Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1478


Chương 1478

Ngay khi linh hồn Trần Quyền vừa nứt, một thanh kiếm đã đâm vào đầu mày của ông ta, ghim ông ta ngay tại chỗ!

Trần Quyền nhìn Diệp Quân xuất hiện ở phía xa, không hề tức giận mà cười nói: “Ta biết ngay ngươi chưa đi mà! Ta đã biết thanh niên như ngươi sẽ biết…”

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Nếu đã biết ta chưa đi thì sao ông không từ bỏ đá Tỵ Kiếp này?”

Trần Quyền nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Ngay khi hắn định lên tiếng thì ông ta lại cười toe toét: “Thanh niên, đi về dãy núi cách đây trăm vạn dặm phía bên phải, ở đó có một mật cảnh tên là Thượng Thanh, trong mật cảnh có tông môn siêu cấp Thượng Thanh Tông từ nghìn vạn năm trước. Trong mật cảnh Thượng Thanh có vô số kiếp, nguy hiểm trùng trùng, nhưng ngươi có đá Tỵ Kiếp có thể phá được mọi kiếp ở đó!”

Nói rồi ông ta xòe tay, nhẫn không gian chầm chậm bay tới trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn nhẫn không gian, có tổng cộng hai nghìn vạn linh nguyên!

Diệp Quân cất nhẫn, xoay người rời đi.

Trần Quyền nhìn Diệp Quân rời đi xa, nhẹ giọng nói: “Thanh niên, ngươi nhất định phải đi! Thằng con báo hại này… Nếu lần này con có thể may mắn sống sót thì phải chú ý nhiều hơn nhé! Bởi vì cha không thể bảo vệ con được nữa rồi”.

Dứt lời, linh hồn của ông ta hoàn toàn biến mất.

Bên kia, Diệp Quân khoanh chân ngồi xếp bằng trên đất, hắn lấy Khôi Phục Đan ra uống, vừa nuốt xuống, một luồng năng lượng thuần khiết đã lan ra khắp cơ thể, sau đó truyền khắp tứ chi bách hài.

Ngay sau đó, tinh thần lực và khí lực của hắn bắt đầu hồi phục nhanh chóng.

Một lúc sau, Diệp Quân hoàn toàn khôi phục lại, hắn xòe bàn tay ra, chiếc nhẫn của Trần Quyền xuất hiện trong tay hắn, bên trong có mười hai viên đan dược trị thương, cấp bậc không cao lắm, đều chỉ ở cấp Tiên, ngoài ra còn có hai nghìn vạn linh nguyên.

Nói thật là hơi nghèo!

Đương nhiên đó là so với hắn trước đây, còn với hắn bây giờ thì thực sự là một khoản tiền rất lớn.

Sau khi cất chiếc nhẫn đi, Diệp Quân nhìn bên phải, khẽ cau mày, Thượng Thanh Tông?

Diệp Quân thầm hỏi trong lòng: “Tiền bối, ngươi đã nghe tới Thượng Thanh Tông bao giờ chưa?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Chưa nghe bao giờ, ta cũng không biết nhiều về thời đại Vĩnh Sinh đó”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, người hắn hơi rung lên, hóa thành một luồng kiếm quang biến mất tại chỗ.

Hắn quyết định tới đó xem sao!

Trên đường đi, người phụ nữ bí ẩn bỗng nói: “Chỉ số thông minh của kẻ thù nơi này hơi cao đấy, ngươi phải cẩn thận hơn!”

Diệp Quân

Ông lão áo đen hắn gặp lúc trước không chỉ thực lực mạnh mà chỉ số thông minh cũng cực cao, chỉ có điều hắn không hiểu là ông ta đã biết rõ hắn đang ẩn trong bóng tối, tại sao không từ bỏ đá Tỵ Kiếp này?

Chắc chắn không phải tham tiền, vì ông ta không ngốc, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Diệp Quân lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Từ khi tới đây, hắn phát hiện không nên xem thường bất kỳ người nào, đặc biệt là những ông lão đã tu luyện nhiều năm, bọn họ không có ai là đơn giản hết, dù là thực lực hay trí óc.

Sau này gặp kẻ địch nhất định phải cẩn thận!

 
 
Chương 1479


Chương 1479

Một lúc sau Diệp Quân tới trước một dãy núi, mấy vạn trượng phía trước hắn mây đen giăng kín, bao trùm ngọn núi lớn bên dưới, mà trong mây đen ấy thi thoảng lại có sấm sét phóng đến nơi sâu trong dãy núi.

Nhìn những tia sét đó, nét mặt Diệp Quân trở nên hơi nặng nề.

Khí thế mạnh quá!

Đúng lúc này, người phụ nữ bí ẩn lên tiếng: “Đây là Tuế Nguyệt Kiếp, khi đột phá Tuế Nguyệt Đại Đế mới xuất hiện!”

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Tiền bối, vì sao ở đây lại nhiều kiếp như vậy?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Có hai lý do, một là trận pháp do mấy thế lực mạnh nhất nền văn minh Vĩnh Sinh năm đó cùng nhau lập nên, dùng để chống lại chủ nhân bút Đại Đạo của nền văn minh Thần Đạo, nhưng trận pháp này bị phá hủy, vì vậy trận pháp phản phệ vũ trụ này, bởi thế đâu đâu trong vũ trụ này cũng có các loại kiếp. Thứ hai là vì ở đây không có trật tự, Chân vũ trụ có trật tự của đại tỷ, vũ trụ Quan Huyên có trật tự cha cậu để lại nên không loạn, nhưng ở đây không có!”

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi!”

Nói rồi hắn nhìn về phương xa, dãy núi dưới mây đen mơ hồ, không thể nhìn rõ.

Đây chính là mật cảnh Thượng Thanh đó!

Người Diệp Quân rung lên, hắn hóa thành kiếm quang biến mất ở nơi xa, trong chớp mắt, hắn tới lối vào sơn cốc, hắn nhìn vào trong thì thấy thi thoảng có sấm sét phóng xuống, mặt đất rung chuyển, núi non chấn động.

Trong sơn cốc như ngày tận thế.

Mật cảnh Thượng Thanh!

Diệp Quân đang định đi vào nhưng lúc này có tiếng bước chân vang lên, hắn quay lại thì thấy có hai người đang chầm chậm bước đến, người đi trước là một cô gái mặc váy mây thêu hoa, dáng người cao ráo, khuôn mặt xinh đẹp, trên eo thắt một viên linh ngọc cực phẩm thượng hạng.

Mà đi cùng cô ấy là một chàng trai áo trắng, tướng mạo của hai người này khá giống nhau.

Cả hai đều đang nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân lùi sang một bên nhường đường.

Lúc này, cô gái đi trước nhìn hắn hỏi: “Công tử cũng tới thăm dò mật cảnh Thượng Thanh à?”

Diệp Quân hơi bất ngờ, không ngờ cô ấy lại chủ động hỏi, hắn đáp: “Tới xem thử!”

Cô gái váy mây quan sát Diệp Quân: “Cảnh giới Địa Tiên?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Nghe lời này của Diệp Quân, cô gái váy mây và chàng trai áo trắng đều bị sốc, trên mặt họ tràn đầy sự khó tin.

Trong mắt cô gái lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cảnh giới Địa Tiên mà lại tới đây hả?”

Diệp Quân im lặng, hắn biết cảnh giới của mình quá thấp, hắn tới đây có vẻ không được bình thường.

Hai người trước mặt đều là cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, hắn mới cảnh giới Địa Tiên, trên Địa Tiên là Chân Tiên, Thiên Tiên, Chí Tiên, Đạo Tiên, Tuế Nguyệt Tiên.

Cách nhau cả năm cấp độ!

Diệp Quân lắc đầu cười, hắn cảm thấy cảnh giới của mình thấp đến lạ, cho nên cũng không nghĩ nhiều, hắn nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Ta chỉ tới đây xem thôi, không có ý định đi vào”.
 
Chương 1480


Chương 1480

Vẫn nên khiêm tốn thì hơn, ngông nghênh quá dễ bị dạy đời.

Nghe Diệp Quân nói thế, cô gái váy mây lắc đầu khuyên giải: “Công tử à, thực lực của ngươi quá thấp, thật sự không nên tới đây, đừng nói đi vào mật cảnh sơn cốc kia, dù gặp phải những người tâm địa độc ác cũng vô cùng nguy hiểm, mau rời đi đi!”

Diệp Quân nhìn thoáng qua cô gái váy mây, cười nói: “Đa tạ cô nương nhắc nhở!”

Cô gái váy mây gật đầu, sau đó cùng chàng trai áo trắng bên cạnh đi vào sơn cốc.

Lúc này chàng trai áo trắng bên cạnh cô gái váy mây chợt nói: “Tỷ, người này không biết tự lượng sức mình, cảnh giới Địa Tiên mà cũng dám tới đây, tỷ nhắc nhở hắn làm gì?”

Cô gái váy mây hơi nhíu mày: “Nhắc nhở một câu thì mất cái gì?”

Chàng trai áo trắng khẽ nói: “Một người không nhìn rõ được bản thân mình, bây giờ tỷ nhắc nhở hắn có thể cứu được hắn nhất thời, nhưng sau này hắn cũng sẽ chết ở nơi khác thôi”.

Cô gái váy mây lắc đầu: “Thanh niên đó đi tới đây có lẽ chỉ là ngoài ý muốn, nếu không với thực lực của hắn sẽ không tới đây mạo hiểm, nên ta mới nhắc nhở, nếu hắn nghe thì đương nhiên là tốt, nhưng nếu hắn không nghe thì cũng không có cách nào!”

Chàng trai áo trắng cười bảo: “Nếu là đệ, đệ sẽ chẳng nhắc nhở hắn đâu, dẫu sao cũng đâu được lợi gì!”

Cô gái váy mây lắc đầu: “Chỉ là một chuyện cỏn con thôi, mong cầu lợi ích gì?”

Nói rồi cô ấy nhìn chàng trai áo trắng với vẻ không vui: “Tính này của đệ không được đâu, đi ra ngoài đừng quá khắt khe, gieo nhân thiện gặp quả thiện, gieo nhân ác gặp quả ác, làm người đừng quá ích kỷ, kẻo lại nhận lấy quả ác, tự chuốc họa vào thân”.

Chàng trai áo trắng cười khẽ, không cãi lại.

Chẳng mấy chốc, hai tỷ đệ đã đi vào sơn cốc.

Sau khi hai người vào sơn cốc, Diệp Quân lại chờ một lúc rồi mới đi vào.

Vừa tới gần sơn cốc, Diệp Quân đã cảm nhận luồng uy áp cường đại đáng sợ, đè nặng khiến hắn hơi ngạt thở.

Mạnh quá!

Diệp Quân nhìn bầu trời trong sơn cốc lóe lên tia sét, vẻ mặt cực kỳ nặng nề, Tuế Nguyệt Kiếp này không phải điều mà bây giờ hắn có thể chống cự, nếu không có đá Tỵ Kiếp, hắn cũng không dám đến đây!

Mà chắc là Tháp gia có thể chịu được!

Sau khi vào sơn cốc, phía trước không xa có một lôi khu, Diệp Quân phát hiện trong lôi khu có bảy người đang cố gắng duy trì trận pháp chống lại lôi uy ấy.

Bảy người lần lượt thi pháp, duy trì bảo vệ trận pháp của họ, nhưng có thể nhìn ra được cả bảy người đã gần như kiệt sức, chết chỉ là vấn đề thời gian.

Đương nhiên Diệp Quân không chọn cách ra tay giúp đỡ, tuy hắn có đá Tỵ Kiếp nhưng hắn không muốn để lộ ở nơi này. Dù có thể cứu bảy người kia, nhưng hắn không dám chắc nếu cứu xong, họ có rêu rao chuyện hắn có đá Tỵ Kiếp hay không, hay thậm chí bọn họ sẽ ra tay luôn với hắn!

Bản chất con người rất xấu xa!

Hắn không dám cược!

Dù sao bây giờ hắn tự bảo vệ mình còn khó, trước khi có thực lực mạnh tuyệt đối, làm việc tốt nên suy nghĩ cẩn thận trước!

Diệp Quân cẩn thận đi vòng qua lôi khu bên đó, sau đó men theo vòng ngoài chầm chậm đi vào chỗ sâu, rất nhanh hắn đã đi qua một khe núi, cách khe núi mấy nghìn trượng có một ngọn núi cao vạn trượng, phía trên đỉnh núi loáng có thể thấy thoáng mấy tòa kiến trúc cổ kính nguy nga.
 
Chương 1481


Chương 1481

Diệp Quân nhìn l3n đỉnh núi, trong lòng biết rằng có lẽ đây là Thượng Thanh Tông trong truyền thuyết.

Diệp Quân men theo bậc thang đá xanh trước mặt đi về phía xa, khi tới chân núi, hắn xoay người nhìn về cách đó không xa, bên phải, ngoài phạm vi mấy chục trượng có một tấm bia, trên bia có ba chữ lớn: Thượng Thanh Tông!

Đúng lúc này, trên núi chợt vang lên tiếng đánh nhau, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên, hắn không nghĩ nhiều mà tăng nhanh bước chân, men theo thang đá đi l3n đỉnh núi. Lên đến đỉnh núi, Diệp Quân nhìn thấy người đang đánh nhau ở đó chính là hai tỷ đệ cô gái váy mây lúc nãy.

Đối thủ của họ là một hình nộm sắt đen cầm kiếm sắt, hình nộm cầm kiếm sắt một đấu hai mà vẫn hoàn toàn áp đảo hai tỷ đệ cô gái váy mây, họ gần như không có năng lực đánh trả!

Nhìn hình nộm đó, vẻ mặt Diệp Quân chấn động, thực lực của hình nộm này còn mạnh hơn Trần Quyền lúc trước, nếu ở vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ thì Đại Đế cũng không phải đối thủ của nó!

Lúc này người phụ nữ bí ẩn chợt nói: “Có lẽ đây là thuật hình nộm đã thất truyền từ lâu, ta cũng chỉ thấy trên sách cổ, không ngờ trên đời lại thật sự có phương pháp tu luyện đáng sợ này. Thực lực của hình nộm này đã đạt tới Bán Bộ Đại Đế rồi!”

Bán Bộ Đại Đế!

Diệp Quân gật đầu, thực lực của hình nộm này rất lợi hại, hơn nữa chất liệu tạo nên nó còn rất đặc biệt, trong lúc chiến đấu, sức mạnh của hai tỷ đệ cô gái váy mây tấn công lên người nó mà nó chẳng hề mảy may chút nào!

Lúc này người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Ngươi có thể phát triển ở Loạn Tinh Giới này, nếu ngươi học được hết văn minh võ đạo của nền văn minh Vĩnh Sinh thì càng tốt”.

Diệp Quân cười nhẹ, đang định nói thì lúc này hình nộm phía xa chợt chém vào chàng trai áo trắng, sức mạnh ấy khiến hắn ta bay ra xa nghìn trượng, nhưng nó không đuổi theo hắn ta mà quay lại chém cô gái váy mây.

Thấy hình nộm chém tới, cô gái váy mây biến sắc, cô ấy phất tay áo, một luồng lưu quang bay ra.

Rầm!

Lưu quang vỡ vụn, cô gái váy mây bị hất văng, hình nộm lao về phía trước, dùng kiếm đâm về phía cô ấy, tốc độ của nó thực sự quá nhanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt cô ấy.

Mặt cô gái váy mây xám ngắt, cô ấy không thể ngăn được nhát kiếm này!

Nhưng vào lúc này, một bàn tay đột nhiên ôm lấy eo của cô ấy, ngay sau đó một thanh niên xuất hiện trước mặt cô, hắn chém ra một nhát kiếm.

Bùm!

Nhát kiếm này đã ngăn được hình nộm, nhưng sức mạnh từ thanh kiếm của hình nộm lại đẩy cả Diệp Quân và cô gái váy mây ra xa mấy trăm trượng.

Vừa dừng lại, Diệp Quân nhìn tay phải của mình, tay phải đã rách toác, có thể thấy xương trắng lộ ra.

Sức mạnh vô cùng đáng sợ!

Diệp Quân kinh hãi.

Mà lúc này, hình nộm đó lại đột nhiên biến mất tại chỗ.

Thấy cảnh này, Diệp Quân nheo mắt, kéo cô gái váy mây sang một bên: “Cô nương, hình nộm này quá mạnh, cô tránh sang một bên đi kẻo bị thương, để ta đối phó!”

Nói xong hắn lao ra.

Phía sau, cô gái váy mây nhìn Diệp Quân lao ra mà sửng sốt.
 
Chương 1482


Chương 1482

Diệp Quân không khoanh tay đứng nhìn, cô gái mặc váy mây này tâm địa lương thiện, xứng đáng được hắn cứu.

Sau khi đấu một kiếm với con rối kia, Diệp Quân thầm kinh hãi. Sức mạnh của con rối này vượt khỏi dự liệu của hắn, đương nhiên, hắn cũng thấy phấn khích hơn. Từ sau khi đột phá, hắn đã muốn đấu một trận cho thỏa lòng rồi, xem thử thực lực của mình tới đâu, bây giờ vừa hay có con rối này để luyện.

Diệp Quân đâm một kiếm về phía con rối, tốc độ kiếm cực nhanh, tích tắc đã đâm thẳng về phía cổ họng con rối. Con rối không những không lùi mà còn bước tới, đồng thời đâm kiếm ra, nhát kiếm này cũng đâm về phía cổ họng Diệp Quân, lấy mạng đổi mạng.

Diệp Quân biết cơ thể con rối như tường đồng vách sắt, đao kiếm không đâm thủng, nào dám lấy mạng đổi mạng như nó được chứ? Hắn lập tức lắc người né sang bên, nhưng lúc này, con rối bỗng đổi đâm thành chém, chém kiếm về phía Diệp Quân với tốc độ cực nhanh, Diệp Quân cả kinh vội lấy kiếm đỡ ngang.

Keng!

Nhát kiếm này chém xuống khiến Diệp Quân bị chém lui ra nghìn trượng, vừa dừng lại, khóe miệng hắn đã rướm máu.

Thấy cảnh này, cô gái váy mây hoảng hốt, cô ấy bay tới bên cạnh Diệp Quân, vội hỏi: “Công tử không sao chứ?”

Diệp Quân lau máu trên khóe miệng rồi nhìn cánh tay của mình, cánh tay phải của hắn đã nứt toác, máu tươi không ngừng phun ra, trông rất ghê.

Nhìn cánh tay của mình, Diệp Quân thầm thấy kinh hãi, con rối này mạnh khủng khiếp, hơn nữa cơ thể lại vô cùng rắn chắc, thần vật bình thường khó có thể khiến nó bị thương, công thủ toàn diện!

Đúng lúc này, con rối kia bỗng cầm kiếm thẳng đứng giữa trán, búng xéo tay trái về phía mặt đất.

Thấy thế, Diệp Quân vội kéo cô gái váy mây: “Cô nương, sức mạnh của thứ này khiếp người, chúng ta không phải là đối thủ của nó, rút!”

Vừa dứt lời, con rối kia đã tấn công về phía hai người, Diệp Quân kéo cô gái váy mây bỏ chạy.

Bị Diệp Quân kéo tay, cô gái váy mây đỏ mặt, cô ấy nào đã thân mật với đàn ông thế này bao giờ đâu? Cô ấy muốn giằng ra theo bản năng, nhưng Diệp Quân nắm chặt quá, lại thêm hai người đang trong tình cảnh nguy hiểm nên cô ấy cứ để mặc, lòng thầm nhủ, mình đã phản kháng mà huynh ấy nắm chặt quá thì thôi, không liên quan gì tới mình.

Ngay lúc ấy, sau lưng hai người bỗng vang lên giọng nói của chàng trai áo trắng: “Tỷ, còn đệ nữa mà! Sao tỷ quên đệ luôn vậy?”

Nghe thấy giọng của chàng trai áo trắng, cô gái bỗng sực tỉnh, suýt thì quên mất đệ đệ. Cô ấy vội quay đầu nhìn, may là ba người bọn họ đã chạy xa mấy nghìn trượng, con rối kia không đuổi theo mà lui trở về đứng trước đại điện ở đằng xa.

Ba người đều thở phào nhẹ nhõm!

Diệp Quân lấy một viên đan dược ra uống sau đó lại đưa một viên cho cô gái váy mây: “Cho cô nương này!”

Cô gái váy mây cũng không từ chối, khẽ cười: “Đa tạ!”

Nói rồi cô ấy nhận viên đan dược nhưng không uống mà cất đi.

Chàng trai áo trắng bên cạnh bỗng hỏi: “Ta thì sao? Ta không có à?”

Diệp Quân nhìn chàng trai áo trắng: “Ngại quá, ta không có nhiều đan dược, xin thứ lỗi!”

Hắn không có nhiều đan dược thật!

Nghe Diệp Quân nói vậy, chàng trai áo trắng bĩu môi, hắn ta trợn mắt nhìn Diệp Quân nhưng Diệp Quân lại bơ đẹp hắn ta sau đó ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu trị thương.
 
Chương 1483


Chương 1483

Lúc này, cô gái váy mây bỗng lấy ra một bình ngọc trắng đưa tới trước mặt Diệp Quân: “Cho huynh này!”

Trong bình ngọc có năm viên đan dược cấp Đế!

Diệp Quân khá kinh ngạc, hắn biết tài nguyên của nơi này thiếu thốn, đan dược cấp đế rất khan hiếm, ông lão áo bào xám lúc trước còn không có lấy một viên đan dược cấp Đế nào luôn đấy, thế mà cô gái váy trắng này một lần cho hắn những năm viên đan dược cấp Đế!

Thân phận của cô gái này không đơn giản!

Diệp Quân cũng không từ chối, nhận bình đan dược: “Đa tạ!”

Cô gái váy trắng cười nói: “Ta tên Nam Cung Tuyết, còn huynh?”

Diệp Quân đáp: “Diệp Quân!”

Chàng trai áo trắng đứng bên cạnh bỗng hỏi: “Có phải là Diệp tộc – đại tộc ở Nam Cực Thần Châu không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Chàng trai áo trắng lại hỏi: “Là tán tu à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Chàng trai áo trắng nhìn Diệp Quân, không hỏi thêm gì.

Nam Cung Tuyết lại hơi bất ngờ: “Huynh thật sự là tán tu à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm!”

Nam Cung Tuyết cười nói: “Vậy huynh thật sự rất lợi hại, là một tán tu, không dựa vào cha mẹ, không dựa vào bối cảnh gia thế lại có thể tu được đến trình độ này, hơn nữa năng lực chiến đấu lại mạnh đến cỡ này. Đỉnh thật!”

Diệp Quân cười gượng: “Cũng tàm tạm thôi!”

Nam Cung Tuyết nhoẻn miệng cười, cô ấy quan sát Diệp Quân. Diệp Quân mặc một bộ trường sam màu mây trắng, bên trong mặc áo bào màu xanh, thân hình thẳng tắp như kiếm như thương, mày kiếm mắt sáng, vô cùng anh tuấn, lại cộng thêm hắn ôn tồn lễ độ, cư xử đúng mực, thật sự là một quân tử phong độ.

Nam Cung Tuyết nhìn mãi nhìn mãi rồi chợt thất thần, chàng trai áo trắng bỗng kéo tay áo cô ấy: “Tỷ, đừng nhìn người ta chằm chằm như vậy chứ!”

Mặt Nam Cung Tuyết càng đỏ ửng.

Thấy thế, chàng trai áo trắng cạn lời. Hắn ta không phải là kẻ ngốc, sao không nhìn ra tỷ tỷ của mình có thiện cảm với chàng trai kiếm tu này cơ chứ?

Chàng trai áo trắng kéo Nam Cung Tuyết sang bên, nhắc nhở: “Tỷ, hắn chỉ là một tán tu thôi!”

Nam Cung Tuyết bình thản hỏi: “Tán tu thì sao?”

Chàng trai áo trắng trầm giọng nói: “Tỷ đừng giả ngốc với đệ, tộc Nam Cung chúng ta là đại tộc, chúng ta không làm chủ được hôn nhân của mình đâu, tỷ mà ưng ý chàng trai này, không chỉ hại bản thân tỷ mà còn hại cả hắn nữa!”

Nam Cung Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giậc: “Gì mà ưng ý chứ, Nam Cung Vân, đệ nói lung tung cái gì vậy?”

Nói rồi cô ấy giơ tay lên đấm vào mặt Nam Cung Vân.

Ầm!

Do không kịp đề phòng, Nam Cung Vân bị đánh bay ra cả trăm trượng!
 
Chương 1484


Chương 1484

Chương 1484

Nam Cung Vân ngơ luôn.

Sau một hồi, Diệp Quân đang ngồi xếp bằng bỗng đứng lên, bây giờ thương tích của hắn đã hồi phục kha khá rồi.

Diệp Quân nhìn Nam Cung Tuyết, cười nói: “Nam Cung Tuyết cô nương, tiếp theo hai người định thế nào?”

Nam Cung Tuyết hỏi lại: “Huynh thì sao?”

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, sau đó nói: “Ta muốn tiếp tục thử!”

Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân: “Huynh có nắm chắc phần thắng không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không chắc chắn, nhưng vẫn muốn thử”.

Nam Cung Tuyết lập tức nói: “Ta đi với huynh!”

Diệp Quân hơi do dự.

Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân: “Huynh sợ ta liên lụy huynh à?”

Diệp Quân cười đáp: “Sao vậy được? Thực lực của Nam Cung Tuyết cô nương rất mạnh, ta cũng không có lòng tin thắng được cô nương”.

Hắn không hề nói điêu, cô gái này là cường giả cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, thực lực rất mạnh, hắn không nắm chắc phần thắng khi đánh đơn với đối phương.

Nam Cung Tuyết cười nói: “Vậy chúng ta cùng đi thôi!”

Diệp Quân suy nghĩ rồi gật đầu: “Cũng được!”

Nói rồi hắn nhìn Nam Cung Vân ở đằng xa, Nam Cung Vân lập tức nói: “Đương nhiên là ta sẽ đi cùng hai người rồi”.

Nam Cung Tuyết lại nói: “Đệ về tộc đi!”

Nam Cung Vân sững người, Nam Cung Tuyết trầm giọng nói: “Thực lực của đệ quá yếu, ở đây nguy hiểm trùng trùng”.

Lúc trước, Nam Cung Vân còn không đỡ nổi một nhát kiếm của con rối kia, tiếp tục ở đây thì chỉ là gánh nặng thôi.

Nam Cung Vân hơi buồn bực, Nam Cung Tuyết bỗng nhíu mày, Nam Cung Vân nhìn thấy vậy thì bất giác lùi sau mấy bước, hắn ta hơi sợ người tỷ tỷ này.

Nam Cung Vân ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, trong lòng thở than, hắn ta cũng biết thực lực của mình đúng là quá yếu, hắn ta cũng không có dũng khí đối đầu lại với con rối kia.

Nghĩ vậy, Nam Cung Vân nói: “Tỷ, vậy tỷ cẩn thận nhé, đệ về tộc trước!”

Đoạn, hắn ta nhìn Diệp Quân một cái, rồi quay người rời đi.

Sau khi Nam Cung Vân đi, Diệp Quân nhìn Nam Cung Tuyết: “Chúng ta đi thôi!”

Nói xong hắn đi về hướng đỉnh núi, hắn đã rất háo hức muốn đấu lại với con rối kia.

Chẳng bao lâu, hai người đã tới đỉnh núi, con rối kia vẫn đứng bất động trước cửa đại điện.

Diệp Quân không hề phí lời, hắn bỗng biến mất tại chỗ, con rối ở đằng kia cũng biến mất!

Vụt!

Vụt!

Hai âm thanh xé gió vang lên, hai thanh kiếm lướt qua đâm về phía nhau.

Diệp Quân không đối đầu trực diện với con rối kia, khi kiếm còn cách con rối nửa trượng thì Diệp Quân bỗng thi triển kiếm vực, một luồng sức mạnh ghê gớm trực tiếp trấn áp con rối.
 
Chương 1485


Chương 1485

Nam Cung Tuyết đứng bên cạnh thấy Diệp Quân thi triển kiếm vực thì đôi mắt xinh đẹp long lanh, kinh ngạc hô lên: “Kiếm vực!”

Ở phía xa, khi kiếm vực vừa xuất hiện, tốc độ kiếm của con rối lập tức bị trấn áp, chính vào giây phút này, trường kiếm của Diệp Quân đâm thẳng vào cổ họng của con rối.

Keng!

Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân bị đánh lùi ra trăm trượng!

Vừa dừng lại, Diệp Quân thầm thấy kinh hãi, con rối này không chỉ có sức mạnh kinh người mà phòng ngự cũng quá khủng khiếp.

Không dám nghĩ nhiều nữa vì con rối kia đã đánh tới!

Diệp Quân bỗng đâm ra một nhát.

Đạo Kiếm!

Nhát kiếm này vừa đâm ra, Nam Cung Tuyết đứng đằng xa vô cùng kinh ngạc: “Kiếm kỹ này…”

Ầm!

Phía xa, con rối kia bị Diệp Quân đánh lui, mà lúc nó vừa lùi lại, Diệp Quân bỗng thừa thắng xông lên, mạnh mẽ chém một nhát xuống.

Ba mươi đạo thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Ầm!

Một đạo kiếm quang chém lên người con rối, sức mạnh kh ủng bố đánh nó bay ra, sau cùng đập mạnh lên vách đá, vách đá rung lên kịch liệt, nhưng con rối thì lại không bị hư hại chút nào.

Sắc mặt Diệp Quân trở nên nặng nề, vì hắn phát hiện mình xuất liên tiếp hai nhát kiếm mà con rối này không bị gì cả!

Giỏi chịu đòn quá!

Sắc mặt của Nam Cung Tuyết đứng một bên cũng vô cùng nặng nề, uy lực hai nhát kiếm này của Diệp Quân đáng sợ đến vậy mà không thể làm tổn hại gì đến con rối này, lực phòng ngự của nó quả thật quá phi thường.

Đúng lúc này, con rối bỗng xông lên trước, hóa thành nghìn vạn kiếm quang.

Diệp Quân hoảng hốt.

Hắn không ngờ thứ này còn biết cả kiếm kỹ!

Không nghĩ nhiều, hắn bước tới trước đâm kiếm ra.

Đạo Kiếm!

Rầm!

Nghìn vạn kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân bị đánh bay nhưng lần này con rối cũng phải liên tiếp lùi sau, cuối cùng đập mạnh vào vách đá kia mới dừng lại.

Diệp Quân vừa rớt đất đã cảm thấy ngũ tạng mình như vỡ nát, máu không ngừng tuôn ra qua khóe miệng.

Bấy giờ, Nam Cung Tuyết xuất hiện sau lưng Diệp Quân, cô ấy đỡ hắn dậy rồi lấy một viên đan dược cấp Đế ra cho hắn uống.

Diệp Quân dùng đan dược xong thì thương thế hồi phục nhanh chóng.

Nam Cung Tuyết trầm giọng nói: “Diệp công tử, thực lực của con rối này quá mạnh, chúng ta…”

Diệp Quân: “Không sao!”
 
Chương 1486


Chương 1487

Chẳng trách người ta nói tuy tán tu rất nghèo nhưng một khi có thể phát triển thì sẽ cực mạnh.

Nghỉ ngơi một lúc, Diệp Quân thu con rối đã đứng im bất động ở phía xa lại, bàn bạc với Nam Cung Tuyết một lát, sau đó đi về phía cánh cửa kia. Hai người vừa đi vừa đề phòng, không dám sơ suất.

Vừa vào trong cửa, một người đã chậm rãi đi tới, Diệp Quân và Nam Cung Tuyết đều sững sờ.

Có người sao?

Người đi tới thấy Diệp Quân và Nam Cung Tuyết cũng hơi ngẩn ra, rõ ràng không ngờ có người vào được trong này.

Một giây sau, người kia nhìn Diệp Quân rồi trợn tròn mắt: “Là ngươi! Ngươi…”

Nói rồi, người kia bước tới trước chộp lấy tay Diệp Quân: “Mẹ kiếp, trả tiền! Mau trả tiền!”

Diệp Quân ngơ ngác, trước giờ mình có mượn tiền ai đâu!



Trả tiền!

Diệp Quân nghe mà ngớ người ra, trả tiền gì?

Diệp Quân rút tay lại theo bản năng, nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện ra người đàn ông trước mặt cầm tay hắn chặt như xích, tay phải hắn không thể nào cử động được!

Diệp Quân kinh hãi, sức mạnh của người đàn ông này kh ủng bố quá.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân, lại nói: “Trả tiền! Mau trả tiền!”

Diệp Quân đè nén sự kinh hãi trong lòng, lễ phép hỏi: “Tiền bối, có phải ông nhận nhầm người rồi không?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Có phải ngươi họ Diệp không?”

Diệp Quân hết sức ngạc nhiên: “Sao tiền bối biết?”

Người đàn ông lại nói: “Có phải cha ngươi là Kiếm Chủ Nhân Gian – Diệp Huyên không?”

Diệp Quân kinh ngạc không nói nên lời, trong lòng như sóng cuộn biển trào, người này lại quen biết cha mình?

Người đàn ông: “Ta không nhận nhầm người, trả tiền đi!”

Diệp Quân cười khổ: “Tiền bối, ta và ông không hề quen biết, sao ông lại bảo ta trả tiền chứ?”

Người đàn ông xòe tay, một tờ giấy xuất hiện trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân nhìn lướt qua thấy trên đó có ghi một dòng: Hôm nay mượn nơi này vô số bảo vật, con trai sẽ trả.

Con trai trả?

Diệp Quân nhìn người đàn ông: “Đây là cha ta viết à?”

Người đàn ông gật đầu: “Chuẩn, ngươi xem đi, còn có dấu tay máu nữa”.

Diệp Quân nhìn dấu tay máu kia thì đen mặt!

Cha mượn đồ để con trai trả sao?

Vậy cũng được luôn?

Giây phút này hắn bỗng cảm thấy năm xưa ông nội nuôi cha ở bên ngoài chưa triệt để.

Người đàn ông bình tĩnh nói: “Trả tiền đi!”

Lúc nói chuyện, ông ta cầm chặt tay Diệp Quân như sợ hắn chạy mất.
 
Chương 1487


Chương 1488

Diệp Quân chần chừ rồi nói: “Tiền bối, trên đời làm gì có lý này cơ chứ?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt không mấy thân thiện: “Không phải ngươi muốn bùng nợ đấy chứ?”

Diệp Quân nói: “Cha ta mượn mà!”

Người đàn ông: “Nhưng ông ta bảo ngươi trả, ngươi là con trai ông ta, đúng không? Người ta nói cha nợ con trả là chuyện hiển nhiên, thế nên… ngươi còn vấn đề gì nữa không?”

Diệp Quân trầm tư một lúc rồi hỏi: “Ông ấy mượn bao nhiêu?”

Nếu mượn ít thì hắn trả.

Vì dù sao cũng là cha mình mà.

Thấy Diệp Quân chịu nhận, người đàn ông khẽ cười: “Không nhiều, dồn lại chắc tầm mấy chục tỷ linh nguyên!”

“Cái gì!”

Diệp Quân giật mình, trợn tròn mắt: “Mấy chục tỷ linh nguyên?”

Nam Cung Tuyết đứng bên cũng há hốc mồm, khó tin, mấy chục tỷ linh nguyên? Sao có thể?

Người đàn ông gật đầu: “Đúng rồi, ngoài mấy chục tỷ linh nguyên còn có vô số thần vật nữa”.

Diệp Quân lắc đầu, quả quyết từ chối.

Cha thế này, không có còn hơn!

Thấy Diệp Quân lắc đầu, sắc mặt người đàn ông trầm xuống: “Ngươi muốn quỵt nợ à?”

Ông ta không thể làm gì được cha của chàng trai trước mặt, vì cha hắn là vua dựa dẫm. Nhưng thằng nhóc này thì khác, thằng nhóc này vắt mũi chưa sạch, ông ta có cả nghìn cách để trị hắn, cùng lắm thì ông ta cướp cũng được.

Không đúng, mượn nợ trả tiền là lẽ đương nhiên, sao có thể nói là cướp được chứ?

Diệp Quân nhìn người đàn ông này, lòng thầm hỏi: “Tháp gia, nếu ta dốc toàn lực thì được bao nhiêu phần thắng ông ta?”

Tiểu Tháp: “Mười phần!”

Diệp Quân khấp khởi vui mừng, nhưng Tiểu Tháp lại nói: “Ông ta nắm hết mười phần!”

Nụ cười của Diệp Quân đông cứng.

Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Ta tốt bụng nhắc nhở ngươi một chút, ngươi nói chuyện với ta, ông ta nghe được đấy”.

Diệp Quân nín thinh, chợt thấy gượng gạo.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta cũng là một người hiểu lý lẽ, năm xưa cha ngươi cướp… à, mượn chỗ ta vô số bảo vật và linh nguyên, ông ta cũng đã viết giấy nợ nói con trai sẽ tới trả. Ngươi là con trai ông ta, đương nhiên ngươi phải trả nợ rồi! Mượn nợ trả tiền là lẽ đương nhiên, đúng không?”

Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: “Tiền bối, sao ông không bảo cha ta trả luôn?”

Người đàn ông nhìn Diệp Quân, thầm nhẩm trong bụng: Nếu ta đánh lại cha ngươi thì còn cần phải tìm ngươi à?

Đương nhiên, ông ta sẽ không nói lời này ra.

Vũ Thần ông ta cần sĩ diện!

Người đàn ông bình tĩnh nói: “Trên giấy nợ viết rõ là con trai trả, đương nhiên ta phải tìm ngươi rồi, tìm cha ngươi làm gì?”
 
Chương 1488


Chương 1488

Diệp Quân chần chừ rồi nói: “Tiền bối, trên đời làm gì có lý này cơ chứ?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt không mấy thân thiện: “Không phải ngươi muốn bùng nợ đấy chứ?”

Diệp Quân nói: “Cha ta mượn mà!”

Người đàn ông: “Nhưng ông ta bảo ngươi trả, ngươi là con trai ông ta, đúng không? Người ta nói cha nợ con trả là chuyện hiển nhiên, thế nên… ngươi còn vấn đề gì nữa không?”

Diệp Quân trầm tư một lúc rồi hỏi: “Ông ấy mượn bao nhiêu?”

Nếu mượn ít thì hắn trả.

Vì dù sao cũng là cha mình mà.

Thấy Diệp Quân chịu nhận, người đàn ông khẽ cười: “Không nhiều, dồn lại chắc tầm mấy chục tỷ linh nguyên!”

“Cái gì!”

Diệp Quân giật mình, trợn tròn mắt: “Mấy chục tỷ linh nguyên?”

Nam Cung Tuyết đứng bên cũng há hốc mồm, khó tin, mấy chục tỷ linh nguyên? Sao có thể?

Người đàn ông gật đầu: “Đúng rồi, ngoài mấy chục tỷ linh nguyên còn có vô số thần vật nữa”.

Diệp Quân lắc đầu, quả quyết từ chối.

Cha thế này, không có còn hơn!

Thấy Diệp Quân lắc đầu, sắc mặt người đàn ông trầm xuống: “Ngươi muốn quỵt nợ à?”

Ông ta không thể làm gì được cha của chàng trai trước mặt, vì cha hắn là vua dựa dẫm. Nhưng thằng nhóc này thì khác, thằng nhóc này vắt mũi chưa sạch, ông ta có cả nghìn cách để trị hắn, cùng lắm thì ông ta cướp cũng được.

Không đúng, mượn nợ trả tiền là lẽ đương nhiên, sao có thể nói là cướp được chứ?

Diệp Quân nhìn người đàn ông này, lòng thầm hỏi: “Tháp gia, nếu ta dốc toàn lực thì được bao nhiêu phần thắng ông ta?”

Tiểu Tháp: “Mười phần!”

Diệp Quân khấp khởi vui mừng, nhưng Tiểu Tháp lại nói: “Ông ta nắm hết mười phần!”

Nụ cười của Diệp Quân đông cứng.

Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Ta tốt bụng nhắc nhở ngươi một chút, ngươi nói chuyện với ta, ông ta nghe được đấy”.

Diệp Quân nín thinh, chợt thấy gượng gạo.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta cũng là một người hiểu lý lẽ, năm xưa cha ngươi cướp… à, mượn chỗ ta vô số bảo vật và linh nguyên, ông ta cũng đã viết giấy nợ nói con trai sẽ tới trả. Ngươi là con trai ông ta, đương nhiên ngươi phải trả nợ rồi! Mượn nợ trả tiền là lẽ đương nhiên, đúng không?”

Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: “Tiền bối, sao ông không bảo cha ta trả luôn?”

Người đàn ông nhìn Diệp Quân, thầm nhẩm trong bụng: Nếu ta đánh lại cha ngươi thì còn cần phải tìm ngươi à?

Đương nhiên, ông ta sẽ không nói lời này ra.

Vũ Thần ông ta cần sĩ diện!

Người đàn ông bình tĩnh nói: “Trên giấy nợ viết rõ là con trai trả, đương nhiên ta phải tìm ngươi rồi, tìm cha ngươi làm gì?”
 
Chương 1489


Chương 1489

Diệp Quân bỗng cười: “Tiền bối nói có lý, mượn nợ trả tiền là lẽ đương nhiên, người nhà họ Dương ta mượn tiền thì người nhà họ Dương ta sẽ trả!”

Thấy Diệp Quân bỗng nhiên thay đổi thái độ, người đàn ông thấy hơi bất ngờ, lòng thầm đề phòng, phải cẩn thận khi đối phó với con của vua dựa dẫm mới được.

Diệp Quân lại nói: “Bây giờ ta không có tiền!”

Người đàn ông nhíu mày.

Diệp Quân tiếp tục nói: “Đương nhiên rồi, người nhà họ Dương ta tuyệt đối sẽ không quỵt nợ. Hay là thế này đi, ta lại viết cho ông một giấy nợ nữa, cha ta mượn tiền, ta không trả nổi thì để con trai của ta tới trả!”

Tiểu Tháp: “…”

Người đàn ông nhìn Diệp Quân chòng chọc: “Con trai ngươi ở đâu?”

Diệp Quân do dự một lát rồi trả lời: “Còn chưa ra đời!”

“Hỗn xược!”

Người đàn ông nổi giận. Giây phút này ông ta bỗng nhớ lại cảnh tượng vô số năm về trước, nhớ lại xong thì ông ta giận không kìm được: “Đúng là cha con ruột, y một lối, cha mượn con trả, con trả không nổi thì cháu trả? Cứ cha truyền con nối mãi sao?”

Lúc tức giận, người ông ta tản ra một luồng khí tức khiến trời đất trở nên hư ảo, mảnh trời này không thể chịu đựng nổi luồng khí tức này!

Diệp Quân thầm kinh hãi, thực lực của tiền bối này kh ủng bố quá, chắc là hơn xa Đại Đế. Cha mình cũng biết chơi thật, cha mượn tiền tiêu để con trai trả?

Chuyện mất hết nhân tính này mà cha cũng làm ra được sao?

Đến chịu!

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian ở đây nữa! Ta biết nhà họ Dương ngươi sản nghiệp to lớn, chắc chắn ngươi có tiền, ngươi trả tiền cho ta, ta lập tức rời đi, không gây phiền phức gì cho ngươi, ngươi thấy sao?”

Diệp Quân hơi bất lực: “Tiền bối, ta thật sự trả không nổi!”

Người đàn ông lạnh giọng: “Ngươi làm chủ Tiên Bảo Các đúng không?”

Diệp Quân không trả lời, tiền bối này còn biết cả Tiên Bảo Các.

Người đàn ông lại nói: “Tiên Bảo Các giàu vô địch, sao trả không nổi được chứ?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nếu tiền bối cứ muốn ta trả thì cũng được, dù sao thì mượn nợ trả tiền là lẽ đương nhiên mà…”

Nói đến đây, hắn bỗng chuyển đề tài: “Tiền bối, bây giờ tất cả tiền tài trong người ta đều bị người khác phong ấn rồi, nếu ông giúp ta phá phong ấn thì ta sẽ hai tay dâng hết tất cả bảo vật lên cho tiền bối”.

Nghe Diệp Quân nói vậy, Tiểu Tháp bật cười.

Thằng nhóc này bắt đầu chơi chiêu rồi!

Nếu người khác phong ấn thì người đàn ông này còn có thể phá được, dù sao đối phương đã là cường giả tuyệt thế hiếm có từ mấy nghìn vạn năm trước, càng không cần phải nhắc đến việc ông ta còn sống được đến này hôm nay, chắc chắn thực lực bây giờ còn kh ủng bố hơn xưa. Nhưng phong ấn trong cơ thể Diệp Quân là của Thiên Mệnh Váy Trắng để lại!

Muốn phá giả phong ấn của Thiên Mệnh Váy Trắng chẳng khác nào tự tìm đường chết.
 
Chương 1490


Chương 1490

Người đàn ông nhíu mày khi nghe Diệp Quân nói vậy: “Phong ấn trong người ngươi à?”

Diệp Quân vội gật đầu: “Đúng vậy!”

Người đàn ông đặt tay phải lên vai Diệp Quân, một giây sau, ông ta lập tức sững sờ, vì Diệp Quân không nói dối, trong người hắn thật sự có một phong ấn.

Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, người để lại phong ấn này cực kỳ cực kỳ mạnh. Ông…”

Người đàn ông khẽ cười: “Mạnh lắm à?”

Diệp Quân gật đầu, thành thật nói: “Vâng ạ!”

Người đàn ông: “Thế ngươi có biết ta mạnh cỡ nào không?”

Diệp Quân chớp mắt: “Cỡ nào ạ?”

Người đàn ông cười ha hả: “Khi xưa cha ngươi đối diện với ta, ta trở tay là đã có thể diệt được ông ta!”

Diệp Quân không nói gì, tất nhiên hắn không tin lời người đàn ông này, nếu trở tay có thể diệt được thì ông sẽ không để cha ta mượn nhiều tiền vậy rồi.

Như đọc được suy nghĩ của Diệp Quân, người đàn ông khẽ cười: “Ngươi không tin sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Diệp Quân thản nhiên nói: “Phụ thân ngươi năm xưa, thứ thật ông ta thật sự lợi hại không phải là thực lực, mà là…”

Nói đến đây, ông ta bỗng lắc đầu: “Thôi bỏ đi! Bây giờ nói mấy cái này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, ta giúp ngươi trừ bỏ phong ấn, ngươi trả nợ cho ta, chúng ta không ai nợ ai”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng, chỉ là phong ấn này mạnh lắm, tiền bối…”

Người đàn ông bật cười: “Ngươi không biết gì về thực lực của ta cả!”

Nói rồi, ông ta vỗ tay phải lên vai Diệp Quân, nháy mắt, một luồng năng lượng đáng sợ đã thâm nhập vào cơ thể!

Cố gắng phá phong ấn.

Ông ta không quá xem trọng phong ấn trong người cậu thiếu niên kiếm tu này, nói công tâm thì thời bây giờ đúng là có người có thể đánh bại được ông ta, nhưng đếm không quá năm đầu ngón tay. Nói một cách khác, mấy người kia không xuất hiện, Vũ Thần ông ta vô địch, muốn tung hoành ngang dọc như thế nào cũng được!

Vũ Thần vừa đặt tay phải lên vai Diệp Quân thì một tia kiếm quang bỗng phóng từ người Diệp Quân ra.

Lúc cảm nhận được tia kiếm quang này, sắc mặt người đàn ông tái đi, kinh ngạc nói: “Ôi đệch, ngươi…”

Lúc nói chuyện, ông ta định rút tay nhưng đã không kịp.

Vù!

Chớp mắt, tia kiếm quang kia đã thuận theo lòng bàn tay của người đàn ông đâm vào cơ thể ông ta, ông ta bị ghim tại chỗ, không động đậy được.

Người đàn ông sửng sốt.

Diệp Quân thầm thở phào một hơi, thực lực của người đàn ông trước mặt này sâu không lường được, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của ông ta, nên chỉ có thể mượn cách này nhờ cô cô khống chế ông ta thôi.

Còn về giấy nợ…

Đó là Kiếm Chủ Nhân Gian nợ, liên quan gì tới Diệp Quân hắn chứ?
 
Chương 1491


Chương 1491

Lúc này, người đàn ông bỗng hoảng sợ hỏi: “Người phụ nữ kia đi theo ngươi à?”

Diệp Quân nhìn người đàn ông, hỏi lại: “Ý ông nói là cô cô ta hả?”

Người đàn ông vội gật đầu.

Diệp Quân: “Đúng vậy, cô cô dẫn ta ra ngoài lịch luyện!”

Nghe vậy, người đàn ông giận tím mặt: “Chơi vậy mà được à? Hả? Sao người nhà ngươi đều chơi kiểu vậy thế?”

Diệp Quân hồ nghi, sao ông này lại kích động vậy?

Người đàn ông rống giận: “Bảo vệ ca ca xong giờ lại bảo vệ cháu… Người nhà các ngươi chơi kiểu này thì người ta chơi sao lại? Hả? Các ngươi không thấy quá đáng hả? Hả? Trời ạ….”

Diệp Quân nhìn người đàn ông bị ghim đứng im kia rồi đi tới trước mặt ông ta. Sắc mặt ông ta chợt thay đổi: “Ngươi… ngươi định làm gì?”

Diệp Quân cầm lấy tay người đàn ông rồi rút nhẫn không gian của ông ta ra, sau đó kéo Nam Cung Tuyết bỏ chạy.

Động tác vô cùng thành thục.

Người đàn ông đứng tại chỗ ngơ ngác.

Cướp!

Thằng nhóc khốn nạn này lại dám cướp nhẫn không gian của mình?

Ôi đệch!

Vào lúc này, người đàn ông kia đã lâm vào bối rối.

Nợ không thu hồi được, lại còn bị cướp?

Ủa?

Là sao?

Lát sau, người đàn ông đó mới lấy lại tinh thần, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng khó coi, phụ thân của Diệp Quân tốt xấu gì còn nói mượn, nhưng người này thẳng thừng cướp luôn.

Thật đúng là con hơn cha…!

Đương nhiên, lúc này ông ta cũng chẳng có tâm trạng để quan tâm chuyện chiếc nhẫn không gian, ông ta chỉ cố gắng nghĩ làm thế nào để thoát thân.

Một luồng kiếm quang nhằm thẳng vào ông ta, làm ông ta không cách nào nhúc nhích, và cũng không dám nhúc nhích, đây chính là kiếm quang của người phụ nữ kia, không cẩn thận có khi thần hồn cùng bị diệt ngay.

Người phụ nữ này một mình bảo vệ hai đời nhà họ Dương.

Người đàn ông thở dài, nhớ tới tình cảnh từng bị Kiếm Chủ Nhân Gian đe dọa, lại liên tưởng tới tình thế hôm nay, buồn đau dâng lên, lòng chợt chua xót khôn kể.

Người nhà họ Dương này phát rồ rồi!

Đầu tiên là lừa đảo, sau tiến hóa thành cướp trắng trợn.

Công lý ở đâu?

Lẽ trời ở nơi nào?

Hồi lâu sau, người đàn ông kia mới ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, nói: “Các hạ, ta với ca ca của bà là chỗ huynh đệ thân thiết…”
 
Chương 1492


Chương 1492

Chương 1492



Đầu bên kia, Diệp Quân kéo Nam Cung Tuyết chạy một mạch, vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương.

Bởi hắn vừa phát hiện, trong nhẫn không gian này có đến hai tỷ tám linh nguyên.

Hai tỷ tám đó!

Đừng nói là hắn lúc này, ngay cả với hắn của trước đây thì đó cũng là một khoản rất lớn, Diệp Quân thật sự không ngờ được, người đàn ông kia lại có nhiều đến thế, thật làm người ta vui mừng quá đỗi.

Ngoài linh nguyên, bên trong nhẫn không gian còn có hơn trăm bình đan dược quý báu các loại, phẩm cấp thấp nhất của đan dược trong đó là cấp Thần. Không chỉ thế, trong nhẫn không gian còn có hơn chục món thần vật, tuy cấp bậc không bằng Đạo Ấn và kính Tuế Nguyệt nhưng cũng không tệ, bởi vì thấp nhất cũng là cấp thần, toàn bộ đều vô giá.

Quá giàu!

Diệp Quân cảm thán trong lòng, giàu nghèo trên đời chênh lệch quá khủng khiếp, kẻ giàu nứt đố đổ vách, người nghèo khố rách áo ôm.

Nam Cung Tuyết mặc Diệp Quân kéo mình đi, mắt liếc nhìn Diệp Quân đầy tò mò. Trước kia cô ấy cho rằng Diệp Quân là tán tu, nhưng hiện tại xem ra, người này hẳn phải có lai lịch cực kỳ không đơn giản.

Thật là bí ẩn!

Nam Cung Tuyết càng thêm tò mò hơn.

Chốc lát sau, Diệp Quân đã kéo Nam Cung Tuyết đi tới trước một đại điện, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đó. Trên chính điện của tòa đại điện này có một tấm bảng với ba chữ lớn: Thượng Thanh Tông.

Toàn bộ tòa đại điện vô cùng cổ xưa, nơi nơi tràn ngập vết tích thời gian.

Diệp Quân và Nam Cung Tuyết đi vào, nhưng Nam Cung Tuyết đột nhiên thấp giọng gọi: “Diệp công tử…”

Diệp Quân nhìn về phía Nam Cung Tuyết vẻ khó hiểu, Nam Cung Tuyết cúi đầu, vành tai hơi đỏ lên, giọng lí nhí ngại ngùng: “Có thể thả lỏng tay được chưa?”

Nghe vậy, Diệp Quân giật mình, vội vàng buông tay Nam Cung Tuyết ra, vừa rồi, tình thế cấp bách nên hắn đã kéo tay Nam Cung Tuyết chạy trốn. Chạy tới nơi này, vì hưng phấn quá độ nên hắn cũng quên mình còn đang kéo tay người khác.

Thật là xấu hổ!

Diệp Quân vội vàng nói: “Xin lỗi, ta không có ý mạo phạm cô…”

Nam Cung Tuyết cười bảo: “Không sao, chúng ta vào trong điện xem thử chứ?”

Thấy Nam Cung Tuyết không hề tức giận, Diệp Quân mới thở ra một hơi: “Được”.

Hai người cùng đi vào trong điện. Bước vào bên trong, không khí đầy bụi bặm ập vào mặt, Diệp Quân phất nhẹ tay áo, đám bụi trong điện tức thì biến mất.

Hắn nhìn quanh bốn phía, toàn bộ tòa đại điện vô cùng trống trải, chỉ có một pho tượng tạc một ông lão mặc đạo bào, tóc bạc phơ, tay cầm một cây phất trần, mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc.

Diệp Quân đi tới trước chiếc bồ đoàn gần đó, quỳ xuống vái một lễ thật cung kính.

Đến những bí cảnh thế này, nhất định phải lễ phép, lễ phép mới có kỳ tích xuất hiện.

Ngay khi Nam Cung Tuyết còn đang nghi hoặc, pho tượng trước mặt hai người đột nhiên run lên, ngay sau đó, có một ông lão từ trong đi ra.

Nam Cung Tuyết vội vã đi tới bên cạnh Diệp Quân, nhìn ông lão đầy phòng bị.

Diệp Quân cũng âm thầm đề phòng trong lòng, lễ phép thì vẫn phải lễ phép nhưng lúc nào nên đề phòng cũng không thể lơ là.
 
Chương 1493


Chương 1493

Khi ông lão xuất hiện, ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào Diệp Quân, nhưng ngay sau đó, ông lão đã cau mày: “Cậu…”

Chưa kịp nói hết, dường như ông lão lại phát hiện điều gì, mắt híp lại: “Có người thay cậu che lấp cả thiên cơ, khiến kẻ khác không thể thăm dò số mệnh của cậu”.

Diệp Quân trầm mặc, việc này có lẽ là do cha hoặc cô cô của hắn làm.

Ông lão chăm chú nhìn Diệp Quân: “Cậu nhóc không đơn giản đâu!”

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối chính là tông chủ Thượng Thanh Tông?”

Ông lão cười nói: “Đúng vậy”.

Diệp Quân lại bảo: “Thực không dám giấu, hai vãn bối tới đây là để cầu lấy một cơ duyên, nếu tiền bối thấy hai vãn bối không tệ, có thể cho chút đồ… cho chút cơ duyên không?”

Nghe Diệp Quân nói thế, ông lão hơi ngạc nhiên, sau đó cười phá lên: “Thiếu niên này thật thẳng thắn, làm lão phu không biết nên từ chối thế nào”.

Nam Cung Tuyết cũng nhìn Diệp Quân, che miệng cười khẽ, vị Diệp công tử này quả là thú vị.

Diệp Quân chỉ mỉm cười, hắn nghĩ, trong trường hợp này cứ thẳng thắn thì hơn, dù sao hắn tới đây đúng là để tìm kiếm thứ có giá trị, quanh co lòng vòng chỉ lãng phí thời gian.

Ông lão quan sát Diệp Quân rồi cười nói: “Cậu thiếu niên, tuổi còn trẻ như thế đã tự có kiếm đạo của mình, mà niềm tin kiếm đạo còn kiên định như thế, có lẽ khắp vũ trụ này cũng không nhiều đâu. Truyền thừa của Thượng Thanh Tông ta kỳ thực không có nhiều tác dụng với cậu”.

Nghe vậy, Diệp Quân hơi đau đầu, nhưng hắn cũng không có ý bỏ cuộc ngay: “Tiền bối, trước khi tới đây ta từng gặp một con rối, sức chiến đấu cực mạnh, con rối đó do Thượng Thanh Tông chế luyện ra ạ?”

Ông lão cười nói: “Thứ cậu đang nói hẳn là Thượng Cổ Thần Khôi, quả đúng do Thượng Thanh Tông ta chế luyện. Sao hả, cậu có hứng thú với phương pháp chế luyện ra nó?”

Diệp Quân vội gật đầu: “Đúng vậy”.

Ông lão lại chỉ lắc đầu: “Quả thật ta có phương pháp chế luyện, nhưng dù ta cho cậu thì cậu cũng không thể chế luyện ra con rối cấp bậc Thượng Cổ Thần Khôi như thế”.

Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”

Ông lão nói: “Cậu có biết chế luyện con Thượng Cổ Thần Khôi này tốn bao nhiêu tiền không?”

Dùng tiền à!

Diệp Quân trợn to mắt: “Tốn rất nhiều tiền?”

Ông lão gật đầu: “Đúng vậy, con rối thần canh gác bên ngoài có cảnh giới Thần Đế đỉnh cao, tương đương với Bán Bộ Đại Đế, muốn chế luyện ra một con rối thần cỡ đó, chỉ riêng linh khí tiêu hao cho trận pháp đã lên tới tối thiểu trăm triệu linh nguyên, mua các loại nguyên liệu chế tác quý báu tốn tối thiểu ba trăm triệu linh nguyên, tổng chi phí bỏ vào đó phải lên tới năm trăm triệu linh nguyên đấy”.

Năm trăm triệu!

Diệp Quân hơi chấn động, tuy hắn cũng có tiền nhưng tiêu tiền kiểu đó vẫn quá đáng sợ.

Nam Cung Tuyết đứng bên nghe được cũng hoảng hốt, mặc dù tộc Nam Cung bọn họ là một tộc lớn ở Loạn Tinh Giới, thuộc dạng cực kì giàu có, nhưng cũng không dám tiêu tiền kiểu đó.

Ông lão lại nói: “Đây mới chỉ là con rối thần ở cảnh giới Thần Đế thôi, nếu muốn chế luyện con rối thần có cảnh giới Đại Đế thì phải hao tốn tối thiểu một tỷ. Năm ấy Thượng Thanh Tông ta ở vào thời kỳ mạnh nhất cũng chỉ dám chế luyện hai con rối thần có cảnh giới Đại Đế”.
 
Chương 1494


Chương 1494

Nói đến đây, ông ta lại cười cười, bảo: “Đương nhiên, bỏ ra một cái giá cực lớn, hiệu quả nhận được cũng là cực tốt, có thể nói một khi chế luyện thành công con rối thần có cảnh giới Đại Đế tương đương có thêm một cường giả có cảnh giới Tuế Nguyệt Đại Đế, mà sức chiến đấu còn vượt xa Tuế Nguyệt Đại Đế cùng cấp”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối, vậy có thể dạy cho ta phương pháp chế luyện không?”

Nếu là người khác, dù có được phương pháp chế luyện cũng chỉ vô dụng mà thôi, bởi vì nó quá hao tiền. Nhưng đối với Diệp Quân, thứ này có thể dùng, vì hắn thực sự quá nhiều tiền.

Tuy cũng không giàu đến mức có thể chế tạo số lượng lớn nhưng chế tạo vài con chơi chơi thì vẫn đủ tiền.

Suy nghĩ của hắn cũng đơn giản, tương lai, vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ nhất định phải đánh một trận, bây giờ chuẩn bị đầy đủ một chút, ngày sau vũ trụ Quan Huyên có thể bớt được ít nhiều hi sinh.

Còn về phần tiền…

Không thiếu!

Nghe Diệp Quân nói thế, ông lão vô cùng kinh ngạc: “Cậu nhóc, hao tiền lắm đấy, cậu có chắc là cậu muốn nó không?”

Diệp Quân gật đầu: “Xin tiền bối hãy dạy cho vãn bối phương pháp chế luyện Thượng Cổ Thần Khôi”.

Ông lão trầm mặc một hồi mới nói: “Dạy cho cậu phương pháp này cũng được thôi, nhưng trước đó, cậu phải hứa với lão phu một chuyện”.

Diệp Quân gật đầu: “Tiền bối cứ nói ạ”.

Dĩ nhiên hắn cũng biết, trên đời làm gì có thứ gì cho không.

Ông lão nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Chuyện ta muốn nhờ cậu thực ra cũng đơn giản thôi. Ta muốn cậu thay ta tìm một người để nhận truyền thừa của Thượng Thanh Tông, người này phải thỏa mãn hai yêu cầu sau: Một là, thiên phú phải tốt, tâm tính cực tốt, đồng thời còn muốn xây dựng lại Thượng Thanh Tông ta một lần nữa; hai là, người này phải là người thân cận, vô cùng thân cận của cậu”.

Nghe nói thế, Diệp Quân hết sức kinh ngạc: “Vì sao?”

Ông lão chỉ cười không nói, trong lòng đã tính toán, ngay khi nhìn thấy Diệp Quân, ông ta đã biết, người thiếu niên này không phải người thường.

Người có thủ đoạn che giấu thiên cơ và số mệnh, từ trước tới nay, ông ta mới biết có hai người làm được, một trong đó từng sáng tạo ra một thời đại văn minh độc đáo, chính là chủ nhân bút Đại Đạo.

Nhưng thiếu niên trước mắt đây là người mang thiên mệnh mà lại không có số kiếp thiên mệnh.

Người còn lại có thể làm được điều đó chính là Vĩnh Sinh Đại Đế, người từng sáng tạo ra nền văn minh Vĩnh Sinh, người được tôn là vị Đại Đế mạnh nhất từ trước tới nay trong cấp bậc Đại Đế, là kẻ vô địch của vô số thời đại.

Đương nhiên, cả hai người đó đều không có liên quan gì tới người thiếu niên kia.

Đây mới là điều đáng sợ nhất!

Bởi vì, như vậy tức là còn có một cường giả siêu cấp nào đó không hề thua kém chủ nhân bút Đại Đạo cùng với Vĩnh Sinh Đại Đế, đồng thời còn có quan hệ không tầm thường với thiếu niên này.

Dự tính của ông ta cũng đơn giản thôi, Thượng Thanh Tông muốn tái thiết lại đạo thống thì nhất định phải có một chỗ dựa vững chắc, mà vị kiếm tu trước mắt đây chính là lựa chọn thích hợp nhất.

Còn về chuyện vì sao không để Diệp Quân kế thừa luôn Thượng Thanh Tông, ông ta có hai điều còn băn khoăn. Thứ nhất, rõ ràng Diệp Quân đã có đạo thống của mình rồi. Theo như ông ta đã nói, truyền thừa của Thượng Thanh Tông không có nhiều tác dụng với Diệp Quân. Thứ hai, ông ta sợ truyền thừa của Thượng Thanh Tông không theo kịp bước tiến của Diệp Quân, ngày sau sẽ bị bỏ quên, như vậy thì quá thiệt thòi.
 
Chương 1495


Chương 1495

Bởi vậy, việc chọn một người thân cận nhất của Diệp Quân làm người kế thừa Thượng Thanh Tông chính là lựa chọn thích hợp nhất.

Thấy ông lão không nói gì, Diệp Quân cũng không hỏi nhiều, nhanh nhẹn đáp: “Được”.

Thực lực của Thượng Thanh Tông này nhất định phải cực kỳ đáng sợ, tuy đối với hắn không có tác dụng lớn gì nhưng đối với mấy người bọn Diệp Khải thì hẳn sẽ rất có ích.

Sau khi trở về, hắn có thể cho Diệp Khải thành lập một Thượng Thanh Tông, làm tông chủ, nghe thế cũng thú vị đấy.

Thấy Diệp Quân đã nhận lời, ông lão mới cười bảo: “Tốt lắm”.

Nói đoạn, ông ta mở lòng bàn tay, có hai chiếc nhẫn không gian bay đến trước mặt Diệp Quân: “Trong một nhẫn không gian có phương pháp chế luyện Thượng Cổ Thần Khôi, một nhẫn không gian khác có chứa toàn bộ truyền thừa cùng với tài nguyên để kiến thiết lại Thượng Thanh Tông ta…”

Nói đến đây, ông lão liếc nhìn Diệp Quân, thầm nghĩ: Người này sẽ không tham ô chứ?

Song, ông lão vẫn băn khoăn, bởi vì những tài nguyên Thượng Thanh Tông để lại quả thật quá hấp dẫn.

Dường như đoán biết được suy nghĩ của ông ta, Diệp Quân cười bảo: “Tiền bối cứ yên tâm, Diệp Quân ta đây không phải hạng người có lòng tham không đáy, ta đã nhận được ‘Thuật Thượng Cổ Thần Khôi’ của Thượng Thanh Tông thì đương nhiên cũng đã thấy thỏa mãn rồi, nếu còn tham lam hơn nữa, chẳng phải không bằng súc sinh sao?”

Ông lão nhìn Diệp Quân, thấy ánh mắt hắn sáng trong bình thản, giọng điệu hùng hồn khí phách, lo lắng trong lòng đã biến mất, đồng thời cũng cảm thấy tiếc nuối, một kiếm tu trẻ tuổi thế này lại không thích hợp nhận truyền thừa Thượng Thanh Tông, thật đáng tiếc.

Diệp Quân lại nói: “Tiền bối thấy cô nương đứng cạnh ta đây thế nào?”

Ông lão nhìn về phía Nam Cung Tuyết, thốt lên: “Đó là người trong lòng của cậu?”

Vừa nghe nói thế, Nam Cung Tuyết lập tức đỏ bừng mặt, Diệp Quân cũng xấu hổ lắm, vội giải thích: “Tiền bối hiểu lầm rồi. Ta và cô nương đây chỉ là chỗ bạn bè, ý của ta là, đã quen biết coi như cũng có duyên với nhau, tiền bối có thể chỉ bảo cho cô ấy chút không?”

Nghe Diệp Quân nói thế, Nam Cung Tuyết ngẩn ra, cô ấy thật không ngờ người này lại thay mình tìm kiếm cơ duyên. Nhìn Diệp Quân, lòng Nam Cung Tuyết chợt nổi lên một cảm giác khác lạ.

Ông lão nghe nói thế, bèn vuốt râu cười, nhìn Nam Cung Tuyết: “Cô nương mới chừng ấy tuổi đã có thể đạt tới cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, thật là tài giỏi”.

Nói đoạn, ông lão dừng lại, mở lòng bàn tay, một chiếc ấn màu đen chầm chậm bay về phía Nam Cung Tuyết: “Chiếc ấn này gọi là Phược Thiên Thần Ấn, trong ấn có một trận pháp tuyệt thế gọi là Phược Thiên Trận, nếu kích hoạt nó, dù đối phương là Đại Đế cũng có thể vây bắt được”.

Có thể vây được cả Đại Đế!

Nam Cung Tuyết chấn động trong lòng, sắc mặt thay đổi, vội vàng vái một cái thật dài: “Cảm ơn tiền bối đã tặng”.

Ông lão mỉm cười, nhìn về phía Diệp Quân: “Cậu nhóc, việc của Thượng Thanh Tông xin nhờ vào cậu”.

Diệp Quân gật đầu: “Xin dốc hết sức lực hoàn thành!”

Ông lão gật đầu. Diệp Quân đột nhiên nói: “Tiền bối, năm ấy đã có chuyện gì xảy ra?”

Ông lão chỉ lắc đầu: “Một vài chuyện cũ mà thôi, không đáng nói”.
 
Chương 1496


Chương 1496

Diệp Quân hỏi: “Có phải vì Thần Đạo?’

Nghe đề cập đến Thần Đạo, ánh mắt ông lão đột nhiên biến chuyển, trở nên lạnh lẽo như băng, một luồng uy thế vô hình tràn ngập trong đại điện.

Diệp Quân và Nam Cung Tuyết đều rùng mình, sắc mặt nghiêm nghị, ông lão kia chỉ là một tia thần hồn, nhưng thực lực vẫn thật kh ủng bố, nếu còn đang ở thời kỳ đỉnh cao… thật không dám tưởng tượng.

Nhưng sau đó, ông lão chỉ khẽ lắc đầu, luồng uy thế mạnh mẽ kia lập tức tan biến, cảm giác bức bách khắp nơi cũng chầm chậm tan đi.

Ông lão nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử cũng biết về Thần Đạo này?”

Diệp Quân gật đầu: “Biết đôi chút”.

Ông lão cười nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc, Thượng Thanh Tông chúng ta đã bại thì cũng chẳng còn gì để nói. Diệp công tử, chuyện kiến thiết lại Thượng Thanh Tông xin nhờ cậu vậy”.

Nói đoạn, thân thể ông lão bỗng trở nên mờ ảo, ông lão nhìn ra ngoài điện, ngoài kia trời xanh mây trắng, đáy mắt tràn đầy nỗi niềm mong chờ cùng với tiếc nuối.

Tu đạo vô số năm tháng, cuối cùng vẫn hóa thành mây bay mà thôi, lòng còn không cam, tiếc nuối vô hạn.

Nhưng Đại Đạo cũng như đời người, có nhiều khi, dù không cam tâm cũng chẳng thay đổi được gì.

Ông lão khe khẽ thở dài, sau đó từ từ biến mất.

Biến mất rồi!

Chứng kiến cảnh đó, Diệp Quân cảm khái trong lòng, chỉ nhìn thực lực của ông lão này cũng có thể hình dung ra, Thượng Thanh Tông ấy cũng từng huy hoàng vô cùng, nhưng nay…

Không biết trong tương lai, thư viện Quan Huyên liệu có thể rơi vào tình thế như vậy chăng.

Diệp Quân thở dài, tuy cũng bùi ngùi xúc động nhưng cũng biết không nên nghĩ nhiều, mỗi thế hệ nên làm việc của mình thôi, còn về tương lai của vũ trụ Quan Huyên, hiện giờ có lo lắng cũng đâu ích gì.

Dẹp bỏ tâm tư, Diệp Quân nhìn sang phía Nam Cung Tuyết: “Nam Cung Tuyết cô nương, chúng ta đi thôi”.

Nam Cung Tuyết gật đầu: “Được”.

Hai người rời khỏi đó.

Ra khỏi đại điện, cả hai đều vui mừng mỉm cười, hôm nay, hai người đều thu được lợi ích không nhỏ.

Nam Cung Tuyết trộm liếc Diệp Quân, miệng tủm tỉm cười, chẳng biết đang nghĩ gì.

Diệp Quân cũng rất vui vẻ, lúc này hắn đang rất muốn đi chế luyện thử một Thượng Cổ Thần Khôi.

Mục tiêu của hắn là chế luyện ra một con rối thần cấp bậc Đại Đế.

Đi một lát, Diệp Quân lại phát hiện, người đàn ông trước còn đang bị kiếm quang của cô cô hắn ghim chặt đã không thấy đâu.

Hắn nghi hoặc, lẽ nào người kia bị giết rồi?

Mặc dù thế, Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cùng Nam Cung Tuyết đi ra bên ngoài.

Khi hai người ngang qua lôi khu, Diệp Quân đột ngột nhìn về phía đó, bên trong lôi khu, mấy người kia vẫn còn đang chống chọi với trận pháp, thấy Diệp Quân cùng Nam Cung Tuyết đi ra, sắc mặt cả đám lập tức thay đổi, một người vội kêu lên: “Hai vị, xin hãy giúp đỡ một tay, nếu có thể cứu giúp, bọn ta nhất định sẽ hậu tạ”.

Diệp Quân liếc nhìn bọn họ, sắc mặt đám người này đã trắng bệch như giấy, vô cùng suy yếu, coi như đã rơi vào trạng thái gần kiệt lực, nếu còn tiếp tục chống cự mà không có người ngoài hỗ trợ, nhiều nhất cũng chỉ chống chọi được nửa khắc là tất cả sẽ phải vùi thân ở lôi khu này.
 
Chương 1497


Chương 1497

Chương 1497

Diệp Quân đánh giá tình hình rồi mới nói: “Để ta thu hút lôi uy của nơi này, các vị thoát ra”.

Hôm nay đang vui, làm một việc thiện tạo nhân duyên cũng được.

Nghe Diệp Quân nói thế, đám người kia tức thì mừng rỡ hẳn lên.

Diệp Quân đột ngột hóa thành một đạo kiếm quang, xông thẳng vào lôi khu đó, khi tới gần đó, lôi uy bất chợt hóa thành một tia sét, bổ thẳng về phía Diệp Quân. Đám thiếu niên kia như được dỡ bỏ gánh nặng, vội cắm đầu chạy ra ngoài.

Nhìn tia sét đánh xuống trước mặt, Diệp Quân cũng hết sức tập trung, những lôi kiếp này quả thực rất đáng sợ, chỉ cần một tia phóng ra thôi là cũng đủ để gi3t chết một cường giả cấp bậc Thần Đế rồi.

Diệp Quân không định đối đầu trực diện, hắn quay đầu bỏ chạy, nhưng vào lúc này, tia sét đó dường như lại cảm nhận được thứ gì, nó lập tức lùi ra sau, tránh xa Diệp Quân.

Thấy thế, đám người kia đều sửng sốt.

Diệp Quân cũng nghi hoặc, nhưng ngay sau đó liền hiểu được, có lẽ là do đá Tỵ Kiếp đây mà.

Nghĩ đến điều đó, Diệp Quân quay đầu nhìn về phía đám người kia, vào lúc này, đám người đó cũng đang nhìn hắn.

Thấy sắc mặt bọn họ thay đổi, Diệp Quân thận trọng hẳn lên, mấy người này có lẽ đã đoán được điều gì.

Nhưng cũng chẳng sao!

Bóng hắn lóe lên, giây lát đã xuất hiện trước đám người. Diệp Quân nhìn bọn họ, không nói gì.

Người thanh niên cầm đầu cười nói: “Xin chào, tại hạ là Trần Hà, chẳng biết phải xưng hô với vị huynh đài này thế nào?”

Diệp Quân cười đáp: “Diệp Quân”.

Trần Hà lập tức hỏi: “Chính là Diệp tộc – đại tộc ở Nam Cực Thần Châu đó à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không phải”.

Nghe vậy, Trần Hà thoáng liếc nhìn hắn một cái, dường như đang suy nghĩ gì.

Diệp Quân cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, hắn nhìn sang phía Nam Cung Tuyết: “Chúng ta đi thôi”.

Nam Cung Tuyết gật đầu: “Được”.

Hai người cùng rời khỏi đó.

Trần Hà vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm theo bóng dáng hai người, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Một gã thiếu niên đứng cạnh y trầm giọng bảo: “Trần Hà ca, gã kia nhất định có đá Tỵ Kiếp”.

Trần Hà nhìn theo bóng Diệp Quân và Nam Cung Tuyết xa dần: “Bọn họ mới từ bên trong đi ra”.

Nghe vậy, sắc mặt đám người ở đây đều trở nên nặng nề.

Trần Hà vẫn chằm chằm nhìn về phía Diệp Quân đang biến mất: “Khi đi ra, hai kẻ đó trông rất vui mừng, chắc chắn đã kiếm được gì ở bên trong đại điện”.

Đám người còn lại đều gật đầu, ánh mắt trở nên nóng bỏng.

Trần Hà dứt khoát nói: “Mau chữa thương rồi đuổi theo”.

Nói đoạn, y cũng ngồi xếp bằng, bắt đầu chữa thương.

Nhưng lúc này, một gã thiếu niên lại bồn chồn nói: “Trần Hà ca, gã trẻ tuổi kia, chỉ e không đơn giản đâu…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom