Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1438


Chương 1438

Lúc xưa mà Diệp Tiêu hồ đồ một chút thì số nhà họ Diệp hiện nay không đỏ vậy đâu.

Cũng chính vì vậy, tất cả thế gia và tông môn ở Nam Châu bây giờ đều dần dần trở nên nhân nghĩa hơn, dù có đệ tử trong tộc thiên phú kém hoặc vì vài nguyên nhân nào đó mà bị đình trệ trong việc tu hành thì bọn họ cũng sẽ không ghẻ lạnh vứt bỏ.

Ai dám đảm bảo sẽ không xuất hiện Diệp Quân thứ hai chứ?

Hơn nữa, đều là người nhà mình, không cần thiết phải chà đạp khi họ đang ở dưới đáy vực. Đặc biệt là lúc đối xử với người trong tộc, làm việc không được quá tuyệt tình, vạn sự phải chừa đường lui.

Trên đường phố, Diệp Quân cưỡi ngựa, một đoàn người chậm rãi tới Nạp Lan phủ.

Hai bên đường là các đệ tử Kiếm Tông, dẫn đầu là Trần Quan Tử, sau lưng y là Viên Cung và Tần Tuyết.

Hôm nay, tất cả đệ tử Kiếm Tông đều có mặt ở đây.

Chẳng bao lâu, đoàn Diệp Quân đã tới Nạp Lan phủ, Nạp Lan phủ cũng đã giăng đèn kết hoa, hoành tráng tưng bừng.

Bấy giờ, Nạp Lan Ca chậm rãi bước ra, hôm nay Nạp Lan Ca đội mũ phượng khăn trùm đỏ, tuy không nhìn thấy gương mặt nhưng dung nhan của Nạp Lan Ca, ai ở Nam Châu không biết đâu chứ?

Hôm nay Nạp Lan Ca và Diệp Quân thật sự là trai tài gái sắc.

Lúc này, Nạp Lan Danh và một người phụ nữ xinh đẹp đi tới bên cạnh Nạp Lan Ca, hai người nắm tay Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Diệp Quân. Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười: “Cha chỉ cần con đối tốt với con bé!”

Diệp Quân cầm tay Nạp Lan Ca rồi cùng cô quỳ xuống.

Thấy vậy, Nạp Lan Danh vội ngăn: “Không được, tuyệt đối không được…”

Diệp Quân hiện nay có thân phận gì?

Là vua của vũ trụ Quan Huyên!

Là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ!

Sao có thể tùy tiện quỳ xuống được chứ?

Nhưng Diệp Quân vẫn tiếp tục quỳ xuống, giây phút này, hắn chỉ là Diệp Quân, không phải là vua của vũ trụ Quan Huyên gì cả!

Hắn thật sự có thiện cảm với tộc Nạp Lan.

Hôm đó hắn tới đây từ hôn, tộc Nạp Lan không hề gây khó dễ gì hắn.

Thấy Diệp Quân quỳ xuống, Nạp Lan Danh chợt thấy căng thẳng, phải biết rằng vô số cường giả đỉnh cấp đang tập họp quanh đây.

Mà lúc này, Diệp Quân và Nạp Lan Ca vái lễ long trọng với Nạp Lan Danh, Diệp Quân nói: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, con sẽ đối xử thật tốt với Tiểu Ca”.

Nạp Lan Danh vội đỡ Diệp Quân dậy, khẽ cười: “Tốt! Tốt lắm!”

Người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh cũng tươi cười rạng rỡ!

Dưới tấm khăn trùm đỏ, thấy Diệp Quân tôn trọng cha mẹ mình thế này, Nạp Lan Ca cũng nở nụ cười mãn nguyện, ánh mắt lúc nhìn Diệp Quân lại càng chan chứa yêu thương.

Diệp Quân nắm tay Diệp Quân quay người rời đi, một chiếc kiệu mừng vội kê tới.

Nạp Lan Ca lên kiệu, Diệp Quân nhún người nhảy lên ngựa rồi cười lớn: “Đi thôi!”

Đúng lúc này, Diệp Khải vội gọi: “Diệp Quân ca, đợi đã!”
 
Chương 1439


Chương 1439

Diệp Quân sửng sốt.

Diệp Khải nghiêm túc nói: “Huynh còn chưa tặng sính lễ!”

Diệp Quân ngơ ra.

Sính lễ gì?

Hắn thật sự không biết gì cả, làm sao đây?

Bấy giờ, Tần Phong bỗng xuất hiện ở cửa Nạp Lan phủ. Y cười ha hả rồi lớn giọng hô: “Sính lễ của nhà họ Dương: Tiên Bảo Các!”

Tiên Bảo Các!

Nghe câu này, tất cả mọi người đều nín thinh.

Tài sản của Tiên Bảo Các… không tài nào đong đếm được!

Sính lễ này quý giá hơn lúc Kiếm Chủ Nhân Gian cưới vợ nhiều!

Sau này chắc cũng chẳng có sính lễ nào quý giá đến nhường này!

Nghe lời Tần Phong nói, người trong tộc Nạp Lan vui đến nỗi suýt ngất.

Lấy Tiên Bảo Các làm sính lễ!

Tuy bọn họ cũng biết Tiên Bảo Các thuộc về Nạp Lan Ca, nhưng Nạp Lan Ca là người của tộc Nạp Lan mà!

Chỉ cần Nạp Lan Ca giúp đỡ chút đỉnh thôi thì mẹ nó, tộc Nạp Lan sẽ phất lên như diều gặp gió!

Giây phút này, rất nhiều người trong tộc Nạp Lan hân hoan reo hò, nhưng lại bị Nạp Lan Danh ngăn cấm.

Tần Phong vội cung kính dâng một chiếc hộp đen tới trước mặt Nạp Lan Danh, y cười nói: “Đây là món qua Tần các chủ tặng riêng cho tộc Nạp Lan, vật này có thể đảm bảo tộc Nạp Lan vạn vạn năm bình an”.

Nạp Lan Danh chần chừ một lát rồi mới lên tiếng: “Đa tạ!”

Nói xong, ông ấy cất chiếc hộp đi.

Phía xa, Diệp Quân bật cười: “Đi thôi!”

Về Diệp phủ!

Đúng lúc này, trong cơ thể Diệp Quân bỗng vang lên tiếng của Tiểu Tháp: “Có khí tức quen thuộc tới rồi, ôi đệch…”

Khí tức quen thuộc!

Thấy Tháp gia kinh ngạc, Diệp Quân hơi tò mò, vội vàng hỏi: “Tháp gia, ai tới vậy?”

Tháp gia im lặng không đáp.

Diệp Quân hỏi tiếp: “Tháp gia?”

Tháp gia vẫn câm như hến.

Thấy vậy, Diệp Quân cũng cạn lời, đến lúc quan trọng Tháp gia lại giả chết.

Diệp Quân nhìn xung quanh, trong lòng hơi tò mò, nếu cha và ông nội đến thì chắc Tháp gia sẽ không kinh ngạc đến vậy, nhất định phải là người mà Tháp gia quen, nhưng hắn lại cho rằng đây không phải là nhân vật lớn nào đó.

Vậy là ai?

Diệp Quân càng lúc càng tò mò.

Đúng lúc này, Diệp Khải bên cạnh nói: “Diệp Quân huynh!”
 
Chương 1440


Chương 1440

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, nhìn Diệp Khải, Diệp Khải cười nói: “Đừng phân tâm, nào, cười đi!”

Nghe vậy, Diệp Quân cười lớn.

Hai bên đường, vô số người quay lại nhìn.

Không chỉ bên đường, mà ngay cả biển mây trên trời cũng chật kín người.

Đại hôn của Diệp Quân.

Người nào có điều kiện tới thì nhất định sẽ tới, dù sao đây cũng là sự kiện hiếm có trong vũ trụ Quan Huyên.

Diệp Quân liếc nhìn đám người xung quanh, thấy không ít bóng dáng quen thuộc, nhưng không nhìn thấy cha và ông nội, trong lòng hơi khó hiểu, chẳng lẽ bọn họ chỉ xuất hiện vào thời khắc quan trọng thôi sao?

Chắc là muốn giả bộ ngầu!

Nghĩ vậy, Diệp Quân bật cười, với tính cách của cha và ông nội, hoàn toàn có thể làm việc này.

Diệp Quân nhìn về phía bên phải cách đó không xa, có một cô gái đứng ở đó, vừa nhìn thấy cô gái này, Diệp Quân vô cùng vui mừng, vẫy tay gọi lớn: “Tỷ tỷ!”

Cô gái này chính là Diệp An.

Hôm nay Diệp An không mặc chiếc váy đỏ yêu thích thường ngày mà thay bằng một chiếc váy trắng, bớt sặc sỡ và thanh lịch hơn.

Thấy Diệp Quân vẫy tay, Diệp An bình tĩnh nhìn hắn với vẻ lạnh lùng, không đáp lại.

Thấy Diệp An không trả lời, Diệp Quân tiếp tục vẫy tay: “Tỷ tỷ! Này, đệ ở đây, tỷ tỷ…”

Mọi người: “…”

Diệp An trừng mắt nhìn Diệp Quân, giơ nắm đấm nhỏ lên uy hiếp.

Diệp Quân cười lớn, vị tỷ tỷ này hơi bạo lực, nếu Tháp gia đi theo An tỷ thì chắc một ngày sẽ bị đánh ba trận.

Diệp Quân không dám tiếp tục trêu tức tỷ tỷ, đành rời ánh mắt nhìn những người xung quanh, lúc này, mọi người lần lượt chúc mừng, Diệp Quân cũng không ngừng chắp tay cảm tạ.

Diệp Quân nhìn những đám mây, trên đó có rất nhiều bóng hình quen thuộc, bao gồm cả mấy người tiền bối An.

Mọi người trong Dương tộc đều ở đây.

Diệp Quân còn nhìn thấy Nhị Nha và Tiểu Bạch, hai đứa nhóc này đang liếm kẹo hồ lô, lúc nhìn thấy Diệp Quân, Nhị Nha vẫy tay nói: “Cháu trai, động phòng vui vẻ!”

Nghe Nhị Nha nói vậy, sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm lại, hắn phải tìm cơ hội bảo Nhị Nha cô nương đổi cách gọi khác, ngày nào cũng gọi cháu trai, thật sự không thích hợp.

Lúc này, Tiểu Bạch lấy ra một quả bom, định bấm nút, thấy vậy, khóe mặt Diệp Quân giật giật.

Tên này lại muốn làm gì?

May là Nhị Nha đã ngăn lại, Nhị Nha nói: “Có thể đốt pháo bông, nhưng không thể dùng cái này!”

Tiểu Bạch vẫy móng vuốt nhỏ, biểu cảm rất khoa trương như đang biểu đạt cái gì đó.

Nhị Nha nói: “Ta biết quả bom này to hơn, nhưng cái này sẽ giết người!”

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó tiếp tục vẫy móng vuốt.

Nhị Nha vỗ trán, cảm thấy hơi đau đầu: “Ôi chao!”
 
Chương 1441


Chương 1441

Phía dưới, vì Nạp Lan phủ và Diệp phủ gần nhau, cho nên chỉ trong chốc lát, Diệp Quân đã dẫn theo một nhóm người tới cửa Diệp phủ.

Diệp Tiêu cùng vài trưởng lão Diệp phủ đứng ở cửa đợi đã lâu.

Nhìn thấy Diệp Quân, Diệp Tiêu và những người khác mỉm cười, dưới sự chỉ đạo của Diệp Tiêu, Diệp Quân và Nạp Lan Ca bắt đầu quy trình, sau khi hoàn thành thủ tục, Diệp Quân dắt Nạp Lan Ca vào đại điện của gia tộc họ Diệp.

Lúc này, Tần Quan đang ngồi ở vị trí chủ tọa, trên mặt nở nụ cười.

Hôm nay Tần Quan không mặc váy ngắn tay như mọi hôm, mà mặc một chiếc sườn xám đỏ, màu của may mắn.

Diệp Quân nhìn phía bên trái Tần Quan, vị trí đó vẫn còn trống.

Diệp Quân trầm mặc, cha không đến thật sao?

Nhưng đây là ngày đại hôn của hắn, nếu không tới thì thật đáng tiếc.

Thực ra không chỉ Diệp Quân mà những người khác ngoài điện đều đang mong đợi.

Mong đợi ai?

Đương nhiên là Kiếm Chủ Nhân Gian!

Đây là đại hôn của Diệp Quân, Tần các chủ đã xuất hiện, Kiếm Chủ Nhân Gian không thể không đến.

Bởi vì rất nhiều người đều nóng lòng mong chờ sự xuất hiện của Kiếm Chủ Nhân Gian, đặc biệt là người Nam Châu, nếu là trước kia, bọn họ không hề có cơ hội nhìn thấy Kiếm Chủ Nhân Gian, dù sao thì Kiếm Chủ Nhân Gian cũng không đến những nơi nhỏ bé như vậy.

Nhưng bây giờ đã khác, Diệp Quân đại hôn, Kiếm Chủ Nhân Gian nhất định sẽ tới.

Nếu bọn họ có thể gặp mặt Kiếm Chủ Nhân Gian một lần thì bọn họ có thể khoe khoang cả mười đời.

Trong điện, Diệp Quân nhìn Tần Quan, Tần Quan mỉm cười, hắn cũng cười, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Hắn biết chắc chắn cha sẽ không vắng mặt trong ngày trọng đại của hắn.

Không cần suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Tần Quan, đúng lúc này, trên bầu trời phía xa truyền đến tiếng kiếm ngâm.

Vù!

Nghe tiếng kiếm, mọi người đều biết người đàn ông kia đã trở lại.

Mọi người lần lượt ngẩng đầu lên, chỉ thấy tầng mây trên trời tách ra, sau đó một đạo kiếm quang bay xuống, sau khi kiếm quang tản ra, một người đàn ông chậm rãi bước ra.

Kiếm Chủ Nhân Gian.

Nhìn thấy người đàn ông quen thuộc này, vô số cường giả lập tức trở nên phấn khích, sau đó lần lượt khom người, đồng thanh nói: “Tham kiến Kiếm Chủ Nhân Gian!”

Tham kiến Kiếm Chủ Nhân Gian!

Tiếng vang như sóng biển, hết lần này tới lần khác, rung chuyển cả trời đất.

Đây chính là tín ngưỡng của vũ trụ Quan Huyên.

Trong đám mây, Mộ Niệm Niệm nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian phía dưới, nở nụ cười, cuối cùng vị đệ đệ này cũng tới rồi.

Lúc nhìn thấy Kiếm Chủ Nhân Gian, Tín công chúa cũng mỉm cười, gặp lại Kiếm Chủ Nhân Gian vẫn cảm thấy rất thân thiết.

 
 
Chương 1442


Chương 1442

Mặc dù tóc của người đàn ông này đã bạc trắng, nhưng vẫn rất đẹp trai.

Trong đám mây, Lý Bán Tri nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian, trên mặt dù mang theo nụ cười, nhưng nụ cười đó có chút cay đắng.

Đã lâu không gặp người đàn ông này mà vẫn đẹp trai như vậy!

Thấy Kiếm Chủ Nhân Gian, Diệp Quân cũng nở nụ cười, cuối cùng cha cũng tới rồi.

Dưới con mắt của mọi người, Kiếm Chủ Nhân Gian phất tay, cười nói: “Các vị đừng khách sáo, mau đứng dậy đi!”

Nói xong ông ấy vung nhẹ tay áo, một luồng sức mạnh nhẹ nhàng đỡ mọi người đứng dậy.

Kiếm Chủ Nhân Gian đi về phía đại điện của Diệp phủ, thấy vậy, cường giả gia tộc họ Diệp vội vàng hành lễ.

Lúc này, người của Diệp phủ đều vô cùng hưng phấn.

Kiếm Chủ Nhân Gian!

Kiếm Chủ Nhân Gian đến Diệp phủ thật rồi!

Hay quá! Có thể khoe khoang mười đời rồi!

Kiếm Chủ Nhân Gian vừa cười vừa đi vào trong điện, sau đó ngồi bên trái Tần Quan, nhìn Nạp Lan Ca và Diệp Quân trước mặt, Kiếm Chủ Nhân Gian mỉm cười, hẳn là rất vui vẻ.

Vù!

Đúng lúc này, lại một tiếng kiếm bay từ phía ngoài điện truyền tới.

Một giây sau…

Bùm!

Một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, khí tức kiếm đạo mạnh mẽ không thua kém gì Kiếm Chủ Nhân Gian.

Tất cả đều kinh ngạc!

Đây là ai?

Mà lại mạnh mẽ đến vậy!

Dưới ánh mắt của mọi người, thời không lại phân rời, sau đó, một người đàn ông bước ra.

Ông ấy vừa xuất hiện đã cười lớn: “Con trai, cháu trai, ta đến rồi!”

Nghe Kiếm Chủ Thanh Sam nói vậy, sắc mặt của Diệp Quân và Kiếm Chủ Nhân Gian tối sầm lại.

Cường giả xung quanh cũng sững sờ.

Con trai?

Cháu trai?

Đây là cha của Kiếm Chủ Nhân Gian sao?

Khá nhiều người xa lạ với Kiếm Chủ Thanh Sam, bởi vì vào thời đại của Kiếm Chủ Nhân Gian, ông ấy luôn rong ruổi khắp nơi, cho nên rất ít người biết đến.

Đương nhiên là ngoại trừ Kiếm Tông!

Đây là sư tổ của bọn họ!

Tất cả đệ tử kiếm tông đều lần lượt quỳ xuống, đồng thanh nói: “Tham kiến sư tổ!”

Kiếm Chủ Thanh Sam cười lớn: “Mau đứng dậy đi!”
 
Chương 1443


Chương 1443

Nghe vậy, tất cả đệ tử Kiếm Tông lần lượt đứng lên, bọn họ nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam phía xa, vừa phấn khích vừa tò mò, kiếm thu thế hệ trẻ vô cùng xa lạ với vị sư tổ này.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn trong điện, cười nói: “Ta không vào nữa! Mọi người tiếp tục đi!”

Nghe vậy, mọi người Dương tộc trên đám mây đều thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay là ngày đại hôn của Diệp Quân, Kiếm Chủ Nhân Gian là cha, đương nhiên phải là người chủ trì, cho nên Kiếm Chủ Thanh Sam vào thì không thích hợp lắm.

Trong điện, Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam, cười nói: “Cha, hôm nay ngọn gió nào đưa cha tới đây vậy? Lúc con kết hôn cũng không thấy cha tới!”

Nghe Kiếm Chủ Nhân Gian nói vậy, Diệp Quân sững sờ.

Ôi!

Sắp xảy ra chuyện rồi!

Người Dương tộc đều lắc đầu cười khổ, hai cha con này luôn không hòa hợp.

Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Lúc đó con cũng không mời ta mà!”

Kiếm Chủ Nhân Gian tức giận nói: “Con trai kết hôn còn cần chủ động mời cha sao? Cha đùa con à?”

Kiếm Chủ Thanh Sam nghiêm túc nói: “Ta lần đầu làm cha, ai có kinh nghiệm từ ngay lần đầu chứ?”

Kiếm Chủ Nhân Gian không nói nên lời.

Diệp Quân cũng câm nín.

Ông nội hơi thái quá…

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp Quân: “Cháu trai ngoan, cháu nói xem ta nói vậy có đúng không?”

Đầu óc Diệp Quân quay cuồng, ông nội thật biết chơi, vừa tới đã cho hắn một câu hỏi khó.

Kiếm Chủ Thanh Sam đang định nói gì đó thì An Nam Tịnh bên cạnh đã nói: “Hôm nay là ngày đại hôn của Tiểu Quân, ông đừng làm loạn!”

Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Sao thế được chứ!”

Nói xong ông ấy xòe tay ra, hai chiếc nhẫn không gian bay đến trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca: “Đây là quà của ông nội!”

Diệp Quân nhận nhẫn không gian, cười nói: “Cảm ơn ông nội!”

Kiếm Chủ Thanh Sam cười lớn, sau đó kéo An Nam Tịnh sang một bên.

Diệp Quân nhìn lên trời, ánh mắt lộ vẻ thất vọng.

Bởi vì cô cô không tới.

Diệp Quân im lặng một lúc rồi kéo Nạp Lan Ca đến trước mặt Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần Quan, hai người đang định hành lễ thì một tiếng kiếm khác vang vọng từ trên trời.

Diệp Quân quay người nhìn lên trời, chỉ thấy thời không tách rời, sau đó một vị kiếm tu mặc áo trắng chậm rãi bước ra.

Nhìn thấy người tới, Diệp Quân sững sờ.

Đây là ai?

Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Đây là đại ca kết nghĩa của ta, con phải gọi là đại bá!”
 
Chương 1444


Chương 1444

Đại bá!

Tiểu Tháp nói tiếp: “Mạnh như ông nội và cha ngươi!”

Nghe vậy, Diệp Quân khẽ rùng mình, lập tức chắp tay hành lễ: “Tham kiến đại bá!”

Đại bá!

Nghe vậy, Tiêu Dao Kiếm Tu hơi bất ngờ, ông ấy nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ông nội cậu luôn nói với ta rằng cậu rất giỏi, bây giờ xem ra quả thực không tệ!”

Diệp Quân vội vàng nói: “Gia tộc có gen tốt!”

“Ha ha!”

“Ha ha!”

Nghe vậy, Kiếm Chủ Thanh Sam và Kiếm Chủ Nhân Gian cùng cười lớn.

Trong tháp, Tiểu Tháp bội phục nói: “Thằng nhóc này nịnh nọt giỏi thật, bái phục!”

Tiêu Dao Kiếm Tu cười nói: “Thật ra, trước đây chúng ta đã từng gặp!”

Diệp Quân hơi bất ngờ: “Từng gặp sao?”

Tiêu Giao Kiếm Tu cười không nói gì.

Tiểu Tháp nhắc nhở: “Bia đá năm đó ở Huyền Giới…”

Nghe vậy, Diệp Quân đột nhiên nhớ tới lúc trước ở Huyền Giới, sở dĩ cảnh giới kiếm đạo của hắn có thể nâng cao là nhờ vào lời nói của vị đại bá này: Kiếm Thanh Phong dài ba thước, giết ai mà không được?

Thật ngang ngược!

Tiêu Dao Kiếm Tu cười nói: “Cậu thành hôn trước đi đã!”

Nói xong, ông ấy lùi sang một bên.

Diệp Quân gật đầu, kéo Nạp Lan Ca định hành lễ, nhưng vào lúc này, kiếm Hành Đạo trong nội thể Diệp Quân khẽ run lên, sau đó, một tiếng kiếm vang truyền tới.

Vụt!

Trên đám mây, một người phụ nữ bước tới.

Người phụ nữ này mặc chiếc váy màu trắng.

Trong điện, Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, cười lớn: “Cô cô!”

Sau khi bước ra, người phụ nữ váy trắng tiến lên một bước, bà ấy đi thẳng tới trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca, bà ấy nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân vui mừng nói: “Cô cô đến rồi!”

Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu, bà ấy đi tới bên cạnh Nạp Lan Ca, dùng tay phải vỗ nhẹ lên người Nạp Lan Ca, một đạo kiếm quang tiến vào trong cơ thể cô.

Bà ấy nhìn Nạp Lan Ca: “Từ giờ trở đi, không ai giết được con, ta nói rồi đấy!”

Nạp Lan Ca vội vàng hành lễ: “Đa tạ cô cô!”

Diệp Quân vội vàng nói: “Cô cô, con… con cũng muốn…”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Mơ đi!”

Nói xong, bà ấy bước tới bên cạnh Kiếm Chủ Nhân Gian.

Diệp Quân sững sờ.

Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Bắt đầu đi!”

Diệp Quân gật đầu rồi dẫn Nạp Lan Ca định hành lễ, nhưng đúng lúc này…
 
Chương 1445


Chương 1445

Chương 1445

“Ha ha ha!”

Một tiếng cười lớn từ trên trời truyền đến, một khắc sau, thời không trên trời tách rời, sau đó, một người đàn ông chậm rãi bước ra, ông ta vừa xuất hiện, cả trời đất đã trở nên hư ảo.

Bác Thiên Đạo!

Sau khi đi ra, Bác Thiên Đạo nhìn xung quanh, cười nói: “Hay lắm! Tụ tập đầy đủ như vậy, vừa hay có thể quét sạch một lần luôn, thật hoàn hảo! Ha ha…”

Bác Thiên Đạo vừa dứt lời, thời không xung quanh bỗng sôi trào, ngay sau đó thời không xung quanh thành Hoang Cổ đột nhiên lần lượt nứt toác, hai mươi cường giả bí ẩn mặc đồ đen chậm rãi bước ra.

Sau khi hai mươi cường giả này xuất hiện, khí tức toát ra từ trên người họ khiến cả thế giới Nam Châu trở nên hư ảo.

Trời đất ở đây không thể chịu được khí tức của họ.

Mọi người đều hoảng hốt.

Tuế Nguyệt Đại Đế.

Hơn nữa còn là hai mươi Tuế Nguyệt Đại Đế.

Thế nhưng vẫn chưa hết, sau khi hai mươi vị Tuế Nguyệt Đại Đế này xuất hiện, sau lưng bọn họ lại có thêm hơn hai mươi cường giả Đại Đế bình thường và mấy chục cường giả cảnh giới Thần Đế đỉnh cao.

Hàng trăm cường giả đỉnh cao.

Chỉ có thể nói thế trận này quá khủng khiếp.

Tộc Bác Thiên!

Thấy đột nhiên có nhiều cường giả xuất hiện như thế, người dân bản địa của tộc Hoang Cổ lập tức hoảng hốt, vài người đã chạy trốn ra ngoài.

Nhưng cường giả đến từ thư viện Quan Huyên vẫn rất bình tĩnh.

Tại sao thế?

Vì Kiếm Chủ Nhân Gian đang ở đây.

Vẻ mặt của mấy người An Nam Tịnh trở nên kỳ lạ, tất nhiên bọn họ vô cùng bất ngờ với việc tộc Bác Thiên đột nhiên xuất hiện, tộc Bác Thiên đúng là biết chọn ngày nhỉ.

Nếu đến vào lúc khác, họ còn cảm thấy đau đầu, nhưng hôm nay… chẳng phải là đang đâm đầu vào chỗ chết sao?

Trong điện, Diệp Quân cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Bác Thiên Đạo dẫn theo nhiều cường giả đánh đến như thế, hắn không ngờ lần này Bác Thiên Đạo sẽ dẫn theo nhiều cường giả của tộc Bác Thiên, tiếc là không phải Chân vũ trụ đến.

Diệp Quân thầm thở dài lần nữa, tiếc thật đấy.

Thật ra hắn càng hy vọng Chân vũ trụ sẽ đến, so với tộc Bác Thiên thì hắn nghĩ Chân vũ trụ tàn độc hơn.

“Ha ha!”

Bác Thiên Đạo ở giữa không trung đột nhiên cười phá lên, nhìn Diệp Quân trong đại điện bên dưới, cười nói: “Lần này ta dẫn theo hơn một nửa cường giả trong tộc đến, đủ cho ngươi mặt mũi chưa?”

Mới dẫn đến có một nửa à?

Diệp Quân cau mày: “Tại sao ông không dẫn toàn bộ đến?”

Nghe Diệp Quân nói thế, Bác Thiên Đạo nheo mắt, đang định nói gì thì bỗng dưng ông ta cảm thấy hình như có gì đó không ổn.
 
Chương 1446


Chương 1446

Lúc này Diệp Quân bỗng bước đến bên cạnh người phụ nữ váy trắng ở một bên, không nói gì.

Thấy thế, Bác Thiên Đạo nhìn người phụ nữ váy trắng, lúc nhìn thấy bà ấy, ông ta nhíu mày, trong lòng dấy lên cảm giác nghi ngờ và bất an.

Vì ông ta không thể cảm nhận được khí tức của người phụ nữ trước mặt.

Với thực lực hiện giờ của ông ta, không ai có thể giấu được khí tức khi ở trước mặt ông ta, nhưng giờ phút này ông ta lại không cảm nhận được khí tức của người phụ nữ váy trắng trước mặt, không bình thường.

Lúc này người phụ nữ váy trắng cũng đang nhìn ông ta, ánh mắt đó như thể đang nhìn một thứ gì đó nhỏ bé chẳng đáng là gì.

Khiến Bác Thiên Đạo cảm thấy khó chịu.

Còn có một kiếm tu đứng bên cạnh người phụ nữ váy trắng đó, lúc này kiếm tu cũng đang nhìn ông ta, nở nụ cười thích thú.

Không sợ mình à?

Bác Thiên Đạo nhíu chặt mày, cảm giác bất an đó càng mãnh liệt.

Như cảm nhận được điều gì, ông ta bỗng nhìn sang bên phải, có hai kiếm tu đang đứng bên ngoài đại điện Diệp phủ.

Một người mặc đồ màu xanh, một người mặc đồ màu trắng, lúc này cả hai kiếm tu này cũng đang nhìn ông ta, ánh mắt còn hiện lên vẻ tò mò và sự thích thú.

Bác Thiên Đạo híp mắt lại khi nhìn thấy hai kiếm tu này.

Mẹ nó chứ!

Có mai phục!

Ông ta không ngờ vũ trụ Quan Huyên lại có mai phục.

Nhưng lúc này ông ta đã không còn đường lui nữa, chỉ có thể buông tay chịu trói.

Nghĩ đến đây, Bác Thiên Đạo bỗng chỉ vào Diệp Quân bên dưới: “Bắt sống người này, để ta ngăn bốn kiếm tu đó”.

Vừa dứt lời, ông ta phóng ra khí tức mạnh mẽ của mình bao trùm lấy bốn kiếm tu bên dưới.

Một đánh bốn!

Tiêu diệt hết là xong chuyện.

Bác Thiên Đạo ông ta đâu có sợ gì!

Sau khi nghe Bác Thiên Đạo ra lệnh, các cường giả tộc Bác Thiên lập tức lao đến chỗ Diệp Quân bên dưới.

Lúc này, họ nâng tốc độ của mình lên đến cực hạn, ai nấy cũng đều dùng hết sức bình sinh của mình vì trước khi đến đây, Bác Thiên Đạo đã dặn họ không được xem thường để xảy ra sơ suất, nếu ra tay thì nhất định phải ra tay bằng hết sức, cố gắng giết địch chỉ với một đòn tấn công.

Thế nên lúc này mọi người đều dùng hết sức đánh về phía Diệp Quân.

Nhưng các cường giả Dương tộc ở trên trời lại đứng yên bất động, không có ý định ra tay.

Tốc độ của các cường giả tộc Bác Thiên cũng rất nhanh, thoáng chốc đã xông đến trước đại điện Diệp phủ nhưng ngay lúc này, chỉ thấy người phụ nữ váy trắng bỗng ngẩng đầu lên…

Vèo!

Hàng trăm cái đầu văng ra xa, máu bắn tung tóe lên trời.
 
Chương 1447


Chương 1447

Lúc này trước đại điện trở nên yên tĩnh, bầu không khí cứng nhắc.

Rất nhiều người trợn to mắt, mặt đầy vẻ khó tin.

Những Đại Đế này cứ thế bị giết trong tích tắc hả?

Ôi đệch?

Đây là Đại Đế đấy!

Còn chẳng có sức đánh trả nữa à?

Lúc này vô số cường giả đều trợn to mắt, há hốc miệng, đầu óc trống rỗng.

Lúc này Bác Thiên Đạo ở trên trời cũng ngây người như bị sét đánh trúng.

Toàn bộ bị giết trong tích tắc?

Giết trong tích tắc!

Là giết trong tích tắc!

Ánh mắt Bác Thiên Đạo hiện lên vẻ hoảng sợ, ông ta nhìn người phụ nữ váy trắng ở đằng xa, run giọng nói: “Bà… bà là ai…”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Bác Thiên Đạo, không nói gì nhưng ánh mắt đó vẫn như đang nhìn thứ gì đó hết sức nhỏ bé.

Nhìn thấy ánh mắt này của người phụ nữ váy trắng, Bác Thiên Đạo nổi giận đùng đùng: “Hỗn xược, bà lại dám xem thường ta”.

Nói rồi ông ta siết chặt tay phải, khí tức vô cùng cường đại lập tức dâng lên từ trong người ông ta, thoáng chốc cả không gian sôi trào.

Trong khi mọi người cho rằng Bác Thiên Đạo sẽ tung ra chiêu lớn thì ông ta bỗng xoay người xé nát thời không rồi biến mất.

Mọi người sửng sốt.

Chạy rồi ư?

Diệp Quân cũng sửng sốt, hắn cũng nghĩ Bác Thiên Đạo sẽ liều chết đánh nhau, thế nhưng hắn không ngờ lão già này lại chạy trốn.

Không bình thường!

Không thể để lại tai họa này.

Diệp Quân vội nhìn người phụ nữ váy trắng: “Cô cô…”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Không đuổi kịp”.

Không đuổi kịp!

Sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm lại.

Cô cô lừa quỷ à?

Cô cô mà không đuổi kịp ư?

Diệp Quân nhìn cha mình, Kiếm Chủ Nhân Gian chớp mắt, sau đó nghiêm túc nói: “Chạy nhanh quá, quả thật đuổi theo không kịp”.

Diệp Quân im lặng không nói.

Thôi xong rồi!

Ý định của cha và cô cô là muốn mình tự đi giải quyết Bác Thiên Đạo này.
 
Chương 1448


Chương 1448

Để lại một người mạnh nhất cho mình.

Đau đầu thật đấy!

Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng cười nói: “Bắt đầu đi”.

Diệp Quân bất lực.

Tần Quan bỗng nói: “Khoan đã”.

Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn bà ấy, mắt hiện lên vẻ ngờ vực, Tần Quan liếc nhìn ông ấy: “Còn cha mẹ của Tiểu Ca nữa. Nào, huynh ngồi cạnh muội này”.

Nói rồi bà ấy nhìn Nạp Lan Danh cười nói: “Hai vị mau ngồi xuống đi”.

Lập tức có người đưa hai cái ghế đến.

Nghe Tần Quan nói thế, Nạp Lan Danh và người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh ông ấy đều sửng sốt, họ không ngờ Tần Quan lại bảo hai người ngồi vào vị trí chính này, được Diệp Quân và Nạp Lan Ca quỳ lạy.

Nạp Lan Danh vội nói: “Tần các chủ, chuyện này không ổn lắm, hai người bọn ta đứng là được rồi”.

Tần Quan cười nói: “Hôm nay không có Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ, chỉ có cha mẹ của Tiểu Ca và Tiểu Quân, hai vị mau ngồi đi, đừng làm lỡ thời gian chúng vào động phòng”.

Ha ha!

Câu nói của Tần Quan khiến mọi người ở đó đều bật cười.

Diệp Quân cũng bật cười, còn vành tai và hai má của Nạp Lan Ca lại đỏ ửng, khi nghe thấy tiếng cười của Diệp Quân, cô cảm thấy hơi xấu hổ và tức giận, véo mạnh lòng bàn tay hắn.

Nghe Tần Quan nói thế, Nạp Lan Danh cũng không cố chấp nữa, ông ấy kéo người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh ngồi xuống trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca, nhưng hai người vẫn khá căng thẳng, dù sao hai vị ngồi bên cạnh này cũng là Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ.

Thấy hai người đã ngồi xuống, Diệp Tiêu ở một bên cười nói: “Nhất bái thiên địa”.

“Không cần!”

Đúng lúc này, giọng nói run rẩy của Nam Châu Thiên Đạo bỗng vang lên trên không trung Diệp phủ: “Không cần bái…”

Nghe Nam Châu Thiên Đạo nói thế, mọi người đều bật cười. Bây giờ Diệp Quân và Nạp Lan Ca là chủ nhân của vũ trụ Quan Huyên, dĩ nhiên Nam Châu Thiên Đạo này không dám bảo hai người bái lạy.

Càng đừng nói là Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ cũng đang ở đây.

Nhưng Diệp Quân lại không nghĩ nhiều như thế, hắn nắm tay Nạp Lan Ca chậm rãi bái lạy.

Bước này vẫn phải có.

Còn về thân phận, hắn chưa từng nghĩ thân phận của mình cao quý hơn người khác.

Sau khi nhất bái xong, Diệp Tiêu nói tiếp: “Nhị bái cao đường”.

Diệp Quân và Nạp Lan Ca xoay người lại, chậm rãi bái lạy bốn người kia.

Nhìn hai người trước mặt, Tần Quan và Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn nhau mỉm cười, Kiếm Chủ Nhân Gian chủ động kéo tay Tần Quan, không nói gì.

Diệp Tiêu lại nói: “Phu thê giao bái”.

Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn nhau, hai người cùng bái lạy đối phương.

Diệp Tiêu bật cười: “Vào động phòng”.

Nghe thế, vành tai Nạp Lan Ca bỗng chốc đỏ ửng, cũng may có khăn đội đầu lên người ngoài không nhìn thấy.

 
 
Chương 1449


Chương 1449

Diệp Quân bật cười rồi dắt Nạp Lan Ca đi sang một bên, nhưng lúc này như nghĩ đến điều gì, hắn bỗng xoay người nhìn về phía cha mẹ và cô cô, hơi lo lắng.

Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Đi đi”.

Diệp Quân do dự một lúc, sau đó nhìn người phụ nữ váy trắng: “Cô cô, vẫn còn đánh nhau sao?”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu.

Diệp Quân cười khổ.

Người phụ nữ váy trắng chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, đúng lúc này Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng kéo tay bà ấy lại, ông ấy nhìn bà ấy không nói gì.

Người phụ nữ váy trắng mỉm cười: “Không sao”.

Bà ấy định rời đi, nhưng lúc này Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng nói: “Khoan đã”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian: “Đừng lo”.

Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Dĩ nhiên huynh không lo, nhưng huynh muốn nhờ muội giúp một việc”.

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Được”.

Kiếm Chủ Nhân Gian mỉm cười, sau đó nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam và Tiêu Dao Kiếm Tu, cười nói: “Phụ thân, đại ca, hai người đi trước đi. Đợi khi nào mọi chuyện xong hết, Thanh Nhi sẽ đến tìm hai người”.

Kiếm Chủ Thanh Sam khẽ cười, sau đó nhìn Tiêu Dao Kiếm Tu, Tiêu Dao Kiếm Tu gật đầu, hai người biến thành kiếm quang rồi biến mất ở cuối chân trời.

Nhìn hai người rời đi, vẻ mặt Kiếm Chủ Nhân Gian hơi nghiêm trọng, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Lúc này Tần Quan kéo tay Kiếm Chủ Nhân Gian, khẽ nói: “Không sao đâu”.

Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn phía bầu trời xa xa, khẽ nói: “Lần này không chắc…”

Tần Quan sửng sốt, sau đó sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

Kiếm Chủ Nhân Gian vẫn rất lo nhưng dường như nghĩ đến điều gì, ông ấy nhìn Diệp Quân ở một bên, rồi lại nhìn Tần Quan trước mặt, thầm thở dài.

Không thể để tên nhóc này gánh vác hết tất cả mọi chuyện được.

Mình cũng từng chịu khổ sở như thế, gặp biết bao khó khăn, không thể để tên nhóc này trải qua những chuyện đó nữa.

Nghĩ đến đây, Kiếm Chủ Nhân Gian chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Quân, nhìn Diệp Quân cũng đầy vẻ lo lắng, khẽ cười nói: “Con đừng nghĩ nhiều, chẳng phải cha còn ở đây đó sao? Cứ để cha gánh lấy những chuyện lớn đấy”.

Diệp Quân vội nói: “Được ạ, được ạ”.

Cha mình rất lợi hại, có chuyện gì cũng có thể gánh vác.

Kiếm Chủ Nhân Gian bật cười, sau đó nhìn người phụ nữ váy trắng: “Thanh Nhi, tên nhóc này vẫn còn thiếu kinh nghiệm nên huynh muốn để nó đến Loạn Tinh Giới để tu luyện, nhưng một mình nó đi thì huynh lại không yên tâm, muội giúp huynh dẫn nó đi nhé?”

Dẫn dắt!

Người phụ nữ váy trắng hơi sửng sốt, cũng hơi bất ngờ.

Diệp Quân cũng ngơ ngác, thầm hỏi: “Tiền bối, Loạn Tinh Giới là gì?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Một nơi mà Đại Đế có đến cũng phải thận trọng, chúc mừng ngươi, ngươi lại phải đánh với đối thủ mạnh rồi. Hơn nữa còn là mấy đối thủ siêu siêu cấp”.

 
 
Chương 1450


Chương 1450

Tiểu Tháp bỗng nói: “Không sao, lần này hắn có đẳng cấp cao rồi”.

Người phụ nữ bí ẩn: “…”

Sau khi nghe Kiếm Chủ Nhân Gian nói thế, người phụ nữ váy trắng đứng nguyên tại chỗ, bà ấy nhìn Diệp Quân không nói gì, cũng không biết là đồng ý hay từ chối.

Diệp Quân lại hơi bất ngờ, hắn không ngờ cha mình lại bảo cô cô dẫn mình đến Loạn Tinh Giới tập luyện.

Đương nhiên đây là chuyện tốt với hắn.

Cô cô này đúng là rất lợi hại.

Đứng bên cạnh bà ấy có cảm giác rất an toàn.

Hắn nghĩ hắn cộng thêm cô cô nữa thì có thể đánh cha mình một trận.

Thấy người phụ nữ váy trắng không nói gì, Kiếm Chủ Nhân Gian lắc đầu khẽ cười, hai huynh muội tình sâu như biển, tâm linh tương thông, sao ông ấy có thể không biết bà ấy nghĩ gì chứ?

Thế là ông ấy nắm tay người phụ nữ váy trắng, nhẹ giọng nói: “Thanh Nhi, ngoài muội ra, huynh không yên tâm để người khác dẫn nó đi nên xem như giúp huynh một lần, được không?”

Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: “Được”.

Bà ấy không bao giờ có thể từ chối được ông ấy, dù bảo bà ấy đi chết, bà ấy cũng sẽ không do dự.

Tất nhiên ông ấy cũng thế.

Nhưng lúc này người phụ nữ váy trắng lại nói: “Dẫn đi bao lâu?”

Kiếm Chủ Nhân Gian trầm ngâm một lúc rồi nói: “Dẫn đến lúc nó đạt đến cảnh giới Đại Đế, muội nghĩ sao?”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân ở một bên, sau đó nói: “Được”.

Nghe thế Kiếm Chủ Nhân Gian nở nụ cười, ông ấy nhìn Diệp Quân đang khá vui vẻ, cười nói: “Đi theo cô cô của con, tu luyện cho đàng hoàng”.

Diệp Quân vội gật đầu: “Vâng ạ”.

Kiếm Chủ Nhân Gian bật cười, cũng không nói gì thêm, sau đó dẫn theo Tần Quan biến mất.

Sau nghi lễ kết thúc, mọi người cũng rời đi, chỉ còn lại Diệp Quân, Nạp Lan Ca và người phụ nữ váy trắng.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Cho ngươi nửa canh giờ động phòng, đi nhanh đi”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.



Trong một tinh không nào đó, Kiếm Chủ Nhân Gian kéo Tần Quan chậm rãi bước vào tinh không ở đằng xa.

Tần Quan nói: “Huynh muốn ngăn họ đại chiến à?”

Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu.

Tần Quan khẽ gật đầu, không nói gì.

Kiếm Chủ Nhân Gian khẽ nói: “Nếu Thanh Nhi không ra tay, cho dù mài dũa, cha và đại ca cũng sẽ không cần phải đến mức phân sống chết.Vì thật ra người cuối cùng họ muốn giết là Thanh Nhi hoặc Thanh Nhi sẽ giết họ.

Tần Quan khẽ nói: “Vì năm đó hai người họ đều từng thất bại trong tay muội ấy ư?”

Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu.

Tần Quan nói: “Thanh Nhi cô nương chắc đã nhìn thấu được suy nghĩ của huynh”.
 
Chương 1451


Chương 1451

Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Chắc chắn rồi, muội ấy thông minh như thế…”

Nói rồi ông ấy khẽ lắc đầu: “Muội ấy chỉ là không muốn từ chối huynh thôi”.

Tần Quan nói: “Nhưng đây cũng không phải là kế sách lâu dài…”

Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu, khẽ nói: “Có thể kéo dài bao lâu thì được bấy lâu”.

Ánh mắt Tần Quan hiện lên vẻ lo lắng: “Nhưng muội sợ muội ấy phá vỡ đạo tâm của Tiểu Quân”.

Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Huynh không nghĩ thế, tâm tính của tên nhóc này rất mạnh, sẽ không bị Thanh Nhi phá đạo tâm đâu, ngược lại Thanh Nhi còn có thể trị được cái thói khoe mẽ của nó”.

Tần Quan liếc nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian: “Huynh làm cha cũng khoe khoang thế thôi, dựa vào đâu mà không cho nó khoe mẽ chứ? Hơn nữa nó có khoe mẽ thì sao? Muội thấy rất tốt”.

Kiếm Chủ Nhân Gian bật cười, ông ấy nhận ra từ sau khi có đứa con trai này, tâm tư của vợ mình đều thiên về đứa con trai này.

Cha mẹ trên thế gian này đều như vậy.



Trong phòng.

Diệp Quân và Nạp Lan Ca ngồi bên giường, Diệp Quân nhẹ nhàng vén khăn đội đầu của Nạp Lan Ca lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt thế.

Nạp Lan Ca vốn dĩ đã rất đẹp, thế gian này ít có người phụ nữ nào có thể so được với cô, lúc này đôi mắt hiện lên nụ cười, còn mang theo sự xấu hổ ngượng ngùng và mong đợi, căng thẳng, có thể nói là quyến rũ mê người, Diệp Quân nhìn mà cũng động lòng, rạo rực khao khát.

Thấy hơi thở của Diệp Quân hơi gấp, Nạp Lan Ca ngờ vực: “Quân lang, huynh…”

Diệp Quân bỗng ôm chặt lấy Nạp Lan Ca…

Sao Nạp Lan Ca lại không hiểu ý chứ? Vành tai cô thoáng chốc đỏ bừng, nóng bức như lửa: “Quân lang, huynh đợi đã, muội có chuyện muốn nói với huynh…”

Diệp Quân run giọng nói: “Có chuyện gì sau hẵng nói…”

Bây giờ bất cứ chuyện gì cũng không ngăn được hắn.



Sau vài “ngày”.

Diệp Quân đi khỏi Nam Châu, đến Loạn Tinh Giới với người phụ nữ váy trắng.

Dĩ nhiên hắn muốn ở lại thêm vài ngày, ai mà lại không muốn nếm thêm cảm giác sung sướng đó chứ? Nhưng cô cô váy trắng vẫn đang đợi, vốn dĩ cô cô chỉ cho hắn nửa canh giờ, là hắn nói hết lời mới xin thêm được ba ngày, nếu còn chậm trễ nữa e rằng không tránh khỏi việc bị đánh một trận.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng bên cạnh, bây giờ cô cô không còn mặc váy đỏ nữa mà là một bộ váy trắng, không có bất kỳ điểm xuyến nào, sạch sẽ thanh thuần, điềm tĩnh lạnh nhạt, tính cách hơi lạnh lùng, không thích nói chuyện.

Diệp Quân nói: “Cô cô, ta muốn đến một nơi này tìm một người bạn cũ trước, được không?”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân bị bà ấy nhìn làm cho hơi bối rối, ánh mắt của cô cô này bình tĩnh như nước nhưng lại như có thể nhìn thẳng vào lòng người, khiến người ta cảm thấy mình như bị nhìn thấu khi ở trước mặt bà ấy, không gì có thể làm bà ấy hài lòng.
 
Chương 1452


Chương 1452

Người phụ nữ váy trắng vẫn không nói gì, Diệp Quân thấy bà ấy không phản đối, thế là lấy can đảm nói: “Cô cô, chúng ta đến thôn Thạch nhé”.

Người phụ nữ váy trắng xoay người nhìn vào nơi sâu thẳm ở tinh không đằng xa, không nói gì, cũng không biết đang nghĩ gì.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, thầm thở dài, hắn có thể cảm nhận được hình như người cô này có tâm sự.

Được người phụ nữ thần bí hướng dẫn, Diệp Quân dẫn người phụ nữ váy trắng đến thôn Thạch, Diệp Quân vốn dĩ muốn tách thời không để đi xuyên thời không, nhưng lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng nắm lấy vai hắn, ngay sau đó Diệp Quân chỉ thấy trước mắt lóe lên một tia sáng trắng, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở trước một dòng sông.

Diệp Quân ngước mắt nhìn xung quanh, xung quanh bốn phía đều là núi, núi như thanh kiếm sắc bén đâm xuyên vào mây trời, trước mặt hắn mấy ngàn trượng có một ngôi làng đá. Thôn Thạch được xây dựng tựa lưng vào núi, ngôi làng rất lớn, ít nhất có đến cả vạn người sinh sống, trong làng thi thoảng vang lên tiếng hét chói tai.

Thôn Thạch!

Diệp Quân dẫn người phụ nữ váy trắng đi vào thông Thạch, đi chưa được bao lâu một khí tức cực mạnh bỗng lao đến.

Người phụ nữ váy trắng cau mày, hai ngón tay hợp làm một vừa định ra tay, nhưng ngay sau đó người phụ nữ bí ẩn bỗng xuất hiện trước mặt hai người, người phụ nữ bí ẩn nhìn thôn Thạch ở đằng xa: “Người của mình”.

Tất nhiên bà ấy không dám ra tay với người phụ nữ váy trắng ở đây, người phụ nữ váy trắng không ra tay thì thôi chứ một khi đã đánh, đối phương sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ.

Sau khi người phụ nữ bí ẩn xuất hiện, khí tức bí ẩn đó bỗng biến mất, có lẽ là nhận ra thân phận của người phụ nữ bí ẩn.

Người phụ nữ bí ẩn nhìn Diệp Quân và người phụ nữ váy trắng: “Đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu, hắn dẫn người phụ nữ váy trắng đi về phía xa, sau khi vào thôn Thạch, Diệp Quân phát hiện trong thôn đá nhỏ này có không ít khí tức cường đại, trong đó hắn còn cảm nhận được vài khí tức của Đại Đế.

Diệp Quân bỗng nhìn về phía đằng xa, trên không trung nơi đó có một nhóm thanh niên đang phi ngựa, hai cánh tay vung vẫy, quyền phong cuồn cuộn, tiếng nổ ầm ầm chói tai.

Diệp Quân nhìn mấy thanh niên đó, mặc dù cảnh giới của chúng không cao nhưng khí tức lại mạnh mẽ như biển, hai mắt sắc bén, cả người toát ra sát khí.

Một người đàn ông trung niên đứng trước mặt các thanh niên, người đàn ông trung niên cao mét tám, thân hình thẳng tắp như kiếm như thương, hai cánh tay cường tráng, ánh mắt sắc bén, ánh mắt ông ta chậm rãi lướt qua các thanh niên, giọng nói như chuông ngân vang vọng: “Con đường võ đạo cũng như quá trình xây một tòa nhà cao tầng, nền tảng là quan trọng nhất, nếu nền tảng không vững chắc, sau này chắc chắn sẽ bị sụp đổ, thế nên nhân lúc còn trẻ, các ngươi phải luyện nền tảng của mình cho thật tốt, nền tảng càng vững chắc thì sau này mức tối đa sẽ càng cao”.

Các thanh niên đồng thanh nói: “Đã rõ”.

Lúc này một thanh niên bỗng giơ tay phải lên: “Võ giáo, ta có lời muốn nói”.

Người đàn ông trung niên nhìn thanh niên: “Nói đi”.

Thanh niên siết chặt nắm đấm: “Bao giờ bọn ta mới có thể đến Chân vũ trụ?”

Người đàn ông trung niên cười nói: “Sao nào, mới thế đã muốn đến Chân vũ trụ rồi à?”

Thanh niên vung nắm đấm: “Ta nghe nói Diệp Quân ở vũ trụ Quan Huyên cực kỳ yêu nghiệt, mười tám tuổi đã có thể giết chết Thần Đế một cách dễ dàng, hiện nay hắn được xưng là người yêu nghiệt nhất toàn vũ trụ, nhưng ta lại không phục, muốn đánh với hắn một trận”.
 
Chương 1453


Chương 1453

Diệp Quân nhìn thanh niên vừa nói đó, cảnh giới của thanh niên này thấp hơn hắn, là cảnh giới Nhân Tiên, nhưng khí tức lại cực kỳ mạnh, vừa nhìn đã biết không có bất kỳ hư ảo nào, chắc chắn sức chiến đấu cũng rất mạnh.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Dám khiêu chiến với hắn tất nhiên là chuyện tốt, nhưng không được có ý nghĩ khinh thường, hôm đó hắn đánh vào Chân vũ trụ, một mình liên tiếp giết chết vô số thiên tài của Chân vũ trụ, thực lực và thiên phú của hắn không phải là thứ người thường có thể so sánh được, cho nên nếu ngày nào đó gặp được người này trên chiến trường, cũng không được có ý nghĩ khinh thường hắn”.

Thanh niên đó vẫn không phục: “Võ giáo, Diệp Quân đó lợi hại vậy thật sao?”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Nếu không lợi hại thì sao có thể khiến Chân vũ trụ ta phải thận trọng đối đãi với hắn?”

Nói rồi ông ta nhìn thoáng qua tất cả thanh niên trong sân: “Các ngươi nhớ kỹ, mặc dù hiện giờ Chân vũ trụ là bá chủ siêu cấp của vũ trụ nhưng không có nghĩa là chúng ta đã vô địch hoàn toàn, phải biết rằng núi này cao còn có núi cao hơn, lúc nào ra ngoài cũng phải khiêm tốn, đừng kiêu ngạo tự mãn, rất nhiều người thường chết vì chính lòng tự đại của mình đấy”.

Thanh niên đó siết chặt nắm đấm không nói gì.

Người đàn ông trung niên bước đến trước mặt thanh niên, cười nói: “Mặc dù Chân vũ trụ ta và vũ trụ Quan Huyên là kẻ thù, nhưng phải thừa nhận rằng người khác quả thật rất xuất sắc, chẳng hạn như Diệp Quân đó. Bây giờ trong thế hệ trẻ của Chân vũ trụ, gần như không ai có thể đánh lại hắn, cũng chính là vì thế, sau này các ngươi mới phải cố gắng nhiều hơn, đợi ngày trả thù cho Chân Thần”.

Thanh niên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Tiếp tục”.

Các thanh niên tiếp tục bắt đầu tu luyện.

Diệp Quân nhìn đám thanh niên, sau đó dẫn người phụ nữ váy trắng tiếp tục đi về phía xa.

Người phụ nữ bí ẩn chưa quay lại vào trong tháp, bà ấy đứng ở một bên, rõ ràng là sợ người thôn Thạch chọc đến người phụ nữ váy trắng này.

Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối có biết cô ấy đang ở đâu không?”

Người phụ nữ bí ẩn khẽ nói: “Đi tiếp xuống đi”.

Diệp Quân gật đầu.

Lúc này hắn bỗng cảm thấy hơi căng thẳng.

Lại gặp nhau lần nữa, Bát Uyển còn nhận ra mình không?

Hắn cũng không biết.

Dần dần sự căng thẳng trở thành nỗi thấp thỏm.

Đi chưa được bao lâu, đằng xa bỗng vang lên một giọng nói: “Con nha đầu này lại ăn vụng rồi, ngươi ăn uống kiểu này thì có ai mà chịu được”.

Giọng nói vừa vang lên, cách đó không xa, một cô gái chạy ra từ trong một căn nhà đá, trên tay ôm một đống khoai lang, trong tay còn cầm một củ, vừa chạy vừa nói: “Lâm thúc, ta thật sự rất đói. Ta ăn xong bữa này, bữa sau sẽ không ăn nữa”.

Diệp Quân nhìn cô gái ở đằng xa, bỗng chốc sững sờ.

Cô gái mặc một chiếc váy vải bố thô sơ, đầu tóc hơi bù xù như ổ gà, trên mặt dính đầy tro, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt trong veo, trong tay ôm một đống khoai lang, rõ ràng là cô ấy rất đói, tay chộp lấy một củ khoai lang còn chưa gọt vỏ, gặm ngấu nghiến.
 
Chương 1454


Chương 145

Chương 1454

Thấy người đằng sau không đuổi theo, cô gái thầm thở phào, sau đó ngồi trong một góc đường ở một bên gặm khoai lang, xem ra quả thật cực kỳ đói.

Diệp Quân chậm rãi đi đến trước mặt cô gái, cô ấy sửng sốt khi nhìn thấy Diệp Quân, sau đó vội vàng ôm khoai lang vào trong lòng, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, cảm thấy đau lòng, hắn ngồi xổm xuống khẽ nói: “Muội còn nhớ ta không?”

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân hồi lâu rồi lắc đầu.

Diệp Quân siết chặt hai tay, sau một hồi hắn hỏi: “Có muốn đi theo ta không?”

Nói rồi hắn giơ tay phải ra, bàn tay hơi run.

Cô gái nhìn Diệp Quân, một lúc sau khẽ lắc đầu.

Diệp Quân im lặng, một lúc lâu sau hắn lấy một cái bát lớn ra, sau đó đưa cho cô gái trước mặt: “Cho muội cái này”.

Nhìn cái bát lớn trước mặt, người phụ nữ hơi cúi đầu xuống không nói gì.

Diệp Quân lại hỏi: “Đi theo ta, được không?”

Cô gái vẫn lắc đầu: “Không!”

Diệp Quân lặng thinh hồi lâu, hắn lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho cô ấy: “Trong này có khá nhiều đồ ăn, đều là những món muội thích, muội giữ lấy từ từ ăn…”

Cô gái cúi đầu xuống, không lên tiếng.

Diệp Quân khẽ nói: “Vậy ta đi đây”.

Cô gái vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu.

Thấy cô gái không lên tiếng, sắc mặt Diệp Quân u ám, đứng lên rời đi.

Lúc này cô gái bỗng đứng dậy, Diệp Quân vội dừng bước xoay người lại, nhưng cô ấy lại không nhìn hắn, chỉ ôm lấy cái bát lớn đi về phía đằng xa.

Diệp Quân lặng thinh hồi lâu rồi xoay người đi.

Hai người đi về hai hướng ngược nhau, không ai quay đầu lại nhìn.

Cô gái đi về phía đằng xa, đi một hồi, nước mắt chảy xuống rơi vào đáy bát.

Không lâu sau, cô ấy đi đến trước một căn nhà bằng đá, cất bát vào trong ngực, sau đó bước vào nhà đá, bên trong có bốn chiếc giường gỗ nhỏ vô cùng đơn giản, tất cả đều được kê sát vào nhau, ngoài ra chẳng còn gì nữa.

Nhìn bốn chiếc giường trước mặt, ánh mắt cô gái bỗng trở nên mơ màng.

Từng cảnh tượng trước đây hiện lên trong tâm trí.

Lúc đó quả thật rất vui vẻ.

Lúc này một người phụ nữ bước vào, chính là người phụ nữ bí ẩn đi theo Diệp Quân.

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Hắn vẫn không yên tâm về muội nên bảo ta đến xem sao”.

Cô gái bước đến một bên ngồi xuống, cô ấy rất tự nhiên nằm lên giường, đầu gối lên cánh tay không nói gì.

Người phụ nữ bí ẩn bước đến bên cạnh cô gái nằm xuống hỏi: “Hồi phục trí nhớ từ lúc nào?”

Cô gái đáp: “Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy huynh ấy”.
 
Chương 1455


Chương 1455

Người phụ nữ bí ẩn sửng sốt.

Cô gái khẽ cười: “Ta cũng không ngờ được rằng, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy huynh ấy, từng cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong tâm trí ta như thủy triều”.

Người phụ nữ bí ẩn hỏi: “Tại sao không đi với hắn?”

Cô gái lắc đầu: “Đã từng yêu, đã từng có được, vậy là đủ rồi”.

Người phụ nữ bí ẩn lặng thinh không nói gì.

Thật ra bà ấy biết bây giờ vấn đề lớn nhất giữa Bát Uyển và Diệp Quân vẫn là vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ.

Hiện giờ vấn đề này rất nan giải.

Bát Uyển bỗng nói: “Tỷ thì sao? Cứ đi theo huynh ấy như thế, có dự tính gì à?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Sao nào, sợ ta gây bất lợi với hắn à?”

Bát Uyển lắc đầu: “Tỷ ấy à, nhiều khi còn nghĩ nhiều hơn đại tỷ”.

Người phụ nữ bí ẩn khẽ cười, không nói gì.

Bát Uyển lại nói: “Đi đi”.

Người phụ nữ bí ẩn đứng dậy, sau đó nói: “Muội thì sao?”

Bát Uyển khẽ nói: “Ta muốn ở lại đây lâu một chút”, người phụ nữ bí ẩn gật đầu, đi ra khỏi căn nhà đá, lúc bước đến cửa, bà ấy bỗng nói: “Ta khá tò mò, lúc đó muội thế mà lại không thực hiện biện pháp gì?”

Bà ấy vừa dứt lời, một viên gạch lao đến, người phụ nữ bí ẩn nhanh chóng tránh ra né đòn, bà ấy bật cười, sau đó biến thành tia sáng rồi biến mất.

Bát Uyển trong căn nhà đá cầm bát lớn lên, trầm tư hồi lâu.



Sau khi đi khỏi thôn Thạch, Diệp Quân lại đợi một lúc, đến khi người phụ nữ bí ẩn quay lại, hắn vội hỏi: “Thế nào?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Đừng lo cho nó”.

Diệp Quân gật đầu, vốn dĩ còn muốn hỏi gì đó nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không cần thiết.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng bên cạnh: “Cô cô, chúng ta đi thôi”.

Người phụ nữ váy trắng vung tay lên, bà ấy và Diệp Quân biến mất.



Bác Thiên Giới.

Lúc này người trong tộc Bác Thiên đều đã lùi vào trong biên giới, dù là Bác Thiên Đạo cũng lùi vào trong biên giới.

Từ khi quay về từ vũ trụ Quan Huyên, Bác Thiên Đạo vẫn luôn ở trong trạng thái sợ hãi cao độ.

Lúc đi, ông ta dẫn theo hàng trăm cường giả tinh nhuệ của tộc Bác Thiên, nhưng lúc về thì chỉ còn một mình ông ta.

Chuyến đi đến vũ trụ Quan Huyên đã khiến thực lực của tộc Bác Thiên bị tổn thất bảy mươi phần trăm.

Cả tộc Bác Thiên đều kinh ngạc đến ngơ ngác.

Ở một tinh không nào đó, Bác Thiên Đạo ngồi khoanh chân trên tảng đá, phía sau ông ta là các cường giả tộc Bác Thiên.
 
Chương 1456


Chương 1456

Từ sau khi Bác Thiên Đạo quay về cũng không biết bị cái gì kích thích mà không nói chuyện với người trong tộc, bắt đầu bế quan tu luyện.

Lúc này ở một diễn biến khác, tất cả cường giả tộc Bách Thiên đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, còn có chút sợ hãi, rất nhiều cường giả đỉnh cấp của tộc Bách Thiên đều đến vũ trụ Quan Huyên, thế nhưng lại chỉ có tộc trưởng trở về.

Tất cả người trong tộc Bác Thiên đều không ngờ thực lực của vũ trụ Quan Huyên lại đáng sợ đến thế, phải biết rằng, những người đi lần này là mười mấy vị Tuế Nguyệt Đại Đế.

Họ đã đánh giá vũ trụ Quan Huyên quá thấp rồi.

Họ không đến vũ trụ Quan Huyên nên không biết chuyện xảy ra vào hôm đó, sau khi Bác Thiên Đạo trở về cũng không nói cho người trong tộc Bác Thiên biết chuyện cụ thể xảy ra ngày hôm đó như thế nào. Vậy nên các cường giả tộc Bác Thiên đều nghĩ rằng chắc chắn hôm đó đã xảy ra một trận chiến kinh thiên động địa gì đó.

Ầm!

Đúng lúc này, khí tức cường đại bỗng bộc phát từ trong người Bác Thiên Đạo, sau khi khí tức này xuất hiện, tất cả các cường giả tộc Bác Thiên đều kinh sợ.

Mệnh Vận Đại Đế!

Thế nhưng vẫn chưa kết thúc, khí tức của Bác Thiên Đạo vẫn không ngừng mạnh lên, thời không xung quanh chấn động, vô cùng hãi hùng.

Thấy thế, các cường giả tộc Bác Thiên đều rời xa chỗ ông ta, không dám làm phiền Bác Thiên Đạo.

Ở một bên khác, trưởng lão của tộc Bác Thiên – Bác Thiên Khuyết trầm giọng hỏi: “Chân vũ trụ đã ra tay với vũ trụ Quan Huyên chưa?”

Một trưởng lão tộc Bác Thiên ở bên cạnh ông ta trầm giọng nói: “Chưa, hôm đó Chân vũ trụ không ra tay với vũ trụ Quan Huyên, sau khi người của chúng ta ra tay thì chúng lập tức rút quân”.

Nghe thế sắc mặt Bác Thiên Khuyết trở nên u ám: “Bị gài bẫy rồi”.

Sắc mặt các cường giả tộc Bác Thiên khác cũng cực kỳ khó coi, lần này bị Chân vũ trụ lừa rồi.

Dĩ nhiên là bên mình cũng có vấn đề, không điều tra kỹ về vũ trụ Quan Huyên mà đã đi đánh úp người ta, kết quả bị người ta tiêu diệt, tất nhiên không ai dám lên tiếng về vấn đề này vì lúc đó người quyết định đi thẳng đến vũ trụ Quan Huyên là Bác Thiên Đạo.

Lúc này ông lão tộc Bác Thiên ở bên cạnh bỗng nói: “Vừa nhận được tin hình như Diệp Quân đó đến Loạn Tinh Giới rồi”.

Bác Thiên Khuyết nhíu chặt mày: “Loạn Tinh Giới?”

Ông lão tộc Bác Thiên gật đầu: “Đúng thế”.

Bác Thiên Khuyết ngờ vực: “Hắn đến Loạn Tinh Giới làm gì?”

Loạn Tinh Giới!

Cho dù là Đại Đế như họ, cũng sẽ không dễ gì đặt chân đến nơi này, nơi đó đặc biệt hơn biên giới, lại có đủ kiểu kiếp nạn. Năm đó quân viễn chinh của Chân vũ trụ muốn chinh phục nơi đó, thế nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ cuộc. Nhưng vì nơi đó không đối đầu với Chân vũ trụ nên Chân vũ trụ cũng không cho phép người trong đó ra ngoài. Thế là cho đến nay lối vào nơi đó vẫn được quân viễn chinh của Chân vũ trụ canh giữ.

Ông lão tộc Bác Thiên lắc đầu: “Không biết”.

Bác Thiên Khuyết trầm tư một hồi rồi hỏi: “Hắn đi một mình à?”

Ông lão tộc Bác Thiên nói: “Hình như còn có một người phụ nữ váy trắng đi theo”.

Bác Thiên Khuyết nheo mắt: “Chỉ một người phụ nữ váy trắng?”
 
Chương 1457


Chương 1457

Ông lão tộc Bác Thiên gật đầu: “Đúng thế”.

Bác Thiên Khuyết nhìn ông lão: “Chắc chắn là chỉ có một người phụ nữ váy trắng đi theo, không còn ai khác chứ?”

Ông lão tộc Bác Thiên nói: “Chắc chắn, lần này đi theo hắn chỉ có một người phụ nữ váy trắng, vị Võ Thần của vũ trụ Quan Huyên và một vài cường giả đỉnh cấp trước đó luôn đi theo hắn cũng đã đến chiến trường Hư Chân rồi”.

Chỉ có một người.

Bác Thiên Khuyết đi qua đi lại một lúc rồi nói: “Tiêu diệt chúng đi”.

Ông lão tộc Bác Thiên sửng sốt.

Bác Thiên Khuyết phấn khích nói: “Đây là một cơ hội ngàn năm có một”.

Ông lão Bác Thiên do dự rồi hỏi: “Là như thế nào?”

Bác Thiên Khuyết nói: “Ông thử nghĩ mà xem, lần này tộc Bác Thiên tổn thất nặng nề ở vũ trụ Quan Huyên, trong tình huống này, vũ trụ Quan Huyên sẽ không nghĩ đến việc chúng ta lại dám đến lần nữa, ông nghĩ sao?”

Ông lão tộc Bác Thiên im lặng, nói thì nói thế nhưng cảm thấy hình như không ổn lắm.

Bác Thiên Khuyết nói tiếp: “Lần này, là do vũ trụ Quan Huyên bắt đầu bành trướng. Diệp Quân đến Loạn Tinh Giới mà chỉ dẫn theo một người, thế này không phải bành trướng thì là gì? Thế nên ta quyết định chúng ta đến đánh lén một lần nữa”.

Đánh lén một lần nữa.

Nghe Bác Thiên Khuyết nói thế, các cường giả tộc Bác Thiên đều sửng sốt.

Bác Thiên Khuyết trầm giọng nói: “Gọi các cường giả trong tộc đến, theo ta đi giết Diệp Quân”.

Ông lão tộc Bác Thiên đó do dự, sau đó nói: “Trưởng lão, ta nghĩ chuyện này hơi bất thường, có cần đợi tộc trưởng ra rồi để tộc trưởng quyết định không?”

“Đợi cái gì?”

Bác Thiên Khuyết tức giận nói: “Đây thực sự là cơ hội ngàn năm có một với tộc Bác Thiên, nếu bỏ lỡ, một khi Diệp Quân đó quay lại vũ trụ Quan Huyên, lúc đó muốn giết hắn sẽ khó như lên trời”.

Ông lão tộc Bác Thiên muốn nói lại thôi, Bác Thiên Khuyết lạnh lùng lên tiếng: “Bác Thiên Liệt, ông sợ rồi à?”

Bác Thiên Liệt trầm giọng nói: “Ta chỉ thấy chuyện này rất trọng đại, chúng ta nên đợi tộc trưởng ra rồi tính”.

Bạc Thiên Khuyết lạnh lùng nói: “Hiện giờ tộc trưởng bế quan tu luyện, sao có thể đến quấy rầy được? Hơn nữa, cũng không phải ông không biết tính cách của tộc trưởng, với tính cách của ông ấy, nếu biết được cơ hội ngàn năm có một này, ông ấy chắc chắn sẽ là người đầu tiên giơ hai tay đồng ý”.

Các cường giả tộc Bác Thiên im lặng không đáp, vì như Bác Thiên Khuyết nói, nếu Bác Thiên Đạo có ở đây, chắc chắn sẽ đồng ý cả hai tay.

Bác Thiên Khuyết nói tiếp: “Bác Thiên Liệt, ông nghĩ mà xem, chỉ có hai người Diệp Quân, mà cho dù người phụ nữ váy trắng có mạnh đến đâu thì cùng lắm chỉ là một Tuế Nguyệt Đại Đế… Ngay cả khi ta đánh giá quá cao người đó, cho rằng người đó là Mệnh Vận Đại Đế thì có làm sao? Bây giờ chúng ta còn hai vị Mệnh Vận Đại Đế, cộng thêm bọn ta, muốn giết cô ta chẳng phải như giết một con gà sao?”

Bác Thiên Liệt không nói gì, ông ta là người khá thận trọng nên chỉ mong đợi Bác Thiên Đạo ra rồi tính.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom