Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2591


Chương 2591

Ông ta biết cháu mình không được lanh lợi thông minh cho lắm, nhưng ông ta không thể ngờ rằng đứa cháu này lại ngu xuẩn đến mức đó.

Dù ngươi có muốn giết người thì cũng phải biết kiếm lí do nghe xuôi tai một chút chứ?

Nhưng lúc này, ông ta không thể không đứng về phía cháu mình.

Vương Lan đưa mắt nhìn Diệp Quân, nói: “Mặc dù giữa các ngươi có chút hiểu lầm, nhưng ngươi cũng không nên vì thế mà chọn cách giết người chứ? Ta thấy rõ ràng ngươi không hề để nhà họ Vương ta vào mắt”.

Diệp Quân chau mày: “Đó chỉ là một chút hiểu lầm nho nhỏ chắc? Cháu ông muốn giết ta, điều đó đối với ông chỉ là hiểu lầm?”

Tả Hữu chủ giáo cũng nhíu mày, lão già này trở nên mặt dạn mày dày như thế từ bao giờ?

Vương Lan không nhìn Diệp Quân mà quay sang phía hai vị chủ giáo: “Hai vị chủ giáo, việc này hai vị thấy thế nào?”

Từ đầu tới giờ, đối với ông ta, thái độ của Diệp Quân có quan trọng không?

Không quan trọng!

Điều duy nhất quan trọng là… thái độ của học viện Thần, chỉ cần đối phó được với học viện Thần thì Diệp Quân này đối với nhà họ Vương mà nói, cũng chỉ là một con sâu cái kiến có kích thước lớn chút mà thôi.

Là hậu duệ của thần linh, nhà họ Vương có sự tự tin này.

Thấy Vương Lan nhất quyết không muốn bỏ qua, Tả Hữa chủ giáo nhíu chặt mày, Hữu chủ giáo nói thẳng: “Vương Lan, việc này do cháu trai ông gây nên, có liên quan gì đến Diệp Quân? Chẳng lẽ chỉ có cháu trai ông được quyền giết cậu ta, không cho cậu ta giết cháu ông? Thế gian nào có chuyện vô lí như thế?”

Vương Lan tức thì lạnh mặt: “Nói vậy có nghĩa là học viện Thần các vị quyết định bảo vệ tay Diệp Quân này?”

Hữu chủ giáo sa sầm mặt: “Ông đang đe dọa ta?”

Thấy thái độ hai bên càng lúc căng thẳng, Tả chủ giáo vội hỏi: “Vương Lan, theo ta thấy, việc này có thể dừng ở đây được rồi! Dẫu sao thì cháu trai ông cũng chưa chết, không có tổn thất gì, hai bên không thể bỏ qua chuyện này làm hòa được sao?”

Vương Lan âm trầm nói: “Vậy tức là muốn cháu ta chết một lần vô ích?”

Hữu chủ giáo nhăn mặt: “Vương Lan, ông cũng là một nhân vật có địa vị, lẽ nào đúng sai trong chuyện này cũng không phân biệt được? Cháu trai ông vô duyên vô cớ ác ý nhằm vào Diệp Quân, nếu đổi thành ông, lẽ nào ông không phản kháng?”

Vương Lan lạnh lùng nói: “Cháu ta quả có muốn giết hắn, nhưng cháu ta đã thành công giết hắn sao? Việc đó nhiều nhất cũng chỉ coi như giết người chưa toại, nhưng Diệp Quân giết cháu ta lại là sự thực, người nhà họ Vương ta bị giết, chẳng lẽ ta không thể hạch tội?”

Hữu chủ giáo nhăn mày, vốn định quát lớn một lần nữa nhưng ngẫm lại, cảm thấy không thích hợp lắm.

Việc này có điều không ổn!

Hữu chủ giáo cúi đầu nhìn về phía Diệp Quân, chợt bừng tỉnh.

Hiển nhiên, Vương Lan kia thấy Diệp Quân là học viên của học viện Thần, sợ sau này Diệp Quân trưởng thành sẽ trả thù nhà họ Vương.

Tay Vương Lan này muốn diệt trừ hậu họa ngay từ đầu đây mà.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Hữu chủ giáo càng thêm âm trầm.

Tả chủ giáo lúc này cũng hiểu ra, suy nghĩ một chút, ông ta nói: “Vương Lan, ta biết ông muốn giải quyết rõ nhân quả chuyện này, nhưng phương thức giải quyết nhân quả cũng có rất nhiều loại, không nhất định phải giết người, ông hiểu ý ta chứ?”
 
Chương 2592


Chương 2592

Ngẫm lại, nhân quả chuyện này đơn giản cỡ nào?

Nhà họ Vương chỉ cần nhún nhường một chút, nhân quả này chẳng phải đã được giải quyết rồi sao?

Nếu biết nhìn xa trông rộng hơn một chút, thì cho đối phương chút đỉnh gọi là bồi thường, tranh thủ mượn hơi, nhân quả này không chỉ được giải quyết êm đẹp mà còn có thể biến thành một thiện duyên, như vậy không tốt sao?

Vì sao nhất quyết muốn giết người để chặt đứt nhân quả?

Sắc mặt Vương Lan càng trở nên âm trầm, tất nhiên ông ta cũng hiểu được ý của Tả chủ giáo, có điều, muốn ông ta nhún nhường với Diệp Quân?

Tay Diệp Quân này xứng sao?

Nhà họ Vương ông ta là hậu duệ của thần linh, lại muốn ông ta phải nhún nhường với một phàm nhân?

Ông ta không chịu được, nhà họ Vương càng không thể chấp nhận chuyện mất thể diện như thế.

Vương Lan liếc nhìn Tả, Hữu chủ giáo, nói: “Hắn là học viên của học viện Thần, nhà họ Vương ta nể mặt học viện Thần, sẽ không ra tay trong khuôn viên học viện, nhưng nếu hắn bước chân ra khỏi học viện Thần, nhà họ Vương ta tất sẽ diệt ngay”.

Nói đoạn, ông ta kéo Vương Vân quay đầu định rời đi.

Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Quân đang đứng bên dưới đột nhiên lên tiếng: “Chờ chút!”

Vương Lan quay sang nhìn Diệp Quân: “Hiện giờ mới biết xin tha, chỉ e đã không…”

Diệp Quân đột nhiên nhún người, phóng thẳng ra ngoài học viện, nhìn về phía Vương Lan : “Hiện giờ ta đã ra khỏi học viện”.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn hắn.

Thấy rõ Diệp Quân vừa làm gì, tất cả những người có mặt ở đó đều bối rối.

Trời đất!

Sao ngươi lại hành xử cứng nhắc như thế?

Đó là nhà họ Vương đấy!

Là hậu duệ của thần linh đó!

Ngươi cứ đối đầu trực diện vậy sao?

Sau khi qua cơn khiếp sợ, rất nhiều người đều lộ vẻ kính nể.

Thật là can trường hơn người!

Không phải ông nói ta ra khỏi học viện là sẽ xử ta sao?

Ông đây hiện giờ bước ra luôn, giỏi thì tới xử ta coi?

Thật đúng là đàn ông đích thực!

Trong lòng một số học viên, ấn tượng tốt với Diệp Quân đã tăng lên rất nhiều, dẫu sao lúc này Diệp Quân cũng là học viên của học viện Thần, bọn họ thuộc cùng một phe.

Nhiều nữ học viên khi nhìn về phía Diệp Quân, ánh mắt đã nảy sinh một thứ tình cảm khác.

Thật khí phách!

Tất nhiên, cũng có số ít học viên lắc đầu.

Bên cạnh cô gái kiếm tu vận váy vải bố, người của Vị Lai Tông, một thiếu niên cười nhạt: “Thật ngu xuẩn, nhà họ Vương này chính là hậu duệ của thần linh đó, gia tộc rất hùng mạnh, đối đầu trực diện với họ là hành vi quá mức ngu xuẩn. Nếu ta là hắn, ta sẽ lựa chọn nhẫn nhịn cho qua thời gian này, tạm lánh sự trả thù của nhà họ Vương để mưu tính tương lai”.
 
Chương 2593


Chương 2593

Chương 2593

Nói xong, cậu ta còn lén liếc nhìn cô gái váy vải bố bên cạnh.

Cô gái vẫn không hề có bất cứ dao động nào, ánh mắt tiếp tục nhìn thẳng vào bóng dáng Diệp Quân xa xa.

Thấy cô gái váy vải bố không có phản ứng gì với mình, thiếu niên cau mày, lại nói thêm: “Nếu ta là Diệp Quân, không chỉ phải nhẫn nại mà còn cần nhún nhường, tỏ thái độ nhận lỗi, khiến mọi người đều có lí do lùi một bước…”

Cô gái nọ chợt quay sang phía cậu ta: “Ngươi mau cút xa một chút cho ta”.

Thiếu niên kia tức thì cứng đờ mặt ra.

Xa xa, Tả, Hữu chủ giáo cũng đều đã ngây người trước hành vi đột ngột của Diệp Quân.

Họ đều không ngờ Diệp Quân lại dám trực diện đối đầu với nhà họ Vương như thế.

Tả chủ giáo trầm mặt xuống: “Người trẻ tuổi, tính khí nóng nảy lỗ mãng quá”.

Hữu chủ giáo lại có cái nhìn bất đồng: “Thanh niên không hào sảng như thế còn gọi là thanh niên sao?”

Tả chủ giáo khẽ thở dài: “Nhưng cứ thế, coi như cậu ta đã dồn mình và nhà họ Vương vào đường cùng, sau đó, cả hai bên đều không có đường lui”.

Hữu chủ giáo bình thản nói: “Dù cậu ta không làm như vậy, nhà họ Vương có bỏ qua cho cậu ta không?”

Tả chủ giáo im lặng.

Phía bên kia, người đàn ông áo trắng nhìn thấy Diệp Quân làm thế, miệng bất giác nở nụ cười, ông ấy càng lúc càng thấy thiếu niên này thật thú vị.

Rất hợp ý ông ấy.

Phía xa xa, Vương Lan nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, ông ta thực sự rất bất ngờ, nhưng sau đó, ông ta chỉ cười khẽ rồi nói: “Dám trực diện đối đầu với hậu duệ của thần linh như thế, cũng có can đảm đấy! Nhưng mà, hậu quả sau đó, là ngươi…”

Diệp Quân cắt ngang lời ông ta: “Chớ lảm nhảm nhiều lời, ta mời ông đánh chết ta”.

Trời đất!

Bên dưới râm ran tiếng đám đồng ồ lên.

Mời đánh chết ta!

Thật đúng là hùng dũng!

Bên cạnh cô gái váy vải bố kia, thiếu niên nọ cười nhạt: “Ngu xuẩn, làm ra hành vi thế này chỉ càng chọc giận nhà họ Vương, nếu là ta…”

Cô gái váy vải bố chợt quay người, chém xuống một kiếm.

Rầm!

Thiếu niên kia bị chém nát thân thể.

Thiếu niên: “…”

Cô gái nọ lạnh lùng liếc nhìn linh hồn của thiếu niên: “Ta không có hứng thú với ngươi, xin chớ có khoe khoang bản thân trước mặt ta nữa, nếu không, ta đánh chết ngươi tại chỗ, hiểu không?”

Thiếu niên: “…”

Cô gái váy vải bố không nhìn cậu ta nữa mà quay đầu nhìn về phía Diệp Quân nơi xa, tay phải siết chặt thanh kiếm, ánh mắt mơ hồ chẳng rõ đang nghĩ gì.

Nơi chân trời, Vương Lan nghe Diệp Quân nói thế, tức giận đến cười gằn một tiếng: “Hay, hay lắm”.

Dứt lời, ông ta cũng không nói gì thêm, chỉ nhún người, đánh một quyền về phía Diệp Quân.

Cảnh giới Đế Quân!
 
Chương 2594


Chương 2594

Một quyền đánh ra, đất nứt trời sụp.

Đối mặt với một quyền của Vương Lan, Diệp Quân không lùi còn tiến lên, đâm ra một kiếm.

Một kiếm này, hắn không vận dụng sức mạnh huyết mạch hay kiếm kỹ.

Đó chỉ là một kiếm rất bình thường, nhưng một kiếm này, hắn vận dụng kiếm ý vô địch hoàn toàn mới.

Một kiếm chém ra, bình bình thản thản, như gió mát phất tới.

Rầm!

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Vương Lan đã bị một kiếm của Diệp Quân chém xuống, đẩy lùi mấy nghìn trượng. Vừa dừng lại được, sắc mặt ông ta đã biến đổi kịch liệt, đang định nói điều gì đó, nhưng Diệp Quân không cho ông ta cơ hội mở miệng mà tiếp tục xách kiếm chém tới.

Con ngươi Vương Lan co rút lại, ông ta không dám trực diện chống lại chiêu này, bởi vì ông ta đã phát hiện, cánh tay phải của mình hiện đang nứt ra rồi, nếu còn dám đỡ chiêu này, chỉ e cánh tay coi như sẽ bị tàn phế. Vì vậy, ông ta vung tay áo, một tấm chắn màu đen đột nhiên xuất hiện, chắn trước người ông ta.

Kiếm tới.

Rầm!

Tấm chắn trúng kiếm, rung lên kịch liệt, vô số vết rạn chằng chịt xuất hiện trên mặt.

Diệp Quân lại chém một kiếm.

Rầm!

Tấm chắn vỡ nát trong tiếng nổ rung trời, hóa thành vô số mảnh vụn năng lượng bắn về bốn phương tám hướng. Song, Vương Lan lúc này đã bị đẩy lùi hơn vạn trượng, khoảng cách hai bên đã được kéo giãn.

Vương Lan nhìn Diệp Quân cầm kiếm đứng ở xa xa, ánh mắt đầy kinh hoảng: “Thực lực của ngươi…”

Lời còn chưa dứt, Diệp Quân lại đã cầm kiếm xông tới.

Một kiếm này, còn nhanh hơn cả trước đó.

Chớp mắt, kiếm đã tới.

Vương Lan hoảng hốt trong lòng, thân thể hơi cong lại, hai tay siết chặt, từng luồng hơi thở đáng sợ tức thì tuôn trào từ trong người ông ta ra ngoài, cùng lúc đó, cánh tay phải của ông ta rụt lại, tích dồn toàn bộ sức mạnh, đánh ra phía trước một quyền.

Một quyền dồn toàn lực!

Giờ khắc này, ông ta không thể lùi thêm được nữa, cho nên đành liều mạng dốc hết sức đánh một quyền.

Thắng sẽ sống sót.

Bại sẽ mất mạng.

Rầm!

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, một vùng quyền mang bị nghiền nát, Vương Lan bị hất văng ra xa, trong lúc đang bay, thân thể ông ta đã nổ tung từng phần, máu thịt văng tứ tung.

Thấy thế, tất cả đều chấn động.

Vương Lan này mặc dù mới chỉ đến cảnh giới Đế Quân nhưng cũng coi như thành danh đã lâu, tích lũy thâm hậu, nhưng một nhân vật như thế lại bị vài nhát kiếm của Diệp Quân chém nát thân thể?

Hơn nữa, mấy kiếm này của Diệp Quân hoàn toàn không dùng bất kì kiếm kỹ nào.

Ngay lúc này, Diệp Quân đột ngột hóa thành một luồng kiếm quang, biến mất khỏi vị trí cũ.
 
Chương 2595


Chương 2595

Thoáng chốc, kiếm quang đã lao tới trước mặt Vương Lan.

“Dừng tay!”

Nhưng cũng vào lúc này, Tả chủ giáo bỗng xuất hiện, che trước mặt Vương Lan.

Diệp Quân chau mày.

Tả chủ giáo trầm giọng: “Diệp Quân, ngươi cần phải hiểu rõ, nếu ngươi giết ông ta, vậy thì tương lai thực sự sẽ trở thành không chết không ngừng”.

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Nếu ta không giết ông ta, ông ta và nhà họ Vương sẽ bỏ qua cho ta sao?”

Tả chủ giáo trầm mặc.

Diệp Quân khẽ cười một tiếng, cổ tay rung động, kiếm trong tay vòng qua Tả chủ giáo, chui vào giữa chân mày Vương Lan.

Ầm!

Vương Lan bị ghim chặt tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Ông ta còn muốn nói gì đó, nhưng ngay sau đấy, thanh kiếm ghim vào cơ thể ông ta kịch liệt run lên, chấn nát thần hồn ông ta.

Một kiếm xử lí xong Vương Lan, Diệp Quân xoay người nhìn về phía Vương Vân đang ngây người nơi xa. Thấy Diệp Quân nhìn về phía mình, Vương Vân biến sắc, quay đầu định chạy trốn, nhưng chỉ tích tắc sau, một thanh kiếm đột nhiên từ bên dưới chém lên.

Vèo!

Vương Vân vừa cất bước chạy trốn, thanh kiếm kia đã đâm vào cơ thể gã.

Ầm!

Thân thể và thần hồn của Vương Vân đồng thời bị nghiền nát.

Lại chết một lần nữa!

Khắp nơi tĩnh lặng như tờ.

Diệp Quân liên tục giết chết hai người.

Tất cả đều đã hiểu, Diệp Quân cùng nhà họ Vương lần này đã thực sự trở mặt thành tử thù.

Hữu chủ giáo liếc nhìn Diệp Quân, khẽ thở dài.

Ông ta biết, giờ đây, Diệp Quân cùng nhà họ Vương đã không còn bất kì cơ hội hòa giải nào nữa.

Không chết thì không thể ngừng tay!

Bởi vì nhà họ Vương chắc chắn sẽ không tha cho Diệp Quân.

Như thế, học viện Thần… Diệp Quân bỗng nhìn hai vị chủ giáo: “Hai vị tiền bối, việc này là ân oán cá nhân của ta và nhà họ Vương, để không liên lụy đến học viện Thần, từ này, Diệp Quân ta rời khỏi học viện Thần”.

Rời khỏi học viện Thần!

Hắn vừa dứt lời, khắp nơi ồ lên xôn xao.

Tất cả đều kinh hãi nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn sang phía hai vị chủ giáo.

Tả, Hữu chủ giáo đều trầm mặc, tình thế này khiến bọn họ khó xử.

Bởi nếu không để Diệp Quân rời khỏi học viện Thần thì tức là học viện Thần coi như đã đứng về phía đối địch với nhà họ Vương, thậm chí có thể nói là trực tiếp khai chiến.

Học viện Thần không e sợ nhà họ Vương, nhưng nhà họ Vương cũng không sợ học viện Thần, đây là sự thật.
 
Chương 2596


Chương 2596

Khai chiến?

Việc này có can hệ quá lớn.

Thậm chí có thể nói là ngang với lấy vận mệnh một quốc gia ra đánh đổi.

Vì một Diệp Quân…

Hữu chủ giáo liếc nhìn Diệp Quân, đang muốn nói gì thì Tả chủ giáo đã lên tiếng: “Điều đó không do bọn ta quyết định được”.

Hữu chủ giáo nghe vậy bèn nuốt những lời đang muốn nói trở lại.

Đúng rồi!

Đây vốn không phải là chuyện hai chủ giáo như họ có thể quyết định!

Việc này phải mời Kỳ viện trưởng.

Thấy Diệp Quân đang định bỏ đi, Hữu chủ giáo vội gọi lại: “Chờ đã”.

Diệp Quân nhìn về phía Hữu chủ giáo, Hữu chủ giáo trầm giọng nói: “Diệp Quân, việc này quá trọng đại, đã vượt ngoài khả năng quyết định của hai ta, bởi vậy, chúng ta cần đến xin chỉ thị từ viện trưởng”.

Diệp Quân chần chừ giây lát rồi nói: “Tiền bối, không cần đâu”.

“Cần!”

Hữu chủ giáo nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ngươi cứ chờ ở đó một lát, chỉ nửa khắc thôi, nửa khắc thôi”.

Thấy Hữu chủ giáo kiên định như thế, Diệp Quân gật đầu: “Vậy được”.

Hữu chủ giáo cùng Tả chủ giáo vội vàng quay đầu chắp tay thi lễ với pho tượng Thần Nhất bên dưới một cái rồi đồng thời lẩm nhẩm mấy chú ngữ cổ xưa.

Họ đang kết nối và trò chuyện với viện trưởng.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào hai vị chủ giáo.

Lát sau, hai vị chủ giáo không biết vừa nhận được tin gì mà sắc mặt chợt trở nên hết sức khó coi.

Thấy thế, học viên bốn phía đều khẽ thở dài.

Diệp Quân cười cười, quay lưng bước đi.

“Chờ chút đã”.

Hữu chủ giáo đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta nói với hắn: “Xin lỗi”.

Diệp Quân chỉ cười cười: “Không có gì”.

Cho tới nay, hắn chưa từng ký thác toàn bộ hi vọng vào người khác, bởi vậy, hắn cũng sẽ không thất vọng.

Hữu chủ giáo do dự một hồi rồi nói: “Hãy tới động thiên Thần Nhất đi”.

Diệp Quân nghi hoặc hỏi lại: “Động thiên Thần Nhất?”

Hữu chủ giáo gật đầu: “Đúng vậy, nơi đó là nơi Thượng Thần Thần Nhất chào đời. Ở trong đó có cấm chế vô thượng do Thượng Thần Thần Nhất để lại, người càng mạnh đi vào đó sẽ càng bị áp chế mạnh hơn, một khi vào được trong đó, ngươi sẽ có lợi thế hơn”.

Nói xong, ông ta xòe tay, một quyển trục bay ra trước mặt Diệp Quân: “Đây là địa đồ”.

Diệp Quân không từ chối, hắn nhận địa đồ rồi nói: “Cảm tạ”.

Dứt lời, hắn lập tức bước đi.

Lúc này, Hữu chủ giáo bỗng hỏi: “Vì sao ngươi không hỏi lí do viện trưởng từ bỏ ngươi?”

Diệp Quân không quay đầu lại: “Điều đó không cần thiết”.
 
Chương 2597


Chương 2597

Nghe vậy, Hữu chủ giáo chỉ có thể cười khổ.

Vì sao vị viện trưởng kia lại cự tuyệt?

Bởi vì viện trưởng cùng vị thần nhà họ Vương kia là chỗ quen biết.

Đến được cấp bậc đó rồi, một số thiên tài yêu nghiệt gì đó đã không còn quan trọng với họ. Bọn họ sẽ không vì một kẻ được tiếng là thiên tài yêu nghiệt mà đi kết thù kết oán với một vị thần linh.

Bởi vì, như thế không đáng!



Người đàn ông áo trắng trở lại bên cạnh người phụ nữ váy trắng, nhìn theo bóng Diệp Quân đi xa dần, ông ấy nói khẽ: “Thanh Nhi, huynh muốn đi cùng nó một thời gian…”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Muội đi cùng huynh”.

Diệp Quân đi rồi.

Không một ai giữ chân hắn.

Mọi người đều biết, học viện Thần đã ruồng bỏ Diệp Quân.

Giờ phút này, trong lòng đám học viên bên dưới chợt dâng lên một niềm xót thương, thương người lại thấy thương thân.

Bởi vì ban đầu ai cũng cho rằng học viện Thần nhất định sẽ đứng ra bảo vệ Diệp Quân, dẫu sao thì trong việc này, Diệp Quân không hề có lỗi, tất cả đều là lỗi của nhà họ Vương. Hơn nữa, Diệp Quân còn là thành viên của Thần Viện, là một kỳ tài ngút trời, tiền đồ tương lai không thể tưởng nổi.

Nhưng các học viên đều không ngờ được rằng, học viện Thần lại ruồng bỏ Diệp Quân.

Ngay cả học viên Thần Viện cũng có thể ruồng bỏ?

Vậy còn họ?

Nghĩ tới đó, trong lòng các học viên ở đây đều dâng lên một nỗi xúc cảm thương người lại thương thân vô cùng mãnh liệt.

Nhưng vẫn không có một ai đứng ra nói một câu cho Diệp Quân, dẫu sao thì chuyện này cũng không liên quan đến họ, không liên lụy gì đến lợi ích của họ cả.

Phía bên kia.

Sắc mặt hai vị chủ giáo thật sự khó coi, thực ra chính bọn họ cũng cho rằng viện trưởng sẽ bảo vệ Diệp Quân, bởi vì Diệp Quân chính là một học viên của Thần Viện, tương lai vô cùng xán lạn.

Bọn họ thật không ngờ, viện trưởng lại có quen biết với vị thần linh nhà họ Vương kia, hơn nữa, hai bên còn có qua lại.

Vì một Diệp Quân nho nhỏ mà làm mất lòng một vị thần linh?

Điều này hiển nhiên không được sáng suốt, bởi dẫu một thiên tài có yêu nghiệt cỡ nào cũng không có khả năng quan trọng hơn một vị thần.

Hữu chủ giáo thở dài một tiếng: “Thật đáng tiếc”.

Thiên phú mà Diệp Quân đã hiển lộ ra thật sự vô cùng khủng bố, chỉ cần cho hắn thêm thời gian, nhất định hắn sẽ trở thành một cường giả tuyệt thế, mà giờ đây, học viện Thần lại cứ thế buông bỏ, chút tình nghĩa mỏng manh này coi như đã triệt để đứt đoạn.

Tả chủ giáo lắc đầu: “Chúng ta cũng đã tận lực. Dù sao, mất đi Diệp Quân thì chúng ta cũng còn ba yêu nghiệt siêu cấp khác, đặc biệt là Dương Huyên cùng Diệp Thanh Nhi, thiên phú và thực lực của hai người này còn trên cả Diệp Quân, bởi vậy cũng không có gì đang tiếc, ông nói xem…”

Đúng lúc này, một ông lão vận thần bào bỗng xuất hiện trước mắt hai vị chủ giáo, ông lão kích động thưa: “Hai vị chủ giáo, Dương Huyên và Diệp Thanh Nhi đã bỏ lại mộc bài của học viện Thần, đi rồi”.

“Cái gì?”
 
Chương 2598


Chương 2598

Hai vị chủ giáo đồng thời kinh hãi, giây tiếp theo, họ đồng thời biến mất.



Giữa một vùng tinh không.

Dương Huyên và Diệp Thanh Nhi chậm rãi bước đi.

Xa xa, trước mặt bọn họ là Diệp Quân, nhưng lúc này Diệp Quân không phát hiện ra họ.

Hai người cứ lẳng lặng đi theo sau.

Đột nhiên, thời không trước mặt hai người bỗng rung chuyển và nứt ra, có hai người bước ra từ đó.

Đó chính là Tả, Hữu chủ giáo.

Thấy hai vị chủ giáo đuổi tới nơi, Dương Huyên nhíu mày nhìn họ.

Tả chủ giáo vội hỏi: “Vì sao các ngươi lại bỏ đi?”

Tất nhiên hai vị chủ giáo rất nóng ruột rồi.

Diệp Quân đã rời khỏi học viện Thần, nếu hai vị này cũng rời đi, học viên Thần Viện của học viện Thần sẽ chỉ còn lại một người.

Chỉ còn một người.

Vậy thì trong cuộc chiến Nhân Đạo sắp tới đây, học viện Thần lấy cái gì để tranh với Tội Giới cùng thế lực của năm gia tộc kia?

Cần nhớ, trước khi Mạt Yêu Yêu tới học viện Thần cũng đã nói rõ, sau này cô ta muốn tham gia cuộc chiến dưới danh nghĩa nhà họ Mạt.

Dương Huyên liếc nhìn hai người, bình thản hỏi: “Có việc gì?”

Tả chủ giáo cười khổ: “Đang yên đang lành sao lại đột nhiên rời khỏi học viện Thần? Có phải chúng ta đây có chỗ nào làm không ổn?”

Dương Huyên gật đầu: “Phải”.

Hai vị chủ giáo: “…”

Diệp Thanh Nhi liếc nhìn hai vị chủ giáo một cái, nhưng không nói gì.

Tả chủ giáo ngần ngừ một lát rồi hỏi: “Có phải là vì chuyện của Diệp Quân?”

Dương Huyên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ta biết, việc này không liên quan đến hai vị, bởi vậy ta cũng không có ý kiến gì với hai vị, nhưng bọn ta cũng không muốn tiếp tục ở lại học viện Thần nữa. Chuyện này cứ thế đi”.

Nói đoạn, ông ấy kéo Diệp Thanh Nhi định bước đi.

Tả chủ giáo vội vàng nói: “Chờ chút, xin chờ chút đã”.

Dương Huyên nhăn mày, lộ vẻ không vui.

Tả chủ giáo trầm giọng: “Dương Huyên, chỉ cần ngươi đồng ý ở lại học viện Thần, có điều kiện gì cứ việc nói ra”.

Hữu chủ giáo cũng nhanh nhẹn gật đầu: “Nói đi, cứ việc nói”.

Dương Huyên bình thản: “Mời thiếu niên kia quay về”.

Nghe vậy, hai vị chủ giáo đều cứng đờ ra.

Dương Huyên lắc đầu, kéo tay Diệp Thanh Nhi tiếp tục bước đi.

Thấy thế, Tả, Hữu chủ giáo đều nhăn nhó rầu rĩ.

Nhưng họ không cố giữ chân hai người.

Bởi nếu còn cố giữ thì có hơi tự hạ thấp bản thân.
 
Chương 2599


Chương 2599

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là, bọn họ biết, dù có cố gắng giữ chân, hai người này cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý.

Hữu chủ giáo như đã thất hồn lạc phách: “Thiệt lớn rồi”.

Tả chủ giáo cũng thở dài: “Phải, thiệt to rồi”.

Vốn bọn họ đang hết sức hào hứng vì sau bao năm, đây là lần đầu tiên học viện Thần nhận một lúc năm học viên Thần Viện.

Có điều, lần này đi một chuyến mất bốn người.

Học viên còn lại kia, mặc dù còn ở học viện Thần nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trở về gia tộc họ Mạt.

Vậy cũng có nghĩa là Thần Viện chẳng có một ai.

Hữu chủ giáo bỗng nói khẽ: “Mẹ kiếp cả đám tổ tông nhà họ Vương ấy”.

Tả chủ giáo lạnh mặt: “Khốn thật”.

Bên kia.

Giữa tinh không, Diệp Quân ngự kiếm lướt đi, mục đích chuyến này chính là động thiên Thần Nhất.

Hắn muốn tới đó không phải vì sợ nhà họ Vương, với thực lực hiện nay của hắn, chỉ cần nhà họ Vương chưa huy động cả gia tộc tới giết hắn thì hắn hoàn toàn không hề sợ hãi, càng không cần nói đến trong cơ thể hắn còn có Diệp An và Ngao Thiên Thiên, cùng với Mộc Nguyên và các cường giả khác.

Nhưng hiện giờ hắn cần chút thời gian.

Lúc trước, khi đánh một trận với người đàn ông áo trắng kia, tuy hắn đã bại trận nhưng cũng gặt hái được rất nhiều, đặc biệt là về kiếm ý.

Chỉ tiếc một điều, hắn không kịp hỏi tên tuổi đối phương.

Diệp Quân âm thầm thở dài, cảm thấy thật đáng tiếc.

Lúc này, Diệp An đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn hắn, hỏi: “Rời khỏi học viện Thần rồi?”

Diệp Quân gật đầu: “Không báo trước cho tỷ, tỷ không giận đó chứ?”

Diệp An chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Quân chằm chằm.

Diệp Quân cười bảo: “Tỷ, chắc chắn tỷ sẽ không giận, dẫu sao, hai ta cũng là chỗ máu mủ ruột thịt, chia ngọt sẻ bùi, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu”.

Diệp An lườm hắn một cái: “Nói nhảm ít thôi, chúng ta luận võ chút đi”.

Diệp Quân nghi hoặc: “Luận võ?”

Diệp An gật đầu: “Kiếm đạo của đệ vừa mới tăng lên đúng không? Thật trùng hợp, ta cũng vậy. Nào, đến đánh thử một trận”.

Nói xong, cô ấy liền hóa thành một tia thương mang, biến mất khỏi chỗ cũ, lao thẳng về phía Diệp Quân.

Một thương này quả đúng là vừa nhanh vừa chuẩn.

Thấy tỷ tỷ thực sự đánh tới, Diệp Quân không dám khinh thường, vội vung kiếm xông lên.

Rầm!

Khoảng tinh không tĩnh lặng mau chóng vang lên những âm thanh kim loại chói tai.

Dương Huyên và Diệp Thanh Nhi đứng xa xa nhìn hai người thử sức nhau, trên môi Dương Huyên nở một nụ cười nhẹ, không biết vì sao, nhìn hai người trước mắt kia, ông ấy luôn có một cảm giác thân thiết kì lạ.

Ông ấy quay đầu nhìn về phía người phụ nữ váy trắng, người phụ nữ váy trắng chỉ chớp chớp mắt, không nói lời nào.
 
Chương 2600


Chương 2600

Dương Huyên lắc đầu cười.

Ông ấy biết, có rất nhiều nghi vấn của ông ấy, Thanh Nhi bên cạnh ông ấy đều có đáp án, nhưng ông ấy cũng biết, hiện giờ nếu mình hỏi, Thanh Nhi này nhất định sẽ không nói ra.

Có điều, Dương Huyên hiểu rằng, nếu ông ấy ép buộc Thanh Nhi, Thanh Nhi cũng sẽ nói.

Nhưng ông ấy không muốn làm vậy.

Nếu Thanh Nhi muốn nói thì cứ nói, còn nếu đã không muốn nói thì chớ ép, Thanh Nhi thích là được.

Xa xa, cuộc chiến của hai tỷ đệ vẫn còn tiếp diễn.

Diệp Quân không vận dụng kiếm kỹ cùng sức mạnh huyết mạch, hắn chỉ đơn giản là vung kiếm, mỗi kiếm đều rất thuần túy, giản đơn tuyệt đối.

Nhưng thực lực của đối thủ lần này không yếu hơn hắn chút nào, cô ấy cũng không dùng bất kì thương kỹ và sức mạnh huyết mạch nào, từng nhát đâm giản đơn thẳng thừng, không chút lòe loẹt.

Rầm!

Đúng lúc này, hai tỷ đệ đồng thời lùi lại mấy trăm trượng mới ngừng được. Vừa ổn định lại thân mình, Diệp An lập tức đạp mạnh chân phải, ném cây trường thương trong tay về phía Diệp Quân.

Vèo!

Trường thương lao đi như một tia sét, thời không tức thì nứt vỡ.

Xa xa, Diệp Quân bình thản nhìn, khi cây trường thương lao tới trước mặt, hắn mới vung kiếm nhẹ đâm một cái, mũi kiếm hiện lên một tia kiếm quang.

Rầm!

Trường thương bị kiếm của Diệp Quân đâm dừng, nhưng ngay sau đó, Diệp An đột ngột xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, vung chân nện mạnh xuống.

Diệp Quân híp mắt, xòe tay trái, một thanh ý kiếm từ lòng bàn tay hắn phóng lên cao, đón nhận một cước này của Diệp An.

Rầm!

Không gian xung quanh Diệp Quân vỡ nát, cũng vào lúc này, Diệp An đột nhiên tóm lấy trường thương, quét ngang một nhát.

Diệp Quân vung kiếm đỡ.

Keng!

Vùng kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân bị đánh bay ra ngoài hơn nghìn trượng. Hắn vừa dừng lại thì Diệp An đã xông tới, trường thương vung nhanh như mưa xối xả đâm về phía Diệp Quân.

Diệp Quân vung kiếm liên tục đâm, đồng thời chân cũng liên tục lùi lại.

Bị đẩy vào thế hạ phong rồi.

Thấy thế, Dương Huyên thoáng ngạc nhiên: “Thực lực của cô bé con kia…”

Lời còn chưa dứt, ông ấy đã thấy trong cơ thể Diệp Quân chợt bộc phát ra ngoài một kiếm ý vô cùng đáng sợ.

Kiếm ý vô địch!

Ầm ầm!

Khi kiếm ý này xuất hiện, Diệp An vốn đang áp chế Diệp Quân chợt bị đánh bay ra ngoài. Diệp Quân dấn tới, vung từng kiếm từng kiếm về phía Diệp An, mỗi kiếm đều ẩn chứa kiếm ý vô địch khủng bố.

Thế cục xoay chuyển rồi.

Lần này, đổi thành Diệp Quân áp chế Diệp An.

Cứ thế, hai tỷ đệ tới tới lui lui đánh nhau cả vạn hiệp, tinh vực tĩnh mịch bốn phía đều bị họ chấn vỡ thành mảnh nhỏ.
 
Chương 2601


Chương 2601

Trong bóng tối, Dương Huyên nhìn hai tỷ đệ say sưa chiến đấu ở phía xa xa, cười nói với Diệp Thanh Nhi: “Hai người này thật là xuất sắc, không biết là con nhà ai mà giỏi thế”.

Nghe vậy, Diệp Thanh Nhi thoáng cong môi, một nụ cười nhẹ thoáng hiện, nhưng chỉ trong thoáng chốc.

Rầm!

Cũng vào lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, hai tỷ đệ tách ra.

Diệp Quân nhìn xuống cánh tay đã tê dại, cười bảo: “Đã tay lắm”.

Phải công nhận một điều, trận chiến này đánh đến đã tay, đúng là chỉ khi chiến đấu với thế lực ngang sức ngang tài như thế này mới thoải mái.

Diệp An liếc nhìn Diệp Quân, tuy không nói gì nhưng cô ấy cũng thấy thật đã tay.

Hai tỷ đệ không đánh tiếp, bởi vì nếu còn đánh nữa là sẽ thành đánh thật.

Mà nếu đánh thật thì sẽ không còn là phân thắng bại mà phải phân sống chết.

Diệp Quân hít sâu một hơi, xòe tay ra, kiếm ý vô địch tuôn ra từ lòng bàn tay hắn. Thấy kiếm ý vô địch, Diệp Quân lập tức mừng rỡ, bởi vì hắn đã phát hiện, qua trận chiến vừa rồi, kiếm ý vô địch này đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.

Là kiếm ý loại chiến đấu?

Diệp Quân ha hả cười lớn, nếu kiếm ý vô địch này thực sự biến thành kiếm ý loại chiến đấu thì thật quá sung sướng.

Cách đó không xa, Diệp An liếc nhìn kiếm ý vô địch trong tay Diệp Quân, đang muốn hỏi gì đó thì cả hai tỷ đệ đột nhiên đồng thời ngoảnh đầu nhìn, thấy nơi xa xa, tinh hà bỗng sôi trào, ngay sau đó, từng luồng hơi thở hùng hồn cuốn tới.

Thấy thế, hai tỷ đệ cùng nhíu mày.

Trong bóng tối, Dương Huyên cũng liếc mắt nhìn về phía đó, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Diệp Quân nhìn từng luồng hơi thở hùng hồn từ phía xa đang phóng về phía mình, sắc mặt bình thản.

Không khó đoán rằng đó chính là người của nhà họ Vương đuổi tới.

Hậu duệ của thần linh!

Trước hắn cũng từng hỏi Mộc Nguyên, được biết, nếu gọi là hậu duệ của thần linh thì đó chính là hậu duệ của những vị thần trước kia.

Thần tất nhiên cũng có thất tình lục dục, bọn họ cũng sẽ có dục vọng, bởi vậy đều có con cháu, con cháu của họ được gọi là hậu duệ của thần linh.

Những hậu duệ của thần linh này cũng may mắn có ưu thế tu luyện hơn người, bởi nói sao thì họ cũng là hậu duệ của thần, thân thể hay huyết mạch đều đã mạnh hơn người thường rất nhiều.

Cũng chính vì thế, hậu duệ của năm vị thần ở thời đại trước có thể nói đều có một vị trí vô cùng đặc thù.

Hậu duệ của thần linh!

Nghe thôi đã thấy cao xa vời vợi!

Không biết nghĩ tới điều gì, Diệp Quân bỗng quay sang nói với Diệp An: “Tỷ, nhà chúng ta có gia phả không?”

Diệp An nghi hoặc: “Đệ hỏi cái đó làm gì?”

Diệp Quân nghiêm túc đáp: “Muốn hiểu về người trong nhà một chút”.

Diệp An vỗ mạnh lên vai Diệp Quân một cái, lạnh lùng nói: “Phải biết dựa vào chính mình, hiểu không hả?”

Diệp Quân: “…”
 
Chương 2602


Chương 2602

Chương 2602

Đúng lúc này, sáu gã cường giả đã xuất hiện cách hai tỷ đệ không xa, cầm đầu là một người đàn ông trung niên vận bộ vân bào rộng, tay phải nắm chặt, bên hông giắt một hồ lô rượu.

Sáu người này, thấp nhất cũng là cảnh giới Đế Quân.

Người đàn ông trung niên mặc vân bào cầm đầu thậm chí còn là một vị cường giả có cảnh giới Thiên Quân.

Người đàn ông trung niên quan sát Diệp An và Diệp Quân, khẽ cười một tiếng: “Ta còn tưởng kẻ dám giết người của nhà họ Vương ta phải ba đầu sáu tay thế nào, thì ra là hai người còn trẻ như vậy, ta rất ngạc nhiên đấy, các ngươi dám giết người nhà họ Vương ta là bởi nghé con mới sinh không biết sợ cọp hay là vì có chỗ chống lưng cho?”

Diệp Quân bình thản hỏi: “Có gì khác nhau?”

Người đàn ông trung niên cười khẽ: “Không có gì khác cả, bởi vì từ thời khắc các ngươi giết người, các ngươi cùng nhà họ Vương ta đã phải sống chết với nhau rồi. Có điều, ta vẫn hơi tò mò, nếu là vô tri không biết sợ, tuổi trẻ giàu nhiệt huyết không chịu nổi chút ấm ức nho nhỏ nên tức giận giết người thì ta còn có thể hiểu được, dẫu sao, chính ta đây cũng từng có thời trẻ tuổi như thế. Nhưng nếu là bởi có chỗ ỷ lại mới dám giết người thì ta thực sự rất tò mò, rốt cuộc kẻ nào đã khiến các ngươi có lá gan lớn đến thế?”

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên, cười nói: “Nói mấy lời nhảm nhí này làm gì? Chi bằng trực tiếp một chút đi, muốn đánh một chọi một hay là cùng lên một lượt?”

Người đàn ông trung niên cười ha hả: “Ngông cuồng đấy! Nào, để ta đấu với ngươi, ta muốn xem xem, thanh niên thế hệ này rốt cuộc yêu nghiệt cỡ nào”.

Nói đoạn, ông ta đột nhiên dấn bước, một bước này dấn lên, dường như có một khí thế hùng hồn đáng sợ cuốn về phía Diệp Quân như thác lũ.

Khí thế của Thiên Quân!

Đối mặt với khí thế như thác lũ của vị Thiên Quân này, Diệp Quân lại không hề sợ hãi, hắn cũng bước lên, ngón cái dựng, kiếm trong vỏ bỗng phi ra ngoài.

Vèo!

Một kiếm này, bổ nứt luồng khí thế kia.

Nhưng ngay sau đó, chợt có một quyền đánh thẳng vào thân ý kiếm.

Rầm!

Ý kiếm kịch liệt rung lên.

Cùng lúc ấy, tinh không xung quanh ầm ầm sôi trào như nước, cảnh tượng vô cùng khủng bố.

Thanh ý kiếm này của Diệp Quân đã bị quyền của người đàn ông trung niên chặn đứng, không thể nhúc nhích.

Người đàn ông trung niên nhếch miệng cười, tay phải bỗng co rụt lại phía sau, giây lát, lại một quyền được đánh ra.

Rầm!

Ý kiếm bị đánh bay.

Nhưng cũng vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang, biến mất khỏi vị trí cũ, thoáng chốc, một thanh kiếm mạnh mẽ chém lên quyền của người đàn ông trung niên.

Rầm!

Người đàn ông trung niên bị đẩy lùi trăm trượng.

Khi dừng lại, đáy mắt người đàn ông trung niên lóe lên một tia kinh ngạc: “Kiếm ý này của ngươi…” Diệp Quân không muốn nhiều lời vô ích với ông ta, lại lần nữa xách kiếm chém tới.

Kiếm quang như điện.
 
Chương 2603


Chương 2603

Người đàn ông trung niên híp mắt, đáy mắt đã hiện lên một vẻ nghiêm túc, hai kiếm vừa rồi của Diệp Quân khiến ông ta hiểu được, thực lực của kiếm tu thiếu niên trước mắt này đã không thua kém cường giả cảnh giới Thiên Quân.

Mình không thể tiếp tục khinh địch, sơ sẩy nữa.

Nghĩ đến đó, người đàn ông trung niên nắm chặt tay phải, sau đó nhẹ nhàng xoay vòng, giây lát sau, ông ta vung tay đánh ra một quyền.

Một quyền này vừa được đánh ra, bên trong như có yêu thú rít gào.

Ầm!

Kiếm quang bị nghiền nát, Diệp Quân bị đánh bay ra xa hơn nghìn trượng.

Sau khi ổn định lại thân thể, Diệp Quân chau mày, nhìn về phía người đàn ông trung niên, sau lưng ông ta có một con yêu thú mờ ảo, yêu thú này trông giống một con trâu, hình thể cường tráng, lại có hai tay, thô to như cột, toàn thân đầy những gân mạch đỏ máu, đỉnh đầu có cặp sừng như hai thanh loan đao, trông cực kì đáng sợ.

Diệp Quân chau mày, hắn phát hiện ra, cường giả của thời đại trước dường như rất thích hợp thể cùng yêu thú.

Lúc này, người đàn ông trung niên đột nhiên lại xông lên, một bước dấn tới này hùng hổ như trâu, khí thế như lũ cuốn, lướt qua nơi nào, thời không nơi đó tức thì sụp đổ.

Diệp Quân cũng vung kiếm.

Một vùng kiếm quang hiện ra.

Rầm!

Vùng kiếm quang đó vừa hạ xuống liền vỡ nát, Diệp Quân lại bị đẩy lui, lúc này, người đàn ông trung niên kia đột nhiên tung người nhảy tới, vung một quyền đánh về phía Diệp Quân, tốc độ cực nhanh.

Thế như sấm sét.

Ầm!

Bốn phía xung quanh, thời không vỡ vụn và biến mất.

Diệp Quân thấy quyền kia tràn tới, bèn bước lên nghênh đón, vung ra một kiếm.

Một kiếm thuần túy nhất!

Ầm ầm!

Kiếm quang lại vỡ vụn, Diệp Quân một lần nữa bị đẩy lùi.

Lúc này, người đàn ông trung niên dấn người lên, từng quyền, từng quyền đánh về phía Diệp Quân.

Bởi có yêu thú hỗ trợ, quyền của người đàn ông trung niên dường như ẩn chứa một sức mạnh vô cùng khủng bố, mỗi quyền hạ xuống đều có thể chấn vỡ tinh hà.

Nhưng đến lúc này, Diệp Quân vẫn không hề vận dụng bất kì sức mạnh huyết mạch hay kiếm kỹ nào, hắn chỉ bình tĩnh vung kiếm đánh ra như thế, tuy đã hoàn toàn bị người đàn ông trung niên kia áp chế, song may thay, ông ta vẫn không cách nào giết được hắn. Ngược lại, Diệp Quân đã bắt đầu từ từ thích ứng với sức mạnh của ông ta.

Cùng lúc đó, kiếm ý vô địch của hắn cũng dần trở nên mạnh mẽ.

Rầm!

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên vung quyền đẩy lùi Diệp Quân, lại không tiếp tục đuổi theo mà trợn mắt nhìn trừng trừng vào hắn: “Ngươi đang khinh thường ta đấy à?”

Ông ta cũng có thể cảm nhận được, kiếm tu trẻ tuổi trước mắt vẫn chưa hề dốc toàn lực, đối phương đang dùng ông ta để luyện tập.
 
Chương 2604


Chương 2604

Như thế khác gì sỉ nhục ông ta!

Xa xa, Diệp Quân thản nhiên liếc nhìn ông ta: “Đúng là khinh thường ông đấy”.

“Ngông cuồng!”

Người đàn ông trung niên đột nhiên gầm lên, đột nhiên trở nên cao lớn, giây lát, yêu thú mờ ảo trên đầu ông ta đã vọt lớn cả nghìn trượng, ngay sau đó, ông ta đánh mạnh một quyền về phía Diệp Quân, đồng thời, yêu thú mờ ảo kia cũng vung nắm tay nện mạnh xuống.

Ầm ầm!

Khắp tinh hà sụp đổ vụn vỡ.

Một quyền này nện xuống, không khác gì sấm sét diệt thế.

Là mục tiêu tấn công của quyền này, Diệp Quân đang bị khí thế đó ép đến gần như không thể thở nổi, hắn bỗng nhắm mắt, thoáng chốc, vô số kiếm ý vô địch tích lũy trong cơ thể, giây lát sau, hắn mở bừng mắt, xòe tay, một thanh ý kiếm phóng lên cao.

Ý kiếm do vô số kiếm ý hội tụ mà thành, vừa phóng ra liền nghiền nát quyền thế của người đàn ông trung niên, ý kiếm mang khí thế hùng hậu chém mạnh lên quyền của yêu thú kia.

Ầm ầm!

Trong khoảnh khắc, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp chốn, ngay sau đó, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Nghe thấy tiếng kêu thảm này, mấy vị cường giả của gia tộc họ Vương đang đứng xem chiến đấu đều sầm mặt.

Đó là tiếng kêu của yêu thú kia.

Kiếm quang tan đi, người đàn ông trung niên cùng với yêu thú đã bị đẩy lùi xa mấy nghìn trượng, vào lúc này, yêu thú đã trở nên mờ ảo mong manh vô cùng, trông như đang hấp hối, không còn giữ được khí thế hùng hồn như trước.

Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân nơi xa, ánh mắt ngỡ ngàng như không thể tin nổi: “Sao có thể…”

Lời còn chưa dứt, lại một luồng kiếm quang chợt phóng tới trước mặt ông ta.

Con ngươi ông ta co rút lại, hai tay vội chắn ngang trước mặt.

Rầm!

Kiếm hạ xuống, người đàn ông trung niên bị đánh bay.

Giây lát sau, lại có một kiếm đánh tới.

Người đàn ông trung niên tiếp tục chắn.

Rầm!

Lại bị đẩy lùi.

Cứ thế, Diệp Quân liên tiếp chém ra mười kiếm, mỗi kiếm hạ xuống, người đàn ông trung niên đều bị đẩy lùi nghìn trượng.

Vào lúc này, thế cục đã nghịch chuyển.

Diệp Quân đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong trước người đàn ông trung niên.

Thấy vậy, những vị cường giả của gia tộc họ Vương đưa mắt nhìn nhau, vội vàng vận chuyển huyển khí, chuẩn bị ra tay hỗ trợ.

Diệp An liếc nhìn bọn họ, ánh mắt thờ ơ.

Ầm!

Giây phút này, con yêu thú mờ ảo trên đỉnh đầu người đàn ông trung niên đã bị nghiền nát, ngay sau đó, người đàn ông trung niên cũng bị đánh bay ra ngoài, vào lúc bị đánh bay, thân thể ông ta đã bắt đầu nứt nẻ.
 
Chương 2605


Chương 2605

Ông ta chịu đựng được đến lúc này đều nhờ dùng chung thân thể với yêu thú, nếu không, thân thể ông ta đã vỡ nát từ bao giờ.

Ngay khi Diệp Quân định cho người đàn ông trung niên kia một chiêu kết thúc, đám cường giả của gia tộc họ Vương ở xa xa đột nhiên biến mất khỏi vị trí cũ, phóng về phía Diệp Quân.

Đấu tay đôi?

Nếu có cơ hội thắng thì có thể đấu tay đôi.

Nhưng nếu đã không đánh lại thì tất nhiên phải quần ẩu.

Nhiều người cùng lên!

Ngay khoảnh khắc đám cường giả kia biến mất, Diệp An vốn đang lẳng lặng quan sát cuộc chiến cũng biến mất theo, ngay sau đó, một thanh trường thương quét mạnh về phía năm người nọ.

Một thương vừa ra, mang theo khí thế vạn người không địch nổi.

Năm gã cường giả của gia tộc họ Vương cũng cảm thụ được sức mạnh khủng bố trong một thương này của Diệp An, tất cả đều biến sắc, không dám khinh suất, đều đồng loạt xoay người chống đỡ một thương này.

“A!”

Xa xa, vào thời khắc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Năm gã cường giả liên hợp đỡ một thương của Diệp An, sau đó vội vã quay sang nhìn, thấy cách đó không xa, người đàn ông trung niên đã bị một thanh kiếm đâm vào giữa chân mày.

Thấy thế, đám cường giả kia đều tái nhợt mặt mày.

Thua rồi?

Trước mặt Diệp Quân, người đàn ông trung niên kia bị ý kiếm ghim chặt, không thể nhúc nhích, con yêu thú trong cơ thể ông ta cũng bị trấn áp, không dám động đậy.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, đang muốn nói gì, nhưng cũng vào lúc này, Diệp Quân đã vung một kiếm.

Đầu người đàn ông trung niên kia lập tức bay xa, máu tươi phụt ra thành luồng.

Một kiếm chém chết người đàn ông trung niên nọ, Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn về phía năm gã cường giả, thấy Diệp Quân nhìn sang đây, cả năm người đều biến sắc.

Bọn họ biết, họ quá khinh địch rồi.

Năm người muốn rút lui.

Nhưng vào lúc này, Diệp Quân cùng Diệp An đồng thời biến mất.

Nửa khắc sau, nơi đây có thêm năm thi thể rải rác.

Gần như cùng lúc, tại một nơi xa xôi ở một thế giới nào đó, trong tổ từ của gia tộc họ Vương, sáu hồn bài anh linh đột nhiên vỡ nát.

“Hả?”

Trong gia tộc họ Vương, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Thanh âm kia mang theo chút nghi hoặc, đồng thời cũng chất chứa vô vàn lửa giận.

Tại Thần Vương Giới, trong gia tộc họ Vương.

Gia tộc họ Vương là hậu duệ của thần linh, đương nhiên cũng có một thế giới của riêng mình, hơn nữa, thế giới này còn cực kì rộng lớn, sở hữu lãnh thổ rộng cả trăm nghìn dặm, nói đó là một vũ trụ độc lập cũng không quá.

Hôm nay, từ trong tổ từ của gia tộc, có sáu hồn bài anh linh bị vỡ nát.

Điều đó có nghĩa là, gia tộc vừa có sáu vị cường giả hi sinh.
 
Chương 2606


Chương 2606

Tộc trưởng Vương Tông lập tức triệu tập mọi người mở cuộc họp gia tộc.

Gia tộc họ Vương có 37 vị trưởng lão, bốn vị thần tướng bốn phương, hai vị đại hộ pháp, tất cả đều đã có mặt, có thể nói, trừ những người đang bế quan, tất cả những cường giả cấp bậc cao nhất của gia tộc họ Vương đều đã tới.

Vương Tông quét mắt nhìn mọi người rồi lên tiếng: “Cả sáu người đều đã chết. Cộng thêm hai ông cháu Vương Lan trước kia, lần này gia tộc họ Vương tổng cộng tổn thất tám người”.

Nghe vậy, những người có mặt trong điện đều nhíu mày.

Bên dưới, một ông lão râu tóc bạc phơ đột nhiên hỏi: “Có thể điều tra ra lai lịch của người này không?”

Vương Tông bình tĩnh đáp: “Không có”.

Ông lão tóc bạc nhíu mày: “Lai lịch thần bí lắm sao?”

“Đại trưởng lão, chuyện đó có quan trọng không?”

Đối diện với ông lão tóc bạc là một ông lão khoác áo choàng đỏ, ông ta bình thản hỏi: “Dù tra ra lai lịch của hắn, chẳng lẽ gia tộc họ Vương ta sẽ không báo mối thù này sao?”

Đại trưởng lão liếc mắt nhìn ông lão áo choàng đỏ kia, vẻ mặt không vui: “Ám trưởng lão, người này còn trẻ tuổi đã có thể giết chết cường giả cảnh giới Thiên Quân, lại còn là cường giả cảnh giới Thiên Quân của gia tộc họ Vương ta, ông nghĩ người như thế là người bình thường?”

Vương Ám trưởng lão khẽ cười: “Đương nhiên không phải người thường, nhưng mà, dù thế thì cũng đã sao? Lẽ nào tra ra lai lịch của hắn rồi, gia tộc họ Vương ta sẽ bắt tay giảng hòa với hắn chắc?”

Nói đến đó, ông ta lắc đầu: “Vào thời khắc hắn lựa chọn giết người của gia tộc họ Vương ta, đó cũng là lúc quyết định rằng gia tộc họ Vương ta cùng hắn không đội trời chung, nếu đã thế, cần gì phải điều tra lai lịch đối phương? Cùng lắm thì cũng chỉ là đánh trẻ, già chạy ra mà thôi, gia tộc họ Vương có gì phải sợ?”

Nghe Vương Ám trưởng lão nói thế, mấy vị trưởng lão bên cạnh ông ta đều vội vàng gật gù.

Đại trưởng lão bình tĩnh nói: “Gia tộc họ Vương ta tất nhiên không sợ hãi một người ngoài, nhưng người xưa đã nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, chúng ta hiện nay ngay cả kẻ địch là ai còn không biết mà đã tùy tiện liên tục cử người đi đánh, đây là hành vi ngu xuẩn, sáu cái chết vừa rồi đã chứng minh cho hành vi ngu xuẩn này”.

Vương Ám bèn hỏi: “Đại trưởng lão, nếu không điều tra ra lai lịch của thiếu niên kia thì chẳng lẽ gia tộc họ Vương ta sẽ không ra tay nữa, mặc hắn tiếp tục tiêu dao tự tại bên ngoài?”

Đại trưởng lão nhăn mày.

Vương Ám cười nói: “Đại trưởng lão, bọn ta đều biết lai lịch của thiếu niên kia không hề đơn giản, nhưng ông có từng nghĩ tới một việc, đó chính là, ngay cả thể diện của gia tộc họ Vương ta, hắn cũng không hề nể tình một chút, trái lại còn đẩy tình thế đến đường cùng, như thế có khác nào coi rẻ gia tộc họ Vương ta. Gia tộc họ Vương ta sừng sững đã bao năm, chưa từng bị người coi rẻ đến thế. Nếu hắn đã không nể mặt, làm việc cũng dứt khoát không tha, gia tộc họ Vương ta tất nhiên cũng phải ăn miếng trả miếng, trước cứ giết nhỏ, đợi già đi ra lại giết già, có phải đơn giản không?”

Đại trưởng lão lắc đầu: “Người này ở thời đại trước không có khả năng chưa từng nghe nói đến gia tộc họ Vương ta, nhưng đã biết đến danh tiếng của gia tộc họ Vương mà vẫn dám làm dứt khoát như vậy, càng chứng tỏ lai lịch của hắn rất không đơn giản. Vì thế, ta đề nghị vẫn nên hành động cẩn trọng thì hơn”.

Vương Ám đột nhiên nói lớn: “Chúng ta đã mất sáu người”.

Đại trưởng lão nhíu chặt mày.

Vương Ám tiếp tục nói: “Bốn gia tộc kia đang nhìn chúng ta đấy”.

Nghe vậy, sắc mặt những người trong điện đều trở nên khó coi.

Gia tộc càng lớn thì càng coi trọng thể diện.

 
 
Chương 2607


Chương 2607

Nay gia tộc họ Vương đã mất sáu người, nếu không có hành động gì thì bốn gia tộc khác sẽ nhìn gia tộc họ Vương thế nào đây?

Có còn muốn giữ thể diện này nữa không?

Thể diện là vấn đề, danh vọng càng là chuyện lớn hơn, nếu lần này gia tộc họ Vương không thể hiện thái độ thì uy vọng của gia tộc họ Vương trong giới hậu duệ thần linh sẽ bị hao tổn nghiêm trọng.

Lúc này, tộc trưởng Vương Tông đã lên tiếng: “Việc này giao cho Vương Ám làm đi”.

Vương Ám gật đầu: “Nhất định ta sẽ không để người trong tộc thất vọng”. Vương Tông nhìn Vương Ám, “Người này có thể tiến vào Thần Viện, tất phải là kỳ tài kinh thế hãi tục, không được sơ suất khinh thường, sư tử vồ thỏ cũng phải dốc toàn lực”.

Vương Ám nói: “Đã hiểu”.

Vương Tông đứng lên: “Giải tán đi”.

Dứt lời, tộc trưởng đã biến mất.

Trong điện, Vương Ám cũng quay đầu đi ra cửa, khi ông ta ra đến cửa điện, đại trưởng lão chợt xuất hiện bên cạnh ông ta.

Vương Ám bình thản hỏi: “Đại trưởng lão có gì chỉ giáo?”

Đại trưởng lão nhìn về phía chân trời xa xa: “Vương Ám, tuy ta cùng ông ngày thường hay tranh quyền đoạt lợi, nhưng lúc này, chúng ta hẳn nên đồng tâm nhất trí đối phó người ngoài”.

Vương Ám chỉ cười cười không nói.

Đại trưởng lão quay đầu nhìn Vương Ám: “Thiếu niên kia hiện giờ đang muốn tới động thiên Thần Nhất, ông không có nhiều thời gian đâu”.

Vương Ám bình tĩnh bảo: “Đã biết”.

Nói xong, ông ta hóa thành một tia sáng, biến mất nơi chân trời.

Đại trưởng lão ngẩng đầu nhìn về phương xa, đáy mắt thoáng một tia lo âu, thực ra ông ta muốn kiến nghị tộc trưởng tự mình dẫn người đi giết thiếu niên nọ, bởi vì chỉ có thế mới có thể bảo đảm không có bất kì sơ suất nào, cũng không cho thiếu niên kia bất kì cơ hội nào nữa.

Nhưng ông ta biết, nếu mình đưa ra đề nghị này, nhất định sẽ bị mọi người cười cợt.

Giết một thiếu niên còn muốn tộc trưởng gia tộc họ Vương tự mình ra tay?

Nếu thế, dù giết được đối phương thì gia tộc họ Vương cũng sẽ bị những gia tộc lớn khác cười nhạo.

Thể diện!

Người có thể chết, nhưng thể diện không thể mất!

Đại trưởng lão lắc đầu, thở dài một tiếng, quay đầu rời đi.

Sau khi giết chết sáu gã cường giả của gia tộc họ Vương, Diệp Quân thu lấy nhẫn không gian của họ, không chỉ có thế, hắn còn thu phục được một con yêu thú.

Là trâu thần Man Hoang!

Cấp bậc cảnh giới Đế Quân.

Con trâu thần Man Hoang này thực ra cũng không phản kháng gì đã khuất phục rồi, chủ yếu là vì Diệp Quân đã đưa ra một luồng Tổ Nguyên…

Dù Diệp Quân không cho, vì mạng sống, nó cũng chỉ có thể thần phục.

Đối với Diệp Quân, thêm một sự trợ giúp cũng tốt, bởi vì thực lực của con trâu thần Man Hoang này khá tốt, hơn nữa, được hắn bồi dưỡng, nó hoàn toàn có thể nâng cao thêm một bậc.

Nhẫn không gian của đám cường giả gia tộc họ Vương kia lại khiến Diệp Quân thoáng thất vọng, bởi vì hắn thấy họ đến một tia Tổ Nguyên cũng không có.
 
Chương 2608


Chương 2608

Nghèo quá đi!

Chẳng trách chủ nhân bút Đại Đạo lại nói, ngay cả ở thời đại cũ, Tổ Nguyên cũng thuộc hàng vô cùng quý hiếm.

Thu chiến lợi phẩm, hai tỷ đệ tiếp tục lên đường, đi về hướng động thiên Thần Nhất.

Diệp An thì quay về Tiểu Tháp tiếp tục tu luyện.

Sau khi đã xuyên qua vô số tinh vực, Diệp Quân lấy địa đồ tinh vực được Hữu chủ giáo tặng ra, liếc nhìn qua, sau đó ngẩng đầu nhìn vào một nơi sâu thẳm trong tinh không.

Gần tới rồi.

Diệp Quân cất địa đồ, hóa thành một luồng kiếm quang biến mất khỏi đó.

Nửa canh giờ sau, Diệp Quân đột ngột dừng lại, nhìn về nơi xa xa, chau mày. Cách hắn mấy nghìn trượng, có một ông lão lưng còng đang đứng giữa tinh không, trên người ông ta buộc chằng một sợi xích đen kịt, đầu kia sợi xích nối với một bộ quan tài.

Quan tài đồng!

Ông lão lưng còng kéo theo cỗ quan tài chậm rãi bước đi, ông ta đi rất chậm, mỗi bước đi phảng phất như đang dùng hết sức lực cả đời.

Thấy cảnh tượng quái dị trước mắt, Diệp Quân lập tức đề phòng, hiện giờ tuy thực lực của hắn không tệ nhưng hắn cũng biết, trong vũ trụ mờ mịt này, số lượng người có thể đánh hắn chắc chắn không phải nhỏ, bởi vậy, bất cứ khi nào cũng phải đề cao cảnh giác, làm việc thận trọng.

Diệp Quân không đi qua làm phiền đối phương, lựa chọn cách đi vòng qua, nhưng cũng vào lúc này, Đà Quan lão nhân đột nhiên ngẩng lên nhìn về phía Diệp Quân, giọng âm trầm: “Thiếu niên kia, vì sao ta lại cảm nhận được một hơi thở quen thuộc từ trên người ngươi?”

Diệp Quân dừng bước, nhìn Đà Quan lão nhân, nghi hoặc hỏi: “Hơi thở quen thuộc?”

Đà Quan lão nhân gật đầu: “Đúng vậy”. Diệp Quân nhíu mày nhìn ông ta vẻ khó hiểu.

Đà Quan lão nhân nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Trong cơ thể ngươi có thần bảo gì đúng không?”

Nghe vậy, Diệp Quân lập tức tăng cường đề phòng.

Thấy sắc mặt Diệp Quân trở nên phòng bị, Đà Quan lão nhân bèn nhếch mép cười, nụ cười hết sức âm trầm, ông ta nâng tay phải, cách không chộp lấy Diệp Quân.

Ầm!

Một trảo này phóng tới, thời không bốn phía quanh Diệp Quân trở nên vặn vẹo, cùng với đó, có vô số luồng sức mạnh đáng sợ vây chặt lấy hắn.

Diệp Quân cả kinh trong lòng, vội đẩy ngón cái.

Ong!

Một tiếng kiếm kêu ngân lên, một thanh ý kiếm xé toạc không trung bay ra, chém vỡ thời không trước mặt Diệp Quân, ngay sau đó, Diệp Quân vội vã chui ra, lùi nhanh về phía sau cả nghìn trượng.

“Ủa?”

Thấy Diệp Quân phá được kết giới của mình, Đà Quan lão nhân hết sức kinh ngạc: “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”.

Diệp Quân nhìn Đà Quan lão nhân: “Ta với các hạ không thù không oán, vì sao lại ra tay tấn công ta?”

Đà Quan lão nhân nhếch mép cười: “Muốn ra tay thì ra tay, chỉ đơn giản thế thôi”.

Diệp Quân nhíu chặt mày.

Đúng lúc này, Đà Quan lão nhân kia đột nhiên vung tay phải, cách không đè về phía Diệp Quân một cái. Cử chỉ đột ngột này khiến trên đỉnh đầu Diệp Quân chợt xuất hiện vô số kí tự thần bí cổ xưa, cùng với sự xuất hiện của những kí tự thần bí này, từng luồng hắc quqng đột nhiên ập về phía Diệp Quân, hùng hồn như thác.
 
Chương 2609


Chương 2609

Thấy thế, Diệp Quân nheo mắt, dấn lên một bước, chém ra một kiếm.

Vèo!

Vùng kiếm quang sáng rực chém về phía hắc quang kia…

Ầm!

Hắc quang không nát, kiếm quang đã vỡ vụn.

Thấy thế, con ngươi Diệp Quân co rút lại, cũng vào lúc này, hắc quang đột nhiên hóa thành từng kí tự ập về phía Diệp Quân.

Diệp Quân cả kinh, vội vã vung kiếm chống đỡ.

Rầm rầm rầm…

Trong tinh không, từng tiếng nổ rầm rĩ vang lên, mỗi một tiếng vang, Diệp Quân lại bị đẩy lùi nghìn trượng, chỉ trong nháy mắt, hắn đã lùi lại mấy vạn trượng.

Khi dừng lại được, khóe miệng Diệp Quân cũng đã trào một tia máu tươi.

Đà Quan lão nhân nhìn Diệp Quân, nhếch miệng cười: “Quả cũng có chút tài mọn”.

Nói đoạn, ông ta lại đánh ra một quyền.

Ầm!

Một quyền ấn mang phù ấn đột nhiên bay về phía Diệp Quân.

Thấy quyền ấn mang phù ấn này, con ngươi Diệp Quân co rút lại, quyền này khiến hắn cảm thụ được hơi thở chết chóc.

Diệp Quân thúc đẩy vô số kiếm ý vô địch trong cơ thể ngưng tụ thành một thanh kiếm, hắn vươn tay cầm lấy kiếm này, đâm về phía trước một nhát.

Ầm!

Kiếm vừa đâm ra, một vùng kiếm quang bùng nổ, Diệp Quân lại bị đánh bay ngược ra sau, khi dừng lại được, khóe miệng hắn lại một lần nữa trào máu tươi.

Diệp Quân nhìn Đà Quan lão nhân, nhưng không tiếp tục đánh mà xoay người, hóa thành một luồng kiếm quang, nhanh chóng biến mất ở nơi tận cùng tinh hà.

Phó bản này hiện không đủ sức qua, để lần sau quay lại.

Thấy Diệp Quân chạy trốn, Đà Quan lão nhân chau mày, nhưng ông ta không đuổi theo, chỉ âm trầm nói: “Lẽ ra vừa rồi không nên nhẹ tay quá, chỉ tiếc hơi thở thần bí bên trong người nó…”

Ông ta biết, trong cơ thể thiếu niên kia chắc chắn phải có thần bảo, hơn nữa, thần bảo này còn có cấp bậc không thấp đâu.

Đúng lúc này, Đà Quan lão nhân dường như lại cảm thụ được điều gì, ông ta ngẩng đầu nhìn lại, cách nơi này không xa có hai bóng người đang thong thả đi tới.

Một người vận áo trắng.

Một người vận váy trắng.

Hai người dừng lại cách Đà Quan lão nhân một khoảng, người phụ nữ váy trắng kia lạnh lùng nhìn Đà Quan lão nhân: “Đánh sướng tay lắm sao?”

Đà Quan lão nhân nhíu mày.

Đà Quan lão nhân nhìn hai người trước mặt, hơi ngờ vực, đang định lên tiếng thì chỉ thấy người phụ nữ váy trắng giơ tay phải lên, sau đó đè xuống.
 
Chương 2610


Chương 2610

Ầm!

Đồng tử Đà Quan lão nhân co lại, sau đó đã quỳ xuống khi chưa kịp phản ứng.

Sững sờ!

Đà Quan lão nhân hoàn toàn sững sờ.

Chuyện gì thế này?

Ông ta khó tin nhìn người phụ nữ váy trắng trước mặt: “Ngươi… tại sao ngươi có thể?”

Người phụ nữ váy trắng cúi đầu nhìn Đà Quan lão nhân, trong mắt chỉ có vẻ lạnh nhạt: “Muốn ra tay thì cứ ra tay, cần gì lý do chứ?”

Nghe thế Đà Quan lão nhân tái mặt.

Lúc nãy ông ta vừa nói câu này với thanh niên kiếm tu đó.

Người này là người trong nhà thanh niên kiếm tu đó đến cứu hắn.

Đà Quan lão nhân lộ ra vẻ khổ sở, ông ta không ngờ sau lưng thanh niên kiếm tu đó lại có cường giả như vậy.

Lần này ông ta đã đá phải tấm sắt rồi.

Lúc này người đàn ông áo trắng ở bên cạnh người phụ nữ váy trắng bỗng nói: “Đi thôi”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Đồ Quang lão nhân quỳ dưới đất, người đàn ông áo trắng lại nói: “Để ông ta quỳ đó đi, quỳ đến chết”.

Người phụ nữ váy trắng cong môi, kéo người đàn ông áo trắng đi về phía xa.

Lúc đi ngang qua quan tài đồng đó, người phụ nữ váy trắng lạnh nhạt nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Chẳng có chút hứng thú nào.

Không lâu sau, người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo trắng biến mất ở cuối tinh hà.

Đồ Quang lão nhân đợi hai người hoàn toàn biến mất, vận chuyển huyền khí trong cơ thể, sau đó mạnh mẽ đánh vỡ kiếm khí mà người phụ nữ váy trắng đó để lại trong người ông ta.

Ầm!

Vừa động đậy, đồng tử Đồ Quang lão nhân co lại, cả người trở nên hư ảo.

Toang rồi!

Tuyệt vọng!

Sắc mặt Đồ Quang lão nhân xám xịt, ánh mắt đầy vẻ hoảng hốt.

Lúc này ông ta cảm nhận được sự tuyệt vọng, kiếm khí đó không phải là thứ mà ông ta có thể động vào.

Ông ta chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như vậy.

Lúc này ông ta bỗng nghĩ đến một câu chủ nhân của ông ta là Thần Nhất từng nói: Đừng tùy tiện làm điều ác bằng sở thích của mình.

Làm điều ác!

Thật ra sau khi thực lực của một người đã đạt đến mức nhất định, thần tính của người đó ngày càng mạnh, những người này sẽ mặc kệ mọi thứ, làm việc không thèm để ý đến đạo lý nhưng dựa vào sở thích.

Những người sẵn sàng lấy tự do của kẻ yếu làm ranh giới rất ít.

Giống như những người giàu có và quyền lực trong thế tục có sẵn sàng nói lý lẽ với người dân không?

Đồ Quang lão nhân quỳ trong không trung, mặt xám như tro, ông ta biết ông ta đã xong đời rồi.

Quỳ đến chết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom