Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Dịch Full Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 240


Tôi sững sờ luôn.

Tiết Xán lại không thèm để ý đến việc Hạ Lâm công tôi?

Tôi thấy Tiết Xán đi sâu vào trong con đường tối om, hắn ngồi xổm xuống, dường như đang kiểm tra thứ gì.

Nhưng tôi không thể thấy rõ, rốt cuộc hân đang kiếm tra cái gì.

Tiết Xán đang làm gì vậy?” Tôi không thể không nhìn về phía Tiết Phong và Thừa Ảnh đại sư ở bên cạnh và hỏi.

Bỗng nhiên, Tiết Phong và Thừa Ảnh đại sư vốn đang mang vẻ mặt vui mừng khi gặp tôi liền tỏ ra kỳ quái.

“Chuyện này…” Vé mặt Tiết Phong muốn nói lại thôi, “Vừa nãy chúng tôi gặp được một người trong con đường đá này.

Gặp một người?

Tôi sửng sốt.

Đây là con đường bằng đá dưới đây hồ, không phải là cái chợ mà dạo qua dạo lại có thể gặp người quen.

Hơn nữa nhìn vẻ mặt này của Tiết Phong, hình như chủng tôi có quen biết người đó? Chẳng lẽ là chủ nhân của mấy món đồ lặn và bình dưỡng khí trong bụi hoa trước cửa?

Tôi hỏi: “Là ai thế?”

Biểu cảm của Tiết Phong cùng phức tạp hơn, anh ta nhăn nhó một lúc mới thốt lên ba chữ,

“Ninh Hoan Hoan.”

Đùng một tiếng, đầu óc tôi trống rỗng.

Ninh Hoan Hoan.

Cô ta cũng tới khu nhà cũ của họ Hạ?

“Hạ Lẫm, thả tôi xuống.” Tôi nói gần như một cải máy, ở trên người Hạ Lẫm giãy giua đòi xuống.

Nhưng chân của cô…”

Hạ Lẫm muốn nói gì đó, nhưng dường như tôi không nghe không thấy gì cả, bất chấp chỗ đau đớn trên mắt cá chân, chỉ dựa vào tường, nghiêng ngả lảo đảo bước về phía trước.

Khi bước tới gần, tôi cuối cùng cũng thấy Tiết Xán đang ngồi chồm hôm trên mặt đất và trước mặt hắn có một cô gái đang năm.

Tuy cô gái đó đang mê man, nhưng vẻ xinh đẹp lóa mắt của cô ta vẫn không thể bị che lấp. Đúng là Ninh Hoan Hoan.

Điều càng khiến cho tôi khiếp sợ, là Ninh Hoan Hoan lúc này không còn là một bóng ma hư ảo nữa mà đã có thể xác,

Xem ra cô ta đã thật sự lấy được thân xác của mình từ Đài Vọng Hương, hơn nữa còn dung hợp được với nó.

Lúc này Ninh Hoan Hoan đang mặc một bộ quần áo bó sát gọn gàng, so với bộ đồ trắng trước đó có thêm mấy phần thành thục gợi cảm, chỉ là vẫn xinh đẹp tới rung động lòng người.

Lúc này Ninh Hoan Hoan đang mê man, sắc mặt còn nhợt nhạt hơn cả cương thi. Tôi bước tới gần hơn một chút, liền thấy bộ quần áo màu đen của cô ta giống như bị thứ gì đó ăn mòn, rách một mảng lớn, có máu rỉ ra từ bên trong.

“Cô ấy, cô ấy bị sao vậy?” Tôi hoảng sợ, vội vàng hỏi.

Nhưng Tiết Xán ở trước mặt không trả lời tôi.

Thay vào đó, đám người Tiết Phong bước tới bên cạnh và kể cho tôi nghe những gì họ đã trải qua

Hỏa ra ban nãy sau khi cơ quan trong con đường đá được khởi động, Tiết Xán đã trực tiếp cho nổ vách đá đột nhiên xuất hiện trước mắt như tôi đoán.

Nhưng không ngờ, sau khi bức tường bị phá bỏ, phía đối diện lại trồng hoác, hoàn toàn không có bóng dáng của tôi và Hạ Lâm.

Tiết Xán nổi giận ngay tại chỗ, hàn liền cho nổ rất nhiều bức tường, nhưng vẫn không thể tìm thấy chúng tôi.

Cuối cùng bọn họ cũng không thể không bỏ cuộc, bắt đầu mò mẫm trong con đường bằng đá này.

Khác với chúng tôi, bởi vì quỷ khí trên người Tiết Xán quá mạnh mẽ, căn bản không có con quỷ nhỏ hay cương thi nào dám tới chọc giận hân, nhưng dọc đường đi, Tiết Sản cứ tùy tiên đập phá tường đá nên đã không cẩn thận kích hoạt rất nhiều cơ quan trên đường.

Bọn họ liên tục gặp phải mưa tên đao kiếm, may mắn là Tiết Xán đã cản lại từng cái một bằng năng lực kinh người của hắn.

Cuối cùng, nhóm Tiết Xán lại không cẩn thận kích hoạt một cơ quan, mà cơ quan lần này hóa ra là từ vách tường phun trào rất nhiều axit sunfuric.

Thứ axit sunfuric này, cho dù là cương thì như Tiết Xản cũng sẽ bị ăn mòn cơ thể. Nhóm người Tiết Xán cũng không dám lao tới, vội vàng lảng tránh.

Nhưng tốc độ chảy của axit sunfuric này rất nhanh, trong lúc khẩn cấp, Tiết Xán cuối cùng cũng đã tìm được nơi đóng cơ quan này, chuẩn bị nhảy tới đóng nó lại.

Nhưng nơi đóng cơ quan này cũng chinh là nơi axit sunfuric trào ra. Trong nháy mắt Tiết Xán đóng nó lại, những tia axit sunfuric cuối cùng đã hắt thắng về phía hắn.

Đúng lúc này…

Ninh Hoan Hoan xuất hiện.

Cô ta dùng cơ thể của mình cản chỗ axit sunful kia cho Tiết Xán.

Khi Tiết Phong thuật lại chuyện này, anh ta luôn nhìn về phía Tiết Xán đang ngồi xổm trên mặt đất.

Nhưng từ đầu tới cuối, Tiết Xán chẳng hề nói một câu mà chi cấn thận cởi bỏ lớp quần áo bị ăn mòn trên người của Ninh Hoan Hoan xuống.

Bàn tay tôi siết chặt,

Tuy tôi biết Ninh Hoan Hoan vì cứu Tiết Xán mà bị thường, Tiết Xản chữa trị cho cô ta cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng bây giờ nhìn thấy hai người bọn họ tiếp xúc thân mật như thế, trong lòng tôi vẫn khó chịu như nuốt phái đinh.

Ngay lúc tôi cảm thấy móng tay sắp chọc thủng lòng bàn tay mình thì một bàn tay bỗng nhiên túm lấy tôi, mau chóng gỡ từng ngón tay của tôi ra.

Tôi ngẩng đầu liền thấy gương mặt trong trẻo nhưng lạnh nhạt của Hạ Lắm.

“Nữ cương thí kia bị thương không nhẹ, nếu Tiết Xản không trị thương giúp cô ta, e là cơ thể đó sẽ bị phá hủy” Cậu ta thản nhiên nói.

Tôi giật minh.

Hạ Lẫm nói những lời này là có ý gi?

Cậu ta muốn nói cho tôi biết, Tiết Xán bất buộc phải cứu Ninh Hoan Hoan, muốn tôi đừng để ý quá?

Trong lòng tôi bỗng nhiên có một dòng nước ấm chảy qua.

Tuy trước đó tôi cảm thấy thằng nhóc Hạ Lẫm, này quá lạnh lùng xấu miệng, nhưng hôm nay phát sinh nhiều chuyện như thế, khiến tôi nhận thấy cậu ta hóa ra là một người mặt lạnh tim nóng.

Cho dù là trước đây chỉ có một mình trên con đường đá, hay chuyện của Ninh Hoan Hoan hiện tại, hắn thật ra đều cần thận hơn người khác rất nhiều.

Tôi mim cười, tỏ vẻ mình không sao và tiếp tục nhìn Ninh Hoan Hoan.

Dưới lớp áo bên ngoài màu đen, Ninh Hoan Hoan mậc một bộ quần áo màu vàng bên trong, giống như loại giáp mềm tôi vẫn nhìn thấy trên truyền hình,

Thấy bộ giáp mềm kia, sắc mặt Hạ Lẫm hơi thay đổi, sau đó nói một cách lãnh đạm: “Hỏa ra là mặc giáp ngọc, chẳng trách cô ta dám lao về phía axit sunfuric.”

Hạ Lẫm vừa nói vậy, tôi liền nhận ra chất liệu loại giáp mềm mà Ninh Hoan Hoan mặc, trong suốt sáng bóng, quả thật rất giống ngọc.

Mặc dù tôi không biết giáp ngọc này là thứ gì, nhưng nghe ý của Hạ Lẫm thi hiến nhiên là thứ này đã bảo vệ Ninh Hoan Hoan, giúp cơ thể cô ta không bị axit sunfuric ăn mòn.

Tuy có giáp ngọc, nhưng Ninh Hoan Hoan vẫn bị thương không nhẹ, máu không ngừng chảy ra từ trong áo giáp, trông rất ghê rợn.

Khi Tiết Xán đặt tay lên người cô ta, máu từ từ ngừng chảy.

Nhìn tay của Tiết Xán chạm lên cơ thể của Ninh Hoan Hoan, tôi đột nhiên cảm thấy có đàn kiến đang bò trong tim minh.

Chết tiệt!

An Tố, mày có thể đừng nhỏ nhen như vậy được không, Tiết Xán đang cứu Ninh Hoan Hoan, mày phải biết là tốt xấu gì cô ta cũng từng cứu mày một lần đó!

Tôi cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, trơ mắt nhìn Tiết Xin chữa trị cho Ninh Hoan Hoan.

Giáp ngọc chỉ che kín thân hình của Ninh Hoan Hoan, còn cánh tay trắng như tuyết của cô ta, bị axit sunfuric tạt bỏng nặng hơn. Tiết Xán nâng cánh tay cô ta lên, định chữa trị cho nó.

Nhưng bỗng nhiên, sắc mặt hắn hơi thay đổi.

Không chỉ hắn, chúng tôi cũng hoàn toàn sững sờ khi nhìn thấy cánh tay của Ninh Hoan Hoan.

Làn da của Ninh Hoan Hoan rất trắng. Dùng câu da thịt trắng hơn tuyết miêu tả về cô ta thật sự không hề quá lời.

Nhưng trên cánh tay trắng nõn nà của cô ta, lại có một vết sẹo rất lớn.

Nó giống như con rết màu đỏ khổng lồ, bám lên cánh tay của cô ta, khiến người ta ghê tởm.
 
Chương 241


“Đây là…” Hạ Lãm thay đổi sắc mặt đầu tiên, “Cô ta bị hạ cổ?” Tôi hỏi Hạ Lâm với vẻ mặt mù mờ: “Cổ? Ý cậu là loại cổ người Miêu vẫn thường dùng trong tiểu thuyết và phim truyền hình sao?”   Lúc này Hạ Lãm đã nhìn gương mặt của.

Ninh Hoan Hoan với con mất khác, gật đầu nói: “Tôi đã từng thấy vết thương này lúc tu †ập ở Tương Tây Vân Nam. Đây là mi vết thương khi người bị hạ cổ đào cổ trùng ra”

“Nhưng làm sao cậu biết đây chắc chắn là miệng vết thương do cổ, có thể là do vết thương khác chứ?” Tiết Phong vẫn không tán thành.

Hạ Lẫm hừ lạnh một tiếng, “Chỉ có miệng vết thương sinh ra do cổ, mới có kiểu vết rách màu tím như vậy, đó là do độc tố tạo thành”

Tôi cúi đầu nhìn cánh tay của Ninh Hoan Hoan, quả thật thấy vết thương màu đỏ bên cạnh giống như những nhánh cây với nhiều vân mảnh màu tím lan ra, khiến vết thương trông càng có vẻ dữ tợn hơn.

Như vậy, Ninh Hoan Hoan thật sự bị người ta hạ cổ.

Tôi ngẩng đầu nhìn Tiết Xán, nhận ra gương mặt hắn khuất trong bóng tối, khiến tôi không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn “Hạ Lâm”

Tôi không nhìn được liền hỏi, “Hạ cổ, rốt cuộc là nhãm mục đích gì?”

Tôi đã xem rất nhiều chuyện người Miêu hạ cổ trên phim truyền hình, nhưng tôi không biết những chuyện đó có thật hay không “Có rất nhiều loại cổ, nhưng cơ bản là dùng để điều khiển tâm trí của người khác.”

Hạ Lẫm đáp, “Cũng không khác nhiều với những gì cô thấy trên phim truyền hình” Cơ thể tôi khẽ run lên.

Điều khiển tâm trí người khác? Vậy là, Ninh Hoan Hoan từng bị người ta điều khiển? Lúc này, Tiết Xán đã giúp Ninh Hoan Hoan trị liệu xong, mới quay đầu nhìn về phía tôi

“Mắt cá chân của em bị thương?” Hán bỗng nhíu mày khi nhìn vào người tô

i “Không sao” Tôi muốn đáp lại với một nụ cười, nhưng khi nâng khóe miệng lên lại vô thức để lộ vẻ chua xót.

Xán mới nhận ra mắt cá chân của tôi bị thương.

Nếu là trước kia, hắn hẳn là đã nhảy dựng từ lâu khi thấy tôi bị thương như vậy, mà hôm nay lại phản ứng chậm chạp như thế.

Dường như, từ đầu tới giờ, sự chú ý của hắn đều đặt ở trên người Ninh Hoan Hoan Quen biết Tiết Xán đã lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị hắn phớt lờ hoàn toàn như thế.

Trong lòng cảm thấy thật khó chịu.

Nhưng biết làm sao được chứ? Ninh Hoan Hoan người ta bị thương nặng, còn là đỡ cho Tiết Xán, còn tôi chỉ bị trật khớp chân, có thể nói cái gì được đây? Tôi kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, cười đáp: “Không sao cả, em chỉ bị…da.” Tôi còn chưa nói hết câu, Tiết Xán đã đỡ tôi ngồi xuống bên con đường đá, đặt bàn tay lạnh như băng lên mắt cá chân của tôi.

Cảm giác mát lạnh ùa vào, khiến mắt cá chân tôi lập tức thoải mái hơn rất nhiều.

Tôi ngạc nhiên nhìn Tiết Xán.

Cho dù đang ở trong khung cảnh u ám như thế này, mà gương mặt của Tiết Xán vẫn đẹp đế như thể đang tỏa sáng.

Ngón tay tôi siết lại trong vô thức, tôi hỏi hắn: “Tiết Xán, chúng ta nên làm gì với Ninh Hoan Hoan bây giờ?” Bàn tay Tiết Xán khựng lại một chút, nhưng hắn trả lời rất trôi chảy: “Mang đi, anh còn muốn hỏi cô ta chuyện nhà họ Ninh.” Tiết Xán sắp xếp hợp tình hợp lý, tôi chỉ có không nói thêm gì nữa.

Tiết Xán vừa chữa xong mắt cá chân cho tôi thì bên cạnh đã vang lên giọng nói kinh ngạc của Tiết Phong: “Cô tỉnh rồi?”   Tôi ngẩng đầu, liền thấy Ninh Hoan Hoan cố gắng ngồi dậy từ với gương mặt nhợt nhạt.

Tuy tôi đã gặp Ninh Hoan Hoan rất nhiều lần, nhưng trước đó cô ta đều là hồn ma, lần này lại có thể xác, cảm giác chân thực hơn nhiều.

“Khụ khụ…” Cô ta khẽ ho hai tiếng và nhìn xuống kiểm tra cơ thể của mình, ánh mắt hơi sáng lên, “Cảm ơn anh, Tiết Xán” Rõ ràng là cô ta cũng nhận ra Tiết Xán đã cứu mình.

“Không cần cảm ơn tôi.’ Tiết Xán lạnh lùng đáp, “Tôi chỉ giữ lại cái mạng còn có ích của cô thôi.” Vẻ tươi cười của Ninh Hoan Hoan có thêm mấy phần chua xót, giọng nói cũng hơi bất đắc dĩ,

“Anh vẫn không tin tôi? Rõ ràng tôi đã nói với anh, chuyện năm đó tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ…”

Nghe thấy Ninh Hoan Hoan chủ động nhắc tới chuyện cũ, mí mắt tôi giật giật.

Cô ta đã nhấn mạnh hết lần này tới lần khác rằng Tiết Xán đã hiểu lầm cô ta. Vậy rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tiết Xán hơi nheo mắt lại, “Nếu đã như vậy, cô hãy nói xem năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cả con đường bằng đá đều yên lặng.

Ninh Hoan Hoan thở dài, không nói gì. Cô ta chỉ lật tay áo lên để lộ ra vết sẹo đáng sợ kia “Các người biết đây là cái gì chứ?” Ninh Hoan Hoan khẽ hỏi.

“Là vết thương do hạ cổ: Hạ Lãm lạnh lùng đáp.

“Không hổ là cậu chủ nhà họ Hạ, rất tinh mắt” Ninh Hoan Hoan cười một cách kỳ lạ, “Cái này, chính là nguồn gốc sự việc năm đó” Tay tôi siết chặt cánh tay của Tiết Xán trong vô thức.

Nhưng dường như hắn không cảm nhận được lực tay của tôi, chẳng hề phản ứng lại.

Bốn phía xung quanh tĩnh lặng, cuối cùng vẫn là Tiết Phong không mặn không nhạt liếc nhìn Ninh Hoan Hoan một cái, cất giọng đầy giễu cợt: “Đừng nói là cô định bảo với chúng tôi ngày ấy cô bị hạ cổ, bị người †a điều khiển tâm trí nên mới giết Tiết Xán đấy nhé? Tôi hơi ngạc nhiên nhìn về phía Tiết Phong.

Trong trí nhớ của tôi, Tiết Phong vẫn luôn rất lịch sự với phụ nữ, đặc biệt là đối với những cô gái xinh đẹp như Ninh Hoan Hoan.

Nhưng bây giờ nhìn lại, dường như anh ấy cực kỳ chán ghét cô ta.

Giọng điệu của Tiết Phong rất hung dữ, khiến sắc mặt Ninh Hoan Hoan càng tái nhợt, nhưng cô ta vẫn đáp lại: “Không sai, chính là như vậy.”   Mặt tôi tối sầm lại.

Thật ra khí mới nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay Ninh Hoan Hoan, tôi đã nảy ra ý nghĩ đó.

Không ngờ lại là sự thật.

Tôi nên nói đây là máu chó hay kịch bản quá xuất sắc nhỉ? Tôi không nhịn được ngẩng đầu nhìn Tiết Xán, chỉ thấy nửa gương mặt hắn khuất trong bóng tối, nửa gương mặt còn lại ở dưới ánh sáng vô cùng lạnh lùng.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy, dường như Tiết Xán lại quay về lúc tôi mới quen hắn ta, tôi hoàn toàn không nhìn thấu được cảm xúc trong đôi mắt đen của hắn “Tiết Xán, anh không tin tôi sao?”

Ninh Hoan Hoan nhìn về phía Tiết Xán, sắc mặt càng thê lương thảm thiết hơn, “Vết thương do cổ trên tay này không thể làm giả được, năm ấy tôi thật sự đã bị anh trai mình điều khiển!” Anh trai mà Ninh Hoan Hoan nhắc tới, hẳn là người đứng đầu nhà họ Ninh, Ninh Trác.

Tiết Xán nhìn Ninh Hoan Hoan, im lặng một hồi lâu rồi nói: “Tôi tin.” Hai chữ này, quả thực giống như quả bom nổ tung trong tâm trí tôi.

Tôi bỗng nhiên không biết phải nói gì.

Nói thật lòng thì tôi cũng tin, dù sao đúng như Ninh Hoan Hoan đã nói, vết thương do cổ trên cánh tay kia không thể là giả được.

Nhưng chẳng biết tại sao, khi nghe Tiết Xán trả lời “tôi tin” một cách chắc chán như vậy, trong lòng tôi vẫn có một cảm giác không rõ ràng.

“Tiết Xán!” Tiết Phong còn phản ứng quá khích hơn cả tôi, anh ấy chợt thốt lên với vẻ mặt lo lắng: “Sao anh có thể tin tưởng cô ta được chứ? Chẳng lẽ anh đã quên…”

“Tại sao cô lại ở đây?” Tiết Xán chặn ngang lời Tiết Phong nói và nhìn chằm chằm vào.

Ninh Hoan Hoan với gương mặt không chút biểu cảm.

Lúc này, cả đám người chúng tôi mới nhận ra, so với chuyện năm xưa, vấn đề quan trọng hiện tại là tại sao Ninh Hoan Hoan lại đột nhiên xuất hiện ở khu nhà cũ của họ Hạ dưới đáy hồ này?
 
Chương 242


“Tôi chỉ muốn đến nhắc nhở các người.” Dường như Ninh Hoan Hoan đột nhiên nhớ ra điều gì quan trọng, cô ta nói với vẻ mặt lo lắng, “Người nhà họ Ninh đã biết các người muốn tới khu nhà cũ của họ Hạ để tìm tung tích của Cỏ Hồi Hồn, bọn họ đã sắp đặt cạm bẫy, các người phải cẩn thận!” Bây giờ tôi mới hiểu được tại sao chúng tôi vừa mới bước vào thì mê cung đã xảy ra thay đổi.

Thì ra là do người nhà họ Ninh nhúng tay vào.

Nhưng tại sao người nhà họ Ninh lại biết cách kích hoạt cơ quan trong mê cung nhà họ Hạ? Tiết Phong cười nhạt một cái, “Lời nhắc nhở này của cô đã quá muộn rồi. Chúng tôi bị nhốt trong con đường đá này, cô mới tới nhắc nhở chúng tôi?”

Ninh Hoan Hoan bị lời chỉ trích của Tiết Phong làm cho mặt mũi tái nhợt, khẽ nói: “Trước đó tôi không biết phải nói với các người thế nào… Tôi sợ các người không tin lời tôi nói…”

“Vậy bộ đồ lặn ở cửa nhà họ Hạ là do cô để lại?” Hạ Lẫm ở bên cạnh đột nhiên cất tiếng hỏi.

Tôi giật mình một cái, mới nhớ tới những thứ mình đã thấy trong bụi hoa ở cửa ra vào.

Ninh Hoan Hoan nghe thấy vậy, đôi mát chợt lóe lên.

Nhưng chẳng mấy chốc, cô ta đã gật đầu nói: “Đúng vậy.” Tôi nghi ngờ nhìn cô ta, cảm giác có gì đó không ổn, nhưng trong chốc lát lại không nói ra được.

Mọi người đều im lặng, cuối cùng vẫn là Tiết Xán đứng dậy trước và nói: “Cho dù thế nào, con đường đá này cũng quá nguy hiểm, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây”

Tất cả chúng tôi đều đi về phía trước, Ninh Hoan Hoan cũng vật vã đứng dậy và đi theo.

“Cô đi theo chúng tôi à?” Tiết Phong bỗng nhiên giống như chuột bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên mà hỏi.

Ninh Hoan Hoan cần môi, khẽ nói: ‘Một mình tôi không thể rời khỏi con đường đá này… Các người yên tâm, chỉ cần thoát khỏi con đường đá, tôi sẽ không đi theo các người nữa” Dáng vẻ này của Ninh Hoan Hoan thật khiến người ta yêu thương, nhưng bây giờ rõ ràng không phải là lúc để thương xót người đẹp, dù sao Ninh Hoan Hoan cũng là người nhà họ Ninh, trong lòng tất cả chúng Tôi thực ra vẫn hơi kiêng dè cô ta.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tiết Xán, để xem hân quyết định như thế nào, nhưng không ngờ Tiết Xán căn bản chẳng thèm quan tâm màn trò chuyện này của chúng.

Tôi, hắn chỉ đi tới bên cạnh Hạ Lẫm và hỏi: “Cậu có biết ra ngoài thế nào không?”

Hạ Lẫm vẫn ở bên cạnh xem màn kịch máu chó này của chúng tôi nãy giờ, lúc này cậu †a mới cau mày đáp: “Không biết. Khi cơ quan bị kích hoạt, toàn bộ mê cung sẽ thay.

đổi, nhưng lối ra vẫn vậy, chúng ta thử vận may tôi” Tiết Xán gật đầu, cùng Hạ Lãm dẫn đầu đi về phía trước.

Hắn hoàn toàn không thèm liếc nhìn tôi hay.

Ninh Hoan Hoan ở phía sau một cái, cũng chẳng nói chẳng rằng có đồng ý để Ninh Hoan Hoan đi theo không, Sắc mặt Ninh Hoan Hoan hơi tái nhợt, nhưng cô ta vẫn nghiến chặt răng, lảo đảo bước theo.

Tuy rằng lòng tôi rối như tơ vò vì sự xuất hiện của Ninh Hoan Hoan, nhưng tôi cũng biết bây giờ không phải lúc nghĩ tới những việc này, chuyện quan trọng bây giờ là phải thoát khỏi con đường đá này đã.

Mắt cá chân tôi đã hoàn toàn hồi phục sau khi được Tiết Xán chữa trị, đi đường hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nhưng Ninh Hoan Hoan lại không may mắn như thế, tuy đã được Tiết Xán chữa trị nhưng cô ta vân rất yếu ớt.

Tiết Xán và Hạ Lẫm không quay đầu lại mà bước về phía trước, hiển nhiên Thừa Ảnh đại sư và Tiết Phong cũng không tới đỡ cô ta. Tôi nhìn dáng vẻ yếu ớt xinh đẹp của cô †a, cuối cùng cũng không đành lòng mà tiến lên dìu cô ta.

Tốt xấu gì cô ta cũng từng cứu tôi một mạng.

“Cảm ơn” Ninh Hoan Hoan ngẩng đầu, mỉm cười với tôi.

Trong phút chốc tôi bị nụ cười xán lạn của cô ta làm lóa cả mắt.

Một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.

Có lẽ dùng để nói về người con gái như Ninh Hoan Hoan.

Tôi không đáp lời, chỉ dìu cô ta tiến về phía trước.

Tôi không muốn nhiều lời với Ninh Hoan Hoan, nhưng không ngờ, cô ta lại chủ động trò chuyện: “An Tố, mong cô hãy bỏ qua những lời hôm nay tôi nói với Tiết Xán””

Tôi hơi sững sờ, suy đoán xem cô ta nói với tôi những thứ này làm gì, cô ta lại nói tiếp: “Tuy năm xưa Tiết Xán quả thực yêu thương tôi, nhưng đó cũng là chuyện chín trăm năm trước rồi, giờ cô mới là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của hắn” Lời nói của Ninh Hoan Hoan đặc biệt chân thành, toe vẻ chỉ muốn tốt cho tôi.

Mà tôi nghe xong những lời này, trong lòng tôi cảm thấy khó chịu lạ thường, nhưng không thể nói rõ không thoải mái chỗ nào.

Tôi không trả lời, dìu Ninh Hoan Hoan đi một lúc lâu cuối cùng mới hiểu tại sao tôi lại cảm thấy không thoải mái khi Ninh Hoan Hoan nói như vậy.

Ngoài miệng Ninh Hoan Hoan nói tôi không cần để ý, nhưng sao lại có cảm giác ý chính của những lời này nằm ở chỗ chín trăm năm trước, Tiết Xán đã yêu cô ta?    Tôi liếc mắt nhìn cô †a, thấy cô ta đang cười với mình, một nụ cười thật đơn thuần.

Là tôi nghĩ nhiều quá sao? Dù sao cô ta nói cũng đúng…

Trong thâm tâm tôi bỗng chốc càng cảm thấy buồn rầu.

Đám người chúng tôi mang theo suy tư đi tiếp một tiếng nữa trong con đường đá, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của lối ra.

Tiết Phong hơi sốt ruột.

“Hạ Lãm, rốt cuộc cậu có chắc sẽ tìm được lối ra không vậy?”

“Không” Bất ngờ thay, Hạ Lẫm lại phủ nhận một cách cực kỳ lưu loát,

“Sau khi mê cung xảy ra sự thay đổi, tôi cũng không có manh mối giống như các người.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tiết Phong càng luống cuống,

“Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ chết vì đói trong con đường đá này mất”

Nhớ lại những con quỷ do người nhà họ Ninh để lại biến thành trước đó, da đầu tôi không khỏi tê dại một trận.

Chúng tôi sẽ không giống như vậy chứ? Ngay lúc nhóm người chúng tôi đang rầu rĩ, một cơn gió màu xanh đột nhiên thổi qua con đường đá.

“Ail” Tiết Xán lập tức cảnh giác lạnh lùng quát, quỷ khí quanh người tăng vọt.

Lúc này, chúng tôi đột nhiên nhìn thấy một bóng trắng bao tới từ khoảng tối trên con đường đá phía trước Chúng tôi đều cho rằng đó là thứ yêu ma quỷ quái nào đó trong con đường đá này, nhưng bỗng nhiên, Hạ Lãm ở đãng trước thay đổi sắc mặt, nhanh chóng nói: “Chờ một chút!”

Ba người Tiết Phong, Thừa Ảnh đại sư và Tiết Xán bị tiếng quát đột ngột của cậu ta làm giật mình, lập tức dừng tay lại.

Lúc này, cái bóng trắng kia đã tới gần.

Bây giờ chúng tôi mới nhận ra, cái bóng đó, vốn không phải là bóng người hay bóng ma nào cả.

Mà là một dải lụa trắng.

Dải lụa trắng ấy, cứ thế trôi lững lờ giữa không trung, giống như khoảng không này là dòng nước chảy, không ngừng lay động trong đó.

Khi nhận ra dải lụa màu trắng với hoa văn hoa mai kia, tôi không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Dải lụa đó, chính là thứ đã nói chuyện và cứu tôi khỏi sự tấn công của đám Thi La dưới đáy hồ trước đó.

Tôi còn chưa hết kinh ngạc, Hạ Lẫm trước mặt tôi đột nhiên lao vọt tới dải lụa phía trước như kẻ điên.

Cả người cậu ta giống như mất hồn, chỉ ngơ ngơ ngác ngác nhìn về phía dải lụa trắng đó.

Tôi thấy cậu ta bất ngờ đưa tay lên, dải lụa trắng kia liền lướt qua đầu ngón tay của cậu như nước chảy.

Chúng tôi đều kinh ngạc, Hạ Lẫm luôn luôn cao ngạo lạnh lùng sao lại làm thế với một – Tôi chợt nghe thấy cậu ta run run   Trong đầu tôi nổ đùng một tiếng, quả thực không thể tin vào tai của mình.

Hạ Lẫm lại gọi dải lụa trắng kia là mẹ? “Ờ… Hạ Lẫm à..”

Mọi người đều sợ tới choáng váng, nhưng Tiết Phong kịp phản ứng lại đầu tiên, anh ta có lòng tốt nhắc nhở cậu, “Có phải cậu bị con đường đá này làm gì rồi không? Mẹ cậu… Mẹ cậu sao có thể là dải lụa trắng này được?”
 
Chương 243


Hạ Lãm trừng mắt giận dữ nhìn Tiết Phong, nói: “Anh đừng nói lung tung! Dải lụa này là tín vật lúc còn sống của mẹ tôi, hồn phách của bà ấy đã nương nhờ vào dải lụa này” Tôi càng ngạc nhiên hơn khi nghe thấy lời cậu ta nói.

Vậy là người nói chuyện và cứu tôi dưới đáy hồ trước đó, thật sự là mẹ của Hạ Lãm? Nhưng sao bà ấy muốn cứu tôi? Hơn nữa theo cách bà ấy nói chuyện với tôi, dường như bà ấy biết tôi?

Tiết Phong sợ hãi trợn tròn mắt. Sau một lúc sững sờ, anh ta mới phản ứng lại và chợt thốt lên: “Hạ Lãm, mẹ của cậu… sao linh hồn của mẹ cậu lại ở lại đáy hồ trong khu nhà cũ này?”

Hạ Lẫm không trả lời, nhưng Thừa Ảnh đại sư ở bên cạnh lại thở dài, lặng lẽ giải thích.

“Mẹ của Hạ Lẫm là người trông coi nơi này.

Mỗi một thời đại, nhà họ Hạ đều phải có một người trông giữ khu nhà cũ dưới đáy hồ. Nhưng khu nhà cũ này được cách ly với thế giới bên ngoài, người sống đương nhiên không có cách nào sinh sống lâu dài ở nơi này.

Bởi vậy nên mỗi thế hệ người mất đi của nhà họ Hạ, sẽ có một linh hồn không siêu thoát mà ở lại khu nhà cũ này Tôi trợn mắt há hốc mồm.

Sau khi chết đi vẫn không thể siêu thoát, chỉ để trông coi khu nhà cũ này? Trọng trách và gánh nặng này nặng nề tới mức nào cơ chứ? Nhưng rõ ràng, ngoại trừ tôi thì những người ở đây đều không cảm thấy chuyện này chẳng có vấn đề gì.

Tiết Xán vẫn luôn im lặng nãy giờ, bỗng nhiên mở miệng nói với dải lụa trắng: “Bà Hạ, bà đã luôn ở khu nhà cũ dưới đáy hồ này, vậy cho tôi hỏi một câu, rốt cuộc Cỏ Hồi Hồn của nhà họ Hạ các người đã bị nhà họ Ninh mang đi chưa?”

Dứt lời, cả nhóm chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào dải lụa trắng kia Cảnh tượng này thật kỳ dị không nói nên lời.

Trong con đường đá hoang vu dưới đáy hồ này, cả người và quỷ trong nhóm chúng tôi đều đang đợi câu trả lời của một dải lụa trắng.

Với câu hỏi của Tiết Xán, dải lụa trắng kia bỗng nhiên lay động mạnh mẽ.

Giây tiếp theo, trong khoảng không tối tăm, đột nhiên ngưng tụ nên một bóng dáng mơ hồ mờ ảo.

Cuối cùng mẹ Hạ Lãm cũng xuất hiện.

Nhìn người phụ nữ xuất hiện đột ngột trước mặt, tôi không khỏi sửng sốt Đó là một người phụ nữ rất đẹp.

Đường nét gương mặt bà ấy có thể không quá nổi bật, nhưng lại cực kỳ trang nhã, mang theo khí chất trầm lảng. Mặc dù bà ấy đã có tuổi, nhưng trông vẫn rất dịu dàng động lòng người.

Tôi thấy bà chầm chậm ngước mắt lên, nhưng người đầu tiên bà nhìn vào, không phải Tiết Xán vừa hỏi bà, thậm chí cũng không phải là con trai Hạ Lãm của mình, mà bà lại nhìn thẳng về phía tôi Tôi không hề chuẩn bị, cứ như vậy mà bốn mắt nhìn nhau.

Trong chớp mắt, tôi mình đã thấy rất ni nhiên cảm thấy thứ trong mắt bà ấy.

Nhưng chẳng được bao lâu, Hạ Lẫm ở bên cạnh liền run rẩy cất tiếng: “Mẹ…” Ngay lập tức, bà Hạ không nhìn tôi nữa, mà đưa mắt nhìn về phía Hạ Lãm.

Bỗng chốc, đôi mắt bà ấy hoe đỏ.

“Lâm..” Bà khế gọi, “Thoáng cái… mà con  đã từ một đứa bé trưởng thành tới thế này…”

Hạ Lẫm cười nhẹ, khẽ đáp lại bà: “Vâng, Nói ra thì đây cũng là lần đầu con nhìn thấy mẹ, không ngờ lại là ở nơi đây và bằng cách này…”

Tôi sửng sốt, lúc này mới đột nhiên nhớ ra trước đó tôi đã nhìn thấy bài vị của cha mẹ Hạ Lãm, bọn họ đều mất từ năm 1995.

Tính ra thì lúc đó Hạ Lãm chỉ mới khoảng hai ba tuổi, quả thực không thể có ấn tượng với cha mẹ mình được.

Tôi đột nhiên cảm thấy tò mò, tại sao cha mẹ Hạ Lãm lại mất sớm như vậy? Là chuyện ngoài ý muốn, hay vì điều gì khác?

Tuy Hạ Lẫm cứ bùi ngùi nhìn mẹ mình mãi không thôi, nhưng cậu ấy cũng biết, bây giờ không phải là lúc cảm động, liền điều chỉnh lại cảm xúc và mở miệng nói: “Mẹ, về câu hỏi ban nãy của Tiết Xán, mẹ có biết chuyện của Cỏ Hồi hồn không?”

Lúc này bà Hạ mới lặng lẽ nhìn về phía Tiết Xán.

“Tiết Xán đại nhân” Bà lễ phép nói, “Về vấn đề này, ngài cần gì phải hỏi tôi? Cứ hỏi thẳng cô Ninh bên cạnh ngài không phải là được rồi sao?” Bà vừa nói như vậy, nhóm người chúng tôi đều đồng loạt nhìn về phía Ninh Hoan Hoan.

Phải rồi! Ninh Hoan Hoan cũng là người nhà họ Ninh, cô ta hắn là biết người nhà họ Ninh rốt cuộc đã lấy được Cỏ Hồi Hồn hay chưa.

chứ? Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, sắc mặt của Ninh Hoan Hoan trắng bệch, nhưng cô ta cũng không trả lời.

Phản ứng này của cô ta càng khiến tâm trạng chúng tôi nguội lạnh hơn.

“Sao vậy?” Bà Hạ cười lạnh một tiếng, “Người nhà họ Ninh các người, có bản lĩnh trộm đồ của người khác, mà không có bản lĩnh thừa nhận à?”

Cơ thể Ninh Hoan Hoan khẽ run lên, cô ta nói: “Chúng tôi cũng là bất đắc dĩ… Dù sao anh trai tôi cũng bị hồn bay phách tán, cần phải có Cỏ Hồi Hồn… để giúp anh ấy khôi phục lại linh hồn…

Lời nói của Ninh Hoan Hoan giống như sấm sét giữa trời quang, hoàn toàn phá hủy hi vọng cuối cùng của chúng tôi Cỏ Hồi Hồn thật sự đã bị người nhà họ Ninh lấy trộm rồi Không chỉ như vậy, người nhà họ Ninh lấy trộm Cỏ Hồi Hồn thật sự là để khôi phục linh hồn cho Ninh Trác.

“Nói vậy thì” Tiết Xán liếc mắt nhìn Ninh Hoan Hoan, lạnh lùng hỏi, “Ninh Trác đã ngưng tụ lại được linh hồn rồi? Các người bỏ bao nhiêu công sức thực hiện cái gì mà Thuật Hồi Hồn, còn muốn máu của An Tố, cũng là vì muốn tạo dựng lại thể xác cho tên đó?”

Sắc mặt Ninh Hoan Hoan đột nhiên tái nhợt, cô ta run rẩy nói: “Các người… sao các người lại biết nhiều như vậy..” Phản ứng này chính là khắng định lời Tiết Xán nói.

Toàn bộ con đường đá đều yên lặng đến đáng sợ.

Cuối cùng, vẫn là Hạ Lẫm phá vỡ sự yên tĩnh này, cất tiếng hỏi bà Hạ: “Mẹ, chuyện này xảy ra khi nào?”

Bà Hạ khẽ nhầm mắt và đáp: ‘Khoảng chừng sáu năm trước.”

Sắc mặt Thừa Ảnh đại sư cũng trảng bệch, “Đã lâu như vậy? Bà chủ, sao bà không nghĩ cách thông báo với người trong gia tộc?”

“Báo với người trong gia tộc?”

Bà Hạ đột nhiên trợn mắt, cười nhạt một tiếng, “Chẳng lẽ ông không nghĩ tới, tại sao khu nhà cũ của họ Hạ chúng ta được cất giấu ở vị trí này, còn có tầng tầng lớp lớp mê cung phòng ngự mà người nhà họ Ninh vẫn có thế ra tay dễ dàng?” Nhóm người chúng tôi bỗng chốc mặt cắt không còn giọt máu.

Đúng vậy, người nhà họ Hạ đã bố trí tâng †ầng lớp lớp bảo vệ Cỏ Hồi Hồn như vậy, đáng lẽ dù là người nhà họ Ninh cũng không thể lấy trộm nó được.

Hơn nữa lần này chúng tôi bước vào mê cung, người nhà họ Ninh còn có thể kích hoạt cơ quan, khiến cho mê cung này thay đổi, nhất định là có người biết chuyện tiết lộ thông tin về mê cung.

Chúng tôi lập tức hiểu ra. Đại sư Thừa Ảnh mặt mũi tái nhợt, run rẩy nói: “Bà chủ… Ý của bà là, trong nhà họ Hạ có gián điệp?”

“Không sai” Bà Hạ khẽ thở dài một cái, “Sáu năm trước, chỉ thứ của nhà họ Hạ đã tự mình dân theo người nhà họ Ninh tới đây, lấy trộm Cỏ Hồi Hồn

” “Lũ người chí thứ đó bị điên rồi sao!”

Thừa Ảnh đại sư tức giận gầm lên một tiếng, “Vậy mà lại giúp người ngoài lấy trộm bảo vật của người trong nhà!”

“Đương nhiên bọn họ không bị điên.” Giọng nói của bà Hạ càng lạnh lẽo hơn, “Người nhà họ Ninh đương nhiên đã hứa cho bọn chúng thứ mà nhà họ Hạ không thể cho được.”

Đúng là như vậy, từ xưa đến nay, chỉ thứ và dòng chính của các gia tộc lớn vẫn luôn tranh đấu không ngừng. Dòng chính được kế thừa toàn bộ tài nguyên của cả gia tộc, trong khi chỉ thứ không có được thứ gì, khó tránh khỏi ghen tị trong lòng.

Lúc này tôi mới hiểu, vì sao bà Hạ không thông báo cho người nhà họ Hạ biết việc Cỏ Hồi Hồn bị lấy trộm.
 
Chương 244


Thông báo thì sao chứ? Cả nhà họ Hạ bây giờ đã là miệng cọp gan thỏ, bắt đầu thối rữa từ bên trong. Thông báo cũng chỉ khiến trong nhà rối ren, vốn chẳng thể làm gì được nhà họ Ninh.

Sắc mặt Hạ Lãm lúc này đã vô cùng nhợt nhạt.

Có lẽ ngay cả cậu ta cũng không ngờ tới, tình hình bên trong nhà họ Hạ đã phức tạp tới nước này.

Thấy cậu ta như vậy, bà Hạ tỏ vẻ đau lòng, xoa bàn tay mờ ảo lên gương mặt cậu ấy và khẽ nói: “Đứa trẻ này, mấy năm nay, khổ cho con rồi…”

Ánh mắt Hạ Lẫm lóe lên, cuối cùng vẫn cười nhẹ, nhỏ giọng đáp: “Được rồi, nếu người nhà họ Ninh đã lấy Cỏ Hồi Hồn đi, chúng ta cũng không cần phải tiếp tục đi về phía trước nữa. Mẹ, mẹ có biết làm cách nào rời khỏi mê cung bằng đá này được không?”

“Ừm” Bà Hạ gật đầu, “Tôi đưa mọi người ra ngoài” Nói tới đây, bà ấy liền bay ở phía trước, đoàn người chúng tôi theo sát phía sau.

Suốt dọc đường đi, không một ai lên tiếng, ai nấy đều cúi đầu bước đi, mang theo muôn vàn suy nghĩ.

Trong lòng tôi càng rối như tơ vò.

Nay chúng tôi đã xác định được, người nhà họ Ninh thật sự muốn làm người đứng đầu gia tộc bọn họ năm xưa sống lại, chính là Ninh Trác, anh trai của Ninh Hoan Hoan.

Cỏ Hồi Hồn đã bị trộm từ hơn sáu năm trước. Trong trí nhớ rối loạn không chịu nổi của tôi, có cảm giác thời gian này dường như có ý nghĩa đặc biệt gì đó.

Sáu năm trước…

Sáu năm trước, có chuyện gì xảy ra sao? Tôi cảm thấy tận đáy lòng mình, dường như: có một cái gì đó gợi nhớ về sáu năm trước, nhưng trí nhớ kia không đủ rõ ràng, khiến tôi không thể nắm bắt được.

Ngay lúc tôi đang lặng im suy nghĩ, nhóm người chúng tôi cuối cùng cũng quay về lối vào con đường bằng đá đã bước vào ban nãy.

Chúng tôi nối đuôi nhau đi ra cửa, một lần nữa quay trở lại sảnh trong khu nhà cũ của họ Hạ.

Thừa Ảnh đại sư lên tiếng: “Được rồi, chúng †a cũng nên sẵn sàng mặc đồ lặn và đeo bình dưỡng khí vào thôi, mau chuẩn bị rời khỏi nơi này, nếu không đợi tới lúc trời sáng thì chúng ta sẽ không thể rời đi được.”

Dòng suy nghĩ của tôi bị lời nói của đại sư Thừa Ảnh cắt đứt, tôi bỗng chốc sửng sốt.

Đồ lặn và bình dưỡng khi…

Nghe tới hai từ này, tôi đột nhiên cảm thấy dường như mình đã bỏ lỡ điều gì quan trọng trước đó, trong đầu lại nảy lên một ý nghĩ mơ hồ.

Thấy dáng vẻ mất hồn của tôi, Ninh Hoan Hoan ở bên cạnh nhẹ nhàng gặng hỏi: “An Tố, cô sao vậy?”

Tôi bị câu nói của cô ta làm cho bừng tỉnh, quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp không gì sánh bằng của cô ta, suy nghĩ trong đầu đột nhiên trở nên rõ mồn một.

Phải rồi! Là bình dưỡng khít Trước khi chúng tôi bước vào khu nhà cũ của họ Hạ, đã phát hiện ra một bộ đồ lặn và bình dưỡng khí trong bụi hoa.

Ninh Hoan Hoan nói đó là của cô ta.

Đồ lặn thì không có vấn đề gì, nhưng còn bình dưỡng khí? Cô ta là một cương thi, căn bản không cần phải hô hấp, tại sao phải dùng bình dưỡng khí? Nghĩ tới đây, ánh mắt tôi nhìn vào Ninh Hoan Hoan đột nhiên thay đổi.

“Ninh Hoan Hoan” Tôi thấp giọng nói, “Cô đã cùng ai xuống đây?”

‘Sắc mặt Ninh Hoan Hoan bỗng nhiên thay đổi Nhưng chẳng mấy chốc, cô ta đã nâng khóe miệng lên nói: “Cô nói cái gì kia? Tôi tới đây một mình, làm gì còn ai khác”

“Cô đừng nói dối nữa, tôi biết cô…” Tôi tức giận định phản bác lại, nhưng chưa nói hết câu đã thấy Tiết Phong ở đẳng trước hét lên một tiếng kinh hãi.

“Mọi người cẩn thận! Mau lui về phía con đường đá! Mau lên!” Giọng nói của Tiết Phong hoảng hốt như vậy, khiến cho tôi không thể quan tâm tới Ninh Hoan Hoan nữa mà cuống quýt ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.

Chỉ thấy một làn sương mù màu đen tràn vào từ cửa chính của từ đường.

Trong làn khói đen, tôi mơ hồ nhìn thấy một cái bóng, đang nhảy về phía trước, dường như đang vội vàng rời đi Tôi rùng mình.

Là ai? Ai đang ở trong làn khói đen đó? Không hiểu sao lại xuất hiện nhiều người ở dưới khu nhà cũ dưới đáy hồ này như vậy.

Chẳng lẽ là người mang theo bình dưỡng khí, đi cùng Ninh Hoan Hoan tới khu nhà cũ? Trong khoảnh khác nhìn thấy bóng đen kia, sắc mặt Tiết Xán thay đổi. Hắn nhảy vọt lên, lao thẳng vào trong làn khói đen.

“Tiết Xán!” Tôi sợ hãi hét lên, vừa định đuổi theo thì Tiết Phong đã túm tôi lại.

“An Tố, cô điên rồi à!” Anh ta hét lên, “Làn khói đen kia có độc, cô đừng quan tâm tới Tiết Xán nữa, mau lùi vào bên trong con đường đá kia đi!”

Theo lời của anh ta, một phần của làn khói đen lan tới trước mặt tôi. Tôi không cẩn thận hít vào một hơi liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Chết tiệt! Làn khói đen này thật sự có vấn đề! Lúc này, Hạ Lãm và Tiết Phong đã ở hai bên trái phải kéo tôi vào trong con đường bằng đá.

Nhưng chúng tôi còn chưa kịp bước vào bên trong con đường đá, cánh cửa của nó đột nhiên đóng lại cái rầm một tiếng.

“Sao lại thế này!” Sắc mặt Hạ Lãm hơi thay đổi, cậu ta vội vàng chạy tới di chuyển cái lư hương, muốn mở lại con đường đá.

Nhưng lúc này, cánh cửa lại chẳng có động Tĩnh gì.

“Vô ích thôi” Bà Hạ lúc này đã kịp nhận ra, sắc mặt bà trắng bệch, “Đã có người phá hủy cơ quan này, chính là không muốn chúng ta quay trở lại!”

Ngay lúc chúng tôi đang nói chuyện, đám khói đen kia đã lan ra khắp từ đường với tốc độ kinh người.

Chúng tôi hoàn toàn bị chôn vùi trong làn khói đen, đưa tay không thấy được năm ngón.

Tôi lập tức bị khói đen làm cho sặc đến mức nói không nên lời.

Hạ Lẫm nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng lấy từ trong túi ra một bình sứ và đổ ra mấy viên thuốc, phát cho tôi, Tiết Phong và Thừa Ảnh đại sư.

Tôi gắng gượng nuốt viên thuốc vào mới thở ra hơi, nhưng toàn thân vẫn rất mỏi mệt, dựa vào cái bàn bên trong từ đường.

Lúc này, tôi lờ mờ nhìn thấy, hai bóng người trong đám khói đen kia càng đánh càng khó phân thắng bại.

Tôi miễn cưỡng có thế nhận ra, một người trong số đó là Tiết Xán, mà người còn lại, chính là kẻ vừa rồi muốn trốn đi.

Dáng hình tên đó rất cao lớn, có thể thấy là một người đàn ông.

Tên đó rốt cuộc là ai? Nếu đã cần có bình dưỡng khí mới xuống nước được, hẳn là kẻ đó không phải cương thị, mà là người sống.

Nhưng người sống thì làm sao có thể đấu lại Tiết Xán như vậy được? Trong lòng tôi đang nghi ngờ, đã thấy Tiết Xán và tên đó cuối cùng cũng phân thắng bại.

Người chiếm ưu thế đương nhiên là Tiết Xán.

Tiết Xán tung một chưởng sắc bén, đánh cho tên kia phải liên tiếp lùi lại về phía sau.

Tiết Xán không hề trì hoãn chút nào, xoay người muốn bắt lấy tên kia.

Nhưng không ngờ, dù kẻ đó đã bị thương nhưng động tác vẫn đâu ra đó, cơ thể gã nhảy vọt lên.

Nhưng lúc này, gã không vội vàng ra tay với Tiết Xán mà lại xoay người một cái, lao về phía chúng tôi.

Khi gã tới gần, tôi mới đột nhiên phát hiện ra, trên gương mặt hắn có đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc.

Cả gương mặt gã đều bị che khuất, khiến tôi không thể nhìn thấy, chỉ có thể xuyên qua lỗ hổng trên mặt nạ, nhìn thấy hai điểm nhỏ giống như đôi mắt của gã.

Tôi giật mình.

Tại sao tôi lại cảm thấy đôi mắt này rất quen thuộc? Tôi còn chưa kịp nghĩ xem tôi đã thấy ánh mắt này ở đâu, gã đàn ông kia đã đáp xuống bên cạnh tôi.

Gã túm lấy cổ tôi, cả người lại nhảy lên.

“ÁP Tôi đột nhiên bị gã nhấc bổng bay lên trời, không khỏi sợ tới mức hét chói tai.

“An Tốt” Tôi lập tức nghe thấy tiếng hét gấp gáp và tức giận của Tiết Xán.

Nhưng tôi căn bản không kịp quay đầu nhìn lại, gã đàn ông kia đã mang theo tôi nhanh chóng bay ra ngoài từ đường.
 
Chương 245


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
 
Chương 246


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
 
Chương 247


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
 
Chương 248


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
 
Chương 249


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
 
Chương 250


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
 
Chương 251


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
 
Chương 252


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
 
Chương 253


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
 
Chương 254


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
 
Chương 255


"Viện trưởng Ngô, người..." Trong điện thoại, cô giáo ở cô nhi viện muốn nói gì đó nhưng lại thôi, "Tôi không nói được, Tiểu Tố, khi nào cô đến sẽ biết.”

Nghe giọng điệu nghiêm túc của cô giáo, tôi không khỏi có chút lo lắng cho Viện trưởng Ngô. Sau khi rửa mặt, tôi nhanh chóng thu dọn hành lý đơn giản, lập tức đi đến cô nhỉ viện.

Dù sao Tiết Xán không có ở nhà, cũng không có tiết học ở trường, nên tôi quyết định sẽ sống trong cô nhi viện vài ngày để tiện chăm sóc bọn trẻ.

Tôi ra khỏi nhà. định đi xe buýt đến ga tàu, nhưng khi tôi đang chuẩn bị đi bộ sang đường thì một chiếc xe Lamborghini đột nhiên dừng lại trước mặt tôi.

Nhận ra chiếc xe này, tôi ngơ ngác một chút, còn chưa kịp phản ứng, của sổ xe đã kéo xuống, lộ ra khuôn mặt tuần tú của Tạ Phong Tiêu.

“Đã lâu không gặp.” Tạ Phong Tiêu nhìn tôi mỉm cười.

Từ khi Tiết Xán trỏ về, tôi không gặp lại Tạ Phong Tiêu, vậy nên tôi rất kinh ngạc khi thấy anh ấy.

“Tại sao anh lại ở đây?”

“Cô giáo ở cô nhi viện gọi anh đến giúp.” Tạ Phong Tiêu nói, “Em cũng vậy sao? Lên xe đi, anh đưa em đến cô nhi viện.”

Tôi hơi lưỡng lự.

Tôi biết Tiết Xán không thich tôi và Tạ Phong Tiêu qua lại quá gần, nếu biết Tạ Phong Tiêu cũng tới cô nhi viện giúp đỡ, tôi sẽ không đến.

“Sao vậy?” Như đoán được suy nghĩ của tôi. Tạ Phong Tiêu nhướng mày “Bây giờ em đã kết hôn, thì không còn cần bạn bè là anh nữa sao?

“Không phải” Tôi bật cười, Tạ Phong Tiêu nói như vậy, tôi cũng không có cách từ chối. đành phải ngồi lên xe.

Sau khi lên xe, tôi hỏi: “Tại sao cô giáo của cô nhi viện cũng gọi anh?

Họ thiếu người lắm sao?”

“Anh không biết.” Tạ Phong Tiêu khẽ cau mày, “Nhưng họ nói Viện trưởng Ngô gặp chuyện, anh không yên tâm, nên đến xem một chút.”

Tôi có chút giật mình.

Cô giáo của cô nhi viện cũng nói với Tạ Phong Tiêu về Viện trưởng Ngô, chẳng lẽ Viện trưởng Ngô thật sự gặp chuyện gì sao?

Rất nhanh, tôi và Tạ Phong Tiêu đã đến cô nhi viện, vừa xuống, xe đã thấy Viện trưởng Ngô và mấy giáo viên đang mỉm cười đứng đợi ở cổng.

“Tụi con đến rồi.” Chúng tôi vừa xuống xe. Viện trưởng Ngô liền chào đón “Thật không nghĩ tới. hai người tụi con bận rộn như vậy lại đến giúp đỡ. Thật tốt quá, tối nay ta sẽ xuống bếp nấu ăn. Các con muốn ăn gì?”

Tôi cảm thấy có chút nao nao.

Viện trưởng Ngô ở trước mặt tôi trông không có gì khác thường, tôi liền nhìn những giáo viên khác bên cạnh.

Lúc đó tôi mới nhận ra sắc mặt của họ đều hơi trắng bệch, quàng thâm dưới mắt rất đậm. Khi nhìn thấy tôi, họ chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

“Ừmmm, con muốn ăn sườn xảo chua ngọt.” Tôi đè sự nghi ngò trong lòng xuống, trả lời Viện trưởng Ngô.

“Được, được, được.” Viện trưởng Ngô cười vui vẻ, “Ta đi mua đồ ăn, các con vào trước chăm sóc bọn trẻ nhé.”

Sau khi Viện trưởng Ngô đi chợ, tôi, Tạ Phong Tiêu và hai giáo viên ở cô nhi viện đi đến văn phòng.

Hai cô giáo đó còn rất trẻ, tôi gọi là Tiêu Lưu và Tiêu Trương.

“Tiểu Lưu, Tiểu Trương.” Tôi đi thẳng vào vấn để, “Các cô nói qua điện thoại. Viện trưởng Ngô có chút kỷ quái. cuối cùng là bị làm sao vậy?”

Tiểu Lưu cùng Tiểu Trương đều do dự, hiện nhiên là không biết nên nói như thê nào.

“Thật ra thì ..” Cuối cùng, Tiểu Trương lên tiếng trước. ” Viện trưởng Ngô không hề kỳ quái, chính xác là gần: đây trong cô nhi An Có Tôi khẽ giật mình.

Tiểu Trương và Tiểu Lưu làm sao vậy. lúc trước nói với tôi là Viện trưởng Ngô kỳ quái, giờ lại nói một đứa trẻ kỷ quái?

Như thấy được sự nghỉ ngờ của tôi, Tiều Trương cũng không giải thích gì nhiều mà lấy trong ngăn kéo ra một tập tài liệu, đưa cho tôi.

Tôi rất quen thuộc với tập tài liệu này, đó là hồ SƠ của mỗi đúa trẻ trong trại trẻ mồ côi. mỗi em sẽ có một bộ. nó chúa tắt cả các ghi chép đánh giá và nhận nuôi liên quan đến các em.

Tại sao họ lại cho tôi xem cái này?

Tôi nghi hoặc nhận lấy tập hồ sơ, vừa nhìn liền sửng sốt.

Dày quá.

Tôi thường giúp đỡ trong cô nhi viện và đã thầy rất nhiều tập. hồ sơ kiều như vậy. bình thường môi em chỉ có vài tờ giấy, nhiều lắm cũng mười mấy tờ, nhưng hiện tại. tập hồ sơ của đứa trẻ nảy quả thật rất dày.

Mở tập hồ sơ ra, tôi cùng Tạ Phong Tiêu cân thận đọc kỹ.

Càng đọc, tôi càng khiếp sợ.

Trong tập hồ sơ ghi rõ, đứa trẻ này đã được năm gia đình nhận nuôi và từng ở trong ba trại trẻ mô côi.

Ở cô nhi viện, hầu hết các em đều bị bỏ rơi từ nhỏ và lớn lên trong cô nhi viện, nhiều em may mắn được các gia đình nhận nuôi khi còn khá nhỏ, nhưng nếu không được nhận nuôi thì các em sẽ phải ở trong cô nhi viện đến lớn.

Vì vậy, đây là lần đầu tiên tôi thầy có đứa trẻ đã từng sống trong nhiều gia đình và cô nhi viện như vậy.

Tôi nhanh chóng xem thêm hồ sơ đánh giá của đứa trẻ này.

Thông thường những đứa trẻ bị trả về nhiều lần như’ vậy, rất có khả năng bị vấn đề về thần kinh hoặc trí tuệ.

Nhưng theo thông tin trong hồ SƠ, đứa trẻ này không có bát cứ vấn đề gì.

“Chuyện này. rốt cuộc là như’ thế nào?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Trương và Tiểu Lưu, ‘Đứa nhỏ này sao lại bị gia đình nhận nuôi và cô nhi viện bỏ rơi2 Đột nhiên ánh mát Tiểu Lưu lóe lên.

“Tiểu Tế, em áy không bị bỏ rơi.” Cô thì thào, giọng nói có chút run tây, “Cô hãy nhìn kỹ hồ sơ mỗi lần chuyền đi của em ấy.

Không bị bỏ rơi?

Tôi giật mình, lập tức nhìn lại ghi chép trong hồ sơ.

Đứa trẻ này lớn lên ở cô nhi viện. lên năm tuổi được một cặp vợ chồng nhận làm con nuôi, nhưng trong vòng nửa năm, cặp vợ chồng này đột nhiên mất tích.

Mất tích?

Hóa ra là cha mẹ nuôi mắt tích?

Vì cha mẹ nuôi mát tích, đứa trẻ được đưa về cô nhi viện, nhưng nửa năm sau lại được nhận nuôi lân nữa.

Nhưng lần này. chỉ ở trong gia đình thú hai được một năm.

Một năm sau, cha mẹ nuôi thứ hai — một người thì mất tích, một người thì phát điên.

Lại là mất tích?

Tôi cảm tháy lòng tràn đầy cảm giác bất an, nhanh chóng đọc tiếp.

Sau khi rời gia đình thứ hai, đứa trẻ này lại trở về cô nhi viện. lần này không phải là không được nhận nuôi tiếp, mà là cô nhi viện xảy ra tai nạn.

Toản bộ cô nhi viện này đã bị phá hủy bỏi một trận hỏa hoạn.

Mặc dù hầu hết những đứa trẻ đều không sao. nhung cô nhi viện hiển nhiên không tiếp tục hoạt động được nữa. đứa trẻ này lại được gửi đến một cô nhi viện khác.

Tại cô nhi viện mới, đứa trẻ này lần lượt được nhận nuôi bởi nhiêu gia đình khác nhau.

Điều đáng sợ là cứ sau một lần nhận nuôi chưa quá một năm, gia đình nhận nuôi đứa trẻ này, hoặc là có người biến mắt, hoặc là có người bị điên, cuối cùng đứa trẻ này lại bị gửi về trại trẻ mồ côi.

Mà chỉ mới tháng trước, không biết chuyện gì đã xảy ra trong cô nhi viện kia. Viện trưởng của cô nhi viện đó đột ngột qua đòi.

Thể là đứa trẻ này được đưa đến cô nhi viện của chúng tôi.

Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Tiểu Trương và Tiêu Lưu lại nói răng đứa trẻ này rất kỳ quái.

Đứa trẻ này giống như một lời nguyền, đi đến đâu là chỗ đó liền xảy ra tai họa.

Đây là trùng hợp sao?

Nhưng rất nhiều lần như vậy, tôi không muôn nghĩ đó là một sự trùng hợp cũng không được.

Tôi nghi ngờ, liền lật đến trang thông tin cuối cùng.
 
Chương 256


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
 
Chương 257


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
 
Chương 258


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
 
Chương 259


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
[Diendantruyen.Com] Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top