Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2686


Chương 2686

Vương Tông lạnh lùng nhìn ông lão còn tức giận đùng đùng đó: “Bỏ cái dáng vẻ kiêu ngạo của ngươi đi, bây giờ chúng ta đang ở địa bàn của người khác, không phải ở thế giới bên ngoài, mọi chuyện đều là đại cục, đừng gây phiền toái cho ta”.

Đại trưởng lão cũng gật đầu: “Mục đích lần này của chúng ta là Diệp Quân, thế nên cố gắng đừng gây mâu thuẫn với thế lực bản địa”.

Các trưởng lão khác cũng gật đầu, mặc dù rất giận nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, nơi này không phải ở ngoài kia, vẫn phải cúi đầu xuống khi ở đây.

Nhẫn nhịn một chút, sóng yên biển lặng.



Nội điện.

Tư Mã Nho triệu tập tất cả cường giả Tiên Nguyên Tông, sau khi nghe Tư Mã Nho nói xong, các cường giả Tiên Nguyên Tông đều động lòng.

Tổ Nguyên đó!

Nếu Tiên Nguyên Tông có đủ Tổ Nguyên thì thực lực của Tiên Nguyên Tông sẽ không dừng ở đây.

Quan trọng hơn là bây giờ họ đã rất lâu rất lâu rồi không thăng cấp, nếu có Tổ Nguyên, không chừng có thể đột phá, đạt tới một cấp bậc khác.

Có trưởng lão bỗng nói: “Giúp chúng tìm được Diệp Quân, chúng có thể cho được bao nhiêu Tổ Nguyên?”

Tư Mã Nho lắc đầu: “Chỉ nói sẽ có hậu tạ, còn bao nhiêu thì không nói rõ”.

Trưởng lão đó nhíu mày.

Lúc này một trưởng lão áo đen trầm giọng nói: “Ta có một cách”.

Mọi người nhìn trưởng lão áo đen, ánh mắt trưởng lão áo đen trở nên lạnh lùng: “Sao chúng ta không tự mình lấy?”

Tự lấy!

Mọi người sửng sốt.

Giết người cướp của?

Tư Mã Nho cũng sửng sốt, ông ta chưa từng nghĩ đến điều này.

Nhưng bây giờ nghe nói thế… hình như cũng không phải không thể.

Có trưởng lão hơi lo lắng nói: “Chúng có thể tùy ý đưa năm Tổ Nguyên, xem ra không phải là người tầm thường…”

Trưởng lão áo đen đứng lên, lạnh lùng nói: “Chính vì như vậy, mới chứng minh chúng có càng nhiều Tổ Nguyên, đáng giá để mạo hiểm. Thật ra cũng không tính là mạo hiểm, chúng là người ở thế giới bên ngoài, có lẽ là một thế lực rất mạnh, nhưng đừng quên ở nơi này tu vi của chúng đều bị phong ấn, chúng ta cần để tâm đến những điều đó sao? Chỉ cần Tiên Nguyên Tông không ra ngoài thì chúng có thể làm gì chúng ta?”

Mọi người đều im lặng.

Trưởng lão áo đen càng lúc càng phấn khích nói: “Mạo hiểm mới làm giàu được, các vị, đây quả thực là một cơ hội lớn với Tiên Nguyên Tông. Các ngươi xem trên tay đám người đó đều đeo nhẫn, điều đó có nghĩa là khi họ vào đây, tất cả bảo vật đều được mang theo vào. Nếu họ bị giết hết, Tiên Nguyên Tông sẽ phát tài”.

Nghe trưởng lão áo đen nói thế, vài cường giả Tiên Nguyên Tông cũng bắt đầu trở nên phấn khích.

Giết người cướp của.

Dĩ nhiên họ không ít lần làm chuyện này.

Tất cả trưởng lão đều nhìn về phía Tư Mã Nho.
 
Chương 2687


Chương 2687

Tư Mã Nho im lặng.

Dĩ nhiên ông ta có thể nhìn ra đám người bên ngoài đó chắc chắn có lai lịch không đơn giản, nếu giết người cướp của chắc chắn sẽ có báo ứng.

Ngay lúc này trưởng lão áo đen lại nói: “Tông chủ, chúng ta chỉ cần không rời khỏi đây, người bên ngoài có lợi hại đến đâu thì liên quan quái gì đến chúng ta? Đánh đi”.

Các trưởng lão khác cũng gật đầu tỏ ý có thể đánh.

Giết người cướp của!

Tổ Nguyên!

Nghĩ thôi cũng thấy kích thích.

Quả là miếng thịt béo bở dâng đến tận cửa.

Tư Mã Nho nhìn mọi người, sau đó nói: “Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, đánh”.

Đánh!



Ngoài điện.

Lúc này đám người Vương Tông vẫn còn đang đợi.

Mặc dù cường giả Vương tộc hơi mất kiên nhẫn nhưng cũng không ai nói gì, mọi người đều ưu tiên đại cục.

Sắc mặt Vương Tông rất bình tĩnh, lão ta rất tự tin, thế lực nhỏ này chắc chắn sẽ không từ chối được sự hấp dẫn của Tổ Nguyên, nói trắng ra là những người ở đây đều là đám nhà quê chưa từng trải đời, đưa bừa một ít Tổ Nguyên đủ để khiến những người ở đây sẵn sàng bán mạng cho nhà họ Vương lão ta.

Ngay lúc này, Tư Mã Nho bỗng bước ra.

Vương Tông bình tĩnh nhìn Tư Mã Nho.

Tư Mã Nho nở nụ cười nhưng lời nói ra lại khiến mọi người biến sắc: “Giết!”

Giết!

Ông ta vừa dứt lời, xung quanh đại điện có vô số cường giả Tiên Nguyên Tông lao ra.

Thấy thế, các cường giả Vương tộc đều ngơ ngác.

Chuyện quái gì thế?

Lúc này, một vị trưởng lão Vương tộc trong đó bỗng nổi giận: “Các ngươi làm gì vậy, Vương tộc ta là hậu duệ thần linh đấy, sao các ngươi dám… a… mẹ kiếp… các ngươi nghiêm túc hả…”

Giết!

Tất cả cường giả Tiên Nguyên Tông đều ra tay, vô số cường giả Vương tộc mất cảnh giác đều bị chết giết.

Mục tiêu của Tư Mã Nho là Vương Tông.

Đánh giặc thì trước tiên phải giết người dẫn đầu.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến tất cả cường giả Vương tộc bị giết đều sững sờ. Có thế nào họ cũng không ngờ Tiên Nguyên Tông lại dùng chiêu này.

Lúc này sắc mặt Vương Tông vô cùng khó coi, vì lão ta cũng không ngờ Tiên Nguyên Tông lại giết người cướp của như vậy.

Đám quê mùa chưa từng trải đời này điên rồi sao?

Lửa giận của Vương Tông bùng cháy.

Lúc này Tư Mã Nho đã lao đến trước mặt lão ta, đánh một chưởng vào lão ta.
 
Chương 2688


Chương 2688

Vương Tông nhìn chằm chằm Tư Mã Nho đánh một chưởng đến, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, nếu đang ở bên ngoài, cường giả cảnh giới Thiên Quân như Tư Mã Nho cũng chẳng có tư cách ra tay khi đứng trước mặt lão ta, nhưng lúc này tu vi của lão ta đã bị phong ấn.

Vương Tông bất đắc dĩ, chỉ có thể miễn cưỡng hồi phục tu vi, đối đầu với sức mạnh phong ấn đó.

Vương Tông đánh một quyền về phía Tư Mã Nho.

Rầm!

Hai đòn tấn công chạm vào nhau, sức mạnh cực lớn lan ra xa, cả đại điện đều biến thành tro bụi.

Tư Mã Nho lùi về sau gần cả ngàn trượng, sau khi dừng lại sắc mặt ông ta trở nên nghiêm trọng, ông ta không ngờ người trước mặt này lại có thể chống đỡ sức mạnh phong ấn để đánh trả ông ta.

Vương Tông ở đằng xa nhìn Tư Mã Nho, ánh mắt đằng đằng sát khí: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không hả?”

Tư Mã Nho khẽ cười: “Sao nào, ngươi muốn đe dọa ta à?”

Vương Tông nhìn Tư Mã Nho, sát khí trong mắt càng thêm nồng đậm.

Tư Mã Nho không nhiều lời nữa, lao về phía trước, tung một quyền vào Vương Tông, thời không xung quanh nổ tung.

Mặc dù đại chiến trong Tiên Nguyên Tông sẽ phá hủy Tiên Nguyên Tông, nhưng đây là chuyện nhỏ, chỉ cần giết được đám người trước mặt, lấy được bảo vật của đám người này thì đã chiếm được món hời với Tiên Nguyên Tông.

Lúc này sắc mặt của Vương Tông vô cùng tái nhợt, vì sau cú đấm đánh vào Tư Mã Nho vừa rồi, tu vi của lão ta lại bị phong ấn, mỗi khi lão ta ra tay, phần lớn sức mạnh của lão ta đều sẽ dùng để chống lại sức mạnh phong ấn đó, thế nên bây giờ lão ta hoàn toàn không phải là mối đe dọa với Tư Mã Nho, ngược lại Tư Mã Nho là một mối đe dọa với lão ta.

Trong lúc lão ta suy nghĩ, Tư Mã Nho đã lao đến trước mặt, Vương Tông mặc kệ mọi thứ chỉ có thể lại tung ra một quyền.

Bùm!

Hai người đồng thời lùi về sau, sức mạnh quyền ý khiến thời không xung quanh vỡ tan.

Khi dừng lại, Vương Tông nhìn xung quanh, sắc mặt lập tức trở nên u ám, lúc này các cường giả Vương tộc xung quanh đang bị Tiên Nguyên Tông tàn sát.

Là tàn sát đấy!

Vì đa số cường giả Vương tộc đều không có khả năng chống lại sức mạnh phong ấn, thế nên khi đối mặt với Tiên Nguyên Tông, họ chỉ là những người bình thường, từ đầu đến giờ, không tới nửa canh giờ, Vương tộc đã mất cả vạn người.

Hạng vạn cường giả.

Hai mắt Vương Tông đỏ ngầu, mặt mày hung tợn.

Lúc này Đại trưởng lão ở một bên bỗng lo lắng nói: “Tông chủ, mau triệu hồi bóng dáng thần linh đi”.

Triệu hồi bóng dáng thần linh!

Đây là con át chủ bài cùng của Vương tộc, là một bóng người năm đó vị thần linh của Vương tộc để lại, nhưng chỉ có thể sử dụng ba lần, mà Vương tộc đã từng dùng hai lần trước kia, bây giờ chỉ còn một lần, nếu dùng thì Vương tộc sẽ mất đi con át chủ bài này.

Còn việc liên hệ tiên tổ thần linh… thật ra Vương tộc không thể nào chủ động liên hệ với tiên tổ thần linh, vị tiên tổ thần linh đó đã rất lâu rồi chưa xuất hiện.

Nếu lão ta dùng con át chủ bài này ở đây thì Vương tộc sẽ không còn bất kỳ chỗ dựa nào, đến lúc đó Vương tộc sẽ thực sự gặp nguy hiểm. Phải biết rằng Vương tộc không có bất kỳ đường lui nào thì sẽ là miếng thịt béo bở ở trước mặt các gia tộc thần linh lớn khác.
 
Chương 2689


Chương 2689

Không thể dùng.

Nghĩ đến đây, Vương Tông hít sâu một hơi, sau đó hắng giọng nói: “Các vị trưởng lão, chống lại phong ấn với ta để người trong tộc chạy đi”.

Nói xong, lão ta bỗng tiến đến một bước, xòe bàn tay ra, một cái vòng tay màu đen xuất hiện trên cổ tay, lão ta thầm niệm vài câu cổ chú, vòng tay đó khẽ run lên, sau đó một luồng thần quang phóng lên trời từ trong vòng tay đó.

Sau khi được thần bảo trợ sức, khí tức trên người Vương Tông tăng lên rất nhanh.

Các cường giả Vương tộc như mấy người Đại trưởng lão xung quanh cũng lấy ra át chủ bài.

Thấy thế, sắc mặt đám người Tư Mã Nho ở phía xa bỗng trở nên nghiêm trọng, sau khi lao vào đánh nhau, họ mới nhận ra nếu đám người trước mặt này không bị phong ấn trấn áp thì họ sẽ đánh không lại chúng.

Không lâu sau, ánh mắt đám người Tư Mã Nho hiện lên sát khí, nếu đã thành thù của nhau thì tiêu diệt hậu họa này mãi mãi đi.

Tư Mã Nho bỗng nói: “Giết!”

Giết!

Vừa dứt lời, các cường giả Tiên Nguyên Tông lao về phía các cường giả Vương tộc.

Lúc này hai mắt của tất cả cường giả Tiên Nguyên Tông cũng đỏ ngầu.

Lúc này rồi thì chỉ có một sống một còn.

Lúc này, Vương Tông bỗng lao tới trước, cánh tay phải vung mạnh về phía trước, vòng tay trên cổ tay rung lên dữ dội, sau đó luồng sáng vàng đáng sợ bỗng nổ tung, sức mạnh cường đại lập tức tiêu diệt vài cường giả Tiên Nguyên Tông.

Tư Mã Nho lập tức biến sắc, nói: “Cẩn thận”.

Ông ta vừa nói vừa dẫn các cường giả Tiên Nguyên Tông liên tục lùi về sau, tạm thời tránh đòn tấn công.

Lúc này các cường giả Vương tộc đó cũng nhanh chóng rút lui về dưới sự dẫn dắt của mấy người Đại trưởng lão.

Luồng sáng màu vàng mà Vương Tông phóng ra xuất hiện không lâu thì bị phong ấn của Thần Nhất để lại vô tình trấn áp.

Vương Tông cũng nôn ra vài ngụm máu, sắc mặt trắng bệch, vô cùng yếu ớt.

Ép buộc sử dụng thần bảo, cộng thêm lại đối đầu trực diện với phong ấn mà Thần Nhất để lại đã tiêu hao quá nhiều sức lực của lão ta, lão ta đã sắp không chịu nổi nữa.

Không dám nghĩ nhiều, sau khi dùng thần bảo đẩy lui đám người Tư Mã Nho, Vương Tông lập tức xoay người rồi biến thành lưu quang, biến mất ở tận cuối chân trời cùng với đám người Đại trưởng lão bên cạnh.

Lúc này có cường giả trong Tiên Nguyên Tông đã bắt đầu thu dọn chiến trường, phải nói trong nhẫn của những cường giả Vương tộc này có không ít bảo vật, trong nhẫn của vài người còn có Tổ Nguyên, khiến các cường giả Tiên Nguyên Tông đều cười không nhặt được mồm.

Đúng là kiếm được món hời lớn.

Lúc này Tư Mã Nho dẫn đầu bỗng nói: “Đuổi theo”.

Nghe Tư Mã Nho nói thế, tất cả cường giả Tiên Nguyên Tông lập phản ứng lại, bây giờ không phải là lúc vui vẻ, chắc chắn ở bên ngoài những người này không đơn giản, mà giờ có thể nói là Tiên Nguyên Tông đã kết mối thù sinh tử với đối phương… Nếu không đuổi giết đến tận cùng thì sau này sẽ gặp vô số rắc rối.

Nhân lúc người gặp nạn lấy mạng ngươi luôn.

Tất cả cường giả Tiên Nguyên Tông đều đuổi theo dưới sự dẫn dắt của Tư Mã Nho.

Võ Tông.
 
Chương 2690


Chương 2690

Huyền Âm đứng trước đại điện, phía sau bà ta không xa là một ông lão áo đen, ông lão hơi cúi người đang báo cáo gì đó.

Một lúc sau, Huyền Âm ngẩng đầu lên nhìn trời, khẽ nói: “Không ngờ Tiên Nguyên Tông lại to gan như thế…”

Không phải là chế giễu mà là lời nói tận đáy lòng.

Phải biết rằng, mặc dù bà ta đứng về phía Diệp Quân nhưng cũng không dám ra tay với Vương tộc.

Dù sao chúng cũng là hậu duệ thần linh.

Võ Tông không gánh nổi hậu quả này.

Bà ta không ngờ Tiên Nguyên Tông lại dám giết người cướp của.

Lúc này ông lão áo đen bỗng nói: “Người không biết thì sẽ không sợ”.

Huyền Âm khẽ cười không đáp trả, đúng là nếu để Tiên Nguyên Tông biết ý nghĩa của mấy chữ hậu duệ thần linh này thì có cho chúng một trăm lá gan, chúng cũng không dám ra tay với Võ Tông.

Ông lão áo đen trầm giọng nói: “Vương tộc đến đây đuổi giết Diệp công tử… chuyện này không đơn giản”.

Huyền Âm bỗng hỏi: “Giờ Diệp công tử đang ở đâu?”

Ông lão áo đen nói: “Người của chúng ta đã rút đi rồi…”

Huyền Âm im lặng một hồi rồi nói: “Tìm được hắn, lúc cần thiết có thể giúp hắn một chút, dĩ nhiên phải làm cho gọn, đừng để lại bất kỳ dấu vết gì”.

Ông lão áo đen nhìn Huyền Âm: “Sao tông chủ lại đổi ý định?”

Huyền Âm nheo mắt: “Tiên Nguyên Tông đã dám liều mạng như vậy rồi, lẽ nào chúng ta không bằng Tiên Nguyên Tông sao?”

Ông lão áo đen khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Huyền Âm ngẩng đầu lên nhìn tầng mây trắng trên trời, cong môi nói: “Có lẽ là thời cơ để Võ Tông bước ra…”

Bà ta quyết định tăng thêm mức cược.

Nếu đối đầu với loại người như thanh niên kiếm tu đó thì phải nghĩ cách giết được hắn như nhà họ Vương để diệt trừ hậu họa, còn nếu có cơ hội trở thành bạn với hắn thì dĩ nhiên phải biết nắm bắt cơ hội.

Nhưng bà ta không đặt cược hết mọi thứ.

Nếu không hoàn toàn đắc tội với nhà họ Vương, bà ta có thể tận lực giúp đỡ Diệp Quân để Diệp Quân tiếp tục nợ ân tình. Mặc dù làm theo cách này thu thì báo đáp sẽ có hạn nhưng lại rất phù hợp, vì cho dù cuối cùng Diệp Quân có chết ở trong tay nhà họ Vương, Võ Tông cũng sẽ không gây thù với nhà họ Vương vì chuyện này.

Vẫn còn đường thoát.



Ở một bên khác, trong một dãy núi, cường giả nhà họ Vương điên cuồng chạy trốn.

Lúc đi vào, họ có đến mấy vạn người nhưng bây giờ chỉ còn một vạn người.

Tổn thất quá nghiêm trọng.

Không còn cách nào khác, họ thật sự không ngờ Tiên Nguyên Tông này lại dám giết người cướp của như vậy.

Thật vô lý.

Sau khi dẫn mọi người lùi đến dãy núi, sắc mặt Vương Tông vô cùng khó coi, lúc này ngực lão ta đang nhỏ máu, lần này nhà họ Vương tổn thất quá nhiều.
 
Chương 2691


Chương 2691

Phải biết rằng, cường giả mà lão ta dẫn đến đều là tinh anh trong đám tinh anh, lần này tổn thất nhiều như thế thật sự là hao tổn quá mức với nhà họ Vương.

Lúc này Đại trưởng lão bên cạnh lão ta trầm giọng nói: “Tộc trưởng, tại sao không triệu hồi bóng dáng thần linh?”

Các trưởng lão khác đều nhìn Vương Tông, ánh mắt không hề thân thiện.

Nếu có bóng dáng thần linh thì Vương tộc đâu có rơi vào bước đường này?

Vương Tông lắc đầu: “Bóng dáng thần linh chỉ có thể triệu hồi một lần”.

Nghe Vương Tông nói thế, mọi người đều sửng sốt.

Sắc mặt Đại trưởng lão càng trở nên khó coi, thoáng chốc ông ta đã hiểu được lợi và hại bên trong đó.

Chỉ có một lần.

Một khi triệu hồi thì dù Vương tộc có ra khỏi đây cũng sẽ bị gia tộc hậu duệ thần linh khác thâu tóm.

Không có con át chủ bài, ai mà sợ ngươi nữa?

Dùng.

Thì gia tộc bị tiêu diệt.

Không dùng thì chỉ có vài người chết.

Chỉ có thể lựa chọn không dùng.

Vương Tông khẽ nói: “Cho dù có dùng cũng chỉ có thể dùng vào lúc quan trọng nhất, không thể dùng vào thế lực hạng ba này…”

Nói đến đây, sắc mặt lão ta bỗng trở nên bất thường.

Quả là nỗi nhục nhã lớn.

Người thất thế dễ bị hãm hại.

Ngay lúc này, có hàng ngàn khí tức cực mạnh cuồn cuộn đến từ bầu trời.

Chính là các cường giả của Tư Mã Nho đuổi đến.

Thấy thế, Đại trưởng lão quay đầu nhìn Vương Tông, trầm giọng nói: “Ở đây, chúng ta không phải là đối thủ của chúng”.

Hàm ý trong lời nói rất rõ ràng, nếu vẫn không dùng cách triệu hồi bóng dáng thần linh thì họ vẫn sẽ có nhiều người chết ở đây.

Vương Tông nhìn đám người Tư Mã Nho đuổi đến, im lặng không nói.

Lão ta không ngờ Vương tộc lại bị một thế lực thấp kém bức ép đến mức độ này.

Vương Tông tiến đến một bước, xòe bàn tay ra, một lệnh bài xuất hiện trong tay lão ta, mắt lão ta hiện lên vẻ phức tạp, không ngờ rằng con át chủ bài cuối cùng của nhà họ Vương lại phải sử dụng ở đây.

Rất khó chịu.

Vương Tông muốn sử dụng lệnh bài đó nhưng ngay lúc này lại xảy ra chuyện dị thường, một tia kiếm quang xoẹt qua.

Đồng tử Vương Tông co lại, hoảng hốt, vì mục tiêu của kiếm quang đó chính là lão ta.

Vương Tông cảm thấy hoảng sợ, lại ép buộc sử dụng thực lực, tung một quyền.

Rầm!

Vương Tông bị nhát kiếm của Diệp Quân chém lùi về sau cả ngàn trượng, khi ông ta dừng lại, lệnh bài trong tay ông ta đã không còn nữa.

Vương Tông ngẩng đầu lên nhìn, Diệp Quân yên tĩnh đứng đó, một thân áo trắng, tay hắn cầm lệnh bài.
 
Chương 2692


Chương 2692

Mắt Vương Tông trợn trừng: “Diệp Quân!”

Lúc này đám người Tư Mã Nho cũng đã chạy vào trong.

Tư Mã Nho nhìn Diệp Quân, nhíu mày, Diệp Quân nhìn Tư Mã Nho, mỉm cười: “Người của mình”.

Tư Mã Nho: “…”

Thật ra Diệp Quân đã âm thầm theo dõi Vương tộc kể từ khi họ đặt chân vào Tiên Nguyên Tông.

Mà hắn cũng không ngờ Tiên Nguyên Tông lại mạnh đến mức dám ra tay với cả Vương tộc để cướp đoạt bảo vật.

Thật sự là nằm ngoài suy đoán của hắn.

Nhưng đây cũng là chuyện tốt, ai bảo kẻ thù của kẻ thù là bạn làm gì.

Khi thấy Vương Tông cầm lệnh bài ra, Diệp Quân biết ngay Vương tộc rất có thể còn đang giấu chiêu, thế là bèn cảnh giác.

Sau đó, hắn không chút do dự mà ra tay.

Tư Mã Nho đứng ở xa nhíu mày hỏi: “Cậu chính là tên Diệp Quân mà chúng đang truy lùng?”

Hắn cười đáp: “Chính xác”.

Tư Mã Nho: “Chúng phái cả tộc đến giết cậu?”

Diệp Quân gật đầu, trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã sinh ra một tia đề phòng.

Đại trưởng lão nhà họ Vương bỗng thốt lên: “Hắn cũng có Tổ Mạch!”

Hay cho một chiêu đánh lạc hướng!

Đôi mắt Tư Mã Nho nhìn Diệp Quân nheo lại.

Đại trưởng lão vội vàng bồi thêm: “Không chỉ một cái!”

Tư Mã Nho bèn hỏi lại: “Ngươi định khích ta?”

Đại trưởng lão tiếp tục: “Tổ Mạch mà hắn có…”

Nhưng Tư Mã Nho lại khoát tay: “Mấy trò rẻ tiền này thì đừng có mang ra làm gì cho nhục nhã. Cậu ta có Tổ Mạch thì cũng là của cậu ta, liên quan gì đến ta? Tiên Nguyên Tông bọn ta nghèo nhưng có tự trọng, tuyệt đối không lấy đồ của người khác”.

Các cường giả Vương tộc: “???”

Đại trưởng lão trừng Tư Mã Nho với gương mặt tối sầm khi nhận ra người này đang sỉ nhục cả Vương tộc một cách trắng trợn.

Diệp Quân chỉ nhếch môi cười cười.

Hắn đã dám xuất hiện tức đã không hề sợ Tiên Nguyên Tông, nếu đánh không lại thì cứ bỏ chạy thôi.

Tư Mã Nho chợt quay sang hỏi hắn: “Hợp tác không?”

Diệp Quân cười đáp: “Được thôi”.

Tư Mã Nho cong môi: “Thế thì giết!”

Lời vừa dứt, nhóm cường giả Tiên Nguyên Tông ông ta dẫn theo đã nhào về phía cường giả Vương tộc.

Phải đuổi tận giết tuyệt.

Bằng không Tiên Nguyên Tông sẽ không thể ngủ yên.

Gần như cùng lúc, Diệp Quân hóa thành kiếm quang biến mất tại chỗ, mục tiêu chính là Vương Tông.

Thấy hắn tấn công, đồng tử lão ta rụt lại: “Ngươi…”
 
Chương 2693


Chương 2693

Vương Tông vốn còn tự hỏi vì sao Diệp Quân còn chưa bị phong ấn sức mạnh, nhưng một giây sau thì khựng lại khi nhận ra thanh niên kiếm tu này vẫn tấn công cho dù đang bị phong ấn.

Sao lại thế được?

Vương Tông khó lòng tin tưởng.

Lão ta đã được đích thân trải nghiệm sức mạnh của phong ấn kia, ngay cả cường giả Tổ Cảnh như lão ta mà cũng phải chật vật, khó lòng phát huy hết sức, ấy vậy mà Diệp Quân vẫn có thể rút kiếm với uy lực không kém gì lúc trước.

Vô số suy nghĩ vụt qua đầu Vương Tông như điện xẹt.

Vương tộc đã đánh giá quá thấp tên kiếm tu này rồi!

Nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn.

Vương Tông hít vào một hơi, khẽ lật cổ tay. Chiếc vòng tay bất ngờ bừng sáng.

Uỳnh!

Quầng sáng đẩy lui được Diệp Quân, nhưng một khắc sau Tư Mã Nho đã xuất hiện tung nắm đấm.

Rắc!

Quầng sáng vỡ nát, Vương Tông bị đấm bay ra ngoài, chưa kịp dừng lại thì đã bị Diệp Quân tấn công tiếp tục.

Đường kiếm lần này còn nhanh hơn trước đó.

Vương Tông chỉ vừa kịp phản ứng lại thì thanh kiếm đã ập tới. Lão ta ta hoảng sợ, vội vàng nâng tay phải lên ngăn lại. Một quầng sáng phụt ra từ cổ tay lão ta, hóa thành một tấm khiên vàng.

Ruỳnh!

Lưỡi kiếm của Diệp Quân chặt xuống khiến tấm khiên run lên bần bật. Sức mạnh khổng lồ va chạm khiến cả hai cùng lui bước, nhưng Diệp Quân vừa đi, Tư Mã Nho đã lại lao tới.

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai vang lên khi Vương Tông bị đánh bay đi, sau đó lại là một tia kiếm quang ập tới như sấm chớp.

Không cho lão ta bất kỳ khoảng trống nào.

Nhìn thấy đường kiếm, Vương Tông hít vào một hơi rồi siết tay lại với ánh mắt quyết tuyệt.

Ruỳnh!

Thân xác và linh hồn lão ta đồng thời bốc cháy.

Khí tức tăng lên ngùn ngụt.

Vương Tông vung cú đấm, nơi cổ tay sáng lên vời vời.

Ầm!

Diệp Quân và Tư Mã Nho cùng nhau bị đánh bay.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân cau mày, không ngờ Vương Tông lại thiêu đốt cả thân xác và linh hồn mà không hề do dự.

Tư Mã Nho tuy không nói gì nhưng cũng nhìn lão ta với vẻ kiêng dè.

Nếu họ đang ở bên ngoài thì Tiên Nguyên Tông không phải là đối thủ của một siêu thế lực như Vương tộc.

Vả lại nhân quả mang đến cũng quá lớn.

Nhưng Tiên Nguyên Tông bây giờ đã không còn đường lui, chỉ có thể tiếp tục chém giết.

Bởi vì ông ta cũng sợ bị trả thù.
 
Chương 2694


Chương 269

Chương 2694

Sở dĩ ông ta hợp tác với Diệp Quân là vì biết thanh niên kiếm tu này có lai lịch phi thường, bằng không thì sao lại bị toàn thể Vương tộc đuổi giết, vì vậy nếu gây thù chuốc oán với hắn thì vô tình lại có thêm một kẻ địch.

Ông ta không ngu đến thế.

Nếu để lộ địch ý với người này, ông ta không chỉ có thêm một kẻ thù mà còn khiến cho đối phương hợp tác cùng Vương tộc chống lại Tiên Nguyên Tông.

Thế nên ông ta mới quyết định bắt tay với Diệp Quân.

Bên kia, Vương Tông lướt nhìn xung quanh, thấy cường giả Vương tộc đã bị tiêu diệt gần hết.

Nói đúng hơn là tàn sát.

Trừ một số như Đại trưởng lão ra, những cường giả khác của Vương tộc đã bị sát hại toàn bộ, từ hơn hai mươi nghìn nay chỉ còn lại mấy nghìn người.

Mấy nghìn thôi!

Hai mắt Vương Tông long lên sòng sọc đầy dữ tợn.

Vương tộc bị chôn vùi trên tay lão ta rồi ư?!

Nếu họ đang ở Vương tộc thì cho dù không có lệnh bài kia, bọn họ vẫn còn rất nhiều tuyệt chiêu khác, nhưng ở đây lại không có gì.

Đường cùng rồi!

Lão ta không hối hận khi trở thành kẻ thù với Diệp Quân, mà hối hận vì đã đi đến đây với tâm lý khinh địch.

Vương tộc mấy năm nay quen thói tự kiêu, cho rằng ai cũng phải nể mặt mũi mình, vậy nên lão ta mới dám mang người trong tộc đến động thiên Thần Nhất này, nào ngờ Tiên Nguyên Tông lại chẳng nể nang gì…

Nên trách Tiên Nguyên Tông ư?

Không.

Kẻ đáng trách là lão ta khi đã quá tự tin vào bản thân.

Cảm nhận được thân xác và linh hồn mình đang biến mất, Vương Tông hít vào một hơi rồi nói với Đại trưởng lão đang chật vật bên kia: “Ra ngoài rồi, hãy thông báo cho thế nhân biết: truyền thừa của Thần Nhất nằm trong tay Diệp Quân!”

Lão ta nói xong thì ngẩng đầu lên, vung tay ra. Chiếc vòng vàng trên cổ tay lão ta hóa thành tia sáng phóng vút lên cao.

Uỳnh!

Nó xé rách thời không trên cao. Một khắc sau, sức mạnh phong ấn bí ẩn kia lại ập xuống đè lên người Vương Tông, bị lão ta cắn răng gắng gượng chống lại.

Tư Mã Nho thấy thời không của động thiên bị phá thì biến sắc la lên: “Giết!”

Đương lúc ông ta chuẩn bị ra tay thì Vương Tông quay phắt lại, vung tay lên, để hàng loạt tia sáng lao ra.

Tư Mã Nho và những người khác biến sắc, không dám chống đỡ trực tiếp mà đành phải tạm lánh đi.

Diệp Quân cũng lựa chọn lùi lại chứ không tiến lên cản phá, bởi vì sức mạnh của Vương Tông sau khi thiêu đốt linh hồn, thể xác và sử dụng cả bảo vật kia đã đạt đến một mức độ đáng sợ.

Đẩy lui đối thủ rồi, Vương Tông mới gầm lên với bọn Đại trưởng lão: “Đi mau!”

Bọn họ không dám chậm trễ, lập tức thi nhau bay vút lên cao, chui vào kẽ hở thời không kia. Nhưng chưa được một trăm người tiến vào, sức mạnh phong ấn kia đã nghiền nát chiếc vòng tay, phong ấn tu vi Vương Tông, biến lão ta thành người phàm.
 
Chương 2695


Chương 269

Chương 2695

Lão quỳ một chân giữa không trung, thân thể dần trở nên trong suốt.

Đốt cháy linh hồn, thể xác và hủy diệt một món bảo vật, cũng chỉ có thể mở ra thời không trong vài giây.

Nhưng với lão ta, vậy là đủ rồi.

Vương tộc cần có người kế thừa.

Các cường giả Vương tộc chưa kịp rời đi lộ rõ vẻ khủng hoảng và tuyệt vọng trên mặt.

Đến lúc này họ mới biết thế nào là sợ hãi.

Bởi vì người ở đây không quan tâm họ có là hậu duệ của Thần hay không.

Chỗ dựa lớn nhất cũng không còn rồi.

Không lâu sau đó, những tiếng kêu la thảm thiết vang lên.

Khi cuộc tàn sát bắt đầu trở lại.

Vương Tông nhìn tộc nhân bị giết hại bốn phía, ngẩng đầu toét miệng cười với Diệp Quân: “Không lâu nữa đâu, các gia tộc hậu duệ của bốn đại Thần Linh sẽ đến tìm ngươi…”

Vừa dứt lời, lão ta đã biến mất trong một làn khói.

Diệp Quân chỉ lãnh đạm nhìn lên cao, chợt nhận ra hắn có thể phá vỡ phong ấn nơi này nếu có đủ sức mạnh.

Nhưng không cần phải đi thử làm gì, bởi hắn hoàn toàn có thể dùng truyền tống trận của Võ Tông để ra ngoài.

Như cảm nhận được gì, Diệp Quân quay đầu lại, thấy Tư Mã Nho đang nhìn mình.

Hắn cười nói: “Nho tông chủ, hợp tác vui vẻ”.

Tư Mã Nho đáp lễ: “Hợp tác vui vẻ”.

Diệp Quân: “Sau này gặp lại”.

Rồi xoay người rời đi.

Tư Mã Nho nhìn theo, chợt nói: “Diệp công tử, bảo vật của bọn chúng…”

Diệp Quân chỉ phất tay: “Ta không cần”.

Không cần?

Nụ cười trên mặt Tư Mã Nho đọng lại.

Một cường giả Tiên Nguyên Tông đi đến bên y, thấp giọng hỏi: “Tông chủ, thanh niên đó rất có thể có Tổ Mạch trong tay…”

Tư Mã Nho chỉ hỏi lại: “Chẳng lẽ ta không biết?”

Cường giả kia thắc mắc: “Vậy vì sao không…”

Tư Mã Nho: “Hắn đến cả Tổ Nguyên còn không đặt vào mắt… Rốt cuộc gia thế phải thế nào chứ? Tiểu tử này chắc chắn là con em được siêu gia tộc nuôi thả, chúng ta không nên đắc tội. Có muốn bắt nạt cũng phải chọn mấy đứa yếu yếu chứ…”

Vương Tông: “…”

Sau khi được Đại trưởng lão đưa khỏi động thiên Thần Nhất, các thành viên Vương Tông quay đầu nhìn lại với đôi mắt long lên sòng sọc như sắp nứt ra, đáy lòng đau xót khôn tả.

Sau trận đánh này, Vương tộc xem như sụp đổ hoàn toàn.

Không chỉ mất đi hầu hết tộc nhân mà lệnh bài Thần Linh cũng bị rơi vào tay Diệp Quân, giờ đến cả thế lực hạng ba cũng không trèo lên được.

Xem như xong rồi.

Đại trưởng lão chợt nói: “Truyền lệnh ta, loan tin rằng truyền thừa của Thần Nhất nằm trong tay Diệp Quân”.
 
Chương 2696


Chương 2696

Đường sống duy nhất của Vương tộc vào lúc này là phải di dời sự chú ý của các gia tộc hậu duệ Thần Linh khác sang người Diệp Quân, chỉ khi ấy họ mới có cơ hội giữ mạng, thậm chí là lấy được thù lao.

Bằng không bọn họ sẽ bị nuốt chửng.

Đại trưởng lão nhìn xoáy vào động thiên Thần Nhất kia rồi quả quyết dẫn theo các cường giả còn lại trong tộc rời đi.

Không bao lâu sau, tin tức Diệp Quân nắm giữ truyền thừa Thần Nhất trong tay đã nhanh chóng lan đi khắp thời đại cũ.

Truyền thừa của Thần Nhất!

Đúng như Đại trưởng lão đoán, một khi chuyện này bại lộ, các gia tộc Thần Linh còn lại không còn quá để tâm đến một Vương tộc đã bị tổn thương nặng nề nữa.

Vô số cường giả ồ ạt đi đến lối vào động thiên Thần Nhất.

Ở Mạt tộc.

Gia chủ đương nhiệm Mạt Thiên Đô vừa nghe tin về truyền thừa thì lập tức triệu tập cường giả trong gia tộc đến trong điện.

Trong đó có Mạt Yêu Yêu.

Mạt Thiên Đô nhìn quanh một vòng, cất tiếng hỏi: “Chư vị thấy thế nào?”

Một lão già trong bộ áo gấm bước ra: “Lập tức phái người đến động thiên Thần Nhất”.

Mấy trưởng lão đứng sau cũng rối rít gật đầu. Truyền thừa của Thần Nhất không phải tầm thường, tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ khác!

Mạt Thiên Đô quay sang hỏi người đứng thứ nhất bên tay trái mình: “Yêu Yêu thấy sao?”

Lão già áo gấm nghe vậy thì cau mày.

Mạt Yêu Yêu lên tiếng: “Con vừa nhận được tin mấy chục nghìn cường giả Vương tộc đi vào động thiên Thần Nhất nhưng chỉ có vài chục đi ra, Tộc trưởng Vương Tông cũng bỏ mạng trong đó”.

Sắc mặt những người khác sa sầm.

Mạt Yêu Yêu tiếp tục: “Vương tộc vừa thoát ra đã lập tức loan tin về truyền thừa của Thần Nhất, mục đích chính là để di dời sức hấp dẫn của bốn gia tộc hậu duệ Thần Linh chúng ta, để chúng ta tranh giành truyền thừa, cho bọn họ có thời gian nghỉ ngơi lại sức”.

Mạt Thiên Đô mỉm cười hỏi: “Vậy theo con chúng ta nên làm gì?”

Mạt Yêu Yêu điềm đạm đáp: “Nuốt gọn Vương tộc rồi âm thầm quan sát”.

“Không được”.

Trưởng lão áo gấm nói ngay: “Nếu cứ quan sát thì chúng ta sẽ thua thiệt nặng nếu truyền thừa rơi vào tay gia tộc khác”.

Mấy trưởng lão đứng sau cũng rối rít gật đầu đồng tình.

Mạt Yêu Yêu lại hỏi: “Đại bá có từng nghĩ vì sao Vương tộc lại bị tiêu diệt hoàn toàn trong đó không?”

Lão già áo gấm nhíu mày.

Mạt Yêu Yêu nghiêm giọng: “Ta từng tiếp xúc với vị Diệp công tử này, biết hắn tuyệt đối không phải phàm nhân. Vương tộc gặp kết cuộc hôm nay là vì đã quá xem thường hắn, Mạt tộc chúng ta tuyệt đối không thể đi vào vết xe đổ ấy”.

Lão già hạ giọng: “Nhưng đó là truyền thừa của Thần Nhất, thứ mà chúng Thần cũng từng ao ước… Nếu chúng ta không chớp lấy cơ hội, để nó rơi vào tay người khác, há chẳng phải sẽ rơi vào thế bị động hay sao?”
 
Chương 2697


Chương 2697

Mạt Yêu Yêu nói với Mạt Thiên Đô: “Con cho rằng trước tiên nuốt gọn Vương tộc rồi âm thầm quan sát”.

Ông ta không đáp lời.

Lão già bên kia lại nói: “Vương tộc đã là nỏ hết đà, muốn thâu tóm khi nào mà chẳng được, còn truyền thừa là cơ hội không thể bỏ qua, đi rồi sẽ không trở lại. Đây là cơ hội thay đổi vận mệnh Mạt tộc, ta đề nghị trước tiên chiếm lấy truyền thừa rồi hãy đối phó với Vương tộc. Quan trọng là phải nhanh”.

Mạt Thiên Đô vẫn im lặng.

Lão già áo gấm lại nói: “Trong truyền thừa của Thần Nhất chắc chắn có Tổ Mạch, lại còn đến từ thời đại của ông ấy…”

Mạt Thiên Đô nheo mắt lại, ra lệnh: “Lập tức đến động thiên Thần Nhất!”

Tổ Mạch!

Truyền thừa!

Đứng trước hai thứ này, Vương tộc không còn là miếng thịt thơm tho nữa.

Quá khác biệt!

Mạt Yêu Yêu rơi vào im lặng, mặt mày vẫn điềm tĩnh, không biết đang nghĩ gì.

Mọi người tan họp.

Các cường giả Mạt tộc dùng hết tốc độ đi đến động thiên Thần Nhất.

Chỉ có một người duy nhất ở lại, đó chính là Mạt Yêu Yêu.

Cô ta ngẩng đầu, im lặng nhìn hàng loạt tia sáng nổi lên ở chân trời.

Đúng lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp đi đến, nắm lấy tay cô ta, thì thầm hỏi: “Con định rời khỏi nơi này?”

Mạt Yêu Yêu nói với bà: “Đi cùng con đi”.

Nhưng người phụ nữ chỉ mỉm cười lắc đầu.

Mạt Yêu Yêu muốn nói lại thôi.

Người phụ nữ: “Ta biết cha con cho phép ta ở lại đây, có được đầy đủ thân phận là bởi vì con, nhưng… Ta đã thỏa mãn rồi”.

Mạt Yêu Yêu không nói gì, lại nhìn về nơi xa.

Người phụ nữ lại nói: “Ta biết con phải đi, ta luôn ủng hộ con”.

Mạt Yêu Yêu quay lại nhìn bà: “Người biết không? Con cho rằng thương một người không có nghĩa là phải đánh mất bản thân mình, càng không nên vì đối phương mà nhân nhượng tất cả vì lợi ích chung mà không có giới hạn. Làm như vậy không đổi lại được tình yêu, chỉ có thương hại hoặc ghét bỏ”.

Người phụ nữ không nói gì.

Mạt Yêu Yêu tiếp tục: “Nếu con rời khỏi đây, không phải vì Mạt tộc đưa ra lựa chọn sai lầm, mà là vì con bây giờ mới nhận ra bọn họ chưa bao giờ xem chúng ta là người của họ. Nếu ở lại, con có lòng tin có thể trở thành chủ nhân Mạt tộc, và họ sẽ không ngăn cản được con. Nhưng con không cần phải làm vậy, vì Mạt tộc không đáng để con ở lại…”

Cô ta nhấc chân đi tới: “Làm phụ nữ, điều bi ai nhất là yêu phải một người không thương mình, làm con tự đày đọa bản thân mà không biết giới hạn. Con có thể yêu một ai đó, nhưng tuyệt đối sẽ không hèn mọn hạ mình. Nhưng đây là lựa chọn của người, nên con sẽ tôn trọng…”

Nói xong, cô ta biến mất ở nơi xa.

Là người duy nhất từng tiếp xúc với Diệp Quân, cô ta biết rõ đối phương không phải chỉ là một thanh niên tầm thường, hơn nữa phải là cực kỳ không tầm thường, sự hủy diệt của Vương tộc đã chứng minh điều này.

Nhưng đứng trước cám dỗ quá lớn, toàn bộ Mạt tộc đã bị lung lạc.

Không nhìn thấy được hiểm nguy!

Hay đúng hơn là họ thấy được, nhưng ỷ mình là hậu duệ Thần Linh mà xem thường gạt bỏ.

Hậu duệ Thần Linh.

Tức có Thần Linh đứng sau.

Đây là ngọn nguồn sức mạnh của họ.

Nhưng họ đâu ngờ chính nó sẽ hại tất cả.

Mạt Yêu Yêu nhìn thấu hết thảy, cũng đã ra sức lay tỉnh bọn họ, tiếc rằng vô dụng. Nếu thật sự làm thế, cô ta sẽ bị toàn bộ Mạt tộc vứt bỏ.

Khi ánh sáng soi vào bóng tội, nó mới chính là tội đồ.

Vậy nên, cô ta lựa chọn rời đi.



Một hôm đó, có vô số cường giả tụ tập trước lối vào động thiên Thần Nhất.

Họ đến từ bốn đại gia tộc Thần Linh.
 
Chương 2698


Chương 2698

Ngoài ra còn có những thế lực khác đến ngóng xem có chấm mút được gì không.

Đây là truyền thừa của Thần Nhất.

Ai có thể không xiêu lòng?

Dù biết mình và nó không có tí quan hệ gì cũng không ngăn được bước chân họ tìm đến, nếu thật sự nẫng được gì thì đúng là lời to.

Điều đáng nói là người của Học viện Thần cũng đến.

Đó là Tả Hữu chủ giáo.

Trong bóng tối, Tả chủ giáo nhìn khắp nơi một lượt, khẽ nói: “Đến đông đủ rồi”.

Hữu chủ giáo gật đầu: “Họ đương nhiên sẽ không từ bỏ truyền thừa Thần Nhất, sẽ lại là một cơn mưa máu…”

Ông ta nhìn lối vào động thiên trong im lặng.

Ai ở đây cũng có chút tâm tư của riêng mình.

Tuy đều hận không thể vọt vào giết Diệp Quân để giành lấy truyền thừa, nhưng vẫn đủ lý trí để biết động thiên này không phải nơi có thể tùy ý ra vào, vì vậy đều chờ đợi ở đây.

Đúng lúc này, gia chủ Mạt Thiên Đô của Mạt tộc xuất hiện từ bóng tối, mỉm cười lên tiếng: “Chư vị gia chủ nếu đã đến thì xuất hiện trò chuyện chút chứ hả?”

Lời vừa dứt, đã có hai người xuất hiện cạnh ông ta: một người đàn ông trung niên và một lão già.

Người trước là gia chủ Trần Du của nhà họ Trần, người sau là gia chủ Tần Nguyên của nhà họ Tần.

Mạt Thiên Đô: “Còn Triệu huynh?”

Một thanh niên bỗng xuất hiện từ xa, chậm rãi đi đến. Ba người kia nhìn thấy hắn ta thì nhíu mày.

Thanh niên khẽ thi lễ: “Vãn bối Triệu Thiên Kích ra mắt ba vị tiền bối”.

Mạt Thiên Đô: “Đừng nói rằng nhà họ Triệu hiện đang do ngươi làm chủ?”

Triệu Thiên Kích cong môi: “Vãn bối vừa trở thành gia chủ cách đây không lâu, mọi việc trên dưới trong nhà đều do vãn bối lo liệu”.

Những lời này khiến ba người nhìn nhau khiếp sợ.

Nhà họ Triệu vậy mà đã nhượng quyền rồi?

Lại còn cho một người trẻ như vậy?

Mạt Thiên Đô nhìn vẻ mặt khiêm nhường của Triệu Thiên Kích, hỏi: “Chư vị thấy thế nào?”

Trần Du của nhà họ Trần cười: “Đương nhiên là giết người cướp truyền thừa”.

Trực tiếp vô cùng!

Tần Nguyên cười: “Bằng không trước tiên cứ phái người vào nói chuyện với vị Diệp công tử này đi. Nếu hắn bằng lòng giao nộp truyền thừa thì chúng ta có thể cho hắn chút thù lao, đủ để giàu sang cả đời. Vừa tránh được đao binh, vừa kết được thiện duyên, một mũi tên trúng hai con nhạn”.

Trần Du thản nhiên liếc sang: “Ngươi bớt ngây thơ đi được không?”

Tần Nguyên cũng không giận mà hỏi lại: “Lỡ như Diệp công tử là người thông minh, muốn giải quyết theo cách hòa bình thì sao?”

Trần Du thu hồi ánh mắt, nhìn Mạt Thiên Đô.

Ông ta lại hỏi thanh niên khôn khéo kia: “Ngươi thấy thế nào?”

Triệu Thiên Kích ngẫm nghĩ: “Vãn bối không có ý kiến, lần này đến đây là để học tập ba vị tiền bối. Các vị nói thế nào, vãn bối làm thế ấy”.

Tần Nguyên nhếch mép cười.

Trần Du lại hỏi: “Triệu Thiên Kích ngươi học ai không học, lại đi học mấy trò nham hiểm của lão Tần Nguyên này. Ngươi cho rằng ba lão già chúng ta sẽ bị dáng vẻ này của ngươi lừa gạt sao?”

Triệu Thiên Kích chỉ cười không đáp.

Mạt Thiên Đô lại nhìn động thiên: “Phải nghĩ cách bắt hắn lộ diện…”

Trần Du: “Há lại chẳng đơn giản quá?”

Dưới ánh mắt của những người khác, ông ta nói: “Điều tra lai lịch, bắt toàn tộc hắn đến đây. Hắn một ngày không ra, chúng ta giết một người, cho đến khi cả nhà hắn chết sạch, để ta xem hắn còn dám trốn không”.

Diệp Quân: “…”
 
Chương 2699


Chương 2699

Nghe thấy lời của Trần Du, Mạt Thiên Đô cau mày, không nói gì.

Còn Tần Nguyên kia thì vội nói: “Hoạ không liên quan đến người nhà, hành động như thế có phải hơi quá đáng không?”

Trần Du hờ hững nhìn thoáng qua ông: “Vậy Tần gia chủ có cách nào không?”

Tần Nguyên nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy chúng ta có thể chiêu hàng, chỉ cần chúng ta nói hợp lý, dùng tình cảm để thuyết phục, chắc chắn Diệp Quân kia sẽ biết điều, chủ động đưa truyền thừa của Thượng Thần ra”.

Nghe thấy lời của Tần Nguyên, Mạt Thiên Đô nhất thời nhíu mày, nói thật lão ta thấy rất ghét tên nguỵ quân tử Tần Nguyên này.

Cực kỳ dối trá!

Nếu không vì thực lực của ông già này không tệ thì lão ta thật sự muốn đập chết ông ta rồi.

Mẹ kiếp, Diệp Quân bị ngu à?

Còn chủ động đưa truyền thừa ra!

Nói chuyện không gắn não sao?

Chuyện đến nước này, chắc chắn Diệp Quân cũng hiểu dù hắn có đưa truyền thừa ra, chắc chắn bốn gia tộc Thần Linh cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Diệt cỏ phải diệt tận gốc.

Trần Du chợt nói: “Nếu Tần huynh tự tin như thế, vậy không bằng để Tần huynh đi vào động thiên của Thần Nhất, khuyên Diệp Quân đầu hàng nhé?”

Tần Nguyên cười nói: “Nếu các người thấy yên tâm thì ta có thể đi thử”.

Trần Du im lặng.

Đương nhiên là ông ta không yên tâm, lỡ như người này đi vào giết Diệp Quân, một mình độc chiếm truyền thừa của Thần Nhất, vậy chẳng phải bọn họ lỗ nặng sao.

Mà Mạt Thiên Đô ở bên cạnh lại nói: “Ta thì không ngại, Tần huynh có thể tiến vào trong động thiên của Thần Nhất bất cứ lúc nào”.

Tần Nguyên nhìn về phía Mạt Thiên Đô: “Thật sao?”

Mạt Thiên Đô gật đầu.

Tần Nguyên cười to, sau đó nhìn về phía Trần Du bên cạnh.

Trần Du cau mày nhìn Mạt Thiên Đô, không hiểu ý lão ta.

Mạt Thiên Đô không giải thích mà nhìn về phía Tần Nguyên: “Vương Tông chết ở trong động thiên của Thần Nhất, mấy chục nghìn cao thủ của Vương tộc cũng chết cùng lão ta, nếu Tần huynh thật sự không sợ thì có thể đi vào ngay bây giờ, chúng ta không có ý kiến gì cả”.

Nụ cười trên mặt Tần Nguyên dần biến mất.

Đương nhiên thực lực của ông ta không mạnh hơn Vương Tông là bao, ngay cả Vương Tông cũng chết ở trong đó, chuyện này chắc chắn không đơn giản như thế.

Tiến vào đó, có lẽ có cơ hội độc chiếm truyền thừa của Thần Nhất, nhưng cũng có thể sẽ chết bên trong.

Thấy Tần Nguyên không nói gì thêm, Mạt Thiên Đô thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía Triệu Thiên Kích vẫn luôn không nói gì: “Ngươi có ý kiến gì không?”

Triệu Thiên Kích im lặng.

Mạt Thiên Đô nói: “Nếu ông nội của ngươi dám giao quyền cho ngươi thì chứng minh ngươi không phải một kẻ tầm thường, đừng nhún nhường trước chúng ta, vì như thế chỉ khiến ngươi trông rất ngu ngốc mà thôi”.
 
Chương 2700


Chương 2700

Triệu Thiên Kích gật đầu, sau đó nói: “Việc cấp bách của chúng ta không phải là nghĩ cách lấy được truyền thừa của Thần Nhất, mà là phải làm rõ tại sao nhà họ Vương chết trong động thiên Thần Nhất, đây là chuyện rất quan trọng với chúng ta”.

Mạt Thiên Đô gật đầu: “Nói có lý”.

Tần Nguyên và Trần Du cũng không nói gì.

Mấy người nhóm Vương Tông tại sao lại chết?

Không thể không nói, điều này giống như một cái gai cắm trong cổ họng bọn họ, phải biết rằng Vương Tông là cao thủ Tổ Cảnh, hơn nữa lão ta còn dẫn theo tất cả tinh nhuệ của Vương tộc.

Nhưng những người này đều chết ở động thiên Thần Nhất!

Là ai giết họ?

Diệp Quân sao?

Nếu là Diệp Quân thì sao hắn có thể làm được?

Lúc này, Triệu Thiên Kích kia lại nói: “Thật ra muốn biết rõ chuyện này cũng không khó, chúng ta chỉ cần phái người tiến vào trong điều tra là sẽ biết thôi”.

Mạt Thiên Đô gật đầu: “Có thể”.

Không biết rõ chuyện này, lão ta cũng thấy sợ hãi.

Trần Du chợt nói: “Theo ta được biết người này đến từ bên kia của Tuế Nguyệt trường hà, chúng ta có thể phái người đi tới Tuế Nguyệt trường hà, bắt giữ tộc nhân của hắn để uy hiếp hắn, bắt buộc hắn đi ra từ trong động thiên Thần Nhất, ta không tin hắn có thể mặc kệ sống chết của người trong tộc”.

Mạt Thiên Đô ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Được”. Dù thế nào thì bọn họ cũng sẽ không tuỳ tiện tiến vào động thiên Thần Nhất, nơi đó có phong ấn của Thần Nhất, vì thế bọn họ cần phải nghĩ cách khiến Diệp Quân đi ra từ bên trong.

Mà cách tốt nhất để Diệp Quân đi ra từ trong động thiên Thần Nhất chính là bắt tộc nhân của hắn, sau đó dùng việc này uy hiếp hắn.

Diệp Quân ngươi cũng không thể mặc kệ sống chết của cha mẹ đúng không?

Thấy Mạt Thiên Đô đồng ý, Trần Du gật đầu: “Ta sẽ phái người đi tới Tuế Nguyệt trường hà”.

Mạt Thiên Đô nhắc nhở: “Vì tránh xảy ra sơ suất thì phái nhiều người một chút”.

Trần Du gật đầu: “Ta hiểu”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Còn Mạt Thiên Đô thì phái người tiến vào động thiên Thần Nhất, tổng cộng có bốn người, mỗi gia tộc phái một người.

Bốn gia tộc đều không tin tưởng nhau.



Tiên Nguyên Tông, động thiên Thần Nhất.

Lúc này toàn bộ Tiên Nguyên Tông đều xôn xao, vì sau khi dọn dẹp chiến trường, bọn họ thu hoạch được rất nhiều của cải, trong đó cũng có không ít Tổ Nguyên.

Phát tài rồi!

Dù Tiên Nguyên Tông cũng tổn thất khá nhiều người, nhưng so với thu hoạch khổng lồ này, mất mấy người thật ra cũng chẳng là bao.

Tư Mã Nho nhìn mọi người đang rất hưng phấn trong điện, trong mắt lại lộ vẻ u sầu, vì ông ta phát hiện không ngờ nhà họ Vương này lại giàu đến thế.
 
Chương 2701


Chương 2701

Rõ ràng là ông ta đã đánh giá thấp nhà họ Vương.

Dù nơi này có phong ấn Thần Nhất để lại, nhưng ông ta vẫn thấy lo lắng.

Lúc này, một trưởng lão bước nhanh tới trước mặt Tư Mã Nho, Tư Mã Nho vội hỏi: “Sao rồi?”

Trưởng lão nói: “Tông chủ, thiếu niên kia ở trong dãy núi Vân Long cách đây nghìn dặm, chúng ta làm theo lệnh của ngài, cũng không làm phiền cậu ta”.

Tư Mã Nho gật đầu: “Như thế vẫn tốt hơn, ta sẽ đích thân đi gặp cậu ta”.

Dứt lời, ông ta bèn muốn rời đi, mà trưởng lão kia lại hưng phấn nói: “Tông chủ muốn giết người cướp của ư?”

Rõ ràng là trưởng lão đã có được lợi lộc, thế cũng bình thường, dù sao vừa mới tiêu diệt Vương tộc, tất cả người của Tiên Nguyên Tông đều phát tài.

Nghe thấy lời của trưởng lão, Tư Mã Nho lập tức lạnh lùng nhìn lão ta, hành động này khiến trưởng lão cảm thấy lạnh lẽo.

Tư Mã Nho thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Hiện tại Tiên Vân Tông chúng ta cần đồng mình…”

Hiện tại ông ta đang thấy lo lắng hơn, vì ông ta phát hiện Trương Văn Tú hiện tại hơi tự tin quá. Không đúng, là cực kỳ tự tin.

Đây không phải một chuyện tốt, đương nhiên lúc này ông ta cũng không rảnh để tâm nhiều chuyện như vậy, ông ta đang rất muốn tìm một đồng minh.

Đương nhiên không thể hy vọng vào Võ Tông được, nên chỉ có thiếu niên kiếm tu lai lịch không tầm thường kia thôi.

Tư Mã Nho không nói gì nữa mà xoay người rời đi.



Trước một ao nước trong dãy núi rộng lớn, Diệp Quân ngồi xếp bằng dưới đất, đôi mắt khép hờ, tập trung tinh thần.

Trận chiến với Vương Tông trước đó khiến hắn lĩnh ngộ được rất nhiều điều, lĩnh ngộ sâu sắc nhất chính là sức mạnh phong ấn mà Thần Nhất để lại.

Vì hắn phát hiện đại chiến với người khác khi phải chịu sức mạnh phong ấn của Thần Nhất có thể tăng cường sức mạnh của bản thân rất nhiều.

Cái này cũng giống việc đeo bao cát trên hai chân rồi chạy bộ vậy, dù lúc đó sẽ thấy nặng nề, nhưng lâu dần, khi ngươi quen với gánh nặng này, cũng tương đương với thực lực của ngươi đã mạnh hơn, nếu ngươi gỡ bao cát xuống, thực lực của ngươi sẽ trở nên càng đáng sợ.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân chợt ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, hắn hơi nhếch môi, lúc này, hắn không xem sức mạnh phong ấn này như một sự chèn ép nữa, mà là một cách rèn luyện.

Rèn luyện mang vật nặng!

Lúc này, trước mặt Diệp Quân không xa có một cơn gió nhẹ thổi tới, sau đó Tư Mã Nho xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Quân im lặng nhìn Tư Mã Nho.

Tư Mã Nho quan sát Diệp Quân, trong lòng thầm thấy khiếp sợ, dù thiếu niên này hoàn toàn không có tu vi, nhưng lại khiến ông ta cảm thấy hơi nguy hiểm.

Đúng là không đơn giản!

Tư Mã Nho cười nói: “Tiểu hữu tu luyện ở đây à?”

Diệp Quân bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”
 
Chương 2702


Chương 2702

Tư Mã Nho nghiêm túc nói: “Tiểu hữu, người xưa có câu kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, kẻ thù của chúng ta là nhà họ Vương kia, chúng ta phải cùng nhau hợp tác chống lại kẻ thù, cậu nghĩ sao?”

Diệp Quân cười nói: “Có lẽ nhà họ Vương không dám đi vào trả thù đâu”.

Tư Mã Nho cất giọng nặng nề: “Lỡ bọn họ đi vào thì sao?”

Diệp Quân im lặng.

Tư Mã Nho đang định nói tiếp thì Diệp Quân chợt nói: “Có dám làm một ván lớn không?”

Tư Mã Nho hơi ngạc nhiên: “Ván lớn?”

Diệp Quân gật đầu: “Không giấu gì ông, trên người ta có một phần truyền thừa, không chỉ có nhà họ Vương ở bên ngoài muốn có nó mà còn có mấy gia tộc khác, nếu ta đoán không lầm thì chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua mà tiếp tục vào đây, nếu ông dám chơi một ván lớn, chúng ta có thể gài bẫy lừa bọn họ đi vào, sau đó giết bọn họ, tất cả của cải trên người bọn họ đều thuộc về ông, ta sẽ không lấy bất cứ thứ gì”.

Tư Mã Nho im lặng.

Vẫn còn mấy gia tộc giống nhà họ Vương!

Không thể không nói, nghe thấy lời này của Diệp Quân, ông ta cũng hơi sợ hết hồn hết vía.

Thực lực của nhà họ Vương đã kinh khủng đến thế rồi, mà bây giờ bên ngoài còn có thế lực giống bọn họ, hơn nữa còn sẽ đến giết người này…

Tư Mã Nho nhìn về phía Diệp Quân, tỏ vẻ tò mò: “Truyền thừa kia của cậu thật sự là truyền thừa Thần Nhất à?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Tư Mã Nho im lặng.

Truyền thừa Thần Nhất.

Tuy ông ta chưa từng ra bên ngoài, nhưng cũng có biết chút ít về Thần Nhất, nhưng cũng không biết quá nhiều, dẫu sao Thần Nhất cũng phát triển ở thế giới bên ngoài.

Tư Mã Nho hơi do dự.

Liên thủ với Diệp Quân, rất có thể sẽ tiếp tục bị gia tộc khác nhằm vào, nói thật sau khi thấy sức mạnh kinh khủng của nhà họ Vương, hiện tại ông ta khá kiêng dè với thế lực bên ngoài.

Diệp Quân chợt nói: “Giết một nhà là ta giết, giết năm nhà cũng là ta giết, không có gì khác nhau cả”.

Tư Mã Nho trầm giọng nói: “Điều ta lo lắng là nếu bọn họ nghĩ cách phá vỡ phong ấn ở nơi này…”

Diệp Quân cười nói: “Chắc là không có khả năng đó đâu, bọn họ không thể phá phong ấn do Thần Nhất để lại được, nếu không nhà họ Vương cũng đã không mạo hiểm đến nơi này”.

Tư Mã Nho nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Nói thật thì ông ta hơi lo lắng.

Hợp tác với nhau?

Tuy có thể phát tài, nhưng cũng có thể tan xương nát thịt!

Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Quý tông môn cố thể từ từ suy xét, không cần vội”.

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Thấy dáng vẻ dửng dưng của Diệp Quân, Tư Mã Nho nhất thời hơi nghi ngờ, sao người này không có vẻ lo lắng chút nào vậy?

Không hợp lý lắm!

Chắc chắn là có chỗ dựa!

Còn trẻ tuổi đã có thực lực đáng sợ như thế, lai lịch chắc chắn là không tầm thường.
 
Chương 2703


Chương 2703

Nghĩ thế, Tư Mã Nho lập tức nói: “Diệp công tử, Tiên Vân Tông chúng ta đồng ý hợp tác với cậu”.

Diệp Quân dừng bước, hắn xoay người cười nói với Tư Mã Nho: “Hợp tác vui vẻ”.

Nếu ở bên ngoài, thực lực của Tiên Vân Tông thật sự không là gì, nhưng ở nơi này, thực lực của họ vẫn khá là kinh khủng.

Tư Mã Nho hỏi: “Diệp công tử, cậu có người chống lưng không?”

Diệp Quân thoáng sửng sốt, sau đó nói với nét mặt nghiêm chỉnh: “Rất nhiều”.

Tư Mã Nho lại hỏi: “Có mạnh không?”

Diệp Quân nghiêm túc đáp: “Chọn bừa một người cũng có thể giết người bừa bãi”.

Tư Mã Nho hé miệng cười: “Thế thì tốt”.

Diệp Quân ngạc nhiên nhìn Tư Mã Nho: “Ông tin thật à?”

Tư Mã Nho nghiêm túc nói: “Cậu không phát hiện là cậu trông giống như có rất nhiều chỗ dựa ư…”

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân cười to.

Tông chủ của Tiên Nguyên Tông này khá thú vị đấy.

Diệp Quân biết chắc chắn đối phương có hàm ý gì đó, nhưng hắn không quan tâm, hắn vẫy tay nói: “Liên lạc lại sau”.

Dứt lời, hắn biến mất ở phía xa.

Nụ cười trên mặt Tư Mã Nho dần biến mất, sau một hồi im lặng, ông ta quay lại Tiên Nguyên Tông.

Tổ chức hội nghị tông môn!

Tất cả cao thủ của Tiên Nguyên Tông đều tập trung lại.

Tư Mã Nho nhìn mọi người trong điện, sau đó nói: “Các vị, ta đã tiến hành hợp tác với Diệp công tử, sau này chúng ta sẽ là đồng minh, sống chết với nhau”.

Có trưởng lão nhắc nhở: “Tông chủ, hắn chỉ có một mình mà thôi…”

Tư Mã Nho thản nhiên nhìn trưởng lão vừa nói chuyện: “Hồ đồ, ngươi thật sự cho rằng hắn chỉ có một mình à?”

Trưởng lão kia nghi ngờ; “Hắn…”

Tư Mã Nho nghiêm túc nói: “Diệp công tử đã nói rõ với ta rồi, hắn là Thiếu chủ của Diệp tộc ở bên ngoài… Biết Diệp tộc không? Đây là gia tộc hàng đầu ở thế giới bên ngoài, cao thủ đông đảo, một người cũng có thể tàn sát bừa bãi toàn bộ vũ trụ”.

Trưởng lão kia thoáng do dự, sau đó nói: “Vậy vì sao hắn lại bị đuổi giết đến tận đây?”

Tư Mã Nho đang định đáp lời thì trưởng lão hắc bào ở một bên chợt nói: “Có lẽ là nuôi thả, gia tộc lớn thường không hành động như người bình thường mà”.

Tư Mã Nho vỗ đùi: “Đúng là nuôi thả, nghe Diệp công tử này nói Diệp tộc của họ đào tạo gia chủ đều theo cách nuôi thả, vì gia chủ đi lên từ trong gian khổ sẽ mạnh mẽ hơn”.

Có trưởng lão nói: “Vậy hắn đi đến đây… là vì trải nghiệm sao?”

Tư Mã Nho vội gật đầu: “Đúng thế”.

Trưởng lão kia thoáng do dự, sau đó hỏi: “Tông chủ, có thể tin được chứ?”

Tư Mã Nho còn chưa nói gì, trưởng lão hắc bào kia đã cất lời: “Chư vị, lúc trước sau khi tiêu diệt nhà họ Vương, Diệp công tử kia không lấy bất cứ báu vật nào cả, việc này có ý nghĩa thế nào? Nghĩa là người ta coi thường mấy thứ đó, mọi người nghĩ xem, gia cảnh thế nào mới có thể coi thường cả Tổ Nguyên chứ?”
 
Chương 2704


Chương 2704

Mấy trưởng lão còn lại cùng đều gật đầu.

Lúc đó Diệp công tử kia đi rất dứt khoát, thậm chí còn không thèm quay đầu.

Vì thế, mọi người càng phân tích càng cảm thấy Diệp công tử kia không đơn giản.

Thấy cảnh này, Tư Mã Nho nhất thời thở phào nhẹ nhõm, dù ông ta là Tông chủ, nhưng hợp tác với Diệp Quân vẫn thấy hơi áp lực, vì dù sao hắn cũng chỉ có một mình.

Tiếp theo, có lẽ họ sẽ phải đối mặt với nhiều kẻ thù hơn, chỉ cần sơ suất người của tông môn sẽ bắt đầu oán trách, cảm thấy không nên liên minh, mà bây giờ, mọi người đều thừa nhận Diệp Quân, vậy sau này sẽ không xảy ra nội loạn.

Đây là lựa chọn của tất cả mọi người!

Không phải lựa chọn của một mình ông ta!

Có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia.

Còn việc rốt cuộc phía sau Diệp Quân có thế lực nào không… Thật ra ông ta cũng không chắc…



Trong dãy núi rộng lớn, Diệp Quân biến thành một tia kiếm quang bay đến tận trời, nhưng trong nháy mắt, một lực lượng vô hình đã rơi xuống từ trên trời, khiến hắn quay lại vị trí ban đầu.

Vào khoảnh khắc rơi xuống đất, mấy ngọn núi lớn xung quanh Diệp Quân lập tức tan nát.

Mà Diệp Quân vẫn tiếp tục bay lên cao.

Cứ thế, Diệp Quân hết lần này đến lần khác đâm thẳng vào phong ấn Thần Nhất để lại kia.

Hiện tại hắn đang dùng phong ấn này để rèn luyện bản thân, không thể không nói sau khi tâm lý thay đổi, hắn cũng không thấy ghét sức mạnh phong ấn này như trước nữa.

Hắn đang dần làm quen với sức mạnh phong ấn này!

Trong quá trình đối chiến với nó, Diệp Quân còn phát hiện sức mạnh phong ấn này sẽ còn mạnh lên theo thực lực cá nhân, nói một cách đơn giản thì thực lực của người càng mạnh, uy lực của phong ấn sẽ càng lớn, hơn nữa gần như là không có giới hạn.

Đây rõ ràng là một đối thủ hoàn mỹ với Diệp Quân.

Diệp An cũng đi ra từ trong tháp, sau đó bắt đầu luyện tập đối kháng với phong ấn này.

Oanh!

Một tia kiếm quang rơi thẳng xuống từ chân trời, kiếm quang vừa rơi xuống đã khiến vùng đất nổ tung, vô số bụi đất bay lên cao.

Trong bụi đất, Diệp Quân vung tay áo, một tia kiếm quang bay ra, bụi đất xong lập tức bay đi mất.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, hắn nhếch miệng cười, giẫm nhẹ chân phải, lại biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.

Vụt!

Thời không bị tia kiếm chém đôi.

Trên bầu trời, một sức mạnh đáng sợ chiếu xuống, đánh thẳng lên tia kiếm quang kia.

Ầm!

Kiếm quang vỡ tan tành.

Diệp Quân rơi xuống đất, nhưng sau đó, hắn lại bay lên cao một lần nữa, đỡ lấy sức mạnh phong ấn kia, nhưng lần này đã có sự thay đổi. Khi kiếm của Diệp Quân còn cách sức mạnh phong ấy kia mấy trượng, thân thể Diệp Quân chợt trở nên hư ảo.

Thời không chồng chéo!

Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng kiếm kỹ!
 
Chương 2705


Chương 2705

Kiếm chém ra…

Oanh!

Sức mạnh phong ấn bí ẩn kia lập tức vỡ tan tành.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân nhếch môi, nhưng sau đó, trên bầu trời có một sức mạnh cường đại hơn đánh thẳng xuống.

Ầm!

Kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân lại rơi xuống đất một lần nữa.

Lần này, một lúc lâu sau đó Diệp Quân mới bò ra từ sâu trong lòng đất.

Diệp Quân nằm dưới đất, khoé miệng có máu tươi chảy ra.

Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, hắn phát hiện thật ra phong ấn này có sơ hở, chỉ cần bất ngơ gia tăng sức mạnh sẽ có thể lập tức phá vỡ nó, nhưng có một vấn đề là sức mạnh phong ấn tiếp theo sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Nhưng lúc sức mạnh phong ấn thứ hai đánh xuống, hắn đã là người bình thường, sẽ không bị sức mạnh của nó trấn áp.

Vào khoảnh khắc đó, hắn cũng như đang ở bên ngoài.

Chỉ cần nắm bắt được khoảnh khắc này, hắn sẽ làm được rất nhiều chuyện.

Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó đứng lên, hắn biến thành một tia kiếm quang bay lên cao một lần nữa.

Lần này, hắn không sử dụng bất cứ kiếm kỹ nào nữa, chỉ rèn luyện kiếm ý vô địch và kiếm đạo của mình.

Kiếm ý và kiếm đạo mới là nồng cốt của hắn!

Cứ thế, Diệp Quân và Diệp An đối kháng với sức mạnh phong ấn kia hết lần này đến lần khác, mà trong quá trình này, sức mạnh của hai chị em cũng tăng lên rất nhiều.

Không chỉ thực lực của mỗi Diệp Quân, mà thực lực của cả Mộc Nguyên, hai vị Thần Tướng và trâu thần Man Hoang tu luyện trong Tiểu Tháp cũng mạnh hơn rất nhiều, dù sao Diệp Quân cũng liên tục cung cấp Tổ Nguyên cho bọn họ, hơn nữa bọn họ còn ở trong Tiểu Tháp.

Còn những thiên tài nhỏ tuổi như Lâm Bảo Mỹ và Cẩu Đán, dù thực lực của chúng của mạnh hơn rất nhiều, nhưng vì còn quá nhỏ nên không thể so sánh với thế hệ trước được. Có điều tương lai thì chưa biết.



Bên ngoài động thiên Thần Nhất.

Lúc này bốn gia tộc hậu duệ thần linh đã bao vây cửa ra vào động thiên, không chỉ có thế, dưới sự hợp tác của bốn gia tộc, ngoài học viện Thần, không có người và thế lực nào có thể đến gần động thiên Thần Nhất này.

Đây rõ ràng là muốn độc chiếm, rất nhiều người tức giận nhưng không dám nói gì.

Đành chịu thôi, thực lực của bốn gia tộc thật sự quá kinh khủng, dù có giận cũng phải cam chịu.

Mạt Thiên Đô nhìn lối vào động thiên Thần Nhất phía xa, im lặng không nói một lời.

Thật ra lão ta cũng hơi nôn nóng muốn đi vào động thiên Thần Nhất, nhưng vết xe đổ của nhà họ Vương ở ngay trước mắt, lão ta cũng không dám mạo hiểm.

Đợi!

Đợi người bên trong truyền tin ra.

Bốn gia tộc gần như nhận được truyền âm cùng một lúc.

Một lát sau, mấy người Mạt Thiên Đô nhìn nhau, Trần Du trầm giọng nói: “Thì ra không phải Diệp Quân tiêu diệt nhà họ Vương, mà là một thế lực bên trong động thiên Thần Nhất”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom