Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2603


Chương 2603

Người đàn ông trung niên híp mắt, đáy mắt đã hiện lên một vẻ nghiêm túc, hai kiếm vừa rồi của Diệp Quân khiến ông ta hiểu được, thực lực của kiếm tu thiếu niên trước mắt này đã không thua kém cường giả cảnh giới Thiên Quân.

Mình không thể tiếp tục khinh địch, sơ sẩy nữa.

Nghĩ đến đó, người đàn ông trung niên nắm chặt tay phải, sau đó nhẹ nhàng xoay vòng, giây lát sau, ông ta vung tay đánh ra một quyền.

Một quyền này vừa được đánh ra, bên trong như có yêu thú rít gào.

Ầm!

Kiếm quang bị nghiền nát, Diệp Quân bị đánh bay ra xa hơn nghìn trượng.

Sau khi ổn định lại thân thể, Diệp Quân chau mày, nhìn về phía người đàn ông trung niên, sau lưng ông ta có một con yêu thú mờ ảo, yêu thú này trông giống một con trâu, hình thể cường tráng, lại có hai tay, thô to như cột, toàn thân đầy những gân mạch đỏ máu, đỉnh đầu có cặp sừng như hai thanh loan đao, trông cực kì đáng sợ.

Diệp Quân chau mày, hắn phát hiện ra, cường giả của thời đại trước dường như rất thích hợp thể cùng yêu thú.

Lúc này, người đàn ông trung niên đột nhiên lại xông lên, một bước dấn tới này hùng hổ như trâu, khí thế như lũ cuốn, lướt qua nơi nào, thời không nơi đó tức thì sụp đổ.

Diệp Quân cũng vung kiếm.

Một vùng kiếm quang hiện ra.

Rầm!

Vùng kiếm quang đó vừa hạ xuống liền vỡ nát, Diệp Quân lại bị đẩy lui, lúc này, người đàn ông trung niên kia đột nhiên tung người nhảy tới, vung một quyền đánh về phía Diệp Quân, tốc độ cực nhanh.

Thế như sấm sét.

Ầm!

Bốn phía xung quanh, thời không vỡ vụn và biến mất.

Diệp Quân thấy quyền kia tràn tới, bèn bước lên nghênh đón, vung ra một kiếm.

Một kiếm thuần túy nhất!

Ầm ầm!

Kiếm quang lại vỡ vụn, Diệp Quân một lần nữa bị đẩy lùi.

Lúc này, người đàn ông trung niên dấn người lên, từng quyền, từng quyền đánh về phía Diệp Quân.

Bởi có yêu thú hỗ trợ, quyền của người đàn ông trung niên dường như ẩn chứa một sức mạnh vô cùng khủng bố, mỗi quyền hạ xuống đều có thể chấn vỡ tinh hà.

Nhưng đến lúc này, Diệp Quân vẫn không hề vận dụng bất kì sức mạnh huyết mạch hay kiếm kỹ nào, hắn chỉ bình tĩnh vung kiếm đánh ra như thế, tuy đã hoàn toàn bị người đàn ông trung niên kia áp chế, song may thay, ông ta vẫn không cách nào giết được hắn. Ngược lại, Diệp Quân đã bắt đầu từ từ thích ứng với sức mạnh của ông ta.

Cùng lúc đó, kiếm ý vô địch của hắn cũng dần trở nên mạnh mẽ.

Rầm!

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên vung quyền đẩy lùi Diệp Quân, lại không tiếp tục đuổi theo mà trợn mắt nhìn trừng trừng vào hắn: “Ngươi đang khinh thường ta đấy à?”

Ông ta cũng có thể cảm nhận được, kiếm tu trẻ tuổi trước mắt vẫn chưa hề dốc toàn lực, đối phương đang dùng ông ta để luyện tập.
 
Chương 2604


Chương 2604

Như thế khác gì sỉ nhục ông ta!

Xa xa, Diệp Quân thản nhiên liếc nhìn ông ta: “Đúng là khinh thường ông đấy”.

“Ngông cuồng!”

Người đàn ông trung niên đột nhiên gầm lên, đột nhiên trở nên cao lớn, giây lát, yêu thú mờ ảo trên đầu ông ta đã vọt lớn cả nghìn trượng, ngay sau đó, ông ta đánh mạnh một quyền về phía Diệp Quân, đồng thời, yêu thú mờ ảo kia cũng vung nắm tay nện mạnh xuống.

Ầm ầm!

Khắp tinh hà sụp đổ vụn vỡ.

Một quyền này nện xuống, không khác gì sấm sét diệt thế.

Là mục tiêu tấn công của quyền này, Diệp Quân đang bị khí thế đó ép đến gần như không thể thở nổi, hắn bỗng nhắm mắt, thoáng chốc, vô số kiếm ý vô địch tích lũy trong cơ thể, giây lát sau, hắn mở bừng mắt, xòe tay, một thanh ý kiếm phóng lên cao.

Ý kiếm do vô số kiếm ý hội tụ mà thành, vừa phóng ra liền nghiền nát quyền thế của người đàn ông trung niên, ý kiếm mang khí thế hùng hậu chém mạnh lên quyền của yêu thú kia.

Ầm ầm!

Trong khoảnh khắc, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp chốn, ngay sau đó, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Nghe thấy tiếng kêu thảm này, mấy vị cường giả của gia tộc họ Vương đang đứng xem chiến đấu đều sầm mặt.

Đó là tiếng kêu của yêu thú kia.

Kiếm quang tan đi, người đàn ông trung niên cùng với yêu thú đã bị đẩy lùi xa mấy nghìn trượng, vào lúc này, yêu thú đã trở nên mờ ảo mong manh vô cùng, trông như đang hấp hối, không còn giữ được khí thế hùng hồn như trước.

Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân nơi xa, ánh mắt ngỡ ngàng như không thể tin nổi: “Sao có thể…”

Lời còn chưa dứt, lại một luồng kiếm quang chợt phóng tới trước mặt ông ta.

Con ngươi ông ta co rút lại, hai tay vội chắn ngang trước mặt.

Rầm!

Kiếm hạ xuống, người đàn ông trung niên bị đánh bay.

Giây lát sau, lại có một kiếm đánh tới.

Người đàn ông trung niên tiếp tục chắn.

Rầm!

Lại bị đẩy lùi.

Cứ thế, Diệp Quân liên tiếp chém ra mười kiếm, mỗi kiếm hạ xuống, người đàn ông trung niên đều bị đẩy lùi nghìn trượng.

Vào lúc này, thế cục đã nghịch chuyển.

Diệp Quân đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong trước người đàn ông trung niên.

Thấy vậy, những vị cường giả của gia tộc họ Vương đưa mắt nhìn nhau, vội vàng vận chuyển huyển khí, chuẩn bị ra tay hỗ trợ.

Diệp An liếc nhìn bọn họ, ánh mắt thờ ơ.

Ầm!

Giây phút này, con yêu thú mờ ảo trên đỉnh đầu người đàn ông trung niên đã bị nghiền nát, ngay sau đó, người đàn ông trung niên cũng bị đánh bay ra ngoài, vào lúc bị đánh bay, thân thể ông ta đã bắt đầu nứt nẻ.
 
Chương 2605


Chương 2605

Ông ta chịu đựng được đến lúc này đều nhờ dùng chung thân thể với yêu thú, nếu không, thân thể ông ta đã vỡ nát từ bao giờ.

Ngay khi Diệp Quân định cho người đàn ông trung niên kia một chiêu kết thúc, đám cường giả của gia tộc họ Vương ở xa xa đột nhiên biến mất khỏi vị trí cũ, phóng về phía Diệp Quân.

Đấu tay đôi?

Nếu có cơ hội thắng thì có thể đấu tay đôi.

Nhưng nếu đã không đánh lại thì tất nhiên phải quần ẩu.

Nhiều người cùng lên!

Ngay khoảnh khắc đám cường giả kia biến mất, Diệp An vốn đang lẳng lặng quan sát cuộc chiến cũng biến mất theo, ngay sau đó, một thanh trường thương quét mạnh về phía năm người nọ.

Một thương vừa ra, mang theo khí thế vạn người không địch nổi.

Năm gã cường giả của gia tộc họ Vương cũng cảm thụ được sức mạnh khủng bố trong một thương này của Diệp An, tất cả đều biến sắc, không dám khinh suất, đều đồng loạt xoay người chống đỡ một thương này.

“A!”

Xa xa, vào thời khắc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Năm gã cường giả liên hợp đỡ một thương của Diệp An, sau đó vội vã quay sang nhìn, thấy cách đó không xa, người đàn ông trung niên đã bị một thanh kiếm đâm vào giữa chân mày.

Thấy thế, đám cường giả kia đều tái nhợt mặt mày.

Thua rồi?

Trước mặt Diệp Quân, người đàn ông trung niên kia bị ý kiếm ghim chặt, không thể nhúc nhích, con yêu thú trong cơ thể ông ta cũng bị trấn áp, không dám động đậy.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, đang muốn nói gì, nhưng cũng vào lúc này, Diệp Quân đã vung một kiếm.

Đầu người đàn ông trung niên kia lập tức bay xa, máu tươi phụt ra thành luồng.

Một kiếm chém chết người đàn ông trung niên nọ, Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn về phía năm gã cường giả, thấy Diệp Quân nhìn sang đây, cả năm người đều biến sắc.

Bọn họ biết, họ quá khinh địch rồi.

Năm người muốn rút lui.

Nhưng vào lúc này, Diệp Quân cùng Diệp An đồng thời biến mất.

Nửa khắc sau, nơi đây có thêm năm thi thể rải rác.

Gần như cùng lúc, tại một nơi xa xôi ở một thế giới nào đó, trong tổ từ của gia tộc họ Vương, sáu hồn bài anh linh đột nhiên vỡ nát.

“Hả?”

Trong gia tộc họ Vương, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Thanh âm kia mang theo chút nghi hoặc, đồng thời cũng chất chứa vô vàn lửa giận.

Tại Thần Vương Giới, trong gia tộc họ Vương.

Gia tộc họ Vương là hậu duệ của thần linh, đương nhiên cũng có một thế giới của riêng mình, hơn nữa, thế giới này còn cực kì rộng lớn, sở hữu lãnh thổ rộng cả trăm nghìn dặm, nói đó là một vũ trụ độc lập cũng không quá.

Hôm nay, từ trong tổ từ của gia tộc, có sáu hồn bài anh linh bị vỡ nát.

Điều đó có nghĩa là, gia tộc vừa có sáu vị cường giả hi sinh.
 
Chương 2606


Chương 2606

Tộc trưởng Vương Tông lập tức triệu tập mọi người mở cuộc họp gia tộc.

Gia tộc họ Vương có 37 vị trưởng lão, bốn vị thần tướng bốn phương, hai vị đại hộ pháp, tất cả đều đã có mặt, có thể nói, trừ những người đang bế quan, tất cả những cường giả cấp bậc cao nhất của gia tộc họ Vương đều đã tới.

Vương Tông quét mắt nhìn mọi người rồi lên tiếng: “Cả sáu người đều đã chết. Cộng thêm hai ông cháu Vương Lan trước kia, lần này gia tộc họ Vương tổng cộng tổn thất tám người”.

Nghe vậy, những người có mặt trong điện đều nhíu mày.

Bên dưới, một ông lão râu tóc bạc phơ đột nhiên hỏi: “Có thể điều tra ra lai lịch của người này không?”

Vương Tông bình tĩnh đáp: “Không có”.

Ông lão tóc bạc nhíu mày: “Lai lịch thần bí lắm sao?”

“Đại trưởng lão, chuyện đó có quan trọng không?”

Đối diện với ông lão tóc bạc là một ông lão khoác áo choàng đỏ, ông ta bình thản hỏi: “Dù tra ra lai lịch của hắn, chẳng lẽ gia tộc họ Vương ta sẽ không báo mối thù này sao?”

Đại trưởng lão liếc mắt nhìn ông lão áo choàng đỏ kia, vẻ mặt không vui: “Ám trưởng lão, người này còn trẻ tuổi đã có thể giết chết cường giả cảnh giới Thiên Quân, lại còn là cường giả cảnh giới Thiên Quân của gia tộc họ Vương ta, ông nghĩ người như thế là người bình thường?”

Vương Ám trưởng lão khẽ cười: “Đương nhiên không phải người thường, nhưng mà, dù thế thì cũng đã sao? Lẽ nào tra ra lai lịch của hắn rồi, gia tộc họ Vương ta sẽ bắt tay giảng hòa với hắn chắc?”

Nói đến đó, ông ta lắc đầu: “Vào thời khắc hắn lựa chọn giết người của gia tộc họ Vương ta, đó cũng là lúc quyết định rằng gia tộc họ Vương ta cùng hắn không đội trời chung, nếu đã thế, cần gì phải điều tra lai lịch đối phương? Cùng lắm thì cũng chỉ là đánh trẻ, già chạy ra mà thôi, gia tộc họ Vương có gì phải sợ?”

Nghe Vương Ám trưởng lão nói thế, mấy vị trưởng lão bên cạnh ông ta đều vội vàng gật gù.

Đại trưởng lão bình tĩnh nói: “Gia tộc họ Vương ta tất nhiên không sợ hãi một người ngoài, nhưng người xưa đã nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, chúng ta hiện nay ngay cả kẻ địch là ai còn không biết mà đã tùy tiện liên tục cử người đi đánh, đây là hành vi ngu xuẩn, sáu cái chết vừa rồi đã chứng minh cho hành vi ngu xuẩn này”.

Vương Ám bèn hỏi: “Đại trưởng lão, nếu không điều tra ra lai lịch của thiếu niên kia thì chẳng lẽ gia tộc họ Vương ta sẽ không ra tay nữa, mặc hắn tiếp tục tiêu dao tự tại bên ngoài?”

Đại trưởng lão nhăn mày.

Vương Ám cười nói: “Đại trưởng lão, bọn ta đều biết lai lịch của thiếu niên kia không hề đơn giản, nhưng ông có từng nghĩ tới một việc, đó chính là, ngay cả thể diện của gia tộc họ Vương ta, hắn cũng không hề nể tình một chút, trái lại còn đẩy tình thế đến đường cùng, như thế có khác nào coi rẻ gia tộc họ Vương ta. Gia tộc họ Vương ta sừng sững đã bao năm, chưa từng bị người coi rẻ đến thế. Nếu hắn đã không nể mặt, làm việc cũng dứt khoát không tha, gia tộc họ Vương ta tất nhiên cũng phải ăn miếng trả miếng, trước cứ giết nhỏ, đợi già đi ra lại giết già, có phải đơn giản không?”

Đại trưởng lão lắc đầu: “Người này ở thời đại trước không có khả năng chưa từng nghe nói đến gia tộc họ Vương ta, nhưng đã biết đến danh tiếng của gia tộc họ Vương mà vẫn dám làm dứt khoát như vậy, càng chứng tỏ lai lịch của hắn rất không đơn giản. Vì thế, ta đề nghị vẫn nên hành động cẩn trọng thì hơn”.

Vương Ám đột nhiên nói lớn: “Chúng ta đã mất sáu người”.

Đại trưởng lão nhíu chặt mày.

Vương Ám tiếp tục nói: “Bốn gia tộc kia đang nhìn chúng ta đấy”.

Nghe vậy, sắc mặt những người trong điện đều trở nên khó coi.

Gia tộc càng lớn thì càng coi trọng thể diện.

 
 
Chương 2607


Chương 2607

Nay gia tộc họ Vương đã mất sáu người, nếu không có hành động gì thì bốn gia tộc khác sẽ nhìn gia tộc họ Vương thế nào đây?

Có còn muốn giữ thể diện này nữa không?

Thể diện là vấn đề, danh vọng càng là chuyện lớn hơn, nếu lần này gia tộc họ Vương không thể hiện thái độ thì uy vọng của gia tộc họ Vương trong giới hậu duệ thần linh sẽ bị hao tổn nghiêm trọng.

Lúc này, tộc trưởng Vương Tông đã lên tiếng: “Việc này giao cho Vương Ám làm đi”.

Vương Ám gật đầu: “Nhất định ta sẽ không để người trong tộc thất vọng”. Vương Tông nhìn Vương Ám, “Người này có thể tiến vào Thần Viện, tất phải là kỳ tài kinh thế hãi tục, không được sơ suất khinh thường, sư tử vồ thỏ cũng phải dốc toàn lực”.

Vương Ám nói: “Đã hiểu”.

Vương Tông đứng lên: “Giải tán đi”.

Dứt lời, tộc trưởng đã biến mất.

Trong điện, Vương Ám cũng quay đầu đi ra cửa, khi ông ta ra đến cửa điện, đại trưởng lão chợt xuất hiện bên cạnh ông ta.

Vương Ám bình thản hỏi: “Đại trưởng lão có gì chỉ giáo?”

Đại trưởng lão nhìn về phía chân trời xa xa: “Vương Ám, tuy ta cùng ông ngày thường hay tranh quyền đoạt lợi, nhưng lúc này, chúng ta hẳn nên đồng tâm nhất trí đối phó người ngoài”.

Vương Ám chỉ cười cười không nói.

Đại trưởng lão quay đầu nhìn Vương Ám: “Thiếu niên kia hiện giờ đang muốn tới động thiên Thần Nhất, ông không có nhiều thời gian đâu”.

Vương Ám bình tĩnh bảo: “Đã biết”.

Nói xong, ông ta hóa thành một tia sáng, biến mất nơi chân trời.

Đại trưởng lão ngẩng đầu nhìn về phương xa, đáy mắt thoáng một tia lo âu, thực ra ông ta muốn kiến nghị tộc trưởng tự mình dẫn người đi giết thiếu niên nọ, bởi vì chỉ có thế mới có thể bảo đảm không có bất kì sơ suất nào, cũng không cho thiếu niên kia bất kì cơ hội nào nữa.

Nhưng ông ta biết, nếu mình đưa ra đề nghị này, nhất định sẽ bị mọi người cười cợt.

Giết một thiếu niên còn muốn tộc trưởng gia tộc họ Vương tự mình ra tay?

Nếu thế, dù giết được đối phương thì gia tộc họ Vương cũng sẽ bị những gia tộc lớn khác cười nhạo.

Thể diện!

Người có thể chết, nhưng thể diện không thể mất!

Đại trưởng lão lắc đầu, thở dài một tiếng, quay đầu rời đi.

Sau khi giết chết sáu gã cường giả của gia tộc họ Vương, Diệp Quân thu lấy nhẫn không gian của họ, không chỉ có thế, hắn còn thu phục được một con yêu thú.

Là trâu thần Man Hoang!

Cấp bậc cảnh giới Đế Quân.

Con trâu thần Man Hoang này thực ra cũng không phản kháng gì đã khuất phục rồi, chủ yếu là vì Diệp Quân đã đưa ra một luồng Tổ Nguyên…

Dù Diệp Quân không cho, vì mạng sống, nó cũng chỉ có thể thần phục.

Đối với Diệp Quân, thêm một sự trợ giúp cũng tốt, bởi vì thực lực của con trâu thần Man Hoang này khá tốt, hơn nữa, được hắn bồi dưỡng, nó hoàn toàn có thể nâng cao thêm một bậc.

Nhẫn không gian của đám cường giả gia tộc họ Vương kia lại khiến Diệp Quân thoáng thất vọng, bởi vì hắn thấy họ đến một tia Tổ Nguyên cũng không có.
 
Chương 2608


Chương 2608

Nghèo quá đi!

Chẳng trách chủ nhân bút Đại Đạo lại nói, ngay cả ở thời đại cũ, Tổ Nguyên cũng thuộc hàng vô cùng quý hiếm.

Thu chiến lợi phẩm, hai tỷ đệ tiếp tục lên đường, đi về hướng động thiên Thần Nhất.

Diệp An thì quay về Tiểu Tháp tiếp tục tu luyện.

Sau khi đã xuyên qua vô số tinh vực, Diệp Quân lấy địa đồ tinh vực được Hữu chủ giáo tặng ra, liếc nhìn qua, sau đó ngẩng đầu nhìn vào một nơi sâu thẳm trong tinh không.

Gần tới rồi.

Diệp Quân cất địa đồ, hóa thành một luồng kiếm quang biến mất khỏi đó.

Nửa canh giờ sau, Diệp Quân đột ngột dừng lại, nhìn về nơi xa xa, chau mày. Cách hắn mấy nghìn trượng, có một ông lão lưng còng đang đứng giữa tinh không, trên người ông ta buộc chằng một sợi xích đen kịt, đầu kia sợi xích nối với một bộ quan tài.

Quan tài đồng!

Ông lão lưng còng kéo theo cỗ quan tài chậm rãi bước đi, ông ta đi rất chậm, mỗi bước đi phảng phất như đang dùng hết sức lực cả đời.

Thấy cảnh tượng quái dị trước mắt, Diệp Quân lập tức đề phòng, hiện giờ tuy thực lực của hắn không tệ nhưng hắn cũng biết, trong vũ trụ mờ mịt này, số lượng người có thể đánh hắn chắc chắn không phải nhỏ, bởi vậy, bất cứ khi nào cũng phải đề cao cảnh giác, làm việc thận trọng.

Diệp Quân không đi qua làm phiền đối phương, lựa chọn cách đi vòng qua, nhưng cũng vào lúc này, Đà Quan lão nhân đột nhiên ngẩng lên nhìn về phía Diệp Quân, giọng âm trầm: “Thiếu niên kia, vì sao ta lại cảm nhận được một hơi thở quen thuộc từ trên người ngươi?”

Diệp Quân dừng bước, nhìn Đà Quan lão nhân, nghi hoặc hỏi: “Hơi thở quen thuộc?”

Đà Quan lão nhân gật đầu: “Đúng vậy”. Diệp Quân nhíu mày nhìn ông ta vẻ khó hiểu.

Đà Quan lão nhân nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Trong cơ thể ngươi có thần bảo gì đúng không?”

Nghe vậy, Diệp Quân lập tức tăng cường đề phòng.

Thấy sắc mặt Diệp Quân trở nên phòng bị, Đà Quan lão nhân bèn nhếch mép cười, nụ cười hết sức âm trầm, ông ta nâng tay phải, cách không chộp lấy Diệp Quân.

Ầm!

Một trảo này phóng tới, thời không bốn phía quanh Diệp Quân trở nên vặn vẹo, cùng với đó, có vô số luồng sức mạnh đáng sợ vây chặt lấy hắn.

Diệp Quân cả kinh trong lòng, vội đẩy ngón cái.

Ong!

Một tiếng kiếm kêu ngân lên, một thanh ý kiếm xé toạc không trung bay ra, chém vỡ thời không trước mặt Diệp Quân, ngay sau đó, Diệp Quân vội vã chui ra, lùi nhanh về phía sau cả nghìn trượng.

“Ủa?”

Thấy Diệp Quân phá được kết giới của mình, Đà Quan lão nhân hết sức kinh ngạc: “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”.

Diệp Quân nhìn Đà Quan lão nhân: “Ta với các hạ không thù không oán, vì sao lại ra tay tấn công ta?”

Đà Quan lão nhân nhếch mép cười: “Muốn ra tay thì ra tay, chỉ đơn giản thế thôi”.

Diệp Quân nhíu chặt mày.

Đúng lúc này, Đà Quan lão nhân kia đột nhiên vung tay phải, cách không đè về phía Diệp Quân một cái. Cử chỉ đột ngột này khiến trên đỉnh đầu Diệp Quân chợt xuất hiện vô số kí tự thần bí cổ xưa, cùng với sự xuất hiện của những kí tự thần bí này, từng luồng hắc quqng đột nhiên ập về phía Diệp Quân, hùng hồn như thác.
 
Chương 2609


Chương 2609

Thấy thế, Diệp Quân nheo mắt, dấn lên một bước, chém ra một kiếm.

Vèo!

Vùng kiếm quang sáng rực chém về phía hắc quang kia…

Ầm!

Hắc quang không nát, kiếm quang đã vỡ vụn.

Thấy thế, con ngươi Diệp Quân co rút lại, cũng vào lúc này, hắc quang đột nhiên hóa thành từng kí tự ập về phía Diệp Quân.

Diệp Quân cả kinh, vội vã vung kiếm chống đỡ.

Rầm rầm rầm…

Trong tinh không, từng tiếng nổ rầm rĩ vang lên, mỗi một tiếng vang, Diệp Quân lại bị đẩy lùi nghìn trượng, chỉ trong nháy mắt, hắn đã lùi lại mấy vạn trượng.

Khi dừng lại được, khóe miệng Diệp Quân cũng đã trào một tia máu tươi.

Đà Quan lão nhân nhìn Diệp Quân, nhếch miệng cười: “Quả cũng có chút tài mọn”.

Nói đoạn, ông ta lại đánh ra một quyền.

Ầm!

Một quyền ấn mang phù ấn đột nhiên bay về phía Diệp Quân.

Thấy quyền ấn mang phù ấn này, con ngươi Diệp Quân co rút lại, quyền này khiến hắn cảm thụ được hơi thở chết chóc.

Diệp Quân thúc đẩy vô số kiếm ý vô địch trong cơ thể ngưng tụ thành một thanh kiếm, hắn vươn tay cầm lấy kiếm này, đâm về phía trước một nhát.

Ầm!

Kiếm vừa đâm ra, một vùng kiếm quang bùng nổ, Diệp Quân lại bị đánh bay ngược ra sau, khi dừng lại được, khóe miệng hắn lại một lần nữa trào máu tươi.

Diệp Quân nhìn Đà Quan lão nhân, nhưng không tiếp tục đánh mà xoay người, hóa thành một luồng kiếm quang, nhanh chóng biến mất ở nơi tận cùng tinh hà.

Phó bản này hiện không đủ sức qua, để lần sau quay lại.

Thấy Diệp Quân chạy trốn, Đà Quan lão nhân chau mày, nhưng ông ta không đuổi theo, chỉ âm trầm nói: “Lẽ ra vừa rồi không nên nhẹ tay quá, chỉ tiếc hơi thở thần bí bên trong người nó…”

Ông ta biết, trong cơ thể thiếu niên kia chắc chắn phải có thần bảo, hơn nữa, thần bảo này còn có cấp bậc không thấp đâu.

Đúng lúc này, Đà Quan lão nhân dường như lại cảm thụ được điều gì, ông ta ngẩng đầu nhìn lại, cách nơi này không xa có hai bóng người đang thong thả đi tới.

Một người vận áo trắng.

Một người vận váy trắng.

Hai người dừng lại cách Đà Quan lão nhân một khoảng, người phụ nữ váy trắng kia lạnh lùng nhìn Đà Quan lão nhân: “Đánh sướng tay lắm sao?”

Đà Quan lão nhân nhíu mày.

Đà Quan lão nhân nhìn hai người trước mặt, hơi ngờ vực, đang định lên tiếng thì chỉ thấy người phụ nữ váy trắng giơ tay phải lên, sau đó đè xuống.
 
Chương 2610


Chương 2610

Ầm!

Đồng tử Đà Quan lão nhân co lại, sau đó đã quỳ xuống khi chưa kịp phản ứng.

Sững sờ!

Đà Quan lão nhân hoàn toàn sững sờ.

Chuyện gì thế này?

Ông ta khó tin nhìn người phụ nữ váy trắng trước mặt: “Ngươi… tại sao ngươi có thể?”

Người phụ nữ váy trắng cúi đầu nhìn Đà Quan lão nhân, trong mắt chỉ có vẻ lạnh nhạt: “Muốn ra tay thì cứ ra tay, cần gì lý do chứ?”

Nghe thế Đà Quan lão nhân tái mặt.

Lúc nãy ông ta vừa nói câu này với thanh niên kiếm tu đó.

Người này là người trong nhà thanh niên kiếm tu đó đến cứu hắn.

Đà Quan lão nhân lộ ra vẻ khổ sở, ông ta không ngờ sau lưng thanh niên kiếm tu đó lại có cường giả như vậy.

Lần này ông ta đã đá phải tấm sắt rồi.

Lúc này người đàn ông áo trắng ở bên cạnh người phụ nữ váy trắng bỗng nói: “Đi thôi”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Đồ Quang lão nhân quỳ dưới đất, người đàn ông áo trắng lại nói: “Để ông ta quỳ đó đi, quỳ đến chết”.

Người phụ nữ váy trắng cong môi, kéo người đàn ông áo trắng đi về phía xa.

Lúc đi ngang qua quan tài đồng đó, người phụ nữ váy trắng lạnh nhạt nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Chẳng có chút hứng thú nào.

Không lâu sau, người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo trắng biến mất ở cuối tinh hà.

Đồ Quang lão nhân đợi hai người hoàn toàn biến mất, vận chuyển huyền khí trong cơ thể, sau đó mạnh mẽ đánh vỡ kiếm khí mà người phụ nữ váy trắng đó để lại trong người ông ta.

Ầm!

Vừa động đậy, đồng tử Đồ Quang lão nhân co lại, cả người trở nên hư ảo.

Toang rồi!

Tuyệt vọng!

Sắc mặt Đồ Quang lão nhân xám xịt, ánh mắt đầy vẻ hoảng hốt.

Lúc này ông ta cảm nhận được sự tuyệt vọng, kiếm khí đó không phải là thứ mà ông ta có thể động vào.

Ông ta chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như vậy.

Lúc này ông ta bỗng nghĩ đến một câu chủ nhân của ông ta là Thần Nhất từng nói: Đừng tùy tiện làm điều ác bằng sở thích của mình.

Làm điều ác!

Thật ra sau khi thực lực của một người đã đạt đến mức nhất định, thần tính của người đó ngày càng mạnh, những người này sẽ mặc kệ mọi thứ, làm việc không thèm để ý đến đạo lý nhưng dựa vào sở thích.

Những người sẵn sàng lấy tự do của kẻ yếu làm ranh giới rất ít.

Giống như những người giàu có và quyền lực trong thế tục có sẵn sàng nói lý lẽ với người dân không?

Đồ Quang lão nhân quỳ trong không trung, mặt xám như tro, ông ta biết ông ta đã xong đời rồi.

Quỳ đến chết.
 
Chương 2611


Chương 2611

Ông ta không sợ chết, nhưng ông ta sợ có vài việc không thể nào hoàn thành.

Đồ Quang lão nhân ngơ ngác nhìn hư không, chỉ là một hành động trong một phút kích động mà đã đặt chấm dấu hết cho cả đời mình.

Ông ta cảm thấy mình hơi oan uổng.

Như nghĩ đến điều gì, ánh mắt Đà Quan lão nhân bỗng trở nên kiên định: “Đợi Thượng Thần Thần Nhất quay về… ta vẫn còn hy vọng…”



Ở một bên khác.

Người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo trắng chậm rãi bước đi trong tinh không.

Hai người đi theo thanh niên kiếm tu đó.

Người đàn ông áo trắng khẽ nói: “Thanh Nhi, thế đạo này có rất nhiều người không nói lý”.

Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Người không nói lý nhất đều ở trong nhà huynh rồi”.

Người đàn ông áo trắng sửng sốt, sau đó nắm lấy tay người phụ nữ váy trắng, nghiêm túc nói: “Là nhà chúng ta”.

Người phụ nữ váy trắng cong môi cười.

Người đàn ông áo trắng lại nói: “Những người chúng ta gặp trên đường đi đều là những người làm việc theo ý thích, huynh nghĩ như thế không tốt”.

Người phụ nữ váy trắng không nói gì.

Người đàn ông áo trắng quay đầu nhìn người phụ nữ váy trắng: “Muội nghĩ sao?”

Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Nghĩ theo cảm nhận của huynh là được rồi”.

Người đàn ông áo trắng lắc đầu khẽ cười, sau đó nói: “Muội nói đi, huynh muốn nghe suy nghĩ của muội”.

Người phụ nữ váy trắng ngẩng đầu nhìn tận sâu tinh không vô tận ở phía xa: “Người tu hành là người muốn làm gì thì làm, người nào càng mạnh thì càng như vậy. Về phần đạo lý nguyên tắc gì đó, trong thế giới của bọn họ, nắm đấm là đạo lý nguyên tắc. Trừ khi… người đặt ra quy tắc là người vô địch thiên hạ, kẻ mạnh đều rất mạnh, chỉ cần mạnh hơn hắn, dĩ nhiên là hắn sẽ tuân theo các quy tắc đã được đặt ra”.

Người đàn ông áo trắng khẽ nói: “Người vô địch…”

Nói đến đây ông ấy nhìn người phụ nữ váy trắng: “Thanh Nhi, muội có sẵn lòng tuân thủ đạo lý và nguyên tắc của người khác không?”

Người phụ nữ váy trắng chủ động kéo người đàn ông áo trắng lại, khẽ nói: “Trên đời này không có công bằng tuyệt đối, hơn nữa cho dù có quy tắc, ai có thể cam đoan những quy tắc này sẽ không trở thành công cụ để người khác sai bảo tất cả chúng sinh?”

Người đàn ông áo trắng im lặng không nói.

Người phụ nữ váy trắng mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Huynh đừng nghĩ nhiều, chuyện huynh nghĩ đến đều đã có người làm, mặc dù hiện giờ người đó đi lại rất khó khăn nhưng cũng không sao, muội sẽ ra tay vào thời khắc quan trọng”.

Người đàn ông áo trắng cười nói: “Ừ”.

Không lâu sau, hai người biến mất ở cuối tinh không.

Ở một diễn biến khác.

Diệp Quân dừng lại, hắn lau vết máu bên khóe miệng, ánh mắt lạnh như băng.
 
Chương 2612


Chương 2612

Mẹ nó chứ!

Có phải mình bị chủ nhân bút Đại Đạo lừa rồi không vậy?

Đang đi đường yên ổn sao có thể vô duyên vô cớ bị đánh chứ.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, hắn đã quyết định đợi thêm khoảng thời gian nữa rồi mới quay về tìm lão già chết tiệt này.

Bây giờ hắn cũng thông minh hơn rồi.

Người mà mình tạm thời không đánh lại thì trước tiên đừng đánh, đợi trưởng thành thêm một thời gian, sau đó quay về đánh.

Tuyệt đối đừng đối đầu trực diện.

Sẽ bị thiệt thòi đấy!

Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân lấy bản đồ tinh vực đó ra, hắn nhìn bản đồ, sau đó ngẩng đầu lên, sắp đến động thiên Thần Nhất rồi.

Diệp Quân cất bản đồ đi, sau đó biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.

Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Quân dừng lại trong một tinh hà, có một viên ngọc cực lớn lơ lửng cách trước mặt hắn không xa, viên ngọc trong suốt như pha lê, rất đẹp.

Động thiên Thần Nhất.

Diệp Quân vừa định bước vào, nhưng lúc này một luồng khí tức đáng sợ bỗng ập đến từ phía sau hắn.

Diệp Quân không xoay người lại mà ngự kiếm bay lên, lao thẳng đến chỗ động thiên Thần Nhất.

Lúc này dù không nghĩ cũng biết là cường giả nhà họ Vương đuổi đến, hơn nữa chắc chắn không chỉ có một người.

Lúc này không chạy thì lát nữa chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng.

Ngay khi Diệp Quân định chạy vào động thiên Thần Nhất, một bóng người bỗng xuất hiện trước mặt hắn, ngay sau đó một quyền mang màu đen đánh thẳng về phía hắn.

Đồng tử Diệp Quân khẽ co lại, chỉ đành xuất kiếm.

Vèo!

Một vùng kiếm quang bỗng nổ tung ở trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân lui về sau gần cả ngàn trượng. Khi hắn dừng lại, thời không xung quanh bỗng tách lìa, sau đó mười hai cường giả chậm rãi bước ra.

Mười hai người đều là cảnh giới Thiên Quân.

Không chỉ thế, ông lão dẫn đầu trước mặt hắn là một cường giả Tổ Cảnh.

Ông lão này chính là Vương Ám.

Vương Ám nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Đúng là tuổi trẻ”.

Diệp Quân siết chặt ý kiếm, không nói gì.

Vương Ám nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Dám giết sáu người nhà họ Vương của ta, ta nghĩ chắc là ngươi có chỗ dựa, ta khá tò mò rốt cuộc chỗ dựa của người thế nào mà lại dám bảo ngươi giết người nhà họ Vương, nói ta nghe thử xem?”

Ngay lúc nhìn thấy Diệp Quân, thật ra ông ta tò mò thật.

Vì Diệp Quân còn rất trẻ.

Trẻ tuổi như thế mà lại có thực lực mạnh, chắc chắn người đứng phía sau đó không đơn giản, thế nên ông ta muốn biết người đứng sau Diệp Quân là ai.

Diệp Quân nhìn Vương Ám, sau đó nói: “Đằng sau ta chẳng có ai cả”.

Vương Ám khẽ cười: “Không muốn nói à?”
 
Chương 2613


Chương 2613

Diệp Quân cười nói: “Đằng sau ta có người vô địch”.

Vương Ám nhướng mày: “Hù dọa ta à?”

Diệp Quân cạn lời, nói cái đầu ông ấy.

Ta nói dối thì ông không tin, nói thật ông vẫn không tin.

Lúc này Vương Ám hất tay: “Nếu ngươi không muốn nói thì đừng nói, dù sao lát nữa đánh ngươi thì chắc chắn sẽ có người xuất hiện, ta biết hết mánh khóe của các ngươi”.

Nói xong, ông ta bỗng tiến đến trước, sắc mặt Diệp Quân thay đổi, vung kiếm lên chém.

Vô số kiếm ý lao ra.

Ầm!

Vô số kiếm quang bỗng bị vỡ nát, Diệp Quân bị chấn động lùi về sau, trong lúc đó Vương Ám bỗng bay lên không trung, tay phải ông ta vung lên, sau đó hất mạnh xuống.

Thời không trên đỉnh đầu Diệp Quân bỗng nứt ra, ngay sau đó một bàn tay cực lớn bỗng rơi xuống như thể muốn nghiền nát cả tinh hà này, cực kỳ khủng khiếp.

Tổ Cảnh.

Sắc mặt Diệp Quân vô cùng nghiêm trọng, thực lực của Vương Ám mạnh hơn cường giả cảnh giới Thiên Quân trước đó rất nhiều, đã hơn hẳn hắn hiện giờ.

Diệp Quân không dám nương tay, dù sao xung quanh vẫn còn mười hai cường giả cảnh giới Đế Quân, hắn thầm nói: “Thiên Thiên”.

Ầm!

Khí tức đáng sợ bỗng phóng ra từ trong người hắn, thoáng chốc đã biến thành kiếm quang lao lên trời, chém về phía bàn tay khổng lồ đó.

Rầm!

Nhát kiếm này khiến bàn tay khổng lồ bị đứt, Diệp Quân biến thành kiếm quang chém về phía Vương Ám.

Thấy Diệp Quân giết đến, Vương Ám cười nói: “Hay đấy”.

Ông ta bỗng xòe tay ra, sau đó nắm lại, thời không Tuế Nguyệt và vũ trụ tinh thần vô tận xuất hiện, ngay sau đó ông ta tung ra một quyền.

Cú đánh này như thể có vô số thời không Tuế Nguyệt và vũ trụ tinh thần cùng nổ tung, sức mạnh cực lớn khiến tất cả tinh vực xung quanh đều vỡ vụn.

Nhưng động thiên Thần Nhất đó lại không hề bị hư hại, không bị sức mạnh của một quyền này ảnh hưởng.

Khi cảm nhận được sức mạnh đáng sợ trong nắm đấm của Vương Ám, Diệp Quân bỗng nhắm mắt lại, cả người trở nên mờ ảo, ngay sau đó hàng vạn ngàn thanh kiếm bay ra.

Vì lúc này kiếm đạo của Diệp Quân đã mạnh hơn trước rất nhiều, thế nên khi hắn lại thi triển chiêu thức thời không chồng chéo, uy lực mạnh hơn trước kia gấp mười lần.

Nhất là bây giờ hắn còn có Ngao Thiên Thiên hỗ trợ.

Một nhát kiếm…

Ầm!

Kiếm quang nổ tung trước mặt hai người, hai người đồng thời lùi về sau cả nghìn trượng

Sau khi dừng lại, Vương Ám nhìn Diệp Quân ở phía xa, phấn khích nói: “Đúng là yêu nghiệt, xem ra nhà họ Vương ta vẫn đánh giá thấp ngươi rồi, không ngờ ngươi lại có khả năng đánh nhau với cường giả Tổ Cảnh”.
 
Chương 2614


Chương 2614

Chương 2614

Diệp Quân lạnh lùng nhìn Vương Ám: “Tiếp tục”.

Vương Ám bật cười: “Ta muốn đánh hội đồng”.

Dứt lời, ông ta dẫn theo mười hai cường giả cảnh giới Đế Quân bên cạnh lao đến chỗ Diệp Quân.



Chọn đánh hội đồng!

Sở dĩ Vương Ám muốn đánh hội đồng là vì ông ta nhận ra thực lực của thanh niên kiếm tu trước mặt này mạnh hơn ông ta nghĩ rất nhiều.

Tuổi còn trẻ như thế mà đã có thể đánh nhau với cường giả Tổ Cảnh, quả thật là khó bề tưởng tượng.

Thế nên để không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ta quả quyết muốn đánh hội đồng.

Giết hắn trước!

Còn võ đức gì đó chỉ là gió thoảng mây bay thôi.

Thấy Vương Ám muốn đánh hội đồng, ánh mắt Diệp Quân cách đó không xa bỗng trở nên lạnh lùng, nhưng cũng không bất ngờ nhiều vì hắn đã đoán trước được.

Bây giờ, Diệp Quân cũng quyết định không nương tay.

Ầm…

Bốn luồng khí tức đáng sợ bỗng lao ra từ trong người Diệp Quân.

Chính là Mộc Nguyên, Diệp An và hai thần tướng.

Ngay khi bốn người Mộc Nguyên lao ra, sắc mặt Vương Ám thay đổi, hoảng hốt nói: “Ngươi…”

Mộc Nguyên đứng đầu xông đến trước mặt ông ta, sau đó vung tay tát một bạt tai đau điếng.

Cảm nhận được khí tức của Mộc Nguyên, Vương Ám kinh hãi, vì khí tức Mộc Nguyên mạnh hơn ông ta, ông ta không dám sơ suất, vung tay phải lên, trên cánh tay phải bỗng xuất hiện một bộ bao cổ tay màu vàng sẫm, ngay sau đó ông ta ra sức đánh một đòn về phía trước.

Quyền mang vạn trượng.

Ầm!

Quyền mang vừa xuất hiện đã lập tức vỡ vụn, ngay sau đó Vương Ám bị văng ra xa cả ngàn trượng, thời không xung quanh đều sụp đổ, cùng lúc đó bao cổ tay trên cánh tay phải của ông ta cũng tan tác.

Sau khi dừng lại, Vương Ám ngẩng đầu nhìn Mộc Nguyên, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi: “Ngươi…”

Mộc Nguyên không nhiều lời, lập tức biến thành một luồng thần quang đánh về phía Vương Ám, trong mắt ông ta đằng đằng sát khí

Thân phận ông ta khá đặc biệt nên tốt nhất đừng nên để lộ, còn nếu để lộ dĩ nhiên không thể để lại con đường sống cho đám người trước mặt.

Nếu không sẽ gây rắc rối khá lớn cho Diệp Quân.

Nhìn thấy thần quang toát ra từ trên người Mộc Nguyên, Vương Ám nheo mắt: “Đây là thần lực… ngươi là người của Chúng Thần Điện”.

Thần lực!

Chỉ có người của Chúng Thần Điện mới tu thần lực.

Mộc Nguyên không nhiều lời, sau khi xông đến trước mặt Vương Ám thì vung một đấm vào ông ta, hàng vạn thần quang trào ra như thủy triều.
 
Chương 2615


Chương 2615

Đồng tử Vương Ám bỗng co lại, trong mắt đầy vẻ nghiêm trọng, ông ta bỗng tiến lên một bước, siết chặt tay trái, ngay lập tức có một vòng xoáy cực lớn màu đen xuất hiện sau lưng ông ta, vô số sức mạnh hắc ám dày đặc lao ra, sau đó tụ lại vào trong người ông ta.

Tay phải Vương Ám tung ra một quyền.

Một luồng quyền mang màu đen như một bình phong chắn trước mặt.

Ầm!

Năng lượng của hai người vừa chạm vào nhau đã nổ tung thành làn sóng xung kích năng lượng đáng sợ, sóng xung kích năng lượng này khiến hai người lùi về sau khá xa.

Sau khi dừng lại, Mộc Nguyên nhìn Vương Ám, hai mắt híp lại: “Ám Pháp”.

Ám Pháp!

Ám Pháp cũng là do Thần Nhất tạo ra như Thần Pháp, nhưng Thần Pháp này được tạo ra sau khi Thần Nhất có toàn bộ thần tính, lúc đó chỉ cần vài vị Thần Thị tu luyện nó.

Vương Ám nhìn chằm chằm Mộc Nguyên, ông ta xòe hai tay ra, sau đó chậm rãi siết chặt lại, ngay lập tức có vô số sức mạnh hắc ám vây quanh ông ta. Lúc này khí tức của ông ta cũng điên cuồng tăng lên, liên tục lan ra xung quanh như thủy triều, vô cùng đáng sợ.

Hai người nhìn nhau, sau đó cùng lúc biến mất.

Mộc Nguyên sửng sốt.

Vì Vương Ám đó không đánh đến chỗ ông ta mà xoay người bỏ chạy.

Tạo ra trận thế lớn như thế chỉ để chạy trốn à?

Mộc Nguyên thoáng sửng sốt.

Gần như cùng một lúc, mấy cường giả nhà họ Vương còn sống ở bên cạnh khác cũng xoay người bỏ chạy.

Vương Ám chạy trốn có hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất là vì Mộc Nguyên tu luyện thần lực, nói cách khác có khả năng Mộc Nguyên đến từ Chúng Thần Điện, Diệp Quân có thể có liên quan đến Chúng Thần Điện; nguyên nhân thứ hai dĩ nhiên là tình thế đã đã bất lợi với họ.

Vì người mà ông ta dẫn đến đã bị giết hết một nửa.

Không đánh lại!

Thế nên ông ta quyết định rút lui.

Ngay lúc này Mộc Nguyên bỗng nói: “Không thể để chúng đi”.

Vừa dứt lời, ông ta biến thành luồng thần quang lao về phía Vương Ám.

Mấy người Diệp Quân cũng chạy theo.

Không thể để lộ thân phận của mấy người Mộc Nguyên, một khi để lộ thì có thể ngày tháng của Diệp Quân sẽ không còn yên ổn.

Tốc độ của Mộc Nguyên rất nhanh, còn nhanh hơn Vương Ám nên chẳng mấy chốc ông ta đã đuổi kịp Vương Ám.

Ầm!

Một luồng thần quang rơi xuống trước mặt Vương Ám, chặn Vương Ám lại như một bức màn trời.

Vương Ám không dừng lại mà tung ra một quyền đánh thẳng vào màn trời thần quang trước mặt.

Bụp!

Màn trời thần quang đó lập tức bị phá tan sau khi bị Mộc Nguyên đánh trúng, nhưng lúc này một luồng sức mạnh khủng khiếp đã đánh đến trước mặt Vương Ám.
 
Chương 2616


Chương 2616

Vương Ám sầm mặt, không thể chạy thoát được nữa, chỉ đành xoay người tung ra một quyền.

Ầm!

Thần quang và luồng sáng đen nổ tung, Vương Ám lùi về sau khá xa, trong lúc đó một tia kiếm quang lặng lẽ lao đến trước mặt ông ta.

Người ra tay chính là Diệp Quân.

Hắn quyết định giải quyết tên mạnh nhất này trước.

Thấy Diệp Quân muốn giết mình trước, Vương Ám bật cười, phản công đánh một quyền vào kiếm của Diệp Quân.

Bùm!

Kiếm quang nổ tung, Diệp Quân bị chấn động lùi về sau.

Vương Ám cúi đầu nhìn tay phải của mình, trên nắm đấm của ông ta có một vết kiếm khá sâu, máu không ngừng trào ra từ trên nắm đấm, lúc này nắm đấm đã bị máu nhuộm đỏ.

Vương Ám ngẩng đầu nhìn Diệp Quân dừng lại ở phía xa, tán thưởng: “Kiếm ý tốt đấy”.

Dứt lời, hai tay ông ta hợp lại.

Rầm!

Một bóng đen đột nhiên xuất hiện, bóng đen này cao đến cả ngàn trượng, toàn thân đen kịt, tản mát ra khí tức màu đen đáng sợ hệt như ma thần.

Mộc Nguyên bên cạnh Diệp Quân híp mắt: “Ám Hư Pháp Tướng! Tên này có môn đạo, ta phải để lộ vài thứ”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Mộc Nguyên khẽ gật đầu, sau đó tiến lên một bước, một luồng thần quang bỗng bay ra từ trong người ông ta, ngay sau đó ông ta lại tiến lên một bước, dưới chân ông ta xuất hiện một luồng thần quang. Cùng lúc đó ông ta tung ra một quyền, hai luồng thần quang bỗng biến thành hai thanh đao cực lớn cả ngàn trượng chém về phía Vương Ám.

Thấy thế, đồng tử Vương Ám co lại: “Thần đao, rốt cuộc ngươi là ai…”

Ông ta vừa nói vừa sử dụng Ám Hư Pháp Tướng ở phía sau rồi tung ra một quyền.

Ầm!

Keng!

Hai thanh thần đao vừa được vung ra, Ám Hư Pháp Tướng vỡ vụn, lúc này Vương Ám xoay người bỏ chạy, ông ta biết mình không phải đối thủ của người trước mặt nên kiên quyết lựa chọn chạy trốn.

Nhưng Mộc Nguyên cũng không định cho ông ta cơ hội, ông ta tiến lên một bước, một thanh thần đao bỗng bay ra từ giữa trán, chém về phía Vương Ám ở cuối tinh không.

Lúc này Vương Ám như cảm nhận được gì đó, cảm thấy hoảng sợ, ông ta cũng không quan tâm gì nhiều, ngẩng đầu nhìn không trung hét lên: “Cứu ta”.

Ông ta vừa nói vừa bóp nát một tấm thẻ gỗ.

Ầm!

Một ngón tay cực lớn màu đen bỗng phá tan không trung xuất hiện trên đỉnh đầu Vương Ám, đỡ lấy thần đao của Mộc Nguyên.

Ầm!

Thanh thần đao của Mộc Nguyên bị ngón tay chặn lại.

Ở một bên khác, Mộc Nguyên nhìn tận cuối tinh không: “Đi”.

Diệp Quân gật đầu, dẫn mọi người xoay người rời đi.

Khi họ vừa đi, một đám cường giả bỗng bước ra từ trong thời không bị vụn vỡ phía sau Vương Ám.
 
Chương 2617


Chương 2617

Người dẫn đầu là Vương Tông – gia chủ nhà họ Vương, đằng sau lão ta là các cường giả nhà họ Vương.

Vương Tông ngẩng đầu nhìn phía xa, cau mày nói: “Thần đao”.

Sắc mặt Vương Ám hơi khó coi: “Người này là người của Chúng Thần Điện”.

Đại trưởng lão nói: “Không phải”.

Mọi người nhìn Đại trưởng lão, ông ta nhìn phía xa: “Ông ta là người của Đạo Điện trước kia”.

Đạo Điện!

Vừa nghe thế, mọi người cực kỳ ngạc nhiên.

Đạo Điện là tiền thân của Chúng Thần Điện.

Có thể nói hiện giờ rất ít người còn biết đến Đạo Điện.

Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Thân phận của Diệp Quân này…”

Nghe đến đây, sắc mặt các cường giả nhà họ Vương đều hơi khó coi, nếu Diệp Quân thật sự có quan hệ với Đạo Điện trước kia, vậy thì thân phận của hắn khá đặc biệt.

Phải nói rằng lần này nhà họ Vương khinh địch rồi.

Từ lúc bắt đầu đến giờ nhà họ Vương đã tổn thất hơn hai mươi cường giả, những cường giả này thấp nhất đều là cảnh giới Đế Quân, tổn thất nhiều như thế, cho dù là nhà họ Vương cũng hơi nghiêm trọng.

Vài trưởng lão không khỏi nhìn sang Vương Ám, thầm oán giận ông ta.

Nếu lúc đầu nghe lời Đại trưởng lão đi điều tra kỹ thì có lẽ lần này sẽ không tổn thất thêm mười hai cường giả cảnh giới Đế Quân nữa. Phải biết rằng, những cường giả này đều là những người nhà họ Vương hết lòng bồi dưỡng, bây giờ lại bị tổn thất ở đây, quả thật quá đáng tiếc.

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Vương Ám càng sầm mặt hơn, im lặng không nói gì.

Lúc này tất nhiên ông ta không thể nói gì được, mọi người đều oán giận ông ta.

Lúc này Đại trưởng lão bỗng nói: “Phải điều tra thân phận và lai lịch của người này, làm rõ Diệp Quân này rốt cuộc có quan hệ gì với ông ta…”

Vương Tông bỗng nói: “Xin hỏi Thần Tổ”.

Liên quan đến Đạo Điện, chỉ có thể xin hỏi Thần Tổ, vì chỉ có Thần Tổ mới hiểu rõ về khoảng thời gian đó.

Đại trưởng lão gật đầu: “Chỉ có thể xin ý kiến Thần Tổ”.

Vương Tông nhắm mắt lại, lão ta xòe tay ra, một tấm thẻ gỗ bỗng hơi rung chuyển, không lâu sau một luồng khí tức bí ẩn bỗng xuất hiện ở xung quanh.

Thấy thế, các cường giả Vương tộc xung quanh đều quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng cung kính.

Không biết qua bao lâu, Vương Tông bỗng mở mắt ra, ánh mắt là vẻ phấn khích không hề che giấu.

Lúc này Đại trưởng lão vội hỏi: “Tộc trưởng?”

Vương Tông nhìn chằm chằm vào tận cuối tinh không: “Ngươi tên Mộc Nguyên đó biến mất cùng Thần Đồ năm đó, trong Thần Đồ có truyền thừa của Thượng Thần Thần Nhất, mà bây giờ ông ta lại xuất hiện…”

Đại trưởng lão ngạc nhiên nói: “Vậy Diệp Quân đã lấy được truyền thừa của Thần Nhất sao?”

Vương Tông siết chặt nắm đấm, mặc dù cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không giấu được sự phấn khích nói: “Rất có thể, điều này cũng có thể giải thích vì sao vừa rồi hắn điên cuồng muốn giết trưởng lão Vương Ám, hắn không muốn của để lộ thân phận của mình”.

Truyền thừa Thần Nhất.

Nghe đến câu này, các cường giả Vương tộc đều trở nên phấn khích.

Phải biết sở dĩ các vị thần năm đó nội loạn còn có một nguyên nhân nữa, đó là ai cũng muốn có được các Tổ Mạch và thần vật mà Thần Nhất để lại.

Đã nhiều năm trôi qua, cho đến tận bây giờ, những vị thần còn sống vẫn chưa từ bỏ hy vọng, vẫn đang tìm kiếm nó, vì truyền thừa của Thần Nhất không chỉ là một biểu tượng cho thân phận mà còn có rất nhiều thần vật và Tổ Mạch.

Không thể chối từ.

Vương Tông bỗng nói: “Đừng rêu rao chuyện này”.

Dứt lời, lão ta nhìn tận cuối tinh không, ánh mắt sáng rực: “Vương tộc sẽ một mình ôm trọn miếng thịt béo bở này”.

 
 
Chương 2586


Chương 2586

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Quân đen sì, hắn lại gọi trong lòng: “Thanh Huyên?”

Kiếm Thanh Huyên: “…”

Nó thực sự không dám di chuyển!

Thường ngày ngươi mượn kiếm đánh người ngoài thì nó không có ý kiến, nhưng bây giờ ngươi mượn kiếm để chém cha ruột, tuyệt đối không được.

Thấy vẫn không có động tĩnh gì, sắc mặt Diệp Quân nhất thời trầm xuống, nếu không mượn được kiếm, hắn thật sự rất mất mặt.

Diệp Quân vội nói trong lòng: “Tháp gia, ngươi giúp ta đi”.

Tiểu Tháp khẽ nói: “Cảm ơn ngươi đã coi trọng ta, thể diện của ta ở Dương tộc thật sự không lớn lắm đâu”.

Diệp Quân: “…”

Lúc này người đàn ông áo trắng chợt hỏi: “Người trẻ tuổi, kiếm của ngươi đâu?”

Diệp Quân: “…”

Như nhìn ra được sự lúng túng của Diệp Quân, người đàn ông áo trắng khẽ cười, chuyển chủ đề: “Ngươi có xuất kiếm nữa không? Dùng kiếm đầu tiên của ngươi đi”.

Diệp Quân không hiểu ý ông ấy nhưng vẫn gật đầu: “Được”.

Nói xong hắn đâm kiếm ra.

Kiếm này không có kiếm kỹ nào, cũng không sử dụng sức mạnh huyết mạch.

Là một kiếm vô cùng thuần túy!

Thấy kiếm tới, nét mặt người đàn ông áo trắng bình tĩnh, khi kiếm còn cách ông ấy nửa tấc, một luồng kiếm ý vô hình đã ngăn thanh kiếm lại.

Diệp Quân nhìn người đàn ông áo trắng, hắn biết ông ấy muốn dạy mình, vì thế hắn cung kính nói: “Xin tiền bối chỉ dạy”.

Người đàn ông áo trắng khẽ cười, ấm áp nói: “Tuy uy lực thanh kiếm này của ngươi không bằng mấy kiếm kỹ lúc nãy, nhưng lại rất thuần túy, là thanh kiếm mà kiếm tu nên có, nhưng vẫn thiếu hai thứ. Thứ nhất là ý, tuy ngươi có kiếm ý nhưng ý này vẫn chưa đủ kiên định. Có thể nói cho ta biết vì sao không kiên định không?”

Kiếm ý!

Diệp Quân im lặng, kiếm ý của hắn là gì?

Là kiếm ý vô địch!

Nhưng từ đầu đến giờ kiếm ý vô địch đã không có gì đặc biệt, càng ngày càng trở nên vô vị, vì thế sau này hắn không sử dụng kiếm ý này mấy.

Diệp Quân khẽ thở dài, cười khổ: “Tiền bối, nói thật, khi ta còn trẻ, chưa trải sự đời, vì thế tâm thế cao ngạo, tưởng rằng sau này mình nhất định có thể vượt qua được thế hệ cha ông, bởi vậy có tín niệm vô địch. Nhưng sau khi trưởng thành, từng trải nhiều hơn, ta càng cảm thấy vô lực, bởi vì kẻ thù cực mạnh với ta chỉ là con kiến đối với thế hệ cha ông ta…”

Thần trong lòng!

Từ đầu đến giờ, Diệp Quân đã cố gắng giữ vững tâm lý, không để lòng mình có thần. Nhưng càng về sau, hắn càng phát hiện thực lực của thế hệ cha ông thật sự mạnh đến nỗi khiến hắn hơi tuyệt vọng.

Hắn biết nên kiên trì với tâm ban đầu, kiên định tín niệm. Nhưng nhiều lúc, biết thì dễ nhưng làm thì khó.

Bởi thế ngay từ khi kiếm ý vô địch của hắn sinh ra, chưa từng được nâng cao, thậm chí nhiều lúc hắn còn không dùng đến kiếm ý.
 
Chương 2587


Chương 2587

Nghe Diệp Quân nói thế, người đàn ông áo trắng gật đầu: “Thì ra là vậy… Thế ta hỏi ngươi một câu, lúc này trong lòng ngươi có còn suy nghĩ như lúc đầu, muốn vượt qua thế hệ cha ông, trở thành người vô địch cuối cùng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Có”.

Người đàn ông áo trắng cười: “Không phải tín niệm của ngươi không kiên định, mà là chuyện này với ngươi thực sự quá khó, vì vậy dù tín niệm của ngươi kiên định nhưng cũng chỉ có thể ẩn giấu trong lòng, lặng lẽ cố gắng phấn đấu. Dù sao nếu chưa làm mà đã luôn miệng nói sẽ khiến người khác cười thôi”.

Nói tới đây ông ấy dừng một chút rồi lại nói: “Ngươi còn xuất sắc hơn ta nghĩ”.

Diệp Quân nhìn người đàn ông trước mắt, không nói gì nhưng trong lòng đã cảm động.

Người đàn ông áo trắng nói tiếp: “Ta có đề nghị này, ngươi có thể nghe, nếu có tác dụng với ngươi thì ngươi thử xem. Nếu ngươi thấy không hợp lý thì cứ cười cho qua, ngươi thấy thế nào?”

Diệp Quân cung kính nói: “Xin tiền bối chỉ dạy”.

Người đàn ông áo trắng cười: “Mọi chuyện trên đời đều không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, nếu muốn vô địch như thế hệ trước thì khá khó, vì sao chúng ta không đặt ra mục tiêu nhỏ hơn trước, chẳng hạn như… vô địch cùng cấp!”

Vô địch cùng cấp!

Nghe người đàn ông áo trắng nói, Diệp Quân im lặng.

Thấy Diệp Quân im lặng, người đàn ông áo trắng hỏi: “Sao, thấy quá dễ à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Trước khi gặp được ngài, ta cảm thấy rất dễ”.

Người đàn ông áo trắng bật cười: “Vậy nên dù là vô địch cùng cấp cũng đã khó rồi, phải không?”

Diệp Quân gật đầu.

Người đàn ông áo trắng dịu dàng nói: “Nhưng vô địch cùng cấp dễ hơn vượt qua thế hệ cha ông của ngươi mà, đúng không?”

Diệp Quân cười đáp: “Đương nhiên”.

Người đàn ông áo trắng lại nói: “Chàng trai trẻ, không cần tạo cho mình quá nhiều áp lực, bởi vì áp lực quá lớn sẽ khiến cuộc sống rất mệt mỏi. Ta tin cha mẹ ngươi chắc chắn không muốn thấy ngươi sống quá mệt mỏi đâu”.

Nghe người đàn ông áo trắng nói, trong lòng Diệp Quân dâng lên cảm giác khó hiểu, cảm giác này như đã từng xuất hiện.

Diệp Quân vô thức hỏi: “Tiền bối họ Diệp à?”

Người đàn ông áo trắng hơi giật mình, hiển nhiên không ngờ Diệp Quân lại đột nhiên hỏi như vậy, sau khi hoàn hồn lại, ông ấy lắc đầu cười: “Không phải”.

Không phải!

Nghe người đàn ông áo trắng nói thế, Diệp Quân hơi thất vọng, sau đó cười tự giễu, hắn thật sự nghĩ nhiều rồi.

Diệp Quân không nghĩ ngợi nữa, chắp tay cúi đầu với người đàn ông: “Cảm ơn tiền bối chỉ dạy, ân tình này vãn bối sẽ khắc ghi trong tim”.

Đối với người trước mặt, hắn đã tâm phục khẩu phục.

Thua không đáng sợ, đáng sợ là không chấp nhận nổi việc thua.

Hơn nữa, trực giác của hắn nói cho hắn biết, kiếm tu trước mắt vẫn chưa thật sự dốc hết toàn lực.

Hắn hoàn toàn không phải đối thủ của hắn ta.

Đương nhiên cũng là chuyện tốt, vì hôm nay hắn thu hoạch được rất nhiều.
 
Chương 2588


Chương 2588

Như người đàn ông trước mắt nói, nếu vô địch thế hệ cha ông khó, vậy sao không thực hiện từng bước một?

Ví dụ như vô địch cùng cấp trước.

Vô địch cùng cấp!

Nghĩ đến đây, Diệp Quân hít sâu một hơi, toàn thân sảng khoái vô cùng, tựa như hòn đá nặng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.

Nhưng lúc này, dường như cảm nhận được tâm trạng Diệp Quân thay đổi, kiếm ý vô địch đã yên lặng hồi lâu chợt dâng trào ra khỏi cơ thể hắn. Kiếm ý vô địch vây quanh Diệp Quân, hơi thở cũng dần dần thay đổi.

Có lại cuộc đời mới.

Kiếm vì người mà phi phàm, kiếm ý cũng vậy.

Khoảnh khắc Diệp Quân bước ra khỏi khó khăn, kiếm ý của hắn cũng bước ra, có lại cuộc sống mới.

Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông áo trắng nở nụ cười, trong mắt cũng đầy vẻ vui mừng, cảm ngộ và tâm tính của thanh niên trước mắt còn tốt hơn với ông ấy tưởng tượng, không biết là con nhà ai mà xuất sắc thế.

Diệp Quân cảm nhận được kiếm ý vô địch quanh người, hắn cũng nở nụ cười, lúc này hắn cảm giác kiếm ý vô địch đã sống lại.

Lúc này người đàn ông áo trắng lên tiếng: “Ngươi xuất kiếm lần nữa thử xem”.

Nghe thế, Diệp Quân cười: “Được”.

Dứt lời hắn đâm ra một kiếm.

Vẫn không dùng kiếm kỹ và sức mạnh huyết mạch, chỉ là một kiếm thuần túy nhất.

Kiếm đâm tới trước mặt người đàn ông áo trắng, ông ấy lại duỗi hai ngón tay ra rồi kẹp nhẹ, kẹp lấy kiếm của Diệp Quân.

Khi kẹp được kiếm, người đàn ông áo trắng hơi do dự, sau đó lui về phía sau hai bước.

Lui rồi!

Mặc dù chỉ có hai bước, nhưng mọi người xung quanh đều hiểu rằng kiếm đạo của Diệp Quân đã mạnh hơn trước.

Diệp Quân nhìn người đàn ông áo trắng đã lùi lại hai bước, không nói gì.

Người đàn ông áo trắng cười: “Sau khi ý của ngươi sống lại, uy lực đã mạnh hơn trước rất nhiều”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Hắn không từ chối ý tốt của đối phương, tuy hắn không biết vì sao đối phương lại làm như vậy.

Người đàn ông áo trắng ngẩng đầu: “Ta phải đi đây”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối tên là gì?”

Người đàn ông áo trắng mỉm cười, đang định lên tiếng thì lúc này có dị biến, chỉ thấy bầu trời chợt tách ra, sau đó một luồng khí đáng sợ quét tới.

Cả học viện Thần đều sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời với vẻ khó hiểu.

Hai vị chủ giáo trong hư không cũng cau mày.

Khách không mời?

Không có sự cho phép của học viện Thần, người ngoài không được phép xông vào học viện Thần, là kẻ nào to gan dám xông vào học viện Thần đây?

Dưới ánh mắt của mọi người, một ông lão chậm rãi đi ra từ vết nứt thời không trên bầu trời, ông ta mặc hoa bào, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt như bị ai cắm sừng.
 
Chương 2589


Chương 2589

Mà phía sau ông ta còn có một thanh niên mặc áo bào đen, thanh niên này vừa ra, ánh mắt đã dừng trên người Diệp Quân, sát ý trong mắt không hề che giấu.

Nhìn thấy thanh niên áo bào đen này, Diệp Quân nhíu mày thật sâu, bởi vì ông ấy chính là người đã bị hắn giết lúc trước, sao ông ấy vẫn còn sống?

Diệp Quân hơi khó hiểu.

Lúc này ông lão hoa bào cũng nhìn vào Diệp Quân, với thực lực của nhà họ Vương, muốn tìm được Diệp Quân đương nhiên không khó.

Khi điều tra ra Diệp Quân là học viên của Thần Viện học viện Thần, suy nghĩ đầu tiên của ông lão không phải sợ hãi mà là phải giết.

Bắt buộc phải giết!

Nếu chỉ là một người bình thường thì có thể bỏ qua, sau này sẽ không gây ra uy hiếp gì cho nhà họ Vương.

Nhưng đây là học viên của Thần Viện.

Thiên phú của học viên này đáng sợ đến mức nào?

Nếu để hắn trưởng thành, sau này hắn sẽ có cơ hội uy hiếp nhà họ Vương.

Có một số mối thù, nếu đã để lại thì chỉ có thể diệt trừ tận gốc, tiêu diệt mọi nhân quả, nếu không sẽ rất phiền phức.

Thật sự rất nhiều ví dụ về diệt cỏ không diệt tận gốc, cuối cùng sẽ bị người ta lật kèo.

Trước mặt Diệp Quân, người đàn ông áo trắng vốn định đi, nhưng khi nhìn ông lão hoa bào, ông ấy nhíu mày, hỏi Diệp Quân: “Kẻ thù của ngươi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Nhìn tư thế này chắc là vậy đó. Tiền bối, chẳng phải người định đi ư?”

Người đàn ông áo trắng cười khẽ: “Không vội”.

Không vội!

Diệp Quân thoáng nghi hoặc.

Lúc này, Tả, Hữu chủ giáo đột ngột xuất hiện trước mặt ông lão nhà họ Vương.

Tả chủ giáo nhăn mày, giọng thoáng vẻ không hài lòng: “Vương Lan, ông làm gì vậy?”

Bọn họ cũng coi như có quen biết vị được gọi là Vương Lan của nhà họ Vương này, bởi vì Vương Lan cũng từng gia nhập học viện Thần, có điều, ông ta cũng chỉ là một học viên nội viện mà thôi.

Vương Lan nhìn hai vị Tả, Hữu chủ giáo, cố gắng để giọng mình thật bình tĩnh: “Hai vị chủ giáo, lần này ta tự tiện xông vào học viện Thần không phải cố tình có thái độ thù địch với học viện Thần mà chỉ vì không muốn kẻ thù của nhà họ Vương ta có cơ hội chạy trốn, bởi vậy, nếu có mạo phạm chỗ nào, xin hai vị thứ lỗi cho”.

Tả chủ giáo nghi hoặc: “Kẻ thù của nhà họ Vương ông?”

Vương Lan giận dữ chỉ tay về phía Diệp Quân: “Chính là hắn”.

Nghe Vương Lan nói thế, Tả chủ giáo cùng Hữu chủ giáo lập tức trầm mặt.

Diệp Quân!

Tả chủ giáo trầm giọng hỏi: “Vương Lan, nói kĩ hơn đi”.

Vương Lan lạnh lùng liếc nhìn Diệp Quân bên dưới, nói: “Khi trước, người này vô duyên vô cớ giết chết cháu ta là Vương Vân, sau đó chạy trốn, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, khiến thần phật cũng phải tức giận, nếu không nhờ nhà họ Vương ta có đôi chút thủ đoạn, giúp cháu ta hồi sinh, chỉ sợ đứa cháu này của ta đã chết oan chết uổng”.

Nghe Vương Lan nói thế, Tả Hữu chủ giáo đều nhíu mày.

Hữu chủ giáo nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi nói đi”.
 
Chương 2590


Chương 2590

Tất nhiên ông ta không thể chỉ nghe lời từ một phía Vương Lan, con người ai mà chẳng có xu hướng lợi kỷ, chỉ biết nói những điều có lợi cho mình, những điều bất lợi cho người có đôi khi còn thêm mắm dặm muối.

Diệp Quân liếc nhìn hai ông cháu Vương Lan, ánh nhìn dừng trên người thiếu niên áo đen Vương Vân, cười hỏi: “Vì sao ta giết ngươi, lòng ngươi không tự biết sao?”

Sắc mặt Vương Vân trở nên khó coi, dĩ nhiên gã không thể nói thẳng ra được, vụ việc vốn do gã tính giả ngầu mà dẫn tới hậu quả, chỉ có điều gã đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Quân.

“Hỗn xược”.

Vương Lan đột nhiên gầm lên, một hơi thở khủng bố ập về phía Diệp Quân như muốn chèn ép hắn.

Dám trực tiếp ra tay!

Ánh mắt Diệp Quân trở nên lạnh lẽo.

Người đàn ông áo trắng bên cạnh hắn cũng nhíu mày.

Trong bóng tối, người phụ nữ váy trắng đã nghĩ đến một cảnh tượng pháo hoa nở rộ…

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, Hữu chủ giáo bỗng phát tay áo lên, một sức mạnh cực hùng hồn chấn nát hơi thở của Vương Lan.

Vương Lan quay phắt lại, nhìn về phía Hữu chủ giáo, sắc mặt hết sức khó coi.

Hữu chủ giáo chỉ lạnh lùng nhìn ông ta: “Vương Lan, nơi này là học viện Thần, không phải đất nhà họ Vương các ông”.

Tả chủ giáo nhìn Vương Lan, ánh mắt cũng lộ vẻ không hài lòng.

Thực ra không phải ông ta đã lựa chọn đứng về phía Diệp Quân mà chỉ đang nghĩ, tay Vương Lan này thật không biết điều, đây là khuôn viên của học viện Thần, nếu thật sự để Vương Lan ra tay tấn công Diệp Quân, bọn họ lại mặc kệ không quản đến, việc này truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người ta cho rằng học viện Thần sợ nhà họ Vương sao?

Thể diện tuy là thứ không đáng bao tiền nhưng có rất nhiều khi, nó còn quan trọng hơn cả tính mạng.

Bầu không khí nơi này chợt trở nên căng thẳng hẳn.

Vương Lan hít sâu một hơi rồi nói: “Hữu chủ giáo, vừa rồi là do ta thất thố”.

Cuối cùng, ông ta vẫn lựa chọn nhún nhường.

Dù sao thì, mục đích lần này của ông ta là Diệp Quân mà không phải là học viện Thần, nếu gây hấn với học viện Thần, hai bên đối đầu thì chỉ e mất nhiều hơn được.

Hữu chủ giáo lạnh lùng liếc nhìn Vương Lan, sau đó nhìn sang Diệp Quân: “Ngươi nói tiếp đi”.

Diệp Quân cười cười, bắt đầu thuật lại ngọn nguồn sự việc, hắn không thêm bớt điều gì, những người có mặt ở đây đều thuộc hàng lão luyện, tất nhiên có thể phân biệt thật giả.

Khi nghe Diệp Quân nói xong, những người có mặt ở đó đều sa sầm sắc mặt.

Kiêu căng càn quấy!

Ăn chơi trác táng!

Khinh người quá đáng!

Tất cả học viên học viện Thần đều nhìn về phía Vương Vân, sắc mặt vô cùng khó coi.

Vương Vân cũng cực kì mất mặt.

Hữu chủ giáo nhìn Vương Lan, cười nhạt: “Vô duyên vô cớ muốn giết người, người nhà họ Vương ông cũng thật bá đạo nhỉ”.

Sắc mặt Vương Lan cũng trở nên hết sức khó coi, thực ra ông ta cũng là người không rõ mọi chuyện.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom