Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hộ Quốc Chiến Thần

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Hộ Quốc Chiến Thần
Chương 340: C340: Tôi nói cho cô biết


"Uỳnh!" Tống Lương đập nát chiếc bình cổ trị giá hàng trăm nghìn xuống đất, vẻ mặt hung hãn gầm lên: "Phế vật, tất cả đều là phế vật!"

với cơn tức giận của Tống Lương, nữ trợ lý xinh đẹp trẻ tuổi nhanh chóng tiến tới khuyên ngăn, trấn an: "Thiếu gia, chỉ là một trò chơi thôi, cho dù có thua bọn họ cũng không sao cả..."

"Bốp!" Nữ trợ lý chưa kịp nói xong đã bị Tống Lương tát vào mặt.

Một vệt máu lập tức tràn ra từ khóe miệng của cô ta, sau đó cô ta cũng không nói nữa.

'Tống Lương nhìn nữ trợ lý với vẻ mặt hung dữ, gầm lên: "Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ thua! Trong hiện thực không thua trong game càng không thể thua! Cô có hiểu không?"

"Hiểu ạ"

Mặt nữ trợ lý nóng bừng, nhưng lại mỉm cười nói: "Thiếu gia không thua, chỉ là tạm thời rút lui, đợi sau khi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng sẽ đánh cho bọn chúng tan tác tơi bời!"

Cô ta quá hiểu Tống Lương, cho dù có bị đánh cũng không dám oán hận.

Đây là một thiếu gia ngang ngược, tự phụ, tàn bạo và điên rồ. Tuy trong tên mang một chữ “lương” nhưng tính cách và phong cách hành sự chẳng liên quan

gì đến chữ “lương” cả!


Nếu là người bình thường giống như anh ta, có lẽ đã chết hàng trăm lần rồi nhưng anh ta tốt số và được sinh ra ở Tống gia.

Tống gia- đệ nhất hào môn ở Lận An! Đồng thời, đây cũng là một trong tứ đại hào môn của Hoa Quốc.

'Tống gia có bao nhiêu tiền, cô ta cũng không biết. Từ khi anh trai qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, Tống Lương đã trở thành đứa con duy nhất của Tống gia. Ai đắc tội với người đàn ông này sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Sau khi nghe được lời nịnh hót của nữ trợ lý, sắc mặt Tống Lương mới có chuyển biến tốt một chút.

Im lặng một hồi, Tống Lương nghiến răng nghiến lợi căn dặn nữ trợ lý: Lên mạng tuyển người ngay cho tôi! Còn nữa, hãy đi mua tài khoản game, càng nhiều càng tốt!"

"Thiếu gia, chúng ta đã mua hết tài khoản hữu dụng rồi."

Nữ trợ lý khó xử nhìn anh ta, thận trọng nói: “Hiện tại còn bán chỉ có tài khoản là server."

Trò chơi này không có cơ chế chuyển server. Tài khoản trên các server khác dù có mua rồi cũng vô dụng.

"Bốp!" Nữ trợ lý vừa nói xong, Tống Lương lại tát cô ta một cái.


'Tống Lương tái mặt nhìn nữ trợ lý, nghiến răng nghiến lợi chửi: "Đầu cô dùng để làm gì! Không có tài khoản có thể mua thì không bỏ tiền đi tìm người luyện tài khoản sao?"

"Tống gia tôi cái gì cũng có thể thiếu, trừ tiền!"

"Tôi sẽ đánh cho đến khi chúng đầu hàng, nói được làm được!”

"Tôi nói cho cô biết, cho dù dùng cách gì, phải bỏ ra bao nhiêu tiền, trong vòng ba ngày, tôi muốn có hơn 5000 tài khoản mãn cấp!"

"Nếu không làm được thì cô biết kết cục thế nào rồi đó!"

'Tống Lương vừa dứt lời, nữ trợ lý chợt run lên.

Cô ta biết kết cục mà anh ta đang nói đến là gì. Đó là điều cô ta không thể chịu đựng được!

"Tôi sẽ làm ngay đây!"

Nữ trợ lý không dám chậm trễ, nhanh chóng cáo lui.

"Đứng lại!"

Tống Lương gọi nữ trợ lý đến, ngồi xuống trên chiếc giường lớn mềm mại: "Bây giờ tôi đang rất tức giận!"

Nữ trợ lý hiểu ý của anh ta, lập tức lau máu trên khóe miệng, đưa tay cởi quần áo, nhanh chóng đi đến chỗ Tống Lương, ngồi xổm xuống...
 
Chương 341: C341: Trong hơn mười phút


Lâm Vũ vốn cho rằng chuyện chơi game sẽ kết thúc ở đây nhưng sự phát triển của câu chuyện đã nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, cũng vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.

Chỉ trong ba ngày qua, đám người Lâm Thiển một lần nữa phải chiến đấu khốc liệt với "Bất khả chiến bại". Không biết "Bất khả chiến bại" lấy đâu ra nhiều người như vậy.

Trong hơn mười phút, đám người Lâm Thiển đã bị đánh bại hoàn toàn.

Nhiều người chơi trong game lần đầu tiên được trải nghiệm sức mạnh của tư bản.

Lâm Vũ đã chết vô số lần trong trò chơi, cũng sống lại vô số lần, cuối cùng không thể trụ được nữa, bị đánh đến mức tự kỷ, vừa sống lại đã bị giết chết, vòng

tuần hoàn vô tận.

Sau khi Lâm Thiển offline, Lâm Vũ cũng off theo.


“Ôi, bây giờ e là nha đầu này lại không vui rồi.” Lâm Vũ tắt máy tính, bất lực. mỉm cười.

Quả nhiên, Lâm Vũ vẫn chưa ra khỏi phòng, Ám Thất đã truyền tin đến.

Lâm Thiển và ba người bạn cùng phòng bị đánh đến choáng váng, cũng bị đánh đến mức tự kỷ. Bây giờ bọn họ đều cảm thấy rất bí bách.

"Không ngờ rằng thất bại đầu tiên trong đời mình lại là trong một trò chơi." Cất điện thoại đi, Lâm Vũ lắc đầu mỉm cười.

Hắn không quan tâm đến việc thắng hay thua trong game nhưng hắn quan †âm đến tâm trạng của Lâm Thiển.

Đúng lúc Lâm Vũ đang định đi xuống lầu hít thở không khí thì cửa phòng mở ra.

Diêm Thiền và Thẩm Khanh Nguyệt dắt nhau đi vào. "Ôi, đánh xong nhanh vậy sao?"

'Thấy Lâm Vũ đã tắt máy tính, Diêm Thiền không khỏi có chút thất vọng nói: "Vừa rồi em đã nghỉ ngơi, đang nói đến đây giúp!"

Trên trán cô ta vẫn còn lấm tấm mồ hôi, sau khi kết thúc buổi huấn luyện hôm nay vẫn chưa nghỉ ngơi được chiều.

Lâm Vũ khẽ gật đầu.

“Biểu cảm này của anh là sao vậy?” Thẩm Khanh Nguyệt khó hiểu, thăm dò hỏi: “Các người thua rồi sao?”


"Thua rồi." Hắn gật đầu: "Hơn nữa, còn thua rất thảm hại!"

"Không phải chứ?" Hai người phụ nữ cùng lúc ngạc nhiên nhìn hắn.

Trận chiến mới bắt đâu được mười phút mà đã thua rồi sao?

Lâm Vũ mỉm cười bất lực rồi nói cho bọn họ biết tình hình.

Sau khi hiểu rõ tình hình, Diêm Thiền bất bình nói: “Không phải chỉ là vấn đề số lượng thôi sao? Thế này đi, anh hãy ra lệnh cho toàn bộ người trong Lang Quân Bắc Cảnh của anh chơi game đó, mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết bọn chúng.”

"Sao có thể như vậy được chứ!"

Lâm Vũ nhìn Diêm Thiền với vẻ mặt u ám: "Cô đừng đưa ra những ý tưởng bậy bạ nữa!"

Cô ta đúng là dám nghĩ!

Mục đích tồn tại của Lang Quân Bắc Cảnh là để phòng thủ kẻ địch bên ngoài chứ không phải để làm Lâm Thiển vui vẻ.

Hắn là anh trai ruột của Lâm Thiển và có thể chơi với cô ấy, nhưng Lang Quân Bắc Cảnh thì không được.

"Đúng, không thể làm vậy được." 'Thẩm Khanh Nguyệt gật đầu đồng tình, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Như vậy đi, sau giờ làm việc em sẽ bảo mọi người trong công ty chơi game này, trả thêm tiền

lương cho họ, không giúp Lâm Thiển trả thù, con bé sẽ lại không vui.”

Lâm Thiển gọi cô là "chị dâu", cô không thể để cô ấy gọi một cách vô ích. Mặc. dù cô cũng cảm thấy chuyện này hơi vớ vẩn nhưng ai quan tâm chứ?

Chỉ cần Lâm Thiển vui là được!
 
Chương 342: C342: Trang bị của nhóm quân tiếp viện


Dù sao thì vẫn chưa biết cô ấy có thể chống cự đến khi tìm được thuốc cứu mạng hay không. Có lẽ, những ngày cô ấy vui vẻ chẳng còn nhiều nữa.

"Không cần đâu, anh sẽ xử lý!" Lâm Vũ khế mỉm cười nói: "Không có chuyện gì to tát, không cần huy động nhân lực ồ ạt như vậy."

"Vậy anh định làm thế nào?”

Diêm Thiền tò mò hỏi: “Không lẽ anh muốn tìm ra tên “bất khả chiến bại đó trong thế giới thực và dạy cho hắn một bài học?”

Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Chuyện trong game thì phải giải quyết trong game, tại sao lại lôi vào hiện thực chứ?”

Dù muốn làm Lâm Thiển vui nhưng cũng không thể vô lý như vậy.

Đưa chuyện trong game vào hiện thực, nếu Lâm Thiển biết được có lẽ sẽ coi thường người làm anh trai như mình?

Dưới ánh mắt nghi ngờ của hai người phụ nữ, Lâm Vũ lấy điện thoại ra và bấm gọi: "Giúp tôi liên hệ với Meerkat..."


Diêm Thiền đột nhiên mở to mắt, nhìn Lâm Vũ với vẻ kinh ngạc, thậm chí những lời hắn nói sau đó cũng không thể nghe rõ nữa.

'Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Diêm Thiền, Thẩm Khanh Nguyệt cũng giật mình, nhanh chóng kéo cô ta lại, thấp giọng hỏi: “Meerkat là ai vậy? Rất lợi hại sao?”

"Trong lĩnh vực hacker, Meerkat gân như được phong là thần!" Diêm Thiền khẽ gật đầu, vẻ kinh ngạc trên mặt không hề giảm đi, "Meerkat là

hacker số một thế giới. Liên minh hacker mà anh ta thành lập đã khiến vô số lãnh đạo cấp cao của nhiều nước phải đau đầu."

Nghe Diêm Thiền nói vậy, Thẩm Khanh Nguyệt chấn động nhưng cũng không nói nên lời.

Lâm Vũ còn nói không nên huy động nhân lực. Còn hắn thì sao? Vì giúp Lâm Thiển lấy lại thể diện của mình trong game mà đã trực tiếp tìm đến liên minh Hackerl! Để các cao thủ máy tính hàng đầu của liên minh hacker

chơi game mà hăn cũng nghĩ ra được!

Đây chẳng khác nào là đạn đại bác bắn muỗi!

Hai ngày sau, một cuộc đại chiến khác lại nổ ra trên server của Lâm Thiển.

Trước đó, một người chơi trong game đã liên lạc với Lâm Thiển, nói rằng mình có mối thù sâu sắc với người chơi tên là "bất khả chiến bại” muốn giúp đám người Lâm Thiển đối phó với hắn ta.

Lâm Thiển vốn tưởng rằng đối phương chỉ có một mình nên cô lịch sự từ chối, không coi trọng.

Nhưng chẳng bao lâu, người đó lại tìm đến cô ấy một lần nữa và cho cô ấy thấy sức mạnh của mình.

Sau khi thấy được sự lợi hại của người đó, Lâm Thiển lập tức đồng ý hợp tác với anh ta và cùng nhau đối phó với "Bất khả chiến bại”.


Lúc này, hai bên lại có một cuộc đại chiến nổ ra.

Với sự gia nhập của số lượng lớn quân tiếp viện mạnh mẽ, "Bất khả chiến bại" và những kẻ do hắn dẫn đầu đã bị đánh đến mức không thể chống trả, chưa đầy mười phút, họ đã bị đánh bại hoàn toàn.

Thời gian còn ngắn hơn lần trước họ đánh bại đám người Lâm Thiển.

"AI"

Trong trang viên, Tống Lương tức giận đập vỡ máy tính trước mặt.

Một thất bại thảm hại đã khiến cơn giận của anh ta lên đến đỉnh điểm. Anh ta thực sự không hiểu, rốt cuộc đám người đó tìm ở đâu ra một nhóm quân tiếp viện biến thái như vậy.

Trang bị của nhóm quân tiếp viện này không phải quá xa xỉ, nhưng dù có thao tác thế nào, dù có lợi thế về số lượng thì họ cũng hoàn toàn không thể chống đỡ được sự tấn công của nhóm người đó.

Nữ trợ lý vội vàng cúi đầu, sợ Tống Lương trút giận lên mình.

"Lập tức liên hệ với công ty game cho tôi!"


'Tống Lương hung dữ hét vào mặt nữ trợ lý: "Bảo bọn họ tạo cho tôi 10.000 tài khoản mãn cấp cùng trang bị tốt nhất! Nếu không, tôi sẽ khiến công ty họ phá sản!"

Nữ trợ lý không dám nói thêm gì nữa, lập tức đi làm, ngay sau đó, cô ta đã hoàn thành việc liên lạc với công ty game.

Khi quay về trước mặt Tống Lương, nữ trợ lý vô cùng sợ hãi, thận trọng nói: "Thiếu gia, bọn họ... không đồng ý..."

"Bụp!" Anh ta đá vào bụng nữ trợ lý.

Cô ta lập tức ngã xuống đất, ôm bụng, trên trán mồ hôi đầm đìa.

Nhưng Tống Lương không có ý định tha cho nữ trợ lý, anh ta lao tới và đấm đá cô ta. Mãi đến khi nữ trợ lý không chịu nổi nữa ngất đi, Tống Lương mới không cam tâm dừng lại.

"Tao sẽ không thua! Tao sẽ không bao giờ thua!”

Anh ta đứng đó, gầm gừ hung hãn: “Tao không cần biết mày là ai, tao nhất định sẽ cho mày biết hậu quả chọc giận tao! Tao sẽ bắt mày phải quỳ trước mặt ta, vẫy đuôi xin tha như một con chó!"
 
Chương 343: C343: Hiện tại


Ngày hôm sau, Thẩm Khanh Nguyệt đi vào văn phòng như thường ngày. Cô còn chưa kịp mở máy tính thì giám đốc tài chính đã vội vã đẩy cửa ra, đầy hốt hoảng mà kêu lên: "Thẩm tổng, xảy ra chuyện lớn rồi! Chúng ta... Chúng ta..."

"Đừng hoảng hốt, hít thở sâu vào rồi từ từ nói." Thẩm Khanh Nguyệt cười khế với cô ấy, trong lòng hết sức bình tĩnh.

Từ khi trải qua chuyện lần trước, cô cũng trưởng thành rất nhiều.

Hiện tại mặc dù cô còn chưa đến mức trời sụp xuống trước mặt không đổi sắc, nhưng việc của công ty cơ bản sẽ không làm cô bối

Bởi vì cô biết dù xảy ra vấn đề gì cũng có thể giải quyết.

Giám đốc tài chính há hốc miệng, dùng sức hít vào mấy hơi mới miễn cưỡng ổn định tâm tình, hoảng loạn nói: "Nửa giờ trước toàn bộ tài chính của công ty chúng ta bị ngân hàng đóng băng rồi!"

'Thẩm Khanh Nguyệt hơi sững sờ, sau đó mỉm cười nói: "Chỉ vậy thôi sao?"

Nếu là trước kia thì cô nhất định cũng bối rối như giám đốc tài chính.

Nhưng bây giờ cô không thế nữa.

Chỉ cần họ không phạm pháp thì mặc kệ ngân hàng đóng băng tài chính vì nguyên nhân gì cũng không phải chuyện lớn!


Chỉ cần một câu của người đàn ông kia thì tài chính sẽ lập tức được rã băng.

Nhìn Thẩm Khanh Nguyệt không chút dao động, giám đốc tài chính lập tức sửng sốt, ngơ ngác nhìn cô nửa ngày rồi hỏi dò: "Thẩm tổng, có phải cô... Không nghe rõ tôi nói gì không?”

"Nghe rõ, là tài chính công ty bị ngân hàng đóng băng." Thẩm Khanh Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng rồi hỏi: "Phía ngân hàng có nói vì nguyên nhân gì không?”

"Nói, nhưng cứ như đánh rắm ấy!" Giám đốc tài chính tức giận nói: "Họ nói tài khoản và tài chính công ty của chúng ta tồn tại nguy cơ nghiêm trọng, nhưng tôi

hỏi là gì thì họ lại ngậm miệng không đề cập tới."

Sau khi phẫn nộ, giám đốc tài chính lại đầy bội phục nhìn Thẩm Khanh Nguyệt.

Cô ấy cứ nghĩ Thẩm Khanh Nguyệt nghe thấy tin tức này sẽ rất bối rối.

Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của cô ấy.

Thẩm Khanh Nguyệt quá trấn định, trấn định đến mức khó hiểu.

Chuyện lớn như vậy mà cô còn có thể trấn định như thế sao?


"Xem ra có người đang âm thầm đối phó chúng ta." Trong mắt Thẩm Khanh Nguyệt hiện ra sự hiểu rõ, nhưng lại không lo lắng mà còn an ủi giám đốc tài chính: “Không phải chuyện lớn gì, yên tâm đi, rất nhanh sẽ được giải quyết."

Cái này còn không phải chuyện lớn?

Chẳng lẽ chờ đến khi công ty đóng cửa mới là chuyện lớn?

"Thẩm tổng, hay cô đích thân đến ngân hàng một chuyến đi!" Thẩm Khanh Nguyệt không vội, giám đốc tài chính lại sốt ruột đến xoay lòng vòng: “Hiện tại chúng ta không thể dùng một đồng nào, không bao lâu nữa công ty sẽ sụp đổ."

"Không có việc gì.' Thẩm Khanh Nguyệt an ủi giám đốc tài chính một câu rồi đảo mắt một vòng, cười khanh khách nói: "Cô không cần để ý đến chuyện này, cô

chỉ cần làm tốt một chuyện! Từ giờ trở đi cứ thống kê tổn thất của công ty đến khi tài chính được rã đông."

"A? Cái này.." Giám đốc tài chính ngạc nhiên nhìn cô: “Không phải cô muốn bắt ngân hàng bồi thường đó chứ?"

'Thẩm Khanh Nguyệt khẽ gật đầu, trong mắt lại hiện lên một tia đánh thép: “Nếu chúng ta không bắt bồi thường thì ngân hàng sẽ nghĩ chúng ta dễ hà hiếp!"

Muốn đóng băng tiền của họ là đóng băng?

Không có cả một lý do đàng hoàng!

Đây là hãm hại!

Không cho ngân hàng một bài học thì họ còn nghĩ mình muốn làm gì thì làm! Giám đốc tài chính ngạc nhiên.

Bắt ngân hàng bồi thường?
 
Chương 344: C344: Đúng vậy


Cô quá ngây thơ rồi!

Có thể nói đám ngân hàng là tổ tông của bọn lưu manh.

Khi bạn bỏ tiền vào tài khoản của họ thì bạn là đại gia.

Sau khi bỏ tiền vào rồi thì họ chính là đại gia.

Bắt ngân hàng bồi thường à, làm sao có thể! Người ta tùy tiện tìm một lý do, thậm chí nói thẳng là hệ thống bị lỗi thì có thể lấp liếm cho qua chuyện này.

Hơn nữa Thẩm Khanh Nguyệt cũng nói là có người đối phó họ.

Người có thể trực tiếp thúc đẩy ngân hàng đóng băng tài chính của công ty bọn họ chứng tỏ thế lực này to đến mức vượt qua tưởng tượng của họ.


Có chỗ dựa như vậy thì ngân hàng còn chịu bồi thường?

Đón lấy ánh mắt ngạc nhiên của giám đốc tài chính, Thẩm Khanh Nguyệt cười nhạt một tiếng rồi hỏi: "Có phải cô cảm thấy tôi quá ngây thơ không?"

Giám đốc tài chính hơi xấu hổ, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Trong lòng cô ấy thật sự nghĩ như vậy.

Thẩm Khanh Nguyệt hiểu, nhưng lại không tức giận mà mỉm cười nói: "Cô cứ làm theo lời tôi nói trước đi! Yên tâm đi, trời không sập được! Vừa vặn sau khi chúng ta đưa dây chuyền mới vào sản xuất thì sản lượng cũng tăng nhiều, công ty ngừng một ngày thì tôi sế bắt ngân hàng bồi thường tổn thất một ngày, tôi cũng muốn xem họ có bao nhiêu tiền để đền!"

Nói xong, nụ cười trên mặt Thẩm Khanh Nguyệt càng sâu hơn, trong mơ hồ còn có mấy phần hưng phấn.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của giám đốc tài chính, Thẩm Khanh Nguyệt lại gọi điện thoại cho bộ phận nhân sự: “Quản lý Tiếu, thông báo mọi người rằng: Vào khoảng thời gian trước lúc đưa dây chuyền mới vào sản xuất thì mọi người đều rất vất vả! Từ ngày mai trở đi, trừ bộ phận kho và bảo vệ ra thì tất cả nhân viên được nghỉ một tuần! Tại chức thì thưởng lương gấp ba lần!"

Nghe Thẩm Khanh Nguyệt nói vậy, giám đốc tài chính triệt để ngây người. Cô không đi giải quyết vấn đề mà còn cho nhân viên công ty nghỉ? Đây là vò đã mẻ không sợ rơi hay là thật dự định rút máu ngân hàng?

Chỉ chút bối cảnh là Thẩm gia mà muốn rút máu ngân hàng thì sợ là quá ngây thơ!

'Thẩm Khanh Nguyệt không quan tâm giám đốc tài chính đang kinh ngạc mà cúp điện thoại, bảo cô ấy giữ bí mật chuyện này rồi reo lên một tiếng chạy ra khỏi văn phòng.

Vừa đi được nửa đường thì Lâm Vũ đã nhận được điện thoại của Thẩm Khanh Nguyệt.

Lâm Vũ không hỏi nhiều mà lập tức quay đầu xe trở về công ty đón cô.

Rất nhanh Lâm Vũ đã nhìn thấy Thẩm Khanh Nguyệt.


"Em đi đâu?" Lâm Vũ cười hỏi thăm.

"Đương nhiên là về nhà rồi!" Thẩm Khanh Nguyệt cười ha hả và nói.

"Về nhà?" Lâm Vũ kinh ngạc nhìn cô.

Hắn còn tưởng rằng Thẩm Khanh Nguyệt gọi mình đưa cô đi làm chuyện gì!

"Đúng vậy!" Thẩm Khanh Nguyệt gật gật đầu, buồn cười nói: "Tôi bị ép cho cả công ty nghỉ một tuần!"

Nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt kể lại chuyện tài chính công ty bị ngân hàng đóng băng không rõ nguyên nhân cho Lâm Vũ nghe.

"Ha ha!" Nghe Thẩm Khanh Nguyệt nói xong, Lâm Vũ lập tức cất tiếng cười to rồi trêu ghẹo nói: "Sao anh cảm thấy em và Diêm Thiền đều học xấu vậy! Trước

kia em sẽ không nghĩ ra cách này để trừng trị ngân hàng."

Nói thật Thẩm Khanh Nguyệt nghĩ đến cách này làm hắn hơi bất ngờ, nhưng hắn cũng rất vui.


Thẩm Khanh Nguyệt rất đắc ý, oán hận nói: "Lão hổ không phát uy thì họ còn coi tôi là con mèo bệnh!"

"Vậy nên kéo dài ngày nghỉ một chút." Lâm Vũ cười đề nghị.

"Khó mà làm được." Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu: “Sản phẩm tồn kho chỉ đủ dùng một tuần! Kéo dài ngày nghỉ thêm thì công ty sẽ thật sự rối loạn."

"Được! Một tuần... Cũng ổn rồi!" Lâm Vũ mỉm cười: “Em nghỉ ngơi một hai ngày trước, nếu như cần thiết thì chúng ta sẽ đến Lận An một chuyến, tạm thời xem như đi du lịch."

"Lận An? Đến Lận An làm gì?" Thẩm Khanh Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn.

Lâm Vũ nhếch miệng lên, trong mắt chợt lóe lên tia sắc lạnh: “Có người muốn đối phó chúng ta, chẳng lế chúng ta không nên đi tìm họ đòi một lời giải thích sao?"

"Anh biết là ai đang giở trò sao?" Thẩm Khanh Nguyệt giật mình mà hỏi.
 
Chương 345: Đúng vậy!


Cô quá ngây thơ rồi!

Có thể nói đám ngân hàng là tổ tông của bọn lưu manh.

Khi bạn bỏ tiền vào tài khoản của họ thì bạn là đại gia.

Sau khi bỏ tiền vào rồi thì họ chính là đại gia.

Bắt ngân hàng bồi thường à, làm sao có thể! Người ta tùy tiện tìm một lý do, thậm chí nói thẳng là hệ thống bị lỗi thì có thể lấp liếm cho qua chuyện này.

Hơn nữa Thẩm Khanh Nguyệt cũng nói là có người đối phó họ.

Người có thể trực tiếp thúc đẩy ngân hàng đóng băng tài chính của công ty bọn họ chứng tỏ thế lực này to đến mức vượt qua tưởng tượng của họ.

Có chỗ dựa như vậy thì ngân hàng còn chịu bồi thường?

Đón lấy ánh mắt ngạc nhiên của giám đốc tài chính, Thẩm Khanh Nguyệt cười nhạt một tiếng rồi hỏi: "Có phải cô cảm thấy tôi quá ngây thơ không?"

Giám đốc tài chính hơi xấu hổ, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Trong lòng cô ấy thật sự nghĩ như vậy.

Thẩm Khanh Nguyệt hiểu, nhưng lại không tức giận mà mỉm cười nói: "Cô cứ làm theo lời tôi nói trước đi! Yên tâm đi, trời không sập được! Vừa vặn sau khi chúng ta đưa dây chuyền mới vào sản xuất thì sản lượng cũng tăng nhiều, công ty ngừng một ngày thì tôi sế bắt ngân hàng bồi thường tổn thất một ngày, tôi cũng muốn xem họ có bao nhiêu tiền để đền!"

Nói xong, nụ cười trên mặt Thẩm Khanh Nguyệt càng sâu hơn, trong mơ hồ còn có mấy phần hưng phấn.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của giám đốc tài chính, Thẩm Khanh Nguyệt lại gọi điện thoại cho bộ phận nhân sự: “Quản lý Tiếu, thông báo mọi người rằng: Vào khoảng thời gian trước lúc đưa dây chuyền mới vào sản xuất thì mọi người đều rất vất vả! Từ ngày mai trở đi, trừ bộ phận kho và bảo vệ ra thì tất cả nhân viên được nghỉ một tuần! Tại chức thì thưởng lương gấp ba lần!"

Nghe Thẩm Khanh Nguyệt nói vậy, giám đốc tài chính triệt để ngây người. Cô không đi giải quyết vấn đề mà còn cho nhân viên công ty nghỉ? Đây là vò đã mẻ không sợ rơi hay là thật dự định rút máu ngân hàng?


Chỉ chút bối cảnh là Thẩm gia mà muốn rút máu ngân hàng thì sợ là quá ngây thơ!

'Thẩm Khanh Nguyệt không quan tâm giám đốc tài chính đang kinh ngạc mà cúp điện thoại, bảo cô ấy giữ bí mật chuyện này rồi reo lên một tiếng chạy ra khỏi văn phòng.

Vừa đi được nửa đường thì Lâm Vũ đã nhận được điện thoại của Thẩm Khanh Nguyệt.

Lâm Vũ không hỏi nhiều mà lập tức quay đầu xe trở về công ty đón cô.

Rất nhanh Lâm Vũ đã nhìn thấy Thẩm Khanh Nguyệt.

"Em đi đâu?" Lâm Vũ cười hỏi thăm.

"Đương nhiên là về nhà rồi!" Thẩm Khanh Nguyệt cười ha hả và nói.


"Về nhà?" Lâm Vũ kinh ngạc nhìn cô.

Hắn còn tưởng rằng Thẩm Khanh Nguyệt gọi mình đưa cô đi làm chuyện gì!

"Đúng vậy!" Thẩm Khanh Nguyệt gật gật đầu, buồn cười nói: "Tôi bị ép cho cả công ty nghỉ một tuần!"

Nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt kể lại chuyện tài chính công ty bị ngân hàng đóng băng không rõ nguyên nhân cho Lâm Vũ nghe.

"Ha ha!" Nghe Thẩm Khanh Nguyệt nói xong, Lâm Vũ lập tức cất tiếng cười to rồi trêu ghẹo nói: "Sao anh cảm thấy em và Diêm Thiền đều học xấu vậy! Trước

kia em sẽ không nghĩ ra cách này để trừng trị ngân hàng."

Nói thật Thẩm Khanh Nguyệt nghĩ đến cách này làm hắn hơi bất ngờ, nhưng hắn cũng rất vui.

Thẩm Khanh Nguyệt rất đắc ý, oán hận nói: "Lão hổ không phát uy thì họ còn coi tôi là con mèo bệnh!"

"Vậy nên kéo dài ngày nghỉ một chút." Lâm Vũ cười đề nghị.

"Khó mà làm được." Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu: “Sản phẩm tồn kho chỉ đủ dùng một tuần! Kéo dài ngày nghỉ thêm thì công ty sẽ thật sự rối loạn."

"Được! Một tuần... Cũng ổn rồi!" Lâm Vũ mỉm cười: “Em nghỉ ngơi một hai ngày trước, nếu như cần thiết thì chúng ta sẽ đến Lận An một chuyến, tạm thời xem như đi du lịch."

"Lận An? Đến Lận An làm gì?" Thẩm Khanh Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn.

Lâm Vũ nhếch miệng lên, trong mắt chợt lóe lên tia sắc lạnh: “Có người muốn đối phó chúng ta, chẳng lế chúng ta không nên đi tìm họ đòi một lời giải thích sao?"

"Anh biết là ai đang giở trò sao?" Thẩm Khanh Nguyệt giật mình mà hỏi.
 
Chương 346


Lâm Vũ mỉm cười gật đầu: “Là Tống gia Lận An."

"Tống gia... Lận An?" Tim Thẩm Khanh Nguyệt đập mạnh một cái: “Là Tống gia - một trong bốn gia tộc lớn ngang hàng với Vạn gia?"

Lâm Vũ khẽ gật đầu.

Được Lâm Vũ xác nhận, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức mờ mịt mà nghỉ ngờ nói: "Chúng ta và Tống gia không oán không thù, tại sao họ phải đối phó chúng ta?”

"Không liên quan đến mọi người." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: 'Là phía Lâm 'Thiển xảy ra chuyện."

"Lâm Thiển?" Thẩm Khanh Nguyệt càng mờ mịt. Lâm Thiển đang ở trường học, có thể gây ra chuyện gì được? Cô ấy còn không có cơ hội tiếp xúc với người của Tống gia mà?

Trong lúc Thẩm Khanh Nguyệt mờ mịt thì một suy nghĩ quỷ dị đột nhiên hiện lên trong đầu cô.

'Thẩm Khanh Nguyệt ngẩn người rồi dở khóc dở cười hỏi: "Anh đừng nói với tôi là người đánh sống chết trong game với Lâm Thiển là... Người của Tống gia?"
Trừ cái này ra thì cô không tìm thấy nguyên nhân nào khác.

Lâm Vũ khẽ cười và nói: "Em đoán đúng! Meerkat tiện tay giúp anh điều tra thân phận của người kia, xác định đó là tiểu thiếu gia của Tống gia, Tống Lương."

"Anh cũng nhận được tin tức, Tống Lương đã tra được Lâm Thiển họ rồi."

"Nếu như anh không đoán sai thì Tống Lương tưởng rằng em đứng sau lưng cung cấp tài chính cho Lâm Thiển nên mới muốn xuống tay với công ty Thẩm thị trước."

Nghe Lâm Vũ nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức không còn gì để nói.

Chuyện này là sao!

Không ai ngờ một trò chơi lại liên lụy đến hiện thực.

Hơn nữa Tống gia vừa ra tay đã như muốn đuổi gϊếŧ đến cùng.

Nếu là lúc trước thì chỉ một chiêu đơn giản thô bạo này cũng có thể hủy diệt Thẩm gia.

Tống gia thật là cưng chiều tiểu thiếu gia này. Không có chút quan niệm thị phi nào mà chỉ mù quáng cưng chiều!
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Khanh Nguyệt lại đột nhiên hỏi: "Tống Lương có âm thầm xuống tay với Lâm Thiển không?"

"Không biết, cho nên anh đang xem tình hình." Lâm Vũ cười ha ha: “Nếu như: Tống gia dừng tay tại đây thì cho họ một cơ hội, chỉ dạy một bài học là được! Nếu không chúng ta nên đến Lận An một chuyến."

'Thẩm Khanh Nguyệt lập tức hiểu ý Lâm Vũ.

Sau khi biết được dự định của hắn, Thẩm Khanh Nguyệt cũng không nhiều lời nữa.

Hiện tại tình huống cơ bản đã được xác định. Tạm thời Tống gia còn có quyền lựa chọn. Chỉ mong Tống gia đừng đâm đầu vào họng súng!

Trên đường đi không ai nói chuyện, hai người trở lại Thẩm gia.

Vừa vào nhà Thẩm Vũ Nông đã cầm một tấm thiệp mời đi tới rồi đưa cho Lâm Vũ, mỉm cười nói: "Nửa giờ trước có một người xa lạ đưa tới, cháu xem thử đi."
Lâm Vũ tiện tay nhận lấy thiệp mời màu vàng lóng lánh kia. Anh nhắm chừng trên tay thì thấy khá nặng. "Thiệp mời bằng vàng?" Lâm Vũ cười nói: "Kiểu cách này hơi cao đấy!"

"Chứ gì nữa?" Thẩm Vũ Nông cười sang sảng một tiếng: “Ông sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên nhận được thiệp mời bằng vàng đấy!"

Lâm Vũ cười cười rồi mở thiệp ra. 'Thẩm Khanh Nguyệt hiếu kì nên cũng tiến lên xem xét.

Nội dung trên thiệp rất đơn giản, mời tất cả mọi người của Thẩm gia đến tham gia tiệc rượu được cử hành vào tám giờ tối nay tại nhà hàng Giang Bắc.

Hơn nữa còn không có cả chữ kí.

"Ai đưa tới vậy?" Nhìn thiệp mời xa xỉ mà đơn giản này, Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi hiếu kì hỏi.

Thẩm Vũ Nông lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ông cũng không biết."

"Mọi người không có hỏi sao?" Trong đôi mắt sáng ngời của Thẩm Khanh Nguyệt lộ ra vẻ nghi hoặc mãnh liệt.

 
Chương 347


"Hỏi rồi." Thẩm Vũ Nông cười khổ nói: "Nhưng cả người đưa thiệp mời cũng không biết thân phận của đối phương."

"A?" Thẩm Khanh Nguyệt đột nhiên trừng to mắt, lại nhíu mày nhìn về phía Lâm Vũ: “Có nên đi không?"

Mặc dù trên thiệp mời viết là mời người của Thẩm gia dự tiệc, nhưng họ suy: đoán người đối phương thật sự muốn mời chính là Lâm Vũ.

Đi hay không phải xem thái độ của Lâm Vũ.

"Đi, đương nhiên phải đi!" Lâm Vũ cười ha hả và nói: "Tống gia dám đưa thiệp mời đến, chẳng lẽ chúng ta không dám đi?"

"Ý anh là thiệp mời này do Tống gia đưa tới?" Thẩm Khanh Nguyệt kinh hô một tiếng, lại rất khó hiểu mà nhìn Lâm Vũ: “Anh nhìn ra từ đâu?"

"Đoán." Lâm Vũ nhún vai nói: 'Lúc này trừ Tống gia ra thì chắc không ai đưa dạng thiệp mời này cho chúng ta."

Thẩm Khanh Nguyệt không hoài nghi suy đoán của Lâm Vũ mà cau mày nói: "Đây là thị uy sao?"
Nếu như thiệp mời này thật sự là đưa tới cho Tống gia, trừ thị uy ra thì cô thực. sự nghĩ không ra Tống gia còn có mục đích gì.

"Hắn là vậy!" Lâm Vũ hững hờ cười cười: “Đừng nghĩ nữa, đi xem là biết ngay."

Gần tám giờ tối, đám người kéo lũ lượt chạy đến nhà hàng Giang Bắc. Khi họ chạy đến mới phát hiện nhà hàng Giang Bắc cực kỳ náo nhiệt.

Bãi đỗ xe gần như đã đậu đầy.

Trong phòng tiệc lầu tám nhà hàng thì người người nhốn nháo.

Vừa tới cửa sảnh thì Thẩm Khanh Nguyệt đã lập tức sững sờ, nhìn chòng chọc vào người đàn ông trung niên đang chậm rãi nói chuyện với mấy người cách đó không xa.

Lâm Vũ chú ý tới ánh mắt của cô nên thấp giọng hỏi: "Các người quen biết sao?"

'Thẩm Khanh Nguyệt khẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Đó là Cao Thừa Bỉnh, chủ tịch ngân hàng Thương Nghiệp."
Đây chính là chủ tịch ngân hàng kia?

Lâm Vũ kinh ngạc bật cười.

'Thẩm Khanh Nguyệt không đi tìm ông ta, không ngờ lại gặp được ở đây.

Thật là oan gia ngõ hẹp!

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

"Chính là tên chết tiệt này đóng băng tài chính công ty của các cô?" Diêm Thiền nhếch miệng lên, nhẹ nhàng kéo góc áo Thẩm Khanh Nguyệt rồi cười xấu xa nói: "Chờ đi, tôi sẽ bắt ông ta quỳ xuống trước mặt cô xin lỗi!"

"Đừng!" Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt cùng mở miệng.

Họ còn chờ ngân hàng bồi thường tổn thất mà!

Sớm để Cao Thừa Bỉnh xin lỗi như vậy thì thực sự quá hời cho ông ta.
Lúc họ nói chuyện thì Cao Thừa Bỉnh cũng chú ý tới họ.

Cao Thừa Bỉnh cười nhạt một tiếng với mấy người nịnh nọt bên cạnh rồi nâng. một ly rượu vang đỏ đi tới chỗ họ.

"Thẩm lão gia tử, Thẩm tiểu thư, đã lâu không gặp!" Cao Thừa Bỉnh cười chào hỏi họ.

Nhưng nụ cười trên mặt ông ta lại mang theo vài phần trêu tức.

"Chủ tịch Cao, đã lâu không gặp." Thẩm Vũ Nông chắp tay, ngoài cười nhưng trong không cười mà đáp.

'Thẩm Khanh Nguyệt cũng chào hỏi đơn giản với Cao Thừa Bỉnh rồi nói: "Chủ tịch Cao, tôi đang muốn đến thăm ông, không ngờ đêm nay lại trùng hợp gặp được ở đây."

"Thẩm tiểu thư khách sáo rồi, cái gì mà thăm với viếng chứ." Cao Thừa Bỉnh cười ha ha, biết mà còn hỏi: "Thẩm tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?"

'Thẩm Khanh Nguyệt cố ý giả vờ lo lắng: “Chủ tịch Cao, tôi muốn hỏi vì sao quý ngân hàng đóng băng toàn bộ tài chính công ty của chúng tôi? Hiện tại chúng tôi không dùng được đồng nào cả, công ty còn bị ép đình công."

"Gái này à..." Cao Thừa Bỉnh sờ mũi một cái, cười ha hả nói: "Chúng tôi nhận được tin tức của bộ phận liên quan rằng tài chính của quý công ty tồn tại nguy cơ nghiêm trọng, cho nên tạm thời bị đóng băng!"

Đáp án ông ta đưa ra hoàn toàn tương tự với câu trả lời mà nhân viên ngân hàng nói với giám đốc tài chính.

Quá trót lọt! Mặt Thẩm Khanh Nguyệt sầm xuống, trầm giọng hỏi: "Cụ thể là gì? Chỉ nói một câu đã đóng băng hơn một tỷ tài chính của chúng tôi, thật là không thể giải thích được."

"Đây là cơ mật, thứ cho tôi không thể trả lời." Cao Thừa Bỉnh xua tay, trên mặt

vẫn mang nụ cười: “Thẩm tiểu thư yên tâm, chỉ cần bộ phận liên quan điều tra rõ ràng, xác định tiền của các người không có vấn đề thì tôi lập tức rã đông."

Thẩm Khanh Nguyệt nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, cười lạnh nói: "Chờ các người rã đông thì công ty chúng tôi đã đóng cửa rồi."

 
Chương 348


Cao Thừa Bỉnh không quan tâm mà cười nói: "Nếu thật là như vậy thì chúng tôi chỉ có thể nói xin lỗi! Đây là yêu cầu của bộ phận liên quan, chúng tôi cũng không có cách nào."

"Bộ phận liên quan nào?" Lâm Vũ đột nhiên mở miệng hỏi thăm.

Cao Thừa Bỉnh thản nhiên nói: "Bộ phận liên quan chính là bộ phận liên quan, cụ thể thì không thể trả lời."

Bộ phận liên quan là bộ phận thần bí nhất trên thế giới này!

Tất cả mọi người biết bộ phận này tồn tại, nhưng không ai tìm ra nó cả

Để họ chậm rãi đi tìm cái gọi là "Bộ phận liên quan" này đi!

Thẩm Khanh Nguyệt nhíu mày, mang theo vài phần tức giận mà hỏi: "Vậy thì đưa văn kiện của bộ phận liên quan cho chúng tôi xem! Đóng băng hơn một tỷ tài chính thì bộ phận liên quan không có khả năng không gửi văn kiện đúng không?"

"Văn kiện đương nhiên là có." Cao Thừa Bỉnh hừ nhẹ một tiếng: “Nhưng đây là văn kiện cơ mật nội bộ, các người không có quyền xem! Tôi cũng không có nghĩa vụ cho các người xeml"
"Tôi thấy bộ phận liên quan gì đó căn bản không tồn tại!" Sắc mặt Thẩm Khanh Nguyệt lạnh hơn: “Chủ tịch Cao, tôi nói thẳng trước, nếu như chuyện tài chính đóng băng tạo thành tổn thất gì cho Thẩm thị thì chúng tôi sẽ bắt bồi

thường! Tôi xem các người có bao nhiêu tiền để đền!"

'Thấy Thẩm Khanh Nguyệt "Tức hổn hển" như vậy, Lâm Vũ không khỏi thầm bật cười.

Kỹ thuật diễn xuất của cô cũng không tệ! Hắn biết Thẩm Khanh Nguyệt đang cố ý giả vờ. Mục đích là vì làm cho chuyện này càng chân thật hơn.

Nếu hơn một tỷ tài chính bị đóng băng mà Thẩm Khanh Nguyệt vẫn không có phản ứng gì thì Cao Thừa Bỉnh không nghi ngờ mới là lại

Cao Thừa Bỉnh không quan tâm mà nhấp một ngụm rượu trong ly rồi mỉm cười nói: "Tùy các người!"

Cao Thừa Bỉnh không sợ, căn bản không coi Thẩm Khanh Nguyệt ra gì.

"Được!" Thẩm Khanh Nguyệt trịnh trọng gật đầu, cắn răng nói: "Các người phải chuẩn bị thêm ít tiền!"

"Chúng tôi là ngân hàng, không có gì nhiều ngoài tiền cả!"

Nói đến mức này, Cao Thừa Bỉnh dứt khoát cười lạnh nói thằng: "Nếu các người có thể làm chúng tôi đền một đồng nào thì coi như tôi thua!"

Bắt ngân hàng bồi thường? Cô nghĩ cũng hay thật! Ngân hàng nào không có bối cảnh động trời?

Chỉ có ngân hàng tìm người khác bắt bồi thường, khi nào đến phiên người khác đòi ngân hàng bồi thường?

"Chủ tịch Cao, tiền của ngân hàng các người đủ nhiều thật không?" Đột nhiên có một giọng nói trêu tức vang lên.

Cao Thừa Bỉnh nhíu mày.

Ông ta quay đầu lại đã thấy lão phu nhân Lạc gia đang được Lạc Tiên Triều đỡ đi tới.


Lạc gia chính là khách hàng lớn siêu cấp của ngân hàng họ.
Dù nghe giọng điệu của lão phu nhân không đúng, Cao Thừa Bỉnh cũng không tiện phát tác, ngược lại mỉm cười và hỏi: “Lão phu nhân, những lời vừa rồi của bà có ý gì?"

Lão phu nhân căn bản không để ý tới Cao Thừa Bỉnh mà đi đến trước mặt bọn Lâm Vũ rồi khom người chào hỏi.

Thấy cảnh này, Cao Thừa Bỉnh lập tức giật mình.

Từ khi mấy hào môn xảy ra xung đột, Lạc gia đã mơ hồ trở thành hào môn đứng đầu Giang Bắc!

Lão phu nhân Lạc gia khách sáo với người của Thẩm gia như thế sao? Mình không hoa mắt đó chứ?

Lâm Vũ không nói gì mà chỉ cười nhạt một tiếng với lão phu nhân.

Chỉ một cái cười đơn giản là đã đủ!

Lạc gia vẫn luôn lo lắng hãi hùng vì chuyện lúc trước!

Hiện tại Lâm Vũ chỉ cười một tiếng, lão phu nhân cũng đã hiểu mâu thuẫn trước đó giữa Lạc gia và Lâm Vũ xem như đã qua!

Nghĩ tới đây, trong lòng lão phu nhân lập tức vui mừng không thôi, cảm kích nhìn Lâm Vũ một cái rồi lập tức sai bảo Lạc Tiên Triều: “Lập tức chuyển tiền tiết kiệm của Lạc gia từ ngân hàng Thương Nghiệp sang ngân hàng khác, lập tức ngừng tất cả hợp tác với họI"

Cái gì?

Nghe thấy lời này của lão phu nhân, sắc mặt Cao Thừa Bỉnh lập tức thay đổi.

Lạc gia muốn chuyển đi toàn bộ tài chính trong ngân hàng Thương Nghiệp, còn muốn cắt đứt tất cả hợp tác với họ?

 
Chương 349


Cái này... Đây không phải muốn mạng người sao?

Không nói đến mấy trăm triệu tài chính Lạc gia đặt ở ngân hàng, chỉ việc cắt đứt tất cả hợp tác đã là tổn thất động trời đối với ngân hàng của họ.

Tài chính hàng năm lưu thông của Lạc gia thông qua ngân hàng Thương Nghiệp lên đến mấy trăm triệu!

Nếu cắt đứt hợp tác thì sẽ đả kích nghiệp vụ của ngân hàng rất nặng nề!

Trong chốc lát, trên trán Cao Thừa Bỉnh bắt đầu ứa mồ hôi, vội cười làm lành và nói: "Lão phu nhân, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không? Có gì chúng ta có thể thương lượng mà."

Từ xưa đến nay cửa hàng lớn thì đàn áp khách, khách lớn cũng có thể đè đầu được cửa hàng!

Ông ta không muốn gánh chịu hậu quả mất đi khách hàng lớn quan trọng là Lạc gia!

"Không có hiểu lầm." Lão phu nhân hừ nhẹ một tiếng, không mặn không nhạt nói: "Dù sao tiền và nghiệp vụ của quý ngân hàng cũng đủ nhiều, không thiếu chút ít của Lạc gia."
Nói xong, lão phu nhân lại bảo Lạc Tiên Triều lập tức đi làm chuyện mình nhắn nhủ

Lạc Tiên Triều không dám chậm trễ đã lập tức lấy điện thoại ra đi qua một bên.

Cao Thừa Bỉnh thấy thế thì lập tức xụ mặt xuống: “Lão phu nhân, bà có thể suy nghĩ lại chuyện này thêm một chút không?”

"Không có gì để suy nghĩ cả!" Lão phu nhân kiên quyết nói.

"Xem ra lão phu nhân đã quyết tâm muốn ra mặt giúp Thẩm gia!" Cao Thừa Bỉnh cắn răng nhìn lão phu nhân, trong lòng sinh ra hận thù mãnh liệt.


Mình là chủ tịch mà đã cúi đầu như thế, bà lại không cho chút mặt mũi nào cải

Lão phu nhân lắc đầu cười nói: "Chủ tịch Cao quá coi trọng bà già này quá rồi"

Ra mặt giúp Thẩm gia? Có Lâm Vũ ở đây thì đến phiên bà ra mặt sao?

Nhưng Cao Thừa Bỉnh lại không nghe thấy lời nói bóng gió của bà, chỉ hung dữ nhìn lão phu nhân: “Các người đừng hối hận!"
"Chủ tịch Cao, lão già này cũng muốn nếm thử mùi vị hối hận." Sau lưng Cao Thừa Bỉnh đột nhiên vang lên một tiếng nói trêu tức.

Ông ta quay đầu nhìn lại thì thấy Mạnh Chương Bình đang chậm rãi đi đến, cười ha hả và nói: "Lão phu đã bảo Mạnh gia chuyển tất cả tài chính khỏi ngân hàng các người! Đồng thời ngừng tất cả hợp tác, vĩnh viễn không qua lại nữa!"

"Ông..." Mặt Cao Thừa Bỉnh cứng lại, run rẩy chỉ vào Mạnh Chương Bình, trong lòng vừa phẫn nộ lại hoảng sợ.

Mất một khách hàng lớn là Lạc gia đã làm ông ta đau đớn muốn chết. Hiện tại cả Mạnh gia cũng làm như vậy? Sau cuộc chiến năm hào môn, chỉ có Mạnh gia và Lạc gia bình yên vô sự.

Hiện tại họ là hào môn đại diện cho Giang Bắc, cũng là một loại xu hướng dẫn đầu.

Một khi Mạnh gia và Lạc gia cùng ngừng hợp tác với ngân hàng bọn họ thì những gia tộc khác của Giang Bắc nhất định cũng lần lượt làm theo.
Từ đó gây nên sụp đổ hàng loạt, khiến càng nhiều người hủy bỏ hợp tác. Đây là tuần hoàn ác tính rất đáng sợ.

Mạnh Chương Bình trêu tức nhìn Cao Thừa Bỉnh một cái rồi bước nhanh đi đến trước mặt bọn Lâm Vũ, khom người chào hỏi họ.

Trong lòng Cao Thừa Bỉnh lại run lên, khó tin mà nhìn đám người Mạnh Chương Bình và Thẩm gia.

Lão phu nhân Lạc gia cực kỳ cung kính với những người Thẩm gia này. Hiện tại Mạnh Chương Bình cũng vậy? 'Thẩm gia chỉ là một gia tộc hạng ba mà thôi!

Người đứng đầu của hai hào môn đỉnh cao Giang Bắc không cần cung kính với người của Thẩm gia như thế mới đúng?

Cao Thừa Bỉnh nghĩ mãi mà không rõ, nghĩ thế nào cũng không thông. 'Thấy Mạnh Chương Bình và lão phu nhân Lạc gia đứng đó chuyện trò vui vẻ với đám người Thẩm gia, trong mắt Cao Thừa Bỉnh đột nhiên hiện lên một tia âm u.

Cao Thừa Bỉnh hơi trầm ngâm một lát rồi gọi cho cấp dưới ngay trước mặtmọi người: “Thông báo ra ngoài là chúng ta bị Hacker công kích, hệ thống xuấthiện trục trặc, tạm dừng làm tất cả nghiệp vụ! Thời gian khôi phục cụ thể phải chờthông báo!"

Cao Thừa Bỉnh cúp điện thoại rồi lộ ra vẻ đắc ý "Các người làm gì được tôi"với mọi người.

 
Chương 350


Lâm Vũ mỉm cười gật đầu: “Là Tống gia Lận An."

"Tống gia... Lận An?" Tim Thẩm Khanh Nguyệt đập mạnh một cái: “Là Tống gia - một trong bốn gia tộc lớn ngang hàng với Vạn gia?"

Lâm Vũ khẽ gật đầu.

Được Lâm Vũ xác nhận, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức mờ mịt mà nghỉ ngờ nói: "Chúng ta và Tống gia không oán không thù, tại sao họ phải đối phó chúng ta?”

"Không liên quan đến mọi người." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Là phía Lâm "Thiển xảy ra chuyện."

"Lâm Thiển?" Thẩm Khanh Nguyệt càng mờ mịt. Lâm Thiển đang ở trường học, có thể gây ra chuyện gì được? Cô ấy còn không có cơ hội tiếp xúc với người của Tống gia mà?

Trong lúc Thẩm Khanh Nguyệt mờ mịt thì một suy nghĩ quỷ dị đột nhiên hiện lên trong đầu cô.

"Thẩm Khanh Nguyệt ngẩn người rồi dở khóc dở cười hỏi: "Anh đừng nói với tôi là người đánh sống chết trong game với Lâm Thiển là... Người của Tống gia?"
Trừ cái này ra thì cô không tìm thấy nguyên nhân nào khác.

Lâm Vũ khẽ cười và nói: "Em đoán đúng! Meerkat tiện tay giúp anh điều tra thân phận của người kia, xác định đó là tiểu thiếu gia của Tống gia, Tống Lương."

"Anh cũng nhận được tin tức, Tống Lương đã tra được Lâm Thiển họ rồi."


"Nếu như anh không đoán sai thì Tống Lương tưởng rằng em đứng sau lưng cung cấp tài chính cho Lâm Thiển nên mới muốn xuống tay với công ty Thẩm thị trước."

Nghe Lâm Vũ nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức không còn gì để nói.

Chuyện này là sao!

Không ai ngờ một trò chơi lại liên lụy đến hiện thực.

Hơn nữa Tống gia vừa ra tay đã như muốn đuổi gϊếŧ đến cùng.

Nếu là lúc trước thì chỉ một chiêu đơn giản thô bạo này cũng có thể hủy diệt Thẩm gia.

Tống gia thật là cưng chiều tiểu thiếu gia này. Không có chút quan niệm thị phi nào mà chỉ mù quáng cưng chiều!
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Khanh Nguyệt lại đột nhiên hỏi: "Tống Lương có âm thầm xuống tay với Lâm Thiển không?"

"Không biết, cho nên anh đang xem tình hình." Lâm Vũ cười ha ha: “Nếu như: Tống gia dừng tay tại đây thì cho họ một cơ hội, chỉ dạy một bài học là được! Nếu không chúng ta nên đến Lận An một chuyết

"Thẩm Khanh Nguyệt lập tức hiểu ý Lâm Vũ.

Sau khi biết được dự định của hắn, Thẩm Khanh Nguyệt cũng không nhiều lời nữa.

Hiện tại tình huống cơ bản đã được xác định.

Tạm thời Tống gia còn có quyền lựa chọn.

Chỉ mong Tống gia đừng đâm đầu vào họng súng!

Trên đường đi không ai nói chuyện, hai người trở lại Thẩm gia.

 
Chương 351


"Mọi người không có hỏi sao?" Trong đôi mắt sáng ngời của Thẩm Khanh Nguyệt lộ ra vẻ nghi hoặc mãnh liệt.

"Hỏi rồi." Thẩm Vũ Nông cười khổ nói: "Nhưng cả người đưa thiệp mời cũng không biết thân phận của đối phương."

"A?" Thẩm Khanh Nguyệt đột nhiên trừng to mắt, lại nhíu mày nhìn về phía Lâm Vũ: “Có nên đi không?”

Mặc dù trên thiệp mời viết là mời người của Thẩm gia dự tiệc, nhưng họ suy đoán người đối phương thật sự muốn mời chính là Lâm Vũ.

Đi hay không phải xem thái độ của Lâm Vũ.

"Đi, đương nhiên phải đi!" Lâm Vũ cười ha hả và nói: "Tống gia dám đưa thiệp mời đến, chẳng lế chúng ta không dám đi?"

"ý anh là thiệp mời này do Tống gia đưa tới?" Thẩm Khanh Nguyệt kinh hô một tiếng, lại rất khó hiểu mà nhìn Lâm Vũ: “Anh nhìn ra từ đâu?"

"Đoán." Lâm Vũ nhún vai nói: "Lúc này trừ Tống gia ra thì chắc không ai đưa dạng thiệp mời này cho chúng ta."
"Thẩm Khanh Nguyệt không hoài nghi suy đoán của Lâm Vũ mà cau mày nói: "Đây là thị uy sao?"

Nếu như thiệp mời này thật sự là đưa tới cho Tống gia, trừ thị uy ra thì cô thực. sự nghĩ không ra Tống gia còn có mục đích gì.

"Hản là vậy!" Lâm Vũ hững hờ cười cười: “Đừng nghĩ nữa, đi xem là biết ngay."

Gần tám giờ tối, đám người kéo lũ lượt chạy đến nhà hàng Giang Bắc. Khi họ chạy đến mới phát hiện nhà hàng Giang Bắc cực kỳ náo nhiệt. Bãi đỗ xe gần như đã đậu đầy.

Trong phòng tiệc lầu tám nhà hàng thì người người nhốn nháo.

Vừa tới cửa sảnh thì Thẩm Khanh Nguyệt đã lập tức sững sờ, nhìn chòng chọc vào người đàn ông trung niên đang chậm rãi nói chuyện với mấy người cách đó không xa.

Lâm Vũ chú ý tới ánh mắt của cô nên thấp giọng hỏi: "Các người quen biết sao?"
"Thẩm Khanh Nguyệt khẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Đó là Cao Thừa Bỉnh, chủ tịch ngân hàng Thương Nghiệp."

Đây chính là chủ tịch ngân hàng kia?

Lâm Vũ kinh ngạc bật cười.

"Thẩm Khanh Nguyệt không đi tìm ông ta, không ngờ lại gặp được ở đây.


Thật là oan gia ngõ hẹp!

"Chính là tên chết tiệt này đóng băng tài chính công ty của các cô?" Diêm Thiền nhếch miệng lên, nhẹ nhàng kéo góc áo Thẩm Khanh Nguyệt rồi cười xấu xa nói: "Chờ đi, tôi sẽ bắt ông ta quỳ xuống trước mặt cô xin lỗi!"

"Đừng!" Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt cùng mở miệng.

Họ còn chờ ngân hàng bồi thường tổn thất mà!

Sớm để Cao Thừa Bỉnh xin lỗi như vậy thì thực sự quá hời cho ông ta.

Lúc họ nói chuyện thì Cao Thừa Bỉnh cũng chú ý tới họ.

Cao Thừa Bỉnh cười nhạt một tiếng với mấy người nịnh nọt bên cạnh rồi nâng một ly rượu vang đỏ đi tới chỗ họ.
"Thẩm lão gia tử, Thẩm tiểu thư, đã lâu không gặp!" Cao Thừa Bỉnh cười chào hỏi họ.

Nhưng nụ cười trên mặt ông ta lại mang theo vài phần trêu tức.

"Chủ tịch Cao, đã lâu không gặp." Thẩm Vũ Nông chắp tay, ngoài cười nhưng trong không cười mà đáp.

"Thẩm Khanh Nguyệt cũng chào hỏi đơn giản với Cao Thừa Bỉnh rồi nói: "Chủ tịch Cao, tôi đang muốn đến thăm ông, không ngờ đêm nay lại trùng hợp gặp được ở đây."

 
Chương 352


Cao Thừa Bỉnh không quan tâm mà cười nói: "Nếu thật là như vậy thì chúng tôi chỉ có thể nói xin lỗi! Đây là yêu cầu của bộ phận liên quan, chúng tôi cũng không có cách nào."

"Bộ phận liên quan nào?" Lâm Vũ đột nhiên mở miệng hỏi thăm.

Cao Thừa Bỉnh thản nhiên nói: "Bộ phận liên quan chính là bộ phận liên quan, cụ thể thì không thể trả lời."

Bộ phận liên quan là bộ phận thần bí nhất trên thế giới này!

Tất cả mọi người biết bộ phận này tồn tại, nhưng không ai tìm ra nó cả

Để họ chậm rãi đi tìm cái gọi là "Bộ phận liên quan" này đi!

"Thẩm Khanh Nguyệt nhíu mày, mang theo vài phần tức giận mà hỏi: "Vậy thì đưa văn kiện của bộ phận liên quan cho chúng tôi xem! Đóng băng hơn một tỷ tài chính thì bộ phận liên quan không có khả năng không gửi văn kiện đúng không?"

"Văn kiện đương nhiên là có." Cao Thừa Bỉnh hừ nhẹ một tiếng: “Nhưng đây là văn kiện cơ mật nội bộ, các người không có quyền xem! Tôi cũng không có nghĩa vụ cho các người xeml”
"Tôi thấy bộ phận liên quan gì đó căn bản không tồn tại!" Sắc mặt Thẩm Khanh Nguyệt lạnh hơn: “Chủ tịch Cao, tôi nói thẳng trước, nếu như chuyện tài chính đóng băng tạo thành tổn thất gì cho Thẩm thị thì chúng tôi sẽ bắt bồi

thường! Tôi xem các người có bao nhiêu tiền để đền!"

Thấy Thẩm Khanh Nguyệt "Tức hổn hển" như vậy, Lâm Vũ không khỏi thầm bật cười.


Kỹ thuật diễn xuất của cô cũng không tệ! Hắn biết Thẩm Khanh Nguyệt đang cố ý giả vờ. Mục đích là vì làm cho chuyện này càng chân thật hơn.

Nếu hơn một tỷ tài chính bị đóng băng mà Thẩm Khanh Nguyệt vẫn không có phản ứng gì thì Cao Thừa Bỉnh không nghi ngờ mới là lạ!

Cao Thừa Bỉnh không quan tâm mà nhấp một ngụm rượu trong ly rồi mỉm cười nói: "Tùy các người!"

Cao Thừa Bỉnh không sợ, căn bản không coi Thẩm Khanh Nguyệt ra gì.
"Được!" Thẩm Khanh Nguyệt trịnh trọng gật đầu, cắn răng nói: "Các người phải chuẩn bị thêm ít tiền!"

"Chúng tôi là ngân hàng, không có gì nhiều ngoài tiền cả!"

Nói đến mức này, Cao Thừa Bỉnh dứt khoát cười lạnh nói thằng: "Nếu các người có thể làm chúng tôi đền một đồng nào thì coi như tôi thua!"

Bắt ngân hàng bồi thường? Cô nghĩ cũng hay thật! Ngân hàng nào không có bối cảnh động trời?

Chỉ có ngân hàng tìm người khác bắt bồi thường, khi nào đến phiên người khác đòi ngân hàng bồi thường?

"Chủ tịch Cao, tiền của ngân hàng các người đủ nhiều thật không?" Đột nhiên có một giọng nói trêu tức vang lên.

Cao Thừa Bỉnh nhíu mày.

Ông ta quay đầu lại đã thấy lão phu nhân Lạc gia đang được Lạc Tiên Triều đỡ đi tới.

Lạc gia chính là khách hàng lớn siêu cấp của ngân hàng họ. Dù nghe giọng điệu của lão phu nhân không đúng, Cao Thừa Bỉnh cũng không tiện phát tác, ngược lại mỉm cười và hỏi: “Lão phu nhân, những lời vừa rồi của bà
có ý gì?"

Lão phu nhân căn bản không để ý tới Cao Thừa Bỉnh mà đi đến trước mặt bọn Lâm Vũ rồi khom người chào hỏi.

 
Chương 353


Cái gì?

Nghe thấy lời này của lão phu nhân, sắc mặt Cao Thừa Bỉnh lập tức thay đổi.

Lạc gia muốn chuyển đi toàn bộ tài chính trong ngân hàng Thương Nghiệp, còn muốn cắt đứt tất cả hợp tác với họ?

Cái này. .. Đây không phải muốn mạng người sao?

Không nói đến mấy trăm triệu tài chính Lạc gia đặt ở ngân hàng, chỉ việc cắt đứt tất cả hợp tác đã là tổn thất động trời đối với ngân hàng của họ.

Tài chính hàng năm lưu thông của Lạc gia thông qua ngân hàng Thương Nghiệp lên đến mấy trăm triệu!

Nếu cắt đứt hợp tác thì sẽ đả kích nghiệp vụ của ngân hàng rất nặng nề!

Trong chốc lát, trên trán Cao Thừa Bỉnh bắt đầu ứa mồ hôi, vội cười làm lành và nói: "Lão phu nhân, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không? Gó gì chúng ta có thể thương lượng mà."

Từ xưa đến nay cửa hàng lớn thì đàn áp khách, khách lớn cũng có thể đè đầu được cửa hàng!
Ông ta không muốn gánh chịu hậu quả mất đi khách hàng lớn quan trọng là Lạc gial

"Không có hiểu lầm." Lão phu nhân hừ nhẹ một tiếng, không mặn không nhạt n ù sao tiền và nghiệp vụ của quý ngân hàng cũng đủ nhiều, không thiếu chút ít của Lạc gia."

Nói xong, lão phu nhân lại bảo Lạc Tiên Triều lập tức đi làm chuyện mình nhắn nhủ


Lạc Tiên Triều không dám chậm trễ đã lập tức lấy điện thoại ra đi qua một bên.

Cao Thừa Bỉnh thấy thế thì lập tức xụ mặt xuống: “Lão phu nhân, bà có thể suy nghĩ lại chuyện này thêm một chút không?”

"Không có gì để suy nghĩ cả!" Lão phu nhân kiên quyết nói.

"Xem ra lão phu nhân đã quyết tâm muốn ra mặt giúp Thẩm gia!" Cao Thừa Bỉnh cắn răng nhìn lão phu nhân, trong lòng sinh ra hận thù mãnh liệt.

Mình là chủ tịch mà đã cúi đầu như thế, bà lại không cho chút mặt mũi nào cải
Lão phu nhân lắc đầu cười nói: "Chủ tịch Cao quá coi trọng bà già này quá rồi"

Ra mặt giúp Thẩm gia? Có Lâm Vũ ở đây thì đến phiên bà ra mặt sao?

Nhưng Cao Thừa Bỉnh lại không nghe thấy lời nói bóng gió của bà, chỉ hung dữ nhìn lão phu nhân: “Các người đừng hối hận!"

"Chủ tịch Cao, lão già này cũng muốn nếm thử mùi vị hối hận." Sau lưng Cao "Thừa Bỉnh đột nhiên vang lên một tiếng nói trêu tức.

Ông ta quay đầu nhìn lại thì thấy Mạnh Chương Bình đang chậm rãi đi đến, cười ha hả và nói: "Lão phu đã bảo Mạnh gia chuyển tất cả tài chính khỏi ngân

hàng các người! Đồng thời ngừng tất cả hợp tác, vĩnh viễn không qua lại nữa!"

"Ông..." Mặt Cao Thừa Bỉnh cứng lại, run rẩy chỉ vào Mạnh Chương Bình, trong lòng vừa phẫn nộ lại hoảng sợ.

Mất một khách hàng lớn là Lạc gia đã làm ông ta đau đớn muốn chết. Hiện tại cả Mạnh gia cũng làm như vậy? Sau cuộc chiến năm hào môn, chỉ có Mạnh gia và Lạc gia bình yên vô sự.
Hiện tại họ là hào môn đại diện cho Giang Bắc, cũng là một loại xu hướng dẫn đầu.

Một khi Mạnh gia và Lạc gia cùng ngừng hợp tác với ngân hàng bọn họ thì những gia tộc khác của Giang Bắc nhất định cũng lần lượt làm theo.

Từ đó gây nên sụp đổ hàng loạt, khiến càng nhiều người hủy bỏ hợp tác. Đây là tuần hoàn ác tính rất đáng sợ.

Mạnh Chương Bình trêu tức nhìn Cao Thừa Bỉnh một cái rồi bước nhanh đi đến trước mặt bọn Lâm Vũ, khom người chào hỏi họ.

 
Chương 354


Thấy dáng vẻ đắc ý của Cao Thừa Bỉnh, lão phu nhân và Mạnh Chương Bình lập tức nổi giận.

Vô sỉ!

Quá vô sỉ!

Nhưng mặc dù Cao Thừa Bỉnh rất vô sỉ, nhưng chiêu này thật sự hữu hiệu. Chí ít họ không làm gì được Cao Thừa Bỉnh.

Thấy hai người tức giận lại không thể làm gì, Cao Thừa Bỉnh lập tức cất tiếng cười to.

Nghe thấy tiếng cười của Cao Thừa Bỉnh, hai người càng nổi giận.

Lâm Vũ thấy thế lại an ủi lão phu nhân và Mạnh Chương Bình: “Được rồi, để ông ta vui trước đi! Chúng ta đừng đứng ở đây nữa, nên ăn uống cái gì đi.

Khi Lâm Vũ cất tiếng thì trong mắt hai người đột nhiên sáng lên.

Tiếp đó phẫn nộ trong lòng hai người đột nhiên biến mất, cùng lộ ra nụ cười thoải mái.

"Lâm tiên sinh nói đúng." "Nghe Lâm tiên sinh."

Họ không làm gì được Cao Thừa Bỉnh, nhưng không có nghĩa là Lâm Vũ không làm gì được ông ta.
Lâm Vũ không phải không trị được Cao Thừa Bỉnh, có lẽ còn có mục đích khác nên tạm thời không làm gì ông ta thôi.

Hiện tại ông ta càng đắc ý thì sau này sẽ chết càng khó coi.

Có câu nói gì nhỉ?

Thượng Đế muốn khiến cái gì diệt vong thì trước hết phải làm nó điên cuồng. Nhìn thấy Lâm Vũ dùng một câu đã làm Mạnh Chương Bình và lão phu nhân

Lạc gia đổi thành vui, Cao Thừa Bỉnh lập tức kinh ngạc, âm thầm hoài nghi có phải người này có lai lịch gì không?

Nhưng rất nhanh ông ta lại thả lỏng. Mặc kệ hắn có lai lịch gì! Địa vị lớn đến mấy cũng có thể to hơn tiểu thiếu gia Tống gia sao?

€ó Lâm Vũ ở đây, đám người không để ý đến Cao Thừa Bỉnh nữa mà an tâm tham gia tiệc rượu.

Lúc này đã gần 8h20, chủ nhân tiệc rượu lại chậm chạp không lộ diện.

Lâm Vũ đã sắp chờ không kiên nhẫn nên lại hỏi Mạnh Chương Bình: "Ai mời các người tới?"

"Gái này..." Mạnh Chương Bình lộ vẻ khó xử: “Chúng tôi cũng không biết là ai mời, chỉ nhìn thấy thiệp mời kia quá quý giá nên nghĩ đối phương cũng có chút thân phận, chúng tôi tò mò nên đến thôi."

"Tôi cũng như vậy." Lạc gia lão phu nhân cũng trả lời theo.

Họ cũng không biết sao?

Lâm Vũ nheo mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Thú vị!

Nói không chừng những người hôm nay đến dự tiệc cũng không biết thân phận của chủ nhân bu:

Họ đến dự tiệc cũng chỉ vì tấm thiệp mời bằng vàng kia thôi?

Hiện tại hắn hơi hoài nghi chủ nhân buổi tiệc có phải người nhà họ Tống hay không.

Tống gia đưa thiệp mời cho họ để thị uy nghe cũng có lý.

Nhưng mời hơn phân nửa xã hội thượng lưu của Giang Bắc thì có vẻ không cần thiết lắm?

Thấy Lâm Vũ không nói lời nào, Mạnh Chương Bình lập tức hoảng hốt.
Mạnh Chương Bình do dự một lúc rồi vội vàng cười làm lành và nói: "Lâm tiên sinh, tôi không nói dối, chúng tôi thật sự không biết thân phận của đối phương,

xin...

 
Chương 355


"Có thể tới tham gia tiệc rượu của Tống thiếu thực sự là có phúc ba đời!" "Đúng đấy, chính là vậy..."

Đám người vừa khϊếp sợ vừa kích động.

Tống gia Lận An là một trong bốn hào môn đỉnh cao của Hoa quốc. Những hào môn của Giang Bắc còn không bằng cái rằm so với Tống gia! Khó trách lại chơi lớn đến mức dùng vàng làm thiệp mời!

Được mời tham gia tiệc rượu Tống gia tổ chức đủ làm rất nhiều người ở hiện trường khoe khoang cả đời.

Nếu có thể đi chung đường với Tống gia thì tương lai họ nhất định có thể lên như diều gặp gió!

Không ít người đều đang âm thầm suy tính, thiệp mời bằng vàng kia nhất định phải truyền xuống như bảo vật gia truyền!

Cũng có người cảm thấy nghỉ hoặc. Rốt cuộc người Tống gia mời họ tới tham gia tiệc rượu có mục đích gì?
Nghe những tiếng hô to nói lớn đó, trong mắt Tống Lương lóe lên một tia cười nhạo.

Đám người tự xưng là xã hội thượng lưu này chỉ là đám nhà quê trong mắt anh ta mà thôi!

"Mọi người im lặng một chút!" Lúc này Cao Thừa Bỉnh đột nhiên cao giọng mà nói: "Đều đừng nói chuyện, nghe Tống thiếu nói đã!"

Khi lên tiếng, Cao Thừa Bỉnh còn đắc ý nhìn đám người Lâm Vũ một cái. Dáng vẻ kia như đang nói: Thấy ai mới thật sự là hào môn chưa hả!

Đón lấy ánh mắt của Cao Thừa Bỉnh, mọi người lại cười không nói gì. Khi tiếng nói của Cao Thừa Bỉnh vừa dứt thì hiện trường bỗng an tĩnh lại.

Đám người nhao nhao lấy lòng nhìn Tống Lương trên sân khấu, lộ ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.

"Tống Lương rất hài lòng đối với biểu hiện của mọi người.

Anh ta tán thưởng nhìn Cao Thừa Bỉnh một cái rồi nói tiếp: "Hôm nay mời mọi người tới tham gia tiệc rượu là muốn tuyên bố với mọi người một chuyện! Từ hôm nay trở đi, Tống gia sẽ triển khai đả kích Thẩm gia toàn diện!"
Oanht

"Tống Lương vừa dứt lời thì đám người lại vỡ tổ.

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều nhìn về hướng Thẩm gia.

"Thẩm gia xong rồi!"

"Đúng vậy! Chọc ai không tốt, sao lại chọc tới Tống gia!"

"Tôi nghe nói trong khoảng thời gian trước Thẩm gia thu được một số tài chính lớn, hiện tại đang rất được thế! Lần này sợ là không gương dậy nổi!"

"Ha ha, vui quá hóa buồn chính là đạo lý này." Đám người bàn tán ầm ï.

Có kinh ngạc, có nghỉ ngờ, cũng có tiếc hận, còn có không ít kẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Họ đều biết một chút về Thẩm gia. Thẩm gia đối kháng với Tống gia thì không khác gì kiến càng lay cây! Một đầu ngón tay của Tống gia cũng có thể dễ dàng đè chết Thẩm gia.

Nghe đám người bàn tán, Tống Lương lập tức nhìn về hướng bọn Thẩm Khanh Nguyệt với ánh mắt đắc ý.
"Tống Lương đưa tay lên ra hiệu đám người ngừng lại rồi trầm giọng nói: "Từ giờ trở đi ai dám giúp đỡ hay hợp tác với Thẩm gia thì chính là kẻ thù của Tống gia! Không chết không ngừng!"


Nghe Tống Lương nói vậy, bọn Lâm Vũ lập tức nhìn nhau cười một tiếng.

Thì ra đây chính là mục đích của Tống Lương.

Tuyên bố đả kích Thẩm gia trước mặt mọi người, triệt để cô lập Thẩm gia để họ không có cơ hội xoay người nữa.

"Về sau Thẩm gia chẳng những là kẻ thù của Tống gia mà cũng là kẻ thù của chúng tôi!"

"Đúng, chúng tôi sẽ theo sát bước chân của Tống thiếu, để Thẩm gia triệt để phá sản!"

"Trục xuất Thẩm gia khỏi Giang Bắc đi!"

Sau khi lấy lại tinh thần, lập tức có người bắt đầu thể hiện sự trung thành với "Tống Lương.

Không ít người cũng phụ họa theo.

Chỉ trong khoảnh khắc, Thẩm gia như trở thành con chuột người người kêu đánh.

Đánh bại Thẩm gia giống như trở thành một chiến dịch thống nhất.

Nghe những tiếng nói tỏ lòng trung thành đó, nụ cười trên mặt Tống Lương càng xán lạn, ánh mắt nhìn về phía bọn Thẩm Khanh Nguyệt cũng càng đắc ý.

Lâm Vũ cười nhạt một tiếng, nửa đùa nửa thật mà nói với Thẩm Ngọc Thư: "Cầm quyển sổ lại đây ghi lại tên những người này để sau này chúng ta tiện tính sổ.

"Được!"

Thẩm Ngọc Thư nghiêm túc gật đầu.

Không tìm được quyển sổ nên hắn ta lấy điện thoại ra, note lại từng người tỏ ý trung thành với Tống gia...

 
Chương 356: Kiến đối đầu với voi


Khi Lâm Vũ vừa dứt lời thì hiện trường đột nhiên an tĩnh lại. Đám người ngạc nhiên nhìn Lâm Vũ và Thẩm Ngọc Thư. Còn sau này tính sổ nữa chứ?

Tống gia triển khai đả kích toàn diện nhắm vào Thẩm gia, sợ là Thẩm gia không chống đỡ được mười ngày ấy chứ?

Kiến đối đầu với voi còn có thể lật ngược tình thế hay sao? Đã thế này rồi còn muốn tính sổ với họ? "Cái này... Đây là bị dọa sợ quá nên hóa điên rồi sao?"

Không biết là ai dẫn đầu nói một câu, tiếp đó trong đám người bộc phát tiếng cười vang dội.

"Hai người này không phải bị ngu đó chứ?"

"Một người dám nói, một người lại đần độn làm theo!"

"Ha ha, buồn cười chết đi được."

Đám người cười đến ngửa tới ngửa lui.

Cứ như nghe thấy trò cười buồn cười nhất trên thế giới.

Còn có người chủ động tự giới thiệu để Thẩm Ngọc Thư mau ghi tên mình lại. Trên thực tế người đó chỉ muốn để Tống Lương ghi nhớ mình.

'Tống Lương trên sân khấu cũng bị Lâm Vũ chọc cười.

Nghe những tiếng nói này, Diêm Thiền tức giận tới mức cắn răng, nếu không phải bị Lâm Vũ giữ chặt thì cô ta đã sớm xông lên đánh Tống Lương tơi bời.

Lâm Vũ khẽ lắc đầu với Diêm Thiần rồi cười cười nhìn về phía Tống Lương: “Hiện tại quỳ xuống nhận lỗi cũng chưa muộn!"

Đám người nghe vậy thì tiếng cười càng lớn hơn, suýt đã làm nóc nhà bị lật tung.

'Tống Lương cũng cười đến thở không ra hơi, trên mặt tràn đầy khinh thường mà nói: "Chỉ dựa vào anh cũng xứng bảo Tống Lương này quỳ xuống? Đừng nói là

anh, trên đời này không ai có thể bắt tôi quỳ xuống!"

"Thật sao?" Lâm Vũ nhếch miệng lên, đầu ngón tay khảy nhẹ, hai luồng chân khí đã đánh úp về phía đầu gối của Tống Lương.

"Bành!" Đầu gối Tống Lương mềm nhữn, lập tức quỳ xuống sân khấu. Âm thanh này không lớn, vốn nên bị tiếng cười của mọi người bao phủ. Nhưng không hiểu sao mọi người lại nghe thấy.

Đồng thời cũng trông thấy!


Trong chớp mắt không khí như đóng băng.

Tiếng cười mọi người im bặt đi, ngơ ngác nhìn Tống Lương trên đài. Tình huống này là thế nào?

Sao Tống thiếu lại đột nhiên quỳ xuống rồi?

Gặp quỷ!

Lâm Vũ cười nhạt một tiếng, giương mắt nhìn về phía Tống Lương đau đến nhe răng trợn mắt: “Chẳng phải quỳ rồi đó sao?"

Diêm Thiền cất tiếng cười to, trêu tức mà nhìn chằm chằm Tống Lương: “Mặt đau không?"

Đầu gối Tống Lương vốn đang đau muốn chết, nghe thấy lời nói của hai người thì càng đau, mặt cũng nóng rát theo.

'Tống Lương giấy dụa mấy lần muốn đứng lên, nhưng hai chân lại không nghe sai khiến.

"Đầu con mẹ nó chết hết rồi sao!" Tống Lương đầy dữ tợn nhìn về phía vệ sĩ, phẫn nộ gào thét.

Vệ sĩ lập tức tỉnh táo lại vội vàng tiến lên đỡ Tống Lương dậy.

Cao Thừa Bỉnh còn vượt lên trước một bước, dời cái ghế đặt ở sau lưng Tống Lương rồi lấy lòng hỏi: "Tống thiếu, Anh... Không phải uống nhiều rồi đó chứ?”

'Tống Lương đang muốn mắng lại đột nhiên phản ứng lại, biết Cao Thừa Bỉnh đang tìm cớ cho mình thì mới thuận thế gật gật đầu: “Có lẽ hồi trưa uống nhiều quá."
 
Chương 357: Hay là họ uống say rồi?


Mặc dù đây là lời nói dối rất vụng về, nhưng cũng có thể cứu vấn được chút mặt mũi.

"Tống thiếu, anh phải bảo trọng sức khoẻ!"

"Đúng thế, anh là người nối nghiệp tương lai của Tống gia!"

"Này, phục vụ kia, mau gọi người nấu canh tỉnh rượu cho Tống thiếu đi!"

Đám người tỉnh táo lại cũng nhao nhao phụ họa theo.

Mặc dù đều biết Tống Lương nói dối, nhưng ai lại vạch trần kia chứ?

Dám làm Tống Lương mất mặt chính là chán sống!

"Qe...' Nghe những lời nói này, Diêm Thiền lập tức làm ra dáng vẻ nôn khan, lại

khoát tay một cái nói với Lâm Vũ: "Đi nhanh đi, tôi nhìn thấy những tên tiểu nhân nịnh nọt này là thấy buồn nôn rồi."

'Thẩm Khanh Nguyệt tán thành gật đầu, lại gắt giọng nói với Lâm Vũ: "Chúng †a đi nhanh lên đi! Tôi không uống nổi rượu nữa rồi, chắc phải ói cả đêm mất."

Hai người vừa nói xong thì mấy ánh mắt phẫn nộ lập tức dừng lại trên người các cô.

Các cô không chỉ đắc tội một người! Đúng là bọn họ nịnh nọt, nhưng không tới phiên hai con nhãi này lên tiếng!

Lúc đầu họ đã định cùng Tống gia đối phó Thẩm gia, hiện tại trong lòng càng kiên định.

Lúc này Tống Lương ngồi trên đài cũng đã dần bình tĩnh lại, mặt đầy sương lạnh mà cười nói: "Đừng vội đi! Uống thêm hai ly nữa đi, rượu trong buổi tiệc này. đều là hàng cấp cao! Qua đêm nay các người không được uống nữa đâu."

"Tống thiếu, lời này của anh không đúng." Cao Thừa Bỉnh cười rạng rỡ nói: "Không phải anh còn thưởng cho họ một tấm thiệp mời bằng vàng sao? Nếu họ. cùng đường còn có thể bán thiệp mời kia đổi hai chai rượu ngon để uống."

Lúc đầu Tống Lương đã chuẩn bị tát thẳng một cái vào mặt Cao Thừa Bỉnh, nhưng nghe thấy câu sau của ông ta thì mới tạm thời dừng lại, gật đầu nói đúng!"

Lâm Vũ bị hai người này kẻ xướng người hoạ chọc cười.


Sau một lát, Lâm Vũ lấy tấm thiệp mời từ trên tay Thẩm Vũ Nông rồi cất bước đi đến trước mặt Cao Thừa Bỉnh và ném cho ông ta.

"Tặng tấm thiệp mời này cho ông." Lâm Vũ cười nói: "Nhưng đây không phải đưa cho ông đổi rượu! Khi cùng đường cầm đi đổi một ít bánh bao chắc có thể sống tạm một thời gian."

"Nói khoác không biết ngượng!" Cao Thừa Bỉnh cười lạnh, mặt đầy khinh thường.

"Dù ông ta cùng đường cũng có Tống gia ở đây!" Tống Lương lặng lẽ trừng Lâm Vũ rồi lại đảo mắt nhìn mọi người ở đây: “Các người cũng như vậy! Ai đối phó người của Thẩm gia đều là bạn của Tống gia! Ai dám đứng chung một chỗ với 'Thẩm gia thì chính là kẻ địch của Tống gia! Tôi cũng muốn xem ở Giang Bắc này có ai dám giúp Thẩm gial"

"Tôi dám!" Tống Lương vừa dứt lời thì Mạnh Chương Bình đã cười ha hả đứng ra: “Tôi không xứng giúp Thẩm gia, nhưng Mạnh gia vĩnh viễn đứng cùng Thẩm gia!"

"Tôi cũng dám!" Lão phu nhân Lạc gia cũng cười ha hả ngẩng đầu, cao giọng nói: "Có lẽ Lạc gia không xứng trở thành bạn của Thẩm gia, nhưng Lạc gia sẽ vĩnh

viễn xem Thẩm gia là bạn! Ai dám đối phó Thẩm gia chính là kẻ địch của Lạc gia!"

Nhìn hai người tràn đầy kiên định, tim mọi người đột nhiên đập mạnh lên một cái.

Hiện tại hai nhà bọn họ là hào môn cấp cao nhất Giang Bắc!

Vào lúc này họ lại muốn đứng chung một chỗ với Thẩm gia ngay trước mặt 'Tống Lương?

Là ma lực của Thẩm gia quá lớn hay là họ căn bản không biết sự đáng sợ của Tống gia?

Hay là họ uống say rồi?

Lời nói của hai người không khác gì một bạt tai tát thẳng vào mặt Tống Lương.

"Tốt! Rất tốt!" Tống Lương giận quá thành cười, nắm thật chặt đấm nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người: “Lạc gia và Mạnh gia đúng không? Các người thật

không sợ chết!"

"Không, chúng tôi rất sợ chết." Hai người cùng mở miệng, đầy trêu tức nhìn 'Tống Lương.

Không phải họ không sợ chết!

Là Tống Lương không sợ chết!

Thẩm gia có Mục Bắc Vương trấn giữ mà Tống gia dám đi trêu chọc? Hào môn?

Trong mắt Lâm Vũ thì hào môn là cái thá gì?

"Nếu đã sợ chết thì tôi cho các người một cơ hội đổi ý!" Tống Lương cười lạnh và nói: "Hiện tại hối hận còn kịp!"

Lão phu nhân và Mạnh Chương Bình nhìn nhau cười một tiếng rồi cùng lắc đầu.

'Tống Lương biến sắc rồi dữ tợn quát: "Rất tốt! Vậy các người cứ chôn cùng người của Thẩm gia đi! Đúng rồi, còn có người của Lâm gia!"

Hai người không quan tâm, ngược lại đầy trêu tức mà nhìn Tống Lương.

Tống Lương tức đến toàn thân run rẩy, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải làm họ biết cái gì gọi là "Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết"!
 
Chương 358: Chỉ có Cao Thừa Bỉnh


Trước khi tiệc rượu kết thúc, Tống Lương rời khỏi hiện trường với vẻ mặt lạnh lùng, khiến những người muốn lấy lòng Tống Lương đều cảm thấy tiếc nuối.

Chỉ có Cao Thừa Bỉnh đi theo Tống Lương vào thang máy trước ánh mắt ghen tị của mọi người.

Phòng của Tống Lương nằm trên tầng 18 của khách sạn Giang Bắc.

Đây là loại phòng có góc nhìn đẹp nhất và là loại phòng xép sang trọng nhất. Nghe nói chỉ phí một đêm là mười mấy vạn!

Đây cũng là lần thứ hai Cao Thừa Bỉnh ở trong căn phòng sang trọng như vậy. Lần trước ông ta đến đây là khi có người đưa hối lộ cho ông ta.

Dù đã từng ở lại đây một lần nhưng Cao Thừa Bỉnh vẫn không khỏi thở dài trong lòng khi nhìn thấy cách trang trí xa hoa trong phòng.

Ngay khi Cao Thừa Bỉnh đang thở dài, Tống Lương đột nhiên dừng lại và trở tay tát ông ta một cái.

"Bốp!" Cao Thừa Bỉnh không kịp né tránh cũng không dám né tránh.

Cái tát rất mạnh giáng thẳng vào mặt ông ta, khiến ông ta ngơ ngác ngay lập. tức.

Cao Thừa Bỉnh che cái má nóng bừng và đau đớn của mình, ngơ ngác nhìn sắc mặt âm trầm của Tống Lương, ông ta không biết vì sao Tống thiếu gia có tính khí thất thường này lại đánh mình.

"Nhớ cho kỹ, tôi luôn luôn đúng!”

Ánh mắt Tống Lương như dao găm, lạnh lùng nói: "Lần sau còn dám nói tôi không đúng, tôi sẽ đập nát miệng chó của ông!"

Anh ta là tiểu thiếu gia nhà họ Tống!

Lời anh ta nói không thể sai được!

Dù không đúng thì cũng phải đúng!

Đối mặt với ánh mắt của Tống Lương, trong lòng Cao Thừa Bỉnh chợt run lên, ông ta chủ động tát vào mặt mình, cười làm lành nói: “Tống thiếu gia nói đúng! Tôi sai rồi."

Nhìn thấy thái độ của Cao Thừa Bỉnh khá tốt, sắc mặt Tống Lương mới hơi cải thiện.

Sau khi đi tới ghế sô pha ngồi xuống, sắc mặt Tống Lương lại âm trầm hỏi: "Nhà họ Lạc, nhà họ Mạnh và nhà họ Thẩm rốt cuộc có quan hệ như thế nào?”

"Cái này..."

Cao Thừa Bỉnh do dự một chút, thận trọng trả lời: "Theo tôi biết, bọn họ không có quan hệ gì với nhau cải”

"Nhảm nhí!"

'Tống Lương cất tiếng chửi bới: "Nếu không có quan hệ gì, bọn họ sẽ cùng tiến cùng lùi với nhà họ Thẩm sao? Còn nói nhảm cái gì mà bọn họ không xứng đáng để giúp đỡ nhà họ Thẩm?"

Cao Thừa Bỉnh không dám nói gì nữa, chỉ có thể nở nụ cười nịnh nọt xin lỗi.

Thấy ông ta im lặng, Tống Lương lại tức giận gầm lên: "Suy nghĩ kỹ càng lại cho tôi!"

Cao Thừa Bỉnh không dám lơ là, nhanh chóng bắt đầu suy nghĩ kỹ.

Nghĩ nghĩ, Cao Thừa Bỉnh đột nhiên vỗ đầu, chợt ý thức được: "Tôi biết rồi!"


"Đừng nói nhảm nữa! Nói nhanh đi!" Tống Lương sốt ruột hét lên.

"Vâng vâng!"

Cao Thừa Bỉnh cúi đầu khom lưng cười xin lỗi rồi nhanh chóng nói: “Nghe nói vị hôn phu của Thẩm Khanh Nguyệt là đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Lâm, khi

ông nội của cậu ta còn sống, mối quan hệ giữa nhà họ Lâm và nhà họ Lạc rất tốt."

“Tôi đoán có lẽ nhà họ Lạc quyết định giúp đỡ nhà họ Thẩm là vì ông nội đã mất nhiều năm của cậu ta.”

"Về phần nhà họ Mạnh, tôi nghe nói cháu trai của Mạnh Chương Bình là Mạnh Húc luôn thích Thẩm Khanh Nguyệt. Mặc dù hiện tại Mạnh Húc đã đính hôn nhưng có thể cậu ta vẫn nhớ Thẩm Khanh Nguyệt, cho nên..."

Đang nói chuyện, Cao Thừa Bỉnh nhận thấy sắc mặt Tống Lương lại bắt đầu khó coi, lập tức im miệng, không dám nói thêm lời nào nữa.

Sau một khắc, Tống Lương đá ông ta một chân.

Cao Thừa Bỉnh không dám trốn tránh, chỉ có thể chịu đựng cú đá này, lập tức bị đá ngã xuống đất.

Dù bụng đang quặn thắt nhưng Cao Thừa Bỉnh cũng không dám tỏ ra bất mãn, chỉ ngơ ngác nhìn Tống Lương, không biết tại sao anh ta lại đá ông ta.

Đối mặt với ánh mắt của Cao Thừa Bỉnh, Tống Lương tức giận hét lên: "Ông cho rằng tôi là kẻ ngốc sao? Với quan hệ nhỏ nhặt như vậy, bọn họ sẽ không ngần ngại đối đầu với nhà họ Tống của tôi, còn cùng tiến cùng lùi với nhà họ Thẩm à?"

Mặc dù Tống Lương có tính khí thất thường, nhưng anh ta chắc chắn không ngốc.

Mối quan hệ mà Cao Thừa Bỉnh đề cập đơn giản là không xứng đáng để hai nhà Mạnh và Lạc phải làm như vậy.

So với sự sống còn của gia tộc, chút quan hệ đó chẳng là gì cả!

Cao Thừa Bỉnh đang sỉ nhục trí thông minh của anh ta!

Trước sự tức giận của Tống Lương, Cao Thừa Bỉnh sợ hãi đến choáng váng, lắp bắp nói: "Có lẽ... có lẽ bọn họ đã oai phong ở Giang Bắc trong nhiều năm và cho rằng mình... đủ mạnh, hoặc là...bọn họ không tin thân phận của... Tống thiếu gia..."

Hửm?
 
Chương 359: Không thể nào!


'Tống Lương nghe vậy, vẻ mặt có chút suy tư.

Im lặng một lúc, Tống Lương đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Chắc có lẽ bọn họ nghỉ ngờ thân phận của tôi! Nếu đã như vậy, hấy để bọn họ nhìn thấy thực lực

của nhà họ Tống này!"

Chỉ có lý do này mới có thể giải thích được hành vi bất thường của nhà họ Lạc và nhà họ Mạnh.

Nhìn thấy mình đã vượt qua bài kiểm tra, lúc này Cao Thừa Bỉnh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không dám đứng dậy, nằm trên mặt đất nói: "Tống thiếu gia yên tâm, tôi đã bắt đầu đối phó với bọn họ trước rồi."

"Ồ?" Tống Lương nghỉ hoặc nhìn Cao Thừa Bỉnh: "Ông đối phó thế nào?" Cao Thừa Bỉnh háo hức khoe công lao của mình, vội vàng nói: "Tôi đã đình chỉ hoạt động kinh doanh của ngân hàng với lý do bị hacker tấn công, khóa hoàn toàn tài chính của nhà họ Mạnh và nhà họ Lạc trong tay chúng ta."

ông ta không dám nói mình làm như vậy là vì trước đây ông ta đã bất hòa với hai nhà đó.

Bây giờ nói vậy, nhà họ Tống còn phải ghi công cho ông ta. "Ha hai"

Nghe xong, Tống Lương cuối cùng cũng cười thoải mái, nhìn Cao Thừa Bỉnh với vẻ khen ngợi: "Làm tốt lắm! Không ngờ phản ứng của ông lại nhanh nhạy như vậy!"

“Tất cả là nhờ sự dạy dỗ tốt của Tống thiếu gia.”

Cao Thừa Bỉnh vội vàng nịnh nọt: “Tôi đang học theo chiêu mà Tống thiếu gia dùng để đối với nhà họ Thẩm.”

Sự nịnh nọt của Cao Thừa Bỉnh khiến Tống Lương cảm thấy toàn thân thoải mái.

'Tống Lương không còn làm khó ông ta nữa, đích thân đỡ ông ta từ trên mặt đất đứng dậy, cười nói: “Chỉ cần ông ngoan ngoãn nghe lời tôi thì ông sẽ được lợi

rất nhiều.”

Cao Thừa Bỉnh vui mừng khôn xiết, tâng bốc nói: “Được phục vụ Tống thiếu gia là vinh hạnh của tôi.”

"Ừm"

'Tống Lương khẽ gật đầu, xua tay nói: "Được rồi, ở đây không còn chuyện của ông nữa, ông đi làm việc của mình đi! Có việc gì tôi sẽ liên lạc với ông."

"Vậy Tống thiếu gia nghỉ ngơi sớm đi, đối phó với đám tép riu này thì không đáng để Tống thiếu gia để tâm." Cao Thừa Bỉnh gật đầu liên tục, không quên nịnh nọt trước khi rời đi.


Sau khi tâng bốc xong, lúc này Cao Thừa Bỉnh mới kính cẩn rời khỏi phòng.

Sau khi rời khỏi phòng, Cao Thừa Bỉnh lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Dù bị đánh nhưng cũng rất đáng giá.

Chỉ cần lên được con tàu khổng lồ của nhà họ Tống, ông ta sẽ sớm đạt được. thành công!

Trong lòng tràn đầy vui mừng, Cao Thừa Bỉnh đi tới bãi đậu xe.

Vừa lên xe, điện thoại của Cao Thừa Bỉnh lại đột nhiên vang lên.

Đó là cố vấn tài chính của ông ta gọi từ nước ngoài tới.

Cao Thừa Bỉnh nhanh chóng trả lời điện thoại.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói lo lắng của cố vấn tài chính từ bên trong vang lên: "Ông Cao, tôi vừa được thông báo rằng tài khoản của ông đang gặp rủi ro nghiêm trọng. Hiện tại, tất cả tiền trong tài khoản của ông đã bị đóng băng!"


"Cái gì?"

Cao Thừa Bỉnh tức giận gầm lên: "Rốt cuộc thì chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Đó là hàng ngàn vạn đô la Mỹ!

Đó là số tiền ông ta kiếm được bằng cách lợi dụng chức vụ của mình trong nhiều năm!

Đó chính là nguồn sống của ông tai

Cố vấn tài chính vội vàng trả lời: "Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, phía trên không hề nói lý do cụ thể nào cả!"

"Fuck!"

Cao Thừa Bỉnh giận dữ gầm lên và đập mạnh vào tay lái.

ông ta đóng băng tài chính của người khác ở trong nước, nhưng kết quả là tiền của ông ta ở nước ngoài thực sự bị đóng băng!

Hơn nữa còn không có lý do cụ thể!

Giống như việc ông ta chưa từng đưa ra lý do cụ thể cho nhà họ Thẩm vậy! Nhà họ Thẩm?

Cao Thừa Bỉnh bỗng nhiên giật mình.

Chẳng lẽ nhà họ Thẩm đang giở trò gì đó?

Không thể nào!

Đó là ngân hàng an toàn nhất ở nước ngoài!

Nhà họ Thẩm không thể có năng lực như vậy được!

Thậm chí, còn không thể kiểm tra tài khoản của chính mình!

Trùng hợp, nhất định là trùng hợp...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top