Hoàng Hậu Nhát Gan

Dịch 

Chương 54: C54: Chương 54


Cuộc sống hiện giờ của Tống Bảo hết sức mỹ mãn.

Mỗi ngày trêu chọc bé con, ăn cơm thật ngon rồi dỗ dành tướng công, vừa lòng thỏa ý, bận tối mày tối mặt.

Nhưng có một chuyện khiến y hơi sầu não, cũng chẳng có gì to tát, chỉ là lượng sữa mỗi ngày của y thật sự quá dồi dào, bé con bú no căng mà chỉ tiêu thụ hơn phân nửa, hoàn toàn không giải quyết được gì.

Lạ thật.

Nhớ lại kiếp trước sinh xong, đừng nói cho bú mà ngay cả sữa non vắt mãi mới có một muỗng, quả thật không đủ làm ướt miệng bé con.

Người cha như y chẳng được tích sự gì, may mà phụ hoàng có quyền thế nên mời nhũ mẫu tới nuôi, nhờ vậy mới không làm bé con chết đói.

Nhưng giờ thì khác, giờ mỗi ngày y phải thay năm cái áo lót, lúc nào cũng ướt nhẹp thực sự rất khó chịu.


Đường Cảnh Hạo xót y nên định nói thái y kê thuốc ngưng sữa cho y sớm thoát khỏi bể khổ này.

Nhưng Tống Bảo không nỡ.

Có lẽ kiếp trước quá ám ảnh nên giờ y cảm thấy cho bé con bú sữa cha ruột vẫn tốt hơn.

Mặc dù nhũ mẫu cũng cho bú nhưng đối với Tống Bảo lại hoàn toàn khác biệt. Làm cha hai kiếp, giờ y xem bé con như tâm can quan trọng nhất, không nỡ giao cho ai mà phải tự mình nuôi mới yên tâm.

Lúc nào y cũng thấp thỏm, sợ bé con giẫm lên vết xe đổ kiếp trước, nuôi không tốt lại ngã bệnh, mới mấy tuổi mà gầy gò ốm yếu như cọng giá.

Kiếp trước Tống Bảo không phải người cha đủ tư cách, khó khăn lắm mới có cơ hội làm lại từ đầu, bất kể thế nào y cũng sẽ không bỏ qua.

Cho bú có mệt bao nhiêu cũng chẳng sao, Tống Bảo nhẹ nhàng đặt bé con bú no ngủ say vào nôi, trìu mến hôn bàn tay nhỏ xíu một cái, yêu thương vô bờ.

Cảm tạ ông trời, mặc dù không biết rốt cuộc cơ duyên gì khiến cho thời không quay lại nhưng Tống Bảo chỉ nhìn kết quả, cảm thấy có được ngày hôm nay là do ông trời phù hộ.

——————

"Ngươi thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

Đường Cảnh Hạo vừa xử lý xong chính sự thì vội vã trở về hậu cung, trông thấy một lớn một nhỏ ở cạnh nhau, đầu óc căng thẳng vì công việc của hắn lập tức dịu đi.

"Hạo ca ca......" Xung quanh không có người ngoài mà chỉ có mấy nội thị tâm phúc, Tống Bảo nũng nịu quả thực là đại nghịch bất đạo, "Ngươi nói nhỏ thôi, bé con bú xong ngủ rồi."


Nghe vậy sắc mặt Hoàng đế càng ấm áp hơn. Từ khi sinh con, trời xui đất khiến Tống Bảo nhớ lại thời thơ ấu, thế là y sửa cách xưng hô, quan hệ giữa họ cũng bước vào giai đoạn mới.

Tuy không nói ra nhưng dù chỉ một ánh mắt hay một cách xưng hô, hai người đều hiểu rõ tình nghĩa bên trong.

"No là tốt rồi." Đường Cảnh Hạo đỡ người ngồi xuống giường, sợ mang theo ô uế bên ngoài nên mỗi ngày làm xong việc hắn đều rửa tay thay đồ rồi mới vội vã trở về, giờ ôm ôn hương nhuyễn ngọc càng cẩn thận hơn, "Nó ngủ kệ nó, ta hỏi ngươi thấy thế nào mà?"

Mấy ngày trước Tống Bảo bị tắc sữa, luống cuống không kịp xử lý nên ngực sưng tấy, còn bị sốt nhẹ, Đường Cảnh Hạo hết sức lo lắng, mỗi ngày đều giúp y khai thông bôi thuốc.

"Bé con bú nhiều nhưng vẫn chưa đủ. Nó ăn no rồi nhưng ta vẫn có thể cho bé lớn bú được."

"Bé lớn" bị trêu chọc cũng không giận, cửu ngũ chí tôn ở hậu cung cũng chỉ là phu quân bình thường, hắn phải giúp tiêu thụ hàng tồn, xoa bóp khai thông, hỗ trợ bôi thuốc và dỗ nương tử cười nhiều một chút.

"Được rồi, được rồi......" Tống Bảo đỏ mặt ôm đầu Hoàng đế trước ngực, "Giờ một giọt cũng không còn đâu."

"Đừng nhúc nhích, còn phải bôi thuốc mỡ nữa."

Đường Cảnh Hạo lấy từ dưới gối ra chiếc hộp nhỏ chuyên dụng, cẩn thận bôi lên da thịt mềm mại đỏ ửng.


Hắn thấy mà đau lòng, nhịn không được hôn lên, hôn đến khi cả miệng toàn mùi thuốc.

"Vất vả rồi."

Tống Bảo mím môi rúc vào lòng bệ hạ.

"Hạo ca ca đừng nói mấy lời khách sáo này nữa."

Y ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, sinh con xong ca nhi trở nên đằm thắm hơn, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm quyến rũ.

"Hôn ta là được rồi...... Ưm."

Mùi thuốc trong miệng Đường Cảnh Hạo vẫn chưa tan hết, cũng may sau đắng là ngọt.
 
Chương 66: C66: Chương 66


Trên đời này có quá nhiều khúc mắc.

Bỗng dưng trở lại ngày lập hậu, vô duyên vô cớ mất đi ký ức hồi bé rồi mơ hồ khôi phục lại, Tống Bảo thường xuyên không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

Đôi lúc y lại sợ hãi, không biết mình sống lại thật hay là giấc mộng Nam Kha, những ngày tháng tốt lành này chỉ là ảo mộng sau khi y trúng thuốc chuột, sợ mình mở mắt ra vẫn là Hoàng hậu ly hôn lưu vong kia, không có tướng công cũng chẳng có bé cưng, chỉ có mình y nằm trên đống rơm chờ chết.

"Hạo ca ca......" Tống Bảo không ngủ được, rúc vào lòng tướng công thủ thỉ, "Ngươi yêu ta thật sao?"

Rõ ràng họ là hai người thân nhau nhất trên đời nhưng Tống Bảo chẳng có chút tự tin nào, muốn nghe chính miệng đối phương khẳng định mới yên tâm.


"Nói ngốc gì thế?" Đường Cảnh Hạo ôm người chặt hơn, dù đã đóng kín cửa sổ nhưng vẫn cảm nhận được gió đêm lạnh lẽo. Cũng may hắn tập võ từ nhỏ nên không sợ lạnh, chỉ có đồ lười trong ngực là sợ, vừa yếu ớt vừa khờ khạo, toàn thân da mịn thịt mềm như không xương, chẳng khác nào đang ôm bánh nếp. Đường Cảnh Hạo vốn định mạnh miệng vài câu, nhưng thấy vẻ hoang mang trong mắt Tống Bảo thì lại không nỡ trêu y, đành phải thừa nhận, "Tất nhiên là ta thích ngươi rồi, từ lúc làm Thái tử đã thích, chỉ thấy mỗi mình ngươi tốt, người khác đều không bằng ngươi, dù thần tiên hạ phàm cũng không để vào mắt...... Tuy chẳng nhớ được gì nhưng vẫn nhớ cầu hôn ngươi."

Người đời đều nói con trai độc nhất của Tống phủ vụng về, nói y không xứng với hắn, cưới xong hai bên đối với nhau lạnh như băng nhưng Đường Cảnh Hạo không hề chán ghét mà vứt bỏ y.

Tống Bảo đầu tiên là thẹn thùng rúc vào ngực tướng công, sau đó lại lo âu.

"Lỡ...... Lỡ ngày nào đó chúng ta ly hôn thật thì sao? Nếu ta phạm sai lầm làm mất thể diện Hoàng gia, còn khăng khăng đòi ly hôn thì sao?" Tống Bảo chớp mắt nhớ lại chuyện xưa, vừa nói lời tuyệt tình vừa lo sợ nắm chặt vạt áo phu quân làm ngón tay trắng bệch, như sợ bị nói nặng một câu, "Đến lúc đó ngươi nhất định sẽ hết thích ta, sẽ đuổi ta đi thật xa, ăn ngũ cốc nuốt rau dại, ba ngày đói chín bữa, chỉ có thể ngủ trên rơm rạ, bị muỗi chích, tay chân tê cóng, vừa đau vừa ngứa, chỉ biết chịu đựng......"


Y nhớ lại quãng thời gian khổ không thể tả kia, cả nhà bọn họ phải lưu vong, mới đầu còn đỡ, càng về sau càng đáng sợ. Ban đầu ăn cơm rau dưa, còn có dịch trạm để ở, sau đó thì bữa đói bữa no màn trời chiếu đất.

Trẻ trung như Tống Bảo mà còn thấy gian nan, huống chi cha mẹ y đã lớn tuổi, đói khổ lạnh lẽo chết bệnh giữa đường để y khóc thương đưa tiễn.

Đường Cảnh Hạo nhíu mày, sắc mặt tái xanh như thật sự nhìn thấy Tống Bảo bị hành hạ như vậy.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc mai của bảo bối trong ngực rồi chân thành nói: "Nếu chúng ta ly hôn có nghĩa là ta không thể bảo vệ ngươi được nữa, ngươi phải đi thật xa thì mới có chút hy vọng sống...... Nếu ngươi chỉ có thể ăn rau dại hoặc nhịn đói, sống khổ hơn cả dân chạy nạn thì chứng tỏ ta đã chết."

Hồn xác đều tan, cuối cùng không bảo vệ được cha con các ngươi.
 
Chương 56: C56: Chương 56


Sống lại một đời vô tình làm thay đổi rất nhiều chuyện.

Nhắc đến Kính Vương, sau khi bị công tử nhà họ Bạch từ hôn ở kiếp trước, mặc dù Kính Vương từng định hôn một lần, nhưng nhân lúc núi lở trong triều chẳng còn mấy người tin cẩn, Hoàng đế triệu hai Vương gia về kinh, ca nhi có hôn ước với hắn vội vàng đào hôn, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ.

Đừng nói tới đám cưới mà thể diện Hoàng gia cũng bị đạp dưới chân, làm Kính Vương mất hết mặt mũi.

Nhưng chiến sự sắp đến nên không rảnh bận tâm mấy chuyện nhi nữ tình trường này, Kính Vương đành nuốt giận rồi dẫn binh xuất chinh, gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh, lần này đi ròng rã tám năm trời. Khi Tống Bảo chết vì thuốc chuột, Kính Vương ở biên quan vẫn chưa về, lúc nào cũng mang bộ dạng lưu manh như Vĩnh Vương.

Còn bây giờ, các đại thần không bất ngờ gặp nạn mà đều bình yên vô sự, hôn sự của Kính Vương cũng thay đổi theo, con thứ Hầu phủ lẽ ra bỏ trốn ba tháng trước ngày đại hôn yên phận chờ xuất giá.

Cửu ngũ chí tôn vốn phải bận rộn việc nước còn có nhã hứng cải trang vi hành, dẫn Hoàng hậu đi dự hôn lễ của ấu đệ.

——————

Chuyến đi này ngoại trừ các ám vệ hiếm khi lộ diện thì chỉ có bốn người, nhìn như một đội thương nhân chẳng có gì nổi bật.

Hai chiếc xe ngựa, một chiếc chở người, một chiếc chở hành lý.


"Thiếu phu nhân."

Phó tướng trẻ tuổi ăn mặc như tên sai vặt, Nhị công tử nhà Thượng thư này dù mặc đồ người hầu vẫn lộ ra vẻ trắng trẻo tuấn tú, dáng vẻ hết sức thân thiện.

"Có thể hôm nay chúng ta sẽ vào thành, thiếu gia và quản gia nhắn tới nói ở trong thành chờ sẵn rồi ạ."

Thiếu gia trong miệng y chính là Hoàng đế bệ hạ, còn quản gia là tướng quân Hoa Hiểu Tư.

Hoa tướng quân là thế tử Hầu phủ, con trưởng của phu nhân chính phòng, tuy không thân với thứ đệ sắp gả cho Vương gia nhưng dù gì cũng xem như ca ca ruột thịt.

Lần này kết thông gia với đệ đệ ruột của Hoàng thượng nên hắn phải đích thân đưa gả cho có thể diện, không thể không ra roi thúc ngựa chạy về trước xử lý.

Đường Cảnh Hạo tuy là vua một nước nhưng làm huynh trưởng cũng có mấy lời cần dặn Kính Vương Cảnh Văn, vì vậy hôm qua đã đi trước với Hoa tướng quân, tạm thời giao Tống Bảo cho phó tướng.

"Được.".


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh
2. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
=====================================

Tống Bảo gật đầu rồi lục tìm đồ ăn vặt.

Mọi người đều sợ y chịu không nổi đường xa xóc nảy, nhưng trên đường toàn được ăn đồ tươi, ngồi xe ngựa lót nệm êm, lúc ngủ cũng được ở dịch trạm. So với kiếp trước lưu vong, đây có thể gọi là thời gian thần tiên, y có gì để bắt bẻ nữa chứ. Y chẳng những không thấy phiền mà còn nói chuyện thoải mái.

"Ngư Ngư......"

Nhị công tử phủ Thượng thư họ Dư, tên chỉ có một chữ Dục, hồi bé Tống Bảo chưa biết nhiều chữ nên chỉ biết gọi Ngư Ngư, lúc trước quên mất chuyện xưa thì thôi, giờ đã nhớ lại chuyện lúc nhỏ, y lại gọi biệt danh hồi bé.

"Thiếu phu nhân có gì sai bảo ạ?"

"Đệ đệ Hoa tướng quân đã sắp lập gia thất mà hắn vẫn còn độc thân. Hắn bằng tuổi tướng công nhà ta, thế mà vẫn chưa cưới vợ, e là hắn không được đâu."

"Được chứ ạ!" Dư Dục vừa mở miệng đã nhủ thầm tiêu rồi, chỉ biết cười ngượng ngùng, "Thần...... ý tiểu nhân là tiểu nhân cũng chẳng quan tâm hắn có gia thất hay không, ha... ha ha."

Chính là vậy đó, chứ không phải biết hắn có được hay không đâu.
 
Chương 55: C55: Chương 55


Trẻ con hệt như cỏ dại, gặp gió là lớn.

Rõ ràng Tống Bảo cảm thấy hôm qua bé con vẫn còn nhỏ xíu, sao giờ đã có thể đi chập chững rồi.

"Ba...... Ba ba."

Bé con đã sắp đầy năm, cây non bệnh nhẹ của y giờ rất khỏe mạnh, một lần hắt hơi sổ mũi cũng chưa từng có, bụ bẫm kháu khỉnh, khỏe như cọp con, bế trĩu cả tay.

Bé con cầm chó bông trong tay, đôi chân nhỏ vừa ngắn vừa mập bước về phía cha mình.

"Ôi, tâm can muốn tặng chó con cho ba à."

Tống Bảo ngồi xổm xuống dang tay ra cười tít mắt, kiên nhẫn chờ bé cưng đi tới.

Bé con kiếp trước và bé con bây giờ có cùng một khuôn mặt, đều là cốt nhục y mang thai chín tháng khổ cực sinh ra, nhưng lúc đó bé con bị yếu từ trong thai, gần hai tuổi vẫn chưa biết đi, dù được mấy nhũ mẫu dìu cũng đi loạng choạng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng chẳng có chút thịt nào, cằm nhọn hoắt, thỉnh thoảng không nhịn được ho khan, thấy mà đau lòng.


Thật may, may mà bây giờ tất cả đều khác xưa.

"Ba ba......"

Giờ bé con đã có thể nói những chữ đơn giản, phụ hoàng là cha, phụ hậu là ba, Thái hậu tổ mẫu là bà nội......

Chẳng hiểu sao trong hoàng cung không ai thúc giục trưởng tử Trung Cung khắc kỷ phục lễ, học tập quy củ.

Dù là Tống Bảo hay Đường Cảnh Hạo, thậm chí Thái hậu cũng hiếm khi ra mặt, mọi người đều ăn ý không nhắc đến việc này.

Bé con của y mới một tuổi chứ mấy, nhất định phải học quy củ sao? Sau này lớn lên ắt sẽ có thái phó dạy bảo, giờ thoải mái một chút có sao đâu.

Hoàng đế Đường Cảnh Hạo năm nay đã ba mươi, vương tôn quý tộc trạc tuổi hắn đều sắp làm thông gia, thế mà hắn và Tống Bảo chỉ mới có một đứa con, ba chủ tử trong cung đều tràn ngập yêu thương, thương không sao tả xiết.

"Ơi, ba hôn bé cưng nè." Tống Bảo bế đứa bé đứng dậy, bị sức nặng của bé cưng làm cánh tay run lên, phải gắng sức lắm mới bế vững, "Hình như con mập lên nhiều rồi đó, heo con."


"Coi chừng thân thể đấy."

Đường Cảnh Hạo đặt tấu chương xuống rồi đón lấy bé con từ tay Tống Bảo, lần trước Tống Bảo bế con làm trẹo cổ tay nên hắn rất lo, không muốn để Hoàng hậu làm việc nặng.

Tống Bảo cũng là em bé, đừng để mình bị thương.

"Hạo ca ca xót ta đây mà."

Tống Bảo cười một tiếng rồi nghiêng người kiễng chân lên hôn hắn. Đúng là bé con của họ hơi nặng nhưng trong lòng y thích nên cũng không thấy vất vả.

Đường Cảnh Hạo được Hoàng hậu nhà mình hôn trong ngự thư phòng, nhưng cung nhân hầu hạ chung quanh đều không thấy kinh ngạc. Một năm nay có cảnh gì mà bọn họ chưa từng thấy, đây chỉ là thân mật sơ sơ thôi, quả thực có thể làm như không thấy.

"Chỉ giỏi nịnh." Đường Cảnh Hạo hừ lạnh một tiếng, ra vẻ nghiêm nghị nhưng khóe miệng lại nhếch cao, nhìn là biết thích nhất chiêu này, "Giờ trong lòng Hoàng hậu chỉ có bé con, e là đã sớm ném trẫm ra sau ót rồi."

"Nói gì vậy chứ." Tống Bảo nghe thấy lời này cũng không khẩn trương như trước mà còn ra sức nũng nịu, "Bản cung sống tốt đều nhờ long ân mưa móc của Hoàng thượng, tuyệt đối không dám ném sau ót đâu ạ. Ngài nói Tống Bảo đi hướng Đông thì thần cũng không dám hướng Tây."

"Đây là Hoàng hậu nói đấy nhé......" Long tâm Đường Cảnh Hạo hết sức vui vẻ, thấy Tống Bảo ngơ ngác thì cười nói, "Đại hôn của Kính Vương sắp đến rồi, Hoàng hậu cùng đi với trẫm nhé."

Sao, làm Hoàng thượng thì không được ích kỷ hưởng thụ thế giới hai người à?

Chính là ghen tị!
 
Chương 67: C67: Chương 67


Đã chết.

Nghe Đường Cảnh Hạo nói ra hai chữ này, Tống Bảo như bị sét đánh.

Cả người y run lên, nếu đúng như Đường Cảnh Hạo nói, phải lưu vong thì mới có chút hy vọng sống, vậy cả nhà y bị trục xuất khỏi kinh thành ngay trong đêm, bôn ba ngày đêm không nghỉ là để trốn thoát sao?

Không phải Đường Cảnh Hạo ghét vị Hoàng hậu này đòi ly hôn với mình mà chỉ muốn giành giật chút hy vọng sống cho y.

Đúng là thế thật, mới đầu họ còn tạm ổn, ăn no mặc ấm, cũng chẳng gặp khó khăn gì.

Về sau họ bỗng mất đi nguồn cung cấp thức ăn, chỉ có thể gặm cỏ nhai cây, là vì Đường Cảnh Hạo không còn bảo vệ được họ, mọi chuyện nằm ngoài tầm tay, thậm chí hồn bay phách tán sao.

"Sao tự dưng lại khóc?" Đường Cảnh Hạo thấy người trong ngực đột nhiên rơi lệ thì khẩn trương đưa tay lau đi nước mắt rồi nhẹ giọng an ủi, "Chỉ là giả thiết thôi, đừng lo."

"Đâu phải giả thiết......"

Giọng Tống Bảo nhát gan run rẩy, y càng nghĩ càng sợ, quãng thời gian ở kiếp trước hệt như một đôi tay vô hình siết y không thở nổi, gần như chết ngạt.


Y vốn chẳng có bao nhiêu đầu óc, ngoại trừ ăn uống vui chơi thì không chứa được thứ gì đứng đắn. Mỗi ngày chỉ muốn vui vẻ, không cần biết gì mà vẫn sống tốt.

Giờ y đột nhiên phát giác sau kết cục bi thảm kiếp trước còn có ẩn tình, thậm chí cơ hội sống lại cũng không biết từ đâu mà có, chuyện này y biết làm thế nào đây.

Quan trọng nhất là y thật sự nghĩ không ra—— Đường Cảnh Hạo sao lại......?

Nhớ tới chữ này y lại sợ hãi, càng không thể liên hệ chuyện này với Đường Cảnh Hạo.

Đường Cảnh Hạo là Hoàng đế, là thiên tử, là người cao quý nhất trên đời. Thông minh lão luyện, đi một bước tính ba bước, so với phế vật như y quả là một trời một vực.

Người như vậy sao lại hồn bay phách tán chứ.

Tống Bảo càng nghĩ càng xót, quả thực còn đau lòng hơn cả lúc mình chết, nép vào ngực Đường Cảnh Hạo khóc nấc.

"Ngươi không được...... không được đi trước, ngươi đi thì ta biết làm thế nào, bé cưng...... bé cưng phải làm sao đây!"


Y cực kỳ sợ hãi, nhất thời không phân biệt rõ kiếp trước hay kiếp này, chỉ muốn moi hết tim gan mình cho người ta thấy.

"Ta ngốc thế này có chết cũng kệ." Tống Bảo nói rất nghiêm túc, hoàn toàn không không biết bộ dạng nước mắt đầm đìa tội nghiệp này khiến người ta đau lòng cỡ nào, "Nhưng Hạo ca ca không được chết."

"Toàn nói ngốc thôi." Tim Đường Cảnh Hạo thắt lại, ôm chặt người theo bản năng, nhịp tim kề sát nhau mới thấy an tâm hơn, "Cả nhà chúng ta đều sẽ bình an, không ai có thể chia cách chúng ta hết."

"Trước đây Hạo ca ca đã hứa với ta ba điều, giờ ta có điều thứ hai rồi."

Tống Hoàng hậu có ba nguyện vọng với Hoàng đế phu quân, nguyện vọng thứ nhất là muốn phu quân xoa chân, rốt cuộc giờ có nguyện vọng thứ hai.

"Ngươi nói đi."

Đường Cảnh Hạo nghiêm túc nhìn y, trong mắt như chứa đầy mật ngọt.

"Nguyện vọng thứ hai là —— Kiếp này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì ta cũng không muốn xa ngươi đâu...... Chúng ta là người một nhà, lúc sống phải ở bên nhau, chết cũng phải chết chung một chỗ."

Trong lòng Đường Cảnh Hạo nhẹ hẫng, tựa như nỗi buồn miên man nào đó rốt cuộc rơi xuống đất biến thành một khóm hoa nở rộ.

"Ta hứa với ngươi."

Sống chết không rời.
 
Chương 57: C57: Chương 57


"À, nếu vậy thì nhân dịp đại hỉ xem mắt luôn đi, để bệ...... thiếu gia làm chủ cho hắn."

Phong tục dân gian của họ cởi mở, ngay cả tiểu thư và ca nhi cũng có thể ra ngoài mưu sinh. Lần này Kính Vương đại hôn tất nhiên sẽ có rất nhiều con cháu thế gia đến dự, nếu vừa ý nhau cũng xem như chuyện đáng mừng. truyện teen hay

"Không phiền thiếu phu nhân lo lắng đâu ạ." Dư Dục đầu tiên là cự tuyệt, sau đó lại thấy mình trả lời quá nhanh, sợ làm Hoàng hậu mất mặt nên vội nói thêm, "Vi...... Ý ta là Hoa quản gia đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hoàn toàn không phải đối tượng tiềm năng để làm con rể, đừng hại đời những quý tử quý nữ kia, không đáng đâu ạ."

"Có lý." Tống Bảo giả bộ gật đầu rồi lại trêu ghẹo hỏi, "Vậy còn ngươi? Ngư Ngư vẫn muốn tiếp tục làm sai vặt, tiếp tục sống với thân phận này sao?"

"Thiếu phu nhân......"

Gương mặt thanh tú của Dư Dục lộ vẻ ảm đạm, từ khi không còn làm thư đồng cho Thái tử, Nhị thiếu gia nhà Thượng thư theo thế tử Hầu phủ ra chiến trường, bao năm nay đã quen với bão cát ở biên cương, quên mất cẩm y ngọc thực trước kia, cũng quên mình vốn là tiểu ca nhi da mịn thịt mềm.

"Ngài vẫn còn nhớ à? Ngay cả ta cũng quên mất rồi ha ha......"


Năm đó mẹ y đau buồn vì mất đi con trưởng, để an ủi mẹ y, lúc mới ra đời cha y đã giấu thân phận ca nhi của Nhị công tử rồi nuôi như tiểu tử, dần dà người xung quanh chẳng mấy ai biết thân phận thật sự của y, không ngờ Tống Bảo còn nhớ rõ việc này.

"Ta không chỉ nhớ mà còn nhớ rõ nốt ruồi ca nhi của ngươi nằm trên lưng nữa kìa."

Hồi bé Tống Bảo rất nghịch, có lần trèo tường bị té được Dư Dục cứu, áo y bị rách nên Tống Bảo thấy được nốt ruồi son kia. Vốn dĩ y cũng quên rồi, nhưng ký ức hồi bé tái hiện lại như mới hôm qua, ngay cả nốt ruồi ở hõm eo kia cũng hiện rõ mồn một trước mắt.

"Suỵt!" Dư Dục cuống lên, suýt nữa phạm thượng bịt miệng Hoàng hậu, "Ngài đã hứa giữ bí mật cho vi thần rồi mà."

Ngoại trừ cha ruột, ngay cả Hoa Hiểu Tư cùng ăn cùng ở với y nhiều năm như vậy cũng không biết thân phận của y, chỉ xem chuyện lần đó như ảo mộng trong lúc mê man.

"Giữ bí mật giữ bí mật mà, ta cho ngươi xem nốt ruồi ca nhi của ta nè......"


Nốt ruồi của Tống Bảo nằm trên đùi, giờ nhìn không thấy nên nói xong định cởi dây lưng, dọa Dư Dục sợ hết hồn.

"Không cần, không cần đâu ạ!"

Hoàng hậu nương nương cởi quần trước mặt y, lỡ ám vệ báo lại với Hoàng thượng thì y có bảy cái đầu cũng không đủ chém.

"Ta chỉ đùa với ngươi thôi ha ha ha."

Tống Bảo ngừng cười rồi yên lặng nhìn Dư Dục.

"Thiếu phu nhân sao thế, tiểu nhân có gì không ổn sao ạ?"

"Đâu có." Tống Bảo mím môi chớp mắt, "Giờ ngươi ổn lắm mà."

Còn sống thật tốt biết bao.

Đúng là quá tốt rồi.
 
Chương 56: C56: Chương 56


Sống lại một đời vô tình làm thay đổi rất nhiều chuyện.

Nhắc đến Kính Vương, sau khi bị công tử nhà họ Bạch từ hôn ở kiếp trước, mặc dù Kính Vương từng định hôn một lần, nhưng nhân lúc núi lở trong triều chẳng còn mấy người tin cẩn, Hoàng đế triệu hai Vương gia về kinh, ca nhi có hôn ước với hắn vội vàng đào hôn, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ.

Đừng nói tới đám cưới mà thể diện Hoàng gia cũng bị đạp dưới chân, làm Kính Vương mất hết mặt mũi.

Nhưng chiến sự sắp đến nên không rảnh bận tâm mấy chuyện nhi nữ tình trường này, Kính Vương đành nuốt giận rồi dẫn binh xuất chinh, gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh, lần này đi ròng rã tám năm trời. Khi Tống Bảo chết vì thuốc chuột, Kính Vương ở biên quan vẫn chưa về, lúc nào cũng mang bộ dạng lưu manh như Vĩnh Vương.

Còn bây giờ, các đại thần không bất ngờ gặp nạn mà đều bình yên vô sự, hôn sự của Kính Vương cũng thay đổi theo, con thứ Hầu phủ lẽ ra bỏ trốn ba tháng trước ngày đại hôn yên phận chờ xuất giá.

Cửu ngũ chí tôn vốn phải bận rộn việc nước còn có nhã hứng cải trang vi hành, dẫn Hoàng hậu đi dự hôn lễ của ấu đệ.

——————

Chuyến đi này ngoại trừ các ám vệ hiếm khi lộ diện thì chỉ có bốn người, nhìn như một đội thương nhân chẳng có gì nổi bật.

Hai chiếc xe ngựa, một chiếc chở người, một chiếc chở hành lý.


"Thiếu phu nhân."

Phó tướng trẻ tuổi ăn mặc như tên sai vặt, Nhị công tử nhà Thượng thư này dù mặc đồ người hầu vẫn lộ ra vẻ trắng trẻo tuấn tú, dáng vẻ hết sức thân thiện.

"Có thể hôm nay chúng ta sẽ vào thành, thiếu gia và quản gia nhắn tới nói ở trong thành chờ sẵn rồi ạ."

Thiếu gia trong miệng y chính là Hoàng đế bệ hạ, còn quản gia là tướng quân Hoa Hiểu Tư.

Hoa tướng quân là thế tử Hầu phủ, con trưởng của phu nhân chính phòng, tuy không thân với thứ đệ sắp gả cho Vương gia nhưng dù gì cũng xem như ca ca ruột thịt.

Lần này kết thông gia với đệ đệ ruột của Hoàng thượng nên hắn phải đích thân đưa gả cho có thể diện, không thể không ra roi thúc ngựa chạy về trước xử lý.

Đường Cảnh Hạo tuy là vua một nước nhưng làm huynh trưởng cũng có mấy lời cần dặn Kính Vương Cảnh Văn, vì vậy hôm qua đã đi trước với Hoa tướng quân, tạm thời giao Tống Bảo cho phó tướng.

"Được.".


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh
2. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
=====================================

Tống Bảo gật đầu rồi lục tìm đồ ăn vặt.

Mọi người đều sợ y chịu không nổi đường xa xóc nảy, nhưng trên đường toàn được ăn đồ tươi, ngồi xe ngựa lót nệm êm, lúc ngủ cũng được ở dịch trạm. So với kiếp trước lưu vong, đây có thể gọi là thời gian thần tiên, y có gì để bắt bẻ nữa chứ. Y chẳng những không thấy phiền mà còn nói chuyện thoải mái.

"Ngư Ngư......"

Nhị công tử phủ Thượng thư họ Dư, tên chỉ có một chữ Dục, hồi bé Tống Bảo chưa biết nhiều chữ nên chỉ biết gọi Ngư Ngư, lúc trước quên mất chuyện xưa thì thôi, giờ đã nhớ lại chuyện lúc nhỏ, y lại gọi biệt danh hồi bé.

"Thiếu phu nhân có gì sai bảo ạ?"

"Đệ đệ Hoa tướng quân đã sắp lập gia thất mà hắn vẫn còn độc thân. Hắn bằng tuổi tướng công nhà ta, thế mà vẫn chưa cưới vợ, e là hắn không được đâu."

"Được chứ ạ!" Dư Dục vừa mở miệng đã nhủ thầm tiêu rồi, chỉ biết cười ngượng ngùng, "Thần...... ý tiểu nhân là tiểu nhân cũng chẳng quan tâm hắn có gia thất hay không, ha... ha ha."

Chính là vậy đó, chứ không phải biết hắn có được hay không đâu.
 
Chương 68: C68: Chương 68


Ai cũng muốn tranh quyền đoạt thế, đứng trên ngàn vạn người.

Nhưng làm Hoàng đế thật sự là điều vĩ đại nhất lịch sử sao?

Kiếp này Đường Cảnh Hạo chưa bao giờ nghĩ vậy, kiếp trước cũng không.

Nhưng hắn không thể không tranh, không thể không đoạt.

Ai bảo hắn là Thái tử Đông Cung, người thừa kế danh chính ngôn thuận, bất kỳ ai muốn chiếm vị trí kia đều phải bước qua xác hắn.

Hắn chết không có gì đáng tiếc, nhưng hắn còn có mẫu hậu, còn có bào đệ, còn có thanh mai trúc mã ngây thơ.

Nếu hắn ngã xuống thì chẳng ai bảo vệ họ cả.


Hắn còn nhớ rõ năm mười hai tuổi, mẫu hậu sắp sinh, phụ hoàng triệu hắn đến gặp riêng.

Lúc ấy phụ hoàng hắn chưa đến bốn mươi, đang tuổi trẻ trung khoẻ mạnh nhưng hôm đó gặp mặt, Hoàng đế lẽ ra phải như mặt trời ban trưa này lại hốc hác tiều tụy, chẳng có vẻ gì vui sướng vì sắp làm cha.

"Cảnh Hạo, giờ con đã là Thái tử, trên vai gánh vác trách nhiệm của Thái tử một nước......" Ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn rất khó hiểu, lúc ấy Đường Cảnh Hạo mười hai tuổi vẫn chưa nhìn thấu nỗi xót xa và cay đắng ẩn chứa trong đó, "Về sau...... Kể từ hôm nay, trẫm không còn là phụ thân của con nữa mà chỉ là phụ hoàng của con thôi, con phải nhớ cho kỹ, luôn luôn nhớ kỹ điều này."

"Cha......"

Đường Cảnh Hạo mười hai tuổi nghe thấy lời này vô cùng hoang mang, nhưng Hoàng đế không có thời gian giải thích với hắn.

"Từ nay về sau, cha phải giao lại mẫu hậu và ấu đệ cho con rồi."


Đường Cảnh Hạo còn muốn hỏi tiếp nhưng phụ hoàng đã xoa đầu hắn, vò rối búi tóc gọn gàng của hắn, đây là lần cuối cùng trong đời phụ hoàng trìu mến với hắn như thế.

Phụ thân nói cho hắn biết.

"Hạo nhi, một ngày nào đó con sẽ hiểu, ta chỉ mong ngày đó đến càng muộn càng tốt."

Tiếng khóc trẻ con vang lên báo hiệu cặp song sinh ra đời.

Đường Cảnh Hạo theo phụ hoàng ra cửa, có lẽ từ khoảnh khắc đó trở đi phụ thân hắn đã biến mất trên cõi đời này.

Hoàng hậu bị phế, cặp song sinh bị xem là điềm gở, địa vị Thái tử lung lay.

Hoàng đế ngu ngốc, dâm loạn hoang đường.

Lúc đó Đường Cảnh Hạo vẫn chưa hiểu, mãi sau này mới nhận ra đây là số mệnh.

Số mệnh Hoàng đế.
 
Chương 58: C58: Chương 58


Trời còn sớm, hai con ngựa cao to dừng trước cổng phủ Kính Vương, chẳng phải ai khác mà chính là Hoàng đế Đường Cảnh Hạo vi hành và đại tướng quân Hoa Hiểu Tư.

Hoa Hiểu Tư ngồi trên lưng ngựa, chắp tay cúi đầu cáo lui Hoàng đế.

"Mời bệ hạ vào phủ Vương gia nghỉ ngơi một lát, vi thần về gặp người nhà rồi sẽ tới phục mệnh ngay ạ."

Đường Cảnh Hạo gật đầu: "Đi đi, không sao đâu."

"Tuân lệnh."

Đường Cảnh Hạo nhìn Hoa Hiểu Tư thúc ngựa đi rồi xoay người xuống ngựa, tự mình dắt vào cổng vương phủ.

"Ai vậy?" Quản gia gác cổng lập tức đi ra hỏi, hai mắt trợn to, khi thấy rõ người kia thì thảng thốt kêu lên, "Bệ...... Đại thiếu gia!"

Hứa quản sự vội ngừng nói, ông vốn là ngự tiền thị vệ của tiên đế, sau này chuyển sang làm thủ hạ cho Kính Vương, có thể nói là chứng kiến Vương gia lớn lên, năm Kính Vương mười lăm tuổi xây phủ thì theo hắn tới đất phong, tất nhiên cũng nhận ra Hoàng đế bệ hạ Đường Cảnh Hạo này.

"Hứa quản sự, từ khi xa cách đến giờ vẫn khỏe chứ?"


Nghe Hoàng đế hỏi, Hứa quản sự càng thêm thận trọng. Kính Vương thành hôn đúng là chuyện lớn nhưng có thế nào bọn họ cũng không ngờ tân hoàng đích thân tới đây, quả thực là vô cùng vinh dự, tin đồn huynh đệ bọn họ xích mích với nhau tự động tan biến.

"Nhờ phúc ngài, mọi việc trong phủ đều ổn ạ."

Đường Cảnh Hạo đi thẳng tới đại sảnh nhưng chẳng thấy đệ đệ sắp thành thân của mình đâu, không khỏi nghi hoặc.

"Cảnh Văn đâu? Sao không thấy hắn."

"Bẩm đại thiếu gia." Hứa quản sự lau mồ hôi trên trán, khúm núm bẩm báo, "Vương gia đang ở phòng luyện võ, chắc còn đang luyện đấy ạ."

"Phòng luyện võ?" Đường Cảnh Hạo nổi lên hứng thú, hắn cũng tập võ nên tò mò muốn biết phòng luyện võ trong phủ này thiết kế thế nào, dứt khoát nói, "Dẫn đường đi."

"...... Dạ." Hứa quản sự cắn răng, nghĩ đưa đầu hay rụt đầu cũng phải chịu một đao, chi bằng để huynh đệ bọn họ đấu nhau đi, "Mời ngài đi lối này ạ."

——————

Trong phòng luyện võ, Kính Vương Đường Cảnh Văn đang bừng bừng khí thế múa một cây kích đầu vuông, đột nhiên bị người cầm kiếm nhảy lên đài làm giật mình, chưa kịp đánh trả đã bị khống chế, chỉ biết lùi lại liên tục.


"Chưa đánh đã thua, ngươi đang nóng trong người à?"

"Hoàng huynh?!" Đường Cảnh Văn ném đi vũ khí trong tay rồi vội vàng hành lễ tạ lỗi, "Không biết hoàng huynh đến nên không tiếp đón từ xa, thần đệ có tội."

Đường Cảnh Hạo cũng ném đi trường kiếm lúc nãy mình rút đại từ giá binh khí bên cạnh, dùng không thuận tay cho lắm.

"Mai là ngày đại hỉ của ngươi, giờ ngươi tạ tội chẳng phải là trách vi huynh tới đây sao."

"Thần đệ không dám."

"Mau đứng lên đi." Đường Cảnh Hạo thấy bộ dáng chim cút của đệ đệ thì nhịn không được trêu chọc, tiện thể ném khăn tay cho hắn, "Lau mồ hôi trán đi."

"Vâng." Đường Cảnh Văn cầm khăn lau mồ hôi, trên mặt chẳng có cảm xúc gì, nói chuyện hệt như khúc gỗ, "Không biết hoàng huynh đến đây, để hoàng huynh chê cười rồi."

Thấy vẻ mặt lạnh tanh của hắn, Đường Cảnh Hạo chỉ biết thở dài: "Hôn sự này của ngươi do tiên hoàng hạ chỉ nên vi huynh cũng khó lòng thay đổi."

"Không sao." Kính Vương xương cốt cứng rắn, miệng cũng không mềm, "Vốn dĩ thần đệ cũng chẳng mong làm phu thê tình thâm vớ vẩn gì đó đâu."

"Vậy đúng là số ngươi không tốt rồi ha ha ha." Một bóng người giống hệt Kính Vương xuất hiện ở cửa, nói oang oang, "Tiểu tử Cảnh Võ tham kiến hoàng huynh."

Đang yên đang lành tự dưng xuất hiện một cây gậy khuấy phân heo.

Tuyệt tuyệt.
 
Chương 57: C57: Chương 57


"À, nếu vậy thì nhân dịp đại hỉ xem mắt luôn đi, để bệ...... thiếu gia làm chủ cho hắn."

Phong tục dân gian của họ cởi mở, ngay cả tiểu thư và ca nhi cũng có thể ra ngoài mưu sinh. Lần này Kính Vương đại hôn tất nhiên sẽ có rất nhiều con cháu thế gia đến dự, nếu vừa ý nhau cũng xem như chuyện đáng mừng. truyện teen hay

"Không phiền thiếu phu nhân lo lắng đâu ạ." Dư Dục đầu tiên là cự tuyệt, sau đó lại thấy mình trả lời quá nhanh, sợ làm Hoàng hậu mất mặt nên vội nói thêm, "Vi...... Ý ta là Hoa quản gia đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hoàn toàn không phải đối tượng tiềm năng để làm con rể, đừng hại đời những quý tử quý nữ kia, không đáng đâu ạ."

"Có lý." Tống Bảo giả bộ gật đầu rồi lại trêu ghẹo hỏi, "Vậy còn ngươi? Ngư Ngư vẫn muốn tiếp tục làm sai vặt, tiếp tục sống với thân phận này sao?"

"Thiếu phu nhân......"

Gương mặt thanh tú của Dư Dục lộ vẻ ảm đạm, từ khi không còn làm thư đồng cho Thái tử, Nhị thiếu gia nhà Thượng thư theo thế tử Hầu phủ ra chiến trường, bao năm nay đã quen với bão cát ở biên cương, quên mất cẩm y ngọc thực trước kia, cũng quên mình vốn là tiểu ca nhi da mịn thịt mềm.

"Ngài vẫn còn nhớ à? Ngay cả ta cũng quên mất rồi ha ha......"


Năm đó mẹ y đau buồn vì mất đi con trưởng, để an ủi mẹ y, lúc mới ra đời cha y đã giấu thân phận ca nhi của Nhị công tử rồi nuôi như tiểu tử, dần dà người xung quanh chẳng mấy ai biết thân phận thật sự của y, không ngờ Tống Bảo còn nhớ rõ việc này.

"Ta không chỉ nhớ mà còn nhớ rõ nốt ruồi ca nhi của ngươi nằm trên lưng nữa kìa."

Hồi bé Tống Bảo rất nghịch, có lần trèo tường bị té được Dư Dục cứu, áo y bị rách nên Tống Bảo thấy được nốt ruồi son kia. Vốn dĩ y cũng quên rồi, nhưng ký ức hồi bé tái hiện lại như mới hôm qua, ngay cả nốt ruồi ở hõm eo kia cũng hiện rõ mồn một trước mắt.

"Suỵt!" Dư Dục cuống lên, suýt nữa phạm thượng bịt miệng Hoàng hậu, "Ngài đã hứa giữ bí mật cho vi thần rồi mà."

Ngoại trừ cha ruột, ngay cả Hoa Hiểu Tư cùng ăn cùng ở với y nhiều năm như vậy cũng không biết thân phận của y, chỉ xem chuyện lần đó như ảo mộng trong lúc mê man.

"Giữ bí mật giữ bí mật mà, ta cho ngươi xem nốt ruồi ca nhi của ta nè......"


Nốt ruồi của Tống Bảo nằm trên đùi, giờ nhìn không thấy nên nói xong định cởi dây lưng, dọa Dư Dục sợ hết hồn.

"Không cần, không cần đâu ạ!"

Hoàng hậu nương nương cởi quần trước mặt y, lỡ ám vệ báo lại với Hoàng thượng thì y có bảy cái đầu cũng không đủ chém.

"Ta chỉ đùa với ngươi thôi ha ha ha."

Tống Bảo ngừng cười rồi yên lặng nhìn Dư Dục.

"Thiếu phu nhân sao thế, tiểu nhân có gì không ổn sao ạ?"

"Đâu có." Tống Bảo mím môi chớp mắt, "Giờ ngươi ổn lắm mà."

Còn sống thật tốt biết bao.

Đúng là quá tốt rồi.
 
Chương 69: C69: Chương 69


Trong trí nhớ của Đường Cảnh Hạo, rõ ràng phụ hoàng và mẫu hậu là một đôi phu thê Đế Hậu yêu nhau sâu đậm hiếm thấy.

Nhưng không hiểu sao chỉ trong nháy mắt, mẫu hậu vừa hạ sinh không lâu của hắn ngồi trong cung điện quạnh quẽ dặn dò hắn.

"Hạo nhi, con làm gì cũng phải cẩn thận nhé. Phụ hoàng con chán ghét mẹ con chúng ta, dù con có là Thái tử cao quý đi nữa cũng chưa chắc được yên đâu."

Rõ ràng mấy ngày trước phụ hoàng còn nắm tay dạy bảo...... Đường Cảnh Hạo vừa nghĩ vừa hoảng hốt nhận ra mình thế mà không nhớ nổi phụ hoàng nắm tay dạy bảo lúc nào.

Những hình ảnh ấm áp sống động trong ký ức bị đám xúc tu lạnh lẽo nhớp nháp âm thầm bò lên, chồng chất thành đống khiến người ta không thể tìm ra.

"Hạo nhi?"

Đường Cảnh Hạo đột nhiên hoàn hồn, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, vội vàng chắp tay hành lễ rồi nói to.


"Nhi thần biết rồi ạ."

"Con đừng quan tâm chuyện ở đây, mau đến Thái Học đi kẻo bỏ lỡ bài học hôm nay, đừng để thái phó chờ lâu."

Đường Cảnh Hạo nghe lời cáo lui, lần đầu tiên phát hiện bức tường thành này vừa cao vừa dài dằng dặc, tựa như không có điểm cuối.

Lúc này hắn mười hai tuổi, vừa tròn một giáp, có thái phó dạy bảo, thư đồng làm bạn.

Thư đồng của hắn cũng là con em thế gia được tuyển chọn kỹ càng, một người cao lớn là thế tử Hầu phủ Hoa gia. Một người tuấn tú thông minh là Nhị công tử phủ Thượng thư Dư gia. Bọn họ một văn một võ hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, ở chung với hắn cũng hòa thuận thân thiết.

Ánh mắt Đường Cảnh Hạo đảo qua hai người họ, không hiểu sao trong lòng vẫn thấy mất mát hụt hẫng.


Tựa như bị khoét đi một miếng, máu chảy tí tách.

Hắn nhìn chiếc bàn nhỏ bên cạnh, trên đó đặt một con châu chấu tre chẳng mấy bắt mắt, thân mình nhẵn bóng, chẳng biết chủ nhân cầm chơi bao nhiêu lần rồi.

"Đây là đồ của ai vậy, sao chỗ này không có người?"

Đường Cảnh Hạo hỏi nhưng hồi lâu sau vẫn chưa có người trả lời.

"Bẩm Thái tử điện hạ, nô tài cũng không biết tạp vật này từ đâu ra nữa, làm bẩn mắt ngài rồi, để nô tài gọi người đem đi."

"Khoan đã."

Đường Cảnh Hạo cầm châu chấu lên nắm trong tay, không hiểu sao vành mắt đỏ hoe.

Hắn đang đau lòng, nhưng là vì ai đây.
 
Chương 59: C59: Chương 59


Kể từ lần trước từ biệt trong cung, hơn một năm rồi Đường Cảnh Hạo chưa gặp lại hai bào đệ song sinh này.

Đã lâu không gặp, hai tên nhóc quậy phá lại cao to vạm vỡ hơn, nhìn cũng có khí khái nam tử hán đại trượng phu.

"Dĩ nhiên là không bằng Vĩnh Vương điện hạ rồi." Kính Vương thấy Đường Cảnh Võ thì hừ lạnh một tiếng, mặc dù ngoại hình người này rất giống hắn nhưng hắn vẫn thấy mắt không phải mắt, mũi không phải mũi, "Ta đã sắp thành thân mà vẫn có người chưa vợ kia kìa."

Sắc mặt Vĩnh Vương lập tức trở nên khó coi, hắn từng định thân hai lần, tiếc là cả hai lần đều xôi hỏng bỏng không.

Lần đầu tiên là chỉ phúc vi hôn thông gia từ bé, đáng tiếc lúc ba tuổi vị hôn thê của hắn sốt cao rồi mất vì bệnh nặng.

Vị hôn thê thứ hai do mẫu hậu định năm mười hai tuổi, mặc dù chỉ gặp nhau hai lần nhưng cũng có tam thư lục lễ, đã định ngày thành hôn.

Sau khi đến đất phong Vĩnh Vương bắt đầu lo liệu hôn lễ, qua năm sẽ tổ chức đón dâu, đáng tiếc chưa hết mùa đông mà người đã mất.


Không hiểu sao đường đường một quý tử danh môn mà giữa đông lại đi trên mặt hồ đóng băng, còn sơ ý đạp trúng lỗ câu cá, ngay cả xác cũng tìm không ra.

"Không được nói gia như vậy!"

Kính Vương ngẩn người nhìn củ cải không biết từ đâu nhảy ra, nhìn hệt như củ cải còi, chưa cao đến nửa người mà còn dang tay ra đứng trước mặt hắn đòi làm anh hùng.

Rõ ràng gầy nhom mà còn muốn bênh vực kẻ yếu, nhìn kỹ cây củi nhỏ này khá đáng yêu, mắt vừa to vừa tròn, chỉ là thực sự quá gầy, nhìn là biết chẳng bao giờ được ăn no. Đường Cảnh Hạo mới làm cha nên thấy đứa bé này thì không khỏi đau lòng, tò mò hỏi.

"Đây là ai vậy?"

"Khoai Môn mau lại đây nào." Đường Cảnh Võ túm áo đứa bé kéo ra sau lưng, giờ đã biết ra vẻ đứng đắn, thấp giọng giải thích, "Huynh đệ chúng ta chỉ đùa thôi chứ không phải sắp đánh nhau thật đâu, ngươi đừng đòi chính nghĩa, coi chừng làm ngươi bị thương bây giờ."

Lần này đứa bé hoảng hồn, đôi mắt đen láy rưng rưng nước.


"Tiểu nhân...... có phải tiểu nhân làm sai rồi không?"

"Không sao!" Đường Cảnh Võ xoa đầu đứa bé. Lần đầu tiên hắn biết an ủi người, "Có chuyện gì lớn đâu, ngươi đừng sợ."

Hắn che chở người sau lưng rồi giải thích với Hoàng đế đại ca.

"Hoàng huynh đừng trách nhé, đây là đứa bé đệ nhặt về, y giỏi lắm, vừa biết đánh đàn vừa biết chẻ củi nữa."

"Xem tiểu tử ngươi đắc ý chưa kìa." Đường Cảnh Hạo thấy vẻ dương dương đắc ý của hắn thì hơi buồn cười, "Thôi tới đại sảnh nói chuyện đi. Cảnh Văn, ngươi đã làm chủ thì làm cho ra dáng một chút."

"Vâng!" Đường Cảnh Văn lập tức chắp tay ra hiệu, "Mời các vị đi lối này.". Truyện Nữ Cường

Huynh đệ gặp nhau dù sao cũng là chuyện vui.

Hắn chỉ kênh kiệu thôi chứ không phải không có tình cảm đâu.

Kính Vương vui vẻ.
 
Chương 58: C58: Chương 58


Trời còn sớm, hai con ngựa cao to dừng trước cổng phủ Kính Vương, chẳng phải ai khác mà chính là Hoàng đế Đường Cảnh Hạo vi hành và đại tướng quân Hoa Hiểu Tư.

Hoa Hiểu Tư ngồi trên lưng ngựa, chắp tay cúi đầu cáo lui Hoàng đế.

"Mời bệ hạ vào phủ Vương gia nghỉ ngơi một lát, vi thần về gặp người nhà rồi sẽ tới phục mệnh ngay ạ."

Đường Cảnh Hạo gật đầu: "Đi đi, không sao đâu."

"Tuân lệnh."

Đường Cảnh Hạo nhìn Hoa Hiểu Tư thúc ngựa đi rồi xoay người xuống ngựa, tự mình dắt vào cổng vương phủ.

"Ai vậy?" Quản gia gác cổng lập tức đi ra hỏi, hai mắt trợn to, khi thấy rõ người kia thì thảng thốt kêu lên, "Bệ...... Đại thiếu gia!"

Hứa quản sự vội ngừng nói, ông vốn là ngự tiền thị vệ của tiên đế, sau này chuyển sang làm thủ hạ cho Kính Vương, có thể nói là chứng kiến Vương gia lớn lên, năm Kính Vương mười lăm tuổi xây phủ thì theo hắn tới đất phong, tất nhiên cũng nhận ra Hoàng đế bệ hạ Đường Cảnh Hạo này.

"Hứa quản sự, từ khi xa cách đến giờ vẫn khỏe chứ?"


Nghe Hoàng đế hỏi, Hứa quản sự càng thêm thận trọng. Kính Vương thành hôn đúng là chuyện lớn nhưng có thế nào bọn họ cũng không ngờ tân hoàng đích thân tới đây, quả thực là vô cùng vinh dự, tin đồn huynh đệ bọn họ xích mích với nhau tự động tan biến.

"Nhờ phúc ngài, mọi việc trong phủ đều ổn ạ."

Đường Cảnh Hạo đi thẳng tới đại sảnh nhưng chẳng thấy đệ đệ sắp thành thân của mình đâu, không khỏi nghi hoặc.

"Cảnh Văn đâu? Sao không thấy hắn."

"Bẩm đại thiếu gia." Hứa quản sự lau mồ hôi trên trán, khúm núm bẩm báo, "Vương gia đang ở phòng luyện võ, chắc còn đang luyện đấy ạ."

"Phòng luyện võ?" Đường Cảnh Hạo nổi lên hứng thú, hắn cũng tập võ nên tò mò muốn biết phòng luyện võ trong phủ này thiết kế thế nào, dứt khoát nói, "Dẫn đường đi."

"...... Dạ." Hứa quản sự cắn răng, nghĩ đưa đầu hay rụt đầu cũng phải chịu một đao, chi bằng để huynh đệ bọn họ đấu nhau đi, "Mời ngài đi lối này ạ."

——————

Trong phòng luyện võ, Kính Vương Đường Cảnh Văn đang bừng bừng khí thế múa một cây kích đầu vuông, đột nhiên bị người cầm kiếm nhảy lên đài làm giật mình, chưa kịp đánh trả đã bị khống chế, chỉ biết lùi lại liên tục.


"Chưa đánh đã thua, ngươi đang nóng trong người à?"

"Hoàng huynh?!" Đường Cảnh Văn ném đi vũ khí trong tay rồi vội vàng hành lễ tạ lỗi, "Không biết hoàng huynh đến nên không tiếp đón từ xa, thần đệ có tội."

Đường Cảnh Hạo cũng ném đi trường kiếm lúc nãy mình rút đại từ giá binh khí bên cạnh, dùng không thuận tay cho lắm.

"Mai là ngày đại hỉ của ngươi, giờ ngươi tạ tội chẳng phải là trách vi huynh tới đây sao."

"Thần đệ không dám."

"Mau đứng lên đi." Đường Cảnh Hạo thấy bộ dáng chim cút của đệ đệ thì nhịn không được trêu chọc, tiện thể ném khăn tay cho hắn, "Lau mồ hôi trán đi."

"Vâng." Đường Cảnh Văn cầm khăn lau mồ hôi, trên mặt chẳng có cảm xúc gì, nói chuyện hệt như khúc gỗ, "Không biết hoàng huynh đến đây, để hoàng huynh chê cười rồi."

Thấy vẻ mặt lạnh tanh của hắn, Đường Cảnh Hạo chỉ biết thở dài: "Hôn sự này của ngươi do tiên hoàng hạ chỉ nên vi huynh cũng khó lòng thay đổi."

"Không sao." Kính Vương xương cốt cứng rắn, miệng cũng không mềm, "Vốn dĩ thần đệ cũng chẳng mong làm phu thê tình thâm vớ vẩn gì đó đâu."

"Vậy đúng là số ngươi không tốt rồi ha ha ha." Một bóng người giống hệt Kính Vương xuất hiện ở cửa, nói oang oang, "Tiểu tử Cảnh Võ tham kiến hoàng huynh."

Đang yên đang lành tự dưng xuất hiện một cây gậy khuấy phân heo.

Tuyệt tuyệt.
 
Chương 60: C60: Chương 60


Bên này Đường Cảnh Hạo và hai huynh đệ cửu biệt trùng phùng hòa thuận ấm áp, còn thế tử Hoa Hiểu Tư về Hầu phủ bên kia lại không được thoải mái như vậy.

"Thế tử, mời dùng trà ạ."

Hắn ở biên cương đã quen lỗ mãng, giờ đột nhiên về lại Hầu phủ quy củ khắt khe nên phiền không tả nổi, vào cửa cũng không biết nên bước chân trái hay chân phải trước.

Hắn vào cung từ nhỏ rồi học chung với đương kim Hoàng đế lúc ấy còn là Thái tử, sau đó vào quân ngũ chinh chiến sa trường đến giờ, thực tế thời gian sống ở Hầu phủ này chỉ có bảy tám năm. Lúc đó mẹ hắn đoản mệnh qua đời, chẳng biết phụ thân ăn chơi của hắn tuyển bao nhiêu mỹ nhân vào phủ, con cái đầy rẫy, nhà ngoại hắn thấy chướng mắt quá nên tìm cách đưa hắn vào cung, theo học thái phó mới xem như không mất tiền đồ.

Vì vậy tuy hắn vẫn là thế tử Hầu phủ nhưng thật ra chẳng mấy quen thuộc với thị phi trong phủ, chỉ là hắn sát phạt quá lâu nên toàn thân đầy mùi máu, đám người hầu chưa từng thấy máu vừa gặp hắn đã sợ đến nỗi bắp chân bị chuột rút, hỏi gì đáp nấy không dám giấu giếm.

"Phụ thân không có trong phủ, kế phu nhân cũng đi vắng à?"

Hoa Hiểu Tư cảm thấy nhà mình đúng là hoang đường tột độ, mặc dù thứ đệ Hoa Hiểu Chu của hắn không được Hầu phủ xem trọng nhưng dù gì đây cũng là hôn lễ với Hoàng gia.


Hai Vương gia đương triều đều là sát thần, huống chi với mức độ hiểu biết của hắn về Đường Cảnh Hạo bao năm nay, hắn cực kỳ quan tâm hai đệ đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra này, huynh trưởng như cha.

Thế mà một ngày trước lễ cưới phụ thân tốt của hắn vẫn không rõ tung tích, thật khiến người ta cạn lời.

Lỡ ngày nào cả nhà bị chém đầu cũng chẳng có gì lạ.

Dù sao đều là đầu chứa bột nhão, y như lũ ngốc vậy.

"Tiểu nhân...... Tiểu nhân không biết ạ."

Người hầu run cầm cập, bủn rủn quỳ phịch xuống làm Hoa Hiểu Tư nghẹn họng.

Hỏi đến thì nói không biết, còn ra thể thống gì nữa.


Nhất thời cả phòng lặng ngắt như tờ, bỗng nhiên một đứa bé xinh xắn ôm đầy bánh ngọt lăn từ phòng ăn ra đại sảnh rồi nằm úp sấp.

Người hầu khiếp đảm, chỉ sợ chọc giận thế tử.

"...... Cửu thiếu gia!"

Hoa Hiểu Tư nhíu mày, đứa bé này nhìn chỉ khoảng sáu bảy tuổi, lão cha hắn thế mà còn sinh được đứa con đẹp như vậy, đúng là tuổi già mà chí chưa già.

Hắn nhất thời nổi hứng mở miệng.

"Ngươi tên gì?"

Đứa bé xinh xắn chớp mắt, đỏ mặt đứng dậy phủi bụi rồi nói lanh lảnh.

"Mạo phạm đại ca, tiểu đệ tên Hoa Trân ạ."

Trân trong trân châu á.
 
Chương 59: C59: Chương 59


Kể từ lần trước từ biệt trong cung, hơn một năm rồi Đường Cảnh Hạo chưa gặp lại hai bào đệ song sinh này.

Đã lâu không gặp, hai tên nhóc quậy phá lại cao to vạm vỡ hơn, nhìn cũng có khí khái nam tử hán đại trượng phu.

"Dĩ nhiên là không bằng Vĩnh Vương điện hạ rồi." Kính Vương thấy Đường Cảnh Võ thì hừ lạnh một tiếng, mặc dù ngoại hình người này rất giống hắn nhưng hắn vẫn thấy mắt không phải mắt, mũi không phải mũi, "Ta đã sắp thành thân mà vẫn có người chưa vợ kia kìa."

Sắc mặt Vĩnh Vương lập tức trở nên khó coi, hắn từng định thân hai lần, tiếc là cả hai lần đều xôi hỏng bỏng không.

Lần đầu tiên là chỉ phúc vi hôn thông gia từ bé, đáng tiếc lúc ba tuổi vị hôn thê của hắn sốt cao rồi mất vì bệnh nặng.

Vị hôn thê thứ hai do mẫu hậu định năm mười hai tuổi, mặc dù chỉ gặp nhau hai lần nhưng cũng có tam thư lục lễ, đã định ngày thành hôn.

Sau khi đến đất phong Vĩnh Vương bắt đầu lo liệu hôn lễ, qua năm sẽ tổ chức đón dâu, đáng tiếc chưa hết mùa đông mà người đã mất.


Không hiểu sao đường đường một quý tử danh môn mà giữa đông lại đi trên mặt hồ đóng băng, còn sơ ý đạp trúng lỗ câu cá, ngay cả xác cũng tìm không ra.

"Không được nói gia như vậy!"

Kính Vương ngẩn người nhìn củ cải không biết từ đâu nhảy ra, nhìn hệt như củ cải còi, chưa cao đến nửa người mà còn dang tay ra đứng trước mặt hắn đòi làm anh hùng.

Rõ ràng gầy nhom mà còn muốn bênh vực kẻ yếu, nhìn kỹ cây củi nhỏ này khá đáng yêu, mắt vừa to vừa tròn, chỉ là thực sự quá gầy, nhìn là biết chẳng bao giờ được ăn no. Đường Cảnh Hạo mới làm cha nên thấy đứa bé này thì không khỏi đau lòng, tò mò hỏi.

"Đây là ai vậy?"

"Khoai Môn mau lại đây nào." Đường Cảnh Võ túm áo đứa bé kéo ra sau lưng, giờ đã biết ra vẻ đứng đắn, thấp giọng giải thích, "Huynh đệ chúng ta chỉ đùa thôi chứ không phải sắp đánh nhau thật đâu, ngươi đừng đòi chính nghĩa, coi chừng làm ngươi bị thương bây giờ."

Lần này đứa bé hoảng hồn, đôi mắt đen láy rưng rưng nước.


"Tiểu nhân...... có phải tiểu nhân làm sai rồi không?"

"Không sao!" Đường Cảnh Võ xoa đầu đứa bé. Lần đầu tiên hắn biết an ủi người, "Có chuyện gì lớn đâu, ngươi đừng sợ."

Hắn che chở người sau lưng rồi giải thích với Hoàng đế đại ca.

"Hoàng huynh đừng trách nhé, đây là đứa bé đệ nhặt về, y giỏi lắm, vừa biết đánh đàn vừa biết chẻ củi nữa."

"Xem tiểu tử ngươi đắc ý chưa kìa." Đường Cảnh Hạo thấy vẻ dương dương đắc ý của hắn thì hơi buồn cười, "Thôi tới đại sảnh nói chuyện đi. Cảnh Văn, ngươi đã làm chủ thì làm cho ra dáng một chút."

"Vâng!" Đường Cảnh Văn lập tức chắp tay ra hiệu, "Mời các vị đi lối này.". Truyện Nữ Cường

Huynh đệ gặp nhau dù sao cũng là chuyện vui.

Hắn chỉ kênh kiệu thôi chứ không phải không có tình cảm đâu.

Kính Vương vui vẻ.
 
Chương 70: C70: Chương 70


Địa vị Thái tử lung lay, nhà ngoại bất lực, trên đời có biết bao kẻ đang chờ xem trò hề của hắn, chờ hắn rơi đầu.

Nhưng Thái tử này vẫn cố kéo dài hơi tàn, mỗi bước đi không biết diệt được bao nhiêu tử địch.

Trong một quán trà bình dân ở kinh thành, hai người ngồi đối diện nhau lại không hề bình dân.

"Điện hạ." Thế tử Hầu phủ Hoa Hiểu Tư đã có dáng vẻ tướng quân oai hùng bẩm báo chuyện quan trọng với Thái tử những năm gần đây càng thêm trầm ổn, "Dạo này hành động của Ngũ hoàng tử ngày càng liều lĩnh, còn giấu hoàng bào trong biệt viện nữa, chắc hắn nghĩ Hoàng đế lú lẫn thật rồi."

"Vậy cứ để phụ hoàng tốt của hắn tận mắt nhìn xem đứa con ngoan này kính trọng mình thế nào."

Giờ Đường Cảnh Hạo đã mười tám tuổi, trên mặt không còn vẻ ngây ngô non nớt, kinh nghiệm xương máu những năm qua khiến hắn càng thêm kín kẽ, giấu hết tài năng.

"Tất nhiên rồi, mùng ba tháng sau sẽ ra ngoại ô nghỉ mát, chúng ta đã sắp xếp người đâu vào đấy rồi."


"Tốt lắm." Đường Cảnh Hạo gật đầu rồi nhấp một hớp trà, "Giờ trong kinh đã thành nơi thị phi, cô lo liệu ổn thỏa hết rồi, ngày mai trên triều sẽ có đại thần tiến cử ngươi ra biên cương đóng quân, ngươi chỉ việc đồng ý thôi."

Hắn đã công khai đối đầu với Hoa phủ, giờ Hoa Hiểu Tư rời đi mới là an toàn nhất.

"Điện hạ......"

"Việc này đã định, đừng bàn thêm nữa." Sắc mặt Đường Cảnh Hạo trầm tĩnh, Ngũ hoàng tử và hắn chưa chết chưa thôi, thà để hắn đối mặt một mình còn hơn bắt mọi người ở trong cảnh dầu sôi lửa bỏng này, "Nhị lang Dư gia sẽ cùng đi với ngươi, chuyến này hung hiểm, nhất định phải cẩn thận một chút."

"Vâng."

Thấy đối phương rốt cuộc đáp ứng, Đường Cảnh Hạo mới thở phào nhẹ nhõm.


Ngũ hoàng tử là con trai độc nhất của sủng phi Hồ thị hiện giờ, hành vi lố bịch phóng đãng, thậm chí hắn còn không nhớ hai mẹ con này xuất hiện trong cung lúc nào, khi hắn tỉnh táo lại thì hậu cung của phụ hoàng hắn đã có thêm vô số phi tần và con thứ.

Những năm gần đây chẳng biết đám "huynh đệ" kia đã ngáng chân hắn bao lần, giờ chỉ còn một đối thủ duy nhất.

Hắn và Hoa Hiểu Tư đã tách ra, không tiện để người khác thấy đi chung với nhau nên đành phải chờ đối phương đi trước bằng lối bí mật.

Trong kinh thành còn rất nhiều sản nghiệp của Thái tử, mấy quán trà tiệm cơm này vừa kiếm tiền cho hắn vừa là tai mắt của hắn ngoài cung, giúp cho Thái tử này không đến nỗi mắt mù tai điếc.

Đường Cảnh Hạo nhắm mắt lại, trù tính hết năm này qua năm khác khiến hắn lúc nào cũng lo nghĩ, đã mấy ngày rồi chưa được thư giãn.

Hắn đứng dậy mở cửa sổ đóng kín ra, bên ngoài gió thổi hiu hiu, vừa cúi đầu thì thấy đệ đệ giấu trộm hoàng bào của mình đang bị người khác cưỡi như chó trong hẻm nhỏ.

"Chát chát chát!" Mỹ nhân ngồi trên lưng xinh đẹp động lòng người, chỉ là hơi ác miệng, "Con ngựa ghẻ này, sao không đi hả? Chắc không phải con lừa đấy chứ."

Súc sinh vô dụng.
 
Chương 71: C71: Chương 71


Mỹ nhân tùy ý làm bậy trong hẻm nhỏ ngẩng mặt lên, y hết sức phách lối, trên mặt chẳng che giấu chút nào, bị Đường Cảnh Hạo nhìn thấy hết.

Hắn từng gặp vô số mỹ nhân nhưng người này lại làm hắn sững sờ tại chỗ.

Dường như hắn đã gặp qua, nhưng lại biết rõ trong trí nhớ của mình chưa bao giờ có hình bóng người này.

Nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy bùi ngùi mãi thôi ——

Bảo Bảo bình an trưởng thành, thật quá tốt rồi.

——————

Ý nghĩ này thoảng qua nhanh đến mức Đường Cảnh Hạo không kịp nắm bắt, vụt lóe lên trong đầu hắn rồi lập tức biến mất, chỉ còn hoang đường.


Dù gì Ngũ hoàng tử cũng là dòng dõi Hoàng gia, thế mà lại bị người cưỡi ngoài đường như súc sinh, nếu chuyện này truyền ra chắc phụ hoàng tốt của hắn sẽ vui lắm.

Đường Cảnh Hạo đập ba cái vào bệ cửa sổ, giọng ám vệ lập tức vang lên.

"Chủ tử."

"Chuyện hay ho thế này tất nhiên phải tuyên truyền cho Ngũ hoàng tử của chúng ta rồi."

"Dạ."

"Còn nữa......" Đường Cảnh Hạo dừng lại, nhìn chằm chằm góc nghiêng dưới lầu rồi trầm giọng hỏi, "Tiểu công tử này là con nhà ai? Sao nhìn mặt lạ vậy."


"Hồi bẩm chủ tử, đây là con trai độc nhất của Tống thừa tướng—— Tống Bảo đấy ạ."

"Tống Bảo?" Đường Cảnh Hạo nghe thấy cái tên thô tục này thì lộ ra ý cười, "Quả nhiên người cũng như tên."

Sau đó không lâu, Ngũ hoàng tử bị con trai độc nhất của Tống phủ cưỡi như ngựa truyền khắp đầu đường ngõ hẻm, bè đảng của Ngũ hoàng tử rung chuyển, hận Tống gia thấu xương nhưng Tống thừa tướng có căn cơ vững chắc nên không thể động vào, Đường Cảnh Hạo được một phen xem trò cười.

"Đúng là bảo bối mà."

Người người đều nói ca nhi Tống gia đắc tội với Hoàng gia, e là sẽ không kết hôn được, ai ngờ Ngũ hoàng tử vừa đi chưa bao lâu thì lại có một vương tử Tây Vực gióng trống khua chiêng cầu hôn Tống gia.

Khi Đường Cảnh Hạo gặp lại y chính là lúc hoa đào nở rộ khắp ngoại ô.

Nhất thời hắn chỉ nhớ được gương mặt người kia nổi bật giữa rừng đào rực rỡ, còn gã râu quai nón cao lớn thô kệch bên cạnh thật sự rất chướng mắt, nhìn là thấy bực.

Thái tử khó chịu.
 
Chương 61: C61: Chương 61


Hoa Trân, ngay cả chữ lót cũng không có, Hoa Hiểu Tư vừa nghe đã hiểu ngay đứa bé này chẳng có địa vị gì trong lòng người cha không đáng tin cậy của mình.

Nhưng cũng dễ hiểu thôi. Dù sao cha hắn là kẻ bạc tình bạc nghĩa có tiếng, vợ mất chưa đầy bốn mươi chín ngày đã tái giá, quá nửa đời người ngoại trừ vật trong đũng quần thì không quan tâm gì khác.

Con cái trong nhà nhiều không đếm xuể, số con lọt vào mắt cha hắn e là chỉ đếm trên đầu ngón tay. Huống chi đứa bé này chỉ mới sáu bảy tuổi, ở tuổi Hoa Hiểu Tư cũng có thể làm cha y, lão cha trăng hoa kia của hắn tất nhiên sẽ không thèm để ý.

Hoa Hiểu Tư mải suy nghĩ nên nhất thời không lên tiếng, cả đám người sợ tái mặt, chỉ có đứa bé không hiểu chuyện gì, còn đang cúi đầu cặm cụi nhặt bánh.

"Đại ca muốn ăn không?" Hoa Trân cẩn thận nhặt túi giấy dầu dưới đất ôm vào lòng, vừa ngước mắt lên thì thấy Hoa Hiểu Tư nhìn mình chằm chằm, chẳng những không sợ mà còn hào phóng nói, "Là bánh nhân đường đỏ đấy ạ."

Thật hiếm thấy một đứa bé không sợ hắn.

Hoa Hiểu Tư kinh ngạc nhíu mày rồi nhìn kỹ thứ đệ chưa từng gặp mặt này.

Môi hồng răng trắng, mắt to mũi cao, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là mỹ nhân.


"Là tiểu tử hay tiểu ca nhi vậy?"

Hoa Hiểu Tư nhìn tiểu đệ vươn tay đưa bánh cho mình rồi thuận miệng hỏi.

"Thế tử, Cửu thiếu gia là tiểu ca nhi ạ." Người hầu vội vàng trả lời, trong lòng tiểu thiếu gia chỉ có đống bánh rẻ tiền kia, hỏi gì cũng không biết, lỡ đắc tội sát thần này e là tất cả bọn họ cũng chẳng có quả ngon để ăn, "Tính tình hơi nhút nhát, xin ngài đừng trách tội."

Hoa Hiểu Tư tức quá hóa cười, nhìn mặt hắn giống kẻ ăn thịt người lắm à, chỉ hỏi mấy câu cũng đủ dọa đám người trong phòng mất nửa cái mạng.

Hắn không cười còn đỡ, vừa cười một tiếng thì bầu không khí trong phòng lập tức đóng băng, chỉ có Hoa Trân không hiểu gì mà còn tiến lên đút bánh vào miệng Hoa Hiểu Tư.

"Ngọt lắm!"

"Ừ, ngọt." Nhóc đáng yêu đút bánh cho hắn, trong lòng Hoa Hiểu Tư mềm nhũn, giả bộ cắn một cái rồi đưa tay vuốt tóc mềm của Hoa Trân, "Đệ ăn đi."

Bộ dạng này của y thật giống cá ngốc hồi bé.


Con cá ngốc kia lúc nhỏ cũng búi tóc, nhìn qua còn tưởng là tiểu ca nhi, tính tình cũng mạnh mẽ, rõ ràng mình chẳng lớn hơn bao nhiêu mà cứ muốn nhường Tống Bảo nhõng nhẽo kia.

Hoa Hiểu Tư nghĩ đến Dư Dục rồi lại nhớ đến mấy ngày trước bọn họ tan rã trong không vui, vẻ mặt trầm xuống. Tính tình phó tướng này của hắn quá mạnh nên khó lòng quản nổi.

Ở tuổi hắn bây giờ, nếu thành thân sớm chắc con đã lớn bằng Hoa Trân, nhưng với hoàn cảnh của hắn e là không có duyên phận với con cái.

Nghĩ tới đây Hoa Hiểu Tư thở dài, khó khăn lắm mới gặp được đứa bé hợp ý mình, sao lại không phải tiểu tử chứ?

Nếu đây là tiểu tử thì hắn có thể mang đến biên cương nuôi lớn để kế thừa chức tướng quân của mình. Nhưng đây lại là ca nhi, hắn cũng không tiện đem tới biên cương chịu khổ.

Hắn suy nghĩ rồi lấy từ trong ngực ra một sợi dây chuyền đeo lên cổ đứa bé.

"Đại ca chẳng có gì cho đệ cả, đệ đeo vật này lên đi, bảo đảm bình an."

Dây chuyền này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là trong mặt dây chuyền có một túi thơm cứu mạng.

Dù bị đuối nước hay ngạt khói, chỉ cần đeo dây chuyền này thì có thể sống sót.

Hắn vốn định tặng vật này cho cá ngốc, giờ tặng Hoa Trân cũng được.

Dù sao cá ngốc còn có hắn che chở mà.
 
Chương 60: C60: Chương 60


Bên này Đường Cảnh Hạo và hai huynh đệ cửu biệt trùng phùng hòa thuận ấm áp, còn thế tử Hoa Hiểu Tư về Hầu phủ bên kia lại không được thoải mái như vậy.

"Thế tử, mời dùng trà ạ."

Hắn ở biên cương đã quen lỗ mãng, giờ đột nhiên về lại Hầu phủ quy củ khắt khe nên phiền không tả nổi, vào cửa cũng không biết nên bước chân trái hay chân phải trước.

Hắn vào cung từ nhỏ rồi học chung với đương kim Hoàng đế lúc ấy còn là Thái tử, sau đó vào quân ngũ chinh chiến sa trường đến giờ, thực tế thời gian sống ở Hầu phủ này chỉ có bảy tám năm. Lúc đó mẹ hắn đoản mệnh qua đời, chẳng biết phụ thân ăn chơi của hắn tuyển bao nhiêu mỹ nhân vào phủ, con cái đầy rẫy, nhà ngoại hắn thấy chướng mắt quá nên tìm cách đưa hắn vào cung, theo học thái phó mới xem như không mất tiền đồ.

Vì vậy tuy hắn vẫn là thế tử Hầu phủ nhưng thật ra chẳng mấy quen thuộc với thị phi trong phủ, chỉ là hắn sát phạt quá lâu nên toàn thân đầy mùi máu, đám người hầu chưa từng thấy máu vừa gặp hắn đã sợ đến nỗi bắp chân bị chuột rút, hỏi gì đáp nấy không dám giấu giếm.

"Phụ thân không có trong phủ, kế phu nhân cũng đi vắng à?"

Hoa Hiểu Tư cảm thấy nhà mình đúng là hoang đường tột độ, mặc dù thứ đệ Hoa Hiểu Chu của hắn không được Hầu phủ xem trọng nhưng dù gì đây cũng là hôn lễ với Hoàng gia.


Hai Vương gia đương triều đều là sát thần, huống chi với mức độ hiểu biết của hắn về Đường Cảnh Hạo bao năm nay, hắn cực kỳ quan tâm hai đệ đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra này, huynh trưởng như cha.

Thế mà một ngày trước lễ cưới phụ thân tốt của hắn vẫn không rõ tung tích, thật khiến người ta cạn lời.

Lỡ ngày nào cả nhà bị chém đầu cũng chẳng có gì lạ.

Dù sao đều là đầu chứa bột nhão, y như lũ ngốc vậy.

"Tiểu nhân...... Tiểu nhân không biết ạ."

Người hầu run cầm cập, bủn rủn quỳ phịch xuống làm Hoa Hiểu Tư nghẹn họng.

Hỏi đến thì nói không biết, còn ra thể thống gì nữa.


Nhất thời cả phòng lặng ngắt như tờ, bỗng nhiên một đứa bé xinh xắn ôm đầy bánh ngọt lăn từ phòng ăn ra đại sảnh rồi nằm úp sấp.

Người hầu khiếp đảm, chỉ sợ chọc giận thế tử.

"...... Cửu thiếu gia!"

Hoa Hiểu Tư nhíu mày, đứa bé này nhìn chỉ khoảng sáu bảy tuổi, lão cha hắn thế mà còn sinh được đứa con đẹp như vậy, đúng là tuổi già mà chí chưa già.

Hắn nhất thời nổi hứng mở miệng.

"Ngươi tên gì?"

Đứa bé xinh xắn chớp mắt, đỏ mặt đứng dậy phủi bụi rồi nói lanh lảnh.

"Mạo phạm đại ca, tiểu đệ tên Hoa Trân ạ."

Trân trong trân châu á.
 
Chương 62: C62: Chương 62


Lạch cạch lạch cạch.

Đình đài lầu các ở sân sau Hầu phủ đan xen phức tạp, có thể nói là mỗi bước một cảnh, nhưng giờ không ai để ý mà chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch, từ xa trông thấy một quả bóng tròn vo lăn trên mặt đất, nhìn kỹ lại hóa ra là Cửu thiếu gia bé bỏng mặc áo lông thỏ màu trắng ôm một đống bánh chạy tới.

Y chạy làm sợi dây chuyền vừa đeo lên cổ lắc lư theo, phát ra tiếng lạch cạch to hơn.

Hoa Trân thở phì phò, ngực nhỏ phập phồng lên xuống, thở ra thật nhiều khí.

Y dừng lại trước một cánh cổng rồi xoạc chân bước qua cửa.

"Cửu thiếu gia, đây là viện tử của Hiểu Chu thiếu gia nên không được tự ý vào đâu ạ."


Người hầu đi theo sau không khỏi hồi hộp, đây chính là nơi ở của thiếu gia Hoa Hiểu Chu ngày mai sẽ thành thân, giờ bốn phía có tôi tớ canh gác, ngay cả người hầu trong phủ như bọn họ cũng không tiện vào.

"Bản thiếu gia muốn xem xem ai dám cản ta."

Hoa Trân hất cằm lên, làm bộ ra oai càng thêm đáng yêu.

Tuổi y còn nhỏ, ngoại hình xinh xắn, rất được lão thái quân yêu thích nên tất nhiên chẳng ai muốn làm khó.

Huống chi bọn họ được phái tới canh gác chỗ này vì sợ Hiểu Chu thiếu gia không chịu gả cho Kính Vương tiếng xấu lan xa kia, nhất thời xảy ra chuyện lớn. Còn tiểu thiếu gia Hoa Trân chỉ là một đứa bé nên không thể trộm người đi, hoàn toàn không gây ra rắc rối gì cả.

Hoa Trân không hiểu mà tự cho mình có bản lĩnh lớn, ưỡn bụng nhảy vào.


Y vào sảnh trước, người trong phòng đang bận kiểm kê của hồi môn nên chẳng ai để ý, y ôm chặt bánh ngọt chui vào buồng trong.

Hoa Trân nhón chân lên gõ gõ cánh cửa đóng kín, chưa đầy mấy giây sau đã nghe thấy giọng nói lười biếng như không có xương vọng ra.

"Vào đi ~"

Hoa Trân mím môi, rón rén đẩy cửa ra một khe nhỏ rồi lách vào.

Y cố không gây ra tiếng động nhưng vẫn nhịn không được nhảy cẫng lên.

"Thần tiên ca ca, đệ mang bánh ngọt đến nè!"

"Ôi, nhóc đáng yêu của ta, cuối cùng đệ cũng tới rồi." Người trên giường lười biếng đứng dậy, gương mặt kia quả thực rất đẹp, dù thân hình gầy nhom cũng không giấu được vẻ đẹp của y, y cầm bánh ăn rồi xoa đầu nhóc đáng yêu mấy cái làm Hoa Trân cười khúc khích, sau đó trêu chọc "đệ mà không đến chắc ta phi thăng vì đói mất thôi."

Y còn phải lấy chồng nữa, đâu thể ngất xỉu được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top