Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1838


Chương 1838

Diệp Quân cười nói: “Mặc dù chúng ta không phải là bạn nhưng cô đã giúp tôi khá nhiều việc, tôi không thể thấy chết mà không cứu!”

Tô Tử nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Tại sao anh lại lấy mạng sống để cứu tôi?”

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Lúc đó tình hình cấp bách, không nghĩ nhiều như thế”.

Tô Tử hơi cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi, tôi không biết anh đến câu lạc bộ Vô Biên là để tìm người, tôi cứ nghĩ anh đến đó…”

Diệp Quân khẽ cười, sau đó hơi tò mò nói: “Tô Tử cô nương, rốt cuộc câu lạc bộ Vô Biên này làm ăn gì thế?”

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Anh không biết sao?”

Diệp Quân lắc đầu.

Tô Tử bình tĩnh nói: “Một nơi mà đàn ông đều khá thích đến, nơi đó có rất nhiều những cô gái xinh đẹp, chỉ cần anh có tiền…”

Nghe thế Diệp Quân đã hiểu.

Hắn khẽ thở dài, Vô Biên Chủ này điên rồi sao?

Đến đây mở loại hình này làm ăn hả?

Thảo nào phụ nữ vừa nghe nói mình muốn đến nơi này thì mặt mày biến sắc.

Diệp Quân cười khổ, bị tên khốn nạn Vô Biên Chủ này hại thảm. Sau này có cơ hội phải bảo cô cô váy trắng đánh ông ta một trận.

Vô Biên Chủ: “…”

Tô Tử nhìn Diệp Quân, vẻ mặt hết sức phức tạp.

Dường như nghĩ đến gì đó, Diệp Quân bỗng hỏi: “Tô Tử cô nương, mấy người kia là ai thế?”

Nghe thế sắc mặt Tô Tử trở nên lạnh lùng: “Đối thủ cạnh tranh thương mại, lần này tập đoàn Tô Thị muốn đấu thầu một mảnh đất thương mại ở Yến Kinh, có rất nhiều kẻ thèm muốn mảnh đất này nhưng không ai trong số họ có thể cạnh tranh nổi với công ty tôi, thế nên chúng đến tiêu diệt chúng tôi”.

Diệp Quân khẽ nói: “Thì ra là thế, vậy sau này ra ngoài cô phải cẩn thận mới được đấy”.

Tô Tử gật đầu định nói gì đó, lúc này bụng Diệp Quân bỗng phát ra âm thanh.

Tiếng bụng kêu khi đói.

Tô Tử sửng sốt.

Diệp Quân hơi ngượng.

Tô Tử nói: “Anh đợi chút”.

Nói rồi cô ấy xoay người đi.

Diệp Quân ở trên giường hít sâu một hơi, chuyện này lần đã cảnh tỉnh hắn.

Mẹ nó!

Nơi này cũng không an toàn một trăm phần trăm.

Phải khôi phục thực lực thôi.

Nếu không thể khôi phục thực lực thì phải nhanh chóng tu luyện được thực lực.

Nếu không lần sau gặp nguy hiểm, không thể cứ gọi cô cô váy trắng được mà nhỉ?

Lúc này Tô Tử bỗng bưng một bát mì vào, cô ấy bưng đến trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân vừa định ngồi dậy nhưng lại cảm thấy khá đau ở ngực, không thể động đậy.

Tô Tử do dự, sau đó nói: “Tôi đút cho anh”.
 
Chương 1839


Chương 1839

Diệp Quân hơi do dự: “Chuyện này…”

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Anh có thể tự ăn được sao?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Vậy thì cảm ơn nhiều”.

Tô Tử gắp một đũa mì đưa đến miệng Diệp Quân, tay cô ấy khá run, có vẻ cô ấy cũng khá căng thẳng.

Cứ thế một người đút, một người ăn, không ai nói gì.

Ăn xong một bát mì, khuôn mặt Tô Tử đầm đìa mồ hôi lạnh.

Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.

Tô Tử gật đầu: “Anh cố gắng dưỡng thương đi”.

Nói xong cô ấy đi ra ngoài.

Tô Tử đến một căn phòng, trong phòng có một ông lão mặc đồ thời Đường. Trên trán và khóe mắt ông lão có nếp nhăn nhưng tinh thần ông ta rất dồi dào, đôi mắt sắc bén nghiêm nghị, ngồi đó bất động, cả người toát ra vẻ uy nghiêm.

Tô Tử nói: “Ông nội”.

Ông lão trước mặt chính là Tô Mục – người nắm quyền thực tế của tập đoàn Tô Thị.

Tô Mục nhìn Tô Tử: “Cậu ta đã cứu cháu à?”

Tô Tử gật đầu: “Vâng”.

Tô Mục bình tĩnh nói: “Vậy chúng ta phải cảm ơn người ta đàng hoàng”.

Tô Tử gật đầu: “Vâng”.

Tô Mục lại hỏi: “Bạn à?”

Tô Tử gật đầu: “Vâng”.

Tô Mục nhìn Tô Tử: “Bạn thế nào?”

Tô Tử sửng sốt, ông nội đã hiểu lầm. Cô ấy muốn giải thích nhưng lúc này Tô Mục lại nói: “Ông muốn gặp cậu ta”.

Tô Tử cảm thấy hơi bất an.

Thấy Tô Tử bất an, Tô Mục thở dài: “Con bé ngốc này, cháu xem phim nhiều quá rồi đúng không? Sao ông nội cháu có thể làm mấy chuyện lấy oán trả ơn được chứ? Người ta lấy mạng sống để cứu cháu, đó không chỉ là ân nhân của cháu mà cũng là ân nhân của nhà họ Tô. Cháu yên tâm đi, cho dù hắn chỉ là một người bình thường, chỉ cần hai đứa yêu nhau, ông nội sẽ giúp các cháu, sẽ không chia rẽ đôi uyên ương”.

Ông lão vừa nói vừa chậm rãi đứng dậy: “Cho dù thân phận của cậu ta có thấp hèn, không tiền không quyền thế, chỉ cần cháu thích cậu ta, có nhà họ Tô giúp đỡ, cậu ta làm nên sự nghiệp cũng không phải việc gì khó. Đương nhiên, cho dù cháu không muốn gả cho cậu ta, lần này chúng ta cũng phải báo đáp người ta…”

Nghe Tô Mục nói thế, Tô Tử hơi cảm động, cô ấy biết trong các gia tộc giống bọn họ đều không tự do về hôn nhân, liên hôn là chuyện rất bình thường trong các gia tộc.

Tô Tử giải thích: “Ông nội, cháu và anh ta… chỉ là bạn”.

Tô Mục nhíu mày: “Chỉ là bạn thôi sao?”

Tô Tử gật đầu: “Vâng ạ”.

“Hồ đồ”.

Tô Mục hơi tức giận: “Chỉ là bạn mà người ta lại dùng cả mạng sống để cứu cháu hả?”

Tô Tử cạn lời.
 
Chương 1840


Chương 1840

Giải thích?

Cô ấy cũng không biết nên giải thích thế nào, vì cô ấy cũng không ngờ người đàn ông đó sẽ dùng cả mạng sống để cứu cô ấy, lẽ nào anh ta thích mình?

Không thể nào.

Dù sao cũng chỉ mới quen biết không lâu.

Vừa gặp đã yêu?

Hình như cũng không thực tế.

Tô Tử thầm thở dài, cảm thấy hơi phiền.

Tô Mục nhìn Tô Tử, thấp giọng thở dài: “Con bé này, cháu đừng tùy tiện nữa. Mấy năm nay cháu không yêu đương, ông nội cũng không ép cháu nhưng ông là người từng trải nên phải khuyên cháu một câu, nếu gặp được người mình thích thì nhất định phải nắm lấy, đánh mất mới hối hận thì đã muộn rồi”.

Tô Tử lắc đầu: “Ông nội, chúng ta vẫn nên nói việc chính đi. Điều tra được thân phận của đối phương chưa?”

Nghe thế, ánh mắt Tô Mục lóe lên tia sát khí lạnh băng: “Ngoài nhà họ Lý ra thì còn ai vào đây nữa?”

Nhà họ Lý!

Sắc mặt Tô Tử cũng trở nên u ám.

Ở thành phố Bạch Vân này, nhà họ Lý và nhà họ Tô trước giờ là đối thủ cạnh tranh, cô ấy không ngờ lần này đối phương lại to gan như thế.

Làm vậy là không màng quy tắc.

Tô Mục trầm giọng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, cháu về nhà sống đi”.

Tô Tử do dự, sau đó nói: “Cháu sống bên ngoài”.

Tô Mục không vui lắm, Tô Tử nói: “Anh ta… anh ta sẽ bảo vệ cháu”.

Tô Mục nhíu mày.

Tô Tử lại nói: “Ông nội, nơi này giống một cái nhà giam, hơn nữa cháu và người phụ nữ đó…”

Nói đến người phụ nữ đó, sắc mặt cô ấy trở nên lạnh lùng.

Tô Mục thở dài: “Tùy cháu vậy”.

Tô Tử mỉm cười: “Cảm ơn ông”.

Tô Mục nói: “Đợi sau khi cậu ta khỏe hơn thì dẫn cậu ta đến gặp ông”.

Tô Tử hoi do dự, muốn giải thích nhưng Tô Mục lại nói: “Ông đích thân cảm ơn cậu ta”.

Tô Tử bất lực: “Vâng ạ”.

Nói xong, cô ấy đi ra ngoài.

Sau khi Tô Tử ra ngoài, một ông lão mặc đồ đen bước ra từ trong góc tối.

Ông lão nhìn bên ngoài cửa, sau đó nói: “Ông cụ, ông ủng hộ cô chủ thật sao?”

Tô Mục không cảm xúc nói: “Nếu thanh niên kia là người bình thường thật, tất nhiên tôi sẽ không ủng hộ, từ xưa đến nay vợ chồng nghèo hèn trăm sự buồn khổ. Nó không hiểu, những người lớn tuổi như chúng ta không thể không hiểu điều đó. Tất nhiên cũng không thể đối xử tệ với người ta, dù sao người ta cũng đã liều mạng cứu, nhà họ Tô nhất định nhớ mãi ơn nghĩa này”.

Ông ấy vừa nói vừa nhắm mắt lại: “Còn cuối cùng thế nào vẫn phải trải qua mới biết”.



Diệp Quân ở trong phòng đang nhắm mắt lại, cảm nhận cơn đau nhói ở bụng, hắn thầm quyết định sau khi hồi phục sẽ chăm chỉ rèn sức khỏe và tu kiếm đạo.
 
Chương 1841


Chương 1841

Bây giờ hắn đã có thể ngự kiếm bằng ý niệm, đáng tiếc duy nhất là nơi này có cấm chế khá mạnh, cứ luôn áp chế hắn.

Đối thủ thật sự của hắn là người đã bày bố cấm chế phong ấn cho nơi này.

Lúc này, Tô Tử bỗng bước vào, Diệp Quân mở mắt ra, Tô Tử mặc một chiếc áo len màu trắng rộng rãi, bên dưới mặc chiếc váy rộng màu đen, tóc dài xõa ngang vai, so với tính cách và sự gợi cảm trước đó thì bây giờ cô ấy trông dịu dàng hơn.

Tô Tử bước đến bên giường Diệp Quân ngồi xuống, cô ấy lấy quả táo đã gọt sẵn đưa cho Diệp Quân: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Diệp Quân nhận lấy quả táo, vừa bỏ lên miệng thì lại động đến vết thương ở ngực, hắn nhíu mày.

Tô Tử nói: “Để tôi”.

Cô ấy vừa nói vừa lấy quả táo đưa đến bên miệng Diệp Quân, Diệp Quân cắn một miếng rồi nói: “Tô Tử cô nương, cô biết mấy người hại cô là ai không?”

Tô Tử gật đầu: “Ông nội đã điều tra rồi, ông ấy sẽ giải quyết”.

Diệp Quân gật đầu cũng không nói gì thêm.

Tô Tử bỗng nói: “Trước đó tôi đã hỏi Uyển Du, cô ấy nói anh đến câu lạc bộ Vô Biên tìm người à? Anh muốn tìm ai? Có lẽ tôi có thể giúp anh”.

Diệp Quân vội nói: “Vô Biên Chủ”.

Vô Biên Chủ!

Tô Tử khẽ gật đầu: “Ừ, tôi nhớ rồi. Lát nữa tôi sẽ cho người đi nghe ngóng, xem thử câu lạc bộ Vô Biên này có ai là Vô Biên Chủ không”.

Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Anh không hận tôi sao?”

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Tôi hận cô làm gì?”

Tô Tử cúi đầu xuống: “Anh đến câu lạc bộ Vô Biên tìm người nhưng tôi lại hiểu lầm anh… còn đuổi anh đi…”

Diệp Quân lắc đầu: “Chuyện này không trách cô, là vấn đề ở tôi, không nói rõ chuyện này”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân khẽ nói: “Không giận thật à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không giận mà, hơn nữa cô giúp tôi nhiều như thế, mời tôi ăn cơm, còn mua quần áo cho tôi, tôi rất biết ơn cô”.

Tô Tử mỉm cười: “Không giận là được, giờ tôi đi hỏi tin tức của Vô Biên Chủ giúp anh”.

Nói rồi cô ấy đứng lên đi ra ngoài.

Diệp Quân nằm trên giường nhắm mắt lại, cha và cô cô váy trắng cũng đang ở đây, không biết giờ họ thế nào rồi.

Còn Tiểu Bạch và Nhị Nha nữa.

Bây giờ họ sống thế nào?

Nếu họ bình an, nhận ra mình không ở đó thì có đi tìm mình không?



Trong căn phòng VIP ở nơi nào đó.

Nhị Nha ôm Tiểu Bạch ngồi đó, trước mặt hai người là khoảng mười mấy người phụ nữ, những người này đều có vóc dáng khá cao, ăn mặc gợi cảm, ai trong số họ cũng đều rất xinh đẹp, nếu là ở bên ngoài thì đều là người đẹp nữ thần đấy.
 
Chương 1842


Chương 1842

Nhị Nha nhìn mười mấy cô gái, sau đó giơ ngón tay lên chỉ: “Cô… cô… cô nữa…”

Cô bé giữ ba người phụ nữ lại.

Vẻ mặt của những người không được chọn trở nên buồn bã, Nhị Nha cô nương này rất hào phóng, quan trọng nhất là cô bé không lợi dụng ai cả.

Sau khi mọi người ra ngoài, Nhị Nha gọi mấy cô gái ngồi xuống, sau đó bật cười rồi lấy điện thoại ra: “Bắt đầu”.

Ba cô gái: “…”

Tiểu Bạch bỗng đẩy Nhị Nha ra, móng vuốt múa may.

Nhị Nha nói: “Cháu trai sẽ không sao đâu…”

Tiểu Bạch vẫn khá lo lắng.

Nhị Nha lấy một cây kẹo hồ lô ra đưa cho Tiểu Bạch, mắt Tiểu Bạch sáng lên, cháu trai gì đó lập tức bị nó ném lên chín tầng mây.



Sau ba ngày tĩnh dưỡng, vết thương của Diệp Quân đã hồi phục khá tốt, bây giờ hắn đã có thể chậm rãi xuống giường đi lại.

Diệp Quân đi đến bên giường, dưới lầu là một vườn hoa rất lớn, rất nhiều người đang bận rộn.

Diệp Quân hít sâu một hơi, tham lam hít thở không khí trong lành.

Lúc này, Tô Tử bước vào, cô ấy đi đến phía sau Diệp Quân nói: “Chúng tôi đã điều tra câu lạc bộ Vô Biên, tổng cộng có mười câu lạc bộ Vô Biên ở thành phố Bạch Vân, người phụ trách của mười địa điểm này đều chưa từng nghe nói đến Vô Biên Chủ”.

Nghe thế, Diệp Quân nhíu mày.

Lẽ nào Nhị Nha gạt mình?

Không thể nào!

Diệp Quân hỏi: “Cơ sở chính của câu lạc bộ Vô Biên ở đâu?”

Tô Tử nói: “Ở Yến Kinh”.

Yến Kinh!

Diệp Quân nhíu mày: “Có xa nơi này không?”

Tô Tử gật đầu: “Rất xa”.

Cô ấy do dự một chốc, sau đó nói: “Câu lạc bộ Vô Biên này không phải là một thế lực đơn giản, chúng tôi có vài mối làm ăn qua lại với họ nên có thể hỏi thăm được một ít thông tin, nhưng nếu đến Yến Kinh… thì tay chúng tôi không thể vươn dài đến bên đó”.

Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn Tô Tử cô nương”.

Tô Tử lắc đầu: “Không thể giúp được anh, xin lỗi”.

Diệp Quân im lặng không nói.

Vô Biên Chủ!

Sau khi tên này đến hệ Ngân Hà có đổi tên không nhỉ?

Nếu đổi tên…

Diệp Quân thở dài, hiện giờ chỉ đành đi từng bước một thôi.

Tô Tử bỗng nói: “Ông… ông nội tôi muốn gặp anh”.
 
Chương 1843


Chương 1843

Diệp Quân nhìn Tô Tử, hơi ngạc nhiên: “Ông nội cô sao?”

Tô Tử gật đầu: “Ừ… anh muốn gặp không?”

Diệp Quân hơi tò mò: “Ông ấy gặp tôi làm gì?”

Tô Tử do dự, sau đó nói: “Muốn đích thân cảm ơn anh”.

Diệp Quân nghĩ một lát rồi nói: “Bảo ông ấy đến gặp tôi đi”.

Tô Tử sửng sốt.

Diệp Quân thấy mình lỡ lời, lập tức cười nói: “Dẫn tôi đi gặp ông ấy đi”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, gật đầu: “Ừ”.

Tô Tử dẫn Diệp Quân đến một sảnh lớn, Tô Mục đã đợi ở đó từ trước.

Tô Mục nhìn Diệp Quân, không lên tiếng, cả người toát ra khí thế không giận mà uy.

Tô Tử hơi lo lắng.

Diệp Quân cũng không nói gì, chỉ nhìn Tô Mục.

Mặc dù ông lão này có vẻ hơi uy nghiêm nhưng với hắn lại chẳng đáng là gì.

Thấy Diệp Quân lại dám nhìn thẳng vào mình, Tô Mục hơi sửng sốt, cảm thấy khá ngạc nhiên, ông ấy nhìn Tô Tử: “Cháu đi ra ngoài đi”.

Tô Tử quả quyết lắc đầu.

Tô Mục hơi bất lực: “Ông còn có thể làm hại cậu ta được sao?”

Tô Tử bình tĩnh nói: “Ông nội, ông có gì thì mau nói đi”.

Tô Mục lắc đầu thở dài: “Con gái lớn không thể giữ ở nhà”.

Nghe thế, Tô Tử đỏ bừng mặt, cô ấy nhìn Diệp Quân không nói gì.

Tô Mục nhìn Diệp Quân: “Cậu bạn, cảm ơn cậu đã cứu cháu gái tôi một mạng…”

Vừa nói, ông ấy vừa nhìn sang bên phải, một ông lão đồ đen bước đến trước mặt Diệp Quân, sau đó đưa cho Diệp Quân một tấm thẻ.

Tô Mục nói: “Chút tâm ý cho sự tôn kính, mong cậu nhận cho”.

Diệp Quân nhìn tấm thẻ trước mặt, sau đó nói: “Đây là gì?”

Tô Mục nhìn Diệp Quân: “Năm triệu tệ tiền Hoa Hạ”.

Năm triệu tệ!

Diệp Quân khá ngạc nhiên, đến đây một thời gian hắn đã có hiểu biết sơ về tiền bạc ở đây.

Năm triệu tệ!

Đó là một số tiền lớn.

Diệp Quân không nhận tấm thẻ, hắn nhìn Tô Mục: “Ông cụ, tôi cứu Tô Tử cô nương là vì xem cô ấy là bạn… Mặc dù Tô Tử cô nương không coi tôi là bạn nhưng tôi vẫn xem cô ấy là bạn, cho nên ông không cần cảm ơn tôi bằng tiền”.

Tô Tử liếc nhìn Diệp Quân, thấp giọng nói: “Cái gì mà tôi không xem anh là bạn chứ, chẳng phân biệt được bạn trai và bạn nữa…”

Tô Mục nhìn Tô Tử, sau đó nhìn Diệp Quân: “Bạn?”

Diệp Quân gật đầu.

Tô Mục lại hỏi: “Chỉ là bạn thôi sao?”
 
Chương 1844


Chương 1844

Diệp Quân sửng sốt, sau đó nói: “Ông cụ, tôi xem cô ấy là bạn gái, có vấn đề gì sao?”

Tô Tử cứng đờ như chạm phải điện.

Tô Mục nhìn Diệp Quân không nói gì.

Nhìn thấy ánh mắt của Tô Tử và Tô Mục, Diệp Quân nhíu mày, lẽ nào bạn gái này còn có ý nghĩa khác sao?

Chẳng phải Uyển Du từng nói không có nghĩa gì khác nữa à?

Ngay lúc này Tô Mục ở một bên bỗng lắc đầu: “Thôi vậy, chuyện của hai đứa thì tự hai đứa giải quyết đi”.

Ông ấy vừa nói vừa phất tay, ông lão đồ đen ở trước mặt Diệp Quân đi ra ngoài.

Tô Mục nhìn Diệp Quân, cười nói: “Dù thế nào thì cũng cảm ơn cậu đã cứu Tô Tử”.

Diệp Quân gật đầu: “Ông cụ khách sáo quá, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi đây”.

Tô Mục cười nói: “Ừ”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó xoay người đi.

Tô Tử vội đi theo hắn.

Trong sảnh, Tô Mục nhìn Diệp Quân ở đằng xa: “Ông nghĩ thế nào?”

Ông lão đồ đen nhìn Diệp Quân đã đi xa ở ngoài điện: “Rất đúng mực, khí chất bất phàm, chắc chắn không phải là người thường”.

Tô Mục khẽ cười: “Có thể đâm vào cổ họng đối phương bằng một nhánh cây thì sao có thể là người thường được chứ?”

Ông lão im lặng, vẻ mặt hơi nghiêm trọng.

Một nhánh cây đâm vào cổ họng không phải là chuyện người thường có thể làm được, có thể là một võ giả.

Tô Mục bỗng lắc đầu: “Để xem bọn nó thế nào đã”.

Ông lão đồ đen do dự, sau đó nói: “Cần điều tra thân phận của cậu ta không?”

Tô Mục suy tư rồi lắc đầu: “Không cần đâu”.

Ông lão đồ đen nhìn Tô Mục, Tô Mục khẽ nói: “Cậu ta không có ác ý gì với Tô Tử là được”.

Ông lão đồ đen khẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa.



Ra khỏi đó, Tô Tử quay đầu sang nhìn Diệp Quân bên cạnh, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc.

Bình thường khi đàn ông nhìn thấy ông nội ít nhiều gì cũng sẽ lo lắng, nhưng người đàn ông trước mặt này lại không lo lắng chút nào, ngược lại cũng không hề hống hách, khí chất phi phàm, không yếu thế hơn của ông nội của mình.

Rốt cuộc anh ta là ai thế?

Tô Tử cảm thấy khá tò mò.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Tô Tử bỗng hỏi: “Tại sao anh không lấy tiền của ông nội tôi đưa?”

Diệp Quân cười nói: “Tôi cứu cô không phải vì tiền”.

Tô Tử vô thức hỏi: “Vậy thì vì cái gì?”

Diệp Quân nói: “Tôi xem cô là bạn mà”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Bạn?”

Diệp Quân gật đầu: “Tôi nghĩ cô và cô Uyển Du đều rất tốt”.
 
Chương 1845


Chương 1845

Tô Tử nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân quay đầu sang nhìn Tô Tử, hắn sờ vào gò má mình cười nói: “Mặt tôi bẩn à?”

Tô Tử lắc đầu.

Diệp Quân mỉm cười, đang định nói thì lúc này, đột nhiên có một người phụ nữ đi đến từ phía đằng xa, người phụ nữ nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ váy màu đỏ, mặc dù đã ngoài ba mươi nhưng được chăm sóc rất tốt nên trông có vẻ chỉ mới tuổi đôi mươi.

Nhìn thấy người phụ nữ này, Tô Tử lập tức nhíu mày.

Người phụ nữ mỉm cười bước đến trước mặt Diệp Quân và Tô Tử, cô ta nhìn Diệp Quân một lượt, sau đó cười nói: “Cậu là bạn trai của Tô Tử à?”

Diệp Quân gật đầu: “Cô là?”

Tô Tử nhìn Diệp Quân không nói gì.

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Làm việc ở đâu?”

Diệp Quân nhíu mày, người này đang chất vấn hắn.

Tô Tử bỗng lạnh lùng nói: “Lý Mai, anh ta làm việc ở đâu liên quan gì đến cô à?”

Người phụ nữ tên là Lý Mai đó mặc kệ Tô Tử, vẫn nhìn chằm chằm Diệp Quân, tỏ vẻ thân thiện: “Theo đuổi những thứ không thuộc về mình sẽ gây chết người đấy”.

Diệp Quân nhìn Lý Mai không nói gì.

Lý Mai nhìn Tô Tử: “Tô Tử, tôi phải nhắc cho cô nhớ cô ở bên cạnh người đàn ông khác, Vương Nhạc sẽ không vui đâu”.

Sắc mặt Tô Tử trở nên lạnh lùng: “Tôi ở bên ai thì liên quan gì đến hắn?”

Lý Mai mỉm cười, sau đó nhìn Diệp Quân: “Tô Tử, đẹp trai cũng vô dụng thôi, người này nhất định phải có bản lĩnh, có lai lịch thân phận lớn, phải xứng đôi vừa lứa, nếu không sẽ chỉ là bi kịch giống như mẹ cô thôi…”

“Lý Mai!”

Tô Tử bỗng tức giận quát, cô ấy nhìn chằm chằm Lý Mai, đôi mắt như phun ra lửa: “Cô còn dám nhắc đến mẹ tôi nữa…”

Lý Mai khinh thường cười nói: “Sao nào, cô định đánh tôi hả? Hiện giờ tôi là mẹ trên danh nghĩa của cô, mặc dù chỉ là mẹ kế nhưng cô đánh tôi một cái, ngày mai Tô Tử cô sẽ lên tin tức toàn quốc, cô có tin…”, cô ta đột nhiên không nói gì nữa.

Vì có một bàn tay đang bóp chặt lấy cổ Lý Mai.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

Lý Mai cũng sửng sốt.

Diệp Quân hơi dùng sức, đồng tử Lý Mai co lại, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.

Diệp Quân nhìn Lý Mai: “Xin lỗi đi rồi tôi sẽ buông cô ra, thế nào?”

Lý Mai nổi giận, lúc này Diệp Quân lại dùng sức siết chặt hơn.

Rắc!

Đã có phần xương vang lên tiếng nứt gãy.

Đồng tử Lý Mai co lại như hình dạng mũi kim, cái chết đang cận kề khiến cô ta mặc kệ mọi thứ mà lập tức gật đầu.

Tay phải Diệp Quân buông ra, Lý Mai suýt thì mềm nhũn ngã nhào xuống đất.
 
Chương 1846


Chương 1846

Diệp Quân nhìn Lý Mai: “Xin lỗi đi”.

Lý Mai bỗng gào lên chói tai: “Người đâu! Người đâu!”

Diệp Quân bỗng túm lấy tóc Lý Mai quật mạnh xuống đất.

Rầm!

Mặt đất nứt ra, máu bắn tung tóe.

Những người vừa chạy đến cũng đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Tô Tử cũng sửng sốt.

Tô Mục chạy đến cũng ngơ ngác khi nhìn thấy cảnh này.

Diệp Quân nhìn Lý Mai kêu gào dưới đất, bình tĩnh nói: “Xin lỗi thôi mà, cũng không phải tôi muốn lấy mạng cô, khó lắm à?”

Lý Mai thù hằn nhìn Diệp Quân, khàn giọng gào: “Còn không mau đánh hắn”.

Đám vệ sĩ của nhà họ Tô xung quanh bước đến, Tô Tử tức giận nói: “Ai dám!”

Nghe thế, đám vệ sĩ không dám bước đến nữa, đều nhìn Tô Mục ở phía xa.

Tô Mục nhìn Diệp Quân không lên tiếng.

Diệp Quân định ra tay nhưng bị Tô Tử vội vàng túm lấy, cô ấy nhìn Diệp Quân, lắc đầu.

Người phụ nữ trước mặt này là người nhà họ Vương, mà nhà họ Vương là thế lực ngầm ở thành phố Bạch Vân, cô ấy sợ gây họa cho Diệp Quân.

Diệp Quân suy tư, sau đó quay đầu lại nhìn Tô Mục: “Ông cụ Tô, tôi nghĩ ông cũng là người rất có lề lối phép tắc và nhìn xa trông rộng, tại sao lại để một người ngu xuẩn như vậy ở nhà họ Tô? Trong nhà có người vợ ngu xuẩn như vậy là làm hại cả ba đời đấy. Ở chỗ của bọn tôi, loại người này rất dễ mang họa về cho gia đình, hôm nay nể mặt Tô Tử, tôi sẽ tha cho cô ta nhưng nếu sau này cô ta dám to gan đến trả thù tôi thì cô ta sẽ gánh chịu mọi hậu quả”.

Nói rồi hắn xoay người rời đi.

Tô Tử vội chạy theo.

Lý Mai nằm dưới đất không ngừng kêu gào thảm thiết.

Ông lão đồ đen bên cạnh Tô Mục trầm giọng nói: “Ông cụ, trong mắt thanh niên đó có sát khí”.

Tô Mục im lặng hồi lâu rồi nói: “Điều tra thân phận của cậu ta”.

Ông lão đồ đen gật đầu, xoay người đi.

Tô Mục nhìn Lý Mai kêu gào dưới đất, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét, nếu không phải vì nhà họ Vương thì ông ấy đã xử chết người phụ nữ này lâu rồi.

Ngu ngốc không chịu được!



Sau khi ra khỏi nhà họ Tô, Diệp Quân nhắm chặt hai mắt lại, hắn bắt đầu vận chuyển Quan Huyên Pháp, tiếc là huyền khí ở đây quá ít, ít đến đáng thương.

Mặc dù rất ít nhưng chỉ cần có một chút thôi thì hắn cũng có thể làm được rất nhiều việc.

Lúc này Tô Tử đi đến cạnh Diệp Quân, Diệp Quân mở mắt ra, Tô Tử nhìn hắn: “Giận à?”

Diệp Quân nói: “Cô ta là mẹ kế của cô sao?”

Tô Tử gật đầu, sắc mặt u ám: “Bố tôi quen với cô ta ở câu lạc bộ Vô Biên…”

Nghe thế Diệp Quân sửng sốt, bây giờ hắn mới hiểu tại sao lúc mình nói đến câu lạc bộ Vô Biên thì cô ấy lại tức giận như thế.
 
Chương 1847


Chương 1847

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Vì chuyện của gia đình nên cô mới ra ngoài thuê chung nhà với Uyển Du?”

Tô Tử gật đầu: “Tôi không thích ở đây”.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Cô có thể đưa tôi về căn chung cư đó không?”

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Tôi cũng phải về mà”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cô cũng về hả?”

Tô Tử gật đầu.

Diệp Quân do dự rồi nói: “Tình cảnh hiện giờ của cô khá nguy hiểm, ở đây sẽ tốt hơn”.

Tô Tử bỗng nói: “Tôi mời anh làm vệ sĩ cho tôi, thế nào?”

Diệp Quân sửng sốt: “Vệ sĩ?”

Tô Tử gật đầu: “Anh vẫn phải đến câu lạc bộ Vô Biên đúng chứ?”

Diệp Quân gật đầu.

Hắn nhất định phải tự mình đi xem thử, chỉ cần câu lạc bộ Vô Biên là do Vô Biên Chủ mở thật thì hắn chắc chắn có thể tra được một ít manh mối, Tô Tử cười nói: “Anh có biết cần bao nhiêu tiền mới có thể trở thành khách VIP của câu lạc bộ Vô Biên không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Tô Tử đưa một ngón tay lên: “Một năm ít nhất phải tốn hai triệu tệ Hoa Hạ”.

Diệp Quân nói: “Cô nên đưa hai ngón tay chứ”.

Tô Tử khẽ cười, sau đó nói tiếp: “Đây mới là khách VIP thông thường thôi, muốn trở thành khách VIP cao cấp thì một năm ít nhất phải tiêu tốn vào chỗ đó hàng trăm triệu tệ mới được”.

Hàng trăm triệu!

Diệp Quân im lặng.

Tô Tử cười nói: “Anh làm vệ sĩ cho tôi, một tháng tôi trả cho anh ba mươi ngàn tệ Hoa Hạ, anh thấy sao?”

Ba mươi ngàn!

Diệp Quân suy nghĩ một chốc mới gật đầu: “Được”.

Tô Tử mỉm cười, sau đó lấy ba mươi ngàn tệ Hoa Hạ ra đưa cho Diệp Quân: “Tôi trả trước cho anh một tháng lương”.

Diệp Quân do dự, sau đó nhận tiền: “Ừ”.

Tô Tử cười nói: “Nhận tiền rồi thì không được phép hối hận”.

Diệp Quân gật đầu: “Không hối hận”.

Tô Tử mỉm cười: “Đi thôi”.

Nói xong, cô ấy lái xe chở Diệp Quân về khu dân cư Tử Quận.

Trong căn hộ.

Vừa mở cửa ra, Diệp Quân đã nhìn thấy Mộc Uyển Du, lúc này Mộc Uyển Du đang mặc một bộ váy ngủ hai dây, trước ngực để lộ ra một vùng tuyết trắng lớn, bên dưới không mặc gì.

Ba người đều sửng sốt.

Mộc Uyển Du “A” một tiếng rồi xoay người chạy về phòng mình.

Diệp Quân cũng hơi lúng túng.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Anh nhìn thấy gì chưa?”
 
Chương 1848


Chương 1848

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Tôi chẳng thấy gì cả”.

Hắn cũng không ngốc mà.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Lúc này Mộc Uyển Du bước ra, cô ấy đã thay một bộ váy ngủ dài, che kín người.

Mặt Mộc Uyển Du đỏ bừng hệt như quả táo: “Sao hai người lại về đây?”

Diệp Quân cười nói: “Không quen ở đó”.

Mộc Uyển Du nói: “Hai người ăn chưa?”

Diệp Quân lắc đầu.

Mộc Uyển Du vội nói: “Vậy để tôi đi nấu gì đó cho hai người”.

Nói rồi cô ấy đi vào phòng bếp.

Nửa tiếng sau, ba người ngồi vây quanh bàn ăn.

Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân, ngạc nhiên nói: “Làm vệ sĩ?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, đợi đến khi kiếm được ít tiền, tôi sẽ đến câu lạc bộ Vô Biên, nếu không tìm được người tôi cần thì chỉ đành đến Yến Kinh”.

Đến Yến Kinh!

Nghe thế Tô Tử và Mộc Uyển Du đều sửng sốt.

Mộc Uyển Du bỗng cười nói: “Vậy thì tốt, tháng này tôi cũng tốt nghiệp rồi, đến lúc đó tôi cũng sẽ đến Yến Kinh, chúng ta vừa lúc làm bạn đồng hành”.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Tô Tử cười nói: “Tôi cũng muốn đi”.

Diệp Quân nhìn Tô Tử, Tô Tử khẽ mỉm cười: “Mảnh đất mà bọn tôi đấu giá lần này là ở Yến Kinh, tập đoàn Tô Thị bọn tôi vẫn luôn muốn đầu quân vào Yến Kinh, thế nên sau khi mọi thứ ở Yến Kinh đã ổn thỏa, tôi sẽ đến đó”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy tốt quá, đến lúc đó có thêm một người đồng hành”.

Tô Tử mỉm cười: “Ừ”.

Mộc Uyển Du nói: “Nếu anh đến câu lạc bộ Vô Biên… có phải cũng nên gọi vài em gái trước không?”

Diệp Quân sửng sốt: “Em gái hả?”

Mộc Uyển Du gật đầu: “Ừ, anh phải tiêu tốn vào đó trước mới có thể trở thành khách VIP”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, vừa định nói gì đó nhưng hắn bỗng nhận ra hai người phụ nữ đều đang nhìn chằm chắm hắn.

Diệp Quân cười: “Ờ thì…”

Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân khẽ nói: “Nghe nói các cô gái ở đó đều rất xinh đẹp, hơn nữa rất hào phòng, có thể trêu chọc đàn ông…”

Diệp Quân cười nói: “Có đẹp bằng các cô không?”

Nghe thế hai người đều sửng sốt.

Diệp Quân và một miếng cơm, sau đó nói: “Nếu không đẹp bằng các cô thì không quyến rũ được tôi đâu”.

Hai người phụ nữ đều mỉm cười.

Mộc Uyển Du chớp mắt: “Nếu đẹp hơn bọn tôi thì sao?”
 
Chương 1849


Chương 1849

Diệp Quân buông bát đũa xuống, nghiêm túc nói: “Vậy thì tôi không phản kháng, tùy bọn họ bắt nạt”.

Mộc Uyển Du sửng sốt, sau đó trợn mắt nhìn Diệp Quân: “Anh đúng là xấu xa”.

Tô Tử lắc đầu khẽ cười.

Dùng cơm xong rồi, Mộc Uyển Du dọn dẹp chén đũa: “Tôi đi rửa chén”.

Diệp Quân cười: “Để tôi phụ”.

Nói rồi đứng dậy đi theo.

Mộc Uyển Du: “Không cần đâu”.

Diệp Quân: “Có sao đâu mà”.

Mộc Uyển Du nhìn hắn, khẽ cười mỉm chi.

Tô Tử lại quan sát với vẻ tò mò, tự hỏi thanh niên này rốt cuộc là kiểu người thế nào.

Lúc bình thường thì ôn hòa, nhã nhặn, lễ độ như quân tử.

Khi nổi giận thì khiến người khác phải sợ.

Cô ấy vẫn còn nhớ khoảnh khắc Diệp Quân nổi cơn lôi đình ở nhà họ Tô, cô đã cảm nhận được sát ý như thế nào.

Nếu hôm ấy không ra tay ngăn cản, có lẽ hắn đã ra tay giết người thật!

Tô Tử nhìn thanh niên đang rửa chén phía xa, khóe môi gợi lên nụ cười. Cô ấy không rõ hắn là ai, nhưng chắc chắn là người tốt.

Đêm buông xuống.

Diệp Quân nằm trên ghế sô pha, vận chuyển tâm pháp Vũ Trụ. Linh khí tuy rất ít nhưng có còn hơn không.

Hấp thu đến nửa đêm, đan điền của hắn mới tích được lượng huyền khí bằng hạt đậu, chỉ đủ để tung ra một tia kiếm khí mà thôi.

Tuy hắn vẫn có thể ngự kiếm mà không dùng đến huyền khí nhưng sẽ không đi được xa, cùng lắm chỉ được mấy trượng; nếu có Huyền khí thì ít nhất cũng đến trăm trượng.

Đúng lúc này, tiếng ẩu đả truyền tới từ lầu dưới khiến hắn mở bừng mắt.

Đến rồi!

Diệp Quân nheo mắt lại.

Tô Tử ra ngoài, nhà họ Tô đương nhiên phải phái bảo tiêu đi theo.

Cô ấy cũng nghe được âm thanh mà đi ra ngoài trong bộ đồ ngủ.

Thấy Tô Tử nhanh chóng đi đến bên mình, Diệp Quân ngóng mắt nhìn ra ngoài cửa, chợt nghe tiếng bước chân vang lên.

Tô Tử biến sắc, không nhịn được mà tóm lấy tay hắn.

Diệp Quân khoác tấm chăn bên cạnh lên người cô: “Trời lạnh, coi chừng cảm”.

Tô Tử sửng sốt, nhìn sang hắn với một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.

Diệp Quân lại dặn dò: “Đừng ra ngoài”.

Thấy hắn nhấc chân muốn đi, cô gái níu tay lại: “Cẩn thận!”

Diệp Quân cười cười, nhặt lấy một nắm đũa trên bàn ăn rồi đi tới cửa. Một khắc sau, hắn giật mạnh cửa, lao ra ngoài.

“Á!”

Một tiếng hét thảm vang lên bên ngoài.
 
Chương 1850


Chương 1850

Tô Tử siết chặt hai tay, gương mặt tràn ngập lo lắng và hồi hộp.

Bên ngoài.

Năm thi thể nằm la liệt trước mặt Diệp Quân, mỗi người đều bị một chiếc đũa cắm vào giữa trán.

Mất mạng chỉ vì cây đũa!

Đứng cách đó mấy trượng là một người bọc kín mít trong lớp vải đen, đang giương mắt nhìn hắn chằm chặp, cất giọng khàn đặc: “Cổ võ giả”.

Diệp Quân im lặng nhìn lại.

Người áo đen: “Tại hạ thuộc nhà họ Mạc, Nam Phái, các hạ là?”

Hắn đáp: “Nhà họ Dương, Kháo Sơn Phái, Diệp Quân”.

Kháo Sơn Phái?

Người áo đen nhíu mày, nhớ lại không có phái nào tên này trong mười thế gia Cổ võ ở Hoa Hạ cả!

Xem ra chỉ là thế lực nhỏ vô danh mà thôi.

Nghĩ vậy, gã ta nâng tay phải lên. Trang phục gã không gặp gió mà vẫn bay thốc lên, sau đó gã tung người nhảy lên, tung cú đấm về phía Diệp Quân như hổ dữ vồ mồi. Quyền phong thét gào, khí thế kinh người!

Diệp Quân ngạc nhiên, không ngờ người này đúng là có mạnh hơn người thường tí xíu.

Đương lúc gã lao tới trước mặt, hắn lách mình né tránh cú đấm của gã, đưa tay thọc cây đũa vào họng gã.

Phập!

Người áo đen trợn to hai mắt, ngã rầm xuống đất.

Diệp Quân cúi xuống lục lọi trên người gã một phen, cuối cùng tìm thấy một hòn đá lớn bằng ngón cái.

Hắn không khỏi ngẩn ra. Linh Thạch!

Không ngờ lại là Linh Thạch!

Cảm xúc đầu tiên của hắn là mừng rỡ, nhưng không được bao lâu đã nhíu mày như bị tạt nước lạnh.

Bởi vì linh khí trong Linh Thạch ít đến đáng thương!

Quá quá ít!

Diệp Quân đau đầu. Sao mà linh khí hệ Ngân Hà lại ít thế nhỉ??

Hắn thu hòn đá vào, lại càn quét từ thi thể mấy tên khác, tìm được hơn mười nghìn đồng Hoa Hạ.

Đúng lúc này, cửa mở ra. Tô Tử nhanh chóng vọt tới bắt lấy tay hắn, run run hỏi: “Anh… anh không sao chứ?”

Diệp Quân cười đáp: “Không có gì”.

Tô Tử thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy xác chết thì lập tức nôn ọe.

Diệp Quân nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô ấy, lại đưa sang một tờ khăn ăn. Tô Tử nhận lấy: “Cảm ơn”.

Diệp Quân gật đầu: “Đi theo tôi”.

Hắn kéo theo Tô Tử đi xuống lầu, thấy ở đó cũng nằm la liệt mười mấy thi thể. Có một chiếc xe đang đậu ở ven đường gần đó, tựa vào nó là một thanh niên với một lão già đứng sau.

Tô Tử vừa nhìn thấy người này thì sắc mặt lạnh băng: “Cậu cả Lý Tử Thần của nhà họ Lý!”

Nhà họ Lý?

Diệp Quân đang nhíu mày thì nghe người kia hô lên: “Ê!”
 
Chương 1851


Chương 1851

Hắn nhìn sang, thấy Lý Tử Thần cười nhăn nhở, đưa tay lên làm động tác rạch ngang cổ: “Chờ chết đi mày!”

Nói xong, gã xoay người lên xe.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Quân lại vồ tới.

Lão già đứng sau Lý Tử Thần biến sắc, lập tức bước về trước, tung cú đấm về phía Diệp Quân. Nhưng chỉ một khắc sau, tiếng xé gió bén nhọn vang lên, một chiếc đũa đã đâm xuyên qua nắm đấm, cắm vào yết hầu lão.

Phụt!

Một dòng máu tươi bắn ra.

Lão già ngã xuống với đôi mắt mở trừng trừng.

Diệp Quân đã vọt tới trước mặt Lý Tử Thần. Y không kịp phản ứng đã bị hắn chộp lấy cổ họng, dộng đầu xuống đất.

“Á!”

Tiếng hét thê thảm vang lên bốn phía.

Diệp Quân nhìn gương mặt sợ hãi của y: “Bảo bọn tao chết?”

Lý Tử Thần lắp bắp: “Tao… tao là người nhà họ Lý… mày dám đụng vào tao…”

Diệp Quân vung chân đạp thẳng vào mặt y.

Ầm!

Lý Tử Thần kêu như heo bị chọc tiết.

Diệp Quân nói với Tô Tử: “Nhắm mắt lại”.

Cô ấy quật cường đáp: “Không!”

Diệp Quân nghiêm giọng: “Ngoan, nhắm mắt đi”.

Tô Tử lắc đầu.

Diệp Quân đành bất đắc dĩ: “Thôi được”.

Nói rồi, hắn vung đũa rạch ngang cổ họng Lý Tử Thần.

Xoẹt!

Đầu y lăn ra nơi khác, máu phun đầy đất.

Đối với hắn, đã là kẻ thù thì phải nhổ tận gốc. Bản thân hắn cũng không thích dông dài, hôm nay không đánh chết thì ngày mai bọn chúng lại kéo tới báo thù, hắn tuyệt đối sẽ không cho chuyện đó có cơ hội xảy ra.

Tô Tử thấy Diệp Quân chính tay giết người thì đầu óc trống rỗng như bị sét đánh.

Diệp Quân vứt đũa xuống đất, lại vơ vét một vòng, thu được hai viên Linh Thạch nhưng thành phần rất tạp nham, không được bao nhiêu linh khí.

Hắn thu đá vào rồi trở lại. Tô Tử mặt cắt không còn hột máu, nghe theo bản năng mà lùi về đầy sợ hãi.

Diệp Quân thấy vậy thì sững ra một thoáng rồi xoay người lên lầu.

Hắn đi khuất rồi, Tô Mục mới dẫn người chạy đến, khi thấy thi thể Lý Tử Thần thì cứng đờ tại chỗ. Ông ấy nhìn cháu mình, nhưng chưa kịp mở miệng thì Tô Tử đã vọt lên lầu.

Diệp Quân trở về phòng, đi rửa tay rồi nằm vật ra ghế, chuẩn bị ngủ lại.

Bỗng Tô Tử đi tới, thấy hắn im lặng khép hờ mắt.

Cô ấy cầm lấy tay áo hắn, thì thầm: “Tôi xin lỗi”.
 
Chương 1852


Chương 1852

Diệp Quân vẫn im lặng.

Thấy hắn không nói lời nào, Tô Tử hoảng loạn giải thích: “Không phải tôi sợ anh… Chỉ là lần đầu tiên tôi thấy người chết nên… Anh đừng giận mà…”

Diệp Quân lắc đầu: “Phản ứng đó là bình thường nên tôi không giận cô… Tôi chỉ có thể nói, chúng ta là người của hai thế giới khác nhau”.

Người của hai thế giới khác nhau!

Tô Tử nghe mà trân trối tại chỗ, trong lòng đầy xót xa, hai mắt ngập nước lăn dài trên má.

Diệp Quân lại nói: “Tôi đã nhận tiền của cô thì sẽ bảo vệ cô trong tháng này, sau đó tôi sẽ đi, chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa”.

Vì hắn cũng chỉ là một người khách đi ngang qua hệ Ngân Hà, một khi đến đúng thời điểm sẽ tự rời đi.

Còn Tô Tử ư… Nói thật thì hắn cũng tức giận chứ. Hắn vì ai mà giết người?

Vì Tô Tử!

Vậy mà cô ta còn sợ hãi, xem hắn là người xấu…

Lời này của Diệp Quân khiến Tô Tử đờ ra như bức tượng, trong lòng cảm thấy hoảng sợ. Nhưng cô ấy chưa kịp nói gì thì cửa phòng Mộc Uyển Du mở ra. Cô ấy thấy bạn mình đứng bên ghế sô pha thì thắc mắc: “Tô Tử?”

Tô Tử hơi rũ đầu: “Uyển Du”.

Mộc Uyển Du cười: “Hai người đang nói gì vậy?”

Tô Tử lắc đầu: “Sao cậu lại dậy rồi?”

Mộc Uyển Du: “Mình nghe có tiếng ồn ào nên ra xem…”

Diệp Quân bỗng xen vào: “Đi nghỉ đi”.

Mộc Uyển Du nhìn hắn rồi lại nhìn Tô Tử. Tô Tử nhìn Diệp Quân, lại nói: “Tôi xin lỗi…”

Rồi trở về phòng.

Mộc Uyển Du chần chừ đi đến, kéo tay áo hắn: “Hai người cãi nhau à?”

Diệp Quân nhìn cô cười: “Đi ngủ sớm đi”.

Mộc Uyển Du: “Cậu ấy khóc rồi”.

Diệp Quân im lặng.

Mộc Uyển Du do dự một hồi: “Tôi hỏi anh một câu, anh trả lời thật lòng được không?”

Diệp Quân tò mò: “Câu gì?”

Mộc Uyển Du: “Có phải… anh thích Tô Tử không?”

Diệp Quân sững ra: “Sao lại hỏi thế?”

Mộc Uyển Du: “Vì anh liều mạng cứu cậu ấy”.

Diệp Quân mỉm cười: “Nếu cô gặp nguy hiểm thì tôi cũng làm vậy thôi”.

Mộc Uyển Du: “Ngay cả chắn đạn cho tôi?”

Diệp Quân cười: “Chắn pháo còn được!”

Mộc Uyển Du chớp mắt, đoạn nở nụ cười ngọt ngào: “Nếu… Tôi nói nếu thôi nhé… Phải chọn giữa tôi và Tô Tử thì anh sẽ chọn ai?”

Diệp Quân thắc mắc: “Chọn cái gì mới được?”

Mộc Uyển Du cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Chọn làm bạn gái”.

Nói xong thì mặt đỏ rần rần, nhịp tim tăng tốc.
 
Chương 1853


Chương 1853

Diệp Quân cười phá ra: “Chọn hết!”

Mộc Uyển Du ngây ngẩn rồi nguýt hắn: “Có cái búa!”

Cô ấy xoay người muốn đi, nhưng như chưa hết giận mà quay lại đá hắn một cái, tức tối nói: “Anh cứ mơ đi! Tức chết tôi rồi!”

Nhìn Mộc Uyển Du hằm hè trở về phòng.

Diệp Quân tự hỏi.

Có nhiều bạn gái ở hệ Ngân Hà có phạm pháp không ta?

Trên ghế sô pha, Diệp Quân hơi lắc đầu, hắn cảm thấy ở hệ Ngân Hà, “bạn” và “bạn gái” có chỗ khác nhau, nhưng dù nghĩ thế nào hắn cũng không biết khác ở đâu.

Diệp Quân không nghĩ nhiều, tiếp tục ngủ.

Mà ở dưới lầu.

Lúc này Tô Mục đã hoàn toàn trợn mắt há mồm!

Thi thể đầy đất, trong đó bao gồm cả cậu chủ nhà họ Lý – Lý Tử Thần!

Đều đã bị Diệp Quân giết!

Ông già bên cạnh Tô Mục đi sang một bên, nhìn thi thể ông lão bên cạnh thi thể Lý Tử Thần, sau đó trịnh trọng nói: “Ít nhất cũng phải cảnh giới Dao Quang cấp ba!”

Ở Hoa Hạ, cấp bậc tu luyện của Cổ võ giả được chia thành chín cấp, cấp ba không thể coi là cao thủ hàng đầu, nhưng ở thành phố Bạch Vân thì không bị coi là yếu.

Lúc này, ông già đó lại nói: “Một đòn chí mạng!”

Một đòn chí mạng!

Tô Mục im lặng một lát rồi ngẩng đầu nhìn lên lầu, nhíu mày thật chặt.

Rốt cuộc người đàn ông này là thần thánh phương nào?

Thực lực không chỉ mạnh mà làm việc còn rất tàn nhẫn và quyết đoán!

Hắn đi theo Tô Tử, chẳng lẽ thật sự thích Tô Tử?

Trong lòng Tô Mục không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.

Một lúc sau, Tô Mục khẽ lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa: “Thu dọn chiến trường đi, dọn dẹp sạch sẽ vào, còn nữa, đưa thi thể Lý Tử Thần về nhà họ Lý!”

Ông già do dự một lúc rồi bảo: “Nói là nhà họ Tô làm hay là nói là cậu Diệp Quân làm ạ?”

Tô Mục nổi giận: “Đương nhiên là nhà họ Tô làm rồi, người ta đã giúp chúng ta việc lớn như vậy, nhà họ Tô lại không gánh nổi chút trách nhiệm này sao?”

Ông lão gật đầu: “Đã hiểu”.

Nói xong ông ta lui đi.



Nhà họ Lý.

Lý Minh Bác chủ nhà họ Lý nhìn thi thể Lý Tử Thần trước mặt, hai tay siết chặt, vẻ mặt cực kỳ âm trầm.

Ở nơi không xa phía trước Lý Minh Bác có một người đàn ông trung niên.

Lý Minh Bác nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Lai lịch của người đó là gì?”

Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Chưa điều tra ra được ạ”.

Lý Minh Bác khẽ nhíu mày: “Chưa điều tra ra được?”
 
Chương 1854


Chương 1854

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Chỉ biết là hắn đột nhiên xuất hiện trước đó không lâu, sau đó bị Mộc Uyển Du đâm phải đưa vào bệnh viện, sau khi ra viện thì kết giao với nhà họ Tô, chỉ có vậy thôi ạ…”

Lý Minh Bác im lặng một lúc lâu mới nói: “Thủ đoạn của người này cực kỳ tàn nhẫn!”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Đều là một đòn chí mạng!”

Sau đó ông ta nhìn Lý Minh Bác: “Ông chủ, ông ra lệnh đi ạ!”

Lý Minh Bác khẽ lắc đầu: “Bây giờ chưa thích hợp ra tay, chắc chắn hiện giờ nhà họ Tô đang hết sức cảnh giác, không thể ra tay lúc này được. Còn nữa, thân phận của thanh niên này không rõ ràng, hành động hấp tấp lỗ mãng, gây ra họa lớn, vậy nên…”

Nói tới đây, ông ta nheo mắt: “Mời người ngoài ra tay đi!”

Đương nhiên ông ta không thể bỏ qua mối thù giết cháu trai được!

Có vẻ như nghĩ tới điều gì, Lý Minh Bác nhìn người đàn ông trung niên: “Bảo câu lạc bộ Vô Biên điều tra giúp xem có thể tra ra được lai lịch của người này không!”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Đã rõ!”

Nói xong ông ta đi ra ngoài.

Trong đại sảnh, Lý Minh Bác nhìn thi thể Lý Tử Thần trước mặt với vẻ mặt cực kỳ âm trầm: “Chặt đầu chia xác… cậu đang cảnh cáo nhà họ Lý tôi sao? Người đâu…”

Lúc này, một người áo đen xuất hiện sau lưng ông ta.

Lý Minh Bác cất giọng lạnh lẽo: “Đi mời người của Vị Lai Tông, cho họ ra giá!”



Sáng sớm.

Một tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, chiếu lên mặt Diệp Quân, ánh nắng buổi sớm ấm áp rất dễ chịu.

Diệp Quân chầm chậm mở mắt, ngồi dậy lười biếng duỗi eo, dường như nghĩ tới điều gì, hắn quay đầu lại nhìn, trên bàn có hai bát mỳ và hai ly sữa bò.

Diệp Quân khẽ mỉm cười, đi đến bàn ăn, lúc này Tô Tử cũng đi ra, hôm nay cô ấy mặc chiếc váy bó sát màu đen, dáng người cô ấy cao ráo, body cực chuẩn được chiếc váy đen bó sát này tôn lên càng thêm nóng bỏng.

Trên tay cô ấy đang cầm một chiếc túi màu trắng.

Diệp Quân nhìn Tô Tử, phải công nhận rằng cô gái này thực sự rất đẹp, khiến người ta nhìn mà cảm thấy vui tai vui mắt.

Cách ăn mặc của hệ Ngân Hà khác với vũ trụ Quan Huyên, so với phụ nữ ở vũ trụ Quan Huyên, cách ăn mặc của Tô Tử táo bạo hơn, vai lộ hoàn toàn ra ngoài, chân cũng lộ ra ngoài, nhưng lại không hề thô tục, là một sự kết hợp vừa phải khéo léo.

Tô Tử hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, nhưng màu son lại đậm hơn, trong sự lạnh lùng lại toát lên vẻ gợi cảm, xinh đẹp khó cưỡng.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân, tim Tô Tử đập nhanh hơn, cô ấy yên lặng đi tới bên bàn ăn, nhẹ nhàng nói: “Ăn xong anh theo tôi đến công ty nhé”.

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Nói xong hắn bắt đầu ăn.

Phải nói rằng mỳ Mộc Uyển Du làm rất ngon, ăn hoài không chán.

Nhưng Tô Tử lại không ăn.
 
Chương 1855


Chương 1855

Diệp Quân nhìn Tô Tử: “Sao cô không ăn?”

Tô Tử khẽ cười: “Tôi không đói”.

Diệp Quân chớp mắt: “Vậy tôi ăn hết nhé!”

Tô Tử cười đáp: “Ừm”.

Diệp Quân cũng không khách sáo, ăn xong cả hai bát, hắn nhìn Tô Tử nói: “Chúng ta đi thôi”.

Tô Tử gật đầu.

Khi hai người xuống lầu thì thấy có ba chiếc xe đang đỗ bên đường, ba người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh chiếc xe ở giữa.

Diệp Quân biết có lẽ đây là vệ sĩ nhà họ Tô cử đến.

Diệp Quân do dự một chút, sau đó nói: “Hay là tôi không đi với cô nữa thì hơn”.

Tô Tử lập tức nhìn về phía Diệp Quân: “Tại sao?”

Diệp Quân cười: “Có người bảo vệ cô rồi”.

Tô Tử lắc đầu: “Không được, tôi sắp… Chúng ta đã hứa rồi, anh không được nuốt lời”.

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thôi được rồi!”

Vệ sĩ mở cửa xe, Diệp Quân và Tô Tử ngồi ở hàng ghế sau.

Sau khi xe khởi động, cả Tô Tử và Diệp Quân đều không nói gì.

Diệp Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có rất nhiều nhà cao tầng, người qua lại, đâu đâu cũng thấy khói lửa nhân gian.

Khói lửa nhân gian là thứ xoa dịu lòng người phàm nhất!

Thời gian này đến hệ Ngân Hà, tâm cảnh của hắn đã thay đổi rất nhiều.

Thế nào là phàm?

Trước đây hắn chưa bao giờ thực sự hiểu!

Đến đây, hắn cần sinh tồn, cần làm việc…

Nếu không làm việc sẽ thực sự chết đói!

Sự bình lặng của những người ở tầng lớp thấp sao lại không phải một loại bất lực?

Hơn nữa, trải qua chuyện tối hôm qua, hắn hiểu được, cho dù ở nơi này cũng vẫn đầy tranh đấu.

Không có thực lực, dù ở thế giới nào cũng đều bị vận mệnh chà đạp!

Lúc này Tô Tử chợt nói nhỏ: “Anh đang nghĩ gì thế?”

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, khẽ lắc đầu không nói.

Tô Tử tưởng Diệp Quân vẫn đang giận chuyện tối qua, nét mặt cô ấy lập tức ảm đạm.

Lúc này Tô Tử bỗng bảo: “Dừng xe ở phía trước”.

Tài xế đáp ngay: “Vâng thưa cô chủ!”

Một lúc sau, tài xế tìm được một chỗ đỗ xe, Tô Tử kéo Diệp Quân ra khỏi xe, Diệp Quân đang định hỏi thì Tô Tử đã kéo hắn đi về phía trước, chẳng bao lâu cô ấy đã đưa hắn vào một cửa hàng.

Tô Tử kéo Diệp Quân đến trước một quầy, chỉ vào một chiếc điện thoại trong đó: “Lấy cho tôi cái này!”

Nhân viên thưa: “Vâng!”

Tô Tử lại nói: “Làm sim cho tôi luôn nhé”.

Nhân viên gật đầu.
 
Chương 1856


Chương 1856

Một lúc sau, nhân viên đã cài đặt điện thoại xong và đưa cho Tô Tử, Tô Tử kiểm tra một lát rồi đưa cho Diệp Quân: “Cho anh!”

Diệp Quân nhìn chiếc điện thoại với ánh mắt tò mò, hắn đã từng nhìn thấy thứ này trong tay Nhị Nha.

Lúc đó hắn đã rất tò mò rồi!

Tô Tử chớp mắt: “Biết dùng không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Khóe miệng Tô Tử hơi nhếch lên: “Đi, lên xe tôi dạy anh!”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Tô Tử kéo Diệp Quân ra khỏi cửa hàng, về lại xe, Tô Tử lấy điện thoại của Diệp Quân lại rồi dạy hắn cách dùng.

Một lúc sau, Diệp Quân hơi ngạc nhiên nói: “Sau này muốn liên lạc thì bấm số này là có thể liên lạc được với cô ư?”

Tô Tử gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân khẽ nói: “Truyền âm phù nghìn dặm à”.

Tô Tử cười đáp: “Có thể nói như vậy! Nghe nói ngoài ngôi sao màu xanh, kỹ thuật bên phía Ngân Hà Tông còn phát triển hơn”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, những kỹ thuật trong tay mẹ hắn cực kỳ lợi hại, đến Đại Đế cũng phải quỳ rạp xuống đất!

Trên xe, Diệp Quân tò mò nghịch chiếc điện thoại mới trong tay, thỉnh thoảng sẽ hỏi vài câu nghe có vẻ rất ngây thơ.

Tài xế nghe cuộc đối thoại của hai người mà không nói nên lời, chẳng lẽ đại ca này chui ra từ trong đá?

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhấn nút, trong túi Tô Tử lập tức vang lên tiếng chuông.

Tô Tử lấy điện thoại ra rồi nhấn nút, cười bảo: “A lô”.

Nghe thấy giọng Tô Tử vang lên từ điện thoại, ban đầu Diệp Quân sửng sốt, sau đó hắn bật cười.

Khoa học kỹ thuật!

Đương nhiên hắn không xa lạ gì khoa học kỹ thuật, nói đùa, người đỉnh nhất nền văn minh Kỹ Thuật là ai?

Tần Quan!

Đó là mẹ ruột của hắn đấy!

Chỉ là hắn rất ít tiếp xúc, nhưng hắn biết Tần Quan có rất nhiều đồ dùng công nghệ cao.

Lần này sau khi trở về, hắn phải nghiên cứu thật kỹ!

Diệp Quan lại nói: “Bao nhiêu tiền? Tôi trả cho cô”.

Tô Tử bình tĩnh nói: “Trừ vào tiền lương tháng sau của anh đi”.

Tháng sau?

Diệp Quân ngẩn ra.

Chẳng phải hắn đã nói tháng sau không làm việc nữa sao?

Tô Tử lén quan sát Diệp Quân, thấy hắn không từ chối, trên mặt cô ấy lập tức nở nụ cười.

Một lúc sau, hai người đến tập đoàn Tô Thị.

Cả hai đi đến tầng cao nhất, vừa mới vào văn phòng thì nữ thư ký đã ôm một đống tài liệu bước vào.

Tô Tử bắt đầu bận rộn.
 
Chương 1857


Chương 1857

Diệp Quân đi đến giá sách bên cạnh, bắt đầu đọc.

Rất nhanh, ánh mắt của hắn rơi vào một quyển sách cổ: Bể d*c tình mê.

Bể d*c tình mê?

Diệp Quân hơi tò mò, cầm lên xem, vừa xem đã giật mình, nội dung thoáng vãi!

Nhưng đọc dần Diệp Quân lại hơi say mê.

Cuốn sách này chủ yếu kể về câu chuyện của một nhóm người bảo vệ ngôi làng, mà cầm đầu là bốn người phụ nữ, đọc dần Diệp Quân bỗng cau mày.

Sao hắn lại thấy có gì đó sai sai?

Cốt truyện của cuốn sách này hơi quen!

Diệp Quân đọc rất nhanh, nhưng càng đọc hắn càng thấy quen, không chỉ cốt truyện quen thuộc mà đến văn phòng cũng quen thuộc.

Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân vội lật trang đầu tiên: Tác giả Thôn Thạch.

Thôn Thạch!

Nhìn thấy hai chữ này, Diệp Quân ngớ người tại chỗ.

Chẳng lẽ là Chân Thần viết?

Nhưng sách Chân Thần viết lại ở hệ Ngân Hà?

Lẽ nào cô ta thật sự ở hệ Ngân Hà?

Diệp Quân im lặng, trong lòng chấn động, chắc chắn quyển sách này do Chân Thần viết, vì hắn đã từng đọc một số sách cổ do cô ta viết, có thể nói là văn phong giống y như đúc!

Lúc này Tô Tử đi tới, khi thấy quyển sách Diệp Quân cầm, cô ấy đỏ mặt: “Sao… Sao anh lại đọc quyển này…”

Diệp Quân vội hỏi: “Cô Tô Tử, cô biết người viết cuốn sách này không?”

Tô Tử lắc đầu như trống bỏi: “Không, tôi không biết, tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ…”

Diệp Quân cười khổ: “Tác giả của cuốn sách này có thể cũng là người tôi quen, ồ không đúng, có thể là chị gái của người tôi quen”.

“Chị gái?”

Tô Tử hơi ngạc nhiên.

Diệp Quân gật đầu.

Tô Tử nói: “Cuốn sách này không phải do tôi mua, là một người bạn ở Yến Kinh gửi cho tôi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Yến Kinh?”

Tô Tử gật đầu: “Đúng thế”.

Nét mặt Diệp Quân trầm xuống, chẳng lẽ Chân Thần ở Yến Kinh?

Tô Tử cười: “Đừng vội, tối nay là chúng ta có thể gặp được cô ấy rồi”.

Diệp Quân sửng sốt.

Tô Tử khẽ mỉm cười: “Lần này cô ấy đến đây để bàn chuyện làm ăn với tôi, tối nay tôi và cô ấy sẽ gặp nhau ở câu lạc bộ Vô Biên”.

Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Câu lạc bộ Vô Biên?”

Tô Tử gật đầu: “Chẳng phải anh nói ở câu lạc bộ Vô Biên có thể có người anh quen sao? Tối nay chúng ta đến đó đàm phán, làm thẻ hội viên, sau đó chúng ta đi gặp quản lý câu lạc bộ. Anh nói chuyện với đối phương, xem có thể tìm được người anh muốn tìm hay không”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom