Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2631


Chương 2631

Bà lão liếc nhìn Diệp Quân rồi nở một nụ cười hiền lành hỏi lại: “Vậy sao?”

Lâm Bảo Mỹ gật đầu lia lịa: “Dạ…”

Rồi chuyển ánh mắt sang Diệp Quân.

Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi đi đến cạnh giường: “Bảo Mỹ, có thể để ta nói chuyện riêng với bà của muội một chút không?”

Cô bé tròn mắt không hiểu gì.

Diệp Quân cười cười: “Hỏi bệnh ấy mà”.

Lâm Bảo Mỹ do dự nhìn bà lão, thấy bà gật đầu nói: “Con ra ngoài đi”.

Cô bé gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Đợi cô bé đi rồi, Diệp Quân và bà lão lại bốn mắt nhìn nhau.

Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.

Bà lão mở miệng: “Ngươi đến đây làm gì?”

Diệp Quân: “Đến nhìn xem thôi”.

Bà lão: “Chỉ có thế?”

Hắn gật đầu.

Bà lão không nói gì thêm.

Diệp Quân quét nhìn cơ thể bà một lần, hỏi: “Các hạ bị thương nặng lắm sao?”

Bà lão lắc đầu: “Không, đây là trừng phạt”.

Diệp Quân nhíu mày: “Trừng phạt?”

Bà lão mỉm cười: “Xem ra ngươi cũng không biết về nơi này”.

Diệp Quân gật gù: “Đúng là vậy”.

Bà lão: “Ngươi đến từ bên ngoài, hẳn là biết A Nan?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không biết”.

Bà lão nhìn hắn hồi lâu mới chậm rãi nói: “Những ai sinh ra ở thị trấn Hạo Nhiên này đều phải tuân theo một quy luật: không được phép rời khỏi nơi đây, không được phép tu hành. Nếu tu hành sẽ bị nguyền rủa, không sống quá trăm năm”.

Diệp Quân nhíu mày: “Do Thần Nhất để lại?”

Bà lão lắc đầu: “Không”.

Diệp Quân càng không hiểu: “Vậy đó là?”

Bà lão nhìn xoáy vào hắn: “Thần Nhất để lại phong ấn là để bảo vệ nơi này, nhưng nguyền rủa thì là do một trong nhiều vị thần khác dưới trướng – A Nan”.

A Nan.

Diệp Quân nhíu mày.

Bà lão khẽ cười: “Xem ra ngươi cũng không biết gì nhiều về Thần của chúng ta”.

Diệp Quân chỉ nói: “Đúng là chỉ biết một chút chứ không nhiều”.

Bà lão: “A Nan này sở hữu sức mạnh đứng thứ ba trong các tín đồ của Thần, cũng xuất thân từ nơi này”.

Diệp Quân thắc mắc: “Tại sao ông ta lại đặt nguyền rủa ở đây?”

Bà lão lắc đầu: “Ta không biết”.
 
Chương 2632


Chương 2632

Bà chậm rãi nhắm mắt lại: “Thị trấn này nhờ có Thần Nhất mà trở thành miền đất lành, người sinh ra ở đây đều có thiên phú dị bẩm, trời sinh có thể tu luyện. Nhưng vì lời nguyền của A Nan mà bất kỳ ai tu luyện đều không sống quá trăm tuổi, chỉ có một con đường chết”.

Diệp Quân nhìn bà: “Vậy bà…”

Đối phương nói: “Ba ngày nữa là tròn trăm”.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Bà lão hỏi: “Ngươi muốn đưa Lâm Bảo Mỹ đi đúng không?”

Hắn gật đầu: “Ta có ý định này”.

Bà lão: “Để nó tu luyện là đang hại nó”.

Diệp Quân: “Nếu cô bé đi cùng ta, có lẽ ta sẽ có cách giải trừ nguyền rủa”.

Bà lão nhìn xoáy vào hắn: “Chứng minh cho ta xem”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi vươn tay, để từng luồng Tổ Nguyên bay ra, xâm nhập vào cơ thể bà lão theo một cái ngoắc tay.

Một khắc sau đó…

Hai mắt bà lão trợn ngược, cả người run rẩy, máu trào ra từ khóe miệng.

Diệp Quân nhíu mày khi nhận ra Tổ Nguyên trong người bà đã biến mất, mà cơ thể bà đang không ngừng trở thành màu đen.

Chuyện gì thế này? Diệp Quân nhăn mặt nghĩ.

Một hồi sau, bà lão bỗng hít vào một hơi, khó nhọc nói: “Vô dụng thôi. Tổ Nguyên cũng không kháng lại được sức mạnh nguyền rủa kia”.

Sức mạnh nguyền rủa.

Diệp Quân im lặng.

Bà lão yếu ớt tiếp tục: “Ta biết thiên phú của Bảo Mỹ cao đến đâu, cũng hiểu vì sao ngươi muốn đưa nó đi, nhưng ngươi làm vậy chính là đang hại nó. Nếu muốn tốt cho nó thì đừng đưa nó đi đâu hết, cho nó một ít tiền của, đủ sống một đời an ổn trong làng là được”.

Diệp Quân im lặng một hồi, đúng lúc muốn lấy Thần ấn ra dùng thì nghe Mộc Nguyên lên tiếng: “Tuyệt đối đừng”.

Hắn thắc mắc: “Vì sao?”

Mộc Nguyên: “Sử dụng Thần ấn phá nguyền rủa trên người bà ấy sẽ đả động đến A Nan. Ông ta mà biết ngươi đang có thứ ấy trong tay thì chắc chắn sẽ đến tìm, mà ngươi hiện nay không phải đối thủ của ông ta. Chưa kể, sử dụng Thần ấn chưa chắc đã có thể phá nguyền rủa”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Mộc Nguyên: “A Nan này chính là người thừa kế Thần Pháp do Thần Nhất tạo ra. Thuật nguyền rủa của ông ta không thua kém gì Thần Nhất, ngươi có dùng Thần ấn cũng chưa chắc phá được”.

Diệp Quân nhìn bà lão với vẻ áy náy. Nếu ban nãy hắn không dùng Tổ Nguyên, có lẽ bà còn có thể sống thêm mấy ngày, nhưng bây giờ…

Như hiểu được suy nghĩ của hắn, bà lão cười: “Đừng áy náy, chàng trai, ngươi chịu dùng Tổ Nguyên với một người không quen không biết đã là đại thiện rồi”.

Diệp Quân chỉ biết thở dài.

Cứu ư?

Hắn cũng muốn lắm.

Nhưng không làm được.
 
Chương 2633


Chương 2633

Như Mộc Nguyên đã nói, sử dụng Thần ấn ắt sẽ khiến A Nan – hoặc càng nhiều Thần hơn – chú ý đến.

Khi ấy bản thân hắn sẽ rơi vào đường cùng, đã vậy còn liên lụy đến toàn thị trấn.

Điều kiện tiên quyết để làm người tốt là không ảnh hưởng đến tính mạng của mình, bằng không thì là tốt nửa vời.

Bà lão chợt cất tiếng gọi: “Bảo Mỹ”.

Lâm Bảo Mỹ bên ngoài nghe vậy thì vội vàng chạy vào, nhào đến khóc bên giường bà.

Những gì họ nói ban nãy, cô bé đều nghe thấy.

Bà lão cầm tay cô, thì thầm: “Con là đứa thông minh, nội biết con tò mò về thị trấn này lẫn thân phận nội… Đúng vậy, nội đã từng rời khỏi thị trấn, lên núi tu hành, nhưng…”

Nói đến đây, bà bắt đầu ho khan kịch liệt.

Lâm Bảo Mỹ vội vàng đỡ bà ngồi dậy, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng bà, rưng rức gọi: “Nội ơi…”

Bà lão nắm chặt tay cô bé: “Nội biết con muốn đi ra bên ngoài, muốn thành tiên lên trời xuống đất… Nhưng con đường đó không có lối về, con phải hứa với nội tuyệt đối không được rời khỏi đây. Con phải ở lại đây cả đời, cưới chồng sinh con, trải qua một đời bình lặng… Được không con?”

Lâm Bảo Mỹ bỗng đi đến, quỳ xuống trước mặt Diệp Quân, hai tay nắm chặt: “Ta biết… làm vậy là sai, là khiến huynh khó chịu… nhưng… ta không còn cách nào khác! Ta chỉ biết van huynh…”

Cô bé òa khóc nức nở.

Đúng thế.

Làm như vậy là đang khiến người khác khó xử.

Cô biết làm vậy là không đúng, là không nên.

Nhưng cô không còn cách nào khác.

Cô không muốn bà nội phải chết như vậy…

Diệp Quân thì thầm với cô bé: “Nếu ta cứu bà của muội, ta có thể sẽ chết”.

Lâm Bảo Mỹ ngẩn ra, lầm bầm: “Là vậy sao… Xin lỗi huynh…”

Nói rồi chậm rãi đứng dậy đi về bên cạnh bà lão, nắm lấy tay bà, hai hàng lệ không ngừng tuôn rơi.

Bà lão siết chặt tay cô bé, nở một nụ cười nhợt nhạt: “Nội đã chuẩn bị tâm lý cho hôm nay từ ngày bắt đầu tu hành, chỉ là không thể không lo cho con…”

Lâm Bảo Mỹ lắc đầu: “Nội yên tâm, con hứa sẽ không đặt chân ra ngoài”.

Bà lão cười cười rồi ngẩng lên nhìn Diệp Quân: “Hứa với ta đi”.

Hắn không đáp lời, chỉ rời khỏi phòng.

Bên ngoài.

Diệp Quân nhìn lên không trung, im lặng một hồi lâu rồi buông tiếng thở dài.

Hắn không hối hận, chỉ thấy đáng tiếc.

Nếu là để cứu người, hắn tuyệt đối sẽ không keo kiệt, cho dù có phải bỏ ra Tổ Nguyên.

Nhưng nếu cứu người để rồi nhận lại một đống phiền toái, hắn hoàn toàn không có cách chống lại với sức mạnh hiện nay.

Khi ấy sẽ liên lụy đến tỷ tỷ, đến Thiên Thiên, đến Mộc Nguyên và những người khác.

Nếu thật sự bị đẩy đến đường cùng, hắn nên làm gì, phải làm gì?

Chỉ có thể làm những gì trong khả năng mà thôi.

Diệp Quân bèn đặt một chiếc nhẫn xuống nền đất bên ngoài căn nhà, bên trong không có vật dụng để tu luyện, chỉ có vài món đồ ăn, không cần dùng linh khí cũng có thể mở ra.
 
Chương 2634


Chương 2634

Chương 2634

Sau đó hắn nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Ở một nơi nào đó, có một nam một nữ đang dõi theo.

Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Thanh Nhi này, hình như nó lực bất tòng tâm thật”.

Người phụ nữ váy trắng đáp: “Chuyện này đã nằm ngoài khả năng của nó”.

Rồi hỏi đối phương: “Nếu là huynh thì có cứu không?”

Người đàn ông lắc đầu: “Không, vì nó cũng nằm ngoài khả năng của ta”.

Người phụ nữ lại nhìn Diệp Quân: “Nó sẽ sinh ra tâm ma”.

Người đàn ông nhíu mày: “Vì sao?”

Người phụ nữ: “Nếu thật sự không thể giúp thì sẽ không áy náy hay sinh ra tâm ma, nhưng trong lòng nó biết rõ, nếu nó ra tay cứu họ, cho dù có gặp phải rắc rối thì cũng có thể nhờ người nhà đến giải quyết. Nó chỉ không muốn nhờ vả mà thôi”.

Người đàn ông nắm tay bà ấy: “Vậy Thanh Nhi cho rằng nó có nên ra tay hay không?”

Người phụ nữ nhìn về nơi xa, nhàn nhạt nói: “Đã muốn thành lập một trật tự mới, làm sao có thể thấy chuyện bất bình mà mặc kệ? Một người cũng không dám cứu, làm sao cứu được toàn vũ trụ? Nó…”

Bà ấy dừng lại ở đây.

Khi thấy thanh niên vừa mới rời khỏi đã quay trở lại.

Hắn vung chân đá văng cánh cửa hà, nhìn thẳng vào mắt bà lão đang hấp hối: “Ta cứ nhúng tay vào chuyện này đấy”.

Bà lão ngẩn ra: “Nhưng A Nan…”

Thanh niên phẩy tay: “Chẳng là cái thá gì cả!”

Chẳng là cái gì cả.

Khi nãy, hắn đi một mình trên đường, sau đó vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, mình thật sự không có cách nào khác sao?

Là không thể cứu, hay là không dám?

Nếu thật sự là không thể thì hắn đã yên lòng.

Nhưng nếu là không dám…

Tại sao lại không dám?

Sợ đệ tử A Nan của Thần Nhất trong truyền thuyết kia ư?

Bây giờ mình là ai?

Là người thừa kế của Thần Nhất!

Với thân phận này, mình cần phải sợ một vị nguỵ thần à?

Mục tiêu của mình là gì?

Là thiết lập một trật tự hoàn toàn mới!

Là vô địch Kiếm Đạo!

Nếu ngay cả một người cũng không dám cứu thì thành lập trật tự vũ trụ, vô địch Kiếm Đạo kiểu gì?

Vừa muốn thành lập một trật tự chưa từng có, vừa muốn vô địch Kiếm Đạo, sao có thể nhút nhát sợ sệt, vâng vâng dạ dạ được?

Chuyện bất bình trên thế gian này, gặp phải chuyện nào thì nhúng tay vào chuyện đó.

Nếu có nhân quả thì cứ để cha gánh.
 
Chương 2635


Chương 2635

Nhìn Diệp Quân cực kỳ bá đạo trước mặt, Lâm Bảo Mỹ trợn to mắt, ngây người ra đó.

Khi Diệp Quân quyết định nhúng tay vào chuyện này, tâm cảnh của hắn lập tức thay đổi, cùng lúc đó, kiếm ý cũng có biến hoá kỳ diệu, nhưng lúc này hắn cũng không để tâm được nhiều chuyện như thế, vì bà lão này đã sắp không chịu đựng được nữa rồi.

Diệp Quân sải bước đi tới trước mặt bà lão kia, hắn mở lòng bàn tay, thần ấn xuất hiện, hắn chắp ngón tay, thần ấn rung động dữ dội, sau đó biến thành một tia thần quang bay vào người bà lão.

Oanh!

Bà lão liên tục run rẩy, trong cơ thể chợt có vô số thần quang bộc phát.

Ầm!

Lúc này, một luồng khí đục bị thần ấn ép rời khỏi cơ thể bà lão, di chuyển tới đỉnh đầu của bà ta, rõ ràng luồng khí đục đó hơi sợ thần ấn, hơi rung động, không dám đến gần bà lão nữa.

Nhìn thấy luồng khí đục kia, Diệp Quân híp mắt lại, tay trái xuất hiện một thanh kiếm.

Lúc này, luồng khí đục kia như cảm nhận được sự uy hiếp, đột nhiên biến thành một tia sáng đen bay nhanh về phía Diệp Quân.

Diệp Quân đâm ra một kiếm.

Ầm!

Trong nháy mắt, Diệp Quân đã bị đánh bay ra khỏi nhà.

Thấy cảnh này, sắc mặt Lâm Bảo Mỹ lập tức thay đổi, sau đó cô bé vội vàng chạy ra ngoài.

Bên ngoài.

Diệp Quân cấm kiếm đứng đó, luồng khí đục trước mặt hắn đã hoá thành một hư ảnh từ bao giờ.

Khoé miệng Diệp Quân có máu tươi chậm rãi chảy ra.

Lúc này, hư ảnh kia đột nhiên biến thành một tia sáng bay thẳng về phía Diệp Quân, tốc độ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến ngay trước mặt hắn.

Diệp Quân xuất kiếm lần nữa.

Oanh!

Kiếm chém ra, Diệp Quân lại lùi về.

Khi dừng lại, sắc mặt của hắn thoáng chốc trắng như tờ giấy.

Diệp Quân nhìn về phía hư ảnh kia, hắn lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó hé miệng cười, tiến lên một bước.

Kiếm ý vô địch thoáng chốc dâng trào từ trong cơ thể hắn.

Hắn muốn phá vỡ phong ấn nơi này!

Nếu không có phong ấn, sức mạnh nguyền rủa này chẳng là gì với hắn cả, mỗi lần hắn xuất kiếm đều bị sức mạnh bí ẩn kia trấn áp và cắn trả, vì thế hắn phải phá vỡ phong ấn ở đây, chỉ như thế mới có thể trị được tận gốc.

Vào khoảnh khắc kiếm ý vô địch của Diệp Quân xuất hiện, một sức mạnh vô hình chợt tập trung lại từ trong thiên địa, sau đó chèn ép về phía Diệp Quân.

Diệp Quân không lùi mà còn tiến tới, bước về phía trước một bước, đâm kiếm lên trời: “Phá!

Một tia kiếm quang phóng lên cao, nhưng kiếm quang vừa phóng lên mấy trượng đã bị sức mạnh bí ẩn kia trấn áp, sau đó…

Oanh!

Kiếm quang vỡ tan tành.
 
Chương 2636


Chương 2636

Sức mạnh bí ẩn chợt cuộn xuống, rơi lên người Diệp Quân, sức mạnh cường đại chèn ép khiến cơ thể Diệp Quân lập tức cong xuống.

Diệp Quân cong người, hai tay siết chặt, trên mặt nổi gân xanh, xương cốt trên người kêu rắc rắc.

Sức mạnh kia khiến hắn cảm thấy ngạt thở.

Lúc này, Diệp Quân chợt ngẩng đầu.

Ánh mắt hắn rất dữ tợn, hắn dang hai tay, những tia kiếm ý vô địch đáng sợ phóng lên cao từ trong cơ thể.

Ầm!

Đất trời chấn động!

Kiếm ý của Diệp Quân lại bắt đầu khiến sức mạnh bí ẩn kia lùi lại, mà cơ thể hắn cũng dần đứng thẳng lên.

Lúc này, sức mạnh kia lại trấn áp xuống một lần nữa.

Diệp Quân híp mắt lai, hắn điều động ba loại sức mạnh huyết mạch trong cơ thể.

Oanh!

Kiếm ý vô địch biến thành một tia kiếm quang phóng lên cao!

Trời lập tức nứt ra.

Sức mạnh đáng sợ kia lập tức tan thành mây khói.

Diệp Quân hít sâu một hơi, cả người dễ chịu, nhưng sau đó, đất trời xung quanh chợt có vô số sức mạnh bí ẩn tập trung lại, sau đó sức mạnh bí ẩn kia rơi xuống theo chiều thẳng đứng, chèn ép về phía hắn.

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, hắn mở lòng bàn tay, một thanh ý kiếm phóng lên cao, đỡ lấy sức mạnh đáng sợ kia.

Oanh!

Trên bầu trời của trạch viện, ý kiếm của hắn bị sức mạnh kia trấn áp không thể di chuyển, không chỉ có thể, ý kiếm của hắn còn dần nứt ra.

Thấy cảnh này, Diệp Quân nhíu mày, hắn giẫm chân phải nhảy lên cao.

Một kiếm phá bầu trời.

Bây giờ hắn muốn đối đầu trực diện với sức mạnh phong ấn bí ẩn kia.

Ầm!

Diệp Quân ở chân trời chém một kiếm lên sức mạnh bí ẩn kia, chân trời rung động dữ dội, nhưng ngay sau đó, uy lực phong ấn của sức mạnh bí ẩn chợt tăng lên.

Ầm!

Diệp Quân rơi thẳng xuống đất.

Cùng lúc đó, sức mạnh nguyền rủa ở cách đó không xa chợt xoay người đi về phía căn nhà đá, thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân trở nên dữ tợn, hắn chắp tay lại, kiếm Hiên Viên chợt bay ra, trong nháy mắt, sức mạnh nguyền rủa vốn muốn xông vào trong nhà đá lập tức bị đánh bay.

Diệp Quân vung tay áo, Tiểu Tháp bay ra, Tiểu Tháp biến thành một tia kim quang, đưa Lâm Bảo Mỹ và bà lão trong nhà đá vào tháp.

Khi bà lão và Lâm Bảo Mỹ được đưa vào trong Tiểu Tháp, uy lực của sức mạnh phong ấn kia chợt tăng lên một lần nữa.

Cảm nhận được điều này, Mộc Nguyên trong cơ thể Diệp Quân vội nói: “Mau sử dụng thần ấn”.

Nếu là trước đây, ông ta sẽ không bảo Diệp Quân sử dụng thần ấn, một khi sử dụng thứ này rất có thể sẽ khiến một đám Nguỵ Thần chủ ý. Nhưng lúc này, Diệp Quân có dùng hay không cũng như nhau. Vì khi nãy Diệp Quân đã vì cứu người mà sử dụng thần ấn rồi.
 
Chương 2637


Chương 2637

Nghe thấy lời của Mộc Nguyên, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, thần ấn chợt bay vào giữa chân mày hắn.

Oanh!

Một tia thần quang phóng lên cao, chiếu sáng rực bầu trời đêm.

Khi thần quang phóng lên cao, sức mạnh phong ấn bí ẩn kia quanh quẩn xung quanh một lát, sau đó dần tan đi.

Nhưng sau khi sức mạnh đó dần rút đi, đất trời xung quanh chợt xuất hiện vô số luồng khí đục.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân sa sầm mặt.

Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Là A Nan, ông ta chú ý đến cậu rồi”.

A Nan!

Diệp Quân di chuyển, đi thẳng đến hư không, vừa mới đến, xung quanh hắn chợt xuất hiện rất nhiều hư ảnh.

Sức mạnh nguyền rủa!

Diệp Quân nhìn những sức mạnh nguyền rủa ở xung quanh, giữa chân mày xuất hiện thần ấn, mà khi thần ấn xuất hiện, những sức mạnh nguyền rủa kia lập tức lùi về sau.

Diệp Quân ngạc nhiên nói: “Hình như bọn chúng sợ thần ấn này”.

Mộc Nguyên đáp: “Đương nhiên là sợ rồi. Thần ấn là bảo vật đứng đầu Thần Điện, vật xấu tránh xa! Nhưng nếu ta đoán không lầm thì A Nan kia đã cảm nhận được sự tồn tại của cậu rồi”.

A Nan!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: “Thực lực của đối phương thế nào?”

Mộc Nguyên im lặng một lúc rồi nói: “Muốn nghe nói thật hay nói dối?”

Diệp Quân cười đáp: “Nói dối trước đi”.

Mộc Nguyên đáp: “Ngang tài ngang sức với ngươi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Còn nói thật?”

Mộc Nguyên khẽ thở dài: “Cậu bây giờ hoàn toàn không phải đối thủ của ông ta, ông ta muốn giết cậu thậm chí còn không cần tự mình xuất hiện, chỉ cần nguyền rủa cậu là được. Vì thực lực của ông ta đã vượt qua Tổ Cảnh, hơn nữa còn vượt rất xa”.

Diệp Quân cười khẽ, đang định đáp lời thì lúc này, sâu trong tinh không trước mặt hắn chợt xuất hiện một vùng tinh vân đỏ thắm.

Khi tinh vân đỏ thắm này xuất hiện, hư âm xung quanh chợt biến thành những tàn ảnh tràn vào trong tinh vân kia.

Diệp Quân nhìn tinh vân: “Bản thể của ông ta đến ư?”

Mộc Nguyên đáp: “Không nói chắc được”.

Lúc này, một con yêu thú chậm rãi đi ra từ trong tinh vân đỏ thắm kia, con yêu thú này đầu trâu thân người, mặc áo choàng da thú, dáng người cao to, trong tay cầm một con dao khổng lồ.

Mộc Nguyên cất giọng nặng nề: “Là Sửu Ngưu, một trong mười hai thú cầm tinh dưới trường A Nan”.

Lúc này, con Sửu Ngưu kia đột nhiên lao về phía trước, trong nháy mắt, tinh không trên bầu trời thị trấn bị xé ra một lỗ hổng lớn.

Diệp Quân tiến lên một bước, hắn động tâm niệm, một thanh kiếm ý bay ra.

Kiếm và dao va vào nhau.

Ầm!
 
Chương 2638


Chương 2638

Tinh hà xung quanh lập tức sôi trào.

Một người một trâu đồng thời lùi lại, nhưng con Sửu Ngưu kia đứng vững rất nhanh, sau đó, nó xông về phía trước một lần nữa, chém một dao về phía Diệp Quân.

Vụt!

Thời không nơi con dao đi qua ầm ầm nổ tung.

Diệp Quân híp mắt bước một bước về phía trước, chắp ngón tay phải, kiếm ý vô địch trút xuống, cuối cùng biến thành một thanh kiếm khổng lồ chém đi.

Ầm!

Thanh kiếm chặn người khổng lồ này lại.

Lúc này, Sửu Ngưu kia đột nhiên tiến lên một bước, tay phải cầm dao, sau đó chém mạnh về phía Diệp Quân một lần nữa.

Dao chém ra, tinh không xung quanh không thể chịu được, bắt đầu nứt vỡ.

Đối mặt với chiêu dao đáng sợ này, Diệp Quân không lùi mà còn tiến tới, xông về phía trước, chém một kiếm vào con Sửu Ngưu kia.

Đối đầu trực diện!

Oanh!

Dao và kiếm vừa chạm vào nhau, một người một trâu đã liên tục lùi lại.

Sau đó, một người một trâu lại lao vào nhau một lần nữa…

Cứ thế, một người một trâu điên cuồng chém giết, chưa đến một khắc, hai bên đã chém được mấy trăm hiệp.

Cũng may bên dưới có phong ấn Thần Nhất để lại bảo vệ, nếu không thị trấn hoàn toàn không thể chịu được sức mạnh của hai người.

Ầm!

Lúc này, một người một trâu cách xa nhau trong hư không.

Diệp Quân dừng lại, khí thế trong người hắn bùng nổ như núi lửa, điên cuồng sôi trào.

Cảnh giới Đế Quân!

Diệp Quân hơi hưng phấn, hắn không ngờ lần này mình trong cái rủi có cái may, đạt tới cảnh giới Đế Quân, không chỉ có thế mà kiếm ý vô địch của hắn cũng mạnh hơn rất nhiều.

Kiếm ý vô địch có thể mạnh hơn rất nhiều không chỉ vì chiến đấu, mà còn vì tâm cảnh thay đổi.

Khi cảnh giới và kiếm ý đều tiến bộ vượt bậc, Diệp Quân chợt biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Sắc mặt con Sửu Ngưu phía xa chợt thay đổi, nó nâng dao lên chém một phát.

Oanh!

Sửu Ngưu bị chiêu kiếm của Diệp Quân lại lùi lại mấy nghìn trượng.

Sau khi dừng lại, nó nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt khó tin.

Khi Diệp Quân muốn ra tay một lần nữa, tinh không sau lưng Sửu Ngưu chợt sôi trào, sau đó, một bóng người to lớn chợt di chuyển tới từ trong không trung.

Thấy hư ảnh này, Sửu Ngưu lập tức chậm rãi quỳ xuống…

Ở một hướng khác, người đàn ông áo trắng nhìn hư ảnh kia, cất lời: “Thanh Nhi, người này trông có vẻ rất lợi hại, muội có thể thắng không?”
 
Chương 2639


Chương 2639

Người phụ nữ váy trắng thản nhiên nhìn thoáng qua hư ảnh kia, sau đó đáp: “Không thắng được, hay là… chúng ta mau trốn đi?”

Người đàn ông: “…”

Trong tinh không, Diệp Quân nhìn về phía hư ảnh khổng lồ kia, hư ảnh còn chưa ngưng tụ, nhìn không rõ lắm, nhưng khí thế thì rất đáng sợ.

Khí thế của con Sửu Ngưu kia cũng rất mạnh mẽ, nhưng nó cũng giống như đom đóm và trăng sáng trước hư ảnh này, hoàn toàn không thể so sánh.

Diệp Quân biết đây chính là thần linh A Nan kia.

Thần linh?

Diệp Quân cũng rất tò mò với thần linh trong truyền thuyết, có lẽ những người này đều là người mạnh nhất trong thời đại Thần Nhất lúc đó.

Lúc này, hư ảnh kia dần dần ngưng tụ, đó là một người đàn ông trung niên mặc thần bào rộng lớn, trên thần bào có vẽ các loại phù văn bí ẩn, mái tóc dài buông xoã, trên mặt là nụ cười hờ hững, trông khá là nho nhã.

Lúc này, Mộc Nguyên đột nhiên nói: “Không phải bản thể”.

Không phải bản thể!

Diệp Quân nhíu mày, hơi bất ngờ, vì hắn cho rằng người đến là bản thể.

Sau khi xuất hiện, A Nan cười khẽ, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Mộc Nguyên, không ra ngoài gặp mặt một chút à?”

Sau một thoáng yên tĩnh, Mộc Nguyên xuất hiện.

A Nan quan sát Mộc Nguyên, cười nói: “Không ngờ hai chúng ta vẫn có thể gặp nhau”.

Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Thượng Thần đã chọn hắn”.

“Vậy à?”

A Nan nhìn về phía Diệp Quân, ông ta quan sát Diệp Quân một lúc, sau đó cười khẽ: “Ta hơi khó hiểu, thật đấy”.

Mộc Nguyên bình tĩnh nói: “Có gì mà khó hiểu? Hắn phù hợp hơn ngươi”.

A Nan khẽ mỉm cười: “Thế sao?”

Mộc Nguyên nhìn chằm chằm A Nan: “Thượng Thần rất thất vọng với các ngươi”.

A Nan lắc đầu cười khẽ, tỏ vẻ xem thường.

Mộc Nguyên nói tiếp: “Vì sao ta vẫn luôn canh giữ ở Thần Nhất Điện? Vì ta biết chắc chắn Thượng Thần Thần Nhất vẫn chưa thật sự chết đi. Đúng như ta suy đoán, chắc chắn ngài ấy đã nhìn thấy các người nội loạn. A Nan, các người đã phản bội ngài ấy”.

A Nan cười nói: “Mộc Nguyên, sư phụ theo đuổi nhân tính, chúng ta cũng phải theo đuổi nhân tính, mà ngài ấy theo đuổi thần tính, chúng ta cũng phải theo đuổi thần tính, nhưng chợt có một ngày, ngài ấy không muốn thần tính nữa. Chúng ta cũng không phải ngài ấy, nói không cần thần tính là không cần…”

Nói đến đây, ông ta lắc đầu: “Ngươi có từng suy nghĩ, sau khi sư phụ dùng nhân tính áp chế thần tính, thật ra ngài ấy có năng lực tiêu diệt chúng ta, kể cả sau đó ngài ấy cũng có năng lực đó. Nhưng tại sao ngài ấy không làm thế?”

Mộc Nguyên nhíu mày, đây cũng là chuyện mà ông ta luôn nghi ngờ.

Phải biết rằng, dù chỉ là một ảo ảnh, nhưng Thần Nhất muốn giải quyết những nguỵ thần này là chuyện rất dễ dàng.

Nhưng Thần Nhất lại không làm thế.
 
Chương 2640


Chương 2640

A Nan nhìn chằm chằm Mộc Nguyên: “Vì chúng ta thăm dò thần tính là vì được ngài ấy cho phép. Nhưng ngài ấy đã đánh giá thấp sự đáng sợ của thần tính. Ngài ấy có thể tự mình giải trừ, nhưng chúng ta không làm được. Ngài ấy cũng biết chúng ta không làm được, nên ngài ấy mới không hạ thủ”.

Mộc Nguyên im lặng.

Đi theo thần tính!

Ông ta không ngờ trước đây không chỉ có Thần Nhất theo đuổi thần tính, mà những đệ tử của Thần Nhất Đạo cũng thế.

Ông ta không phải đệ tử của Thần Nhất Đạo, ông ta chỉ là người hầu, cho nên cũng không biết những nội tình trước đây.

A Nan chợt cười khẽ, sau đó nói: “Thật ra thần tính mới là điểm cuối của Đạo. Khi thực lực của ngươi đạt tới một trình độ nhất định, ngươi sẽ phát hiện đông đảo chúng sinh và trật tự gì đó đều vô cùng buồn cười”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Nhưng ta cảm thấy con đường Đại Đạo rộng lớn, có người mà mình chú ý, có người mà mình thích mới thú vị, nếu không dù có vô địch Đại Đạo cũng có gì vui đâu?”

A Nan nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Đó là vì ngươi còn trẻ, còn chưa trải qua lễ rửa tội của năm tháng, ngươi vẫn còn nhiệt huyết, còn có cảm xúc mạnh mẽ với thế giới này. Tình yêu còn rất mới mẻ với ngươi, ngươi vẫn chưa thấy chán, nhưng nếu ngươi sống lâu rồi, gặp nhiều chuyện sống chết rồi, ngươi sẽ từ từ không còn cảm xúc, sau đó cuối cùng sẽ thành thói quen, đến lúc đó, ngươi sẽ hiểu người tu luyện chúng ta, chỉ có Đạo là vĩnh hằng”.

Diệp Quân nhìn A Nan, hắn không cãi lại, vì tư tưởng mỗi người khác nhau, hắn có theo đuổi của hắn, người khác cũng có theo đuổi của người khác.

Hơn nữa, thật ra những cao thủ tuyệt thế mà hắn gặp trước giờ cũng không thèm để ý đến trật tự và chúng sinh, kể cả cha và cô cô, ông nội của hắn cũng thế…

Họ có nhân tính, nhưng thật sự không nhiều.

Thần Đạo!

Cuối cùng, tất cả tu sĩ đều sẽ chậm rãi tiến về phía trước, vì đúng như A Nan nói, chỉ cần ngươi trải qua nhiều chuyện rồi thì ngươi sẽ hờ hững với nó.

A Nan nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: “Ta vẫn cho rằng sư phụ sẽ chọn phu tử, nhưng không ngờ sư phụ lại không làm thế mà đi chọn ngươi, không thể không nói việc này khiến ta khá là ngạc nhiên. Đương nhiên cũng khiến ta rất tò mò, vì sư phụ chọn ngươi chắc chắn là vì lý do khác”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Có lẽ là coi trọng tiềm lực của ta”.

A Nan cười to: “Ngươi đúng là mặt dày, nhưng cũng đúng là khá có khả năng, dù ở thời đại của chúng ta, ngươi cũng có thể xem là thiên tài hiếm có”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Hôm nay ông đến đây không định đánh nhau à?”

A Nan cười khẽ: “Nói chuyện trước, không hợp thì đánh nhau cũng được, ngươi thấy sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

A Nan đi thẳng vào vấn đề: “Ta không tham lam, chỉ cần một nửa tổ mạch của sư phụ thôi, còn nữa, có lẽ ngươi có một quyển cổ tịch màu đen, phải đưa quyển cổ tịch đó cho ta, nếu ngươi làm được, chúng ta sẽ không cần trở thành kẻ thù”.

Nhưng Diệp Quân lại thẳng thừng lắc đầu: “Không làm được”.

A Nan nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Từ chối dứt khoát thế à?”

Diệp Quân cười nói: “Nếu ta đoán không lầm sở dĩ ông muốn một nửa tổ mạch và quyển cổ tịch kia của ta cũng không phải thật sự muốn dừng tay giảng hoà với ta, mà là muốn lấy được lợi ích trước, sau đó ông sẽ thuận tay bán đứng ta, để nguỵ thần khác đến nhằm vào ta, ông thì ở phía sau làm ngư ông đắc lợi, đúng không?”
 
Chương 2641


Chương 2641

A Nan khẽ mỉm cười: “Đúng là thông minh”.

Diệp Quân tiến một bước về phía trước, mở lòng bàn tay ra, một thanh ý kiếm xuất hiện: “Vậy thì chiến đấu đi!”

Chiến đấu!

Hắn hiểu rõ mâu thuẫn giữa mình và những nguỵ thần này không thể nào hoá giải được, vì trên người hắn có tổ mạch, có truyền thừa của Thần Nhất Đạo.

Năm đó những Chúng Thần kia vì tranh giành những thứ này mà không tiếc nội chiến, nên bây giờ sao bọn họ có thể bỏ qua được?

Vì thế sớm muộn gì cũng phải chiến đấu.

A Nan nhìn chằm chằm Diệp Quân, ông ta nở nụ cười, cũng không ra tay mà thân thể dần trở nên hư ảo.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân sa sầm mặt, vì hắn đã đoán ra ý đồ của đối phương.

A Nan đang sắp biến mất chợt mở tay phải, trong lòng bàn tay của ông ta chợt có vô số khí đục bay ra, cuối cùng bay về phía thị trấn.

A Nan nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: “Không phải ngươi muốn cứu người à? Đến đi, để ta xem thử ngươi có thể cứu bao nhiêu người.”

Diệp Quân vung tay áo, Tiểu Tháp chợt biến thành một tia kim quang bay đi, trong nháy mắt, Tiểu Tháp đã thu tất cả thị trấn vào trong Tiểu Tháp.

Thấy cảnh này, A Nan hơi nhíu mày, nhưng ông ta cũng không tiếp tục ra tay, ông ta chỉ nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó lặng lẽ biến mất.

Sau đó con Sửu Ngưu kia cũng biến mất!

Thấy A Nan biến mất, Diệp Quân sa sầm mặt.

Diệp Quân bên cạnh hắn trầm giọng nói: “Chắc chắn ông ta sẽ tuyên bố rằng cậu nhận được truyền thừa của Thượng Thần, chẳng mấy chốc, những nguỵ thần khác sẽ đến nhằm vào cậu”.

Diệp Quân gật đầu, hắn biết A Nan này muốn giở trò.

Nhưng hắn đành chịu thôi.

Cũng không còn sự lựa chọn nào khác!

Vì quyền chủ động ở trong tay đối phương.

Diệp Quân không suy nghĩ nhiều, hắn xoay người trở lại trong Tiểu Tháp.

Hắn đi tới trạch viện của Lâm Bảo Mỹ và bà lão, lúc này, hai người đều đang đợi bên trong.

Thấy Diệp Quân trở lại, Lâm Bảo Mỹ lập tức chạy đến trước mặt hắn, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào.

Diệp Quân cười nói: “Không sao”.

Lâm Bảo Mỹ khẽ cất lời: “Cảm ơn”.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó nhìn bà lão ở cách đó không xa, lúc này thân thể bà lão đã hoàn toàn hồi phục.

Bà lão nhìn Diệp Quân, thầm thấy rung động, bà ta không ngờ thiếu niên trước mắt thật sự đã giải được lời nguyền trong người bà ta.

A Nan!

Đây chính là một trong những Chúng Thần!

Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ trước mặt, cười nói: “Muội đồng ý tu luyện chứ?”

Lâm Bảo Mỹ đang định đáp thì như nghĩ đến điều gì, cô bé quay đầu nhìn bà lão bên cạnh.

Bà lão nhìn thoáng qua Diệp Quân, gật nhẹ đầu.

Lâm Bảo Mỹ vội quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, hưng phấn nói: “Đồng ý”.
 
Chương 2642


Chương 2642

Diệp Quân cười khẽ, thiên phú của Lâm Bảo Mỹ này rất kinh khủng, nếu chịu tu luyện thì sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng!

Không chỉ Lâm Bảo Mỹ mà tất cả mọi người trong trấn đều như thế.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chợt hỏi: “Nếu ta đưa thị trấn ra ngoài, thì nơi này còn là đất lành không?”

Bà lão do dự một lúc, sau đó lắc đầu: “Không biết được”.

Diệp Quân im lặng.

Sở dĩ Hạo Nhiên Giới là đất lành hoàn toàn là vì nó từng là chỗ ở của Thần Nhất, nếu đưa thị trấn đi, thì nó còn có thể là đất lành nữa không?

Lúc này, Diệp Quân cảm nhận được điều gì đó, hắn chợt rời khỏi Tiểu Tháp, nhìn cô gái đang đứng cách đó không xa.

Cô gái mặc trường bào trắng như tuyết, mái tóc đen búi lên, trong tay cầm một quyển cổ tịch, ăn mặc kiểu thư sinh.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, hắn cau mày, vì hắn cảm thấy hơi quen thuộc, ngay sau đó, hắn ngạc nhiên nói: “Người là nữ phu tử Đạo Môn”.

Đạo Môn!

Đạo Môn do chủ nhân bút Đại Đạo sáng lập!

Lúc trước khi hắn đến Đạo Giới đã thấy pho tượng của chủ nhân bút Đại Đạo, mà bên cạnh tượng của chủ nhân bút Đại Đạo còn có một người phụ nữ.

Chính là người trước mặt!

Nữ phu tử hỏi: “Thần ấn ở trong tay ngươi sao?”

Nghe vậy, Diệp Quân lập tức đề phòng.

Nữ phu tử mở lòng bàn tay, trong người Diệp Quân có một tia kim quang bay lên, sau đó rơi vào tay bà ấy.

Chính là thần ấn kia.

Thấy cảnh này, Diệp Quân sa sầm mặt.

Nữ phu tử nhìn thần ấn trong tay, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Ông ta chọn ngươi”.

Diệp Quân gật đầu.

Nữ phu tử nói: “Đi theo ta!”

Dứt lời, bà ấy xoay người rời đi.

Diệp Quân thoáng do dự, sau đó đi theo.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã đi theo nữ phu tử tới trước một vách núi, dưới vách núi có mấy gian phòng học, rất yên tĩnh.

Nữ phu tử dẫn Diệp Quân vào một gian nhà trúc, sau đó trả thần ấn lại cho hắn.

Diệp Quân nhận lấy thần ấn, sau đó hỏi: “Người là người của Chúng Thần Điện à?”

Nữ phu tử sửa lại: “Thần Điện”.

Diệp Quân gật đầu, không nói gì.

Nữ phu tử nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi ra tay cứu bà nội của Bảo Mỹ khiến ta hơi bất ngờ.

Diệp Quân nói: “Người vẫn luôn âm thầm quan sát à?”

Nữ phu tử gật đầu.

Diệp Quân hỏi: “Nếu ta không cứu, người cũng sẽ cứu, đúng không?”
 
Chương 2643


Chương 2643

Nữ phu tử lắc đầu: “Không”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Nữ phu tử bình tĩnh nói: “Không đáng”.

Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Vì sao A Nan lại nguyền rủa nơi này?”

Nữ phu tử nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Người sinh ra ở thị trấn này được trời ưu đãi, không chỉ có thiên phú yêu nghiệt còn có khí vận Thần Đạo, ông ta nguyền rủa trong cơ thể mỗi người, đều có thể nuốt chửng khí vận của bọn họ, dùng nó để tu luyện tà thuật của mình”.

Diệp Quân không hiểu, lại hỏi: “Vì sao người không giúp?”

Nữ phu tử bình tĩnh nói: “Không đáng”.

Diệp Quân gật đầu, không nói gì thêm.

Cứu hay không là chuyện của người khác, hắn không có tư cách yêu cầu.

Nữ phu tử nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Vì một người không quen biết để lộ mình là người thừa kế của thầy, ngươi không cảm thấy hành động này của mình rất ngu xuẩn à?”

Diệp Quân cau mày.

Nữ phu tử lại nói: “Biết cái gì gọi là vì cái nhỏ mất cái lớn không? Ngươi làm việc như thế sao xứng với thầy chứ…”

Diệp Quân đột nhiên lắc đầu: “Phu tử, cứu người là chuyện của ta, người có thể không thích, không đồng ý, nhưng ta không cần người phê bình”.

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Không cùng quan điểm nói nửa câu cũng thừa!

Nữ phu tử đột nhiên mở lòng bàn tay, thần ấn trong cơ thể Diệp Quân chủ động bay ra, cuối cùng bay thẳng vào tay bà ấy.

Có thể nhìn ra thần ấn thân thiết với nữ phu tử hơn.

Nó thật sự không tán thành Diệp Quân cho lắm.

Dù sao thực lực của Diệp Quân bây giờ còn khá yếu, chênh lệch quá xa với chủ nhân ban đầu của nó. Đặc biệt là vì chuyện lần này, nó cũng không đồng ý với hành động của Diệp Quân.

Quá hành động theo cảm tính!

Không nhìn rõ tình hình chung!

Người như thế khó làm được chuyện lớn.

Diệp Quân dừng bước trước cửa nhà trúc, nhưng sau đó, hắn cười khẽ rồi rời đi.

Thần ấn?

Có đương nhiên là chuyện tốt.

Nhưng không có?

Cũng chẳng làm sao.

Bây giờ ngay cả thánh kiếm Hiên Viên và Tiểu Tháp hắn còn không hay sử dụng, thật sự cũng không quan tâm đ ến thần ấn này cho lắm.

Nói một cách đơn giản thì bây giờ hắn rất bình thản.

Nếu ngươi muốn đi theo ta đương nhiên là chuyện tốt, nếu ngươi không muốn đi theo ta cũng chẳng có vấn đề gì.

Thấy Diệp Quân mặc kệ cả thần ấn, nữ phu tử nhất thời nhíu mày.

Thần ấn!
 
Chương 2644


Chương 2644

Đây là một báu vật siêu cấp ở thời đại Thần Nhất, lúc trước Chúng Thần tranh giành đến vỡ đầu chảy máu vì nó, mà bây giờ thiếu niên này nói không cần là không cần.

Nữ phu tử nhíu chặt mày, nói thật, bà ấy thấy khá khó hiểu.

Mà Diệp Quân thật sự đi rồi, không phải cố ý giả vờ.

Sau khi Diệp Quân rời khỏi phòng học, đi chưa được lâu thì một sức mạnh bí ẩn chợt bao phủ lấy hắn, sau đó, tu vi của hắn lập tức bị phong ấn.

Không có thần ấn, sức mạnh phong ấn do Thần Nhất để lại lại xuất hiện một lần nữa.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn xung quanh, thật ra hắn đã hiểu ý đồ của Thần Nhất, Thần Nhất phong ấn nơi này, còn chỉ nhằm vào người tiến vào từ bên ngoài với mục đích rất đơn giản, là không muốn người ngoài đến làm phiền người nơi này, đây có thể xem là một cơ chế bảo vệ.

Diệp Quân đã muốn rời đi, vì hắn phát hiện những nguỵ thần kia không hề bị áp chế ở nơi này, như thế một khi nguỵ thần đến gây chuyện với hắn thì hắn sẽ rất thiệt thòi, vì hắn không chỉ phải đối phó với nguỵ thần mà còn phải đối phó với phong ấn mà Thần Nhất để lại nữa.

Vì thế rời đi là sự lựa chọn tốt nhất.

Mà vào lúc Diệp Quân lựa chọn rời đi, thời không cách hắn khá xa chợt rung động, sau đó có một trăm người đồng loạt xuất hiện.

Thấy cảnh này, Diệp Quân cau mày.

Người dẫn đầu là một ông lão mặc áo đào sĩ màu xanh da trời, tay cầm một cây phất trần, để râu bạc dài, dáng vẻ rất giống thần tiên.

Cách không xa bên cạnh ông lão còn có một cô gái váy trắng.

Cô gái này chính là Tần Tuyết.

Tần Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói một lời.

Ông lão dẫn đầu chợt cười khẽ: “Vị đạo hữu đến từ bên ngoài này, lão đạo sĩ là Tông chủ của Vũ Hoá Tông, lần này tìm đến đạo hữu là muốn làm quen đạo hữu, mọi người trở thành bạn”.

Diệp Quân cười to: “Làm bạn?”

Ông lão gật đầu: “Đúng thế”.

Nét mặt Diệp Quân hơi kỳ lạ.

Ông lão cười nói: “Nếu ta đoán không lầm sỡ dĩ đạo hữu đi vào từ bên ngoài là vì tránh truy sát đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Ông lão cười tươi: “Đạo hữu, nếu đã đến thì phải yên ổn, nếu đạo hữu không ngại thì có thể gia nhập Vũ Hoá Tông của ta”.

Gia nhập Vũ Hoá Tông!

Nghe thấy lời của ông lão, mọi người bên cạnh ông ta đều ngạc nhiên.

Đặc biệt là Tần Tuyết kia.

Tần Tuyết nhìn ông lão bên cạnh bằng nét mặt nghi ngờ và khó hiểu.

Không phải lần này đến để giết người đoạt báu vật à?

Sao lại thành chiêu hàng rồi?

Diệp Quân nhìn ông lão, cũng cảm thấy hơi bất ngờ.

Ông lão nói tiếp: “Nếu đạo hữu đồng ý gia nhập Vũ Hoá Tông của ta thì ngoài chức vị Tông chủ, tất cả vị trí ở Vũ Hoá Tông đạo hữu đều có thể chọn”.
 
Chương 2645


Chương 2645

Nghe thấy lời này, các đệ tử của Vũ Hoá Tông đều ngạc nhiên.

Ngoài vị trí Tông chủ, có thể tuỳ chọn?

Cái quái gì vậy?

Tần Tuyết nhìn ông lão bên cạnh, cúi mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Quân nhìn ông lão, cười nói: “Vị đạo hữu này, ông khiến ta cảm thấy rất khó hiểu”.

Ông lão nghiêm túc nói: “Oan oan tương báo đến khi nào mới hết? Đạo hữu,Vũ Hoá Tông ta thành tâm mời cậu gia nhập, chỉ cần cậu gật đầu đồng ý thì điều kiện gì cũng có thể bàn bạc”.

Diệp Quân hỏi: “Nếu ta từ chối thì sao?”

Ông lão cười đáp: “Đường ai nấy đi”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Bây giờ tu vi của ta bị áp chế, không có bất cứ sức chống cự nào, thật đấy”.

Ông lão bình tĩnh nói: “Đạo hữu cứ đùa, Vũ Hoá Tông ta luôn thân thiện với người khác, chưa từng làm chuyện thừa nước đục thả câu”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão: “Ta thật sự không có lá bài tẩy nào cả”.

Ông lão nói: “Đạo hữu vẫn tức giận vì chuyện trước đây ư? Nếu thế thì lão hữu xin đại diện Vũ Hoá Tông xin lỗi cậu…”

Mọi người: “…”

Diệp Quân cười khẽ: “Đạo hữu, ông hành động không theo lẽ thường gì cả!”

Ông lão nhỏ giọng thở dài: “Ta biết trong lòng đạo hữu thấy nghi ngờ, đó cũng là bình thường, nếu là ta thì ta cũng thế. Nhưng xin đạo hữu tin tưởng, lần này lão đạo sĩ đến đây không hề có chút ác ý nào cả, một là muốn nói xin lỗi, hai là thành tâm mời đạo hữu gia nhập Vũ Hoá Tông”.

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không có hứng thú gia nhập Vũ Hoá Tông”.

Ông lão gật đầu: “Được”.

Dứt lời, ông ta đột nhiên nhìn về phía Tần Tuyết bên cạnh, thấy ông lão nhìn mình, Tần Tuyết khẽ run, sắc mặt hơi tái.

Ông lão bình tĩnh nói: “Ta giao người này cho đạo hữu xử lý”.

Dứt lời, ông ta trở tay đ è xuống.

Ầm!

Tần Tuyết lập tức bị trấn áp, không chỉ có thế mà đan điền của cô ta lúc này cũng vỡ tan, tu vi không còn.

Hoàn toàn trở thành một kẻ vô dụng.

Sắc mặt Tần Tuyết tái mét, cô ta ngã xuống đất như một vũng bùn.

Còn ông lão thì không thèm nhìn cô ta lấy một cái, chắp tay với Diệp Quân: “Vũ Hoá Tông ta luôn hoan nghênh đạo hữu đến làm khách”.

Dứt lời, ông ta xoay người dẫn theo mọi người biến mất ở cuối chân trời.

Diệp Quân im lặng.

Không thể không nói, hành động của ông lão này khiến hắn hơi bất ngờ.

Hắn đã chuẩn bị gọi mấy người tỷ tỷ và Mộc Nguyên ra liều mạng một trận rồi, mà ông lão này lại giở trò như thế, thật sự khiến hắn thấy bất ngờ.

Diệp Quân không nghĩ nhiều nữa, hắn nhìn Tần Tuyết ở cách đó không xa, Tần Tuyết mặc váy trắng nằm xụi lơ dưới đất, lúc này cô ta đã coi như tàn phế.

Đương nhiên dù tu vi của cô ta vẫn còn cũng không thể mang đến uy hiếp gì cho hắn được.
 
Chương 2646


Chương 2646

Tần Tuyết nhìn Diệp Quân, cười giễu cợt: “Thì ra ta mới là một vai hề”.

Diệp Quân không nói gì mà đi về phía xa.

Tần Tuyết nhìn Diệp Quân đang đến gần, cô ta chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng sau đó, cô ta cau mày, vì cô ta phát hiện Diệp Quân lại đi vòng qua người mình rồi đi về phía xa.

Tần Tuyết ngây người, sau đó cô ta hỏi: “Tại sao?”

Diệp Quân không dừng lại.

Tần Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tại sao không giết ta?”

Diệp Quân ở phía xa vẫn không dừng bước.

Tần Tuyết lại nói: “Ta biết chắc chắn ngươi rất hối hận vì trước đây đã cứu ta, ngươi…”

Diệp Quân dừng bước, hắn lắc đầu: “Ta không hối hận vì cứu cô, ngày đó, đừng nói là cô, dù có là một con chó thì ta vẫn sẽ cứu”.

Dứt lời, hắn tiếp tục đi về phía xa, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối đường.

Tần Tuyết ngây người tại chỗ, sau đó, cô ta chợt cười to, cười rất điên cuồng, cũng rất thê lương…

Thì ra cô ta đã xem trọng bản thân mình quá.

Trong lòng người đàn ông đó chưa từng xem cô ta ra gì.

Đừng nói là cô ta, dù là một con chó người đàn ông đó cũng sẽ cứu.

Cô ta biết người đàn ông kia nói thật.

Lúc này, cô ta rất mong Diệp Quân sẽ tức giận, sau đó giết cô ta…

Nhưng người đàn ông kia lại xem thường cô ta… Thật sự coi thường, thậm chí ngay cả chút tức giận cũng không có…



Ở một nơi khác, sau khi Tông chủ Vũ Hoá Tông dẫn mọi người rời đi, trên mặt ông ta lập tức có mồ hôi lạnh chảy xuống.

Một trưởng lão bên cạnh ông ta trầm giọng nói: “Tông chủ…”

Tông chủ Vũ Hoá Tông quay đầu nhìn về phía sau, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng dè.

Trưởng lão kia muốn nói lại thôi.

Tông chủ Vũ Hoá Tông bình tĩnh cất lời: “Có phải thấy nghi ngờ lắm không?”

Trưởng lão vội gật đầu.

Không chỉ ông ta mà cao thủ Vũ Hoá Tông xung quanh đều rất nghi ngờ.

Nét mặt Tông chủ Vũ Hoá Tông chợt trở nên lạnh lẽo: “Tần Tuyết chết tiệt kia suýt đã khiến ta hiểu lầm”.

Trưởng lão khó hiểu: “Tông chủ, lời này có ý gì?”

Tông chủ Vũ Hoá Tông trầm giọng nói: “Ngươi không cảm thấy thiếu niên kia không tầm thường à?”

Trưởng lão thoáng do dự, sau đó hỏi ngược lại: “Không tầm thường?”

“Ngu ngốc!”

Tông chủ Vũ Hoá Tông chợt nổi giận: “Ngươi có thể đừng chỉ biết tu luyện, đọc sách nhiều chút không?”

Trưởng lão: “…”

Tông chủ Vũ Hoá Tông trầm giọng nói: “Ngươi không phát hiện à? Lúc nhìn thấy chúng ta, thiếu niên kia không căng thẳng chút nào, đây là biểu hiện một người bình thường nên có à?”
 
Chương 2647


Chương 2647

Trưởng lão im lặng, bây giờ nghĩ lại, thiếu niên kia thật sự bình tĩnh khác thường.

Tông chủ Vũ Hoá Tông nói tiếp: “Tần Tuyết kia nói với ta là thiếu niên đó có Tổ Nguyên, nhưng cô ta che giấu rất nhiều chuyện, ví dụ như chuyện thiếu niên kia là một kiếm tu, còn nữa, lúc trước vì sao thiếu niên kia có thể giết người của chúng ta?”

Trưởng lão híp mắt: “Thiếu niên kia còn có lá bài tẩy?”

Tông chủ Vũ Hoá Tông thở dài: “Chắc chắn là có lá bài tẩy, nếu khi nhìn thấy chúng ta, hắn chọn chạy trốn hoặc có vẻ căng thẳng, ta sẽ không chút chần chừ ra tay tiêu diệt hắn ta. Nhưng lúc gặp chúng ta, hắn lại rất bình tĩnh… Người như thế rõ ràng đã rất trải đời… Quan trọng nhất là hắn có thể lấy ra một luồng Tổ Nguyên để cứu người, việc này có ý nghĩa thế nào?”

Trưởng lão hơi khó hiểu: “Ý nghĩa thế nào cơ?”

Tông chủ Vũ Hoá Tông thở dài: “Có nghĩa là Tổ Nguyên chỉ là một vật tầm thường với hắn, ngươi nghĩ xem, người có thể xem Tổ Nguyên là một vật bình thường… sẽ có bối cảnh thế nào?”

Trưởng lão hơi xấu hổ: “Tông chủ suy nghĩ tỉ mỉ, ta không thể sánh bằng được. Nhưng có một điều khiến ta thấy khó hiểu là vì sao Tông chủ muốn vứt bỏ Tần Tuyết kia…”

Tông chủ Vũ Hoá Tông thản nhiên nhìn trưởng lão bên cạnh: “Vì sao ư? Vì cô ta là một mối tai hoạ, nếu không vứt bỏ, lỡ như sau này thiếu niên kia chợt có suy nghĩ muốn trả thù cô ta, khi đó chắc chắn sẽ liên luỵ đến Vũ Hoá Tông ta, bây giờ giao cô ta cho thiếu niên kia có thể nói là giải quyết xong một nhân quả, miễn trừ tai hoạ sau này”.

Trưởng lão ngay người, sau đó bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là thế…”

Tông chủ Vũ Hoá Tông vỗ vai trưởng lão, dạy dỗ: “Sau này đừng có ngày ngày cắm đầu vào tu luyện nữa, lúc rảnh rỗi thì ra ngoài nhiều hơn, có nhiều lúc đối nhân xử thế còn quan trọng hơn cả tu luyện đấy”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Trưởng lão đứng tại chỗ cười khẽ, không nói gì.

Lúc này, một người đàn ông đi tới bên cạnh trưởng lão, hắn ta do dự một lúc rồi nói: “Sư phụ, không phải trước đây người cũng từng nói với con những lời Tông chủ vừa nói ư?”

Trưởng lão khẽ mỉm cười: “Biết vì sao Tông chủ đi đâu cũng dẫn ta theo không?”

Người đàn ông không hiểu.

Trưởng lão nhẹ giọng nói: “Vì sư phụ của con là ta biết nịnh hót… Nhớ kỹ, đi theo lãnh đạo phải biết giả ngu, phải cho lãnh đạo ra oai vui vẻ… Như thế lãnh đạo sẽ không thể rời xa chúng ta, hiểu chưa?”

Người đàn ông: “…”

Lúc này Diệp Quân gặp chút khó khăn.

Vì hắn phát hiện đi vào dễ, nhưng đi ra thì hơi khó khăn, muốn đi ra ngoài thì phải đối mặt với phong ấn của Thần Nhất, việc này khiến hắn không thể không từ bỏ ý định đi ra ngoài.

Với thực lực của hắn bây giờ không có khả năng phá hỏng phong ấn của Thần Nhất cho lắm, mà trước khi ra ngoài, hắn vẫn còn một chuyện phải làm, đó là trấn nhỏ bị hắn đưa vào trong Tiểu Tháp kia. Trấn nhỏ đã được hắn đón vào bên trong được một khoảng thời gian, lúc này người trong trấn nhỏ đều đã cảm nhận được điều kỳ lạ rồi.

Lúc này người của trấn nhỏ rất bất an, vì đột nhiên thay đổi môi trường, khiến họ đều rất sợ hãi.

Diệp Quân đi tới trấn nhỏ một lần nữa, hắn tập trung người của trấn lại với nhau, sau đó liều mạng biểu diễn một màn thuật ngự kiếm cho họ xem.

Người của trấn nhỏ xem mà trợn mắt há mồm.

Họ đều biết người trên núi ngoài trấn là người tu luyện, nhưng cũng rất ít khi gặp, bên ngoài trấn rất nguy hiểm, họ không dám rời khỏi trấn quá xa, mà lúc này, Diệp Quân lại sống sờ sờ trước mặt họ.

Diệp Quân biểu diễn xong thì hỏi mọi người có muốn tu luyện không, Lâm Bảo Mỹ là người đầu tiên nói đồng ý, mấy đứa nhỏ kia cũng nói đồng ý theo.

Khi thấy Diệp Quân ngự kiếm phi hành, mấy đứa nhỏ đều ngạc nhiên đến mức sắp rơi mắt ra ngoài.
 
Chương 2648


Chương 2648

Nhưng rõ ràng chỉ một thuật ngự kiếm phi hành là không đủ, Diệp Quân còn hứa mỗi tháng sẽ phát cho mỗi nhà mỗi hộ trong trấn một con lợn và một con trâu…

Điều này khiến Diệp Quân cũng hơi bất đắc dĩ!

Vì hắn phát hiện mấy người khá lớn tuổi trong trấn để ý việc ăn uống hơn.

Diệp Quân cam kết xong, cuối cùng người của trấn nhỏ cũng đồng ý ở lại trong Tiểu Tháp.

Tiếp theo, Diệp Quân bắt đầu dạy họ tu luyện, nói đúng hơn là hắn dạy mấy đứa bé như Lâm Bảo Mỹ, còn người khác của trấn thì được bà nội của Lâm Bảo Mỹ dạy.

Không thể không nói là Diệp Quân rất ngạc nhiên.

Thuật ngự kiếm!

Chưa đến một ngày mà mấy đứa bé này đã học xong!

Lâm Bảo Mỹ dẫn đầu càng khủng khiếp hơn, Diệp Quân vừa dạy, cô bé chỉ tìm tòi một lúc đã học được.

Không chậm hơn lần đầu hắn tu luyện thuật ngự kiếm chút nào.

Khó tin.

Đương nhiên phần nhiều là ngạc nhiên mừng rỡ, nếu để thư viện Quan Huyên đến đào tạo những người này thì tiền đồ thật sự là vô lượng.

Lúc mấy đứa bé bắt đầu tu luyện, tốc độ tiến bộ của chúng có thể miêu tả là tiến vùn vụt, dẫu sao chúng cũng tu luyện trong Tiểu Tháp, có đủ tài nguyên tu luyện, còn sử dụng Tổ Nguyên, vì thế, tốc độ tu luyện của chúng chắc chắn sẽ hơn người bình thường.

Diệp Quân không chỉ dạy họ tu luyện, mà mỗi ngày còn dạy họ học.

Vì thế khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày Diệp Quân đều rất nhàn hạ.

Dạy học, hướng dẫn đám trẻ tu luyện.

Vì trước đó mấy đứa nhỏ vẫn đang đi học, cho nên hắn dạy dỗ cũng không vất vả, đương nhiên vẫn có một cái gai.

Cái gai này chính là Cẩu Đán.

Một hôm, Cẩu Đán đột nhiên đi tới bên cạnh Diệp Quân, cậu ta cầm một quyển sách, muốn nói lại thôi.

Diệp Quân cười nói: “Muốn hỏi gì?”

Cẩu Đán chớp mắt: “Cái gì cũng có thể hỏi sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đều có thể hỏi”.

Cẩu Đán hơi tò mò: “Sư phụ, thế giới bên ngoài tàn khốc lắm đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Cẩu Đán lại hỏi: “Nếu chúng ta ra thế giới bên ngoài thì nắm đấm vẫn có tác dụng hơn đúng không?”

Diệp Quân cười đáp: “Phải”.

Nói xong, hắn xoa đầu Cẩu Đán: “Ngươi muốn hỏi gì thì cứ nói thẳng”.

Hắn phát hiện trẻ con ở đây khá thông minh, không thể cư xử như người bình thường.

Cẩu Đán nhìn Diệp Quân: “Nếu bên ngoài kẻ mạnh là vua, vậy tại sao chúng ta còn phải học? Học tập cũng không giúp chúng ta gia tăng thực lực”.

Diệp Quân im lặng.

Thằng nhóc này vẫn luôn không muốn học.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Đi học là vì có thể nhìn xuống thế giới này, cũng để thấu hiểu người khác và bản thân tốt hơn, học tập thật sự không thể nâng cao thực lực của ngươi, nhưng có thể tăng trí tuệ và kiến thức của ngươi, để ngươi dễ sinh tồn trong thế giới tàn khốc bên ngoài, dù sao rất nhiều lúc sống bên ngoài, đầu óc còn quan trọng hơn thực lực một chút”.
 
Chương 2649


Chương 2649

Cẩu Đán hơi do dự, sau đó nói: “Nếu thực lực của con mạnh đến một trình độ nhất định thì có phải không cần đi học không?”

Diệp Quân cười nói: “Ngươi không thích học như thế à?”

Cẩu Đán dè dặt nhìn Diệp Quân, không dám nói gì.

Diệp Quân khẽ cười: “Nếu một ngày nào đó thực lực của ngươi mạnh hơn Bảo Mỹ thì ngươi sẽ không cần đi học nữa. Được chứ?”

Mắt Cẩu Đán sáng lên: “Thật sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Nhưng trước đó, ngươi phải đi học, nếu không hoàn thành được bài kiểm tra ta cho các ngươi thì ngươi sẽ bị phạt”.

Cẩu Đán hít sâu một hơi: “Được!”

Dứt lời, cậu ta xoay người rời đi.

Không lâu sau đó, không biết Cẩu Đán nói gì với Lâm Bảo Mỹ mà bị cô bé đuổi đánh một trận…

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ.

Trong mấy đứa bé này, rõ ràng Lâm Bảo Mỹ rất có quyền lực, đương nhiên thực lực của cô bé cũng là mạnh nhất.

Lúc này, Mộc Nguyên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, ông ta thoáng do dự, sau đó nói: “Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây”.

Diệp Quân gật đầu.

Dù ở trong Tiểu Tháp, họ vẫn sẽ bị phong ấn của Thần Nhất áp chế, vì thế ở trong Tiểu Tháp cũng không phải kế hoạch lâu dài. Dù sao bây giờ A Nan kia đã biết đến sự tồn tại của hắn, chắc chắn đối phương sẽ không bỏ qua.

Đi ra ngoài còn phải chiến đấu một trận!

Sau khi dặn dò một lượt, Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp.

Vừa rời khỏi, thời không sau lưng hắn đột nhiên rung lên, sau đó, một cô gái xuất hiện ở cách đó không xa.

Chính là nữ phu tử kia.

Diệp Quân nhìn nữ phu tử, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì à?”

Hắn không ghét người phụ nữ này, nhưng cũng không có thiện cảm.

Nữ phu tử mở lòng bàn tay, thần ấn từ trong tay bà ta chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân hờ hững nhìn thoáng qua thần ấn, sau đó cười nói: “Không cần nữa sao?”

Nữ phu tử nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta rất muốn xem thử ngươi sẽ thừa kế ý chí của thầy, để vũ trụ có trật tự trở lại như thế nào…”

Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu: “Người hiểu lầm một chuyện rồi. Đến bây giờ ta vẫn không có ý định thừa kế ý chí của Thần Nhất tiền bối, trật tự mà ta muốn thiết lập là trật tự của ta, chứ không phải trật tự của Thần Nhất tiền bối. Cho nên nữ phu tử, ta cảm thấy người không cần ra vẻ như thế với ta, vì sự thù địch của người khiến ta cảm thấy rất khó hiểu”.

Nét mặt nữ phu tử không chút cảm xúc: “Ta chỉ không hiểu vì sao thầy phải chọn ngươi, đừng trách ta nói thẳng, ngươi bây giờ còn chưa có tư cách khiến ta thù địch đâu”.

Diệp Quân lắc đầu.

Không thể không nói, hắn khá ghét mấy vị thần ở thời đại Thần Nhất này.

Người nào cũng giỏi làm ra vẻ!
 
Chương 2650


Chương 2650

Kiêu căng ngạo mạn, luôn cảm thấy mình hơn người khác.

Lúc này, hắn nghĩ tới chủ nhân bút Đại đạo, hắn chợt cảm thấy tính cách của người này thật sự rất tốt, dù hơi màu mè, nhưng chưa từng ra vẻ thế này.

Đương nhiên hắn không biết sở dĩ chủ nhân bút Đại Đạo khiêm tốn như thế đều là vì bị đánh…

Không cùng quan điểm nói nửa câu cũng nhiều!

Diệp Quân không muốn nói gì thêm với nữ phu tử này nữa, hắn xoay người rời đi.

Mà hắn cũng không nhận thần ấn kia.

Thấy Diệp Quân rời đi, nữ phu tử hơi nhíu mày: “Thần ấn của ngươi”.

Diệp Quân không quay đầu lại: “Nó chọn người, cho nên bây giờ nó là của người”.

Nữ phu tử híp mắt, giọng nói hơi lạnh lùng: “Ngươi biết nó là gì không?”

Diệp Quân vẫn không thèm quay đầu: “Đừng trách ta nói thẳng, nếu ta cần ngoại vật, tuỳ ý lấy ra một thứ vẫn tốt hơn nó gấp trăm lần”.

Hắn cũng không khoác lác.

Kiếm Hành Đạo, kiếm Thanh Huyên, Tiểu Tháp…

Thứ nào không lợi hại hơn thần ấn này chứ?

Ánh mắt nữ phu tử trở nên lạnh như băng: “Ngông cuồng”.

Diệp Quân cũng không nói gì thêm, hắn bước nhanh biến mất ở phía xa.

Với Diệp Quân, gia thế hơn người cũng không phải chuyện đáng để hắn khoe khoang, dù sao bây giờ hắn vẫn còn chưa mạnh lắm.

Nữ phu tử nhìn chằm chằm Diệp Quân biến mất ở phía xa, nhíu chặt mày, một lát sau, bà ta lắc đầu, trong mắt tràn đầy nỗi thất vọng: “Kiêu ngạo, tự ái buồn cười… Thầy, đây là người mà người chọn ư? Không biết nhịn nhục, tự cho là đúng, hắn có gì đáng để có được truyền thừa của người chứ?”

Thất vọng.

Đương nhiên phần nhiều là không cam lòng.

Mấy năm qua, bà ta vẫn luôn trông chừng ở đây, mục đích là vì truyền thừa của Thần Nhất, nhưng bà ta không ngờ truyền thừa của Thần Nhất hoàn toàn không ở đây.

Đương nhiên bà ta cũng không ngờ Thần Nhất lại đưa truyền thừa cho một kẻ yếu như thế.

Hắn dựa vào cái gì chứ?

Nữ phu tử nắm chặt thần ấn trong tay phải, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng: “Thầy, lần này đừng trách ta không thể nghe theo ý của người, truyền thừa của người không nên ở trong tay người như thế”.

Dứt lời, bà ta đột nhiên tiến lên một bước.

Ầm!

Diệp Quân phía xa đột nhiên dừng bước, hắn quay đầu, sau đó, nữ phu tử kia đã xuất hiện trước mặt hắn, cùng lúc đó, một khí thế đáng sợ bao phủ lấy hắn.

Thấy cảnh này, Diệp Quân nhất thời nhíu mày.

Nữ phu tử nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt không có chút cảm xúc: “Đưa hết những gì thầy cho ngươi ra đây, ta có thể cho ngươi một con đường sống”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta vốn tưởng rằng dù chúng ta không thể trở thành bạn thì ít nhất cũng không trở thành kẻ thù, xem ra ta sai rồi”.

Nét mặt nữ phu tử không chút cảm xúc: “Nếu ngươi xuất sắc, nói không chừng ta có thể giúp ngươi, nhưng tiếc là biểu hiện của ngươi khiến ta rất không hài lòng, vì thế ta từ chối giúp ngươi. Hơn nữa với thực lực và chỉ số thông minh của ngươi bây giờ, có lẽ không bao lâu nữa sẽ chết trong tay những Nguỵ Thần khác, ta cũng không muốn truyền thừa của thầy rơi vào tay người khác”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom