Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2543


Chương 2543

Diệp Quân vội nói ngay: “Tỷ, của đệ cũng là của tỷ, chỉ cần tỷ muốn, đệ cho tỷ hết”.

Tội nữ thấy thế, chỉ biết lắc đầu cười.

Đây liệu có phải là hiện tượng áp chế từ huyết mạch mà người ta hay nói đến không nhỉ.

Nghe Diệp Quân nói vậy, Diệp An mới từ từ thả lỏng tay rồi nói: “Không phải ta thèm muốn tổ mạch của đệ, ta làm thế là vì sợ đệ phá sản, trước cứ bỏ sang chỗ ta tồn trữ, sau này đệ lớn lên, ta sẽ trả lại cho”.

Diệp Quân: “…”

Mọi người: “…”

Cuối cùng, Diệp Quân đưa cho Diệp An hai tổ mạch, hắn muốn đưa tận bốn tổ mạch nhưng Diệp An chỉ nhận hai.

Diệp Quân cũng hơi bất ngờ về điều đó.

Lát sau, đám người rời khỏi đại điện, Diệp Quân nhìn về phía chân trời, rồi quay sang nói với ông lão tóc bạc: “Tiền bối, ta nên xưng hô với ông thế nào?”

Ông lão đáp: “Ta là Mộc Nguyên”.

Diệp Quân gật đầu: “Mộc Nguyên tiền bối, hiện giờ chúng ta đang ở trong Thần Đồ, làm thế nào mới có thể ra ngoài được?”

Mộc Nguyên nhìn quanh rồi trầm giọng: “Thần Đồ này có linh, hiện giờ cậu đã là người thừa kế của Thượng Thần, có thể thử thu phục nó xem sao”.

Diệp Quân gật đầu, đưa mắt nhìn quanh bốn phía rồi cất tiếng gọi: “Linh của Thần Đồ, ra đây nói chuyện đi”.

Xung quanh không có bất kì động tĩnh nào.

Diệp Quân chau mày, nhìn Mộc Nguyên. Mộc Nguyên trầm ngâm một lát rồi đề nghị: “Đánh một trận đi”.

Diệp Quân dựng ngón cái, thánh kiếm Hiên Viên đột nhiên phóng lên cao, chân trời nứt vỡ ra, nhưng chỉ thoáng chốc, không gian đã được chữa trị như cũ.

Thấy thế, Diệp Quân trầm mặc nhìn về phía Mộc Nguyên: “Tiền bối, các vị không thể thâu tóm được thần đồ này à?”

Mộc Nguyên cười khổ: “Không thể, ở thời đại Thượng Thần, bốn vật chí bảo đều chỉ tuân theo lệnh của Thượng Thần, lệnh của người khác, chúng nó không nghe đâu”.

Diệp Quân nghe nói thế thì sa sầm mặt lại, nhưng chợt nhớ đến một điều, hắn xòe tay, thần ấn hiện ra trong lòng bàn tay. Cho đến giờ, hắn còn chưa hàng phục được thần ấn này đâu.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối, ta phải làm thế nào thì thần ấn này mới chịu nhận chủ?”

Mộc Nguyên lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân nhìn ông ta: “Tiền bối, ông nói nghiêm túc đấy à?”

Mộc Nguyên cười khổ: “Những thần bảo đó đều chỉ có Thượng Thần từng dùng, bọn ta chỉ từng nhìn thấy, chưa từng được dùng bao giờ”.

Diệp Quân trầm mặc hồi lâu rồi nhìn xuống thần ấn trong tay, nói: “Hẳn ngươi cũng có linh, ra ngoài trò truyện một lát?”

Thần ấn đột nhiên khẽ run lên, sau đó hóa thành một cô gái đứng ngay trước mặt Diệp Quân. Cô gái này vận bộ váy dài màu trắng, mái tóc màu vàng kim, sắc mặt lạnh nhạt, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Quân, không nói một lời.

Linh của thần ấn!

Diệp Quân đang định nói gì đó, linh của thần ấn bỗng chặn lời: “Ngươi quá yếu, ta không muốn đi theo ngươi”.
 
Chương 2544


Chương 2544

Diệp An đột nhiên vung tay tát một cái thật mạnh.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, linh của thần ấn không kịp đề phòng, bị Diệp An tát bay ra ngoài…

Mọi người đều trố mắt nhìn.

Diệp An lạnh lùng nhìn linh của thần ấn: “Nể mặt ngươi quá nên nhờn đúng không?”

Mọi người: “…”

Mọi người đều bối rối ra mặt.

Sao bỗng dưng lại đánh nhau rồi?

Diệp Quân cũng khá bất ngờ, tỷ tỷ lại bỗng thẳng tay vả mặt đối phương.

Tất nhiên, lòng hắn cũng rất cảm động, bởi vì hắn biết tỷ tỷ làm thế là để bênh vực mình.

Xa xa, linh của thần ấn bị tát bay đi, ban đầu cô ta ngẩn ngơ, sau đó thì giận tím mặt: “Ngươi dám đánh ta à”.

Nói đoạn, cô ta siết chặt hai tay, một ngọn lửa kh ủng bố từ trong người cô ta bùng ra, nhắm thẳng phía Diệp An.

Thấy thế, Diệp Quân tức thì sa sầm mặt, giây lát sau, hai tỷ đệ đồng thời biến mất.

Rầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, linh của thần ấn lại bị đánh văng ra ngoài.

Nhưng hai tỷ đệ vẫn chưa chịu ngừng tay, bọn họ tiếp tục đuổi theo hành hung linh của thần ấn.

Mộc Nguyên và đám người chứng kiến cảnh tượng kì khôi này, tất cả đều trợn tròn mắt, há hốc miệng.

Hành hung linh của thần ấn!

Cần nhớ một điều, năm đó linh của thần ấn có địa vị cực cao trong Thần Điện, có thể nói, trừ Thần Nhất, cô ta hoàn toàn chẳng thèm để mắt bất cứ ai, đám cường giả trong Thần Điện khi ấy không một ai dám làm mất lòng cô ta, bởi cô ta do chính Thần Nhất sáng tạo ra.

Nhưng vào lúc này, hai tỷ đệ kia đang hợp lực hành hung ngược đãi linh của thần ấn.

Mộc Nguyên nhìn hai tỷ đệ đang hăng say đánh, sắc mặt có vẻ phức tạp.

Bởi ông ta đã phát hiện, hai tỷ đệ này ngay từ đầu đã không hề coi linh của thần ấn ra gì.

Đây là gia đình kiểu gì thế?

Gia đình kiểu gì mà người trong nhà đều chẳng coi linh của thần ấn ra gì…

Mẹ kiếp!

Thật là quá đáng.

Tất nhiên, bên cạnh sự choáng váng, ông ta cũng cảm thấy vô cùng may mắn, may mà ông ta đã chọn đúng phe.

Đi theo ai lập nghiệp, nhất định phải chọn cho chính xác, theo người có tiền đồ, mình mới có tương lai.

Tội nữ đứng bên chứng kiến cảnh đó, sắc mặt cũng trở nên hết sức phức tạp, đồng thời cũng vô cùng khiếp sợ.

Hai tỷ đệ này hoàn toàn không để mắt gì đến thần ấn cả, ngay cả lúc trước gặp Thần Nhất cũng vậy, thái độ vẫn luôn thong dong bình tĩnh, thoải mái tự nhiên.

Đó chính là Thần Nhất đấy!

Tội nữ cũng đang hết sức tò mò về thân phận của Diệp Quân.

Bên kia, hai tỷ đệ đã ngừng tay, mà linh của thần ấn cũng bị đánh đến mức thân thể bắt đầu trở nên hư ảo hẳn đi.
 
Chương 2545


Chương 2545

Chương 2545

Linh của thần ấn trừng mắt nhìn chằm chằm hai tỷ đệ Diệp Quân: “Nếu không phải do thực lực của ta còn chưa khôi phục, hai người các ngươi…”

Nói đến đó, cô ta đột nhiên hấp tấp lùi về phía sau cả nghìn trượng, bởi vì cô ta nhìn thấy Diệp An đã siết nắm đấm.

Diệp Quân liếc nhìn linh của thần ấn một cái, nói ngắn gọn: “Từ nay, ngươi được tự do”.

Dù sao thì bảo vật trong thần ấn đã bị hắn lấy hết, bỏ vào Tiểu Tháp rồi, thần ấn này với hắn mà nói, có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Có bảo vật gì, để ở chỗ Tháp gia đương nhiên phải an toàn hơn chỗ khác.

Tất nhiên, cũng phải đề phòng Tháp gia tham ô.

Tiểu Tháp: “…”

Nghe Diệp Quân nói thế, linh của thần ấn sửng sốt cả người, ý là sao? Người này, nói không cần mình nữa?

Diệp Quân nói xong liền kéo tay Diệp An rời đi.

Thấy thế, Mộc Nguyên cùng hai vị thần tướng chỉ chần chừ giây lát liền cất bước đi theo.

Tội nữ nhìn về phía linh của thần ấn còn đang ngây người ở nơi xa, lắc lắc đầu, cũng đi theo đám người Diệp Quân.

Vị linh của thần ấn này quá coi trọng bản thân rồi.

Cô ta còn chưa hiểu ra, hai tỷ đệ kia thật sự không để mắt tới cô ta lắm đâu.

Thấy Diệp Quân cùng những người kia đã rời đi, sắc mặt linh của thần ấn tức thì trở nên cực kì khó coi.

Thực ra cô ta chưa hề nghĩ đến chuyện rời đi tự do, bởi vì Thần Nhất đưa cô ta cho Diệp Quân chắc chắn phải có thâm ý nào đó, linh của thần ấn hoàn toàn tín nhiệm mọi quyết định của Thần Nhất. Chỉ có điều, cô ta không có ý định nhận Diệp Quân làm chủ nhân, hoặc nói cách khác, cô ta mong muốn trong quá trình hợp tác với Diệp Quân, chính cô ta mới nắm giữ vai trò chủ đạo.

Song điều cô ta không ngờ tới là, thiếu niên kia lại hoàn toàn không để mắt tới cô ta.

Quá khinh người rồi.

Bên kia.

Diệp Quân dẫn đám người bay lên tinh không, tìm kiếm hồi lâu vẫn không tìm được đường ra.

Dù tất cả đã hợp lực phá vỡ thời không cũng không thể thoát được, vì chỉ trong tích tắc, thời không đã được chữa trị như cũ.

Điều này khiến Diệp Quân rất đau đầu.

Thần Đồ này cũng lắm chiêu ghê.

“Hừ!”

Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh từ phía bên kia truyền đến tai mọi người.

Đám người quay lại nhìn, nhận ra đó chính là linh của thần ấn.

Diệp Quân liếc nhìn linh của thần ấn, hỏi: “Có phải ngươi lại muốn ăn đòn nữa đúng không?”

Linh của thần ấn căm tức trừng mắt với Diệp Quân: “Nếu không phải vì tu vi của ta còn chưa khôi phục thì loại như ngươi, ta chấp 100”.

Diệp Quân thản nhiên vặn lại: “Thật à?”

Thấy thái độ của Diệp Quân vẫn không mặn mà gì, linh của thần ấn nổi giận: “Không tin, ngươi hỏi thử lão già bên kia xem”.
 
Chương 2546


Chương 2546

Mộc Nguyên liếc nhìn linh của thần ấn nhưng không nói lời nào.

Diệp Quân quay sang phía ông ta. Mộc Nguyên do dự một hồi mới nói: “Việc này… Hiện giờ mọi người đều bị nhốt trong Thần Đồ rồi, dĩ hòa vi quý thì hơn”.

Diệp Quân chỉ lắc đầu cười cười.

Linh của thần ấn hừ lạnh một tiếng, bảo: “Một Thần Đồ nhỏ xíu cũng làm khó được các người, thật là vô dụng”.

Nghe linh của thần ấn nói thế, Mộc Nguyên ngao ngán lắc đầu, linh của thần ấn này thật là không biết điều.

Nhưng vị này, ông ta cũng không dám chọc vào.

Tội nữ nhìn về phía linh của thần ấn: “Tiền bối có biện pháp thoát ra ngoài chứ?”

Linh của thần ấn thản nhiên đáp: “Tất nhiên”.

Tội nữ vội hỏi: “Nên làm thế nào mới đi ra được?”

Linh của thần ấn liếc nhìn Diệp Quân: “Chẳng phải hắn rất có năng lực đó sao? Ngươi hỏi hắn đi”.

Tội nữ: “…”

Diệp Quân liếc nhìn linh của thần ấn, nói: “Thần ấn, nếu ngươi muốn được tự do thì bọn ta cũng tôn trọng sự lựa chọn của ngươi, không cưỡng ép ngươi đi theo bọn ta. Nhưng nếu ngươi muốn đi theo ta thì nhất định phải nghe theo ta, hiểu không?”

Linh của thần ấn lạnh lùng nói: “Ngươi là do chủ nhân chọn, không phải ta”.

Diệp Quân bèn thong dong nói: “Chủ nhân của ngươi đã biến mất, hiện giờ ngươi được tự do”.

Linh của thần ấn trầm mặc.

Diệp Quân tiếp tục nói: “Tỷ đệ ta với ngươi không thù không oán, cũng không muốn kết thù hận với ngươi, vì thế, nếu ngươi thật lòng không muốn đi cùng chúng ta cũng không vấn đề gì, ngươi có thể tự do rời đi”.

Linh của thần ấn chăm chú nhìn Diệp Quân: “Ngươi có biết năm xưa đám ngụy thần kia đã tranh ta đến long trời lở đất thế nào không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không cho rằng thần ấn mới là thứ đại biểu cho Thượng Thần mới, ta cũng không cho là không có thần ấn thì ta đây không thể sáng lập một trật tự mới”.

Mộc Nguyên đứng bên thoáng liếc nhìn Diệp Quân, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Tội nữ cũng chăm chú nhìn Diệp Quân.

Linh của thần ấn trầm mặc một lát mới nói: “Ta đi theo ngươi”.

Diệp Quân nghi hoặc: “Vì sao?”

Linh của thần ấn nhìn hắn: “Ta tin tưởng quyết định của chủ nhân”.

Nói xong, cô ta hóa thành một tia sáng, phóng lên cao.

Ầm!

Vùng tinh không trên đỉnh đầu mọi người chợt xuất hiện một vòng xoáy sáng màu vàng kim.

Diệp Quân kinh ngạc nhìn, nhưng cũng vào lúc này, trong vòng xoáy nọ bỗng truyền ra những tiếng kêu thảm thiết.

Mộc Nguyên vội nói: “Đó là tiếng của Thần Đồ”.

Nói đến đó, ông ta mỉm cười: “Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.

Giây lát sau, khoảng không phía trên đám người chợt xuất hiện một luồng sáng, ngay sau đó, giọng linh của thần ấn từ trong đó vẳng ra: “Lên đi”.

Mọi người cùng phóng mình lên cao, tiến vào bên trong luồng sáng.
 
Chương 2547


Chương 2547

Chẳng mấy chốc, họ đã xuất hiện trên bờ vực thẳm.

Ra được rồi!

Diệp Quân hít sâu một hơi. Linh của thần ấn xuất hiện trước mặt hắn, trong tay còn nắm một bức họa.

Diệp Quân hỏi: “Đó là Thần Đồ?”

Linh của thần ấn hừ lạnh một tiếng, vẻ như không muốn đáp lời.

Song cô ta chợt nghĩ, hiện giờ mình đã thành người dưới trướng kẻ này, vẫn nên lịch sự cung kính một chút thì hơn. Vì thế, cô ta khẽ gật đầu một cái, ném thần đồ cho Diệp Quân.

Diệp Quân nhận thần đồ, quan sát một chốc rồi hỏi: “Thu phục nó bằng cách nào?”

Linh của thần ấn đáp: “Ta theo ngươi, dĩ nhiên nó sẽ nghe lời ngươi”.

Diệp Quân cười bảo: “Có người nói, ở thời đại Thần Nhất có bốn chí bảo, ngươi là lão đại của bọn chúng phải không?”

Linh của thần ấn ngạo nghễ cười: “Tất nhiên rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy sau này phải nhờ vào ngươi nhiều rồi”.

Nghe Diệp Quân nói thế, linh của thần ấn liếc nhìn hắn một cái, thiện cảm dành cho Diệp Quân tăng lên không ít.

Đúng lúc này, Mộc Nguyên đứng bên đột nhiên xen vào: “Diệp thiếu, cậu xem kìa”.

Diệp Quân quay sang phía Mộc Nguyên chỉ, cách đó chừng nghìn trượng có một người đàn ông trung niên mặc chiến giáp đang quỳ gối, hai mắt nhắm nghiền, máu tươi đang liên tục tràn ra từ hốc mắt.

Mộc Nguyên trầm giọng: “Đó là thần tướng Trấn Thiên”.

Diệp Quân nhìn Mộc Nguyên, hỏi: “Thần tướng Trấn Thiên?”

Mộc Nguyên gật đầu: “Trong số các thần tướng, gã có thể xếp vào hàng năm người mạnh nhất… Nhưng sao gã lại quỳ ở đó nhỉ?”

Diệp Quân liếc nhìn thần tướng Trấn Thiên, hắn cũng có cùng một thắc mắc với Mộc Nguyên: “Sao lại quỳ ở đó?”

Mộc Nguyên lắc đầu, sắc mặt lộ vẻ căng thẳng: “Thực lực của người này vô cùng mạnh mẽ, người thường hoàn toàn không có khả năng chế ngự gã, càng đừng nói bắt gã quỳ… Để ta đi hỏi xem”.

Dứt lời, ông ta lắc mình, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt thần tướng Trấn Thiên, ông ta nhìn vị thần tướng đang quỳ, hỏi: “Trấn Thiên, quỳ ở đó làm gì vậy?”

Trấn Thiên cau mày: “Mộc Nguyên, ông chưa chết à?”

Mộc Nguyên cười bảo: “Còn vất vưởng sống sót”.

Trấn Thiên chỉ lẳng lặng lạnh nhạt nhìn, không hồi đáp câu hỏi trước đó.

Mộc Nguyên hỏi lại: “Trấn Thiên, ngươi quỳ ở đây làm gì?”

Trấn Thiên tức tối: “Ta thích quỳ đấy, có được không?”

Mộc Nguyên trừng mắt với ông ta: “Có phải ngươi bị người ta đánh không?”

Trấn Thiên tức thì giận dữ tím mặt: “Ai có thể đánh ta?”

Mộc Nguyên gật đầu: “Nói cũng phải, vậy ông đứng lên đi”.

Trấn Thiên trầm giọng: “Mộc Nguyên, ông chớ có xen vào việc của người khác, cần đi làm gì thì làm đi, đừng lề mề ở đây”.

Nghe Trấn Thiên nói thế, sắc mặt Mộc Nguyên tức thì trở nên cổ quái hết sức: “Đúng là ngươi bị người ta đánh thật rồi”.

Trấn Thiên: “…”
 
Chương 2548


Chương 2548

Mộc Nguyên hết sức nghi hoặc, với thực lực của Trấn Thiên, trừ khi gặp phải mấy vị ngụy thần, nếu không, người thường sao có thể là đối thủ của gã được, càng đừng nói người nọ còn bắt gã quỳ ở đây như thế… Tình thế này là bị áp chế tuyệt đối rồi.

Nghĩ tới đó, Mộc Nguyên bèn hỏi: “Ai ra tay thế?”

Trấn Thiên chỉ trầm mặc.

Bởi vì gã cũng không biết đối phương là ai.

Gã chỉ nói nhảm đôi câu thôi, sau đó… liền bị đánh một trận hiểm, còn bị trấn áp bắt quỳ ở đây…

Mà người ra tay với gã, gã thậm chí còn chẳng biết là ai…

Mộc Nguyên bỗng nói: “Trấn Thiên, ngươi cứ đứng lên hẵng nói, quỳ như thế không hay lắm”.

Trấn Thiên tức giận: “Ông tưởng ta đứng lên được chắc?”

Mọi người đều sửng sốt.

Lúc này Trấn Thiên cảm thấy khổ sở thật sự, vì người phụ nữ đó để lại kiếm khí trong người gã, kiếm khí đó không làm tổn thương đến tính mạng của gã nhưng lại trấn áp gã.

Chỉ cần động đậy thì gã sẽ phải chết.

Thế nên gã không dám động.

Ngay lúc này Diệp Quân ở một bên bỗng bước đến trước mặt Trấn Thiên, hắn nhìn Trấn Thiên, cảm thấy hơi khó hiểu vì hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc trong người Trấn Thiên.

Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Diệp Quân, Trấn Thiên nhíu mày: “Nhìn gì mà nhìn?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có phải trong người ngươi có một luồng kiếm khí?”

Trấn Thiên sửng sốt, sau đó nói: “Sao ngươi biết…”

Có thật!

Diệp Quân nhìn Trấn Thiên: “Người ra tay với ngươi trông thế nào?”

Trấn Thiên nhíu mày, không vui nói: “Có liên quan gì đến ngươi?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vậy thì ngươi cứ quỳ tiếp đi”.

Nói rồi hắn dẫn Diệp An xoay người đi.

Mộc Nguyên đó lạnh nhạt nhìn Trấn Thiên: “Đã nhiều năm trôi qua mà ngươi vẫn ngu ngốc như thế, đáng đời, cho ngươi quỳ ở đó”.

Trấn Thiên: “…”

Thấy mấy người Diệp Quân đi định, Trấn Thiên do dự rồi nói: “Bà ta mặc một bộ váy trắng”.

Váy trắng!

Nghe Trấn Thiên nói thế, Diệp Quân khẽ run lên, cứng người đứng đó.

Cô cô váy trắng!

Diệp Quân xoay người nhìn Trấn Thiên, ánh mắt sáng rực: “Ngươi gặp bà ấy rồi à?”

Trấn Thiên nhíu mày, hỏi ngược lại: “Ngươi quen bà ta hả?”

Diệp Quân gật đầu.

Lần này đến lượt Trấn Thiên sửng sốt.

Diệp Quân chậm rãi bước đến trước mặt Trấn Thiên: “Cô cô ta là một người tốt, tính tình cũng rất tốt, sẽ không vô duyên vô cớ ra tay, có phải ngươi đã làm gì để bà ấy tức giận không?”

Tiểu Tháp: “…”

Nghe Diệp Quân nói thế, Trấn Thiên lắc đầu: “Ngươi nói tính tình bà ta tốt, ta không dám gật bừa”.
 
Chương 2549


Chương 2549

Tính tình tốt?

Người phụ nữ đó trông không giống người có tính tình tốt.

Diệp Quân cũng không nói gì thêm, dẫn Diệp An xoay người đi.

Thấy Diệp Quân đi, Trấn Thiên vội nói: “Khoan đã”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Trấn Thiên, Trấn Thiên do dự, sau đó nói: “Ngươi có thể phá giải kiếm khí đó giúp ta, đúng không?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Chắc là có thể đấy”.

Trấn Thiên im lặng một hồi rồi nói: “Nếu ngươi ra tay giúp đỡ thì xem như ta nợ ngươi”.

Diệp Quân lắc đầu: “Không thèm”.

Nói rồi hắn xoay người bỏ đi.

Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Trấn Thiên trở nên khó coi.

Mộc Nguyên ở một bên lạnh nhạt nhìn Trấn Thiên: “Đến lúc này rồi mà vẫn chưa sáng mắt sao?”

Nói rồi ông ta xoay người đi.

Sắc mặt Trấn Thiên cực kỳ khó coi, hắn không lên tiếng cầu xin nữa, chỉ nhìn chằm chằm mấy người Diệp Quân.

Sau khi mấy người Diệp Quân đi khỏi, gã ngẩng đầu lên nhìn tinh không: “Thần Lăng”.

“Hả?”

Lúc này một giọng nói già nua vang lên ở tận cuối tinh không.

Trấn Thiên nhìn tinh không: “Cứu ta”.

Giọng nói đó: “Tại sao?”

Trấn Thiên bình tĩnh nói: “Nếu ông cứu ta, ta sẽ nói cho ông nghe một bí mật”.

Giọng nói đó: “Nói đi”.

Trấn Thiên nói: “Cứu trước đã”.

Giọng nói đó trở nên lạnh lùng: “Ngươi còn sự lựa chọn khác sao?”

Trấn Thiên im lặng một lúc, sau đó nói: “Thanh niên đó có được thần đồ, không chỉ thế ta còn cảm nhận được khí tức thần ấn trên người hắn, xem ra truyền thừa của Thượng Thần Thần Nhất đã bị hắn đoạt mất rồi”.

“Gì cơ?”

Trong tinh không vang lên tiếng hoảng hốt, sau đó thời không bị phá vỡ, một người đàn ông trung niên mặc thần bào bước ra.

Thần Lăng nhìn Trấn Thiên, ánh mắt nóng rực: “Là thật à?”

Trấn Thiên gật đầu: “Không thể nào sai được”.

Thần Lăng híp mắt, ánh mắt sáng ngời, không biết đang nghĩ gì.

Trấn Thiên nhìn Thần Lăng: “Có thể cứu ta được chưa?”

Sở dĩ gã không cầu xin Diệp Quân là vì gã có cách khác.

Thần Lăng tiến đến trước một bước đến trước mặt Trấn Thiên, ông ta đặt tay phải lên vai Trấn Thiên. Khi cảm nhận được kiếm khí trong người Trấn Thiên, ông ta cũng không để ý lắm, tay phải dùng sức, một luồng sức mạnh đi vào trong cơ thể Trấn Thiên, sau đó phá vỡ kiếm khí đó, thế nhưng ngay lúc này…
 
Chương 2550


Chương 2550

Ầm!

Kiếm khí bỗng thoát ra khỏi cơ thể, đi thẳng vào giữa trán Thần Lăng.

Thoáng chốc cơ thể hai người đồng thời biến mất với tốc độ có thể thấy.

Giết cả hai!

Thần Lăng sửng sốt, sau đó nhìn Trấn Thiên mặt ngơ ngác trước mặt: “Chết tiệt, mẹ nó!”

Nói rồi hai người biến mất không thấy tăm hơi.

Thần hồn bị tiêu diệt.



Ở một bên khác.

Trong tinh không, Diệp Quân bỗng dừng lại, hắn nhíu mày.

Diệp An quay đầu nhìn Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Trước khi chúng ta đi vào thần đồ, đệ từng cảm nhận được một khí tức cực mạnh, bây giờ nghĩ lại chắc khí tức đó chính là Trấn Thiên”.

Mộc Nguyên ở một bên trầm giọng nói: “Cậu Diệp lo sợ chuyện cậu lấy được thần ấn đã truyền ra ngoài à?”

Diệp Quân gật đầu.

Thần ấn!

Năm đó thứ này đã gây ra cuộc nội loạn ở thần điện, nếu bây giờ xuất hiện trong tay hắn, Chúng Thần sẽ bỏ qua cho hắn sao?

Chắc chắn là không.

Mộc Nguyên bỗng nói: “Ta đi giải quyết gã”.

Nói xong, ông ta xoay người biến mất đi.

Nhưng không lâu sau, Mộc Nguyên lại quay về trước mặt Diệp Quân, sắc mặt ông ta hơi khó coi: “Không thấy đâu nữa”.

Diệp Quân nhíu mày: “Không thấy nữa ư?”

Mộc Nguyên gật đầu: “Lúc ta đến đó thì đã không thấy nữa”.

Diệp Quân nhíu mày: “Không thể nào, gã không thể thoát khỏi kiếm khí mà cô cô váy trắng để lại”.

Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Tiếp theo chúng ta nên làm sao?”

Tội nữ bỗng nói: “Đến Tội Thành”.

Diệp Quân nhìn tội nữ, tội nữ trầm giọng nói: “Chúng ta đi gặp Mục Khánh đại nhân”.

Diệp Quân nói: “Vị thần của Tội Giới đó à?”

Tội nữ trầm giọng nói: “Đại nhân không thích người khác gọi người là thần”.

Diệp Quân nhìn tội nữ, không nói gì.

Tội nữ nhìn Diệp Quân: “Ngươi lo đại nhân có ý đồ với thần ấn sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Tội nữ lập tức lắc đầu: “Không thể nào, ngươi không thể nào tưởng tượng được tín ngưỡng của Mục Khánh đại nhân với Thượng Thần Thần Nhất đâu, ngươi là người thừa kế của Thượng Thần Thần Nhất, chắc chắn đại nhân sẽ trung thành với ngươi”.

Mộc Nguyên ở một bên bỗng nói: “Cô nương, cô vẫn còn non trẻ quá”.
 
Chương 2551


Chương 2551

Tội nữ nhìn Mộc Nguyên, Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Mục Khánh ấy à, ta biết năm đó ông ta cũng được xem là người khiêm tốn nhất lúc ở thần điện, không tranh không đoạt, cũng không tham dự vào bất kỳ cuộc tranh chấp phe phái nào, nhưng cuối cùng ông ta sống sót sau cuộc nội chiến, chỉ riêng điều này thôi cũng thấy được ông ta không đơn giản”.

Nghe thế tội nữ lặng thinh.

Mộc Nguyên nói tiếp: “Làm gì cũng nên nhìn trước trông sau, thế nên ta đề nghị chúng ta tạm thời không nên tiết lộ chuyện thần ấn xuất hiện, nếu không một khi để lộ, sẽ khiến những kẻ năm đó lại phát điên. Phải biết rằng, thần ấn không chỉ là một biểu tượng cho thân phận, mà còn có rất nhiều bảo vật do Thượng Thần Thần Nhất để lại trong đó, nếu bây giờ để bị bại lộ, đám già chết tiệt kia chắc chắn sẽ chạy đến cướp nó như kẻ điên”.

Ông ta ngừng lại rồi nói tiếp: “Đáng sợ nhất là chúng hợp sức lại với nhau”.

Hợp sức!

Nghe thế mí mắt Diệp Quân khẽ giật.

Mộc Nguyên nhìn Diệp Quân: “Cậu Diệp, cấp bách hiện giờ là phải làm hai việc, đầu tiên là thu phục hai tổ thú Âm Dương mà Thượng Thần Thần Nhất để lại, chúng tuyệt đối trung thành với Thượng Thần Thần Nhất, cậu có thần ấn, có cơ hội rất lớn để thu phục chúng. Việc thứ hai là nhanh chóng nâng cao thực lực của cậu. Tóm lại, mục đích hiện giờ của chúng ta là khiêm tốn phát triển”.

Diệp Quân bỗng cười nói: “Mộc Nguyên tiền bối, trước kia ông làm gì ở thần điện?”

Mộc Nguyên mỉm cười: “Ta là Văn Thần Thị, chủ yếu xử lý vài việc hành chính của thần điện, quản lý vũ trụ”.

Diệp Quân nói: “Thì ra là thế”.

Mộc Nguyên nói: “Cậu Diệp, với thực lực bây giờ của chúng ta, chúng ta vẫn không thể địch lại đám ngụy thần kia, nếu cậu muốn có được lòng trung thành của những thuộc hạ trước kia của Thượng Thần Thần Nhất thì cậu phải nâng cao thực lực, nếu không có thể họ sẽ không đi theo cậu”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Hắn nhìn Mộc Nguyên và tội nữ, sau đó nói: “Ta dẫn hai người đến một nơi”.

Dứt lời, hắn dẫn hai người kia đi vào Tiểu Tháp.

Vừa bước vào Tiểu Tháp, hai người kia đều sửng sốt.

Vài giây sau vẻ mặt hai người trở nên nghiêm trọng, nhất là Mộc Nguyên, ông ta nhìn xung quanh, cảm thấy vô cùng chấn động.

Lúc này ông ta bỗng nhận ra hình như mình đánh giá cậu Diệp này hơi thấp.

Sau khi vào Tiểu Tháp, Diệp Quân đi đến trước một đại điện, đại điện này là đại điện trong thần ấn, được hắn chuyển vào trong Tiểu Tháp.

Bảo vật mà Thần Nhất để lại đều ở trong đại điện này.

Khi nhìn thấy đại điện này, vẻ mặt Mộc Nguyên trở nên phức tạp: “Thần Nhất Điện”.

Diệp Quân nhìn Mộc Nguyên, Mộc Nguyên khẽ nói: “Là đại điện chuyên dùng để tu luyện của Thượng Thần vào năm đó, người ngoài không được đi vào…”

Diệp Quân bước đến chỗ đại điện, nhưng Mộc Nguyên lại đứng tại chỗ.

Diệp Quân nhìn Mộc Nguyên, Mộc Nguyên do dự rồi nói: “Ta không vào đâu”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Thượng Thần Thần Nhất từng nói người ngoài không được phép vào”.

Diệp Quân lắc đầu: “Vào trong đi, bên trong có vài thứ ta không hiểu lắm, muốn hỏi ông”.

Nói rồi hắn bước vào đại điện.
 
Chương 2552


Chương 2552

Dĩ nhiên Diệp An sẽ không quan tâm Thượng Thần gì đó, cô ấy cũng đi vào trong, với cô ấy, đồ của đệ đệ cũng là đồ của mình.

Đều là người một nhà.

Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

Tội nữ không nghĩ quá nhiều, cũng đi vào trong đại điện.

Mộc Nguyên do dự một lúc, sau đó đi theo.

Ông ta cũng muốn xem những bảo vật mà Thượng Thần từng để lại.

Đại điện không lớn, trong điện là đủ loại sách thần, hệt như một hiệu sách.

Diệp Quân bước đến trước một giá sách trong đó, cầm một quyển cổ lên mở ra, ngay lập tức có vô số ký tự màu vàng óng tràn vào trong ý thức của hắn, thoáng chốc trước mắt Diệp Quân biến thành một tinh hải, giữa tinh hà mênh mông, có rất nhiều chữ cổ màu vàng lơ lửng, những chữ cổ màu vàng này như dòng sông chảy trong ngân hà.

Đúng lúc này, giọng Mộc Nguyên bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: “Đây là Tinh Hà Thư trong truyền thuyết, nó là một món thần bảo, chỉ đứng sau tứ đại thần bảo. Cậu có thần ấn, nó đã chủ động nhận cậu là chủ rồi, cậu có thể chi phối nó”.

Diệp Quân bỗng xòe tay ra, vô số chữ cổ tụ thành một thanh kiếm rồi rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, không chỉ thế, vũ trụ tinh hà vô tận cũng biến thành rất nhiều tinh quang nhập vào trong kiếm của hắn.

Vũ trụ trong kiếm!

Cảm nhận được thế, Diệp Quân không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên cảm thấy hứng thú.

Vũ trụ trong kiếm.

Trong Tinh Hà Thư, tự hình thành một vũ trụ, lúc Diệp Quân nắm giữ Tinh Hà Thư này, tương dương với việc nắm giữ sức mạnh của một vũ trụ.

Nói cách khác, hắn có thể dung hợp vũ trụ vào trong kiếm.

Diệp Quân nắm thanh kiếm trong tay, chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này, hắn cảm nhận đực sức mạnh vô tận của tinh hà.

Luồng sức mạnh này vô cùng mạnh mẽ, khiến hay khẽ run rẩy.

Một lúc sau, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, nhìn kiếm trong tay với vẻ nghiêm túc.

Hắn phát hiện mình đã đánh giá thấp những bảo vật cổ thần này rồi.

Uy lực của những bảo vật thời cổ còn mạnh hơn hắn dự đoán, thần ấn kia không hề nói dối, nếu đối phương đạt tới thời kỳ đỉnh cao thì hắn và tỷ tỷ chắc chắn không phải là đối thủ, thần ấn còn thấp hơn một bậc so với Tinh Hà Đồ.

Một lúc sau, Diệp Quân thu kiếm lại, hắn nhìn bàn sách, trên bàn có một cánh cửa đồng to bằng lòng bàn tay.

Diệp Quân hơi tò mò.

Lúc này, Mộc Nguyên bên cạnh nói: “Chu Đạo Môn!”

Diệp Quân nhìn Mộc Nguyên: “Chu Đạo Môn?”

Mục Nguyên gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: “Đây là một món đại sát khí, được xưng là mạnh nhất trong tứ đại thần vật, bên trong có Chu Đạo Trận cực kỳ đáng sợ, do chính Thượng Thần Thần Nhất tạo ra.

Diệp Quân gật đầu, định cầm Chu Đạo Môn lên, nhưng bị Mộc Nguyên ngăn lại: “Đợi đã”.

Diệp Quân nhìn Mộc Nguyên, Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Cậu Diệp, trận pháp bên trong là do sát khí trên thế gian tụ lại tạo thành, người bình thường tiếp xúc sẽ bị ăn mòn trong nháy mắt…”

Nghe vậy, Diệp Quân trở nên hứng thú: “Do sát khí trên thế gian tụ lại tạo thành sao?”
 
Chương 2553


Chương 2553

Mộc Nguyên gật đầu: “Đúng vậy, khi đó Thượng Thần Thần Nhất đã dùng thần thông vô thượng để thu thập sát niệm, sau đó dùng sát niệm đánh vào Chu Môn Đạo, tạo thành trận pháp… Cậu Diệp, thứ này được coi là hung khí số một trên thế giới, vô cùng hung ác, cậu tuyệt đối không được chạm vào nó”.

Diệp Quân mỉm cười: “Ta thử xem”.

Sát niệm!

Hắn không hề sợ sát niệm.

Hắn là người mang huyết mạch phong ma.

Thấy Diệp Quân định thử, Mộc Nguyên do dự nói: “Vậy cậu Diệp cẩn thận”

Diệp Quân gật đầu, dùng tay phải cầm Chu Môn Đạo lên, Diệp Quân mở trừng mắt, ngay lập tức, một luồng sát ý đáng sợ từ trong cơ thể hắn b ắn ra, sau đó, hai mắt hắn đỏ ngầu.

Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người đều thay đổi, sau đó liên tục lùi về phía sau, bởi vì sát khí tỏa ra vô cùng đáng sợ.

Diệp An nhìn Diệp Quân, trong mắt đầy vẻ lo lắng, huyết mạch phong ma trong người Diệp Quân đã hoàn toàn thức tỉnh.

Một khi Diệp Quân rơi vào phong ma, thì không ai có thể áp chế được huyết mạch phong ma của hắn.

Diệp Quân nắm chặt hai tay, đồng thời huyết mạch phàm nhân và huyết mạch viêm hoàng trong cơ thể bắt cũng bắt đầu thức tỉnh, sau đó đối kháng với huyết mạch phong ma.

Thấy vậy, Mộc Nguyên vô cùng kinh ngạc, không ngờ ba loại huyết mạch trong cơ thể Diệp Quân lại đáng sợ như vậy.

Bình thường có một loại huyết mạch đã là tài giỏi lắm rồi, vậy mà Diệp Quân lại có đến ba loại huyết mạch đặc biệt.

Thật kinh khủng!

Dưới sự áp chế của huyết mạch phàm nhân và huyết mạch viêm hoàng, Diệp Quân dần tỉnh táo, sau đó Diệp Quân vội vàng buông Chu Đạo Môn ra.

Hắn buông Chu Đạo Môn ra thì lùi lại phía sau, sau khi dừng lại, hắn nắm chặt hai tay, huyết mạch phong ma trong cơ thể dần bình tĩnh lại.

Một lúc sau, Diệp Quân dần trở lại bình thường.

Diệp An kéo cánh tay Diệp Quân, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”

Diệp Quân hít một hơi thật sâu, nói: “Vẫn ổn”.

Nói xong hắn nhìn Chu Đạo Môn với vẻ kinh ngạc.

Vừa rồi, hắn cảm nhận được sát ý vô tận, sát khí này mạnh đến mức hắn chưa từng thấy, hơn nữa hắn còn cảm nhận được một luồng khí tức thần bí trong Chu Đạo Môn.

Luồng khí tức đó rất mơ hồ, nhưng vẫn bị hắn tìm ra.

Diệp Quân nhìn Mộc Nguyên: “Mộc Lão, ta cảm nhận được một luồng khí tức trong Chu Đạo Môn, ông biết khí tức đó là gì không?”

Mộc Nguyên nhíu mày: “Khí tức?”

Diệp Quân gật đầu.

Mộc Nguyên suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Ta không biết. Vật này do Thượng Thần Thần Nhất tạo ra, sau khi làm xong, ông ta đã đưa nó cho thần tướng Ác Minh, vì vậy chỉ có thần tướng Ác Minh và Thượng Thần Thần Nhất biết rõ thứ này”.

Diệp Quân nhìn Chu Đạo Môn một hồi rồi nói: “Vật này không đơn giản…”

Hắn không dám thử cầm Chu Đạo Môn lần nữa, bởi vì thứ này có thể khiến huyết mạch phong ma trong người hắn trở nên điên cuồng hơn.
 
Chương 2554


Chương 2554

Nhưng vẫn có thể sử dụng trong lúc liều mạng.

Thứ này có thể cải thiện huyết mạch phong ma.

Diệp Quân quay đầu nhìn giá sách xung quanh, trong đó có vài cuốn sách do Thần Nhất tự viết, còn có ít sách do Thần Nhất sưu tầm.

Chẳng mấy chốc, ánh mắt của Diệp Quân đã rơi vào một cuốn sách cổ màu đen.

Diệp Quân xòe bàn tay, cuốn sách màu đen chậm rãi bay tới trước mặt hắn, hắn mở ra xem, trên cuốn sách có vài ký tự cổ bí ẩn.

Diệp Quân nhìn với vẻ nghi ngờ, hắn đưa sách cổ cho Mộc Nguyên, Mộc Nguyên cũng nghi hoặc.

Thấy vẻ mặt của Mộc Nguyên, Diệp Quân hơi bất ngờ: “Mộc Lão cũng không biết sao?”

Mộc Nguyên lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ.

Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Đây không phải chữ ở thời đại của ta…”

Diệp Quân cẩn thận quan sát cuốn sách cổ màu đen, sau đó dung nhập thần thức của mình vào trong đó, nhưng khi thần thức của hắn vừa tiếp xúc sách cổ thì biến mất không tăm tích.

Thấy vậy, Diệp Quân hơi kinh ngạc, thần thức không thể tiến vào.

Thật thú vị.

Diệp An chạm vào cuốn sách cổ, một lúc sau, lông mày khẽ nhíu lại.

Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”

Diệp An suy nghĩ một lát rồi nói: “Thứ này hơi đặc biệt, đệ cẩn thận chút”.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Tỷ phát hiện ra thứ gì rồi sao?”

Diệp An lắc đầu: “Chỉ là trực giác mà thôi”.

Trực giác.

Diệp Quân hơi bất ngờ, sau đó lắc đầu cười.

Diệp An nhìn Diệp Quân: “Không tin thì thôi”.

Diệp Quân lắc đầu: “Đệ tin”.

Bởi vì trực giác của hắn cũng cảm nhận được nguy hiểm.

Diệp Quân đặt cuốn sách cổ trong tay về vị trí cũ, sau đó nhìn một chiếc nhẫn cách đó không xa.

Chiếc nhẫn này được mạ vàng, bên ngoài lắc một chữ: Nhất.

Sau khi đi vào, Diệp Quân phát hiện ánh mắt của Mộc Nguyên luôn nhìn chiếc nhẫn.

Diệp Quân xòe bàn tay ra, chiếc nhẫn bay vào tay hắn, khi thần thức của hắn tiến vào chiếc nhẫn, hắn sững sờ, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, không nói gì, cất chiếc nhẫn đi.

Mộc Nguyên nhìn Diệp Quân, không lên tiếng.

Diệp An cũng nhìn Diệp Quân, cũng im lặng.

Diệp Quân quay lại nhìn Diệp An: “Tỷ muốn lấy gì thì lấy đi, đừng khách sáo, của đệ cũng là của tỷ”.

Nghe vậy, tội nữ và Mộc Nguyên hơi bất ngờ, thần vật trong thần điện này rất nhiều, hơn nữa mỗi thứ đều là thần vật, vậy mà Diệp Quân lại có thể cho Diệp An.

Của đệ cũng là của tỷ!

Tình cảm của hai tỷ đệ này vô cùng tốt.
 
Chương 2555


Chương 2555

Diệp An khẽ gật đầu: “Được”.

Nghe Diệp An nói vậy, tội nữ và Mộc Nguyên lắc đầu cười, Diệp An cũng không khách khí gì cả.

Mộc Nguyên nghĩ nhiều hơn chút, theo ông ta thấy, mặc dù những thần bảo trước mắt rất quý giá, nhưng hai tỷ đệ này không hề coi trọng.

Nói cách khác, hiểu biết của hai tỷ đệ này vô cùng rộng lớn.

Sau khi Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, Mộc Nguyên xuất hiện trước mặt hắn, trầm giọng nói: “Cậu Diệp, chúng ta có thể đi thu phục hai tổ thú Âm Dương, sau khi thu phục xong, còn có một số thần tướng…”

Diệp Quân hỏi: “Thực lực của ta so với hai tổ thú Âm Dương thế nào?”

Mộc Nguyên do dự nói: “Chắc là… kém hơn chút”.

Diệp Quân cười nói: “Mộc Nguyên tiền bối, thực lực của ta yếu hơn chúng, ông nghĩ chúng sẽ đi theo ta sao?”

Mộc Nguyên trầm giọng: “Cậu có thần ấn, bọn chúng…”

Diệp Quân lắc đầu: “Thực lực của ta yếu, cho dù bọn chúng đi theo ta thì cũng không thành tâm, mà chỉ vì thần ấn, điều này chẳng có ý nghĩa gì cả, vì vậy ưu tiên hàng đầu của ta bây giờ là nâng cao thực lực, chứ không phải tìm trợ thủ. Nếu ta đủ mạnh, thì bọn chúng mới tình nguyện đi theo ta. Nếu ta không đủ mạnh thì bọn chúng đi theo ta cũng vô nghĩa. Hơn nữa, bây giờ đi tìm chúng, chắc chắn sẽ rò rỉ tin tức, một khi mọi người biết ta có được truyền thừa của Thần Nhất, ta sẽ bị truy sát”.

Không phải là không thể có ngoại vật hay ngoại lực.

Mà bản thân mới là cốt lõi.

Điều hắn nên làm bây giờ không phải là đi tìm người giúp đỡ, sau đó lập tức khiêu chiến với những vị thần kia, mà là nâng cao thực lực của bản thân.

Một ngày nào đó, khi hắn đủ mạnh, chỉ cần nói một tiếng, những thuộc hạ trung thành của Thần Nhất năm xưa sẽ đến dựa dẫm, cho dù không tới thì cũng không thành vấn đề đối với hắn.

Nghe Diệp Quân nói vậy, Mộc Nguyên nhìn hắn, trong lòng hơi kinh ngạc.

Nếu người bình thường có được truyền thừa của Thần Nhất, chắc chắn sẽ không chịu bôn ba khắp nơi. Nhưng cậu Diệp trước mắt vẫn rất bình tĩnh, nhìn nhận bản thân một cách rõ ràng, phải nói rằng thật hiếm có.

Bởi vì ông ta biết, cho dù bây giờ Diệp Quân đi thu phục những quân tướng trước đây của Thần Nhất thì những người đó cũng sẽ không khuất phục, thậm chí còn có tư tưởng khác, dù sao thực lực hiện giờ của Diệp Quân cũng chưa đủ mạnh.

Mộc Nguyên thu suy nghĩ lại, nói: “Là ta chưa suy nghĩ thấu đáo”.

Diệp Quân cười nói: “Mộc Nguyên tiền bối, ông vào Tiểu Tháp tu luyện đi”.

Mộc Nguyên gật đầu, ông ta trở lại Tiểu Tháp, ông ta có thân phận đặc biệt, ở ngoài rất dễ bị lộ.

Diệp Quân nhìn tội nữ, tội nữ trầm giọng nói: “Ngươi thật sự không cùng ta trở về Tội Giới sao?”

Cô ta vẫn hy vọng Diệp Quân sẽ cùng mình trở về Tội Giới, chỉ cần Diệp Quân lộ diện thì sẽ là một chuyện có ích cho Tội Giới.

Diệp Quân lắc đầu.

Tội nữ định nói tiếp nhưng Diệp Quân đã bình tĩnh lên tiếng: “Ta biết cô nghĩ gì, cô muốn thay đổi Tội Giới, nhưng cô phải hiểu, chuyện này không hề đơn giản như vậy, đặc biệt là khi ta chưa hiểu rõ về vị thần kia của Tội Giới, vì vậy, bây giờ vẫn chỉ có thể làm như bình thường”.

Tội nữ ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: “Ta phải đợi ngươi bao lâu?”

Diệp Quân nói: “Lúc nào nên ra tay thì ta sẽ ra tay”.

Tội nữ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Ta nghe theo ngươi”.
 
Chương 2556


Chương 2556

Diệp Quân xòe bàn tay ra, năm đạo Tổ Nguyên chậm rãi bay tới trước mặt tội nữ: “Nâng cao thực lực của mình trước, đợi thông báo của ta”.

Tội nữ không từ chối, nhận lấy Tổ Nguyên, nói: “Cần gì thì cứ đến tìm ta”.

Nói xong, cô ta quay người biến mất.

Sau khi tội nữ rời đi, Diệp Quân cũng định đi nhưng hắn lại cảm nhận được cái gì đó, quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua vô số tinh vực, nhìn thấy một thanh kiếm rơi xuống, sau đó, mảnh vũ trụ tinh hà kia bị hủy diệt…

Diệp Quân sửng sốt, sau đó nhìn kỹ hơn, thế nhưng thanh kiếm đó đã biến mất.

Một nhát kiếm hủy diệt một vũ trụ tinh hà ư?

Sắc mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm trọng, vì vũ trụ tinh hà đó cực kỳ lớn, hiện giờ hắn hoàn toàn không thể làm được gì, cho dù hắn cố gắng hết sức, sử dụng hết chiêu thức của mình vẫn không thể làm được.

Còn có kiếm tu cực mạnh à?

Diệp Quân nhìn tận cuối vũ trụ tinh hà đó, trầm tư hồi lâu, sau đó biến thành kiếm quang biến mất ở cuối tinh hà.

Hắn quyết định đi xem thử.

Mặc dù hơi mạo hiểm nhưng hiếm khi gặp được kiếm tu như vậy, sao có thể để người ta đi chứ?

Không lâu sau, Diệp Quân xuyên qua vô số vũ trụ tinh hà, hắn đến trước vũ trụ tinh hà đã bị tiêu diệt đó, trước mặt hắn là một vùng hư vô.

Đã bị phá hủy hoàn toàn.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, rốt cuộc ai đã tung ra nhát kiếm này?

Đúng lúc này, xung quanh bỗng có vô số khí tức bí ẩn xuất hiện, thấy thế Diệp Quân vội giấu khí tức đi rồi trốn vào trong bóng tối.

Chẳng mấy chốc, rất nhiều cường giả bí ẩn xuất hiện xung quanh.

Mấy cường giả này đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, vũ trụ tinh hà cứu thế bị phá hủy.

Cường giả cấp bậc nào mới có thể làm được điều này?

Phải biết rằng, đây không phải là tinh không mà là một vũ trụ tinh hà, mênh mông vô tận.

“Lẽ nào là thần giáng thế?”

Lúc này một giọng nói vang lên giữa sự im lặng.

Thần giáng thế?

Diệp Quân nhìn đằng xa, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Hắn nghĩ chắc chắn không phải thần gì đó, vì thanh kiếm đó khiến hắn cảm thấy khá quen thuộc, nhưng tiếc là vì bị vô số tinh vực ngăn cách nên hắn nhìn không rõ.

Lẽ nào là cô cô?

Diệp Quân lặng thinh hồi lâu, khẽ lắc đầu rồi xoay người đi.

Hiện giờ hắn có truyền thừa của Thần Nhất, có vô số bảo vật, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, hắn sẽ trở thành đối phương bị các cường giả thời đại cũ truy sát.

Chín Tổ Mạch.

Ai có thể từ chối được sự hấp dẫn này?
 
Chương 2557


Chương 2557

Thế nên việc cấp bách là cố gắng trưởng thành, nâng cao thực lực của mình.

Lúc này càng khiêm tốn càng tốt.

Diệp Quân đang định lặng lẽ rời khỏi đó nhưng đúng lúc này một giọng nói bỗng vang lên: “Đó là cái gì?”

Nghe thế Diệp Quân dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn, một chiếc tàu mây cực lớn trôi nổi xuất hiện trong hư không kia, tàu mây dài mấy vạn trượng, chậm rãi đi từ trong hư vô.

Mà trên chiếc tàu mây cắm một lá cờ dài tới vạn trượng, ở giữa lá cờ có một chữ màu đỏ như máu cực lớn: Mộc.

Diệp Quân hơi khó hiểu, lúc này, vô số thần thức xung quanh lao đến chiếc tàu mây đó nhưng những thần thức này vừa đến gần tàu mây đó thì biến mất không thấy tăm hơi.

Cảm nhận được cảnh tượng này, cường giả xung quanh đều rất ngạc nhiên.

Đúng lúc này, từng linh khí bỗng trào ra từ trên tàu mây đó, khi nhìn thấy những linh khí này, mọi người ở đó đều biến sắc.

Thế mà lại là Tổ Nguyên.

Trên tàu mây có Tổ Nguyên, hơn nữa Tổ Nguyên này cực kỳ thuần khiết, không chỉ thế, nhìn trận thế này, trên tàu mây có khả năng còn có Tổ Mạch vì Tổ Nguyên này cực kỳ nhiều, đều hình thành từng luồng linh sương, chỉ có Tổ Mạch mới như thế.

Khi nhận ra trên tàu mây có thể có Tổ Mạch trong truyền thuyết, ánh mắt các cường giả ở trong tối đều trở nên nóng bỏng.

Tổ Mạch!

Là sự tồn tại quý giá nhất vũ trụ.

Diệp Quân lại chậm rãi lùi về sau, chuyện bất thường chắc chắn có vấn đề. Tàu mây đột nhiên xuất hiện này và Tổ Nguyên này…

Tàu mây đột nhiên xuất hiện, Tổ Nguyên đột nhiên xuất hiện, Tổ Mạch cũng đột nhiên xuất hiện

Sao có cảm giác như đang đợi mắc câu vậy?

Diệp Quân càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, nhanh chóng lùi về phía sau.

Ngay lúc này, một khí tức cực mạnh bỗng lao ra, lao thẳng đến chỗ tàu mây đó.

Thấy có người ra tay, các cường giả ẩn nấp trong bóng tối xung quanh cũng không ngồi yên nữa, đều lao đến tàu mây đó.

Họ cũng biết có gì đó không đúng, nhưng lúc này họ đã không còn nghĩ nhiều thế nữa, vì sự hấp dẫn của Tổ Mạch quả thật quá lớn.

Khi lợi ích đủ lớn thì đáng để mạo hiểm.

Không lâu sau, ít nhất có hàng trăm cường giả đỉnh cấp lao thẳng đến chỗ chiếc tàu mây, sợ mình chậm chân thì Tổ Mạch sẽ bị người khác cướp mất.

Diệp Quân nhìn các cường giả này, cảnh giới thấp nhất là Mệnh Vận Đại Đế, Đế Quân chiếm tám mươi phần trăm, còn có vài cường giả cấp Thiên Quân.

Đều là những “lão quái vật”.

Ngay khi mọi người xông đến tàu mây, một bộ huyết thư bỗng bay ra từ trong tàu mây, ngay sau đó huyết quang vạn trượng phun trào ra, những cường giả lao đến đó bị huyết quang nhấn chìm.

“A…”

Từng tiếng hét thảm thiết vang lên trong hư vô tĩnh lặng.

Các cường giả đó lại bị huyết quang đó nuốt chửng, sau đó biến thành từng luồng huyết khí đi vào trong huyết thư đó.
 
Chương 2558


Chương 2558

Mười mấy giây sau, tất cả cường giả đều biến thành huyết khí.

Thấy thế Diệp Quân cảm thấy chấn động.

Phải biết rằng, trong các cường giả này có cả cường giả cấp Thiên Quân, thế nhưng lại không có sức phản kháng khi đối mắt với huyết quang đó.

Đáng sợ đến thế sao?

Đúng lúc này, một cô gái bỗng bay ra từ trong tàu mây, cô gái mặc một bộ váy màu đỏ nhạt, chiếc váy rất mỏng hệt như mạng che mặt, tóc đen, đồng từ đỏ, đứng trên lá cờ tàu mây, dung mạo tuyệt thế, không giống người sống trên nhân gian.

Cô ta xòe bàn tay ra, huyết thư đó bay vào trong tay cô ta, nhìn huyết thư trong tay, môi cô ta cong lên nở nụ cười, khiến người ta sợ hãi.

Ngay lúc này như cảm nhận được gì, cô ta bỗng ngẩng đầu lên nhìn chỗ Diệp Quân đứng, ngạc nhiên nói: “Cá lọt lưới?”

Vừa dứt lời, cô ta đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Ngón cái tay trái Diệp Quân cầm vào chuôi kiếm nhưng không ra tay, kiếm khí và sức mạnh huyết mạch trong người đã bộc phát đợi, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra.

Đối mặt với cô gái này, hắn không dám sơ suất, không ra tay mà thôi, nếu muốn đánh thì phải toàn lực mà tung ra một đòn chí mạng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cô gái bỗng cười nói: “Tại sao lúc nãy ngươi không đến giành Tổ Mạch?”

Nụ cười này khuynh đảo mọi người, cực kỳ hút hồn.

Diệp Quân vững tâm, bình tĩnh nói: “Chuyện này bất thường chắc chắn có vấn đề”.

“Ồ?”

Nghe Diệp Quân nói thế, cô gái cảm thấy có hứng thú: “Ngươi biết đó là một cái bẫy ư?”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đa phần là thế”.

Cô gái nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ta không ngờ những lão già đó đã sống đến chừng này tuổi mà vẫn không thể hiểu đời bằng một thanh niên như ngươi”.

Diệp Quân nói: “Sức hấp dẫn quá lớn”.

Có quá nhiều điều nghi ngờ nhưng không ít người vẫn rất sẵn lòng mạo hiểm, dù có nguy hiểm đến tính mạng.

Cô gái chớp mắt: “Hình như ngươi không sợ ta”.

Không thể không nói cô ta khá ngạc nhiên vì cô ta nhận ra mặc dù từ đầu đến giờ người đàn ông này đều đề phòng, kiếm trong tay đã sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra khỏi vỏ nhưng trong mắt người đàn ông này lại có không chút sợ hãi.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cô nương sẽ ra tay đánh ta sao?”

Cô gái lắc đầu: “Sẽ không”.

Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”

Cô gái cuộn một lọn tóc trước ngực, cười nói: “Ta giết chúng là vì chúng muốn cướp Tổ Mạch của ta, ngươi không muốn lấy đồ của ta thì sao ta có thể giết ngươi?”

Diệp Quân im lặng không nói.

Cô gái này đúng là đang khiến người ta mắc bẫy.

Cô gái nhìn kiếm trong tay Diệp Quân, khẽ cười, không nói gì, xoay người rời đi.

Đi chưa được bao lâu, cô ta bỗng phất tay lên, một Tổ Nguyên bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân sửng sốt, khó hiểu: “Cô nương, cô…”
 
Chương 2559


Chương 2559

Cô gái ở đằng xa cũng không thèm quay đầu lại, phất tay: “Hôm nay tâm trạng ta tốt, tặng ngươi một phần thiện duyên”.

Nói rồi cô ta bỗng xuất hiện trên tàu mây, chẳng bao lâu cô ta và chiếc tàu mây biến mất ở tận cuối tinh hà.

Diệp Quân nhìn Tổ Nguyên trước mặt, lắc đầu khẽ cười, sau đó cất Tổ Nguyên, xoay người rời đi.



Trên tàu mây.

Cô gái xòe bàn tay ra, huyết thư xuất hiện trong tay cô ta, cảm nhận được máu trong huyết thư đang khuấy động, cô ta nở nụ cười động lòng người.

Lúc này một thanh niên mặc đồ đen xuất hiện phía sau cô ta.

Thanh niên áo đen ngẩng đầu lên nhìn về phía cuối tinh không, ánh mắt lạnh lùng: “Mặc dù cảnh giới của thanh niên vừa rồi không cao nhưng khí huyết và linh hồn đều mạnh hơn những Thiên Quân kia, tại sao không dung nhập vào trong Ma Đạo Thư?”

Cô gái hỏi ngược lại: “Thanh niên đó đáng chết sao?”

Thanh niên đồ đen nhíu mày.

Cô gái khẽ cười: “Người mà Mạt Yêu Yêu ta giết đều là những người muốn cướp Tổ Mạch của chúng ta, đám người này nên giết. Còn thanh niên này chưa từng có ý nghĩ xấu nào với ta, hà cớ gì lại giết hắn?”

Thanh niên đồ đen liếc nhìn Mạt Yêu Yêu: “Cổ hủ”.

Mạt Yêu Yêu cười nói: “Đại Đạo rõ ràng, vạn vật đều chú trọng nhân quả, ta không có thực lực vô địch thế nên vẫn phải tôn trọng hai chữ nhân quả này. Hắn không có ác ý, nếu ta giết hắn, ta chắc chắn sẽ gặp quả báo”.

Thanh niên đồ đen hừ một tiếng: “Vài luật nhân quả, dù có gặp phải thì đã sao?”

Cô gái lắc đầu, cũng không nói gì thêm.

Thanh niên áo đen không chịu bỏ qua: “Ta không tin nghiệp báo mà cô nói, cũng không tin ta giết hắn thì sẽ có gặp quả báo gì không tốt, nếu cô không tin ta thì chúng ta có thể cá cược?”

Mạt Yêu Yêu cất huyết thư trong tay đi, sau đó nói: “Không cược”.

Không cần thiết phải hơn thua về khí phách.

Hơn nữa cô ta vẫn khá tán thưởng thanh niên đó, vì khi nhìn thấy cô ta, ánh mắt đối phương rất thẳng thắn, trong sáng, điềm đạm, thanh niên như vậy nhất định sẽ có một tương lai tốt đẹp, thế nên cô ta đã cho hắn một Tổ Nguyên. Còn tương lai sau này, cô ta không nghĩ nhiều như vậy.

Thanh niên đồ đen nhìn Mạt Yêu Yêu: “Ta sẽ chứng minh cô đã sai rồi, cô đợi ta một lát”.

Nói rồi gã định đi, lúc này Mạt Yêu Yêu bỗng nói: “Hắn và ngươi không thù không oán, hà tất gì ngươi phải đi giết hắn chỉ vì khí phách nhất thời?”

Thanh niên đồ đen không cảm xúc nói: “Nhìn hắn ta cảm thấy không thoải mái, lý do này có được không?”

Mạt Yêu Yêu cau mày.

Thanh niên đồ đen khẽ cười, nói: “Ta muốn xem thử thế gian này có quả báo nào mà Vương tộc ta không gánh vác được không?”

Vương tộc!

Hậu duệ của năm đại Thần Để.

Hậu duệ Thần Để.
 
Chương 2560


Chương 2560

Cả thời đại cũ có năm gia tộc siêu nhiên lớn, năm gia tộc này lần lượt là Mộc tộc, Vương tộc, Trần tộc, Tần tộc và Triệu tộc.

Năm gia tộc lớn này chính là hậu duệ của năm vị thần còn sống sót vào năm đó.

Nhưng trong thời đại cũ, tầm ảnh hưởng cực lớn.

Nghe người đàn ông áo đen nói thế, Mạt Yêu Yêu nhíu mày.

Nói thật, bản thân cô ta khá phản cảm với mấy lời người đàn ông áo đen nói, mặc dù cô ta là người Mạt tộc nhưng cô ta chỉ là con ngoài giá thú, cho nên cô ta từ nhỏ trải qua nhiều thăng trầm cực kỳ không thích cảm giác vượt trội toát ra từ trong lời nói của người đàn ông áo đen.

Cô ta nghĩ thanh niên kiếm tu đó rất tốt, không cần phải cắn chặt người ta không buông, hơn nữa lại còn trong trường hợp không có bất kỳ lý do nào.

Nhưng cô ta không khuyên can nữa.

Vì cô ta biết lúc này cô ta có nói gì cũng không thể thay đổi quyết định của thanh niên áo đen.

Nói xong, thanh niên áo đen cũng không phí lời, biến thành một luồng sáng đen biến mất ở tinh không đằng xa.

Nhìn thanh niên áo đen biến mất ở tinh không đằng xa, Mạt Yêu Yêu im lặng một lúc lâu rồi quyết định đi xem, thế là cô ta cũng biến mất ở tinh không đằng xa.



Ở một bên khác, Diệp Quân đang ngự kiếm, dường như cảm nhận được gì đó, hắn bỗng dừng lại rồi quay đầu nhìn lại, thời không cách đó không xa tách ra, sau đó một thanh niên áo đen chậm rãi bước ra.

Nhìn thấy người đến, Diệp Quân hơi ngờ vực.

Thanh niên áo đen nhìn Diệp Quân: “Đánh đi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Ngươi là?”

Thanh niên áo đen bình tĩnh nói: “Ngươi chỉ có một cơ hội ra tay, vì khi ta ra tay thì chắc chắn ngươi sẽ chết”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Chúng ta có hiềm khích gì sao?”

Thanh niên áo đen nói: “Không có”.

Diệp Quân cực kỳ khó hiểu: “Vậy tại sao?”

Thanh niên áo đen nhìn Diệp Quân: “Ta chướng mắt khi thấy ngươi, lý do này có được không?”

Diệp Quân nhìn thanh niên áo đen, không nói gì.

Thanh niên áo đen khẽ cười nói: “Có phải ngươi rất khó hiểu không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Thanh niên áo đen chậm rãi đi về phía Diệp Quân: “Lúc bọn ta đi trên đường thỉnh thoảng sẽ gặp một con kiến, nếu tâm trạng tốt thì có thể đi vòng qua tha mạng cho nó, nếu tâm trạng không tốt thì sẽ giẫm lên nó cho đến chết rồi tiếp tục lên đường”.

Nói đến đây, gã nhìn Diệp Quân: “Giẫm chết một con kiến chỉ phụ thuộc vào tâm trạng có tốt hay không, không có lý do nào khác, ngươi hiểu không?”

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi”.

Cường giả có thể tùy hứng, mà kẻ yếu thường chỉ có thể để mặc vận mệnh quyết định.

Thanh niên áo đen nhìn Diệp Quân: “Ra tay, nhớ đấy, ngươi chỉ có một cơ hội”.

Nói đến đây, Diệp Quân cũng không nói gì thêm, cơ thể dịch chuyển biến thành kiếm quang rồi biến mất.

Vô vàn vũ trụ tinh trần xuất hiện trong luồng kiếm quang này.
 
Chương 2561


Chương 2561

Vũ trụ trong kiếm.

Ngay khi nhìn thấy Diệp Quân xuất kiếm, đồng tử thanh niên áo đen co lại, cảm thấy kinh ngạc: Không ổn, sơ suất rồi.

Khi gã định ra tay, tốc độ kiếm của Diệp Quân bỗng tăng lên.

Vèo!

Thanh niên áo đen còn chưa kịp phản ứng đã bị đâm xuyên qua giữa trán.

Rầm!

Thanh niên áo đen bị ghim chặt tại chỗ, không thể động đậy.

Thanh niên áo đen trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ khó tin.

Diệp Quân nhìn chằm chằm thanh niên áo đen trước mặt, hơi nhíu mày nói: “Ngươi giả bộ giỏi như vậy, ta còn tưởng ngươi rất mạnh nhưng không ngờ ngươi lại yếu như vậy… Ngươi yếu như thế, sao lại dám ra ngoài khoe mẽ vậy?”

Thanh niên áo đen nhìn Diệp Quân, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Ta là hậu duệ Thần Để”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Hậu duệ Thần Để? Là gì thế?”

Thanh niên áo đen nổi giận: “Ngươi lại dám khinh nhờn thần linh, ngươi…”

Diệp Quân giơ tay lên chém một nhát.

Vèo!

Thanh niên áo đen còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã văng ra xa.

Diệp Quân lắc đầu: “Đồ, ngu, ngốc”.

Hắn vừa nói vừa vung kiếm lên, định tiêu diệt luôn thần hồn của thanh niên áo đen, nhưng đúng lúc này thời không ở đằng xa bỗng tách ra, ngay sau đó một tiếng gầm như sấm vang lên: “Ngươi dám”.

Diệp Quân bỗng tăng tốc, chém một nhát kiếm vào thần hồn của thanh niên áo đen, thần hồn của gã bị tiêu diệt.

Diệp Quân xoay người chạy đi, thoáng chốc đã biến mất ở tận cuối tinh hà.

Giết xong thì chạy.

Vèo!

Ngay khi Diệp Quân biến mất ở cuối tinh hà, một ông lão bước ra, ông ta mặc một chiếc áo bào lớn màu đen, mặt vuông, đôi mắt hừng hực lửa giận, khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể, chấn động trái đất, rúng động tinh hà.

Ông lão không đuổi theo Diệp Quân mà xòe tay ra, sau đó nắm chặt lại: “Tụ”.

Xoẹt!

Tinh hà xung quanh đột nhiên trở nên hư ảo, ngay sau đó những luồng khí đen tụ lại từ trời đất xung quanh, khí đen này giống như tơ nhện, cực kỳ yếu ớt, sau một lúc đám khí đen này tụ lại thành một linh hồn thể.

Linh hồn của thanh niên áo đen.

Cưỡng chế thu thập linh hồn.

Đúng lúc này, một giọng nói cổ xưa bỗng vang lên từ giữa không trung: “Trong con đường luân hồi, cướp đoạt hồn phách, cưỡng ép thay đổi mệnh sinh tử… Người nhà họ Vương nể tình tổ tiên trước kia của ngươi, ta nhắc nhở ngươi một câu, cái chết của cháu trai ngươi hoàn toàn là do nó tự chuốc lấy. Bây giờ từ bỏ vẫn còn kịp thời ngăn chặn tổn thất, nếu ngươi nhất quyết muốn cho nó sống lại thì ngươi và nhà họ Vương của ngươi sẽ tự gánh chịu quả báo, quả báo lần này, nhà họ Vương ngươi có thể…”
 
Chương 2562


Chương 2562

Ông lão áo đen phất tay, mặt đầy tà khí: “Nhà họ Vương ta chắc chắn có thể gánh chịu được bất kỳ quả báo nào”.

Giọng nói đó không nói gì thêm nữa, dần biến mất không thấy đâu.

Trước mặt ông lão, linh hồn của thanh niên áo đen lại ngưng tụ lần nữa, ánh mắt đầy vẻ mê mang, một lúc sau ánh mắt dần trở nên tỉnh táo.

Lúc nhìn thấy ông lão, thanh niên áo đen khẽ nói: “Ông nội”.

Ông lão nhìn gã: “Vẽ lại dáng vẻ của người vừa rồi đi”.

Thanh niên áo đen im lặng không nói.

Ông lão nhíu mày: “Sao thế?”

Thanh niên áo đen khẽ nói: “Ông nội, hắn rất mạnh”.

Sắc mặt ông lão dần trở nên lạnh lùng: “Sao nào, cháu sợ rồi à?”

Thanh niên áo đen không dám nói gì.

Ông lão bỗng tức giận nói: “Ta không tiếc mạng sống để cứu cháu về, không phải để cháu quay về làm kẻ ngu ngốc, nếu không báo được thù ngày hôm nay, con đường võ đạo của cháu sau này sẽ khó khăn”.

Thanh niên áo đen siết chặt hai tay, ánh mắt dần trở nên lạnh băng.

Ông lão lạnh lùng nói: “Người này biết rõ cháu là hậu duệ thần linh nhưng vẫn giết cháu, hắn không hề quan tâm đến hậu duệ thần linh chúng ta, hắn không chỉ đánh cháu mà còn vả vào mặt nhà họ Vương”.

Thanh niên áo đen như nghĩ đến điều gì, hơi bất lực nói: “Thực lực của cháu không bằng hắn”.

Ông lão cười nhạo: “Ngu xuẩn, trên đời này thực lực cá nhân là thực lực, sức mạnh gia tộc cũng là thực lực, thực lực của riêng cháu không bằng hắn, lẽ nào sức mạnh của gia tộc cháu không bằng hắn sao?”

Sức mạnh gia tộc.

Câu nói này tạo niềm tin vững chắc cho thanh niên áo đen.

Đúng là thực lực cá nhân là thực lực, lẽ nào sức mạnh gia tộc không phải là thực lực sao?

Thanh niên áo đen không do dự, gã xòe bàn tay ra, sức mạnh linh hồn chậm rãi bay ra, chẳng mấy chốc sức mạnh linh hồn đó đã vẽ ra dáng mạo của Diệp Quân.

Ông lão nhìn chân dung Diệp Quân trước mặt, sát ý trong mắt như có thực thể: “Người đâu”.

Vừa dứt lời, một người đồ đen xuất hiện phía sau ông ta.

Ông lão nói: “Tìm người này”.

Người đồ đen cung kính cúi người, sau đó đi ra ngoài.



Ở một bên khác, Mạt Yêu Yêu đang quan sát mọi việc.

Lúc nhìn thấy ông lão muốn trả thù, Mạt Yêu Yêu lắc đầu nhưng cô ta cũng có thể hiểu được.

Hậu duệ của năm Thần Để có ai mà không kiêu ngạo chứ?

Hậu duệ Thần Linh.

Năm gia tộc lớn đều nghĩ thân phận này là vinh quang, trời sinh họ đã cao hơn người khác một bậc, không cho phép mình bị người phàm xúc phạm.

Mạt Yêu Yêu lắc đầu, xoay người rời đi.



Học viện Thần.

Diệp Quân về đến học viện Thần.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom