Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2619


Chương 2619

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, hơi ngạc nhiên, Thần Nhất đã không còn nhưng thần lực mà đối phương để lại vẫn có thể trấn áp người ngoài đến đây.

Như cảm nhận được điều gì, Diệp Quân bỗng nhíu mày, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trên bầu trời có hai luồng sáng màu trắng lướt qua, sau đó bầu trời vang lên từng tiếng nổ.

Thấy thế Diệp Quân sửng sốt.

Cái quái gì đây?

Người ở đây có tu vi?

“Đánh nhau rồi”.

Ngay lúc này một đám trẻ con trước cổng trấn nhỏ bỗng reo lên.

Diệp Quân nhìn đám trẻ đó, đám trẻ đều nhìn lên trời, trong mắt chúng không có gì là sợ hãi, chỉ có sự phấn khích.

Diệp Quân: “…”

Ầm!

Lúc này bầu trời lại vang lên tiếng nổ, sau đó từng nguồn năng lượng đáng sợ b ắn ra từ trên trời.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân thay đổi, năng lượng này cực kỳ mạnh, nếu rơi xuống, trấn nhỏ này sẽ biến thành tro tàn ngay lập tức.

Nhưng ngay sau đó hắn lại ngây người.

Vì hắn nhận ra sức mạnh đó vừa đến gần bầu trời trấn nhỏ thì lập tức biến mất.

Có sức mạnh bí ẩn đang bảo vệ trấn nhỏ này.

Lúc này một bóng người bỗng đáp xuống trấn nhỏ.

Trên bầu trời, một ông lão cúi đầu nhìn trấn nhỏ bên dưới, sắc mặt cực kỳ khó chịu.

Diệp Quân nhìn ông lão, như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, ông lão bỗng quay đầu nhìn hắn, tức giận nói: “Nhìn cái đầu ngươi!”

Diệp Quân hơi híp mắt lại, trong lòng nổi lên sát ý, nhưng ngay lúc này ông lão bị một luồng kiếm quang xuyên qua giữa trán, sau đó kéo dài cả ngàn trượng, cuối cùng đóng lên vách núi.

Diệp Quân sửng sốt.

Ông lão đó cũng sửng sốt.

Ông ta không phản ứng lại được.

Là ai đã ra tay?

Ông lão nhìn xung quanh, hơi hoang mang.

Không có động tĩnh.

Ông lão cung kính nói: “Không biết vị cao nhân nào đang ở đây, nếu ta có mạo phạm thì mong nể mặt Hư Pháp Tông, giơ cao đánh khẽ”.

Hư Pháp Tông.

Ông ta rất tự tin, đối phương vừa nghe đến tên của tông môn mình chắc chắn sẽ nể mặt.

Thế nhưng người nấp trong tối lại không hề có chút phản ứng nào.

Thấy thế, ông lão sầm mặt: “Ngươi muốn đối đầu với Hư Pháp Tông ta sao?”

Vẫn không đáp lời.

Thấy thế, sắc mặt ông lão càng trở nên khó coi: “Chuyện hôm nay là do ta xui xẻo, ngươi có dám nói tên tuổi không? Sau này Hư Pháp Tông sẽ tìm đến tận cửa dạy dỗ”.
 
Chương 2620


Chương 2620

Nếu không nghe lời hay ý đẹp thì ông ta chỉ đành đe dọa thôi.

Trong bóng tối có giọng nói hỏi: “Hư Pháp Tông ở đâu? Chỉ chỗ cho ta đi”.

Câu nói này như có ma lực, ông lão vô thức chỉ về phía bên phải.

Trong một dãy núi cách đó cả ngàn vạn dặm, một thanh kiếm bỗng từ trên trời rơi xuống, ngay sau đó cả đỉnh núi biến thành tro bụi.

Biến mất cùng với nó, còn có Hư Pháp Tông – một tông môn lánh đời trong dãy núi.

Hư Pháp Tông: “…”

Trước trấn nhỏ.

Diệp Quân nhìn bầu trời, mặt đầy vẻ ngờ vực, ông lão lúc nãy bị kiếm quang đưa đi rồi.

Vì tu vi bị phong ấn nên hắn không nhìn thấy đối phương bị đưa đi đâu.

Vẻ mặt Diệp Quân bỗng trở nên hơi nghiêm trọng, vì hắn bỗng nhận ra nơi này khá nguy hiểm.

Người nào đi vào đây thì tu vi sẽ bị phong ấn, nhưng tu vi của người bản địa lại không bị phong ấn, điều này hơi bất thường.

Cũng may Tiểu Tháp và nhẫn vẫn còn có thể dùng được.

Có điều, vẫn phải cẩn thận, nơi này hơi khác với những gì hắn nghĩ.

Diệp Quân đi về phía đám trẻ đó, vì không có đại chiến nên đám trẻ đó lại bắt đầu chơi bóng.

Những đứa trẻ này đều chưa đủ tuổi, mới tám chín tuổi, lớn nhất cũng chỉ mới mười tuổi, có nam có nữ, không có tu vi, nhưng Diệp Quân lại cực kỳ ngạc nhiên vì thiên phú của đám trẻ này rất tốt.

Điều này khiến Diệp Quân hơi kinh ngạc.

Nhìn thấy Diệp Quân đi đến, một cô bé khoảng mười tuổi trong đó lập tức đề phòng hắn, cô bé nhìn Diệp Quân nói: “Huynh làm gì đấy?”

Diệp Quân không nói gì, lấy một cây kẹo hồ lô ra.

Cô bé nhận lấy hồ lô, sau đó nhìn Diệp Quân: “Huynh nghĩ một cây hồ lô là có thể mua chuộc ta sao? Huynh xem thường Lâm Bảo Mỹ ta quá rồi”.

Diệp Quân lại lấy một cây ra.

Lâm Bảo Mỹ chớp mắt, không nói gì.

Lúc này, một cậu bé sáu bảy tuổi bên cạnh Lâm Bảo Mỹ đột nhiên kéo tay áo của Lâm Bảo Mỹ, giọng nói non nớt: “Bảo tỷ, thầy nói không có việc gì mà tự dưng đối xử tốt với mình không phải kẻ gian cũng là cướp, người này vừa đến đã tặng đồ ăn cho mình, chắc chắn có âm mưu, tỷ không thể bị hắn lừa gạt”.

Lâm Bảo Mỹ im lặng nhận lấy kẹo hồ lô từ tay Diệp Quân, cậu bé đau lòng nhức óc nói: “Bảo tỷ, sao tỷ lại không có nguyên tắc như thế? Chẳng phải chỉ là hai cây kẹo thôi sao? Ngộ nhỡ có độc thì sao? Nào… để ta nếm thử trước cho tỷ”.

Lâm Bảo Mỹ xoay người đánh vào đầu thằng nhóc, cô bé trợn mắt nhìn cậu bé: “Cẩu Đản, có phải đệ muốn bị đánh không?”

Cậu bé siết chặt nắm đấm, mặt mày đỏ bừng: “Lâm Bảo Mỹ, ta tên là Cẩu Đán, không phải là Cẩu Đản, nếu tỷ còn gọi ta là Cẩu Đản nữa thì ta…”

“Hử?”

Lâm Bảo Mỹ trợn mắt nhìn Cẩu Đán, hai tay chống nạnh: “Đệ làm sao?”

Nhìn thấy Lâm Bảo Mỹ có dấu hiệu muốn đánh mình, khí thế của Cẩu Đán bỗng xẹp xuống, cậu ta do dự rồi nói: “Lâm Bảo Mỹ, tỷ phải suy nghĩ cho kỹ, nếu tỷ đánh ta, ta chắc chắn sẽ méc với thầy, đến lúc đó tỷ sẽ bị thầy phạt, nếu bị phạt, chắc chắn tỷ lại đánh ta, sau đó ta lại đi méc với thầy, tỷ lại tiếp tục bị phạt… người bị thương vẫn là tỷ thôi”.
 
Chương 2621


Chương 2621

Diệp Quân: “…”

Lâm Bảo Mỹ trợn mắt nhìn Cẩu Đán, sau đó nhìn Diệp Quân: “Thầy nói không có việc gì tự dưng được đối xử tốt chắc chắn có việc cần cầu giúp, huynh muốn làm gì?”

Diệp Quân cười nói: “Ta muốn hỏi vài chuyện ở đây”.

Lâm Bảo Mỹ cau mày: “Chỉ thế thôi sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân hồi lâu, nói: “Bọn ta có bảy người, nếu huynh tiện thì có thể cho vài cây kẹo hồ lô không?”

Diệp Quân cười nói: “Tiện chứ”.

Nói rồi hắn lại lấy mấy cây kẹo hồ lô ra đưa cho Lâm Bảo Mỹ.

Lâm Bảo Mỹ nhận lấy kẹo hồ lô, sau đó đưa từng cây kẹo hồ lô cho bạn của mình, khi cô bé đưa cho Cẩu Đán, Cẩu Đán hơi do dự: “Lâm Bảo Mỹ, chúng ta có nên nghe xem huynh ấy hỏi gì trước, sau đó rồi quyết định lấy kẹo kẹo hồ lô không? Ngộ nhỡ huynh ấy hỏi điều gì đó mà chúng ta không thể trả lời hoặc không có cách nào trả lời thì chúng ta lấy kẹo của người khác có phải là không ổn lắm không?”

Diệp Quân nhìn Cẩu Đán, hơi ngạc nhiên.

Lâm Bảo Mỹ xé tờ giấy gói kẹo, li3m lên đó rồi bình tĩnh nói: “Làm gì cũng cẩn thận là đúng nhưng đừng bảo thủ, người đàn ông này là người từ bên ngoài đến, ta đoán huynh ấy chỉ muốn hỏi về thế giới của chúng ta, có thể trả lời thì chúng ta trả lời, vấn đề nào không thể trả lời thì ta nghĩ huynh ấy chắc chắn cũng sẽ không hỏi, hiểu chưa?”

Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ, mỉm cười.

Cẩu Đán nhìn Diệp Quân, vẫn rất đề phòng: “Ngộ nhỡ huynh ấy là người xấu thì sao?”

Lâm Bảo Mỹ giơ tay ra: “Trả kẹo hồ lô cho ta”.

Cẩu Đán vội lắc đầu: “Ta im ngay đây”.

Diệp Quân: “…”

Lâm Bảo Mỹ trợn mắt nhìn Cẩu Đán, sau đó xoay người nhìn Diệp Quân: “Huynh hỏi đi”.

Diệp Quân cười nói: “Nơi này là đâu?”

Lâm Bảo Mỹ lấy một quyển trục ra, sau đó nhìn Diệp Quân: “Nếu huynh đồng ý cho thêm bảy cây kẹo hồ lô nữa thì bản đồ này là của huynh, trong đó có điều huynh muốn biết”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó lấy bảy cây keo ra đưa cho Lâm Bảo Mỹ.

Lâm Bảo Mỹ nhận lấy kẹo hồ lô rồi đưa bản đồ cho Diệp Quân, Diệp Quân cầm lấy bản đồ, đang định mở ra xem thì Lâm Bảo Mỹ lại lấy ra một tấm bản đồ khác nói: “Nếu cho thêm bảy cây kẹo nữa, trong này có rất nhiều thứ mà bản đồ trước không có”.

Diệp Quân im lặng không nói.

Ngươi đang lật mặt đấy à?

Diệp Quân bỗng cảm thấy cô nhóc này nếu đến Tiên Bảo Các chắc sẽ có tương lai xán lạn, rất thông minh.

Thấy Diệp Quân im lặng, Lâm Bảo Mỹ chớp mắt, sau đó nói: “Thuận mua vừa bán, huynh có thể không cần”.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó lấy một chiếc hộp ra đưa cho Lâm Bảo Mỹ, trong hộp có cả trăm cây kẹo hồ lô.

Thấy thế, mắt đám trẻ phía sau Lâm Bảo Mỹ lập tức sáng rực, có vài đứa mặc quần yếm còn thèm thuồng ch ảy nước bọt, chỉ muốn vồ lấy chúng.
 
Chương 2622


Chương 2622

Mắt Cẩu Đán cũng sáng rực nhưng không biết nghĩ đến điều gì, cậu ta nhìn Lâm Bảo Mỹ muốn nói lại thôi.

Lâm Bảo Mỹ nhìn cái hộp đó, cô bé lấy bảy cây kẹo hồ lô từ trong đó ra, sau đó đưa quyển trục trong tay cho Diệp Quân.

Diệp Quân chỉ vào kẹo hồ lô trong hộp, cười nói: “Đều là của muội”.

Lâm Bảo Mỹ lắc đầu: “Quyển trục này chỉ đáng giá bảy cây kẹo hồ lô”.

Nghe thế Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Lâm Bảo Mỹ đưa kẹo hồ lô cho đám trẻ phía sau, đám trẻ cực kỳ mừng rỡ, miệng đang ăn một cây, trong tay vẫn còn một cây khác, cứ như mừng năm mới.

Thấy Lâm Bảo Mỹ không nhận số kẹo hồ lô còn lại, Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó cất cái hộp đi, mấy đứa trẻ thấy thế lại cảm thấy tiếc nuối.

Bên trong còn rất nhiều kẹo hồ lô.

Diệp Quân mở hai quyển trục mà Lâm Bảo Mỹ đưa cho mình, một lúc sau, hắn cũng biết được đại khái về nơi này.

Hạo Nhiên Giới.

Bên ngoài gọi nơi này là động thiên Thần Nhất, nhưng thật ra người nơi này gọi đây là Hạo Nhiên Giới. Hạo Nhiên Giới được chia thành hai châu Nam Bắc, lần lượt là Nam Văn Châu, Bắc Võ Châu.

Văn Châu giỏi văn, Bắc Châu giỏi võ.

Đương nhiên, người tri thức Văn Châu ở đây không phải là người tri thức một tay trói gà không chặt, người tri thức ở đây tu tập Hạo Nhiên Khí. Còn rốt cuộc người tri thức ở đây giỏi đến mức nào thì Diệp Quân không rõ, vì trong quyển trục của Lâm Bảo Mỹ không nhắc đến.

Ngoài Văn Châu và Bắc Châu ra, trong Hạo Nhiên Giới vẫn còn vài động thiên và phúc địa chưa biết tên.

Trong quyển trục cũng không nhắc đến nhiều, có thể là vì cũng không biết.

Diệp Quân cất quyển trục đi, nhìn Lâm Bảo Mỹ trước mặt, cười nói: “Ta muốn biết nhiều hơn thì nên đi tìm ai?”

“Thầy giáo”.

Người nói không phải là Lâm Bảo Mỹ mà là Cẩu Đán ở một bên.

Diệp Quân nhìn Cẩu Đán: “Thầy giáo ư?”

Cẩu Đán gật đầu: “Đúng thế, thầy giáo cái gì cũng biết, huynh muốn biết nhiều hơn, chỉ có thể đi tìm thầy giáo”.

Diệp Quân cười nói: “Có thể dẫn ta đi tìm thầy giáo không?”

Cẩu Đán lắc đầu: “Không thể, vì thầy giáo ra ngoài rồi, vẫn chưa về”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy à”.

Lâm Bảo Mỹ bỗng nói: “Huynh có cần chỗ ở không?”

Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ, Lâm Bảo Mỹ giơ tay ra: “Ở một ngày, bảy cây kẹo hồ lô”.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Lâm Bảo Mỹ cong môi: “Đi thôi, ta dẫn huynh đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân đi theo Lâm Bảo Mỹ vào trấn nhỏ, trấn nhỏ này tên là trấn Hạo Nhiên, thị trấn không lớn lắm, nhà cửa đều làm bằng đá, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ ban đầu.
 
Chương 2623


Chương 2623

Có thể thấy Lâm Bảo Mỹ rất vui khi ở nơi này, vì mỗi khi gặp một đứa trẻ, đứa trẻ sẽ cung kính gọi cô bé một tiếng “đại tỷ”, không chỉ thế, người lớn cũng sẽ mỉm cười chào khi gặp Lâm Bảo Mỹ.

Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ, cô bé chỉ mới mười một, mười hai tuổi, mặc một bộ váy vải hoa, có rất nhiều chỗ vá, mặc dù rất cũ kỹ nhưng cũng rất sạch sẽ.

Nhìn Lâm Bảo Mỹ trước mặt, vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, cảm thấy kinh ngạc.

Vì thể chất của Lâm Bảo Mỹ rất đặc biệt, là linh thể Đại Đạo trong truyền thuyết.

Không chỉ Lâm Bảo Mỹ mà những đứa trẻ hắn gặp trên đường đều có thiên phú rất cao, nếu tu luyện thì tương lai của những đứa trẻ này rất rộng mở.

Điều khiến hắn khó hiểu là người nơi này đều chỉ là người bình thường, không ai tu luyện cả.

Lúc này Lâm Bảo Mỹ dẫn Diệp Quân đi vào một căn nhà, căn nhà rất đơn giản chỉ có ba căn phòng bằng đá, trông có vẻ đơn sơ.

Lâm Bảo Mỹ chỉ vào căn phòng đá ở giữa: “Đây là phòng của bà nội ta, bên trái là phòng của ta, căn bên phải là của huynh. Chúng ta đã thỏa thuận huynh ở một ngày thì đưa bảy cây kẹo hồ lô, ở không đến một ngày cũng phải đưa bảy cây kẹo hồ lô”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân: “Huynh muốn ăn cơm không?”

Diệp Quân cười nói: “Cần thêm kẹo hồ lô để đổi nhỉ?”

Lâm Bảo Mỹ cười nói: “Đúng thế”.

Diệp Quân hơi thắc mắc: “Tại sao muội không lấy thứ khác? Chẳng hạn như tiền hoặc linh thạch”.

Lâm Bảo Mỹ hơi khó hiểu: “Những thứ đó là gì?”

Diệp Quân sửng sốt.

Lâm Bảo Mỹ lại hỏi: “Là những thứ ở bên ngoài sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Lâm Bảo Mỹ khẽ lắc đầu: “Những thứ ở bên ngoài không có tác dụng khi ở đây, dĩ nhiên nếu huynh có đồ ăn khác cũng có thể trao đổi với ta”.

Diệp Quân lặng thinh, hắn bỗng nhớ đến hình như không có ai trong trấn nhỏ này tu luyện cả.

Lâm Bảo Mỹ nói tiếp: “Mỗi ngày ta sẽ nấu cơm đúng giờ, nếu huynh muốn ăn thì có thể lấy đồ ra trao đổi, ngoài kẹo hồ lô thì thứ khác cũng được”.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Lâm Bảo Mỹ xoay người rời đi, như nghĩ đến điều gì, cô bé lại quay đầu nhìn Diệp Quân, muốn nói lại thôi.

Diệp Quân vốn dĩ muốn hỏi nhưng Lâm Bảo Mỹ lại xoay người đi.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, hắn đi vào phòng mình, căn phòng rất nhỏ, bên trong cũng rất đơn sơ, một chiếc giường, trên đó được trải một vầng cỏ, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Diệp Quân bước đến bên giường, sau đó nằm xuống, hắn nhắm mặt lại: “Tiền bối Mộc Nguyên?”

Mộc Nguyên nói: “Ừ”.

Diệp Quân: “Ông ra ngoài cũng sẽ bị trấn áp tu vi sao?”

Mộc Nguyên xuất hiện, vừa xuất hiện khí tức của ông ta lập tức bị một sức mạnh vô hình trấn áp, thoáng chốc tu vi của ông ta đã bị phong ấn hoàn toàn.

Thấy thế, sắc mặt Mộc Nguyên sầm lại.

Diệp Quân hỏi: “Là phong ấn Thần Nhất để lại thật sao?”
 
Chương 2624


Chương 2624

Mộc Nguyên lắc đầu: “Ta không biết, sức mạnh này tồn tại trong không trung nhưng ta không cảm nhận được, đã vượt khỏi phạm vi thực lực của ta…”

Diệp Quân khẽ nói: “Xem ra chắc là của Thần Nhất để lại rồi”.

Mộc Nguyên gật đầu.

Diệp Quân chậm rãi bước đến cạnh cửa sổ, hắn nhìn về phía phòng bếp không xa, trong phòng bếp, Lâm Bảo Mỹ đang bận rộn nấu cơm, rất thành thục.

Diệp Quân nói: “Tiền bối, tại sao thiên phú của người ở nơi này lại tốt như thế?”

Mộc Nguyên cười khổ: “Không biết, nhưng ta đoán có thể là có liên quan đến Thượng Thần, dù sao ông ấy cũng từng ở đây một thời gian khá lâu”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, không biết đang nghĩ gì.

Mộc Nguyên bỗng nói: “Cậu muốn dẫn cô bé đi à?”

Diệp Quân cười nói: “Chỉ mới nghĩ đến, cô bé này không chỉ có thiên phú tốt mà tính cách cũng rất tốt, nếu ở đây cả đời thì thật đáng tiếc”.

Mộc Nguyên nhìn Lâm Bảo Mỹ ở phía xa khẽ gật đầu: “Thể chất của nó rất đặc biệt, nếu bắt đầu tu luyện thì làm chơi ăn thật, nhưng…”

Diệp Quân cười nói: “Ta biết, muốn dẫn người rời khỏi nơi này chắc hẳn không đơn giản như vậy, nói cách khác Thần Nhất để lại phong ấn ở đây là không muốn người bên ngoài đến quấy rầy người ở nơi này”.

Mộc Nguyên gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân định nói gì nữa, lúc này Lâm Bảo Mỹ bước đến, thấy thế Diệp Quân bảo Tiểu Tháp thu Mộc Nguyên vào lại trong Tiểu Tháp.

Lâm Bảo Mỹ bước đến bên cửa sổ, cô bé nhìn Diệp Quân cười nói: “Ăn cơm”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân đi theo Lâm Bảo Mỹ đến phòng bếp, bàn cơm rất đơn giản, mộc mạc, chỉ có cơm, bánh ngô và một tí rau.

Diệp Quân cầm một cái bánh ngô lên cắn một miếng, mùi vị khá ổn.

Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân không nói gì, lặng lẽ ăn cơm.

Diệp Quân nói: “Bà nội muội đâu?”

Lâm Bảo Mỹ bình tĩnh nói: “Sức khỏe bà nội không tốt, ta đã đưa bà ấy vào phòng rồi”.

Diệp Quân nhìn căn phòng đá ở đằng xa, không nói gì.

Lâm Bảo Mỹ muốn nói lại thôi.

Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ: “Muội muốn hỏi ta gì sao?”

Lâm Bảo Mỹ lắc đầu.

Diệp Quân cười nói: “Có phải muội muốn hỏi ta vài chuyện nhưng lại không có đồ đưa cho ta?”

Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân, khẽ gật đầu.

Diệp Quân nói: “Muội hỏi đi”.

Lâm Bảo Mỹ lắc đầu: “Ta không có gì đưa cho huynh cả”.

Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ: “Sao muội lại nghĩ hỏi người khác việc gì thì phải đưa đồ cho người ta?”

Lâm Bảo Mỹ nói: “Huynh hỏi ta, ta đã nhận đồ của huynh”.

Diệp Quân nghĩ, sau đó nói: “Đúng là thế nhưng đã sao, ngày mai muội hỏi ta xem như là báo đáp, ta ăn cơm của muội, muội không nhận hồ lô, được chứ?”
 
Chương 2625


Chương 2625

Lâm Bảo Mỹ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, chớp mắt: “Được chứ?”

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Lâm Bảo Mỹ nhếch môi cười: “Hứa rồi đấy”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Nghe Diệp Quân đáp lời như thế, tốc độ ăn của Lâm Bảo Mỹ nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã ăn sạch sẽ.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.

Ăn xong cũng đã đêm khuya.

Diệp Quân đang định về phòng nghỉ ngơi nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhíu mày, quay đầu nhìn ra ngoài sân, có một cô gái nằm ở đó.

Cô gái mặc bộ váy dài màu trắng nhạt, nằm trước cửa, khóe môi còn có vết máu liên tục chảy ra.

Dung mạo cô gái tuyệt sắc, khuôn mặt thanh tú gần như hoàn hảo, da như tuyết, vết máu ở khóe miệng đỏ tươi cực kỳ bắt mắt.

Diệp Quân biết cô gái này chính là cô gái đánh với ông lão đó ở trấn Hạo Nhiên vào buổi sáng, vì lúc đối phương đáp xuống, hắn đã nhìn ra.

Diệp Quân không ngờ đối phương lại bị thương nghiêm trọng như thế.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó bước đến bên cạnh cô gái, hắn nhìn cô ta, cô gái đã hôn mê, bị thương khá nặng.

Diệp Quân bế cô gái lên, sau đó quay về phòng, hắn đặt cô gái lên giường, nhìn cô gái đánh giá một chút rồi cau mày, vì khí tức của cô gái vô cùng yếu, lục phủ ngũ tạng của cô ta đã bị nứt ra, không chỉ thế, hình như có một sức mạnh tà ác trong cơ thể đang không ngừng hủy hoại sức sống của cô ta.

Bị thương rất nặng.

Diệp Quân không nghĩ nhiều, xòe tay ra, một Tổ Nguyên xuất hiện trong tay hắn, hắn búng ngón tay một cái, Tổ Nguyên đó đi vào trong người của cô gái.

Sau khi Tổ Nguyên đi vào cơ thể, cơ thể của cô gái nhanh chóng hồi phục, không lâu sau cô ta mở mắt ra, khi cô ta nhìn thấy Diệp Quân, sắc mặt của cô ta thay đổi, không biết từ đâu mà cô ta lấy ra một con dao găm, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Diệp Quân lùi về sau một bước tỏ ý mình không có ác ý.

Lúc này cô gái như cảm nhận được gì, đồng tử cô ta co lại, ngạc nhiên nói: “Tổ Nguyên”.

Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân, ngạc nhiên nói: “Ngươi cho ta dùng Tổ Nguyên hả?”

Diệp Quân gật đầu.

Cô gái nhìn Diệp Quân: “Sao ngươi lại có Tổ Nguyên?”

Diệp Quân cười nói: “Tình cờ có được”.

Cô gái nhìn Diệp Quân, một lúc lâu sau, cô ta cất con dao găm đi, sau đó nói: “Cảm ơn”.

Diệp Quân khẽ cười, không nói gì.

Cô gái khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, một lát sau cô ta mở mắt ra, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, vì vết thương của cô ta đều đã khỏi hẳn, không chỉ thế, tà khí trong người cô ta cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Tổ Nguyên!

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân, sau đó nói: “Ngươi tên gì?”

Diệp Quân nói: “Diệp Quân”.

Cô gái gật đầu: “Ta là Tần Tuyết, cảm ơn Diệp công tử đã cứu mạng”.
 
Chương 2626


Chương 2626

Diệp Quân khẽ gật đầu, đang định nói gì đó, Tần Tuyết bỗng bước xuống giường, cô ta nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Diệp công tử, ta còn việc gấp, sau này ta sẽ báo đáp ơn cứu mạng của ngươi”.

Nói rồi cô ta xoay người đi.

Diệp Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi ra khỏi sân, cô gái nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.

Diệp Quân thu lại ánh mắt, quay về giường, hắn nằm xuống, nhắm mắt lại.

Đêm khuya.

Diệp Quân cảm nhận được gì, hắn bỗng ngồi dậy, vừa ngồi dậy thì cửa nhà mình bị ai đó đạp mở.

Có mười ba người đứng trước cửa, người dẫn đầu là Tần Tuyết đã đi trước đó, Tần Tuyết nhìn Diệp Quân: “Trên người hắn có Tổ Nguyên”.

Trên người có Tổ Nguyên!

Bên trong nhà đá, Diệp Quân nhìn cô gái váy trắng ở trước cửa, ánh mắt bình tĩnh, không tức giận, cũng không bất ngờ.

Bên cạnh cô gái váy trắng, một người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ra khỏi trấn đi, nếu không, cô bé bên kia và bà của cô bé sẽ phải chết”.

Ra khỏi trấn.

Trấn nhỏ có quy tắc, không được phép đánh nhau.

Bọn họ cũng không dám vi phạm quy tắc này.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Được”.

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân một lúc lâu, sau đó dẫn mọi người ra khỏi nhà đá, nhường đường phía trước.

Diệp Quân đi ra khỏi nhà đá, vừa mới ra khỏi nhà đá, hắn đã quay đầu lại nhìn, cách đó không xa, Lâm Bảo Mỹ và bà nội đang đứng ở cửa nhìn hắn, trong tay cô bé cầm một cái rìu.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Nghỉ ngơi đi”.

Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân đi ra ngoài, đám người Tần Tuyết nhìn Diệp Quân với ánh mắt cảnh giác.

Cứ như vậy, Diệp Quân đi theo sau Tần Tuyết ra khỏi trấn nhỏ.

Đêm đen gió lớn.

Diệp Quân dừng bước, hắn xoay người nhìn về phía đám người Tần Tuyết ở trước mặt.

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân, lúc này trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi bất an, sự bất an ấy càng lúc càng mãnh liệt.

Người đàn ông trước mắt này thật sự quá bình tĩnh.

Tại sao hắn lại có thể bình tĩnh như vậy?

Người đàn ông trung niên quan sát Diệp Quân, sự bất an trong lòng dần dần biến thành cơn giận: “Giết!”

Ông ta không ra tay trước.

Nghe người đàn ông trung niên nói vậy, mấy người đàn ông bên cạnh đột nhiên lao tới chỗ Diệp Quân.

Bọn họ là người bản địa, do đó, tu vi của họ không bị phong ấn.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhặt một cành cây trên mặt đất lên, thừa lúc một người đàn ông xông tới trước mặt hắn, hắn chợt đâm cành cây trong tay ra.

Một cú đâm rất bình thường!
 
Chương 2627


Chương 2627

Tuy nhiên, khi cành cây đâm vào nắm tay của người đàn ông, sắc mặt của người đàn ông biến đổi ngay lập tức.

Phịch!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đó đã bay thẳng ra ngoài, biến thành một đống máu thịt b ắn ra tung tóe trước khi rơi xuống đất.

Mọi người sửng sốt.

Sắc mặt Diệp Quân vô cùng tái nhợt, cau mày, khí tức trong người cuộn trào, một ngụm máu tươi phun ra từ trong cổ họng.

Ngay trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn đã phải cưỡng ép chống lại sức mạnh phong ấn do Thần Nhất để lại, lúc hắn xuất kiếm, kẻ thù thực sự của hắn không phải là người đàn ông kia, mà là sức mạnh phong ấn do Thần Nhất để lại.

Rất rõ ràng, hắn đã không vượt qua!

Bị phản phệ bởi sức mạnh kia!

Phía xa, người đàn ông trung niên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Tuyết ở bên cạnh, tức giận nói: “Không phải ngươi nói hắn đến từ bên ngoài sao?”

Cô gái váy trắng nhìn chằm chằm Diệp Quân ở phía xa: “Hắn bị phản phệ rồi”.

Bị phản phệ!

Mọi người nhìn về phía Diệp Quân, quả nhiên, sắc mặt Diệp Quân lúc này hơi tái nhợt, rõ ràng là bị phản phệ nghiêm trọng.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Xông lên”.

Xông lên!

Nhưng lần này không ai tiến lên cả.

Bọn họ đều hiểu ý của người đàn ông trung niên, muốn họ liều mạng để giết người đàn ông trước mặt này.

Lúc này, ai xông lên là đồ ngu. Dù cho có bị ép đi chăng nữa.

Hy sinh bản thân vì lợi ích của người khác ư?

Nghĩ gì vậy chứ?

Thấy không có ai tiến lên, sắc mặt người đàn ông trung niên đột nhiên trở nên khó coi, gằn giọng nói: “Hắn đã bị phản phệ, không thể ra tay được nữa, nếu tất cả cùng tiến lên, có thể gi ết chết hắn”.

Tất cả mọi người vẫn bất động.

Người đàn ông trung niên lạnh lùng liếc nhìn mấy người bên cạnh.

Đám thuộc hạ rối rít cúi đầu xuống, không dám nhìn ông ta, nhưng vẫn không chịu tiến lên.

Xa xa, Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Hay là, các người cùng nhau tiến lên đi?”

Cùng tiến lên!

Nghe Diệp Quân nói vậy, sắc mặt mọi người bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nếu ta đoán không lầm, bây giờ ngươi đã không còn sức chiến đấu nữa, sở dĩ ngươi nói như vậy, chẳng qua là muốn hù dọa bọn ta. Đúng không?”

Diệp Quân mỉm cười, không nói gì, trong tay cầm một cành cây gỗ đi về phía người đàn ông trung niên.

Hắn bước đi rất bình tĩnh, trên người không có bất kỳ kiếm ý hay kiếm thế nào, cũng không có khí tức cường đại nào cả, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người cảm nhận được một sức ép vô hình.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, hai tay nắm chặt, nhưng lại không dám ra tay.
 
Chương 2628


Chương 2628

Ở một bên, Tần Tuyết nhìn Diệp Quân, không biết đang suy nghĩ gì.

Khi Diệp Quân từng bước đến gần, sắc mặt của người đàn ông trung niên dần trở nên khó coi, sức ép kia khiến ông ta gần như nghẹt thở.

Ông ta biết, người đàn ông đến từ bên ngoài ở trước mắt này chắc chắn không phải người bình thường.

Bỏ chạy?

Lúc này mà bỏ chạy, ông ta cảm thấy không cam lòng.

Bởi vì trực giác nói cho ông ta biết, người trước mắt chỉ đang hù dọa ông ta thôi, nếu như đối phương thật sự còn có sức để đánh tiếp, vì sao hắn không xuất kiếm, mà lại ra vẻ huyền bí ở chỗ này?

Nghĩ đến đây, người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Mọi người, truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo, người này có thể tùy ý lấy ra một Tổ Nguyên để cứu người, điều này chứng tỏ với hắn Tổ Nguyên cũng chỉ là vật bình thường mà thôi. Chỉ cần giết hắn, chúng ta chắc chắn có thể phất lên như diều gặp gió. Mọi người cùng nhau tiến lên!”

Nói xong, ông ta dẫn đầu lao thẳng tới chỗ Diệp Quân.

Lúc này ông ta biết rõ, nếu ông ta không dẫn đầu đi trước, thì những người xung quanh sẽ không tiến lên.

Nhưng đáng tiếc lúc ông ta tiến lên, những người xung quanh cũng không đi theo…

Bọn họ rõ ràng là đang chờ đợi, nếu như người đàn ông trung niên ngang tài ngang sức với thanh niên kiếm tu trước mắt, bọn họ sẽ quả quyết ra tay, còn nếu người đàn ông trung niên bị gi ết chết trong nháy mắt, bọn họ sẽ dứt khoát bỏ chạy.

Khi nhìn thấy mọi người xung quanh không đi theo, sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức trở nên cực kỳ dữ tợn, trong lòng không khỏi chửi thầm.

Nhưng giờ phút này, ông ta đã không còn đường lui!

Dốc toàn lực!

Người đàn ông trung niên tung nắm đấm về phía Diệp Quân, nắm đấm mạnh mẽ lao tới như một cơn bão.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên xuất kiếm.

Phịch!

Dưới con mắt của tất cả mọi người, người đàn ông trung niên bị đánh bay, vừa mới tiếp đất, cơ thể lập tức nứt toác, máu thịt bắn tung tóe, chỉ còn lại linh hồn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Lúc này, những người xung quanh vội xoay người bỏ chạy.

Không đánh lại!

Tuy nhiên, trong khi mọi người đều đang bỏ chạy, có một người không chạy, chẳng những không chạy mà ngược lại còn xông tới, vung kiếm giết về phía Diệp Quân.

Chính là Tần Tuyết!

Cô ta vẫn luôn quan sát Diệp Quân, khi Diệp Quân vừa dùng kiếm đánh nát cơ thể của người đàn ông trung niên, cô ta đã nhạy bén phát hiện, sắc mặt của Diệp Quân gần như tái nhợt ngay lập tức. Cô ta biết, Diệp Quân đã bị phản phệ nghiêm trọng, mà đây cũng là cơ hội tốt nhất của cô ta.

Cô ta quả quyết ra tay!

Nhìn thấy Tần Tuyết đột nhiên đánh tới, Diệp Quân cau mày, hắn không lùi lại mà tiến lên, xuất kiếm ra một lần nữa.

Nhìn thấy Diệp Quân còn có thể xuất kiếm, sắc mặt Tần Tuyết chợt biến đổi, giờ khắc này, cô ta không nghĩ ngợi gì cả, lập tức xoay người, biến mất ở phía xa trong màn đêm.
 
Chương 2629


Chương 2629

Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân lắc đầu cười khẩy.

Trên thực tế, nhát kiếm này của hắn là một nhát kiếm hết sức bình thường, không có bất kỳ sức mạnh hay sức sát thương nào.

Tuy nhiên, vì hai nhát kiếm trước đó, cô ta không đủ can đảm để tiếp nhát kiếm này của hắn, vì vậy, quả quyết chọn cách bỏ chạy.

Chiến đấu thường không chỉ so về sức chiến đấu, mà còn cả về khí thế và tâm lý.

Diệp Quân lau máu tươi nơi khóe miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên cách đó không xa, người đàn ông trung niên lúc này hoàn toàn không thể nhúc nhích. Bởi vì nhát kiếm của Diệp Quân, không chỉ đánh nát cơ thể của ông ta, mà linh hồn của ông ta cũng bị thương nặng.

Thấy Diệp Quân bước tới, người đàn ông trung niên lập tức hoảng hốt, vội nói: “Ta là đệ tử của Vũ Hóa Tông, nếu như ngươi giết ta, sẽ phải gánh chịu hậu quả lớn, ngươi…”

Còn chưa kịp dứt lời, một cành cây đã xuyên thủng linh hồn ông ta.

Ầm!

Linh hồn của người đàn ông vỡ tan tành, hóa thành hư vô!

Hồn bay phách tán!

Sau khi chém chết người đàn ông trung niên, một ngụm máu tươi lại phun ra từ khóe miệng Diệp Quân.

Từ đầu đến cuối, kẻ địch của hắn không phải đám người trước mặt, mà là sức mạnh phong ấn kia, mỗi lần hắn sử dụng sức mạnh của mình đều sẽ bị phản phệ, lực phản phệ càng lúc càng mạnh.

Vài nhát kiếm này khiến hắn thật sự mệt mỏi.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn, có một cô bé đứng cách đó không xa.

Lâm Bảo Mỹ!

Lâm Bảo Mỹ đứng bên cạnh, cầm một cái rìu trong tay.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Muội tới giúp ta sao?”

Lâm Bảo Mỹ chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, cô bé nhìn Diệp Quân: “Rất nghiêm trọng sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Lâm Bảo Mỹ hơi do dự, sau đó nói: “Huynh sẽ chết à?”

Diệp Quân trừng mắt nhìn: “Muội sợ ta chết ư?”

Lâm Bảo Mỹ nghiêm túc nói: “Hôm nay huynh còn chưa cho ta kẹo hồ lô”.

Diệp Quân sửng sốt, sau đó cười lớn.

Khóe miệng Lâm Bảo Mỹ hơi nhếch lên, cô bé đi đến bên cạnh Diệp Quân, sau đó đỡ Diệp Quân đi về phía xa.

Sau khi trở lại nhà đá, Diệp Quân nằm trên giường, vết máu từ khóe miệng vẫn không ngừng chảy xuống.

Trong lòng Diệp Quân thở dài, lần này, suýt thì gục ở đây rồi.

Lâm Bảo Mỹ không biết lấy từ đâu ra một bát thảo dược, bưng đến bên miệng Diệp Quân: “Đồ uống còn sót lại của bà nội, có lẽ sẽ có ích với huynh”.

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Cảm ơn, ta… ta sẽ không sao”.

Lâm Bảo Mỹ lặng lẽ đặt bát xuống, sau khi cô bé im lặng một lúc, nói: “Huynh có hối hận không?”

Diệp Quân hơi khó hiểu.
 
Chương 2630


Chương 2630

Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân: “Huynh cứu cô gái kia, nhưng cô gái kia lại tìm người để báo thù huynh, lấy oán trả ơn. Huynh có hối hận không?”

Diệp Quân cười nhạt: “Không hối hận”.

Lâm Bảo Mỹ cau mày: “Tại sao?”

Diệp Quân không trả lời vấn đề này, mà hỏi ngược lại: “Tại sao muội lại đi tìm ta?”

Lâm Bảo Mỹ im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Thật ra, nếu huynh ở lại đây, bọn họ sẽ không dám làm gì cả, mặc dù ta cũng không biết tại sao, nhưng không ai dám ra tay ở đây”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Ra là vậy!”

Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Không phải muội có vấn đề muốn hỏi ta sao? Muội hỏi đi”.

Nhưng Lâm Bảo Mỹ lại lắc đầu: “Ngày mai sau khi huynh dùng bữa xong, ta sẽ hỏi”.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Được rồi”.

Lâm Bảo Mỹ đứng dậy và đi ra ngoài, khi đi tới cửa, cô bé bỗng nhiên dừng lại: “Có phải huynh sắp rời đi không?”

Diệp Quân nhìn về phía Lâm Bảo Mỹ: “Sao muội lại nói vậy?”

Lâm Bảo Mỹ nói: “Cô gái kia tới báo thù huynh, chắc chắn là bởi vì trên người huynh có bảo vật gì đó, bây giờ hành tung của huynh đã bị bại lộ, cho nên, huynh chắc chắn sẽ lựa chọn rời đi, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Lâm Bảo Mỹ xoay người nhìn về phía Diệp Quân: “Ta có thể nhờ huynh một việc không?”

Nói xong, cô bé nắm chặt hai tay, trong lòng hơi thấp thỏm.

Cô bé biết làm như vậy là không tốt, bởi vì người ta không nợ cô bé cái gì, nhưng… cô bé buộc phải cầu xin giúp đỡ.

Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ đang đứng ở cửa: “Muội nói cho ta nghe trước đã”.

Lâm Bảo Mỹ nhẹ giọng nói: “Cứu bà nội của muội”.

Diệp Quân nói: “Có thể dẫn ta đi gặp bà trước được không?”

Lâm Bảo Mỹ gật đầu: “Được”.

Vừa dứt lời, như nghĩ đến điều gì đó, cô bé lại nói: “Huynh đang bị thương rất nặng, hay để ngày mai hẵng đi xem?”

Diệp Quân cười nói: “Không sao, bây giờ đi luôn!”

Nói xong, hắn xuống giường, đi theo Lâm Bảo Mỹ vào phòng, ngay khi bước chân vào căn phòng của bà nội cô bé, sắc mặt Diệp Quân đột nhiên thay đổi…

Nguy hiểm!

Diệp Quân vừa vào phòng đã cảm thấy lạnh cả xương sống.

Hắn nhìn lên giường đá gần đó, thấy có một bà lão tóc bạc phơ đang nằm. Sắc mặt bà trắng bệch, trông yếu ớt vô cùng.

Nhưng bà ấy cũng đang nhìn lại hắn.

Nhận ra tu vi đối phương không hề thấp, Diệp Quân âm thầm phòng bị.

Lâm Bảo Mỹ lại vội vàng chạy đến nắm tay bà lão: “Nội ơi, Diệp đại ca là người từ bên ngoài tới, chắc chắn sẽ có cách trị thương cho nội”.
 
Chương 2631


Chương 2631

Bà lão liếc nhìn Diệp Quân rồi nở một nụ cười hiền lành hỏi lại: “Vậy sao?”

Lâm Bảo Mỹ gật đầu lia lịa: “Dạ…”

Rồi chuyển ánh mắt sang Diệp Quân.

Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi đi đến cạnh giường: “Bảo Mỹ, có thể để ta nói chuyện riêng với bà của muội một chút không?”

Cô bé tròn mắt không hiểu gì.

Diệp Quân cười cười: “Hỏi bệnh ấy mà”.

Lâm Bảo Mỹ do dự nhìn bà lão, thấy bà gật đầu nói: “Con ra ngoài đi”.

Cô bé gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Đợi cô bé đi rồi, Diệp Quân và bà lão lại bốn mắt nhìn nhau.

Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.

Bà lão mở miệng: “Ngươi đến đây làm gì?”

Diệp Quân: “Đến nhìn xem thôi”.

Bà lão: “Chỉ có thế?”

Hắn gật đầu.

Bà lão không nói gì thêm.

Diệp Quân quét nhìn cơ thể bà một lần, hỏi: “Các hạ bị thương nặng lắm sao?”

Bà lão lắc đầu: “Không, đây là trừng phạt”.

Diệp Quân nhíu mày: “Trừng phạt?”

Bà lão mỉm cười: “Xem ra ngươi cũng không biết về nơi này”.

Diệp Quân gật gù: “Đúng là vậy”.

Bà lão: “Ngươi đến từ bên ngoài, hẳn là biết A Nan?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không biết”.

Bà lão nhìn hắn hồi lâu mới chậm rãi nói: “Những ai sinh ra ở thị trấn Hạo Nhiên này đều phải tuân theo một quy luật: không được phép rời khỏi nơi đây, không được phép tu hành. Nếu tu hành sẽ bị nguyền rủa, không sống quá trăm năm”.

Diệp Quân nhíu mày: “Do Thần Nhất để lại?”

Bà lão lắc đầu: “Không”.

Diệp Quân càng không hiểu: “Vậy đó là?”

Bà lão nhìn xoáy vào hắn: “Thần Nhất để lại phong ấn là để bảo vệ nơi này, nhưng nguyền rủa thì là do một trong nhiều vị thần khác dưới trướng – A Nan”.

A Nan.

Diệp Quân nhíu mày.

Bà lão khẽ cười: “Xem ra ngươi cũng không biết gì nhiều về Thần của chúng ta”.

Diệp Quân chỉ nói: “Đúng là chỉ biết một chút chứ không nhiều”.

Bà lão: “A Nan này sở hữu sức mạnh đứng thứ ba trong các tín đồ của Thần, cũng xuất thân từ nơi này”.

Diệp Quân thắc mắc: “Tại sao ông ta lại đặt nguyền rủa ở đây?”

Bà lão lắc đầu: “Ta không biết”.
 
Chương 2632


Chương 2632

Bà chậm rãi nhắm mắt lại: “Thị trấn này nhờ có Thần Nhất mà trở thành miền đất lành, người sinh ra ở đây đều có thiên phú dị bẩm, trời sinh có thể tu luyện. Nhưng vì lời nguyền của A Nan mà bất kỳ ai tu luyện đều không sống quá trăm tuổi, chỉ có một con đường chết”.

Diệp Quân nhìn bà: “Vậy bà…”

Đối phương nói: “Ba ngày nữa là tròn trăm”.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Bà lão hỏi: “Ngươi muốn đưa Lâm Bảo Mỹ đi đúng không?”

Hắn gật đầu: “Ta có ý định này”.

Bà lão: “Để nó tu luyện là đang hại nó”.

Diệp Quân: “Nếu cô bé đi cùng ta, có lẽ ta sẽ có cách giải trừ nguyền rủa”.

Bà lão nhìn xoáy vào hắn: “Chứng minh cho ta xem”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi vươn tay, để từng luồng Tổ Nguyên bay ra, xâm nhập vào cơ thể bà lão theo một cái ngoắc tay.

Một khắc sau đó…

Hai mắt bà lão trợn ngược, cả người run rẩy, máu trào ra từ khóe miệng.

Diệp Quân nhíu mày khi nhận ra Tổ Nguyên trong người bà đã biến mất, mà cơ thể bà đang không ngừng trở thành màu đen.

Chuyện gì thế này? Diệp Quân nhăn mặt nghĩ.

Một hồi sau, bà lão bỗng hít vào một hơi, khó nhọc nói: “Vô dụng thôi. Tổ Nguyên cũng không kháng lại được sức mạnh nguyền rủa kia”.

Sức mạnh nguyền rủa.

Diệp Quân im lặng.

Bà lão yếu ớt tiếp tục: “Ta biết thiên phú của Bảo Mỹ cao đến đâu, cũng hiểu vì sao ngươi muốn đưa nó đi, nhưng ngươi làm vậy chính là đang hại nó. Nếu muốn tốt cho nó thì đừng đưa nó đi đâu hết, cho nó một ít tiền của, đủ sống một đời an ổn trong làng là được”.

Diệp Quân im lặng một hồi, đúng lúc muốn lấy Thần ấn ra dùng thì nghe Mộc Nguyên lên tiếng: “Tuyệt đối đừng”.

Hắn thắc mắc: “Vì sao?”

Mộc Nguyên: “Sử dụng Thần ấn phá nguyền rủa trên người bà ấy sẽ đả động đến A Nan. Ông ta mà biết ngươi đang có thứ ấy trong tay thì chắc chắn sẽ đến tìm, mà ngươi hiện nay không phải đối thủ của ông ta. Chưa kể, sử dụng Thần ấn chưa chắc đã có thể phá nguyền rủa”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Mộc Nguyên: “A Nan này chính là người thừa kế Thần Pháp do Thần Nhất tạo ra. Thuật nguyền rủa của ông ta không thua kém gì Thần Nhất, ngươi có dùng Thần ấn cũng chưa chắc phá được”.

Diệp Quân nhìn bà lão với vẻ áy náy. Nếu ban nãy hắn không dùng Tổ Nguyên, có lẽ bà còn có thể sống thêm mấy ngày, nhưng bây giờ…

Như hiểu được suy nghĩ của hắn, bà lão cười: “Đừng áy náy, chàng trai, ngươi chịu dùng Tổ Nguyên với một người không quen không biết đã là đại thiện rồi”.

Diệp Quân chỉ biết thở dài.

Cứu ư?

Hắn cũng muốn lắm.

Nhưng không làm được.
 
Chương 2633


Chương 2633

Như Mộc Nguyên đã nói, sử dụng Thần ấn ắt sẽ khiến A Nan – hoặc càng nhiều Thần hơn – chú ý đến.

Khi ấy bản thân hắn sẽ rơi vào đường cùng, đã vậy còn liên lụy đến toàn thị trấn.

Điều kiện tiên quyết để làm người tốt là không ảnh hưởng đến tính mạng của mình, bằng không thì là tốt nửa vời.

Bà lão chợt cất tiếng gọi: “Bảo Mỹ”.

Lâm Bảo Mỹ bên ngoài nghe vậy thì vội vàng chạy vào, nhào đến khóc bên giường bà.

Những gì họ nói ban nãy, cô bé đều nghe thấy.

Bà lão cầm tay cô, thì thầm: “Con là đứa thông minh, nội biết con tò mò về thị trấn này lẫn thân phận nội… Đúng vậy, nội đã từng rời khỏi thị trấn, lên núi tu hành, nhưng…”

Nói đến đây, bà bắt đầu ho khan kịch liệt.

Lâm Bảo Mỹ vội vàng đỡ bà ngồi dậy, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng bà, rưng rức gọi: “Nội ơi…”

Bà lão nắm chặt tay cô bé: “Nội biết con muốn đi ra bên ngoài, muốn thành tiên lên trời xuống đất… Nhưng con đường đó không có lối về, con phải hứa với nội tuyệt đối không được rời khỏi đây. Con phải ở lại đây cả đời, cưới chồng sinh con, trải qua một đời bình lặng… Được không con?”

Lâm Bảo Mỹ bỗng đi đến, quỳ xuống trước mặt Diệp Quân, hai tay nắm chặt: “Ta biết… làm vậy là sai, là khiến huynh khó chịu… nhưng… ta không còn cách nào khác! Ta chỉ biết van huynh…”

Cô bé òa khóc nức nở.

Đúng thế.

Làm như vậy là đang khiến người khác khó xử.

Cô biết làm vậy là không đúng, là không nên.

Nhưng cô không còn cách nào khác.

Cô không muốn bà nội phải chết như vậy…

Diệp Quân thì thầm với cô bé: “Nếu ta cứu bà của muội, ta có thể sẽ chết”.

Lâm Bảo Mỹ ngẩn ra, lầm bầm: “Là vậy sao… Xin lỗi huynh…”

Nói rồi chậm rãi đứng dậy đi về bên cạnh bà lão, nắm lấy tay bà, hai hàng lệ không ngừng tuôn rơi.

Bà lão siết chặt tay cô bé, nở một nụ cười nhợt nhạt: “Nội đã chuẩn bị tâm lý cho hôm nay từ ngày bắt đầu tu hành, chỉ là không thể không lo cho con…”

Lâm Bảo Mỹ lắc đầu: “Nội yên tâm, con hứa sẽ không đặt chân ra ngoài”.

Bà lão cười cười rồi ngẩng lên nhìn Diệp Quân: “Hứa với ta đi”.

Hắn không đáp lời, chỉ rời khỏi phòng.

Bên ngoài.

Diệp Quân nhìn lên không trung, im lặng một hồi lâu rồi buông tiếng thở dài.

Hắn không hối hận, chỉ thấy đáng tiếc.

Nếu là để cứu người, hắn tuyệt đối sẽ không keo kiệt, cho dù có phải bỏ ra Tổ Nguyên.

Nhưng nếu cứu người để rồi nhận lại một đống phiền toái, hắn hoàn toàn không có cách chống lại với sức mạnh hiện nay.

Khi ấy sẽ liên lụy đến tỷ tỷ, đến Thiên Thiên, đến Mộc Nguyên và những người khác.

Nếu thật sự bị đẩy đến đường cùng, hắn nên làm gì, phải làm gì?

Chỉ có thể làm những gì trong khả năng mà thôi.

Diệp Quân bèn đặt một chiếc nhẫn xuống nền đất bên ngoài căn nhà, bên trong không có vật dụng để tu luyện, chỉ có vài món đồ ăn, không cần dùng linh khí cũng có thể mở ra.
 
Chương 2634


Chương 2634

Chương 2634

Sau đó hắn nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Ở một nơi nào đó, có một nam một nữ đang dõi theo.

Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Thanh Nhi này, hình như nó lực bất tòng tâm thật”.

Người phụ nữ váy trắng đáp: “Chuyện này đã nằm ngoài khả năng của nó”.

Rồi hỏi đối phương: “Nếu là huynh thì có cứu không?”

Người đàn ông lắc đầu: “Không, vì nó cũng nằm ngoài khả năng của ta”.

Người phụ nữ lại nhìn Diệp Quân: “Nó sẽ sinh ra tâm ma”.

Người đàn ông nhíu mày: “Vì sao?”

Người phụ nữ: “Nếu thật sự không thể giúp thì sẽ không áy náy hay sinh ra tâm ma, nhưng trong lòng nó biết rõ, nếu nó ra tay cứu họ, cho dù có gặp phải rắc rối thì cũng có thể nhờ người nhà đến giải quyết. Nó chỉ không muốn nhờ vả mà thôi”.

Người đàn ông nắm tay bà ấy: “Vậy Thanh Nhi cho rằng nó có nên ra tay hay không?”

Người phụ nữ nhìn về nơi xa, nhàn nhạt nói: “Đã muốn thành lập một trật tự mới, làm sao có thể thấy chuyện bất bình mà mặc kệ? Một người cũng không dám cứu, làm sao cứu được toàn vũ trụ? Nó…”

Bà ấy dừng lại ở đây.

Khi thấy thanh niên vừa mới rời khỏi đã quay trở lại.

Hắn vung chân đá văng cánh cửa hà, nhìn thẳng vào mắt bà lão đang hấp hối: “Ta cứ nhúng tay vào chuyện này đấy”.

Bà lão ngẩn ra: “Nhưng A Nan…”

Thanh niên phẩy tay: “Chẳng là cái thá gì cả!”

Chẳng là cái gì cả.

Khi nãy, hắn đi một mình trên đường, sau đó vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, mình thật sự không có cách nào khác sao?

Là không thể cứu, hay là không dám?

Nếu thật sự là không thể thì hắn đã yên lòng.

Nhưng nếu là không dám…

Tại sao lại không dám?

Sợ đệ tử A Nan của Thần Nhất trong truyền thuyết kia ư?

Bây giờ mình là ai?

Là người thừa kế của Thần Nhất!

Với thân phận này, mình cần phải sợ một vị nguỵ thần à?

Mục tiêu của mình là gì?

Là thiết lập một trật tự hoàn toàn mới!

Là vô địch Kiếm Đạo!

Nếu ngay cả một người cũng không dám cứu thì thành lập trật tự vũ trụ, vô địch Kiếm Đạo kiểu gì?

Vừa muốn thành lập một trật tự chưa từng có, vừa muốn vô địch Kiếm Đạo, sao có thể nhút nhát sợ sệt, vâng vâng dạ dạ được?

Chuyện bất bình trên thế gian này, gặp phải chuyện nào thì nhúng tay vào chuyện đó.

Nếu có nhân quả thì cứ để cha gánh.
 
Chương 2635


Chương 2635

Nhìn Diệp Quân cực kỳ bá đạo trước mặt, Lâm Bảo Mỹ trợn to mắt, ngây người ra đó.

Khi Diệp Quân quyết định nhúng tay vào chuyện này, tâm cảnh của hắn lập tức thay đổi, cùng lúc đó, kiếm ý cũng có biến hoá kỳ diệu, nhưng lúc này hắn cũng không để tâm được nhiều chuyện như thế, vì bà lão này đã sắp không chịu đựng được nữa rồi.

Diệp Quân sải bước đi tới trước mặt bà lão kia, hắn mở lòng bàn tay, thần ấn xuất hiện, hắn chắp ngón tay, thần ấn rung động dữ dội, sau đó biến thành một tia thần quang bay vào người bà lão.

Oanh!

Bà lão liên tục run rẩy, trong cơ thể chợt có vô số thần quang bộc phát.

Ầm!

Lúc này, một luồng khí đục bị thần ấn ép rời khỏi cơ thể bà lão, di chuyển tới đỉnh đầu của bà ta, rõ ràng luồng khí đục đó hơi sợ thần ấn, hơi rung động, không dám đến gần bà lão nữa.

Nhìn thấy luồng khí đục kia, Diệp Quân híp mắt lại, tay trái xuất hiện một thanh kiếm.

Lúc này, luồng khí đục kia như cảm nhận được sự uy hiếp, đột nhiên biến thành một tia sáng đen bay nhanh về phía Diệp Quân.

Diệp Quân đâm ra một kiếm.

Ầm!

Trong nháy mắt, Diệp Quân đã bị đánh bay ra khỏi nhà.

Thấy cảnh này, sắc mặt Lâm Bảo Mỹ lập tức thay đổi, sau đó cô bé vội vàng chạy ra ngoài.

Bên ngoài.

Diệp Quân cấm kiếm đứng đó, luồng khí đục trước mặt hắn đã hoá thành một hư ảnh từ bao giờ.

Khoé miệng Diệp Quân có máu tươi chậm rãi chảy ra.

Lúc này, hư ảnh kia đột nhiên biến thành một tia sáng bay thẳng về phía Diệp Quân, tốc độ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến ngay trước mặt hắn.

Diệp Quân xuất kiếm lần nữa.

Oanh!

Kiếm chém ra, Diệp Quân lại lùi về.

Khi dừng lại, sắc mặt của hắn thoáng chốc trắng như tờ giấy.

Diệp Quân nhìn về phía hư ảnh kia, hắn lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó hé miệng cười, tiến lên một bước.

Kiếm ý vô địch thoáng chốc dâng trào từ trong cơ thể hắn.

Hắn muốn phá vỡ phong ấn nơi này!

Nếu không có phong ấn, sức mạnh nguyền rủa này chẳng là gì với hắn cả, mỗi lần hắn xuất kiếm đều bị sức mạnh bí ẩn kia trấn áp và cắn trả, vì thế hắn phải phá vỡ phong ấn ở đây, chỉ như thế mới có thể trị được tận gốc.

Vào khoảnh khắc kiếm ý vô địch của Diệp Quân xuất hiện, một sức mạnh vô hình chợt tập trung lại từ trong thiên địa, sau đó chèn ép về phía Diệp Quân.

Diệp Quân không lùi mà còn tiến tới, bước về phía trước một bước, đâm kiếm lên trời: “Phá!

Một tia kiếm quang phóng lên cao, nhưng kiếm quang vừa phóng lên mấy trượng đã bị sức mạnh bí ẩn kia trấn áp, sau đó…

Oanh!

Kiếm quang vỡ tan tành.
 
Chương 2636


Chương 2636

Sức mạnh bí ẩn chợt cuộn xuống, rơi lên người Diệp Quân, sức mạnh cường đại chèn ép khiến cơ thể Diệp Quân lập tức cong xuống.

Diệp Quân cong người, hai tay siết chặt, trên mặt nổi gân xanh, xương cốt trên người kêu rắc rắc.

Sức mạnh kia khiến hắn cảm thấy ngạt thở.

Lúc này, Diệp Quân chợt ngẩng đầu.

Ánh mắt hắn rất dữ tợn, hắn dang hai tay, những tia kiếm ý vô địch đáng sợ phóng lên cao từ trong cơ thể.

Ầm!

Đất trời chấn động!

Kiếm ý của Diệp Quân lại bắt đầu khiến sức mạnh bí ẩn kia lùi lại, mà cơ thể hắn cũng dần đứng thẳng lên.

Lúc này, sức mạnh kia lại trấn áp xuống một lần nữa.

Diệp Quân híp mắt lai, hắn điều động ba loại sức mạnh huyết mạch trong cơ thể.

Oanh!

Kiếm ý vô địch biến thành một tia kiếm quang phóng lên cao!

Trời lập tức nứt ra.

Sức mạnh đáng sợ kia lập tức tan thành mây khói.

Diệp Quân hít sâu một hơi, cả người dễ chịu, nhưng sau đó, đất trời xung quanh chợt có vô số sức mạnh bí ẩn tập trung lại, sau đó sức mạnh bí ẩn kia rơi xuống theo chiều thẳng đứng, chèn ép về phía hắn.

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, hắn mở lòng bàn tay, một thanh ý kiếm phóng lên cao, đỡ lấy sức mạnh đáng sợ kia.

Oanh!

Trên bầu trời của trạch viện, ý kiếm của hắn bị sức mạnh kia trấn áp không thể di chuyển, không chỉ có thể, ý kiếm của hắn còn dần nứt ra.

Thấy cảnh này, Diệp Quân nhíu mày, hắn giẫm chân phải nhảy lên cao.

Một kiếm phá bầu trời.

Bây giờ hắn muốn đối đầu trực diện với sức mạnh phong ấn bí ẩn kia.

Ầm!

Diệp Quân ở chân trời chém một kiếm lên sức mạnh bí ẩn kia, chân trời rung động dữ dội, nhưng ngay sau đó, uy lực phong ấn của sức mạnh bí ẩn chợt tăng lên.

Ầm!

Diệp Quân rơi thẳng xuống đất.

Cùng lúc đó, sức mạnh nguyền rủa ở cách đó không xa chợt xoay người đi về phía căn nhà đá, thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân trở nên dữ tợn, hắn chắp tay lại, kiếm Hiên Viên chợt bay ra, trong nháy mắt, sức mạnh nguyền rủa vốn muốn xông vào trong nhà đá lập tức bị đánh bay.

Diệp Quân vung tay áo, Tiểu Tháp bay ra, Tiểu Tháp biến thành một tia kim quang, đưa Lâm Bảo Mỹ và bà lão trong nhà đá vào tháp.

Khi bà lão và Lâm Bảo Mỹ được đưa vào trong Tiểu Tháp, uy lực của sức mạnh phong ấn kia chợt tăng lên một lần nữa.

Cảm nhận được điều này, Mộc Nguyên trong cơ thể Diệp Quân vội nói: “Mau sử dụng thần ấn”.

Nếu là trước đây, ông ta sẽ không bảo Diệp Quân sử dụng thần ấn, một khi sử dụng thứ này rất có thể sẽ khiến một đám Nguỵ Thần chủ ý. Nhưng lúc này, Diệp Quân có dùng hay không cũng như nhau. Vì khi nãy Diệp Quân đã vì cứu người mà sử dụng thần ấn rồi.
 
Chương 2637


Chương 2637

Nghe thấy lời của Mộc Nguyên, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, thần ấn chợt bay vào giữa chân mày hắn.

Oanh!

Một tia thần quang phóng lên cao, chiếu sáng rực bầu trời đêm.

Khi thần quang phóng lên cao, sức mạnh phong ấn bí ẩn kia quanh quẩn xung quanh một lát, sau đó dần tan đi.

Nhưng sau khi sức mạnh đó dần rút đi, đất trời xung quanh chợt xuất hiện vô số luồng khí đục.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân sa sầm mặt.

Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Là A Nan, ông ta chú ý đến cậu rồi”.

A Nan!

Diệp Quân di chuyển, đi thẳng đến hư không, vừa mới đến, xung quanh hắn chợt xuất hiện rất nhiều hư ảnh.

Sức mạnh nguyền rủa!

Diệp Quân nhìn những sức mạnh nguyền rủa ở xung quanh, giữa chân mày xuất hiện thần ấn, mà khi thần ấn xuất hiện, những sức mạnh nguyền rủa kia lập tức lùi về sau.

Diệp Quân ngạc nhiên nói: “Hình như bọn chúng sợ thần ấn này”.

Mộc Nguyên đáp: “Đương nhiên là sợ rồi. Thần ấn là bảo vật đứng đầu Thần Điện, vật xấu tránh xa! Nhưng nếu ta đoán không lầm thì A Nan kia đã cảm nhận được sự tồn tại của cậu rồi”.

A Nan!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: “Thực lực của đối phương thế nào?”

Mộc Nguyên im lặng một lúc rồi nói: “Muốn nghe nói thật hay nói dối?”

Diệp Quân cười đáp: “Nói dối trước đi”.

Mộc Nguyên đáp: “Ngang tài ngang sức với ngươi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Còn nói thật?”

Mộc Nguyên khẽ thở dài: “Cậu bây giờ hoàn toàn không phải đối thủ của ông ta, ông ta muốn giết cậu thậm chí còn không cần tự mình xuất hiện, chỉ cần nguyền rủa cậu là được. Vì thực lực của ông ta đã vượt qua Tổ Cảnh, hơn nữa còn vượt rất xa”.

Diệp Quân cười khẽ, đang định đáp lời thì lúc này, sâu trong tinh không trước mặt hắn chợt xuất hiện một vùng tinh vân đỏ thắm.

Khi tinh vân đỏ thắm này xuất hiện, hư âm xung quanh chợt biến thành những tàn ảnh tràn vào trong tinh vân kia.

Diệp Quân nhìn tinh vân: “Bản thể của ông ta đến ư?”

Mộc Nguyên đáp: “Không nói chắc được”.

Lúc này, một con yêu thú chậm rãi đi ra từ trong tinh vân đỏ thắm kia, con yêu thú này đầu trâu thân người, mặc áo choàng da thú, dáng người cao to, trong tay cầm một con dao khổng lồ.

Mộc Nguyên cất giọng nặng nề: “Là Sửu Ngưu, một trong mười hai thú cầm tinh dưới trường A Nan”.

Lúc này, con Sửu Ngưu kia đột nhiên lao về phía trước, trong nháy mắt, tinh không trên bầu trời thị trấn bị xé ra một lỗ hổng lớn.

Diệp Quân tiến lên một bước, hắn động tâm niệm, một thanh kiếm ý bay ra.

Kiếm và dao va vào nhau.

Ầm!
 
Chương 2638


Chương 2638

Tinh hà xung quanh lập tức sôi trào.

Một người một trâu đồng thời lùi lại, nhưng con Sửu Ngưu kia đứng vững rất nhanh, sau đó, nó xông về phía trước một lần nữa, chém một dao về phía Diệp Quân.

Vụt!

Thời không nơi con dao đi qua ầm ầm nổ tung.

Diệp Quân híp mắt bước một bước về phía trước, chắp ngón tay phải, kiếm ý vô địch trút xuống, cuối cùng biến thành một thanh kiếm khổng lồ chém đi.

Ầm!

Thanh kiếm chặn người khổng lồ này lại.

Lúc này, Sửu Ngưu kia đột nhiên tiến lên một bước, tay phải cầm dao, sau đó chém mạnh về phía Diệp Quân một lần nữa.

Dao chém ra, tinh không xung quanh không thể chịu được, bắt đầu nứt vỡ.

Đối mặt với chiêu dao đáng sợ này, Diệp Quân không lùi mà còn tiến tới, xông về phía trước, chém một kiếm vào con Sửu Ngưu kia.

Đối đầu trực diện!

Oanh!

Dao và kiếm vừa chạm vào nhau, một người một trâu đã liên tục lùi lại.

Sau đó, một người một trâu lại lao vào nhau một lần nữa…

Cứ thế, một người một trâu điên cuồng chém giết, chưa đến một khắc, hai bên đã chém được mấy trăm hiệp.

Cũng may bên dưới có phong ấn Thần Nhất để lại bảo vệ, nếu không thị trấn hoàn toàn không thể chịu được sức mạnh của hai người.

Ầm!

Lúc này, một người một trâu cách xa nhau trong hư không.

Diệp Quân dừng lại, khí thế trong người hắn bùng nổ như núi lửa, điên cuồng sôi trào.

Cảnh giới Đế Quân!

Diệp Quân hơi hưng phấn, hắn không ngờ lần này mình trong cái rủi có cái may, đạt tới cảnh giới Đế Quân, không chỉ có thế mà kiếm ý vô địch của hắn cũng mạnh hơn rất nhiều.

Kiếm ý vô địch có thể mạnh hơn rất nhiều không chỉ vì chiến đấu, mà còn vì tâm cảnh thay đổi.

Khi cảnh giới và kiếm ý đều tiến bộ vượt bậc, Diệp Quân chợt biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Sắc mặt con Sửu Ngưu phía xa chợt thay đổi, nó nâng dao lên chém một phát.

Oanh!

Sửu Ngưu bị chiêu kiếm của Diệp Quân lại lùi lại mấy nghìn trượng.

Sau khi dừng lại, nó nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt khó tin.

Khi Diệp Quân muốn ra tay một lần nữa, tinh không sau lưng Sửu Ngưu chợt sôi trào, sau đó, một bóng người to lớn chợt di chuyển tới từ trong không trung.

Thấy hư ảnh này, Sửu Ngưu lập tức chậm rãi quỳ xuống…

Ở một hướng khác, người đàn ông áo trắng nhìn hư ảnh kia, cất lời: “Thanh Nhi, người này trông có vẻ rất lợi hại, muội có thể thắng không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom