Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1858


Chương 1858

Thư ký ở bên cạnh bỗng cười bảo: “Ban đầu chúng tôi đặt ở nhà hàng Vân Thương cơ, nhưng cô chủ đã vì anh Diệp mà thay đổi địa điểm đấy”.

Tô Tử liếc thư ký: “Nhiều chuyện”.

Diệp Quân nhìn Tô Tử, khẽ nói: “Cảm ơn cô”.

Tô Tử mỉm cười: “Khách sáo cái gì? Nhưng anh phải đồng ý với tôi một chuyện, đến đó không được gây sự!”

Diệp Quân cười đáp: “Được!”

Tô Tử chớp mắt: “Chắc chứ? Các cô gái ở đó đều rất xinh đẹp đấy!”

Diệp Quân lắc đầu cười: “Chẳng lẽ còn có thể xinh đẹp hơn cô được chắc?”

Tô Tử nháy mắt nhìn Diệp Quân: “Tôi rất đẹp à?”

Diệp Quân gật đầu, thành thật đáp: “Rất đẹp, dáng người rất tuyệt”.

Nụ cười trên mặt Tô Tử lập tức lan rộng, trong lòng vô cùng vui vẻ, tuy cô ấy đã được khen vô số lần, nhưng không lần nào vui như lần này!

Cô ấy cũng không biết tại sao.

Lúc này, thư ký đi vào: “Cô chủ, xe đã chuẩn bị xong rồi”.

Tô Tử khẽ gật đầu, nàng nhìn về phía Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Câu lạc bộ Vô Biên, ta tới đây!

Khi rời khỏi tập đoàn Tô Thị, trời đã tối đen, bây giờ là mùa thua, trời đã hơi se lạnh, gió thổi tới khiến cho Tô Tử mặc không nhiều không khỏi ôm lấy hai cánh tay, run lẩy bẩy.

Thấy thế, Diệp Quân mau chóng cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người Tô Tử.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Xa xa, xe đã đỗ sẵn, còn có mười vệ sĩ nữa.

Rõ ràng sau khi xảy ra chuyện lúc trước, bây giờ nhà họ Tô rất coi trọng sự an toàn của Tô Tử.

Sau khi Diệp Quân và Tô Tử lên xe, xe nổ máy đi thẳng đế câu lạc bộ Vô Biên.

Diệp Quân vô cùng hứng thú nhìn bên ngoài xe, bên ngoài khắp nơi đều là nhà cao tầng, đèn đuốc sáng trưng, xe cộ qua lại, vô cùng náo nhiệt.

Cảnh tượng thế này không bao giờ thấy được ở vũ trụ Quan Huyên.

Đúng lúc này, Diệp Quân cảm nhận được một cơn gió thơm thổi tới, sau đó hắn thấy Tô Tử tựa đầu vào vai mình, cùng lúc đó, tiếng ngáy khe khẽ của cô ấy cũng vang lên.

Ngủ thiếp mất rồi!

Diệp Quân nhìn Tô Tử, hắn biết cô gái này đã quá mệt.

Lúc ở phòng làm việc, hắn đọc sách cả buổi chiều, còn Tô Tử thì làm việc cả buổi chiều, không dừng lại dù chỉ một giây, thậm chí còn không uống nước.

Diệp Quân thở dài trong lòng, cô gái này cũng không dễ dàng, giống như hắn vậy, người ngoài nhìn vào thì thấy hắn là người thừa kế gia nghiệp, thực tế mỗi ngày hắn đều chạy ngược chạy xuôi vất vả!

Đánh từ Diệp tộc đến bây giờ, hiện tại hắn mới được sống bình yên hai ngày.

Quá khó khăn!

Khoảng một giờ sau, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, mà Tô Tử thì vẫn đang ngủ.

 

Tài xế không dám đánh thức Tô Tử, ông nhìn Diệp Quân. Tuy Diệp Quân trên danh nghĩa là vệ sĩ, nhưng người mù cũng nhìn ra được quan hệ giữa anh và Tô Tử không bình thường.

Diệp Quân khẽ mỉm cười, ý bảo tài xế chờ một lát.

Tài xế gật đầu.

Hơn nửa tiếng sau, lúc này Tô Tử mới chậm rãi mở mắt ra, thấy mình dựa vào vai Diệp Quân, cô ấy vội ngồi thẳng dậy, đỏ mặt nhìn hắn: “Tôi ngủ quên mất”.

Diệp Quân gật đầu, cười nói: “Thấy cô mệt quá nên tôi cũng không quấy rầy cô”.

Tô Tử khẽ gật đầu, dường như nghĩ đến điều gì, cô ấy lấy điện thoại ra xem, sau đó biến sắc: “Thôi xong, muộn rồi. Đi, chúng ta đi mau lên…”

Nói rồi cô ấy kéo Diệp Quân xuống xe, sau đó đi thẳng đến một tòa nhà sang trọng ở phía xa.

Tòa nhà cực kỳ xa hoa và hoành tráng, trước cổng có ba mươi hai cây cột đá, cao đến mười trượng, uy nghiêm không gì sánh được.
 
Chương 1859


Chương 1859

Mà hai bên trái phải trước cửa có khoảng ba mươi người đàn ông mặc vest đang đứng, người nào cũng cao lớn, dáng người thẳng tắp, vừa nhìn là biết đánh nhau rất giỏi.

Tô Tử kéo Diệp Quân đi tới trước cổng, lúc này một người đẹp hơn ba mươi tuổi bước ra nghênh đón, cô ta tiến lên cung kính nói: “Cô Tô Tử…”

Tô Tử hỏi thẳng: “Khách của tôi tới chưa?”

Người đẹp đáp ngay: “Nửa tiếng trước đã tới rồi ạ”.

Tô Tử không nói nữa, kéo Diệp Quân chạy vào trong, vừa vào cửa, Diệp Quân và Tô Tử đã sững sờ.

Đứng trước một họ là một dàn phụ nữ, chừng khoảng hai mươi người, dáng người ai cũng cao gầy, mặc váy dài cực kỳ hở hang, có chỗ lộ ra hơn phân nửa, da trắng như tuyết…

Những cô gái này đều rất xinh đẹp, nếu ở ngoài kia thì đều là hạng nữ thần.

Khi Diệp Quân và Tô Tử sửng sốt thì các cô gái đột nhiên cúi đầu thật sâu, đồng thanh hô: “Chào ông chủ!”

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Chết tiệt, Vô Biên Chủ thật biết chơi!

Mặt Tô Tử lạnh lùng, cô ấy kéo Diệp Quân chạy về phía xa.

Các người đẹp ở đây nhìn theo hướng Diệp Quân rời đi rồi nở nụ cười, loáng thoáng còn nghe thấy có người nói: “Đẹp trai thật đấy…”

Phụ nữ ở đây đều rất táo bạo, khi nói chuyện còn không biết ngượng hơn, nói một hồi thì nói tới một số điều linh tinh, Tô Tử nghe mà nổi giận.

Diệp Quân cũng hãi hồn!

Phụ nữ ở đây cởi mở hơn phụ nữ ở vũ trụ Quan Huyên quá nhiều.

Trên đường đi, Diệp Quân và Tô Tử đi về phía xa dưới sự dẫn đường của người phụ nữ xinh đẹp, Diệp Quân tò mò nhìn xung quanh, bốn phía nguy nga lộng lẫy, tựa như đại điện hoàng cung, cực kỳ xa hoa. Mà trên tường còn có một số hình ảnh xấu hổ…

Dưới sự dẫn đường của người phụ nữ xinh đẹp, Diệp Quân và Tô Tử đến trước một phòng riêng sang trọng, sau khi đi vào, Diệp Quân nhìn thấy hai người phụ nữ, một người chừng ba mươi tuổi, mặc váy dài xẻ ngực sâu màu đỏ sẫm, bộ ng ực lộ ra một nửa, khe sâu hun hút vô cùng quyến rũ.

Khuôn mặt của người phụ nữ cũng tuyệt đẹp, ngũ quan tinh tế đến mức gần như hoàn mỹ, không chút tì vết, đặc biệt là đôi mắt kia, dường như có thể nhìn thấu lòng người, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Quyến rũ và gợi cảm!

Cực kỳ có khí thế!

Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Quân khi nhìn thấy người phụ nữ này.

Mà bên cạnh người phụ nữ này còn có một cô gái nữa, người này chừng mười lăm tuổi, ăn mặc lòe loẹt, tóc ngắn màu đỏ rực, trên cánh tay còn có hình xăm, trông rất đàn anh đàn chị.

Nhan sắc cũng tạm, chỉ là cách ăn mặc này khiến nhan sắc của cô ấy giảm đi rất nhiều.

Nhìn thấy người phụ nữ váy đỏ, Tô Tử lập tức nở nụ cười, chạy lên trước ôm chầm lấy người phụ nữ, cười bảo: “Chị Vân Mạn, đã lâu không gặp!”

Cố Vân Mạn mỉm cười: “Hôm nay tới muộn cơ đấy, không giống phong cách của em đâu nhé!”

Tô Tử kéo Cố Vân Mạn ngồi xuống, mỉm cười đáp: “Xin lỗi chị, em ngủ quên trên xe”.

Cố Vân Mạn khẽ cười, sau đó nói với người phụ nữ xinh đẹp đứng ở cửa: “Quản lý Mạc, mang đồ ăn lên đi”.

Quản lý Mạc đáp mau: “Vâng!”

Nói xong cô ta đi ra.

Diệp Quân bỗng lên tiếng: “Cô Tô Tử, hai người nói chuyện đi nhé, tôi ra ngoài”.

Mặc dù hắn cũng rất muốn hỏi nguồn gốc của cuốn sách đó, nhưng lần này Tô Tử tới để bàn chuyện công việc, vì vậy đợi cô ấy bàn xong thì hỏi sau.

Nói xong Diệp Quân định rời đi, nhưng lúc này Tô Tử lại nói: “Anh ra ngoài làm gì? Sắp ăn cơm rồi, chẳng lẽ anh không đói?”

Nghe Tô Tử nói thế, trong mắt Cố Vân Mạn thoáng qua vẻ ngạc nhiên, cô ta nhìn Diệp Quân hỏi: “Tô Tử, người này là… bạn trai em hả?”

Bạn trai!

Nghe Cố Vân Mạn nói thế, mặt Tô Tử thoáng đỏ lên. Cô ấy vừa định phủ nhận, nhưng nghĩ đến định nghĩa bạn trai mà Diệp Quân biết… Nếu cô ấy phủ định, chắc chắn người đàn ông này sẽ nghĩ nhiều… Nhất thời cô ấy hơi khó xử.
 
Chương 1860


Chương 1860

Đúng lúc này, Diệp Quân lại nói: “Cô Vân Mạn, tôi là vệ sĩ của cô Tô Tử”.

Vệ sĩ!

Trong mắt Cố Vân Mạn hiện lên vẻ kinh ngạc, cô ta nhìn Tô Tử, Tô Tử do dự rồi gật đầu, gật đầu xong cô ấy lại lườm Diệp Quân, tôi còn chưa giải thích, anh giải thích cái gì? Thiệt tình!

Cố Vân Mạn nhìn Tô Tử rồi lại nhìn Diệp Quân, chỉ cười không nói.

Cô gái tóc đỏ bên cạnh nhìn Diệp Quân với vẻ mặt khinh khỉnh, nhỏ giọng nói: “Thì ra là chó gác cổng!”

Cô ta nói nhỏ đến nỗi Tô Tử và Cố Vân Mạn đều không nghe thấy, nhưng Diệp Quân lại nghe thấy.

Diệp Quân nhìn cô ta, hơi nhíu mày nhưng không nói gì.

Cố Vân Mạn cong môi cười quyến rũ: “Sao thế, đọc đến nghiện luôn à?”

Tô Tử cười: “Chị có quen tác giả đó không?”

Cố Vân Mạn lắc đầu: “Không quen”.

Tô Tử nhíu mày: “Không quen?”

Cố Vân Mạn gật đầu: “Chị tình cờ mua trên cầu vượt ở Yến Kinh”.

Cầu vượt Yến Kinh!

Tô Tử nhíu mày, nhìn Diệp Quân bên cạnh, Diệp Quân khẽ cười: “Vậy chúng ta đến Yến Kinh xem đi”.

Tô Tử gật đầu: “Được”.

Cố Vân Mạn nhìn Diệp Quân rồi lại nhìn Tô Tử, cười hỏi: “Thật sự là bạn trai em à?”

Tô Tử hơi đỏ mặt, vội vàng nói: “Chị Vân Mạn, nào, uống rượu đi”.

Nói rồi cô ấy cầm ly rượu trong tay lên chạm nhẹ vào ly của Cố Vân Mạn, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Cố Vân Mạn nhìn Diệp Quân với ánh mắt đầy tò mò, cô ta biết vì gia đình của Tô Tử nên Tô Tử luôn không tỏ vẻ gì với đàn ông, nhưng với người đàn ông trước mặt này lại rất khác.

Đỏ mặt!

Nếu một người phụ nữ thường xuyên đỏ mặt trước mặt một người đàn ông, điều đó chứng minh có điều không đúng.

Diệp Quân không nghĩ nhiều mà tập trung ăn cơm, hắn phát hiện đồ ăn ở hệ Ngân Hà ngon hơn vũ trụ Quan Huyên rất nhiều.

Đương nhiên, sau khi trở về vũ trụ Quan Huyên, hắn có thể sẽ không ăn nữa. Ăn cơm ở đây là điều bắt buộc, nếu không ăn thì sẽ chết!

Trên bàn ăn, Tô Tử và Cố Vân Mạn càng nói chuyện vàng vui vẻ, rượu cũng càng uống càng nhiều, mặt Tô Tử cũng đỏ hơn.

Diệp Quân vẫn tiếp tục ăn.

Lúc này, cô gái tóc đỏ đối diện Diệp Quân chợt nói: “Này!”

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn cô gái tóc đỏ, cô ta nhìn hắn chằm chằm, cau mày hỏi bằng giọng mà chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe được: “Có phải anh chưa ăn cơm bao giờ không hả?”

Diệp Quân nhìn cô gái tóc đỏ, bình tĩnh đáp: “Đang đói!”

Cô gái tóc đỏ nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Anh là vệ sĩ?”

Diệp Quân gật đầu.

Cô gái tóc đỏ lại nói: “Vậy anh có biết vệ sĩ thì không được ăn cơm cùng bàn không? Vệ sĩ là cấp dưới, từ khi nào cấp dưới có thể ăn cùng bàn với chủ thế hả?”

Diệp Quân nhìn cô ta, hơi tò mò: “Cô gái, tôi và cô chưa gặp nhau bao giờ, vì sao cô lại có thái độ thù hằn với tôi đến thế?”
 
Chương 1861


Chương 1861

Cô gái tóc đỏ nhìn chằm chằm Diệp Quân, nhe răng cười: “Tôi không ưa anh, lý do này đã được chưa?”

Diệp Quân nhàn nhạt nói: “Rất nhiều người không ưa tôi, cô chẳng là cái thá gì cả!”

Hắn là người như vậy đấy, ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng, nếu ngươi không tôn trọng ta thì vì sao ta phải tôn trọng ngươi?

Hắn biết điều này sẽ làm mâu thuẫn gia tăng, nhưng điều này không quan trọng với hắn, ta đâu phải cha cô, vì sao phải chiều cô?

Quả nhiên, nghe thấy Diệp Quân nói thế, cô gái tóc đỏ hơi híp mắt: “Có dám ra ngoài không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đi!”

Nói xong hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Cô gái tóc đỏ cũng đi theo.

Thấy hai người đi ra ngoài, Cố Vân Mạn cau mày, Tô Tử quay đầu nhìn cô ta: “Cô gái kia là ai thế?”

Cố Vân Mạn trầm giọng đáp: “Cháu gái chị, lần này con bé nhất quyết muốn đi chơi với chị, tính tình con bé không tốt, lại thích đánh nhau. Hôm nay chị không cho con bé ra ngoài chơi, tâm trạng vẫn luôn rất tệ…”

Tô Tử biến sắc: “Mau!”

Nói xong cô ấy chạy ra ngoài.

Cố Vân Mạn sững sờ.

Sau khi Diệp Quân ra khỏi phòng riêng, cô gái tóc đỏ trước mặt đột nhiên quay người, đá nghiêng một cú thẳng vào sải chân của hắn.

Đá kiểu xoạc chân!

Diệp Quân cau mày, khi cô ta sắp đá tới chân hắn thì tay trái của hắn chợt nắm lấy chân cô ta, cô ta sững sờ, không ngờ chiêu này của mình lại bị hắn đỡ được.

Mà lúc này, Diệp Quân đột nhiên bay lên đạp vào bụng cô gái tóc đỏ.

Rầm!

Cô gái tóc đỏ bị đá bay vài mét, khi cô ta dừng lại, Diệp Quân đã xuất hiện trước mặt cô ta, giẫm lên tay phải của cô ta.

Rắc rắc!

Năm ngón tay đều đã gãy!

“A!”

Cô gái tóc đỏ hét lên một tiếng, trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Tôi phải giết anh, tôi phải giết anh…”

Diệp Quân híp mắt, mà lúc này Cố Vân Mạn và Tô Tử đã chạy ra, thấy cảnh này, hai cô gái đều biến sắc.

Đúng lúc này, ba vệ sĩ đột nhiên xuất hiện bên cạnh, vệ sĩ đứng đầu rút súng ra chỉ vào Diệp Quân: “Buông cô chủ nhà tôi ra!”

Cô gái tóc đỏ giận dữ lườm vệ sĩ: “Mau nổ súng, mau nổ súng, bắn chết anh ta đi…”

Diệp Quân xòe tay, một chiếc đũa bay ra.

Vút vút vút!

Ngay lập tức, chiếc đũa xuyên qua đầu ba vệ sĩ chuẩn bị nổ súng!

Ba vệ sĩ đều ngã xuống!

Nhìn thấy cảnh này, đồng tử của Cố Vân Mạn trong nháy mắt co rút lại thành mũi kim!
 
Chương 1862


Chương 1862

Cô gái tóc đỏ nằm trên đất cũng trợn mắt há mồm.

Giết rồi!

Vệ sĩ của mình bị giết rồi!

Lúc này cuối cùng cô gái tóc đỏ cũng thấy hơi sợ.

Diệp Quân nhìn cô gái tóc đỏ trên đất, trong mắt hiện lên sát khí, lúc này Cố Vân Mạn vội nói: “Anh Diệp, xin ra tay nương tình…”

Diệp Quân nhìn Cố Vân Mạn: “Cô mơ đẹp lắm!”

Nói xong hắn cầm chiếc đũa đâm vào giữa hai hàng lông mày của cô gái tóc đỏ…

Nhìn chiếc đũa tới gần, con ngươi cô gái tóc đỏ co rụt lại, sắc mặt cô ta tái nhợt.

Mình sắp chết rồi!

Đây là suy nghĩ cuối cùng của cô gái tóc đỏ vào lúc này.

Gặp phải người tàn nhẫn rồi.

Đúng lúc này, giọng Tô Tử vang lên: “Diệp Quân…”

Chiếc đũa dừng lại cách đầu mày của cô gái tóc đỏ nửa tấc.

Diệp Quân quay đầu nhìn Tô Tử, Tô Tử do dự một chút, sau đó nói: “Có thể đừng giết cô ấy không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nói xong hắn cất đũa, quay người đi đến bên cạnh Tô Tử.

Tô Tử thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Diệp Quân, cảm động nói: “Cảm ơn”.

Cô ấy biết bình thường người đàn ông này sẽ không nể mặt người khác.

Cô gái tóc đỏ trên đất không ngừng run rẩy, khoảnh khắc vừa rồi cô ta đã suýt chết.

Lúc này cô ta sợ hãi đến cực điểm.

Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải người tàn ác thế này!

Một lời bất đồng là giết!

Lúc này, người trong câu lạc bộ Vô Biên cũng hoảng hốt, quản lý Mạc dẫn theo một nhóm vệ sĩ vội vàng chạy tới, Tô Tử nhìn quản lý Mạc: “Quản lý Mạc, chị xử lý nhé”.

Nói xong cô ấy lấy một tấm thẻ ra đưa cho quản lý Mạc: “Làm cho tôi một tấm thẻ hội viên Kim Cương”.

Nghe vậy, hai mắt quản lý Mạc sáng lên: “Được được!”

Nói xong cô ta cầm lấy thẻ, cho người kéo mấy thi thể đi nơi khác.

Cố Vân Mạn đến bên cạnh cô gái tóc đỏ, đỡ cô ta dậy, cô gái tóc đỏ nhìn Diệp Quân phía xa với vẻ mặt kinh hãi.

Cố Vân Mạn nhìn Diệp Quân, hơi tức giận nói: “Cậu Diệp, có cần thiết phải giết người không?”

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô Vân Mạn, cô cảm thấy tôi ra tay tàn nhẫn, nhưng vì sao tôi lại ra tay tàn nhẫn, cô đã nghĩ tới lý do chưa? Bạn cô năm lần bảy lượt nhắm đến tôi, tôi vốn không muốn so đo với cô ta, nhưng cô ta lại càng quá đáng hơn, sau khi ra ngoài cô ta còn định dồn tôi vào chỗ chết… Nói thật thì loại người như cô ta ở chỗ tôi sẽ hại chết cả gia tộc đấy”.

Loại người không có não này mà ở vũ trụ Quan Huyên, nếu động đến người không nên động thì cả gia tộc sẽ diệt vong!

Diệp Quân lại nói: “Nhìn cô thế này chắc cô cũng biết tính của cô ta, nhưng cô lại không kiểm soát và kỷ luật cô ta, cô cũng là người có lỗi, nói thật thì vừa nãy tôi còn muốn đánh cả cô luôn đấy!”
 
Chương 1863


Chương 1863

Cố Vân Mạn nhìn chằm chằm Diệp Quân, lồng ngực phập phồng.

Diệp Quân nói tiếp: “Đánh cô ta một trận, nếu có thể khiến cô ta nhớ lâu, sau này làm lại từ cuộc đời cũng không phải chuyện xấu”.

Cố Vân Mạn nhìn Diệp Quân: “Anh Diệp, con bé hơi kiêu ngạo ngông nghênh một chút, nhưng cũng không đến nỗi phải chết mà đúng không?”

Diệp Quân nhìn Cố Vân Mạn, trong tay có thêm một chiếc đũa: “Cô còn cãi thêm một câu nữa thì tôi sẽ giết cô”.

Vẻ mặt Cố Vân Mạn cứng đờ, tuy trong lòng tức giận nhưng lại không dám nói gì.

Cố Vân Mạn hít một hơi thật sâu, sau đó bế cô gái tóc đỏ quay người đi về phía xa.

Mà vào lúc này, Tô Tử bỗng lên tiếng: “Khoan đã”.

Cố Vân Mạn quay lại nhìn Tô Tử, Tô Tử chầm chậm đi đến trước mặt Cố Vân Mạn, cô nhìn thẳng vào cô ta, bình tĩnh nói: “Chị Cố, nhà họ Tô chúng tôi không làm vụ làm ăn này với chị nữa”.

Cố Vân Mạn nhìn Tô Tử: “Cô chắc chứ? Cô phải biết là nhà họ Tô vì để có được miếng đất đó ở Yến Kinh mà hy sinh bao nhiêu, cô…”

Tô Tử lắc đầu: “Chị Cố, chuyện Tiểu Quân làm là chuyện nhà họ Tô của tôi làm, nếu nhà họ Cố muốn trả thù thì có thể nhắm đến nhà họ Tô”.

Nói xong cô ấy kéo Diệp Quân xoay người đi về phía xa.

Cố Vân Mạn nhìn Tô Tử và Diệp Quân rời đi, im lặng không nói gì.



Ra khỏi câu lạc bộ Vô Biên, Diệp Quân khẽ nói: “Thêm phiền phức cho cô rồi”.

Tô Tử cười: “Tôi cũng không vừa mắt cô bé đó, dựa vào đâu mà cô ta không ưa anh chứ? Cô ta nghĩ mình là ai?”

Diệp Quân lưỡng lự rồi bảo: “Việc làm ăn của các cô…”

Tô Tử khẽ cười: “Không sao, cùng lắm thì kiếm ít tiền lại thôi mà”.

Diệp Quân im lặng.

Tô Tử kéo Diệp Quân trở lại: “Đi, chúng ta đi ăn thôi”.

Nói xong cô ấy đưa Diệp Quân đến một nhà hàng, gọi vài món ăn, lại gọi thêm ít bia.

Vừa nãy chỉ mải nói chuyện nên cô ấy cũng không ăn, bây giờ đã rất đói.

Diệp Quân mỉm cười, cũng bắt đầu ăn.

Tô Tử đột nhiên hỏi: “Anh biết uống không?”

Diệp Quân gật đầu: “Biết!”

Tô Tử mở một chai bia cho Diệp Quân rồi đưa cho hắn rồi cũng tự mở một chai cho mình, cô ấy cầm bia chạm nhẹ vào chai của Diệp Quân: “Cạn ly!”

Nói xong cô ấy uống vài ngụm.

Hai người vừa uống vừa ăn, một lúc sau, mặt Tô Tử dã đỏ bừng.

Thấy Tô Tử vẫn muốn uống, Diệp Quân vội nói: “Đừng uống nữa”.

Tô Tử lắc đầu: “Nào, cạn ly”.

Nói xong cô ấy uống cạn rượu trong chai.

Diệp Quân nhìn Tô Tử: “Nếu họ không ký hợp đồng với cô, cô…”

Tô Tử đột nhiên nổi giận: “Diệp Quân!”

Diệp Quân giật mình.
 
Chương 1864


Chương 1864

Tô Tử nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Anh nghĩ là tôi vì chuyện hợp đồng mà giận anh à?”

Diệp Quân gật đầu.

Tô Tử lườm hắn: “Sao tôi có thể vì chuyện hợp đồng mà giận anh được… Tôi giận vì tại sao cô bé kia lại không tôn trọng anh… Dựa vào đâu chứ!!”

Nói rồi cô ấy khẽ lắc đầu, cười tự giễu: “Suy cho cùng là nhà họ Tô tôi không là gì trong mắt nhà họ Cố bọn họ cả, nếu là gia tộc lớn như nhà họ Tần hay nhà họ Dương thì cô ta có dám khinh thường anh không?”

Diệp Quân im lặng.

Tô Tử đột nhiên lấy ra một tấm thẻ đưa cho Diệp Quân, hắn sửng sốt: “Đây là gì?”

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Mặc dù nhà họ Cố không phải bốn gia tộc lớn, nhưng vẫn có uy ở Yến Kinh, hôm nay anh giết người của bọn họ, còn đánh cô chủ của nhà bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ không tha cho anh, số tiền này đủ cho anh tiêu cả đời”.

Nhìn tấm thẻ Tô Tử đưa tới, lòng Diệp Quân ấm áp, hắn nhìn cô ấy: “Tôi mà đi chắc chắn bọn họ sẽ giận cá chém thớt sang nhà họ Tô các cô”.

Tô Tử bình tĩnh nói: “Yên tâm, tôi có cách đối phó”.

Diệp Quân hỏi: “Cách gì?”

Tô Tử im lặng một lúc rồi nói: “Anh đừng quan tâm nhiều, bây giờ anh mau chóng rời khỏi thành phố Bạch Vân đi, sau khi sóng gió qua đi, tôi sẽ tìm anh… Đừng làm mất điện thoại, trong đó có số liên lạc của tôi… Nếu tôi không liên lạc với anh thì anh đừng liên lạc với tôi, biết chưa? Anh…”

Diệp Quân gật đầu: “Được! Chúng ta ăn trước đã!”

Tô Tử nhìn Diệp Quân nói: “Uống!”

Nói rồi cô ấy cầm chai bia lên chạm vào chai bia của Diệp Quân, uống liền vài ngụm.

Tô Tử còn muốn uống, nhưng lại bị Diệp Quân ngăn lại: “Đừng uống nữa”.

Tô Tử vẫn lắc đầu, uống cạn bia trong chai.

Diệp Quân cau mày.

Tô Tử vẫn muốn uống, lúc này Diệp Quân nói: “Còn uống nữa là tôi giận đấy”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, mặt đỏ như quả táo: “Không uống thì không uống!”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Chúng ta về đi”.

Vốn anh còn muốn hỏi thăm tin tức của Vô Biên Chủ, nhưng bây giờ Tô Tử thế này, chỉ có thể tạm thời gác lên.

Diệp Quân đưa Tô Tử ra khỏi nhà hàng, hai người lên xe, Tô Tử rất tự nhiên dựa vào vai Diệp Quân.

Xe chuyển động.

Mà khi sắp đến khu dân cư Tử Quận, Tô Tử chợt lên tiếng: “Dừng lại”.

Tài xế nhanh chóng dừng xe lại.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Chúng ta đi bộ đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hai người xuống xe, bước đi bộ.

Tô Tử đột nhiên ôm lấy cánh tay Diệp Quân giống như đôi tình nhân, nhưng bước chân cô ấy rất bồng bềnh, không vững.

Cảm nhận được sự mềm mại trên cánh tay, Diệp Quân do dự, muốn rút ra nhưng Tô Tử lại ôm chặt hơn.

Tô Tử đột nhiên nói: “Tôi hỏi anh một câu, anh phải trả lời thành thật nhé”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.
 
Chương 1865


Chương 1865

Tô Tử hỏi: “Nếu để tôi và Uyển Du làm… làm bạn gái anh, anh sẽ chọn ai?”

Diệp Quân sửng sốt, sau đó đáp: “Bạn gái thôi mà… không thể chọn cả hai à?”

Tô Tử lườm Diệp Quân: “Anh mơ đẹp lắm!”

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Có phải bạn gái còn có ý khác không?”

Tô Tử gật đầu: “Đúng”.

Diệp Quân tò mò: “Có ý gì nữa?”

Tô Tử suy nghĩ một chút, sau đó đáp: “Bạn gái thân thiết hơn bạn bè!”

Diệp Quân hỏi: “Là vợ ấy hả?”

Tô Tử lắc đầu: “Không phải, chưa phải là vợ, nhưng hơn bạn bè”.

Diệp Quân khó hiểu: “Đây là quan hệ gì chứ?”

Tô Tử bình tĩnh nói: “Là không kết hôn nhưng có thể ngủ cùng nhau đấy”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng dờ.

Hệ Ngân Hà thật biết chơi!

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Để anh chọn thì anh sẽ chọn ai?”

Hôm nay uống rượu nên cô ấy mới dám hỏi như thế, nếu là bình thường thì có đánh chết cô ấy cũng sẽ không hỏi như vậy.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tôi kết hôn rồi”.

Tô Tử sững sờ tại chỗ, mở to hai mắt nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân thành thật nói: “Hơn nữa tôi còn có mấy cô lận…”

Tô Tử chớp mắt: “Mấy cô lận?”

Diệp Quân gật dầu.

“Ha ha!”

Tô Tử đột nhiên bật cười rồi lườm Diệp Quân: “Anh tưởng mình là Hoàng đế đấy à mà tam thê tứ thiếp, bảo sao Uyển Du lại nói có đôi khi anh ăn nói không đứng đắn!”

Diệp Quân không nói nên lời.

Lúc này, Diệp Quân phát hiện Tô Tử bước đi đã hơi lảo đảo.

Diệp Quân vội nói: “Chúng ta về thôi”.

Tô Tử khẽ gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân đưa Tô Tử về căn hộ, vừa vào nhà, cô ấy đã chạy vào phòng tắm và nôn ra.

Diệp Quân vội vàng đi theo, vừa vào phòng tắm anh đã ngẩn người.

Tô Tử nôn ra khắp người.

Diệp Quân bế cô ấy lên, lấy khăn tắm lau cho cô ấy, lúc này Tô Tử đột nhiên ôm hắn: “Ngày mai anh phải đi rồi sao?”

Diệp Quân đáp: “Cô nghỉ ngơi trước đi đã…”

Nói xong hắn bế Tô Tử lên giường cô ấy, bắt đầu cởi quần áo của cô ấy.

Tô Tử vốn đã uống say, phát hiện ra có người cởi quần áo mình, theo bản năng cô ấy muốn từ chối, nhưng khi thấy là Diệp Quân, lại nghĩ ngày mai hắn sẽ rời đi, mà lần đi này không biết còn có thể gặp lại hay không, vì thế Tô Tử từ bó kháng cự, bàn tay túm lấy quần áo từ từ buông lỏng, cô ấy run rẩy nói: “Anh… nhẹ một chút… tôi sợ… đau…”
 
Chương 1866


Chương 1866

Lúc này Diệp Quân lại kéo chăn lên đắp cho cô ấy: “Cô nghỉ ngơi đi”.

Nói rồi hắn quay người bước ra ngoài.

Tô Tử sửng sốt, vội hỏi: “Anh… không phải có ý đó à!”

Diệp Quân quay đầu nhìn Tô Tử: “Ý gì cơ?”

Mặt Tô Tử lập tức đỏ bừng, sau đó kéo chăn lên che mặt: “Mau đi đi!”

Diệp Quân khẽ mỉm cười, ra khỏi phòng Tô Tử, mà khi ra khỏi phòng Tô Tử thì gặp Mộc Uyển Du.

Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân: “Anh… không ngủ cùng cô ấy à?”

Diệp Quân gõ đầu Mộc Uyển Du: “Suy nghĩ không trong sáng”.

Mộc Uyển Du chớp mắt, vẫn rất tò mò: “Tại sao lại không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Khi chưa sẵn sàng chăm sóc một cô gái cả đời thì đừng cởi quần áo của cô ấy”.

Đối với hắn, ngủ là chuyện cả đời, nhưng bây giờ hắn và Tô Tử vẫn chưa được coi là yêu, nếu tùy tiện gặp ai cũng ngủ thì chẳng phải là ngựa đực sao? Hơn nữa tối nay Tô Tử uống say, có lẽ bản thân cô ấy cũng không biết mình đang làm gì.

Hắn không muốn lợi dụng người khác!

Mộc Uyển Du đứng tại chỗ, im lặng.

Trong phòng, Tô Tử hơi cúi đầu, cũng không nói gì.

Diệp Quân nói: “Cô ấy say rồi, cô ngủ cùng cô ấy nhé”.

Nói xong hắn bước sang một bên, cầm túi của Tô Tử lên, lấy ba bản hợp đồng bên trong ra rồi bước ra ngoài.

Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân rời đi, sau đó đi vào phòng, khi nhìn thấy Mộc Uyển Du đi vào, Tô Tử vốn đã đỏ mặt lại càng đỏ mặt hơn, cô ấy vùi đầu vào trong chăn, xấu hổ vô cùng.

Hiểu lầm!

Vậy mà cô lại hiểu lầm!

Quá xấu hổ!

Thế mà người đàn ông này lại không làm, tức chết mất! À không đúng, xấu hổ chết mất.

Sau khi ra khỏi căn hộ, Diệp Quân xuống dưới lầu, anh ngồi vào chiếc xe riêng của Tô Tử rồi bảo: “Hỏi xem cô Cố đang ở đâu”.

Tài xế đáp ngay: “Xin cậu Diệp chờ một chút”.

Nói rồi anh ta gọi điện, một lúc sau anh ta quay lại nhìn Diệp Quân: “Cậu Diệp, họ đang ở bệnh viện tỉnh”.

Bệnh viện tỉnh!

Bệnh viện tốt nhất ở thành phố Bạch Vân!

Diệp Quân gật đầu: “Đến bệnh viện tỉnh”.

Tài xế không hỏi nhiều, lập tức khởi đông xe, trước khi đến anh ta đã nhận được lệnh phải tôn trọng Diệp Quân, lại thêm thời gian này quan sát thấy quan hệ thân thiết giữa Diệp Quân và Tô Tử, đương nhiên anh ta sẽ không ngu ngốc mà không nghe lời.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã biến mất trong màn đêm.

Không lâu sau, tài xế đưa Diệp Quân đến bệnh viện tỉnh.

Diệp Quân nhìn tài xế: “Người anh em, anh tra xem giúp tôi hai cô gái đó đang ở đâu”.
 
Chương 1867


Chương 1867

Tài xế chần chừ một chút rồi nói: “Cậu Diệp chờ tôi một lát”.

Sau đó anh ta lấy điện thoại ra gọi, một lúc sau anh ta đặt điện thoại xuống nói: “Mời cậu Diệp đi theo tôi”.

Nói xong anh ta và Diệp Quân cùng xuống xe, sau khi vào bệnh viện, tài xế đưa Diệp Quân đến một phòng bệnh sang trọng.

Mà trước phòng bệnh có hơn mười vệ sĩ đang đứng!

Tài xế vội vàng chạy tới, thì thầm vài câu với vệ sĩ trưởng, vệ sĩ đó nhìn Diệp Quân rồi quay người đi vào.

Một lúc sau, vệ sĩ đi ra, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Mời”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, đi về phía phòng bệnh, nhưng khi hắn vừa định vào cửa, vệ sĩ đột nhiên ngăn cản: “Không được mang theo hung khí”.

Tay phải Diệp Quân khẽ rung, mấy chiếc đũa rơi ra từ ống tay áo của hắn.

Vệ sĩ nhìn Diệp Quân, sau đó nhẹ nhàng mở cửa.

Diệp Quân bước vào, trong phòng chỉ có Cố Vân Mạn và cô gái tóc đỏ, cô gái tóc đỏ nằm trên giường và đã ngủ.

Nhìn thấy Diệp Quân, Cố Vân Mạn vô cảm hỏi: “Anh Diệp đến để giết người diệt khẩu à?”

Diệp Quân đi tới, nhìn mấy vệ sĩ phía sau rồi bảo: “Cô Cố, bảo họ ra ngoài đi. Nếu tôi muốn ra tay thì họ cũng chẳng bảo vệ được cô đâu”.

Hắn vừa nói như thế, nét mặt mấy vệ sĩ đều lạnh đi.

Nhưng lúc này Cố Vân Mạn lại nói: “Các anh ra ngoài đi”.

Các vệ sĩ lưỡng lự giây lát rồi mới ra ngoài.

Cố Vân Mạn nhìn hợp đồng trong tay Diệp Quân: “Anh Diệp đến đây để ép tôi ký hợp đồng đấy à?”

Diệp Quân nhìn Cố Vân Mạn: “Cô Cố, cô lại đây một lát”.

Cố Vân Mạn hơi nhíu mày nhưng vẫn đi tới, Diệp Quân chỉ vào cái cây cách đó hơn mười trượng ngoài cửa sổ: “Cô có nhìn thấy cái cây kia không?”

Cố Vân Mạn không hiểu, mà lúc này Diệp Quân đột nhiên nhổ một sợi tóc của mình, xòe tay ra, sử dụng ý niệm.

Vụt!

Trong nháy mắt, cây cổ thụ cách đó chục trượng bị chia làm hai, chậm rãi đổ xuống.

Cây cổ thụ: “…”

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi Cố Vân Mạn co rụt lại: “Anh…”

Diệp Quân nhìn Cố Vân Mạn: “Cô Cố, cô là người khôn ngoan, tôi tin cô sẽ không bảo nhà họ Cố đến trả thù tôi, đúng không?”

Cố Vân Mạn nhìn Diệp Quân, trong lòng kinh hãi: “Anh là Cổ võ giả hay là Tu tiên giả?”

Diệp Quân hỏi: “Cái nào lợi hại hơn?”

Cố Vân Mạn trầm giọng nói: “Đương nhiên là Tu tiên giả rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì là Tu tiên giả”.

Cố Vân Mạn nhìn chằm chằm Diệp Quân, lòng cảm thấy kinh hãi vô cùng. Hoa Hạ bây giờ linh khí rất ít, đừng nói là Tu tiên giả, dù là Cổ võ giả cũng chẳng có mấy ai.

Chỉ có ra ngoài, đến Ngân Hà Tông mới có thể tu luyện.
 
Chương 1868


Chương 1868

Mà có thể đến Ngân Hà Tông đều không phải người bình thường, hoặc là bối cảnh gia đình lớn mạnh hoặc là yêu nghiệt cực kỳ có thiên phú.

Chẳng lẽ người này đến từ Ngân Hà Tông?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Cố Vân Mạn trở nên nặng nề.

Diệp Quân nhìn Cố Vân Mạn không nói gì, bây giờ hắn đang tích trữ linh khí, chỉ có thể phóng ra ba luồng kiếm quang, vừa nãy phóng một luồng hắn còn thấy hơi xót.

Cố Vân Mạn nhìn hợp đồng trong tay Diệp Quân, lúc này hắn lại bảo: “Cô Cố, thế này được không? Cô ký vào bản hợp đồng này, tôi nợ cô một ân huệ, đương nhiên cô không ký cũng không sao”.

Cố Vân Mạn hỏi: “Không ký cũng không sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Mua bán tự do, tôi sẽ không ép buộc người khác!”

Cố Vân Mạn nói thẳng: “Tôi không ký”.

Diệp Quân gật đầu, không chút do dự xoay người rời đi.

Cố Vân Mạn sửng sốt, nhưng ngay khi Diệp Quân chuẩn bị ra khỏi phòng, cô ta đột nhiên nói: “Anh Diệp chờ đã”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Cố Vân Mạn, Cố Vân Mạn đi tới trước mặt Diệp Quân, cầm lấy ba bản hợp đồng, nhanh chóng ký tên rồi đưa cho hắn: “Anh Diệp nhớ đấy, anh nợ tôi một ân huệ”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nói xong hắn cầm hợp đồng chuẩn bị rời đi.

Cố Vân Mạn đột nhiên nói: “Anh Diệp, mạo muội hỏi anh một câu, anh là người của Ngân Hà Tông sao?”

Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Ngân Hà Tông là của tôi”.

Nói xong, hắn xoay người biến mất cách đó không xa.

Tại chỗ, Cố Vân Mạn sửng sốt một lúc rồi lắc đầu: “Người trẻ tuổi đều thích khoác lác!”



Sau khi Diệp Quân về lại căn hộ thì thấy Mộc Uyển Du đang nằm trên ghế sofa của mình, ngủ thiếp đi.

Diệp Quân chậm rãi đi đến bên cạnh Mộc Uyển Du, nhẹ nhàng bế cô ấy lên sau đó đưa về phòng, vừa đặt xuống giường, cô ấy đã chợt mở mắt, nhìn hắn chằm chằm.

Diệp Quân chớp mắt: “Chưa ngủ à?”

Mộc Uyển Du lắc đầu.

Diệp Quân cười rồi hỏi: “Đang chờ tôi hả?”

Mộc Uyển Du gật đầu.

Diệp Quân ngồi ở bên giường: “Cô muốn hỏi gì?”

Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân: “Anh không phải người bình thường đúng không?”

Diệp Quân gật đầu.

Mộc Uyển Du hỏi: “Anh thật sự là vua của một vũ trụ nào đó ư?”

Diệp Quân lại gật đầu.

Mộc Uyển Du lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngoài hệ Ngân Hà ra còn có vũ trụ khác nữa à?”

Diệp Quân gật đầu: “Có, hơn nữa còn rất nhiều”.

Mộc Uyển Du lại hỏi: “Có thần không?”
 
Chương 1869


Chương 1869

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi bảo: “Có rất nhiều người tự xưng là thần”.

Mộc Uyển Du hỏi tiếp: “Anh thì sao? Anh lợi hại nhường nào?”

Diệp Quân cười đáp: “Một kiếm của tôi có thể chém đứt hệ Ngân Hà!”

Mộc Uyển Du sửng sốt, sau đó lườm Diệp Quân: “Khoác lác!”

Sau khi ra khỏi căn hộ, Diệp Quân xuống dưới lầu, anh ngồi vào chiếc xe riêng của Tô Tử rồi bảo: “Hỏi xem cô Cố đang ở đâu”.

Tài xế đáp ngay: “Xin cậu Diệp chờ một chút”.

Nói rồi anh ta gọi điện, một lúc sau anh ta quay lại nhìn Diệp Quân: “Cậu Diệp, họ đang ở bệnh viện tỉnh”.

Bệnh viện tỉnh!

Bệnh viện tốt nhất ở thành phố Bạch Vân!

Diệp Quân gật đầu: “Đến bệnh viện tỉnh”.

Tài xế không hỏi nhiều, lập tức khởi đông xe, trước khi đến anh ta đã nhận được lệnh phải tôn trọng Diệp Quân, lại thêm thời gian này quan sát thấy quan hệ thân thiết giữa Diệp Quân và Tô Tử, đương nhiên anh ta sẽ không ngu ngốc mà không nghe lời.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã biến mất trong màn đêm.

Không lâu sau, tài xế đưa Diệp Quân đến bệnh viện tỉnh.

Diệp Quân nhìn tài xế: “Người anh em, anh tra xem giúp tôi hai cô gái đó đang ở đâu”.

Tài xế chần chừ một chút rồi nói: “Cậu Diệp chờ tôi một lát”.

Sau đó anh ta lấy điện thoại ra gọi, một lúc sau anh ta đặt điện thoại xuống nói: “Mời cậu Diệp đi theo tôi”.

Nói xong anh ta và Diệp Quân cùng xuống xe, sau khi vào bệnh viện, tài xế đưa Diệp Quân đến một phòng bệnh sang trọng.

Mà trước phòng bệnh có hơn mười vệ sĩ đang đứng!

Tài xế vội vàng chạy tới, thì thầm vài câu với vệ sĩ trưởng, vệ sĩ đó nhìn Diệp Quân rồi quay người đi vào.

Một lúc sau, vệ sĩ đi ra, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Mời”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, đi về phía phòng bệnh, nhưng khi hắn vừa định vào cửa, vệ sĩ đột nhiên ngăn cản: “Không được mang theo hung khí”.

Tay phải Diệp Quân khẽ rung, mấy chiếc đũa rơi ra từ ống tay áo của hắn.

Vệ sĩ nhìn Diệp Quân, sau đó nhẹ nhàng mở cửa.

Diệp Quân bước vào, trong phòng chỉ có Cố Vân Mạn và cô gái tóc đỏ, cô gái tóc đỏ nằm trên giường và đã ngủ.

Nhìn thấy Diệp Quân, Cố Vân Mạn vô cảm hỏi: “Anh Diệp đến để giết người diệt khẩu à?”

Diệp Quân đi tới, nhìn mấy vệ sĩ phía sau rồi bảo: “Cô Cố, bảo họ ra ngoài đi. Nếu tôi muốn ra tay thì họ cũng chẳng bảo vệ được cô đâu”.

Hắn vừa nói như thế, nét mặt mấy vệ sĩ đều lạnh đi.

Nhưng lúc này Cố Vân Mạn lại nói: “Các anh ra ngoài đi”.

Các vệ sĩ lưỡng lự giây lát rồi mới ra ngoài.

Cố Vân Mạn nhìn hợp đồng trong tay Diệp Quân: “Anh Diệp đến đây để ép tôi ký hợp đồng đấy à?”

Diệp Quân nhìn Cố Vân Mạn: “Cô Cố, cô lại đây một lát”.
 
Chương 1870


Chương 1870

Cố Vân Mạn hơi nhíu mày nhưng vẫn đi tới, Diệp Quân chỉ vào cái cây cách đó hơn mười trượng ngoài cửa sổ: “Cô có nhìn thấy cái cây kia không?”

Cố Vân Mạn không hiểu, mà lúc này Diệp Quân đột nhiên nhổ một sợi tóc của mình, xòe tay ra, sử dụng ý niệm.

Vụt!

Trong nháy mắt, cây cổ thụ cách đó chục trượng bị chia làm hai, chậm rãi đổ xuống.

Cây cổ thụ: “…”

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi Cố Vân Mạn co rụt lại: “Anh…”

Diệp Quân nhìn Cố Vân Mạn: “Cô Cố, cô là người khôn ngoan, tôi tin cô sẽ không bảo nhà họ Cố đến trả thù tôi, đúng không?”

Cố Vân Mạn nhìn Diệp Quân, trong lòng kinh hãi: “Anh là Cổ võ giả hay là Tu tiên giả?”

Diệp Quân hỏi: “Cái nào lợi hại hơn?”

Cố Vân Mạn trầm giọng nói: “Đương nhiên là Tu tiên giả rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì là Tu tiên giả”.

Cố Vân Mạn nhìn chằm chằm Diệp Quân, lòng cảm thấy kinh hãi vô cùng. Hoa Hạ bây giờ linh khí rất ít, đừng nói là Tu tiên giả, dù là Cổ võ giả cũng chẳng có mấy ai.

Chỉ có ra ngoài, đến Ngân Hà Tông mới có thể tu luyện.

Mà có thể đến Ngân Hà Tông đều không phải người bình thường, hoặc là bối cảnh gia đình lớn mạnh hoặc là yêu nghiệt cực kỳ có thiên phú.

Chẳng lẽ người này đến từ Ngân Hà Tông?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Cố Vân Mạn trở nên nặng nề.

Diệp Quân nhìn Cố Vân Mạn không nói gì, bây giờ hắn đang tích trữ linh khí, chỉ có thể phóng ra ba luồng kiếm quang, vừa nãy phóng một luồng hắn còn thấy hơi xót.

Cố Vân Mạn nhìn hợp đồng trong tay Diệp Quân, lúc này hắn lại bảo: “Cô Cố, thế này được không? Cô ký vào bản hợp đồng này, tôi nợ cô một ân huệ, đương nhiên cô không ký cũng không sao”.

Cố Vân Mạn hỏi: “Không ký cũng không sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Mua bán tự do, tôi sẽ không ép buộc người khác!”

Cố Vân Mạn nói thẳng: “Tôi không ký”.

Diệp Quân gật đầu, không chút do dự xoay người rời đi.

Cố Vân Mạn sửng sốt, nhưng ngay khi Diệp Quân chuẩn bị ra khỏi phòng, cô ta đột nhiên nói: “Anh Diệp chờ đã”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Cố Vân Mạn, Cố Vân Mạn đi tới trước mặt Diệp Quân, cầm lấy ba bản hợp đồng, nhanh chóng ký tên rồi đưa cho hắn: “Anh Diệp nhớ đấy, anh nợ tôi một ân huệ”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nói xong hắn cầm hợp đồng chuẩn bị rời đi.

Cố Vân Mạn đột nhiên nói: “Anh Diệp, mạo muội hỏi anh một câu, anh là người của Ngân Hà Tông sao?”

Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Ngân Hà Tông là của tôi”.

Nói xong, hắn xoay người biến mất cách đó không xa.

Tại chỗ, Cố Vân Mạn sửng sốt một lúc rồi lắc đầu: “Người trẻ tuổi đều thích khoác lác!”
 
Chương 1871


Chương 1871

Sau khi Diệp Quân về lại căn hộ thì thấy Mộc Uyển Du đang nằm trên ghế sofa của mình, ngủ thiếp đi.

Diệp Quân chậm rãi đi đến bên cạnh Mộc Uyển Du, nhẹ nhàng bế cô ấy lên sau đó đưa về phòng, vừa đặt xuống giường, cô ấy đã chợt mở mắt, nhìn hắn chằm chằm.

Diệp Quân chớp mắt: “Chưa ngủ à?”

Mộc Uyển Du lắc đầu.

Diệp Quân cười rồi hỏi: “Đang chờ tôi hả?”

Mộc Uyển Du gật đầu.

Diệp Quân ngồi ở bên giường: “Cô muốn hỏi gì?”

Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân: “Anh không phải người bình thường đúng không?”

Diệp Quân gật đầu.

Mộc Uyển Du hỏi: “Anh thật sự là vua của một vũ trụ nào đó ư?”

Diệp Quân lại gật đầu.

Mộc Uyển Du lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngoài hệ Ngân Hà ra còn có vũ trụ khác nữa à?”

Diệp Quân gật đầu: “Có, hơn nữa còn rất nhiều”.

Mộc Uyển Du lại hỏi: “Có thần không?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi bảo: “Có rất nhiều người tự xưng là thần”.

Mộc Uyển Du hỏi tiếp: “Anh thì sao? Anh lợi hại nhường nào?”

Diệp Quân cười đáp: “Một kiếm của tôi có thể chém đứt hệ Ngân Hà!”

Mộc Uyển Du sửng sốt, sau đó lườm Diệp Quân: “Khoác lác!”

Diệp Quân bật cười.

Mộc Uyển Du đột nhiên nhìn nhẫn không gian trên tay: “Chiếc nhẫn này… thật sự là vật quý giá nhất của anh ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Ở hệ Ngân Hà thì nó đúng là vật quý giá nhất của tôi”.

Mộc Uyển Du nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Vì sao anh lại tặng tôi?”

Diệp Quân cười: “Thích thì tặng thôi, làm gì có nhiều lý do như vậy?”

Mộc Uyển Du đỏ mặt: “Chẳng phải anh thích Tô Tử sao?”

Nhìn Mộc Uyển Du đỏ mặt, Diệp Quân cười, không nhịn được trêu chọc: “Nhưng tôi cũng thích cả cô nữa!”

Mộc Uyển Du giật mình, cúi đầu khẽ nói: “Sao anh có thể thích hai người cùng một lúc như thế!”

Diệp Quân gật đầu: “Được chứ!”

Mộc Uyển Du cười ngọt ngào, do dự một chút rồi hỏi: “Ngày mai có buổi tiệc tốt nghiệp, anh đi cùng tôi được không?”

Diệp Quân cười đáp: “Được”.

Nói xong hắn quay người rời đi.

Sau khi Diệp Quân đi, Mộc Uyển Du lấy ra một cuốn sách dày ở bên cạnh, tên sách là: Cách điều trị hậu di chứng não.

Nhìn một hồi, Mộc Uyển Du khẽ nói: “Phán đoán bộ lúc bình thường thì không sao, thi thoảng sẽ mắc chứng hoang tưởng nghiêm trọng… Anh yên tâm, tôi sẽ từ từ chữa khỏi cho anh…”
 
Chương 1872


Chương 1872

Nói rồi cô ấy cất sách đi, chui vào trong chăn, nhìn nhẫn không gian trên tay, trên mặt hiện lên nụ cười quyến rũ.

Trên ghế sofa.

Diệp Quân khép hờ hai mắt, vận chuyển Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, tiếp tục hấp thu linh khí.

Tuy rằng thực lực hiện tại của hắn không thể hoàn toàn khôi phục, nhưng thực lực của hắn cũng không phải người bình thường có thể chống lại, đương nhiên hắn cũng không dám quá sơ ý, lỡ như lật thuyền trong mương thì sẽ rất khó xử.

Ngày hôm sau.

Khi ánh nắng chiếu vòng phòng, Diệp Quân nằm trên sofa từ từ mở mắt, hắn quay đầu lại thì thấy Mộc Uyển Du đã đang bận rộn trong bếp.

Lúc này, cửa phòng Tô Tử mở ra, cô ấy bước ra ngoài, khi nhìn thấy Diệp Quân, mặt cô ấy thoáng chốc đỏ bừng, nghĩ đến tối qua mình mất mặt, cô ấy chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống.

Thật sự quá xấu hổ!

Lúc này, Tô Tử đột nhiên nhìn thấy hợp đồng trên bàn trà, cô ấy bước nhanh tới, cầm hợp đồng lên nhìn, sau đó sửng sốt quay lại nhìn Diệp Quân: “Anh…”

Diệp Quân đi tới trước mặt Tô Tử, cười nói: “Tối qua cô Cố gọi điện tới nói muốn ký hợp đồng với cô, vậy nên tôi đã đi thay cô…”

Nhưng Tô Tử lại lắc đầu: “Anh đừng lừa tôi, tôi không phải trẻ con ba tuổi, là anh tối qua đi tìm chị ta đúng không?”

Nói rồi cô ấy nhìn Diệp Quân: “Có phải anh đồng ý điều kiện gì với chị ta không?”

Diệp Quân khẽ mỉm cười, đang định lên tiếng thì Tô Tử nói: “Có phải anh lấy thân báo đáp không?”

Diệp Quân sửng sốt.

Bên cạnh, Mộc Uyển Du lập tức đặt bát trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, hai mắt cũng trợn tròn.

Tô Tử bình tĩnh nói: “Cũng bình thường thôi, chị Cố quyến rũ, xinh đẹp như thế cơ mà…”

Mộc Uyển Du ở bên cạnh bỗng cười nói: “Mùi gì nồng thế nhỉ? Hình như là mùi giấm!”

“Này!”

Tô Tử chạy tới trước mặt Mộc Uyển Du, ôm cô ấy rồi sờ soạng một hồi.

Hai cô gái quấn quýt bên nhau, mình sờ cậu, cậu sờ mình…

Diệp Quân mỉm cười, đi đến bên cửa sổ, hắn nhìn phía xa cuối trời, đã đến lúc phải tới Yến Kinh một chuyến rồi.

Không biết bây giờ Nhị Nha và Tiểu Bạch thế nào.

Không biết Từ Nhu, Từ Thụ và Từ Kính ra sao.

Cả cha và cô cô nữa!

Diệp Quân hơi tò mò, cha và cô cô có biết hắn tới hệ Ngân Hà không nhỉ?

Đúng lúc này, Tô Tử đi tới, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn”.

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, nhìn Tô Tử cười bảo: “Xa cách thế”.

Nghe vậy, lòng Tô Tử vô cùng vui vẻ, cô ấy cười ngọt ngào, trong mắt đầy vẻ dịu dàng.

Một lúc sau, ba người ngồi vào bàn ăn.

Mộc Uyển Du nhìn Tô Tử: “Tô Tử, hôm nay mình phải tham gia buổi tiệc tốt nghiệp muốn Diệp Quân đi cùng mình… Cậu không ghen chứ?”
 
Chương 1873


Chương 1873

Mặt Tô Tử thoáng chốc đỏ lên, cô ấy lườm Mộc Uyển Du: “Ghen cái đầu cậu ấy, cậu có ngủ cùng anh ta cũng không liên quan đến mình!”

Mộc Uyển Du cười khanh khách: “Tối qua là ai nói ‘anh nhẹ một chút…’ ấy nhỉ? Nhẹ cái gì cơ, sao mình không hiểu gì hết ý?”

“A! Cậu chán sống rồi!”

Tô Tử lại lao tới chỗ Mộc Uyển Du, hai cô gái ôm nhau sờ loạn một hồi…

Diệp Quân cười lắc đầu, tiếp tục ăn.



Nhà họ Lý.

Lý Minh Bác ngồi trong đại sảnh, trước mặt ông ta có một ông già.

Ông già thấp giọng bảo: “Ông chủ, theo thông tin vừa nhận được nhà họ Tô đã ký hợp đồng với nhà họ Cố…”

Vẻ mặt Lý Minh Bác âm trầm, ông ta không lên tiếng.

Ông lão còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lúc này, một người đàn ông trung niên bước vào. Người đàn ông trung niên mặc áo dài màu đen, dáng người cao to, sau lưng đeo một con dao to, trong mắt lộ rõ sát khí.

Lý Minh Bác lập tức đứng dậy, cung kính nói: “Các hạ là tông sư Mục Võ?”

Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu: “Phải giết kẻ nào?”

Lý Minh Bác nheo mắt: “Là một thanh niên tên Diệp Quân”.

Người đàn ông trung niên nhìn Lý Minh Bác: “Muốn tôi giết người ít nhất phải trả một trăm triệu tiền Hoa Hạ”.

Lý Minh Bác gật đầu: “Tôi hiểu quy tắc, chỉ là thân phận của thanh niên đó có lẽ không đơn giản, các hạ…”

Khóe miệng người đàn ông trung niên hiện lên vẻ khinh thường: “Có không đơn giản hơn nữa thì có thể không đơn giản bằng Vị Lai Tông của tôi được không?”

Vị Lai Tông!

Lý Minh Bác trầm giọng: “Tổ sư Vị Lai Tông là tôn giả Ứng Thanh phó các chủ của Tiên Bảo Các trong truyền thuyết đúng không?”

Trong mắt Mục Võ thoáng qua vẻ ngạc nhiên: “Ông từng nghe nói tới tên của tổ sư Vị Lai Tông ta à?”

Lý Minh Bác gật đầu: “Khi ở Yến Kinh tôi đã nghe có người nói đến”.

Mục Võ cười bảo: “Không lâu trước đó tổ tiên đã nghỉ hưu, về hệ Ngân Hà rồi”.

Nghe thế, Lý Minh Bác bật cười.

Vị Lai Tông!

Ứng Thanh!

Ngon rồi!

Một trăm triệu phải bỏ ra lần này rất đáng giá!

Trong căn hộ, sau khi dùng cơm xong, Tô Tử còn phải ký hợp đồng nên cần phải về tập đoàn Tô Thị để xử lí công việc. Hôm nay Diệp Quân cần đi cùng Mộc Uyển Du nên không đi cùng Tô Tử đến công ty, Tô Tử cũng không phàn nàn gì về việc này.

Khi Mộc Uyển Du đi rửa bát, Tô Tử kéo Diệp Quân ra một góc, thì thào hỏi: “Anh có biết vì sao Uyển Du lại muốn dẫn anh tới tham dự tiệc chúc mừng tốt nghiệp không?”
 
Chương 1875


 

Chương 1875

Diệp Quân bước tới bên cửa sổ, xòe bàn tay, một chiếc đũa xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, sau khi hấp thu hai viên linh thạch hạ đẳng, huyền khí trong cơ thể hắn đã có thể phát động ba luồng kiếm khí.

Nhưng khi hắn thử vận hành Chân thụ và cây thần tự nhiên trong cơ thể thì vẫn thất bại như trước.

Lực phong ấn thần bí nọ vẫn còn.

Về phần thực lực hiện nay của mình, hắn cũng không tính được, bởi cho tới nay, hắn chưa gặp được bất kì cường giả cấp cao nào.

Đương nhiên, với hắn mà nói, chuyện đó cũng không quá quan trọng.

Tại nơi này, thực lực càng mạnh sẽ bị áp chế càng ác liệt, bởi vậy, hoàn toàn không có khả năng xuất hiện một cường giả cao hơn hắn mười bậc.

Liệu đây có phải là phong ấn do cha và cô cô lập ra?

Trong đầu Diệp Quân đột nhiên dâng lên một ý tưởng như vậy. Bởi nếu nhìn vào tình hình hiện tại, ở hệ Ngân Hà có thể áp chế Diệp Quân hắn cũng chỉ có cô cô váy trắng và cha, hoặc Chân Thần, thêm cả chủ nhân bút Đại Đạo nữa.

Nhưng chủ nhân bút Đại Đạo thì không nhiều khả năng lắm, vì ông ta cũng đang bị trấn áp.

Chân Thần?

Không phải không có khả năng.

Song, hắn luôn cảm thấy có thể là cha!

Lý do?

Không có lý do.

Trực giác bảo thế.

Khi Diệp Quân còn đang miên man suy nghĩ, cửa phòng Mộc Uyển Du chợt bật mở, Diệp Quân quay đầu lại nhìn, khi vừa thấy cô ấy, mắt hắn như sáng bừng lên.

Mộc Uyển Du đã thay một bộ váy dài màu tím nhạt, rất kín đáo, chỉ để lộ đôi tay và khoảng xương quai xanh, váy dài đến gối, cẳng chân thon thả trắng nõn như bạch ngọc dưới làn váy trông đẹp không bút nào tả xiết.

Khác với phong cách lạnh lùng lại gợi cảm của Tô Tử, Mộc Uyển Du thuộc về kiểu thiếu nữ thanh tú điềm đạm, đoan trang e thẹn lại mềm mại mơn mởn.

Bắt gặp ánh mắt của Diệp Quân, Mộc Uyển Du thoáng đỏ mặt, khẽ hỏi: “Trông đẹp không?”

Nói xong, cô ấy vô thức nắm chặt tay, dường như khá căng thẳng.

Diệp Quân mỉm cười, đáp: “Tôi đã đọc nghìn vạn quyển sách, nhưng lúc này, dù đã vắt óc nghĩ cũng không thể tìm được từ ngữ nào hình dung ra vẻ đẹp của cô, tôi ngẫm lại, chợt hiểu rằng không phải do tôi đọc ít sách quá mà do ngôn từ của loài người đều không thể miêu tả vẻ xinh đẹp của cô”.

Mộc Uyển Du hơi ngẩn ra, gò má càng ửng hồng, cô ấy liếc xéo Diệp Quân một cái: “Đâu có được khoa trương như anh nói chứ…”

Nói là nói thế nhưng trong lòng cô ấy đang khấp khởi mừng vui, mặt mày cũng tràn ngập ý cười.

Diệp Quân chợt cười khổ: “Hôm nay tôi xong đời rồi”.

Mộc Uyển Du thắc mắc: “Vì sao?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Cô xinh đẹp như thế, chẳng phải sẽ khiến tôi bị đám người theo đuổi cô đối phó đến chết sao?”

Mộc Uyển Du dịu dàng cười: “Vậy anh có sợ không?”

Diệp Quân thoải mái nói: “Trừ cha với ông nội, tôi chưa từng sợ ai! À quên… cả cô tôi nữa”.

Mộc Uyển Du trừng mắt với hắn một cái: “Họ hung dữ lắm sao?”
 
Chương 1876


Chương 1876

Diệp Quân lắc đầu: “Không phải hung dữ, chủ yếu là do tôi đánh không lại họ”.

Mộc Uyển Du bật cười: “Có phải họ đều rất lợi hại không?”

Diệp Quân gật đầu: “Rất lợi hại”.

Mộc Uyển Du lại hỏi: “Đánh với anh thì ai lợi hại hơn?”

Diệp Quân do dự một chút, vốn định mặt dày nói 50/50 thôi, nhưng nghĩ lại, nhớ tới cha và cô cô váy trắng cũng đang ở ngay hệ Ngân Hà này, bèn đổi giọng: “Gia tộc chúng tôi luôn có truyền thống cha hiền con thảo, chưa bao giờ đánh nhau, rất là êm ấm”.

Mộc Uyển Du cười cười, còn định nói thêm điều gì thì Diệp Quân đã bảo: “Đi thôi, chúng ta tới tham dự tiệc mừng tốt nghiệp của cô đi”.

Mộc Uyển Du gật đầu: “Được”.

Hai người xuống lầu, thấy thư kí của Tô Tử là Tiểu Tuyết đang đứng chờ.

Tiểu Tuyết cười nói: “Anh Diệp, cô chủ đã dặn tôi đưa hai người đi”.

Thật có lòng!

Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn”.

Hai người ngồi vào băng ghế sau, thư kí Tiểu Tuyết tự mình lái xe.

Mộc Uyển Du nhìn ra cửa sổ, chợt thấy lưu luyến: “Sau khi tốt nghiệp sẽ phải rời khỏi thành phố này”.

Diệp Quân cười nói: “Có chờ mong được tới Yến Kinh không?”

Mộc Uyển Du quay sang phía Diệp Quân: “Còn anh?”

Diệp Quân gật đầu: “Rất chờ mong”.

Mộc Uyển Du hỏi: “Vì sao?”

Diệp Quân đáp: “Người tôi muốn tìm có lẽ đang ở đó”.

Mộc Uyển Du bèn hỏi: “Vô Biên Chủ?”

Diệp Quân lắc đầu: “Là phụ nữ”.

Mộc Uyển Du thoáng nhíu mày: “Phụ nữ à?”

Diệp Quân gật đầu, quay nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết Từ Thụ, Từ Nhu và Tịch Huyền cùng Thiên Thiên thế nào rồi.

Hắn không lo lắng nhiều về vấn đề an toàn, dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của mình.

Mộc Uyển Du đột nhiên nói khẽ: “Những lời anh nói có đôi khi lời thật mà như nói dối, nói dối lại giống như thật, có lúc tôi cũng chẳng phân biệt được”.

Diệp Quân cười cười, nói: “Thời gian ở nơi này là khoảng thời gian bình yên nhất của tôi, trước đây, khi ở bên ngoài, không phải là đánh nhau thì cũng là giết chóc, mệt chết đi được. Đến nơi này, tôi đã không còn phải thiêu đốt thân thể và linh hồn nữa”.

Mộc Uyển Du chợt kéo tay Diệp Quân, lòng tràn đầy áy náy. Nếu không phải tại mình đâm phải người này thì anh ta cũng không đến nỗi gặp ảo giác như thế.

Mộc Uyển Du nhẹ giọng trấn an: “Đừng lại nghĩ đến những chuyện trước kia nữa, nếu anh thích ở đây thì cứ tiếp tục vui vẻ sống cho tốt, con người luôn phải biết nhìn về phía trước”.

Diệp Quân cười nói: “Được!”

Chuyện gì cần đến cũng đã đến, cứ bình tâm mà đối đầu!

Chợt nghĩ đến điều gì, Diệp Quân lại nói: “Nơi này có chỗ bán binh khí không? Bán kiếm chẳng hạn?”

Mộc Uyển Du cười nói: “Chắc chắn phải có rồi, anh muốn chơi kiếm à?”
 
Chương 1877


Chương 1877

Diệp Quân gật đầu, tuy đũa cũng dùng được thôi nhưng hắn vẫn muốn có một thanh kiếm, là kiếm tu, cầm kiếm vẫn tiện nhất, quan trọng hơn cả là, cầm kiếm trông oai hơn cầm đũa.

Mộc Uyển Du nói: “Đợi khi kết thúc bữa tiệc, tôi dẫn anh đi”.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Chốc lát sau, hai người đã tới học viện Kiềm Nam. Nổi tiếng là học viện tốt nhất của thành phố Bạch Vân, học viện Kiềm Nam hàng năm đều đào tạo ra rất nhiều nhân tài, những nhân tài này rời khỏi học viện đều tạo dựng được thành tích không nhỏ ở các ngành nghề trong xã hội.

Bởi vậy, học viện Kiềm Nam có ảnh hưởng rất lớn ở thành phố Bạch Vân.

Quan trọng nhất là, toàn bộ Kiềm Châu này, hàng năm chỉ có học viên của học viện Kiềm Nam có thể thi đỗ học viện Ngân Hà ở Yến Kinh.

Học viện Ngân Hà chính là giấc mộng lớn nhất của vô số học sinh trên khắp Hoa Hạ.

Xuống xe, Mộc Uyển Du dẫn theo Diệp Quân vào trường. Nếu là ngày thường, Diệp Quân sẽ không được phép đi vào, nhưng hôm nay là lễ tốt nghiệp, học viên có thể dẫn người nhà cùng vào trường.

Hai người vừa đi vào khuôn viên trường học đã thu hút vô số ánh nhìn.

Nam giới chủ yếu đều tập trung nhìn Mộc Uyển Du, còn nữ giới thì đều kín đáo liếc nhìn Diệp Quân.

Về mặt ngoại hình, có thể nói ngoại hình của Diệp Quân rất bắt mắt.

Nhận thấy ánh mắt nữ giới bốn phía dồn về, Mộc Uyển Du bất chợt kéo tay Diệp Quân lại, Diệp Quân hơi kinh ngạc nhìn cô ấy. Mộc Uyển Du ngại ngùng đỏ mặt: “Quy định của hệ Ngân Hà là tham gia lễ tốt nghiệp thì phải khoác tay”.

Diệp Quân: “…”

Đúng lúc này, xa xa chợt có một cô gái chạy đến: “Uyển Du”.

Cô gái kia chừng hai mươi tuổi, cũng mặc lễ phục và rất xinh đẹp, tóc buộc đuôi ngựa, tư thái hiên ngang hào phóng.

Thấy cô gái nọ, Mộc Uyển Du cũng nhoẻn cười: “Cửu Nhi!”

Cửu Nhi chạy tới trước mặt Mộc Uyển Du, ánh mắt đột nhiên rơi vào trên người Diệp Quân, cười hỏi: “Vị này chính là anh đẹp trai mà cậu nói đến hả?”

Mộc Uyển Du liếc nhìn Diệp Quân, cười đáp: “Đúng vậy, đẹp trai chứ?”

Cửu Nhi quan sát Diệp Quân giây lát rồi nói: “Đẹp trai! Cực kì đẹp trai!”

Diệp Quân mỉm cười, chào: “Chào cô Cửu Nhi”.

Cửu Nhi cũng đáp lại: “Chào anh”.

Chào hỏi xong, cô ấy lại quay sang phía Mộc Uyển Du: “Thấy vị này hẳn sẽ có kha khá người tự động rút lui nhỉ”.

Mộc Uyển Du vội liếc nhìn Diệp Quân, mặt hơi đỏ lên.

Cửu Nhi cười bảo: “Đi thôi, đi chụp ảnh đi”.

Ba người tiến về phía bãi cỏ xa xa, lúc này, trên bãi cỏ đã có khá nhiều người tụ tập, có nam có nữ, tiếng cười vui huyên náo.

Mộc Uyển Du liếc nhìn Diệp Quân: “Anh chờ chút nhé, tôi đi chụp ảnh, chụp xong chúng ta sẽ đi ăn cơm”.

Diệp Quân cười bảo: “Được”.

Mộc Uyển Du hơi gật đầu, bước về phía bãi cỏ, đám đông nhanh chóng vây quanh cô ấy, Mộc Uyển Du chính là hoa khôi của lớp mà.
 
Chương 1878


Chương 1878

Hôm nay Mộc Uyển Du rất vui vẻ, nụ cười trên môi tươi tắn mãi, cũng nhiệt tình trò chuyện với Cửu Nhi bên cạnh, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Diệp Quân đang đứng đợi bên kia. Nhưng khi Diệp Quân nhìn sang, cô ấy lại vội vã dời mắt đi, gò má ửng hồng.

Hoạt động chụp ảnh tập thể kết thúc.

Mộc Uyển Du đi nhanh về phía Diệp Quân, mỉm cười: “Chúng ta đi ăn thôi”.

Diệp Quân gật đầu. Nhưng vào lúc này, chợt có một anh chàng cầm hoa đi tới trước mặt Mộc Uyển Du, nhìn cô ấy bằng ánh mắt tình tứ: “Uyển Du, tôi thích…”

Mộc Uyển Du túm ngay cảnh tay Diệp Quân, nói nhanh: “Hứa Tân, tôi có bạn trai rồi”.

Lập tức, vô số ánh mắt từ bốn phía đều tập trung về đây.

Gã đàn ông tên Hứa Tân chỉ lắc đầu: “Uyển Du, anh ta không phải là bạn trai em, anh ta chỉ là lá chắn của em thôi, đúng không?”

Mộc Uyển Du đột ngột quay sang, hôn nhẹ lên mặt Diệp Quân một cái, hôn xong, mặt cô ấy đã đỏ lên như gấc, thẹn thùng e ấp, xinh đẹp đến độ khiến tất cả những cô gái xung quanh đều nhạt nhòa hẳn đi.

“Trời!”

Mọi người đều ồ lên.

Diệp Quân cũng sửng sốt, hắn không ngờ Mộc Uyển Du lại đột nhiên hôn mình… Mình bị người ta cưỡng hôn?

Sắc mặt Hứa Tân trở nên xấu xí vô cùng, hắn ta còn định nói điều gì thì Diệp Quân đã kéo tay Mộc Uyển Du, cười nói: “Chúng ta đi thôi”.

Mộc Uyển Du gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân kéo Mộc Uyển Du bước đi, nhưng ngay sau đó, một chiếc đũa lặng lẽ rơi xuống bãi cỏ.

Hứa Tân nhìn theo bóng hai người đi xa dần, sắc mặt âm trầm, đáy mắt lóe sát ý.

Diệp Quân đột ngột quay đầu liếc nhìn Hứa Tân. Thấy Diệp Quân nhìn lại đây, Hứa Tân hơi sửng sốt, sau đó nhếch môi cười lạnh, không hề che giấu sát ý nơi đáy mắt.

Diệp Quân quay đi.

Bất ngờ, trước mặt Hứa Tân, một chiếc đũa bay lên, đâm xuyên chân hắn ta rồi phóng ra từ đỉnh đầu.

Máu tươi phụt ra!

Tất cả mọi người đều ngây ra.

Nơi xa, Diệp Quân tiếp tục nắm tay Mộc Uyển Du bước đi, sắc mặt bình thản.

Biết rõ đối phương muốn trả thù mà còn để đối phương chạy mất là loại chuyện ngu xuẩn mà Diệp Quân hắn không bao giờ làm.

Hắn thích bóp chết nguy hiểm ngay trong trứng.

Nếu không, một khi người này rời khỏi đây, nhất định sẽ tìm mọi cách để trả thù hắn hoặc là Mộc Uyển Du, đến khi đó, nếu có thời điểm mình sơ sẩy, khiến Mộc Uyển Du bị bắt cóc, hoặc bị làm gì đó…

Loại chuyện lâm li bi thảm mà thiếu não đó, Diệp Quân hắn không cho phép phát sinh!

Cái chết bất ngờ và khó hiểu của Hứa Tân đã gây nên một cuộc hỗn loạn lớn.

Tuy Diệp Quân và Mộc Uyển Du đã đi xa hơn chục mét nhưng vẫn có một số người nhìn về phía Diệp Quân.

Nơi này, chỉ mình Diệp Quân là có động cơ giết người.

Nhưng tất nhiên không ai có chứng cứ.

Mộc Uyển Du nắm chặt tay Diệp Quân, không nói một lời.

Diệp Quân cười hỏi: “Sao không nói gì?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom