Hoàng Hậu Nhát Gan

Dịch 

Chương 85: C85: Chương 85


Đâu ai ngờ kiếp trước họ là hai trái khổ qua như vậy.

Tống Bảo muốn ôm Đường Cảnh Hạo, cũng muốn nói hết sự thật về mình trước kia.

Nhưng y là khán giả nên chỉ có thể trơ mắt nhìn diễn biến mọi chuyện, nhìn mình tuyệt vọng rời cung rồi tha hương đi xa.

Cuối cùng ngự thư phòng chỉ còn lại mình Đường Cảnh Hạo.

Khung cảnh uy nghiêm hoành tráng trong ký ức của y chợt trở nên tiêu điều.

Tống Bảo không sao khóc được, y biết rõ những chuyện sắp xảy đến với mình, giờ chỉ muốn ở cạnh Đường Cảnh Hạo, ở cạnh Hạo ca ca của y mà thôi.

Dù nhìn không thấy sờ không được nhưng y vẫn ngốc nghếch ở cạnh Đường Cảnh Hạo, chỗ nào cũng không muốn đi.

Sao kiếp trước y lại không ở bên hắn chứ, hai người họ đúng là ngốc nhất trên đời.

"Bệ hạ, tên tiện nô Tống gia kia đi Tây Xuyến rồi, chi bằng giải quyết dứt khoát, sai người xử lý sạch sẽ đi ạ."


Lại là kẻ "xuyên qua" kia, kẻ luôn muốn hấp thu vận may của hắn, xúi giục hắn diệt cỏ tận gốc.

Nghe những lời ác độc của đối phương, Tống Bảo chẳng có chút cảm xúc nào, y không muốn dính vào mớ bòng bong này nữa mà chỉ muốn Đường Cảnh Hạo nhẹ nhõm hơn.

Nhưng nam nhân này làm sao nhẹ nhõm được chứ?

Nhìn thái dương hắn nổi lên gân xanh, Tống Bảo biết hắn lại đang thống khổ giãy giụa.

Bị khống chế chính là số phận của Hoàng đế, tiên hoàng bị khống chế từ một minh quân biến thành hôn quân, Đường Cảnh Hạo cũng bị khống chế, phải ra tay giết người mình yêu.

Tống Bảo nhát gan sợ chết sợ đau, nhưng y vẫn muốn nói với Hạo ca ca.

Dù ngươi nói gì hay quyết định ra sao thì Bảo Bảo cũng sẽ không trách ngươi.

Quả nhiên Đường Cảnh Hạo lên tiếng, đôi mắt tối tăm tràn ngập tơ máu.

Hắn nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.


"Mưu đồ làm hại hoàng tự, lăng trì xử tử."

Câu này vừa thốt ra thì trời đất rung chuyển.

Tống Bảo nhìn vẻ mặt rạn nứt của Tiểu Dịch rồi lại nhìn Đường Cảnh Hạo phun máu lấm tấm như hoa mai, cả thế giới đều bị đóng băng.

【 Cảnh báo, nhân vật quan trọng đột phá ngưỡng cảm xúc, giá trị sinh mệnh chuyển thành năng lượng đảo ngược thời gian và không gian, sắp sửa bắt đầu.】

【 Cảnh báo, nhân vật quan trọng đột phá ngưỡng cảm xúc, giá trị sinh mệnh chuyển thành năng lượng đảo ngược thời gian và không gian, sắp sửa bắt đầu.】

【 Cảnh báo, nhân vật quan trọng đột phá ngưỡng cảm xúc, giá trị sinh mệnh chuyển thành năng lượng đảo ngược thời gian và không gian, sắp sửa bắt đầu.】

"Thì ra là thế, thì ra là thế!"

Tống Bảo phá lên cười trước cảnh tượng vặn vẹo.

Thì ra y sống lại không phải tình cờ, cũng không phải ý trời.

Mà là có người đem mạng mình ra đổi.

Đổi lấy sự sống.
 
Chương 86: C86: Chương 86


Kính Vương đại hôn, trên trời rơi xuống tuyết lớn.

Trận tuyết này hết sức đột ngột, chỉ trong khoảnh khắc đã trút xuống ồ ạt, vùi lấp mọi thứ dơ bẩn xấu xí trên đời.

"Bảo!" Đường Cảnh Hạo đi ra ngoài tìm, trông thấy bé ngốc nhà mình đứng lặng ở sân sau hứng tuyết, "Ngươi làm gì vậy? Sao nãy giờ không về phòng, đừng để mình bị lạnh chứ."

"Hạo...... Hạo ca ca!"

Lúc này Tống Bảo mới hoàn hồn, y vừa đột ngột trở về, tên càn rỡ y gặp trước đó đã tan biến như hoa tuyết, chỉ còn văng vẳng những lời chửi bới tức tối. Trong lòng y cực kỳ hỗn loạn, chẳng có lòng dạ nào nghĩ đến chuyện kỳ quái kia nữa mà chỉ muốn gặp tướng công nhà mình.

Giờ y đã thật sự gặp được, việc đầu tiên là nhào tới ôm Đường Cảnh Hạo không chịu buông tay, khóc không thành tiếng, "Sao ngươi lại ngốc thế chứ, Hạo ca ca."

Hắn làm đủ chuyện vì mình nhưng một câu không nói, một chữ cũng không nói, nếu không sống lại chẳng lẽ cứ để y hiểu lầm cả đời hay sao?

"Khóc cái gì."

Đường Cảnh Hạo lại cười, cùng với nước mắt của Tống Bảo, những ký ức bị chôn vùi kia như cũng được gột rửa. Hắn nhẹ nhõm thở phào một hơi, tựa như cảm khái vô tận, lại giống như khổ tận cam lai.

Hắn mở miệng, tuy có ngàn vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thì thầm một câu.


"Hạo ca ca của ngươi ở đây."

Vẫn luôn kề bên, chưa từng rời xa.

——————

"Đại ca, đại tẩu."

Tống Bảo vừa trìu mến nắm tay tướng công trở lại thì Kính Vương điện hạ mặc áo cưới đỏ rực cuối cùng cũng có thời gian rảnh đến chào.

Tống Bảo bùi ngùi mãi thôi, Kính Vương kiếp trước phòng không chiếc bóng giờ cũng làm tân lang rồi.

"Sao còn xụ mặt thế hả Tiểu Văn tử." Vĩnh Vương Đường Cảnh Võ ngồi cùng bàn bị làm ngơ nên ghen tị mở miệng trước, "Ca ca tẩu tẩu có ta chăm sóc rồi, ngươi cứ đi làm việc chính của mình đi, ha ha ha ha."

Ngay cả ánh mắt Đường Cảnh Văn cũng không thèm cho hắn nhưng vẻ mặt đã hơi dịu đi.

"Dù thế nào thành thân cũng là duyên phận hiếm có." Tống Bảo mỉm cười giảng hòa, "Văn đệ, chúc đệ tân hôn thuận lợi."


Y nhìn Vĩnh Vương Đường Cảnh Võ cầm điểm tâm trêu chọc Khoai Môn nhỏ đứng sau rồi bảo đứa bé ăn lót dạ.

Sau đó lại nhìn Hoa Hiểu Tư và Dư Dục dỗ Tiểu Cửu công tử Hoa phủ ăn cánh gà, chỉ thấy ấm áp tràn đầy.

Tống Bảo uống cạn chén rượu nhạt, không để ý lễ tiết mà nép vào ngực phu quân, y không tin kiếp trước kiếp này gì cả.

Y chỉ tin hiện tại, giờ phút này chính là vĩnh hằng.

"Vui thế cơ à?"

Nghe Đường Cảnh Hạo hỏi, Tống Bảo khẽ gật đầu, quả thực y đang rất vui vẻ.

"Hạo ca ca còn nhớ nguyện vọng của ta không? Ta muốn bày tỏ nguyện vọng thứ ba."

"Tất nhiên là nhớ rồi."

Đường Cảnh Hạo ôm trọn cả người y, xoa xoa ngón tay rồi tựa đầu vào trán y, trong mắt tràn ngập yêu thương.

"Nguyện vọng thứ ba là —— Ta muốn cùng ngươi sớm sớm chiều chiều, làm quyến lữ đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, đời đời kiếp kiếp."

Mọi người thường nói tình yêu khó dài lâu mà không nghĩ đến hiện tại.

Kiếp trước kiếp này, chưa từng thay lòng.

[HOÀN]
 
Chương 46: C46: Chương 46


Chuyện ngã ngựa Tống Bảo lo lắng bấy lâu nay cuối cùng cũng qua, sau khi về cung y càng thêm cẩn thận, mỗi ngày đều bắt mạch, sợ bất cẩn một chút sẽ làm bé con bị thương.

Bé con cũng ngày càng lanh lợi, thỉnh thoảng còn cảm nhận được tay chân nhỏ xíu.

Tống Bảo vừa thấy thú vị vừa thấy xót xa.

Kiếp trước y chưa bao giờ cảm nhận được em bé trong bụng lanh lợi như vậy, e là bị va đập không ít lần, quả thực vô cùng khác biệt.

Hơn nữa không chỉ bé con mà Đường Cảnh Hạo cũng rất kỳ quái.

Chẳng phải vị Hoàng đế này mù cưới câm gả với y nên hoàn toàn không thích y sao, thế mà giờ cứ bám chặt lấy y, ngay cả lúc làm việc cũng phải kéo y ngồi cạnh.


Y chỉ ngủ quên không ăn sáng một lần thôi mà, cũng đâu làm mình đói chết, sao cứ nghĩ y là đồ ngốc, còn phải trông chừng nữa vậy.

Tống Bảo lẩm bẩm chọc chọc khay trái cây, y hết sức bất mãn, bị người ta nhìn suốt ngày cực kỳ mất tự nhiên, vốn dĩ y định ăn xong sẽ lén đến ngự hoa viên hái quả, ngay cả thang dây cũng đã chuẩn bị sẵn, đến phút chót lại đi không được.

Hừ!

——————

"Bảo, Cảnh Văn Cảnh Võ gửi thư tới, ngươi đọc giùm ta đi."

"Thần tuân chỉ." Giờ cách xưng hô cũng thân mật lạ thường, quả nhiên vị Hoàng đế này chẳng có giới hạn gì với y cả, Tống Bảo vừa nghĩ thầm vừa lau tay dính nước trái cây vào tấm vải gấm, chậm rãi đứng dậy nhận việc để hoạt động.


"Hoàng huynh mạnh khỏe, thần đệ đã tới đất phong, bình an vô sự, mẫu hậu và hoàng huynh đừng lo, hoàng tẩu và Lân nhi huệ an......" Kính Vương viết thư ngắn gọn không có gì đặc biệt, Tống Bảo đang nghĩ vậy thì thấy đoạn tiếp theo, "Chung tư vũ, sân sân hề. Nghi nhĩ tử tôn, chấn chấn hề. Chung tư vũ, hoăng hoăng hề. Nghi nhĩ tử tôn, thằng thằng hề. Chung tư vũ, ấp ấp hề. Nghi nhĩ tử tôn, chập chập hề." (*)

Cũng không cần chúc phúc rườm rà vậy đâu, Tống Bảo bật cười rồi nhanh chóng đọc lá thư còn lại.

"Đến nơi rồi đại ca! Nhặt được một bé con rất ngoan, sống tốt lắm khỏi cần lo, chăm sóc tốt cho mình và tẩu tử tiểu chất nhé! Nói nương đừng giới thiệu đối tượng nữa, phiền phức! Ca sinh được bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu đi, đa tạ!"

A, khá khen cho một đôi Ngọa Long Phượng Sồ.

Hoàng đế phu quân của y khá tốt, Tống Bảo thật có phúc.

- -------------------------

(*) Bài thơ "Chung Tư" trong Kinh Thi, chúc cho con đàn cháu đống, dòng dõi kéo dài không dứt.
 
Chương 47: C47: Chương 47


"Con nói xem ai gia nên chuẩn bị áo tiểu Thái tử hay áo tiểu công chúa đây?"

"Nhi thần thấy cái nào cũng được hết ạ."

Tống Bảo chống đầu ngủ gà ngủ gật, hôm nay Đường Cảnh Hạo xuất cung làm việc nên gửi y ở chỗ Thái hậu, cả ngày y bị kéo đi xem đồ em bé, quả thực buồn ngủ muốn chết, thà ở cạnh Đường Cảnh Hạo, hắn xem tấu chương y xem sách tranh còn hơn.

"Sao lại thế được? Sắp làm cha rồi mà tính tình còn trẻ con như thế, con đó...... vẫn ham chơi như hồi nhỏ vậy."

"Sao mẫu hậu biết hồi nhỏ nhi thần ham chơi ạ?" Tống Bảo thuận miệng nói tiếp, cơn buồn ngủ vẫn đang gặm nhấm y, "Hồi nhỏ thần đâu biết mẫu hậu, hồi nhỏ thần vẫn luôn......"

Vẫn luôn thế nào?

Tống Bảo đột nhiên khựng lại, trước kia y chưa từng nghĩ tới chuyện hồi bé nên tất nhiên cũng không quan tâm quá khứ thế nào, nhưng hôm nay nhắc đến, y chợt phát hiện mình hoàn toàn không có ký ức gì về thuở nhỏ.

Y chỉ nhớ mang máng lúc hai ba tuổi cha mẹ cầm kẹo dụ y ra ngoài chơi, sau đó cũng chỉ nhớ năm chín tuổi không hiểu sao mình khóc đến chết đi sống lại.


Hình như y còn ôm ai đó không chịu buông tay, cơ mà ôm ai mới được chứ?

Tống Bảo đưa tay gõ đầu, thảo nào dân gian hay nói mang thai một lần lú ba năm, y còn chưa sinh mà đã lú lẫn đến mức chẳng nhớ được gì.

"Tự dưng gõ đầu làm gì?" Thái hậu nương nương xụ mặt nắm tay Tống Bảo xoa xoa, "Người có thai kỵ nhất là buồn bực, nếu con không vui thì cứ gọi Cảnh Hạo tới mắng, có đạp mấy cái cũng chẳng sao."

Tống Bảo nghe Thái hậu nói vậy thì hoảng hồn.

"Hắn là Hoàng đế mà!"

Chắc đây không phải chiêu hãm hại mới đấy chứ, y đạp Đường Cảnh Hạo một cái, sau đó Đường Cảnh Hạo đá y vào thiên lao nhanh như chớp rồi chụp mũ giết vua cho y, cả nhà họ Tống bị tru di cửu tộc, mở tiệc lớn dưới lòng đất.

"Hắn do ai gia mang thai mười tháng sinh ra, ai gia còn không hiểu lòng Hoàng đế hay sao?" Thái hậu thở dài, "Năm đó tuyển phi hoàng nhi gặp nhiều quý tử quý nữ như vậy mà chẳng nhìn trúng ai, giống hệt hai đệ đệ của hắn vậy......"

——————


"Cảnh Hạo, danh sách ca nhi cô nương đủ tuổi trong triều đều bị con ném sang một bên, rốt cuộc con muốn tìm người thế nào? Chẳng lẽ muốn giống Hỗn Thế Ma Vương trong nhà Tống thừa tướng, ném người ra cửa mới vừa lòng sao?"

"Nhà Tống thừa tướng có Hỗn Thế Ma Vương sao ạ?" Thái tử điện hạ mười chín tuổi cau mày, "Sao con nhớ là......"

"Tống Bảo nhà hắn quậy tung kinh thành làm mấy nhà vương tôn đều bị mất mặt, chỉ có con là không để ý thôi."

"Y tên Tống Bảo đúng không ạ?"

——————

"Ai gia cứ tưởng Cảnh Hạo nhất thời nổi hứng, nghe tiếng tăm của con thì đi một chuyến, lúc về lập tức lên danh sách lễ vật cầu hôn, còn không phải......"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Bảo ửng đỏ, vội vã nuốt nước miếng: "Còn không phải gì ạ?"

Thái hậu trừng bé ngốc một cái rồi hừ lạnh nói.

"Thích con chứ gì nữa."

Chứ không lẽ vì hắn là tên ngốc sao, buồn cười.
 
Chương 48: C48: Chương 48


"Thích con chứ gì nữa."

Nghe Thái hậu nói vậy, cả người Tống Bảo đều choáng váng, y vốn đã không thông minh nhưng vẫn hoài nghi rốt cuộc mình có thể nghe hiểu tiếng người hay không.

Trời đất ơi!

Đường Cảnh Hạo thế mà! Có lẽ! Tám phần!

Là thích y sao?

Y cứ tưởng Đường Cảnh Hạo cưới mình chỉ vì mình có một người cha giỏi, kết quả giờ lại nói với y trong lòng Đường Cảnh Hạo có y.

Chuyện này thật quá hoang đường rồi.

Làm sao có thể? Hoàng đế bệ hạ mắt cao hơn đầu này sao lại thích y được chứ.


Tống Bảo bị câu này làm đầu ong ong, đến khi Đường Cảnh Hạo ghé cung Thái hậu đón y vẫn chưa hoàn hồn lại.

"Sao lại mất hồn mất vía thế kia......" Đường Cảnh Hạo nắm chặt tay Tống Bảo dưới áo bào rộng, thấy tay y ấm mới yên tâm, "Không khỏe hay là sao?"

Tống Bảo ngước nhìn Đường Cảnh Hạo, thấy được vẻ quan tâm lộ rõ trong mắt đối phương, quay đầu thấy Thái hậu nhíu mày nhìn mình, y buồn bã lắc đầu.

"Thần không sao, thần chỉ là......"

Đường Cảnh Hạo cũng thắc mắc: "Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là thần không nói được trước mặt mẫu hậu thôi ạ." Tống Bảo gãi má, nghiêm túc nói, "Chờ về tẩm cung rồi nói sau."

Hai người cáo từ Thái hậu rồi sóng vai trở về.

Mọi ngày luôn ngồi kiệu nhưng Tống Bảo sắp sinh nên thái y dặn phải thường xuyên đi bộ, Tống Bảo đi thì tất nhiên Đường Cảnh Hạo cũng đi theo, dù sao chủ tử trong cung cũng chỉ có hai người họ và Thái hậu, khỏi cần để ý ánh mắt người khác.


Tống Bảo vốn đã đi chậm, trong lòng có tâm sự nên càng lề mề hơn, cũng may có Đường Cảnh Hạo dắt nên không đến mức va vào tường.

"Trong cung hoa đào nở, vạn vật đang vào xuân, khi nào bé con ra đời chúng ta sẽ được ngắm cảnh đẹp...... Bảo?" Đường Cảnh Hạo quay đầu sang, trông thấy Tống Bảo thất thần nhìn chằm chằm mũi chân mình, "Đi đứng cẩn thận một chút."

"Bệ hạ, lẽ ra thần nên hỏi riêng chuyện này nhưng bây giờ thật sự nhịn không nổi." Tống Bảo ngẩng đầu lên, bộ dạng thấy chết không sờn, "Mẫu hậu nói trước kia ngài cưới thần vì trong lòng có thần, có thật không ạ?"

Đường Cảnh Hạo không trả lời, trong lòng Tống Bảo lại hoang mang, xấu hổ chụm chân vào nhau rồi cười khan nói: "Ha ha, thần chỉ đùa với bệ hạ cho đỡ buồn thôi...... Bệ hạ khoan dung đừng chấp nhặt với thần nhé."

Tống Bảo cúi đầu thầm mắng mình ngốc, biết rõ Đường Cảnh Hạo không thích mình mà còn ở đây tự chuốc nhục làm gì, y càng nghĩ càng tủi thân, nghĩ một hồi lại rơi lệ.

"Còn khóc nữa à?"

Đường Cảnh Hạo đưa tay nâng đầu chó con ủ rũ tội nghiệp của Hoàng hậu nhà mình lên, cực kỳ không hợp quy củ hôn khóe mắt đỏ hoe của Tống Bảo một cái, gỡ cánh hoa đào rơi trên tóc mỹ nhân rồi thân mật nói.

"Mộc qua người tặng ném sang, quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người. Phải đâu báo đáp ai ơi, để mà giao hảo đời đời cùng nhau."

Hoàng đế Đường Cảnh Hạo này quả là tuấn tú, Tống Bảo nhìn hắn chỉ thấy tim đập thình thịch, lập tức hỏi ngay.

"Mộc qua ăn ngon không ạ?"

Không phải Tống Bảo thèm đâu, tại bé con thèm chứ bộ.
 
Chương 49: C49: Chương 49


Chẳng biết mộc qua ăn có ngon không nhưng người trong ngực chắc chắn là đồ ngốc.

Đường Cảnh Hạo đưa tay chà xát loạn xạ, bé ngốc này chỉ có mỗi khuôn mặt dễ lừa người, ngốc như vậy cũng chỉ có hắn đủ kiên nhẫn dỗ dành thôi.

"Ui da bệ hạ!" Tống Bảo dậm chân liên tục, đang ở trước mặt mọi người mà hạ thấp mặt mũi Hoàng hậu một nước của y như vậy, Hoàng đế đúng là hiểm ác mà, "Mặt thần bị xoa đỏ hết rồi nè......"

"Ngươi còn biết đau à?" Đường Cảnh Hạo buông tay rồi cáu kỉnh dắt Hoàng hậu đi, "Ta còn tưởng ngươi là cọc gỗ không có cảm giác gì chứ."

"Í!" Tống Bảo híp mắt, "Bệ hạ cũng biết nói mấy câu hờn dỗi này sao? Chỉ có tiểu nương tử trong thoại bản mới nói vậy thôi."

Tống Bảo vỗ vỗ khuôn mặt bị xoa nóng hổi của mình.

Đường Cảnh Hạo này đúng là kỳ quái mà, đọc Kinh Thi sến súa cho y nghe, còn trêu chọc y nữa, y cũng không muốn suy nghĩ ý nghĩa sâu xa trong đó, chỉ cần làm Hoàng hậu bù nhìn ngốc nghếch là được rồi, tuyệt đối không được mắc mưu Hoàng đế, nếu mình thật lòng với Đường Cảnh Hạo, lỡ sau này hắn lại bỏ rơi mình thì chẳng phải càng đau khổ hơn kiếp trước nữa sao.


Ít nhất kiếp trước y cũng chỉ khóc thầm mấy lần chứ không để tâm lắm, y chỉ muốn sớm rời xa Hoàng đế phu quân đáng ghét này, sớm thoát khỏi cung điện hà khắc ngột ngạt này, ngay cả cốt nhục trong bụng cũng không cần, là một người mạnh mẽ.

Ông trời chỉ cho y một cơ hội duy nhất, y càng không nên lưu luyến những tình cảm này, chỉ muốn ăn ngon uống sướng, mang thai khỏe mạnh là đủ rồi, còn lại đều là chuyện nhỏ.

Nếu Đường Cảnh Hạo thích y thì tốt, nếu Đường Cảnh Hạo chán ghét vứt bỏ y thì y sống tạm qua ngày cũng được, sẽ không liên lụy đến ai.

Trong lòng Tống Bảo ngổn ngang trăm mối mà Đường Cảnh Hạo không hề hay biết, còn đang trêu y: "Nếu ta là tiểu nương tử thì Hoàng hậu là ai, thư sinh bội tình bạc nghĩa à?"

"Ta đâu phải thư sinh!" Tống Bảo bỗng nhiên hất tay Hoàng đế ra, hai mắt đỏ hoe, "Ta cũng chưa bao giờ bội tình bạc nghĩa cả!"

——————


"Hoàng hậu ngang bướng, thực sự hết chịu nổi rồi."

"Phẩm hạnh kém cỏi thế kia sao có thể làm Hoàng hậu một nước được."

"Thượng bất chính hạ tắc loạn, một người cha như ngươi thì dạy dỗ Thái tử kiểu gì?"

"Không hiểu sao Tống gia lại sinh ra nghiệp chướng này nữa, sống yên lành không muốn mà cứ thích làm mấy chuyện ngu xuẩn đáng chém ngàn đao, tự hại mình thì thôi đi, còn liên luỵ cả nhà họ Tống cùng chịu khổ, đúng là thứ lòng lang dạ sói mà!"

——————

Đủ lời mắng chửi kiếp trước như ngọn lửa hừng hực dưới địa ngục A Tỳ thiêu đốt tâm trí Tống Bảo.

Mặt y tái nhợt, toàn thân run rẩy.

Y vốn đâu phải người xấu, sao trên đời không ai chịu tin y chứ.

Y thật sự không thể nào hiểu được.
 
Chương 50: C50: Chương 50


Đầu óc Tống Bảo mụ mẫm, những chuyện trước kia không hiểu hiện ra trong đầu, nhưng không phải kiếp trước y chết thảm mà là ký ức tuổi thơ y không hề có ấn tượng gì.

Nghe cha mẹ kể hồi bé y rất thích khoe mẽ, quả nhiên y thấy mình bé xíu như hạt đậu mà cứ quấn lấy một tiểu ca ca tuấn tú, y đang thắc mắc đối phương họ gì tên gì thì nghe mình gọi lanh lảnh.

"Thái tử ca ca muốn ăn mứt quả không ạ?"

Y đưa mắt nhìn tay phải đang giơ cao, mứt quả đỏ mọng bị y gặm ướt nhẹp, nhìn rất bẩn nhưng Thái tử ca ca không chê mà cắn một quả, còn khen y biết lễ nghĩa.

Y luôn đi theo đối phương như chó con, một bước cũng không rời, vẫy đuôi chơi xấu.

"Thái tử ca ca, bụng Bảo Bảo kêu như chim sẻ vậy, chắc là đói rồi á."

Y vừa nói xong thì có rất nhiều sơn hào hải vị cho y lựa chọn, ăn đến khi bụng căng tròn như quả bóng.

Tống Bảo lờ mờ đoán ra đối phương là ai nhưng không sao tin được, một khắc sau, cái miệng nhỏ líu lo không ngừng của y đã nói ra tất cả.


"Thái tử ca ca, nếu đệ gọi ca là Hạo ca ca thì ca có giận Bảo Bảo không?"

Người dỗ dành y là Hạo ca ca, người xót y là Hạo ca ca, trong lòng y cũng chỉ có mỗi mình Hạo ca ca.

Đường Cảnh Hạo cưng chiều y hơn cả cha mẹ, y nhăn nhó mách tội: "Hạo ca ca, ma ma nói đệ không tuân thủ quy củ trước mặt ca nên đòi phạt đệ, đệ sợ bị đánh lắm, mông nở hoa luôn đó."

Đường Cảnh Hạo bế y lên cao, nói Bảo Bảo đừng sợ, không ai đánh được y đâu.

Về sau lớn hơn một chút, y theo Đường Cảnh Hạo đọc sách biết chữ, nằm bò ra bàn lẩm bẩm: "Phu tử nói con mình lấy vợ rồi, ai cũng phải cưới vợ hết, vậy sau này Bảo Bảo cưới Hạo ca ca được không?"

Đường Cảnh Hạo đã trả lời y thế nào nhỉ?

"Bảo, ngươi đừng làm ta sợ mà."


Hừ, sao lại nói lời này chứ, thật chẳng văn vẻ gì cả. Tống Bảo ghét bỏ nhíu mày, một khắc sau lập tức trợn to mắt.

Má ơi, sao bụng đau thế này?

Như sắp nứt ra vậy!

"Nương nương tỉnh rồi! Nương nương! Mau dùng sức đi nương nương!"

Dùng sức? Sao phải dùng sức?

Tống Bảo còn đang thắc mắc thì thấy Đường Cảnh Hạo bên cạnh run tay lau mồ hôi cho mình.

"Bảo, ngươi ngoan ngoãn nghe lời bà đỡ đi, ta ở đây với ngươi, đừng sợ nữa nhé?"

À, thì ra không phải cầu hôn bị từ chối mà là mình sắp sinh.

Tống Bảo cứng đờ.
 
Chương 51: C51: Chương 51


Tống Bảo vẫn còn nhớ rõ kiếp trước sinh con đáng sợ cỡ nào.

Khác với kiếp này, mới đầu Tống Bảo cũng không biết mình có thai, mãi đến khi ngã ngựa bị thương, toàn thân chảy máu ròng ròng mới được thái y khám ra bé con.

Tiếc là lúc đó biết cũng đã muộn, y bị thương nặng nên về cung nằm một tháng cũng vẫn sinh non, mới bảy tháng đã muốn sinh, sức khỏe y chưa hồi phục mà ngôi thai còn ngược, hành hạ y ba ngày hai đêm mới trở về từ cõi chết.

Sau trận núi lở, người có thể sử dụng trong triều mười không còn một, Đường Cảnh Hạo bận lo chuyện triều chính không cách nào thoát thân, làm việc cật lực cả ngày lẫn đêm, không có thời gian nghỉ ngơi nên tất nhiên cũng không thể quan tâm y và con.

Tống Bảo kiệt quệ nằm một mình trong tẩm cung hôi hám bẩn thỉu, chẳng biết qua mấy canh giờ mới nghe bà đỡ la lên.

Y chưa kịp thở phào thì đã cảm thấy có gì đó không ổn, hóa ra đứa bé mới sinh không có tiếng khóc, bản thân y là một phế nhân, đứa con y khổ cực sinh ra cũng thoi thóp.

Tống Bảo nhất thời đau buồn, nước mắt đắng chát không kìm được rơi xuống, nhưng một khắc sau khóe mắt đã bị đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi.

"Bảo......" Giọng Đường Cảnh Hạo kéo y về từ kiếp trước, "Phu quân ở đây với ngươi, phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không."

Đường Cảnh Hạo dỗ dành vừa trìu mến vừa dịu dàng, tựa như lông vũ nhưng lại nặng vô cùng.

Đầu óc Tống Bảo mụ mị, đau đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra, chưa kịp trả lời thì nghe bà đỡ xen vào.


"Bệ hạ, sinh con là chỗ dơ bẩn, có hại cho long thể, xin ngài ra ngoài đi ạ......"

Đây là sự thật, trong lòng Tống Bảo chua xót nhưng cũng không nói nên lời giữ Đường Cảnh Hạo ở lại.

Sinh con vốn không sạch sẽ, ngay cả Tống Bảo cũng ghét mùi hôi này, huống chi thân thể Đường Cảnh Hạo vô cùng quý giá, tất nhiên là không thể ở chỗ này.

Kết quả bà đỡ còn chưa nói hết đã bị Đường Cảnh Hạo cắt ngang.

"Làm việc của ngươi đi, trẫm sẽ tự quyết định."

Dường như màn sương dày đặc bao phủ giấc mộng xưa cuối cùng cũng bị xua tan, Tống Bảo nắm tay Đường Cảnh Hạo, vừa nhớ nhung vừa tủi thân.

"Hạo...... ca ca?"

"Ta đây." Đường Cảnh Hạo vừa cầm khăn mềm lau mồ hôi trên trán Tống Bảo vừa thì thầm trấn an, "Hạo ca ca ở đây."

Tống Bảo túm mền gấm, theo bản năng hít sâu một hơi rồi thở ra.


"Ta...... đau bụng quá."

Đường Cảnh Hạo hôn mu bàn tay Tống Bảo một cái, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, không muốn mang thêm gánh nặng cho y nữa, hắn chưa bao giờ biết an ủi ai, lần này lại vắt óc tìm cách dỗ người vui vẻ.

"Chẳng qua bé con nóng lòng muốn ra gặp chúng ta thôi, ngươi đừng sợ, Hạo ca ca tuyệt đối sẽ không bỏ ngươi lại một mình đâu."

"Bé con?"

Cuối cùng Tống Bảo cũng kịp phản ứng, đúng rồi đúng rồi, kiếp này bé con ngoan ngoãn đợi cho đủ tháng, Đường Cảnh Hạo cũng quan tâm y chứ không hề vô tình.

Sau khi nghĩ thông suốt, Tống Bảo cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm và có thêm sức mạnh, vì từng sinh một lần nên biết rõ phải làm thế nào, y trấn tĩnh lại rồi tập trung dùng sức.

Đường Cảnh Hạo thấy Tống Bảo nhắm mắt lại thì trong lòng càng thêm lo lắng, sinh con vốn rất khổ cực, thân thể Tống Bảo lại yếu đuối không chịu nổi mệt nhọc, chẳng biết làm sao mới bình an sinh con nữa.

Đường Cảnh Hạo sắp thở dài thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc oe oe.

"Sinh rồi! Nương nương sinh rồi!"

Dễ như đi đại tiện vậy, hết sức ly kỳ.

Không hổ là bé nhát gan của chúng ta.

Còn biết bồng con nữa!
 
Chương 52: C52: Chương 52


Theo thiết lập trong truyện "Bảo Bảo được bệ hạ lạnh lùng yêu nhất", Hoàng hậu Tống Bảo này vốn là mệnh đông con nhiều phúc, sinh con đối với y dễ như ăn cơm uống nước, nếu kiếp trước không bị kẻ khác bỏ thuốc làm yếu người, còn bị ngã động thai thì tuyệt đối sẽ không thê thảm như vậy.

Chẳng hạn như bây giờ Tống Bảo vẫn còn sức chống tay muốn ngồi dậy xem.

"Ta sinh cái gì vậy."

"Đừng động lung tung!" Đường Cảnh Hạo nhìn chằm chằm Tống Bảo, thấy y nhúc nhích thì hoảng đến nỗi lưng toát mồ hôi lạnh, "Thái y chưa xử lý xong đâu, ngươi cứ ngoan ngoãn nằm nghỉ đi."

"Bé con đâu rồi?"

Tống Bảo chớp mắt, tràn đầy lo lắng, y mệt mỏi một trận, tóc mái ướt sũng mồ hôi dính bết vào má, đôi môi ngày thường đỏ thắm cũng tái nhợt, ngay cả giọng nói cũng không còn trong trẻo, Đường Cảnh Hạo thấy mà xót hết ruột gan.


Hắn liên tục nhúng khăn vào chậu đồng đựng nước nóng bên cạnh rồi vắt khô, lau mặt lau cổ cho Tống Bảo, Tống Bảo sạch bóng sốt ruột đưa tay đẩy hắn.

"Mặt ta sắp bị lau trầy rồi bệ hạ, đừng lau nữa......" Tống Bảo cầm cổ tay Đường Cảnh Hạo lắc lắc, "Bé con bé con! Bệ hạ cho thần xem bé con đi mà!"

Bà đỡ lau sạch bé con rồi bọc trong chăn đã chuẩn bị sẵn.

"Bệ hạ, nương nương, ngài xem tiểu Hoàng tử khỏe mạnh chưa này."

"Bệ hạ......" Tống Bảo hớn hở nhìn sang, vừa thấy đứa bé thì nụ cười trên môi tắt ngấm, mặt y nhăn nhúm, nhìn còn thống khổ hơn cả lúc nãy, giọng nói cũng run rẩy, "Đây là bé con ta sinh ra sao? Hay là bị ai trộm đi rồi thay con khỉ vào rồi."


Chỉ có Tống Bảo của chúng ta mới nghĩ được vậy thôi, trước mặt mọi người, trong hoàng cung canh gác nghiêm ngặt mà có kẻ dám trộm long tráo phượng ngay dưới mắt Hoàng đế, trộm mất con trưởng hay sao.

"Nương nương, tại tiểu Hoàng tử chưa nảy nở hết thôi." Bà đỡ vội nói, "Ngài nhìn kỹ lại xem, khuôn mặt này giống ngài và bệ hạ quá chừng, sau này lớn lên nhất định sẽ xuất chúng lắm đây.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
2. Tình Anh Duyên Em
3. Anh Cũng Có Ngày Này
4. Còn Lâu Mới Thích
=====================================

"Không cần xuất chúng......" Người cha mới nãy còn chê bé con cẩn thận cầm bàn tay nhỏ xíu hôn một cái, "Chỉ cần nó khỏe mạnh lớn lên là tốt rồi."

Lần này cây non bệnh nhẹ phải bình an lớn lên nhé.
 
Chương 53: C53: Chương 53


Thật ra kiếp trước Tống Bảo cũng từng ở cữ.

Nhưng kiếp trước sức khỏe bé con không tốt, y cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, sinh xong giống như chết một lần, chỉ còn nửa cái mạng, nằm liệt giường ba tháng liền mới tạm đứng dậy được, bản thân y còn khó đảm bảo nên càng không để ý tới cây non bệnh nhẹ, toàn ném cho nhũ mẫu, đừng nói chăm sóc mà ôm ấp dỗ dành cũng cực ít, trong lòng y bực bội oán hận mọi người, tinh thần tổn thương nặng nề, thường xuyên rơi lệ vô cớ, không sao tìm ra lối thoát.

Còn bây giờ thì khác, y sinh con thuận lợi, ngay trong ngày đã có thể xuống giường đi lại, tràn ngập tình thương với con, không chỉ để con nằm trong phòng mình mà còn học cách chăm sóc, hệt như một người cha bình thường.

Kiếp trước y sinh xong chỉ thấy kiệt sức, còn lần này lại vui tươi hớn hở, chẳng có chút buồn phiền nào.

Chỉ khổ cho vị phụ hoàng Đường Cảnh Hạo, ban ngày xử lý chính sự, về cung cũng không được yên tĩnh. Hắn phải trông nom Hoàng hậu ngốc nghếch không được bế con quá lâu, không được ăn vụng kem tươi, không được mặc áo mỏng ra cửa sổ hóng gió.

Tống Bảo chê hắn phiền, nằm trong chăn khuyên người.


"Bệ hạ bận rộn chính sự, hay là về chính điện nghỉ ngơi đi ạ."

"Ngươi sợ trẫm không được nghỉ ngơi hay sợ trẫm cản ngươi làm loạn?" Đường Cảnh Hạo chẳng chút lưu tình vạch trần tâm tư Hoàng hậu, "Đã nói bao nhiêu lần rồi, bế con lâu sẽ mỏi lưng, sức khỏe ngươi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đâu thể làm ẩu được."

Tống Bảo quay người đi, không thèm nói năng gì.

Đường Cảnh Hạo dở khóc dở cười, đành phải đặt bé con thơm mùi sữa vào nôi rồi ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt mái tóc dài mượt của Tống Bảo.

Hắn sợ triều phục cứng rắn làm trầy da mặt non nớt của bé con, mỗi ngày hạ triều xong việc đầu tiên là thay áo rồi đến thăm hai bảo bối lớn nhỏ.


"Bệ hạ......"

Tống Bảo vừa mở miệng đã bị bóp má, Đường Cảnh Hạo nói.

"Nếu vi phu mặc kệ thì Hoàng hậu sẽ cho gì đây?"

Nghe vậy Tống Bảo vô thức che ngực.

"Không được giành sữa với con nữa!"

Ngươi làm cha có biết xấu hổ không hả?

Phiền chết!
 
Chương 54: C54: Chương 54


Cuộc sống hiện giờ của Tống Bảo hết sức mỹ mãn.

Mỗi ngày trêu chọc bé con, ăn cơm thật ngon rồi dỗ dành tướng công, vừa lòng thỏa ý, bận tối mày tối mặt.

Nhưng có một chuyện khiến y hơi sầu não, cũng chẳng có gì to tát, chỉ là lượng sữa mỗi ngày của y thật sự quá dồi dào, bé con bú no căng mà chỉ tiêu thụ hơn phân nửa, hoàn toàn không giải quyết được gì.

Lạ thật.

Nhớ lại kiếp trước sinh xong, đừng nói cho bú mà ngay cả sữa non vắt mãi mới có một muỗng, quả thật không đủ làm ướt miệng bé con.

Người cha như y chẳng được tích sự gì, may mà phụ hoàng có quyền thế nên mời nhũ mẫu tới nuôi, nhờ vậy mới không làm bé con chết đói.

Nhưng giờ thì khác, giờ mỗi ngày y phải thay năm cái áo lót, lúc nào cũng ướt nhẹp thực sự rất khó chịu.


Đường Cảnh Hạo xót y nên định nói thái y kê thuốc ngưng sữa cho y sớm thoát khỏi bể khổ này.

Nhưng Tống Bảo không nỡ.

Có lẽ kiếp trước quá ám ảnh nên giờ y cảm thấy cho bé con bú sữa cha ruột vẫn tốt hơn.

Mặc dù nhũ mẫu cũng cho bú nhưng đối với Tống Bảo lại hoàn toàn khác biệt. Làm cha hai kiếp, giờ y xem bé con như tâm can quan trọng nhất, không nỡ giao cho ai mà phải tự mình nuôi mới yên tâm.

Lúc nào y cũng thấp thỏm, sợ bé con giẫm lên vết xe đổ kiếp trước, nuôi không tốt lại ngã bệnh, mới mấy tuổi mà gầy gò ốm yếu như cọng giá.

Kiếp trước Tống Bảo không phải người cha đủ tư cách, khó khăn lắm mới có cơ hội làm lại từ đầu, bất kể thế nào y cũng sẽ không bỏ qua.

Cho bú có mệt bao nhiêu cũng chẳng sao, Tống Bảo nhẹ nhàng đặt bé con bú no ngủ say vào nôi, trìu mến hôn bàn tay nhỏ xíu một cái, yêu thương vô bờ.

Cảm tạ ông trời, mặc dù không biết rốt cuộc cơ duyên gì khiến cho thời không quay lại nhưng Tống Bảo chỉ nhìn kết quả, cảm thấy có được ngày hôm nay là do ông trời phù hộ.

——————

"Ngươi thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

Đường Cảnh Hạo vừa xử lý xong chính sự thì vội vã trở về hậu cung, trông thấy một lớn một nhỏ ở cạnh nhau, đầu óc căng thẳng vì công việc của hắn lập tức dịu đi.

"Hạo ca ca......" Xung quanh không có người ngoài mà chỉ có mấy nội thị tâm phúc, Tống Bảo nũng nịu quả thực là đại nghịch bất đạo, "Ngươi nói nhỏ thôi, bé con bú xong ngủ rồi."


Nghe vậy sắc mặt Hoàng đế càng ấm áp hơn. Từ khi sinh con, trời xui đất khiến Tống Bảo nhớ lại thời thơ ấu, thế là y sửa cách xưng hô, quan hệ giữa họ cũng bước vào giai đoạn mới.

Tuy không nói ra nhưng dù chỉ một ánh mắt hay một cách xưng hô, hai người đều hiểu rõ tình nghĩa bên trong.

"No là tốt rồi." Đường Cảnh Hạo đỡ người ngồi xuống giường, sợ mang theo ô uế bên ngoài nên mỗi ngày làm xong việc hắn đều rửa tay thay đồ rồi mới vội vã trở về, giờ ôm ôn hương nhuyễn ngọc càng cẩn thận hơn, "Nó ngủ kệ nó, ta hỏi ngươi thấy thế nào mà?"

Mấy ngày trước Tống Bảo bị tắc sữa, luống cuống không kịp xử lý nên ngực sưng tấy, còn bị sốt nhẹ, Đường Cảnh Hạo hết sức lo lắng, mỗi ngày đều giúp y khai thông bôi thuốc.

"Bé con bú nhiều nhưng vẫn chưa đủ. Nó ăn no rồi nhưng ta vẫn có thể cho bé lớn bú được."

"Bé lớn" bị trêu chọc cũng không giận, cửu ngũ chí tôn ở hậu cung cũng chỉ là phu quân bình thường, hắn phải giúp tiêu thụ hàng tồn, xoa bóp khai thông, hỗ trợ bôi thuốc và dỗ nương tử cười nhiều một chút.

"Được rồi, được rồi......" Tống Bảo đỏ mặt ôm đầu Hoàng đế trước ngực, "Giờ một giọt cũng không còn đâu."

"Đừng nhúc nhích, còn phải bôi thuốc mỡ nữa."

Đường Cảnh Hạo lấy từ dưới gối ra chiếc hộp nhỏ chuyên dụng, cẩn thận bôi lên da thịt mềm mại đỏ ửng.


Hắn thấy mà đau lòng, nhịn không được hôn lên, hôn đến khi cả miệng toàn mùi thuốc.

"Vất vả rồi."

Tống Bảo mím môi rúc vào lòng bệ hạ.

"Hạo ca ca đừng nói mấy lời khách sáo này nữa."

Y ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, sinh con xong ca nhi trở nên đằm thắm hơn, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm quyến rũ.

"Hôn ta là được rồi...... Ưm."

Mùi thuốc trong miệng Đường Cảnh Hạo vẫn chưa tan hết, cũng may sau đắng là ngọt.
 
Chương 55: C55: Chương 55


Trẻ con hệt như cỏ dại, gặp gió là lớn.

Rõ ràng Tống Bảo cảm thấy hôm qua bé con vẫn còn nhỏ xíu, sao giờ đã có thể đi chập chững rồi.

"Ba...... Ba ba."

Bé con đã sắp đầy năm, cây non bệnh nhẹ của y giờ rất khỏe mạnh, một lần hắt hơi sổ mũi cũng chưa từng có, bụ bẫm kháu khỉnh, khỏe như cọp con, bế trĩu cả tay.

Bé con cầm chó bông trong tay, đôi chân nhỏ vừa ngắn vừa mập bước về phía cha mình.

"Ôi, tâm can muốn tặng chó con cho ba à."

Tống Bảo ngồi xổm xuống dang tay ra cười tít mắt, kiên nhẫn chờ bé cưng đi tới.

Bé con kiếp trước và bé con bây giờ có cùng một khuôn mặt, đều là cốt nhục y mang thai chín tháng khổ cực sinh ra, nhưng lúc đó bé con bị yếu từ trong thai, gần hai tuổi vẫn chưa biết đi, dù được mấy nhũ mẫu dìu cũng đi loạng choạng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng chẳng có chút thịt nào, cằm nhọn hoắt, thỉnh thoảng không nhịn được ho khan, thấy mà đau lòng.


Thật may, may mà bây giờ tất cả đều khác xưa.

"Ba ba......"

Giờ bé con đã có thể nói những chữ đơn giản, phụ hoàng là cha, phụ hậu là ba, Thái hậu tổ mẫu là bà nội......

Chẳng hiểu sao trong hoàng cung không ai thúc giục trưởng tử Trung Cung khắc kỷ phục lễ, học tập quy củ.

Dù là Tống Bảo hay Đường Cảnh Hạo, thậm chí Thái hậu cũng hiếm khi ra mặt, mọi người đều ăn ý không nhắc đến việc này.

Bé con của y mới một tuổi chứ mấy, nhất định phải học quy củ sao? Sau này lớn lên ắt sẽ có thái phó dạy bảo, giờ thoải mái một chút có sao đâu.

Hoàng đế Đường Cảnh Hạo năm nay đã ba mươi, vương tôn quý tộc trạc tuổi hắn đều sắp làm thông gia, thế mà hắn và Tống Bảo chỉ mới có một đứa con, ba chủ tử trong cung đều tràn ngập yêu thương, thương không sao tả xiết.

"Ơi, ba hôn bé cưng nè." Tống Bảo bế đứa bé đứng dậy, bị sức nặng của bé cưng làm cánh tay run lên, phải gắng sức lắm mới bế vững, "Hình như con mập lên nhiều rồi đó, heo con."


"Coi chừng thân thể đấy."

Đường Cảnh Hạo đặt tấu chương xuống rồi đón lấy bé con từ tay Tống Bảo, lần trước Tống Bảo bế con làm trẹo cổ tay nên hắn rất lo, không muốn để Hoàng hậu làm việc nặng.

Tống Bảo cũng là em bé, đừng để mình bị thương.

"Hạo ca ca xót ta đây mà."

Tống Bảo cười một tiếng rồi nghiêng người kiễng chân lên hôn hắn. Đúng là bé con của họ hơi nặng nhưng trong lòng y thích nên cũng không thấy vất vả.

Đường Cảnh Hạo được Hoàng hậu nhà mình hôn trong ngự thư phòng, nhưng cung nhân hầu hạ chung quanh đều không thấy kinh ngạc. Một năm nay có cảnh gì mà bọn họ chưa từng thấy, đây chỉ là thân mật sơ sơ thôi, quả thực có thể làm như không thấy.

"Chỉ giỏi nịnh." Đường Cảnh Hạo hừ lạnh một tiếng, ra vẻ nghiêm nghị nhưng khóe miệng lại nhếch cao, nhìn là biết thích nhất chiêu này, "Giờ trong lòng Hoàng hậu chỉ có bé con, e là đã sớm ném trẫm ra sau ót rồi."

"Nói gì vậy chứ." Tống Bảo nghe thấy lời này cũng không khẩn trương như trước mà còn ra sức nũng nịu, "Bản cung sống tốt đều nhờ long ân mưa móc của Hoàng thượng, tuyệt đối không dám ném sau ót đâu ạ. Ngài nói Tống Bảo đi hướng Đông thì thần cũng không dám hướng Tây."

"Đây là Hoàng hậu nói đấy nhé......" Long tâm Đường Cảnh Hạo hết sức vui vẻ, thấy Tống Bảo ngơ ngác thì cười nói, "Đại hôn của Kính Vương sắp đến rồi, Hoàng hậu cùng đi với trẫm nhé."

Sao, làm Hoàng thượng thì không được ích kỷ hưởng thụ thế giới hai người à?

Chính là ghen tị!
 
Chương 56: C56: Chương 56


Sống lại một đời vô tình làm thay đổi rất nhiều chuyện.

Nhắc đến Kính Vương, sau khi bị công tử nhà họ Bạch từ hôn ở kiếp trước, mặc dù Kính Vương từng định hôn một lần, nhưng nhân lúc núi lở trong triều chẳng còn mấy người tin cẩn, Hoàng đế triệu hai Vương gia về kinh, ca nhi có hôn ước với hắn vội vàng đào hôn, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ.

Đừng nói tới đám cưới mà thể diện Hoàng gia cũng bị đạp dưới chân, làm Kính Vương mất hết mặt mũi.

Nhưng chiến sự sắp đến nên không rảnh bận tâm mấy chuyện nhi nữ tình trường này, Kính Vương đành nuốt giận rồi dẫn binh xuất chinh, gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh, lần này đi ròng rã tám năm trời. Khi Tống Bảo chết vì thuốc chuột, Kính Vương ở biên quan vẫn chưa về, lúc nào cũng mang bộ dạng lưu manh như Vĩnh Vương.

Còn bây giờ, các đại thần không bất ngờ gặp nạn mà đều bình yên vô sự, hôn sự của Kính Vương cũng thay đổi theo, con thứ Hầu phủ lẽ ra bỏ trốn ba tháng trước ngày đại hôn yên phận chờ xuất giá.

Cửu ngũ chí tôn vốn phải bận rộn việc nước còn có nhã hứng cải trang vi hành, dẫn Hoàng hậu đi dự hôn lễ của ấu đệ.

——————

Chuyến đi này ngoại trừ các ám vệ hiếm khi lộ diện thì chỉ có bốn người, nhìn như một đội thương nhân chẳng có gì nổi bật.

Hai chiếc xe ngựa, một chiếc chở người, một chiếc chở hành lý.


"Thiếu phu nhân."

Phó tướng trẻ tuổi ăn mặc như tên sai vặt, Nhị công tử nhà Thượng thư này dù mặc đồ người hầu vẫn lộ ra vẻ trắng trẻo tuấn tú, dáng vẻ hết sức thân thiện.

"Có thể hôm nay chúng ta sẽ vào thành, thiếu gia và quản gia nhắn tới nói ở trong thành chờ sẵn rồi ạ."

Thiếu gia trong miệng y chính là Hoàng đế bệ hạ, còn quản gia là tướng quân Hoa Hiểu Tư.

Hoa tướng quân là thế tử Hầu phủ, con trưởng của phu nhân chính phòng, tuy không thân với thứ đệ sắp gả cho Vương gia nhưng dù gì cũng xem như ca ca ruột thịt.

Lần này kết thông gia với đệ đệ ruột của Hoàng thượng nên hắn phải đích thân đưa gả cho có thể diện, không thể không ra roi thúc ngựa chạy về trước xử lý.

Đường Cảnh Hạo tuy là vua một nước nhưng làm huynh trưởng cũng có mấy lời cần dặn Kính Vương Cảnh Văn, vì vậy hôm qua đã đi trước với Hoa tướng quân, tạm thời giao Tống Bảo cho phó tướng.

"Được.".


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh
2. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
=====================================

Tống Bảo gật đầu rồi lục tìm đồ ăn vặt.

Mọi người đều sợ y chịu không nổi đường xa xóc nảy, nhưng trên đường toàn được ăn đồ tươi, ngồi xe ngựa lót nệm êm, lúc ngủ cũng được ở dịch trạm. So với kiếp trước lưu vong, đây có thể gọi là thời gian thần tiên, y có gì để bắt bẻ nữa chứ. Y chẳng những không thấy phiền mà còn nói chuyện thoải mái.

"Ngư Ngư......"

Nhị công tử phủ Thượng thư họ Dư, tên chỉ có một chữ Dục, hồi bé Tống Bảo chưa biết nhiều chữ nên chỉ biết gọi Ngư Ngư, lúc trước quên mất chuyện xưa thì thôi, giờ đã nhớ lại chuyện lúc nhỏ, y lại gọi biệt danh hồi bé.

"Thiếu phu nhân có gì sai bảo ạ?"

"Đệ đệ Hoa tướng quân đã sắp lập gia thất mà hắn vẫn còn độc thân. Hắn bằng tuổi tướng công nhà ta, thế mà vẫn chưa cưới vợ, e là hắn không được đâu."

"Được chứ ạ!" Dư Dục vừa mở miệng đã nhủ thầm tiêu rồi, chỉ biết cười ngượng ngùng, "Thần...... ý tiểu nhân là tiểu nhân cũng chẳng quan tâm hắn có gia thất hay không, ha... ha ha."

Chính là vậy đó, chứ không phải biết hắn có được hay không đâu.
 
Chương 46: C46: Chương 46


Chuyện ngã ngựa Tống Bảo lo lắng bấy lâu nay cuối cùng cũng qua, sau khi về cung y càng thêm cẩn thận, mỗi ngày đều bắt mạch, sợ bất cẩn một chút sẽ làm bé con bị thương.

Bé con cũng ngày càng lanh lợi, thỉnh thoảng còn cảm nhận được tay chân nhỏ xíu.

Tống Bảo vừa thấy thú vị vừa thấy xót xa.

Kiếp trước y chưa bao giờ cảm nhận được em bé trong bụng lanh lợi như vậy, e là bị va đập không ít lần, quả thực vô cùng khác biệt.

Hơn nữa không chỉ bé con mà Đường Cảnh Hạo cũng rất kỳ quái.

Chẳng phải vị Hoàng đế này mù cưới câm gả với y nên hoàn toàn không thích y sao, thế mà giờ cứ bám chặt lấy y, ngay cả lúc làm việc cũng phải kéo y ngồi cạnh.


Y chỉ ngủ quên không ăn sáng một lần thôi mà, cũng đâu làm mình đói chết, sao cứ nghĩ y là đồ ngốc, còn phải trông chừng nữa vậy.

Tống Bảo lẩm bẩm chọc chọc khay trái cây, y hết sức bất mãn, bị người ta nhìn suốt ngày cực kỳ mất tự nhiên, vốn dĩ y định ăn xong sẽ lén đến ngự hoa viên hái quả, ngay cả thang dây cũng đã chuẩn bị sẵn, đến phút chót lại đi không được.

Hừ!

——————

"Bảo, Cảnh Văn Cảnh Võ gửi thư tới, ngươi đọc giùm ta đi."

"Thần tuân chỉ." Giờ cách xưng hô cũng thân mật lạ thường, quả nhiên vị Hoàng đế này chẳng có giới hạn gì với y cả, Tống Bảo vừa nghĩ thầm vừa lau tay dính nước trái cây vào tấm vải gấm, chậm rãi đứng dậy nhận việc để hoạt động.


"Hoàng huynh mạnh khỏe, thần đệ đã tới đất phong, bình an vô sự, mẫu hậu và hoàng huynh đừng lo, hoàng tẩu và Lân nhi huệ an......" Kính Vương viết thư ngắn gọn không có gì đặc biệt, Tống Bảo đang nghĩ vậy thì thấy đoạn tiếp theo, "Chung tư vũ, sân sân hề. Nghi nhĩ tử tôn, chấn chấn hề. Chung tư vũ, hoăng hoăng hề. Nghi nhĩ tử tôn, thằng thằng hề. Chung tư vũ, ấp ấp hề. Nghi nhĩ tử tôn, chập chập hề." (*)

Cũng không cần chúc phúc rườm rà vậy đâu, Tống Bảo bật cười rồi nhanh chóng đọc lá thư còn lại.

"Đến nơi rồi đại ca! Nhặt được một bé con rất ngoan, sống tốt lắm khỏi cần lo, chăm sóc tốt cho mình và tẩu tử tiểu chất nhé! Nói nương đừng giới thiệu đối tượng nữa, phiền phức! Ca sinh được bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu đi, đa tạ!"

A, khá khen cho một đôi Ngọa Long Phượng Sồ.

Hoàng đế phu quân của y khá tốt, Tống Bảo thật có phúc.

- -------------------------

(*) Bài thơ "Chung Tư" trong Kinh Thi, chúc cho con đàn cháu đống, dòng dõi kéo dài không dứt.
 
Chương 57: C57: Chương 57


"À, nếu vậy thì nhân dịp đại hỉ xem mắt luôn đi, để bệ...... thiếu gia làm chủ cho hắn."

Phong tục dân gian của họ cởi mở, ngay cả tiểu thư và ca nhi cũng có thể ra ngoài mưu sinh. Lần này Kính Vương đại hôn tất nhiên sẽ có rất nhiều con cháu thế gia đến dự, nếu vừa ý nhau cũng xem như chuyện đáng mừng. truyện teen hay

"Không phiền thiếu phu nhân lo lắng đâu ạ." Dư Dục đầu tiên là cự tuyệt, sau đó lại thấy mình trả lời quá nhanh, sợ làm Hoàng hậu mất mặt nên vội nói thêm, "Vi...... Ý ta là Hoa quản gia đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hoàn toàn không phải đối tượng tiềm năng để làm con rể, đừng hại đời những quý tử quý nữ kia, không đáng đâu ạ."

"Có lý." Tống Bảo giả bộ gật đầu rồi lại trêu ghẹo hỏi, "Vậy còn ngươi? Ngư Ngư vẫn muốn tiếp tục làm sai vặt, tiếp tục sống với thân phận này sao?"

"Thiếu phu nhân......"

Gương mặt thanh tú của Dư Dục lộ vẻ ảm đạm, từ khi không còn làm thư đồng cho Thái tử, Nhị thiếu gia nhà Thượng thư theo thế tử Hầu phủ ra chiến trường, bao năm nay đã quen với bão cát ở biên cương, quên mất cẩm y ngọc thực trước kia, cũng quên mình vốn là tiểu ca nhi da mịn thịt mềm.

"Ngài vẫn còn nhớ à? Ngay cả ta cũng quên mất rồi ha ha......"


Năm đó mẹ y đau buồn vì mất đi con trưởng, để an ủi mẹ y, lúc mới ra đời cha y đã giấu thân phận ca nhi của Nhị công tử rồi nuôi như tiểu tử, dần dà người xung quanh chẳng mấy ai biết thân phận thật sự của y, không ngờ Tống Bảo còn nhớ rõ việc này.

"Ta không chỉ nhớ mà còn nhớ rõ nốt ruồi ca nhi của ngươi nằm trên lưng nữa kìa."

Hồi bé Tống Bảo rất nghịch, có lần trèo tường bị té được Dư Dục cứu, áo y bị rách nên Tống Bảo thấy được nốt ruồi son kia. Vốn dĩ y cũng quên rồi, nhưng ký ức hồi bé tái hiện lại như mới hôm qua, ngay cả nốt ruồi ở hõm eo kia cũng hiện rõ mồn một trước mắt.

"Suỵt!" Dư Dục cuống lên, suýt nữa phạm thượng bịt miệng Hoàng hậu, "Ngài đã hứa giữ bí mật cho vi thần rồi mà."

Ngoại trừ cha ruột, ngay cả Hoa Hiểu Tư cùng ăn cùng ở với y nhiều năm như vậy cũng không biết thân phận của y, chỉ xem chuyện lần đó như ảo mộng trong lúc mê man.

"Giữ bí mật giữ bí mật mà, ta cho ngươi xem nốt ruồi ca nhi của ta nè......"


Nốt ruồi của Tống Bảo nằm trên đùi, giờ nhìn không thấy nên nói xong định cởi dây lưng, dọa Dư Dục sợ hết hồn.

"Không cần, không cần đâu ạ!"

Hoàng hậu nương nương cởi quần trước mặt y, lỡ ám vệ báo lại với Hoàng thượng thì y có bảy cái đầu cũng không đủ chém.

"Ta chỉ đùa với ngươi thôi ha ha ha."

Tống Bảo ngừng cười rồi yên lặng nhìn Dư Dục.

"Thiếu phu nhân sao thế, tiểu nhân có gì không ổn sao ạ?"

"Đâu có." Tống Bảo mím môi chớp mắt, "Giờ ngươi ổn lắm mà."

Còn sống thật tốt biết bao.

Đúng là quá tốt rồi.
 
Chương 47: C47: Chương 47


"Con nói xem ai gia nên chuẩn bị áo tiểu Thái tử hay áo tiểu công chúa đây?"

"Nhi thần thấy cái nào cũng được hết ạ."

Tống Bảo chống đầu ngủ gà ngủ gật, hôm nay Đường Cảnh Hạo xuất cung làm việc nên gửi y ở chỗ Thái hậu, cả ngày y bị kéo đi xem đồ em bé, quả thực buồn ngủ muốn chết, thà ở cạnh Đường Cảnh Hạo, hắn xem tấu chương y xem sách tranh còn hơn.

"Sao lại thế được? Sắp làm cha rồi mà tính tình còn trẻ con như thế, con đó...... vẫn ham chơi như hồi nhỏ vậy."

"Sao mẫu hậu biết hồi nhỏ nhi thần ham chơi ạ?" Tống Bảo thuận miệng nói tiếp, cơn buồn ngủ vẫn đang gặm nhấm y, "Hồi nhỏ thần đâu biết mẫu hậu, hồi nhỏ thần vẫn luôn......"

Vẫn luôn thế nào?

Tống Bảo đột nhiên khựng lại, trước kia y chưa từng nghĩ tới chuyện hồi bé nên tất nhiên cũng không quan tâm quá khứ thế nào, nhưng hôm nay nhắc đến, y chợt phát hiện mình hoàn toàn không có ký ức gì về thuở nhỏ.

Y chỉ nhớ mang máng lúc hai ba tuổi cha mẹ cầm kẹo dụ y ra ngoài chơi, sau đó cũng chỉ nhớ năm chín tuổi không hiểu sao mình khóc đến chết đi sống lại.


Hình như y còn ôm ai đó không chịu buông tay, cơ mà ôm ai mới được chứ?

Tống Bảo đưa tay gõ đầu, thảo nào dân gian hay nói mang thai một lần lú ba năm, y còn chưa sinh mà đã lú lẫn đến mức chẳng nhớ được gì.

"Tự dưng gõ đầu làm gì?" Thái hậu nương nương xụ mặt nắm tay Tống Bảo xoa xoa, "Người có thai kỵ nhất là buồn bực, nếu con không vui thì cứ gọi Cảnh Hạo tới mắng, có đạp mấy cái cũng chẳng sao."

Tống Bảo nghe Thái hậu nói vậy thì hoảng hồn.

"Hắn là Hoàng đế mà!"

Chắc đây không phải chiêu hãm hại mới đấy chứ, y đạp Đường Cảnh Hạo một cái, sau đó Đường Cảnh Hạo đá y vào thiên lao nhanh như chớp rồi chụp mũ giết vua cho y, cả nhà họ Tống bị tru di cửu tộc, mở tiệc lớn dưới lòng đất.

"Hắn do ai gia mang thai mười tháng sinh ra, ai gia còn không hiểu lòng Hoàng đế hay sao?" Thái hậu thở dài, "Năm đó tuyển phi hoàng nhi gặp nhiều quý tử quý nữ như vậy mà chẳng nhìn trúng ai, giống hệt hai đệ đệ của hắn vậy......"

——————


"Cảnh Hạo, danh sách ca nhi cô nương đủ tuổi trong triều đều bị con ném sang một bên, rốt cuộc con muốn tìm người thế nào? Chẳng lẽ muốn giống Hỗn Thế Ma Vương trong nhà Tống thừa tướng, ném người ra cửa mới vừa lòng sao?"

"Nhà Tống thừa tướng có Hỗn Thế Ma Vương sao ạ?" Thái tử điện hạ mười chín tuổi cau mày, "Sao con nhớ là......"

"Tống Bảo nhà hắn quậy tung kinh thành làm mấy nhà vương tôn đều bị mất mặt, chỉ có con là không để ý thôi."

"Y tên Tống Bảo đúng không ạ?"

——————

"Ai gia cứ tưởng Cảnh Hạo nhất thời nổi hứng, nghe tiếng tăm của con thì đi một chuyến, lúc về lập tức lên danh sách lễ vật cầu hôn, còn không phải......"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Bảo ửng đỏ, vội vã nuốt nước miếng: "Còn không phải gì ạ?"

Thái hậu trừng bé ngốc một cái rồi hừ lạnh nói.

"Thích con chứ gì nữa."

Chứ không lẽ vì hắn là tên ngốc sao, buồn cười.
 
Chương 46: C46: Chương 46


Chuyện ngã ngựa Tống Bảo lo lắng bấy lâu nay cuối cùng cũng qua, sau khi về cung y càng thêm cẩn thận, mỗi ngày đều bắt mạch, sợ bất cẩn một chút sẽ làm bé con bị thương.

Bé con cũng ngày càng lanh lợi, thỉnh thoảng còn cảm nhận được tay chân nhỏ xíu.

Tống Bảo vừa thấy thú vị vừa thấy xót xa.

Kiếp trước y chưa bao giờ cảm nhận được em bé trong bụng lanh lợi như vậy, e là bị va đập không ít lần, quả thực vô cùng khác biệt.

Hơn nữa không chỉ bé con mà Đường Cảnh Hạo cũng rất kỳ quái.

Chẳng phải vị Hoàng đế này mù cưới câm gả với y nên hoàn toàn không thích y sao, thế mà giờ cứ bám chặt lấy y, ngay cả lúc làm việc cũng phải kéo y ngồi cạnh.


Y chỉ ngủ quên không ăn sáng một lần thôi mà, cũng đâu làm mình đói chết, sao cứ nghĩ y là đồ ngốc, còn phải trông chừng nữa vậy.

Tống Bảo lẩm bẩm chọc chọc khay trái cây, y hết sức bất mãn, bị người ta nhìn suốt ngày cực kỳ mất tự nhiên, vốn dĩ y định ăn xong sẽ lén đến ngự hoa viên hái quả, ngay cả thang dây cũng đã chuẩn bị sẵn, đến phút chót lại đi không được.

Hừ!

——————

"Bảo, Cảnh Văn Cảnh Võ gửi thư tới, ngươi đọc giùm ta đi."

"Thần tuân chỉ." Giờ cách xưng hô cũng thân mật lạ thường, quả nhiên vị Hoàng đế này chẳng có giới hạn gì với y cả, Tống Bảo vừa nghĩ thầm vừa lau tay dính nước trái cây vào tấm vải gấm, chậm rãi đứng dậy nhận việc để hoạt động.


"Hoàng huynh mạnh khỏe, thần đệ đã tới đất phong, bình an vô sự, mẫu hậu và hoàng huynh đừng lo, hoàng tẩu và Lân nhi huệ an......" Kính Vương viết thư ngắn gọn không có gì đặc biệt, Tống Bảo đang nghĩ vậy thì thấy đoạn tiếp theo, "Chung tư vũ, sân sân hề. Nghi nhĩ tử tôn, chấn chấn hề. Chung tư vũ, hoăng hoăng hề. Nghi nhĩ tử tôn, thằng thằng hề. Chung tư vũ, ấp ấp hề. Nghi nhĩ tử tôn, chập chập hề." (*)

Cũng không cần chúc phúc rườm rà vậy đâu, Tống Bảo bật cười rồi nhanh chóng đọc lá thư còn lại.

"Đến nơi rồi đại ca! Nhặt được một bé con rất ngoan, sống tốt lắm khỏi cần lo, chăm sóc tốt cho mình và tẩu tử tiểu chất nhé! Nói nương đừng giới thiệu đối tượng nữa, phiền phức! Ca sinh được bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu đi, đa tạ!"

A, khá khen cho một đôi Ngọa Long Phượng Sồ.

Hoàng đế phu quân của y khá tốt, Tống Bảo thật có phúc.

- -------------------------

(*) Bài thơ "Chung Tư" trong Kinh Thi, chúc cho con đàn cháu đống, dòng dõi kéo dài không dứt.
 
Chương 58: C58: Chương 58


Trời còn sớm, hai con ngựa cao to dừng trước cổng phủ Kính Vương, chẳng phải ai khác mà chính là Hoàng đế Đường Cảnh Hạo vi hành và đại tướng quân Hoa Hiểu Tư.

Hoa Hiểu Tư ngồi trên lưng ngựa, chắp tay cúi đầu cáo lui Hoàng đế.

"Mời bệ hạ vào phủ Vương gia nghỉ ngơi một lát, vi thần về gặp người nhà rồi sẽ tới phục mệnh ngay ạ."

Đường Cảnh Hạo gật đầu: "Đi đi, không sao đâu."

"Tuân lệnh."

Đường Cảnh Hạo nhìn Hoa Hiểu Tư thúc ngựa đi rồi xoay người xuống ngựa, tự mình dắt vào cổng vương phủ.

"Ai vậy?" Quản gia gác cổng lập tức đi ra hỏi, hai mắt trợn to, khi thấy rõ người kia thì thảng thốt kêu lên, "Bệ...... Đại thiếu gia!"

Hứa quản sự vội ngừng nói, ông vốn là ngự tiền thị vệ của tiên đế, sau này chuyển sang làm thủ hạ cho Kính Vương, có thể nói là chứng kiến Vương gia lớn lên, năm Kính Vương mười lăm tuổi xây phủ thì theo hắn tới đất phong, tất nhiên cũng nhận ra Hoàng đế bệ hạ Đường Cảnh Hạo này.

"Hứa quản sự, từ khi xa cách đến giờ vẫn khỏe chứ?"


Nghe Hoàng đế hỏi, Hứa quản sự càng thêm thận trọng. Kính Vương thành hôn đúng là chuyện lớn nhưng có thế nào bọn họ cũng không ngờ tân hoàng đích thân tới đây, quả thực là vô cùng vinh dự, tin đồn huynh đệ bọn họ xích mích với nhau tự động tan biến.

"Nhờ phúc ngài, mọi việc trong phủ đều ổn ạ."

Đường Cảnh Hạo đi thẳng tới đại sảnh nhưng chẳng thấy đệ đệ sắp thành thân của mình đâu, không khỏi nghi hoặc.

"Cảnh Văn đâu? Sao không thấy hắn."

"Bẩm đại thiếu gia." Hứa quản sự lau mồ hôi trên trán, khúm núm bẩm báo, "Vương gia đang ở phòng luyện võ, chắc còn đang luyện đấy ạ."

"Phòng luyện võ?" Đường Cảnh Hạo nổi lên hứng thú, hắn cũng tập võ nên tò mò muốn biết phòng luyện võ trong phủ này thiết kế thế nào, dứt khoát nói, "Dẫn đường đi."

"...... Dạ." Hứa quản sự cắn răng, nghĩ đưa đầu hay rụt đầu cũng phải chịu một đao, chi bằng để huynh đệ bọn họ đấu nhau đi, "Mời ngài đi lối này ạ."

——————

Trong phòng luyện võ, Kính Vương Đường Cảnh Văn đang bừng bừng khí thế múa một cây kích đầu vuông, đột nhiên bị người cầm kiếm nhảy lên đài làm giật mình, chưa kịp đánh trả đã bị khống chế, chỉ biết lùi lại liên tục.


"Chưa đánh đã thua, ngươi đang nóng trong người à?"

"Hoàng huynh?!" Đường Cảnh Văn ném đi vũ khí trong tay rồi vội vàng hành lễ tạ lỗi, "Không biết hoàng huynh đến nên không tiếp đón từ xa, thần đệ có tội."

Đường Cảnh Hạo cũng ném đi trường kiếm lúc nãy mình rút đại từ giá binh khí bên cạnh, dùng không thuận tay cho lắm.

"Mai là ngày đại hỉ của ngươi, giờ ngươi tạ tội chẳng phải là trách vi huynh tới đây sao."

"Thần đệ không dám."

"Mau đứng lên đi." Đường Cảnh Hạo thấy bộ dáng chim cút của đệ đệ thì nhịn không được trêu chọc, tiện thể ném khăn tay cho hắn, "Lau mồ hôi trán đi."

"Vâng." Đường Cảnh Văn cầm khăn lau mồ hôi, trên mặt chẳng có cảm xúc gì, nói chuyện hệt như khúc gỗ, "Không biết hoàng huynh đến đây, để hoàng huynh chê cười rồi."

Thấy vẻ mặt lạnh tanh của hắn, Đường Cảnh Hạo chỉ biết thở dài: "Hôn sự này của ngươi do tiên hoàng hạ chỉ nên vi huynh cũng khó lòng thay đổi."

"Không sao." Kính Vương xương cốt cứng rắn, miệng cũng không mềm, "Vốn dĩ thần đệ cũng chẳng mong làm phu thê tình thâm vớ vẩn gì đó đâu."

"Vậy đúng là số ngươi không tốt rồi ha ha ha." Một bóng người giống hệt Kính Vương xuất hiện ở cửa, nói oang oang, "Tiểu tử Cảnh Võ tham kiến hoàng huynh."

Đang yên đang lành tự dưng xuất hiện một cây gậy khuấy phân heo.

Tuyệt tuyệt.
 
Chương 48: C48: Chương 48


"Thích con chứ gì nữa."

Nghe Thái hậu nói vậy, cả người Tống Bảo đều choáng váng, y vốn đã không thông minh nhưng vẫn hoài nghi rốt cuộc mình có thể nghe hiểu tiếng người hay không.

Trời đất ơi!

Đường Cảnh Hạo thế mà! Có lẽ! Tám phần!

Là thích y sao?

Y cứ tưởng Đường Cảnh Hạo cưới mình chỉ vì mình có một người cha giỏi, kết quả giờ lại nói với y trong lòng Đường Cảnh Hạo có y.

Chuyện này thật quá hoang đường rồi.

Làm sao có thể? Hoàng đế bệ hạ mắt cao hơn đầu này sao lại thích y được chứ.


Tống Bảo bị câu này làm đầu ong ong, đến khi Đường Cảnh Hạo ghé cung Thái hậu đón y vẫn chưa hoàn hồn lại.

"Sao lại mất hồn mất vía thế kia......" Đường Cảnh Hạo nắm chặt tay Tống Bảo dưới áo bào rộng, thấy tay y ấm mới yên tâm, "Không khỏe hay là sao?"

Tống Bảo ngước nhìn Đường Cảnh Hạo, thấy được vẻ quan tâm lộ rõ trong mắt đối phương, quay đầu thấy Thái hậu nhíu mày nhìn mình, y buồn bã lắc đầu.

"Thần không sao, thần chỉ là......"

Đường Cảnh Hạo cũng thắc mắc: "Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là thần không nói được trước mặt mẫu hậu thôi ạ." Tống Bảo gãi má, nghiêm túc nói, "Chờ về tẩm cung rồi nói sau."

Hai người cáo từ Thái hậu rồi sóng vai trở về.

Mọi ngày luôn ngồi kiệu nhưng Tống Bảo sắp sinh nên thái y dặn phải thường xuyên đi bộ, Tống Bảo đi thì tất nhiên Đường Cảnh Hạo cũng đi theo, dù sao chủ tử trong cung cũng chỉ có hai người họ và Thái hậu, khỏi cần để ý ánh mắt người khác.


Tống Bảo vốn đã đi chậm, trong lòng có tâm sự nên càng lề mề hơn, cũng may có Đường Cảnh Hạo dắt nên không đến mức va vào tường.

"Trong cung hoa đào nở, vạn vật đang vào xuân, khi nào bé con ra đời chúng ta sẽ được ngắm cảnh đẹp...... Bảo?" Đường Cảnh Hạo quay đầu sang, trông thấy Tống Bảo thất thần nhìn chằm chằm mũi chân mình, "Đi đứng cẩn thận một chút."

"Bệ hạ, lẽ ra thần nên hỏi riêng chuyện này nhưng bây giờ thật sự nhịn không nổi." Tống Bảo ngẩng đầu lên, bộ dạng thấy chết không sờn, "Mẫu hậu nói trước kia ngài cưới thần vì trong lòng có thần, có thật không ạ?"

Đường Cảnh Hạo không trả lời, trong lòng Tống Bảo lại hoang mang, xấu hổ chụm chân vào nhau rồi cười khan nói: "Ha ha, thần chỉ đùa với bệ hạ cho đỡ buồn thôi...... Bệ hạ khoan dung đừng chấp nhặt với thần nhé."

Tống Bảo cúi đầu thầm mắng mình ngốc, biết rõ Đường Cảnh Hạo không thích mình mà còn ở đây tự chuốc nhục làm gì, y càng nghĩ càng tủi thân, nghĩ một hồi lại rơi lệ.

"Còn khóc nữa à?"

Đường Cảnh Hạo đưa tay nâng đầu chó con ủ rũ tội nghiệp của Hoàng hậu nhà mình lên, cực kỳ không hợp quy củ hôn khóe mắt đỏ hoe của Tống Bảo một cái, gỡ cánh hoa đào rơi trên tóc mỹ nhân rồi thân mật nói.

"Mộc qua người tặng ném sang, quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người. Phải đâu báo đáp ai ơi, để mà giao hảo đời đời cùng nhau."

Hoàng đế Đường Cảnh Hạo này quả là tuấn tú, Tống Bảo nhìn hắn chỉ thấy tim đập thình thịch, lập tức hỏi ngay.

"Mộc qua ăn ngon không ạ?"

Không phải Tống Bảo thèm đâu, tại bé con thèm chứ bộ.
 
Chương 47: C47: Chương 47


"Con nói xem ai gia nên chuẩn bị áo tiểu Thái tử hay áo tiểu công chúa đây?"

"Nhi thần thấy cái nào cũng được hết ạ."

Tống Bảo chống đầu ngủ gà ngủ gật, hôm nay Đường Cảnh Hạo xuất cung làm việc nên gửi y ở chỗ Thái hậu, cả ngày y bị kéo đi xem đồ em bé, quả thực buồn ngủ muốn chết, thà ở cạnh Đường Cảnh Hạo, hắn xem tấu chương y xem sách tranh còn hơn.

"Sao lại thế được? Sắp làm cha rồi mà tính tình còn trẻ con như thế, con đó...... vẫn ham chơi như hồi nhỏ vậy."

"Sao mẫu hậu biết hồi nhỏ nhi thần ham chơi ạ?" Tống Bảo thuận miệng nói tiếp, cơn buồn ngủ vẫn đang gặm nhấm y, "Hồi nhỏ thần đâu biết mẫu hậu, hồi nhỏ thần vẫn luôn......"

Vẫn luôn thế nào?

Tống Bảo đột nhiên khựng lại, trước kia y chưa từng nghĩ tới chuyện hồi bé nên tất nhiên cũng không quan tâm quá khứ thế nào, nhưng hôm nay nhắc đến, y chợt phát hiện mình hoàn toàn không có ký ức gì về thuở nhỏ.

Y chỉ nhớ mang máng lúc hai ba tuổi cha mẹ cầm kẹo dụ y ra ngoài chơi, sau đó cũng chỉ nhớ năm chín tuổi không hiểu sao mình khóc đến chết đi sống lại.


Hình như y còn ôm ai đó không chịu buông tay, cơ mà ôm ai mới được chứ?

Tống Bảo đưa tay gõ đầu, thảo nào dân gian hay nói mang thai một lần lú ba năm, y còn chưa sinh mà đã lú lẫn đến mức chẳng nhớ được gì.

"Tự dưng gõ đầu làm gì?" Thái hậu nương nương xụ mặt nắm tay Tống Bảo xoa xoa, "Người có thai kỵ nhất là buồn bực, nếu con không vui thì cứ gọi Cảnh Hạo tới mắng, có đạp mấy cái cũng chẳng sao."

Tống Bảo nghe Thái hậu nói vậy thì hoảng hồn.

"Hắn là Hoàng đế mà!"

Chắc đây không phải chiêu hãm hại mới đấy chứ, y đạp Đường Cảnh Hạo một cái, sau đó Đường Cảnh Hạo đá y vào thiên lao nhanh như chớp rồi chụp mũ giết vua cho y, cả nhà họ Tống bị tru di cửu tộc, mở tiệc lớn dưới lòng đất.

"Hắn do ai gia mang thai mười tháng sinh ra, ai gia còn không hiểu lòng Hoàng đế hay sao?" Thái hậu thở dài, "Năm đó tuyển phi hoàng nhi gặp nhiều quý tử quý nữ như vậy mà chẳng nhìn trúng ai, giống hệt hai đệ đệ của hắn vậy......"

——————


"Cảnh Hạo, danh sách ca nhi cô nương đủ tuổi trong triều đều bị con ném sang một bên, rốt cuộc con muốn tìm người thế nào? Chẳng lẽ muốn giống Hỗn Thế Ma Vương trong nhà Tống thừa tướng, ném người ra cửa mới vừa lòng sao?"

"Nhà Tống thừa tướng có Hỗn Thế Ma Vương sao ạ?" Thái tử điện hạ mười chín tuổi cau mày, "Sao con nhớ là......"

"Tống Bảo nhà hắn quậy tung kinh thành làm mấy nhà vương tôn đều bị mất mặt, chỉ có con là không để ý thôi."

"Y tên Tống Bảo đúng không ạ?"

——————

"Ai gia cứ tưởng Cảnh Hạo nhất thời nổi hứng, nghe tiếng tăm của con thì đi một chuyến, lúc về lập tức lên danh sách lễ vật cầu hôn, còn không phải......"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Bảo ửng đỏ, vội vã nuốt nước miếng: "Còn không phải gì ạ?"

Thái hậu trừng bé ngốc một cái rồi hừ lạnh nói.

"Thích con chứ gì nữa."

Chứ không lẽ vì hắn là tên ngốc sao, buồn cười.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top