Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2583


Chương 2583

Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười: “Tiếp đi”.

Tiếp!

Giọng nói rất bình tĩnh.

Không khinh thường, càng không có chế giễu.

Diệp Quân im lặng hồi lâu rồi xòe bàn tay ra, Thánh kiếm Hiên Viên xuất hiện trong tay hắn.

Hai lần ra tay khiến hắn hiểu rằng đối mặt với người đàn ông áo trắng bí ẩn này, hắn phải dùng đến thứ khác.

Tất nhiên điều này cũng khiến hắn phấn khích hơn.

Từ trước đến nay, những người cùng cấp hắn gặp, ngoài tỷ tỷ Diệp An ra, hầu như hắn luôn có thể tung hoành ngang dọc.

Mà lúc này, cuối cùng cũng có một đối thủ mạnh đến.

Diệp Quân tiến lên một bước, một bước này, kiếm quang đột nhiên phóng tới trước mặt người đàn ông áo trắng, trong kiếm quang có chứa vô số sao trong vũ trụ.

Vũ trụ trong kiếm.

Diệp Quân phóng kiếm này ra, Tả Hữu chủ giáo trên hư không đều chợt sáng mắt.

Hai kiếm kỹ Diệp Quân sử dụng lúc nãy đã khiến họ bất ngờ lắm rồi, mà bây giờ, kiếm kỹ thứ ba cũng rất ấn tượng!

Chắc chắn có sư phụ nổi tiếng!

Tả chủ giáo nhìn Diệp Quân đã phóng tới trước mặt người đàn ông áo trắng, lông mày nhíu chặt, kiếm này của Diệp Quân hơi giống với một thần bảo được ghi trong sách…

Xa xa, đối mặt với vũ trụ trong kiếm của Diệp Quân, nét mặt người đàn ông áo trắng vẫn bình như nước, ông ấy một lần nữa duỗi hai ngón tay ra rồi chỉ về phía trước.

Ầm!

Lúc này, Thánh kiếm Hiên Viên của Diệp Quân lại một lần nữa bị trấn áp tại chỗ!

Nhưng lúc này, lại một luồng kiếm quang khác phóng tới trước mặt người đàn ông áo trắng.

Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo.

Hai kiếm liên tiếp!

Người đàn ông áo trắng đưa ngón tay về phía trước rồi chỉ, kiếm quang xuất hiện.

Bùm!

Một vùng kiếm quang nổ tung trước mặt người đàn ông áo trắng, làn sóng xung đột từ kiếm khí mạnh mẽ thoáng chốc hất văng Diệp Quân ra xa.

Nhưng người đàn ông áo trắng vẫn bất động như núi.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người có mặt đều im lặng.

Thực lực của người đàn ông áo trắng quá kinh khủng.

Áp chế Diệp Quân không thương tiếc!

Sau khi dừng lại, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn người đàn ông áo trắng phía xa, trong lòng kinh hãi cùng cực: “Ngươi cũng là kiếm tu”.

Người đàn ông áo trắng khẽ mỉm cười: “Phải”.

Kiếm tu!

Diệp Quân trầm giọng: “Vì sao ngươi không xuất kiếm”.

Người đàn ông áo trắng chỉ cười không nói.
 
Chương 2584


Chương 2584

Diệp Quân nhìn hắn ta: “Thiên Thiên”.

Thiên Thiên!

Ầm!

Vừa dứt lời, một luồng khí đáng sợ đột nhiên bộc phát ra từ cơ thể Diệp Quân.

Khí thế của Long tộc!

Dung hợp!

Nhát kiếm vừa rồi khiến Diệp Quân hiểu hắn buộc phải dốc hết toàn lực, không thể giữ lại gì nữa.

Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại, giờ phút này hắn cảm nhận được sức mạnh vô cùng vô tận.

Sức mạnh của Ngao Thiên Thiên!

Xa xa, người đàn ông áo trắng nhìn khí thế của Diệp Quân đang điên cuồng tăng lên, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt như cũ.

Thực ra ông ấy có thể kết thúc trận đấu ngay từ khi Diệp Quân ra kiếm đầu tiên, nhưng ông ấy không làm thế, vì ông ấy có cảm giác quý mến khó hiểu với kiếm tu trẻ trước mắt này.

Diệp Quân tiến lên một bước, kiếm quang bỗng chốc chém tới trước mặt người đàn ông áo trắng.

So với mấy kiếm trước, uy lực của kiếm này đã có sự thay đổi về chất.

Sức mạnh của hai người hợp nhất không đơn giản chỉ là một cộng một, phải biết rằng bây giờ Ngao Thiên Thiên đã là Đế Quân.

Hơn nữa vì cô ấy là Long tộc nên thực lực còn vượt xa Đế Quân cùng cấp.

Sau khi cô ấy hợp nhất với Diệp Quân, sức mạnh của Diệp Quân có thể nói là tăng lên không chỉ mười lần.

Mà kiếm kỹ hắn nghiên cứu chính là khả năng bùng nổ, cho nên khi xuất kiếm này, đất trời trong mấy trăm vạn dặm đều trở nên mơ hồ, một luồng khí chết chóc bao phủ tất cả mọi người.

Nhát kiếm này khiến tất cả mọi người đều biến sắc!

Con át chủ bài đây rồi!

Mà đối mặt với nhát kiếm này, ánh mắt người đàn ông áo trắng vẫn bình tĩnh, tựa như nhát kiếm này cũng chẳng khác gì với vừa nãy.

Khi kiếm của Diệp Quân đến trước mặt hắn ta, ông ấy một lần nữa duỗi ra hai ngón tay, sau đó nhẹ nhàng siết chặt.

Bùm!

Nhát kiếm đáng sợ của Diệp Quân đã bị hai ngón tay ông ấy kẹp lại, sức mạnh đáng gờm trong kiếm cũng bị áp chế ngay tức khắc.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hóa đá.

Mà con ngươi Diệp Quân cũng co rụt lại, lúc này hắn cảm thấy kiếm của mình không thể di chuyển được dù chỉ một tấc.

Sức mạnh trong kiếm cũng không thể giải phóng!

Hoàn toàn bị trấn áp!

Diệp Quân nhìn người đàn ông áo trắng: “Ngươi đang giả heo ăn thịt hổ đấy à?”

Lúc này hắn chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Nên nói là bất thường thì đúng hơn!

Nghe Diệp Quân nói thế, người đàn ông áo trắng khẽ cười: “Kiếm đạo không phức tạp như vậy”.
 
Chương 2585


Chương 2585

Nói xong hai ngón tay của ông ấy khẽ dùng sức, tay Diệp Quân run lên, khi hắn hoàn hồn thì Thánh kiếm Hiên Viên đã xuất hiện trong tay người đàn ông áo trắng.

Người đàn ông áo trắng nhẹ nhàng vuốt thân Thánh kiếm Hiên Viên, sức mạnh đáng sợ ẩn trong kiếm cũng đã biến mất hoàn toàn.

Thấy thế, nét mặt Diệp Quân trở nên nặng nề, đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác bất lực.

Hắn biết dù sử dụng sức mạnh huyết mạch cũng chẳng thể đánh bại được người đàn ông trước mặt mình.

Khoảng cách rất lớn!

Giờ khắc này hắn mới thật sự hiểu được thế nào là người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.

Hắn vẫn đánh giá thấp người trong thiên hạ quá.

Người đàn ông áo trắng chợt lên tiếng: “Nhát kiếm đầu tiên của ngươi thú vị hơn đấy”.

Diệp Quân nhìn hắn ta, hơi ngờ vực hỏi lại: “Nhát kiếm đầu tiên?”

Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Kiếm đó không có ngoại lực, là sức mạnh kiếm đạo đơn thuần, nhưng đó mới là ngươi thực sự, cũng là cốt lõi của ngươi. Có thể nhìn ra được, ngươi đang đối mặt với chính mình, phải kiên trì với nó”.

Diệp Quân thấp giọng nói: “Cảm ơn tiền bối chỉ dạy”.

Thua người trước mắt, hắn không có ý gì khác, ngược lại còn rất vui.

Mình không bằng người, thua tức là thua, Diệp Quân hắn chấp nhận.

Người đàn ông áo trắng khẽ mỉm cười, sau đó trả Thánh kiếm Hiên Viên trong tay lại cho Diệp Quân: “Kiếm của ngươi rất sắc bén, cũng có điểm đặc biệt, bớt dùng lại thì hơn, vì kiếm có sắc hơn nữa nhưng nếu người dùng kiếm không được thì cũng vô ích”.

Nghe thấy câu này, Thánh kiếm Hiên Viên như không phục lắm, nó khẽ rung lên sau đó đâm về phía người đàn ông áo trắng, nhưng nhanh chóng bị bắt lấy.

Người đàn ông áo trắng bật cười: “Thanh kiếm này của ngươi nóng tính đấy! Trên đời không kiếm nào có thể khiến ta bị thương được”.

Diệp Quân chớp mắt: “Không kiếm nào có thể khiến tiền bối bị thương được?”

Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta không tin”.

Người đàn ông áo trắng cười: “Ngươi muốn thử không?”

Diệp Quân gật đầu: “Muốn, nếu kiếm của ta có thể khiến tiền bối bị thương, tiền bối có thể đồng ý với ta một điều kiện không?”

Người đàn ông áo trắng cười: “Được thôi!”

Khóe miệng Diệp Quân hơi nhếch lên, hắn xòe tay ra, chầm chậm nhắm mắt lại: “Thanh Huyên, ta mượn ngươi thêm lần nữa nhé!”

Kiếm Thanh Huyên: “…”

Không kiếm nào có thể khiến ông ấy bị thương được?

Lời nói của người đàn ông áo trắng trước mắt khiến Diệp Quân hơi không phục, chí ít hắn cảm thấy chắc chắn kiếm Thanh Huyên có thể. Dù sao kiếm Thanh Huyên cũng là kiếm sắc bén nhất thế gian.

Vì vậy, hắn chọn mượn kiếm.

Mặc dù mượn kiếm hơi thường xuyên, nhưng con mượn kiếm của cha chẳng phải chuyện rất bình thường sao?

Nhưng không có động tĩnh gì.
 
Chương 2586


Chương 2586

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Quân đen sì, hắn lại gọi trong lòng: “Thanh Huyên?”

Kiếm Thanh Huyên: “…”

Nó thực sự không dám di chuyển!

Thường ngày ngươi mượn kiếm đánh người ngoài thì nó không có ý kiến, nhưng bây giờ ngươi mượn kiếm để chém cha ruột, tuyệt đối không được.

Thấy vẫn không có động tĩnh gì, sắc mặt Diệp Quân nhất thời trầm xuống, nếu không mượn được kiếm, hắn thật sự rất mất mặt.

Diệp Quân vội nói trong lòng: “Tháp gia, ngươi giúp ta đi”.

Tiểu Tháp khẽ nói: “Cảm ơn ngươi đã coi trọng ta, thể diện của ta ở Dương tộc thật sự không lớn lắm đâu”.

Diệp Quân: “…”

Lúc này người đàn ông áo trắng chợt hỏi: “Người trẻ tuổi, kiếm của ngươi đâu?”

Diệp Quân: “…”

Như nhìn ra được sự lúng túng của Diệp Quân, người đàn ông áo trắng khẽ cười, chuyển chủ đề: “Ngươi có xuất kiếm nữa không? Dùng kiếm đầu tiên của ngươi đi”.

Diệp Quân không hiểu ý ông ấy nhưng vẫn gật đầu: “Được”.

Nói xong hắn đâm kiếm ra.

Kiếm này không có kiếm kỹ nào, cũng không sử dụng sức mạnh huyết mạch.

Là một kiếm vô cùng thuần túy!

Thấy kiếm tới, nét mặt người đàn ông áo trắng bình tĩnh, khi kiếm còn cách ông ấy nửa tấc, một luồng kiếm ý vô hình đã ngăn thanh kiếm lại.

Diệp Quân nhìn người đàn ông áo trắng, hắn biết ông ấy muốn dạy mình, vì thế hắn cung kính nói: “Xin tiền bối chỉ dạy”.

Người đàn ông áo trắng khẽ cười, ấm áp nói: “Tuy uy lực thanh kiếm này của ngươi không bằng mấy kiếm kỹ lúc nãy, nhưng lại rất thuần túy, là thanh kiếm mà kiếm tu nên có, nhưng vẫn thiếu hai thứ. Thứ nhất là ý, tuy ngươi có kiếm ý nhưng ý này vẫn chưa đủ kiên định. Có thể nói cho ta biết vì sao không kiên định không?”

Kiếm ý!

Diệp Quân im lặng, kiếm ý của hắn là gì?

Là kiếm ý vô địch!

Nhưng từ đầu đến giờ kiếm ý vô địch đã không có gì đặc biệt, càng ngày càng trở nên vô vị, vì thế sau này hắn không sử dụng kiếm ý này mấy.

Diệp Quân khẽ thở dài, cười khổ: “Tiền bối, nói thật, khi ta còn trẻ, chưa trải sự đời, vì thế tâm thế cao ngạo, tưởng rằng sau này mình nhất định có thể vượt qua được thế hệ cha ông, bởi vậy có tín niệm vô địch. Nhưng sau khi trưởng thành, từng trải nhiều hơn, ta càng cảm thấy vô lực, bởi vì kẻ thù cực mạnh với ta chỉ là con kiến đối với thế hệ cha ông ta…”

Thần trong lòng!

Từ đầu đến giờ, Diệp Quân đã cố gắng giữ vững tâm lý, không để lòng mình có thần. Nhưng càng về sau, hắn càng phát hiện thực lực của thế hệ cha ông thật sự mạnh đến nỗi khiến hắn hơi tuyệt vọng.

Hắn biết nên kiên trì với tâm ban đầu, kiên định tín niệm. Nhưng nhiều lúc, biết thì dễ nhưng làm thì khó.

Bởi thế ngay từ khi kiếm ý vô địch của hắn sinh ra, chưa từng được nâng cao, thậm chí nhiều lúc hắn còn không dùng đến kiếm ý.
 
Chương 2587


Chương 2587

Nghe Diệp Quân nói thế, người đàn ông áo trắng gật đầu: “Thì ra là vậy… Thế ta hỏi ngươi một câu, lúc này trong lòng ngươi có còn suy nghĩ như lúc đầu, muốn vượt qua thế hệ cha ông, trở thành người vô địch cuối cùng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Có”.

Người đàn ông áo trắng cười: “Không phải tín niệm của ngươi không kiên định, mà là chuyện này với ngươi thực sự quá khó, vì vậy dù tín niệm của ngươi kiên định nhưng cũng chỉ có thể ẩn giấu trong lòng, lặng lẽ cố gắng phấn đấu. Dù sao nếu chưa làm mà đã luôn miệng nói sẽ khiến người khác cười thôi”.

Nói tới đây ông ấy dừng một chút rồi lại nói: “Ngươi còn xuất sắc hơn ta nghĩ”.

Diệp Quân nhìn người đàn ông trước mắt, không nói gì nhưng trong lòng đã cảm động.

Người đàn ông áo trắng nói tiếp: “Ta có đề nghị này, ngươi có thể nghe, nếu có tác dụng với ngươi thì ngươi thử xem. Nếu ngươi thấy không hợp lý thì cứ cười cho qua, ngươi thấy thế nào?”

Diệp Quân cung kính nói: “Xin tiền bối chỉ dạy”.

Người đàn ông áo trắng cười: “Mọi chuyện trên đời đều không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, nếu muốn vô địch như thế hệ trước thì khá khó, vì sao chúng ta không đặt ra mục tiêu nhỏ hơn trước, chẳng hạn như… vô địch cùng cấp!”

Vô địch cùng cấp!

Nghe người đàn ông áo trắng nói, Diệp Quân im lặng.

Thấy Diệp Quân im lặng, người đàn ông áo trắng hỏi: “Sao, thấy quá dễ à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Trước khi gặp được ngài, ta cảm thấy rất dễ”.

Người đàn ông áo trắng bật cười: “Vậy nên dù là vô địch cùng cấp cũng đã khó rồi, phải không?”

Diệp Quân gật đầu.

Người đàn ông áo trắng dịu dàng nói: “Nhưng vô địch cùng cấp dễ hơn vượt qua thế hệ cha ông của ngươi mà, đúng không?”

Diệp Quân cười đáp: “Đương nhiên”.

Người đàn ông áo trắng lại nói: “Chàng trai trẻ, không cần tạo cho mình quá nhiều áp lực, bởi vì áp lực quá lớn sẽ khiến cuộc sống rất mệt mỏi. Ta tin cha mẹ ngươi chắc chắn không muốn thấy ngươi sống quá mệt mỏi đâu”.

Nghe người đàn ông áo trắng nói, trong lòng Diệp Quân dâng lên cảm giác khó hiểu, cảm giác này như đã từng xuất hiện.

Diệp Quân vô thức hỏi: “Tiền bối họ Diệp à?”

Người đàn ông áo trắng hơi giật mình, hiển nhiên không ngờ Diệp Quân lại đột nhiên hỏi như vậy, sau khi hoàn hồn lại, ông ấy lắc đầu cười: “Không phải”.

Không phải!

Nghe người đàn ông áo trắng nói thế, Diệp Quân hơi thất vọng, sau đó cười tự giễu, hắn thật sự nghĩ nhiều rồi.

Diệp Quân không nghĩ ngợi nữa, chắp tay cúi đầu với người đàn ông: “Cảm ơn tiền bối chỉ dạy, ân tình này vãn bối sẽ khắc ghi trong tim”.

Đối với người trước mặt, hắn đã tâm phục khẩu phục.

Thua không đáng sợ, đáng sợ là không chấp nhận nổi việc thua.

Hơn nữa, trực giác của hắn nói cho hắn biết, kiếm tu trước mắt vẫn chưa thật sự dốc hết toàn lực.

Hắn hoàn toàn không phải đối thủ của hắn ta.

Đương nhiên cũng là chuyện tốt, vì hôm nay hắn thu hoạch được rất nhiều.
 
Chương 2588


Chương 2588

Như người đàn ông trước mắt nói, nếu vô địch thế hệ cha ông khó, vậy sao không thực hiện từng bước một?

Ví dụ như vô địch cùng cấp trước.

Vô địch cùng cấp!

Nghĩ đến đây, Diệp Quân hít sâu một hơi, toàn thân sảng khoái vô cùng, tựa như hòn đá nặng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.

Nhưng lúc này, dường như cảm nhận được tâm trạng Diệp Quân thay đổi, kiếm ý vô địch đã yên lặng hồi lâu chợt dâng trào ra khỏi cơ thể hắn. Kiếm ý vô địch vây quanh Diệp Quân, hơi thở cũng dần dần thay đổi.

Có lại cuộc đời mới.

Kiếm vì người mà phi phàm, kiếm ý cũng vậy.

Khoảnh khắc Diệp Quân bước ra khỏi khó khăn, kiếm ý của hắn cũng bước ra, có lại cuộc sống mới.

Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông áo trắng nở nụ cười, trong mắt cũng đầy vẻ vui mừng, cảm ngộ và tâm tính của thanh niên trước mắt còn tốt hơn với ông ấy tưởng tượng, không biết là con nhà ai mà xuất sắc thế.

Diệp Quân cảm nhận được kiếm ý vô địch quanh người, hắn cũng nở nụ cười, lúc này hắn cảm giác kiếm ý vô địch đã sống lại.

Lúc này người đàn ông áo trắng lên tiếng: “Ngươi xuất kiếm lần nữa thử xem”.

Nghe thế, Diệp Quân cười: “Được”.

Dứt lời hắn đâm ra một kiếm.

Vẫn không dùng kiếm kỹ và sức mạnh huyết mạch, chỉ là một kiếm thuần túy nhất.

Kiếm đâm tới trước mặt người đàn ông áo trắng, ông ấy lại duỗi hai ngón tay ra rồi kẹp nhẹ, kẹp lấy kiếm của Diệp Quân.

Khi kẹp được kiếm, người đàn ông áo trắng hơi do dự, sau đó lui về phía sau hai bước.

Lui rồi!

Mặc dù chỉ có hai bước, nhưng mọi người xung quanh đều hiểu rằng kiếm đạo của Diệp Quân đã mạnh hơn trước.

Diệp Quân nhìn người đàn ông áo trắng đã lùi lại hai bước, không nói gì.

Người đàn ông áo trắng cười: “Sau khi ý của ngươi sống lại, uy lực đã mạnh hơn trước rất nhiều”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Hắn không từ chối ý tốt của đối phương, tuy hắn không biết vì sao đối phương lại làm như vậy.

Người đàn ông áo trắng ngẩng đầu: “Ta phải đi đây”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối tên là gì?”

Người đàn ông áo trắng mỉm cười, đang định lên tiếng thì lúc này có dị biến, chỉ thấy bầu trời chợt tách ra, sau đó một luồng khí đáng sợ quét tới.

Cả học viện Thần đều sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời với vẻ khó hiểu.

Hai vị chủ giáo trong hư không cũng cau mày.

Khách không mời?

Không có sự cho phép của học viện Thần, người ngoài không được phép xông vào học viện Thần, là kẻ nào to gan dám xông vào học viện Thần đây?

Dưới ánh mắt của mọi người, một ông lão chậm rãi đi ra từ vết nứt thời không trên bầu trời, ông ta mặc hoa bào, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt như bị ai cắm sừng.
 
Chương 2589


Chương 2589

Mà phía sau ông ta còn có một thanh niên mặc áo bào đen, thanh niên này vừa ra, ánh mắt đã dừng trên người Diệp Quân, sát ý trong mắt không hề che giấu.

Nhìn thấy thanh niên áo bào đen này, Diệp Quân nhíu mày thật sâu, bởi vì ông ấy chính là người đã bị hắn giết lúc trước, sao ông ấy vẫn còn sống?

Diệp Quân hơi khó hiểu.

Lúc này ông lão hoa bào cũng nhìn vào Diệp Quân, với thực lực của nhà họ Vương, muốn tìm được Diệp Quân đương nhiên không khó.

Khi điều tra ra Diệp Quân là học viên của Thần Viện học viện Thần, suy nghĩ đầu tiên của ông lão không phải sợ hãi mà là phải giết.

Bắt buộc phải giết!

Nếu chỉ là một người bình thường thì có thể bỏ qua, sau này sẽ không gây ra uy hiếp gì cho nhà họ Vương.

Nhưng đây là học viên của Thần Viện.

Thiên phú của học viên này đáng sợ đến mức nào?

Nếu để hắn trưởng thành, sau này hắn sẽ có cơ hội uy hiếp nhà họ Vương.

Có một số mối thù, nếu đã để lại thì chỉ có thể diệt trừ tận gốc, tiêu diệt mọi nhân quả, nếu không sẽ rất phiền phức.

Thật sự rất nhiều ví dụ về diệt cỏ không diệt tận gốc, cuối cùng sẽ bị người ta lật kèo.

Trước mặt Diệp Quân, người đàn ông áo trắng vốn định đi, nhưng khi nhìn ông lão hoa bào, ông ấy nhíu mày, hỏi Diệp Quân: “Kẻ thù của ngươi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Nhìn tư thế này chắc là vậy đó. Tiền bối, chẳng phải người định đi ư?”

Người đàn ông áo trắng cười khẽ: “Không vội”.

Không vội!

Diệp Quân thoáng nghi hoặc.

Lúc này, Tả, Hữu chủ giáo đột ngột xuất hiện trước mặt ông lão nhà họ Vương.

Tả chủ giáo nhăn mày, giọng thoáng vẻ không hài lòng: “Vương Lan, ông làm gì vậy?”

Bọn họ cũng coi như có quen biết vị được gọi là Vương Lan của nhà họ Vương này, bởi vì Vương Lan cũng từng gia nhập học viện Thần, có điều, ông ta cũng chỉ là một học viên nội viện mà thôi.

Vương Lan nhìn hai vị Tả, Hữu chủ giáo, cố gắng để giọng mình thật bình tĩnh: “Hai vị chủ giáo, lần này ta tự tiện xông vào học viện Thần không phải cố tình có thái độ thù địch với học viện Thần mà chỉ vì không muốn kẻ thù của nhà họ Vương ta có cơ hội chạy trốn, bởi vậy, nếu có mạo phạm chỗ nào, xin hai vị thứ lỗi cho”.

Tả chủ giáo nghi hoặc: “Kẻ thù của nhà họ Vương ông?”

Vương Lan giận dữ chỉ tay về phía Diệp Quân: “Chính là hắn”.

Nghe Vương Lan nói thế, Tả chủ giáo cùng Hữu chủ giáo lập tức trầm mặt.

Diệp Quân!

Tả chủ giáo trầm giọng hỏi: “Vương Lan, nói kĩ hơn đi”.

Vương Lan lạnh lùng liếc nhìn Diệp Quân bên dưới, nói: “Khi trước, người này vô duyên vô cớ giết chết cháu ta là Vương Vân, sau đó chạy trốn, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, khiến thần phật cũng phải tức giận, nếu không nhờ nhà họ Vương ta có đôi chút thủ đoạn, giúp cháu ta hồi sinh, chỉ sợ đứa cháu này của ta đã chết oan chết uổng”.

Nghe Vương Lan nói thế, Tả Hữu chủ giáo đều nhíu mày.

Hữu chủ giáo nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi nói đi”.
 
Chương 2590


Chương 2590

Tất nhiên ông ta không thể chỉ nghe lời từ một phía Vương Lan, con người ai mà chẳng có xu hướng lợi kỷ, chỉ biết nói những điều có lợi cho mình, những điều bất lợi cho người có đôi khi còn thêm mắm dặm muối.

Diệp Quân liếc nhìn hai ông cháu Vương Lan, ánh nhìn dừng trên người thiếu niên áo đen Vương Vân, cười hỏi: “Vì sao ta giết ngươi, lòng ngươi không tự biết sao?”

Sắc mặt Vương Vân trở nên khó coi, dĩ nhiên gã không thể nói thẳng ra được, vụ việc vốn do gã tính giả ngầu mà dẫn tới hậu quả, chỉ có điều gã đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Quân.

“Hỗn xược”.

Vương Lan đột nhiên gầm lên, một hơi thở khủng bố ập về phía Diệp Quân như muốn chèn ép hắn.

Dám trực tiếp ra tay!

Ánh mắt Diệp Quân trở nên lạnh lẽo.

Người đàn ông áo trắng bên cạnh hắn cũng nhíu mày.

Trong bóng tối, người phụ nữ váy trắng đã nghĩ đến một cảnh tượng pháo hoa nở rộ…

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, Hữu chủ giáo bỗng phát tay áo lên, một sức mạnh cực hùng hồn chấn nát hơi thở của Vương Lan.

Vương Lan quay phắt lại, nhìn về phía Hữu chủ giáo, sắc mặt hết sức khó coi.

Hữu chủ giáo chỉ lạnh lùng nhìn ông ta: “Vương Lan, nơi này là học viện Thần, không phải đất nhà họ Vương các ông”.

Tả chủ giáo nhìn Vương Lan, ánh mắt cũng lộ vẻ không hài lòng.

Thực ra không phải ông ta đã lựa chọn đứng về phía Diệp Quân mà chỉ đang nghĩ, tay Vương Lan này thật không biết điều, đây là khuôn viên của học viện Thần, nếu thật sự để Vương Lan ra tay tấn công Diệp Quân, bọn họ lại mặc kệ không quản đến, việc này truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người ta cho rằng học viện Thần sợ nhà họ Vương sao?

Thể diện tuy là thứ không đáng bao tiền nhưng có rất nhiều khi, nó còn quan trọng hơn cả tính mạng.

Bầu không khí nơi này chợt trở nên căng thẳng hẳn.

Vương Lan hít sâu một hơi rồi nói: “Hữu chủ giáo, vừa rồi là do ta thất thố”.

Cuối cùng, ông ta vẫn lựa chọn nhún nhường.

Dù sao thì, mục đích lần này của ông ta là Diệp Quân mà không phải là học viện Thần, nếu gây hấn với học viện Thần, hai bên đối đầu thì chỉ e mất nhiều hơn được.

Hữu chủ giáo lạnh lùng liếc nhìn Vương Lan, sau đó nhìn sang Diệp Quân: “Ngươi nói tiếp đi”.

Diệp Quân cười cười, bắt đầu thuật lại ngọn nguồn sự việc, hắn không thêm bớt điều gì, những người có mặt ở đây đều thuộc hàng lão luyện, tất nhiên có thể phân biệt thật giả.

Khi nghe Diệp Quân nói xong, những người có mặt ở đó đều sa sầm sắc mặt.

Kiêu căng càn quấy!

Ăn chơi trác táng!

Khinh người quá đáng!

Tất cả học viên học viện Thần đều nhìn về phía Vương Vân, sắc mặt vô cùng khó coi.

Vương Vân cũng cực kì mất mặt.

Hữu chủ giáo nhìn Vương Lan, cười nhạt: “Vô duyên vô cớ muốn giết người, người nhà họ Vương ông cũng thật bá đạo nhỉ”.

Sắc mặt Vương Lan cũng trở nên hết sức khó coi, thực ra ông ta cũng là người không rõ mọi chuyện.
 
Chương 2591


Chương 2591

Ông ta biết cháu mình không được lanh lợi thông minh cho lắm, nhưng ông ta không thể ngờ rằng đứa cháu này lại ngu xuẩn đến mức đó.

Dù ngươi có muốn giết người thì cũng phải biết kiếm lí do nghe xuôi tai một chút chứ?

Nhưng lúc này, ông ta không thể không đứng về phía cháu mình.

Vương Lan đưa mắt nhìn Diệp Quân, nói: “Mặc dù giữa các ngươi có chút hiểu lầm, nhưng ngươi cũng không nên vì thế mà chọn cách giết người chứ? Ta thấy rõ ràng ngươi không hề để nhà họ Vương ta vào mắt”.

Diệp Quân chau mày: “Đó chỉ là một chút hiểu lầm nho nhỏ chắc? Cháu ông muốn giết ta, điều đó đối với ông chỉ là hiểu lầm?”

Tả Hữu chủ giáo cũng nhíu mày, lão già này trở nên mặt dạn mày dày như thế từ bao giờ?

Vương Lan không nhìn Diệp Quân mà quay sang phía hai vị chủ giáo: “Hai vị chủ giáo, việc này hai vị thấy thế nào?”

Từ đầu tới giờ, đối với ông ta, thái độ của Diệp Quân có quan trọng không?

Không quan trọng!

Điều duy nhất quan trọng là… thái độ của học viện Thần, chỉ cần đối phó được với học viện Thần thì Diệp Quân này đối với nhà họ Vương mà nói, cũng chỉ là một con sâu cái kiến có kích thước lớn chút mà thôi.

Là hậu duệ của thần linh, nhà họ Vương có sự tự tin này.

Thấy Vương Lan nhất quyết không muốn bỏ qua, Tả Hữa chủ giáo nhíu chặt mày, Hữu chủ giáo nói thẳng: “Vương Lan, việc này do cháu trai ông gây nên, có liên quan gì đến Diệp Quân? Chẳng lẽ chỉ có cháu trai ông được quyền giết cậu ta, không cho cậu ta giết cháu ông? Thế gian nào có chuyện vô lí như thế?”

Vương Lan tức thì lạnh mặt: “Nói vậy có nghĩa là học viện Thần các vị quyết định bảo vệ tay Diệp Quân này?”

Hữu chủ giáo sa sầm mặt: “Ông đang đe dọa ta?”

Thấy thái độ hai bên càng lúc căng thẳng, Tả chủ giáo vội hỏi: “Vương Lan, theo ta thấy, việc này có thể dừng ở đây được rồi! Dẫu sao thì cháu trai ông cũng chưa chết, không có tổn thất gì, hai bên không thể bỏ qua chuyện này làm hòa được sao?”

Vương Lan âm trầm nói: “Vậy tức là muốn cháu ta chết một lần vô ích?”

Hữu chủ giáo nhăn mặt: “Vương Lan, ông cũng là một nhân vật có địa vị, lẽ nào đúng sai trong chuyện này cũng không phân biệt được? Cháu trai ông vô duyên vô cớ ác ý nhằm vào Diệp Quân, nếu đổi thành ông, lẽ nào ông không phản kháng?”

Vương Lan lạnh lùng nói: “Cháu ta quả có muốn giết hắn, nhưng cháu ta đã thành công giết hắn sao? Việc đó nhiều nhất cũng chỉ coi như giết người chưa toại, nhưng Diệp Quân giết cháu ta lại là sự thực, người nhà họ Vương ta bị giết, chẳng lẽ ta không thể hạch tội?”

Hữu chủ giáo nhăn mày, vốn định quát lớn một lần nữa nhưng ngẫm lại, cảm thấy không thích hợp lắm.

Việc này có điều không ổn!

Hữu chủ giáo cúi đầu nhìn về phía Diệp Quân, chợt bừng tỉnh.

Hiển nhiên, Vương Lan kia thấy Diệp Quân là học viên của học viện Thần, sợ sau này Diệp Quân trưởng thành sẽ trả thù nhà họ Vương.

Tay Vương Lan này muốn diệt trừ hậu họa ngay từ đầu đây mà.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Hữu chủ giáo càng thêm âm trầm.

Tả chủ giáo lúc này cũng hiểu ra, suy nghĩ một chút, ông ta nói: “Vương Lan, ta biết ông muốn giải quyết rõ nhân quả chuyện này, nhưng phương thức giải quyết nhân quả cũng có rất nhiều loại, không nhất định phải giết người, ông hiểu ý ta chứ?”
 
Chương 2592


Chương 2592

Ngẫm lại, nhân quả chuyện này đơn giản cỡ nào?

Nhà họ Vương chỉ cần nhún nhường một chút, nhân quả này chẳng phải đã được giải quyết rồi sao?

Nếu biết nhìn xa trông rộng hơn một chút, thì cho đối phương chút đỉnh gọi là bồi thường, tranh thủ mượn hơi, nhân quả này không chỉ được giải quyết êm đẹp mà còn có thể biến thành một thiện duyên, như vậy không tốt sao?

Vì sao nhất quyết muốn giết người để chặt đứt nhân quả?

Sắc mặt Vương Lan càng trở nên âm trầm, tất nhiên ông ta cũng hiểu được ý của Tả chủ giáo, có điều, muốn ông ta nhún nhường với Diệp Quân?

Tay Diệp Quân này xứng sao?

Nhà họ Vương ông ta là hậu duệ của thần linh, lại muốn ông ta phải nhún nhường với một phàm nhân?

Ông ta không chịu được, nhà họ Vương càng không thể chấp nhận chuyện mất thể diện như thế.

Vương Lan liếc nhìn Tả, Hữu chủ giáo, nói: “Hắn là học viên của học viện Thần, nhà họ Vương ta nể mặt học viện Thần, sẽ không ra tay trong khuôn viên học viện, nhưng nếu hắn bước chân ra khỏi học viện Thần, nhà họ Vương ta tất sẽ diệt ngay”.

Nói đoạn, ông ta kéo Vương Vân quay đầu định rời đi.

Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Quân đang đứng bên dưới đột nhiên lên tiếng: “Chờ chút!”

Vương Lan quay sang nhìn Diệp Quân: “Hiện giờ mới biết xin tha, chỉ e đã không…”

Diệp Quân đột nhiên nhún người, phóng thẳng ra ngoài học viện, nhìn về phía Vương Lan : “Hiện giờ ta đã ra khỏi học viện”.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn hắn.

Thấy rõ Diệp Quân vừa làm gì, tất cả những người có mặt ở đó đều bối rối.

Trời đất!

Sao ngươi lại hành xử cứng nhắc như thế?

Đó là nhà họ Vương đấy!

Là hậu duệ của thần linh đó!

Ngươi cứ đối đầu trực diện vậy sao?

Sau khi qua cơn khiếp sợ, rất nhiều người đều lộ vẻ kính nể.

Thật là can trường hơn người!

Không phải ông nói ta ra khỏi học viện là sẽ xử ta sao?

Ông đây hiện giờ bước ra luôn, giỏi thì tới xử ta coi?

Thật đúng là đàn ông đích thực!

Trong lòng một số học viên, ấn tượng tốt với Diệp Quân đã tăng lên rất nhiều, dẫu sao lúc này Diệp Quân cũng là học viên của học viện Thần, bọn họ thuộc cùng một phe.

Nhiều nữ học viên khi nhìn về phía Diệp Quân, ánh mắt đã nảy sinh một thứ tình cảm khác.

Thật khí phách!

Tất nhiên, cũng có số ít học viên lắc đầu.

Bên cạnh cô gái kiếm tu vận váy vải bố, người của Vị Lai Tông, một thiếu niên cười nhạt: “Thật ngu xuẩn, nhà họ Vương này chính là hậu duệ của thần linh đó, gia tộc rất hùng mạnh, đối đầu trực diện với họ là hành vi quá mức ngu xuẩn. Nếu ta là hắn, ta sẽ lựa chọn nhẫn nhịn cho qua thời gian này, tạm lánh sự trả thù của nhà họ Vương để mưu tính tương lai”.
 
Chương 2593


Chương 2593

Chương 2593

Nói xong, cậu ta còn lén liếc nhìn cô gái váy vải bố bên cạnh.

Cô gái vẫn không hề có bất cứ dao động nào, ánh mắt tiếp tục nhìn thẳng vào bóng dáng Diệp Quân xa xa.

Thấy cô gái váy vải bố không có phản ứng gì với mình, thiếu niên cau mày, lại nói thêm: “Nếu ta là Diệp Quân, không chỉ phải nhẫn nại mà còn cần nhún nhường, tỏ thái độ nhận lỗi, khiến mọi người đều có lí do lùi một bước…”

Cô gái nọ chợt quay sang phía cậu ta: “Ngươi mau cút xa một chút cho ta”.

Thiếu niên kia tức thì cứng đờ mặt ra.

Xa xa, Tả, Hữu chủ giáo cũng đều đã ngây người trước hành vi đột ngột của Diệp Quân.

Họ đều không ngờ Diệp Quân lại dám trực diện đối đầu với nhà họ Vương như thế.

Tả chủ giáo trầm mặt xuống: “Người trẻ tuổi, tính khí nóng nảy lỗ mãng quá”.

Hữu chủ giáo lại có cái nhìn bất đồng: “Thanh niên không hào sảng như thế còn gọi là thanh niên sao?”

Tả chủ giáo khẽ thở dài: “Nhưng cứ thế, coi như cậu ta đã dồn mình và nhà họ Vương vào đường cùng, sau đó, cả hai bên đều không có đường lui”.

Hữu chủ giáo bình thản nói: “Dù cậu ta không làm như vậy, nhà họ Vương có bỏ qua cho cậu ta không?”

Tả chủ giáo im lặng.

Phía bên kia, người đàn ông áo trắng nhìn thấy Diệp Quân làm thế, miệng bất giác nở nụ cười, ông ấy càng lúc càng thấy thiếu niên này thật thú vị.

Rất hợp ý ông ấy.

Phía xa xa, Vương Lan nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, ông ta thực sự rất bất ngờ, nhưng sau đó, ông ta chỉ cười khẽ rồi nói: “Dám trực diện đối đầu với hậu duệ của thần linh như thế, cũng có can đảm đấy! Nhưng mà, hậu quả sau đó, là ngươi…”

Diệp Quân cắt ngang lời ông ta: “Chớ lảm nhảm nhiều lời, ta mời ông đánh chết ta”.

Trời đất!

Bên dưới râm ran tiếng đám đồng ồ lên.

Mời đánh chết ta!

Thật đúng là hùng dũng!

Bên cạnh cô gái váy vải bố kia, thiếu niên nọ cười nhạt: “Ngu xuẩn, làm ra hành vi thế này chỉ càng chọc giận nhà họ Vương, nếu là ta…”

Cô gái váy vải bố chợt quay người, chém xuống một kiếm.

Rầm!

Thiếu niên kia bị chém nát thân thể.

Thiếu niên: “…”

Cô gái nọ lạnh lùng liếc nhìn linh hồn của thiếu niên: “Ta không có hứng thú với ngươi, xin chớ có khoe khoang bản thân trước mặt ta nữa, nếu không, ta đánh chết ngươi tại chỗ, hiểu không?”

Thiếu niên: “…”

Cô gái váy vải bố không nhìn cậu ta nữa mà quay đầu nhìn về phía Diệp Quân nơi xa, tay phải siết chặt thanh kiếm, ánh mắt mơ hồ chẳng rõ đang nghĩ gì.

Nơi chân trời, Vương Lan nghe Diệp Quân nói thế, tức giận đến cười gằn một tiếng: “Hay, hay lắm”.

Dứt lời, ông ta cũng không nói gì thêm, chỉ nhún người, đánh một quyền về phía Diệp Quân.

Cảnh giới Đế Quân!
 
Chương 2594


Chương 2594

Một quyền đánh ra, đất nứt trời sụp.

Đối mặt với một quyền của Vương Lan, Diệp Quân không lùi còn tiến lên, đâm ra một kiếm.

Một kiếm này, hắn không vận dụng sức mạnh huyết mạch hay kiếm kỹ.

Đó chỉ là một kiếm rất bình thường, nhưng một kiếm này, hắn vận dụng kiếm ý vô địch hoàn toàn mới.

Một kiếm chém ra, bình bình thản thản, như gió mát phất tới.

Rầm!

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Vương Lan đã bị một kiếm của Diệp Quân chém xuống, đẩy lùi mấy nghìn trượng. Vừa dừng lại được, sắc mặt ông ta đã biến đổi kịch liệt, đang định nói điều gì đó, nhưng Diệp Quân không cho ông ta cơ hội mở miệng mà tiếp tục xách kiếm chém tới.

Con ngươi Vương Lan co rút lại, ông ta không dám trực diện chống lại chiêu này, bởi vì ông ta đã phát hiện, cánh tay phải của mình hiện đang nứt ra rồi, nếu còn dám đỡ chiêu này, chỉ e cánh tay coi như sẽ bị tàn phế. Vì vậy, ông ta vung tay áo, một tấm chắn màu đen đột nhiên xuất hiện, chắn trước người ông ta.

Kiếm tới.

Rầm!

Tấm chắn trúng kiếm, rung lên kịch liệt, vô số vết rạn chằng chịt xuất hiện trên mặt.

Diệp Quân lại chém một kiếm.

Rầm!

Tấm chắn vỡ nát trong tiếng nổ rung trời, hóa thành vô số mảnh vụn năng lượng bắn về bốn phương tám hướng. Song, Vương Lan lúc này đã bị đẩy lùi hơn vạn trượng, khoảng cách hai bên đã được kéo giãn.

Vương Lan nhìn Diệp Quân cầm kiếm đứng ở xa xa, ánh mắt đầy kinh hoảng: “Thực lực của ngươi…”

Lời còn chưa dứt, Diệp Quân lại đã cầm kiếm xông tới.

Một kiếm này, còn nhanh hơn cả trước đó.

Chớp mắt, kiếm đã tới.

Vương Lan hoảng hốt trong lòng, thân thể hơi cong lại, hai tay siết chặt, từng luồng hơi thở đáng sợ tức thì tuôn trào từ trong người ông ta ra ngoài, cùng lúc đó, cánh tay phải của ông ta rụt lại, tích dồn toàn bộ sức mạnh, đánh ra phía trước một quyền.

Một quyền dồn toàn lực!

Giờ khắc này, ông ta không thể lùi thêm được nữa, cho nên đành liều mạng dốc hết sức đánh một quyền.

Thắng sẽ sống sót.

Bại sẽ mất mạng.

Rầm!

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, một vùng quyền mang bị nghiền nát, Vương Lan bị hất văng ra xa, trong lúc đang bay, thân thể ông ta đã nổ tung từng phần, máu thịt văng tứ tung.

Thấy thế, tất cả đều chấn động.

Vương Lan này mặc dù mới chỉ đến cảnh giới Đế Quân nhưng cũng coi như thành danh đã lâu, tích lũy thâm hậu, nhưng một nhân vật như thế lại bị vài nhát kiếm của Diệp Quân chém nát thân thể?

Hơn nữa, mấy kiếm này của Diệp Quân hoàn toàn không dùng bất kì kiếm kỹ nào.

Ngay lúc này, Diệp Quân đột ngột hóa thành một luồng kiếm quang, biến mất khỏi vị trí cũ.
 
Chương 2595


Chương 2595

Thoáng chốc, kiếm quang đã lao tới trước mặt Vương Lan.

“Dừng tay!”

Nhưng cũng vào lúc này, Tả chủ giáo bỗng xuất hiện, che trước mặt Vương Lan.

Diệp Quân chau mày.

Tả chủ giáo trầm giọng: “Diệp Quân, ngươi cần phải hiểu rõ, nếu ngươi giết ông ta, vậy thì tương lai thực sự sẽ trở thành không chết không ngừng”.

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Nếu ta không giết ông ta, ông ta và nhà họ Vương sẽ bỏ qua cho ta sao?”

Tả chủ giáo trầm mặc.

Diệp Quân khẽ cười một tiếng, cổ tay rung động, kiếm trong tay vòng qua Tả chủ giáo, chui vào giữa chân mày Vương Lan.

Ầm!

Vương Lan bị ghim chặt tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Ông ta còn muốn nói gì đó, nhưng ngay sau đấy, thanh kiếm ghim vào cơ thể ông ta kịch liệt run lên, chấn nát thần hồn ông ta.

Một kiếm xử lí xong Vương Lan, Diệp Quân xoay người nhìn về phía Vương Vân đang ngây người nơi xa. Thấy Diệp Quân nhìn về phía mình, Vương Vân biến sắc, quay đầu định chạy trốn, nhưng chỉ tích tắc sau, một thanh kiếm đột nhiên từ bên dưới chém lên.

Vèo!

Vương Vân vừa cất bước chạy trốn, thanh kiếm kia đã đâm vào cơ thể gã.

Ầm!

Thân thể và thần hồn của Vương Vân đồng thời bị nghiền nát.

Lại chết một lần nữa!

Khắp nơi tĩnh lặng như tờ.

Diệp Quân liên tục giết chết hai người.

Tất cả đều đã hiểu, Diệp Quân cùng nhà họ Vương lần này đã thực sự trở mặt thành tử thù.

Hữu chủ giáo liếc nhìn Diệp Quân, khẽ thở dài.

Ông ta biết, giờ đây, Diệp Quân cùng nhà họ Vương đã không còn bất kì cơ hội hòa giải nào nữa.

Không chết thì không thể ngừng tay!

Bởi vì nhà họ Vương chắc chắn sẽ không tha cho Diệp Quân.

Như thế, học viện Thần… Diệp Quân bỗng nhìn hai vị chủ giáo: “Hai vị tiền bối, việc này là ân oán cá nhân của ta và nhà họ Vương, để không liên lụy đến học viện Thần, từ này, Diệp Quân ta rời khỏi học viện Thần”.

Rời khỏi học viện Thần!

Hắn vừa dứt lời, khắp nơi ồ lên xôn xao.

Tất cả đều kinh hãi nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn sang phía hai vị chủ giáo.

Tả, Hữu chủ giáo đều trầm mặc, tình thế này khiến bọn họ khó xử.

Bởi nếu không để Diệp Quân rời khỏi học viện Thần thì tức là học viện Thần coi như đã đứng về phía đối địch với nhà họ Vương, thậm chí có thể nói là trực tiếp khai chiến.

Học viện Thần không e sợ nhà họ Vương, nhưng nhà họ Vương cũng không sợ học viện Thần, đây là sự thật.
 
Chương 2596


Chương 2596

Khai chiến?

Việc này có can hệ quá lớn.

Thậm chí có thể nói là ngang với lấy vận mệnh một quốc gia ra đánh đổi.

Vì một Diệp Quân…

Hữu chủ giáo liếc nhìn Diệp Quân, đang muốn nói gì thì Tả chủ giáo đã lên tiếng: “Điều đó không do bọn ta quyết định được”.

Hữu chủ giáo nghe vậy bèn nuốt những lời đang muốn nói trở lại.

Đúng rồi!

Đây vốn không phải là chuyện hai chủ giáo như họ có thể quyết định!

Việc này phải mời Kỳ viện trưởng.

Thấy Diệp Quân đang định bỏ đi, Hữu chủ giáo vội gọi lại: “Chờ đã”.

Diệp Quân nhìn về phía Hữu chủ giáo, Hữu chủ giáo trầm giọng nói: “Diệp Quân, việc này quá trọng đại, đã vượt ngoài khả năng quyết định của hai ta, bởi vậy, chúng ta cần đến xin chỉ thị từ viện trưởng”.

Diệp Quân chần chừ giây lát rồi nói: “Tiền bối, không cần đâu”.

“Cần!”

Hữu chủ giáo nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ngươi cứ chờ ở đó một lát, chỉ nửa khắc thôi, nửa khắc thôi”.

Thấy Hữu chủ giáo kiên định như thế, Diệp Quân gật đầu: “Vậy được”.

Hữu chủ giáo cùng Tả chủ giáo vội vàng quay đầu chắp tay thi lễ với pho tượng Thần Nhất bên dưới một cái rồi đồng thời lẩm nhẩm mấy chú ngữ cổ xưa.

Họ đang kết nối và trò chuyện với viện trưởng.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào hai vị chủ giáo.

Lát sau, hai vị chủ giáo không biết vừa nhận được tin gì mà sắc mặt chợt trở nên hết sức khó coi.

Thấy thế, học viên bốn phía đều khẽ thở dài.

Diệp Quân cười cười, quay lưng bước đi.

“Chờ chút đã”.

Hữu chủ giáo đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta nói với hắn: “Xin lỗi”.

Diệp Quân chỉ cười cười: “Không có gì”.

Cho tới nay, hắn chưa từng ký thác toàn bộ hi vọng vào người khác, bởi vậy, hắn cũng sẽ không thất vọng.

Hữu chủ giáo do dự một hồi rồi nói: “Hãy tới động thiên Thần Nhất đi”.

Diệp Quân nghi hoặc hỏi lại: “Động thiên Thần Nhất?”

Hữu chủ giáo gật đầu: “Đúng vậy, nơi đó là nơi Thượng Thần Thần Nhất chào đời. Ở trong đó có cấm chế vô thượng do Thượng Thần Thần Nhất để lại, người càng mạnh đi vào đó sẽ càng bị áp chế mạnh hơn, một khi vào được trong đó, ngươi sẽ có lợi thế hơn”.

Nói xong, ông ta xòe tay, một quyển trục bay ra trước mặt Diệp Quân: “Đây là địa đồ”.

Diệp Quân không từ chối, hắn nhận địa đồ rồi nói: “Cảm tạ”.

Dứt lời, hắn lập tức bước đi.

Lúc này, Hữu chủ giáo bỗng hỏi: “Vì sao ngươi không hỏi lí do viện trưởng từ bỏ ngươi?”

Diệp Quân không quay đầu lại: “Điều đó không cần thiết”.
 
Chương 2597


Chương 2597

Nghe vậy, Hữu chủ giáo chỉ có thể cười khổ.

Vì sao vị viện trưởng kia lại cự tuyệt?

Bởi vì viện trưởng cùng vị thần nhà họ Vương kia là chỗ quen biết.

Đến được cấp bậc đó rồi, một số thiên tài yêu nghiệt gì đó đã không còn quan trọng với họ. Bọn họ sẽ không vì một kẻ được tiếng là thiên tài yêu nghiệt mà đi kết thù kết oán với một vị thần linh.

Bởi vì, như thế không đáng!



Người đàn ông áo trắng trở lại bên cạnh người phụ nữ váy trắng, nhìn theo bóng Diệp Quân đi xa dần, ông ấy nói khẽ: “Thanh Nhi, huynh muốn đi cùng nó một thời gian…”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Muội đi cùng huynh”.

Diệp Quân đi rồi.

Không một ai giữ chân hắn.

Mọi người đều biết, học viện Thần đã ruồng bỏ Diệp Quân.

Giờ phút này, trong lòng đám học viên bên dưới chợt dâng lên một niềm xót thương, thương người lại thấy thương thân.

Bởi vì ban đầu ai cũng cho rằng học viện Thần nhất định sẽ đứng ra bảo vệ Diệp Quân, dẫu sao thì trong việc này, Diệp Quân không hề có lỗi, tất cả đều là lỗi của nhà họ Vương. Hơn nữa, Diệp Quân còn là thành viên của Thần Viện, là một kỳ tài ngút trời, tiền đồ tương lai không thể tưởng nổi.

Nhưng các học viên đều không ngờ được rằng, học viện Thần lại ruồng bỏ Diệp Quân.

Ngay cả học viên Thần Viện cũng có thể ruồng bỏ?

Vậy còn họ?

Nghĩ tới đó, trong lòng các học viên ở đây đều dâng lên một nỗi xúc cảm thương người lại thương thân vô cùng mãnh liệt.

Nhưng vẫn không có một ai đứng ra nói một câu cho Diệp Quân, dẫu sao thì chuyện này cũng không liên quan đến họ, không liên lụy gì đến lợi ích của họ cả.

Phía bên kia.

Sắc mặt hai vị chủ giáo thật sự khó coi, thực ra chính bọn họ cũng cho rằng viện trưởng sẽ bảo vệ Diệp Quân, bởi vì Diệp Quân chính là một học viên của Thần Viện, tương lai vô cùng xán lạn.

Bọn họ thật không ngờ, viện trưởng lại có quen biết với vị thần linh nhà họ Vương kia, hơn nữa, hai bên còn có qua lại.

Vì một Diệp Quân nho nhỏ mà làm mất lòng một vị thần linh?

Điều này hiển nhiên không được sáng suốt, bởi dẫu một thiên tài có yêu nghiệt cỡ nào cũng không có khả năng quan trọng hơn một vị thần.

Hữu chủ giáo thở dài một tiếng: “Thật đáng tiếc”.

Thiên phú mà Diệp Quân đã hiển lộ ra thật sự vô cùng khủng bố, chỉ cần cho hắn thêm thời gian, nhất định hắn sẽ trở thành một cường giả tuyệt thế, mà giờ đây, học viện Thần lại cứ thế buông bỏ, chút tình nghĩa mỏng manh này coi như đã triệt để đứt đoạn.

Tả chủ giáo lắc đầu: “Chúng ta cũng đã tận lực. Dù sao, mất đi Diệp Quân thì chúng ta cũng còn ba yêu nghiệt siêu cấp khác, đặc biệt là Dương Huyên cùng Diệp Thanh Nhi, thiên phú và thực lực của hai người này còn trên cả Diệp Quân, bởi vậy cũng không có gì đang tiếc, ông nói xem…”

Đúng lúc này, một ông lão vận thần bào bỗng xuất hiện trước mắt hai vị chủ giáo, ông lão kích động thưa: “Hai vị chủ giáo, Dương Huyên và Diệp Thanh Nhi đã bỏ lại mộc bài của học viện Thần, đi rồi”.

“Cái gì?”
 
Chương 2598


Chương 2598

Hai vị chủ giáo đồng thời kinh hãi, giây tiếp theo, họ đồng thời biến mất.



Giữa một vùng tinh không.

Dương Huyên và Diệp Thanh Nhi chậm rãi bước đi.

Xa xa, trước mặt bọn họ là Diệp Quân, nhưng lúc này Diệp Quân không phát hiện ra họ.

Hai người cứ lẳng lặng đi theo sau.

Đột nhiên, thời không trước mặt hai người bỗng rung chuyển và nứt ra, có hai người bước ra từ đó.

Đó chính là Tả, Hữu chủ giáo.

Thấy hai vị chủ giáo đuổi tới nơi, Dương Huyên nhíu mày nhìn họ.

Tả chủ giáo vội hỏi: “Vì sao các ngươi lại bỏ đi?”

Tất nhiên hai vị chủ giáo rất nóng ruột rồi.

Diệp Quân đã rời khỏi học viện Thần, nếu hai vị này cũng rời đi, học viên Thần Viện của học viện Thần sẽ chỉ còn lại một người.

Chỉ còn một người.

Vậy thì trong cuộc chiến Nhân Đạo sắp tới đây, học viện Thần lấy cái gì để tranh với Tội Giới cùng thế lực của năm gia tộc kia?

Cần nhớ, trước khi Mạt Yêu Yêu tới học viện Thần cũng đã nói rõ, sau này cô ta muốn tham gia cuộc chiến dưới danh nghĩa nhà họ Mạt.

Dương Huyên liếc nhìn hai người, bình thản hỏi: “Có việc gì?”

Tả chủ giáo cười khổ: “Đang yên đang lành sao lại đột nhiên rời khỏi học viện Thần? Có phải chúng ta đây có chỗ nào làm không ổn?”

Dương Huyên gật đầu: “Phải”.

Hai vị chủ giáo: “…”

Diệp Thanh Nhi liếc nhìn hai vị chủ giáo một cái, nhưng không nói gì.

Tả chủ giáo ngần ngừ một lát rồi hỏi: “Có phải là vì chuyện của Diệp Quân?”

Dương Huyên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ta biết, việc này không liên quan đến hai vị, bởi vậy ta cũng không có ý kiến gì với hai vị, nhưng bọn ta cũng không muốn tiếp tục ở lại học viện Thần nữa. Chuyện này cứ thế đi”.

Nói đoạn, ông ấy kéo Diệp Thanh Nhi định bước đi.

Tả chủ giáo vội vàng nói: “Chờ chút, xin chờ chút đã”.

Dương Huyên nhăn mày, lộ vẻ không vui.

Tả chủ giáo trầm giọng: “Dương Huyên, chỉ cần ngươi đồng ý ở lại học viện Thần, có điều kiện gì cứ việc nói ra”.

Hữu chủ giáo cũng nhanh nhẹn gật đầu: “Nói đi, cứ việc nói”.

Dương Huyên bình thản: “Mời thiếu niên kia quay về”.

Nghe vậy, hai vị chủ giáo đều cứng đờ ra.

Dương Huyên lắc đầu, kéo tay Diệp Thanh Nhi tiếp tục bước đi.

Thấy thế, Tả, Hữu chủ giáo đều nhăn nhó rầu rĩ.

Nhưng họ không cố giữ chân hai người.

Bởi nếu còn cố giữ thì có hơi tự hạ thấp bản thân.
 
Chương 2599


Chương 2599

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là, bọn họ biết, dù có cố gắng giữ chân, hai người này cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý.

Hữu chủ giáo như đã thất hồn lạc phách: “Thiệt lớn rồi”.

Tả chủ giáo cũng thở dài: “Phải, thiệt to rồi”.

Vốn bọn họ đang hết sức hào hứng vì sau bao năm, đây là lần đầu tiên học viện Thần nhận một lúc năm học viên Thần Viện.

Có điều, lần này đi một chuyến mất bốn người.

Học viên còn lại kia, mặc dù còn ở học viện Thần nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trở về gia tộc họ Mạt.

Vậy cũng có nghĩa là Thần Viện chẳng có một ai.

Hữu chủ giáo bỗng nói khẽ: “Mẹ kiếp cả đám tổ tông nhà họ Vương ấy”.

Tả chủ giáo lạnh mặt: “Khốn thật”.

Bên kia.

Giữa tinh không, Diệp Quân ngự kiếm lướt đi, mục đích chuyến này chính là động thiên Thần Nhất.

Hắn muốn tới đó không phải vì sợ nhà họ Vương, với thực lực hiện nay của hắn, chỉ cần nhà họ Vương chưa huy động cả gia tộc tới giết hắn thì hắn hoàn toàn không hề sợ hãi, càng không cần nói đến trong cơ thể hắn còn có Diệp An và Ngao Thiên Thiên, cùng với Mộc Nguyên và các cường giả khác.

Nhưng hiện giờ hắn cần chút thời gian.

Lúc trước, khi đánh một trận với người đàn ông áo trắng kia, tuy hắn đã bại trận nhưng cũng gặt hái được rất nhiều, đặc biệt là về kiếm ý.

Chỉ tiếc một điều, hắn không kịp hỏi tên tuổi đối phương.

Diệp Quân âm thầm thở dài, cảm thấy thật đáng tiếc.

Lúc này, Diệp An đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn hắn, hỏi: “Rời khỏi học viện Thần rồi?”

Diệp Quân gật đầu: “Không báo trước cho tỷ, tỷ không giận đó chứ?”

Diệp An chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Quân chằm chằm.

Diệp Quân cười bảo: “Tỷ, chắc chắn tỷ sẽ không giận, dẫu sao, hai ta cũng là chỗ máu mủ ruột thịt, chia ngọt sẻ bùi, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu”.

Diệp An lườm hắn một cái: “Nói nhảm ít thôi, chúng ta luận võ chút đi”.

Diệp Quân nghi hoặc: “Luận võ?”

Diệp An gật đầu: “Kiếm đạo của đệ vừa mới tăng lên đúng không? Thật trùng hợp, ta cũng vậy. Nào, đến đánh thử một trận”.

Nói xong, cô ấy liền hóa thành một tia thương mang, biến mất khỏi chỗ cũ, lao thẳng về phía Diệp Quân.

Một thương này quả đúng là vừa nhanh vừa chuẩn.

Thấy tỷ tỷ thực sự đánh tới, Diệp Quân không dám khinh thường, vội vung kiếm xông lên.

Rầm!

Khoảng tinh không tĩnh lặng mau chóng vang lên những âm thanh kim loại chói tai.

Dương Huyên và Diệp Thanh Nhi đứng xa xa nhìn hai người thử sức nhau, trên môi Dương Huyên nở một nụ cười nhẹ, không biết vì sao, nhìn hai người trước mắt kia, ông ấy luôn có một cảm giác thân thiết kì lạ.

Ông ấy quay đầu nhìn về phía người phụ nữ váy trắng, người phụ nữ váy trắng chỉ chớp chớp mắt, không nói lời nào.
 
Chương 2600


Chương 2600

Dương Huyên lắc đầu cười.

Ông ấy biết, có rất nhiều nghi vấn của ông ấy, Thanh Nhi bên cạnh ông ấy đều có đáp án, nhưng ông ấy cũng biết, hiện giờ nếu mình hỏi, Thanh Nhi này nhất định sẽ không nói ra.

Có điều, Dương Huyên hiểu rằng, nếu ông ấy ép buộc Thanh Nhi, Thanh Nhi cũng sẽ nói.

Nhưng ông ấy không muốn làm vậy.

Nếu Thanh Nhi muốn nói thì cứ nói, còn nếu đã không muốn nói thì chớ ép, Thanh Nhi thích là được.

Xa xa, cuộc chiến của hai tỷ đệ vẫn còn tiếp diễn.

Diệp Quân không vận dụng kiếm kỹ cùng sức mạnh huyết mạch, hắn chỉ đơn giản là vung kiếm, mỗi kiếm đều rất thuần túy, giản đơn tuyệt đối.

Nhưng thực lực của đối thủ lần này không yếu hơn hắn chút nào, cô ấy cũng không dùng bất kì thương kỹ và sức mạnh huyết mạch nào, từng nhát đâm giản đơn thẳng thừng, không chút lòe loẹt.

Rầm!

Đúng lúc này, hai tỷ đệ đồng thời lùi lại mấy trăm trượng mới ngừng được. Vừa ổn định lại thân mình, Diệp An lập tức đạp mạnh chân phải, ném cây trường thương trong tay về phía Diệp Quân.

Vèo!

Trường thương lao đi như một tia sét, thời không tức thì nứt vỡ.

Xa xa, Diệp Quân bình thản nhìn, khi cây trường thương lao tới trước mặt, hắn mới vung kiếm nhẹ đâm một cái, mũi kiếm hiện lên một tia kiếm quang.

Rầm!

Trường thương bị kiếm của Diệp Quân đâm dừng, nhưng ngay sau đó, Diệp An đột ngột xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, vung chân nện mạnh xuống.

Diệp Quân híp mắt, xòe tay trái, một thanh ý kiếm từ lòng bàn tay hắn phóng lên cao, đón nhận một cước này của Diệp An.

Rầm!

Không gian xung quanh Diệp Quân vỡ nát, cũng vào lúc này, Diệp An đột nhiên tóm lấy trường thương, quét ngang một nhát.

Diệp Quân vung kiếm đỡ.

Keng!

Vùng kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân bị đánh bay ra ngoài hơn nghìn trượng. Hắn vừa dừng lại thì Diệp An đã xông tới, trường thương vung nhanh như mưa xối xả đâm về phía Diệp Quân.

Diệp Quân vung kiếm liên tục đâm, đồng thời chân cũng liên tục lùi lại.

Bị đẩy vào thế hạ phong rồi.

Thấy thế, Dương Huyên thoáng ngạc nhiên: “Thực lực của cô bé con kia…”

Lời còn chưa dứt, ông ấy đã thấy trong cơ thể Diệp Quân chợt bộc phát ra ngoài một kiếm ý vô cùng đáng sợ.

Kiếm ý vô địch!

Ầm ầm!

Khi kiếm ý này xuất hiện, Diệp An vốn đang áp chế Diệp Quân chợt bị đánh bay ra ngoài. Diệp Quân dấn tới, vung từng kiếm từng kiếm về phía Diệp An, mỗi kiếm đều ẩn chứa kiếm ý vô địch khủng bố.

Thế cục xoay chuyển rồi.

Lần này, đổi thành Diệp Quân áp chế Diệp An.

Cứ thế, hai tỷ đệ tới tới lui lui đánh nhau cả vạn hiệp, tinh vực tĩnh mịch bốn phía đều bị họ chấn vỡ thành mảnh nhỏ.
 
Chương 2601


Chương 2601

Trong bóng tối, Dương Huyên nhìn hai tỷ đệ say sưa chiến đấu ở phía xa xa, cười nói với Diệp Thanh Nhi: “Hai người này thật là xuất sắc, không biết là con nhà ai mà giỏi thế”.

Nghe vậy, Diệp Thanh Nhi thoáng cong môi, một nụ cười nhẹ thoáng hiện, nhưng chỉ trong thoáng chốc.

Rầm!

Cũng vào lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, hai tỷ đệ tách ra.

Diệp Quân nhìn xuống cánh tay đã tê dại, cười bảo: “Đã tay lắm”.

Phải công nhận một điều, trận chiến này đánh đến đã tay, đúng là chỉ khi chiến đấu với thế lực ngang sức ngang tài như thế này mới thoải mái.

Diệp An liếc nhìn Diệp Quân, tuy không nói gì nhưng cô ấy cũng thấy thật đã tay.

Hai tỷ đệ không đánh tiếp, bởi vì nếu còn đánh nữa là sẽ thành đánh thật.

Mà nếu đánh thật thì sẽ không còn là phân thắng bại mà phải phân sống chết.

Diệp Quân hít sâu một hơi, xòe tay ra, kiếm ý vô địch tuôn ra từ lòng bàn tay hắn. Thấy kiếm ý vô địch, Diệp Quân lập tức mừng rỡ, bởi vì hắn đã phát hiện, qua trận chiến vừa rồi, kiếm ý vô địch này đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.

Là kiếm ý loại chiến đấu?

Diệp Quân ha hả cười lớn, nếu kiếm ý vô địch này thực sự biến thành kiếm ý loại chiến đấu thì thật quá sung sướng.

Cách đó không xa, Diệp An liếc nhìn kiếm ý vô địch trong tay Diệp Quân, đang muốn hỏi gì đó thì cả hai tỷ đệ đột nhiên đồng thời ngoảnh đầu nhìn, thấy nơi xa xa, tinh hà bỗng sôi trào, ngay sau đó, từng luồng hơi thở hùng hồn cuốn tới.

Thấy thế, hai tỷ đệ cùng nhíu mày.

Trong bóng tối, Dương Huyên cũng liếc mắt nhìn về phía đó, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Diệp Quân nhìn từng luồng hơi thở hùng hồn từ phía xa đang phóng về phía mình, sắc mặt bình thản.

Không khó đoán rằng đó chính là người của nhà họ Vương đuổi tới.

Hậu duệ của thần linh!

Trước hắn cũng từng hỏi Mộc Nguyên, được biết, nếu gọi là hậu duệ của thần linh thì đó chính là hậu duệ của những vị thần trước kia.

Thần tất nhiên cũng có thất tình lục dục, bọn họ cũng sẽ có dục vọng, bởi vậy đều có con cháu, con cháu của họ được gọi là hậu duệ của thần linh.

Những hậu duệ của thần linh này cũng may mắn có ưu thế tu luyện hơn người, bởi nói sao thì họ cũng là hậu duệ của thần, thân thể hay huyết mạch đều đã mạnh hơn người thường rất nhiều.

Cũng chính vì thế, hậu duệ của năm vị thần ở thời đại trước có thể nói đều có một vị trí vô cùng đặc thù.

Hậu duệ của thần linh!

Nghe thôi đã thấy cao xa vời vợi!

Không biết nghĩ tới điều gì, Diệp Quân bỗng quay sang nói với Diệp An: “Tỷ, nhà chúng ta có gia phả không?”

Diệp An nghi hoặc: “Đệ hỏi cái đó làm gì?”

Diệp Quân nghiêm túc đáp: “Muốn hiểu về người trong nhà một chút”.

Diệp An vỗ mạnh lên vai Diệp Quân một cái, lạnh lùng nói: “Phải biết dựa vào chính mình, hiểu không hả?”

Diệp Quân: “…”
 
Chương 2602


Chương 2602

Chương 2602

Đúng lúc này, sáu gã cường giả đã xuất hiện cách hai tỷ đệ không xa, cầm đầu là một người đàn ông trung niên vận bộ vân bào rộng, tay phải nắm chặt, bên hông giắt một hồ lô rượu.

Sáu người này, thấp nhất cũng là cảnh giới Đế Quân.

Người đàn ông trung niên mặc vân bào cầm đầu thậm chí còn là một vị cường giả có cảnh giới Thiên Quân.

Người đàn ông trung niên quan sát Diệp An và Diệp Quân, khẽ cười một tiếng: “Ta còn tưởng kẻ dám giết người của nhà họ Vương ta phải ba đầu sáu tay thế nào, thì ra là hai người còn trẻ như vậy, ta rất ngạc nhiên đấy, các ngươi dám giết người nhà họ Vương ta là bởi nghé con mới sinh không biết sợ cọp hay là vì có chỗ chống lưng cho?”

Diệp Quân bình thản hỏi: “Có gì khác nhau?”

Người đàn ông trung niên cười khẽ: “Không có gì khác cả, bởi vì từ thời khắc các ngươi giết người, các ngươi cùng nhà họ Vương ta đã phải sống chết với nhau rồi. Có điều, ta vẫn hơi tò mò, nếu là vô tri không biết sợ, tuổi trẻ giàu nhiệt huyết không chịu nổi chút ấm ức nho nhỏ nên tức giận giết người thì ta còn có thể hiểu được, dẫu sao, chính ta đây cũng từng có thời trẻ tuổi như thế. Nhưng nếu là bởi có chỗ ỷ lại mới dám giết người thì ta thực sự rất tò mò, rốt cuộc kẻ nào đã khiến các ngươi có lá gan lớn đến thế?”

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên, cười nói: “Nói mấy lời nhảm nhí này làm gì? Chi bằng trực tiếp một chút đi, muốn đánh một chọi một hay là cùng lên một lượt?”

Người đàn ông trung niên cười ha hả: “Ngông cuồng đấy! Nào, để ta đấu với ngươi, ta muốn xem xem, thanh niên thế hệ này rốt cuộc yêu nghiệt cỡ nào”.

Nói đoạn, ông ta đột nhiên dấn bước, một bước này dấn lên, dường như có một khí thế hùng hồn đáng sợ cuốn về phía Diệp Quân như thác lũ.

Khí thế của Thiên Quân!

Đối mặt với khí thế như thác lũ của vị Thiên Quân này, Diệp Quân lại không hề sợ hãi, hắn cũng bước lên, ngón cái dựng, kiếm trong vỏ bỗng phi ra ngoài.

Vèo!

Một kiếm này, bổ nứt luồng khí thế kia.

Nhưng ngay sau đó, chợt có một quyền đánh thẳng vào thân ý kiếm.

Rầm!

Ý kiếm kịch liệt rung lên.

Cùng lúc ấy, tinh không xung quanh ầm ầm sôi trào như nước, cảnh tượng vô cùng khủng bố.

Thanh ý kiếm này của Diệp Quân đã bị quyền của người đàn ông trung niên chặn đứng, không thể nhúc nhích.

Người đàn ông trung niên nhếch miệng cười, tay phải bỗng co rụt lại phía sau, giây lát, lại một quyền được đánh ra.

Rầm!

Ý kiếm bị đánh bay.

Nhưng cũng vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang, biến mất khỏi vị trí cũ, thoáng chốc, một thanh kiếm mạnh mẽ chém lên quyền của người đàn ông trung niên.

Rầm!

Người đàn ông trung niên bị đẩy lùi trăm trượng.

Khi dừng lại, đáy mắt người đàn ông trung niên lóe lên một tia kinh ngạc: “Kiếm ý này của ngươi…” Diệp Quân không muốn nhiều lời vô ích với ông ta, lại lần nữa xách kiếm chém tới.

Kiếm quang như điện.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom