Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2726


Chương 2726

Nữ thần linh bình tĩnh nói: “Muốn biết nguyên nhân chẳng phải quá đơn giản sao?”

Dứt lời, bà ta nhìn xuống tộc nhân của mình bên dưới bằng ánh mắt chuyên chú, chỉ trong nháy mắt vô số tin tức đã xuất hiện trong đầu bà ta.

Sau mấy giây, sắc mặt nữ thần linh và nam thần linh đều thay đổi, hai người nhìn nhau, đồng thời thốt lên: “Truyền thừa của sư phụ!”

Lúc này hai người đều cực kỳ khiếp sợ, vì bọn họ không ngờ thiếu niên kiếm tu này lại nhận được truyền thừa của sư phụ Thần Nhất.

Phải biết rằng năm đó vì tranh đoạt truyền thừa của sư phụ, bọn họ đã đánh nhau đến mức sứt đầu mẻ trán! Cũng vì lý do đó mà Thần Điện năm đó chia năm xẻ bảy, nhưng cuối cùng cũng chẳng ai có được truyền thừa này cả.

Bọn họ không ngờ bây giờ thiếu niên kiếm tu này lại nhận được truyền thừa của sư phụ Thần Nhất.

Nữ thần linh nhìn chằm chằm Diệp Quân ở phía xa: “Có lẽ mọi thứ của sư phụ đều đang ở trong tay hắn ta”.

Nghe thấy thế ánh mắt của nam thần linh chợt trở nên nóng bỏng.

Mọi thứ của sư phụ Thần Nhất!

Ông ta động lòng!

Nữ thần linh chợt cười khẽ: “Không ngờ lại có một thu hoạch lớn như thế”.

Nam thần linh gật đầu: “Đúng vậy”.

Lúc này, cảm giác không vui trước đó của hai người lập tức biến mất, truyền thừa của sư phụ Thần Nhất thật sự là một bất ngờ lớn.

Diệp Quân ở phía xa đã hoàn toàn bị áp đảo, nhưng hắn vẫn rất cứng đầu, mà nắm đấm của Mạt Ách thần linh vẫn không thể đánh vỡ kiếm ý của hắn. Ngược lại kiếm ý của Diệp Quân lại trở nên ngày càng mạnh hơn dưới nắm đấm của ông ta, không chỉ có kiếm ý mà sức chiến đấu của Diệp Quân cũng thế.

Thấy cảnh này nữ thần linh kia chợt nhíu mày: “Hắn ta đang lợi dụng sức mạnh của Mạt Ách để rèn luyện kiếm ý của mình”.

Nam thần linh nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa: “Có ra tay không?”

Nữ thần linh lắc đầu: “Mạt Ách này rất kiêu ngạo, bây giờ nếu hai chúng ta ra tay chắc chắn sẽ khiến ông ta không vui. Tuy sức chiến đấu của kiếm tu kia ngày càng mạnh hơn. Nhưng hắn ta muốn thắng Mạt Ách rõ ràng là một chuyện hoang đường”.

Nam thần linh gật đầu, tiếp tục theo dõi trận chiến.

Oanh!

Lúc này phía xa chợt vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, sau đó Diệp Quân lại liên tục lùi về sau.

Hắn vừa dừng lại thì Mạt Ách thần linh kia đã xông tới đánh mạnh một quyền về phía hắn.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, lúc Mạt Ách đã đến ngay trước mặt thì hắn đột nhiên đâm kiếm ra.

Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo!

Kiếm chém ra, hàng vạn hàng nghìn thanh ý kiếm bay đi từ trước mặt Diệp Quân, sau đó hội tụ thành một thanh.

Ầm!

Một vùng thần quang vỡ tan thành, Diệp Quân và Mạt Ách thần linh cùng lúc lùi lại.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người xung quanh đều tỏ vẻ khó tin, bọn họ không ngờ Diệp Quân lại có thể chém lui một vị thần linh chỉ bằng một kiếm, dù vị thần linh này chỉ là một phân thân nhưng đó cũng là thần linh đấy!
 
Chương 2727


Chương 2727

Sao có thể chứ?

Sau khi dừng lại, Mạt Ách nhìn xuống cơ thể của mình, lúc này thân thể của ông ta đã trở nên mờ ảo hơn rất nhiều.

Mạt Ách híp mắt lại, ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân phía xa, trong lòng hơi khiếp sợ, vì ông ta không ngờ phàm nhân tựa như con kiến trong mắt mình lại có kiếm ý cô đọng như thế, dù là ông ta cũng không thể đánh vỡ được nó.

Sau nỗi khiếp sợ, cơn tức giận ập đến!

Một kẻ tầm thường lại dám khinh nhờn thần linh?

Mạt Ách chậm rãi siết chặt hai tay, hoa sen màu đen trước ngực ông ta chợt tản ra những lưu quang màu đen. Sau đó một hơi thở vô cùng đáng sợ lan ra trong đất trời, sắc mặt cao thủ của bốn gia tộc bên dưới đều thay đổi dữ dội, bọn họ đồng loạt lùi lại, cách xa nơi này.

Diệp Quân ở phía xa vung ý kiếm trong tay, hắn nhìn về phía Mạt Ách thần linh, trong mắt không có chút sợ hãi nào mà còn tràn đầy hưng phấn.

Trận chiến này còn kích thích hơn sức mạnh phong ấn của Thần Nhất rất nhiều.

Hiện tại hắn có cảm giác máu huyết trong cơ thể mình bắt đầu sôi trào, nhưng hắn cũng không sử dụng chút sức mạnh huyết mạch nào.

Đúng lúc này, Mạt Ách thần linh kia đột nhiên biến mất, trong nháy mắt một đoá hoa sen màu đen đáng sợ loé lên, bay thẳng đến chỗ Diệp Quân.

Trong tích tắc tinh hà vũ trụ trong toàn bộ đất trời đều bắt đầu tan vỡ!

Mà gần như cùng lúc đó, Diệp Quân đột nhiên biến mất khỏi vị trí ban đầu, vào khoảnh khắc hắn biến mất, một huyết mạch chợt bao trùm lấy thiên địa.

Ba sức mạnh huyết mạch xuất hiện!

Vụt!

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, chiêu kiếm của Diệp Quân đánh tan hoa sen màu đen đáng sợ kia, một thanh kiếm đâm thẳng vào giữa chân mày của Mạt Ách.

Diệp Quân dùng kiếm kéo Mạt Ách kia đi xa khoảng chục nghìn trượng mới dừng lại.

Thiên địa yên tĩnh như đã chết.

Mạt Ách nhìn Diệp Quân với vẻ khó tin: “Ngươi…”

Diệp Quân lại chém ra một kiếm.

Xoẹt!

Mạt Ách thần linh cứ thế bị đánh tan!

Diệp Quân xoay người nhìn hai thần linh trên bầu trời kia: “Người tiếp theo”.

Nói xong, hắn thoáng im lặng, sau đó mới nói tiếp: “Cùng ra tay cũng được”.

Mọi người: “…”

Xung quanh hoàn toàn trở nên yên tĩnh.

Cùng ra tay?

Ngông cuồng?

Nếu là trước đây chắc chắn mọi người sẽ cho rằng Diệp Quân ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Nhưng lúc này…

Mạt Ách kia vừa bị chém chết đấy!
 
Chương 2728


Chương 2727

Sao có thể chứ?

Sau khi dừng lại, Mạt Ách nhìn xuống cơ thể của mình, lúc này thân thể của ông ta đã trở nên mờ ảo hơn rất nhiều.

Mạt Ách híp mắt lại, ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân phía xa, trong lòng hơi khiếp sợ, vì ông ta không ngờ phàm nhân tựa như con kiến trong mắt mình lại có kiếm ý cô đọng như thế, dù là ông ta cũng không thể đánh vỡ được nó.

Sau nỗi khiếp sợ, cơn tức giận ập đến!

Một kẻ tầm thường lại dám khinh nhờn thần linh?

Mạt Ách chậm rãi siết chặt hai tay, hoa sen màu đen trước ngực ông ta chợt tản ra những lưu quang màu đen. Sau đó một hơi thở vô cùng đáng sợ lan ra trong đất trời, sắc mặt cao thủ của bốn gia tộc bên dưới đều thay đổi dữ dội, bọn họ đồng loạt lùi lại, cách xa nơi này.

Diệp Quân ở phía xa vung ý kiếm trong tay, hắn nhìn về phía Mạt Ách thần linh, trong mắt không có chút sợ hãi nào mà còn tràn đầy hưng phấn.

Trận chiến này còn kích thích hơn sức mạnh phong ấn của Thần Nhất rất nhiều.

Hiện tại hắn có cảm giác máu huyết trong cơ thể mình bắt đầu sôi trào, nhưng hắn cũng không sử dụng chút sức mạnh huyết mạch nào.

Đúng lúc này, Mạt Ách thần linh kia đột nhiên biến mất, trong nháy mắt một đoá hoa sen màu đen đáng sợ loé lên, bay thẳng đến chỗ Diệp Quân.

Trong tích tắc tinh hà vũ trụ trong toàn bộ đất trời đều bắt đầu tan vỡ!

Mà gần như cùng lúc đó, Diệp Quân đột nhiên biến mất khỏi vị trí ban đầu, vào khoảnh khắc hắn biến mất, một huyết mạch chợt bao trùm lấy thiên địa.

Ba sức mạnh huyết mạch xuất hiện!

Vụt!

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, chiêu kiếm của Diệp Quân đánh tan hoa sen màu đen đáng sợ kia, một thanh kiếm đâm thẳng vào giữa chân mày của Mạt Ách.

Diệp Quân dùng kiếm kéo Mạt Ách kia đi xa khoảng chục nghìn trượng mới dừng lại.

Thiên địa yên tĩnh như đã chết.

Mạt Ách nhìn Diệp Quân với vẻ khó tin: “Ngươi…”

Diệp Quân lại chém ra một kiếm.

Xoẹt!

Mạt Ách thần linh cứ thế bị đánh tan!

Diệp Quân xoay người nhìn hai thần linh trên bầu trời kia: “Người tiếp theo”.

Nói xong, hắn thoáng im lặng, sau đó mới nói tiếp: “Cùng ra tay cũng được”.

Mọi người: “…”

Xung quanh hoàn toàn trở nên yên tĩnh.

Cùng ra tay?

Ngông cuồng?

Nếu là trước đây chắc chắn mọi người sẽ cho rằng Diệp Quân ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Nhưng lúc này…

Mạt Ách kia vừa bị chém chết đấy!
 
Chương 2729


Chương 2729

Diệp Quân không quan tâm đến người phía sau mà tiếp tục sử dụng kiếm ý vô địch chống lại vòng xoáy màu đen.

Lúc này, Diệp An chợt xuất hiện ở sau lưng Diệp Quân, sau đó đâm ra một thương.

Oanh!

Nữ thần linh lập tức bị đánh lui.

Diệp An cầm trường thương lạnh lùng nhìn nữ thần linh, vô cùng khinh thường: “Không biết xấu hổ!”

Nữ thần linh híp mắt: “Ngươi lặp lại lần nữa?”

Diệp An nhắc lại: “Không biết xấu hổ!”

Nữ thần linh chỉ về phía Diệp An, sát khí trong mắt bà ta như hoá thành thực thể: “Ta sẽ cho ngươi biết nói chuyện không suy nghĩ sẽ phải trả giá thật đắc”.

Dứt lời, bà ta đột nhiên xông về phía trước, đánh một quyền nhằm vào Diệp An.

Diệp An không sử dụng thương mà lại cất nó đi, sau đó cũng đánh một quyền về phía người phụ nữ.

So đấu võ đạo!

Hai nắm đấm đọ sức với nhau, mỗi cú đấm đều chứa đựng sức mạnh huỷ diệt đất trời, nhưng Diệp An lại không thua kém nữ thần linh này chút nào, rõ ràng là ngang tài ngang sức.

Trong động thiên Thần Nhất không chỉ có Diệp Quân tiến bộ mà cả Diệp An cũng thế.

Thật ra hai tỷ muội họ cũng cạnh tranh với nhau, không ai muốn yếu hơn ai, đương nhiên không phải là cạnh tranh tiêu cực.

Lúc Diệp An giữ chân nữ thần linh kia, kiếm ý xung quanh Diệp Quân chợt trở thành màu đỏ như máu.

Sức mạnh huyết mạch!

Khi điều động ba loại sức mạnh huyết mạch cùng một lúc, vô số kiếm ý lập tức đánh tan vòng xoáy màu đen.

Phải nói rằng, Diệp Quân rất bất ngờ, bởi vì hắn không ngờ tên này lại phái người đến Tuế Nguyệt trường hà để bắt người trong tộc mình.

Nhưng ngẫm lại cũng thấy bình thường.

Hắn trốn trong động thiên Thần Nhất, những người này chắc chắn sẽ tìm cách ép hắn ra ngoài, bắt người thân của hắn đến ép hắn cũng là một cách hay.

Nghĩ vậy, Diệp Quân nhịn cười hỏi: “Các ngươi bắt được chưa?”

Mạt Thiên Đô nhìn Diệp Quân, cố gắng giữ bình tĩnh: “Diệp Quân, cha mẹ ngươi đều đang nằm trong tay bọn ta, nếu người dám tiếp tục giết người thì bọn họ sẽ sống không bằng chết, ngươi không thể tưởng tượng được thủ đoạn của bọn ta đâu”.

Diệp An bình tĩnh nhìn Mạt Thiên Đô, không nói gì.

Diệp Quân bỗng nổi trận lôi đình: “Đê tiện vô liêm sỉ, các ngươi là hậu duệ của thần linh, sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy chứ? Ông…”

Thấy Diệp Quân đã mắc lừa, Mạt Thiên Đô thở phào nhẹ nhõm, thật ra cũng không tính là bị lừa, vì theo ông ta nghĩ, Trần Du lúc này chắc chắn đã tới Tuế Nguyệt trường hà. Trần Du đích thân dẫn đội chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nói cách khác, cha mẹ của Diệp Quân bây giờ đã ở trong tay Trần Du, nhưng ông ta hơi thắc mắc tại sao Trần Du vẫn chưa dẫn người trở về.

Không nghĩ nhiều nữa, Mạt Thiên Du khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhìn Diệp Quân nói: “Diệp công tử, chúng ta nói chuyện đi”.

Lúc này, ông ta đương nhiên đã có tư cách nói chuyện.
 
Chương 2730


Chương 2730

Diệp Quân nhìn chằm chằm Mạt Thiên Đô, ánh mắt như sắp nổ tung, giống như một con thú giận dữ.

Diệp An đá vào mông Diệp Quân: “Đừng giả bộ nữa”.

Diệp Quân: “…”

Mật Thiên Đô nhíu mày, hơi nghi ngờ, giả vờ gì vậy?

Lúc này, Diệp Quân và Diệp An đột nhiên biến mất tại chỗ, trong nháy mắt đã đánh tới trước mặt Mạt Thiên Đô.

Mạt Thiên Đô kinh hãi: “Các ngươi…”

Trong lúc vội vàng, Mạt Thiên Đô đã phòng thủ một cách bị động.

Rầm!

Mạt Thiên Đô bị đánh bay…

Nửa canh giờ sau, Mạt Thiên Đô bị kiếm ghim chặt tại chỗ, giờ phút này, cơ thể ông ta đã nát vụn, chỉ còn lại linh hồn.

Mạt Thiên Đô nhìn Diệp Quân với vẻ khó tin, trầm giọng nói: “Ngươi… ngươi không quan tâm đến cha mẹ mình sao?”

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Không quan tâm”.

Mạt Thiên Đô tức giận mắng: “Đồ bất hiếu!”

Diệp Quân: “…”

Mạt Thiên Đô nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Diệp Quân, ngươi không quan tâm đến sự sống chết của cha mẹ mình, ngươi có biết hành động này của ngươi khiến cha mẹ ngươi phải trả giá thế nào không? Bọn họ sẽ sống không bằng chết…”

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Ta quyết định sẽ nói cho ngươi một sự thật”.

Mạt Thiên Đô nhíu mày với vẻ nghi hoặc.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Trong nhà ta, tỷ đệ ta là yếu nhất”.

Mạt Thiên Đô sững sờ, lúc này, một ông lão từ phía xa chạy tới, ông lão này chính là Tam trưởng lão mà ông ta cử tới nhà họ Trần xin cứu viện.

Sắc mặt Tam trưởng lão trắng bệch, run rẩy nói: “Tộc trưởng… gia chủ nhà họ Trần, Trần Du đã bị nổ tung rồi. Bọn họ… đều bị giết hết rồi”.

Đầu óc Mạt Thiên Đô trở nên trống rỗng, Trần Du bị tiêu diệt rồi hả?

Sao có thể chứ?

Mạt Thiên Đô không thể chấp nhận được sự thật này.

Diệp Quân nhìn Mạt Thiên Đô, hắn biết mẹ sắp đến thời đại cũ này rồi.

Cách đó không xa, sắc mặt Mạt Thiên Đô tái nhợt, mọi thứ đã kết thúc. Nhưng lúc này, ông ta lại nhớ tới một người, đó chính là Mạt Yêu Yêu.

Hóa ra người tỉnh táo nhất trong nhà họ Mạt lại là con gái ông ta. Nếu lúc đầu nghe theo lời của Mạt Yêu Yêu, trừ khử nhà họ Vương trước, sau đó âm thầm quan sát sự thay đổi thì bây giờ nhà họ Mạt đã là người được lợi nhất…

Mạt Thiên Đô cười khổ, ngẩng đầu nhìn lên trời, nhẹ giọng nói: “Thì ra tiên tổ thần linh cũng không phải vô địch thật sự…”

Nói xong ông ta hoàn toàn biến mất.

Lúc đầu ông ta không nghe lời Mạt Yêu Yêu là vì quá tự tin. Ông ta cho rằng tiên tổ thần linh là vô địch, có được con át chủ bài này, nhà họ Mạt sẽ bất khả chiến bại, nhưng ông ta không ngờ tiên tổ thần linh lại yếu như vậy.

Nếu biết trước tiên tổ thần linh yếu như vậy, ông ta sẽ không liều chết.
 
Chương 2731


Chương 2731

Đáng tiếc, tất cả đã muộn rồi.

Sau khi Mạt Thiên Đô chết, Diệp Quân và Diệp An định giải quyết nốt đám cường giả nhà họ Mạt, nhưng đúng lúc này, một cô gái xuất hiện, cô gái này mặc một chiếc váy đỏ, cực kỳ quyến rũ.

Nhìn thấy người đến, Diệp Quân hơi bất ngờ: “Là cô!”

Người tới chính là Mạt Yêu Yêu.

Diệp An nhíu mày: “Vợ đệ à?”

Diệp Quân bất lực: “Tỷ tỷ, sao tỷ nhìn ai cũng nói là vợ đệ thế?”

Diệp An nhìn hắn: “Dây dưa ít thôi, nếu không sau này hậu viện của đệ sẽ phát hỏa đấy”.

Tiểu Tháp nói: “Thật ra đều là mấy cô gái mê hoặc tiểu chủ… mấy cô gái hiện thực hơn đàn ông, đàn ông xấu xí sẽ không biết con gái chủ động cỡ nào…”

Diệp Quân: “…”

Diệp An quan sát Diệp Quân, quả thật nếu người em trai này trông xấu xí thì… không nhận cũng chẳng sao.

Lúc này, Mạt Yêu Yêu cười nói: “Diệp công tử, ngươi vẫn khỏe chứ!”

Diệp Quân nhìn Mạt Yêu Yêu, cười nói: “Yêu Yêu cô nương là người nhà họ Mạt à?”

Mạt Yêu Yêu gật đầu: “Đúng vậy!”

Cô ta khẽ nhếch môi: “Diệp công tử có thể nể mặt ta mà tha cho…”

Diệp Quân lắc đầu: “Không được”.

Mạt Yêu Yêu sững người.

Diệp Quân cười nói: “Chắc Yêu Yêu cô nương cũng biết rõ trái phải đúng sai, ta không cần giải thích nhiều nữa”.

Mạt Yêu Yêu khẽ thở dài, tỏ vẻ đáng thương: “Diệp công tử, không thể phá lệ chút sao?”

Diệp Quân không nói gì, hóa thành một đạo kiếm quang, chém về phía cường giả Mạt tộc bên dưới.

Mạt Yêu Yêu sững sờ, sau đó lắc đầu cười, chàng trai này khá thú vị.

Diệp An nói: “Đệ ấy có nhiều vợ lắm”.

Mạt Yêu Yêu nhìn Diệp An, cười nói: “Có bao nhiêu người?”

Diệp An nghiêm túc nói: “Hơn một trăm người”.

Mạt Yêu Yêu: “…”

Chẳng mấy chốc, cường giả của Mạt tộc đều bị Diệp Quân xử lý sạch sẽ.

Hắn không thích đồ sát, dù sao hắn cũng không phải kẻ cuồng sát, nhưng có những người đáng bị giết thì nên giết.

Nhiều khi diệt cỏ phải diệt tận gốc.

Sau khi giết xong, Diệp Quân nhìn Mạt Yêu Yêu: “Yêu Yêu cô nương, xin bảo trọng”.

Nói xong hắn và Diệp An xoay người rời đi.

Mạt Yêu Yêu nhìn Mạt tộc bên dưới, một lúc lâu sau, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, một gia tộc lớn đã bị hủy diệt.

Không ai có thể đảm bảo điều gì sẽ đến vào ngày mai.

Đương nhiên, nhà họ Mạt tự làm tự chịu.

Bọn họ đã quá tin vào thần linh.
 
Chương 2732


Chương 2732

Mạt Yêu Yêu cũng không hiểu sao người gia tộc mình lại tin vào tiên tổ thần linh đến vậy. Trước đây Thượng Thần Thần Nhất đã nói bản thân mới chính là thần của mình.

Điều này cũng bình thường vì có rất nhiều đạo lý ai cũng biết, nhưng lại có rất ít người làm được.

Mạt Yêu Yêu xoay người rời đi.

Lần này cô ta tới Mạt tộc, không phải để cứu Mạt tộc, cô ta chỉ đến cứu một người phụ nữ, còn Mạt tộc tự làm tự chịu, không có gì đáng tiếc.



Sau khi diệt Mạt tộc, Diệp Quân và Diệp An diệt cả nhà họ Trần và nhà họ Tần, lúc đến nhà họ Triệu, hai tỷ đệ cùng nhíu mày.

Khí tức nguy hiểm.

Diệp Quân và Diệp An nhìn nhau với vẻ kinh ngạc.

Lúc này, Triệu Thiên Kích xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Diệp An, y mỉm cười nói: “Diệp công tử, chuyện này có thể nhân nhượng không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không thể”.

Triệu Thiên Kích cũng không bất ngờ: “Chúng ta có thể đấu đơn một trận không?”

Diệp Quân nhìn Triệu Thiên Kích: “Cùng ta ư?”

Triệu Thiên Kích gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân đang định nói thì Diệp An đã kéo tay hắn lại, trầm giọng nói: “Có điều bất thường”.

Diệp Quân cười nói: “Tỷ giúp đệ canh chừng”.

Diệp An nhìn Diệp Quân: “Chắc chắn chứ?”

Diệp Quân gật đầu, sau đó đi về phía Triệu Thiên Kích, hắn đương nhiên không từ chối Triệu Thiên Kích.

Đã nói là vô địch trong cùng thế hệ.

Sao hắn có thể từ chối lời khiêu chiến của người cùng thế hệ được chứ?

Thấy Diệp Quân đồng ý, Triệu Thiên Kích mỉm cười: “Mời xuất kiếm”.

Diệp Quân biến mất tại chỗ.

Gần như cùng lúc, Triệu Thiên Kích tiến lên một bước, bỗng chốc, một thanh thương hư ảo từ trong cơ thể y phóng ra, đồng thời cơ thể và kinh hồn y cùng thiêu đốt.

Lúc này, thương thế và khí tức cá nhân của Triệu Thiên Kích đã đạt đến đỉnh cao.

Một chiêu định sinh tử!

Ngay từ đầu, Triệu Thiên Kích đã không nghĩ tới việc đấu trăm hiệp với Diệp Quân, mục đích của y rất đơn giản, chỉ muốn đánh Diệp Quân một cách bất ngờ.

Vừa khai trận đã dùng chiêu lớn.

Một thương này xuất ra khiến cả thế giới trở nên hư ảo, sau đó dần tan chảy.

Lúc này, kiếm của Diệp Quân đã phóng tới.

Phập!

Kiếm của Diệp Quân đâm vỡ thanh thương của Triệu Thiên Kích, đâm tới trước ngực y.

Trước mặt Triệu Thiên Kích, cả người Diệp Quân đỏ như máu, sức mạnh của ba loại huyết mạch dâng trào như thủy triều.

Triệu Thiên Kích hơi bất ngờ.

Diệp Quân nhìn Triệu Thiên Kích: “Ta cũng dùng toàn lực rồi”.

Sư tử đấu với thỏ cũng phải dùng toàn lực, Diệp Quân đương nhiên hiểu đạo lý này.
 
Chương 2733


Chương 2733

Nghe Diệp Quân nói vậy, Triệu Thiên Kích cười nói: “Ta thua rồi”.

Diệp Quân định xuất kiếm lần nữa thì một luồng khí tức đáng sợ từ xa dâng lên.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, cách đó ngàn trượng có một ông lão mặc áo bào đen, đầu tóc bạc trắng.

Diệp Quân nhìn ông lão với vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn không cảm nhận được khí tức của ông lão này.

Ông lão đi tới trước mặt Diệp Quân và Diệp An, cười nói: “Diệp công tử, chuyện này là do nhà họ Triệu ta sai, nhà họ Triệu ta xin đầu hàng, Diệp công tử có thể cho bọn ta một con đường sống không?”

Diệp Quân cười nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Ông lão cười khổ: “Vậy thì không còn cách nào khác, chỉ đành liều chết một trận thôi. Nhưng trước khi bắt đầu, ta có một tin tức muốn nói cho Diệp công tử biết, hy vọng có thể dùng tin tức này để đổi lấy sự bình an của Triệu tộc”.

Diệp Quân nhìn ông lão: “Ta thấy hơi tò mò”.

Ông lão thấp giọng nói vài câu.

Biểu cảm của Diệp Quân và Diệp An lập tức thay đổi…

Diệp Quân trầm mặc một hồi rồi nói: “Ông chắc chứ?”

Ông lão gật đầu: “Diệp công tử, ta không cần phải lừa ngươi”.

Diệp Quân im lặng.

Quá Khứ Tông!

Ông lão nói với hắn về chuyện Tư Phàm Tịnh của Quá Khứ Tông đã bắt tay với Thần Điện.

Thần Điện.

Diệp Quân trầm tư một hồi rồi nhìn ông lão nói: “Nói cho ta biết về Thần Điện đi”.

Ông lão khẽ gật đầu: “Thần Điện chính là Chúng Thần Điện, Diệp công tử đến từ Tuế Nguyệt trường hà, chắc cũng biết đến Chúng Thần Điện. Hiện nay trong Chúng Thần Điện có năm vị thần, lần lượt là Nguyên Thị, Phục Trần, Tỉnh Nguyệt, Hoa Hư và Ách Nghiệp…”

Diệp Quân khó hiểu hỏi: “Những vị thần này của Chúng Thần Điện không có quan hệ gì với các ông sao?”

Ông lão lắc đầu: “Không có quan hệ”.

Diệp Quân cảm thấy khó hiểu.

Ông lão giải thích: “Ở thời đại Thần Nhất, Thượng Thần Thần Nhất đã thu nhận rất nhiều đệ tử, vì vậy cũng có rất nhiều nhân vật được gọi là thần”.

Diệp Quân cười nói: “Nhân vật được gọi là thần? Ông không tôn trọng thần chút nào nhỉ”.

Ông lão bình tĩnh nói: “Thượng Thần Thần Nhất từng nói mình mới là thần của mình”.

Diệp Quân im lặng.

Cảnh giới của ông lão này chắc chắn đã vượt qua Tổ Cảnh.

Ông lão nói tiếp: “Diệp công tử biết vì sao những vị thần này hiện đang ở đâu không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Ông lão nói: “Thần Giới. Bọn họ tự tạo ra một thế giới, một thế giới chỉ thần mới có thể đặt chân tới. Theo ta được biết, bây giờ Thần Giới có một vị thần đã xây dựng lại Đạo Điện, hơn nữa còn trở thành thần chủ…”

“Không thể nào!”

Đúng lúc này, Mộc Nguyên xuất hiện, sắc mặt hơi khó coi: “Bọn họ không có thần ấn, không có được truyền thừa của Thượng Thần, sao có thể trở thành thần chủ chứ? Điều này là không thể…”

Ông lão nói: “Người đó có Phong Thần Đài”.
 
Chương 2734


Chương 2734

Mộc Nguyên sững người tại chỗ.

Diệp Quân nhìn Mộc Nguyên: “Phong Thần Đài?”

Mộc Nguyên không đáp lời Diệp Quân, mà nhìn chằm chằm ông lão: “Vị thần đó là ai? Tên là gì?”

Ông lão lắc đầu: “Ta không biết”.

Sắc mặt Mộc Nguyên càng khó coi hơn.

Diệp Quân hơi tò mò: “Phong Thần Đài ư?”

Mộc Nguyên hít một hơi thật sâu, nói: “Đây là một món đạo bảo do đích thân Thượng Thần tạo ra để phong thần, bởi vì khi đó có rất nhiều người đi theo Thượng Thần lập lại trật tự, những người này đã cống hiến sức lực cho vùng vũ trụ này, vì vậy Thượng Thần đã tạo ra một món đạo bảo như vậy… Nhưng chỉ có hai người được món đạo bảo này phong thần, trong đó có Huyền Tông – người mạnh nhất Thần Điện khi đó”.

Diệp Quân hỏi: “còn một vị nữa là ai?”

Mục Nguyên lắc đầu: “Không biết, ta chỉ biết tổng cộng có hai người, bởi vì Thần Ấn từng nói đến chuyện này…”

Diệp Quân hơi tò mò: “Tại sao chỉ cho hai người dùng, những người khác thì sao?”

Mộc Nguyên lại lắc đầu: “Ta cũng không biết. Ta chỉ biết về sau Thượng Thần đã phong ấn Phong Thần Đài, từ đó Phong Thần Đài không còn xuất hiện nữa”.

Ông ta nhìn Diệp Quân: “Ta vốn định dẫn cậu đến chỗ phong ấn Phong Thần Đài, xem thử có thể giải trừ phong ấn của Thượng Thần, lấy được Phong Thần Đài hay không. Nhưng phong ấn đã bị phu tử lấy đi… Không có phong ấn, cậu đến đó rất nguy hiểm, vì vậy ta đã từ bỏ suy nghĩ này”.

Phu tử!

Nghe Mộc Nguyên nói vậy, Diệp Quân thấy hơi khó hiểu, hôm đó sau khi bọn họ chạy trốn, nữ phu tử kia không đuổi theo nữa, điều này hơi bất thường.

Về phần thần ấn, hắn không cảm thấy đáng tiếc, không phải vì hắn có rất nhiều thần vật mạnh mẽ, là hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng thần ấn có thể có lựa chọn của mình.

Đi theo ta, ta sẽ đối đãi tốt với ngươi.

Không đi theo cũng chẳng sao, tự sống yên ổn là được.

Mộc Nguyên nói tiếp: “Nếu đối phương thật sự có Phong Thần Đài, vậy thì Phong Thần Đài đó chẳng những có thể tăng cường sức mạnh của thần, mà còn có thể phong thần mới…”

Diệp Quân lắc đầu: “Điều ta lo là tông chủ của Quá Khứ Tông”.

Mộc Nguyên khẽ nhíu mày: “Tông chủ Quá Khứ Tông ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Chắc ông không biết cô gái này, cô ta rất mạnh…”

Nói đến đây Diệp Quân không khỏi lắc đầu cười.

Cô gái này có thể nói là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp, mà bây giờ, đối phương không muốn cho hắn cơ hội phát triển nữa.

Hợp tác cùng thần linh.

Diệp Quân nhìn ông lão phía xa: “Sao ông biết bọn họ định hợp tác?”

Ông lão hơi do dự.

Diệp Quân nhíu mày: “Hả?”

Ông lão cười khổ: “Cốt Nhi, ra đi”.

Vừa dứt lời, bên phải xuất hiện một cô gái, nhìn thấy cô gái này, Diệp Quân sững sờ.
 
Chương 2735


Chương 2735

Đây chính là nữ kiếm tu váy bố.

Cũng là đệ tử của Tư Phàm Tịnh.

Diệp Quân nhìn nữ kiếm tu váy bố: “Cô là người nhà họ Triệu à?”

Nữ kiếm tu nhìn hắn, không nói gì.

Ông lão bên cạnh vội vàng nói: “Đúng vậy, cô ấy là người nhà họ Triệu, tên Triệu Cốt Nhi, trước đây vì một vài nguyên nhân đặc biệt mà gia nhập tông môn của Tịnh tông chủ, sau đó đi theo Tịnh tông chủ đến thời đại Tuế Nguyệt”.

Diệp Quân nhìn Triệu Cốt Nhi: “Cô làm vậy có tính là phản bội sư phụ mình không?”

Triệu Cốt Nhi lắc đầu: “Không tính! Bởi vì thần của Thần Giới đã biết đến sự tồn tại của ngươi, hơn nữa còn biết trên người ngươi có truyền thừa của Thượng Thần Thần Nhất, bọn họ sẽ tới tìm ngươi ngay thôi”.

Diệp Quân nhìn ông lão, không nói gì.

Ông lão lẳng lặng chờ đợi, ông ta biết Diệp Quân đang do dự có nên tiêu diệt nhà họ Triệu hay không. Mặc dù cảnh giới của ông ta đã vượt qua Tổ Cảnh, nhưng ông ta biết rõ nếu chàng thanh niên này muốn giết Triệu tộc thì Triệu tộc sẽ không có đường lui. Ông ta biết một vài điều về Diệp Quân thông qua chuyện của Triệu Cốt Nhi.

Đáng tiếc là Triệu Cốt Nhi trở về quá muộn, nếu về sớm hơn chút thì Triệu tộc đã không đến nông nỗi này.

Triệu Cốt Nhi cũng không ngờ trong thời gian cô ta bế quan ở Thần Viện, người của tộc mình lại dốc toàn lực để vây giết Diệp Quân.

Diệp Quân nói: “Tin tức này có ích cho ta, vì vậy Triệu tộc có thể sống”.

Nói xong, hắn xòe tay ra, kiếm ý đang ghim chặt Triệu Thiên Kích bay về tay hắn.

Ông lão lập tức hành lễ: “Đa tạ Diệp công tử tha mạng”.

Diệp Quân không nói gì nữa, xoay người rời đi cùng Diệp An.

Nhìn thấy tỷ đệ Diệp Quân biến mất, ông lão mới thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy, ông ta đã chuẩn bị liều chết một phen.

Mặc dù không thể đánh thắng, nhưng cũng không thể ngồi yên chờ chết.

May là Diệp công tử không diệt tộc.

Triệu Cốt Nhi nhìn hai người Diệp Quân biến mất ở phía xa với vẻ mặt phức tạp, cách đây không lâu, thực lực của cô ta còn ngang ngửa với Diệp Quân, vậy mà bây giờ, thực lực của Diệp Quân đã vượt xa cô ta, ngay cả cường giả Tổ Cảnh cũng không phải đối thủ của Diệp Quân.

Thiên tài và thiên tài cũng có những điểm khác nhau.

Triệu Cốt Nhi thở dài, rồi quay người rời đi.

Trước đây khi còn ở Thần Viện, cô ta vẫn còn tâm tư đuổi theo, nhưng bây giờ đã không còn suy nghĩ này nữa.



Bên kia, Diệp Quân dừng lại, nói với Diệp An: “Tỷ tỷ, xin tỷ hãy trở về một chuyến”.

Lúc này, hắn biết rõ phải trở về cho người nhà biết tình hình ở đây, nếu không tỷ đệ họ sẽ bị đám đông vây đánh.

Bây giờ hai tỷ đệ bọn họ không đủ sức đối phó với Tông chủ của Quá Khứ Tông và đám thần linh kia.

Diệp Quân muốn vô địch trong cùng thế hệ, còn người của thế hệ trước… đương nhiên phải do người của thế hệ trước chiến đấu.

Diệp An khẽ gật đầu: “Đệ cẩn thận”.
 
Chương 2736


Chương 2736

Nói xong, cô ấy xoay người rời đi, nhưng dường như nghĩ ra điều gì đó chợt dừng lại, lấy ra một tia thương mang, đưa cho Diệp Quân: “Cho đệ”.

Diệp Quân nghi hoặc: “Đây là gì?”

Diệp An bình tĩnh nói: “Đệ giữ đi, thời khắc quan trọng có thể lấy nó ra”.

Diệp Quân định hỏi tiếp thì Diệp An đã trừng mắt: “Bảo đệ cầm thì cứ cầm đi, chần chừ gì nữa? Phiền chết đi được”.

Nói xong cô ấy hóa ném thương mang cho Diệp Quân, rồi hóa thành một tia sáng trắng biến mất trên bầu trời.

Diệp Quân lắc đầu cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, thu thương mang lại.

Lúc này, Mộc Nguyên nói: “Cô ấy trở về gọi người sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Ta không biết tông chủ của Quá Khứ Tông mạnh thế nào, nhưng ta biết thực lực của đám ngụy thần kia rất mạnh, hơn nữa, sau nhiều năm như vậy, thực lực của bọn họ chắc chắn còn mạnh hơn trước. Cho nên người bình thường không thể uy hiếp được bọn họ”.

Diệp Quân cười nói: “Thực lực của người nhà ta cũng không tồi”.

Mộc Nguyên do dự, cuối cùng cũng không nói gì nữa, bởi vì ông ta chưa từng gặp người nhà Diệp Quân, vì vậy cũng không biết thực lực của bọn họ ra sao, nhưng dựa vào thực lực và tài năng của Diệp Quân và Diệp An có thể thấy thực lực của người nhà Diệp Quân cũng không yếu.

Nhưng ông ta vẫn hơi lo lắng.

Mộc Nguyên nói: “Chúng ta tới Âm Dương Giới”.

Diệp Quân nhìn Mộc Nguyên: “Hai tổ thú Âm Dương?”

Mộc Nguyên gật đầu: “Chúng là thần thú do Thượng Thần nuôi dưỡng, sau khi Thượng Thần ra đi, chúng đã trở về thế giới của mình, không màng thế sự gì nữa. Cậu là người kế thừa của Thượng Thần, bọn chúng có khả năng sẽ quy phục trước cậu”.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Có khả năng…”

Mộc Nguyên gật đầu: “Bởi vì bọn chúng từng nói chỉ quy phục trước người kế thừa của Thượng Thần”.

Diệp Quân im lặng.

Mộc Nguyên nói tiếp: “Dưới hai tổ thú Âm Dương có một đội quân yêu thú. Các loại thú lớn ở thời Thần Nhất đều do bọn chúng kiểm soát, nếu cậu có thể khiến chúng đầu hàng thì cậu sẽ nhận được sự giúp đỡ lớn”.

Diệp Quân không nói gì.

Mộc Nguyên do dự nói: “Có phải cậu không coi trọng lắm không?”

Diệp Quân chớp mắt, hơi bất ngờ: “Sao ông lại nghĩ vậy?”

Mộc Nguyên cười khổ: “Cậu coi thường cả thần ấn thì coi thường hai tổ thú Âm Dương cũng là điều bình thường… Chỉ là, cậu Diệp, ta thấy rất khó hiểu, gia đình cậu rốt cuộc là gia đình thế nào… Cậu không coi trọng thần ấn, không coi trọng hai tổ thú Âm Dương, thậm chí còn không quan tâm đến truyền thừa của Thượng Thần…”

Diệp Quân cười nói: “Chúng ta đi tìm hai tổ thú Âm Dương đi”.

Mộc Nguyên gật đầu: “Được”.

Nói xong hai người biến mất tại chỗ.

Sau khi cả hai biến mất, một người đàn ông mặc áo choàng đen xuất hiện, người này chính là A Nan.
 
Chương 2737


Chương 2737

A Nan nhìn hai người biến mất ở phía xa, bấm ngón tay tính toán, trong nháy mắt, tất cả quy luật vận mệnh giữa trời đất đều hóa thành thực chất xuất hiện xung quanh ông ta, ông ta quan sát hồi lâu rồi cười nói: “Ta tính chín lần, kết quả chín lần đều là ta giết ngươi thì ta sẽ chết… Ta thật sự muốn thử…”

Vừa nói ông ta vừa liếc nhìn xung quanh.

Trời đất yên tĩnh không có gì cả.

Trong tinh không, vẻ tươi cười trên mặt A Nan từ từ biến mất.

Cuối cùng ông ta cũng không ra tay.

Tài tính toán như thần chính là con át chủ bài của ông ta, nhiều năm qua, ông ta chưa từng tính sai, vậy mà giờ ông ta đã tính chín lần vẫn ra kết quả đó, có nghĩa gì?

Có nghĩa là có một nhân quả ông ta không tính ra được.

Nhân quả nào có thể vượt qua khả năng tính toán của ông ta?

A Nan trầm mặc.

Ngày đó khi ở động thiên Thần Nhất, lý do khiến ông ta không ra tay chủ yếu là vì ông ta đã tính được, nếu mình ra tay thì sẽ chết.

Sẽ chết!

Không có quá trình.

Kết quả chính là cái chết.

Điều này làm ông ta rất ngờ vực, cũng hơi khiếp sợ, có thể nói, với thực lực bây giờ của ông ta, ngoại trừ Thượng Thần Thần Nhất năm đó sống lại và vài vị đại thần đã ở ẩn, thì trên đời này không ai có thể giết được ông ta, nhưng bây giờ ông ta lại tính ra kết quả là cái chết.

Chẳng lẽ sư phụ còn để lại con át chủ bài gì?

A Nan nhíu chặt mày, không phải không có khả năng, dù sao, Diệp Quân là truyền thừa của sư phụ, sư phụ che chở hắn cũng là chuyện bình thường. Ngoài lý do này ra ông ta thật sự không nghĩ ra ai có thể giết chết ông ta.

A Nan trầm mặc một lát, đột nhiên, ông ta run rẩy, đi thẳng vào trong Tuế Nguyệt trường hà, ông ta không ngược dòng Tuế Nguyệt mà lại thăm dò tương lai Tuế Nguyệt.

Trước mặt ông ta, Tuế Nguyệt trường hà không chỉ có một, mà là vô số.

Vì tương lai là thứ không thể xác định, không thể biết chắc, cho nên có vô số khả năng.

A Nan tìm kiếm Diệp Quân, nhưng sau khi tìm, ông ta đột nhiên khiếp sợ nói: “Sao lại có thể…”

Ông ta phát hiện, trong vô số khả năng ở đây cũng không có sự tồn tại của Diệp Quân.

Không ở trong nhân quả của tương lai?

A Nan nhíu mày, phất tay áo, vô số hình ảnh của Tuế Nguyệt trường hà dần dần hiện ra rõ ràng, nhưng vẫn không thấy được sự tồn tại của Diệp Quân.

Diệp Quân không tồn tại trong tương lai ư?

A Nan im lặng trầm tư.

Không tồn tại trong tương lai thì chỉ có hai khả năng, một là người này có thực lực hơn trời, vượt qua Đại Đạo, còn một khả năng nữa là… người đó đã chết trong thời không Tuế Nguyệt nên mới không có tương lai.

Diệp Quân không thể là kiểu thứ nhất, vì với thực lực bây giờ của Diệp Quân thì không thể vượt qua Đại Đạo, nói cách khác, Diệp Quân đã chết ở thời không hiện tại?

A Nan nhíu mày.
 
Chương 2738


Chương 2738

Một lúc sau, A Nan lắc đầu, đáng tiếc tài tính toán của mình chưa giỏi lắm, nếu không, dựa vào tài tính toán giỏi thì có thể tính ra được nhân quả chưa biết ở tương lai.

Đúng lúc này, một luồng thần quang đột nhiên dừng trước mặt A Nan, trong thần quang, một âm thanh vang lên: “A Nan, phụng mệnh Thần Chủ, lệnh cho ngươi nhanh chóng quay về điện, không được xảy ra sai sót”.

Âm thanh vừa dứt, thần quang đã biến mất.

A Nan nhíu mày, không nghĩ nhiều, xoay người biến mất ở cuối Tuế Nguyệt trường hà.



Thần Giới.

Hôm này, một cô gái áo bào trắng đi tới cổng Thần Giới, cô ta vừa lại gần cổng Thần Giới thì một luồng thần quang đã bao phủ, ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp đất trời: “Phàm nhân dừng lại”.

Cô gái mặc áo bào trắng lắc đầu, phất tay áo.

Ầm!

Luồng thần quang kia vỡ tan, đồng thời cổng vào Thần Giới cũng bị xóa sổ.

“Ồ?”

Lúc này, một giọng nói cổ xưa đột nhiên vang lên từ sâu trong Thần Giới, ngay sau đó, một luồng thần quang bắn thẳng tới, chuẩn bị nghiền nát cô gái áo bào trắng.

Cô gái áo bào trắng nhìn chằm chằm luồng thần quang, mặt không chút cảm xúc: “Vỡ”.

Ầm ầm!

Thần quang vỡ tan.

“Ơ?”

Trong Thần Giới vang lên âm thanh kinh sợ, một người đàn ông trung niên mặc thần bào đạp gió bước tới.

Người đàn ông trung niên nhìm chằm chằm cô gái áo bào trắng: “Ngươi là ai?”

Cô gái áo bào trắng vẫn đi vào trong Thần Giới, khi đi ngang qua người đàn ông trung niên, người đàn ông nhíu mày, chuẩn bị ra tay.

Ngay lúc đó, cô gái mặc áo bào trắng thản nhiên nhìn qua người đàn ông: “Quỳ”.

Ầm!

Bỗng chốc, người đàn ông chưa kịp phản ứng đã quỳ xuống.

Người đàn ông trung niên ngơ ngác.

Cô gái áo bào trắng liếc mắt nhìn người đàn ông: “Đúng là một vị thần yếu ớt”.

Người đàn ông lộ vẻ hoảng sợ: “Ngươi là ai?”

Cô gái áo bào trắng không nhìn ông ta, lập tức đi thẳng.

Chẳng mấy chốc, cô gái áo bào trắng đi tới trước Thần Điện, trước Thần Điện có một pho tượng không có mặt sừng sững bên ngoài.

Thần Nhất.

Cô gái áo bào trắng chỉ liếc qua rồi thu ánh mắt, cô ta đi vào đại điện, lúc này, trong đại điện có một ông lão bước tới, ông lão mặc áo đạo sĩ cũ nát, lưng hơi gù, đi chân trần.

Cô gái nhìn thấy ông lão, ánh mắt bình tĩnh.

Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn cô gái đang đi tới trước mặt, vẻ mặt phức tạp: “Chín phần thần tính”.

Sau khi bước vào Thần Đạo, thần tính càng cao, thực lực càng mạnh, người trước mặt này có chín phần thần tính, hơn nữa còn là thần tính thuần túy.
 
Chương 2739


Chương 2739

Ông lão mặc áo đạo sĩ hơi khom người, bày tỏ lòng tôn kính.

Cô gái áo bào trắng không nhìn ông lão, cô ta đi vào đại điện, ở chỗ ngồi cao nhất đang có một người ngồi.

Thần Chủ.

Cô gái áo bào trắng nhíu mày, hơi bất ngờ.

Thần Chủ cười nói: “Tịnh tông chủ”.

Cô gái áo bào trắng im lặng không nói gì.

Thần Chủ chậm rãi bước tới trước mặt cô ta, cười nói: “Nói chuyện nhé?”

Cô gái áo bào trắng khẽ gật đầu: “Được”.

Thần Chủ phất tay, trong nháy mắt, hai người bước vào sâu trong một biển tinh không, xung quanh các dải ngân hà lộng lẫy, thỉnh thoảng có sao băng xẹt qua, đẹp không tả xiết.

Thần Chủ chỉ vào nơi cách đó không xa, có một ngôi nhà tranh, bên ngoài có ghế dựa, cạnh ghế dựa là một cái bàn tròn nhỏ bằng gỗ, trên bàn tròn đặt một cuốn sách cổ và một bình trà.

Thần Chủ nói: “Khi ta còn nhỏ, sư phụ thường dẫn ta tới đây, ông ấy nằm ở đó, trầm tư nhìn về ngân hà và vũ trụ vô tận… lúc đó, ta nghĩ, sư phụ đang nghĩ gì vậy nhỉ?”

Tịnh tông chủ không nói gì.

Đột nhiên Thần Chủ vươn tay chỉ nhẹ, như có viên đá rơi xuống hồ nước, khắp tinh không đột nhiên gợn sóng, ngay sau đó, ở căn nhà tranh xa xa kia đột nhiên xuất hiện một người đàn ông nằm trên ghế.

Thần Nhất!

Bên cạnh Thần Nhất có một ông lão mặc áo bào đen đứng cạnh.

Tái hiện thời gian.

Ông lão nhìn về ngân hà xa xa, hiếu kỳ hỏi: “Chủ nhân, dạo này cậu thường xuyên tới đây quan sát, là quan sát thứ gì vậy?”

Thần Nhất cười khẽ: “Muốn nhìn người mà ta thích”.

Nghe vậy, ông lão lập tức nhìn Thần Nhất, sốt sắng nói: “Chủ nhân, cậu phải đi rồi sao?”

Thần Nhất mỉm cười, ông ấy nhìn về nơi vũ trụ vô tận, nhẹ giọng nói: “Ta muốn cô gái đó sẽ thay ta trông coi vũ trụ này…”

Ông lão sững sờ, đang định nói tiếp, Thần Nhất lại lắc đầu: “Không được, vậy thì quá vất vả, ta không hy vọng cô ấy vất vả như vậy…”

Ông lão như đoán được điều gì, nước mắt bỗng chảy dài.

Thần Nhất mỉm cười, rồi quay đầu nhìn ra ngoài hình ảnh, nói: “Tịnh tông chủ, không ngờ chúng ta lại dùng cách này để gặp mặt”.

Bên ngoài hình ảnh, cô gái áo bào trắng nhìn Thần Nhất: “Mười phần thần tính sẽ có cảm giác gì?”

Mười phần thần tính.

Người đầu tiên từ xưa tới nay.

Thần Nhất cười khẽ: “Nghiêm khắc mà nói thì ta chỉ được 9,5 phần thôi”.

Cô gái áo bào trắng nhíu mày.

Thần Nhất cười nói: “Tịnh tông chủ có biết phải làm thế nào mới đạt được tới mười phần thần tính không?”

Cô gái áo bào trắng im lặng,
 
Chương 2740


Chương 2740

Thần Nhất mỉm cười nói: “Có lẽ cô biết, sau khi thần tính đạt tới chín phần, muốn đạt được mười phần đối với chúng ta rất đơn giản, chỉ là chúng ta có đồng ý hay không mà thôi. Dù sao, giết chết ý định ban đầu của bản thân rất đơn giản nhưng cũng khó khăn nhất”.

Giết chết ý định ban đầu!

Cô gái áo bào trắng trầm mặc.

Quả thật, muốn đạt được mười phần thần tính, cực kỳ đơn giản, phải giết chết ý định ban đầu của mình.

Thần Nhất từ từ ngẩng đầu nhìn về vũ trụ tinh không, nhẹ giọng nói: “Ta thích một cô gái, thật sự rất thích… chỉ là, qua hàng trăm, ngàn, triệu năm tháng, ta phát hiện, nhân tính của ta đã vô thức tới gần thần tính… Vì thế, ta từ từ lạnh nhạt với tất cả, trong đó có cả người mà mình rất thích. Đúng vậy! Đối mặt với năm tháng vô tận, đã quen với sự sống và cái chết, sao ta có thể vẫn trân trọng tình yêu như thời còn trẻ chứ?”

Nói xong, ông ấy khẽ lắc đầu: “Chúng ta đang trưởng thành, chúng ta trưởng thành lại càng dần biến thành người mà ta từng ghét khi còn nhỏ…”

Cô gái áo bào trắng vẫn im lặng như cũ.

Cô ta không đi bước cuối cùng, không phải không làm được, mà là cô ta không muốn giết chết ý muốn cuối cùng trong lòng mình.

Nếu chút ý muốn đó cũng bị giết chết thì mười phần thần tính, trở thành vô địch cũng đâu có ý nghĩa gì?

Cô ta không muốn biến thành người mình ghét.

Thần Nhất đột nhiên cười nói: “Thật ra, cuối cùng vẫn là do chúng ta sống quá lâu. Một người sống quá lâu sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa đối mặt với năm tháng vô tận, sẽ không có gì quan trọng nữa. Chỉ khi sinh mạng ngắn ngủi thì mới quý trọng…”

Nói xong, ông ấy ngẩng đầu lên nhìn sâu vào tinh không, nhẹ giọng nói: “Có thể để ta nhìn muội một lần cuối được không…”

Cô gái áo bào trắng nhìn về phía Thần Nhất, sâu trong tinh hà xa xôi, đột nhiên không gian rung nhẹ, chẳng mấy chốc, nơi đó xuất hiện một luồng ánh sáng màu tím. Ngay sau đó có một cô gái mặc váy đỏ, tóc bạc trắng, ánh mắt lạnh như băng.

Váy đỏ đầu bạc!

Cô gái váy đỏ nhìn Thần Nhất đang nằm trên ghế, im lặng không nói gì.

Nhìn thấy cô gái váy đỏ, Thần Nhất đột nhiên nở nụ cười, không miễn cưỡng, cũng không có không cam lòng, càng không có hối hận, giờ phút này, toàn bộ sức sống trên cơ thể ông ấy dần dần biến mất.

Binh giải.

Đó là thời khắc cuối cùng của Thần Nhất, chỉ có một ông lão chứng kiến.

Đương nhiên, bây giờ có cả Tư Phàm Tịnh và Thần Chủ chứng kiến.

Thấy Thần Nhất binh giải chết dần, cô gái váy đỏ đột nhiên nói: “Vì sao không bước tới bước cuối cùng? Chỉ một bước, huynh sẽ trở thành người đầu tiên, vượt qua tất cả tiên linh”.

Thần Nhất mỉm cười: “Ta không muốn quên muội”.

Cô gái váy đỏ nhìn chằm chằm Thần Nhất: “Ta không hề thích huynh”.

Rất thẳng thắn, rất rõ ràng.

Thần Nhất mỉm cười: “Không sao cả”.

Nói xong, đôi mắt ông ấy từ từ nhắm lại, ngưng thở.

Nếu ta đã không thể dùng sự trưởng thành để áp chế thần tính thì ta sẽ binh giải…

Khi quen nhau, ta là một cậu thanh niên.

Khi kết thúc, ta vẫn là cậu thanh niên đó.

Ta thích muội, chưa bao giờ thay đổi.
 
Chương 2741


Chương 2741

Binh giải.

Cuối cùng Thần Nhất lựa chọn binh giải, làm chính mình thật sự, vì ông ấy không muốn biến thành “người” mà ông ấy ghét.

Trên bầu trời sao, cô gái váy đỏ trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu: “Đáng tiếc”.

Dứt lời, cô ta xoay người lướt đi.

Ông lão đứng cạnh Thần Nhất đã giàn giụa nước mắt, ông ta cúi cười cõng Thần Nhất lên, run rẩy nói: “Cậu chủ, lão nô đưa cậu về nhà”.

Dứt lời, ông ta cõng Thần Nhất chậm rãi biến mất ở sâu trong tinh không.

Hình ảnh im bặt kết thúc.

Thần Chủ quay đầu nhìn về cô gái áo bào trắng: “Tịnh tông chủ, theo ta được biết, cô cũng không có mối thù lớn gì với Diệp công tử, nếu vậy, sao cô phải bước tới bước cuối cùng, cá chết lưới rách với hắn?”

Tư Phàm Tịnh nhìn thoáng qua Thần Chủ: “Ngươi nhìn không hiểu à?”

Thần Chủ nhẹ giọng nói: “Cuộc tranh giành Đạo chính thống”.

Cuộc tranh giành Đạo chính thống!

Diệp Quân đi theo con đường của Thập Nhất, thành lập trật tự, Tư Phàm Tịnh lại đi con đường còn lại, không có trật tự.

Đương nhiên hai người đã đối lập.

Mặt Tư Phàm Tịnh không cảm xúc: “Thần Nhất sáng tạo ra trật tự, nhưng kết quả ngươi cũng thấy rồi đấy. Cái giá của trật tự này chính là xuất hiện vô số cường giả, vô số vị thần, những cường giả đó như ung nhọt hút sạch vũ trụ, làm cho vũ trụ vỡ nát, trên bờ vực bị nghiền nát”.

Nói đến đây, cô ta khẽ lắc đầu: “Loại trật tự này có ích lợi gì?”

Thần Chủ nhẹ giọng nói: “Sư phụ cũng từng thấy mù mịt, vì theo như cô nói, cường giả ở vũ trụ này càng nhiều thì tuổi thọ của vũ trụ lại càng bất thường… Ông ấy từng nói, Nhân Đạo và Thiên Đạo ngay từ đầu đã đối lập, tu hành chính là nghịch thiên…”

Tư Phàm Tịnh nói thẳng: “Ngươi muốn đứng về phía Diệp Quân à?”

Thần Chủ nhìn Tư Phàm Tịnh: “Ta hy vọng Tịnh tông chủ có thể cho hắn một cơ hội, ít nhất là để cho hắn thử xem”.

Tư Phàm Tịnh lắc đầu: “Hắn không thích hợp, hắn còn trẻ, chưa có thời gian mài giũa, chỉ có sự nhiệt huyết, suy nghĩ khờ dại…”

Thần Chủ đột nhiên cắt ngang lời cô ta: “Có lẽ, sư phụ nhìn trúng sự nhiệt huyết và suy nghĩ khờ dại của hắn…”

Tư Phàm Tịnh nhíu mày.

Thần Chủ cười khẽ nói: “Những người như chúng ta, đều tự cho là đúng, vì chúng ta có thể từ hiện tại nhìn ra tương lai… Chúng ta phủ định Diệp Quân là vì chúng ta đã từng nhìn thấy thế giới có trật tự, nhưng cuối cùng trật tự đó vẫn thất bại. Hơn nữa, sau khi thất bại lại gây ra hậu quả rất nghiêm trọng, những người bảo vệ vũ trụ lúc trước, sau khi mất đi trói buộc lại trở thành kẻ thù lớn nhất của chúng sinh và vũ trụ… Ta cũng hiểu, Diệp Quân không thể làm tốt hơn sư phụ ta… Hắn dựa vào đâu để làm tốt hơn sư phụ ta chứ? Nhưng…”

Nói đến đây, Thần Chủ nhìn về Tư Phàm Tịnh: “Nói đi cũng phải nói lại, chúng ta dựa vào đâu để nói hắn không thể làm tốt hơn sư phụ ta?”

Tư Phàm Tịnh im lặng không đáp.

Thần Chủ nói tiếp: “Tịnh tông chủ, sao chúng ta không cho hắn một cơ hội, để hắn thử xem? Nếu hắn không làm được, cho dù những người đứng sau hắn mạnh tới đâu, cũng không thể cưỡng ép thay đổi ý chí của chúng sinh… Vũ Trụ Kiếp nên tới vẫn sẽ tới, đương nhiên bọn họ có thể hủy diệt chúng sinh, nếu bọn họ hủy diệt chúng sinh, vậy không phải sẽ đúng ý chúng ta sao?”
 
Chương 2742


Chương 2742

Cô gái áo bào trắng nhìn Thần Chủ: “Vì sao lại nói giúp hắn?”

Thần Chủ mỉm cười, vươn tay gõ nhẹ, không gian lại gợn sóng, ngay sau đó, một hình ảnh xuất hiện trước mặt hai người.

Trong một trấn nhỏ, Diệp Quân vừa bước ra khỏi phòng bà nội Lâm Bảo Mỹ, hắn đi tới ngã tư đường.

Lúc này Diệp Quân đang rối rắm, rốt cuộc cứu hay không cứu.

Cứu thì mình sẽ chọc vào A Nan kia, sau đó mình sẽ rơi vào đường cùng, nhưng nếu không cứu…

Cuối cùng, hai người nhìn thấy Diệp Quân vội vàng quay đầu lại, đạp văng cửa phòng.

Bên ngoài hình ảnh, cô gái áo bào trắng quay sang nhìn Thần Chủ bên cạnh, vì trong cửa phòng, cô bé Lâm Bảo Mỹ lớn lên lại giống y hệt Thần Chủ.

Tư Phàm Tịnh nói: “Bài kiểm tra của ngươi ư?”

Thần Chủ lắc đầu: “Không phải”.

Tư Phàm Tịnh nhíu mày.

Thần Chủ cười nói: “Để ta nói vòng vo một lát”.

Tư Phàm Tịnh từ từ nhắm hai mắt lại, sau một lúc lâu, cô ta nhíu mày: “Sao lại có thể chứ…”

Thần Chủ nói: “Tịnh tông chủ, Vũ Trụ Kiếp chỉ còn chưa tới mười năm sẽ bùng nổ hoàn toàn, lúc đó sẽ là thời điểm khó khăn nhất, nếu hắn có thể giải quyết Vũ Trụ Kiếp thì đương nhiên là tốt. Nếu không giải quyết được, Ác Đạo lại xuất hiện ở nhân gian, vũ trụ khởi động lại, thế giới đương nhiên lại không có trật tự… Mười năm, ta thay vị sư phụ mới này của ta xin cô thời gian mười năm, được không?”

Tư Phàm Tịnh chăm chú nhìn Thần Chủ: “Không có trật tự, vũ trụ này sẽ càng tốt hơn”.

Thần Chủ mỉm cười nói: “Sư phụ từng nói, nếu vũ trụ này không có chúng sinh thì quá cô độc!”

Tư Phàm Tịnh trầm mặc một lúc lâu, xoay người rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước lại nhớ ra điều gì đó, đột nhiên quay người nhìn Thần Chủ: “Sao không ngăn cảm các vị thần nhằm vào hắn?”

Thần Chủ bình tĩnh nói: “Ta ngăn cản cũng không có ích gì, lại như năm đó, nội loạn Thần Điện, sự tham lam của bọn họ đã ngấm tận xương tủy”.

Những người đó trước đây thanh liêm bao nhiêu, bây giờ tham lam bấy nhiêu.

Thần Chủ tuy là Thần Chủ, nhưng không thể trói buộc những vị thần này, không đúng, là ngụy thần.

Tư Phàm Tịnh khẽ gật đầu, không nói tiếp, xoay người biến mất cuối tinh không.

Mười năm!

Cô ta không ngại chờ thêm mười năm.



Thần Chủ trầm mặc một lúc lâu, xoay người nhìn sâu vào tinh không, ở nơi đó có một cánh cửa.

Thần Chủ thản nhiên liếc nhìn cánh cửa kia, sau đó quay người rời đi.

Diệp Quân đi theo Mộc Nguyên lên đường tới Âm Dương Giới, trong tinh không mờ mịt, Diệp Quân ngự kiếm bay đi.

Lúc này, hai đạo kiếm quang đột nhiên xuất hiện hai bên trái phải của hắn, chính là Lâm Bảo Mỹ và Cẩu Đán.

Hai người giờ đã có thể ngự kiếm trong tinh không mênh mông.

Bọn họ không cam lòng ở trong Tiểu Tháp, thỉnh thoảng lại đến trò chuyện với Diệp Quân.

Lâm Bảo Mỹ cười nói: “Sư phụ, người xem tốc độ ngự kiếm của con thế nào?”

Nói xong, cô bé nghiêng người về trước một chút, chỉ trong nháy mắt, cô bé biến thành một luồng kiếm quang xé rách bầu trời, vang lên tiếng xé bén nhọn.
 
Chương 2743


Chương 2743

Chương 2743

Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ ngự kiếm tung hoành, mặt tươi cười: “Kỳ tài ngút trời”.

Cẩu Đán bên cạnh cũng nói: “Con cũng biết làm”.

Nói xong, cậu ta cũng ngự kiếm phóng lên cao.

Hai người so tài tốc độ, như hai ngôi sao băng xẹt qua tinh không mờ mịt…

Qua hồi lâu, hai người chơi chán rồi mới về bên cạnh Diệp Quân.

Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân, vẻ mặt kỳ vọng: “Thế nào ạ?”

Diệp Quân giơ ngón cái lên: “Lợi hại hơn ta lúc trước nhiều”.

Mắt Lâm Bảo Mỹ sáng lên, phấn khích nói: “Thật ạ?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Lâm Bảo Mỹ lập tức nhìn qua Cẩu Đán, tỏ vẻ khiêu khích.

Cẩu Đán bĩu môi, định đáp lời, nhưng nghĩ lại thôi, thật sự đánh không lại Lâm Bảo Mỹ!

Lâm Bảo mỹ đột nhiên nói: “Sư phụ, chúng ta đi đâu thế ạ?”

Diệp Quân nhìn về phía xa: “Âm Dương Giới”.

Lâm Bảo Mỹ lại hỏi: “Âm Dương Giới là nơi nào?”

Diệp Quân cười nói: “Ta cũng không biết”.

Lâm Bảo Mỹ đang định hỏi tiếp, đúng lúc này, Diệp Quân như cảm nhận được cái gì, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về cuối tinh không, ở đó có một đám mây đen đang lơ lửng, mây đen tràn ngập đằng trước, ngăn ba người lại.

Diệp Quân phóng thần thức của mình ra, nhưng thần thức của hắn vừa tiến vào đám mây đen đó đã bị một luồng sức mạnh mạnh mẽ đẩy về.

Diệp Quân hơi kinh ngạc.

Lúc này, một con tàu mây từ từ đi ra từ đám mây đen.

Trên tàu mây có một bà lão mặc váy bố đứng, trong tay bà lão cầm một chiếc đèn lồng, ngọn đèn u ám, chiếu lên mặt bà lão, làm thoạt nhìn bà lão trong khá rùng rợn.

Nhìn thấy bà lão này, Lâm Bảo Mỹ với Cẩu Đán lập tức tái mặt, tuy hai người đã bắt đầu tu luyện, nhưng vì lớn lên ở trấn nhỏ nên sâu trong lòng vẫn rất sợ ma quỷ.

Bà lão nhìn Cẩu Đán và Lâm Bảo Mỹ một lúc, sau đó mới nhìn sang Diệp Quân: “Tại sao lại tự ý xông vào Đạo Thị?”

Diệp Quân nghi hoặc: “Đạo Thị?”

Bà lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi không biết sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Bọn ta chỉ đi ngang qua, không cố ý quấy rầy”.

Đồng thời, hắn cũng hỏi: “Tiền bối, ông biết Đạo Thị này không?”

Mộc Nguyên nói: “Chưa nghe bao giờ”.

Diệp Quân nhìn bà lão, bà lão nhìn hắn, rồi nói: “Có muốn vào đi dạo không?”

Diệp Quân nhìn thoáng qua biển mây đen, nói: “Có thể giới thiệu chút không?”

Bà lão gật đầu: “Lên tàu mây nói chuyện nhé?”

Diệp Quân vỗ nhẹ Lâm Bảo Mỹ với Cẩu Đán, hai người hiểu ý về lại Tiểu Tháp, cơ thể Diệp Quân rung chuyển, hóa thành một luồng kiếm quang dừng trên tàu mây.

Bà lão nhìn Diệp Quân: “Mời ngồi”.

Vừa dứt lời, đằng sau Diệp Quân đang trống rỗng đột nhiên xuất hiện một chiếc ghế gỗ.
 
Chương 2744


Chương 2744

Diệp Quân ngồi xuống, bà lão lại rót một chén linh trà, đẩy nhẹ một cái, linh trà bay tới trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn bà lão, đợi nghe giới thiệu.

Bà lão nhìn thoáng qua nhẫn không gian trên tay Diệp Quân, rồi nói: “Công tử không phải người bình thường”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tiền bối có thể nói một chút về Đạo Thị này không?”

Bà lão gật đầu: “Đạo Thị nói đơn giản là một chợ giao dịch, một khu chợ di động, vào đó có thể mua bất cứ thứ gì, đương nhiên, đầu tiên là ngươi phải có tiền”.

Diệp Quân nói: “Trong đó dùng loại tiền gì?”

Bà lão cười nói: “Chỉ cần người bán đồng ý thì loại nào cũng được, những người trong vũ trụ Thần Nhất các ngươi về cơ bản đều dùng Tổ Nguyên để giao dịch…”

Diệp Quân híp mắt: “Vũ Trụ Thần Nhất bọn ta… bà không phải người của vũ trụ này ư?”

Bà lão bật cười: “Lần này Đạo Thị tới đây chủ yếu là để làm ăn với Chúng Thần các ngươi, nhưng công tử có thể nhìn thấy Đạo Thị thì cũng được coi là có duyên, đương nhiên có thể vào trong, tuy vậy vẫn cần phí vào cổng, cũng không nhiều, mười đạo Tổ Nguyên là được”.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, mười đạo Tổ Nguyên bay tới trước mặt bà lão.

Bà lão cười rạng rỡ, nhận lấy Tổ Nguyên.

Diệp Quân lại đưa ra năm đạo Tổ Nguyên tới trước mặt bà lão, nhưng bà lão lại không lấy, chỉ nhìn hắn.

Diệp Quân nói: “Có thể hỏi vài câu không?”

Bà lão lắc đầu: “Vấn đề mà ngươi muốn hỏi ta không thể trả lời, đây là phép tắc, trừ khi, ngươi là Thần Nhất…”

Diệp Quân nhíu mày: “Có ý gì?”

Bà lão mỉm cười nói: “Chỉ chủ nhân của thế giới này mới có thể biết lai lịch của bọn ta”.

Diệp Quân trầm mặc.

Cứ làm như rất thần bí.

Diệp Quân nói: “Thần Nhất đã mất rồi”.

Ánh mắt bà lão lóe lên: “Vũ trụ vô chủ sao?”

Diệp Quân đang định nói, bà lão lại như hiểu ra chuyện gì: “Thảo nào khi nhắc tới Thần Nhất với các vị thần, tất cả đều im lặng, hóa ra là thế… Nếu Thần Nhất đã không còn, vậy giao ước với ông ta năm đó cũng không được tính nữa…”

Trên tàu mây, ánh sáng từ ngọn đèn dầu lúc mờ lúc tỏ, dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt nhăn nheo của bà lão trông càng rợn người, không giống người sống.

Phía sau tàu mây, biển mây đen đó như sóng nước nhẹ nhàng gợn sóng, khắp nơi có một cảm giác quái dị.

Lúc này bà lão không suy nghĩ nữa, bà ta nhìn Diệp Quân cười nói: “Đi vào đi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, cũng không hỏi gì nhiều vì bà lão trước mặt này cũng sẽ không nói.

Đạo Thị.

Diệp Quân đứng lên đi về phía biển mây đen đó.

Lúc này bà lão bỗng xòe tay ra, một tấm thẻ gỗ màu đen xuất hiện trước mặt Diệp Quân: “Cầm lấy đi”.

Tất nhiên Diệp Quân sẽ không từ chối, cầm lấy tấm thẻ gỗ, sau đó đi về phía biển mây đen đó.
 
Chương 2745


Chương 2745

Sau khi nhìn Diệp Quân đi vào biển mây đen, bà lão quay người nhìn về phía xa, do dự một lúc rồi giơ một ngón tay ra, vẻ mặt căng thẳng, lo lắng bất an. Một luồng sáng màu vàng óng bỗng xuất hiện từ đầu ngón tay, sắc mặt bà lão thay đổi, bà ta rụt ngón tay lại như thể bị điện giật.

Lúc này một luồng sáng vàng bao quanh biển mây đen đó.

Vẻ mặt bà lão trở nên nghiêm trọng.

Người đã không còn ở đây nữa.

Nhưng sức mạnh phong ấn vẫn còn, hơn nữa còn khá mạnh.

Bà lão lặng đi một lúc rồi đưa tàu mây quay về.



Sau khi Diệp Quân đi vào biển mây đen, có ba người bỗng xuất hiện, hai nam một nữ, ba người này chính là tiên tổ thần linh của Mạt tộc, Tần tộc và Triệu tộc.

Người đàn ông trung niên đi đầu là Mạt Ách.

Lần này ba người đều đến.

Mạt Ách nhìn phía xa, nhíu mày: “Sao Diệp Quân này có thể đi vào Đạo Thị được…”

Tiên tổ thần linh nhà họ Triệu nói: “Cũng bình thường, dù sao người này cũng có truyền thừa của Thượng Thần”.

Mạt Ách trầm giọng nói: “Không thể ra tay ở bên trong…”

Tiên tổ thần linh nhà họ Triệu nhìn biển mây đen kỳ lạ đó, trầm tư hồi lâu mới nói: “Người này có truyền thừa của thầy, nếu để lộ thì sẽ bị các cường giả ngoài kia dòm ngó… Đi”.

Nói rồi ba người đi vào Đạo Thị.

Sau khi ba người đi vào, Đạo Thị bắt đầu tan biến.

Sở dĩ ba người đi vào là vì nơi mà Đạo Thị xuất hiện là ngẫu nhiên, nếu bây giờ không đi vào, một khi nó biến mất, cho dù là họ cũng khó tìm được.

Ngay lúc này có chuyện xảy ra, chỉ thấy Đạo Thị ở cách đó không xa vốn dĩ sắp biến mất bỗng trở nên rõ ràng…

Hóa ra là có một cô bé chậm rãi bước đến từ trong tinh không phía xa, cô bé còn ôm một vật thể màu trắng trong lòng.

Đại Hộ đến rồi.

Phải đợi một lát.

Không lâu sau, cô bé và vật thể màu trắng đó đi vào trong Đạo Thị.

Ở một bên khác, có hai người đang theo dõi mọi chuyện xảy ra.

Chính là người đàn ông áo trắng và người phụ nữ váy trắng.

Người đàn ông áo trắng nhìn cô bé đó, khẽ nói: “Bọn họ… Thanh Nhi, muội quen với họ sao?”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Từng bị muội đánh”.

Người đàn ông áo trắng: “…”



Sau khi Diệp Quân đi vào biển mây đen màu đen, cảnh tượng trước mắt hắn dần trở nên rõ ràng, là một trấn cổ đá xanh không tên, lạnh lẽo buồn tẻ, trời còn có mưa lất phất, mang đến cảm giác mát mẻ.

Diệp Quân bước đi trên con phố vắng vẻ, mặc cho cơn mưa lạnh như băng rơi lên người, thầm nói: “Tiền bối, theo lời người đó vừa nói, hình như họ từng có giao dịch gì đó với tiền bối Thần Nhất…”

Mộc Nguyên nói: “Chắc là thế, nhưng ta lại không biết chút gì về chuyện này”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom