Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hộ Quốc Chiến Thần

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Hộ Quốc Chiến Thần
Chương 260: C260: Chưa đầy một tiếng đồng hồ


Chuyện nội gián này, khó khăn nhất là phát hiện ra sự tồn tại của nó, một khi cảm nhận được thì tìm cũng không khó đến vậy.

Chưa đầy một tiếng đồng hồ, Thẩm Khanh Nguyệt đã tìm ra nội gián. Trưởng phòng kinh doanh.

Một trăm nghìn tệ đã khiến anh ta bán toàn bộ danh sách khách hàng ra ngoài.

Đáng tiếc là trưởng bộ phận kinh doanh cũng không biết lai lịch của đối phương, bây giờ cũng không thể liên lạc được nữa.

'Thẩm Khanh Nguyệt mang kết quả trở lại văn phòng, nói cho Lâm Vũ biết rồi hỏi: "Phía anh tiến hành điều tra đến đâu rồi?"

Lâm Vũ gật đầu hỏi: “Hải Nhuận, em biết gì về anh ta không?” "Hải Nhuận?"

Thẩm Khanh Nguyệt kêu lên, nhìn hắn với ánh mắt khó tin: "Ý anh là, Hải Nhuận khai thác khách hàng của bọn em sao? Chuyện này... sao có thể chứ?"


"Tại sao lại không thể?" Lâm Vũ cười hỏi.

'Thẩm Khanh Nguyệt cau mày nói: "Hải Nhuận ở trong ngành, đồng nghĩa với giá rẻ. Sản phẩm của họ quả thực rất rẻ chất lượng kém đến mức đáng ngạc nhiên. Việc khách hàng nhỏ bị thu hút bởi giá rẻ là điều bình thường, nhưng những khách hàng lớn đó tại sao lại chọn Hải Nhuận chứ?

Sở dĩ những khách hàng đó hủy hợp tác là vì họ đã tìm được nhà cung cấp có chất lượng tốt hơn và giá rẻ hơn!

Cô thừa nhận sản phẩm của Hải Nhuận rẻ nhưng khi nói đến chất lượng cao thì đánh chết cô cũng không tin!

Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Nhưng kết quả anh nhận được là, sản phẩm Hải Nhuận cung cấp cho bọn họ quả thực có chất lượng cao, giá thành thấp.”

"Sao có thể thế chứ?" Cô kinh ngạc che miệng, ngơ ngác nhìn hắn. Sản phẩm của Hải Nhuận chất lượng cao mà giá thành rẻ?

Nếu những lời này không phải do chính miệng Lâm Vũ nói ra, cô nhất định cho răng là một trò đùa.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Khanh Nguyệt đột nhiên vỗ vỗ đầu: "Trừ khi Hải Nhuận có được nguồn tài chính lớn, nhập vào dây chuyền sản xuất tiên tiến hơn!"

"Em đoán đúng rồi."

Hắn mỉm cười nhìn cô: “Anh điều tra được, Hải Nhuận đã đổi chủ. Nửa tháng trước, đã bỏ ra rất nhiều tiền để nhập vào dây chuyền sản xuất mới. Bây giờ, sản phẩm của Hải Nhuận quả thực xứng đáng với cụm từ chất lượng cao và giá thành thấp.

Nghe Lâm Vũ nói vậy, Thẩm Khanh Nguyệt lại một lần nữa sửng sốt.


Trong ngành xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô không hề biết? Hơn nữa, trong khoảng thời gian ngắn mà Hải Nhuận đã hoàn toàn lột xác.

Chuyện này nằm ngoài dự đoán của cô. Đúng lúc này, điện thoại di động của Thẩm Khanh Nguyệt vang lên.

Nhìn thấy cuộc gọi từ Vạn Ức Khổ, cô nhanh chóng bấm nghe, đồng thời bật loa ngoài.

"Anh Vạn, có chuyện gì vậy?" Thẩm Khanh Nguyệt hỏi thẳng vào vấn đề.

“Quả thực có chút chuyện.” Ở đầu dây bên kia, giọng nói bất lực của Vạn Ức Khổ vang lên:

“Cô Thẩm, tôi vừa nhận được báo cáo từ cấp dưới, nói rằng sản phẩm của công ty cô có sai sót nghiêm trọng về chất lượng, có rất nhiều hàng giao đến đều đã hỏng."

"Chuyện này... sao có thể chứ?" Gô kinh ngạc kêu lên, sau đó mới ý thức được mình nói như vậy là không đúng, vội vàng nói: “Anh Vạn, tôi không có ý nghi ngờ anh, tôi chỉ cảm thấy chuyện này có chút mờ ám mà thôi.”

Cô đã đích thân kiểm tra hàng gửi đến Vạn Thị! Về chất lượng thì hoàn toàn không có vấn đề gì nhưng bây giờ, đã xảy ra vấn đề!


Lại còn vào thời điểm này! Cô không thể không nghĩ rằng điều đó mờ ám. “Đúng, đây cũng chính là điều tôi muốn nói.”

Vạn Ức Khổ trầm giọng nói: “Tôi vẫn tin tưởng nhân phẩm của cô Thẩm.” “Nhưng điều tôi lo lắng là lô hàng này đã bị người ta âm thầm giở trò.”

"Trước đó, Hải Nhuận cũng đã liên hệ với chúng tôi và sẵn sàng cung cấp cho. chúng tôi hàng hóa với giá thấp hơn 12% so với giá của các cô, nhưng tôi đã từ

chối. "Vì vậy, tôi nghĩ rằng rất có thể là Hải Nhuận đã giở trò." "Cô hãy nói chuyện này với anh Lâm đi."

Nghe Vạn Ức Khổ nói vậy, Thẩm Khanh Nguyệt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Dùng chất lượng cao, giá thành thấp để giành khách hàng cũng được coi là một phương pháp kinh doanh bình thường.
 
Chương 261: C261: Kẻ này là một tên điên


Cô muộn màng nhận ra rằng Hải Nhuận đã cướp khách hàng của mình, c‹ không còn gì để nói nhưng nếu họ còn giở trò với lô hàng hóa mà phía cô gửi đến Vạn Thị thì còn hơn cả hèn hạ và bẩn thỉu.

Đây là phạm tội!

Một lúc sau, Thẩm Khanh Nguyệt nói với vẻ mặt biết ơn: 'Anh Vạn, cảm ơn sự tin tưởng của anh. Tôi sẽ bảo người trả lại tiền cho phía các anh ngay lập tức. Thực sự xin lỗi, vì nguyên nhân là từ phía chúng tôi..."

"Cô Thẩm nói gì vậy chứ?"

Vạn Ức Khổ cười khổ nói: “Tôi gọi điện tới không phải là để hỏi tội, tôi chỉ muốn nhắc nhở để cô không bị lừa.”

"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi biết rồi." Cô vô cùng biết ơn. Trò chuyện với Vạn Ức Khổ một lúc rồi mới cúp điện thoại.

"Đê tiện, vô liêm sỉ!" Sau khi cúp điện thoại, bỗng nhiên mặt Thẩm Khanh Nguyệt lạnh lùng mắng chửi: “Em muốn báo cảnh sát! Bắt hết mấy tên khốn này để chúng bồi thường tổn thất cho chúng ta!”

"Đừng tức giận."

Lâm Vũ ôm lấy eo cô, ôm cô vào lòng, cười lớn: “Báo cảnh sát gì chứ? Không phải anh đang điều tra sao? Nếu Hải Nhuận dùng phương thức kinh doanh bình thường để đối phó với chúng ta, anh sẽ khó xử lý họ, bây giờ dễ xử lý hơn nhiều rồi”


Cho dù hắn có địa vị cao, chỉ cần Hải Nhuận dùng phương thức kinh doanh bình thường để tranh giành khách hàng, hắn cũng không thể cứ thế xông vào phá hủy công ty của người ta.

Muốn phản kích thì cũng phải phản kích bằng các thủ đoạn thương mại có điều đây không phải là sở trường của hắn.

Nhưng bây giờ, chuyện này đã xảy ra thì sẽ dễ xử lý hơn.

'Thẩm Khanh Nguyệt suy nghĩ cẩn thận, sương giá trên mặt lập tức tan đi, cô lại mỉm cười: "Nói như vậy, em thật sự nên cảm ơn bọn họ dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy!"

"Tất nhiên rồi."

Lâm Vũ vỗ tay, cười nói: "Bọn họ cho chúng ta cơ hội thì chúng ta phải nắm bắt!"

Cô gật đầu đồng ý nói: “Anh có thể tìm ra người đứng sau hỗ trợ tài chính cho Hải Nhuận không?”

Lâm Vũ khẽ lắc đầu: "Bây giờ vẫn chưa điều tra được, đối phương có chút thần bí."

Hắn thậm chí còn nghỉ ngờ rằng người hỗ trợ tài chính đằng sau Hải Nhuận không phải nhắm vào công ty của Thẩm gia mà là nhắm vào hắn.


Cửu công tử muốn dùng Xích Luyện Thiên Tường để mưu hại hắn, đứng mũi chịu sào! Nhưng hắn nhanh chóng bác bỏ suy đoán của mình.

Cửu công tử biết thân phận của hắn, nếu muốn nhắm vào hắn, chỉ bằng lén lút ra tay với Thẩm Khanh Nguyệt.

"Kẻ này là một tên điên!"

'Thẩm Khanh Nguyệt không nói nên lời: "Cướp đi khách hàng muốn cướp, khách hàng không cướp được thì dùng thủ đoạn bẩn thỉu để cướp đi. Chẳng lẽ phải cướp đi tất cả khách hàng của chúng ta, hắn ta mới..."

"Đợi đã!"

Thẩm Khanh Nguyệt mới nói được nửa chừng, Lâm Vũ bỗng nhiên kêu lên, năm lấy tay coo: "Em vừa nói cái gì?"

Cô khó hiểu nhìn hắn: “Anh sao vậy?”

"Em đừng quan tâm!" Lâm Vũ vội vàng nói: “Em mau nói lại câu vừa rồi một lần nữa!”

Thẩm Khanh Nguyệt bị hắn làm cho bối rối, nhưng nhìn thấy ánh gấp gáp của hắn, cô vẫn kìm nén sự tò mò, nói câu mình vừa nói một lần nữa.

Cô còn chưa nói xong đã bị Lâm Vũ ngăn lại.

"Anh nghĩ anh biết ai đứng sau chuyện này rồi!" Lâm Vũ nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên sự tức giận...
 
Chương 262: C262: Chắc chắn là cô ta


"Ai?" Thẩm Khanh Nguyệt lập tức hỏi.

Lâm Vũ vừa vui vừa bưồn cười nói: “Ngoài Diêm Thiền thì còn có thể là ai nữa?”

"Diêm Thiền?"

'Thẩm Khanh Nguyệt hơi khựng lại, ngơ ngác nhìn Lâm Vũ.

"Chắc chắn là cô ta!"

Lâm Vũ kiên định nói: "Trước đó, anh còn đang thắc mắc, không phải chỉ là đầu tư vào một công ty hay sao? Tại sao lại phải thần bí như vậy? Vừa rồi nghe em nói như vậy, đột nhiên anh đã hiểu ra."

'Thẩm Khanh Nguyệt chết lặng, hồi lâu không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, cô lắc đầu cười khổ: “Cô ta đang tuyên chiến với em sao? Rõ ràng đang muốn nói với em rằng cô ta không chỉ muốn cướp khách hàng của em


mà còn muốn cướp cả người đàn ông của em.”

Nếu người đứng sau hỗ trợ tài chính cho Hải Nhuận là Diêm Thiền thì tất cả những điều này đều có thể lý giải được.

Chỉ là vì muốn tuyên chiến với cô, Diêm Thiền cũng đã chỉ rất nhiều tiền.

“Những gì có thể cướp thì cô ta có thể cướp được, những gì không thể cướp, cô ta vĩnh viễn không thể cướp được.” Lâm Vũ nhìn Thẩm Khanh Nguyệt trấn án rồi hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?

“Ngày 23.” Thẩm Khanh Nguyệt đáp.

"Nhanh như vậy sao?”

Lâm Vũ xoa xoa trán, cười khổ nói: "Nếu không có gì bất ngờ, ngày kia chúng †a có thể gặp được Diêm Thiền rồi!"

Mười tám ngày trôi qua quá nhanh!

Trong chớp mắt, lệnh cấm túc của Diêm Thiền sắp được dỡ bỏ rồi.

Đánh giá từ hành động hiện tại của Diêm Thiền, hắn sợ mình sẽ phải đau đầu. Thấy dáng vẻ đau đầu đó của Lâm Vũ, Thẩm Khanh Nguyệt không nhịn được

cười, hỏi: "Hiện tại chúng ta đã biết người đứng sau hỗ trợ tài chính cho Hải Nhuận là Diêm Thiền, anh định làm gì?"

"Đơn giản!"

Hắn lấy điện thoại di động ra, bấm số, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lập tức niêm phong điện tử Hải Nhuận! Không có lý do!"


"Á?" Thẩm Khanh Nguyệt kinh ngạc nhìn Lâm Vũ: "Như vậy không ổn lắm?” "Không ổn cái rắm!"

Lâm Vũ cúp điện thoại, hiếm khi hản chửi bậy trước mặt cô, cay đắng nói: “Đối với Diêm Thiền, nếu em cho cô ta cơ hội, cô ta sẽ được đằng chân lân đằng đầu! Hơn nữa, có lẽ cô ta đã phái người tới giở trò với lô hàng của bọn em, vẫn không cho anh niêm phong công ty của cô ta sao?”

Hắn cũng hiểu mục đích của Diêm Thiền khi làm việc này nhưng không được thể vì vậy mà làm bừa. Bây giờ lệnh cấm túc của cô ta còn chưa bị dỡ bỏ mà đã kiếm chuyện.

Nếu không cho cô ta một bài học, khi lệnh cấm túc được dỡ bỏ, không biết cô †a còn làm ra chuyện gì nữa?

Nếu anh làm như vậy, em sợ cô tìm tới

'Thẩm Khanh Nguyệt bất lực nhìn hắn anh sẽ càng khiến anh đau đầu hơn.”

"Em cho rằng nếu anh không làm vậy thì cô ta sẽ không khiến anh đau đầu sao?" Lâm Vũ trợn mắt nhìn cô: "Bỏ đi, bây giờ anh nói với em những điều này cũng vô dụng, đợi khi em gặp cô ta rồi sẽ biết cô ta rắc rối đến mức nào."

Thẩm Khanh Nguyệt che miệng cười, cũng không tranh luận với hắn vấn đề này nữa, cô nói thêm: “Mặc dù anh đã niêm phong Hải Nhuận, nhưng chuyện xảy. ra lần này cũng nhắc nhở em rằng lần này là Hải Nhuận, lần sau không biết sẽ là ai! Tiếp theo, em cũng dự định nhập vào một số thiết bị tiên tiến hơn để nâng cao chất lượng và tìm cách giảm chỉ phí."

Suy nghĩ kỹ càng, Thẩm Khanh Nguyệt cảm thấy mình cũng nên cảm ơn Diêm Thiền.


Nếu không có việc làm này của Diêm Thiền, có lẽ cô đã không nhận ra rằng tình hình của công ty lại nghiêm trọng đến thế.

Những năm qua, hoàn cảnh của nhà họ Thẩm càng ngày càng tệ, nghèo rớt mồng tơi, tư duy của cô đã có chút rập khuôn. Tuy tài khoản của công ty có đủ

dòng tiền nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc nâng cấp thiết bị của công ty.

Nếu không nâng cấp, cuối cùng sẽ bị thị trường loại bỏ! Đây là bài học quan trọng nhất Diêm Thiền đã dạy cô!

"Chuyện của công ty em cứ việc xử lý, anh sẽ không can thiệp." Lâm Vũ khẽ gật đầu nói: "Nhưng cá nhân anh đề nghị, chuyện này có thể hoãn lại hai ngày."

“Trì hoãn hai ngày?” Thẩm Khanh Nguyệt nghỉ hoặc hỏi: “Tại sao?” Lâm Vũ nhếch khóe miệng lên hỏi: "Mua thiết bị hay mua công ty nhanh hơn?”

'Thẩm Khanh Nguyệt sửng sốt. Suy nghĩ một hồi, cô kinh ngạc nhìn Lâm Vũ.
 
Chương 263: C263: Anh chính là chồng của em


Hai ngày nhanh chóng trôi qua. Hôm nay là ngày lệnh cấm túc của Diêm Thiền được dỡ bỏ.

Sáu giờ chiều, Lâm Vũ vừa mới đón Thẩm Khanh Nguyệt về, còn chưa kịp uống ngụm nước, ngoài cửa đã vang lên tiếng xe thể thao gầm rú.

Nghe được âm thanh này, Lâm Vũ giật mình. Tới rồi!

"Két két..." Kèm theo tiếng phanh gấp đột ngột, chiếc xe thể thao dừng lại trước Thẩm gia với sự chuyển động đẹp mắt.

Cửa xe còn chưa mở ra, Lâm Vũ biết mình đã đoán đúng.

Mọi người trong Thẩm gia cũng bị thu hút bởi chiếc xe thể thao đột ngột dừng lại trước nhà, họ đều nhìn ra bên ngoài với vẻ mặt tò mò.

Từ khi Lâm Vũ sống ở Thẩm gia, chưa có người nào dám ngông cuồng ở 'Thẩm gia như vậy.

Không biết vị hôm nay là thần thánh phương nào.

Chẳng mấy chốc, cửa xe mở ra, một người có vóc dáng cao ráo, thân hình nóng bỏng mở cửa xe bước ra ngoài, đôi lông mày rậm hơi nhướng lên vẻ nổi loạn.

Dưới hàng mi dài hơi cong là một đôi mắt vừa thông minh vừa xảo quyệt.

Sống mũi cô ta thẳng đầy khí chất, đôi môi hơi nhếch lên có thể dễ dàng khiến người ta tưởng rằng cô ta đang nở nụ cười xấu xa.

"Chồng ơi!"


Lúc mọi người đang sửng sốt, Diêm Thiền đột nhiên kêu lên và dang rộng vòng tay chạy về phía Lâm Vũ.

Chồng?

Tiếng gọi của Diêm Thiền lập tức khiến mọi người há hốc mồm.

Ngoại trừ Thẩm Khanh Nguyệt, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn. Hắn kết hôn rồi sao?

Mọi người chưa kịp định thần lại, Diêm Thiền đã ôm Lâm Vũ như một con gấu túi, hắn cũng ôm cô ta.

Lần này, mọi người lại một lần nữa há hốc miệng.

Tuyên Vân Lam định thần lại, vẻ mặt tức giận, đột nhiên đứng dậy, ánh mắt rực lửa đi về phía Lâm Vũ.

Ngay cả Thẩm Khanh Nguyệt đã được Lâm Vũ dự báo từ trước đó cũng có chút ghen ty.

Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng đã thay đổi. Lâm Vũ trực tiếp bế Diêm Thiền lên, không cần suy nghĩ mà ném cô ta ra ngoài.

Một giây sau vẫn là cảnh tượng thân mật.

Giây tiếp theo, Diêm Thiền lại bị Lâm Vũ ném ra ngoài như rác.

Cảnh tượng thay đổi nhanh đến mức đầu óc ai cũng không theo kịp.


"Tiểu Vũ, đừng!" Tuyên Vân Lam phản ứng chậm chạp nhưng đã quá muộn.

Tuyên Vân Lam và Thẩm Khanh Nguyệt sợ Lâm Vũ làm tổn thương Diêm Thiền nên vội vàng chạy ra ngoài.

Sau đó, cảnh họ tưởng tượng Diêm Thiền ngã xuống, đập đầu, chảy máu đã không xuất hiện mà thấy cô ta di chuyển trên không trung như một "chim bồ câu lộn nhào' xinh đẹp, cơ thể đáp xuống đất một cách vững chãi.

"Chồng ơi, sao anh lại như vậy chứ!"

Diêm Thiền bĩu môi, nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt oán giận: "Lệnh cấm túc của người ta vừa mới được dỡ bỏ, em đã vội vàng đến tìm anh. Anh lại đối xử với em

như vậy, lương tâm anh không bị tổn thương sao?”

"Đi, đi!" Lâm Vũ có chút đau đầu xua tay: 'Ai là chồng cô? Tôi cảnh cáo cô, đừng ở đây quậy phá, thích đi đâu chơi, đừng lảng vảng trước mặt tôi!"

"Anh chính là chồng của em!"

Diêm Thiền trợn mắt, hai tay chống hông trừng mắt nhìn hắn, hung hãn hét: "Anh ngủ với em rồi, ăn sạch sẽ rồi mà không thừa nhận ư?”

Sắc mặt mọi người lại thay đổi, đều kinh ngạc nhìn hai người.

Lâm Vũ làm loạn rồi cuối cùng lại bỏ rơi người ta? Bây giờ người ta tìm đến tận nơi rồi?

Đây là Trần Thế Mỹ thời hiện đại sao?

Chú thích: Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã.

Tuyên Vân Lam nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay Thẩm Khanh Nguyệt, tức giận hét lên: “Tiểu Vũ, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Con.." Lâm Vũ trên mặt hiện lên một vệt đen, đột nhiên vỗ đầu: "Mẹ đừng nghe cô ta nói bậy, không phải như mẹ nghĩ đâu..."
 
Chương 264: C264: Tôi có nhìn


Lâm Vũ không tranh cãi với Diêm Thiền, kiên nhẫn kể cho mọi người nghe những gì đã xảy ra giữa hắn và cô ta.

Nhắc đến đau đầu, Lâm Vũ không khỏi xoa đầu. Diêm Thiền là kiếp nạn của hắn!

Cô ta được ông trời phái xuống để trừng phạt hắn!

Nghe Lâm Vũ nói xong, mọi người chợt hiểu ra. Nhưng Diêm Thiền không hề hoang mang, vẫn sục sôi nhìn Lâm Vũ: "Vậy thì anh đã nhìn cơ thể em một lượt từ trên xuống dưới là sự thật đúng không?"

"Tôi có nhìn!" Lâm Vũ cũng không phủ nhận, thản nhiên nói: "Ý của cô là, nếu có người phụ nữ nào cởi trần trước mặt tôi, tôi nhất định phải cưới cô ta sao?”

"Tôi là một người phụ nữ dễ dãi ư?" Diêm Thiền tức giận nói: “Tôi là ân nhân cứu mạng anh!”

"n nhân cứu mạng cái rằm." Lâm Vũ vẻ mặt không vui: "Tôi có chết hay không, cô không biết à?”


Dù sao hắn cũng là người đã đột phá đến Hóa Hư Cảnh! Nếu chết cóng trên núi tuyết sẽ thật sự trở thành trò cười!

"Em không biết!" Diêm Thiền khẽ hừ một tiếng, ánh mắt nóng rực nhìn Lâm Vũ: “Em chỉ biết nếu không hy sinh sự trong sạch của mình để cứu anh, anh sẽ chết! Anh nên biết, mẹ em là người Miêu, em cũng được coi là Miêu nữ!"

Nghe Diêm Thiền nói vậy, Lâm Vũ im lặng một lát.

Tuyên Vân Lam bối rối nhìn hắn hỏi: "Ý của cô ta là gì? Tại sao con lại dính líu đến Miêu nữ?"

"Mẹ, để con nói cho mẹ biết!" Diêm Thiền ngẩng đầu nhìn Tuyên Vân Lam, nhỏ giọng nói: " Miêu nữ chúng con cả đời chỉ nhận có một người đàn ông! Con đã trao sự trong trắng của mình cho anh ấy. Dù anh ấy có thừa nhận hay không, đời này con cũng là người phụ nữ của anh ấy! Trừ khi, con chết!

Cái gì? Tuyên Vân Lam sửng sốt, mọi người trong Thẩm gia cũng nhìn nhau.

Tất nhiên họ tin rằng Lâm Vũ chưa làm gì Diêm Thiền nhưng vấn đề là hắn đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể của Diêm Thiền.

Miêu nữ này chung tình như vậy phải làm sao bây giờ?

Lúc mọi người đang thầm lo lắng, Lâm Vũ sải bước đến bên cạnh Thẩm Khanh Nguyệt, ôm chặt lấy eo cô bất chấp sự vùng vẫy của cô.

"Cô ấy là vị hôn thê của tôi, cũng là người phụ nữ tôi muốn cưới!"

Hắn ôm thật chặt Thẩm Khanh Nguyệt, vẻ mặt không thay đổi nhìn Diêm Thiền: "Cô cứ coi tôi là một tên cặn bã xấu xa đi! Đừng gây chuyện nữa, quay về đi!"

Hắn muốn làm một người đàn ông tốt.


Nhưng trước mặt Diêm Thiền, không thể là một người đàn ông tốt được. Sự chung tình của Miêu nữ, những gì Diêm Thiền nói là sự thật.

Nhưng khi đó hắn đã hôn mê bất tỉnh, cô ta chủ động cởi quần áo, hắn cũng không hề ép buộc.

Hắn cũng biết lúc đó cô ta đã hoảng sợ, có lẽ thực sự không biết mình có chết cóng hay không, lại rất muốn cứu hắn nên mới đưa ra hạ sách này.

Vì vậy, tuy rất bực bội vì bị Diêm Thiền quấy rây nhưng hắn chưa bao giờ có ý định giết người.

Trên thế giới này, cách để cân bằng cả hai, chẳng phụ Như Lai, chẳng phụ nàng.

Hắn phải đưa ra lựa chọn giữa Diêm Thiền và Thẩm Khanh Nguyệt. Hắn không thể phụ Thẩm Khanh Nguyệt, chỉ có thể phụ Diêm Thiền!

“Em nói rồi, em là người phụ nữ của anh!” Diêm Thiền vẫn không hề lay động, ánh mắt kiên định.

"Không, là cô ấy!" Lâm Vũ nhìn Thẩm Khanh Nguyệt.

“Vậy thì em sẽ giết cô ta!” Trong mắt Diêm Thiền, tràn đầy sát ý, trên mặt lộ ra vẻ quyết tâm.


Ánh mắt Lâm Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, hắn hét lên đầy sát khí: "Nếu cô dám chạm vào một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ giết cô!"

Nếu điều này phát ra từ miệng người khác, hắn sẽ không hề để tâm nhưng hắn biết rõ tính cách của Diêm Thiền.

Diêm Thiền nói được thì sẽ làm được! Cảm nhận được sát khí của Lâm Vũ, cô ta cảm thấy đau đến không thở nổi, quầng mắt đột nhiên đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vì cô ta mà anh định giết em?"

“Đúng vậy!” Lâm Vũ tuyệt tình nói: “Ai dám đụng vào cô ấy, tôi sẽ không khách khí với kẻ đó!”

"Được, vậy bây giờ anh giết em đi!" Diêm Thiền nghiến răng, chậm rãi bước đến trước mặt Lâm Vũ.

"Bây giờ tôi sẽ không giết cô" Lâm Vũ lắc đầu nói: "Khi cô ra tay với cô ấy chính là lúc cô chết!"

"Vậy em sẽ ra tay ngay bây giờ!" Diêm Thiền vừa nói xong liền nhanh như tia chớp tát về phía Thẩm Khanh Nguyệt một cái.
 
Chương 265: C265: Anh thật tuyệt tình


Không cần suy nghĩ, Lâm Vũ kéo Thẩm Khanh Nguyệt về phía sau, nắm lấy cổ tay Diêm Thiền, trong mắt có sát ý: "Diêm Thiền! Cô thật sự cho rằng tôi không dám giết cô sao?"

“Nhưng anh đâu có giết em.” Một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt của cô ta.

Lâm Vũ hơi khựng lại, trong giây lát không nói nên lời.

Thành thật mà nói, trừ khi bắt đắc dĩ, nếu không hắn sẽ không ra tay với Diêm Thiền.

Nếu hắn tàn nhãn như vậy, cô ta đã chết từ lâu rồi! "Lâm Vũ, đừng kích động, có gì từ từ nói." Nhìn thấy hai người đều căng thẳng, Thẩm Khanh Nguyệt vội vàng bước tới,

kéo lấy Lâm Vũ: "Hai người cũng không có thâm thù đại hận gì, đừng la hét giết chóc nữa, ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện đi."

"Đúng vậy”

Tuyên Vân Lam cũng tiến lên một bước: "Tiểu Vũ, cô Diêm đang đùa với con thôi, cô ấy có thể cứu con bằng mọi giá chứng tỏ cô ấy không phải người xấu."


"Cô ta (con) không đùa!" Hai người đồng thanh nói. Tuyên Vân Lam có chút ngại ngùng, bất đắc dĩ nhìn Diêm Thiền.

Nếu không có Thẩm Khanh Nguyệt, bà ấy cũng không ngại để Diêm Thiền làm con dâu mình nhưng tình hình hiện tại, không biết phải giải quyết như thế nào.

"Bây giờ tôi có thể nói cho cô biết, tôi thật sự không muốn giết cô, nhưng cô đừng ép tôi!" Lâm Vũ nắm chặt cổ tay Diêm Thiền: "Cô có thể ra tay với Khanh Nguyệt, bao gồm bất kỳ ai trong điện Diêm La! Xem xem cô có thể thành công hay không!

"Nhưng tôi nhắc nhở cô, tôi chỉ cho cô ba cơ hội!"

"Nếu như ba lần không giết được cô ấy, tốt nhất cô nên từ bỏ!”

"Nếu dám có lần thứ tư, điện Diêm La, chó gà cũng không tha!"

"Ngoài ra, tôi cũng sẽ nói cho cha cô biết tất cả thỏa thuận giữa chúng ta, không thiếu một chữ!"

Chuyện đến nước này, chỉ có thể làm như vậy thôi. Hãy cho cô ta ba cơ hội, không có lỗi với cô ta, không có lỗi với Diêm Sùng! Nếu là người khác, hắn sẽ không cho dù chỉ là một cơ hội!

Ba cơ hội để khiến mình yên tâm. Hắn cũng có niềm tin tuyệt đối rằng việc tấn công của Diêm Thiền sẽ không bao giờ thành công!

Nói xong, Lâm Vũ buông tay Diêm Thiền ra, nói: "Bây giờ cô có thể bắt đầu kế hoạch!"

"Có vẻ như anh thực sự hạ quyết tâm rồi."

Diêm Thiền ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, cười khổ và tự nhủ: “Người mà Mục Bắc Vương anh quyết tâm bảo vệ, em có thể giết được sao?”

"Không thể!" Vẻ mặt Lâm Vũ đầy tự tin.


"Em thực sự không thể giết cô ta." Diêm Thiền khế gật đầu, trên mặt đột nhiên hiện lên nụ cười: "Nhưng, em có thể tự sát!"

Lâm Vũ giật mình, từ bỏ ý nghĩ thuyết phục cô ta, quay người lại, tuyệt tình nói: "Đó là việc của cô! Nếu muốn chết thì hãy tránh chết xa một chút, đừng lảng vảng trước mặt tôi."

Hắn không muốn tuyệt tình nhưng không thể không tuyệt tình. Không thể cho Diêm Thiền hy vọng.

Với tính cách của cô ta, chỉ cần cho cô ta một tia hy vọng thì sẽ khó có thể thoát khỏi cô tay.

"Anh thật tuyệt tình!"

Một hàng nước mắt từ trên mặt Diêm Thiền rơi xuống, vẻ mặt không cam tâm hỏi: “Rốt cuộc em thua kém cô ta ở điểm gì chứ?”

“Xét về gia thế, em hơn cô ta gấp trăm lần!” "Xét về ngoại hình, em không hề thua kém cô taI" "Xét về thực lực, cô ta thậm chí còn không xứng để xách dép cho eml"

"Xét về tài năng, công ty mà cô ta dày công điều hành chỉ sau mười ngày đã bị em đánh bại!"

Diêm Thiềm không cam tâm, tiếng than thở như đỗ quyên.


Giọng khóc đầy ai oán, ngay cả tình địch như Thẩm Khanh Nguyệt cũng cảm thấy có chút thương hại cô ta.

Lâm Vũ quay lưng lại với Diêm Thiền, lạnh nhạt nói mọi mặt, cô ấy vẫn là người tôi thích, cô ấy vẫn là người tôi muốn cưới ho dù cô hơn cô ấy về

Tim Diêm Thiền lại đau nhói.

Im lặng một lúc, cô ta từ từ lau nước mắt, trên mặt lại nở nụ cười.

"Lâm Vũ, em đã từng nói, em là người phụ nữ của anh! Trừ phi, em chết!"

Vừa dứt lời, một con dao găm đột nhiên xuất hiện trong tay Diêm Thiền. "Đừng!" Mọi người hét lên.

Nhưng không kịp nữa rồi, Diêm Thiền cầm dao găm tự đâm vào tim mình...
 
Chương 266: C266: Ngay khi mọi người


Con dao găm đâm rách ngực Diêm Thiền.

Ngay khi mọi người nghĩ Diêm Thiền sẽ mất mạng thì Lâm Vũ đột nhiên trở lại rồi tung ra một chưởng, cánh tay Diêm Thiền bị hất văng ra.

Vị trí con dao găm hơi chếch đi một chút.

Nhưng con dao vẫn đâm vào thân thể Diêm Thiền gần mười centimet.

"Gô điên rt Lâm Vũ giận tím mặt, hận không thể tát Diêm Thiền mấy bạt tai để cô ta thức tỉnh.

"Cuối cùng anh vẫn không nỡ để em chết." Nụ cười trên mặt Diêm Thiền vô cùng xán lạn.

"Con mẹ nó chứ..." Lâm Vũ tức giận đến mức đen mặt.

Nhưng nhìn thấy khóe miệng Diêm Thiền tràn ra chút máu, cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, tiến lên một bước đỡ lấy Diêm Thiền.

Trong lúc đưa tay, Lâm Vũ phong bế huyệt đạo xung quanh vết thương của Diêm Thiền rồi ôm lấy cô ta, đi đến phòng của mình.

Diêm Thiền thuận thế ôm cổ Lâm Vũ, dựa đầu vào ngực hắn.


Máu tươi đỏ thắm và nụ cười xán lạn của cô ta hình thành tương phản mãnh liệt.

Lâm Vũ cố nén xúc động muốn đẩy tay cô ta ra mà bước nhanh đi vào phòng.

Nhìn theo bóng lưng của Lâm Vũ, mọi người thở dài trong lòng, lại âm thầm lo lắng cho Diêm Thiền.

Tuyên Vân Lam thở dài một tiếng rồi giương mắt nhìn về phía Thẩm Khanh Nguyệt: “Cháu đừng trách Tiểu Vũ, nó cũng..."

"Dì Tuyên, dì yên tâm đi." Thẩm Khanh Nguyệt bắt lấy tay Tuyên Vân Lam rồi nói khẽ: "Anh ấy vì cháu nên mới nhẫn tâm như vậy với Diêm Thiền, sao cháu lại trách anh ấy được? Là Diêm Thiền yêu quá sâu đậm..."

Cô không trách Lâm Vũ, cũng không trách Diêm Thiền.

Muốn trách chỉ có thể trách tạo hóa trêu người!

Nửa giờ sau, Lâm Vũ ra khỏi phòng.

Nhìn thấy hắn ra tới, Thẩm Khanh Nguyệt vội vàng hỏi: "Cô ấy thế nào rồi?"


"Hôn mê rồi." Lâm Vũ thở dài một tiếng rồi nói: "Em đừng lo lắng, anh đã xử lý vết thương cho cô ấy rồi, thể chất cô ấy không giống với mọi người, nghỉ ngơi một thời gian là được."

'Thẩm Khanh Nguyệt nghe vậy thì mới hơi yên lòng, sau đó lại hỏi: "Cần tôi đi lấy thuốc cho cô ấy không?”

Lâm Vũ lắc đầu nói: "Không cần, chỗ anh có thuốc Kim Sang, đã bôi cho cô ấy rồi."

"Vậy là tốt rồi." Thẩm Khanh Nguyệt miễn cưỡng cười một tiếng. Qua nửa ngày, Thẩm Khanh Nguyệt lại hỏi dò: "Vừa rồi nếu anh ngăn cản chậm một chút thì có phải cô ấy đã chết không?"

"Ừm”" Lâm Vũ cười khổ nói: "Diêm Thiền là người nói được làm được, may mà anh đã đánh lệch vị trí của con dao một chút, bằng không cô ấy đã mất mạng tại chỗ rồi."

Đau đầu!

Thật sự quá đau đầu! . Ngôn Tình Hài

Chiêu này của Diêm Thiền làm hắn trở tay không kịp. Hiện tại hắn thật không biết nên xử lý Diêm Thiền như thế nào.

"Ail" Thẩm Khanh Nguyệt lại thở dài: “Nếu tôi ở vị trí của cô ấy thì chưa chắc. có thể kiên định như thế! Lâm Vũ, chúng ta... Tâm sự đi!"

"Không cần tâm sự!" Lâm Vũ không chút do dự từ chối: “Anh muốn cưới em, sẽ không thay đổi vì Diêm Thiền xuất hiện, không cho em nói mấy câu tác thành

cho anh và Diêm Thiền!"

Hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được Thẩm Khanh Nguyệt muốn nói gì với mình.

Hiện tại hắn thật sự rất đau đầu.
 
Chương 267: C267: Tên chết tiệt này


Nhưng quyết tâm cưới Thẩm Khanh Nguyệt của hắn sẽ không dao động.

Tuyên Vân Lam nghe vậy cũng vội vàng tiến lên giữ chặt tay Thẩm Khanh Nguyệt, trách cứ nói: "Đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy, chẳng lẽ cháu còn không nhìn ra tình cảm của Tiểu Vũ dành cho mình?"

'Thẩm Khanh Nguyệt cười khổ: “Cháu nhìn ra được, nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả!" Lâm Vũ bá đạo cắt ngang lời cô nói: “Em phải nhớ bây giờ em là vị hôn thê của anh, sau này sẽ là vợ anh! Được rồi, mọi người nói

chuyện đi, anh đi gọi điện thoại!"

Lâm Vũ không cho Thẩm Khanh Nguyệt cơ hội nói nữa mà bước nhanh ra bên ngoài.

Rất nhanh Lâm Vũ đã gọi điện thoại cho Diêm Sùng. Khi hăn kể lại chuyện của Diêm Thiền cho Diêm Sùng nghe thì ông ấy rất lo

lắng, nhưng lại không ngừng cười khổ: “Nếu tôi có cách trị nó thì sẽ không để nó đi tìm anh."


"Đừng nói nhảm với Lâm Vũ tức giận nói: "Cô ta là con gái của ông, hiện tại cô ta tìm đến chỗ tôi một khóc hai quấy ba thắt cổ, chẳng lẽ ông mặc kệ?"

"Tôi phải quản được mới tính chứ!" Diêm Sùng nhăn nhó nói: "Không phải anh không hiểu tính tình của nó! Hơn nữa nó nói đây là chuyện nhà của vợ chồng trẻ hai người."

"Họ Diêm, ông chơi xấu với tôi đúng không?" Lâm Vũ nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên cất cao giọng nói.

Nếu lúc này Diêm Sùng ở trước mặt hắn thì hắn đã sớm đá một chân qua.

"Tôi không có chơi xấu!" Diêm Sùng vẫn nhăn nhó nói: “Hay anh nói cho tôi xem anh muốn tôi làm thế nào? Tôi nghe anh."

Lâm Vũ tức giận nói: 'Mang cô ta về! Làm thế nào là chuyện của ông, chỉ cần đừng để cô ta quấn lấy tôi nữa là được."

Diêm Sùng thở dài bất đắc dĩ nói: "Dù hôm nay tôi mang nó về thì hôm sau nó vẫn chạy đến tìm anh, cái này có khác gì cởi quần đánh rằm chứ?"

"Ông không biết nhốt cô ta lại sao!" Lâm Vũ tức giận rống to.

"Nó cũng không phạm sai lầm gì, tôi nhốt nó làm gì?" Diêm Sùng không chịu. "

Cô ta quấy rầy cuộc sống của tôi chính là sai lầm!" Lâm Vũ càng tức giận. Hắn cảm thấy tên chết tiệt Diêm Sùng này đang giả bộ ngớ ngẩn với mình! Tên chết tiệt này cũng không phải thứ tốt lành gì!

"Không phải nó nói rồi sao? Đây là chuyện của đôi vợ chồng trẻ các người, làm sao có thể dùng quy tắc của Diêm La điện xử lý chuyện nhà được."

Diêm Sùng không ngừng thở dài, cảm thấy khó xử muốn chết.

Lâm Vũ hận đến nghiến răng, nổi giận nói: "Việc nhà cái rắm, tôi..."


"Không tốt, thích khách Thiên Đường đánh đến tận cửa, không nói với anh nữa, tôi muốn đi đánh chết lũ khốn kiếp này!" Lâm Vũ còn chưa dứt lời thì Diêm Sùng đã đột nhiên quát to một tiếng.

Tiếp đó ông ấy trực tiếp cúp máy.

Lâm Vũ cầm điện thoại, trên mặt lúc trắng lúc xanh.

'Tên chết tiệt này!

Thích khách Thiên Đường chó má cái gì!

Có dám tìm cái cớ càng nát hơn không?

Khi Lâm Vũ tức giận không chịu được, Diêm Sùng cúp điện thoại lại cười ha ha.

Ông ấy có thể tưởng tượng ra nét mặt bây giờ của Lâm Vũ cực kỳ khó coi.

Nghe thấy tiếng cười của Diêm Sùng, quân sư tiến lên rồi hơi lo lắng hỏi: "Điện chủ, thật sự không mang tiểu thư về sao? Vị kia cũng không dễ chọc!"


"Nói nhảm, dễ chọc thì tôi cúp điện thoại sao?" Diêm Sùng bĩu môi, lại không cho là đúng mà nói: "Mặc kệ nó, nếu nó thật sự lấy người vị kia thì tôi mừng còn không kịp!"

"Đúng thế." Quân sư rất tán thành gật đầu, sau đó lại cười hỏi: "Ông không lo lắng an toàn của tiểu thư sao?"

"Tôi lo lắng cái rắm!" Diêm Sùng cười ha ha và nói: "Nó ở bên cạnh Lâm Vũ còn an toàn hơn tổng bộ của chúng ta gấp trăm lần! Chỉ cần Lâm Vũ không giết nó thì không ai có thể lấy mạng của nó!"

Ông ấy biết Lâm Vũ chắc chắn sẽ không lấy mạng của Diêm Thiền.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là con gái ông ấy không tổn thương những người mà Lâm Vũ quan tâm.

Nhưng đứa con gái cưng của ông ấy có ngu như vậy sao? Nghe thấy lời nói của Diêm Sùng, quân sư cũng không nhịn được mà bật cười: “Nhưng nói thật, cô ấy có thể làm vị kia hết cách đối phó, trên đời này thật sự không có bao nhiêu người cả."

"Đúng thế!" Diêm Sùng lộ ra vẻ mặt đắc ý, hất mũi lên trời mà nói: "Ông không xem đó là con gái của ai!"
 
Chương 268: C268: Chỉ tiếc không phải lâm vũ


Gần lúc rạng sáng, Diêm Thiền mới từ từ tỉnh lại.

Cô ta mở mắt liền nhìn thấy trong phòng có một người.

Chỉ tiếc không phải Lâm Vũ.

"Diêm tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?" Thấy cô ta tỉnh lại, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức lộ ra nụ cười: “Vừa rồi tôi còn đang nghĩ nếu cô không tỉnh nữa thì bát canh gà nhân sâm này nguội mất."

Nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt lại bưng bát canh gà bên cạnh lên, chuẩn bị đưa cho Diêm Thiền uống.

"Không cần cô đúc, tự tôi làm được." Diêm Thiền cố nén đau đớn, mặt không đổi sắc nâng người dậy rồi ra hiệu Thẩm Khanh Nguyệt đưa canh gà cho mình.

'Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu cười nói: "Để tôi đút cô ăn đi, đừng động vào vết thương của cô."

"Tôi tự ăn." Diêm Thiền lại rất kiên trì.

'Thẩm Khanh Nguyệt bất đắc dĩ chỉ có thể đưa canh gà cho cô ta.

Diêm Thiền không cần cả thìa đã bưng canh gà lên rót vào trong miệng. Chỉ hơn mười giây sau cô ta đã uống xong bát canh gà.


Nhìn thấy dáng vẻ này của Diêm Thiền, Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi mỉm cười rồi trêu ghẹo nói: "Cô không sợ tôi bỏ độc trong canh sao?”

"Người phụ nữ được Lâm Vũ coi trọng không làm ra chuyện này." Diêm Thiền không quan tâm mà đưa bát trong tay cho Thẩm Khanh Nguyệt, thuận miệng nói: "Cảm ơn"

Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu cười nói: "Cô đừng cám ơn tôi, canh gà này do dì Tuyên đặc biệt hầm cho cô, nói là để cô bồi bổ sức khoẻ."

Diêm Thiền chỉ nhẹ nhàng "À" một tiếng rồi dò xét nhìn chăm chằm Thẩm Khanh Nguyệt.

Mà Thẩm Khanh Nguyệt lại bình tĩnh nhìn cô ta.

Nhìn rất lâu, Diêm Thiền mới hừ nhẹ nói: "Thì ra anh ấy thích dạng điềm đạm đáng yêu."

"Tôi không phải kiểu điềm đạm đáng yêu." Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu cười nói: "Nếu cô nhất định phải tìm ra kiểu của tôi thì tôi được tính là dạng tương đối dịu dàng, hoàn toàn ngược lại với tính cách quả ớt nhỏ của cô, đương nhiên đây không phải tôi nói, là Lâm Vũ nói."

"Vậy ngày mai tôi sẽ nhẹ nhàng hơn!" Diêm Thiền bĩu môi nói.

"Đó là chuyện của cô, tôi không quan tâm." Thẩm Khanh Nguyệt cười nhẹ một tiếng rồi chậm rãi đứng dậy: “Được rồi, tôi không quấy rầy cô nữa, cô đang bị thương nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.".


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ
3. Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời
4. Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát
=====================================

Nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt đã cầm bát lên đi ra ngoài.

Diêm Thiền hơi sững sờ.

Mãi đến khi Thẩm Khanh Nguyệt đi tới cửa thì cô ta mới lên tiếng gọi lại.

"Gòn có chuyện gì?" Thẩm Khanh Nguyệt quay đầu hỏi thăm.

"Cô đi như vậy sao?" Diêm Thiền kinh ngạc nhìn cô.

"Vậy tôi còn phải làm gì?" Thẩm Khanh Nguyệt cười hỏi lại.

"Làm ơn, tôi tới giành đàn ông của cô đó!" Diêm Thiền câm nín mà nhìn cô: “Chẳng lẽ cô không nói lời hung ác hoặc là trò chuyện với tôi, bảo tôi dẹp suy nghĩ này đi?"

Nghe Diêm Thiền nói vậy, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức yêu kiều cười không ngừng.

Diêm Thiền nghi hoặc nhìn cô: “Cô cười cái gì? Có phải cảm thấy tôi đã thua, tôi đang nằm mơ giữa ban ngày không?”
 
Chương 269: C269: Cái này


"Tôi không có ý này”

'Thẩm Khanh Nguyệt mỉm cười và nói: "Diêm tiểu thư, kỳ thật cô không cần thù ghét gì tôi! Nói thực tôi rất bội phục cô dám yêu dám hận, dám tranh thủ vì hạnh phúc của mình, nếu chúng ta trao đổi thân phận thì tôi nhất định không dũng cảm được như cô."

Diêm Thiền khịt mũi đi đâu."

ừng có nói ngon nói ngọt, tôi không để mình bị dắt mũi

"Tôi chỉ ăn ngay nói thật." Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu cười nói.

Diêm Thiền cũng lười nghiên cứu cô nói là thật hay giả, chỉ rất kiên định mà nói: "Mặc kệ cô nói cái gì thì tôi cũng không bỏ cuộc! Tôi sống là người của Lâm Vũ, chết là ma của Lâm VũI”

Nhìn dáng vẻ kiên định của cô ta, Thẩm Khanh Nguyệt lại mỉm cười.


Sau một lúc lâu Thẩm Khanh Nguyệt mới mỉm cười và nói: "Ban đầu tôi tính đợi thương tích của cô đỡ hơn một chút sẽ trò chuyện, nhưng nếu cô đã nói như vậy thì tôi nói trước một chút cũng được."

Nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt lại cất bước trở lại bên giường.

Sau khi để cái bát trong tay xuống, Thẩm Khanh Nguyệt mới thu nụ cười trên mặt lại rồi nghiêm túc nhìn Diêm Thiền.

"Tình cảm của tôi đối với Lâm Vũ không sâu bằng cô. Buổi tối hôm nay trong nháy mắt tôi thật sự đã nghĩ tác thành cho cô và Lâm Vũ."

"Nhưng khi tỉnh táo lại, tôi đột nhiên ý thức được kỳ thật tôi đã yêu anh ấy mất rồi. Cho nên tôi sẽ không nghĩ đến chuyện chủ động rời đi nữa, tôi không vĩ đại

như vậy!"

Thẩm Khanh Nguyệt nói một mạch suy nghĩ trong lòng mình ra cho Diêm Thiền nghe.

Cô không cảm thấy làm vậy có gì không ổn. Đây là suy nghĩ thật của cô, cô không sợ bị Diêm Thiền biết.

"Gô không rời khỏi, tôi cũng không bỏ cuộc, vậy chúng ta thử xem rốt cục ai cười đến cuối cùng." Diêm Thiền lộ ra vẻ mặt khiêu khích.

"Đây cũng là điều tôi muốn nói." Thẩm Khanh Nguyệt mỉm cười rồi nói: "Chúng ta định ra một lời hứa danh dự đi được không?”

"Lời hứa danh dự gì?" Diêm Thiền hiếu kỳ hỏi.

Thẩm Khanh Nguyệt hít sâu một hơi rồi chân thành nói: "Mặc kệ chúng ta cạnh tranh như thế nào cũng đừng làm cái nhà này gà bay chó chạy! Nhà nên là nơi ấm áp, không nên trở thành chiến trường của chúng ta."


Diêm Thiền trầm mặc, cẩn thận suy tư lời Thẩm Khanh Nguyệt nói.

'Thẩm Khanh Nguyệt cũng không lên tiếng quấy rầy mà cho cô ta thời gian Suy tư.

Qua một hồi Diêm Thiền mới ngẩng đầu: “Tôi hứa với cô, nhưng tôi có một vấn đề!

"Gô nói đi." Thẩm Khanh Nguyệt mỉm cười. Diêm Thiền chớp mắt mấy cái, hiếu kỳ nói: "Cô và tôi định ra lời hứa danh dự là sợ tôi động vào người nhà của cô hay là vì Lâm Vũ không thích trong nhà bị làm ồn rối loạn cả lên?"

"Cái này... Khác nhau ở chỗ nào?" Thẩm Khanh Nguyệt có chút mờ mịt, không biết Diêm Thiền hỏi vấn đề này có dụng ý gì.

"Đương nhiên là có!" Diêm Thiền trịnh trọng gật đầu: “Cô trả lời tôi là được."

'Thẩm Khanh Nguyệt ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Chắc là cái sau! Cô là người thông minh, chắc cô cũng hiểu một khi đụng vào người của Thẩm gia thì cô liền thua."

Cô tin tưởng Diêm Thiền biết về quá khứ của Lâm Vũ. Cho nên cô ta nhất định cũng hiểu tình cảm của Lâm Vũ đối với Thẩm gia.

Diêm Thiền sẽ không ngốc đến mức động vào người của Thẩm gia để ép cô rời đi. . Đam Mỹ Hay


Nghe Thẩm Khanh Nguyệt nói xong, Diêm Thiền lộ vẻ mặt hiểu ra: “Tôi nghĩ tôi biết đại khái vì sao Lâm Vũ lại thích cô rồi."

"Vì sao?" Lần này đến phiên Thẩm Khanh Nguyệt hiếu kì: “Không nói dối cô, tôi cũng không biết Lâm Vũ thích điểm nào trên người tôi nữa."

"Hai điểm!" Diêm Thiền cười nói: "Thứ nhất, cô thật sự rất dịu dàng, cô làm anh ấy cảm nhận được hơi ấm mái nhà; thứ hai, cô biết suy xét và bận tâm đến cảm nhận của anh ấy, mà tôi lại chỉ làm anh ấy đau đầu."

Thẩm Khanh Nguyệt nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi khẽ cười nói: "Hình như là như vậy! Nếu cô biết anh ấy thích cái gì ở tôi thì có phải cô muốn thay đổi không?"

"Không!" Diêm Thiền nhẹ nhàng lắc đầu: “Cô là cô, tôi là tôi! Nếu tôi biến thành cô thì tôi không phải là tôi nữa! Hơn nữa tôi không thể trở thành cô, nhưng tương tự cô cũng không thể biến thành tôi."

"Hình như là vậy." Thẩm Khanh Nguyệt cười khẽ: “Nếu đã như vậy thì chúng ta cứ làm theo lời hứa danh dự đó đi!"

"Được!"
 
Chương 270: C270: Anh biết rồi à


Ngày hôm sau Diêm Thiền rời giường trước tất cả mọi người.

Khi thấy Diêm Thiền đi tới đi lui trong sân, mọi người không khỏi âm thầm líu lưỡi.

Không biết là do thuốc Kim Sang của Lâm Vũ có hiệu quả tốt hay là Diêm Thiền quá khoẻ, cô ta bị thương nặng như vậy mà chỉ nghỉ ngơi một đêm đã có thể đi lại rồi.

Mặc dù không đến mức nhảy nhót tưng bừng, nhưng đi lại bình thường cũng không thành vấn đề.

Lâm Vũ đen mặt đi tới, trực tiếp bước đến trước mặt Diêm Thiền rồi không cảm xúc nói: "Tôi muốn mua công ty điện tử Hải Nhuận, cô ra giá đi!"

"A? Anh biết rồi à?" Diêm Thiền kinh ngạc nói. "Nói nhảm!" Lâm Vũ hừ lạnh và nói: "Ngoại trừ cô thì còn ai rảnh rỗi như vậy!" Hơn nữa hôm qua không phải tự cô ta nói ra sao?

Công ty Thẩm Khanh Nguyệt khổ tâm kinh doanh đã bị cô ta đánh cho không còn khả năng chống đỡ chỉ trong mười ngày.

"Em không có rảnh rỗi!" Diêm Thiền chớp chớp mắt, cười đùa nói: "Em muốn để anh biết em ưu tú hơn người trong lòng anh về mọi mặt!"

"Đừng nói nhảm, ra giá đi!" Lâm Vũ không nhịn được mà nói.

"Không bán!" Diêm Thiền không cần nghĩ ngợi đã từ chối: “Đó là của hồi môn của em! Anh muốn thì em tặng cho anh, nhưng em không bán!"


"Tôi..." Mặt Lâm Vũ nhăn lại, nâng tay lên hung hăng nhìn cô ta chằm chằm: “Có tin tôi đánh cô không?”

"Anh hung dữ với em cũng vô dụng." Diêm Thiền hoàn toàn không sợ. Đối mặt với Diêm Thiền khó chơi, Lâm Vũ tức giận đến nghiến răng.

Sau khi trừng cô ta một cái, mặt Lâm Vũ lại đột nhiên giãn ra: “Được, vậy cô cứ để lại đi! Tôi lập tức cho đóng cửa nó, dù sao cũng không phải tiền của tôi!"

"Đóng đi, đóng đi!" Diêm Thiền bày ra dáng vẻ chẳng quan tâm: “Dù sao cả em và công ty sớm muộn gì cũng là của anh, tổn thất cũng là tiền của anh."

Lâm Vũ hơi cứng lại, lửa giận cuộn trào.

Hắn không ngừng nhắc nhở bản thân rằng người phụ nữ chết tiệt này còn bị thương, nhờ thế hắn mới đè lửa giận trong lòng xuống được.

Nhìn dáng vẻ vừa tức vừa bất đắc dĩ của Lâm Vũ, đám người không khỏi âm thầm tắc lưỡi.

Khó trách Lâm Vũ đau đầu vì cô ta như vậy.

Cô ta thật là khó chơi!

Nhìn thấy Lâm Vũ tức muốn ói máu, Diêm Thiền đảo mắt một vòng rồi gian xảo nói: "Nếu anh muốn công ty đó như vậy, chỉ cần trả giá một chút thì em lập tức cho anh."


Lâm Vũ hờ hững nói: "Nếu là cưới cô thì không cần bàn nữa."

"Không phải." Diêm Thiền chỉ vào đôi môi đỏ của mình: “Hôn em một cái đi."

"Cút!" Lâm Vũ không chút nghĩ ngợi đã từ chối, trực tiếp lấy điện thoại ra bấm một dãy số: “Dọn tất cả thiết bị của điện tử Hải Nhuận đến công ty Thẩm gia cho tôi! Lập tức chấp hành!"

Nói xong, Lâm Vũ liền cúp điện thoại rồi khiêu khích nhìn Diêm Thiền.

Diêm Thiền không ngờ hắn lại dùng chiêu này, lập tức giận không chỗ phát tiết mà nói: "Anh làm vậy là cướp bóc!”

"Sai rồi, tôi chỉ mượn thôi!" Thấy cô ta kinh ngạc, Lâm Vũ lập tức thoải mái cười một tiếng: “Chờ thiết bị do Khanh Nguyệt đặt mua được chở về thì tôi sẽ trả cho côi"

"Anh... Diêm Thiền biến sắc, tức giận đến thở hổn hển.

Nhìn dáng vẻ của cô ta, Lâm Vũ lại cười càng vui vẻ.

Thật sự nghĩ tôi không có cách trị cô sao?

Ngay khi Lâm Vũ thoải mái cười to thì Diêm Thiền đã che ngực của mình, mặt đầy đau đớn ngã xuống.

"Diêm tiểu thư!" Đám người thấy thế lập tức kinh hô một tiếng.

Tuyên Vân Lam và Thẩm Khanh Nguyệt vội vã chạy lên trước. Nhưng họ lại bị Lâm Vũ giữ chặt.

"Đừng lo cho cô ta, giả vờ đó." Lâm Vũ cười nhạt một tiếng, sớm đã nhìn thấu mánh khoé của Diêm Thiền.
 
Chương 271: C271: Nói cái gì đó


"Phải xem cho chắc!" Tuyên Vân Lam lườm hắn một cái rồi lo lắng nói: "Dù gì hôm qua con bé cũng bị thương nặng như vậy, đừng để bị con làm tức đến nguy

hiểm tính mạng."

Nói xong, Tuyên Vân Lam hất tay Lâm Vũ ra rồi vội vàng ngồi xuống trước mặt Diêm Thiền.

Khi bà ấy cẩn thận vén áo Diêm Thiền lên thì mới phát hiện vết thương của cô ta đang rướm máu, lớp áo trong cùng đã bị máu làm ướt đẫm.

Tuyên Vân Lam thấy thế lập tức kinh hãi kêu lên: "Vết thương của con bé nứt ra rồi!"

"Không thể nào?"

Lâm Vũ giật mình, vội ngồi xuống xem xét.

Vừa xem xét thì hắn lập tức giận không chỗ phát tiết.


"Tìm đường chết!" Lâm Vũ không vui mắng: "Bảo cô nghỉ ngơi cho khoẻ mà lại không nghe! Nhất định phải đứng dậy tự giày vò bản thân, làm vết thương vỡ ra mới vui à?”

"Gòn không phải... Bị anh làm tức giận sao!" Diêm Thiền cắn chặt răng mà nói đứt quấng.

"Tôi..." Lâm Vũ cứng lại, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn Diêm Thiền: “Có đôi khi tôi hận không thể đập chết cô!"

Mặc dù ngoài miệng mắng như vậy, nhưng Lâm Vũ vẫn cẩn thận ôm lấy cô ta.

Ngay khi Lâm Vũ ôm lấy Diêm Thiền thì trong mắt cô ta đột nhiên hiện ra ý cười gian manh.

Không hay! Bị lừa rồi! Lâm Vũ thầm kêu một tiếng, nhưng đã không kịp nữa rồi. Sau một khắc, bờ môi của Diêm Thiền đã in lên mặt hắn.

"Được rồi, công ty kia cho anh đó, muốn cái gì thì tùy tiện dời đi là được." Diêm Thiền rất đắc ý, lộ ra như nụ cười hồ ly.

Cảnh này lập tức làm đám người sửng sốt.

Họ không biết nên nói Diêm Thiền như thế nào..

Ai gặp phải dạng phụ nữ này cũng sẽ đau đầu!

Lâm Vũ hận đến nghiến răng, tay buông lỏng để mặc Diêm Thiền rơi xuống đất.

"A...' Diêm Thiền kêu đau một tiếng, lập tức oán trách nhìn Lâm Vũ rồi phát điên kêu lên: "Anh là heo à, có ai đối xử với thương binh như anh không? Vết thương của em nứt ra thật rồi!"

"Tôi thấy tinh thần cô rất tốt!" Lâm Vũ lạnh lùng nói: "Tự làm vết thương vỡ ra thì tự đi xử lý đi!"


Nói xong, Lâm Vũ không để ý đến Diêm Thiền nữa mà quay người giữ chặt

'Thẩm Khanh Nguyệt: “Đi thôi, anh đưa em đi làm." "A?" Thẩm Khanh Nguyệt kinh ngạc: “Không ăn điểm tâm rồi mới đi sao?" "Chúng ta ra ngoài ăn!" Nói xong, Lâm Vũ đã lôi kéo Thẩm Khanh Nguyệt đi ra ngoài.

"Chờ một chút, em còn chưa cầm túi xách mà!" Thẩm Khanh Nguyệt gọi hắn lại.

Lâm Vũ nghe vậy thì mới buông tay Thẩm Khanh Nguyệt ra.

Thẩm Khanh Nguyệt quay người đi vào trong nhà, lại lặng lẽ nháy mắt với Tuyên Vân Lam, im ắng nói một chữ với bà ấy: Thuốc!

Tuyên Vân Lam đọc hiểu khẩu hình của cô nên vội hỏi Lâm Vũ hỏi: "Thuốc tối hôm qua con bôi cho con bé ở đâu? Lát nữa mẹ xử lý vết thương, đổi thuốc cho con bé."

Lâm Vũ không vui nhìn về phía Diêm Thiền rồi nói: "Không cần đổi, đợi cô ta tự lành đi, để tránh cô ta làm trò!"

"Nói cái gì đó! Con nghĩ bị thương dễ chịu lắm à?" Tuyên Vân Lam lườm hắn một cái rồi đi qua đỡ Diêm Thiền, thúc giục nói: "Đừng nói nhiều, mau đưa thuốc Kim Sang của con cho mẹt”

Lâm Vũ không muốn.


Thấy Tuyên Vân Lam đỡ hơi phí sức, hắn hung hăng trừng Diêm Thiền một cái rồi vẫn sải bước đi qua, vươn một tay ôm lấy Diêm Thiền rồi nhanh chóng đưa cô †a về phòng.

"Cô ta biết dùng thuốc này như thế nào."

Sau khi giao thuốc cho mẹ, Lâm Vũ không dừng lại một giây nào nữa mà nhanh chóng ra khỏi phòng.

'Trên đường đi ăn điểm tâm, Thẩm Khanh Nguyệt mang đầy ý cười nhìn Lâm Vũ: “Hiện tại rốt cuộc tôi cũng biết vì sao anh lại đau đầu vì cô ấy như vậy."

"Em còn cười được?"

Lâm Vũ câm nín nói: "Anh chỉ hận không thể bóp chết cô tai"

"Đâu có nghiêm trọng như anh nói!" Thẩm Khanh Nguyệt cười duyên nói: "Kỳ thật cô ấy rất thú vị, hơn nữa dám yêu dám hận, rất chân thật."

Lâm Vũ đen mặt nhìn về phía Thẩm Khanh Nguyệt: “Còn thú vị? Anh thấy cô ta có bệnh! Hơn nữa bệnh còn không nhẹ..."
 
Chương 272: C272: Ba ngày sau


Nhờ vào thuốc Kim Sang hiệu quả của Lâm Vũ cộng thêm sức khoẻ của Diêm Thiền hơn xa người bình thường mà chỉ trong ba ngày vết thương của cô ta đã lành lại bảy tám phần.

Ba ngày sau.

Trừ năm đó trăn trở lưu lạc ở Bắc Cảnh thì Lâm Vũ chưa từng trải qua ba ngày nào khó sống như vậy.

Diêm Thiền ở lại Thẩm gia ba ngày, Lâm Vũ cũng đau đầu ba ngày. Không tâm lực lao lực quá độ thì cũng đau đầu!

Thỉnh thoảng sẽ có cảm giác đầu sắp nổ tung.

Điều duy nhất đáng mừng là mặc dù Diêm Thiền quá càn quấy, nhưng chỉ nhằm vào Lâm Vũ mà không làm ra chuyện gì đi quá giới hạn ở Thẩm gia.

Nhưng thái độ của cô ta đối với người của Thẩm gia lại không mặn không nhạt, chỉ cực kỳ nhiệt tình với Tuyên Vân Lam.

Suốt ngày mở miệng kêu "Mẹ" cực kỳ thân mật làm Tuyên Vân Lam trả lời cũng không phải mà không đáp cũng không xong.


Trong lúc đó, Lâm Vũ muốn đuổi Diêm Thiền đi mấy lần, nhưng đáng tiếc đều bị Thẩm Khanh Nguyệt và Tuyên Vân Lam ngăn lại.

Nói thế nào ban đầu Diêm Thiền cũng thật lòng muốn cứu Lâm Vũ, dù Lâm Vũ không cần cô ta cứu cũng sẽ không bị chết cóng trên núi tuyết, nhưng thật sự hắn đã nợ ân tình này.

Hơn nữa Diêm Thiền còn đang bị thương, nhẫn tâm đuổi cô ta đi như vậy thực sự không tốt.

Sau khi ăn cơm tối, Thẩm Vũ Nông biết Lâm Vũ không có tâm tình đánh cờ với mình nên cũng không đi quấy rầy hắn mà tràn đầy phấn khởi góp một bàn mạt chược.

Ông ấy vốn muốn kéo Diêm Thiền chơi cùng, nhưng thấy cô ta cứ tập trung tinh thân vào Lâm Vũ thì không tiện gọi.

Thẩm Vũ Nông, Tuyên Vân Lam cộng thêm mẹ con Thẩm Khanh Nguyệt là bốn người vừa vặn góp thành một bàn mạt chược.

Việc thăng cấp cải tiến của công ty thiết bị đang được tiến hành hết sức rầm rộ, hiện tại Thẩm Khanh Nguyệt đã không còn gì lo lắng nên cũng có tâm tư chơi mạt chược với lão gia tử.

"Phanh!"

"Chờ một chút, ông đánh lại!"

"Ông nội, đánh rồi không được hối hận, không được chơi xấu."

Tiếng chơi mạt chược thỉnh thoảng truyền vào tai Lâm Vũ, nghe có vẻ rất vui vẻ hòa thuận.

Nhưng Lâm Vũ không tham dự.

Hắn ngồi ngoài sân, một mặt là muốn được im lặng, mặt khác là muốn suy nghĩ một số chuyện.


Nửa giờ trước Bạch Diệu Thủ gọi điện thoại tới. Anh ta từng hỏi tư vấn rất nhiều chuyên gia chữ viết cổ đại.

Đáng tiếc là trước mắt tạm thời không có ai nhận ra những ký hiệu cổ quái kia.

Còn đồ án ngôi sao sáu cánh đó thì có rất nhiều người biết.

Chỉ tiếc mỗi người nói một kiểu, không có cái nào đáng tin.

Lâm Vũ yên lặng suy tư một rồi lại lấy điện thoại ra xem tấm hình kia.

Trước mắt tạm thời không trông cậy được vào những chuyên gia chữ viết cổ đại kia, hắn chỉ có thể tự nghĩ cách xem có thể tìm ra một số quy luật từ những ký hiệu cổ quái kia hay không.

Khi Lâm Vũ tập trung nhìn ảnh chụp thì Diêm Thiền đã rón rén tới gần.

Mặc dù hắn phát giác Diêm Thiền tới gần, nhưng cũng lười ngăn cản.

Chỉ cần cô ta không làm chuyện khác người là được.


"A, sao trong tay anh lại có vật này?" Sau người truyền đến tiếng nói kinh ngạc. của Diêm Thiền.

"Cô đừng xen vào!" Lâm Vũ không quay đầu lại mà lạnh lùng nói: "Phắn qua chỗ khác đi, tôi đang suy nghĩ, đừng đến làm phiền tôi!"

Diêm Thiền nhếch miệng lên, chỉ vào tấm hình trên điện thoại mà gian xảo hỏi: "Không phải anh đang nghiên cứu bức hình này đó chứ?"

"Biết tôi đang nghiên cứu thì đừng làm phiền tôi." Lâm Vũ trừng cô ta một cái rồi tức giận nói: "Giờ tôi rất phiền, quấy rối nữa thì tôi sẽ ném cô ra ngoài!"

"Được thôi, vậy em không quấy rầy anh nữa." Diêm Thiền trêu tức liếc hắn một cái rồi nghịch ngợm cười nói: "Anh đừng hối hận."

"Tôi hối hận cái rắm!" Lâm Vũ hừ nhẹ một tiếng, lười để ý đến cô ta mà bắt đầu nghiên cứu bức hình kia.

Diêm Thiền khó được không dây dưa mà quả quyết quay người rời đi. Cô ta đột nhiên nghe lời như thế lại làm Lâm Vũ hơi kinh ngạc.
 
Chương 273: C273: Tôi cố ý đổ nước ấm


Đang lúc Lâm Vũ kinh ngạc thì Diêm Thiền vừa đi chưa được mấy bước lại dừng lại: “Quên nói cho anh biết, hình như em từng nhìn thấy đồ án này, còn nhận ra những ký hiệu đó."

Vừa dứt lời, Diêm Thiền không nói nhiều nữa mà tăng tốc bước chân đi vào. nhà.

Lâm Vũ sửng sốt.

"Dừng lại!" Lâm Vũ đột nhiên đứng dậy, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Cô thật sự từng nhìn thấy hình ảnh này? Còn biết những ký hiệu đó?"

"Tin hay không thì tuỳ." Diêm Thiền bỏ lại câu nói này rồi bỏ đi không quay đầu lại.

Lâm Vũ đứng ở đó yên lặng suy tư một hồi rồi lập tức chạy vào nhà.

Lúc này Diêm Thiền đã ngồi xuống bên cạnh Thẩm Khanh Nguyệt, đang vây xem ván mạt chược.

Hiện tại Lâm Vũ đâu quan tâm nhiều như vậy, hắn nhanh chóng đi lên kéo Diêm Thiền lại rồi vội la lên: "Cô thật sự biết à? Mau nói cho tôi!"

Nhìn dáng vẻ sốt ruột hấp tấp của Lâm Vũ, mọi người lập tức nghỉ hoặc.

Bọn Tuyên Vân Lam cũng tạm dừng ván mạt chược, không rõ hỏi: "Làm sao vậy?"

"Mọi người đừng quan tâm!

Con có chuyện muốn hỏi cô ta." Nói xong, Lâm Vũ không để ý Diêm Thiền giấy dụa mà kéo cô ta ra ngoài.


Nghe hắn nói như vậy, đám người cũng không tiện hỏi.

Nhưng họ đã không còn tâm tư đánh mạt chược mà nhao nhao đứng dậy, đi theo ra bên ngoài.

"Anh làm em đau!" Diêm Thiền làm ra dáng vẻ yếu đuối mà oán trách nói: "Vết thương của em còn chưa lành hẳn đâu, sao anh không biết thương hoa tiếc ngọc. như thế!"

"Đừng giả bộ đáng thương với tôi! Cô khôi phục thế nào chẳng lẽ tôi không biết?" Lâm Vũ căn bản không bị cô ta qua mặt, lại thúc giục nói: "Mau nói, rốt cuộc những ký hiệu và đồ án này có ý nghĩa là gì!"

Diêm Thiền không đáp mà chỉ hé miệng cười nói: "Em khát nước."

Lâm Vũ cứng lại, trên mặt không ngừng giật giật.

Sao hẳn có thể không hiểu ý của Diêm Thiền.

Đây là sai khiến hắn đi đổ nước cho cô ta!

"Tốt nhất cô đừng giỡn mặt với tôi!" Lâm Vũ hung hăng trừng cô ta rồi quay người đi vào nhà, nhanh chóng rót một ly nước ấm cho cô.

Diêm Thiền hài lòng nhận ly nước Lâm Vũ đưa tới.

"A, thật là nóng." Nước vừa chạm vào bờ môi thì Diêm Thiền đã khoa trương kêu to.


"Tôi..." Lâm Vũ nắm thật nắm đấm, hận không thể đánh cô ta. Nóng cái rắm!

Tôi cố ý đổ nước ấm!

Cô ta đang cố ý làm khó dễ!

Không phải là đang trả thù trước đó hắn lạnh nhạt với cô ta sao?

Lâm Vũ cố gắng hít sâu một hơi, cưỡng ép đè nén xúc động trừng trị Diêm Thiền xuống, nắm cái ly trong tay cô ta lên rồi thổi một hồi, sau đó đưa trả lại.

"Ai, đàn ông thật là hiện thực!" Diêm Thiền chua ngoa thở dài một tiếng, uống một hớp tượng trưng rồi mới chậm rãi nói: "Anh biết thân phận của mẹ em chứ?”

"Biết."

Lâm Vũ gật đầu.

Mẹ của Diêm Thiền được tôn là vu nữ, có địa vị cực cao trong tộc người Miêu. Sau khi mẹ cô ta qua đời, cô ta vốn nên trở thành vu nữ đời tiếp theo.

Nhưng trời sinh tính tình cô ta phản nghịch nên đã từ chối trở thành vu nữ.

Nhưng dù thế thì không ít người Miêu vẫn coi cô ta là vu nữ nên rất tôn kính cô ta, quả thật là nói gì nghe nấy.

Mà cha cô ta lại là Điện chủ Diêm La điện.

Cho nên Diêm Thiền nói gia thế của cô ta tốt hơn Thẩm Khanh Nguyệt gấp trăm lần cũng không phải nói dối.

Diêm Thiền cười nói: 'Khi còn sống mẹ từng dạy em vài thứ, trùng hợp là mẹ. từng chỉ bức ảnh và chữ viết trên tay anh cho em biết."

"Quá tốt rồi!" Lâm Vũ vui mừng hét lớn: "Mau, nói cho tôi biết chúng có ý nghĩa gì?"
 
Chương 274: C274: Nói nhảm


"Muốn biết?" Diêm Thiền cười nhìn hắn.

"Nói nhảm!" Lâm Vũ nghiến răng nói: "Nói đi, phải làm sao cô mới chịu nói cho tôi biết? Vẫn là câu nói kia, nếu bảo tôi cưới cô thì không bàn nữa!”

Nhìn vẻ mặt này của Diêm Thiền cũng biết trong lòng cô ta lại có mưu ma chước quỷ gì rồi.

Muốn cô ta nói cho hắn biết thì sợ là không dễ dàng.

"Em không bảo anh cưới em." Diêm Thiền chỉ vào đôi môi đỏ căng mọng của mình rồi lộ ra vẻ mặt chờ mong: “Hôn em một cái."

"Vậy thôi đi!" Lâm Vũ không cần nghĩ ngợi đã từ chối. Lại là điều kiện này! Có trời mới biết tại sao cô ta cứ muốn mình hôn cô ta như vậy?

"Không hôn thì thôi." Diêm Thiền cũng không dây dưa mà bày ra vẻ mặt không quan tâm.

"Cô cho rằng chỉ có cô biết đồ án và chữ viết này?" Lâm Vũ hừ lạnh và nói: "Tôi sẽ phái người đi đến chỗ người Miêu hỏi thăm!"

"Đi đi, đi đi!" Diêm Thiền lơ đễnh cười đùa: "Chờ người của anh vấp phải trắc trở về thì anh sẽ tin thật sự chỉ có em biết! Chẳng lẽ anh không biết rất nhiều thứ của vu nữ truyền nữ không truyền nam, hơn nữa chỉ truyền cho người thừa kế?"


Nói xong, Diêm Thiền không nói thêm nữa mà mang nụ cười thắng lợi rời đi.

Nhìn bóng lưng như sắp nhảy cẵng lên của Diêm Thiền, Lâm Vũ lại tức giận đến nghiến răng.

Nhờ có quan hệ với cha con Diêm Sùng nên hắn biết được không ít bí mật của người Miêu.

Diêm Thiền nói là thật.

Vu nữ có thân phận đặc thù, địa vị cao quý, rất nhiều thứ của vu nữ thật sự chỉ truyền cho người thừa kế.

Mỗi đời người Miêu chỉ có một vu nữ.

Cho nên có khả năng trong tộc người Miêu chỉ có Diêm Thiền biết ý nghĩa của đồ án và những chữ viết cổ quái này.

Nhưng hắn thật sự không muốn hôn Diêm Thiền.

Không phải nói hôn Diêm Thiền một cái sẽ chết hay là mất miếng thịt.


Tính ra thì chỉ hôn một cái thôi.

Nhưng hôn rồi không chừng phải chịu trách nhiệm.

Bị Diêm Thiền hôn và chủ động đi hôn Diêm Thiền là hai chuyện khác nhau.

Nhìn thấy Lâm Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi, Tuyên Vân Lam vội vàng đi lên và hỏi: "Đồ án chữ viết hai đứa nói là cái gì? Rất quan trọng với con sao?"

"Rất quan trọng với Lâm Thiển!" Lâm Vũ trầm giọng mà nói: "Liên quan đến thuốc cứu mạng Lâm Thiển ở nơi nào!"

"Cái gì?" Tuyên Vân Lam nghe vậy thì lập tức kinh hô một tiếng.

Sau một lát, Tuyên Vân Lam đầy kích động nói: "Con không cần hôn Diêm

Thiền, mẹ đi tìm con bé, dù có quỳ xuống thì mẹ cũng phải xin con bé nói những gì nó biết cho con!"

"Dì Tuyên, dì nói cái gì vậy!" Thẩm Khanh Nguyệt tỉnh táo lại, vừa mừng vừa sợ nói: "Dù cầu xin Diêm Thiền thì cũng không cần dì đi, cháu đi xin cô ấy!"

Trừ bản thân Lâm Thiển ra thì mọi người đều biết tình trạng của cô ấy. Đây là chuyện liên quan đến thuốc cứu mạng Lâm Thiển!

Đừng nói đi cầu xin Diêm Thiền, dù cô có quỳ xuống lạy Diêm Thiền cũng không thành vấn đề!

"Không được! Cháu không thể đi!" Tuyên Vân Lam nắm chặt tay Thẩm Khanh Nguyệt, lắc đầu nói: "Dì Tuyên nhận ý tốt của cháu! Nhưng dì không thể để cháu đi cầu xin con bé, vậy thì cháu sẽ thất thế hiểu không!"
 
Chương 275: C275: Em nói này


'Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu rồi nhẹ nhàng cười: “Đâu có nghiêm trọng như dì nói.

"Dì Tuyên của cháu nói đúng." Thẩm Vũ Nông nói: "Hai người đều không thích hợp, để tôi đi! Dù sao tôi cũng không liên quan gì đến cô ấy, cùng lắm thì vứt thể diện đi!"

"Không được, cụ là chủ của một nhà, cụ không thể đi, tôi đi!"

"Tôi đi!"

Trong nhất thời, đám người nhao nhao bắt đầu tranh giành.

Ai cũng biết nhờ vả Diêm Thiền không dễ dàng như vậy.

Dù mặt dày đi cầu xin thì cô ta cũng chưa chắc đã chịu.

Tuyên Vân Lam là mẹ Lâm Vũ, nhất định không thể mất tôn nghiêm đi van xin Diêm Thiền.


Thẩm Khanh Nguyệt và lão gia tử là mặt mũi của Thẩm gia nên cũng không thể đi.

Nghe mọi người cứ tranh nhau như vậy, Lâm Vũ lại cảm thấy đau đầu.

"Được rồi, đừng tranh nhau nữa." Lâm Vũ bảo họ ngừng lại rồi trầm giọng nói: "Mọi người không hiểu Diêm Thiền, nếu cô ta không muốn nói thì các người có cầu xin thế nào cũng không được! Con đi nói rõ ngọn nguồn với Diêm Thiền, hi vọng cô ta đổi một điều kiện mà con chấp nhận được!”

"Đừng có đứng đó nói xấu em! Em không hiểu chuyện như vậy sao?" Lúc này giọng nói của Diêm Thiền vang lên.

Diêm Thiền đi ra từ trong nhà, tức giận nhìn Lâm Vũ: “Anh phải nói sớm thứ này liên quan đến thuốc cứu mạng cô em chồng chứi"

Lâm Vũ lập tức mừng rỡ, khó tin nhìn cô ta: “Cô thật sự chịu nói? Không cần điều kiện? Hay cô cứ thay một điều kiện tôi đáp ứng được đi!"

"Cút!" Diêm Thiền giận dữ, khó chịu nói: "Cứu mạng em chồng mà em còn nói điều kiện sao, anh nghĩ em là người thế nào?”

Diêm Thiền không ngốc. Cô ta biết rõ Lâm Thiển quan trọng đến mức nào đối với Lâm Vũ.

Lấy chuyện này nói điều kiện với Lâm Vũ thì dù hắn chấp nhận cũng sẽ mất rất nhiều thiện cảm đối với cô ta.

Hơn nữa cô ta thật sự không làm được chuyện lấy manh mối liên quan đến thuốc cứu mạng em chồng để bàn điều kiện với Lâm Vũ.

"Mấu chốt là Lâm Thiển không phải em chồng của cô."

Lâm Vũ bất đắc dĩ nhìn cô ta rồi chân thành nói: "Cô có thể đưa ra điều kiện, tôi sẽ không trách cô! Hơn nữa tôi cho rằng đây là điều hiển nhiên! Nói thật tôi không muốn nợ cô."

"Vậy em càng muốn anh nợ eml" Diêm Thiền gian manh nháy mắt mấy cái: “Vậy về sau anh không thể hung dữ với em được nữa."


Lâm Vũ cười khổ.

Đúng thế, cuộc đời hắn sợ nhất là nợ ân tình. Càng sợ thiếu nợ Diêm Thiền.

Thiếu ân tình thì dễ mà trả mới khó.

Lúc đầu hắn đã không nhẫn tâm được với Diêm Thiền, nếu nợ ân tình nữa thì về sau thật sự không làm thẳng tay được.

"Em nói này, rốt cuộc anh có muốn em nói cho anh biết không?" Diêm Thiền trêu ghẹo nói: "Không phải là manh mối về thuốc cứu mạng em chồng sao? Anh không vội nhưng em bắt đầu sốt ruột rồi.". Truyện Quan Trường

"Đương nhiên cần!" Lâm Vũ không cần nghĩ ngợi đã trả lời.

"Vậy đi theo em." Diêm Thiền nói: "Em có thể nói, nhưng chỉ nói cho một mình anh thôi!"

Nói xong, Diêm Thiền đã đi đến phòng của mình.

Lâm Vũ đáp lại một tiếng rồi trấn an nhìn bọn Tuyên Vân Lam một cái, sau đó lập tức đi theo.


Rất nhanh Lâm Vũ đã đi vào phòng Diêm Thiền rồi đóng cửa lại.

Diêm Thiền biết chuyện này quan trọng nên không đùa hắn nữa, chỉ duỗi bàn tay trắng nõn ra: “Đưa bức ảnh kia cho em xem lần nữa."

"Được!" Lâm Vũ lập tức lấy điện thoại ra rồi mở bức ảnh kia lên. Diêm Thiền nhận lấy điện thoại, cẩn thận nhìn một hồi rồi dân dần nhíu mày.

Lâm Vũ thấy thế thì trong lòng lập tức "Lộp bộp", khẩn trương hỏi: "Làm sao. vậy? Có vấn đề gì?"

Diêm Thiền ngẩng đầu, trên mặt đầy vẻ hoài nghỉ: “Anh xác định cái này liên quan đến tung tích của loại thuốc cứu mạng Lâm Thiển?"

"Đương nhiên xác định!" Lâm Vũ chắc chăn gật đầu: “Rốt cuộc là sao, cô đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói!"

"Gấp cái gì! Em đã hứa nói cho anh thì chẳng lẽ còn đổi ý sao?" Diêm Thiền lườm hắn một cái rồi chau mày nói: "Nếu như cái này là tung tích liên quan đến thuốc cứu mạng Lâm Thiển thì nó không dễ lấy."
 
Chương 276: C276: Thấy sắc mặt diêm thiền


Nghe thấy những lời của Diêm Thiền, trong lòng Lâm Vũ lại giật thót.

Thấy sắc mặt Diêm Thiền không giống như đang đùa, lại thấp giọng nói: “Nói cụ thể ra xem nào.”

Diêm Thiền cười khổ, lắc đầu, lại nhìn Lâm Vũ với ánh mắt đùa giỡn: “Sau này, anh có thể thờ phụng tôi như tổ tông rồi đấy.”

Sắc mặt Lâm Vũ đen thui, không vui, nói: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô đấy!”

“Tôi cũng đang nói chuyện nghiêm túc với anh mài”

Diêm Thiền trừng mắt với hắn, nghiêm túc nói: “Đây là Thiên Địa Lục Mang Trận của Vu tộc thượng cổ, nghe nói, một khi trận này khởi động, sẽ mở ra con đường thông với mật địa của Vu tộc thượng cổ.”

“Nhưng mà, muốn khởi động được đại trận này, chỉ có hai cách.”

“Thứ nhất, thời khắc nhật thực, nguyệt thực, tự khắc sẽ mở ra.”

“Thứ hai, dùng máu của truyền nhân của Vu tộc thượng cổ, kết hợp với bí thuật Vu tộc thượng cổ, cũng có thể khởi động trận pháp.”

Lời của Diêm Thiền khiến trong lòng Lâm Vũ đột nhiên rét lạnh.

Cách khởi động trận pháp đầu tiên hoàn toàn giống với trường hợp vô tình xông nhầm vào mật địa của Tiền Vạn Kim.


Có vẻ như Diêm Thiền không hề nói dối. Cô ta thực sự biết ý nghĩa của họa tiết và ký tự này.

Nghĩ tới đây, Lâm Vũ lại cau mày hỏi: “Cô đừng nói với tôi, cô chính là truyền nhân của Vu tộc thượng cổ đấy nhé?”

“Xin chúc mừng, anh đoán đúng rồi.”

Diêm Thiền khẽ cười một tiếng, lúc này mới giải thích: “Người Miêu chính là hậu duệ của Vu tộc thượng cổ, chỉ có điều, người Miêu hiện tại, gần như không còn sở hữu huyết mạch Vu tộc thượng cổ nữa! Duy chỉ có Vu Nữ mà người Miêu

tôn sùng là vẫn còn duy trì được huyết mạch của Vu tộc thượng cổ.”

“Tức là chỉ có cô mới có thể khởi động đại trận?” Trong lòng Lâm Vũ buồn khổ.

Chuyện này là sao chứ! Hắn nghỉ ngờ, ông trời có phải đang trêu mình hay không? Hoặc là, Diêm Thiền cố ý lừa hắn?

Nhưng mà nghĩ kỹ lại, lại cảm thấy khả năng Diêm Thiền lừa hắn là không cao.

Diêm Thiền gật đầu, lại khẽ thở dài: “Máu của tôi chắc hẳn có thể làm vật

dẫn để khởi động Thiên Địa Lục Mang Trận, nhưng đáng tiếc là, tuy biết bí thuật khởi động Thiên Địa Lục Mang Trận, nhưng lại không đủ sức để thi triển.”


Lâm Vũ không khỏi nhăn mặt.

Thế này chẳng khác nào rượu ngon ở trước mặt, lại chỉ có thể nhìn mà không thể uống?

Đây thật đúng là một chuyện khiến người ta đau đầu!

Im lặng trong giây lát, Lâm Vũ lại tiếp tục truy hỏi: “Thực lực của cô phải đạt tới trình độ nào thì mới có thể thi triển bí thuật?”

“Chắc phải đạt tới Hoá Hư Cảnh mới được.” Diêm Thiền thành thật đáp. Hoá Hư Cảnh?

Nghe vậy, trái tim Lâm Vũ như lạnh đi phân nửa.

Diêm Thiền hiện giờ chẳng qua chỉ là Quy Nguyên Cảnh mà thôi!

Sau Quy Nguyên Cảnh, còn có Luyện Thần Cảnh, sau đó nữa mới là Hoá Hư Cảnh!

Với thiên tư của Diêm Thiền, đời này thật ra hoàn toàn có khả năng tiến vào Hoá Hư Cảnh.

Nhưng mà, Lâm Thiển lại không đợi được tới lúc đó! Suy tư một lúc, Lâm Vũ lại hỏi: “Bí thuật kia của cô, có thể dạy tôi không?” “Không thể!” Diêm Thiền không cần suy nghĩ đã lập tức từ chối.

Lâm Vũ thở dài, thấp giọng nói: “Tôi có thể đảm bảo, tôi học bí thuật kia của cô, chỉ dùng để mở đại trận, sẽ không...”

Diêm Thiền ngắt lời hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Không phải vấn đề là tôi có dạy anh hay không, anh không có huyết mạch Vu tộc thượng cổ, căn bản không thể thi triển bí thuật, hiểu không?”

Nghe thấy lời này của Diêm Thiền, sắc mặt Lâm Vũ càng thêm ảm đạm.
 
Chương 277: C277: Nếu không thì sao


Đốm lửa hy vọng vừa mới sinh ra đã bị dập tắt một cách vô tình.

Thời gian để cho Diêm Thiền tiến vào Hoá Hư Cảnh chỉ có ba năm thôi!

Hơn nữa, tính toán cẩn thận còn chẳng đủ ba năm ấy chứ!

Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lâm Vũ, Diêm Thiền lại hỏi: “Lâm Thiển còn có thể chống đỡ được bao lâu?”

Sắc mặt Lâm Vũ càng thêm tối tăm, thấp giọng nói: “Nhiều nhất là ba năm!” Ba năm! Trong nháy mắt, sắc mặt Diêm Thiền trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Thời gian ba năm, muốn từ Quy Nguyên Cảnh đột phá tới Hoá Hư Cảnh, hy vọng vô cùng bé nhỏ!

Cho dù là một tuyệt thế thiên tài nghìn năm khó gặp như Lâm Vũ, từ Quy Nguyên Cảnh tới Hoá Hư Cảnh, cũng phải mất tới năm năm tròn!

Hơn nữa, Lâm Thiển có thể trụ nổi ba năm hay không cũng là một vấn đề nữa!

Trong chốc lát, hai người đều rơi vào trầm lặng.

Bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.


Qua rất lâu sau, Lâm Vũ cuối cùng cũng cố gắng cởi bỏ cảm xúc ủ dột, vẻ mặt kiên định nói: “Nếu cô đã có cách để khởi động đại trận, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình, không tiếc bất cứ giá nào, khiến cho cô trong thời gian ngắn nhất có thể tiến vào Hoá Hư Cảnh!”

Bất luận thế nào, cũng nhất định phải thử!

Hy vọng gần ngay trước mắt, bất kể là gian nan đến đâu, hắn cũng không thể từ bỏ.

Nhìn thấy ánh mắt đó của Lâm Vũ, Diêm Thiền chợt ôm mặt buồn khổ nói: “Chắc không phải là anh định khiến cho tôi giống như anh, cả ngày đi liều mạng với kẻ khác, nhân cơ hội đó kích phát tiềm lực của tôi đấy chứ?”

“Cô có muốn thì tôi cũng không làm vậy!”

Mặt Lâm Vũ đen xì, nhìn cô ấy: “Bây giờ cô chính là bảo vật cần được bảo vệ, nếu cô có mệnh hệ gì thì ai sẽ tới khởi động đại trận giúp tôi đây?”

Đây là một chuyện.

Còn một chuyện, Lâm Vũ chưa nói. Sợ Diêm Thiền cảm thấy hắn coi thường cô ta.

Với tư chất của Diêm Thiền, cho dù để cô ấy chém giết ba năm, chỉ e là cũng không có hy vọng tiến vào Hoá Hư Cảnh đâu nhỉ?

Hy vọng đã mong manh, lại còn để cô ấy đi mạo hiểm, hắn còn lâu mới làm chuyện như vậy.

“Hừ! Nếu không phải vì tôi có cách khởi động trận pháp, thì anh liền để tôi đi mạo hiểm chứ gì?” Diêm Thiền tức tối nhìn hắn, vẻ mặt trách móc.

“Nếu không thì sao?”

Lâm Vũ lườm cô ấy một cái: “Cô cứ động tí là chơi trò tự sát, tôi bảo cô đừng đi mạo hiểm thì cô có nghe không?”

“Nhắc tới chuyện tự sát với tôi! Tôi còn chẳng phải là vì bị anh từ chối mới đau lòng hay sao!” Diêm Thiền đỏ mặt nhìn hắn, ánh mắt khế động, lại cười hì hì nói: “Sau này mà anh còn dám giở thói lạnh lùng tuyệt tình đó với tôi, tôi vẫn cứ tự sát!”

“Tôi..."

Lâm Vũ hơi khựng lại, lại bắt đầu đau đầu.

Trước kia, Diêm Thiền đã khiến cho hắn vô cùng đau đầu rồi.



Lần này, mạng của cô ấy có liên quan chặt chế tới mạng của Lâm Thiển, sau này, chỉ sợ là sẽ khiến cho hắn càng thêm đau đầu mất thôi.

Từ nay về sau, Diêm Thiền có thể sẽ thay thế vị trí của Ninh Loạn. Trở thành người khiến hắn đau đầu nhất.

Nhìn dáng vẻ u sầu, ủ dột của Lâm Vũ, Diêm Thiền lập tức cười điên, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Đều do cái tên khốn Tiền Vạn Kim hại!

Nếu như năm đó hắn mang luôn cả cây thuốc cuối cùng kia ra thì làm gì có chuyện như bây giờ!

Lúc này, Lâm Vũ trong lúc vô cùng đau đầu này lại chợt vô cớ trách móc Tiền Vạn Kim.

Nhớ tới Tiền Vạn Kim, Lâm Vũ lại đột nhiên nhớ ra một chuyện, lập tức gọi Diêm Thiền: “Đừng cười nữa, còn có một chuyện, tôi muốn tiện thể hỏi cô luôn.”

Nói rồi, Lâm Vũ kể cho Diêm Thiền về chuyện của Tiền Vạn Kim và căn bệnh quái lạ của anh ta.

Nghe Lâm Vũ kể, Diêm Thiền lập tức cười hì hì, nói: “Anh ta không bị bệnh, anh ta trúng một loại cổ trùng kỳ lạ, gọi là Thiên Kim cổ, là thứ mà Vu tộc thượng cổ chuyên dùng để trừng phạt những kẻ tham tài.”

Thiên Kim cổ?

Cái tên này nghe thật là chính xác!

Khỏi phải nói, loại phương thức trừng phạt này thật là ghê gớm!


Cảm thán trong lòng một trận, Lâm Vũ lại hỏi: “Vậy cô có biết cách giải loại cổ này không?”

“Tiểu thư ta đây là Vu Nữ, đương nhiên là biết rồi!”

Diêm Thiền kiêu ngạo nói: “Anh muốn giúp Tiền Vạn Kim giải Thiên Kim cổ đúng không?”

“Ừ” Lâm Vũ gật đầu. Tiền Vạn Kim thực lực khá tốt.

Hơn nữa, nói thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng đã cung cấp manh mối về loại thuốc cứu mạng cho Lâm Thiển.

Hắn muốn giúp đỡ Tiền Vạn Kim thoát khỏi khó khăn, cũng là vì muốn thu phục người này về đầu quân cho mình.

“Anh hôn tôi một cái đi rồi tôi sẽ giải cổ cho anh ta.” Diêm Thiền chỉ lên đôi môi đỏ hồng của mình, lộ ra nụ cười hồ ly.

Không thể lấy tính mạng của Lâm Thiển ra uy hiếp Lâm Vũ, nhưng cái này thì có thể.

Lại nữa rồi đấy!

Lâm Vũ kêu khổ trong lòng, chợt cảm thấy cái đầu mình đang phình ra gấp đôi.
 
Chương 278: C278: Sau đó


Chuyện giải cổ cho Tiền Vạn Kim, hai người rốt cuộc vẫn không đàm phán ổn thỏa.

Hai người ra khỏi phòng, đám người lập tức vây lại hỏi kết quả.

Đông người phức tạp, Lâm Vũ cũng không nói chỉ tiết, chỉ nói đơn giản với mọi người, hắn và Diêm Thiền sẽ nghĩ cách, cố gắng hết sức tìm ra loại thuốc cứu mạng cho Lâm Thiển.

Sau đó, Lâm Vũ lại gọi điện cho Bạch Diệu Thủ.

Chuyện Thiên Địa Lục Mang Trận này đã làm sáng tỏ rồi, cũng không cần làm phiền tới anh ta nữa.

Ngoài ra, còn nói Bạch Diệu Thủ chuyển lời tới Tiền Vạn Kim, báo là hắn đã tìm được người có thể chữa căn bệnh lạ cho anh ta rồi, nhưng mà, đối phương bây giờ không bằng lòng giúp hắn, nhưng anh ta cứ yên tâm, hắn sẽ tìm cách

thuyết phục đối phương tới chữa bệnh cho anh ta.

Nói xong hết những điều này, Lâm Vũ lại mượn cớ muốn đánh cờ cùng Thẩm Vũ Nông, dẫn ông qua một bên.


Hai người ở trong vườn bày xong cờ.

Còn chưa bắt đầu chơi, Thẩm Vũ Nông đã cười haha nói: “Muốn nói gì thì nói đi, ở trước mặt ông mà còn giấu diếm cái gì nữa?”

Thẩm Vũ Nông nhìn ra tâm tư của Lâm Vũ. Lâm Vũ tìm ông không phải để đánh cờ, mà có chuyện muốn nói với ông.

Nếu Thẩm Vũ Nông đã nhìn ra, Lâm Vũ cũng không giấu nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Cháu muốn dọn ra khỏi Thẩm gia sống một khoảng thời gian.”

Thẩm Vũ Nông vuốt ve quân cờ trong tay rồi khẽ cười, hỏi: “Có liên quan tới cô gái Diêm Thiền này phải không?”

“Có một phần nguyên nhân là vậy.”

Lâm Vũ gật đầu nói: “Nhà chúng cháu ở lại Thẩm gia thì còn hiểu được, nhưng Diêm Thiền ở lại đây thì thực sự không thích hợp.”

“Vốn dĩ trước đó cháu định đợi cho cô ta khỏi hẳn vết thương rồi bảo cô ta rời đi, nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi, nhất định phải để cho cô ta sống, mới

có thể tìm ra loại thuốc cứu mạng cho tiểu Thiển.

“Cho nên, bây giờ không những không thể đuổi cô ta đi, cháu còn phải đảm bảo an toàn cho cô ta.”

Nhắc tới chuyện này, Lâm Vũ lại cảm thấy bất đắc dĩ.

Diêm Thiền thật sự là trừng phạt mà ông trời dành cho hắn.

Bây giờ, hắn thật sự không biết phải làm thế nào với Diêm Thiền.

Thẩm Vũ Nông cũng không truy hỏi cụ thể nguyên nhân, chỉ vừa ăn một quân của Lâm Vũ, vừa cười haha nói: “Thế thì cứ để cô gái ấy ở lại là được, chuyện này cũng chẳng có gì không ổn cả, Thẩm gia chúng ta cũng không thiếu phòng cho cô ấy ở”


Lâm Vũ lắc đầu cười khổ: “Cháu biết là ông chắc chắn không để bụng, nhưng mấy ngày này cháu đã nhìn ra rồi, Diêm Thiền này thật khiến người ta đau đầu, cháu không muốn cô ta làm loạn Thẩm gia.”

Thẩm Vũ Nông im lặng.

Dường như đang suy nghĩ xem nước cờ tiếp theo nên đi như thế nào, cũng lại giống như đang suy nghĩ chuyện của Lâm Vũ.

Lâm Vũ cũng không quấy rầy ông, kiên nhẫn chờ đợi.

Hai phút sau, Thẩm Vũ Nông lại di chuyển quân cờ, đồng thời lên tiếng: “Cháu dọn ra ngoài sống, ông thì không có ý kiến, nhưng mà, cháu dọn ra ngoài rồi, cả ngày đều ở cùng một chỗ với Diêm Thiần, con bé Khanh Nguyệt ngoài miệng thì không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn không thoải mái đâu.

“Đây cũng là chuyện thứ hai cháu muốn nói với ông.”

Lâm Vũ khẽ cười, vừa phòng thủ vừa nói: “Nếu như đã quyết định chuyển ra ngoài, cháu muốn Khanh Nguyệt cũng chuyển qua bên đó với cháu.”

Thẩm Vũ Nông nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ.

Nhìn một hồi, Thẩm Vũ Nông lại cúi đầu nhìn bàn cờ, cười nói: “Ông thì không có ý kiến, nhưng phải xem con bé Khanh Nguyệt có đồng ý hay không.”


Chỉ cần ông không có ý kiến là được.

Lâm Vũ híp mắt cười nói: “Cô ấy là vợ chưa cưới của cháu, sống cùng cháu, vốn là chuyện đương nhiên! Nhưng mà, chuyện này ông tạm thời đừng nói với cô ấy”

Hử?

Thẩm Vũ Nông ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hẳn.

Trên mặt Lâm Vũ lộ ra nụ cười thần bí: “Cháu muốn cho cô ấy một bất ngờ, cũng định tặng cô ấy một món quà nhỏ.”

Thẩm Vũ Nông hiểu ra, cười lớn, cũng không hỏi tiếp nữa, tập trung đánh cờ.

Ngày thứ hai, sau khi đưa Thẩm Khanh Nguyệt đi làm, Lâm Vũ chạy thẳng tới biệt thự Bán Sơn.

Biệt thự Bán Sơn là một khu biệt thự độc lập.
 
Chương 279: C279: Thật sao


Diện tích đất hơn hai mẫu một chút, còn không bằng một nửa Thẩm gia. Nhưng mà, hoàn cảnh xung quanh thì rất tốt.

Hơn nữa, cách Thẩm gia cũng chỉ có ba bốn cây số.

Khoảng thời gian trước, công ty của chủ nhân căn biệt thự xảy ra chút vấn đề, bây giờ đang bán căn biệt thự này để lấy vốn.

Căn biệt thự này vừa khéo nằm ngược hướng với tuyến đường đưa đón Thẩm Khanh Nguyệt mỗi ngày.

Nếu không phải Lạc Trường Phong tra ra được, hắn cũng không chú ý tới căn biệt thự này.

Chỉ vừa nhìn một cái, trong lòng Lâm Vũ liền có quyết định.

Lúc Lâm Vũ tới, còn chưa xuống xe, đã thấy phía trước cổng biệt thự có hai chiếc xe đang đậu, còn có nhân viên sale mặc vest đen dẫn người tới xem nhà.

Xem ra, người vừa ý nơi này không chỉ có một mình hắn!

Lâm Vũ xuống xe, đối phương dường như cũng đã xem kha khá rồi, đang cùng nhân viên sale đi ra ngoài.

Một nam một nữ, chồng già vợ trẻ.

Cô gái trẻ ôm lấy cánh tay của một người đàn ông tầm bốn năm chục tuổi, cử chỉ thân mật.


Nghe lời nói, dường như rất hài lòng với nơi này.

“Không đến nỗi bị người ta giành trước đấy chứ?”

Trong lòng Lâm Vũ thầm kêu không ổn.

Nếu như người ta đã ký hợp đồng đặt cọc thì cho dù bản thân có quyền có thế cũng không thể cưỡng ép mà cướp căn biệt thự này về được.

Nếu thật sự như vậy, e là chỉ còn cách mua lại căn biệt thự trong tay cặp vợ chồng này thôi.

Nghĩ tới đây, Lâm Vũ kéo cửa xe bước xuống, cười nói với cô nhân viên sale: “Chào cô, cho tôi hỏi một chút, căn biệt thự này đã bán chưa? Nếu vẫn chưa bán thì...”

“Bán hay chưa thì liên quan đéo gì đến mày!”

Cô nhân viên sale còn chưa đáp, người đàn ông trung niên bụng phệ kia đã khó chịu ngắt lời Lâm Vũ, phì cười: “Lế nào mày mua nổi căn biệt thự này chắc?”

Lâm Vũ liếc mắt nhìn ông ta, lãnh đạm nói: “Tôi đúng thật là mua nổi đấy!”

“Mày mua nổi cái c*c* ấy!”

Người đàn ông trung niên nhấc tay chỉ vào chiếc xe của Lâm Vũ, phì cười, nói: “Mày cứ mua được một chiếc xe cho ra hồn đi đã! Lái cái xe rách nát này mà giả vờ cái gì chứ!”


Cái xe rách nát?

Lâm Vũ quay đầu nhìn xe của mình, trong lòng hiểu ra.

Chẳng trách mà người ta vừa nhìn đã cảm thấy hắn không mua nổi căn biệt thự này, hiển nhiên là vì chiếc xe sản xuất trong nước này rồi!

Chiếc xe giá bình dân sản xuất trong nước của hắn, đặt cạnh chiếc xe sang nhập khẩu giá trị mấy trăm vạn kia, xét mọi phương diện đúng là đều bị người ta nghiền nát.

“Tôi lái xe gì cũng không liên quan tới ông.”

Lâm Vũ lười quan tâm tới ông ta, lại hỏi cô nhân viên sale: “Nếu như căn biệt thự này chưa bán ra, vậy tôi muốn mua luôn bây giờ.”

“Thật sao?” Nhân viên sale lập tức vui mừng, lại nhìn hắn với ánh mắt bán tín bán nghi, mỉm cười đáp: “Anh chàng đẹp trai này, anh đừng đùa tôi nhé, giá bán của căn biệt thự này lên tới một trăm triệu đấy!”

Tuy rất vui mừng, nhưng nhân viên sale vẫn chưa bị che mờ lí trí.

Nhân viên sale có thể bán những loại biệt thự như này, ít nhiều cũng có sự từng trải.

Những loại người có tiền, đương nhiên cũng tiếp xúc qua không ít.

Nhưng mà, người giàu mà lái chiếc xe có khoảng mười vạn đi mua căn biệt thự trị giá cả trăm triệu, cô ta đúng là chưa thấy bao giờ.

“Gô trông tôi giống đang đùa lắm à?”

Lâm Vũ cười nhạt: “Nếu như không có vấn đề gì khác, bây giờ tôi có thể chuyển khoản, ký hợp đồng.”

“Diễn, cứ diễn nữa đi!”

Lúc này, cô gái yêu kiều đang khoác tay người đàn ông trung niên lại phì cười, đồng thời nói với cô nhân viên sale: “Tiểu Viên, cô đừng để người ta lừa! Loại đàn ông này tôi gặp nhiều rồi! Giả vờ là người giàu khiêm tốn, thật ra là muốn lừa tiền lừa sắc!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top