Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2661


Chương 2661

Đi thẳng vào vấn đề.

Người phụ nữ chậm rãi bước xuống bậc thang, mỗi khi bà ta tiến một bước về phía trước, áp lực vô hình kia sẽ mạnh hơn một chút.

Diệp Quân bình tĩnh nhìn người phụ nữ.

Người phụ nữ nhanh chóng đi đến trước mặt Diệp Quân, bà ta rất cao, cao hơn Diệp Quân rất nhiều. Bà ta đưa mắt nhìn xuống Diệp Quân: “Người ngoại lai?”

Diệp Quân gật đầu.

Người phụ nữ lại hỏi: “Ngươi có thể cho ta cái gì?”

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một luồng Tổ Nguyên xuất hiện.

Tổ Nguyên!

Người phụ nữ bình tĩnh nhìn Tổ Nguyên trong lòng bàn tay hắn: “Chỉ thế thôi à?”

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối cần bao nhiêu?”

Người phụ nữ duỗi một ngón tay trắng như ngọc.

Diệp Quân gật đầu, lại lấy mười Tổ Nguyên ra.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Là một trăm”.

Một trăm Tổ Nguyên!

Diệp Quân im lặng.

Một trăm Tổ Nguyên là một số lượng lớn.

Đương nhiên cũng chỉ là con bò rụng lông với hắn.

Người phụ nữ nói: “Nếu không có thì mời về cho”.

Dứt lời, bà ta xoay người.

Nhưng lúc này, Diệp Quân đưa ra một trăm Tổ Nguyên.

Người phụ nữ dừng bước, bà ta xoay người không nhìn Tổ Nguyên kia, mà là nhìn chằm chằm Diệp Quân.

Bốn mắt nhìn nhau.

Người phụ nữ có mặt trái xoan, mắt phượng, ngũ quan rất hoàn mỹ, đặc biệt là mái tóc bạc kia, khiến người phụ nữ trông xinh đẹp hơn. Nhưng bà ta thật sự quá có khí thế, đặc biệt là đôi mắt phượng, khi nhìn chằm chằm người khác sẽ cho người khác một cảm giác bị nhìn thấu.

Diệp Quân đối mắt với bà ta, ánh mắt của hắn bình tĩnh, rất ôn hoà và ung dung.

Khí thế của cao thủ hoàn toàn không thể uy hiếp đến hắn, dù sao thì hắn cũng đã gặp được quá nhiều cao thủ rồi.

Lúc này, người phụ nữ tóc trắng đột nhiên nhìn một trăm Tổ Nguyên trong lòng bàn tay Diệp Quân, sau đó nói: “Ngươi không sợ ta giết ngươi sau đó cướp đi tất cả Tổ Nguyên trên người ngươi sao?”

Diệp Quân thản nhiên nói: “Ta từng suy xét đến chuyện này”.

Người phụ nữ tóc trắng nhìn về phía Diệp Quân, khá là tò mò: “Vậy ngươi còn dám lấy ra nhiều Tổ Nguyên như thế”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta biết tiền bối có thể sẽ vì cám dỗ to lớn mà giết người cướp của, dù sao Tổ Nguyên cũng rất quý giá, nhưng ta có thể lấy ra nhiều Tổ Nguyên như thế trong phút chốc, chắc chắn tiền bối đang nghĩ là ta có nhiều hơn. Đúng như tiền bối đoán, trên người ta thật sự có rất nhiều, nhưng ta vẫn muốn thể hiện thiện chí của ta trước, để tiền bối biết lần này ta đến Võ Tông không phải muốn gây thù chuốc oán với Võ Tông, chỉ muốn mượn truyền thừa của quý tông môn để rời khỏi đây thôi”.
 
Chương 2662


Chương 2662

Thiện chí!

Trong lúc đến đây, hắn đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, một khả năng trong đó là Võ Tông không chịu được cám dỗ giết người cướp của, cuối cùng hắn và Võ Tông sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Mà dù là thế hắn vẫn muốn thể hiện thiện chí của mình trước.

Chu du bên ngoài, phải đối đãi với mọi người bằng lòng thiện.

Hắn không tin tất cả mọi người đều không có não, động một tý là giết người cướp của.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nếu ta thật sự muốn giết người cướp của thì ngươi phải làm sao?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Khi nãy tiền bối nói muốn một trăm Tổ Nguyên thật ra là muốn ta biết khó mà lui, đúng không?”

Người phụ nữ cười khẽ: “Nhưng ngươi cũng không biết khó mà lui, không đúng, có lẽ là ta đánh giá thấp sự giàu có của ngươi rồi”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tiền bối, có phải không thể sử dụng trận pháp kia không?”

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, bình tĩnh nói: “Từ nghìn năm trước đã không thể sử dụng rồi”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Người phụ nữ giải thích: “Trận pháp đã hư hại, nhưng dù không hư hại thì cũng không thể sử dụng, vì mỗi lần điều động trận pháp đều tốn rất nhiều Tổ Nguyên. Dù là Võ Tông ta cũng không chịu nổi nhiều Tổ Nguyên như thế”.

Diệp Quân cau mày, hơi khó xử, chẳng lẽ thật sự phải đối đầu trực diện với phong ấn mà Thần Nhất để lại sao?

Hiện tại hắn ở lại nơi này là rất nguy hiểm, vì một khi nguỵ thần đến hắn chắc chắn sẽ toi đời.

Lúc này, người phụ nữ đột nhiên nhận lấy Tổ Nguyên trước mặt.

Diệp Quân sửng sốt.

Cái quái gì vậy?

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Ngươi đừng nghĩ linh tinh, ta còn chưa đến mức phải chút cướp Tổ Nguyên này của ngươi”.

Diệp Quân nghi ngờ: “Vậy tông chủ là đang?”

Người phụ nữ bình tĩnh nói: “Không phải ngươi muốn đi ra ngoài à? Ta nghĩ cách giúp ngươi”.

Diệp Quân vội hỏi: “Cách gì cơ?”

Người phụ nữ đáp: “Đang nghĩ”.

Diệp Quân: “???”

Người phụ nữ chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ nghiêm chỉnh: “Võ Tông của ta sẽ thèm chút Tổ Nguyên này của ngươi chắc? Ngươi yên tâm, ta nói nghĩ cách thì sẽ nghĩ cách, ngươi tạm thời cứ ở lại Võ Tông, đợi ta nghĩ ra cách rồi sẽ giúp ngươi ra ngoài”.

Diệp Quân hỏi: “Bao lâu?”

Người phụ nữ giơ một ngón tay.

Diệp Quân nói: “Một ngày à?”

Người phụ nữ lắc đầu: “Một năm”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm người phụ nữ, không nói gì.

Người phụ nữ ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nửa năm?”

Diệp Quân khẽ thở dài: “Cô nương, ta không có nhiều thời gian như thế đâu, ta cho tiền bối ba ngày, trong vòng ba ngày người phải nghĩ cách giúp ta rời khỏi đây, nếu không tiền bối phải trả lại Tổ Nguyên cho ta”.
 
Chương 2663


Chương 2663

Người phụ nữ im lặng.

Diệp Quân nhìn bà ta: “Được chứ?”

Người phụ nữ lắc đầu: “Ba ngày không đủ, mười ngày, ít nhất là mười ngày”.

Diệp Quân im lặng.

Người phụ nữ lại nói: “Muốn rời khỏi đây cũng chỉ có hai cách, một là phá vỡ sức mạnh phong ấn mà Thần Nhất để lại, thứ hai là mượn trận pháp dịch chuyển kia. Phong ấn Thần Nhất gặp mạnh sẽ càng mạnh hơn, hoàn toàn không thể phá vỡ. Vì thế chỉ có thể mượn trận pháp dịch chuyển kia thôi, mà trận pháp dịch chuyển đã bị hư hại, muốn sửa chữa phải mất một khoảng thời gian”.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Trận pháp dịch chuyển có thể sửa được sao?”

Người phụ nữ gật đầu: “Chỉ cần đủ tiền là được”.

Diệp Quân nhìn bà ta, sau đó nói: “Vậy ta đợi mười ngày”.

Người phụ nữ gật đầu: “Khoảng thời gian này ngươi có thể đợi ở Võ Tông, nhưng có rất nhiều chỗ ngươi không thể đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Sau khi Diệp Quân đi, người phụ nữ nhìn chằm chằm bên ngoài điện, hơi híp mắt.

Lúc này, một ông lão lưng còng xuất hiện sau lưng người phụ nữ như bóng ma.

Ông lão nhìn chằm chằm ngoài điện, nói với giọng điệu âm u: “Tông chủ, người này có thể dễ dàng lấy ra một trăm Tổ Nguyên có nghĩa trên người cậu ta chắc chắn có Tổ Mạch”.

Nét mặt người phụ nữ không chút cảm xúc: “Đương nhiên ta biết trên người hắn có Tổ Mạch”.

Ông lão hơi chần chừ, sau đó nói: “Vậy vì sao tông chủ không…”

Dứt lời, ông ta làm một động tác cắt cổ.

Người phụ nữ lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông muốn giết người cướp của, chẳng lẽ không phải nên điều tra lai lịch của đối phương trước à?”

Ông lão vội nói: “Thuộc hạ lập tức đi ngay”.

Sau đó, ông ta biến mất.

Người phụ nữ nhìn bóng người mơ hồ ngoài điện phía xa, bình tĩnh nói: “Thế lực sau lưng ngươi mạnh, ta sẽ làm bạn với ngươi, nếu không mạnh…”

Nói đến đây, ánh mắt bà ta dần trở nên lạnh như băng.

Bạn?

Không phải ai cũng có tư cách làm bạn với bà ta.

Sở dĩ bà ta không ra tay là vì như lời bà ta nói khi nãy, trong lúc còn chưa điều tra rõ lai lịch của đối phương, đương nhiên bà ta sẽ không tự tiện ra tay, dù sao người có Tổ Mạch chắc chắn là lai lịch không đơn giản.

Cũng không vội làm gì!

Người phụ nữ xoay người rời đi.



Ngoài điện.

Diệp Quân cũng không chọn đi lang thang trong Võ Tông, hắn đi tới chỗ ở Võ Tông sắp xếp cho, sau khi vào phòng, hắn đặt ra một cấm chế bên trong, sau đó tiến vào trong Tiểu Tháp.

Vừa đi vào Tiểu Tháp, Mộc Nguyên đã xuất hiện trước mặt hắn, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
 
Chương 2664


Chương 2664

Diệp Quân cười hỏi: “Tiền bối muốn nói chuyện Võ Tông sao?”

Mộc Nguyên gật đầu, sau đó nói: “Ta hiểu ý cậu là muốn bày tỏ thiện chí, kết thiện duyên, việc này đương nhiên là không sai, có điều có lẽ cậu đã đánh giá thấp sự độc ác của nhân tính rồi”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta hiểu, nhân tính tham lam là chuyện rất thường tình”.

Mộc Nguyên nhìn về phía Diệp Quân: “Cho nên công tử đang cược với nhân tính của Võ Tông à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không phải đang cược”.

Mộc Nguyên thắc mắc: “Thế thì là gì?”

Diệp Quân cười nói: “Dù sao chúng ta cũng muốn nhờ vả Võ Tông, nếu đã nhờ vả người khác thì đương nhiên phải cho người khác lợi ích, người khác cũng không nợ chúng ta cái gì, đây là chuyện chúng ta nên làm, về việc bọn họ muốn làm thế nào đó là chuyện của bọn họ”.

Mộc Nguyên nhìn Diệp Quân với nét mặt phức tạp.

Nên làm!

Thật ra dù bây giờ họ bị phong ấn tu vi, nhưng với thực lực của Diệp Quân hiện tại cộng thêm đám cao thủ trong tháp, nếu chiến đầu thì đúng là Võ Tông không thể nào thắng nổi.

Phải biết rằng sau khi dung hợp với Ngao Thiên Thiên, Diệp Quân đã có thể chống lại phong ấn để chiến đấu, nhưng Diệp Quân nói đúng, nếu ngươi muốn nhờ vả người khác thì đương nhiên phải có thái độ và hành động của một người nhờ vả. Ngươi không thể vì người ta có khả năng muốn hại người mà trở mặt với người ta được?

Diệp Quân ngồi xếp bằng xuống, tập trung tinh thần.

Trong suốt hành trình tu luyện, hắn phát hiện cách nhanh nhất để nâng cao thực lực chính là chiến đấu và tu tâm.

Chiến đấu đương nhiên không cần phải nói, chỉ có thông qua những trận chiến sinh tử, ép bản thân đến giới hạn mới có thể đột phá được giới hạn, đạt tới một độ cao khác, còn tu tâm cũng giống như mài dao, phải tự xem xét bản thân mọi lúc, không ngừng nhìn kỹ nội tâm của mình, nhận rõ nội tâm, hàng phục nội tâm.

Chiến đấu là tu luyện thân thể.

Tu tâm là tu luyện linh hồn.

Hai thứ không thể thiếu được thứ nào.



Chân vũ trụ.

Trong một vùng đất tuyết mênh mông ở phía Bắc có một thiếu niên mặc áo bào đen chậm rãi bước đi.

Gió rét gào thét, thiếu niên ngược gió tiến lên.

Thiếu niên này chính là Diệp Khải.

Hiện tại, dưới sự đào tạo của vũ trụ Quan Huyên, cảnh giới của Diệp Khải cũng đã đạt đến Mệnh Vận Đại Đế, là thiên tài yêu nghiệt nhất chỉ đứng sau Diệp Quân, Diệp An và Ngao Thiên Thiên.

Vũ trụ Quan Huyên luôn dồn hết sức để đào tạo nhóm thiên tài cùng thế hệ với Diệp Quân năm đó, không chỉ cho bọn họ tài nguyên tốt nhất mà còn có danh sư dạy dỗ. Vì thế mấy người nhóm Diệp Khải tiến bộ cực kỳ đáng sợ.

Không chỉ có vũ trụ Quan Huyên mà Chân vũ trụ cũng dồn hết tâm trí để đào tạo thế hệ trẻ.

Mà hiện tại, từ sau khi Chân vũ trụ hợp tác với vũ trụ Quan Huyên, hai vũ trụ đều tiến vào thời kỳ phát triển với tốc độ cao.

Đây là thời đại tốt nhất với sinh linh hai vũ trụ.
 
Chương 2665


Chương 2665

Dù là Chân vũ trụ hay vũ trụ Quan Huyên đều có thiên tài liên tục xuất hiện như măng mọc sau mưa.

Mà hiện tại, Tuế Nguyệt trường hà chính là nơi rèn luyện của hai vũ trụ, dù Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên đã sống chung hoà bình, nhưng việc cạnh tranh giữa hai vũ trụ vẫn luôn tồn tại, đương nhiên bây giờ là cạnh tranh tích cực. Hơn nữa dưới sự dẫn dắt của Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên, hai vũ trụ đã không còn xem nhau là mục tiêu nữa.

Mục tiêu của thiên tài yêu nghiệt ở hai vũ trụ hiện tại là Tuế Nguyệt trường hà, là thời đại cũ, là Diệp Quân!

Đúng!

Mục tiêu của thiên tài yêu nghiệt ở hai vũ trụ hiện tại là Diệp Quân!

Vì Diệp Quân là người lợi hại nhất của Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên hiện tại, là đối tượng được tất cả thiên tài và yêu nghiệt theo đuổi.

Mục tiêu của Diệp Khải cũng là Diệp Quân!

Phải nói rằng từ trước đến giờ, mục tiêu của y vẫn luôn là Diệp Quân.

Lúc này, Diệp Khải dừng lại, y ngẩng đầu nhìn lên một ngọn núi tuyết phía xa, có thể nhìn thấy thấp thoáng một ngôi miếu cổ xưa trên ngọn núi tuyết.

Diệp Khải cười nói: “Sư phụ, chúng ta đến rồi”.

Một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Khải: “Lên đi”.

Diệp Khải gật đầu, sau đó bắt đầu đi lên núi.

Trên đường đi, giọng nói kia chợt cất lời: “Nghe nói Diệp Quân đã tiến vào thời đại cũ, hơn nữa hắn còn đạt đến cảnh giới Đế Quân rồi”.

Diệp Khải gật đầu: “Con biết”.

Giọng nói kia ngập ngừng.

Diệp Khải cười nói: “Sư phụ muốn bảo con đừng đặt Diệp Quân huynh làm mục tiêu đúng không?”

Giọng nói kia khẽ thở dài: “Hắn quá yêu nghiệt, còn được trời ưu ái, có rất nhiều đại lão âm thầm đào tạo, nếu con xem hắn là mục tiêu thì đến một ngày nào đó, con sẽ phát hiện có đuổi theo thế nào cũng không kịp, ta sợ tâm cảnh của con sẽ sụp đổ”.

Diệp Khải nhẹ giọng nói: “Sư phụ, người nói xem nếu con và Diệp Quân huynh đều không có ai hướng dẫn, cả hai phát triển tự do thì ai sẽ lợi hại hơn?”

Giọng nói kia im lặng một lúc lâu rồi hỏi: “Bản thân con cảm thấy sao?”

Diệp Khải mỉm cười: “Lúc ở Diệp Tộc, con và huynh ấy đều không có ai hướng dẫn, nhưng vị trí thế tử vẫn là của huynh ấy, con không thể tranh với huynh ấy. Đương nhiên con cũng chịu thua vì huynh ấy đúng là ưu tú hơn con. Sau đó có sư phụ giúp đỡ, con cho rằng con đã có thể vượt qua huynh ấy. Lúc đó con còn cảm thấy hơi xấu hổ, cảm thấy không công bằng với huynh ấy, nhưng không ngờ huynh ấy lại là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian…”

Nói đến đây, hắn lắc đầu cười khẽ.

Âm thanh kia nhỏ giọng nói: “Sau đó thì sao?”

Diệp Khải phủi tuyết trên người, sau đó cười nói: “Sau đó thấy Diệp Quân huynh thừa kế vũ trụ Quan Huyên, càng đi càng xa, con thật lòng vui vẻ thay huynh ấy”.

Người kia im lặng.

Diệp Khải cười nói: “Sư phụ sợ con ghen tị với Diệp Quân huynh ư?”

Giọng nói kia đáp: “Từng có lo lắng này”.

Diệp Khải bình tĩnh nói: “Con sẽ không ghen tị với Diệp Quân huynh”.
 
Chương 2666


Chương 2666

Giọng nói kia tỏ vẻ tò mò: “Vì sao?”

Diệp Khải ngẩng đầu nhìn ngôi miếu cổ ngày càng gần kia, nhẹ giọng nói: “Diệp Quân huynh là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian, thân phận này là một trợ giúp lớn với huynh ấy, nhưng chẳng phải cũng là một ràng buộc sao? Tương lai của toàn bộ vũ trụ đều đè lên người huynh ấy, áp lực đó sẽ đáng sợ đến mức nào?”

Giọng nói kia đáp: “Đúng là thế”.

Diệp Khải nói tiếp: “Hơn nữa con nhận được sự giúp đỡ của sư phụ, đã có điểm xuất phát vượt xa người bình thường, con đã thoả mãn lắm rồi. Làm người phải biết đủ, nếu không biết đủ thì sẽ chỉ rơi vào ma chướng, tự mình hại mình”.

Giọng nói kia cười đáp: “Thiện”.

Diệp Khải lại phủi tuyết trước ngực, sau đó nói: “Đợi sau khi thí luyện lần này kết thúc, con sẽ đến Tuế Nguyệt trường hà ngược dòng Tuế Nguyệt, sau đó đuổi kịp Diệp Quân huynh đánh một trận với huynh ấy. Làm người dù gì cũng phải có một mục tiêu đúng không”.

Người kia cười nói: “Đánh một trận cũng được, ta cũng muốn xem thử bây giờ thằng nhóc kia đã đến trình độ nào rồi”.

Diệp Khải cười to, vừa mới cười, vô số gió tuyết đã bay vào họng y khiến y sặc đến mức ho khan một trận.

Không lâu sau đó, Diệp Khải đi tới trước cửa ngôi miếu cổ, trên cửa ngôi miếu có một ngọn đèn dầu, gió tuyết thổi qua nhưng ngọn đèn dầu vẫn không hề lung lay.

Diệp Khải đứng trước cửa miếu, sau đó gõ nhẹ lên cửa, không có tiếng động.

Diệp Khải gõ cửa một lần nữa.

Kẽo kẹt!

Cửa ngôi miếu cột đột nhiên mở ra, một khuôn mặt già nua xuất hiện trước mặt Diệp Khải.

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Khải, không nói một lời.

Diệp Khải mở lòng bàn tay, một miếng ngọc bội xuất hiện: “Có một vị tiền bối bảo ta đến đây”.

Khi nhìn thấy ngọc bội kia, sắc mặt ông lão lập tức thay đổi, ông ta vội mở cửa rồi nói: “Mời vào”.

Diệp Khải cúi người đi vào miếu, đập vào mắt là một cái sân không lớn lắm, khắp nơi lót đá xanh, rất sạch sẽ, còn có một hoà thượng đang dọn dẹp.

Thấy Diệp Khải, hoà thượng nhìn thoáng qua y, sau đó hơi cúi chào.

Diệp Khải cũng vội vàng đáp lễ.

Dưới sự chỉ dẫn của lão hoà thượng kia, Diệp Khải tiến vào một đại điện, trong đại điện là một tượng phật cổ đắp bằng bùn, nghiêm túc trang trọng.

Lão hoà thượng bái lạy, sau đó xoay người nhìn về phía Diệp Khải, Diệp Khải thoáng do dự rồi nói: “Ta không xuất gia”.

Lão hoà thượng không nói gì, chỉ lấy một bộ áo tăng ra đưa cho Diệp Khải: “Mặc vào đi”.

Diệp Khải không từ chối mà lập tức mặc áo tăng vào.

Lão hoà thượng lại nói: “Đi theo ta”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Diệp Khải đi theo lão hoà thượng đi tới cửa sau của miếu, sau khi ông ta mở cửa, gió tuyết bên ngoài gào thét thổi vào, ác liệt tựa như dao.

Lão hoà thượng chỉ xuống đất, Diệp Khải nhìn theo, dưới mắt đất có những dấu chân chồng lên nhau.

Diệp Khải hơi khó hiểu.

Lão hoà thượng chắp tay: “Đi theo nó đi”.
 
Chương 2667


Chương 2667

Diệp Khải chần chừ một lúc rồi hỏi: “Đại sư, đây là hướng thánh sao?”

Lão hoà thượng gật đầu.

Diệp Khải lại hỏi: “Vị thánh này là ai?”

Lão hoà thượng lắc đầu: “Đừng hỏi nhiều”.

Diệp Khải gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, y bước ra cửa miếu, nhưng vừa mới đi ra ngoài thì y đã lập tức sửng sốt.

Toàn bộ tu vi bị phong ấn!

Diệp Khải sửng sốt, y quay đầu nhìn về phía lão hoà thượng, lão hoà thượng gật đầu: “Đi đi!”

Diệp Khải im lặng một lúc rồi gật đầu, y xoay người đi về phía xa theo những dấu chân kia, chẳng mấy chốc, Diệp Khải đã biến mất trong gió tuyết.

Lão hoà thượng đưa mắt nhìn Diệp Khải rời đi, sau đó tiến vào trong miếu đóng cửa lại.

Lúc này có hai người xuất hiện bên ngoài cửa miếu.

Một người trong đó là chủ nhân bút Đại Đạo, người đàn ông bên cạnh ông ta là Vô Biên Chủ.

Vô Biên Chủ nhìn bóng lưng Diệp Khải biến mất ở phía xa, nhẹ giọng nói: “Thật ra người mới đầu ông chọn không phải Diệp Quân mà là tiểu tử này…”

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn về phía xa, không nói gì.

Vô Biên Chủ quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, hơi nhíu mày: “Không đúng, nếu mục tiêu của ông là tiểu tử này mà không phải Diệp Quân kia, vậy vì sao sau đó ông…”

Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Đến tận bây giờ Diệp Quân vẫn không nằm trong kiểm soát của ta”.

Vô Biên Chủ sửng sốt.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ giọng nói: “Từ khi hắn ra đời đã không ở trong Đạo rồi, Đại Đạo hoàn toàn không có tư cách kiểm soát hắn, cũng không dám kiểm soát… Vừa sinh ra đã ở ngoài Đạo, có kinh khủng không chứ?”

Vô Biên Chủ im lặng một lúc lâu rồi nói: “Quá kinh khủng”.

Trước ngôi miếu, chủ nhân bút Đại Đạo và Vô Biên Chủ đứng im tại đó, chủ nhân bút Đại Đạo đưa mắt nhìn về phía trước, xung quanh gió tuyết gào thét như dao cắt lên mặt.

Vô Biên Chủ chợt cất lời: “Tiếp theo có dự tính gì không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Tạo dựng trật tự”.

Vô Biên Chủ hỏi: “Xây dựng lại trật tự Thần Nhất à?”

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Một trật tự hoàn toàn mới”.

Vô Biên Chủ cau mày: “Một trật tự hoàn toàn mới?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía cuối tầm mắt xa xa, nhẹ giọng nói: “Ở thời đại đó, trật tự Thần Nhất đúng là tốt nhất, nhưng vẫn còn chưa đủ hoàn mỹ, vì lúc ông ta còn sống, trật tự có thể vận hành, nhưng một khi ông ta chết đi, trật tự sẽ lập tức sụp đổ, những người dưới trướng ông ta sẽ bắt đầu cắn trả lại vũ trụ, mang đến tai hoạ cho vũ trụ”.

Nói đến đây, ông ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Trật tự thế này không ổn định”.

Vô Biên Chủ lắc đầu: “Không thể có trật tự hoàn mỹ được”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ giọng nói: “Ta biết, nhưng vũ trụ này cần một trật tự, nếu không tuổi thọ của nó hiện tại…”

Nói đến đây, trong mắt ông ta lộ vẻ lo lắng.

Vô Biên Chủ im lặng.
 
Chương 2668


Chương 2668

Chương 2668

Vũ trụ!

Tuổi thọ của vũ trụ cũng không phải là vô cùng vô tận, nếu tất cả vũ trụ đều như hệ Ngân Hà, mọi người đều không tu luyện, thì đương nhiên tuổi thọ của vũ trụ sẽ có thể kéo dài rất lâu, nhưng bây giờ vũ trụ này có quá nhiều người tu luyện?

Người tu luyện càng nhiều thì gánh nặng của vũ trụ sẽ càng lớn.

Hơn nữa tất cả người tu luyện đều đang cướp đoạt tài nguyên của vũ trụ mà không chút kiểm soát, đặc biệt là những người tu luyện thần tính ngày càng mạnh, bọn họ chỉ muốn vét sạch tài nguyên của vũ trụ, dùng nó để bản thân trở nên mạnh mẽ. Dần dà, chắc chắn vũ trụ sẽ không chịu nổi gánh nặng, cuối cùng tất cả sinh linh đều cùng nhau đi về phía diệt vong.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ giọng nói: “Ta từng đến rất nhiều vũ trụ, gặp rất nhiều nền văn minh rực rỡ, nhưng cuối cùng những nền văn minh này cũng dần đi về phía huỷ diệt vì sự tham lam, kể cả nền văn minh Thần Nhất cũng đang đi về hướng sa sút. Nếu vũ trụ này không có một trật tự hoàn toàn mới kiểm soát thì sẽ không tồn tại được lâu nữa, cuối cùng cũng sẽ hoàn toàn đi về phía diệt vong”.

Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Vũ Trụ Kiếp?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Dù Chân Thần đã áp chế Vũ Trụ Kiếp, nhưng mà… Vũ Trụ Kiếp vẫn luôn tồn tại, hơn nữa hành động đó của cô ta không chỉ đi ngược với Đạo mà còn là một tai hoạ ngầm to lớn, vì dưới sự áp chế của cô ta Vũ Trụ Kiếp sẽ chỉ ngày càng mạnh hơn”.

Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Không thể hoàn toàn huỷ diệt nó à?”

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Kiếp này vốn sinh ra vì chúng ta, huỷ diệt Vũ Trụ Kiếp cũng tương đương với huỷ diệt vũ trụ này… Vì thế Chân Thần cũng chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi”.

Vô Biên Chủ nhìn về phía cuối tầm mắt: “Ông muốn cho Diệp Khải này…”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Đây là một thiếu niên tốt, sau này có thể gánh vác được trọng trách, dù sao muốn thành lập một trật tự hoàn toàn mới không thể chỉ dựa vào một mình Diệp Quân được, hắn cần có một vài trợ thủ đắc lực, mà những trợ thủ này không chỉ phải đủ điều kiện về thực lực mà nhân phẩm và tâm lý cũng phải vượt qua kiểm tra mới được”.

Vô Biên Chủ gật đầu: “Đúng là thế”.

Chủ nhân bút Đại Đạo ngẩng đầu nhìn về phía xa, cười nói: “Ngoài Diệp Khải này còn có mấy người rất được, đáng để dốc sức đào tạo”.

Vô Biên Chủ nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông mặc kệ Diệp Quân rồi à?”

Chủ nhân bút Đại Đạo trợn trắng mắt: “Bây giờ hắn là người an toàn nhất của cả vũ trụ này đấy”.

Vô Biên Chủ cười to.

Chủ nhân bút Đại Đạo ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong bầu trời, nhẹ giọng nói: “Nếu đoán không nhầm, có lẽ cô gái kia không muốn tiếp tục chờ đợi nữa”.

Nghe thấy thế, nụ cười trên mặt Vô Biên Chủ dần biến mất, ông ta hỏi: “Nếu Thiên Mệnh chiến đấu với cô ta… Ai sẽ là người chiến thắng đây?”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nhạt, không đáp.



Tuế Nguyệt trường hà.

Một cô gái ngự kiếm di chuyển ngược dòng.

Người này chính là Từ Kính.

Sau khi Chân vũ trụ hoàn toàn ổn định trở lại, nàng ta lập tức tiến vào Tuế Nguyệt trường hà, ngược dòng Tuế Nguyệt.

Mà mục tiêu của nàng ta cũng là thời đại cũ kia.
 
Chương 2669


Chương 2669

Nàng ta không phải muốn đi tìm Diệp Quân, mà chỉ là muốn ngược dòng Tuế Nguyệt để nâng cao thực lực, dù sao thực lực của Diệp Quân bây giờ đã dần vượt qua nàng ta rồi.

Đây là chuyện không thể chấp nhận được với nàng ta.

Nàng ta vẫn thích cảm giác có thể tuỳ ý bắt nạt Diệp Quân như trước đây hơn!

Dù là chuyện kia, nàng ta cũng thích nằm ở trên, không thích nằm ở dưới.

Quyền chủ động phải nằm trong tay nàng ta!

Từ Kính nhanh chóng biến mất trong Tuế Nguyệt trường hà rộng lớn.



Võ Tông, thời đại cũ.

Diệp Quân vẫn còn đang tu luyện trong Tiểu Tháp, mỗi ngày ngoài tĩnh ngộ tu tâm thì hắn chỉ đọc sách, đọc những quyển thần tịch mà Thần Nhất để lại.

Những thần tịch này không chỉ có rất nhiều biện pháp tu luyện mà còn ghi chép lại một vài thuật thần thông cổ xưa, đều là thần thông và bí pháp của thời đại cũ, đặc biệt là thuật thần pháp, cực kỳ mạnh mẽ, khiến Diệp Quân không khỏi muốn thăm dò nghiên cứu, nhưng hắn không học nó.

Hắn không muốn phân tán quá nhiều sự chú ý của bản thân, đối với hắn hiện tại, tập trung tu luyện kiếm đạo mới là việc đúng đắn nhất.

Mà trong những cổ tịch Thần Nhất để là có một quyển màu đen là bí ẩn nhất, không chỉ Diệp Quân xem không hiểu chữ viết trong quyển cổ tịch này mà ngay cả Mộc Nguyên cũng không hiểu, hơn nữa thần thức cũng không thể tiến vào bên trong, rất bí ẩn.

Diệp Quân và Mộc Nguyên cùng nghiên cứu một lúc lâu vẫn không nghiên cứu ra được manh mối gì.

Hai người im lặng nhìn cổ tịch màu đen trước mắt.

Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Đây là nhật ký mà chủ nhân viết”.

Hai người đều sửng sốt.

Giọng nói của thần đồ!

Lúc trước thần đồ bị linh của thần ấn thu phục, nhưng sau khi tiến vào Tiểu Tháp nó lại khác với thần ấn, nó vẫn luôn rất khiêm tốn yên phận. Dù sau đó linh của thần ấn rời đi muốn đưa nó theo, nó cũng không đi cùng.

Không phải nó trung thành với Diệp Quân hay thế nào, nó chỉ thích thế giới trong Tiểu Tháp này thôi.

Nơi này không chỉ có thời gian khác với bên ngoài mà còn có rất nhiều linh khí Tổ Nguyên, đây thật sự là một thiên đường tu luyện.

Ở lại đây, cái gì cũng có!

Vì thế khi linh của thần ấn chọn nữ phu tử, nó cảm thấy rất khó hiểu.

Nơi này tốt như thế, rời đi làm gì?

Hơn nữa chủ nhân mới này còn rất dễ tính, bình thường cũng không quan tâm đến chúng nó, đặc biệt là khi nó hấp thu Tổ Nguyên, chủ nhân mới cũng không ngăn cản, rất rộng rãi cho nó hấp thu.

Vì thế nó rất không hiểu vì sao linh của thần ấn không ở lại đây để phát triển.

Diệp Quân chợt nói: “Thần đồ, ngươi nói đây là nhật ký do Thần Nhất tiền bối viết à?”

Thần Đồ đáp: “Đúng thế, quyển nhật ký này có liên quan đến lai lịch của chủ nhân”.

Diệp Quân nhíu mày; “Lai lịch của Thần Nhất?”

Thần đồ đáp: “Đúng thế”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ông ấy còn có lai lịch gì à?”

Thần đồ nói: “Chủ nhân cũng đâu phải sinh ra từ tảng đá…”
 
Chương 2670


Chương 2670

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, sau đó nói: “Ngươi còn biết gì nữa không?”

Thần đồ nhẹ giọng nói: “Ta chỉ biết đây là nhật ký của chủ nhân, ghi lại một vài chuyện quá khứ của ngài ấy, trước đây lúc linh của thần ấn hỏi chủ nhân về thứ này, chủ nhân chỉ trả lời một câu, trùng hợp là ta cũng có mặt”.

Diệp Quân nhìn về phía Mộc Nguyên trước mặt: “Tiền bối có biết gì không?”

Mộc Nguyên lắc đầu: “Chủ nhân chưa từng đề cập tới chuyện quá khứ, lúc ta đi theo ngài ấy, ngài ấy đã là vô địch rồi”.

Diệp Quân nhìn quyển cổ tịch màu đen trước mặt, sau một hồi im lặng suy nghĩ, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, không nghiên cứu về nó nữa.

Khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Quân bắt đầu dạy dỗ mấy người nhóm Lâm Bảo Mỹ tu luyện, phải công nhận tốc độ tu luyện của họ thật sự rất kinh khủng, đặc biệt là Lâm Bảo Mỹ và Cẩu Đán đi đầu, tốc độ tu luyện của hai đứa có thể nói là rất nghịch thiên.

Bây giờ Lâm Bảo Mỹ đã có thể thi triển thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm mà hắn dạy!

Hơn nữa chưa đến mấy ngày, cô bé đã có thể chồng ba chiêu với nhau.

Thiên phú tu luyện thế này khiến Diệp Quân cũng phải thay đổi sắc mặt.

Còn Cẩu Đán, thật ra thiên phú của cậu ta cũng không thua kém gì Lâm Bảo Mỹ, cậu ta thích dùng quyền, vì thế Diệp An là người dạy cậu ta. Dưới sự dạy dỗ của Diệp An, trong một khoảng thời gian ngắn, Cẩu Đán đã lĩnh ngộ được quyền ý, hơn nữa còn rất mạnh mẽ.

Có điều Cẩu Đán vẫn rất sợ Lâm Bảo Mỹ, hoàn toàn không dám ra tay với cô bé, vì chỉ cần ra tay cậu ta chắc chắn sẽ bị đánh.

Ngoài Lâm Bảo Mỹ và Cẩu Đán, những đứa bé còn lại cũng tu luyện với tốc độ rất nhanh.

Một nơi đất lành!

Diệp Quân hơi cảm thán, những đứa bé này vì sinh ra ở động thiên Thần Nhất nên đúng là được trời ưu ái.

Sau này chắc chắn bọn chúng sẽ tiền đồ vô lượng.

Đi đến đây, thu hoạch lớn nhất của hắn là những đứa bé này.



Võ Tông.

Trong một gian đại điện, tông chủ Huyền Âm của Võ Tông đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai tay đặt lên đầu gối, mắt khép hờ.

Bà ta vẫn mặc đồ màu tím, tao nhã cao quý.

Một trăm Tổ Nguyên lấy được từ chỗ Diệp Quân đều đã bị bà ta hấp thu, mà việc này cũng khiến thực lực của bà ta tăng lên rất nhiều.

Võ Tông có Tổ Nguyên, nhưng Tổ Nguyên không tinh khiết chút nào, so sánh với Tổ Nguyên Diệp Quân cho có thể nói là kém xa trăm nghìn dặm.

Lúc này, Huyền Âm chậm rãi mở mắt, bà ta hơi nheo mắt lại: “Nếu có nhiều hơn chút nữa…”

Đã rất lâu rồi tu vi của bà ta không được tăng lên, nhưng lần này Tổ Nguyên của Diệp Quân giúp tu vi của bà ta tiến bộ rất nhiều, nếu có nhiều Tổ Nguyên hơn, thậm chí bà ta còn có thể đột phá.

Nghĩ vậy, trong mắt Huyền Âm lộ vẻ lạnh lùng.

Nhưng bà ta vẫn còn rất bình tĩnh.

Trước khi chưa điều tra rõ lai lịch của đối phương, bà ta sẽ không ra tay tuỳ tiện.

Cẩn thận là trên hết!
 
Chương 2671


Chương 2671

Lúc này, một ông lão áo đen đột nhiên xuất hiện trong điện, ông ta cúi người hành lễ với Huyền Âm, sau đó nói: “Tông chủ, đã điều tra rõ lai lịch của thiếu niên kia rồi”.

Huyền Âm híp mắt lại: “Nói đi”.

Ông lão áo đen trầm giọng nói: “Người này đến từ bên ngoài, lúc trước xuất hiện ở Văn Châu, từng xảy ra mâu thuẫn với Vũ Hoá Tông ở Văn Châu, nhưng không biết vì lý do gì mà Vũ Hoá Tông cũng không gây chuyện với hắn, sau đó, hắn đi tới Võ Châu của chúng ta”.

Huyền Âm hơi nhíu mày: “Chỉ thế thôi sao?”

Ông lão áo đen gật đầu: “Chỉ có thể điều tra được đến thế, nhưng theo suy đoán của ta thì người này bị người khác đuổi giết ở bên ngoài, bất đắc dĩ mới trốn đến chỗ của chúng ta…”

Nói đến đây, ông ta im lặng một lát mới tiếp tục: “Nếu hắn bị đuổi giết thì đồng nghĩa với việc hắn hoàn toàn không có gia thế bối cảnh, dù có bối cảnh hay người chống lưng, thì chiến đấu ở nơi của chúng ta, ưu thế vẫn nằm trong tay chúng ta”.

Huyền Âm im lặng, ánh mắt bình tĩnh.

Ông lão áo đen nhìn về phía Huyền Âm, trong mắt có ánh sáng loé lên: “Tông chủ, giết hay là không đây?”

Giết hay không?

Huyền Âm không lên tiếng, chỉ chậm rãi đứng dậy, đi tới trước cửa đại điện, nhìn lên bầu trời, không biết đang suy nghĩ gì.

Thấy vậy, ông lão áo đen do dự gọi: “Tông chủ?”

Huyền Âm hoàn hồn lại, liếc nhìn ông ta, bình tĩnh nói: “Suy đoán của ông à?”

Ông lão áo đen gật đầu, hỏi lại: “Tông chủ cảm thấy có gì không ổn sao?”

Huyền Âm bình tĩnh nói: “Tông Lão, ông bị lợi ích trước mắt làm cho mù quáng rồi”.

Ông lão áo đen bất ngờ, vội vàng nói: “Ý của tông chủ là…”

Huyền Âm nhẹ giọng nói: “Ông có từng nghĩ tới việc vì sao người này có thể lấy được trăm đạo Tổ Nguyên trong một lần không? Đương nhiên đây không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt là hắn dám đưa ra”.

Ông lão áo đen trầm giọng nói: “Hắn không hề sợ Võ Tông chúng ta ư?”

Huyền Âm gật đầu: “Hắn dám dễ dàng để lộ tài vật của mình cho Võ Tông, chỉ có hai khả năng, thứ nhất, hắn rất ngu xuẩn, kẻ ngốc lắm tiền, thứ hai, hắn rất tự tin, không sợ Võ Tông. Thậm chí hắn đã chuẩn bị tâm lý rằng Võ Tông sẽ giết người tranh cướp bảo vật”.

Bà ta quay lại nhìn ông lão áo đen: “Tông Lão cho rằng hắn là loại người thứ nhất hay thứ hai?”

Tông Lão trầm mặc một lát rồi nói: “Loại thứ hai”.

Huyền Âm gật đầu: “Lần đầu tiên ta gặp người này, mặc dù thực lực của hắn đã bị phong ấn, nhưng lại vô cùng bình tĩnh, không khiêm tốn cũng không hống hách, nếu cực kỳ ngu xuẩn hay tự tin thì sẽ không sợ Võ Tông đến”.

Ông lão áo đen do dự nói: “Ý của tông chủ là từ bỏ…”

Huyền Âm không nói gì.

Từ bỏ?

Không thể không nói, trong lòng bà ta cũng hơi do dự.

Bà ta biết thanh niên kiếm tu kia không hề đơn giản, nếu cưỡng chế thì sẽ bị quả báo, Võ Tông và bà ta chưa chắc đã có thể gánh được nghiệp chướng này, lý trí nói cho bà ta biết không cần thiết phải dính vào nghiệp chướng này, mà có thể phát triển thành một mối thiện duyên.

Dù sao đối phương cũng đã tỏ thiện ý.

Chỉ cần bà ta cũng tỏ thiện ý thì đó sẽ là một mối thiện duyên.
 
Chương 2672


Chương 267

Chương 2672

Nhưng khi nghĩ tới trên người thanh niên kiếm tu có Tổ Mạch, bà ta cảm thấy hơi bất an.

Tổ Mạch đấy!

Hơn nữa, Tổ Mạch trên người thanh niên kiếm tu không phải Tổ Mạch bình thường, nếu không, Tổ Nguyên không thể thuần khiết đến vậy, thậm chí không chỉ có một Tổ Mạch mà còn có nhiều thần vật khác…

Đấu tranh!

Do dự!

Huyền Âm đắn đo hồi lâu.

Ông lão áo đen cảm nhận được sự do dự và đấu tranh của Huyền Âm nên nhắc nhở: “Tông chủ, truy cầu phú quý trong khó khăn!”

Truy cầu phú quý trong khó khăn!

Ông ta hy vọng tông chủ nhà mình có thể ra tay, nếu tông chủ có thịt ăn thì đương nhiên ông ta cũng được hưởng chút canh. Về phần mạo hiểm… tục ngữ có câu truy cầu phú quý trong khó khăn, gan nhỏ thì chết đói, gan lớn thì chống đỡ đến chết, sợ gì chứ?”

Huyền Âm cười nói: “Đời người đều biết truy cầu phú quý trong khó khăn, nhưng có mấy ai biết câu nói này chưa hoàn chỉnh? Truy cầu phú quý trong khó khăn, nhưng cũng trong khó khăn, được một thì mất chín…”

Nói đến đây, bà ta từ từ nhắm mắt lại: “Tu hành cả đời thì nên từ bỏ suy nghĩ may mắn, đặc biệt là lòng tham, đừng vì một suy nghĩ mà lao vào nguy hiểm, để rồi đánh mất tất cả mà hối hận”.

Vừa dứt lời, một luồng khí tức mạnh mẽ từ trong cơ thể Huyền Âm phóng ra, luồng khí tức này giống như ngọn núi lửa phun trào, phóng lên trời, nhưng đã bị Huyền Âm áp chế ngay lập tức.

Khí tức Tổ Cảnh đỉnh cao.

Ông lão áo đen tròn mắt nói: “Đột… đột phá rồi sao?”

Huyền Âm ngẩng đầu nhìn bên trời: “Lòng tham… thật đáng sợ!”

Tham lam!

Khi nhìn thấy Tổ Nguyên trên người chàng trai kia, trong lòng bà ta đã dấy lên lòng tham, lòng tham này vô tình hóa thành con quỷ bên trong bà ta.

Lòng tham và dục vọng sẽ khiến con người đánh mất chính mình.

Câu nói “truy cầu phú quý trong khó khăn” của ông lão áo đen đã thức tỉnh bà ta, ai cũng biết truy cầu phú quý trong khó khăn, nhưng có mấy ai biết trong tình cảnh nguy hiểm cũng có thể mất đi phú quý?

Huyền Âm cảm nhận được cảnh giới của mình, lắc đầu mỉm cười: “Con đường tu luyện, tại sao phải tìm bên ngoài chứ?”

Bà ta không do dự nữa: “Mời Diệp công tử đến đây”.

Ông lão áo đen do dự một chút rồi gật đầu, xoay người rời đi.

Một lúc sau, Diệp Quân đi theo ông lão áo đen vào đại điện.

Hôm nay Diệp Quân mặc một chiếc áo trắng, thanh nhã như tuyết, tóc dài xõa ngang vai, phong thái nho nhã, tuy là kiếm tu nhưng trông giống thư sinh hơn.

Huyền Âm làm động tác mời, dịu dàng cười nói: “Mời Diệp công tử ngồi”.

Diệp Quân gật đầu, ngồi xuống, nhìn Huyền Âm, đợi câu nói tiếp theo.

Huyền Âm ngồi xuống đối diện Diệp Quân, cười nói: “Diệp công tử, ngày mai sẽ sửa xong trận pháp dịch chuyển”.
 
Chương 2673


Chương 2673

Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn!”

Huyền Âm nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, lẽ nào ngươi không sợ Võ Tông giết người cướp bảo vật sao?”

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Huyền tông chủ sẽ làm vậy sao?”

Huyền Âm hỏi ngược lại: “Nếu ta làm vậy thật thì sao?”

Diệp Quân mỉm cười: “Vậy ta chỉ có thể chạy trốn. Dù sao Huyền tông chủ cũng lợi hại như vậy, đừng nói đến việc tu vi của ta đã bị phong ấn, cho dù không bị phong ấn thì ta cũng không phải đối thủ của Huyền tông chủ”.

Huyền Âm nhìn Diệp Quân một lúc rồi cười nói: “Mồm mép lém lỉnh”.

Diệp Quân mỉm cười, không tiếp lời.

Huyền Âm nhìn vẻ mặt trấn tĩnh của Diệp Quân, mặc dù bà ta đang rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hơi kinh ngạc, bộ dạng tự tin của chàng trai này không phải là giả bộ, mà là sự tự tin từ trong xương cốt.

Huyền Âm hơi tò mò vì sao hắn lại có thể bình tĩnh tự tin đến vậy.

Lẽ nào bà ta và Võ Tông không có chút uy hiếp nào với hắn sao?

Nghĩ đến đây, Huyền Âm không phục, cười nói: “Diệp công tử, chúng ta đấu thử đi”.

Diệp Quân hơi bất ngờ: “Đấu thử ư?”

Huyền Âm cười nói: “Đúng vậy, như bạn bè giao hữu thôi”.

Diệp Quân cười khổ: “Huyền tông chủ, thực lực của ta đã bị phong ấn…”

Huyền Âm cười nói: “Yên tâm đi, ta không ức hiếp ngươi đâu, ta cũng sẽ tự phong ấn tu vi”.

Diệp Quân trầm mặc.

Huyền Âm chớp mắt: “Chỉ là thi đấu bình thường, chạm đến là dừng thôi”.

Diệp Quân cười nói: “Được!”

Huyền Âm đứng lên, phất tay áo, trong nháy mắt, Diệp Quân và Huyền Quân đã tới một mảnh sân luyện tập rộng lớn.

Sân luyện tập này rất lớn, không thấy ranh giới.

Huyền Âm nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ta tự phong ấn tu vi rồi, tới đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nói xong hắn tiến lên một bước rồi phóng tới trước mặt Huyền Âm như mũi tên đứt dây, lấy ngón tay làm kiếm, đâm về phía Huyền Âm.

Huyền Âm híp mắt lại, ngón tay của Diệp Quân trong rất bình thường nhưng lại cực kỳ thuần khiết.

Đại đạo chí giản!

Đối mặt với kiếm của Diệp Quân, Huyền Âm không chọn rút lui mà tiến lên một bước, tung một cú đấm.

Đối đầu trực diện!

Bùm!

Khi nắm đấm và ngón tay chạm nhau, cả hai cùng lui lại phía sau, nhưng trong tích tắc, Huyền Âm đã lao về phía Diệp Quân với tốc độ cực nhanh.

Diệp Quân không lùi mà tiến, đâm thẳng lên.

Đối đầu trực diện!

Bùm!

 
 
Chương 2674


Chương 2674

Khi hai cơ thể tiếp xúc, sức mạnh mạnh mẽ bùng ra khiến cả hai lùi lại phía sau, vào lúc này, Diệp Quân giậm chân phải về phía sau để ổn định cơ thể, sau đó đạp mạnh chân phải, cả người nhảy lên như con báo, chỉ về phía Huyền Âm.

Lấy ngón tay làm kiếm.

Mặc dù không có tu vi, nhưng kiếm của Diệp Quân vẫn mang kiếm ý và kiếm thế vô hình.

Thấy vậy, Huyền Âm nheo mắt, bà ta không lựa chọn đối đầu với nhát kiếm này của Diệp Quân, mà lùi về phía sau, tránh lưỡi kiếm sắc bén.

Ngón tay của Diệp Quân đâm vào hư không, kiếm thế đột nhiên yếu đi rất nhiều, lúc này, Huyền Âm phía xa lại vọt lên, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt hắn, sau đó đấm vào mặt hắn.

Diệp Quân không lùi mà tiến, lao về phía trước, lại chỉ tay ra.

Bùm!

Hai người cùng lui về phía sau, nhưng ngay sau đó, cả hai lại lao vào nhau.

Cứ như vậy, hai người đánh gần nửa giờ, nhưng vẫn không phân thắng bại.

Cuối cùng hai người dừng lại, bởi nếu tiếp tục đánh, trừ phi quyết đấu đến chết, nếu không hai người không thể phân thắng bại.

Sau khi dừng lại, Huyền Âm nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Kiếm đạo của Diệp công tử mạnh thật đấy”.

Diệp Quân cười nói: “Thực lực của Huyền tông chủ cũng rất mạnh”.

Huyền Âm lắc đầu, vẻ mặt hơi phức tạp. Mặc dù hai người họ ngang tài ngang sức nhưng đối với bà ta mà nói thì bà ta đã thua rồi. Bởi vì cảnh giới của bà ta vượt xa Diệp Quân, hơn nữa, tuổi tác cũng lớn hơn Diệp Quân, cho nên hòa chính là thua.

Trước đây, bà ta đoán rằng phía sau Diệp Quân có khả năng có thế lực lớn mạnh nào đó, nhưng bây giờ xem ra, không phải là có khả năng mà là chắc chắn.

Thế lực bình thường không thể bồi dưỡng được thiên tài như vậy.

Huyền Âm định thần lại, nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, tại sao ngươi lại đến đây?”

Diệp Quân đáp: “Vì một vài chuyện”.

Thấy Diệp Quân không muốn nói nhiều, Huyền Âm cũng không hỏi thêm nữa, cười nói: “Diệp công tử, sáng mai trận pháp sẽ sửa xong, đến lúc đó ta sẽ phái người thông báo cho ngươi”.

Diệp Quân gật đầu: “Làm phiền rồi!”

Huyền Âm gật đầu, sau đó phất tay áo, cùng Diệp Quân biến mất tại chỗ.

Hai người trở về Võ Tông.

Diệp Quân trở về phòng, sau đó tiến vào Tiểu Tháp, tiếp tục tu luyện, trận giao đấu với Huyền Âm, hắn vẫn chưa thể dùng hết sức, vì tu vi đã bị phong ấn nên không thể phát huy hết thực lực.

Diệp Quân không tu luyện tiếp mà hướng dẫn Lâm Bảo Mỹ tu hành. Hắn không tiếc công sức với đám người Lâm Bảo Mỹ, hắn thật sự coi bọn họ như đệ tử để dạy dỗ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày hôm sau, Diệp Quân được Huyền Âm dẫn tới trước trận pháp dịch chuyển.

Huyền Âm nhìn Diệp Quân: “Trận pháp dịch chuyển đã sửa xong rồi, nhưng để kích hoạt trận pháp thì cần một lượng lớn linh khí, chi phí này phải do Diệp công tử chi trả”.

Diệp Quân nói: “Cần bao nhiêu Tổ Nguyên?”

Huyền Âm trầm giọng nói: “Ít nhất ba mươi đạo Tổ Nguyên”.
 
Chương 2675


Chương 2675

Ba mươi đạo!

Diệp Quân gật đầu, xòe bàn tay ra, ba mươi đạo Tổ Nguyên bay tới trước mặt Huyền Âm, Huyền Âm nhìn những Tổ Nguyên kia, sau đó phất tay áo, tất cả Tổ Nguyên đều bay vào trận pháp.

Bùm!

Sau khi Tổ Nguyên biến thành linh khí và bị trận pháp hấp thụ, trận pháp lập tức được khởi động.

Diệp Quân nhìn Huyền Âm: “Cáo từ!”

Nói xong, hắn tiến vào trận pháp, vừa vào trong, cơ thể hắn trở nên hư ảo, một lát sau đã biến mất trong trận pháp.

Huyền Âm trầm mặc một hồi rồi xoay người rời đi, nhưng đúng lúc này, dường như cảm nhận được điều gì đó, bà ta xoay người lại, thấy trận pháp dịch chuyển rung chuyển. Sau đó Diệp Quân lại trở về trận pháp dịch chuyển, không chỉ vậy, toàn thân Diệp Quân be bét máu, trông vô cùng thảm hại.

Huyền Âm: “…”

Lúc này toàn thân Diệp Quân không chỉ be bét máu, mà cơ thể còn bị nứt toác, máu tươi liên tục trào ra không ngừng, thật sự vô cùng thê thảm.

Thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Huyền Âm nghi hoặc: “Diệp công tử, ngươi…”

Diệp Quân bước ra khỏi trận pháp dịch chuyển, hắn nhìn lướt qua cơ thể mình, cười khổ.

Mẹ kiếp, quá khủng bố!

Vừa nãy, hắn mới ra khỏi trận pháp dịch chuyển đã bị mấy nghìn cường giả đỉnh cao vây đánh, nếu không có Ngao Thiên Thiên giúp đỡ, hắn không chạy kịp thì bây giờ xác hắn cũng lạnh rồi.

Mấy nghìn người vây đánh!

Hơn nữa trong đó còn có rất nhiều trận pháp khủng bố.

Những người này chính là cường giả của Vương tộc!

Toàn bộ cường giả mạnh nhất của Vương tộc đều ở ngoài đó canh chừng hắn!

Quá khủng khiếp!

Cả người Diệp Quân tê rần, hắn biết người của Vương tộc nhất định sẽ không chịu bỏ qua, bây giờ ra đó chắc chắn sẽ phải đánh nhau ác liệt một trận.

Chỉ là hắn không ngờ, vừa ra ngoài đã thấy toàn tộc của đối phương vây đánh hắn.

Không làm theo trình tự hả?

May mà trận pháp dịch chuyển này có thể quay về, không thì e rằng hắn đã chết ở ngoài.

Lúc này, Huyền Âm trầm giọng nói: “Diệp công tử, ở ngoài có người chặn ngươi sao?”

Diệp Quân gật đầu, thành thật nói: “Đúng vậy”.

Huyền Âm nhìn lướt qua Diệp Quân, vẻ mặt hơi kỳ dị, có thể thấy Diệp công tử này đã gây ra những chuyện không tầm thường ở bên ngoài.

Diệp Quân lắc đầu mỉm cười: “Tạm thời ta phải ở lại đây một thời gian, trận pháp dịch chuyển này…”

Huyền Âm lập tức nói: “Nếu Diệp công tử muốn thì lúc nào cũng có thể dùng, đương nhiên chi phí cũng do ngươi tự trả”.

Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên rồi”.

Huyền Âm do dự một chút rồi nói: “Diệp công tử có thể ở lại Võ Tông”.

Bà ta cảm thấy có thể phát triển mối quan hệ tốt đẹp này.

Diệp Quân lắc đầu: “Không cần đâu”.

Huyền Âm khó hiểu hỏi: “Tại sao?”

Diệp Quân cười nói: “Sẽ liên lụy tới Võ Tông”.
 
Chương 2676


Chương 2676

Huyền Âm mỉm cười rồi nói: “Diệp công tử, Võ Tông ta không sợ người ngoài…”

Diệp Quân vẫn lắc đầu: “Huyền tông chủ, ta nhận ý tốt của bà. Nhưng kẻ thù của ta không tầm thường, nếu ở lại Võ Tông sẽ mang tới tai họa ngập đầu cho Võ Tông”.

Kẻ thù của hắn là ngụy thần, nếu ở lại Võ Tông, một khi có ngụy thần đến gây rắc rối cho hắn sẽ kéo theo tai ương ngập đầu tới Võ Tông.

Vậy là không có đạo đức.

Nghe Diệp Quân nói vậy, Huyền Âm do dự rồi cũng không kiên trì nữa: “Diệp công tử cần gì thì lúc nào cũng có thể tìm ta, nếu làm được thì ta sẽ không từ chối”.

Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.

Huyền Âm khẽ gật đầu, không nói tiếp mà xoay người rời đi.

Diệp Quân lại tiến vào Tiểu Tháp.

Trị thương!

Lần này đã sơ suất.

Chỉ là, hắn thật sự không ngờ ở ngoài có nhiều người đợi hắn tới vậy… Vương tộc đúng là điên rồi, toàn tộc tới vây đánh hắn, đúng là điên rồ.

Haiz!

Diệp Quân khẽ thở dài, nhanh chóng chữa thương.



Bên ngoài động thiên Thần Nhất.

Lúc này, tất cả cường giả của Vương tộc đều đang canh giữ ở ngoài trận pháp dịch chuyển, không chỉ có trận pháp dịch chuyển này, mà tất cả lối ra của động thiên Thần Nhất đều có người của Vương tộc canh giữ.

Mà mục đích của bọn họ chính là Diệp Quân!

Nhất định không thể để Diệp Quân chạy thoát.

Tộc trưởng Vương tộc – Vương Tông đích thân trấn thủ, bên trái là Đại trưởng lão của Vương tộc – Vương Hiền, còn lại là đám trưởng lão nòng cốt của Vương tộc.

Vẻ mặt Vương Tông hơi khó coi.

Vì lúc nãy, tất cả cường giả của Vương tộc đồng loạt ra tay cũng không bắt được Diệp Quân.

Lại chạy mất rồi!

Thật đáng tiếc.

Đại trưởng lão Vương Hiền đột nhiên trầm giọng nói: “Thực lực của Diệp Quân đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước”.

Vương Tông cau mày.

Vương Hiền lại nói: “Hắn ở trong đó mà lại có thể mạnh hơn…”

Nghe Vương Hiền nói vậy, tất cả những cường giả của Vương tộc ở đó đều lộ ra vẻ mặt khó coi.

Bình thường sao?

Chắc chắn là không bình thường…

Trong động thiên Thần Nhất, người ở ngoài vào đều bị phong ấn tu vi, nhưng Diệp Quân lại có thể mạnh hơn khi ở đó…

Vương Hiền đột nhiên nhìn về phía động thiên Thần Nhất, ánh mắt từ từ trở nên u ám lạnh lùng: “Chúng ta không thể cứ bị động canh giữ ở đây”.
 
Chương 2677


Chương 2677

Bây giờ Vương tộc với Diệp Quân đã tới bước một mất một còn, cho nên nếu quan tâm Diệp Quân có ai hay thế lực gì chống lưng hay không thì không còn ý nghĩa gì.

Lúc này, điều ông ta nghĩ tới là làm sao để giết chết Diệp Quân, diệt trừ mối họa cho Vương tộc.

Vương Tông đột nhiên nói: “Ý của Đại trưởng lão là chúng ta nên tiến vào động thiên Thần Nhất sao?”

Vương Hiền gật đầu: “Phải”.

Vương Tông cau mày: “Vào trong đó sẽ bị phong ấn tu vi…”

Vương Hiền bình tĩnh nói: “Tu vi của hắn cũng bị phong ấn”.

Vương Tông trầm mặc.

Vương Hiền trầm giọng nói: “Tộc trưởng, ông cũng thấy thiên phú của người này rồi đấy, chúng ta nhất định không thể cho hắn có thời gian phát triển, hơn nữa đêm dài lắm mộng, càng kéo dài càng gây bất lợi cho Vương tộc chúng ta, vả lại, nếu hắn chết ở trong đó thì chẳng phải truyền thừa kia sẽ rơi vào tay người khác sao?”

Vương Tông nheo mắt.

Truyền thừa Thần Nhất!

Thật ra, sở dĩ Vương tộc cử người tới vây giết Diệp Quân chủ yếu là vì truyền thừa Thần Nhất. Phải biết rằng, truyền thừa Thần Nhất là thứ mà ngay cả các vị thần cũng mơ ước, nếu Vương tộc lấy được…

Đương nhiên, Vương Tông cũng đã nghĩ tới mối nguy hiểm.

Nếu Vương tộc lấy được truyền thừa thì Vương tộc cũng sẽ gặp nguy hiểm, lúc đó Vương tộc sẽ trở thành đối tượng công kích của mọi người. Tuy vậy, ông ta cũng không sợ, dù sao sau lưng Vương tộc cũng có một vị thần, tới lúc đó chỉ cần Vương tộc không ăn mảnh một mình thì sẽ không có vấn đề gì lớn.

Vương Tông đột nhiên nói: “Cử một vài người vào đó thăm dò tình hình…”

Vương Hiền vội nói: “Tuyệt đối không thể”.

Vương Tông nhìn về phía Vương Hiền, Vương Hiền trầm giọng nói: “Tông chủ, sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức, vì vậy ta đề nghị lần này toàn bộ Vương tộc sẽ tiến vào động thiên Thần Nhất, chỉ như vậy mới có thể chắc chắn giết được Diệp Quân”.

Một trưởng lão bên cạnh trầm giọng nói: “Đại trưởng lão, toàn tộc tiến vào động thiên Thần Nhất… Chuyện này thật sự hơi mạo hiểm. Phải biết rằng, vào đó sẽ bị phong ấn tu vi, mà ở trong còn có rất nhiều thế lực bản địa”.

Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Mặc dù động thiên Thần Nhất có thế lực bản địa, nhưng thế thì đã sao? Khi biết thân phận của chúng ta là hậu duệ của Thần tộc, bọn họ dám ra tay với chúng ta ư? Cho dù bọn họ dám ra tay thì cùng lắm chúng ta sẽ gọi tiên tổ…”

Nói tới đây, ông ta nhìn về phía Vương Tông: “Tóm lại, chúng ta không thể khinh thường Diệp Quân, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải dùng toàn lực, một đòn giết chết, không chừa cơ hội”.

Vương Tông trầm mặc.

Vương Hiền nói tiếp: “Chuyện liên quan đến truyền thừa của Thần Nhất, đáng để Vương tộc chúng ta mạo hiểm!”

Truyền thừa Thần Nhất!

Nghe Vương Hiền nói vậy, Vương Tông không do dự nữa, nói: “Tiến vào động thiên Thần Nhất!”

Vào động thiên Thần Nhất!

Dứt lời, Vương Tông bay thẳng tới trước, từng bước dẫn theo tất cả cường giả của Vương tộc đồng thời tiến vào trong động thiên Thần Nhất.

 
Chương 2678


Chương 2678

Trong Tiểu Tháp.

Lúc này vết thương của Diệp Quân đã gần như được chữa trị hẳn, dù sao trong Tiểu Tháp còn có nhiều thần vật chữa thương.

Mộc Nguyên bước tới trước mặt Diệp Quân, vẻ mặt ông ta hơi nghiêm trọng: “Ta nghĩ, lần này bọn chúng không giết chết được cậu thì sẽ không chịu bỏ qua, cho nên…”

Diệp Quân nói khẽ: “Ý của ông là bọn họ có thể chấp nhận mạo hiểm tiến vào động thiên Thần Nhất ư?”

Mộc Nguyên gật đầu.

Diệp Quân trầm mặc.

Nếu tất cả cường giả của Vương tộc tiến vào động thiên Thần Nhất, đối với hắn mà nói thì đúng là một rắc rối to bằng trời.

Phải biết rằng, tuy đối phương tiến vào sẽ bị phong ấn tu vi, nhưng tu vi của hắn cũng đã bị phong ấn! Hơn nữa, hắn có thể bất chấp phong ấn mà đánh nhau thì đối phương cũng có thể.

Đương nhiên, sau khi tiến vào, thực lực cá nhân sẽ phải trải qua thử thách, chỉ có cường giả mạnh nhất mới có thể chịu đựng phong ấn để chiến đấu, thực lực và ý chí yếu ớt thì chắc chắn không thể làm được, do đó, hắn vẫn có một chút ưu thế.

Mộc Nguyên nói tiếp: “Dù thế nào, chúng ta vẫn phải nghĩ ra cách đối phó”.

Diệp Quân cười nói: “Không có cách đối phó nào cả, chỉ có thể binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, tùy cơ ứng biến”.

Mộc Nguyên cười khổ: “Dù sao cũng phải có cách đối phó mới được, nếu không tới lúc đó lại bị đánh hội đồng”.

Đánh hội đồng!

Diệp Quân lắc đầu cười, nụ cười hơi cay đắng.

Không thể không nói, từ đầu tới giờ, hắn hơi ám ảnh việc bị đánh hội đồng.

Từ trận đầu tiên bắt đầu đánh cho đến tận bây giờ.

Mộc Nguyên đột nhiên nói: “Chúng ta có… viện binh không?”

Mộc Nguyên biết lai lịch của Diệp Quân không đơn giản nên mới hỏi vậy.

Viện binh!

Diệp Quân cau mày, thật ra, hắn cũng rất tò mò mẹ Tần Quan đang làm gì…

Những việc ở vũ trụ vô tận của Tuế Nguyệt trường hà có lẽ đã được xử lý xong rồi nhỉ?

Đương nhiên, hắn còn tò mò hơn về cha và cô cô váy trắng!

Cũng không biết bọn họ đã đi đâu.



Trong động thiên Thần Nhất, ở một dãy núi mênh mông, một người đàn ông và một người phụ nữ đang đi trên không trung.

Người đàn ông đột nhiên nhìn về nơi cách đó không xa, sâu trong dãy núi có thể lờ mờ nhìn thấy một tòa động phủ.

Người đàn ông cười nói: “Lại là một di tích động phủ”.

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ việc đi theo chàng trai trẻ, bọn họ còn đi tham quan động thiên Thần Nhất.

Nói đơn giản là du sơn ngoạn thủy!

Nhìn núi ngắm sông cũng tốt.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới nơi động phủ bám đầy bụi, đứng trước động phủ, ở cửa động là một tảng đá khổng lồ, trên đó còn có một phù ấn thần bí.
 
Chương 2679


Chương 2679

Người đàn ông tò mò: “Đây là gì?”

Người phụ nữ váy trắng liếc nhìn động phủ, hơi nhướng mày.

Người đàn ông hỏi: “Thế nào?”

Người phụ nữ váy trắng đang định đáp lời thì đúng lúc này, phù ấn trên động phủ đột nhiên rung lên dữ dội, ngay sau đó một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện khắp nơi.

Thấy cảnh tượng này, người đàn ông cau mày, dù vậy ông ấy vẫn không chút sợ hãi.

Cũng không biết tại sao, ông ấy thấy mình thật lợi hại… có lẽ không một ai có thể đả thương ông ấy.

Không đúng, có một người ngoại lệ!

Ngoại lệ đó là Thanh Nhi bên cạnh.

Nhưng ông ấy biết, Thanh Nhi sẽ không đả thương ông ấy.

Đúng lúc này, dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, trong phù ấn có một ông lão chậm rãi bước ra, ông lão mặc áo bào trắng, phong thái như thần tiên.

Ông lão liếc nhìn hai người trước mặt, đột nhiên mắt sáng rực, ông ta bay thẳng tới trước vài bước, cười nói: “Hai người có đồng ý bái ta làm thầy không?”

Bái sư!

Ánh mắt ông lão nóng rực, vô cùng phấn kích.

Hạt giống tốt!

Thiên phú của hai người trước mắt này đều rất kinh khủng!

Thánh thể Đại Đạo!

Cơ thể phàm nhân!

Ông ta không ngờ mình lại gặp được hai người có thể chất đặc biệt trong truyền thuyết ở đây, điều này khiến ông ta cảm thấy như đang nằm mơ.

Nghe ông lão nói vậy, người đàn ông áo trắng khẽ cười: “Bọn ta chỉ tùy tiện đi dạo một vòng thôi”.

Ông lão vuốt râu mỉm cười, tỏ vẻ bí hiểm: “Các ngươi biết ta là ai không?”

Người đàn ông áo trắng còn chưa kịp đáp lời, ông lão đã nói: “Đã từng nghe nói về Đạo lão nhân chưa?”

Người đàn ông áo trắng lắc đầu: “Chưa từng nghe”.

Ông lão cau mày: “Chưa từng nghe sao?”

Người đàn ông áo trắng thành thật gật đầu.

Ông lão nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng, gằn từng chữ: “Đạo lão nhân… ngươi… chưa từng nghe đến cái tên này thật sao?”

Thấy ông lão sắp nổi giận, người đàn ông áo trắng hơi do dự, sau đó nói: “Đột nhiên nhớ ra rồi, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu”.

Ở bên cạnh người đàn ông áo trắng, khóe miệng người phụ nữ váy trắng hơi nhếch lên, bà ấy liếc nhìn người đàn ông áo trắng, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.

Ông lão cũng không dễ bị lừa như vậy, ông ta trầm giọng nói: “Chỉ mới mấy năm trôi qua, sao thế giới bên ngoài lại không còn truyền thuyết về Đạo lão nhân ta nữa chứ?”

Người đàn ông áo trắng cười nói: “Bọn ta chỉ tới đây đi dạo một vòng, vô tình quấy rầy, xin thứ lỗi”.

Ông lão cười nói: “Vào sư môn của ta, có thể gặp được Đại Đạo”.

Người đàn ông áo trắng lắc đầu, từ chối một lần nữa.

Nụ cười trên mặt ông lão dần dần biến mất: “Người trẻ tuổi, ngươi có biết ngươi vừa từ chối gì không?”
 
Chương 2680


Chương 2680

Người đàn ông áo trắng hơi bất đắc dĩ, ông ấy quay đầu nhìn về phía người phụ nữ váy trắng ở bên cạnh.

Người phụ nữ váy trắng nhún vai, tỏ vẻ bất lực.

Người đàn ông áo trắng lắc đầu cười.

Ông lão hơi tức giận, mấy người cho rằng Đạo lão nhân ta là nhân vật ở cấp bậc gì? Năm đó ta cũng là nhân vật làm rung chuyển trời đất, bây giờ chủ động thu nhận hai ngươi làm đệ tử, nhưng hai ngươi ba lần bảy lượt từ chối, lại còn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đúng là không biết trời cao đất dày là gì!

Ông lão lạnh lùng hừ một tiếng, một luồng sức mạnh vô hình bao phủ lấy hai người bọn họ, ông ta vốn định cho hai người trẻ tuổi này biết thế nào là lễ độ. Tuy nhiên, khi sức mạnh của ông ta bao phủ lấy hai người, ông ta lập tức sững sờ.

Bởi vì hai người trẻ tuổi trước mắt không bị ảnh hưởng chút nào.

Ông lão thầm sửng sốt: “Các ngươi…”

Người đàn ông áo trắng cười nói: “Đã quấy rầy rồi”.

Nói xong, ông ấy xoay người rời đi cùng người phụ nữ váy trắng ở bên cạnh.

Đạo lão nhân đột nhiên nói: “Khoan đã”.

Người đàn ông áo trắng xoay người nhìn về phía Đạo lão nhân, Đạo lão nhân khẽ cười nói: “Không ngờ ta lại nhìn nhầm”.

Người đàn ông áo trắng ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Hai người bọn ta tới đây chỉ đi dạo, nếu lỡ quấy rầy thì xin thứ lỗi”.

Đạo lão nhân nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng: “Nếu ta không thứ lỗi thì sao?”

Người đàn ông áo trắng cau mày.

Lúc này, người phụ nữ ở bên cạnh đột nhiên lật tay ấn mạnh.

Ầm!

Đạo lão nhân quỳ thẳng xuống, không thể động đậy.

Đầu óc Đạo lão nhân trống rỗng.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Đạo lão nhân: “Ta đã nể mặt ông lắm rồi đấy”.

Đạo lão nhân kinh hãi: “Các ngươi…”

Người đàn ông áo trắng kéo người phụ nữ váy trắng, cười nói: “Chúng ta đi thôi”.

Nói xong, hai người xoay người rời đi.

Sắc mặt Đạo lão nhân tái nhợt như tờ giấy trắng, khuôn mặt ngơ ngác…

. . .

Ở phía xa.

Hai người chậm rãi đi về phía cuối dãy núi.

Người đàn ông áo trắng yên lặng không nói gì cả.

Người phụ nữ váy trắng liếc nhìn người đàn ông áo trắng: “Không vui sao?”

Người đàn ông áo trắng cười nói: “Suốt dọc đường đi, hầu hết những người gặp trên đường đều không thân thiện lắm”.

Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Đánh một trận thì sẽ thân thiện ngay thôi”.

Người đàn ông áo trắng cười ha hả.

Đánh một trận!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom