuất tốt của ông Lục, nhất định sẽ nhập vai hết sức tốt đẹp."
 
Chương 71: Diễn xuất đáng kinh ngạc (3)


Một người diễn xuất thần như thế, bạn diễn của anh quả thực phải mang áp lực rất lớn, bởi vì một khi phối hợp không tốt, cho dù diễn tốt như thế nào, cũng không thu lại điều gì cả, chỉ làm hỏng cảnh quay.

Lâm Thi Ý sở dĩ tới đây xem, chính là muốn nhìn xem năng lực của Kiều An Hảo như thế nào, hiện tại Lục Cẩn Niên vừa mở đầu liền làm cho người khác kinh ngạc như vậy. Cô ta trong nháy mắt trở nên vui sướng khi người khác gặp họa, bởi vì, Kiều An Hảo chỉ là một người mới, đoàn làm phim của Khuynh thành thời gian và Lục Cẩn Niên lại có yêu cầu cao về diễn xuất, Kiều An Hảo tuyệt đối là không có khả năng tiếp thu được vai diễn.

Lâm Thi Ý nghĩ đến đây càng chắc chắn rằng Kiều An Hảo sắp bị xấu mặt, vì thế cố chấp hướng về phía Kiều An Hảo giả mù sa mưa mở miệng nói: "Chúng tôi đều thực sự chờ mong diễn xuất kế tiếp của cô đấy."

Lâm Thi Ý nói xong, liền đưa tầm mắt quét sang những người đứng bên cạnh một vòng, ngay lập tức có vô số người gật đầu phụ họa theo, nói đúng.

Kiều An Hảo làm sao không biết rằng, trong lời nói của Lâm Thi Ý chính là mang theo ám chỉ, muốn xem bản thân mình tiếp theo sẽ bị xấu mặt như thế nào.

Kiều An Hảo không có nói bất cứ điều gì, vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ như cũ, chỉ đến khi đạo diễn gọi tên cô, cả người trong nháy mắt như là thay đổi hoàn toàn, vội vàng chạy về phía Lục Cẩn Niên ở trong phòng.

Cô nhìn tình hình của anh hiện tại, vô cùng lo lắng gọi tên anh, ngay lập tức đi tới, quỳ trên mặt đất rồi giật lấy chai rượu trong tay anh.

Lúc này, Lục Cẩn Niên đã say đến bất tỉnh nhân sự, Kiều An Hảo cố hết sức kéo Lục Cẩn Niên từ dưới đất lên trên ghế salon, sau đó cầm lấy khăn ướt trên bàn trà, nhanh chóng lau mặt cho anh.

Kiều An Hảo không phải là không biết làm gì, nhưng là trong giờ khắc này, cô nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, anh đang nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt đầy thống khổ, cô nghĩ đến anh đã từng nói với cô, cho dù người anh yêu là ai, vĩnh viễn đều không phải là cô. Đáy mắt Kiều An Hảo liền toát ra đau thương không thể nói thành lời.

Cô trước giờ vẫn luôn yêu anh, nhưng trong hiện thực phũ phàng kia, không dám để tình yêu ấy biểu hiện ra một chút nào, nhưng bây giờ đang đóng phim, cô hoàn toàn không cần sợ hãi hay kiêng kỵ điều gì cả. Vì thế nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cả người Kiều An Hảo liền nhập tâm vào vai diễn, cô vừa dựa theo kịch bản của đoàn làm phim, lại có thể tự làm chủ được diễn xuất của mình. Kiều An Hảo đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, mang theo vài phần si mê, mang theo vài phần yêu thương cùng khổ sở, thấp giọng hỏi anh một câu: "Tại sao người anh yêu không thể là em?"

Sau đó, cô ra sức cầm lại nước mắt, ghé vào trên ngực Lục Cẩn Niên.

Chỉ có lúc quay phim như thế này, cô mới dám to gan tới gần anh như thế.

Đáy lòng nghĩ vậy, Kiều An Hảo liền cảm thấy tuyệt vọng, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, một giọt lệ trong suốt từ khóe mắt chảy xuống.
 
Chương 72: Diễn xuất đáng kinh ngạc (4)


Cảnh quay đến đây là kết thúc.

Nhưng mà toàn bộ phim trường, vẫn im lặng như trước, cả tiếng hô ”Cắt” chậm chạp của đạo diễn cũng không có truyền đến.

Lúc ngón tay Kiều An Hảo chạm vào gương mặt Lục Cẩn Niên, trong tích tắc toàn thân anh bỗng căng thẳng, nếu không phải trời sinh anh mạnh mẽ, biết kiềm chế, giấu đi biểu cảm trong mắt, có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh giả vờ say rượu rồi ngủ chỉ sợ anh đã sớm xúc động.

Giọng nói Kiều An Hảo nhẹ nhàng mà đau thương “Tại sao người anh yêu không thể là em?”, anh giấu bàn tay bên người mình, nếu không đã bị ống kính quay được bàn tay đang nắm chặt lại thành quả đấm.

Sau đó đầu của cô dán lên lồng ngực của anh, anh rõ ràng cảm giác được tốc độ tim mình bắt đầu đập nhanh hơn, ngay cả hô hấp cũng trở nên bất ổn, kế tiếp, anh còn cảm thấy được sự ẩm ướt trên quần áo của mình.

Là nước mắt của cô sao?

Cuối cùng Lục Cẩn Niên không kiềm chế được mở mắt, cô nhắm mắt rơi lệ, vẻ mặt đau thương, cứ như vậy rơi vào mắt của anh.

Ánh mắt của cô chân thật quá mức, chân thật đến mức khiến cho Lục Cẩn Niên trong phút chốc, cảm thấy diễn xuất của cô quá xuất sắc, tận đáy lòng cô thật sự thích anh sao? Cho nên có thể diễn biểu hiện thích một người hoàn mỹ chân thành như thế…

Lục Cẩn Niên nuốt cổ họng xuống hai lần, ngón tay nhịn không được giơ lên, muốn lau đi giọt nước mắt rơi trên gương mặt cô.

Đột nhiên đúng lúc này, giọng nói của đạo diễn truyền đến:”Cắt.”

Kiều An Hảo vừa nghe tiếng của đạo diễn, nhanh chóng thu lại ánh mắt đau thương, khổ sở, sau đó không dám làm bất kỳ điều gì nữa, đầu lập tức rời khỏi lồng ngực của Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên mạnh mẽ giơ tay lên, bỗng nhiên rơi giữa không trung, anh nhìn Kiều An Hảo không chớp mắt, cẩn thận đánh giá cô, cũng không nhìn thấy vẻ bi thương và thống khổ nào nữa trên mặt cô.

Từ lúc quay xong Kiều An Hảo không dám nhìn Lục Cẩn Niên, làm sao có thể chú ý tay anh hơi giơ lên, chính là lúc cô vô tình lén lút ngắm trộm Lục Cẩn Niên, mới phát hiện anh đang nhìn mình chằm chằm, tốc độ nhịp tim của cô tăng mãnh liệt, sau đó hơi chột dạ mở miệng nói:“Diễn xuất lúc nãy, là tôi tự nghĩ ra, không có nói trước với anh, thật xin lỗi.”

Một câu này, khiến cho tay Lục Cẩn Niên tay lên, nắm thật chặt thành quả đấm rồi lại bỏ xuống, tiếp đó đáy lòng dâng lên một tia trào phúng.

Sự thật chứng minh, lại một lần nữa anh có ý nghĩ viển vông, anh biết rõ mỗi một lần đều là suy nghĩ hão huyền của mình, nhưng mà vẫn muốn tự chuốc lấy tổn thương để chứng minh.

Trong nháy mắt, ánh mắt của Lục Cẩn Niên trở nên lạnh lẽo, anh chợt vươn tay, đẩy Kiều An Hảo vẫn đang ở ngồi bên cạnh mình ra, sau đó đặt hai chân xuống đất, từ trên ghế salon đứng lên, cũng không liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, vẻ mặt lạnh nhạt đi tới chỗ nghỉ ngơi của anh.
 
Chương 73: Diễn xuất đáng kinh ngạc (5)


Lục Cẩn Niên trước nay đều có thể nhập vai thần tốc và cũng có thể xuất vai thần tốc. Những người đã từng hợp tác qua với anh đâm cũng quen. Anh mỗi khi quay xong thì chẳng nói chẳng rằng gì với bạn diễn liền xoay người rời đi.

Khi đạo diễn hô cắt, các cameras liền dừng quay, người vây quanh chỗ Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo đều có khoảng cách nhất định, bởi vậy mọi người căn bản không phát hiện ra điều khác thường nho nhỏ giữa Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo.

Đạo diễn cúi đầu nhìn lại phần nội dung vừa quay, sau đó lập tức đứng lên, trước tiên ca ngợi phần thực hiện của Lục Cẩn Niên một phen, sau đó liền quay sang nhìn Kiều An Hảo mang theo vài phần kinh diễm, hào phóng mở miệng trực tiếp khen: "Tiểu Kiều, đoạn cô vừa quay quả thật rất tuyệt. Tôi và ông Lục hợp tác nhiều năm như vậy, ngoại trừ Tống Tương Tư ra, những người đóng với ông ấy đều rất ư tầm thường. Kết quả, cô vậy mà một lần liền thông qua, hơn nữa còn phát huy trên trường quay đặc biệt tốt, rất tuyệt, rất tuyệt!"

Diễn người thật cảnh thật có thể không tốt sao? Kiều An Hảo đè xuống đáy lòng tự giễu, cong môi cười với đạo diễn, nói một câu "Cảm ơn", tiếp đó liền đi dặm lại phấn.

Mà đám đông vây quanh chạy tới xem Kiều An Hảo diễn, trên mặt mọi người lúc này đều là vẻ mặt tràn đầy bội phục, thậm chí một số người đã bắt đầu thì thầm khen ngợi lên.

"Thật sự không ngờ, người mới Kiều An Hảo này có thể diễn quá xuất sắc như vậy!"

"Đúng đó, thảo nào lúc ở bữa tiệc, Lục ảnh đế nói Kiều An Hảo là dựa vào thực lực để có được vai diễn này, xem ra là thật."

"Kiều An Hảo diễn xuất tốt, dáng dấp vừa xinh đẹp, lần này đóng cặp với Lục ảnh đế, đoán chừng sắp tới thành tâm điểm* đây!"

* Nguyên văn "đại hồng đại tử"

Đại hồng, đại tử, tử hồng, phấn hồng, trong suốt: mức độ nổi tiếng trên mạng TQ, chia theo màu gồm đại hồng (đỏ đậm), tử hồng (đỏ tím), đại tử (tím đậm), phấn hồng (hồng nhạt), trong suốt. Màu càng đậm thì càng nổi tiếng.

Lâm Thi Ý nghe xung quanh người này nối tiếp người kia khen không dứt, nhịn không được nhìn Kiều An Hảo cách đó không xa đang chỉnh lại trang điểm.

Thật không ngờ, cái người mới giữa chừng cướp vai diễn của cô ta lại có diễn xuất xuất chúng như vậy. Cô ả vẫn cho rằng cô chỉ là một người mới không hề có kinh nghiệm, không nghĩ tới cô vậy mà có thể diễn đẹp như vậy, thậm chí còn có thể không đỏ mặt, không thở gấp, bình tĩnh ung dung như vậy mà đóng với Lục ảnh đế.

Như mọi người đã nói, tiếp tục như vậy, Kiều An Hảo sắp tới sẽ thành tâm điểm chú ý của quần chúng.

Ở lĩnh vực điện ảnh và truyền hình trong vòng mấy năm nay, cô ả vẫn luôn bị Tống Tương Tư dồn ép thê thảm. Nhịn nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cục chịu đựng đến lúc Tống Tương Tư hiện tại không thế nào nhận diễn, cô ả cho là mình cuối cùng có thể thay thế Tống Tương Tư trở thành Ảnh hậu kế nhiệm trong làng giải trí. Kết quả, bây giờ lại lòi ra một Kiều An Hảo!

Ánh mắt Lâm Thi Ý thoáng âm u vài phần.

Cô ả không thể để người khác cản trở con đường thành Ảnh hậu của cô ả, ai dám ngăn cản đường đi của ả, cô ả tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Lâm Thi Ý lạnh lùng cong khóe môi, đạp gót giày, hùng hổ rời đi.
 
Chương 74: Diễn xuất đáng kinh ngạc (6)


"Tốt, rất đẹp!" Theo câu nói kết thúc vừa lòng của đạo diễn, lại thêm một cảnh quay kết thúc rất suông sẻ và thành công.

"Còn một cảnh quay phải thay trang phục, nhân viên công tác nhanh nhanh đưa diễn viên đi chuẩn bị." Đạo diễn cầm lấy kịch bản, nhìn cảnh quay tiếp theo một chút, sau đó giơ loa lên phân phó.

Quần áo và giầy phần quay hôm nay của Kiều An Hảo sớm đã được chuẩn bị tốt, toàn bộ đều treo ở trong phòng thay đồ. Triệu Manh vừa nghe thấy lệnh chỉ đạo của đạo diễn, lập tức chạy lên trước, đưa Kiều An Hảo vào phòng thay quần áo.

Lúc Triệu Manh vươn tay định mở cửa phòng thay đồ, bất thình lình cửa lại bị người bên trong giành mở ra trước. Một cô gái trẻ vội vội vàng vàng từ bên trong đi ra, nhìn cũng không dám nhìn Kiều An Hảo lấy một cái, chỉ cúi thấp đầu hô một câu "Chào chị Kiều", liền hấp tấp chạy đi.

Bởi vì thời gian cấp bách, Kiều An Hảo và Triệu Manh không ai suy nghĩ gì nhiều, vào phòng thay quần áo, rất nhanh thay xong quần áo và giầy cao gót, liền trở lại trường quay.

Ở cảnh này, nội dung quay là nam hai biết nữ hai phá hoại tình yêu của mình, liền đến tìm nữ hai tính sổ.

Trước ống kính, Kiều An Hảo đứng bên cạnh hồ bơi dưới ô che nắng, im lặng đọc sách.

Đây là một cảnh quay tĩnh, cho nên Kiều An Hảo chỉ cần cầm sách đã được chuẩn bị trước, ngồi yên một chỗ để cho các thợ nhiếp ảnh lựa chọn ống kính thích hợp.

Chờ cho đến khi lựa chọn được ống kính, theo chỉ đạo của đạo diễn, Lục Cẩn Niên ngồi trong xe thể thao đạp lên chân ga, xe nhanh chóng phóng vọt tới chỗ Kiều An Hảo. Sau khi tới gần bên cạnh Kiều An Hảo, xe thắng gấp một cái, liền dừng lại, Lục Cẩn Niên xuống xe, hung hăng đóng sầm cửa, tức giận đi tới chồ Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo nhìn thấy Lục Cẩn Niên, lập tức cười xán lạn, nhưng cô còn chưa kịp gọi tên nam hai, Lục Cẩn Niên đã giật lấy sách trong tay Kiều An Hảo, hung hăng ném xuống đất, sau đó liền mắng tới tấp vào mặt Kiều An Hảo.

Cảnh quay đến đây, tất cả đều rất thuận lợi, cũng rất tuyệt, tình tiết kế tiếp là Lục Cẩn Niên nói với Kiều An Hảo rằng không bao giờ muốn gặp lại cô nữa. Nhưng lúc xoay người rời đi, Kiều An Hảo có chút hoảng loạn vươn tay kéo Lục Cẩn Niên, kết quả lại bị Lục Cẩn Niên dùng sức hất ra, tiếp đó Kiều An Hảo bị sức lực như vậy hất té ngã trên đất.

Thật ra Lục Cẩn Niên cũng không phải thật sự dùng sức hất, mà chỉ làm ra tư thế như đang dùng sức, mà Kiều An Hảo lại rất phối hợp với cái vung tay của Lục Cẩn Niên, liền thuận thế ngã trên mặt đất.

Quả thật lúc Lục Cẩn Niên vung tay, Kiều An Hảo liền buông cánh tay Lục Cẩn Niên ra, chính là ở thời điểm cô đang chuẩn bị thuận thế ngã, chân mang giày cao gót, lại bởi vì cô dùng sức, nháy mắt liền gãy gót, sau đó cả người cô liền mất thăng bằng. Trong tình huống căn bản không kịp phản ứng, cả người liền "tõm" một tiếng, rơi vào trong hồ.
 
Chương 75: Diễn xuất đáng kinh ngạc (7)


Bể bơi sâu hơn hai thước, Kiều An Hảo bị chìm vào trong lòng nước, quẫy đạp lên vô số bọt nước.

Sự việc đến đột ngột khiến cho mọi người xung quanh không kịp phản ứng.

Lục Cẩn Niên vừa hất tay Kiều An Hảo ra, lạnh lùng xoay người bước đi, nhưng vừa mới đi được vài bước, liền nghe thấy âm thanh rơi xuống nước từ phía sau vang đến, anh theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Kiều An Hảo đang vùng vẫy trong bể bơi.

Kiều An Hảo không biết bơi, mà bể bơi này ở ngoài trời, không có cơ chế điều chỉnh nhiệt độ của nước, hiện tại trời đã gần tối, nước rất lạnh, mà cô lại vừa mới bị cảm mấy ngày trước.

Sắc mặt Lục Cẩn Niên trong nháy mắt liền tái nhợt, không kịp nghĩ ngợi gì cả liền trực tiếp lao người xuống bể bơi.

Kiều An Hảo dần chìm xuống nước, cả người đều vô lực, cảm giác được dòng nước lạnh băng kia sặc vào trong mũi mình, hô hấp trở nên đứt đoạn, cô muốn mở miệng ra kêu cứu, rồi lại càng có thêm nhiều nước tràn vào trong bụng. Cô bắt đầu giãy giụa, nhưng càng giãy giụa lại càng chìm xuống nhanh hơn. Ngay tại lúc cô sắp tuyệt vọng liền cảm giác được có một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng mình, giây tiếp theo liền được kéo vào trong một lồng ngực ấm áp.

Lục Cẩn Niên đưa Kiều An Hảo lên bờ, sau đó nhanh chóng đưa tay ra ấn vào bụng cô.

Bởi vì bị Lục Cẩn Niên ép tay giữ vào bụng, Kiều An Hảo liên tiếp phun ra mấy ngụm nước, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại, ngay lập tức nghĩ đến hậu quả của việc bản thân rơi xuống nước.

Tất cả đều xảy ra quá nhanh khiến cho cô không kịp đề phòng gì cả, người khác chắc chắn cũng không có phát hiện thấy điều gì bất thường, nhưng chính cô lại biết rõ, mình bị ngã xuống bể bơi là do gót giày đột nhiên bị gãy, từ lúc bắt đầu đến giờ, cô đều đứng trên đường phẳng, gót giày không thể tự nhiên gãy đi, khẳng định là có người muốn làm cô xấu mặt.

Từ lúc Kiều An Hảo rơi xuống nước đến khi cô được Lục Cẩn Niên cứu, thời gian không đến hai phút, hoàn toàn không có trở ngại gì cả, Kiều An Hảo sau khi phun hết nước ra lại nhìn Lục Cẩn Niên, cô nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch, chậm chạp không muốn tỉnh dậy.

Lục Cẩn Niên hơi nhăn trán lại, đáy mắt xẹt qua vẻ hỗn độn xen lẫn kinh hoảng, sau đó liễn đưa tay ra vỗ nhẹ vào má Kiều An Hảo, thấy cô như cũ vẫn không có phản ứng, ngược lại thân thể còn không ngừng run rẩy. Lục Cẩn Niên mấp máy môi, dường như không còn để ý đến xung quanh đang có rất nhiều người đứng xem, liền hít sâu một hơi, cúi đầu xuống, đến bên môi cô.

Trong thâm tâm Kiều An Hảo thì đang nghĩ, người khác càng muốn làm cô xấu mặt, cô sẽ càng không cho người đó được như ý.

Bây giờ cô đang quay phim, bị rơi xuống nước là ngoài ý muốn, nhưng Kiều An Hảo lại muốn biến sự ngoài ý muốn này thành một màn diễn xuất đặc sắc.
 
Chương 76: Diễn xuất đáng kinh ngạc [8]


Trong kịch bản, lúc này nam chính đã có tình cảm với nữ chính, cho nên nữ chính rơi xuống nước, nam chính nhảy xuống nước cứu cô cũng rất hợp lý ...... Kiều An Hảo nghĩ đến đây, lông mi thật dài khẽ chớp chớp, đáy lòng yên lặng suy nghĩ lời thoại của nữ chính, sau đó chậm lqd rãi mở mắt, rơi xuống nước rất lạnh, khiến cho cô mở miệng nói chuyện, giọng nói có chút run run: "Bởi vì em thích anh, mới làm như vậy, em đảm bảo sau này sẽ không bao giờ làm như vậy nữa…anh có thể tha chứ cho em không?”

Lúc Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo lên bờ, có người đi theo đột nhiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó mới vội vàng thốt ra một câu: “Rơi xuống nước rồi!”

Nghe tiếng động của người nọ, đạo diễn cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, cầm loa, đang chuẩn bị chỉ huy nhân viên công tác cầm thảm đi qua xem có vấn đề gì không, kết quả trước sự giám sát của đạo diễn, liền truyền đến giọng nói của Kiều An Hảo: “Bởi vì em thích anh, mới làm như vậy, em đảm bảo sau này sẽ không bao giờ làm như vậy nữa…anh có thể tha chứ cho em không?”

Trong nháy mắt đạo diễn dừng mọi hành động, nghiêm túc theo dõi hình ảnh trên màn hình.

Ban đầu Lục Cẩn Niên nghe thấy âm thanh của Kiều An Hảo, cả người có chút hoảng hốt, anh nhìn chằm chằm đôi mắt tối đen của cô chừng 5 giây, sau đó mới tỉnh táo nhận ra Kiều An Hảo đang diễn xuất.

[Lam Lam - LQD]

Vừa rồi cô rơi xuống nước không phải ngoài ý muốn mà là cô nghĩ ra ý tưởng diễn xuất?

Lục Cẩn Niên áp chế lo lắng tận đáy lòng, hai mắt tiếp tục thản nhiên đánh giá Kiều An Hảo, xác nhận cô không trở ngại gì nữa, tiếp đó đáy lòng dâng lên một nỗi phẫn nộ không nói nên lời.

Vì quay phim mà cô liều mạng như vậy? Vừa mới bị cảm mạo, lại rơi xuống nước lạnh như thế...... Hơn nữa, cô không hề biết bơi lội, nếu mình không đúng lúc đi cứu cô, cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm thế nào?

Biểu tình Lục Cẩn Niên nháy mắt trở nên lạnh như băng, ngay tiếp theo khắp người anh phát ra hơi thở, còn xen lẫn vài phần hàn khí bức người, anh nhìn về Kiều An Hảo, cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp ném Kiều An Hảo đang ôm trong ngực xuống đất, mang theo vài phần tức giận đứng lên, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Lục Cẩn Niên rời xa, đạo diễn giơ loa, cực kỳ hài lòng hô một tiếng “Cắt”, sau đó nói với nhân viên công tác: “Nhanh, nhanh cầm khăn tắm đưa cho Tiểu Kiều và ông Lục.”

Nghe đạo diễn phân phó, nhân viên công tác nhanh chóng ôm quần áo và khăn tắm chạy về phía Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên.

Chẳng qua lúc nhân viên đưa khăn tắm đến trước mặt Lục Cẩn Niên, anh lại hung hăng trừng mắt nhìn, khiến nhân viên làm việc sợ tới mức cũng không dám nói câu nào, sau đó thẳng tắp lui hai bước, cuối cùng lqd vẫn là trợ lý của Lục Cẩn Niên tiếp nhận khăn tắm, đánh bạo đi đến bên người Lục Cẩn Niên, thận trọng mở miệng nói: "Ông Lục, lau khô nước trên người đi, cẩn thận bị cảm.”
 
Chương 77: Cô thật là thẳng thắn (1)


Lục Cẩn Niên hung hăng trực tiếp ném khăn tắm từ trong tay trợ lý xuống đất, sau đó âm u đi tới khu nghỉ ngơi của mình. Lúc cầm lấy di động và ví tiền trên bàn đang chuẩn bị đi khỏi trường quay, thì bất chợt nhìn đến cách đó không xa, Triệu Manh cầm khan lau tóc cho Kiều An Hảo. Anh ngập ngừng một lúc, rồi cất bước đi về phía Kiều An Hảo.

“Kiều Kiều, cho dù cậu có muốn phát huy khả năng diễn xuất thì cũng không thể đem tính mạng mình ra đùa giỡn như thế được. Cậu không biết bơi thì sao lại dám nhảy xuống hồ bơi như vậy chứ?” Triệu Manh vừanghĩ đến tình cảnh khi nãy trong lòng vẫn còn chưa hết sợ hãi, cô oán giận nói: “Nếu như cậu không được đưa lên kịp thời thì không chừng đã chết đuối dưới hồ mất rồi.”

Kiều An Hảo nhớ tới đôi giày cao gót bị rớt dưới đáy hồ bơi, suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cơm chấm đôn quý lê đàn diễn, cô hạ giọng nói với Triệu Manh: “Không phải mình cố tình rơi vào bể bơi đâu, là do gót giày của mình bị gãy, nên bị mất thăng bằng và đã bị ngã xuống hồ bơi.”

Triệu Manh đang lau tóc cho Kiều An Hảo thì chợt tạm dừng một chút sau đó mới mở miệng nói: “Đang yên đang lành sao lại bị gãy gót giày? Chẳng lẽ là….”

Triệu Manh nói tới đây thì im lặng. Tuy rằng hai người không nói thêm gì nữa nhưng lại ngầm hiểu rằng giày của Kiều An Hảo khẳng định đã bị ai đó động tay động chân.

Qua một lúc sau, Triệu Manh như nhớ đến chuyện gì, cúi đầu nói thầm vào bên tai Kiều An Hảo, dùng âm thanh nhỏ đến mức chỉ đủ để hai người nghe thấy, cô nói: “Kiều Kiều, mình thấy Lục Cẩn Niên cũng không thực sự thờ ơ với cậu đâu nhé. Ngay khi cậu vừa bị rơi xuống hồ, bình thường nếu là người khác khi đối mặt với tình huống bất ngờ như vậy thì đầu tiên chắc chắn là sẽ rất sửng sốt, vậy mà anh ta không hề có do dự liền nhảy theo xuống nước cứu cậu.”

Kiều An Hảo tuy biết bản thân được Lục Cẩn Niên cứu lên nhưng căn bản không biết tình huống khi anh lao xuống nước, cho nên khi nghe Triệu Manh kể về tình cảnh khi đó thì đáy lòng cô khẽ run nhẹ, ngẩng đầu lên định hỏi Triệu Manh chuyện đó có thật không, thì trông thấy Lục Cẩn Niên bất chợt đứng trước mặt mình, lời vừa định thốt ra liền bị chặn lại trong cổ họng.

Lục Cẩn Niên từ trên cao nhìn chằm chằm vào Kiều An Hảo, sau hai giây mới mở miệng, giọng điệu sắc lạnh tức giận: “Cô Kiều, hy vọng về sau nếu như cô muốn tự ý “biên soạn thêm kịch bản” thì vui lòng nói với tôi trước một tiếng, cô phải hiểu rằng đây là đoàn làm phim, không phải chỗ cô chơi đùa, nghĩ gì làm đó, không phải tất cả mọi người đều có thể chấp nhận được suy nghĩ nông nỗi của cô.”

Lục Cẩn Niên dừng lại một chút, nhìn lướt qua Kiều An Hảo đang quấn khăn, tóc và quần áo ướt sũng vẫn còn nhỏ nước tí tách, giọng điệu nháy mắt trở nên sắc bén hơn: “Còn nữa, cho dù cô có muốn chết thì cũng đừng chết trong đoàn phim của tôi. Truyền thông Hoàn Ảnh không muốn gặp rắc rối bởi scandal diễn viên bị chết đuối trong lúc quay phim.”
 
Chương 78: Cô thật là thẳng thắn (2)


Đáy lòng Kiều An Hảo vốn bởi vì câu nói của Triệu Manh mà hiện lên một tia chờ mong thật nhỏ, nhưng lại bị Lục Cẩn Niên đập tan thành mây khói.

Triệu Manh nói, cô liền tin tưởng, nhưng cô sao có thể quên mất, anh liên tục nhiều năm đoạt giải Ảnh Đế, từ trước đến nay quay phim đều một lần là qua, mà anh nhảy xuống cứu cô, đâu phải vì lo lắng cho cô, chẳng qua là đang phối hợp diễn với cô mà thôi.

Kiều An Hảo vì bị ngâm trong nước lạnh, mặt thoáng tái nhợt, không có chút máu, cô vẫn cố gắng duy trì khuôn mặt bình tĩnh, nhưng Triệu Manh đứng ở phía sau cô, đã có chút không phục mà mở miệng nói: “Ông Lục, không phải Kiều Kiều muốn rơi vào trong nước, là do có người động tay động chân làm Kiều Kiều bị gãy giầy cao gót, nên mới ngã vào trong nước, nhưng Kiều Kiều chẳng qua là sợ uổng phí cảnh quay lúc trước, mới tự chế thêm một chút...”

Lục Cẩn Niên nghe Triệu Manh nói, vẻ mặt thoáng sửng sốt một chút, tầm mắt liền lập tức nhìn xuống chân Kiều An Hảo, lúc này mới phát hiện trên chân cô căn bản không có đi giày. Anh nhíu chặt mày, đáy mắt rõ ràng chợt lóe lên sự tàn ác, sau đó ngay cả câu nói của Triệu Manh cũng chưa nghe hết, liền hé ra gương mặt lạnh giá, mặc cho quần áo vẫn còn nhỏ nước, mà rời khỏi phim quay.

Triệu Manh nhìn bóng Lục Cẩn Niên, nhịn không được bĩu môi: "Thái độ gì vậy!"

Kiều An Hảo không nói gì, chỉ cầm lấy khăn lau nước trên mặt, sau đó đứng lên đi vào bên trong phòng thay đồ thay đổi quần áo, liền cùng Triệu Manh cũng rời trường quay.

Lúc Kiều An Hảo vào khách sạn, thì đụng mặt một nhân viên công tác trong đoàn phim. Người nhân viên công tác này là một cô gái trẻ, nở nụ cười ngọt ngào chào một tiếng “Chị Kiều” với Kiều An Hảo. Kiều An Hảo cũng mỉm cười gật đầu một cái, sau đó hai người liền chỉ gặp thoáng qua như vậy. Khi về đến phòng, Kiều An Hảo mới sực nhớ hình như đã gặp qua cô gái kia ở đâu đó, nhưng bởi vì nhân viên trong đoàn làm phim quá đông, một lát lại có điểm không giống. Đến tận tối khi đi nhà hàng của khách sạn ăn cơm, Kiều An Hảo nhìn lướt qua thấy cô gái kia đang cùng trợ lý của Lâm Thi Ý ngồi ăn cơm, cô lúc này mới thấp giọng hỏi Triệu Manh ngồi bên cạnh mình: ”Cô bé ngồi bên cạnh trợ lý Lâm Thi Ý, mình cảm thấy nhìn có chút quen mắt, chúng ta hình như đã gặp qua cô ấy ở nơi nào rồi phải không?”

Miệng Triệu Manh ngậm chiếc đũa, nhìn chằm chằm cô gái kia một lúc, sau đó mới bừng tỉnh hiểu ra nói: “Kiều Kiều, mình nhớ ra rồi, buổi chiều lúc cậu đi vào phòng quần áo thay quần áo cơm chấm đôn quý lê, có người từ phòng thay quần áo chạy ra, cậu còn nhớ không? Hình như chính là cô ta, chỉ có điều là đã đổi quần áo.”

Trong lòng Kiều An Hảo thật ra là đã nghĩ tới, chẳng qua là chưa dám xác nhận, bây giờ nghe Triệu Manh nói vậy, Kiều An Hảo liền gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là cô ấy.”

“Cô ta là trợ lý nhỏ Lâm Thi Ý mới tuyển được, buổi chiều cô ta vào phòng thay đồ của cậu, ngay sau đó gót giầy của cậu liền bị gãy…” Triệu Manh nói tới đây, liền không có nói tiếp, chỉ là cùng Kiều An Hảo nhìn nhau một chút, sau đó mới sờ sờ khóe môi cười lạnh một tiếng: “Thật sự không ngờ, cô ta vậy mà quá thiếu kiên nhẫn, mới ngày quay phim đầu tiên đã động thủ rồi!”
 
Chương 79: Cô thật là thẳng thắn (3)


Editor : LemonPhan

Beta-er : Mèo WĩWĩ

Kiều An Hảo cười cười, không nói gì.

Sau bữa tối, khi không có cảnh quay đêm, đa số mọi người trong đoàn làm phim đều thích xuống lầu đánh bài hoặc tụ tập ca hát hay rủ nhau tập gym.

Lúc Kiều An Hảo ăn cơm tối, thì một diễn viên nhí khá quen thuộc trong đoàn hẹn cô tám giờ đi đánh bài, vì vậy sau khi dùng xong cơm tối, cô và Triệu Manh đi dạo phía sau vườn khách sạn một lúc, gần đến giờ mới xuống phòng lounge* dưới lầu.

* Lounge : là một phòng rộng để người ta ngồi chơi, ngồi chờ như thể nơi ngồi chờ lên máy bay hoặc ngồi chờ trong khách sạn.

Khi Kiều An Hảo đến, trong phòng bài vẫn chưa tới đủ người, cô đành ngồi hàn huyên cùng vài người một chút, sau đó xin phép ra ngoài đi vệ sinh.

Toilet trong phòng lounge được trang trí vô cùng sang trọng, bên trong còn có bàn trang điểm rộng.

Kiều An Hảo tuỳ tiện đẩy cửa bước vào một buồng trống, đóng cửa còn chưa được mấy giây liền nghe thấy bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân đi vào, dường như là của nhiều người.

Kiều An Hảo giải quyết xong đang tính xả nước thì lại nghe thanh âm bên ngoài rõ rang phát ra một câu: “Lục ảnh đế thật là, nói chuyện khó nghe quá mà.”

Kiều An Hảo nhất thời dừng động tác, lắng tai lên nghe ngóng bên ngoài.

“Đúng đó, tưởng là ảnh đế thì hay lắm sao, không biết tôn trọng người khác gì cả!”

“Huống chi chị Thi Ý cũng đâu có làm gì quá đáng, mọi người trong phòng vip ca hát, chị Thi Ý chỉ là thấy Lục ảnh đế ngồi một mình trong góc không hòa đồng, mới có ý tốt mời anh ta qua ca, kết quả anh ta nói cái gì đó, khó nghe muốn chết.”

Kiều An Hảo vừa nghe đến tên của Lâm Thi Ý thì càng thêm hứng thú, cứ ngồi nguyên trên bồn tiếp tục nghe lén.

“Đúng vậy, cái gì mà, nếu cô muốn quyến rũ đàn ông thì đến thẳng hộp đêm mà hành nghề, không cần phải lăn lộn trong giới giải trí.”

“Anh ta câu nào câu nấy đều là châm biếm, đến mức trước mặt nhiều người trong phòng, nghiêm nghị nói với đạo diễn, nói gì mà sau này có mời thì mời diễn viên bình thường thôi, đừng mời mấy loại gái làng chơi lố lăng, lòng dạ khôn lường, hạ thấp giá trị bộ phim.”

“Trong phòng nhiều người như vậy, còn có mấy người bên ngoài đến đầu tư, anh ta cứ thế nói chị Thi Ý là gái làng chơi, quá không coi ai ra gì rồi.”

“Có điều các cô không để ý là hôm nay Lục ảnh đế có hơi kỳ lạ hay sao? Trước đây anh ta luôn không tham gia mấy hoạt động ca hát này, hơn nữa cho dù là hoạt động tập thể, anh ta có tới nhưng khi người khác nói chuyện với anh ta thì anh cũng sẽ “giả điếc” không thèm chú ý tới họ. Hôm nay nói chuyện thì thật nghẹn chết người. Không biết có phải do có chuyện gì khiến tâm trạng không tốt?”

“Cho dù là tâm tình không tốt thì cũng không thể sỉ nhục người khác như vậy.”

“Được rồi, chị Thi Ý, chị cũng đừng buồn nữa.”

Ai ai cũng đều nói như thế, Lâm Thi Ý cuối cùng cũng mở miệng, mang theo tiếng nức nở. “Tôi không sao, được rồi, mọi người ra ngoài đi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top